Ân Thiên Quan là ngưá»i ở Lịch Thành, nghèo từ thuở nhá», nhưng gan dạ liá»u lÄ©nh thì không ai bằng. Trong vùng Quan sống có má»™t toà nhà lầu rất bá» thế nguy nga, nhưng thiên hạ đồn rằng nÆ¡i ấy thưá»ng có ma quá»· hiện lên. Toà nhà lá»›n này bá» hoang, cây cá» má»c xanh um và không ai dám đến ở, tháºm chà vào ban ngày sáng tá» mà cÅ©ng không ai dám lai vãng nÆ¡i đây.
     Má»™t hôm, nhóm bạn há»c cá»§a Quan uống rượu chÆ¡i, nhân tá»u hứng có ngưá»i đùa:
     Có ai dám vào ngủ một đêm trong toà nhà hoang thì chúng ta sẽ đãi một chầu tiệc lớn.
     Ân ngà say nên cưá»i nhạt:
     Việc nhỠấy có khó gì.
     Nói rồi chàng xung phong đến ngá»§. Cả bá»n đưa Quan đến táºn nhà hoang, đứng tại cổng hỠđùa:
     Anh vào trong Ä‘i, bá»n tôi chỠở đây. Nếu thấy ma thì cứ hét to lên nhé.
     Quan bình tĩnh đáp:
     Nếu gặp cũng chẳng việc gì phải hét lên. Và nếu may gặp ma chồn tôi sẽ bắt một con vỠcho các bạn xem.
     Rồi Quan lững thững Ä‘i vào. Trước mắt chàng là đám cá» lác, cá» gấu má»c lấp cả lối Ä‘i, còn các loại cây gai bụi góc thì chen chúc tràn lan không còn nhìn thấy mặt đất nữa. Äêm ấy trăng thượng tuần sáng tá» má»™t vùng nên cảnh váºt rõ ràng. Quan cứ tiến sâu vào. Chàng đến má»™t toà lầu cao hình như ngày xưa là lầu vá»ng nguyệt rất tráng lệ. Kiến trúc đẹp quá khiến Quan thÃch chà muốn trải chiếu ngá»§ ở đây luôn. Quan sát chung quanh, chàng thấy ngoài vừng trăng lÆ¡ lá»ng phÃa tây thì không có cái gì lạ. Quan cưá»i thầm và cho rằng lá»i thiên hạ đồn hão huyá»n, chỉ doạ những kẻ yếu bóng vÃa thôi. Chàng bèn phá»§i sạch má»™t khoảng đất rồi trải thẳng chiếu, kiếm má»™t hòn đá vuông làm gối kê đầu nằm vắt chân chữ ngÅ©. Chàng ngá»a mặt lên trá»i ngắm sao Ngưu mà nhá»› đến chuyện tình Ngưu Lang và Chức Nữ.
     Gió hiu hiu mát khiến Quan thiu thiu muốn ngá»§, chợt chàng nghe ở dưới lầu hình như có tiếng dép bước dần lên cầu thang. Quan cứ nằm yên giả vá» nhắm mắt nhưng tháºt ra chàng nhìn thấy tất cả. Ở xa có má»™t ngưá»i mặc quần áo xanh kiểu gia nhân cá»§a nhà giàu cầm má»™t chiếc đèn lồng hình hoa sen. Ngưá»i này nhìn thấy Quan nằm ngá»a ở đấy có vẻ hoảng hốt lùi ngay lại nói vá»›i má»™t ngưá»i khác Ä‘i phÃa sau:
     Có ngưá»i trần gian đằng kia.
     Ngưá»i Ä‘i phÃa sau còn đứng dưới thang lầu há»i vá»ng lên:
     Ai váºy?
     Ngưá»i hầu đáp:
     Không biết.
     Tiếng chân bước lên vá»™i vã rồi má»™t ngưá»i ông già đến gần bên Quan nhìn kỹ chàng rồi buá»™c miệng:
     á»’! Ngưá»i này là Quan thượng thư hỠÂn. Ngài Ä‘ang ngá»§ say nhưng việc mình mình cứ làm. Ngài là ngưá»i phóng khoáng, chắc không quở trách gì mình đâu.
     Cả bá»n rá»§ nhau vào trong. Má»™t lát sau, các cá»a nhà lầu mở toang, nhiá»u ngưá»i lÅ© lượt kéo đến. Trong toà nhà ánh nến chiếu sáng như ban ngày.
     Quan lấy làm kinh ngạc, không hiểu há» là ngưá»i hay ma. Chàng bèn giả vá» mê ngá»§ trở mình lăn má»™t vòng, khẽ hắt hÆ¡i. Ông già nghÄ© rằng Quan đã thức bèn quỳ xuống nghiêm cẩn:
     Tôi có một cô con gái, vào đêm nay làm lễ vu quy cho nó, không ngỠxúc phạm đến thượng quan, dám mong ngài ân thứ.
     Quan ngồi dáºy đỡ ông lão đứng lên:
     Rất tiếc tôi không biết trước hôm nay là ngày vui của gia nữ, do đó không có quà gì mừng lệnh ái, cảm thấy hổ thẹn lắm.
     Ông lão vội thưa:
     Gặp thượng quan như thấy mặt trá»i, hào quang cá»§a ngài đủ tiêu trừ cả hung tinh ma quái. Nếu ngài gia ân lưu lại đây để dá»± lá»… cá»§a con gái lão thì tháºt là vinh dá»± làm sao.
     Quan vui vẻ nháºn lá»i. Bước vào bên trong xem, chàng thấy nhà cá»a trang hoàng vô cùng tráng lệ. Vừa lúc ấy có má»™t ngưá»i đàn bà đứng tuổi ra xin bái yết, ông lão giá»›i thiệu:
     Äây là vợ cá»§a tiểu nhân.
     Quan đáp lá»…. Tiếng nhã nhạc đàn sáo chợt trá»—i lên inh á»i rồi đám gia nhân reo lên:
     Äến rồi! HỠđến rồi!
     Lão chá»§ nhà vá»™i chạy ra cá»a đón. Quan đứng chá» sau lưng. Má»™t Ä‘oàn ngưá»i xách đèn lồng phất lụa má»ng đưa chú rể vào, tuổi chàng trai khoảng đôi mươi mưá»i tám, vẻ mặt sáng sá»§a thông minh. Ông lão bắt chú rể làm lá»… chào khách quý là Quan trước nhưng Quan ngần ngại chỉ dám nháºn ná»a lá»…. Sau đó cha vợ và con rể làm lá»… giao bái. Rồi hai há» má»i nhau nháºp tiệc. Rồi má»™t Ä‘oàn thiếu nữ trẻ đẹp mặt hoa da phấn bước ra, cùng dâng rượu thịt. Sau vài tuần rượu ông lão má»›i sai gia nhân gá»i cô dâu ra.
     Quan cÅ©ng có ý chá» xem mặt cô dâu, nhưng đợi má»™t lúc không thấy nàng đâu. Ông lão cÅ©ng sốt ruá»™t đứng lên vén màn vào nhà trong hối giục. Bấy giá» má»™t bá»n ngưá»i hầu gái má»›i đỡ cô dâu yểu Ä‘iệu bước ra. Mùi hương xạ Ä‘i trước thÆ¡m nức căn phòng, tân giai nhân cất bước vang tiếng khánh vàng Ä‘eo đầy trên ngưá»i, đầu tóc trâm cài lược giắt rất là mỹ lệ. Ông lão sai con gái làm lá»… chào Quan xong má»›i cho lại đứng gần mẹ. Quan nhìn thấy cô dâu nhan sắc diá»…m tuyệt hiếm có trên Ä‘á»i. Sẵn thấy bàn tiệc bày ra loại chén vàng quý hiếm, Ân nghÄ© thầm, chi bằng Ä‘em má»™t chén vàng này vá» làm bằng chứng vá»›i bạn bè vá» câu chuyện kỳ lạ đêm nay, chàng bèn lén bá» vào ống tay áo má»™t cái rồi giả vá» gục xuống bàn. Má»i ngưá»i Ä‘á»u tưởng Quan say tháºt:
     Thượng quan qúa chén mất rồi!
     Lễ rước dâu gần xong, tiếng nhã nhạc lại nổi lên đưa cô dâu vỠnhà chồng.
     Gia nhân nhà trai xôn xao dá»n dẹp bàn tiệc. Quan giả vá» ngá»§ nên nghe bên tai lao xao có tiếng ngưá»i kêu mất má»™t cái chén vàng, lùng tìm khắp nÆ¡i không thấy, có ngưá»i đỠnghị thá» tìm trong ngưá»i Quan nhưng ông lão gạt Ä‘i, cấm ngặt không được xúc phạm đến chàng.
     Má»™t lát sau cảnh nhá»™n nhịp trở nên vắng lặng hẳn. Quan từ từ mở mắt ngồi dáºy. Trá»i vẫn tối mò mà mùi hương xạ vẫn còn quanh quất đâu đây, cả mùi rượu ngon quý vẫn thÆ¡m nồng bên cạnh Quan. Nằm chá» chút nữa, chàng đợi trá»i há»ng sáng ở phương đông, má»›i thong thả Ä‘i ra cổng. Sá»±c nhá»› đến chén vàng, Quan khẽ đụng vào tay áo thấy còn nặng. Ra ngoài Ä‘em chuyện kể vá»›i bạn bè, cả bá»n Ä‘á»u ngỠđêm qua Quan lẻn vá» nhà ngá»§ rồi gần sáng má»›i vá» vào trong nhà hoang. Nhưng khi Quan đưa chén vàng ra làm chứng, cả bá»n má»›i kinh ngạc rồi Ä‘ua nhau há»i chuyện.
     Nhiá»u năm sau Quan Ä‘áºu tiến sÄ©, chàng đổi đến Phì Khâu nháºm chức. Ngày ná», nhân có thế gia há» Chu trong vùng thết rượu má»i Quan. Nhìn những chén vàng chạm khắc đặt trên bàn, Quan bèn há»i vá» nguồn gốc bá»™ chén kỳ lạ ấy, há» Chu thưa:
     Bá»™ này nguyên có tám cái, trước đây ông tổ nhà tôi làm quan khanh ở kinh thành, má»i thợ khéo chạm khắc để làm váºt gia bảo, truyá»n đến tôi thì đã mưá»i Ä‘á»i rồi. Tôi chỉ lấy ra khi tiếp khách đại quý. Hôm nay nhân có thượng quan nên tôi má»›i Ä‘em ra, không ngá» phát hiện chỉ còn bảy cái. Vừa rồi tôi nghi bá»n gia nhân trá»™m cắp nhưng nhìn kỹ thấy hòm phong kÃn vẫn kỹ, dấu bụi không há» suy suyển nên không hiểu tại sao mất được.
     Quan cưá»i vui vẻ:
     Ông đã có váºt báu mà không đủ bá»™. Tôi may tình cá» có má»™t cái cÅ©ng tương tá»± xin tặng lại ông.
     Chàng sai ngưá»i vá» nhà lấy chén vàng Ä‘em tá»›i. Há» Chu xem kỹ vô cùng kinh ngạc rồi hôm sau tá»± thân đến nhà Quan, năn nỉ há»i nguyên do vì sao có chén vàng há» nhà mình. Quan kể lại đầu Ä‘uôi chuyện cÅ©. Cả hai ngá» rằng ma hồn đã lấy trá»™m cá»§a nhà há» Chu để tổ chức lá»… cưới cho con gái nhưng rồi không dám giữ luôn phải Ä‘em hoàn trả lại.
    
    
Kết Thúc (END)