Hồi 21
Hối Háºn Lá»—i Lầm Hồ Dã Tá»± Thú
Äiá»n Ca Xuyên ban đầu và o tráºn thấy đối phương ngông cuồng buông lá»i thách đấu như váºy, tuy bá»±c tức nhưng nghÄ© phần lợi vẫn thuá»™c vá» mình. NghÄ© chỉ cần ná»™i trong và i ba chiêu có thể phá nổi vòng kiếm há»™ thân cá»§a đối phương.
Chẳng ngá» lúc nà y tấn công đã liá»n gần năm mươi chiêu, xem ra tuyệt há»c kiếm pháp đã xuất táºn, váºy mà chẳng có lấy ná»a chiêu công phá nổi vòng kiếm thá»§ cá»§a hắc y tăng.
Cà ng đánh gã cà ng nao núng xen lẫn nóng vá»™i, kiếm cà ng lúc cà ng bà hiểm dÅ©ng mãnh, trên đà i đấu chỉ còn thấy má»™t vòng kiếm ảnh trùm lấy song phương, chẳng nháºn ra đâu là đâu.
ChÃnh Ä‘ang đấu đến hồi kịch liệt, chẳng hiểu thế nà o Äiá»n Ca Xuyên tung ngưá»i nhảy lùi sau, thâu kiếm lại, mặt hiện vẻ khinh bỉ nói:
- Thì ra ngươi chỉ há»c được má»™t pho kiếm phòng thân mà thôi!
Hắc y tăng cũng thâu kiếm nói:
- Ngươi vá»™i gì chứ? Còn sá»›m lắm, hôm nay ta nhất định khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục, nếu như váºy thấy không phá nổi má»™t pho há»™ thân kiếm pháp cá»§a ta thì cứ nói ta thay đổi đấu pháp!
Äiá»n Ca Xuyên nghe váºy thì vừa ức vừa thẹn, lá»›n giá»ng:
- Cuồng tăng! Tráºn nà y chúng ta chỉ coi như bình thá»§, vì ta tuy không phá được kiếm pháp cá»§a ngươi, nhưng ngươi cÅ©ng chưa thắng ta được má»™t chiêu, những tưởng chẳng có gì không thá»a đáng!
Hắc y tăng chẳng nói gì, cưá»i gằn má»™t tiếng, tay vung mạnh, kiếm vụt ra má»™t chiêu Cuồng lãng tác khởi mÅ©i kiếm như dao long theo sóng lướt tá»›i nhanh như chá»›p.
Äiá»n Ca Xuyên thấy hắc y tăng quả nhiên thay đổi kiếm pháp thì trong lòng mừng thầm, nhảy ngưá»i né chiêu đồng thá»i kiếm hoa lên phản thá»§ bằng chiêu Dao long đảo vÄ©.
Thoạt trông thế kiếm hòa thủ rất đắc, nhưng bóng tăng y loáng cái đã lách ra ngoà i, kiếm khoát nhanh biến chiêu Hồi lãng tác phong.
Nháy mắt song phương đã công thá»§ ba chiêu, thế kiếm cá»§a Äiá»n Ca Xuyên tuy trầm thá»±c ác hiểm, nhưng vẫn bị kiếm pháp cá»§a hắc y tăng khống chế hóa giải.
Thế nhưng Äiá»n Ca Xuyên không phải là tay kiếm thuáºt tầm thưá»ng, chung quy vẫn ứng phó được vá»›i các chiêu kiếm tuyệt luân cá»§a hắc y tăng.
Bấy giá» Liêu Thứ đứng bên ngoà i quan sát, gã tá»± dưng có sá»± so sánh kiếm pháp cá»§a hắc y tăng, gã vốn tá»± nháºn pho Thiên Cang kiếm pháp cá»§a Lạc Äại Xuân truyá»n thụ là cao thâm ảo diệu, nhưng lần nà y táºn mắt mục kÃch má»™t pho kiếm phòng thân và pho Äạt Ma kiếm pháp cá»§a hắc y tăng, thì má»›i mở mắt ra, nháºn thấy kiếm pháp cá»§a hắc y tăng còn cao thâm uyên ảo hÆ¡n nhiá»u, tá»± thấy kiếm thuáºt chỉ e gã khó đấu nổi vá»›i đối phương.
ChÃnh lúc nà y, chỉ nghe Äiá»n Ca Xuyên “ái†lên má»™t tiếng, gã cả ngưá»i nhoà i ra ngoà i lảo đảo, kiếm như vuá»™t khá»i tay, cố gắng lắm má»›i không ngã.
Nguyên là sau chiêu thứ ba, hắc y tăng thân pháp mau lẹ xoay tròn má»™t vòng, kiếm hoa lên phát ra má»™t mà n kiếm ảnh, chÃnh là chiêu Mãn Thiên Bách Kiếm.
Äiá»n Ca Xuyên thấy đối phương xuất chiêu thì không há» nao núng, kiếm hoà nh ngá»±c, mắt nhìn thẳng chăm chú tìm đúng kiếm thá»±c phát kiếm hoa lên trùm cả ngưá»i hóa chiêu.
Nhưng kiếm vừa ra hết, bá»—ng nghe tiếng kiếm rÃt lạnh từ sau gáy, gã biết vừa trúng kế “dương đông kÃch tây†cá»§a đối phương.
Äiá»n Ca Xuyên lạnh cả sống lưng, biết nếu giá» gã giở chiêu Hồi Mã Tầm Ngưu thì lưỡng bại câu thương chứ chẳng nghi. Äối phương có thể trúng thương nặng nhẹ thế nà o thì chưa liệu được, nhưng bản thân thì không chết cÅ©ng trá»ng thương.
TÃnh toán trong đầu chỉ là má»™t phần nghìn cái chá»›p mắt, thân hình gã bằng thế Lý ngưu đảo đỉnh nhà o ra trước má»›i tránh được chiêu hiểm vừa rồi.
Tuy váºy, vạt áo sau lưng gã cÅ©ng kịp bị mÅ©i kiếm hắc y tăng chém xém má»™t mảnh.
Äiá»n Ca Xuyên xoay ngưá»i cắn răng tức giáºn, giá»ng tá» ra hằn há»c:
- Kiếm pháp tuyệt thá»§! Có Ä‘iá»u đệ tá» Pháºt môn không nên đấu xảo má»›i phải!
Hắc y tăng cưá»i nhạt nói:
- Binh bất yếm trá, nếu như ngươi chưa phục thì có thể đấu tiếp!
Äiá»n Ca Xuyên không để ý đến câu nói cá»§a đối phương, gã đưa tay và o áo như tìm kiếm váºt gì.
ChÃnh lúc ấy má»™t đà n mấy con ngá»—ng trá»i từ trong rừng cây bay vụt lên ngang qua đà i đấu, Äiá»n Ca Xuyên mặt lá»™ nét vui, tung tay má»™t cái, chỉ nghe tiếng ngá»—ng trá»i kêu thất thanh, má»™t con ngá»—ng Ä‘ang bay bá»—ng khá»±ng lại giữa không trung chá»›i vá»›i như vướng phải váºt gì không bay tiếp được.
Quần hùng số ngưá»i đứng xa thì không nhìn rõ Äiá»n Ca Xuyên vừa thi triển thá»§ pháp gì, nhưng những ngưá»i đứng gần đà i đấu thì đã kịp nháºn ra má»™t sợi chỉ bạc trong tay gã.
Äiá»n Ca Xuyên dùng hai ngón tay kẹp đầu sợi ngân tuyến cắm sâu và o cá»™t gá»— bà i đà i, rồi đột nhiên tung ngưá»i vá»t lên đáp xuống trên thân ngân tuyến.
Ngưá»i ở xa không nhìn thấy rõ thì chỉ thấy gã đứng lÆ¡ lá»ng giữa trá»i.
Äiá»n Ca Xuyên ngầm đỠkhà rồi từ từ từng bước Ä‘i trên sợi chỉ bạc lần ngược lên hướng con ngá»—ng trá»i vẫn đột ngá»™t vùng vẫy Ä‘áºp cánh cố bay.
Quả là má»™t mà n biểu diển thân pháp ngoạn mục hấp dẫn. Nếu biết ngưá»i có công lá»±c uyên thâm, thân pháp Ä‘iêu luyện thì việc Ä‘i trên sợi dây mảnh không phải là chuyện khó.
Nhưng lúc nà y sợi dây ở độ xiên lá»›n, đầu con ngá»—ng thấy có ngưá»i Ä‘ang tiến tá»›i gần mình thì vùng vẫy lạng qua lạng vá» khiến sợi dây lắc lư chấn động mạnh, váºy mà Äiá»n Ca Xuyên vẫn Ä‘i má»™t cách vững chải. Äến như Hồ Dã và má»™t số cao thá»§ là m há»™ đà i nhìn thấy táºn mắt cÅ©ng phải thốt lên tán thưởng.
Lúc nà y Äiá»n Ca Xuyên chỉ cách con ngá»—ng còn chừng ba xÃch, gã vung tay má»™t cái, giữa hai ngón tay đã kẹp chặt mấy chiếc lông Ä‘uôi, rồi tung ngưá»i nhảy xuống mặt đà i đấu trong tiếng vá»— tay hoan hô cá»§a má»i ngưá»i.
Äiá»n Ca Xuyên câng mặt đắc ý liếc nhìn hắc y tăng.
Hắc y tăng thần thái không chút kinh động, cưá»i nhạt má»™t tiếng, mắt nhìn con ngá»—ng vẫn Ä‘ang còn vùng vẫy trên không trung, rồi đột nhiên cả ngưá»i vừa xoay tròn như chiếc chong chóng vừa lướt nhanh theo sợi dây là lên ...
Hồ Dã không còn muốn ngồi nổi trên ghế, lão đứng phắt dáºy, chừng như không tin nổi và o mắt cá»§a mình. Nhưng tình hình trước mặt là thá»±c khiến lão bất thần thốt lên kinh ngạc:
- Lăng không hư độ thân pháp.
Toà n trưá»ng chỉ nghe váºy cÅ©ng Ä‘á»u há hốc mồm miệng, vì Lăng không hư bá»™ là môn khinh công thân pháp thặng thừa, xưa nay trên giang hồ Ãt ngưá»i hấp thụ được.
Có Ä‘iá»u Hồ Dã nhìn nháºn chưa chuẩn xác, vì thân pháp vừa rồi hắc y tăng thi triển giống mà không giống. Lăng không hư bá»™ nó còn vượt trên má»™t bá»±c vì pha lẫn giữa Lăng hư nhiếp bô và Tùy phong xúc ảnh.
Äiá»n Ca Xuyên giáºt thót cả ngưá»i, vì cÅ©ng đúng lúc đó bóng hắc y tăng như cÆ¡n lốc xoáy cá»±c nhanh lên không, thì chẳng biết tá»± lúc nà o, ba chiếc lông Ä‘uôi ngá»—ng trong tay theo luồng kình phong bay lên không trung. Bóng hắc y tăng như là n chá»›p đón lấy ba chiếc lông ngá»—ng, đồng thá»i vung tay búng nhẹ tá»›i má»™t luồng chỉ lá»±c, “phá»±t†má»™t tiếng, sợi ngân tuyến bị đứt ngang khiến con ngá»—ng vụt bay lên trá»i vá»›i tiếng kêu mừng rỡ.
Quần hùng nhất thá»i khá»±ng ngưá»i không ai tốt lên má»™t tiếng, đến lúc bá»—ng thấy Äiá»n Ca Xuyên bá»—ng vá»t lên không, ai nấy má»›i reo ồ lên vá»— tay tán thưởng.
Lúc nà y Äiá»n Ca Xuyên bá»—ng chuyển ngưá»i vá»t nhanh ra hướng tưá»ng thà nh trang bảo, rồi biến nhanh và o khu rừng.
Tháºt ra lần nà y chuồn Ä‘i tá»± nhiên Äiá»n Ca Xuyên đã tá»± nháºn bại.
Nhưng khinh công thân pháp cá»§a gã quả chẳng tầm thưá»ng tà nà o, có Ä‘iá»u gã chỉ má»›i nghe mấy tiếng Lăng không hư bá»™ thì đã lạnh cả ngưá»i, cho nên má»›i chuồn Ä‘i má»™t cách thảm bại như váºy.
Ngưá»i vừa kinh động vừa lo phiá»n nhất hiển nhiên là Liên Vân Bảo chá»§ Hồ Dã. Lão mục kÃch hắc y tăng bằng và o kiếm pháp, thân pháp cho đến ná»™i công Ä‘á»u hÆ¡n hẳn Äiá»n Ca Xuyên, không cần nghÄ© nhiá»u cÅ©ng biết Liêu Thứ so vá»›i hắc y tăng thì như thế nà o rồi, bất giác lão thở dà i trong lòng.
Lúc nà y tình thế trước buộc lão phải suy nghĩ nhanh để đối phó.
Hắc y tăng vừa rồi dấu vá»›i Äiá»n Ca Xuyên mấy tráºn, Ãt nhiá»u nhất định công lá»±c bị hao tổn, giỠđằng nà o thì Liêu Thứ cÅ©ng phải đối đầu vá»›i hắc y tăng, chẳng bằng nhân lúc đối phương lá»±c kitệ ra tay thì hÆ¡n. NghÄ© váºy bèn ra mặt, uyển chuyển nói:
- Pháp sư quả nhân thần lá»±c siêu chúng, tiếp theo còn thêm má»™t tráºn nữa, không biết ý pháp sư thế nà o?
Nhưng chẳng ngỠhắc y tăng không chút do dự, đáp ngay:
- Hiện tại có thể đấu tiép, chỉ e lôi đà i nà y không chịu nổi!
Chẳng hiểu ý hắc y tăng thế nà o lại buông má»™t câu như váºy, toà n chúng trên đà i dưới đà i hÆ¡n trăm nhân váºt võ lâm chứ chẳng phải thưá»ng nhân, tá»± nhiên ngầm hiểu hắc y tăng có ý thị uy.
Quả nhiên lúc ấy đã thấy hắc y tăng từng bước Ä‘i vòng quanh đà i đấu, há»… Ä‘i đến đâu thì những tấm gá»— dà y cả năm thốn láºp tức vỡ toát ra từng mảnh theo bước chân.
Quần hùng rúng động nhất loạt “ồ†lên đầy kinh ngạc.
Äà i đấu vốn dá»±ng lên đã có tÃnh toán, tất nhiên cả mấy chục cuá»™c đấu trong mấy ngà y qua không chút há» hấn suy suyển. Nhưng giá» hắc y tăng thi triển ná»™i công Thiên cân trụy áp vỡ lôi đà i, đủ thấy ná»™i lá»±c hắc y tăng phải vô cùng thâm háºu.
Hắc y tăng dừng chân lại trên một trụ gỗ nói:
- Ngưá»i xuất gia không nói khoa ngôn hư huyá»n, ta nói lôi đà i không chịu nổi, bảo chá»§ không tin, giá» thi thế nà o?
Hồ Dã lặng ngưá»i chẳng biết nói thế nà o, lôi đà i rõ rà ng giỠđã vỡ bể quá nhiá»u, tất nhiên không thể tiếp tục đấu được.
Lão trong đầu vẫn mãi nghÄ© không biết hắc y tăng nà y tháºt ra là ai? Nhưng lúc sáng vừa đấu vá»›i Lạc Äại Xuân đã ra ác thá»§, chừng như có hà m háºn cừu oán gì vá»›i há» Lạc váºy?
Liêu Thứ lúc ấy thấy sư phụ mình Ä‘ang ở và o tình thế khó xá», bèn chen và o nói:
- Váºy đấu trên đất bằng, chẳng giống như trên lôi đà i sao?
Hắc y tăng đưa mắt nhìn Liêu Thứ một cái, không chút biểu hiện, lãnh mạn nói:
- Nếu ngươi muốn đấu ngay bây giá», bần tăng cÅ©ng nguyện tiếp, nhưng ta thấy tốt nhất hẹn má»™t thá»i gian khác tá»· đấu thì hay hÆ¡n!
Mấy câu cuối nà y, hắc y tăng ngầm váºn công lá»±c để phát ra, từng tiếng bay và o tai má»i ngưá»i Ãt nhiá»u là m Ä‘au nhức mà n nhÄ©.
Má»™t mà n biểu diá»…n ná»™i công nà y, đủ khiến má»i ngưá»i thầm hiểu chân lá»±c cá»§a hắc y tăng vẫn còn sung mãn, chứ không phải bị hao tổn má»›i nói như váºy để thoái thác trì hoãn tráºn đấu.
Hồ Dã tá»± dưng cÅ©ng nháºn ra Ä‘iá»u nà y, thừa hiểu hôm nay Liêu Thứ quyết không thể thắng nổi hắc y tăng, trừ phi kỳ tÃch đột nhiên xuất hiện.
Nghĩ tình thế đã đến nước nà y, hà tất phải để mất mặt với quần hùng, bèn nói:
- Pháp sư như đã nói thế, hai ngưá»i cứ ước hẹn thá»i gian tá»· đấu váºy!
Liêu Thứ tâm trà đã loạn, nhất thá»i không có chá»§ ý.
Hắc y tăng thì gáºt nhẹ đầu đồng ý.
Hồ Dã vai chá»§, bấy giá» má»i hắc y tăng nghỉ lại trong má»™t tịnh thất háºu bảo, quần hùng còn lại cÅ©ng có ý má»i nghỉ ngÆ¡i, hoặc ai có việc cần vá» trước thì cứ tá»± nhiên.
Má»i ngưá»i tất nhiên không nói cÅ©ng biết Liêu Thứ là đệ tỠđắc ý nhất cá»§a Hồ Dã. Lần nà y lão mở lôi đà i tất nhiên cÅ©ng không muốn ai qua được Liêu Thứ. Nhưng lần nà y nhìn tình thế cÅ©ng thấy được Liêu Thứ không phải là hắc y tăng, trong lòng má»i ngưá»i hiếu kỳ nảy sinh hai Ä‘iá»u nghi vấn.
Thứ nhất, tháºt ra hắc y tăng công lá»±c thâm háºu đến trình độ nà o?
Thứ hai, nếu sau khi hắc y tăng là ngưá»i thắng chung cuá»™c, liệu Hồ Dã có Ä‘em vị thiên kim ái nữ độc nhất vô nhị cá»§a mình gả cho ngưá»i xuất gia hay không?
ChÃnh vì hai Ä‘iá»u nà y mà có không Ãt ngưá»i muốn lưu lại trong Liên Vân Bảo mục kÃch kết quả. Nhưng cÅ©ng nhiá»u ngưá»i cảm thấy chuyện như kết thúc, hoặc còn báºn việc thì cÅ©ng láºp tức rá»i bước.
oo Canh ba vừa qua.
Trong má»™t góc tối đối diện vá»›i cánh cá»a duy nhất tịnh thất hắc y tăng nghỉ lại, hai bóng Ä‘en ngưng thần chú mục theo dõi. Bá»—ng bá»n há» nghe như có tiếng động trong tịnh thất, cả hai nhất thá»i giáºt mình, cho rằng hắc y tăng quả nhiên có hà nh động thất thưá»ng như phán Ä‘oán cá»§a bảo chá»§.
Nhưng sau má»™t lúc nghe ngóng cẩn tháºn, cá»a chÃnh vừa cá»a sổ duy nhất vẫn đóng im ỉm, không chút động tÄ©nh, đồng thá»i bên trong tiếng ngáy vang ra nghe rất rõ, hai kia má»›i thở phà o nhẹ nhõm, nhìn nhau cưá»i vẻ yên tâm. Tuy váºy bá»n há» vẫn không dám khinh suất, bốn con mắt vẫn mở lá»›n chăm nhìn quan sát tịnh thất.
Bá»n hỠđương nhiên ná»™i lá»±c còn quá kém, chÃnh lúc há» chăm mắt theo dõi tịnh thất, thì không há» hay biết từ lúc nà o sau lưng há» cách ngoà i năm trượng đã xuất hiện má»™t bóng Ä‘en.
Bóng Ä‘en kia quay lại nhìn há» má»™t cái rồi tung ngưá»i lướt Ä‘i không để vang má»™t tiếng gió nhá».
Bóng Ä‘en phóng vun vút trong Liên Vân Bảo ban đêm má»™t cách thà nh thạo, tợ hồ như ngưá»i nà y rất quen thuá»™c vá»›i lối Ä‘i ngã rẽ trong ná»™i bảo. Phóng má»™t mạch đến thẳng trước phòng Liêu Thứ, bóng Ä‘en áp ngưá»i sát vách tưá»ng giấy, gá»i khẽ:
- Liêu Thứ! Ngươi ra đây!
Tiếng gá»i vừa dứt, trong nhà má»™t bóng ngưá»i xô cá»a vá»t ra, quay lại nhìn chăm bóng Ä‘en, cưá»i gằn:
- Ta sá»›m biết ngươi sẽ đến, Liêu Thứ chÃnh Ä‘ang chá» ngươi đây!
Bóng đen kia nói:
- ÄÆ°á»£c! Chúng ta ra đà o lâm háºu viên tá»· thÃ.
- Hảo!
Liêu Thứ không đáp không chút do dự, rồi nhún mình chạy đi trước.
Nhưng bóng ngưá»i kia bá»—ng vá»t ra cản đưá»ng nói:
- Chá»› vá»™i, chúng ta hai ngưá»i đánh nhau chẳng thú lắm, Ãt nhất cần có ngưá»i là m chứng.
Liêu Thứ ngá»› ngưá»i khá»±ng chân đứng lại, thầm nghÄ©:
- Lúc chiá»u trước hà ng trăm hà o kiệt các xứ, nếu hắn chịu đấu chưa biết chừng ta mất mặt biết chừng nà o. Chẳng bằng cứ theo hắn kiếm ngưá»i là m chứng.
NghÄ© váºy gã nói:
- ÄÆ°á»£c, ngươi muốn tìm ai?
- Hà , chẳng phải cần nhiá»u ngưá»i, chỉ cần tìm má»™t mình ái nữ cá»§a bảo chá»§ là đủ.
Liêu Thứ nghe nhắc đến Hồ Vân Thưá»ng thì nhÃu mà y, nhưng cÅ©ng không cá»± tuyệt, nói:
- Ngươi chỠđây, ta đi tìm nà ng.
Bóng ngưá»i kia nói:
- Ta ra rừng đà o chỠngươi trước, ngươi gặp được cô ta thì cùng ra đó gặp ta.
Dứt lá»i không nói thêm gì nữa, vá»t ngưá»i lui vá» phÃa háºu bảo chÃnh là nÆ¡i có rừng anh đà o tuyệt đẹp.
Liêu Thứ nhất thá»i cÅ©ng không nghÄ© đến hắc y tăng tại sao lại biết trong Liên Vân Bảo có rừng đà o, mà rừng đà o lại nằm ở háºu bảo.
Gã nhanh chân chạy Ä‘i gá»i Vân Thưá»ng, rồi cả hai sóng vai đến rừng đà o. Quả nhiên đã thấy hắc y tăng chá» sẵn, trong tay nắm má»™t cà nh cây, tay còn lại không ngừng dụng lá»±c mà vuốt.
Liêu Thứ và o đến rừng đà o, để Hồ Vân Thưá»ng đứng má»™t bên, tiến lên nói:
- Äã có ngưá»i là m chứng, ngươi định đấu sao đây?
Hắc y tăng dùng tay vuốt cà nh cây, lúc nà y đã trÆ¡n nhẵn như má»™t thanh trưá»ng kiếm, ngắm nghÃa má»™t lúc rồi cưá»i nói:
- Chúng ta tỷ kiếm! Chỉ cần ngươi đỡ nổi ta một chiêu thì coi như thắng, bằng không thì ... Hắc hắc ...
Liêu Thứ nghe váºy thì vừa chấn động vừa kinh ngạc, gã nhìn chăm bóng ngưá»i áo Ä‘en má»™t lúc, rồi la lên:
- Há» Chu kia! Thì ra là ngươi đã vá».
Hồ Vân Thưá»ng nghe váºy cÅ©ng vá»™i chạy đến, thảng thốt kêu lên:
- Là Chu Mộng Châu?
Thì ra bóng ngưá»i áo Ä‘en kia chÃnh là hắc y tăng, mà cÅ©ng chÃnh là Chu Má»™ng Châu đã hóa trang và o tá»· đấu.
Chà ng ngá»a cổ cưá»i dà i rồi nói:
- Không sai, chÃnh là Chu Má»™ng Châu ta đây!
Liêu Thứ trong lòng đã khiếp hãi, thế nhưng trước mặt Hồ Vân Thưá»ng gã không thể để bị kẻ khác uy hiếp, khi ấy chỉ tay nói:
- Há» Chu kia, ngươi chá»› quá cuồng ngạo, Liêu Thứ ta hôm nay quyết đấu vá»›i ngươi má»™t tráºn.
Chu Má»™ng Châu chỉ cưá»i ngất:
- Hắc hắc, Chu mỗ đã nói chỉ cần hai ngươi đỡ nổi ta một chiêu, thì ta sẽ rút lui ngay, bằng không ... hắc hắc ...
Chu Má»™ng Châu như cố tình kéo dà i tiếng cưá»i khiến đối phương chá»™t dạ.
Liêu Thứ quả nhiên không chịu nổi nữa, gã rút phắt thanh trưá»ng kiếm hoa lên má»™t vòng thét lá»›n:
- HỠChu kia, ra chiêu đi!
Chu Má»™ng Châu vẫn chỉ nắm thanh kiếm bằng cây trong tay, cưá»i nhạt nói:
- Ngươi chuẩn bị nháºn chiêu rồi chứ?
- Phế ngôn! Há» Chu ngươi phải hối háºn vá» thái độ ngông cuồng.
- Hảo! Váºy thì xem kiếm ...
Chu Má»™ng Châu vừa nói dứt, thanh kiếm gá»— trong tay chà ng khoa ná»a vòng phát ra má»™t chiêu chÃnh là chiêu khởi thức trong pho BÃch Long kiếm phổ, đưá»ng kiếm tợ đâm mà không đâm, như chém mà không chém, thoạt trông chỉ như má»™t hư chiêu vá»n tá»›i thăm dò đối phương. Nhưng kỳ thá»±c bên trong ngầm ẩn má»™t sá»± biến hóa vi diệu khiến Liêu Thứ nhìn thấy rõ trước mắt mà không biết nên đỡ hay nên tránh.
Thá»±c ra trên giang hồ, lá»›p háºu bối như Liêu Thứ thì chưa ai được mục kÃch những chiêu kiếm trong pho BÃch Long kiếm phổ, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy mà cÅ©ng không há» biết nó thuá»™c pho kiếm nà o. Bởi vì pho BÃch Long kiếm phổ chỉ do má»™t mình vị Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm thá»§ giữ, mà pho kiếm nà y thì đã thất lạc giang hồ kể từ ngà y Thiên Hạc Äệ Nhất Kiếm bị hại. Do váºy mà Ãt ngưá»i nhìn thấy được kiếm pháp nà y.
Liêu Thứ mặt biến sắc, bất đắc dÄ© hoà nh kiếm bảo vệ trước ngưá»i.
Chu Má»™ng Châu thấy kiếm vừa gần đến đối phương, rung nhẹ tay má»™t cái hóa chiết BÃch Long giáng vÅ© dù chỉ là kiếm cây nhưng cÅ©ng rung lên tạo ra má»™t mà n kiếm ảnh từ trên chá»™p xuống cả ngưá»i Liêu Thứ như má»™t mà n mưa.
Liêu Thứ khiếp đảm, kiếm vá»™i vung đại má»™t chiêu Bách Tiên há»™ giá chẳng để đâu là đâu che kÃn cả ngưá»i. Nhưng chÃnh lúc gã ra chiêu hóa kiếm ảnh, thì ảnh đột nhiên biến mất ...
Chu Má»™ng Châu đã lưòng trước đối phương sẽ quýnh lên mà đdối phó bằng má»™t chiêu như váºy, nên ná»a đưá»ng kiếm lại hóa chiêu lần thứ hai ngưá»i thoái ná»a bá»™, kiếm thâu ná»a thế, rồi đột nhiên phi tá»›i nhanh như tia chá»›p bằng chiêu BÃch Long Ä‘iện giáng.
Liêu Thứ chấn động cả ngưá»i, không ngá» Chu Má»™ng Châu luyện kiếm đạt đến độ thần tốc như váºy, gã “oái†lên má»™t tiếng. Bả vai trái trúng má»™t kiếm cá»§a Chu Má»™ng Châu, tuy chỉ là kiếm gá»—, nhưng Chu Má»™ng Châu đã váºn đến ba thà nh công lá»±c và o đó. Cho nên trúng má»™t kiếm nà y cÅ©ng đủ để Liêu Thứ vai tê dại, đứng chống kiếm chết trân cả ngưá»i.
Nói thì cháºm, nhưng diá»…n biến lại xảy ra nhanh như chá»›p mắt, Hồ Vân Thưá»ng hiển nhiên không nháºn ra Chu Má»™ng Châu đã ra chiêu như thế nà o, nhưng có má»™t ngưá»i từ đầu đến giá» nấp ngưá»i sau má»™t gốc tùng quan sát. Bấy giá» táºn mắt nhìn rõ Chu Má»™ng Châu ra mấy chiêu kiếm kỳ ảo, thì giáºt thót mình buá»™c miệng la lên:
- BÃch Long kiếm pháp!
Chu Má»™ng Châu giáºt mình quay ngưá»i lại, thì thấy má»™t bóng ngưá»i Ä‘i tá»›i, chà ng đã nháºn ra ngưá»i kia là ai, thốt lên:
- Hồ đại thúc!
Nguyên ngưá»i kia chÃnh là Liên Vân Bảo chá»§ Hồ Dã. Lão từ chiá»u đến tối không lúc nà o không nghÄ© đến vị hắc y tăng kỳ lạ kia. Lão ngá» ngợ như đã gặp qua ở đâu, nhưng chung quy vẫn không thể nháºn ra đó là Chu Má»™ng Châu, vì chà ng trên mặt đã hóa trang thà nh má»™t vết bá»›t Ä‘en lá»›n. Lúc nà y thì lão đã hoà n toà n nhìn rõ mặt chà ng, run giá»ng:
- Chu Mộng Châu, tiểu điệt đã vỠ...
Vừa nhìn thấy Hồ Dã, mối háºn trong lòng Chu Má»™ng Châu đã khởi dáºy, thế nhưng dù gì tình cảm nhiá»u năm chà ng ở trong Liên Vân Bảo mà Hồ Dã đã dà nh cho chà ng, cÅ©ng khiến chà ng Ãt nhiá»u phải nhẹ lòng.
Khi ấy chà ng giữ bình tĩnh nói:
- Phải, chÃnh Châu tiểu Ä‘iệt đây! Lẽ ra tiểu Ä‘iệt đã ra mặt từ đâu, nhưng vì có nhiá»u chuyện bất tiện, nên má»›i đà nh thất lá»… thế nà y.
Hồ Dã ngược lại vừa nháºn ra hắc y tăng chÃnh là Chu Má»™ng Châu thì trong lòng lão nổi lên má»™t ná»—i sợ hãi nhen nhúm, chẳng phải vô căn vô cá»›. Nguyên là vì từ sau khi chuyện phó há»™i ở Quy Hồ Bảo, tuy lão lánh mặt nhưng má»i tình tiết thì đã được Quy Hồn bảo chá»§ Äằng Thân nói cho biết. Cứ như Äằng Thân nói má»™t cách chắc chắn thì Chu Má»™ng Châu trúng ngá»n Quy Hồn châm tẩm độc, quyết không thể có ai giải cứu nổi, chỉ sau giá» tý thì tuyệt mạng. Äể cho chắc chắn bá»n hỠđã phái ngưá»i lùng sục khắp quanh vùng rừng núi rá»™ng lá»›n, không má»™t hang hốc ngõ hẻm nà o bá» sót. Váºy mà tìm liá»n mấy ngà y vẫn không há» thấy má»™t dấu vết nà o cá»§a Chu Má»™ng Châu.
Hồ Dã trong lòng bán tÃn bán nghi sá»± quả quyết cá»§a Äằng Thân, nhưng dầu gì đó cÅ©ng là niá»m trấn an duy nhất cá»§a lão. Trong lòng lão tuy hối háºn vá» chuyện đã là m năm xưa, nhưng cÅ©ng rất lo lắng má»™t sá»± trả thù Ä‘ang rình ráºp quanh lão, cho nên ngà y đêm mất ăn mất ngá»§.
Thá»i gian cứ chầm cháºp trôi Ä‘i, năm ngà y, mưá»i ngà y, ná»a tháng, rồi má»™t tháng, tin tức vá» Chu Má»™ng Châu vẫn bặt vô âm tÃn. Lão bây giá» má»›i thấy hÆ¡i nhẹ lòng.
Tiếp liá»n năm tháng trôi qua êm ả, Hồ Dã quả thá»±c đã quên hẳn Ä‘i ná»—i lo nÆ¡m ná»›p trong lòng. Lần nà y lão chÃnh định chấn hưng uy danh Liên Vân Bảo, nên nhân cÆ¡ mở lôi đà i kén rể, ra uy cùng thiên hạ. Không ngá» cuối cùng trước mắt lão sá» sá» Chu Má»™ng Châu xuất hiện.
Äã váºy Chu Má»™ng Châu lại luyện được pho BÃch Long kiếm pháp, thá» há»i lão chẳng run lên sao được?
Sau phút lặng ngưá»i, Hồ Dã lấy lại bình tÄ©nh nói:
- Châu nhi vỠsao không báo trước với ta, để ta đón tiếp?
Chu Má»™ng Châu cố nén tâm sá»± dằn vặt trong lòng, cưá»i nói:
- Bảy năm trước Châu nhi ra Ä‘i không má»™t lá»i vá»›i Hồ đại thúc, đại thúc không quở trách là đã phúc lắm rồi, có đâu dám kinh động phiá»n hà cho má»i ngưá»i.
Hồ Dã liếc mắt nhìn Liêu Thứ và Hồ Vân Thưá»ng lúc nà y Ä‘ang đứng bên nhau trố mắt nhìn Chu Má»™ng Châu còn đầy kinh ngạc. Lão hắng giá»ng nói:
- Liêu Thứ, Thưá»ng nhi, Chu Má»™ng Châu đã trở lại vá»›i chúng ta, các ngươi phải nên mừng. Nhưng chuyện đêm nay tuyệt đối không được nói ra cho bất cứ ngưá»i nà o biết, các ngươi nhá»› rõ chứ?
Liêu Thứ và Hồ Vân Thưá»ng không hiểu tại sao Hồ Dã lại căn dặn như váºy, nhưng cÅ©ng không tiện há»i. Vả lại Liêu Thứ thua má»™t kiếm thì đã thẹn chÃn mặt, chỉ mong sao mau rút khá»i đây mà thôi.
Khi ấy nghe Hồ Dã nói váºy thì ứng thanh đáp:
- Dạ!
- Các ngươi vỠtrước đi, ta có chuyện muốn nói với Chu Mộng Châu.
Hồ Vân Thưá»ng đưa mắt nhìn Liêu Thứ, rồi nói:
- Chúng ta đi thôi!
Dứt lá»i, nà ng nhún mình phóng Ä‘i trước, Liêu Thứ cÅ©ng liá»n chạy theo, chỉ còn mình Chu Má»™ng Châu đứng đối diện vá»›i Hồ Dã.
Hai ngưá»i chăm mắt nhìn nhau tháºt lâu, cuối cùng Hồ Dã như đã nháºn ra được trong ánh mắt cá»§a Chu Má»™ng Châu má»™t sá»± oán giáºn lẫn trách móc. Lão cúi đầu thở dà i, rồi lên tiếng trước:
- Chúc mừng Châu Ä‘iệt đã luyện thà nh pho BÃch Long kiếm pháp.
Chu Má»™ng Châu giá» chỉ còn má»™t mình đối mặt vá»›i Hồ Dã thì tá»± nhiên ná»—i căm thù dâng lên. Chà ng lạnh giá»ng nói:
- Chưa đáng mừng lắm, vì thanh “BÃch Long kiếm lệnh†còn chưa nhuốm máu thù giết cha hại sư năm xưa.
Nghe má»™t câu nà y Hồ Dã rúng động cả ngưá»i, lão cố tránh đôi mắt lạnh lùng cá»§a Chu Má»™ng Châu, trong đầu lão bao nhiêu câu há»i đặt ra tức thì, Chu Má»™ng Châu đã biết được đến đâu vụ án năm xưa? Ai là ngưá»i đã trao thanh “BÃch Long kiếm lệnh†cho hắn? Chẳng lẽ là Tiên tá»? Nhưng chÃnh bà ta năm xưa cÅ©ng dÃnh lÃu đến chuyện nà y, lẽ nà o lại ... Lão không dám tin, nhưng cÅ©ng không thể không hoà i nghi. Qua má»™t lúc cố lấy bình tÄ©nh há»i:
- Thanh “BÃch Long kiếm lệnh†từ đâu Châu Ä‘iệt có được?
Chu Mộng Châu lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Bắt đầu từ giỠphút nà y, Chu Mộng Châu không còn là tiểu điệt của kẻ đã mưu sát cha mình, và Hồ Dã ngươi cũng không còn là thế thúc của Chu mỗ.
Hồ Dã trống ngực thình thịch nghĩ:
- Hắn đã biết hết rồi ư? Nhưng ai nói?
Lão cố tình má»›m há»i thá»:
- Châu Ä‘iệt sao lại nói như váºy? Xưa nay ta đối đãi vá»›i ngươi có tệ bao giỠđâu?
- Phải! ChÃnh vì váºy mà hôm nay, ngay trước mặt quần hùng ta đã nhẫn nhịn, không vạch mặt ngươi ngay.
Hồ Dã đưa mắt nhìn quanh rồi thở dà i nói:
- Thì ra Châu Ä‘iệt đã biết được Ãt nhiá»u chuyện năm xưa, hãy theo ngu thúc đến má»™t nÆ¡i khác chúng ta sẽ nói chuyện thẳng thắn vá»›i nhau.
Chu Má»™ng Châu trầm ngâm mấy giây rồi gáºt đầu:
- Hảo!
Hồ Dã không nói thêm câu nà o, liá»n quay ngưá»i phóng Ä‘i, Chu Má»™ng Châu cÅ©ng láºp tức theo chân lão.
Và o đến tịnh thất cá»§a Hồ Dã, lão khóa kỹ cá»a lại, rồi khêu ngá»n đèn vừa sáng, chỉ chiếc ghế đối diện nói:
- Châu Ä‘iệt, má»i ngồi.
Chu Má»™ng Châu vừa đến đã biết là tịnh thất dà nh riêng cho Hồ Dã mà ngưá»i trong bảo không ai được đặt chân tá»›i khi không có lệnh, ngoại trừ phu nhân và Hồ Vân Thưá»ng.
Hồ Dã nhìn Chu Mộng Châu, chủ động nói trước:
- Chúng ta Ä‘á»u là đại trượng phu, chuyện gì cÅ©ng nên nói thẳng ra vá»›i nhau, không cần quanh co nữa.
Chu Má»™ng Châu thầm cưá»i nhạt trong lòng, nghÄ©:
- Hồ Dã mà cÅ©ng nói được má»™t câu như váºy, thì thá»±c khá khen.
Tuy váºy chà ng chỉ cưá»i đáp:
- Váºy thì tháºt tiện và đỡ mất thá»i gian.
Hồ Dã hắng giá»ng nói thẳng và o vấn Ä‘á»:
- Ai đã trao thanh “BÃch Long Kiếm Lệnh†cho Châu Ä‘iệt?
- Chẳng lẽ Hồ đại thúc lại không đoán ra sao?
Hồ Dã giữ trấn tĩnh:
- Chẳng lẽ ... chÃnh là Tiên Tá»?
- Không sai, đúng là mẹ tôi!
- A! Là Tiên tỠthực ư? Bà ấy hiện tại ở đâu?
Chu Má»™ng Châu nhướng mà y cưá»i nhạt, đáp:
- Thứ cho Chu má»— không thể trả lá»i!
Hồ Dã thở dà i gáºt đầu đáp:
- Thôi được, có lẽ Châu Ä‘iệt đã biết rõ má»i chuyện, ta cÅ©ng chẳng cần giấu diếm.
Chu Má»™ng Châu cắt ngang bằng giá»ng sắc lạnh:
- Vì có muốn giấu cũng không được nữa rồi!
- Ngươi nói đúng, năm xưa Hồ mỗ chỉ vì một lúc đầu óc mê muội mà đã hại Chu đại ca và có lỗi với Chu điệt.
Chu Mộng Châu “hừ†một tiếng lạnh lùng nói:
- Váºy theo ý ông giá» nên là m gì để rá»a sạch tá»™i lá»—i năm xưa?
Hồ Dã lắc đầu thở dà i đáp:
- Báo ứng đã đến, tá»™i lá»—i là tá»™i lá»—i, là m sao dá»… dà ng gá»™t rá»a sạch hết được. Hồ má»— chỉ xin Chu Ä‘iệt má»™t Ä‘iá»u, là trở lại Liên Vân Bảo chấn hưng thanh danh năm xưa, còn má»i chuyện má»™t mình Hồ Dã nà y xin gánh chịu hết.
Chu Má»™ng Châu cưá»i nhạt, lắc đầu nói:
- Chén đã rạn vết, là m sao liá»n lại được, Chu má»— chưa há» nghÄ© đến trở lại Liên Vân Bảo vốn là sá»± nghiệp cá»§a ngoại tổ ta, ta chỉ muốn tất cả má»i ngưá»i nhúng tay đến vụ án năm xưa Ä‘á»u phải ra trước ánh sáng công đạo. Lấy lại thanh danh cho Kim La Hán sư phụ.
Hồ Dã cúi đầu thiểu não, lão không ngá» chuyện cuối cùng lại éo le như váºy. Ngưá»i bị lão âm mưu hãm hại là Chu Hiên, ngưá»i bị vu oan là Kim La Hán, giỠđây chÃnh con trai độc nhất cá»§a Chu Hiên lại là đệ tá» truyá»n y bát cá»§a Kim La Hán. Phải chăng là ý trá»i, hay là nhân quả?
Suốt cả ngà y hôm nay lão đã táºn mắt chứng kiến hắc y tăng hiển thị thần lá»±c và võ há»c, huống gì giá» nà y lão còn biết hắc y tăng chÃnh là Chu Má»™ng Châu, mà lại còn luyện thà nh công pho BÃch Long kiếm phổ. Äừng phải đến lão mà ngay cả những cao thá»§ giang hồ nhất đương đại chỉ e cÅ©ng khó thẳng nổi Chu Má»™ng Châu.
Chu Má»™ng Châu thấy lão chỉ cúi đầu rÅ© rượi không nói thì gằn giá»ng:
- Chu má»— tuy đã được thân mẫu thổ lá»™ hết tâm sá»± uất khúc năm xưa, nhưng hiện tại chỉ muốn nghe chÃnh miệng Hồ Dã ngươi nói ra. Nếu ngươi thá»±c sá»± hổ thẹn trước vong linh cá»§a ngoại tổ và cha ta thì ngươi thà nh khẩn nói hết ra Ä‘i.
Hồ Dã ngước đôi mắt ngầu đỠvì nước mắt lên, rồi gáºt đầu nói:
- Chu Má»™ng Châu, thá»±c tình thì ngu thúc đã ân háºn chuyện mình là m ngay sau khi âm mưu sát hại cha ngươi thà nh công, và nhất là từ sau khi Tiên tá» bá» Ä‘i thì ta cà ng thấm thÃa hÆ¡n. Cho nên, ta nguyện trong lòng là cưu mang ngươi cho đến khi khôn lá»›n. Nếu chuyện xưa qua được thì thôi, bằng không thì cÅ©ng có lúc ta cúi đầu nháºn tất cả.
Chu Má»™ng Châu đã nháºn ra giá»ng nói thà nh tháºt cá»§a Hồ Dã, đồng thá»i trong đầu chà ng nhá»› lại những ngà y tháng thÆ¡ ấu Hồ Dã đã chăm lo cưu mang mình thế nà o. Dẫu sao cÅ©ng là tình ngưá»i, chà ng không thể quay lưng phá»§ nháºn được, khi ấy đắn Ä‘o suy nghÄ© chưa nói được gì.
Hồ Dã nước mắt và o lòng, nói:
- Ngu thúc sẽ không van xin một sự tha thứ nà o ở Châu điệt, nhưng chỉ cầu xin Châu điệt trở lại bổn bảo chấn hưng thanh danh năm xưa.
Chu Mộng Châu nén tiếng thở dà i trong lòng rồi nói:
- Äó là chuyện sau nà y hãy nói, hiện tại Châu nhi chỉ mong Hồ đại thúc trả lá»i thá»±c tình và i vấn Ä‘á».
Hồ Dã gáºt đầu nói ngay:
- Cứ há»i Ä‘i!
- Trong chuyện nà y nói chá»§ mưu là ai cÅ©ng không đúng, nó há»™i tụ từ nhiá»u nguyên nhân mà thà nh má»™t âm mưu ...
- Hẳn là Tiên tỠđã kể cho Châu nhi nghe vá» chuyện giữa ta và bà ấy thân thiết vá»›i nhau từ nhá», không ngá» trá»i định tháºt là trá»› trêu, ta không lấy được Tiên tá» mà Chu đại ca lại được sư phụ là ngoại tổ cá»§a Châu nhi chá»n là m rể. Ta còn nhá»› trước lúc Tiên tá» trở thà nh ngưá»i cá»§a há» Chu, ta đã từng tặng bà ấy má»™t cây trâm có hai vế đối.
Vừa nói đến đó bỗng Chu Mộng Châu cắt ngang nói:
- Có phải đây là cây kim trâm bằng ngá»c thạch nà y không?
Vừa nói chà ng vừa lấy ra má»™t chiếc há»™p gá»— nhá», bên trong đựng cây kim trâm mà chÃnh mẹ chà ng đã trao cho chà ng. Hồ Dã vừa nhìn thấy cây kim trâm ngá»c thạch thì rươm rướm nước mắt:
- ChÃnh là nó đây, trên thân kim trâm, hai bên là hai vế đối:
SÆ¡n nhân chà nguyện bằng Hồ Äiệp Cổ nhân tâm hoà i hữu Tiên Nương à vế đầu hai chữ SÆ¡n nhân ghép vá»›i nhau là chữ Tiên chỉ Tiên tá». Vế sau chữ Cổ nguyệt ghép lại là chữ Hồ chỉ Hồ Dã ta.
Chu Má»™ng Châu vốn cÅ©ng đã xem qua cây kim trâm, cÅ©ng hiểu được ý nghÄ©a trong hai vế đối, nhưng chà ng không ngá» tình yêu giữa Hồ đại thúc vá»›i mẫu thân mình năm xưa lại mãnh liệt như váºy, chà ng lặng ngưá»i không nói được gì.
Giá»ng Hồ Dã Ä‘á»u Ä‘á»u kể tiếp:
- Nhưng không phải chỉ xuất phát vì tình yêu không thà nh nà y mà ta ôm háºn đến ná»—i sát hại Chu đại ca. Năm xưa, Quy Hồn Bảo chá»§ Äằng Thân từng xưng bá má»™t cõi Bắc Hà nà y nên đã ngầm thương lượng vá»›i Chu đại ca bấy giá» giữ chức bảo chá»§ Liên Vân Bảo nà y. Chu đại sư huynh thân pháºn Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm, không thể manh tâm xưng hùng võ lâm được. ChÃnh Ä‘iá»u nà y khiến Äằng Thân không phục, lão đã ngầm mua chuá»™c Thiên Cung Thá»§ Lạc tổng quản ...
Chu Mộng Châu nôn nóng chen ngang:
- Lạc Äại Xuân vì trong lòng vốn căm tức gia phụ nên đã chấp nháºn?
- Äúng váºy, Lạc Äại Xuân đã dùng lá»i lẽ lung lạc ta, nhưng ta vốn cương quyết không chịu âm mưu hãm hại Chu đại ca.
Chu Má»™ng Châu lại chen và o tiếp lá»i:
- Lạc Äại Xuân đã nắm được Ä‘iểm yếu là Hồ đại thúc vẫn còn lén Ä‘i lại vá»›i gia mẫu nên ép Hồ đại thúc và o chuyện nà y?
Hồ Dã gáºt đầu, thẹn vô cùng, mặt biến sắc mấy lần. Hồi lâu má»›i nói tiếp:
- Thá»±c ra từ lâu trước đó, Hồ thúc đã có quan hệ máºt thiết vá»›i Äằng Thân, chức bảo chá»§ mà lão ta có được cÅ©ng là từ má»™t vụ mưu sát Bạch VÄ© Hồng ...
- A! Thì ra là váºy!
Chu Má»™ng Châu không ngá» biết được Ä‘iá»u quan trá»ng nà y, chà ng liên tưởng ngay đến Bạch Vân Ä‘ang chá» tin tức cá»§a chà ng trong Từ Vân Tá»±.
Hồ Dã như cố dốc hết bao nhiêu ẩn máºt trong lòng mà lão giữ kÃn gần hai mươi năm qua.
- ChÃnh là từ nhiá»u nguyên nhân dây dưa nà y má»›i dẫn đến âm mưu hãm hại Chu đại ca, trong đó má»i hà nh động Ä‘á»u do Lạc Äại Xuân và Äằng Thân sắp xếp hà nh động.
Chu Má»™ng Châu nhÃu mà y há»i:
- Nhưng tại sao gây án rồi lại để thi hà i cá»§a gia phụ trong Thiá»n Quang tá»±, vu cáo cho Kim La Hán thiá»n sư?
Hồ Dã thở dà i nói:
- Äây là má»™t sá»± trả thù ân oán giữa Äằng Thân và Kim La Hán. Äằng Thân đã trao cho Lạc Äại Xuân má»™t bình độc dược đặc chế ngoại môn Tây Vá»±c, hình như có tên là Hoại thi tán, ngưá»i trúng phải độc nà y chết tức khắc, đồng thá»i thi thể chỉ ná»™i trong má»™t canh giá» thì tiêu há»§y không còn gì ngoà i bá»™ xương khô. Äằng Thân ngoại hiệu là Bách Thá»§ Thần CÆ¡, chẳng những hạ thá»§ tà n độc mà tâm cÆ¡ thì Ä‘a Ä‘oan giảo quyệt vô cùng. Lão biết rõ Kim La Hán vốn xuất thân từ Tây Vá»±c ngoại môn, sau lần bị Thiên Si Thượng Nhân đả bại má»›i lui vỠẩn tu, chỉ có những ngưá»i xuất thân từ ngoại môn Tây Vá»±c má»›i biết dụng loại kịch độc nà y, cho nên Äằng Thân quyết định chá»n Kim La Hán mà đẩy và o chuyện nà y.
Chu Mộng Châu nghe đến đó nghiến răng ken két:
- Äằng Thân! Ngươi tháºt hiểm độc, giết cha ta, vu hại cho sư phụ ta, mấy tháng trước thì chút nữa ta cÅ©ng bá» mạng bởi Quy Hồn châm cá»§a ngươi. Thù nà y Chu má»— ta nhất định rá»a sạch.
Hồ Dã nhìn chà ng trấn an:
- Chu Ä‘iệt nên bình tÄ©nh, Äằng Thân vừa cao cưá»ng vừa thâm độc, đã váºy vây cánh cá»§a hắn lúc nà y rất lá»›n, cho nên Châu Ä‘iệt phải bình tâm tÄ©nh trà để đối phó má»›i được.
Chu Má»™ng Châu nhìn Hồ Dã, chà ng đã nháºn ra sá»± thà nh tâm trong ánh mắt cá»§a lão ta, chà ng nói:
- Hồ đại thúc đã thà nh tháºt mà nói ra hết bà máºt ná»™i tình huyết án năm xưa, váºy lúc nà y có nguyện giúp Châu nhi vạch tá»™i Äằng Thân trước mặt võ lâm quần hùng không?
Hồ Dã ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi gáºt đầu thở dà i nói:
- Hiển nhiên là váºy, nhưng đến lúc đó thì bản thân ngu thúc cÅ©ng phải chịu má»™t phần trách nhiệm.
Chu Má»™ng Châu nghe váºy thì thấy khó xá», quả thá»±c nếu Hồ Dã chịu ra mặt là m chứng thì Äằng Thân không thể chối cãi được, nhưng đến lúc ấy thì Hồ Dã cÅ©ng không tránh khá»i chịu má»™t phần trách nhiệm đồng sát. Chu Má»™ng Châu nghÄ© nếu chỉ lấy mạng Äằng Thân thì không khó lắm, nhưng như váºy thì thiên hạ vẫn chưa rõ được hung thá»§ huyết án năm xưa là ai? Khi ấy mối hoà i nghi Kim La Hán là hung thá»§ vẫn còn đó. Thá» há»i chà ng chẳng Ä‘au lòng lắm hay sao, khi mà sư phụ đã an nghỉ nÆ¡i chÃn suối mà vẫn còn hà m oan chịu tiếng?
Cho nên chà ng quyết định bằng má»i giá huyết án năm xưa được công xá» trước quần hùng bốn phương.
Nghĩ ngợi hồi lâu vẫn chưa ra kế sách, Chu Mộng Châu nói:
- Nếu ra trước quần hùng, mà không có tang chứng, thì là m sao khiến thiên hạ nghe được?
Hồ Dã gáºt đầu thở dà i nói:
- Năm xưa thi thể lệnh tôn bị tiêu hủy không còn một dấu vết gì, hà i cốt thì chôn đi gần hai mươi năm cũng mục nát, quả là ...
Nói đến đó, trong đầu lão bỗng lóe lên một suy nghĩ:
- A! Chiếc bình!
Chu Má»™ng Châu không hiểu lão nói gì, bèn vá»™i há»i:
- Chiếc bình gì?
- Chiếc bình sứ đựng độc dược Hoại Thi Tán mà Äằng Thân đã trao cho Lạc Äại Xuân.
Chu Mộng Châu mắt sáng lên, nói ngay:
- Phải rồi, nhưng chiếc bình ấy hiện ở đâu?
- Năm xưa khi hà nh động má»i chuyện ta Ä‘á»u lánh mặt, chÃnh tay Lạc Äại Xuân hạ độc trong rượu cá»§a Chu đại ca, nếu chiếc bình còn, thì phải nằm trong tay Lạc Äại Xuân.
Chu Má»™ng Châu nhÃu mà y:
- Không biết lão ta còn giữ nó không? Hồ đại thúc là m sao lấy lại được nó?
Hồ Dã bá»—ng đứng phắt dáºy:
- Äi! Chúng ta phải hà nh động bây giá», hắn sáng nay đã trúng má»™t chưởng cá»§a Chu Ä‘iệt, hiện còn dưỡng thương. Ta phải bức hắn đưa chiếc bình ra.
Chu Má»™ng Châu nghÄ© cÅ©ng đúng, chà ng lại há»i:
- Lạc Äại Xuân vẫn còn ngầm liên lạc vá»›i Äằng Thân chứ?
Hồ Dã lắc đầu nói:
- Không! Äằng Thân chỉ lợi dụng Lạc Äại Xuân để đạt mục Ä‘Ãch ban đầu. Sau nà y, má»i chuyện Äằng Thân chỉ qua lại thương lượng vá»›i ngu thúc mà thôi.
Chu Má»™ng Châu gáºt đầu:
- Váºy thì tốt.
Nói rồi chà ng định theo chân Hồ Dã ra cá»a, nhưng chợt nhá»› ra chuyện gì bèn kéo lão ta lại nói:
- Chu nhi còn má»™t chuyện muốn há»i Hồ đại thúc.
Hồ Dã lo lắng không biết lại thêm chuyện gì nữa đây, lão gáºt đầu:
- Chu nhi cứ nói.
- Theo Hồ đại thúc vừa nói Bạch VÄ© Hồng, nói váºy vá» sau nà y toà n gia há» Bạch bị nạn cÅ©ng chÃnh là do Äằng Thân gây ra chứ?
Hồ Dã gáºt đầu:
- Không ngá» tâm địa cá»§a hắn lại độc ác đến váºy, nhưng trá»i có mắt, nên trong kiếp nạn, hai đứa con cá»§a Bạch VÄ© Hồng đã được cứu thoát, chÃnh là nhá» má»™t tay nô bá»™c trung thà nh cá»§a Bạch VÄ© Hồng cứu thoát. Nhưng bản thân lão nô bá»™c đó bị hãm hại kẹt trong máºt đạo.
Chu Mộng Châu kinh ngạc la lên:
- Trong máºt đạo ư? Máºt đạo nà o?
- Quy Hồn bảo rá»™ng lá»›n, địa thế lại hiểm trở, có lưng tá»±a núi, có hà o sâu thà nh dà y, vốn năm xưa ngưá»i kiến tạo ra nó đã có ý láºp nên má»™t pháo đà i vững chắc. Trong núi có nhiá»u máºt đạo thông ra ngoà i, khi nhà há» Bạch bị nạn, chÃnh lão nô bá»™c kia đã đưa hai đứa con cá»§a Bạch VÄ© Hồng ra ngoà i theo má»™t đưá»ng hầm. Nhưng lão thì bị kẹt hẳn bên trong, không biết sống chết thế nà o. Nhưng đã mưá»i năm qua không thể má»™t ngưá»i nà o sống sót nổi mà không có lương thá»±c.
Chu Má»™ng Châu lại há»i:
- Äằng Thân năm xưa khi hại Bạch VÄ© Hồng, sao lại đợi đến nhiá»u năm sau má»›i hại toà n gia há» Bạch?
Hồ Dã lắc đầu nói:
- Có lẽ ngoà i Äằng Thân thì chỉ có lão nô bá»™c kia má»›i biết rõ chuyện nà y. Äến như tất cả má»i ngưá»i trong Quy Hồn bảo chẳng ai hay biết vì sao nhà há» Bạch bị hại, há» chỉ biết theo lệnh Äằng Thân truy sát hai đứa con Bạch VÄ© Hồng vá»›i má»™t lý do trá»™m bảo lệnh.
Chu Má»™ng Châu gáºt đầu:
- Thì ra là váºy!
Chà ng nhá»› lại bảy năm trước đây, khi Bạch Vân xuất hiện mấy lần cứu chà ng, bá»n ngưá»i lục lâm thảo khấu chẳng hiểu nhìn thấy trong tay cô ta cái gì mà liá»n rút lui, có lẽ chÃnh là bảo lệnh.
Hồ Dã bá»—ng há»i:
- Nhưng tại sao Chu điệt lại quan tâm đến chuyện nà y thế?
Chu Mộng Châu không giấu diếm đáp:
- Chu nhi đã gặp Bạch Vân và Bạch Hân, háºu nhân cá»§a Bạch VÄ© Hồng.
Hồ Dã thở dà i:
- Quả là lưới trá»i lồng lá»™ng, chẳng riêng gì ta, mà Äằng Thân cÅ©ng đến ngà y báo ứng!
Ài ...
Chu Mộng Châu chẳng biết nói thế nà o ngoà i câu an ủi:
- Là m ngưá»i chẳng ai tránh được lá»—i lầm, nhưng biết lá»—i mà sá»a chá»a ngay má»›i đáng quý.
Hồ đại thúc đã thá»±c tâm nói ra má»i chuyện, thì trong lòng cÅ©ng đã nhẹ hẳn rồi, còn má»i chuyện phải chá» thá»i gian.
Hồ Dã gáºt đầu:
- Äúng! Chỉ chá» thá»i gian.
Lão lại thở dà i, đoạn nói:
- Giá» chúng ta đến bức vấn Lạc Äại Xuân.
Nói rồi lão ta bước ra cá»a, Chu Má»™ng Châu liá»n Ä‘i theo.
hết: Hồi 21, xem tiếp: Hồi 22