Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #166  
Old 02-06-2008, 11:55 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 165


Cao tôn giả chết đi sống lại

Thi Lang cáo từ rồi rút lui, Vi Tiểu Bảo liền sai người kêu bọn Phong Tế Trung, Từ Thiên Xuyên, Huyền Trinh đạo nhân là những anh em trong Thiên Địa hội vào phủ. Gã kể cho mọi người nghe những chuyện đã trải qua một cách tường tận.
Từ Thiên Xuyên hỏi:
- Tên tặc tử họ Thi đã sát hại Quan phu tử, lại toan công phá đảo Đài Loan, hãm hại Tổng đà chúa. Lòng trời xui khiến đưa hắn lọt vào tay Vi hương chủ.
Chúng ta phát lạc hắn cách nào cho ổn?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thần Long giáo cấu kết với Ngô Tam Quế và nước La Sát. Nay Hoàng đế phái tiểu đệ đem Thi Lang đi tiễu trừ Thần Long giáo thì để hắn cùng giáo phái kia đánh nhau một trận trời sầu đất thảm, hai bên cùng khốn đốn. Chúng ta là ngư ông ở giữa thủ lợi.
Quần hào đều khen là tuyệt diệu.
Vi Tiểu Bảo lại nói tiếp:
- Bữa trước Thi Lang hạ sát Quan phu tử, giải cứu Trịnh Khắc Sảng không chừng hắn ngó thấy tiểu đệ rồi. Nhưng một là hôm ấy tiểu đệ hóa trang thành người khác, dù hắn có ngó thấy một lần chưa chắc đã nhớ được. Hai là tiểu đệ hiện đang cầm đầu hắn chắc hắn không dám giở trò gì.
Gã ngừng lại một chút rồi dặn:
- Các vị đại ca cũng nên thận trọng, đừng để hắn nhìn thấy chỗ sơ hở.
Cao Ngạn Siêu đưa ra đề nghị:
- Chúng ta cải trang làm bọn Thát Đát ở Kiêu Kỵ doanh, bình nhật ít khi chạm mặt Thi Lang, dù hắn có nhận ra chắc cũng không dám đắc tội với bọn Thát Đát.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Hay lắm! Các vị đổi thêm bộ mặt đi một chút. Từ đại ca cạo râu nhẵn nhụi, Phong đại ca thêm vào hai túp ria mép, Cao đại ca làm thành vết sẹo lớn trên trán. Thằng cha họ Thi là người rất tinh quái, chúng ta cẩn thận là hơn. Bây giờ chúng ta phải dựa vào hắn để tiến đánh đảo Thần Long, không nên hạ sát hắn ngay.
Quần hào y kế chia nhau chuẩn bị cải trang.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- •Chuyến này mình tiến đánh đảo Thần Long, không nên cho Uỷ Tôn Giả và Lục Cao Hiên đi theo để cơ mưu khỏi bị tiết lộ•.
Gã liền bảo hai lão Uỷ, Lục ở lại Bắc Kinh chỉ đem Song Nhi đi theo để ả phục thị.
Sau hai bữa vua Khang Hy ban thượng dụ truyền cho Vi Tiểu Bảo đem theo mười khẩu Thần Võ đại pháo từ sông Đại Cô đi ra biển tiến đến phía bắc vịnh Liêu Đông, ở đó làm lễ tế Liêu Hải rồi lên bờ đến núi Trường Bạch bắn súng tế trời.
Vi Tiểu Bảo tiếp thượng dụ thống lãnh nhân mã ở Kiêu Kỵ doanh tiến đến Thiên Tân.
Văn võ bá quan đều kính cẩn nghinh tiếp Khâm sai đại thần, bất tất phải tường thuật.
Tối hôm ấy Vi Tiểu Bảo cho mời viên Tổng binh coi thủy quân ở Thiên Tân tới để tiếp mật chỉ của nhà Vua.
Viên Tổng binh thủy quân tên gọi Hoàng Phủ thấy trong mật chỉ dặn bảo y phải điều động toàn thể quan binh cùng thuyền bè nghe theo sự chỉ huy của Khâm sai đại thần để thi hành sứ mạng trọng yếu. Y tiếp chỉ rồi khom lưng kính cẩn nghe lời huấn dụ.
Vi Tiểu Bảo hỏi cho biết quân số về thủy binh cùng số lượng chiến thuyền rồi kêu Thi Lang đến. Gã dặn hắn cùng Hoàng Phủ thương nghị kế hoạch ra khơi.
Đoạn hắn vào hậu doanh cùng binh tướng đánh bài cẩu.
ở Thiên Tân ba ngày, trại thủy quân đã chuẩn bị đầy đủ lương thảo, nước uống, đạn dược, cung tên xếp xuống thuyền.
Vi Tiểu Bảo thống lãnh Kiêu Kỵ doanh binh, quan binh thủy quân hai ngàn sáu trăm người, chiến thuyền hạng lớn mười chiếc, hạng vừa ba mươi chiếc.
Chiến thuyền dương buồm ra khơi, dời khỏi Đại Cô đi ra biển cả.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo mới cho Tổng binh thủy quân Hoàng Phủ hay là mình vâng thánh chỉ tấn công Thần Long đảo. Gã lại tuyên bố:
Quan binh từ trên xuống dưới phải tận tâm đánh giặc. Sau khi thành công hết thẩy đều được thăng thưởng.
Bọn quan binh thấy bên mình người nhiều thế lớn, quan Khâm sai đại thần lại đem theo mười khẩu súng lớn kiểu Tây dương, oai phong cực kỳ hùng dũng.
Chúng nghĩ tới trên đảo Thần Long bất quá chỉ là một bọn cướp biển chiếm cứ, bên mình chỉ cần bắn vài phát súng lớn là bọn hải tặc phải tan tành. Chuyến này lập công thăng chức thật dễ dàng. Quân tướng lớn tiếng hoan hô rầm trời, phấn khởi tinh thần lên gấp trăm lần.
Vi Tiểu Bảo ngồi trong thuyền chỉ huy bỗng nghĩ tới lần trước đã đến Thần Long đảo và bị Phương Di lừa gạt. Tuy nàng là cô gái giảo hoạt nhưng mấy ngày ngồi chung thuyền trên mặt biển, gã đã được hưởng mùi vị rất ôn nhu, tâm thần thư thái. Gã tính thầm:
- "Khi chiến thuyền gần tới đảo, nếu mình cho đại pháo khai hỏa mở cuộc tấn công lớn thì bọn giáo đồ Thần Long giáo bị bắn tan xác đến quá nửa là ít.
Sau đó mấy ngàn quan binh ào ạt đổ bộ thì dù võ công của Hồng giáo chủ cao thâm đến đâu cũng không thể chống nổi".
Bất giác gã thở dài lẩm bẩm:
- Nhưng hỡi ơi! Diễn biến này xảy ra không chừng Phương Di hảo tỷ tỷ của ta đã bị súng lớn bắn chết rồi. Thế thì thật là hỏng bét! Dù nàng không chết mà bị què chân cụt tay thì cũng đáng hận vô cùng.
Nguyên Vi Tiểu Bảo vẫn khiếp sợ Thần Long giáo chủ, gã đã toan chuồn đi cho yên thân, nhưng hiện giờ công cuộc tác chiến đã có Thi Lang chủ trương. Mấy chục chiến thuyền dương buồm thẳng tiến, lại thêm mười cỗ Thần Võ đại pháo thì trận đánh này đã cầm chắc phần thắng, chỉ còn lo sự an nguy cho Phương Di. Gã mong sao vừa diệt được Thần Long giáo, vừa bảo vệ Phương Di an toàn mới là vẹn cả hai bề. Gã nghĩ quanh nghĩ quẩn không biết làm thế nào đành kêu Thi Lang đến để hỏi kế tấn công lên đảo.
Thi Lang mở cuốn sổ cầm tay lấy ra một tấm địa đồ lớn trải ra trên bàn, hắn trỏ vào một cái đảo nhỏ nói:
- Đây là đảo Thần Long.
Vi Tiểu Bảo thấy trên đảo này đã vẽ một cái vòng đỏ. Ba mặt bắc, đông, nam lại vạch ba mũi tên chĩa vào thì trong lòng rất lấy làm bội phục nói:
- Té ra tướng quân đã nghĩ s½n kế hoạch tấn công đảo Thần Long. Sau khi dời Đại Cô ta mới đưa mật chỉ của Hoàng thượng ra mà sao tướng quân đã chuẩn bị được địa đồ sớm thế?
Thi Lang đáp:
- Ty chức nghe nói từ Đại Cô vượt biển đến Liêu Đông nên đã chuẩn bị mấy tấm địa đồ cùng hải đồ. Nguyên ty chức xưa nay vẫn ưa thích cách sinh nhai ngoài đại dương nên những hải đồ đã coi quen rồi.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Té ra là thế. Trận đánh này của chúng ta chắc là kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công.
Thi Lang đáp:
- Được như thế là trông vào thánh đức của Hoàng thượng cùng phước khí của Vi đại nhân.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Theo thiển ý của ty chức thì chúng ta nên chia quân làm ba mũi theo ba mặt bắc, đông, nam tiến đánh vào đảo mà chỉ bỏ ngỏ phía tây không tấn công.
Sau khi nổ đại pháo một hồi, bọn giặc cướp trên đảo không chống nổi tất phải chạy hết ra phía tây. Chúng ta mai phục s½n hai chục chiến thuyền ở mặt tây cách phía sau đảo chừng ba chục dặm. Khi bọn phỉ đồ cướp đường chạy về phía này thì chiến thuyền của ta ào ạt bơi ra cản đường. Đại pháo khai hỏa rồi, chiến thuyền ba mặt bắc, đông, nam mở cuộc bao vây khiến cho bao nhiêu thuyền địch không lọt ra được. Như thế là quăng một mẻ lưới là có thể quét hết bọn hải tặc trên đảo, chẳng một mống nào chạy thoát.
Vi Tiểu Bảo vỗ tay khen là diệu kế.
Thi Lang nói:
- Xin Vi đại nhân đốc thúc trung quân vẫn ngồi soái thuyền đốc chiến, bất tất phải lên hòn đảo nhỏ xíu vô danh này làm chi. Trung quân phải là nơi vững như bàn thạch. Nếu xảy ra chuyện gì với thống soái tất nhiên lòng quân không khỏi nao núng. Ty chức xin thống xuất chiến thuyền tấn công ba mặt. Còn Hoàng tổng binh chỉ huy đạo quân mai phục chẹn đường. Còn ngoài ra để lại mười con thuyền nhỏ chạy đi chạy lại báo cáo quân tình. Cách hành động thế nào xin Vi đại nhân tùy thời ban hiệu lệnh ra cho ty chức cùng Hoàng tổng binh tuân hành.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng:
- "Thằng cha này thật khôn ngoan. Hắn biết mình sợ chết nên để mình trấn đóng dưới thuyền cách đảo ba chục dặm thì thật không còn điều gì đáng ngại nữa. Dù cho toàn quân tan vỡ, lão gia sẽ qua thuyền nhỏ chạy trốn cũng còn kịp chán.".
Bất giác gã lẩm bẩm:
- Diệu kế, chân diệu kế! Gã nức nở khen ngợi một hồi.
Thi Lang nói:
- Ty chức đã ngưỡng mộ dại danh của Vi đại nhân từ lâu. Ty chức được biết ngày trước Vi đại nhân cầm đao đâm chết tên đệ nhất dũng sĩ Mãn Châu là Ngao Bái, đoạt lấy danh hiệu "Mãn Hán đệ nhất dũng sĩ". Do đó Vi đại nhân được Hoàng thượng ban cho tước hiệu "Ba Đồ Lỗ". Ty chức chỉ lo một điều là Vi đại nhân muốn báo đáp hoàng ân sẽ quên mình trong khi chiến đấu. Nếu lỡ để đại pháo bắn vào làm tổn thương đến ngón tay út của Vi đại nhân thì ty chức có muôn thác cũng không đủ đền tội. Đức Hoàng thượng cũng quyết chẳng dung tha.
Bước tiến trình của ty chức từ đây cũng bị hủy diệt. Vì vậy mà ty chức xin đại nhân lượng thứ cho ty chức mạo muội hiến kế cùng xin đại nhân bảo trọng tấm thân ngàn vàng khôn đổi.
Vi Tiểu Bảo thở dài nói:
- Ngồi thuyền đáng giặc vốn là điều thú nhất của ta. Ta đã định thân hành xung phong, làm gương cho sĩ tốt, hầu lên đảo tóm cổ Thần Long giáo chủ lôi về.
Nhưng tướng quân đã nói vậy thì ta nhường công lao này cho tướng quân.
Thi Lang kính cẩn nói:
- Dạ dạ! Đại nhân lượng tình cho kẻ dưới, ty chức lấy làm cảm kích vô cùng.
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
- "Hắn ở Bắc Kinh ba năm đã tinh thông nghệ thuật làm quan. Lão gia đang muốn chơi hắn một vố, nhưng hắn khôn ngoan thế này thì lão gia cũng không nỡ.
Cái hàm "Mãn Hán đệ nhất dũng sĩ" bữa nay lão gia mới nghe hắn nói là lần đầu.
Hắn nghĩ ra câu này để tâng bốc lão gia là khá lắm." Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, gã hạ thấp giọng xuống nói:
- Trên đảo Thần Long này có mấy trăm vị tiểu cô nương. Trong đám này có mấy cô ở thâm cung trốn ra đây. Đức Hoàng thượng ân cần dặn ta phải bắt sống.
Vậy lúc tấn công lên đảo phải cẩn thận lắm mới được, đừng khai pháo bừa bãi. Lỡ ra bắn chết mấy tên cung nữ, đức Hoàng thượng nhất định trách phạt. Bao nhiêu công lao của tướng quân dù to lớn đến đâu cũng không đủ đền tội. Đây là một điều hệ trọng, tướng quân cần nhớ kỹ.
Thi Lang giật mình kinh hãi đáp:
- Nếu đại nhân không có lòng chiếu cố thì ty chức đã gây nên đại họa. Vậy chuyến này tấn công lên đảo là phải bắt sống hết đám đàn bà con gái, không được sát thương người nào, để tùy đại nhân phát lạc.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Chính là thế đó. Mấy tên cung nữ này ta đã quen mặt hết, cứ ngó thấy là nhận ra ngay. Có điều... có điều... sự việc chốn cung vi thế nào chắc tướng quân đã hiểu rồi?
Thi Lang đáp:
- Dạ dạ! Xin đại nhân cứ yên tâm, ty chức nhất định bưng kín miệng bình.
Sự tình ở chốn Hoàng cung há phải là chuyện bạ đâu nói đấy.
Đoàn chiến thuyền tiến về phía đông bỗng gặp luồng gió ngược nên đi rất chậm.
Một hôm đoàn thuyền cách đảo Thần Long không còn xa mấy, Thi Lang trỏ một hòn đảo nhỏ ở mé tả nói:
- Nơi đây dùng làm đại bản doanh cho Đô thống đại nhân. Hòn đảo này trước đây không có tên gọi, xin đại nhân đặt tên cho.
Vi Tiểu Bảo gãi đầu gãi tai nói:
- Bảo ta đặt tên cho đảo thì không khác gì đòi mạng ta vậy. Hừ! Thật khó quá! Chuyến này ta làm nhà cái, tướng quân là thủ hạ vơ tiền giúp ta. Chúng ta đánh ván bài cẩu làm sao phải ăn cho kỳ hết cả đảo Thần Long. Vậy hòn đảo này đặt tên cho là đảo Thông Cật là xong.
Thi Lang cười đáp:
- Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Vi đại nhân ngồi trấn trên đảo Thông Cật là một điều đại cát đại lợi. Bất luận địch quân lợi hại hay ngoan cố đến đâu cũng bị xơi tái hết sạch sành sanh. Một cặp Thiên Bài Bảo ở Tiền quan chính là mình đại nhân, một cặp Chí Tôn Bảo ở Hậu quan dĩ nhiên là của Hoàng thượng. Hai cặp bài này tung ra thì bao nhiêu mà không ăn hết?
Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cười khanh khách rồi lớn tiếng hô:
- Tam quân y nhất lệnh ta truyền! Thông Cật đảo mau mau trực đáo.
Câu hô này gã đi coi hát học được, bây giờ lớn tiếng hô lên, nghe cũng oai phong lẫm liệt, hào khí ngất trời.
Mấy chục chiến thuyền tiền hô hậu ủng xung quanh soái hạm từ từ tiến về phía Thông Cật đảo.
Đoàn thuyền đang đi, đột nhiên binh sĩ trên một con thuyền nhỏ bỗng kêu réo om sòm.
Lát sau con thuyền nhỏ này bơi tới báo cáo nói là trên mặt biển phát hiện một xác chết nổi lềnh bềnh.
Vi Tiểu Bảo chau mày tự hỏi:
- Ra quân đụng phải xác chết là điềm bất lợi. Chẳng lẽ canh bạc này nhà cái phải giam hết?
Thi Lang tiến ra nói:
- Cung hỷ đại nhân kỳ khai đắc thắng. Chưa nổ súng bên địch quân đã chết một đứa. Đúng là điềm đại cát. Ty chức xin đi coi thế nào.
Hắn nói rồi nhảy sang con thuyền nhỏ.
Lát sau Thi Lang về soái hạm báo cáo:
- Khải bẩm Đô thống đại nhân! Xác chết trôi này tay chân bị trói quặt lại, đây dường như là kết quả của bọn cướp biển mưu tài hại mạng rồi đẩy xác xuống biển.
Hắn vừa nói tới đây trên thuyền nhỏ lại xôn xao nhộn nhịp. Chúng nói là phát giác hai xác chết trôi nữa.
Vi Tiểu Bảo sắc mặt nghiêm trọng rất khó coi.
Lúc này Thi Lang cũng không dám thốt ra những điều đại cát đại lợi nữa, vọt ngay sang thuyền nhỏ rồi trở về soái hạm.
Nỗi vui mừng lộ ra ngoài mặt, Thi Lang nói:
- Đô thống đại nhân! Ba xác chết này có lẽ đúng là người trên đảo Thần Long.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Sao tướng quân biết?
Thi Lang đáp:
- Xác chết đầu tiên còn chưa nhìn ra lai lịch, nhưng hai xác sau hiển nhiên là quân cướp biển vì thân thể tráng kiện, nhất định là người có học võ công.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Chẳng lẽ trên đảo Thần Long đã xảy ra cuộc tranh chấp nội bộ?
Thi Lang đáp:
- Gió từ phía đảo Thần Long thổi lại, ba xác chết này chắc theo chiều gió đưa tới. Nếu địch nhân xảy ra tranh chấp nội bộ thì canh bạc này Vi đại nhân xơi ngon như húp đậu hũ, chẳng cần nhai, nuốt một cái là xong hết.
Vi Tiểu Bảo dương mắt nhìn ra xa thấy trên mặt biển hơi nước ùn ùn, mù trắng mờ mịt, chưa nhìn rõ đảo Thần Long.
Đột nhiên gã nhìn thấy trên mặt nước lềnh bềnh một vật tròn ủng như trái banh khổng lồ, chợt nổi lên, chợt chìm xuống, trôi gần lại dần dần. Gã hỏi:
- Cái gì thế kia?
Thi Lang chú ý nhìn một lát rồi đáp:
- Cái này hơi kỳ lạ đây.
Hắn truyền cho con thuyền nhỏ bơi ra coi.
Con thuyền nhỏ y lệnh bơi ra, bọn quân sĩ la lên:
- Lại xác chết trôi, người lùn tịt mập ú.
Vi Tiểu Bảo động tâm tự hỏi:
- Chẳng lẽ lại là hắn?
Rồi gã ra lệnh:
- Vớt lên đem vào đây cho ta coi.
Ba tên thủy binh vớt xác chết lên khiêng sang soái hạm đặt xuống sạp thuyền.
Xác chết lùn mập này tay chân đều bị cột bằng gân bò. Quả nhiên là Cao Tôn Giả. Hắn đã béo chùn béo chụt, bây giờ lại uống no nước, bụng phồng lên như cái trống, coi chẳng khác nào một trái banh lớn.
Bọn quan binh la hoảng:
- Xác chết sống lại rồi.
Thi Lang nhấc bổng người Cao Tôn Giả lên, để lưng hắn dựa vào đầu thuyền, đầu chúc xuống. Nước biển từ trong miệng chảy ra càng lẹ.
Sau một lúc đột nhiên Cao Tôn Giả đột nhiên nhảy tung người lên, miệng cất tiếng thoá mạ:
- Tổ bà nó! Lúc người hắn hạ xuống ngồi ở đầu thuyền, bọn quan binh đều sợ giật bắn người lên, nhưng tiếp theo chúng đều nổi tràng cười hô hố.
Cao Tôn Giả chết rồi, bây giờ sống lại, thần trí hãy còn hồ đồ. Hai tay hắn rẫy rụa không ngớt nhưng gân bò ngâm nước biển càng dai, cựa đứt thế nào được.
Hắn gục gặc cái đầu, đôi mắt ngơ ngác nhìn quanh lớn tiếng hỏi:
- Con mẹ nó! Đây là Long cung hay âm phủ?
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Đây là Long cung. Ta là Hải Long Vương.
Bọn quan binh đều cười ồ.
Cao Tôn Giả dương mắt lên nhìn chằm chặp vào mặt Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Sao....sao ngươi lại ở đây?
Vi Tiểu Bảo sợ hắn làm bại lộ chuyện kín của mình liền hô:
- Tên hán tử kỳ hình quái trạng này không chừng đã hiểu rõ mọi chuyện trên đảo Thần Long. Các ngươi mau đem hắn vào trong khoang thuyền cho ta mở cuộc thẩm vấn.
Hai tên thâm binh liền khiêng Cao Tôn Giả vào.
Vi Tiểu Bảo dặn chúng:
- Các ngươi ra ngoài chờ đợi. Nếu không nghe thấy ta hô hoán thì không được tiến vào.
Hai tên thân binh thi lễ trở lui rồi khép cửa khoang lại.
Vi Tiểu Bảo tiến đến trước mặt Cao Tôn Giả khẽ hỏi:
- Cao Tôn Giả! Lão đến đảo Thần Long ăn cắp thuốc giải bị Hồng giáo chủ bắt được phải không?
Cao Tôn Giả "ủa" một tiếng, nét mặt lộ vẻ cự kỳ kinh hãi, lão hỏi lại:
- Sao ngươi lại biết? Thế này thì kỳ thiệt! Lạ thiệt! Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
- Phải chăng cái mạng của lão là do ta cứu thoát?
Cao Tôn Giả đáp:
- Hãy tạm kể như vậy.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Sao lại còn "Hãy tạm kể". Nếu lão bảo không phải ta cứu thì dễ dàng lắm.
Cao Tôn Giả hỏi:
- Làm sao mà dễ dàng?
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Ta lại liệng lão xuống biển thì kể như không cứu là xong.
Cao Tôn Giả la lên:
- Không được! Không được! Ngươi để ta chết chìm dưới đáy biển thì cũng chẳng cần gì, nhưng Mao Tích Tích của ta cũng không sống được.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Mao Tích Tích là ai?
Cao Tôn Giả ấp úng nói:
- Mao Tích Tích là....tiểu biểu muội của ta.
Lão nói câu này vẻ mặt cực kỳ bẽn lẽn.
Vi Tiểu Bảo tỉnh ngộ ngay, miệng lẩm bẩm:
- "Té ra Mao Tích Tích là mụ điếm già giả Thái hậu. Hôm ấy ở cung Từ Ninh giả Thái hậu đã xưng ra với Cửu Nạn sư thái rằng mụ là con gái của đại tướng Mao cái gì Long ở triều nhà Minh. Ai biết mụ lại mang cái tên quái gở này?" Gã liền cười hỏi:
- Lão có lấy được thuốc giải không?
Cao Tôn Giả hằn học nói:
- Lấy thì lấy được rồi, nhưng đáng tiếc lại bị con đượi non Hồng phu nhân lừa gạt mất.
Vi Tiểu Bảo cười khanh khách nói:
- Nhất định lão thấy Hồng phu nhân đẹp quá mà mê mẩn tâm thần rồi quên mẹ nó cả mình là ai mới ngoan ngoãn hai tay dâng lên cho phu nhân.
Cao Tôn Giả tức giận nói:
- Không phải! Không phải! Ta một dạ trung thành với Mao cô nương, quyết chẳng hai lòng. Hồng phu nhân biết sử dụng yêu pháp. Y dương mắt lên nhìn ta khiến ta tự nhiên hồn lạc phách bay. Nhất quyết chẳng phải vì y đẹp quá mà làm ta điên đảo thần hồn.
Vi Tiểu Bảo nhớ tới ngày trước trên đảo Thần Long, gã thấy Thanh Long sứ Hứa Tuyết Đình đã lâm vào tình trạng chết đến nơi cũng còn bị Nhiếp Hồn đại pháp của Hồng phu nhân làm cho mê muội. Gã liền gật đầu hỏi:
- Ai đã cột lão liệng xuống biển?
Cao Tôn Giả đáp:
- Cũng con đượi non Hồng phu nhân chứ còn ai nữa?
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Nếu ta tha lão thì lão tính sao?
Cao Tôn Giả đáp:
- Ta sẽ cảm ơn ngươi vô cùng. Ta còn trở lại đảo Thần Long ăn cắp thuốc.
Vi Tiểu Bảo chìa ngón tay cái lên nói:
- Lão là người có nghĩa, ta khâm phục lắm.
Trọng bụng gã nghĩ thầm:
- "Hoàng thượng đang muốn bắt mụ điếm già, ta đang lo không biết tìm mụ Ở đâu. Bây giờ ta cứ trông vào lão lùn tịt mập ú này là nhất định kiếm thấy mụ ngay. Có điều thằng cha này võ công rất cao cường. Thả hổ thì dễ, nhưng bắt hổ là một việc rất khó. Không chừng mình lại bị nó cắn lại nữa.".
Cao Tôn Giả nói:
- Hay là ở chỗ hiện giờ trên đảo Thần Long đang đánh nhau đến trời long đất lở. Chuyến này lấy cắp thuốc sẽ dế dàng hơn lần trước nhiều.
Vi Tiểu Bảo nghe lão nói vậy bất giác phấn khởi tinh thần vội hỏi:
- Tại sao trên đảo lại xảy ra cuộc đánh nhau đến trời long đất lở?
Cao Tôn Giả đáp:
- Bọn Ngũ Long xảy chuyện xích mích rồi đánh lộn nhau đã hơn mười ngày.
Hễ bắt được người bên đối phương là cột chân tay liệng xuống biển để nuôi rồng.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Vì lẽ gì mà họ đánh nhau?
Cao Tôn Giả nghiêng cái đầu tròn ủng, nghếch mắt nhìn Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
- Mao cô nương bảo ta là ngươi làm Bạch Long sứ ở bản giáo, trong tay chấp chưởng Ngũ Long lệnh. Sao ngươi lại chẳng biết gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ta vâng mệnh giáo chủ vào Trung Nguyên hành động nên không hiểu rõ tình hình ngoài đảo.
Cao Tôn Giả đột nhiên la lên một tiếng quái gở.
- Vi Tiểu Bảo kinh hãi giật bắn người lên. Gã lùi lại hai bước, rút đao trủy thủ ra hỏi:
Ngươi làm gì vậy?
Tài sản của ngocvosong1986

  #167  
Old 02-06-2008, 11:59 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 166


Vi đô thống mở cuộc điều tra

Bốn tên thân binh chầu chực ngoài cửa nghe tiếng la quái gở, sợ lão lùn mập đả thương Đô thống đại nhân. Chúng tay cầm đơn đao hốt hoảng xông vào khoang thuyền. Chúng thấy Cao Tôn Giả chân tay vẫn bị cột ngồi phệt dưới đất mới yên lòng.
Vi Tiểu Bảo xua tay nói:
- Các ngươi hãy ra ngoài kia, ở đây không có chuyện gì.
Bọn thân binh lui ra rồi, Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Lão làm gì mà hô hoán om sòm vậy?
Cao Tôn Giả đáp:
- Hỏng bét rồi! Ngươi là kẻ tâm phúc của giáo chủ cùng phu nhân mà ta lại đem mọi sự nói cho ngươi hết cả.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Cái đó cũng chẳng có chi hỏng bét. Lão cứ coi như ta không vớt lão lên và đang trôi lềnh bềnh trên mặt biển, ừng ựng uống nước biển ngon lành là xong.
Cao Tôn Giả tức giận đáp:
- Tổ bà nó! Nước biển mặn đắng uống vào cơ hồ không chịu nổi.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Nếu lão lập lời trọng thệ đầu hàng ta, từ nay đừng ăn ở hai lòng thì ta sẽ giúp lão đi lấy thuốc giải.
Cao Tôn Giả cả mừng đáp:
- Được lắm! Được lắm! Ta chịu đầu hàng ngươi rồi. Từ nay trở đi quyết không dám phản bội. Nếu ta phản lời thì ta... thì ta...
Vi Tiểu Bảo ngắt lời:
- Lão phản bội ta thì Mao Tích Tích sẽ để cho Hồng giáo chủ cướp lấy làm vợ nhỏ.
Cao Tôn Giả lại gầm lên một tiếng rồi quát hỏi:
- Nói càn nói bậy. Làm gì có chuyện đó?
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
- Nếu lão đem lòng phản bội ta thì lời thề đó sẽ thành sự thực. Bằng lão hết dạ trung thành với ta, Mao Tích Tích vẫn là vợ lão.
Cao Tôn Giả nói:
- Được rồi! Cao Tôn Giả này lập lời trọng thệ. Nếu ta phản bội Bạch Long sứ thì Mao Tích Tích sẽ... sẽ bị uổng mạng.
Lão không chịu nói ra miệng câu ý trung nhân của mình sẽ bị Hồng giáo chủ lấy làm vợ nhỏ. Chẳng thà để mụ chết đi còn hơn.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Không được! Lão không chịu phát thệ như vậy thì ta chẳng thể tin lão.
Cao Tôn Giả không biết làm thế nào, đành phải phát thệ theo đúng như lời của gã.
Hắn vừa tuyên thệ xong bất giác nổi giận đùng đùng, tựa hồ ý trung nhân của mình bị giáo chủ cướp lấy làm vợ nhỏ thật.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Tại sao Ngũ Long môn lại đánh nhau?
Cao Tôn Giả đáp:
- Khi ta đến đảo Thần Long thì chúng đã đánh nhau mấy ngày rồi. Ta hỏi ra mới biết vì Thanh Long sứ Hứa Tuyết Đình đang đêm bị người ta giết chết. Trong phòng còn thanh đao dính máu bỏ dưới đất. Sau điều tra ra thì thanh đao này là của Hà Thịnh, đại đệ tử của Xích Long sứ Vô Căn đạo nhân.
Vi Tiểu Bảo nghe nói Hứa Tuyết Đình bị người hạ sát không khỏi kinh hãi nghĩ thầm:
- "Đây chắc là Hồng giáo chủ phái người hạ sát y".
Cao Tôn Giả nói tiếp:
- Giáo chủ rất phẫn nộ về vụ này đã tra hỏi Hà Thịnh vì lẽ gì ám sát Thanh Long sứ. Nhưng Hà Thịnh nhất định không chịu thú nhận. Thủy chung gã vẫn chối cãi là không hạ sát Thanh Long sứ. Sau bọn môn hạ Thanh Long môn bắt Hà Thịnh đem giết đi để báo thù cho chưởng môn sứ.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Đó là chuyện xích mích giữa Xích Long môn và Thanh Long môn. Sao lão lại bảo cả Ngũ Long môn đánh loạn xà ngầu?
Cao Tôn Giả đáp:
- Ta cũng không hiểu vì lẽ gì Huỳnh Long môn lại viện trợ Xích Long môn.
Hắc Long môn về phe với Thanh Long môn. Hai bên đối lập chém giết nhau tơi bời.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Còn Bạch Long môn của ta thì sao?
Cao Tôn Giả trợn mắt lên hỏi lại:
- Ngươi là Bạch Long sứ mà lại không hiểu sự tình trong bản môn là nghĩa gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ta đã bảo vào Trung Nguyên công cán thì dĩ nhiên những vụ mới xảy ra gần đây ngoài đảo ta biết thế nào được.
Cao Tôn Giả đáp:
- Bọn môn hạ của ngươi chia làm hai tốp. Những người già về phe với Xích Long môn, còn đám trẻ lại nhập bọn với Thanh Long môn.
Vi Tiểu Bảo chau mày hỏi:
- Ngũ Long môn đánh giết tơi bời, chẳng lẽ giáo chủ để mặc không lý gì đến?
Cao Tôn Giả đáp:
- Cuộc ẩu đả đã lên tới cao độ, thậm trí giáo chủ không trấn áp được.
Hai người đang nói chuyện, bỗng phát giác ra thuyền đã đứng lại. Thủy thủ trên thuyền gọi nhau ý ới. Tiếng neo bỏ xuống loảng xoảng. Đoàn thuyền đã tới Thông Cật đảo.
Vi Tiểu Bảo bước ra đầu thuyền ngó thấy trên đảo cây cối xanh rì, đồi núi chập chùng. Gã nhìn Thi Lang nói:
- Trên đảo Thần Long toàn rắn độc, tướng quân phái người lên đảo Thông Cật này xem có rắn rết gì không.
Thi Lang hạ lệnh cho mười con thuyền nhỏ áp mạn vào bờ. Bọn thủy binh lên bộ vào rừng xục xạo. Lát sau chúng đốt lửa báo hiệu trên đảo rất bình yên, địch nhân cũng không có.
Đội tiên phong lên đảo trước dựng một tòa Trung quân doanh trướng. Trước quân trướng treo một lá cờ soái thêu chữ "Vi" thật lớn.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo mới ở thuyền bước lên. Thi Lang cùng Hoàng tổng binh hộ vệ hai bên.
Trên đảo Thông Cật tiếng tù và lẫn với tiếng pháo nổ liên hồi vang lên không ngớt. Tướng sĩ dàn ra hai bên khom lưng hành lễ.
Vi Tiểu Bảo hiên ngang tiến vào quân trướng.
Vi Tiểu Bảo ngồi yên vị trong trướng rồi sai bọn thân binh đem Cao Tôn Giả giam lại và bảo chúng lấy rượu thịt cho lão ăn uống nhưng không được cởi trói. Gã sợ Cao Tôn Giả là người dã man hung bạo, tuy miệng nói đầu hàng, người không cử động được mà thỉnh thoảng lại la hét lên những lời quái gở. Lúc lòng dạ lão bồn chồn thật khó mà kiềm chế được.
Vi Tiểu Bảo lại hạ lệnh sai Thi Lang thống lĩnh ba chục chiến thuyền chia ra tấn công ba mặt đông, nam, bắc đảo Thần Long. Một mặt gã sai Hoàng tổng binh lãnh đội chiến thuyền còn lại ẩn vào phía tây đảo Thông Cật. Hễ thấy Thi Lang khai pháo là phải cho thuyền ra chặn đường tháo chạy của địch quân.
Chiến thuyền nào đi trước, thuyền nào tiếp ứng, đội nào xung phong, đội nào đánh cạnh sườn gã đều phát lạc đâu ra đấy, chỉ thị một cách cặn kẽ.
Hoàng tổng binh cùng bọn phó tướng, thủ bị trong đoàn thủy binh và bọn tham lãnh, tá lãnh, đại tiểu quan quân trong Kiêu Kỵ doanh thấy Đô thống đại nhân còn nhỏ tuổi mà đã am hiểu sách lược về thủy chiến, mưu kế tinh diệu, cách chỉ huy lại rất đúng phép, ai nấy đều kính phục vô cùng.
Họ có biết đâu đó hoàn toàn là kế hoạch của Thi Lang. Còn Đô thống đại nhân bất quá là người đứng ra trước đài để tuyên bố hiệu lệnh, lặp lại những lời người khác chỉ bảo cho.
Tối hôm ấy tướng sĩ ăn cơm no rồi chờ lệnh. Chừng nửa đêm các chiến thuyền chuẩn bị s½n sàng, ước định vào giờ mão sáng sớm hôm sau là khởi sự tấn công ba mặt.
Sáng sớm hôm sau Vi Tiểu Bảo trèo lên vọng đài do quân sĩ mới dựng. Gã ngó về phía đông thấy những luồng khói đen bốc lên ùn ùn, tiếng nổ rầm trời, biết là Thi Lang đã khai mở cuộc tấn công. Bất giác trong lòng gã thấy hồi hộp lo sợ cho sự an nguy của Phương Di.
Nhưng gã lại nghĩ đến Thi Lang hành động thận trọng và gã đã dặn hắn không được sát hại những đàn bà con gái trên đảo chắc hắn gia tâm coi chừng nên gã cũng yên tâm được một phần.
Vi Tiểu Bảo đứng trên vọng đài mỏi chân lại quay về Trung quân trướng. Gã lấy sáu con thò lò ra cầm tay, miệng lẩm bẩm:
- Nếu chuyến này ta hoàn toàn thắng trận thì gieo được phát "Mãn đường hồng" Đoạn gã gieo xuống, không ngờ những con thò lò nổi lên toàn màu đen, chẳng có lấy một điểm đỏ.
Vi Tiểu Bảo tức quá thóa mạ:
- Con mẹ nó! Các ngươi phản ta cả ư?
Gã lại dùng thủ pháp tác tệ, để sáu con thò lò đều hướng mặt tam điểm lên trên. Gã sử dụng thủ kình chuyển một vòng rồi gieo xuống.
Quả nhiên lần này được bốn con màu hồng, nhưng vẫn còn hai con màu đen.
Gã biết mình tác tệ chưa được hoàn hảo, nhưng trong lòng cũng đã cao hứng đôi chút.
Song Nhi bưng trà lại nói:
- Bẩm tướng công! Xin tướng công yên dạ. Phen này nhất định quân ta đại thắng.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Sao cô biết?
Song Nhi đáp:
- Đại pháo bên ta bắn nhiều như vậy thì bên địch chống thế nào nổi.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Song Nhi! Lại đây! Ta với cô gieo thò lò. Cô được thì ta để cho cô đét vào tay. Còn ta được thì lại chuyện "Đại công cáo thành" Song Nhi đỏ mặt lên vội đáp:
- Tiểu tỳ không lại! Tiểu tỳ không lại! Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Cô mà không chịu theo cách đó thì chúng ta đánh tiền. Ta được cô chỉ phải giam một đồng cân bạc. Cô được thì ta trả một lạng bạc. Như vậy là cô chiếm tiện nghi rồi, chịu không?
Song Nhi cười đáp:
- Tiểu tỳ không có tiền giam cho tướng công.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Cô muốn có tiền thì dễ lắm.
Gã rút một nắm ngân phiếu đưa cho thị.
Song Nhi cười đáp:
- Tiểu tỳ không lấy tiền làm gì.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Trời ơi! Cô không đánh bạc thì ta tha lão lùn tịt mập ú đó ra để lão đánh bạc với ta.
Gã nói tới đây bỗng nghe hiệu pháo liên hồi.
Vi Tiểu Bảo nhảy lại ôm Song Nhi nói:
- Đại công cáo thành, phải hôn một cái.
Song Nhi vội cúi đầu xuống tránh.
Vi Tiểu Bảo hôn vào cổ thị hai cái, cười nói:
- Đầu cổ cô này trắng quá.
Lại nghe tiếng tù và "tu tu" nổi lên. Vi Tiểu Bảo ra khỏi quân trướng trèo lên vọng đài thấy những chiến thuyền đều bơi về hướng đông thì nghĩ bụng:
- "Thi Lang quả là tay thiện chiến, tuy hắn chưa đến bậc liệu sự như thần, nhưng cũng vào hạng đánh đâu được đấy." Chiến thuyền đi trên mặt biển rất chậm chạp, Vi Tiểu Bảo đứng trên vọng đài hồi lâu vẫn không thấy thuyền bè của đảo Thần Long chạy trốn ra mà cũng không nhìn rõ Thi Lang cùng Hoàng tổng binh giáp công thế nào. Gã lại xuống đài vào quân trướng nghỉ ngơi.
Gã chờ chừng hai giờ mới thấy thân binh vào bẩm là đã thấy pháo bông báo hiệu. Đó là chiến thuyền hai đường báo hiệu tin thắng trận với Đô thống đại nhân.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng:
- "Lão gia ngồi yên ổn trong quân trướng để chờ báo tin thắng trận. Cuộc đại chiến này lão gia không mất chút sức lực nào mà công lão còn lớn hơn cả Thi Lang, Hoàng Phủ. Chẳng hiểu rồi đây Hoàng đế còn phong cho lão gia những quan tước gì?".
Vi Tiểu Bảo lại chờ một lúc lâu. Trời đã xế chiều mới thấy thân binh về báo có mấy con thuyền nhỏ bơi tới gần đảo. Gã sai thân binh lớn tiếng hỏi:
- Đã bắt được những hạng người nào?
Trên thuyền nhỏ có tiếng đáp lại:
- Toán này toàn là đàn bà, còn bọn nam nhân bị bắt sẽ giải về sau.
Vi Tiểu Bảo lại càng cao hứng, nghĩ thầm:
- "Thi Lang hành động quả nhiên thận trọng, chu đáo".
Gã chú ý nhìn ra chỉ mong thấy mặt Phương Di, cầu khẩn cho nàng được bình yên. Còn ngoài ra bao nhiêu người trên đảo Thần Long sống hay chết gã cũng chẳng quan tâm.
Sau một lúc lâu năm con thuyền áp mạn vào bờ. Bọn quan binh ở Kiêu Kỵ doanh quát tháo om sòm, áp giải hơn hai trăm nữ tù binh lên bờ.
Vi Tiểu Bảo chú ý nhìn từng người một thì chỉ thấy toàn là thiếu nữ của Ngũ Long môn.
Bọn thiếu nữ này đều ủ rũ cúi đầu. Nhiều cô quần áo tả tơi, bị thương đầy mình.
Vi Tiểu Bảo tìm kiếm hồi lâu thủy chung chẳng thấy Phương Di đâu hết.
Trong lòng vừa thất vọng vừa bồn chồn gã hỏi:
- Còn bọn thiếu nữ nào nữa không?
Một tên quân trong Kiêu Kỵ doanh đáp:
- Khải bẩm Đô thống đại nhân! Mặt sau còn một bọn nữa. Ba đội quan binh lên đảo xục xạo nhưng gặp nhiều rắn độc quá thành ra công việc tìm kiếm bị chặn lại.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Đã bắt được Thần Long giáo chủ chưa? Tình hình cuộc đại chiến này ra sao?
Một tên quan binh đáp:
- Khải bẩm Đô thống đại nhân! Sáng sớm hôn nay ba chục chiến thuyền tiến sát vào bờ khai hỏa. Tướng sĩ tuân theo lời chỉ thị của đại nhân nổ súng ba phát rồi dừng lại, chờ cho người trên đảo ra nghinh địch rồi mới bắn hàng loạt súng lớn.
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Đô thống đại nhân liệu việc như thần. Kế hoạch của đại nhân chỉ nổ súng ba lần đã bắn chết hơn bốn năm trăm tên giáo phỉ. Sau có một đội thiếu niên trên đảo không sợ chết ào ạt xung phong. Miệng chúng hô lớn những gì:
"Hồng giáo chủ bách chiến bách thắng, thọ tỷ Nam sơn"...
Vi Tiểu Bảo lắc đầu ngắt lời:
- Không phải thế. "Hồng giáo chủ vĩnh hưởng tiên phúc, thọ dữ thiên tề... " Tên quan binh nói:
- Dạ dạ! Đô thống đại nhân đã biết rõ tình hình trên đảo như bàn tay dương ra trước mặt. Thảo nào mà đại quân vừa tấn công đã phá giặc thế mạnh như chẻ tre. Quả là chúng đã hô:
"Hồng giáo chủ vĩnh hưởng tiên phúc, thọ dữ thiên tề". Đúng là tiểu nhân nói lộn.
Vi Tiểu Bảo mỉm cười hỏi:
- Rồi sao nữa?
Tên quan binh nói:
- Toán thiếu niên này như bọn điên khùng, chúng xông ra bờ biển, xuống thuyền nhỏ định bơi lại nhảy sang thuyền lớn cướp súng. Bên ta không lý gì đến chúng, chờ cho mấy chục con thuyền nhỏ bơi ra biển mới nổ súng. Chỉ trong khoảnh khắc hơn ba chục thuyền địch đã bị bắn chìm hết. Chừng hơn ba ngàn giáo phỉ trẻ tuổi chết chìm đáy biển. Bọn giáo phỉ này lúc sắp chết còn lớn tiếng hô:
" Hồng giáo chủ thọ dữ... thọ dữ....cái gì... " Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- "Ngươi lại hư báo quân tình. Bọn thiếu niên ở Thần Long giáo nhiều lắm là tám, chín trăm tên, làm gì có đến ba ngàn người. Nhưng giết giặc càng nhiều, công lao càng lớn. Dù hắn có báo cáo năm, bảy ngàn tên cũng không sao".
Tên quan binh nói tiếp:
- Sau khi đánh chết hết bọn giáo phỉ trẻ nít, lại thấy một nhóm người chạy ra phía tây đảo xuống thuyền đi trốn. Chiến thuyền bên ta tuân lệnh Đô thống đại nhân lập tức hạ lệnh rượt theo. Ty chức thống lãnh một đội quân lên đảo xục xạo, bắt được cả thẩy ba, bốn trăm người. Thi đại nhân phái ty chức áp giải bọn nữ giáo phỉ về trước để Đô thống đại nhân mở cuộc thẩm vấn.
Vi Tiểu Bảo gật đầu nghĩ bụng:
- "Trận đánh này tuy đại thắng, nhưng chưa tìm thấy Phương Di thì ta chưa yên lòng chút nào. Không hiểu lúc nổ súng có bắn phải nàng không? Hay là nàng chết rồi?" Gã xoay mình đến coi bọn nữ tù binh đến sau.
Đột nhiên gã nhìn thấy một cô gương mặt tròn trĩnh, liền nhớ lại hôm Hồng giáo chủ tụ hội những người trên đảo. Thiếu nữ này đã nói giỡn bảo gã là con tư sinh của Uỷ Tôn Giả. Thị còn bẹo má, đá đít gã một cái.
Vi Tiểu Bảo nhớ lại chuyện này lại nổi tính trẻ nít tinh nghịch. Gã từ từ tiến lại gần, đưa tay ra bẹo mạnh má thị một cái.
Thiếu nữ kia tức giận thét lên lanh lảnh rồi buông lời thóa mạ:
- Con mẹ nó! Quân Thát Đát chó má này! Mi mi...
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Má má ơi! Má má không nhớ được hài nhi ư?
Thiếu nữ kia rất lấy làm kỳ, dương mắt lên ngó chằm chặp vào mặt Vi Tiểu Bảo không chớp. Cô nhớ mang máng là có quen mặt mà không nghĩ ra là đã gặp gã ở đâu vì cô chẳng khi nào lại tưởng đến vị đại quan Thanh binh này lại là Bạch Long sứ của Thần Long giáo.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Tên họ cô là chi?
Thiếu nữ hằn học nói:
- Mi giết ta lẹ đi! Đừng hỏi gì nữa, ta không thèm trả lời mi đâu.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Giỏi lắm! Cô không nói thì ta đã có cách.
Rồi gã hô:
- Quân bay! Mấy chục tên than binh dạ ran.
Vi Tiểu Bảo ra lệnh:
- Đem con nhỏ này xuống dưới kia lột hết quần áo đánh đòn một trăm trượng vào đít thị cho ta.
Bọn thân binh dạ ran một tiếng, tiến lại lôi thị đi.
Thiếu nữ sợ quá mặt tái mét, vội nói:
- Đừng! Đừng làm thế! Để yên ta nói.
Vi Tiểu Bảo vẫy tay cho thân binh dừng lại, gã mỉm cười hỏi:
- Tên họ ngươi là gì?
Thiếu nữ khiếp sợ đến cùng cực. Thị sa lệ đáp:
- Ta....ta tên là Vân Tố Mai.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Phải chăng ngươi là môn hạ Xích Long môn?
Vân Tố Mai gật đầu khẽ đáp:
- Phải! Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Xích Long môn có Phương di cô nương, sau chuyển sang Bạch Long môn.
Cô có quen biết y không?
Vân Tố Mai đáp:
- Có biết! Sau y qua Bạch Long môn được thăng lên tiểu đội trưởng.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Hay quá! Y thăng quan rồi hiện giờ ở đâu?
Vân Tố Mai đáp:
- Buổi sáng sớm hôm nay, lúc các ngươi khai hỏa ta còn gặp Phương Di tỷ tỷ, về sau trên đảo nhốn nháo rồi không thấy y đâu nữa.
Vi Tiểu Bảo nghe nói bữa nay Phương Di hãy còn ở trên đảo mới yên tâm được một phần.
Gã tự nhủ:
- "Ngày trước con đượi non này đá đít ta một cái mà ta chưa trả được mối thù đó. Bữa nay ta cũng phải đá đít thị một cái cho hả giận." Gã liền bước tới sau lưng Vân Tố Mai vung chân toan đá vào đít thị, bỗng ngoài trướng có thân binh đến báo cáo:
- Khải bẩm Đô thống đại nhân! Bên ta lại bắt được một bọn tù binh nữa đưa về.
Vi Tiểu Bảo mừng thầm trong bụng, thu chân lại không đá nữa, chạy thẳng ra bờ biển. Quả nhiên gã thấy một con thuyền dương buồm đi tới.
Vi Tiểu Bảo liền sai thân binh lớn tiếng hô:
- Bọn tù binh này là nam hay nữ?
Thuyền hãy còn ở ngoài xa, đối phương không nghe rõ. Lát sau chiến thuyền vào gần. Tên quan quân đứng đầu thuyền lớn tiếng đáp:
- Có cả nam lẫn nữ.
Vi Tiểu Bảo mừng quá chạy xuống bãi biển, nước ngập đến đầu gối. Gã chú ý nhìn ra.
Lúc này chiến thuyền đã vào gần thêm mấy trượng, gã nhìn rõ quả nhiên có Phương Di.
Vi Tiểu Bảo mừng như bắt được của, lớn tiếng hô:
- Lẹ lên! Lẹ lên! Bơi lẹ vào đây.
Đột nhiên con thuyền lảo đảo mấy cái rồi xoay đi một vòng. Những tên thủy thủ trên thuyền la lên:
- Trời ơi! Thuyền đụng phải bãi cát nông rồi.
Lại nghe Phương Di la gọi:
- Tiểu Bảo! Tiểu Bảo! Có phải đệ đệ đấy không?
Vi Tiểu Bảo lúc này không nghĩ gì đến địa vị Đô thống đại nhân, gã cũng la lên:
- Hảo tỷ tỷ! Tiểu đệ đây! Tiểu Bảo ở chỗ này.
Phương Di lại la gọi:
- Tiểu Bảo! Đệ đệ mau đến cứu ta. Bọn chúng cột tay ta rồi. Tiểu Bảo! Tiểu Bảo! Hãy xuống đây mau! Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tỷ tỷ bất tất phải nóng ruột. Tiểu đệ tới cứu tỷ tỷ đây.
Gã tung mình nhảy lên một con thuyền nhỏ chuyên dùng để báo cáo quân tình, giục bọn thủy thủ:
- Chèo thuyền lẹ đi! Cho ta qua thuyền kia.
Bốn tên thủy thủ trên thuyền nhỏ hối hả cầm mái chèo bơi thuyền.
Bất thình lình trên bờ có người tung mình nhảy xuống. Chính là Song Nhi. Thị nói:
- Bẩm tướng công! Tiểu tỳ theo tướng công để coi chừng.
Vi Tiểu Bảo trong lòng khoan khoái hỏi:
- Song Nhi! Cô có biết người kia là ai không?
Song Nhi mỉm cười đáp:
- Tiểu tỳ biết rồi. Hôm ấy tướng công đã bảo y là vợ lớn của tướng công, nhưng tiểu tỳ hô "Thiếu nhưng nhưng" mà y không chịu trả lời.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Đó là vì y hổ thẹn. Lần này cô hô nhất định y trả lời.
Chiến thuyền kia vẫn từ từ xoay xở. Con thuyền nhỏ đã bơi gần đến nơi.
Phương Di đứng ở đầu thuyền, thấy thuyền của Vi Tiểu Bảo đi tới liền reo lên:
- Tiểu Bảo! Quả nhiên là đệ đệ.
Thanh âm nàng đầy vẻ vui mừng.
Vi Tiểu Bảo lớn tiếng đáp:
- Chính là tiểu đệ đây.
Gã quát tên quan binh đứng bên nàng:
- Mau cởi trói cho vị cô nương này.
Tên quan binh dạ một tiếng, cúi xuống cởi dây cột tay cho Phương Di.
Phương Di được cởi trói rồi đứng chờ Vi Tiểu Bảo.
Hai thuyền áp mạn vào nhau. Tên quan quân trên thuyền lớn lên tiếng nhắc:
- Xin Đô thống đại nhân coi chừng.
Hắn vươn tay ra chờ Vi Tiểu Bảo nhảy qua để nắm lấy tay gã dắt vào thuyền.
Vi Tiểu Bảo nhảy qua thuyền lớn, nhảy xổ vào lòng Phương Di nói:
- Hảo tỷ tỷ! Tiểu đệ nhớ tỷ tỷ muốn chết.
Hai người ôm chặt lấy nhau.
Tài sản của ngocvosong1986

  #168  
Old 02-06-2008, 12:01 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 167


Vì hiếu sắc sa vào cạm bẫy

Vi Tiểu Bảo ôm lấy tấm thân mềm mại của Phương Di, ngửi thấy hơi thở thơm tho của nàng, bất giác trong lòng khoan khoái mê ly.
Lần trước gã theo Phương Di tới đảo Thần Long, nhưng khi đó hoa tình chớm nở, chưa hiểu chuyện nam nữ. Sau gã đi Vân Nam dọc đường đã cùng Kiến Ninh Công chúa loan phượng đảo điên, nên chuyến này gã vừa ôm lấy Phương Di đã rạo rực tâm hồn, bất giác mặt đỏ đến mang tai.
Đột nhiên Vi Tiểu Bảo cảm thấy người gã di động. Con thuyền của gã đang ngồi bắt đầu di chuyển. Gã cũng chẳng buồn suy nghĩ gì nữa, cứ ôm chằng lấy Phương Di mà hôn hít vào môi vào má nàng.
Bất thình lình mấy tiếng rú "ối, ối" vang lên. Thanh âm cực lỳ khủng khiếp.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi quay đầu nhìn lại thì thấy một người cầm cây neo sắt đánh té bọn thủy thủ trên thuyền nhỏ xuống biển. Tiếp theo hắn lại đâm một cái khiến cho con thuyền nhỏ kia lật nhào.
Trong lúc thảng thốt, Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu ra làm sao. Có điều gã thấy người huy động cây neo sắt chính là một tên quan quân trong Kiêu Kỵ doanh. Gã trông mặt hắn quen quen mà không nhớ tên họ là gì.
Lại nghe bọn quan binh trên bờ la hét rầm rĩ. Con thuyền mà Vi Tiểu Bảo đang ngồi chạy về phía bắc.
Vi Tiểu Bảo lớn tiếng quát hỏi:
- Ngươi làm gì vậy? Muốn tạo phản chăng?
Lúc gã xoay mình, đột nhiên sau gáy bị người nắm giữ.
Một thanh âm cực kỳ êm ái quyến rũ cất lên:
- Bạch Long sứ! Ngươi giỏi quá rồi! Chuyến này ngươi đem binh mã đến đánh đảo Thần Long, công lao thật to lớn.
Vi Tiểu Bảo nhận ra thanh âm của Hồng phu nhân, gã chẳng còn hồn vía nào nữa, biết là đại sự nguy rồi.
Vi Tiểu Bảo cố sức rẫy rụa, nhưng bị Phương Di ôm chặt không nhúc nhích được.
Bỗng gã thấy sau lưng đau nhói lên, người gã đã bị điểm trúng huyệt đạo.
Một khuôn mặt tròn ủng bật tiếng cười đanh ác đưa ra trước mặt gã. Cái mặt vừa tròn vừa mập. Chẳng phải Cao Tôn Giả thì còn ai nữa?
Biến cố xảy ra cực kỳ đột ngột. Vi Tiểu Bảo khác nào như người mơ ngủ. Lúc này trong lòng gã chỉ còn một ý niệm:
- Hỏng bét! Hỏng bét! Con đượi non Phương Di lại gạt ta rồi.
Gã lớn tiếng gọi:
- Quân bay đâu! Quân bay đâu! Mau đến cứu ta.
Phương Di buông gã ra. Lùi lại một bên.
Vi Tiểu Bảo bị điểm huyệt không nhúc nhích được. Gã ngồi phệt xuống sạp thuyền, thừ người ra.
Con thuyền gã ngồi đã kéo buồm lên, đang chạy vèo vèo về phía trước.
Vi Tiểu Bảo khấn thầm trong bụng:
- Cầu trời khấn phật cho Thi Lang và Hoàng Phủ mau mau phái thuyền ra ngăn chặn mà đừng nổ súng.
Nhưng gã nghe tiếng kêu la của bọn quan binh trên đảo Thông Cật mỗi lúc một xa rồi sau không nghe thấy gì nữa. Gã phóng tầm mắt nhìn ra ngoài chỉ thấy biển cả mông mênh, chẳng có một con thuyền nào đến cứu.
Nên biết là gã tuy thống lãnh rất nhiều chiến thuyền nhưng phần lớn đã dùng vào việc tấn công đảo Thần Long. Còn một số ít đang chặn đường ở quãng giữa đảo Thần Long và đảo Thông Cật. Đừng nói lúc này quan binh không biết chủ soái đã bị bắt rồi mà cho dù có biết nhưng đã cách xa mấy chục dặm trên mặt biển thì cũng chẳng có cách nào đuổi kịp.
Vi Tiểu Bảo ngồi co ro dưới lòng thuyền, từ từ ngửng đầu lên thấy mấy tên quan binh ở Kiêu Kỵ doanh đang ngó gã cười lạt. Đầu óc gã lúc này khẩn trương đến cực điểm, cơ hồ ngất xỉu. Gã phải ráng trấn tĩnh tâm thần mới trông rõ từng tên một.
Cái mặt tròn ủng là Cao Tôn Giả, cái mặt ốm nhắt là Lục Cao Hiên. Còn tên mặt dài như mặt ngựa chính là Uỷ Tôn Giả.
Vi Tiểu Bảo rất đỗi ngạc nhiên tự hỏi:
- Hai thằng cha Lục Cao Hiên và Uỷ Tôn Giả rõ ràng ra để ở lại Bắc Kinh mà sao bây giờ chúng cũng tới đây?
Gã quay đầu ngó lại bên này thấy gương mặt trái xoan rất xinh đẹp. Mụ chính là Hồng phu nhân.
Hồng phu nhân nhìn Vi Tiểu Bảo cười hì hì rồi đưa tay ra bẹo má gã một cái rồi nói:
- Đô thống đại nhân! Đại nhân còn nhỏ tuổi thế này mà lợi hại quá chừng.
Vi Tiểu Bảo cũng cười hô:
- Hồng giáo chủ cùng phu nhân vĩnh hưởng tiên phúc, thọ dữ thiên tề. Lần này thuộc hạ làm việc không ổn thì có công lao gì nữa?
Hồng phu nhân cười đáp:
- Ổn thỏa lắm chứ. Có điều gì không thỏa đáng đâu? Giáo chủ lão nhân gia tán dương ngươi nhiều lắm. Lão nhân gia phục ngươi vì việc thống lãnh Thanh binh oanh kích đảo Thần Long. Trước nay lão nhân gia liệu việc như thần mà lần này đoán trật lất, vì thế lại càng khâm phục ngươi.
Lâm vào tình trạng này, Vi Tiểu Bảo biết tính mạng mình hiện ở trong tay người, dù năn nỉ cũng bằng vô dụng. Chỉ còn cách tùy cơ ứng biến, may ra còn sống sót được chăng.
Gã làm bộ ung dung cười nói:
- Giáo chủ lão nhân gia phúc thể khang cường. Thuộc hạ hàng ngày luôn tưởng nhớ lão nhân gia. Sau khi thuộc hạ dời khỏi đảo chẳng lúc nào không nhớ tới phu nhân. Chỉ cầu phu nhân ngày càng trẻ đẹp để giáo chủ lão nhân gia lúc bầu bạn với phu nhân được vĩnh hưởng tiên phúc.
Hồng phu nhân cười khanh khách hỏi:
- Thằng khỉ con này đến bây giờ mà ngươi còn chưa biết sống chết, vẫn leo lẻo cái mồm. Ngươi bảo ta càng ngày càng trẻ đẹp ra phải không.
Vi Tiểu Bảo thở dài đáp:
- Thưa phu nhân! Thuộc hạ bị phu nhân lừa thật là cay đắng.
Hồng phu nhân cười hỏi:
- Ta làm gì mà lừa gạt ngươi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Lúc nãy quân Thanh bắt về một toán chị em, toàn là thiếu nữ trong Xích Long môn. Sau thuộc hạ lại nghe nói có một thuyền các vị tỷ muội nữa đưa đến.
Thuộc hạ đứng trên bờ đã ngó thấy phu nhân mà trong lúc nhất thời không nhận ra được. Thuộc hạ tự hỏi:
"Trời ơi! Không hiểu ở Xích Long môn lại có một vị tiểu cô nương nhỏ tuổi dung nhan khuynh quốc đến từ hồi nào? Ta phải xuống coi mới được". Thưa phu nhân! Thuộc hạ điên đảo thần hồn, hấp tấp xuống thuyền định coi vị tiểu cô nương xinh đẹp kia. Ngờ đâu lại chính là phu nhân.
Gã thuyết luôn một hồi. Hồng phu nhân vừa nghe vừa cười. Người mụ run lên bần bật. Tuy mụ đã mặc sắc phục của quan quân Kiêu Kỵ doanh nhưng không dấu được tấm thân óng ả thướt tha.
Cao Tôn Giả nghe gã nói không nhịn được nữa, lớn tiếng quát:
- Gã tiểu tử hiếu sắc kia! Trước mặt phu nhân mà ngươi dám nói nhăng nói càn thì ra ngươi lớn mật quá. Ta phải rút gân lột da ngươi mới được.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Cao Tôn Giả! Lão là con người hồ đồ đến gáy! Ta không thèm nói chuyện nhảm với lão đâu.
Cao Tôn Giả tức giận hỏi:
- Ta hồ đồ chỗ nào? Ngươi mới là thằng ngốc. Ta nổi lều bều trên mặt biển giả làm xác chết trôi mà ngươi không nhận ra, lại cứu với ta lên để dò hỏi sự tình trên đảo Thần Long. Ta tuân theo kế hoạch của giáo chủ, bịa chuyện nói nhăng nói càn mà câu nào ngươi cũng tin là sự thực. Thử hỏi khắp thiên hạ có còn kẻ nào hồ đồ như ngươi nữa không?
Vi Tiểu Bảo mắng thầm trong bụng:
- "Hồ đồ! Thật là hồ đồ! Vi Tiểu Bảo hỡi! Ngươi ngu quá! Sau không chết đi cho rồi? Cao Tôn Giả nội công thâm hậu như vậy thì hắn giả làm xác chết trôi thật là dễ dàng. Vậy mà ngươi một mực tin lời hắn chẳng hoài nghi chút nào. Ngươi lại cho là trên đảo Thần Long quả có chuyện tranh chấp nội bộ, nhất thiết không đề phòng, để cho người ta lừa gạt".
Trong lòng xoay chuyển ý ngĩi, ngoài miệng gã vẫn cãi cối:
- Ta có trúng kế của phu nhân cùng giáo chủ, nhưng không phải do ta hồ đồ.
Cao Tôn Giả tức quá lại lớn tiếng quát:
- Hừ! Ngươi không hồ đồ, dễ thường thông minh chắc?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dĩ nhiên ta tự nhận là người thông minh. Có điều ta nói cho ngươi hay là bất luận người nào thông minh đến đâu ở khắp thiên hạ cũng chỉ đáng làm thủ hạ cho giáo chủ cùng phu nhân. Chẳng một ai sánh được với hai vị lão nhân gia. Đây là giáo chủ cùng phu nhân thần cơ diệu toán, tính không sai lầm, thế như chẻ tre, đại công cáo thành...
Gã tuôn luôn một tràng những lời nịnh hót. Khi nói đến mấy chữ:
"Đại công cáo thành", bất giác gã liếc nhìn phu nhân miệng như đóa anh đào, đôi môi mấp máy.
Hồng phu nhân lại bật cười để lộ hai hàm răng nhỏ nhắn trắng như ngọc. Mụ hỏi:
- Dù sao Bạch Long sứ vẫn còn cao minh hơn lão đầu đà nhiều. Hắn chẳng tài nào nói theo kịp miệng lưỡi ngươi. Ngươi bảo hắn hồ đồ ở chỗ nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Lão đầu đà ốm nhắt này có một người bạn bảo bối tên gọi...
Cao Tôn Giả gầm lên một tiếng, nhảy xổ lại, đưa tay ra toan vặn cổ Vi Tiểu Bảo.
Hồng phu nhân cản lại nói:
- Không được làm nhộn! Cao Tôn Giả thấy Hồng phu nhân ra tay trong lòng đã khiếp sợ. Người hắn đang lơ lửng trên không vội xoay tay lại nắm lấy dây buồm thuyền mượn đà hạ mình xuống. Miệng vẫn la lớn:
- Ngươi không giữ mồm giữ miệng còn nói nhăng nói càn là ta quyết liều mạng với ngươi.
Vi Tiểu Bảo thấy mình nhắc đến tên người ban cưng của Cao Tôn Giả, chưa nói rõ ba chữ "Mao Tích Tích" mà hắn đã hoang mang liền biết hắn rất sợ Hồng phu nhân hiểu rõ sự tình của hắn. Gã tính thầm:
- "Vụ này ta hãy để đấy đừng nói ra vội. Không chừng có thể dựa vào đó tìm kế thoát thân".
Gã liền nói:
- Lão đầu đà ốm nhắt kia! Lão đã được ngó thấy phu nhân chẳng khác gì một vị tiểu cô nương đẹp như thiên tiên. Lão chỉ cần được ngó thấy một lần là đủ, sao còn muốn đi nhìn người đàn bà thứ hai? Ta bảo lão hồ đồ vì ta biết trong lòng lúc nào cũng khắc khoải không quên người đàn bà kia. Người đó là ai? Lão có muốn ta nói huỵch toẹt ra không?
Cao Tôn Giả lại gầm lên một tiếng quát:
- Không được nói! Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Không nói thì thôi chứ sao. Sư đệ của lão còn cao minh hơn lão nhiều. Từ khi y thấy được phu nhân rồi, không còn hướng thú gì để ngó tới người đàn bà thứ hai nữa.
Uỷ Tôn Giả mặt dài ngoằng như mặt ngựa đỏ bừng lên, khẽ nói:
- Nói bậy! Làm gì có chuyện đó?
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ hỏi:
- Không có ư? Chẳng lẽ lão thấy phu nhân rồi còn muốn nhìn đến người đàn bà thứ hai nữa?
Uỷ Tôn Giả ngồi cúi đầu xuống đáp:
- Lão là kẻ xuất gia, lục căn thanh tịnh, bao nhiêu sự vật trên đời đều thành không hết. Trong lòng chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện nam nữ.
Vi Tiểu Bảo tặc lưỡi, chép miệng nói:
- Chà chà! Lão hòa thượng chỉ biết tụng kinh ngoài miệng mà chẳng thành tâm chút nào. Lệnh sư ca cũng vậy. Y cũng là đầu đà mà sao chẳng giống tính lão chút nào? Ngày nào y cũng tưởng nhớ đến người bạn tâm tình.
Gã tính thầm trong bụng:
- "Hiển nhiên ta đã dặn hắn cùng với Lục Cao Hiên ở lại Bắc Kinh chờ ta trở về, mà sao bọn chúng lại ở cả trong thuyền này cùng đi với Hồng Phu Nhân?
Vụ này thật quái lạ!".
Uỷ Tôn Giả đáp:
- Sư ca là sư ca, bần tăng là bần tăng, không thể cho hai người cùng một duộc được.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ta coi hai lão cũng chẳng hơn kém nhau gì mấy. Sư ca của lão tuy cũng hồ đồ, nhưng hắn còn thành thực hơn lão một chút. Có điều cả hai sư huynh sư đệ lão đều làm hư đại sự của giáo chủ cùng phu nhân, gây nên tội lỗi vô cùng trọng đại.
Cao Tôn Giả cùng Uỷ Tôn Giả đồng thanh lớn tiếng hỏi:
- Chúng ta làm gì mà hư hỏng đại sự của giáo chủ cùng phu nhân?
Vi Tiểu Bảo bật lên tràng cười khành khạch chứ không trả lời.
Thực ra trong lúc thảnh thốt gã chưa nghĩ ra được cách gì vu hãm hai người.
Gã đành chần chừ để coi cho biết rõ Uỷ Tôn Giả và Lục Cao Hiên trở về đảo Thần Long vì nguyên nhân gì rồi mới có thể lựa chiều bịa chuyện để gieo mối hoài nghi vào lòng Hồng phu nhân.
Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại chỉ thấy biển cả mênh mang, chẳng có một con thuyền nào rượt theo. Thỉnh thoảng gã lại vẳng nghe thấy một vài tiếng súng nổ đì đùng thì cho đây là Thi Lang cùng Hoàng tổng binh tự thống lãnh chiến thuyền vây đảo Thần Long để diệt trừ những người trên đảo hoặc chẹn đón những thuyền của Thần Long giáo chạy trốn.
Lục Cao Hiên thấy Vi Tiểu Bảo láo liên cặp mắt liền bụng bảo dạ:
- "Thằng lỏi này tuy còn nhỏ tuổi mà giảo quyệt phi thường. Chi bằng sớm xử quyết gã đi là hơn, để gã hết nói nhăng nói càn, biết đâu chẳng sinh hậu hoạn?" Hắn nghĩ vậy liền nói:
- Thưa phu nhân! Gã này là đại tội nhân của bản giáo. Chúng ta nên bẩm giáo chủ liệng gã xuống biển để nuôi Thần Long cho rồi.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi than thầm:
- "Trời ơi! Tiểu Bạch Long này là của giả. Giả Bạch Long xuống biển thì còn sống làm sao được?" Hồng phu nhân đáp:
- Giáo chủ còn nhiều điều muốn hỏi gã.
Lục Cao Hiên dạ một tiếng, đưa tay đẩy vai Vi Tiểu Bảo một cái nói:
- Vào tham kiến giáo chủ đi.
Vi Tiểu Bảo lại than thầm:
- "Trước mặt Hồng phu nhân thì ta còn có thể hoa ngôn xảo ngữ làm cho mụ khoan khoái. Không ngờ Hồng giáo chủ cũng ở trong thuyền thì bữa nay Tiểu Bạch Long này mà không xuống Long cung há chẳng là một vụ thương thiên bại lý đến cùng cực?" Gã ngoảnh đầu ngó Phương Di thì thấy thần sắc cô trơ như gỗ, tuyệt không lộ vẻ gì vui mừng hay tức giận. Gã nói:
- Phương cô nương! Tiểu đệ kính mừng tỷ tỷ.
Phương Di hỏi:
- Mừng chuyện gì?
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Tỷ tỷ đã lập được đại công cho bản giáo, chắc giáo chủ lại thăng chức cho tỷ tỷ.
Phương Di lạnh lùng hắng dặng một tiếng chứ không nói gì.
Hồng phu nhân gọi:
- Các ngươi vào cả đây.
Lục Cao Hiên nắm gáy gã xách bổng lên đem vào trong khoang thuyền.
Vi Tiểu Bảo thấy Hồng giáo chủ nghiểm nhiên ngồi đó vội cất tiếng hô:
- Giáo chủ cùng phu nhân vĩnh hưởng tiên phúc, thọ dữ thiên tề. Thuộc hạ là Bạch Long sứ xin thám kiến giáo chủ cùng phu nhân.
Lục Cao Hiên đặt gã xuống rồi cùng Cao, Uỷ Tôn Giả và bọn Phương Di khom lưng hành lễ nói:
- Giáo chủ vĩnh hưởng tiên phúc, thọ dữ thiên tề! Bọn chúng cũng muốn lấy lòng Hồng phu nhân, nhưng câu này họ đã hô quen miệng, bây giờ thêm ba chữ "Hồng phu nhân" cảm thấy ngượng mồm.
Vi Tiểu Bảo thấy Hồng giáo chủ vẫn ngó ra ngoài biển cả, lờ đi như không nghe thấy gì. Gã lại thấy bốn người đứng bên Hồng giáo chủ là Xích Long sứ Vô Căn đạo nhân, Hoàng Long sứ An Trọng Viễn, Thanh Long sứ Hứa Tuyết Đình, Hắc Long sứ Trương Đạm Nguyệt.
Vi Tiểu Bảo động tâm cơ, quay lại nhìn Cao Tôn Giả quát:
- Cao Tôn Giả! Lão bịa chuyện nói nhăng, bảo Hồng giáo chủ cùng phu nhân đang gặp bước gian nguy, ta không nghĩ gì đến mình nữa, lật đật đến đây cứu giá. Ai ngờ giáo chủ cùng phu nhân vẫn bình an vô sự. Mấy vị chưởng môn sứ có vị nào tạo phản đâu?
Hồng phu nhân lạnh lùng hỏi:
- Ngươi bảo sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thuộc hạ vâng lệng giáo chủ cùng phu nhân trà trộn vào Hoàng cung lấy được hai pho kinh sách. Sau lại đến chỗ Ngô Tam Quế ở Vân Nam lấy được ba pho nữa.
Hồng giáo chủ dương cặp lông mày lên hỏi:
- Vậy ra ngươi lấy được năm pho rồi ư? Kinh sách hiện ở đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thuộc hạ đã sai hai người đi suốt ngày đêm đưa một pho về trình giáo chủ cùng phu nhân rồi. Còn bốn bộ thuộc hạ cất vào nơi kín đáo ở Bắc Kinh, phái đầu đà mập ú và Lục Cao Hiên ở lại coi giữ...
Uỷ Tôn Giả và Lục Cao Hiên biến sắc ngắt lời:
- Không... không có chuyện đó. Xin giáo chủ đừng nghe gã nói nhăng nói càn.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Mấy pho kinh sách đó thuộc hạ sợ người đánh cắp nên đã đục tường cất kỹ, lại dặn Lục Cao Hiên và Đầu đà mập ú không được dời xa nửa bước. Chỉ bao giờ sứ giả của giáo chủ phái đến, thuộc hạ mới chia ra cho mỗi người một bộ đem về.
Gã quay lại nhìn Uỷ Tôn Giả và Lục Cao Hiên hỏi:
- Bản sứ đã bảo hai vị Ở Bắc Kinh canh giữ không được ra ngoài. Sao hai vị dám bỏ về đây? Nếu để mất bảo kinh, hư hỏng đại sự của giáo chủ cùng phu nhân thì ai gánh chịu trách nhiệm?
Lục Cao Hiên và Uỷ Tôn Giả ngơ ngác nhìn nhau không biết đáp thế nào.
Hồi lâu Lục Cao Hiên mới hỏi lại:
- Ngươi không nói bảo kinh cất dấu ở trong bức tường thì bọn ta biết thế nào được?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Giáo chủ cùng phu nhân đã căn dặn:
Vụ này rất trọng đại, càng giữ được bí mật càng hay. Thêm một người biết là thêm một phần tiết lộ và đi tới chỗ nguy hại. Thành thực mà nói bản sứ không thể tín nhiệm hai lão được. Mỗi buổi sáng sớm lúc trở dậy, việc đầu tiên của bản sứ là nghĩ tới chuyện lớn tiếng chúc tụng "Giáo chủ cùng phu nhân vĩnh hưởng tiên phúc, thọ dữ tiên tề" Trước mỗi bữa ăn cơm hay sau khi trở dậy bản sứ đều không quên việc tụng niệm, cầu chúc cho giáo chủ cùng phu nhân. Ta nhận thấy hai lão sau khi dời đảo Thần Long, không bao giờ tán dương một câu:
Giáo chủ thần thông quảng đại, Điểu Sinh Dủy thang...
Gã không hiểu bốn chữ "Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang", chỉ khi nào ca tụng công đức của Hoàng đế mới dùng được. Bây giờ gã phiên âm trệch thành "Điểu Sinh Dủy Thang" nên chẳng ai hiểu được.
Lục Cao Hiên và Uỷ Tôn Giả sắc mặt lúc tái xanh, lúc lợt lạt, trong lòng ngấm ngầm kinh hãi.
Lục Cao Hiên tương đối còn cơ trí hơn Uỷ Tôn Giả, vội đánh trống lấp:
- Chính ngươi phạm tội ác ngập đầu. Bây giờ lại muốn dùng hoa ngôn xảo ngữ để mong giáo chủ cùng phu nhân tha mạng cho ư? Hừ! Trên đảo chúng ta bao nhiêu già trẻ lớn bé phen này vì ngươi mà bị thương vong thê thảm. Cả cơ nghiệp mấy chục năm trời cực nhọc xây đắp cũng sắp bị hủy diệt về tay nhà ngươi. Ngươi còn muốn sống ư? Đừng mơ mộng nữa.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Lão nói thế là lầm to rồi. Chúng ta đã quy phục làm thuộc hạ giáo chủ cùng phu nhân thì cái mạng của chúng ta không còn ở nơi mình nữa. Giáo chủ cùng phu nhân đã sai phái chúng ta đi làm việc gì thì chữ trung phải đội lên đầu, dù muôn thác cũng không lùi bước. Giáo chủ cùng phu nhân muốn bắt chúng ta chết là chúng ta phải vui lòng chịu chết. Hai vị lão nhân gia muốn chúng ta sống thì chúng ta mới được sống. Lão còn có ý tự mình làm chủ cho cái mạng mình là chưa hết dạ son sắt cùng giáo chủ và phu nhân. Đã vậy còn tính chuyện tận trung báo quốc ư?
Hồng giáo chủ nghe Vi Tiểu Bảo thuyết một hồi, bất giác giơ tay lên vuốt râu, lẩm nhẩm gật đầu. Rồi lão nhìn Uỷ Tôn Giả và Lục Cao Hiên cất tiếng hỏi:
- Hai ngươi bảo Bạch Long sứ thống lãnh thủy binh làm điều bất lợi cho bản giáo. Đầu đuôi vụ đó thế nào?
Lục Cao Hiên nghe Hồng giáo chủ hỏi câu này lại lộ vẻ không hài lòng vội đáp:
- Khải bẩm giáo chủ! Bọn thuộc hạ vâng mệnh giáo chủ đi theo giám thị hành động của Bạch Long sứ, phải để ý từng cử động của y. Bọn thuộc hạ tuân lệnh giáo chủ, không dám chểnh mảng chút nào.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hôm ấy Hoàng đế thăng chức cho y rồi, có một viên quan đến bái phỏng.
Bọn thuộc hạ đứng bên Bạch Long sứ nên nghe rõ câu chuyện giữa y và viên quan kia. Vụ này thuộc hạ đã khải bẩm giáo chủ rồi. Viên quan kia là Thủy sư đề đốc Thi Lang.
Hắn liếc mắt nhìn Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
- Sau mấy bữa, Bạch Long sứ đưa Thi Lang đi công cán lại bảo hắn cải trang thành một tên tiểu quan trong Kiêu Kỵ doanh và không cho bọn thuộc hạ đi theo.
Do đó thuộc hạ càng sinh lòng ngờ vực.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
- Được lắm! Được lắm! Té ra giáo chủ phái hai thằng cha này đi giám thị ta.
Lại nghe Lục Cao Hiên nói tiếp:
- Thuộc hạ lại xục tìm trong phòng Bạch Long sứ, bới tìm trong sọt rác phát giác được rất nhiều mảnh giấy vụn, đem giáp vào nhau thì đây là những mảnh giấy ghi những địa danh ở Liêu Đông viết bằng hai thứ văn tự chữ Mãn và chữ Hán...
Lục Cao Hiên hắng dặng một tiếng rồi tiếp:
- Bạch Long sứ đã không biết chữ Hán, Mãn văn lại càng mù tịt. Vậy những địa danh kia dĩ nhiên của Hoàng đế giao cho y. Sau thuộc hạ do thám mới biết y đi chuyến này còn đem theo rất nhiều súng lớn. Vụ này thuộc hạ cũng đã khải bẩm giáo chủ rồi.
Hồng giáo chủ vẫn ngồi yên, lẳng lặng không nói gì.
Lục Cao Hiên nói tiếp:
- Thuộc hạ đã đắn đo nhiều. Sau mới nghĩ ra:
Bạch Long sứ vâng mệnh Hoàng đế đi Liêu Đông đã có Thủy sư đề đốc cùng tướng lãnh đi kèm, lại còn đem theo súng lớn thì dĩ nhiên có chuyện mưu đồ bất lợi cho bản giáo. Vì thế mà thuộc hạ phải lật đật trở về báo cáo.
Lục Cao Hiên liếc mắt ngó trộm Hồng phu nhân rồi nói tiếp:
- Phu nhân còn bảo Bạch Long sứ một dạ trung trinh, quyết chẳng phải con người phản bạn. Ngờ đâu biết người biết mặt, biết lòng làm sao? Bạch Long sứ mặt người dạ chó, cô phụ lòng tín nhiệm của giáo chủ.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu thở dài nói:
- Lục tiên sinh! Lão tự cho mình là thông minh mẫn cán, nhưng so với giáo chủ cùng phu nhân thì muôn phần chưa được một. Ta nói cho lão hay:
Lão nhầm to rồi. Chỉ có giáo chủ cùng phu nhân là hành động rất đúng.
Tài sản của ngocvosong1986

  #169  
Old 02-06-2008, 12:06 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 168


Dở thói nịnh thần khoe bài trung nghĩa

Lục Cao Hiên tức giận nói:
- Ngươi nói...
Hai tiếng vừa ra khỏi cửa miệng, hắn biết ngay là mình lỡ lời. Tuy hắn kịp dừng lại nhưng ai cũng hiểu hắn định nói:
"Ngươi nói nhăng nói càn" dù mấy tiếng sau chưa thốt ra.
Vi Tiểu Bảo hỏi ngay:
- Lão bảo ta nói nhăng nói càn ư? Ta bảo lão sai lầm, chỉ có giáo chủ cùng phu nhân là vĩnh viễn hành động rất đúng, lão không phục chăng? Chẳng lẽ giáo chủ cùng phu nhân vĩnh viễn liệu việc sai trật? Chỉ có mình Lục tiên sinh là làm việc gì cũng đúng hay sao?
Lục Cao Hiên mặt đỏ bừng lên chối cãi:
- Không phải ta có ý như vậy. Đó là tự miệng ngươi nói ra, chứ ta... ta đâu có nói thế.
Vi Tiểu Bảo lại vặn hỏi:
- Giáo chủ cùng phu nhân bảo Bạch Long sứ dốc dạ trung trinh, không phải loài phản bạn. Hai vị lão nhân gia liệu việc như thần, có bao giờ lầm lẫn hồ đồ? Ta nói cho tiên sinh hay:
Hoàng đế phái ta đem thủy binh cùng súng lớn đến Liêu Đông là để... là để... hừ! Tiên sinh biết làm sao được.
Gã vừa nói vừa xoay chuyển ý nghĩ trong đầu óc:
Hoàng đế phái ta đem quân đến Liêu Đông làm gì? Ta biết nói sao bây giờ?
Hồng giáo chủ thấy gã ngập ngừng lại tưởng gã sợ tiết lộ bí mật liền hỏi ngay:
- Hoàng đế phái ngươi đi làm gì? Ngươi hãy nói thẳng ra.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Vụ này cực kỳ cơ mật. Bất luận trường hợp nào cũng không thể nói cho người khác hay được. Thuộc hạ tiết lộ quân cơ, Hoàng đế hay được nhất định chém đầu. Nhưng giáo chủ đã hỏi đến mà trong lòng thuộc hạ coi giáo chủ còn cao hơn Hoàng đế gấp trăm lần. Người ta xương hô Hoàng đế bằng Vạn tuế thì thuộc hạ phải xưng hô giáo chủ bằng Bách Vạn tuế. Hoàng đế là Vạn vạn tuế thì giáo chủ phải là Bách vạn vạn tuế. Giáo chủ muốn thuộc hạ nói thì dĩ nhiên thuộc hạ không dám dấu diếm.
Gã thuyết một tràng dài ngoài miệng mà trong dạ rối bời, tự nhủ:
- "Ta biết nói sao đây? Bịa chuyện thế nào để giáo chủ cùng phu nhân tin lời?".
Hồng giáo chủ nghe Vi Tiểu Bảo tuôn lời xiểm nịnh trôi như nước chảy, chẳng lấy thế làm ngượng mà còn khoan khoái trong lòng. Lão giơ tay lên vuốt râu, lẩm nhẩm gật đầu ra chiều tự đắc.
Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
- Khải bẩm giáo chủ cùng phu nhân! Bên cạnh Hoàng thượng hiện có hai người ngoại quốc thuộc nước Hồng Mao. Một người tên gọi là Thang Nhược Vọng, một người tên gọi Nam Hoài Nhân. Hai người này được phong làm quan Giám chính ở tòa Khâm thiên giám...
Hồng giáo chủ ngắt lời:
- Cái tên Thang Nhược Vọng ta đã nghe tới. Nghe nói hắn thông hiểu thiên văn, chuyên về môn học âm dương thuật số.
Vi Tiểu Bảo cả mừng đáp:
- Đúng thế! Giáo chủ không ra khỏi cửa mà rõ mọi việc trong thiên hạ.
Thang Nhược Vọng tính qua tính lại rồi nói thấy phương bắc có một nước kêu bằng La Sát quốc làm điều bất lợi cho Hoàng đế...
Hồng giáo chủ dương cặp lông mày lên hỏi:
- Thế thì sao?
Vi Tiểu Bảo thấy Hồng giáo chủ để hết tinh thần lắng nghe thì biết là mình huênh hoang nói láo mà mười câu lão tin cả mười. Trong bụng mừng thầm gã nói:
- Tiểu Hoàng đế nghe Thang Nhược Vọng nói thế lộ vẻ buồn phiền, liền hỏi hắn có mưu kế gì trừ mối hại đó không. Thang Nhược Vọng tâu:
"Xin Hoàng thượng cho hạ thần trở về, ban đêm quan sát thiên văn, ban ngày tính số âm dương, nghiên cứu kỹ càng mấy bữa nữa mới có thể tâu lại được".
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Mấy hôm sau Thang Nhược Vọng vào tâu với Hoàng đế là long mạch của nước La Sát ở tỉnh Liêu Đông. Tỉnh này có trái núi kêu bằng Hô tổ bà nó Sơn và con sông kêu bằng A con mẹ nó Hà gì gì đó...
Hồng An Thông ở tỉnh Liêu Đông lâu ngày nên biết hết các địa danh sơn xuyên trong tỉnh này. Lão nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy, bất giác quay lại nhìn Hồng phu nhân cười nói:
- Phu nhân! Phu nhân nghe thằng nhỏ này nói có tức cười không? Hô Mã Nhĩ Oa Tập Sơn thì gã lại nghe ra là Hô tổ bà nó Sơn. A Mộc Nhĩ Hà thì gã lại kêu bằng A con mẹ nó Hà. Ha ha ha...
Hồng phu nhân cũng nổi lên tràng cười khanh khách.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Dạ dạ! Phải rồi! Phải rồi! Chẳng việc gì giáo chủ không biết, chẳng chỗ nào giáo chủ không hay. Thuộc hạ khâm phục không biết đâu mà kể. Tên quỉ tóc đỏ kia nói mấy lần mà thuộc hạ không sao nhớ nổi. Tiểu Hoàng đế phải viết những địa danh đó bằng cả Hán tự lẫn Mãn tự giao cho thuộc hạ. Nhưng thuộc hạ lại mù chữ nên Hô tổ bà nó Sơn vẫn chẳng nhớ con mẹ gì...
Hồng giáo chủ lại cười hô hố, quay lại nguýt Lục Cao Hiên. Thần sắc lão tỏ vẻ cực kỳ nghiêm khắc.
Lục Cao Hiên và Uỷ Tôn Giả biết là nguy rồi, trong lòng không ngớt lo âu hồi hộp.
Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
- Thang Nhược Vọng lại tâu Hoàng đế phải chế tạo ngay mười khẩu súng lớn vận tải tới Liêu Đông bằng đường biển, nhằm trúng vào trái núi, dòng sông gì gì đó mà bắn hai trăm phát để phá tan long mạch nước La Sát. Có như thế thì từ đây trở đi trong vòng hai trăm năm nhà nước Đại Thanh mới được bình an vô sự. Tức là mỗi phát súng giữ cho một năm bình yên...
Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tiểu Hoàng đế lại hỏi:
"Thế thì bắn cả ngàn phát súng thì sẽ giữ được cho cả ngàn năm bình yên hay sao?" Thang Nhược Vọng tâu:
" Bắn nhiều quá sẽ không linh nữa". Hắn còn nói thiên cơ bất khả lậu, hoàng đạo hắc đạo gì gì, ô lý ô lố hàng giờ. Nhưng thuộc hạ chẳng hiểu câu nào, đứng nghe mà chỉ cảm thấy tức mình và phát ngán...
Vi Tiểu Bảo nói dối và bịa chuyện hoang đường vẫn theo yếu quyết là những chi tiết nhỏ nhặt bao giờ cũng ghé vào sự thực khiến cho toàn bộ không có gì sai lầm. Chỉ những điểm trọng yếu gã mới ba hoa nói càn nói ẩu. Đây là phương pháp gã học được từ những ngày còn ở kỹ viện.
Hay là ở chỗ Hồng An Thông kiến thức sâu rộng. Lão cũng biết cả nội dung pho Đại Thanh Thời Hiến Lịch. Câu chuyện hoang đường của Vi Tiểu Bảo lại đúng sách một phần khiến lão cũng hơi tin.
Hồng phu nhân hỏi:
- Ngươi nói vậy thì ra Hoàng đế phái ngươi đến Liêu Đông để khai pháo ư?
Vi Tiểu Bảo ra chiều kinh dị hỏi lại:
- Ủa? Sau phu nhân lại biết thế?
Hồng phu nhân mỉm cười hỏi tiếp:
- Ta coi ngươi lần này nói năng không phải hoàn toàn là sự thực. Tiểu Hoàng đế phái ngươi đi Liêu Đông, sao ngươi lại ra đảo Thần Long?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Người ngoại quốc kia nói long mạch nước La Sát nguyên là con rồng biển nên phải vận chuyển mười cỗ đại pháo đi trên mặt biển nhằm đúng chỗ miệng rồng và phải tính đúng thời khắc, chờ nó hút nước biển là lập tức nổ súng. Nếu khai hỏa trên lục địa, con rồng bị trúng đạn rồi vẫn còn cử động được lập tức bay đi...
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Mỗi phát súng chỉ giữ được một năm bình yên. Sang năm lại phải sang bắn nữa thì phiền phức vô cùng. Bọn thuộc hạ phải vận chuyển đại pháo trên mặt biển đi vòng thật xa để khỏi làm kinh động long mạch.
Trước nay thuyết phong thủy nói về long mạch là một điều ai cũng chú trọng.
Nhưng chỉ có địa hình giống con rồng chứ làm gì có rồng thật đâu mà bảo là long mạch bị kinh động rồi trốn chạy? Điểm này hoàn toàn do Vi Tiểu Bảo dốt nát bịa đặt ra nói nhăng nói càn.
Hồng An Thông nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy, trong lòng nửa tin nửa ngờ.
Vi Tiểu Bảo coi nét mặt giáo chủ biết lão chưa tin hẳn vội nói tiếp:
- Tên quỉ sứ ngoại quốc kia vẽ mấy tấm họa đồ đưa cho Tiểu Hoàng đế.
Hắn còn dùng mấy thứ thước đo lui đo tới. Chỗ này khuyên vòng tròn, chỗ kia vạch đường thẳng. Hắn nói rõ tại sao long mạch ở đây lại chạy trốn được, nhưng thuộc hạ ngu quá chẳng hiểu gì hết. Vậy mà Tiểu Hoàng đế lại chăm chú nghe ra chiều thích thú mới kỳ.
Hồng An Thông lẩm nhẩm gật đầu, nghĩ bụng:
- "Xem chừng thuật phong thủy nước ngoài họ xem theo một lề lối khác biệt. So với phong thủy Trung Quốc còn lợi hại hơn nhiều".
Vi Tiểu Bảo thấy lão lộ vẻ công nhận chi tiết này mới yên tâm được một phần. Gã tự nhủ:
- "Ta đã qua được cửa ải khó khăn rồi. Còn về sau cứ việc tha hồ huênh hoang láo khoét cũng không sợ lộ tẩy".
Gã nói tiếp:
- Một hôm Tiểu Hoàng thượng truyền chỉ cho tòa Khâm thiên giám chọn ngày hoàng đạo, hạ chỉ phái thuộc hạ lên tế trời ở núi Trường Bạch. Nhân tiện có tên Thủy sư đề đốc là Thi Lang ở Phúc Kiến lai kinh. Hắn quen nghề dùng súng lớn trên thuyền. Tiểu Hoàng đế phái hắn đi theo thuộc hạ và dặn đi dặn lại là mọi việc phải giữ hết sức cơ mật. Nếu để tiết lộ là hư hỏng việc lớn...
Gã liếc mắt nhìn Hồng giáo chủ và phu nhân nói tiếp:
- Bọn thuộc hạ đến Thiên Tân rồi ra biển, quanh đường vòng ra xa rồi ngấm ngầm tiến về phía Liêu Đông. Ngờ đâu chiều hôm qua thuộc hạ thấy nhiều xác chết nổi lên trên mặt biển. Trong đám xác chết trôi này có cái thật, có cái giả. Cái giả tức là lão đầu đà ốm nhắt kia. Thuộc hạ vì hảo tâm mà cứu tỉnh hắn lại.
Hắn bảo thuộc hạ là đại sự nguy đến nơi rồi. Trên đảo Thần Long đang xảy ra những trận đánh đến trời long đất lở. Hồng giáo chủ đã phái người hạ sát Thanh Long sứ Hứa Tuyết Đình.
Cao Tôn Giả hét lên:
- Láo khoét! Láo khoét! Ta không bảo giáo chủ giết Thanh Long sứ bao giờ.
Hồng phu nhân trợn cặp mắt xinh đẹp lên nhìn hắn quát:
- Sấu đầu đà! Trước mặt giáo chủ không được la hét.
Cao Tôn Giả dạ một tiếng, không dám nói nữa.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Lão bảo Thanh Long sứ bị người ta giết rồi. Có đúng thế không?
Cao Tôn Giả đáp:
- Có có! Giáo chủ dặn ta nói với ngươi như vậy.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Giáo chủ bảo lão nói giỡn với ta thì có. Nhưng lão bảo giáo chủ muốn báo thù nên đã hạ sát Thanh Long sứ và Xích Long sứ là không đúng. Giáo chủ chí công vô tư, đại nhân đại nghĩa, chẳng khi nào lại tức giận thuộc hạ mà báo thù.
Vi Tiểu Bảo nói một câu là Cao Tôn Giả lại tức giận la lên một chữ "giả dối!".
Vi Tiểu Bảo nói:
- Lão bảo giáo chủ vì chuyện báo thù mà hạ sát Thanh Long sứ và Xích Long sứ.
Cao Tôn Giả nói ngay:
- Giả dối! Ta không nói thế.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Giáo chủ chí công vô tư.
Cao Tôn Giả lại đáp:
- Giả dối! Vi Tiểu Bảo nói:
- Giáo chủ đại nhân đại nghĩa.
Cao Tôn Giả vẫn la:
- Giả dối! Vi Tiểu Bảo nói:
- Giáo chủ chẳng bao giờ để tâm thù hằn thuộc hạ mà báo cừu.
Cao Tôn Giả lại la:
- Giả dối! Lục Cao Hiên biết Cao Tôn Giả chất phác nóng nẩy đã bị Vi Tiểu Bảo đưa vào cạm bẫy. Mỗi lần lão la "giả dối" là Hồng giáo chủ lại nhăn mặt khó chịu.
Lục Cao Hiên sợ Cao Tôn Giả tiếp tục la câu "giả dối" khiến giáo chủ nổi cơn tức giận thì chẳng thể vãn hồi được nữa. Hắn liền kéo tay Cao Tôn Giả nói:
- Tôn Giả hãy để gã bẩm giáo chủ xong đã, đừng ngắt lời như vậy.
Cao Tôn Giả tức mình nói:
- Chẳng lẽ để thằng lỏi này nói càn nói ẩu mãi ư?
Lục Cao Hiên nói:
- Giáo chủ là bậc thông minh tài trí, chẳng điều gì không hay, chẳng việc gì không biết. Cao Tôn Giả bất tất phải nóng nẩy. Tự nhiên giáo chủ sẽ rõ thực hư.
Cao Tôn Giả hắng dặng một cái rồi nói:
- Cái đó chưa chắc...
Lão thốt ra bốn tiếng rồi đột nhiên dừng lại vì biết mình đã lỡ lời. Miệng lão há hốc ra, trong lòng kinh hãi khôn xiết.
Vi Tiểu Bảo trợn mắt lên nhìn Cao Tôn Giả rồi đột nhiên nhăn mặt thè lưỡi làm quỉ nhát.
Người ngoài vô tình không ngó thấy nhưng Cao Tôn Giả nhìn thấy rõ ràng.
Lão tức giận quá toan nổi hung, nhưng lại sợ làm cho giáo chủ động nộ, lão đành nín nhịn, thái độ cực kỳ hằn học.
Bầu không khí trong khoang thuyền yên lặng, ngột ngạt, chỉ nghe tiếng Cao Tôn Giả thở hồng hộc.
Sau một lúc Hồng giáo chủ cất tiếng hỏi Vi Tiểu Bảo:
- Hắn còn nói gì nữa không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Khải bẩm giáo chủ! Lão lại bảo giáo chủ ở giữa đâm bị thóc chọc bị gạo khiến cho Xích Long môn đến đánh Thanh Long môn.
Cao Tôn Giả không nín được la lên:
- Ta không nói thế.
Hồng giáo chủ nổi cơn thịnh nộ, trợn mắt lên nhìn lão quát:
- Câm miệng ngay! Ngươi còn la lên một tiếng là ta chặt cái thân hình tròn ủng như quả dưa của ngươi ra làm hai mảnh.
Cao Tôn Giả sắc mặt tím đen. Lục Cao Hiên và Uỷ Tôn Giả cũng kinh hãi thất sắc.
Mọi người đều biết là bụng dạ Hồng giáo chủ rất thâm trầm. Bình thời mừng giận không lộ ra ngoài mặt, lại rất ít khi nổi nóng, buông lời thô lỗ. Nay lão đã lớn tiếng quát mắng Cao Tôn Giả là trong lòng đã phẫn nộ đến cùng cực.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng:
- "Bây giờ Cao Tôn Giả đã phải câm miệng thì ta tha hồ mà thêu dệt, hắn không thể bài bác được." Gã nghĩ vậy liền nói:
- Xin giáo chủ dẹp cơn thịnh nộ. Sấu đầu đà thực tình không nói câu gì vũ nhục đến giáo chủ mà chỉ bảo là giáo chủ bụng dạ nhỏ nhen. Sở dĩ lần trước cuộc mưu phản không thành là để cho một thằng lỏi con làm hư việc lớn, ai cũng đem lòng oán hận. Giáo chủ liền tìm cơ hội trả thù. Đầu đà lại nói giáo chủ phái tên Hà Thịnh đi hành động. Hà Thịnh là đại đệ tử của Vô Căn đạo nhân. Thuộc hạ chưa hiểu trên đảo có tên đó không?
Hồng phu nhân hỏi lại:
- Có tên Hà Thịnh thì làm sao?
Vi Tiểu Bảo động tâm nghĩ thầm:
- "Hà Thịnh là đồ đệ của Vô Căn đạo nhân thì chắc hắn còn nhỏ tuổi".
Gã liền đáp:
- Cao Tôn Giả bảo tên Hà Thịnh này thấy phu nhân diễm lệ, đã mấy năm nay gã cùng phu nhân làm chuyện nọ chuyện kia. Lão nói nhiều câu rất lỗ mãng khiến thuộc hạ phải bưng tai lại không dám nghe nữa. Thuộc hạ tức giận lão về tội thốt ra những lời bất kính vắng mặt phu nhân liền sai người vả vào miệng, lão mới thôi không dám nói nữa.
Hồng phu nhân tức quá, sắc mặt xám xanh hỏi:
- Sao hắn lại kéo cả ta vào đó?
Cao Tôn Giả lên tiếng:
- Thuộc ha....thuộc hạ không nói thế.
Vi Tiểu Bảo gạt đi:
- Giáo chủ đã cấm lão mở miệng, lão đừng nói nữa. Bây giờ ta hỏi lão:
lão có nói đến Hà Thịnh không? Có thì lão gật đầu, không thì lắc đầu.
Cao Tôn Giả liền gật đầu.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
- Phải rồi! Lão nói Hà Thịnh và Hứa Tuyết Đình vì vụ tranh phong mà ăn phải dấm chua. Hai người vành cạnh lấy lòng phu nhân. Hà Thịnh nổi cơn ghen tức giết chết Hứa Tuyết Đình. Phu nhân rất vui sướng bảo là giáo chủ bị che mắt chẳng biết chi hết. Lão nói với ta Thanh Long sứ Hứa Tuyết Đình bị sát hại, trong phòng còn để lại lưỡi đao dính máu bỏ dưới đất. Thanh đao đó là của Hà Thịnh. Phải thế không? Lão có nói vậy không?
Cao Tôn Giả gật đầu đáp:
- Nhưng ở trước mặt...
Vi Tiểu Bảo chẹn họng:
- Lão có nói vậy, thế là đúng rồi.
Thực ra Cao Tôn Giả chỉ nói về vụ Thanh Long sứ Hứa Tuyết Đình bị giết, trong phòng còn bỏ lại lưỡi đao dính máu. Còn nửa trên đều là do Vi Tiểu Bảo bịa thêm vào. Cao Tôn Giả nghe hết câu chuyện rồi gật đầu tức là lão đã thừa nhận đã nói cả câu chuyện đó.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
- Lão còn bảo Thanh Long môn, Xích Long môn, Huỳnh Long môn và cả Bạch Long môn của ta nữa đã xảy ra cuộc đánh nhau loạn xà ngầu. Giáo chủ mất hết quyền bính, chẳng sao trấn áp nổi. Phải vậy không?
Cao Tôn Giả lại gật đầu.
Vi Tiểu Bảo hỏi tiếp:
- Lão còn nói giáo chúng trên đảo tạo phản, giáo chủ cùng phu nhân bị bắt rồi. Phu nhân bị lột sạch quần áo đưa đi khắp đảo để bêu riếu trước mặt quần chúng. Giáo chủ bị cột lại treo lên cây đã ba ngày ba đêm chẳng được ăn uống chi hết. Vụ này đến bây giờ chắc lão chẳng chịu thừa nhận. Phải không?
Cao Tôn Giả nghe những câu này, gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong. Mặt hắn đỏ bừng lên tựa hồ máu ứ phía trong làn da.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Hiện giờ dĩ nhiên lão muốn chối cãi, chẳng chịu thừa nhận những câu đó có phải không?
Cao Tôn Giả tức giận đáp:
- Ta không nói thế.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
- Tóm lại, lão bảo bản giáo xảy ra cuộc náo loạn trời long đất lở. Qúa nửa số người bị giáo chủ trói liệng xuống biển. Nửa còn lại thì chém giết lẫn nhau.
Giáo chủ cùng phu nhân lâm vào tình trạng nguy khốn, dù bây giờ chưa chết ngay nhưng cũng chẳng thể sống lâu được nữa. Có đúng thế không?
Cao Tôn Giả ấp úng:
- Ta... ta... ta...
Hắn bị Vi Tiểu Bảo dồn cho một thôi một hồi, đầu óc khẩn trương muốn ngất xỉu, chẳng biết đối đáp thế nào cho phải. Sự thực lão đã nói Ngũ Long môn trên đảo Thần Long gây nên cuộc đánh nhau loạn xà ngầu, tàn sát lẫn nhau. Nhưng so với những lời thêu dệt và bịa đặt thêm vào của Vi Tiểu Bảo thì khác nhau nhiều lắm.
Vi Tiểu Bảo ngửng đầu nhìn Hồng giáo chủ nói tiếp:
- Khải bẩm giáo chủ! Thuộc hạ thống lĩnh thủy binh đến Liêu Đông bắn phá long mạch của nước La Sát. Khi thuyền bè tới khu thuộc hạ nhớ tới giáo chủ cùng phu nhân và... Phương cô nương. Nguyên thuộc hạ định lấy cô làm vợ, muốn ghé thăm cô. Thuộc hạ còn hy vọng lên thỉnh cầu giáo chủ cùng phu nhân chuẩn cho thuộc hạ đưa nàng đi nên bảo thuyền chèo gần vào. Dù ở đằng xa được ngó lên đảo mấy lần cũng là hay rồi. Nếu được ngó thấy giáo chủ cùng phu nhân thì thật là tuyệt diệu.
Hồng phu nhân mỉm cười ngắt lời:
- Còn Phương cô nương nữa chứ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dạ dạ! Đó là thuộc hạ tư tâm, chưa được hết lòng cùng giáo chủ và phu nhân. Thật tội đáng chết lắm.
Hồng An Thông gật đầu giục:
- Ngươi nói tiếp đi.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ngờ đâu thuộc hạ đang đi trên mặt biển thì vớt được Sấu đầu đà lên.
Thuộc hạ không hiểu lòng dạ lão thế nào mà nguyền rủa giáo chủ không tiếc lời.
Thuộc hạ trong lúc hoang mang đâm ra hồ đồ, vừa nghe lão nói chân tay đã luống cuống, hận mình chẳng thể mọc cánh bay lên đảo Thần Long đặng đứng bên giáo chủ cùng phu nhân, cùng quân phản nghịch quyết một trận tử chiến...
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Lúc đó thuộc hạ bồn chồn nóng nẩy, chửi vung tán tàn và bảo với Sấu đầu đà:
"Ngày trước mọi người đã ước hẹn với nhau những việc quá khứ xóa hết, bỏ đi không nhắc tới nữa. Sao họ còn để lòng căm hận, lại nẩy dạ tạo phản?".
Gã thở dài nói tiếp:
- Thuộc hạ chỉ nghĩ tới giáo chủ cùng phu nhân gặp bước hoạn nạn và tự nhủ:
"Giáo chủ bị bọn bạn đồ trói lại treo ngược lên, phu nhân bị bọn chúng lột hết quần áo thì nguy quá rồi. Không thể chần chờ được nữa". Thuộc hạ thật là ngu xuẩn đáng chết, không nhớ ra giáo chủ thần thông quảng đại. Dù có người phản loạn, giáo chủ chỉ cần giơ mấy đầu ngón tay ra là bóp chúng chết như bóp nát đàn kiến. Làm gì có chuyện quân phản loạn đụng được đến mình giáo chủ cùng phu nhân để lăng nhục? Vì thuộc hạ quá đỗi bồn chồn nên ra lệnh cho các chiến thuyền lập tức tấn công đảo Thần Long. Thuộc hạ lại căn dặn quân sĩ:
Bao nhiêu người tốt trên đảo đều bị bọn phản đồ bắt hết rồi. Nếu gặp kẻ nào chống đối cứ việc nổ súng. Khi lên đảo phải lập tức mở cuộc điều tra, hễ thấy một vị Oai phong lẫm liệt, tướng mạo đường đường như Ngọc Hoàng đại đế, lại giống một bậc thiên tiên Bồ Tát thì chính là Hồng giáo chủ của Thần Long giáo. Anh em phải nhất nhất nghe theo lệnh chỉ huy của lão nhân gia.
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thuộc hạ còn dặn quân sĩ khi lên đảo hễ thấy đàn bà con gái nhất thiết không được đắc tội, nhất là một vị cô nương tuổi trẻ, dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường. Đó là Hồng phu nhân, anh em phải hết lòng kính cẩn.
Hồng phu nhân cười khanh khách hỏi:
- Theo lời ngươi nói thì ra ngươi phái binh tấn công Thần Long đảo chỉ vì lòng trung nghĩa đối với giáo chủ hay sao? Chẳng những ngươi không có tội mà còn có công ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thuộc hạ tuyệt chẳng có chút công lao nào hết. Chỉ cầu thấy giáo chủ cùng phu nhân bình yên vô sự. Mấy vị chưởng môn sứ vẫn dốc dạ trung trinh, hết lòng phục vụ giáo chủ cùng phu nhân là thuộc hạ mãn nguyện lắm rồi. Hy vọng thứ nhất của thuộc hạ là giáo chủ cùng phu nhân vĩnh hưởng tiên phúc, thọ dữ thiên tề. Thứ hai là hết thẩy mọi người trong bản giáo tận trung báo quốc. Giáo chủ bảo sao cứ thế mà làm. Còn điều thứ ba là... là...
Hồng phu nhân cười hỏi:
- Điều thứ ba là ngươi lấy được Phương cô nương làm vợ phải không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đây là một chuyện nhỏ. Thuộc hạ đã có chủ ý, chỉ cần hết sức phục vụ giáo chủ cùng phu nhân được vui lòng là tự nhiên giáo chủ cùng phu nhân sẽ cho mình mãn nguyện.
Hồng An Thông gật đầu hỏi:
- Miệng lưỡi ngươi giỏi lắm, chẳng kém gì thông reo nước chảy. Nhưng sao ngươi bảo tưởng nhớ ta cùng phu nhân thì sao ngươi lại không chính mình dẫn quân lên đảo Thần Long mà chỉ phái người nổ súng bắn loạn vào? Còn ngươi lại lẩn tránh tận đằng xa ở phía sau?
Tài sản của ngocvosong1986

  #170  
Old 02-06-2008, 12:12 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 169


Song Nhi giải cứu Vi đô thống

Hồng giáo chủ đưa ra câu hỏi hóc búa khiến Vi Tiểu Bảo há miệng líu lưỡi.
Trong lúc nhất thời gã không trả lời được, bụng bảo dạ:
- "Câu này mà ta không thú thực một phần tất khiến Hồng giáo chủ sinh lòng ngờ vực, rồi những thuyết trước mình bịa đặt ra tất bị khám phá thì cái mạng nhỏ xíu này đừng hòng giữ yên được".
Gặp lúc cấp bách gã liền nói:
- Thuộc hạ tội đáng muôn thác. Thực tình thuộc hạ đối với giáo chủ cùng phu nhân chưa hết lòng trung. Thuộc hạ nghe Sấu đầu đà nói những người trên đảo hành hung ghê gớm. Thậm chí giáo chủ cùng phu nhân cũng bị bắt, thuộc hạ không khỏi nảy lòng khiếp sợ. Lần trước... lần trước chúng mưu đồ phản loạn đã bị thuộc hạ làm hại khiến chúng hỏng việc. Nếu nay thuộc hạ bị chúng bắt được, tất chúng rút xương lột da. Thuộc hạ đã sợ chết nên không dám xung phong, chỉ ẩn nánh phía sau, sai binh tướng thủ hạ đi cứu giáo chủ cùng phu nhân. Vụ này... vụ này...
Hồng giáo chủ cùng phu nhân đưa mắt nhìn nhau lẩm nhẩm gật đầu. Hai người đều nghĩ bụng:
- "Thằng nhỏ này tự thú là mình nhát gan sợ chết, đủ rõ gã nói thật chứ không phải giả dối." Hồng giáo chủ lên tiếng:
- Những lời ngươi nói chân giả thế nào hiện giờ ta chưa quyết định được, để ta thủng thẳng tra xét. Nếu ngươi nói dối để lừa ta thì... hừ hừ! Chắc ngươi cũng biết rồi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Giáo chủ cùng phu nhân muốn xử trị thế nào thuộc hạ cũng cam tâm tình nguyện. Thuộc hạ chỉ xin giáo chủ đừng giao thuộc hạ vào tay Sấu đầu đà, Lục Cao Hiên. Lần này bọn họ an bài được xảo kế lừa gạt quân Thanh nổ súng bắn lên đảo Thần Long sát hại rất nhiều anh chị em giáo chúng, nhất định bọn họ có mưu đồ trọng đại. Theo nhận xét của thuộc hạ thì Lục Cao Hiên nhất định muốn làm Lục giáo chủ. Hồi hắn ở Vân Nam đã nói ra miệng:
"Ta chẳng cần gì đến chuyện vĩnh hưởng tiên phúc, thọ dữ thiên tề mà chỉ mong sống được trăm năm cũng đủ rồi." Lục Cao Hiên tức giận la lên:
- Ngươi... ngươi...
Hắn vung chưởng đánh vào sau lưng Vi Tiểu Bảo.
Vô Căn đạo nhân tiến lên một bước, vội vung chưởng đánh ra.
Sầm một tiếng rùng rợn. Lục Cao Hiên bị hất lùi mấy bước.
Vô Căn đạo nhân cũng lảo đảo người mấy cái. Lão quát:
- Lục Cao Hiên! Trước mặt giáo chủ mà ngươi dám hành hung giết người ư?
Lục Cao Hiên sắc mặt lợt lạt, khom lưng nói:
- Xin giáo chủ tha tội. Thuộc hạ nghe tên tiểu tử này bịa chuyện thị phi, không nhẫn nại được nên đã có điều thất lễ.
Hồng giáo chủ hắn dặng một tiếng, nhìn Vi Tiểu Bảo nói:
- Thôi ngươi hãy đi nghỉ đi.
Lão căn dặn Vô Căn đạo nhân:
- Xích Long sứ phải thân hành trông coi gã, không được để ai sát hại mà cũng không được để gã chạy loạn khắp nơi. Thằng nhỏ này rất nhiều ngụy kế, cần phải gia tâm đề phòng.
Vô Căn đạo nhân khom lưng vâng lời.
Mấy bữa liền suốt ngày Vi Tiểu Bảo ở trong khoang thuyền với Vô Căn đạo nhân. Sáng sớm gã nhìn thấy mặt trời mọc ở phía hữu con thuyền, chiều tối lại lặn xuống mé tả. Con thuyền gã ngồi vẫn tiến về phía bắc.
Một vài buổi đầu Vi Tiểu Bảo còn hy vọng Thi Lang cùng Hoàng Phủ đem quân rượt theo cứu mình. Về sau hắn chẳng trông mong gì nữa.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng:
- "Ta nói nhăng nói càn một phen mà khiến cho giáo chủ cùng phu nhân mười phần đã tin đến tám, chín. Chỉ có vụ ta dẫn quân pháo kích đảo Thần Long là một đoạn hàm hồ, dù có do sự hảo tâm phát ra cũng chẳng khỏi phạm vào tội lỗi. May mà trái dưa lùn giả làm xác chết trôi đến lừa gạt ta lại chính là kế hoạch của Hồng giáo chủ đã nghĩ ra. Bằng không mà lão nổi cơn tức giận là cái mạng ta và quả dưa tròn ủng kia đã đi đời rồi. Không chừng chúng còn đem lão gia nấu thành một nồi súp "Bát Bảo Đông Qua" Rồi gã tự hỏi:
- Con thuyền này tiếp tục ngược lên phía bắc, không lẽ là đưa ta đến Liêu Đông?
Gã đã dò hỏi Vô Căn đạo nhân mấy lần mà lão chỉ lạnh lùng đáp:
- Ta không biết.
Vi Tiểu Bảo gợi chuyện thì Vô Căn đạo nhân đáp:
- Giáo chủ đã dặn ta không được nói gì với ngươi mà cũng không được cho ngươi dời khỏi khoang thuyêng một bước.
Vi Tiểu Bảo buồn quá lại nghĩ tới Phương Di, miệng lẩm bẩm:
- Con quỉ chết đâm Phương Di kia hiển nhiên cũng ở thuyền này mà sao không thấy thị đến bầu bạn với lão gia để giải phiền?
Gã nghĩ tới lần này bị Hồng giáo chủ bắt được cũng chỉ vì Phương Di dẫn dụ, liền tự nhủ:
- Chuyến này mà lão gia thoát được bước đường hiểm nghèo này mà còn đưa mắt ngó đến con quỉ chết đâm Phương Di thì lão gia chẳng phải họ Vi. Người ta mắc bẫy hai lần là nhiều, chẳng lẽ mình lại mắc hợm lần nữa cho thành quá tam ba bận ư?
Nhưng gã nhớ đến dung nhan kiều diễm cùng vẻ mặt ôn nhu quyến rũ của Phương Di thì ngực lại đập loạn cả lên, tâm hồn không khỏi rạo rực.
Chiếc chiến thuyền này vẫn tiếp tục đi lên phía bắc. Khí trời ngày thêm lạnh lẽo.
Vô Căn đạo nhân nội lực thâm hậu, thừa sức chịu đựng, dù trời rét đến đâu lão vẫn thản nhiên.
Vi Tiểu Bảo không chịu nổi, người gã run lên bần bật, hai hàm răng đập vào nhau canh cách.
Thuyền đi thêm một ngày nữa. Gió bắc nổi lên rất dữ. Bầu trời bỗng mây đen kéo đến đen kịt rồi trời xuống tuyết rất lớn.
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Rét thế này thì ta chết mất.
Gã lẩm bẩm:
- Sách Ngạnh Đồ đại ca có đưa cho ta một chiếc áo bào bằng da điêu.
Đáng tiếc là ta lại để ở đại doanh chứ không mang theo. Hỡi ơi! Nếu ta biết trước con Phương Di chết đâm kia đưa ta vào cạm bẫy thì ta mặc áo da điêu đến ôm lấy ả, bây giờ khỏi chết cóng dưới thuyền. Trời ơi! Băng phủ Bạch Long sứ! Thôi hỏng to rồi! Gã lại cười thầm tự nhủ:
- Nếu mình biết trước con Phương Di khốn kiếp lừa gạt thì khi nào lại chui đầu vào bẫy. Bọn bộ thuộc của Thần Long giáo cho dù võ công cao cường đến đâu cũng chẳng thể tấn công lên đảo Thông Cật mà bắt ta được.
Thuyền đi tới nửa đêm, bỗng nghe thấy những tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt. Vi Tiểu Bảo chú ý lắng tai mới biết là những mảnh băng trên mặt biển va vào nhau mà phát ra thanh âm.
Gã giật mình bật tiếng la hoảng:
- Trời ơi! Nguy đến nơi rồi! Con thuyền này bị băng đóng lại giữa biển cả há chẳng hỏng bét?
Vô Căn đạo nhân đáp:
- Thuyền đang ở ngoài khơi, nước biển không đóng lại thành băng được.
Chúng ta sắp lên bờ rồi.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Chúng ta đến Liêu Dông rồi ư?
Vô Căn đạo nhân hắng dặng một tiếng chứ không trả lời.
Sáng sớm hôm sau, Vi Tiểu Bảo mở cửa khoang thuyền nhìn ra ngoài thì chỉ thấy một màu trắng mịt mờ. Mặt biển đầy những mảnh băng trôi. Trên mặt băng đầy tuyết đọng. Lục địa đã nhìn thấy phía xa xa.
Tối hôm ấy chiến thuyền bơi vào gần bờ rồi thả neo xuống. Sáng sớm hôm sau sẽ sang mủng nhỏ để lên bờ.
Đêm đến Vi Tiểu Bảo sóng lòng dào dạt, suy luận rất nhiều. Gã nhớ lại thái độ của Hồng giáo chủ để ráng nghĩ xem lão định xử trí với gã bằng cách nào mà không sao suy đoán được. Nét mặt Hồng giáo chủ tựa hồ như đã tin lời gã, mà lại có vẻ như không tín nhiệm. Gã tự hỏi:
- Hồng giáo chủ đưa ta đến nơi trời đầy băng tuyết này làm gì?
Gã không tìm ra được đáp án, nghĩ quanh nghĩ quẩn bất giác ngủ đi lúc nào không biết.
Trong lúc mơ màng giấc điệp, Vi Tiểu Bảo thấy Phương Di ngồi bên cạnh. Gã vươn tay ra ôm lấy cô. Giữa lúc bàng hoàng gã nghe thấy cô bảo:
- Đừng làm nhộn.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Mụ vợ chết đâm này! Ta cứ thích quấy phá chơi.
Gã lại cảm thấy Phương Di bẹo vào bụng gã mấy cái.
Vi Tiểu Bảo như mê như tỉnh, bỗng nghe người kia khẽ nói:
- Tướng công! Chúng ta phải trốn cho lẹ.
Nghe phảng phất như tiếng Song Nhi.
Vi Tiểu Bảo giật mình tỉnh táo lại ngay. Gã thấy mình đang ôm tấm thân mềm mại, nhưng ở trong bóng tối gã không nhìn rõ lài ai, gã tự hỏi:
- Đây là Phương Di hay Hồng phu nhân? Trên thuyền này chỉ có hai người đàn bà đó.
Rồi gã tự nhủ:
- Bất luận là Phương Di hay Hồng phu nhân ta cũng cứ hôn đại một cái rồi sẽ liệu.
Gã liền xoay người đang ôm trong lòng lại hôn vào miệng một cái.
Người kia khẽ bật cười, quay đầu đi né tránh.
Tiếng cười tuy nhỏ nhưng Vi Tiểu Bảo cũng nghe rõ là thanh âm Song Nhi. Gã vừa kinh ngạc vừa mừng thầm ghé miệng vào tai thị khẽ hỏi:
- Song Nhi! Sao cô lại ở đây?
Song Nhi đáp:
- Chúng ta hãy trốn cho lẹ. Thủng thẳng tiểu tỳ sẽ nói cho tướng công hay.
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
- Ta rét cóng muốn chết tới nơi. Cô mau chui vào trong chăn nằm với ta cho ấm rồi đến đâu thì đến.
Song Nhi khẽ la lên:
- Hỡi ơi! Hảo tướng công! Tướng công chỉ ưa làm nhộn mà không biết chúng ta đang ở tình trạng nào.
Vi Tiểu Bảo càng ôm chặt hơn hỏi:
- Trốn đi đâu bây giờ?
Song Nhi đáp:
- Chúng ta chuồn ra đằng sau lái, xuống mủng nhỏ trèo vào bờ. Dù bọn chúng có phát giác cũng không đuổi kịp.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
- Diệu kế! Thật là diệu kế! Nhưng còn tên đạo sĩ thì sao?
Song Nhi đáp:
- Hắn đã bị tiểu tỳ điểm huyệt, không nhúc nhích được nữa rồi.
Hai người lén lút chuồn ra ngoài khoang.
Một cơn gió lạnh quạt vào mặt. Toàn thân Vi Tiểu Bảo rét cóng cơ hồ không chịu nổi. Gã vội quay vào khoang thuyền lột áo của Vô Căn đạo nhân trùm lên người kín mít.
Lúc này trời đầy mây xám xịt, trăng sao bị che lấp tối om. Tuyết vẫn xuống ào ào không ngớt.
Hai người chuồn ra đằng lái, lắng tai nghe bốn mặt không một tiếng động.
Thuyền bỏ neo rồi, bao nhiêu thủy thủ đã vào trong khoang ngủ kỹ.
Song Nhi dắt tay Vi Tiểu Bảo đi từng bước ra mạn thuyền rồi bảo gã:
- Tiểu tỳ nhảy xuống trước rồi tướng công xuống sau.
Thị đề khí nhẹ nhàng nhảy xuống chiếc mủng nhỏ buộc sau thuyền lớn.
Nên biết những thuyền lớn cần nước sâu mới đi được. Vì thế thuyền nào cũng phải đem theo mủng nhỏ để vào bờ khi cần đổ bộ hoặc lúc thuyền lớn gặp lúc sóng gió hiểm nghèo, mủng nhỏ dùng vào việc chạy trốn cho toàn mạng.
Song Nhi khinh công trác tuyệt, hạ xuống mủng nhỏ không một tiếng động.
Vi Tiểu Bảo nhìn theo chỉ thấy tối đen, cũng đành nhắm mắt nhảy theo.
Song Nhi đưa hai tay ra đỡ lấy sau lưng Vi Tiểu Bảo. Thị xoay mình một cái cho giảm bớt lực đạo rồi mới đặt gã xuống.
Giữa lúc ấy bỗng trong khoang thuyền lớn có tiếng quát:
- Ai đó?
Chính là thanh âm Hồng giáo chủ.
Vi Tiểu Bảo và Song Nhi giật mình kinh hãi, nép mình xuống đáy mủng không dám lên tiếng.
Lại có tiếng lách cách rồi ánh lửa từ trong khoang thuyền lớn chiếu ra ngoài.
Song Nhi biết là Hồng giáo chủ đã nghe thấy tiếng động nên bật lửa điều tra. Thị vội cầm lấy mái chèo khuấy nước bơi đi. Nhưng vừa bơi được hai cái, tiếng Hồng giáo chủ quát vang:
- Ai đó? Cấm không được cử động.
Tiếp theo cái mủng tròng trành không tiến về phía trước được nữa.
Nguyên hai người sợ quá, lòng dạ bối rối quên chưa cởi dây buộc mủng nhỏ với thuyền lớn.
Vi Tiểu Bảo hốt hoảng vươn tay định cởi dây. Tay gã đụng vào một vật lạnh ngắt, thì ra sợi dây lòi tói bằng sắt.
Lại nghe trên thuyền lớn có tiếng người la hoảng:
- Bạch Long sứ không thấy đâu rồi.
- Thằng lỏi đó trốn mất rồi.
- Trốn đâu cho thoát? Rượt theo y mau! Rượt theo mau! Vi Tiểu Bảo rút đao trủy thủ chém mạnh một cái, "choang" một tiếng, dây lòi tói bị đứt liền. Con mủng nhỏ lập tức vọt đi.
Bọn Hồng giáo chủ, Cao Tôn Giả, Uỷ Tôn Giả, Lục Cao Hiên và Vô Căn đạo nhân lúc này đã được giải khai huyệt đạo nghe tiếng động chạy cả ra đằng sau thuyền.
Dưới ánh băng tuyết phản chiếu, mọi người ngó thấy bóng lờ mờ của cái mủng nhỏ đã dời xa thuyền lớn mấy trượng.
Hồng giáo chủ tức giận vô cùng, lão chụp vội lấy một mảnh gỗ ở cạnh thuyền nhằm chiếc mủng nhỏ liệng mạnh ra. Nội lực của lão tuy mãnh liệt nhưng mảnh gỗ quá nhẹ, vọt tới cách mủng chừng hai thước đã rơi tõm xuống biển.
Ban đầu bọn Lục Cao Hiên, Vô Căn đạo nhân chưa hiểu rõ chỗ dụng ý của giáo chủ, không dám thiện tiện phóng ám khí ra, vì sợ đả thương Bạch Long sứ là phải chịu trách nhiệm. Sau chúng thấy giáo chủ nổi lôi đình lượm mảnh gỗ ở mạn thuyền liệng ra mới biết rõ tâm ý của lão. Chúng liền lấy ám khí trong người hăm hở phát xạ.
Nhưng đã chậm mất một chút. Con mủng nhỏ đã đi xa thêm được mấy trượng.
Những thứ ám khí nhỏ bé tầm thường không thể bắn tới nơi được. Còn những thứ cung tên, cương tiêu, phi hoàng thạch lại không mang theo. Mọi người đành lấy độc châm, tụ tiễn tới tấp liệng xuống biển.
Cao Tôn Giả lên tiếng:
- Thằng lỏi này thật giảo quyệt. Ta đã biết rõ hắn không phải hảo nhân nên muốn chém phứt gã cho rồi. Để gã sống là tự rước lấy phiền não vào mình.
Hồng giáo chủ đang tức giận đến cực điểm, lại nghe Cao Tôn Giả nói móc mấy câu, hiển nhiên có ý chê lão xét việc không minh khiến lão không nhịn được nữa, vươn tay trái ra nắm cổ Cao Tôn Giả quát:
- Mau đi bắt gã về đây cho ta! Tay trái lão giơ Cao Tôn Giả nhấc bổng lên không trung. Tay mặt lão tóm lấy đít hắn, gầm lên:
- Xuống mau đi! Lão đưa hai tay về phía sau để lấy đà rồi vận nội lực toàn thân vào cánh tay liệng mạnh về phía trước.
Cao Tôn Giả khác nào trái banh thịt đằng vân giá vũ nhằm thẳng về phía mủng nhỏ bay tới.
Song Nhi càng hết sức bơi thuyền.
Vi Tiểu Bảo la hoảng:
- Trời ơi! Nguy to rồi! Đạn bằng thịt người đang bắn tới đó.
Tiếng la chưa dứt thì đã nghe đánh "ùm" một tiếng. Cao Tôn Giả rớt xuống biển.
Chỗ hắn té xuống chỉ cách cái mủng chừng hai thước, đủ tỏ luồng lực đạo của Hồng giáo chủ mãnh liệt phi thường.
Cao Tôn Giả vọt lại, tay trái bám vào cạnh mủng.
Song Nhi giơ mái chèo lên, hết sức giáng xuống đầu Cao Tôn Giả.
Cao Tôn Giả ráng nhịn đau, chỉ khẽ rên một tiếng. Tay mặt hắn vẫn bám chặt cạnh mủng.
Song Nhi cực kỳ nóng nẩy, vận hết sức bồi thêm nhát nữa.
Một tiếng "chát" vang lên. Cái mái chèo bằng gỗ đã gẫy làm hai đoạn.
Con mủng nhỏ lập tức quay ngang trên mặt biển.
Cao Tôn Giả đầu óc hôn mê, lắc mình mấy cái.
Vi Tiểu Bảo cầm trủy thủ lia một cái. Năm ngón tay trái của Cao Tôn Giả đều đứt hết. Hắn không chống được nữa phải buông tay mặt ra. Người hắn lập lờ trên mặt biển, miệng vẫn lớn tiếng chửi bới.
Song Nhi vội chụp lấy mái chèo còn lại hết sức bơi cho lẹ. Con mủng nhỏ chạy thẳng vào bờ.
Thị bơi một lúc nữa thì thấy cách thuyền lớn đã xa, bên định muốn rượt theo cũng không kịp nữa.
Trên thuyền lớn chỉ đem theo một con mủng nhỏ, lại bị Vi Tiểu Bảo và Song Nhi sử dụng chạy trốn mất rồi. Bọn Hồng giáo chủ dù võ công cao thâm đến đâu thì gặp lúc trời lạnh thấu xương này cũng không dám nhảy xuống nước bơi lội đuổi theo. Vả lại sức người bơi lội dù mau lẹ đến đâu cũng không thể rượt kịp cái mủng nhỏ đã chèo đi xa đến mấy chục trượng.
Vi Tiểu Bảo cũng lượm tấm ván nhỏ dưới đáy mủng làm mái chèo để giúp sức Song Nhi bơi mủng đi cho lẹ.
Con mủng nhỏ tiến về phía trước, vẫn vẳng nghe thanh âm mọi người la hét ầm ỹ, chửi bới om sòm.
Sau một lúc nữa, gió bắc thổi mạnh lấn át cả thanh âm trên thuyền lớn không nghe thấy gì nữa.
Vi Tiểu Bảo thở phào một tiếng nói:
- Tạ Ơn trời phật! Thế là phen này ta lại thoát hiểm.
Hai người ra sức chèo thuyền chừng nửa giờ mới áp mạn vào bờ.
Song Nhi nhảy xuống, nước ngập đến đầu gối. Thị cầm lấy đầu dây lòi tói kéo mủng lên cạn, nói:
- Được rồi! Vi Tiểu Bảo nhún mình nhảy vọt lên bờ, miệng hô lớn:
- Đại công cáo thành! Song Nhi thấy gã hô câu này biết là gã sắp hôn ẩu liền cười khúc khích lùi lại mấy bước nói:
- Tướng công đừng làm nhộn nữa. Chúng ta phải chạy cho mau không thì bọn Hồng giáo chủ đuổi kịp mất.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi, chau mày hỏi:
- Không hiểu nơi đây là địa phương quỉ quái gì?
Gã đảo mắt nhìn quanh bốn phía chỉ thấy một màu tuyết đọng trắng xóa, một giải bình nguyên bát ngát không biết đâu là bến bờ. Trời đang đêm tối nên chẳng ngó thấy vật gì khác.
Song Nhi hỏi lại:
- Tiểu tỳ cũng không biết đây là địa phương nào. Tướng công! Chúng ta chạy trốn đi đâu bây giờ?
Võ công thị so với Vi Tiểu Bảo còn cao thâm hơn nhiều, nhưng cơ trí lại chưa bằng gã.
Lúc này Vi Tiểu Bảo rét quá, người run lên bần bật, tưởng chừng như khối óc cũng đông lại, chẳng nghĩ ra được kế hoạch gì.
Gã tức mình cất tiếng thoá mạ:
- Tổ bà nó! Chỉ tại con đượi chết đâm Phương Di khốn kiếp mà đưa đến chỗ đất tuyết này cho chúng ta phải chết cóng.
Song Nhi an ủi gã:
- Chúng ta đi thôi. Cứ chạy một hồi là người sẽ nóng lên, ám áp trở lại.
Hai người nắm tay nhau chạy sâu vào trong vùng đất tuyết.
Nơi đây tuyết đọng dầy hơn một thước. Hai người đạp chân xuống bị tuyết lấp hết cẳng chân, cất bước thật khó khăn.
Vi Tiểu Bảo tuy cực kỳ khổ sở, nhưng nghĩ tới bọn Hồng giáo chủ thần thông quảng đại, tất có cách đuổi theo lên bờ mà hai người còn để lại vết chân rất sâu thì chạy đâu cho thoát?
Gã nghĩ rằng dù mình có trốn chạy đến mấy ngày rồi vẫn sợ định nhân rượt theo bắt lại. Vì thế gã không dám dừng chân lúc nào, cố sức cất bước đi hoài.
Gã hỏi Song Nhi tại sao cũng ở trong thuyền thì thị kể cho hay:
Hôm ấy ngó thấy Phương Di rồi, Vi Tiểu Bảo qua bên thuyền cô nói chuyện.
Song Nhi vẫn theo sau gã.
Khi Vi Tiểu Bảo bị bắt, mọi người đều chú ý vào gã. Song Nhi rất khôn ngoan cơ biến, thị liền ẩn vào đằng lái thuyền.
Chiến thuyền này là của quân Thanh do người của Thần Long đảo đoạt được.
Trong thuyền còn khá nhiều quan binh Kiêu Kỵ doanh. Song Nhi vẫn mặc theo sắc phục của họ, trà trộn vào đám quân Thanh nên không bị ai phát giác.
Khi chiến thuyền chạy gần đến bờ, Song Nhi nhân lúc đêm tối yên tĩnh mới lẻn vào cứu Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo nức nở khen thị là người thông minh mưu trí rồi nói:
- Con Phương Di khốn kiếp chuyên lừa gạt để hại ta. Còn Song Nhi là cô gái rất ngoan ngoãn lúc nào cũng hết sức cứu mạng ta. Ta quyết ruồng bỏ con ác phụ kia để lấy cô làm vợ.
Song Nhi đang dắt tay Vi Tiểu Bảo, nghe gã nói câu này vội buông tay ra, tránh xa mấy bước rồi đáp:
- Tiểu tỳ là một tên tiểu nha đầu của tướng công, dĩ nhiên phải hết lòng hết dạ phục thị tướng công cho hết đạo.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ta được một tên tiểu nha đầu như cô là kiếp trước dày công tu hành, gõ thủng bốn bảy hai tám cái mõ, niệm thuộc làu ba bảy hai mốt bộ chân kinh, nên kiếp này mới được hưởng phúc lành như vậy.
Song Nhi cười khanh khách nói:
- Lý thuyết của tướng công lúc nào cũng hay quá.
Hai người tiếp tục đi cho đến lúc trời sáng, cách bờ biển khá xa rồi mới quay đầu nhìn lại thấy hai hàng bước chân rõ mồn một kéo dài ra tận đằng xa.
Hai người lại nhìn về phía trước thấy khu bình nguyên này tựa hồ vĩnh viễn vô cùng tận.
Hiện giờ bọn Hồng giáo chủ tuy chưa đuổi tới nhưng xem chừng chỉ là vấn đề thời gian chóng hay chậm mà thôi.
Vi Tiểu Bảo mặt buồn rười rượi nói:
- Dù chúng ta chạy suốt mười ngày mười đêm đi nữa vẫn bị bọn họ đuổi kịp.
Song Nhi trỏ tay về mé hữu nói:
- Bên này dường như có rừng cây. Chúng ta tiến vào rừng rồi thì bọn Hồng giáo chủ khó mà tìm thấy.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nếu là rừng cây thì tuyệt lắm. Nhưng ta coi thì dường như không phải.
Hai người nhằm về phía đống tuyết cao lù lù nhô lên hết sức chạy thẳng tới.
Chạy chừng hơn một giờ mới nhìn rõ đây chỉ là một trái gò trong bình nguyên chứ chẳng phải rừng cây.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Chúng ta thử đến phía sau trái gò kia coi xem, hoặc giả có chỗ nào ẩn nấp được chăng?
Gã chạy đến bây giờ là nhọc mệt quá rồi, không tự chủ được nữa, miệng thở hồng hộc.
Hai người lại đi chừng nửa giờ nữa mới đến phía sau trái gò. Lúc ngửng đầu nhìn ra xa vẫn chỉ thấy một màu trắng xóa mênh mông bát ngát chẳng khác gì một biển tuyết lớn, không có chỗ nào khả dĩ ẩn thân cho kín được.
Vi Tiểu Bảo đã sức cùng lực kiệt, bụng lại đói meo, nằm lăn xuống đất tuyết.
Gã năn nỉ:
- Hảo Song Nhi! Nếu cô không cho ta ôm lấy và hôn một cái thì chẳng còn hơi sức đâu mà đi được nữa.
Song Nhi thẹn đỏ mặt lên đã toan chiều lòng gã. Nhưng thị lại cảm thấy vụ này thật không ổn chút nào. Thị còn đang ngần ngừ chưa biết làm thế nào, bỗng nghe phía sau có tiếng động lạch cạch.
Tài sản của ngocvosong1986

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
�������, �����, ��������, ������, ����������, �������, �����, ������, �������, ������, �����������, �����, ������, ��������, ������, �����, �������, �������, ����������, ����������


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™

Tự độngTELEXVNITắtChính tảKiểu cũ