 |
|

30-09-2009, 06:13 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
|
|
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả MIKHAIL BULGACOV
Chương 31
TRÊN Äá»’I VOROBIOV
CÆ¡n giông đã qua không còn dấu vết. Má»™t chiếc cầu vồng bảy sắc bắc ngang qua bầu trá»i từ bên nà y đến bên kia suốt cả thà nh phố, thả vòi xuống hút nước cá»§a dòng sông Moskva. Trên cao, táºn đỉnh đồi, giữa hai khu rừng nhá», có ba bóng ngưá»i Ä‘en thẫm, Voland, Koroviev và Beghemot ngồi trên yên những con ngá»±a ô nhìn xuống thà nh phố trải dà i bên kia sông vá»›i muôn và n tia nắng phản chiếu lấp lánh trên hà ng nghìn cá»a sổ ngoảnh vá» hướng Tây, nhìn xuống những ngá»n tháp như nặn bằng bá»™t cá»§a tu viện Nữ Äồng Trinh.
Trong không khà có tiếng xao động, và Azazello cùng vá»›i Nghệ Nhân và Margarita bay ở phÃa sau chiếc áo choà ng Ä‘en cá»§a anh ta, hạ xuống cạnh ba ngưá»i Ä‘ang đứng chá» há».
- Margarita Nikolaievna và Nghệ Nhân, ta có việc phải là m phiá»n hai ngưá»i. – Voland nói sau má»™t lát im lặng. – Nhưng các ngưá»i sẽ chẳng có gì phải kêu ca vá» ta đâu. Ta không nghÄ© rằng các ngưá»i sẽ hối tiếc vá» Ä‘iá»u nà y. Thôi, còn bây giá», - Voland quay sang nói riêng vá»›i Nghệ Nhân: - Anh hãy từ biệt vá»›i thà nh phố Ä‘i. Chúng ta đã đến lúc Ä‘i rồi. – Voland đưa bà n tay Ä‘i găng loe ở cổ tay chỉ vá» phÃa vô số vầng mặt trá»i Ä‘ang hun chảy những mặt kÃnh ở bên kia sông và phÃa trên những vầng mặt trá»i đó là khối sương khói và hÆ¡i nước cá»§a thà nh phố bị nung bá»ng sau má»™t ngà y dà i.
Nghệ Nhân nhảy xuống yên, rá»i những ngưá»i Ä‘ang ngồi trên ngá»±a và chạy đến bên bá» dốc cá»§a ngá»n đồi. Vạt áo choà ng Ä‘en quét lên mặt đất phÃa sau lưng anh. Nghệ Nhân dừng lại, đứng nhìn xuống thà nh phố. Trong những giây phút đầu tiên, má»™t ná»—i buồn xốn xang trà o lên bóp chặt trái tim, nhưng rồi nó nhanh chóng được thay bằng ná»—i xao xuyến ngá»t ngà o, má»™t sá»± hồi há»™p như cá»§a những kẻ sống cuá»™c Ä‘á»i lang bạt.
- VÄ©nh viá»…n! Äiá»u nà y cần phải hiểu thấu! - Nghệ Nhân thì thầm và liếm đôi môi khô nứt nẻ. Anh lắng nghe và ghi nhá»› chÃnh xác tất cả những gì diá»…n ra trong lòng mình. Sá»± hồi há»™p cá»§a anh đã chuyển thà nh như anh cảm thấy, má»™t cảm giác bị xúc phạm nặng ná», sâu sắc. Nhưng đó là má»™t cảm giác không bá»n vững, nó tan biến Ä‘i rất nhanh và không hiểu sao được thay bằng sá»± há» hững ngạo mạn; rồi đến lượt mình nó lại được thay bằng má»™t mối linh cảm cá»§a trạng thái bình yên vÄ©nh hằng.
Äoà n kỵ sÄ© ngồi trên lưng ngá»±a im lặng chá» Nghệ Nhân. Há» nhìn cái bóng ngưá»i dà i mặc áo Ä‘en đứng là m Ä‘iệu bá»™ trên mép bá» dốc, khi thì ngẩng cao đầu dưá»ng như muốn ném ánh mắt qua suốt Moskva, nhìn táºn phÃa bên kia thà nh phố, khi thì cuối gục đầu xuống, dưá»ng như ngắm nghÃa những sợi cá» khô héo bị giẫm nát dưới chân.
Buồn chán vì phải đứng yên một chỗ, Beghemot phá tan sự im lặng;
- Thưa maitre(1), xin ngà i cho phép tôi huýt lên một tiếng để từ biệt trước chuyến bay.
- Nhà ngưá»i có thể là m maÄ‘am sợ, - Voland đáp, - và thêm và o đó đừng quên rằng những trò nghịch ngợm hôm nay cá»§a nhà ngươi đã kết thúc.
- á»’ không, không đâu, thưa messir, - Margarita nói, nà ng ngồi trên yên như má»™t nữ kỵ sÄ© Amazon(2), tay chống ngang hông, chiếc áo Ä‘uôi tôm dà i rÅ© xuống táºn đất, - xin ngà i cho phép, cứ để anh ấy huýt gió. Tôi cÅ©ng cảm thấy buồn trước lúc lên đưá»ng Ä‘i xa. Phải chăng, thưa messir, Ä‘iá»u đó cÅ©ng hoà n toà n là tá»± nhiên, tháºm chà cả khi con ngưá»i biết rằng ở cuối con đưá»ng đó hạnh phúc Ä‘ang chỠđón mình? Cứ để cho Beghemot giải khuây cho chúng ta, nếu không, tôi sợ cứ Ä‘iệu nà y sẽ kết thúc bằng nước mắt, và tất cả sẽ mất vui trước lúc lên đưá»ng.
Voland gáºt đầu vá»›i Beghemot, anh ta tươi tỉnh hẳn lên, nhảy từ trên yên ngá»±a xuống đất, đút ngón tay và o miệng, phồng má, và huýt to má»™t tiếng. Tai Margarita ngân ù lên. Con ngá»±a cá»§a nà ng nhảy chồm trên hai chân sau, trong khu rừng, những cà nh khô từ trên cây rụng rÆ¡i lả tả, cả má»™t đà n quạ và chim sẻ bay vụt lên trá»i, má»™t cá»™t bụi xoay cuá»™n ra bá» sông, đứng từ đây trông thấy rõ từ trên chiếc canô chở khách, mấy chiếc mÅ© cát két bốc lên khá»i đầu hà nh khách bay xuống nước. Nghe tiếng huýt, Nghệ Nhân rùng mình, nhưng anh không quay lại, mà bắt đầu cỠđộng bồn chồn hÆ¡n, giÆ¡ má»™t nắm tay lên trá»i dưá»ng như Ä‘ang Ä‘e dá»a thà nh phố. Beghemot kiêu hãnh nhìn quanh.
- CÅ©ng biết húyt đấy, tá»› không phá»§ nháºn, - Koroviev nháºn xét má»™t cách kẻ cả. - Quả là cÅ©ng biết huýt đấy, nhưng nếu nói tháºt công bằng, thì huýt rất xoà ng!
- Tôi có phải quản ca đâu, - Beghemot nói mát vá»›i vẻ đầy tá»± trá»ng, rồi bất ngá» nháy mắt vá»›i Margarita.
- Nà o, để tôi theo ký ức cũ thỠxem, - Koroviev nói, xoa xoa bà n tay rồi thổi phù phù lên ngón tay.
- Nhưng nhà ngươi xem chừng đấy, - từ trên lưng ngá»±a vẳng xuống giá»ng nói nghiêm khắc cá»§a Voland, - không được có những trò gây tổn thương!
- Thưa messir, xin ngà i hãy tin, - đặt tay lên ngá»±c, Koroviev đáp, - là chỉ để đùa, hoà n toà n để đùa thôi... – Nói đến đây, anh ta bá»—ng vươn mình lên cao như thể thân ngưá»i bằng cao su, những ngón tay phải xếp lại thà nh má»™t hình gì đó rắc rối, ngưá»i xoáy tròn như má»™t chiếc Ä‘inh ốc, rồi bất ngá» duá»—i thẳng ngưá»i ra, huýt lên má»™t tiếng.
Margarita không nghe thấy tiếng huýt đó, nhưng nà ng trông thấy nó khi cùng vá»›i con ngá»±a nóng nảy cá»§a mình bị hất bắn ra xa chừng mưá»i xagien. Bên cạnh nà ng, má»™t cây sồi bị nhổ báºt lên cả rá»…, còn mặt đất nứt ra thà nh những vệt rạn ra đến táºn bá» sông. Má»™t mảng bá» lá»›n, cùng vá»›i cả bến thuyá»n và tiệm ăn, lở áºp xuống sông. Nước sông sôi lên, dá»±ng thà nh cá»™t, và cả má»™t chiếc canô hà nh khách bị ném tung sang mép bá» thấp và xanh rì cây cối ở bên kia, nhưng toà n bá»™ hà nh khách không má»™t ai há» hấn gì. Má»™t con quạ bị tiếng huýt gió cá»§a Phagot giết chết rÆ¡i phịch xuống chân Margarita. Tiếng huýt gió là m cho Nghệ Nhân hoảng sợ. Hai tay ôm lấy đầu, anh chạy trở lại chá»— những ngưá»i bạn đưá»ng Ä‘ang đợi anh.
- Thế nà o. - từ trên yên con ngá»±a cao lá»›n cá»§a mình, Voland há»i anh, - tất cả các món nợ đã được thanh toán rồi chứ? Việc chia tay đã xong rồi chứ?
- Vâng, đã xong, - Nghệ Nhân đáp; sau khi đã bình tâm lại, anh nhìn và o mặt Voland một cách mạnh bạo, thẳng thắn.
Và lúc đó, phÃa trên những ngá»n núi vang rá»n tiếng thét khá»§ng khiếp như sấm cá»§a Voland: - Äến lúc rồi! – cùng tiếng huýt gió gay gắt và tiếng cưá»i cá»§a Beghemot.
Những con ngá»±a tung vó, các kỵ sÄ© bay vá»t lên cao phóng vụt Ä‘i. Margarita cảm thấy con ngá»±a nổi cÆ¡n hăng cá»§a nà ng gặm và giáºt mạnh hà m thiếc. Chiếc áo choà ng cá»§a Voland căng phồng bay trên đầu cả Ä‘oà n ngưá»i ngá»±a, chiếc áo đó dần dần che khuất cả bầu trá»i Ä‘ang vá» chiá»u. Khi tấm mn Ä‘en trong má»™t thoáng giạt sang bên, Margarita vừa bay vừa quay lại nhìn và thấy rằng ở phÃa sau đã biến mất không chỉ những ngá»n tháp nhiá»u mà u rá»±c rỡ vá»›i chiếc máy bay lượn ở phÃa trên, mà ngay cả thà nh phố cÅ©ng không còn, nó đã chìm sâu và o mặt đất chỉ để lại má»™t mà n sương.
----------------
(1) maitre: thầy (tiếng Pháp).
(2) nữ kỵ sÄ© Amazon: theo thần thoại cổ Hy Lạp, là các nữ chiến binh cá»§a má»™t bá»™ tá»™c toà n phụ nữ ở Bá» Biển Äen.
|

03-10-2009, 05:47 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: vietnam
Bà i gởi: 74
Thá»i gian online: 2 phút 16 giây
Thanks: 0
Thanked 6 Times in 5 Posts
|
|
NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA Tác giả: MIKHAIL BULGACOV
Chương 32
Sá»° THA THỨ VÀ CHá»N NÆ¯Æ NG THÂN MUÔN ÄỜI
Hỡi Chúa Trá»i, hỡi các vị thần linh! Mặt đất lúc xế chiá»u má»›i buồn bã biết bao nhiêu! Những đám sương mù trên các đầm lầy má»›i huyá»n ảo biết bao nhiêu! Ai đã từng phiêu lạc trong những đám sương mù đó, ai đã từng chịu nhiá»u Ä‘au khổ trước cái chết, ai đã từng bay trên mặt đất nà y, mang trên mình má»™t gánh nặng vượt quá sức, ngưá»i ấy biết Ä‘iá»u đó. Ai đã quá mệt má»i cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó. Và anh ta không má»™t phút tiếc nuối khi từ bá» những đám sương mù cá»§a mặt đất, những đầm lầy và sông suối cá»§a nó, anh ta nhẹ nhà ng trao mình cho cái chết, biết rằng chỉ có má»™t mình cái chết má»›i mang lại sá»± an bình.
Äến cả những con ngá»±a thần lông Ä‘en cÅ©ng phải mệt lá», mang các kỵ sÄ© trên lưng bay cháºm lại, và đêm tối tất yếu bắt đầu Ä‘uổi theo kịp há». Cảm thấy bóng đêm đã ở sát sau lưng, đến cả Beghemot, vốn hiếu động tinh nghịch cÅ©ng trở nên nghiêm trang, lặng lẽ bay, vuốt bấu chặt lên yên, Ä‘uôi xòe ra. Äêm tối bắt đầu trùm tấm khăn choà ng Ä‘en cá»§a mình lên những cánh rừng và đồng cá», đêm tối đã thắp những ánh lá»a buồn thảm, thê lương ở má»™t nÆ¡i nà o đó rất xa ở phÃa dưới, những ánh lá»a xa lạ bây giá» trở nên vô vị và không cần thiết đối vá»›i cả Margarita lẫn Nghệ Nhân. Äêm tối đã Ä‘uổi kịp Ä‘oà n ngưá»i cưỡi ngá»±a, bao trùm lên há» và vung vãi ra đây đó, trên bầu trá»i ảm đạm, những hạt sao trắng.
Äêm tối trở nên Ä‘áºm đặc, cùng bay bên cạnh Ä‘oà n ngưá»i cưỡi ngá»±a, túm lấy những chiếc áo choà ng, giáºt ra khá»i vai há», bóc trần những ảo giác lừa dối. Và khi Margarita, được gá»™t rá»a bởi má»™t cÆ¡n gió mát, mở mắt ra, nà ng nhìn thấy diện mạo cá»§a tất cả những ngưá»i Ä‘ang bay tá»›i Ä‘Ãch đã thay đổi. Còn khi mặt trăng tròn đỠthắm từ phÃa sau mép rừng bắt đầu hiện ra, thì tất cả những ảo giác đánh lừa biến mất, lá»›p vá» ngoà i không bá»n cá»§a yêu thuáºt đã tuá»™t ra, rÆ¡i xuống đầm lầy, chìm trong các đám sương mù.
Bây giá» khó lòng có thể nháºn ra Koroviev – Phagot, tay phiên dịch mạo danh cá»§a viên chuyên gia bà ẩn và không há» cần ai phải phiên dịch hết, trong cái ngưá»i giá» Ä‘ang bay sát liá»n Voland bên phải nà ng bạn gái cá»§a Nghệ Nhân. Thay và o chá»— cá»§a ngưá»i mặc bá»™ quần áo há» xiếc tả tÆ¡i rá»i bỠđồi Vorobiov dưới cái tên Koroviev – Phagot, bây giá» là má»™t chà ng hiệp sÄ© tay gò sợi cương và ng, mình mặc áo mà u tÃm thẫm vá»›i khuôn mặt ảm đạm đến tá»™t cùng, má»™t khuôn mặt không bao giá» mỉm cưá»i. Anh ta bay, đầu gục xuống ngá»±c; anh ta không ngước mắt nhìn lên mặt trăng; anh ta không chú ý đến mặt đất ở phÃa dưới chân mình; anh ta bay bên cạnh Voland và mãi mê nghÄ© vá» má»™t Ä‘iá»u gì đó.
- Tại sao anh ấy thay đổi như thế? – Margarita khẽ há»i Voland trong tiếng gió rÃt.
- Ngà y xưa, chà ng hiệp sÄ© nà y có má»™t lần nói đùa không tháºt đạt, - quay khuôn mặt cá»§a mình vá»›i má»™t con mắt cháy âm ỉ vá» phÃa Margarita, Voland đáp. – Câu chÆ¡i chữ mà anh ta sáng tác ra trong khi nói vỠánh sáng và bóng tối là không tốt lắm. Sau việc đó, chà ng hiệp sÄ© buá»™c phải tiếp tục đùa nhiá»u hÆ¡n và lâu hÆ¡n so vá»›i dá»± định ban đầu. Nhưng đêm nay là đêm các món nợ Ä‘á»u được thanh toán. Chà ng hiệp sÄ© đã trả xong món nợ cá»§a mình và đã được xóa sổ!
Äêm tối tước mất cả chiếc Ä‘uôi cá»§a Beghemot, nhổ sạch và ném tung từng nắm lông mèo xuống các bãi lầy. Kẻ trước đây là con mèo là m trò vui giải trà cho chúa tể bóng tối, bây giá» hóa ra là má»™t chà ng trai mảnh khảnh, má»™t quá»· thị đồng, má»™t ngưá»i há» giá»i nhất trên thế giá»›i từ trước đến nay. Bây giá», cả anh ta cÅ©ng im tiếng và lặng lẽ bay, hướng khuôn mặt cá»§a mình lên đón luồng ánh sáng rót từ mặt trăng xuống.
Bay ở phÃa ngoà i cùng cá»§a cả Ä‘oà n ngưá»i, vá»›i bá»™ giáp binh loáng ánh thép, là Azazello. Trăng cÅ©ng là m đổi khác cả khuôn mặt anh ta. Chiếc răng nanh xấu xà vô nghÄ©a đã biến mất, và ánh mắt lác hóa ra cÅ©ng là giả tạo. Cả hai con mắt cá»§a Azazello Ä‘á»u giống nhau, trống rá»—ng và đen ngòm, còn khuôn mặt thì trắng và lạnh. Bây giá», Azazello bay trong dáng mạo Ä‘Ãch tháºt cá»§a mình: quá»· thần cá»§a những hoang mạc khô cằn, má»™t con quá»· sát sinh.
Margarita không thể nhìn thấy mình, nhưng nà ng trông thấy rất rõ Nghê Nhân đã thay đổi như thế nà o. Tóc anh giá» trắng bạc lên dưới ánh trăng và kết lại thà nh bÃm ở phÃa sau gáy bay xuôi theo gió. Khi gió thổi nâng vạt áo choà ng lên khá»i chân Nghệ Nhân, Margarita trông thấy những chiếc Ä‘inh thúc ngá»±a trên đôi á»§ng kỵ mã cá»§a anh khi thì lóe sáng, khi thì tắt má» Ä‘i như những ngôi sao. Giống như chà ng tiểu quá»· thị đồng, Nghệ Nhân vừa bay, vừa nhìn mặt trăng không rá»i mắt, nhưng anh mỉm cưá»i vá»›i tấm gương Nga như vá»›i má»™t ngưá»i quen biết và yêu quý. Theo thói quen có từ khi ở trong căn phòng số 118, anh vừa bay vừa lẩm bẩm nói vá»›i mình.
Và cuối cùng, Voland cÅ©ng bay trong diện mục tháºt cá»§a mình. Margarita không thể nói là sợi dây cương ngá»±a cá»§a ông ta là m bằng gì, nhưng nghÄ© rằng đó là má»™t sợi dây xÃch được rèn bằng ánh trăng và cả chÃnh con ngá»±a cÅ©ng là má»™t tảng bóng đêm, bá»m cá»§a nó là má»™t khối mây Ä‘en, những chiếc Ä‘inh thúc ngá»±a trên đôi á»§ng là những vệt sao trắng.
Há» cứ bay trong im lặng như váºy rất lâu, cho đến khi cả vùng đất phÃa dưới cÅ©ng đã thay đổi. Những cánh rừng buồn thảm chìm sâu và o bóng tối cá»§a mặt đất và kéo theo mình các dải sóng đục má». Ở phÃa dưới xuất hiện những khối đá lá»›n phản chiếu ánh trăng mỠảo, còn giữa chúng là những khoảng Ä‘en ngòm nÆ¡i ánh trăng không rá»i đến.
Voland gò cương ngá»±a hạ xuống má»™t đỉnh núi bằng phẳng và tiêu Ä‘iá»u, rồi Ä‘oà n kỵ sÄ© Ä‘i bước má»™t, lắng nghe tiếng móng ngá»±a giẫm lên đá sá»i lạo xạo dưới chân. Mặt trăng tưới ngáºp bãi trống trong má»™t biển ánh sáng mà u xanh rá»±c rỡ, và chẳng bao lâu sau Margarita trông thấy nổi lên giữa vùng hoang vắng má»™t chiếc ghế bà nh, và hình ngưá»i trắng toát ngồi trong ghế. Có thể ngưá»i Ä‘ang ngồi nà y bị Ä‘iếc hoặc quá đắm sâu và o những suy nghÄ© cá»§a mình. Ngưá»i đó không nghe thấy đỉnh núi đã rung chuyển dưới sức nặng cá»§a những vó ngá»±a, và đoà n kỵ sÄ©, không là m kinh động, tiến đến gần ông ta.
Ãnh trăng giúp Margarita nhìn rất rõ, nó chiếu sáng hÆ¡n cả những chiếc đèn pha tốt nhất, và Margarita trông thấy ngưá»i ngồi trong ghế, vá»›i cặp mắt dưá»ng như bị mù, Ä‘ang xoa hai tay và o nhau và nhìn xoáy đôi mắt không trông thấy gì cá»§a mình và o và nh trăng trên cao. Bây giá», Margarita đã nhìn thấy, nằm bên cạnh chiếc ghế bà nh là má»™t con chó Ä‘en thẫm khổng lồ tai nhá»n; cÅ©ng như chá»§, nó nằm nhìn lên mặt trăng vá»›i vẻ bồn chồn. Dưới chân ngưá»i ngồi trong ghế bà nh vung vải những bình gốm bị đánh vỡ cạnh má»™t vÅ©ng nước đỠthẫm không bao giá» khô.
Những ngưá»i cưỡi ngá»±a gò cương dừng lại.
- Ngưá»i ta đã Ä‘á»c cuốn tiểu thuyết cá»§a anh, - Voland quay sang nói vá»›i Nghệ Nhân, - và chỉ nói có má»—i má»™t Ä‘iá»u, rằng nó, cuốn tiểu thuyết ấy, tháºt đáng tiếc, chưa trá»n vẹn. Và đây, tôi muốn chỉ cho anh xem nhân váºt cá»§a anh. Äã gần hai nghìn năm nay ông ta ngồi trên bãi trống nà y và ngá»§, nhưng má»—i khi rằm đến, thì như anh thấy đấy, ông ta lại không ngá»§ được. Chứng mất ngá»§ hà nh hạ không chỉ mình ông ta, mà còn cả tên vệ sÄ© trung thà nh cá»§a ông ta nữa – con chó Banga. Nếu như quả tháºt sá»± hèn nhát là tá»™i lá»—i nặng ná» nhất, thì có lẽ trong việc nà y con chó không há» có tá»™i. Äiá»u duy nhất mà con váºt dÅ©ng cảm nà y sợ là những cÆ¡n giông. Mà cÅ©ng phải thôi, ai yêu thì phải cùng chia sẽ số pháºn cá»§a ngưá»i mình yêu.
- Ông ấy Ä‘ang nói gì? – Margarita há»i, và gương mặt tuyệt đối thanh thản cá»§a nà ng thoáng hiện lên má»™t là n sương đồng cảm.
- Ông ta chỉ nói có má»—i má»™t Ä‘iá»u, - giá»ng cá»§a Voland lại vang lên - rằng cả dưới trăng ông ta cÅ©ng chẳng được yên ổn, và trách nhiệm cá»§a ông ta tháºt tồi tệ. Bao giỠông ta cÅ©ng nói như váºy những lúc không ngá»§, còn khi ngá»§ ông ta lại mÆ¡ thấy cÅ©ng chỉ má»™t Ä‘iá»u: con đưá»ng bằng ánh trăng. Và ông ta muốn Ä‘i theo con đưá»ng đó để nói chuyện vá»›i ngưá»i bị bắt Ha-Notxri, bởi vì như ông ta khẳng định, có cái gì đó ông ta còn chưa nói hết và o cái ngà y mưá»i bốn tháng Nissan mùa Xuân xa xưa ná». Nhưng than ôi, chẳng hiểu sao ông ta không thể nà o bước chân lên con đưá»ng đó được, và cÅ©ng chẳng có ai đến vá»›i ông ta. Và thế là , biết là m sao được, ông ta buá»™c phải nói chuyện vá»›i chÃnh mình. HÆ¡n nữa, để cho khá»i đơn Ä‘iệu, cùng vá»›i những câu nói vá» mặt trăng, ông ta còn nói thêm rằng cái mà ông ta căm ghét nhất trên thế giá»›i nà y là sá»± vinh quang tá»™t cùng và sá»± bất tá» cá»§a chÃnh mình. Ông ta khẳng định rằng sẳn sà ng đánh đổi số pháºn cá»§a mình vá»›i tay Levi Matvei cầu bÆ¡ cầu bất rách rưới.
- Mưá»i hai ngà n đêm trăng sau má»™t đêm trăng đó, như váºy có nhiá»u quá chăng? – Margarita há»i.
- Lại lặp lại câu chuyện cá»§a Phrida ư? – Voland nói. – Nhưng Margarita, ở đây nà ng chá»› báºn tâm lo lắng. Tất cả Ä‘á»u sẽ đúng đắn, thế giá»›i nà y được sắp đặt trên cÆ¡ sở đó.
- Hãy tha cho ông ấy! – Margarita bá»—ng hét lên lanh lảnh, hệt như nà ng đã hét lên khi còn là phù thá»§y; tiếng hét cá»§a nà ng là m cho má»™t tảng đá trên vách núi lở ra lăn theo sưá»n dốc xuống vá»±c sâu, gây nên những tiếng động rung chuyển núi rừng. Nhưng Margarita không thể nói được rằng đó là tiếng ầm ầm cá»§a đá rÆ¡i, hay là tiếng cưá»i cá»§a chúa quá»·. Dù sao Ä‘i nữa, thì vẫn thấy Voland phá lên cưá»i, nhìn Margarita và nói:
- Äừng la hét như thế ở trong núi, thế nà o thì ông ta cÅ©ng đã quen vá»›i những tráºn đá lở, Ä‘iá»u đó không thể là m kinh động đến ông ta đâu. Nà ng không cần phải xin cho ông ta, Margarita ạ, vì cái ngưá»i mà ông ta vẫn khao khát được gặp để nói chuyện đã xin cho ông ta rồi, - đến đây, Voland lại quay sang phÃa Nghệ Nhân và nói tiếp: - Váºy là bây giá» anh có thể kết thúc cuốn tiểu thuyết cá»§a mình bằng má»™t câu văn!
Nghệ Nhân dưá»ng như đã chỠđợi Ä‘iá»u đó trong khi đứng bất động nhìn quan tổng trấn ngồi trong ghế bà nh. Anh cháºp hai tay là m loa và hét lên tháºt to, tiếng vá»ng truyá»n dá»™i trên những ngá»n núi trụi cây rừng và hoang vắng bóng ngưá»i.
- Ngà i đã được giải phóng! Ngà i đã được tá»± do! Ngưá»i ta Ä‘ang đợi ngà i!
Những ngá»n núi biến tiếng hét cá»§a Nghệ Nhân thà nh tráºn sấm rá»n, và chÃnh tráºn sấm đó đã há»§y diệt những ngá»n núi. Những bức tưá»ng đã bị nguyá»n rá»§a đổ sáºp xuống. Chỉ còn lại bãi trống nhá» vá»›i chiếc ghế bà nh đá trên đó. Trên vá»±c sâu không đáy Ä‘en ngòm, nÆ¡i những bức tưá»ng đá vừa rÆ¡i tụt xuống, bá»—ng cháy bừng lên má»™t thà nh phố rá»™ng mênh mông vá»›i những pho tượng thần sáng loáng ná»—i báºt lên ngá»± trị trên các mái nhà , treo lÆ¡ lá»ng trên khu vưá»n đã má»c um tùm sau hà ng ngà n tuần trăng qua. Má»™t con đưá»ng bằng ánh trăng mà quan tổng trấn mong đợi vươn thẳng xuống khu vưá»n, con chó tai nhá»n láºp tức chạy lên con đưá»ng đó. Ngưá»i mặc áo choà ng trắng vá»›i lần vải lót đỠnhư máu rá»i ghế bà nh đứng dáºy, hét lên má»™t Ä‘iá»u gì đó bằng giá»ng khản đặc. Không thể nà o hiểu được là ông ta khóc hay cưá»i, và ông ta hét Ä‘iá»u gì. Chỉ có thể trông thấy là theo sau con chó vệ sÄ© trung thà nh cá»§a mình, ông ta cÅ©ng vá»™i và ng chạy trên con đưá»ng là m bằng ánh trăng.
- Tôi cÅ©ng theo ông ta đến đó à ? - Nghệ Nhân bồn chồn há»i và khẽ giáºt giây cương.
- Không, - Voland đáp, - chạy theo dấu vết của cái đã kết thúc để là m gì?
- Thế nghÄ©a là tôi phải đến kia? - Nghệ Nhân lại há»i và quay ngưá»i chỉ vá» phÃa sau, nÆ¡i thà nh phố há» vừa rá»i bá» cách đây không lâu đứng chìm sâu trong sương vá»›i những ngá»n tháp tu viện như bá»™t nặn và vô và n vầng mặt trá»i vỡ vụn trong các ô cá»a sổ.
- CÅ©ng không, - Voland đáp, và giá»ng nói cá»§a ông ta trầm lắng lại, vang rá»n trên các mõm đá. - Hỡi Nghệ Nhân lãng mạn! Cái ngưá»i, mà nhân váºt do anh xây dá»±ng nên và chÃnh anh vừa giải thoát xong hằng khao khát được trông thấy, ngưá»i đó đã Ä‘á»c cuốn tiểu thuyết cá»§a anh. – Nói đến đây, Voland quay sang phÃa Margarita: - Margarita Nikolaievna! Không thể không tin rằng nà ng đã cố gắng để nghÄ© ra cho Nghệ Nhân má»™t tương lai tốt đẹp nhất, nhưng cái Ä‘iá»u mà ta sắp đỠnghị vá»›i các ngưá»i, cái Ä‘iá»u mà Iesua đã há»i xin cho các ngưá»i, Ä‘iá»u đó còn tốt đẹp hÆ¡n nhiá»u. Hãy cứ để cho hỠở riêng hai ngưá»i vá»›i nhau, - Voland nói và ngồi trên yên ngá»±a cá»§a mình nghiêng ngưá»i sang yên ngá»±a cá»§a Nghệ Nhân, chỉ vá» phÃa viên quan tổng trấn vừa Ä‘i khá»i, - chúng ta sẽ không quấy phiá»n há». Và há», biết đâu đấy, có thể thá»a thuáºn vá»›i nhau má»™t Ä‘iá»u gì đó, - nói xong, Voland khoát tay vá» phÃa Iersalaim, và thà nh phố tắt biến.
- Và ở đó cÅ©ng thế, - Voland chỉ vá» phÃa sau, - anh sẽ là m gì trong cái tầng nhà hầm ấy? - Liá»n đó, vầng mặt trá»i vỡ thà nh muôn mảnh trong các cá»a kÃnh vụt tắt. - Äể là m gì? – Voland nói tiếp đầy thuyếtphục và nhẹ nhà ng. – Ô, hỡi Nghệ Nhân ba lần lãng mạn, chẳng lẽ anh không muốn ban ngà y Ä‘i dạo chÆ¡i cùng ngưá»i bạn tình dưới những rặng anh đà o Ä‘ang bắt đầu nở hoa, còn chiá»u vá» nghe nhạc Subert(1) hay sao? Chẳng lẽ anh không thÃch ngồi viết bằng ngòi bút lông ngá»—ng dưới ánh nến? Chẳng lẽ anh không muốn giống như Faust, ngồi bên chiếc bình cổ cong vá»›i niá»m hy vá»ng mình sẽ tạo ra được má»™t giống homuncul(2) má»›i? Hãy đến đấy, đến đấy. Ở đó có má»™t ngôi nhà và má»™t ngưá»i đầy tá»› già đang đợi anh, những ngá»n nến Ä‘ang cháy sáng, nhưng chỉ lát nữa thôi chúng sẽ được tắt Ä‘i, vì rằng anh sẽ nhanh chóng đón gặp bình minh. Hãy Ä‘i theo con đưá»ng nà y, hỡi Nghệ Nhân, theo đưá»ng nà y. Tạm biệt. Ta đã đến lúc phải chia tay.
- VÄ©nh biệt! – Margarita và Nghệ Nhân đồng thanh kêu lên đáp lại lá»i Voland. Liá»n ngay đó, Volad hắc quá»·, không há» chá»n đưá»ng, nhảy vụt xuống vá»±c sâu, và cả Ä‘oà n tùy tùng cá»§a ông ta ầm ầm phóng theo sau. Xung quanh vụt không còn cả những núi đá lẫn bãi bằng trống trải, không còn cả con đưá»ng ánh trăng lẫn thà nh phố Iersalaim. Những con ngưa ô cÅ©ng biến mất. Nghệ Nhân và Margarita trông thấy vầng bình minh đã được hứa hẹn. Nó bắt đầu hiện ra tức khắc, tiếp ngay liá»n sau vầng trăng rằm ná»a đêm. Nghệ Nhân cùng ngưá»i bạn tình cá»§a mình bước Ä‘i trong ánh rá»±c rỡ cá»§a những tia nắng sá»›m đầu tiên trên cây cầu nhá» bằng đá rêu phong. HỠđã qua khá»i cầu, con suối nhá» nằm lại phÃa sau lưng cặp tình nhân chung thá»§y, và há» bước dá»c theo con đưá»ng rải cát.
- Anh hãy lắng nghe sá»± tÄ©nh mịch vô thanh, - Margarita nói vá»›i Nghệ Nhân, và con đưá»ng rải cát lạo xạo khe khẽ dưới đôi chân trần cá»§a nà ng. – Hãy lắng nghe và hãy táºn hưởng cái mà ngưá»i ta không trao cho anh khi còn sống - sá»± yên tÄ©nh. Anh hãy nhìn xem kia, phÃa trước là ngôi nhà vÄ©nh viá»…n mà anh được ban tặng. Em đã trông thấy ô cá»a sổ kiểu Venesia và cây nho dây, nó leo lên táºn mái nhà . Äây là nhà cá»§a anh, ngôi nhà vÄ©nh viá»…n cá»§a anh. Em biết rằng chiá»u vá», má»i ngưá»i sẽ đến vá»›i anh, những ngưá»i mà anh yêu mến, những ngưá»i mà anh quan tâm và những ngưá»i không quấy phiá»n anh. Há» sẽ chÆ¡i đà n, sẽ hát cho anh nghe, anh sẽ thấy căn phòng sáng lên khi những ngá»n nến được thắp Ä‘á». Anh sẽ ngá»§ thiếp Ä‘i vá»›i chiếc mÅ© không và nh muôn thá»§Æ¡ lấm dầu cá»§a anh, anh sẽ thiếp Ä‘i vá»›i nụ cưá»i trên môi. Giấc ngá»§ sẽ là m cho anh trở nên sảng khoái hÆ¡n, anh sẽ suy nghÄ© sáng suốt hÆ¡n. Và anh sẽ không còn xua Ä‘uổi em Ä‘i. Em sẽ là ngưá»i giữ gìn giấc ngá»§ cho anh.
Äó là những lá»i Margarita nói khi Ä‘i bên cạnh Nghệ Nhân hướng vá» ngôi nhà vÄ©nh viá»…n cá»§a há», Nghệ Nhân có cảm tưởng những lá»i cá»§a Margarita cÅ©ng chảy thà nh dòng như con suối nhá» mà há» vừa bá» lại thì thầm róc rách sau lưng; và ký ức cá»§a Nghệ Nhân, cái ký ức bất yên và bị những mÅ©i kim đâm nát, bắt đầu má» Ä‘i. Có ai đó Ä‘ang giải thoát cho Nghệ Nhân đến vá»›i tá»± do, như chÃnh anh vừa rồi đã giải thoát cho nhân váºt mà anh tạo nên. Nhân váºt cá»§a anh đã Ä‘i và o chốn hư vô, đã Ä‘i không trở lại, đã nháºn được sá»± tha thứ và o đêm trước lá»… Phục sinh ngà y Chá»§ Nháºt – đó là con trai cá»§a nhà vua kiêm nhà chiêm tinh há»c, viên quan tổng trấn thứ năm tà n bạo cá»§a xứ Giudea, kỵ sÄ© Ponti Pilat.
----------------------
(1) Subert Ph. (1797 – 1828): nhạc sÄ© thiên tà i ngưá»i Ão.
(2) homuncul (tiếng La tinh Trung thế ká»·, có nghÄ©a là ngưá»i tà hon): theo quan Ä‘iểm các nhà giả kim thuáºt Trung thế ká»·, là má»™t sinh váºt giống ngưá»i có thể được tạo ra trong ống nghiệm.
|
 |
|
| |