Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 02-06-2008, 11:25 AM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Post Bách bá»™ ma ảnh - Vô danh (Äã post đủ bá»™)

Vô Danh

BÃCH BỘ MA ẢNH

Hồi 1

Sát Thủ Vô Diện

Lạc Dương vốn bình nhật đã là chốn thị tứ nhá»™n nhịp. Bởi Lạc Dương là chốn dừng chân cá»§a những Ä‘oàn thương nhân cá»§a con đưá»ng tÆ¡ lụa. Từ Lạc Dương, những Ä‘oàn thương nhân rẽ tán ra khắp má»i nÆ¡i theo những con đưá»ng đã định sẵn để đến má»i nẻo đất xa xôi. Hôm nay Lạc Dương càng nhá»™n nhịp hÆ¡n, càng tưng bừng nô nức hÆ¡n, bởi vì hôm nay là ngày đâu tiên cá»§a tiết xuân. Ngày đầu cá»§a Tết Nguyên Äán, ngưá»i ngưá»i, nhà nhà Ä‘á»u nô nức chá» dón má»™t năm má»›i, và ngày mùng má»™t là ngày đầu tiên cá»§a năm má»›i vá»›i niá»m kỳ vá»ng vào má»™t năm phát tài, phát lá»™c vô vạn sá»± như ý.
Nếu má»i nhà ở thành Lạc Dương nao nức chỠđến má»™t ngày má»›i trong cái Tết ròng rã, thì tại tòa “Kiếm trang†lại càng nhá»™n nhịp hÆ¡n nữa, càng hoạt náo hÆ¡n trong bầu không khí vừa hoan há»· vừa háo hức, bởi vì ngày nay cÅ©ng là ngày mừng thá» Lão trang chá»§ “Bách Kiếm Mạc Cá»±â€, má»™t kiếm khách lừng lẫy trên chốn giang hồ võ lâm, nói đúng hÆ¡n là má»™t sư kiếm mà tất cả những ai dụng kiếm Ä‘á»u phải cúi đầu ngưỡng má»™. Mặc dù Bách Kiếm Mạc Cá»± lão trang chá»§ đã gác kiếm qui ẩn khá»i võ lâm,nhưng danh tiếng cá»§a ngưá»i vẫn còn. Cho dù trên giang hồ không còn Bách Kiếm Mạc Cá»± nhưng Kiếm trang vẫn còn, và cái danh Sư kiếm vẫn còn đối vá»›i tất cả kiếm khách cá»§a giá»›i võ lâm.
Tòa “Kiếm trang†hôm nay hoạt náo, vá»›i sá»± có mặt cá»§a không biết bao nhiêu kiếm thá»§ lừng danh đến để chúc thá» vị sư kiếm, nhưng đâu phải ai cÅ©ng có dịp, giải những ân oán trong giang hồ, thế mà đột nhiên Sư kiếm Mạc Cá»± lại tuyên cáo rá»­a tay gát kiếm qui ẩn khá»i võ lâm.
Không chỉ rá»­a tay qui ẩn giang hồ võ lâm, Bách Kiếm Mạc Cá»± còn kiến tạo ra má»™t tòa biệt lầu, hay đúng lươn là khu lãnh địa dành riêng cho bản thân mình. Má»™t khu lãnh địa vá»›i kiến trúc tám vòng tưá»ng xây theo đồ hình bát quái, và trôn ốc. Tòa biệt lầu cá»§a Bách Kiếm Mạc Cá»± tá»a lạc ngay chính giữa, trên đỉnh má»™t quả đồi, nằm trong khuôn viên Kiếm trang.
Bách Kiếm Mạc Cá»± chưa từng ra khá»i lãnh địa cá»§a mình kể từ lúc rá»­a tay qui ẩn khá»i giang hồ. Thậm chí không má»™t ngưá»i nào được vào biệt lầu cá»§a lão kiếm khách. Tòa biệt lầu vá»›i tám vòng tưá»ng vá»›i kiến trúc bát quái theo hình trôn ốc chẳng khác nào má»™t cấm thành, mà má»™t con ruồi cÅ©ng không thể lá»t được tá»›i bên trong.
Chính nÆ¡i lưu ngụ cá»§a Bách Kiếm Mạc Cá»± khiến ngưá»i võ lâm tò mò, và cuối cùng ngưá»i ta cÅ©ng quen vá»›i biệt lầu như cấm thành kia. Có lẽ lão kiếm khách không muốn chen chân vào chốn giang hồ, không bao giá» tái xuất giang hồ, cÅ©ng như không muốn giá»›i võ lâm chen vào cuá»™c sống riêng tư cá»§a lão. Bách Kiếm Mạc Cá»± có lẽ quá chán ngán vá»›i những ngày hành hiệp võ lâm, mưu cầu danh lợi, và nay muốn ẩn thân trong sá»± biệt lập riêng cá»§a mình, hay còn má»™t nguyên nhân gì khác hÆ¡n nữa. Nếu có nguyên nhân khắc, có lẽ chỉ có Bách Kiếm Mạc Cá»± là biết được thôi. Chẳng má»™t ngưá»i nào biết được trong tòa biệt lầu kia, Bách Kiếm Mạc Cá»± sư kiếm Ä‘ang làm gì, nghÄ© gì, và lão lặng lẽ sống như thế nào?
Ngay cả trong cái ngày đầu năm cá»§a Tết Nguyên Äán, tất cả má»i nÆ¡i trong Kiếm trang Ä‘á»u rá»™n rịp đón ngày đầu xuân, và ngưá»i ngưá»i, nhất là những ai dụng kiếm Ä‘á»u muốn được diện kiến vị sư kiếm kỳ tài cá»§a võ lâm, thế mà vùng lãnh địa biệt lầu cá»§a Bách Kiếm Mạc Cá»± vẫn vắng lặng như tá». Sá»± tÄ©nh lặng đó tạo ra má»™t khoảng không gian riêng biệt, khác hẳn vá»›i sá»± hoạt náo bên ngoài.
Lão Kiếm khách Mạc Cá»± ngồi má»™t mình trong gian đại sảnh cá»§a tòa biệt lầu vá»›i vẻ trầm tư, và sá»± kiên nhẫn chỠđợi cá»§a má»™t ngưá»i lịch duyệt giang hồ. Lão phóng tầm mắt nhìn qua khung cá»­a sổ, nhìn khu hoa viên vá»›i những cánh bướm Ä‘ang chao lượn trên vưá»n hoa đủ màu sắc.
Mùi trầm hương từ chiếc lư đồng tá»a ra khắp gian đại sảnh tạo nên khoảng không gian trầm lắng. Thỉnh thoảng lão kiếm khách há» Mạc lại nhìn xuống cánh hoa huệ trắng để trên bàn, rồi nhẩm nói :
- Sát Thủ Vô Diện.
Thốt ra lá»i nói đó lão kiếm khách Bách Kiếm Mạc Cá»± lại vuốt râu, nhưng rồi buông tiếng thở dài. Chẳng biết cái ngoại hiệu “Sát Thá»§ Vô Diện†tác động gì đến lão kiếm khách mà xem ra lão có vẻ trầm tư suy nghÄ© vô cùng. Sát Thá»§ Vô Diện là ai tại sao y lại có thể tác động đến Kiếm trang chá»§ Mạc Cá»±. Y hẳn phải biết tiếng tâm lừng lẫy cá»§a vị sư Kiếm trang chá»§ Kiếm trang chứ. Nếu y biết mà vẫn tạo cho Lão trang chá»§ Kiếm trang ná»—i suy tư trầm mặc thì y đúng là má»™t con ngưá»i ngoài sức tưởng tượng cá»§a giá»›i võ tâm.
Sát Thá»§ Vô Diện là ai, Ä‘iá»u đó có lẽ chỉ má»™t mình Bách Kiếm Mạc Cá»± trang chá»§ biết mà thôi. Biết con ngưá»i như thế nào nên Mạc Cá»± sư kiếm má»›i cho xây tòa biệt lầu chẳng khác nào cấm thành kiên cố, để không má»™t ngưá»i nào khả dÄ© xâm nhập được.
Bách Kiếm Mạc Cá»± từng ngang dá»c trên giang hồ, lão đâu thiếu kẻ thù, thậm chí không phải là kẻ thù thì cÅ©ng muốn đánh bại lão, để trở thành ngưá»i nổi danh, nhưng lão Mạc chưa từng gặp má»™t đối thá»§ nào, nhưng hôm nay lão phải e dè trước con ngưá»i mà lão chưa từng thấy mặt. Má»™t con ngưá»i mà lão chỉ được thông tin bằng cánh hoa huệ trắng. Chỉ má»™t đóa hoa huệ trắng tinh đó thôi, nhưng lại tạo ra trong Bách Kiếm Mạc Cá»± má»™t ná»—i lo âu ngÆ¡ ngẩn, bần thần, thậm chí phải gá»i là bồn chồn.
Äại tổng quản Tô Dân từ ngoài cá»­a bước vào vá»›i dáng Ä‘i nhanh nhẹn. Äây là con ngưá»i duy nhất được Mạc Kiếm trang chá»§ tin tưởng cho vào tòa biệt lầu này. Äại tổng quản Tô Dân được quyá»n đó bởi vì lão là ngưá»i không biết võ công. Nói khác hÆ¡n, lão Tô là ngưá»i trung thành tuyệt đối vá»›i Bách Kiếm Mạc Cá»±, và lại căm ghét võ công nữa.
Chính vì những lẽ đó mà Äại tổng quản Tô Dân má»›i có được đặc quyá»n đến biệt lâu để chá» sá»± sai bảo cá»§a Bách Kiếm trang chá»§ Mạc Cá»±.
Äại tổng quản Tô Dân bước đến trước mặt Kiếm trang Trang chá»§ Mạc Cá»±, ôm quyá»n từ tốn nói :
- Hôm nay có ngưá»i đến tiá»…n Lão trang chá»§ Ä‘i.
Lão Mạc nheo mày :
- Ai?
- Sát Thủ Vô Diện.
Lão Mạc nhíu mày :
- Sát Thủ Vô Diện? Hắn đang ở đâu?
Äại tổng quản Tô Dân từ tốn nói :
- Hắn đang đứng trước Lão trang chủ.
Lá»i nói cá»§a Äại tổng quản Tô Dân khiến cho Bách Kiếm Mạc Cá»± đứng hẳn lên. Lão nhìn vị Äại tổng quản tuyệt đối trung thành vá»›i mình bằng ánh mắt vừa hoài nghi vừa ngÆ¡ ngẩn, rồi má»›i nói :
- Lão Tô đang định bỡn cợt với lão phu đó à? Lão mà là Sát Thủ Vô Diện?
- Tô Dân là Sát Thủ Vô Diện, Bách Kiếm Mạc Cự cũng có thể là Sát Thủ Vô Diện.
- Bổn Trang chá»§ không tin được lá»i cá»§a lão.
Äại tổng quản Tô Dân Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm :
- Tin hay không tin tùy ở Trang chá»§. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u, Trang chá»§ phải Ä‘i, Ä‘i bằng chính kiếm thuật cá»§a mình. Kẻ dụng kiếm thì phải chết bằng kiếm, ngưá»i dụng Ä‘ao thì phải chết bằng Ä‘ao. Ai gieo nghiệp gì thì chết bằng quả nấy Bách Kiếm Mạc Cá»± Lão trang chá»§ đã được định giá rồi.
Hai tay Mạc Cá»± nắm lại thành hai thoi quyá»n :
- Nghe lão Tô nói... ngươi đúng là Sát Thủ Vô Diện.
Äại tổng quản Tô Dân chỉ vá» phía giá kiếm :
- Má»i Lão trang chá»§.
- Lão phu quả là không tin nổi.
Mặc dù nói vậy nhưng Bách Kiếm Mạc Cá»± vẫn bước đến giá kiếm. Thanh trưá»ng kiếm nằm trên giá đỡ, thanh trưá»ng kiếm đã từng tạo ra uy danh lừng lẫy cá»§a Kiếm trang Trang chá»§ Mạc Cá»±.
Äặt tay vào đốc kiếm, lão Mạc sẽ lấy lại phong độ cá»§a má»™t kiếm khách hào hùng năm nào. Mặc dù đã gát kiếm, rá»­a tay qui ẩn khá»i giang hồ, nhưng vá»›i kiếm thì lão Mạc luôn tâm định đó là tri kỹ, đó là vật bất ly thân, đó là hào khí dÅ©ng lược cá»§a lão. Nhưng lần này đặt tay vào đốc kiếm, Bách Kiếm Mạc Cá»± lại có má»™t cảm nhận hoàn toàn khác thưá»ng. Lão ngỡ kiếm rất xa lạ vá»›i lão, và thay vào đó là ná»—i bồn chồn lạ thưá»ng.
Chính cảm giác mơ hồ đó, lão Mạc phải nghĩ thầm :
- “Quái lạ! Ta có còn là ta không. Hay đây là thá»i Ä‘iểm sau cùng quyết định số phận mìnhâ€.
Lão rít một luồn chân ngương căng phồng lồng ngực rồi giả lả nói :
- Tô tổng quản! Lão có thật là Sát Thủ Vô Diện.
- Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u có thể là Sát Thá»§ Vô Diện.
- Lão nói câu này buộc bổn Trang chủ phải tin lão là Sát Thủ Vô Diện. Nếu vậy lão phu muốn biết lão phải ra đi vì cái gì?
- Lão trang chủ ra đi bởi Hoa huệ trắng.
Bách Kiếm Mạc Cự nắm cứng tay vào đốc kiếm. Lão buột miệng nhẩm nói :
- Hoa huệ trắng.
Bách Kiếm Mạc Cử quay ngoắc lại.
- Trình Tú Trinh ư?
Cùng vá»›i lá»i nói đó, trưá»ng kiếm được rút ra khá»i võ. Lưỡi kiếm sáng ngá»i phát màu xanh biếc. Chỉ nhìn thấy lưỡi kiếm cá»§a Mạc Cá»± thôi đủ biết lão là má»™t kiếm khách như thế nào rồi. Chỉ có những kiếm khách vị kiếm, sống vì kiếm má»›i có được má»™t thanh kiếm quái như vậy.
Má»™t thanh kiếm vá»›i ánh sáng màu xanh tá»a ra biểu thị sát kiếm trùng Ä‘iệp. Thứ sát kiếm mà bất cứ má»™t ngưá»i nào dụng kiếm cÅ©ng mÆ¡ mình sẽ có được nó.
Äại tổng quản Tô Dân định nhãn nhìn lão Mạc :
- Trang chá»§ được quyá»n phát kiếm chiêu.
Bách Kiếm Mạc Cá»± định mÅ©i kiếm vào ngay giữa tam tinh Äại tổng quản Tô Dân.
- Bổn Trang chá»§ đã rá»­a tay gác kiếm qui ẩn khá»i võ lâm giang hồ, nhưng hôm nay đã lại được dụng kiếm và biết được bản lÄ©nh cá»§a Sát Thá»§ Vô Diện. Có má»™t Ä‘iá»u lão phu không ngá» Sát Thá»§ Vô Diện lại là Äại tổng quản Tô Dân, má»™t con ngưá»i chẳng màn gì đến võ công.
- Äiá»u đó không quan trá»ng. Hôm nay là Tô Dân, ngày mai là con ngưá»i khác.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi Äại tổng quản Tô Dân thì Bách Kiếm Mạc Cá»± khẽ lắc lưỡi kiếm. Má»™t chá»›p quang xanh rá»n thoát ra từ lưỡi kiếm cá»§a lão cắt đến Äại tổng quản Tô Dân.
Ãnh sáng chá»›p quang đỠvá»›i mục đích làm cho lão Tô phải lóa mắt, để liá»n sau chá»›p quang kia là muôn vàn những bông hoa kiếm tạo ra má»™t màn lưới trùng Ä‘iệp chụp tá»›i.
Thế kiếm uy mãnh cá»§a Bách Kiếm Mạc Cá»± đúng là má»™t tuyệt kiếm cao chiêu mà chỉ có ngưá»i nhập tâm kiếm ý má»›i có thể phát tác được. Cả má»™t màn kiếm ảnh phá»§ lên thân pháp cá»§a Äại tổng quản Tô Dân, nhưng tưởng sẽ cắt lão Äại tổng quản há» Tô thành trăm mảnh.
Kiếm được rút vá», màn kiếm biến mất, nhưng Tô Dân vẫn đứng má»™t chá»— còn Bách Kiếm trang chá»§ Kiếm trang Mạc Cá»± thì tá»± hạ thanh trưá»ng kiếm xuôi theo thân hình.
Thanh trưá»ng kiếm vá»›i sắc quang xanh rá»n tuá»™t khá»i tay lão Mạc rÆ¡i xuống sàn gạch.
Keng...
Bách Kiếm trang chá»§ nhìn Äại tổng quản Tô Dân :
- Ngươi là ai?
- Sát Thủ Vô Diện!
Cùng vá»›i lá»i nói cá»§a Äại tổng quản Tô Dân thì má»™t giá»t máu cÅ©ng rịn ra từ yết hầu cá»§a lão Mạc. Cùng vá»›i giá»t máu rịn ra đó, trên mÅ©i kiếm cá»§a lão cÅ©ng Ä‘á»ng má»™t giá»t máu như hạt đậu Ä‘á».
Mạc Cự dẫn đến một bộ.
- Binh khí của ngươi là gì?
Äại tổng quản Tô Dân chỉ vào lưỡi kiếm cá»§a Mạc Cá»± :
- Kiếm của Lão trang chủ là kiếm của ta.
- Lão phu đã hiểu. Ngươi đã đạt tá»›i cảnh giá»›i dụng ngay ý cá»§a ngưá»i để giết ngưá»i.
Chẳng còn ngưá»i nào có thể đáng gá»i là đối thá»§ cá»§a ngươi. Ai sẽ là đối thá»§ cá»§a ngươi?
Äại tổng quản Tô Dân nhếch môi cưá»i rồi nói :
- Ta Ä‘i tìm má»™t chiêu kiếm nhưng không có. Ta Ä‘ang là kẻ cô độc, ngay cả Bách Kiếm trang chá»§ cÅ©ng không cho ta cÆ¡ há»™i để trở lại vá»›i ngưá»i cá»§a võ lâm. Cô độc vẫn là cô độc.
Äại tổng quản nói dứt lá»i quay bước.
Y vừa quay bước thì Bách Kiếm trang chá»§ Kiếm trang Mạc Cá»± cÅ©ng đổ nhào đến trước, ngã xấp xuống sàn gạch. Ngưá»i lão hÆ¡i giật nhẹ má»™t cái hai bàn tay nắm lại thành hai thoi quyá»n để hồn nhanh chóng trút ra khá»i xác.
Lão Tôn bước đến cá»­a đại sảnh thì má»™t ngưá»i vận trang phục cÅ©ng giống như hai giá»t nước. Há» dừng bước đối nhãn vá»›i nhau.
Vẻ mặt ngÆ¡ ngác, ngỡ ngàng hiện rõ mồn má»™t trên dung diện ngưá»i má»›i tá»›i, thậm chí lão còn không tin vào mắt mình mà phải dụi mắt như thể muốn thẩm chứngnhãn quang cá»§a lão có bị hoa hay không?
Lão Tô không ngÆ¡ ngẩn bởi thấy má»™t ngưá»i giống mình tợ như hai giá»t nước.
Sát Thá»§ Vô Diện vuốt râu lão Tô. Äến lúc đó lão Tô má»›i giật mình buá»™t miệng :
- Ngươi là ai?
- Äại tổng quản Tô Dân!
Y nói rồi bước thẳng qua trước mặt gã đi vỠphía cửa.
Lão Tô quay mặt nhìn theo cho đến khi Sát Thá»§ Vô Diện đã mất sau vòm cá»­a ăn thông qua vách tưá»ng bên kia. Lão Tô lại dụi mắt rồi chẳng biết lão nghÄ© gì mà ngã nhào ra bất tỉnh chẳng còn biết gì nữa.

Hồi 2

Sát nghiệp


Ngồi trước tấm gương đồng, Dương Äình Tuyết Anh ngắm bóng mình hiện ra trong tấm gương đồng. Chỉ còn không đầy má»™t cánh giá» ná»­a thôi nàng sẽ thay đổi. Từ má»™t trinh nữ, Tuyết Anh sẽ bước lên kiệu hoa rồi trở thành Tống phu nhân.
Suy nghÄ© cá»§a nàng bây giá» là những khoảng mâu thuẫn vá»›i nhau. Nàng vừa hối tiếc tá»± hiểu ra rằng nàng sắp có má»™t sá»± thay đổi lá»›n lao trong cuá»™c Ä‘á»i. Cùng vá»›i ý nghÄ© đó, Tuyết Anh lại mÆ¡ đến những ngày sắp tá»›i. Nụ cưá»i mỉm hiện trên hai cánh môi má»ng chín cá»§a nàng, cùng vá»›i sá»± thay đổi cá»§a sắc diện.
Tuyết Anh nhỠnhẹ nói một mình :
- Tống Thừa Ân...
Má»—i lần nàng gá»i đến tục danh Tống Thừa Ân thì lại cảm nhận má»™t niá»m hoan há»· vô cùng. Chàng và nàng cuối cùng rồi cÅ©ng tay trong tay như chim liá»n cánh, cây liá»n cành. Äôi lưỡng quyá»n cá»§a nàng á»­ng hồng vá»›i vẻ thẹn thùng khi nghÄ© tá»›i khoảnh khắc sắp đến đây. Má»™t khoảnh khắc mà bản thân nàng cÅ©ng Ä‘ang chỠđợi.
Tuyết Anh nhìn bóng mình nói tiếp :
- Rồi Tống đại ca sẽ đối xử tốt với mình mà.
Thốt ra lá»i nói đó, Dương Äình Tuyết Anh áp tay trái để lắng nghe tiếng đập cá»§a con tim mình. Nàng Ä‘ang hồi há»™p và cÅ©ng Ä‘ang mãn nguyện vá»›i những gì đã đến và sắp đến. Nàng sẽ là má»™t Tống phu nhân Ä‘oan thục và biết chăm sóc cho tướng công cá»§a mình. Nàng mãn nguyện vá»›i những ý tưởng Ä‘ang lướt qua trong tâm thức mình.
Một tiếng động rất nhẹ sau lưng.
Tiếng động nhẹ cũng đủ làm cho Tuyết Anh hồi hộp hơn. Nàng nghĩ thầm :
- “Chưa đến thá»i khắc đón dâu mà huynh ấy đến sá»›m như vậy à?â€
à niệm đó lướt qua đầu khiến cho Tuyết Anh càng bồn chồn hơn nữa.
Nàng không dám nhìn lại vì ná»—i thẹn thùng khi phải đối nhãn vá»›i ngưá»i mình yêu, ngưá»i mình thương.
Má»™t con ngưá»i lừng lá»­ng hiện ra trong tấm gương đồng đứng ngay sau lưng nàng.
Ngưá»i đó không phải là Tống Thừa Ân, má»™t con ngưá»i mà Tuyết Anh chẳng há» biết.
Tuyết Anh làm sao chấp nhận má»™t kẻ xa lạ tá»± dưng xuất hiện má»™t cách đưá»ng đột trong gian biệt phòng cá»§a nàng. Gian biệt phòng mà trong thá»i khắc này không má»™t ai được quyá»n bước qua ngưỡng cá»­a, ngoài trừ má»™t ngưá»i duy nhất, đó là Tống Thừa Ân.
Dương Äình Tuyết Anh quay ngoắt lại :
- Công tử là si?
Gã Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm nhìn nàng :
- Tiểu thư đẹp lắm.
Tuyết Anh lập lại câu há»i cá»§a nàng :
- Ngươi là ai? Tại sao lại mạo muá»™i bước vào biệt phòng cá»§a ta. Công tá»­ biết đây là Ä‘iá»u cấm kỵ?
- Äiá»u đó tại hạ không quan trá»ng mà việc tại hạ phải làm còn quan trá»ng hÆ¡n.
Tuyết Anh nhận ra ánh mắt lạnh lùng và vô cảm của gã. Nàng bất giác lùi lại một bộ :
- Công tử muốn gì?
- Nếu nói tại hạ muốn gì thì phải trả lá»i tiểu thư tại hạ muốn rất nhiá»u, nhưng lúc này đây, tại hạ chỉ muốn má»—i má»™t việc duy nhất.
- Việc gì?
- Giết tiểu thư.
Tuyết Anh tái mặt bởi câu nói cá»§a gã. Nàng hồi há»™p miá»…n cưỡng há»i :
- Tại sao công tử lại muốn giết ta. Ta và công tử không có quan hệ gì, cũng không có hận thù gì. Hôm nay lại là ngày hoan hỷ của Tuyết Anh này. Thật ra công tử muốn gì?
Gã nhướng đôi chân mày lưỡi kiếm, từ tốn nói :
- Tại hạ đã nói rồi.
Sắc diện của Tuyết Anh càng nhợt nhạt hơn :
- Tại sao lại muốn giết Tuyết Anh này?
- Bởi tiểu thư đã được định giá.
Y nói rồi dấn đến trước mặt nàng.
Tuyết Anh thối bộ, vô hình trung làm ngã tấm gương đồng.
Tấm gương rÆ¡i khá»i giá đỡ, ngã xuống sàn biệt phòng.
- Xoảng...
Âm thanh đó vừa dứt thì gã công tử điểm tới tam tinh nàng.
Tuyết Anh chỉ kịp nhận biết má»™t tia sét đầy uy lá»±c chết ngưá»i đâm bổ vào tam tinh nàng. Cùng vá»›i tia sét dữ dá»™i đó là má»™t bức màn trắng toát chụp lên rồi nàng chẳng còn biết gì nữa. Tất cả diá»…n ra quá nhanh khiến nàng không kịp nhận ra chuyện gì đã xảy đến vá»›i mình, mà nhanh chóng trôi tuá»™t vào cõi vô thức. Äiá»u nàng nhận biết sau cùng là bức màn trắng cùng vá»›i sá»± hụt hẫng cá»§a thể xác lẫn tâm thức. Tất cả trôi qua thật nhanh rồi nàng không còn biết gì nữa, kể cả sá»± Ä‘au đớn.
Nhìn xác Dương Äình Tuyết Anh, gã công tá»­ thả xuống má»™t cánh hoa huệ cùng má»™t nén bạc, sau đó quay bước ra khá»i biệt phòng nàng, rồi đóng cá»§a lại như cÅ©. Gian biệt phòng cá»§a Dương Äình Tuyết Anh ngoài chiếc gương đồng nằm dưới đất bên cạnh xác nàng, tuyệt nhiên không mất mát má»™t thứ gì.
Tất cả gần như nổ tưng trong trang viên “Bách Hoa trangâ€, khi cái chết cá»§a Dương Äình Tuyết Anh được phát hiện, cùng vá»›i Ä‘oàn kiệu hoa tiến vào trong trang.
Không khí Bách Hoa trang Ä‘ang từ ngày hoan há»· cá»§a vị tiểu thư Dương Äình Tuyết Anh giá» má»™t màu tang tóc thê lương.
Tống Thừa Ân trong bá»™ trang phụ lá»… tân lang đứng thừ ra. Chàng gần như chẳng còn suy nghÄ© gì. Tất cả trong chàng là má»™t sá»± trống vắng lạ thưá»ng và không định được lúc này mình phải làm gì và suy nghÄ© gì.
Tất cả đối vá»›i chàng giỠđây chỉ là sá»± trống rá»—ng, lạc lá»ng đến trÆ¡ trá»i. Tống Thừa Ân cầm lấy cánh hoa huệ trắng tinh và nén bạc, răng trên cắn vào môi dưới, chàng nhìn thi thể cá»§a Tuyết Anh, vá»›i trang phục tân nương được đặt nằm trên tràng ká»·.
Tim Thừa Ân quặn nhói vá»›i câu há»i thầm trong đầu :
“Ai đã giết nàng? Ai đã làm Ä‘iá»u này? Tại sao nàng phải chết ngay trong cái ngày thành thân vá»›i chàng. Ai đã nhẫn tâm tàn nhẫn giết Tuyết Anh cá»§a Tống Thừa Ân? Ai... ai?â€
Cùng với ý niệm đó, răng trên của Tống Thừa Ân cắn vào môi dưới.
Äôi mắt chàng ráo hoảnh, không má»™t giá»t nước mắt rịn ra. Có lẽ cái Ä‘au cá»§a sá»± mất mát đã khiến Tống Thừa Ân trở thành kẻ chẳng còn nước mắt để tống tiá»…n ngưá»i mỹ nữ sắp trở thành nương tá»­ cá»§a mình.
Chàng chỉ còn biết nhìn Dương Äình Tuyết Anh nằm trên tràng ká»·.
Nàng thật ngây thơ, và đoan thục trong tâm trí Tống Thừa Ân, nhưng giỠđây nàng đã không còn. Nàng đã ra đi mãi mãi vĩnh biệt chàng.
Một sự ra đi mà chàng sẽ không bao giỠgặp lại. Có chăng chỉ còn trong giấc mộng hoài niệm hư vô và không thực.
Tống Thừa Ân buông tiếng thở dài, bước ra khá»i phòng Dương Äình Tuyết Anh.
Chàng tiến vỠphía hòn giả sơn.
Nhìn hòn giả sÆ¡n do chính tay chàng và nàng đắp nên, Thừa Ân ngỡ như Tuyết Anh vẫn còn đâu đó trông cuá»™c Ä‘á»i này. Thừa Ân hồi tưởng lại quá khứ để rồi cảm nhận má»™t sá»± trống vắng hÆ¡n trong tâm thức mình, chàng bâng quÆ¡ nói má»™t mình :
- Thế là nàng đã đi rồi.
Có những bước chân tiến đến sau lưng Thừa Ân, nhưng chàng không quay lại mà vẫn chú nhãn vào hòn giả sơn.
“Phu Phụ Thâm Tìnhâ€.
- Tống huynh, Dương Äình Tuyết Anh tá»· tá»· đã Ä‘i rồi.
Thừa Ân nhìn lại :
- Mỹ Diện muá»™i, vì sao Tuyết Anh lại bị ngưá»i ta giết.
- Muội cũng không biết.
Nàng nói rồi cúi mắt nhìn xuống. Hai giá»t lệ rịn ra khóe mắt nàng, nhiá»…u xuống mÅ©i hài. Nàng ngẩn lên nhìn Thừa Ân. Äôi mắt to Ä‘en láy, còn phá»§ má»™t màn nước mắt, má»™t đôi mắt thật mÆ¡ màng và đầy chất lãng mạng. Dương Äình Mỹ Diện nhá» nhẹ nói :
- Tống huynh có thể tìm ra ngưá»i thá»§ ác giết Tuyết Anh tá»· tá»· chứ?
- Bây giỠthì chưa, nhưng nhất định Tống Thừa Ân này sẽ tìm ra kẻ đó. Dù hắn là ai cũng phải trả cái giá này.
Mỹ Diện buông tiếng thở dài :
- Tống huynh định làm gì?
Tống Thừa Ân nhìn Dương Äình Mỹ Diện. Chàng khẽ lắc đầu :
- Huynh cÅ©ng chưa biết mình phải làm gì. Nhưng rồi sẽ có rất nhiá»u chuyện để huynh phải làm. Huynh sẽ Ä‘i tìm kẻ để lại ná»—i Ä‘au này cho huynh.
Nàng nhìn Thừa Ân :
- Tuyết Anh tỷ tỷ không muốn Tống huynh dấn thân vào chốn nguy hiểm đâu.
- Huynh chấp nhận.
Thừa Ân chấp tay sau lưng, quay mặt nhìn lại hòn giả sơn. Hai cánh môi của chàng khẽ mím lại, Thừa Ân nghĩ thầm trong đầu :
- “Tuyết Anh. Rồi huynh sẽ tìm ra ngưá»i thá»§ ác giết muá»™i. Buá»™c y phải nói cái gì đã khiến y làm chuyện này.â€
Mỹ Diện buông tiếng thở dài :
- Huynh sẽ Ä‘i tìm ngưá»i thá»§ ác ư?
Thừa Ân gật đầu :
- Huynh sẽ đi, đi đến tận cùng vụ huyết án này. Cho đù huynh có phải trả giá bằng chính sinh mạng mình.
Mỹ Diện lắc đầu :
- Tống huynh, Tuyết Anh tá»· tá»· không muốn Ä‘iá»u đó đâu.
- Bây giá» Tuyết Anh đã Ä‘i rồi, đã rá»i khá»i cõi tục sinh. Tuyết Anh đã không còn quyết định Ä‘iá»u gì nữa trong cõi nhân sinh này. Dù muốn hay không thì Tống Thừa Ân này cÅ©ng phải đòi cho được sá»± công bằng cho Dương Äình Tuyết Anh. Huynh phải đòi cho được.
Tống Thừa Ân quay bước đỠđi.
Mỹ Diện nhìn theo sau lưng Thừa Ân. Ráng chiá»u hắt ánh nắng yếu á»›t tạo ra má»™t chiếc bóng dài trên ná»n đất.
Mỹ Diện nhìn theo chiếc bóng cá»§a Tống Thừa Ân mà bất chợt nghÄ© đến linh hồn cá»§a Dương Äình Tuyết Anh Ä‘ang dõi theo, hoặc Ä‘ang bước Ä‘i cùng vá»›i chàng.
Nàng buông tiếng thở dài rồi cúi mặt nhìn xuống.
* * * * *
Mặc dù đã ngoài ngũ tuần nhưng Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư vẫn chưa mất đi sự nhanh nhẹn và cá tính phóng đãng.
Vây quanh lão là những nàng kỹ nữ chỉ chạc tuổi con hoặc cháu, thế mà lão rất dá»­ng dưng không màn đến Ä‘iá»u đó.
Tá»±a lưng vào thành chiếc ghế, giang rá»™ng hai tay qua vai hai ả kỹ nữ, còn ngưá»i thứ ba thì Ä‘ang đứng sau lưng đập vai lão.
Ả kỹ nữ ngồi bên phải tợp má»™t ngụm rượu rồi kéo lão Bá»­u vá» phía nàng. Ả áp môi mình vào môi lão Bá»­u từ từ nhả ngụm rượu vào miệng lão. Lão Bá»­u uống ngay lấy ngụm rượu ả má»›m cho lão. Rượu chảy ra hai bên mép lão. Uống xong ngụm rượu đó, Thần Thâu Bá»­u Chỉnh Tư đắc ý phá lên cưá»i khanh khách.
Lão có vẻ thích thú vô cùng khi được mỹ nữ hầu hạ má»›m rượu cho mình. Làm sao mà lão Bá»­u không thích được, khi ở cái tuổi cá»§a lão mà lại được má»™t lúc ba mỹ nhân hầu hạ. Lão đúng là ngưá»i có diá»…m phúc nhưng xét cho cùng chắc hẳn lão phải có nhiá»u ngân lượng má»›i được hưởng thụ cuá»™c sống phóng đãng như thế này.
Lão Bá»­u Ä‘ang đắc ý cất tràng cưá»i khoái trá thì cá»­a biệt phòng dịch mở. Tống Thừa Ân bước vào.
Thừa Ân nhìn lão Bửu.
Lão Bửu ngưng ngay tràng tiếu ngạo mà nhìn Thừa Ân.
Ãnh mắt khe khắt và lạnh lùng cá»§a Tống Thừa Ân khiến lão Bá»­u mất ngay sá»± hứng thú vừa má»›i trổi dậy trong ná»™i thể lão.
Ba ả kỹ nữ nhìn Thừa Ân với ánh mắt ngần ngại.
Thừa Ân bước đến bên bàn lão Bửu.
Lão Bá»­u giả lả cưá»i :
- Tống lão đệ, má»i ngÆ¡i Thừa Ân nhìn qua ba ả kỹ nữ.
Lão Bá»­u nhận ra ngay ý nghÄ©a cá»§a cái nhìn đó, liá»n giả lả nói :
- Các nàng lui ra Ä‘i. Khi nào cần lão huynh sẽ gá»i.
Ba ả kỹ nữ không cần lão Bá»­u nói lần thứ hai, lặng lẽ lui ra khá»i biệt phòng.
Lão Bá»­u giả lả cưá»i vá»›i Thừa Ân rồi chuốc rượu và hai chiếc chén.
Lão vừa chuốc rượu vừa nói :
- Lão huynh đã biết chuyện của lão đệ... lão huynh thành thật chia buồn với lão đệ.
Nói rồi lão bưng chén rượu hướng vỠphía Thừa Ân :
- Uống với lão huynh nào!
Thừa Ân bưng chén uống cạn rồi đặt xuống bàn.
Lão Bửu cũng uống của số rượu chuốc ra chén rồi để xuống nhìn chàng. Lão giả lả nói :
- Tống Thừa Ân! Hôm nay lão huynh sẽ uống vá»›i lão đệ thật say, say cho đến khi tống tiá»…n ná»—i buồn cá»§a lão đệ ra khá»i tâm thức. Có như vậy lão huynh má»›i an tâm.
Thừa Ân nhìn lão, khẽ lắc đầu :
- Tống Thừa Ân này không uống say.
- Äệ không muốn dụng rượu để tống tiá»…n ná»—i buồn cá»§a rình sao?
Lão Bửu vuốt râu giả lả nói tiếp :
- Khi ngưá»i ta gặp chuyện buồn thì rượu là liá»u thuốc thần tiên đưa ná»—i buồn đó. Lão đệ cứ uống thật say thì ưu tư phiá»n muá»™n sẽ chóng qua thôi. Ta biết lão đệ Ä‘ang buồn, và sẵn sàng bồi tiếp hầu rượu vá»›i lão đệ.
Thừa Ân từ từ đứng lên. Chàng nhìn chăm chăm vào mắt lão Bửu.
- Tống Thừa Ân này không phải tìm đến lão huynh để uống rượu giải sầu. Tống Thừa Ân này không dùng rượu để khá»a lấp thá»±c tại mình Ä‘ang có, mà đến tìm lão huynh vì má»™t lý do khác.
Äôi chân mày cá»§a lão Bá»­u nhíu lại.
Lão miá»…u cưỡng há»i :
- Tống Thừa Ân lão đệ tìm đến lão huynh không phải vì lý do đối ẩm giải sầu, vậy vì lý do gì nào. Äừng để lão huynh phải bối rối nghÄ© Tống Thừa Ân đòi nợ ta đấy nhé.
- Thừa Ân này không đòi nợ lão huynh. Nhưng nếu cần Tống Thừa Ân này vẫn có thể đòi nợ lão huynh.
Lá»i nói này cá»§a Tống Thừa Ân tạo ngay ánh mắt bối rối nÆ¡i Thần Thâu Bá»­u Chỉnh Tư. Lão gượng cưá»i :
- Tống Thừa Ân tìm Bửu Chỉnh Tư vì lý do gì?
Tống Thừa Ân lấy trong ống tay áo ra một chiếc khăn lụa màu đỠối đặt lên bàn rồi cẩn thận mở ra. Trong tấm khăn lụa đó là cánh hoa huệ trắng cùng một nén bạc.
Thừa Ân nhìn lão Bửu :
- Lão huynh nhận ra những thứ này của ai?
Lão Bửu nhìn cánh hoa huệ và nén bạc gần như không chớp mắt. Lão nhìn một lúc rồi mới ngẩng lên nhìn Thừa Ân :
- Những thứ này ở đâu lão đệ có?
- Sát thá»§ giết Dương Äình Tuyết Anh để lại.
Lão Bửu vuốt râu, lắc đầu :
- Quái lạ thật, không thể nào tin được.
- Nói vậy là lão huynh biết hung thủ là ai?
Lão Bá»­u buông tiếng thở ra, rồi vuốt râu nhìn Thừa Ân. Lão trang trá»ng nói :
- Phải chăng lão đệ định trả thù?
Thừa Ân gật đầu :
- Không sai, Thừa Ân này phải tìm ra ngưá»i đó.
- Lão huynh có má»™t lá»i khuyên. Không biết Tống Thừa Ân lão đệ có nghe không.
- Lão huynh muốn khuyên gì?
- Nếu đúng sát thá»§ giết Dương Äình Tuyết Anh để lại cánh hoa huệ và nén bạc này thì lão đệ nên bá» qua chuyện này, đừng truy cứu làm gì.
Thừa Ân cau mày :
- Sao lại không truy cứu?
- Kẻ sát thá»§ không phải tầm thưá»ng đâu. Lão huynh chỉ lấy làm lạ, tại sao giết Tuyết Anh mà lại là con ngưá»i này.
Thừa Ân nhìn chăm chăm vào mặt lão Bửu.
- Äến lúc Tống Thừa Ân đòi nợ lão huynh. Món nợ hôm nay Tống Thừa Ân cứu lão huynh khá»i thiên lao nha môn, bây giá» huynh phải trả.
- Æ ...
Thừa Ân trang trá»ng gằn từng tiếng :
- Äừng đòi hy vá»ng chạy trốn sá»± đòi nợ cá»§a Tống Thừa Ân. Chá»§ nhân cá»§a cánh hoa huệ trắng cùng nén bạc này là ai. Chỉ cần lão huynh nói xem như huynh đã trả xong nợ cho Tống Thừa Ân.
Lão Bửu buông tiếng thở dài từ từ ngồi xuống ghế. Lão nhìn Thừa Ân :
- Nói như vậy, Tống Thừa Ân không tiếp nhận lá»i khuyên cá»§a lão huynh.
Thừa Ân buông một câu cụt lủn :
- Không. Tống Thừa Ân không phải là kẻ chỉ biết chạy trốn thực tại mà luôn biết nhìn thẳng vào thực tại mình phải gánh lấy nó.
Lão Bửu buông tiếp một tiếng thở dài nữa rồi nói :
- Nếu lão nói huynh biết chá»§ nhân cá»§a cánh hoa huệ này và nén bạc kia thì cÅ©ng không đúng. Nhưng lão huynh biết chá»§ nhân cá»§a hai thứ đó là má»™t sát thá»§ cá»±c kỳ lợi hại vá»›i ngoại hiệu là “Sát Thá»§ Vô Diệnâ€. Má»™t sát thá»§ mà má»i ngưá»i nào không biết mặt ra sao. Nhưng võ công cá»§a ngưá»i này thì phải nói là quá»· khóc thần sầu.
Lão im lặng nhìn Thừa Ân.
- Lão huynh nói như thế, Tống Thừa Ân có thể hình dung ra chủ nhân của cánh hoa huệ và nén bạc.
- Lão huynh có thể nói rõ hơn được nữa không?
Lão Bửu lưỡng lự rồi nhìn Tống Thừa Ân nói tiếp :
- Tống Thừa Ân hẳn có nghe tiếng tăm của Bách Kiếm trang chủ Mạc Cự chứ?
- Tống Thừa Ân có nghe qua tiếng tăm cá»§a con ngưá»i này.
- Lão Kiếm trang chá»§ Mạc Cá»± đã bị chá»§ nhân cánh hoa huệ và nén bạc này sát tá»­ đó, mặc dù lão Mạc đã qui ẩn giang hồ, tá»± giam mình trong má»™t tòa biệt lâu có tấm vòng tưá»ng bao bá»c, mà má»™t con ruồi cÅ©ng không bay vào được.
Thừa Ân bưng rượu chuốc ra chén.
Trong khi Thừa Ân chuốc rượu, lão Bửu nói tiếp :
- Lão huynh không phải tâng bốc Sát Thá»§ Vô Diện để hù dá»a lão đệ đâu, là sá»± thật, mà ngưá»i võ lâm ai ai cÅ©ng biết chứ không phải má»™t mình lão huynh.
Thừa Ân bưng chén rượu đẩy vỠphía lão Bửu.
- Tống Thừa Ân kính lão huynh một chén rượu.
Lão Bá»­u miá»…n cưá»ng đón lấy chén rượu. Hai ngưá»i cùng uống cạn.
Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư đặt chén xuống bàn nhìn Tống Thừa Ân.
Tống Thừa Ân bâng quơ nói :
- Lão huynh đã uống mệt chén rượu của Thừa Ân, hãy cho Tống Thừa Ân biết phương cách nào có thể tìm ra Sát Thủ Vô Diện.
Lão Bửu lắc đầu :
- Lão huynh đã nói vậy rồi, Tống Thừa Ân cũng không bỠý niệm đi tìm Sát Thủ Vô Diện ư?
Tống Thừa Ân đi tìm Sát Thủ Vô Diện chứ không phải lão Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư.
Nếu kẻ phải chết bởi sát chiêu của “Sát Thủ Vô Diện†thì kẻ đó là Tống Thừa Ân chứ không phải là Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư.
Thừa Ân nói rồi lại bưng bầu rượu chuốc ra hai chén. Chàng Ä‘anh giá»ng nhạt nhẽo nói :
- Tống Thừa Ân biết lão huynh có buộc Sát Thủ Vô Diện xuất đầu lộ diện. Lão huynh phải nói cho Thừa Ân biết. Nếu như Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư từ chối thì cái chết cũng sẽ đến ngay với lão huynh.
Lão Bá»­u sa sầm mặt vá»›i những nét bàng hoàng. Lão miá»…n cưỡng há»i :
- Tống Thừa Ân... Ngươi nói thế là thế nào?
- Tống Thừa Ân sẽ giết lão huynh chứ không phải đợi đến Sát Thủ Vô Diện.
Lão Bửu há hốc miệng :
- Ngươi...
Thừa Ân nhìn thẳng vào mắt lão Bửu.
Tiếp nhận ánh mắt lạnh lùng vô cảm cá»§a Tống Thừa Ân, lão Bá»­u không khá»i bàng hoàng, cùng vá»›i cảm giác gay buốt cá»™t sống. Lão đã nhận ra sát na thần nhãn và lạnh lùng trong ánh mắt cá»§a Tống Thừa Ân.
Lão buông tiếng thở dài, rối bưng lấy chén rượu.
- ÄÆ°á»£c rồi... Uống vá»›i ta má»™t chén rượu.
Thừa Ân bưng lấy chén rượu thứ hai dốc lên miệng uống cạn, trong khi lão Bửu nhấp từng ngụm nhỠvới sự suy tư trăn trở.
Uống cạn chén rượu, lão Bửu đặt chén xuống bàn nhìn Thừa Ân từ tốn nói :
- Muốn bắt con cá bự phải có miếng mồi ngon, nhưng Thừa Ân biết rỗi đó. Lão huynh của ngươi đã ngoài tứ tuần không thể tìm được miếng mồi ngon cho ngươi làm mồi nhử cá.
Lão nói rồi vuốt râu buông tiếng thở dài. Thừa Ân há»i :
- Miếng mồi ngon đó là gì?
Lão Bửu lưỡng lự một lúc với vẻ đắn đo :
- Nếu lão nói vá»›i ngươi, ta e rằng sẽ đắc lá»—i vá»›i con ngưá»i này.
- Ai?
Lão Bửu nhìn lên Thừa Ân.
- Ngươi hãy tìm Ngạn Kim Tiêu.
Lão vuốt râu buông tiếng thở dài rồi nói :
- Ngạn Kim Tiêu có thể là ngưá»i ngươi cần. Nhưng Ngạn Kim Tiêu có mệnh hệ gì thì trước tiên ngươi hãy lấy mạng lão Bá»­u này trước. Nếu ta còn sống mà không chết thì kẻ đầu tiên ta đòi nợ máu chính là ngươi đó.
Giá»ng nói cá»§a lão Bá»­u được thay bằng chất giá»ng Ä‘anh gá»n và biểu thị ý chỉ quyết Ä‘oán.
Thừa Ân nhìn lão :
- Thừa Ân sẽ dâng mạng cho lão huynh.
Thừa Ân rít một luồng chân ngương rồi nói :
- Ngạn Kim Tiêu ở đâu?
- Dương Châu.
Tống Thừa Ân chuốc rượu ra hai chén. Chàng từ tốn nói :
- Thừa Ân đã có thể uống rượu với lão huynh.
Nói rồi cả hai cùng uống cạn chén rượu. Thừa Ân đặt chén xuống bàn, ôm quyá»n :
- Lão huynh bảo trá»ng.
Thừa Ân quay bước.
Lão Bửu đứng lên nói với theo chàng :
- Ngươi nhớ đó. Ngạn Kim Tiêu có mệnh hệ gì thì lão sẽ đòi nợ ngươi. Ta quí Ngạn Kim Tiêu còn hơn cả ngươi nữa.
Thừa Ân hơi dừng bước rồi đi nhanh ra cửa, rồi đóng sầm lại.
Lão Bửu ngồi trở lại ghế, tựa lưng vào thành ghế, với tay bưng cả bầu rượu tu ừng ực.
Lão đặt bầu rượu xuống bàn, buông tiếng thở dài, nhẩm nói :
- Ngạn Kim Tiêu lão đệ. Ngươi phải trả nợ dùm lão huynh rồi.
Lão vừa nói xong thì ba ả kỹ nữ đồng loạt bước vào. Cả ba vây lấy lão Bửu như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này vẻ mặt lão Bửu đã khoát những nét thâm trầm không vồn vã cao hứng như lúc ban đầu.
Một ả kỹ nữ vòng tay bá lấy cổ lão, áp sát mặt vào mặt lão nhỠnhẹ nói :
- Lão tướng công sao vậy, sao bỗng dưng trở nên ỉu xìu như vậy. Gã vừa rồi khiến cho chàng không vui à?
Lão Bá»­u phá lên cưá»i. Bá»™ mặt suy tưởng trầm tư suy tưởng cá»§a lão thay ngay lại bằng những nét phóng đãng.
Lão choàng hai tay qua vai hai ả kỹ nữ vừa nói :
- Với ta thì lúc nào cũng vui vẻ cả, bởi ta biết mình chẳng còn sống được bao nhiêu lâu.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của ngocnd321

  #2  
Old 02-06-2008, 11:34 AM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 3

Hoạt náo thanh lâu

Äại hí viện Dương Châu, tá»a lạc ngay trung tâm trấn Dương Châu vốn là thị tứ sầm uất, náo nhiệt, nhưng không má»™t nÆ¡i nào tại Dương Châu náo nhiệt sánh bằng vá»›i tòa Äại hí viện.
Từ ngày cho đến đêm, lúc nào ở tòa lầu nguy nga tráng lệ này cÅ©ng tấp nập kẻ vào ngưá»i ra. Kẻ vào thì háo hức bao nhiêu kẻ ra thì chẳng có mấy ai được bá»™ mặt háo hức khi bước ra.
Trong tòa Äại hí viện không thiếu má»™t trò vui nào. Má»i thứ tiêu khiển Ä‘á»u có ở đây. Trong Äại hí viện, khu náo nhiệt nhất chính là tòa đại tiá»n sảnh, vá»›i những bàn đổ bát đặt khắp nÆ¡i. Ngưá»i ta túm tụm quanh những chiếc bàn đó vá»›i hy vá»ng có má»™t sá»± đổi Ä‘á»i, và phát tài phát lá»™c qua ba con xúc xắc.
Trong tòa đại sảnh đó có một bàn đổ bát đặc biệt riêng biệt, với những tấm bình phong vây quanh. Chiếc bàn này được dùng cho những khách thượng lưu, những bậc đại gia hào phú tìm đến cuộc vui từ những con xúc xắc hoặc những tỠngân phiếu trị giá hàng trăm lạng biểu thị sự hào phóng của mình.
Chỉ có những ai được vào sòng đổ bát biệt lập này má»›i được sá»± ân cần tiếp đón cá»§a chá»§ nhân Äại hí viện. Nếu được diện kiến vị chá»§ nhân Äại hí viện Dương Châu, phải nói đó là sá»± may mắn nếu không gá»i là kỳ tích. Bởi chá»§ nhân cá»§a tòa Äại hí viện dương Châu là má»™t trang giai nhân, mà ngưá»i ta tương truyá»n vá»›i nhau rằng, ngay cả những bậc há»a nhân tài hoa cÅ©ng không thể dùng nét bút phát há»a hết cái thần và vẻ đẹp liêu trai cá»§a nàng. Nàng là hiện thân cá»§a cái đẹp do tạo hóa dày công kiến tạo.
Nàng sinh ra đã được hưởng những nét đẹp tinh tế cá»§a con ngưá»i.
Nàng là trang giai nhân mà ngay cả Tứ Äại Mỹ Nhân có tái sinh cÅ©ng phải ghen tị vá»›i nhan sắc cá»§a nàng. Những lá»i tương truyá»n đó đủ để cho tòa Äại hí viện đã hoạt náo càng hoạt náo hÆ¡n. Má»i ngưá»i tìm đến Äại hí viện Dương Châu để cầu may phát lá»™c nhưng cÅ©ng muốn má»™t lần được chiêm ngưỡng vẻ đẹp liêu trai cá»§a vị chá»§ nhân sắc nước hương trá»i.
Một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà ngay cả trong giấc mộng cũng không hình dung ra được.
Khi ráng chiá»u được bóng tối phá»§ lên, và những dãy hoa đăng được thắp sáng cả khuôn viện Äại hí viện thì không khí ở đây càng hoạt náo tưng bừng. Sá»± náo nhiệt đó không bao giá» kết thúc cho đến khi ngưá»i ta mệt nhoài vá»›i những con xúc xắc. Thậm chí có ngưá»i đốt cháy cả gia sản trong Äại hí viện, buá»™c phải rá»i khá»i nó mà vẫn còn luyến tiếc. Má»™t sá»± luyến tiếc như từ trong bầu không khí cá»§a tòa Äại hí viện có má»™t hấp lá»±c níu chân há».
Tại Äại hí viện lại có má»™t cái lệ bất thành văn, má»i ngưá»i muốn vào Äại hí viện phải có ngân lượng. Nếu không còn ngân lượng thì phải rá»i bước Ä‘i, cho dù có luyến tiếc đến mấy cÅ©ng phải theo cái lệ này. Tất cả Ä‘á»u được định Ä‘oạt bằng hầu bao cá»§a bản thân mình. Äã có cái lệ đó nên cÅ©ng có kẻ chưa trá»n niá»m vui thì đã trở thành kẻ bần hàn thui thá»§i rá»i bước Ä‘i trong sá»± nuối tiếc ngập tràn.
Từ ngoài cá»­a Äại hí viện Dương Châu, má»™t gã công tá»­ vận gấm y, vá»›i cây trầm phiến vừa nhịp trên lòng bàn tay bước vào. Y có khuôn mặt trắng trẻo, khôi ngô anh tuấn vá»›i những nét cá»§a má»™t trang nam tá»­. Má»™t khuôn mặt mà ngay cả những trang nam tá»­ trong truyá»n thuyết như Phan An hay Tống Ngá»c hẳn cÅ©ng phải so bì.
Sá»± xuất hiện cá»§a vị công tá»­ này chẳng biết có gì mà tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u dồn mắt nhìn y. Y Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i mỉm khi tiếp nhận những ánh mắt hướng vá» mình. Má»™t nụ cưá»i ngây ngô, vừa đôn hậu, má»™t nụ cưá»i gợi cảm tình nÆ¡i kẻ đối diện. Gã mõ phu xướng lên vá»›i tất cả sá»± phấn khích :
- Äổng Kỹ Thượng công tá»­ đến.
Tất cả má»i ngưá»i dừng ngay cuá»™c đỠđen lại.
Äổng Kỹ Thượng nhịp cây trầm phiến trên tay, rồi ôm quyá»n từ tốn nói :
- Chư vị huynh đệ cứ tự nhiên, đừng quá quan tâm đến tại hạ.
Mặc dù Äổng Kỹ Thượng đã thốt ra câu nói đó nhưng má»i ngưá»i vẫn không rá»i mắt Ä‘i mà cứ nhìn Äổng Kỹ Thượng.
Äổng Kỹ Thượng bước đến má»™t bàn đổ bát. Y nhìn gã thương nhân có bá»™ mặt trầm tư, từ tốn nói :
- Huynh đã thua bao nhiêu rồi?
Gã thương nhân buông tiếng thở dài, rồi chìa hữu thá»§. Trong lòng bàn tay cá»§a y chỉ còn vá»n vẹn má»™t nén bạc duy nhất.
Äổng Kỹ Thượng phá lên cưá»i. Y vừa cưá»i vừa nói :
- Vốn liếng của huynh hẳn chỉ còn có bao nhiêu đây.
Gã thương nhân miễn cưỡng gật đầu.
Äổng Kỹ Thượng cưá»i khẩy rồi thò tay lấy má»™t tá» ngân phiếu nhét vào tay gã thương nhân.
Y vỗ vai gã thương nhân :
- Hy vá»ng huynh sẽ có cÆ¡ may.
Äổng Kỹ Thượng nói rồi bá» Ä‘i vá» phía bàn đổ bát có những tấm bình phong bao bá»c chung quanh. Có con bạc tò mò toan bước theo Äổng Kỹ Thượng, nhưng má»™t gã đại lá»±c võ sÄ© chặn lại.
Gã giả lả nói :
- Bàn đổ bát đó không dành cho các hạ. Nó đã thuá»™c vá» Äổng Kỹ Thượng công tá»­.
Một gã Hồ Lỳ bước vào bàn đổ bát.
Y nhìn Äổng Kỹ Thượng ôm quyá»n nói :
- Äổng công tá»­ tìm vận may..
Nhìn gã Hồ Lỳ, Äổng Kỹ Thượng lắc đầu :
- Tại hạ không Ä‘i tìm vận may trong Äại hí viện Dương Châu mà Ä‘i tìm thú vui tiêu khiển cá»§a bản thân mình. Huynh tiếp tại hạ chứ?
- Nếu như công tử thích tiểu nhân tiếp công tử.
Äổng Kỹ Thượng gật đầu.
Hai gã đại phu nhấc chiếc ngai sÆ¡n son thép vàng đặt xuống để Äổng Kỹ Thượng yên vị. Y vừa yên vị thì má»™t ả đội mâm đồng, trên có má»™t chén rượu tá»a mùi hương thÆ¡m ngào ngạt bước tá»›i hầu.
Äổng Kỹ Thượng nhìn ả kỹ nữ Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm. Nụ cưá»i cá»§a y khiến cho đôi lưỡng quyá»n cá»§a ả kỹ nữ á»­ng hồng e thẹn. Vá»›i má»™t con ngưá»i hào phóng như Äổng Kỹ Thượng thì ai lại không muốn hầu hạ.
Y bưng chén rượu uống cạn rồi lấy một tỠngân phiếu đặt lên chiếc mâm đồng.
Nụ cưá»i mỉm hiện trên hai cánh môi cá»§a Äổng Kỹ Thượng.
Gã Hồ Lỳ nhìn Kỹ Thượng :
- Äổng công tá»­ đặt bao nhiêu?
Kỹ Thượng nhìn gã :
- Theo ý của huynh thì tại hạ phải đặt bao nhiêu nào?
Gã Hồ Lỳ hơi bối rối. Y miễn cưỡng nói :
- Äổng công tá»­ muốn đặt bao nhiêu cÅ©ng được, tiểu nhân không dám ép.
Äống Kỹ Thượng rút trong ống tay áo ra má»™t xấp ngân phiếu đặt lên bàn đổ bát.
Y lại Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm rồi nói :
- Má»i huynh xem quạ số ngân lượng cá»§a tại hạ.
Thấy đống ngân phiếu, gã Hồ Lỳ bất giác run bắn ngưá»i. Y nhìn đống ngân phiếu đặt trên bàn mà ước lượng phải trên ngàn nén bạc. Sá»± ước lượng đó khiến chân diện gã Hồ Lỳ bá»—ng chốc trở nên căng thẳng cá»±c độ, cùng vá»›i lá»›p mồ hôi tấm rịn ra trán.
Äổng Kỹ Thượng Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm :
- Huynh mơ chứ?
Gã Hồ Lỳ nghiêm hẳn mặt lại. Y ngập ngừng rồi nói :
- Äổng công tá»­... vá»›i số ngân phiếu nhiá»u thế này, tiểu nhân cần phải xin ý cá»§a chá»§ nhân.
- Vá»›i số ngân phiếu nhá» nhoi này mà phải quan trá»ng như thế ư?
- Æ ... Tiểu nhân không có quyá»n quyết định.
Äổng Kỹ Thượng rút trong ống tay áo bên kia ra má»™t xấp ngân phiếu nữa chồng lên.
Y giả lả nói :
- Vậy tại hạ đặt chồng lên má»™t vạn lượng nữa để chá»§ nhân Äại hí viện Dương Châu bồi tiếp.
Äến lúc này thì mặt gã Hồ Lỳ tái hắn ra khi nhìn đống ngân phiếu đặt trên bàn đổ bát.
Y còn Ä‘ang lưỡng lá»± trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, thì má»™t giá»ng nói ngá»t ngào cất lên :
- Äổng công tá»­ nhã ý Ä‘i tìm thú vui cá»§a mình... Tiêu Dao Mẫn đâu để công tá»­ thất vá»ng..
Cùng vá»›i giá»ng nói ngá»t ngào đó mà làn xạ hương lan nhanh khá»a lấp tòa bá»™ không khí trong những tấm bình phong này. Gã Hồ Lỳ nhanh chóng lùi bước.
Những gã võ phu thì tạo thành một vòng tròn bao quanh không cho một ai tò mò bước đến gần.
Äổng Kỹ Thượng nhìn Tiêu Dao Mẫn.
Nụ cưá»i hiện lên hai cánh môi má»ng gợi cảm cá»§a y.
- Ngưá»i Dương Châu đồn đại không sai... được Ä‘iện kiá»n chá»§ nhân Äại hí viện Dương Châu là má»™t kỳ tích. Má»™t kỳ tích mà trong má»™ng cÅ©ng không hình dung được.
Tiêu Dao Mẫn nhìn Äồng Kỹ Thượng :
- Thiên hạ đồn đại vá»›i Tiêu Dao Mẫn nhưng cÅ©ng có ngưá»i nói vế Äổng công tá»­.
Má»™t con ngưá»i nho nhã, lịch duyệt lại hào phóng nhất Dương Châu. Mãi đến hôm nay Tiêu Dao Mẫn má»›i được tao ngá»™ cùng ngưá»i tri kỹ.
Kỹ Thượng ôm quyá»n từ tốn nói :
- Tại hạ may mắn thì đúng hơn.
Tiêu Dao Mẫn mỉm cưá»i. Nụ cưá»i mỉm cá»§a nàng đúng là đóa hoa hàm tiếu có má»™t không hai trên Ä‘á»i này.
Kỹ Thượng từ tốn nói :
- Tiêu tiểu thư bồi tiếp tại hạ chứ?
Tiêu Dao Mẫn ôn nhu nói :
- Nếu Tiêu Dao Mẫn không bồi tiếp Äổng công từ, thì Äại hí viện Dương Châu đâu còn cÆ¡ há»™i tao ngá»™ vá»›i trang công tá»­ lịch lãm.
- Lá»i nói cá»§a tiểu thư khiến tại hạ phấn khích vô cùng.
Kỹ Thượng chỉ bàn xúc xắc.
- Má»i tiểu thư.
- Äổng công tá»­ đánh như thế nào?
Kỹ Thượng mỉm cưá»i rồi ôn nhu nói :
- Tại hạ chỉ thích đánh một ván thôi.
- Cái thú của công tử chỉ thích đánh một ván thôi à?
- Có như thế tại hạ mới đạt được cái thú tiêu khiển của một con bạc khát nước đó.
- Dao Mẫn sẽ bồi tiếp công tử.
Kỹ Thượng ôm quyá»n :
- Äa tạ Tiêu Dao Mẫn tiểu thư.
Nàng dùng ống tre hốt lấy ba hạt xức xắc lắc hên tục, mà mắt thì nhìn Äổng Kỹ Thượng.
Khuôn mặt cá»§a há» Äổng rất bàng quang, ung dung tá»± tại chẳng biểu lá»™ má»™t chút gì gá»i là căng thẳng.
Y chá» cho Tiêu Dao Mẫn úp hẳn ống tre lên ba hạt xúc xắc, má»›i Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm nhìn nàng, rồi đẩy tất cả đống ngân phiếu vào cứa xỉu.
Gã Hồ Lỳ dùng ống tay áo quệt mồ hôi trán.
Y không phải là ngưá»i trong cuá»™c chÆ¡i đỠđen này, nhưng mặt thì cứ Ä‘anh ra vá»›i vẻ trang trá»ng cá»±c kỳ. Mồ hôi từ từ rịn ra khắp mặt gã Hồ Lỳ.
Y liếc nhanh nhìn Tiêu Dao Mẫn.
Nàng Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm rồi nói :
- Äổng công tá»­ đúng là má»™t con bạc chân chính.
- Äa tạ Tiêu tiểu thư đã khen tại hạ. Má»i tiểu thư Tiêu Dao Mẫn mở ống tre.
Gã Hồ Lỳ khuỵu hai gối, té nhào xuống sàn gạch Äại hí viện, bởi số Ä‘iểm cá»§a ba con xúc xắc không vượt qua cá»­a xỉu.
Tiêu Dao Mẫn nhìn Äổng Kỹ Thượng :
- Hôm nay Äổng công tá»­ gặp vận Ä‘á».
Kỹ Thượng mỉm cưá»i, từ tốn nói :
- Tại hạ không thích lắm vá»›i vận đỠđen này. Hy vá»ng ván thứ hai tại hạ sẽ có được vận đỠcá»§a chính bản thân mình.
Y chỉ ba hạt xúc xắc :
- Má»i tiểu thư.
Tiếu Dao Mẫn nhìn Kỹ Thượng.
Nàng Ä‘iểm nụ cưá»i thật tươi như má»™t đóa hoa tầm xuân trong ngày đầu khoe sắc đóng ong cái kiến.
Nàng lại dụng ống tre hốt ba con xúc xắc lắc liên tục rồi úp trở lại bàn.
Kỹ Thượng lại nhìn nàng Ä‘iểm nụ cưá»i đầy ẩn ý rồi gom tết cả số ngân phiếu lẫn chiếc rương bạc đẩy vá» cá»­a tài.
Y từ tốn nói :
- Hy vá»ng tiểu thư sẽ cho tại hạ vận may.
Tiêu Dao Mẫn nhìn Äổng Kỹ Thượng :
- Hy vá»ng Äại hí viện cá»§a Tiêu Dao Mẫn sẽ không phá sản bởi công tá»­.
- Nếu như Äại hí viện thuá»™c vá» tại hạ thì tại hạ cÅ©ng mạo muá»™i xin trao lại cho tiểu thư.
Tiêu Dao Mẫn mỉm cưá»i. Nàng mở ống tre. Lần này gã hồ Lỳ chồm lên.
Y như không dằn được sự phấn khích mà reo lên.
- Cửa xỉu... Tiêu Dao Mẫn... tiểu thư đã thắng rồi..
Äổng Kỹ Thượng đứng lên, ôm quyá»n hướng vá» Tiêu Dao Mẫn.
- Tại hạ vô cùng cẩm kích Tiêu tiểu thư đã cho tại hạ vận may hiếm có này.
Tiêu Dao Mẫn nhìn Kỹ Thượng nói :
- Äổng công tá»­... Tiêu Dao Mẫn má»i công tá»­ qua biệt phòng cá»§a Tiêu Dao Mẫn đàm đạo.
- Tại hạ đang chỠđợi vận may đó.
Tiêu Dao Mẫn và Äổng Kỹ Thượng cùng rá»i Äại hí viện theo lối Ä‘i biệt cách phía sau.
Tiêu Dao Mẫn nhá» nhẻ há»i :
- Äổng công tá»­ đã thắng Tiêu Dao Mẫn sao không tận dụng cÆ¡ há»™i Ä‘en đỠđó để rồi lại trả hết cho Dao Mẫn.
Nhìn sang nàng, Kỹ Thượng từ tốn nói :
- Nàng đang dành cho tại hạ vận đỠđó sao?
Dao Mẫn liếc mắt sắc như một lưỡi dao qua mặt Kỹ Thượng.
Nhịp ngá»n trầm phiến trên lòng bàn tay, Kỹ Thượng từ tốn nói :
- Tại hạ có cái thú cá»§a ngưá»i tìm vận đỠthì phải tìm đến giá»›i hạn tận cùng cá»§a vận Ä‘á». Hy vá»ng hôm nay đến Äại hí viện Dương Châu sẽ có được vận đỠtá»™t cùng mà mình Ä‘i tìm.
Y nói rồi nhìn sang nàng.
Hai ngưá»i bước vào biệt lầu. Mùi trầm thoang thoảng từ chiếc thạch lư tá»a ra lan khắp má»i nÆ¡i.
Tiêu Dao Mẫn lấy tịnh rượu chuốc ra hai chiếc chén ngá»c, nhìn Äổng Kỹ Thượng.
- Vận đỠcủa huynh đi tìm là gì?
- Nàng đã đoán ra nhưng không muốn nói đúng không?
Tiêu Dao Mẫn lưá»m Äổng Kỹ Thượng. Nàng bưng lấy má»™t chén rượu đặt vào tay gã.
- Má»i huynh....
- Vô cùng cảm kích.
- Huynh đã khách sáo với Dao Mẫn rồi.
- Ta không khách sáo đâu khi được Dao Mẫn đưa vào biệt lầu của nàng.
Nàng mỉm cưá»i như đã hiểu câu nói cá»§a Äổng Kỹ Thượng.
Hai ngưá»i cùng uống cạn số rượu mà Dao Mẫn chuốc ra chén. Nàng đặt chén xuống bàn nhìn lại Äổng Kỹ Thượng :
- Huynh muốn vận đỠđen cá»§a huynh là vận đỠgì trong Äại hí viện.
- Nàng chính là vận đỠđen cá»§a Äổng Kỹ Thượng. Nếu như nàng không thá»§ những con xúc xắc bồi tiếp Äổng Kỹ Thượng, thì Äổng Kỹ Thượng không có vận đỠnày.
Äôi lưỡng quyá»n cá»§a Dao Mẫn á»­ng hồng vá»›i những nét thẹn thùng.
- Äổng huynh là má»™t con bạc đặc dị hÆ¡n những con bạc khác đó. ở Äổng huynh có má»™t hấp lá»±c lan tá»a mà ngưá»i đối diện không ká»m chế được mình.
Äổng Kỹ Thượng mỉm cưá»i. Y nắm lấy tay Tiêu Dao Mẫn.
- Kỹ Thượng hy vá»ng lá»i nói đó là thật.
Vừa nói Kỹ thượng vừa từ từ kéo Tiêu Dao Mẫn vỠphía mình.
Nàng không phản kháng lại hành vi cá»§a Äổng Kỹ Thượng.
Cửa biệt lầu bất ngỠmở toang ra.
Má»™t gã công tá»­ có bá»™ dạng đẩy đà núc ních xông vào. Y rít giá»ng nói :
- Dao Mẫn, hắn không có tư cách vào đây.
Kỹ Thượng buông tay Dao Mẫn nhìn lại gã công từ đó. Y nhịp chiếc trầm phiến vào lòng bàn tay nhìn lại.
- Hóa ra thiếu gia Long Thiên môn Cổ Vị Y Cổ Vị Y lưá»m Äổng Kỹ Thượng.
- Äổng Kỹ Thượng. Tiêu Dao Mẫn là ý trung nhân cá»§a bổn thiếu gia. Ngươi đã biết bổn thiếu gia rồi, còn đứng đó làm gì nữa?
- Äổng Kỹ Thượng đứng dậy thì có gì liên can đến Cổ thiếu gia. Tại hạ đã được Dao Mẫn tiểu thư má»i đến đây.
- Nàng ấy má»i ngươi, nhưng ta thì không má»i. Hay ngươi muốn chống lại ý cá»§a bổn thiếu gia.
Äổng Kỹ Thượng lắc đầu :
- Tại hạ không dám chống lại ý của Cổ thiếu gia.
- Không dám chống thì hãy cút Ä‘i xéo ra khá»i đây.
Äáng Kỹ Thượng nhìn lại Tiêu Dao Mẫn.
Dao Mẫn nheo mày :
- Cổ huynh đâu có quyá»n Ä‘uổi Äổng huynh, đây là biệt lầu cá»§a Tiêu Dao Mẫn chứ đâu phải đại đưá»ng Long Thiên môn.
Câu nói của Tiêu Dao Mẫn khiến cho chân diện của Cổ Vị Y sa sầm.
Y nhìn nàng miễn cưỡng nói :
- Tiêu Dao Mẫn, Äổng Kỹ Thượng chỉ là má»™t gã thư sinh trói gà không chặt, không đáng để cho nàng quan tâm đến đâu. Ta muốn y rá»i khá»i đây thì y phải rá»i khá»i đây.
Kỹ Thượng xòe chiếc trầm phiến phe phẩy rồi từ tốn nói :
- Cổ huynh vì biết Kỹ Thượng là thư sinh trói gà không chặt nên bức hiếp. Nếu Cổ thiếu gia là ngưá»i có võ công cao siêu thì hãy Ä‘i tìm ngưá»i có võ công cao siêu. Tại sao lại ức hiếp má»™t gã thư sinh như Äổng Kỹ Thượng chứ? Cổ thiếu gia hành sá»± như vậy, Tiêu Dao Mẫn tiểu thư đây còn xem thưá»ng thiếu gia hÆ¡n đó.
- à cá»§a ta muốn là ý trá»i, ta muốn sao thì ngươi phải chìu theo ý muốn đó cá»§a bổn thiếu gia.
Vừa nói Cổ Vị Y lắc vai lướt tá»›i, vươn trảo thá»™p lấy ngá»±c áo cá»§a Äổng Kỹ Thượng.
Y giật mạnh một cái.
- Xoẹt.
Chiếc ngoại y bằng gấm cá»§a Äồng Kỹ Thượng bị xé rách toạc. Mặc dù bị Cổ Vị Y dồn vào thế đưá»ng cùng nhưng Äổng Kỹ Thượng lại không có phản ứng gì.
Kỹ Thượng nhìn Cổ Vị Y, ôn nhu nói :
- Thiếu gia đừng nóng. Nếu như thiếu gia muốn tại hạ rá»i khá»i đây, tại hạ chìu theo ý cá»§a Cổ thiếu gia.
Cổ Vị Y hừ nhạt gằn giá»ng nói :
- Biết thế là biết giữ mạng mình đó. Äừng khiến cho bổn thiếu gia tức giận hÆ¡n.
Cổ Vị Y chỉ ra cửa biệt lầu :
- Cút xéo ngay đi!
Tiêu Dao Mẫn bước lên án ngữ trước mặt Äổng Kỹ Thượng.
- Cổ thiếu gia không có quyá»n gì buá»™c Äổng huynh phải rá»i khá»i biệt lầu cá»§a Tiêu Dao Mẫn. NÆ¡i đây không phải là Long Thiên môn để huynh muốn làm gì thì làm. Äổng Kỹ Thượng huynh là thượng khách cá»§a Tiêu Dao Mẫn nên Dao Mẫn phải giừ chân huynh ấy lại. Còn ngưá»i phải rá»i khá»i đây chính là huynh đó.
Chân diện Cổ Vị Y đỠửng lên với những nét sượng sùng và cay cú. Y nghiến răng nói :
- Nàng xem trá»ng hắn hÆ¡n bổn thiếu gia à?
- Huynh ấy là thượng khách cá»§a Tiêu Dao mẫn tất phải được xem trá»ng hÆ¡n chứ.
Còn thiếu gia lại đưá»ng đột xông vào đây. Long Thiên môn dá»… bắt nạt Äại hí viện Dương Châu lắm hay sao?
Cổ Vị Y ngoắc mắt thét lên :
- Dao Mẫn! Nếu không có Cổ Vị Y thì Äại hí viện Dương Châu cá»§a nàng có đứng vững giữa trấn Dương Châu này không?
Y thở ra rồi gắt giá»ng nói :
- Bổn thiếu gia yêu nàng nên má»›i đứng phía sau lưng nàng lo toan má»i sá»±. Nàng lại vì má»™t gã thư sinh vô danh tiểu tốt mà bức nhục ta ư? Nàng sẽ hối hận đó.
Tiêu Dao Mẫn lắc đầu :
- Nếu thiếu gia biết trá»ng Dao Mẫn thì cÅ©ng biết trá»ng thượng khách cá»§a Dao Mẫn chứ.
Cổ Vị Y hừ nhạt má»™t tiếng nhìn lại Äổng Kỹ Thượng.
- Bổn thiếu gia hiểu ra rồi có lẽ gã có được chân diện mỹ nam tá»­ nên má»›i là thượng khách cá»§a Tiêu Dao Mẫn. Äể bổn thiếu gia phá nát dung diện gã coi, y có còn là thượng khách cá»§a nàng không?
Cổ Vị Y vừa nói vừa bất ngá» vươn trảo chá»›p tá»›i mặt Äổng Kỹ Thượng.
Thá»§ pháp trảo công cá»§a Cổ Vị Y buá»™c Äổng Kỹ Thượng phải thối bá»™ né tránh.
Thái độ ngang ngược của Cổ Vị Y khiến Tiêu Dao Mẫn không dằn được.
Nàng dá»±ng ngá»c chưởng đón thẳng lấy trảo công cá»§a há» Cổ.
Chát...
Trảo và chưởng chạm thẳng vào nhau, Cổ Vị Y lùi lại hai bộ trong khi Tiêu Dao Mẫn rất dửng dưng như không có chuyện gì.
Tiêu Dao Mẫn nhạt nhẽo nói :
- Tiêu Dao Mẫn nể mặt Môn chủ Long Thiên môn Cổ Nhạc Vân chứ không sợ Cổ thiếu gia đâu.
Cùng vá»›i lá»i nói đó nàng khẽ lắc vai lướt tá»›i. Má»™t màn ảnh thá»§ dầy đặc được tạo ra bởi song thá»§ cá»§a nàng chụp tá»›i Cổ Vị Y. Gã Thiếu gia Long Thiên môn không khá»i lúng ta lúng túng trước tuyệt chưởng biến hóa trùng Ä‘iệp vô song cá»§a Tiêu Dao Mẫn.
Hắn chỉ đỡ được má»™t chưởng, còn liên tục hứng trá»n lấy ba chưởng cá»§a nàng.
Bốp... bốp... bốp...
Cổ Vị y lùi liên tục sáu bộ ra đến tận cửa biệt lầu.
Y ôm lấy ngực nhìn nàng bằng ánh mắt thất thần.
Tiêu Dao Mẫn nhạt nhẽo nói :
- Cổ thiếu gia đã hiểu ra chưa... Tiêu Dao Mẫn chỉ mới dụng có ba thành nội lực thôi. Nếu như Tiêu Dao Mẫn dụng hết chân nguyên của mình e rằng Cổ thiếu gia không đứng vững trên hai chân của mình đâu.
Cổ Vị Y vừa thẹn vừa giận nhưng tự biết thân phận mình.
Gã miễn cưỡng nói :
- Tiêu Dao Mẫn... rồi nàng sẽ hối hận.
Y nói rồi quay bước ra cửa bỠđi thẳng một mạch.
Tiêu Dao Mẫn bước ra đóng cá»­a biệt lầu. Nàng quay lại trước mặt Äổng Kỹ Thượng.
- Äổng huynh không sao chứ?
- Nếu không có nàng, ta chẳng biết bây giỠnhư thế nào. Hóa ra một gã thư sinh như ta đúng là hạng nho sinh vô dụng trói gà không chặt phải cần đến sự trợ giúp của nữ nhân.
Äổng Kỹ Thượng lắc đầu :
- Hổ thẹn! Ta rất ư là hổ thẹn.
Tiêu Dao Mẫn mỉm cưá»i nhìn Kỹ Thượng :
- Äổng huynh... Vận đỠthưá»ng Ä‘i vá»›i vận Ä‘en. Rồi vận Ä‘en sẽ qua mau không còn Ä‘eo bám Äổng huynh nữa.
Kỹ Thượng nhìn vào mắt Tiêu Dao Mẫn. Y từ từ đặt tay lên đôi vai nàng từ tốn nói :
- Nàng chính là vận đỠcá»§a Äổng Kỹ Thượng.
Chân diện Dao Mẫn đỠbừng khi tiếp nhận ánh mắt tình tứ cá»§a Äống Kỹ Thượng.
Nàng cảm nhận tim mình đập nhanh hÆ¡n. Äây không phải lần đầu Tiêu Dao Mẫn tiếp xúc vá»›i nam nhân, nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng có được cảm xúc tràn trá» khi tiếp xúc vá»›i con ngưá»i này. Chân diện cá»§a Äổng Kỹ Thượng như toát ra má»™t hấp lá»±c mê hồn khiến cho Tiêu Dao Mẫn ngÆ¡ ngẩn cả ngưá»i.
Nàng nghĩ thầm :
- “Huynh ấy đúng là trang nam tá»­ lịch duyệt, cho dù huynh ấy không có võ công nhưng vẫn là ngưá»i có sức lôi cuốn hÆ¡n bất cứ những gã nam nhân nào mình đã gặp quaâ€.
Trong khi Tiêu Dao Mẫn nghÄ© đến Ä‘iá»u đó thì Äổng Kỹ Thượng lần cởi bá» xiêm y cá»§a nàng. Má»i động tác cá»§a Kỹ Thượng cá»±c kỳ chuẩn đích, không thừa cÅ©ng không thiếu.
Äôi bàn tay cá»§a Kỹ Thượng vừa vuốt ve vừa mÆ¡n trá»›n. Vừa lần gở trang phục nàng mà tuyệt nhiên Tiêu Dao Mẫn không có sá»± phản kích nào, thậm chí còn bị sá»± mê hoặc từ những động tác đó. Cuối cùng thì Äổng Kỹ Thượng cÅ©ng lá»™t bá» tất cả xiêm y cá»§a nàng.
Thể pháp Tiêu Dao Mẫn lồ lá»™ hiện ra trong vùng ánh sáng cá»§a bốn chiếc chân đèn. Má»™t thể pháp vá»›i những đưá»ng cong cân đối đầy đặn và chẳng có má»™t khiếm khuyết nào.
Äôi nhÅ© hoa như hai quả tuyết lê ngồn ngá»™n sinh khí, căng cứng chỠđợi sá»± mÆ¡n trá»›n vuốt ve cá»§a Äổng Kỹ Thượng.
Tiêu Dao Mẫn gần như bị Äổng Kỹ Thượng dìu hẳn vào vùng hoan lạc qua sá»± mÆ¡n trá»›n vuốt ve cá»§a y. Nàng không cưỡng lại được những gì mà Kỹ Thượng tạo ra trong ná»™i thể mình. Y đúng là má»™t thư sinh trói gà không chặt nhưng chính cái chất thư sinh trói gà không chặt đó lại khiến Kỹ Thượng được bù đắp bằng những hấp lá»±c mê hoặc mỹ nhân. Tim nàng đập mạnh liên tục, khi hai bàn tay cá»§a Kỹ Thượng nhẹ nhàng như hai cánh bướm áp lên vùng đồi non, rồi trượt dần xuống bên dưới, và dừng lại giữa hai chân nàng.
Tiêu Dao Mẫn buá»™t miệng rên lên má»™t tiếng, và nhắm mắt lại. Thể pháp nàng thả lá»­ng hoàn toàn tợ cánh hoa trôi theo dòng chảy nhục tình từ Äổng Kỹ Thượng.
Có lẽ thân pháp quá hoàn mỹ và quá đẹp cá»§a Tiêu Dao Mẫn, Äổng Kỹ Thượng quên hẳn Ä‘i gã thiếu gia Long Thiên môn, quên cả những lá»i hăm dá»a cá»§a thiếu gia đầy quyá»n uy tại Dương Châu này, mà bế Tiêu Dao Mẫn lên khá»i sàn gạch đưa đến tràng ká»·.
Nàng vòng tay bá lấy cổ Äổng Kỹ Thượng Khuôn mặt khôi ngô anh tuấn lẫn phong thái dịu dàng và đấy lịch lãm cá»§a Äổng Kỹ Thượng cÅ©ng khiến nàng quên hẳn Ä‘i những chuyện vừa xảy ra trong biệt lầu. Nàng háo hức chá» sá»± chiếm hữu cá»§a gã bằng tất cả nhiệt há»a trong cÆ¡ thể mình.
Mưá»i ngón tay cá»§a Tiêu Dao Mẫn bấu cứng lấy bá» lưng cá»§a Äổng Kỹ Thượng buông mình vào cảnh giá»›i hoang tình trong sá»± má»i má»c được biểu thị qua những tiếng rên ư á»­ như con mèo cái Ä‘i hoang tìm được bạn tình.
Toàn thân nàng căng cứng tá»™t độ khi sá»± chiếm hữu cá»§a Äổng Kỹ Thượng bắt đầu, kéo theo sá»± bùng nổ dữ dá»™i mà Dao Mẫn không cưỡng được. Hai ngưá»i trôi tuá»™t vào dòng xoáy khoái lạc cá»§a da thịt.
Trong khi Dao Mẫn và Äổng Kỹ Thượng ngụp lặn trong miá»n hoan lạc nhục thể thì bất thình lình, má»™t ngưá»i vận hắc y bó chẻn, che mặt từ trên xà ngang biệt lầu tuá»™t xuống. Thân pháp cá»§a y êm như má»™t con mèo không tạo ra má»™t tiếng động nào.
Y nhón chân bước những bước Ä‘i thật nhẹ nhàng đến má»› trạng phục cá»§a Äổng Kỹ Thượng và Tiêu Dao Mẫn xục xạo rồi gom tất cả má»› ngân phiếu cho vào ngá»±c áo.
Y quay lại chiếc bàn trang điểm của Tiêu Dao Mẫn, dùng một ngón tay châm lên miếng giấy rồi viết lên tấm gương đồng những dòng chữ rồng bay phượng múa.
“Tương Thử hữu bì, nhân nhi vô nghi. Nhân nhi vô nghi, bất tử hà vi.
Tương Thử hữu xỉ, nhân nhi vô chỉ. Nhân chi vô chỉ, bất tử hà kỹ.
Tương Thá»­ hữu thế, nhân nhi vô lá»…. Nhân nhi vô lẽ, hồ bất thuyên tá»­â€.
Dịch :
(Tương Thá»­ có bì, ngưá»i mà vô nghi. Ngưá»i mà vô nghi, không chết làm gì.
Tương Thá»­ có răng, ngưá»i mà không ngăn, ngưá»i mà không ngăn, chưa chết đợi chăng.
Tương Thá»­ có thể, ngưá»i mà không lá»…, ngưá»i mà không lá»…, chết nhanh cho dá»… ).
Hắc y nhân viết rồi, Ä‘á»c lại má»™t lần nữa những dòng bút tá»± lưu trên tấm gương đồng, rồi má»›i lặng lẽ rá»i khá»i biệt lầu cá»§a Tiêu Dao Mẫn.
Ra đến cá»­a, hắc y nhân như sá»±c nhá»› đến Ä‘iá»u gì khác liá»n quay lại, rút trong ngá»±c áo ra hai mÅ©i châm thả vào đôi hài cá»§a Tiêu Dao Mẫn và Äổng Kỹ Thượng.
Y nhìn hai ngưá»i quạ bức rèm lụa, khẽ lắc đầu rồi quay bước Ä‘i thẳng ra cá»­a.
Mở cửa biệt lâu, hắc y nhân giũ tay lại phía sau. Một đạo nhu kình thoát ra, thổi tắt bốn cây chân đèn.
Y thoát ra khá»i biệt lầu, cÅ©ng là lúc nghe tiếng cá»§a Tiêu Dao Mẫn thét lên :
- A...
Y cưá»i khẩy má»™t tiếng vì biết tiếng thét cá»§a Tiêu Dao Mẫn do cái gì tạo ra.
Màn đêm nhanh chóng chụp xuống hắc y nhân, giấu hành tung của gã.

Hồi 4

Ngạn Kim Tiêu

Cá»­a thảo xá hé mở, má»™t thiếu niên lẻn qua, y vừa đóng cá»­a thảo xá thì giá bạch lạp cÅ©ng bừng cháy. ánh sáng từ giá bạch lạp soi lên khuôn mặt cá»§a thiếu niên. Trên vẻ mặt đôn hậu, vá»›i những nét ngây ngô lá»™ rõ vẻ sững sá».
Ngồi bên cạnh chiếc bàn bằng danh má»™c, là Tống Thừa Ân vá»›i vẻ mặt trầm tư và lạnh lùng. Thiếu niên giả lả cưá»i rồi bước đến bàn. Y từ tốn nói :
- Tôn huynh hẳn đã có chỗ rồi... thảo xá của tiểu đệ chỉ dùng riêng cho tiểu đệ tá túc qua đêm, chẳng có lấy vật dụng quí giá gì, và cũng chẳng có những sinh hoạt gì cần thiết để tôn huynh tá túc.
Ngạn Kim Tiêu vừa nói vừa ve cằm. Chàng nói tiếp :
- Ở thảo xá cá»§a Ngạn Tiêu đệ chắc chắn không phù hợp vá»›i tôn huynh. Tôn huynh hãy đến khách Ä‘iếm mà nghỉ ngÆ¡i. Trong khách Ä‘iếm ở Dương Châu này có đủ má»i vật dụng cần thiết để Tôn huynh dụng. Không chỉ có vật dụng cần thiết cho Tôn huynh lưu ngụ còn cả những trang giai nhân hầu hạ Tôn huynh.
Tống Thừa Ân để cho Ngạn Kim Tiêu nói má»™t hÆ¡i mà không cướp lá»i y.
Khi Kim Tiêu nói dứt lá»i, Tống Thừa Ân má»›i lên tiếng :
- Công tá»­ hẳn chưa biết ta. Äể ta tá»± nói thân phận cá»§a mình cho công tá»­ biết.
Nói rồi Tống Thừa Ân rút trong ngực áo ra tấm kim bài đặt xuống bàn.
Chàng nhìn Ngạn Kim Tiêu.
- Công tử hãy nhìn qua tấm kim bài sẽ biết Tống Thừa Ân là ai.
Ngạn Kim Tiêu nhìn nhanh qua tấm kim bài. Äôi chân mày nhíu lại, Ngạn Kim Tiêu gượng nặn nụ cưá»i.
- Hóa ra Tôn huynh là ngưá»i cá»§a CÆ¡ Mật viện. Tiểu đệ không biết tôn huynh là ngưá»i cá»§a CÆ¡ Mật viện, nên không kịp thiết đãi. Huynh cứ ở đây để tiểu đệ ra ngoài mua thức ăn đồ uống vá» tiếp đãi tôn huynh.
Nói dứt lá»i Ngạn Kim Tiêu toan quay bước bá» Ä‘i nhưng vừa dợm bước thì Tống Thừa Ân đã khe khắc nói :
- Ngạn Kim Tiêu không cần phải khách sáo như vậy. Nếu cần rượu thì Tống Thừa Ân đã có rượu. Cần thức ăn ngon thì đã có thức ăn ngon. Còn như muốn Tống Thừa Ân tống giải vỠđại lao nha môn... thì cứ rá»i khá»i gian thảo xá này.
Ngạn Kim Tiêu từ từ nhìn lại Tống Thừa Ân. Nặn má»™t nụ cưá»i giả lả trông thật ná»±c cưá»i, Ngạn Kim Tiêu từ tốn nói :
- Tống đại ca nói gì mà Ngạn Tiêu không hiểu gì cả.
Kim Tiêu giang rộng tay.
- Tiểu đệ có phạm tá»™i gì đâu mà Tống đại ca đòi dẫn giải tiểu đệ vỠđại lao công đưá»ng. Tiểu đệ là ngưá»i thượng tôn vương pháp, là ngưá»i vô hại mà.
Thừa Ân chống tay lên mặt bàn rồi từ từ đứng lên, mắt chăm chăm nhìn Ngạn Kim Tiêu.
Chàng trầm giá»ng nói :
- Nếu không được lão Thần Thâu chỉ điểm thì Tống Thừa Ân không thể tìm ra gian thảo xá này của Ngạn Kim Tiêu.
Ngạn Kim Tiêu ve cằm nói :
- Tôn huynh nói lão Thần Thâu nào?
- Bá»­u Chính Tư... Cái tên này hẳn Ngạn Kim Tiêu biết rõ chứ... hay giả vá» không biết. Nếu như Ngạn Kim Tiêu không biết... Tống má»— sẽ đưa Ngạn Kim Tiêu vỠđại lao công đưá»ng. Chắc chắn lúc đó Ngạn Kim Tiêu sẽ biết Bá»­u Chính Tư là ai.
Chân diện Ngạn Kim Tiêu sa sầm nhưng lại gượng nở nụ cưá»i giả lả. Y gãi đầu rồi nói :
- Tôn huynh buá»™c Ngạn Kim Tiêu đệ biết thì đích thị Kim Tiêu đệ phải biết rồi. Không biết cÅ©ng phải biết, bởi Tống đại ca là ngưá»i cá»§a CÆ¡ Mật viện mà. Ngưá»i cá»§a CÆ¡ Mật viện nói sao thì ngưá»i thảo dân thấp cổ bé miệng như Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng phải nghe thôi. Nếu không nghe nói nhăn nói càng, phản bác lại không chừng đụng vào ổ ong vò vẻ nếu không phải là ổ ong vò vẻ cÅ©ng là lÅ© chó Ä‘iên cắn càn, chết bất đắc kỳ tá»­ lắm đó.
Tống Thừa Ân nhíu mày, rồi bật cưá»i thành tiếng :
- Ngạn Kim Tiêu chửi Tống mỗ à?
Ngạn Kim Tiêu khoát tay :
- Không không, Ngạn Kim Tiêu nào dám chửi Tống huynh.
Y tự vả vào miệng mình.
- Ngạn Kim Tiêu đừng có nói nhăng nói càn kẻo bị chó hay ong đốt thì chết đó.
Nói rồi Kim Tiêu nhìn lại Tống Thừa Ân.
- Tống huynh buộc Ngạn Kim Tiêu phải biết lão già Bửu Chính Tư nào đó thì tiểu đệ buộc phải biết.
Ngạn Kim Tiêu lại gãi đầu.
- Không biết cái lão già ôn dịch kia nói vá»›i Tống đại ca cái gì mà Tống đại ca lại lần mò đến ngay thảo xá cá»§a tiểu đệ rồi còn đòi bắt tiểu đệ dẫn xuống đại lao công đưá»ng nữa.
- Kim Tiêu biết lão Bửu nói gì không?
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Tiểu đệ rất muốn nghe Tống đại ca thuật lại. Nếu như lão Bửu Chính Tư ôn dịch nào đó nói nhăn nói cuội thì tiểu đệ sẽ cắt lưỡi lão ngay.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
- Chắc là lão ôn dịch hỠBửu kia nói nhăn nói cuội rồi... Tống đại ca đừng có tin.
Phàm ngưá»i cá»§a CÆ¡ Mật viện thì phải tinh mắt vô cùng. Nhìn mặt mà bắt hình dong, nhất định Tống đại ca đã nhìn mặt tiểu đệ và biết ngay tiểu đệ là má»™t con ngưá»i quang minh chính đại.
- Tống mỗ không phủ nhận Ngạn Kim Tiêu là kẻ quang minh chính đại, nhưng cũng không bao che ngươi khi biết ngươi là gã đạo chích thần bí của Dương Châu.
Chân diện cá»§a Ngạn Kim Tiêu nhíu lại rồi gượng cưá»i :
- Hậy... Tống huynh hẳn đã nghe lão Bửu Chính Tư thuốc nước rồi. Cái gã đạo chích thần bí của Dương Châu trấn thì bá tính ở Dương Châu trấn ai cũng biết. Hành tung của y xuất quỷ nhập thần, muốn đến đâu cũng được, muốn vào ra chỗ nào cũng không khó, Ngạn Kim Tiêu thì làm được gì mà có thể sánh bằng gã đạo chích thần bí đó ở Dương Châu chứ. Tống đại ca nói vậy thật khó xử cho tiểu đệ vô cùng.
Tống Thừa Ân mỉm cưá»i rồi xoay chiếc bàn đúng má»™t vòng. Má»™t nắp hầm bí mật dưới gầm bàn lá»™ ra.
Ngạn Kim Tiêu sượng mặt.
Tống Thừa Ân Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm, giả lả nói :
- Ngạn Kim Tiêu tiểu đệ còn nói gì không?
Chân diện Ngạn Kim Tiêu sụ hẳn xuống.
Tống Thừa Ân quay mặt bàn lại như cũ, thì nắp hầm bí mật cũng đóng lại nhìn Ngạn Kim Tiêu.
- Ngồi xuống đi.
Ngạn Kim Tiêu buông tiếng thở ra nhưng gượng cưá»i rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện vá»›i Tống Thừa Ân. Hai ngưá»i đôi nhãn nhìn nhau, nụ cưá»i giả lả gượng gạo hiện trên hai cánh môi cá»§a Ngạn Kim Tiêu. Kim Tiêu giả lả nói :
- Tống huynh đúng là tài quá. Ngưá»i cá»§a CÆ¡ Mật viện ai cÅ©ng tài giá»i như huynh hết thì tiểu đệ chẳng còn đất dung thân.
- May mắn trong CÆ¡ Mật viện chỉ có Tống Thừa Ân là ngưá»i duy nhất biết gã đạo chích thần bí cá»§a Dương Châu là Ngạn Kim Tiêu.
Nói rồi Tống Thừa Ân quay ra sau nhấc vò rượu năm cân đặt lên bàn.
- Tống Thừa Ân đã chuẩn bị vò rượu Trung Nguyên nhứt tửu để đãi Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu khoát tay :
- Tống huynh là khách thì chức phận của tiểu đệ là phải tiếp huynh. Tiểu đệ đâu dám uống rượu hao tổn ngân lượng của Tống huynh. Với lại tiểu đệ cũng không dám uống thứ rượu ngon đó. Bởi nó đắt, Tống huynh cứ tự nhiên dùng một mình. Tiểu đệ quen dùng rượu nhất tương bần rồi.
Mặc cho Kim Tiêu nói, Thừa Ân vẫn chuốc rượu ra hai chiếc chén sành. Chàng vừa chuốc rượu vừa nói :
- Nếu Ngạn Kim Tiêu dùng số ngân lượng lấy được cá»§a bá»n trá»c phú dành riêng cho bản thân mình, thì cả cÆ¡ nghiệp cá»§a Tống Thừa Ân cÅ©ng không thể sánh bằng má»™t đốt tay cá»§a Ngạn Kim Tiêu. Thậm chí nếu Ä‘em cả biệt phá»§ cá»§a Äổng Gia cÅ©ng không thể nào sánh bằng cÆ¡ nghiệp cá»§a Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhăn mặt, rồi nói :
- Tống huynh chỉ nói thế thôi chứ nếu tiểu đệ được như Tống huynh nói thì đâu ở trong thảo xá này làm gì. Ngưá»i ta có ngân lượng thì thụ hưởng chứ có ngân lượng mà sống kham khổ như tiểu đệ thì phi lý quá.
Tống Thừa Ân bưng chén rượu từ tốn nói :
- Ngạn Kim Tiêu uống vá»›i ta chén rượu này Ä‘i... rồi ta sẽ phân giải vì sao Ngạn Kim Tiêu có nhiá»u ngân lượng mà sống thanh bạch.
Nói rồi Tống Thừa Ân dốc chén rượu uống cạn.
Ngạn Kim Tiêu lưỡng lá»± rồi uống cạn chén rượu. Äặt chén rượu xuống bàn, Kim Tiêu nhìn Tống Thừa Ân nói :
- Rượu của Tống đại ca đúng là Trung Nguyên đệ nhất tửu. Uống đến đâu nóng ran đến đó còn ngửi được cả mùi thơm của hảo tửu xông lên mũi nữa.
Tống Thừa Ân mỉm cưá»i, ôn nhu nói :
- Nếu Ngạn Kim Tiêu dụng số ngân lượng lấy được cá»§a bá»n trá»c phú mà không gởi vào “Pháp Quang tá»±â€, để những vị cao tăng trong cổ tá»± pháp quang phát chẩn cho ngưá»i thất cÆ¡ lỡ vận thì vá»›i số ngân lượng đó Ngạn Kim Tiêu có thể lập ra má»™t dòng sông rượu Trung Nguyên đệ nhất tá»­u. Nếu không là sông rượu thì cÅ©ng là má»™t hồ rượu.
Kim Tiêu chá»›p mắt gượng cưá»i rồi nói :
- Hình như chuyện gì Tống đại ca cũng biết.
- Bởi vì Tống Thừa Ân là cơ mật chứ. Một cao thủ đệ nhất trong đại nội.
Kim Tiêu ôm quyá»n thá»§ lá»… rồi nói :
- Tiểu đệ ngưỡng má»™ Tống huynh... ngưỡng má»™ cao thá»§ đệ nhất đại ná»™i. Hôm nay được diện kiến Tống đại ca, tiểu đệ như được khai thông nhãn lá»±c và trí tuệ. Tiểu đệ chỉ còn biết làm ngưá»i nghiêng mình trước Tống đại ca mà thôi.
Kim Tiêu xá Tống Thừa Ân.
- Một lần nữa Kim Tiêu xin được nghiêng mình ngưỡng mộ Tống đại ca.
- Kim Tiêu đừng quá giã là và đóng bộ với Tống Thừa Ân như vậy. Kẻ ngưỡng mộ phải là Tống Thừa Ân ngưỡng mộ Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu khoát tay :
- Không dám... không dám.... Kim Tiêu có phải là ngưá»i cá»§a CÆ¡ Mật viện đâu, lại chẳng có tài cán gì để cho Tống đại ca ngưỡng má»™ cả.
- Tống Thừa Ân ngưỡng má»™ Kim Tiêu bởi Thừa Ân không làm ngưá»i như Kim Tiêu.
Ngạn Kim Tiêu bê vò rượu chuốc ra chén rồi đặt vò rượu xuống. Chàng bưng lấy một chén rượu.
Nhìn Tống Thừa Ân, Kim Tiêu giả lả nói :
- Nếu được Tống đại ca ngưỡng má»™, Kim Tiêu cảm kích vô cùng. Kim Tiêu đệ càng cảm kích hÆ¡n nếu như Tống đại ca không dẫn giải tiểu đệ vỠđại lao công đưá»ng, càng cảm kích đại ca hÆ¡n nếu như Tống đại ca không thố lá»™ hành tung cá»§a tiểu đệ.
Kim Tiêu nói rồi chìa chén rượu tới trước.
- Tiểu đệ thỉnh Tống đại ca.
Thừa Ân dốc chén rượu uống cạn, không đợi Kim Tiêu má»i lần thứ hai.
Kim Tiêu gượng cưá»i cầu tình rồi má»›i dốc chén rượu lên miệng. Chá» cho Kim Tiêu đặt chèn rượu xuống bàn, Tống Thừa Ân má»›i trang trá»ng nói :
- Ngạn Kim Tiêu.
Vừa nghe Tống Thừa Ân gá»i tên mình, Ngạn Kim Tiêu đáp lá»i ngay mà không má»™t chút suy nghÄ©.
- Có Ngạn tiểu đệ... tiểu đệ đang ngồi trước mặt Tống đại ca đây mà.
Kim Tiêu vừa nói vừa ôm quyá»n giả lả nói tiếp :
- Tống huynh chỉ giáo cho tiểu đệ à?
Tống Thừa Ân nhìn vào mắt Ngạn Kim Tiêu, trang trá»ng nói :
- Tống Thừa Ân sẽ không dẫn giải Ngạn Kim Tiêu vỠđại lao công đưá»ng. CÅ©ng như không thố lá»™ hành tung cá»§a Ngạn Kim Tiêu, nhưng để đổi lại Ä‘iá»u đó Ngạn Kim Tiêu phải giúp Tống Thừa Ân má»™t chuyện... Chỉ má»™t chuyện duy nhất thôi.
Kim Tiêu nhíu mày :
- Kim Tiêu làm được cái gì để giúp huynh. Tống đại ca muốn Kim Tiêu độ nhập vào nhà ai vậy?
Thừa Ân lắc đầu :
- Thừa Ân không nhá» Kim Tiêu độ nhập vào nhà bất cứ ngưá»i nào.
- Vậy Tống huynh định nhỠKim Tiêu đệ làm gì nào?
Tống Thừa Ân im lặng dùng mắt quan sát chân diện của Ngạn Kim Tiêu.
Tiếp nhận ánh mắt cá»§a Tống Thừa Ân, Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Tống đại ca đừng nhìn Kim Tiêu tiểu đệ bầng ánh mắt đó. ánh mắt cá»§a Tống huynh sao ngập ngụa sắc ma khá»§ng bố chết chóc quá. Äúng là mắt nhà quan có Ä‘ao cá»› kiếm mà. Huống chi Tống huynh lại là ngưá»i cá»§a CÆ¡ Mật viện.
Tống Thừa Ân buông tiếng thở dài.
Chàng trầm giá»ng nói thật chậm :
- Tống Thừa Ân muốn nhá» Ngạn Kim Tiêu giúp Tống Thừa Ân tìm ra con ngưá»i thật cá»§a “Sát Thá»§ Vô Diệnâ€.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng cá»§a Tống Thừa Ân thì Ngạn Kim Tiêu chống tay đứng bật dậy. Kim Tiêu vừa đứng lên vùa nói :
- Trá»i đất...
Thừa Ân cướp lá»i Kim Tiêu.
- Lão huynh Thần Thâu Bá»­u Chỉnh Tư đã nói vá»›i Tống Thừa Ân... ngưá»i duy nhất giúp được Tống Thừa Ân biết được con ngưá»i thật cá»§a Sát Thá»§ Vô Diện là ai chính là Ngạn Kim Tiêu.
Ngạn Kim Tiêu há hốc miệng, lắc đầu một lúc rồi mới nói :
- Lão ôn dịch Bá»­u Chính Tư hẳn là phóng đãng quá, hay đã uống rượu say mà nói vá»›i Tống huynh Ä‘iá»u đó chứ.
- Tống Thừa Ân không biết Bá»­u Chỉnh Tư có phóng đãng hay uống rượu say thốt ra lá»i nói hay không, nhưng ta tin Ngạn Kim Tiêu giúp được ta.
Ngạn Kim Tiêu lắc đầu :
- Tống đại ca tin vào lá»i lão già ôn dịch phong đãng đó ư?
Tống Thừa Ân gật đầu :
- Tống Thừa Ân tin vào lá»i cá»§a lão huynh Bá»­u Chính Tư.
Ngạn Kim Tiêu chá»i tay lên mặt bàn hÆ¡i chồm đến trước.
- Kim Tiêu há»i thật huynh nhé.
Tống Thừa Ân từ tốn quay sang đáp lá»i chàng :
- Bất cứ câu há»i nào cá»§a Ngạn Kim Tiêu nếu ta biết ta sẽ trả lá»i không má»™t chút chần chừ hay ngoa ngôn.
- ÄÆ°á»£c, vậy Kim Tiêu há»i Tống huynh nhé. Tống huynh có phải là ngưá»i cá»§a CÆ¡ Mật viện hay không vậy.
Tống Thừa Ân buông tiếng thở dài rồi từ tốn nói :
- Tấm kim bài CÆ¡ Mật viện không đủ làm tin sao Kim Tiêu lại há»i Tống Thừa Ân câu đó.
- Kim Tiêu há»i vì có lý do cá»§a nó.
- Lý do gì?
- Tống đại ca là ngưá»i cá»§a CÆ¡ Mật viện, tai mắt khắp má»i nÆ¡i, lại không tìm ra con ngưá»i thật cá»§a Sát Thá»§ Vô Diện mà lại Ä‘i há»i Ngạn Kim Tiêu. Ngưá»i cá»§a CÆ¡ Mật viện còn không làm gì được thì Ngạn Kim Tiêu làm gì?
Tống Thừa Ân cau mày.
Chàng nghiêm giá»ng nói :
- Ngưá»i cá»§a cÆ¡ mật không làm được, mặc dù tai mắt ở khắp má»i nÆ¡i nhưng Ngạn Kim Tiêu thì làm được Ä‘iá»u mà ngưá»i khác không làm được.
Äôi chân mày cá»§a Kim Tiêu nhíu lại :
- Tống đại cá nói gì mà không lá»t lá»— tai. Ngưá»i cá»§a CÆ¡ Mật viện ví như Tống đại huynh đây lại không mò ra Sát Thá»§ Vô Diện thì sao má»™t Ngạn Kim Tiêu mò ra được.
- Kim Tiêu tìm ra được bởi vì Kim Tiêu thông minh và có mưu lược. Chính vì thế mà Bửu Chính Tư lão huynh mới nói chỉ có Kim Tiêu mới giúp được Tống Thừa Ân.
- Lão ôn dịch đó nói càn.
- Lão huynh Bửu Chỉnh Tư không nói càng. Lão huynh áy náy nói, Sát Thủ Vô Diện là con cá lớn phải có mồi ngon mới câu được, và miếng mồi ngon kia chỉ một Ngạn Kim Tiêu là chế được thôi.
Ngạn Kim Tiêu ngồi hẳn xuống ghế đôn. Chàng nhìn Tống Thừa Ân.
Ngạn Kim Tiêu gãi cằm, nhìn Tống Thừa Ân, từ tốn nói :
- Tống huynh biết Sát Thủ Vô Diện là gì không?
- Nếu biết “Sát Thá»§ Vô Diện†là ai thì Tống Thừa Ân đã không làm phiá»n đến Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu gượng cưá»i, rồi nói :
- Võ lâm không há» biết chân tướng thật cá»§a Sát Thá»§ Vô Diện, ngay cả CÆ¡ Mật viện như Tông huynh đây cÅ©ng không biết. Trên võ lâm giang hồ chỉ biết “Sát Thá»§ Vô Diện†đã từng sát tá»­ Bách Kiếm trang chá»§ Mạc Cá»±, và những cao thá»§ thượng thặng khác. Y giết ngưá»i cứ như lấy đồ trong túi mình, mặc dù những kẻ bị y lấy mạng Ä‘á»u là những cao thá»§ thượng thặng cá»§a giá»›i võ lâm. Thế mà không má»™t ai phân biệt chân tướng cá»§a y, chứng tá» gã sát nhân vương này đúng là Vô diện.
Kim Tiêu hÆ¡i nhá»m ngưá»i chồm đến trước.
- Kim Tiêu há»i Tống huynh nhé... vậy Vô diện là gì?
Tống Thừa Ân cau mày suy nghÄ© má»™t lúc rồi má»›i trả lá»i Ngạn Kim Tiêu.
- Vô diện là không có mặt.
Kim Tiêu khẽ gật đầu :
- Äúng... Vô diện là không có mặt. Gã Sát thá»§ giết ngưá»i này đúng là không có mặt, nhưng cÅ©ng có thể rất nhiá»u mặt.
Kim Tiêu chá»i tay đứng lên nhìn sững Tống Thừa Ân.
- Sát Thủ Vô Diện có thế là Tống huynh.
Tống Thừa Ân lắc đầu :
- Tống Thừa Ân không phải là Sát Thủ Vô Diện.
- Không phải là Tống huynh ư... Vậy có thể là lão ôn dịch Bửu Chính Tư, hoặc một ai đó mà chúng ta chẳng bao giỠbiết được mặt của gã.
- Chính vì vậy mà Tống Thừa Ân mới cần đến sự giúp đỡ của Ngạn Kim Tiêu.
- Giúp Tống huynh hay huynh đưa Ngạn Kim Tiêu vào chỗ chết. Cao thủ thượng thặng như sư kiếm Mạc Cự còn tán mạng bởi tay Sát Thủ Vô Diện thì cái mạng của Ngạn Kim Tiêu này có đáng gì.
- Nếu Ngân Kim Tiêu chết bởi tay “Sát thá»§ đô diệnâ€, thì Tống Thừa Ân sẽ Ä‘á»n cái mạng này cho lão huynh Thần Thâu Bá»­u Chỉnh Tư. Nếu Ngạn Kim Tiêu không giúp Tống Thừa Ân thì mãi mãi chết lần chết mòn trong đại lao công đưá»ng.
Tống Thừa Ân từ từ đứng lên.
- Sá»± lá»±a chá»n thuá»™c vá» Ngạn Kim Tiêu.
Răng trên cá»§a Ngạn Kim Tiêu cắn vào môi dưới. Chàng nặn nụ cưá»i mếu máo trong thật ná»±c cưá»i. Ngạn Kim Tiêu gượng cưá»i.
- Tống đại ca Ä‘ang dồn ngưá»i đại ca ngưỡng má»™ vào con đưá»ng cÅ©ng không lối thoát đó. Tiểu đệ không biết lão huynh Bá»­u Chính Tư ôn dịch kia hận thù tiểu đệ từ lúc nào mà bá»—ng dưng giáng xuống đầu Ngạn Kim Tiêu cái há»a diệt vong này.
Thở hắt ra một tiếng, Kim Tiêu nói tiếp :
- Cổ nhân nói không sai... Ngưá»i giết ta chính là ngưá»i hiểu ta và cÅ©ng chính ta là ngưá»i tri kỹ cá»§a ta. Äúng là lão già ôn dịch vừa phóng đãng vừa nhá» má»n hại bằng hữu đây mà.
Thừa Ân nói :
- Kim Tiêu đừng trách lão huynh Bửu Chính Tư, mà trách Sát Thủ Vô Diện đó.
- Y có quan hệ gì với Kim Tiêu đâu.
- Nếu. một ngày nào đó Sát Thủ Vô Diện đặt Kim Tiêu vào bóng sắc tử vong của y thì sao.
- Kim Tiêu chẳng làm gì để gã sát nhân vương đó để mắt tới mình cả.
Tống Thừa Ân nhìn Kim Tiêu :
- Kim Tiêu phải giúp Thừa Ân...
Kim Tiêu nhìn Tống Thừa Ân. Chàng nhíu mày khi nhận ra trong ánh mắt cá»§a Tống Thừa Ân vừa hé lên má»™t tia hy vá»ng mặc dù nó rất mÆ¡ hồ.
Kim Tiêu há»i :
- Tại sao Tống huynh muốn tìm Sát Thủ Vô Diện.
Tống Thừa Ân lấy cánh hoa huệ và nén bạc đặt lên bàn, nhìn Kim Tiêu từ tốn thuật lại chuyện xảy ra vá»›i Dương Äình Tuyết Anh.
Nghe Thừa Ân thuật lại, Kim Tiêu lắc đầu :
- Lạ thật...
- Kim Tiêu thấy Ä‘iá»u gì lạ.
Kim Tiêu ve cằm, rồi thuận tay bưng vò rượu chuốc ra chén của mình và Thừa Ân.
Äặt bầu rượu xuống bàn, Kim Tiêu nói :
- Huynh nói Dương Äình Tuyết Anh tá»· tá»· là ngưá»i Ä‘oan thục, đôn hậu không há» biết võ công.
Thừa Ân gật đầu :
- Ta cam Ä‘oan Ä‘iá»u đó.
- Nếu Tống đại ca cam Ä‘oan thì đây má»›i là chuyện lạ đây. Bởi theo Kim Tiêu biết thì tất cả những ngưá»i chết bởi tay “Sát Thá»§ Vô Diện†đá»u là những cao thá»§ kỳ tuyệt cá»§a võ lâm giang hồ. Thế mà “Sát thá»§ vô Ä‘iện†lại sát tá»­ tân nương cá»§a huynh, má»™t trang tiểu thư không có võ công lại đôn hậu nữa.
Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Tống đại ca có lầm không vậy, không chừng ngưá»i giết tân nương cá»§a Tống đại ca không phải là “Sát Thá»§ Vô Diện†mà là má»™t ai khác giả dạng là Sát Thá»§ Vô Diện.
Kim Tiêu gãi đầu :
- Äiá»u này khiến tiểu đệ tò mò đây.
Nói rồi Kim Tiêu bưng chén rượu uống cạn.
Äặt chén rượu xuống bàn Kim Tiêu há»i Tống Thừa Ân :
- Tống đại ca, Kim Tiêu há»i Ä‘iá»u này nhé.
Thừa Ân gật đầu :
- Thừa Ân Ä‘ang nghe Kim Tiêu há»i.
- Há»i Ä‘iá»u này Kim Tiêu sợ mạo phạm đến Tống huynh.
- Tất cả gì vụ án nạy, Thừa Ân không ngại bị mạo phạm.
- Nếu vậy Kim Tiêu má»›i dám há»i.
Tống Thừa Ân nhìn vào mặt Kim Tiêu :
- Kim Tiêu muốn há»i Thừa Ân Ä‘iá»u gì?
Kim Tiêu ve cằm giả lả nói :
- Phong thái cá»§a Tống đại ca lịch lãm, lại phong độ hÆ¡n ngưá»i, vừa là ngưá»i cá»§a CÆ¡ Mật viện, thêm cá danh đệ nhất cao thá»§ đại ná»™i, chắc hẳn Tống Thừa Ân có số đào hoa, Kim Tiêu há»i thật, Tống huynh có giống như lão ôn dịch Bá»­u Chính Tư không?
Thừa Ân cau mày :
- à Kim Tiêu nói Thừa Ân giống lão huynh Bửu Chính Tư chỗ nào?
- à của Kim Tiêu là muốn biết Tống đại ca có trăng hoa, đú đởn như lão ta không đó.
Chân diện Tống Thừa Ân Ä‘anh hẳn lại vá»›i những nét sượng sùng. Chàng gắt giá»ng há»i Kim Tiêu :
- Tại sao Kim Tiêu há»i Thừa Ân câu đó?
- Vì có thể Tống huynh có quá nhiá»u ngưá»i tình bởi cái thói trăng hoa như lão ôn dịch Bá»­u Chính Tư kia. Rồi má»™t trong những ả tình nhân cá»§a huynh đã hận Dương Äình Tuyết Anh tá»· tá»· mà làm ra chuyện này rồi gắn ngay cho cái gã Sát Thá»§ Vô Diện không chừng.
Thừa Ân lắc đầu :
- Tống Thừa Ân không phải là kẻ bội tình trăng hoa.
Vừa nói Tống Thừa Ân vừa cầm lấy cánh hoa huệ và nén bạc đẩy vỠphía Ngạn Kim Tiêu :
- Còn đây là vật chứng của Sát Thủ Vô Diện để lại. Kim Tiêu hãy nhìn cho kỹ, nó có đúng là tín vật của “Sát Thủ Vô Diện†không?
Kim Tiêu nhìn cánh hoa huệ và nén bạc.
Chàng giã là cưá»i rồi nói :
- Lão ôn dịch Bửu Chính Tư nói với huynh thế nào?
- Äây chính là tín vật cá»§a Sát Thá»§ Vô Diện.
Kim Tiêu im lặng, chống tay tựa cằm suy nghĩ một lúc rồi nhìn Tống Thừa Ân.
- Nếu lão ôn dịch Bửu Chính Tư nói đây là tính vật của Sát Thủ Vô Diện thì đúng là của y rồi. Tại sao “Sát Thủ Vô Diện†lại có thể sát tử một tiểu thư yếu đuối như tân nương của huynh nhỉ. Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Ngạn Kim Tiêu.
- Äể lý giải Ä‘iểm này, Tống Thừa Ân phải đối mặt vá»›i Sát Thá»§ Vô Diện.
- Sau đó Tống đại ca sẽ làm gì?
- Bắt y phải trả nợ máu.
Ngạn Kim Tiêu nhíu mày :
- Huynh có giết được hung thá»§ sát tá»­ tân nương mình thì há»i thá»­ vị tân nương tá»™i nghiệp kia có sống lại được hay không?
- Ta buá»™c phải lấy lại sá»± công bằng cho Dương Äình Tuyết Anh.
Kim Tiêu buột miệng nói :
- Sợ má»i việc trái ngược hẳn vá»›i ý cá»§a Tống huynh. Huynh chưa kịp đòi sá»± công bằng mà huynh Ä‘i tìm thì Tống huynh đã tán mạng rồi. Không chỉ huynh tán mạng mà Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng không còn mạng bởi gã sát nhân vương đó.
Tống Thừa Ân nhìn vào mắt Ngạn Kim Tiêu.
- Kim Tiêu...
- Có tiểu đệ.
Thừa Ân lắc dầu :
- Kim Tiêu không còn sá»± lá»±a chá»n nào đâu mà buá»™c phải giúp Tống Thừa Ân tìm ra Sát Thá»§ Vô Diện. Äó là lương tri cÅ©ng là mệnh lệnh cá»§a Tống Thừa Ân đối vá»›i Ngạn Kim Tiêu.
Thừa Ân đặt tay lên chén rượu từ từ ấn xuống.
Một làn khói bốc lên dưới đáy chén.
Chén rượu từ từ lún xuống mặt bàn, trong khi rượu trong chén bắt đầu sôi rồi bốc hơi chẳng mấy chốc đã cạn nhách.
Khi rượu cạn thì một âm thanh khô khốc phát ra.
Cách...
Chiếc chén vỡ đôi trong bàn tay của Tống Thừa Ân.
Thừa Ân nhìn Kim Tiêu :
- Kim Tiêu hãy nhìn chén rượu này để hiểu được ý chí của Tống Thừa Ân.
Ngạn Kim Tiêu vừa nhìn chén rượu vỡ làm hai lún sâu xuống mặt bàn vừa chá»i tay lên mặt bàn từ từ đứng lên.
Nhìn lại Tống Thừa Ân, Ngạn Kim Tiêu ôn nhu nói :
- Chẳng biết Tống huynh sẽ được gì trong câu chuyện này.
Tài sản của ngocnd321

  #3  
Old 03-06-2008, 07:19 AM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 5

Xí diêu cao tưá»ng


Äổng Kỹ Thượng chấm bút vào dÄ©a má»±c, rồi nhìn lên tấm giấy hồng Ä‘iá»u treo trên vách ngay chính Ä‘iện tòa chính sảnh “Äại hí viện Dương Châuâ€.
Y suy nghĩ một lúc rồi phóng bút đỠthơ :
“Tiểu hữu mai, kỳ thực thật hỷ.
Cầu ngã thứ sĩ, đãi kỳ cát hỷ.
Tiếu hữu mai, kỳ thực tam hỷ.
Tiểu hữu mai, khuyên khuôn ký chi
Cầu ngã thứ sá»­, đãi kỳ vị chi.â€
Dịch :
(Mơ chín rụng, trái nó đã chín bảy phần,
Những chàng trai theo đuổi em đã đến giỠtốt rồi đấy.
Mơ chín rụng, trái nó còn lại ba phần.
Những chàng trai theo đuổi em giỠđến lúc rồi đấy.
Mơ chín rụng, có thể đựng được cả gió.
Những chàng trai theo đuổi em, đã đến lúc xin cưới rồi đấy).
Bút pháp cá»§a, Kỹ Thượng như rồng bay phụng múa, vá»›i những nét cá»±c kỳ sắc sảo, không má»™t khiếm khuyết nào. Nhìn những dòng bút tá»± cá»§a Äổng Kỹ Thượng viết ra, ngưá»i ta chỉ có thể liên tưởng đến má»™t bức tranh tuyệt tác mà không má»™t ngưá»i nào khả dÄ© vẽ lại được. Má»™t thứ bút pháp gần như hoàn hảo. Hoàn hảo đến độ muốn tìm má»™t Ä‘iểm để khiếm khuyết để bàn giải cÅ©ng không có.
Kỹ Thượng đặt bút xuống bàn, nhìn lại Tiêu Dao Mẫn.
Vẻ mặt Tiêu Äao Mẫn cá»±c kỳ hoan há»· khi chứng kiến bút pháp kỳ tuyệt cá»§a há» Äổng. Ngay cả những há»a nhân được Tiêu Dao Mẫn má»i đến chứng bút pháp cá»§a Äổng Kỹ Thượng cÅ©ng đành phải ngÆ¡ ngẩn trước những dòng bút tá»± do y đỠra.
Tiêu Dao Mẫn nhìn qua những gã há»a nhân.
- Các vị há»c giả có thể cho Dao Mẫn má»™t lá»i bình phẩm.
Mặc dù đã được nàng gợi ý nhưng chẳng ai nói được lá»i nào.
Vẻ trầm mặc cá»§a các há»a nhân Dương Châu, những tài nhân lẫy lừng vá» bút, pháp thi tước những dòng bút tá»± cá»§a Äổng Kỹ Thượng, khiến Tiêu Dao Mẫn phấn khích vô cùng.
Nàng liếc nhanh vá» phía Äổng Kỹ Thượng vá»›i ánh mắt vừa gợi tình vừa biểu thị tình cảm dành cho y.
Má»i ngưá»i còn Ä‘ang bị bức tranh há»a bút cá»§a Äổng Kỹ Thượng hút lấy nhãn quang thì Cổ Vị Y cùng hÆ¡n mươi gã thuá»™c hạ Long Thiên môn bước vào.
Sự xuất hiện của Cổ Vị Y khiến Tiêu Dao Mẫn tỠlộ thái độ bất nhẫn ra mặt.
Cổ Vị Y nhìn Tiêu Dao Mẫn rồi định nhãn lại Äổng Kỹ Thượng.
Y chỉ Äổng Kỹ Thượng.
- Ngươi...
Äôi chân mày Äổng Kỹ Thượng hÆ¡i nhíu lại nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thưá»ng.
Y ôm quyá»n từ tốn nói :
- Äổng má»— hẳn không làm gì khiến Cổ thiếu gia phẫn uất.
- Bổn thiếu gia không có gì để nói với ngươi. Cổ thiếu gia đến đây lần này để buộc ngươi phải hành đại lễ tạ tội với ta.
Tiêu Dao Mẫn nhíu mày :
- Äổng huynh có tá»™i gì?
- Y có tội gì thì tự nàng biết, không cần bổn thiếu gia phải nói.
- Cổ thiếu gia đừng hiếp ngưá»i quá đáng đó. Äây là Äại hí viện Dương Châu cá»§a Tiêu Dao Mẫn chứ không phải Tổng đàn Long Thiên môn.
- Nàng nói đúng, nhưng Äại hí viện Dương Châu lại thuá»™c địa phận cá»§a Long Thiên môn.
Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài, nhìn lại Tiêu Dao Mẫn.
- Dao Mẫn tiểu thư... được rồi, nếu Cổ thiếu gia buá»™c Äổng Kỹ Thượng hành đại lá»… thì ta sẽ hành đại lá»… chứ có sao đâu. Không nên để chuyện không hay xảy ra ở đây.
Tiêu Dao Mẫn nhìn Kỹ Thượng.
- Äổng huynh... Y bức hiếp Äổng huynh như vậy mà Äổng huynh cÅ©ng chịu được hay sao?
Kỹ Thượng mỉm cưá»i. Nụ cưá»i chẳng biểu lá»™ thái độ gì gá»i là bất nhẫn. Y từ tốn nói :
- Ba lạy để sá»± bình an thì có gì là quá đáng đâu. Ngưá»i ta mua sá»± yên lành bằng má»™t cái giá rất cao mà còn không được thì ba lạy để có được sá»± an lành cÅ©ng không phải là cái giá quá cao.
Tiêu Dao Mẫn sa sầm mặt.
- Dao Mẫn không chấp nhận Äổng huynh bị bức nhục như vậy.
Kỹ Thượng mỉm cưá»i :
- Nàng đừng nghÄ© ngợi nhiá»u làm gì. Cổ thiếu gia đù sao cÅ©ng là má»™t cao thá»§ cá»§a Long Thiên môn. Nếu như ta không chìu theo ý cá»§a Cổ thiếu gia thì biết đến bao giá» má»›i hóa giải được những hiá»m khích mà ta không muốn có.
Nói rồi Äổng Kỹ Thượng bước nhanh đến trước mặt Cổ Vị Y. Y ôm quyá»n từ tốn nói :
- Tại hạ chìu theo ý cá»§a Cổ thiếu gia. Sau khi tại hạ hành đại lá»… rất mong Cổ thiếu gia miá»…n thứ cho những gì mà tại hạ không muốn có nhưng vô tình khiến ngưá»i phật ý.
Cổ Vị Y nhìn vỠphía Tiêu Dao Mẫn với thái độ đắc ý.
Sắc diện của Tiêu Dao Mẫn đỠbừng, bất nhẫn.
Nàng gắt giá»ng nói :
- Cổ thiếu gia sao không tá»± thị trước những cao thá»§ võ lâm mà chỉ muốn bức nhục má»™t thư sinh như Äổng huynh.
- à của ta muốn như vậy đó. Hay nàng có ý đuổi bốn thiếu gia đi hoặc ngăn cản bổn thiếu gia.
Äổng Kỹ Thượng khoát tay :
- Cổ thiếu gia, xin đừng nóng, có lẽ tại sá»± xuất hiện cá»§a Äổng má»— không đúng lúc đúng thá»i. Nên má»›i khiến cho Cổ thiếu gia không được vui, Äổng má»— xin được chuá»™c lấy cái lá»—i đó.
Cổ Vị Y nhìn Äổng Kỹ Thượng.
- ÄÆ°á»£c... Nếu ngươi ngoan ngoãn, chịu theo ý cá»§a bổn thiếu gia.
- Tại hạ thật tâm không muốn thiếu gia muá»™n phiá»n.
Nói rồi Äổng Kỹ Thượng từ từ quỳ xuống.
Những há»a nhân tá» thái độ bất nhẫn trước hành vi kiêu căng thái quá cá»§a Cổ Vị Y.
Tiêu Dao Mẫn bước đến bên Äổng Kỹ Thượng :
- Huynh không được làm vậy. Cho dù huynh có là má»™t thư sinh chỉ biết cầm bút đỠthÆ¡ thì cÅ©ng vẫn là má»™t trang nam tá»­ hán đại trượng phu. Huynh cÅ©ng phải có sá»± tá»± trá»ng chứ.
Kỹ Thượng nhìn lên nàng, chàng từ tốn giải thích :
- Ta muốn hóa giải hiá»m khích giữa Äại hí viện Dương Châu và Long Thiên môn. Äiá»u đó cÅ©ng đáng là việc làm cá»§a má»™t đại trượng phu chứ. Ta không có võ công thì chỉ có cách này thôi. Nàng hãy để ta chìu theo và làm thá»a mãn ý cá»§a Cổ thiếu gia.
Äổng Kỹ Thượng nói rồi nhìn nàng, Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm. Y từ từ quay lại Cổ Vị Y.
Äổng Kỹ Thượng toan hành lá»… thì má»™t thiếu nữ từ ngoài cá»­a bước vào.
Nàng vừa bước vào vừa nói :
- Nếu Cổ Vị Y thiếu gia cá»§a Long Thiên môn để cho Äồng Kỹ Thượng đại ca cá»§a bổn cô nương hành đại lá»…, ta e rằng Long Thiên môn không còn chá»— đứng trong võ lâm giang hồ.
Äổng Kỹ Thượng nheo mày, vá»›i nét mặt không mấy bằng lòng vá»›i lá»i nói cá»§a thiếu nữ đó.
Thiếu nữ bước đến bên Äổng Kỹ Thượng :
- Äổng huynh đứng lên Ä‘i.
Äổng Kỹ Thượng nhăn mặt.
- Äổng Ngá»c Lan muá»™i muá»™i...
Ngá»c Lan trừng mắt nhìn Äổng Kỹ Thượng.
- Huynh không nghe muội nói à?
Nàng vừa nói vừa nắm lấy tay Äổng Kỹ Thượng kéo lên. Y miá»…n cưỡng đứng lên theo ý cá»§a Ngá»c Lan.
Cổ Vị Y nhìn Äổng Ngá»c Lan. Khuôn mặt trái xoan, vá»›i những nét thanh tú, cùng chiếc miệng vá»›i đôi môi xinh như quả đào chín đập vào mắt gã.
Mặc dù nhan sắc tuyệt mỹ cá»§a nàng đã lá»t vào mắt Cổ Vị Y nhưng y vẫn biểu thị thái độ kẻ cả cá»§a má»™t vị chá»§ nhân mà gắt giá»ng nói :
- Tại sao cô nương chen và chuyện của bổn thiếu gia?
- Tại sao ư...ư bởi vì bổn cô nương là xá muá»™i cá»§a Äổng Kỹ Thượng đại ca, là ngưá»i cá»§a Äổng gia. Hẳn Cổ thiếu gia đã biết vá» Äổng gia chứ?
Cổ Vị Y nhếch môi cưá»i khẩy rồi nói :
- Äổng gia có thể so sánh vá»›i Long Thiên môn được hay sao?
Äổng Ngá»c Lan nhếch môi dè bÄ©u nói :
- Long Thiên môn cá»§a Cổ công tá»­ làm sao so sánh được vá»›i Äổng gia chứ.
Cổ Vị Y sa sầm mặt :
- Nàng dám xem thưá»ng Long Thiên môn à?
- Long Thiên môn đâu có trong tầm mắt cá»§a bổn cô nương đâu mà nói xem thưá»ng hay không xem thưá»ng.
Nàng nhướng đôi chân mày lá liá»…u, mỉm cưá»i tá»± thị :
- Bổn cô nương nói thật đó, nếu như Äổng huynh đến trước bổn cô nương hành đại lá»… thì xem như Long Thiên môn không còn chá»— trong võ lâm giang hồ.
- Bổn thiếu gia không tin.
- Cổ thiếu gia tin hay không tin thì bổn cô nương cũng không cần thiết phải phô trương.
Cổ Vị Y ngá»­a mặt cưá»i khanh khách rồi nói :
- Äể ta xem coi bản lÄ©nh cá»§a Äổng gia như thế nào mà nàng kiêu ngạo như thế.
Gã nói xong thì quát lệnh cho những gã thuộc hạ Long Thiên môn.
- Bắt ả đưa vỠbiệt phủ của bổn thiếu gia.
Lịnh được phát ra, những gã thuá»™c hạ cá»§a Cổ Vị Y đồng loạt lao tá»›i Äổng Ngá»c Lan chẳng khác nào bầy sói đói chá»±c thá»™p lấy con mồi yếu Ä‘uối. Nhân dạng cá»§a Äổng Ngá»c Lan nhá» nhắn, như má»™t trang tiểu thư đài cát thì có Ä‘iá»u gì khiến bá»n thuá»™c hạ cá»§a Cổ Vị Y e dè hay lo lắng. Trong mắt chúng, Ngá»c Lan chẳng khác nào má»™t tiểu nữ, không đáng để mắt đến.
Nhưng sựư biến xảy ra hoàn toàn không như Cổ Vị Y nghÄ©, khi mưá»i gã thuá»™c hạ cá»§a y lao tá»›i, Äổng Ngá»c Lan chỉ xoay tròn đôi ngá»c thá»§, má»™t tấm màn ảo khí xuất hiện tợ như bức tưá»ng hứng lấy những gã đó.
Ầm...
Sau tiếng sấm động dữ dá»™i mưá»i gã thuá»™c hạ cá»§a Cổ Vị Y tợ như mưá»i chiếc lá bị cuốn bay ngược vá» sau rồi nằm duá»—i dài dưới sàn gạch, chẳng thể nào gượng ngồi lên nổi.
Cổ Vị Y quá đổi sá»­ng sốt trước uy lá»±c kỳ ảo do ngá»c chưởng cá»§a Äổng Ngá»c Lan tạo ra. Gã sượng mặt nhìn nàng, trong khi Ngá»c Lan thì rất dá»­ng dưng.
Ngá»c Lan nhìn gã, nhạt nhẽo nói :
- Äổng huynh cá»§a bổn cô nương đúng là má»™t thư sinh há»§ lậu, nhưng còn bổn cô nương thì khác. Cổ thiếu gia có muốn thỉnh giáo tuyệt nghệ cá»§a bổn cô nương hay không?
Cổ Vị Y nhìn nàng chằm chằm. Má»™t chưởng vừa rồi cá»§a Ngá»c Lan đủ để gã chứng nghiệm võ công cá»§a nàng không phải tầm thưá»ng, mà phải nói là má»™t cao thá»§ kỳ tuyệt trong võ lâm, nhưng đến lúc này thì gã lại không còn đưá»ng rút lui nữa bởi lá»i thách thức cá»§a nàng.
- Chẳng lẽ vá»›i má»™t thiếu nữ diá»…m lệ như Ngá»c Lan má»™t Cổ thiếu gia cá»§a Long Thiên môn cÅ©ng cúi mặt không dám nhận lá»i thách thức sao?
- Nếu gã làm Ä‘iá»u đó thì còn gì là Long Thiên môn.
Cổ Vị Y cưá»i khẩy rồi nói :
- ÄÆ°á»£c... Nếu nàng muốn ta thỉnh giáo thì ta sẵn sàng thỉnh giáo võ công cá»§a nàng.
Nàng sẽ hối không kịp khi giao thủ với bổn thiếu gia.
Y nói rồi toan vận công giao chưởng vá»›i Äổng Ngá»c Lan thì má»™t tiếng quát cất lên :
- Dừng tay.
Cổ Nhạc Vân cùng phu nhân là Tăng Thi Nương song hành bước vào.
Nét mặt của Môn chủ Long Thiên môn với vẻ bất nhẫn và cau có.
Lão Môn chá»§ Cổ Nhạc Vân bước thẳng đến trước mặt Cổ Vị Y, gắt giá»ng nói :
- Vị Y... ngươi đừng làm trò cưá»i cho thiên bạ nữa. Long Thiên môn còn tồn tại trong giang hồ hay không, hoặc sẽ mất mặt chẳng dám nhìn bằng hữu võ lâm là do ngươi đó.
Cổ Vị Y sa sầm mặt, miễn cưỡng nói :
- Gia gia...
Cổ Nhạc Vân gắt giá»ng nạt ngang :
- Im...
Cổ Nhạc Vân giÅ© ống tay áo biểu thị sá»± phẫn ná»™ cá»§a mình vá»›i Cổ Vị Y rồi quay lại ôm quyên xá Äổng Kỹ Thượng và Äổng Ngá»c Lan.
- Äổng công tá»­, Äổng tiểu thư... Vị Y vì không biết Äổng gia, nên má»›i có thái độ mạo phạm vá»›i Äổng công tá»­ và Äổng tiểu thư... Lão phu thay mặt Long Thiên môn rất mong Äổng công tá»­ và Äổng tiểu thư miá»…n thứ.
Äổng Kỹ Thượng ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Tại hạ không dám nhận lá»i cáo lá»—i cá»§a Môn chá»§. Có lẽ tại hạ đã làm Ä‘iá»u gì đó khiến cho Cổ thiếu gia bất nhẫn nên má»›i có thái độ hiá»m khích vá»›i tại hạ. Tại hạ chỉ mong sá»± hiá»m khích đó không kéo dài lâu hÆ¡n nữa.
Ngá»c Lan lưá»m Äổng Kỹ Thượng.
Nàng nhìn lại Kỹ Thượng ôm quyá»n thá»§ lá»… từ tốn nói :
- Lão Môn chá»§ đã có lá»i nói, xem như đã hóa giải hiá»m khích. Tiểu nữ chỉ mong sau này Cổ Vị Y công tá»­ đừng làm phiá»n đến Äổng huynh. Äổng huynh chỉ là má»™t thư sinh chân yếu tay má»m, trói gà không chặt, bi Cổ thiếu gia bức nhục.
Äổng gia đâu thể khoanh tay ngồi nhìn.
Cổ Nhạc Vân nhìn lại Cổ Vị Y.
- Vị Y...
Nghe lão gá»i tên mình Vị Y miá»…n cưỡng đáp lá»i :
- Cổ Vị Y.
- Hãy tạ tá»™i vá»›i Äổng công tá»­.
Vị Y tròn mắt nhìn Môn chủ Long Thiên môn.
- Gia gia...
Äổng Kỹ Thượng ôm quyá»n nói :
- Lão Môn chá»§... Lão Môn chá»§ đừng ép buá»™c Cổ thiếu gia làm Ä‘iá»u thiếu gia không muốn. Chỉ cần hóa giải được hiá»m khích tại hạ mãn nguyện rồi.
Vị Y thở phào má»™t tiếng, nhìn Äổng Kỹ Thượng bằng ánh mắt khe khắc. Môn chá»§ Long Thiên môn ôm quyá»n :
- Lão phu thay mặt Vị Y đa tạ công tử.
Cổ Vị Y lưá»m Äổng Kỹ Thượng, rồi nhìn Tiêu Dao Mần.
Y bắt gặp nụ cưá»i mỉm trên hai cánh môi cá»§a Tiêu Dao Mẫn mà sắc diện bất giác đỠbừng nóng hổi.
Buông một tiếng thở dài, Cổ Vị Y quay bước đi thẳng ra cửa.
Cổ Nhạc Vân không cản y lại.
Lão nhìn lại Äồng Kỹ Thượng :
- Lão phu không biết Äổng công tá»­ du lãm đến Dương Châu, không tiếp đón. Nay đã biết công tá»­ đến, lão há»§ rất muốn công tá»­ quá bước đến Long Thiên môn.
Lão nhìn lại Äổng Ngá»c Lan :
- Cả tiểu thư nữa.
Äổng Kỹ Thượng ôm quyá»n nhu hòa đáp lá»i Môn chá»§ Long Thiên môn :
- Äổng Kỹ Thượng không dám làm phiá»n Môn chá»§. Lần này đến Dương Châu, Äổng Kỹ Thượng chỉ muốn du lãm ngắm cảnh đẹp Dương Châu, cùng những thi nhân, há»a nhân tài danh cá»§a Dương Châu đỠbút, phóng thÆ¡ tìm thú tao nhàn. Kỹ Thượng không dám để Môn chá»§ phải bận tâm chu toàn.
Cổ Nhạc Vân nói :
- Lão phu đã từng là môn khách cá»§a Äổng gia, rất ngưỡng má»™ Äổng gia. Nếu có cÆ¡ há»™i, lão phu mong Äổng công tá»­ và Äổng tiểu thư đến Long Thiên môn để lão phu tá» lòng ngưỡng má»™ Äổng gia.
Kỹ Thượng nhìn lão ôm quyá»n nói :
- Nhiệt tâm cá»§a Môn chá»§, Äổng Kỹ Thượng ghi nhận. Nếu có cÆ¡ há»™i, Äổng Kỹ Thượng sẽ tìm đến Long Thiên môn vấn an Môn chá»§.
- Äa tạ Äổng công tá»­... lão phu chá» công tá»­ và tiểu thư.
Lão nói rồi ôm quyá»n xá Äổng Kỹ Thượng và Äổng Ngá»c Lan rồi cùng vá»›i Tăng Thi Nương quay bước trở ra cá»­a Äại hí viện Dương Châu.
Những gã thuá»™c hạ cá»§a Cổ Vị Y Ä‘á»u lấm lét đồng loạt đứng lên nối gót theo sau lão.
Tiêu Dao Mẫn nhìn Äổng Kỹ Thượng.
- Hóa ra Äổng huynh là ngưá»i cá»§a “Äổng gia†thế mà Dao Mẫn lại không biết.
Äổng huynh kín đáo quá.
Kỹ Thượng nhìn lại nàng từ tốn nói :
- Nếu như ta nói mình là ngưá»i cá»§a Äổng gia thì hổ thẹn quá. Ngưá»i cá»§a Äổng gia ai nấy Ä‘á»u có võ công kỳ tuyệt. Ngay cả những môn khách cá»§a Äổng gia cÅ©ng Ä‘á»u là những đại cao thá»§ hiếm có ngưá»i đối địch, nhưng trong Äổng gia lại có má»™t ngưá»i chẳng có võ công tí gì cả. Cái gã vô dụng đó lại là Äổng Kỹ Thượng, thứ há»i làm sao ta dám nhận mình là ngưá»i cá»§a Äổng gia.
Äổng Ngá»c Lan chen vào :
- Bởi vì đại ca không tá»± nhận mình là ngưá»i cá»§a Äổng gia nên ai cÅ©ng bức hiếp đại ca hết. Ngay cả má»™t gã Cổ thiếu gia, võ công không ra gì cÅ©ng buá»™c đại ca phải hành bái ba lạy. Thá»­ há»i nếu đại ca hành bái gã đó thì còn gì là uy danh cá»§a Äổng gia chứ.
Nàng nói rồi lưá»m Äổng Kỹ Thượng.
Nhận cái lưá»m cá»§a Ngá»c Lan, Äổng Kỹ Thượng lã giã cưá»i, vừa nói :
- Hậy... xá muá»™i đừng quan trá»ng những tiểu tiết đó. Chỉ cần huynh không nhận mình làm ngưá»i cá»§a “Äổng gia†là được rồi. Huynh chỉ thích an lành ngao du sÆ¡n thá»§y, đỠthÆ¡ phóng bút chứ tuyệt nhiên không muốn có hiá»m khích đến vá»›i mình.
Ngá»c Lan nhìn thẳng vào mắt Äổng Kỹ Thượng.
- Những ngưá»i yếm thế như đại ca, thiên hạ không nể mặt đâu.
- Äã có xá muá»™i rói, ta còn sợ gì nữa.
Y Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm :
- Tại sao xá muội biết ta ở đây mà tìm.
Nàng lưá»m Äổng Kỹ Thượng :
- Huynh Ä‘i đến cùng trá»i cuối đất, muá»™i cÅ©ng tìm ra được huynh nữa. ở đâu mà không có môn khách cá»§a Äổng gia chứ. Nhưng muá»™i không Ä‘i tìm Äổng huynh đâu.
Muá»™i chỉ vô tình biết Äổng huynh ở đây thôi. Nếu muá»™i đến chậm mặt chút thì Äổng huynh làm bể mặt Äổng gia rồi. Không biết cái gã công tá»­ há» Cổ kia còn xem Äổng gia trong mắt cá»§a gã không.
Äổng Kỹ Thượng nhìn Ngá»c Lan :
- Muá»™i đến Dương Châu không có ý tìm huynh... vậy muá»™i tìm cái gì ở Dương Châu này Äổng huynh biết muá»™i không có cái thú tao nhã du sÆ¡n ngắm cảnh như huynh đâu!
- Muội không giống đại ca đâu.
Nàng ngập ngừng rồi nói tiếp :
- Muá»™i đến Dương Châu vì má»™t ngưá»i khác!
Kỹ Thượng cưá»i khẩy rồi nói :
- Xá muội không nói ra, huynh cũng biết muội tìm đến Dương Châu vì ai rồi.
Y nhìn vào mắt Äổng Ngá»c Lan :
- Tống Thừa Ân đã đến Dương châu rồi ư?
Äổng Ngá»c Lan gật đầu :
- Huynh ấy đã đến Dương Châu rồi, không biết huynh ấy tìm đến Dương Châu để làm gì?
Kỹ Thượng ve cằm, suy nghĩ rồi nhìn lại Tiêu Dao Mẫn.
- Dao mẫn... Má»™t ngưá»i vừa gặp phải chuyện Ä‘au lòng, buồn phiá»n, thì tìm đến Dương Châu để làm gì?
Tiêu Dao Mẩn mỉm cưá»i, từ tốn nói :
- Nếu có chuyện Ä‘au lòng muá»™n phiá»n thì tìm đến Dương Châu, đủ hiểu ngưá»i đó lịch duyệt như thế nào rồi. Dương Châu có muôn ngàn thứ tao khiển để ngưá»i ta khá»a lấp ná»—i muá»™n phiá»n cá»§a mình mà.
Kỹ Thượng nhìn lại Ngá»c Lan.
- Xá muá»™i nghe Tiêu Dao Mẫn nói rồi chứ. Muá»™i còn không mau Ä‘i tìm Tống Thừa Ân... kẻo lại để y thoát khá»i tay muá»™i má»™t lần nữa đó.
Ngá»c Lan đỠmặt nhìn Äổng Kỹ Thượng.
- Huynh chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi, chứ chẳng giúp gì được cho muội.
Huynh không giúp gì thì cÅ©ng đừng làm bể mặt Äổng gia đó nhe. Nếu Tống huynh biết được đại ca cá»§a Ngá»c Lan hành bái gã thiếu gia Long môn kia, chắc không thèm để mắt đến Äổng gia nữa.
- Nếu Tống Thừa Ân không để mắt đến xá muá»™i thì ngưá»i thiệt thòi là muá»™i chứ đâu phải là huynh.
Y mỉm cưá»i vá»›i Ngá»c lan, rói nói tiếp :
- Hay là huynh và muá»™i cùng Ä‘i tìm Tống Thừa Ân. Huynh cung muốn có má»™t đôi lá»i cùng chia sẻ ná»—i Ä‘au cá»§a Thừa Ân.
- Thế thì hay quá.
Tiêu Dao Mẫn xen vào :
- Tiêu Dao Mẫn cùng đi với huynh được không?
Kỹ Thượng lưỡng lá»±. Gã Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm rồi nói :
- Ta sẽ sớm quay vỠvới nàng mà.
Chân diện Tiêu Dao Mẫn hơi sụ xuống nhưng rồi nàng giả lả nói :
- Thiếp sẽ chá» huynh quay vá»... Huynh còn hứa vẽ chân dung cá»§a Tiêu Dao Mẫn.
- Ta không quên lá»i cá»§a mình.
Ngá»c Lan nhìn Tiêu Dao Mẫn. Nàng giả lả nói :
- Dao Mẫn tiểu thư ráng giữ chân gã thư sinh há»§ lậu này... Äại ca cá»§a tiểu nữ cÅ©ng khó giữ chân lắm đó.
Dao Mẫn đỠmặt liếc nhanh qua Äổng Kỹ Thượng. Nàng lí nhí nói :
- Ta biết khó giữ chân được huynh ấy. Những kẻ sĩ say thơ, một ngày nào đó sẽ say tình và chạy theo bóng tình lãng du của mình.
Kỹ Thượng nhìn nàng.
- Ta hy vá»ng nàng sẽ không quá muá»™n phiá»n bởi những kẻ sÄ© như Äổng Kỹ Thượng.
Kỹ Thượng và Ngá»c Lan rá»i Äại hí viện Dương Châu. Ngá»c Lan vừa Ä‘i vừa nói :
- Äổng huynh, xem chừng vị cô nương đó đã có tình vá»›i huynh rồi đó.
- Không cần xá muá»™i phải nói vá»›i ta Ä‘iá»u đó.
- Tỷ ấy cũng là trang giai nhân tuyệt sắc...
Nàng lắc đầu :
- Không phải! Mà phải nói là má»™t mỹ nhân khiến cho ngưá»i đối diện phải say đắm lòng. Ngay cả muá»™i cÅ©ng còn bị nhan sắc cá»§a tá»· ấy mê hoặc, huynh còn chá» gì nữa.
Kỹ Thượng nhìn sang Ngá»c Lan :
- Hãy lo cho muội đó, đừng nghĩ đến đại ca. Ta biết tình yêu của mình ở đâu rồi.
Ngá»c Lan nguýt Äổng Kỹ thượng :
- Tiêu Dao Mẫn cô nương là ngưá»i đầu tiên muá»™i thấy bên cạnh đại ca rất tương đầu ý hợp. Äại ca không nên bá» qua cÆ¡ há»™i này.
Kỹ Thượng nhíu mày :
- Dao Mẫn đẹp thật, nhưng rất tiếc nàng lại có võ công.
- Có võ công thì đại ca không để mắt đến sao?
- Không...
Ngá»c Lan cau mày :
- Dao Mẫn có võ công cũng tốt chứ sao. Tỷ ấy có thể bảo vệ cho đại ca.
Kỹ Thượng nhướng mày :
- Ngá»c Lan, muá»™i muá»™i biết huynh cá»§a muá»™i là ngưá»i thế nào mà. Huynh rất ghét ngưá»i có võ công. Huynh thích làm má»™t thi nhân nhàn nhã vá»›i giang hồ.
Ngá»c Lan dừng bước nhìn Kỹ Thượng.
Kỹ Thượng cau mày :
- Xá muội nhìn ta cái gì vậy?
- Muá»™i Ä‘ang nghÄ© tại sao Äổng huynh lại là ngưá»i cá»§a Äổng gia.
- Ta không xứng đáng là ngưá»i cá»§a Äổng gia à?
- Muá»™i không nghÄ© vậy. Theo ý cá»§a muá»™i đã là ngưá»i cá»§a Äổng gia thì phải có võ công, nhưng huynh thì lại hoàn toàn khác.
Nàng giả lả cưá»i :
- Äại ca nên đổi há» Ä‘i.
- Nếu như Äổng huynh đổi há» thì đâu còn là huynh trưởng cá»§a muá»™i.
Äổng Kỹ Thượng nói rồi phá lên cưá»i.
Nghe Äổng Kỹ Thượng cưá»i, Ngá»c Lan lưá»m y rồi sải bước Ä‘i tiếp.
Äổng Kỹ Thượng và Äổng Ngá»c Lan dừng bước khi thấy có đám đông ngưá»i vây quanh má»™t khoảng sân rá»™ng.
Kỹ Thượng nói vá»›i Ngá»c lan :
- Huynh và muội đến đó xem chuyện gì. Không chừng lại có thể gặp được Tống Thừa Ân đó.
Ngá»c Lan gật đầu.
Hai ngưá»i bước đến đám đông.
Äám đông những ngưá»i đó Ä‘ang bao quanh hai ngưá»i ngồi trên hai tấm đệm rÆ¡m.
Hai ngưá»i đó đúng là huynh đệ song sinh. Há» cùng vận má»™t thứ trang phục giống nhau, khuôn mặt cÅ©ng giống tạc như nhau như hai giá»t nước.
Trước mặt hỠlà một tấm liễng ghi dòng chứ nguệch ngoạc :
“Song Tàn Lãnh Diệnâ€
Kỹ Thượng nhìn qua Ngá»c Lan :
- Xá muá»™i là ngưá»i võ lâm hẳn biết hai ngưá»i này chứ?
Ngá»c Lan gật đầu.
- HỠngồi đây để làm gì?
- Muốn biết há» ngồi đây để làm gì thì huynh phải há»i.
Kỹ Thượng lắc đầu :
- Hai ngưá»i này ngồi đâu thì ngồi, huynh chẳng quan tâm đến.
Kỹ Thượng vừa nói dứt câu thì nghe Song Tàn Lãnh Diện cùng lên tiếng :
- Hãy cho huynh đệ chúng ta biết Sát Thủ Vô Diện là ai. Y đang ở đâu?
Chẳng có ai đáp lá»i Song Tàn Lãnh Diện. Há» làm sao biết Sát Thá»§ Vô Diện là ai để nói cho hai ngưá»i đó biết.
Kỹ Thượng nhìn Ngá»c Lan há»i :
- Hai gã này nói cái gì thế?
- Huynh đệ hỠmuốn biết Sát Thủ Vô Diện. Có lẽ hỠmuốn trả thù cho Bách Kiếm trang chủ Mạc Cự.
- Vậy Sát Thủ Vô Diện là ai?
- Muội không biết.
Kỹ Thượng nhíu mày :
- Xá muá»™i là ngưá»i võ lâm, thế mà không biết à?
- Cả võ lâm cÅ©ng không biết chứ đừng nói là muá»™i. Sát Thá»§ Vô Diện hành tung bất định, xuất quá»· nhập thần, giết ngưá»i chỉ để lại má»™t cánh hoa huệ và má»™t nén bạc, còn không má»™t ai biết y là ai.
- Äổng gia cá»§a chúng ta cÅ©ng không biết ư?
- Không biết.
Kỹ Thượng giả lả cưá»i :
- Äổng gia không biết thì còn ai biết nữa.
Kỹ Thượng nhìn lại Song Tàn Lãnh Diện rồi quay sang há»i Ngá»c Lan :
- Hai ngưá»i này không biết Sát Thá»§ Vô Diện là ai, mà lại muốn trả thù cho Bách Kiếm Mạc Cá»± thì tìm Sát Thá»§ Vô Diện ở đâu mà trả thù. HỠđúng là làm chuyện mò kim đáy biển.
Kỹ Thượng vừa nói đến đây thì bất thình lình có má»™t ngưá»i vận hắc y nhân bó chẻn, che mặt bằng khăn lụa Ä‘en lừng lá»­ng bước ra từ má»™t ngôi nhà gần đó.
Hắc y nhân tiến thẳng đến trước mặt Song Tàn Lãnh Diện.
Y đứng dang chân rá»i nhãn quang vào Song Tàn Lãnh Diện, nhạt nhẽo nói :
- Huynh để các đệ ngươi muốn tìm Sát Thủ Vô Diện ư?
Song Tàn Lãnh Diện nhìn lên ngưá»i vận hắc y che mặt :
- Ngươi biết Sát Thủ Vô Diện?
- Sát Thủ Vô Diện đang đứng trước mặt huynh đệ các ngươi.
Song Tàn Lãnh Diện đứng bật lên.
Cả hai cùng nói má»™t lượt, cứ như ý tưởng cá»§a ngưá»i này sắp nói ra thì đã là ý tưởng trong đầu cá»§a ngưá»i kia :
- Huynh đệ chúng ta đang tìm ngươi.
- Huynh đệ các ngưá»i làm trò há», khiến ta ná»±c cưá»i mà xuất đầu lá»™ diện. Bách Kiếm Mạc Cá»± còn bị ta lấy mạng thì các ngưá»i làm gì được ta chứ? Các ngươi Ä‘ang tá»± Ä‘i tìm đến cái chết.
Hắc y nhân che mặt nói dứt lởi lòn tay ra sau lưng rút trưá»ng kiếm.
Y điểm mũi kiếm vỠphía Song Tàn Lãnh Diện :
- Ta sẽ tống tiễn hai huynh đệ các ngươi theo vỠvới Bách kiếm sư Mạc Cự.
Vòng tròn vây quanh đồng loạt dãn ra bởi sự xuất hiện đột ngột của Sát Thủ Vô Diện.
Song Tàn Lãnh Diện trừng mắt nhìn hắc y nhân tự xưng là Sát Thủ Vô Diện.
Cả hai cùng nói :
- Ngươi đã tự đem mạng đến nạp... Huynh đệ chúng ta đâu thể bỠqua cơ hội này.
Song Tàn Lãnh Diện nói dứt câu đồng loạt phát động chưởng công chia làm hai phía tập kích hắc y nhân Sát thủ vộ diện.
Kiếm quang của Hắc y nhân lóe lên đón lấy chưởng khí của Song Tàn Lãnh Diện.
Chát... Chát...
Sau hai âm thanh khô khốc đó, Song Tàn Lãnh Diện vươn trảo nhảy tá»›i như hai con cóc khổng lồ. Ngưá»i ta chỉ kịp nhìn thấy đôi bản thá»§ xanh rá»n cá»§a Song Tàn Lãnh Diện nhoáng lên, cùng má»™t tiếng kêu như tiếng á»…nh ương kêu gá»i bạn tình, thì Song Tàn Lãnh Diện đã thá»™p trảo vào hai bá» vai cá»§a hắc y nhân.
Hắc y nhân loạng choạng, nhưng Song Tàn Lãnh Diện bằng má»™t thá»§ pháp thần kỳ đã dốc ngược ngưá»i kia lên.
Dục Thức Bằng và Dục Thức Trí đồng loạt cất tiếng kêu như tiếng ễnh ương. Tiếng kêu của chúng như một âm hiệu để cùng nhau hành động. Cả hai trụ tấn rồi gồng mình lên. Vòng bụng của chúng phình ta ra như hai quả bóng.
Gã hắc y nhân rống lên một tiếng khủng khiếp.
Äổng Kỹ Thượng và Äổng Ngá»c Lan nhăn mày quay mặt chá»— khác.
Những ngưá»i thị chứng cÅ©ng rú lên kinh hoàng, thậm chí có ngưá»i không làm chá»§ được mà bá» chạy.
Làm sao có thể định tâm bình thản khi chứng kiến cảnh gã hắc y nhân bị Song Tàn Lãnh Diện xé toạc ra làm hai mảnh như ngưá»i ta xé má»™t bá»™ trang phục.
Mồ hôi toát ra mặt Äổng Kỹ Thượng.
Y nhìn lại Ngá»c Lan :
- Khá»§ng khiếp quá. Ngưá»i võ lâm cá»§a muá»™i đúng là má»™t lÅ© bạo tàn vá» lương tâm.
Äúng là lÅ© khát máu đáng kinh tởm.
Äổng Kỹ Thượng nói rồi sải bước Ä‘i nhanh như trốn chạy khi phải chứng kiến những cảnh tượng khá»§ng khiếp vừa xảy ra.
Ngá»c Lan vá»™i theo bước Äổng Kỹ Thượng :
- Muá»™i thấy đó, ngưá»i võ lâm thụ há»c võ công chỉ để giết ngưá»i thôi. Khá»§ng khiếp... khá»§ng khiếp... đáng kinh tởm... đáng kinh tởm.

Hồi 6

Phù dung phúc thủy

Tống Thừa Ân vừa bưng chén rượu thì Ngạn Kim Tiêu xồng xộc bước vào.
Y bước nhanh đến bàn Tống Thừa Ân vá»›i vẻ mặt phấn khích cá»±c kỳ. Kim Tiêu giả lả cưá»i vừa nói :
- Tống đại ca, có tin mừng dành cho Tống huynh đây.
Thừa Ân nhìn Kim Tiêu.
- Ta biết Kim Tiêu ngươi định nói gì?
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Äây là má»™t cái tin hoan há»· cho Tống đại ca. Má»™t cái tin mà tiểu đệ phải uống mừng vá»›i Tống huynh.
Nói dứt lá»i Kim Tiêu bưng lấy tịnh rượu chuốc ra chiếc chén thứ hai, rồi bưng chén nhìn Tống Thừa Ân.
- Ngạn Kim Tiêu đệ chúc mừng Tống huynh.
Nói dứt lá»i Kim Tiêu dốc chén rượu uống cạn trong khi Thừa Ân vẫn không uống.
Chàng đặt chén xuống bàn.
- Tin gì mà Kim Tiêu phấn khích mừng như vậy.
- Sát Thá»§ Vô Diện đã bị Song Tàn Lãnh Diện xé xác làm hai rồi. Chuyện này không đáng mừng đáng vui sao. Xem như gã hung thá»§ giết tân nương Dương Äình Tuyết Anh cá»§a huynh đã Ä‘á»n tá»™i. Tống huynh không cần phải ra tay thì cÅ©ng có ngưá»i khác ra tay lấy lại sá»± công bằng cho Dương Äình Tuyết Anh tá»· tá»·.
Kim Tiêu rít một luồng chân khí, chắt lưỡi rồi nói tiếp :
- Äúng là ác giả ác báo. Gieo nhân nào gặp quả nấy. Sát Thá»§ Vô Diện cuối cùng cÅ©ng phải Ä‘á»n tá»™i ác mà thôi.
Kim Tiêu nhìn Thừa Ân.
Vẻ mặt Thừa Ân chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì mà như có một lớp sáp được trét lên trên vừa lạnh lùng vừa vô cảm cực kỳ.
Thấy vẻ mặt bất nhẫn cá»§a Tống Thừa Ân, Ngạn Kim Tiêu giả lả há»i :
- Nghe tin này, Tống huynh không vui à?
Kim Tiêu nói vừa dứt câu thì Thừa Ân đập tay xuống bàn.
Chát...
Chén rượu đầy của Tống Thừa Ân bật lên cao ngang tầm mắt. Ngay lập tức một đạo chỉ phát tác điểm vào chén rượu. Chén rượu lao vụt đi, lướt qua búi tóc của Ngạn Kim Tiêu. Âm thanh xé gió đập vào thính nhĩ của Kim Tiêu, khiến chàng đỠđẫn.
Kim Tiêu buột miệng nói :
- Tống đại ca.
Thừa Ân nhìn vào mắt Kim Tiêu nhạt nhẽo nói :
- Ngạn Kim Tiêu! Thật ra ngươi Ä‘ang có ý gì. Phải chăng ngươi muốn thoái thác những gì mà Thừa Ân kỳ vá»ng vào ngươi.
Kim Tiêu lắc đầu khoát tay :
- Không không. Äệ đâu có thoái thác những kỳ vá»ng cá»§a huynh đã gắn cho đệ chứ.
- Hừ... Thừa Ân biết Kim Tiêu có thể nhận ra tấm hài kịch trơ trẽn của Song Tàn Lãnh Diện nhưng vỠkhông biết.
Buông má»™t tiếng thở dài, Thừa Ân từ từ ngồi trở lại ghế. Y chuốc rượu ra chén Kim Tiêu rồi bưng uống vá»›i vẻ mặt trầm tư suy tưởng. Äặt chén xuống bàn, Thừa Ân nhìn Kim Tiêu, ôn nhu nói :
- Sát Thá»§ Vô Diện chết dá»… dàng vậy sao? Lại chết bởi tay hai gã kiếm môn khách cá»§a Mạc Cá»± Kiếm trang Trang chá»§. Hai gã đó nếu so vá»›i Mạc Cá»± thì chỉ đáng là những hình nhân để lão dụng kiếm, thế mà Sát Thá»§ Vô Diện lại đưá»ng đưá»ng chính chính bị xé xác bởi Song Tàn Lãnh Diện ngay trước mặt bao nhiêu ngưá»i. Sát Thá»§ Vô Diện chết dá»… dàng như vậy thì đâu có bản lÄ©nh giết sư kiếm Mạc Cá»±.
Kim Tiêu buột miệng thốt :
- Æ ...
Thừa Ân khoát tay.
- Ngạn Kim Tiêu! Ta biết tâm tưởng cá»§a ngươi lúc này không muốn nhúng tay vào chuyện này nên bất cứ Ä‘iá»u gì có liên quan đến Sát Thá»§ Vô Diện cÅ©ng là Ä‘iá»u để ngươi lợi dụng đặng thoái thác những gì Thừa Ân đặt vào ngươi. Có đúng như vậy không?
Kim Tiêu vuốt cằm, nhìn Thừa Ân nói :
- Kim Tiêu vốn dĩ không có sự thông minh thâm sâu như Tống đại ca, nên không nghĩ được như đại ca.
Thừa Ân lắc đầu :
- Không! Ngạn Kim Tiêu thừa trí thông minh nhận ra Ä‘iá»u đó. Nếu Ngạn Kim Tiêu không thông minh thì không phải là Äạo Soái Dương Châu.
Buông một tiếng thở dài, Thừa Ân nói tiếp :
- Kim Tiêu còn biết, nếu như bị lôi kéo vào chuyện, chẳng khác nào tự treo sinh mạng dưới đao kiếm trùng trùng.
Kim Tiêu im lặng không đáp lá»i Thừa Ân, mãi má»™t lúc má»›i nói :
- Hình như Ä‘iá»u gì huynh cÅ©ng nghÄ© ra cả, biết trước được tất, thế nhưng huynh lại không biết Sát Thá»§ Vô Diện là ai.
- Chính vì vậy, Thừa Ân mới nhỠđến Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu miễn cưỡng :
- Nếu biết Sát Thủ Vô Diện, Ngạn Kim Tiêu sẽ nói Tống huynh ngay.
Nói rồi Kim Tiêu nặn nụ cưá»i xởi lởi vá»›i bá»™ mặt thật ná»±c cưá»i.
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Kim Tiêu có chuyện phải đi đây. Tống đại ca có cùng đi với Kim Tiêu không. Nếu như Tống đại ca sợ Kim Tiêu bỠtrốn thì cứ theo Kim Tiêu. Còn như tin Ngạn Kim Tiêu không bỠtrốn thì cứ ở đây chỠKim Tiêu.
- Má»™t khi Tống Thừa Ân đã biết ngươi rồi... Ngươi không bá» trốn khá»i Thừa Ân được đâu.
- Ngạn Kim Tiêu thừa biết Ä‘iá»u đó mà.
Vừa nói Kim Tiêu vừa bưng chén rượu không nhưng rồi lại đặt xuống bàn.
Nhìn vào mắt Thừa Ân, Kim Tiêu nói :
- Tống huynh tin Kim Tiêu chứ?
- Có thể tin và cũng có thể không.
Äiểm nụ cưá»i gượng, Kim Tiêu giả lả nói :
- Nếu không tin thì Tống huynh đã không tìm đến Ngạn Kim Tiêu.
Nói rồi, Ngạn Kim Tiêu quay bước đi thẳng ra cửa. Thừa Ân nhìn theo từng bước chân của Ngạn Kim Tiêu với vẻ trầm mặc suy tư.
Rá»i khá»i thư phòng cá»§a Thừa Ân trong phòng khách Ä‘iếm, Kim Tiêu vừa Ä‘i vừa nghÄ© :
- “Äồ ôn dịch.. Tại sao tá»± dá»±ng bổn công tá»­ vướng vào chuyện này chứ. Thừa Ân.... Huynh đã biết Kim Tiêu vướng vào chuyện này chẳng khác nào tá»± treo mình dưới Ä‘ao kiếm trùng trùng, lành thì ít dữ thì nhiá»u, tâm chí không biết sống chết lúc nào. Biết như vậy rồi, Thừa Ân huynh vẫn đặt Ngạn Kim Tiêu vào tá»­ lá»™. Tổ cha huynh.â€
Kim Tiêu buông tiếng thở dài, dừng bước ngay trước sân khách điếm. Kim Tiêu lầu bầu nói :
- Kim Tiêu cÅ©ng thương cảm vá»›i huynh, nhưng đây là chuyện trả thù hận cá»§a huynh. Tại sao cứ phải buá»™c Ngạn Kim Tiêu chen chân vào. Xét cho cùng cÅ©ng tại lão huynh ôn dịch cá»§a Kim Tiêu. Tại sao lại thố lá»™ thân phận cá»§a Kim Tiêu cho Tống Thừa Ân biết. Chắc chắn lão huynh phải biết Tống Thừa Ân là ngưá»i cá»§a CÆ¡ Mật viện chứ. Äúng là kẻ hại mình chính là ngưá»i thâm giao vá»›i mình. Trá»i tru đất diệt lão huynh Ä‘i.
Kim Tiêu dợm bước thì có ngưá»i gá»i :
- Công tử...
Äang suy nghÄ© mông lung, Ngạn Kim Tiêu giật mình. Chàng miá»…n cưỡng quay lại.
Chân diện lẫn nhân dạng cá»§a Äổng Ngá»c Lan đập vào mắt Kim Tiêu, khiến chàng thẫn thá». Kim Tiêu nhìn Ngá»c Lan vá»›i ánh mắt ngÆ¡ ngẩn như Ä‘ang được chứng kiến má»™t nàng tiểu thư kiá»u diá»…m từ trên thượng giá»›i, bất thình lình hạ thân xuống sau lưng chàng.
Thấy ánh mắt cá»§a Kim Tiêu quá lạ lùng, Ngá»c Lan cÅ©ng sượng sùng.
Nàng từ tốn há»i :
- Công tá»­ có thể cho bổn cô nương há»i thăm được không?
Vuốt cằm Kim Tiêu nói :
- ÄÆ°á»£c được... Cô nương muốn há»i gì tại hạ cùng sẽ trả lá»i, rất sẵn lòng trả lá»i cho cô nương bất cứ Ä‘iá»u gì cô nương muốn.
Ngá»c Lan nhướng mày :
- Äiá»u gì công tá»­ cÅ©ng biết à?
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Ở Dương Châu này, cái gì mà tại hạ không biết. Cô nương muốn há»i gì?
Ngá»c Lan chau mày, rồi từ tốn nói :
- Nghe công tá»­ nói Ä‘iá»u gì cÅ©ng biết, Ngá»c Lan tá»± dưng hoài nghi công tá»­.
- Hê... tại hạ và cô nương mới gặp nhau, tại sao lại hoài nghi tại hạ chứ.
Nàng nhìn Kim Tiêu giả lả cưá»i, nói :
- Tại công tá»­ nói ở Dương Châu này cái gì công tá»­ cÅ©ng biết thà trong kinh thư thì lại có câu, kẻ biết nhiá»u lại chính là ngưá»i chẳng biết gì. Do đó Ngá»c Lan phải hoài nghi công tá»­.
Kim Tiêu mở to đôi mắt hết cỡ, những tưởng hai con ngươi sẽ lá»t khá»i hốc mắt.
Chàng gượng cưá»i nói :
- Ngá»c Lan cô nương nói chí lý. Nhưng vá»›i Ngạn Kim Tiêu thì khác. Nhưng thôi được rồi, tại hạ sẽ minh chứng cho cô nương biết tri thức kiến văn cá»§a tại hạ.
Ngá»c Lan nhìn vào mắt Kim Tiêu.
Nàng chấp tay sau lưng.
- Thật chứ?
- Tất nhiên là rất thật rồi.
Nàng mỉm cưá»i rồi ôn nhu nói :
- Công tá»­ có thể Ngá»c Lan biết Äạo Soái Dương Châu là ai không?
Kim Tiêu giật thót ruá»™t. Chàng nhìn Ngá»c Lan rồi lắc đầu :
- Äạo Soái Dương Châu, tại hạ hổng biết.
- Vậy là công tá»­ không biết Äạo Soái Dương Châu?
- Cả Dương Châu còn không biết gã là ai làm sao tại hạ biết?
- Vậy có thể cho Ngá»c Lan biết Sát Thá»§ Vô Diện là ai không?
Kim Tiêu tròn mắt nhìn nàng :
- Quái...
- Sao...
- Sao cô nương lại há»i những câu mà tại hạ không thể nào trả lá»i được. Sát Thá»§ Vô Diện là ai... Cả Trung Nguyên Ä‘á»u không biết. Æ ... nhưng lần này thì tại hạ biết rồi... Gã má»›i bị xé xác má»›i đây thôi.
Ngá»c Lan lắc đầu :
- Ngạn công tử không biết gì rồi. Cái gã vừa bị xé xác không phải là Sát Thủ Vô Diện.
- Chỉ có mình cô nương nói vậy, còn ở Dương Châu thì ai cũng nói Sát Thủ Vô Diện bị hai cái gã song sinh hỠDục kia xé xác.
Nàng mỉm cưá»i.
Kim Tiêu vuốt cằm, rồi há»i nàng :
- Mà cô nương há»i tại hạ vá» hai ngưá»i đó làm gì. Nói vá» con ngưá»i mà tại hạ chẳng biết, nhưng nếu cô nương muốn há»i vá» thắng cảnh Dương Châu... tại hạ xin được làm ngưá»i dẫn cô nương du lãm.
- Ngá»c Lan chưa có ý du lãm thắng cảnh đẹp Dương Châu... mà Ä‘i tìm ngưá»i.
Kim Tiêu nhăn mặt.
- Thế thì...
Ngá»c Lan cướp lá»i Ngạn Kim Tiêu :
- Ngá»c Lan muốn há»i công tá»­ má»™t ngưá»i nữa. Hy vá»ng ngưá»i này công tá»­ biết.
Kim Tiêu chớp mắt nhìn nàng.
- Cô nương muốn ai nữa?
- Ngá»c Lan muốn tìm má»™t ngưá»i tên là Tống Thừa Ân...
Nàng vừa nói vừa toan rút cuộn giấy trải ra trước mặt Ngạn Kim Tiêu, nhưng chàng đã khoát tay :
- Hậy, cô nương không cần phải chăng chân há»a cá»§a Tống Thừa Ân. Ngưá»i này thì Ngạn Kim Tiêu biết rành như chỉ trong lòng bàn tay mình.
Chàng nhướng mày nói tiếp :
- Tống Thừa Ân là ngưá»i cá»§a CÆ¡ Mật viện đúng không?
Ngá»c Lan gật đầu :
- Äúng.
- Thừa Ân má»›i vừa bị chuyện Ä‘au buồn, tân nương chưa kịp động phòng loan hưởng lạc thú xác thịt thì bị ngưá»i ta giết phải không?
Ngá»c Lan cau mày :
- Công tử biết rành như thế à?
Kim Tiêu gật đầu :
- Tại hạ nói biết là biết mà. Mà cô nương tìm Tống Thừa Ân để làm gì.
Sắc diện Ngá»c Lan á»­ng hồng. Vẻ mặt biến đổi những nét ngượng ngùng e thẹn không qua được mắt Kim Tiêu.
Kim Tiêu giả lả nói :
- Tại hạ đã hiểu mục đích của cô nương đi tìm Tống Thừa Ân rồi.
Ngá»c Lan nhá» nhẹ nói :
- Ngá»c Lan muốn chia sẻ ná»—i buồn Ä‘au vá»›i huynh ấy.
Kim Tiêu gật đầu :
- Tốt... xem ra Tống Thừa Ân huynh tốt phúc, tốt phần mới được một cô nương như cô nương đây đi tìm sẻ san nỗi đau. Hổng biết sau này tại hạ có được phúc phần như Tống Thừa Ân hay không?
Nàng chau mày :
- Thừa Ân huynh đang ở đâu?
Kim Tiêu chắc lưỡi, lắc đầu.
Ngá»c Lan sa sầm mặt.
- Huynh biết rành vá» Tống Thừa Ân đại ca như vậy, đừng nói vá»›i Ngá»c Lan rằng công tá»­ không biết chá»— lưu ngụ cá»§a Tống Thừa Ân.
- Ai nói Ngạn Kim Tiêu không biết.
Kim Tiêu chắc lưỡi tá» vẻ thương hại Ngá»c Lan. Thái độ cá»§a Kim Tiêu khiến Ngá»c Lan phải chau mày biểu thị sá»± không đồng tình cá»§a mình vá»›i Kim Tiêu.
Kim Tiêu nói :
- Tại hạ sợ Tống Thừa Ân không nhận sá»± chia sẻ cá»§a Ngá»c Lan cô nương đâu.
- Tại sao?
Buông má»™t tiếng thở dài, Kim Tiêu nhìn Ngá»c Lan.
- Tại hạ biết Ngá»c Lan cô nương là ngưá»i tốt muốn chia ná»—i Ä‘au vá»›i Tống Thừa Ân.
Kim Tiêu khẽ lắc đầu rồi nói tiếp :
- Nhưng Tống Thừa Ân sẽ không tiếp nhận sự chia sẻ của cô nương bởi vì...
Ngá»c Lan vồn vã cướp lá»i Kim Tiêu :
- Vì sao?
Buông một tiếng thở dài, Kim Tiêu nói :
- Tống Thừa Ân đã bị khùng, ngÆ¡ ngÆ¡, ngẩn ngẩn, ngưá»i không ra ngưá»i ngợm chẳng ra ngợm.
- Không thể như vậy được.
- Tại hạ nói thật đó... Thừa Ân vì cái Ä‘au không được động phòng loan vá»›i Dương Äình Tuyết Anh, nên đâm ra há»a vá»ng lung tung rồi trở nên lú lẫn khùng Ä‘iên, dị hợm khác ngưá»i.
Ngá»c Lan lắc đầu :
- Huynh ấy là má»™t nam từ đại trượng phu... không thể như vậy được. Ngá»c Lan không tin lá»i cá»§a công tá»­.
Kim Tiêu mỉm cưá»i nhìn nàng.
- Nói vậy cô nương rành Tống Thừa Ân hơn Ngạn Kim Tiêu à?
Hừ nhạt, Ngạn Kim Tiêu nói :
- Nếu cô nương rành thì cứ Ä‘i tìm Tống Thừa Ân, còn như tin lá»i cá»§a tại hạ thì đêm nay hãy đến ghá»nh đá “Vá»ng Tình†sẽ gặp được Tống Thừa Ân. Cô nương sẽ chứng nghiệm lá»i nói cá»§a tại hạ không sai mà lại rất đúng.
- Ghá»nh Vá»ng Tình?
Kim Tiêu gật đầu :
- Canh tý đêm nay tại ghá»nh Vá»ng Tình.
- Ngá»c Lan sẽ đến.
Kim Tiêu giã lả cưá»i rồi há»i :
- Sao cô nương quan trá»ng Tống Thừa Ân như vậy?
Nàng nhíu mây nhìn Kim Tiêu..
- Chuyện riêng tư cá»§a Ngá»c Lan, công tá»­ biết để làm gì..
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Tại hạ tò mò.
- Nam nhân có ai tò mò như Ngạn công tử không?
- Tất nhiên là không rồi, nhưng tại hạ thấy có cái gì đó là lạ từ cô nương.
Kim Tiêu vuốt cằm, rồi xe *** tai.
- Xét cho cùng, Tống Thừa Ân huynh cùng đáng thương thật. Ngá»c Lan cô nương phải thương thôi. Ai Ä‘á»i mở đã dâng đến miệng mèo chi cần xÆ¡i má»™t miếng thế mà lại bị Sát Thá»§ Vô Diện cướp mất.
Buông một tiếng thở dài, Kim tiêu chắc lưỡi :
- Tá»™i nghiệp... tá»™i nghiệp... Tống Thừa Ân khùng là đúng rồi, không trách Tống Thừa Ân được, mà trách cái gã Sát Thá»§ Vô Diện kia làm chi cái Ä‘iá»u trái khoái.
Kim Tiêu nói rồi nhìn Ngá»c Lan.
Sắc diện của nàng đỠbừng nóng hổi.
Nàng gắt giá»ng nói :
- Công tá»­ nói thật là khó nghe. Không thể nào nghe được những lá»i nói cá»§a công tá»­.
- Lá»i thật thì khó nghe, nhưng đã là lá»i thật thì ai cÅ©ng phải chấp nhận cả. Cô nương nghÄ© coi, tại hạ nói không đúng à. Nếu như cái gã Sát Thá»§ Vô Diện ôn dịch kia không biết tân nương Dương Äình Tuyết Anh cá»§a Tống Thừa Ân thì chuyện gì sẽ xảy ra trong phòng the cá»§a Thừa Ân huynh chứ.
- Hai ngưá»i sẽ thành thân vá»›i nhau, nhứt bái thiên địa, nhị bái song đưá»ng rồi phu thê giao bái, sau đó là cái chuyện khó nói.
Ngá»c Lan đỠrần mặt.
- Ngá»c Lan không nghe công từ nói nữa.
- Không nghe tại hạ nói nữa thì tại hạ cáo từ. Cô nương nhá»› nhé... đúng canh tý đêm nay ghá»nh Vá»ng Tình xem Tống Thừa Ân ngưá»i chẳng ra ngưá»i ngợm chẳng ra ngợm chỉ vì nhá»› thương nương tá»­ cá»§a mình. Nếu như sau khi cô nương gặp Tống Thừa Ân rồi mà không chia sẻ gì được vá»›i huynh ấy thì có thể tìm tại hạ mà chia sẻ.
Nàng mím chặt hai cánh môi nhìn Ngạn Kim Tiêu.
Ngạn Kim Tiêu cưá»i khẩy :
- Tại hạ cáo từ rất mong tái kiến vá»›i Ngá»c Lan cô nương.
Nàng lưá»m Kim Tiêu.
Kim Tiêu ôm quyá»n xá :
- Sau này tại hạ cÅ©ng tìm má»™t ngưá»i nặng tình như Ngá»c Lan cô nương đây.
Chàng nói rồi quay bước bỠđi một mạch. Vừa đi Kim Tiêu vừa nghĩ :
- “Tống Thừa Ân coi bá»™ có số đào hoa phong nhã nên má»›i có được má»™t ngưá»i nặng tình Ä‘i tìm y. Nếu như cái số đào hoa phong nhã đó mà kết hợp vá»›i cái số sát thê... Tống Thừa Ân không chừng sẽ là Sát thá»§ lấy mạng giai nhân. Không chừng bởi cái số đào hoa mà Tống Thừa Ân trở thành đại địch vá»›i Sát Thá»§ Vô Diện.â€
Kim Tiêu ra khá»i trấn Dương Châu.
Chàng tìm đến một ngôi cổ miếu.
Nhìn lại sau lưng mình như Ä‘oán chắc không có ngưá»i theo mình, Ngạn Kim Tiêu má»›i đẩy cá»­a bước vào ngôi cổ miếu thần hoàn.
Trong miếu đã có sẵn một bàn tiệc yến bày ngay dưới sàn gạch. Ngồi bên bàn cố miếu chẳng ai khác mà chính là Thần Thâu Bửu Chính Tư.
Sau khi đóng cá»­a cổ miếu rồi, Kim Tiêu má»›i chấp tay sau lưng nhìn lão Bá»­u. Hai ngưá»i đối mặt nhìn nhau. Lão Bá»­u không nói lá»i nào. Kim tiêu cÅ©ng im lặng.
Cả hai như không muốn thốt ra lá»i mà chỉ trao đổi vá»›i vá»›i nhau bằng ánh mắt. Bất thình lình cả hai cùng phá lên cưá»i khanh khách. Rồi cà hai cùng ngưng tiếng cưá»i.
Kim tiêu bước thẳng đến bàn đại yến ngồi xuống dối diện với Bửu Chính Tư.
Nhìn lão Bửu Chính Tư, Kim Tiêu nói :
- Äừng nói gì cả trong lúc này. Äây là thá»i khắc thiêng liêng cá»§a má»™t việc làm du nhất.
Lão Bửu nhìn Kim Tiêu từ tốn nói :
- Äó là việc gì?
Kim Tiêu cầm lấy một vò rượu đặt vào tay lão, rồi bưng vò rượu còn lại.
- Trá»i đánh còn tránh bữa ăn.
Chàng nhe răng cưá»i, rồi dốc cả vò rượu tu luôn má»™t ngụm dài. Lão Bá»­u bật cưá»i rồi cÅ©ng bắt chước Ngạn Kim Tiêu dốc vò rượu lên miệng tu ừng á»±c.
Hai ngưá»i chẳng ai nói lá»i nào, cứ thế vừa ăn vừa uống. Cá Kim Tiêu lẫn lão Thần Thâu Bá»­u Chính Tư tợ như hai gã cái bang trong cÆ¡n đói và khát chỉ biết ăn và uống tuyệt nhiên không thốt ná»­a lá»i.
Rượu trong vò không còn, thức ăn cùng không còn, Kim Tiêu lấy tá» giấy hồng Ä‘á»u chùi miệng, rồi đứng lên xoa bụng.
- Má»™t bữa ăn ngon, uống ngon, rất tốt. Nếu ngưá»i ta không còn biết thưởng thức miếng ăn ngon, không còn biết thưởng thức rượu ngon và uống nhiá»u. Tốt tốt... Chứng tá» Ngạn công tá»­ chưa đến số phải chết.
Lão Bửu nhin Kim Tiêu rồi từ từ đứng lên.
Kim Tiêu se cằm :
- Ä‚n no, uống nhiá»u rồi, đây là thá»i khắc nói. Nói cho đã cái lá»— miệng, nói. cho hạ há»a bá»›t Ä‘i sá»± ấm ức trong lòng.
Vừa nói Ngạn Kim Tiêu vừa nhìn lão Bửu. Tiếp nhận ánh mắt của chàng, lão Bửu nheo mày với vẻ miễn cưỡng khi buộc phải tiếp nhận nó.
Kim Tiêu thở hắt ra rồi nói :
- Lão huynh ôn dịch muốn cắt đứt tình thì cắt, cá»› gì phải hại ngưá»i tri kỹ. Ngạn Kim Tiêu Ä‘ang sống an lành vui vẻ tại Dương Châu. Không chỉ Kim Tiêu vui vẻ mà còn được hữu ích cho những ngưá»i thất cÆ¡ lỡ vận. Nói đúng hÆ¡n là có ích cho những kẻ bần hàn, thế mà tá»± dưng lão huynh lại lôi Tống Thừa Ân lù lù đến đây, buá»™c Kim Tiêu phải nhúng tay ào cái chuyện trá»i Æ¡i cá»§a gã.
Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Ngạn Kim Tiêu nói tiếp :
- Hẳn huynh rất hoan há»· khì biết Ngạn Kim Tiêu giỠđã vị vướng vào tròng cá»§a Tống Thừa Ân. Cái gã CÆ¡ Mật viện sứ đó là đệ nhất cao thá»§ đại ná»™i, lại Ä‘ang rắp tâm tìm Sát Thá»§ Vô Diện trả thù. Y đã cá»™t chặt Ngạn Kim Tiêu vào gã rồi. Lão huynh ôn dịch đã đặt Ngạn Kim Tiêu vào tình thế trên là kiếm dưới là dao. Nếu giúp Tống Thừa Ân chắc chắc gã Sát Thá»§ Vô Diện kia có thể để yên cho Ngạn Kim Tiêu không. Ngược lại, nếu không giúp Tống Thừa An thì y cÅ©ng không để yên cho Ngạn Kim Tiêu. Y biết tá»ng tòng tong Ngạn Kim Tiêu là Äạo soái cá»§a Dương Châu.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Lão huynh ôn dịch là tri kỷ của Ngạn Kim Tiêu mà lại làm khổ cho Kim Tiêu rồi. Hay mấy ả kỹ nữ ở Lạc Dương hớp hồn, hớp trí lão huynh khiến lão huynh mụ mẫm chẳng còn chút suy nghĩ gì mà làm bừa làm càn.
Kim Tiêu sà sầm mặt :
- Bây giỠlão huynh tính sao đây?
Lão Bửu nhìn Ngạn Kim Tiêu :
- Ngươi nói chưa hết.
- Còn gì để nói nữa chứ. Bây giỠNgạn Kim Tiêu chẳng biết nói gì với lão huynh cả ngoại trừ một việc chỉ nghe lão huynh cái con khỉ gì mà lại đưa Ngạn Kim Tiêu vào tình thế khó xử thế này.
Lão Bửu nhìn Ngạn Kim Tiêu.
- Lão đệ nói hết chưa?
Kim Tiêu buông một câu cộc lốc :
- Hết...
Chàng giang rộng hai tay.
- Chẳng còn gì để nói.
- GiỠđến lượt lão huynh nói chứ?
Lão Bửu nhìn Ngạn Kim Tiêu.
- Ngạn Kim Tiêu muốn biết thân thế của mình chứ.
Äôi chân mày Kim Tiêu nhíu lại. Dung diện biến qua trạng thái khác vẻ trang trá»ng cá»±c kỳ. Chàng ngập ngừng há»i :
- Tại sao chuyện này có liên quan đến thân thế của tiểu đệ?
Kim Tiêu giả lả gượng cưá»i :
- Ngạn Kim Tiêu quên, đến lượt lão huynh rồi.
Lão Bửu vuốt râu.
Lão nhìn Ngạn Kinh Tiêu, từ tốn nói :
- Sát Thủ Vô Diện theo lão huynh nghĩ có liên quan đến thân thế của tiểu đệ.
Kim Tiêu nhìn thẳng vào mắt lão Thần Thâu Bửu Chỉnh Tư.
- Nguyên nhân gì lão huynh khẳng định như vậy. Chẳng lẽ Sát Thủ Vô Diện là cha của Kim Tiêu.
Lão Bửu lắc đầu :
- Lão huynh không nói như vậy mà nói Sát Thá»§ Vô Diện có liên quan đến thân thế cá»§a lão đệ. Lão huynh tin Ä‘iá»u đó bởi võ công cá»§a y.
Kim Tiêu chau mày.
- Võ công của Sát Thủ Vô Diện.
Bửu Chính Tư gật đầu :
- Trong giang hồ không má»™t ngưá»i nào khá dÄ© gá»i là đối thá»§ cá»§a Bách Kiếm trang Trang chá»§ Mạc Cá»±. Thậm chí ngưá»i võ lâm tôn sùng ngưỡng má»™ gắn cho lão Mạc ngoại hiệu là Sát Kiếm. Thế nhưng Sát Thá»§ Vô Diện vẫn lấy mạng Bách Kiếm Mạc Cá»± dá»… như trở lòng bàn tay. Thậm chí y còn ngang nhiên Ä‘i qua tấm bá» tưá»ng rào kiên cố để vào đến biệt lầu ẩn thân cá»§a Mạc Cá»± để giết lão.
Kim Tiêu nhìn chăm chú lão Bửu.
- Cho dù võ công cá»§a Sát Thá»§ Vô Diện cao thâm khó lưá»ng, xuất quá»· nhập thần thì cÅ©ng chẳng có nguyên cá»› gì để nói có liên quan đến thân thế cá»§a Ngạn Kim Tiêu.
Lão Bửu lắc đầu :
- Chính võ công kỳ tuyệt cao siêu cá»§a Sát Thá»§ Vô Diện mà lão huynh nghÄ© y nhất định có liên quan đến thân thế cá»§a lão đệ. Chỉ có Ä‘iá»u lão huynh và lão đệ không biết Sát Thá»§ Vô Diện là ai.
Và lão Bửu vừa thộp lấy tay Ngạn Kim Tiêu :
- Lão đệ tin ta đi.
- Chẳng có gì để đáng tin vào lão huynh cả.
Chàng suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Thân thế của Ngạn Kim Tiêu là lãnh vực riêng chẳng lẽ liên quan đến võ công của Sát Thủ Vô Diện.
Lão Bửu kéo ống tay áo của Ngạn Kim Tiêu, chỉ vào lòng bàn tay chàng :
- Äệ xem cái gì trên lòng bàn tay mình.
- Dấu xâm lưỡi tầm sét.
- Chính dấu xâm này mà ta nghĩ Ngạn Kim Tiêu có liên hệ với Sát Thủ Vô Diện.
Không biết Sát Thủ Vô Diện đã dụng võ công gì nhưng ngay khi cả sư kiếm Mạc Cự cũng tán mạng. Chỉ cần Sát Thủ Vô Diện xuất đầu lộ diện, lão huynh biết y là ai. Từ y có thể tìm ra thân thế của đệ.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài, rồi ôn nhu nói :
- Thật ra lão huynh muốn tiểu đệ giúp Tống Thừa Ân hay muốn truy nguyên thân thế của Ngạn Kim Tiêu.
- Nếu đệ muốn truy nguyên thân thế cá»§a mình, thì có thể rá»i Dương Châu cùng vá»›i lão huynh. Quyết định là cá»§a Ngạn Kim Tiêu.
Ngại Kim Tiêu nhìn lão Bửu :
- Nghe lão huynh nói những lá»i này Ngạn Kim Tiêu không muốn bá» cuá»™c rồi. Làm sao mà rá»i bá» Dương Châu Ä‘i vá»›i lão huynh được. Huống chi nếu Ngạn Kim Tiêu bá» Ä‘i thì Tống Thừa Ân cÅ©ng đã biết Äạo Soái Dương Châu là ai. Nhất định Tống Thừa Ân không để cho Kim Tiêu những ngày thanh nhàn, nhàn nhã.
Kim Tiêu nhìn lão Bửu :
- Lão huynh, xem như tiểu đệ đã phóng lao rồi. Mà không, lão huynh phóng lao dùm Ngạn Kim Tiêu thì đúng hơn. Sau lưng Ngạn Kim Tiêu có lão huynh.
Ngạn Kim Tiêu mỉm cưá»i vá»›i lão Bá»­u.
Bửu Chính Tư nhìn chàng :
- Ngươi không còn muá»™n phiá»n lão huynh cá»§a ngươi nữa chứ?
- Ngạn Kim Tiêu nào dám buồn phiá»n lão huynh.
- Có như vậy chứ.
- Ãt ra Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng biết được lão huynh còn nghÄ© đến Ngạn Kim Tiêu.
Lão Bá»­u cưá»i gượng :
- Làm sao lão huynh không nghĩ đến tiểu đệ. Chúng ta đã nhận nhau là tri kỹ bất kể tuổi tác kia mà.
Kim Tiêu và lão Bá»­u cùng phá lên cưá»i. Kim Tiêu nhìn lão Bá»­u :
- Lão huynh sẽ làm gì để buộc Sát Thủ Vô Diện xuất đầu lộ diện?
- Một miếng mồi ngon mà bất cứ con cá lớn nào cũng thèm khát.
Kim Tiêu chỉ vào ngực mình :
- Ngạn Kim Tiêu chính là miếng mồi ngon đó phải không?
- Ngoài Ngạn Kim Tiêu ra, lão huynh nghĩ chẳng còn gì khác.

Hồi 7

Vấn vương, tình càng cao
Kim Tiêu vừa đi vừa nghĩ thầm :
- “Có đúng như lão huynh nói không Sát Thá»§ Vô Diện có liên can đếnthân thế cá»§a mình. Nếu đúng như vậy thì y phải xuất đầu lá»™ diện. Nếu y có liên quan đến mình, vậy y là ai. Sá»± liên can này nhứ thế nào.â€
Những ý niệm đó còn Ä‘á»ng trong tâm thức cá»§a Ngạn Kim Tiêu thì má»™t làn gió lạ lướt qua chàng. Cùng theo làn gió đó má»™t chiếc bóng hồng nhạt má» mỠảo ảo.
Ngạn Kim Tiêu cau mày.
Trước mặt chàng lừng lững một nữ lang vận xiêm y màu hồng nhạt quay lưng vỠphía Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu dừng bước.
- Ngạn Kim Tiêu... bổn nương đến đón công tử.
Kim Tiêm lắc đầu :
- Cớ gì nương nương cứ theo dõi Ngạn Kim Tiêu chứ?
Vừa nói Ngạn Kim Tiêu vừa toan quay bước thì nhận ra sau lưng mình đã có bốn ả cung nữ vận xiêm y trắng toát đứng chặn hậu.
Hồng y nữ lang từ từ quay mặt nhìn lại đối nhãn với Ngạn Kim Tiêu.
Chàng miá»…n cưỡng nhìn Hồng y nữ lang. Hồng y nữ lang có khuôn mặt liêu trai, ánh mắt thu hồn lã lướt mùa thu. HÆ¡n thế nữa lại được trang Ä‘iểm bằng má»™t lá»›p son phấn khá lòe loẹt. Äôi chân mày tỉa má»ng và sắc như hai lá liá»…u. Hồng y nữ lang không phải là mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng dung mạo cÅ©ng không phải là má»™t xú nữ, ở chân diện nàng toát ra nét liêu trai lạ thưá»ng. Nét đẹp liêu trai mà kẻ Ä‘a tình lãng mạn khi chiêm ngưỡng phải thích thú và bị nó cuốn hút.
Kim Tiêu miễn cưỡng nói :
- Tịnh Ỷ Vân nương nương cớ gì phải theo đuổi tại hạ?
- Bổn nương thích Ngạn cộng tử.
Kim Tiêu gượng nằn nụ cưá»i méo mó chẳng có chút gì gá»i là thích thú trước câu nói cá»§a Tịnh á»¶ Vân.
- Nói ra câu nói này không biết Tịnh nương nương có còn nhớ mình là Vô Tình Tiên Tử hay không?
Tịnh á»¶ Vân mỉm cưá»i, ánh mắt long lanh nét liêu trai chí dị vừa mê hồn.
Nàng vừa quyến rÅ© lạ thưá»ng.
Tịnh Ỷ Vân là Vô Tình Tiên Tử.
Mặt Kim Tiêu nhăn lại :
- Vẫn là Vô Tình Tiên Tử... Vô Tình Tiên Tử mà cứ buộc Ngạn Kim Têu phải đi cùng với nương nương.
Kim Tiêu ve cằm nhún vai :
- Hê... Kim Tiêu há»i thật phu nhân nhé, cỠđúng nương nương là Vô Tình Tiên Tá»­ không?
Ta đã tá»± nhận Ä‘iá»u đó.
- Xem ra nương nương chẳng giống Vô Tình Tiên Tá»­ chút nào mà ngược lại là Äa Tình Tiên Tá»­ thì đúng hÆ¡n đó.
Kim Tiêu vuốt cằm, nhìn tịnh Ỷ Vân nói tiếp :
- Nhìn ánh mắt lẫn phong thái và chân diện của nương nương, tại hạ thấy nương nương không vô tình, mà là đa tình thì đúng nếu nương nương tự cho mình là vô tình thì theo đuổi tại hạ làm gì?
- Ta muốn công tử vỠVô Tình cốc.
- Nương nương muốn ta vá» Vô Tình cốc để làm gì? Hê Äừng nói nương nương đã có tình ý vá»›i tại hạ đấy nhé.
Äôi chân mày Tịnh á»¶ Vân nhíu lại rồi nhanh chóng trở lại bình thưá»ng.
Vô Tình Tiên Tá»­ phá lên cưá»i khanh khách. Tràng tiếu ngạo cá»§a Tịnh á»¶ Vân nghe như ngá»c va vào nhau hay là những tấu khúc liêu trai mÆ¡ hồ đầy má»™ng mị.
Tịnh Ỷ Vân nói :
- Bổn nương thích Ngạn công tử nên mới muốn công tử đến lưu ngụ trong Vô Tình cốc của bổn nương.
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Hảo ý của nương nương Kim Tiêu ghi nhận, nhưng thú thật tại hạ chẳng thể nào lưu ngụ trong Vô Tình cốc của. nương nương.
- Công tử nghĩ Vô Tình cốc của bổn nương không sánh bàng Dương Châu ư?
Kim Tiêu khoát tay :
- Không, không... Ngạn Kim Tiêu không dám có ý so sánh Vô Tình cốc của nương nương với Dương Châu trấn. Nghe nương nương tự hào vỠVô Tình cốc, Kim Tiêu cũng đủ đoán ra Vô Tình cốc như thế nào rồi. Nhưng Kim Tiêu không lưu ngụ vì lý đo khác.
- Lý do gì?
Kim Tiêu chỉ vào ngực mình :
- Kim Tiêu là kẻ Ä‘a tình còn nương nương là kẻ Vô tình. Äa tình và Vô tình là hai tính cách trái ngược nhau, nên không thể sống chung trong má»™t chá»— được.
Nặn nụ cưá»i giả lả, Ngạn Kinh Tiêu nói tiếp :
- Kim Tiêu lại chưa có ý tìm thú an nhàn trong Vô Tình cốc của nương nương.
- Äó là ý cá»§a Ngạn công tá»­, còn ý cá»§a cá»§a bổn nương thì khác.
Kim Tiêu buá»™t miệng há»i :
- Khác cái gì?
- Bổn nương muốn công tử vỠVô Tình cốc của bổn nương.
Kim Tiêu nhăn mặt :
- Kim Tiêu đã nói rồi, nương nương không nghe à?
- Bổn nương không muốn nghe Ä‘iá»u gì ca?
- Nương nương nói nói như vậy là ép ngưá»i quá đáng rồi đó. Äiá»u mình muốn mà ngưá»i ta không muốn thì đừng buá»™c ngưá»i ta phải chìu theo ý cá»§a mình. Nương nương hẳn hiểu Ä‘iá»u đó chứ.
- Công tử phải vỠVô Tình cốc, đó là ý của bổn nương.
Kim Tiêu nhăn mặt. Chàng giả lả nói :
- Bá»™ nương nương không còn chá»n được ngưá»i nào khác thay Ngạn Kim Tiêu hay sao mà cứ khăng khăng buá»™c Ngạn Kim Tiêu.
Mặt hoa cá»§a Vô Tình Tiên Tá»­ Tịnh á»¶ Vân sa sầm. á»¶ Vân gắt giá»ng :
- Ngạn công tử đi theo ta hay buộc ta đưa công tử đi.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Cả hai Ä‘iá»u nương nương đặt ra Ngạn Kim Tiêu Ä‘á»u không muốn. Tại hạ chỉ muốn má»™t Ä‘iá»u duy nhất, nương nương để Ngạn Kim Tiêu được yên.
- Công tá»­ không có sá»± lá»±a chá»n nào khác đâu.
Kim Tiêu nhíu mày :
- Quái, làm ngưá»i mà không có sá»± lá»±a chá»n nào riêng cho mình thì chẳng khác nào thây cây hay khúc gá»— hoặc hòn đá ư?
Chàng khoát tay :
- Ngạn Kim Tiêu không muốn đâu, ít ra thì nương nương cÅ©ng phải cho Kim Tiêu má»™t sá»± lá»±a chá»n chứ. Nếu như Ngạn Kim Tiêu không có sá»± lá»±a chá»n nào hóa ra bất công cho Ngạn Kim Tiêu quá.
Tịnh á»¶ Vân trang trá»ng đáp lá»i chàng :
- Ngạn yêng tá»­ chỉ có má»™ sá»± lá»±a chá»n duy nhất là chìu theo ý cá»§a bổn nương.
- Lá»i nói này cá»§a nương nương nghe càng không được chút nào. Ngạn Kim Tiêu đâu là gì cá»§a nương nương mà nhất nhất phải chìu theo ý cá»§a nương nương.
Tịnh á»¶ Vân ngắt giá»ng nói :
- Vậy là Ngạn công tử đã phụ lòng bổn nương rồi.
- Phụ thì phụ chứ biết làm sao bây giá».
- ÄÆ°á»£c...
Vừa nói Vô Tình Tiên Tử Tịnh Ỷ Vân chỉ Ngạn Kim Tiêu.
- Bắt Ngạn Kim Tiêu cho bổn cô nương.
Lịnh được phát ra, bốn ả cung nữ đứng phía sau Ngạn Kim Tiêu đồng loạt phát tác ra những tấm màng lụa trắng xóa, tợ những con giao long quấy khúc, lướt tới Ngạn Kim Tiêu :
- Những mành lụa kia chưa kịp khống chế Ngạn Kim Tiêu thì những âm thanh xé gió nghe buốt cả cá»™t sống rít qua lá»— tai chàng. Cùng vá»›i sá»± xuất hiện cá»§a những âm thanh đó tám mành lụa trắng bị chẻ đứt thành nhiá»u Ä‘oạn trước sá»± ngÆ¡ ngẩn cá»§a bốn ả cung nữ.
Tống Thừa Ân tợ như một làn gió thoảng lướt đến bên Ngạn Kim Tiêu. Y nhìn Vô Tình Tiên Tử Tịnh Ỷ Vân nhạt nhẽo nói :
- Ngạn Kim Tiêu là của Tống mỗ.
Kim Tiêu nhìn qua tống Thừa Ân :
- Äệ biết Tống đại ca thế nào cÅ©ng đến mà. Nếu Ngạn Kim Tiêu gặp chuyện nhứt định Tống đại ca không khoanh tay đứng nhìn.
Nói rồi Ngạn Kim Tiêu thối bá»™, đứng tá»±a lưng vào má»™t táng cây, khoanh tay trước ngá»±c như ngưá»i bàng quan tá»a thị, chẳng màn đến Tống Thừa Ân lẫn Vô Tình Tiên Tá»­ Tịnh á»¶ Vân.
Tịnh Ỷ Vân nhìn Tống Thừa Ân, khẽ lắc đầu nhạt nhẽo nói :
- Bổn nương tưởng ai xa lạ, hóa ra là Tiêu Diêu Khách Tống Thừa Ân.
Bổn nương ngỡ đâu Tống Thừa Ân đã không còn quan tâm đến võ lâm giang hồ nữa chứ.
Tịnh Ỷ Vân chấp tay sau lưng, nhìn Tống Thừa Ân nói tiếp :
- Tịnh Ỷ Vân có nghe qua câu chuyện buồn của tống các hạ. Chẳng lẽ vì chuyện đó của mình mà Tiêu Diêu Khách Tống Thừa Ân muốn trút lên đầu bổn nương.
- Tống mỗ không trút chuyện của bản thân lên ai cả, mà chỉ muốn có Ngạn Kim Tiêu.
- Ngạn công tử đã thuộc vỠTịnh Ỷ Vân rồi.
Tống Thừa Ân lắc đầu :
- Kim Tiêu thuộc vỠThừa Ân.
Kim Tiêu xen vào :
- Tại hạ không biết mình có còn là mình hay không, hay đã trở thành má»™t báu vật để ngưá»i ta tranh Ä‘oạt. Thật là khó hiểu hai ngưá»i.
Thừa Ân sa sầm mặt nhìn Kim Tiêu.
Tiếp nhận ánh mắt khe khắc cá»§a Tống Thừa Ân Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Äúng đúng... Kim Tiêu đã là cá»§a Tống huynh.
Tịnh Ỷ Vân thét lên :
- Không, Ngạn Kim Tiêu phải thuộc vỠTịnh Ỷ Vận Vừa nói Vô Tình Tiên Tử Tịnh Ỷ Vân vừa chớp động thân phốp Thân ảnh vừa chớp động thì đôi mành lụa hồng nhạt cắt ra lướt thẳng đến Tống Thừa Ân.
Không né tránh chiêu công của Vô Tình Tiên Tử, TôngThừa Ân dựng chưởng đón thẳng, đỡ thẳng lấy đôi mành lụ màu hồng nhạt.
Ầm...
Cả má»™t vùng không gian chấn động sau tiếng sấm chưởng đó. Äôi mành lụa hồng nhạt cá»§a Vô Tình Tiên Tá»­ Tịnh á»¶ Vân thụng lại, rồi được cuốn trở vá» trong khi Tống Thừa Ân vẫn trụ thân má»™t chá»—.
Thừa Ân định nhãn nhìn vào mắt Tịnh Ỷ Vân.
- Tiên tử không có cơ hội bắt Ngạn Kim Tiêu vỠVô Tình cốc đâu.
Tịnh á»¶ Vân im lặng. Có lẽ giao nhau má»™t thức chiêu vừa rồi, Vô Tình Tiên Tá»­ đã nhận ra thá»±c lá»±c võ công cá»§a đối phương mà không đáp lá»i tống Thừa Ân.
Im lặng một lúc lâu, chỉ biết lấy mắt nhìn Thừa Ân, Vô Tình Tiên Tử..
Tịnh Ỷ Vân buông một, tiếng thở ra :
- Thôi được. Hôm nay bổn nương không có Ngạn Kim Tiêu, nhưng một ngày nào đó thì Ngạn Kim Tiêu cũng thuộc vỠbổn nương.
GiÅ© đôi ngá»c thá»§, khiến hai mảnh lụa hồng quấn vào thân pháp, Vô Tình Tiên Tá»­ liếc mắt qua Ngạn Kim Tiêu rồi nói vá»›i bốn ả kia :
- Chúng ta đi.
Nói dứt lá»i Vô Tình Tiên Tá»­ quay bước cùng vá»›i bốn ả cung nữ băng mình bá» Ä‘i.
Kim Tiêu chỠcho Tịnh Ỷ vân đi rồi mới bước đến bên tống Thừa Ân. Chàng giả lả nói :
- Võ công cá»§a Tống huynh đúng là lợi hại khó lưá»ng má»›i có thể Ä‘uổi được Vô Tình Tiên Tá»­.
Tống Thừa Ân nhìn lại Ngạn Kim Tiêu :
- Tại sao Tịnh nương lại muốn đưa Kim Tiêu vỠVô Tình cốc.
- Thì cũng giống như Tống đại ca thôi.
Mặt Tống Thừa Ân đanh lại :
- Sao lại giống như ta?
Kim Tiêu giả lả nói :
- Tống đại ca vì tình sâu nghÄ©a nặng vá»›i Dương Äình Tuyết Anh tá»· tá»· mà rắp tâm Ä‘i tìm hung thá»§ Sát Thá»§ Vô Diện, còn Tịnh á»¶ Vân Tiên tá»­ là ngưá»i Ä‘a tình.
Kim Tiêu cưá»i khành khạch, nhướng mày nói :
- Tống đại ca hiểu rồi chứ. Xem ra chữ tình trong con ngưá»i ta nặng thật. Nên nó chi phối tất cả má»i hành vi cá»§a mình.
Thừa Ân nhíu mày :
- Thừa Ân không hiểu ý của Kim Tiêu.
- Sao Tống đại ca ngu quá vậy?
- Ngươi...
Kim Tiêu khoát tay :
- Không không... Tống huynh không có ngu mà tại vì Tống huynh không hiểu Vô Tình Tiên Tử Tịnh Ỷ Vân nương nương thôi. Nói thẳng thừng, có lẽ Tịnh nương thích Ngạn Kim Tiêu nên mới muốn đưa Kim Tiêu vỠVô Tình cốc.
Äôi chân mày Thừa Ân nhíu lại :
- Chuyện này đúng là lạ lùng đó. Vô Tình Tiên Tá»­ cho mình là ngưá»i Vô tình. Trên võ lâm ai ai cÅ©ng biết Tịnh á»¶ Vân là kẻ vô tình, thế mà lại để mắt đến Ngạn Kim Tiêu.
- Ngươi có ngoa không?
- Cần gì phải ngoa ngôn vá»›i Tống đại ca. Má»™t khi ngưá»i ta ngoa ngôn thì phải có mục đích gì chá»›. Äằng này Kim Tiêu chẳng có mục đích gì vá»›i Tống đại sao có thể nói là ngôn ngoa được.
Kim Tiêu mỉm cưá»i rồi nói tiếp :
- Tống đại ca nghÄ© kỹ sẽ hiểu ngay mà. Phàm ngưá»i nào tá»± cho mình là ngưá»i vô tình, ngưá»i đó chính là Ä‘a tình. Há» không đám nhìn vào bản thân mình, nên luôn, tá»± né tránh nó. Chỉ khi nào thiên hạ gán cho mình là kẻ vô tình... ậy... lúc đó má»›i đúng là kẻ vô tình như Tống huynh tá»± cho mình là Tiêu Diêu Khách nhưng có tiêu đâu,lúc nào cÅ©ng trăn trở vá»›i thế thái nhân tình, còn gì là tiêu diêu nữa.
Nhìn Thừa Ân, Kim Tiêu nói tiếp :
- Có lẽ khi nào Tống huynh trở thành oan hồn vất vưởng, trôi theo những gió đêm mới có thể là Tiêu Diêu Khách.
Thừa Ân sa sầm mặt.
- Ngươi đang trù ếm Tống Thừa Ân.
- Huynh lại hiểu lầm Kim Tiêu rồi.
Kim Tiêu vá»— vai Tống Thừa Ân. Äá»™ng tác cá»§a Kim Tiêu khiến Thừa Ân nhíu mày.
Thừa Ân nhạt nhẽo nói :
- Ngươi nên giữ lễ một chút.
- Tống huynh khó khăn quá. Chúng ta đã là huynh đệ với nhau rồi còn giữ lẽ gì nữa.
- Kim Tiêu chưa là huynh đệ của Thừa Ân Kim Tiêu nhướng mày :
- Tống đại ca chưa nhận Kim Tiêu là huynh đệ à?
- Chưa.
- Thế tại sao Tống huynh muốn đệ phò trợ huynh lột mặt Sát Thủ Vô Diện.
- Äó là má»™t sá»± trao đổi.
- Hê... Trao đổi cái gì chứ? Ngạn Kim Tiêu có thể cao chạy xa bay mà chẳng màn đến chuyện cá»§a huynh mà. Nhưng Kim Tiêu đã nghÄ© kỹ rồi. Xét cho cùng cÅ©ng thương cảm ná»—i Ä‘au mất tân nương cá»§a huynh, thương cảm miếng mỡ chưa kịp đưa vào miệng thì đã bị ngưá»i ta bốc mất. Kim Tiêu quyết định giúp huynh. Nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
Sắc diện Tống Thừa Ân đỠbừng. Nhìn Kim Tiêu với ánh mắt bất nhẫn, Tống Thừa Ân nói :
- Kim Tiêu có thể dụng ngôn phong khác được không?
- Ngôn phong nào cÅ©ng vậy thôi. Phàm lá»i thật thì khó nghe nên ngưá»i ta thích những lợi bóng bẩy văn hoa. Kẻ dụng lá»i nói bóng bẩy văn hoa không chừng lại là ngưá»i bóng bẩy đó.
Kim Tiêu nói rồi niá»…ng đầu nhìn Thừa Ân. Thái độ cá»§a Kim Tiêu càng khiến Thừa Ân bá»±c bá»™i hÆ¡n. Thừa Ân gắt giá»ng nói :
- Ngươi nhìn cái gì thế? Thừa Ân lạ lắm à?
- Huynh không lạ, nhưng đúng là trang nam tử mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao.
Thừa Ân nhăn mặt :
- Äừng nói nhiá»u nữa, Kim Tiêu muốn Ä‘iá»u kiện gì?
- Ngoài những Ä‘iá»u kiện mà Ngạn Kim Tiêu đã đặt ra vá»›i Tống huynh còn má»™t Ä‘iá»u kiện này nữa.
- Nói đi.
Kim Tiêu vuốt cằm trang trá»ng nói :
- Tống huynh phải xem Kim Tiêu là hảo đệ, thá» sống chết vì Kim Tiêu. Nếu Kim Tiêu chết, thì Tống huynh phải chết theo. Nếu không thá»±c hiện Ä‘iá»u đó thì trá»i tru đất diệt huynh ba Ä‘á»i bảy kiếp, Dương Äình Tuyết Anh cÅ©ng không siêu thoát.
Mặt Thừa Ân đanh lại :
- Miệng lưỡi ngươi thật là ác độc.
- Miệng lưỡi ác độc không bằng tâm ác độc. Xét cho cùng, tại Tống đại ca buộc Ngạn Kim Tiêu vướng vào chuyện này mà.
Kim Tiêu hất mặt.
- Có thể không?
Thừa Ân lưỡng lá»± rồi đưa tay qua khá»i đầu :
- Trên có trá»i dưới có đất, Tống Thừa Ân thá» sẽ đồng sinh đồng tá»­ vá»›i Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu khoát tay :
- Có thể không?
- Không phải như vậy?
- Vậy ngươi muốn ta thỠnhư thế nào mới chịu đây?
Kim Tiêu thở hắt ra một tiếng :
- Không phải đồng sinh đồng tử. Mà chỉ có mình Tống huynh thôi. Còn riêng Kim Tiêu thì khác. Tống huynh chết thì mặc huynh chứ, liên can gì đến Ngạn Kim Tiêu.
- Ngươi đúng là kẻ tiểu nhân.
- Tiểu nhân thế nào. Ai là đại nhân, ai là tiểu nhân. Thôi Tống đại ca thỠlại đi.
Äại ca phải bảo vệ Ngạn Kim Tiêu.
Chàng nhướng mày :
- Tống huynh biết ý Ngạn Kim Tiêu rồi chứ?
Thừa Ân thở hắt ra một tiếng :
- Thôi được... Ta thá» làm theo những gì trong đầu cá»§a Ngạn Kim Tiêu, nếu sai lá»i trá»i không dung đất không tha.
Kim Tiêu vỗ tay :
- Có thế chứ... tốt tốt...
Rít má»™t luồng chân ngương, Kim Tiêu nghiêm giá»ng nói :
- Có một chuyện này, Kim Tiêu muốn Tống đại ca làm để khởi đầu tìm miếng mồi ngon nhử Sát Thủ Vô Diện.
- Kim Tiêu muốn ta làm chuyện gì?
Kim Tiêu ghé miệng nói nhỠvào tai Tống Thừa Ân. Chẳng biết Kim Tiêu nói gì mà chân diện của Tống Thừa Ân sa sầm.
Kim Tiêu nói xong, thì Tống Thừa Ân nhìn lại Kim Tiêu, gằn giá»ng nói :
- Thừa Ân đến ghá»nh “Vá»ng Tình†làm những chuyện như vậy sao?
Kim Tiêu chấp tay sau lưng :
- Không bứt dây thì không động rừng. Bứt dây rừng động thú má»›i chưá»ng mặt ra.
Kim Tiêu vỗ vai Tống Thừa Ân.
- Tống đại ca phải đặt mục đích của mình lên trên chứ?
Buông tiếng thở dài, Tống Thừa Ân nói :
- Thôi được... Tống Thừa Ân sẽ làm theo ý của Kim Tiêu.
- Muốn hay không muốn thì Tống huynh cũng phải làm như vậy thôi.
Kim Tiêu nói rồi giả lả cưá»i, chấp tay sau lưng ung dung bá» Ä‘i. Chàng vừa Ä‘i vừa nói :
- Kim Tiêu đến Pháp Quang tự lễ Phật cầu an, và viếng các vị cao tăng trước khi biến thành miếng mồi ngon của Sát Thủ Vô Diện. Khi nào huynh cần thì cứ tìm Kim Tiêu ở đâu, hẳn huynh biết rồi. Không cần nhắc lại chứ?
Thừa Ân nhìn theo Kim Tiêu khẽ buông tiếng thở dài. Cảm nhận bâng quơ vỠmột cái gì đó không thực trong sự hiện hữu của mình.
Nhìn vá» hướng nắng ráng chiá»u Ä‘ang sẫm dần, Thừa Ân bâng quÆ¡ nói :
- Sát Thủ Vô Diện... ngươi là ai?

Hồi 8

Hoạt náo ÄÆ°á»ng Lang môn
Mỹ phụ vá»›i vóc ngưá»i nhá» nhắn, yếu Ä‘uối, đôi thu nhãn to vá»›i hai con ngươi lóng lánh, ngồi bên khung cá»­a sổ tòa biệt lầu dõi mắt nhìn ra ngoài hoa viên.
Má»™t khu hoa viên trải rá»™ng đến tận ngá»n đồi phá»§ thảm cá» xanh xa xa. Chẳng biết tá»± bao giá», Tôn Thi Nhã phu nhân đã biến thành tù nhân cá»§a tòa biệt lầu này. Tôn phu nhân chẳng khác nào chiếc bóng má» trong cuá»™c Ä‘á»i này, chẳng còn nhận thức được thá»i gian Ä‘ang trôi qua kéo theo tuổi xế chiá»u đến vá»›i mình. Ngay cả thá»i dÄ© vãng cá»§a má»™t trang tiểu thư khuê các sắc nước hương trá»i, má»™t ái nữ cá»§a Tuần phá»§ Dương Châu cÅ©ng tan biến trong nhận thức cá»§a ngưá»i.
Cái định số buá»™c Tôn Thi Nhã phải trở thành tù nhân cá»§a tòa biệt lầu này kể từ lúc lên kiệu hoa vá» vá»›i Chung Tá»­ Kiến. Bây giá» Chung Tá»­ Kiến đã là ÄÆ°á»ng chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn, nhưng trang tài sắc hôm nào thì lại biến thành tù nhân trong tòa biệt lầu.
Thá»i gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu, Tôn Thi Nhã tiểu thư ngày nào đã chấp nhận vá»›i cuá»™c sống tẻ nhạt, trống rá»—ng trong tòa biệt lầu dành cho vị phu nhân Môn chá»§ đưá»ng môn.
Trong tòa biệt lâu trống hoắc, khiến cho vẻ tẻ nhạt càng tẻ nhạt hÆ¡n, sá»± trống vắng càng trống vắng hÆ¡n. Ngoài má»™t lão bà và Tôn Thi Nhã ra chẳng còn má»™t ai khác. Äôi lúc Tôn Thi Nhã há»i, tại sao số phận cá»§a trang tiểu thư tài sắc hôm nào lại như thế này.
Câu há»i đó cÅ©ng được Tôn Thi Nhã giải trình cho hai tiếng số phận. Thi Nhã phu nhân chấp nhận cái số phận mà đã tá»± mình gắn cho mình, để rồi chỠđợi má»™t sá»± thay đổi nào đó sẽ đến, mà sá»± thay đổi kia chỉ có thể có được từ ngưá»i tướng công Chung Tá»­ Kiến. Thi Nhã càng chỠđợi thì càng nhận ra sá»± vô vá»ng cá»§a mình.
Thi Nhã bâng quơ nghĩ thầm :
- “Mình không có được chức nghiệp làm mẹ, thế còn trách ai làm gì. Thi Nhã... ngươi phải chấp nhận những gì ngươi Ä‘ang có và đừng bao giá» kỳ vá»ng vào má»™t sá»± thay đổi nào đóâ€.
à niệm kia còn Ä‘á»ng trong đầu nàng, có tiếng tằng hắng cất lên sau lưng lá»t vào thính nhÄ© cá»§a Tôn phu nhân. Nghe tiếng tằng hắng, Tôn Thi Nhã phu nhân quay mặt nhìn lại.
Äứng ngay ngưỡng cá»­a gian biệt sản chính là Chung Tá»­ Kiến, vá»›i bá»™ dạng thật ung dung tá»± tại trong bá»™ trang phục tao nhã thẳng nếp cá»§a má»™t vị Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn.
GiỠđây Chung Tá»­ Kiến không còn là trang công tá»­ nho nhã ngày nào mà đã trở thành ÄÆ°á»ng Lang môn chá»§.
Tá»­ Kiến không chỉ đến má»™t mình, mà đứng bên cạnh Chung Tá»­ Kiến còn có má»™t mỹ nữ, tuổi chỉ ngoài đôi mươi, trong bá»™ xiêm y bằng lụa hàn châu đủ má»ng để thấy được ná»™i y bên trong.
Tôn Thi Nhã từ từ đứng lên rồi bước đến trước mặt Chung Tử Kiến.
- Thiếp tham bái tướng công.
ÄÆ°á»ng chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn chá»§ Chung Tá»­ Kiến nhìn Tôn Thi Nhã. Y từ tốn nói :
- Ta giới thiệu với nàng, đây là Phù Dung cô nương.
Thi Nhã nhìn qua thiếu nữ đứng bên cạnh Chung Tá»­ Kiến. Nụ cưá»i mỉm vá»›i vẻ tá»± thị đập vào mắt Tôn Thi Nhã.
Phù Dung Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm rồi bá lấy vai ÄÆ°á»ng chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn Chung Tá»­ Kiến.
- Chung huynh, đây là Tôn phu nhân ư?
Tử Kiến gật đầu :
- Tôn Thi Nhã, phu nhân của ta.
Phù Dung nhíu mày :
- Sao Tôn phu nhân gầy như cây que củi vậy. Xấu xí quá, hẳn huynh không thích gần gũi với nương tử của mình.
Tôn Thi Nhã không đáp lá»i Phù Dung mà nhìn lại Chung Tá»­ Kiến.
Chung Tá»­ Kiến tiếp nhận ánh mắt sầu muá»™n cá»§a Tôn Thi Nhã cưá»i khẩy má»™t tiếng rồi nói :
- Phu nhân... Ta đã quyết định đưa Phù Dung vỠlàm thiếp cho ta. Phù Dung sẽ cho ta những đứa con tốt. Mặc đù Phù Dung đến sau nàng, nhưng lại biết cách làm mẹ, làm nương tử như thế nào. Ta muốn nàng phải đối xử tốt với Phù Dung.
Thi Nhã ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Tướng công đã lịnh, thiếp phải tuân theo không dám làm trái ý tướng công.
Tử Kiến gật đầu :
- Tốt. Sự nhu hòa của phu nhân, ta rất ưng ý đó.
Phù Dung bá cứng lấy vai Chung Tử Kiến.
- Chung huynh... Phù Dung không muốn Tôn phu nhân đối xử tốt đâu... mà muốn Tôn phu nhân phải hầu hạ thiếp ư?
Tá»­ Kiến mỉm cưá»i rồi nói :
- Nàng yên tâm... Tôn Thi Nhã biết chịu ý của nàng mà.
Chung Từ Kiến nói rồi vòng tay qua vòng tiểu yêu cá»§a Phù Dung. Hai ngưá»i sánh bước bá» vào gian biệt phòng cá»§a Thi Nhã. Thi Nhã chỉ biết lấy mắt nhìn theo sau lưng hai ngưá»i. Cá»­a biệt phòng đóng lại, những tiếng cưá»i cất lên từ trong gian biệt phòng đó thoát ra đập vào thính nhÄ© vị tôn phu nhân.
Thi Nhã như không nghe tiếng cưá»i đó mà bước đến vòm cá»­a dõi mắt nhìn ra ngoài hoa viên. Äây không phải là lần đầu tiên Thi Nhã phải chứng kiến và chịu đựng cảnh này. Äã nhiá»u lần Chung Tá»­ Kiến đưa vá» những mỹ nữ như Phù Dung. Lúc đầu Thi Nhã còn cảm thấy cái Ä‘au và ná»—i buồn khá»a lấp tâm thức mình, nhưng rồi sau đó thì quen dần. Nàng giỠđây chẳng khác nào chiếc bóng để chấp nhận định số đã an bài mà không há» cất ra má»™t lá»i than thở thành cá tính cá»§a nàng. Thi Nhã giỠđã là tù nhân thì đâu có tư cách gì để nói, và cÅ©ng chẳng có tư cách cá»§a má»™t chá»§ nhân trong tòa biệt lầu nguy nga và trống rá»—ng này.
Tiếng cưá»i khanh khách lại cất ra từ gian biệt phòng đập vào thính nhÄ© cá»§a Tôn Thi Nhã, nhưng tuyệt nhiên nàng không nhìn lại mà dõi mắt nhìn ra hoa viên để tâm thức mình trôi theo những ý tưởng mông lung riêng tư cá»§a nàng.
Tiếng của Chung Tử Kiến cất lên :
- Tôn phu nhân.
Nghe tiếng cá»§a Tá»­ Kiến, Thi Nhã má»›i quay mặt nhìn lại. Nàng miá»…n cưỡng rá»i chá»— ngồi Ä‘i tá»›i trước cá»­a biệt phèng lí nhí nói :
- Tướng công sai bảo.
- Nàng hãy vào đây.
- Dạ.
Tôn Thi Nhã đẩy cửa bước vào.
Phù Dung và Chung Tử Kiến cùng ngồi chung với nhau trên tràng kỷ.
Thi Nhã bước đến trước mặt hai ngưá»i.
Nàng ôm quyá»n thá»§ lá»… từ tốn nói :
- Tướng công muốn sai gì thiếp?
- Phù Dung muốn nhỠnàng.
Thi Nhã nhìn lại Phù Dung.
- Phù Dung cô nương muốn nhỠgì Thi Nhã.
Phù Dung nhìn vào đôi mắt to tròn với cái nhìn mơ hồ, hư ảo của Thi Nhã.
Ả Ä‘iếm nụ cưá»i mỉm rồi từ tốn nói :
- Phù Dung và Chung huynh muốn giao tình trong gian biệt phòng cá»§a Tôn phu nhân. Chẳng may Tôn phu nhân có phiá»n không?
Thi Nhã khẽ lắc đầu :
- Thi Nhã không dám làm trái ý tướng công. Tướng công muốn Ä‘iá»u đó Thi Nhã sẽ chìu theo ý cá»§a tướng công. Tuyệt đối không dám trách ngưá»i.
Chung Tá»­ Kiến nhìn sang Phù Dung Ä‘iểm nụ cưá»i đắc ý.
Y nói :
- Thi Nhã... ta muốn nàng trang điểm cho Phù Dung.
Thi Nhã ôm quyá»n :
- Thưa vâng.
Phù Dung liếc mất đưa tình vá»›i Chung Tá»­ Kiến rồi rá»i bước khá»i tràng ká»· tiến đến ngồi trước tấm tương đồng sáng loáng. Thi Nhã bước đến sau lưng Phù Dung, trong khi Chung Tá»­ Kiến lấy mắt nhìn hai ngưá»i. Y có vẻ mãn nguyện và đắc ý Ä‘iểm nụ cưá»i thích thú.
Phù Dung nhìn chân diện cá»§a mình in trong tấm gương đồng sáng ngá»i giả lả nói :
- Hẳn lâu lắm rồi Tôn phu nhân không soi mình trong tấm gương đồng đây.
- Äã lâu lắm rồi Thi Nhã không ngồi trang Ä‘iểm.
Phù Dung mỉm cưá»i :
- Nhìn bàn trang điểm của Tôn phu nhân, Phù Dung hiểu ngay, phu nhân đã lâu không màn đến nhan sắc của mình.
Nàng nhìn lại Tôn Thi Nhã :
- Mà phu nhân có trang điểm thế nào cũng không có được nét trẻ như Phù Dung đâu. Phu nhân phải chấp nhận với định số của mình.
- Thi Nhã biết số phận của Thi Nhã.
Thi Nhã cầm lấy lượt cần thận chải tóc cho Phù Dung.
Vừa chải tóc, Thi Nhã vừa nói :
- Nàng có mái tóc đẹp quá.
Phù Dung thích thú vá»›i lá»i nói này cá»§a Thi Nhã mà nhanh nhảu đáp lá»i nàng :
- Chung Tử Kiến cũng rất thích mái tóc của Phù Dung đó. Phu nhân xem nhan sắc của phu nhân có sánh được với Phù Dung không?
Thi Nhã mỉm cưá»i :
- Thi Nhã nay đã ngoài tam tuần, đâu thể sánh được với phù Dung cô nương.
- Nếu không sánh được vá»›i Phù Dung, phu nhân cÅ©ng nên rá»i khá»i biệt lâu này.
- Tại sao Thi Nhã phải rá»i khá»i đây?
- Trước sau gì tòa biệt lâu này cũng đã có vị chủ nhân khác rồi. Chẳng lẽ đã có chủ nhân mới phu nhân còn ở đây sao được.
Thi Nhã im lặng, mãi má»™t lúc má»›i há»i Phù Dung :
- Chủ nhân mới là ai?
Phù Dung nhướng đôi chân mày vòng nguyệt :
- Chính ngưá»i Ä‘ang được phu nhân chăm sóc đây.
Phù Dung quay hẳn lại đối mặt với Thi Nhã :
- Thú thật, nếu Phù Dung đã bước vào tòa biệt lầu này thì không thấy mặt phu nhân đâu.
Thi Nhã mÆ¡ hồ há»i Phù Dung :
- Vậy Thi Nhã sẽ đi đâu?
- Làm sao Phù Dung biết được. Tôn phu nhân đi đâu không liên can gì đến Phù Dung. Cổ thư có câu cây độc không trái, gái độc không con, phu nhân nên bước chân vào cửa Phật môn thì hơn. Biết đâu may ra sau này còn có được số phận tốt hơn.
Lá»i nói cá»§a Phù Dung tợ mÅ©i tên, vô hình xoáy vào tim Thi Nhã. Nàng cảm nhận má»™t cái nhói Ä‘au nÆ¡i trái tim, cùng vá»›i hai dòng lệ rịn ra khóe mắt.
Phù Dung đứng lên. Nàng hướng mắt nhìn vỠphía Chung Tử Kiến :
- Chung huynh...
Chung Tử Kiến nhìn nàng.
Phù Dung nói :
- Phù Dung có đẹp không?
- Tất nhiên. Nếu nàng không là trang giai nhân thì ta đã không đưa nàng vào đây.
Phù Dung kiểm nụ cưá»i tá»± thị và thá»a mãn bởi câu nói đó cá»§a Chung Tá»­ Kiến.
- Phù Dung thích nghe câu nói này của chàng.
Phù Dung giang rộng hai tay :
- Phù Dung sẽ Ä‘á»n đáp cho huynh, nhưng Tôn phụ nhân phải cởi trang phục cho muá»™i.
Nghe Phù Dung thốt ra câu nói này, Tôn Thi Nhã không khá»i bối rối. Tôn Thi Nhã nhìn Chung Tá»­ Kiến :
- Tướng công, thiếp không làm Ä‘iá»u đó được.
Chung Tử Kiến từ từ đứng lên :
- Ta nghĩ nàng làm được.
Tôn Thi Nhã lắc đầu :
- Tướng công! Thi Nhân không phải là một a hoàn của Phù Dung.
- Nhưng phù Dung sẽ thay thế nàng trong chức phận làm mẹ. Nàng không nhận ra Ä‘iá»u đó là Ä‘iá»u thiêng liêng mà nàng không được.
Tôn Thi Nhã cúi mặt nhìn xuống.
Chung Tá»­ Kiến gắt giá»ng nói :
- Nàng giúp Phù Dung đi.
- Thiếp vâng lá»i tướng công.
Tôn Thi Nhã tá»›i đứng sau lưng Phù Dung, lần gở từng mảnh lụa trên ngưá»i nàng.
Phù Dung thích thú với những gì Thi Nhã đang hầu hạ mình.
Thị kiêu hãnh nồi :
- Tôn phu nhân đã nhận ra thân phận nô nữ của mình rồi chứ?
Thi Nhã không đáp lá»i mà chăm chút vào công việc mình. Thi Nhã đúng là má»™t nô nữ đúng nghÄ©a vá»›i Phù Dung. Cuối cùng thì Thi Nhã cÅ©ng làm xong chức nghiệp cá»§a má»™t nữ nô hầu hạ cho vị chá»§ nhân má»›i.
Phù Dung bất ngỠrú lên.
Chung Tử Kiến bối rối bước nhan đến trước mặt Phù Dung.
- Nàng sau vậy?
Phù Dung tá»±a ngưá»i vào ngá»±c Chung Tá»­ Kiến.
- Tướng công... Tôn phu nhân vừa mới bức một sợi tóc của muội..
Tử Kiến cau mày với vẻ mặt bất nhẫn nhìn Thi Nhã :
- Tại sao nàng làm vậy?
Thi Nha lắc dầu :
- Không không... thiếp đâu có làm Ä‘iá»u đó.
- Nàng không bứt tóc Phù Dung sao nàng ấy lại nói.
- Cô ấy...
Phù Dung lưá»m Thi Nhã :
- Äừng nói Phù Dung vu khống cho phu nhân nhé..
Tá»­ Kiến lưá»m Thi Nhã.
Thi Nhã cúi gầm mặt lí nhí nói :
- Tướng công... thiếp có lỗi.
Tử Kiến vòng tay choàng qua vai Phù Dung, nhạt nhẽo buông tiếng thở dài rồi nói :
- Sau này nàng phải hầu hạ Phù Dung cẩn thận hơn.
- Dạ.
Thi Nhã quay bước ra cá»­a. Khi cá»­a biệt phòng đóng lại thì những tràng cưá»i khanh khách cá»§a Phù Dung và Chung Tá»­ Kiến trổi lên đập vào thính nhÄ© nàng. Những tràng tiếu ngạo đó tạo ra má»™t cái gì vừa hụt hẫng vừa Ä‘au xót trong tâm thức cá»§a Tôn Thi Nhã.
Nàng bước đến vòm cửa nhìn ra ngoài hoa viên.
- “Tá»­ Kiến, tại sao huynh đối xá»­ Thi Nhã như vậyâ€.
Cùng với ý nghĩ đó là hai dòng lệ rịn ra khóe mắt nàng. Nàng cảm thấy lạc lõng trong tòa biệt lâu này. Một sự lạc lõng và chơ vơ.
Thi Nhã nhầm nói :
- Ta còn là là ÄÆ°á»ng Lang phu nhân Môn chá»§ không. Tá»­ Kiến có còn xem Tôn Thi Nhã là phu nhân cá»§a huynh ấy không?
Tôn Thi Nhã buông tiếng thở dài khẽ lắc đầu. Nàng rá»i khá»i đại sảnh tòa biệt lầu đến gian thư phòng. Trong gian biệt phòng này treo đầy những bức há»a bút cá»±c kỳ tinh xảo và sắc nét. Bút pháp trên những bức bút há»a như rồng bay phụng múa, chứng tá» ngưá»i thá»§ bút phải là má»™t há»a nhân kỳ tài. Thi Nhã gỡ má»™t bức há»a bút. Sau bức há»a bút đó là má»™t cái hốc bí mật. Nàng thò tay vào trong cái hốc bí mật lấy ra má»™t tấm hắc bài lên nước bóng ngá»i. Trên tấm hắc bài là dòng chữ “Tá»­ Vong Kim Bàiâ€.
* * * * *
Màn sương đêm dày đặc, cùng sự vắng vẻ trong mộ địa, khiến cho Thi Nhã hồi hộp vô cùng. Nhưng khi nghĩ đến những gì mình phải chịu đựng và chứng kiến thì sự hồi hộp kia không còn nữa mà thay vào đó là sự phẫn uất vốn đã âm ỷ từ lâu trong tâm tưởng nàng.
Thi Nhã nghĩ thầm :
- “Thi Nhã thà là má»™t oan hồn vất vưởng còn hÆ¡n là má»™t tù nhân vật vá» trong ÄÆ°á»ng Lang mônâ€.
à niệm đó thôi thúc Thi Nhã đi nhanh hơn. Thi Nhã bước vào ngôi miếu thỠnhững bài vị.
Thắp ba nén hương, Thi Nhã đặt tấm kim bài lên án thư rồi thắp hương hành đại lễ.
Hành đại lễ xong, nàng lấy một tỠgiấy hồng điêu được gấp cẩn thận đặt lên bàn án thư.
Thi Nhã buông tiếng thở dài nhìn tá» giấy hồng Ä‘iá»u vá»›i vẻ lưỡng lá»±, nhưng rồi nàng lại lắc đầu nhẩm nói :
- Tướng công đã phụ thiếp. Thiếp không phụ chàng... nhưng... đây là sá»± lá»±a chá»n đối vá»›i ngưá»i phụ tình.
Thi Nhã nói rồi quay bước toan trở ra nhưng nàng sá»­ng bá»™, vì đứng ngay ngưỡng cá»­a ngôi miếu để bài vị là má»™t ngưá»i vận thụng y có trùm đầu che chân diện.
Thi Nhã nhìn ngưá»i đó lương lá»±.
- Tôn giá là ai?
- Tôn phu nhân không cần biết ta là ai, mà chỉ nên biết ta là chủ nhân của Tử Vong bài.
Thi Nhã hồi há»™p nhưng vẫn ôm quyá»n thá»§ lá»….
- Tôn Thi Nhã ra mắt tôn giá.
- Phu nhân không cần khách sáo như vậy. Tôn phu nhân đến đây thỉnh cầu quyá»n năng tá»­ vong. Ta chuẩn ý chí cá»§a phu nhân, nhưng không phải không có Ä‘iá»u kiện đặt ra cho phu nhân.
- Tôn giá... Tôn Thi Nhã đã quyết định chá»n cho mình má»™t con đưá»ng Ä‘i riêng rồi.
- Ta không chuẩn y lá»i nói đó cá»§a Tôn phu nhân. Äiá»u mà Tôn phu nhân chá»n không phải là ý tưởng cá»§a ta. Ta biết, Tôn phu nhân sẽ tá»± kết liá»…u Ä‘á»i mình khi đặt Tá»­ Vong bài lên án thá» má»™ địa.
Thụng y nhân lắc đầu :
- Ta muốn Tôn phu nhân làm một chuyện khác hơn là tìm đến cái chết.
- Tôn giá muốn Thi Nhã làm gì?
- ÄÆ°á»ng chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn Tôn Thi Nhã.
Thi Nhã quá đỗi sững sá» vá»›i lá»i nói này cá»§a Thụng y nhân.
- Tôn giá.
Thụng y nhân khoát tay :
- Qui ước dành cho ngưá»i dụng Tá»­ Vong bài, phu nhân đã rõ, ta làm má»™t chuyện cho phu nhân và ngược lại đòi há»i phu nhân làm má»™t việc khác cho ta. Việc ta buá»™c phu nhân phải làm là đảm đương chức vị Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn thay Chung Tá»­ Kiến.
Thi Nhã lắc đầu :
- Thi Nhã không làm được chuyện đó đâu. Äảm đương chức vị ÄÆ°á»ng chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn Thi Nhã không làm nổi.
- Äã là con ngưá»i thì không có việc gì là không làm nổi. Tá»­ Vong bài đã được đặt lên án thá» rồi. Tôn phu nhân không được thoái thác việc cá»§a ta. Trái lẽ đó, Tôn phu nhân tá»± biết hậu quả sẽ như thế nào. Tá»­ Vong bài sẽ là án tá»­ đối vá»›i ngưá»i sá»­ dụng Tá»­ Vong bài, không chỉ thế còn lại huyết kiếp cá»§a ngưá»i đó đối vá»›i gia tá»™c.
Thi Nhã rùng mình khi nghe lá»i nói đó.
Thi Nhã miễn cưỡng nói :
- Tôn giá... Thi Nhã sẽ làm theo ý của tôn giá.
- Tốt.
Nói rồi Thụng y nhân quay bước vụt cái đã mất hút khá»i tầm mắt cá»§a Tôn Thi Nhã.
Sự xuất hiện của thụng y nhân khiến cho Tôn Thi Nhã bàng hoàng sững sốt.
Thi Nhã nghĩ thầm :
- “Thi Nhã ngươi đã lá»±a chá»n và Ä‘i đến đây vá»›i Tá»­ Vong bài. Việc ngươi làm đúng hay sai.â€
Thi Nhã buông tiếng thở dài rồi thả bước chậm rãi rá»i ngôi má»™ cổ miếu thá» những bài vị. Nàng có cảm nhận Ä‘ang có những ánh mắt oan hồn dõi theo từng bước chân cá»§a nàng. Chính cảm nhận đó khiến Tôn Thi Nhã bất giác rùng mình vá»›i những lá»›p gai ốc nổi lên khắp ngưá»i. Thi Nhã rảo bước Ä‘i nhanh hÆ¡n cùng bá» mi bồn chồn lo lắng.
Rá»i khá»i má»™ địa, Tôn Thi Nhã quay vá» biệt lầu bằng lối cá»­a sau. Äã bước vào biệt lầu, Tôn Thi Nhã vẫn còn trăn trở vá»›i ná»—i bàng hoàng khó tả. Äúng hÆ¡n đó là má»™t ná»—i lo lắng vá» sá»± bất an mà Thi Nhã không sao giải thích được.
Nàng bước vào biệt phòng của mình.
Trên tràng kỷ là sự bừa bộn với vết nhăn chứng tỠmột cuộc mây mưa phóng đãng.
Nàng bước đến bên tràng kỷ, những đống lem nham nhở đập vào mắt Thi Nhã.
Nàng chỉ còn biết lắc đầu, rồi quay lại đứng trước tấm gương đồng.
Thi Nhã ngồi xuống trước tấm gương đồng nhìn dung diện mình in trong tấm gương đó.
Thi Nhã nhẩm nói :
- “Thi Nhã... ngươi vừa làm Ä‘iá»u gì?â€
Câu há»i đó chỉ được nàng biết, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào câu trả lá»i.
Thi Nhã thấy có một sự thay đổi nào đó trong khuôn mặt mình.
* * * * *
Chung Tử Kiến ôm ghịt lấy Phù Dung.
Äôi bản thá»§ cá»§a gã đặt lên hai quả tuyết lê trắng ngần cá»§a nàng mà mÆ¡n trá»›n xoa nắn, đồng thá»i thính nhÄ© thì lắng nghe những tiếng rên rỉ cất ra từ cá»­a miệng thanh tú cá»§a nàng.
Y cảm nhận rõ mồn một thể pháp của Phù Dung đang căng cứng như quả bóng được bơm hết cỡ.
Äôi ngá»c thá»§ cá»§a nàng bấu lấy bá» lưng cá»§a Chung Tá»­ Kiến những tưởng muốn xé toạc da thịt gã bởi sá»± tác động cá»§a những cÆ¡n khoái cảm đáy nhục thú xác thịt.
Tử Kiến thích thú với những biểu hiện nhục cảm từ Phù Dung, y cảm thấy nàng là một sự hòa hợp, đồng điệu với những gì y muốn có được ở một nữ nhân.
Y cắn nhẹ vào lỗ tai Phù Dung.
Nàng rên rỉ.
- Chung huynh... Phù Dung...
Tá»­ Kiến áp môi vào môi cá»§a Phù Dung không cho nàng nói. Y đã biết Phù Dung định nói gì và nàng Ä‘ang đòi há»i gì từ gã. Tá»­ Kiến nhá» nhẹ nói :
- Tử Kiến sẽ đưa Phù Dung đến đỉnh vu sơn.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Chung Tá»­ Kiến quyết định thá»±c hiện hành vi cuối cùng đối vá»›i Phù Dung, kiếm cá»§a gã đã sẵn sàng và chỠđợi thá»i khắc sau cùng này.
Sá»± chiếm hữu sau cùng chưa được thá»±c hiện thì má»™t tiếng tằng hắng làm tan biến tất cả những háo hức nhục thể cá»§a Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn Chung Tá»­ Kiến.
Tử Kiến ngồi hẳn lên...
Ngay cả Phù Dung cũng ngỡ ngàng với tiếng tằng hắng lạc lõng đó. Nàng ngỡ đó là tiếng tằng hắng của Tôn Thi Nhã, mà buột miệng nói :
- Tôn phu nhân sao dám vào biệt thất cá»§a Môn chá»§ trong thá»i khác này. Vừa nói Phù Dung vừa chá»i tay ngồi lên.
Cả Phù Dung lẫn Chung Tá»­ Kiến Ä‘á»u sững sá» không tin vào mắt mình. Làm sao có thể tin được khi đứng sừng sững bên tràng ká»·, chắp tay sau lưng là má»™t Chung Tá»­ Kiến thứ hai, không má»™t nét gì khác biệt vá»›i Chung Tá»­ Kiến thứ nhất. Nếu cái khác để phân định giữa Chung Tá»­ Kiến thứ nhất và Chung Tá»­ Kiến thứ hai là má»™t ngưá»i vận trang phục Môn chá»§, còn ngưá»i kia thì trần truồng như nhá»™ng.
Chung Tá»­ Kiến Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn trợn đứng đôi con ngươi chăm chăm nhìn ngưá»i thứ hai giống mình y đúc.
Y quên cả tình trạng lõa lồ trần truồng của mình.
Tử Kiến lặp bặp nói :
- Ngươi là ai?
Tá»­ Kiến thứ hai Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm. Nụ cưá»i trí vốn dÄ© không phải cá»§a Chung Tá»­ Kiến. Bởi kể từ khi trở thành ÄÆ°á»ng chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn thì Chung Tá»­ Kiến chẳng bao giá» cưá»i mỉm. Y cưá»i vá»›i tất cả sá»± sảng khoái, pha trá»™n lòng kiêu hãnh cá»§a má»™t vị Môn chá»§.
Nụ cưá»i mỉm vụt tắt, Tá»­ Kiến thứ hai nhạt nhẽo nói :
- Ta giống ngươi không?
Tử Kiến bất giác gật đầu :
- Ngươi giống ta lắm, như hai giá»t nước vậy.
- Thế ngươi có lạ không?
Tử Kiến gật đầu :
- Bổn Môn chá»§ đâu có má»™t ngưá»i song sinh giống mình vậy.
- Ngươi lãm gì có, vậy ngươi có biết vì sao ta giống ngươi chứ?
Tử Kiến chau mày :
- Tại sao ngươi lại giống ta như thế này, ngươi đã dụng thuật dị dung.
- Dị dung cũng đâu có giống như vậy. Ta giống ngươi bởi vì ta là kẻ vô diện.
Tim Tá»­ Kiến đập loạn trong lòng ngá»±c. Câu nói vừa rồi cá»§a Tá»­ Kiến thứ hai buá»™c gã Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn phải nghÄ© tá»›i má»™t ngưá»i, ngưá»i mà y không bao giá» dám nghÄ© đến, nhưng hôm nay thì buá»™c phải đối mắt vá»›i con ngưá»i này.
Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn buá»™t miệng nói :
- Sát Thủ Vô Diện.
- Môn chủ nhận ra rồi đó.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên cá»­a miệng cá»§a Sát Thá»§ Vô Diện thì Tá»­ Kiến bất ngá» chá»›p động chiêu công. Äôi bản thá»§ cá»§a y như hai lưỡi dao cá»§a con bá» ngá»±a bổ thẳng tá»›i vùng thượng đẳng cá»§a Sát Thá»§ Vô Diện. Chung Tá»­ Kiến phát động chiêu công cá»±c nhanh lại vừa bất ngá». Rõ ràng khi vừa nghe danh xưng cá»§a Sát Thá»§ Vô Diện, Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn Chung Tá»­ Kiến biết phải làm gì để hóa giải tình huống này.
Y phát tác chiêu công cực nhanh nhưng Sát Thủ Vô Diện còn nhanh hơn bội phần.
Äôi bản thá»§ cá»§a Sát Thá»§ Vô Diện chỉ xoay tròn má»™t cái đã đánh bật đôi song thá»§ vá»›i sát chiêu ÄÆ°á»ng Lang Ä‘i sát vào Chung Tá»­ Kiến.
Hai tay Chung Tá»­ Kiến bị đánh bật ra hai bên ngưá»i như ngưá»i ta giăng tay cản ngưá»i. Thá»§ pháp thứ hai cá»§a Sát Thá»§ Vô Diện giá» thật đơn giản. Y Ä‘iểm tá»›i tịnh huyệt cá»§a Chung Tá»­ Kiến chẳng chút khó khăn gì.
Sát Thá»§ Vô Diện mỉm cưá»i rá»i hai mắt lạnh lẽo vào Chung Tá»­ Kiến, tiếp nhận ánh mắt lạnh lẽo vô cảm cá»§a đối phương Chung Tá»­ Kiến tá»± biết cái gì sẽ đến vá»›i mình. Cái phải đến vá»›i gã không ngoài má»™t cái chết thê thảm.
Y nghÄ© đến Ä‘iá»u đó mà xương sống gai lạnh, buá»™t miệng nói :
- Tôn giá, tha cho Chung Tử Kiến, Chung Tử Kiến và tôn giá không thù, không oán gì cả.
Nụ cưá»i nhếch mép lại chợt hiện trên hai cánh môi cá»§a Sát Thá»§ Vô Diện. Y giả lả nói :
- Rất tiếc Môn chủ đã được nhận vong bài.
Toàn thân Chung Tử Kiến nổi đầy gai ốc. Y cảm nhận cái chết sẽ đến ngay sau câu nói của Sát Thủ Vô Diện.
Tá»­ Kiến toan mở lá»i van xin được sống nhưng miệng y vừa chợt hét ra thì chỉ pháp cá»§a đối phương đã chụp tá»›i Ä‘iểm nhanh vào tam tinh.
Bá»™p...
Tử Kiến chỉ cảm nhận một lưỡi tầm sét mãnh liệt va thẳng vào đầu mình kéo theo một bức màn trắng khổng lổ chụp xuống. y ngã hẳn xuống sàn thạch, với tư thế co quắp trông thật dị hợm.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Phù Dung há hốc miệng, sắc diện tái nhá»n nhưng không thốt nổi má»™t lá»i nào.
Sát Thá»§ Vô Diện nhìn lại Phù Dung, nụ cưá»i nhếch mép lại hiện trên hai cánh môi cá»§a gã.
Phù Dung lí nhí nói :
- Tôn giá tha cho Phù Dung.
- Nàng hãy xem ta như gã tình lang Môn chủ của nàng. Ta nào có ý khác chứ.
Sát Thủ Vô Diện vừa nói vừa tự cởi trang phục rồi ngồi xuống tràng kỷ.
Y đẩy tay vào ngực Phù Dung, buột nàng phải nằm xuống, Phù Dung chẳng chút phản kháng nào.
Nàng nằm dài xuống tràng ká»·, hai mắt nhắm lại chỠđợi sá»± chiếm hữu cá»§a ngưá»i này mà nghÄ© thầm :
- “Y cÅ©ng là Chung Tá»­ Kiến màâ€
Má»™t lưỡi kiếm đâm thẳng vào ngưá»i nàng cùng vá»›i cảm giác rát buốt ê ẩm nÆ¡i vùng bạ đẳng là sá»± nghẹt thở được tạo bởi đôi bản thá»§ cá»§a ngưá»i đó. Phù Dung mở to mắt hết cỡ, cố giãy giụa để thoát khá»i đôi bản thá»§ chết chóc do Sát Thá»§ Vô Diện tạo ra.
Bộ mặt của Chung Tử Kiến thay đổ dần, rồi hiện ra một khuôn mặt khác.
Một khuôn mặt rất xa lạ với nàng, nhưng ánh mắt thì rõ ràng biểu thị cho nhãn quang của tử thần.
Phù Dung giãy giụa, và cuối cùng thì buá»™c phải trút hồn ra khá»i xác cùng vá»›i thá»i Ä‘iểm khoái lạc ập tá»›i.
* * * * *
Tôn Thi Nhã hoàn toàn bất ngá» khi vị Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn Chung Tá»­ Kiến đứng trước đại đưá»ng ÄÆ°á»ng Lang môn, trước những vị Äàn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn, má»™t sá»± trịnh trá»ng tuyên cáo lại quyá»n Môn chá»§ cho Tôn Thi Nhã.
Thi Nhã nhìn sang Chung Tử Kiến.
Nàng làm sao tin được vào chuyện này.
Vá»›i Chung Tá»­ Kiến chức vị Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn là sinh mạng là cái gì không thể thiếu trong cuá»™c Ä‘á»i y, thế nhưng hôm nay Tá»­ Kiến hoàn toàn khác, y vá»›i vẻ trịnh trá»ng, và phong thái thật ung dung tá»± tại tuyên cáo trao lại chức vị Môn chá»§ cho nàng, thậm chí còn tặng Thi Nhã má»™t nụ cưá»i mỉm thật đôn hậu.
Tất cả môn hạ ÄÆ°á»ng Lang môn kể cả những vị Äàn chá»§ đồng loạt quỳ xuống.
- Tân Môn chủ vạn an, chúng môn hạ tuyệt đối trung thành với Môn chủ.
Xướng rồi tất cả cùng hành lá»…, nhưng có má»™t ngưá»i không theo những ngưá»i khác mà bước ra, ôm quyá»n hướng vế phía Chung Tá»­ Kiến và Tôn Thi Nhã.
- Môn chá»§, Cao Thịnh đàn chá»§ có Ä‘iá»u muốn thỉnh tấu.
Chung Tử Kiến chấp tay sau lưng nhìn Cao Thịnh :
- Cao đàn chá»§ có Ä‘iá»u gì cứ nói.
Cao Thịnh rít má»™t luồn chân khí căn phồng lồng ngá»±c, trịnh trá»ng nói :
- Môn chá»§ đã quyết định rá»i bá» chức vị Môn chá»§, trao lại quyá»n Môn chá»§ cho Tôn phu nhân. Thuá»™c hạ cảm thấy Ä‘iá»u này có gì đó bất ổn.
Tá»­ Kiến Ä‘anh giá»ng cao mày há»i Äàn chá»§ Cao Thịnh :
- Cao dàn chủ thấy bất ổn chỗ nào?
- Thuá»™c hạ thấy từ trước đến nay Tôn phu nhân vốn là ngưá»i đôn hậu, nếu không muốn nói là nhu nhược. Nếu trao quyá»n Môn chá»§ cho Tôn phu nhân, thuá»™c hạ sợ rằng các môn khác trong giang hồ chẳng còn xem có má»™t ÄÆ°á»ng Lang môn trong võ lâm nữa. Trong võ lâm ngoài Hằng SÆ¡n, có Chưởng môn là nữ nhân nhưng lại là tăng ni đạo cô, chứ chưa từng thấy môn phái hay ban phái nào có ngưá»i đứng đầu là nữ nhân. Huống chi Tôn phu nhân là lại nhi nữ quần hùng, yếu Ä‘uối nhu nhược.
Tá»­ Kiến phá lên cưá»i rồi há»i Cao Thịnh :
- Thế theo Äàn chá»§ thì sao nào?
Cao Thịnh ôm quyá»n :
- Nếu như Môn chá»§ đã quyết định trao lại quyá»n vị Môn chá»§, thì hãy chá»n má»™t trong những vị Äàn chá»§ ở đây. Ngưá»i nào có võ công cao thâm sẽ kế nhiệm quyá»n ÄÆ°á»ng Lang môn.
Tá»­ Kiến phá lên cưá»i khành khạch, vừa cưá»i vừa nói :
- Äiá»u Äàn chá»§ vừa nói, bổn nhân đã có nghÄ© tá»›i rồi.
Vừa nói Chung Tá»­ Kiến vừa chấp tay sau lưng thả bước đến trước mặt Cao Thịnh đàn chá»§. Nhìn vào mắt Äàn chá»§ Cao Thịnh, Chung Tá»­ Kiến nhạt nhẽo nói :
- Có má»™t Ä‘iá»u Cao đàn chá»§ không biết. Äàn chá»§ cho dù có há»c võ công cá»§a ÄÆ°á»ng Lang đến răng lông tóc rụng cÅ©ng không bao giỠđạt tá»›i cảnh giá»›i thượng thừa cá»§a võ công ÄÆ°á»ng Lang. Bởi võ công ÄÆ°á»ng Lang chỉ thích hợp vá»›i nữ nhân mà thôi. Phu nhân cá»§a bổn nhân sẽ là ngưá»i đạt tá»›i cảnh giá»›i lư há»a thuần thanh cá»§a võ công ÄÆ°á»ng Lang.
Äặt tay lên vai Äàn chá»§ Cao Thịnh, Chung Tá»­ Kiến giả lả nói tiếp :
- Võ há»c ÄÆ°á»ng Lang môn khởi xuất phát từ bá» ngá»±a, mà bá» ngá»±a thì con cái lúc nào cÅ©ng mạnh hÆ¡n con đực... Äàn chá»§ nên nhá»› lấy Ä‘iá»u đó. Do đó không má»™t vị Äàn chá»§ nào có thể thay thế được Tôn Thi Nhã. Còn Ä‘iếu thứ hai, bổn nhân muốn nói vá»›i Cao đàn chá»§.
- Thuộc hạ đang nghe.
- Cao đàn chá»§ đã sai khiến khí kháng lại ý cá»§a bổn nhân, qui giá»›i cá»§a ÄÆ°á»ng Lang môn không chấp nhận thuá»™c hạ nào kháng lại ý cá»§a Môn chá»§.
Lá»i vừa dứt thì Chung Tá»­ Kiến bất ngá» thá»ng thẳng hữu thá»§ vá»›i má»™t thế sát chiêu tà nhân cá»§a ÄÆ°á»ng Lang môn. MÅ©i hữu thá»§ cá»§a Chung Tá»­ Kiến xuyên qua yết hầu Äàn chá»§ Cao Thịnh.
Bụp...
Cao đàn chủ lùi lại hai bộ, ôm lấy yết hầu, miệng há hốc chẳng khác nào cá bị mắc cạn.
Cao Thịnh há»™c lên má»™t tiếng rồi á»c ra má»™t vòi máu rưới đỠmặt sàn gạch đại đưá»ng ÄÆ°á»ng Lang môn. Äầu gối khụy xuống rối y bổ nhào tá»›i trước úp mặt lên sàn gạch hồn lìa khá»i xác.
Chung Tử Kiến quay lại đứng bên Tôn Thi Nhã :
- Còn ai trong các ngưá»i có ý kiến gì không?
Im lặng như tá», má»™t sá»± im lặng mang đầy tính khá»§ng bố và chết chốc. Cái chết cá»§a Äàn chá»§ Cao Thịnh đủ là má»™t lá»i cảnh báo vá»›i các môn hạ ÄÆ°á»ng Lang môn nếu như má»™t ai kháng lại ý cá»§a Chung Tá»­ Kiến.
Chung Tá»­ Kiến mỉm cưá»i, từ tốn nói :
- Tôn Thi Nhã sẽ là Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn.
Chúng môn hạ ÄÆ°á»ng Lang môn đồng loạt xướng lên :
- Tôn Thi Nhã Môn chủ phúc thỠnam sơn, đức như đông hải.
Chung Tá»­ Kiến nhìn Thi Nhã, Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm khích lệ nàng rồi quay bước Ä‘i thẳng vào hậu trưá»ng. Hành động và thái độ cá»§a Chung Tá»­ Kiến khiến cho Thi Nhã hoàn toàn sá»­ng sốt và bất ngá».
Tôn Thi Nhã nghĩ thầm :
- “Äã có cái gì thay đổi trong huynh ấy rồi. Chẳng lẽ huynh ấy đã nghiệm ra những gì huynh ấy đã đối xá»­ tệ vá»›i Thi Nhãâ€.
à niệm đó lướt qua khiến Thi Nhã vừa mừng và không khá»i lo lắng cho Chung Tá»­ Kiến. Tôn Thi Nhã vá»™i vã rá»i khá»i đại đưá»ng ÄÆ°á»ng Lang môn Ä‘i nhanh vá» phía biệt thất cá»§a Chung Tá»­ Kiến. Nàng muốn gặp Tá»­ Kiến thổ lá»™ tất cả những gì nàng đã làm cho y biết.
Cửa biệt thất đóng im ỉm, Thi Nhã lưỡng lự nhủ thầm :
- “Không biết Phù Dung cô nương có ở trong đó cùng huynh ấy không. Mặc... cho dù có Phù Dung thì mình cÅ©ng phải vào báo cho Tá»­ Kiến biết để huynh ấy đối pháp vá»›i Tá»­ Vong bài chá»§ nhânâ€.
Với ý niệm đó, Thi Nhã miễn cưỡng đẩy cửa biệt thất vừa nói :
- Thi Nhã nói chuyện riêng với huynh.
Nàng đứng sá»­ng ngay ngưỡng cá»­a biệt thất bởi cảnh tượng bên trong quá đổi khá»§ng khiếp đối vá»›i nàng. Chung Tá»­ Kiến và Phù Dung nằm bên nhau nhưng trên ngưá»i không còn má»™t mảnh lụa che thần. Trên ngưá»i há» là hai cánh hoa huệ cùng hai nén bạc tín vật cá»§a Sát Thá»§ Vô Diện.
Thi Nhã buột miệng nói :
- Không thể như vậy được... Không thể như vậy được.
Nàng quay bước trở ra khá»i biệt thất, hối hả Ä‘i khắp nÆ¡i vá»›i hy vá»ng tìm được Chung Tá»­ Kiến vừa má»›i đây còn đứng bên nàng. Thi Nhã tìm khắp nÆ¡i nhưng chẳng thấy bóng dáng Chung Tá»­ Kiến đâu nữa.
Nàng đứng thừa ra trước bức hoành phi vẽ vầng nhật quang vá»›i dòng chữ ÄÆ°á»ng Lang môn.
Thi Nhã lắc đầu :
- Ta có mơ không, hay đây là sự thật.
Tài sản của ngocnd321

  #4  
Old 03-06-2008, 07:23 AM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 9

Khởi bước giang hồ
Tống Thừa Ân đứng trên ghá»nh Vá»ng Tình hướng mắt nhìn ra ngoài dòng Dương Tá»­. Màn sương trắng xóa phá»§ má»™t bầu không gian khắp ghá»nh Vá»ng Tình. Äêm tÄ©nh lặng có thể nghe được từng âm thanh chanh chách cá»§a những con sóng vá»— vào ghá»nh đá. Những âm thanh đó tạo ra má»™t khoảng không gian vừa vắng lặng vừa êm ả.
Thừa Ân đột ngá»™t rít má»™t luồng chân khí cất tiếng hú lồng lá»™ng. Tiếng hú đầy uy lá»±c cá»§a Thừa Ân như xé toạc sá»± tÄ©nh lặng cá»§a đêm sương trên ghá»nh Vá»ng Tình.
Sau tiếng hú lồng lộng đó, Thừa Ân thét lớn :
- Dương Äình Tuyết Anh... Thừa Ân yêu nàng... Thừa Ân yêu nàng.
Nói dứt lá»i Tống Thừa Ân lại hú lên như tiếng ma tru quá»· khóc đòi mạng ngưá»i phải trả nợ cho mình. Khi hú dứt thì lại rống lên thét lá»›n.
- Dương Äình Tuyết Anh... Thừa Ân yêu nàng. Tống Thừa Ân thá» yêu nàng. Ta yêu nàng, và buá»™c kẻ giết nàng phải Ä‘á»n mạng.
Thừa Ân nói rồi phát động chưởng khí đánh thẳng xuống nước.
Bùm...
Một cột nước trắng xóa dựng thẳng lên, tóe ra như cây nấm khổng lồ rồi để ụp xuống.
Sau khi vá»— má»™t chưởng xuống xước, tạo ra cá»™t nước khổng lồ, Thừa Ân đưa má»™t tay qua khá»i đầu đứng bất động tợ má»™t pho tượng Ä‘ang ngoắt gá»i bóng tình nhân trên dòng Dương Tá»­.
Tất cả những gì Tống Thừa Ân Ä‘ang làm tại ghá»nh Vá»ng Tình Ä‘á»u lá»t vào mắt cá»§a Äổng Ngá»c Lan. Nàng từ sau má»™t hốc đá bước ra tiến đến sau lưng Thừa Ân, nhưng Thừa Ân vẫn không quay mặt nhìn lại mà nhạt nhẽo nói :
- Ngươi là Sát Thủ Vô Diện phải không?
Ngá»c Lan miá»…n cưỡng lên tiếng :
- Tống huynh nhìn lại coi muội là ai?
Nghe tiếng Ngá»c Lan, Thừa Ân đỠbừng mặt quay lại. Vẻ mặt Thừa Ân vá»›i những nét sượng sùng ngượng ngùng.
- Äổng Ngá»c Lan... Sao lại là muá»™i?
Ngá»c Lan nhìn vào mắt Thừa Ân. Tiếp nhận ánh mắt xoi mói cá»§a Ngá»c Lan Thừa Ân càng ngượng ngùng hÆ¡n.
Ngá»c Lan lắc đầu từ tốn nói.
- Muá»™i không ngá» má»™t Tiêu Diêu Khách, má»™t nam tá»­ hán đỉnh thiên lập địa vị tình mà hóa ra cuồng loạn như vậy. Huynh đã đánh mất mình rồi ư? Huynh yêu như má»™t ngưá»i Ä‘iên phải không?
Ngá»c Lan nhướng mày :
- Tống đại ca có Ä‘iên không vậy? Äiên vì má»™t Dương Äình Tuyết Anh phải không?
Nghe Ngá»c Lan nói mà chân diện cá»§a Tống Thừa Ân cứ sượng ra vá»›i những nét ngÆ¡ ngẩn.
Thừa Ân nói :
- Ta không điên.
- Muội lại thấy huynh đang cuồng tâm loạn thức vì tình.
- Tống Thừa Ân điên ư?
- Nếu Tống đại ca là ngưá»i bình thưá»ng, là má»™t Tiêu Diêu Khách như hôm nào thì không đến ghá»nh Vá»ng Tình mà gào thét kêu tên tân nương cá»§a mình. Không đứng đưa tay lên trá»i như thá» thốt cái gì đó, không phát chưởng đánh xuống nước rồi gào lên như vậy. Chỉ có ngưá»i Ä‘iên má»›i hành động như Tống đại ca.
- Ngá»c Lan...
Thừa Ân chỉ thốt được má»—i câu nói gá»i tên Ngá»c Lan rồi lại im bặt mà không tìm được má»™t lá»i nói nào.
Ngá»c Lan nhìn thẳng vào mắt Thừa Ân :
- Huynh đúng là kẻ Ä‘iên tình quái gở. Tống Thừa Ân không còn là Tiêu Diêu Khách không còn là huynh ngày nào nữa. Cho dù huynh có gào thét, có làm gì thì tân nương Dương Äình Tuyết Anh cá»§a huynh cÅ©ng đã không thể sống lại được.
- Ta... Nhưng tại sao nàng biết ta ở đây?
- Ngạn Kim Tiêu công tá»­ nói cho Äổng Ngá»c Lan biết Tống huynh ở đây. Ngạn công tá»­ còn nói, Tống huynh bây giá» chẳng khác nào ngưá»i Ä‘iên Ä‘iên vì tình. Ngạn công tá»­ nói đúng là không sai. Chỉ có những gã si tình, Ä‘iên tình má»›i có hành động như Tống huynh. Ngá»c Lan vô cùng thất vá»ng vá» má»™t Tống Thừa Ân không giống hôm nào.
Thừa Ân sa sầm mặt, lắc đầu rồi miá»…n cưỡng há»i :
- Ngạn Kim Tiêu chỉ Ngá»c Lan đến hòn Vá»ng Tình này ư?
Nếu không có Ngạn công tá»­, Ngá»c Lan đâu chứng nghiệm được kẻ Ä‘iên tình như thế nào.
Hai cánh môi Thừa Ân mím lại, mãi má»™t lúc má»›i rít giá»ng qua kẽ răng nói vá»›i Ngá»c Lan :
- Ta đã bị lừa để biến thành má»™t gã há» bởi Ngạn Kim Tiêu. Ngạn Kim Tiêu, sao ngưá»i có thể biến ta thành trò cưá»i cho Ngá»c Lan chứ.
Nói rồi Tống Thừa Ân lắc vai thi triển khinh công lướt Ä‘i rá»i ngay khá»i ghá»nh Vá»ng Tình như thể muốn chạy trốn Äổng Ngá»c Lan.
Ngá»c Lan gá»i vá»›i theo :
- Tống đại ca!
Mặc dù nghe Ngá»c Lan gá»i nhưng Tống Thừa Ân vẫn thi triển khinh công lao Ä‘i vun vút như muốn trốn chạy nàng.
Ngá»c Lan lắc đầu :
- Tống huynh! Muội đã đi tìm huynh, gặp được huynh rồi, huynh bỠđi sao?
Nàng vừa nói vừa dợm bước chạy theo Tống Thừa Ân nhưng má»™t bóng ngưá»i lướt tá»›i cản Ngá»c Lan lại.
- Nàng còn định chạy theo Tống đại ca nữa à?
- Ngạn công tử...
Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Ngá»c Lan cô nương đúng là con kỳ đà cản mÅ©i tình yêu. Hãy để cho Tống huynh chạy theo bóng tình cá»§a mình. Có như vậy huynh ấy má»›i lần hồi nhận thức ra rằng tân nương cá»§a huynh ấy đã chết. Còn cứ như nàng cản Tống huynh, chẳng khác nào chế dầu vào lá»­a khiến cho Tống Thừa Ân đã Ä‘iên tình càng Ä‘iên hÆ¡n.
Ngá»c Lan buông tiếng thở dài, lắc đầu nói :
- Ngá»c Lan không ngá» Tiêu Diêu Khách hôm nào nay lại là kẻ Ä‘iên tình.
Ngạn Kim Tiêu vuốt cằm, nhướng mày nhìn Ngá»c Lan :
- Thế Ngá»c Lan cô nương đã yêu bao giá» chưa?
Ngá»c Lan sượng mặt :
- Ngạn công tá»­ há»i Ngá»c Lan Ä‘iá»u đó để làm gì? Yêu hay không yêu là quyá»n cá»§a Ngá»c Lan đâu có liên can gì đến Ngạn công tá»­ chứ.
Kim Tiêu cưá»i khẩy má»™t tiếng rồi nói :
- Tại hạ há»i Ngá»c Lan cô nương yêu lần nào chưa. Nếu như nàng chưa yêu thì chẳng biết gì vá» tình yêu cả. Còn như yêu rồi thì đó chỉ là tình yêu mÆ¡ há»—, má»™t thứ cảm nhận má» mỠảo ảo mà nàng không thể nhận biết được.
Äôi chân mày vòng nguyệt cá»§a Ngá»c Lan nhíu lại :
- Ngạn công tử hẳn rành vỠtình yêu nên mới nói như vậy.
- Kim Tiêu chỉ má»›i biết yêu tôi... Nhưng lại rất am tưá»ng vá» tình yêu đó. Tại hạ nói cho nàng biết. Tình yêu khiến cho ngưá»i ta hạnh phúc nhưng tình yêu có khi cÅ©ng biến thành độc tình khiến ngưá»i ta Ä‘iên khùng.
- Ngạn công tử ám chỉ ai?
- Thì nàng thấy rồi đó, Tống huynh từ má»™t Tiêu Diêu Khách lại trở nên Ä‘iên dại, chẳng qua huynh ấy uống nhằm độc tình thôi. Ngạn Kim Tiêu khuyên Ngá»c Lan đừng bước theo vết xe đổ cá»§a huynh ấy. Nam nhân trúng độc tình sẽ phát cuồng, còn nữ nhân trúng độc tình không biết biến thành cái gì.
- Ngá»c Lan không giống vá»›i Tống đại ca đâu.
Kim Tiêu nhướng cao đôi chân mày :
- Thật chứ?
- Cái gì khiến công tá»­ quan tâm đến Ngá»c Lan như vậy?
- Có thế mà cÅ©ng há»i. Hay nàng đã biết mà không dám nhìn vào bản thân mình.
Nếu như Kim Tiêu không để mắt đến nàng thì quan tâm làm gì. Còn Kim Tiêu quan tâm đến nàng là có lý do.
Ngá»c Lan sa sầm mặt :
- Lý do gì?
Kim Tiêu chỉ vào ngá»±c trái cá»§a mình rồi chỉ qua Ngá»c Lan. Chàng giả lả nói :
- Äó... Lý do đó đó... Chính vì lý do đó mà Ngạn Kim Tiêu không muốn nàng giống Tống Thừa Ân.
Ngá»c Lan gật đầu :
- Ngá»c Lan không hiểu ý Ngạn công tá»­.
Kim Tiêu bất ngỠnắm lấy tay nàng, áp vào ngực trái mình :
- Nàng hiểu chưa?
Ngá»c Lan rút ngay tay lại.
- Ngạn công tử.
Chân diện nàng sượng sùng, bẽn lẽn.
Kim Tiêu nói :
- GiỠthì nàng đã hiểu vì sao Ngạn Kim Tiêu quan tâm đến nàng rồi chứ.
Chân diện Ngá»c Lan nóng bừng vá»›i sắc diện á»­ng hồng. Nàng bẽn lẽn miá»…n cưỡng nói :
- Ngá»c Lan không muốn công tá»­ quan tâm đâu.
- Nhưng trái tim cá»§a Kim Tiêu thì nói vá»›i Kim Tiêu rằng, nó Ä‘ang muốn nhảy thót ra ngoài khi hai con ngươi cá»§a tại hạ bắt gặp được trang mỹ nhân Äổng Ngá»c Lan.
Ngá»c Lan phá lên cưá»i bởi lá»i nói dí dá»m cá»§a Ngạn Kim Tiêu. Nàng giả lả đáp lá»i Kim Tiêu :
- Nếu như trái tim cá»§a công tá»­ muốn nhảy ra ngoài thì cứ để nó nhảy ra ngoài. Hay công tá»­ có cần Ngá»c Lan giúp moi tim công tá»­ ra không?
Kim Tiêu khoát tay.
- Không không... Nếu để trái tim tại hạ rÆ¡i ra khá»i lồng ngá»±c thì Ngạn Kim Tiêu trở thành cái xác không tim. Má»™t cái xác không tim thì làm sao biết yêu được. Không biết yêu thì đúng là cái xác biết thở. Không được... không được.
Nói rồi Ngạn Kiêm Tiêu nở nụ cưá»i thật tươi vá»›i nàng.
Kim Tiêu nói tiếp :
- Bởi vì Ngạn Kim Tiêu biết yêu nên má»›i quan tâm đến Ngá»c Lan đó.
- Nói vậy Ngạn công tá»­ thừa nhận yêu Ngá»c Lan chứ gì.
- Nàng đã nghiệm ra rồi đó.
Ngá»c Lan mỉm cưá»i, nhướng mày nói vá»›i Kim Tiêu :
- Còn Äổng Ngá»c Lan thì hổng có chút tình yêu gì đối vá»›i Ngạn Kim Tiêu công tá»­.
Kiếp này xem ra Ngạn công tử phải biến thành gã si tình đơn độc rồi.
- Ai nói như vậy.
- Ngá»c Lan nói.
- Nàng nói thì Kim Tiêu tạm tin, còn ngưá»i khác nói Ngạn Kim Tiêu hổng tin, thậm chí còn cắt lưỡi ngưá»i đó nữa.
Kim Tiêu nhìn lại Ngá»c Lan giả lả cưá»i rồi nói tiếp :
- Còn nàng có phải là kẻ điên tình không nhỉ?
- Không.
- Không ư... Ta hổng tin.
- Sao không tin?
- Nàng muốn biến thành cục mỡ Dương Äình Tuyết Anh, nên má»›i ná»­a đêm mò tá»›i ghá»nh Vá»ng Tình này.
- Ngươi...
Ngá»c Lan vừa buông ra câu nói đó vừa chỉ tay vào mặt Kim Tiêu :
- Ngươi sỉ nhục bổn cô nương à?
- Nếu nàng không muốn biến thành cục mỡ như Dương Äình Tuyết Anh thì làm gì mà quan tâm quá mức đến Tống Thừa Ân huynh như thế chứ.
Ngá»c Lan cắn răng trên vào môi dưới.
Mặt nàng gần như phát há»a như thể Ä‘ang bị nung trong má»™t lò rèn đỠrá»±c.
Nàng muốn phản bác lại lá»i cá»§a Ngạn Kim Tiêu nhưng không tìm được lá»i nào để đối đáp :
Ngá»c Lan rít lên :
- Bổn cô nương cắt lưỡi ngươi.
- Không nên làm Ä‘iá»u đó, ác lắm, ác lắm.
- Bổn cô nương ác với ngươi thì đã sao nào.
- Mỹ nhân mà ác độc như vậy đâu còn là mỹ nhân. Không chừng lại biến thành ác phụ đó. Không nên... Ngá»c Lan dù sao cÅ©ng là trang tiểu thư kim chi ngá»c Ä‘iệp, hiếm có trên Ä‘á»i. Ngá»c Lan đẹp như vậy mà không có má»™t đấng mày râu nam tá»­ để mắt đến, ngưá»i ta sẽ cho Äổng Ngá»c Lan tiểu thư là ngưá»i vô duyên. Nữ nhân mà vô duyên thì tá»§i thân lắm, tá»™i nghiệp lắm. Mình đã là cánh hoa đẹp thì phải để cho ngưá»i ta ngắm, chứ ngưá»i ta ngắm mà đòi cắt lưỡi ngưá»i ta thôi thì há»§y Ä‘i dung diện xinh đẹp cá»§a mình để khá»i còn ai để mắt đến.
Răng trên cá»§a Ngá»c Lan cắn vào môi dưới, nhưng lại chẳng tìm được má»™t lá»i nào khả dÄ© đối đáp lại vá»›i Ngạn Kim Tiêu.
Ngá»c Lan miá»…n cưỡng nói :
- Ai ngắm Äổng Ngá»c Lan cÅ©ng được nhưng vá»›i Ngạn Kim Tiêu công tá»­ thì Ngá»c Lan không cho.
- Hóa ra Ngạn Kim Tiêu không được phúc phần như ngưá»i khác. Nếu vậy Ngạn Kim Tiêu sẽ không dám ngắm cánh hoa đẹp này nữa.
Chàng nói rồi nhướng mày nhìn nàng :
- Ngá»c Lan cô nương còn muốn tìm Tống Thừa Ân huynh không?
Nàng sượng sùng vá»›i câu há»i này cá»§a Ngạn Kim Tiêu :
- Ngá»c Lan muốn thì sao nào?
- Muốn thì phải Ä‘i tìm, nếu không tìm, coi chừng con mèo Tống Thừa Ân lại tìm cục mỡ khác đó. Kẻ Ä‘iên tình thưá»ng hay Ä‘a tình. Nếu Tống huynh có được cục mỡ khác, tá»™i nghiệp cho Äổng Ngá»c Lan lắm.
Nàng đỠmặt khi phải nghe những lá»i nói đó cá»§a Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhìn nàng giả lả cưá»i :
- Nếu muốn tìm Tống Thừa Ân thì cứ theo tại hạ.
- Ngươi biết Tống Thừa Ân huynh ở đâu à?
Tất nhiên là biết rồi. Tại hạ am tưá»ng vá» tình yêu tất biết Tống Thừa Ân là kẻ Ä‘iên tình phải ở đâu chứ.
- Nếu ngươi biết thì Ngá»c Lan nhá» ngươi dẫn Ä‘i tìm huynh ấy.
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Kim Tiêu biết ngay ý cá»§a Ngá»c Lan tiểu thư.
Vừa nói Kim Tiêu vừa quay bước ung dung bá» Ä‘i. Ngá»c Lan miá»…n cưỡng theo chân chàng.
Kim Tiêu vừa đi vừa chắt lưỡi nói :
- Hổng biết có cái gì đó xáo trá»™n trong con ngưá»i hay sao mà bây giở má»i sá»± Ä‘á»u đảo lá»™n cả. Phàm mào thì phải Ä‘i tìm mỡ, chữ có đâu mỡ cứ mò đến miệng mèo.
Chàng gãi đầu :
- Chẳng thể nào hiểu được mấy cục mỡ của Tống Thừa Ân huynh...
Nghe Kim Tiêu thốt ra những lá»i nói đó, chân diện Ngá»c Lan đỠbừng. Nàng vừa thẹn vừa tức nhưng lại chỉ biết im lặng đăm đăm mặt, nhìn sau lưng Kim Tiêu. Ngá»c Lan nghÄ© thầm :
- “Con ngưá»i gì mà miệng lưỡi ác độc như vậyâ€
* * * * *
Ngá»c Lan lưỡng lá»± nhìn tòa kỹ lầu vá»›i những hàng hoa đăng lung linh treo ngoài mái hiên. Nàng nhìn sang Kim Tiêu :
- Tại sao Ngá»c Lan và Kim Tiêu lại đến kỹ lâu.
Nàng sa gầm mặt :
- Kỹ lâu là chá»— không tốt, Ngá»c Lan không vào đâu.
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Nếu như nàng muốn tìm Tống Thừa Ân đại ca thì phải vào kỹ lâu.
- Tìm Tống Thừa Ân huynh mà phải vào kỹ lâu.ư Nghe không lá»t lá»— tai chút nào.
Kim Tiêu nhướng mày.
- Nàng thì có bao giá» nghe lá»t lá»— tai đâu. Nhưng đó là phải như vậy má»›i tìm được Tống Thừa Ân đại ca.
Ngá»c Lan lắc đầu.
- Kim Tiêu nói mới khó nghe. Không tìm Tống đại ca ở đâu mà lại tìm trong kỹ lâu.
Hay ngươi có ý gì khác?
Kim Tiêu dang rộng hai tay :
- Kim Tiêu chẳng có ý gì cả đâu. Nếu nàng muốn giải trình, Kim Tiêu sẽ giải trình cho nàng hiểu.
Ngá»c Lan gật đầu :
- Nói thá»­ xem có đúng để Ngá»c Lan nghe lá»t lá»— tai không.
Kim Tiêu mỉm cưá»i nhìn nàng. Nụ cưá»i lẫn ánh mắt cá»§a Kim Tiêu khiến Ngá»c Lan sượng sùng và ngượng mặt. Äôi chân mày nàng nhíu lại vá»›i ý nghÄ© trong đầu :
- “Bổn cô nương không thích ánh mắt và nụ cưá»i này cá»§a ngươiâ€
Kim Tiêu như Ä‘á»c được ý tưởng trong đầu nàng, mà miá»…n cưỡng nói :
- Nàng đừng nghĩ ta có ý niệm xấu trong đầu đấy nhé.
- Ngươi giải trình đi, đừng nói vòng vo nữa. Tại sao tìm Tống Thừa Ân làm lại phải vào Kỹ lâu Dương Châu?
- Suy nghÄ© má»™t chút nàng sẽ hiểu ngay thôi mà. Này nhé Tống Thừa Ân huynh vừa bị ngưá»i ta cướp má»™t cục mỡ, nên trong lúc muá»™n phiá»n sẽ Ä‘i tìm những cục mỡ khác thế vào cục mỡ vừa bị mất. Trong kỹ lâu lại có rất nhiá»u những cục mỡ, do đó Tống Thừa Ân đại ca phải tìm đến đây vá»›i hy vá»ng sẽ tìm được má»™t cục mỡ ưng mắt thế vào cục mỡ đã mất.
Ngá»c Lan nhăn mặt :
- Kim Tiêu nói cái gì Ngá»c Lan không hiểu gì cả. Nào là cục mỡ vá»›i nhiá»u cục mỡ.
Cục mỡ đã mất rồi thế cục mỡ khác vào. Rắc rối quá không hiểu được lá»i cá»§a ngươi.
Kim Tiêu cưá»i khẩy.
- Äá»™ng não má»™t chút Ngá»c Lan sẽ hiểu ngay lá»i nói cá»§a Ngạn Kim Tiêu mà. Nàng cứ tưởng tượng nàng là cục mỡ Ä‘i.
Mặt Ngá»c Lan nóng bừng.
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Nàng đừng có tức giận như thế nhé.
Nếu như nàng tức giận quá lỡ tay đánh chết Ngạn Kim Tiêu thì chẳng khác nào vô tình giết chết Tống Thừa Ân đó.
- Có chuyện đó nữa à?
Kim Tiêu gật đầu :
- Chuyện gì mà không có chứ. Trên Ä‘á»i này những chuyện tưởng như không thể xảy ra nhưng nó vẫn xảy ra mà Tống Thừa Ân Tiêu Diêu Khách, hay Kim Tiêu gá»i là con mèo Ä‘a tình đã hứa cùng chết má»™t khi Kim Tiêu chết đó.
- Ngá»c Lan không tin.
- Không tin, thì khi gặp Tống Thừa Ân đại ca, nàng thá»­ há»i xem Kim Tiêu chẳng bào giá» ngoa ngôn vá»›i ai cả. Nàng tin như vậy Ä‘i.
Ngá»c Lan lắc đầu buông tiếng thở dài.
Kim Tiêu nôi tiếp :
- Nàng không vào thì Kim Tiêu cÅ©ng chẳng biết tìm Tống Thừa Ân ở đâu nữa. Hay là nàng quay vá» ghá»nh Vá»ng Tình chá» Tống Thừa Ân đại ca đến đêm sau vậy.
- Vậy sao Kim Tiêu không vào đó há»i có Thừa Ân huynh không?
- Kim Tiêu vào đó một mình à?
Ngá»c Lan gật đầu.
Kim Tiêu khoát tay.
- Không được.
Ngá»c Lan gắt giá»ng há»i :
- Tại sao không được?
- Ngạn Kim Tiêu có phải là kẻ điên tình hay trúng nhằm độc tình đâu mà vào trong đó. Nếu như Kim Tiêu vào trong đó thiên hạ sẽ dị nghị Kim Tiêu giống như Tống Thừa Ân đi tìm cục mỡ thì khốn.
- Vậy Ä‘i cùng vá»›i Ngá»c Lan có khác gì?
Kim Tiêu nhăn mặt cưá»i, rồi nói :
- Khác nhau lắm... Rất là khác. Nếu đi cùng với nàng nhất định thiên hạ sẽ không dị nghị Ngạn Kim Tiêu đi tìm cục mỡ như Tống Thừa Ân.
- Kim Tiêu cứ nói quanh co, ẩn ý lung tung. Ngá»c Lan không hiểu được.
- Trước thì không hiểu, nhưng sau đó nàng sẽ hiểu.
Chàng nhướng mày.
- Nào... Có đi cùng với Kim Tiêu không?
Ngá»c Lan bối rối.
Nàng trang trá»ng gằn giá»ng nói :
- Nếu như Ngạn Kim Tiêu giở trò gì đừng trách bổn cô nương đó.
- Ngạn Kim Tiêu nào dám giở trò với nàng chứ. Kim Tiêu đâu có dại khỠvì một cục mỡ mà táng mạng chứ.
Chân diện Ngá»c Lan đỠbừng.
- Ngá»c Lan không muốn nghe Kim Tiêu nói nữa.
- Không muốn nghe thì đi với Kim Tiêu.
Nàng lưá»m Ngạn Kim Tiêu rồi miá»…n cưỡng theo chân chàng tiến vào tòa kỹ lâu.
Hai ngưá»i bước qua tòa kỹ lâu. Má»i con mắt cứ như Ä‘á»u dồn vá» Ngá»c Lan và Ngạn Kim Tiêu. Nàng vừa thẹn vừa ngượng khi phải chịu đựng những ánh mắt soi mói đó.
Nàng nhìn Kim Tiêu giả lả nói :
- Bổn cô nương không muốn bước vào đây chút nào.
- Trước lạ nhưng rồi từ từ nàng cũng sẽ quen mà.
Sắc diện Ngá»c Lan đỠbừng.
Kim Tiêu dẫn Ngá»c Lan Ä‘i qua tòa đại sảnh kỹ lâu rồi vào má»™t hành lang có những gian biệt phòng đóng cá»­a im ỉm.
Thỉnh thoảng từ nhưng gian phòng đó lại phát ra những tràng tiếu ngạo cùng những âm thành nghe thật lạ tai. Kim Tiêu liếc trá»™m qua Ngá»c Lan.
Cái liếc mắt cá»§a Kim Tiêu bị Ngá»c Lan bắt gặp. Nàng chau mày :
- Kim Tiêu liếc gì Ngá»c Lan?
- Nàng có nghe tiếng gì không?
- Ngá»c Lan không muốn nghe.
- Như vậy thì tốt. Má»™t trang tiểu thư kim chi ngá»c Ä‘iệp như nàng mà buá»™c phải bước vào đây thì buá»™c phải giả câm giả Ä‘iếc má»›i được. Äể nghe những âm thanh đó ô uế cả thính nhÄ© mình.
Má»™t trung phụ vá»›i bá»™ mặt son phấn lòe loẹt bước đến trước mặt hai ngưá»i. Kim Tiêu ôm quyá»n giả lả nói :
- Bổn thiếu gia muốn có một gian thượng khách phòng.
Vừa nói Kim Tiêu vừa nhét nhanh vào tay trung phụ má»™t tá» ngân lượng. Trung phụ nhận tá» ngân lượng, nhìn nhanh qua Ngá»c Lan, Ä‘iểm nụ cưá»i đầy ẩn ý. Nụ cưá»i cá»§a trung phụ đập vào mắt nàng, Ngá»c Lan càng sượng sùng hÆ¡n.
Trung phụ nhìn lại Kim Tiêu :
- Công tử đi hết hành lang này sẽ đến gian thượng khách phòng dành cho công tử.
- Äa tạ.
Nói rồi Kim Tiêu nắm tay Ngá»c Lan dẫn Ä‘i.
Ngá»c Lan cau mày rút tay lại :
Tại sao Ngá»c Lan và ngươi lại vào biệt phòng?
- Vào trong đó đợi Tống Thừa Ân. Chẳng lẽ nàng muốn chạy vòng vòng kỹ lâu để nghe những âm thanh tạp nhạp ô uế kia sao?
- Kim Tiêu có ý đồ gì không?
- Hê... Tại sao nàng cứ hay nghĩ xấu cho Kim Tiêu vậy? Kim Tiêu đâu phải là con mèo chỉ biết rình rập ăn vụng cục mỡ chứ. Hãy xem Ngạn Kim Tiêu là trang quân tử đại trượng phu như trong suy nghĩ của nàng đi.
- Khó mà tin được.
- Nếu vậy nàng cứ đi tìm Tống Thừa Ân một mình.
- Ngá»c Lan biết Tống Thừa Ân ở đâu mà tìm?
- Nếu không biết nàng phải theo sự chỉ dẫn của Kim Tiêu.
Ngá»c Lan lưá»m Kim Tiêu rồi miá»…n cưỡng theo chàng hai ngưá»i bước vào gian thượng khách phòng. Ngá»c Lan lưá»m Kim Tiêu, Kim Tiêu đóng cá»­a lại.
Nàng cau mày nghĩ thầm :
- “Nếu ngươi dám mạo phạm đến bổn cô nương thì tá»± ngươi đã treo án tá»­ cho mìnhâ€.
Äóng cá»­a gian thượng khách phòng, Ngạn Kim Tiêu quay lại bên bàn. Ngá»c Lan nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt xét nét, vừa tò thò vừa cảnh giác. Kim Tiêu bưng tịnh rượu tá»± chuốc ra chén, rồi nhướng mày há»i nàng :
- Nàng muốn đối ẩm với Ngạn Kim Tiêu không?
- Bổn cô nương không uống rượu.
- Nếu vậy Kim Tiêu uống một mình.
Kim Tiêu nói rồi thản nhiên bưng chén rượu uống từng ngụm má»™t. Chàng có vẻ rất bình thản ung dung không má»™t chút gì tá» ra nôn nóng. Thấy vẻ nhàn nhã bình thản cá»§a Kim Tiêu, Ngá»c Lan chỉ còn biết lắc đầu. Nàng miá»…n cưỡng bước đến bên bàn :
- Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhìn lên nàng :
- Có Ngạn Kim Tiêu Cùng vá»›i lá»i nói đó là nét mặt ngá» nghệch cá»§a chàng khiến Ngá»c Lan không thể nhịn được cưá»i. Nàng gượng lắm nhưng vẫn phải nở nụ cưá»i trên hai cánh môi má»ng Ä‘á».
Kim Tiêu nhướng mày.
- Y cái gì?
- Nàng có nụ cưá»i đẹp như vậy mà bây giá» má»›i rặn ra được nó. Xem chừng ngưá»i ta cưá»i cÅ©ng khó nhỉ. Khoác má»™t vẻ mặt đăm đăm thì dá»…, còn kiếm má»™t nụ cưá»i khó hÆ¡n ngưá»i ta tưởng. Thảo nào cổ nhân nói, má»™t nụ cưá»i bằng mưá»i thang thuốc bổ.
- Kim Tiêu đừng nói lòng vòng quanh co nữa, chẳng lẽ Ngá»c Lan và Kim Tiêu vào kỹ lâu, chui vào gian biệt phòng này chỉ muốn cho Ngá»c Lan nhìn ngươi uống rượu thôi sao chứ.
- Dục tốc bất đạt. Cái gì cũng phải từ từ.
Ngá»c Lan buông tiếng thở dài, rồi há»i Kim Tiêu :
- Thật ra Kim Tiêu đang có chủ đích gì trong đầu?
- Kim Tiêu chẳng có một chủ đích gì cả. Mà chỉ chỠđợi thôi.
- ChỠđợi gì?
ChỠTống Thừa Ân chứ chỠai?
- Kim Tiêu biết Thừa Ân sẽ đến đây ư?
- Thừa Ân đi tìm nợ thì phải đến đây chứ đến đâu bây gi�
Kim Tiêu khoanh tay trước ngực, giả lả nói :
- Nàng đừng có nôn nóng như vậy... Cái gì đến thì sẽ đến thôi mà. Có nôn nóng những chuyện chưa đến thì nôn nóng cũng bằng thừa.
Nói rồi Kim Tiêu lại chuốc rượu ra chén nhấp từng ngụm. Ngá»c Lan lắc đầu ngồi xuống đối diện vá»›i Kim Tiêu.
Kim Tiêu hÆ¡i chồm ngưá»i tá»›i trước :
- Nàng muốn uống rượu rồi à?
- Không.
- Nếu vậy ta uống một mình cũng được.
Äặt chén rượu xuống bàn, Kim Tiêu nói :
- Nàng có thể đi nghỉ, ta không bắt nàng phải đợi hay hầu tả uống rượu.
Ngá»c Lan nheo mày :
- Nói cho huynh biết, Ngá»c Lan là ngưá»i cá»§a Äổng gia, không phải là nô tỳ cá»§a Kim Tiêu đâu.
- A... Bây giá» nàng má»›i thố lá»™ thân phận cá»§a mình là ngưá»i cá»§a Äổng gia.
Kim Tiêu ôm quyá»n.
- Ngưỡng má»™... ngưỡng má»™. Nàng là ngưá»i cá»§a Äổng gia. Thảo nào...
- Kim Tiêu có ý nói gì?
- Thảo nào là nàng quá đẹp lại đài các kiêu kỳ như vậy. Ngưá»i cá»§a Äổng gia má»›i như nàng thôi. Kim Tiêu không dám cho nàng là cục mỡ nữa.
Ngá»c Lan sượng mặt, câu nói cá»§a Ngạn Kim Tiêu khiến mặt nàng đỠbừng.
Kim Tiêu nhịp những ngón tay lên chén rượu, nheo mày suy nghĩ.
Chàng bâng quơ nói :
- Khá»ng được rồi.
- Không được gì?
- Nàng là ngưá»i cá»§a Äổng gia, lại vào chung má»™t gian biệt phòng vá»›i Kim Tiêu.
Thế nào cÅ©ng có ngưá»i dị nghị... Hay là Kim Tiêu gá»i thêm má»™t ngưá»i nữa vào đây làm đệ tam nhân chứng minh cho Kim Tiêu và nàng.
Ngá»c Lan gật đầu ngay.
- Ngá»c Lan cÅ©ng nghÄ© như Kim Tiêu.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Nàng muốn đệ tam nhân là nhi nữ hay đấng mày râu?
Ngá»c Lan cau mày. Nàng đỠmặt như nghiệm ra Ä‘iá»u gì đó rồi khoát tay :
- Thôi... Không cần đệ tam nhân nữa.
- Nếu không cần đệ tam nhân mà thiên hạ dị nghị thì nàng đừng trách Ngạn Kim Tiêu đó.
- Nếu ai nghi ngá», Ngá»c Lan sẽ có cách lý giải vá»›i há».
- Tốt.
Kim Tiêu cầm cả tịnh rượu đứng lên.
Chàng nhìn Ngá»c Lan nói :
- Nàng cứ ở trong gian thượng khách phòng này, để Kim Tiêu đi tìm Tống Thừa Ân cho nàng.
Ngá»c Lan gật đầu.
Kim Tiêu nhìn nàng mỉm cưá»i.
- Äừng có Ä‘i đâu đó, kẻo ngưá»i ta lại hiểu lầm Äổng tiểu thư lại là kỹ nữ. Ngưá»i ta hiểu lầm Ngá»c Lan cÅ©ng không sao mà có ý xem thưá»ng Äổng gia thì khốn cho Ngạn Kim Tiêu.
Mặt nàng sa sầm.
- Ngươi...
Kim Tiêu giả lả cưá»i, lẩn nhanh ra cá»­a.
Kim Tiêu rá»i kỹ lâu, Ä‘i thẳng má»™t mạch vá» thảo trang cá»§a mình. Chàng đứng ngoài cá»­a thảo xá, chần chừ má»™t lúc thì nghe Tống Thừa Ân lên tiếng :
- Kim Tiêu... Ngươi đó à?
Kim Tiêu đẩy cửa bước vào.
Gượng nặn má»™t nụ cưá»i, Kim Tiêu nhìn Tống Thừa Ân.
- Äệ có chuyện hệ trá»ng muốn nói vá»›i huynh.
Tống Thừa Ân chá»i tay từ từ đứng lên :
- Tống má»— không có chuyện gì để nói vá»›i ngươi cả. Tống má»— chỉ muốn biết, tại sao ngươi biến Tống Thừa Ân thành má»™t gã há» trước mắt Ngá»c Lan chứ.
- Nếu Tống huynh muốn trách Kim Tiêu thì trước tiên hãy chiêm nghiệm lại tất cả má»i sá»± việc.
- Sự việc gì?
Kim Tiêu nhướng mày :
- Tống huynh yêu Dương Äình Tuyết Anh tá»· tá»· hay yêu Äổng Ngá»c Lan?
- Ngươi há»i Tống má»— câu đó vá»›i dụng ý gì?
- Tống huynh chưa trả lá»i câu há»i cá»§a Ngạn Kim Tiêu.
Nhìn Kim Tiêu, Tống Thừa Ân nhạt nhẽo nói :
- Ngạn Kim Tiêu Ngươi biết vì sao ta đi tìm Sát Thủ Vô Diện.
- Tống huynh nói vậy, Kim Tiêm đã hiểu. Chính vì đệ biết huynh yêu Dương Äình Tuyết Anh nên má»›i bày ra cái trò trên ghá»nh Vá»ng Tình. Ngá»c Lan cô nương có cảm tình vá»›i huynh, nếu không muốn nói là đã có phần yêu huynh.
- Äó là chuyện cá»§a Ngá»c Lan, Thừa Ân không quan tâm đến.
- Huynh không quan tâm nhưng Äổng tiểu thư thì lại quan tâm. Kim Tiêu muốn cho Ngá»c Lan biết tình cảm cá»§a huynh như thế nào để Ngá»c Lan không tá»± thân lao vào lưới tình nóng bá»ng để rồi Ä‘au khổ. Äể ngưá»i ta Ä‘au khổ vì tình nhất định sẽ có những Ä‘iá»u không hay xảy ra.
- Ngươi bao dung như thế à? Vậy sao không nhanh tay giúp ta tìm đến Sát Thủ Vô Diện?
- Chuyện gì cần làm trước sẽ làm trước. Cái gì làm sau thì làm sau. Äâu phải chuyện gì muốn làm là làm ngay được đâu.
- Cho dù ngươi có vị Ngá»c Lan cÅ©ng không nên bỉ mặt ta như vậy.
- Khốn ná»—i Kim Tiêu đã làm vậy mà Ngá»c Lan còn chưa nhận ra cái Ä‘iá»u Kim Tiêu muốn nói vá»›i nàng.
Kim Tiêu bước đến bên bàn. Chàng vòng tay hơi chồm tới trước.
- Nhưng Tống đại ca yên tâm, Ngạn Kim Tiêu đã giải xong lưới tình há»—n tạp cho Tống đại ca rồi huynh sẽ không phải lo lắng vá» Ngá»c Lan nữa.
Lá»i nói úp mở này cá»§a Kim Tiêu buá»™c Thừa Ân phải cau mày. Thừa Ân miá»…n cưỡng nói :
- Kim Tiêu đã làm gì Ngá»c Lan?
Kim Tiêu dang rộng hai tay :
- Kim Tiêu có làm gì Ngá»c Lan tiểu thư đâu.
Thừa Ân nhìn chăm chăm vào mắt Kim Tiêu :
- Hãy nói cho Thừa Ân biết, Ngá»c Lan Ä‘ang ở đâu?
Kim Tiêu mỉm cưá»i, nụ cưá»i cá»§a chàng quá nhiá»u ẩn ý khiến Thừa Ân càng bối rối hÆ¡n.
Kim Tiêu há»i Thừa Ân :
- Huynh lo lắng cho nàng à?
- Ngá»c Lan là tiểu thư cá»§a Äổng gia, ta quên nói vá»›i Kim Tiêu Ä‘iá»u đó. Nếu Ngá»c Lan có mệnh hệ gì, Ngạn Kim Tiêu không còn chá»— đứng trên đất trung thổ.
- Ghê gớm vậy ư?
- Môn khách cá»§a Äổng gia Ä‘á»u là những đại cao thá»§ kỳ tuyệt, làm sao ngươi lại tránh há».
- Thế sao Tống huynh không nhá» Äổng gia giúp huynh trong chuyện này.
- Ta muốn tá»± tay mình thanh toán vá»›i kẻ đã sát tá»­ Dương Äình Tuyết Anh.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- ÄÆ°á»£c rồi Tống huynh đã nói vậy, Kim Tiêu sẽ nói Ngá»c Lan ở đâu, nhưng trước khi Kim Tiêu nói ra chá»— cá»§a Ngá»c Lan, huynh hãy cho đệ biết má»™t chuyện.
- Ngươi đặt Ä‘iá»u kiện vá»›i ta à?
- Nếu như huynh muốn Kim Tiêu giúp huynh lật mặt Sát Thủ Vô Diện.
- Ngươi muốn biết gì?
- Ngá»c ấn cá»§a Hoàng thượng được cất giữ ở đâu?
Thừa Ân mở to mắt nhìn Kim Tiêu. Trông vẻ mặt cá»§a Thừa Ân cứ như y vừa phải nghe má»™t tiếng sấm bổ vào thính nhÄ© mình. Thừa Ân trang trá»ng há»i :
- Kim Tiêu muốn biết nơi cất giấu ấn của Hoàng thượng?
Kim Tiêu gật đầu :
- Muốn câu cá lớn phải có mồi ngon mà Tống huynh không muốn Ngạn Kim Tiêu làm miếng mồi ngon để huynh nhử con cá lớn này à?
Thừa Ân từ từ ngồi xuống :
- Kim Tiêu! Ngươi biết Ä‘iá»u đó sẽ như thế nào không?
- Nếu Tống huynh sợ hậu quả thì hay nhất nên bỠý niệm truy tìm tung tích Sát Thủ Vô Diện.
Thừa Ân đặt hai tay lên bàn, nhìn Kim Tiêu như thể muốn nuốt chửng chàng vào hai con ngươi của mình.
Buông một tiếng thở dài, Thừa Ân nói :
- Chuyện này rồi sẽ đi đến đâu?
- Có thể kết thúc ngay bây giá».
- Không! Tống Thừa Ân đã thá» vá»›i Dương Äình Tuyết Anh rồi. Tống Thừa Ân sẽ Ä‘i tá»›i tận cùng, cho dù phải trả giá bằng chính sinh mạng mình.
Thừa Ân lại chá»i tay đứng lên nhìn Kim Tiêu :
- Ngá»c ấn chắc chắn được cất tại Ä‘iện Thái Hòa, trong Tá»­ cấm thành. Nếu ngươi lấy trá»™m được Ngá»c ấn thì ngưá»i duy nhất làm được Ä‘iá»u tưởng chừng không thể nào làm được là Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu mỉm cưá»i. Chàng từ tốn nói :
- Chính vì lẽ đó mà Ngạn Kim Tiêu mới buộc Tống huynh thỠbảo vệ cho Kim Tiêu.
Cái mạng cá»§a Kim Tiá»u gắn liá»n vá»›i cái mạng cá»§a huynh đó.
Thừa Ân buông tiếng thở dài.
Kim Tiêu mỉm cưá»i nói tiếp :
- Huynh muốn gặp Äổng Ngá»c Lan tiểu thư thì hãy đến Kỹ lâu Dương Châu.
Äôi chân mày Tống Thừa Ân nhíu hắn lại :
- Sao lại đến kỹ lâu Dương Châu?
- Kim Tiêu đưa Ngá»c Lan vào kỹ lâu đó mà.
- Còn Ä‘iá»u gì Ngạn Kim Tiêu không dám làm không?
Kim Tiêu chắp tay sau lưng, nhìn Thừa Ân nói :
- Tống huynh Ä‘i nhanh Ä‘i, kẻo Ngá»c Lan sẽ không còn là trang thiên kim lá ngá»c cành vàng nữa.
Thừa Ân nhìn Kim Tiêu khẽ lắc đầu, rồi bước nhanh ra cửa thảo xá. Kim Tiêu bước ra theo Thừa Ân. Thừa Ân đi rồi Kim Tiêu còn lại một mình.
Chàng nhìn lại gian thảo xá suy nghỉ má»™t lúc, má»›i phóng há»a đốt nó. Kim Tiêu nhẩm nói :
- Dấu tích cá»§a Äạo Soái Dương Châu sẽ không còn.

Hồi 10

Kiếp há»a Phật môn
Tòa cổ tá»± Pháp Quang tá»± được bao bá»c bằng những táng cây bồ đỠtạo nên má»™t mảng không gian xanh mang vẻ thanh bình và thoát tục. Nếu so sánh cổ tá»± Pháp Quang vá»›i Thiếu Lâm Tá»± thì Pháp Quang không sánh bằng vá»›i chốn Phật môn đó.
Ngay cả tiếng tăm cá»§a tòa cổ tá»± Pháp Quang cÅ©ng không sánh kịp vá»›i Thiếu Lâm, nhưng chỉ có những cao tăng đạo hạnh má»›i thấu đáo được cái thần cá»§a tòa cổ tá»± Pháp Quang. Cái thần đó chính là Giác Chánh hòa thượng. Vị cao tăng mà tuổi đã ngoại thất tuần, cái tuổi nhân sinh thất thập cổ lai hy, thế nhưng ngay cả vị Phương trượng đức cao trá»ng vá»ng cá»§a Thiếu Lâm Tá»± là Giác Viá»…n đại sư cÅ©ng phái hành bái khi diện kiến.
Trong bá»™ tăng bào đã ngã màu, Giác Chánh đại sư ngồi khiết đà trước bệ đài Phật tổ Như Lai. Ngưá»i như thoát khá»i cảnh giá»›i thá»±c tại trong tư thế khiết đà, Thâm thiển nhập định, hướng tâm tưởng vào cõi Phật. Bá»™ tăng bào ngã màu, lẫn tuổi tác không làm giảm Ä‘i tăng tướng uy nghi thoát tục cá»§a Giác Chánh đại sư. ánh hào quang thỉnh thoảng lại lóe lên từ xâu chuá»—i bồ đỠtrên cổ vị cao tăng.
Ngạn Kim Tiêu bước qua cá»­a tòa chính diện Pháp Quang tá»±. Chàng dừng bước nhìn Giác Chánh đại sư. Kim Tiêu không muốn sá»± xuất hiện cá»§a mình sẽ khiến vị cao tăng mà chàng ngưỡng má»™ bị phân tâm trong lúc Ä‘ang hành thiá»n.
Kim Tiêu đứng một lúc chấp tay xá ba cái trước khi quay bước trở ra. Chàng vừa dợm bước thì nghe tiếng Phật hiệu :
- A di đà Phật.
Cùng vá»›i tiếng Phật hiệu vá»›i chất giá»ng trầm trầm. Giác Chánh đại sư vá»›i thân pháp kỳ tuyệt, trong tư thế ngồi khiết đà phía dưới là chiếc bồ Ä‘oàn bằng đá, là là lướt đến trước mặt Kim Tiêu.
Khinh thuật siêu phàm xuất chúng của Giác Chánh đại sư khiến Kim Tiêu sững sỠnhìn.
Kim Tiêu ôm quyá»n quỳ xuống.
- Vãn bối tham bái đại sư.
Vừa nói Kim Tiêu vừa hành đại sá.
Giác Chánh đại sư lần chuỗi bồ đỠniệm Phật hiệu.
- A di đà Phật... Thiện tai... Thiện tai.
Giác Chánh đại sư nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu từ tốn nói :
- Äại sư, lần này vãn bối đến cáo từ đại sư. Không biết chừng nào Ngạn Kim Tiêu má»›i quay vá» Dương Châu.
- A di đà Phật...
Sau lá»i Phật hiệu đó, Giác Chánh đại sư buông tiếng thở dài, rồi từ tốn nói :
- Äức thế tôn đã dạy chúng sinh, Ä‘á»i ngưá»i như kiếp phù du, trong vòng sinh tá»­ luân hồi, sinh tá»­ bịnh lão, tan hợp hợp tan là con đưá»ng Ä‘i cá»§a chúng sinh. Chỉ có những ngưá»i đã đặt chân đến cõi niết bàn thoát vòng tá»­ sinh má»›i tránh được con đưá»ng cá»§a thế nhân.
- Những lá»i huấn thị cá»§a đại sư, vãn bối luôn ghi tạc trong tâm thức cá»§a mình.
- A di đà Phật!
Kim Tiêu cởi chiếc tráp đeo trên lưng mình.
- Trước khi vãn bối rá»i khá»i Dương Châu, vãn bối gởi lại tất cả những gì mà vãn bối đã có được cho đại sư. NhỠđại sư mở lòng tu tâm há»· xả gởi đến bá tánh lầm than.
- A di đà Phật....
Giác Chánh đại sư nghiêm giá»ng nói :
- Trước khi Ngạn công tá»­ rá»i Dương Châu, bần tăng không biết có còn gặp lại Ngạn công tá»­ hay không, những gì Ngạn công tá»­ gởi gắm, chư tăng Pháp Quang sẽ thay bần tăng phát cho chúng sinh tạo công đức Phật môn.
Giác Chánh đại sư đứng lên khá»i bồ Ä‘oàn :
- Lão nạp biết sẽ có cái ngày này, và đã chỠNgạn thí chủ tại chính điện Pháp Quang tự.
- Vãn bối hy vá»ng sẽ sá»›m quay lại vấn an đại sư.
- A di đà Phật, chúng sinh Ä‘á»u có nghiệp và có phần, lão nạp cÅ©ng là má»™t con ngưá»i trong tục sinh cÅ©ng có phần và có nghiệp. Lão nạp gặp được Ngạn thí chá»§, đó là duyên phận cá»§a thí chá»§ và lão nạp. Tan rồi không chắc có ngày gặp lại.
Nhìn vào mắt Ngạn Kim Tiêu, lão đại sư Pháp Quang tá»± Giác Chánh trang trá»ng nói tiếp :
- Ngày bần tăng và Ngạn Kim Tiêu công tá»­ tao ngá»™ biết là ngày nào mà cõi tục linh thì luôn có những Ä‘iá»u vô thưá»ng xảy đến. Chuá»—i Ä‘á»i ngưá»i là chuá»—i những vô thưá»ng nối tiếp nhau. Nay Ngạn Kim Tiêu sắp rá»i khá»i đây, lão nạp có má»™t món quà gá»i là gởi lại cho Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Äại sư đã có gợi ý đó, vãn bối cung kính không bằng tuân lệnh đại sư.
- A di đà Phật... Thiện tai... Thiện tai.
Sau lá»i Phật hiệu bằng chất giá»ng từ bi há»· xả. Giác Chánh đại sư bất ngá» phát tác chỉ công Ä‘iểm vài ba mươi sáu đại huyệt cá»§a Ngạn Kim Tiêu. Hành động cá»§a vị cao tăng quá ư bất ngá» khiến Ngạn Kim Tiêu gần như không kịp phản ứng gì. Chàng bối rối nói :
- Äại sư...
Giác Chánh đại sư chấp tay niệm Phật hiệu.
- A di đà Phật... Món quà mà lão nạp định trao cho Ngạn Kim Tiêu chính là chân khí tu vi của lão nạp.
Kim Tiêu càng ngạc nhiên và sửng sốt hơn với câu nói này của Giác Chánh đại sư :
- Äại sư... đại sư làm như vậy sẽ tổn thỠđến ngưá»i.
- A di đà Phật... lão nạp nay đã ngoài thất tuần. Thá»i khắc lão nạp đến tây phương, hầu Phật tổ Như lai không còn xa nữa. Chân nguyên dương khí do lão nạp tụ thành qua năm tháng, thiết nghÄ© lão nạp cÅ©ng không cần đến, nên muốn trao lại cho Ngạn công tá»­.
Lão nạp có ý đó bởi vì đã nhận ra trong tâm cá»§a Ngạn công tá»­ là từ tâm cá»§a má»™t đại thiện nhân. Hy vá»ng những gì lão nạp để lại sẽ có ích cho Ngạn Kim Tiêu sau này. A di đà Phật.
Giác Chánh đại sư nói rồi không cho Kim Tiêu có lá»i giải trình nào nữa, mà buá»™c chàng phải ngồi xuống bồ Ä‘oàn, vị cao tăng Pháp Quang tá»± ngồi xuống ngay sau lưng Kim Tiêu.
- Ngạn Kim Tiêu... thí chủ định tâm nhận dưỡng nguyên chân khí dịch cân của lão nạp.
- Äại sư.
- A di đà Phật... Äừng phụ lòng bần tăng.
Nói rồi lão tăng Pháp Quang áp thẳng song thá»§ vào hai đại huyệt vÄ© lư và thiếu khê cá»§a Ngạn Kim Tiêu. Ngưá»i từ từ vận chuyển nguyên khí thụ nạp trên sáu mươi năm công lá»±c tải qua cho Kim Tiêu.
Má»™t làn khói nhạt xuất hiện bao bá»c khắp ngưá»i Ngạn Kim Tiêu. Kim Tiêu có cảm tưởng như mình Ä‘ang được thay da đổi thịt, thoát cốt luân thể pháp bước qua má»™t cảnh giá»›i khác.
Thá»i gian chầm chậm trôi qua, má»™t canh giá», rồi hai canh, đến canh thứ ba, Giác Chánh đại sư má»›i rút tay lại, đồng thá»i ba mươi sáu Ä‘iểm huyệt cá»§a Kim Tiêu cÅ©ng được hóa giải.
Giác Chánh đại sư chắp tay trước ngực niệm Phật hiệu.
- A di đà Phật.
Kim Tiêu quay lại đối diện vá»›i ngưá»i.
Kim Tiêu kịp nhận ra tăng tướng cá»§a Giác Chánh đại sư có sá»± thay đổi. Chân diện cá»§a ngưá»i giỠđây khác nào vị lão tăng đà ngoài trăm tuổi vá»›i mi mắt kéo sụp xuống.
Kim Tiêu miễn cưỡng nói :
- Äại sư... vãn bối vô hình trung đã tước Ä‘i tuổi thỠđạo hạnh cá»§a đại sư.
- A di đà Phật... đây là duyên phận cá»§a lão nạp và Kim Tiêu. Lão nạp hy vá»ng vá»›i những gì Ngạn Kim Tiêu thụ nạp hôm nay sẽ là duyên lành cho Ngạn Kim Tiêu trong ngày mai. A di đà Phật.
Lão Tăng Pháp Quang tá»± nói rồi Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm vá»›i vẻ thá»a mãn tá»™t cùng.
Ngưá»i chấp tay trước ngá»±c từ từ nhắm mắt lại.
- Thí chá»§ có thể rá»i khá»i Pháp Quang tá»± được rồi. Lão nạp chúc thí chá»§ lên đưá»ng vạn an.
Kim Tiêu sụp hành đại lễ.
Giác Chánh đại sư tiếp nhận đại lễ của chàng.
Kim Tiêu đứng lên, chàng ngắm vị lão tăng Pháp Quang tự ngồi tư thế khiết đà giống như những pho tượng bồ tát hầu Phật tổ Như Lai, Kim Tiêu miễn cưỡng nói :
- Äại sư bảo trá»ng, vãn bối sá»›m quay phục dịch đại sư.
Giác Chánh đại sư không đáp lá»i chàng mà giữ sá»± im lặng trong cõi thâm thiá»n nhập định cá»§a mình.
Kim Tiêu quay bước chậm rãi Ä‘i ra xa chính Ä‘iện. Chàng dừng bước ngoài mái hiên khi thấy trước mặt mình là bốn vị cao tăng há»™ tống đứng thành hàng ngang. Cả bốn ngưá»i Ä‘á»u chấp tay trước ngá»±c vá»›i vẻ uy nghi thâm trầm.
Kim Tiêu ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Ngạn Kim Tiêu tham bái tứ đại tăng tướng.
Bá»­u Hiá»n tăng tướng nhìn chàng từ tốn nói :
- Ngạn thí chá»§ muốn rá»i Pháp Quang tá»± phải Ä‘i qua Tứ đại tăng tướng.
Kim Tiêu không khá»i ngÆ¡ ngẩn bởi câu nói này cá»§a Bá»­u Hiá»n đại sư. Chàng miá»…n cưỡng trả lá»i :
- Ngạn Kim Tiêu không hiểu ý của đại sư.
- A di đà Phật... đây là chá»§ ý cá»§a chá»§ trì Phương trượng Giác chánh đại sư, rất mong thí chá»§ đừng để chư tăng thất vá»ng.
Kim Tiêu ngầm hiểu ra ẩn ý trong lá»i nói cá»§a Bá»­u Hiá»n đại sư, chàng ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Ngạn Kim Tiêu không để chư đại đức tăng thất vá»ng, chỉ mong chư đại đức tăng nương tay cho vãn bối.
Tứ đại Tăng tướng cùng niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật.
Lá»i Phật hiệu còn Ä‘á»ng trên cá»­a miệng cá»§a tứ đại tăng tướng, thì nghe Ngạn Kim Tiêu thình lình chỉ lên trá»i.
- Chư đại đức tăng xem kìa...
Chàng bá» lá»­ng câu nói giữa chừng, nhưng giá»ng nói lẫn thái độ cá»§a Kim Tiêu khiến bốn vị tăng tướng vừa bất ngá» vừa tò mò. Cả bốn ngưá»i không làm chá»§ được mình mà đồng ngẩng mặt nhìn lên trá»i.
Kim Tiêu chá»›p động thân thá»§, thi triển những bá»™ pháp thần kỳ, thân ảnh chàng nhoang nhoáng, vụt lướt qua bốn vị tăng tướng mà há» không há» hay biết. Tứ đại tăng tướng nhìn lên trá»i nhưng chỉ thấy có những tảng mây trắng bồng bá»nh trôi.
Bá»­u Hiến đại sư buá»™t miệng há»i :
- Bần tăng có thấy gì đâu.
Vừa nói Bá»­u Hiá»n đại sư vừa nhìn lại, nhưng không còn thấy Ngạn Kim Tiêu đâu nữa. Vị cao tăng Pháp Quang tá»± buá»™t miệng thốt :
- Y... Ngạn thí chủ....
Kim Tiêu đứng sau lưng bốn ngưá»i, ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Có vãn bối.
Tứ đại tăng tướng quay lại đối diện với chàng.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Äa tạ chư đại đức đã mở đưá»ng cho Ngạn Kim Tiêu.
- Nhưng bần tăng có thấy gì trên trá»i đâu.
- Trên trá»i thì mây bay, dưới đất thì ngưá»i chạy. Chư đại đức bảo trá»ng, Kim Tiêu cáo từ.
Bá»­u Hiá»n đại sư vẫn còn ngÆ¡ ngẩn mà buá»™t miệng há»i.
- Nói vậy Ngạn Kim Tiêu thí chủ đã gạt lão nạp à?
- Vãn bối chỉ không dám làm khinh động khi Giác Chánh đại sư Ä‘ang tham thiá»n nhập định. Pháp Quang tá»± lại là chốn thanh tịnh cá»§a Phật môn.
Chàng nói rồi lắc vai thi triển tiếp bá»™ pháp di thân thần kỳ, thoắt cái đã lướt ra ngoài ngôi tam quang tòa cổ tá»± Pháp Quang. Bá»­u Hiá»n đại sư và ba vị cao tăng tướng chỉ còn biết nhìn theo chắp tay niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật!
Sau câu Phật hiệu. Bá»­u Hiá»n và ba vị tăng tướng chợt nhá»› lại mình đã bị gạt mà đồng loạt phá lên cưá»i. Tràng tiếu ngạo cá»§a bốn ngưá»i nghe thật sảng khoái khiến không gian thanh vắng trong Pháp Quang tá»± bá»—ng chốc trở nên huyên náo vô cùng.
Giác Chánh đại sư và Tứ đại tăng tướng ngồi khiết đà trước kệ đài Phật tổ Như Lai.
Cá»­a chính Ä‘iện không đóng mà mỡ toang như thể Ä‘ang chá» ngưá»i nào đó.
Má»™t tiếng chim đêm rít lên, thứ âm mà bất cứ ngưá»i nào nghe đến cÅ©ng Ä‘á»u nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u hắc ám và tang tóc.
Liá»n sau tiếng chim đêm, má»™t vị đạo sÄ© chấp tay sau lưng chậm rãi bước vào chính Ä‘iện.
Vừa bước vào chính điện đạo trưởng định nhãn nhìn vế phía những vị cao tăng Pháp Quang tự.
Dừng bước quan sát Giác Chánh đại sư và tứ đại tăng tướng má»™t lúc, đạo nhân tiếp tục bước tá»›i trước mặt Giác Chánh đại sư. Äôi uy nhãn sáng ngá»i cá»§a đạo trưởng chiếu vào mặt Giác Chánh đại sư :
- Äại lão hòa thượng hẳn đã nhận ra bần đạo.
Giác Chánh đại sư không ngẩng mặt lên mà vẫn giữ tư thái thâm trầm cá»§a má»™t lại đức tăng trong tư thế khiết đà, hai mắt nhìn xuống, ngưá»i từ tốn niệm Phật hiệu rồi nói :
- A di đà Phật, bần tăng đã chá» thá»i khắc này đến vá»›i bần tăng và tòa Pháp Quang.
Nói rồi Giác Chánh đại sư từ từ nhìn lên vị đạo nhân, ôn nhu nói tiếp :
- Vẻ bá» ngoài cá»§a thí chá»§ là Thiên Há»±u đạo trưởng nhưng bên trong thì không phải Thiên Há»±u đạo trưởng đệ nhất cao thá»§ Võ Äang phái.
Vị đạo trưởng nhíu mày :
- Bần đạo là Thiên Hựu đạo trưởng, sao đại sư lại nói bần đạo không phải là Thiên Hựu đạo trưởng.
- A di đà Phật, đạo trưởng tự biết mình là ai.
Thiên Hựu đạo trưởng vuốt chòm râu đen nhánh nhìn Giác Chánh đại sư ôn nhu nói :
- Giá»›i võ lâm đồn đại đúng là không sai. Äệ nhất cao thá»§ Phật môn đúng là kỳ tài có má»™t không hai mà giá»›i võ lâm trăm năm tìm không ra. Tại hạ có má»™t Ä‘iá»u lạ, chưa từng hẹn vá»›i đại sư, và cÅ©ng chưa từng cho đại sư biết mình là ai sao đại lão hòa thượng lại biết rành như vậy. Hẳn ai đó đã nói vá»›i đạo trưởng.
- A di đà Phật, cảnh giá»›i con ngưá»i là cảnh giá»›i mông lung kỳ ảo. Con ngưá»i là má»™t bước ngoặt trong sá»± chuyển luân cá»§a tạo vật. Chính vì thế có những Ä‘iá»u vô thưá»ng mà không thế lý giải được. Chỉ có ngưá»i hiá»n giả má»›i thầm thấu vị lai.
- Äại lão hòa thượng đã tham thấu vị lai?
- A di đà Phật, lão nạp không dám tá»± cho mình như vậy, nhưng có thể Ä‘oán trước thá»i khắc phải đến cá»§a mình.
- Phải chăng đây là thá»i khắc cá»§a đại lão hòa thượng?
- A di đà Phật, thá»i khắc chuyển luân pháp thể thì bất cứ ai cÅ©ng phải có. Ngưá»i chuyển luân pháp thể để rá»i bước sang cảnh giá»›i tu la ngạ quá»·, ngưá»i chuyển luân pháp thể để bước sang cảnh giá»›i tiên thiên vÄ©nh hằng. Kẻ gieo nghiệp thì phải trả nghiệp. Lão nạp chỉ có thể nói vá»›i thí chá»§ như thế mà thôi.
- Những lá»i cá»§a đại lão hòa thượng khiến má»— vô cùng ngưỡng má»™ đó. Nghe những lá»i cá»§a đại lão hòa thượng nói, má»— nhận ra thá»i khắc chuyển luân cá»§a đại lão hòa thượng Ä‘ang đến gần.
- A di đà Phật... lão nạp không chạy trốn sự chuyển thể pháp luân đó.
Thiên Hựu đạo trưởng vuốt râu, nhìn Giác Chánh đại sư.
- Äạo hạnh cá»§a đại lão hòa thượng đã bước tá»›i cảnh giá»›i tiên thiên chưa?
- NgÅ© uẩn vô thưá»ng, vượt qua ngÅ© uẩn vô thưá»ng là đạt tá»›i cảnh giá»›i tiên thiên.
Thiên Hựu đạo nhân vuốt râu, từ tốn nói :
- Trước khi đại lão hòa thượng tụ thành đạo hạnh viên chuyển luân pháp thể qua cảnh giá»›i thiên thiên. Bần đạo có má»™t Ä‘iá»u muốn thinh cầu đại lão hòa thượng.
- Nếu sự thỉnh cầu của đạo trưởng, bần tăng có thể đáp ứng được.
Thiên Há»±u đạo trưởng gật đầu. Äạo trưởng hắng giá»ng rồi trang trá»ng nói :
- Bần đạo được biết Pháp Quang tá»± cá»§a đại lão hòa thượng thưá»ng hay phát chẩn cho bá tánh được khổ hạnh. Tại hạ muốn biết ngưá»i đứng sau những cuá»™c phát chẩn đó là ai.
- A di đà Phật... lão nạp chỉ có thể nói vá»›i thí chá»§ ngưá»i đứng sau những cuá»™c phất chẩn cứu độ cho bá tính thất cÆ¡ lỡ vận là má»™t đệ tá»­ cá»§a Phật môn.
- Äệ tá»­ Phật môn thì nhiá»u vô số kể, đại lão hòa thượng có thể cho bần đạo biết tục danh cá»§a ngưá»i đó chứ.
- A di đà Phật. Ä‘iá»u này bần tăng không thể thố lá»™ được vá»›i thí chá»§.
- Äại lão hòa thượng không thổ lá»™ được, bởi vì đệ tá»­ Phật môn đứng sau những cuá»™c phát chẩn là Äạo Soái Dương Châu.
- A di đà Phật, bần tăng và chư tăng Pháp Quang tá»± không Ä‘i sâu vào Ä‘á»i tư cá»§a các đệ tá»­ Phật môn. Bần tăng chỉ thỉnh giảng cho há» biết thế nào là đạo quả làm ngưá»i.
Tránh xa cái ác mà hướng tới cái thiện để mưu cầu đạo hạnh trong kiếp vị lai.
Thiên Hựu đạo trưởng vuốt râu buông tiếng thở dài.
Lão nhìn Giác Chánh đại sư :
- Äạo Soái Dương Châu Ä‘i trá»™m cá»§a ngưá»i nầy Ä‘em đến Pháp Quang tá»± nhá» các vị cao tăng phát chẩn để lấy đạo hạnh cho mình. Äạo lão hòa thượng chìu theo ý cá»§a y vậy hóa ra các vị cÅ©ng gieo nghiệp ác cho mình đó.
- A di đà Phật, lão nạp có nói ngưá»i đứng sau những cuá»™c phát chẩn là Äạo Soái Dương Châu đâu.
- Nếu không phải Äạo Soái Dương Châu sao đại lão hòa thượng không dám nói tục danh cá»§a y vá»›i bần đạo.
- A di đà Phật. Phật môn có việc làm của Phật môn, có quả có nghiệp của Phật môn. Chúng sinh có việc làm và có nghiệp có quả của chúng sinh. Nếu như lão nạp gieo nghiệp, lão nạp sẽ chịu trả nghiệp không một chút đắn đo suy nghĩ.
Chân diện đạo trưởng nhíu lại :
- Thế đại lão hòa thượng có nghĩ mình có nghiệp và phải trả nghiệp không?
- A di đà Phật... lão nạp cÅ©ng là ngưá»i tất phải có nghiệp và trả nghiệp theo lẽ luân hồi nhân sinh.
- Äại sư bị nghiệp gì?
- A di đà Phật... tự lão nạp biết.
Thiên Há»±u đạo trưởng nghiêm mặt, trang trá»ng nói :
- Vậy chừng nào đại lão hòa thượng mới trả nghiệp.
- Thá»i khắc cá»§a lão nạp đã tá»›i rồi... nghiệp đến thì phải trả.
Thá»i khắc đại lão hòa thượng trả nghiệp đã tá»›i rồi ư?
Thiên Há»±u đạo trưởng cưá»i khẩy rồi nói :
- Bần đạo muốn thấy thá»i khắc đó, thá»i khắc mà đại lão hòa thượng trả nghiệp cá»§a mình.
- A di đà Phật.
Giác Chánh đại sư nhìn lên Thiên Hựu đạo trưởng từ tốn nói tiếp :
- Thá»i khắc bần tăng trả nghiệp, bần tăng sẽ theo nghiệp quả mà Ä‘i. Trước khi bần tăng trả nghiệp cá»§a mình, muốn để lại cho thí chá»§ lá»i nói này.
- Bần đạo đang lắng nghe.
- Äã là con ngưá»i thì tạo hóa đã ban cho má»™t chân diện. Äánh mất chân Ä‘iện là đánh mất mình.
Nói rồi Giác Chánh đại sư chấp tay lên chuá»—i bồ Ä‘á», lần từng hạt hai mắt từ từ nhấm lại.
Thiên Hựu đạo trưởng nhìn Giác Chánh đại sư ư.
Chân diện lão xuất hiện những nét trầm mặc suy tư. Thiên Há»±u đạo trưởng vuốt râu gãi đầu, lão suy nghÄ© má»™t lúc rồi há»i :
- Thiên tử có chân diện của mình chứ?
Câu há»i cá»§a Thiên Há»±u đạo trưởng đã không được Giác Chánh đại sư trả lá»i.
Tay cá»§a vị lão tăng Pháp Quang tá»± tiếp tục lần xâu chuá»—i bồ Ä‘á», nhưng càng lúc càng chậm dần và cuối cùng thì không lần hạt bô đễ nữa.
Thiên Há»±u đạo trưởng nhíu mày há»i tiếp :
- Äại lão hòa thượng trả nghiệp rồi à?
Thiên há»±u đạo trưởng vẫn không nhận được câu trả lá»i nào cá»§a Giác Chánh đại sư.
Lão miễn cưỡng cúi xuống, đưa tay qua khứu giác Giác Chánh đại sư.
HÆ¡i thở cá»§a Giác Chánh đại sư không còn, ngưá»i đã trút hồn ra khá»i xác bước sang cảnh giá»›i tiêu diện cá»§a ngưá»i đạo cao hạnh lá»›n.
Thiên Hựu đạo trưởng nhìn lại tứ đại tăng tướng.
Bốn ngưá»i đó vẫn ngồi trong tư thế khiết đà vá»›i vẻ thâm thiá»n nhập định, như nhưng pho tượng Bồ Tát thất xác.
Thiên Hựu đạo trưởng buông tiếng thở dài rói nói :
- Giác Chánh đại lão hòa thượng đã trả nghiệp bước vào cảnh giá»›i cá»§a ngưá»i nhưng còn bốn vị hẳn chưa đến thá»i khắc trả nghiệp chứ?
Không có câu trả lá»i từ bốn vi tăng tướng Pháp Quang tá»±. Thiên Há»±u đạo trưởng nói tiếp :
- Nếu chư tăng chưa đến thá»i khắc trả nghiệp thì hãy nói cho bần đạo biết Äạo Soái Dương Châu là ai.
Vẫn không có câu trả lá»i phúc đáp từ Tứ đại tăng tướng.
Thiên Hựu đạo trưởng cau mày, y bước đến trước mặt Tứ đại tăng tướng.
Cả bốn vị cao tăng Pháp Quang tự cùng một tư thế với Giác Chánh đại sư, cùng lần những chuỗi bồ đỠcầm trên tay, hai mắt nhắm lại.
Thiên Hựu đạo trưởng lắc đầu :
- Hóa ra các ngươi cũng tới nghiệp phải trả.
Thiên Hựu đạo trưởng nhìn lên bệ đài Phật tổ Như Lai.
- Cửa Phật môn sớm mở ra đón đệ tử của mình à.
Liá»n ngay sau lá»i nói đó, Thiên Há»±u đạo trưởng bất ngá» phát tác chưởng khí vá»— thẳng vá» phía kim thân Phật tổ.
Ầm...
Kim tượng Phật tổ vỡ nát ra thành từng mảnh vụn rơi xuống sàn gạch đại điện Pháp Quang tự rào rào.
CÆ¡n chấn động lan tá»a thì má»™t tiếng Phật hiệu cất lên :
- A di đà Phật...
Thiên Hựu đạo trưởng quay lại.
- Tam thánh thần tăng Thiếu Lâm đã đến chậm một bước rồi. Tất cả những cao tăng Pháp Quang tự đã viên tịch trả nghiệp của mình.
Vô Lượng thần tăng chấp tay niệm Phật hiệu :
- Äạo trưởng đã gieo nghiệp quả cho chư tăng Phật môn.
- Thì đã sao nào?
- A di đà Phật... bần tăng phải đòi lại sự công bằng cho các đệ tử Phật gia.
Chắp ta sau lưng, Thiên Hựu đạo trưởng nhướng mày nói :
- Bần đạo rất hoan hỉ khi được nghe câu nôi đó của Vô Lượng hòa thượng.
Nói dứt câu Vô Lượng đại sư vận hóa chân nguyên vá»— tá»›i Thiên Há»±u đạo trưởng má»™t đạo “Giáng Long thần chưởngâ€
Không né tránh cùng chẳng chút e dè Thiên Há»±u đạo trưởng thi triển má»™t đạo “Âm Dương Thái Cá»±c chưởngâ€, tuyệt há»c sở trưá»ng cá»§a Võ Äang phái.
Ầm...
Vô Lượng thần tăng và Thiên Há»±u đạo trưởng giao nhau má»™t chưởng đón thẳng đỡ thẳng, như hai đối thá»§ quyết má»™t trận sinh tá»­ đặng phân định kẻ cao ngưá»i thấp.
Sau tiếng sấm dữ dội, Vô Lượng đại sư bị trượt dài vỠsau những tám bộ, đôi cước pháp để lại hai rãnh dài trên sàn gạch đại điện Pháp Quang tự.
Phía đối diện Thiên Hựu đạo trưởng bình nhiên chẳng có chút biểu hiện gì hao tổn chân ngương.
Thiên Hựu đạo trưởng nhạt nhẽo nói :
- Nếu đệ tử Phật gia có muốn lấy lại sự công bằng cho các vị đại lão hòa thượng Pháp Quang thì hãy đến Phong Thành sơn đạo quán tìm bần đạo. Bần đạo sẵn sàng bồi tiếp các đệ tử Phật gia bất cứ lúc nào.
Nói rồi Thiên Há»±u đạo trưởng ngá»­a mặt cất tiếng cưá»i sang sảng. Tràng tiếu ngạo cá»§a Thiên Há»±u đạo trưởng cất lên kèm theo má»™t uy lá»±c mãnh liệt đến độ khiến cho cả tòa đại Ä‘iện Pháp Quang rung chuyển phát ra những âm thanh rắc rắc như tiếng cây khô bị bẻ gãy.
Thiên Há»±u đạo trưởng vừa cưá»i vừa thả bước tiến ra cá»§a đại Ä‘iện.
Y ra đến bên ngoài thì cả tòa đại điện Pháp Quang đổ sụp xuống. Tam thánh thần tăng Vô Lượng, Vô Ngã, và Vô Căn hốt hoảng lướt ra bên ngoài.
Há» vừa rá»i khá»i tòa chính Ä‘iện Pháp Quang thì cả ngôi đại Ä‘iện đổ sụp biến thành má»™t nấm má»™ khổng lồ.
Tam thánh thần tăng nhìn lại thì không còn thấy nhân dạng của Thiên Hựu đâu nữa.
Cả ba ngưá»i nhìn quanh vá»›i ánh mắt ngÆ¡ ngác. Mặc dù Tam thánh thần tăng biết Thiên Há»±u đạo trưởng là cao thá»§ đệ nhất cá»§a Võ Äang, nhưng võ công lần này cá»§a Thiên Há»±u đã đạt tá»›i cảnh thượng thừa.
Tam thánh thần tăng quay lại chắp tay đứng trước đống hoang tàn đổ nát cá»§a ngôi chính Ä‘iện Pháp Quang tá»±. Cả ba ngưá»i đồng loạt chắp tay niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật!

Hồi 11

Rồng nằm nước, mây bay cao
Ngá»c Lan sánh bước cùng vá»›i Tống Thừa Ân rá»i khá»i tòa kỹ lâu Dương Châu.
Nàng vừa đi vừa nói :
- Tống đại ca... Ngá»c Lan đã bị gã Kim Tiêu kia bỉ nhục. Cái nhục này Ngá»c Lan thá» phải trả. Muá»™i muốn gặp hắn, muá»™i buá»™c hắn trả món nợ này.
Thừa Ân không đáp lá»i nàng. Hai ngưá»i ra khá»i kỹ lâu Dương châu. Thừa Ân nhìn lại Ngá»c Lan, gượng Ä‘iểm nụ cưá»i miá»…n cưỡng rồi nói :
- Tống huynh cÅ©ng đã từng bị Ngạn Kim Tiêu bỡn cợt. Cá tính cá»§a Ngạn Kim Tiêu là như vậy. Ngá»c Lan đừng để tâm.
Ngá»c Lan chau mày :
- Làm sao Ngá»c Lan có thể chịu đựng được chứ. Y dẫn Ngá»c Lan Ä‘i tìm Tống huynh rồi đưa muá»™i vào kỹ lâu. Nếu như ngưá»i ta không biết nhất định sẽ dị nghị. Ngạn Kim Tiêu làm như thế để làm gì chứ. Y muốn làm nhục muá»™i đó, muá»™i không bá» qua chuyện này đâu.
- Ngay cả Tống Thừa Ân cÅ©ng biến thành má»™t gã há» khi Ngạn Kim Tiêu bỡn cợt kia mà. Ngá»c Lan muá»™i đừng để tâm làm gì.
Nàng phụng phịu :
- Hắn đã làm nhục huynh. Rồi tá»›i Ngá»c Lan, thế mà huynh lại bá» qua được hay sao?
Nàng mím hai cánh môi, gắt giá»ng nói :
- Tống đại ca đưa muội đi tìm gã Ngạn công tử khốn khiếp đó.
Thừa Ân buông tiếng thở dài :
- Âu đây cÅ©ng là má»™t bài há»c để Ngá»c Lan sau này không còn tin ngưá»i nữa. Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng không phải là ngưá»i xấu đâu.
- Y đã hành xử như vậy mà Tống huynh còn binh vực cho gã công tử hỠNgạn thối thối tha đó.
- CÅ©ng tại Ngá»c Lan tin vào Kim Tiêu.
- Tống đại ca cũng tin vào hắn sao?
Thừa Ân gượng cưá»i, từ tốn nói :
- Huynh không thể để cho Ngá»c Lan muá»™i trừng phạt Ngạn Kim Tiêu được.
- Tại sao...?
Thừa Ân lưỡng lự rồi nói :
- Huynh đã thỠsẽ bảo vệ y.
Nàng mở to mắt hết cỡ nhìn Tống Thừa Ân :
- Hả... cái gì.... Ngá»c Lan có nghe nhầm không. Tống đại ca thá» bảo vệ cho gã công tá»­ há» Ngạn thối tha đó ư?
Thừa Ân gật đầu.
- Tống đại ca biết gã bỉ ổi như thế mà lại muốn bảo vệ cho gã à. Muá»™i không còn hiểu đại ca nữa. Cho dù Tống đại ca có thể bảo vệ cho Ngạn Kim Tiêu thì Ngá»c Lan cÅ©ng buá»™c gã phải trả món nợ bỉ nhục Ngá»c Lan. Ai cÅ©ng đã thấy Ngá»c Lan Ä‘i cùng vá»›i gã công tá»­ thúi đó vào kỹ lâu. Chỉ có mình gã biết Ngá»c Lan và gã không có gì, nhưng ngưá»i ta thì đâu có nghÄ© như Ngá»c Lan. Còn danh dá»± cá»§a “Äổng gia†nữa. Gián tiếp Ngá»c Lan đã gieo nhục cho Äổng gia rồi. Không buá»™c gã chịu tá»™i e thiên hạ lại nghÄ© khác cho Ngá»c Lan có...
Nàng bỠlửng câu nói với sắc diện đỠbừng.
Thừa Ân mỉm cưá»i :
- Tống huynh sẽ minh chứng cho muội và Ngạn Kim Tiêu.
- Gã Ngạn công tá»­ thúi đó đưa Ngá»c Lan vào thế tình ngay lý gian. Không được muá»™i phải buá»™c gã trả món nợ bỉ nhục này.
Nàng dằn tay Tống Thừa Ân :
- Tống huynh... đưa muội đến gặp công tử thúi đó đi.
Thừa Ân nhìn nàng :
- Huynh cũng không biết Kim Tiêu bây giỠở đâu.
- Huynh đã giấu Ngá»c Lan... nhất định Tống đại ca biết gã há» Ngạn kia Ä‘ang ở đâu.
Thừa Ân im lặng không đáp lá»i nàng.
Má»™t cá»— kiệu hối hả tiến vá» phía hai ngưá»i, rồi đứng lại trước mặt há».
Äổng Kỹ Thượng vén rèm bước xuống.
Thấy Äổng Kỹ Thượng, Ngá»c Lan không khá»i bối rối.
Kỹ Thượng bước đến trước mặt Tống Thừa Ân và Ngá»c Lan.
Kỹ Thượng ôm quyá»n :
- Hóa ra là Tống bằng hữu. Äổng má»— nghe những môn khách báo lại Ngá»c Lan Ä‘i cùng vá»›i má»™t gã công tá»­ vào kỹ lâu, nên vá»™i vã đến ngay, không ngá» gã công tá»­ đó là Tống Thừa Ân.
Kỹ Thượng nhìn qua Ngá»c Lan. Chân diện Ngá»c Lan đỠbừng, nóng hổi.
Kỹ Thượng nhướng mày nói :
- Äổng huynh xin chúc mừng cho muá»™i muá»™i.
Câu nói này cá»§a Kỹ Thượng càng khiến Ngá»c Lan bối rối.
Nàng ngượng ngùng miá»…n cưỡng đáp lá»i Äổng Kỹ Thượng :
- Äổng huynh đừng hiểu lầm.
Kỹ Thượng cưá»i khẩy :
- Thì cứ cho huynh hiểu lầm cũng đâu có sao. Thấy muội muội và Thừa Ân sánh bước bên nhau, huynh rất hoan hỷ.
Kỹ Thượng nhìn lại Thừa Ân :
- Tống bằng hữu.. Kỹ Thượng có nghe vá» chuyện gia thất cá»§a Tống bằng hữu. Kỹ Thượng rất muốn chia sẻ, Äổng Kỹ Thượng chỉ còn biết nói má»™t lá»i vá»›i Tống Thừa Ân... những gì đã qua cho nó qua mà quên Ä‘i đặng tiếp bước má»™t ngày má»›i trong cuá»™c Ä‘á»i làm ngưá»i.
Tống Thừa Ân ôm quyá»n nói :
- Tống Thừa Ân Ä‘a tạ Äổng huynh đã chia sẻ.
Kỹ Thượng mỉm cưá»i nhìn Ngá»c Lan rồi quay sang Thừa Ân.
- Äổng má»— hy vá»ng xá muá»™i Ngá»c Lan sẽ khiến Tống Thừa Ân vÆ¡i Ä‘i ná»—i muá»™n phiá»n mất mát.
Ngá»c Làn đỠmặt.
Äổng Kỹ Thượng giả lả cưá»i rối nói :
- Xá muá»™i... Chừng nào má»›i đưa Tống Thừa Ân vỠ“Äổng gia†đây.
Thừa Ân nhìn Kỹ Thượng.
- Äổng huynh... đừng hiểu lầm.
Äôi chân mày Kỹ Thượng nhíu lại.
- Hiểu lầm là sao?
Vừa nói Kỹ Thượng nhìn qua Ngá»c Lan.
Thừa Ân từ từ nói :
- Thừa Ân xem Ngá»c Lan như xá muá»™i cá»§a mình. Äối vá»›i Ngá»c Lan, Thừa Ân chẳng khác gì Äổng huynh.
Kỹ Thượng nhíu mày, vá»›i vẻ tò mò, rồi há»i :
- Như thế là thật.
Ngá»c Lan buông tiếng thở dài rồi nói :
- Äại ca miá»…n thứ cho muá»™i... Ngá»c Lan vào kỹ lâu Dương Chân vá»›i ngưá»i khác chứ không phải là Tống Thừa Ân đại ca.
Äồng Kỹ Thượng mở to mắt hết cỡ.
- Ta không hiểu được... Xá muội vào kỹ lâu với một gã khác mà không phải là Tống Thừa Ân sao?
Ngá»c Lan mím chắc hai cánh môi.
Nàng miễn cưỡng gật đầu :
- Hắn là Ngạn Kim Tiêu chứ không phải Tống đại ca, hắn bỉ nhục muá»™i. Muá»™i phải Ä‘i tìm hắn đòi nợ này. Cho dù Ngạn Kim Tiêu có chui xuống đất, hay thăng thiên lên trá»i, thì Ngá»c Lan cÅ©ng phải tìm ra hắn buá»™c hắn trả món nợ bỉ thục này.
Nàng nói rồi sải bước bỠđi.
Thừa Ân gá»i theo :
- Ngá»c Lan muá»™i.
Ngá»c Lan quay lại :
- Nhất định muội sẽ tìm ra hắn không cần đến Tống đại ca đâu.
Nót dứt câu Ngá»c Lan thi triển khinh công lao vút Ä‘i như chốn chạy Thừa Ân và Äổng Kỹ Thượng.
Ngá»c Lan bá» Ä‘i rồi, Äổng Kỹ Thượng má»›i nhìn lại Thừa Ân.
- Tống bằng hữu đừng níu kéo xá muá»™i Ngá»c Lan lại. Ta biết cá tính cá»§a xá muá»™i, khi đã quyết định làm chuyện gì rồi thì không bao giá» bá» cuá»™c.
Kỹ Thượng nắm hai tay vào với nhau, xoa nhè nhẹ rồi nói :
- Chuyện này thật lạ thưá»ng, Ngạn Kim Tiêu là ai?
Thừa Ân nói :
- Äổng huynh yên tâm... Ngạn Kim Tiêu là hảo bằng hữu cá»§a Tống Thừa Ân. Kim Tiêu chỉ bỡn cợt Ngá»c Lan mà thôi chứ không có bỉ nhục Ngá»c Lan đâu.
Kỹ Thượng phá lên cưá»i dòn dã, vừa cưá»i Äồng Kỹ Thượng vừa nói :
- Nếu Ngạn Kim Tiêu nào đó là hảo bằng hữu cá»§a Tống Thừa Ân thì Äổng Kỹ Thượng này yên tâm lắm rồi.
Kỹ Thượng nhìn Thừa Ân.
- Nhân tiện gặp Tống Thừa Ân ở Dương Châu. Äổng Kỹ Thượng và Thừa Ân phải còn gì bằng nữa.
Thừa Ân gật đầu :
- Äổng huynh đã má»i, Thừa Ân đâu thể từ chá»— được.
Hai ngưá»i tìm đến má»™t ngôi thảo Ä‘iếm nằm ngoài trấn Dương Châu. Äổng Kỹ Thượng dõi mắt nhìn vá» phía những dãy núi xa xa, vá»›i những tán mây trắng bập bá»nh trôi bên dưới. Khung cảnh bao la hùng vÄ© đó chẳng biết tác động thế nào mà Äổng Kỹ Thượng bất giác ngâm má»™t bài thÆ¡ :
- Bao la một cõi sơn hà
Mênh mông một kiếp phong trần thi nhân
Trùng trùng mây núi xa xăm
Bên ta chỉ có má»™t ngưá»i tri nhân.
Kỹ Thượng nhìn lại Tống Thừa Ân.
Thừa Ân nhìn Kỹ Thượng :
- Äổng huynh đúng là ngưá»i tao nhã, ung dung tá»± tại trong cõi nhân sinh phù phiếm này.
- Hây, Tống Thừa Ân đừng khách sáo như thế.
Kỹ Thượng bưng chén rượu.
- Kỹ Thượng má»i Thừa Ân. Hy vá»ng chén rượu tao phùng tri nhân cá»§a Äổng Kỹ Thượng sẽ xua Ä‘i ná»—i muá»™n phiá»n u uấn trong tâm cá»§a Tống Thừa Ân.
Thừa Ân gật đầu :
- Äa tạ Äổng huynh.
Hai ngưá»i cùng cạn chén.
Kỹ Thượng nhìn Thừa Ân.
- Tống bằng hữu... Bằng hữu nghÄ© sao và sẽ làm gì sau cái chết cá»§a tân nương Dương Äình Tuyết Anh?
- Thừa Ân đang đi tìm Sát Thủ Vô Diện.
Kỹ Thượng nhướng mày :
- Sát Thủ Vô Diện là hung thủ giết tân nương của Thừa Ân trong ngày song hỷ ư?
- Chính y.
- Vậy Thừa Ân có biết gã Sát Thá»§ Vô Diện kia đã bị ngưá»i ta giết chết ngay tại Dương Châu à?
- Ai cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó.
Thừa Ân lắc đầu :
- Sát Thá»§ Vô Diện không phải là con ngưá»i đó đâu.
Kỹ Thượng chuốc rượu ra chén của mình và Thừa Ân. Vừa chuốc rượu Kỹ Thượng vừa nói :
- Thừa Ân có cần đến “Äổng gia†không. Nếu Thừa Ân cần đến Äổng gia, Äổng Kỹ Thượng sẵn sàng nhỠđến những môn khách cá»§a Äổng gia.
- Thừa Ân có cách hành xá»­ riêng cá»§a mình, không dám làm phiá»n đến Äổng gia nhất là Äổng huynh. Äổng huynh là má»™t thi nhân phiêu lãng giang hồ tìm tứ thÆ¡, để Äổng huynh chen tay vào vụ việc này, Thừa Ân chẳng khác nào nhuốm lên huynh những sá»± ô uế cá»§a chốn võ lâm, khiến cho huynh mất Ä‘i sá»± tao nhã cá»§a má»™t thi nhân lãng du.
Kỹ Thượng phá lên cưá»i khanh khách.
Bưng chén rượu, Äổng Kỹ Thượng cắt ngang tràng tiếu ngạo :
- Ta há»i thật Thừa Ân nhé.
- Huynh cứ há»i.
- Ta xem Thừa Ân như ngưá»i cá»§a Äổng gia. Không chỉ là ngưá»i cá»§a Äổng gia mà còn là ngưá»i ta ngưỡng má»™. Vậy Thừa Ân có xem Äổng gia như nhà mình không?
- Lúc nào “Äổng gia†cÅ©ng có trong tâm cá»§a Thừa Ân. Nhưng chuyện riêng tư Thừa Ân không muốn liên lụy đến Äổng gia. Môn khách cá»§a Äổng gia đông và Ä‘á»u là những cao thá»§ kỳ tuyệt cá»§a võ lâm, thưng Sát Thá»§ Vô Diện không phải là ngưá»i dá»… bỡn cợt.
Äổng Kỹ Thượng buông miệng thở dài rồi nói :
- Thừa Ân đã nói vậy rồi, Äổng Kỹ Thượng không biết nói gì hÆ¡n nữa. Ta luôn nghÄ© đến Äổng Ngá»c Lan mà nghÄ© đến Thừa Ân. Vậy nếu như Thừa Ân có cần đến Äổng gia, thì cứ đến Äổng gia, đừng có ngại đó.
- Nhiệt tâm cá»§a Äổng huynh, Thừa Ân ghi tạc trong tâm mình.
Thừa Ân chìa chén rượu đến trước.
- Má»i Äổng huynh.
- Má»i.
Hai ngưá»i cùng cạn chén.
Thừa Ân đặt chén rượu xuống bàn nhìn Kỹ Thượng nói :
- Huynh và Thừa Ân bá» qua những chuyện phiá»n muá»™n trong cuá»™c Ä‘á»i. Chúng ta sẽ cùng uống thật say chứ.
- Kỹ Thượng có ý đó.
Nói rồi Kỹ Thượng lại chuốc rượu ra chén, nhướng mắt từ tốn nói :
- Má»i.
Hai ngưá»i uống má»™t lúc ba chén đầy, Thừa Ân nói :
- Äổng huynh đến Dương Châu tìm thi hứng.
- Nói ra Thừa Ân sẽ cưá»i vào mặt Äổng Kỹ Thượng này mất.
Thừa Ân lắc đầu :
- Äổng huynh không cưá»i Thừa Ân thì thôi chứ tuyệt nhiên Tống Thừa Ân nào dám cưá»i Äổng huynh. So Thừa Ân vá»›i Äổng Kỹ Thượng, Thừa Ân không dám so sánh.
- Hê... sao Thừa Ân lại nói vậy, Thừa Ân là má»™t Tiêu Diêu Khách lẫy lừng còn Kỹ Thượng chỉ là má»™t gã thư sinh trói gà không chặt. Nếu như Äổng Kỹ Thượng không mang há» Äổng lại là Äổng thiếu gia đại công tá»­ thì chẳng ai xem cái gã má»t sách thích du lãm tìm tứ thÆ¡ này đâu. Äừng nói vậy khiến Kỹ Thượng ta phải hổ thẹn đó.
Thừa Ân mỉm cưá»i.
Äổng Kỹ Thượng rút cây trâm phiến trong tay áo, xòe ra phe phẩy. Vừa phe phẩy trâm phiến, Kỹ Thượng nói :
- Lần này Kỹ Thượng thân hành đến Dương Châu, không phải để tìm tứ thÆ¡ gì cả, mà đến đặng chứng nghiệm tiếng tăm cá»§a Äại hí viện Dương Châu cá»§a Tiêu Dao Mẫn tiểu thư.
- Äổng huynh đã đến Hí viện Dương Châu?
Kỹ Thượng gật đầu :
- Trong Äại Hí viện cÅ©ng có Ä‘iá»u hoan lạc thú vị. Äổng Kỹ Thượng nói Ä‘iá»u đó Thừa Ân đừng nghÄ© ta là kẻ phóng đãng phong tình đấy nhé.
- Ngưá»i lãng du tìm thi tức có được tứ thÆ¡ hay. Lý Bạch uống rượu để phóng bút đỠthÆ¡, huynh cÅ©ng chẳng khác gì Lý Bạch.
Kỹ Thượng phá lên cưá»i, vừa cưá»i Kỹ Thượng vừa nói :
- Hổ thẹn... hổ thẹn. Kỹ Thượng phải phạt Thừa Ân má»™t chén má»›i được. Äem Äổng Kỹ Thượng mà so sánh vá»›i thi nhân Lý Bạch, e rằng lão Lý phải đội mồ sống dậy mà chá»­i ta mất. Quạ thì đâu thể so bì vá»›i Phượng Hoàng.
Y nói rồi dốc chén rượu uống cạn, sau đó chỉ tay vào mặt Thừa Ân :
- Ta nói cho Thừa Ân biết nhé, chỉ có Thôi Hiệu tiên sinh mới có thể so sánh được với Lý Bạch thôi.
Thừa Ân mỉm cưá»i uống cạn chén rượu.
Kỹ Thượng nói tiếp :
- Rất tiếc Thôi Hiệu và Lý Bạch Ä‘á»u đã cỡi hạc bay Ä‘i mất, nếu không Äổng Kỹ Thượng phải tìm đến hai vị tiên sinh bái sư há»c đạo đó. ÄÆ°á»£c làm sư đồ cá»§a Lý Bạch, và Thôi Hiệu đã là kỳ tích rồi chứ đừng nói đến so sánh vá»›i hai ngưá»i đó.
Thừa Ân chuốc rượu ra chén.
Vừa chuốc rượu, Thừa Ân vừa nói :
- Äiệp Khách quá khiêm tốn. Äúng là so vá»›i Thôi Hiệu và Lý Bạch tiên sinh có cái gì đó khiên cưỡng, nhưng môn khách cá»§a Äổng gia thì ai cÅ©ng biết tài thi tứ và bút pháp như thần cá»§a Äổng huynh.
- Thừa Ân có võ công tuyệt kỹ, tất Äổng Kỹ Thượng phải có cái gì đó chứ. Uống thêm má»™t chén tao ngá»™.
Hai ngưá»i lại cạn chén.
Äặt chén xuống bàn Thừa Ân nói :
- Äổng huynh đến Dương Châu đã có thêm bài thi phú nào chưa?
Kỹ Thượng phá lên cưá»i, Kỹ Thượng vừa cưá»i vừa nói :
- Dương Châu cảnh đẹp hữu tình thÆ¡ má»™ng, đúng ra ta phải có má»™t bài thi phú má»›i phải nhưng rất tiếc, tứ thÆ¡ cá»§a Äổng Kỹ Thượng đã bị Tiêu Dao Mẫn cướp mất hết rồi.
Ngoài Tiêu Dao Mẫn ra còn má»™t ngưá»i thứ hai cướp mất tứ thÆ¡ cá»§a Äổng Kỹ Thượng.
- Trang mỹ nhân thứ hai nào vậy.
- Không phải mỹ nhân mà là má»™t gã đạo chích, y có tên là Äạo Soái Dương Châu.
Thừa Ân nhíu mày :
- Äạo Soái Dương Châu cướp tứ thÆ¡ cá»§a huynh.
- Äúng...
- Äạo Soái Dương Châu ăn trá»™m cả tứ thÆ¡ trong tâm thức cá»§a huynh à?
Äổng Kỹ Thượng khoát tay :
- Không, không. Nếu nói Äạo Soái Dương Châu lấy trá»™m tứ thÆ¡ trong đầu Äổng Kỹ Thượng là không đúng, mà y đã trá»™m toàn bá»™ ngân lượng cá»§a Äổng Kỹ Thượng.
- Có chuyện đó ư?
- Sá»± thật là như vậy. Cả Dương Châu Ä‘á»u kháo nhau vá» Äạo Soái Dương Châu. Cái gã đạo chích này khiến cho Kỹ Thượng phải tò mò. Hành tung cá»§a con ngưá»i này xuất quá»· nhập thần, không ai phát hiện được. Má»™t khi y đã muốn lấy trá»™m rồi thì chẳng ngưá»i nào giữ được. Hành tung đó cá»§a Äạo Soái Dương Châu, khiến Kỹ Thượng hứng thú vô cùng.
- Äổng huynh có hứng thú vá»›i má»™t gã đạo soái ư?
- Không phải hứng thú mà rất hứng thú đằng khác, nếu như Äổng Kỹ Thượng gặp được đạo Ä‘oái Dương Châu... nhất định ta vá»›i y sẽ đánh cược vá»›i nhau.
Kỹ Thượng vá»— vào miếng Ngá»c bá»™i Ä‘eo bên hông.
- Nếu y Ä‘oạt được miếng ngá»c bá»™i này... nhất định Äổng Kỹ Thượng sẽ giao ná»­a cÆ¡ nghiệp cá»§a Äổng gia cho y.
Tống Thừa Ân mỉm cưá»i, giả lả há»i :
- Äổng huynh có ý đó à?
- Ta rất muốn chứng nghiệm bản lÄ©nh xuất quá»· nhập thần cá»§a Äạo Soái Dương Châu.
Nghe Äổng Kỹ Thượng nói câu này, Thừa Ân nghÄ© thầm :
- “Nếu như Ngạn Kim Tiêu nghe được lá»i nói cá»§a Äổng Kỹ Thượng, chắc chắn ý không bá» qua cÆ¡ há»™i này, Äổng Kỹ Thượng cÅ©ng mất ngân lượng vào tay Ngạn Kim Tiêu. Gã tiểu quá»· xảo ngôn đúng là lợi hạiâ€.
à niệm đó lướt qua đầu Thừa Ân, nhìn Kỹ Thượng, Thừa Ân giả lả nói :
- Nếu có cÆ¡ há»™i gặp được Äạo Soái Dương Châu, Thừa Ân sẽ truyá»n đạt ý này cá»§a Äổng huynh đến y.
Kỹ Thượng ôm quyá»n :
- Thế thì còn gì bằng. Nếu được, Kỹ Thượng còn cung kính thỉnh Äạo Soái Dương Châu vá» Äổng gia làm đại thượng khách cá»§a Äổng gia.
- Äạo Soái Dương Châu mà nghe Äổng huynh thốt ra những lá»i này, chắc chỉ còn biết nghiêng mình ngưỡng má»™ Äổng huynh.
- Chỉ sợ y có tiếng mà không có thực thôi.
Kỹ Thượng bưng chén rượu.
- Má»i Tống Thừa Ân.
- Má»i Äổng huynh.
Hai ngưá»i vừa bưng chén thì có tiếng xé gió cá»§a ám tiêu đập thẳng vào thính nhÄ© Tống Thừa Ân. Bằng má»™t thá»§ pháp cá»±c kỳ chính xác Thừa Ân lắc cổ tay.
Rượu trong chén của Thừa Ân cắt ra như một lưỡi kiếm chặn lấy chiếc ám tiêu.
Hai chiếc ám tiêu chuyển hướng ghim xuống đất.
Ngưá»i phát tác ám tiêu tập kích Thừa Ân và Äổng Kỹ Thượng chẳng phải ai xa lạ mà chính là Cổ Vị Y, thiếu gia Long Thiên môn. Cổ Vị Y xuất hiện lừng lững tiến vá» phía Thừa Ân cùng hai gã thuá»™c hạ Long Thiên môn.
Kỹ Thượng nhìn Thừa Ân, nhá» giá»ng nói :
- Oan gia không muốn gặp cũng mò tới. Kỹ Thượng không muốn gặp nhưng y cứ muốn bám theo như hình với bóng.
- Tại sao thiếu gia Long Thiên môn Cổ Vị y là oan gia cá»§a Äổng huynh.
- Tại lưới tình của Tiêu Dao Mẫn.
Kỹ Thượng mỉm cưá»i :
- Ngoài lưới tình của Tiêu Dao Mẩn ra, ta còn là gã thư sinh trói gà không chặt, nên mới bị Cổ Vị Y bám như vậy, nếu như Kỹ Thượng là Tống Thừa Ân, có lẽ y không dám đeo bám như vậy đâu.
- Thừa Ân tội nghiệp cho thiếu gia Long Thiên môn. Nếu y biết nhìn lại bản thân mình thì không đến nỗi hồ đồ trơ trẽn như vậy.
Thừa Ân nói dứt câu thì Cổ Vị Y cÅ©ng bước đến bên bàn hai ngưá»i.
Kỹ Thượng Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm tay phe phẩy quạt, nhìn Cổ Vị Y ôn nhu nói :
- Cổ thiếu gia vẫn không bá» qua hiá»m khích vá»›i tại hạ ư?
Vị Y gắt giá»ng nói :
- Bổn thiếu gia làm sao bỠqua được.
Kỹ Thượng ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Tại hạ đã hạ mình cáo lá»—i vá»›i Cổ thiếu gia rồi. Môn chá»§ tiá»n bối cÅ©ng đã hòa giải.
Cổ Vị Y lắc đầu :
- Khi nào ngươi rá»i bá» Dương Châu, chui qua đủng quần cá»§a bổn thiếu gia, bổn thiếu gia má»›i bá» qua hiá»m khích này, còn như ngươi chưa làm được Ä‘iá»u ta muốn thì bổn thiếu gia chưa bá» qua cho ngươi đâu.
Kỹ Thượng nhìn lại Thừa Ân.
- Tống bằng hữu nghĩ sao vỠcâu nói của Cổ thiếu gia.
Thừa Ân nhìn Cổ Vị Y từ tốn nói :
- Tại hạ khuyên Cổ thiếu gia má»™t câu. Äừng nên bức ép Äổng huynh đây. Bởi Äổng huynh là ngưá»i cá»§a Äổng gia. Không chỉ là ngưá»i bình thưá»ng đâu mà là đại công tá»­ cá»§a “Äổng giaâ€. Nếu thiếu gia mạo phạm Äống huynh, Long Thiên môn gánh không nổi đâu.
- Long Thiên môn gánh không nổi thì bổn thiếu gia gánh. Bổn thiếu gia không tin một gã thư sinh như y làm gì được bổn thiếu gia chứ đừng nói đến Long Thiên môn.
Kỹ Thượng buông tiếng thở dài, từ tốn nói :
- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Cổ thiếu gia khiến cho Kỹ Thượng thất vá»ng vô cùng. Sau này khi Cổ Nhạc Vân tiá»n bối viên mãn, không biết Cổ thiếu gia có gánh được trá»ng trách Môn chá»§ Long Thiên môn hay không?
- Không cần ngươi phải quan tâm... Bổn thiếu gia chỉ muốn biết ngươi có thực hành theo ý của bổn thiếu gia hay không?
Kỹ Thượng nhìn qua Thừa Ân :
- Thừa Ân bằng hữu nghĩ sao?
Buông một tiếng thở dài, Kỹ Thượng nói :
- Ta rất tiếc mình không có võ công như Thừa Ân và xá muội.
Thừa Ân mỉm cưá»i :
- Huynh không có võ công nhưng quanh huynh luôn có bằng hữu và những môn khách cá»§a Äổng gia.
- Kỹ Thượng chỉ còn biết kỳ vá»ng vào Ä‘iá»u Thừa Ân vừa nói.
Kỹ Thượng phe phẩy chiếc quạt rồi nhìn sang Cổ Vị Y :
- Cổ thiếu gia... nếu như Cổ thiếu gia muốn tại hạ thá»±c hiện ý muốn cá»§a thiếu gia thì nên nhìn lại há»i hai ngưá»i đứng sau lưng Cổ thiếu gia.
Lá»i nói cá»§a Kỹ Thượng khiến Cổ Vị Y cau mày.
Kỹ Thượng không màng đến cái nhíu mày bất nhẫn của Cổ Vị Y mà bưng chén rượu nói với Thừa Ân :
- Thừa Ân uống với Kỹ Thượng một chén chứ?
- Thừa Ân nào dám từ chối huynh.
Hai ngưá»i bưng chén thì Cổ Vị Y miá»…n cưỡng nhìn lại sau lưng mình.
Song Tàn Lãnh Diện đã lừng lững sau lưng y từ lúc nào mà Cổ Vị Y hoàn toàn không biết :
- Nhìn vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng cá»§a cặp sát thá»§ sinh đôi Song Tàn Lãnh Diện, xương sống Cổ Vị Y gay buốt, cùng vá»›i lá»›p da ốc nổi lên khắp ngưá»i. Y không tá»± kìm chế được mình mà bất giác rùng mình.
Kỹ Thượng đặt chén rượu xuống bàn nhìn Cổ Vị Y :
- Cổ thiếu gia, tại hạ không biết võ công thật, tại hạ chỉ là má»™t thư sinh trói gà khòng chặt, nhưng vá»›i hai vị môn khách cá»§a Äổng gia, há» cÅ©ng khiến Cổ thiếu gia khó xá»­ đó.
Sắc diện Cổ Vị Y đỠrần. Y vừa thẹn vừa ngượng nhưng chẳng biết phải làm gì trong tình huống này.
Vị Y miễn cưỡng nói :
- HỠlà môn khách của ngươi ư?
Kỹ Thượng gật đầu :
- Song Tàn Lãnh Diện là môn khách cá»§a Äổng gia và lúc này đây há» cÅ©ng rất muốn biểu thị bản lÄ©nh cá»§a mình để xứng vá»›i hai vị môn khách cá»§a mình. Kể từ bây giá» những môn khách cá»§a Äổng gia sẽ luôn luôn quan tâm đến tại hạ, rất mong Cổ thiếu gia đừng làm phiá»n đến Kỹ Thượng, đặng tái hạ còn có thá»i gian Ä‘i tìm cái riêng cá»§a mình.
Nói rồi Kỹ Thượng Ä‘iểm nụ cưá»i rất tá»± nhiên và hòa nhã.
Cổ Vị Y tiếp nhận nụ cưá»i mỉm cá»§a Kỹ Thượng càng thêm ngượng ngùng bối rối càng ngượng ngùng hÆ¡n.
Y rít một luồng chân ngương căng phồng lồng ngực rồi nói :
- Äổng Kỹ Thượng. Nếu như Sát Thá»§ Vô Diện còn sống bổn thiếu gia sẵn sàng đổi cả cÆ¡ nghiệp Long Thiên môn vá»›i y chỉ để há»§y dung diện cá»§a ngươi mà thôi.
Nói rồi, Cổ Vị Y khoát tay :
- Chúng ta đi.
Gã quay bước cùng với hai gã kia lủi nhanh.
Kỹ Thượng nhìn theo Vị Y lắc đầu nói :
- Gã quá tiểu nhân và bỉ ổi.
Nhìn lại Thừa Ân, Kỹ Thượng nói tiếp :
- Cổ Nhạc Vân là rồng mà lại sinh nhằm con tôm, Môn chá»§ Long Thiên môn đúng là gặp hạn vận Ä‘en má»›i có má»™t giá»t máu như Cổ Vị Y.
- Äổng huynh nên cẩn thận vá»›i y.
- Vá»›i kẻ tiểu nhân như Cổ Vị Y nhất đỉnh Kỹ Thượng phải cẩn thận rồi. Kỹ Thượng cẩn thận nhưng chưa muốn rá»i Dương Châu đâu.
Kỹ Thượng nói rồi đứng lên, phe phẩy quạt, hướng mắt nhìn vỠdãy núi xa xa.
Kỹ Thượng bâng quơ ngâm hai câu thơ.
- Nhất mộ hương quan hà xứ thị Yên ba giang thượng xử nhân sầu.
Thừa Ân bước đến bên Kỹ Thượng.
- Huynh đã bắt đầu nhớ nhà rồi à?
- Nếu không lạc bước vào Dương Châu, Kỹ Thượng sẽ quay vá» Äổng gia.
- Dương Châu níu chân huynh hay Tiêu Dao Mẫn níu chân huynh?
Äổng Kỹ Thượng phá lên cưá»i. Vừa cưá»i Äổng Kỹ Thượng vừa quay lại nhìn Tống Thừa Ân, Kỹ Thượng cắt ngang tràng tiếu ngạo, ôn nhu nói :
- Dương châu lưu chân Kỹ Thượng, Tiêu Dao Mẫn cÅ©ng níu chân Kỹ Thượng và có má»™t ngưá»i thứ ba níu chân Kỹ Thượng. Ngưá»i đó là đạo sái Dương Châu.
Kỹ Thượng nói rồi đặt tay lên vai Tống Thừa Ân.
- Ta và Thừa Ân là bằng hữu... nếu như Äạo Soái Dương Châu là bằng hữu, Thừa Ân đồng ý không?
Thừa Ân nhìn vào mắt Kỹ Thượng.
- Bốn biển Ä‘á»u là huynh đệ, sao Tống Thừa Ân lại không chịu chứ. Thừa Ân đâu quá ích ká»· muốn chiếm má»™t mình Äổng Kỹ Thượng huynh cho riêng mình.
Kỹ Thượng nhướng mày, ngá»­a mặt cưá»i khanh khách. Tiếng cưá»i cá»§a Kỹ Thượng nghe thật sảng khoái và phấn kích.
Y vừa cưá»i vừa vá»— vai Thừa Ân.
- Tứ hải giai huynh đệ. Cao thá»§ đại ná»™i chỉ có Tống Thừa Ân là hiểu Äổng Kỹ Thượng.

Hồi 12

Khách đến từ Äông Äảo
Tôn Thi Nhã phu nhân trong bá»™ lá»… phục Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn, ngồi trên chiếc ngai vàng sÆ¡n son thếp vàng. Äứng đối mặt vá»›i Thi Nhã là năm gã kiếm thá»§ vận dây thắt lưng to bản, nhìn qua trang phục cá»§a há» nhận ra ngay há» không phải là ngưá»i Hán, mà là những ngưá»i đến từ Äông Äảo.
Tôn Thi Nhã phu nhân từ tốn nói :
- Má»i chư vị an tá»a.
Bốn ngưá»i động loạt thối bá»™ vá» sau, dù ghế đã được bày ra. Còn má»™t ngưá»i khép hai tay buông thẳng hai bên hông hÆ¡i cúi xuống. Y nói tiếng Trung Thổ khá cứng :
- Äa tạ Tôn phu nhân.
Nói rồi y mới ngồi xuống.
Thi Nhã nhìn ngưá»i đó há»i :
- Tục danh của tôn giá là gì?
- Tại hạ là Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo.
Thi Nhã ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Tôn Thi Nhã rất hân hạnh được diện kiến Thập Nhất lang Sương Äiá»n Bảo tôn giá.
Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo đứng lên, buông thá»ng hai tay, khom ngưá»i đến trước.
- Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo nghiêng mình trước nhiệt tâm ưu ái cá»§a Tôn phu nhân.
- Tôn giá khách sáo quá, má»i tôn giá ngồi.
Tôn Thi Nhã đứng lên, hÆ¡i bối rối trước sá»± xuất hiện đột ngá»™t cá»§a những vị khách xa lạ này. Thi Nhã gượng nở nụ cưá»i, từ tốn nói :
- Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo tôn giá từ xa xôi đến Trung thổ, quá bước vào ÄÆ°á»ng Lang môn có Ä‘iá»u chi chỉ giáo cho bổn nương.
Thi Nhã nói dứt lá»i thì tiếp nhận ngay ánh mắt sáng ngá»i cá»§a Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo rá»i vào mắt nàng :
- Tại hạ cùng bốn vị tùy tướng ngoài Äông Äảo xa xôi vào Trung Thổ tìm đến ÄÆ°á»ng Lang môn, không đòi há»i gì ở phu nhân cả. Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo muốn trao cho Tôn phu nhân vật này. Phu nhân sẽ hiểu ra vì sao Thập Nhất Lang Sương Äiá»n bảo và bốn vị tùy tướng lại có mặt ở đây.
Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo vá»— tay má»™t tiếng.
Má»™t thiếu nữ ngưá»i Äông Äảo, vận trang phục truyá»n thống vá»›i những bước Ä‘i nhẹ nhàng uyển chuyển bước vào, nàng tiến thẳng đến bên Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo, quì xuống nâng lên đầu má»™t chiếc tráp bằng gá»— mun lên nước óng ánh.
Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo cầm lấy chiếc tráp bước đến trước mặt Tôn Thi Nhã. Y nâng chiếc tráp bằng hai tay :
- Má»i phu nhân xem qua.
Tôn Thi Nhã đón lấy chiếc tráp mở nắp ra. Trong tráp là tấm Tá»­ Vong bài cùng má»™t quyển bí bếp võ công ÄÆ°á»ng Lang môn.
Vừa thấy hai thứ đó, Tôn Thi Nhã vội đậy nắp tráp lại ngay, chân diện Tôn Thi Nhã không ngừng biến đổi.
Thi Nhã nhìn lại Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo ôn nhu nói :
- Thi Nhã nói chuyện riêng với tôn giá được chứ.
Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo lại áp hai tay vào bên hông, hÆ¡i cúi xuống :
- Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo tuân theo ý cá»§a tôn phu phân.
Y nói rồi ra dấu cho những ngưá»i kia lui hẳn ra khá»i biệt sảnh ÄÆ°á»ng Lang môn.
Nhưng khi lụi hẳn ra hết rồi chỉ còn lại Tôn Thi Nhã và Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo, Thi Nhã bước đến đối diện vá»›i Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo, từ tốn há»i :
- Ở đâu tôn giá có thứ này?
Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo hÆ¡i khom ngưá»i xuống từ tốn nói :
- Ngưá»i đã đưa Tôn phu nhân lên ngai vị Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn đã trao cho tại hạ những thứ này.
- Ngưá»i đó có nói gì không?
- Có...
- Ngưá»i đó nói gì?
- Tôn phu nhân vừa má»›i đảm đương chức vị Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn, mà Môn chá»§ Chung Tá»­ Kiên đã chết, tất nhiên sẽ có ngưá»i rắp tâm sinh loạn muốn Ä‘oạt chức vị Môn chá»§ cá»§a phu nhân nên tại hạ và những ngưá»i kia phải đến đây há»— trợ cho phu nhân, trước khi phu nhân có được võ công tối thượng ÄÆ°á»ng Lang.
- Thi Nhã đã hiểu rồi.
Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo hÆ¡i cúi ngưá»i xuống :
- Phu nhân đã hiểu, kể từ hôm nay Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo đã là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng Lang môn.
Thi Nhã nhìn Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo, ôn nhu nói :
- Nhiệt tâm cá»§a Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo tôn giá, Thi Nhã ghi nhận.
Nhưng các vị có thể thay đổi trang phục cho giống vá»›i ngưá»i Trung thổ được không?
Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo lưỡng lá»± rồi nói :
- Tôn phu nhân chúng tôi đã quen vá»›i lối phục trang này. Nhưng nếu phu nhân cảm thấy cách phục trang cá»§a chúng tôi là bất tiện. Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo cùng huynh đệ sẽ chịu theo ý cá»§a phu nhân.
- Nhập gia tùy tục. Thi Nhã không dám làm phiá»n chư vị, nhưng thiên hạ sẽ đàm tiếu dị nghị vá» ÄÆ°á»ng Lang môn.
Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo lại khom ngưá»i :
- Sương Äiá»n Bảo tuân lịnh Tôn phu nhân.
Thi Nhã ôm quyá»n :
- Äa tạ tôn giá.
Thị Nhã nhìn Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo :
- Má»i ngưá»i vừa Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng xa đến đây. Sương Äiá»n Bảo tôn giá cùng những vị bằng hữu kia hãy nghỉ ngÆ¡i. Nếu có việc cần Tôn Thi Nhã sẽ má»i Sương Äiá»n Bảo tôn giá.
Sương Äiá»n Bảo nhìn Thi Nhã :
- Tôn phu nhân không cần lo lắng nhiá»u cho Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo và những ngưá»i kia. Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo biết làm gì để không khó cho Tôn phu nhân.
Thi Nhã mỉm cưá»i :
- Có tôn giá và những ngưá»i kia ở đây Thi Nhã yên tâm hÆ¡n.
Thi Nhã mỉm cưá»i sau câu nói đó.
Nụ cưá»i mỉm còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi cá»§a Tôn Thi Nhã thì chợt có tiếng huyên náo bên ngoài cá»­a đại sảnh ÄÆ°á»ng Lang môn.
Thi Nhã nhìn Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo, rồi dá»i mắt, nhìn ra cá»­a Thi Nhã từ tốn nói :
- Chúng ta ra ngoài xem coi có chuyện gì.
Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo khép tay vào lai bên hông khum ngưá»i xuống.
Sương Äiá»n Báo theo bước Tôn phu nhân.
Hai ngưá»i song hành ra ngoài cá»­a đại đưá»ng ÄÆ°á»ng Lang môn. Bên ngoài đại đưá»ng ÄÆ°á»ng Lang môn, ba vị trưởng lão đứng thành hàng ngang đối mặt vá»›i bốn ngưá»i Äông Äảo.
Tôn Thi Nhã nhìn ba vị trưởng lão ôm quyá»n nhá» nhẹ nói :
- Vị Tiết Ngá»™, Äăng Äán và Sú Thừa trưởng lão có chuyện gì mà làm kinh động đại đưá»ng ÄÆ°á»ng Lang môn.
Vị Tiết Ngá»™ trưởng lão vê cá»ng râu tài trên má nhìn Tôn Thi Nhã. Lão ôm quyá»n thá»§ lá»… rồi nói :
- Môn chá»§, xin há»i Môn chá»§ những ngưá»i này là ai?
Tôn Thi Nhã nhìn Vị Tiết Ngộ :
- Những huynh đệ đây là bằng hữu cá»§a cố Môn chá»§. HỠđến Trung Nguyên để tiếp sức cho ÄÆ°á»ng Lang môn trong những ngày mà bổn phu nhân còn mang tang chế.
Äăng Äán trưởng lão xoa chiếc trán hói, gắt giá»ng nói :
- Phu nhân, lão phu thấy phu nhân đã Ä‘i quá đà rồi đó. Xem cách phục trang cá»§a bá»n ngưá»i này không giống vá»›i ngưá»i Trung Thổ chúng ta. Há» chỉ là bá»n má»i rợ, thế mà phu nhân lại thỉnh há» vá» ÄÆ°á»ng Lang môn. Lão phu xem chừng Tôn phu nhân muốn đánh động â€œÄÆ°á»ng Lang môn†vá»›i lÅ© má»i rồi.
Äăng Äán ôm quyá»n hướng lên trá»i :
- Vong hồn cá»§a cố Môn chá»§ Chung Tá»­ Kiến hiển linh, nhất định sẽ thấu đáo cho tâm huyết cá»§a lão phu. Hành vi xá»­ thế cá»§a phu nhân khiến lão phu thất vá»ng vô cùng.
Có lẽ Tôn phu nhân nên tá»± nguyện rút khá»i chức vị Môn chá»§, trao quyá»n lại cho những ngưá»i khác đảm đương thay phu nhân.
Tôn Thi Nhã nhìn ba vị trưởng lão, ôn nhu nói :
- Y cố Môn chá»§ mồ còn chưa xanh cá», mà xem ra chư vị trưởng lão đã có ý tiếm quyá»n Môn chá»§ cá»§a Thi Nhã.
Tôn Thi nhã liếc nhanh qua Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo, rồi định nhãn nhìn lại Äăng Äán.
- Các vị nhìn chư bằng hữu cá»§a cố Môn chá»§ bằng ánh mắt khinh miệt, cho há» là man dị, bởi vì há» vận trang phục truyá»n thống cá»§a mình. Nếu như chư bằng hữu cá»§a cố Môn chá»§ thay đổi phục trang, vậy có còn là man dị hay không?
Sú Thừa cưá»i phá lên :
- Tôn phu nhân cho lÅ© ngưá»i man dị này thay đổi trang phục cÅ©ng chẳng thay đổi được há». Äó chẳng qua là cách thay bình má»›i nhưng rượu thì vẫn cÅ© rít. Rượu cÅ© bình má»›i, có gì khác nhau đâu. Man dị thì vẫn là man dị.
Câu nói của Sú Thừa trưởng lão khiến dung diện của Tôn Thi Nhã sa sầm với những nét bất nhẫn. Tôn Thi Nhã lắc đầu thở ra rồi nghiêm giỠng nói :
- Lấy chức danh cá»§a má»™t Môn chá»§, bổn nương xem chư vị bằng hữu đây là những thượng khách. Ba vị trưởng lão cảm thấy không bằng lòng thì có thể rá»i khá»i ÄÆ°á»ng Lang môn. Tôn Thi Nhân không ép ba ngưá»i phải ở lại ÄÆ°á»ng Lang môn.
Vị Tiết Ngá»™ vê cá»ng râu tài, nhìn Tôn Thi Nhã phu nhân, từ tốn nói :
- Tôn phu nhân sai rồi, cái chết cá»§a cố Môn chá»§ Chung Tá»­ Kiến còn là má»™t bí ẩn trùng Ä‘iệp, mà ba vị trưởng lão còn Ä‘ang băn khoăn không biết sau cái chết cá»§a cố Môn chá»§ là gì. Nay Tôn phu nhân lại dẫn những bằng hữu man dị vá» Tổng đàn ÄÆ°á»ng Lang môn, Ä‘iá»u đó càng khiến lão phu và hai vị lão huynh nghi ngá» hÆ¡n.
Tôn Thi Nhã sượng mặt nhìn Vị Tiết Ngá»™. Nàng miá»…n cưỡng cướp lá»i há»i lão :
- Vị trưởng lão nghi ngá» Ä‘iá»u gì?
Vị Tiết Ngá»™ vuốt cá»ng râu tài nói tiếp :
- Nghi ngá» cái chết cá»§a cố Môn chá»§ có uẩn khúc. Mà uẩn khúc đó có thể là Tôn phu nhân. Trước đây cố Môn chá»§ Chung Tá»­ Kiến vốn trá»ng những cao nhân võ lâm còn khinh bá»n tiểu nhân hạ đẳng. Ngay như bang chá»§ cái bang còn chưa được Môn chá»§ nhìn tá»›i, chứ đừng nói đến là bá»n man di nÆ¡i Äông Äảo. Nếu như Tôn phu nhân không muốn lão phu và hai vị lão huynh đây truy cứu vá» cái chết cá»§a cố Môn chá»§... lão phu thiết nghÄ© Tôn phu nhân nên rá»i khá»i ÄÆ°á»ng Lang môn thì tốt hÆ¡n.
Thi Nhã nhìn Vị Tiết Ngộ.
- Bổn phu nhân đã biết ý của ba vị trưởng lão.
Vị Tiết Ngá»™ ôm quyá»n :
- Tôn phu nhân đã hiểu ý cá»§a chúng lão phu.Vậy xin há»i Tôn phu nhân có đồng ý vá»›i gợi ý cá»§a lão phu không?
Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo nhìn Tôn Thi Nhã, y khẽ gật đầu.
Tôn Thi Nhã miễn cưỡng gật đầu lại với y.
Thập Nhất lang Sương Äiá»n Bảo bước ra khép hai tay vào hai bên hông, hÆ¡i khom ngưá»i xuống biểu thị sá»± tôn kính đối vá»›i ba vị trưởng lão cá»§a ÄÆ°á»ng Lang môn.
Y ôn nhu từ tốn nói :
- Ba vị trưởng lão nói thẳng ý cá»§a mình Ä‘i. Phải chăng ba vị muốn tước quyá»n Môn chá»§ cá»§a Tôn phu nhân?
Äăng Äán nhìn Sương Äiá»n Bảo.
- Chuyện cá»§a ÄÆ°á»ng Lang môn không liên can đến bá»n ngưá»i man di các ngươi.
Sú Thừa gắt giá»ng tiếp lá»i Äăng Äán :
- Nếu như chúng ta muốn tước quyá»n thì đã sao nào. Hay ngươi có ý chen vào chuyện riêng cá»§a chúng ta.
Sương Äiá»n Bảo lia ánh mắt khe khắc qua ba bị trưởng lão ÄÆ°á»ng Lang môn, nhưng vẫn giữ giá»ng thật ôn nhu, mặc dù vẫn cứng ngắt bởi chất giá»ng cá»§a ngưá»i Äông Äảo :
- Sương Äiá»n Bảo là thân hữu cá»§a Môn chá»§. Cố Môn chá»§ Chung Tá»­ Kiến đã dá»± Ä‘oán trước Ä‘iá»u này, nên má»›i phái Sương Äiá»n Bảo đến ÄÆ°á»ng Lang môn. Ba vị trưởng lão ÄÆ°á»ng Lang môn biết Tôn phu nhân vốn không có võ công, chưa luyện thành tuyệt há»c ÄÆ°á»ng Lang môn, tính khí lại yếu Ä‘uối, nên đã rắp tâm tiếm quyá»n cá»§a Môn chá»§.
Nếu như ba ngưá»i có ý đó thì trước tiên phải bước qua xác cá»§a Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo và bốn vị môn hạ dưới trướng cá»§a Sương Äiá»n Bảo.
Vị Tiết Ngá»™ lão Ä‘anh mặt, gằn giá»ng :
- Bá»n man di các ngưá»i dám xen và chuyện riêng cá»§a ÄÆ°á»ng Lang môn sao.
- Chức nghiệp cá»§a Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo là bảo vệ cho Tôn phu nhân.
Sương Äiá»n Bảo phải làm tròn chức nghiệp này.
Vị Tiết Ngá»™ quắc mắt, gằn giá»ng nói :
- ÄÆ°á»£c... ngươi muốn thì lão phu cÅ©ng chìu theo ý ngươi. Có bản lÄ©nh gì thì cứ thi thố Ä‘i.
Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo thối bước lại bên Tôn Thi Nhã nhìn bốn gã môn hạ.
Y nhạt nhẽo nói :
- Äông Ngạt... ngươi tiếp vị trưởng lão.
Gã kiếm thá»§ Äông Äảo thấp ngưá»i nhất khom hẳn ngưá»i xuống vá»›i sá»± ôan kính dành cho Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo.
- Tuân lịnh chủ nhân.
Y nói rồi lừng lững bước ra đối mặt vá»›i Vị Tiết Ngá»™. Äông Ngạt rút thanh trưá»ng kiếm Ä‘eo bên hông. Sắc kiếm sáng ngá»i, toát ra sắt khí rá»n rợn. Vị Tiết Ngá»™ hợi nhíu mày khi làn sát kiếm óng ánh thỉnh thoảng lại xuất hiện trên lưỡi kiếm cá»§a Äông Ngạt.
Lão ngập ngừng nói :
- Xuất thủ đi.
Mặc dù thốt ra lá»i nói đó nhưng chính Vị Tiết Ngá»™ trưởng lão là ngưá»i phát động chiêu công trước. Lá»i còn Ä‘á»ng trên cá»­a miệng Tiết Ngá»™ thì phân pháp cá»§a lão vụt tá»›i áp sát vào Äông Ngạt, thi triển má»™t chưởng công thẳng vào đối phương.
Chưởng ảnh cá»§a Vị Tiết Ngá»™ vừa phát ra má»™t chá»›p kiếm cÅ©ng lóe lên. Chá»›p kiếm cá»§a Äông Ngạt kiếm thá»§ Äông Äảo đủ uy lá»±c buá»™c vị trưởng lão ÄÆ°á»ng Lang môn buá»™c phải rút song thá»§ vá» và tháo lui ba bá»™ quay lại chá»— cÅ©.
Äăng Äán nhanh miệng nói :
- Äối thá»§ có binh khí, lão huynh không thể đấu tay không vá»›i y.
Vị Tiết Ngá»™ nghe Äăng Äán nói liá»n lòn tay ra sau lưng, lão rút đôi cương Ä‘ao, trụ tấn vươn binh khí tá»›i trước chỠđợi kiếm chiêu cá»§a Äôn Ngạt.
Chân diện cá»§a Vị Tiết Ngá»™ căng thẳng cá»±c kỳ. Lão cẳng thẳng bởi cảm nhận rõ mồn má»™t má»™t sát kiếm cá»§a đối phương tua tá»§a vây bá»c lấy mình.
Äông Ngạt nâng trưá»ng kiếm qua khá»i vai, thá»§ đốc kiếm bằng cả hai tay.
Äôi mắt cá»§a y ngá»i ngá»i chiếu vào Vị Tiết Ngá»™ trưởng lão.
Äông Ngạt kiếm thá»§ rống lên má»™t tiếng nghe rợn cả tóc gáy.
- Da.
Cùng vá»›i tiếng rống đó, y lao thẳng đến y trưởng lão ÄÆ°á»ng Lang môn vung kiểm chém thẳng tá»›i. Thế kiếm cá»§a gã rất bình thưá»ng nhưng uy lá»±c thì không tầm thưá»ng chút nào.
Trưởng lão Vị Tiết Ngộ buộc vung đôi cương song đao đón đỡ :
Keng...
Vị Tiết Ngá»™ nhăn mặt, bởi uy lá»±c cá»­a chiêu kiếm cá»§a Äông Ngạt phát tác có sức mạnh quá tưởng tượng cá»§a lão.
Lão như hổ khẩu mình bị rách toạc khi buá»™c phải đón thẳng đỡ thẳng vào kiếm chiêu cá»§a đối phương. Äôi cương Ä‘ao bị tạt qua hai bên.
Vị Tiết Ngộ lui lại hai bộ, thì chớp kiếm thứ hai cũng chụp tới lần này uy mãnh hơn.
Vị trưởng lão ÄÆ°á»ng Lang môn Vị Tiết Ngá»™ má»™t lần nữa phải dá»±ng cương Ä‘ao đón đỡ, bởi kiếm chiêu cá»§a đối phương không cho lão có thá»i gian để né tránh.
Keng...
Sau âm thanh khô khốc và chát chúa đó đôi cương Ä‘ao cá»§a vị trưởng lão ÄÆ°á»ng Lang môn bật ra khá»i tay lão, kéo theo hai vòi máu rưới xuống mặt đất.
Vị Tiết Ngá»™ còn chưa kịp suy nghÄ©, tìm cách ứng phó, mà nghÄ© đến má»™t chuyện duy nhất là bá» chạy. ý niệm đó vụt qua đầu, cùng vá»›i động tác quay bước toan thi triển khinh công, nhưng kiếm chiêu cá»§a Äông Ngạt nhanh hÆ¡n thân thá»§ cá»§a Vị Tiểu Ngá»™.
Hai vị trưởng lão ÄÆ°á»ng Lang môn thị chứng chỉ kiếm thấy má»™t màn kiếm quang trùng trùng chụp xuống thân ảnh cá»§a lão Vị tá»±a má»™t tấm màn sét quang bao trùm không còn thấy nhân dạng cá»§a lão đâu nữa.
Äăng Äán giật thót ruá»™t buá»™t miệng thốt :
- Vị lão huynh...
Sú Thừa thì nắm cứng hai bàn tay thành hai thoi quyá»n. Miệng há hốc, nhưng không thể thốt ra lá»i nào.
Màn kiếm quang vụt biến mất, Äông Ngạt hướng kiếm lên trên trá»i, hai chân khép lại vá»›i nhau.
Vị trưởng lão ÄÆ°á»ng Lang môn đứng sừng sững trước mặt Äông Ngạt, hai tay buông xuôi theo thân ngưá»i.
Hai vị trưởng lão thấy Vị Tiết Ngộ vẫn bình an vô sự, thở phào một tiếng nhưng lại chỠđợi một sự biến sẽ đến.
Cả hai hy vá»ng kẻ chết là gã kiếm thá»§ man di kia.
Hai đối thú đứng như thế hai photượng đối nhãn nhìn nhau.
Gã kiếm thá»§ Äông Äảo chợt rống lên má»™t tiếng :
- Dạ.
Äông Ngạt rống biểu thị uy lá»±c cá»§a mình, mà tuyệt nhiên Vị Tiết Ngá»™ trưởng lão chẳng có phản ứng gì. Cùng vá»›i tiếng rống đó Äông Ngạt chém thẳng lưỡi kiếm từ trên xuống, lưỡi kiếm sáng ngá»i xả từ đỉnh đầu cá»§a Vị Tiết Ngá»™ đến tận đáy quần như ngưá»i ta bổ đôi má»™t than cá»§i.
Äăng Äán lẫn Sú Thừa thá» ngưá»i như bị trá»i trồng khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Äông Ngạt rút kiếm lại mà thân ảnh cá»§a lão vị vẫn như cÅ© không có gì thay đổi.
Gã kiếm thá»§ Äông Äảo quay bước lại chá»— cÅ©. Y đứng dang rá»™ng hai chân, nhập vào ba ngưá»i kia. Äến lúc đó thân ảnh cá»§a lão Vị má»›i tách ra làm hai mảnh ngã vá» hai hướng..
Äăng Äán lẫn Sú Thừa không nói má»™t lá»i nào, nhưng sắc diện thì tái hẳn lại. Cả hai không thể nào ngỠđược có lúc vị trưởng lão cao niên nhất cá»§a ÄÆ°á»ng Lang môn lại phải tiếp nhận má»™t cái chết khá»§ng bố như thế này. Trong khi Äăng Äán và Sú Thừa như bị chôn chân dưới đất hòa thành tượng thì Tôn Thi Nhã lại run cầm cập. Cái chết cá»§a Vị Tiết Ngá»™ khiến Tôn Thi Nhã không làm chá»§ được bản thân mình.
Thi Nhã run tay như ngưá»i lên cÆ¡n sốt, rồi quỳ xuống Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo vá»™i đỡ lấy nàng.
- Tôn phu nhân.
Y vừa đỡ Tôn Thí Nhã vừa rá»i hai luồng sát nhãn vào Sú Thừa và Äăng Äán.
Ãnh mắt cá»§a thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo tá»±a như hai lưỡi kiếm vô hình buá»™c Äăng Äán lẫn Sú Thừa cúi gục mặt.
Thập Nhất Lang Sương Äiá»n Bảo hừ nhạt má»™t tiếng, rồi dìu Tôn Thi Nhã vào đại sảnh đưá»ng ÄÆ°á»ng Lang môn.
Hai ngưá»i vừa bước qua ngưỡng cá»­a đại sảnh, thì cả bốn vị gã cao thá»§ Äông Äảo đồng loạt phát động tuyệt chiêu nhân hướng vá» Äăng Äán và Sú Thừa.
Äầu tiên là bốn chiếc ám tiêu hình cánh sao cắt ra, lao tá»›i đầu gối cá»§a hai trưởng lão ÄÆ°á»ng Lang môn.
Chát... chát... chát... chát...
Hai vị trưởng lão quị gối, quỳ hẳn xuống đất.
Tiếp theo là má»™t sợi tÆ¡ óng ánh, cuá»™n khúc thành hai vòng thòng lá»ng chụp xuống đầu há».
Phụt... phụt...
Sợi tÆ¡ cắt tiện ngang cổ hai ngưá»i.
Cuối cùng là hai chá»›p kiếm sáng ngá»i bổ đôi thân ảnh cá»§a há» thành hai mảnh tương ứng vá»›i nhau.
Tiếp nhận cái chết thê thảm đó mà tuyệt nhiên Äăng Äán lẫn Sú Thừa không kịp có phải ứng gì, thậm chí há» cÅ©ng không kịp thốt ra lá»i nói nào.
Bốn gã cao thá»§ Äông Äảo giết xong hai vị trưởng lão thản nhiên quay lại chá»— cÅ©.
Tôn thi Nhã từ trong hối hả bước ra.
- Äừng giết há»...
Nàng thốt ra lá»i nói đó thì đã chứng kiến cảnh tượng khá»§ng khiếp cá»§a hai vị trưởng lão ÄÆ°á»ng Lang môn.
Thi Nhã đứng thừ ngưá»i, mắt mở to hết cỡ, nhưng ánh nhìn như chìm vào cõi hư vô không thá»±c.
Mãi một lúc, Tôn Thi Nhã mới nói được :
- Tại sao lại giết h�
Thập Nhất Lang Sương Äiển Bảo bước đến bên Thi Nhã. Y nhìn nàng ôn nhu nói :
- Tôn phu nhân không được chùng tay với kẻ phản trắc. Với kẻ thù, ta có thể tha, nhưng với kẻ phản ta, không tha được. Cổ thư của Trung Cổ có câu thà ta phụ bá nhân chứ không để bá nhân phụ ta.
Tài sản của ngocnd321

  #5  
Old 03-06-2008, 07:26 AM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 13

Tri diện bất tri kiến
Tống Thừa Ân chậm rãi tiến theo con đưá»ng rãi sá»i. Ãnh đèn lồng xa xa trong gian phòng xá đập vào mắt Thừa Ân. Cùng vá»›i ánh đèn lung linh từ gian phòng xá đó, là những âm vá»±c vi vu từ những tán cây dương hai bên đưá»ng vá»ng đến, rì rì trút vào thính nhÄ©.
Thừa Ân dừng bước khi trước mặt có má»™t ngưá»i đứng dạng chân chặn ngang đưá»ng mình.
Nhìn ngưá»i đó, Thừa Ân ôm quyá»n thá»­ lá»… từ tốn nói :
- Tại hạ đến gặp Tôn Thi Nhã phu nhân.
Ngưá»i nỠáp hai tay vào hai bên hông, hÆ¡i khom ngưá»i xuống, rồi ngẩng lên. Y từ tốn nói :
- Nếu túc hạ đúng là Tống Thừa Ân, đệ nhất cao thá»§ đại ná»™i, thì phải vượt qua được Äông Ngạt.
Tống Thừa Ân nhìn Äông Ngạt, ôn nhu há»i :
- Nghe giá»ng nói cá»§a Äông Ngạt túc hạ, tại hạ Ä‘oán túc hạ không phải ngưá»i Trung Thổ.
- Äông Ngạt là ai không quan trá»ng. Chỉ có Ä‘iá»u nếu túc hạ đúng là Tống Thừa Ân thì phải vượt qua cá»­a ải cá»§a Äông Ngạt, không chỉ có Äông Ngạt, mà còn có nhiá»u cá»­a ải nữa Ä‘ang chá» túc hạ phía trước.
Tống Thừa Ân mím hai cánh môi rồi gật đầu :
- Tại hạ đồng ý.
Thừa Ân vừa dứt lá»i thì trưá»ng kiếm cÅ©ng được Äông Ngạt rút ra. Y thá»§ kiếm bằng hai tay, nâng qua khá»i bá» vai mình.
Y nhìn Tống Thừa Ân :
- Äá»™ng Ngạt đã sẵn sàng.
- Rất mong Äông Ngạt túc hạ nương tay cho Tống Thừa Ân.
- Kiếm cá»§a Äông Ngạt rất vô tình.
- Kiếm vô tình tất buộc Thừa Ân phải vô tình.
Thừa Ân chăm chăm nhìn vào mắt Äông Ngạt nói tiếp :
- Äông Ngạt túc hạ có thể xuất thá»§ trước.
- Cung kính không bằng phụng mạng.
Y nói dứt câu rống lên một tiếng :
- Dạ.
Tiếng rống cá»§a Äông Ngạt làm náo động cả má»™t vùng không gian tÄ©nh lặng. Liá»n theo tiếng rống dó, chá»›p kiếm sáng ngá»i cắt má»™t đưá»ng vòng cung bổ thẳng tá»›i Tống Thừa Ân. Thừa Ân không đón thẳng đỠthẳng lấy kiếm chiêu cá»§a Äông Ngạt mà lách bá»™ né tránh.
Tiếng rít gió cá»§a lưỡi liếm lướt vụt qua hông Thừa Ân. Thừa Ân cảm nhận sát liếm đó ngập tràn sát khí, Ä‘an tua tá»§a xuyên qua trang phục mình. Công hụt Thừa Ân má»™t chiêu kiếm, Äông Ngạt tráng bá»™ biến chiêu, phạt ngang lưỡi kiếm chá»±c cắt qua thắt lưng, nhưng má»™t lần nữa lưỡi kiếm cá»§a y vẫn không thể đạt được mục đích. Lưỡi kiếm lướt sát qua bên ngá»±c. Khi Thừa Ân ngã ngược ngưá»i vá» sau, lưỡi kiếm vừa lướt qua ngá»±c thì Thừa Ân bật ngưá»i như má»™t cánh cung nhanh không thể tưởng. Cùng vá»›i cái bật ngưá»i đó, chỉ pháp như má»™t mÅ©i dùi Ä‘iểm tá»›i tay kiếm cá»§a Äông Ngạt.
- Chát...
Äông Ngạt thối liá»n hai bá»™. Y thả trưá»ng kiếm buông thõng thân ngưá»i rồi cúi gập lưng, ôn nhu nói :
- Túc hạ đã thắng... đã vượt qua Äông Ngạt.
Thừa Ân ôm quyá»n :
- Äa tạ Äông Ngạt kiếm thá»§ đã nhưá»ng đưá»ng.
Thừa Ân bước qua mặt Äông Ngạt, y vẫn giữ thái độ tôn kính vá»›i chàng. Thừa Ân Ä‘i được năm trượng, chợt dừng bước.
Trực giác báo cho chàng biết có cái gì đang rình rập phía trước.
Äôi uy nhãn cá»§a Thừa Ân sáng hẳn lên.
Từ má»™t gốc cây dương, má»™t ngưá»i lừng lá»­ng bước ra. Y cung khép hai tay theo hai bên hông, hÆ¡i khom ngưá»i xuống, rồi ôn nhu nói :
- Vũ Liệt đã chỠTống Thừa Ân túc hạ.
- VÅ© túc hạ cÅ©ng buá»™c Tống Thừa Ân hành xá»­ như đối vá»›i Äông Ngạt túc hạ.
- Vũ Liệt rất mong Tống túc hạ chỉ giáo cao chiêu.
Miệng thì nói, VÅ© Liệt vừa vung hữu thá»§, ba ánh chá»›p sáng ngá»i lướt tá»›i Thừa Ân như ba ánh tinh sa. Cả ba ánh chá»›p đó Ä‘á»u vào những tá»­ huyệt cá»§a Thừa Ân.
Lần này Thừa Ân không né tránh mà phát dựng chưởng kình đón lấy ba ánh chớp sáng ngơi đó.
- Chát...
Chưởng kình của Thừa Ân đánh bạt cả ba ánh chớp lệch hướng, ghim vào một cây dương.
Má»™t tiếng nổ như há»a pháo vang ra ngay cho VÅ© Liệt đứng, tạo ra má»™t màn khói trắng. Khi màn khói trắng đó tan mất thì chẳng còn thấy nhân dạng cá»§a VÅ© Liệt đâu nữa cả.
Äôi chân mày cá»§a Tống Thừa Ân nhíu lại. Sá»± biến hóa cá»§a VÅ© Liệt khiến cho Thừa Ân cÅ©ng phải ngạo nhiên. Äối vá»›i Thừa Ân, tất cả những môn công phu trên giang hồ, thay Ä‘á»u đã kinh qua nhưng vá»›i sá»± biến hóa cá»§a công phu do VÅ© Liệt thi triển thì đúng là lần đầu tiên Thừa Ân chiêm nghiệm.
Thừa Ân nghĩ thầm :
- “Tống phu nhân đà tìm ra những cao thá»§ này ở đâu?â€.
Vừa nghÄ© Thừa Ân vừa rít má»™t, luồng chân khí căng phồng lồng ngá»±c, rồi thả bước chậm rãi vá» phía trước, vừa Ä‘i được ba bá»™, thì bất thình lình VÅ© Liệt như từ trong má»™t gốc cây dương bước ra. Y vừa bước ra liá»n phóng má»™t ngá»n ám tiêu công vào yết hầu cá»§a Thừa Ân.
Tiếng rít gió cá»§a chiếc ám tiêu nghe buốt cả cá»™t sống, Thừa Ân chỉ kịp lạng ngưá»i qua trái tránh ngá»n ám tiêu đó. Vừa tránh ngá»n ám tiêu, Thừa Ân toan phát động chỉ khí phản kích, nhưng nhân dạng cá»§a VÅ© liệt nhanh chóng tan biến vào tán cây dương. Hiện tượng đó khiến Thừa Ân phải sững sá».
Thừa Ân miá»…n cưỡng há»i :
- Tại sao cắc hạ không xuất đầu lộ diện giao thủ trực diện với Tống Thừa Ân.
Má»™t giá»ng nói vi vu khởi phát từ cõi hư vô rót vào thính nhÄ© :
- Công phu của tại hạ là ẩn thuật, túc hạ có bản lĩnh mới hóa giới được ẩn thuật của tại hạ.
Thừa Ân cau mày, lia mắt nhìn qua bốn hướng, nhưng tuyệt nhiên Thừa Ân không phát hiện ra hành tung của Vũ Liệt Thừa Ân nghĩ thầm :
- “Những cao thá»§ này quả lợi hạiâ€
à niệm đá còn Ä‘á»ng trong đầu Thừa Ân thì bất thình lình VÅ© Liệt xuất hiện từ sau lưng. Y vừa xuất hiện vừa liệng thá»§ phóng ra hai chiếc ám tiêu hình cánh sao vào hai đại huyệt VÄ© Lư và Thiện Linh cá»§a Thừa Ân.
CÅ©ng vẫn âm thanh xé gió cá»§a những ám tiêu đập vào thính nhÄ© cá»§a Thừa Ân. MÅ©i giày Thừa Ân Ä‘iểm mạnh xuống đất, nhấc mình lên cao ba trượng vá»›i thế Hoài Long quá bá»™, lá»™n ngược trở lại, đồng thá»i vươn trảo bắt lấy hai chiếc ám tiêu.
Vừa bắt được hai chiếc ám tiêu thì nhân dạng của Vũ Liệt cũng biến mất vào một cây tán dương trước khi Thừa Ân kịp phản kích.
Thừa Ân trụ bộ lại.
Rít một luồng chân khí, Thừa Ân nhạt nhẽo nói :
- Vũ Liệt các hạ dụng ẩn thuật chỉ để đánh lừa đối phương sao?
Không có ai đáp lá»i Thừa Ân.
Tinh nhãn cá»§a Tống Thừa Ân lại lia qua bốn hướng đỠtìm tung tích cá»§a đối phương, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy bóng ngưá»i nào, Thừa Ân nghÄ© thầm :
- “Tôn Thi Nhã phu nhân đã tìm đâu ra những hảo thá»§ kỳ tuyệt này nhỉ?â€
Vừa nghĩ Thừa Ân vừa từ từ nhắm mắt lại. Thính nhĩ của Thừa Ân khẽ khích động thì ngay lập tức hai chiếc ám tiêu hình cánh sao vừa đoạt được của Vũ Liệt cắt thẳng vỠphía một tán dương.
Vừa phát triển hai chiếc ám tiêu hình sao, Thừa Ân vừa lạng bộ vươn tráo chụp vào tán cây thứ hai bên phải mình. Thủ pháp lẫn bộ pháp của Thừa Ân nhanh ngoài một cái chớp mắt.
Vũ Liệt đứng thừ ra trước mặt Thừa Ân. Hữu trảo của Thừa Ân đã hướng đúng vào đại huyệt chân tâm gã.
Vũ Liệt nhìn Thừa Ân gần như không chớp mắt. Y từ từ cúi đầu nhìn xuống đất từ tốn nói :
- Túc hạ đã hóa giải được ẩn thuật.
Thừa Ân mỉm cưá»i.
Vũ Liệt nói tiếp :
- Tống Thừa Ân tức hạ đã dụng võ công gì mà phát hiện được ẩn tích của Vũ Liệt, rất mong túc hạ chỉ giáo.
- Thính nhĩ của tại hạ linh nghiệm hơn nhãn quang.
Nói rồi Thừa Ân ôm quyá»n :
- Äa tạ túc hạ đã nhưá»ng đưá»ng. Rất mong gặp lại.
Nồi rồi Thừa Ân ôm quyá»n xá, tiếp tục rảo bước Ä‘i.
Äi gần tá»›i tòa phong xá trên đỉnh đồi vây bá»c là những thảm cá» xanh mượt thì Thừa Ân gặp ngưá»i thứ ba. Ngưá»i này có má»™t nhân dạng rất kỳ quặc. Äầu chẳng có tóc, cÅ©ng chẳng có lông mày hay má»™t sợi râu nào cả. Thá»§ cấp cá»§a y chẳng khác nào má»™t quả dừa khô bị gá»t sạch chẳng còn chừa má»™t cá»ng sÆ¡. Y ngồi chồm hổm chặn ngang đưá»ng Thừa Ân.
Nhìn Thừa Ân, y nói :
- Tại hạ là Sư Viễn.
Thừa Ân nhìn Sư Viễn.
- Sư Viễn túc hạ không cần phân giải cứ thực hiện võ công kỳ tuyệt của mình.
- Sư Viễn Ngưỡng mộ Tống Thừa Ân.
Sư Viễn nói dứt câu thì đất chung quanh y chẳng khác nào đống bùn nhùn trồi lên.
Thân ảnh của Sư Viễn mất hút ngay vào lòng đất.
Thừa Ân cau mày :
- Ngưá»i này dụng thuật độn thổ.
à niệm đó vừa lướt qua thì Sư Viễn từ dưới đất vươn tay lên thộp lấy đôi cước pháp của Thừa Ân. Thừa Ân đâu để cho y thộp được vào chân mình mà liên tục di bước tránh né những cái thộp không ngừng của Sư Viễn.
Mặt đất sôi sùng sục, cứ như muốn nhào ra thành bùn.
Sau khi thộp Thừa Ân nhưng không trúng, Sư Viễn lại mất hút vào lòng đất. Thừa Ân nhíu mày.
Tịnh nhãn chú ý xuống lòng đất, chính vào lúc Thừa Ân chú tâm quan sát dưới chân thì má»™t sợi tÆ¡ óng ánh vá»›i vòng thòng lá»ng từ trên cao chụp xuống đầu.
Chiếc vòng thòng lá»ng được tạo ra bằng những sợi tÆ¡ nhuyá»…n như tÆ¡ tầm chẳng há» tạo ra má»™t âm thanh nào. Khi Thừa Ân phát hiện được Ä‘iá»u đó thì vòng thòng lá»ng chết chóc đã ở ngay đỉnh đầu chàng chụp xuống. Sá»± xuất hiện bất ngá» cá»§a chiếc vòng thòng lá»ng chết ngưá»i, khiến Thừa Ân vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Thừa Ân vừa phát hiện ra sá»± biến đổi thì đôi trảo cá»§a Sư Viá»…n từ trong lòn đất lại trôi lên chụp vào cước pháp chàng.
NgỠđâu Thừa Ân đã thất thá»§ trong tình huống này, nhưng bằng má»™t thá»§ pháp cá»±c kỳ ảo diệu, thân ảnh Thừa Ân quay tròn như chiếc bông vụ, lướt vụt qua vòng thòng lá»ng kéo theo cả Sá»­ Viá»…n dưới chân mình. Chiếc vòng thòng lá»ng thắt lại là Sư Viá»…n chứ không phải Thừa Ân.
Sư Viá»…n rÆ¡i huỵch xuống đất, còn Tống Thừa Ân thì phát động trảo công thá»™p tá»›i ngưá»i sá»­ dụng sợi tÆ¡.
Trảo của Thừa Ân bổ vào đúng yết hầu gã thứ tư, nhưng không giết gã.
Ngưá»i thứ tư không biểu lá»™ má»™t chút gì gá»i là sợ hãi trước cái chết, nếu như trảo công cá»§a Thừa Ân giật đứt yết hầu y. Y chắp hai tay theo hai bá» hông, cúi mặt nhìn xuống từ tốn nói :
- Tại hạ Nhân Chữ.
Thừa Ân rút trảo công lại.
- Công phu cá»§a túc hạ quả là lợi hại khó lưá»ng.
- Vẫn không thể bằng Tống Thừa Ân, để nhất cao thủ đại nội.
- Vậy Thừa Ân có thể có thể đi được rồi chứ?.
Nhân Chữ bước lùi lại một bộ.
- Môn chủ Tôn Thi Nhã đang ở trong chỠTống túc hạ.
Thừa Ân ôm quyá»n :
- Äa tạ.
Chàng rảo bước chậm rãi tiến vá» phía gian phòng xá. Trong gian phòng xá Tôn Thi Nhã trong bá»™ cánh trắng toát được Ä‘iểm xuyến bằng những viên ngá»c dạ minh châu, óng ánh phản chiếu ánh sáng từ dãy hoa đăng bao quanh mái hiên.
Thi Nhã đứng ngay trong gian phòng xá nhìn Thừa Ân. Nhân dạng nhá» nhắn đài các yếu Ä‘uối cá»§a Thi Nhã lá»t vào hai con ngươi Thừa Ân. Nàng nhá» nhẹ nhẹ nói :
- Thi Nhã chỉ sợ Tống Thừa Ân không đến.
Thừa Ân bước vào gian phòng xá, nhìn Thi Nhã, Thừa Ân từ tốn nói :
- Tại hạ sẽ không gặp Tôn phu nhân, nếu như không vượt qua những hảo thủ kỳ tuyệt trên dốc đạo dẫn vào tòa phong xá này.
- Thi Nhã nghĩ không ai có thể ngăn được bước chân của Tống Thừa Ân một khi Thừa Ân muốn đến.
- Phu nhân quá khen.
Thi Nhã mỉm cưá»i. Nụ cưá»i rất đôn hậu, pha trá»™n trong đó là những nét á»§ mị cá»§a má»™t ngưá»i an phận.
Thi Nhã nhỠnhẹ nói :
- Tống túc hạ... Má»i ngồi.
Thừa Ân ngồi xuống chiếc đôn.
Thi Nhã trịnh trá»ng chuốc rượu chén, rá»—i bưng lên đưa đến tận tay Tống Thừa Ân.
- Thi Nhã dùng chén rượu này tạ lá»—i vá»›i Tống túc hạ. Chén rượu này mong túc hạ miá»…n thứ cho Thi Nhã vì đã buá»™c túc hạ phải nhá»c sức má»›i đến được tá»›i phong xá này.
Thừa Ân đón lấy chén rượu, nhìn Thi Nhã.
- Äa tạ Tôn phu nhân.
Thừa Ân dốc chén rượu uống cạn.
Rượu ấm lan nhanh khắp cơ thể chàng.
Äặt chén rượu xuống bàn, Thừa Ân từ tốn há»i :
- Những hảo thủ mà Tôn phu nhân có là ai vậy?
- HỠlà những bằng hữu của tướng công, hỠđến để giúp Thi Nhã.
Thừa Ân gật đầu :
- Hóa ra là vậy.
Thừa Ân vừa nói vừa lấy trong ngá»±c áo ra chiếc tráp đặt lên bàn. Äẩy chiếc tráp vá» phía Tôn Thi Nhã, Thừa Ân há»i :
- Tôn phu nhân gởi cho tại hạ những thứ trong chiếc tráp này với ý nghĩa gì?
Thi Nhã từ từ đứng lên, bất ngỠbuông một tiếng thở dài, nhìn Thừa Ân Thi Nhã từ tốn nói :
- Một đóa hoa huệ trắng, một nén bạc. Những thứ đó Thi Nhã đã lấy được trên thi thể của tướng công Chung Tử Kiến.
Nàng ngưng lá»i má»™t lúc rồi nhìn Thừa Ân nói tiếp :
- Hẳn tân nương của Tống cũng chết bởi những thứ mà Thi Nhã gởi cho Tống túc hạ.
- Tại hạ cÅ©ng nhận được cánh hoa huệ và má»™t nén bạc trên xác Dương Äình Tuyết Anh.
Thi Nhã buông tiếng thở dài. Nàng từ tốn nói :
- Tướng công Chung Tá»­ Kiến chết bởi Sát thá»§ vô Ä‘iện. Tân nương cá»§a Tống túc hạ cÅ©ng bị chết bởi Sát Thá»§ Vô Diện. Cả Thi Nhã lẫn Tống Thừa Ân Ä‘á»u không biết Sát Thá»§ Vô Diện là ai...
Thừa Ân cướp lá»i Tôn Thi Nhã :
- Tại hạ không biết Sát Thá»§ Vô Diện, phu nhân cÅ©ng không biết, thậm chí cả võ lâm cÅ©ng chẳng há» biết y là ai. Sát Thá»§ Vô Diện chỉ để lại má»—i cành hoa huệ trắng và má»™t nén bạc sau khi giết ngưá»i.
- Phu nhân hẹn tại hạ đến đây có ý chỉ giáo gì?
Thi Nhã ngồi xuống đối mặt Thừa Ân. Nàng bưng tịnh rượu chuốc đầy chén rượu của Thừa Ân.
- Tống túc hạ có nghi đến chuyện báo thù cho Dương Äình Tuyết Anh không?
- Ân có chá»§, nợ có ngưá»i. Tại hạ Ä‘i tìm Sát Thá»§ Vô Diện, buá»™c y phải trả nợ và còn muốn biết vì cái gì y lại sát thá»§ má»™t ngưá»i con gái yếu Ä‘uối, không biết võ công như Dương Äình Tuyết Anh.
Thừa Ân ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Thế còn Tôn phu nhân.
- Mạng của Tôn Thi Nhã giỠđây như chỉ mành trẻo sợi tóc. Không biết lúc nào Sát Thủ Vô Diện sẽ tìm đến mình.
- Chính vì vậy mà phu nhân má»›i nhỠđến những hảo thá»§ Äông Äảo kia.
- Há» là những bằng hữu cá»­a tướng công, được tướng công nhỠđến giúp Thi Nhã má»™t khi ÄÆ°á»ng Lang môn có sá»± biến.
- HỠđúng là những hảo thủ khó tìm.
Thi Nhã cưá»i gật đầu, nàng ôn nhu nói :
- Khi phu tướng bị sát tá»­, ngưá»i đã trao lại chức quyá»n chá»§ Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn cho Thi Nhã. Äể đảm đương được chức vị Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn Thi Nhã phải có võ công. Nhưng rất tiếc từ trước đến nay Thi Nhã chưa từng thụ há»c võ công ÄÆ°á»ng Lang. Chính vì thế má»›i có nhiá»u sá»± biến xảy ra. Không chỉ ngoài ÄÆ°á»ng Lang môn, mà ngay trong ÄÆ°á»ng Lang môn cÅ©ng có xảy ra sá»± biến không ngừng. Ai cÅ©ng muốn Ä‘oạt quyá»n chá»§ Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn từ tay Thi Nhã nên những vị bằng hữu đó má»›i có mặt ở đây.
- Thừa Ân hiểu cho tình cảnh cá»§a phu nhân. Má»™t mình phu nhân khó gánh vác được trá»ng trách Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn.
Thừa Ân bưng chén rượu đứng lên xoay chén rượu má»™t vòng trong lòng bàn tay mình, Thừa Ân nhìn Thi Nhã từ tốn há»i :
- Thừa Ân giúp được gì cho Tôn phu nhân?.
Thi Nhã cÅ©ng đứng lên. Má»™t làn gió thổi qua ngưá»i Thi Nhã xua làn xạ hương thoang thoảng hướng vào mÅ©i Thừa Ân.
Nàng nhìn Thừa Ân bằng đôi mắt vá»›i hai con ngươi Ä‘en láy, long lanh nét mÆ¡ hồ, huyá»n hoặc. Tôn Thi Nhã nhá» nhẹ nói :
- Trước khi Phu tướng gặp kiếp há»a diệt vong, dẫn đến cái chết oan nghiệt có nói lại vá»›i Thi Nhã.
Thừa Ân nghiêm mặt.
- Chung Tử Kiến Môn chủ nói gì?
- Sát Thá»§ Vô Diện là má»™t ngưá»i thần bí. Y có thể là má»™t ngưá»i cÅ©ng có thể là má»i ngưá»i. Không má»™t ai biết được chân tướng cá»§a y.
Thừa Ân dốc chén rượu lên miệng uống cạn, rồi nói :
- Tại hạ biết Ä‘iá»u đó.
Thi Nhã nhìn vào mắt Tống Thừa Ân.
- Không ai biết Sát Thá»§ Vô Diện nhưng trong giang hồ thì lại có má»™t ngưá»i có thể biết Sát Thá»§ Vô Diện.
Thừa Ân nghiêm hẳn mặt lại.
- Phu nhân nói ngưá»i đó là ai?
- Phu tướng nói lại... Ngưá»i duy nhất biết được Sát Thá»§ Vô Diện chỉ có thể là Äạo Soái Dương Châu.
- Äạo Soái Dương Châu?
Tôn Thi Nhã gật đầu :
- Phu tướng nói chỉ có Äạo Soái Dương Châu má»›i biết Sát Thá»§ Vô Diện là ai. Nhưng ngay cả Äạo Soái Dương Châu thì cÅ©ng không má»™t ai biết ngoại trừ má»™t ngưá»i.
Thừa Ân chau mày nhìn Tôn Thi Nhã :
- Lại thêm má»™t ngưá»i nữa à?
- Ngưá»i biết Äạo soái Châu Dương không phải ai xa lạ mà chính là Tống Thừa Ân túc hạ.
Thừa Ân phá lên cưá»i khanh khách.
Vừa cưá»i Thừa ăn vừa đặt chén rượu xuống bàn. Nhìn Tôn Thi Nhã, Thừa Ân há»i :
- Sao phu nhân khẳng định tại hạ biết Äạo Soái Dương Châu.
- Phu tướng nói với Thi Nhã như vậy.
Thừa Ân mỉm cưá»i :
- Có lẽ tướng công cá»§a Tôn phu nhân võ Ä‘oán thôi. Không chừng Äạo soái Châu Dương cÅ©ng là Sát Thá»§ Vô Diện.
- CÅ©ng có thể đúng như Tống túc hạ nghÄ©, Äạo soát Chậu Dương có thể là Sát Thá»§ Vô Diện.
Thừa Ân nheo mày suy nghĩ rồi nói :
- Tôn phu nhân nói vá»›i tại hạ Ä‘iá»u đó vá»›i dụng ý gì?
- Thi Nhã muốn cùng Tống túc hạ Ä‘i tìm Äạo Soái Dương Châu.
Thừa Ân mỉm cưá»i :
- Phu nhân cũng có ý trả thù cho phu tướng của mình à?
- Nếu như Thi Nhã cùng mục đích với Tống túc hạ. Tống túc hạ có cho Thi Nhã đi cùng không?
Thừa Ân lơ đễnh nhìn ra ngoài khoảng không thinh lặng bên ngoài gian phòng xá.
- Äiá»u thỉnh cầu cá»§a Tôn phu nhân, Thừa Ân phải suy nghÄ© lại :
Tống túc hạ sợ Tôn Thi Nhã sẽ là gánh nặng cho túc hạ.
Thừa Ân mỉm cưá»i :
- Có thể Tôn phu nhân là má»™t gánh nặng cho tại hạ, nhưng còn má»™t lý do khác Tôn phu nhân Ä‘ang trong thá»i gian tang chế, không tiện Ä‘i cùng vá»›i Tống Thừa Ân.
Huống chi đi tìm Sát Thủ Vô Diện không phải là một cuộc du lãm.
Tôn Thi Nhã buông tiếng thở dài, nàng nhìn Thừa Ân :
- Nếu Tống túc hạ thấy bất tiện, Thi Nhã không theo chân túc hạ nữa.
Thừa Ân nhìn Thi Nhã gượng cưá»i.
- Nếu biết Sát Thủ Vô Diện là ai, Tống Thừa Ân sẽ báo lại cho phu nhân.
Thi Nhã ôm quyá»n :
- Äa tạ Tống túc hạ.
Thi Nhã bưng tịnh rượu chuốc ra chén thì Thừa Ân ngăn lại.
- Tôn phu nhân, tại hạ không uống nữa đâu.
Nhìn Thi Nhã, Thừa Ân nói tiếp :
- Tôn phu nhân còn Ä‘iá»u gì muốn nói vá»›i Thừa Ân không?
- Chỉ có má»™t Ä‘iá»u duy nhất, Thi Nhã muốn nói vá»›i Tống Thừa Ân.
Thừa Ân gượng cưá»i :
- Phu nhân chỉ giáo.
- Tống công tá»­ bảo trá»ng.
Thừa Ân thở ra từ từ, nhìn Thi Nhã nhỠnhẹ nói :
- Tại hạ cÅ©ng mong Tôn phu nhân bảo trá»ng. Hy vá»ng những vị bằng hữu kia có thể bảo vệ cho Tôn phu nhân khá»i cảnh giá»›i tá»­ vong trùng Ä‘iệp.
- Thi Nhã không quan tâm đến cái sống và cái chết.
Thừa Ân khẽ gật đầu ôm quyá»n thá»§ lá»… Thừa Ân nói :
- Tôn phu nhân tại hạ cáo từ.
Thi Nhã gật đầu. Thừa Ân nhìn lại Thi Nhã má»™t lần nữa rồi má»›i quay bước rá»i gian phòng xá. Thi Nhã tiá»…n Thừa Ân ra tận cá»­a gian phòng xá. Thừa Ân quay lại nói vá»›i Thi Nhã :
- Tôn phu nhân đừng tiễn tại hạ.
Thi Nhã mỉm cưá»i :
- Thi Nhã rất mong gặp lại Tống công tử.
- Có cÆ¡ há»™i Thừa Ân sẽ đến vấn an Tôn phu nhân. Nhưng nếu có lần sau, Tống Thừa Ân không muốn phải Ä‘i qua những cá»­a ải cá»±c nhá»c như lần này.
Thi Nhã gật đầu :
- Lần sau Tống công tá»­ đến sẽ không cá»±c nhá»c như lần này đâu.
Thừa Ân mỉm cưá»i :
- Cáo từ.
Chàng quay bước theo lối cÅ© rá»i gian phòng xá tá»a lạc trên ngá»n đồi trải thảm cá».
Thi Nhã đứng trong gian phòng xá nhìn Thừa Ân cho đến khuất dạng hẳn. Mặc dù Thừa Ân vừa khuất dạng, đôi thu nhãn của nàng với ánh nhìn mơ hồ, mông lung dõi vỠmột cõi không thực nào đó.
Tống Thừa Ân đã đi rồi, phu nhân vẫn còn nhìn theo sau.
Giá»ng nói thật trầm ấm rót vào tai Thi Nhã, nhưng Thi Nhã lại giật mình. Nàng giật mình bởi giá»ng nói trầm ấm khi thoát rả khá»i những ý niệm viá»…n vông mà quay lại Vá»›i thá»±c tại.
Thi Nhã quay lại.
Äôi chân mày vòng nguyệt nhướng cao hết cỡ vá»›i đôi thu nhãn to tròn nhìn chăm chăm vào ngưá»i đối diện. Thi Nhã không tin vào mắt mình mà buá»™t miệng há»i :
- Thi Nhã có bi hoa mắt không?
Nàng phải buộc ra câu nói đó bởi đập vào mắt Thi Nhã là nhân dạng của Môn chủ Chung Tử Kiến. Nàng nhìn Chung Tử Kiến vừa hồi hộp vừa lo lắng với nỗi bất an.
Chung Tá»­ Kiến mỉm cưá»i.
Nụ cưá»i cá»§a y hiện trên hai cánh môi, Thi Nhã nghiệm ra ngay y không phải là Chung Tá»­ Kiến.
Chung Tử Kiến từ tốn nói :
- Phu nhân đừng quá ngạc nhiên như vậy. Ta mang nhân dạng của Chung Tử Kiến nhưng Tôn phu nhân biết ta là ai.
- Chủ nhân Tử Vong bài.
- Sao phu nhân có thể nhận ra được ta nhỉ. Trong nhân dạng của Chung Tử Kiến, ta có gì khác biệt không?
- Tôn giá không có gì khác biệt cả nếu không muốn nói là giống Chung Tá»­ Kiến như hai giá»t nước, mà không má»™t ngưá»i nào phân biệt được. Nhưng Chung Tá»­ Kiến thì không có nụ cưá»i như tôn giá. Tá»­ Kiến cưá»i bằng tất cả sá»± kiêu hãnh cá»§a mình.
- Dù sao thì Chung Tử Kiến đã chết rồi.
Thi Nhã cúi mặt nhìn xuống :
- Tử Kiến chết bởi Thi Nhã.
- Phu nhân không được vui à?
Thi Nhã nhìn lên, Thi Nhã làm sao vui được.
Nụ cưá»i mỉm lại nở trên miệng chá»§ nhân Tá»­ Vong bài.
- Phu nhân, hay phu tướng chẳng qua cũng chỉ là một khuôn mặt mà thôi. Ta cũng có thể làm Chung Tử Kiến kia mà. Nếu nàng nhớ đến Chung Tử Kiến thì hãy xem ta là Chung Tử Kiến có sao đâu.
Vừa nói chủ nhân Tử Vong bài vừa nắm lấy tay Thi Nhã.
Thi Nhã vội rút tay lại.
Gương mặt của Chung Tử Kiến hơi sa sầm lại.
Thi Nhã miễn cưỡng nói :
- Thi Nhã nói vỠnghĩa phu thê với Chung Tử Kiến nhưng tình của Thi Nhã với Tử Kiến đã không còn từ lâu rồi.
- Ta biết Ä‘iá»u đó.
Thi Nhã buông tiếng thở dài rồi nhìn lên ôn nhu nói :
- Tôn giá phải chăng chính là Sát Thủ Vô Diện.
- Nếu ta làm Sát Thủ Vô Diện thì sao nào?
- Tôn giá có thể cho Tôn Thi Nhã thấy chân diện của tôn giá được chứ?
Chủ nhân Tử Vong bài chắp tay sau lưng, quay mặt nhìn ra ngoài gian phòng xá nhạt nhẽo nói :
- Tôn phu nhân nên biết Ä‘iá»u này...
Y ngưng lá»i suy nghÄ© má»™t lúc rồi quay lại đối nhãn vá»›i Tôn Thi Nhã trang trá»ng nói tiếp :
- Bất cứ ai biết được chân diện cá»§a ta Ä‘á»u phải chết.
Nụ cưá»i mỉm lại nở trên hai cánh môi cá»§a Vô diện chá»§ nhân Tá»­ Vong bài :
- Nàng còn muốn chứng nghiệm chân diện của ta không?
Thi Nhã im lặng không đáp lá»i y.
Chủ nhân Tử Vong bài nói tiếp :
- Nếu như nàng không thích bộ mặt này, ta sẽ mang bộ mặt khác.
Nói dứt lá»i, chá»§ nhân Tá»­ Vong bài đưa tay lên từ từ vuốt râu xuống rất chậm. Thao tác cá»§a y thật chậm như nắn khuôn mặt mình. Khi tay y rá»i khá»i chân diện thì má»™t bá»™ mặt khác hiện ra đập vào mắt Tôn Thi Nhã, nhưng đó là khuôn mặt Tống Thừa Ân.
Thi Nhã há hốc miệng :
- Thi Nhã không tin vào mắt mình.
- Phu nhân thích bộ mặt này chứ?
Thi Nhã im lặng.
Y đặt tay lên vai Thi Nhã :
- Thừa Ân có cho nàng biết Äạo Soái Dương Châu là ai không?
Thi Nhã nhìn lên. Nàng cố tìm nét khác biệt trên khuôn mặt Tống Thừa Ân của chủ nhân Tử Vong bài, nhưng chẳng tìm ra được nét khác biệt nào.
Thi Nhã lắc đầu :
- Thừa Ân cÅ©ng Ä‘ang Ä‘i tìm Äạo Soái Dương Châu.
- Y có bao giỠnhắc đến Ngạn Kim Tiêu.
Thi Nhã lắc đầu :
- Không.
- Lạ thật..
Vừa nói chá»§ nhân Tá»­ Vong bài rút tay khá»i bá» vai Tôn Thi Nhã. Y nhìn nàng.
- Nàng hãy đặt mình vào cương vị Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn.
Vừa nói Tá»­ Vong bài chá»§ nhân vừa để vào tay Tôn Thi Nhã má»™t chiếc túi gấm. Y mỉm cưá»i :
- Nàng sẽ hiểu ý của ta khi mở túi gấm này.
Y nói rồi quay bước bỠđi thẳng không quay đầu nhìn lại.
Cầm chiếc túi gấm trong tay, Tôn Thi Nhã dõi mắt nhìn theo cho đến khi nhân dạng cá»§a con ngưá»i thần bí này mất hút. Nhìn lại chiếc túi gấm, Thi Nhã lưỡng lá»± má»™t lúc rồi má»›i mở ra xem trong đó có gì.
Trong túi gấm của Tử Vong nhân để lại là một con bỠngựa cái với cái xác của một con bỠngựa đực.
Con bá» ngá»±a cái chui ra khá»i túi gấm, bò lên tay Thi Nhã.
Nàng ngắm nhìn con bỠngựa cái vương hai chiếc đao đưa qua đưa lại, như tỠthị uy trước nàng.
Thi Nhã nhìn con bỠngựa cái một lúc và chẳng biết tự bao giỠnó cuốn lấy những suy nghĩ của mình.
Thi Nhã đưa con bỠngựa cái đến gần rồi buột miệng nói :
- Äây là Môn chá»§ ÄÆ°á»ng Lang môn ư?
Con bá» ngá»±a cái xòe cánh bay vụt ra khá»i gian phòng xá.
Thi Nhã cảm nhận má»™t sá»± phấn khích Ä‘ang lan tá»a khắp trong tâm tưởng vì nhìn thấy sá»± tá»± do cá»§a con bá» ngá»±a cái kia.
Nàng trút cái xác con bá» ngá»±a đực ra khá»i túi gấm để nó rÆ¡i xuống ngay trước mÅ©i hài nàng.
Thi Nhã bất giác nhá»› đến cái chết lõa lồ cá»§a Chung Tá»­ Kiến. Sá»± liên tưởng đó thôi thúc nàng làm má»™t Ä‘iá»u gì đó và cuối cùng Thi Nhã dí mÅ©i hài đè lên xác con bá» ngá»±a đực.
- Chung Tử Kiến cũng như ngươi mà thôi.

Hồi 14

Hoạt náo Äổng gia
Nằm cách Trưá»ng An hai mươi dặm vá» hướng Äông, tá»a lạc trên má»™t khu đất vá»›i phong thá»§y tá»±a má»™t bức tranh thá»§y mặc. Bao bá»c quanh Äổng phá»§ là má»™t con kênh vá»›i những hàng liá»…u soi mình xuống dòng nước trong vắt tá»±a như má»™t tấm gương. Ngay cả những tầng mây bá»nh bồng trôi trên trá»i cÅ©ng được dòng kênh in bóng.
Một khung cảnh thật thơ mộng và hữu tình.
Bốn chiếc cầu kiệu, vá»›i những trụ đá khắc há»a văn tinh tế được qua con kênh theo bốn hướng Äông, Tây, Nam, Bắc. Qua con kênh là má»™t khu trang viên vá»›i những hòn non bá»™ khổng lồ nối tiếp, cùng vá»›i những khóm hoa bạt ngàn.
Tòa dịch lầu nguy nga tráng lệ được dá»±ng ngay bên ngoài “Äổng phá»§â€. Äể vào trong Äổng phá»§ còn phải Ä‘i qua má»™t vòng tưá»ng cá»±c kỳ kiên cố, nếu không phải là ngưá»i cá»§a Äổng gia thì chẳng ai được vào. Ngưá»i vào được “Äổng phủ†nhất định phải là ngưá»i cá»§a Äổng gia, hoặc là những thượng môn khách thân tín cá»§a “Äổng giaâ€.
Trong tòa dịch lầu cá»§a “Äổng giaâ€, Ngạn Kim Tiêu đứng bên cá»­a sổ chắp tay sau lưng, ngắm cảnh trí bên ngoài.
Chàng nhủ thầm trong đầu :
- “CÆ¡ nghiệp cá»§a “Äổng gia†đồ sá»™ thế này, há»i sao ngưá»i thiên hạ lại không muốn trở thành môn khách cá»§a Äổng gia. ÄÆ°á»£c làm môn khách cá»§a Äổng gia đã là vinh dá»± lắm rồi. Thảo nào mà Äổng Ngá»c Lan không kiêu kỳ, tá»± mãn vá»›i bản thân mình. Ngá»c Lan xem ra cÅ©ng tốt phúc hÆ¡n ngưá»iâ€.
Má»™t cánh bướm vá»›i sắc màu sắc sở đậu trên má»™t cánh hoa hồng. Ngạn Kim Tiêu ngắm nhìn cánh bướm, thỉnh thoảng nó lại đập cánh. Chàng bất giác cưá»i thành tiếng bởi ý niệm mông lung, vừa chảy qua tâm tưởng. Tiếng tằng hắng cất lên.
Nghe tiếng tằng hắng, Ngạn Kim Tiêu quay lại. Äứng ngay ngưỡng cá»­a dịch lầu là má»™t lão nhân chạc ngoài ngÅ© tuần, vận phục trang quản gia. Lão bước đến trước mặt Ngạn Kim Tiêu.
- Ngạn công tá»­ muốn làm môn khách cá»§a Äổng gia?
Kim Tiêu ôm quyá»n.
Chàng Ä‘iểm nụ cưá»i cầu tình rồi giả lã nói :
- Nếu nói vãn sinh muốn làm môn khách cá»§a “Äổng gia†thì quá thất lá»… vá»›i Äổng gia. Bởi vãn sinh chỉ là má»™t ngưá»i vô danh tiểu tốt, không có danh phận gì. Càng không có được những báu vật, hay thi tứ, hoặc bất cứ thứ gì để tá» lòng muốn làm môn khách vá»›i Äổng gia. Còn nói vãn sinh không muốn cÅ©ng không được. Ai cÅ©ng muốn trở thành môn khách cá»§a Äổng gia.
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Kim Tiêu lại rất gần vá»›i Äổng gia.
- Rất gần vá»›i Äổng gia?
Kim Tiểu gật đầu.
- Äiá»u đó thì Äồng Ngá»c Lan tiểu thư biết à. Vãn sinh là bằng hữu cá»§a Äổng Ngá»c Lan tiểu thư. Vậy có được xem là môn khách cá»§a Äổng gia không?
- Công tử là bằng hữu của tiểu thư ư?
Lão tổng quản Äổng gia vừa nói vừa nhìn Ngạn Kim Tiêu bằng ánh mắt lạ lẫm pha trá»™n những nét hoài nghi.
Kim Tiêu nhận ra ánh mắt của lão.
Chàng giã la nói :
- Tiá»n bối hoài nghi vãn bối à?
- Lão Tử Quảng nào dám hoài nghi công tử.
Kim Tiêu bặm môi nhướng mày :
- Hây... vãn bối nhìn thấy sá»± hoài nghi trong ánh mắt lẫn lá»i nói cá»§a Từ tiá»n bối.
Lão Từ Quảng vuốt râu :
- Lão phu phải nói vá»›i công tá»­ rằng chưa bao giá» lão phu nghe tiểu thư Ngá»c Lan nói vá» Ngạn công tá»­. Phàm những mối quan hệ cá»§a Ngá»c Lan, lão phu Ä‘á»u biết. Bất cứ chuyện gì Ngá»c Lan tiểu thư cÅ©ng Ä‘á»u tâm sá»± vá»›i lão phu.
Kim Tiêu vuốt cằm, mỉm cưá»i nhìn lão Từ Quảng :
- Vậy vãn bối há»i tiá»n bối, có bao giá» Ngá»c Lan tiểu thư thế lá»™ vá»›i tiá»n bối vá» những chuyện thầm kín cá»§a tiểu thư không?
Lão Từ Quảng nhìn Kim Tiêu. Lão ngập ngừng một lúc rồi nói :
- à công tử nói chuyện thầm kín là gì?
- Thí dụ như nàng yêu ai đó.
- Æ ... chuyện này thì lão phu không tiện há»i tiểu thư Ngá»c Lan.
Kim Tiêu nhún vai.
- Từ tiá»n bối hiểu ra rồi đó. Äối vá»›i nữ nhân không phải chuyện gì ngưá»i ta cÅ©ng thổ lá»™ vá»›i mình. Có những chuyện thầm kín mà nữ nhân không bao giá» thể lá»™ ra. Ví như chuyện cá»§a vãn bối và Ngá»c Lan tiểu thư vậy.
Lão Từ Quảng nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt bán tín bán ngá».
Kim Tiêu chắp tay sau lưng.
- Chỉ cần tiá»n bối há»i Ngá»c Lan tiểu thư sẽ biết ngay vãn bối là ai. Nhưng có Ä‘iá»u này, vãn bối không há» có ý làm phiá»n Äổng gia, hay trở thành môn khách gánh nặng cho Äổng gia. Vãn bối chỉ lưu lại “Äổng gia†má»™t thá»i gian ngắn. để thăm thú tiêu khiển ở Trưá»ng An.
Khi nào vãn bối không còn hứng thú gì ở Trưá»ng An sẽ rá»i khá»i đây ngay.
- Ngạn công tá»­... “Äổng gia†không tiếc gì vá»›i Ngạn công tá»­, nhưng để được trở thành môn khách cá»§a Äổng gia không phải ngưá»i nào cÅ©ng có thể là môn khách cá»§a Äổng gia.
Kim Tiêu nhăn mặt :
- Vãn bối có muốn trở thành môn khách cá»§a Äổng gia đâu.
Kim Tiêu mỉm cưá»i nói tiếp :
- Danh tiếng cá»§a Äổng gia lẫy lừng khắp Trung Thổ, chẳng lẽ không có má»™t chá»— cho vãn bối trú ngụ sao. Nếu như vãn bối rá»i khá»i đây, Ä‘i ra ngoài nói vá»›i má»i ngưá»i, ngay cả má»™t chá»— dừng chân, Äổng gia cÅ©ng không lo được cho vãn bối. E rằng Ä‘iá»u đó sẽ khiến uy danh cá»§a Äổng gia suy giảm phần nào đó.
Lão Từ Quảng nhìn chàng.
Kim Tiêu giả lả cưá»i nói tiếp :
- Từ tiá»n bối hẳn không muốn danh tiếng tăm cá»§a Äổng gia bị suy giảm chứ?
- Æ .. thôi được rồi... lão phu sẽ sắp xếp cho Ngạn công tá»­ má»™t chá»— trong dịch quán này. Nhưng công tá»­ đừng bao giá» mạo nhận mình là bằng hữu cá»§a tiểu thư Ngá»c Lan.
Kim Tiêu nhướng này :
- Tại sao vậy.
Lão Từ nhìn chàng, miễn cưỡng nói :
- Thân phận cá»§a Ngạn công tá»­ không rõ ràng, nếu công tá»­ cho mình là bằng hữu cá»§a tiểu thư Ngá»c Lan, chẳng khác nào mạo phạm đến tiểu thư.
Kim Tiêu gật đầu :
- à cá»§a tiá»n bối cÅ©ng rất hay. ÄÆ°á»£c rồi... Ngá»c Lan tiểu thư là trang anh thư lá ngá»c cành vàng, đâu phải ai cÅ©ng có thể nhận làm bằng hữu được.
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Vãn bối sẽ nghe theo chỉ huấn cá»§a tiá»n bối.
Lão Từ Quảng gật. đầu :
- Má»i Ngạn công tá»­ theo lão phu.
- Tại hạ không lưu bước trong tòa dịch lầu này à?
Lão Từ vuốt râu :
- Tòa dịch lầu này chỉ để dùng tiếp những môn khách cá»§a Äổng gia. Công tá»­ chưa phải là môn khách cá»§a Äổng gia sao lưu lại đây được.
- Thế thì vãn bối ở đâu?
- Má»i công tá»­ theo lão phu.
Kim Tiêu gật đầu.
Lão Từ Quảng đưa chàng đến ngôi má»™c xá tá»a lạc tận sau hậu viên cá»§a Äổng phá»§.
Lão Từ Quảng nói :
- Ngạn công tá»­ sẽ lưu lại đây trong những ngày lưu bước tại Trưá»ng An.
- Xem ra không có danh phận gì cÅ©ng khiến ngưá»i ta xem thưá»ng, nhưng khó cáo từ.
Kim Tiêu ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Äa tạ Từ tiá»n bối đã cho vãn bối lưu ngụ trong má»™c xá này. Nếu như vãn bối muốn rá»i khôi đổng gia thì nói vá»›i ai?
Lão Từ quảng nhìn chàng ôn nhu nói :
- Gian mộc xá này dùng để dành cho những kẻ không chỗ nương thân: Khi nào Ngạn công tử không thích thì cứ bỠđi, không cần thiết phản báo với ai cả.
- Vãn bối đã hiểu rồi.
Lão Từ Quảng vuốt râu cưá»i khẩy :
- Công tử, lão phu cáo từ.
- Kẻ vô danh tiểu tốt không chốn nương thân, không dám giữ chân tiá»n bối. Nếu như tiá»n bối có gặp tiểu thư Ngá»c Lan thì nói vá»›i tiểu thư rằng bằng hữu cá»§a tiểu thư không được ngưá»i cá»§a Äổng gia coi trá»ng lắm.
Lão Từ Quảng sa sẫm mặt nhưng vẫn miá»…n cưỡng trả lá»i Kim Tiêu :
- ÄÆ°á»£c rồi, có cÆ¡ há»™i, lão phu sẽ nói vá»›i Ngá»c Lan tiểu thư, cáo từ.
Lão Từ Quảng bước thẳng ra khá»i cá»­a má»™c xá.
Lão Từ Quảng đi rồi, Ngạn Kim Tiêu đi quẩn quanh gian mộc xá. Mặc dù chỉ là gian mộc xá dành cho những kẻ thất cơ lỡ vận nhưng cũng không thiếu bất cứ thứ gì, trên kệ vẫn có những vò rượu đầy ắp dành cho những con sâu rượu.
Kim Tiêu nhíu mày dừng bước khi nghe tiếng ngáy ò ò từ dưới sàn giưá»ng phát ra.
Chàng nhủ thầm :
- “Không ngá» có má»™t ngưá»i chung nhà vá»›i taâ€.
Chàng vá»— tay xuống giưá»ng.
Bốp... bốp... bốp...
Mặc dù Ngạn Kim Tiêu vá»— ba cái, nhưng ngưá»i nằm dưới sàn vẫn cứ ngáy Ä‘á»u không đáp lá»i chàng.
Kim Tiêu tàng hắng, tiếng ngáy cá»§a ngưá»i nằm dưới sàn giưá»ng vẫn không có biểu hiện gì khác thưá»ng.
Kim Tiêu cúi xuống, nhưng nhăn mặt nhá»m hẳn ngưá»i lên bởi mùi xú khí nồng nồng phát ra từ dưới gần giưá»ng.
Kim Tiêu quay lại bàn, chàng nghĩ thầm :
- “Ngưá»i cá»§a Äổng gia coi khinh Ngạn Kim Tiêu này quá. Lão Từ đã xếp ta vào ngá»§ chung vá»›i má»™t lão Cái Bang mà hình như trăm năm nay chưa há» tắm gá»™i, nên má»›i bốc mùi xú uế như thế nàyâ€.
Kim Tiêu lấy vò rượu, mở nắp chá»±c chuốc ra chén thì nghe giá»ng nói nhừa nhá»±a.
- Tiểu tử... Rượu của ta sao ngươi uống?
Kim Tiêu quay lại. Äập vào mắt chàng là má»™t lão Cái Bang, đầu tóc rối bá»i, mà đúng là má»™t đôi hài bám bụi lâu ngày, khô cứng.
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Vãn bối không biết đây là rượu cá»§a tiá»n bối mà cứ ngỡ là rượu cá»§a Äổng gia.
- Äổng gia cái con khỉ. Rượu cá»§a lão hÅ© đó.
- Vậy gian má»™c xá này là cá»§a tiá»n bối ư?
Lão ăn mày vuốt chòm râu bệu dạt khô cứng. Lão giả lã nói :
- Căn má»™c xá này là cá»§a Äổng gia.
- Vậy còn rượu.
- CÅ©ng cá»§a Äổng gia.
- Vậy cái gì cá»§a tiá»n bối.
- Æ ... lão phu đã ở đây trên năm năm rồi, nên tất cả má»i thú Ä‘á»u là cá»§a lão chá»§ cả đó. Tiểu tá»­ hẳn biết câu sống lâu lên lão làng chứ?
- Câu này thì vãn bối biết rành à.
Nói rồi Kim Tiêu ôm quyá»n, giả lả nói tiếp :
- Kính gia chủ. Kính gia chủ.
Lão ăn mày vuốt râu nhìn chàng :
- Tốt tốt, biết trước biết sau là tốt, biết kẻ trên ngưá»i dưới càng tốt hÆ¡n.
Lão bước đến bên Ngạn Kim Tiêu. Mặc dù lão đứng cách Kim Tiêu hÆ¡n má»™t bá»™ nhưng chàng vẫn ngá»­i mùi xú khí từ ngưá»i lão phả ra xông vào mÅ©i.
Lão ăn mày phủi trang phục mình.
Một lớp bụi tuôn ra từ quần áo lão.
Lão nhìn Ngạn Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Tục danh của tiểu tử là gì?
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Vãn bối là Ngạn Kim Tiêu, còn tiá»n bối.
- Lão chẳng có tên há» gì cả, nhưng bá»n cái bang thì gá»i lão là Ngoan Äồng Nhi.
- Cái tên nghe cũng hay đó.
- Lão hủ cũng thích cái tên này.
Lão Ngoan Äồng Nhi vừa nói vừa chùi hai tay vào quần.
Lão nhìn Kim Tiêu nói :
- Tiểu tá»­, ngươi cÅ©ng muốn làm môn khách cá»§a Äổng gia à?
- Ai mà chẳng muốn trở thành môn khách cá»§a Äổng gia, nhưng vãn bối thì chỉ quá vãng qua đây mà thôi.
Lão Ngoan Äồng Nhi vuốt chòm râu bện cứng, nhướng mày nhìn Ngạn Kim Tiêu :
- Hê... ngươi nói thật đó chứ?
- Thật là như. Vậy Vãn bối chỉ quá vãng qua mà thôi.
Lão Ngoan Äồng Nhi khẽ gật đầu :
- Thế thì được. Nếu như tiểu tá»­ có ý muốn trở thành môn khách cá»§a “Äổng giaâ€, lão khuyên ngươi bỠý niệm đó.
- Tại sao tiá»n bối lại có ý khuyên vãn bối bỠý niệm trở thành môn khách cá»§a “Äổng giaâ€. Ai cÅ©ng muốn trở thành môn khách cá»§a Äổng gia mà.
Lão Ngoan Äồng Nhi vuốt chòm râu, nhìn Kim Tiêu nói tiếp :
- Tiểu từ nhìn lão phu nè, lão há»§ đã ở gian má»™c xá này suốt năm năm trá»i nhưng có ngưá»i nào cá»§a Äổng gia để mắt đến lão đâu.
- Chính vì vậy mà đâu phải ai cÅ©ng có thể làm môn khách cá»§a Äổng gia.
Lão Ngoan Äồng Nhi bước đến bên bàn, lão bưng vò rượu khui niệm, chuốc ra hai chén. Lão vừa chuốc rượu vừa nói :
- Lão há»§ xem phong thái cá»§a tiểu tá»­ đâu phải hạng ngưá»i bần cùng như lão mà lão Từ Quảng lại đưa ngươi vào đây ngụ cùng vá»›i lão.
Lão nhìn lại Kim Tiêu :
- Xem chừng lão Từ Quảng có ý muốn đuổi ngươi rồi đó nên mới sắp tiểu tử vào ở chung với lão hủ.
- Vãn bối ở đâu cÅ©ng được mà. Nếu tiá»n bối có thể ở trong gian má»™c xá này năm năm, thì Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng có thể lưu bước năm con trăng, đâu có gì chứ.
Kim Tiêu bưng chén rượu :
- Ma má»›i má»i ma cÅ©.
Nghe chàng thốt ra câu này Lão Ngoan Äồng Nhi phấn khích phá lên cưá»i sang sảng. Tiếng cưá»i cá»§a lão rất đắc ý, và thích thú vá»›i lá»i nói cá»§a Kim Tiêu.
Lão bưng chén :
- Ma cũ kính lại ma mới.
Cả hai ngưá»i cùng cạn chén.
Lão Ngoan Äồng Nhi đặt chén xuống bàn nhìn Kim Tiêu nói :
- ở khu vá»±c má»™c xá cá»§a lão và tiểu tá»­ mặc dù không sánh bằng vá»›i khu dành cho những gã môn khách có danh có phận, nhưng chẳng thiếu gì đâu. Chúng ta đã không thiếu gì ngược lại tránh được những kẻ vá»n giỡn khó chịu nữa.
Lão nới rồi bưng vò rượu chuốc ra chén.
- Uống thêm một chén nữa nào.
- Cung kính không bằng tuân lệnh.
Hai ngưá»i lại cạn chén.
Kim Tiêu uống xong chén rượu, vừa đặt chén xuống bàn, chàng vừa há»i lão ăn mày Ngoan Äồng nhi :
- Tiá»n bối lưu ngụ ở “Äổng gia†năm năm trá»i hẳn biết rành vỠ“Äổng gia†và những vị môn khách cá»§a Äổng gia.
Lão Ngoan Äồng Nhi vuốt chòm râu bện đất cứng ngắt.
- Hê... tiểu tá»­ há»i ta câu này có ý gì?
- Ngạn Kim Tiêu chỉ tò mò thôi.
- Tò mò thôi ư. Nếu tiểu tá»­ tò mò thì Lão Ngoan Äồng Nhi sẽ nói cho tiểu tá»­ biết.
Mặc dù lão chỉ là kẻ bần hàn được lưu chân trong má»™c xá này nhưng vá»›i bá»n môn khách cá»§a “Äổng gia†lão biết rành cả đó.
Lão Ngoan Äồng Nhi xòe bàn tay phải.
- Lão rành như chính chỉ tay cá»§a mình vậy. Có thể má»›i gá»i là sống lâu lên lão làng chứ.
Kim Tiêu ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Lão tiá»n bối đúng là _ sống lâu lên lão làng. Chí lý, chí lý. Thế vãn bối há»i tiá»n bối nhé.
- Tiểu tá»­ há»i gì?
- Tiá»n bối sống lâu ở khu vá»±c này, vậy có biết chá»— nào chứa nước không?
- Nước? Ngươi há»i đến nước để làm gì?
- Há»i cho biết đó mà.
- Äi theo lão Lão Ngoan Äồng Nhi dẫn Kim Tiêu đến má»™t hồ nước. Lão chỉ xuống nước rồi nói :
- Äấy nước đó. Tiểu tá»­ muốn uống bao nhiêu thì uống.
- Vãn bối không uống, mà chỉ muốn tắm thôi.
Nói rồi Kim Tiêu bất ngá» nắm tay Lão Ngoan Äồng Nhi cùng kéo lão nhảy vào trong hồ.
Lão Ngoan Äồng Nhi giẫy nẩy lên :
- Tiểu tử, ngươi làm cái con khỉ gì vậy?
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi ghì vai Lão Ngoan Äồng Nhi nhấn xuống nước.
Lão Ngoan Äồng Nhi đập chân trồi lên, lão trợn mắt gắt giá»ng nói :
- Tiểu tử ngươi định sát tử lão ăn mày này à. Ngươi định chiếm mộc xá một mình à.
Ma mới ăn hiếp ma cũ à?
Kim Tiêu chồm mặt tới.
- Vãn bối phải tắm cho tiá»n bối. Không dá»… gì được Ngạn Kim Tiêu tắm rá»­a đâu.
Vãn bối muốn ở chung vá»›i tiá»n bối trước tiên thì phải dá»n dẹp sạch cái mùi xú khí tá»a ra từ ngưá»i cá»§a tiá»n bối, may ra má»›i ở được. Còn để cái mùi xú khí nồng nặc này làm sao mà ở.
Lão Ngoan Äồng Nhi giẫy nẩy lên.
Lão vừa giẫy nẩy vừa nói :
- Lão dơ thì mặc xác lão... cớ gì tiểu tử lại bắt ta tắm chứ.
Kim Tiêu nhăn mặt.
- Tiá»n bối hổng tắm thì sao Ngạn công tá»­ ở chung vá»›i tiá»n bối được. Bá»™ muốn Ngạn công tá»­ tắm là dá»… lắm ư. Äừng có giẫy nấy lên nữa, đứng yên nào, bằng không Kim Tiêu lại trấn nước lão đó.
Lão Ngoan Äồng Nhi rống lên :
- Lão muốn ở dơ mà?
- Nhưng vãn bối thì lại không muốn.
Tắm cho Lão Ngoan Äồng Nhi xong, Kim Tiêu dẫn lão quay vá» má»™c xá.
Lão Ngoan Äồng Nhi xụ mặt nhá» nhẹ nói :
- Tắm rồi, trang phục lão ướt sủng, lấy gì mà thay.
- Vậy trong mộc xá không có phục trang.
- Rượu thì có, gạo cũng có, nhưng trang phục thì không, mộc xá này dành cho những kẻ cơ hàn như lão và tiểu tử thì ai đoái hoài đến chứ.
- Không sao, không có trang phục thì cởi đồ ra phơi cho khô.
- Vậy trong lúc lão và tiểu tử phơi đồ, lão và ngươi vận cái gì?
- Vận trang phục gì à?
Lão Ngoan Äồng Nhi gật đầu.
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Cởi truồng.
Lão tròn mắt nhìn chàng :
- Cởi truồng.
- Äúng... không sai. ở đây chẳng ai để mắt đến kẻ hàn vi bần khổ thì sợ gì chứ.
Bá»n môn khách có trang phục bằng gấm, bằng lụa khi cởi ra thì cÅ©ng truồng như vãn bối và tiá»n bối thôi.
Chàng chồm tới trước :
- Nếu như có ngưá»i tò mò thì tiá»n bá»i cứ nghÄ© như vãn bối.
- Nghì gì?
- Tốt thì khoe, xấu thì che, có gì mà ngại.
Lão Ngoan Äồng Nhi lưá»m chàng.
Lão bất chợt phá lên cưá»i sang sảng.
- Hảo hảo... tốt khoe xấu che.
Kim Tiêu và Lão Ngoan Äồng Nhi cùng cất tràng tiếu ngạo thích thú vá»›i những ý nghÄ© cá»§a hai ngưá»i.
* * * * *
Vầng trăng tròn trên cao hắt ánh sáng nhàn nhạt xuống Äổng phá»§, kiến tạo nên má»™t không gian thật thÆ¡ má»™ng và hữu tình. Cảnh trí đẹp nhất thÆ¡ má»™ng nhất lại thuá»™c vá» khu “Äào Hoa viênâ€.
Cả má»™t khu vưá»n đào bạt ngàn vá»›i những khóm hoa đào, cùng vá»›i nhưng quả đào nặng trÄ©u, bao bá»c chung quanh tòa biệt lầu “Nghinh Vân Vá»ng Nguyệtâ€. Ngoài tòa khu vưá»n đào xinh tươi bạt ngàn, bao bá»c chung quanh tòa biệt lầu Nghinh Vân Vá»ng nguyệt, còn là những dãy hoa đăng kết thành chùm treo khắp má»i nÆ¡i quanh tòa lầu, kiến tạo nên má»™t bức tranh tráng lệ mà chẳng tòa lầu nào trong Äổng phá»§ sánh bằng.
Chỉ nhìn tòa Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu ngưá»i ta phải nghÄ© đến đây là nÆ¡i ngụ cá»§a Äổng chá»§ nhân, hoặc cá»§a Äổng Ngá»c Lan, nhưng không, tòa Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu lại thuá»™c vá» ngưá»i khác. Äó là má»™t trang mỹ nhân vá»›i sắc đẹp khuynh nước khuynh thành mà bất cứ môn khách nào cá»§a “Äổng gia†gặp thảy Ä‘á»u mÆ¡ má»™ng, có lẽ nhan sắc siêu phàm bất tuyệt cá»§a nàng, nên má»›i được “Äổng gia†ưu ái cho ở trong tòa biệt lầu này như má»™t thượng môn khách độc nhất vô nhị.
Trong không cảnh đêm trăng huyá»n hoặc và thÆ¡ má»™ng đó, Ngạn Kim Tiêu từ sau má»™t khóm hoa đào bước ra. Chàng hoàn toàn khác hẳn trong bá»™ trang phục thư sinh bằng gấm, vá»›i vẻ phong lưu cá»§a má»™t trang nam tá»­.
Kim Tiêu chắp tay sau lưng ung dung tiến vá» phía tòa Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu.
Chàng dừng bước khi nghe tiếng nhạc du dương từ trong tòa lầu đó vá»ng ra. Những khúc nhạc vừa êm ái, vừa réo rắt, mà Kim Tiêu nghe phải nghÄ© đến má»™t khúc nghê thưá»ng dành cho những bậc vương hầu thưởng lãm.
Những âm vá»±c réo rắt kia ngưng bặt, Kim Tiêu má»›i thả bước tiếp vá» phía tòa Nghinh Vân Vá»ng nguyệt. Phá»§i hai ống tay áo, Kim Tiêu má»›i quyết định bước vào Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu.
Sự hiện diện đột ngột của Ngạn Kim Tiêu khiến tám nàng vũ công đang múa đồng loạt đứng lại hướng mắt nhìn.
Ngay chính diện đại sảnh, chăng ngang má»™t tấm rèm lụa màu hồng nhạt, sau bức rèm đó có ngưá»i nằm trên tràng ká»· trong tư thế ná»­a nằm ná»­a ngồi. Ãnh sáng từ hai hàng chân đèn rá»i xuyên qua tấm màn lụa. Kim Tiêu thấy lá» lá» má»™t chiếc bóng vá»›i những đưá»ng cong mỹ nhân. Mặc dù chỉ là má»™t chiếc bóng, những đưá»ng cÅ©ng kia vẫn toát ra má»™t hấp lá»±c quyến rÅ© lạ thưá»ng.
Kim Tiêu nặn má»™t nụ cưá»i sởi lởi tiếp bước vá» phía tấm rèm lụa chăng ngang.
Tám ả vÅ© công ngưá»i nào cÅ©ng có nhan sắc hoa nhưá»ng nguyệt thẹn nhìn chàng bằng ánh mắt tò mò. Vá»›i há», đây là lần đầu tiên có má»™t ngưá»i xa lạ bước vào Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu.
Ngưá»i ngồi sau bức rèm hÆ¡i chá»i tay ngồi lên.
Ngạn Kim Tiêu dừng bước trước tấm rèm lụa.
Mỹ nhân ngồi sau tấm rèm cất tiếng nhá» nhẹ, má»™t giá»ng nói mà ngưá»i nghe phải mê hoặc bởi chất giá»ng nhu nhã đó.
- Công tử là ai?
Kim Tiêu ôm quyá»n từ tốn nói :
- Tại hạ là ngưỡng má»™ quí nương. Má»™t kẻ ngưỡng má»™ nhất trong những ngưá»i ngưỡng má»™ quí nương.
- Công tử biết Mộng Di Hoa à?
- Nếu nói tại hại biết cũng không đúng, không biết cũng không đúng. Tại hạ nghe tiếng quí nương, nên mới mạo muội đến viếng quí nương.
- Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu chỉ có ngưá»i cá»§a Äổng gia má»›i được phép đến thôi, ngay cả những thượng môn khách được Äổng gia ưu ái kia cÅ©ng không được đến, chỉ khi nào có sá»± cho phép cá»§a Má»™ng Di Hoa. Sao công tá»­ lại có thể đến được?
Kim Tiêu ôm quyá»n từ tốn nói :
- Có những ngưá»i ngưỡng má»™ quí nương, nhưng tại bị ngăn cản bởi những vòng rào nên há» có ngưỡng má»™ cÅ©ng không được. Sá»± ngưỡng má»™ đó tại hạ cho rằng chưa phải là ngưỡng má»™. Còn vá»›i tại hạ, sá»± ngưỡng má»™ mó đã vượt quà hàng rào ngăn cản vô hình, đó má»›i là sá»± ngưỡng má»™ đích thá»±c cá»§a má»™t ngưá»i biết ngưỡng má»™.
- Công tử nói hay lắm.
Má»™ng Di Hoa nói dứt câu bật ra tiếng cưá»i nghe như ngá»c lưu ly va vào nhau.
Nàng vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Công tá»­ có biết đâu, nếu không có sá»± cho phép cá»§a Má»™ng Di Hoa, hoặc cá»§a “Äổng gia†thì hành vi cá»§a công tá»­ là sá»± mạo phạm, hành vi mạo phạm này có thể khiến cho ngưá»i cá»§a “Äổng gia†phẫn ná»™, và cả những môn khách cÅ©ng phẫn ná»™. Sá»± phẫn ná»™ cá»§a Äổng gia và những vị môn khách kia sẽ gây ra hậu quả khó lưá»ng vá»›i công tá»­ đó.
- Tại hạ biết Ä‘iá»u đó nhưng vẫn vượt qua hàng rào cản vô hình. Bởi sá»± ngưỡng má»™ cá»§a tại hạ là sá»± ngưỡng má»™ duy nhất mà những ngưá»i kia không có.
Kim Tiêu Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm rồi nói :
- Nếu chỉ được nghe thôi mà đã ngưỡng mộ thì thấy hẳn càng ngưỡng mộ hơn.
Nếu chỉ nghe mà đã biểu thị lòng ngưỡng má»™ nhưng lại không dám tìm đến ngưá»i mình ngưỡng má»™, quí tiểu thư hiểu sá»± ngưỡng má»™ đó rằng có cái gì đó khiếm khuyết và không thật.
- Nghe công tử nói, Mộng Di Hoa cảm thấy cởi mở và cởi cả cõi lòng đó, nhưng Mộng Di Hoa có gì mà công tử ngưỡng mộ?
- Tại hạ chỉ nghe các môn khách nói vá» quí tiểu thư đã ngưỡng má»™ rồi. Nghethì không đủ nên tại hạ má»›i mạo muá»™ivượt qua những ngăn cách vô hình mà tìm đến Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu để được tận mục sở thị ngưá»i mà mình ngưỡng má»™.
- Công tử không sợ hậu quả à?
- Tại hạ thể hiện sự ngưỡng mộ của mình thì có gì mà sợ chứ.
- Má»™ng Di Há»a thích thú vá»›i lá»i nói này cá»§a công tá»­.
Kim Tiêu mỉm cưá»i nhìn vào tấm rèm lụa :
- Phàm hoa đẹp thì muốn cho ngưá»i chiêm ngưỡng, tại hạ tin quí tiểu thư cÅ©ng là đóa hoa đẹp nhất trong nhưng đóa hoa đẹp. Chính vì thế tại hạ phải chiêm ngưỡng. Quí tiểu thư hẳn cÅ©ng muốn cho ngưá»i ta thấy vẻ đẹp kiêu sa cá»§a mình, cho Kim Tiêu ngắm nhìn. Quí tiểu thư chắc không để tại hạ thất vá»ng vá»›i lần tao ngá»™ này.
- Công tử có khi nào nghĩ đến cái chết không?
Kim Tiêu chau mày, lưỡng lự rồi gật đầu :
- Ai cũng nghĩ đến cái chết. Tại hạ không phải là thần thánh, hay kẻ bất tử tất cũng có nghĩ đến cái chết.
- Nếu vậy Má»™ng Di Hoa nói cho công tá»­ biết có những ngưá»i gặp mặt Má»™ngDi Hoa thảy Ä‘á»u nhận lấy những cái chết bí ẩn kỳ lạ đó.
- Nhưng vẫn có ngưá»i muốn diện kiến Má»™ng Di Hoa, để chiêm ngưỡng dungnhan cá»§a Má»™ng Di Hoa mà không nghÄ© đến cái chết. Há» chỉ bị ngăn cản bằng những qui lệ cá»§a Äổng gia và tiểu thư.
- Nếu như công tá»­ không muốn chết thì cứ đến “Mỹ Nhân cácâ€, nÆ¡i đó có những bức tranh há»a chân dung cá»§a Má»™ng Di Hoa.
Kim Tiêu nhướng mày :
- Nếu chỉ ngắm thì cũng là vật là tranh. Nếu tìm một bức tranh mỹ nữ xinh đẹp như hằng nga giáng thế tại hạ có thể ra ngoài chợ Dương Châu tìm, không thiếu. Chiêm ngưỡng một trang mỹ nhân bằng da bằng thịt mới cảm được hết vẻ đẹp của tạo hóa ban cho nhi nữ.
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Tại hạ cÅ©ng nghÄ© đến cái chết, nhưng tuyệt nhiên không màng đến nó nếu như mình có được sá»± may mắn thá»a mãn sá»± tưởng tượng và lòng ngưỡng má»™ cá»§a mình.
Má»™ng Di Hoa bật cưá»i thành tiếng.
Tiếng cưá»i cá»§a nàng khắc tạo thành má»™t thứ âm vá»±c nghe vừa ngá»t ngào, vừa khiến ngưá»i ta phải mÆ¡ má»™ng và hoang tưởng đến má»™t cái gì đó vượt ra ngoài trí tưởng tưởng.
Di Hoa nói :
- Công tử lạ lắm.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, ngá»c thá»§ cá»§a Má»™ng Di Hoa thò ra khá»i tấm rèm lụa.
Chỉ vá»›i đôi ngá»c thá»§ vá»›i những ngón tay thanh mảnh, má»™t làn da trắng má»m mại mà ngưá»i ta không thá» dùng thứ gìcó trên thế gian này so sánh được cho dù đó là bông bưởi, hay gấm nhung.
Kim Tiêu nhỠnhẹ nói :
- Äôi ngá»c thá»§ cá»§a nàng đẹp quá.
- Công tử thấy bao nhiêu đó đủ rồi chứ?
Kim Tiêu nhướng mày :
- Nếu quí tiểu thư chỉ có một bàn tay đẹp, thì chả thế là một trang mỹ nữ vẹn toàn.
Mỹ nữ vẹn toàn tất phải có được tất cả sự ưu ái của tạo hóa ban phát cho mình.
- Công tử tham lam quá.
- Quí tiểu thư miá»…n thứ cho tại hạ. Äã sinh ra làm má»™t con ngưá»i thì ai cÅ©ngcó lòng tham cả, tại hạ cÅ©ng có lòng tham... Nếu như tại hạ đã vượt qua rào cản vô hình.
đến được Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu mà chỉ để ngắm được đôi ngá»c thá»§ cá»§a quí tiểu thư thôi, quá thiệt thòi cho tại hạ đó. Có thể tại hạ nhận má»™t sá»± trừng phạt cá»§a Äổng gia, hoặc những môn khách thanh danh trong võ lâm giết chết bởi sá»± mạo phạm này chỉ vì thấy đôi ngá»c thá»§ cá»§a quí tiểu thư.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
- Tại hạ chắc không đầu thai được quá.
Má»™ng Di Hoa phá lên cưá»i. Nàng vừa cưá»i vừa nói :
- Những lá»i phân trần cá»§a công tá»­ khiến Má»™ng Di Hoa phải chạnh lòng đó. Má»™ng Di Hoa không nỡ để công tá»­ thiệt thòi đâu.
Kim Tiêu thở hắt ra má»™t tiếng rồi ôm quyá»n :
- Tại hạ được tạo ban phước lành... được tạo ban phước lành.
Chàng nội dứt câu thì Mộng Di Hoa dùng hai bàn tay vén cao tấm rèm lụa màu hồng nguyệt.
Nàng nằm trên tràng ká»· trá»ng tư thế ná»­a nằm ná»­a ngồi, bá»™ cánh trắng toát được may bằng những đưá»ng chỉ tinh tế sắc xảo phối hợp vá»›i chiếc vương miện đội trên đầu có đính những hạt dạ minh châu, tô Ä‘iểm tôn tạo thêm dung diện vốn đã là má»™t mỹ nữ có má»™t không hai trong thế gian này. Kim Tiêu đã từng được biết đến nhan sắc cá»§a Tiêu Dao Mẫn, chá»§ nhân Äại hí viện Dương Châu, nhưng nếu Ä‘em so sánh Dao Mẫn vá»›i Má»™ng Di Hoa, chỉ có thá» nói rằng Di Hoa là vầng trăng đầy trên cao còn Dao Mẫn chỉ là ánh Ä‘om đóm lập lòe.
Xiêm y Má»™ng Di Hoa được chẻ dá»c má»™t đưá»ng dài từ dưới lên cao, trong tư thế ná»­a nằm ná»­a ngồi, chân phải nàng phÆ¡i ra, kết tinh hoàn hảo cá»§a tạo hóa được đúc thành qua chiếc chân đó. Có lẽ nàng sinh ra đã được ưu ái hay đúng hÆ¡n là sá»± phô diá»…n cá»§a tạo hóa qua cái đẹp cá»§a nàng.
Ngạn Kim Tiêu ngÆ¡ ngẩn cả ngưá»i khi tận mục sở thị nhân dạng cá»§a Má»™ng Di Hoa.
Nàng như hiểu được ánh mắt cá»§a Kim Tiêu mà Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm :
- Công tá»­ thá»a mãn rá»—i chứ?
- Tại hạ chỉ có thể nói với quí tiểu thư... đêm nay tại hạ chắc không thể nào ngủ được.
- Tại sao?
- Tại hạ sẽ nằm mộng, và giấc mộng từng đêm không ngoài nhân dạng của Mộng Di Hoa.
Kim Tiêu bước đến bên tràng kỷ.
Mặc dù Ngạn Kim Tiêu bước đến gần bên tràng kỷ, nhưng Mộng Di Hoa vẫn không biểu lộ chút gì ngượng ngùng, và cũng không thay đổi thế nằm của mình.
Một tư thế vừa khêu gợi vừa khinh động nam nhân khi chiêm ngưỡng nàng.
Kim Tiêu nhỠnhẹ nói :
- Tại hạ mạo phạm vượt qua những rào cản vô hình, thế mà may mắn được diễm phúc kỳ tuyệt này.
- Nếu có chết công tử cũng không hối hận chứ?
- Äã được thá»a mãn thì còn gì hối hận nữa.
Nàng liếc mắt qua Kim Tiêu. Một cái liếc mắt biểu thị tất cả những tơ tình mà nàng muốn ban phát cho Kim Tiêu. Cái liếc mắt của Mộng Di Hoa, tạo ra vẻ phấn khích trên khuôn mặt ngây ngô của Ngạn Kim Tiêu.
Nàng nhỠnhẹ nói :
- Lá»i nói cá»§a công tá»­ khiến Di Hoa hoan há»· vô cùng.
Mộng Di Hoa vừa nói vừa rút chiếc khăn đặt vào tay Kim Tiêu.
- Di Hoa tặng cho Kim Tiêu đó.
Cầm lấy chiếc khăn cá»§a Má»™ng Di Hoa, Kim Tiêu đưa lên mÅ©i ngá»­i, mùi xạ hương thoang thoảng phả ra từ chiếc khăn khá»a lấp khứu giác chàng.
Kim Tiêu nhỠnhẹ nói :
- Äêm nay Ngạn Kim Tiêu sẽ đắp chiếc khăn lên mặt để tương tư vá» Má»™ng Di Hoa.
Nàng mỉm cưá»i vá»›i câu nói này cá»§a chàng.
Nụ cưá»i trên miệng nàng vụt tắt cùng vá»›i lá»i nói :
- Lão Từ Quảng đang đến đó.
Nàng vừa nói dứt câu thì Ngạn Kim Tiêu đã nhảy thót qua ngưá»i nàng, rồi nấp vào sau lưng Di Hoa.
Di Hoa lên cưá»i khanh khách bởi hành động cá»§a Kim Tiêu. Nàng giả lả nói :
- Công tử lợi dụng tình huống này để chung chạ với Mộng Di Hoa à?
Kim Kim nhỠnhẹ nói :
- Tại hạ nào dám nghi đến Ä‘iá»u đó. Tại hạ chỉ buá»™c phải nhá»› đến Má»™ng Di Hoa tiểu thư thôi. Di Hoa tiểu thư hẳn không muốn má»™t ngưá»i ngưởng má»™ mình bị chết oan uống. Huống chi tại hạ còn chưa qua được má»™t đêm má»™ng mị vá»›i chiếc khăn cá»§a tiểu thư.
- Công tử khôn lắm.
Nàng nói rồi cưá»i khẩy má»™t tiếng.
Lão Từ Quảng bước vào Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu, ôm quyá»n cúi khom ngưá»i xuống từ tốn nói :
- Quí nương... đại yến đã chuẩn bị xong rồi, má»i quí nương thưởng lãm.
Di Hoa khoát tay :
- Hôm nay ta đổi ý, không dụng đại yến. Lão có thể lui ra.
Lão Từ có vẻ ngÆ¡ ngác bởi câu nói cá»§a Má»™ng Di Hoa, nhưng rồi lẳng lặng lui ra khá»i Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu.
Di Hoa nhìn lại Kim Tiêu.
- Công tử có thể ra được rồi.
Kim Tiêu rá»i khá»i chá»— ẩn nấp sau lưng nàng, bước xuống tràng ká»·, chàng ôm quyá»n :
- Äa tạ tiểu thư đã bao che cho tại hạ, phải cho cái lão Từ Quảng đó ở lâu má»™t chút thì hay biết mấy.
Má»™ng Di Hoa lại lưá»m Kim Tiêu.
- Công tử đúng là kẻ tham lam.
- Nếu kẻ khác được như tại hạ có lẽ còn tham lam hơn.
Kim Tiêu nhìn Mộng Di Hoa nhỠnhẹ :
- Tại hạ vô cùng cảm kích, rất mong được gặp lại nàng, cáo từ.
Kim Tiêu dợm bước ra cá»­a, Má»™ng Di Hoa gá»i lại :
- Công tử khoan đi.
Kim Tiêu dừng bước.
Di Hoa thả chân xuống tràng ká»·, Ä‘i đến trước mặt chàng, má»™t bước Ä‘i cá»§a Di Hoa, Kim Tiêu ngỡ như gạch trong Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu biến thành những cánh hóa vô tình đỡ lấy hài cá»§a nàng.
Kim Tiêu nhá» nhẹ há»i :
- Di Hoa có Ä‘iá»u gì muốn nói vá»›i tại hạ?
- Công tử ở tòa lầu môn khách nào?
Kim Tiêu vuốt cằm, bối rối, chàng nhìn lại nàng giả lả cưá»i rồi nói :
- Nếu Kim Tiêu nói ra sợ nàng sẽ bất ngỠvà ngạc nhiên lắm đó.
- Công tá»­ hắn là thượng môn khách cá»§a Äổng gia?
Kim Tiêu nhăn mặt, vuốt cằm :
- Nếu tại hạ được vậy thì chẳng nói làm gì.
- Vậy công tử thuộc môn khách nào.
Kim Tiêu lưỡng lự rồi nói :
- Tại hạ được lão Từ Quảng xếp ở trong má»™t má»™c xá, phía sau hoa viên dịch lầu Äổng gia.
Di Hoa trố mắt nhìn chàng :
- Nơi đó...
Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Tại hạ lưu bước ở đâu cÅ©ng được. Nếu ở khu má»™c xá dành cho kẻ hàn vi mà được diá»…m phúc như hôm này. Tại hạ nghÄ© các thượng môn khách cá»§a Äổng gia có nằm mÆ¡ cÅ©ng không tưởng tượng được.
Má»™ng Di Hoa mỉm cưá»i. Nụ cưá»i cá»§a nàng đẹp như má»™t, đóa hoa hàm tiếu trong ngày đầu xuân, nụ cưá»i mà bấtcứ chứng nghiệm cÅ©ng phải say đắm cả cõi lòng.
Nàng nhỠnhẹ nói :
- Má»™t ngưá»i ở má»™c xá mà có thể đến được Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu, chuyện khó tin thật.
- Bởi vì lòng ngưỡng má»™ cá»§a tại hạ vượt qua những bức tưá»ng ngăn cáchngoài kia.
Nếu có dịp tại hạ sẽ quay lại.
Kim Tiêu nói rồi thò tay vào trong ống tay áo thư sinh. Chàng lấy ra một chiếc tráp đặt vào tay Mộng Di Hoa.
- Rất mong tiểu thư nhận món quà má»n này cá»§a Ngạn Kim Tiêu.
Nàng liếc mắt qua chàng.
- Di Hoa chỉ mong công tử quay lại thôi.
Kim Tiêu nhìn nàng một lần nữa rồi mới quay bước.
Rá»i khá»i tòa Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu, trong tâm thức Kim Tiêu vẫn còn Ä‘á»ng nhân dạng cá»§a Má»™ng Di Hoa.
Chàng nghĩ thầm :
- “Má»™ng Di Hoa không tá»± thố lá»™ thân phận cá»§a nàng là tài nhân trong ná»™i cung. Nàng đâu biết được, mình tìm đến nàng là có chá»§ đích. Buổi sÆ¡ kiến hôm nay... Kim Tiêu... ngươi đã có hy vá»ng rồi.â€
à niệm kia còn Ä‘á»ng trong tâm tưởng chàng thì má»™t tiếng chim đêm vút trên không trung. Trong cánh đêm trăng tÄ©nh lặng cá»§a khu Äào Viên, tiếng chim đêm nghe thật lạc lõng, nhưng nó lại kết tạo trong trá»±c giác cá»§a Ngạn Kim Tiêu má»™t Ä‘iểm gì đó rất mÆ¡ hồ, nhưng lại cảm nhận rõ cái chết Ä‘ang khởi nguồn từ đâu đó qua tiếng chim lạ thưá»ng đó.
Chàng dừng bước nhìn lên bầu trá»i.
Trá»i có vầng trăng đêm đập vào mắt chàng cùng vá»›i không gian tÄ©nh lặng êm Ä‘á»m.
Kim Tiêu nhìn lại tòa Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu rồi má»›i lẫn vào khu vưá»n đào.
Tiếng chiến đêm lại rít lên má»™t lần nữa. Tiếng chim đêm lạ thưá»ng đó nghe tá»±a tiếng kêu ai oán cá»§a má»™t oan hồn nào đó. Kim Tiêu dừng bước nấp vào má»™t tán đào khi thấy có ngưá»i Ä‘ang vác má»™t ngưá»i. Dưới ánh trăng sanh, Kim Tiêu nhận ra ngưá»i Ä‘ang vác xác chết chính là lão Từ Quảng.
Khác hẳn vá»›i tuổi tác cá»§a lão Từ, nhưng bước chân cá»§a lão bước Ä‘i thoăn thoắt mà chẳng gây ra tiếng động nào. Thậm chí những nhánh đào chẳng thể chạm được vào ngưá»i lão. Chứng tá» lão Từ là má»™t cao thá»§ khinh công thượng thừa.
Lão từ vác xác chết đến một gốc đào, bỠxuống lỗ huyệt đào sẵn rối lắp đất lại. Lão lấp đất rồi lại bỠđi, như đây là việc làm hàng ngày quá quen với lão.
Lão Từ Ä‘i rồi, Kim Tiêu bước đến gốc đào. Äất đã được lão Từ phả lại phẳng lì như cÅ©, không có dấu tích để gá»i là có hố huyệt chôn ngưá»i. Kim Tiêu suy nghÄ© má»™t lúc rồi quyết định bá»›i đất để xem xác chết là ai. Ngưá»i bị giết là má»™t đạo đồng thuá»™c Võ Äang phái chỉ trạc ngoài đôi mươi. Trên cổ gã còn dấu trảo công tím bầm.
Kim Tiêu nheo mày.
Chàng nghĩ thầm :
- “Tại sao lão Từ lại giết gã đạo đồng Võ Äang này nhỉ. Chẳng lẽ gã đạo đồng Võ Äang cÅ©ng vì ngưỡng má»™ Má»™ng Di Hoa mà phá vỡ những giá»›i hạn mà Äổng gia đặt ra, đến diện kiến Má»™ng Di Hoa, cuá»™i cùng phải chịu cái chết nàyâ€.
Ngạn Kim Tiêu lắp đất, phả lại như cũ.
Chàng nhìn qua khu vưá»n đào.
Chàng nhẩm nói :
- “Nếu gã đạo đồng Võ Äang này bị bón phân cho tán đào này thì những tán đào kia dám cÅ©ng có xác ngưá»i để bón phân.â€
Chàng lắc đầu nghĩ thầm :
- “Äổng gia nổi tiếng trên Trung Thổ, vang danh kháp nÆ¡i, ai ai cÅ©ng muốn làm môn khách, chẳng lẽ lại dung túng chá»— má»™t lão quản gia giết ngưá»i không gá»›m tay sao?â€
Kim Tiêu nheo mày :
- Không biết chuyện này Äổng Ngá»c Lan tiểu thư có biết không. Nếu Ngá»c Lan biết mà nàng không ngăn tay lão Từ... nàng ta đúng là má»™t tiểu ma ghê tởm. Mình phải gặp Ngá»c Lan nói má»›i được. Nếu nàng ta là má»™t ma nữ thì Äổng gia cÅ©ng là má»™t ổ tà nhân bá đạo, Tống Thừa Ân huynh đã lầm Ngá»c Lan rồi.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài khi nghÄ© đến Ä‘iá»u đó.
Chàng còn Ä‘ang bâng khuâng bồi hồi vá»›i những ý niệm trong đầu mình, bất ngá» giá»ng nói khàn khàn cá»§a lão Từ cất lên sau lưng Kim Tiêu.
- Ngươi là ai?
Nghe giá»ng nói cá»§a lão Từ Quảng, Kim Tiêu không quay mặt nhìn lại vì sợ lão sẽ nhận ra mình. Chàng giả lả và sá»­a giá»ng the thé :
- Lão không biết ta, nhưng ta thì biết lão.
Chàng nói rồi lắc vai thi triển “Bách Bộ Hư Tướng†lướt đi.
Lão Từ rít giá»ng nói :
- Ngươi không thoát khá»i tay lão Từ đâu.
Kim Tiêu không màng đến lá»i nói cá»§a lão Từ mà vận công thi triển “Bách Bá»™ Hư Tướng†lướt Ä‘i. Chàng hoàn toàn bất ngá» khi lão Từ vẫn có thể bám theo sau lưng mình, cho dù chàng dã dụng đến tuyệt há»c sở trưá»ng di thân cá»§a Giác Chấn đại sư.
Ngưá»i chạy, kẻ Ä‘uổi trong khu vưá»n đào thế mà tuyệt nhiên lại chẳng tạo ra má»™t tiếng động nào. Cả hai như những bóng ma quá»· dị, lúc hiện lúc mất, mà ngay cả những nhánh đào cÅ©ng không chạm được vào trang phục cá»§a hai ngưá»i.
Nhận ra lão Từ Quàng có khinh công cao siêu như vậy, Kim Tiêu không khá»i giật mình, bồn chồn mặc dù lão Từ Quảng không rút ngắn được khoảng cách giữa Kim Tiêu vá»›i lão, nhưng vá»›i khinh thuật phi thưá»ng lão cÅ©ng không để cho Ngạn Kim Tiêu đào thoát khá»i sá»± truy Ä‘uổi cá»§a mình.
Kim Tiêu băng ra khá»i vưá»n đào, chàng nghÄ© thầm :
- “Ta không thể nào quay vá» chá»— cÅ© được. Nếu tìm vá» má»™c xá chẳng khác nào lạy Từ Quảng, Ngạn Kim Tiêu Ä‘ang ở bụi nàyâ€.
Má»™t vòng tưá»ng chắn ngang trước mặt Kim Tiêu.
Chàng chẳng chút ngần ngại lướt vụt qua bá» tưá»ng cao đó.
Trong bá» tưá»ng cao đó là má»™t ngôi biệt lầu, không nguy nga như Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu cá»§a Má»™ng Di Hoa, nhưng cÅ©ng thật đồ sá»™ vá»›i kiến trúc tinh xảo.
Kim Tiêu liếc nhìn sau lưng, lão Từ Quảng đã băng lên bá» tưá»ng và đứng lại trên bá» tưá»ng đó như ngần ngại Ä‘iá»u gì.
Kim Tiêu lướt nhanh thân ảnh lên mái vòm.
Kim Tiêu chợt nghe lão Từ thét lớn :
- Thích khách...
Tiếng thét của lão như đánh động sự tĩnh lặng của khung cảnh nơi này.
Tiếng thét cá»§a lão Từ, buá»™c Kim Tiêu phải có sá»± lá»±a chá»n, chàng không còn sá»± lá»±a chá»n nào khác phải băng vào tòa biệt lầu. Bởi chỉ có tòa biệt lầu kia má»›i là chá»— ẩn nấp duy nhất còn chung quanh là những thảm cá» chẳng có lấy má»™t chá»— nào để chàng dụng thuật “Túc Hóa Cốtâ€. Kim Tiêu vừa lướt vào biệt lầu vừa nghÄ© thầm :
- “Ông trá»i không nỡ hại Ngạn Kim Tiêu màâ€.

Hồi 15

Giải câu thừa tế hội
Kim Tiêu mở cửa số lẻn vào, chàng hoàn toàn bất ngừ khi nhận ra gian phòng mình lẻn vào lại là gian hoàng thi sảnh. Ngay giữa gian hoàng thi sảnh là một bể nước bằng cây, trong bể nước có một nữ nhân đang ngâm mình phơi bỠlưng trần ra trước mắtKim Tiêu.
Nàng không phát hiện ra Kim Tiêu và Ä‘ang mải mê vá»›t những cánh hoa bá»nh bồng trên mặt nước.
Kim Tiêu bối rối toan quay trở lại cửa sổ, nhưng bên ngoài đã có vô số những ánh đuốc đang hướng vỠphía tòa biệt lầu. Kim Tiêu nghĩ thầm :
- “Mình phải làm gì bây giá»?â€
Trong lúc bối rối, vô hình Ngạn Kim Tiêu tạo ra tiếng động.
Thiếu nữ đang ngâm mình trong bể nước quay mặt nhìn lại.
Hai ngưá»i đối mặt nhìn nhau.
Kim Tiêu quá đỗi sừng sá» khi nhận ra Äổng Ngá»c Lan.
Ngá»c Lan cÅ©ng mở to mắt hết cỡ nhìn chàng.
Hai cánh môi nàng lắp bắp nhưng không thốt được ra lá»i.
Kim Tiêu bối rối ôm quyá»n nói :
- Kim Tiêu không cố ý... quả thật Kim Tiêu không cố ý.
Ngá»c Lan dùng tay ôm vùng thượng đẳng.
- Sao lại là... sao. lại là... sao Ngạn Kim Tiêu lại vào đây?
Kim Tiêu khoát tay :
- Kim Tiêu sẽ nói sau... nhưng lúc này Kim Tiêu phải có một chỗ trốn.
- Kim Tiêu trốn...
Kim Tiêu gật đầu :
- Äúng rồi... phải trốn.
Sắc diện Ngá»c Lan đỠửng. Nàng miá»…n cưỡng nói :
- Kim Tiêu trốn... làm sao phải trốn. Sao Kim Tiêu có thể vào gian hoàng thi sảnh cá»§a Ngá»c Lan... và lại phải trốn.
- Hây.... Nâng phải giúp ta. Nếu như nàng không giúp Ngạn Kim Tiêu, thì không chỉ ta mất mạng mà ngay cá»§a Äổng Ngá»c Lan cÅ©ng không có được má»™t tấm chồng nâng khăn sá»­a túi.
Ngá»c Lan lắc đầu :
- Ngá»c Lan không hiểu ý cá»§a ngươi.
- Tá»± dưng ngươi vào gian hoàng thi sảnh cá»§a Ngá»c Lan, rồi nhá» Ngá»c Lan giúp ngươi trốn. Ngươi định bỡn cợt Ngá»c Lan. Kim Tiêu đã bỡn cợt Ngá»c Lan rồi chưa đủ hay sao giỠđịnh trêu chá»c ta nữa chứ. Ngươi ác lắm.
Kim Tiêu nhăn mặt khoát tay :
- Hây. Äừng có nổi nóng như vậy... Kim Tiêu sẽ giải thích cho nàng biết sau... Bây giá» thì phải giúp ta trốn má»›i được kẻo má»™t lÅ© mèo kéo đến cào cấu Ngạn Kim Tiêu. Ta làm sao mà chống đỡ nổi.
- Lũ mèo là sao?
Kim Tiêu chắc lưỡi.
- Tại vì cái chuyện ở kỹ lầu Dương Châu đó.
Mặt Ngá»c Lan nóng bừng thẹn thùng. Nàng gắt giá»ng nói :
- Chuyện kỹ lâu thì có liên can gì đến chuyện này?
Kim Tiêu nhăn mặt :
- Hây... khi nào qua tình cảnh này rồi, Ngạn Kim Tiêu sẽ cho nàng biết mà. Bây giỠlửa cháy đến chân rồi, còn giải trình cái gì nữa chứ. Giúp Ngạn Kim Tiêu đi nào.
- Ngá»c Lan giúp ngươi ư... giúp thế nào đây?
- Một chỗ trốn.
Nàng trố mắt nhìn Kim Tiêu.
- Sao Kim Tiêu không tìm chỗ nào trốn mà lại chui vào đây?
- Nếu có chá»— trốn thì Kim Tiêu đã không chui vào trong này đâu. Nếu nàng không giúp Kim Tiêu má»™t chá»— trốn, thì càng khó sứ cho nàng và cho cả Kim Tiêu. Thiên hạ đã biết Ngạn Kim Tiêu và Ngá»c Lan đã vào kỹ lầu, nếu như há» bắt gặp cược Ngá»c Lan và Kim Tiêu ngay trong gian phòng này thì chẳng còn gì để nói, để giải thích vá»›i há» nữa.
Tình ngay lý gian khó nói vô cùng... khó nói vô cùng.
- Nhưng ở đây trống hoác thế này, Kim Tiêu trốn ở đâu, Kim Tiêu độn thổ hay thăng thiên được chứ.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Nếu ta biết thuật độn thổ hay thăng thiên thì Ngạn Kim Tiêu đâu cần đến nàng.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì chợt nghe có tiếng động ngoài cá»­a.
Khi tiếng động vừa dứt thì má»™t, giá»ng nói cất lên :
- Ngá»c Lan xá muá»™i... có thích khách vừa đột nhập, vào biệt lầu cá»§a muá»™i.
Ngá»c Lan nhìn Kim Tiêu rồi quay mặt ra cá»­a :
- Muội đang tắm. Muội có thấy gã thích khách nào đâu.
- Từ Quảng lão nói có thích khách vào biệt lầu muội mà.
- Äại ca thá»­ tìm bên ngoài coi.
- Má»i ngưá»i đã sục sạo bên ngoài này rồi nhưng không thấy ai.
- Không thấy tất lão Từ trông gà hóa cuốc, chứ tuyệt nhiên trong phòng tắm của muội chẳng có ai cả.
Nàng nói ra câu đó mà sắc diện ửng hồng nóng bừng lên.
Giá»ng nói bên ngoài lại vá»ng vào :
- Lạ thật. Từ Quảng khẳng định y vào trong sảnh phòng của muội mà.
- Trong này chỉ có một mình muội thôi.
- Xá muội có thể cho huynh vào xem qua được không.
Ngá»c Lan nhìn Kim Tiểu nhăn mặt. Nàng quay lại phía cá»­a lúc đầu, gắt giá»ng nói :
- Không được... không được. Lúc này muội đang tắm đâu thể ai vào được.
- Khi nào muội tắm xong, huynh sẽ vào trong đó vậy.
Kim Tiêu nhìn Ngá»c Lan, rồi bất ngá» bước vào bồn tắm cá»§a nàng.
Ngá»c Lan khoanh tay che ngá»±c, trừng mắt nhìn chàng :
- Ngươi...
Nàng định la toáng lên nhưng Kim Tiêu đã ôm chặt lấy nàng :
- Äừng la. Nếu nàng la lá»›n, ngưá»i ta xông vào đây sẽ thấy cảnh này đó. Lúc bấy giá» Kim Tiêu chỉ còn má»—i má»™t lần giải thích nàng là cục mỡ cá»§a ta mà thôi.
Ngá»c Lan chau mày nhìn Kim Tiêu :
- Sao ngươi... Bước vào đây... Nam nữ thỠthỠbất thân kia mà.
- Vạn bất đắc dĩ ta phải làm như vậy.
Ngá»c Lan mím môi nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhỠnhẹ nói :
- Kim Tiêu sẽ trốn trong này cùng vá»›i nàng. Cứ để cho đại ca cá»§a nàng vào thẩm tra. Huynh trưởng cá»§a nàng không thấy sẽ cho má»i ngưá»i rút lui. Còn như nàng tấm xong, thì Kim Tiêu coi như không còn chá»— để trốn rồi.
Chàng nắn vai Ngá»c Lan.
- Nàng giúp ta đi mà. Ta xin nàng đó. Sau này có cơ hội ta sẽ giúp nàng có được Tống Thừa Ân mà.
Ngá»c Lan lưỡng lá»±.
Kim Tiêu năn nỉ.
- Ngá»c Lan đừng từ chối lá»i thỉnh cầu cá»§a Ngạn Kim Tiêu. Bên ngoài kia có biết bao nhiêu ngưá»i. Nếu như chuyện vỡ lở Ngạn Kim Tiêu tìm được má»™t chốn dung thân, giúp Ngạn Kim Tiêu Ä‘i mà.
Ngá»c Lan buông tiếng thở dài rồi nói :
- Kim Tiêu hụp đầu xuống đi.
Kim Tiêu gật đầu rồi hụp đầu xuống bồn nước..
Ngá»c Lan mím môi nghÄ© thầm.
- “Ngươi dám mạo phạm bổn cô nương chẳng coi gia huấn ra gì. Bổn cô nương sẽ trấn nước ngươi.â€
Cùng với ý nghĩa đó, nàng đặt tay lên đầu Kim Tiêu, nhấn xuống rồi nói :
- Äại ca... Huynh vào được rồi đó.
Cá»­a phòng tắm dịch mở, Äổng Kỹ Thượng bước vào.
Ngá»c Lan nhìn Äổng Kỹ Thượng giả lả cưá»i.
Äổng Kỹ Thượng cau mày.
- Muội chưa tắm xong à?
- Muội tắm lâu lắm... nên mới cho đại ca bước vào thẩm tra chỗ tắm của muội đó.
Nếu là ngưá»i khác, muá»™i không chấp nhận đâu và cÅ©ng không tha nữa.
Kỹ Thượng mỉm cưá»i.
- Äại ca lo cho muá»™i đó.
- Äại ca thấy rồi đó, đâu còn ai.
Kỹ Thượng gật đầu :
- Xá muội cẩn thận.
Kỹ Thượng quay bước trở ra đóng sầm cửa lại.
Mặc dù Kỹ Thượng đã đóng cá»­a nhưng Ngá»c Lan vẫn nhấn đầu Kim Tiêu xuống bồn tắm. Kim Tiêu bị nàng nhấn đầu ngợp thở không chịu nổi buá»™c cắn Ngá»c Lan má»™t cái.
Ngá»c Lan rú lên :
- A...
Nàng đứng sửng lên.
Kim Tiêu đứng lên theo nàng. Thể pháp cá»§a Ngá»c Lan gần như nằm trá»n trong hai còn ngươi cá»§a Kim Tiêu.
Sắc diện Ngá»c Lan vá»›i những nét ngượng ngùng, vừa thẹn vừa giận.
Nàng bối rối quay lưng lại Kim Tiêu.
Kim Tiêu không khá»i ngượng ngừng, bối rối vá»›i tình cảnh này.
Giá»ng cá»§a Äổng Kỹ Thượng lại cất lên :
- Xá muội, có chuyện gì vậy?
Ngá»c Lan miá»…n cưỡng nói :
- Không có chuyện gì muội chỉ thấy một con gián thôi.
- Trong biệt lầu của muội có cả gián nữa à?
- Muội cũng không biết, nhưng quả thật có một con gián. Huynh biết rồi đó, muội rất ghét gián. Con gián khốn kiếp này làm cho muội sợ.
- Võ công cá»§a muá»™i cao cưá»ng thâm hậu thế mà sợ má»™t con gián à?
- Äại ca bảo má»i ngưá»i rá»i khá»i đây Ä‘i để muá»™i còn ra ngoài.
- ÄÆ°á»£c, đại ca sẽ cho má»i ngưá»i rá»i khá»i đây. Nếu phát hiện ra Ä‘iá»u gì khác thưá»ng muá»™i nhá»› báo vá»›i lão Từ.
- Muá»™i sẽ đánh động má»i ngưá»i truy tìm gã thích khách khốn nạn, bỉ ổi xấu xa và đê tiện kia.
Kim Tiêu bước ra khá»i bồn tắm, nhón chân đến bên cá»­a sổ. Chàng ghé mắt nhìa ra ngoài, thấy bá»n môn khách lần lượt rút lui, cuối cùng chẳng có má»™t ngưá»i nào.
Chàng miễn cưỡng nói :
- Äa tạ Ngá»c Lân tiểu thư, Kim Tiêu sẽ bồi đáp sau này.
Kim Tiêu vừa toan mở cá»­a sổ rá»i khá»i phòng tắm, nhưng Ngá»c Lan lại gá»i.
- Kim Tiêu chưa đi được đâu.
- Nàng muốn Kim Tiêu ở lại đây nữa à. Lại muốn Kim Tiêu trầm mình vào bồn nước nàng tấm ư?
Mặt Ngá»c Lan Ä‘anh lại :
- Ngươi phá»§i Æ¡n bổn cô nương như vậy à. Ngá»c Lan sẽ la lên đó. Ngá»c Lan đánh động má»i ngưá»i xem ngươi có trốn được Ä‘i đâu không?
- Kim Tiêu biết tình cảnh của mình, nàng muốn ta làm gì.
- Ra ngoài kia đợi bổn cô nương.
- Rủi huynh trưởng của nàng quay lại thì sao?
- Äại ca cá»§a ta không quay lại đâu. Ngá»c Lan biết tính khí cá»§a Äổng đại ca huynh y rất hởi hợt.
- Kim Tiêu tin nàng.
Chàng bước đến cá»­a, cẩn thận mỡ cá»­a,và bá» ra bên ngoài. Äúng như Ngá»c Lan nói, bên ngoài chẳng có lấy má»™t bóng ngưá»i nào.
Kim Tiêu bước đến lấy chiếc chăn choàng qua vai mình. Chàng không phải đợi lâu, Ngá»c Lan từ trong sảnh phòng bước ra. Nàng vận bá»™ trang phục ở nhà.
Ngá»c Lan tiến thẳng đến trước mặt Ngạn Kim Tiêu. Nàng không nói má»™t lá»i nào mà thẳng tay tát vào mặt chàng má»™t cái.
Bốp...
Nhận trá»n má»™t cái tát cá»§a Ngá»c Lan, Kim Tiêu thối lại má»™t bá»™.
- Ôi cha...
Kim Tiêu vừa xoa má, vừa nói :
- Sao Ngá»c Lan lại đánh Kim Tiêu?
Nàng chìa mặt tới :
- Tại sao ngươi cắn bổn tiểu thư chứ. Ngươi lại cắn ngay bắp chân cá»§a Ngá»c Lan nữa. Ngươi trả ân cho bổn tiểu thư như thế à?
Kim Tiêu bối rối :
- Æ ... Æ ... Nếu như Kim Tiêu không cắn nàng thì ta đã là con cá chết sình trong bồn nước cá»§a nàng rồi. Thá»­ há»i coi, Ngạn Kim Tiêu có sống được không khi nàng nhấn đầu xuống nước chứ. Ta là ngưá»i chứ đâu phải là cá mà thở được trong nước. Thôi được rồi, xem như cái tát này cá»§a Ngá»c Lan, Kim Tiêm trả nợ nàng cái cắn vừa rồi đó.
Ngá»c Lan nghiêm mặt trang trá»ng nói :
- Tại sao ngươi lại thích cắn?
- Hành tung cá»§a Ngạn Kim Tiêu giống như má»™t thích khách. Nếu không phải thích khách, sao Kim Tiêu phải ẩn nấp vào biệt lầu cá»§a Ngá»c Lan.
Ngá»c Lan vừa nói vừa bất ngá» vươn trảo thá»™p lấy yết hầu Ngạn Kim Tiêu :
- Kim Tiêu không giải thích được, ta sẽ giết ngươi.
- Nàng đừng giết Kim Tiêu. Kim Tiêu sẽ giải thích mà.
- Nói!
- Nàng phải buông trảo ra trước đã. Nếu nàng bóp chặt thanh quản chẳng may vô tình giết chết Kim Tiêu, thì nàng giúp đỡ cho Kim Tiêu cũng như không. Xác chết lại chẳng thể nào giải thích được.
Ngá»c Lan rút trảo lại.
Ngá»c Lan nghiêm giá»ng nói :
- Nếu như Ngạn Kim Tiễu ngoa ngôn đừng trách bổn tiểu thư đó.
Vừa nói Ngá»c Lan vừa lưá»m Ngạn Kim Tiêu.
Nàng bất ngỠđổi giá»ng :
- Ngạn Kim Tiêu lạnh lắm à?
- Ướt sủng như thế này không lạnh sao được.
Ngá»c Lan mỉm cưá»i, nàng soạn má»™t bá»™ trang phục cá»§a mình rồi nói :
- Kim Tiêu vào trong sảnh phòng thay trang phục Kim Tiêu nhăn mặt :
- Ta vận trang phục nữ nhân à?
- Chứ phục trang nam nhân ở đây làm gì có. Hay Kim Tiêu muốn chịu lạnh.
Kim Tiêu lắc đầu.
- Ta không muốn đâu.
Kim Tiêu ôm má»› trang phục vào sảnh phòng. Khi chàng quay trở ra thì thấy Ngá»c Lan ngồi bên bàn. Nàng đã bày sẵn má»™t tịnh rượu cùng hai chiếc chung bằng ngá»c.
Ngá»c Lan bụm miệngnện tiếng cưá»i khi nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu bước đến bên bàn :
- Nàng cưá»i Kim Tiêu đó à?
- Kim Tiêu vận trang phục giống Ngá»c Lan quá.
- Nàng nói Kim Tiêu giống cái gì?
- Giống một gã thái giám.
- Không, không, Ngạn Kim Tiêu không phải là thái giám đâu. Kim Tiêu đâu muốn biến thành thái giám. Thái giám thì còn gì là Ngạn Kim Tiêu nữa. Giống như mấy con gà trống thiến, ục à ục ịch nhưng chẳng nên tích sự gì.
Äôi lưỡng quyá»n cá»§a Ngá»c Lan á»­ng hồng, nàng lưá»m Kim Tiêu :
- Kim Tiêu đừng nói sàm nữa.
- Tại nàng nói Kim Tiêu mới nói chứ. Nàng không nói ta đâu có nói làm gì.
Ngá»c Lan chỉ chiếc đôn đối diện :
- Ngồi xuống đi.
Kim Tiêu nặn nụ cưá»i giả lả, rồi Ngá»c Lan chiếc rượu ra hai chén. Nàng vừa chuốc rượu vừa nói :
- Bây giá» thì nói cho Ngá»c Lan biết, vì sao Ngạn Kim Tiêu bá»—ng dưng trở thành thích khách cá»§a Äổng gia mà bị má»i ngưá»i truy Ä‘uổi. Nếu ngươi là thích khách, thì ngưá»i Kim Tiêu muốn lấy mạng là ai. Nói cho Ngá»c Lan biết.
- Tại sao nàng cứ khăng khăng cho ta là thích khách.
- Äổng huynh không bao giá» vu oan cho ngưá»i. Äổng đại ca và ngươi đâu có biết ngươi mà vu oan cho ngươi.
- Hây... có sự hiểu lầm thôi.
- Nếu đây là hiểu lầm, Kim Tiêu phải giải trình cho Ngá»c Lan rõ. Nhất nhất không được ngoa ngôn vá»›i Ngá»c Lan đó.
- Kim Tiêu thành thật với nàng mà. Nếu như nàng không giúp Ngạn Kim Tiêu, chẳng biết bây giỠta đã như thế nào, chắc chắn không còn được ngồi đây đối ẩm với nàng.
Ngá»c Lan lưá»m Kim Tiêu nhưng lại mỉm cưá»i.
Kim Tiếu bưng chén rượu uống cạn rồi nhìn Ngá»c Lan.
Ngá»c Lan chau mày, mặt đỠbừng vì nghÄ© tá»›i những chuyện xảy ra trong sảnh phòng. Nàng buá»™t miệng nói :
- Kim Tiêu nhìn Ngá»c Lan cái gì vậy?
- Nhìn nàng đế tá» bày. Nếu Kim Tiêu nhìn chá»— khác nàng lại nói ta là ngưá»i không biết thành thật. Phàm ngưá»i gian trá thì chẳng bao giá» nhìn thẳng vào mặt ngưá»i khác.
Ngá»c Lan gật đầu :
- CÅ©ng được. Vậy Kim Tiêu giải trình cho Ngá»c Lan biết Ä‘i.
Kim Tiêu vuốt cầm, gượng cưá»i rồi nói :
- Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng giống như Äổng Ngá»c Lan.
Äá»™i chân mày Ngá»c Lan nhíu lại :
- Kim Tiêu nói cái gì vậy, sao Kim Tiêu lại giống Äổng Ngá»c Lan.
- Kim Tiêu chưa giải trình mà nàng đã nhảy vào miệng Ngạn Kim Tiêu rồi.
- Kim Tiêu đừng có sàm ngôn đó.
- Kim Tiêu không sàm ngôn vá»›i nàng đâu. Äến lúc này nàng còn hoài nghi Ngạn Kim Tiêu, ta biết giải trình thế nào vá»›i nàng đây.
Nàng im lặng nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu chuốc thêm má»™t chung rượu. Chàng nhìn Ngá»c Lan từ tốn nói :
- Kim Tiêu không hiểu giữa Kim Tiêu và Ngá»c Lan có duyên phận gì hay không. Có chung má»™t số phận hay không. Có sinh cùng ngày, cùng khắc hay không mà sao số phận giống nhau quá.
- Sao Kim Tiêu cứ nói vòng vo quanh quẩn vậy nhỉ. Kim Tiêu nói rõ coi. Tại sao Kim Tiêu lại là thích khách và Kim Tiêu định giết ai. Nhất định không định giết Ngá»c Lan chứ?
Kim Tiêu đưa tay qua khá»i đầu :
- Kim Tiêu mà có ý định giết Äổng Ngá»c Lan cho trá»i tru đất diệt Ngạn Kim Tiêu Ä‘i.
Ngá»c Lan nạt ngang :
- Kim Tiêu u đừng có thá», trá»i tru đất diệt Kim Tiêu à.
- Nến như Ngạn Kim Tiêu có ý giết nàng thì trá»i má»›i tru, đất má»›i diệt chứ. Äằng này Ngạn Kim Tiêu đâu có ý đó.
Nói rồi Kim Tiêu bưng chung rượu uống cạn. Ngá»c Lan nhìn chàng :
- Vậy ngươi muốn giết ai trong Äổng gia nào?
- Chẳng có giết ai cả. Chẳng qua Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng giống như Äổng Ngá»c Lan.
Nếu nàng đi tìm con mèo Tống Thừa Ân cho mình thì Ngạn Kim Tiêu cũng đi tìm cục mỡ cho bản thân.
Ngá»c Lan nhíu mày :
- Kim Tiêu nói vậy có ý gì. Thế nào là con mèo, thế nào là cục mỡ. Äừng có nói mèo mỡ trước mặt Ngá»c Lan nữa.
- Ừ... tại vì Kim Tiêu quen nói như vậy rồi, giỠta nói thế này nàng hiểu ngay.
Ngá»c Lan lưá»m chàng :
- Nói rõ ra đó, đừng có mèo với mỡ.
- Thế này nhé, nàng vì có ý có tình vá»›i Tống Thừa Ân nên má»›i Ä‘i tìm huynh ấy để chia sẻ trong khi huynh ấy có chuyện muá»™n phiá»n. Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng Ä‘ang có chuyện muá»™n phiá»n nên cÅ©ng Ä‘i tìm ngưá»i để chia sẻ.
- Ngươi tìm ngưá»i trong Äổng gia sao?
Kim Tiêu gật đầu.
- Äúng rồi, Kim Tiêu Ä‘i tìm cục mỡ...
Ngá»c Lan khoát tay :
- Cục mỡ là gì?
- Æ ... là ngưá»i chia sẻ vá»›i Ngạn Kim Tiêu đó. Kim Tiêu biết trong Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu có trang giai nhân tuyệt đẹp nên mò vào.
- Kim Tiêu định tìm ngưá»i chia sẻ trong Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu...
Ngá»c Lan cướp lá»i Kim Tiêu :
- Kim Tiêu nói cục mỡ của Kim Tiêu là Mộng Dì Hoa?
- A... nàng há»c nhanh ghê. Hóa ra nàng cÅ©ng hiểu thế nào là cục mỡ, thế nào là cÆ¡n mèo.
Sắc diện Ngá»c Lan đỠửng.
Nàng ngập ngừng rồi nói tiếp :
- Ngá»c Lan chỉ há»c theo cách nói cá»§a Kim Tiêu mà thôi.
Kim Tiêu bật cưá»i thành tiếng.
Chàng vừa cưá»i vừa nói :
- Tống Thừa Ân là con mèo của nàng, còn Mộng Di Hoa là cục mỡ của ta. Ta giống nàng chỗ đó đó.
- Như vậy có gì giống Ngá»c Lan nào?
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Không giống ư? Nàng Ä‘i tìm Tống Thừa Ân huynh gặp bất trắc đến lượt Ngạn Kim Tiêu Ä‘i tìm cục mỡ cÅ©ng gặp nhiá»u bất trắc, chẳng may Kim Tiêu bị ngưá»i ta phát hiện nên má»›i trốn vào biệt lầu cá»§a nàng.
Chân diện Äổng Ngá»c Lan sa sầm, nàng đứng lên, trừng mắt nhìn Kim Tiêu :
- Biết vậy, Äổng Ngá»c Lan không cứu ngươi.
- Kim Tiêu và Ngá»c Lan đồng cảnh ngá»™ sao nàng không cứu Kim Tiêu.
- Ngá»c Lan không cứu ngươi mà để cho ả Má»™ng Di Hoa cứu ngươi. Kim Tiêu Ä‘i tìm ả mà gặp bất trắc thì để cho ả cứu ngươi chứ Ngá»c Lan cứu Kim Tiêu làm gì...
Kim Tiêu nhìn Ngá»c Lan :
- Hình như nàng không thích Mộng Di Hoa?
- Không thích.
- Tại sao vậy? Bộ nàng ganh với Mộng Di Hoa à?
- Không thích thì không thích chứ làm gì ganh. Má»™ng Äi Hoa cứ như là chá»§ nhân cá»§a Äổng gia vậy. Äổng huynh nhất nhất Ä‘á»u chìu theo ý cá»§a ả.
- Không chừng Äổng đại ca cá»§a Ngá»c Lan cÅ©ng bị si mê bởi nhan sắc cá»§a Di Hoa nên má»›i ưu ái như vậy.
Ngá»c Lan nhìn Kim Tiêu :
- Kim Tiêu cũng mê nhan sắc của ả.
- Gã nam nhân nào gặp Mộng Di Hoa mà không mê nhan sắc của Di Hoa thì gã đó đích thực là bị mù. Nếu không mù hẳn cũng đã bị thiến hoặc là một tên biến thái hay gã thái giám không chừng.
Ngá»c Lan sầm mặt :
- Bá»n nam nhân cá»§a các ngươi là như vậy đó. Cùng má»™t lÅ© tiểu nhân như nhau.
Thấy mỹ nhân là cứ như mèo thấy mỡ.
- Hây... thế mới có chuyện mèo và mỡ.
Ngá»c Lan đỠbừng mặt.
Nàng trừng mắt nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu gượng cưá»i nói :
- Nàng đừng nhìn Kim Tiêu bằng con mắt như vậy. Nam nhân thì ai cũng vậy thôi mà. Kim Tiêu cũng là một nam nhân.
Hai cánh môi Ngá»c Lan mím lại.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Bá»—ng dưng Ngá»c Lan ghét Kim Tiêu quá.
- Sao vậy?
- Bởi vì Kim Tiêu mê Mộng Di Hoa.
- Hê... bộ nàng ghen hả.
Ngá»c Lan trố mắt nhìn Kim Tiêu :
- Bổn tiểu thư mà ghen. Lại ghen với Ngạn Kim Tiêu.
- Kim Tiêu đâu có nói Ngá»c Lan ghen vá»›i Kim Tiêu mà ghen vá»›i Má»™ng Di Hoa kìa.
- Ngá»c Lan ghét ả thì có chứ ghen cái gì.
Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Ghét đồng nghĩa với ghen đó.
- Chỉ có Kim Tiêu mới nghĩ như vậy.
- Thế Ngá»c Lan không nghe câu nói này sao?
- Câu nói gì.
- Nữ nhân chỉ yêu má»™t ngưá»i, nhưng lại thích nhiá»u ngưá»i yêu há».
- Má»™t lá»i nói sàm cá»§a Ngạn Kim Tiêu.
- Mà thôi bá» quà chuyện đó Ä‘i. Chỉ cần Ngá»c Lan hiểu Kim Tiêu không phải là thích khách được rồi.
Ngá»c Lan nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhướng mày nhìn nàng :
- Nàng không hoài nghi Ngạn Kim Tiêu chứ?
Ngá»c Lan thở ra rồi miá»…n cưỡng gật đầu :
- Tạm tin. Nhưng kể từ hôm nay Kim Tiêu đừng mò đến Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu đó.
- Ơ... Kim Tiêu phải bỠcục mỡ của mình ư? Tại sao vậy?
- Ngá»c Lan sẽ không cứu Ngạn Kim Tiêu lần thứ hai đâu.
- Nếu không có hậu thuẫn từ Äổng Ngá»c Lan, Kim Tiêu khó vào Äổng gia rồi.
Chàng buông má»™t tiếng thở dài Ngá»c Lan nhíu mày.
- Sao Kim Tiêu thở dài.
- Không có Ngá»c Lan hậu thuẫn, Kim Tiêu làm sao có được cục mỡ Má»™ng Di Hoa.
- Bên ngoài thiếu gì mỡ, Kim Tiêu cần chi cục mỡ Mộng Di Hoa.
- Vậy bên ngoài cÅ©ng thiếu gì mèo, sao Ngá»c Lan cứ khư khư Ä‘i tìm con mèo Tống Thừa Ân.
Sắc diện Ngá»c Lan lại á»­ng hồng, thẹn chín vá»›i những nét sượng sùng khi phải nghe lá»i nói này cá»§a Kim Tiêu. Nàng lưá»m Kim Tiêu rồi nói :
- Ngá»c Lan nói Tống huynh là con mèo cá»§a Ngá»c Lan hồi nào.
- Nàng không nói nhưng Tiêu nhìn thấy.
Ngá»c Lan khoanh tay trước ngá»±c chăm chăm nhìn Ngạn Kim Tiêu. Nàng gằn giá»ng nói thật chậm :
- Nếu như Ngá»c Lan yêu Tống Thừa Ân huynh thì Ngạn Kim Tiêu đã mất mạng rồi.
Kim Tiêu hơi ngỡ ngàng với câu nói này của nàng.
Ngá»c Lan Ä‘i vá» phía cá»­a biệt lầu, nàng hé mở nhìn ra ngoài.
Bên ngoài vắng lặng không bóng ngưá»i nào. Nàng quay lại nói vá»›i Ngạn Kim Tiêu :
- Kim Tiêu đi được rồi đó.
Kim Tiêu nhìn nàng :
- Kim Tiêu Ä‘a tạ Ngá»c Lan đã cưu mang, sau này có cÆ¡ há»™i Ngán Kim Tiêu sẽ báo đáp.
Ngá»c Lan lưá»m Kim Tiêu :
- Äừng có khách sáo như vậy. Chỉ cần Ngạn Kim Tiêu đừng làm phiá»n đến Äổng Ngá»c Lan là được rồi.
- Chỉ có lần này thôi. Ngạn Kim Tiêu không dám làm phiá»n lần thứ hai.
Chàng ôm quyá»n xá Ngá»c Lan rồi thả bước Ä‘i vá» phía cá»­a.
Ngá»c Lan nói vá»›i theo Kim Tiêu :
- Kim Tiêu đừng đến Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu đó.
Kim Tiêu dừng bước quay lại :
- Nàng lại sợ Ngạn Kim Tiêu rơi vào tình huống khó xử như vừa rồi?
- Không phải.
- Vậy vì cái gì?
Ngá»c Lan lưỡng lá»± rồi nói :
- Cục mỡ Má»™ng Di Hoa là cá»§a Äổng đại ca Ngá»c Lan, đại ca rất yêu Má»™ng Di Hoa.
- Nếu huynh trưởng nàng yêu Má»™ng Di Hoa thì Kim Tiêu chỉ còn biết đứng từ xa ngắm nhìn giai nhân mà nhiá»…u nước bá»t.
- Kim Tiêu nói ghe khó lá»t lá»— tai quá à.
- Một Ngạn Kim Tiêu vô danh tiểu tốt làm sao sánh được vói huynh trưởng nàng, đành phải nói như thế thôi, xem ra Ngạn Kim Tiêu và nàng cùng một số phận, tìm mỡ cũng khó, tìm mèo cũng không xong.
- Ngươi...
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Äêm nay nàng suy ngẫm coi sẽ hiểu lá»i nói cá»§a Kim Tiêu không sai mà. Bảo trá»ng!
Kim Tiêu nói rồi lẻn ra khá»i biệt lầu.
Kim Tiêu Ä‘i rồi, Ngá»c Lan còn lại má»™t mình. Nàng lắc đầu nhẩm nói :
- Ngạn Kim Tiêu, Ngá»c Lan ghét ngươi.
Nàng vào sánh phòng, bá»™ trang phục cá»§a Kim Tiêu đập vào mắt nàng. Ngá»c Lan bước đến. Nàng lục trong má»› trang phục, phát hiện ra chiếc khăn cá»§a Má»™ng Di Hoa.
Nàng vò chiếc khăn ướt sá»§ng trong lòng bàn tay mình. Ngá»c Lan nghÄ© thầm :
- “Hóa ra là vậy. Kim Tiêu... Ngươi đến “Äổng gia†làm gì chứ? Ngá»c Lan ghét ngươiâ€.

Hồi 16

Bí ẩn trùng trùng
Ngạn Kim Tiêu thả chân xuống giưá»ng. Chàng vừa chá»i tay ngồi lên thì chạm mặt ngay vá»›i Lão Ngoan Äồng Nhi. Trá»i vừa sáng tinh mÆ¡, trong ánh sáng mình còn phá»§ sương, thế mà Lão Ngoan Äồng Nhi đã ngồi uống rượu má»™t mình lão bưng chén rượu dốc lên miệng uống cạn rồi đặt chén xuống bàn.
Lão lại nhìn Ngạn Kim Tiêu với ánh mắt tò mò.
Kim Tiêu bước đến bên lão :
- Con sâu rượu của lão huynh thức dậy sớm như vậy à?
Lão Ngoan Äồng Nhi chuốc rượu ra chén, giả lả nói :
- Ta đã thức lâu rồi, thức để canh cho ngươi đó.
Lão đặt chén rượu xuống bàn nhìn Kim Tiêu.
- Äêm qua ngươi Ä‘i đâu?
Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Lão huynh há»i đệ làm gì?
Kim Tiêu thuận tay bưng chén rượu dốc vào miệng, rồi bước đến bên cửa sổ phun ra.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhíu mày :
- Rượu của ta để ngươi súc miệng à?
- Kim Tiêu và lão huynh đã là ngưá»i ở chung má»™t nhà rồi.
Chàng quay lại bên bàn.
Lão Ngoan Äồng Nhi lại chuốc rượu tiếp ra chén. Lão vừa chuốc vừa nói :
- Äêm qua ngưá»i Ä‘i đâu.
Không trả lá»i.
Äôi chân mày Lão Ngoan Äồng Nhi nhíu lại.
- Ngươi không trả lá»i thì Lão Ngoan Äồng Nhi này cÅ©ng biết. Äêm hôm qua trong “Äổng phủ†có thích khách. Phải chăng gã thích khách làm náo động đêm hôm qua là Ngạn Kim Tiêu.
Lão Ngoan Äồng Nhi bưng chén rượu uống cạn, rồi nhìn Kim Tiêu nhíu mày :
- Có đúng vậy không?
Chàng vừa cưá»i vừa nói :
- Gã thích khách đột nhập vào Äổng phá»§ cÅ©ng có thể là lão huynh.
Chân diện lão nhíu lại :
- Sao lại là ta?
- Bởi đêm hôm qua, lão huynh cũng bỠmộc xá mà đi. Lão huynh đi đâu?
Lão trố mắt nhìn Kim Tiêu :
- Ngươi biết ta đi à?
- Tất nhiên. Ngạn Kim Tiêu thì có chỗ để đến, còn lão huynh không biết đi chỗ nào.
Vẻ bối rối lá»™ ra mặt Lão Ngoan Äồng Nhi. Lão nhìn Kim Tiêu miá»…n cưỡng nói :
- Ta cÅ©ng có chá»— đến như ngươi. Nhưng ta không đến Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu tìm mỹ nữ như Ngạn Kim Tiêu.
- Hóa ra lão huynh đã biết Ngạn Kim Tiêu đến Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu tìm trang giai nhân sắc nước hương trá»i Má»™ng Di Hoa. Thế mà còn há»i Ngạn Kim Tiêu. Vậy còn lão huynh Ä‘i đâu nào.
- Ơ... ta đến chỗ của ta.
- Chỗ nào?
- Ta không nói vá»›i ngươi được. Tại sao Lão Ngoan Äồng Nhi phải nói vá»›i ngươi chứ.
- Nếu không nói, thì sau này đừng có há»i Ngạn Kim Tiêu Ä‘i đâu đấy nhé. Tò mò vào việc cá»§a ngưá»i khác không tốt đâu.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhìn thẳng vào mắt Ngạn Kim Tiêu.
- Ta thấy lạ nên má»›i há»i :
- Lạ cái gì?
- Ta biết ngươi đến Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt bởi bá»™ trang phục nữ nhân mà ngươi Ä‘em vá» còn lạ là chuyện khác.
- Chuyện gì nào?
- Ngạn Kim Tiêu chỉ là má»™t môn khách bình thưá»ng cá»§a Äổng gia. Lão gượng cưá»i nói tiếp :
- Nếu như không muốn nói ngươi chỉ là má»™t kẻ du thá»­ du thá»±c, nên má»›i bị lão Từ Quảng xếp vào ngụ trong má»™c xá này vá»›i lão. Má»™t kẻ tầm thưá»ng như vậy mà vẫn có thể vượt qua những vòng rào tưá»ng được canh phòng nghiêm ngặt, vào tận Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu kiến diện Má»™ng Di Hoa. Ãi chà... thế mà còn được Má»™ng Di Hoa tài nhân cho mượn trang phục vận vá» nữa chứ.
Lão vuốt râu.
- Thật ra ngươi là ai?
- Chính vì thế mà lão huynh thấy lạ phải không?
Lão Ngoan Äống Nhi gật đầu :
- Làm sao không lạ chứ. Má»™t ngưá»i có võ công kỳ tuyệt cÅ©ng khó mà vào được Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt, thế mà má»™t hạ môn khách du thá»­, du thá»±c lại vào được.
Không lạ à. Chính vì thế ta thắc mắc và tò mò muốn biết ngươi là ai.
- Thì Ngạn Kim Tiêu là Ngạn Kim Tiêu. Còn tại sao Kim Tiêu vào Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu thì do lão huynh đó. Lão huynh nói cho Kim Tiêu biết trong Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt là ai, do đó Kim Tiêu má»›i mò vào.
- Vậy làm cách nào ngươi vào được trong đó.
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Kim Tiêu vào được Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu bởi má»™t môn công phu mà ngưá»i võ lâm, hay đúng hÆ¡n là ngưá»i như lão huynh không bao giá» luyện thành.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhíu mày :
- Äó là công phu gì?
- Ơ... Ơ... tên công phu đó là gì nhỉ.
- Ngươi dụng công phu đó mà ngươi không biết, công phu đó tên gì ư?
- Äể Kim Tiêu suy nghÄ© đã.
- Ngươi phải suy nghĩ để nói ra...
Kim Tiêu gật đầu.
- Công phu đó khởi phát từ trái tim, khi nào tim cá»§a lão huynh đập thình thịch thì ngưỡng má»™ trang giai nhân nào đó thì sẽ dụng được công phu cá»§a Ngạn Kim Tiêu. Cứ gá»i công phu đó là Ngưỡng Má»™ Tình Công.
Lão Ngoan Äồng Nhi buá»™t miệng nói :
- Cái con khỉ... Lão Ngoan Äồng Nhi trá»—i dậy mấy mươi năm trên võ lâm giang hồ chưa từng nghe đến công phu vá»›i cái tên quá»· quái “Ngưỡng Má»™ Tình Côngâ€.
- Hây... làm sao lão huynh nghe và biết được. “Ngưỡng Má»™ Tình Công†là do Ngạn Kim Tiêu chế tác ra, lão huynh vừa má»›i gặp Ngạn Kim Tiêu lại chưa được Kim Tiêu truyá»n thụ thì sao biết được công phu “Ngưỡng Má»™ Tình Côngâ€.
Kim Tiêu thối lại má»™t bá»™ nhìn Lão Ngoan Äồng Nhi từ đầu đến chân. Chàng lắc đầu.
- Xem chừng Ngạn Kim Tiêu có muốn truyá»n thụ cho lão huynh võ công tối thượng ngưỡng má»™ tình công e rằng lão huynh cÅ©ng không thá»± giáo được.
- Tại sao?
- Lão huynh vừa già, vừa xấu còn đâu cảm xúc dạt dào cá»§a tuổi đôi mươi để luyện Ngưỡng má»™ tình công. Thôi Ä‘i nhé... đừng có má»™ng tưởng mÆ¡ há»c “Ngưỡng Má»™ Tình Công†cá»§a Ngạn Kim Tiêu.
- Ta biết ngươi sẽ nói thế để lảng tránh thôi mà.
Lão bưng chén rượu uống cạn rồi há»i :
- Ngươi có gặp Mộng Di Hoa không?
- Tất nhiên có gặp. Thậm chí Mộng Di Hoa còn tặng cho Kim Tiêu chiếc khăn tay của nàng.
- Thế ư?
- Lão huynh không tin à?
Vừa nói Kim Tiêu vừa bước đến sục sạo vào má»› trang phục mà Ngá»c Lan cho chàng mượn. Kim Tiêu nhíu mày, chàng nhìn lại Lão Ngoan Äồng Nhi, Lão Ngoan Äồng Nhi nhíu mày.
- Ngươi đừng nói ta lấy đồ của ngươi đó.
Lão bưng cả vò rượu đổ lên miệng tu luôn má»™t hÆ¡i dài. Äặt vò rượu xuống bàn, Lão Ngoan Äồng Nhi nhìn Kim Tiêu.
- Xem chừng lá»i nói cá»§a ngươi khó tin rồi, làm gì có chiếc khăn cá»§a Má»™ng Di Hoa tặng cho ngươi.
- Thật mà...
Kim Tiêu vuốt cằm nghĩ thầm :
- “Có lẽ mình đã để quên chiếc khăn cá»§a Má»™ng Di Hoa tại biệt lầu cá»§a Ngá»c Lan rồiâ€.
Kim Tiêu nghÄ© vậy liá»n chắc lưỡi.
Chàng nói vá»›i Lão Ngoan Äồng Nhi :
- Lão huynh tin hay không tin thì tùy lão huynh. Sá»± thật thì vẫn là sá»± thật. Còn nếu lão huynh có gặp Má»™ng Di Hoa thì cứ há»i nàng. Ãi chà... mà lão huynh thì làm gì được tiếp kiến Má»™ng Di Hoa mà há»i. Má»™ng Di Hoa vừa thấy lão huynh thì đã cho ngưá»i Ä‘uổi lão huynh rồi.
Lão Ngoan Äồng Nhi dốc vò rượu uống má»™t hÆ¡i dài, rồi nhìn Ngạn Kim Tiêu nói :
- Ta nói cho Ngạn Kim Tiêu biết, không chừng ta chưa bị Ä‘uổi khá»i đây thì ngươi đã bị Ä‘uổi trước rồi đó. Nếu ngươi không bị ngưá»i cá»§a “Äổng gia†đuổi Ä‘i thì ta cÅ©ng khuyên ngươi hãy bá» trốn khá»i đây trước khi quá muá»™n mà ân hận không kịp đấy.
Kim Tiêu nhướng mày nhìn Lão Ngoan Äồng Nhi :
- Tại sao Ngạn Kim Tiêu lại phải bỠtrốn?
- Bởi cái tá»™i chưa được phép cá»§a “Äổng giaâ€, Ngạn Kim Tiêu đã dám mò vào Nghinh Vân Vá»ng Nguyệt lầu diện kiến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cá»§a Äổng gia. Ngạn Kim Tiêu đã mạo phạm Äổng gia rồi, chắc chắn ngươi sẽ bị trừng phạt.
Kim Tiêu nhíu mày, thở hắt ra một tiếng, rồi ôn nhu nói :
- Kim Tiêu mạo phạm Äổng gia thì đã mạo phạm rồi, lần này chỉ tò mò muốn biết trang giai nhân tuyệt sắc kia là ai thôi, có gì là mạo phạm. Mỹ nữ thì phải để cho nhiá»u ngưá»i ngắm chứ, chẳng lẽ Äổng gia làm cá»§a riêng cho mình.
- Xem chừng ngươi chẳng biết tục lệ gì cá»§a Äổng gia hết.
- Mới đến thì làm sao mà biết.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhíu mày nhìn Kim Tiêu.
- Nhập gia tùy tục... ngươi đúng là gã khù khá».
Kim Tiêu bật cưá»i thành tiếng.
Chàng vừa cưá»i vừa nói :
- Lù khù có ông gù hộ mạng.
- Cái con khỉ, miệng lưỡi của ngươi giảo hoạt, nói gì cũng được.
Kim Tiêu bước đến bên Lão Ngoan Äồng Nhi. Chàng trang trá»ng nói :
- Có chuyện này Kim Tiêu muốn nói với lão huynh.
Thấy vẻ mặt chàng trang trá»ng, Lão Ngoan Äồng Nhi cÅ©ng trang trá»ng theo.
Lão giả lả há»i :
- Phải chăng ngươi đã có được trái tim của Mộng Di Hoa rồi?
- Chưa phải là chuyện mà Kim Tiêu quan trá»ng muốn nói vá»›i lão huynh. Nếu như Ngạn Kim Tiêu có gì vá»›i Má»™ng Di Hoa thì cÅ©ng không bao giá» thố lá»™ vá»›i lão huynh đâu.
- Vậy Kim Tiêu muốn nói với ta chuyện gì?
Kim Tiêu nhíu mày suy nghĩ rỗi nói :
- Chuyện giết ngưá»i.
Chàng kéo Lão Ngoan Äồng Nhi đến bàn, Lão Ngoan Äồng Nhi dốc vò rượu tu luôn má»™t hÆ¡i dài.
Chá» cho Lão Ngoan Äồng Nhi đặt vò rượu xuống bàn, Kim Tiêu má»›i há»i :
- Lão huynh đã lưu ngụ ở “Äổng gia†năm năm trá»i, vậy lão huynh đánh giá lão Từ Quảng bá»™c gia như thế nào?
Lão Ngoan Äồng Nhi nhá»›n mày vuốt râu :
- Ngươi muốn há»i tại hạ vá» Từ lão bá»™c à?
Kim Tiêu gật đầu.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhìn chàng. Kim Tiêu từ tốn nói :
- Chuyện quan trá»ng mà Kim Tiêu sắp nói vá»›i lão huynh đây có liên quan đến Từ Quảng lão bá»™c trong Äổng gia, nhưng trước khi Kim Tiêu nói, muốn lão huynh nói rõ vá» Từ Quảng lão bá»™c.
Lão Ngoan Äồng Nhi dốc vò rượu tu má»™t ngụm dài, Kim Tiêu giật lấy vò rượu ôm khư khư trước ngá»±c. Lão Ngoan Äồng Nhi nhíu mày :
- Ngươi làm cái con khỉ gì vậy?
- Lão huynh chả nói mà đã uống hoài, đến khi lão huynh muốn nói gì thì đã ngã lăn ra ngáy như sấm rồi. Lão huynh nói trước Ä‘i, rồi Kim Tiêu sẽ cho huynh uống thá»a thích.
Lão Ngoan Äồng Nhi vuốt râu nhìn chàng :
- Chuyện có quan trá»ng không?
- Rất quan trá»ng.
- Ngươi chắc chứ?
- Chắc. Nếu không quan trá»ng Kim Tiêu chẳng thèm há»i lão huynh làm gì.
- ÄÆ°á»£c! Ta sẽ nói! Xét vá» bá» ngoài, đúng là Từ Quảng lão bá»™c rất nguyên tắc, lại rất má»±c trung thành vá»›i Äổng gia. Lão nhất nhất làm theo tất cả những giá»›i luật mà Äổng gia đặt ra. Nhưng thật ra Từ Quảng lão bá»™c cÅ©ng làm ngưá»i tốt.
Kim Tiêu cau mày.
- Lão huynh cho Từ Quảng lão bá»™c là ngưá»i tốt..
- Nếu không có Từ Quảng lão bá»™c thì chẳng có cái khu má»™c xá dành cho bá»n hàn nhân du thá»­ du thá»±c như ta và ngươi đâu. Chính nhá» Từ Quảng lão bá»™c mà Äổng gia má»›i lập ra khu vá»±c này dành cho những hạng ngưá»i như ta vá»›i ngươi. Thậm chí Từ Quảng còn tận tâm đến không cho bá»n du thá»­ du thá»±c cá»§a chúng ta thiếu thốn nữa, ngươi nên mang ân lão Từ thì đúng hÆ¡n.
Kim Tiêu nhíu mày đứng lên.
Chàng nhìn chăm chăm Lão Ngoan Äồng Nhi.
- Kim Tiêu còn má»™t câu há»i này nữa, muốn há»i lão huynh.
- Ngươi há»i gì nữa?
- Kim Tiêu cÅ©ng há»i vá» Từ Quảng gia.
- Ta đã trả lá»i ngươi rồi... không tin lá»i cá»§a ta ư, nếu không tin thì mai mốt ngươi đừng há»i gì, Lão Ngoan Äồng Nhi sống trong má»™c xá này từng ấy thá»i gian đủ biết từng ngưá»i trong Äổng gia và kể cả bá»n môn khách hữu danh vô thá»±c kia nữa đó.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Ngạn Kim Tiêu không tin lão huynh thì tin ai. Chúng ta là ngưá»i ở chung má»™t nhà mà.
- Thế ngươi muốn há»i gì?
- Kim Tiêu muốn biết võ công của lão bộc Từ Quảng.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhíu mày nhìn chàng.
- Ngươi có vẻ quan trá»ng quá vậy.
- Chuyện Kim Tiêu sắp nói vá»›i lão huynh rất quan trá»ng.
- Nếu vậy ta sẽ nói, trong Äổng gia bất cứ ngưá»i nào cÅ©ng có võ công cao siêu kỳ tuyệt. Ngay như tiểu thư Äổng Ngá»c Lan cÅ©ng là trang anh thư mà ngưá»i trong võ lâm phải nể mặt. Ta không nói đến bá»n môn khách cá»§a Äổng gia.
- Kim Tiêu cÅ©ng không há»i vá» Ngá»c Lan tiểu thư và bá»n môn khách cá»§a Äổng giã.
Kim Tiêu há»i vá» Từ quảng lão bá»™c.
- Nếu nói vá» võ công, Lão Ngoan Äồng Nhi này dám khẳng định vá»›i ngươi trong Äổng gia có hai ngưá»i không biết võ công. Không biết má»™t chút gì vá» võ công, đó là đại ca cá»§a Äổng Ngá»c Lan tiểu thư, Äổng Kỹ Thượng đại thiếu gia, ngưá»i thứ hai chính là lão Từ Quảng bá»™c nhân.
Mặt Kim Tiêu đanh lại.
- Lão huynh khẳng định chứ?
- Ta khẳng định và đoán chắc với ngươi đó.
- Quái lạ thật.
- Cái gì là quái lạ?
Kim Tiêu nheo mày. Chàng nghÄ© đến chuyện hồi đêm. Mặc dù chàng sá»­ dụng “Bách Bá»™ Hư Tướngâ€, má»™t bá»™ pháp tuyệt kỹ cá»§a Giác Chân đại sư, có thể sánh ngang Lăng ba hư bá»™, thậm chí còn há»a diệu hÆ¡n, thế mà lão Từ Quảng vẫn bám theo chàng như hình vá»›i bóng, nếu như lão Từ Quảng không có võ công làm sao bám theo chàng được.
Thấy Kim Tiêu có vẻ trầm mặc Lão Ngoan Äồng Nhi há»i :
- Chuyện gì liên can đến Từ Quảng lão bá»™c mà ngươi quan trá»ng quá vậy, có thể nói cho ta biết được không.
Kim Tiêu nhìn Lão Ngoan Äồng Nhi nghÄ© thầm :
- “Nếu mình thố lá»™ chuyện hồi đêm vá»›i Lão Ngoan Äồng Nhi chưa chắc lão đã tin lá»i nói cá»§a mình, lão đã khẳng định Từ Quảng lão bá»™c không có võ công thì câu chuyện mình muốn thố lá»™ vá»›i lão, làm sao lão có thể tin vào lá»i cá»§a mình đượcâ€.
Kìm Tiêu thở hắt ra nhưng gượng Ä‘iểm nụ cưá»i.
Lão Ngoan Äồng Nhi vuốt râu :
- Ngạn Kim Tiêu, ngươi cưá»i cái gì, xem chừng ngươi muốn giấu ta Ä‘iá»u gì phải không, thật ra chuyện liên quan đến Từ Quảng lão bá»™c là chuyện gì.
- Æ ...
Lão Ngoan Äồng Nhi trang trá»ng cướp lá»i chàng :
- Ngươi phải nói.
Kim Tiêu lưỡng lự rồi nói :
- Vì... vì... Lão Từ Quảng muốn tranh tình với Ngạn Kim Tiêu.
Chàng vừa thốt dứt lá»i thì Lão Ngoan Äồng Nhi gắt giá»ng nạt ngang :
- Cái con khỉ. Lão Từ đã ngoài thất tuần mà tranh tình với ngươi.
Kim Tiêu nhún vai :
- Tin hay không tin thì tùy lão huynh.
Có tiếng gõ cá»­a, Lão Ngoan Äồng Nhi và Kim Tiêu nhìn nhau.
Lão Ngoan Äồng Nhi nói :
- Ai?
- Lão phu đây.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhìn Kim Tiêu :
- Ngươi vừa nhắc đến lão Từ Quảng thì lão lại đến sớm như vậy.
Lão nói dứt câu không quên quẳng cho Kim Tiêu má»™t cái liếc mắt rồi bước ra mở cá»­a má»™c xá. Lão Từ Quảng hai tay ôm hai vò rượu, khệ nệ bước vào lão đặt vò rượu xuống bàn nhìn Ngạn Kim Tiêu và Lão Ngoan Äồng Nhi từ tốn nói.
- Lão Ä‘em rượu đến cho Lão Ngoan Äồng Nhi và Ngạn cò công tá»­.
Lão Từ Quảng nhìn Ngạn Kim Tiêu :
- Công tử ngủ trong mộc xá này được chứ?
Kim Tiêu ôm quyá»n thá»§ lá»… :
- Vãn bối thấy rất thoải mái à?
Lão Từ Quảng vuốt râu :
- Thế thì tốt. Lão đưa đến cho Lão Ngoan Äồng Nhi và Ngạn công tá»­ hai vò Thiên Nữ Nhi Hồng để hai ngưá»i thưởng lãm, nếu ở ngoài kia hai vị không có được hảo tá»­u Thiên Nữ Nhi Hồng đâu.
Kim Tiêu nhìn lão nghĩ thầm :
- “Nếu ở ngoài kia Kim Tiêu không chỉ có Thiên Nữ Nhi Hồng mà còn có cả Vương tá»­u để uống nữa. Tại lão không biết Ngạn Kim Tiêuâ€.
Chàng vừa nghĩ vừa quan sát chân diện lẫn đôi thủ pháp của lão Từ.
Má»™t khuôn mặt đôn hậu má»™t làn da nhăn nheo chẳng biểu hiện gì cá»§a má»™t đại cao thá»§ vá»›i ná»™i lá»±c thượng thừa, lão Từ Quảng nhìn Lão Ngoan Äồng Nhi.
- Khi nào hết rượu, lão Từ sẽ đem đến cho lão huynh.
Lão ôm quyá»n nói :
- Lão cáo từ... hai ngưá»i cứ tá»± nhiên.
Lão từ toan dợm bước thì Lão Ngoan Äồng Nhi cản lại :
- Từ lão huynh... lão có Ä‘iá»u muốn há»i lão huynh.
Lão Từ Quảng quay lại :
- Lão Ngoan Äồng Nhi muốn há»i lão Ä‘iá»u gì?
Lão Ngoan Äồng Nhi chưa kịp lên tiếng thì Ngạn Kim Tiêu cướp lá»i.
- Vãn bối và Lão Ngoan Äồng Nhi vừa bàn vá» tiá»n bối. Lão Ngoan Äồng Nhi nói tiá»n bối là ngưá»i không có võ công, nhưng vãn bối nghÄ© khác, vì ngưá»i cá»§a Äổng gia cÅ©ng có võ công kỳ tuyệt cả.
Lão Từ vuốt râu nhìn Kim Tiêu nói :
- Ngạn công tá»­ nói đúng nhưng chỉ đúng má»™t phần thôi. Ngưá»i cá»§a Äổng gia ai cÅ©ng có võ công cao siêu kỳ tuyệt, nhưng chỉ có lão phu và Äổng Kỹ Thượng đại công tá»­ là không có võ công. Äổng Kỹ Thượng đại thiếu gia thì ham thích văn thÆ¡, còn lão thì là kẻ bất tài vô dụng.
Kim Tiêu gượng cưá»i :
- Tại tiá»n bối khiêm tốn không muốn bá»™c lá»™ mình.
- Sá»± thật là như vậy đó. Trong Äổng gia ai cÅ©ng biết, chứ không cần lão phải khiêm tốn.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhìn Kim Tiêu, rồi quay lại lão Từ Quảng.
- Lão huynh có phải là tình địch của Ngạn Kim Tiêu không.
Lão Từ trố mắt nhìn Lão Ngoan Äồng Nhi rồi vuốt râu cưá»i thành tiếng. Lão vừa cưá»i vừa lắc đầu.
- Lão Ngoan Äồng Nhi bỡn cợt lão đó à. ở cái tuổi thất thập cổ lai hy gần đất xa trá»i mà là tình địch cá»§a Ngạn công tá»­. Vá»›i tuổi tác này mà lão còn yêu ư. Lão không muốn ngưá»i cá»§a “Äổng gia†cưá»i và những môn khách cưá»i lão. Vá»›i lại lão đã không còn tÆ¡ tình từ rất lâu rồi.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhìn Kim Tiêu :
- Ngạn Kim Tiêu ngươi nghe rồi chứ?
Kim Tiêu ngượng ngùng. Chàng miễn cưỡng nói :
- Kim Tiêu chưa nói hết ý thì lão huynh há»i nên lão huynh hiểu lầm Ngạn Kim Tiêu.
- Ngươi nói cái gì mà ta hiểu lầm.
- Kim Tiêu nói, nếu như Từ lão tiá»n bối còn trẻ tuổi như Kim Tiêm, thì ngưá»i sẽ là tình địch cá»§a Kim Tiêu, lão huynh thấy đó, mặc dù tuổi đã cao nhưng trong Từ tiá»n bối vẫn có nét phong lưu cá»§a tuổi thanh xuân.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhíu mày, há hốc miệng, mãi má»™t lúc má»›i thốt ra lá»i :
- Ngươi... cái lưỡi ngươi đúng là lưỡi không xương cái gì cũng tráo trở được.
- Nếu lưỡi có xương thì lão huynh lẫn Kim Tiêu Ä‘á»u nói ngá»ng cả rồi.
Kim Tiêu nhìn lại lão Từ Quảng, giả lả nói :
- Vãn bối Ä‘a tạ tiá»n bối đã tặng hai vò rượu ngon.
- Không có gì, có còn gì cứ nói lão phu, cáo từ.
Lão Từ Quảng quay bước đi ra cửa, Kim Tiêu đi theo. Chàng nhìn sau lưng lão Từ Quảng để quan sát từng bước của lão. Lưng lão Từ đã còm xuống và những bước chân khá chậm chạp.
Kim Tiêu nghĩ thầm :
- “Không thể nào như vậy được. Má»›i hồi hôm lão khác, bây giá» lão khácâ€.
Cùng với ý nghĩ đó chàng sực nghiệm ra mà buột miệng nói :
- Sát Thủ Vô Diện. Chẳng lẽ cái gã sát thủ máu lạnh đó có mặt ở đây.
Kim Tiêu quay vào trong má»™c xá nhìn Lão Ngoan Äồng Nhi Ä‘ang chuốc rượu ra chén.
- Lão huynh, Kim Tiêu muốn há»i...
Lão Ngoan Äồng Nhi khoát tay :
- Äừng há»i gì nữa. Bất cứ câu há»i nào cá»§a ngươi, Ngoan Äồng Nhi cÅ©ng không có câu trả lá»i.
Kim Tiêu gượng cưá»i, chống tay lên bàn.
- Lão huynh đừng giận mà... dù sao Kim Tiêu và huynh cÅ©ng là ngưá»i ở chung má»™t nhà.
Lão Ngoan Äồng Nhi gắt giá»ng nạt ngang :
- Không là không. Ngươi muốn biết gì thì tá»± Ä‘i tìm ngưá»i cá»§a Äổng gia mà há»i.
Chân diện cá»§a Ngạn Kim Tiêu Ä‘anh lại. Bất ngá», chàng thá»™p lấy hai vò rượu Thiên Nữ Nhi Hồng.
Lão Ngoan Äồng Nhi mở to mắt hết cỡ nhìn Ngạn Kim Tiêu.
- Ngươi làm gì vậy?
- Lão huynh muốn uống rượu không?
- Sao ngươi há»i ta câu đó. Ngươi biết ta là con sâu rượu mà.
- Vậy lão huynh phải trả lá»i Ngạn Kim Tiêu câu há»i này, nếu không hai vo rượu Thiên Nữ Nhi Hồng sẽ vỡ tan, chẳng còn giá»t nào cho huynh hầu phục con sâu rượu trong bụng cá»§a huynh đâu.
- Ngươi định ép ta đó à?
- Kim Tiêu luôn có cách để bức ép ngưá»i khác mà.
Lão Ngoan Äồng Nhi trừng trừng nhìn chàng. Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Lão huynh đừng nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt đó.
Lão Ngoan Äồng Nhi cúi mặt nhìn xuống. Lão lí nhí nói :
- Kim Tiêu muốn biết trong “Äổng gia†ai là ngưá»i có võ công cao thâm nhất.
- Ngạn Kim Tiêu. Ngươi há»i để làm gì.
- Lão huynh chỉ nên trả lá»i thôi đừng có há»i nếu muốn uống hai vò rượu Thiên Nữ Nhi Hồng này.
Lão Ngoan Äồng Nhi nhìn Kim Tiêu, từ tốn nói :
- Trong “Äổng gia†ai cÅ©ng là ngưá»i có võ công cao thâm cả, nhưng ngưá»i có võ công cao thâm hÆ¡n tất cả chính là “Äổng Thừa Tá»±â€.
- Äổng Thừa Tá»±. Vậy còn trong hàng môn khách cá»§a Äổng gia.
- Ngạn Kim Tiêu, ngươi nghĩ ta là vạn sự thông, biết tất cả chắc.
Vừa nói Lão Ngoan Äồng Nhi vừa nhìn Ngạn Kim Tiêu.
- Thôi được, ta cÅ©ng cho ngươi câu trả lá»i này. Trong những môn khách cá»§a Äổng gia thì chỉ có những môn khách thuá»™c bàng thượng nhân, ngá»± trong dãy biệt lầu ở hướng tây là nhưng đại cao thá»§ cá»§a võ lãm. Trong dãy biệt lầu đó có tất cả mưá»i ngưá»i, trong mưá»i ngưá»i đó có hai ngưá»i đáng gá»i là đệ nhất cao thá»§ trong môn khách cá»§a Äổng gia.
Kim Tiêu buá»™t miệng há»i :
- Ai?
- Lão gù Thất Thành Nhân vá»›i ngoại hiệu Hoạt Hồn sứ giả. Ngưá»i thứ hai là La Sát Ngá»c Nữ Nghiêm Thục.
Kim Tiêu đặt hai vò rượu xuống bàn, Lão Ngoan Äồng Nhi nói :
- Ngạn Kim Tiêu. Thật ra đã có chuyện gì xảy ra mà ngươi muốn giấu. Ngươi không tin vào Lão Ngoan Äồng Nhi này à?
- Không phải không tin Ngoan lão huynh, nhưng chẳng có chuyện gì bí mật để nói cả, thì biết nói gì.
Chàng vừa nói hết câu thì nghe những bước chân rậm rạp hướng vỠphía mộc xá.
Lão Ngoan Äồng Nhi như cÅ©ng nghe được những bước chân này, lão ôm lấy má»™t vò rượu, chui tá»t xuống gầm giưá»ng, lão Ngoan nói vá»›i Kim Tiêu.
- Lão phu không muốn sinh chuyện như ngươi đâu.
Tài sản của ngocnd321

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äâèæåíèÿ, æåñòîêîå



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™