Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #26  
Old 24-05-2008, 05:16 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Đông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thời gian online: 1 ngày 2 giờ 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 25 : Dĩ Chiến Vi Sinh




Âu Dương Chi Hô bất giác lặng yên.

Chàng không ngờ rằng Phong Thiên Tinh lại dùng phương pháp này khuyên chàng, ngang nhiên nói mình thành “kẻ thù khác” của Âu Dương Chi Hô. Lão nói như thế giống như một cách phản ngữ, nói rõ năm xưa lão quả thật chưa từng hạ thủ với Phong Hồng Nguyệt.

Hơn nữa, Đông Thanh cũng từng nói trong bảy vị sư huynh của Phong Hồng Nguyệt, chỉ có sáu tên vây công Tư Phu Trai, vậy thì xem ra người không xuất thủ chắc là Phong Thiên Tinh rồi.

Vì thế, Âu Dương Chi Hô đáp : “Phong ... tiền bối dạy phải lắm, lòng báo thù của ta quá nóng vội, nhất thời không suy nghĩ được quá nhiều như vậy, suýt nữa thì làm hỏng đại sự.”

Chàng gọi Phong Thiên Tinh là “tiền bối” đã rất không dễ dàng.

Phong Thiên Tinh cũng ngỡ ngàng trong phút chốc, sau đó mới thở phào một hơi dài.

Xem thần sắc của lão, hiển nhiên là vô cùng cảm khái.

Phong Thiên Tinh nói : “Âu Dương ... Âu Dương Chi Hô, cậu có muốn nghe lão phu kể lại tình hình năm xưa một lần nữa không ? Bất luận thực giả thế nào, cậu cũng đừng ngại nghe trước đã, rồi tin hay không thì tùy cậu.”

Âu Dương Chi Hô gật đầu.

Gương mặt Phong Thiên Tinh khẽ nhăn lại như đang hồi tưởng chuyện năm xưa.

Những lời lão kể quả nhiên có phần khác với Đông Thanh.

Âu Dương Chi Hô im lặng lắng nghe.

Năm đó, sau khi Tà Phật Thượng Nhân thu nhận tám đồ đệ, truyền thụ cho mỗi đồ đệ một loại võ công, cho họ tập luyện ngày đêm rồi thường cho đấu với nhau.

Vì tính cách của Tà Phật Thượng Nhân khác với người thường, cho nên sư huynh đệ của họ khi đấu với nhau cũng cần phải dùng hết toàn lực, thường xuyên lỡ tay đả thương đối phương hoặc bị đối phương đả thương.

Cũng vì như thế nên tình cảm giữa sư huynh đệ bọn họ không mấy sâu nặng. Ngược lại, sống trong cảnh mạnh ăn thịt yếu lâu ngày, giữa bọn họ nảy sinh không ít mâu thuẫn, nên khi ra tay cũng không chút lưu tình.

Cứ tuần hoàn như vậy, nói họ là sư huynh đệ chi bằng nói họ là một đám mãnh hổ bị nhốt chung trong một cái lồng. Cái lồng nhốt bọn họ chính là Tà Phật Thượng Nhân.

Sư huynh đệ họ đều biết rõ võ công của sư phụ đã nhập hóa cảnh, nên mỗi người họ đều muốn luyện được đến cảnh giới võ học của sư phụ.

Tuy nhiên, Tà Phật Thượng Nhân chỉ muốn cho họ tự lĩnh ngộ được trong những cuộc đả đấu. Nhưng đồ đệ của ông làm sao có được ngộ tính như ông ? Võ học kỳ tài như ông vốn trăm năm đã khó có được một người.

Đương nhiên, ngộ tính giữa bảy sư huynh đệ cũng kẻ cao người thấp không đều. Trong đó, Phong Hồn Tinh là khá nhất, kế đến là Phong Thiên Tinh, cuối cùng là Phong Phi Tinh.

Phong Hồn Tinh ngộ tính cao nhất, cũng tức là nói lúc tập luyện ngày thường, cơ hội hắn ra tay đả thương sư huynh đệ đồng môn là nhiều nhất. Lâu ngày, mấy sư huynh đệ dường như đã tiềm ẩn trong ý thức xem Phong Hồn Tinh là địch thủ chung.

Sự thực, đây chỉ là một sự oán ghét mà thôi, nhiều lắm là khi đả đấu với Phong Hồn Tinh, ra tay có phần hiểm độc hơn.

Nhưng Phong Hồn Tinh tính tình âm hiểm gian trá, từ khi nhận ra được ánh mắt thù ghét tránh xa của sư huynh đệ thì đã chôn trong lòng mầm mống oán hận.

Đây chính là một trong những nguyên nhân sau này hắn trừ khử hết tất cả sư huynh đệ đồng môn.

Duy có Phong Hồng Nguyệt không bị tất cả sư huynh đệ thù ghét, vì nàng là sư muội.

Hơi thở khác giới hòa lẫn với nhau vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống chi Phong Hồng Nguyệt lại đoan chính mỹ miều như vậy ? Thêm nữa vì nàng là con gái nên Tà Phật Thượng Nhân rất ít khi cho nàng dùng toàn lực đả đấu như các sư huynh, mà thông qua sự giảng giải của ông truyền thụ võ công cho nàng.

Vì vậy, Phong Hồng Nguyệt tuy không trải qua nhiều trận đánh giết, nhưng võ công cũng không kém hơn các sư huynh bao nhiêu.

Trưởng thành theo thời gian, bảy vị sư huynh đều đã trở thành các chàng trai, còn Phong Hồng Nguyệt cũng trở thành một vị cô nương đoan trang mỹ lệ.

Dần dần, bảy sư huynh đệ đều phát hiện mình đã yêu sư muội, sau đó lại dần dà phát hiện không chỉ mình như vậy mà những người khác cũng đều như vậy.

Bảy người bắt đầu rơi vào các góc đối nghịch âm thầm, trong đó dường như Phong Thiên Tinh với Phong Hồn Tinh tranh nhau căng thẳng nhất.

Bất luận thế nào, họ cũng đều không ngờ được rằng ngang nhiên xuất hiện một Âu Dương Dã, một Âu Dương Dã chỉ biết “Tử viết, thi vận ...”.

Bọn họ chỉ còn cách mở to đôi mắt mà nhìn sư muội mình trở thành tân nương của người khác.

Biến cố này đối với Phong Hồn Tinh là một đả kích rất lớn, vì hắn lâu nay tâm cao khí ngạo, tự cho rằng mình có hy vọng thành công nhiều nhất, nào ngờ lại để cho một gã thư sinh cướp mất người yêu thương. Đấy cũng là nguyên nhân đại họa ngày sau giáng xuống đầu Âu Dương Dã.

Người như Phong Hồn Tinh, một khi đã ghét người nào thì chỉ hận không ăn được thịt, lột được da người đó.

Nhưng muốn ra tay đối phó với Âu Dương Dã và Phong Hồng Nguyệt thì Tà Phật Thượng Nhân là trở ngại lớn nhất.

Phong Hồn Tinh bản tính thâm độc lại lớn gan, sau cùng theo sự thôi thúc của oán hận si cuồng, hắn ngang nhiên muốn ra tay ngay cả với Tà Phật Thượng Nhân.

Hắn muốn xô ngã người thầy đã nuôi dạy hắn, đối với hắn ơn nặng như núi, để rồi sau đó hắn sẽ đứng lên ngọn núi to này nhìn sang những ngọn núi khác.

Lúc này, hắn lại được biết sư phụ đã viết một quyển hội tập toàn bộ võ học tâm đắc, chỉ cần Phong Hồn Tinh đoạt được thì ắt có thể tung hoành giang hồ.

Đương nhiên, hạ được quyết tâm như vậy cũng không dễ chút nào, không những vì Tà Phật Thượng Nhân nuôi dưỡng hắn mười mấy năm nên ít nhiều cũng có chút cảm tình, hơn nữa vì võ công của Tà Phật Thượng Nhân cao thâm khó đoán, mà các môn kỳ môn độn giáp, độc thuật, dịch dung thuật, không môn nào không tinh thông. Muốn giết được Tà Phật Thượng Nhân, thực tại quá khó, chỉ cần bất cẩn một tí là cái mạng nhỏ cũng khó giữ được.

Phong Hồn Tinh không hổ là một kẻ cực gian. Sau cùng, trong lúc không còn đường nào để đi, lại khiến hắn nghĩ ra một phương cách kỳ diệu.

Hắn lợi dụng y thuật để trị liệu cho Tà Phật Thượng Nhân “chết”.

Trong đoạn thời gian đó, hắn bất chấp giá cả, bất chấp thủ đoạn, thu tập từ bên ngoài được một số lớn thư tịch về cách dùng thuốc từ thời thượng cổ, sau đó ngày nào cũng vùi đầu vào nghiên cứu.

Phong Hồn Tinh thiên tư vốn đã cao, hắn nhanh chóng học được một số y thuật trong mớ cổ thư đó.

Sư huynh đệ đều biết tính cách của Phong Hồn Tinh lâu nay quái dị nên thấy hắn cả ngày vùi đầu vào nghiên cứu y thư cũng không lấy gì làm lạ, nào ngờ sau lưng việc này là một âm mưu tày trời.

Còn Phong Hồn Tinh thì cười nói vui vẻ trái ngược với ngày thường, bắt đầu thân thiện với các sư huynh đệ, mỗi khi có vị sư huynh đệ nào bị thương, hắn liền cụ bị lãnh phần y trị.

Các sư huynh đệ lúc đầu đều có lòng đề phòng hắn, cũng không tin tưởng vào y thuật của hắn, nhưng chối từ không được nên đành phải để hắn chữa trị.

Lâu dần thấy thuốc hắn dùng lại thần hiệu thật, mà người hắn chữa trị cũng không ai không khỏi. Cuối cùng, không cần hắn lên tiếng, các sư huynh đệ chỉ cần bị thương thì ngay lập tức tìm đến hắn. Hắn cũng không bao giờ từ chối, lại còn vào núi đào không ít thảo dược, ngày ngày nếu không có việc gì thì lại xem y thư, điều chế thảo dược.

Người luyện võ vốn khó tránh khỏi đao thương kiếm thương, huống chi cách dạy đồ đệ của Tà Phật Thượng Nhân lại như thế ?

Dần dần, Phong Hồn Tinh trở thành một thầy thuốc chuyên nghiệp, không chỉ có sư huynh đệ mà ngay cả tỳ nữ người hầu sinh bệnh đều tìm đến hắn, hắn không cự tuyệt một ai.

Còn Phong Hồn Tinh thì vẫn im lặng chờ đợi ngày Tà Phật Thượng Nhân sinh bệnh.

Nhưng nội lực của Tà Phật Thượng Nhân hùng hậu như vậy, nhất thời làm sao sinh bệnh được ? Cũng may là Phong Hồn Tinh nhẫn nhịn nổi, cứ chờ đợi như vậy mà không phát ra lời nào, chờ hết nửa năm trời.

Trong nửa năm này, y thuật của hắn đã tiến bộ không ngừng, nguyên lý âm dương, thất kinh bát mạch, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể con người không có gì không rành rẽ.

Cuối cùng, giữa lúc giao mùa xuân hạ, thời tiết oi bức còn vương một chút khí lạnh, Tà Phật Thượng Nhân đã trúng phải thương hàn.

Đây vốn là bệnh vặt, chỉ qua vài ngày thì khỏi, nhưng Phong Hồn Tinh quyết không bỏ qua cơ hội này, hắn nói với với Tà Phật Thượng Nhân rằng muốn trị liệu cho sư phụ, lời lẽ hết sức chân thành.

Tà Phật Thượng Nhân tuy không để ý đến những bệnh tật lặt vặt như thế, nhưng nghĩ Phong Hồn Tinh có lòng hiếu đạo như vậy thật là hiếm có, ông cũng không từ chối.

Rốt cuộc, ông vẫn là một người tuổi đã kề một trăm, tính tình trở nên hòa thiện hơn, ông vốn cũng muốn thân cận các học trò của mình hơn, phương pháp dạy dỗ nghiêm ngặt và hà khắc trước đây đã khiến các đồ đệ đối với ông kính nhi viễn chi.

Sau khi Tà Phật Thượng Nhân uống thuốc của Phong Hồn Tinh, quả nhiên chỉ qua hai ngày thì chứng thương hàn bị đẩy lùi. Tà Phật Thượng Nhân không khỏi vui mừng.

Qua nửa tháng sau, trên người Tà Phật Thượng Nhân đột nhiên nổi đầy mụn nhọt, vừa ngứa vừa đau nhức.

Ban đầu, Tà Phật Thượng Nhân còn ráng nhịn được, nhưng về sau mụn nhọt trên người càng lúc càng nhiều, cơ hồ như chẳng còn chỗ da nào lành lặn.

Võ lâm thái đẩu như Tà Phật Thượng Nhân mà cả ngày cào cào gãi gãi thì còn ra thể thống gì ?

Vì vậy, Tà Phật Thượng Nhân lại tìm đến Phong Hồn Tinh.

Sau khi Phong Hồn Tinh cho Tà Phật Thượng Nhân vài lần thuốc, mỗi lần đều giảm được một số mụn nhọt trên người Tà Phật Thượng Nhân, nhưng qua một thời gian thì lại tái phát, lần nào cũng đều như vậy.

Tà Phật Thượng Nhân không khỏi nổi giận, không ngờ mình một thân tuyệt thế võ công mà lại bị số mụn nhọt này làm cho lục thần vô chủ, ăn không ngon, ngủ không yên. Thậm chí còn phải cào gãi trước mặt đám đồ đệ. Nhớ năm xưa, ông đâu chỉ phải chịu trăm đao ngàn kiếm, tất cả có hề gì, còn bây giờ, chỉ một đám mụn nhọt dưới da không rỉ chút máu lại bó buộc được ông.

Vì thế, Tà Phật Thượng Nhân lại tìm đến Phong Hồn Tinh và nói: “Vì sao sau mỗi lần trị liệu lại bị tái phát? Ta nghe bọn nó nói mấy năm nay ngươi khổ công nghiên cứu y thư cổ, thành tựu rất lớn, có phải ngươi tiếc số thuốc của ngươi quá quý giá nên không nỡ dùng quá nhiều trên người sư phụ ngươi không?”

Tính tình của ông vốn cổ quái, nên hỏi học trò mình như vậy cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Phong Hồn Tinh thì lại một phen hồn phi phách tán, cúi sập đầu luôn miệng đáp: “Đồ nhi nào dám? Đồ nhi nào dám?”

Tà Phật Thượng Nhân thấy hắn lẩm bẩm không ngừng, bất giác cảm thấy bực mình, đang định thét hắn thôi, lại nghe Phong Hồn Tinh nói : “Kỳ thực, đồ nhi có một cách có thể trị liệu được mụn nhọt của sư phụ, chỉ là ...”

Hắn còn chưa nói hết, Tà Phật Thượng Nhân đã phát nộ, lớn tiếng mắng : “Có thể trị khỏi là được ... cái gì chỉ là với không là ? Trừ phi lúc trị cho sư phụ ngươi còn giấu bớt nghề ?”

Phong Hồn Tinh bị Tà Phật Thượng Nhân uy mãnh mắng cho như vậy, tim gan như muốn vỡ nát ra, gần như muốn bỏ cả mưu kế ban đầu của hắn. Nhưng cuối cùng hắn cũng khắc chế được hoảng loạn, cung kính đáp : “Viên thuốc này của đồ nhi sau khi uống tuy có thể trị dứt số mụn nhọt nhưng có khả năng sẽ khiến sư phụ thêm một loại tật bệnh không lớn không nhỏ.”

Tà Phật Thượng Nhân lúc này mới hiểu nguyên nhân Phong Hồn Tinh không thể trị dứt mụn nhọt cho mình là vì lo lắng sẽ làm cho sư phụ bệnh này vừa dứt lại sinh thêm bệnh khác, liền tự trách tính tình mình quá nóng nảy, trách lầm hắn, vì vậy nên cất giọng ôn hòa nói : “Ngươi thử đem loại tật bệnh có khả năng sinh thêm nói cho ta nghe xem !”

Phong Hồn Tinh dường như có chút ngượng ngùng, nhìn sư huynh đệ bốn phía xung quanh.

Tà Phật Thượng Nhân nói : “Sư phụ đã gần xuống đất hết nửa người, ngươi còn úy kỵ cái gì nữa ?”

Phong Hồn Tinh lúc này mới đáp : “Sau khi uống loại thuốc này, có thể sẽ ... sẽ phải thay áo nhiều lần trong đêm ...”

Tà Phật Thượng Nhân cắt ngang lời nói của hắn : “Thay áo ? Thay áo là ý gì ?”

Phong Hồn Tinh nói : “Thay áo tức là ... tức là giống như đi nhà xí.”

Các sư huynh đệ bất giác cảm thấy buồn cười.

Tà Phật Thượng Nhân cũng không khỏi bật cười, nói : “Đi nhà xí thì đi nhà xí, ngươi cần gì phải nói thành thay áo, người luyện võ chúng ta ở đâu lại có cái chất thanh nhã nhiều đến như thế ?”

Phong Hồn Tinh vẫn cung kính nói : “Chỗ dở của loại thuốc này đồ nhi đã nói qua, ý của sư phụ là ...”

Hắn tuy đã đoán chắc Tà Phật Thượng Nhân sẽ dùng loại thuốc nào, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cả hơi thở cũng nín chặt.

Các sư huynh đệ thấy hắn khẩn trương như vậy, không khỏi có phần kỳ quái.

Lại nghe Tà Phật Thượng Nhân nói : “Tuổi ta đã cao, ban đêm vốn không cần phải ngủ bao nhiêu lâu, đi lại thêm vài lần cũng không có gì đáng ngại, tóm lại vẫn tốt hơn cảnh suốt ngày cào gãi như con khỉ thế này.”

Chúng huynh đệ không nhịn được cười, ngày thường Tà Phật Thượng Nhân rất ít cười cười nói nói với họ, hôm nay ông lại có thể mang mình ra làm trò cười thật là hiếm có, cho nên mọi người đều ghi nhớ rất rõ tình cảnh đêm ấy.

Phong Hồn Tinh dường như trút được một gánh nặng, hắn nói : “Tâm ý sư phụ đã quyết thì đồ nhi mới dám mạnh tay thử xem sao.”

Từ đó, hắn bắt đầu hái thuốc, phơi thuốc, cắt thuốc, nghiền thuốc, nấu thuốc ... từng việc một, hắn đều làm rất cẩn thận, lại còn không ngừng lật đi lật lại sách thuốc.

Đến ngày thứ bảy, lúc hắn mang chén thuốc đến trước mặt Tà Phật Thượng Nhân, hai mắt hắn đã thâm đen, khóe mắt tím xanh.

Sư huynh đệ đều nghĩ rằng hắn vì trị bệnh cho sư phụ mà trở nên mệt mỏi như vậy, đều không khỏi nghĩ thầm : “Ắt là hắn muốn lấy lòng sư phụ nên mới toàn tâm tận lực như vậy !”

Họ đâu có biết rằng hình dáng của Phong Hồn Tinh như vậy là do sự sợ hãi tạo thành.

Tà Phật Thượng Nhân thấy hắn gầy đi như thế, bất giác cũng động lòng nói : “Hồn nhi, lòng hiếu đạo của con thật hiếm có !”

Giọng nói vô cùng hiền từ, trong thoáng chốc, thần sắc của Phong Hồn Tinh chợt biến. Có lẽ hắn có chút hối hận, nói cho cùng hắn vốn là một cô nhi không cha không mẹ, là được Tà Phật Thượng Nhân nuôi dưỡng thành người, lại còn dạy hắn võ học cao thâm.

Nhưng sự biến đổi đó chỉ trong chớp mắt, thần thái của hắn trở lại như thường rất nhanh.

Sau khi Tà Phật Thượng Nhân uống hết chén thuốc, qua bốn năm ngày sau, mụn nhọt trên người khô lại, sau đó dần dần rơi ra. Cuối cùng, toàn thân ông trở lại như ban đầu.

Nhưng cũng chính từ lúc này, Tà Phật Thượng Nhân thường đi tiểu đêm, mỗi đêm phải đi đến năm sáu lần. Tuy nhiên, cái tật này so ra lại dễ chịu hơn nhiều rồi. Cho nên Tà Phật Thượng Nhân vẫn rất vừa ý với y thuật của Phong Hồn Tinh.

Nửa tháng sau, ngay cả bệnh tiểu đêm cũng biến mất, Tà Phật Thượng Nhân càng vui vẻ hơn.

Lại một tháng trôi qua, Tà Phật Thượng Nhân đột nhiên qua đời.

Vì trong đoạn thời gian đó, sức khỏe Tà Phật Thượng Như vẫn bình thường, rất khỏe mạnh, cho nên mọi người đều thấy có chút gì đó khó hiểu. Nhưng thấy thi thể Tà Phật Thượng Nhân không hề có thương tích, cũng không có triệu chứng trúng độc, nên cho rằng chắc vì sư phụ tuổi đã cao, chết không vì bệnh tật.

Duy có Phong Thiên Tinh ngầm cảm thấy kỳ lạ, tâm trí lão vốn cực tốt, chỉ khác Phong Hồn Tinh ở điểm tranh mạnh háo đấu, cho nên theo cách dạy của Tà Phật Thượng Nhân thì võ công lão học được luôn kém hơn Phong Hồn Tinh một cấp.

Ngay khi thân thể Tà Phật Thượng Nhân nổi lên mụn nhọt, lão đã có lòng hoài nghi, vì lão biết các tật chứng trên nhân thể thật ra cũng là một kết quả phát tác của độc tố, chỉ là loại độc tố này không giống với loại độc mà người tầm thường trên giang hồ sử dụng mà thôi. Độc tầm thường là chạy theo kinh mạch, còn độc của tật chứng là chạy theo dưới da. Theo lý, với nội công của Tà Phật Thượng Nhân, nếu có người cố ý hạ độc thì các loại độc thường gặp ở nơi cư trú này nhất định không thể xâm nhập vào thể nội của Tà Phật Thượng Nhân được.

Phong Thiên Tinh tuy cảm thấy khó hiểu, nhưng lão không có cách nào nói ra được, vì lão không bằng không cứ, thậm chí đó cũng chỉ mới là dự đoán của mình. Mà dù lão có nói ra thì người khác cũng nghĩ rằng lão đang muốn bài trừ Phong Hồn Tinh, vì mọi người đã sớm biết hai người họ lâu nay không hợp.

Về sau, tật chứng của sư phụ được trị dứt, Phong Thiên Tinh cũng tự cho rằng mình quá nhạy cảm.

Sau khi Tà Phật Thượng Nhân đột nhiên qua đời, lão mới nghĩ lại từ đầu chuyện trước kia. Chứng trạng khi Tà Phật Thượng Nhân chết quá bình thường, mà người võ công cực cao như Tà Phật Thượng Nhân chết một cách quá bình thường thì há chẳng phải là một việc không bình thường ư ?

Vì thế, Phong Thiên Tinh đến những nơi đổ rác ngày thường, tra tìm số bã thuốc, lão mới phát hiện bã thuốc mà hai ngày trước còn thấy, hôm nay đã không còn nữa !

Phong Thiên Tinh lập tức đoán rằng cái chết của sư phụ chắc chắn có ẩn tình. Nhưng lão không dám đánh động, vì trong sáu sư huynh đệ, lão chẳng tin người nào, nếu lỡ bất cẩn để lộ ra phong thanh thì sẽ đả thảo kinh xà.

Lúc này, người hầu nuôi dưỡng Vô Ảnh Cốt Cốt cho Tà Phật Thượng Nhân là Đường Mộc tìm đến Phong Thiên Tinh. Lời nói của lão lại khiến Phong Thiên Tinh một phen kinh ngạc.

Đường Mộc nói : “Nhị thiếu chủ, con Vô Ảnh Cốt Cốt mấy ngày nay tìm đến nơi đổ rác và ăn hết bã thuốc của chủ nhân, có khi nào ...”

Nói đến đây, Đường Một nhìn Phong Thiên Tinh.

Sắc mặt Phong Thiên Tinh chợt biến, lão nói : “Huynh thử đến đó tìm kỹ càng xem có thể tìm được chút bã thuốc còn sót lại nào không.”

Phong Thiên Tinh trong các sư huynh đệ, tính tình khoan hậu chất phác nhất, cũng khiêm hòa hơn các sư huynh đệ khác, cho nên Đường Mộc bình thường thân mật với Phong Thiên Tinh nhất, mà hôm nay lại từ xa nhìn thấy Phong Thiên Tinh đi tới đi lui nơi đổ rác dường như đang tìm kiếm cái gì, trong bụng cũng hiểu được mấy phần nên mới dám đến tìm Phong Thiên Tinh.

Tuy vậy, ông cũng chỉ nói nửa úp nửa mở, giữ lại đường rút cho mình.

Đợi sau khi Đường Mộc tìm được ba miếng bã thuốc còn sót lại, họ liền giấu kỹ, chuẩn bị ngày sau tra rõ sự tình.

Sau khi Phong Hồng Nguyệt đến chịu tang, tám đệ tử của Tà Phật Thượng Nhân mới cử hành tang lễ.

Ngày thủ tang cho sư phụ, Phong Thiên Tinh mới phát hiện có mấy sư huynh đệ thường lén lút lục lọi nơi sư phụ ở như muốn tìm gì đó. Phong Thiên Tinh biết ngay nhất định là họ muốn tìm võ công tâm đắc của sư phụ, lão không khỏi bi phẫn vạn phần, nhủ thầm trong lòng : “Xương cốt sư phụ còn chưa lạnh, các ngươi đã không nhẫn nại được nữa rồi.”

Nhưng rốt cuộc, bọn chúng gần như đã lật tung mọi ngóc ngách mà cũng chẳng tìm được gì.

Cuối cùng, bọn chúng phát giác có một điểm không ổn, đó là không thấy Vô Ảnh Cốt Cốt của Tà Phật thượng Nhân, mà cả người nuôi dưỡng nó là Đường Mộc cũng mất tích.

Bọn chúng bàng hoàng, lập tức hiểu ra rằng chắc chắn sư phụ đã đem phần võ học tâm đắc đó giao cho con Vô Ảnh Cốt Cốt hung dữ dị thường và cực kỳ linh tính.
Tài sản của giacuongly

Chữ ký của giacuongly
[SPOILER][SIZE=4][B][COLOR=Red]Soi cầu miễn phí[/COLOR][/B][/SIZE]
[SPOILER]
[URL]http://ketqua360.com/modules.php?name=Soi-cau-ngu-hanh&menuid=830[/URL]
[/SPOILER]
[/SPOILER]
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
�������, huyền công tà phật, huyen cong ta phat, huyen cong ta phat full, huyen phat ta cong, huyencongtaphat, �������, long nhân 4vn, �������, �����, ta phat huyen cong, thần long nhân tà



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™

Tự độngTELEXVNITắtChính tảKiểu cũ