Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 25-05-2008, 05:43 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 21

Hối Hận Lỗi Lầm Hồ Dã Tự Thú




Äiá»n Ca Xuyên ban đầu vào trận thấy đối phương ngông cuồng buông lá»i thách đấu như vậy, tuy bá»±c tức nhưng nghÄ© phần lợi vẫn thuá»™c vá» mình. NghÄ© chỉ cần ná»™i trong vài ba chiêu có thể phá nổi vòng kiếm há»™ thân cá»§a đối phương.
Chẳng ngá» lúc này tấn công đã liá»n gần năm mươi chiêu, xem ra tuyệt há»c kiếm pháp đã xuất tận, vậy mà chẳng có lấy ná»­a chiêu công phá nổi vòng kiếm thá»§ cá»§a hắc y tăng.
Càng đánh gã càng nao núng xen lẫn nóng vội, kiếm càng lúc càng bí hiểm dũng mãnh, trên đài đấu chỉ còn thấy một vòng kiếm ảnh trùm lấy song phương, chẳng nhận ra đâu là đâu.
Chính Ä‘ang đấu đến hồi kịch liệt, chẳng hiểu thế nào Äiá»n Ca Xuyên tung ngưá»i nhảy lùi sau, thâu kiếm lại, mặt hiện vẻ khinh bỉ nói:
- Thì ra ngươi chỉ há»c được má»™t pho kiếm phòng thân mà thôi!
Hắc y tăng cũng thâu kiếm nói:
- Ngươi vội gì chứ? Còn sớm lắm, hôm nay ta nhất định khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục, nếu như vậy thấy không phá nổi một pho hộ thân kiếm pháp của ta thì cứ nói ta thay đổi đấu pháp!
Äiá»n Ca Xuyên nghe vậy thì vừa ức vừa thẹn, lá»›n giá»ng:
- Cuồng tăng! Trận này chúng ta chỉ coi như bình thá»§, vì ta tuy không phá được kiếm pháp cá»§a ngươi, nhưng ngươi cÅ©ng chưa thắng ta được má»™t chiêu, những tưởng chẳng có gì không thá»a đáng!
Hắc y tăng chẳng nói gì, cưá»i gằn má»™t tiếng, tay vung mạnh, kiếm vụt ra má»™t chiêu Cuồng lãng tác khởi mÅ©i kiếm như dao long theo sóng lướt tá»›i nhanh như chá»›p.
Äiá»n Ca Xuyên thấy hắc y tăng quả nhiên thay đổi kiếm pháp thì trong lòng mừng thầm, nhảy ngưá»i né chiêu đồng thá»i kiếm hoa lên phản thá»§ bằng chiêu Dao long đảo vÄ©.
Thoạt trông thế kiếm hòa thủ rất đắc, nhưng bóng tăng y loáng cái đã lách ra ngoài, kiếm khoát nhanh biến chiêu Hồi lãng tác phong.
Nháy mắt song phương đã công thá»§ ba chiêu, thế kiếm cá»§a Äiá»n Ca Xuyên tuy trầm thá»±c ác hiểm, nhưng vẫn bị kiếm pháp cá»§a hắc y tăng khống chế hóa giải.
Thế nhưng Äiá»n Ca Xuyên không phải là tay kiếm thuật tầm thưá»ng, chung quy vẫn ứng phó được vá»›i các chiêu kiếm tuyệt luân cá»§a hắc y tăng.
Bấy giá» Liêu Thứ đứng bên ngoài quan sát, gã tá»± dưng có sá»± so sánh kiếm pháp cá»§a hắc y tăng, gã vốn tá»± nhận pho Thiên Cang kiếm pháp cá»§a Lạc Äại Xuân truyá»n thụ là cao thâm ảo diệu, nhưng lần này tận mắt mục kích má»™t pho kiếm phòng thân và pho Äạt Ma kiếm pháp cá»§a hắc y tăng, thì má»›i mở mắt ra, nhận thấy kiếm pháp cá»§a hắc y tăng còn cao thâm uyên ảo hÆ¡n nhiá»u, tá»± thấy kiếm thuật chỉ e gã khó đấu nổi vá»›i đối phương.
Chính lúc này, chỉ nghe Äiá»n Ca Xuyên “ái†lên má»™t tiếng, gã cả ngưá»i nhoài ra ngoài lảo đảo, kiếm như vuá»™t khá»i tay, cố gắng lắm má»›i không ngã.
Nguyên là sau chiêu thứ ba, hắc y tăng thân pháp mau lẹ xoay tròn một vòng, kiếm hoa lên phát ra một màn kiếm ảnh, chính là chiêu Mãn Thiên Bách Kiếm.
Äiá»n Ca Xuyên thấy đối phương xuất chiêu thì không há» nao núng, kiếm hoành ngá»±c, mắt nhìn thẳng chăm chú tìm đúng kiếm thá»±c phát kiếm hoa lên trùm cả ngưá»i hóa chiêu.
Nhưng kiếm vừa ra hết, bỗng nghe tiếng kiếm rít lạnh từ sau gáy, gã biết vừa trúng kế “dương đông kích tây†của đối phương.
Äiá»n Ca Xuyên lạnh cả sống lưng, biết nếu giá» gã giở chiêu Hồi Mã Tầm Ngưu thì lưỡng bại câu thương chứ chẳng nghi. Äối phương có thể trúng thương nặng nhẹ thế nào thì chưa liệu được, nhưng bản thân thì không chết cÅ©ng trá»ng thương.
Tính toán trong đầu chỉ là một phần nghìn cái chớp mắt, thân hình gã bằng thế Lý ngưu đảo đỉnh nhào ra trước mới tránh được chiêu hiểm vừa rồi.
Tuy vậy, vạt áo sau lưng gã cũng kịp bị mũi kiếm hắc y tăng chém xém một mảnh.
Äiá»n Ca Xuyên xoay ngưá»i cắn răng tức giận, giá»ng tá» ra hằn há»c:
- Kiếm pháp tuyệt thá»§! Có Ä‘iá»u đệ tá»­ Phật môn không nên đấu xảo má»›i phải!
Hắc y tăng cưá»i nhạt nói:
- Binh bất yếm trá, nếu như ngươi chưa phục thì có thể đấu tiếp!
Äiá»n Ca Xuyên không để ý đến câu nói cá»§a đối phương, gã đưa tay vào áo như tìm kiếm vật gì.
Chính lúc ấy má»™t đàn mấy con ngá»—ng trá»i từ trong rừng cây bay vụt lên ngang qua đài đấu, Äiá»n Ca Xuyên mặt lá»™ nét vui, tung tay má»™t cái, chỉ nghe tiếng ngá»—ng trá»i kêu thất thanh, má»™t con ngá»—ng Ä‘ang bay bá»—ng khá»±ng lại giữa không trung chá»›i vá»›i như vướng phải vật gì không bay tiếp được.
Quần hùng số ngưá»i đứng xa thì không nhìn rõ Äiá»n Ca Xuyên vừa thi triển thá»§ pháp gì, nhưng những ngưá»i đứng gần đài đấu thì đã kịp nhận ra má»™t sợi chỉ bạc trong tay gã.
Äiá»n Ca Xuyên dùng hai ngón tay kẹp đầu sợi ngân tuyến cắm sâu vào cá»™t gá»— bài đài, rồi đột nhiên tung ngưá»i vá»t lên đáp xuống trên thân ngân tuyến.
Ngưá»i ở xa không nhìn thấy rõ thì chỉ thấy gã đứng lÆ¡ lá»­ng giữa trá»i.
Äiá»n Ca Xuyên ngầm đỠkhí rồi từ từ từng bước Ä‘i trên sợi chỉ bạc lần ngược lên hướng con ngá»—ng trá»i vẫn đột ngá»™t vùng vẫy đập cánh cố bay.
Quả là má»™t màn biểu diển thân pháp ngoạn mục hấp dẫn. Nếu biết ngưá»i có công lá»±c uyên thâm, thân pháp Ä‘iêu luyện thì việc Ä‘i trên sợi dây mảnh không phải là chuyện khó.
Nhưng lúc này sợi dây ở độ xiên lá»›n, đầu con ngá»—ng thấy có ngưá»i Ä‘ang tiến tá»›i gần mình thì vùng vẫy lạng qua lạng vá» khiến sợi dây lắc lư chấn động mạnh, vậy mà Äiá»n Ca Xuyên vẫn Ä‘i má»™t cách vững chải. Äến như Hồ Dã và má»™t số cao thá»§ làm há»™ đài nhìn thấy tận mắt cÅ©ng phải thốt lên tán thưởng.
Lúc này Äiá»n Ca Xuyên chỉ cách con ngá»—ng còn chừng ba xích, gã vung tay má»™t cái, giữa hai ngón tay đã kẹp chặt mấy chiếc lông Ä‘uôi, rồi tung ngưá»i nhảy xuống mặt đài đấu trong tiếng vá»— tay hoan hô cá»§a má»i ngưá»i.
Äiá»n Ca Xuyên câng mặt đắc ý liếc nhìn hắc y tăng.
Hắc y tăng thần thái không chút kinh động, cưá»i nhạt má»™t tiếng, mắt nhìn con ngá»—ng vẫn Ä‘ang còn vùng vẫy trên không trung, rồi đột nhiên cả ngưá»i vừa xoay tròn như chiếc chong chóng vừa lướt nhanh theo sợi dây là lên ...
Hồ Dã không còn muốn ngồi nổi trên ghế, lão đứng phắt dậy, chừng như không tin nổi vào mắt của mình. Nhưng tình hình trước mặt là thực khiến lão bất thần thốt lên kinh ngạc:
- Lăng không hư độ thân pháp.
Toàn trưá»ng chỉ nghe vậy cÅ©ng Ä‘á»u há hốc mồm miệng, vì Lăng không hư bá»™ là môn khinh công thân pháp thặng thừa, xưa nay trên giang hồ ít ngưá»i hấp thụ được.
Có Ä‘iá»u Hồ Dã nhìn nhận chưa chuẩn xác, vì thân pháp vừa rồi hắc y tăng thi triển giống mà không giống. Lăng không hư bá»™ nó còn vượt trên má»™t bá»±c vì pha lẫn giữa Lăng hư nhiếp bô và Tùy phong xúc ảnh.
Äiá»n Ca Xuyên giật thót cả ngưá»i, vì cÅ©ng đúng lúc đó bóng hắc y tăng như cÆ¡n lốc xoáy cá»±c nhanh lên không, thì chẳng biết tá»± lúc nào, ba chiếc lông Ä‘uôi ngá»—ng trong tay theo luồng kình phong bay lên không trung. Bóng hắc y tăng như làn chá»›p đón lấy ba chiếc lông ngá»—ng, đồng thá»i vung tay búng nhẹ tá»›i má»™t luồng chỉ lá»±c, “phá»±t†má»™t tiếng, sợi ngân tuyến bị đứt ngang khiến con ngá»—ng vụt bay lên trá»i vá»›i tiếng kêu mừng rỡ.
Quần hùng nhất thá»i khá»±ng ngưá»i không ai tốt lên má»™t tiếng, đến lúc bá»—ng thấy Äiá»n Ca Xuyên bá»—ng vá»t lên không, ai nấy má»›i reo ồ lên vá»— tay tán thưởng.
Lúc này Äiá»n Ca Xuyên bá»—ng chuyển ngưá»i vá»t nhanh ra hướng tưá»ng thành trang bảo, rồi biến nhanh vào khu rừng.
Thật ra lần này chuồn Ä‘i tá»± nhiên Äiá»n Ca Xuyên đã tá»± nhận bại.
Nhưng khinh công thân pháp cá»§a gã quả chẳng tầm thưá»ng tí nào, có Ä‘iá»u gã chỉ má»›i nghe mấy tiếng Lăng không hư bá»™ thì đã lạnh cả ngưá»i, cho nên má»›i chuồn Ä‘i má»™t cách thảm bại như vậy.
Ngưá»i vừa kinh động vừa lo phiá»n nhất hiển nhiên là Liên Vân Bảo chá»§ Hồ Dã. Lão mục kích hắc y tăng bằng vào kiếm pháp, thân pháp cho đến ná»™i công Ä‘á»u hÆ¡n hẳn Äiá»n Ca Xuyên, không cần nghÄ© nhiá»u cÅ©ng biết Liêu Thứ so vá»›i hắc y tăng thì như thế nào rồi, bất giác lão thở dài trong lòng.
Lúc này tình thế trước buộc lão phải suy nghĩ nhanh để đối phó.
Hắc y tăng vừa rồi dấu vá»›i Äiá»n Ca Xuyên mấy trận, ít nhiá»u nhất định công lá»±c bị hao tổn, giỠđằng nào thì Liêu Thứ cÅ©ng phải đối đầu vá»›i hắc y tăng, chẳng bằng nhân lúc đối phương lá»±c kitệ ra tay thì hÆ¡n. NghÄ© vậy bèn ra mặt, uyển chuyển nói:
- Pháp sư quả nhân thần lực siêu chúng, tiếp theo còn thêm một trận nữa, không biết ý pháp sư thế nào?
Nhưng chẳng ngỠhắc y tăng không chút do dự, đáp ngay:
- Hiện tại có thể đấu tiép, chỉ e lôi đài này không chịu nổi!
Chẳng hiểu ý hắc y tăng thế nào lại buông má»™t câu như vậy, toàn chúng trên đài dưới đài hÆ¡n trăm nhân vật võ lâm chứ chẳng phải thưá»ng nhân, tá»± nhiên ngầm hiểu hắc y tăng có ý thị uy.
Quả nhiên lúc ấy đã thấy hắc y tăng từng bước đi vòng quanh đài đấu, hễ đi đến đâu thì những tấm gỗ dày cả năm thốn lập tức vỡ toát ra từng mảnh theo bước chân.
Quần hùng rúng động nhất loạt “ồ†lên đầy kinh ngạc.
Äài đấu vốn dá»±ng lên đã có tính toán, tất nhiên cả mấy chục cuá»™c đấu trong mấy ngày qua không chút há» hấn suy suyển. Nhưng giá» hắc y tăng thi triển ná»™i công Thiên cân trụy áp vỡ lôi đài, đủ thấy ná»™i lá»±c hắc y tăng phải vô cùng thâm hậu.
Hắc y tăng dừng chân lại trên một trụ gỗ nói:
- Ngưá»i xuất gia không nói khoa ngôn hư huyá»n, ta nói lôi đài không chịu nổi, bảo chá»§ không tin, giá» thi thế nào?
Hồ Dã lặng ngưá»i chẳng biết nói thế nào, lôi đài rõ ràng giỠđã vỡ bể quá nhiá»u, tất nhiên không thể tiếp tục đấu được.
Lão trong đầu vẫn mãi nghÄ© không biết hắc y tăng này thật ra là ai? Nhưng lúc sáng vừa đấu vá»›i Lạc Äại Xuân đã ra ác thá»§, chừng như có hàm hận cừu oán gì vá»›i há» Lạc vậy?
Liêu Thứ lúc ấy thấy sư phụ mình đang ở vào tình thế khó xử, bèn chen vào nói:
- Vậy đấu trên đất bằng, chẳng giống như trên lôi đài sao?
Hắc y tăng đưa mắt nhìn Liêu Thứ một cái, không chút biểu hiện, lãnh mạn nói:
- Nếu ngươi muốn đấu ngay bây giá», bần tăng cÅ©ng nguyện tiếp, nhưng ta thấy tốt nhất hẹn má»™t thá»i gian khác tá»· đấu thì hay hÆ¡n!
Mấy câu cuối này, hắc y tăng ngầm vận công lá»±c để phát ra, từng tiếng bay vào tai má»i ngưá»i ít nhiá»u làm Ä‘au nhức màn nhÄ©.
Má»™t màn biểu diá»…n ná»™i công này, đủ khiến má»i ngưá»i thầm hiểu chân lá»±c cá»§a hắc y tăng vẫn còn sung mãn, chứ không phải bị hao tổn má»›i nói như vậy để thoái thác trì hoãn trận đấu.
Hồ Dã tá»± dưng cÅ©ng nhận ra Ä‘iá»u này, thừa hiểu hôm nay Liêu Thứ quyết không thể thắng nổi hắc y tăng, trừ phi kỳ tích đột nhiên xuất hiện.
Nghĩ tình thế đã đến nước này, hà tất phải để mất mặt với quần hùng, bèn nói:
- Pháp sư như đã nói thế, hai ngưá»i cứ ước hẹn thá»i gian tá»· đấu vậy!
Liêu Thứ tâm trí đã loạn, nhất thá»i không có chá»§ ý.
Hắc y tăng thì gật nhẹ đầu đồng ý.
Hồ Dã vai chá»§, bấy giá» má»i hắc y tăng nghỉ lại trong má»™t tịnh thất hậu bảo, quần hùng còn lại cÅ©ng có ý má»i nghỉ ngÆ¡i, hoặc ai có việc cần vá» trước thì cứ tá»± nhiên.
Má»i ngưá»i tất nhiên không nói cÅ©ng biết Liêu Thứ là đệ tá»­ đắc ý nhất cá»§a Hồ Dã. Lần này lão mở lôi đài tất nhiên cÅ©ng không muốn ai qua được Liêu Thứ. Nhưng lần này nhìn tình thế cÅ©ng thấy được Liêu Thứ không phải là hắc y tăng, trong lòng má»i ngưá»i hiếu kỳ nảy sinh hai Ä‘iá»u nghi vấn.
Thứ nhất, thật ra hắc y tăng công lực thâm hậu đến trình độ nào?
Thứ hai, nếu sau khi hắc y tăng là ngưá»i thắng chung cuá»™c, liệu Hồ Dã có Ä‘em vị thiên kim ái nữ độc nhất vô nhị cá»§a mình gả cho ngưá»i xuất gia hay không?
Chính vì hai Ä‘iá»u này mà có không ít ngưá»i muốn lưu lại trong Liên Vân Bảo mục kích kết quả. Nhưng cÅ©ng nhiá»u ngưá»i cảm thấy chuyện như kết thúc, hoặc còn bận việc thì cÅ©ng lập tức rá»i bước.
oo Canh ba vừa qua.
Trong má»™t góc tối đối diện vá»›i cánh cá»­a duy nhất tịnh thất hắc y tăng nghỉ lại, hai bóng Ä‘en ngưng thần chú mục theo dõi. Bá»—ng bá»n há» nghe như có tiếng động trong tịnh thất, cả hai nhất thá»i giật mình, cho rằng hắc y tăng quả nhiên có hành động thất thưá»ng như phán Ä‘oán cá»§a bảo chá»§.
Nhưng sau má»™t lúc nghe ngóng cẩn thận, cá»­a chính vừa cá»­a sổ duy nhất vẫn đóng im ỉm, không chút động tÄ©nh, đồng thá»i bên trong tiếng ngáy vang ra nghe rất rõ, hai kia má»›i thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cưá»i vẻ yên tâm. Tuy vậy bá»n há» vẫn không dám khinh suất, bốn con mắt vẫn mở lá»›n chăm nhìn quan sát tịnh thất.
Bá»n hỠđương nhiên ná»™i lá»±c còn quá kém, chính lúc há» chăm mắt theo dõi tịnh thất, thì không há» hay biết từ lúc nào sau lưng há» cách ngoài năm trượng đã xuất hiện má»™t bóng Ä‘en.
Bóng Ä‘en kia quay lại nhìn há» má»™t cái rồi tung ngưá»i lướt Ä‘i không để vang má»™t tiếng gió nhá».
Bóng Ä‘en phóng vun vút trong Liên Vân Bảo ban đêm má»™t cách thành thạo, tợ hồ như ngưá»i này rất quen thuá»™c vá»›i lối Ä‘i ngã rẽ trong ná»™i bảo. Phóng má»™t mạch đến thẳng trước phòng Liêu Thứ, bóng Ä‘en áp ngưá»i sát vách tưá»ng giấy, gá»i khẽ:
- Liêu Thứ! Ngươi ra đây!
Tiếng gá»i vừa dứt, trong nhà má»™t bóng ngưá»i xô cá»­a vá»t ra, quay lại nhìn chăm bóng Ä‘en, cưá»i gằn:
- Ta sớm biết ngươi sẽ đến, Liêu Thứ chính đang chỠngươi đây!
Bóng đen kia nói:
- ÄÆ°á»£c! Chúng ta ra đào lâm hậu viên tá»· thí.
- Hảo!
Liêu Thứ không đáp không chút do dự, rồi nhún mình chạy đi trước.
Nhưng bóng ngưá»i kia bá»—ng vá»t ra cản đưá»ng nói:
- Chá»› vá»™i, chúng ta hai ngưá»i đánh nhau chẳng thú lắm, ít nhất cần có ngưá»i làm chứng.
Liêu Thứ ngá»› ngưá»i khá»±ng chân đứng lại, thầm nghÄ©:
- Lúc chiá»u trước hàng trăm hào kiệt các xứ, nếu hắn chịu đấu chưa biết chừng ta mất mặt biết chừng nào. Chẳng bằng cứ theo hắn kiếm ngưá»i làm chứng.
Nghĩ vậy gã nói:
- ÄÆ°á»£c, ngươi muốn tìm ai?
- Hà, chẳng phải cần nhiá»u ngưá»i, chỉ cần tìm má»™t mình ái nữ cá»§a bảo chá»§ là đủ.
Liêu Thứ nghe nhắc đến Hồ Vân Thưá»ng thì nhíu mày, nhưng cÅ©ng không cá»± tuyệt, nói:
- Ngươi chỠđây, ta đi tìm nàng.
Bóng ngưá»i kia nói:
- Ta ra rừng đào chỠngươi trước, ngươi gặp được cô ta thì cùng ra đó gặp ta.
Dứt lá»i không nói thêm gì nữa, vá»t ngưá»i lui vá» phía hậu bảo chính là nÆ¡i có rừng anh đào tuyệt đẹp.
Liêu Thứ nhất thá»i cÅ©ng không nghÄ© đến hắc y tăng tại sao lại biết trong Liên Vân Bảo có rừng đào, mà rừng đào lại nằm ở hậu bảo.
Gã nhanh chân chạy Ä‘i gá»i Vân Thưá»ng, rồi cả hai sóng vai đến rừng đào. Quả nhiên đã thấy hắc y tăng chá» sẵn, trong tay nắm má»™t cành cây, tay còn lại không ngừng dụng lá»±c mà vuốt.
Liêu Thứ vào đến rừng đào, để Hồ Vân Thưá»ng đứng má»™t bên, tiến lên nói:
- Äã có ngưá»i làm chứng, ngươi định đấu sao đây?
Hắc y tăng dùng tay vuốt cành cây, lúc này đã trÆ¡n nhẵn như má»™t thanh trưá»ng kiếm, ngắm nghía má»™t lúc rồi cưá»i nói:
- Chúng ta tỷ kiếm! Chỉ cần ngươi đỡ nổi ta một chiêu thì coi như thắng, bằng không thì ... Hắc hắc ...
Liêu Thứ nghe vậy thì vừa chấn động vừa kinh ngạc, gã nhìn chăm bóng ngưá»i áo Ä‘en má»™t lúc, rồi la lên:
- Há» Chu kia! Thì ra là ngươi đã vá».
Hồ Vân Thưá»ng nghe vậy cÅ©ng vá»™i chạy đến, thảng thốt kêu lên:
- Là Chu Mộng Châu?
Thì ra bóng ngưá»i áo Ä‘en kia chính là hắc y tăng, mà cÅ©ng chính là Chu Má»™ng Châu đã hóa trang vào tá»· đấu.
Chàng ngá»­a cổ cưá»i dài rồi nói:
- Không sai, chính là Chu Mộng Châu ta đây!
Liêu Thứ trong lòng đã khiếp hãi, thế nhưng trước mặt Hồ Vân Thưá»ng gã không thể để bị kẻ khác uy hiếp, khi ấy chỉ tay nói:
- HỠChu kia, ngươi chớ quá cuồng ngạo, Liêu Thứ ta hôm nay quyết đấu với ngươi một trận.
Chu Má»™ng Châu chỉ cưá»i ngất:
- Hắc hắc, Chu mỗ đã nói chỉ cần hai ngươi đỡ nổi ta một chiêu, thì ta sẽ rút lui ngay, bằng không ... hắc hắc ...
Chu Má»™ng Châu như cố tình kéo dài tiếng cưá»i khiến đối phương chá»™t dạ.
Liêu Thứ quả nhiên không chịu nổi nữa, gã rút phắt thanh trưá»ng kiếm hoa lên má»™t vòng thét lá»›n:
- HỠChu kia, ra chiêu đi!
Chu Má»™ng Châu vẫn chỉ nắm thanh kiếm bằng cây trong tay, cưá»i nhạt nói:
- Ngươi chuẩn bị nhận chiêu rồi chứ?
- Phế ngôn! HỠChu ngươi phải hối hận vỠthái độ ngông cuồng.
- Hảo! Vậy thì xem kiếm ...
Chu Má»™ng Châu vừa nói dứt, thanh kiếm gá»— trong tay chàng khoa ná»­a vòng phát ra má»™t chiêu chính là chiêu khởi thức trong pho Bích Long kiếm phổ, đưá»ng kiếm tợ đâm mà không đâm, như chém mà không chém, thoạt trông chỉ như má»™t hư chiêu vá»n tá»›i thăm dò đối phương. Nhưng kỳ thá»±c bên trong ngầm ẩn má»™t sá»± biến hóa vi diệu khiến Liêu Thứ nhìn thấy rõ trước mắt mà không biết nên đỡ hay nên tránh.
Thá»±c ra trên giang hồ, lá»›p hậu bối như Liêu Thứ thì chưa ai được mục kích những chiêu kiếm trong pho Bích Long kiếm phổ, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy mà cÅ©ng không há» biết nó thuá»™c pho kiếm nào. Bởi vì pho Bích Long kiếm phổ chỉ do má»™t mình vị Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm thá»§ giữ, mà pho kiếm này thì đã thất lạc giang hồ kể từ ngày Thiên Hạc Äệ Nhất Kiếm bị hại. Do vậy mà ít ngưá»i nhìn thấy được kiếm pháp này.
Liêu Thứ mặt biến sắc, bất đắc dÄ© hoành kiếm bảo vệ trước ngưá»i.
Chu Má»™ng Châu thấy kiếm vừa gần đến đối phương, rung nhẹ tay má»™t cái hóa chiết Bích Long giáng vÅ© dù chỉ là kiếm cây nhưng cÅ©ng rung lên tạo ra má»™t màn kiếm ảnh từ trên chá»™p xuống cả ngưá»i Liêu Thứ như má»™t màn mưa.
Liêu Thứ khiếp đảm, kiếm vá»™i vung đại má»™t chiêu Bách Tiên há»™ giá chẳng để đâu là đâu che kín cả ngưá»i. Nhưng chính lúc gã ra chiêu hóa kiếm ảnh, thì ảnh đột nhiên biến mất ...
Chu Má»™ng Châu đã lưòng trước đối phương sẽ quýnh lên mà Ä‘dối phó bằng má»™t chiêu như vậy, nên ná»­a đưá»ng kiếm lại hóa chiêu lần thứ hai ngưá»i thoái ná»­a bá»™, kiếm thâu ná»­a thế, rồi đột nhiên phi tá»›i nhanh như tia chá»›p bằng chiêu Bích Long Ä‘iện giáng.
Liêu Thứ chấn động cả ngưá»i, không ngá» Chu Má»™ng Châu luyện kiếm đạt đến độ thần tốc như vậy, gã “oái†lên má»™t tiếng. Bả vai trái trúng má»™t kiếm cá»§a Chu Má»™ng Châu, tuy chỉ là kiếm gá»—, nhưng Chu Má»™ng Châu đã vận đến ba thành công lá»±c vào đó. Cho nên trúng má»™t kiếm này cÅ©ng đủ để Liêu Thứ vai tê dại, đứng chống kiếm chết trân cả ngưá»i.
Nói thì chậm, nhưng diá»…n biến lại xảy ra nhanh như chá»›p mắt, Hồ Vân Thưá»ng hiển nhiên không nhận ra Chu Má»™ng Châu đã ra chiêu như thế nào, nhưng có má»™t ngưá»i từ đầu đến giá» nấp ngưá»i sau má»™t gốc tùng quan sát. Bấy giá» tận mắt nhìn rõ Chu Má»™ng Châu ra mấy chiêu kiếm kỳ ảo, thì giật thót mình buá»™c miệng la lên:
- Bích Long kiếm pháp!
Chu Má»™ng Châu giật mình quay ngưá»i lại, thì thấy má»™t bóng ngưá»i Ä‘i tá»›i, chàng đã nhận ra ngưá»i kia là ai, thốt lên:
- Hồ đại thúc!
Nguyên ngưá»i kia chính là Liên Vân Bảo chá»§ Hồ Dã. Lão từ chiá»u đến tối không lúc nào không nghÄ© đến vị hắc y tăng kỳ lạ kia. Lão ngá» ngợ như đã gặp qua ở đâu, nhưng chung quy vẫn không thể nhận ra đó là Chu Má»™ng Châu, vì chàng trên mặt đã hóa trang thành má»™t vết bá»›t Ä‘en lá»›n. Lúc này thì lão đã hoàn toàn nhìn rõ mặt chàng, run giá»ng:
- Chu Mộng Châu, tiểu điệt đã vỠ...
Vừa nhìn thấy Hồ Dã, mối hận trong lòng Chu Má»™ng Châu đã khởi dậy, thế nhưng dù gì tình cảm nhiá»u năm chàng ở trong Liên Vân Bảo mà Hồ Dã đã dành cho chàng, cÅ©ng khiến chàng ít nhiá»u phải nhẹ lòng.
Khi ấy chàng giữ bình tĩnh nói:
- Phải, chính Châu tiểu Ä‘iệt đây! Lẽ ra tiểu Ä‘iệt đã ra mặt từ đâu, nhưng vì có nhiá»u chuyện bất tiện, nên má»›i đành thất lá»… thế này.
Hồ Dã ngược lại vừa nhận ra hắc y tăng chính là Chu Má»™ng Châu thì trong lòng lão nổi lên má»™t ná»—i sợ hãi nhen nhúm, chẳng phải vô căn vô cá»›. Nguyên là vì từ sau khi chuyện phó há»™i ở Quy Hồ Bảo, tuy lão lánh mặt nhưng má»i tình tiết thì đã được Quy Hồn bảo chá»§ Äằng Thân nói cho biết. Cứ như Äằng Thân nói má»™t cách chắc chắn thì Chu Má»™ng Châu trúng ngá»n Quy Hồn châm tẩm độc, quyết không thể có ai giải cứu nổi, chỉ sau giá» tý thì tuyệt mạng. Äể cho chắc chắn bá»n hỠđã phái ngưá»i lùng sục khắp quanh vùng rừng núi rá»™ng lá»›n, không má»™t hang hốc ngõ hẻm nào bá» sót. Vậy mà tìm liá»n mấy ngày vẫn không há» thấy má»™t dấu vết nào cá»§a Chu Má»™ng Châu.
Hồ Dã trong lòng bán tín bán nghi sá»± quả quyết cá»§a Äằng Thân, nhưng dầu gì đó cÅ©ng là niá»m trấn an duy nhất cá»§a lão. Trong lòng lão tuy hối hận vá» chuyện đã làm năm xưa, nhưng cÅ©ng rất lo lắng má»™t sá»± trả thù Ä‘ang rình rập quanh lão, cho nên ngày đêm mất ăn mất ngá»§.
Thá»i gian cứ chầm chập trôi Ä‘i, năm ngày, mưá»i ngày, ná»­a tháng, rồi má»™t tháng, tin tức vá» Chu Má»™ng Châu vẫn bặt vô âm tín. Lão bây giá» má»›i thấy hÆ¡i nhẹ lòng.
Tiếp liá»n năm tháng trôi qua êm ả, Hồ Dã quả thá»±c đã quên hẳn Ä‘i ná»—i lo nÆ¡m ná»›p trong lòng. Lần này lão chính định chấn hưng uy danh Liên Vân Bảo, nên nhân cÆ¡ mở lôi đài kén rể, ra uy cùng thiên hạ. Không ngá» cuối cùng trước mắt lão sá» sá» Chu Má»™ng Châu xuất hiện.
Äã vậy Chu Má»™ng Châu lại luyện được pho Bích Long kiếm pháp, thá»­ há»i lão chẳng run lên sao được?
Sau phút lặng ngưá»i, Hồ Dã lấy lại bình tÄ©nh nói:
- Châu nhi vỠsao không báo trước với ta, để ta đón tiếp?
Chu Má»™ng Châu cố nén tâm sá»± dằn vặt trong lòng, cưá»i nói:
- Bảy năm trước Châu nhi ra Ä‘i không má»™t lá»i vá»›i Hồ đại thúc, đại thúc không quở trách là đã phúc lắm rồi, có đâu dám kinh động phiá»n hà cho má»i ngưá»i.
Hồ Dã liếc mắt nhìn Liêu Thứ và Hồ Vân Thưá»ng lúc này Ä‘ang đứng bên nhau trố mắt nhìn Chu Má»™ng Châu còn đầy kinh ngạc. Lão hắng giá»ng nói:
- Liêu Thứ, Thưá»ng nhi, Chu Má»™ng Châu đã trở lại vá»›i chúng ta, các ngươi phải nên mừng. Nhưng chuyện đêm nay tuyệt đối không được nói ra cho bất cứ ngưá»i nào biết, các ngươi nhá»› rõ chứ?
Liêu Thứ và Hồ Vân Thưá»ng không hiểu tại sao Hồ Dã lại căn dặn như vậy, nhưng cÅ©ng không tiện há»i. Vả lại Liêu Thứ thua má»™t kiếm thì đã thẹn chín mặt, chỉ mong sao mau rút khá»i đây mà thôi.
Khi ấy nghe Hồ Dã nói vậy thì ứng thanh đáp:
- Dạ!
- Các ngươi vỠtrước đi, ta có chuyện muốn nói với Chu Mộng Châu.
Hồ Vân Thưá»ng đưa mắt nhìn Liêu Thứ, rồi nói:
- Chúng ta đi thôi!
Dứt lá»i, nàng nhún mình phóng Ä‘i trước, Liêu Thứ cÅ©ng liá»n chạy theo, chỉ còn mình Chu Má»™ng Châu đứng đối diện vá»›i Hồ Dã.
Hai ngưá»i chăm mắt nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Hồ Dã như đã nhận ra được trong ánh mắt cá»§a Chu Má»™ng Châu má»™t sá»± oán giận lẫn trách móc. Lão cúi đầu thở dài, rồi lên tiếng trước:
- Chúc mừng Châu điệt đã luyện thành pho Bích Long kiếm pháp.
Chu Má»™ng Châu giá» chỉ còn má»™t mình đối mặt vá»›i Hồ Dã thì tá»± nhiên ná»—i căm thù dâng lên. Chàng lạnh giá»ng nói:
- Chưa đáng mừng lắm, vì thanh “Bích Long kiếm lệnh†còn chưa nhuốm máu thù giết cha hại sư năm xưa.
Nghe má»™t câu này Hồ Dã rúng động cả ngưá»i, lão cố tránh đôi mắt lạnh lùng cá»§a Chu Má»™ng Châu, trong đầu lão bao nhiêu câu há»i đặt ra tức thì, Chu Má»™ng Châu đã biết được đến đâu vụ án năm xưa? Ai là ngưá»i đã trao thanh “Bích Long kiếm lệnh†cho hắn? Chẳng lẽ là Tiên tá»­? Nhưng chính bà ta năm xưa cÅ©ng dính líu đến chuyện này, lẽ nào lại ... Lão không dám tin, nhưng cÅ©ng không thể không hoài nghi. Qua má»™t lúc cố lấy bình tÄ©nh há»i:
- Thanh “Bích Long kiếm lệnh†từ đâu Châu điệt có được?
Chu Mộng Châu lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Bắt đầu từ giỠphút này, Chu Mộng Châu không còn là tiểu điệt của kẻ đã mưu sát cha mình, và Hồ Dã ngươi cũng không còn là thế thúc của Chu mỗ.
Hồ Dã trống ngực thình thịch nghĩ:
- Hắn đã biết hết rồi ư? Nhưng ai nói?
Lão cố tình má»›m há»i thá»­:
- Châu điệt sao lại nói như vậy? Xưa nay ta đối đãi với ngươi có tệ bao giỠđâu?
- Phải! Chính vì vậy mà hôm nay, ngay trước mặt quần hùng ta đã nhẫn nhịn, không vạch mặt ngươi ngay.
Hồ Dã đưa mắt nhìn quanh rồi thở dài nói:
- Thì ra Châu Ä‘iệt đã biết được ít nhiá»u chuyện năm xưa, hãy theo ngu thúc đến má»™t nÆ¡i khác chúng ta sẽ nói chuyện thẳng thắn vá»›i nhau.
Chu Mộng Châu trầm ngâm mấy giây rồi gật đầu:
- Hảo!
Hồ Dã không nói thêm câu nào, liá»n quay ngưá»i phóng Ä‘i, Chu Má»™ng Châu cÅ©ng lập tức theo chân lão.
Vào đến tịnh thất cá»§a Hồ Dã, lão khóa kỹ cá»­a lại, rồi khêu ngá»n đèn vừa sáng, chỉ chiếc ghế đối diện nói:
- Châu Ä‘iệt, má»i ngồi.
Chu Má»™ng Châu vừa đến đã biết là tịnh thất dành riêng cho Hồ Dã mà ngưá»i trong bảo không ai được đặt chân tá»›i khi không có lệnh, ngoại trừ phu nhân và Hồ Vân Thưá»ng.
Hồ Dã nhìn Chu Mộng Châu, chủ động nói trước:
- Chúng ta Ä‘á»u là đại trượng phu, chuyện gì cÅ©ng nên nói thẳng ra vá»›i nhau, không cần quanh co nữa.
Chu Má»™ng Châu thầm cưá»i nhạt trong lòng, nghÄ©:
- Hồ Dã mà cũng nói được một câu như vậy, thì thực khá khen.
Tuy vậy chàng chỉ cưá»i đáp:
- Vậy thì thật tiện và đỡ mất thá»i gian.
Hồ Dã hắng giá»ng nói thẳng vào vấn Ä‘á»:
- Ai đã trao thanh “Bích Long Kiếm Lệnh†cho Châu điệt?
- Chẳng lẽ Hồ đại thúc lại không đoán ra sao?
Hồ Dã giữ trấn tĩnh:
- Chẳng lẽ ... chính là Tiên Tử?
- Không sai, đúng là mẹ tôi!
- A! Là Tiên tử thực ư? Bà ấy hiện tại ở đâu?
Chu Má»™ng Châu nhướng mày cưá»i nhạt, đáp:
- Thứ cho Chu má»— không thể trả lá»i!
Hồ Dã thở dài gật đầu đáp:
- Thôi được, có lẽ Châu Ä‘iệt đã biết rõ má»i chuyện, ta cÅ©ng chẳng cần giấu diếm.
Chu Má»™ng Châu cắt ngang bằng giá»ng sắc lạnh:
- Vì có muốn giấu cũng không được nữa rồi!
- Ngươi nói đúng, năm xưa Hồ mỗ chỉ vì một lúc đầu óc mê muội mà đã hại Chu đại ca và có lỗi với Chu điệt.
Chu Mộng Châu “hừ†một tiếng lạnh lùng nói:
- Vậy theo ý ông giỠnên làm gì để rửa sạch tội lỗi năm xưa?
Hồ Dã lắc đầu thở dài đáp:
- Báo ứng đã đến, tá»™i lá»—i là tá»™i lá»—i, làm sao dá»… dàng gá»™t rá»­a sạch hết được. Hồ má»— chỉ xin Chu Ä‘iệt má»™t Ä‘iá»u, là trở lại Liên Vân Bảo chấn hưng thanh danh năm xưa, còn má»i chuyện má»™t mình Hồ Dã này xin gánh chịu hết.
Chu Má»™ng Châu cưá»i nhạt, lắc đầu nói:
- Chén đã rạn vết, làm sao liá»n lại được, Chu má»— chưa há» nghÄ© đến trở lại Liên Vân Bảo vốn là sá»± nghiệp cá»§a ngoại tổ ta, ta chỉ muốn tất cả má»i ngưá»i nhúng tay đến vụ án năm xưa Ä‘á»u phải ra trước ánh sáng công đạo. Lấy lại thanh danh cho Kim La Hán sư phụ.
Hồ Dã cúi đầu thiểu não, lão không ngá» chuyện cuối cùng lại éo le như vậy. Ngưá»i bị lão âm mưu hãm hại là Chu Hiên, ngưá»i bị vu oan là Kim La Hán, giỠđây chính con trai độc nhất cá»§a Chu Hiên lại là đệ tá»­ truyá»n y bát cá»§a Kim La Hán. Phải chăng là ý trá»i, hay là nhân quả?
Suốt cả ngày hôm nay lão đã tận mắt chứng kiến hắc y tăng hiển thị thần lá»±c và võ há»c, huống gì giá» này lão còn biết hắc y tăng chính là Chu Má»™ng Châu, mà lại còn luyện thành công pho Bích Long kiếm phổ. Äừng phải đến lão mà ngay cả những cao thá»§ giang hồ nhất đương đại chỉ e cÅ©ng khó thẳng nổi Chu Má»™ng Châu.
Chu Má»™ng Châu thấy lão chỉ cúi đầu rÅ© rượi không nói thì gằn giá»ng:
- Chu mỗ tuy đã được thân mẫu thổ lộ hết tâm sự uất khúc năm xưa, nhưng hiện tại chỉ muốn nghe chính miệng Hồ Dã ngươi nói ra. Nếu ngươi thực sự hổ thẹn trước vong linh của ngoại tổ và cha ta thì ngươi thành khẩn nói hết ra đi.
Hồ Dã ngước đôi mắt ngầu đỠvì nước mắt lên, rồi gật đầu nói:
- Chu Mộng Châu, thực tình thì ngu thúc đã ân hận chuyện mình làm ngay sau khi âm mưu sát hại cha ngươi thành công, và nhất là từ sau khi Tiên tử bỠđi thì ta càng thấm thía hơn. Cho nên, ta nguyện trong lòng là cưu mang ngươi cho đến khi khôn lớn. Nếu chuyện xưa qua được thì thôi, bằng không thì cũng có lúc ta cúi đầu nhận tất cả.
Chu Má»™ng Châu đã nhận ra giá»ng nói thành thật cá»§a Hồ Dã, đồng thá»i trong đầu chàng nhá»› lại những ngày tháng thÆ¡ ấu Hồ Dã đã chăm lo cưu mang mình thế nào. Dẫu sao cÅ©ng là tình ngưá»i, chàng không thể quay lưng phá»§ nhận được, khi ấy đắn Ä‘o suy nghÄ© chưa nói được gì.
Hồ Dã nước mắt vào lòng, nói:
- Ngu thúc sẽ không van xin một sự tha thứ nào ở Châu điệt, nhưng chỉ cầu xin Châu điệt trở lại bổn bảo chấn hưng thanh danh năm xưa.
Chu Mộng Châu nén tiếng thở dài trong lòng rồi nói:
- Äó là chuyện sau này hãy nói, hiện tại Châu nhi chỉ mong Hồ đại thúc trả lá»i thá»±c tình vài vấn Ä‘á».
Hồ Dã gật đầu nói ngay:
- Cứ há»i Ä‘i!
- Trong chuyện này nói chá»§ mưu là ai cÅ©ng không đúng, nó há»™i tụ từ nhiá»u nguyên nhân mà thành má»™t âm mưu ...
- Hẳn là Tiên tá»­ đã kể cho Châu nhi nghe vá» chuyện giữa ta và bà ấy thân thiết vá»›i nhau từ nhá», không ngá» trá»i định thật là trá»› trêu, ta không lấy được Tiên tá»­ mà Chu đại ca lại được sư phụ là ngoại tổ cá»§a Châu nhi chá»n làm rể. Ta còn nhá»› trước lúc Tiên tá»­ trở thành ngưá»i cá»§a há» Chu, ta đã từng tặng bà ấy má»™t cây trâm có hai vế đối.
Vừa nói đến đó bỗng Chu Mộng Châu cắt ngang nói:
- Có phải đây là cây kim trâm bằng ngá»c thạch này không?
Vừa nói chàng vừa lấy ra má»™t chiếc há»™p gá»— nhá», bên trong đựng cây kim trâm mà chính mẹ chàng đã trao cho chàng. Hồ Dã vừa nhìn thấy cây kim trâm ngá»c thạch thì rươm rướm nước mắt:
- Chính là nó đây, trên thân kim trâm, hai bên là hai vế đối:
SÆ¡n nhân chí nguyện bằng Hồ Äiệp Cổ nhân tâm hoài hữu Tiên Nương à vế đầu hai chữ SÆ¡n nhân ghép vá»›i nhau là chữ Tiên chỉ Tiên tá»­. Vế sau chữ Cổ nguyệt ghép lại là chữ Hồ chỉ Hồ Dã ta.
Chu Má»™ng Châu vốn cÅ©ng đã xem qua cây kim trâm, cÅ©ng hiểu được ý nghÄ©a trong hai vế đối, nhưng chàng không ngá» tình yêu giữa Hồ đại thúc vá»›i mẫu thân mình năm xưa lại mãnh liệt như vậy, chàng lặng ngưá»i không nói được gì.
Giá»ng Hồ Dã Ä‘á»u Ä‘á»u kể tiếp:
- Nhưng không phải chỉ xuất phát vì tình yêu không thành này mà ta ôm hận đến ná»—i sát hại Chu đại ca. Năm xưa, Quy Hồn Bảo chá»§ Äằng Thân từng xưng bá má»™t cõi Bắc Hà này nên đã ngầm thương lượng vá»›i Chu đại ca bấy giá» giữ chức bảo chá»§ Liên Vân Bảo này. Chu đại sư huynh thân phận Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm, không thể manh tâm xưng hùng võ lâm được. Chính Ä‘iá»u này khiến Äằng Thân không phục, lão đã ngầm mua chuá»™c Thiên Cung Thá»§ Lạc tổng quản ...
Chu Mộng Châu nôn nóng chen ngang:
- Lạc Äại Xuân vì trong lòng vốn căm tức gia phụ nên đã chấp nhận?
- Äúng vậy, Lạc Äại Xuân đã dùng lá»i lẽ lung lạc ta, nhưng ta vốn cương quyết không chịu âm mưu hãm hại Chu đại ca.
Chu Má»™ng Châu lại chen vào tiếp lá»i:
- Lạc Äại Xuân đã nắm được Ä‘iểm yếu là Hồ đại thúc vẫn còn lén Ä‘i lại vá»›i gia mẫu nên ép Hồ đại thúc vào chuyện này?
Hồ Dã gật đầu, thẹn vô cùng, mặt biến sắc mấy lần. Hồi lâu mới nói tiếp:
- Thá»±c ra từ lâu trước đó, Hồ thúc đã có quan hệ mật thiết vá»›i Äằng Thân, chức bảo chá»§ mà lão ta có được cÅ©ng là từ má»™t vụ mưu sát Bạch VÄ© Hồng ...
- A! Thì ra là vậy!
Chu Má»™ng Châu không ngá» biết được Ä‘iá»u quan trá»ng này, chàng liên tưởng ngay đến Bạch Vân Ä‘ang chá» tin tức cá»§a chàng trong Từ Vân Tá»±.
Hồ Dã như cố dốc hết bao nhiêu ẩn mật trong lòng mà lão giữ kín gần hai mươi năm qua.
- Chính là từ nhiá»u nguyên nhân dây dưa này má»›i dẫn đến âm mưu hãm hại Chu đại ca, trong đó má»i hành động Ä‘á»u do Lạc Äại Xuân và Äằng Thân sắp xếp hành động.
Chu Má»™ng Châu nhíu mày há»i:
- Nhưng tại sao gây án rồi lại để thi hài cá»§a gia phụ trong Thiá»n Quang tá»±, vu cáo cho Kim La Hán thiá»n sư?
Hồ Dã thở dài nói:
- Äây là má»™t sá»± trả thù ân oán giữa Äằng Thân và Kim La Hán. Äằng Thân đã trao cho Lạc Äại Xuân má»™t bình độc dược đặc chế ngoại môn Tây Vá»±c, hình như có tên là Hoại thi tán, ngưá»i trúng phải độc này chết tức khắc, đồng thá»i thi thể chỉ ná»™i trong má»™t canh giá» thì tiêu há»§y không còn gì ngoài bá»™ xương khô. Äằng Thân ngoại hiệu là Bách Thá»§ Thần CÆ¡, chẳng những hạ thá»§ tàn độc mà tâm cÆ¡ thì Ä‘a Ä‘oan giảo quyệt vô cùng. Lão biết rõ Kim La Hán vốn xuất thân từ Tây Vá»±c ngoại môn, sau lần bị Thiên Si Thượng Nhân đả bại má»›i lui vỠẩn tu, chỉ có những ngưá»i xuất thân từ ngoại môn Tây Vá»±c má»›i biết dụng loại kịch độc này, cho nên Äằng Thân quyết định chá»n Kim La Hán mà đẩy vào chuyện này.
Chu Mộng Châu nghe đến đó nghiến răng ken két:
- Äằng Thân! Ngươi thật hiểm độc, giết cha ta, vu hại cho sư phụ ta, mấy tháng trước thì chút nữa ta cÅ©ng bá» mạng bởi Quy Hồn châm cá»§a ngươi. Thù này Chu má»— ta nhất định rá»­a sạch.
Hồ Dã nhìn chàng trấn an:
- Chu Ä‘iệt nên bình tÄ©nh, Äằng Thân vừa cao cưá»ng vừa thâm độc, đã vậy vây cánh cá»§a hắn lúc này rất lá»›n, cho nên Châu Ä‘iệt phải bình tâm tÄ©nh trí để đối phó má»›i được.
Chu Mộng Châu nhìn Hồ Dã, chàng đã nhận ra sự thành tâm trong ánh mắt của lão ta, chàng nói:
- Hồ đại thúc đã thành thật mà nói ra hết bí mật ná»™i tình huyết án năm xưa, vậy lúc này có nguyện giúp Châu nhi vạch tá»™i Äằng Thân trước mặt võ lâm quần hùng không?
Hồ Dã ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu thở dài nói:
- Hiển nhiên là vậy, nhưng đến lúc đó thì bản thân ngu thúc cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Chu Má»™ng Châu nghe vậy thì thấy khó xá»­, quả thá»±c nếu Hồ Dã chịu ra mặt làm chứng thì Äằng Thân không thể chối cãi được, nhưng đến lúc ấy thì Hồ Dã cÅ©ng không tránh khá»i chịu má»™t phần trách nhiệm đồng sát. Chu Má»™ng Châu nghÄ© nếu chỉ lấy mạng Äằng Thân thì không khó lắm, nhưng như vậy thì thiên hạ vẫn chưa rõ được hung thá»§ huyết án năm xưa là ai? Khi ấy mối hoài nghi Kim La Hán là hung thá»§ vẫn còn đó. Thá»­ há»i chàng chẳng Ä‘au lòng lắm hay sao, khi mà sư phụ đã an nghỉ nÆ¡i chín suối mà vẫn còn hàm oan chịu tiếng?
Cho nên chàng quyết định bằng má»i giá huyết án năm xưa được công xá»­ trước quần hùng bốn phương.
Nghĩ ngợi hồi lâu vẫn chưa ra kế sách, Chu Mộng Châu nói:
- Nếu ra trước quần hùng, mà không có tang chứng, thì làm sao khiến thiên hạ nghe được?
Hồ Dã gật đầu thở dài nói:
- Năm xưa thi thể lệnh tôn bị tiêu hủy không còn một dấu vết gì, hài cốt thì chôn đi gần hai mươi năm cũng mục nát, quả là ...
Nói đến đó, trong đầu lão bỗng lóe lên một suy nghĩ:
- A! Chiếc bình!
Chu Má»™ng Châu không hiểu lão nói gì, bèn vá»™i há»i:
- Chiếc bình gì?
- Chiếc bình sứ đựng độc dược Hoại Thi Tán mà Äằng Thân đã trao cho Lạc Äại Xuân.
Chu Mộng Châu mắt sáng lên, nói ngay:
- Phải rồi, nhưng chiếc bình ấy hiện ở đâu?
- Năm xưa khi hành động má»i chuyện ta Ä‘á»u lánh mặt, chính tay Lạc Äại Xuân hạ độc trong rượu cá»§a Chu đại ca, nếu chiếc bình còn, thì phải nằm trong tay Lạc Äại Xuân.
Chu Mộng Châu nhíu mày:
- Không biết lão ta còn giữ nó không? Hồ đại thúc làm sao lấy lại được nó?
Hồ Dã bỗng đứng phắt dậy:
- Äi! Chúng ta phải hành động bây giá», hắn sáng nay đã trúng má»™t chưởng cá»§a Chu Ä‘iệt, hiện còn dưỡng thương. Ta phải bức hắn đưa chiếc bình ra.
Chu Má»™ng Châu nghÄ© cÅ©ng đúng, chàng lại há»i:
- Lạc Äại Xuân vẫn còn ngầm liên lạc vá»›i Äằng Thân chứ?
Hồ Dã lắc đầu nói:
- Không! Äằng Thân chỉ lợi dụng Lạc Äại Xuân để đạt mục đích ban đầu. Sau này, má»i chuyện Äằng Thân chỉ qua lại thương lượng vá»›i ngu thúc mà thôi.
Chu Mộng Châu gật đầu:
- Vậy thì tốt.
Nói rồi chàng định theo chân Hồ Dã ra cửa, nhưng chợt nhớ ra chuyện gì bèn kéo lão ta lại nói:
- Chu nhi còn má»™t chuyện muốn há»i Hồ đại thúc.
Hồ Dã lo lắng không biết lại thêm chuyện gì nữa đây, lão gật đầu:
- Chu nhi cứ nói.
- Theo Hồ đại thúc vừa nói Bạch VÄ© Hồng, nói vậy vá» sau này toàn gia há» Bạch bị nạn cÅ©ng chính là do Äằng Thân gây ra chứ?
Hồ Dã gật đầu:
- Không ngá» tâm địa cá»§a hắn lại độc ác đến vậy, nhưng trá»i có mắt, nên trong kiếp nạn, hai đứa con cá»§a Bạch VÄ© Hồng đã được cứu thoát, chính là nhá» má»™t tay nô bá»™c trung thành cá»§a Bạch VÄ© Hồng cứu thoát. Nhưng bản thân lão nô bá»™c đó bị hãm hại kẹt trong mật đạo.
Chu Mộng Châu kinh ngạc la lên:
- Trong mật đạo ư? Mật đạo nào?
- Quy Hồn bảo rá»™ng lá»›n, địa thế lại hiểm trở, có lưng tá»±a núi, có hào sâu thành dày, vốn năm xưa ngưá»i kiến tạo ra nó đã có ý lập nên má»™t pháo đài vững chắc. Trong núi có nhiá»u mật đạo thông ra ngoài, khi nhà há» Bạch bị nạn, chính lão nô bá»™c kia đã đưa hai đứa con cá»§a Bạch VÄ© Hồng ra ngoài theo má»™t đưá»ng hầm. Nhưng lão thì bị kẹt hẳn bên trong, không biết sống chết thế nào. Nhưng đã mưá»i năm qua không thể má»™t ngưá»i nào sống sót nổi mà không có lương thá»±c.
Chu Má»™ng Châu lại há»i:
- Äằng Thân năm xưa khi hại Bạch VÄ© Hồng, sao lại đợi đến nhiá»u năm sau má»›i hại toàn gia há» Bạch?
Hồ Dã lắc đầu nói:
- Có lẽ ngoài Äằng Thân thì chỉ có lão nô bá»™c kia má»›i biết rõ chuyện này. Äến như tất cả má»i ngưá»i trong Quy Hồn bảo chẳng ai hay biết vì sao nhà há» Bạch bị hại, há» chỉ biết theo lệnh Äằng Thân truy sát hai đứa con Bạch VÄ© Hồng vá»›i má»™t lý do trá»™m bảo lệnh.
Chu Mộng Châu gật đầu:
- Thì ra là vậy!
Chàng nhá»› lại bảy năm trước đây, khi Bạch Vân xuất hiện mấy lần cứu chàng, bá»n ngưá»i lục lâm thảo khấu chẳng hiểu nhìn thấy trong tay cô ta cái gì mà liá»n rút lui, có lẽ chính là bảo lệnh.
Hồ Dã bá»—ng há»i:
- Nhưng tại sao Chu điệt lại quan tâm đến chuyện này thế?
Chu Mộng Châu không giấu diếm đáp:
- Chu nhi đã gặp Bạch Vân và Bạch Hân, hậu nhân của Bạch Vĩ Hồng.
Hồ Dã thở dài:
- Quả là lưới trá»i lồng lá»™ng, chẳng riêng gì ta, mà Äằng Thân cÅ©ng đến ngày báo ứng!
Ài ...
Chu Mộng Châu chẳng biết nói thế nào ngoài câu an ủi:
- Làm ngưá»i chẳng ai tránh được lá»—i lầm, nhưng biết lá»—i mà sá»­a chá»­a ngay má»›i đáng quý.
Hồ đại thúc đã thá»±c tâm nói ra má»i chuyện, thì trong lòng cÅ©ng đã nhẹ hẳn rồi, còn má»i chuyện phải chá» thá»i gian.
Hồ Dã gật đầu:
- Äúng! Chỉ chá» thá»i gian.
Lão lại thở dài, đoạn nói:
- Giá» chúng ta đến bức vấn Lạc Äại Xuân.
Nói rồi lão ta bước ra cá»­a, Chu Má»™ng Châu liá»n Ä‘i theo.
hết: Hồi 21, xem tiếp: Hồi 22
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 26-05-2008 at 08:06 PM.
  #22  
Old 25-05-2008, 05:43 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 22

Huyết Ãn Bạch Gia Hé Màn Bí Ẩn



Khi Chu Má»™ng Châu rá»i Liên Vân Bảo thì đã nghe tiếng gà gáy sáng, phía trá»i đông cÅ©ng đã á»­ng hồng. Trong lòng chàng cảm thấy ít nhiá»u nhẹ nhõm. Chàng thật không ngá» ngày hôm nay lại thâu hoạch được nhiá»u Ä‘iá»u quan trá»ng như vậy, vụ án năm xưa mà cha chàng là nạn nhân, sư phụ chàng lại bị nghi là hung thá»§, giỠđây đã được sáng tá».
Duy nhất còn má»™t Ä‘iá»u là làm thế nào để vạch mặt hung thá»§ trước mặt thiên hạ, rá»­a hận cho cha chàng, lấy lại thanh danh cho sư phụ.
Chu Má»™ng Châu không nghÄ© tá»›i Hồ Dã lại thành thật ăn năn nói hết ra má»i chuyện.
Chàng vốn vẫn tin con ngưá»i Hồ Dã không thâm hiểm vì chính lão ta đã từng cưu mang che chở cho chàng trong nhiá»u năm.
Äiá»u này cÅ©ng chứng tá» tình cảm giữa lão vá»›i mẫu thân chàng rất sâu đậm, nên lão đã giữ đúng lá»i nguyện cá»§a Tiên tá»­ để lại khi bá» ra Ä‘i.
Có Ä‘iá»u, chàng bất ngá» chính là vì Hồ Dã không chút quanh co chối cãi, mà chỉ là má»™t sá»± ân hận hối lá»—i mà thôi.
Giá» thì trong tay chàng đã có được má»™t vật chứng là chiếc bình sành vẫn còn lưu lại ít Hoại Thi Tán và nhân chứng là Lạc Äại Xuân. Sau hồi quanh co, Lạc Äại Xuân cÅ©ng đã phải cúi đầu chịu tá»™i và đưa ra chiếc bình sành đựng dược độc, mà lão nghÄ© giữ lại sau này có lúc dùng đến hại ngưá»i khác. Không ngá» nó giá» chính là vật sẽ hại chính lão.
Chu Má»™ng Châu đã bàn bạc vá»›i Hồ Dã sẽ quyết định vạch mặt Äằng Thân đúng rằm trung thu, ngay trong đại há»™i Thập niên luận kiếm. Từ đây đến đó còn bảy tháng dài, bá»n há» sẽ ngầm liên lạc vá»›i nhau, Hồ Dã sẽ giữ kín sá»± xuất hiện cá»§a Chu Má»™ng Châu.
Chu Má»™ng Châu vừa phóng ngưá»i trên đưá»ng lòng vừa khấp khởi vui mừng. Mừng còn vì má»™t Ä‘iá»u nữa là chàng lại biết được bí mật vá» vụ án cá»§a nhà há» Bạch, đây chính là ná»—i chá» mong cá»§a Bạch Vân. Cô ta từng nghi ngá» chắc chắn nhà cô ta bị hại do má»™t tay Äằng Thân, nhưng thứ nhất không có chứng cứ, thứ hai không má»™t thế lá»±c trong tay, duy nhất cô ta có được là chiếc “bảo lệnh†mà đã trá»™m lấy trước lần kiếp nạn đó.
Chu Má»™ng Châu vừa đặt chân vào đến Từ Vân Tá»± thì trá»i cÅ©ng đã há»­ng sáng. Bạch Vân chạy ra đón chàng vá»›i ánh mắt mong đợi.
- Có biết được gì không?
Chu Má»™ng Châu mặt tươi tỉnh gật đầu, nhưng chàng không vá»™i nói ngay, há»i:
- Vân tỷ đợi tiểu đệ cả đêm sao?
Bạch Vân giá»ng hÆ¡i trách cứ:
- Châu đệ quả làm ta không chợp mắt nổi.
Chu Má»™ng Châu cưá»i nói:
- Giá» thì có tin tốt để Ä‘á»n bù đây.
Hai ngưá»i đã vào đến thiá»n phòng, Bạch Vân nói ân cần:
- Ngồi nghỉ, ta hâm lại thức ăn, nên ăn lót dạ đã rồi nói chuyện.
Mặc dù cô ta rất nôn nóng được nghe tin tức từ phía Chu Mộng Châu, nhưng vẫn chu đáo lo cho chàng ăn trước.
Chu Mộng Châu ngồi trên ghế chỠđợi.
Chốc lát đã thấy Bạch Vân bưng mâm thức ăn và cÆ¡m lên, nàng xá»›i cÆ¡m cho Chu Má»™ng Châu, miệng há»i:
- Có tin gì hay sao?
Chu Mộng Châu tay đón lấy chén cơm đáp:
- Hồ đại thúc đã hối hận kể ra má»i chuyện, quả nhiên huyết án cá»§a gia phụ năm xưa là do Äằng Thân lung lạc xúi giục Lạc Äại Xuân và Hồ đại thúc.
Bạch Vân mừng ra nét mặt:
- Nói vậy nhất định bá»n chúng sẽ bị vạch mặt, Kim La Hán thiá»n sư sẽ được rá»­a mối hàm oan.
Chu Mộng Châu đáp:
- Phải, muốn ra còn có má»™t chuyện vô cùng hệ trá»ng đến Vân tá»·!
- Hệ trá»ng đến ta ư?
- Phải!
Äáp rồi Chu Má»™ng Châu kể những Ä‘iá»u chàng được nghe từ Hồ Dã vá» vụ án năm xưa toàn gia há» Bạch bị thảm hại.
Bạch Vân nghe thế thì phẫn khí thét lên:
- Khi cả nhà ta bị hại thì ta đã biết chính Äằng Thân lệnh cho tay chân hắn sát hại gia đình ta, nhưng ta chỉ hồ nghi hắn nhúng tay đến cái chết cha ta, không ngá» lại là sá»± thật.
Năm xưa nếu như không có Äinh lão đầu bảo vệ, thì chỉ e cả nhà há» Bạch tuyệt tá»±, Äằng Thân không còn lo sợ bị báo thù.
Chu Má»™ng Châu chăm mắt nhìn Bạch Vân há»i:
- Äinh lão đầu ư? Phải chăng Vân tá»· nói là lão bá»™c bị kẹt trong mật đạo kia?
Bạch Vân gật đầu, nói:
- Lúc đó ta đã mưá»i hai mưá»i ba tuổi, hiểu biết ít nhiá»u, còn tiểu đệ cá»§a ta quá nhá» chưa biết gì. Chẳng biết trước đó gia mẫu đã bàn bạc thế nào vá»›i Äinh lão đầu, trá»™m lấy Bảo lệnh định trốn khá»i Quy Hồn bảo, ẩn cư chá» chúng ta lá»›n, rồi sẽ thanh toán tá»­ thù.
Nói đến đó Bạch Vân dừng lại, lau nước mắt, rồi kể tiếp vá»›i giá»ng nghẹn ngào thương xót:
- Chuyện này duy nhất chỉ có Mân đại ca là huynh trưởng của chúng ta được mẫu thân kể cho nghe mà thôi, nhưng Mân đại ca đã bị tử nạn cùng gia mẫu trong đêm kiếp nạn ấy.
Äằng Thân thật hiểm độc, hắn đã ra tay trước má»™t bước, chỉ biết đêm ấy má»™t bá»n ngưá»i mặt bịt kín, vận đồ Ä‘en xâm nhập sát đốt sạch gia trang chúng ta. May mà Äinh lão đầu cứu được ta và Hân đệ đệ. Chẳng ngá» Hân đệ đệ cÅ©ng không biết sống chết thế nào? Lẽ nào trá»i đành để nhà há» Bạch tuyệt tá»± thá»±c? Hu ... Hu ...
Nói cuối câu nàng khóc nức lên trong đau khổ và căm hận.
Chu Mộng Châu không nuốt nổi miếng cơm trong miệng, chàng đặt chén xuống, an ủi:
- Chuyện đã qua, Vân tỷ không nên quá đau thương. Hiện tại chúng ta coi như đồng cảnh tương liên, nên hợp lực dốc trí rửa sạch thù xưa mới đúng.
Bạch Vân gật đầu, nói qua nước mắt:
- Ta nghe lá»i Châu đệ!
Chu Mộng Châu nói:
- Äiá»u quan trá»ng nhất là chúng ta phải có được chứng cá»› buá»™c Äằng Thân phải cúi đầu chịu tá»™i. Tiểu đệ nghÄ© ...
Chàng ngừng lại nhìn Bạch Vân, nàng ngước mắt há»i:
- Châu đệ nói đi!
- Vân tỷ còn nhớ rõ địa thế trong Quy Hồn bảo không?
Bạch Vân cố mưá»ng tượng lại, rồi gật đầu:
- Hồi nhá» chúng ta vẫn thưá»ng chạy chÆ¡i khắp Quy Hồn bảo, chu vi toàn bảo rá»™ng đến mấy trăm mẫu, nhưng ta vẫn còn nhá»› được. Có Ä‘iá»u mưá»i năm qua không biết Äằng Thân có thiết kế thay đổi thêm gì không?
Chu Mộng Châu gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt, hẳn Vân tá»· còn nhá»› rõ con đưá»ng ngầm lúc Äinh lão đầu đưa Vân tá»· và Hân đệ đệ trốn ra khá»i Quy Hồn bảo chứ?
Bạch Vân nghe há»i thì không đáp ngay, lại đưa mắt nhìn Chu Má»™ng Châu kinh ngạc há»i lại:
- Chẳng lẽ ...
Chưa há»i hết câu, Chu Má»™ng Châu đã gật đầu đáp ngay:
- Äúng vậy! Tiểu đệ định đột nhập Quy Hồn bảo lần tìm lại mật đạo đó, không chừng có thể phát hiện ra vài Ä‘iá»u quan trá»ng.
Bạch Vân nhíu mày nói:
- Tìm lại Äinh đại thúc?
- Có thể là vậy!
Nhưng chuyện đã mưá»i năm rồi mà? Lẽ đâu ngưá»i còn sống?
Chu Má»™ng Châu nghÄ© cÅ©ng không mấy hy vá»ng, nhưng vẫn nói:
- Äằng nào thì chúng ta cÅ©ng phải làm má»™t chuyến thám thính vào Quy Hồn bảo vì huyết án toàn gia Vân tá»· năm xưa chính nằm trong chu vi cá»§a Quy Hồn bảo.
Bạch Vân nghĩ Chu Mộng Châu nói cũng có lý, gật đầu đáp:
- Hy vá»ng là như vậy!
Chu Mộng Châu nói:
- Thế thì chúng ta lên đưá»ng ngay bây giá».
- Châu đệ không nghỉ ngơi chút xíu sao?
Chu Má»™ng Châu cưá»i đáp:
- Chuyện cần kíp đến thế này, tiểu đệ há có thể yên tâm mà nghỉ ngơi?
Bạch Vân nói:
- Từ đây đến Quy Hồn bảo chỉ mất chừng ba ngày đưá»ng, hay là chúng ta thuê má»™t chiếc xe ngá»±a cho đỡ mất sức lá»±c vì Ä‘i đưá»ng?
Chu Mộng Châu thấy ý này cũng hay, gật đầu nói:
- Vậy thì tốt!
oo Quy Hồn bảo vẫn nguy nga nằm chễm chệ ngoài Lục Dương huyện thành.
Sáng hôm ấy có má»™t đôi nam thanh nữ tú đăng sÆ¡n thưởng cảnh trên núi Lục Dương. Từ trên đỉnh núi cao nhất phóng tầm mắt quan sát, có thể nói cả má»™t vùng Lục Dương bao la rá»™ng lá»›n vá»›i thành hào và hàng nghìn há»™ dân Ä‘á»u nằm trong tầm mắt, Quy Hồn bảo cÅ©ng không ngoại lệ, dù nhìn không được tưá»ng tận nhưng những nét chính trong Bảo cÅ©ng lá»t vào tầm nhìn.
Äôi nam nữ đứng sóng vai nhau, mắt chỉ chú ý vào má»™t hướng:
Quy Hồn bảo.
Qua một hồi nhìn ngắm quan sát, thanh niên lên tiếng trước:
- Vân tỷ có thể nhận ra được mật đạo nằm hướng vào chứ?
Thì ra bá»n há» chính là Chu Má»™ng Châu và Bạch Vân, sáng nay há» lên ngá»n cao nhất trong Lục Dương SÆ¡n là để quan sát tình hình địa thế Quy Hồn bảo, chuẩn bị có kế hoạch đột nhập đêm nay.
Bạch Vân nghe há»i, nghÄ© ngợi thêm má»™t lúc, má»›i chỉ tay vá» phía bên trái Quy Hồn bảo, đó là má»™t ngá»n núi nhá» nhìn từ xa cÅ©ng nhận ra là má»™t núi đá nham thạch lởm chởm:
- Ta chỉ nhá»› mang máng đưá»ng hầm nằm trong núi nham thạch kia, lẩn trong đám quái thạch có hai gốc tùng lá»›n, đó như là chiếc cổng đầu tiên để nhận biết. Nhưng có Ä‘iá»u lần ấy Äinh lão đầu bị chặn đánh ra không kịp, hình như đã bị ngưá»i cá»§a Quy Hồn bảo đánh lấp đưá»ng hầm giá» chỉ e khó nhận ra được nguyên vị lối vào mật đạo.
Chu Má»™ng Châu gật gù suy nghÄ©, há»i lại lần nữa:
- Nhưng Vân tỷ có chắc là mật đạo chính nằm trong đám thạch núi vôi kia chứ?
Bạch Vân gật đầu đáp:
- Ta nhá»› rất rõ vì đêm ấy vừa chạy vừa cõng Hân đệ, mấy lần vấp ngã trong đám loạn thạch, mà trong Quy Hồn bảo chỉ có dưới chân ngá»n núi kia má»›i có loạn thạch.
Chu Mộng Châu mừng khấp khởi, nói:
- Vậy thì hay, ít nhất cũng đỡ cho chúng ta phải lần mò tìm kiếm sai phương hướng.
Chàng dừng lại một phút rồi nói tiếp:
- Theo như hai ngày nay quan sát, trong Quy Hồn bảo ban đêm chỉ có hai đội tuần tra, má»™t ở ná»™i viện và má»™t đội ngoại vi. Ná»™i viện tuy canh gác ít ngưá»i, nhưng Ä‘á»u là những tay cao thá»§, ở ngoại viện thì đội tuần tra khá đông, phạm vi rá»™ng lá»›n, nhưng Ä‘á»u là những tay võ công tầm thưá»ng không đáng ngại, nhiá»u lắm cÅ©ng chỉ là những tay đội trưởng là có chút thân thá»§. Có Ä‘iá»u tốt nhất là đừng để bá»n chúng phát hiện, cho nên đêm nay tốt nhất ta cứ theo lối hậu sÆ¡n tiếp cận đột nhập. Thế núi tuy có cheo leo, nhưng không đáng ngại, vả lại hướng này đột nhập vào khiến đối phương bất ngá» hÆ¡n, đồng thá»i có thể chúng ta gặp may tìm ra được mật đạo dá»… dàng.
Bạch Vân gật đầu nói ngay:
- à kiến của Châu đệ hay lắm, chúng ta sẽ hành động như vậy!
oo Khi thấy bóng chiá»u đã ngã vá» tây, Chu Má»™ng Châu nói:
- Chúng ta lên đưá»ng, cứ theo triá»n núi mà xuống đúng hướng hậu sÆ¡n cá»§a Quy Hồn bảo.
Nói rồi chàng đi trước, Bạch Vân bước theo sau.
Chu Má»™ng Châu Ä‘i thong thả, vì chàng tính khoảng cách từ đây đến hậu sÆ¡n Quy Hồn bảo chỉ chừng mươi dặm, nhưng thá»i gian thì còn nhiá»u. Chí ít cÅ©ng phải đến đầu canh hai má»›i có thể hành động.
Khi trá»i sập tối hẳn thì bá»n Chu Má»™ng Châu chỉ còn cách Quy Hồn Bảo chừng ba bốn dặm, nếu há» thi triển khinh công thì trong phút chốc có thể đến nÆ¡i ngay. Thế nhưng, bá»n há» vừa Ä‘i chậm rãi vừa bàn bạc cặn kẽ kế hoạch, vừa là để giết thá»i gian.
Äi thêm chừng ba dặm nữa là ra hết Lục Thương SÆ¡n, dưới kia là má»™t thung lÅ©ng, từ đây đã nhìn thấy bức tưá»ng thành cá»§a Quy Hồn Bảo cao đến hai trượng hÆ¡n, chạy dài từ đông sang tây, khi tiếp giáp vá»›i ngá»n hậu sÆ¡n thì má»›i chấm dứt bức tưá»ng thành bằng má»™t vách đá cheo leo hiểm trở. Quả nhiên chá»§ nhân đầu tiên kiến lập Quy Hồn Bảo đã biết lợi dụng địa thế để xây dá»±ng vành Ä‘ai bảo vệ kiên cố vững chắc. Äối phương muốn đột nhập vào sau lưng thì rất khó khăn. Trong tưá»ng thành hẳn phải còn thêm hào lÅ©y bảo vệ, chưa nói đến những đội tuần tiểu, và không chừng còn có những cÆ¡ quan báo động.
Chu Má»™ng Châu đã quyết định đột nhập theo đưá»ng hậu sÆ¡n, tuy khó khăn nhưng vẫn an toàn và mục đích chính là tìm mật đạo thuận tiện hÆ¡n cả.
Chu Mộng Châu nhìn Bạch Vân, nói khẽ động viên:
- Chúng ta cứ như kế hoạch hành động nhé!
Bạch Vân gật đầu đáp:
- Châu đệ cứ đi đi!
Chu Má»™ng Châu quay ngưá»i bước Ä‘i, đưá»ng xuống vá»±c càng lúc càng sâu, không khí trở nên ẩm thấp lạnh lẽo, ánh trăng hạ huyá»n vốn đã yếu á»›t, giá» bị cản lại bởi những tán cây, khiến đêm càng thêm tối.
Chu Má»™ng Châu phải vừa Ä‘i vừa lần đưá»ng, vừa chá» cho Bạch Vân theo kịp. Sau chừng ná»­a canh giá» bá»n há» má»›i xuống hết vá»±c núi, đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, Chu Má»™ng Châu thấp giá»ng nói:
- Phía trước có suối!
Bạch Vân vui lên nói:
- Äúng rồi! Năm xưa khi được đưa ra khá»i đưá»ng mật đạo, chúng ta cÅ©ng gặp má»™t con suối, nghe theo lá»i Äinh lão đầu, chị em ta cứ xuôi theo dòng suối mà Ä‘i, ròng rã má»™t đêm má»›i ra khá»i vùng Chu Thương SÆ¡n này.
Chu Má»™ng Châu đã đến bên suối, chỉ thấy vá» mùa này nước chảy má»™t dòng nhá», duá»›i ánh trăng lấp lánh, dòng suối uốn lượn trông thật nên thÆ¡.
Bên này bỠthoai thoải, cây cối xanh um, thì bên kia là vách núi dựng đứng, đó chính là hậu sơn của Quy Hồn Bảo. Leo lên đến đỉnh ít nhất cũng phải ba mươi trượng cao.
Chu Mộng Châu men theo vách núi đá, cố dò tìm xem nơi nào có thể khả nghi là một cửa mật đạo.
Äi dò tìm men theo vách núi đã hÆ¡n mưá»i trượng, vẫn không tìm thấy nÆ¡i nào khả nghi, Chu Má»™ng Châu quay lại nhìn Bạch Vân há»i khẽ:
- Vân tỷ có nhận ra nơi nào không?
Bạch Vân nhíu mày nhìn vách núi cheo leo dưới ánh trăng mỠảo, lắc đầu nói:
- Äó là lần đầu tiên ta ra khá»i mật đạo, lúc bấy giá» quá hốt hoảng nên cứ cõng Hân đệ đệ, chẳng để ý đâu là đâu. Vả lại chuyện đã cách mưá»i năm, thật không thể nhá»› ra được.
Chu Mộng Châu nói:
- Thôi được, tiểu đệ tìm đưá»ng lên trước, Vân tá»· cứ theo sau, gặp nÆ¡i nào khó khăn thì tiểu đệ sẽ giúp sức.
Nói rồi chàng bắt đầu đặt những bước chân đầu tiên leo lên vách núi, tuy vách núi cheo leo, nhưng cũng không phải là không có chỗ để đặt chân bám tay. Cho nên sau một lúc cũng đã thấy chàng tìm thế leo lên được mấy trượng rồi.
Nhìn xuống thấy Bạch Vân cÅ©ng đã leo lên đến nÆ¡i, nhưng xem ra nàng hÆ¡i phí sức vất vả. Chu Má»™ng Châu há»i xuống:
- Vân tỷ có mệt lắm không?
Bạch Vân ngước mắt nhìn lên, lắc đầu nói:
- Không, đừng lo cho ta! Cứ leo lên tiếp đi, chú ý những nơi vách đá hở ra, ta nhớ là không cao lắm đâu.
Chu Má»™ng Châu lúc này má»›i nhá»› tá»›i Bạch Cốt Ma Quân Ä‘i trên vách đá như Ä‘i trên đất liá»n, chàng không khá»i thán phục lão ta, đồng thá»i cÅ©ng thấy tiếc rẻ vì không hấp thụ được môn Ä‘i tưá»ng cá»§a lão.
Khi ấy nghe Bạch Vân đáp vậy, chàng liá»n đưa mắt tìm kiếm, trong tầm nhìn vài ba trượng chàng cÅ©ng không thấy trên vách núi có nÆ¡i nào khả nghi.
Chu Mộng Châu lại tiếp tục leo lên, chàng vừa leo vừa lần tìm xem có dấu vết nào khả nghi không.
Lúc này chân chàng đã đặt lên má»™t má»m đá nhô ra khá thuận tiện, hai tay bám vào má»™t tảng đá lá»›n, chuẩn bị lên tiếp.
Bá»—ng chàng nghe phía dưới Bạch Vân la “oái†lên má»™t tiếng, chàng giật mình đưa mắt nhìn xuống, má»›i hay cả ngưá»i Bạch Vân Ä‘ang cheo leo, hai tay bám vách đá, thì ra dưới chân nàng má»™t khối đá nhá» bị vỡ ra rÆ¡i xuống vá»±c, khiến cho nàng há»ng chân, may mà hai tay bám kịp.
Chu Má»™ng Châu chỉ cách Bạch Vân chừng má»™t tầm tay, chàng thụt ngưá»i xuống, thòng chân cho Bạch Vân bám lấy, miệng la lá»›n:
- Vân tỷ, nhanh nắm lấy chân tiểu đệ.
Vách đá đoạn Bạch Vân quá trơn nhẵn, hai tay nàng bám vào đá đã thấy rất nguy hiểm.
Khi ấy nghe vậy, nàng liá»n ngước đầu lên thì đã thấy cẳng chân Chu Má»™ng Châu, không há» suy nghÄ©, nhanh đưa má»™t tay bám lấy chân chàng cố víu để leo lên.
Chu Mộng Châu hai tay vẫn ghì chắc khối đá, vận kình lực để kéo Bạch Vân lên.
Sau phút nguy hiểm vừa rồi, Bạch Vân đã thấy được kéo lên gần đến má»m đá, nhưng bá»—ng Chu Má»™ng Châu cảm thấy tay mình rÆ¡i ra, liá»n hốt hoảng nhìn lên, thất kinh la lên:
- Nguy rồi! Vân tỷ ... bám ... chặt ...
Gần như cùng lúc vá»›i tiếng la cá»§a chàng, khối đá to lá»›n mà chàng bám vào long ra, rồi lăn khá»i má»m đá bay vá»t qua đầu bá»n há», rÆ¡i xuống vá»±c ...
Tiếp cùng lúc với khối đá là hai thân hình của Chu Mộng Châu và Bạch Vân.
Chu Má»™ng Châu trong lúc hiểm nguy vẫn còn tỉnh táo vượt hiểm, hai tay chàng đã ôm cứng ngưá»i Bạch Vân, vận khí đỠchân lá»±c thi triển “Hư không lăng bá»™â€. Tuy vậy vì lúc này có thêm thân hình cá»§a Bạch Vân, trá»ng lượng nặng gấp đôi nên tốc độ rÆ¡i nhanh.
Nói thì chậm, nhưng lúc ấy má»i tình tiết xảy ra cá»±c nhanh.
Chỉ nghe khối đá rơi xuống vực đánh “ầm†một tiếng, là hai thân hình cũng rơi xuống suối.
Chu Má»™ng Châu mặc dầu cố Ä‘iá»u chân lá»±c thi triển khinh công, nhưng tốc độ rÆ¡i cÅ©ng khá nhanh, nên ngưá»i đánh ầm xuống suối, chàng cảm thấy thân hình ê ẩm. Bạch Vân đè trên ngưá»i chàng nên chung quy không bị nguy hiểm gì.
Chu Má»™ng Châu ngồi dậy, cả ngưá»i ướt sÅ©ng, nhưng cÅ©ng gượng cưá»i vui mừng:
- May thật! Chúng ta thoát nạn!
Vừa nói chàng vừa ngước mắt nhìn lên vách đá, bỗng kinh ngạc la lên:
- A! Vân tỷ, nhìn kìa!
Bạch Vân nhìn theo chàng chỉ, má»›i thấy đó là má»™t cá»­a hang nhá», chính đúng ngay nÆ¡i khối đá vừa long ra.
Chu Má»™ng Châu phì cưá»i, nhịn Ä‘au nói:
- Chẳng phải đó là một cửa hang đó sao?
Bạch Vân trên mặt cũng mừng rỡ, thốt lên:
- Chẳng lẽ trong há»a có phúc, trong phúc có há»a?
Chu Mộng Châu đứng vụt dậy, thúc giục:
- Giá» tiểu đệ má»™t mình lên trước, nếu thấy có phát hiện gì sẽ gá»i Vân tá»· lên.
Bạch Vân gật đầu:
- Vậy cũng may, Châu đệ lên nhanh đi!
Chu Má»™ng Châu mặc dù lưng còn Ä‘au, nhưng tinh thần phấn chấn hẳn lên, nên liá»n chạy đến vách đá, leo lên vùn vụt. Phút chốc đã thấy chàng lên đến miệng hang.
Chu Má»™ng Châu lần bước vào trong, nhưng cá»­a hang lại bị bít kín bởi nhiá»u tảng đá khác, lần này những tảng đá có phần nhá» hÆ¡n nhiá»u.
Chu Mộng Châu lòng mừng khấp khởi nghĩ:
- Chẳng lẽ đây đúng là cá»­a mật đạo năm xưa bị ngưá»i cá»§a Quy Hồn Bảo dùng đá bít lấp?
Khi ấy chàng dùng lực vào hai tay thử lay một tảng đá, đá đầu nặng, nhưng cuối cùng cũng long ra.
Chu Má»™ng Châu mừng rỡ, ra miệng hang nhìn xuống gá»i:
- Vân tỷ, lên đây!
Bạch Vân cao hứng liá»n bám vách đá mà lên, đến nÆ¡i đã thấy Chu Má»™ng Châu vừa xê dịch má»™t khối đá thứ hai.
Chàng thở phì nói:
- Có lẽ là đây rồi!
Bạch Vân chăm chú nhìn, quả nhiên thấy những khối đá như được đem từ đâu đến đây bít lấp miệng hang, nàng nói:
- Xem ra chẳng sai đâu, chúng ta nhanh dỡ hết những khối đá này xem!
Vừa nói nàng vừa ra sức định đẩy một tảng đá lăn tiếp xuống vực, nhưng Chu Mộng Châu cản lại, nói:
- Äừng làm vậy, vừa rồi tảng đá kia rÆ¡i xuống gây tiếng động lá»›n, không biết ngưá»i cá»§a Quy Hồn Bảo có nghe thấy không? Nếu để bá»n chúng phát hiện thì há»ng mất.
Lúc ấy hai ngưá»i dốc sức xê dịch những tảng đá chồng chất nhau, lát sau đã thấy lá»™ ra má»™t đưá»ng hang rá»™ng, đủ ngưá»i Ä‘i lá»t. Chu Má»™ng Châu lần bước Ä‘i trước, Bạch Vân bám theo sau.
Trong hang Ä‘en tối, nhưng bá»n Chu Má»™ng Châu vốn đã có chuẩn bị từ trước mấy ngá»n nến và đồ đánh lá»­a.
Chàng liá»n thấp lên má»™t ngá»n nến, dưới ánh sáng vàng nhợt cÅ©ng đủ nhận ra đưá»ng mật đạo hai bên là vách đá dá»±ng đứng, tợ hồ như là má»™t đưá»ng hang vốn có sẵn má»™t cách tá»± nhiên.
ÄÆ°á»ng ngầm Ä‘i càng lúc càng dốc thoai thoải lên cao, trong đưá»ng ngầm không khí ẩm thấp ngá»™t ngạt, nhưng vá»›i những ngưá»i luyện võ công chuyên trưá»ng như bá»n Chu Má»™ng Châu thì không trở ngại gì.
Äi được chừng hÆ¡n mưá»i trượng, Chu Má»™ng Châu bá»—ng khá»±ng ngưá»i đứng lại, đưa ngá»n nến tá»›i trước để nhìn cho rõ. Bạch Vân cÅ©ng đã đứng bên cạnh chàng, nàng suýt nữa thì hét lên, trước mặt ngay bên vách đá là má»™t bá»™ xương ngưá»i trắng phếu. Rõ ràng ngưá»i này đã chết trong tư thế ngồi tá»±a vào vách.
Chu Má»™ng Châu giá»ng xúc động há»i:
- Có phải là hài cốt cá»§a Äinh lão đầu không?
Bạch Vân mạnh dạn tiến lên gần bộ xương, cúi xuống nhặt thanh kiếm lên ngắm nhìn.
Chỉ thấy đốc kiếm đỠmá»™t chữ “Äinhâ€, nàng liá»n gật đầu òa lên khóc:
- Hu hu ... Äúng là Äinh lão đầu rồi!
Chu Má»™ng Châu giá» tin chắc tất cả má»i chuyện mà chàng đã nghe được từ Hồ Dã, rõ ràng Äằng Thân đã tổ chức má»™t cuá»™c thanh trừng tiêu diệt toàn gia há» Bạch.
Chàng cẩn thận xem xét quanh đống xương, nhưng chẳng thấy gì ngoài những mảnh vụn áo quần mục nát.
Chính lúc ấy bỗng nghe Bạch Vân la lên:
- A! Châu đệ, ngươi nhìn cái gì đây!
Chu Má»™ng Châu xoay ngưá»i đưa ngá»n nến gần vách đá, má»›i hay trên vách đá có những nét chữ nghuệch ngoạc được khắc sâu xuống bằng mÅ©i Ä‘ao hay kiếm. Chàng chau mày Ä‘á»c được má»™t cách dá»… dàng, thấy ghi rằng “Huyết sát Bạch gia, đích thị Äằng Thânâ€.
Vẻn vẹn đúng tám chữ, nhưng cÅ©ng đã thấy rất khó khăn, chứng tá» Äinh lão đầu khắc những chữ này khi không còn cách sống sót, lá»±c tận khí kiệt lắm rồi!
Bạch Vân lại tức tưởi khóc òe lên, hồi lâu nàng nghiến răng:
- Äằng Thân, ta nhất định xé xác ngươi trả chù cho cha mẹ ta, huynh đệ ta và những ngưá»i gia quyến nhà há» Bạch.
Chu Mộng Châu an ủi nói:
- Äêm nay vậy coi như chúng ta đã thành công, tạm thá»i nén hận chỠđến đúng thá»i cÆ¡, chúng ta cùng rá»­a thù má»™t lần. Giá» nhanh trở ra trá»i cÅ©ng sắp sáng rồi đấy!
Bạch Vân gạt nước mắt, chấp tay vái bá»™ hài cốt lão Äinh ba cái, nói:
- Äinh lão, xin cứ an nghỉ ở đây, có ngày Bạch Vân xin hậu táng báo Ä‘á»n.
Nói rồi nàng mới chịu theo chân Chu Mộng Châu ra ngoài.
Ra đến cửa thạch đạo, Chu Mộng Châu mới tắt nến rồi bắt đầu leo trở xuống vực.
Nhưng khi chàng chỉ còn cách đáy vá»±c chừng tầm hai trượng, bá»—ng nghe có tiếng chân ngưá»i chạy phía dưới, tiếp theo là những tiếng quát tháo nghe rõ ràng:
- Có ngưá»i đột nhập! Có ngưá»i đột nhập! Mau bắt lấy!
Chu Má»™ng Châu giật mình, đưa mắt nhìn đã thấy năm sáu bóng ngưá»i từ xa Ä‘ang chạy đến, chàng liá»n ngước mắt lên nói nhanh:
- Ngưá»i Quy Hồn Bảo đã phát hiện chúng ta, Vân tá»·, nhanh chạy!
Nói rồi, chàng buông tay thả ngưá»i rÆ¡i nhẹ xuống đất. Bạch Vân cÅ©ng hốt hoảng, không kể còn cao tầm ba trượng, nhảy ào xuống. Äúng lúc ấy Chu Má»™ng Châu đã đứng vững trên đất, liá»n đưa hai tay đón lấy ngưá»i nàng, nhá» vậy Bạch Vân má»›i không bị ngã.
Hai ngưá»i nắm tay nhau vừa chạy mấy bước thì đám ngưá»i sau ùa đến vây lấy há».
Một tên vung đao thét lớn:
- Các ngươi là ai, đêm hôm dám đột nhập bổn bảo!
Bạch Vân tiến lên trước hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Các ngươi đúng là chó cắn càn, đến chủ nhà cũng không nhận ra, đêm nay chết cũng đáng.
Thì ra nàng nhận thấy bá»n ngưá»i này lạ mặt, không thấy có tên nào quen, lại thêm nhìn sắc phục cá»§a chúng cÅ©ng biết được chỉ là bá»n lính tuần, nên chẳng đáng ngại.
Chu Má»™ng Châu ngược lại sợ bị bá»n há» phát hiện tất sẽ đánh động Äằng Thân, khiến lão đỠphòng đối phó, thì càng khó hành động.
Lúc ấy chàng nhìn Bạch Vân nói:
- Vân tá»·, thanh toán nhanh bá»n tiểu cẩu này rồi Ä‘i!
Bạch Vân gật đầu:
- Hảo, để ta lượm hết bá»n chúng, bất tất đệ đệ ra tay!
Lại nói, nguyên là khi bá»n Chu Má»™ng Châu làm long tảng đá lá»›n ra lăn xuống vá»±c vang lên má»™t tiếng động vang từ dưới vá»±c hậu sÆ¡n, nên chúng ngần ngại Ä‘i xem xét chuyện gì.
Chỉ là bên trái lòng vòng quanh hậu bảo cảnh giá»›i mà thôi. Chẳng ngá» tiếng động lá»›n đã đánh thức Quy Hồn Bảo chá»§ Äằng Thân, lão sai Khang Äiá»n Ä‘i xem chuyện gì.
Khang Äiá»n lui hậu bảo tra há»i bá»n tuần canh, chuyện đáp thá»±c là nghe tiếng động lá»›n từ dưới vá»±c phía sau hậu sÆ¡n.
Khang Äiá»n cÅ©ng ngần ngại, nhưng liá»n phái má»™t tổ tuần tiểu vượt thành lần xuống vá»±c xem là chuyện gì, nếu thấy có gì nguy hiểm cứ phóng ám hiệu tất sẽ có ngưá»i đến chi viện.
Bá»n sáu tên lính tuần này chính là đám ngưá»i được phái xuống thăm dò vừa lúc phát hiện hai bóng ngưá»i leo từ vách núi xuống, bá»n chúng má»›i hét há»i.
Bá»n chúng vốn chẳng biết Bạch Vân là ai, khi ấy thấy má»™t đôi nam nữ trẻ tuổi thì cả bá»n yên tâm.
Tên đội trưởng cưá»i hắc hắc nói:
- Nửa đêm khuya khoắt thế này mà có một ả xinh đẹp thế này viếng gia, tuyệt, tuyệt!
Bây đâu, thanh toán thằng nhãi kia cho ta!
Năm tên còn lại nghe vậy liá»n xông lên vây lấy Chu Má»™ng Châu, tên nào cÅ©ng nắm Ä‘ao chém tá»›i.
Chu Má»™ng Châu chỉ cưá»i nhạt, phất tay má»™t cái, má»™t cá»— kình lá»±c nhanh như chá»›p, mạnh như vÅ© bão đánh bật cả bá»n ra. Năm gã hán tá»­ mặt thất sắc, biết gặp phải cao thá»§. Bá»n chúng kinh hoảng nhìn nhau.
Bên kia gã đội trưởng thì sấn bước đến đưa tay định vuốt má Bạch Vân, bỗng “bốp†một cái, cả bàn tay nàng in đậm lên má trái của hắn. Gã ta tức giận vung đao lên chém tới, miệng chửi đổng:
- Con quỷ cái, ngươi biết tay Hắc Hổ đao này!
Äao chém tá»›i cá»±c kỳ hung hãn, nhưng Bạch Vân chỉ cưá»i nhạt, lắc ngưá»i né tránh, thuận chân tung má»™t cước. “Bốp†má»™t tiếng nữa, trúng đích vào cổ tay hắn, tay tê dại để vuá»™t Ä‘ao bay xuống rÆ¡i lăn lốc trên ná»n đá.
Gần như cùng lúc, bên kia nghe liá»n mấy tiếng rú thảm vang lên, năm thân hình đổ xuống, máu chảy lênh láng.
Nguyên là năm gã kia bị đẩy má»™t chưởng cÅ©ng không chịu thoái lui, chúng đồng loạt vung Ä‘ao xông vào tấn công Chu Má»™ng Châu tiếp. Chàng quyết định hạ nhanh chóng, liá»n lách ngưá»i né má»™t Ä‘ao, rồi thuận tay Ä‘oạt thanh Ä‘ao vung lên má»™t chiêu hạ liá»n cả năm.
Gã đội trưởng khiếp đảm, liá»n thò tay vào áo lấy nhanh ra má»™t cây há»a pháp ném mạnh lên trá»i.
Một tiếng nổ nhỠkèm theo một ánh lửa cháy sáng.
Bạch Vân thấy thế tức giận, nhảy tới bồi cho hắn một chưởng, tiếng hắn rú dài rồi tắt lõm trong màn đêm.
Bạch Vân hạ xong tên cuối cùng, nói nhanh với Chu Mộng Châu:
- Chu đệ! Chạy nhanh, bá»n ngưá»i Quy Hồn Bảo sắp kéo xuống chi viện!
Chu Má»™ng Châu gật đầu, rồi tung ngưá»i phóng chạy dá»c theo con suối. Bạch Vân cÅ©ng liá»n chạy theo sau.
Qua chừng thá»i gian má»™t tuần trà, ngay tại nÆ¡i vừa xảy ra trận đấu, ba bóng ngưá»i lướt tá»›i, chính là Khang Äiá»n, Äằng Tiểu Thanh và lão La tổng quản.
Là tổng quản nhìn thấy sáu tên vệ binh Ä‘á»u bị tá»­ nạn thì phát khiếp, liá»n đến giở ngưá»i tên đội trưởng lên, thấy khóe miệng hắn rỉ máu, nhưng xem ra còn thở thoi thóp.
La tổng quản lay há»i:
- Hắc Hổ, ngưá»i nào hạ thá»§?
Hắc Hổ từ từ mở mắt ra, hồi lâu nhận thấy đó là La tổng quản, gã cố gượng thá»u thào:
- Hai tên ... một nam một ... nữ . ...
Khang Äiá»n ngồi xuống chen vào há»i dồn:
- Ngươi có biết mặt chúng không?
Hắc Hổ lắc nhẹ đầu.
- Chúng có gá»i nhau tên há» gì không?
Hắc Hổ cố nhớ rồi nói:
- Nha đầu kia ... nghe gá»i ... là Vân tá»· ... gã tiểu tá»­ ... gã xưng là đệ ... đệ ... đệ ...
Nói đến tiếng cuối cùng gã nẩy ngưá»i lên má»™t cái, trút hÆ¡i thở cuối cùng.
Khang Äiá»n nhíu mày cố nhá»› đôi nam nữ nào mà nữ nhân tên “Vânâ€, bá»—ng lão à lên má»™t tiếng kinh ngạc, miệng lẩm bẩm:
- Không lẽ là chúng! Không lẽ ...
Äằng Tiểu Thanh vá»™i há»i:
- Khang thúc định nói là ai?
- Chị em nhà hỠBạch, con nha đầu kia tên là Bạch Vân, xem ra không sai, nhưng chúng định đột nhập vào bổn bảo làm gì? Chẳng lẽ tự dẫn xác đến đây?
Äằng Tiểu Thanh nói:
- Chúng ta nên nhanh vá» Bảo bẩm cáo vá»›i gia phụ, do ngưá»i quyết định chuyện này!
Nói rồi cả bá»n cùng nhau trở lại Bảo, đêm ấy Äằng Thân nghe báo vá» chuyện có ngưá»i đột nhập hậu sÆ¡n, mà lại hoài nghi là chị em há» Bạch, thật khiến lão lo lắng bất an.
Tá»± nhiên trong đầu lão chuyện mưá»i năm vá» trước hiện lên mồn má»™t, lão nghiến răng hét lá»›n:
- Bắt đầu từ ngày mai phải canh phòng cẩn mật, tuyệt đối không được lơ là sai phạm.
Cả đám tay chân vâng dạ lui ra.
Äêm ấy lão không ngá»§.
Sáng sá»›m đã thấy Äằng Thân nai nịt gá»n gàng rá»i Bảo, nhưng chẳng ai biết lão ta Ä‘i đâu!
hết: Hồi 22, xem tiếp: Hồi 23
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 26-05-2008 at 08:09 PM.
  #23  
Old 25-05-2008, 05:44 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 23

Thập Niên Luận Kiếm, Quần Hùng Hội Tụ



Toàn bá»™ võ lâm từ má»™t tháng trước trung thu đã rá»™n ràng hẳn lên, vì võ lâm các phái Ä‘á»u nhận được thiệp má»i tham dá»± Thập niên luận kiếm đại há»™i.
Äây quả là má»™t chuyện khiến ngưá»i ta vừa cảm thấy hào hứng vừa linh cảm má»™t trưá»ng huyết kiếp sắp xảy ra. Nguyên nhân chẳng phải vì đại há»™i Thập niên luận kiếm được tổ chức, mà chính là vì đại há»™i Thập niên luận kiếm đã hai lần không tổ chức được, bởi vị tiá»n nhậm Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm bị sát hại. Vụ án hiện vẫn còn treo lÆ¡ lá»­ng chưa có đáp án.
Thế nhưng, từ sau trung thu năm ngoái khi Quy Hồn Bảo má»i những nhân vật đứng đầu ngÅ© kiếm phái đến dá»± cuá»™c tá»· võ ấn chứng và ẩm tá»­u thưởng nguyệt. Thì chuyện đệ tá»­ truyá»n a bát cá»§a ngưá»i bị tình nghi là hung thá»§ vụ huyết án năm xưa - Kim La Hán tá»± nhiên xuất hiện.
Lần ấy tuy những ngưá»i đứng đầu ngÅ© kiếm phái chịu trách nhiệm chính trong việc Ä‘iá»u tra vụ án chưa bức vấn truy há»i được Chu Má»™ng Châu vá» Kim La Hán.
Ngược lại Chu Mộng Châu trúng một chiêu của Quy Hồn Bảo chủ chuồn mất, từ đó đến nay không ai hay biết bất cứ một tin gì vỠChu Mộng Châu.
Quy Hồn Bảo chá»§ trong lòng vui mừng, thầm nghÄ© Chu Má»™ng Châu nhất định đã chết vì ngá»n độc châm, thế nhưng lão thật không thể ngá» tá»›i má»i chuyện đã hoàn toàn trái ngược.
Lại nói, dư luận bàn tán nhiá»u nhất là trong vụ huyết án năm xưa cá»§a Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm có má»™t tình tiết khá kỳ lạ là ngưá»i bị tình nghi sát hại Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm, lại là sư phụ cá»§a nhi tá»­ ông ta. Äây là má»™t chuyện vô tình hay cố ý?
Xôn xao thì xôn xao, lo lắng thì lo lắng, nhưng tâm lý chung ai cũng mong đến ngày đại hội Thập niên luận kiếm để xem công đạo phân xử huyết án năm xưa như thế nào.
Lần này chính năm vị đứng đầu ngÅ© kiếm phái đứng ra tổ chức đại há»™i. Theo lệ thưá»ng chính là môn phái có ngưá»i đương nhiệm chức Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm má»›i có quyá»n đứng ra tổ chức. Nhưng lần này ngoại lệ, nguyên nhân thì hẳn ai cÅ©ng đã quá rõ. Thá»i gian tổ chức đúng đầu giá» Dậu, chiá»u tối trung thu, địa Ä‘iểm là trên núi Võ Äang.
Hiển nhiên nhân lá»±c được tập trung từ cả năm phái, tất cả cao thá»§ thượng đẳng Ä‘á»u được chưởng môn năm phái má»i vỠđây. Thiếp má»i đích thân Hư Không đạo nhân, Lưu Mặc Thanh chưởng môn phái Võ Äang đại diện đứng lên.
Tuy vậy, vẫn còn má»™t Ä‘iá»u khiến bá»n há» lo lắng.
Tổ chức thì không khó, nhưng chẳng biết đến lúc ấy Chu Mộng Châu có xuất hiện hay không?
Nguyên nhân là vì do thanh “Bích Long Kiếm Lệnh†truyá»n thừa cho vị Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm vẫn nằm trong ngưá»i Chu Má»™ng Châu, nếu chàng không có mặt như đã giao ước thì kết quả luận kiếm dẫu có ngưá»i xứng đáng Ä‘oạt danh hiệu Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm phá»ng có ý nghÄ©a gì?
Chính vì thế mà suốt má»™t năm qua, thỉnh thoảng bá»n há» vẫn cho ngưá»i má»™t mặt liên lạc vá»›i Quy Hồn Bảo chá»§ há»i tin tức Chu Má»™ng Châu, má»™t mặt bá»n há» cho ngưá»i truy tìm xem có dấu vết gì cá»§a chàng không? Thế nhưng chung quy vẫn không má»™t chút tin tức gì.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên ngÅ© kiếm phái không má»™t mảy may nào hay biết âm mưu thâm độc cá»§a Quy Hồn Bảo, vẫn coi lão ta là má»™t chính nhân quân tá»­, danh dá»± không nhá» trong võ lâm.
GiỠnói vỠQuy Hồn Bảo.
Sau lần ngưá»i trong Quy Hồn Bảo phát hiện ra có kẻ đột nhập vào Bảo theo hướng hậu sÆ¡n, mà hoài nghi là chị em há» Bạch.
Äiá»u này đã khiến Quy Hồn Bảo chá»§ Äằng Thân lo lắng vô cùng, cho nên lão đã quyết định má»™t mình xuống vá»±c xem xét tình hình.
Cuối cùng thì lão cÅ©ng phát hiện ra đưá»ng mật đạo năm xưa bị bít lấp, nay bị ngưá»i dịch đá mở ra. Lão đã Ä‘i sâu vào trong, phát hiện ra bá»™ xương ngưá»i, lão cÅ©ng Ä‘oán được là cá»§a Äinh lão đầu. Có Ä‘iá»u lão sÆ¡ suất là không nhận ra những nét chữ ngoằn ngoèo trên vách đá.
Tuy vậy, chừng ấy cũng đã làm cho lão phát hoảng. Chẳng nghi ngỠgi inữa, chính hai kẻ hậu nhân của Bạch Vĩ Hồng đã truy tìm dấu vết vụ án năm xưa.
Vừa khấp khởi mừng vì chuyện cá»§a Chu Má»™ng Châu bặt tăm bặt tích, nay lại là chuyện đột nhập cá»§a hậu nhân Bạch gia. Chuyện năm xưa hiển nhiên chỉ má»™t mình lão ngấm ngầm âm mưu sát hại Bạch gia, chỉ có má»™t số tay chân thật thân tín má»›i rõ chuyện này. Nhưng chúng Ä‘á»u má»™t lòng vá»›i lão cho nên lão rất yên tâm.
Càng đến gần trung thu, Äằng Thân càng nôn nóng ráo riết liên kết vá»›i nhiá»u thế lá»±c hắc đạo giang hồ bằng má»i cách.
Äây chính là lá»±c lượng hậu thuẫn cá»§a lão, nhỡ có xảy ra chuyện gì bất trắc.
Äằng Thân tuy danh chính ngôn thuận là ngưá»i đứng đầu má»™t Bảo, có tên tuổi trong võ lâm bá đạo.
Äiá»u này thật cÅ©ng ít ai biết đến, hoặc giả có ngưá»i biết cÅ©ng không để tâm đến mà thôi.
Có má»™t Ä‘iá»u cÅ©ng làm cho Äằng Thân bận tâm, là gần cả năm nay Liên Vân Bảo chá»§ Hồ Dã cố tình lánh mặt không Ä‘i lại vá»›i lão. Äã nhiá»u lần lão ngầm đến gặp Hồ Dã bàn vá» chuyện Chu Má»™ng Châu để dò tình hình, nhưng Hồ Dã trước sau vẫn lắc đầu đáp không hay biết gì.
Äằng Thân trong lòng hÆ¡i hồ nghi, lão lại đặt vấn đỠliên kết lá»±c lượng để đối phó trong ngày đại há»™i Thập niên luận kiếm. Nhưng Hồ Dã cÅ©ng lắc đầu, đáp là không muốn tham dá»±.
Chính từ những Ä‘iá»u này khiến song phương từ bạn thành địch, mặc dầu ngấm ngầm nhưng song phương Ä‘á»u gá»m nhau. Là vì cả hai biết quá nhiá»u và rõ vá» nhau, nhưng ai cÅ©ng nghÄ© rằng đối phương tất không dám vạch trần mình ra.
oo Càng đến ngày trung thu thì không khí những vùng lân cận núi Võ Äang càng rá»™n rịp náo nhiệt hẳn lên.
Những tiểu trấn quanh đại trấn quanh đó má»c lên nhiá»u khách Ä‘iếm tá»­u lâu tạm thá»i, mục đích đáp ứng phục vụ cho khách giang hồ đến đây tham dá»± đại há»™i Thập niên luận kiếm.
Tiá»n kiếm vào thì cÅ©ng rá»§ng rỉnh, nhưng khách giang hồ uống rượu có lúc cÅ©ng không tránh khá»i Ä‘ao bay kiếm lượn, nguy hiểm cÅ©ng chẳng nhá» cho những quán rượu. Nhưng dẫu gì thì những ngưá»i chuyên nghá» kinh doanh vẫn không bao giá» chịu bá» qua cÆ¡ há»™i nghìn vàng này. Hẳn dân gian chẳng đã có câu “muốn ăn thì lăn vào†đó sao?
Nghênh Tân tá»­u quán có thể coi là má»™t quán rượu lá»›n có hạng trong má»™t vùng Võ Äang sÆ¡n trấn này. Chá»§ quán vốn cÅ©ng là má»™t tay giang hồ, chuyên nghỠáp tải tiêu xa, sau lui vá» mở quán rượu kiếm sống qua ngày.
Khách quen ở đây thưá»ng chỉ gá»i lão bằng Äao lão đầu, vốn là năm xưa lão thiện nghệ môn Ä‘oản Ä‘ao thất chá»§y. Nhưng lúc nào nghe vậy lão chỉ xua tay cưá»i nhe hàm răng vàng khè ra nói sởi lởi:
- Không dám, không dám! Chút tiểu danh năm xưa xin đừng nhắc lại!
Nói thì nói vậy, nhưng ít nhiá»u lão cÅ©ng vui vui, vì năm xưa chính lão đã thành danh nhá» nó. Huynh đệ giang hồ biết tiếng lão, cho nên má»—i lần có dịp ngang qua đây ai cÅ©ng ghé lại vào quán lão uống rượu đàm tiếu. Chính nhá» vậy mà quán lão nổi tiếng nhất nhì vùng này.
Trong quán lúc này trên lầu dưới lầu Ä‘á»u đã ngồi chật cứng. Chỉ liếc mắt qua má»™t vòng cÅ©ng có thể nhận thấy khách Ä‘á»u là ngưá»i trong giang hồ võ lâm, hỠăn uống nói đùa ầm Ä© náo động, chừng như chẳng ai để ý đến ai.
Thế nhưng nếu quan sát kỹ, thì có thể nhận ra má»™t bàn nằm cuối góc tá»­u lầu là hai ngưá»i ngôi. Má»™t lão nhân tóc bạc như cước, râu dài quá rốn, dáng ngưá»i tầm thước và má»™t thiếu niên tuổi chừng mưá»i bảy mưá»i tám khôi ngô tuấn tú, thân vận nho phục màu trắng, xem ra bá»n há» như là ngưá»i Ä‘á»c sách hÆ¡n là ngưá»i luyện võ. Thế nhưng lúc này bá»n há» vẫn ngồi uống rượu vá»›i nhau, chẳng để tâm gì đến bá»n khách giang hồ Ä‘ang ăn uống la hét.
Qua một lúc, xem ra có kẻ đã chếch choáng hơi men.
Bá»—ng má»™t giá»ng như chuông vỡ vang lên:
- Nào huynh đệ! Huynh đệ hẳn cũng biết chúng ta đang ngồi trong quán rượu của ai chứ?
Äám tá»­u khách từ các bàn khách tá»± nhiên nghe há»i thì bá» chén bỠđũa xuống đưa mắt nhìn vá» hướng ngưá»i vừa lên tiếng, chỉ thấy đó là má»™t gã trung niên đại hán.
Gã ta tướng mạo cao lá»›n dá»nh dàng, râu quai nón phá»§ kín chiếc cằm bạnh, áo ngắn tay trá»… ngá»±c, đủ thấy thuá»™c phưá»ng lục lâm thảo khấu.
Lúc ấy gã vừa lên tiếng há»i, thì có ngưá»i há»a lên đáp ngay:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là quán cá»§a Äao lão đầu rồi!
Gã cằm bạnh vừa cưá»i vừa gật đầu la lên:
- Äúng, đúng! Chính là quán cá»§a Äao lão đầu. Ở đây tá»­u quán không có kỹ nữ tiêu khiển, hẳn huynh đệ cÅ©ng muốn Äao lão đầu biểu diá»…n vài ngón Ä‘ao tuyệt thá»§ thưởng thức chứ?
Vừa nói gã vừa nhìn vá» phía quầy rượu, nhưng lúc này chừng như chẳng thấy bóng Äao lão đầu. Chỉ thấy má»™t lão tiên sinh Ä‘ang loay hoay vá»›i sổ sách.
Äám tá»­u khách đã “ồ†lên tán đồng:
- Äúng lắm!
- Phi Ä‘ao tuyệt thá»§ Äao lão đầu năm xưa chấn danh thiên hạ đấy nhé!
- Äao lão đầu đâu?
Äâu đó đã nghe nhiá»u tiếng la lên tán đồng.
Gã cằm bạnh cưá»i kha khả, rồi lá»›n tiếng gá»i:
- Äao lão đầu.
Lão kế toán ngước mắt lên nhìn đám tá»­u khách qua cặp gá»ng kính há hốc mồm miệng, kinh nghiệm làm việc ở đây nhiá»u năm cho lão biết sắp có chuyện không hay xảy ra. Lão vá»™i vàng sá»­a lại cặp kính, rồi Ä‘on đả chạy đến, miệng bồi má»™t nụ cưá»i há»i:
- Äại gia cần gì?
Gã cằm bạnh phất tay nói:
- Vào gá»i Äao lão đầu ra đây!
- Dạ, Triệu lão chủ có chuyện đi ra ngoài rồi ạ!
Nguyên Äao lão đầu tên thật là Triệu Nghê, nhưng ngưá»i ta chỉ gá»i lão bằng mấy tiếng Äao lão đầu.
Gã cằm bạnh nghe vậy thì tức giận thét lên:
- Hừ! Äao lão đầu khinh Lục SÆ¡n Hồ ta sao mà không ra tiếp?
Lão kế toán cúi ngưá»i gượng cưá»i nói:
- Dạ, không dám, thật tình ...
Lão nói chưa dứt câu, đã bị gã cằm bạnh chộp lấy cổ áo nhất lên bằng một tay gắt:
- Câm mồm! Nhanh vào bảo Äao lão đầu ra đây, bằng không Lục SÆ¡n Hồ này bẻ gãy từng chiếc xương cá»§a ngươi ra!
Nói cuối câu gã thả mạnh má»™t cái, khiến cả ngưá»i lão kế toán ngã chúi trên đất. Lão kế toán vốn không phải đây là lần đầu bị làm tình làm tá»™i, nhưng nghá» bán rượu vốn nếm đòn là thưá»ng, cho nên lão đứng yên lẳng lẳng Ä‘i chẳng nói tiếng nào.
Lại nói, đám tá»­u khách nghe đến danh Lục SÆ¡n Hồ thì kiếm pháp khá»i tái mặt.
Nguyên gã ta là thá»§ lÄ©nh má»™t đám lục lâm thảo khấu vùng Bích SÆ¡n, võ nghệ cao cưá»ng mà thá»§ Ä‘oạn cÅ©ng thâm độc hiểm ác. Những ngưá»i đến đây thật ra để tham gia luận kiếm thì ít, nhưng để xem chuyện thì nhiá»u. Äa phần chỉ là hạng võ công tầm thưá»ng, cho nên lúc này ít ngưá»i lên tiếng ngăn cản hành động cá»§a Lục SÆ¡n Hồ.
Lục Sơn Hồ thấy lão kế toán bỠđi không nói câu nào thì tức giận vung tay đập một cái xuống bàn khiến chiếc bàn vỡ toát, chén bát đổ xuống. Gã thét lên:
- Lão già muốn giết!
Rồi thuận tay nắm chiếc bình rượu bằng sành ném ào tới.
Lục Sơn Hồ võ nghệ tinh thông, ném chiếc bình sành trong lúc tức giận hiển nhiên với một lực rất mạnh.
Thoạt trông chỉ thấy chiếc bình vụt đến đúng đầu lão kế toán, ai nấy cũng lo cho lão ta muốn nhảy đến cứu cũng không kịp. Chỉ la “oái†lên một tiếng.
Lão kế toán là ngưá»i không có chút võ công, tá»± nhiên tránh má»™t chiêu này cá»§a Lục SÆ¡n Hồ là Ä‘iá»u khó nghÄ© tá»›i.
Nhưng chính khi chiếc bình chỉ còn cách đầu lão kế toán vài phân, má»i ngưá»i chỉ nghe “bá»™p†má»™t tiếng, chiếc bình vỡ tan thành nhiá»u mảnh rÆ¡i xuống đầu lão kế toán. Lão thét lên má»™t tiếng má»p ngưá»i xuống né tránh.
Không ai nhận ra diễn biến thế nào, Lục Sơn Hồ thì mặt đang đỠgay vì rượu cũng tái xanh.
Gã đưa cặp mắt hung tợn lướt nhìn quanh toàn quán rượu, nhưng thấy ai cũng ngưng đũa đưa mắt nhìn lão há hốc miệng mồm. Duy nhất chỉ có lão già và thiếu niên ngồi ở bàn cuối cùng vẫn ngồi ăn uống như không.
Kinh nghiệm giang hồ cho gã biết hai ngưá»i kia không phải là hạng thư sinh tầm thưá»ng.
Có Ä‘iá»u đối phương không muốn để ý đến mình, há mình lại tá»± gây hấn trước? Khi ấy gã nghÄ© nhanh má»™t kế, chá»™p tiếp má»™t chiếc bát vung lên, thét lá»›n:
- Lão già chết tiệt, chiếc đầu ngươi khá lắm, thử thêm chiếc bát này xem!
Nói xong, quả nhiên chiếc bát thoát khá»i tay lão nhắm đúng đầu lão kế toán thì lại bị đánh bật văng ra ngoài vỡ toang.
Lần này thì má»i ngưá»i đã kịp nhận ra vật vừa bắn tá»›i là má»™t chiếc đũa.
Lục SÆ¡n Hồ cưá»i lên khùng khúc nói:
- Có cao nhân ở đây mà Lục Sơn Hồ ta không biết, thất lễ, thất lễ!
Vừa nói gã vừa tiến tá»›i bàn cá»§a hai ngưá»i kia.
Còn cách chừng hai bước, gã dừng lại, khoanh tay trước ngực ngạo nghễ nói:
- Bằng hữu phương nào đến?
Lão già ăn uống như không, chỉ có thiếu niên ngước mắt lên nhìn một cái rồi lại cúi xuống ăn, ngồm ngoàm miếng thịt trong miệng nói:
- Xin ăn hả?
Lục SÆ¡n Hồ giận tím gan, đây đó đã nghe thấy tiếng cưá»i chế giá»…u cá»§a đám tá»­u khách, nhưng khi gã quay lại nhìn thì nín bặt.
Äám tay chân ngồi cùng bàn vá»›i Lục SÆ¡n Hồ cÅ©ng đã đứng lên sau lưng thá»§ lÄ©nh phòng vệ.
Lục SÆ¡n Hồ gằn giá»ng:
- Ta muốn há»i hai ngươi từ đâu đến? Báo ra tính danh, có khi là thân thích thì ta còn tha cho, bằng không ...
Vừa nói đến đó bá»—ng gã né ngưá»i nín bặt, nguyên là thiếu niên bá»—ng ngẩng đầu lên nhổ mạnh chiếc xương trong miệng bắn vào đúng mồm Lục SÆ¡n Hồ.
Lục SÆ¡n Hồ không phải là tay tầm thưá»ng, vừa thấy có biến, liá»n né đầu tránh kịp chiếc xương bay sướt qua tai. Nhưng gã cÅ©ng thầm khiếp đảm, vì chiếc xương bay từ miệng thiếu niên mà nghe ra kình lá»±c rất mạnh. Äá»§ thấy đối phương ná»™i lá»±c thế nào rồi.
Thiếu niên lúc này má»›i hất hàm há»i:
- Có phải ngươi muốn thưởng thức đao pháp?
Lục Sơn Hồ trừng mắt:
- Phải! Mốn lĩnh giáo ngươi vài chiêu đao pháp!
Thiếu niên cưá»i khẩy nói:
- Ta thì không dụng đao, nhưng có môn “đũa pháp†cũng tàm tạm, ngươi thử xem!
Vừa nói thiếu niên vừa nhứ nhứ đôi đũa trong tay trước mặt gã ta vẻ thách thức.
Lục Sơn Hồ thấy thiếu niên cuồng ngạo như vậy thì vô cùng tức giận, thét lớn:
- Hảo! Ta lĩnh giáo xem!
Vừa nói gã vừa nhảy bổ tá»›i, bàn tay to bè như năm gá»ng kìm chá»™p vào ngưá»i thiếu niên.
Thiếu niên hÆ¡i nghiêng ngưá»i, để cho tay đối phương chệch má»™t bên, đôi đũa trong tay phóng ra chá»™p vào cổ tay gã ta.
Lục SÆ¡n Hồ như đã lưá»ng được chiêu này, hữu trảo thuận đừng chùng xuống, tả chưởng tung má»™t chưởng nhanh như chá»›p vào ngá»±c thiếu niên.
Thiếu niên chẳng há» tránh né, tay trái cÅ©ng liá»n vận chưởng lá»±c nghênh tiếp.
“Bình†má»™t tiếng, cả ngưá»i Lục SÆ¡n Hồ chao đảo thoái lui vá» sau mấy bước, thiếu niên vẫn ngồi yên trên ghế, nhưng chân ghế chừng như không chịu nổi nghe gãy răng rắc. Thiếu niên tung ngưá»i vá»t tá»›i, chẳng để đối phương kịp thở, đôi đũa bằng thế song chỉ nhắm vào mắt gã Ä‘iểm tá»›i.
Lục SÆ¡n Hồ ngưá»i còn chưa đứng trầm ổn trên đất đã thấy đôi đũa chỉa vào mắt, gã giật mình ngá»­a ngưá»i nhào lui ra sau, đồng thá»i thuận cước tung má»™t chiêu vào hạ bá»™ đối phương.
Má»™t chiêu này gá»i là Äảo hầu cước, lão thi triển rất đẹp mắt.
Thiếu niên thấy Lục SÆ¡n Hồ biến chiêu cứu nguy nhanh như vậy thì cÅ©ng thầm khen, đồng thá»i ngưá»i thoái bá»™ má»™t bước. Nhưng hai chiếc đũa trong tay thì bay vá»t ra nhắm Lục SÆ¡n Hồ xẹt tá»›i.
Lục SÆ¡n Hồ đảo ngưá»i tung cước, thoát hiểm thì mừng khấp khởi. Nhưng vừa đứng lên đã thấy hai chiếc đũa bay nhanh như chá»›p đâm tá»›i.
Gã hốt hoảng thầm la lên trong bụng:
- Nguy rồi!
Phản xạ bản năng khiến gã ngồi thụp xuống, một chiếc đũa bay xẹt qua cắm phập vào cột gỗ, nhưng đầu gã bị một lực mạnh giật vỠsau.
Lục SÆ¡n Hồ mặt tái không còn giá»t máu, gã ngoái đầu nhìn lui chỉ thấy má»™t chiếc đũa ghim vào cá»™t, gã cố tìm xem đâu má»™t chiếc nữa, nhưng không há» thấy.
Lúc này nhiá»u ngưá»i đã mạnh dạn cưá»i ầm lên, khiến cho gã đã tức lại còn thẹn.
Äám tay chân Lục SÆ¡n Hồ thì nhìn thấy rõ chiếc đũa thứ hai chính ghim trên búi tóc cá»§a gã, bèn chạy đến nói nhá» cho gã biết.
Lục SÆ¡n Hồ tức Ä‘iếng ngưá»i, nhưng hậm há»±c nói:
- Tiểu tử, mau báo danh tính ra, ta nhất dịnh sẽ tìm ngươi báo thù ngày hôm nay.
Thiếu niên cưá»i nhạt:
- Bất tất! Cứ đến hôm đại hội ngươi sẽ biết thôi, vội gì!
- ÄÆ°á»£c!
Nói rồi Lục SÆ¡n Hồ tung ngưá»i qua cá»­a chạy mất, hiển nhiên gã cÅ©ng không muốn đứng lại đó phút nào để làm trò cưá»i cho má»i ngưá»i vá»›i chiếc đũa trên đầu.
Tá»­u khách lúc này má»›i cưá»i ầm lên, đồng thá»i đưa mắt nhìn thiếu niên và lão già vẻ khâm phục vô cùng.
Lão kế toán tất tả chạy đến, hai tay chấp vái dài:
- Äa tạ thiếu hiệp đã ra tay cứu giúp! Triệu lão chá»§ vá» tiểu nhân nhất định bẩm báo lại, không biết thiếu hiệp tôn tính đại danh là gì?
Thiếu niên mỉm cưá»i nói:
- Thấy chuyện bất bình ra tay cứu trợ, vốn chỉ là chuyện thưá»ng thôi mà. Lão trượng không nên để tâm.
Nói rồi thiếu niên bảo lão kế toán tính tiá»n, nhưng lão kế toán má»™t má»±c từ chối.
Äúng lúc ấy từ cá»­a má»™t ngưá»i đàn ông chừng ngoài ngÅ© tuần, mặt xương xương bước vào.
- Äặng tiên sinh, có chuyện gì vậy?
Lão kế toán há» Äặng quay ngưá»i, mừng rỡ reo lên:
- A! Triệu lão chá»§ đã vá»!
Triệu lão chủ chấp tay nói:
- Äa tạ, Ä‘a tạ! Chẳng hay thiếu hiệp tôn tính đại danh là gì?
Bấy giỠthiếu niên mới nói:
- Tại hạ hỠBạch tên Hân!
- á»’, Bạch thiếu hiệp, xin má»i nhị vị cứ ở lại ăn uống tiếp. Tiểu quán xin đãi khách.
Nhưng thiếu niên xưng hỠBạch đứng lên cáo từ, không quên để lại nén bạc trên bàn, mặc cho Triệu lão chủ từ chối.
Lão già Ä‘i cùng thiếu niên trước sau không há» nói cưá»i má»™t câu, lão ăn vận tươm tất, tầm ngưá»i quắc thước, thế nhưng chung quy như má»™t ngưá»i nô bá»™c câm.
Triệu lão chá»§ lưu khách không được, đành tiá»…n chân khách ra đến ngoài đưá»ng má»›i dừng bước.
Khi bá»n há» hai ngưá»i Ä‘i chưa xa, thì trong đám thá»±c khách có má»™t gã trung niên bám theo.
Thiếu niên há» Bạch đã phát hiện ra bị theo dõi, nói khẽ gì vá»›i lão già. Rồi chỉ thấy cả hai ngưá»i đột nhiên phóng vá»t Ä‘i như hai làn khói, gã trung niên hán tá»­ bất ngá» thấy vậy liá»n thi triển khinh công Ä‘uổi theo. Nhưng vào đến khu rừng thì mất dạng, gã dành đứng lại hậm há»±c lẩm nhẩm:
- Tức thật! Äúng là tiểu tá»­ há» Bạch. Ta nhanh vá» bẩm báo Bảo chá»§.
oo Từ bắt đầu giá» Dần, sáng ngày mưá»i lăm tháng tám thì núi Võ Äang má»›i chính thức khai môn đón khách.
Khách đăng xÆ¡n được chia làm hai ngã. Má»™t ngả dành cho khách má»i đăng sÆ¡n luận kiếm, há» phải qua má»™t cuá»™c tá»· thí quá môn, chỉ là thá»§ tục mà thôi, chứ thật ra ít có ngưá»i không qua được. Vì Võ Äang chỉ sắp đặt má»™t số cao thá»§ nhị lưu canh môn ở đây. Má»™t cổng thứ hai là dành cho khách hiếu kỳ, hoặc khách không được má»i mà thích Ä‘i xem buổi đại há»™i Thập niên luận kiếm.
Hẳn là chưởng môn phái Võ Äang tổ chức sắp đặt chu đáo cẩn thận, tránh có sá»± lá»™n xá»™n giữa ngưá»i Ä‘i xem và ngưá»i Ä‘i dá»± đại há»™i chính thức.
Tuy vậy, có má»™t số ngưá»i ngoại môn kiếm pháp không được nhận thiệp má»i, nhưng muốn tham dá»± thì cÅ©ng có thể đăng sÆ¡n bằng cổng thứ nhất. Nhưng há» tất nhiên phải qua má»™t cuá»™c tá»· kiếm khá gay go. Thật ra ngÅ© kiếm phái đứng ra tổ chức, cÅ©ng đã lưá»ng trước có những tay giang hồ kiếm khách hắc đạo, nhân cÆ¡ thi triển uy vÅ© lấn hiếp quần hùng. Cho nên má»›i có quy định đăng sÆ¡n chặt chẽ thế này.
Võ Äang sÆ¡n bao gồm nhiá»u trái núi, nhưng đại há»™i tổ chức ngay trên ngá»n núi chính, ngay trước Tam Thanh Äiện.
Äây chính là thao trưá»ng mà đệ tá»­ Võ Äang vẫn tập luyện võ nghệ hàng ngày. Lúc này thao trưá»ng được phân ra làm hai khu tả hữu. Cánh tả để những dãy băng dài dành cho những ngưá»i Ä‘i xem đại há»™i. Cánh hữu ngược lại được dá»±ng lên thành nhiá»u chiếc lá»u có mái nhá», má»—i lá»u Ä‘á»u có cắm sẵn cá» hiệu cá»§a từng môn phái tham gia đại há»™i.
Từ cánh phải lại được chia ra làm hai, ở khoảng giữa đặt má»™t hàng ghế thái sư dành cho những ngưá»i đức cao vá»ng trá»ng được chá»n làm giám tá»a trong buổi đại há»™i.
Äệ tá»­ cá»§a ngÅ© kiếm phái được chia thành từng tổ ba ngưá»i đứng cách nhau chừng hai ba trượng làm thành má»™t hàng rào chắn bảo vệ an ninh. Ngoài ra xung quanh núi Võ Äang còn nhiá»u đội bảo vệ khác được cắt đặt chặt chẽ, má»i liên lạc Ä‘á»u được dùng pháp hiệu.
Dẫu là kẻ ngang tàng nhất, nhưng lúc này bước chân lên núi Võ Äang tham gia hoặc không tham gia đại há»™i, cÅ©ng Ä‘á»u phải cảm thấy không khí nghiêm túc long trá»ng, tá»± nhiên không dám có thái độ lá»— mãng cuồng ngông.
Phải còn đến giữa canh giỠnữa mới chính thức khai mạc đại hội Thập niên luận kiếm, thế nhưng các môn phái đã thấy tỠtựu đầy đủ.
Bên cánh trái thì ngưá»i ngồi kẻ đứng chen chúc nhau chật ních, nhiá»u tiếng cưá»i nói la náo ầm Ä©, hẳn là bá»n há» lâu lắm rồi má»›i tham dá»± má»™t cuá»™c anh hùng tụ há»™i lá»›n và đông như thế này.
Gặp nhau má»™t ngưá»i bàn má»™t câu vá» chuyện giang hồ, rồi xoay quanh chuyện đại há»™i, ít nhiá»u vẫn nghe đây đó nhắc đến cái tên Chu Má»™ng Châu xa lạ.
Không khí buổi chiá»u trung thu tuy êm dịu gió mát, nhưng lúc này trên núi Võ Äang lại càng lúc càng nóng nảy ngá»™t ngạt. Má»i ngưá»i ai nấy Ä‘á»u phấn khích lẫn căng thẳng chỠđợi giây phút khai mạc đại há»™i bắt đầu.
Cuối cùng thì tiếng mõ báo giỠcũng điểm vào giỠDậu.
Liá»n từ trong Ä‘iện Tam Thanh năm vị chưởng môn ngÅ© kiếm phái oai nghi trong sắc phục sÆ¡n môn Ä‘i ra, má»i ngưá»i lập tức vá»— tay hoan hô.
Khi năm vị chưởng môn ngồi vào ghế trong từng lá»u cá»§a môn phái, thì vị tổng quản Võ Äang là Thanh Dương đạo sÄ© tiến ra trước quần hùng, hai tay chấp vái quanh má»™t vòng, Ä‘oạn chá» cho không khí lắng xuống má»›i bắt đầu nói:
- Thừa mong sá»± phó thác cá»§a má»i ngưá»i, đại há»™i Thập niên luận kiếm lần này, bần đạo Thanh Dương được phép đứng ra Ä‘iá»u khiển buổi đại há»™i hôm nay. Trước hết xin chư vị anh hùng các môn phái bầu ra cho má»™t ban cá»­ tá»a có quyết định cao nhất trong buổi đại há»™i hôm nay. Tất thảy tám ngưá»i có cao niên đức trá»ng và võ nghệ xuất chúng nhất.
Thật ra đây chỉ là má»™t thá»§ tục, ban cá»­ tá»a vốn cÅ©ng đã định trước là năm vị chưởng môn ngÅ© kiếm phái, ngoài ra còn có Giác Không thiá»n sư giám viện Thiếu Lâm tá»± đại diện cho Thiếu Lâm phái đến dá»± đại há»™i, Quy Hồn Bảo chá»§ Äằng Thân và má»™t ngưá»i nữa là Nam Thiên Nhất Kiếm Trần Bảo Lâm, chưởng môn Giang Nam kiếm phái.
Sau má»™t lúc đỠcá»­ thì cả bảy ngưá»i đã vào ngồi ghế cá»­ tá»a, Hư Không đạo nhân được cất cá»­ là vị chá»§ tá»a. Bấy giá» lão đứng lên chấp tay xá quanh rồi cất cao giá»ng nói:
- Chư vị bằng hữu các phương ...
Hư Không đạo nhân đã ngoài thất tuần, thế nhưng dáng ngưá»i quắc thước, đôi mắt sáng ngá»i, giá»ng nói Võ Äang sang sảng thật khiến ngưá»i ta nể phục.
- Äã hai lần đại há»™i Thập niên luận kiếm không thành công, nguyên nhân hẳn quý vị cÅ©ng biết rõ là do huyết án cá»§a vị tiá»n chấp danh hiệu Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm Chu Hiên.
Lần này chúng tôi quyết định tái tổ chức đại hội Thập niên luận kiếm tất cũng đã có sự cân nhắc suy nghĩ. Trước hết ...
Nói đến đó lão lại ngừng lá»i, đưa mắt nhìn quanh quần hùng má»™t lượt rồi lại nhìn đám quan khách tham dá»±, Ä‘oạn nói tiếp:
- Bần đạo xin há»i, vị Chu thiếu hiệp, hậu nhân cá»§a tiá»n nhiệm Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm có mặt hôm nay không?
Má»i ngưá»i nghe vậy liá»n đưa mắt nhìn quanh, khi ấy bá»—ng thấy má»™t bóng ngưá»i từ hàng sau cùng cá»§a đám khách không má»i ở cánh trái lách đám đông tiến lên. Äám khách liá»n rẽ ra nhưá»ng lối cho ngưá»i kia Ä‘i tá»›i trước, chỉ thấy là má»™t thanh niên tuấn mẫn đĩnh đạc.
Hẳn ai cÅ©ng thầm hiểu đó là Chu Má»™ng Châu, lần này chàng vận bá»™ võ phục màu trắng viá»n xanh nhạt, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm, trên tay còn thêm má»™t bá»c vải dài nữa.
Hàng trăm cặp mắt Ä‘á»u đổ dồn vào Chu Má»™ng Châu, trong đó có ánh mắt đầy lo sợ và căm thù cá»§a nhiá»u ngưá»i.
Chu Má»™ng Châu hiên ngang bước đến trước mặt vị chá»§ tá»a chấp tay thi lá»… nói:
- Tại hạ Chu Má»™ng Châu, hậu nhân cá»§a Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm, xin yết kiến Hư Không đạo nhân!
Äã nghe nhiá»u tiếng xầm xì bàn tán từ nhiá»u hướng vá»ng tá»›i.
Hư Không đạo nhân đưa mắt nhìn chàng từ đầu đến chân rồi cuối cùng ngưng lại ở bá»c vải trên tay chàng, đó chính là mục tiêu quan trá»ng nhất cá»§a lần đại há»™i này.
- Xin há»i Chu thiếu hiệp có mang theo thanh “Bích Long Kiếm Lệnhâ€, vật truyá»n thừa cá»§a các vị Ä‘oạt hiệu Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm xưa nay không?
Chu Mộng Châu gật đầu đáp ngay:
- Có, chính nằm trong bá»c vải này.
Không kể những ngưá»i chưa há» nhìn qua thanh “Bích Long Kiếm Lệnhâ€, mà đến cả những ngưá»i cao niên lão bối vốn từng được nhìn qua thanh kiếm lệnh trong những lần đại há»™i trước đây, ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u mong tận mắt chiêm ngưỡng nó.
Hư Không đạo nhân nói tiếp:
- Thiếu hiệp có thể trao nó cho ban cá»­ tá»a chúng tôi chứ?
Chu Mộng Châu gật đầu khẳng khái đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là được rồi, năm ngoái cÅ©ng chính đêm trung thu tại Quy Hồn Bảo, tại hạ đã hứa sẽ trao cho chư vị tiá»n bối, tất nhiên phải giữ lá»i rồi. Thế nhưng ...
Nói đến đó chàng cố tình bá» lá»­ng chá» xem phản ứng, quả nhiên liá»n thấy Quy Hồn Bảo chá»§ Äằng Thân là má»™t ngưá»i trong ban cá»­ tá»a đứng lên nói ngay:
- Chẳng lẽ Chu thiếu hiệp định đổi ý sao chứ?
Chu Má»™ng Châu nhìn lão ta xem ra cái nhìn bình thưá»ng, thế nhưng chỉ có Äằng Thân má»›i cảm nhận được má»™t tia lạnh lùng nghe đến á»›n xương sống.
Chu Má»™ng Châu lướt mắt nhìn quanh toàn trưá»ng, nói lá»›n:
- Ở đây nếu những vị nào trung thu năm ngoái có mặt tại Quy Hồn Bảo, thì hẳn ít nhiá»u biết được tại hạ môn đồ cá»§a ai?
Từ đám quần hùng có tiếng la lên ngay:
- Là đệ tá»­ truyá»n y bát cá»§a Kim La Hán.
- Kim La Hán, kẻ bị tình nghi sát hại Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm.
Lại có tiếng la ó dữ dội.
Chu Má»™ng Châu mặt lạnh như tiá»n liếc mắt nhìn toàn trưá»ng, rồi chấp tay nói:
- Äúng! Tại hạ vừa là nhi tá»­ cá»§a Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm, ngưá»i bị hại trong huyết án năm xưa, đồng thá»i vừa là môn đồ cá»§a Kim La Hán thiá»n sư, ngưá»i bị tình nghi là hung thá»§.
Cho nên huyết án năm xưa coi như má»™t mình tại hạ xin nhận lãnh giải quyết. Có Ä‘iá»u, vụ huyết án vốn có liên quan ảnh hưởng đến toàn võ lâm, nên đã hai lần không thể tổ chức được đại há»™i Thập niên luận kiếm. Bởi vậy, lần này tại hạ xin nhân có mặt toàn quần hào võ lâm các phương, giải quyết huyết án năm xưa má»™t cách công đạo ngay tại đây, không biết ý chư vị thế nào?
Toàn trưá»ng vừa nghe xong má»™t câu này thì reo ầm lên, phần vì hứng thú phần vì hết sức bất ngá».
Hư Không đạo nhân đứng lên chấp tay nói:
- Diệu thay! Diệu thay! Nếu được vậy thì quá ư tuyệt diệu!
Chu Mộng Châu mặt trở nên nghiêm túc nói:
- Năm xưa thi thể tiên phụ nằm trong khuông viên Thiá»n Quang tá»±, lại bị há»§y hoại đến chỉ còn bá»™ xương khô. Rõ ràng là đã bị đánh độc, mà là má»™t loại kịch độc vốn có nguồn gốc từ Tây Vá»±c, cho nên Kim La Hán sư phụ đã bị tình nghi. Thế nhưng không ai ngỠđược đây là má»™t âm mưu sát hại má»™t ngưá»i, vu khống cho má»™t ngưá»i khác ...
Quy Hồn Bảo chá»§ trong lòng đã nôn nóng, lão đứng lên cao giá»ng nói:
- Chu thiếu hiệp, đây là buổi đại há»™i Thập niên luận kiếm, nói gì nên nói nhanh ra, khá»i mất thá»i gian cá»§a nhiá»u ngưá»i.
Hư Không đạo nhân cũng gật đầu nói:
- Äúng vậy, Chu thiếu hiệp nên nói nhanh hung thá»§ là ai, chỉ cần có đầy đủ chứng cá»› buá»™c tá»™i là đủ!
Chu Má»™ng Châu quắc mắt nhìn Quy Hồn Bảo chá»§ Äằng Thân, giá»ng lạnh lùng:
- Hảo! Vậy thì càng tốt! Kẻ âm mưu hãm hại tiên phụ chính là ...
Toàn trưá»ng im phăng phắc, thậm chí má»™t cây kim rÆ¡i nặng đá cÅ©ng có thể nghe thấy tiếng.
HỠhiển nhiên chỠđợi một cái tên thoát ra từ cửa miệng của chàng.
Nhưng Chu Má»™ng Châu bá»—ng ngừng lại, đưa mắt nhìn nét mặt đã thấy đổi sắc cá»§a Äằng Thân, cưá»i nhạt há»i:
- Äằng bảo chá»§ thá»­ Ä‘oán xem là ai?
Äằng Thân giật thót ngưá»i, la lên:
- Hừ! Sao ngươi há»i Äằng má»—?
Chu Mộng Châu gật đầu nói:
- Vậy thì để Chu Mộng Châu ta tự nói ra vậy!
Nói rồi chàng quay nhìn toàn quần hùng má»™t lượt, Ä‘oạn nhìn vào mặt Äằng Thân Ä‘anh giá»ng nói:
- Hung thá»§ chính là vị sanh cao uy chấn thiên hạ Quy Hồn Bảo chá»§ Äằng Thân.
Toàn trưá»ng “ồ†lên má»™t tiếng đầy kinh ngạc. Äằng Thân thì giật bắn ngưá»i đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt Chu Má»™ng Châu thét lá»›n:
- Chu Má»™ng Châu, ngươi dám ngậm máu phun ngưá»i ư?
Không khí trở nên căng thẳng, đây đó đã nghe nhiá»u tiếng la ó ầm Ä©.
Chu Mộng Châu mắt nảy lửa nói:
- Kẻ ngậm máu phun ngưá»i chính là ngươi! Năm xưa ngươi đã dùng Hoại Thi Tán đánh độc cha ta, lại đặt xác cá»§a cha ta vào trong Thiá»n Quang tá»± vu cáo cho Kim sư phụ, ngươi thật hiểm độc.
Ngay trên ban cá»­ tá»a bảy ngưá»i thì sáu ngưá»i há hốc mồm miệng, rồi tụm lại há»™i ý vá»›i nhau, má»™t mình Äằng Thân thì mặt trắng bệt quát lá»›n:
- Chu Má»™ng Châu, ngày hôm nay nếu ngươi không đưa ra được bằng chứng thì coi như ngươi vu khống Äằng má»—, ta nhất định xé xác ngươi trước mặt quần hùng.
Chu Má»™ng Châu cưá»i nhạt nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta sẽ làm cho ngươi mãn nguyện!
Nói rồi chàng nhìn vá» phía lá»u cá»§a Liên Vân Bảo, lúc này chỉ có Liêu Thứ và Hồ Vân Thưá»ng, ngoài ra nằm dưới đất là má»™t chiếc bao bố không biết bên trong đựng thứ gì.
Chu Mộng Châu nói:
- Liên huynh, xin đem nhân chứng, vật chứng ra đây!
Ãnh mắt Äằng Thân không rá»i chiếc bao bố trên tay Liêu Thứ, từ nhiá»u tháng nay lão không há» lai vãng vá»›i Liên Vân Bảo, cho nên chung quy không biết tình hình đối phương thế nào. Nhìn chiếc bao bố cÅ©ng có thể Ä‘oán là má»™t ngưá»i bên trong, lão phập phồng không biết ngưá»i trong đó là ai.
Chu Má»™ng Châu đón lấy chiếc bao bố ném phịch trên đất, nhìn Äằng Thân cưá»i nhạt há»i:
- Lần này thì hy vá»ng Äằng bảo chá»§ Ä‘oán ra là ai chứ?
Äằng Thân là con cáo già, lão vẫn giữ được bình tÄ©nh ngay, lu loa lên lên:
- HỠChu kia, sao ngươi cứ quả quyết là ta chứ? Hôm nay ngươi nhất định chịu tội trước võ lâm quần hùng vỠhành động vu khống của ngươi.
Chu Má»™ng Châu chá» Liêu Thứ trở lại lá»u cá»§a mình rồi khi ấy má»›i bước đến tá»± tay mở chiếc bao bố ra, má»i ngưá»i Ä‘a phần Ä‘á»u nhận ra chính là Thiên Cang Thá»§ Lạc Äại Xuân, tổng quản Liên Vân Bảo. Ai nấy Ä‘á»u thốt lên má»™t tiếng đầy ngạc nhiên.
Lạc Äại Xuân ngồi thụp dưới đất, mắt nhìn quần hùng lấm lét sợ hãi, nét thất thần kinh khá»§ng hiện rõ ra mặt.
Nguyên là sau khi Chu Má»™ng Châu bức vấn được Hồ Dã, hai ngưá»i đã đến bức há»i Lạc Äại Xuân vá» chiếc bình sành đựng độc dược năm xưa. Lạc Äại Xuân nhìn thấy có mặt Hồ Dã, cÅ©ng là ngưá»i nhúng tay trong vụ án năm xưa, cho nên không dám chối cãi che giấu.
Äằng Thân ngược lại lúc này nhìn thấy Lạc Äại Xuân thì đã giật thót cả ngưá»i, thế nhưng lão ma mãnh vẫn nghÄ© ra cách đối phó.
Chu Má»™ng Châu há»i:
- Äằng bảo chá»§ giá» còn muốn nói gì nữa không chứ?
Äằng Thân vẫn ngoan cố:
- Hừ! Lạc Äại Xuân là tổng quản Liên Vân Bảo thì có gì liên quan đến ta chứ?
Chu Mộng Châu gật đầu nói:
- ÄÆ°á»£c lắm! Chính miệng Lạc Äại Xuân từng khai ra là nhận má»™t bình dược độc có tên là Hoại Thi Tán từ tay Äằng bảo chá»§ trao cho, sau khi đánh độc thành công thì cùng Äằng bảo chá»§ Ä‘em xác tiên phụ đến đặt trong Thiá»n Quang Tá»±. Lạc Äại Xuân, có đúng thế không?
Lạc Äại Xuân cúi đầu á»§ rá»§.
Chu Má»™ng Châu há»i lại:
- Lạc Äại Xuân, đúng là có chuyện này chứ?
Äằng Thân thét lên:
- Hừ! Ngươi dùng uy quyá»n để uy hiếp bức cung ngưá»i ta sao chứ?
Chu Má»™ng Châu chẳng nói gì, mở chiếc gói nhá» vừa rồi nhận từ tay Liêu Thứ rồi lấy má»™t chiếc bình nhá». Äằng Thân vừa nhìn thấy đã tái mặt.
Chu Má»™ng Châu đưa ra trước mặt Lạc Äại Xuân há»i:
- Có phải chiếc bình đựng độc dược này là cá»§a Äằng Thân trao cho ngươi không?
Lạc Äại Xuân lại cúi gục đầu không nói.
Quần hùng lúc này mấy trăm cặp mắt Ä‘á»u đổ dồn vào ngưá»i Lạc Äại Xuân, hiển nhiên há» không cần gã thốt lên thành tiếng, mà chỉ cần má»™t cái gật đầu hoặc lắc đầu là đủ.
Chu Mộng Châu hơi tức giận thét lớn:
- Lạc Äại Xuân, ngươi trả lá»i ta Ä‘i chứ, đúng hay là không?
Äằng Thân vênh mặt cắt ngang:
- HỠChu kia, ta lần nữa cảnh cáo ngươi không được cậy thế bức cung ...
Nhưng lão nói chưa dứt bá»—ng thấy Lạc Äại Xuân ngẩng đầu lên nhìn nói như khóc:
- Hồ bảo chủ đã nói ra hết cho hắn nghe rồi!
- Hả?
Quy Hồn Bảo chá»§ như không tin nổi ở tai cá»§a mình, lão thả ngưá»i ngồi phịch trên ghế.
Quần hùng thì nghe đến tên Hồ Dã và thấy thần thái cá»§a Quy Hồn Bảo chá»§ Äằng Thân, lập tức xôn xao bàn tán ầm lên.
hết: Hồi 23, xem tiếp: Hồi 24
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 26-05-2008 at 08:14 PM.
  #24  
Old 25-05-2008, 05:44 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 24

Vạch Tá»™i Ãc, Äằng Thân Lá»™ Nguyên Hình




Chu Má»™ng Châu Ä‘anh giá»ng thét lá»›n:
- Äằng Thân, giá» thì ngươi không còn chối cãi gì chứ?
Äằng Thân vừa rồi vì má»™t phút thất thần trước câu nói bất ngá» cá»§a Lạc Äại Xuân, nhưng lúc này lão vẫn đứng lên chỉ tay nói:
- Hừ! Các ngươi lập mưu vu cáo chúng ta, chỉ là trả thù Quy Hồn Bảo chúng ta không chịu hợp tác với Liên Vân Bảo các ngươi mà thôi.
Chu Má»™ng Châu không ngá» con cáo già này lợi hại như vậy, khi ấy nhìn toàn trưá»ng nói:
- Chư vị bằng hữu, hôm nay trước mặt quần hùng tứ phương, tại hạ chỉ xin chư vị tá»± mình phân xá»­ má»™t cách công đạo, Lạc Äại Xuân đã thừa nhận hai Ä‘iá»u tại hạ vừa há»i, vật chứng còn đây, nhân chứng cÅ©ng còn đây, Äằng Thân nhất định phải chịu tá»™i trước thiên hạ.
Äằng Thân la lá»›n:
- Bằng chứng vậy há đủ để kết tá»™i Äằng má»— là hung thá»§ mưu sát sao?
Chu Má»™ng Châu lại nhìn vá» phía lá»u cá»§a Liên Vân Bảo nói lá»›n:
- Liêu huynh, Hồ đại thúc đâu?
Liêu Thứ liá»n bước ra trao cho Chu Má»™ng Châu má»™t phong thư nói:
- Trước khi chúng tôi lên đưá»ng đến đây, Hồ sư phụ chỉ nói là không tiện Ä‘i được, nhá» tôi đưa phong thư này cho Chu huynh!
Chu Mộng Châu ngạc nhiên vô cùng, sao tự nhiên đã ước định với nhau gặp mặt tại đây, giỠHồ Dã không đến mà chỉ trao thư?
Trong lòng hoài nghi khó hiểu, nhưng chàng vẫn đón lấy phong thư bóc ra xem. Chỉ thấy trong phong bì không phải là một bức thư bằng giấy mà là bằng lụa được việc bằng máu.
Chu Má»™ng Châu khá»±ng cả ngưá»i khi Ä‘á»c xong bức huyết thư, toàn trưá»ng thì bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào chàng chỠđợi.
Chu Mộng Châu bỗng gào lên:
- Hồ đại thúc! Ngưá»i quyết định tá»± tuyệt như vậy sao?
Liá»…u Thứ và Hồ Vân Thưá»ng vốn vẫn không hay biết gì vá» ná»™i tình, nghe Hồ Dã bảo sao thì làm vậy. Lúc này Hồ Vân Thưá»ng nghe Chu Má»™ng Châu nói vậy thì kinh động thét lên má»™t tiếng, rồi chạy đến bên Chu Má»™ng Châu giật lấy bức thư máu Ä‘á»c nhanh. Äá»™t nhiên nàng thét lên má»™t tiếng não ruá»™t:
- Cha ...
Nàng buông tay để bức thư rÆ¡i trên đất, rồi ôm mặt vừa khóc vừa chạy vá»t xuống núi.
Liễu Thứ vội chạy theo nàng vì sợ xảy ra chuyện bất trắc.
Chu Mộng Châu nhặt bức thư lên trao cho Hư Không đạo nhân, nói:
- Dám nhá» Lưu chưởng môn Ä‘á»c lá»›n bức thư này cho má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe.
Hư Không đạo nhân nhận lấy bức thư, lão liếc nhanh bức thư máu xem ra chỉ má»›i viết được vào hôm. Rồi từng tiếng Ä‘á»c lá»›n:
“Chư vị bằng hữu, Hồ Dã năm xưa vì má»™t phút hồ đồ thiếu suy nghÄ© mà nghe lá»i xúi giục cá»§a Äằng Thận nên đã chịu để Äằng Thận lập mưu hãm hại Chu đại gia. Hồ Dã xin lấy máu mình để viết bức thư này để tạ tá»™i cùng thiên hạ, đồng thá»i khi các chư vị đã niệm tình xá tá»™i cho Hồ Dã thì Hồ Dã đã tá»± tuyệt, không dám lưu lại trên trần gian này má»™t giây phút nào nữa. Chỉ có má»™t nguyện ước duy nhất là mong chư vị sáng suốt rá»­a hết ná»—i hàm oan cá»§a Kim La Hán thiá»n sư. Cáo thư, Hồ Dã!â€.
Vừa nghe đến đó thì quần hùng thét lên âm ĩ.
Äằng Thận thấy đã bại lá»™ má»i chuyện, nhảy phắt ra thét lá»›n:
- Chu Má»™ng Châu, năm xưa má»i chuyện chỉ do má»™t mình Hồ Dã bày mưu hãm hại cha ngươi, ta chẳng há» dính líu!
Chu Má»™ng Châu giá»ng lạnh băng băng:
- Hừ! Äến nước này mà ngươi còn chối cãi, Hoại thi tán là do ngươi có được từ sư phụ ngươi Tây Thiên lão quái từ Tây Vá»±c mang vào Trung Nguyên. Ngươi còn dám bảo chiếc bình độc dược này không phải là cá»§a sư phụ ngươi không?
Äằng Thận nhìn thấy chiếc bình thì không dám nói chẳng phải cá»§a sư phụ, vì trên thân bình còn dấu triện biệt cá»§a Tây Thiên lão nhân.
Cuối cùng lão cũng đành nói:
- Chu Má»™ng Châu, đúng là độc dược cá»§a ta, nhưng chá»§ mưu là Hồ Dã, ngưá»i hành động là Lạc Äại Xuân, xem như ta chỉ chịu má»™t phần nhá» trách nhiệm mà thôi.
Chu Mộng Châu mắt nảy lửa:
- Ngươi giảo quyệt lắm, ngươi khéo mồm lách lắm, nhưng lần này ngươi quyết không thoát khá»i thanh “Bích Long Kiếm Lệnh†này đâu!
Vừa nói chàng vừa mở bá»c lấy thanh “Bích Long Kiếm Lệnh†ra, toàn trưá»ng la ó lên, kẻ thì á»§ng há»™, ngưá»i thì phản đối. Nguyên kẻ phản đối chính là đám quần hào hắc đạo đã được Äằng Thận ngầm má»i tá»›i làm hậu thuẫn.
Khi ấy lão đã nghe thấy nhiá»u tiếng reo hò á»§ng há»™ cho mình, lão bá»—ng ngá»­a cổ cưá»i lên hắc hắc nói:
- Chu Má»™ng Châu, ngươi định mượn tay quần hùng diệt Äằng má»— đó sao? Nếu là anh hùng hảo hán thì cùng ta động thá»§ quyết sống mái má»™t trận.
Chu Mộng Châu nhíu đôi mày kiếm, khẳng khái nói:
- Chu má»— xưa nay tá»± làm tá»± lÄ©nh, chưa há» nhá» tay ai, đã nói má»™t mình giải quyết chuyện này thì nhất quyết không có ngưá»i thứ hai.
Äằng Thận nghe vậy thì mừng khấp khởi trong lòng nói:
- Hảo! Vậy thì lão phu xin lĩnh giáo!
Vừa nói lão vừa rút thanh trưá»ng kiếm lưỡi lá»›n múa lên má»™t đưá»ng, rồi bước tá»›i mấy bước:
- Nào, lão phu đang chỠngươi đây.
Chu Má»™ng Châu cất thanh “Bích Long Kiếm Lệnh†vào ngưá»i rồi má»›i rút thanh trưá»ng kiếm trên vai xuống, hất hàm nói:
- Äằng Thận, Chu má»— thừa hưởng tiên phụ danh Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm, nhượng ngươi ba chiêu!
Ai cÅ©ng biết kiếm pháp cá»§a Äằng Thận rất tinh diệu hiểm ác, lão luyện thành pho Quy hồn kiếm từng làm nhiá»u tay kiếm thá»§ xấc bất xang bang. Vậy mà giỠđây Chu Má»™ng Châu dám lá»™ng ngôn tuyên bố nhượng trước ba chiêu thì thật hết sức cuồng ngạo.
Trong đánh nhau thì câu “tiên hạ thá»§ vi cưá»ng†ai cÅ©ng biết, ra tay trước chiếm thế thượng phong là Ä‘iá»u hết sức quan trá»ng. Vậy mà Chu Má»™ng Châu buông má»™t câu này, cứ như chàng chẳng há» coi kiếm pháp cá»§a Äằng Thận vào đâu cả.
Äằng Thận vốn vô cùng tức giận, nhưng lão vẫn cố kiá»m chế trong lòng, lúc này chỉ tìm cách nào đối phó vá»›i Chu Má»™ng Châu cho nên căn bản lúc này chỉ bị cuốn hút vào đưá»ng gươm thế kiếm, vốn chẳng để tâm đến chuyện công đạo phân minh. Cho nên nhìn thấy thế kiếm cá»§a Äằng Thận vô cùng đẹp mắt, liá»n đồng thanh reo hò lên.
Äến ngay như những ngưá»i đứng đầu ngÅ© kiếm phái lấy kiếm làm sở trưá»ng, kiếm thuật đã đạt đến cảnh giá»›i thượng thừa, mà lúc này nhìn thấy má»™t kiếm cá»§a Äằng Thận cÅ©ng phải thốt lên tán thán.
Chu Má»™ng Châu thấy kiếm tà đâm xuống, liá»n thuận đà ngã ngưá»i rồi lăn ra ngoài mấy vòng, má»›i thoát được má»™t chiêu kiếm bí hiểm cá»§a đối phương.
Thoạt trông thì ai cũng nghĩ chàng đã ở thế hạ phong, kỳ thực vì chàng đã tuyên bố nhượng đối phương ba chiêu đầu, cho nên còn chưa xuất chiêu phản kích mà thôi.
Äằng Thận thấy má»™t chiêu đắc thá»§, chí ít cÅ©ng khiến Chu Má»™ng Châu thất thá»§ thì trong lòng mừng khấp khởi. Lão cưá»i khan má»™t tiếng nham hiểm, đồng thá»i ngưá»i vừa chạm đất đã nhún mình phóng tá»›i, kiếm ra tiếp má»™t chiêu Tam kiếm lạc phách.
Chu Má»™ng Châu ngưá»i chưa kịp đứng lên đã thấy kiếm lướt tá»›i phân làm ba bá»™ thượng trung hạ, hư thá»±c lẫn lá»™n khó phân. Chàng biết đây là chiêu kết cá»§a đối phương, bản năng tá»± vệ dâng lên, kiếm khoát má»™t vòng thi triển pho há»™ thân kiếm pháp mà Thiên Lãnh Tá»­ truyá»n thụ.
Äằng Thận kiếm phóng tá»›i xem ra đã đắc thá»§, chẳng ngá» trước mắt bá»—ng hoa lên má»™t màn kiếm ảnh, lập tức những ánh kiếm cá»§a lão tiêu biến đâu mất. Gần như cùng lúc chỉ nghe “koong†má»™t tiếng, tay kiếm cá»§a lão bị đánh bạt ra ngoài, cổ tay còn ê ẩm.
Chu Má»™ng Châu cÅ©ng đã dừng kiếm lại, cưá»i nhạt nói:
- Äằng Thận, ba chiêu đã hết, giá» ngươi tiếp Chu má»— ba chiêu nhé!
Äằng Thận vốn tá»± phụ kiêu căng, thét lá»›n:
- Hảo! Tiếp chiêu!
Dứt lá»i, chàng vung kiếm ra liá»n má»™t chiêu Thanh long tham huyệt ai nhìn cÅ©ng đã nhận ra ngay chỉ là chiêu kiếm hết sức tầm thưá»ng, bất giác không khá»i cưá»i ồ lên.
Thế nhưng những bậc dụng kiếm cao thủ, tất thầm hiểu đây chỉ là hư chiêu mào đầu mà thôi, hỠchăm chú trương mắt nhìn xem Chu Mộng Châu kiếm pháp đạt đến đâu.
Äằng Thận hiển nhiên cÅ©ng thừa hiểu Ä‘iá»u này, cho nên lão không há» khinh suất, thấy kiếm đâm tá»›i đã vung kiếm lên phát chiêu chống trả.
Chu Má»™ng Châu thấy đối phương đã ra kiếm, liá»n thâu thức biến chiêu. Kiếm rung lên phát ra má»™t màn kiếm má» nhạt trùm tá»›i cả ngưá»i Äằng Thận.
Äúng lúc ấy Hư Không đạo nhân la lên:
- A! Bích Long kiếm phổ!
Tòan trưá»ng chỉ nghe mấy tiếng Bích Long kiếm phổ thì đã rúng động, bản thân Äằng Thận cÅ©ng bị chấn động, lão thâu kiếm nhảy phắt lui sau, không dám đối kháng.
Nguyên lão năm xưa cÅ©ng đã từng tận mắt nhìn thấy uy lá»±c cá»§a Bích Long kiếm pháp, nhưng lúc ấy là Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm Chu Hiên thi triển. GiỠđây trước mắt lão chỉ là Chu Má»™ng Châu thôi, nhưng sao lão cảm tưởng như chính Chu Hiên Ä‘ang ra chiêu trước mặt mình. Chính cảm giác này khiến lão mất bình tÄ©nh mà chùn tay.
Chu Má»™ng Châu thì chẳng cần nói tiếng nào, thấy Äằng Thận nhảy thoái lùi, liá»n khoa kiếm lên, thân kiếm hợp nhất phóng tá»›i chiêu thứ hai.
Äằng Thận còn chưa hoàn hồn đã thấy kiếm đến gần ká», lão nghiến răng vận khí vào tay kiếm vung lên chống đỡ.
“Koong†một tiếng đanh lạnh nghe đến đinh tai nhức óc, kèm theo đó là những ánh lửa tóe ra từ hai thanh kiếm chạm nhau.
Äằng Thận cả ngưá»i lảo đảo vá» sau, tay nắm kiếm ê ẩm đến gần vuá»™t ra khá»i tay. Chu Má»™ng Châu thì đứng sừng sững trước mặt lão vô cùng hiên ngang.
Chu Mộng Châu thét lớn:
- Äằng Thận, giây phút Ä‘á»n tá»™i cá»§a ngươi đã đến!
Dứt lá»i chàng tiếp tục vung kiếm lên chuẩn bị ra chiêu thứ ba. Nhưng Äằng Thận thấy bí đưá»ng liá»n vung tay mạnh má»™t cái, ba vệt Ä‘en lướt tá»›i ngưá»i Chu Má»™ng Châu.
Chu Má»™ng Châu khá»±ng ngưá»i lại, thét lá»›n:
- Äằng Thận, lần này ngươi không còn cÆ¡ há»™i thi triển Quy Hồn châm như năm ngoái nữa đâu!
Tiếp đó mấy tiếng leng keng, ba ngá»n phi châm rÆ¡i trên đất.
Nhưng gần như đúng lúc Chu Má»™ng Châu vung kiếm chém bạt ba ngá»n phi châm thì bóng Äằng Thận tung vá»t ra ngoài biến xuống núi.
Ngay lúc ấy nghe có hai tiếng thét lớn:
- Äằng Thận, ngươi chạy Ä‘i đâu?
Má»i ngưá»i đưa mắt nhìn thì thấy bóng má»™t nam má»™t nữ từ hai góc độ khác nhau vá»t lên phóng Ä‘uổi theo Äằng Thận.
Chu Má»™ng Châu đã nhận ra bóng nữ nhân chính là Bạch Vân, thế nhưng bóng thiếu niên kia thì nhất thá»i chàng chưa nhận ra là ai.
Chàng nghÄ© nhanh trong đầu, rồi thi triển thân pháp Hư không nhiếp bá»™ lướt Ä‘i. Cả ngưá»i chàng tợ như làn sương chiá»u thoảng xuống núi, cả quần hùng Ä‘á»u hò reo tán thưởng không dứt.
Bá»n Hư Không đạo nhân nhìn nhau lắc đầu thốt lên:
- Không ngá» tiểu tá»­ này thân thá»§ xem ra cao cưá»ng hÆ¡n cả Chu Hiên năm xưa!
Lại nói, Äằng Thận thân pháp cÅ©ng rất tinh thâm, lão nhanh chân phóng chạy những tưởng có thể thoát thân. Bá»n Bạch Vân Ä‘uổi theo khó lòng kịp được, nhưng trước mắt lão bá»—ng thoáng má»™t bóng nhân ảnh, rồi má»™t tiếng thét lá»›n:
- Äằng Thận, ngươi hết đưá»ng chạy rồi.
Äằng Thận khá»±ng ngưá»i đứng lại, lão như không tin trước mặt mình chính là Chu Má»™ng Châu. Thá»±c là thân pháp lão chưa từng được chứng kiến.
Lúc này có nghÄ© cÅ©ng không kịp để lão nghÄ©, Chu Má»™ng Châu cả ngưá»i lẫn kiếm đã lướt tá»›i. Äằng Thận không dám đánh, nhảy ngưá»i lùi sau né tránh.
Hai bóng ngưá»i kia cÅ©ng đã vây đến, Bạch Vân kịp nhận ra là ai thốt lên vui mừng:
- Hân đệ đệ!
- Vân tỷ tỷ!
Thì ra bóng thiếu niên kia chính là Bạch Hân, bá»n há» gặp nhau vô cùng mừng vui, nhất thá»i quên chuyện trước mắt.
Äằng Thận chẳng ngá» lại thêm chị em há» Bạch xuất hiện, lão nhìn thấy bá»n há» vui mừng gặp nhau mà trong giây phút quên mất hiện tại. Lão vung kiếm lên ngưá»i Bạch Vân chém tá»›i.
Chu Mộng Châu thấy vậy hốt hoảng la lớn:
- Vân tỷ, coi chừng!
Äồng thá»i vá»›i tiếng thét chàng lao cả ngưá»i tá»›i, thế kiếm nhanh như Ä‘iện xẹt nhắm lưng Äằng Thận đâm tá»›i.
Äằng Thận nham hiểm định đánh lén Bạch Vân, chẳng ngá» nghe tiếng kiếm thép rít lên sau lưng. Lão biết nếu lão có đâm trúng Bạch Vân thì lão cÅ©ng nhận đủ má»™t kiếm cá»§a Chu Má»™ng Châu.
Nói thì chậm, lúc ấy cá»±c nhanh, lão thuận thế nhào ngưá»i ra ngoài định phóng chạy tiếp.
Nhưng Chu Mộng Châu đã theo sát không buông lão ra.
Äằng Thận cưá»i gằn lên má»™t tiếng, tay vung mạnh lên trá»i, lập tức ba tiếng pháo hiệu kèm theo ba đốm lá»­a sáng trên ná»n trá»i chiá»u ngã xẩm tối.
Thì ra đã có chuẩn bị trước, nháy mắt từ nhiá»u hướng đã thấy ngưá»i cá»§a Quy Hồn Bảo ào ạt kéo đến. Lúc này quần hùng từ trên núi cÅ©ng đã có nhiá»u ngưá»i chạy xuống, tạo thành má»™t vòng vây kín lấy bá»n Äằng Thận và Chu Má»™ng Châu.
Äằng Thận thấy lá»±c lượng ứng viện đã tá»›i, lập tức thét lá»›n:
- Huynh đệ, nhanh giết hết bá»n chúng!
Bên ngoài bá»n ngưá»i cá»§a Quy Hồn Bảo nhá»›n nhác Ä‘ao kiếm định xông vào, nhưng lập tức bị Bạch Vân thét lá»›n:
- Dừng tay!
Thế nhưng trong lòng chàng thầm nói:
- Cha! Châu nhi đã làm được ước nguyện hưng chấn uy danh Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm cá»§a cha năm xưa. Sư phụ! Äệ tá»­ đã rá»­a được ná»—i hàm oan cho ngưá»i ngậm cưá»i nÆ¡i chín suối.
Hết ;)
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 26-05-2008 at 08:16 PM.
Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàðàíò, àíàñòàñèÿ, ác thá»§ tiểu tá»­, êîìñîìîëåö, èðêóòñê, ñàìñóíã, ñíîóáîðä



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™