Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #161  
Old 02-06-2008, 11:23 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 160


Thần hành bách biến có một không hai

Cái gói đó chính là bá»c đựng những mảnh giấy vụn lấy ở trong tám bá»™ Tứ Thập Nhị Chương Kinh ra.
Vi Tiểu Bảo cởi những sợi dây nhỠbuộc bên ngoài, mở ra một lần vải dầu.
Bên trong còn một lần giấy dầu nữa mới đến những mảnh giấy vụn.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Thưa sư phụ! Äệ tá»­ chẳng có gì đáng Ä‘em dâng sư phụ để tá» lòng hiếu kính. Xin lão nhân gia thu lấy gói giấy vụn này.
Trần Cận Nam ban đầu thấy gã trịnh trá»ng mở bá»c vải ra đã tưởng bên trong đựng vật gì trân quý, ông thấy toàn là giấy vụn, trong lòng rất lấy làm kỳ há»i:
- Cái đó là cái gì?
Vi Tiểu Bảo liá»n thuật lại lai lịch vá» những mẩu giấy vụn.
Trần Cận Nam càng nghe càng lá»™ vẻ nghiêm trá»ng. Chẳng khi nào ông ngá» tá»›i những mảnh giấy vụn này lại là vật khiến cho bao nhiêu nhân vật lá»›n đầu như Thái hậu, Hoàng đế, Ngao Bái, Ngô Tam Quế, Äá»™c Tý Ni Cá»­u Nạn, giáo chá»§ Thần Long giáo ngày đêm mÆ¡ tưởng, vì những mảnh giấy này là tất cả những bí ẩn vá» long mạch cùng kho tàng cá»§a nhà Mãn Thanh.
Trần Cận Nam há»i lại rất kỹ vá» những tình hình đã trải qua thì Vi Tiểu Bảo trình bày từng chi tiết má»™t cách rất cặn kẽ.
Trần Cận Nam trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Cái gói này thật không phải chuyện tầm thưá»ng. Ngươi giao cho ta để thầy trò ước há»™i anh em Ä‘i đào long mạch và lấy bảo tàng cá»§a bá»n Thát Äát rồi hưng binh khởi nghÄ©a thì thật là má»™t kỳ công quán thế. Nhưng chuyến này ta vâng lệnh vương gia Ä‘i đón Trịnh công tá»­ trở vá» Äài Loan mà dắt gói này bên mình, xông pha đưá»ng biển sợ xảy Ä‘iá»u sÆ¡ xuất. Vậy ngươi hãy tạm thu cất. Ta trở vá» Äài Loan rồi lập tức lên Bắc Kinh để gặp ngươi. Khi đó sẽ cùng nhau mưu đồ đại sá»±.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Như vậy càng hay. Xin sư phụ đến Bắc Kinh thật lẹ cho.
Trần Cận Nam nói:
- Ngươi cứ yên tâm! Ta hết sức làm tròn sứ mạng thật mau, không chần chỠmột khoảnh khắc nào...
Ông thở phào nói tiếp:
- Tiểu Bảo! Ta suốt Ä‘á»i bôn tẩu chỉ vì cuá»™c mưu đồ khôi phục nhà Minh mà thấy tháng ngày lặng lẽ trôi, lòng ngưá»i phai lạt dần dần. Tiểu Hoàng đế Thát Äát chính sá»± lại rất hoàn thiện khiến cho hy vá»ng khôi phục đại nghiệp càng ngày càng mong manh. Không ngá» Ngô Tam Quế lại sắp hưng binh tạo phản. Äồng thá»i ngươi lấy được bản đồ. Thật là những chuyển biến trá»ng đại.
Ông nói tới đây bất giác lòng mừng hớn hở, nỗi cao hứng lộ ra khóe mắt.
Trước nay lúc nào nét mặt Trần Cận Nam cũng đăm chiêu, tỠra tâm sự chồng chất. Bữa nay mới thấy ông phấn khởi tinh thần.
Vi Tiểu Bảo thấy sư phụ ra chiá»u hoan há»·, gã cÅ©ng mừng thầm trong dạ.
Trần Cận Nam lại há»i:
- Ngươi hành động rất tinh minh. Quả thật là má»™t tên hảo đồ đệ cá»§a ta. Trong mình ngươi bị trúng độc hiện tình ra sao? Äã giảm bá»›t chút nào chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äệ tá»­ được mụ Ä‘iếm Thái hậu cho thuốc uống, bao nhiêu chất độc trong mình đã giải trừ hết.
Trần Cận Nam cả mừng nói:
- Thế thì hay lắm! Hai vai ngươi hiện Ä‘ang gánh nặng ngàn cân vá» công cuá»™c phản Thanh phục Minh. Từ nay trở Ä‘i ngươi phải thận trá»ng lắm má»›i được.
Ông vừa nói vừa nắm lấy hai vai gã.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dạ! Äệ tá»­ chẳng hiểu chi hết, làm ẩu làm tả lấy được những mẩu giấy này, bất quá là gặp vận hên mà thôi. Lần nào cÅ©ng giống hệt như tiểu tá»­ đánh bạc làm cái nhà ăn ngưá»i ta má»™t cách dá»… dàng. Thiên cống ăn Thiên cống, mưá»i tịt ăn mưá»i tịt. ¡n như thế má»›i thật ngon lành.
Trần Cận Nam không nhịn được tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Ngươi trở vá» Bắc Kinh rồi, ban đêm đóng cá»­a cài then, thá»§ng thẳng mở những mẩu giấy này ra giáp lại thành má»™t bức đồ hình. Ngươi há»c thật kỹ lấy những Ä‘iểm trong địa đồ cho đến khi thuá»™c lòng không còn má»™t chút nào sai trật. Sau đó ngươi lại rỡ ra thành những mẩu giấy vụn gói làm bảy, tám gói cất dấu ở những nÆ¡i riêng biệt thì không ngại gì nữa.
Ông dặn tiếp:
- Tiểu Bảo! Vận khí cá»§a con ngưá»i lúc hên lúc xui, chẳng thể nào thuận buồm xuôi gió suốt Ä‘á»i. HÆ¡n nữa công việc lá»›n lao này chúng ta cÅ©ng chẳng thể chỉ trông vào khí vận được.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äúng thế! Sư phụ nói thật không sai! Tá»· như tiểu tá»­ đánh bài cẩu làm cái đã ăn được tám bàn rồi, nếu bị má»™t bàn phải giam hết là lá»— vốn. Gói giấy vụn này để ngưá»i ta Ä‘oạt mất thì khác gì toàn quân bị đắm thuyá»n? Vì thế sau này khi ăn được tám bàn liá»n là lập tức phải thôi làm cái, không thì mất cả cá»­a nhà.
Trần Cận Nam nghĩ thầm:
-Thằng nhỠnày nặng đầu óc cỠbạc quá.
Ông mỉm cưá»i nói:
-Ngươi hiểu được đạo lý đó là hay. Äánh bạc thua hay được chẳng có gì quan hệ. Còn chúng ta mưu đồ đại sá»± mà Ä‘i lầm má»™t bước là có thể mất mạng lại làm hư đại sá»± chứ chẳng phải chuyện chÆ¡i. Hàng ức triệu tính mạng ngưá»i trong thiên hạ nằm ở trong công cuá»™c này, vậy phải nghÄ© sao chá»› để thua mà khốn.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äúng thế! Äệ tá»­ được bạc rồi phải ôm ngay tiá»n vá» nhà ngay, chôn xuống gầm giưá»ng, chặt đứt ngón tay tuyên thệ vÄ©nh viá»…n không để thua nữa.
Trần Cận Nam đến bên cá»­a sổ ngá»­ng đầu trông chiá»u trá»i, khẽ nói:
-Tiểu Bảo! Sau khi ta nghe được tin này dù có phải chết ngay lập tức, trong lòng cũng khoan khoái.
Vi Tiểu Bảo nghe sư phụ nói vậy trong lòng không khá»i kinh ngạc nghÄ© thầm:
-Những lần trước ta thấy sư phụ tinh thần quắc thước mà sao lần này lão nhân gia lá»™ vẻ đăm chiêu lại thốt ra những lá»i gở miệng?
Gã liá»n há»i:
-Thưa sư phụ! Dưá»ng như lão nhân gia ở Äài Loan trong lòng không được vui vẻ thì phải?
Trần Cận Nam ra chiá»u kinh ngạc há»i lại:
-Sao ngươi lại biết thế?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äệ tá»­ nhận thấy sư phụ dưá»ng như có Ä‘iá»u chi bứt rứt. Lão nhân gia trước nay chẳng quan tâm đến chuyện gì, cả việc khó khăn cÅ©ng coi thưá»ng. Bao nhiêu anh hùng hảo hán trên chốn giang hồ Ä‘á»u tá» lòng ngưỡng má»™. Äệ tá»­ nghÄ© rằng ngay đến Hoàng đế lão nhân gia còn không sợ thì khắp thiên hạ chỉ có má»™t mình Trịnh vương gia ở Äài Loan là nguyên nhân sá»± phiá»n não cá»§a sư phụ.
Trần Cận Nam thở dài, lặng lẽ hồi lâu mới nói:
-Vương gia rất kính trá»ng ta lại má»™t niá»m tin cậy, chưa từng có Ä‘iá»u chi thất lá»….
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ồ! Nếu vậy thì tiểu tử hiểu rồi:
thằng cha Trịnh nhị công tử thối tha kia đã làm cho sư phụ phải buồn rầu.
Trần Cận Nam đáp:
-Câu chuyện này khá dài. Ngày trước Quốc tính gia đối vá»›i ta Æ¡n nặng tầy non, ta đã thá» lấy cái chết để báo Ä‘á»n. Bất cứ việc gì cá»§a nhà há» Trịnh ta cÅ©ng phải cúc cung tận tụy mà làm cho đên hÆ¡i thở cuối cùng. Trịnh nhị công tá»­ hãy còn nhá» tuổi, dù y ăn nói có Ä‘iá»u lá»— mãng ta cÅ©ng chẳng để vào lòng. Thế tá»­ cá»§a Trịnh vương gia lại là thứ xuất.
Vi Tiểu Bảo không hiểu há»i:
-Thứ xuất là thế nào?
Trần Cận Nam đáp:
-Thứ xuất tức là không phải Vương phi sanh ra.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Ủa! Äệ tá»­ hiểu rồi. Y là con cá»§a vợ lẽ Vương gia.
Trần Cận Nam thấy gã ăn nói thô tục, nhưng nghÄ© tá»›i gã chưa từng Ä‘á»c sách, không biết nói văn vẻ nên ông cÅ©ng không lý gì đến. Ông nói:
-Phải rồi! Ngày trước Quốc tính gia tạ thế có liên quan đến vụ này, vì lẽ Vương thái phi không ưa thích thế tá»­. Bà liá»n bảo Vương gia truất ngôi thế tá»­ để lập nhị công tá»­ lên làm thế tá»­.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu nói:
-Nhị công tá»­ vừa hồ đồ vừa sợ chết, tư cách còn kém cả Ngô ứng Hùng, thế tá»­ cá»§a Ngô Tam Quế. Há»ng rồi! Thằng cha đó chỉ là cái bị thịt. Con mẹ nó! Äúng là quân chó đẻ.
Gã nghÄ© tá»›i A Kha má»™t lòng má»™t dạ vá»›i Trịnh Khắc Sảng, lá»­a há»n ghen nổi lên, càng mạnh miệng chá»­i bá»›i, quên cả sư phụ đứng trước mặt.
Trần Cận Nam sịu xuống há»i:
-Tiểu Bảo! Ngươi phải lá»±a lá»i ăn nói cho đưá»ng hoàng má»™t chút. Ngươi thốt ra những lá»i như vậy chẳng là thóa mạ Vương gia ư?
Vi Tiểu Bảo "ồ" lên một tiếng bưng miệng lại. Lát sau gã mới nói:
- Äệ tá»­ thật là đáng chết. Ba tiếng "quân chó đẻ" không thể tùy tiện thóa mạ bừa bãi.
Trần Cận Nam lại nói:
-Thế là hai vị công tá»­ xảy ra chuyện tranh chấp. Äem so sánh tư cách nhị công tá»­ quả không bằng ca ca cá»§a y. Nhưng y tướng mạo Ä‘oan chính, ăn nói khôn ngoan, rất được lòng tổ mẫu...
Vi Tiểu Bảo vá»— đùi ngắt lá»i:
-Phải rồi! Äàn bà thì còn biết cóc gì, cứ thấy kẻ mặt trắng khéo ăo nói là yêu quý như bảo bối.
Trần Cận Nam không hiểu gã nghĩ tới A Kha mà nói câu này. Ông lắc đầu kể tiếp:
-Vương gia không ưng chịu việc đổi ngôi thế tử. Cả văn võ bá quan cũng khuyên Vương gia không nên thay đổi. Vụ này đưa đến kết quả là:
hai vị công tá»­ có mối bất hòa. Thái phi và Vương gia hai mẹ con cÅ©ng thưá»ng xảy chuyện tranh chấp. Vương thái phi có lúc nổi nóng lại kêu bá»n ta vào phiá»n trách má»™t chập.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Mu...
Xuýt nữa ba chữ "mụ Ä‘iếm già" thốt ra khá»i cá»­a miệng. Gã vá»™i... vỠđổi giá»ng:
-Lão thái thái tuổi nhiá»u đâm ra hồ đồ. Sư phụ! Äệ tá»­ nghÄ© lão nhân gia ở Äài Loan khó chịu như vậy thì sau khi xong việc này ra Ä‘i, lão nhân gia bất tất trở vá» Äài Loan nữa.
Trần Cận Nam thở dài đáp:
- Äài Loan là má»™t hải đảo bé nhá» mà trong vương phá»§ hay chốn quan trưá»ng lại có chuyện rắc rối thì thật là khó chịu, đâu có được tá»± do tá»± tai. như ở Trung Nguyên, bao la rá»™ng rãi? Nhưng tính mạng ta không còn là cá»§a ta. Ta đã bán nó cho Quốc tính gia rồi. Tiểu Bảo! Không nói đến những chuyện này nữa. Ngươi nên biết:
Ngưá»i ta sống ở Ä‘á»i, chịu Æ¡n phải mong báo đáp. Ngày trước Quốc tính gia đã dùng lá»… quốc sÄ© đối xá»­ vá»›i ta, thì ta cÅ©ng phải lấy tư cách quốc sÄ© để báo Ä‘á»n.
Ông dừng lại một chút rồi tiếp:
-Hiện nay bên mình Vương gia, nhân tài ngày một điêu linh, ta quyết không thể tự lo cho mình, bỠVương gia mà đi. Việc Trung hưng phục quốc thật muôn vàn khó khăn! Hỡi ơi! Ta chỉ biết làm được tới đâu hay tới đó mà thôi.
Ông nói tới đây lại lộ vẻ đăm chiêu buồn bã.
Vi Tiểu Bảo muốn nói mấy câu an á»§i, nhưng gã không rõ ná»™i tình ở Äài Loan.
Trong lúc nhất thá»i gã không biết nên nói thế nào?
Sau một lúc, gã gợi chuyện:
-Hôm qua bá»n tiểu (???) đã toan Ä‘em Trịnh Khắc Sảng...
Gã giơ tay lên phóng chưởng chém xuống, nói tiếp:
-... chém làm hai Ä‘oạn cho rồi Ä‘á»i hắn để khá»i xảy chuyện rắc rối. Nhưng Mã đại ca bảo làm thế là đưa sư phụ tá»›i chá»— không dám nhìn thấy ai nữa, vì lão nhân gia đã mang lấy tá»™i danh thí chúa.
Trần Cận Nam nói:
-Mã huynh đệ ngăn cản ngươi như vậy là phải. Nếu các ngươi hạ sát Trịnh công tá»­ thì ta còn mặt mÅ©i nào ngó thấy Vương gia nữa? Ngày sau chết xuống cá»­u tuyá»n cÅ©ng không dám nhìn mặt Quốc tính gia.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Sư phụ! Khi nào có dịp lão nhân gia đưa đệ tá»­ vá» Äài Loan du ngoạn, tiểu tá»­ sẽ có cách đối phó vá»›i Vương thái phi.
Gã nghÄ© tá»›i con ngưá»i ghê gá»›m như giả Thái hậu mà gã còn thu thập xong, bắt buá»™c mụ phải riu ríu phục tùng, gã lại đối phó được vá»›i ----- thái hậu thì vẻn vẹn má»™t bà Vương thái phi gã chẳng coi vào đâu.
Trần Cận Nam cưá»i đáp:
-Ngươi lại nói nhăng rồi.
Ông dắt tay Vi Tiểu Bảo ra khá»i gian phòng.
Vi Tiểu Bảo nhìn sư phụ, Ngô Lục Kỳ, Mã Siêu Hưng, ngá» lá»i từ biệt.
Ngô Lục Kỳ và Mã Siêu Hưng đưa gã ra cửa.
Ngô Lục Kỳ nói:
-Vi huynh đệ! Ta đã kết thành huynh muội với tên tiểu nha đầu của huynh đệ là Song Nhi.
Lão nói câu này khiến Vi Tiểu Bảo và Mã Siêu Hưng Ä‘á»u giá»±t mình ngÆ¡ ngác.
Hai ngưá»i quay đầu nhìn lại thấy Song Nhi cúi đầu xuống, đỠmặt lên. Thái độ cá»±c kỳ bẽn lẽn.
Vi Tiểu Bảo cưá»i há»i:
-Ngô đại ca khéo nói giỡn nhỉ?
Ngô Lục Kỳ nghiêm nghị đáp:
-Ta không nói giỡn đâu. Y má»™t dạ trung can nghÄ©a đảm, hÆ¡n ----- bá»n mày râu, xứng đáng là ngưá»i trong ngô bối. Ta đã Ä‘em lòng kính mến y.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:
-Ta thấy Vi huynh đệ kết bái huynh đệ vá»›i Mỹ Ä‘ao vương Hồ Dật Chi rất nên tương đắc, vậy ta cÅ©ng há»c các vị kết bái vá»›i Song Nhi và ta đã làm rồi. Trước ta nói mãi y không chịu nghe, thoái thác không dám vá»›i lên cao. Ta liá»n bảo y ta chỉ là má»™t lão khiếu hóa, có cao quý gì đâu mà nói đến chuyện cao vá»›i thấp? Ta nhất định ----- kết, y đành phải ưng chịu.
Mã Siêu Hưng há»i:
-Vừa rồi hai vị nói chuyện ở trong phòng. Té ra là thương lượng việc kết giao.
Ngô Lục Kỳ đáp:
- Äúng thế! Song Nhi muá»™i tá»­ còn dặn Ngô má»— không nên nói vá»›i ai. Ha ha! Việc kết nghÄ©a huynh muá»™i là quang minh chính đại, hà tất phải giấu diếm?
Vi Tiểu Bảo nghe lão nói vậy biết là chuyện thật, hết nhìn lão lại nhìn Song Nhi trong lòng rất lấy làm kỳ.
Ngô Lục Kỳ lại nói:
-Từ nay trở đi Vi huynh đệ phải coi nghĩa muội của ta bằng con mắt đặc biệt.
Nếu huynh đệ đắc tội với y là rắc rối với ta có.
Song Nhi vội nói:
-Không, không có chuyện đó. Tướng công cư xử với tiểu tỳ rất tử tế.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
-Cô đã có vị đại ca kia chống đỡ sau lưng thì Ngá»c Hoàng đại đế, Diêm La lão tá»­ cÅ©ng chẳng dám đắc tá»™i vá»›i cô.
Ba ngưá»i nổi lên tràng cưá»i ha hả rồi chắp tay từ biệt.
Vi Tiểu Bảo lui ra ngoài há»i đến chuyện kết bái. Song Nhi bẽn lẽn đáp:
-Ngô gia... Ngô gia...
Vi Tiểu Bảo ngắt lá»i:
-Sao lại Ngô gia? Äại ca là đại ca. Äã kết bái rồi chẳng lẽ không đếm xỉa đến nữa hay sao?
Song Nhi đáp:
- Dạ! Y bảo nô tỳ là ngưá»i trung nghÄ©a nhất định đòi kết bái huynh muá»™i.
Cô lấy cây súng trong bá»c ra nói tiếp:
-Y bảo trong mình không đem theo vật gì, dùng cây súng của tướng công đưa tặng nô tỳ. Nô tỳ xin trao lại để tướng công thu lấy mà giữ mình.
Vi Tiểu Bảo xua tay nói:
- Äây là cá»§a đại ca cô đã tặng cô, sao còn đưa trả ta?
Gã nghÄ© tá»›i hành động cá»§a Ngô Lục Kỳ ra ngoài sá»± tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i không khá»i lấy làm kỳ.
Äoàn ngưá»i từ từ trở vá» Bắc Kinh. Dá»c đưá»ng Cá»­u Nạn truyá»n cho Vi Tiểu Bảo má»™t đưá»ng quyá»n pháp, dặn gã rèn luyện. Nhưng Vi Tiểu Bảo là con ngưá»i phù động, không chịu chuyên tâm há»c tập.
Khi Cá»­u Nạn bảo gã biểu diá»…n thì chỉ thấy gã thi triển chiêu thức má»™t cách há»i hợt, chẳng có má»™t chút thá»±c lá»±c nào. Bà không khá»i thở dài nói:
-Ta vá»›i ngươi chỉ có tiếng là thầy trò chứ không có sá»± thá»±c. Coi bá»™ ngươi há»c võ không ăn thua. Bây giỠđành thế này vậy:
Trong phái Thiết Kiếm chúng ta có môn công phu "Thần hành bách biến" cá»§a ân sư là Má»™c Tang đạo nhân sáng lập ra. Môn này đứng đầu vá» khinh công trong thiên hạ. Nó cần có ná»™i công cao thâm làm căn bản, chắc ngươi không thể lÄ©nh há»™i hết được. Ngươi chẳng có má»™t môn tuyệt kỹ nào để phòng thân thì ngày sau gặp bước nguy nan, lấy gì để chống chá»i? Vậy ta dạy ngươi má»™t chút vá» phép chạy trốn.
Vi Tiểu Bảo cả mừng đáp:
-Phải lắm! Dưới chân đã bôi mỡ thì đánh nhau cÅ©ng chẳng sợ -----. Sư phụ truyá»n dạy cho đệ tá»­ môn chạy trốn, nhất định không ai Ä‘uổi kịp.
Cửu Nạn lắc đầu nói:
-Môn Thần hành bách biến trên Ä‘á»i không ai bì kịp. Ngày trước oai danh lừng lẫy võ lâm. Không ngá» hiện nay dùng làm mỡ bôi chân cho ngươi. Ân sư ở dưới suối vàng nếu biết vụ này nhất định sẽ không chịu nhận ngươi làm đồ tôn. Nhưng ngoài môn đó, ta chẳng còn tuyệt kỹ nào để truyá»n dạy cho ngươi thành ngưá»i có bản lãnh.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
-Sư phụ thu nạp phải má»™t tên chẳng ra gì như tiểu tá»­ làm đồ tá»­ đồ tôn là xúi quẩy quá rồi. Ngưá»i ta đánh bạc bằng tiá»n khi thua khi được, chẳng có gì quan hệ.
Sư phụ thu tiểu tá»­ làm đồ đệ kể như là thua má»™t canh bạc cháy túi, khí vận hẩm hiu đến cùng cá»±c. Nếu đức Thượng đế có mắt thì phải phù há»™ cho sư phụ rồi đây được tám bàn liá»n, tức là thu được tám tên đồ đệ khét tiếng võ lâm, tranh hùng thiên hạ.
Cá»­u Nạn cưá»i khành khạch, vá»— vai gã nói:
-Ngưá»i võ công thật giá»i chưa chắc đã là những nhân vật ưu tú. Ngươi không ưa há»c võ là bởi thiên tính, chẳng thể miá»…n cưỡng được, nhưng ngoại trừ cái miệng lẻo lẻo, ngươi đáng kể là má»™t tên hảo đồ đệ cá»§a ta.
Vi Tiểu Bảo nghe bà nói vậy, vui sướng như mở cỠtrong bụng. Gã xúc động vô cùng, những muốn đem gói giấy vụn trao cho bà, nhưng gã lại tự nhủ:
-Gói giấy vụn này ta đã đưa cho nam sư phụ rồi thì không thể trình bày vá»›i nữ sư phụ được nữa. May ở chá»— cả hai vị sư phụ Ä‘á»u chá»§ trương Ä‘uổi quân Thát Äát để khôi phục lại giang sÆ¡n cá»§a ngưá»i Hán thì bất luận đưa cho vị nào cÅ©ng vậy.
Cá»­u Nạn liá»n trích lấy phần không cần đến ná»™i lá»±c vá» môn "Thần hành bách biến" Ä‘em ra truyá»n dạy cho Vi Tiểu Bảo má»™t ít thân pháp và bá»™ pháp. Bà nói sÆ¡ lược vá» yếu quyết cho gã nghe.
Lạ thay! Vi Tiểu Bảo rất biếng nhác vá» những môn quyá»n pháp, chưởng pháp, gã chỉ há»c sÆ¡ qua rồi bá» lá»­ng, chứ không chịu dụng tâm nghiên cứu, rèn luyện.Thế mà môn chạy trốn này thì gã lại rất lấy làm hứng thú, gã há»c má»™t cách say sưa mài miệt, há»… rảnh lúc nào là rèn luyện lúc ấy. Nhiá»u lúc gã có ý định luyện thành má»™t tay khinh công trác tuyệt, gã liá»n chạy trước và bảo má»™t tay khinh công cao thâm là Từ Thiên Xuyên rượt theo.
Từ Thiên Xuyên thấy Vi Tiểu Bảo chợt lướt bên này, chợt qua bên kia, thân pháp rất kỳ diệu, lão sinh lòng kính phục vô cùng! Ban đầu Từ Thiên Xuyên còn Ä‘uổi kịp gã mấy lần. Nhưng sau Cá»­u Nạn tiếp tục truyá»n thụ thêm những yếu quyết má»›i mẻ. Khi Ä‘oàn ngưá»i tá»›i Trá»±c Lệ thì Từ Thiên Xuyên ra sức Ä‘uổi theo cÅ©ng không kịp được nữa.
Cửu Nạn thấy Vi Tiểu Bảo có duyên phận với môn khinh công "Thần hành bách biến" ra ngoài sự tiên liệu của mình, bà vui mừng nói:
-Xem chừng số trá»i đã định cho ngươi làm thân phận chuá»™t chù chỉ tài lẩn tránh.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Äệ tá»­ đã không luyện nổi "Thần hành bách biến" thì cÅ©ng phải há»c cho bằng được môn "Thần hành bôi mỡ vào chân". Như thế không thể bảo là hạng vô dụng, ăn hại cÆ¡m trá»i, uống cạn nước sông.
Gã pha má»™t bình trà má»›i bưng đến trước mặt Cá»­u Nạn và há»i bà:
-Thưa sư phụ! Sư tổ là Má»™c Tang đạo trưởng đã qua Ä‘á»i thì trong thiên hạ hiện nay, lão nhân gia là ngưá»i võ công đệ nhất phải không?
Cửu Nạn lắc đầu đáp:
-Không phải đâu. Bảy chữ "Thiên hạ võ công đệ nhất nhân" há phải chuyện thưá»ng ai muốn xưng càn cÅ©ng được?
Bà đưa mắt nhìn ra ngòai cửa sổ, vẻ mặt buồn rầu nói tiếp:
-Ta biết má»™t ngưá»i đáng gá»i là "Thiên hạ võ công đệ nhất nhân".
Vi Tiểu Bảo há»i ngay:
-Ngưá»i đó là ai? Äệ tá»­ nhất định tìm tá»›i nÆ¡i bái kiến.
Cửu Nạn ngập ngừng:
-Y... y...
Äá»™t nhiên vành mắt đỠhoe, bà lẳng lặng không nói nữa.
Vi Tiểu Bảo lại há»i:
-Vị tiá»n bối đó danh hiệu là gì? Äệ tá»­ muốn biết để ngày sau mà có cÆ¡ duyên há»™i ngá»™ sẽ kính cẩn dập đầu phục lạy.
Cửu Nạn xua tay bảo gã lui ra.
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ, chậm chạp cất bước ra ngoài. Gã tá»± há»i:
-Vẻ mặt sư phụ ta đột nhiên biến thành quái dị, chẳng lẽ thiên hạ võ công đệ nhất nhân là ngưá»i tình cá»§a lão nhân gia?
Gã đoán như vậy là đã trúng được phần nửa.
Lúc này Cá»­u Nạn Ä‘ang nghÄ© đến con ngưá»i ở hải ngoại, cách xa hàng vạn dặm là Viên Thừa Chí, nhưng lão ta lại chung tình vá»›i ngưá»i khác mất rồi. HÆ¡n hai chục năm nay bà chôn sâu mối tình xuống tận đáy lòng, bây giá» lại bị Vi Tiểu Bảo nhắc tá»›i, khiến bà không khá»i bâng khuâng trong dạ.
Sáng hôm sau Vi Tiểu Bảo trở dậy vào phòng Cửu Nạn để vấn an thì bà đã không từ biệt mà bỠđi rồi. Bà để lại một mảnh giấy có viết chữ.
Vi Tiểu Bảo cầm mảnh giấy Ä‘em cho Từ Thiên Xuyên Ä‘á»c thì trên mảnh giấy này vá»n vẹn chỉ có tám chữ:
-"Liệu đấy mà làm có ngày tái hội" Vi Tiểu Bảo bồi hồi trong dạ, miệng lẩm bẩm:
-Hôm qua ta há»i sư phụ ai là ngưá»i võ công đệ nhất thiên hạ? Phải chăng câu này là đắc tá»™i vá»›i lão nhân gia?
Chẳng bao lâu Ä‘oàn ngưá»i vá» tá»›i Bắc Kinh. Kiến Ninh công chúa và Vi Tiểu Bảo cùng nhau vào bái yết Hoàng đế.
Vua Khang Hy đã tiếp được bản tâu và phúc chỉ chuẩn cho Ngô ứng Hùng lai kinh hoàn hôn. Bây giỠnhà vua thấy mặt em gái và Vi Tiểu Bảo, long tâm rất lấy làm hoan hỷ.
Kiến Ninh công chúa nhảy xổ vào ôm lấy Hoàng đế khóc rống lên. Nàng vừa khóc vừa nói:
-Thằng lá»i Ngô ứng Hùng khinh khi tiểu muá»™i thái quá! Vua Khang Hy cưá»i há»i:
-Gã tiểu tá»­ đó lá»›n mật như vậy ư? Äể trẫm đét vào đít gã cho. Làm sao gã dám khinh khi Hoàng muá»™i?
Công chúa xụt xùi đáp:
-Hoàng đế ca ca há»i lại Tiểu Quế Tá»­ sẽ rõ. Hắn khinh nhá»n tiểu muá»™i. Nhất định Hoàng đế ca ca phải làm chá»§ việc này má»›i xong.
Nàng vừa khóc vừa dậm chân bình bịch.
Vua Khang Hy cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Hoàng muá»™i hãy vá» phòng an nghỉ, để ta há»i Tiểu Quế Tá»­.
Tài sản của ngocvosong1986

  #162  
Old 02-06-2008, 11:42 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 161


Vi Tiểu Bảo tâu trình sứ mạng

Nguyên Kiến Ninh công chúa đã bàn định má»i việc vá»›i Vi Tiểu Bảo, để khi vào bái kiến Vua Khang Hy sẽ tâu bày trưá»ng hợp vô lá»… cá»§a Ngô ứng Hùng.
Vi Tiểu Bảo chá» công chúa ra rồi liá»n thuật lại vụ đó má»™t cách tưá»ng tận.
Vua Khang Hy chau mày không nói gì. Ngài nghe xong trầm ngâm một lúc rồi phán:
-Tiểu Quế Tử! Ngươi thật là lớn mật.
Vi Tiểu Bảo giật nẩy mình lên, sợ hãi đáp:
-Nô tài không dám...
Vua Khang Hy ngắt lá»i:
-Ngươi toa rập với Công chúa, dám lừa gạt cả ta.
Vi Tiểu Bảo ấp úng:
-Không... không có chuyện đó. Khi nào nô tài dám... lừa gạt Hoàng thượng?
Vua Khang Hy nói:
-Ngô ứng Hùng vô lá»… vá»›i Công chúa, dÄ© nhiên ngươi không trông thấy, sao ngươi dám nghe lá»i má»™t bên Công chúa mà tâu bậy vá»›i ta?
Vi Tiểu Bảo than thầm:
-Chết cha rồi! Ông Vua con này ghê quá, đã nhìn thấy chỗ sơ hở.
Gã vội quỳ xuống dập đầu tâu:
-Hoàng thượng sáng soi muôn dặm. Ngô ứng Hùng vô lá»… vá»›i Công chúa trong trưá»ng hợp nào, quả nhiên nô tài không được mắt thấy. Nhưng lúc đó nhiá»u ngưá»i ở ngoài cá»­a sổ Ä‘á»u nghe rõ hết.
Vua Khang Hy nói:
-Nếu vậy lại càng hồ đồ hÆ¡n nữa. Ta đã gặp mặt Ngô ứng Hùng hai lần, nhận thấy gã là con ngưá»i tinh minh mẫn cán. Gã lại không còn nhá» tuổi nữa thì trong phòng gã thiếu gì cÆ¡ thiếp xinh đẹp? Khi nào gã dám lá»›n mật càn rỡ, cá»­ động vô lá»… vá»›i Công chúa? Hừ! Tính khí Công chúa chẳng lẽ ta còn chưa hiểu hay sao?
Nhất định là Công chúa gây lộn với Ngô ứng Hùng rồi... cắt con mẹ nó cái đó đi.
Nhà Vua nói tá»›i đây không nhịn được, nổi lên tràng cưá»i ha hả.
Vi Tiểu Bảo cÅ©ng phì cưá»i. Gã đứng dậy tâu:
-Sá»± tình này Công chúa không tiện nói ra, dÄ© nhiên nô tài cÅ©ng không dám há»i nhiá»u. Công chúa bảo sao nô tài tâu trình làm vậy.
Vua Khang Hy gật đầu phán:
-Thế thì phải rồi. Gã tiểu tử Ngô ứng Hùng phải chịu oan khuất trong vụ này.
Ngươi truyá»n chỉ ra cho chúng ở lại Kinh thành chá»n ngày làm lá»… thành hôn. Sau má»™t tháng sẽ trở vá» Vân Nam.
Vi Tiểu Bảo tâu:
-Tâu Hoàng thượng việc hoàn hôn thì không sao. Nhưng Ngô Tam Quế sắp làm phản, không thể để Công chúa vỠVân Nam được.
Vua Khang Hy thản nhiên gật đầu nói:
-Ngô Tam Quế quả nhiên muốn làm phản. Ngươi thấy thế nào?
Vi Tiểu Bảo liá»n Ä‘em vụ Ngô Tam Quế câu kết vá»›i xứ Tây Tạng, xứ Mông Cổ, nước La Sát, Thần Long giáo, tình hình thế nào, nhất nhất thuật lại.
Khi gã kể đến vụ bắt sứ giả xứ Mông Cổ, gã liá»n Ä‘em việc mình giả trang làm con nhá» cá»§a Ngô Tam Quế để hiểu rõ chân tướng. Bá»™ hạ cá»§a gã hóa trang làm gia tướng ở Bình Tây Vương phá»§ vào kỹ viện tranh gái, nổi cÆ¡n ghen đánh lá»™n để giết chết Hãn Thiếp Ma giả, gã không bá» sót má»™t chi tiết. Gã há»›n hở ra chiá»u đắc ý.
Vua Khang Hy lắng tai nghe rồi phán:
-Vụ này khá hay đấy.
Ngài nói tiếp:
-Ngô Tam Quế là ngưá»i thế nào ta chưa thấy qua. Ngày trước trong cung loan tin làm lá»… tế hiếu Phụ vương, Ngô Tam Quế có Ä‘em trá»ng binh đến kinh thành tế bái. Ta muốn gặp hắn má»™t lần, nhưng mấy vị Cố mệnh đại thần phòng ngừa hắn dẫn binh vào thành lỡ xảy biến má»™t cách đột ngá»™t thì trở tay không kịp, nên bảo hắn ở ngoài thành dá»±ng rạp tế vá»ng chứ không được vào thành.
Nhà Vua nói tới đây đứng dậy phê phán:
-Ngao Bái thật là ngu xuẩn. Nếu sợ Ngô Tam Quế vào thành mà xảy ra biến loạn, sao không hạ chỉ cho cha con hắn nhập thành tế bái, còn đại quân đóng ở ngoài thành thì hắn còn làm gì được? Nếu hắn không dám vào thành một mình là tự hắn khiếm khuyết lễ số. Mình không cho hắn vào thì có khác gì bảo hắn:
"Bá»n ta sợ đại quân cá»§a ngươi tạo phản, vậy ngươi phải ở ngoài không được vào".
Nhà Vua cưá»i khành khạch nói tiếp:
-Má»™t đằng mình tá» ra khiếp nhược, má»™t mặt Ngô Tam Quế lại cho là triá»u đình có lòng nghi kỵ hắn. Triá»u đình vừa sợ vừa nghi kỵ hắn thì dÄ© nhiên hắn nảy lòng tạo phản. Ta e rằng nguyên nhân mưu phản cá»§a Ngô Tam Quế đã chá»›m nở ngay từ hồi ấy.
Vi Tiểu Bảo nghe nhà Vua phân tích như vậy càng sinh lòng khâm phục. Gã nói:
-Giả tỷ ngày ấy Ngô Tam Quế gặp Hoàng thượng. Hoàng thượng dẫn dụ cho hắn một phen, có khi hắn không dám nghĩ đến chuyện làm phản.
Vua Khang Hy lắc đầu đáp:
-Hồi đó ta còn nhá» tuổi quá, không hiểu gì vá» quân quốc đại sá»±. Có khi gặp hắn cÅ©ng không biết Ä‘iá»u gì lợi hại mà nói. Không chừng gã khinh thưá»ng ta nhá» bé chẳng coi vào đâu, lại càng làm phản mau chóng.
Rồi nhà Vua há»i đến tướng mạo cùng hành vi cá»§a Ngô Tam Quế. Vi Tiểu Bảo nhất nhất tâu trình.
Nhà Vua lại há»i:
-Trong thư phòng của Ngô Tam Quế có tấm da con bạch hổ như thế nào?
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ liá»n mô tả tấm da con bạch hổ đó rồi nói:
-Cả việc nhỠnhặt này Hoàng thượng cũng biết mới thật tài tình.
Vua Khang Hy mỉm cưá»i không đáp. Ngài lại há»i tá»›i cách bố trí binh mã cá»§a Ngô Tam Quế cùng con rể hắn là Hạ Quốc Tương và mưá»i tên đại tổng binh dưới trướng tính tình ra sao, tài cán thế nào?
Cứ những lá»i phá»ng vấn cá»§a Vua Khang Hy cÅ©ng đủ biết ngài hiểu tưá»ng tận vá» má»i tình trạng ở nÆ¡i Ngô Tam Quế. Tư cách, tài năng cá»§a các đại tướng dưới trướng hắn, cùng binh mã tại Bình Tây Vương phá»§ nhiá»u hay ít nhà vua Ä‘á»u rõ hết.
Tên nào tham tiá»n, tên nào hiếu sắc, tên nào hồ đồ, tên nào úy tá»­ tham sanh cÅ©ng không qua được tai mắt cá»§a ngài.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi lại vừa khâm phục. Gã nói:
-Tâu Hoàng thượng! Hoàng thượng không tá»›i Vân Nam mà tình trạng ở Bình Tây Vương phá»§, trong cÅ©ng như ngoài, còn biết rõ hÆ¡n nô tài nhiá»u lắm.
Äá»™t nhiên gã tỉnh ngá»™ nói tiếp:
-à phải rồi! Hoàng thượng đã phải ngưá»i tá»›i Côn Minh do thám.
Vua Khang Hy cưá»i đáp:
-Thế má»›i gá»i là tri ká»· tri bỉ, bách chiến bách thắng. Hắn định tạo phản, chẳng lẽ chúng ta để mặc kệ hắn? Tiểu Quế Tá»­! Chuyến này công lao cá»§a ngươi lá»›n lắm vì ngươi đã thám thính được Ngô Tam Quế câu kết vá»›i xứ Tây Tạng, xứ Mông Cổ và nước La Sát. Vụ này rất kỳ bí bá»n thám tá»­ cá»§a ta không Ä‘iá»u tra được. Chúng chỉ có thể dò la những chuyện nhá» nhặt, chứ không thám thính nổi việc lá»›n nhà nước.
Vi Tiểu Bảo cả mừng tâu:
- Äây hoàn toàn trông vào hồng phúc tầy trá»i cá»§a đức Hoàng thượng.
Nhà Vua phán:
-Ngươi đem Hãn Thiếp Ma vào cung để ta thân hành thẩm vấn.
Vi Tiểu Bảo vâng dạ lui ra rồi dẫn mưá»i tên ngá»± tiá»n thị vệ giải Hãn Thiếp Ma vào ngá»± thư phòng.
Vua Khang Hy vừa nhìn thấy Hãn Thiếp Ma đã dùng tiếng Mông Cổ để mở cuộc thẩm vấn.
Hãn Thiếp Ma thấy nhà Vua nói tiếng Mông Cổ rất lấy làm kinh dị, nhưng cũng có phần thân thiết. Hắn nhìn thấy khí thế trong Hoàng cung không dám giấu diếm gì nữa, đem hết sự thật trình bày với nhà Vua.
Vua Khang Hy thẩm vấn má»™t hồi liá»n đến mấy giỠđồng hồ. Ngoài vụ xứ Mông Cổ câu kết vá»›i Ngô Tam Quế trong trưá»ng hợp nào, nhà vua còn há»i đến binh lá»±c cùng các bá»™ thá»± Ở xứ Mông Cổ. Ngài há»i cả địa thế núi sông, nhân tình phong thổ, cùng các bậc vương công ai thân vá»›i ai, ai thù ghét ai.
Nói tóm lại nhà Vua không bỠsót một chi tiết nào có ảnh hưởng đến việc lợi dụng nhân vật ở xứ này.
Vi Tiểu Bảo đứng bên chầu chá»±c, gã ngẩn mặt ra mà nghe hai ngưá»i lý la lý lố không ngá»›t. Gã chẳng hiểu gì nhưng cÅ©ng nhận được vẻ mặt Hãn Thiếp Ma có lúc khâm phục nhà Vua trẻ tuổi, có lúc ra chiá»u sợ hãi vô cùng. Sau rốt thấy hắn dập đầu lia lịa dưá»ng như để cảm tạ Æ n đức cá»§a nhà Vua.
Vua Khang Hy thẩm vấn xong, sai bá»n Ngá»± tiá»n thị vệ đưa Hãn Thiếp Ma xuống nhà giam.
Một tên tiểu thái giám bưng bát sâm thang vào dâng lên.
Nhà Vua đón lấy uống rồi bảo tiểu thái giám:
-Ngươi đi lấy cho Vi tổng quản một chén.
Tiểu thái giám vâng lá»i chạy Ä‘i lấy đưa vào. Vi Tiểu Bảo dập đầu tạ Æ n bưng lấy sâm thang uống.
Bỗng nghe ngoài thư phòng có tiếng bước chân vang lên. Một tên tiểu thái giám chạy vào tâu:
-Khải bẩm Hoàng thượng! Nam Hoài Nhân và Thang Nhược Vá»ng xin vào bệ kiến.
Vua Khang Hy gật đầu.
-Tiểu thái giám truyá»n lệnh ra ngoài. Hai ngưá»i ngoại quốc thân thể cao lá»›n lật đật tiến vào quỳ xuống dập đầu trước mặt nhà Vua.
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ nghĩ bụng:
-Sao lại có hai tên quỷ sứ ngoại quốc đến đây làm chi? Thế này thì thật là khó hiểu.
Hai ngưá»i ngoại quốc khấu đầu xong, rút trong bá»c ra má»™t cuốn sách đặt lên án.
Ngưá»i ít tuổi tên gá»i Nam Hoài Nhân lên tiếng:
-Tâu Hoàng thượng! Bữa nay bá»n nô tài lại trình bày vá» cách phát xạ súng lá»›n.
Vi Tiểu Bảo nghe hắn nói tiếng kinh rất rõ ràng lưu loát, bất giác •ủa• lên má»™t tiếng, ra chiá»u kinh hãi, lẩm bẩm:
-Ly kỳ! Thật là ly kỳ! Tên quỷ này lại không phun tiếng ngoại quốc ra.
Vua Khang Hy nhìn gã mỉm cưá»i rồi cúi xuống ngó cuốn sách.
Nam Hoài Nhân đứng một bên vừa trỠtay vào sách vừa giải thích cho Vua nghe.
Vua Khang Hy há»… thấy chá»— nào chưa hiểu liá»n há»i lại.
Nam Hoài Nhân giảng chừng ná»­a giá» thì ngưá»i ngoại quốc kia tuổi già râu bạc tên gá»i Thang Nhược Vá»ng tiếp tục giảng giải vá» thiên văn lịch pháp. Lão này cÅ©ng giảng chừng ná»­a giá». Rồi cả hai ngưá»i lạy tạ lui ra.
Vua Khang Hy cưá»i há»i:
-Ngưá»i ngoại quốc nói được tiếng Trung Quốc chắc ngươi nghe lấy làm lạ lắm phải không?
Vi Tiểu Bảo tâu:
-Ban đầu nô tài rất lấy làm kỳ, nhưng sau nghĩ lại cũng chẳng có chi là lạ.
Thánh thiên tá»­ được bách thần phù há»™. Nước La Sát mưu đồ chuyện bất chính nên đức Thượng đế phái hai con quá»· Tây Dương biết nói tiếng Trung Quốc đến phò tá thánh triá»u, chế tạo súng ống để bình định La Sát.
Vua Khang Hy nói:
-Tâm tư ngươi quả là thông minh. Nhưng hai tên Dương quá»· này không phải trá»i sinh ra liá»n biết nói tiếng Trung Quốc. Lão già đã đến Trung Quốc từ thá»i Thiên Khải nhà Minh. Lão là ngưá»i Nhật NhÄ© Man. Còn tên trẻ tuổi là ngưá»i Tá»· Lợi Thì đến đây vào triá»u Thuận Trị. Cả hai Ä‘á»u là giáo sÄ© đạo Gia Tô. Chúng đến Trung Quốc truyá»n giáo. Muốn truyá»n giáo phải há»c tiếng Trung Quốc.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Té ra là thế. Nô tài vẫn lo ngay ngáy vá» súng ống cá»§a nước La Sát vô cùng lợi hại. Bữa nay được nghe ngưá»i ngoại quốc giảng giải vá» súng lá»›n súng nhá», trình bày trước Hoàng Thượng đâu ra đấy. Bây giá» nô tài má»›i vững dạ.
Vua Khang Hy thả bước trong ngự thư phòng thủng thẳng nói:
-Ngưá»i La Sát cÅ©ng là ngưá»i, chúng ta cÅ©ng là ngưá»i. Há» chế tạo được súng ống thì chúng ta cÅ©ng chế tạo được súng ống, có Ä‘iá»u chúng ta chưa hiểu phương pháp mà thôi. Ngày trước chúng ta đánh nhau vá»›i triá»u Minh, quân Minh có súng lá»›n đã làm cho chúng ta thất Ä‘iên bát đảo. Äức Thái Tổ Hoàng đế trúng đạn bị thương rồi băng, mà giang sÆ¡n nhà Minh cÅ©ng mất vá» tay chúng ta. Như vậy đủ chứng tá» súng ống là để cho ngưá»i sá»­ dụng. Nếu ngưá»i sá»­ dụng thiếu chí khí phấn đấu thì dù súng ống lợi hại đến đâu cÅ©ng bằng vô dụng.
Vi Tiểu Bảo há»i:
-Thế ra triá»u nhà Minh đã có súng lá»›n. Không hiểu những khẩu súng đó hiện để ở đâu? Chúng ta lấy Ä‘em Ä‘i bắn lão tiểu tá»­ Ngô Tam Quế cho cả lò cả lÅ© nhà hắn bay tung lên trá»i.
Vua Khang Hy mỉm cưá»i đáp:
-Triá»u nhà Minh chỉ có mấy khẩu súng lá»›n mua cá»§a ngưá»i Hồng Mao. Nhưng chỉ hòng mua cá»§a bá»n Dương quá»· vẫn không ăn thua, vì khi mình đã đánh nhau vá»›i há», tất há» không chịu bán nữa. Như vậy há chẳng há»ng bét? Chúng ta phải tá»± chế tạo lấy thì má»›i không sợ ngưá»i khác đưa mình vào chá»— chết.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Äúng lắm! Äúng lắm! Hoàng thượng còn lo bá»n giáo sÄ© Gia Tô lừa gạt, nên phải tá»± mình Ä‘iá»u tra cho biết rõ. Từ nay trở Ä‘i, bất luận bá»n Dương quá»· nói thiên hô bách sát thế nào cÅ©ng không lừa gạt được Hoàng thượng nữa.
Vua Khang Hy đáp:
-Thế là ngươi đã hiểu tâm ý cá»§a ta rồi. Có Ä‘iá»u cách chế tạo súng ống còn vấp phải nhiá»u chuyện khó khăn. Ngay má»™t việc luyện thép đã không phải chuyện dá»… dàng.
Vi Tiểu Bảo phấn khởi tinh thần nói:
-Tâu Hoàng thượng! Nô tài xin ra ngoài kêu hết thợ sắt trong thành Bắc Kinh vào đây đắp lò luyện thép suốt ngày đêm lấy mấy trăm vạn cân thượng hảo.
Vua Khang Hy đáp:
-Khi ngươi Ä‘i Vân Nam, bá»n ta đã luyện được mấy vạn cân thép nguyên chất rồi. Thang Nhược Vá»ng và Nam Hoài Nhân hiện Ä‘ang giám đốc công cuá»™c chế tạo súng lá»›n. Lát nữa ngươi theo ta Ä‘i coi.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
-Thế thì hay lắm! Äá»™t nhiên gã nghÄ© ra Ä‘iá»u gì liá»n nói tiếp:
-Tâu Hoàng thượng! Bá»n quá»· ngoại quốc thưá»ng ôm mối bất lương. Chúng ta phải đỠphòng má»›i được. NÆ¡i chế luyện súng ống lại có há»a dược cùng sắt thép.
Hoàng thượng không nên Ä‘i, để nô tài giám sát bá»n chúng.
Vua Khang Hy đáp:
-Cái đó ngươi bất tất phải quan tâm. Vụ này quan hệ đến khí vận Quốc gia mà chính mắt ta không nhìn tá»›i thì không thể yên lòng được. Nam Hoài Nhân trung thành ngay thẳng. Còn Thang Nhược Vá»ng đã được ta cứu mạng, lão cảm kích vô cùng. Quyết hai ngưá»i này không nẩy dị tâm.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Hoàng thượng cứu mạng cho cả lão quỷ nước ngoài thì thật là kỳ.
Vua Khang Hy mỉm cưá»i đáp:
-Năm Khang Hy thứ ba, Thang Nhược Vá»ng nói là tòa Khâm thiên giám tính lầm ngày nhật thá»±c rồi hai bên tranh biện rất kịch liệt.
Nhà Vua ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Dương Quang Tiên tại Hán cung trong tòa Khâm thiên giám không biện minh được, liá»n tìm cách trả oán. Hắn làm bản tâu nói là Thang Nhược Vá»ng chế ra bá»™ Äại Thanh thá»i hiến lịch và suy Ä‘oán chỉ có hai trăm năm. Nhưng nhà Äại Thanh được Thượng đế bảo há»±u, thánh tá»™ vô cương, hưởng phúc vô cùng, gây dá»±ng ra giang sÆ¡n hàng vạn năm. Thang Nhược Vá»ng chỉ dâng cuốn lịch hai trăm năm tức là nguyá»n rá»§a nhà Äại Thanh chỉ trị vì thiên hạ được hai trăm năm.
Vi Tiểu Bảo thè lưỡi ra nói:
-Lợi hại! Thật là lợi hại! Lão quỷ nước ngoài kia chỉ biết tính thiên văn địa lý, mà lại không hiểu thủ đoạn làm quan.
Vua Khang Hy nói:
-Khi ấy Ngao Bái cầm quyá»n chính trong triá»u. Thằng cha này xá»­ sá»± hồ đồ.
Hắn nói là Thang Nhược Vá»ng nguyá»n rá»§a triá»u đình, đáng xá»­ tá»™i lăng trì. Hắn đưa chỉ dụ cho ta coi, nhưng ta phát giác ra má»™t chá»— sÆ¡ hở.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Năm Khang Hy thứ ba Hoàng thượng má»›i mưá»i tuổi đã khám phá ra chá»— trá ngụy thì thật là thánh thiên tá»­ thông tuệ khác Ä‘á»i, cổ kim hiếm có.
Vua Khang Hy cưá»i đáp:
-Ngươi đừng xu nịnh ta nữa. Thá»±c ra vụ này rất nông cạn. Ta há»i Ngao Bái:
Bá»™ "Äại Thanh thá»i hiến lịch" bao giá» làm xong thì hắn trả lá»i không biết... Hắn Ä‘i Ä‘iá»u tra rồi tâu lại là lịch làm xong năm Thuận Trị thứ mưá»i. Ngày ấy đức Tiên đế đã hạ chỉ ban khen và phong cho tên hiệu là "Thông Huyá»n giáo sư"...
Nhà Vua liếc mắt nhìn Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
Ta liá»n bảo Ngao Bái:
"Phải rồi! Khi lên sáu, lên bảy ta đã trông thấy cuốn Äại Thanh thá»i hiến lịch. Thế là bá»™ sách này làm xong ngót mưá»i năm rồi. Sao ngay hồi đó triá»u đình không làm tá»™i y? Bây giá» má»›i Ä‘em ra xá»­ án là bất công".
Nhà Vua nói tiếp:
Ngao Bái ngẫm nghÄ© cho là ta nói phải nên không hạ sát Thang Nhược Vá»ng, Ä‘em giam vào nhà tù. Sau ta cÅ©ng quên mất vụ này. Má»›i đây Nam Hoài Nhân nhắc tá»›i, ta liá»n hạ chỉ buông tha y ra.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
-Nô tài Ä‘i bảo Thang Nhược Vá»ng để tâm nghiên cứu làm má»™t pho "Äại Thanh vạn niên lịch".
Vua Khang Hy bật cưá»i mấy tiếng rồi nghiêm nghị đáp:
-Ta đã Ä‘á»c lịch sá»­ các tiá»n triá»u thì Vua chúa Ä‘á»i nào thương yêu trăm há» Ä‘á»u trị nước lâu dài. Nếu không thế thì dù tạo ra bao Ä‘iá»m lành cÅ©ng bằng vô dụng. Từ xưa đến nay ai ai cÅ©ng xưng hô Hoàng đế bằng đức Vạn tuế mà thá»±c ra chưa ông nào hưởng thỠđược trăm năm, chứ đừng nói đến Vạn tuế. Những câu "Thá» tá»· nam sÆ¡n", "Vạn thá» vô cương" gì gì Ä‘á»u là những láo khoét để lừa gạt ngưá»i Ä‘á»i. Phụ hoàng lúc nào cÅ©ng căn dặn câu "VÄ©nh bất gia phú" và bảo ta phải tuân hành lá»i huấn dụ này. Ta đã nghÄ© kỹ thì chỉ có bốn chữ đó đúng là phương châm giữ vững giang sÆ¡n bá»n như sắt đá. Tiểu Bảo! Những súng ống cá»§a ngưá»i Tây dương hay binh cưá»ng mã tráng cá»§a Ngô Tam Quế ta cÅ©ng chẳng quan tâm.
Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu gì vỠđạo lý an bang trị quốc, gã chỉ vâng dạ liên thanh.
Vi Tiểu Bảo lấy pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh mà gã đã đánh cắp được ở nơi Ngô Tam Quế hai tay cầm dâng lên nói:
Tâu Hoàng thượng! Pho sách này quả nhiên đã bị lão tiểu tá»­ Ngô Tam Quế nuốt mất. Nô tài vào trong thư phòng cá»§a hắn ngó thấy liá»n đánh cắp. Thế là vật vá» vá»›i chá»§ cÅ©.
Vua Khang Hy cả mừng nói:
-Hay lắm! Hay lắm! Mẫu hậu thưá»ng hay lo nghÄ© vá» vụ này. Ta Ä‘em dâng cho lão nhân gia để đưa vào nhà Thái miếu đốt Ä‘i là xong. Bất luận trong sách có những Ä‘iá»u gì bí ẩn, từ nay chẳng má»™t ai hay biết nữa.
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
-Hoàng đế đốt sách này đi càng hay. Cái đó kêu bằng "hủy thi diệt tích". Vụ ta lấy cắp những mảnh giấy vụn bên trong vĩnh viễn không còn ai phát giác ra được nữa.
Gã trở vá» Tá»­ tước phá»§ cá»§a mình chỠđến đêm, đóng cá»­a cài then lại. Gã lấy gói giấy vụn ra và gá»i Song Nhi lại bảo:
-Ta có việc rất tốn công. Cô hãy làm giúp ta.
Gã dặn thị ngồi tỷ mỷ giáp hàng mấy ngàn mảnh giấy vụn vào đúng chỗ của nó cho thành một bức đồ hình.
Song Nhi vâng lá»i để tâm nhìn kỹ những mảnh giấy. Thị cắm cúi ngắm nghía những vết cắt ở cạnh từng mảnh để lẫn lá»™n vào vá»›i nhau vào má»™t chá»— khó khăn vô cùng! Vi Tiểu Bảo ban đầu ngồi bên bàn chú ý nhìn nhặt má»—i nÆ¡i má»™t mảnh giáp lại để đỡ phần nào công việc cá»§a Song Nhi. Nhưng gã lần mò hàng giá» muốn giáp hai mảnh cho ăn khá»›p cÅ©ng không tìm ra được. Gã đâm ra chán nản đành bỠđó. Tá»± mình vào phòng nằm ngá»§.
Sáng hôm sau gã tỉnh dậy thấy phòng ngoài hãy còn thắp đèn lửa. Song Nhi tay vần một mảnh giấy vụn, ngẩn ngơ suy nghĩ.
Vi Tiểu Bảo đi tới sau lưng thị "ồ" lên một tiếng thật to.
Song Nhi giật mình kinh hãi, nẩy bắn ngưá»i lên. Thị cưá»i há»i:
-Tướng công đã tỉnh giấc rồi ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äám giấy vụn này làm cho ngưá»i ta mất công nhiá»u lắm! Ta có bảo phải làm gấp đâu mà cô ngồi thức suốt đêm cặm cụi? Cô hãy Ä‘i ngá»§ Ä‘i! Song Nhi đáp:
- Dạ! Äể nô tỳ thu xếp lại đã.
Vi Tiểu Bảo ngó thấy trên bàn đặt má»™t tá» giấy trắng lá»›n. Song Nhi đã dùng kim thêu cắm mưá»i bảy, mưá»i tám mảnh giấy vụn vào và ăn khá»›p vá»›i nhau. Gã cả mừng nói:
-Cô đã tìm ra được bấy nhiêu rồi ư?
Song Nhi đáp:
-Lúc ban đầu thật khó khăn vô cùng! Bây giỠnô tỳ đã hiểu được một chút đạo lý. Sau này có thể làm lẹ hơn nữa.
Thị thận trá»ng sắp đặt và gói những mảnh giấy vụn rồi gấp cả tá» giấy trắng lá»›n cất vào trong há»™p khóa lại.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Những mảnh giấy này rất cần cho ta, chá»› để ngưá»i khác đánh cắp mất.
Song Nhi đáp:
-Suốt ngày nô tỳ ở đây canh giữ, không dám rá»i xa ná»­a bước. Chỉ sợ ngá»§ Ä‘i xảy chuyện bất ngá».
Vi Tiểu Bảo nói:
-Không sao đâu! Ta kêu một tiểu đội Kiêu Kỵ doanh binh đến đây canh gác và "bảo giá" cho cô.
Song Nhi mỉm cưá»i đáp:
-Có như thế nô tỳ mới vững dạ.
Vi Tiểu Bảo thấy cặp mắt cá»§a thị ẩn hiện những tia Ä‘á», tá» ra thị đã má»i mệt quá. Gã nảy lòng lân tích bảo:
-Cô Ä‘i ngá»§ lẹ lên! Ta bồng cô đặt cô vào giưá»ng.
Song Nhi mặt thẹn đỠbừng, xua tay lia lịa, đáp:
-Không, không, không được...
Vi Tiểu Bảo cưá»i há»i:
-Có gì mà không được? Cô giúp ta làm việc vất vả suốt đêm. Ta bồng cô lên giưá»ng má»™t chút đã ăn thua gì?
Gã nói rồi vươn tay ra ôm lấy.
Song Nhi bật lên tiếng cưá»i hì hì, luồn xuống dưới hai tay gã chui ra ngoài.
Vi Tiểu Bảo chực ôm thị mấy lần mà lần nào cũng vồ sểnh.
Gã tự biết khinh công của mình còn kém Song Nhi xa nên trong lòng cảm thấy chán nản. Gã buông tiếng thở dài, ngồi phệt xuống ghế.
Song Nhi cưá»i khúc khích tiến lại gần nói:
-Nô tỳ xin phục thị tướng công gội rửa và ăn lót dạ xong sẽ đi ngủ.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu không nói gì.
Song Nhi thấy gã không vui, trong lòng hồi há»™p khẽ há»i:
-Tướng công! Tướng công... tức giận rồi ư?
Tài sản của ngocvosong1986

  #163  
Old 02-06-2008, 11:43 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 162


Núi Lá»™c Äỉnh bên dòng sông Hắc

Vi Tiểu Bảo đáp:
-Ta có bá»±c mình gì đâu. Khinh công ta kém quá. Sư phụ dạy ta rất nhiá»u môn pháp mà ta há»c không nổi. Äến việc muốn bắt má»™t cô bé cÅ©ng không xong thì làm đếch gì được?
Song Nhi mỉm cưá»i nói:
-Tướng công muốn ôm lấy tiểu tỳ thì dĩ nhiên tiểu tỳ phải cố chết né tránh.
Vi Tiểu Bảo đột nhiên nhảy vá»t lên la:
-Ta nhất định phải bắt cô cho bằng được mới nghe.
Gã giang hai tay nhảy xổ lại.
Song Nhi cưá»i khanh khách, né mình tránh khá»i.
Vi Tiểu Bảo giả vỠxô vỠmé tả, chỠcho Song Nhi đánh quá mé hữu, gã vươn tay ra nắm trúng được vạt áo thị.
Song Nhi la lên một tiếng, nhưng sợ rách áo không dám cựa mạnh.
Vi Tiểu Bảo liá»n đưa tay ôm lấy lưng thị, thị vẫn cưá»i hì hì.
Vi Tiểu Bảo hạ tay mặt xuống khuá»·u chân Song Nhi, bồng thị lên đặt vào giưá»ng cá»§a gã.
Song Nhi thẹn quá mặt đỠnhư đóa hoa hồng, không ngớt la lên:
-Tướng công!... Tướng công...
Vi Tiểu Bảo vừa cưá»i vừa há»i lại:
-Tướng công làm sao?
Gã kéo chăn đắp lên mình thị rồi cúi xuống khẽ hôn vào má thị má»™t cái và cưá»i nói:
-Mau nhắm mắt lại, ngá»§ Ä‘i! Gã trở gót ra khá»i phòng, khép cá»­a lại, bụng bảo dạ:
-Con nha đầu này sợ ta nổi nóng, cố ý để cho ta ôm lấy.
Vi Tiểu Bảo ra ngoài sảnh đưá»ng, bảo tên thân binh truyá»n lệnh cho má»™t đội quân sÄ© Kiêu Kỵ doanh phải đến canh gác phòng mình ngay lập tức.
Mấy ngày liá»n, gã bận công việc lấy tiá»n bạc cùng lá»… vật ở Vân Nam Ä‘em vỠđưa tặng cho các phi tần trong cung, các vương công đại thần, cùng tướng lãnh, thị vệ. Gã nghÄ© bụng:
-Nếu ta nói tiá»n bạc lá»… vật này cá»§a Ngô Tam Quế gá»­i tặng thì há» sẽ Æ¡n hắn.
Chi bằng lão gia tự lãnh lấy món nhân tình này.
Thế là mấy chục vạn lạng vàng bạc biến thành lá»… vật cá»§a Khâm sai đại thần, Kiêu Kỵ doanh phó Äô thống Vi Tiểu Bảo. Những ngưá»i thu lá»… vật dÄ© nhiên hết sức tâng bốc quan Äô thống nhá» tuổi. Trong cung vi cÅ©ng như ở triá»u đình, má»i ngưá»i Ä‘á»u nói đức Hoàng thượng thánh minh sá»­ dụng nhân tài rất đúng chá»—. Cả má»™t chàng thiếu niên bé nhá» cÅ©ng được đỠbạt làm quan lá»›n rất đắc thể, quả nhiên chàng là má»™t nhân vật tinh minh mẫn cán.
Hàng ngày Song Nhi vẫn tiếp tục giáp những mảnh giấy vụn. Hễ tìm được mảnh nào ăn khớp thị lại dùng kim cắm vào tỠgiấy trắng.
Vi Tiểu Bảo cứ đến tối là vào coi lại thì thấy tấm đồ hình mỗi ngày một lớn.
Trong đồ hình vẽ đủ địa thế núi sông và chua bằng chữ ngoằn ngoèo.
Song Nhi nói:
- Äây là chữ ngoại quốc, tiểu tỳ cÅ©ng không hiểu.
Vi Tiểu Bảo ở trong cung đã lâu. Tuy gã biết đây là chữ Mãn Châu, nhưng dù là chữ Hán gã cũng mù tịt. Bất luận trên đồ hình chua bằng văn tự nào, gã cũng chẳng để tâm.
Äến tối ngày thứ mưá»i tám, Vi Tiểu Bảo vá» nhà thấy mặt mÅ©i Song Nhi há»›n hở tươi cưá»i, gã đưa tay ra sá» cằm thị há»i:
-Có chuyện gì mà vui thế?
Song Nhi đáp:
-Tướng công thử đoán coi.
Äêm hôm qua lúc Ä‘i ngá»§, Vi Tiểu Bảo thấy bức địa đồ còn hÆ¡n hai trăm mảnh chưa giáp xong.
Việc giáp đồ hình, cứ giáp xong một mảnh thì phần còn lại ít đi một mảnh và lại dễ thêm một phần. Một vài ngày đầu công việc thật gian nan, hàng giỠchưa tìm được hai mảnh ăn khớp, càng vỠsau càng mau lẹ hơn.
Vi Tiểu Bảo đã nghÄ© đến chắc Song Nhi giáp xong bản đồ nên má»›i vui vẻ như vậy. Gã cưá»i há»i:
-Phải chăng cô đã làm được mấy tấm bánh chưng Triá»u Châu cho ta ăn?
Song Nhi lắc đầu đáp:
-Không phải.
Vi Tiểu Bảo há»i:
-Thế thì cô lượm được một món bảo bối gì phải không?
Song Nhi đáp:
-Không phải.
Vi Tiểu Bảo há»i:
-Hay là nghÄ©a huynh cô ở Quảng Äông đã gá»­i gì đến cho cô?
Song Nhi đáp:
-Không phải. ÄÆ°á»ng sá xa xôi như vậy, làm sao mà gá»­i đồ tá»›i được?
Vi Tiểu Bảo nói:
-Thế thì thiếu nhưng nhưng ở Trang gia đưa tin đến rồi.
Song Nhi lại lắc đầu, cặp lông mày nhíu lại, thị khẽ đáp:
-Thiếu nhưng nhưng ở Trang gia chẳng hiểu có bình yên không? Trong lòng tiểu tỳ thưá»ng thưá»ng nhá»› tá»›i y.
Vi Tiểu Bảo reo lên:
-à! Ta biết rồi. Bữa nay là sinh nhật của cô.
Song Nhi mỉm cưá»i đáp:
-Không phải đâu! Sinh nhật của tiểu tỳ không phải là bữa nay.
Vi Tiểu Bảo há»i:
-Vậy sinh nhật cô vào hôm nào?
Song Nhi đáp:
-Vào tháng 9...
Äá»™t nhiên thị đỠmặt lên nói:
-Tiểu tỳ quên rồi.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Cô gạt ta. Có lý nào lại quên cả ngày sinh nhật của mình?
Rồi gã nói tiếp:
-Phải rồi! Phải rồi! Nhất định là ông sư già ở chùa Thiếu Lâm là bạn hữu của cô đã đến viếng.
Song Nhi cưá»i khúc khích, lắc đầu lia lịa đáp:
-Tướng công thật khéo nói giỡn. Làm gì có ông sư nào bạn hữu với tiểu tỳ?
Tướng công mới có bạn làm hòa thượng.
Vi Tiểu Bảo gãi đầu gãi tai trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:
- Äoán thế này không phải, thế kia cÅ©ng không phải. Chà chà! Thật khó quá! Ban đầu ta đóan không biết có phải vì cô đã giáp xong đồ hình? Nhưng tối hôm qua ta thấy còn hai, ba trăm mảnh vụn thì dù nhanh đến đâu cÅ©ng phải mất năm, sáu bữa nữa.
Cặp mắt Song Nhi chiếu ra những tia thần quang lá»™ vẻ vui mừng, thị mỉm cưá»i há»i lại:
-Thế mà tiểu tỳ bữa nay đã giáp xong rồi thì tướng công bảo sao?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
-Cô muốn gạt ta ta cũng không tin.
Song Nhi nói:
-Tướng công! Tướng công lại đây mà coi xem cái này là cái gì?
Vi Tiểu Bảo theo thị đến bên bàn thì thấy trên bàn đã trải một mảnh vải trắng lớn. Trên mảnh vải có mấy ngàn mũi kim cắm những mảnh giấy vụn vào thành một bức đại địa đồ rất hoàn chỉnh. Một điểm đặc biệt là mấy nghìn mảnh giấy vụn giáp vào nhau mà không có lấy một mảnh thừa hay một mảnh thiếu.
Vi Tiểu Bảo reo to một tiếng, xoay tay ôm cứng lấy Song Nhi, hô lớn:
-Việc lớn xong rồi phải hôn một cái.
Gã nói rồi hôn vào môi thị.
Song Nhi thẹn quá, mặt đỠnhư gấc chín, thị ngảnh đầu đi, môi Vi Tiểu Bảo hôn vào trái tai thị.
Song Nhi bị nhột, toàn thân nhủn ra. Thị kinh hãi la lên:
-Không... không...
Vi Tiểu Bảo cưá»i khanh khách buông thị ra. Gã cầm tay thị đứng sóng vai nhìn bức đồ hình, miệng tấm tắc không ngá»›t tán dương:
-Song Nhi! Nếu không có cô làm giúp ta việc này thì ta phải mất đến ba năm sáu tháng mà chưa chắc đã giáp xong.
Song Nhi đáp:
-Tướng công còn bận trăm ngàn quốc gia đại sự, thì giỠđâu mà ngó đến cái việc vụng vỠnày?
Vi Tiểu Bảo nói:
-Trá»i Æ¡i! Cái này mà bảo là việc vụng vỠư? Äây là má»™t công trình đòi há»i nhiá»u thông minh nhất thiên hạ.
Song Nhi nghe gã tán tụng rất lấy làm khoan khoái.
Vi Tiểu Bảo trỠvào bức đồ hình nói:
-Chỗ này là núi cao. Chỗ kia là sông lớn.
Gã lại trá» vào con sông lá»›n uốn khúc có khuyên tám vòng tròn đủ màu sắc, há»i tiếp:
-Toàn thể bức địa đồ dá»u vẽ bằng má»±c Ä‘en. Tám vòng tròn này, cái thì màu Ä‘á», cái thì màu trắng, cái thì màu vàng, cái thì màu lam... à phải rồi! Äây là tám màu sắc vá» Bát Kỳ cá»§a ngưá»i Mãn Châu. Vậy tám cái vòng nhá» này nhất định có Ä‘iá»u rất cổ quái, nhưng chưa biết núi đó là núi gì, sông kia là sông nào?
Song Nhi lấy ra má»™t tập giấy má»ng đến mấy chục tá». Tá» nào cÅ©ng viết những văn tá»± Mãn Châu ngoằn nghèo. Thị đưa tập giấy cho Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo há»i:
-Cái này là cái gì? Ai đã viết ra đây?
Song Nhi đáp:
-Tiểu tỳ viết ra đó.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói:
-Té ra cô biết văn tự Mãn Châu? Thế mà mấy bữa trước cô gạt ta.
Gã vừa nói vừa giang hai tay ra như muốn ôm lấy thị.
Song Nhi vá»™i né tránh cưá»i đáp:
-Tiểu tỳ không gạt tướng công đâu, tiểu tỳ không biết chữ Mãn Châu thật, phải lấy giấy má»ng in lên đồ hình rồi cầm bút phóng lại.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Diệu kế chân diệu kế! Ta kêu má»™t vị sư gia ở Mãn Châu đến coi rồi chua bằng chữ Trung Quốc cá»§a chúng ta vào là ai coi cÅ©ng biết trên đồ hình ghi chú những Ä‘iá»u gì.
Gã thích quá reo lên:
-Hảo Song Nhi! Bảo bối Song Nhi! Ngươi thật là ngưá»i tâm cÆ¡ vi diệu. Cô biết bức đồ này quan hệ trá»ng đại, nên chia những chá»— chua chữ Mãn Châu thành mấy chục mảnh. Ta cÅ©ng chia ra để há»i nhiá»u ngưá»i cho khá»i tiết lá»™ cÆ¡ mật.
Song Nhi mỉm cưá»i đáp:
-Hảo tướng công! Thông minh tướng công! Tướng công vừa ngó qua đã đoán ra chỗ dụng ý của tiểu tỳ.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
-Việc lớn xong rồi phải hôn một cái.
Song Nhi nghe gã nói vậy xoay mình nhảy vá»t Ä‘i trốn ra phòng ngoài.
Vi Tiểu Bảo ra ngoài sảnh đưá»ng sai thân binh Ä‘i kêu má»™t tên chuyên viết bút thiếp ngưá»i Mãn Châu ở Kiêu Kỵ doanh đến.
Gã lấy ra má»™t tá» giấy má»ng há»i cho biết ý nghÄ©a cá»§a những chữ Mãn Châu trên tá» giấy này.
Tên bút thiếp đáp:
-Phúc trình Äô thống đại nhân! Äó là Ngạch nhÄ© cổ lạp hà, Tinh kỳ lý giang, Hô mã nhÄ© oa tập sÆ¡n. Toàn những địa danh ngoài quan ải đất Mãn Châu cá»§a chúng ta.
Vi Tiểu Bảo há»i:
-Cái gì mà ô lý ô lố giang, hô con mẹ nó sơn? Những tên rắc rối khó nghe quá.
Tên bút thiếp đáp:
-Bẩm Äô thống đại nhân! Ngạch nhÄ© cổ lạp hà, Tinh kỳ lý giang, Hô mã nhÄ© oa tập sÆ¡n Ä‘á»u là núi cao sông lá»›n cá»§a Mãn Châu.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Äây là địa phương nào?
Tên bút thiếp đáp:
-Bẩm Äô thống đại nhân! Äó là nÆ¡i cá»±c bắc sông Hắc Long Giang.
Vi Tiểu Bảo mừng thầm nghĩ bụng:
-Phải rồi! Quả nhiên là chá»— giấu báu vật cá»§a ngưá»i Mãn Châu. Bá»n chúng Ä‘em vàng bạc châu báu ra ngoài quan ải giấu ở những nÆ¡i càng xa càng tốt.
Rồi gã bảo:
-Ngươi đem ô lý ô lố giang, Hô con mẹ nó sơn chua bằng chữ Hán vào bên cho ta.
Tên bút thiếp theo lá»i Vi Tiểu Bảo viết chữ Hán vào.
Vi Tiểu Bảo lại lấy má»™t mảnh giấy khác ra há»i:
-Cái này là núi nào? Sông gì?
Tên bút thiếp đáp:
-Bẩm Äô thống đại nhân! Äây là Tây Lý Má»™c Hà, A Má»™c NhÄ© SÆ¡n, A Má»™c Công Hà.
Vi Tiểu Bảo há»i:
-Con mẹ nó! Mỗi lúc một thêm rắc rối. Có phải ngươi nói nhăng nói càn không? Thiếu gì tên hay không lấy mà lại phải Tây con mẹ nó Hà, A tổ bà nó Sơn?
Tên bút thiếp lá»™ vẻ sợ sệt đưa lá»i vấn an rồi đáp:
-Ty chức không dám nói nhăng nói càn. Tiếng Mãn Châu có ý nghĩa riêng của nó.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Thôi được! Ngươi Ä‘em Con mẹ nó Hà, Tổ bà nó SÆ¡n chua bằng chữ Hán vào cho ta. Äể rồi ta Ä‘i há»i ngưá»i khác coi ngươi nói đúng hay là láo khoét?
Tên bút thiếp run sợ đáp:
- Dạ dạ! Ty chức dù lá»›n mật đến đâu cÅ©ng không dám nói nhăng nói càn vá»›i Äô thống đại nhân.
Vi Tiểu Bảo há»i:
-Mật ngươi lớn lắm ư?
Tên bút thiếp đáp:
-Không không! Ty chức mật nhỠnhư mật con chuột nhắt.
Vi Tiểu Bảo cưá»i ha hả hô:
-Ngưá»i nhà đâu! Lấy năm chục lạng bạc thưởng cho ông bạn mật nhá» như chuá»™t nhắt. Này này! Ta bảo cho ngươi hay:
ngươi mà Ä‘em Tây con mẹ nó Hà, A tổ cha nó SÆ¡n nói vá»›i ngưá»i khác mà ta biết ra là lập tức đòi bạc lại, cả vốn lẫn lãi cá»™ng thành má»™t trăm năm mươi lạng.
Tên bút thiếp mừng rỡ không bút nào tả xiết. Lương bổng cá»§a gã má»—i tháng có mưá»i hai lạng bạc mà Äô thống đại nhân thưởng cho năm chục lạng, gã cảm tạ rối rít rồi nói:
-Ty chức chẳng bao giỠdám bạ đâu nói đấy.
Gã nghĩ bụng:
-Tiá»n vốn năm chục lạng mà tính lãi má»™t trăm lạng thì thật nặng quá. Y có giết mình cÅ©ng đành chịu, làm gì có tiá»n mà trả?
Mấy ngày liá»n, Vi Tiểu Bảo đã há»i rõ được bảy, tám chục địa danh rồi mở bản đồ ra coi thì chá»— có tám vòng tròn nhá» khác màu sắc ở vá» phía bắc sông Hắc Long giang, giữa chá»— hợp lưu sông A Mục NhÄ© hà và Hắc Long giang, mà cÅ©ng là phía chính bắc núi Ô Mã NhÄ© Oa Tập, phía tây bắc núi A Mục NhÄ©. Giữa tám cái khuyên tròn có viết chữ Mãn Châu màu vàng, dịch ra Hán tá»± là ba chữ "Lá»™c Äỉnh sÆ¡n".
Vi Tiểu Bảo nhá»› kỹ vào lòng địa thế trên bản đồ. Äồng thá»i gã bảo Song Nhi cÅ©ng há»c cho thuá»™c.
Gã tự nhủ:
-Những mảnh giấy vụn này mà để ngưá»i ta lấy mất, tất không khá»i tiết lá»™ bí mật.
Gã liá»n cuốn tấm đồ hình bá» vào lò lá»­a đốt Ä‘i.
Vi Tiểu Bảo nhìn lửa cháy bùng bùng, trong lòng rất khoan khoái miệng lẩm bẩm:
-Sư phụ bảo ta Ä‘em giấy vụn gói thành nhiá»u gói và chôn ở nhiá»u chá»— khác nhau, nhưng cÅ©ng có thể bị ngưá»i khác lấy cắp mất. Bây giá» ta đã giấu vào trong óc thì dù kẻ muốn lấy cắp có bổ óc ta ra cÅ©ng chẳng tìm thấy bức địa đồ này.
Gã quay đầu nhìn lại thấy ánh lá»­a chiếu vào mặt Song Nhi. Má thị á»­ng hồng càng tăng thêm vẻ kiá»u diá»…m. Gã mỉm cưá»i, nhìn thị chằm chặp không chá»›p mắt.
Song Nhi bị gã dòm ngó dữ quá không khá»i thẹn tùng cúi đầu xuống.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
-Hảo Song Nhi! Chúng ta giáp xong bản địa đồ, địa danh cÅ©ng tra cứu được hết. Con mẹ nó Hà, Tổ cha nó SÆ¡n, Ä‘á»u đã ghi nhá»› vào lòng. Có phải là "Äại công cáo thành" rồi không?
Song Nhi nghe gã nói đến bốn chữ "Äại công cáo thành" biết là gã sắp trêu cợt, vá»™i nhảy ra ngoài cá»­a đáp:
-Không, không, không có...
Vi Tiểu Bảo há»i:
-Sao lại không có?
Song Nhi vừa cưá»i vừa chạy ra xa đáp:
-Nô tỳ không biết.
Vi Tiểu Bảo xổ ra cá»­a rượt theo, cưá»i nói:
-Cô không biết nhưng ta biết.
Bỗng thấy một tên thân binh lật đật chạy tới nói:
-Khải bẩm Äô thống! Hoàng thượng có lệnh triệu. Má»i Äô thống Ä‘i chầu ngay.
Vi Tiểu Bảo nhăn mặt nhát Song Nhi rồi ra đi vào cung.
Gã thấy trước cá»­a cung đã sắp hàng nghi trượng, gã quỳ xuống bên đưá»ng dập đầu.
Nhà Vua cưá»i nói:
-Tiểu Quế Tá»­! Ngươi hãy theo trẫm Ä‘i coi ngưá»i ngoại quốc thá»­ súng.
Vi Tiểu Bảo cả mừng đáp:
-Hay lắm! HỠđúc súng thật là mau lẹ.
Äoàn ngưá»i do cá»­a Tả An vào xưởng đúc súng Long Äàm.
Nam Hoài Nhân và Thang Nhược Vá»ng quỳ ở đằng xa để ngênh tiếp thánh giá.
Vua Khang Hy há»i:
- Dậy Ä‘i! Dậy Ä‘i! Äại pháo đặt ở đâu?
Nam Hoài Nhân đáp:
-Tâu thánh thượng! Äại pháo đặt ở ngoài thành. Cung thỉnh xa giá thánh thượng ra đó ngá»± lãm.
Vua Khang Hy đáp:
-Hay lắm! Nhà Vua ở trong xe bước ra. Äoàn thị vệ tiá»n hô hậu á»§ng đưa tá»›i ngoài cá»­a Tả An đã ngó (???) ba khẩu súng lá»›n bày hàng tại đó.
Vua Khang Hy lại gần coi thấy ba khẩu súng này phát ra ánh thanh quang lấp loáng. Thân súng lớn, bánh xe cùng trục chỗ nào cũng kiên cố thì long tâm vui mừng, phán bảo:
-Hay lắm! Chúng ta thử bắn mấy phát coi.
Nam Hoài Nhân lấy má»™t viên đạn đặt vào nòng súng, đổ há»a dược vào dùng chày sắt lèn thật chặt rồi quay lại nói:
-Tâu Hoàng thượng! Khẩu súng này có thể bắn xa được một dặm rưỡi. Những đích bắn đã đặt ở phía bên kia.
Vua Khang Hy nhìn theo tay hắn trá» thì thấy ngoài xa chừng dặm rưỡi có dá»±ng mưá»i mô đất, liá»n gật đầu phán:
- ÄÆ°á»£c rồi! Khanh bắn thá»­ Ä‘i coi! Nam Hoài Nhân nói:
-Cung thỉnh Hoàng thượng di giá ra xa ngoài mưá»i trượng cho được an toàn.
Vua Khang Hy mỉm cưá»i lùi lại.
Vi Tiểu Bảo hăng hái tiến ra nói:
-Xin cho nô tài khai há»a phát đầu tiên.
Nhà Vua gật đầu.
Vi Tiểu Bảo đến bên khẩu súng lớn nhìn Nam Hoài Nhân nói:
-Ngoại quốc lão huynh! Lão huynh nhằm dùm cho thật trúng đích, để tiểu đệ khai há»a.
Nam Hoài Nhân đã nhắm miệng súng từ trước, bây giỠcoi lại lần nữa cho chuẩn đích rồi bảo gã:
- Äúng rồi đó.
Vi Tiểu Bảo đón lấy mồi lửa ở trong tay một tên quân châm vào ngòi thuốc rồi vội vàng nhảy ra xa. Gã liệng mồi lửa xuống, đưa hai tay lên bưng chặt lỗ tai.
Bá»—ng thấy há»a quang lấp lánh rồi nổ "Ä‘oàng" má»™t tiếng khá»§ng khiếp. Khói Ä‘en mịt trá»i. Má»™t mô đất vỡ tan văng Ä‘i. Má»™t tia lá»­a bay vá»t lên không.
Nguyên trong mô đất đã để s½n rất nhiá»u lưu hoàng và há»a dược, đạn súng bắn vào lập tức cháy vá»t lên, khiến cho uy thế càng khá»§ng khiếp.
Bá»n quân sÄ© cả tiếng reo hò, lại hướng vá» phí nhà Vua hô lên:
-Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Ba khẩu súng lá»›n luân lưu khai há»a, bắn cả thảy mưá»i phát, trúng vào bảy mô đất. Còn ba mô trệch Ä‘i má»™t chút không bắn trúng được.
Vua Khang Hy mừng rỡ vô cùng, ban khen cho Nam Hoài Nhân và Thang Nhược Vá»ng, lại thăng Nam Hoài Nhân lên chức Giám chánh tòa Khâm thiên giám. Thang Nhược Vá»ng trước đã có hàm Thái thưá»ng tá»± khanh, gia Thông chính sứ, tước hiệu "Thông Huyá»n giáo sư". Y đã bị cất chức vá» tay Ngao Bái. Nay Vua Khang Hy cho phục nguyên chức và đổi hiệu là "Thông Vi giáo sư".
Nguyên Vua Khang Hy tên là Huyá»n Hoa, phải kiêng chữ Huyá»n không thể dùng tá»›i.
Ba khẩu súng lớn cũng ban cho danh hiệu "Thần võ đại pháo".
Nhà Vua vá» cung truyá»n cho má»™t mình Vi Tiểu Bảo theo vào ngá»± thư phòng, ngài cưá»i hả hê nói:
-Tiểu Quế Tử! Chúng ta ngày đêm khai công đúc súng, chế tạo mấy trăm khẩu Thần võ đại pháo, đem bày hàng nhằm bắn vào lão tiểu tử Ngô Tam Quế thì con mẹ nó liệu còn làm phản được không?
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Äức Hoàng thượng thần cÆ¡ diệu toán, chẳng cần Thần võ đại pháo mà muốn bắt lão tiểu tá»­ Ngô Tam Quế cÅ©ng dá»… như trở bàn tay. Có Ä‘iá»u đúc được Thần võ đại pháo thì khác nào... rồng thêm cánh.
Gã toan nói "Hổ thêm cánh" nhưng nghÄ© lại Ä‘em đức Hoàng đế ví vá»›i lão hổ là có Ä‘iá»u bất kính, nên đổi lại là rồng thêm cánh.
Vua Khang Hy cưá»i phán:
-Ngươi nói câu này thật là chẳng có chút há»c vấn nào. Rồng bay trên trá»i thì còn dùng cánh làm chi nữa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dạ dạ! Cái đó tỠra dù không đúc súng lớn, Hoàng thượng cũng chẳng sợ Ngô Tam Quế.
Nhà Vua cưá»i phán:
-Rút cục ngươi vẫn có lý.
Rồi chau mày nói tiếp:
-Nói đến rồng, trẫm chợt nhá»› tá»›i vụ Ngô Tam Quế cấu kết vá»›i xứ Mông Cổ, xứ Tây Tạng, nước La Sát, lại còn tổ chức Thần Long giáo gì đó. Mụ Ä‘iếm già giả Thái hậu làm Ä‘iá»u đại nghịch vô đạo, uế loạn cung cấm là do Thần Long giáo phái đến phải không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äúng thế! Vua Khang Hy nói:
-Nếu không bắt tên phản nghịch này xử ngàn đao phân thây thì sao trả được mối thù mụ đã giam cầm và làm nhục Thái hậu?
Nhà Vua nói tá»›i đây bất giác nghiến răng nghiến lợi, ra chiá»u phẫn ná»™ vô cùng! Vi Tiểu Bảo nghÄ© thầm:
-Nhà Vua nói câu này là muốn ta Ä‘i bắt mụ Ä‘iếm già. Mụ vẫn Ä‘i liá»n vá»›i Cao Tôn giả, hiện giá» không biết ở đâu? Muốn bắt mụ thật không phải chuyện dá»… dàng.
Trong lòng xoay chuyển ý nghÄ©, gã ngần ngừ không dám tiếp lá»i. Quả nhiên Vua Khang Hy phán:
-Tiểu Quế Tá»­! Vụ này rất là cÆ¡ mật! Ngoài ngươi ta không thể phái ngưá»i khác làm được.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Dạ dạ! Nhưng không hiểu mụ Ä‘iếm già trốn Ä‘i đâu? Tên gian phu cá»§a mụ ngưá»i tròn á»§ng như trái banh thịt mà xem chừng lại có yêu pháp.
Vua Khang Hy nói:
-Mụ Ä‘iếm già mà trốn đến hoang sÆ¡n dã lÄ©nh thì việc tìm kiếm mụ quả nhiên rất khó khăn, nhưng cÅ©ng có manh mối để dò la. Ngươi dẫn quân đến tiêu diệt Thần Long tà giáo rồi bắt dư đảng cá»§a chúng tra khảo thì có thể Ä‘iá»u tra được mụ Ä‘iếm già lạc lõng nÆ¡i đâu.
Vua Khang Hy thấy Vi Tiểu Bảo lá»™ vẻ ngần ngại liá»n nói tiếp:
-Trẫm cÅ©ng biết việc này chẳng khác mò kim đáy biển thật khó khăn vô cùng! Nhưng má»™t là ngươi mẫn cán, hai là ngươi có phúc tướng rất lá»›n. Những việc kẻ khác làm chật vật vô cùng mà giao vào tay ngươi là mã đáo thành công. Trẫm không ra thá»i hạn để tùy ngươi làm đến bao giá» xong cÅ©ng được. Ngươi ra ngoài quan ải có thể Ä‘iá»u động nhân mã ở Phụng Tiên, chá» cÆ¡ há»™i Ä‘i công phá đảo Thần Long.
Vi Tiểu Bảo tâu:
-Phúc khí nô tài Ä‘á»u là Hoàng thượng ban cho. Hoàng thượng đã Ä‘em lòng đặc biệt tin cậy, dÄ© nhiên phúc phận cá»§a nô tài to lá»›n vô cùng! Nô tài chỉ mong nhá» vào hồng phúc cá»§a Hoàng thượng mà chuyến này ra Ä‘i bắt ngay được mụ Ä‘iếm già Ä‘em vá».
Nhà Vua thấy gã chịu đi, trong lòng mừng rỡ khôn xiết, ngài vỗ vai gã nói:
-Báo thù rá»­a hận tuy là việc lá»›n, nhưng so vá»›i sá»± yên nguy xã tắc thì lại chưa vào đâu. Ngươi bắt được mụ Ä‘iếm già dÄ© nhiên là hay quá! Nhưng việc trá»ng yếu là đánh phá đảo Thần Long. Tiểu Quế Tá»­! Ngoài quan ải là nÆ¡i phát tích gây dá»±ng nghiệp rồng cá»§a nhà Äại Thanh ta. Thế mà đảo Thần Long ở ngay bên vẫn dòm dá». Nếu chúng liên thá»§ vá»›i quân La Sát chiếm cứ đất quan ngoại thì nhà Äại Thanh mất gốc. Ngươi phá được đảo Thần Long thì không khác gì chém được năm ngón tay cá»§a nước La Sát.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Äúng thế! Äá»™t nhiên gã cất tiếng hô lá»›n:
-A la ô! Gã giơ tay mặt vung loạn lên không ngớt.
Nhà Vua cưá»i há»i:
-Ngươi làm gì vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp:
-Nước La Sát bị chặt đứt năm ngón tay, dĩ nhiên đau quá phải la lớn bằng tiếng La Sát.
Vua Khang Hy cưá»i ha hả nói:
-Trẫm thăng cho ngươi lên Nhất đẳng Tá»­ tước, chính Bạch kỳ Mãn Châu Äô thống Kiêu Kỵ doanh, lại thưởng cho ngươi ngoại hiệu là Ba đồ lá»—. Ngươi Ä‘iá»u động đại quân trú phòng ở Phụng Thiên để trừ diệt bá»n phản tặc ở ngoài đảo Thần Long.
Vi Tiểu Bảo quỳ xuống tạ Ơn nói:
-Nô tài càng làm quan to, phúc phận càng lớn.
Vua Khang Hy nói:
-Vụ này không nên khua chuông gióng trống để đỠphòng bá»n Ngô Tam Quế, Thượng Khả Há»·. Chúng hay tin chẳng thể ngồi yên tất dấy quân tạo phản sá»›m hÆ¡n. Vì thế mà phải hành động thần không hay quá»· không biết, để diệt trừ đảo Thần Long má»™t cách đột ngá»™t. Ngày mai trẫm lại phái ngươi làm khâm sai đại thần lên núi Trưá»ng Bạch tế cáo thiên địa. Núi Trưá»ng Bạch là thánh địa giáng sinh ra ái Tân Giác La già cá»§a nhà trẫm. Trẫm phái ngươi vào việc tế tá»± là không ai nghi ngá» gì nữa.
Vi Tiểu Bảo đáp:
-Hoàng thượng thần cÆ¡ diệu toán thì giáo chá»§ Thần Long giáo sẽ thá» dữ trùng tá»".
Ngưá»i ta thưá»ng nói "thá» dữ thiên tá»", Vi Tiểu Bảo đổi là "thá» dữ trùng tá»" để nguyá»n rá»§a Thần Long giáo chá»§.
Vua Khang Hy há»i:
-ThỠdữ trùng tỠlà nghĩa làm sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
-Nô tài muốn nói thá» mạng cá»§a giáo chá»§ chỉ như loài sâu bá», chẳng sống được bao lâu.
Gã ở trước mặt nhà Vua, đánh bạo lãnh lấy sứ mạng này, nhưng rồi gã nghÄ© tá»›i võ công trác tuyệt cá»§a Thần Long Hồng giáo chá»§. Ngoài ra cao thá»§ trong giáo phái đông như kiến. Gã mà dẫn má»™t toán binh mã chỉ biết múa kiếm bắn tên đến tấn công đảo Thần Long thì cái mạng nhá» xíu cá»§a gã mưá»i phần có đến tám, chín không giữ vững được.
Vi Tiểu Bảo ở trong cung ra trong lòng hồi hộp lo âu. Bỗng gã xoay chuyển ý nghĩ, miệng lẩm bẩm:
-Lão gia nhất quyết không ra đảo Thần Long. Dù tiểu Hoàng đế đối đãi vá»›i lão gia tá»­ tế đến đâu, lão gia cÅ©ng chẳng tá»™i gì mà liá»u chết cho y. Lão gia làm quan đến thế này là lá»›n quá rồi. Chi bằng sau khi ra ngoài quan ải, lão gia thừa cÆ¡ đến núi Lá»™c Äỉnh ở phía bắc Hắc Long giang, đào hầm lấy bảo tàng là má»™t phen đại phát tài. Kế đó lão gia lén lút xuống Vân Nam lấy cho bằng được A Kha rồi Ä‘i ẩn lánh, hàng ngày chỉ đánh bạc nghe hát, há chẳng tiêu dao khoái lạc ư?
Gã nghÄ© tá»›i đây trong lòng bá»›t phần phiá»n não rồi tá»± nhá»§:
-Lâm trận mà bá» trốn tuy là má»™t việc mất thể diện, lại phụ lá»i trá»ng thác cá»§a tiểu Hoàng đế, nhưng tính mạng cá»§a mình là việc quan hệ há phải trò đùa? Sau khi ta đào được bảo tàng là thôi, chứ chẳng chặt đứt long mạch cá»§a nhà Mãn Thanh cÅ©ng là tá»­ tế vá»›i Hoàng đế lắm rồi.
Hôm sau Vua Khang Hy lâm triá»u, quả nhiên thăng quan cho Vi Tiểu Bảo và phái gã lên núi Trưá»ng Bạch tế trá»i.
Sau khi tan triá»u, các vương công đại thần tá»›i tấp đến Tá»­ tước phá»§ chúc mừng.
Sách Ngạch Äồ thấy Vi Tiểu Bảo có ý không vui liá»n nói:
-Lên núi Trưá»ng Bạch tế trá»i, dÄ© nhiên chẳng có gì béo bở, so vá»›i cuá»™c đến Vân Nam xoa đầu Bình Tây Vương, thật khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c, trách nào Vi huynh đệ chẳng mất hứng.
Vi Tiểu Bảo đáp:
-Chẳng giấu gì Sách đại ca, tiểu đệ là ngưá»i miá»n nam, bình sinh rất sợ rét.
Há»… nghÄ© đến trá»i băng đất tuyết ở ngoài quan ải là lại phát run. Bữa nay đã phải sưởi ấm đến ná»­a ngày rồi.
Sách Ngạch Äồ cưá»i khanh khách, tìm lá»i an á»§i:
-Vi huynh đệ bất tất phải quan tâm. Sách má»— quay vá» lấy tấm áo há»a Ä‘iêu để huynh đệ chống rét. Ngồi trong kiệu mà có chút lá»­a thì không thấy rét nữa.
Chuyến đi quan ngoại này huynh đệ lúc trở vỠcũng có quà quý chứ chẳng không.
Tài sản của ngocvosong1986

  #164  
Old 02-06-2008, 11:45 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 163


Äể phụ nhân xen vào quốc sá»±

Vi Tiểu Bảo nói:
-Nếu tá»›i đất Liêu Äông rét như cắt thịt mà cÅ©ng có thể phát tài thì tiểu đệ phải thỉnh giáo đại ca má»™t bài há»c.
Sách Ngạch Äồ đáp:
-Miá»n Liêu Äông cá»§a bá»n tiểu huynh có ba thứ bảo bối...
Vi Tiểu Bảo ngắt lá»i:
-Hay quá nhỉ? Trong ba thứ bảo bối, chỉ cần lấy được một thứ cũng tha hồ tiêu xài rồi.
Sách Ngạch Äồ cưá»i đáp:
- Äất Liêu Äông có câu phương ngôn, Vi huynh đệ đã nghe ai nói đến bao giá» chưa? Câu đó là "Quan Äông có ba bảo vật:
Nhân sâm, da điêu và Ô lạp thảo".
Vi Tiểu Bảo há»i:
-Tiểu đệ chưa từng nghe ai nói tá»›i câu đó. Nhân sâm và da Ä‘iêu là cá»§a quý đã đành. Còn Ô lạp thảo, má»™t thứ cá», sao cÅ©ng gá»i là bảo bối?
Sách Ngạch Äồ đáp:
-Vậy mà Ô lạp thảo cÅ©ng là bảo bối má»›i kỳ. Ha ha! Vùng Quan Äông cứ đến mùa đông là trá»i rét kinh khá»§ng, mặt đất đóng thành băng. Những ngưá»i nghèo không được mặc áo da Ä‘iêu, ngồi kiệu ấm mà trá»i rét quá hai chân tê buốt, lấy ai khiêng kiệu cho Vi huynh đệ? Ô lạp thảo là thứ cá» má»c khắp miá»n Quan Äông.
Chỉ cần nhổ lấy má»™t nắm phÆ¡i khô bá» vào trong đế giày là thấy ấm áp ngay. Ngưá»i cùng nghèo chẳng có áo cừu, không đắp chăn bông, lấy Ô lạp thảo may thành áo thành chăn cÅ©ng đủ ngá»± hàn.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Té ra là thế. Nhưng món bảo bối Ô lạp thảo chúng ta không cần dùng đến.
Còn nhân sâm thì phải lấy vài chục gánh, da điêu cũng phải mấy trăm tấn đem vỠmới đủ chia cho những bằng hữu rất thân ái.
Sách Ngạch Äồ nổi lên tràng cưá»i ha hả.
Lão toan nói thì có tên thân binh vào báo là quan thủy sư đỠđốc Thi Lang đến bái kiến.
Vi Tiểu Bảo vừa nghe thấy hai chữ "Thi Lang" bất giác sắc mặt biến đổi. Gã nghÄ© tá»›i bữa trước Ä‘em Trịnh Khắc Sảng giam vào trong quan tài. Sư phụ gã là Trần Cận Nam bảo phải tha Trịnh Khắc Sảng ra, nhưng vừa mở quan tài thì bên trong không còn Trịnh Khắc Sảng, sau chỉ thấy thi hài cá»§a Quan An CÆ¡, má»™t ngưá»i anh em trong Thanh Má»™c đưá»ng. Ngoài ra còn mảnh giấy để lại viết hàng chữ:
"Thi Lang gửi đến cố nhân".
Lúc ấy Trần Cận Nam còn nói cho gã nghe là võ công Thi Lang rất cao cưá»ng, mưu trí cÅ©ng hÆ¡n Ä‘á»i. Ngày trước Quốc tính gia đã bị thua vá» tay hắn.
Vi Tiểu Bảo cho là Thi Lang đến để tầm cừu. Gã không biết làm thế nào vội bảo một tên thân binh:
-Ngươi mau Ä‘i kêu A Tam, A Lục hai ngưá»i vào đây cho ta.
Sách Ngạch Äồ cưá»i há»i:
-Mối giao tình giữa Thi Tĩnh Hải và Vi huynh đệ thế nào?
Vi Tiểu Bảo tâm thần hồi há»™p há»i lại:
-Thi... Thi Tĩnh cái gì?
Sách Ngạch Äồ đáp:
-Vị ÄỠđốc này được phong tước TÄ©nh Hải tướng quân. Vi huynh đệ chưa từng quen biết y hay sao?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu:
-Tiểu đệ chưa từng gặp y lần nào.
Gã quay lại bảo tên thân binh:
-Y đến đây làm chi? Ta không muốn tiếp.
Tên thân binh dạ má»™t tiếng rồi trở ra kiếm lá»i từ khước.
ủy Tôn giả và Lục Cao Hiên lật đật chạy vào đứng ở đằng sau Vi Tiểu Bảo.
A Tam, A Lục là tên giả cá»§a hai ngưá»i này.
Vi Tiểu Bảo thấy bên mình đã có hai tay cao thủ hộ vệ gã mới yên lòng hơn một chút.
Lát sau, tên thân binh kia lại vào hoa sảnh, hai tay bưng một cái khay đưa lên nói:
- Äây là lá»… vật cá»§a Thi tướng quân Ä‘em đến tá» lòng hiếu kính Äô thống đại nhân.
Vi Tiểu Bảo thấy trên khay để má»™t cái há»™p bằng pha lê. Trong đặt má»™t cái bát bằng bạch ngá»c. Lòng bát khắc mấy hàng chữ.
Cái bát bạch ngá»c này trong sáng rất đẹp. Äúng là thứ mỹ ngá»c thượng hảo.
Công trình điêu khắc cũng cực kỳ tinh xảo.
Sách Ngạch Äồ cưá»i nói:
-Món lá»… vật này không phải tầm thưá»ng. Lão Thi thật đã phí nhiá»u tâm huyết.
Vi Tiểu Bảo không hiểu há»i:
-Sách đại ca bảo sao?
Sách Ngạch Äồ đáp:
-Trong bát đã khắc danh húy của lão đệ lại còn thêm bốn chữ "Gia quan tấn tước". Phía dưới khắc "Quyến đệ Thi Lang kính tặng".
Vi Tiểu Bảo trầm ngâm một lúc rồi nói:
-Tiểu đệ chưa từng quen biết ngưá»i này mà há» khách sáo như vậy, chắc có dụng ý gì không tốt.
Sách Ngạch Äồ cưá»i đáp:
-Chá»— dụng ý cá»§a lão Thi đã rõ quá rồi. Y nhất tâm muốn đánh Äài Loan để báo thù cho cha mẹ, vợ con. Mấy năm nay y ở trong kinh lẩn quẩn vá»›i bá»n ta, định nhá» bá»n ta tâu Hoàng thượng vá» vụ này. Y đã phí tiá»n đến hai, ba chục vạn lạng.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:
-Nay y biết lão đệ là nhân vật ká» cận trước giá Hoàng thượng, dÄ© nhiên phải tìm đưá»ng vành cạnh đến lão đệ.
Bây giá» Vi Tiểu Bảo má»›i vững dạ. Gã lại há»i:
-Té ra là thế. Vì lẽ gì y cố tình muốn đánh Äài Loan?
Sách Ngạch Äồ đáp:
-Lão Thi nguyên trước là một viên đại tướng dưới trướng Trịnh Thành Công.
Sau Trịnh Thành Công hoài nghi y có lòng phản bá»™i, toan bắt y, nhưng y chạy trốn được. Trịnh Thành Công tức quá liá»n Ä‘em cha mẹ vợ con y...
Sách Ngạch Äồ vừa nói vừa huy động hai tay làm kiểu chém đầu má»i ngưá»i.
Vi Tiểu Bảo lè lưỡi ra nói:
-Một bậc anh hùng như Trịnh Thành Công mà còn bị thua vỠtay Thi tướng quân thì y đúng là một cao nhân hiếm có. Tiểu đệ phải tiếp kiến y mới được.
Äoạn gã bảo tên thân binh:
-Ngươi ra coi nếu Thi tướng quân còn ở đó thì bảo hãy chỠta một chút.
Gã nhìn Sách Ngạch Äồ nói:
-Sách đại ca! Chúng ta cùng ra gặp y.
Tuy gã có ủy Tôn giả và Lục Cao Hiên bảo vệ, nhưng vẫn còn úy kỵ Thi Lang.
Gã nghĩ rằng:
Sách Ngạch Äồ là má»™t vị đại thần nhất phẩm ở triá»u đình mà cùng Ä‘i vá»›i gã thì chắc chắn Thi Lang không dám động võ.
Sách Ngạch Äồ mỉm cưá»i gật đầu.
Hai ngưá»i liá»n dắt tay nhau Ä‘i ra nhà đại sảnh.
Thi Lang Ä‘ang ngồi trên ghế chá»— thấp nhất nghe tiếng giày lẹp kẹp, vá»™i vàng đứng dậy. Hắn thấy hai ngưá»i từ trong ná»™i đưá»ng tiến ra liá»n bước lên mấy bước thi lá»…, miệng dõng dạc hô:
-Sách đại nhân! Vi đại nhân! Ty chức là Thi Lang xin tham kiến hai vị đại nhân.
Vi Tiểu Bảo chắp tay đáp lá»… cưá»i nói:
-Không dám! Quan hàm cá»§a Thi tướng quân còn lá»›n hÆ¡n tại hạ. Sao tướng quân lại khách sáo như vậy? Má»i tướng quân ngồi chÆ¡i. Chúng ta không nên khách sáo nữa.
Thi Lang kính cẩn đáp:
-Vi đại nhân khiêm nhưá»ng như vậy khiến cho ai cÅ©ng phải khâm phục. Äại nhân còn nhá» tuổi đã sá»›m hiển đạt. Việc phong công phong hầu đối vá»›i đại nhân chỉ là vấn đỠhàng ngày. Trong vòng mưá»i năm nữa là cùng, Vi đại nhân nhất định sẽ được phong vương. Ty chức bất quá là má»™t tên tiểu tướng quân, phá»ng chi đáng kể?
Vi Tiểu Bảo cưá»i ha hả nói:
-Nếu tại hạ có ngày như vậy thì rất lấy làm Ä‘a tạ lá»i vàng ngá»c cá»§a tướng quân.
Sách Ngạch Äồ cưá»i nói:
-Lão Thi! Lão ở Bắc Kinh mấy năm đã há»c được kiểu ăn nói hoạt bát, khác hẳn ngày má»›i tá»›i kinh thành, động má»™t tí là đắc tá»™i vá»›i ngưá»i ta.
Thi Lang đáp:
-Ty chức là kẻ võ phu thô lỗ, không hiểu lễ nghĩa, hoàn toàn trông vào các vị đại nhân lượng cả bao dung. Hiện nay ty chức đã hết sức thay đổi lỗi lầm ngày trước.
Sách Ngạch Äồ cưá»i nói:
-Lão Thi Ä‘iá»u gì cÅ©ng khôn ngoan, biết cả Vi đại nhân là má»™t vị mạnh quan thứ nhất được ká» cận trước giá đức Hoàng thượng. Lão tìm đến cá»­a này thì còn hÆ¡n là Ä‘i cầu khẩn hàng trăm vị vương công đại thần khác.
Thi Lang lại kính cẩn dâng lá»i thỉnh an hai ngưá»i rồi nói:
-Ty chức hoàn toàn trông vào hai vị đại nhân có dạ tài bồi, vĩnh viễn không bao giỠdám quên ơn đức.
Vi Tiểu Bảo ngắm nghía Thi Lang thấy hắn vào cỡ năm chục tuổi. Cặp mắt lấp loáng lá»™ vẻ tinh anh cưá»ng kiện, nhưng dong nhan tiá»u tụy ra dáng phong trần đã lắm.
Gã nghĩ bụng:
-Té ra kẻ đã gia hại Quan phu tá»­ là thằng cha này. Hắn cứu Trịnh Khắc Sảng ra khá»i quan tài. Chẳng hiểu hắn không biết thân thế ta thật hay hắn giả vá»? Âu là ta thá»­ thám thính xem sao?
Gã liá»n nói:
-Thi tướng quân cho tại hạ cái bát ngá»c kia trân quý quá chừng là má»™t Ä‘iá»u không hay đâu.
Thi Lang sợ hãi đứng lên há»i:
-Ty chức là kẻ hồ đồ, không hiểu cái bát ngá»c đó có vấn vết gì? Xin đại nhân chỉ Ä‘iểm.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
-Vấn vết thì không có, nhưng nó là vật báu lúc dùng để ăn cÆ¡m cứ phải hồi há»™p, vì sợ mình không cẩn thận đánh rá»›t bể bát. Ha ha! Sách Ngạch Äồ cÅ©ng nổi lên tràng cưá»i khanh khách. Thi Lang bật lên tiếng cưá»i xã giao.
Vi Tiểu Bảo lại há»i:
-Thi tướng quân đến Bắc Kinh từ bao gi�
Thi Lang đáp:
-Ty chức đến Bắc Kinh đã được ba năm.
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ há»i:
-Thi tướng quân làm Thá»§y sư đỠđốc ở Phúc Kiến sao không vỠđó cầm quân mà lại tá»›i Bắc Kinh ngao du? à! Tại hạ biết rồi. Nhất định Thi tướng quân có ngưá»i yêu ở Bắc Kinh, chẳng thể dứt áo ra vỠđược.
Thi Lang đáp:
-Vi đại nhân nói giỡn rồi. Hoàng thượng triệu ty chức (???) kinh để há»i vá» phương lược bình trị đảo Äài Loan. Chắc là ty chức đưa ra kế hoạch hồ đồ, ứng đối không hợp thánh ý nên chưa thấy đức Hoàng thượng ban dụ xuống. Ty chức ở kinh thành kính cẩn chỠđợi chỉ ý cá»§a Hoàng thượng.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
-Tiểu Hoàng đế là ngưá»i rất tinh minh. Bao giá» ngài cÅ©ng lo việc đại sá»±. Ngoài việc bình trị Tam Phiên, đến việc công phá Äài Loan phải làm thế nào? Dù Thi Lang đưa ra kế hoạch không hợp ý, nhưng đó chỉ là biện pháp cá»§a cá nhân hắn, Hoàng thượng tất nguyên lượng cho. Hoàng thượng chưa hạ chỉ thì nhất định trong vụ này có nguyên nhân nào khác.
Vi Tiểu Bảo nhá»› tá»›i những lá»i cá»§a Sách Ngạch Äồ, lại nghÄ© tiếp:
-Hắn đã lập được nhiá»u công lao, hẳn có ý kiêu ngạo. Hoàng thượng tuyên triệu hắn lai kinh, chắc hắn không thèm cầu cạnh má»™t ai rồi đắc tá»™i vá»›i những nhân vật quyá»n hành nên ngưá»i ta cố ý làm khó dá»… vá»›i hắn.
Gã liá»n cưá»i nói:
- Äức Hoàng thượng là bậc thánh minh, ngài muốn Thi tướng quân ở lại đợi chỉ thì nhất định có thâm ý gì. Tướng quân bất tất phải nóng nẩy. Việc phải tá»›i sẽ tá»›i, có bồn chồn cÅ©ng bằng vô dụng.
Thi Lang đứng dậy nói:
-Bữa nay ty chức nhá» Vi đại nhân chỉ Ä‘iểm má»›i sáng mắt ra. Ba năm trá»i lúc nào ty chức trong lòng cÅ©ng xao xuyến, chỉ sợ mình có Ä‘iá»u ngá»— ngược mạo phạm Hoàng thượng. Theo lá»i Vi đại nhân thì đây là Hoàng thượng có thâm ý gì khác, nếu vậy ty chức vững dạ được nhiá»u. Â¥n đức cá»§a Vi đại nhân mở đưá»ng cho thật cao cả không biết đến đâu mà lưá»ng! Vi Tiểu Bảo giá»i nghá» nịnh bợ, nhưng nghe ngưá»i ta tâng bốc mình trong lòng cÅ©ng khoan khoái. Gã cưá»i nói:
-Hoàng thượng từng nói:
con ngưá»i kiêu ngạo quá chừng, không thể trá»ng dụng. Cần phải làm cho y nhụt nhuệ khí. Äừng nói đến chuyện Hoàng thượng giáng cấp, dù ngài bắt Ä‘i sung quân hay giam vào ngục thì đó cÅ©ng là mỹ ý cá»§a ngài muốn tài bồi cho tướng quân đó.
Thi Lang luôn miệng khen phải mà lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Hắn nghĩ thầm:
- Dù Hoàng thượng có thật tình muốn tài bồi cho mình bằng cách này thì cũng không thể nuốt được.
Sách Ngạch Äồ vuốt râu nói:
-Phải lắm! Vi huynh đệ nói vậy thật đúng quá. Viên ngá»c không mài giÅ©a cÅ©ng là đồ bá». Ngay như cái bát ngá»c này nếu không mài giÅ©a cÅ©ng chỉ là cục đá chẳng dùng làm gì được.
Thi Lang vội đáp:
- Dạ dạ! Vi Tiểu Bảo nói:
-Thi tướng quân! Má»i tướng quân ngồi xuống nói chuyện. Tại hạ nghe nói trước kia tướng quân là bá»™ hạ cá»§a Trịnh Thành Công. Tại sao lại xảy chuyện xích mích vá»›i lão?
Thi Lang đáp:
-Phúc bẩm đại nhân! Ty chức nguyên là bộ hạ của Trinh Chi Long, phụ thân của Trịnh Thành Công, sau được chia vỠphục vụ dưới trướng Trịnh Thành Công.
Trịnh Thành Công hưng binh tạo phản, ty chức chẳng hiểu nếp tẻ gì, chỉ tuân theo lệnh y mà hành động một cách hồ đồ.
Vi Tiểu Bảo ngắt lá»i:
-Ủa! Té ra tướng quân phản Thanh...
Gã toan nói:
"Té ra là tướng quân phản Thanh phục Minh thì đó là má»™t việc rất nên làm". Bình thá»i gã ngồi vá»›i anh em Thiên Äịa Há»™i thưá»ng nói đến chuyện "phản Thanh phục Minh", xuýt nữa gã buá»™t miệng tuôn ra. May mà gã hãm lại kịp thá»i, đổi giá»ng:
-Rồi sau sao nữa?
Thi Lang đáp:
-Năm ấy Trịnh Thành Công dẫn quân Ä‘i đánh Phúc Kiến. Căn cứ địa cá»§a y ở Hạ Môn. Không ngá» nhà Äại Thanh Ä‘em kỳ binh đánh úp lấy Hạ Môn khiến cho Trịnh Thành Công hết đưá»ng tiến thoái, lâm vào tình trạng cá»±c kỳ khốn đốn. Ty chức thật tá»™i đáng muôn thác. Äáng lý mình phải tận trung vá»›i vương sư, lại Ä‘em binh Ä‘oạt lại Hạ Môn ở trong tay Thanh binh.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Thế là Thi tướng quân đã lập được công lớn với Trịnh Thành Công rồi còn gì?
Thi Lang đáp:
-Khi ấy Trịnh Thành Công thăng quan cho ty chức và ban thưởng nhiá»u lắm.
Nhưng sau vì má»™t việc nhá» mà gây nên chuyện động trá»i.
Vi Tiểu Bảo há»i:
-Việc gì vậy?
Thi Lang đáp:
-Ty chức phái má»™t tên tiểu hiệu Ä‘i do thám quân tình, nhưng gã lại sợ chết, lén vào rừng sâu nằm mấy ngày rồi trở vá» báo cáo má»™t cách hàm hồ. Ty chức thấy gã nói có chá»— không đúng liá»n há»i vặn rồi tra ra sá»± thá»±c. Ty chức liá»n truyá»n giam gã lại để hôm sau Ä‘em ra chém đầu.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
-Không ngá» tên tiểu hiệu đó thần thông quảng đại. Ná»­a đêm gã trốn ra được trở vá» phá»§ Trịnh Thành Công, gã khóc lóc cáo tố ty chức xá»­ gã oan uổng vá»›i Äổng phu nhân cá»§a Trịnh Thành Công. Äổng phu nhân nghe gã năn nỉ không khá»i má»m lòng, liá»n phái ngưá»i đến yêu cầu ty chức tha cho tên tiểu hiệu kia. Sứ giả đến nói những gì trong lúc dùng ngưá»i, không nên tàn sát bá»™ thuá»™c để sÄ© tốt phải hoang mang...
Vi Tiểu Bảo nghe nói đến Äổng phu nhân liá»n nhá»› tá»›i sư phụ gã là Trần Cận Nam đã cho hay:
Äổng phu nhân rất cưng thằng cháu thứ nhì là Trịnh Khắc Sảng.
Mụ mấy phen muốn lập hắn lên làm thế tử. Bất giác gã nổi giận đùng đùng, lớn tiếng thóa mạ:
-Mụ Ä‘iếm già đó thật khả ố! Mụ là đàn bà thì còn hiểu gì đến việc quân cÆ¡ mà can thiệp vào? Tổ bà nó! Quốc gia đại sá»± thưá»ng hư há»ng vá» tay mụ Ä‘iếm già.
Äể bá»™ tướng phạm pháp mà không xá»­ trảm thì còn cầm quân đánh giặc được sao?
Mụ Ä‘iếm già ngu muá»™i đến tá»™t độ, chỉ thiên ái những thằng lá»i mặt trắng.
Thi Lang không ngá» Vi Tiểu Bảo nghe hắn kể chuyện này lại sinh lòng khẳng khái đến thế! Hắn liá»n cảm thấy giữa hai ngưá»i có mối tình tri ká»·, bất giác vá»— đùi đánh "đét" má»™t cái đáp:
-Vi đại nhân làm việc đúng luật hết chá»— nói. Äại nhân đã từng cầm quân, biết rõ quân pháp có nghiêm mình má»›i khắc địch chế thắng được. Quân pháp mà lá»ng lẻo thì há»ng việc lá»›n.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Chắc Thi tướng quân không chịu nghe lá»i mụ Ä‘iếm già, Ä‘em tên tiểu hiệu lão hiệu gì đó chém đầu làm lệnh?
Thi Lang đáp:
-Lúc đó ty chức cÅ©ng nghÄ© như Vi đại nhân, liá»n bảo sứ giả cá»§a Äổng phu nhân:
"Thi mỗ là bộ tướng của Quốc tính gia chỉ biết tuân theo tướng lệnh của Quốc tính gia... " Hắn thở phào nói tiếp:
-Ty chức nói vậy là có ý bảo cho hắn biết:
Thi má»— không phải là bá»™ tướng cá»§a Äổng phu nhân thì không cần vâng theo lệnh cá»§a phu nhân.
Vi Tiểu Bảo đáp:
-Phải lắm! Kẻ nào mà làm bộ tướng cho mụ điếm già là nhà nó hết phước rồi.
Sách Ngạch Äồ và Thi Lang nghe Vi Tiểu Bảo thóa mạ Äổng phu nhân lại kêu bằng mụ Ä‘iếm già không nhịn được phải phì cưá»i. Há» có biết đâu gã có tư tâm khác mà tuôn ra những lá»i thô tục.
Thi Lang nói:
-Mu... Äổng phu nhân nghe phúc trình vá» những lá»i cá»§a ty chức chắc là giận lắm. Phu nhân cho ngay tên tiểu hiệu đó làm thân binh ở trong phá»§, lại sai ngưá»i đến bảo ty chức có giá»i thì vào phá»§ mà bắt tên tiểu hiệu đó giết Ä‘i. Ty chức nhân lúc nóng giận nhất thá»i không nhịn được thân hành vào tìm tên tiểu hiệu kia chém má»™t Ä‘ao cho gã rÆ¡i đầu.
Vi Tiểu Bảo vỗ tay reo:
-Giết là hay lắm! Giết là tuyệt diệu! Có giết mau lẹ như vậy má»›i làm cho ngưá»i ta khoan khoái trong lòng.
Thi Lang lại nói:
-Ty chức giết xong tên tiểu hiện đó tá»± biết ngay là gây nên đại há»a rồi. Ty chức liá»n đến trước mặt Trịnh Thành Công tạ tá»™i. Ty chức nghÄ© rằng mình đã lập được công lá»›n thì hạ sát má»™t tên thuá»™c hạ chiếu theo quân pháp cÅ©ng chẳng có tá»™i lá»—i gì, mà chỉ vô lá»… vá»›i Äổng phu nhân, chẳng lấy chi làm nặng lắm. Không ngá» Trịnh Thành Công nghe lá»i phu nhân khép ty chức vào tá»™i phạm thượng, đại bất kính và hạ lệnh bắt giam.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
-Ty chức nghÄ© rằng Quốc tính gia là má»™t nhân vật anh hùng khẳng khái, vì nóng nẩy trong lúc nhất thá»i có bắt giam ty chức mấy ngày rồi cÅ©ng buông tha. NgỠđâu chẳng bao lâu ty chức được tin gia phụ, gia đệ cùng thê tá»­ Ä‘á»u bị bắt tống lao.
Bấy giỠty chức mới hay đại sự nguy rồi. Trịnh Thành Công sắp giết mình đến nơi.
Ty chức liá»n nhân lúc tên giám ngục sÆ¡ hở má»™t chút trốn Ä‘i ngay. Kế đó ít ngày, ty chức lại được tin Trịnh Thành Công Ä‘em toàn gia ty chức xá»­ trảm, không để sống sót má»™t ngưá»i nào.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu buông tiếng thở dài.
Thi Lang nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
-Giữa há» Trịnh và ty chức đã trở thành mối thù chẳng đội trá»i chung. Äáng tiếc Trịnh Thành Công chết sá»›m mất rồi khiến cho ty chức chưa trả được mối thù này. Ty chức đã lập lá»i trá»ng thệ phải có má»™t ngày kia giết hết cả nhà há» Trịnh cho sạch sành sanh.
Vi Tiểu Bảo đã biết Trịnh Thành Công làm Vua ở hải ngoại là một vị đại anh hùng, nhưng gã nghe Thi Lang nói muốn giết cả nhà hỠTrịnh dĩ nhiên kẻ đại đối đầu của gã là Trịnh Khắc Sảng cũng ở trong đó nên gã cảm thấy chí đồng đạo hợp với Thi Lang. Gã gật đầu lia lịa nói:
-Giết là phải! Giết là phải! Thi tướng quân không trả được mối thù này thì chẳng phải là anh hùng hảo hán.
Sách Ngạch Äồ cÅ©ng nói theo:
-Thi tướng quân! Trịnh Thành Công tru lục toàn gia tướng quân quả là má»™t Ä‘iá»u cay đắng, nhưng cÅ©ng có cái may là tướng quân nhân há»a thành phúc, bá» chá»— tối Ä‘i theo chá»— sáng. Nếu không xảy vụ này thì e rằng hiện nay tướng quân vẫn còn ở Äài Loan chống cá»± vương sư làm Ä‘iá»u phản nghịch.
Thi Lang đáp:
-Sách đại nhân dạy phải lắm.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Trịnh Thành Công hạ sát toàn gia tướng quân rồi, tướng quân căm phẫn đến đầu hàng nhà Äại Thanh ư?
Thi Lang đáp:
- Dạ! Äức tiên đế Æ¡n nặng tầy non. Ty chức khởi nghÄ©a quy thuận triá»u đình liá»n được tiên đế phái đến làm việc ở Phúc Kiến. Ty chức cảm Æ¡n thâm trá»ng chỉ mong báo đáp, quên mình phấn đấu, lập được chút công lao nhá» má»n rồi được thăng làm Äồng An phó tướng thuá»™c tỉnh Phúc Kiến. May gặp lúc Trịnh Thành Công Ä‘em quân đến đánh, ty chức liá»u mạng vá»›i y, nhá» hồng phúc cá»§a đức tiên đế toàn thắng má»™t trận. Äức tiên đế thăng cho ty chức lên làm Äồng An tổng binh. Sau ty chức lấy lại được Hạ Môn, Kim Môn và Ngô Tá»± rồi liên lạc vá»›i toàn quân Hồng mao ngồi trên thuyá»n bắn súng đánh cho Trịnh Thành Công má»™t trận tan tành. Y nhảy xuống bể chạy trốn. Äức tiên đế thăng cho ty chức làm thá»§y sư đỠđốc ở Phúc Kiến lại thêm quan hàm TÄ©nh Hải tướng quân. Thá»±c ra ty chức chẳng có công lao gì đáng kể. Má»™t là trông vào hồng phúc cá»§a Äức Hoàng thượng nhà Äại Thanh ta, hai là nhá» Æ¡n đức cá»§a các vị đại nhân chốn triá»u đình tuyên dương công trạng. Nếu nói vá» công lao thì Sách đại nhân và Vi đại nhân có công nhiá»u hÆ¡n.
Vi Tiểu Bảo cưá»i hì hì nghÄ© bụng:
-Lúc ngươi đánh Hạ Môn, Kim Môn, ta còn chạy nhảy ở kỹ viện thành Dương Châu mà công lao đã to hơn ngươi rồi.
Ngoài miệng gã há»i:
-Trước kia tướng quân ở dưới trướng Trịnh Thành Công, sau lại mấy phen cùng y giáp chiến thì tình hình ở Äài Loan dÄ© nhiên tướng quân hiểu rõ lắm. Hoàng thượng triệu tướng quân lai kinh để phán há»i vá» phương lược tấn công Äài Loan, tướng quân đã tâu trình thế nào?
Thi Lang đáp:
-Ty chức khải tâu chúa thượng:
Äài Loan là má»™t hải đảo cô độc, giữ dá»… mà đánh khó. Các tướng sÄ© ở Äài Loan lại toàn là những tinh binh dÅ©ng tướng từng theo Trịnh Thành Công đánh quen trăm trận. Nếu muốn tấn công Äài Loan thì quan thống binh cần được đầy đủ quyá»n hành tá»± mình cá»­ sá»±, không bị hạn chế Ä‘iá»u gì, má»›i thành công được.
Vi Tiểu Bảo há»i:
-Tướng quân muốn tá»± mình hành động hết cả má»i mặt và chính mình ban bố hiệu lệnh nữa chăng?
Thi Lang vội đáp:
-Ty chức không dám có ý cuồng vá»ng như vậy. Có Ä‘iá»u riêng vá» việc tấn công Äài Loan phải nhằm vào lúc bên địch sÆ¡ hở, không kịp đỠphòng má»›i mong thắng lợi. Từ Kinh sư đến Phúc Kiến đưá»ng xa đến mấy ngàn dặm mà khi gặp được thá»i cÆ¡ tấn công Äài Loan còn phải tâu vá» triá»u đình để xin chỉ thị thì e rằng lúc lệnh ban ra đã lỡ mất thá»i cÆ¡. Những tướng khác ở Äài Loan thì chưa đáng kể, nhưng Trần VÄ©nh Hoa là ngưá»i túc trí Ä‘a mưu lại thêm Lưu Quốc Hiên kiêu dÅ©ng, thiện chiến. Thật là hai tay kình địch. Nếu ra quân má»™t cách mạo muá»™i thì khó lòng nắm được phần thắng.
Tài sản của ngocvosong1986

  #165  
Old 02-06-2008, 11:51 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 164


Tiểu Hoàng đế mưu lược cao thâm

Vi Tiểu Bảo gật đầu há»i:
-Tướng quân nói thế là phải. Äức Hoàng thượng cá»±c kỳ anh minh, không hiểu ngài chê trách tướng quân vá» chá»— nào? Tướng quân còn tâu những gì nữa?
Thi Lang đáp:
-Hoàng thượng phán há»i phương lược tấn công Äài Loan, ty chức tâu rằng:
Binh tướng ở Äài Loan tuy rất tinh nhuệ nhưng chỉ còn số ít. Nhà Äại Thanh muốn tấn công Äài Loan nên thi hành hai phương lược. Má»™t mặt dùng kế phản gián, khiến ná»™i bá»™ bá»n chúng sinh mối bất hòa. Trước hết phao ngôn Trần VÄ©nh Hoa có ý phế chá»§ tá»± lập, hắn cùng Lưu Quốc Hiên hợp tác, mưu đồ thoán vị. Trịnh Kinh là ngưá»i xét việc bất minh, hắn sinh lòng ngá» vá»±c không chừng hạ sát cả hai lão Trần, Lưu.
Dù hắn không giết chúng cÅ©ng quyết chẳng trá»ng dụng và tước bá»›t quyá»n bính.
Hai là há» Trần, há» Lưu má»™t ngưá»i tướng văn, má»™t ngưá»i tướng võ, là hai cây cá»™t trụ cá»§a Äài Loan. Bên ta làm cho cả hai tên phải bá» Ä‘i là tốt nhất, hay bá»›t được má»™t tên cÅ©ng thành thế má»™t cây cá»™t khó bá» chống đỡ cả tòa nhà.
Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm kinh hãi, mắng thầm:
-Con mẹ nó! Mi định hại sư phụ ta.
Gã lại tự nhủ:
-Thằng cha này nói rõ cho ta hay ý muốn gia hại sư phụ ta, thì ra hôm ấy hắn cứu Trịnh Khắc Sảng không nhìn thấy ta và dÄ© nhiên không biết mối liên quan giữa ta và Thiên Äịa Há»™i.
Gã yên tâm há»i tiếp:
-Lại còn Nhất kiếm vô huyết Phùng Tích Phạm, tướng quân có biết không?
Thi Lang rất lấy làm kinh dị, há»i:
-Vi đại nhân cũng biết cả Phùng Tích Phạm ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
-Tại hạ được nghe Hoàng thượng nhắc đến. Ná»™i tình ở Äài Loan Hoàng thượng trông rõ như bàn tay để trước mặt. Ngài còn nói:
Äổng phu nhân chỉ cưng thằng cháu nhá» là Trịnh Khắc Sảng, chứ không ưa thế tá»­ Trịnh Khắc Tang. Mụ muốn cho con thay đổi lại ngôi thế tá»­, nhưng Trịnh Kinh không chịu. Vụ này có đúng không?
Thi Lang càng kinh hãi lại càng bội phục, đáp:
-Thánh thiên tá»­ thông tuệ phi thưá»ng, cổ kim hiếm có. Ngài ở chốn thâm cung mà mắt thấy xa ngoài muôn dặm. Hoàng thượng nói vậy thật là đúng quá! Chẳng giấu gì hai vị đại nhân:
mới đây Trịnh Khắc Sảng đến Bắc Kinh, ty chức đã gặp gã rồi.
Sách Ngạch Äồ và Vi Tiểu Bảo đồng thanh há»i:
-Có chuyện đó ư?
Hai ngưá»i há»i câu này vá»›i vẻ kinh dị lá»™ ra ngoài mặt. DÄ© nhiên má»™t ngưá»i lấy làm lạ thật sá»±, còn má»™t ngưá»i giả vá».
Vi Tiểu Bảo nói:
-Nếu vậy thì Thi tướng quân nên khuyên hắn trở vá» hạ ca ca hắn, tá»± lập làm Vua. Äồng thá»i khuyên hắn trước hết là giết Trần VÄ©nh Hoa và Lưu Quốc Hiên Ä‘i.
Thi Lang vỗ đùi luôn mấy cái rồi đứng lên đáp:
-Vi đại nhân định Ä‘oạt công việc má»™t cách rất mau lẹ và sáng suốt, thật khiến cho ty chức phải phục sát đất. Thá»±c tình ty chức vẫn khuyên Trịnh Khắc Sảng như vậy và hắn đã chịu nghe lá»i.
Thi Lang ngừng lại một chút rồi tiếp:
-Trần VÄ©nh Hoa còn có tên nữa là Trần Cận Nam. Ngày trước Trịnh Thành Công dẫn dắt má»™t lÅ© chó Ä‘iên ở Giang Nam phản kháng nhà Äại Thanh. Sau khi thất bại, lão trốn ra Äài Loan nhưng có đến hÆ¡n mưá»i vạn bá»™ thuá»™c cÅ© không theo Ä‘i được, còn tản mát khắp nÆ¡i. Trần VÄ©nh Hoa vâng lịnh Trịnh Thành Công tổ chức má»™t tà há»™i làm Ä‘iá»u đại nghịch vô đạo mà lại kêu bằng •Thiên Äịa Há»™i•. Lão thu thập bá»n thuá»™c hạ cÅ©, vẫn âm mưu tạo phản chứ chưa chịu nằm chết má»™t xó. Trần VÄ©nh Hoa thưá»ng thưá»ng bí mật rá»i Äài Loan vào ná»™i địa ngấm ngầm bày đặt kế hoạch, mưu đồ đại nghịch. Lần trước lão cùng Ä‘i vá»›i Trịnh Khắc Sảng mà không hiểu tại sao lại sinh lòng gia hại há» Trịnh. Xem chừng lão thá»±c sá»± muốn tá»± lập mình làm chúa ở Äài Loan chứ không phải ty chức nói vu cho lão.
Vi Tiểu Bảo há»i:
-Sao Thi tướng quân lại biết rõ những vụ này? Chẳng lẽ tướng quân ngấm ngầm phái ngưá»i lui tá»›i Äài Loan để dò la tin tức?
Thi Lang đáp:
-Lúc nào ty chức cÅ©ng nghÄ© đến chuyện tấn công Äài Loan. Năm trước ở Hạ Môn, Kim Môn, ty chức đã phái rất nhiá»u ngưá»i trà trá»™n đến Äài Loan làm gián Ä‘iệp.
Thi Lang thở phào nói tiếp:
-Lần này Trịnh Khắc Sảng vào ná»™i địa Ä‘em theo bá»n vệ sÄ© dưới trướng. Ty chức cÅ©ng cho ngưá»i trà trá»™n vào trong bá»n thá»§ hạ cá»§a hắn. Vì thế bá»n chúng đến Bắc Kinh là ty chức nhận được tin ngay. Ty chức nhận thấy đây là cÆ¡ há»™i ngàn năm má»™t thưở, có thể quăng má»™t mẻ lưới quét hết Trần VÄ©nh Hoa và thá»§ hạ, má»™t bá»n phản tặc cá»±c kỳ lợi hại! Bá»—ng hắn thở dài nói tiếp:
-Hỡi Æ¡i! Thật là đáng tiếc! Ty chức làm thá»§y sư đỠđốc ở Phúc Kiến, nhưng đến Bắc Kinh chẳng có má»™t chút chức quyá»n gì để Ä‘iá»u động binh mã. Ngay hôm ty chức nhận được tin, lập tức đến Binh bá»™ báo cáo. Äáng trách là ba năm nay ty chức thưá»ng đến Binh bá»™ luôn chỉ để xin vá» nhiệm sở ở Phúc Kiến. Ai thấy ty chức vào cÅ©ng chán ngấy. Lần này dÄ© nhiên ty chức không được ra mắt quan Thượng thÆ¡ cùng quan Thị lang. Thậm chí những lang trung, viên ngoại lang ở ty Võ tuyá»n, ty Xa giá, há»… nghe ty chức báo danh là lập tức bị khước từ. Há» bảo không được rảnh để cho vào tiếp kiến.
Sách Ngạch Äồ và Vi Tiểu Bảo Ä‘á»u rÅ© ra mà cưá»i.
Vi Tiểu Bảo tuy miệng cưá»i mà trong lòng hồi há»™p nghÄ© thầm:
-Hú vía! Thật là hú vía! Hôm ấy hắn đến báo cáo mà Binh bộ phái đại đội nhân mã đi tróc nã phản tặc thì cái đầu của lão gia này đã bay vỠnhà bà ngoại rồi.
Thi Lang thấy hai ngưá»i cưá»i rá»™, hắn rất lấy làm hổ thẹn, nhìn ra chá»— khác, tuyệt không để ý gì đến vẻ mặt cá»§a Vi Tiểu Bảo nên không hiểu gã có ý sợ sệt.
Từ ngày Thi Lang được Vua Khang Hy tuyên triệu đến Bắc Kinh, hắn chỉ được ra mắt Hoàng đế má»™t lần, rồi từ đó ăn đợi nằm chá» chẳng có việc gì. Hắn vẫn là thá»§y sư đỠđốc ở Phúc Kiến, hàm vẫn nguyên TÄ©nh Hải tướng quân, nhưng ở Bắc Kinh chỉ lÄ©nh lương ăn chứ chẳng có quyá»n chức gì, so vá»›i má»™t tên tiểu công sai ở Thiên phá»§ nha môn cÅ©ng còn kém uy thế. Hắn là má»™t hán tá»­ hùng tâm tráng chí lâm vào tình trạng bị khốn trong thành sầu, ruá»™t nóng như kiến bò trên nồi rang. Vì thế trong ba năm trá»i, cứ vài ngày là hắn lại đến Binh bá»™ để há»i tin tức. Hắn phải vung tiá»n hoặc mua quà tặng cho những ngưá»i trong bá»™ thành ra mưá»i năm làm quan gom góp được bao nhiêu Ä‘á»u bá» vào túi không đáy cá»§a bá»n quan trưá»ng ở Bắc Kinh. Hoàng đế không tuyên triệu, hắn chẳng có cÆ¡ há»™i giãi bày, mà ngồi chá» thượng dụ thì không biết đến năm nào tháng nào má»›i được. Vá» sau Binh bá»™ nha môn nghe đến cái tên Thi Lang là phải nhức đầu. Trong tay hắn hết tiá»n, không lấy gì đút lót nên chẳng ai muốn tiếp kiến.
Vi Tiểu Bảo định thần há»i:
-Bá»n ngưá»i ở Binh bá»™ nha môn thế là đã làm lỡ quốc gia đại sá»±. Tá»™i này không nhỠđâu.
Thi Lang vội gạt đi:
-Không không! Xin Vi đại nhân đừng phiá»n trách đến Binh bá»™. Äó là há» không hiểu có việc khẩn cấp báo cáo mà chỉ tưởng ty chức đến quấy rầy xin vá» nhiệm sở. Noi cho cùng thì cÅ©ng không phải là quyá»n cá»§a há» thá»a mãn ty chức được. Vậy há» chán ngấy ty chức là Ä‘iá»u không nên trách cứ.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
-Khi ấy ty chức rất nóng lòng tự nghĩ:
Mình đã biết bá»n Trần VÄ©nh Hoa, Trịnh Khắc Sảng đến Bắc Kinh, chẳng lẽ để chúng bình yên vô sá»± trở vá»? Ty chức liá»n má»™t mình hành động, lần mò đến trụ sở cá»§a bá»n Thiên Äịa Há»™i để dò la tin tức. Ty chức do viện sau tiến vào. Vừa đến bên cổng hậu đã nghe tiếng khí giá»›i chạm nhau chát chúa. Có ngưá»i đánh nhau rồi.
Vi Tiểu Bảo há»i:
-Ủa! Té ra bá»n Thiên Äịa Há»™i đã xảy cuá»™c xích mích ná»™i bá»™. Ai đánh nhau vá»›i ai?
Trong lòng hồi há»™p vô cùng, gã không hiểu Thi Lang có nhìn thấy mặt Sách Ngạch Äồ không. Hắn mà nhận diện được Sách Ngạch Äồ thì rồi cÅ©ng nhận ra được gã.
Thi Lang đáp:
-Ty chức chỉ có má»™t mình cô độc, mạo hiểm vào hang cá»p, dÄ© nhiên không dám lá»— mãng, phải lén lút ẩn vào sau đống cá»§i ngồi lắng tai nghe má»™t lúc thì ra má»™t bên là Trịnh Khắc Sảng và Phùng Tích Phạm hai ngưá»i đánh nhau vá»›i Trần VÄ©nh Hoa.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Tướng quân càng nói tại hạ càng lấy làm kỳ. Không chừng lúc đó Thi tướng quân đầu óc hoang mang, lòng dạ hồi hộp mà nghe lộn chăng?
Thi Lang lắc đầu đáp:
-Ty chức không nghe lá»™n đâu. Ba ngưá»i đánh nhau má»™t lúc thì Trần VÄ©nh Hoa kém thế. Ty chức đã mừng thầm trong bụng vì chuyến này mà hai ngưá»i kia giết được Trần VÄ©nh Hoa là đại sá»± á»”n định. Nhưng không hiểu sau Trần VÄ©nh Hoa dùng ngụy kế gì, đột nhiên chuyển bại thành thắng. Lão chém thương má»™t cánh tay Phùng Tích Phạm. Bá»n ngưá»i Thiên Äịa Há»™i lại đến giúp sức bắt sống Trịnh Khắc Sảng giam vào trong má»™t cá»— quan tài bá» không.
Vi Tiểu Bảo cưá»i ha hả nói:
-Nhảm quá! Nhảm quá! Tại hạ quyết không tin chuyện này. Thi tướng quân thật khéo nói giỡn.
Sách Ngạch Äồ cÅ©ng lắc đầu nói:
-Sách má»— cÅ©ng chưa từng nghe thấy chuyện kỳ dị như vậy bao giá».
Thi Lang nói bằng má»™t giá»ng kiên quyết:
-Ty chức mà tai không nghe thấy...
Vi Tiểu Bảo ngắt lá»i:
-Tướng quân chỉ tai nghe thôi ư? Chẳng lẽ lại mắt không trông thấy?
Thi Lang giương mắt lên chăm chú nhìn vào mặt Vi Tiểu Bảo một lúc rồi đáp:
-Khi đó ty chức ẩn ở phía sau đống cỠnên chỉ nghe chứ không nhìn thấy.
Vi Tiểu Bảo thở phào má»™t cái há»i:
-Rồi sau sao nữa?
Thi Lang đáp:
-Sau má»™t lúc bá»n Trần VÄ©nh Hoa bá» Ä‘i, ty chức vá»™i chạy đến mở quan tài để cứu Trịnh Khắc Sảng ra.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Tại hạ còn có Ä‘iá»u chưa hiểu.
Thi Lang há»i:
-Xin há»i Vi đại nhân có Ä‘iá»u chi không hiểu?
Vi Tiểu Bảo nói:
-Thi tướng quân ở trong phòng chứa củi thì lấy đâu ra được bút mực và giấy để giết một lô?
Thi Lang giật mình kinh hãi há»i:
-Có lô... gì đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
-Sau khi Thi tướng quân cứu Trịnh Khắc Sảng ra rồi chẳng đã để lại trong quan tài má»™t... má»™t phong thư dài gá»­i cho Trần VÄ©nh Hoa. Dưá»ng như trong thư viết nhiá»u chữ lắm để thương lượng má»™t việc lá»›n vá»›i Thiên Äịa Há»™i.
Thi Lang sắc mặt tái mét ấp úng há»i:
-Cái... cái đó sao... sao Vi đại nhân cũng biết?
Vi Tiểu Bảo tá»§m tỉm cưá»i đáp:
-Cái đó là tại hạ đoán mò thôi, không phải chuyện thật đâu. Nếu Thi tướng quân không viết bức thư nào để lại thì cứ coi như là tại hạ nói nhăng nói càn, bất tất phải hoang mang.
Nguyên Vi Tiểu Bảo tuy nghe Thi Lang nói là hôm ấy chưa nhìn thấy gã, nhưng gã vẫn hoài nghi không thể xác định, gã liá»n nghÄ© cách kiá»m chế hắn trước, để hắn sinh lòng úy kỵ. Gã đã biết Thi Lang chỉ để lại trong quan tài mảnh giấy viết mấy chữ, mà nói trẹo Ä‘i là lưu lại má»™t phong thư dài.
Trịnh Khắc Sảng và Trần VÄ©nh Hoa Ä‘á»u là những nhân vật đứng đầu trong bá»n phản nghịch. Thế mà Thi Lang giải cứu Trịnh Khắc Sảng là mang má»™t phần trách nhiệm cá»±c kỳ trá»ng đại, có thể nói là hắn câu kết vá»›i Trần VÄ©nh Hoa thì viết má»™t phong thư dài sẽ đưa đến sá»± việc không phải tầm thưá»ng.
Trong lúc nhất thá»i, Thi Lang tâm thần hoảng hốt. Tuy hắn là ngưá»i trí dÅ©ng song toàn mà cÅ©ng không khoi chân tay luống cuống. Hắn vá»™i giải thích:
Hôm ấy ty chức đã viết một cánh thiếp từ trước, lúc ở nhà tro...
Vi Tiểu Bảo ngắt lá»i:
-Quả nhiên là một phong thư mà Thi tướng quân đã viết cẩn thận từ trước...
Thi Lang vội cãi:
-Không, không phải thơ, chỉ có một tấm thiếp...
Vi Tiểu Bảo nói:
Trên tấm thiếp cÅ©ng có thể viết được nhiá»u chữ.
Thi Lang đáp:
-Ty chức chỉ biết có sáu chữ "Thi Lang bái thượng cố nhân". Ty chức giải cứu Trịnh Khắc Sảng rồi toan rút lui thì má»™t tên phỉ đồ trong Thiên Äịa Há»™i Ä‘i tuần qua đó. Ty chức liá»u phóng chưởng đánh chết rồi bá» xác vào quan tài cùng má»™t lúc vá»›i cánh thiếp.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Ủa! Té ra là thế! Gã quay lại há»i Sách Ngạch Äồ:
-Sách đại ca! Cố nhân là thế nào? Phải chăng chữ "cố" trá» vào ngưá»i đã chết rồi?
Sách Ngạch Äồ đáp:
-Cố nhân là ngưá»i bạn kết giao từ trước.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Vậy ra Thi tướng quân và Trần Vĩnh Hoa là chỗ bạn thân đã lâu. Thảo nào...
thảo nào ngưá»i ta nói vắng mặt nhiá»u chuyện lắm.
Thi Lang trán toát mồ hôi, năn nỉ:
-Xin hai vị đại nhân minh xét. Những lá»i gièm pha cá»§a ngưá»i ngoài tưởng hai vị đại nhân không nên để vào tai.
Vi Tiểu Bảo gật đầu đáp:
-Phải rồi! Những lá»i đồn đại căn cứ vào đâu mà má»—i lúc dám đưa đến tai Hoàng thượng? Thi tướng quân! Tướng quân bảo muốn đánh Äài Loan phải dùng hai cách. Má»™t mặt thiết kế gia hại Trần VÄ©nh Hoa và Lưu Quốc Hiên. Còn cách nữa thế nào?
Thi Lang đáp:
-Cách nữa là dùng thá»§y binh tấn công. Nhưng đánh má»™t nÆ¡i khó thành công được, nên giáp công ba đưá»ng. Mặt bắc đánh Văn cảng, giữa đánh vào Äài Loan cảng, mé nam đánh vào Cầu cảng. Chỉ cần má»™t nÆ¡i thành công để lấy chá»— đổ bá»™ là ngưá»i Äài Loan phải rối loạn, thế công sẽ dá»… như chẻ tre.
Vi Tiểu Bảo nói:
-Việc thống lãnh thủy quân đánh nhau trên mặt biển chắc tướng quân thành thạo lắm rồi?
Thi Lang đáp:
-Ty chức suốt Ä‘á»i chuyên vá» thá»§y quân, quen nghá» hải chiến.
Vi Tiểu Bảo chợt động tâm nghĩ thầm:
-Thằng cha này mà giết cả nhà há» Trịnh thì dÄ© nhiên thằng lá»i Trịnh Khắc Sảng cÅ©ng rÆ¡i đầu, thật là tuyệt diệu. Nhưng Trịnh Thành Công là má»™t bậc đại anh hùng, đại hảo hán mà bị chết cả nhà thì ta cÅ©ng chẳng yên tâm được. Huống chi hắn đánh Äài Loan là nguy hại cho sư phụ ta. Vậy ta phải tìm cách cản trở má»›i được.
Thi Lang đã chuyên nghỠthủy chiến thì kế hoạch này nhất cử lưỡng đắc.
Gã quay lại há»i Sách Ngạch Äồ:
- Äại ca! Äại ca tính vụ này nên làm thế nào?
Sách Ngạch Äồ đáp:
- Äức Hoàng thượng là bậc thánh minh, trù mưu tính kế không chá»— nào thiếu sót. Bá»n nô tài chúng ta chỉ việc nghe thượng dụ cá»§a thánh chúa mà hành động là xong.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
-Lão này khôn róc tổ, không muốn hứng lấy mối liên can.
Gã nhìn Thi Lang há»i:
-Bá»n phản tặc trong Thiên Äịa Há»™i đến Bắc Kinh ngụ Ở chá»— nào?
Thi Lang đáp:
-Sau khi xảy ra vụ đó, bá»n chúng kéo Ä‘i ngay đêm, hiện giá» không biết ở đâu. Ty chức không được tin tức gì nữa.
Vi Tiểu Bảo dặn:
-Lần sau Trịnh Khắc Sảng và Trần VÄ©nh Hoa đến Bắc Kinh thì Thi tướng quân bất tất phải đến gõ cá»­a Binh bá»™, cứ báo tin thẳng cho tại hạ. Tại hạ sẽ thân hành Ä‘i má»i Trần VÄ©nh Hoa đến đây chÆ¡i mấy bữa.
Thi Lang đáp:
- Dạ dạ! Vi đại nhân Ä‘iá»u động Kiêu Kỵ doanh và ngá»± tiá»n thị vệ thì dÄ© nhiên bắt được chúng ngay.
Vi Tiểu Bảo cầm chung trà nâng lên rồi hô gia nhân:
-Tiễn chân khách! Thi Lang đứng dậy đáp lễ cáo từ ra đi.
Lát sau Sách Ngạch Äồ cÅ©ng rút lui.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
-Việc này không nên chậm trễ.
Gã liá»n vào cung ra mắt Hoàng đế tâu vá» việc Thi Lang muốn tần công Äài Loan.
Vua Khang Hy nói:
-Trước hết hãy tảo trừ Tam phiên rồi hãy bình định Äài Loan. Việc tấn công phải theo thứ tá»± như vậy. Thi Lang quả là má»™t nhân tài nhưng trẫm e cho hắn trở vá» Phúc Kiến, hắn nóng lòng lập công, rá»­a hận, hành động hấp tấp, có khi để Äài Loan biết trước mà đỠphòng, nên còn lưu hắn ở lại Bắc Kinh.
Vi Tiểu Bảo trong lòng lúc trước rất lấy làm kỳ, gã không hiểu tại sao tiểu Hoàng đế muốn lưu Thi Lang ở lại Bắc Kinh, bây giá» gã nghe nhà Vua thuyết má»™t hồi liá»n tỉnh ngá»™ tâu:
-Phải lắm! Phải lắm! Thi Lang trở vá» Phúc Kiến, nhất định hắn đóng thêm chiến thuyá»n, thao diá»…n trận pháp rầm rá»™, sẽ đưa đến chá»— rút dây động rừng, khiến địch nhân biết mà đỠphòng. Việc tấn công Äài Loan cần giữ tuyệt đối bí mật, thần không hay quá»· không biết. Bá» ngoài vẫn yên lặng như tá» rồi bất thình lình tiến đánh. Có thế thì mấy thằng lá»i há» Trịnh má»›i chân tay cuống quít không biết đưá»ng nào chống đỡ.
Vua Khang Hy mỉm cưá»i nói:
-Chính là thế đó! HÆ¡n nữa, khiển tướng không bằng khích tướng. Trẫm lưu Thi Lang lại Bắc Kinh để khí lá»±c toàn thân hắn không có chá»— phát huy. Hắn cho là trẫm không chịu trá»ng dụng thì đến lúc Ä‘iá»u động dÄ© nhiên hắn cố gắng liá»u mạng để phô trương đảm lược, chứ không dám lÆ¡ là chểnh mảng.
Vi Tiểu Bảo tán dương:
- Diệu kế cá»§a Hoàng thượng, Gia Cát Lượng cÅ©ng không hÆ¡n được. Nô tài đã coi tấn tuồng "Äịnh quân sÆ¡n". Gia Cát Lượng dùng cách khích tướng mà lão Hoàng Trung hăng hái liá»u mạng vung má»™t Ä‘ao chém chết vai kép chính Xuân hạ thu đông gì đó.
Vua Khang Hy nói:
- Äó là Hạ Hầu Uyên chứ không phải xuân hạ thu đông.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Dạ dạ! Trí nhớ của Hoàng thượng hay thiệt! Hoàng thượng coi hát rồi nhớ được cả danh tự của vai trò.
Nhà Vua cưá»i đáp:
- Danh tự của vai trò trong sách đã có chép.
Äoạn nhà Vua hất hàm há»i:
-Thi Lang đã đưa biếu ngươi món gì?
Vi Tiểu Bảo kinh ngạc không bút nào tả xiết. Gã đáp:
-Chẳng chuyện gì là Hoàng thượng không hay. Thi Lang tặng cho nô tài má»™t cái bát ngá»c nhưng nô tài không thích lắm.
Vua Khang Hy há»i lại:
-Bát ngá»c có chá»— nào không hay?
Vi Tiểu Bảo tâu:
-Bát ngá»c tuy trân quý nhưng chỉ rá»›t má»™t cái là vỡ tan. Nô tài phục vụ cho Hoàng thượng, hai tay bưng bát vàng ngàn năm đập không bể, để muôn năm không han rỉ. Cái đó má»›i thật là quý, so vá»›i bát ngá»c còn hay hÆ¡n nhiá»u.
Vua Khang Hy nổi lên tràng cưá»i ha hả.
Vi Tiểu Bảo tâu:
-Tâu Hoàng thượng! Nô tài đột nhiên nảy ra một chủ ý, xin trình bày để Hoàng thượng nghe xem có dùng được chăng?
Nhà Vua há»i:
-Chủ ý gì?
Vi Tiểu Bảo dáp:
-Thi Lang nói là chuyên môn thống lãnh thủy binh, rất thạo hải chiến...
Vua Khang Hy vỗ tay xuống mặt bàn reo lên:
-Hảo chá»§ ý! Hảo chá»§ ý! Ngươi thật là thông minh! Ngươi Ä‘em hắn Ä‘i Liêu Äông, phái hắn đến đánh đảo Thần Long.
Vi Tiểu Bảo trong lòng kinh hãi trợn mắt lên nhìn nhà Vua hồi lâu rồi nói:
-Hoàng thượng nhất định là bậc thần tiên giáng hạ phàm trần. Chủ ý của nô tài còn để trong lòng chưa nói ra ngoài miệng mà Hoàng thượng đã biết rồi.
Vua Khang Hy mỉm cưá»i phán:
-Ngươi khéo nịnh lắm! Tiểu Quế Tử! Kế ấy tuyệt diệu! Trẫm đang lo ngươi đi đánh Thần Long đảo chưa chắc đã thành công. Thi Lang là một nhân tài chuyên vỠhải chiến, vậy bảo hắn đến Thần Long đảo trước thao diễn. Nhưng vụ này không thể để tiết lộ ra ngoài.
Vi Tiểu Bảo vội đáp:
- Dạ dạ! Nô tài cẩn tuân thượng dụ.
Vua Khang Hy lập tức phái ngưá»i Ä‘i triệu Thi Lang đến, bảo hắn:
-Trẫm phái Vi Tiểu Bảo lên núi Trưá»ng Bạch tế trá»i. Y hết sức tiến cá»­ ngươi, tâu vá»›i trẫm là ngươi mẫn cán, hành động rất đắc lá»±c, muốn Ä‘em ngươi Ä‘i theo.
Trẫm tạm thá»i chuẩn tấu nhưng chưa tin hẳn.
Vi Tiểu Bảo cưá»i thầm nghÄ© bụng:
-Gia Cát Lượng lại dùng kế khích lão Hoàng Trung.
Thi Lang dập đầu binh binh tâu:
-Nô tài được theo Vi đô thống Ä‘i làm vương sá»±, nhất định tận trung liá»u mạng, không dám tiếc thân mình, để báo đáp thiên ân cá»§a thánh thượng.
Nhà Vua phán:
-Trẫm hãy thử tài ngươi một lần xem sao, nếu quả nhiên ngươi được việc thì sau này sẽ giao sứ mạng lớn hơn cho.
Thi Lang mừng rỡ dập đầu tâu:
-Thiên Æ¡n cá»§a thánh thượng bát ngát như trá»i biển.
Nhà Vua lại dặn:
-Việc này rất thân mật. Ngoài Vi Tiểu Bảo, trong triá»u chẳng má»™t ai hay. Ngươi nhất thiết phải tuân lệnh Vi đô thống mà hành sá»±. Trẫm dặn ngươi bấy nhiêu là đủ.
Ngươi hãy lui ra.
Thi Lang dập đầu tạ Æ n toan rút lui thì nhà Vua mỉm cưá»i nói:
-Vi đô thống đối đãi với ngươi thật hết lòng. Ngươi đúc một cái bát vàng lớn mà tặng cho y.
Thi Lang "dạ" một tiếng. Trong lòng hắn kinh hãi, không hiểu nhà Vua nói câu này có dụng ý gì, nhưng liếc mắt nhìn trộm thấy long nhan hớn hở thì chắc không phải chuyện dở.
Vi Tiểu Bảo vỠđến Tước phá»§ đã thấy Thi Lang đứng chỠở cá»­a, hắn ngá» lá»i thiên Æ¡n vạn tạ vá» vụ được tiến cá»­.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
-Thi tướng quân! Chuyến này ta phải khuất tất tướng quân má»™t chút. Xin tướng quân làm chức tham lãnh nhá» bé ở trong doanh trại để ngưá»i ngoài khá»i hay biết.
Thi Lang cả mừng đáp:
-Ty chức nhất thiết nghe theo lá»i Äô thống đại nhân.
Hắn biết Vi Tiểu Bảo càng cho hắn làm chức nhá» là càng coi thân cận như ngưá»i nhà thì bước tiến trình cá»§a hắn càng có cÆ¡ tiến triển rất mạnh. Giả tá»· bảo hắn làm má»™t tên thân binh, hắn càng khoan khoái.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
-Lão gia đã định trốn Ä‘i chẳng làm quan nữa. Bây giá» lại tìm được má»™t tên tiểu quá»· chết thay mình. Vậy để hắn ra Thần Long đảo mà liá»u mạng chết cả đôi vá»›i Hồng giáo chá»§, cho bá»n bay "thá» dữ trùng tá»".
Tài sản của ngocvosong1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áèàòëîí, êíèãà, êîìïàíèÿ, ëîøàäè, êóïàëüíèêè, êðåäèòû, ìàçäà, ìâèäåî, ïåðååçä, íèññàí, ïîëèòîëîãèÿ, ïîïêà, ñèñüêè, ñèòèáàíê, ñëóæáà, öåëêè, òåðüåðû, ðàìáëåð, ðàñïðîäàæà, ðîñòåëåêîì


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™