 |
|

10-03-2008, 09:01 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 11
- Váºy … - Äôi mắt tròn chá»›p chá»›p - Em phải là m sao bây giá» hả ?
- Cứ vá» nhà , an tâm chăm sóc Hữu Bằng, má»i việc ở công trưá»ng để mặc tôi lo.
Minh Long nói tỉnh bơ . Tịnh Nghi giãy nãy lên :
- Ôi ! Sao lại thế ? Phải để em phụ một tay.
- Phụ má»™t tay vá»›i cách suy nghÄ© con nÃt cá»§a cô à ? - Minh Long lại mỉm cưá»i, phất tay - Tôi không cần đâu.
- Nhưng … - Tịnh Nghi vẫn ngáºp ngừng . - Äây là chuyện cá»§a em mà .
- Äừng áy náy . - Minh Trâm nhẹ vuốt tay cô - Vá»›i uy tÃn cá»§a mình, anh Long sẽ giải quyết vấn đỠmá»™t cách nhẹ nhà ng thôi . Chỉ cần anh chịu mỡ lá»i là cả công ty cung ứng váºt tư sẽ chấp nháºn bán thiếu vô thá»i hạn, cÅ©ng như các chá»§ thầu sẽ không khó dá»… đòi ứng tiá»n đâu . Ngại là m gì … anh chị chỉ giúp lá»i, không giúp được cá»§a đâu :
- Tháºt sao ?
Tịnh Nghi ngây ngô há»i . Minh Long trừng mắt :
- Lá»i cá»§a tôi mà cô còn dám nghi sao ?
- Dạ Không có, không có …
Tịnh Nghi lắc đầu nhanh là m cả hai vợ chồng đồng báºt cưá»i vui thÃch thú.
- Thôi . Hãy vá» mà lo săn sóc cho Hữu Bằng mau khá»i bệnh, đừng báºn tâm ở công trưá»ng nữa . Có rảnh thì đến đây … dạy vợ chồng tôi chăm sóc cho bé mau ăn chóng lá»›n kìa.
Cốc nhẹ xuống đầu cô má»™t cái, Minh Long trầm giá»ng :
- Cô bé ngốc nghếch à ! Tôi tháºt không hiểu Hữu Bằng kia chấm cô được Ä‘iểm nà o . Là m vợ tổng giám đốc … mà như con nÃt váºy, chẳng hiểu chút nà o vá» kinh doanh cả . Dám mượn tôi tám trăm ngà n để giải quyết chuyện công trưá»ng, Ôi ! Buồn cưá»i … buồn cưá»i đến chết thôi.
Äáng lẽ buồn đến chết … Nghe cô kể đến đây, Hữu Bằng không nhịn nổi, báºt lên cưá»i ha hả :
- Trá»i Æ¡i ! Thế gian nà y sao có ngưá»i ngây thÆ¡, ngốc nghếch như cô nhỉ ? Mượn tám trăm ngà n, để Minh Long tưởng anh mạt đến nÆ¡i rồi, lại còn dám khất nợ Minh Long nữa . Trong Ä‘á»i nà y chắc chỉ có cô là dám là m thế vá»›i vị kiến trúc sư tà i giá»i lừng danh nổi tiếng nguyên tắc và khó tÃnh nhất nà y.
- Thế mà Minh Long lại nháºn lá»i, chuyện có ngá»™ nghỉnh không ? Nếu chỉ nghe kể lại thôi, chắc Hữu Bằng sẽ không thể nà o tin nổi . Thế má»›i biết sá»± vô tư, chân tháºt đáng quý hÆ¡n mưu mô, ma mãnh gấp trăm lần . Chuyện khó động trá»i, máy vi tÃnh cÅ©ng phải bó tay, mà cô giải quyết dá»… như trở bà n tay váºy . buồn cưá»i tháºt.
- Anh cÅ©ng giống như Minh Long váºy, cứ cưá»i tôi mãi …
Thấy Hữu Bằng cứ ôm bụng cưá»i nghiêng ngá»a, Tịnh Nghi nổi giáºn :
- Có gì đáng buồn cưá»i chứ ? đâu phải tôi ngu, tại tôi chưa trải qua nên hổng biết thôi mà .
- Äúng, đúng váºy . - Hữu Bằng vẫn còn cưá»i - Không ai cưá»i cô vì bảo cô ngu cả . Chúng tôi chỉ cưá»i vì cô quá dá»… thương, ngốc nghếch thôi.
- Dá»… thương ư ? - Mắt Tịnh Nghi chÆ¡m chá»›p - Có tháºt là … anh cưá»i vì tôi dá»… thương không ?
- Tháºt . - Nhìn chiếc mÅ©i cô phình to vì tá»± hà o, Hữu Bằng lại báºt cưá»i - Cô là m tốt lắm . Tháºt bất ngá» . tôi không tà i nà o tin nổi, giữa lúc tôi tưởng mình không còn gì thì cô lại cho tôi tất cả . tôi tháºt lòng cảm Æ¡n cô và không biết lấy gì Ä‘á»n đáp.
- Dá»… thôi mà . - Tịnh Nghi cưá»i nhà nhảnh, tay xoa bụng - Xin hãy chở Tôi Ä‘i ăn má»™t món gì, tôi đói bụng lắm rồi.
- Bún riêu cua có được không ?
Hữu Bằng nhướng mắt, Tịnh Nghi nhảy cẫng lên ngay :
- Ồ ! Thế còn gì bằng.
- Váºy chúng ta Ä‘i chứ ?
Hữu Bằng vui vẻ cùng cô bước r axe . Cho tay và o túi kiểm tra, anh thầm nhá»§ : hôm nay sẽ không nghe lá»i cô, sẽ không giấu xe và o con hẻm và cởi bỠáo veste đâu . Hôm nay anh sẽ trả tiá»n và già nh lại sÄ© diện hôm nà o nữa . Ừ ! Giám đốc thì giám đốc có sao đâu . Bá»™ già u rồi không thể ăn bún riêu ở quán bình dân được hay sao ?
- Bà giám đốc là m gì cứ nhìn ra cữa thế ? Nhớ chà ng rồi phải không ?
Thấy Tịnh Nghi hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cổng . Má»™t cô tiếp viên chá»c nghẹo.
- Chỉ mới trể năm phút thôi mà , là m gì nôn nóng thế ?
- Tại mà y ngu nên hổng biết đó thôi , Vợ Chồng ngưá»i ta dầm ấm, chỉ năm phút trá»… đã bằng thế kỹ dà i.
- Ôi ! tháºt váºy sao ? Bà giám đốc Æ¡i! Bà ká»… Ä‘i . Có phải ở nhà ông giám đốc cưng bà ;ắm phải không hả ?
- Bà tháºt là có phước đó . Bao nhiêu cô gái đẹp đến đây Ä‘á»u bị Ông chê cả , chỉ chấm má»™t mình bà thôi.
- Rồi sao, mà y ganh hả ?
- Hổng dám đâu.
Không đáp trả lá»i chá»c ghẹo , Tịnh Nghi chỉ biết cưá»i thầm . Giá mà há» biết được, mình và Hữu Bằng chỉ la vợ chồng há» thì sao nhỉ ? TRòn mắt lên kinh ngạc hay lắc đầu nguây nguây, bảo mình chẳng tin đâu . Hữu Bằng thương yêu cô đến thế cÆ¡ mà .
Yêu thương... Lòng Tịnh Nghi bổng se thắt buồn . Äiá»u đó chẳng bao giá» xẫy ra đâu . Mấy ngà y nay, ân cần vá»›i cô, Chẳng qua anh muốn trả Æ¡n cô đã giúp mình giải quyết công việc vẹn tròn và che mắt thế gian thôi . Anh muốn chứng tá» vá»›i má»i ngưá»i mình là ngưá»i chồng cưng vợ, má»™t ngưá»i đà n ông hết má»±c ga lăng, lại muốn giấu ná»™i và ba việc đã bá» mặc cô quản lý các nhà hà ng, nên trưa nà o cÅ©ng vá» dùng cÆ¡m vá»›i cô thôi . Chả là , không hiá»…u sao dạo nà y, trưa nà o ná»™i cÅ©ng sai con sen Ä‘em cÆ¡m ra nhà hà ng cho anh và cô dùng cả, dù đồ ăn thức uống ở nhà hà ng chẳng thiếu gì.
Chỉ là đóng kịch, che mắt thấ gian thôi . Tịnh Nghi vẫn biết, vẫn nhá»› là mình vừa lãnh lương cho nhừng Ä‘iá»u ấy diá»…n ra . Nhưng không hiá»…u sao, hôm nay lòng cô lạo nôn nao má»™t ná»—i chá» mong trông ngóng, khi qúa giá» cÆ¡m mà không thấy Hữu Bằng trỡ vá» như thưá»ng lệ.
Cô không thể táºp trung, không là m gì được ngoà i việc chá» nghe tiếng xe quen thắng xịch trước sân . Ngà y nà o Hữu Bằng cÅ©ng vỠđúng mưá»i hai giá», hôm nay lại vá» trá»… thế ?
Anh có công chuyệm gì ư ? Tịnh nghi đưa tay cầm Ä‘iện thoại . Cô muốn gá»i Ä‘iện thoại cho anh quá... Nhưng lại sao phải gá»i ? Anh vá» sá»›m hay muá»™n thì can hệ gì đến cô đầu ? Không khéo lại bị ảnh mắng cho má»™t tráºn, dư hÆ¡i qúa.
Äặt Ä‘iện thoại xuống bà n, lòng Tịnh Nghi lại hoang mang, lo lắng . Liệu anh có gặp chuyện gì không ? Tông xe hay bệnh cÅ© tái phát ?
Ôi! Sao mồ hôi rịn khắp ngưá»i cô như váºy ? Mình yêu Hữu Bằng rồi chăng ? Má»™t ý tưởng chợt hiện qua suy nghÄ© . Không Tịnh Nghi vá»™i lắc đầu xua Ä‘uá»—i nó Ä‘i . Chẳng thể nà o đâu . Cô không bao giá» yêu Hưu Bằng, không bao giá» cả ?
Mình Ä‘ang tá»± đối lòng thôi . Tịnh Nghi cănmối ká»m tiếng khóc . HÆ¡n lúc nà o hết, cô nháºn thức tình yêu mình Ä‘ang có vá»›i anh . Không phải bây giá», mà từ lâu rồi, chỉ tại cô mÆ¡ hồ, NgÆ¡ ngác chưa nháºn biết thôi.
Nếu phông phải tình yêu thì động lá»±c nà o giúp cô thức đêm chăm sóc anh không biết mệt . Nếu chỉ là má»™t nhân viên ăn lương chá»§, thì cá»› gì cô lại lo lắng cuống cuồng khi anh gặp khó khăn ? Nếu chỉ là vai diá»…n trên sân khấu thì tại sao tim cô lại rung động bồi hồi, lại sung sướng cãm động đến rÆ¡i nước mắt trước từng cữ chỉ ân cần săn sóc cá»§a anh ? Nếu là hai ngưá»i xa lạ thì cá»› gì, cô lại nôn nao mong ngóng chá» cÆ¡m anh như thế ?
Hữu Bằng đã chinh phục trái tim cô bằng sá»± lạnh lùng kiêu ngạo đầy nam tÃnh, hay bằng sá»± già u sang, vẽ uy quyá»n cá»§a má»™t giám đốc tôn nghiêm ? Tất cả Ä‘á»u không phải, Hữu Bẵng đã chinh phục cô bằng con ngưá»i tháºt cá»§a mình, má»™t con ngưá»i mà ngoà i cô ra, không má»™t ai hiểu nổi.
Anh không kiêu ngạo, lạnh lùng, tà n nhẫn như vẽ bên ngoà i má»i ngưá»i lầm tưởng . Trái tim anh nhân háºu, dịu dà ng và tế nhị biết bao . Nhất là từ khi khi được ná»™i cho biết lý do câm ghét con gái cá»§a anh, cô cà ng thấy thương anh hÆ¡n bao giá» hết.
Thế gian nà y còn tình cãm nà o thiêng liêng hÆ¡n tình mẫu tá», váºy mà Hữu Bẵng lại không hữong được diá»…m phúc nà y . Tháºt tá»™t nghiệp biết bao . Tịnh Nghi ước sao mình có thể bù đắp cho anh mất mát kia và cÅ©ng như mong có má»™t ngà y, xoá được thà nh kiến sai lằm đó trong anh . Không phải phụ nữ trên thế gian nà y ai cÅ©ng vô tình và độc ác như mẹ cá»§a anh đâu.
- À ! ChÃnh là mà y rồi . Lần nà y thì đừng hòng thoát . Mà y đã là m cô ấy giáºn tao...
Chợt có tiếng ồn à o dáºy lên từ phÃa đám đông thá»±c khách, Tịnh Nghi giáºt mình ngẫn dáºy . ÄÆ°a tay vuốt mặt, đứng lên, cô biết có má»™t khó khăn mình cần giải quyết.
- Tịnh nghi đâu rồi ?
Vừa bước xuống xe. Hữu Bằng nôn nóng há»i ngay . Cô tiếp viên nhìn bó hoa trên tay anh cưá»i tinh nghịch.
- Dạ, cô Tịnh Nghi và o phòng số sáu giải quyết rắc rối với khách rồi.
Ngưng má»™t chút cô ra há»i
- Sao hôm nay cáºu chá»§ vá» muá»™n thế, đễ cô chá»§ trông đứng trông ngồi... sốt cả ruá»™t.
- Cô ấy chá» ta vá» dùng cÆ¡m tháºt ư ?
Hữu Bằng như ngạc nhiên . Cô tiếp viên trách nhe.
- Tháºt sao không tháºt . Cô ấy còn khóc vì nhá»› cáºu chá»§ nữa kìa, chắc là đang giáºn lắm.
- Tháºt à ?
Hữu Bằng há»i má»™t câu ngá»› ngẫn rồi sãi bước nhanh vá» phÃa Tịnh Nghi . Có rắc rối vá»›i khách à ? Tịnh Nghi có giải quyết được không ? cô ấy lại Ä‘ang giáºn mình ư ? Cô tiếp viên lại nói thêm, châm chá»c mình rồi, chứ tại sao Tịnh Nghi phải chá» mongrồi khóc chứ ?
Nói váºy chứ Hữu Bằng cÅ©ng nghe lòng ray rứt lắm . nh không phải cố tình vá» trá»…, bắt Tịnh Nghi phải chỠđâu . Chỉ tại vợ chồng ông Trần cứ nà y ép mãi, anh má»› nán lòng ở lại dùng tiệc vá»›i há» thôi.
Suốt buỗi tiệc, lòng anh cứ nôn nao, ray rựt Một cái gì cứ thôi thúc, khiến anh chỉ muốn chạy vê với TịnhNghi . Không phải nhớ, mà là trách nhiệm, là cái gì tương tự thế.
Linh tÃnh như báo vá»›i anh rằng, cô Ä‘ang chá» anh vá» dùng cÆ¡m đó.
Mấy lần toan gá»i Ä‘iện bảo cô hãy dùng trước Ä‘i, rồi lại không gá»i . Hữu Bằng lạ lắm há»i mình, sao lại thế ? Sao phải báºn tâm lo lắng . Co ta no hay đói gì thì can dá»± gì đến anh ? Chưa chắc cô ta phải chá» mình . Mà tại sao phải chá» ? Vô lý tháºt . Không khéo gá»i vá» sẽ được câu " tôi ăn rồi " thì ê cả mặt, vá»› vẫn.
Yên tâm được má»™t lúc, đến khi tan tiệc trở vá», Hữu Bằng lại thấy chẳng an lòng . Tá»± nhiên anh thấy mình có lá»—i vá»›i Tịnh Nghi . Lần thứ nhất trong Ä‘á»i , anh biết thế nà o là lo lắng, là sợ bị giáºn, bị trách há»n . Äá»… bá»—ng nhiên anh cho xe dừng trưo8 c má»™t tiệm bán hoa mua má»™t bó lay Æ¡n tháºt đẹp.
Cầm bó hoa trên tay, ngắm nó trên suốt đưá»ng vá», lòng Hữu Bằng cứ bâng khuâng, ngạc nhiên mãi, sao những bông hoa nà y sao đẹp qúa, như từ trước đến giá» anh chưa thấy váºy ? Chà ! Nháºn những bông hoa tươi thắm xinh đẹp thế nà y, Tịnh Nghi chắc chẳng nỡ lòng giáºn anh đâu.
- Thôi anh à . Em nó nhỠkhông biết, lỡ dại một lần, xin anh rộng lòng tha thứ.
Nép sát và o cá»a kịn, Hữu Bằng nhìn thấy tịnh Nghi Ä‘ang nhẫn nại cầu xin vị khách giúp má»™t em bé bán hoa . Nhưng ông ta dưá»ng như đã qúa say nên...
- Tha thứ à ? Không được . Nó đã là m tôi mất mặt vá»›i ngưá»i yêu, còn báo hại nà ng giáºn ta đến bây giá» . Ta nhất định phải phạt nó uống hết ly rượu nà y.
- Ông ơi ! Con không biết uống bia đâu,
Äứa bé oà khóc . Bây giá» Hữu Bằng má»›i nhìn đến đứa bé . Má»™t bé gái trạc mưá»i bốn, mưá»i lăm tuổi , nét mặt sáng sá»§a nhưng xanh xao ốm yếu, tay nó ôm má»™t l?ng đầy những hoa hồng.
- Hay là ông đánh con đi.
- Tao không cần đánh mà y đâu
Vị khách dằn mạnh ly bia xuống mặt bà n
- Hoặc mà y uống hết ly bia, hoặc mà y đưa tất cả hoa và số tiá»n bán được ra đây.
Äứa bé đã là m gì để bị trừng phạt như thế nhỉ ? Hữu Bằng cảm thấy bất bình, nhưng chưa vá»™i bước ra ngay, anh muốn thá» xem tà i nghệ cá»§a Tịnh Nghi . Má»i ngưá»i ai cÅ©ng bảo cô thông minh nhạy bén, có tà i ứng phó trước những trưá»ng hợp thế nà y, nhưng... anh chưa chứng kiến bao giá» cả.
- Sao hả ? Chá»n mau Ä‘i, đừng là m mất thá»i gian cá»§a tao nữa.
Vị khách lại gầm lên . Äứa bé thút thÃch giây phút, rồi quyết định nâng ly bia lên.
- Khoan đã !
Tịnh nghi chợt đưa tay cản lại . Vị Khách hung hãn trợn mắt.
- Cô muốn can thiệp hả ?
- Tôi không can thiệp
Tịnh Nghi cũng cứng rắn
- Chỉ muốn uống giùm đứa bé ly bia của ông thôi.
- ÄÆ°á»£c
Vị khách ngây ngưá»i ra bất ngá» rồi báºt lên cưá»i ha hả trong tiếng vá»— tay tán thưởng cá»§a bạn bè
- Nếu cô một hơi uống cạn ly bia nà y, tôi nhất định sẽ tha cho đứa bé.
- ÄÆ°á»£c
Tịnh Nghi giằng lấy ly bia khá»i tay đứa bé đưa lên môi tu ừng ưc.
Trá»i Æ¡i ! Hữu Bằng trợn tròn đôi mắt . Thế mà cÅ©ng gá»i là ca;ch giải quyết à ? Tịnh Nghi chẳng đáng đươ,c khen tặng là thông minh, nhạy bén đâu . Nếu cô cứ giải quyết má»i chuyện theo cách luôn nháºn thiệt thòi vá» mình, thì cô đúng là ngu nhất xứ.
Mà tá»u lượng cá»§a Tịnh Nghi cÅ©ng cao qúa nhỉ ? Chá»›p mắt mà đã uống cạn ly bia đầy như váºy . Hữu Bằng nghe ná»… phục . Chưa vá»™i bước và o ngay, anh đứng yên chá» xem đến phút cuối cùng.
- Ly bia đã uống cạn . Bây giỠđứa bé đi được rồi chứ ?
Äặt cái ly rá»—ng xuống bà n Tịnh Nghi nghiêm giá»ng.
Gã khách say chẳng còn lý do gì bắt bẻ, đà nh để Tịnh Nghi dắt đứa bé Ä‘i . Äến má»™t góc khuất, cô đột ngá»™t dừng chân đứng lại . Dùng tay áo lau nước mắt cho đứa bé, cô gằn giá»ng:
- Sao em lại là m như váºy ? Sao lại lặt bá» hết những cánh hoa hồng, chỉ bán nụ hoa thôi ?
- Em Không phải tá»± nhiên lặt bá» hết cánh hoa đâu... Äứa bé vẫn còn thút thÃt
- Chỉ tại em bán ế, hoa nở... những cánh ngoà i tà n hết em phải lặt bỠmà thôi.
- Bán hoa ế cho khách... Tịnh Nghi trợn Mắt
- Em có biết là m váºy là không đúng, là lừa dối khách không ? Có lẽ từ nay chị sẽ không cho em và o nhà hà ng bán hoa nữa.
- Äừng chị Æ i, đừng Ä‘uổi em
Äứa bé chợt khóc oà .
- Em không định lừa dối khách hà ng đâu . Thưòng thì hoa bán ế, em vẫn bá» hết . Nhưng mấy ngà y nay, mẹ em và o bệnh viện, em lại không có tiá»n nên má»›i là m ẩu như váºy . Em hứa vá»›i chị, từ nay sẽ không là m nữa.
- Mẹ của em và o bệnh viện ư ?
Hạ giá»ng, Tịnh Nghi nói vá»›i vẻ quang tâm
- Thế mẹ em bị bệnh gì ?
- Mẹ em không bị bệnh gì
Äứa bé đưa tay quẹt ngang dòng nước mắt
- Chỉ bị xe đụng gẫy chân thôi.
- Trá»i đất !
Tịnh nghi kêu to hốt hoảng
- Bao lâu rồi ?
- Dạ, một tuần rồi
Äứa bé khóc nghẹn ngà o
- Chân mẹ em bây giá» phải băng bá»™t trắng tinh . Bác sÄ© bảo phải sáu tháng má»›i có thể Ä‘i đứng bình thưá»ng được.
- Tội nghiệp chưa !
Thở ra, Tịnh NGhi dịu dà ng đưa tay vuốt tóc đứa bé . Nó lại kể trong nước mắt :
- Nhà em bây giá» khó khăn lắm . Mẹ dã không thể gánh chè Ä‘i bán, còn phải uống má»™t ngà y hÆ¡n mưá»i ngà n tiá»n thuốc . Em ban ngà y Ä‘i há»c, chỉ Ä‘i bán ban đêm và chá»§ nháºt, nên kiếm không được bao nhiêu . Túng qúa, em má»›i là m liá»u, xin chị đừng Ä‘uá»—i em . Không được Ä‘i bán, em và mẹ em sẽ chết đói đó.
- Chị không đuuổi em đâu
Tịnh Nghi lại lau nước mắt cho đứa bé
- Em cứ việc đến đây bán tá»± nhiên . Tá»›i chừng vá», hoa còn ế bao nhiêu, cứ Ä‘em đến chị . Chị sẽ mua hết giùm em.
- Ôi ! Em không là m như váºy được đâu...
Äứa bé lắc đầu
- Ai lại bắt chị mua hoa ế chứ ?
- Cứ bán cho chi.
Tịnh Nghi vui vẽ
- Vì chị cần trang trà cho bà n tiệc mà . Nà o, đưa chị xem, hôm nay còn bao nhiêu hoa hả ?
- Còn những tám hoa...
Äứa bé đếm những bó hoa trong lẵng
- Nhưng em không bán cho chị đâu, vì toà n là hoa ế... chỉ có nụ thôi.
- Không sao
Tịnh Nghi ôm hết những bó hoa ra khá»i lẵng hoa
- Bao nhiêu hả ? Có phải mưá»i ngà n má»™t bó không ?
- Dạ phải
Äứa bé gáºt đầu
- Nhưng em chỉ lấy chị tất cả hai chục ngà n thôi... giá vốn
- Ngốc à ! Bán vốn th`i lấy gì mua thuốc cho mẹ hả ?
Tịnh Nghi lưá»m yêu nó
- Chị vẫn mua em mưá»i ngà n má»™t bó, còn "boa" luôn cho em hai chục ngà n nữa.
- Nhưng... đứa bé không nháºn tiá»n, ngÆ¡ ngác há»i . Sao chị lại tốt vá»›i em như váºy hả ?
- Vì...
Mỉm cưá»i, Tịnh Nghi nhẹ xoa đầu nó
- Em là má»™t đứa bé ngoan, hiếu thảo vá»›i mẹ nên chị yêu, chị qúy . Nháºn Ä‘i em.
- Da.
Äứa bé nháºn tiá»n, rưng rưng
- Chị tốt qúa, em cảm ơn chi.
Tịnh Ngi vẫy chà o đứa bé rồi nhẹ đứng lên . Bên ngoà i, Hữu Bằng cÅ©ng nghe sống mÅ©i cay xè . Anh không hiểu sao câu chuyện đứa bé lại là m anh xúc động nhiá»u đến thế.
- Ồ, Hữu Bằng ! Anh vỠrồi ư ?
Äẩy cá»a bước ra, bất chợt gặp ngay Hữu Bằng đứng đó . Tịnh Nghi kêu lên mừng rỡ
- Sao anh vỠtrể thế ?
- Tôi có chút chuyện . Tặng cho cô nè.
Chìa bó hoa ra, Hữu Bằng đột nhiên nghe xấu hổ . Anh muốn thu hồi lá»i nói lẫn bó hoa kia lại qúa.
- Ồ ! Lại hoa à ?
- Hôm nay là ngà y hội hoa sao ấy
Nâng bó hoa lên mũi, cô nói tiếp
- Thơm qúa, hoa đẹp qúa
- Cám ơn anh
- có gì đâu
Hữu Bằng Khoát tay
- Của một cô gái tặng cho tôi, tiện tay nên mang vỠcho cô thôi.
- Váºy ư ?
Nụ cưá»i trên môi vụt tắt . Tịnh Nghi dằn dá»—i đưa cả hai bó hoa cho cô tiếp viên đứng gần
- Cấm và o bình hộ tôi.
Sao lại như váºy nhỉ ? Hữu Bằng đưa tay gãi tóc, không hiểu cho hà nh động cá»§a mình . Rá» rà ng anh đã cố tình mua hoa tặng Tịnh Nghi, lại không dám nháºn . Sao anh lại sợ cô biết mình quan tâm đến cô đến váºy nhỉ . Mà nói như váºy thì còn tệ hại hÆ¡n đừng mua hoa nữa.
- Ăn cơm chứ ?
Vẽ hân hoan vui vẽ không còn nữa, Tịnh Nghi há»i lạnh lùng.
- Ờ thì ăn
Cái bụng no căng vì vừa dự tiệc xong, nhưng Hữu Bằng không đà nh lòng từ chối . Vừa bị cụt hứng bó hoa, lại phải ngồi ăn một mình nữa, chắc Tịnh Nghi buồn lắm
- Lại món canh nà y hả ?
Ngoảnh ngang không trả lá»i anh, Tịnh Nghi và má»™t miếng cÆ¡m to, cố nuốt bởi cục gì nghẹn ngang cuống há»ng . ÄÆ°á»£c ngưá»i đẹp tặng hoa, lại còn Ä‘em vá» nhà chá»c tức mình thì...
Last edited by khungcodangcap; 18-11-2008 at 09:09 PM.
|

10-03-2008, 09:03 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 12
Vẽ giáºn dá»—i cá»§a Tịnh Nghi là m Hữu Bằng ấy náy . Vụng vá», anh gắp má»™t miếng thịt bá» và o chén cô, như muốn an á»§i.
- Ăn đi
- Hổng thèm
Tịnh Nghi giáºt mạnh chén, miếng thịt rÆ¡i xuống bà n . Tá»± nhiên tá»§i thân qúa, cô khóc oà lên, vụt bá» chạy Ä‘i nhanh . Hữu Bằng Ä‘uổi theo cô:
- Tịnh Nghi ! cô sao váºy ?
- Thây kệ tui
Úp mặt và o má»™t góc tưá»ng, Tịnh Nghi gắt lên
- Anh đi đi
- Giáºn à ? Sao thế...
Hữu Bằng há»i, lòng nao nao bứt rứt . Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, anh bị má»™t cô gái giáºn kiểu nà y và cÅ©ng là lần đầu tiên anh không cảm thấy bá»±c mình.
- Chuyện bó hoa à ? Tôi nói dối cô thôi . Sá»± tháºt, tôi đã mua bó hoa đó vỠđể tặng cho cô đó.
- xì !
chiếc môi má»ng trá» dà i
- Anh đừng hòng nói gạt tôi . Bó hoa đó là cúa má»™t cô gái thầm ngưỡng má»™ anh tặng cho . Tôi còn lạ gì tÃnh đà o hoa cá»§a anh nữa chứ ?
Má»™t cô gái ngưỡng má»™ ư ? Hữu Bằng thấy buồn cưá»i, thấy vui vui, thấy mình như có thêm chút giá trị.
- Tôi nói đúng rồi phải knông ?
Tịnh Nghi đột nhiên quay đầu lại hét to
- Và anh vì báºn chở cô ta Ä‘i dạo nên má»›i vá» trá»… thế . Äúng không ?
- Ừ đúng... thì sao ?
Cưá»i cưá»i Hữu Bằng khiêu khÃch . Ừ nhỉ ! Thì tại sao chứ, Tịnh Nghi như chợt tỉnh . Anh ta Ä‘i vá»›i ai thì Ä‘i, mắc má»› gì phải khóc ? Vô duyên, xấu hổ chưa ? Nghe thẹn qúa, cô nghiêm giá»ng:
- Không sao cả - Rồi bỠđi ngay.
Hữu Bằng lạng ngưá»i trước mặt cô cưá»i lá»›n :
- Váºy mà cÅ©ng tin ư ? Tôi nói đùa cả đấy, không có cô gái nà o tặng hoa đâu . Tôi vá» trá»… vì dá»± tiệc vá»›i ông Trần đó . Không tin cô cứ gá»i Ä‘iện kiá»…m tra.
- Anh đi với ai là chuyện của anh thôi, tại sao tôi lại kiễm tra chứ ?
Tịnh Nghi quẹt ngang dòng nước mắt . Hữu Bằng nhẹ rùn vai:
- Tôi cÅ©ng không biết nữa . Chỉ sợ mình không nói rá», đêm nay sẽ có ngưá»i mất ngá»§ thôi.
- Äừng hòng !
Lòng bổng dưng xao động trước câu đùa ghẹo cá»§a anh, Tịnh Nghi quay mặt sang nÆ¡i khác . Vẻ há»n dổi trẻ con cá»§a cô lúc nà y sao đẹp lạ . Hữu Bằng chỉ muốn nghi mãi nó và o lòng . Má»™t cái gì thôi thúc khiến anh chỉ muốn là m đẹp lòng cô giữa phút nà y.
- Bó hoa đó sá»± tháºt tôi đã mua vá»›i ý định xin lá»—i cô vì đã để cô chá» . Nhưng... nếu cô không tin thì...
Với tay ra ban công, hái một đóa dạ lý hương, Hữu Bằng trao nó cho cô
- Thì đây, bông hoa nà y tự tay tôi hái đến cho cô . Cô chịu rồi chưa hả ?
- Hổng chịu luôn.
Giáºt mạnh đóa dạ lý hương từ tay anh, Tịnh Nghi quay Ä‘i tá»§m tỉm cưá»i . Hữu Bằng nhẹ xoa tay :
- Bây giá», vỠăn cÆ¡m tiếp chứ ?
- Anh đã ăn tiệc rồi mà .
Tịnh Nghi xoay xoay cà nh hoa nhỠtrong tay . Cô không muốn ăn cơm, dù trong bụng hãy còn đói lắm . Phút nà y, cô chỉ muốn đứng đây, cạnh bên anh mãi.
- Tôi ăn rồi nhưng vẫn chưa no, và o trong Ä‘i nà o, đừng mè nheo, giáºn dá»—i nữa.
Nói rồi, anh bỠvà o trước, Tịnh Nghi đà nh lẽo đẽo bước theo sau . Bưng chén cơm lên, Tịnh Nghi bỗng nói :
- Món canh thuốc bắc, tôi đếm di đếm lại chỉ có bảy tám vị thôi, đâu đủ mưá»i ba như ngưá»i ta nói chứ ?
Äang múc má»™t muá»—ng canh cho và o miệng Hữu Bằng ngÆ¡ ngác :
- Cái gì mưá»i ba hả ?
Tịnh Nghi thản nhiên :
- Thì món canh nà y nè . Không hiá»…u sao lần nà o thấy mình ăn, mấy đứa tiếp viên lại tá»§m tỉm cưá»i . Tôi há»i thì chúng bảo cưá»i tụi mình ăn canh " tháºp tam thái bảo"
- Hả ?
Ngụm canh suýt tà đã bay hết ra ngoà i, đôi mắt Hữu Bằng trợn tròn sợ hãi . Tịnh Nghi lo lắng:
- Hữu Bằng! anh sao váºy ?
- Không sao.
Hữu Bằng đặt vá»™i chén canh trở xuống bà n . Tịnh Nghi lại há»i :
- Nghe nói món canh " Tháºp tam thái bảo " nà y bổ lắm phải không ? Mà nó bổ gì, anh có biết không hả ?
- Tôi không biết đâu.
Lắc đầu trả lá»i cô mà Hữu Bằng nóng bừng lên . Ná»™i và ba ghê gá»›m tháºt, lại bắt đầu giở trò rồi . Chắc há» lại nôn có cháu bồng để ná»±ng đây mà .
- Rừng thông . Ôi, đẹp qúa!
Vừa bước xuống xe, chưa kịp đứng yên, Hữu Bằng đã bị Tịnh Nghi xô té nhà o vá» trước . Hai cánh tay dang rá»™ng, cô chạy à o lên đồi trong tiếng cưá»i vui cá»§a má»i ngưá»i.
- Có cô vợ ngây thÆ¡ như Tịnh Nghi thú vị tháºt đấy.
ÄÆ°a tay đỡ Hữu Bằng, Minh Long mÄ©m cưá»i an á»§i.
- Vâng
Hữu Bằng cưá»i ngượng nghịu
- Thú vị đến... dở khóc dở cưá»i.
Có lẽ câu nà y Hữu Bằng nói đúng nên ông Trần và kỹ sư Long không lên tiếng cãi . Cái dở khóc dở cưá»i cá»§a anh, lúc sáng hỠđã má»™t phen chứng kiến rồi.
Trước khi và o Äà Lạt, Ä‘oà n du lịch dừng chân tạm nghỉ ở thác Pren . Giữa lúc má»i ngưá»i còn lo uốn éo, vung vẫy tay chân, Tịnh Nghi đã lý lắc trèo tuốt lên cao tìm kiá»…u chụp hình . Nghieng qua, lắc lại là m dáng thế nà o không biết, hình chưa chụp được "pô" nà o đã ùm má»™t cái lá»™n nhà o xuống nước . Báo hại Hữu Bằng má»™t phen mất vÃa, phải nhảy theo xuống thác cứu cô . Còn Ä‘ang loay hoay giữa dòng tìm phương hướng, đã nghe giá»ng Tịnh Nghi vang lá»›n trên bá» . Thì ra, cô biết bÆ¡i nên không sao cả.
Vừa mừng, vừa giáºn, Hữu Bằng dằn dá»—i bước lên bá» . Không ngá» má»m đá kia trÆ¡n trợt qúa là m anh té bổ nhà o . Ngưá»i thì không sao, nhưng ống quần thì... bị rách má»™t đưá»ng dà i, khiến những ngưá»i đứng gần không nhịn được, phá lên cưá»i lá»›n.
Quê qúa là quê . Hữu Bằng như con nÃt giáºn cô từ sáng đến giá» không thèm nói chuyện . Vừa rồi, nếu không nể tình ông Trần vá»›i Minh Long, anh đã ở luôn trong khác sạn không thèm đưa cô ra đồi thông hóng gió đâu.
- Hữu Bằng ! anh nhìn xem, tôi nhặt được một lẳng đầy trái thông nè.
Từ trên đồi cao, Tịnh Nghi xách má»™t lẳng đầy những trái thông chạy à o xuống . Mái tóc bồ câu và chiếc đầm cá»§a cô phất phÆ¡ giữa chiá»u nhạt nắng thÆ¡ má»™ng má»™t cách lạ thưá»ng . Ngẫn ngưá»i ra nhìn cô không chá»›p, Hữu Bằng thầm há»i : Thì ra con gái cÅ©ng có lúc không đáng ghét như anh tưởng.
- Trá»i Æ¡i! Hữu Bằng ! anh xem ne...
Thắng gấp trước mặt Hữu Bằng, Tịnh Nghi bẽn lẽn thơ?
- Những trái thông má»›i đẹp là m sao... nó rụng đầy mặt đất chẳng có ai nhặt cả, dân Äà Lạt sao ngốc thế nà y không biết ?
- Dân Äà Lạt ngốc ư ?
Äôi mà y ông Trần khẽ nhÃu
- Vì sao thế ?
- Vì hỠđã bá» phà má»™t nguồn thu nháºp qúa dồi dà o
Tịnh Nghi nhặt má»™t trái thông lên tay, xoay tròn ngắm nghÃa
- nếu là cháu, cháu sẽ cho xe chớ hết những trái thông ở đây đem ra chợ bán.
- Äem trái thông ra chợ bán ư ?
Mắt Minh Long mỡ lớn
- Nhưng bán cho ai ?
- Thì bán cho du khách . Một ngà n đồng một trái
Tịnh Nghi xoè tay đếm
- Má»—i ngà y Äà Lạt nà y có biết bao du khách đến tham quan . Nếu là em, nhất định sẽ là m già u vá»›i những trái thông nà y đấy.
- Tháºt là má»™t kế hoạch lá»›n lao
Nghe đến đây, Hữu Bằng không sao nhịn nổi . Quên mất cÆ¡n giáºn , anh chen và o
- Tôi tháºt không hiểu du khách nà o sẽ bá» tiá»n ra mua khi trái thông rụng đầy mặt đất.
- Ờ thì...
Tịnh Nghi chu môi bướng bỉnh
- Không bán được ở đây, tôi sẽ chở vỠthà nh phố, nhất định dân thà nh phố sẽ mua . Không được nữa thì bán cho mấy đứa trẻ nghèo, chúng nhất định sẽ mua... Trái thông đẹp thế nà y...
- Thôi được rồi . Cô muốn bán cứ bán, chẳng ai cản cô đâu
Biết Tịnh Nghi bảo thá»§, luôn giữ gìn ý kiến cá»§a mình, Hữu Bằng không tranh luáºn.
- Tháºt sao ?
Äôi mắt láºp tức sáng lên, Tịnh Nghi nghiêng chiếc lẳng tre, đổ hết những trái thông vừa nhặt được xuống chân Hữu Bằng
- Anh xem chừng giùm tôi nhé . Tôi phải Ä‘i nhặt nữa đây . Má»™t nữa bán, má»™t nữa là m qùa cho anh em tiếp viên nhà hà ng, cùng đám con nÃt trong xóm.
- á»’!
Hữu Bằng vội lắc đầu
- Äừng chạy lung tung nữa . Trá»i sắp tối rồi, mau Ä‘i chung vá»›i chị Long và cô Trần , kẻo lạc đấy.
- Thế...
Chu môi, Tịnh Nghi phụng phịu
- Anh, anh Long và chú Trần sẽ là m gì ?
Hữu Bằng nheo một con mắt lại :
- Dĩ nhiên là đi kiếm chổ lai rai cho đở lạnh.
- Lai rai ư ?
Không hẹn mà Minh Long và ông trần đồng kêu lên má»™t lượt . ÄÆ°a mắt nhìn nhau, há» ngạc nhiên thầm há»i : Hữu Bằng có Ä‘iên không ? Ai Ä‘á»i, đưa vợ ra chốn hữu tình nà y rồi... tìm chổ lai rai.
- NÃ y !
Khá»u nhẹ vai Hữu Bằng, Minh Long hạ giá»ng
- Hôm nay tá»› không thế lai rai, cùng Ä‘i chung vá»›i cáºu được đâu . Thông cảm, tá»› còn phải... tâm tình cùng vợ nữa.
- Thế...
Thấy Hữu Bằng đưa mắt ngó mình ông Trần vội khoát tay :
- Tôi cÅ©ng váºy thôi
Rồi mỉm cưá»i, cặp tay vợ, ông và Minh Long cùng Ä‘i vá» hai hướng khác nhau . Tịnh Nghi nhìn theo ngÆ¡ ngác :
- Sao tá»± nhiên bá» Ä‘i hết váºy ? Hữu Bằng ! Anh đã là m gì cho há» giáºn váºy ?
- KHông.
Hữu Bằng lắc đầu . Tịnh Nghi không tin :
- Thế sao há» bá» Ä‘i . Äể tôi chạy theo năn nỉ há».
- Thôi đi
Hữu Bằng nhăn mặt
- Năn nỉ cÅ©ng váºy thôi, há» bá» chúng ta không phải giáºn, mà ...
- Mà sao hả ?
Äôi mắt tròn cá»§a cô chá»›p chá»›p . Hữu Bằng thở hắt ra :
- Mà để tìm nơi vắng vẻ tâm tình đấy.
- À...
Chợt hiểu ra, Tịnh Nghi cưá»i xoà , rồi ngây ngô há»i
- Thế còn tôi với anh thì sao hả ? có tìm một chổ... Tâm tình giống hỠkhông ?
Không dÄ© nhiên là không rồi . Nhưng như váºy sẽ bị há» nghi ngá» mất . Minh Long và cả Ông TRần nữa, từ đằng xa dang quay lại nhìn anh như thầm há»i : Sao anh ta còn đứng ngây ngưá»i ra đó, không mau tìm má»™t góc riêng tư ?
- Anh đừng vỠnhé ?
Sợ Hữu Bằng bắt mình vá», Tịnh Nghi năn ni?
- Rừng thông đẹp qúa
- Ừ
Hữu Bằng nhẹ gáºt đầu
- HỠđanh nhìn chúng ta kìa, mau là m cái gì đi, kẻo bị nhi ngỠmất.
- Váºy . Anh Ä‘uổi tôi Ä‘i.
Tịnh Nghi cưá»i lý lắc rồi tung chân sáo chạy nhanh . Hữu Bằng NgÆ¡ ngác giây lâu, rồi cÅ©ng mỉm cưá»i Ä‘uổi theo cô . Muốn chạy Ä‘ua vá»›i Hữu Bằng à ? Cầm chắc thua trong tay Ä‘i, Tịnh Nghi . Dừng quên, lúc nhá» Hữu Bằng nà y từng Ä‘oạt quán quân môn chạy bá»™.
Nhưng Tịnh Nghi tháºt tinh ranh, chỉ Ãt phút là phát hiện ngay mình không thể chạy nhanh hÆ¡n anh được, láºp tức đổi chiến thuáºt, không chạy đưá»ng trưá»ng cho anh bắt mà vòng vèo quanh những thân cây . Má»—i lần bị Hữu Bằng bắt hụt là cô phá lên cưá»i nắc nẻ . Tiếng cưá»i tháºt trong, giòn tan như sương lạnh . Cứ kiểu nà y đến tối cÅ©ng chưa chắt bắt được Tịnh Nghi, Hữu Bằng dừng chân, lắc đầu trong hÆ¡i thở dồn dáºp :
- Thôi, ăn gian qúa . Không chạy nữa
- Vá» Ã ?
Tịnh Nghi Tiếc rẻ . Hữu Bằng mỉm cưá»i :
- Chưa vỠđược . Chú Trần, Minh Long còn ngồi dưới chân đồi, hỠsẻ ngạc nhiên khi thấy chúng ta vỠsớm qúa.
- Váºy chÆ¡i tiếp nữa Ä‘i.
Tịnh Nghi Dợm ngưá»i toan chạy . Hữu Bằng rùn vai:
- Không... mệt lắm rồi.
- Váºy...
Äôi môi nhá» chu ra
- Anh ngồi đây nghỉ . Tôi đi nhặt trái thông nhé ?
- Ừ
Phất tay đồng ý Hữu Bằng ngã dà i trên nệm cá», mỉm cưá»i nhìn Tịnh Nghi tung tăng chạy Ä‘i nhặt trái thông . Bóng cô nhá» nhắn xinh xinh trong chiếc đầm mà u trắng tinh khôi, nổi báºt giữa mà u xanh cây cá», hệt như nà ng công chúa trong các truyện thần tiên, là m lòng chà ng trai Hữu Bằng yên tỉnh la.
- Ã! Thôi Ä‘i nè . Anh ăn gian qúa : Nói hôn má»™t cái, mà nãy giá» cứ hôn hoà i hà .
- Cho anh đi mà ... năn nỉ đó.
Vẳng trong ngà n thông, tiếng đôi tình nhân trong rừng vá»ng đến tai Hữu Bằng . HÆ¡i ngiêng ngưá»i vá» hướng vừa phát ra tiếng nói, Hữu Bằng bổng thấy mình tò mò qúa . Tá»± nhiên sao muốn biết cô gái đó có bằng lòng tặng thêm nụ hôn cho ngưá»i yêu vừa nà i nỉ kia không ?
Dưá»ng như biết có kẻ trá»™m nghe, đôi nhân tình chợt ngừng lá»i tâm sá»±, để nổi thắc mắc cứ lá»›n dần trong lòng Thằng trai tÆ¡ chưa từng nếm trải nụ hôn bao giá» . Nụ hôn ra sao nhỉ ? Tại sao yêu thì ngưá»i ta lại... hôn nhau có ngon là nh thú vị gì không, mà các đấng nam nhi phải hạ mình năn nỉ ? Tá»± nhiên Hữu Bằng lại nghỉ đến ngà y mình đặt nụ hôn lên môi cá»§a ai đó... chà ! Không hiểu Tịnh Nghi sẻ thế nà o khi bị mình bất ngá» hôn lên môi ? Có trợn mắt, phùng má giáºn dữ như khi bị mình trừ nữa tháng lương chăng ? Ôi! Thú vị, Tháºt là thú vị . Nghỉ đến đây, Hữu Bằng không nhịn được, báºt lên cưá»i lá»›n
Mà Tịnh Nghi đâu rồi nhỉ ? Báºt chống tay ngồi dáºy, Hữu Bằng nhình quanh lo lắng . Thá»i gian trôi nhanh qúa, chỉ má»›i nghỉ vấn cÆ¡ thôi trá»i Äà Lạt đã tối mất rồi . Hai ông bạn Ä‘ang nóng lòng chỠở khách sạn đây.
- VỠthôi , Tịnh Nghi ơi.
Äặt tay lên miệng là m loa Hữu Bằng gá»i lá»›n.
Không có tiếng trả lá»i , Hữu Bằng tặc lưởi . Tịnh Nghi nà y hư tháºt, ham chÆ¡i quá . Má»™t lần nữa, Hữu Bằng gá»i to hÆ¡n.
VẫN không có tiếng đáp lá»i, Hữu Bằng bá»±c bá»™i đứng lên tìm . Má»™t vòng, hai vòng rồi nhiá»u vòng, vẫn chẳnph thấy bóng Tịnh Nghi đâu cả, chỉ có tiếng gá»i cá»§a Hữu Bằng là m kinh động rừng đêm.
Lẽ nà o... Một ý ngỉ chợt đến, là m tóc trên đầu Hữu Bằng như dựng cả lên . Cảnh Tịnh Nghi một mình hoảng loạn giữa rừng khuy như hiện ra trước mắt . Cô hẳn là ham vui đã chạy lạc mất rồi . Là m sao bây giỠnhỉ ?
Không đắn Ä‘o, Hữu Bằng há»›t hải chạy sâu và o giữa khu rừng . Chiếc quẹt trên tay anh sáng láºp loè như con Ä‘om đóm nhá» mất hút và o giữa rừng đêm tÄ©inh mịch.
Mình đã chạy bao lâu rồi ? Hữu Bằng cÅ©ng không biết nữa, anh chỉ biết cắm cúi ch.ay trong lo sợ và hoảng loạn . Có khi nà o Tịnh Nghi bị cá»p ăn thịt mất rồi không ? Chân Hữu Bằng như khụy xuống trước ý nghỉ nà y, rồi anh lại tá»± trấn an mình ; KHông đâu . Rừng nà y là m gì có cá»p . Nhiá»u du khách tham quan lắm , loà i thú nà y chắc không thể tồn tại ở đây.
- Tịnh Nghi ! Tịnh Ngi ơi!
Giá»ng Hữu Bằng kà n đặc, khát cháy khô cổ, cÆ¡ Thể mệt rả rá»i, anh thả ngưá»i phệt luôn xuống cá» . Biết tìm Tịnh Nghi ở nÆ¡i nà o ?
Có một âm thanh tựa như tiếng khóc vang mơ hồ trong gió . Tịnh Nghi chăng ?
Hữu Bằng báºt nhanh dáºy, bao mệt má»i tan ngay, anh lao nhanh vá» phÃa có tiếng khóc.
- Tịnh Nghi ! Có phải Tịnh Nghi không ?
- Tôi đây . Hữu Bằng ! anh ở đâu ?
Giá»ng cô vang yếu á»›t . Hữu Bằng dấn lên má»™t bước . Dưá»ng như anh tìm đúng hướng rồi.
- Ai ui !
Còn Ä‘ang dò dẫm Hữu Bằng bổng bị má»™t ngưá»i lao lên ôm chặt cứng, chưa kịp hoà n hồn đã nghe tiếng khóc ré lên:
- Hữu Bằng ! Anh bá» tôi Ä‘i đâu váºy ? Sao không chá» tôi vá»›i.
Là Tịnh Nghi, Hữu Bằng nghe tim thở phà o ra nhẹ nhõm . Anh nhìn Tịnh Nghi lạ lẫm :
- Tôi có đi đâu, vẫn ngồi ở đó chỠmà .
- Thôi đi
Giá»ng Tịnh Nghi há»n dá»—i đẩy Hữu Bằng ra
- ANh đừng có dối, nếu ngồi ở đó... sao tôi tìm hoà i mà không thấy ?
Chẳng phải tôi Ä‘i mà tại cô tìm không đúng chổ thôi, Hữu Bằng muốn nói lại thôi . Nhìn Ä‘iệu bá»™ Tịnh Nghi thê thảm thế nà y , anh không đà nh lòng trách nữa . Cả buổi chạy loạn trong rừng chắc là Tịnh Nghi sợ lắm . Dìu cô xuống, trao cho cô chiếc khăn, Hữu Bằng ân cần cất giá»ng :
- Lau mặt Ä‘i ! nhình mình kìa, lem luốt như con mèo váºy.
Nháºn chiếc khăn Tịnh Nghi thấy mình riu rÃu vâng lòI . Biết nói sao nổi vui mừng cá»§a cô giữa phút nà y . Äịnh giáºn Hữu Bằng mà không là m được, chỉ thấy mừng, thấy muốn anh há»i thăm thêm chút nữa . Như lúc nà y đây, giá mà Hữu Bằng há»i " Cô có lạnh lắm không ? ", thì Tịnh Nghi sẽ thấy lòng mình ấm lên nhiá»u lắm.
Nhưng như bao lần khác, Hữu Bằng vẫn vô tình không nhìn đến cô, anh thản nhiên châm thuốc hút . Tức mình qúa, Tịnh Nghi khóc ré lên . Hữu Bằng ngẩng dáºy ngạc nhiên :
- Chuyện gì váºy ?
Nghe giá»ng anh cá»™c lóc, Tịnh Nghi sợ qúa liá»n bịa ra má»™t lý do.
- Äạp lên chân ngưá»i ta còn há»i
- Váºy sao ?
Hữu Bằng rụt vá»™i chân mình lại rồi báºt lên cưá»i lá»›n
- Tịnh Nghi! Cô xem nè, cÅ©ng tại cô là m tôi mất hồn vÃa đến ná»—i đánh rá»›t mất chiếc già y lúc nà o cÅ©ng không hay nữa ?
- Rớt mất rồi ư ?
Má»™t niá»m hạnh phút dâng trà n, để Tịnh Nghi bổng nhìn Hữu Bằng trìu mến.
Bây giá» cô má»›i nháºn ra Hữu Bằng không chỉ Ä‘i má»™t chiếc già y mà khắp mặt mÅ©i anh đầy những vết cây cà o xước, đầu tóc rối bù, áo quần xá»™c xệch, hẳn là tìm cô vất vả biết bao.
- Là m gì mà nhìn ghê váºy ?
Thấy Tịnh Nghi chợt ngẩn ngưá»i ra Hữu Bằng ngạc nhiên.
- Anh tháºt là tốt qúa.
Sống mÅ©i cay xè Tịnh Nghi rưng rưng giá»ng.
Tốt khỉ gì ?
Tá»± nhiên nghe xao động trước lá»i khen, Hữu Bằng bá»—ng lảng giá»ng sang chuyện khác
- Chà ! gió ở đây lạnh qúa . Cô thÃch đốt lữa sưởi ấm không ?
- á»’ ! ThÃch lắm . ThÃch lắm chứ.
Tịnh Nghi reo như đứa trẻ . Hữu Bằng vui vẻ :
- Váºy thì Ä‘em gom lá mau lên.
- Tuân lệnh !
Tịnh Nghi dáºp chân tinh nghịch rồi há»›n hở chạy Ä‘i ngay . Lát sau, má»™t đốm lá»a được nhóm ngay giữa rừng khuya . Lá thông khô dể cháy nhưng mau tà n qúa . Tịnh Nghi bổng nảy ra sáng kiếnn :
- Hay là mình đốt trái thông đi.
Hữu Bằng gáºt đầu :
- à kiến hay . Nhưng tối thế nà y thấy đưá»ng đâu mà nhặt.
Tịnh Nghi vui vẽ :
- Không cần phải nhặt đâu, tôi có một đống đây rồi.
- Không ngá» cái tÃnh trẻ con cá»§a cô có lúc cÅ©ng được việc qúa chứ
Hữu Bằng khen
- Cảm ơn anh.
ÄÆ°á»£c khen, Tịnh Nghi cưá»i hãnh diện . Dưới ánh lá»a báºp bùng, gương mặt cô hồng lên đẹp như má»™t con búp bê . Nhìn những sợi tóc vương trên bá» vai nhá», lòng Hữu Bằng bổng nao nao, để phúc chốc anh ước muốn được lấy tay sữa lại cho cô qúa . Nhưng nghÄ© Váºy thôi, chứ Hữu Bằng không dám xê dịch cánh tay . Anh cứ nhìn mãi, nhìn hoà i và o gương mặt tròn bầu bÄ©nh, và o đôi mắt đẹp, và o bá» môi má»ng đỠmà nghe má»™t cảm xúc mÆ¡ hồ chợt đến .
Last edited by khungcodangcap; 18-11-2008 at 09:22 PM.
|

10-03-2008, 09:04 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 13
Nhìn ngá»n lữa báºp bùng . Tịnh Nghi ước gì giá mà có hai cá»§ khoai lang lúc nà y thì hay biết mấy , cô sẽ nướng cho Hữu Bằng má»™t cá»§, mình má»™t cá»§.
Viễn cảnh đẹp ghê nơi, định quay sang nói ra ý tưởng vừa rồi, bất ngỠchạm phải đôi mắt như có điện của Hữu Bằng đang nhìn mình chăm chú, Tịnh Nghi nghe thẹn qúa quay đi . Rồi không hiểu sao, từ giây phút nà y, Tịnh Nghi bỗng thấy tay chân mình trở nên thừa thải, chẳng biết cất nó và o đâu.
Vẻ luống cuốn cá»§a Tịnh Nghi như khuyến khÃch thêm ánh mắt cá»§a Hữu Bằng . Dạn dỉ hÆ¡n, anh chuyển tia nhìn xuống bá» vai, cánh tay cô... để rồi lòng bá»—ng nôn nao, rạo rá»±c, má»™t cái gì cứ dáºy lên, thôi thúc . HÆ¡n bao giá» hết, Hữu Bằng muốn đặt ngay má»™t nụ hôn xuống môi cô.
- Tịnh Nghi !
Không ká»m nổi lòng mình, anh cất giá»ng run run gá»i
- Cô cho tôi được hôn cô một cái nhé.
- Sao ?
Tịnh Nghi thót ngưá»i quay lại, máu trong ngưá»i như đông cứng . Có phải Hữu Bằng vừa bảo muốn được hôn mình không ? Cô như không tin và o thÃnh giác cá»§a mình.
- Tịnh Nghị. Äồng ý nhé
Hữu Bằng nuốt nhanh ngụm nước bá»t
- Không hiểu sao, tôi muốn hôn cô qúa .. nếu không được , chắc tôi chết mất thôi...
Thế nà o bây giá» ? nháºn lá»i hay từ chối ? Tịnh Nghi nghe rụng rá»i khó xá» . Vẫn biết không nên để ngưá»i ta tùy tiện đặt môi xuống môi mình, sao cô lại không đà nh lòng từ chối được . Nhắm đôi mắt lại, Tịnh Nghi thấy mình nhè nhẹ gáºt đầu.
Tịnh Nghi đã bằng lòng, tim Hữu Bằng như vỡ tung vì hạnh phúc . Anh không biết bắt đầu ra sao cả . Má»™t bản năng Ä‘ang dìu dắt anh Ä‘i và o má»™t thế giá»›i hoà n toà n bà ẩn, má»™t thế giá»›i mà cà ng Ä‘i anh cà ng lạ lùng, bỡ ngỡ, cà ng thÃch thú cà ng ham muốn cà ng khát khao mãnh liệt.
Äôi mắt cá»§a Tịnh Nghi... Ôi ! Sao như có dòng Ä‘iện là m tê buốt cả ngưá»i . Là m anh phải ngất ngây Ä‘iên đảo . Hữu Bằng không thể ngá», thế gian nà y lại tồn tại má»™t cảm giác tuyệt vá»i như váºy . Bây giá» thì anh có thể hiểu vì sao gã trai kia nà i nỉ ngưá»i yêu cá»§a mình xin má»™t nụ hôn rồi.
Cứ thế, má»™t nụ hôn rồi má»™t nụ hôn, Hữu Bằng cứ hôn mãi không ngừng . Hôn đến lúc có thể vở tung, đến lúc lý trà không còn minh mẫn nữa . Anh đã không biết là m cách nà o dừng lại . Bản năng đã dẫn anh đến táºn cùng cảm giác, trong sá»± bằng lòng và chấp nháºn cá»§a Tịnh Nghi.
Anh đút từng muá»—ng đổ và o . Äôi mắt nhìn anh không chá»›p, Tịnh Nghi không tin rằng có lúc mình được anh ân cần chăm sóc thế nà y . Thưá»ng ngà y, trông anh lạnh lùng, nghiêm khắc đến phát sợ, váºy mà bà n tay anh đút cho cô má»›i dịu dà ng, âu yếm là m sao.
- Khá»e được chút nà o chưa ?
Hữu Bằng há»i ngá»t ngà o, Tịnh Nghi nhẹ gáºt đầu . Hữu Bằng lại há»i:
- Bây giỠăn cháo nhé ?
- Thôi, hổng ăn đâu . - Tịnh Nghi lắc đầu nũng nịu - Bác sĩ báo chừng nà o tôi ra viện hả ?
- Khoảng 2 ngà y nữa.
Tịnh Nghi thở ra 1 hơi dà i:
- Công việc cá»§a anh nhiá»u lắm . Hay là anh vá» Sà i Gòn trước . Tôi khá»e rồi, tá»± lo cho mình cÅ©ng được.
- Không đâu . - Hữu Bằng lắc đầu ngay - Tôi thà bá» hết công việc, chứ không thể bá» cô 1 mình được . Cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng lo nghÄ© lung tung nữa . Công trình "Trưá»ng Thiên" đã có chú Trần và anh Long lo liệu . Hôm qua, tôi cÅ©ng đã gá»i vá» nhà , nhá» ba trông coi nhà hà ng giùm rồi . Chẳng còn báºn tâm gì, tôi có thể ở đây vá»›i cô 1 tháng.
- 1 tháng ư ? - Mắt Tịnh Nghi mở lá»›n - Chi mà lâu váºy ?
- Äể còn đưa cô tham quan Äà Lạt nữa . Hãy còn rất nhiá»u cảnh đẹp cô chưa được xem đấy.
Cánh cá»a báºt mở, cô y tá bước và o:
- Tịnh Nghi... đã đến giỠtiêm thuốc.
- Lại tiêm thuốc nữa ư ? - Tịnh Nghi sợ hãi - Không . Tôi không chịu đâu . Hãy nói với bác sĩ cho tôi uống thuốc thôi.
- Không sao đâu, đừng sợ - Nắm lấy tay cô, Hữu Bằng dỗ dà nh - Nhẹ thôi mà . Nhắm mắt lại đi, bảo đảm không đau...
- Nếu Ä‘au, anh phải Ä‘á»n đó.
Tịnh Nghi nhắm đôi mắt lại, nắm tay anh chặt cứng . Cô y tá cưá»i vui nói Hữu Bằng:
- Cô vợ cá»§a anh là nhõng nhẽo nhất bệnh viện đấy . Mà anh cÅ©ng là ngưá»i chồng ga- lăng cưng vợ nhất.
"Chồng vợ" 2 danh từ thưá»ng ngà y Hữu Bằng vẫn lặp Ä‘i lặp lại 1 c ach thản nhiên, sao hôm nay bá»—ng trở nên quen thuá»™c quá . Lam` tim anh phải bồi hồi xao xuyến . Chao ôi ! Váºy là Tịnh Nghi đã trở thà nh vợ cá»§a anh rồi . Kỳ lạ tháºt !
Äôi má chợt bá» bừng lên trước 2 từ "chồng vợ" cá»§a cô y tá . Tịnh Nghi nhắm luôn đôi mắt không dám mở ra ngó Hữu Bằng . Tháºt xấu hổ là m sao, khi nhá»› lại những gì đã xảy ra ở rừng thông đêm ấy.
Cuối cùng rồi cÅ©ng được Hữu Bằng đặt nụ hôn lên môi . Ôi, nụ hôn mÆ¡ ước mà mà cô thầm chỠđợi từ bao giá», sao lại đến bất ngá» nhỉ ? Nó khiến cô bà ng hoà ng, chẳng kịp chuẩn bị gì và không biết phải là m sao cả.
Äến khi bà n tay anh đặt xuống ngá»±c mình, Tịnh Nghi đã run lên . Cô run sợ, nhưng cÅ©ng nghe thÃch thú . Cô không kháng cá»± anh, cÅ©ng không lo lắng đến háºu quả mình là m . Cô chỉ thấy yêu anh, dù biết rõ rà ng anh sẽ không bao giá» yêu mình cả.
Cô đã là vợ Hữu Bằng . 1 ngưá»i vợ hoà n toà n đúng nghÄ©a . Nhưng ..tương lai sẽ thế nà o ? Anh có xem cô là vợ tháºt cá»§a mình không ? Hay vẫn tiếp tục lạnh lùng thá»§ vai anh chồng há» hững . Chuyện ở rừng thông chỉ là 1 phút nông nổi nhấ thá»i ? Tịnh Nghi không Ä‘oán được . Chỉ biết từ lúc ở rừng thông, mình đã được Hữu Bằng chăm sóc táºn tình . Như vụt biến thà nh ngưá»i khác, anh dịu dà ng, tế nhị hÆ¡n bao giá» hết . Cả bệnh viện nà y Ä‘ang ghen lên vá»›i cô đấy.
Hữu Bằng ! Anh Ä‘ang nghÄ© gì ? Hé mắt nhìn ra, thấy anh đứng khoanh tay trầm tư bên cá»a sổ, Tịnh Nghi nằm yên nhìn gương mặt anh tư lá»± . Mấy ngà y gần đây, anh thưá»ng có những phút chợt xa xăm như váºy lắm . Có phải anh lo lắng, nghÄ© vá» trách nhiệm vá»›i cô không ?
Tịnh Nghi đã phần nà o Ä‘oán đúng tâm sá»± cá»§a Hữu Bằng . Phải, anh lo lắng, Ä‘ang lo lắng rất nhiá»u . Mấy ngà y đã trôi qua rồi, mà anh cứ bà ng hoà ng như ngưá»i chưa tỉnh má»™ng . Tại sao lại để chuyện ấy xảy ra ? Rõ rà ng, anh có thể kiá»m chế bản thân, sao lại buông xuôi theo niá»m ham muốn dâng trà n.
Tịnh Nghi đã bằng lòng, dÄ© nhiên là cô không thể trách anh, cÅ©ng không thể buá»™c anh có trách nhiệm gì . Nhưng lương tâm không cho phép anh là m như thế . Äá»i con gái cá»§a Tịnh Nghi đã bị anh lấy mất, là m sao anh có thể trả lại cô, là m sao có thể bồi thưá»ng cho cô được ?
Những ngà y sắp tá»›i sẽ ra sao ? Hữu Bằng nghe khó xá» . Anh không muốn chấm dứt cuá»™c sống độc thân, cà ng không muốn phá bá» lá»i thá» . Liệu Tịnh Nghi có hiểu cho anh ? Hay lại buồn lòng, giáºn anh há» hững.
Mấy lần muốn nói vá»›i cô, đây chỉ là 1 phút ham muốn nhất thá»i, rồi không nỡ . Bởi trong tia mắt cô long lanh nhìn mình đầy trìu mến, anh đã cảm nháºn được 1 câu trả lá»i hoà n toà n khác . Cô lại Ä‘ang bệnh, anh không muốn là m cô thất vá»ng . Thôi, má»i chuyện hãy chá» cô khá»i bệnh . Hữu Bằng chợt quay đầu lại, nhìn thấy cô Ä‘ang đắm Ä‘uối nhìn mình, anh nhoẻn 1 nụ cưá»i rồi xách cà mên Ä‘i mua cháo . Thú tháºt, chăm sóc con gái cÅ©ng vui lắm chứ, nhất là khi nhìn mắt ngưá»i ấy sáng lên, long lanh hạnh phúc...
- Chị Nghi Æ¡i ! Nhà em nằm hÆ¡i sâu trong hẻm . Chị chịu khó Ä‘i bá»™ 1 chút nghe . - Nắm tay Tịnh Nghi bước qua 1 ổ gà , Tú Chi e ngại nói - Em không dám là m phiá»n đến chị đâu, nếu như mẹ em không nằng nặc 1 2 đòi gặp chị cho bằng được.
- Không có gì đâu, em đừng ngại . Tịnh Nghi giẫm bừa lên vÅ©ng nước dưới chân - Nhà chị lúc trước cÅ©ng ở sâu trong hẻm như em váºy . Chị quen rồi.
- Tháºt hả ?- Mắt Tú Chi long lanh sáng - A! Thôi Ä‘i . Chị giả bá»™ . Trông chị đẹp đẽ sang trá»ng váºy, hổng dám ở nhà trong hẻm giống em đâu.
- Bá»™ vá»›i em, chị như váºy là đẹp đẽ sang trá»ng lắm à ?
Tịnh Nghi báºt cưá»i giòn . Tú Chi gáºt đầu:
- Phải . Chị không những đẹp, sang mà còn tốt bụng nữa . Mẹ cá»§a em cứ tấm tắc khen chị hoà i, còn muốn được nhìn thấy mặt chị 1 lần cho biết . Mẹ bảo... những ngưá»i tốt như chị Ä‘á»i nay hiếm đó . Chị đã cứu mẹ em qua khá»i cÆ¡n ngặt nghèo, túng thiếu ..
Vì Tú Chi tháºt chân tình, Tịnh Nghi thôi không cưá»i nữa . Cúi nhìn nó ốm yếu còm nhom, ôm đầy 1 lẵng hồng Ä‘i bán, cô bá»—ng chạnh lòng nhá»› đến mình lúc nhá» . CÅ©ng ốm yếu, xanh xao như nó váºy, cô không bán bông hồng ..mà đi nhặt bao má»§ đó.
1 tháng nay, tình bạn cá»§a cô và nó trở nên thân thiê"t lắm . Äêm nà o bán xong bông hồng, còn sá»›m là nó bám theo cô nói chuyện ngay . Trong mắt nó, cô đã trở thà nh thần tượng, 1 cô tiên nhân háºu tháºt tuyệt vá»i . Chẳng biết nó đã ca ngợi cô thế nà o trước mặt mẹ cá»§a nó, khiến bà phải nóng lòng đòi gặp mặt cô cho được.
Nó năn nỉ quá . HÆ¡n nữa, hôm nay chá»§ nháºt nghỉ ở nhà , không muốn và o ra giáp mặt gã Hữu Bằng đáng ghét, cô nháºn lá»i đến nhà nó chÆ¡i 1 chuyến, luôn tiện thăm mẹ nó, 1 ngưá»i đà n bà mù cô nghÄ© sẽ rất đáng yêu, tá»±a như mẹ cá»§a cô váºy.
- Chị Nghi ! Nhà của em đây rồi.
Äứa bé chợt dừng chân trước 1 căn nhà nhá» bằng cây, trông tươm tất, chắc chắn hÆ¡n ngôi nhà mẹ con cô Ä‘ang ở rất nhiá»u . Bên trong, 1 ngưá»i đà n bà vá»›i cái chân bị băng trắng toát Ä‘ang ngồi trên chiếc xe lăn, thấy cô vá»™i gáºt đầu chà o.
- Dạ, cháu chà o bác.
Tịnh Nghi cÅ©ng vá»™i gáºt đầu đáp trả . Äôi mắt mở tròn nhìn và o mặt bà chăm chú . Mẹ cá»§a Tú Chi đấy sao ? Qua lá»i kể va tưởng tượng, cô không ngá» bà xinh đẹp thế . Tuổi tác, cuá»™c sống nghèo khó, lam lÅ© đã không nhuá»™m Ä‘en là n da trắng, cÅ©ng như những vết nhăn dưới Ä‘uôi mắt lão không là m cho đôi mắt bà bá»›t đẹp.
Ngà y còn trẻ, bà hẳn là 1 hoa háºu cá»±c kỳ xinh đẹp . Tịnh Nghi thầm nghÄ© . Trông bà cứ như 1 mệnh phụ phu nhân sang trá»ng.
- Ngồi Ä‘i cháu . Chỉ tay và o chiếc ghế, bà ân cần má»i má»c . - Tú Chi mau lấy nước má»i chị Ä‘i con.
- Dạ.
Tú Chi hớn hở chạy đi ngay, Tịnh Nghi đưa tay cản lại :
- Dạ thôi . Bác cứ để cháu tá»± nhiên, đừng bà y vẽ . - Rồi cô lấy bịch quà ra khá»i túi, Ä‘em đến trước mặt bà - Dạ... cháu có Ãt quà biếu bác ăn lấy thảo, mau là nh bệnh.
- Cháu bà y vẽ quá - Nháºn gói quà , bà nắm tay cô, thân máºt - Nghe Tú Chi kể nhiá»u vá» cháu, nay gặp mặt, bác má»›i biê"t cháu xinh đẹp dưá»ng nà y.
- Bác quá khen thôi . - Tịnh Nghi cưá»i bẽn lẽn.
- Không . Bác không khen lấy bụng cháu đâu . - Bà lắc đầu vui vẻ - Cháu không chỉ đẹp, còn hòa đồng nhân háºu nữa . Hữu Bằng tháºt có phước má»›i cưới được 1 cô vợ vẹn toà n như cháu . Bác tháºt mừng cho nó.
- Mừng cho Hữu Bằng ? - Tịnh Nghi ngơ ngác - Bác quen với anh ấy ư ?
- Không có . - Thoáng giáºt mình bà lắc đầu - Bác là m sao quen được 1 ngưá»i già u có như ông Hữu Bằng được chứ . Bác muốn nói là ..ngưá»i đà n ông nà o cưới được cháu cÅ©ng Ä‘á»u diá»…m phúc cả.
- Bác lại quá lá»i rồi - Tịnh Nghi ngồi xuống bên bà . Tá»± nhiên sao cô thấy bà gần gÅ©i quá, bá»—ng có ý muốn được chuyện trò thân máºt - Mà chân bác là m sao váºy ?
- Có gì đâu... - Bà thở ra 1 hÆ¡i dà i - Ngưá»i ta đụng xe, mà mình mang há»a đấy.
- Thế há» có bồi thưá»ng cho bác không ?
- Không.
Bà nhẹ lắc đầu, Tịnh Nghi lạ lẫm:
- Sao bác không giữ xe hỠlại ?
- Tại vì mẹ em thấy ông ta nghèo quá nên không nỡ lòng bắt Ä‘á»n thôi . - Bưng ly nước lên, Tú Chi nghe chuyện chen và o - Vá» nhà , cả xóm ai cÅ©ng bảo mẹ em sao dại quá.
- Dại gì . - Bà trầm giá»ng- Cháu thá» nghÄ© xem, ngưá»i ta cÅ©ng nghèo khó như mình, chạy ăn từng bữa, vợ bệnh con Ä‘au ..tiá»n đâu mà đá»n chứ ?
- Vâng - Tịnh Nghi gáºt đầu - Bác tốt bụng y nhuư mẹ con váºy.
- Hôm nay, cô ở lại đây ăn cơm với mẹ con tôi chứ ?
Nắm tay Tịnh Nghi bà vui vẻ má»i cÆ¡m . Tú Chi nhẹ giáºt áo bà :
- Không được đâu, mẹ à . Ngưá»i ta là chá»§ nhà hà ng, là m sao ăn nổi cÆ¡m nhà mình chứ ?
- Äừng lo . - Tịnh Nghi vui vẻ - Chị ăn nổi mà . Chỉ sợ Tú Chi tiếc gạo không muốn má»i chị ăn thôi.
- Không có . Em không tiếc gạo - Tú Chi lắc đầu nguầy nguáºy - Mẹ ! Con chạy ra chợ đây.
- Không cần đâu.
Äúng lúc đó, ngoà i cá»a bá»—ng xuất hiện 1 ngưá»i đà n ông vạm vỡ . Râu quai nón, chân mà y ráºm, trông bặm trợn nhưng nụ cưá»i tháºt hiá»n hòa :
- Biết con có khách, bác Hai đã chuẩn bị sẵn sà ng tất cả rồi đây.
- Ôi ! Cá lóc . - Tú Chi nhảy cẳng lên mừng rỡ - Cả đồ nấu canh chua nữa . Bác 2 Æ¡i ! Sao bác tà i quá váºy ? Rồi quay sang Tịnh Nghi, nó bảo - Chị ngồi chÆ¡i, em Ä‘i nấu cÆ¡m đây.
Tịnh Nghi đứng lên theo nó:
- Äể chị nấu phụ em.
- Không . Cháu cứ ngồi đây, để mặc nó.
Nhưng bà đã kéo tay cô lại rồi vui vẻ nói vá»›i ngưá»i má»›i đến :
- Anh 2 ! Cô bé nà y là vợ của Hữu Bằng đó.
- Vợ của Hữu Bằng ư ?
Ngưá»i đà n ông quay phắt lại ngay . Trong cáinhìn kỳ lạ như dò xét cá»§a ông, Tịnh Nghi cảm nháºn được sá»± quan tâm cá»§a ông đối vá»›i Hữu Bằng . Rõ rà ng há» có quen anh, không chỉ quen mà còn thân thiết nữa, không giống như là mẹ Tú Chi phá»§ nháºn đâu.
- Cô đẹp lắm.
Ông gáºt đầu vá»›i vẻ hà i lòng . Bà nói như khóc:
- Lại tốt bụng nữa . Tịnh Nghi chÃnh là ngưá»i đã cứu Tú Chi và mua giúp nó những bông hồng ế.
- Váºy sao ? - Mắt ông thấp thoáng ná»—i mừng - Hẳn là cháu và Hữu Bằng hạnh phúc lắm ?
- Vâng - Quay lên tìm chiếc quyẹt ga, nghe được câu ông há»i, Tú Chi chen và o - Tất nhiên rồi . Anh Hữu Bằng cưng chị Nghi lắm, cưng đến ná»—i mấy chị tiếp viên trong nhà hà ng phải ghen lên vì ganh tỵ . Nhưng bây giá»... - Chợt rùn vai, Tú Chi cưá»i hì hì - Chị Nghi giáºn anh Bằng rồi .Mấy ngà y nay chỉ cứ lánh mặt anh, Ãt cưá»i, Ãt nói.
- Tháºt ư.
Không hẹn mà cả ông bà đá»u nhìn nhau lo lắng . Äặt tay mình lên tay cô, bà ân cần há»i:
- Cháu và Hữu Bằng giáºn nhau ư ? Vì sao thế.
Äôi mắt chợt đỠhoe, Tịnh Nghi cắn nhẹ môi không đáp . Bà Quỳnh lại nói:
- Vợ chồng há»n giáºn, gây cãi là chuyện thưá»ng tình, cháu đừng buồn . Có câu : "Vợ chồng đầu giưá»ng giáºn, cuối giưá»ng huá»", đừng giáºn dai quá, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, không tốt lắm.
Vợ chồng, chồng vợ Sao những từ ấy cứ Ä‘áºp và o tai cô váºy nhỉ ? Những giá»t nước mắt chá»±c trà o, nhưng Tịnh Nghi cố cắn răng kém giữ . Mấy ngà y rồi, má»—i lần nghe ai khuyên mình là m là nh vá»›i Hữu Bằng, cô cÅ©ng chỉ muốn khóc, muốn thét lên thôi . Rằng sá»± tháºt không phải thế, không như má»i ngưá»i tưởng tượng đâu, rằng Hữu Bằng không chỉ đáng giáºn, mà còn đáng háºn đáng thù 1 trăm lần.
Má»i ngưá»i có biết câu đầu tiên khi vừa từ Äà Lạt trở vá», anh đã nói gì không ? Trá»i Æ¡i ! Khốn nạn, tháºt là khốn nạn mà ! Gã đã chìa ra 1 tá» chi phiếu rồi nói không ngượng miệng:
- Trong 1 phút lỡ lầm không kiá»m chế, tôi đã lỡ là m Ä‘iá»u không phải vá»›i cô, tôi tháºt không biết lấy gì bù đắp sá»± mất mát kia . Váºy đây là tá» chi phiếu, cô hãy ghi số tiá»n mà mình muốn và o.
Phút giây ấy cô đã sững ngưá»i ra chết lặng, tim Ä‘au nhói, nước mắt tuôn trà o tá»§i nhục . Thì ra cô đã lắm, đã quá trèo cao vá»ng tưởng . Hữu Bằng không há» có tình cảm vá»›i cô . Mãi mãi trong mắt anh, cô là 1 món hà ng không hÆ¡n không kém, chỉ cần bá» tiá»n ra là anh có thể mua vá», kể cả Ä‘á»i con gái quý giá cá»§a cô.
Nghiến răng, xé vụn tá» chi phiếu, Tịnh Nghi ngã váºt xuống giưá»ng và khóc . Hữu Bằng đứng nhìn cô giây phút rồi lặng lẽ bá» Ä‘i . Từ hôm đó đến nay, cả 2 cứ im lặng vá»›i nhau như váºy . Và ..nếu như không trừ phần lương lỡ ư"ng trước sá»a nhà , cô đã rá»i khá»i con ngưá»i vô tình, vô nghÄ©a ấy từ lâu.
- Tại sao cháu và Hữu Bằng giáºn nhau hả ? Có thể kể bác nghe không ? - Bà Quỳnh cất tiếng ân cần.
- Không . Cháu không thể kể được đâu . - Nói rồi, vụt đứng dáºy bá» chạy Ä‘i, Tịnh Nghi không muốn mình phải khóc trước mặt những ngưá»i vừa quen biết.
Hữu Bằng . Trá»i Æ¡i ! Sao anh đối xá» vá»›i tôi như váºy ? Sao anh lại dùng tiá»n ? Anh chà đạp lên danh dá»± nhân cách cá»§a tôi . Thà anh cứ lặng im, cứ đứng dưng như chẳng có chuyện gì...
- Tịnh Nghi !
1 bà n tay nhẹ đặt lên vai, Tịnh Nghi giáºt mình quay đầu lại, má»›i hay mình đã dừng chân úp mặt và o thân cá»™t Ä‘iện khóc tá»± bao giá» . Và ... ngưá»i đứng trước mặt, Ä‘ang dịu dà ng trao cho mình chiếc khăn giấy lại là ngưá»i đà n ông bặm trợn mình vừa gặp ở nhà Tú Chi.
- Lau nước mắt Ä‘i cháu . - Mỉm cưá»i, ông ôn tồn chia sẻ - Nếu cháu muốn nghe, hãy theo ta và o quán.
Như Ä‘á»c được câu há»i cá»§a cô, ông đưa tay chỉ và o chiếc quán bên đưá»ng.
- Câu chuyện khá dà i và ta sẽ chẳng kể đâu, nếu cháu không phải là vợ của Hữu Bằng.
Lại vợ ! Cái từ mà Tịnh Nghi ghét cay, ghét đắng . Lắc đầu, cô toan từ chối lá»i ông . Tại sao cô lại quan tâm đến chuyện Hữu Bằng ? Mẹ cá»§a hắn là ai thì can hệ gì cÆ¡ chứ ? Nhưng nghÄ© 1 đà ng, là m 1 nẻo, bước chân cô cứ riu rÃu theo ông và o quán nhá» . Bằng 1 giá»ng trầm buồn, ông đưa cô trở vá» quá khứ...
- Hữu Bằng, cáºu nói Ä‘i chúng ta sẽ chá»n kịch bản nà o để quảng cáo ?
Há»i đến lần thứ 2 vẫn không được câu trả lá»i, ông Trần bước đến gần, vá»— mạnh lên vai Hữu Bằng 1 cái.
- Hả ! Anh nói gì ? - Như choà ng tỉnh, Hữu Bằng ngước nhìn quanh ngÆ¡ ngác - Cuá»™c há»p bà n đến vấn đỠgì rồi ?
- Cáºu sao váºy ? - Ông Trần nhìn Hữu Bằng lạ lẫm - Cuá»™c há»p tan hÆ¡n 10 phút rồi, mà cáºu vẫn không biết ư ? Cả tuần nay, sao cáºu như ngưá»i mất hồn thế hả ?
- Không có gì.
Lắc đầu, Hữu Bằng bá» gá»n má»› hồ sÆ¡ và o cặp . Ông nhìn thẳng và o mặt anh:
- Äừng giấu tôi . Vợ chồng cáºu có chuyện gì giáºn há»n, đúng không ?
- Không có.
Hữu Bằng lắc đầu gượng gạo . Ông Trần nheo 1 con mắt lại:
- Không có, mà cả 1 tuần nay cáºu Ä‘i đâu cÅ©ng có 1 mình . Sao, chuyện gì kể tôi nghe, xem có giúp được gì không ?
Nhìn ông 1 cái, Hữu Bằng chợt thèm kể ông nghe tất cả, mong nháºn được từ ông 1 lá»i khuyên khăng sáng suốt, nhưng vừa toan mở miệng, lại thôi . Anh biết câu chuyện cá»§a mình không thể tâm sá»± vá»›i ai, bởi nó bất thưá»ng, chẳng giống ai trên thế gian nà y.
- Sao hả - Nóng lòng, ông lên tiếng giục.
Lắc đầu buồn bã, đưa mắt ngó đồng hồ, Hữu Bằng chợt lên tiếng hốt hoảng:
- Thôi chết ! Äến giá» rồi, tôi phải vỠđón tịnh nghị thôi.
- Äón Tịnh Nghi ư ? - Ông Trần lạ lẫm - Hữu Bằng xem nhầm đồng hồ hay sao chứ ? Má»›i 3 giá», hãy còn sá»›m hÆ¡n 1 tiếng nữa mà .
Hữu Bằng không xem lá»™n giá» như ông Trần nghÄ© . Hôm nay, anh quyết lòng vá» sá»›m, quyết gặp Tịnh Nghi cho bằng được, để há»i cho ra lẽ . Lý do gì cả tuần nay cô cứ tránh mặt anh như thế ? Sáng tá»± Ä‘i, chiá»u tá»± vá» bằng tắc xi, không cho anh đưa đón.
Cô giáºn anh, nhưng tại sao lại giáºn ? Vì tấm chi phiếu ư ? Hôm đó, nhìn cô xé tan tá» chi phiếu, Hữu Bằng đã biết mình phạm 1 lá»—i sai lầm nghiêm trá»ng, đã khiến Tịnh Nghi hiểu lầm, đã là m cô tổn thương nghiêm trá»ng.
Sá»± tháºt không phải thế . Anh tháºt tình không xem thưá»ng, cÅ©ng chẳng phải sánh cô vá»›i các ả đứng đưá»ng . Anh không dùng tiá»n để mua Ä‘á»i con gái cá»§a cô... anh chỉ vì quýnh quá, trong 1 lúc nhất thá»i không suy nghÄ©, đã xá» sá»± theo nghá» nghiệp cá»§a mình.
Tịnh Nghi không cho anh giải thÃch . Má»—i lần anh mở lần anh mở lá»i Ä‘á»u bị cô bịt chặt tai, hét toáng lên Ä‘uổi anh Ä‘i . Chuyện lại vô cùng tế nhị, anh không thể nói chá»— đông ngưá»i hay trước mặt ba và ná»™i, chỉ có thể nói trong phòng . Nhưng Tịnh Nghi đã không cho anh có cÆ¡ há»™i, luôn tìm cách lẩn tránh anh.
Sự lạnh lùng của cô là m Hữu Bằng khó chịu vô cùng . Tâm hồn ngơ ngẩn, anh bỗng thấy buồn, thấy lòng trống vắng, tựa như vừa đánh mất đi 1 cái gì quý giá.
Má»—i lúc Ä‘i là m vá», anh thèm là m sao được nhìn nụ cưá»i nở rạng trên môi Tịnh Nghi, thèm uống 1 ly nước từ tay cô rót . Chao ôi ! Sao lạ thế ? CÅ©ng là 1 ly nước lá»c, nhưng uống từ tay cô anh lại nghe mát lạnh ngá»t ngà o.
Tịnh Nghi Æ¡i ! Sao cô không nói chuyện vá»›i tôi, lúc nà o cÅ©ng kênh kênh khinh khỉnh ? Không . Chuyện nà y không thể kéo dà i hÆ¡n được . Dứt khoát, hôm nay anh sẽ má»i cô đến công viên giải bà y tất cả . Tịnh Nghi ! Hy vá»ng sau khi hiểu ra, chúng mình như xưa, là bạn bè Nghi nhÄ©.
- Giám Äốc !
1 cô tiếp viên xinh xắn cúi đầu chà o, khi Hữu Bằng vừa đẩy cá»a bước và o . Không để mắt đến cô, anh há»i ngay:
- Tịnh Nghi đâu ? Sao cô ây không ngồi ở phòng giám đốc hả ?
Äạ, có 1 khách hà ng khó tÃnh, cô ấy phải xuống giải quyết rồi.
- Giải quyết, giải quyết lúc nà o cũng giải quyết . Thế quản lý đâu rồi hả ?
Hữu Bằng xẵng giá»ng, cô thư ký sợ run:
- Dạ, anh ta vừa đi đâu đó.
- Hừ !
Hằm hầm ném mạnh chiếc cặp lên bà n, Hữu Bằng Ä‘i thẳng và o căn phòng cô tiếp viên vừa chỉ . ÄÆ°a mắt nhìn nhau, từ kế toán trưởng đến tiếp viên đồng le lưởi rùn vai . Mau mau lo dá»n dẹp, bệnh cÅ© Hữu Bằng lại tái phát rồi...
- Lá»i cô em giải thÃch hợp lý quá, nghe tháºt mát lòng mát ruá»™t.
Hé cá»a nhìn và o, mắt Hữu Bằng bá»—ng tối sằm Ä‘i giáºn dữ, tim như sôi lên trước cảnh Tịnh Nghi cưá»i nói thân máºt vá»›i mấy gã say . 1 tên bao. gạn còn chìa tay ra bắt tay cô nữa.
- Buông ra ! - Äẩy rầm cánh cá»a bước và o, Hữu Bằng giáºt mạnh tay Tịnh Nghi trở lại - Ai cho phép anh nắm tay cô ấy chứ ?
- Hả !
Như bất ngá», gã say tròn mắt . Tịnh Nghi giáºn dữ:
- Anh là m gì váºy ? Tôi Ä‘ang tiếp khách cÆ¡ mà .
- Im mồm !
Máu nóng dồn lên mặt, Hữu Bằng tung ngay 1 cú đấm và o mặt gã vừa buông lá»i khiêm nhã.
- A... Dám đánh bá»n ông à ?
Ngã say, lại bị kÃch th ch bởi cú đấm, cả bá»n cùng hung hăng đứng dáºy . Xô ngã chiếc bà n, Ä‘áºp vỡ tung chai rượu 1 tên lao lên toan đâm mạnh và o ngá»±c Hữu Bằng.
- Ôi ! Sợ quá...
Trong đám tiếp viên, có cô kinh hoà ng che mặt lại thét lên.
- Dừng lại ! - Chen đứng trước mặt Hữu Bằng, Tịnh Nghi nhẹ nhà ng dùng tay đẩy cái chai bể sang hướng khác - Äừng nóng thế, chuyên đâu còn có đó mà .
- Không nóng sao được . - 1 gã hung hăng chỉ Hữu Bằng - Hắn đã đánh bạn tôi.
- Hiểu lầm thôi . - Tịnh Nghi nhá» nhẹ - Tại anh ấy nóng quá . Thôi, cho em xin lá»—i . Nếu muốn, cứ đánh em Ä‘i cho hả giáºn.
Tiếng em ngá»t ngà o phần nà o xoa dịu cÆ¡n nóng giáºn, 1 gã hạ giá»ng:
- Nể tình cô em năn nỉ, tha cho hắn lần nà y . Bảo gã xin lỗi rồi cút đi ngay.
- À ..dạ... - Tịnh Nghi cưá»i xởi lởi - Äã nể thì nể luôn Ä‘i, anh cần xin lá»—i cá»§a gã là m gì . 1 mình em xin lá»—i đủ rồi . Ấy thôi váºy ! Bà n tiệc hôm nay không tÃnh tiá»n, coi như nhà hà ng cá»§a em tạ lá»—i vá»›i các anh.
- Có như váºy chứ.
1 gã báºt cưá»i, quay bảo tiếp viên dá»n cho há» bà n khác . Tịnh Nghi lưá»m Hữu Bằng 1 cái dà i:
- Còn đứng đó... có muốn ăn đòn không ?
RÃu rÃu bước theo Tịnh Nghi, Hữu Bằng không hiểu sao hôm nay mình lại hà nh động thất phu lá»— mãng thế . Äánh khách hà ng, lần đầu tiên trong cuá»™c Ä‘á»i mình, anh không kiá»m chế được cÆ¡n giáºn dữ . Bao nhiêu năm kinh doanh nhà hà ng, anh đã bao lần đối phó vá»›i bá»n côn đồ, nháºu say quáºy phá tệ hại hÆ¡n nhiá»u, anh vẫn nhÄ©n, vẫn cưá»i nói ôn hòa . Chà có lần nà y... sao lại thế ? Anh đã không nhịn được khi nghe hắn xúc phạm Tịnh Nghi.
Tung cú đấm ra rồi, Hữu Bằng má»›i biết mình không đúng . May mà Tịnh Nghi láºp uyển chuyển cứu nguy . Không thì cái vá» chai nhá»n liá»…u kia đã là m thúng ruá»™t anh rồi.
- Tịnh Nghi ! Cám Æ¡n cô - Ra khá»i phòng, Hữu Bằng vá»™i nói ngay.
Tịnh Nghi không quay đầu lại . Hữu Bằng nói tiếp:
- Tôi đưa cô vỠnhé ? Hôm nay nội nấu bún bò, bảo tôi rước cô vỠăn đấy . - Sợ cô lại chối, Hữu Bằng đặt chuyện.
- Anh cứ vỠtrước, giải quyết xong công việc rồi tôi sẽ vỠngay.
Nói rồi, Tịnh Nghi sải bước nhanh ra cổng . Viên quản lý cÅ©ng vừa vỠđến, trên tay cầm 1 váºt gì đó vuông vuông.
Từ phÃa xa nhìn lại, Hữu Bằng thấy viên quản lý cá»§a mình trao váºt đó cho Tịnh Nghi . Cô nháºn lấy, mừng rỡ nắm tay hắn nói cưá»i rÃu rÃt:
- Tên DÅ©ng vừa trao cái gì cho Tịnh Nghi thế ? - 1 tiếp viên tình cá» Ä‘i ngang, liá»n bị Hữu Bằng cháºn lại.
- Dạ... - Anh ta vui vẻ - Qùa sinh nháºt ạ . Ngà y mai là sinh nháºt chị Nghi . Giám đốc có dá»± định gì chưa ? Nói rồi, chợt nhá»› hôm nay Hữu Bằng rất quạu, không giống bình thưá»ng, anh ta sợ quá chuồn êm.
- Sinh nháºt, lại còn tặng quà cho nhau nữa . Thân máºt quá nhỉ ?
Xương quai hà m bạnh ra, hai hà m răng nghiến và o nhau nghe ken két, Hữu Bằng không hai bà n mình Ä‘ang nắm lại . 1 cái gì chợt dân là m cổ anh nghẹn nghẹn . Tên DÅ©ng láu cá nà y rõ rà ng đã có ý định tán tình Tỉnh Nghi . Không phải bây giá» mà nhiá»u lần rồi, anh vẫn thấy hắn cùng Tịnh Nghi hát karaoke chung 1 bà i . Giữa đám đông, cả 2 lại ngang nhiêN cưá»i nói chẳng coi anh ra gì cả.
- Gá»i anh DÅ©ng lên phòng giám đốc gặp tôi láºp tức.
Bất chợt quay sang hét lá»›n vá»›i 1 anh bồi Ä‘ang loay hoay dá»n dẹp, Hữu Bằng xăm xăm bước và o văn phòng giám đốc, đóng sầm cá»a lại.
- Vâng . Sếp gặp em có chuyện gì ạ ?
Không ahy tai há»a sắp áºp xuống đầu mình, viên quản lý bước và o văn phòng vá»›i nụ cưá»i vui vẻ.
- Từ ngà y mai, anh không phải đi là m, tôi quyết định sa thải anh.
Hữu Bằng gằn giá»ng . Không hiểu sao mình nghe ghét viên quản lý ưng ý nhất cá»§a mình đến thê".
- Sa thải tôi ? - Mặt tái xanh, Minh Dũng như ngạc nhiên, như lạ lẫm - Sao lại thế ? Em có phạm lỗi gì ?
- Ra khá»i phòng tôi láºp tức.
Chỉ thẳng tay ra cá»a hét lá»›n, nhìn Minh DÅ©ng lá»§i thá»§i bước Ä‘i . Hữu Bằng nghe nhẹ hẳn Ä‘i . Dù biết Ä‘uổi Minh DÅ©ng mình sẽ gặp nhiá»u khó khăn trong quản lý . Chẳng phải ai được tuyển dụng và o cÅ©ng hiểu ý anh như hắn . Nhưng Hữu Bằng không nghe tiếc chút nà o . Hừ ! Dám trèo cao, tặng cả quà cho Tịnh Nghi, trong lúc anh chưa biết ngà y mai là sinh nháºt cá»§a cô nữa chứ ? May mà gả tiếp viên kịp nhắc ra, không thì anh bá» qua cÆ¡ há»™i là m hòa cùng cô rồi . May tháºt.
Vừa ngồi xuống đã đứng lên, Hữu Bằng đưa mắt ngó đồng hồ lẩm bẩm:
- Quái ! Äi đâu mà lâu thế ! HÆ¡n 9 giá» tối chứ có Ãt á»i gì ? Thưá»ng ngà y, cô đâu có thói quen Ä‘i sá»›m vá» trể thế nà y ? Äi đâu cÅ©ng nói 1 tiê"ng chứ.
- Sen ! - Hữu Bằng lên tiếng gá»i - Lúc sáng, mà y thấy Tịnh Nghi Ä‘i có thái độ thế nà o hả ? Cô â"y có xách va li không ?
- Không có . - Con Sen lắc đầu, lặp lại lần thứ 100 câu trả lá»i vá»›i Hữu Bằng - Lúc sáng, cô Nghi thay đồ đẹp ra Ä‘i vá»›i vẻ vui mừng phấn khởi lắm, ta không xách chiếc vali nà o.
- ÄÆ°á»£c rồi . - Hữu Bằng phẩy tay.
- VỠxem phim tiếp đi.
- Dạ.
Con Sen nhẹn rùn vai . Nó biết mình khó mà yên thân coi đến hết bá»™ phim, vì 1 khi Tịnh Nghi chưa trở vá», Hữu Bằng sẽ còn gá»i nó lên để há»i.
Thay đồ đẹp ..ra Ä‘i vá»›i vẻ vui mừng... Hữu Bằng khẽ lẩm bẩm rồi báºt ngưá»i ngay dáºy . Äúng rồi, sao anh ngu ngốc quá . Tịnh Nghi nhất định đã ra Ä‘i cùng tên DÅ©ng . Không còn nghi ngá» gì nữa, cả hai nhất định đã có hẹn hò từ trước, không thì Tịnh Nghi đâu bá» nhà đi, ngay khi anh vừa cho Ä‘uổi tên DÅ©ng chứ ?
- Alô . - Nhấn nút chiếc phôn tay Hữu Bằng cao giá»ng gá»i - DÅ©ng đó phải không ? Tên khốn ! Ai cho phép mà y quyến rá»§ Tịnh Nghi bá» nhà đi hả ?
- Alô . Sếp đấy ư ?
Bên kia đầu dây, giá»ng tên DÅ©ng lè nhè say khướt . Theo táºp âm ồn à o, có thể Ä‘oán ra gã Ä‘ang ở trong 1 bar rượu và đông đủ bạn bè:
- Sếp nói gì lạ váºy ? Em quyến rÅ© Tịnh Nghi cá»§a sếp bao giá» ? Lại còn dắt Ä‘i đâu nữa . Sếp không thấy em Ä‘ang ở quán rượu ư ? Em buồn lắm sếp à ? Gần 3 năm là m trợ lý cho sếp, em chưa há» phạm 1 lá»—i nà o . Sếp Ä‘uổi oan em rồi.
Cúp ngang Ä‘iện thoại xuống bà n . Hữu Bằng đứng lên khá»i ghế, tiếp tục Ä‘i lại quanh phòng . Tịnh Nghi không ở cạnh bên tên DÅ©ng . Cô Ä‘i đâu ? Liệu anh có Ä‘uổi oan viên trợ lý đắc lá»±c cá»§a mình không ?
Oan hay không thì anh cÅ©ng Ä‘uổi rồi, bây giá» chuyện đó không đáng báºn tâm đâu . Äiá»u đáng lo lắng là ... sá»± vắng mặt bất thưá»ng cá»§a Tịnh Nghi kia . Cô có biết cả ngà y nay, anh phải tốn nhiá»u công sức lắm má»›i có thể chuẩn bị được cho cô 1 buổi tiệc sinh nháºt chu đáo dưá»ng nà y.
Äể tạo sá»± bất ngá», hôm nay anh không ghé qua nhà hà ng đón Tịnh Nghi . Từ công trưá»ng, anh vá» thẳng nhà vá»›i 2 túi xách đầy nặng trÄ©u, là m ná»™i và ba phải tròn xoe mắt nhìn anh như quái váºt, khi thấy anh bá»—ng đổ ra đầy nhà lỉnh kỉnh nà o hồ, nà o kéo mà p đèn chá»›p tắt.
á»’ ! Ra thế . Biết anh tổ chức sinh nháºt mừng Tịnh Nghi, ná»—i ngạc nhiên biến mất, nhưá»ng chá»— cho sá»± vui mừng . HỠđã tiếp tay anh trang hoà ng nhà cá»a tháºt tinh tưá»ng chu đáo.
Chữ đã dán, bà n cÅ©ng trang trà xong, nhìn lại ổ bánh kem vá»›i món quà sinh nháºt, Hữu Bằng hồi há»™p chá» phút igây Tịnh Nghi đẩy cá»a bước và o . Dà n dÄ©a CD đã cà i đặt sẵn sà ng . Chỉ cần nhấn nút là bản "Happy Birthday" sẽ vang lên: Ôi ! Hình dung đến vẻ mặt ngẩn ra vì ngạc nhiên, vì vui sướng cá»§a Tịnh Nghi, mà Hữu Bằng nghe nôn cả dạ . Chỉ còn 10 phút nữa thôi . Ngà y nà o Tịnh Nghi chẳng vá» nhà đúng 5 giá» chiá»u chứ ?
Cây kim đồng hồ cháºm nhÃch dần từng giây má»™t . Năm, 6, 7... và đến táºn bây giỠđã là con số chÃn mà Tịnh Nghi vẫn báºt tâm . 1 mình trong căn nhà rá»™ng thênh thang, Hữu Bằng hết đứng lại ngồi, than vắn thở dà i, và o ra trông ngóng .... Tôn trá»ng phút giây lãng mạn cá»§a 2 ngưá»i, ba, ná»™i và cả con Sen nữa, đồng rá»§ nhau đến rạp xem cải lương rồi . Ai cÅ©ng nghÄ©, giá» nà y anh và Tịnh Nghi đầm ấm, hạnh phúc lắm . Äâu ngá» anh hết đứng lại ngồi, lòng nóng như lá»a đốt.
9 giá» 15 phút, cánh cá»a rà o xịch mở . Từ cá»a sổ lầu hai nhìn xuống, thấy Tịnh Nghi Ä‘ang cháºm rãi bước và o , Hữu Bằng mừng quýnh cả lên . Ôm vá»™i bó hoa đã chuẩn bị sẵn, anh nép sát và o cánh cá»a đứng yên, rồi Tịnh Nghi vừa bước và o là láºp tức đưa ra hét lá»›n:
- Happy Birthday.
Nhưng... tháºt ngạc nhiên, tháºt hụt hẫng vá»›i Hữu Bằng, Tịnh Nghi đã không có 1 phản ứng bất ngá» nà o . Không xúc động, chẳng mừng vui cÅ©ng không buồn nhìn qua công trình cá»§a anh suốt 1 buổi chiá»u chuẩn bị.
Bước chân Ä‘ang vá»™i chỉcháºm Ä‘i 1 phút, đôi mắt đượm vẻ u buồn, không nói không rằng, cô tiến vá» phÃa tá»§ áo chá»n cho mình 1 bá»™ đồ.
- Äừng xuống dưới . - Hữu Bằng bước lại gần, nắm nhẹ tay cô vui vẽ . - Hôm nay tắm ở đây, toa lét cá»§a tôi đó, cô cứ sá» dụng tá»± nhiên . Nhanh lên rồi cùng tôi mừng sinh nháºt.
Giáºt mạnh tay rakhá»i tay anh, Tịnh Nghi quắc đôi mắt sáng chẳng hà i lòng . Hữu Bằng lui vá» sau 1 bước rồi bừng bừng giáºn dữ, khi nghe hÆ¡i thở cá»§a cô nồng nặc mùi bia.
- Tịnh Nghi... - Hai hà m răng nghiến lại, Hữu Bằng trợn mắt - Cô vừa đi đâu vỠhả ? Tại sao đầu cổ, quần áo xộc xệch thế kia ? Có phải cô vừa tình tứ với tên Dũng khốn kiếp kia không ?
Sao cơ ? Tịnh Nghi nghe choáng váng . Hữu Bằng nghĩ cô tồi tệ đến thế à ?
Anh nghĩ cô có thể qua đêm với bất cứ đà n ông trên thế gian nà y sao ? Tức nghẹn trà o nước mắt nhưng cô cố ghìm, hất ra mặt lên:
- Phải đó . Anh quyá»n gì mà dám cản tôi.
Nói rồi, đẩy mạnh Hữu Bằng sang 1 bên cô ôm bộ đồ vụt chạy đi ngay xuống thang lầu.
"Phải đó . Anh quyá»n gì cấm được tôi", lá»i nói như gáo dầu tạt và o đống lá»a Ä‘ang cháy phừng phừng trong gan ruá»™t Hữu Bằng . Hét lên 1 tiếng, như kẽ Ä‘iên, anh chạy đến xô tất cả những thứ có trên bà n rÆ¡i xuống đất . Ly, chén, rượu, nến, hoa tan tà nh vỡ vụn dưới chân anh . Như vẫn chưa có đã nư cÆ¡n giáºn, anh láºp úp luôn ổ bánh kem xuống đất rồi xé tung bó hoa... té ngồi xuống salon bất động.
Sao mình cứ như thằng Ä‘iên, cứ bị kÃch động, không kiá»m chế được, má»—i khi hình dung đến cảnh Tịnh Nghi thân máºt cùng ngưá»i khác ? Mình đã yêu nên ghen chăng ? Hữu Bằng nghe hoảng sợ cùng ý nghÄ© . Anh muốn phá»§ nháºn chúng Ä‘i, nhưng cà ng chối bá», cà ng nháºn thức rõ rà ng hÆ¡n . Anh đã yêu Tịnh Nghị, 1 sá»± tháºt hiển nhiên rồi.
Nếu không thì việc gì anh phải lo lắng, ghen há»n, giáºn dữ ? Cô muốn thân máºt vá»›i ai là quyá»n cá»§a cô mà . Anh có phải là chồng cá»§a cô đâu mà can ngăn, cấm Ä‘oán ? Trá»i Æ¡i ! Vô lý quá ! Anh phải là m sao ? Là m cách nà o để cô phải là cá»§a mình bây giá» ? Anh muốn chiếm hữu cô, độc quyá»n chiếm hữu cô, như hôm nà o ở rừng thông đã bắt cô phải hoà n toà n thuá»™c vá» mình như váºy.
Nhắc đến chuyện hôm nà o ở đồi thông, cÆ¡n giáºn trong lòng Hữu Bằng bá»—ng dịu Ä‘i nhanh chóng . ÄÆ°a tay ôm lấy đầu, anh nháºn ra những ngà y gần đây tình cảm mình dà nh cho Tịnh Nghi thay đổi rất nhiá»u, không còn là sá»± lãnh đạm, lạnh lùng như trước nữa . Anh thấy cô tháºt thân quen gần gÅ©i vá»›i mình . Lúc nà o cÅ©ng muốn thân máºt, nói cưá»i, muốn vá»›i cô tìm 1 nÆ¡i thanh vắng tâm sá»±, chuyện trò. Muốn chăm sóc, tặng quà ... muốn là m cô vui lòng đẹp ý.
Anh không còn vô tư há»… đặt lưng xuống giưá»ng là láºp tức ngá»§ ngay . Không gian dưá»ng như cháºt hẹp hÆ¡n, để anh lúc nà o cÅ©ng muốn tháo bá» bức mà n ngăn cách giữa cô vá»›i mình . Những đêm khuya thức giấc, len lén vạch mà n nhìn Tịnh Nghi ngá»§, lòng anh lại nôn nao, muốn được nắm tay, được đặt ngay nụ hôn xuống môi cô đến thế ? Trá»i Æ¡i ! Äã nhiá»u lần, anh phải vùng ra nhảy à o và o bồn nước để tránh không phạm lá»—i vá»›i cô rồi ?
Suy nghĩ, cuối cùng rồi cũng hoà n suy nghĩ, cái vòng luẩn quẩn chẳng hé mở cho anh 1 lối thoát nà o . Phải là m gì để vui lòng Tịnh Nghi đây, chứ mà nhìn vẻ khinh khỉnh của Tịnh Nghi Hữu Bằng không sao chịu nổi.
Cánh cá»a báºt mở, Tịnh Nghi bước và o . ÄÆ°a mắt nhìn qua đám mảnh chai vỡ vụn dưới chân 1 cái, Tịnh Nghi chợt cưá»i khan 1 tiếng rồi Ä‘i thẳng đến bà n trang Ä‘iểm, thản nhiên trét đầy lên mặt 1 lá»›p kem trắng toát.
Bình thưá»ng, hà nh động nà y là m Hữu Bằng rất khó chịu . Tịnh Nghi cÅ©ng biết, nên Ãt khi nà o trang Ä‘iểm trước mặt anh . Cô ấy là m váºy để chá»c tức mình đây . Hữu Bằng biết nhưng không cảm thấy khó chịu chút nà o . Bước đến cạnh bên Tịnh Nghi, Hữu Bằng hạ giá»ng:
- Xin lá»—i, lúc nãy tôi lỡ lá»i . Lẽ ra tôi không nên nghi ngá» nhưng ..sá»± tháºt cả ngà y nay cô đã Ä‘i đâu, lại có mùi bia nữa ? Tịnh Nghi có biết... tôi lo lắng lắm không ?
Lo lắng ! Tịnh Nghi cưá»i mai mỉa, thêm 1 cục kem được trây lên mặt.
- Tịnh Nghi ..đói bụng chưa ? - Không để ý đến hà nh động khiêu khÃch kiểu con nÃt cá»§a Tịnh Nghi, Hữu Bằng trìu mến - Tôi dá»n cÆ¡m cho Tịnh Nghi ăn nhé ?
Dá»n cÆ¡m cho mình ăn ư ? Äôi mắt Tịnh Nghi mở lá»›n . Không đợi cô trả lá»i, Hữu Bằng chạy vá»™i Ä‘i ngay.
- Chẳng còn gì ăn cả .- 1 lúc Hữu Bằng chạy ra tiu nghỉu - Ngoà i món canh "Tháºp tam thái bảo" thôi.
Rồi giáºm chân Hữu Bằng tá»± trách:
- CÅ©ng tại tôi hết, tá»± nhiên hất đổ hết trÆ¡n . Không thì sẽ được 1 bữa ra trò . Cho cô hay, từ chiá»u tá»›i giá», mãi lo chuẩn bị sinh nháºt cho cô, tôi cÅ©ng chưa ăn gì cả.
Sinh nháºt cá»§a mình ư ? Tịnh Nghi nhÃu mà y thầm nhá»› . Äúng rồi . Hôm nay là 12 tháng 10 . Váºy ra những thứ nà y Hữu Bằng là m để mừng sinh nháºt mình đây ư ? Chao ôi ! Äầy đủ quá . Cả hoa, cả nến, cả bánh kem rồi 1 bà n tiệc đầy những món ăn mình thÃch . Hữu Bằng còn tá»± cắt cả chữ để dán lên tưá»ng nữa . Công phu thế nà y, chắc anh phải tốn nhiá»u công lắm . Nhưng tại sao Hữu Bằng phải tổ chức sinh nháºt cho cô chứ ? Anh tháºt sá»± quan tâm, hay chỉ mà u mè che mắt thế gian, hay đơn giản là m cho vừa ý ná»™i ?
- Tất cả đã đổ bá»… hết rồi . - Hữu Bằng nhìn quanh tiếc rẻ rồi kêu lên - Nhưng không sao, vẫn còn 1 váºt còn nguyên tặng cô đây .
Last edited by khungcodangcap; 18-11-2008 at 09:42 PM.
|

10-03-2008, 09:05 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 14
Vá»›i tay ra sau lấy 1 há»™p giấy vuông vuông to bằng mặt bà n kiếng salon trao cho cô, anh vui vẻ - Qùa mừng sinh nháºt cho cô đó, mở ra xem có thÃch không ?
Nhìn anh 1 cái, Tịnh Nghi từ tốn mở lá»›p giấy hoa gói bên ngoà i . Từ trước đến nay, ngoà i Nháºt Hà ra, cô chưa được ai tặng quà sinh nháºt bao giá» cả.
á»’ ! - Nắp há»™p báºt mở, Tịnh Nghi sững ngưá»i ra chết lặng trước 1 tặng phẩm quá tuyệt vá»i . Trước mặt cô là 1 cánh rừng thông tuyệt đẹp . Ngưá»i thợ thiên tà i đã khéo nghỉ ra cách dùng những trái thông để thá»§ nhõ rừng thông và o há»™p gá»— . Sinh động vá»›i những con đưá»ng nhá» ngoằng nghèo khuất dấn trong đám cá» xanh nhân tạo . Tháºt thÃch là m sao, những chú ngá»±a bạch được bồi bằng giấy thong dong dạo bước cạnh những anh chà ng phó nhảy . Lại có cả 1 cổ xe ngá»±a đẹp như cá»— xe cá»§a các nà ng công chúa ngà y xưa nữa . Tò mò, Tịnh Nghi vạch khẽ tấm rèm bên khung cá»a xe ngá»±a lên và ồ to 1 tiếng ngạc nhiên thÃch thú.
Äúng là mình đây mà . Tịnh Nghị nháºn ra ngay con búp bê bông gòn đó là mình, không chỉ vì nó mặc chiếc áo đầm trắng cá»§a cô ..mà có mái tóc, gương mặt ..tháºm chà chiếc vòng bạch kim Ä‘eo o8? cổ tay cÅ©ng là cá»§a cô tất cả . Ai mà khéo tạc hình đến thế ? Chà ng trai ngồi cạnh bên cô, nhìn thoáng qua thôi cÅ©ng biết là Hữu Bằng...
- Có thÃch không ?
Bám tìm những diá»…n biến trên nét mặt cô, Hữu Bằng e dè há»i .Con mắt liếc quanh, Tịnh Nghị đẩy chiếc há»™p ra xa nói ngược lòng:
- Không thÃch !
- Không thÃch tháºt ư ?
Hữu Bằng há»i lại . Tịnh Nghi nhẹ gáºt đầu rồi kinh hãi kêu lên, khi thấy Hữu Bằng toan cầm chai rượu rưới và o chiếc há»™p :
- Ê ! Anh là m gì váºy ?
- Tôi đốt nó . - Hữu Bằng đáp lạnh lùng - Cô không thÃch thì ..còn để là m gì.
Chiếc quẹt ga trên tay anh nhúng lá»a, Tịnh Nghi vá»™i ôm chiếc gá»— và o lòng:
- Tôi không cho anh đốt đâu ..nó là của tôi rồi.
- Nhưng cô vừa bảo là không thÃch nó mà .
- Tôi chỉ nói váºy thôi .- Mắt Tịnh Nghi long lanh sáng - Nhưng tại sao anh lại tặng nó cho tôi chứ ?
Hữu Bằng nói ngay không suy nghĩ:
- Vì tôi nhá»› hôm ở rừng thông, cô bảo là thÃch trái thông lắm, muốn nhặt tháºt nhiá»u nhưng lại không có cÆ¡ há»™i mang vá», nên ..má»›i nghÄ© ra món quà nà y . Cô thÃch nó chứ ?
Sợ anh lại đốt nó Ä‘i, Tịnh Nghi gáºt đầu nhè nhẹ.
- Tháºt à ... Ôi ! Tôi mừng quá ! ÄÆ°a tay ôm ngá»±c, Hữu Bằng vui như đứa trẻ . Rồi nhân lúc cô vui, anh ngáºp ngừng dò há»i :
- Tịnh Nghi ! Sao cô tránh mặt tôi hoà i váºy ? Chuyện ngoà i rừng thông hôm trước, tôi tháºt tình không cố ý .Tịnh Nghi đừng giáºn tôi nữa nhé ? Hay là cô muốn tôi quỳ xuống chân xin lá»—i má»›i tha cho ?
Thấy Hữu Bằng sụp quỳ dưới chân mình, Tịnh Nghi sợ quá la lên:
- Ê ! Äừng là m như váºy . Tôi không giáºn anh chuyện ở rừng thông, chỉ tức vì bị anh coi thưá»ng rẽ rúng thôi.
- Coi thưá»ng, rẽ rúng cô ? Hữu Bằng trợn mắt - Bao giá» ? Cô đừng vu oan giá há»a cho tôi.
- Không có ư? - Chợt tức lên, Tịnh Nghi òa khóc - Váºy chứ ai ..ai đã dùng chi phiếu ném và o mặt tôi khi đó chuyện xảy ra ? Anh xem tôi là hạng ngưá»i gì ? Gái đứng đưá»ng có phải không ?
- Ôi, trá»i Æ¡i ! - Hữu Bằng sợ hãi - Tịnh Nghi! Cô nói gì lạ váºy . Tôi là m sao dám so sánh cô vá»›i bá»n ngưá»i kia chứ ? Hèn gì cô giáºn tôi như váºy . Xin thá» trá»i đất, tôi có chút nà o rẻ rúng cô, xin cho bị thiên lôi đánh tan thây, mất xác Ä‘i.
- Nếu khÔng nghÄ© thế, sao anh lại dùng tiá»n ..Ä‘á»n bù cho tôi chứ ?
Tịnh Nghi tấm tức . Hữu Bằng nhẹ rút khăn lau nước mắt cho cô:
- Tôi cÅ©ng không biết nữa . Có lẽ ..lúc đó tại tôi quýnh quá không kịp suy nghÄ© . Thấy cô khóc lòng tôi rối bá»i... chỉ muốn là m vui lòng đẹp dạ cô ..Rồi lại nhá»› tiá»n là thức cô thÃch nhất... nên...
- Nên ..nên như váºy phải không ? - Nhẹ cả lòng trước lá»i giải thÃch cá»§a anh, nhưng giáºn anh bảo mình là kẻ chỉ biết ham tiá»n, Tịnh Nghi lại hét lên - Tiá»n không phải là thứ tôi thÃch nhất.
- Thế... cô thÃch nhất cái gì ? - Hữu Bằng ngÆ¡ ngác, rồi như chợt nhá»›, anh reo lên mừng rỡ - A! Äúng rồi . Váºy mà tôi quên mất . Cô không thÃch tiá»n, chỉ thÃch ăn thôi, có đúng không ?
- Hết tiá»n rồi đến ăn ..- Giáºm mạnh chân xuống đất, Tịnh Nghi kéo dà i giá»ng tức tối - Toà n nghÄ© vá» ngưá»i ta như váºy, trách sao không bị giáºn ..
- Thế ..Tịnh Nghi thÃch gì hả ? - Hữu Bằng đưa tay gãi tóc - ThÃch gì ..cứ nói ra Ä‘i ..đừng bắt tôi Ä‘oán nữa, tháºt đó . Tâm lý phụ nữ ..tôi ..không biết đâu...
- Không biết thì thôi.
Tịnh Nghi quay lưng dằn dá»—i . Hữu Bằng ngẩn ngưá»i ra 1 lúc, lại nói:
- Mình tìm cái gì ăn nhé ?
- Lại ăn !
Quay mặt lại hét lên, rồi báºt cưá»i xòa, Tịnh Nghi không tà i nà o giáºn nổi nữa rồi, Hữu Bằng đúng là chà ng ngốc.
- Ừ, thì ăn.
- Äến nhà hà ng nà o hả ?
Hữu Bằng mừng rỡ há» Tịnh Nghi lưá»i biếng :
- Ở nhà . Ä‚n đỡ món canh "Tháºp tam thái bảo" gì cá»§a ná»™i nấu Ä‘i, cÅ©ng ngon lắm mà .
- Ngon lắm . Nhưng... - ÄÆ°a tay gãi tóc . Hữu Bằng cưá»i ngượng nghịu - Tôi không ăn được.
- Sao thế ?
Tịnh Nghi ngây thơ . Hữu Bằng đà nh nói huỵch toạt ra:
- Vì nếu ăn... chuyện hôm nỠỞ rừng thông ..sẽ xảy ra nữa đó.
- Hả !
Chợt hiểu ..Tịnh Nghi đỠmá thẹn thùng . Hữu Bằng lại rủ:
- Äi chứ ?
- Không.
Hai bên má phình to, Tịnh Nghi quay mặt Ä‘i bẽn lẽn . Ghét ghê ! Tá»± nhiên cứ nhắc chuyện rừng thông . Hổng biết con gái ngưá»i ta nghe mấy chuyện nà y thì xấu hổ lắm sao ?
- Sao hả ? Giáºn nữa à ? - Hữu Bằng lo lắng.
Không còn giáºn chút nà o, nhưng Tịnh Nghi vẫn ngầu nét mặt:
- Ừ, giáºn đó.
- Là m sao má»›i hết giáºn bây giá» ?
Khổ sở, Hữu Bằng đưa ty gãi tóc . Tịnh Nghi nghiêm giá»ng:
- Xòe tay ra ?
- Äể là m gì ? - Hữu Bằng không tà i nà o Ä‘oán nổi.
- Cho chừa nè ! - Äánh mạnh 1 cái và o tay Hữu Bằng, Tịnh Nghi nói vá»›i vẻ bá» trên - Từ nay cấm nhắc chuyện rừng thông nữa.
Biết Tịnh Nghi đã hết giáºn, Hữu Bằng mừng rỡ kêu lên :
- Xin tuân lệnh . Rồi . Äi ăn chứ ?
- Hông.
Äôi má cô lại phình to . Hữu Bằng tiu nghỉu lắc đầu :
- Bá»™ tÃnh ..nhịn đói ngá»§ hả ?
- Không có - Tịnh Nghi cưá»i trong bẽn lẽn - Thấy anh chuẩn bị bữa sinh nháºt tươm tất quá tôi chẳng nỡ nà o mà không dá»± . Thôi, còn bao nhiêu ăn bấy nhiêu.
- Không còn ăn được đâu, đã đổ hết trơn rồi.
- Tôi thấy 1 món vẫn còn ăn được.
- Món nà o ? - Hữu Bằng ngơ ngác.
- Món nà y.
Nói rồi Tịnh Nghi cho tay và o giữa ổ bánh kem bốc ngay 1 miếng to cho và o miệng . Chưa từng ăn kiểu nà y bao giá», Hữu Bằng thấy ghê ghê là m sao ấy . Nhưng nhìn cái miệng cá»§a Tịnh Nghi ăn ngon là nh quá, Hữu Bằng lại sợ Tịnh Nghi ăn hết . Vá»™i ngồi xuống, anh chá»c tay và o già nh 1 miếng to hÆ¡n.
Mãi ăn, cả hai không nháºn thấy mặt mình bị tèm lem đầy những kem, đến khi no rồi, ngẩng dáºy nhìn nhau má»›i thấy tháºt buồn cưá»i . Thế là Tịnh Nghi và Hữu Bằng cả hai đồng phá ra cưá»i ngất.
- Tịnh Nghi Æ¡i ! Tối nay Ä‘i xem ca nhạc nhé . - Chìa hai chiếc vé má»i hà ng đặc biệt ra trước mặt Tịnh Nghi, Hữu Bằng vui vẻ - Ghế hạng A đó . ThÃch không ?
Những tưởng Tịnh Nghi sẽ nhảy cẫng lên mừng, nà o ngỠTịnh Nghi chỉ rùn vai một cái :
- Thôi, không đi đâu.
- Váºy chứ ở nhà là m gì ? - Hữu Bằng giấu ná»—i thất vá»ng và o ánh mắt.
Tịnh Nghi che miệng ngáp :
- Tôi ngủ . Anh đi một mình đi.
Ném hai chiếc vé xuống bà n, Hữu Bằng ngồi như quả bóng xì hơi :
- Nếu cô ngủ, tui cũng ngủ Luôn.
- Ngủ thì ngủ . - Tịnh Nghi che miệng ngáp - Tôi dạo nà y sao cứ buồn ngủ hoà i à .
Hữu Bằng nhìn cô chăm chú :
- Äó là triệu chứng cá»§a mấy ngưá»i sắp máºp lên rồi đấy.
- Cầu mong như váºy.
Vừa nói, Tịnh Nghi vừa leo lên giưá»ng . Nhìn cô kéo tấm mà n ngăn cách ra, sao hôm nay Hữu Bằng nghe ghét quá, Hữu Bằng bèn đặt chuyện :
- Ngưá»i ta nói cái giưá»ng mà có cái mà n chÃnh giữa là hổng nên đâu . Hay bữa nay mình dẹp nó Ä‘i nghen ?
- Tá»± nhiên lại dẹp . - Giá»ng Tịnh Nghi nhừa nhá»±a - Hay là tại anh muốn giở trò gì ?
- Ồ ! Không, không có đâu . - Bị nói trúng tim đen Hữu Bằng quê quá chối ngay - Cô muốn để thì cứ để y … lỡ có chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu đó.
- Chuyện gì là chuyện gì ? - Ló đầu ra khá»i cái mà n ngăn Tịnh Nghi lo lắng há»i.
- Thì bị … - Bị há»i gấp quá, Hữu Bằng đáp nhanh chẳng suy nghÄ© - Hai ngưá»i … sẽ có má»™t ngưá»i chết đó.
Câu đáp quả tháºt ác liệt ! Tịnh Nghi báºt dáºy ngay :
- Tháºt váºy sao ? Váºy thì dẹp Ä‘i !
Nói rồi, Tịnh Nghi quÆ¡ tay dẹp luôn cái mà n và o má»™t góc . Không ngá», Tịnh Nghi lại tin ngưá»i nhanh như thế, Hữu Bằng cố nén cưá»i thầm nghÄ© : Biết váºy, mình đã nói mấy bữa nay rồi.
- Sao hả ?
Thấy Hữu Bằng tá»§m tỉm cưá»i, Tịnh Nghi thoáng nghi ngá» . Lỡ cưá»i rồi nên phải cưá»i luôn, Hữu Bằng gằn giá»ng :
- Chuyện ngưá»i ta đồn, biết có tháºt hôn mà sợ ?
Má»™t lần nữa, Tịnh Nghi lại lá»t và o cái bẩy cá»§a Hữu Bằng :
- Sợ sao không ? Phòng bệnh trước hay hơn.
Rồi cô nhảy tót lên giưá»ng, nằm sấp xuống cái gối thÆ¡m . Hữu Bằng nhìn vô mắt Tịnh Nghi há»i nhá» :
- Nói tôi nghe Ä‘i, hôm bữa Tịnh Nghi Ä‘i đâu và đi vá»›i ai váºy ?
- À ! Phải rồi …
Chợt nhá»› ra Tịnh Nghi quay mặt lại . Rồi nháºn ra mặt mình gần mặt Hữu Bằng quá . Tịnh Nghi hốt hoảng báºt ngay dáºy, hét lên :
- XÃch ra ! - Rồi nhanh tay đặt luôn cái gối ôm và o giữa là m ranh giá»›i - Cấm xâm phạm gia cư bất hợp pháp . Bằng không anh sẽ phải xuống salon ngá»§ đó.
Lá»i Ä‘e dá»a quả hiệu lá»±c, Hữu Bằng vá»™i lăn tuốt ra xa :
- Rồi … nói đi.
Mặt Hữu Bằng nhăn nhó . Tịnh Nghi ra chiá»u bà máºt :
- Anh sẽ giáºt mình cho coi . Cả ngà y hôm đó tui đã gặp má»™t ngưá»i đà n bà và má»™t ngưá»i đà n ông …
- LÃ ai ?
- Mẹ anh đó.
- Mẹ tôi ? - Hữu Bằng cưá»i lá»›n - Cô nói đùa hay quá.
- Không . Tôi không nói đùa đâu . - Tịnh Nghi nghiêm nét mặt - Và điá»u nà y nữa … Tú Chi, cô bé bán hoa hồng chÃnh là em ruá»™t cá»§a anh.
Tịnh Nghi tháºt hay đùa váºy nhỉ ? Hữu Bằng hoang mang quá . Nhìn mặt Tịnh Nghi không có vẻ gì đùa cả . Nhưng nếu tháºt thì cà ng vô lý nhiá»u hÆ¡n . Cô là m sao biết mẹ anh là ai mà gặp chứ ?
- Tôi đến nhà Tú Chi chÆ¡i, không ngá» gặp được mẹ anh . - Như biết ná»—i thắc mắc cá»§a Hữu Bằng, Tịnh Nghi giải thÃch - Má»›i đầu tôi cÅ©ng hổng tin, đến khi nhìn thấy hình ba anh và bà chụp chung trong ngà y cưới má»›i tin được đó . Äể tôi cho anh xem nhé ?
Nói rồi, Tịnh Nghi lấy từ dưới gối ra một tấm hình đen trắng, nói như khoe :
- Tại Tú Chi không biết gì, nên tôi mới dụ mượn được đó.
Cầm lấy tấm hình, mắt Hữu Bằng tối sầm đi . Hai hà m răng nghiến lại, anh vò nát tấm ảnh trên tay . Tịnh Nghi hốt hoảng chồm lên giằng lại tấm hình :
- Ê ! Anh là m gì váºy ? Tôi còn phải trả lại Tú Chi mà .
- Tôi cấm cô từ nay đến gặp bà ta, cũng không được nhắc đến từ mẹ trước mặt tôi nữa đó.
Vẻ mặt Hữu Bằng tháºt hung dữ . Tịnh Nghi ngÆ¡ ngác :
- Vì sao chứ ?
Hữu Bằng hét lên :
- Trong Ä‘á»i tôi không có ngưá»i mẹ lăng loà n … vô lương tâm ấy.
- Không . - Tịnh Nghi nhẹ lắc đầu - Anh hiểu lầm rồi . Mẹ cá»§a anh tháºt không xấu xa như anh nghÄ© . Bà rất nhân háºu, hiá»n là nh và rất quan tâm vá» anh đấy . Äể hôm nà o, tôi đưa anh đến gặp bà …
- Äừng tốn công vô Ãch . - Hữu Bằng xẵng giá»ng - Cả Ä‘á»i nà y, kiếp nà y, tôi sẽ không nhìn đến mặt bà ta đâu.
- Äừng nói thế, tá»™i lá»—i lắm Hữu Bằng . - Tịnh Nghi nhẫn nại - Hãy nghe tôi kể chuyện mưá»i bốn năm vá» trước . Sá»± tháºt …
- Cô im Ä‘i . - Hét lá»›n, cắt ngang lá»i Tịnh Nghi, Hữu Bằng vụt bước xuống giưá»ng - Tôi không muốn nghe gì cả . Còn nữa, cảnh cáo cô … không được kể chuyện nà y cho ba tôi đó . Bằng không, đừng trách tôi.
Nói xong, anh bước nhanh ra khá»i phòng, cánh cá»a Ä‘áºp mạnh sau lưng . Tịnh Nghi ngã lăn ra giưá»ng thở dà i chán nản . Bà Quỳnh nói không sai, lòng thù háºn cá»§a anh vá»›i mẹ sâu sắc quá, không thể má»™t sá»›m má»™t chiá»u xóa tan Ä‘i.
Thuyết phục được anh, có lẽ cô phải dùng nhiá»u công sức lắm . Nhưng dù có khó khăn cách mấy, Tịnh Nghi nhá»§ lòng không bá» cuá»™c.
Nhất định cô phải thà nh công, phải giúp bà Quỳnh đòan tụ vá»›i chồng con, dù bà không má»™t lá»i nhá» vả.
Quả không ngoà i dá»± Ä‘oán, đúng là ba đã đến tìm ngưá»i đà n bà ấy . Từ bên kia đưá»ng nhìn qua, thấy rõ rà ng ông quẹo và o con hẻm nhá», Hữu Bằng hét lên 1 tiếng to giáºn dữ.
- Trá»i Æ¡i ! Äiá»u mà anh sợ nhất trong Ä‘á»i đã đến rồi . Ba đến tìm ngưá»i đà n bà ấy, chuyện gì sẽ xảy ra ? HÆ¡n ai hết, Hữu Bằng biết rõ tÃnh ba . Bao nhiêu năm dà i, ông vẫn không quên được ngưá»i đà n bà bá»™i bạc đó, vẫn chá» mong, vẫn kiếm bà , hy vá»ng bằng má»i cách ông sẽ thuyết phục bà trở lại . Mà chuyện đó xem ra chẳng khó khăn gì, 1 khi đã cho Tịnh Nghi đến báo tin, hẳn bà ta đã có ý đồ quay trở lại.
Tịnh Nghi . Nhắc đến Tịnh Nghi, cÆ¡n giáºn cá»§a Hữu Bằng lại sôi lên . Tháºt là nhiá»u chuyện, tà i lanh, dư hÆ¡i quá . Cô chẵng coi anh ra gì cả... nên mặc dù đã bị anh cảnh cáo, cấm Ä‘oán, cô vẫn ngang nhiên tiết lá»™ vá»›i ba, tháºm chà còn nói và o để 2 ngưá»i Ä‘oà n tụ nữa.
Tất cả cÅ©ng tại Tịnh Nghi thôi . CÆ¡n giáºn cao ngút trá»i xanh, quên mất việc mình đến đây để là m gì, Hữu Bằng rồ ga cho xe phóng vá»t Ä‘i ngay . Tịnh Nghi Æ¡i ! Nếu ba tôi Ä‘em ngưá»i đà n bà ấy trở vá», việc đầu tiên tôi là m là giết cô chết đó.
Hữu Bằng không sao hình dung nổi cÆ¡n giáºn cá»§a mình, khi ba dẫn ngưá»i đà n bà ấy vá» nhà rồi vui vẻ bảo rằng: "Hữu Bằng, chà o mẹ Ä‘i con... "
Mẹ à ! Chiếc xe phóng à o qua đèn Ä‘á», Hữu Bằng không báºn tâm đến tiếng thét cá»§a nhiá»u ngưá»i, đôi mắt ngầu tin lá»a báºc ..Không hiểu sao thế gian nà y lại có ngưá»i trÆ¡ trẽn, vô liêm sỉ như bà váºy.
Muốn trở vỠư ? Hừ ! Ba hẳn Ä‘ang bị những lá»i kể lể, những giá»t nước mắt cá»§a bà ta là m cảm động, má»m lòng . Trá»i Æ¡i! Chẳng tốt là nh gì đâu . Quay trở lại, chẳng qua bà ta đã cùng đưá»ng, đã bế tắt rồi . Sao ba nhẹ dạ cả tin đến thế ? Sao ba không nhanh chóng Ä‘oán ra rằng, những gã đà n ông vây quanh vì mê mẩn sắc đẹp cá»§a bà năm xưa đã quay lưng lại, hất há»§i bà . Bởi sắc đẹp là 1 thứ không còn tồn tại mãi vá»›i thá»i gian . Không còn nÆ¡i nương tá»±a, bà má»›i buá»™c lòng quay vá» vá»›i ba thôi . Vì hiện tại, ngoà i ba ra, ai có thể cưu mang 1 bà lão sáu mươi, lại còn đèo thêm 1 cô con gái nhá».
Con gái ..Trá»i Æ¡i ! Nhục nhã, xấu hổ quá ! Tại sao anh lại là máu thịt cá»§a ngưá»i đà n bà xấu xa, trÆ¡ trẽn vô liêm sÄ© ấy ? Bà tháºt không biết nhục, biết thẹn là gì, đã có con hoang vá»›i ngưá»i khác còn dám gặp chồng ư ?
Không . Không bao giá» Hữu Bằng nà y gá»i bà là mẹ, cÅ©ng không bao giá» chấp nháºn cùng sống chung vá»›i bà trong 1 mái nhà . Nếu ba đưa bà vá», anh nhất định sẽ bá» nhà đi, sẽ Ä‘em theo bà ná»™i, sẽ giáºn luôn ba nữa...
Nói căm há»n dà nh cho phụ nữ vừa tạm nguôi, vì những đức tÃnh cao đẹp cá»§a Tịnh Nghi vụt tan tà nh trong suy nghÄ© cá»§a Hữu Bằng . Chưa bao giá» anh thù ghét, căm háºn con gái bằng lúc nà y . Không sai vá»›i những nháºn xét cá»§a anh đâu, phụ nữ chÃnh là những con ký sinh trùng dÆ¡ bẩn, chuyên bám và o đà n ông mà sống, mà đục khoét ..mà là m khổ há» suốt Ä‘á»i thôi, cả Tịnh Nghi cÅ©ng thế... không ngoại lệ...
Vụt thắng gấp xe trước hiên nhà , Hữu Bằng mở cá»a xe, hùng hổ bước và o . Chưa qua ngưỡng cá»a, anh đã cất giá»ng to vang dáºy:
- Tịnh Nghi ! Tịnh Nghi đâu...
Giá»ng anh chát chúa bất ngá» vang lá»›n, đánh thức cả bà Thanh Ä‘ang lim dim mắt ngá»§, cho Tịnh Nghi nhổ tóc sâu . Từ trên ban công, Tịnh Nghi ngÆ¡ ngác há»i:
- Chuyện gì mà ồn à o váºy ?
- Cô xuống đây mau !- Hữu Bằng gầm to.
Bà Thanh cuốn gá»n má»› tóc lại:
- Con xuống thá» coi nó là m gì mà hét ghê váºy ?
- Dạ.
Từng bước cháºm xuống lầu, Tịnh Nghi có thể hiếu chuyện gì đủ là m Hữu Bằng nổi tráºn tam bà nh . Nhưng ngoà i cách nói cho ông Thái biết, cô chẳng biết cách nà o hay hÆ¡n cả . Bà Quỳnh cấm, nhưng vì cô không thể nà o yên lặng để bà chịu bất công, chịu sá»± hiểu lầm mãi thế.
- Hừm...
Bốp... Bốp...
Vừa chạm chân xuống đất, Tịnh Nghi vừa hé môi, chưa kịp nói câu nà o đã bị Hữu Bằng vung tay tát ngay 2 tát như trá»i giáng và o giữa mặt tối tăm mặt mÅ©i.
- Tại sao cô dám cãi lá»i tôi ? Tại sao, tại sao hả ?
2 cái tát không đủ là m cÆ¡n giáºn trong lòng Hữu Bằng hạ xuống, tóm lấy cổ cá»§a Tịnh Nghi lay mạnh, anh như muốn xé cô ra hà ng 100 mảnh má»›i vừa lòng:
- Tại vì tôi không muốn mẹ anh bị Oan ức mãi như thế.
Nhìn thẳng đôi mắt và o Hữu Bằng, Tịnh Nghi trả lá»i trong cÆ¡n ho sặc sụa...
- Bà ấy tháºt không xấu như anh nghÄ© . Bao năm rồi, bà chỉ yêu thương, quan tâm đến anh...
- Im ngay ! - Hữu Bằng ném mạnh tay, xô Tịnh Nghi té và o ghế salon . 1 cạnh bà n va và o đầu cô chảy máu, cùng lúc bà Thanh trên lầu vừa chạy xuống . Thấy Hữu Bằng xô ngã Tịnh Nghi, bà hớt hải chạy đến bên cô, lo lắng:
- Hữu Bằng ! Tại sao lại đánh vợ ? Con điên rồi hả ?
- Vợ ..- Như bị phát Ä‘iên, Hữu Bằng phá ra cưá»i ha hả... - May mắn là con không ngu dại như đà n ông trên thế gian nà y, Ä‘em hồ ly tinh vá» nhà ôm ấp.
Ngoéo tay, xách cổ áo lôi Tịnh Nghi đứng dáºy, kéo cô và o sát ngá»±c mình, anh hét:
- Biến ngay ! Cút xéo khá»i mắt tôi láºp tức ! Äồ quá»· hiện hình ! 14 năm trước, bà ta đã là m tan nát gia đình tôi ! 14 năm sau lại đến lượt cô...
- Hữu Bằng ! Buông Tịnh Nghi ra ! - Bước lên gỡ tay Hữu Bằng ra khá»i ngá»±c áo Tịnh Nghi, bà Thanh giáºn dữ - Cháu Ä‘iên rồi phải không ? Tá»± nhiên lại nhắc chuyện 14 năm vá» trước.
- Không phải tá»± nhiên đâu, mà là sá»± tháºt.
Lấy tay lau ngang dòng máu rỉ ra ở khóe môi, Tịnh Nghi ôn tồn nói . Hữu Bằng lại hét lên:
- Im ngay ! Nếu cô còn dám nói lá»i nà o, tôi sẽ cắt lưỡi cô.
- Dù anh có giết, tôi vẫn nói . - Tịnh Nghi không nao núng - Vì sá»± tháºt vẫn là sá»± tháºt thôi . Dù anh chối bá», bà ấy vẫn là mẹ cá»§a anh và dù bị hiểu lầm, bà ấy vẫn cứ là ngưá»i tốt, đáng được yêu thương, kÃnh trá»ng.
- Mẹ của Hữu Bằng ? - Bà Thanh lấm bẩm - Phương Quỳnh nó đã vỠrồi ư ?
- Bà ấy không phải là mẹ cá»§a tôi - Hữu Bằng hét lên - Tôi không có 1 ngưá»i mẹ lăng loà n, trắc nết, vô lương tâm không biết gì liêm sÄ© như bà ấy . Cả cô nữa, vô đạo đức, không tá»± trá»ng . Cô đã nháºn bà ấy bao nhiêu tiá»n để vỠđây khuấy đảo cuá»™c sống yên bình cá»§a cha con tôi chứ ? Có phải 2 ngưá»i đã có âm mưu từ trước ?
- Khốn nạn !
Bị xúc phạm, Tịnh Nghi tức giáºn . Không nén nổi, cô vung tay tát và o mặt Hưu Bằng, nhưng bị anh chụp được.
Sững sá» như mình bị xúc phạm thế, kê mặt mình và o sát mặt cô, Hữu Bằng gằn giá»ng:
- Cái trò vá» cao thượng, giả nhân, giả nghÄ©a cá»§a cô bị tôi phát hiện rồi . Cô cÅ©ng giống như bà ấy, như tất cả phụ nữ khác trên Ä‘á»i . Trắc nết, lẳng lÆ¡, mưu đồ, xảo nguyệt . Nói cho cô và cả bà ấy hay nữa, 1 khi Hữu Bằng nà y còn sống thì cả 2 không ai được đặt chân và o nhà nà y . Hãy từ bỠý định dòm ngó gia tà i cá»§a tôi Ä‘i !
Dòm ngó gia tà i cá»§a anh ư ? Lùi vá» sau 1 bước, Tịnh Nghi nghe hụt hẫng . Không ngá» Hữu Bằng lại nghÄ© mình như thế . Thì ra, bao lâu nay những gì tốt đẹp cô dà nh cho anh, anh Ä‘á»u nghÄ© là cô cố tình là m ra để mua lòng, để chinh phục anh, để được thừa hưởng cái gia tà i cá»§a anh ư ? Äau lòng quá, Tịnh Nghi không kiá»m được những giá»t nước mắt lăn dà i xuống má...
Giá»t nước mắt tá»§i há»n lẫn cái nhìn uốt nghẹn cá»§a Tịnh Nghi là m Hữu Bằng thoáng nao lòng, nhưng anh gạt Ä‘i ngay . Äừng để bị mắc lừa, thá»§ Ä‘oạn cá»§a đà n bà thôi.
- Lại khóc ! Và có lẽ ở đằng kia, trong 1 căn nhà nhá», bà ta cÅ©ng Ä‘ang khóc sụt sùi, khẩn cầu lòng thương hại cá»§a ba rồi đấy . Äà n bà các ngưá»i sao hay quá, không biết tá»± trá»ng là gì cả...
- Còn anh... - Tịnh Nghi thét lên trong tiếng khóc - Anh thhì hÆ¡n gì ai chá»› ? Tôi tiếc là đã hiểu lầm, đã quan tâm lo lắng đến anh . 1 ngà y không xa, anh sẽ phải hối háºn vá» những ý nghÄ© cá»§a mình.
Nói xong, cô giáºt mạnh tay bá» chạy nhanh ra cá»a . Bà Thanh dợm Ä‘uổi theo, nhưng Hữu Bằng đưa tay cản lại:
- Cứ mặc cô ấy, con tin là cô ấy sẽ chẳng dám bỠđi đâu.
- Có chuyện gì mà Tịnh Nghi vừa khóc vừa đâm đầu chạy ra thế ? Ba gá»i mãi cÅ©ng không ngừng . Có phải con vừa gây vá»›i nó không ?
Ông Thái chợt bước và o nhà nhìn Hữu Bằng, lo lắng:
- Phải . - Châm Ä‘iếu thuốc, Hữu Bằng ngồi xuống ghế gác tréo chân, trả lá»i xấc xược - Con vừa Ä‘uổi cô ấy ra khá»i nhà mình đó.
- Äuổi ? - Ông Thái kinh hoà ng - Sao lại Ä‘uổi ? Tịnh Nghi đã là m gì nên lá»—i ?
- Cô ấy chỉ phạm 1 lá»—i duy nhất thôi . - Hữu Bằng quắc đôi mắt sáng - Lá»—i cùng chung giá»›i tÃnh vá»›i ngưá»i đà n bà vô liêm sÄ© đã sanh 1 thằng Hữu Bằng nà y.
- Hữu Bằng ! - Ông Thái cau mà y - Thái độ của con hôm nay sao lạ quá ?
- Sẽ còn lạ hÆ¡n nữa, nếu ba còn tiếp tục quan hệ vá»›i ngưá»i đà n bà ấy.
Hữu Bằng dúi mạnh điếu thuuốc và o chiếc gạt tà n . Bà Thanh bước lại gần con:
- Thái ! Có phải con vừa từ ở chỗ Phương Quỳnh vỠkhông ?
- Phải, mẹ à - Ông Thái gáºt đầu vui vẻ - Con vừa thuyết phục được cô ấy trở vá».
- Sao, trở vỠà ?
Bà Thanh như bị bất ngá» . Hữu Bằng ngẩng dáºy hét lên:
- Nếu ba đêm bà ấy trở vá», con sẽ không ở trong nhà nà y nữa, con sẽ Ä‘em ná»™i theo . Con không thể sống chung vá»›i ngưá»i đà n bà lăng loà n ấy . Không trả lá»i, bà Thanh gáºt đầu, biểu lá»™ sá»± đồng tình . Ông Thái ngồi xuống ghế, thở ra 1 hÆ¡i dà i:
- Hữu Bằng ! Äừng dùng những lá»i xúc phạm vá»›i mẹ con như váºy . Rồi con sẽ hối háºn đấy . Sá»± tháºt không như những gì chúng ta đã nghÄ© . Ngưá»i có lá»—i trong chuyện nà y là ba, không phải mẹ.
- Con tháºt không biết bà ta đã dùng cách gì để lừa được ba như thế . - Hữu Bằng cưá»i mai mỉa.
- Bà ấy không dùng cách gì cả, ngoà i sá»± tháºt . Hữu Bằng ! Con xem Ä‘i.
Vừa nói, ông ấy vừa lấy từ trong ngưá»i ra 1 xấp giấy . Hữu Bằng cầm lấy, lẩm bẩm Ä‘á»c rồi kêu lên ngÆ¡ ngác:
- Giấy xét nghiệm máu . Ủa ! Cái nà y là của con mà ..lâu lắm rồi, từ hồi con bị thương hà n . Ba đưa con xem là m gì ?
- Äừng nóng . - Ông Thái nhẹ gáºt đầu - Cứ Ä‘á»c tiếp Ä‘i.
- Gì thế nà y ? Toà n giấy xét nghiệm máu . 1 của ba và 1 của ai đó, chẳng có gì đáng coi cả.
Hữu Bằng ngạc nhiên . Ông Thái thở ra 1 hơi dà i:
- Váºy mà có đó con ạ . Nếu con xem kỹ, con sẽ thấy nhóm máu cá»§a con trùng vá»›i nhóm máu cá»§a ngưá»i đà n ông lạ, mà chẳng liên quan gì đến nhóm máu cá»§a ba...
- Chuyện gì mà kỳ lạ thế ? - Bà Thanh giằng xấp giấy xét nghiệm trên tay Hữu Bằng - Sao nhóm máu của Hữu Bằng không trùng với nhóm máu của con được chứ ?
- ÄÆ°á»£c - Ông Thái gáºt đầu trong Ä‘au khổ - Vì sá»± tháºt, Hữu Bằng đâu phải là con ruá»™t cá»§a con.
- Hả ! - Äứng báºt lên khá»i ghết, miệng há hốc, mắt trợn tròn, Hữu Bằng cắn mạnh xuống môi mình, há»i lại: - Ba nói gì ?
- Ba nói... con không phải là con ruá»™t cá»§a ba - Ông nói lại, cháºm từng tiếng.
- Không lý nà o đâu . - Xấp giấy xét nghiệm trên tay bà Thanh rơi xuống đất.
- Äúng váºy . Không lý nà o đâu.
Hữu Bằng cúi nhặt nhanh xấp giấy xét nghiệm lên . Anh không thể nà o tin được, nhưng kế quả xét nghiệm quá rõ rà ng . Máu anh nhóm "O" trong lúc nhóm máu cá»§a ba lại là nhóm máu "B" . Bà ng hoà ng quá, Hữu Bằng ngẩn ngưá»i chết lặng.
- Chuyện thế nà y... - Không đợi mẹ và Hữu Bằng lên tiếng há»i, ông Thái cất giá»ng kể luôn ..- Bởi cùng như há» váºy, lòng ông hãy còn quá bà ng hoà ng, ngÆ¡ ngác ..
Last edited by khungcodangcap; 18-11-2008 at 09:45 PM.
|

10-03-2008, 09:06 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 15
... Ngà y đó, nhá» cha mẹ sang nói Phương Quỳnh vá» là m vợ, Phan Trần Thái đâu hay mình đã là m tan vỡ 1 mối tình thÆ¡ má»™ng, còn đẩy 1 chà ng trai hiá»n là nh chất phác và o con đưá»ng tá»™i lá»—i.
Chà ng chỉ biết Phương Quỳnh là cô hoa khôi đẹp nhất trưá»ng, biết nà ng hiện là mÆ¡ ước cá»§a bao gã si tình và quan trá»ng hÆ¡n là biết gia đình nà ng Ä‘ang nợ gia đình mình 1 số tiá»n rất lá»›n không còn khả năng chi trả.
Thiên Tân là 1 chà ng trai nghèo khổ, thất há»c, mưu sinh bằng nghá» thợ tiện . Chà ng và Phương Quỳnh yêu nhau đã lâu lắm, nhưng vì không khả năng cưới há»i, cả hai đà nh âm thầm lén cha mẹ hẹn hò nhau và kết quả là 1 bà o thai Ä‘ang lá»›n dần trong bụng cá»§a nà ng.
Không dám từ hôn vá»›i ông chá»§ nợ, cÅ©ng không đà nh ép uổng duyên con, ông bà cho Thiên Tân 1 cÆ¡ há»™i cuối cùng . Nếu anh có thể tìm đủ tiá»n trả nợ cho ông bà trong vòng 1 tháng, ông bà sẽ đồng ý gả Phương Quỳnh.
Biết tìm đâu số tiá»n lá»›n là m sÃnh lá»… bây giá» ? Suy nghÄ©, suy nghÄ© mãi, cuối cùng Thiên Tân đà nh lao và o bán hà ng trắng, dù biết đó là bước cùng, là con đưá»ng cấm, là hà nh động thất nhân thất đức . Nhưng nghÄ© chỉ bán trong 1 tháng thôi là đủ tiá»n cưới Phương Quỳnh rồi, anh sẽ nghÄ© . Không ngỠđến ngà y cuối anh đã bị bắt.
Tòa đã tuyên án anh 14 năm tù . Phương Quỳnh đà nh phải vâng lá»i cha mẹ bước lên xe hoa, ná»a vì hiếu cùng cha mẹ, ná»a vì muốn bảo toà n giá»t máu cá»§a anh . Gia đình danh giá, cô là m sao không chồng mà chá»a, cha mẹ nhất định phải bắt cô phá bỠđứa con thôi.
14 năm dà i lặng lẽ trôi bên tình yêu, lòng bao dung rá»™ng lá»›n cá»§a chồng, lòng Phương Quỳnh cÅ©ng canh cánh không yên . Cô thấy mình có lá»—i vá»›i Trần Thái tháºt nhiá»u . Cà ng nhìn anh thân máºt, yêu thương Hữu Bằng, cô cảm thấy lương tâm mình ray rứt . Äể bù đắp, cô hết lòng yêu thương, chăm sóc cho anh, cÅ©ng như sẽ không bao giá» tiết lá»™ chuyện Hữu Bằng.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đúng và o lúc tình cảm vợ chồng cá»§a cô và Trần thái trở nên mặn nồng nhất thì Thiên Tân xuất hiện . Anh vẫn biết, bắt 1 Phương Quỳnh phải chá» mình suốt 14 năm dà i là vô lý, nên đã không trách móc cÅ©ng chẳng giáºn há»n . Anh chỉ xin cô cho mình nháºn lại đứa con, bởi cuá»™c Ä‘á»i anh, bây giá» ngoà i đứa con ra ..không còn gì nữa cả.
Lá»i Thiên Tâm rất hợp tình hợp lý . Nhưng ..là m sao Phương Quỳnh cho anh nháºn Hữu Bằng, khi cả Trần Thái, cả bà Thanh Ä‘á»u coi nó là báu váºt . Cô không đủ can đảm thú nháºn vá»›i chồng 1 tá»™i lá»—i được chôn vùi suốt 14 năm trá»i.
Thương chồng, cô lại không đà nh lòng từ chối Thiên Tân . 14 năm dà i, anh đã vì cô giam Ä‘á»i mình trong trại cải tạo . Äứa con chÃnh là nguồn sống duy nhất cá»§a cuá»™c Ä‘á»i anh.
Bên nà y không nỡ, bên kia lại không đà nh, cô ấy hẹn lần, hẹn lừa tìm kế hoãn binh, cho đến 1 hôm bị Trần Thái phát hiện ra.
Tình ngay lý gian, lại không thể tiết lá»™ bà máºt cá»§a Hữu Bằng, Phương Quỳnh đà nh để chồng hiểu lầm . Äúng lúc đó, cô phát hiện ra mình đã mang thai . Vui mừng khôn xiết, cô há»›n hở báo tin cho Trần Thái nghe vì đây má»›i chÃnh tháºt là con ruá»™t cá»§a anh.
Trong cÆ¡n ghen, bị nghi ngá» che mất lý trÃ, Trần thái không thể nà o tin được, cứ bảo đứa bé trong bụng Phương Quỳnh là kết qá»§a cá»§a mối tình vụng trá»™m . 1 2 bắt Phương Quỳnh phải phá bá» nó Ä‘i, vá»›i lý do tại sao phải đợi Thiên Tân xuất hiện cô má»›i có bầu như váºy ?
Tại sao ? Phưá»ng Quỳnh là m sao biết để trả lá»i chồng, cô chỉ biết 1 Ä‘iá»u duy nhất rằng đứa con đó không thể nà o phá bá» . Dù có chết, cô cÅ©ng phải bảo vệ nó cho bằng được.
Trong lúc đó, Thiên Tân lại gấp rút bắt Phương Quỳnh giao trả lại con . Tình thế lá»a cháy ngang mà y, để bảo vệ những Ä‘iá»u bà máºt, Phương Quỳnh chỉ còn 1 con đưá»ng là bá» nhà ra Ä‘i.
Phải . Chỉ có bá» ra Ä‘i, cô má»›i có thể chung thá»§y vá»›i chồng, vẹn nghÄ©a vá»›i ngưá»i xưa và bảo vệ được những đứa con yêu dấu cá»§a mình . Vá»›i đôi bà n tay trắng, 14 năm ròng lặn lá»™i nuôi con, Phương Quỳnh phải 1 mình chống đỡ vá»›i bao cám dá»— cá»§a cuá»™c Ä‘á»i.
10 trá»i lặn lá»™i, Thiên Tân má»›i tìm gặp Phương Quỳnh . Biết mình là nguyên nhân khiến cô phải xa chồng, bá» nhà ra Ä‘i, anh ân háºn lắm . Äể cô không phải Ä‘au buồn, khó xá», anh đã hứa sẽ không nháºn lại Hữu Bằng, cÅ©ng như sẽ coi Tú Chi là con ruá»™t, chỉ mong cùng được Phương Quỳnh nối lại tình xưa.
Nhưng Phương Quỳnh đã cương quyết chối từ anh, cÅ©ng như đã chối từ bao lá»i cầu hôn khác . Cô chỉ chấp nháºn ở Thiên Tân 1 tình bạn tốt, 1 tình cảm thanh cao trong sáng cá»§a nghÄ©a xóm giá»ng . 4 năm rồi, Phương Quỳnh vẫn kiên gan, mặc dù Thiên Tân không từ bỠý định cùng cô nên chồng vợ.
Bá» nhà ra Ä‘i, song tâm tư tình cảm cá»§a Phương Quỳnh lúc nà o cÅ©ng vá»ng tưởng đến chồng, đến con thÆ¡ . Ngà y ngà y gánh chè Ä‘i bán, cô vẫn thưá»ng đến trưá»ng há»c cá»§a Hữu Bằng . Nấp mình sau hà ng rà o kẽm, bao lần cô rÆ¡i nước mắt, cÅ©ng như sung sướng tá»± hà o nhìn con trẻ lá»›n khôn.
- Trá»i Æ¡i ! Con dâu cá»§a tôi ! Tháºt là tá»™i nghiệp ! Tôi phải Ä‘i rước nó vá» ngay.
Nghe đến đây, không ká»m nổi thương tâm, bà Thanh chợt hét lên rồi đứng dáºy bước ngay ra cá»a . Bà đi rước con dâu, dù không biết nó hiện Ä‘ang ở nÆ¡i nà o.
Nhìn qua, thấy Hữu Bằng lặng ngưá»i bất động rên ghế salon, 2 tay ôm lấy đầu Ä‘au khổ, ông Thái bước đến gần:
- Ba biết chuyện nà y là 1 cúc sốc lá»›n vá»›i con, trong nhất thá»i con khó lòng chấp nháºn sá»± tháºt nà y . Ba cÅ©ng váºy, lúc nghe mẹ con kể, đã bà ng hoà ng Ä‘au khổ lắm . Nhưng hình tâm lại, ba thấy mừng, Hữu Bằng à . Dù con không phải là con ruá»™t cá»§a ba, ba vẫn cứ thương yêu con, trước như thế nà o, giá» như thế ấy không có gì thay đổi.
- Ba !
Chợt nắm lấy tay ông, Hữu Bằng òa khóc . Ông Thái nhẹ vuốt đầu con:
- Tốt lắm rồi . Khóc được là tốt lắm rồi . Không sao cả, má»i việc rồi sẽ tốt đẹp, sáng sá»§a thôi.
Không trả lá»i ông, Hữu Bằng tiếp tục để những giá»t nước mắt tuôn trà o . Vui mừng hay hối háºn, anh cÅ©ng không biết nữa, chỉ thấy từ lòng mình vỡ òa bao cảm xúc.
Những ngưá»i quen biết chẳng nói gì, chứ xung quanh chòm xóm và những ai đã má»™t lần dá»± hụt lá»… Ä‘Ãnh hôn cá»§a Hữu Bằng, nay được má»i Ä‘i ăn cưới Ä‘á»u nhìn nhau xì xầm to nhá» :
- Lại cưới nữa ư ?
- Ai thế nhỉ ? Sao chỉ có má»™t đứa con trai mà phải cưới nhiá»u lần thế ?
- Äám cưới lần nà y, liệu có bị phá nữa không ?
Những lá»i xì xầm ấy, Hữu Bằng Ä‘á»u nghe thấy hết . Anh không thấy pháºt lòng, cÅ©ng không xấu hổ . Vì hÆ¡n ai hết, anh hiểu rõ mục Ä‘Ãch cá»§a cái đám cưới rình rang nà y.
Nó được tổ chức theo mưu kế cá»§a Thiên Tân - ngưá»i mà anh vừa nháºn gá»i bằng cha sau hai mươi tám năm trá»i cách mặt . Liệu có thà nh công không ? Liệu Tịnh Nghi có trở vá» không ? Hữu Bằng không biết, anh chỉ biết là mình đã hết cách rồi . Sáu tháng nay, Tịnh Nghi như vụt biến mất giữa cuá»™c Ä‘á»i, mặc cho anh và bao nhiêu ngưá»i tìm kiếm.
Hôm đó, sau khi biết được toà n bá»™ sá»± tháºt cá»§a câu chuyện, Hữu Bằng đã ngồi suy ngẫm suốt đêm . Anh thấy câu chuyện sao hoang đưá»ng, sao khó tin đến thế ? là m sao anh có thể tin, có thể ngỠông Thái không phải là cha ruá»™t cá»§a mình ? Trá»i Æ¡i ! Äiá»u đó lam anh Ä‘au lòng quá . Anh không muốn mình được sinh rat ừ má»™t ngưá»i đà n ông khác.
Nhưng tá» xét nghiệm máu rà nh rà nh trước mắt . Sá»± tháºt đã rõ rà ng rồi, lòng Hữu Bằng như ấm lại trước sá»± đối xá» chân tình, thân thương cá»§a ná»™i.
- Hữu Bằng ! Thôi, đừng buồn nữa cháu . Cháu sẽ không mất gì đâu . Tình thương cá»§a ná»™i, tình cảm cá»§a cha vẫn nguyên vẹn như ngà y nà o . Mãi mãi, cháu là Hữu Bằng cưng cá»§a bà . Cháu hãy mừng lên Ä‘i . Từ hôm nay cháu đã có thêm má»™t ngưá»i mẹ, má»™t đứa em gái ngây thÆ¡ và má»™t ngưá»i cha đã lo lắng, thương yêu cháu nữa . Hãy chuẩn bị cùng ta và ba cháu Ä‘i rước mẹ vá» . Mẹ cháu đã phải chịu nhiá»u Ä‘au khổ và oan ức, chúng ta hãy cùng bù đắp cho ngưá»i những Ä‘au thương mất mát kia.
Mẹ ! Có tháºt mẹ là ngưá»i đà n bà nhân háºu, cao thượng như câu chuyện kể ? Tim Hữu Bằng quặn thắt . Chiá»u hôm đó, má»™t mình anh đến nhà cá»§a mẹ tìm hiểu sá»± tình.
Những lá»i kể cá»§a nhà hà ng xóm trùng khá»›p vá»›i câu chuyện kể từng chi tiết nhá» . Không còn nghi ngá» gì nữa . Bao năm qua, đúng là anh đã hiểu lầm, đã nghÄ© sai vá» mẹ . Bà không thấp hèn như anh nghÄ© . Bà đã hy sinh tất cả Ä‘á»i mình cho những đứa con.
Nép mình sau cánh cá»a, nhìn mẹ và Tú Chi sống trong nghèo khổ mà Hữu Bằng ân háºn quá . Mẹ Æ i ! Mẹ cô đơn, còm cõi má»™t mình như thế nà y suốt mưá»i mấy năm dà i . Mẹ gìn lòng thá»§y chung vá»›i ba như thế, mà con lại nguyá»n rá»§a, căm thù mẹ . Tá»™i con đáng chết muôn phần . Tú Chi Æ¡i ! Bao năm qua, anh sống đầy đủ trong sang già u, dư dả, anh đâu ngá» mình còn có má»™t ngưá»i em ngà y phải vất vả bán từng bông hồng nhá» tìm kế mưu sinh.
- Nà y, cáºu kia ! Là m gì tháºp thò nhà ngưá»i ta váºy ? Äịnh rình mò ăn trá»™m phải không ?
Äang nhìn mẹ thương cảm, Hữu Bằng chợt nghe vai mình bị má»™t bà n tay nắm chặt . Quay đầu lại, lòng anh kêu má»™t tiếng cha trong bà ng hoà ng bỡ ngỡ.
Chưa từng gặp bao giá», chỉ nghe qua lá»i kể, váºy mà vừa nhìn thấy ông, Hữu Bằng láºp tức nháºn ra ngay . Có phải tình phụ tá» thiêng liêng, thần giao cách cảm như ngưá»i ta thưá»ng nói, mà sao nhìn ông, lòng anh bá»—ng có má»™t cảm giác thân thương, gần gÅ©i lạ thưá»ng.
Ngưá»i đà n ông vô tình, ngà y đêm bị anh nguyá»n rá»§a, không ngá» chÃnh là cha . Má»™t ngưá»i cha bất hạnh chưa má»™t ngà y hạnh phúc trong Ä‘á»i . Chao ôi ! Hữu Bằng có thể cảm nháºn được những ná»—i Ä‘au ba đã phải trải qua trong quá khứ.
Mưá»i bốn năm tù tá»™i, lại phải nhìn vợ con mình trong vòng tay ngưá»i khác, ba hẳn là đã Ä‘au khổ lắm . Cuá»™c Ä‘á»i tháºt tà n nhẫn, tháºt bất công, váºy mà ba lại không thù háºn, không cay nghiệt vá»›i cuá»™c Ä‘á»i . Ba Æ¡i ! Nghe chuyện kể mà con tháºt tá»± hà o . Ba đã xá» sá»± như má»™t ngưá»i đà n ông chân chÃnh, đầy cao thượng và bao dung . Ba đã thá»§y chung, chỠđợi mẹ con từng ấy năm trá»i.
- Khai mau ! Cáºu định rình mò gì hả ?
Lôi xệch Hữu Bằng và o nhà , Thiên Tân hét lá»i Ä‘e dá»a :
- Chuyện gì ? Có chuyện gì ồn à o váºy hả ?
Nghe tiếng động, từ nhà sau, bà Quỳnh vá»™i đẩy chiếc xe lăn tiến ra, ngÆ¡ ngác há»i . Thiên Tân trầm giá»ng :
- Tôi vừa bắt được một tên trộm đang rình nhà Quỳnh đây.
- Trộm rình nhà tôi ư ?
Bà cưá»i đôn háºu . Tim Hữu Bằng như ngừng Ä‘áºp . Mẹ Æ i ! Mẹ gìa Ä‘i nhiá»u quá, nhưng không lạ chút nà o . Anh vẫn có thể nháºn ra từng nét thân quen trong tiếng cưá»i giá»ng nói :
- Có gì mà ăn trộm chứ ?
Mẹ ! Bá» môi mấp máy, Hữu Bằng muốn gá»i to cái từ “mẹ†thiêng liêng đã vắng bặt trên môi mình mưá»i mấy năm rồi, nhưng lòng Ä‘au thắt nghẹn, anh đã không thốt được thà nh lá»i, chỉ có thể để nước mắt lăn dà i trên má . Bà Quỳnh trông thấy, vá»™i kêu lên hốt hoảng :
- Chết ! Anh là m nó đau rồi, mau thả nó ra đi.
- Khóc ư ? - Buông tay, Thiên Tân ngơ ngác - Nắm nhẹ thế mà cũng đau ư ? Da của hắn bằng giấy hay sao chứ ?
- Thôi, cáºu em à . Äừng buồn nữa, chúng tôi không là m khó dá»… cáºu đâu . Äi Ä‘i và đừng là m nghá» nà y nữa, xấu lắm . Và hÆ¡n nữa cho cáºu biết, nhà tôi nghèo lắm, không có gì đáng lấy đâu.
- Mẹ ! - Nắm tay bà , má»™t lần nữa, Hữu Bằng gá»i tiếng mẹ trong niá»m Ä‘au uất nghẹn . Ngay lúc đó Tú Chi Ä‘i há»c vỠđến, đôi mắt tròn xoe, nó cất lá»i là m king động cả nhà :
- Trá»i Æ¡i ! Cáºu chá»§ Hữu Bằng ! Cáºu đến nhà em chÆ¡i hả ?
- Hữu Bằng ! - Bà n tay bà Quỳnh rụt nhanh và như chạm mhằm lá»a đỠ. - Hữu Bằng … con trai cá»§a bà đây sao ? Ôi, nó đã lá»›n quá rồi …
- Hừm ! Cáºu … là Hữu Bằng ? - Qúa đổi bất ngá», Thiên Tân lắp bắp chẳng thà nh lá»i - Trá»i Æ¡i … bà nó … con …
- Thiên Tân !
Vá»™i ngắt lá»i ông, bà lắc đầu không cho phép . Hữu Bằng vụt khóc òa :
- Mẹ Æ i ! Äừng giấu nữa, ba đã kể tất cả rồi . Con xin lá»—i mẹ …
- Con … - Bây giá» má»›i dám ôm Hữu Bằng và o giữa lòng mình, bà báºt khóc - Trá»i Æ¡i ! Con cá»§a tôi tháºt đây mà .
Rưng rưng nước mắt trước cảnh mẹ con Ä‘oà n tá»±u . Tá»§i pháºn mình, Thiên Tân lầm lÅ©i quay lưng . Hai mươi tám năm dà i câm lặng, ông biết mình không thể nhìn con giữa lúc nà y . Hãy để cho vợ chồng, mẹ con ngưá»i ta sum há»p.
- Ba !
Bước ra đến cá»a, Thiên Tân bá»—ng giáºt mình quay lại . Có phải Hữu Bằng vừa gá»i ông không ? Có phải tai ông vừa được nghe con gá»i tiếng ba ao ước suốt hai mươi mấy năm dà i ? Không đâu, ảo giác thôi.
- Ba ! - Nhưng Hữu Bằng đã rá»i mẹ, đứng lên chạy đến bên ông - Äừng bá» Ä‘i . Con đã biết tất cả rồi . Từ nay, ba sẽ không cô độc nữa, con sẽ chăm sóc cho ba.
- Hữu Bằng !
Ôm chầm lấy con lòng lồng ngá»±c, ông đứng yên thổn thức . Cuối cùng, trá»i cao cÅ©ng thấu hiểu được lòng ông . Hữu Bằng, đứa con bằng da bằng thịt cá»§a ông đây . Sao ông cứ bà ng hoà ng ngÆ¡ ngác như ngưá»i bước Ä‘i trong má»™ng tưởng.
Sau bao năm oan trái, câu chuyện được kết thúc vô cùng nhân bản, hợp lòng ngưá»i . Hữu Bằng giỠđây tháºt hạnh phúc được sống giữa tình thương cá»§a hai ngưá»i cha, má»™t ngưá»i mẹ và cô em gái nhá» . Ông Thái đã rước bà Quỳnh và Tú Chi vá» cùng chung sống . Hữu Bằng vẫn tiếp tục sống ở nhà ông và quản lý công việc là m ăn ở nhà hà ng . Ông Tân vẫn ở nguyên chá»— cÅ©, dù ông Thái có nhã ý tặng cho ông má»™t căn biệt thá»±, ông cho là không cần thiết . Ông chỉ cần ngà y má»™t lần Hữu Bằng đến ghé thăm mình . DÄ© nhiên là Hữu Bằng đồng ý, anh còn bắt ông bá» công việc là m thợ tiện đầy cá»±c nhá»c cá»§a mình, cuá»™c sống cá»§a ông bây giá» phải để anh lo . Ông không chịu, bảo là mình còn khá»e . anh vá» hăm dá»a sẽ không đến nhà ông nữa, ông má»›i chịu bằng lòng.
Từ nay, công việc cá»§a ông và ông Thái là thưá»ng xuyên gặp gỡ nhau trên bà n cá» tướng . Xem ra, hai kẻ tình địch nà y lại rất hợp nhau, suốt ngà y quấn quÃt bân nhau, bà n luáºn mãi vá» thá»i sá»± Äông Tây, quên cả ăn, đến ná»—i bà Quỳnh phải hét lên má»›i chịu rá»i ra, ai vá» nhà nấy.
Bổng nhiên trở thà nh em gái cá»§a ngà i giám đốc Hữu Bằng, lại được yêu thương cưng chiá»u bởi má»™t ngưá»i cha và má»™t bà ná»™i nữa, Tú Chi dÄ© nhiên là sung sướng nhất Ä‘á»i, lÃu lo như chim . Em tha hồ vòi vÄ©nh, mà nhõng nhẽo vá»›i má»i ngưá»i, nhất là anh Hữu Bằng khó tÃnh.
Má»i việc tháºt suôn sẻ, hạnh phúc và chẳng có gì phải phà n nà n, nếu như Hữu Bằng đừng và o ra than thở … rầu rÄ© mãi.
Nhìn má»i ngưá»i Ä‘oà n tá»±u, ấm êm trong hạnh phúc, Hữu Bằng má»›i thấy hết giá trị cá»§a những ngà y có Tịnh Nghi bên cạnh . Vắng cô, cuá»™c sống cá»§a anh trở nên tẻ ngắt, khác thưá»ng . Äến nhà hà ng hay và o phòng riêng, lúc nà o anh cÅ©ng cảm thấy mình trống vắng, như thiếu mất má»™t cái gì . Ä‚n không ngon, ngá»§ không yên , Hữu Bằng nghe nhá»› Tịnh Nghi kinh khá»§ng.
- Cái gì ? “Chồng há», vợ tạm ư†? Nghe anh kể, cả nhà từ bà ná»™i đến bé Tú Chi đồng té ngá»a kinh hoà ng . Nhưng chỉ thoáng kinh hoà ng má»™t chút thôi, má»i ngưá»i lại phá ra cưá»i vui vẻ . Trong câu chuyện vốn đã ly kỳ, lại thêm má»™t tình tiết má»›i . Tình tiết nà y có lẽ lạ lùng, hấp dẫn nhất cá»§a câu chuyện đấy.
Cưá»i xong, má»i ngưá»i bắt đầu xúm lại tÃnh cách giúp Hữu Bằng . Không khó lắm đâu . Theo ý cá»§a bà ná»™i, chỉ cần gặp được cô, giải thÃch rõ rà ng là xong má»i chuyện.
Nhưng tìm Tịnh Nghi ở đâu bây giá» ? Tất cả các địa chỉ cô có thể đến, Hữu Bằng và má»i ngưá»i Ä‘á»u đến cả rồi . Cả Nháºt Hà và mẹ cá»§a cô cÅ©ng không nháºn được tin tức cá»§a cô thì ngưá»i ngoà i là m sao biết ?
Sáu tháng trôi qua trong thất vá»ng não ná» . Cuối cùng, ông Tân đà nh bà y ra má»™t kế . Äó là tổ chức tiệc cước cho Hữu Bằng tháºt linh đình . Theo ông, tâm lý cá»§a các cô gái Ä‘ang yêu là rất ghen, Tịnh Nghi cÅ©ng không ngoại lệ . Nghe tin Hữu Bằng cưới vợ, nhất định cô sẽ đến . à kiến có vẻ phiêu lưu, nhưng hết cách rồi, dù chỉ má»™t phần ngà n hy vá»ng, Hữu Bằng cÅ©ng chẳng bá» qua, huống chi ông lại nói cách nà y có đến hai mươi lăm phần trăm cÆ¡ há»™i.
- Anh Bằng Æ¡i ! Mưá»i giá» rồi . Em gá»i Ä‘iện cho Ä‘oà n xe rước dâu vá» nhé ?
Nháºt Hà chợt bước và o lo lắng há»i . Hữu Bằng ngẩng đầu lên mừng rỡ :
- Tịnh Nghi đã vỠà ?
- Chưa.
Nháºt Hà thở dà i ra . Từ nãy giá» cáºu cứ lăng xăng lo lắng chạy tá»›i chạy lui, cứ như Ä‘ang tổ chức đám cưới tháºt cho Hữu Bằng và chị mình váºy . Nhưng bác Tân bảo biết đâu chị Nghi chá» rước dâu vỠđến má»›i chịu ra mặt láºn, đã là m phải là m cho giống.
- Cáºu cứ bảo há» và o Ä‘i . - Hữu Bằng thở dà i - Tháºt là phiá»n cáºu quá.
- Không đâu . - Nháºt Hà lắc đầu - Äể anh và chị Nghi được hạnh phúc bên nhau em có thể là m tất cả.
- Anh Bằng ơi ! Xe dâu vỠđến . Mau ra tiếp khách mau đi.
Nháºt Hà ra khá»i chưa bao lâu, Tú Chi lại há»›n hở chạy và o . Trông má»i ngưá»i ai cÅ©ng tÃu tÃt vui mừng, Hữu Bằng cà ng não ruá»™t . Má»™t lát, nếu Tịnh Nghi không xuất hiện, anh biết ăn là m sao, nói là m sao vá»›i thá»±c khách bây giá».
- Xin má»i, xin má»i.
Äoà n xe hoa đã và o đến cổng nhà . Ông Tân, ông Thái và có cả bà Quỳnh đồng vui vẽ ra đón khách nhà gái . Há» chÃnh là mẹ Tịnh Nghi và má»™t số hà ng xóm gần nhà . Tất cả Ä‘á»u tin rằng vì không hạp tuổi nên nhà trai chỉ rước há» mà chẳng rước dâu.
Tịnh Nghi vẫn không xuất hiện . Trán Hữu Bằng lấm tấm mồ hôi . Má»™t số thá»±c khách nhìn lên sân khấu nóng lòng . Chẳng còn hy vá»ng gì, Hữu Bằng ra lệnh :
- Nháºp tiệc.
Äúng lúc đó, giá»ng má»™t ngưá»i con gái chợt vang lên lanh lảnh :
- Dừng lại . Äám cưới sẽ không thể cá» hà nh.
- Chuyện gì ?
- Chuyện gì thế ?
Äám thá»±c khách nhao nhao . Có huông rồi sao ? gã Hữu Bằng nà y tháºt đà o hoa, lần nà o cưới vợ CÅ©ng bị giai nhân phá há»ng.
Nghe tiếng ồn à o, Hữu Bằng vá»™i hướng mắt nhìn ra trước, chợp tim ngừng Ä‘áºp . Quên mất cương vị, vẻ đứng đắn thưá»ng ngà y cá»§a má»™t giám đốc, anh nhảy cẫng lên mừng như đứa trẻ :
- Hoan hô Tịnh Nghi ! Cuối cùng … cô ấy đã chịu vá».
Rồi tung chân anh chạy à o xuống mừng cô . Tuy Tịnh Nghi hôm nay lạ quá, nhưng tại sao lạ … Hữu Bằng không phát hiện ra …
- Hữu Bằng !
Anh không thể cưới vợ được đâu . Vừa nhìn thấy mặt anh, Tịnh Nghi lá»›n tiếng nói ngay . Hữu Bằng gáºt đầu, chưa kịp nói gì, Tịnh Nghi đã tiếp :
- Vì tôi đã có thai rồi.
- Không cần . - Ngỡ cô sỠdụng kịch bản cũ để hại mình, Hữu Bằng khoát tay vui vẻ - Không cần phải đóng kịch đâu.
- Tôi không đóng kịch . - Tịnh Nghi nghiêm giá»ng - Anh hãy nhìn xuống bụng tôi thì rõ.
Hả ! Không phải chỉ Hữu Bằng mà cả buổi tiệc nhìn xuống bụng cá»§a Tịnh Nghi . Bây giá», Hữu Bằng má»›i hiểu vì sao hôm nay mình trông Tịnh Nghi lạ quá . Thì ra … Ä‘iểm lạ cá»§a cô chÃnh là cái bụng bầu đã vượt to hÆ¡n là n áo.
- Tháºt ư ?
Hữu Bằng trố mắt . Tịnh Nghi cúi thấp đầu bẽn lẽn :
- Tháºt sao không ? Äã hÆ¡n sáu tháng rồi …
- Hoan hô.
Hữu Bằng hét to một tiếng, rồi cúi xuống bế Tịnh Nghi chạy à o lên sân khấu . Chụp lấy chiếc micro trên tay cô MC, anh hét lên hạnh phúc :
- Xin long trá»ng giá»› i thiệu … cô dâu trong ngà y cưới … cô Tịnh Nghi . Cô ta có thai sáu tháng vá»›i tôi rồi.
Trá»i Æ¡i ! Những ngưá»i chưa biết chuyện đánh rÆ¡i đũa, sững sá» . Có thai trước ngà y cưới, chuyện xấu hổ, động trá»i váºy có gì vui mà Hữu Bằng lại mừng như váºy nhỉ ?
Những kẻ biết chuyện thì quay nhìn nhau mỉm cưá»i hạnh phúc . Cuối cùng, chà ng lãng tá» có trái tim bằng đá cÅ©ng bị tình yêu chinh phục . Nâng ly lên, chúc mừng hạnh phúc . Chúc cho tình yêu luôn đơm hoa kết trái, luôn tồn tại trên thế gian nà y . Như nhà thÆ¡ Xuân Diệu đã từng viết lên rằng :
“Tình yêu muôn hòa vô biên,
Má»™t ngà y yêu muốn kết liá»n ngà n năm.
Kể từ khi có trái tim
Nhưng Ä‘á»i ngưá»i vẫn triá»n miên vá»›i Ä‘á»i .â€
Vâng . Äúng váºy . Lá»i cuối trước khi từ tạ đôi tân lang, giai nhân kia để ra vá», má»™t lần nữa thay mặt thá»±c khách xin được chúc tất cả cô dâu, chú rể trong ngà y cưới được bá»n duyên tÆ¡ tóc . Chúc cho má»i ngưá»i trên thế gian nà y Ä‘á»u tìm được cho mình má»™t tình yêu Ä‘Ãch thá»±c, vững bá»n như Hữu Bằng và Tịnh Nghi kia …
Hết
Last edited by khungcodangcap; 18-11-2008 at 09:48 PM.
|
 |
|
| |