Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #176  
Old 02-06-2008, 12:36 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 175


Tam phiên dâng biểu thử lòng vua

Bá»n Vương công, tướng quân á»§ng há»™ Tô Phi á tương đối ít ngưá»i hÆ¡n phe kia. Nàng liá»n triệu tập những nhân vật đầu não vào cung nói cho hay kế hoạch cá»§a Vi Tiểu Bảo.
Tô Phi á trong tay nắm giữ binh quyá»n ở Mạc Tư Khoa, nàng không lên làm nữ Sa hoàng được vì trong nước chưa có tiá»n lệ. Bá»n đại thần nghe đến mưu kế tôn nàng lên làm Nhiếp Chính Vương đỠcho là tuyệt diệu, vì Ä‘iá»u khẩn yếu là nắm đại quyá»n vào tay, còn làm Sa hoàng hay không chẳng có gì quan hệ.
Má»i ngưá»i thương nghị hồi lâu lại nghÄ© ra biện pháp nữa là lập ngưá»i em ruá»™t cá»§a Tô Phi á tên gá»i Y Phàm lên làm đại Sa hoàng. Còn Bỉ Äắc vẫn làm vua và gá»i là Tiểu Sa hoàng. Äại tiểu Sa hoàng cùng ngồi chấp chính thì phe á»§ng há»™ Bỉ Äắc tất không ai phản đối nữa.
Tô Phi á Công chúa làm Nhiếp Chính Nữ Vương, xá»­ lý hết má»i việc triá»u chính.
Má»i ngưá»i bàn định kế hoạch xong xuôi, Tô Phi á lập tức tụ há»™i các Hoa? thương doanh, lại triệu tập toàn thể vương công đại thần vào triá»u. Nàng tuyên bố tân pháp độ vá»›i quần thần rùi hứa đảm bảo chức quyá»n cho các đại thần, quyết định không tá»± ý phế bá» má»™t ai. Ngưá»i nào á»§ng há» chế độ này Ä‘á»u được thăng thưởng.
Bá»n vương công, đại thần thấy quyá»n lợi cá»§a mình không bị tổn thương, lại chẳng hại gì đến luật lệ cá»§a tiên triá»u, nên không ai có lá»i dị nghị.
Má»™t ngưá»i dẫn đạo đầu tiên nhìn vá» phía Tô Phi á Nữ Nhiếp Chính Vương khom lưng hành lá»…. Các quan Ä‘á»u răm rắp làm theo.
Tô Phi á vui mừng khôn xiết liá»n sai ngưá»i má»i đệ đệ là Y Phàm vào triá»u.
Äồng thá»i buông tha Bỉ Äắc tiểu Sa hoàng ở trong hầm rượu ra.
Cả hai vị Ä‘á»u làm Hoàng đế kêu bằng đại tiểu Sa hoàng.
Nàng ngồi ở phía dưới hai em để đình thần tung hô.
Bá quan tâu bày công việc triá»u chính cùng đỠnghị thưởng phại Ä‘á»u do Nữ Nhiếp Chính Vương cho quyết định.
Hiện nay Y Phàm mưá»i sáu tuổi, Bỉ Äắc má»›i lên mưá»i. Cả hai cùng nhá» tuổi, kiến thức nông cạn, nhất thiết má»i việc Ä‘á»u nghe theo chá»§ trương cá»§a tá»· tá»·.
Tô Phi á thấy mình nắm được đại quyá»n vào tay rùi liá»n nghÄ© đến ngay công Æ¡n cá»§a thằng nhá» mà là quan to ở Trung Quốc. Nếu không được gã liên tiếp nghÄ© dùm mấy phen diệu kế thì hiện giá» nàng còn bị cầm tù ở Liệp Cung. Sau mấy tháng nữa, Hoàng thái hậu Na Äạt Lệ á chắc còn bức bách nàng phải cắt tóc Ä‘i tu suốt Ä‘á»i làm ni cô trong má»™t toà am chiá»n tối tăm lạnh lẽo.
Nàng nghĩ tới mạch vận bi thảm nàu không rét mà run.
Nàng liá»n truyá»n Vi Tiểu Bảo đến hết lá»i tán tụng gã như má»™t vị thiên thần.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng :
- Những kế hoạch cá»§a ta ngưá»i Trung Quốc coi là rất tầm thưá»ng chẳng có chi kỳ lạ. Ta ở Trung Quốc là má»™t kẻ hèn nhát, ngu si, không ngá» lại biến thành Gia Cát Lượng ở nước La Sát, má»›i đáng tức cưá»i.
Gã toan ba hoa khoác lác má»™t hồi, nhưng nghÄ© lại có Ä‘iá»u không ổn, vì nếu nàng Công chúa La Sát kia coi gã là Gia Cát Lượng thật sẽ lưu lại bên mình để phò tá trong những công việc quốc gia đại sá»± thì vÄ©nh viá»…n không buông tha cho trở vá» Trung Quốc nữa.
Gã liá»n nói :
- Tâu nữ nhiếp chính vương nương nương ! Nay nương nương làm nhiếp chính vương, sau này lên làm nữ Sa hoàng chẳng có gì khó khăn nữa, nương nương chỉ cần tuân giữ má»™t Ä‘iá»u là má»i ngưá»i Ä‘á»u tâm phục.
Tô Phi á há»i :
- Äiá»u gì ? Nói lẹ cho ta nghe.
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Nhất ngôn ký xuất, Tam đầu mã xa nan truy.
Vi Tiểu Bảo thấy ở Trung Quốc ngưá»i ta thưá»ng nói :
Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, nay ở nước La Sát gã đổi thành :
Tam đầu mã xa nan truy.
Tô Phi á không hiểu liá»n há»i :
- Tam đầu mã xa nan truy là gì ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- NghÄ©a là nương nương đã nói câu gì nhất định phải theo cho đúng. Hoàng đế bên Trung Quốc nói ra câu gì, ngưá»i ta kêu bằng :
Kim khẩu của đức Hoàng đế đã tuyên ngôn thì có chết cũng thôi chứ không canh cải.
Tô Phi á hiểu ngay, cưá»i há»i :
- Phải chăng ngươi sợ ta thay đổi ý kiến vá» những Ä‘iá»u ta đã ưng thuận vá»›i ngươi ? Thằng con nít Trung Quốc thân ái cá»§a ta Æ¡i ! Lá»i nói cá»§a Nữ Nhiếp Chính Vương nước La Sát là câu tuyên ngôn cá»§a Bảo thạch khẩu, chứ không phải chỉ Kim khẩu mà thôi, vì Bảo thạch khẩu còn trân quý hÆ¡n kim khẩu cá»§a Hoàng đế bên Trung Quốc nhiá»u.
Nàng liá»n hạ dụ phong Vi Tiểu Bảo làm Bá tước, cai quản địa phương Thát Äát ở mặt đông và chỉ huy quân đội ở xứ này.
Nàng lại sai quan đại thần viết má»™t phong quốc thư gá»­i cho Hoàng đế Trung Quốc do Vi Tiểu Bảo Ä‘em vá». Äồng thá»i nàng phái má»™t tên sứ thần nước Nga lãnh hai đội kỵ binh Kha Tát Khắc theo Ä‘i há»™ tống. Nàng còn tặng rất nhiá»u kim ngân tài vật.
Vi Tiểu Bảo trước đã đút lót nàng mưá»i mấy vạn lạng bạc, nay nàng trả lại hết.
Ngoài ra còn rất nhiá»u lá»… vật đưa sang biếu Hoàng đế Trung Quốc. Những đồ biếu này Ä‘á»u là đặc sản rất quí trá»ng cá»§a nước La Sát như da cừu, bảo thạch.
Tô Phi á đã lá»±a mấy tên trai tráng xinh đẹp ngưá»i La Sát để bầu bạn vá»›i mình chứ không đến thân nhiệt vá»›i Vi Tiểu Bảo nữa. Nhưng lúc Vi Tiểu Bảo sắp từ biệt lên đưá»ng, nàng nghÄ© tá»›i mối ân tình trong mấy tháng ở chung vá»›i gã, lại cảm kích gã đã làm giúp bao nhiêu kế hoạch để đưa nàng đến bước vinh quang, làm nàng xúc động vô cùng, sinh lòng quyến luyến không nỡ rá»i tay.
Theo chính sử Nga La Tư thì đội hoa? thương thủ làm loạn trong ba ngày từ 15 đến ngày 17 tháng 5.
Ngày 29 tháng 5 những hoa? thương doanh Ä‘á»u đặt dưới quyá»n chỉ huy cá»§a Tô Phi á. Y Phàm và Bỉ Äắc Ä‘á»u được má»i lên ngôi Sa hoàng, còn Tô Phi á công chúa làm tổng lý nhiếp chính vương.
Cuộc nổi loạn chấm dứt và hoà bình trở lại vào khoảng trung tuần tháng sáu.
Lúc này tiết trá»i nắng ấm. Vi Tiểu Bảo cưỡi tuấn mã và được đội kỵ binh Kha Tắc Khắc há»™ vệ xuyên qua cánh đồng cá» rá»™ng mông mênh ở xứ Tây Bá Lợi á.
Gió xuân mát mặt, vó ngựa vang tai. Thật là oai phong lẫm liệt. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng :
- Lần này ta thoát chết quả thật là may mắn. Chẳng những cái mạng nhỠxíu của mình được toàn vẹn mà còn giúp cho công chúa nước La Sát bao nhiêu công trạng lớn lao. Sở dĩ ta nên việc là hoàn toàn trông vào những lúc nghe sách cùng đi coi hát hàng ngày.
Nên biết mấy ngàn năm lịch sá»­ Trung Quốc đã diá»…n ra biết bao cuá»™c tạo phản thoán đế và những vụ chém giết tÆ¡i bá»i. Ngưá»i Trung Quốc dÄ© nhiên đầy đủ kinh nghiệm hÆ¡n hết má»i nước trên thế giá»›i.
Vi Tiểu Bảo bất quá má»›i được nghe chút vá» ngoài truyá»n tụng ở dân gian, thế mà cÅ©ng đủ giúp cho nước ngoài mưu đồ thoán vị, định quốc an bang.
Thá»±c ra vụ này chẳng có chi là kỳ lạ. Nhà Mãn Thanh mở nước, các tướng Ä‘á»u vô há»c há»§ lậu. Bao nhiêu cuá»™c hành quân, chiến đấu, cùng những mưu lược đánh thành Ä‘oạt luỹ trông cả vào pho tiểu thuyết "Tam Quốc diá»…n nghÄ©a".
Ngày trước Thanh Thái Tôn dùng kế phản gián khiến cho Sùng Trinh Hoàng đế nhà Äại Minh hạ sát đại tướng cá»§a mình là Viên Sùng Hoán, cÅ©ng giống như kế Châu Do khiến Tào Tháo tá»± giết Thuá»· quân đô đốc cá»§a mình là Thái Mạo, Trương Doãn trong truyện Tam Quốc diá»…n nghÄ©a.
Thá»±c ra lịch sá»­ tuyệt đối không nói đến vụ Châu Do lừa gạt Tào Tháo hạ sát Thuá»· quân đô đốc nào hết. Không ngá» lá»i nói cá»§a tiểu thuyết gia lại biến thành sá»± thật có ảnh hưởng đến lịch sá»­ mấy trăm năm cá»§a nước Trung Quốc má»›i thật là kỳ, ly kỳ hÆ¡n cả tiểu thuyết.
Lá»i chú cá»§a tác giả :
Vụ hoa? thương doanh làm loạn ở Nga La Tư, ý Phàm và Bỉ Äắc cùng làm đại tiểu Sa hoàng, Tô Phi á làm Nữ Nhiếp Chính Vương Ä‘á»u có chép trong lịch sá»­ nước này. Còn vụ ngưá»i Trung Quốc là Vi Tiểu Bảo có tham dá»± vào những vụ đó hay không ? Lịch sá»­ nước Nga tuyệt không nói đến, e rằng Trung Quốc sá»­ cÅ©ng khó lòng tra khảo ra được.
Nhắc lại Vi Tiểu Bảo đưa sứ thần nước La Sát vá» theo. Äoàn ngưá»i Ä‘i mãi, má»™t hôm vá» tá»›i Bắc Kinh.
Bá»n Khang thân vương, Sách Ngạch Äồ cùng vương công đại thần thấy gã trở vá» má»™t cách đột ngá»™t, ai nấy vừa kinh hãi vừa vui mừng.
Nguyên hôm ấy gã Ä‘em Ä‘oàn thuá»· binh ra biển rồi từ đó mất tích. Triá»u đình đã mấy lần phái ngưá»i Ä‘i Ä‘iá»u tra, ai cÅ©ng trở vá» nói là biển cả mênh mang, chẳng có má»™t vết tích chi hết. Lại không thấy má»™t con thuyá»n hay má»™t tên lính nào trở vá».
Nhà vua yên trí rằng Vi Tiểu Bảo cùng đội chiến thuyá»n ngẫu nhiên gặp bão ở giữa biển, toàn quân đã bị chìm đắm.
Tin tức Vi Tiểu Bảo vỠtới nơi bào vào cung, vua Khang Hy lập tức triệu gã vào bệ kiến.
Vi Tiểu Bảo thấy nhà vua vẻ mặt tươi cưá»i, gã khấu đầu bái kiến rồi lược thuật những chuyện đã trải qua.
Nhà vua sai gã đi chuyến này với mục đích tiêu diệt Thần Long giáo và bắt giả Thái Hậu. Hiện nay nghe nói Thần Long đảo đã bị đánh phá nhưng giả Thái Hậu chưa bắt được. Tuy nhiên gã lại kết được bằng hữu với nước La Sát.
Nhà vua thấy Vi Tiểu Bảo bình yên trở vá», mặt rồng há»›n hở, lại thấy nói nước La Sát gá»­i sá»­ thần đến bái kiến, càng lấy làm vui lòng, liá»n há»i kỹ lại má»i tình hình.
Vi Tiểu Bảo tưá»ng thuật từ đầu đến cuối. Khi gã nói tá»›i vụ giúp Tô Phi á thúc giục đội hoa? thương làm loạn, và vụ lập hai vị đại tiểu Sa hoàng, còn Công chúa La Sát làm Nữ Nhiếp Chính Vương, đức vua cưá»i khanh khách phán :
- Con mẹ nó ! Ngươi há»c được cái khôn cá»§a nhà Äại Thanh ta rồi Ä‘em qua nước La Sát dạy cho nữ quỉ.
Hôm sau vua Khang Hy ra triá»u, tuyên triệu sứ thần nước Lá Sát vào bệ kiến.
Cả triá»u đình chỉ có má»™t mình Vi Tiểu Bảo là hiểu tiếng La Sát.
Thật ra tiếng La Sát rất khó há»c, Vi Tiểu Bảo má»›i ở bên đó có mấy tháng nên chưa biết được nhiá»u. Những lá»i chúc tụng cá»§a sứ thần nước La Sát trong mưá»i câu có đến chín câu gã không rõ nghÄ©a, nhưng gã coi thưá»ng, vì chẳng ai hiểu tiếng La Sát, gã cứ bịa đặt nói ra.
Ngày trước gã đã há»c thuá»™c bài văn bia cá»§a Lục Cao Hiên có những câu "Hàng mấy nghìn năm, má»›i có má»™t nhà Äại Thanh, uy linh hiển hách, tế độ lê dân" gì gì, gã liá»n nói ra.
Vi Tiểu Bảo vừa nói vừ liếc mắt dòm trá»™m vua Khang Hy. Gã thấy long nhan vui vẻ, cưá»i nói mê ly thì biết bài văn kia có thể dùng được.
Gã liá»n cất tiếng dõng dạc Ä‘á»c :
"Hàng yêu phục ma, như nhật sơ thăng.
Vũ dực phụ tá, thổ cố nạp tân.
Vạn thá» bách tưá»ng, vô bất phong đấng.
Tiên phúc vÄ©nh hưởng, phổ thế sùng kính, Thá» dữ thiên tá», văn võ nhân thánh.
Tu du, thiên hiện... " Gã Ä‘á»c tá»›i hai chữ "thiên hiện" liá»n dừng lại nghÄ© thầm :
- Nếu ta còn Ä‘á»c tiếp tất phải lòi Ä‘uôi cáo ra.
Gã liá»n nói :
- Tiểu Sa hoàng và nhiếp chính vương nước La Sát dâng lá»i chúc tụng Hoàng đế Trung Quốc, cầu mong đức vạn tuế thánh thá» an khang.
Bài văn đó nguyên là cá»§a Lục Cao Hiên soạn ra để tán tụng Hồng giáo chá»§ ở Thần Long Giáo. Bây giá» Vi Tiểu Bảo Ä‘em ra Ä‘á»c thuá»™c lòng, tuy không được hợp tình cảnh cho lắm, nhưng những câu "Văn võ nhân thánh", "Thá» dữ thiên tá»" đúng là những câu chúc tụng má»™t vị đế vương.
Vua Khang Hy cÅ©ng biết những câu văn thanh nhã cổ kính này, nhất định Vi Tiểu Bảo chẳng thể ứng khẩu dịch ra được, mà là gã đã thương lượng vá»›i sứ giả chuẩn bị từ trước, bây giá» gã thuá»™c lòng rồi cứ thể mà Ä‘á»c. Nhà vua tuyệt đối không ngỠđó là bài văn chúc tụng Hồng giáo chá»§ mà Vi Tiểu Bảo đã Ä‘em râu ông ná» cắm cằm bà kia.
Sứ thần nước La Sát lại đưa trình những lễ vật của nước La Sát dâng biếu.
Nguyên khí hậu nước La Sát còn có phần lạnh giá hÆ¡n cả miá»n Liêu Äông nước Trung Quốc, nên những loại đặc sản như da Ä‘iêu, da hồ vừa dầy tuyệt vừa mịn màng, đẹp hÆ¡n thổ sản Liêu Äông nhiá»u.
Bá»n đại thần ngưá»i Mãn Châu Ä‘á»u là những tay sành sá»i vá» những thứ thổ sản này. Há» vừa ngó thấy đã biết ngay là cá»§a quí và tấm tắc khen không ngá»›t miệng.
Vua Khang Hy liá»n hạ chỉ cho Vi Tiểu Bảo khoản đãi sứ thần má»™t cách trịnh trá»ng và dặn gá»­i tặng phẩm vật Trung Quốc đưa vá» tặng lại cho Sa hoàng cùng nhiếp chính vương nước La Sát.
Sau khi bãi triá»u, vua Khang Hy triệu Thang Nhược Vá»ng và Nam Hoài Nhân vào cung ra lệnh cho hai ngưá»i đó đến há»™i kiến vá»›i sứ thần La Sát.
Nam Hoài Nhân là ngưá»i nước Tá»· Lợi thì cÅ©ng nói tiếng Pháp Lan Tây, má»™t đằng sứ thần nước La Sát lại thạo Pháp ngữ. Hai bên trò chuyện vá»›i nhau ý hợp tâm đầu.
Nam Hoài Nhân hết sức tán tụng vua Khang Hy là một vị anh quân đức độ, xưa nay ít có vị đế vương nào bì kịp. Sứ thần La Sát khâm phục nhà vua Trung Quốc không biết đến thế nào mà kể.
Hôm sau vua Khang Hy lại sai Thang Nhược Vá»ng mở cuá»™c thao diá»…n pháo binh và tác xạ Ở trong khu vưá»n mé nam Hoàng thành.
Vi Tiểu Bảo bồi tiếp sứ thần La Sát ra quan sát cuộc thao diễn này. Sứ thần thấy hoa? lực hùng hậu, tác xạ chuẩn đích, lại càng ngấm ngầm khâm phục.
Nhà vua còn sai Nam Hoài Nhân chuyển lá»i giao hảo mật thiết cá»§a Hoàng đế Trung Quốc đối vá»›i Nữ Nhiếp Chính Vương nước La Sát. Từ nay hai nước hoà hiếu, vÄ©nh viá»…n coi nhau là huynh đệ chi bang.
Sứ thần nước La Sát từ biệt ra vá» rồi, vua Khang Hy nghÄ© tá»›i Vi Tiểu Bảo chuyến này xuất chinh đã tước bỠđược hai phe cưá»ng viện cá»§a Ngô Tam Quế, công lao gã không phải là nhá». Nhà vua liá»n giáng chỉ phong cho gã làm Nhất đẳng Trung DÅ©ng Bá.
Vương công đại thần lại một phen tới tấp đến chúc tụng gã.
Vi Tiểu Bảo nhá»› tá»›i bá»n Thi Lang, Hoàng tổng binh, tá»± há»i :
- Tại sao không thấy má»™t ngưá»i nào trong bá»n há» trở vá» ?
Gã cho là chá»§ soái mất tích trên mặt biển, mà chá»§ soái lại là ngưá»i thân cận thứ nhất cá»§a nhà Vua, nên chúng sợ Hoàng đế nổi lôi đình khép vào tá»­ hình vì đã thục lùi lúc lâm trận để hư việc nước. Chắc bá»n chúng còn Ä‘ang lạc lõng ngoài Thông Cật đảo.
Gã nghÄ© vậy liá»n phái hai tên sứ giả và chỉ Ä‘iểm đưá»ng lối cho chúng ra Thông Cật đảo và Thần Long đảo để đón Thi Lang vá» kinh.
Má»™t hôm vua Khang Hy triệu Vi Tiểu Bảo vào Ngá»± thư phòng, trá» ba bản tâu trên mặt bàn, há»i gã :
- Tiểu Quế Tá»­ ! Ba bản tấu này cá»§a ba nÆ¡i gởi vá», Ngươi thá»­ Ä‘oán oi là biểu tấu cá»§a những ai ?
Vi Tiểu Bảo lư cổ ra ngó vào ba bản tâu mà chẳng thấy dấu vết gì để có thể phá»ng Ä‘oán, gã liá»n đáp :
- Chúa thượng có hở cho một chút đầu mối thì nô tài mới đoán được, bằng không nô tài đành chịu.
Vua Khang Hy mỉm cưá»i, giÆ¡ tay mặt làm tư thể chém ba cái đầu đồng thá»i đánh dứ má»™t chưởng.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp :
- Phải rồi ! Äúng là bản tấu cá»§a bá»n đại gian thần Ngô Tam Quế, Thượng Khả Hy, Cảnh TÄ©nh Trung.
Nhà Vua lại mỉm cưá»i phán há»i :
- Ngươi quả là thông minh. Bây giỠngươi lại đoán coi ba bản tấu này nói gì?
Vi Tiểu Bảo gãi đầu gãi tai há»i lại :
- Cái này thật khó đoán. Phải chăng ba bản tấu đã gửi đến cùng một lúc ?
Vua Khang Hy đáp :
- Có bản đến trước, có bản đến sau, nhưng chỉ cách nhau mấy ngày thôi.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Chắc là ba tên đại thần đó Ä‘á»u có định kiến giống nhau. Nô tài tuy không Ä‘oán ra được :
trong nội dung ba bản tấu chúng đa nói gì nhưng chắc chúng có ý nghĩ bất lương. Nô tài dù không đoán trúng hẳn thì cung không sai là mấy.
Vua Khang Hy giơ tay lên khẽ đập xuống bàn một cái rồi đáp :
- Äúng thế ! Bản tấu thứ nhất cá»§a Thượng Khả Hy. Hắn nói là đã già, muốn được vá» dưỡng lão ở Liêu Äông. Xin để cho con là Thượng Chí Tín ở lại trấn thá»§ tỉnh Quảng Äông.
Nhà vua ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Ta cho hắn hay nếu hắn trở vá» Liêu Äông thì bất tất phải để con lại ở Quảng Äông. Ngô Tam Quế nghe được tin này liá»n tiếp tục gởi bản tấu vá» cho ta.
Vua Khang Hy cầm một bản tấu giơ lên nói :
- Bản tấu này của Ngô Tam Quế. Hắn nói :
"Kẻ thần truyá»n Ä‘á»i thá» lãnh thiên ân, quên mình cÅ©ng khôn đáp, chỉ biết tận tuỵ Ở nÆ¡i phiên trấn, chẳng khi nào dám nghỉ vai. Nay nhân Bình Nam Vương đã dâng sá»› trần tình và được Thánh thượng cho rút khá»i phiên trấn. Vi thần ngá»­a trong lượng cả cÅ©ng xin triệt hồi bản phiên".
Nhà vua ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Hừ ! Äây là hắn muốn thá»­ xem ta có dám triệt bá» phiên trấn cá»§a hắn không? Hắn lại chẳng hành động má»™t mình mà còn kéo bè vá»›i Thượng Khả Hy và Cảnh TÄ©nh Trung cho thành bá»™ ba để hăm doa. trẫm.
Vua Khang Hy lại cầm bản tấu thứ ba giơ lên nói :
- Äây là bản tấu cá»§a Cảnh TÄ©nh Trung. Hắn nói :
"Kẻ thần vì được tập tước đã hai năm (??? có lẽ là 20 năm ???), trong lòng khắc khoải trông vá» cá»­a khuyết. Nhưng vì hải đạo khôn lưá»ng, vi thần chưa dám đỠnghị bãi binh. Gần đây vi thần được Bình Nam Vương Thượng Khả Hy dâng sá»› xin vỠđã được lãnh chỉ. Thần xin thánh thượng nghÄ© tá»›i kẻ bá»™ hạ khởi binh nam chinh đã ngoài hai chục năm. Mong rằng lượng thánh phê chuẩn triệt binh".
Nhà vua nói tiếp :
- Một tên ở Vân Nam, một tên ở Phúc Kiến, xa cách nhau hàng muôn dặm mà sao hai bản tấu lại tương tự nhau ? Mặt khác hắn nói không nên bãi binh, một đằng lại xin triệt thoái. Mấy tên giặc này ấm ớ vậy thì còn coi ta vào đâu nữa ?
Nhà vua vừa nói vừa liệng bản tấu xuống bàn ra chiá»u phẫn ná»™.
Vi Tiểu Bảo tâu :
- Äúng thế ! Ba bản tấu này đã lá»™ ý phản bạn, toan Ä‘iá»u đại nghịch vô đạo.
Tâu hoàng thượng ! Chúng ta phen này phải phát binh tóm cá» ba tên phản tặc Ä‘em vá» kinh sư, tru di... hừ hừ ! tận sát bá»n đàn ông. Còn đàn bà con gái thì thưởng cho công thần để làm nô bá»™c.
Gã toan nói :
Tru di tam tá»™c, chém chết cả nhà. Nhưng gã chợt nhá»› tá»›i A Kha và Trần Viên Viên, nên má»›i nói ná»­a câu rồi đổi giá»ng.
Vua Khang Hy nói :
- Nếu chúng ta phát binh trước không khá»i để tiếng cho bách tính trong thiên hạ đồn đại là ta có ý trừ diệt công thần. Rồi những tiếng đồn "hêt chim bay cung tên bá» xó", "thá» chết rồi chó săn bị mổ" gì gì toàn Ä‘iá»u tiếng không hay.
Chi bằng trước hết hãy triệt hồi phiên trấn thá»­ xem ba ngưá»i bá»n chúng có động tÄ©nh gì ? Nếu chúng tuân chỉ triệt binh, kính cẩn tuân theo mệnh lệnh cá»§a triá»u đình thì vụ này sẽ bá» qua. Bằng không ta sẽ phát binh tiá»…u phạt. Thế là danh chính ngôn thuận.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Hoàng thượng lo nghĩ thật chu đáo, kế hoạch không sơ hở chút nào, khiến cho kẻ vi thần khâm phục vô cùng. Nhân vụ này, nô tài tưởng tượng ra một màn hát hội :
Hoàng thượng ngồi trên há»i :
- Kẻ quì dưới kia là ai ?
Ngô Tam Quế tâu :
- Nô tài là Ngô Tam Quế bệ kiến thánh hoàng.
Hoàng thượng quát há»i :
- Bớ Ngô Tam Quế ! Ngươi thật là lớn mật ! Sao không ngửng đầu lên ?
Ngô Tam Quế tâu :
- Kẻ vi thần phạm tội không dám ngửng đầu.
Hoàng thượng quát há»i :
- Ngươi phạm tội gì ?
Ngô Tam Quế tâu :
- Nô tài mưu việc đại nghịch, toan bỠtạo phản để lên ngôi Hoàng đế.
Hoàng thượng lại quát :
- Hừ ! Quân này to gan thiệt ! Vi Tiểu Bảo đâu ?
Nô tài chạy ra quì xuống tâu :
- Có, có ! Có tiá»n tướng ứng hầu.
Hoàng thượng tuyên bố :
- Có lệnh tiá»…n đây ! Trẫm phát cho ngươi mưá»i vạn hùng binh chinh phạt phản tặc Ngô Tam Quế ! Nô tài đón lấy lệnh tiá»…n, miệng hô :
- Vâng thánh hoàng lệnh dạy, quyết trừ khử Ngô gia.
Äồng thá»i nô tài vung chân đá vào đít Ngô Tam Quế đến té đái vãi phân.
Ô hô ai tai ! Phụ duy thượng hưởng ! Vua Khang Hy bật cưá»i khanh khách há»i :
- Ngươi muốn đem binh đi đánh Ngô Tam Quế ư ?
Vi Tiểu Bảo liếc mắt ngó thấy nhà vua lá»™ vẻ trào phúng liá»n biêt ngay tiểu hoàng đế muốn bày trò giỡn cợt liá»n đáp :
- Nô tài bất quá là má»™t thằng nhá» thì thống lÄ©nh đại quân thế nào được ? Hay hÆ¡n hết là Hoàng thượng tá»± mình làm đại nguyên soái, cho nô tài làm chức tiên phong, gặp núi phải mở đưá»ng, thấy sông nước phải bắc cầu. Äại quân rầm rá»™ nhằm Vân Nam thẳng tiến.
Vua Khang Hy nghe gã nói bất giác rạo rá»±c trong lòng. Ngài cảm thấy việc ngá»± giá thân chinh Ngô Tam Quế là má»™t vụ rất thú vị liá»n nói :
- Äể ta nghÄ© kỹ lại xem sao đã.
Sáng sớm hôm sau, vua Khang Hy triệu tập vương công đại thần đến điện Thái Hoà thương nghị quan quốc đại sự.
Vi Tiểu Bảo tuy đã thăng quan liá»n mấy cấp bậc nhưng ở triá»u đình quan chức hãy còn bé nhá». Äáng lý gã không đủ tư cách vào Ä‘iện Thái Hoà bàn việc triá»u chính. Nhưng nhà vua hạ đặc chỉ nói là gã đã vâng lệnh Ä‘i sứ Vân Nam, biết rõ ná»™i tình cá»§a Ngô phiên, nên phải vào hậu giá bàn việc quân quốc.
Tiểu hoàng đế ngồi trên long ngai giữa Ä‘iện. Các vị thân vương quận vương, hoàng thân quốc thích, đại há»c sÄ©, thượng thư chia ban thị lập. Vi Tiểu Bảo đứng ở chá»— sau rốt má»i ngưá»i.
Vua Khang Hy cầm ba bản tấu cá»§a Thượng Khả Hy, Ngô Tam Quế, Cảnh TÄ©nh Trung giao cho quan đại há»c sÄ©, kiêm lá»… bá»™ thượng thư là Ba Thái và phán bảo :
- Tam phiên dâng bản tấu khẩn cầu triệt binh. Vậy đối với sự vụ này ta nên làm thế nào ? Các khanh hãy tâu qua nghe thử.
Nhà vua lại bảo chuyá»n các bản tấu cho vương công đại thần coi rõ rồi trình bầy.
Khang Thân Vương Kiệt Thư lên tiếng trước :
- Tâu hoàng thượng ! Theo ngu kiến cá»§a tiểu thần thì tam phiên khẩn cầu triệt binh không phải là bản tâm muốn như vậy, mà dưá»ng như có ý thá»­ thách triá»u đình.
Vua Khang Hy há»i:
- Sao khanh biết thế ?
Kiệt Thư đáp :
- Cả ba bản tấu Ä‘á»u có chá»— nói đến quân vụ Ở địa phương mình trách nhiệm trá»ng đại, không dám tthiện tiện bá» Ä‘i. Vậy mà dưới lại thỉnh cầu triệt binh, thật là mâu thuẫn rõ rệt.
Quan đại há»c sÄ© ở Ä‘iện Thái Hoà là Chu Tô nói :
- Theo ý kiến cá»§a ngu thần thì triá»u đình nên ban chỉ úy lạo Tam Phiên nói là đức Hoàng thượng rất trông cậy ở há» vá» công việc vương thất, việc triệt binh chưa bàn tá»›i.
Tài sản của ngocvosong1986

  #177  
Old 02-06-2008, 12:39 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 176


Miệng nói huyênh hoang khéo đặt bày

Vua Khang Hy há»i:
- Theo ý khanh thì nên để Tam Phiên lại hay sao ?
Vệ Chu Tô đáp:
- Xin thánh thượng minh giám, ngày trước Lão Tử đã nói :
"Giai binh bất tưá»ng" thì dù việc binh Ä‘ao tốt đẹp đến đâu cung là Ä‘iá»u bất tưá»ng. Sau có ngưá»i tham khảo cho chữ "giai" là lầm, chính chữ "duy" má»›i đúng. "Duy binh bất tưá»ng" nghÄ©a là há»… động đến binh nhung Ä‘á»u là Ä‘iểm gở. Lão Tá»­ còn nói:
"Việc binh Ä‘ao chỉ là Ä‘iá»u bất tưá»ng, chứ không có tính cách quân tá»­ chút nào. Nếu không phải vì chuyện bất đắc dÄ© thì không nên dùng đến".
Vi Tiểu Bảo ngầm nghĩ bụng:
- Lão này thật là lá»›n mật ! Trước mặt Hoàng thượng mà dám xưng má»™t Ä‘iá»u Lão Tá»­ hai Ä‘iá»u Lão Tá»­ ? Thế mà Hoàng thượng vẫn không nổi giận má»›i kỳ! Gã không hiểu Lão Tá»­ đây chính là bậc thánh nhân Ä‘á»i xưa tên gá»i Lý NhÄ©, chứ không phải bá»n quê mùa hống hách tá»± xưng là Lão Tá»­ hay lão gia.
Vua Khang Hy gật đầu há»i:
- Binh Ä‘ao quả là Ä‘iá»m dữ, chiến tranh quả là nguy hiểm. Äo%Bi khiếp phục. Bây giá» Ä‘iá»u động cánh quân này, hoa. phúc chưa hiểu ra sao. Theo ngu kiến cá»§a hạ thần thì thêm việc không bằng bá»›t việc.
Quan Hộ thượng thư là Mễ Tư Hàn nói :
- Từ Ä‘á»i xưa các bậc thánh vương trị nước Ä‘á»u lấy yên dân làm gốc, Ä‘á»i Tây Hán thiên hạét soi:
Từ ngày Ngô Tam Quế trấn thá»§ tỉnh Vân Nam đến nay, địa phương đó được bình định, quân Man di không đến quấy nhiá»…u. Triá»u đình khá»i mối lo ở biên cương phương Nam (???). Nay nếu triệt thoái phiên trấn ở Vân Nam, đưa Ngô Tam Quế vá» Liêu Äông thì e rằng giải Vân Qúi có thể xảy ra hậu hoạn. Triá»u đình giữ lại phiên trấn, chắc Ngô Tam Quế đầy lòng cảm kích, chỉ mong báo đáp tiên ân. Hai phiên thần Cảnh TÄ©nh Trung và Thượng Khả Hy, cùng Khổng quân ở Quảng Tây cÅ©ng đội Æ¡n mưa móc. Từ nay bể lặng sóng yên, thiên hạ thái bình.
Nhà vua lại gật đầu phán há»i:
- Theo lá»i khanh thì dẹp những trá»ng trấn miá»n tây nam sẽ xẩy hoa. hoạn ở biên giá»›i phải không ?
Äối Khách Nạp đáp :
- Chính thế ! Thần nghe nói binh mã cá»§a Ngô Tam Quế rất tinh nhuệ, uy thế lẫy lừng, khiến bá»n Man di phải khiếp phục. Bây giá» Ä‘iá»u động cánh quân này, hoa. phúc chưa hiểu ra sao. Theo ngu kiến cá»§a hạ thần thì thêm việc không bằng bá»›t việc.
Quan Hộ thượng thư là Mễ Tư Hàn nói :
- Từ Ä‘á»i xưa các bậc thánh vương trị nước Ä‘á»u lấy yên dân làm gốc, Ä‘á»i Tây Hán thiên hạ thịnh trị cÅ©ng vì theo chính sách cá»§a há» Tiêu há» Tào, chỉ cầu yên tÄ©nh chứ không bá»›i việc. Nay Hoàng thượng thánh minh, đức sánh Tam hoàng, Hán, ÄÆ°á»ng thịnh thế cÅ©ng không bì kịp, Hoàng thượng từ ngày tiếp vị chấp chính, không ưa mở công trình hiệu đại để bá»›t sức lao động cho muôn dân, trăm há» Ä‘á»u cảm Æ¡n đức. Theo ý nông nổi cá»§a ngu thần thì nên giữ nguyên tình trạng cÅ©, bất tất phải thay đổi chi hết. Cứ thế là phong Ä‘iá»u vÅ© thuận, quốc thái dân an. Thánh thiên tá»­ thõng tay trị nước, khá»i lo lắng chi hết.
Các vương công đại thần nói lui tá»›i Ä‘á»u là chá»§ trương không nên triệt hồi phiên trấn.
Vua Khang Hy lại há»i Äại há»c sÄ© Äá»— Lập Äức:
- Khanh nhận thấy thế nào ?
Äá»— Lập Äức đáp:
- Việc thiết lập Tam phiên vốn là để Ä‘á»n đáp công lao cho kẻ phiên thần.
Nay Tam phiên không phạm lá»—i lá»›n mà dẹp bá» Ä‘i thì khó lòng tránh khá»i Ä‘iá»u chê bai cá»§a thiên hạ nói triá»u đình bạc đãi công thần Ä‘á»i tiên triá»u. Như vậy e thương tổn đến đức thịnh cá»§a bệ hạ.Vi Tiểu Bảo nghe má»i ngưá»i nói toàn má»™t giá»ng giá áo túi cÆ¡m. Tuy gã không hiểu mấy nhưng cÅ©ng biết chá»§ trương cá»§a há» Ä‘á»u muốn giữ chế độ phiên trấn lại.
Trong lòng nóng nảy vô cùng, gã nhìn Sách Ngạch Äồ đưa mắt ra hiệu lại lắc đầu quày quạy. Gã mong lão lên tiếng phản đối chá»§ trương cá»§a má»i ngưá»i.
Không ngá» Sách Ngạch Äồ thẫy gã lắc đầu lại hiểu lầm. Lão cho là Vi Tiểu Bảo thúc giục mình cÅ©ng nên lên tiếng phản đối việc dẹp bá» phiên trấn.
Mặt khác lão nhận thấy rằng Vi Tiểu Bảo đã hiểu rõ tâm ý cá»§a Hoàng thượng, mà lão lại thấy nhà vua nghe những lá»i nghị luận cá»§a đại thần rồi không thổ lá»™ ý kiến để nguyên hay dẹp bá» phiên trấn. Lão cho là tiểu Hoàng đế không dám gây chiến vá»›i Ngô Tam Quế, liá»n bước ra tâu:
- Bá»n Ngô Tam Quế, Cảnh TÄ©nh Trung, Thượng Khả Hy Ä‘á»u giá»i nghá» dùng binh. Nếu triá»u đình xuống chỉ dẹp bá» phiên trấn là khích động bá»n há» hưng binh tạo phản, triá»u đình khó bá» chống chá»i. Nhất là cả năm tỉnh Vân Nam, Qúi Châu, Quảng Äông, Phúc Kiến và Quảng Tây đồng thá»i gây sá»± vá»›i triá»u đình, thì không chừng còn những phe phản bạn khác cÅ©ng dấy quân hưởng ứng, lại càng nguy hiểm hÆ¡n nữa. Theo ý kiến cua ngu thần thì Ngô Tam Quế và Thượng Khả Hy Ä‘á»u già nua tuổi tác, chẳng còn sống được bao lâu ở thế gian, có để bá»n há» thụ hưởng thêm mấy năm nữa rồi thá» chung chính tẩm cÅ©ng chẳng há» gì. Bá»n binh tướng ở Tam phiên quen đánh trận cÅ©ng đã già nua, chá» chúng chết mòn chết má»i má»™t phần lá»›n rồi sẽ ra lệnh triệt phiên. Thế là ổn hÆ¡n hết.
Vua Khang Hy tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Lá»i bàn cá»§a khanh thật đáng mặt lão thần trì trá»ng.
Sách Ngạch Äồ lại cho là Hoàng thượng khen ngợi mình, vá»™i vàng dập đầu tạ Æ n, miệng tâu:
- Kẻ thần vì việc quân quốc há giám chẳng hết lòng nghÄ© kế hoạch vẹn toàn Nhà vua há»i đại há»c sÄ© Hồ Hải:
- Khanh là một nhân vật văn võ kiêm toàn, thống hiểu lục thao tam được, nhận xét vụ này ra sao ?
Äồ Hải đáp:- Nô tài kém cá»i, nhá» Æ¡n Hoàng thượng gia ân cất nhắc, theo ngu kiến cá»§a hạ thần thì binh mã triá»u đình đã thao luyện cá»±c kỳ tinh nhuệ, tam phiên có mưu đồ Ä‘en tối cÅ©ng chẳng thể thành đại sá»± được. Nhưng nếu di chuyển mấy chục vạn ngưá»i ở tam phiên đến Liêu Äông cÅ©ng có chá»— đáng lo.
Vua Khang Hy há»i lại:
- Äiá»u chi đáng ngại ?
Äá»— Hải tâu:
- Liêu Äông là đất căn bản cá»§a nhà Äại Thanh ta. Bao nhiêu lăng tẩm liệt tổ liệt tông Ä‘á»u ở đó hết. Nếu tam phiên có dạ bất thần, mấy chục vạn ngưá»i đồng thá»i nổi loạn ở Liêu Äông thì càng thêm khó phòng phạm.
Nhà vua lẩm nhẩm gật đầu.
Äồ Hải lại nói:
- Trưá»ng hợp mà Ä‘em tam phiên dá»i khá»i chá»— cÅ©, triá»u đình cần phải Ä‘iá»u động binh mã lập đội trú phòng ở các tỉnh Vân Nam, Quảng Äông, Phúc Kiến.
ÄÆ°a mấy chục vạn đại quân lên miá»n Bắc, lại chuyển mấy chục vạn đại quân xuống miá»n Nam không khá»i gây nhiá»u chuyện rắc rối, vừa hao phí tài nguyên, vừa phiá»n nhiá»…u địa phương.
Sách Ngạch Äồ nói theo:
- Tam phiên đóng quân tại đó đã hoà mình vá»›i bách tính ở địa phương, không nghe thấy có chuyện xung đột xảy ra. Tiếng nói ở vùng Quảng Äông, Phúc Kiến lại là thứ ngôn ngữ đặc biệt cổ quái. Nay nếu triá»u đình Ä‘iá»u động toàn quân tá»›i đó thì sá»± ngôn ngữ bất đồng, tập tục khác lạ, hai bên khó ná»—i hiểu nhau, nô tài e rằng có thể gây nên xích mích và biến cố nữa.
Vi Tiểu Bảo càng nghe càng khó chịu. Gã biết tiểu Hoàng đế đã quyết ý triệt bá» tam phiên mà bá»n vương công đại thần toàn là hạng nhát gan sợ việc. Gã e mình quan tước thấp kém, lại còn nhá» tuổi mà nÆ¡i đây là chốn triá»u đình thương nghị quốc gia đại sá»±, đâu có thể nói nhăng nói càn được ? Vì thế trong lòng gã vừa nóng nảy, vừa bối rối, mà không nghÄ© ra được kế gì.
Bá»—ng thấy vua Khang Hy nhìn quan binh bá»™ thượng thư là Minh Châu phán há»i:- Minh Châu ! Vụ này thuá»™c phạm vi quản hạt cá»§a Bá»™ Binh. Vậy khanh tính thế nào ?
Minh Châu tâu:
- Hoàng thượng được thượng đế ban cho trí tuệ khác thưá»ng, nghe xa trông rá»™ng, cao minh gấp trăm ngàn lần bá»n thần tá»­. Nô tài nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại nhận thấy triệt phiên có chá»— hay cá»§a nó mà để nguyên cÅ©ng có cái hay, thành ra không sao quyết định được. Mấy bữa nay nô tài vẫn khác khoải vá» vụ này. Sau chợt nghÄ© ra má»™t Ä‘iá»u má»›i yên tâm và đêm qua đã ngá»§ được.
Y dừng lại một chút rồi tiếp:
- Nguyên nô tài má»›i nhá»› tá»›i thánh thượng liệu việc như thần, tính toán không sÆ¡ sót mảy may. Bao nhiêu ý nghÄ© cá»§a triá»u thần, thánh thượng đã nhìn thấy rõ.
Bá»n nô tài chỉ cần dốc lòng tận tuỵ làm theo là nhất định Ä‘i tá»›i chá»— đại cát đại lợi, vạn sá»± như ý.
Vi Tiểu Bảo nghe Minh Châu nói vậy, trong lòng rất lấy làm khâm phục bụng bảo dạ:
- Hết thảy văn võ triá»u thần chưa có má»™t ai có bản lãnh làm quan giá»i bằng thằng cha này. Cách bợ đít cá»§a hắn thật là chu đáo. Lão gia phải bái hắn làm thầy má»›i được. Ngày sau chắc hắn còn tiá»n trình viá»…n đại, công danh phú quí khó mà lưá»ng được.
Vá» sau quả nhiên Minh Châu làm đến văn tướng và được vua Khang Hy sá»§ng hạnh vô cùng, đúng như Ä‘iá»u tiá»n liệu cá»§a Vi Tiểu Bảo. Äó là việc vá» sau, nÆ¡i đây hãy xin tạm gác.
Vua Khang Hy mỉm cưá»i phán:
- Ta kêu khanh để nghĩ kế hoạch vẹn toàn cho việc nước, chứ không phải nghe khanh ca tụng công đức.
Minh Châu dập đầu tâu:
- Ngá»­a trông lượng thánh xét soi. Kẻ thần nào phải công tụng đức, mà là sá»± thật hiển nhiên. Từ hôm Binh bá»™ được tin Tam phiên có Ä‘iá»u bất ổn, nô tài ngày đêm tâm trí nghÄ© bỠđối phó. Vạn nhất phải dùng binh thì Ä‘á»u binh khiển tướngthế nào để có thể quyết thắng ? Äể Hoàng thượng khá»i lo âu ? Nhưng nô tài nghÄ© tá»›i nghÄ© lui không tìm được kế vẹn toàn, vì bá»n nô tài đầu óc ngu muá»™i, suy nghÄ© đến mấy cÅ©ng chẳng kịp tài trí sáng suốt cá»§a Thánh hoàng. Thánh thượng không cần suy nghÄ©, tùy tiện sai bảo là công việc sẽ đâu vào đấy.
Y dừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Thánh thiên tá»­ là ngôi sao Tá»­ Vi ở trên trá»i giáng hạ phàm trần, di nhiên bá»n nô tài là hạng phàm tục thì bì kịp thế nào được ? Vì thế nô tài nghÄ© rằng cứ chá» má»™t khi thánh chỉ ban ra là công việc tốt đẹp. Dù trong lúc nhất thá»i bá»n nô tài chưa hiểu rõ được thì cứ tận tâm tận lá»±c tuân chỉ làm theo rồi sau này cÅ©ng tỉnh ngá»™ ra.
Các quan đại thần nghe Minh Châu nịnh hót má»™t hồi trong lòng Ä‘á»u ngầm thoá mạ là đồ vô sỉ, công nhiên nịnh hót trước mặt má»i ngưá»i mà lại dùng lá»i lẽ bợ đít đến cùng cá»±c, không biết xấu hổ là gì.
Tuy má»i ngưá»i trong lòng tức giận mà ngoài miệng cÅ©ng phải phụ hoa. theo.
Nhà vua lại phán há»i:
- Vi Tiểu Bảo ngưá»i đã tá»›i Vân Nam biết rõ tình hình, vậy vụ này nên thế nào ? Ngươi thá»­ nói trẫm nghe.
Vi Tiểu Bảo quì xuống dập đầu tâu:
- Xin thánh thượng xét soi. Nô tài chẳng hiểu gì vỠnhững việc quốc gia đại sự. Chỉ nhớ Ngô Tam Quế nói với nô tài một câu rằng :
"Vi đô thống ! Sau này có xảy ra biến cố gì, đô thống cÅ©ng bất tất phiá»n não. Cái chức đô thống chỉ có phần tăng thêm chứ không bị giáng cấp đâu mà ngại".
Vua Khang Hy há»i xen vào:
- Hắn nói thế thì ngươi bảo sao ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nô tài không hiểu há»i lại:
"Sau này có chuyện biến cố gì ?". Ngô Tam Quế cưá»i đáp:
"Khi nào đến việc thì đô thống tự nhiên sẽ rõ".
Gã nói tá»›i đây dừng lại má»™t chút rồi tiếp:- Tâu Hoàng thượng ! Ngô Tam Quế có ý tạo phản là má»™t Ä‘iá»u chắc chắn không sai nữa. Nô tài e rằng không chừng bây giá» hắn đã may áo long bào rồi.
Hắn tự ví mình như con mãnh hổ, mà Hoàng thượng trong con mắt hắn chỉ là con Hoàng oanh.
Vua Khang Hy nhíu cặp lông mày há»i:
- Mãnh hổ, Hoàng oanh là thế nào ?
Vi Tiểu Bảo dập đầu tâu:
- Ngô Tam Quế thốt ra những lá»i đại nghịch vô đạo, nô tài lá»›n mật đến đâu cÅ©ng không dám thuật lại.
Nhà vua phán:
- Ngươi cứ nói hết đi, những câu đại nghịch vô đạo đó có phải tự ngươi nói ra đâu mà ngại ?
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Dạ Ngô Tam Quế có ba món bảo bối. Hắn nói là ba món đó tuy quí thật nhưng đáng tiếc cái đẹp của nó chưa được xứng đáng.
Gã dừng lại một chút rồi tiếp:
- Món bảo bối thứ nhất là viên hồng ngá»c bảo thạch lá»›n bằng trứng chi bồ câu mà đỠnhư tiết gà. Hắn đính viên ngá»c này vào chóp mÅ© và nói:
"Bảo thạch lớn quá, đáng tiếc là cái mũ nhỠnên không xứng".
Vua Khang Hy đằng hắng một tiếng.
Các đại thần nhìn nhau, ai cũng lầm bầm:
- Bảo thạch lớn mà mũ nhỠquá thì hiển nhiên có ý muốn đội trên đầu chiếc mũ hoàng quan.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Món bảo bối thứ hai là má»™t tấm da cá»p ná»n trắng vành Ä‘en. Nô tài từng chầu Hoàng thượng trong cung, nhưng chưa từng được ngó thấy tấm da cá»p sắc trắng nào. Ngô Tam Quế bảo là thứ bạch lão hổ này hàng mấy trăm năm chưa thấy má»™t lần. Ngày trước Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn đánh được má»™t con, ChuNguyên Chương cÅ©ng đánh được má»™t con. Ngoài ra còn Tào Tháo và Lưu Bị cÅ©ng Ä‘á»u đánh được má»™t con. Ngô Tam Quế dùng tấm da cá»p để bá»c ghế ngồi, hắn nói:
"Da bạch hổ là vật khó kiếm, đáng tiếc mình dùng nó để bá»c cái ghế quá tầm thưá»ng".
Vua Khang Hy lại lẩm nhẩm gật đầu, cưá»i thầm trong bụng. Nhà vua biết Vi Tiểu Bảo buá»™t miệng huênh hoang để vu hãm Ngô Tam Quế. Ngài còn biết gã là kẻ bất há»c vô thuật, nói nhăng nói càn chẳng có thứ tá»± nào hết. Thậm chí gã còn tưởng lầm Tào Tháo cÅ©ng làm Hoàng đế.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Món bảo bối thứ ba là tấm bình phong bằng đá Äại Lý. Trên tấm bình phong này vẽ cảnh thiên nhiên. Má»™t con hoàng oanh nhỠđứng trên ngá»n cây cao chót vót. Dưới gốc cây là má»™t con lão hổ. Ngô Tam Quế nói:
"Tấm bình phong này quí vô giá. Äáng tiếc là con mãnh hổ lại phải khuất thân ở dưới gốc cây. Còn con hoàng oanh nhá» vô dụng lại đậu ở cành cao mà buông tiếng hót líu lo".
Vua Khang Hy nói:
- Trẫm nhận thấy ba câu đó hắn nói ra chẳng qua là để tá»· dụ má»i vật chẳng thể tận thiện tận mỹ, chưa hẳn đã có ý phản nghịch ở trong đó.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Hoàng thượng khoan hồng độ lượng mến kẻ vô tài. Nếu Ngô Tam Quế còn chút lương tâm, thì đã đội Æ¡n sâu phải mong báo đáp má»›i hợp lý. Nhưng hắn lại dùng lá»… vật hối lá»™ vương công đại thần ở trong triá»u, biếu ông này ngàn lạng vàng, ông kia bạch ngân hai vạn lạng. Hắn rất hào phóng vá»›i má»i ngưá»i quyá»n thế.
Vậy mà có ba món chí bảo lại không đem tiến cống Hoàng thượng.
Vua Khang Hy mỉm cưá»i đáp:
- Trẫm không ham muốn những thứ đó.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Phải rồi ! Ngô Tam Quế hay đòi triá»u đình tiá»n lương, tiá»n thưởng cho bá»™ hạ. Hắn nắm bạc vào tay rồi, để lại Bắc Kinh đến quá ná»­a tặng cho văn võ bá quan. Nô tài đã bảo hắn "Vương gia tặng cho các quan lá»›n trong triá»u má»™t cáchrá»™ng rãi quá, khiến cho nô tài phải xót dạ thay cho vương gia". Hắn đáp:
"Tiểu huynh đệ ! Những vàng bạc này bất quá là tạm thá»i gởi ở nÆ¡i há», để há» nói tốt cho mình, mấy năm nữa rồi há» phải trả cả vốn lá»i, việc gì mà lo ?" Gã ngừng lại má»™t chút rồi tiếp:
- Nô tài không hiểu há»i hắn:
"Thưa Vương gia ! Tài vật đã tặng cho ngưá»i ta rồi, khi nào ngưá»i ta còn trả lại ? Vả đây là Vương gia vì lòng tốt tình nguyện tặng cho há» chứ có phải há» vay mượn Vương gia đâu mà đòi há» trả vốn lá»i ?" Ngô Tam Quế cưá»i khanh khách, vá»— vai nô tài mấy cái rồi lấy ra cái túi gấm đưa cho nô tài nói:
"Tiểu huynh đệ ! Cái này là cá»§a tiểu vương tặng cho tiểu huynh đệ để tá» chút lòng thành. Ở trước mặt Hoàng thượng, tiểu huynh đệ liệu nói tốt cho tiểu vương má»™t chút. Giả tá»· Hoàng thượng bảo dẹp bá» phiên trấn thì tiểu huynh đệ viện lý lẽ cần thiết để không thể dẹp bá» Ä‘i được". Rồi hắn cưá»i ha hả nói tiếp:
"Tiểu huynh đệ cứ yên tâm. Cái này tiểu vương không bao giỠđòi lại hết".
Gã vừa nói vừa lấy trong bá»c ra má»™t túi gấm, cầm trong tay giÆ¡ cao lên.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn thấy ngoài túi thêu bốn chữ "Bình tây vương phá»§".
Vi Tiểu Bảo lại mở miệng túi đổ những vật bên trong ra.
Bá»—ng nghe những tiếng leng keng vang lên. Nào trân châu, nào bảo thạch, nào ngá»c phỉ thuý, tất cả đến mấy chục viên mỹ ngá»c rất trân quí rá»›t xuống đất.
ánh minh châu bảo khí sáng rá»±c trông hoa cả mắt. Những thứ châu báu này có thứ cá»§a Ngô Tam Quế tặng cho, có thứ gã lấy được ở chá»— khác. Nhưng trong lúc nhất thá»i, ai mà phân biệt được ?
Vua Khang Hy nói:
- Vừa rồi ngươi đi Vân Nam một chuyến thành ra một phen đại phát tài.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Những đồ trân châu bảo bối này, nô tài không dám giữ nữa. Xin Hoàng thượng thưởng cho ngưá»i khác.
Nhà vua phán há»i:
- Cái đó là của Ngô Tam Quế tặng cho ngươi, sao trẫm lại có thể thưởng cho kẻ khác được ?Vi Tiểu Bảo tâu:
- Ngô Tam Quế tặng cho nô tài, lại muốn nô tài lừa dối Hoàng thượng, nói tốt cho hắn đã đành, lại còn trăm mưu nghìn kế để giữ phiên trấn lại chứ đừng triệt bá». Nô tài đối vá»›i Hoàng thượng dốc dạ trung thành, có lý đâu lại tham lam má»™t chút kim ngân tài bảo để trá» kẻ phản tặc bảo là trung thần. Nô tài đã thẳng thắn không bênh vá»±c hắn mà còn giữ những cá»§a này thì có Ä‘iá»u không phải vá»›i hắn. Vả lại kim ngân châu báu khắp thiên hạ Ä‘á»u là cá»§a Hoàng gia. Chúa thượng muốn thưởng cho ai thì đó là Æ¡n đức cá»§a chúa thượng. Sao lại để tên Ngô Tam Quế giữ lấy rồi lên mặt hảo nhân, mua chuá»™c lòng ngưá»i ?
Vua Khang Hy cưá»i khanh khách nói:
- Ngươi đã hết lòng trung với trẫm thì những trân châu bảo bối này cũng coi như là của trẫm thưởng đó.
Nhà vua lại móc trong túi một cái đồng hồ vàng, nói tiếp:
- Ngoài ra trẫm thưởng cho ngươi một vật bảo bối của Tây Dương này.
Vi Tiểu Bảo vội quì xuống dập đầu, tiến lại đón lấy chiếc đồng hồ vàng.
Hành động này cá»§a Vua tôi hai ngưá»i đã lá»t vào mắt các đại thần. Há» Ä‘á»u là những ngưá»i chuyên coi thái độ những nhân vật khác thì làm gì chẳng hiểu tâm ý cá»§a vua Khang Hy ?
Mặt khác các đại thần Ä‘á»u đã nhận hối lá»™ cá»§a Ngô Tam Quế. Gần đây lại được Vi Tiểu Bảo chuyển giao má»™t má»›, ai nấy Ä‘á»u hồi há»™p nghÄ© bụng:
- Nếu mình không biết lá»±a chiá»u, để thằng lá»i kia nói huỵch toẹt lá»… vật ở Vân Nam Ä‘em vá» cho mình, mà Hoàng thượng nổi cÆ¡n tức giận, tất khép vào tá»™i tư thông vá»›i Ngoại Phiên mưu đồ chuyện Ä‘en tối. Dù chẳng bị rÆ¡i đầu cÅ©ng phải Ä‘i sung quân.
Các quan lại nghĩ tiếp:
- Vi Tiểu Bảo vÅ© hãm Ngô Tam Quế bằng những lá»i ấu trÄ©, tức cưá»i. Dù Ngô Tam Quế thá»±c tình muốn làm phản, quyết chẳng khi nào tiết lá»™ cho Khâm sai cá»§a Hoàng đế biết. Gã còn nói những vàng bạc tặng các đại thần ở trong triá»u rồi sau này sẽ thu vỠđủ cả vốn lá»i là có ý ám thị sau khi cuá»™c tạo phản thành công,hắn lên làm Hoàng đế sẽ đòi lại các đại thần phải trả lại vàng bạc. Äó hiển nhiên là ý nghÄ© cá»§a đứa con nít chưa hiểu sá»± Ä‘á»i. Ngô Tam Quế là má»™t nhân vật lão mưu thâm toán khi nào lại để tâm đến chút kim ngân đã tặng cho ngưá»i ? Nhưng Vi Tiểu Bảo muốn nói gì thì nói cÅ©ng không bị đức vua bài bác, đủ tỠý kiến cá»§a gã được Hoàng thượng nâng đỡ triệt để.
Như vậy còn ai dám lên tiếng phản đối để rước hoa. vào mình ?
Minh Châu nhanh trí, lẹ miệng nói ngay:
- Vi đô thống là má»™t vị thiếu niên anh tài, xét Ä‘oán sá»± việc rất tinh vi và đối vá»›i Hoàng thượng lại hết dạ trung thành. Y đến chá»— Ngô Tam Quế tức là vào tận hang cá»p thám tra biết rõ sá»± tình, khiến ai cÅ©ng phải khâm phục. Nếu không được Hoàng thượng soi rõ tiên cÆ¡, phái Vi đô thống đến tận Vân Nam tra xét thì bá»n ngu thần phục vụ Ở kinh thành làm sao mà biết được Ngô Tam Quế đã chịu Æ¡n sau cá»§a quốc gia mà lại sinh lòng phản trắc ?
Y nói mấy câu vừa để tâng bốc vua Khang Hy cung Vi Tiểu Bảo, vừa cởi mở cho các bạn đồng liêu trong triá»u. Äồng thá»i xác nhận tá»™i danh cá»§a Ngô Tam Quế.
Trong Ä‘iện Thái Hoà, má»—i ngưá»i lại nói thêm mấy câu lá»t tai. Các đại thần Ä‘ang hồi há»™p trong lòng, lo lắng cho thái độ ngoan cố cá»§a mình lúc trước, bây giá» má»›i thở phào má»™t cái nhẹ nhõm.
Khang Thân Vương Kiệt Thư và Sách Ngạch Äồ nguyên là chá»— bạn thân vá»›i Vi Tiểu Bảo, lúc này đã hiểu ý, dÄ© nhiá»…n hết lá»i nói vun vào.
Các đại thần bây giá» lại theo hùa má»—i ngưá»i má»™t câu Ä‘á»u công nhận nên triệt hồi phiên trấn.
Có vị tá»± trách mình quá hồ đồ, may được đức Hoàng thượng anh minh chỉ đạo chẳng khác vén mây trông thấy mặt trá»i.
Có vị đưa ra phương lược nên triệt bỠcách nào ? Dùng kế gì đến bắt trói Ngô Tam Quế giải vỠkinh cùng tịch thu gia sản hắn làm sao ?
Ngô Tam Quế nổi tiếng là phú xưng địch quốc. Khi nhắc tá»›i vụ tịch thu gia sản nhà hắn, ai cÅ©ng muốn được sai phái vào vụ này.Nhưng sau lại nghÄ© việc đó không phải ngon lành, vì Ngô Tam Quế mà trở mặt thì ngưá»i nào đến tịch thu gia sản cá»§a hắn sẽ bị rÆ¡i đầu trước tiên.
Vua Khang Hy chá» má»i ngưá»i nói hết cả rồi má»›i tuyên bố:
- Dù Ngô Tam Quế có ý nhị tâm, nhưng chưa lộ hình tích tạo phản. Vậy câu chuyện bữa nay, nhất thiết không ai được tiết lộ ra ngoài, để cho hắn có cơ hội sửa đổi lỗi lầm.
Các đại thần lại ca tụng thánh đức mênh mông, nhân từ khoan hậu.
Vua Khang Hy lấy trong bá»c ra má»™t tá» giấy vàng rồi há»i:
- Äây là đạo thượng dụ. Các khanh thá»­ coi xem có chá»— nào không ổn chăng?
Ba Äạt khom lưng đón lấy, cầm hai tay lên lá»›n tiếng Ä‘á»c:
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng:
"Tá»± Ä‘á»i xưa các bậc đế vương bình định thiên hạ Ä‘á»u trông vào sức lá»±c cá»§a quan quân. Khi bể lặng sóng yên là hạ lệnh ban sư, cho sÄ© tốt nghỉ ngÆ¡i. Những bậc trá»ng thần trấn thá»§ biên cương cÅ©ng cần được có ngày hưu dưỡng yên vui.
Äó là thịnh Ä‘iển cá»§a quốc gia" Ba Äạt Ä‘á»c tá»›i đây dừng lại, các đại thần lại má»™t phen tấm tắc khen ngợi, tán tụng đạo ngá»± chế hoành văn cá»§a Hoàng thượng.
Tài sản của ngocvosong1986

  #178  
Old 02-06-2008, 12:44 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 177


Dựng miếu tuyên dương trung liệt sĩ

Ba Äạt khẽ dằn hắng má»™t tiếng, gật gù cái đầu xoay chuyển hai vòng như để thưởng thức câu văn tuyệt diệu trong đạo thượng dụ.
Äoạn hắn lấy giá»ng Ä‘á»c tiếp:
"Vương trước nay dốc dạ trung trinh, bày mưu khắc địch, hết sức khuông phò, lập nên đại sá»±. Sau vương ở lại trá»ng trấn biên cương khiến trẫm yên lòng, khá»i lo vá» mặt Nam hoang, công lao tá»™t bậc !"...
Ba Äạt tá»›i đấy dừng lại má»™t chút, khẽ thở dài nói:
- Thật là má»™t áng văn chương tuyệt tác ! Sách Ngạch Äồ nói theo:
- Thiên ân cá»§a đức Hoàng thượng đối vá»›i Ngô Tam Qu? mông mênh như biển cả. Giả tá»· hắn còn chút lòng dạ cá»§a con ngưá»i thì khi nghe Ä‘á»c đạo thượng dụ này e rằng hắn phải thẹn mặt hổ lòng mà chết Ä‘i được.
Ba Äạt hắng giá»ng Ä‘á»c tiếp:
"Nhưng trẫm nghÄ© đến Vương đã già nua tuổi tác mà phải đóng binh ở xứ biên hoang lâu ngày, lòng quyến cố cá»§a trẫm thật là thấm thiết ! Gần đây địa phương đó đã vững như bàn thạch. Vậy trẫm ưng chuẩn lá»i thỉnh cầu cá»§a Vương được bãi bõ phiên trấn, trở vá» kinh địa.
Nay trẫm đặc phái Khâm sai đại thần đến nÆ¡i tuyên Ä‘á»c thượng dụ, để Vương thống lãnh quan binh bá»™ thuá»™c trở vá» Bắc Kinh, cho trẫm thoa? lòng mong nhá»›.
Thế là tôi chúa được sớm hôm bầu bạn quân thần cộng lạc, vĩnh viễn an hưởng thái bình.
Má»™t khi Vương dá»i khá»i Vân Nam trẫm liá»n phát dụ phái quân trú phòng địa phương phòng vệ an ninh cho bách tính. Phá»§ đệ cá»§a Vương ở Bắc Kinh hiện đã sẵn sàng, Vương không phải lo lắng chi hết. Khâm thá»­ !".
Thanh Ä‘iệu cá»§a Ba Äạt sang sảng như tiếng chuông đồng, hắn Ä‘á»c thượng dụ vừa mạch lạc, vừa gẫy gá»n, lại lên bổng xuống trầm, ai nghe cÅ©ng lá»t tai.
Ba Äạt Ä‘á»c xong thượng dụ, hết thẩy nịnh thần Ä‘á»u lên tiếng hoan hô, tán tụng.
Minh Châu nói:
- Tám chữ "sá»›m hôm bầu bạn, quân thần cá»™ng lạc" cá»§a đức Hoàng thượng thật cho đá cÅ©ng phải cảm động. Bá»n nô tài nghe đến tám chữ này mà trong lòng hồi há»™p.
Äồ Hải nói theo:
- Äức Hoàng thượng suy nghÄ© thật sâu sa, chu đáo. Trong thượng dụ nói cả đến việc má»™t khi Ngô Tam Quế dá»i khá»i Vân Nam là lập tức có quân trú phòng cá»§a địa phương đến trấn giữ an ninh cho trăm há», để hắn hết đưá»ng kiếm cá»› trùng trình. Thượng dụ còn nhắc tá»›i hắn đến Bắc Kinh đã dành phá»§ đệ sẵn sàng, hắn khá»i phái ngưá»i vá» kinh xây dá»±ng lâu đài, do đó hắn có thể nấn ná để ở lại Vân Nam hàng mấy năm cÅ©ng chưa biết chừng.
Vua Khang Hy lại nói:
- Hay hÆ¡n hết là Ngô Tam Quế vâng thượng dụ vá» triá»u ngay, thì trăm há» thoát khá»i má»™t phen tai nạn binh Ä‘ao. Bây giá» cần phải hai ngưá»i có tài biện thuyết đến Vân Nam tuyên bố chỉ dụ cá»§a trẫm.
Má»i ngưá»i nghe Hoàng đế nói vậy Ä‘á»u đưa mắt nhìn Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo thấy ai cÅ©ng ngó mình, gã không khá»i hoang mang, nghÄ© bụng:
- Vụ này mà mình phải đi là không hay đâu. Chuyến trước đưa dâu đến Vân Nam cơ hồ mất mạng rồi. Lần này còn đem thượng dụ triệt phiên tới đó, tất Ngô Tam Quế phải hạ sát cả Khâm sai đại thần.
Gã lại nghÄ© tá»›i đến Vân Nam có thể lấy được A Kha, bất giác rạo rá»±c trong lòng. Nhưng xét cho cùng thì việc bảo toàn tính mạng vẫn là quan trá»ng hÆ¡n hết.
Bỗng thấy Minh Châu quì xuống tâu:
- Xin Hoàng thượng xét soi. Kể vá» tài biện thuyết và hành động tinh minh mẫn cán thì Vi đô thống là má»™t nhân vật rất đắc lá»±c. Có Ä‘iá»u đô thống ghét kẻtàn ác như quân cừu địch. Äô thống đã biết Ngô Tam Quế tá» lòng bất kính vá»›i Hoàng thượng nên căm hận hắn thấu xương. Nếu Hoàng thượng lại phái Vi đô thống Ä‘i công cán vụ này thì e rằng có Ä‘iá»u bất lợi. Theo ngu kiến cá»§a nô tài thì quan Lá»… bá»™ thị lang Chiết NhÄ© Khang và quan Hàn lâm há»c sÄ© Äạt NhÄ© Lá»… là những nhân vật có thể đảm đương việc Ä‘i Vân Nam để tuyên thị thượng dụ được. Hai ngưá»i này ung dung phong nhã may ra cảm hoá được kẻ hung tàn, ngoan cố cÅ©ng chưa biết chừng.
Vua Khang Hy rất lấy làm vừa dạ, liá»n ban khẩu dụ phái Chiết NhÄ© Khang và Äạt NhÄ© Lá»… Ä‘i Vân Nam tuyên chỉ.
Các đại thần thấy Hoàng đế quyết ý dẹp phiên, thảo sẵn thượng dụ để bên mình, Ä‘á»u lấy làm hối hận là lúc ban đầu đã nói tốt cho Ngô Tam Quế.
Bây giá» ai nấy Ä‘á»u đổi giá»ng, nghÄ© ra thật lắm tá»™i trạng đổ lên đầu Ngô Tam Quế mà toàn là những tá»™i đại gian đại ác, không thể khoan dung được.
Vua Khang Hy gật đầu phán:
- Ngô Tam Quế tuy toan làm Ä‘iá»u đại nghịch, nhưng cÅ©ng chưa phải là tá»™i ác đến cùng cá»±c. Chúng ta phải coi chừng mà hành động, chá»› để xẩy Ä‘iá»u gì trái ngược vá»›i sá»± thá»±c.
Nhà vua phán xong mấy câu này liá»n đứng lên nhìn Vi Tiểu Bảo vẫy tay cho gã Ä‘i theo vào hậu Ä‘iện.
Vi Tiểu Bảo theo tiểu Hoàng đế tá»›i ngá»± hoa viên. Bá»—ng nhà vua dừng lại, cưá»i nói:
- Tiểu Quế Tá»­ ! Bữa nay có mặt ngươi thật là hay quá ! Nếu ngươi không lấy cái túi trân châu bảo bối ra đổ xuống đất thì con mẹ nó những thằng khỉ già Ä‘á»u nói tốt cho Ngô Tam Quế.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Thá»±c ra Hoàng thượng chỉ tuyên bố má»™t câu dẹp bá» phiên trấn là các quan liá»n Ä‘ua nhau tâu việc triệt phiên là đúng. Nhưng nô tài nghÄ© để há» tá»± nói ra ý kiến cá»§a mình ra nghe cÅ©ng thú vị.Vua Khang Hy lẩm nhẩm gật đầu. Nét mặt bá»—ng trở nên trịnh trá»ng, nhà vua nói:
- Tiểu Quế Tá»­ ! Nước cá» chúng ta đã Ä‘i rồi, nhưng Ngô Tam Quế thật không phải hạng dá»… chÆ¡i đâu. Tướng sÄ© dưới trướng hắn Ä‘á»u là những tay đánh quen trăm trận. Binh lá»±c hắn lợi hại vô cùng ! Nếu hắn dấy binh tạo phản mà ngưá»i Hán khắp thiên hạ Ä‘á»u hưởng ứng thì vụ này thật la nguy hiểm.
Những năm gần đây Vi Tiểu Bảo Ä‘i khắp các nÆ¡i đã được nghe ngưá»i Hán chá»— nào cÅ©ng thoá mạ bá»n Thát Äát, mà số ngưá»i Hán lại rất đông. Trong má»™t trăm ngưá»i thì có đến chín mươi chín phần ngưá»i Hán, còn ngưá»i Mãn Châu chưa chắc đã được má»™t phần. Nếu ngưá»i Hán khắp thiên hạ Ä‘á»u đứng lên tạo phản thì bất luận trưá»ng hợp nào ngưá»i Mãn Châu cÅ©ng khó lòng chống cá»± nổi.
Nhưng số ngưá»i thoá mạ bá»n Thát Äát tuy nhiá»u, mà số ngưá»i căm hận Ngô Tam Quế còn đông hÆ¡n.
Vi Tiểu Bảo nghÄ© tá»›i Ä‘iểm này liá»n tâu:
- Xin thánh thượng yên tâm. Ngưá»i Hán khắp thiên hạ chẳng má»™t ai ưa Ngô Tam Quế. Nếu hắn tạo phản thì ngoài bè lÅ© thân tín cá»§a hắn, chẳng có ai á»§ng há»™ hết.
Vua Khang Hy gật đầu đáp:
- Ta nghÄ© tá»›i Ä‘iểm này rồi. Quế Vương nhà Minh trước chạy trốn sang nước Miến Äiện rồi bị Ngô Tam Quế bắt được giết Ä‘i. Như vậy Ngô Tam Quế có tạo phản cÅ©ng chỉ nói là "hưng Hán phản Mãn" chứ không thể tuyên bố là "phản Thanh phục Minh" được.
Nhà vua nói tá»›i đây dừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Sùng Trinh hoàng đế nhà Minh chết vào ngày nào ?
Vi Tiểu Bảo gãi đầu gãi tai ngập ngừng đáp:
- Cái đó... cái đó... nô tài không thể biết được, vì hồi ấy nô tài chưa ra Ä‘á»i.
Vua Khang Hy cưá»i ha hả nói:
- Ta há»i thăm đưá»ng má»™t kẻ Ä‘ui mù. Thưở ấy ta chưa ra Ä‘á»i. Phải rồi ! Äến ngày giá»— Sùng Trinh Hoàng đế, ta hạ chiếu an á»§i, phá»§ dụ những con em trong hoàng tá»™c nhà Minh, đồng thá»i ta phái mấy vị Hoàng thân quốc thích đến tế Ä‘iệntrên lăng vua Sùng Trinh, khiến trăm há» trong thiên hạ Ä‘á»u cảm kích ta mà thêm thống hận Ngô Tam Quế.
Vi Tiểu Bảo tâu:- Hoàng thượng thần cơ diệu toán thật sâu rộng. Nhưng nếu ngày giỗ của Sùng Trinh Hoàng đế còn xa mà Ngô Tam Quế tạo phản trước rồi thì làm thế nào ?
Vua Khang Hy cất bước trong vưá»n hoa Ä‘i thêm mấy bước rồi mỉm cưá»i nói lảng sang chuyện khác:
- Tiểu Quế Tá»­ ! ít lâu nay ngươi phụng chỉ Ä‘i làm việc quốc gia đã phải chịu nhiá»u Ä‘iá»u cá»±c nhá»c. Hết lên NgÅ© Äài SÆ¡n lại xuống Vân Nam, hết ra Thần Long đảo lại tá»›i Liêu Äông. Sau cùng ngươi sang cả nước La Sát. Chuyến này trẫm phái ngươi Ä‘i đến má»™t địa phương vui vẻ.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Äịa phương vui vẻ nhứt trong thiên hạ là bên mình Hoàng thượng. Nô tài chỉ cần được nghe Hoàng thượng nói má»™t câu, nhìn thấy Hoàng thượng má»™t lần là tâm hồn rạo rá»±c, trong lòng khoan khoái vô cùng ! Tâu Hoàng thượng ! Äây là nô tài nói thật, chứ không có ý nịnh hót.
Vua Khang Hy gật đầu phán:
- Trẫm biết sá»± thá»±c là như vậy. Trẫm vá»›i ngươi là quân thần mà hai bên ý hợp tâm đầu đúng là có duyên phận. Trẫm vá»›i ngươi đánh nhau rồi kết bạn, thật khác ngưá»i Ä‘á»i. Hà hà ! Há»… trẫm ngó thấy ngươi là trong lòng lại cao hứng. Tiểu Quế Tá»­ ! Ná»­a năm nay trẫm bặt tin ngươi đã tưởng ngươi chết chìm ngoài biển cả rồi. Trẫm rất lấy làm hối hận sao lại phái ngươi làm việc mạo hiểm như vậy ?
Vi Tiểu Bảo trong lòng cảm kích tâu:
- Nô tài chỉ mong muốn được chầu hầu kỠcận Hoàng thượng.
Mấy tiếng sau âm thanh của gã nghẹn ngào vì cảm động.
Vua Khang Hy nói:
- Hay lắm ! Ta là Hoàng đế sáu chục năm thì ngươi cũng làm quan lớn sáu chục năm. Tôi chúa chúng ta đầy lòng ân nghĩa lại có thuỷ chung.Một vị Hoàng đế mà thốt ra những câu này với kẻ thần tử thật là hiếm có. Một là nhà vua ít tuổi, ăn nói mau lẹ. Hai là nhà vua cùng Vi Tiểu Bảo quả có lòng chân thành với nhau.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Chúa thượng làm Hoàng đế một trăm năm, nô tài chỉ cầu được làm kẻ hầu hạ một trăm năm cũng đủ lấy làm mãn nguyện lắm rồi. Còn quan lớn quan nhỠgì, nô tài cũng chẳng để tâm.
Vua Khang Hy cưá»i há»i:
- Sáu mươi năm làm Hoàng đế còn chưa đủ ư ? Con ngưá»i cần biết tri túc, chứ đừng đòi há»i quá nhiá»u! Nhà vua dừng lại má»™t chút rồi tiếp:
- Tiểu Quế Tử ! Lần này ta phái ngươi đi Dương Châu để ngươi mặc áo gấm vỠlàng.
Vi Tiểu Bảo nghe nói đến phái Ä‘i Dương Châu, trong lòng hồi há»™p há»i lại:
- Sao lại mặc áo gấm vỠlàng ?
Nhà vua đáp:
- Ngươi làm quan lá»›n ở kinh sư, được vá» cố hương má»™t cách vẻ vang vá»›i há» hàng thân thích. Ai cÅ©ng khen gợi há chẳng hay lắm ư ? Ngươi bảo tên thá»§ hạ viết giúp má»™t bản tâu để triá»u đình gia phong cho song thân ngươi.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Dạ dạ ! Äa tạ Æ n Ä‘iển cá»§a Hoàng thượng.
Nhà vua há»i:
- Dưá»ng như ngươi có vẻ không thích thì phải ?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Nô tài rất hoan hỷ, nhưng... nhưng... nô tài không biết phụ thân mình là ai?
Vua Khang Hy sá»­ng sốt nghÄ© tá»›i phụ hoàng xuất gia trên NgÅ© Äài SÆ¡n liá»n cảm thấy chá»— đồng bệnh tương lân, liá»n cất giá»ng ôn nhu phán:- Ngươi hãy vá» Dương Châu thá»§ng thẳng tìm kiếm dò há»i. Hoặc giả thượng đế rá»§ lòng thương tá»›i kẻ trung lương khiến cho cha con Ä‘oàn tụ. Tiểu Quế Tá»­ ! Việc phái ngươi Ä‘i Dương Châu là má»™t công cán dá»… dàng nhất. Ta phái ngươi tá»›i đó để xây dá»±ng má»™t toà Trung liệt từ.
Vi Tiểu Bảo nghe nhà Vua bảo Ä‘i Dương Châu xây Trung liệt từ gã không hiểu tưởng lầm là Hoàng thượng sai Ä‘i Chá»§ng lật tá»­ (trồng cây dẻ) gã liá»n há»i lại:
- Chủng lật tử ư ? Hoàng thượng muốn xơi hạt giẻ, thì để nô tài ra chợ mua.
ở đây cũng có mứt hạt dẻ thơm ngon lắm. Hà tất phải đến Dương Châu mới trồng được ?
Vua Khang Hy cưá»i ha hả đáp:
- Con mẹ nó ! Tiểu Quế Tá»­ vô há»c chẳng hiểu gì hết. Ta bảo xây Trung liệt từ mà ngươi kéo dằng ra là chá»§ng lật tá»­ thì đá cÅ©ng không nhịn cưá»i được. Trung liệt từ là má»™t ngôi từ đưá»ng thá» phụng những bậc trung thần liệt sÄ©.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Nô tài quả là ngu thiệt ! Té ra Ä‘i dá»±ng má»™t ngôi Ä‘á»n miếu như Quan Äế miếu gì đó.
Nhà vua đáp:
- Äúng là như vậy. Sau khi quân Thanh vào quan ải đã tàn sát rất nhiá»u bách tính ở thành Dương Châu và thành Gia Äịnh. Vì thế mà có tiếng đồn những vụ "Dương Châu thập nhật" và "Gia định tam đồ". Má»—i khi ta nhá»› tá»›i những vụ này không khá»i ăn năn trong dạ.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Ngày trước quả có việc tàn sát rất thê thảm. Mưá»i mấy năm sau trong những sông ngòi, ao giếng ở thành Dương Châu hãy còn xác chết nổi lá»nh bá»nh. Có Ä‘iá»u khi đó nô tài chưa ra Ä‘á»i. Hoàng thượng cÅ©ng chưa có thì há» trách tôi chúa ta thế nào được ?
Vua Khang Hy đáp:- Kể lý thì như vậy, nhưng đó là sá»± việc cá»§a tổ tiên ta, nên ta cÅ©ng coi như việc mình làm. Hồi ấy có má»™t vị tên gá»i Sá»­ Khả Pháp ngươi có nghe nhắc tá»›i bao giá» không ?
Vi Tiểu Bảo đáp ngay:
- Sá»­ các bá»™, Sá»­ đại nhân tá»­ thá»§ thành Dương Châu. Lão nhân gia là má»™t bậc đại trung thần. Những ngưá»i ở thành Dương Châu nhắc tá»›i lão nhân gia lại chảy nước mắt. Trong viện cá»§a nô tài cÅ©ng có đặt má»™t bài vị trên đỠ"Cá»­u Văn Long Sá»­ Tiến chi linh vị". Những ngày mưá»i rằm mồng má»™t, rất đông ngưá»i đến thắp hương lá»… bái trước bài vị này. Nô tài còn nghe ngưá»i ta nói :
Thực ra đó là bài vị thỠSử các bộ, nhưng để như vậy là để che mắt quan nha mà thôi.
Vua Khang Hy lẩm nhẩm gật đầu nói:
- Những bậc trung thần nghÄ©a sÄ© gieo mối thương tiếc vào lòng ngưá»i. Trăm hỠđến cúng vái trước linh vị Cá»­u Văn Long Sá»­ Tiến mà thá»±c ra là ká»· niệm Sá»­ Khả Pháp.
Rồi nhà Vua phán há»i:
- Ngươi ở việc đó là việc gì ?
Vi Tiểu Bảo thẹn đỠmặt lên tâu:
- Trình Hoàng thượng ! Vụ này nói ra không khá»i nhàm tai Hoàng thượng.
Trong nhà thần có mở má»™t "viện" kêu bằng Lệ Xuân viện. Äây là má»™t kỹ viện lá»›n vào hạng nhất nhì ở trong thành Dương Châu.
Vua Khang Hy tá»§m tỉm cưá»i nghÄ© bụng:
- Nghe giá»ng nói lăng nhăng quê mùa thô tục, ta đã biết thằng nhá» này không phải dòng dõi thế gia. Nhưng gã đối vá»›i ta hết lòng ngay thẳng. Cả việc xấu xa trong gia đình gã cÅ©ng không lừa dối ta.
Thực ra Vi Tiểu Bảo nói nhà mình mở kỹ viện còn là nói khoác. Mẫu thân hắn bất quá là một ả kỹ nữ ở Lệ Xuân viện, chứ nào phải chủ tiệm.
Nhà vua lại phán:
- Ngươi mang thượng dụ cá»§a trẫm đến thành Dương Châu tuyên Ä‘á»c trẫm tuyên dương thành tích tận trung báo quốc cá»§a Sá»­ Khả Pháp. Y là má»™t nhân vậttrung quân ái quốc, là má»™t đại trung thần, đại hảo hán. Nhà Äại Thanh chúng ta rất kính trá»ng những bậc trung thần nghÄ©a sÄ© mà chẳng khoan dung loạn thần tặc tá»­.
Ngươi lại xây má»™t ngôi Ä‘á»n thật đẹp để bách tính phụng sá»± Sá»­ Khả Pháp. Äồng thá»i những trung thần dÅ©ng tướng tuẫn nạn vá» cuá»™c thá»§ thành Dương Châu thá»i bấy giá» cÅ©ng được phối hướng. Ngươi lại Ä‘em ba chục bạn lạng bạc để phá»§ tuất và cứu tế cho trăm hỠỞ thành Dương Châu và thành Gia Äịnh. Trẫm sẽ chỉ xá thuế và miá»…n đóng góp lương tiá»n trong ba năm cho hai địa phương này.
Vi Tiểu Bảo thở phào một cái nói:
- Tâu Hoàng thượng ! Ân điển này của Hoàng thượng thật là sâu rộng, nô tài chân tâm thành ý dập đầu lạy mấy cái lạy mới được.
Gã nói rồi lồm cồm bò đến trước vua Khang Hy dập đầu lạy binh binh.
Vua Khang Hy mỉm cưá»i há»i:
- Chỉ có lần này ngươi má»›i chân tâm thành ý lạy trẫm, còn những lần trước kia Ä‘á»u là giả dối hay sao ?
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Có khi nô tài dập đầu má»™t cách thành thật, mà cÅ©ng có lúc theo ngưá»i ta làm cho đủ lá»….
Vua Khang Hy chẳng lấy thế làm há»—n xược, lại cưá»i ha hả nghÄ© bụng:
- Trong một trăm tên đã dập đầu lạy ta có đến chín mươi chín tên đã đóng kịch. Nhưng cũng chỉ một mình Tiểu Quế Tử là nói thật với ta.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Tâu Hoàng thượng ! Kết hoạch này của Hoàng thượng là một tên bắn đôi chim.
Nhà vua cưá»i há»i:
- Ngưá»i ta nói "Nhất tiá»…n xạ song Ä‘iêu". Ngươi lại bảo má»™t tên bắn đôi chim.
Vậy hai con chim mà ngươi nói đó là chim gì ?
Vi Tiểu Bảo tâu:- Toà Trung liệt từ này xây lên rồi thì ngưá»i Hán khắp thiên hạ Ä‘á»u biết đức Hoàng thượng hết lòng thương bách tính. Việc quân Thát... quân Thanh giết ngưá»i Hán ở Dương Châu và ở Gia Äịnh đã làm cho Hoàng thượng phải Ä‘au lòng, nên bây giá» Hoàng thượng nghÄ© phương pháp Ä‘á»n bù.
Gã dừng một chút rồi tiếp:
- Nếu Ngô Tam Quế hoặc Thượng Khả Hy hay Cảnh Tĩnh Trung tạo phản mang danh nghĩa khôi phục nhà Minh gì đó thì trăm hỠsẽ bảo chúng:
Ngưá»i Mãn Thanh chẳng có gì là xấu cả. Äức Hoàng đế thật nhân hậu.
Vua Khang Hy gật đầu nói:
- Ngươi nói vậy cÅ©ng đúng, nhưng còn có chá»— lấy bụng kế tiểu nhân Ä‘o lòng ngưá»i quân tá»­. Ta nghÄ© tá»›i những vụ "Dương Châu thập nhật", "Gia Äịnh tam đồ" quả thá»±c trong lòng xót xa mà phát tiá»n phá»§ tuất cùng giảm miá»…n ngân sương, chứ không phải chỉ mua chuá»™c lòng ngưá»i.
Nhà vua lại há»i:
- Còn con chim thứ nhì là gì ?
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Hoàng thượng dá»±ng miếu đưá»ng này khiến nhân dân Ä‘á»u biết làm trung thần nghÄ©a sÄ© là hay, hành động phản bạn ngá»— nghịch là dở. Ngô Tam Quế muốn dấy binh tạo phản là trở thành nghịch tặc. Trăm há» sẽ thoá mạ hắn.
Nhà vua vươn tay khẽ đập vào mÅ© Vi Tiểu Bảo, cưá»i nói:
- Äúng thế ! Chúng ta phải hết sức tuyên dương những nhân vật tận trung báo quốc để nổi danh là hảo nhân. Như vậy trăm há» trong thiên hạ ai cÅ©ng muốn noi gương trung nghÄ©a để thành hảo nhân chứ còn ai toan Ä‘iá»u phản nghịch để thế gian thoá mạ. Ngô Tam Quế không dấy động binh Ä‘ao chẳng nói làm chi, nếu hắn nổi lên phản loạn cÅ©ng chẳng ai chịu hưởng ứng.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Nô tài nghe thầy đồ kể những thiên cố sá»± thì có hai vị trung thần nghÄ©a sÄ© nổi tiếng nhất. Má»™t là Nhạc Phi, Nhạc gia gia và má»™t là Quân Äế, Quan Vương gia.
Tâu Hoàng thượng ! Chuyến này bá»n nô tài đến Dương Châu dá»±ng Trung nghÄ©a từtưởng nên đồng thá»i trung tu miếu thá» Nhạc gia gia và Quan Vương gia cho thật tráng lệ.
Vua Khang Hy cưá»i đáp:
- Tâm thần ngưá»i rất linh mẫn, nhưng đáng tiếc ngươi không được Ä‘á»c sách thành ra chẳng có kiến thức gì. Việc tu sá»­ Quan Äế miếu là phải lắm vì Quan VÅ© tận trung báo quốc, nghÄ©a khí ngút trá»i. Vậy trẫm phong sắc cho vị thần này. Còn Nhạc Phi đánh nhau vá»›i quân Kim. Nhà Äại Thanh chúng ta hiện nay có thể gá»i là Hậu Kim. Kim tức là Thanh, quân Kim tức là quân Thanh. Vậy Nhạc vương miếu ngươi cứ để yên đừng lý gì đến.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Té ra là thế ! Gã nghĩ thầm trong bụng:
- Nguyên bá»n Thát Äát là con cháu Kim Ngá»™t Truật, Cáp Má»… Xuy, tổ tiên cá»§a ông vua này cÅ©ng ghê gá»›m lắm.
Vua Khang Hy há»i:
- Trên núi Vương ốc tỉnh Hà Nam, dưá»ng như Ngô Tam Quế đã phục sẵn má»™t cánh quân mã, có đúng thế không ?
Vi Tiểu Bảo sửng sốt đáp:
- Äúng thế ! Gã nghÄ© bụng:
- Nếu tiểu Hoàng đế không nhắc đến vụ này thì ta cũng quên mất Vua Khang Hy nói:
- Trước đây ngươi Ä‘iá»u tra ra vụ Ngô Tam Quế mưu đồ phản nghịch, và phái ngưá»i vá» tâu cho trẫm hay mà trẫm lại nặng lá»i cảnh cáo ngươi má»™t chập, ngươi có biết tại sao không ?
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Chắc là vì binh mã cá»§a triá»u đình chưa chỉnh đốn kịp, nên Hoàng thượng giả vá» không tin để khá»i rút mây động rừng.Vua Khang Hy cưá»i nói:
- Phải rồi ! Thành ngữ "rút mây động rừng" dùng vào trưá»ng hợp này đúng lắm. Ngay ở trong triá»u, Ngô Tam Quế nhất định đã đặt nhiá»u tâm phúc. Nhất cá»­ nhất động cá»§a chúng ta Ä‘á»u không qua mắt được tên lão tặc đó. Trên núi Vương ốc xẩy vụ Tư Äồ Bá Lôi, nếu khi ấy trẫm mở cuá»™c Ä‘iá»u tra thì Ngô Tam Quế biết ngay lập tức. Hắn sinh lòng khiếp sợ, không chừng dấy binh tạo phản liá»n. Những chuyện trong triá»u hắn Ä‘á»u tá» tưá»ng hư thá»±c và binh lá»±c cá»§a hắn ra sao, còn trẫm chẳng hiểu tý gì. Nếu xẩy cuá»™c đánh nhau, bên ta tất bị thất bại. Có biết mình biết ngưá»i má»›i mong chiến thắng.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Khi ấy Hoàng thượng phái ngưá»i đến thống mạ nô tài, quan quân Ä‘á»u biết hết. Nếu Ngô Tam Quế đặt gian tế trong doanh binh cá»§a nô tài thì tất há» báo cáo cho hắn biết rồi. Không chừng hắn còn cưá»i thầm là Hoàng thượng hồ đồ.
Vua Khang Hy nói:
- Chuyến này ngươi Ä‘i Dương Châu, dẫn năm ngàn binh mã để khi tá»›i Hà Nam, Tế Nguyên đánh thẳng vào sào huyệt bá»n phỉ đồ trên núi Vương ốc má»™t cách bất ngá», chúng không kịp phòng bị là mình thành công. Cánh quân cá»§a Ngô Tam Quế mai phục ở đó rất gần kinh thành chính là mối lo tâm phúc cá»§a chúng ta.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Thế thì tuyệt diệu ! Tâu Hoàng thượng ! Hay là Hoàng thượng ngá»± giá thân chinh giết cho kỳ hết bá»n thá»§ hạ cá»§a Ngô Tam Quế.
Nhà vua cưá»i đáp:
- Trên núi Vương ốc chỉ có chừng hai ngàn quân thổ phỉ mà quá ná»­a là bá»n già nua và đàn bà trẻ con. Tên há» Nguyên đó báo cáo có trên ba vạn là hắn phóng đại. Trẫm đã phái ngừá»i lên Ä‘iá»u tra nên biết rõ tình hình. Chỉ có hÆ¡n má»™t ngàn tên thổ phỉ mà bảo trẫm ngá»± giá thân chinh, há chẳng khiến ngưá»i cưá»i cho ư ? Ha ha...
Vi Tiểu Bảo cÅ©ng bật cưá»i mấy tiếng cưá»i khô khan, bụng bảo dạ:
- Vị tiểu Hoàng đế này rất tinh minh. Báo cáo láo là không được.Vua Khang Hy lại nói:
- Bây giá» ngươi hãy lui ra nghÄ© cách tiến đánh bá»n thổ phỉ trên núi Vương ốc má»™t vài ngày rồi vào tâu lại cho trẫm nghe.
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi trở gót lui ra.
Gã tá»± há»i:
- Việc hành quân chiến đấu lão gia chẳng biết cóc gì. Bữa trước thuỷ chiến cạy có Thi Lang, ngày nay lục chiến biết trông vào ai ?
Bỗng gã reo thầm:
- Có rồi ! Ta má»i đỠđốc tỉnh Quảng Äông là Ngô Lục Kỳ làm phụ tá cho mình. Nhất thiết má»i việc ta cứ nghe theo lão là được. Lão là má»™t tay hảo thá»§ trên chiến trưá»ng.
Tài sản của ngocvosong1986

  #179  
Old 02-06-2008, 12:48 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 178


Triệu Lương Äống bày binh bố trận

Vi Tiểu Bảo xoay chuyển ý nghĩ, tự nhủ:
- Hoàng thượng bảo ta vá» nghÄ© phương lược rồi má»™t hai ngày sau vào cung Ä‘iện tấu. Nếu Ä‘i Quảng Äông má»i Ngô Lục Kỳ thì cả Ä‘i lẫn vá» có mau lẹ cÅ©ng mất má»™t tháng làm sao kịp được ? Trong thành Bắc Kinh có tay nào Ä‘iá»u binh khiển tướng được không ?
Gã nghÄ© lui tính tá»›i thì trong thành Bắc Kinh chẳng thiếu gì tướng lãnh nổi danh nhưng há» Ä‘á»u là những quan to ngưá»i Mãn Châu. Há» chưa phong tước công tước hầu thì cÅ©ng lên đại tướng quân hoặc đỠđốc. Gã chỉ là má»™t viên đô thống nhá» má»n thì chỉ huy bá»n kia thế nào được ?
Kể ra Vi Tiểu Bảo được phong tước bá. Theo quan hàm nhà Mãn Châu thì tước Tá»­ là nhất phẩm rồi. Tước Bá ở trên tước Tá»­ tức là đã liệt vào hàng siêu phẩm, so vá»›i thượng thư tước vị còn cao hÆ¡n. Nhưng đó chỉ là hư hàm, tước vị tôn quí mà không có thá»±c quyá»n.
Vi Tiểu Bảo lại còn nhỠtuổi mà muốn danh thần dũng tướng nghe lệnh thật không phải chuyện dễ dàng.
Gã ở trong phòng bước lui rồi bước tá»›i, ngÆ¡ ngẩn xuất thần. Gã ngó cái chén ăn cÆ¡m bằng vàng cá»§a ngưá»i ta tặng cho đặt trên bàn bất giác nghÄ© thầm:
- Trước Thi Lang ở thành Bắc Kinh không được như ý mới đến cầu cạnh ta.
Hiện nay ở trong thành Bắc Kinh thiếu gì võ quan bất đắc chí ? Ta chỉ cần những ngưá»i bất đắc chí mà lại có bản lãnh. Có Ä‘iá»u trong lúc nhất thá»i chưa chắc đã tập hợp được cả những ngưá»i này vào má»™t chá»—. Lại còn hạng ngưá»i chẳng có bản lãnh gì mà vẫn lên như diá»u trong thành Bắc Kinh đây cÅ©ng chẳng thiếu, Vi Tiểu Bảo này là má»™t trong các nhân vật đó. Ha ha ! Gã nghÄ© tá»›i đây bất giác cưá»i thầm.
Vi Tiểu Bảo tiến lại gần bàn cầm cái chén vàng nhắc lên thấy khá nặng, không má»™t cân thì cÅ©ng phải mưá»i bốn lạng. Trên chén khắc bốn chữ lá»›n, gã không biết nhưng nghe ngưá»i ta nói là "Gia quan tiến tước". Gã tá»± há»i:
- Vi Tiểu Bảo này trông vào bản lãnh gì để được gia quan tiến tước ? Bản lãnh giá»i nhất cá»§a ta là nịnh hót. Ta nịnh hót tiểu Hoàng đế khiến cho ngài rất khoan khoái trong lòng. Ngoài cái đó ra lão gia rất tầm thưá»ng. Xem chừng há»… con ngưá»i có bản lãnh là không chịu nịnh bợ. Lão gia chỉ thích nịnh bợ tức là chẳng có bản lÄ©nh gì.
Ngã ngá»­ng đầu lên ngẫm nghÄ© xem trong các quan võ có những ai không chịu nịnh hót ? Những anh hùng hào kiệt trong Thiên Äịa Há»™i dÄ© nhiên không thèm nịnh hót. Nhưng ngoại trừ Trần Cận Nam, sư phụ gã, và Ngô Lục Kỳ, còn hết thảy là những ngưá»i chỉ biết ná»™i ngoại công, chứ không hiểu cầm binh ra trận.
Bá»™ tướng cá»§a sư phụ là Lâm Hưng Châu cÅ©ng biết cầm quân đánh trận. Äáng tiếc y đã trở vá» Äài Loan rồi.
Äá»™t nhiên Vi Tiểu Bảo nhá»› tá»›i má»™t việc.
Hôm trước gã dẫn bá»n Thi Lang Ä‘i Thiên Tân, chuyển qua ÄÆ°á»ng Cổ ra biển, quan tổng binh thuá»· quân là Hoàng Phá»§ phụng sá»± gã rất chu đáo. Ở Thiên Tân có má»™t tên võ quan râu rậm thưá»ng chau mày bÄ©u môi, vẻ mặt khinh khỉnh ra chiá»u coi thưá»ng gã. Chẳng bao giá» hắn chịu nói nịnh gã lấy má»™t câu.
Vi Tiểu Bảo tá»± há»i:
- Tên quan võ đó là ai ?
Gã không nhớ danh tự tên quan võ kia, nghĩ mãi không ra được. Gã lầm nhẩm luôn miệng câu:
- Những gã nịnh hót Ä‘á»u là hạng bất tài. Tên quan võ rậm râu không chịu nịnh hót thì nhất định là má»™t nhân vật có bản lãnh.
Gã trầm ngâm má»™t lúc tìm ra được quyết định, liá»n đến nha môn quan Bá»™ binh thượng thư để nhá» Minh Châu phát văn thư khẩn cấp đến Thiên Tân Ä‘iá»u động má»™t viên quan võ rậm râu phải vá» Bắc Kinh lập tức.
Gã nói là viên võ quan rậm râu đó tầm thước vừa phải, không cao không thấp. Cấp bậc nhà binh cÅ©ng không lá»›n không nhá», chẳng ở hàng phó tướng thì cÅ©ng vào hàng tham tướng.
Quan bá»™ binh thượng thư Minh Châu thấy vụ này rất kỳ quái, tá»± há»i:
- Từ đây tá»›i Thiên Tân đưá»ng xa mấy trăm dặm mà gã bảo phát văn thư Ä‘i Ä‘iá»u động má»™t ngưá»i không hiểu tên há» gấp rút vá» Bắc Kinh thì Ä‘iá»u động thế nào được ?
Nhưng hắn biết Vi Tiểu Bảo được Hoàng đế sá»§ng ái, đừng nói chuyện Ä‘iá»u động má»™t tên võ quan ở Thiên Tân, mà có gặp việc gì khó gấp mưá»i lần cÅ©ng phải hành động cho bằng được.
Minh Châu mỉm cưá»i chịu lá»i ngay. Y cầm bút viết má»™t đạo công văn cho chạy thẳng đến quan tổng binh trấn thá»§ ở Thiên Tân và sai y Ä‘iá»u động hết thảy những quan quân rậm râu dưới trướng nhất luật phải vá» Bắc Kinh tức khắc và trình diện ở Binh bá»™ nha môn.
Trưa hôm sau, Vi Tiểu Bảo vừa ăn cơm xong thấy thân binh vào báo có bộ binh thượng thư đại nhân đến ra mắt.
Vi Tiểu Bảo ra tận cá»­a lá»›n đón tiếp thì thấy có tá»›i hai chục quan rậm râu Ä‘i theo Minh Châu. Có tên râu Ä‘en, có tên râu trắng, có ngưá»i râu lốm đốm. Ngưá»i nào cÅ©ng mặt đầy cát bụi, mồ hôi đầm đìa tá» ra vừa chạy má»™t quãng đưá»ng xa rất mệt nhá»c.
Minh Châu cưá»i nói:
- Vi đô thống ! Äô thống bẩo Ä‘iá»u động ngưá»i tá»›i đây, tiểu đệ đã Ä‘iá»u động cho đô thống rồi đó. Xin đô thống lá»±a chá»n, không hiểu tên nào hợp thức.
Vi Tiểu Bảo thấy đám đông quan quân không khá»i sá»­ng sốt. Rồi gã cưá»i khanh khách đáp:
- Minh Châu đại nhân ! Tại hạ chỉ xin đại nhân lấy cho má»™t tên rậm râu mà đại nhân làm việc chu đáo quá, Ä‘iá»u động đến hai chục tên. Ha ha ! Ha ha ! Minh Châu cưá»i nói:
- Vì tiểu đệ sợ lấy lầm ngưá»i không trúng vá»›i nhân vật mà Vi đô thống muốn kiếm, nên Ä‘iá»u động cả bá»n rậm râu đến đây để đô thống lá»±a chá»n.
Vi Tiểu Bảo cưá»i ha hả nói:
- Té ra dưới trướng Hoàng tổng binh ở Thiên Tân có rất nhiá»u tay rậm râu...
Gã chưa dứt lá»i, đột nhiên trong đám đông có tiếng quát như sấm vang:
- Rậm râu thì sao ? Phải chăng ngươi bắt ngưá»i ta đến đây để làm trò cưá»i ?
Vi Tiểu Bảo và Minh Châu Ä‘á»u giật mình kinh hãi nhìn xem ngưá»i nói đó là ai thì thấy má»™t tên quan thân thể cao lá»›n, so vá»›i những đứng xung quanh trá»™i hÆ¡n ná»­a cái đầu. Mặt hắn đầy vẻ giận dữ. Chòm râu hắn rung rinh như muốn dá»±ng ngược cả lên.
Vi Tiểu Bảo sửng sốt một chút rồi lộ vẻ vui mừng nói:
- Äúng rồi ! Äúng rồi ! Chính là lão huynh đây. Tại hạ muốn kiếm lão huynh đó.
Tên rậm râu kia tức giận đáp:
- Lần trước ngươi đến Thiên Tân ta đã ăn nói xung chằng với nhà ngươi và biết rằng ngươi thể nào cũng trả thù cho bõ ghét. Hừ ! Ta chẳng phạm tội gì mà ngươi muốn dựng chuyện khép ta vào quân luật e rằng không phải chuyện dễ dàng.
Minh Châu quát há»i:
- Ngươi tên hỠlà gì ? Sao dám vô lễ trước mặt thượng qua ?
Tên rậm râu này vừa rồi đã đến binh bộ nha môn để trình diện với quan thượng thư Minh Châu.
Minh Châu là má»™t đại quan cấp đầu não, tên rậm râu đó dù quật cưá»ng cÅ©ng không dám há»—n loạn trật tá»±, xung chằng vá»›i thượng cấp. Hắn liá»n khom lưng đáp:
- Kinh bẩm đại nhân ! Ty chức là phó tướng Triệu Lương Äống ở Thiên Tân.
Minh Châu nói :
- Vi đô thống đây chức cao tước trá»ng lại rất má»±c khoan nhân. Ngài còn là má»™t vị hảo bằng hữu cá»§a bản bá»™. Sao ngươi dám đắc tá»™i vá»›i ngài ? Mau xin lá»—i đô thống Ä‘i.
Triệu Lương Äống trong lòng tức giận, nghếch mắt ngó Vi Tiểu Bảo tá»± há»i:
- Gã bất quá là má»™t thằng lá»i miệng còn hôi sữa, việc gì ta phải tạ tá»™i vá»›i hắn?
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Triệu đại ca đừng buồn. Chính tại hạ đã đắc tội với đại ca, tại hạ cần xin lỗi đại ca mới phải.
Äoạn gã quay lại nhìn bá»n quan quân nói tiếp:
- Tại hạ có viêc khẩn yếu cần thương nghị vá»›i Triệu phó tướng. Trong lúc nhất thá»i tại hạ không nhá»› ra được tôn tánh đại danh cá»§a y, phải phiá»n bá»™ binh đại nhân má»i các vị vá» Bắc Kinh, khiến các vị chạy suốt đêmngày cá»±c nhá»c. Tại hạ rất lấy làm áy náy.
Gã nói rồi vòng tay xin lá»—i má»i ngưá»i.
Bá»n quan quân lập tức đáp lá»….
Triệu Lương Äống thấy Vi Tiểu Bảo ăn nói nhÅ©n nhặn, hắn không khá»i sá»­ng sốt. Lá»­a giận trong lòng lập tức tiêu tan.
Vi Tiểu Bảo nhìn Minh Châu nói:
- Äại nhân đã giá lâm thì xin vào trong kia ngồi chÆ¡i cho tiểu đệ được kính má»i chung rượu tạ Æ n. Các bạn hữu ở Thiên Tân ! Má»i các bạn vào cả đây.
Minh Châu vẫn có ý muốn kết giao vá»›i Vi Tiểu Bảo, bây giá» gặp được cÆ¡ há»™i liá»n hoan há»· theo vào ngay.
Vi Tiểu Bảo truyá»n mở đại tiệc. Gã má»i Minh Châu ngồi thá»§ tịch, Triệu Lương Äống ngồi vào thứ vị. Gã ngồi xuống chá»§ tịch bồi tiếp. Còn các võ tướng ở Thiên Tân ngồi ở ba bàn khác. Tiệc rượu ở phá»§ Bá tước dÄ© nhiên cá»±c kỳ long trá»ng.
Qua ba tuần rượu, ban nghệ sĩ đến diễn tuồng ngay trước tiệc.
Bá»n võ tướng ở Thiên Tân đến Kinh thành có ngưá»i cấp bậc rât thấp, má»›i vào hạng bá tổng, chì vì trá»i cho hàm râu rậm mà nghiá»…m nhiên được vào phá»§ Bá tước dá»± tiệc coi hát cùng binh bá»™ thượng thư và đô thống đại nhân. Thật là má»™t chuyện bất ngá».
Triệu Lương Äống tuy tính khí quật cưá»ng mà đầu óc rất tinh tế. Hắn thấy Vi Tỉu B?o không Ä‘em việc lá»›n ra thương nghị trên bữa tiệc, hắn cÅ©ng lá» Ä‘i không há»i gì. Hắn ngồi lắng tai nghe Vi Tiểu Bảo kể chuyện sang nước La Sát, được thấy phong tục ngoại quốc rất kỳ lạ, bất giác lẩm bẩm:
- Thằng lá»i này toàn nói nhăng nói càn. Làm gì có chuyện trai gái ôm nhau nhảy trước mặt đông ngưá»i. Trên thế gian sao lại có những ngưá»i vô sỉ như thế được?
Minh Châu uống mấy tuần rượu, coi hết một màn hát bội rồi đứng dậy cáo từ.
Vi Tiểu Bảo tiá»…n chân ra tận cổng ngoài rồi trở vào đại sảnh bồi tiếp bá»n quan quân coi hát. Tan hát gã má»i Triệu Lương Äống vào thư phòng nói chuyện.
Triệu Lương Äống thấy bao nhiêu giá sách Ä‘á»u xếp đầy sách vở, hắn không khá»i sinh lòng kính trá»ng, tá»± nhá»§:
- Gã tiểu hài tá»­ này tuy nhá» tuổi mà há»c vấn đã khá lắm. Gã còn cao minh hÆ¡n bá»n mình là hạng ngưá»i thô lá»— rất nhiá»u.
Vi Tiểu Bảo thấy Triệu Lương Äống dòm ngó sách vở liá»n cưá»i nói:
- Triệu đại ca ! Chẳng dấu gì đại ca. Những sách vở há» Ä‘em đến bày ở đây chẳng qua là để làm cảnh cho có vẻ thư phòng cá»§a má»™t vị Bá tước. Còn há»c vấn cá»§a tiểu đệ thì chưa chắc đã đủ mưá»i chữ. Ba chữ tên Vi Tiểu Bảo thì tiểu đệ biết được, còn ngoài ra mù tịt. Có mở sách căng mắt lên mà nhìn cÅ©ng chẳng biết má»™t chữ con mẹ gì.
Triệu Lương Äống nổi tràng cưá»i khanh khách. Äá»™t nhiên hắn cảm thấy trong lòng cởi mở vì biết rõ vị tiểu đô thống này tính nết mau lẹ và thẳng thắn, không các bậc kiêu kỳ.
Tuy nhiên, ngoài mặt hắn tỠvẻ cung kính nói:
- Vi đại nhân ! Trước kia ty chức đã ăn nói mạo phạm, xin đại nhân thứ lỗi cho.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Lỗi gì chứ ? Chúng ta xưng hô nhau bằng huynh đệ tiện hơn. Triệu huynh lớn tuổi, tiểu đệ kêu bằng Triệu đại ca. Còn Triệu đại ca kêu tại hạ bằng Vi huynh đệ là xong.
Triệu Lương Äống vá»™i đứng dậy đưa lá»i thỉnh an rồi đáp:
- Xin đô thống đại nhân đừng nói vậy khiến cho tiểu tướng phải tổn thá».
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Ngồi xuống đi ! Ngồi xuống đi ! Tại hạ bất quá gặp hồi hên vận làm được mấy việc vừa dạ đức Hoàng thượng mà bước lên quan lớn. Triệu huynh tưởng tại hạ có bản lĩnh thật chăng ? Sự thức tại hạ chẳng biết cóc gì hết, làm nên cái chức quan này mà trong lòng rất hổ thẹn. Tại hạ tự biết mình so với Triệu đại ca còn thua xa lắm, vì đại ca nhất mã nhất thương lập nên công trạng hoàn toàn trông vào bản lãnh chân chính của mình.
Vi Tiểu Bảo nói câu này khiến cho Triệu Lương Äống nức lòng hởi dạ. Hắn đáp:
- Thưa Vi đại nhân ! Tiểu tướng là kẻ thô lá»—, đại nhân có việc gì xin cứ sai bảo. Nếu tiểu tướng làm được thì dÄ© nhiên hết sức làm cho đến nÆ¡i. Bằng tiểu tướng không làm nổi cÅ©ng quyết hy sinh phục vụ hết mình để Ä‘á»n đáp tấm lòng tri ngá»™ cá»§a đại nhân.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
- Sá»± thá»±c thì tiểu đệ cÅ©ng chưa có việc gì, nhưng chuyến trước đến Thiên Tân thấy Triêu đại ca tướng mạo đưá»ng đưá»ng, biết là má»™t nhân tài xuất chúng.
Tiểu đệ làm cái chức Khâm sai đại thần khiến ai cũng xúm vào bợ đít, chỉ riêng mình Triệu đại ca là không thèm tâng bốc, cầu cạnh ai.
Triệu Lương Äống bẽn lẽn đáp:
- Tiểu tướng con nhà võ, tính tình lá»— mãng không khéo chiá»u chuá»™ng quan trên, sá»± thá»±c cÅ©ng chẳng dám có ý vô lá»… vá»›i khâm sai đại thần Vi Tiểu Bảo chậm rãi nói:
- Tiểu đệ có trách móc đại ca đâu ? Không thế thì đã chẳng triệu đại ca vỠđây. Tiểu đệ chủ trương lý thuyết:
phàm ngưá»i có bản lãnh là không chịu nịnh hót ai. Chỉ những kẻ bất tài má»›i bợ đít để được thăng quan phát tài.
Triệu Lương Äống hả hê giãi bày:
- Vi đại nhân nói mấy câu này má»™t cách rất thẳng thắn mau lẹ. Nhưng tiểu tướng đã chẳng có bản lÄ©nh gì, lại nghe ngưá»i tâng công nịnh bợ thì trong lòng tức tối khó chịu. Má»™t mặt đắc tá»™i vá»›i thượng ty, má»™t đằng gây gổ vá»›i bạn bè, thành ra khó được thăng quan. Cái tính thô lá»— tai hại là thế đó.
Vi Tiểu Bảo lên giá»ng kiên quyết:
- Triệu đại ca không nịnh hót, nhất định là ngưá»i có bản lãnh.
Triệu Lương Äống há hốc miệng ra không biết đáp thế nào. Hắn lẩm bẩm:
- Sanh ra ta ấy là cha mẹ ta. Biết ta ấy là Vi đại nhân.
Vi Tiểu Bảo sai gia nhân bày tiệc rượu ngay trong thư phòng để hai ngưá»i đối ẩm chuyện trò.
Nguyên Triệu Lương Äống ngưá»i tỉnh Quảng Tây, xuất thân là con nhà võ. Khi lâm trận hắn dÅ©ng cảm xung phong, lập nhiá»u chiến công má»›i thăng được lên tá»›i chức phó tướng.
Vi Tiểu Bảo nghe hắn nói chuyên nghỠtrận mạc thì trong bụng mừng thầm tự nhủ:
- Quả nhiên ta coi không lầm.
Gã liá»n há»i vá» phép dẫn quân đánh giặc trên núi.
Triệu Lương Äống không Ä‘á»c binh thư nhưng quen đánh trăm trận, kinh nghiệm dồi dào. Hắn nghe Vi Tiểu Bảo há»i phép tấn công trên núi liá»n cho là gã có ý thăm dò bản lãnh cá»§a mình. Hắn liá»n trình bày kế hoạch, miệng nói thao thao bất tuyệt.
Hai ngưá»i càng nói chuyện càng cao hứng, Triệu Lương Äống đứng dậy lấy những bá»™ tứ thư ngÅ© kinh trên giá sách bày thành núi non hang thẳm, khe suối sông ngòi, hình thế đưá»ng Ä‘i. Khi tấn công phải mai phục chá»— nào ? Dương đông kích tây ra làm sao ? Chặn đưá»ng ở nÆ¡i đâu ? Xung kích dụ địch ở chá»— nào ? Hắn nhất giải thích rất rành mạch. Hắn nói đến cả chiến pháp cá»§a binh lá»±c hai bên.
Vi Tiểu Bảo lại há»i:
- Gặp trưá»ng hợp bên địch chỉ có hÆ¡n má»™t ngàn quân mà bên mình dẫn đến năm, sáu ngàn nhân mã thì phải tấn công cách nào để nắm chắc phần thắng.
Triệu Lương Äống đáp:
- Nói vỠđánh trận mà nắm chắc phần thắng thì không có đâu. Nhưng binh lá»±c ta nhiá»u gấp mấy bên địch mà do tiểu tướng hành quân lại để thua thì còn hòng làm ngưá»i được nữa ư ? Kẻ làm tướng phải bắt sống bên địch không để má»™t tên lá»t lưới má»›i hợp lý.
Hắn vừa nói vừa bố trí bộ thư của binh lực hai bên.
Vi Tiểu Bảo sai gia Ä‘inh lấy mấy ngàn đồng tiá»n lên giả làm binh mã cho Triệu Lương Äống bày trận.
Vi Tiểu Bảo ghi nhá»› những phương lược dùng binh cá»§a Triệu Lương Äống và lưu hắn ngá»§ lại trong phá»§ đêm hôm ấy.
Sáng hôm sau hắn vào cung ra mắt vua Khang Hy ở trong Ngá»± thư phòng, bày lại cách hành binh bố trận đúng như kiểu mẫu cá»§a Triệu Lương Äống đã truyá»n cho. Có Ä‘iá»u gã không dám lôi sách vở cá»§a Hoàng đế ra mà chỉ dùng mấy thứ thô sÆ¡ cá»§a mình để bày trận.
Vua Khang Hy trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:
- Ai dạy ngươi phép đánh trận này ?
Vi Tiểu Bảo không dám dấu diếm, liá»n thuật lại chuyện tìm Triệu Lương Äống đưa vá» kinh.
Nhà vua nghe nói tá»›i vụ Minh Châu Ä‘ang đêm phải triệu tập hÆ¡n hai chục viên võ quan rậm râu từ Thiên Tân đưa vá» Bắc Kinh để Vi Tiểu Bảo lá»±a chá»n, ngài không nhịn được, nổi tràng cưá»i khanh khách há»i:
- Sao ngươi biết Triệu Lương Äống là ngưá»i có bản lãnh ?
Vi Tiểu Bảo không dám nói thật tên rậm râu này không chịu nịnh hót, vì chính gã là ông vua bợ đít. Bí quyết đó chẳng thể tiết lá»™ vá»›i Hoàng đế. Gã liá»n hàm hồ đáp:
- Lần trước Hoàng thượng phái nô tài lên Thiên Tân, nô tài thấy tên rậm râu đó thao diễn trận pháp rất hay, đã nghĩ ngay tới có một ngày kia phải dùng đến hắn để đối phó với Ngô Tam Quế.
Vua Khang Hy gật đầu phán:
- Lúc nào ngươi cÅ©ng không quên cách đối phó vá»›i Ngô Tam Quế là hay lắm ! Trái lại, mấy lão già trong triá»u... hừ, hừ... lại chỉ nghÄ© đến vành cạnh Ngô Tam Quế để hòng ăn cá»§a đút.
Nhà vua lại phán há»i:
- Phải chăng hiện giá» Triệu Lương Äống Ä‘ang làm phó tướng ? Ngươi vá» nói cho hắn hay đã hết sức tiến cá»­ hắn và được trẫm đặc biệt ban chỉ thăng hắn lên chức Tổng binh. Như vậy hắn sẽ cảm kích ngươi mà tận tâm giúp việc cho.
Vi Tiểu Bảo cả mừng tâu:
- Hoàng thượng o bế hạ thần, cả Ä‘iá»u nhá» nhặt cÅ©ng đến nÆ¡i đến chốn.
Gã lạy tạ nhà Vua lui vá» phá»§ Bá tước nói cho Triệu Lương Äống biết.
Sau mấy bữa quả nhiên Binh bá»™ phát văn thư thăng quan cho Triệu Lương Äống lên chức tổng binh ở Thiên Tân và đặt dưới quyá»n chỉ huy cá»§a Vi Tiểu Bảo Triệu Lương Äống dÄ© nhiên trong lòng cảm kích Vi Tiểu Bảo không biết đến đâu mà kể. Hắn tưởng chàng thiếu niên thượng cấp cá»§a mình chẳng cần nịnh bợ ai mà thăng quan rất mau chóng. Äây là má»™t chuyện đáng vui mừng thứ nhất trong Ä‘á»i ngưá»i.
Má»™t hôm Vi Tiểu Bảo Ä‘ang ngồi trò chuyện vá»›i Triệu Lương Äống thì có ngưá»i xin vào ra mắt. Äây là quan hầu cá»§a phò mã Ngô ứng Hùng đến má»i Vi Tiểu Bảo qua phá»§ phò mã dá»± bữa tiệc thân mật.
Viên quan hầu nói:
- Äã lâu phò mã không được gặp Vi đại nhân. Rất mong nhá»› trong lòng, nên phái nô tài thỉnh Vi đại nhân sang chÆ¡i để phò mã được má»i lão nhân gia chung rượu tạ Æ n ông mai.
Vi Tiểu Bảo tá»± há»i:
- Vị phò mã này chỉ là hữu danh vô thá»±c thì còn tạ Ông mai làm chi ? Bất quá hắn mượn tiếng tạ Æ n má»›i má»i được mình qua đó uống rượu. Chi bằng ta thá»­ sang coi, thưá»ng khi vá»› được món bở cÅ©ng chưa biết chừng.
Gã liá»n Ä‘em theo Triệu Lương Äống và đội thân binh ở Kiêu Kỵ Doanh Ä‘i theo đến phá»§ phò mã.
Sau khi Ngô ứng Hùng thành hôn cùng Kiến Ninh công chúa ở Bắc Kinh liá»n có phá»§ đệ đàng hoàng, khác hẳn vá»›i chá»— tạm chú ngày trước.
Ngô ứng Hùng dẫn mấy tên quan tâm ra tận cổng lớn nghênh tiếp. Hắn vừa thấy Vi Tiểu Bảo đã nói ngay:
- Vi đại nhân ! Bữa nay chỉ có mấy anh em thân mật như ngưá»i nhà nói chuyện vá»›i nhau, chứ không má»i tân khách nào khác. Mấy vị bằng hữu ở Vân Nam má»›i tá»›i đây rất tiện việc bồi tiếp Triệu tổng binh.
Hắn liá»n giá»›i thiệu mấy tên quan quân. Lão già có chòm râu bạc mà dài, tướng mạo uy nghiêm là Trương DÅ©ng, đỠđốc ở Vân Nam. Còn hai ngưá»i nữa Ä‘á»u là phó tướng. Má»™t tên có vẻ kiêu dÅ©ng tên gá»i Vương Tiến Bảo. Còn má»™t tên thái độ tá» ra rất ôn hoà, lá»… phép, tên gá»i Tôn Tư Khắc.
Vi Tiểu Bảo nắm tay Vương Tiến Bảo nói:
- Vương đại ca ! Äại ca là Bảo, tiểu đệ cÅ©ng là Bảo. Có Ä‘iá»u đại ca là Äại Bảo, tiểu đệ là Tiểu Bảo. Anh em mình thành má»™t cặp Bảo hạ xuống ăn đứt, không phải giam tiá»n cho ai.
Ba tên quan quân ở Vân Nam nổi tràng cưá»i khanh khách. Chúng thấy Vi Tiểu Bảo vui vẻ cởi mở Ä‘á»u rất lấy làm hoan há»·.
Vi Tiểu Bảo lại nhìn Trương DÅ©ng há»i:
- Trương đại ca ! Chuyến trước tiểu đệ đến Vân Nam sao lại không gặp ba vị?
Trương Dũng đáp:
- Hồi đó Vương gia vừa phái bá»n tiểu tướng Ä‘i tuần tra ngoài biên giá»›i thành ra không được ở Côn Minh chầu hầu Vi đại nhân.
Vi Tiểu Bảo gạt đi:
- Trá»i Æ¡i ! Việc gì mà phải đại nhân má»›i tiểu tướng ? Chúng ta xưng hô nhau má»™t cách giản tiện hay hÆ¡n. Trương đại ca kêu tại hạ bằng Vi huynh đệ là xong.
Có thế mới thân thiện vui vẻ cả làng.
Trương DÅ©ng cưá»i đáp:
- Vi đại nhân dạy thế khiến bá»n tiểu tướng có Ä‘iá»u thất lá»….
Mấy ngưá»i cưá»i cưá»i, nói nói tiến vào sảnh đưá»ng.
Bá»n gia Ä‘inh bưng trà má»i khách. Má»™t tên nhìn Ngô ứng Hùng nói:
- Công chúa xin phò mã thỉnh Vi đại nhân vào nội điện hội kiến.
Vi Tiểu Bảo trống ngực đánh thình thình nghĩ bụng:
- Mình phải vào gặp Công chúa thật khó quá ! Nhưng gã nghÄ© tá»›i những ngày đưa nàng Ä‘i Vân Nam, dá»c đưá»ng đã quấn quít vá»›i nhau chẳng khác nào đôi vợ chồng trong buổi tân hôn, bất giác trong ngưá»i dạo rá»±c, mặt đỠbừng lên.
Ngô ứng Hùng cưá»i nói:
- Công chúa thưá»ng nhắc tá»›i cuá»™c nhân duyên cá»§a vợ chồng tiểu đệ là do bàn tay Vi đại nhân tác thành cho. Thế nào cÅ©ng phải má»i tiệc tạ Ông mai.
Hắn dứt lá»i đứng dậy nhìn bá»n Trương DÅ©ng nói:
- Các vị cứ ngồi chơi thong thả.
Äoạn hắn dẫn Vi Tiểu Bảo vào ná»™i đưá»ng.
Hắn đi qua hai gian khách sảnh vào trong một căn sương phòng bỗng xoay tay đóng cửa lại nói:
- Vi đại nhân ! Vụ này ngoài Vi đại nhân không còn ai giúp dùm tiểu đệ được.
Vi Tiểu Bảo lại đỠmặt lên, tá»± há»i:
- Ngươi bị công chúa thiến rồi, không làm chồng nàng được nữa, thì còn cầu ta giúp Ä‘iá»u chi ?
Gã ấp úng đáp:
- Vụ này... vụ này... tại hạ thấy ngượng quá.
Ngô ứng Hùng ngạc nhiên rồi chậm rãi nói:
- Nếu Vi đại nhân không chịu trượng nghĩa giúp dùm thì chẳng còn ai làm được.
Vi Tiểu Bảo vẻ mặt bẽn lẽn nghĩ thầm:
- Äúng là Công chúa bức bách hắn năn nỉ ta, không thì tại sao hắn lại bảo vụ này ngoài ta ra không còn ai giải quyết dùm hắn ?
Tài sản của ngocvosong1986

  #180  
Old 02-06-2008, 12:51 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 179


Ngựa tốt vụng nuôi thành ngựa xấu

Ngô ứng Hùng thấy Vi Tiểu Bảo vẻ mặt có Ä‘iá»u khác lạ thì cho là gã không chịu giúp mình, liá»n nói:
Tiểu đệ cũng biết vụ này cực kỳ nan giải. Sau khi thành sự phụ vương cùng tiểu đệ quyết chẳng quên ơn Vi huynh đệ đã tận tình giúp cho.
Vi Tiểu Bảo tá»± há»i:
- "Tại sao Ngô Tam Quế lại cÅ©ng cảm kích tả A phải rồi! Ngô Tam Quế lo không có ngưá»i nối dõi mong ta giúp vụ này để sinh ra đứa cháu ná»™i. Nhưng cái đó ai mà biết chắc có sinh được con cháu gì không?".
Gã liá»n đáp:
-Phò mã gia! Vụ này tiểu đệ chẳng nắm vững phần nào. Vương gia và Phò mã gia đã nói đến chuyện cảm ơn trước. Nếu tiểu đệ làm không thành công há chẳng đáng thẹn lắm ư?
Ngô ứng Hùng đáp:
- Không sao hết! Không sao hết! Vi huynh đệ cứ làm cho hết sức là cha con tiểu đệ đã cảm ơn lắm rồi. Cả Công chúa cũng cảm kích vô cùng.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Phò mã gia muốn tiểu đệ làm việc gì, nhất định tiểu đệ cũng phải làm.
Ngô ứng Hùng tiến gần lại má»™t bước, hạ thấp giá»ng xuống nói:
- Vụ dẹp bá» Phiên trấn chưa truyá»n đến Vân Nam. Bá»n Trương ÄỠđốc không hay biết gì hết. Nếu Vi huynh đệ chịu tâu lên Hoàng thượng cho thu hồi thượng dụ triệt Phiên, ban văn thư khÈn cấp chạy sáu trăm dặm má»™t ngày đưa đến Vân Nam thì có thể rút thượng dụ tước Phiên vá» kịp.
Vi Tiểu Bảo ngÆ¡ ngác há»i:
- Phò mã... Phò mã nói vỠviệc triệt Phiên ư?
Ngô ứng Hùng đáp:
- Chính thế! Äại sá»± trước mắt còn việc gì lá»›n hÆ¡n việc tước phiên nữa? Äối vá»›i Vi huynh đệ, đức Hoàng thượng ngôn thính kế tòng. Vụ này ngoại trừ Vi huynh đệ dúng tay vào thì chẳng còn ai xoay chuyển cục diện được nữa.
Vi Tiểu Bảo chưng hửng la thầm:
- "Trá»i Æ¡i! Té ra mình Ä‘oán lầm ý hắn. Hắn nhá» mình việc này mà mình lại tưởng việc kia. Thế có tức cưá»i không?".
Gã không nhịn được næi lên tràng cưá»i ha hả.
Ngô ứng Hùng ngạc nhiên há»i:
- Sao Vi huynh đệ lại phì cưá»i? Tiểu đệ nói có chá»— nào lầm lÉn chăng?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Không phải đâu! Không phải đâu! Xin lá»—i Phò mã. Tiểu đệ chợt nhá»› tá»›i má»™t chuyện khác mà phải bật cưá»i.
Ngô ứng Hùng trong lòng bất mãn vô cùng. Vẻ tức giận lộ ra ngoài mặt. Hắn ngấm ngầm nghiến răng tự nhủ:
- "Bây giá» mi cứ việc ngông cuồng Ä‘i. Rồi đây phụ vương ta dá»±ng cá» khởi nghÄ©a, thế như chẻ tre đánh thẳng lên Bắc Kinh, ta sẽ bắt thẳng lá»i này phanh thấy làm muôn Ä‘oạn".
Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
- Phò mã gia! Sáng sớm hôm sau tiểu đệ nhất định vào bái kiến Hoàng thượng trình bày:
Phò mã là muá»™i phu cá»§a Hoàng thượng thì Bình Tây Vương cÅ©ng là bậc tôn thần. Hoàng thượng đã không gia quan tấn tước cho Vương gia thì cÅ©ng chẳng nên rút bá»›t quyá»n vị cá»§a bậc tôn thần đó vì làm như vậy không khá»i làm Công chúa má»§i lòng.
Ngô ứng Hùng đáp:
- Phải lắm! Phải lắm! Vi huynh đệ quả nhiên đầu óc mau lẹ phi thưá»ng. Chi?
trong khoảnh khắc đã nghĩ ngay được lý lẽ rất hùng hồn. Tiểu đệ nhất thiết trông cậy ở Vi huynh đệ. Bây giỠchúng ta vào tương hội với Công chúa.
Hắn dÉn Vi Tiểu Bảo đến ngoài phòng Công chúa để xin vào ra mắt.
Mấy tên cung nữ hầu cận từ trong phòng Công chúa chạy ra má»i Vi Tiểu Bảo hãy ngồi chỠở hoa sảnh bên cạnh.
Chẳng mấy chốc Công chúa tiến ra sảnh đưá»ng lá»›n tiếng há»i:
- Tiểu Quế Tá»­! Sao lâu nay ngươi không vào yết kiến tả Ta tưởng ngươi chết rồi. Vào đây mau! Vi Tiểu Bảo vừa cưá»i vừa đáp:
- Tiểu Quế Tử rất hân hoan được bái kiến Công chúa. Tiểu nhân cầu chúc Công chúa mình vàng khang kiện, vinh an vạn phúc. Tiểu nhân ngày ngày mong nhớ Công chúa, nhưng Thánh thượng phái đi công cán qua nước La Sát, mới vỠtới Bắc Kinh được mấy bữa nay.
Công chúa vành mắt đỠhoe há»i:
- Ngày nào ngươi cũng nhớ tới ta ư? Ngươi quỷ quái lắm. Ta... tạ..
Nàng nghẹn ngào để hai hàng lệ tầm tã tuôn rơi.
Vi Tiểu Bảo thấy Công chúa kém tươi, dung nhan rất là tiá»u tụy liá»n nghÄ© ngay tá»›i từ ngày nàng thành hôn vá»›i Ngô ứng Hùng, nhất định nàng há»n duyên tá»§i phận.
Bất giác gã lÈm bÈm:
- Th»ng lá»i Ngô ứng Hùng khác nào má»™t tên thái giám mà Công chúa lấy hắn làm chồng thì còn gì hứng thú nữa?
Gã ngó hiện trạng Công chúa lại nhá»› tá»›i mối tình ngày trước, bất giác sinh lòng thương xót liá»n an á»§i:
- Công chúa nhớ mong Hoàng thượng thì Hoàng thượng cũng mong nhớ Công chúa. Tiểu nhân nghe ngài nói mấy bữa nữa sẽ đón Công chúa vào cung để huynh muội cùng nhau tự sự.
Vua Khang Hy chẳng nói vậy bao giá», đây là gã giả truyá»n thánh chỉ.
Kiến Ninh Công chúa đã mấy tháng nay ở phá»§ Phò mã, buồn rầu không bút nào tả xiết. Nàng nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy cả mừng há»i:
- Bao giỠHoàng đế ca ca mới đón tả Ngươi tâu với Hoàng đế ca ca sáng mai ta sẽ vào cung thăm y.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi! Phò mã có việc dặn tiểu nhân sáng mai phải vào cung diện tấu Hoàng thượng. Nhân tiện tiểu nhân sẽ tâu xin ngài đón Công chúa vào cung.
Ngô ứng Hùng cũng rất lấy làm hoan hỷ nói:
- ÄÆ°á»£c Công chúa nói thêm vào, chắc Hoàng thượng chẳng bác bỠđỠnghị.
Công chúa bĩu môi đáp:
- Hừ! Ta vào cung hội kiến Hoàng đế ca ca để nói chuyện gia đình chứ không phải để giúp ngươi nói việc quốc gia đại sự gì đâu.
Ngô ứng Hùng cưá»i đáp:
- Thôi được! Nàng muốn nói chuyện gì thì nói.
Công chúa đứng dậy vừa cưá»i vừa há»i Vi Tiểu Bảo:
- Tiểu Quế Tử! Gần một năm nay ta không thấy mặt. Bây giỠngươi vừa lớn vừa cao hơn trước rồi. Nghe nói ở nước La Sát ngươi có tình tứ với một vị quỷ cô nương phải không?
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Làm gì có chuyện đó?
Äá»™t nhiên nghe đánh "bốp" má»™t tiếng, gã bị Công chúa đánh má»™t bạt tai nóng bá»ng.
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Trá»i Æ¡i! Rồi gã nhảy lên như con choi choi.
Công chúa cưá»i há»i:
- Ngươi không nói thá»±c má»i sá»±. Trước mặt ta mà ngươi cÅ©ng giả dối ư?
Nàng lại giơ tay lên vung chưởng đánh tới.
Vi Tiểu Bảo nghiêng đầu né tránh, phát chưởng đánh không trúng.
Công chúa nhìn Ngô ứng Hùng nói:
- Tiện thiếp có việc muốn há»i Tiểu Quế Tá»­. Phò mã bất tất phải ngồi đây nữa.
Ngô ứng Hùng cưá»i đáp:
- Hay lắm! Ta ra ngoài kia bồi tiếp các vị võ quan uống rượu.
Hắn nghĩ thầm:
- "Mình ngồi đây giương mắt ra mà nhìn Vi Tiểu Bảo bị đánh đòn thì thật trơ mặt quá. Rút lui được là hơn".
Hắn liá»n đứng dậy Ä‘i ra hoa sảnh.
Công chúa đưa tay nắm lấy tai Vi Tiểu Bảo nói:
- Tên tiểu quỷ chết đâm này! Ngươi quên ta rồi.
Nàng vừa nói vừa béo tai thật mạnh.
Vi Tiểu Bảo đau quá vừa la vừa nói:
- Không có đâu! Không có đâu! Tiểu nhân vÉn nhớ Công chúa lắm.
Công chúa vung chân trái lên đá vào bụng gã, vừa đánh vừa mắng:
- Tên tiểu quỷ bất lương này! Ta phải tùng xẻo ngươi. Nếu ta không kêu ngươi vào thì có lẽ ba năm ngươi cũng không đến thăm ta.
Vi Tiểu Bảo thấy trong sảnh đưá»ng không có ngưá»i, liá»n giang tay ôm lấy nàng, khẽ nói:
- Äừng động thá»§ động cước nữa. Äến mai chúng ta vào cung trò chuyện.
Công chúa đỠmặt lên há»i:
- Chuyện gì? Chuyện con khỉ à?
Nàng giơ tay củng vào trán gã đánh "cốc" một cái, biêu lên b»ng quả táo.
Vi Tiểu Bảo ôm chặt lấy hai tay nàng nói:
- Ta sử chiêu "Song long thưởng châu".
Công chúa hôn đánh "chụt" một cái rồi cựa mình lùi lại.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Chúng ta thân nhiệt với nhau ở chỗ này chỉ sợ Phò mã gia sinh lòng ngỠvực. Ngày mai vào cung tương kiến hay hơn.
Công chúa đỠmặt lên há»i:
- Hắn hoài nghi thì làm được gì?
Nàng nguýt gã, nét mặt như cưá»i mà không phải cưá»i, nói tiếp:
- Ngươi cút đi cho rảnh.
Vi Tiểu Bảo vừa cưá»i vừa trở ra nhà đại sảnh. Gã thấy Ngô ứng Hùng cùng bốn tên võ tướng Ä‘ang tranh luận rất hăng.
Triệu Lương Äống và Vương Tiến Bảo Ä‘ang lá»›n tiếng, mặt mÅ©i đỠgaỵ Hai ngưá»i thấy Vi Tiểu Bảo ra liá»n dừng lại không nói nữa.
Vi Tiểu Bảo cưá»i há»i:
- Hai vị tranh luận chuyện gì, cho tại hạ nghe được không?
Trương DÅ©ng cưá»i đáp:
- Bá»n tiểu tướng Ä‘ang bình luận các giống ngá»±a. Vương phó tướng đây là má»™t tay rất sành ngá»±a. Y mà lá»±a chá»n thế nào cÅ©ng được giống lương câu. Vừa rồi bàn chuyện ngá»±a Vương phó tướng khoe giống ngá»±a ở Vân Nam rất tốt. Nhưng Triệu tæng binh không tin, nói là giống ngá»±a ở Tứ Xuyên, Vân Nam vó ngắn, không chạy nhanh được. Vương phó tướng lại cho là giống ngá»±a Vân Nam dai sức. Trong vòng mưá»i dặm có khi không kịp ngá»±a khác, nhưng sau khi chạy hai ba chục dặm thì càng chạy càng mau lẹ.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Thế ư? Tại hạ có mấy con ngựa muốn nhỠvương phó tướng coi dùm.
Gã liá»n sai thân binh vá» phá»§ dắt mấy con ngá»±a tốt đến.
Ngô ứng Hùng nói:
- Ngá»±a cá»§a Vi Äô thống do Khang Thân Vương tặng là má»™t thứ Äại uyển lương câu næi danh, tên gá»i Ngá»c Hoa Thông. Giống ngá»±a Vân Nam bì thế nào được.
Vương Tiến Bảo nói:
- Ngá»±a cá»§a Vi đại nhân dÄ© nhiên là hay rồi. Giống Äại uyển lương câu ty chức đã biết quạ Hồi ty chức còn ở vùng Cam Túc, Thiểm Tây đã được coi rất nhiá»u giống ngá»±a Äại uyển. Giống ngá»±a này chạy quãng đưá»ng ngắn thì mau lẹ phi thưá»ng, không có thứ ngá»±a nào bì kịp.
Triệu Lương Äống há»i:
- Thế còn chạy đưá»ng dài thì sao? Chẳng lẽ ngá»±a Äại uyển lại không kịp ngá»±a ở Vân Nam?
Vương Tiến Bảo đáp:
- Ngá»±a ở Vân Nam vốn không phải ngá»±a hay mà chỉ đặc biệt ở chá»— chịu đựng khắc khæ và dai sức. Mấy năm nay ty chức nuôi ngá»±a ở Äiá»n Bắc, cho ngá»±a ở đất Xuyên giao phối vá»›i ngá»±a Vân Nam sinh được má»™t giống ngá»±a má»›i tất tốt.
Triệu Lương Äống cãi:
- Vương lão huynh! Lão huynh nói chuyện lang bang rồi. Trước nay ai cÅ©ng nói chuyện ngá»±a càng thuần nhất má»›i haỵ Tại hạ chưa từng nghe ai nói giống ngá»±a tạp chá»§ng lại hay tuyệt bao giá».
Vương Tiến Bảo đỠmặt lên nói:
- Triệu Tæng binh! Tại hạ không nói giống ngá»±a pha Ä‘á»u tốt cả. Phép dùng ngá»±a khác nhau. Có thứ chuyên dùng để xung phong hãm trận, có thứ chuyên dùng để tải đồ nặng. Dù là quân mã cÅ©ng phải phân biệt. Có thứ Ä‘i trăm dặm, có thứ chạy ngàn dặm. Quãng đưá»ng dài ngắn không giống nhau.
Triệu Lương Äống nói:
- Hừ! Có ngưá»i vÉn thích giống tạp chá»§ng.
Vương Tiến Bảo tức quá đứng phắt dậy quát há»i:
- Ngươi thóa mạ ai là hạng tạp chủng? ¡n nói càn rì như thế mà nghe được ư?
Triệu Lương Äống thản nhiên cưá»i khÈy đáp:
- Ta nói ngá»±a chứ có nói ngưá»i đâu? Kẻ nào là tạp chá»§ng không nguyên chất, có tật giật mình má»›i động lòng. Hà tất Phó tướng phải nóng nảy?
Vương Tiến Bảo càng næi nóng hơn nói:
- Äây là phá»§ Phò mã. Nếu không thì... hừ hừ... ! Triệu Lương Äống há»i:
- Hừ hừ thì làm gì? Phó tướng muốn động thủ với ta ư?
Trương DÅ©ng liá»n khuyên giải:
- Hai vị má»›i gặp nhau lần đầu. Hà tất vì câu chuyện bình luận ngá»±a mà næi nóng? Này này! Ta má»i các vị má»™t chung rượu giải hòa, đừng tranh biện vá»›i nhau nữa.
Trương DÅ©ng hiện làm chức ÄỠđốc, cấp bậc cao hÆ¡n cả Triệu Lương Äống lÉn Vương Tiến Bảo. Hai ngưá»i dÄ© nhiên phải nể mặt, đành nâng chung rượu lên uống nhưng vÉn còn h»m hÃŒ trợn mắt lên nhìn nhau. Nếu không có thượng quan ngồi đó thì cả hai ngưá»i Ä‘á»u tính nóng như lá»­a, chắc là đã thượng cẳng chân ha.
cẳng tay với nhau rồi.
Chẳng mấy chốc tên thân binh trở vỠphủ Bá tước đã dắt ngựa tới.
Quần hào liá»n tiến vào tầu ngá»±a phía sau để coi ngá»±a.
Vương Tiến Bảo quả nhiên là tay sành tướng ngá»±a. Hắn chỉ ngó qua là đã nói vanh vách những ưu Ä‘iểm cùng khuyết Ä‘iểm cá»§a từng con má»™t. Thậm trí tính nết con vật, mưá»i phần hắn nói trúng đến bảy tám.
Những tên mã phu ở Vi Bá tước phủ nghe Vương Tiến Bảo bình phÈm rất lấy làm kính phục. Chúng tán dương nhãn lực của Vương phó tướng không ngớt miệng.
Sau cùng đến con Ngá»c Hoa Thông cá»§a Vi Tiểu Bảo. Con này chân dài vào béo mập. Tướng mạo thần tuấn, nhất là toàn thân lông trắng như tuyết vừa mượt vừa mì màng.
Má»i ngưá»i vừa ngó thấy Ä‘á»u cất tiếng reo hò, tán tụng.
Vương Tiến Bảo lặng lẽ hồi lâu không nói gì. Hắn coi đi coi lại rồi mới lên tiếng:
- Con ngá»±a này thật tuyệt hảo, đáng tiếc là không biết nuôi dừing làm hư há»ng mất rồi.
Vi Tiểu Bảo kinh ngạc há»i:
- Nuôi dừing thế nào mà hư ngựa? Xin ông bạn chỉ giáo cho.
Vương Tiến Bảo đáp:
- Con ngá»±a cá»§a Vi Äô thống vốn là má»™t giống lương câu hiếm có trong thiên hạ. Äối vá»›i giống ngá»±a này má»—i ngày cần cừii cho nó chạy thật nhanh mưá»i dặm và Ä‘i thong thả vài chục dặm để rÃŒn luyện. RÃŒn luyện càng nhiá»u càng haỵ Äáng tiếc là Vi Äô thống thương nó, ít khi cừii đến. Con ngá»±a này nhàn rá»—i quá, lại được ăn toàn đồ thượng hảo, cả năm chỉ cừii nó má»™t vài lần. Hìi Æ¡i! Chẳng khác chi con nhà giàu sang được cưng chiá»u quá độ mà thành hư.
Ngô ứng Hùng nghe Vương Tiến Bảo nói vậy không khá»i biến sắc khẽ khịt mÅ©i mấy cái nhưng không nói gì.
Vi Tiểu Bảo thấy thế biết là mấy câu nói sau cùng cá»§a Vương Tiến Bảo đã có chá»— đắc tá»™i vá»›i Ngô ứng Hùng liá»n bụng bảo dạ:
- "Tá»™i gì ra chẳng nhân cÆ¡ há»™i này mà đâm bị thóc, chá»c bị gạo má»™t phen, đê?
tướng soái nhà hắn sinh mối bất hòa".
Gã liá»n nói:
- Ta e r»ng Vương phó tướng nói vậy chỉ đúng phần nào mà thôi. Thiếu gì con em nhà phú quí mà bản lãnh cao cưá»ng. Tá»· như Phò mã gia đây là thế tá»­ cá»§a Bình Tây Vương. Tuy Phò mã gia được cưng chiá»u, ăn ngon mặc đẹp từ thá»§a nho?
mà có hư há»ng chá»— nào đâu?
Vương Tiến Bảo thẹn đỠmặt lên, vội đáp:
- Dạ dạ! Thế tá»­ cá»§a Vương gia dÄ© nhiên khác vá»›i ngưá»i thưá»ng. Ty chức quyết chẳng dám nói đến Phò mã gia.
Triệu Lương Äống xen vào:
- Ta e r»ng trong lòng Phó tướng coi Phò mã gia hay bất cứ ai cÅ©ng Ä‘á»u cùng má»™t duá»™c chẳng khác gì nhau.
Vương Tiến Bảo tức giận quắc mắt lên há»i:
- Triệu tæng binh! Bữa nay tại sao Tæng binh cứ nhÃŒ tiểu đệ mà bắt bẻ? Thá»±c ra tiểu đệ chưa có Ä‘iá»u chi đắc tá»™i vá»›i Tæng binh.
Vi Tiểu Bảo vừa cưá»i vừa nói:
- Phải rồi! Chúng ta không nên vì việc nhá» mà tæn thương hòa khí. Có Ä‘iá»u làm võ quan thưá»ng hay khinh khi các vị đại thần nhá» tuæi trong triá»u vốn là chuyện thưá»ng.
Vương Tiến Bảo vội đáp:
- BÈm Äô thống đại nhân! Ty chức chẳng có lòng dạ nào dám coi thưá»ng Äô thống.
Triệu Lương Äống nói:
- Vậy Phó tướng coi thưá»ng Phò mã gia.
Vương Tiến Bảo lớn tiếng:
Làm gì có chuyện đó?
Vi Tiểu Bảo nói:
- Vương Phó tướng! Äáng tiếc là Phó tướng nuôi được bao nhiêu ngá»±a Ä‘á»u để cả ở Vân Nam. Nếu không thì bá»n ta được mở rá»™ng thêm kiếm thức.
Vương Tiến Bảo đáp:
- Ty chức nuôi ngựa... dạ da... không dám đương.
Vi Tiểu Bảo lấy làm tá»± kỳ há»i:
- "Hắn bảo:
Dạ Dạ! Không dám đương là nghĩa làm sao?".
Triệu Lương Äống nói ngay:
- Những ngá»±a hay mà Phó tướng nuôi được ở Vân Nam cÅ©ng như ngưá»i chết rồi không tìm ra được đối chứng. Thưa Vi Äô thống! Ngày tiểu tướng ở quan ải cÅ©ng đã nuôi được mấy trăm con ngá»±a hay, ngày chạy được hai ngàn dặm, đêm chạy được ba ngàm dặm. Äáng tiếc là xa quá không thể đưa vá» cho Äô thống đại nhân coi.
Má»i ngưá»i næi lên tràng cưá»i ha hả. Ai cÅ©ng biết là há» Triệu nói móc Vương Tiến Bảo.
Vương Tiến Bảo mặt giận xám xanh trỠvào tàu ngựa ở mé tả lớn tiếng:
- Ba chục con ngá»±a bên này tiểu đệ đưa từ Vân Nam tá»›i. Triệu Tæng binh! Tæng binh lá»±a lấy mưá»i con ngá»±a chạy thi vá»›i ngá»±a cá»§a tiểu đệ xem ai thắng ai bại.
Triệu Lương Äống thấy đám ngá»±a ở Vân Nam đưa tá»›i đã nhá» con lại ốm nhắt, lông trụi da khô, không khá»i cưá»i thầm tá»± há»i:
- "Những con ngá»±a ốm đói này có chá»— nào là hay là tốt?" Hắn cất giá»ng cương quyết:
- Nhất định là mấy con ngá»±a cá»§a Vi Äô thống dắt tá»›i ăn đứt đám ngá»±a ốm đói này do chính tay Vương Phó tướng Ä‘iá»u dừing, bất chấp tâm can bảo bối cá»§a chúng thế nào, chỉ coi bá» ngoài cÅ©ng đủ biết.
Vi Tiểu Bảo cưá»i khanh khách nói:
- Anh em bất tất phải tranh luận. Phò mã gia! Chúng ta cho ngá»±a chạy Ä‘ua má»™t cuá»™c chăng? Tiểu đệ lá»±a mưá»i con, Phò mã gia lá»±a mưá»i con cho chạy Ä‘ua.
Bên nào thắng thì được giải.
Ngô ứng Hùng đáp:
- Ngá»±a cá»§a Vi đô thống là giống Äại uyển lương câu hiếm có trong thiên hạ.
Loại ngựa nhỠở Vân Nam của tiểu đệ bì thế nào được? Bất tất phải đua nữa. Dĩ nhiên là bên tiểu đệ chịu thua rồi.
Vi Tiểu Bảo thấy Vương Tiến Bảo lá»™ vẻ ấm ức ra chiá»u không phục liá»n nói:
- Phò mã gia chịu thua, nhưng Vương Phó tướng không phục. Tiểu đệ tính thế này:
Tiểu đệ bá» ra má»™t vạn lạng bạc, Phò mã gia cÅ©ng bá» ra má»™t vạn lạng. Chiá»u hôm nay hai bên cho ngá»±a ra bên ngoài chạy Ä‘ua từng đôi má»™t. Bên nào thắng được sáu keo là ăn rồi, khá»i phải tiếp tục chạy Ä‘ua nữa. Phò mã gia tính thế có được không?
Ngô ứng Hùng toan từ chối nhưng lại động tâm nghĩ thầm:
- "Th»ng lá»i này nhá» tuæi hiếu thắng, ta cố ý chịu thua gã má»™t vạn lạng bạc để cho gã hý há»­ng".
Hắn liá»n đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi! Chúng ta Ä‘ua chÆ¡i má»™t cuá»™c cÅ©ng haỵ Nhưng này Vi huynh đệ! Huynh đệ có thua cÅ©ng đừng buồn nhé.
Vi Tiểu Bảo há»›n hở tươi cưá»i đáp:
- ÄÆ°á»£c thì phởn phÆ¡, thua cÅ©ng đàng hoàng. Ai lại thua mà buồn bá»±c bao giá»?
Gã liếc mắt thấy Vương Tiến Bảo lá»™ vẻ vui mừng ra khóe mắt thì không khá»i la thầm:
- "úi chà! Coi mặt th»ng cha Vương Phó tướng thì hiển nhiên hắn nắm vững phần thắng. Hay là những con ngựa ốm đói bệnh tật của hắn quả dai sức thật?
Không xong! Vụ này không xong rồi! Ta phải hý lộng quỷ thần mới ăn đứt được".
Bình sinh gã đánh bạc chuyên môn gian lận. Bây giá» gã nhận thấy cuá»™c Ä‘ua ngá»±a này vị tất đã chắc ăn liá»n sinh lòng tác tệ. Gã nghÄ© bụng:
- "Chiá»u nay mà Ä‘ua ngay thì không kịp giở trò".
Gã liá»n há»i lại:
- Äã là cuá»™c ăn thua lá»›n, tiểu đệ cần lá»±a chá»n thật kü. Vậy xin hoãn cuá»™c Ä‘ua lại đến sáng mai má»›i đủ thì giá» chuÈn bị. Phò mã gia có ưng không?
Ngô ứng Hùng đã định tâm cho ngá»±a chạy cầm chừng. Trong mưá»i keo để Vi Tiểu Bảo ăn chín thì hôm nay hay ngày mai Ä‘ua cÅ©ng vậy thôi.
Hắn liá»n gật đầu ưng thuận.
Vi Tiểu Bảo ở lại phủ Phò mã ăn uống rồi coi hát, không nhắc nhở gì tới cuộc đua nữa.
Chiá»u hôm ấy gã hết sức má»i má»c Ngô ứng Hùng cùng bá»n Trương DÅ©ng, Vương Tiến Bảo, Tôn Tư Khắc vá» phá»§ Bá tước uống rượu.
Ngô ứng Hùng vui vẻ nhận lá»i ngaỵ Äoàn ngưá»i liá»n kéo nhau sang phá»§ Bá tước cá»§a Vi Tiểu Bảo.
Chá»§ khách an tá»a dùng trà rồi, Vi Tiểu Bảo nói:
- Tiểu đệ xin lỗi ra ngoài một chút để sắp xếp.
Ngô ứng Hùng cưá»i đáp:
- Chúng ta như ngưá»i má»™t nhà. Vi huynh đệ bất tất phải khách sáo.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Qúy khách giá lâm, tiểu đệ chẳng thể sơ khoáng được.
Gã vào hậu đưá»ng dặn dò mở tiệc rượu và chuÈn bị lá»›p tuồng hát.
Äoạn gã kêu tên trưởng toán trong bá»n mã phu đến lấy năm trăm lượng bạc giao cho y và dặn:
- Con Ngá»c Hoa Thông và mấy con ngá»±a cá»§a ta còn để bên phá»§ Phò mã, ngươi qua đó dắt vá». Nhân tiện ngươi mua rượu cho bá»n mã phu bên đó uống má»™t bữa say bí tá»·, say đến n»m bò ra không còn biết con mẹ gì nữa.
Tên mã phu vâng lá»i.
Vi Tiểu Bảo lại há»i:
- Ngươi có biết cho ngựa ăn cái gì để bốn vó nhủn ra không còn sức chạy nhanh? Nhưng đừng có để nó ngộ độc mà chết.
Tên mã phu đáp:
- Tiểu nhân chưa hiểu ý Bá tước gia muốn sao? Tiểu nhân có thể làm được hết.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Ta nói rõ cho ngươi hay cũng chẳng hỠgì. Phò mã gia có một toán ngựa đưa từ Vân Nam tới. Y khoe khoang ngựa của y tuyệt hảo và dai sức, sáng mai có một cuộc đua ngựa. Vậy chúng ta đừng để thua mà mất mặt. Có đúng thế không?
Tên mã phu hiểu ngay liá»n nói:
- Bá tước gia muốn tiểu nhân cho toán ngựa của Phò mã gia ăn thứ gì đê?
cuộc đua ngày mai chúng ta nắm chắc phần thắng phải không?
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Äúng thế! Ngươi khá thông minh đấy. Cuá»™c Ä‘ua ngày mai ăn thua lá»›n. Bên ta mà thắng thì ngươi cÅ©ng được dá»± má»™t phần tiá»n thưởng. Vậy ngươi lén lút hành động vụ này cho thật khéo và cần giữ kín đáo, chá»› để bá»n mã phu bên phá»§ Phò mã biết tý gì má»›i được. Năm trăm lạng bạc này để cho ngươi má»i khách uống rượu, đánh bạc, chÆ¡i gái hay muốn làm con mẹ nó cái gì thì làm, cốt sao bá»n mã phu kia say ly bì không biết trá»i đất gì nữa rồi ngươi sẽ hạ thá»§.
Tên mã phu đáp:
- Xin Bá tước gia cứ yên tâm. Tiểu nhân hành động nhất định thành công theo ý của Bá tước gia. Vụ này chỉ cần mua mấy chục cân bã đậu, trộn ít thuốc vào cho ngựa ăn để phân ứ lại một đêm rồi sáng mai chạy đua thì đến loài rùa cũng thắng được chúng.
Tài sản của ngocvosong1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áèàòëîí, êíèãà, êîìïàíèÿ, ëîøàäè, êóïàëüíèêè, êðåäèòû, ìàçäà, ìâèäåî, ïåðååçä, íèññàí, ïîëèòîëîãèÿ, ïîïêà, ñèñüêè, ñèòèáàíê, ñëóæáà, öåëêè, òåðüåðû, ðàìáëåð, ðàñïðîäàæà, ðîñòåëåêîì


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™