Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #31  
Old 02-06-2008, 02:04 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thời gian online: 14 giờ 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 31

Vạn Biến Cửu U


Một tư thái ung dung, đỉnh đạc, mụ Môn chủ Thần môn, Thanh Thanh Tiên Tử xuất hiện trong tư thế của người chắc thắng, cho dù mụ đến chỉ có một mình, hoàn toàn đơn độc giữa quần hùng các võ phái có đến mấy mươi người.
Nhìn lại mụ, Mạnh Đạt Nhân không thể không có nhận định ngấm ngầm, liệu đúng hay sai nếu cho rằng chỉ trong một thời gian ngắn mụ đã thấu triệt toàn bộ dị học của Vạn Biến Cửu U Quỷ?
Và Mạnh Đạt Nhân tự khẳng định, mụ dám đơn phương xuất hiện với phong thái này, chứng tỏ mụ đã có bản lãnh cái thế, mụ đang là hiện thân của Vạn Biến Cửu U Quỷ độ nào từng gây họa cho võ lâm.
Nhìn sắc thái của mọi người, vì quá rúng động nên cứ thừ người ra, không một ai dám thở mạnh, nói gì đến chuyện dám lên tiếng phát thoại, mụ mở miệng cười tự tin :
- Bọn ngươi sao rồi? Sợ bản nhân tạo nên một thảm trạng lưu huyết để báo thù chuyện các phái hai trăm năm trước đã gây ra cho tổ phụ Vạn Biến Cửu U Quỷ ư? Ha... ha...! Yên tâm đi, thời thế đã đổi thay và bản thân cũng không phải hạng người khát máu. Chuyện lấy máu để đòi lại món nợ máu chỉ là chuyện của quá khứ, khi gia tổ bản nhân do thiếu hiểu biết nên không có tầm nhìn sâu rộng. Không như bây giờ, bản nhân chỉ muốn mọi người tâm phục khẩu phục. Vì bản nhân thừa biết lấy đức phục người vẫn tốt hơn là dùng uy để bức người. Bản nhân nói như thế có đúng không? Ha... ha...
Chỉ những ai tự tin rằng công phu bản thân đã đạt mức xuất thần nhập hóa, không còn ai là đối thủ, mới có những lời nói phủ dụ này và mới tỏ ra độ lượng như thế.
Lôi Đồng cũng hiểu như vậy nên bất ngờ bật lên tràng cười phản kháng :
- Ngươi bảo ngươi không muồn đòi lại món nợ máu, người nói ngươi chỉ muốn mọi người tâm phục khẩu phục. Vậy nói đi, hai đời Môn chủ bổn môn là do ai hãm hại! Ai đã rắp tâm đưa Thần môn vào con đường diệt vong? Ha... ha...! Giả như người không tình cờ tìm thấy di học tuyệt truyền của Vạn Biến lão quỷ, liệu bây giờ ngươi dám có thái độ giả nhân giả nghĩa không? Lôi Đồng ta là người đầu tiên minh định ngươi sẽ không bao giờ dám. Ngươi không bao giờ dám. Ha... ha...
Đôi mục quang của mụ thu nhỏ dần. Và càng nghe Lôi Đồng nói, từ đôi mắt mụ, những tia nhìn sát khí càng bắn xa nhiều hơn. Để cuối cùng, mụ chậm rãi bật ra tiếng rít :
- Lôi Đồng! Nếu ngươi không là phế nhân, nếu không nghĩ tình ngươi từng là đồng môn, câu nói này của ngươi có lẽ...
Mạnh Đạt Nhân chợt tiến lên :
- Khoan đã nào, Môn chủ! Người quân tử không chấp tội tiểu nhân. Nếu chưa gì Môn chủ đã có hành vi đe dọa người thì còn gì là câu lấy đức để phục người? Tại hạ xin mạo muội được hỏi, phải chăng Môn chủ vừa gián tiếp thừa nhận, do thiển cận, muốn lấy máu để đòi nợ máu trăm năm trước chính tiền nhân của Môn chủ đã gây ra trận thảm sát ở cốc Tam Điệp.
Mụ tỏ ra cẩn trọng:
- Ngươi hỏi để làm gì?
Mạnh Đạt Nhân nhúng vai :
- Còn để làm gì ngoài việc để mọi người khỏi phí công kéo đến Nghi Xương thành mà vẫn minh bạch những gì đã xảy ra cách đây một trăm năm.
Mụ thoáng sững sờ người. và mụ hiểu câu hỏi của Mạnh Đạt Nhân chính là cái bẫy. Mụ không thừa nhận thì không sao, có chăng chỉ là để lộ mụ chính là người giả nhân giả nghĩa như Lôi Đồng vừa nói, nhưng một khi mụ đã lên tiếng thừa nhận thì có khác nào mụ đã gợi lại mối căm phẫn tột cùng mà bấy lâu nay nhân vật các võ phái luôn dành cho kẻ đã gây ra trận thảm sát lần đó. Mụ phân vân cũng phải.
Thái độ của mụ khiến Tiêu bang chủ là người đầu tiên lộ phản ứng, nêu rõ chủ ý :
- Ác phụ! Ngươi đừng mong dùng lời đường mật dụ hoặc bọn ta. Chánh tà bất lưỡng lập, ngươi đừng vọng tưởng bao nhiêu nhân vật chính phái đây vì khiếp sợ sẽ cam tâm phục tùng yêu nhân hạng tà ma như ngươi.
Vô Giá đại sự lập tức buông câu phật hiệu :
- A di đà Phật! Tiêu bang chủ nói rất hay. Tà bất thắng chính, chúng ta thà mảnh ngọc vỡ còn hơn chỉ là viên ngọc vẹn toàn. Tất cả hãy tiêu diệt ác ma!
Lời hiệu triệu của nhân vật đứng đầu Thiếu Lâm phái lập tức được mọi người hưởng ứng.
Dư Vi Hải hô vang :
- Vì đại cuộc võ lâm, tiêu diệt yêu ma!
Mọi người ùn ùn chuyển động, khí thế càng lúc càng tăng cao, khiến sắt mặt yêu phụ cũng càng lúc càng sa sầm.
Cảm nhận trận thư hùng quyết tử là điều không tránh khỏi, Mạnh Đạt Nhân chợt lùi lại, đứng ngay bên cạnh Bạch Quang Nguyệt.
Chàng thì thào :
- Cô nương có thể giúp tại hạ một việc? Hãy tùy theo diễn biến, nếu cần, cô nương nên lập tức đưa Lôi tiền bối đi khỏi đây.
Nàng nghi ngại :
- Còn ngươi?
Chàng lạnh giọng :
- Dẫu sao mụ cũng có phần trong cái chết của gia phụ, tại hạ quyết báo thù.
Nàng bần thần :
- Không riêng gì ngươi, lão Lôi như cũng muốn liều sinh tử với mụ. Ta đâu tiện ngăn lão.
Chàng cười giải thích :
- Lão là người duy nhất của Thần môn hiện giờ còn tồn tại, thật sự tồn tại. Nếu để lão uổng mạng, có lẽ Thần môn không còn cơ hội nào phục môn hưng phái.
Nàng kinh ngạc :
- Ngươi thật sự lo lắng cho Thần môn thế sao?
Chàng cười gượng :
- Thần môn luôn giúp võ lâm duy trì chính nghĩa, đó là nguyên nhân khiến tại hạ không thể không quan tâm.
Nàng nhìn chàng và sau đó đột nhiên hỏi :
- Còn ta, liệu ngươi có quan tâm?
Chàng đáp :
- Tại hạ từng hứa với lệnh huynh điều này. Vì thế tại hạ càng muốn nhờ cô nương lo chu toàn cho lão Lôi.
Nàng mím chặt đôi môi, để cuối cùng bật ra câu hỏi :
- Nếu ta cứ khăng khăng ở lại?
Chàng nhìn sững nàng :
- Nếu là vậy, e rằng tại hạ sẽ phân tâm, khó chuyên chú cùng quần hùng diệt trừ mụ yêu ma.
Nàng thở ra nhè nhẹ :
- Sự hiện dịên của ta thật sự làm phân tâm ngươi ư? Ta...
Mạnh Đạt Nhân bỗng tỏ ra khẩn trương :
- Mọi người bắt đầu động thủ rồi. Cô nương! Mong cô nương tự bảo trọng, xin nhớ làm theo lời căn dặn của tại hạ. Đừng để tại hạ sau này phải ân hận vì không thể quan tâm đến cô nương. Hẹn gặp lại!
Dứt lời, chàng lập tức đảo người lao đi, để lại một Bạch Quan Nguyệt trong tâm trạng nôn nao lạ kỳ.
Mụ Thanh Thanh Tiên Tử cũng bắt đầu diễu võ dương oai. Mụ cười sằng sặc :
- Rượu mời không uống, lũ ngu muội các ngươi lại muốn uống rượu phạt. Vậy chớ trách bản nhân độc ác. Ha... ha...
Với thân thủ tuyệt phàm, mụ ung dung xuất hiện ở những nơi mà mụ cho rằng cần phải xuất hiện.
Và đối tượng đầu tiên mụ chọn chính là Bang chủ Cái bang.
- Tiêu lão đầu! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ kỵ của ngươi. Ha... ha...
Mụ vung ngọc thủ, đẩy ra một kình đầy uy lực.
Ào...
Tiêu bang chủ vận dụng toàn bộ công phu sở học lên song thủ :
- Quả nhiên là Cửu U Tồi Tâm chưởng của Vạn Biến Cửu U lão quỷ độ nào. Hãy xem tuyệt học của bổn bang!
Tiêu bang chủ hất mạnh song kình.
Vù... vù...
Vô Giác đại sư cũng xuất lực hỗ trợ :
- Yêu nhân Cửu U! Xem chưởng!
Ào...
Ầm... Ầm... Ầm...
Ba tiếng chấn kình vang dội đủ làm cho bầu không khí đang hừng hực khí thế chành tà phân tranh lan tỏa thêm sát khí ngút trời.
Mụ Thanh Thanh Tiên Tử cười ngạo mạn :
- Đã biết rõ đây là võ học Cửu U, bọn ngươi còn không mau nạp mạng! Đỡ! Ha... ha...
Và mụ chớp động thân hình, Vạn Quỷ Ảnh công phu đã được vận dụng.
Vút...
Giữa muôn vàn bóng nhân ảnh chập chùng của mụ, tiếng rít của mụ vang lên như tiếng lệnh tử thần.
- Nhất Tuyệt Tối Tâm! Tiêu lão đầu! Đây là phần của lão.
Bùng!
Đang liền tay liên thủ, Vô Giác đại sư chợt sững người nhìn Tiêu bang chủ từ từ khuỵu xuống với diện mạo vụt trắng bệch như người đột nhiên không còn chút máu huyết nào lưu thông trong huyết quản.
Đúng lúc này, tiếng rít của mụ yêu ma lại đột ngột vang lên bên rai Vô Giác đại sư.
- Tên trọc Vô Giác! Nếu ngay bây giờ ngươi không nói lên lời thần phục thì cái chết của Tiêu lão đầu chính là hình ảnh tiếp nối của ngươi.
Vô Giác đại sư hốt hoảng hảy lùi :
- Tiêu bang chủ lại dễ thọ tử thế sao? Bần tăng...
Nhưng Vô Giác đại sư nhảy đến đâu cũng không thoát khỏi vòng vây của muôn ngàn bóng nhân ảnh do mụ yêu ma vận dụng Vạn Quỷ Ảnh công phu tạo ra.
Tuy thế, đó không phải là lý do khiến Vô Giác đại sư đột ngột dừng lời.
Trái lại đó là vì bóng nhân ảnh vốn đã nhiều của mụ yêu ma không hiểu vì sao đã đột nhiên nhân đôi.
Vô Giác đại sư chỉ hiểu rõ tình hình khi nghe mụ yêu ma bất ngờ rít lên :
- Mạnh tiểu tử! Ngươi dám đối đầu với bổn nhân ư? Ngươi muốn chết?
Vù...
Và thanh âm của Mạnh Đạt Nhân lập tức vang lên :
- Chư vị! Đã đến lúc chúng ta cùng liên thủ. Tại hạ sẽ dùng chính công phu của mụ để kềm chế mụ. Hãy bắt đầu đi! Xem đây!
Ào...
Ầm...
Mọi người dù không hiểu vì sao Mạnh Đạt Nhân có thể làm cho mụ yêu ma đột ngột phải hiện thân, nhưng ngay khi nhìn thấy phương vị của mụ, tất cả cũng ùn ùn xuất chiêu.
- Yêu ma! Đỡ!
- Mụ ác ma! Xem chiêu!
Ào... Ào...
Vù... Vù...
Thế nhưng hợp chiêu liên thủ đầu tiên của mọi gnười chợt rơi vào hư không, do bóng nhân ảnh của mụ yêu ma bỗng nhoà đi và sau đó biến mất.
Mọi người chỉ nghe tiếng mụ yêu ma quát lên căm phẫn:
- Tiểu tử quả to gan, dám dùng Vạn Quỷ Ảnh của bản nhân. Được! Bản nhân quyết tế độ ngươi trước. Tối Tâm Nhị Tuyệt! Đỡ!
Vút...
Ào... Ào...
Những bóng nhân ảnh quỷ quái quyện vào nhau, để vang ra tiếng gầm thịnh nộ của Mạnh Đạt Nhân :
- Mụ cũng đỡ Hồi Phong tuyệt thức của ta! Xem chiêu!
Vù...
Ầm... Ầm...
Ngay lập tức sau tiếng chạm kình, bóng nhân ảnh của Manh Đạt Nhân và mụ yêu mà lần lượt hiển lộ.
Sắc mặt của Mạnh Đạt Nhân đang tỏ ra đau đớn. Trái lại sắc diện của mụ yêu ma thì để lộ sự kinh ngạc.
Giờ thì quân hùng đều rõ. Mạnh Đạt Nhân tuy có tinh thông Vạn Quỷ Ảnh công phu nhưng lúc nãy chàng đã dùng chính công phu Vạn Quỷ Ảnh để phá giải Vạn Quỷ Ảnh của mụ. Và muốn mụ phải hiện thân, lộ rõ phương vị, Mạnh Đạt Nhân đâu còn cách nào khác ngoài cách liều mạng cùng mụ yêu ma chiêu đối chiêu.
Khi đối chiêu, chính chấn kình đã là mụ yêu ma phải có một sát ma nào đó lộ rõ nguyên hình, và đó chính là dụng ý của Mạnh Đạt Nhân như vừa rồi chàng hô hoán.
Thấu hiểu dụng ý và khâm phục lòng đại nghĩa của chàng, Vô Giác đại sư vụt niệm phật hiệu :
- Chư vị chú ý! Đây là phương cách duy nhất Mạnh đại hiệp giúp chúng ta trừ khử yêu ma. A di đà Phật! Chúng ta mau đồng loạt phát kình. Đánh!
Ào... Ào...
Vù... Vù...
Quần hùng lại liên thủ tạo ra một hợp kình vô tiền khoáng hậu, bức đến thẳng vào vị trí mụ yêu ma vừa hiển lộ.
Nhưng...
Vút...
Một lần nữa hợp kình của quần hùng lại xuất phát không đủ nhanh, bóng nhân ảnh của mụ yêu ma đã biến mất. Và mụ cười cao ngạo :
- Mạnh Đạt Nhân! Dụng ý của ngươi tuy hay, đởm lược của ngươi tuy đáng khâm phục, nhưng liệu ngươi có thể duy trì đấu pháp này được bao lâu? Bản nhân e chỉ một chiêu Tối Tâm nữa là ngươi phải mất mạng thôi. Ha... ha...
Mạnh Đạt Nhân cũng vận dụng Vạn Quỷ Ảnh công phu bám theo mụ :
- Dù là một chiêu hay nửa thức, Mạnh Đạt Nhân ta cũng cam tâm. Huống chi chỉ cần hợp lực cùng quần hùng quật đúng mụ chỉ một chiêu thôi, mụ đâu mong gì toàn mạng. Hãy xem Nhất Xạ Chỉ Hoàn của ta!
Víu...
Ầm... ầm...
Thêm một lần nữa bóng nhân ảnh mụ yêu ma phải bị hiển lộ.
Quần hùng phát kình theo hiệu lệnh của Vô Giác đại sư :
- Ngã Phật từ bi! Đánh!
Ào... ào...
Mạnh Đạt Nhân cũng hiển lộ thân hình. Chàng biến sắc gào to :
- Lại chậm nữa rồi. Tại hạ e chỉ có thể lập lại một lần nữa thôi. Chư vị...
Mụ lại biến mất và lần này mụ thét lồng lộn :
- Ngươi còn mạng được một lần nữa sa o? Mạnh Đạt Nhân! Đỡ!
Ào... ào...
Mạnh Đạt Nhân lập tức chuyển mình, miệng gào lên hốt hoảng :
- Công phu Cửu Trùng của Thần môn.
Vút...
Chàng dịch chuyển đúng lúc, khiến mụ yêu ma cũng phải kinh ngạc :
- Thân pháp của ngươi...
Chàng hiện thân với tiếng gầm kinh thiên động địa :
- Trầm lão nhân đâu phải uổng công nghĩ ra bộ pháp khắc chế công phu Cửu Trùng. Đỡ!
Ào... ào...
Mụ lại biến mất :
- Hừ! Nội lực ngươi quá uyên thâm, chi trì nổi ba chiêu Tối Tâm của bản nhân. Nhưng lần này sẽ là lần cuối cùng của ngươi. Nạp mạng!
Vù... vù...
Những bóng nhân ảnh kỳ quái lại quấn với nhau. Và lần này dù muốn dù không mọi người cũng biết đó là lần cuối cùng được Mạnh Đạt Nhân mạo hiểm hỗ trợ, mọi người liền vận lực sẵn, chực chờ cơ hội cuối cùng.
Ầm... ầm...
Bóng nhân ảnh mụ yêu ma thoáng khựng lại. Vô Giác đại sư bật cao giọng :
- Đánh!
Quần hùng phát kình.
Ào... ào...
Vù... vù...
Và thật lạ, hợp kình của quần hùng bỗng tăng thêm uy lực, khiến mụ yêu ma phải kinh hoảng gào lên :
- Bọn ngươi...
Một tràng cười chợt vang lên, át tiếng gào của mụ :
- Thanh Thanh! Nàng không ngờ phải không? Hãy xem ta là ai? Ha... ha...
Nghe rõ âm này, Mạnh Đạt Nhân là người đầu tiên thất sắc :
- Khổng Gia Lập? Vô Cực lão nhân?
Và chàng tìm cách lùi về, hy vọng kịp tránh phạm vi uy lực của hợp kình.
Quần hùng vừa có thêm hai đại cao thủ là Khổng Gia Lập và Vô Cực lão nhân xen vào quyết lấy mạng mụ yêu ma.
Cũng lúc này, mụ yêu ma cũng tận lực mưu tìm sự toàn mạng cho riêng mụ.
Mụ thét lanh lảnh :
- Bọn ngươi muốn chết?
Thân hình mụ chợt bốc lên cao, vô hình chung làm giảm hết ý lực của kình. Sau đó mụ xuất chiêu.
Ào... ào...
Ầm... ầm...
Đang đà bốc lên cao, chấn kình còn lại đưa mụ bay lên cao hơn.
Chính lúc này, từ khoảng không, ngay trên đỉnh đầu mụ yêu ma chợt vang lên tiếng gầm đắc ý của Hà Tử Giang, Cung chủ Địa Khuyết cung :
- Yêu ma chạy đi đâu? Bổn cung đã chờ sẵn, quyết vì đồng đạo võ lâm, diệt yêu ma để báo thù. Đỡ! Ha... ha...
Vù...
Mạnh Đạt Nhân lùi càng lúc càng xa, và chàng suýt chạm phải Bạch Quan Nguyệt lúc này cũng lẻn chạy đến.
Nàng chạm vào tay chàng :
- Ngươi đã bị nội thương?
Chàng lắc đầu, mắt vẫn nhìn vào trận tử đấu miễn cưỡng đang diễn ra trên không trung.
Mụ yêu ma rít lên phẫn nộ :
- Hà Tử Giang ngươi chớ đắc ý. Hãy xem tuyệt kỹ Cửu U!
Và Mạnh Đạt Nhân không thể không thán phục nội lực uyên ảo của mụ.
Giữa không trung tuy không có điểm tựa chân nhưng mụ vẫn có thể lăng không xoay người, thi triển công phu Vạn Quỷ Ảnh, biến thành trùng trùng bóng nhân ảnh, đủ làm Hà Tử Giang loạn nhãn.
Và...
Ào...
Vút...
Hà Tử Giang, vậy là hụt chiêu. Lão động nộ gầm vang :
- Mụ tưởng vậy là thoát sao? Hãy xem công phu Vạn Lưu Quy Tông của ta!
Ào... ào...
Bạch Quan Nguyệt lại chạm vào tay chàng :
- Tạm thời ngươi hãy mau tọa công điều nguyên, chớ bỏ lỡ cơ hội.
Chàng lắc đầu và không thể hồi đáp vì tiếng gầm của mụ yêu ma đang bật lên :
- Vạn Lưu Quy Tông? Hà Tử Giang ngươi làm sao luyện được công phu này?
Hà Tử Giang bật cười :
- Ta vì võ lâm để trừ hại, đương nhiên anh linh tiền nhân của các phái phải trợ giúp ta. Tuy bí kíp Vạn Lưu là giả nhưng mảnh bìa của nó lại là thật.
Đáng tiếc, mụ giữ nó trong tay những vẫn xem là phế vật. Lần này mạng của mụ thật khó bảo toàn. Ha... ha...
Ầm... ầm...
Tiếng chấn kình làm cho mụ yêu ma phải trầm người xuống.
Và lập tức có Khổng Gia Lập và Vô Cực lão nhân đến vây áp :
- Mau nạp mạng!
- Ác phụ! Đỡ!
Vù...vù...
Ào... ào...
Nhất Trần đạo chưởng cũng xuất hiện. Lão nguỵ đạo vội hô hoán mọi người :
- Võ lâm các phái mau liên thủ. Hãy giết chết mụ yêu ma, báo thù cho trưởng bối chúng ta thảm tử tại Tam Điệp cốc. Nhanh lên nào!
Báo thù là chuyện nên làm, nhưng hợp lực với Nhị cung Nhị viện đầy tà tâm lại là điều không thể.
Họ lưỡng lự...
Mạnh Đạt Nhân chợt chủ động nắm tay Bạch Quan Nguyệt :
- Lôi tiền bối đâu?
Nàng đáp khẽ, như chàng cũng vừa hỏi khẽ :
- Ta đã đưa ra ngoài, hiện giờ...
Chàng nhẹ nhàng lui chân:
- Đi thôi! Chúng ta không thể lưu lại...
Cả hai bỏ đi trong khi mụ yêu ma với sở học Cửu U đang tha hồ tung hoành tả hữu.
Tài sản của aspirin

  #32  
Old 02-06-2008, 02:05 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thời gian online: 14 giờ 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 32

Đỉnh Thần Minh sơn


Lôi Đồng hậm hực nhìn Mạnh Đạt Nhân :
- Sao ngươi không cho ta cơ hội báo thù? Ngươi khinh ta là phế nhân, ta không giúp ích gì cho ngươi?
Chàng cười gượng :
- Mụ yêu ma đã nhanh chóng luyện xong công phu Cửu U, tiền bối không quan tâm, cũng không muốn tìm hiểu sao?
Lôi Đồng quắc mắt :
- Không điều gì khiến ta quan tâm bằng chuyện báo thù. Ngươi định đưa ta đi đâu?
Chàng đưa tay vén rèm xe cho lão nhìn ra ngoài :
- Tiền bối thử đoán xem?
Lão kinh ngạc :
- Ngươi đưa quay lại Thần Minh sơn để làm gì?
Chàng buông rèm xe xuống :
- Bọn Nhị cung Nhị viện cũng quá nhanh khi từ đỉnh Thần Minh tìm đến Hà gia trang, tiền bối không kinh ngạc sao?
Lão bối rối nhưng vẫn tìm cách che đậy :
- Tại sao phải kinh ngạc?
Chàng trầm ngâm :
- Tại hạ từng nghe Hoàng tiền bối nói bất kỳ ai một khi đã được tuyển chọn muốn vượt qua dù chỉ là đệ cửu quan thôi cũng phải mất ít nhất nữa năm. Nhân vật được Khổng Gia Lập và Hà Tử Giang cài vào Thần môn không lẽ là hạng người thông minh tuyệt đỉnh, chưa đến nửa tuần trăng đã vượt qua đệ cửu quan khiến Thần môn bây giờ lọt vào tay bọn họ?
Đến lúc này Lôi Đồng mới vỡ lẽ :
- Ngươi có ý nghi ngờ chuyện gì?
Chàng gật gù :
- Nhất định ở Thần đàn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn của Hà Tử Giang và Khổng Gia Lập.
Lôi Đồng lo lắng :
- Là chuyện gì?
Chàng mơ mơ màng màng, mắt nửa nhắm nửa mở :
- Cũng có thể là Hoàng tiền bối và Trầm lão nhân đã thoát hiểm. Tiền bối không phải đang trông mong kỳ tích đó xảy ra sao?
Lão bồn chồn :
- Ngươi đoán đúng không vậy? Đó là lý do ngay lúc này ngươi đưa ta quay về Thần Minh sơn, thay vì đến thành Nghi Xương giải cứu bọn lão Hoàng?
Chàng lặng thinh không đáp.
Hết nhẫn nại, lão gầm lên :
- Phải hay không? Sao ngươi không đáp lời?
Chàng hé mở hai mắt :
- Chuyện chưa đến thật khó đoán đúng sai. Sao tiền bối không lặng yên dưỡng thần? Tiền bối đừng quên Nhị quái Quan ngoại dường như không xuất hiện với bọn Hà Tử Giang ở Hà gia trang.
Lão giật mình :
- Cũng phải! Ngươi nghi ngờ bọn Nhị quái hiện đang ở đỉnh Thần Minh?
Ở bên ngoài cỗ xe có tiếng Bạch Quan Nguyệt cau gắt vang vào :
- Tiền bối không nhận thấy y đang cần dưỡng thương sao? Đâu phải ngẫu nhiên tiểu nữ phải làm một xa phu bất đắc dĩ, để y ung dung ngồi trong xe hưởng thanh nhàn.
Lôi Đồng nhìn sững chàng :
- Ngươi bị mụ yêu ma đả thương?
Lại có thanh âm Bạch Quan Nguyệt vang vào :
- Tiền bối còn phải hỏi? Gặp cường địch, y không lo thân y, trái lại cứ hết lời căn dặn tiểu nữ phải lo cho sự an nguy của tiền bối. Vậy mà cho đến tận bây giờ tiền bối vẫn nghĩ ngờ y. Tiền bối con còn nhân tính không vậy?
Mạnh Đạt Nhân vụt thở dài :
- Cô nương sao lại oán trách Lôi tiền bối? Tại hạ...
Lôi Đồng chợt thừ người :
- Ngoài Thiên Niên Hà Thủ Ô, ngươi còn có phúc phận hưởng dụng thêm hai hoàn Vạn Niên Tuyết Liên Tử, ta không nghĩ nội lực ngươi lại kém thua mụ yêu nhân.
Chàng mở trừng mắt nhìn lão :
- Đó cũng chính là nguyên do khiến tại hạ trước đây phải tỏ ra thuận phục, chấp nhận cùng hợp tác với kẻ gia thù. Tiếp sau đó, tại hạ vẫn cố tránh cho dù trong lòng rất muốn lấy mạng Khổng Gia Lập, báo thù cho Vũ Văn Kỉnh Nhượng. Được dùng cùng lúc hai loại thần dược quý hiếm không phải là điều tốt.
Lôi Đồng hoang mang :
- Tại sao lại không tốt? Không phải ngươi từng phô diễn công phu tuyệt phàm, khiến Khổng Gia Lập kinh tâm vỡ mật đấy sao?
Chàng lắc đầu :
- Ở Quỷ cung chỉ sau khi tại hạ lỡ dùng hai hoàn Vạn Niên Tuyết Liên Tử, tại hạ mới nhìn thấy di ngôn của chủ nhân Quỷ cung. Qua đó mới biết Vạn Niên Tuyết Liên Tử là loại dược vật chí dương chí cương, cách ba mươi năm mới được một hoàn. Dùng nhiều như tại hạ lại thêm trước đó dùng Hà Thủ Ô Thiên Niên, lợi sẽ bất cập hại, có thể dẫn đến đứt hết kinh mạch mà chết.
Lão tròn mắt :
- Có chuyện này ư? Vậy thì ngươi...
Chàng gượng cười :
- Sống chết có số. tại hạ vẫn hy vọng sẽ được hoàng thiên thương tưởng, cho tại hạ thêm chút thời gian báo phục gia thù và hoàn thành một ít tâm nguyện.
Lôi Đồng bỗng tỏ lòng xăng xái :
- Ngươi có tâm nguyện gì?
Chàng mỉm cười không đáp.
Và khi nghe lão cứ gặng hỏi mãi, Bạch Quan Nguyệt ở bên ngoài nói xen vào :
- Tiểu nữ biết y có một tâm nguyện. Đó là y muốn Thần môn mãi mãi duy trì, không lâm vào cảnh diệt môn như hiện tình đang cho thấy.
Lôi Đồng bàng hoàng :
- Ngươi nói thật chứ nha đầu?
Bạch Quan Nguyệt chưa kịp đáp thì bỗng có thêm một câu hỏi vang lên :
- Những gì tiểu muội muội vừa nói đều là thật chứ?
Mạnh Đạt Nhân lập tức vén rèm nhìn ra :
- Bạch huynh? Là Bạch huynh đó ư?
Bạch Quan Nguyệt vụt kêu, hai bàn tay ghì mạnh dây cương, dừng ngay cỗ xe lại.
- Bạch Quan Nhật? Đại ca đó ư?
Vút...
Vút...
Mạnh Đạt Nhân vội vàng chui ra bên ngoài, ngỡ ngàng nhìn Trầm lão nhân. Trầm Bội Uyển, Hoàng Kim Hoán, Bạch Quan Nhật và hai nhân vật khác đang xuất hiện ngay trước cỗ xe :
- Chư vị...! Tất cả đều đã thoát hiểm rồi sao?
Hoàng Kim Hoán từ từ tiến đến gần Mạnh Đạt Nhân :
- Có phải bọn ta vừa nghe lầm, ngươi thật tâm muốn bổn môn không lâm họa diệt vong?
Bạch Quan Nguyệt lo ngại đến đứng cạnh Mạnh Đạt Nhân :
- Tiểu nữ đã tự tai nghe y thổ lộ điều này. Chư vị tin hay không cũng được.
Cứ nhìn Lôi tiền bối thì biết. Y đã tám phen tứ thứ mạo hiểm để bảo toàn tính mạng cho Lôi tiền bối.
Bạch Quan Nhật nhăn mặt :
- Tiểu muội muội. Đâu đến lúc muội muội lên tiếng.
Quan Nguyệt hậm hực :
- Vì lời hứa với đại ca, y đã cưu mạng tiểu muội không biết bao nhiêu lần mà nói. Lẽ nào chính đại ca cũng nghi ngờ y?
Hoàng Kim Hoán chợt gọi vọng vào cỗ xe :
- Lôi lão đệ! Lão đệ nghĩ thế nào?
Lôi Đồng bị tàn phế hai chân, không thể bước ra, lão cứ ở trong xe cười dài :
- Tiểu liễu đầu họ Bạch nói đúng. Tiểu tử vì nhiều ẩn tình khó phơi bày nên có làm cho chúng ta ngộ nhận. Kỳ thực, tiểu tử chính là người chúng ta có thể kỳ vọng.
Hoàng Kim Hoàn quay đầu nhìn Trầm Quân.
Trầm lão nhân xua tay :
- Thực hư thế nào, dọc đường đi chúng ta sẽ hỏi nhiều hơn. Cứ đi tiếp thôi!
Mạnh Đạt Nhân kinh ngạc :
- Chư vị cũng muốn đến Thần Minh sơn?
Hoàng Kim Hoán cười thần bí :
- Đuơng nhiên! Chẳng phải bổn môn đang cần một vị Môn chủ đó sao? Không được ngươi ưng thuận, bọn ta cũng đã tìm người khác thay vào.
Chàng đưa mắt nhìn hai nhân vật lạ mặt đã xuất hiện cùng lúc với bọn lão Hoàng và thật khó tin một trong hai nhân vật này sẽ là người được chọn.
Tuy vậy, chàng vẫn không lên tiếng hỏi thêm, vì nghĩ bọn họ cũng nên có một Môn chủ khác; huống chi chính chàng trước kia đã khước từ không ít hơn một lần.
* * * * *
Đoạn đường đi nếu càng lúc càng đến gần Thần Minh sơn thì nỗi nghi hoặc của chàng về nhân vật đã được bọn lão Hoàng tuyển chọn càng lúc càng to lớn.
Hai nhân vật lạ mặt kia kỳ thực chỉ là ngũ lục chuyên sứ của Thần môn. Cả hai đã từng bị Khổng Gia Lập lừa mỵ, như chuyện đã xảy ra cho Vũ Văn Kỉnh Nhượng và họ đã tỉnh ngộ kịp lúc, khi họ có trách nhiệm canh giữ bọn người Trầm lão nhân.
Chính họ đã đánh tháo mọi người, còn cho mọi người biết mưu đồ cấu kết giữa họ Khổng và Hà Tử Giang trong việc chọn người được tuyển chọn chính là tâm phúc của bọn chúng.
Và lần này chủ ý của mọi người khi quay lại Thần Minh sơn là tìm cách ngăn cản hành vi thoán đoạt ngôi Môn chủ Thần môn của Khổng Gia Lập.
Chuyện bọn họ đã tìm được một nhân vật tuyển chọn khác, như lão Hoàng vào lúc đầu đã nói hoàn toàn không được họ đề cập đến.
Họ không cho Mạnh Đạt Nhân biết vì họ không tin tưởng chàng.
Mạnh Đạt Nhân tuy không góp chuyện nhưng vẫn ngấm ngầm buồn bực.
Như đọc được tâm trạng đó của chàng, Trầm Bội Uyển chợt đến gần :
- Mạnh huynh! Muội nghe Bạch tỷ tỷ nói thương thế của Mạnh huynh rất nghiêm trọng?
Chàng cố che giấu tâm trạng qua nụ cười cam phận :
- Dù sao huynh vẫn chưa chết.
Hoàng Kim Hoán cũng đến gần từ lúc nào, chợt cất tiếng nạt ngang :
- Ngươi chớ quá bi quan! Thiên Niên Hà Thủ Ô và Vạn Niên Tuyết Liên Tử nếu làm ngươi vượng dương khí phải phải đứt hết kinh mạch mà chết, thì ngươi đã chết ngay từ đầu rồi. Huống chi vượng dương khí vẫn có cách hóa giải kia mà.
Chàng kinh ngạc :
- Tiền bối nói thật? Hóa giải như thế nào?
Hoàng Kim Hoán phì cười :
- Ngươi bẩm sinh thông tuệ nhưng lại nhất thời hồ đồ. Ngươi thử nghĩ xem vượng dương khí thì làm thế nào để hóa giải?
Chàng cười gượng :
- Tiền bối đánh đố tại hạ làm gì. Nếu tại hạ có thể nghĩ ra, cần gì phải lo lắng và phải hỏi tiền bối.
Lão Hoàng nghiêm mặt :
- Âm dương tuy tương khắc nhưng vẫn có lúc tương hợp, đạo lý này lẽ nào ngươi không hiểu?
Chàng ngơ ngác :
- Thế nào là âm dương tương khắc hay tương hợp?
Bạch Quan Nhật nghe thế vụt kêu :
- Ngươi định đùa hay sao, họ Mạnh? Nếu ngươi không biết gì về đạo lý này, lần ở quái trận cờ sao ngươi có thể hóa giải thoát thân?
Bạch Quan Nhật vừa dứt lời, liền nghe Trầm Bội Uyển và Bạch Quan Nguyệt tranh nhau oán trách :
- Bạch nguyên sứ sai rồi! Mạnh huynh thoát trận chứ không phải phá trận.Và thoát trận là nhờ Mạnh huynh kịp thấu hiểu công phu Vạn Quỷ Ảnh. Đương nhiên Mạnh huynh đâu cần gì hiểu hay không hiểu đạo lý Âm Dương hoặc Ngũ Hành.
- Bạch đại ca cũng đừng làm y bối rối nữa. Vì như tiểu muội nhận thấy, bấy lâu này y vẫn có tâm trạng bất an. Giờ đã rõ đó là y lo lắng, không thể nghĩ ra cách hóa giải chân khí dương cương quá vượng. Nếu y biết đạo lý Âm Dương như Hoàng tiền bối vừa nói, y đâu phải lo lắng.
Bạch Quan Nhật trố mắt nhìn Trầm Bội Uyển và Bạch Quan Nguyệt :
- Cả hai làm sao vậy? Ta chỉ hỏi y có một câu, nhị vị đâu cần có thái độ gay gắt với ta như thế?
Trầm Bội Uyển vụt đỏ mặt. Và nếu đó chỉ là phản ứng thường có ở nàng thì không hiểu sao Bạch Quan Nguyệt cũng đỏ mặt.
Tuy nhiên cả hai chưa kịp chống chế hoặc biện bạch thì từ đỉnh Thần Minh, nơi mọi người chỉ còn một đỗi ngắn nữa là đến gần, chợt có hai loạt cười lồng lộng vang lên :
- Hóa ra tiêu tử đã bị nội thương nghiêm trọng. Vậy lần này đến đây phải chăng tiểu tử muốn nộp mạng? Ha... ha...
- Nào chỉ riêng tiểu tử. Tất cả tìm đến đây phải chăng muốn giúp bọn ta mau luyện được Độc công Hoạt Tử Thi đến thập thành? Ha... ha...
Mạnh Đạt Nhân thất sắc :
- Âm Dương nhị quái? Mọi người mau bế khí, tốt hơn hết là tìm nơi ẩn nấp. Độc công Hoạt Thi của chúng không thể xem thường.
Lôi Đồng và Bạch Quan Nguyệt là những người suýt phải vong mạng vì loại Độc công này, cả hai rối rít :
- Hoàng lão huynh mau đưa Trầm môn chủ và Bội Uyển đi thật xa. Đừng chậm trễ!
Quan Nguyệt kêu lên :
- Hỏa công có thể ngăn ngừa Độc công. Đại ca cùng mọi người mau mau tìm vật phóng hỏa.
Từ đỉnh Thần Minh sơn, Âm Dương nhị quái đồng loạt lao xuống :
- Quanh đây đến cả một bụi cỏ khô cũng không có, bọn ngươi muốn dùng hỏa công cũng không được. Ha... ha...
Dương Quái Huỳnh lão đại lập tức nhảy xổ vào Mạnh Đạt Nhân :
- Lần trước, chính tiểu tử ngươi làm bọn ta bị gã họ Hà quở mắng. Mối hận này, hôm nay ngươi lấy sinh mạng bù vào. Ha... ha...
Mạnh Đạt Nhân vội vận dụng Vạn Quỷ Ảnh công phu, hóa thành muôn ngàn bóng nhân ảnh, vây kín Âm Dương nhị quái.
Chàng còn hô hoán :
- Chư vị nên chạy ngay vào Thần đàn. Tại hạ sẽ ngăn cảm, nhưng e không được lâu. Chạy đi!
Bị ngăn cản, Âm Dương nhị quái càng cười to hơn :
- Mạnh tiểu tử! Để lão phu thu thập ngươi trước, như trước kia từng thu thập phụ thân ngươi, gã đồ gàn họ Mạnh. Ha... ha...
Cả hai vươn Độc Lang trảo, cùng tìm cách chộp vào Mạnh Đạt Nhân, Chàng bật lên tiếng gầm, khi thấy Bạch Quan Nhật, và cả Hoàng Kim Hoán nữa muốn xông vào tiếp trợchàng :
- Bọn chúng đang dùng Âm Công phát tán Độc công. Hoàng tiền bối, Bạch huynh! Nhị vị có xông vào cũng vô ích. Tại hạ không dễ để kẻ từ thù lấy mạng đâu. Ác ma! Đỡ!
Vù...
Ầm! Ầm!
Thoáng bị chao đảo ngay sau khi chạm kình, nhưng Mạnh Đạt Nhân cũng nhân đó tiếp tục vận dụng Vạn Quỷ Ảnh công phu, quyết không để mọi người, nhất là Nhị quái Âm Dương nhận ra chàng vừa lâm vào thế hạ phong.
Âm quái Trịnh lão nhị phẫn nộ :
- Sao ngươi bảo đã bị nội thương! Hóa ra ngươi chỉ muốn qua mặt bọn ta. Súc sinh! Đỡ!
Ào... ào...
Dương Quái Huỳnh lão đại thì vẫn cười :
- Cần gì vội lão nhị? Trước sau gì tiểu tử cũng phải nộp mạng thôi! Tiếp chiêu! Ha... ha...
Vụt! Vụt!
Khác với lần trước, cũng với đấu pháp tiền hậu cùng giáp công như bây giờ, nếu trước kia thì cả hai cùng thi triển hấp kình nên bị Mạnh Đạt Nhân gây cho một phen hoảng vía, thì lần này chỉ có một mình Dương Quái vận dụng hấp kình. Trái lại Âm Quái thì dùng song trảo tạo lực chấn kình cực mạnh vỗ vào Mạnh Đạt Nhân.
Chàng cười lạnh :
- Muốn ta nạp mạng trừ phi Nhị quái các ngươi biết rõ cách ta vận dụng Vạn Quỷ Ảnh. Chứ như bây giờ thì chỉ uổng công thôi. Xem chiêu!
Vù... Ầm!
Ào... Ầm!
Vẫn thấy Mạnh Đạt Nhân có thể chi trì, phần thì lo ngại vì mùi hôi thối từ những ngọn trảo Hoạt Tử Thi của bọn Nhị quái vẫn cứ theo không khí lan tỏa tới, Bạch Quan Nhật đành gọi Hoàng Kim Hoán :
- Đại trưởng lão! Có lẽ chúng ta nên đưa mọi người vào Thần đàn thôi.
Tình thế này, thật sự chúng ta không có cách nào trợgiúp Mạnh tiểu huynh đệ.
Nghe thế, Mạnh Đạt Nhân càng thêm hối thúc :
- Đừng chần chừ nữa, Bạch huynh! Lần này Độc công của Nhị quái dường như lợi hại hơn trước kia nhiều. Nếu mọi người không mau đi, e không kịp.
Dương Quái cả cười :
- Còn mong gì kịp với không kịp. Cho ngươi, gần đây bọn ta đã hấp thu tử khí của không ít người, đều là những nhân vật thuộc hàng cao thủ. Ha... ha....
Ào... Ào...
Âm Quái đắc ý khoe khoang :
- Gã họ Hà cũng khéo giữ chữ tín. Lâu lắm rồi Nhị quái chúng ta mới có dịp hấp thu tử khí thỏa thuê. Giờ đến lước bọn ngươi! Ha... ha...
Vù... vù...
Mạnh Đạt Nhân vẫn cố chi trì cục diện, hy vọng trước lúc lực kiệt vẫn nhìn thấy mọi người toàn mạng.
Chàng bật nhanh song thủ :
- Hãy xem nhị thức Hồi Phong và Nhất Xạ của ta!
Vù... Ầm!
Vù... Ầm!
Lần này chàng bị chao động mạnh, đến nỗi Vạn Quỷ Ảnh phải có lúc đình trệ.
Lập tức hấp kình của Dương Quái liền ập đến :
- Ngươi phải chết!
Vụt...
Trong khi đó, đứng phía sau Âm Quái cũng không để chậm tay :
- Lần này đố ngươi thoát! Đỡ!
Ào...
Đang đuợc mọi người đưa đi, sắp đến đỉnh, Bạch Quang Nguyệt và Trầm Bội Uyển cùng phát hiện tình thế nguy kịch của chàng.
Cả hai bật gào :
- Mạnh huynh...
- Mạnh Đạt Nhân...
Đã muộn...
Ầm!
Bộp!
Chấn kình của Âm Quái đã đẩy Mạnh Đạt Nhân lao nhanh thêm vào hấp lực của Dương Quái.
Bị hấp kình tác động, toàn thân chân khí chàng ngay lập tức cuộn trào và sinh khí như từ từ thoát đi theo hấp lực do Dương Quái vận dụng.
Bọn lão Hoàng cùng thất kinh trước diễn biến này đều dừng lại.
Bất chợt họ nghe Dương Quái bật kêu :
- Ôi chao! Chân khí của ngươi...
Đúng lúc đó, điều không thể xảy ra lại xảy ra, Mạnh Đạt Nhân chợt vung tay quật một kình tận lực vào tâm thất Dương Quái :
- Muốn chết!
Bùng!
Dương Quái bị chấn lùi, miệng thổ huyết lai láng.
Âm Quái thất kinh :
- Lão đại...
Mạnh Đạt Nhân quay sang Âm Quái :
- Đây là phần của lão! Đỡ!
Ào...
Âm Quái biến sắc, không thể hiểu từ đâu Mạnh Đạt Nhân tìm ra dung lực này, khiến đang bại chuyển thành thắng.
Lão vội dịch bộ nhảy tránh.
Vút!
Thật nhanh chàng tung người lên đỉnh Thần Minh, miệng gọi mọi người :
- Hãy mau vào Thần đàn! Nhanh lên!
Thấy chàng thoát là điều không còn gì để mừng hơn, Hoàng Kim Hoán lập tức nhấc bổng Trầm lão lên :
- Theo ta!
Vút!
Mọi người ùn ùn lao theo, cùng lão Hoàng chui vào lối dẫn đến Thần đàn.
Đột ngột tất cả nghe tiếng Âm Dương nhị quái đuổi bám theo :
- Lão nhị! Đừng để chúng thoát! Tiểu tử chỉ là ngọn đèn bật loé lên lần cuối thôi.
- Đứng lại! Chạy đâu cho thoát Độc công Hoạt Tử Thi của ta. Ha... ha...
Lời của Dương Quái chưa biết đúng sai thế nào, nhưng thực chất, đúng lúc đó Mạnh Đạt Nhân vụt lảo đảo, cước bộ liền chậm lại.
Bạch Quan Nhật chạy bên cạnh vội đưa tay lôi chàng chạy theo :
- Đừng lo! Mau theo ta!
Vút!
Mạnh Đạt Nhân mỉm cười nhìn họ Bạch :
- Đa tạ! Tại hạ chỉ nhất thời bị choáng thôi. Ngoài ra...
Đột nhiên chàng dừng lời, quay về phía sau và kêu lên thất thanh :
- Không được chạm kình! Đừng để Độc công...
Bạch Quan Nhật quay lại, thấy hai vị chuyên sứ đệ ngũ và đệ lục đang tung kình định ngăn Âm Dương nhị quái lại.
Bạch Quan Nhật cũng kêu :
- Đừng chạm chiêu! Mau chạy đi!
Đã muộn...
Ầm!
Lục chuyên sứ bị chấn bay, nhưng vẫn may là Ngũ chuyên sứ đã kịp thu kình nên tiện tay đón đỡ Lục chuyên sứ.
Âm Dương nhị quái càng cười man dại :
- Bọn ngươi rồi phải chết! Ha... ha...
Ở phía trước, người đi đầu là Hoàng Kim Hoán, lão gọi to :
- Cơ quan đã khai mở. Tất cả mau vào đi.
Mọi người vội vã chui vào và tất cả đều thất kinh khi phát hiện ngay lối vào Thần đàn không hiểu sao có quá nhiều tử thi nằm ngổn ngang.
Đuổi theo sau, Dương Quái cười khoái trá :
- Rồi bọn ngươi cũng chịu chung số phận với lũ ngu muội đó. Ai bảo chúng dám chống đối gã họ Hà. Ha... ha...
Mạnh Đạt Nhân nghe Bạch Quan Nhật nghiến răng rít lên :
- Môn nhân bổn môn vậy là chẳng còn ai. Bọn chúng quá ư tàn độc!
Toàn thân như bị chấn động, Mạnh Đạt Nhân vụt gọi Ngũ chuyên sứ :
- Tôn giá mau đưa bằng hữu chạy cạnh tại hạ. Nếu tại hạ không cấp thời giải độc, lệnh hữu e không chi trì được lâu.
Trầm Bội Uyển và Bạch Quan Nguyệt nghe thế cả mừng :
- Phải đó! Máu của y có thể giải độc.
- Ngũ thúc thúc mau đưa lục thúc thúc đến. Rồi lục thúc sẽ mau bình phục.
Vừa được Bạch Quan Nhật đưa đi, theo sự dẫn đạo của lão Hoàng, Mạnh Đạt Nhân vừa tìm cách nhiểu vài giọt máu vào miệng Lục chuyên sứ.
Được một lúc, Bạch Quan Nhật nhắc nhở :
- Đủ lắm rồi! Mạnh huynh, đệ có thể điểm huyệt chỉ huyết để ngưng lại.
Thế nhưng, từ cổ tay của chàng máu vẫu tuôn chảy không chịu ngừng.
Bạch Quan Nguyệt thất thanh :
- Y đã bất tỉnh! Bạch đại ca mau điểm huyệt chỉ huyết giúp y.
Lúc đó, quả thật Mạnh Đạt Nhân đã hôn mê...
Tài sản của aspirin

  #33  
Old 02-06-2008, 02:08 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thời gian online: 14 giờ 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 33

Cửu Trùng công phu


Chàng kịp lai tỉnh để nhìn thấy Hoàng Kim Hoán, Bạch Quan Nhật và vị Ngũ chuyên sứ đang hợp lực để khai mở cơ quan cuối cùng vào Thần đàn.
Ở phía sau, lục chuyên sứ đang liều mạng cố bảo vệ cho Trầm lão nhân và Bạch - Trầm nhị cô nương đã hôn mê, trước sự uy hiếp của Âm Dương nhị quái.
Cục dịên đã lâm vào tình thế bế tắc nếu cơ quan không kịp khai mở và Lục chuyên sứ không thể chi trì lâu hơn. Mạnh Đạt Nhân loạng choạng đứng lên.
Đúng lúc này lão Hoàng bật quát một tiếng kinh thiên động địa :
- Khai...!
Cạch!
Kẹt... kẹt...
Cơ quan phát động, Hoàng Kim Hoán, Bạch Quan Nhật và Ngũ chuyên sứ lập tức nhảy lùi về phía lục chuyên sứ đang một mình đối địch :
- Tất cả mau chạy vào Thần đàn!
- Nhanh lên, kẻo không kịp!
- Nhị quái các ngươi muốn chết!
Ào... Ào...
Vù... Vù...
Ngũ chuyên sứ thì nhấc Trầm lão nhân và Trầm Bội Uyển lên, Bạch Quan Nhật lo cho Mạnh Đạt Nhân và Bạch Quan Nguyệt. Chỉ có lão Hoàng là phát kình hiệp lực với lục chuyên sứ quật vào Nhị quái Âm Dương.
Ầm! Ầm!
Đến lược lão Hoàng lảo đảo. Và thật lạ lục chuyên sứ vẫn bình an, chộp giữ lão Hoàng và chui nhanh vào bí môn đang giai đoạn từ từ đóng lại.
Vút!
Âm Dương nhị quái phẫn nộ lao theo.
Vút! Vút!
Tâm cơ máy động, sợ Nhị quái nếu kịp theo vào, ắt tất cả sẽ nguy, Mạnh Đạt Nhân chợt vùng thoát khỏi tay Bạch Quan Nhật, sao đó liều lĩnh lao ngược vào Nhị quái :
- Nhị ác ma! Đỡ!
Vù...
Cả hai cùng cười khành khạch :
- Tiểu tử muốn chết! Ha... ha...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Một kết quả thật bất ngờ, tuy Mạnh Đạt Nhân bị chấn bay thật mạnh về phía hậu nhưng vẫn làm cho cước lực của Nhị quái phần nào chậm lại.
Cơ quan cũng đến lúc khép lại hoàn toàn, vô tình nghiến đúng vào giữa lưng Nhị quái.
Kẹt... Kẹt...
Bị bí môn nghiến càng lúc càng chặt, Nhị quái đau đớn đến phải gào vang :
- A... a...
- A... a...
Tiếng gào nhỏ dần rồi im bặt, để lại nỗi kinh hoàng cho mọi người trước cái chết không thể nào bi thảm hơn của Nhị quái.
Bạch Quan Nhật thè lưỡi :
- Nếu chúng ta cũng chậm chân như Nhị quái...
Mạnh Đạt Nhân chợt hối hả chạy đến chỗ Hoàng Kim Hoán :
- Hoàng tiền bối đã bị nhiễm Độc công, cần phải hóa giải ngay. Kể cả Trầm lão nhân...
Bạch Quan Nhật vì thế phải ngừng ngay câu oán thán.
Thay vào đó, y phì cười và xua tay ngăn chàng lại :
- Không phải phiền đến Mạnh huynh đệ nữa. Mạnh huynh đệ đã mất máu khá nhiều, hà hà... Không lý nào điều đó lại không đem đến lợi ích gì sao?
Và y quay qua lại lục chuyên sứ :
- Đàm lục huynh! Phiền lục huynh ra tay diệu thủ cho.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Đạt Nhân, vị lục chuyên sứ họ Đàm thản nhiên tự rạch cổ tay và cho máu huyết bản thân vào miệng Trầm lão nhân, Bội Uyển, Quan Nguyệt và Hoàng Kim Hoán.
Chỉ đến khi bốn nhân vật này tuần tự hồi tỉnh vì bao Độc công Hoạt Tử Thi thâm nhập đều được hóa giải, Mạnh Đạt Nhân mới vỡ lẽ :
- Thảo nào Bạch huynh vẫn tỏ ra bình thản. Đàm lục huynh vậy là cũng có tấm thân bách độc bất xâm?
Đàm lục chuyên sứ không hiểu sao bỗng len lén nhìn Mạnh Đạt Nhân, sao đó chuyển ánh mắt qua vị Ngũ chuyên sứ.
Phát hiện thái độ kỳ lạ này của họ Đàm, Bạch Quan Nhật há miệng định nói thì lại thấy ánh mắt của Đàm lục chuyên sứ đã chuyển qua Trầm lão nhân cùng những người vừa được y dùng máu huyết bản thân giải độc.
Sự việc càng thêm lạ khi mọi người nhìn thấy ngũ lục nhị chuyên sứ đột ngột phục người quỳ xuống trước mặt Trầm lão nhân :
Mạnh Đạt Nhân cản thấy rúng động, vọt miệng khẽ hỏi :
- Nhị vị có thái độ này phải chăng...
Hai vị chuyên sứ đồng loạt gật đầu. Và họ vẫn quỳ khi lần lược lên tiếng phát thoại.
Ngũ chuyên sứ lên tiếng trước :
- Khổng Gia Lập vẫn luôn khiếp sợ tâm cơ quá ư mẫn tiệp của Mạnh thiếu hiệp. Và bây giờ, Điền Hạ Hầu này càng thêm hiểu bọn chúng sợ như thế cũng phải.
Đàm lục chuyên sứ thì cúi gục đầu :
- Trầm lão môn chủ! Hành vi đầy nhân nghĩa của Mạnh thiếu hiệp, cộng với những quan tâm của mọi người đang cho thuộc hạ rốt cuộc đã cảm hóa thuộc hạ và Điền ngũ huynh. Kỳ thực...
Hoàng Kim Hoán giật mình :
- Ta hiểu rồi! Giải thoát được cho bọn ta chỉ là kế của họ Khổng?
Ngũ chuyên sứ Điền Hạ Hầu thừa nhận :
- Không sai! Nhưng y đã lầm lẫn khi chọn thuộc hạ và Đàm lục đệ để giao phó thực hiện mưu kế. Đã quá lâu, hầu hết chúng huynh đệ bổn môn đều bị y che mắt. Đến hôm nay, một phần thì nhờ lý do như Đàm lục đệ vừa phân bày, phần thì bọn thuộc hạ vừa nhìn thấy kết cục bi thảm cho những ai từng bị y lừa mị. Bọn thuộc hạ nói ra sự thật này không phải để cầu xin bao dung của Trầm lão môn chủ và mọi người, nhưng là...
Trầm lão nhân lo lắng xua tay :
- Chủ ý của họ Khổng là gì? À, khoan đã, bọn ngươi đứng lên đi. Biết tội và biết thành tâm phục thiện, đủ cho thấy bọn ngươi là những người bổn môn đang cần. Nào, đứng lên đi! Mọi chuyện cứ từ từ nói.
Cảm kích và thành khẩn, Điền Hạ Hầu liền nói rõ ý đồ của Khổng Gia Lập :
- Họ Khổng và họ Hà do vội nên đã tuyển chọn nhầm người. Kết quả, có gã tiểu tử họ Vi...
Điền Hạ Hầu đưa mắt liếc nhìn Bạch Quan Nguyệt :
- Tiểu tử này chính là đại sư huynh của cô nương? Nghe nói, tiểu tử chính là tâm phúc của lão Vô Cưc, và chính lão Vô Cực từng gây thảm án kinh hoàng cho nhà họ Bạch nào đó ở tận Hà Nam.
Bạch Quan Nhật giật thót người :
- Nhà họ Bạch ở Hà Nam. Hóa ra toàn bộ Bạch gia của đệ là do... là do...
Mạnh Đạt Nhân nôn nóng xen vào :
- Thù nhân của họ Bạch gia vậy là rõ rồi. Bạch huynh hãy cố nén lại, chúng ta cần phải nghe Điền ngũ huynh nói hết, xem chủ ý của họ Khổng là thế nào. Không chừng, chính đỉnh Thần Minh này hiện là thiên la địa võng, họ Khổng đã bố trí tất cả nhằm huỷ diệt chúng ta.
Hoàng Kim Hoán trừng mắt nhìn Điền - Đàm, hai nhân vật vừa bỏ chỗ tối về chỗ sáng :
- Mạnh Đạt Nhân đoán như thế, đúng hay sai? Hai ngươi mau nói đi.
Đàm lục chuyên sứ gật đầu :
- Đúng vậy! Họ Khổng đã chôn rất nhiều hỏa dược quanh đấy. Y không muốn sau tiểu tử họ Vi lại có thêm ai khác được chọn làm Môn chủ bổn môn...
Mạnh Đạt Nhân bồn chồn :
- Tại hạ thừa hiểu Khổng Gia Lập có mục đích gì. Điều tại hạ cần phải biết ngay bây giờ là nhị vị được lệnh phải phát hỏa khi nào và đâu là nơi có chôn hỏa dược?
Bạch Quan Nhật thật sự hốt hoảng :
- Đúng thế! Đó là điều cần phải biết và chúng ta cần loại bỏ số hỏa dược đó ngay.
Điền Hạ Hầu mỉm cười :
- Bất tất phải lo. Y chôn hỏa dược ở đệ tam quan. Điền mỗ được lệnh, chờ khi tất cả chui vào đệ thất quan mới châm hỏa phát động. Nếu như Điền mỗ không thực hiện, hỏa dược đâu thể tự động phát hỏa?
Tất cả vụt thở phào nhẹ nhõm.
Tuy thế Mạnh Đạt Nhân càng thêm lo sợ. Chàng nhìn mọi người :
- Khổng Gia Lập đã từng am hiểu thuật bố trí cơ quan của Vũ Văn gia. Y thừa khả năng làm cho hỏa dược tự phát động mà không cần người châm hỏa. Huống chi, sát nhân diệt khẩu vẫn là thủ đoạn y thường dùng. Điền - Đàm nhị vị chưa hẳn lần này được y buông tha. Theo tại hạ chúng ta nên nhanh chóng quay ra ngoài, tránh họa diệt thân do họ Khổng cố tình bố trí.
Mọi người đều kinh tâm động phách.
Hoàng Kim Hoán bàng hoàng :
- Mạnh tiểu tử suy đoán rất đúng. Nhưng chúng ta đâu thể quay lại ngay lúc này?
Bạch Quan Nhật gật đầu nhiều lượt :
- Không sai! Theo sắp đặt của tổ sư bổn môn, một khi đã vào Thần đàn, người lọt vào chỉ có thể quay ra với điều kiện phải vượt qua ít nhất là đệ nhất quan. và lối ra lại khác hoàn toàn với lối đã vào. Đó là lý do cơ quan lúc nãy chỉ khai mở nếu dưới sự hợp lực của ít lắm là ba nhân vật có bản lãnh tương đối cao thâm của bổn môn.
Lôi Đồng lên tiếng :
- Còn nữa, chúng ta đâu thể tin họ Khổng chỉ chôn hỏa dược ở đệ tam quan. Theo thủ đoạn của họ Khổng mà nói, y có thể chôn hỏa dược ở một nơi nhưng lại chỉ điểm cho Điền - Đàm nơi khác. Như vậy, việc chúng ta thoát ra từ bất cứ quan ải nào cũng tiềm tàng mối nguy khó lường.
Đàm luc chuyên sứ tỉnh ngộ :
- Không sai! Nếu họ Khổng thật sự có ý sát nhân diệt khẩu, ở đệ tam quan bất quá chỉ là dây dẫn hỏa. Còn hỏa dược chôn ở đâu, có lẽ chỉ có y biết rõ.
Mọi người cùng hoang mang, lo sợ.
Thật may, Mạnh Đạt Nhân lại lên tiếng, nêu rõ chủ ý :
- Thái Cực đồ của Vũ Văn gia tại hạ từng xem qua. hay hơn hết, chúng ta nên đến ngay đệ tam quan. Rất có thể tại hạ sẽ dựa vào vị trí sắp đặt dây dẫn hỏa để đoán biết nơi họ Khổng bố trí cơ quan phát động hỏa dược.
Hoàng Kim Hoán thắc thỏm mừng :
- Ngươi cũng am hiểu thuật bố trí cơ quan? Vậy thì hay quá!
Lão quay qua Trầm lão nhân :
- Trầm môn chủ...
Trầm Quân thở dài :
- Đành làm theo lời tiểu tử thôi. Vậy là thời gian dành cho Bội Uyển tham luyện công phu bổn môn kể như bị huỷ bỏ. Việc chọn Bội Uyển làm Môn chủ kế nhiệm cũng bất thành.
Chàng giật mình :
- Nói sao? Hóa ra nhân vật sắp được chư vị tuyển chọn chính là...
Hoàng Kim Hoán xua tay :
- Chuyện bất thành còn nói đến làm gì! Mọi người mau theo ta!
Đến đệ nhất quan, nơi có thạch môn lúc nào cũng khai mở, tuy không phải là nơi cần để mắt nhưng do cận trọng Mạnh Đạt Nhân cũng nhìn vào.
Tiện thể, Trầm lão nhân giải thích cho Bội Uyển nghe :
- Ở đệ nhất quan có ghi lại khẩu quyết về võ học dành cho những đệ tử lần đầu nhập môn. cũng may, Uyển nhi đã nghe gia gia chỉ điểm qua rồi.
Còn Hoàng Kim Hoán thì dò hỏi Mạnh Đạt Nhân :
- Ngươi có phát hiện điều gì không?
Chàng đáp :
- Có lẽ Khổng Gia Lập không chọn nơi này. Vì việc vượt qua đệ nhất quan hầu như quá dễ.
Ở đệ nhị quan cũng vậy, sau một lúc nghiêng ngó. Mạnh Đạt Nhân vẫn chưa phát hiện điều gì, ngọai trừ những khẩu quyết võ học vô tình nhìn thấy làm chàng động tâm.
Tất cả đến đệ tam quan.
Hoàng Kim Hoán bảo :
- Đệ tử bổn môn phải có đủ nội lực sau khi vượt nhị quan mới có thể khai mở cơ quan bước vào đệ tam quan. Do lần này chúng chỉ chủ yếu tìm nơi chôn hỏa dược nên động tác đó là không cần. Tự ta sẽ khai mở cơ quan.
Với nội lực thượng thừa, Hoàng Kim Hoán đuơng nhiên ung dung khai mở đệ tam quan.
Không phát hiện hỏa dược, chỉ có dây dẫn hỏa như Điền Hạ Hần từng nói, Mạnh Đạt Nhân chợt bảo, sau một lúc cau mày suy nghĩ :
- Có ba dây dẫn hỏa, không hiểu họ Khổng chôn hỏa dược ở ba quan ải nào? Tứ ngũ lục hay ngũ lục thất?
Bạch Quan Nguyệt thầm thì :
- Nếu là thất bát cửu thì sao?
Bổi Uyển lo ngại :
- Cũng có thể là lục thất bát?
Hoàng Kim Hoán nhăn mặt :
- Y đã vào được chốn này, việc y chôn hỏa dược ở đâu tha hồ y chọn. Thật khó đoán biết đâu là chỗ y chọn.
Mạnh Đạt Nhân sau một lúc ngó quanh, cũng tình cờ đọc qua khẩu quyết võ học Cửu Trùng, chợt động tâm kêu lên :
- Phải rồi! Muốn vào Thần đàn, cơ quan chỉ có thể khải mở nếu được ba nhân vật có công lực thâm hậu hiệp lại phát động? Khổng Gia Lập lẻn vào bằng cách nào?
Nghe thế, mọi người ngơ ngác.
Mãi sau đó mới nghe Trầm lão nhân mở miệng :
- Ta cũng từng suy nghĩ về chuyện này. Vị Môn chủ kế tục ta là Môn chủ đời thứ tám, ắt hẳng đã bị ả Thanh Thanh mưu hại lúc y đang đột phá ba quan ải cuối cùng. Ả cũng từng vượt quan đệ thất quan, lẽ nào ở đệ thất quan còn có lối bí ẩn dẫn vào Thần đàn?
Chàng cau mặt :
- Nhưng Khổng Gia Lập lại không đủ năng lực để bước vào hai quan ải cuối cùng. Điều này cho thấy, nếu đệ thất quan là nơi y có thể đột nhập, y không dám thiết lập cơ quan ở đó. Vì như thế y sẽ tự hại chính y. Vậy chỉ còn có ba quan ải còn lại, lục ngũ tứ?
Bạch Quan Nhật thở dài :
- Ngữ này, có lẽ chíng ta đành phải lần lượt xem qua từng quan ải thôi.
Hoàng Kim Hoán tán đồng :
- Đành phải như thế thôi!
Và họ lại bước đến đệ tứ quan. Ngay khi Hoàng Kim Hoán vận lực khai mở, mọi người liền nhìn thấy một thi thể nằm bất động.
Bạch Quan Nguyệt thất thanh :
- Chính là y? Đại sư huynh của muội.
Quan Nhật thở dài và lắc đầu :
- Y đã cố luyện công, môt việc ngoài khả năng, y đã bị đứt đoạn kinh mạch mà chết!
Chợt Mạnh Đạt Nhân hô hoán :
- Có manh mối rồi! Khổng Gia Lập có chôn hỏa dược ở đây nhưng vẫn chưa thiết lập cơ quan ở nơi này.
Mọi người kinh hoàng nhìn vào chỗ mới vừa được chàng phát hiện.
Lần theo mối dây dẫn hỏa, chàng bảo :
- Y chôn hỏa dược ở hướng Tây bắc.
Trầm lão nhân giật mình :
- Ở đó chỉ có nhị quan cuối cùng, đệ bát và đệ cửu. không lẽ Khổng Gia Lập đã có cách đột phá mà không cần khai mở cơ quan?
Hoàng Kim Hoán lặng người :
- Nếu ở đệ thất cơ quan có lối bí ẩn dẫn vào, có thể ở hai quan ải cuối cùng cũng có.
Mạnh Đạt Nhân bảo :
- Dù thế nào, giờ chúng ta cũng biết y chôn hỏa dược ở đâu. Chỉ cần chúng ta đừng động vào cơ quan củ hai quan ải cuối cùng, hỏa dược sẽ không bị phát động và chúng ta sẽ an toàn.
Mọi người gật gù tán đồng.
Tuy nhiên, Bạch Quan Nhật bỗng chép miệng :
- Nếu họ Khổng bố trí như thế hóa ra y chỉ muốn đối phó với nhân vật được tuyển chọn làm Môn chủ thôi sao? Lẽ nào lại đơn giản vậy?
Mạnh Đạt Nhân giật mình :
- Bạch huynh nói không sai! Hạng có tâm cơ nham hiểm như y ắt không hành sự đơn giản như vậy. Theo tại hạ, chúng ta nên lần lược xem qua từng cửa ải thì hơn. Cẩn tắc vô ưu! Đi nào!
Nhưng kết quả chỉ là sự thất vọng. Ở ba quan ải ngũ lục thất, Mạnh Đạt Nhân không phát hiện bất kỳ điều gì khả nghi.
Mọi người dừng lại ở đệ bát quan.
Hoàng Kim Hoán thở dài :
- Quan ải này chỉ có Trầm lão môn chủ trước kia mới có đủ năng lực khai mở. Ngặt nổi, hiện giờ Trầm lão môn chủ đã thất tán võ công, việc khai mở...
Mạnh Đạt Nhân chợt kêu :
- Có dây dẫn hỏa chui qua khe đá này. Trong đệ bát quan quả nhiên có chôn hỏa dược.
Bạch Quan Nhật ngơ ngác :
- Vậy họ Khổng đột nhập vào bằng cách nào?
Điền Hạ Hầu thở dài :
- Y đột nhập như thế nào thì không quan trọng. Chủ yếu, chúng ta không phát động cơ quan thì liệu hỏa dược có tự động khai hỏa không?
Chàng trầm giọng :
- Có đấy!
Quan Nguyệt giật mình :
- Có ư? Sao huynh biết?
Chàng nhìn nàng, có phần ngỡ ngàng vì nàng vừa thay đổi lối xưng hô :
- Cứ theo cách bố trí dây dẫn, y đã thiết lập một cơ quan rất tinh vi. Nếu lúc nãy chúng ta đừng khai mở bảy cơ quan đầu thì bây giờ chúng ta có thể bỏ đi lúc nào cũng được. Nhưng do chúng ta đa nghi, hay tính theo họ Khổng thì chúng ta quá tò mò, đã lần lược lọt vào và xem qua mọi kinh văn võ học ở bảy quan ải đầu nên bây giờ dù chúng ta không vào đệ bát quan thì cũng vậy, hỏa dược đã bị phát động, khó có thể biết lúc nào chúng sẽ nổ tung.
Hoàng Kim Hoán thất đảm :
- Cơ quan để phát động hỏa dược đã bị chúng ta làm cho động rồi sao?
Chàng cười gượng :
- Là lỗi ở tại hạ. Nếu...
Quan Nhật kêu oai oái :
- Có cách nào ngăn không cho hỏa dược phát nổ? Mạnh huynh đệ mau nghĩ đi! Nhất định có cách!
Chàng trầm giọng :
- Có và vẫn kịp nếu ngay bây giờ chúng ta lọt vào đệ bát quan để cắt bỏ dây dẫn.
Quan Nguyệt kêu :
- Cắt đoạn dây ngoài này thì sao?
Chàng lắc đầu :
- Đây là dây dẫn từ đệ bát quan sang đệ cửu quan. Có cắt dở đây, hỏa dược ở đệ bát quan cũng nổ.
Bội Uyển kinh hãi :
- Làm cách nào bây giờ? Gia gia của muội lại không còn năng lực khai mở thạch môn ở đệ bát quan này.
Điền Hạ Hầu trán rịn mồ hôi :
- Hay chúng ta đồng hiệp lực?
Trầm Quân lắc đầu :
- Không ổn! Muốn phát động phải có nội lực thuần nhất, và đều là nội lực của những người luyện qua công phu Cửu Trùng tần thứ bảy. Ở đây e chỉ có Hoàng lão đệ là luyện qua. Những người còn lại muốn giúp cũng không được.
Lôi Đồng đang được Đàm lục chuyên sứ cõng trên lưng vụt đề xuất :
- Chạy là thượng sách!
Mạnh Đạt Nhân quát ngang :
- Không kịp rồi! Đã có mùi hỏa dược bốc cháy, chúng ta có muốn bỏ chạy cũng quá muộn.
Mọi người đồng loạt kêu lên :
- Vậy phải làm sao? Không lẽ tất cả đều phải chết?
Đột nhiên Mạnh Đạt Nhân bảo :
- Tại hạ sẽ thử khai mở cơ quan. Chư vị mau lùi lại!
Hoàng Kim Hoán tuy lùi nhưng vẫn tỏ ra kinh ngạc :
- Đã bảo muốn phát động cơ quan cần phải có công phu Cửu Trùng ít nhất là ở tần thứ bảy, ngươi...
Chàng quát to :
- Tại hạ tự tin có thể làm được. Lùi lại mau! K... h... a... i...
Kẹt... kẹt...
Thạch môn bị khai mở dần. Và mọi người thấy thế kinh ngạc và càng bị hành vi kỳ lạ của Mạnh Đạt Nhân làm ngơ ngẩn.
Chàng lao vào đệ bát quan thật nhanh. Chỉ chớp mắt sau, chàng quay trở ra :
- Đã cắt được rồi! Nhưng dây dẫn hỏa dẫn đến đệ cửu quan không phải chỉ có một dây. Cần phải khai mở luôn đệ cửu quan.
Và chàng lại chạy đến đệ cửu quan, cũng vận lực, cũng quát :
- K... h... a... i...!
Chỉ một lúc sau đó, khi Mạnh Đạt Nhân đã chui vào đệ cửu quan mọi người người mới nghe chàng gọi :
- Chư vị có thể vào được rồi! Mọi hỏa dược vậy là đã bị chế ngự.
Họ bước vào và đương nhiên phải nhìn thấy bộ cốt khô đang được Mạnh Đạt Nhân nhìn ngắm.
Hoàng Kim Hoán thầm thì :
- Đây là di cốt của Môn chủ bổn môn đời thứ tám.
Quan Nhật nghiến răng :
- Có di tự cho thấy tiền Môn chủ đã biết kẻ hãm hại chính là mụ Thanh Thanh.
Trầm Quân hoang mang nhìn ngay vào Mạnh Đạt Nhân :
- Công phu của bổn môn ở bảy tầng đầu không lẽ ngươi chỉ cần nhìn qua là am hiểu và có thể vận dụng được ngay? Hơn nữa, lúc ngươi vận dụng nội lực để khai mở hai quan ải cuối cùng dường như ngươi không còn nội thương. Sự thật là thế nào, tiểu tử?
Chàng nhìn Trầm lão nhân, phát hiện mọi người cũng đang nhìn chàng nghi hoặc.
Chàng mỉm cười :
- Trầm lão nhân, chư vị! Mọi người tin hay không cũng được, tại hạ chỉ biết nói ra sự thật mà thôi. Và sự thật đó là tại hạ quả đã dễ dàng thấu triệt bảy tầng đầu của công phu Cửu Trùng. Không những thế, nội thương của tại hạ cũng được bình phục. Còn đâu là nguyên do, thì đây, xin hãy nghe giải thích.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng chấn động long trời lở đất chợt vang lên và từ đệ thất quan bỗng có nhiều người xuất hiện. Tất cả cùng nghe Khổng Gia Lập và Hà Tử Giang lần lượt quát :
- Tiểu tử! Ngươi đã phá hỏng cơ quan, hủy luôn kế của Khổng Gia Lập ta?
- Cũng là ngươi sát hại Nhị quái? Lần này ngươi và bằng hữu ngươi phải chết! Giết...
Ào...
Vù...
Tài sản của aspirin

  #34  
Old 02-06-2008, 02:09 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thời gian online: 14 giờ 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi kết

Hạo Thiên khiếp quần ma


Sự xuất hiện của Khổng Gia Lập và Hoàng Kim Hoán hầu như không ngoài dự đoán của mọi người, nhất là sau khi Mạnh Đạt Nhân phá hỏng cơ quan và mưu đồ thâm độc của Hoàng Kim Hoán họ Khổng. Tuy nhiên, xuất hiện ngay phía sau Hoàng Kim Hoán lại là mụ Thanh Thanh Tiên Tử, cạnh đó là Vô Cực lão nhân và nhiều Chưởng môn nhân các phái, chính điều này ngay lập tức gây hoang mang nghi ngại cho Mạnh Đạt Nhân.
Và cuộc chiến không cân sức bắt đầu diễn khai, Mạnh Đạt Nhân nghe Hà Tử Giang cười ngạo mạn :
- Mạnh tiểu tử! Ta biết ngươi đã dò xét kỹ về xuất thân lai lịch của ta. Không sai, ta chính là hậu nhân của họ Từ, việc ta đổi sang họ Hà và tìm cách sát hại thân sinh phụ mẫu ngươi chỉ là vì Vạn Lưu Quy Tông bí kíp. Việc ta dám thú nhân điều này vào ngay lúc này, một ngươi thông tuệ như ngươi hẳn hiểu nguyên do? Ha... Ha...
Và lão đưa tay chỉ vào mụ yêu ma Thanh Thanh Tiển Tử :
- Công phu Vạn Lưu là vô địch thiên hạ. Bằng chứng, Thanh Thanh Tiên Tử chấp thuận là Tổng hộ pháp bổn cung. Nếu ngươi quy thuận, ta nhất định sẽ tin dùng. Ngược lại, ngươi sẽ bị chính Tổng hộ pháp hóa kiếp, cho ngươi xuống cửu tuyền trùng phùng với phụ mẫu ngươi. Ha... ha...
Mạnh Đạt Nhân bật lao đến, miệng cười vang :
- Ác ma! Câu nói đó phải dành cho ta nói với lão mới phải. Ta nguyện lãnh giáo công phu Vạn Lưu của lão. Hãy xem đệ nhất thức Cửu Trùng của ta.
Ào... Ào...
Hà Tử Giang chợt lùi lại :
- Tổng hộ pháp! Mau ra tay bắt giữ gã tiểu tử!
Mụ Thanh Thanh Tiên tử động thân lao ra ngay :
- Đỡ!
Vù... Ầm...!
Mạnh Đạt Nhân vừa nhìn thấy mụ liền động sát cơ :
- Ác phụ! Mau nạp mạng!
Ào... Ầm...
Vù... Ầm...!
Không nghe mụ yêu ma quát tháo, chàng kinh ngạc nhìn vào đôi mắt thất thần của mụ :
- Hóa ra mụ cũng có ngày bị kẻ khác dùng dược vật khống chế? Ha... Ha...! Thật đáng đời cho mụ. Đỡ!
Ào... Ầm...!
Vù... Ầm...!
Chợt Mạnh Đạt Nhân kinh tâm khi nghe Hà Tử Giang đang lớn tiếng ra lệnh :
- Khổng lão ca! Không cần giết họ đâu! Chúng ta đâu muốn xưng hùng xưng bá chỉ với những người vô dụng? Hãy lưu mạng họ lại và cho họ dùng kinh dược Nhiếp Hồn của chúng ta! Ha... Ha...
Chàng nhìn qua và thật sự kinh tâm khi phát hiện bọn người không chỉ bị Khổng Gia Lập và bọn Địa Khuyết cung vây đánh. Những nhân vật võ lâm các phái cũng bị Hà Tử Giang dùng dược vật khống chế thần trí, họ cũng đang hăng say vây hãm bọn lão Hoàng.
Chàng thêm phẫn nộ, quật một kình cật lực vào mụ yêu ma Thanh Thanh :
- Đệ thất thức Cửu Trùng đây! Ác phụ còn không mau lui? Đỡ!
Vù... Ầm...!
Ào... Ầm...!
Sở học của mụ yêu ma khiến chàng bàng hoàng. Mụ đã mất hết lý trí, mụ không biết khiếp sợ, đó là nguyên do khiến mụ đang vận dụng toàn bộ chân lực và sở học. Và mụ có phần nào thắng thế, cho dù Mạnh Đạt Nhân vừa kịp thấu triệt công phu Cửu Trùng.
Chàng động tâm gầm lên :
- Lẽ nào mụ đã nhờ công phu Cửu U và công phu Cửu Trùng để tự ngộ tầng thứ tám và tầng thứ chín của công phu Hạo Thiêu? Ta không tin như vậy! Đỡ!
Vù...
Thật bất ngờ, tiếng quát của chàng làm cho mụ bỗng dưng phát thoại :
- Hạo Thiên công phu? Hắc Thạch đảo?
Ầm! Ầm!
Chàng thêm động tâm :
- Mụ nói gì? Hắc Thạch đảo làm sao?
Vù...
Mụ vẫn ngơ ngác, miệng lảm nhảm :
- Hắc Thạch đảo? Hạo Thiên công phu?
Ầm!
Khó có thể dò hỏi thêm, điều đó còn là vì Hà Tử Giang đột ngột xuất hiện :
- Tiểu tử ngươi vẫn có thể chi trì với Tổng hộ pháp lâu như thế ư? Bãn lãnh của ngươi khiến ta kinh ngạc đấy. Điều này làm ta phải nghi lại có thể phải trừ khử ngươi thì hơn. Ha... Ha...! Hãy xem một chưởng Vạn Lưu của ta.
Vù... Bùng!
Hự!
Lão phát kình và cố tình hiệp lực với mụ Thanh Thanh. Kết quả Mạnh Đạt Nhân phải thoát hậu thật dài.
Hà Tử Giang lao đến :
- Ngươi qua được một chưởng Vạn Lưu, kể ra cũng đáng khâm phục! Nhưng đó là lý do khiến ta phải giết người. Đỡ! Ha... Ha...
Ào...
Nhìn lão phát huy một kình nặng tựa non, Mạnh Đạt Nhân thất sắc.
Chàng nhìn quanh và càng thất sắc hơn khi biết rằng bọn lão Hoàng hầu như đều bị người của lão Hà khống chế. Vậy là hết, chàng hoàn toàn tuyệt vọng, mộng báo phục gia thù kể như tan vỡ, trừ phi chàng đột nhiên thức ngộ ra hai tầng cuối của công phu Hạo Thiên...
Nghĩ đến đây, tâm cơ máy động, chàng lập tức vận dụng Vạn Quỷ Ảnh công phu.
Vù!
Hà Tử Giang bám theo :
- Chạy đâu cho thoát? Đỡ!
Ào...
Và Mạnh Đạt Nhân chợt hiện thân :
- Dừng tay, nếu lão không muốn Hà Tử Kiên thảm tử!
Lão ngớ người, nhìn Hà Tử Kiên đang bị Mạnh Đạt Nhân khống chế :
- Ngươi...! Nếu Kiên nhi có mệnh hệ gì, ta sẽ giết ngươi, sau đó sẽ quật tung mộ phần của ngươi như đã làm với song thân ngươi.
Chàng tái mặt nhưng kịp trấn tĩnh :
- Ân đền oán trả, lão yên tâm, ta không cần lấy mạng Tử Kiên, nếu lão nhượng cho ta con đường thoát. Tất cả hãy đứng nguyên vị! Kẻ nào manh động chính kẻ đó muốn Tử Kiên chết. Hừ!
Chàng lùi dần với Hà Tử Kiên luôn giữ trước mặt.
Sau cùng chàng thoát ra khỏi Thần đàn theo lối bí ẩn ở đệ thất quan được bọn Hà Tử Giang mở sẵn.
Bọn Hà Tử Giang tuy có bám theo nhưng chỉ dám theo xa xa.
Cảm thấy đã đến lúc thoát thân, chàng thì thào vào tai Hà Tử Kiên :
- Ta đã từng tin ngươi. Nhưng hóa ra bản thân ngươi cũng bị phụ thân ngươi dối lừa. Nghĩ tình ngươi đã một lần tha chết cho ta, lần này ta tạm tha cho ngươi. Nhưng lần sau sẽ không dễ như thế, phụ tử ngươi nhất định phải trả món nợđã vay. Hứ!
Đẩy bật Hà Tử Kiên qua một bên, Mạnh Đạt Nhân lập tức lao biến đi.
Vút!
Bọn Hà Tử Giang vì ngỡ Hà Tử Kiên đã bị hại nên mải lo lắng, khiến Mạnh Đạt Nhân có cơ hội thoát thân...
* * * * *
Hắc Thạch đảo bốn bề là nước và nước sông Hoàng Hà thường mông mênh vô tận.
Nhưng hôm nay thì khác, bốn bề Hắc Thạch đảo không hiểu vì lẽ gì mà từ sáng tới giờ có quá nhiều chiến thuyền ra vào tâp nập. Và cùng với sự xuất hiện của những chiến thuyền, một Hắc Thạch đảo hoang vu bỗng biến thành nơi tụ tập của nhiều nhân vật võ lâm.
Nổi bật nhất là nhân vật khoác trường bào bằng gấm đoạn. Nhân vật này đang hò hét, quát tháo vào một nhân vật bị phế bỏ hai chân :
- Lôi Đồng! Ngươi may mắn được bản nhân cho dùng linh đan khôi phục lý trí, ngươi đừng giả vờ ngơ ngẩn nữa. Mau nói đi, trước kia, cũng ở Hắc Thạch đảo này, ngươi đã đuợc tiểu tử họ Mạnh giải cứu như thế nào? Bọn ngươi từng ẩn nấp ở đâu? Nói!
Lôi Đồng không hiểu đã tỉnh hay còn mê muội, lão cười hề hề :
- Hắc Thạch đảo ư? Hề... hề...! Là Hắc Thạch đảo đây mà. Hề... hề...
Nhân vật nọ điên tiết :
- Ngươi còn giả vờ nữa thì đừng trách bản nhân đây độc ác. Hãy mau...
Chợt từ giữa dòng Hoàng Hà, ở đâu đó dưới đáy Hắc Thạch đảo, có một âm thanh mơ hồ vang lên lúc gần lúc xa :
- Hà... Tử... Giang...! Lần này bọn ngươi đến phải chăng là muốn mục kích công phu Hạo Thiên của Mạnh Đạt Nhân ta?
Hà Tử Giang tái mặt nhìn quanh :
- Mạnh tiểu tử? Ngươi ở đâu? Công phu Hạo Thiên gì chứ? Mau hiện thân xem nào!
Mặt nước Hoàng Ha chợt cuộn sóng, làm hàng loạt chiến thuyền lay động nhấp nhô. Và từ đó lại thoát ra chuỗi âm thanh quái dị :
- Ngươi vẫn chưa biết công phu Hạo Thiên thế nào ư? Hãy nhìn đây thì biết! Ha... ha...
Tràng cười xuất hiện càng thêm khuấy động mặt nước Hoàng Hà.
Những chiến thuyền lắc lư, chao đảo và bắt đầu va vào nhau.
Nhìn bao nhiêu nhân vật được đưa theo đến đây đang dần dần khiếp đảm ra mặt, để trấn an họ, Hà Tử Giang cũng vận lực buông ra một tràng cười thật dài :
- Ngươi chớ giả thần giả quỷ nữa. Công phu Vạn Lưu của ta mới là đệ nhất cái thế công phu. Ha... ha...
Được tràng cười của họ Hà trấn áp, những chiến thuyền phần nào thôi lay động.
Tuy nhiên mặt nước Hoàng Hà lại cuộn sóng khi có tràng cười của Mạnh Đạt Nhân lại sang sảng vang lên :
- Sao lại giả thần giả quỷ? Ngươi sao không thử hỏi mụ Thanh Thanh để biết thế nào là công phu Hạo Thiên? Nếu Thần môn từ lâu nắm giữ nữa phần công phu Hao Thiên thì nữa còn lại là do Vạn Biến Cửu U Quỷ đắc thủ. Gộp cả hai lại sẽ là Hạo Thiên đệ nhất công phu, đó là điều Mạnh Đạt Nhân ta đã làm và đã thành tựu! Ha... ha...
Và lần này, mặt nước Hoàng Hà chợt rẽ đôi, để cho Mạnh Đạt Nhân từ đáy nước ung dung trồi lên.
Chàng vẫn cười :
- Ha... ha...! Lão ác ma ngươi đến muộn rồi. Ha... ha...
Khiếp đảm trước nội lực đã đạt mức vô thượng của chàng, Hà Tử Giang đành phải vận toàn lực dùng tràng cười để đối phó lại :
- Ha... ha...
Bị hai loạt cười liên tiếp khuấy động thính nhĩ, mọi người đều thất sắc. Và đó là cơ hội cho Mạnh Đạt Nhân ung dung tiến lên Hắc Thạch đảo từ bờ nước Hoàng Hà.
Vẫn vận nội lực cười vang dội, chàng lần lượt tiến đến những ai mà chàng biết họ đã bị dược vật của Hà Tử Giang khống chế.
Chàng lần lược điềm vào hai huyệt đạo Đại Truy và Não Hộ của họ.
Họ tỉnh táo dần.
Hà Tử Giang tuy nhìn thấy nhưng phải lo vận lực cười đối kháng nên không thể ngăn cản.
Lão chỉ kinh tâm khi thấy chàng tiến lại gần mụ Thanh Thanh.
Hà Tử Giang bật tung người lao đến.
Vút!
Mạnh Đạt Nhân ngưng cười đồng thời cũng điểm mạnh vào hai huyệt đạo Đại Truy và Não Hộ của mụ Thanh Thanh.
Mụ rùng mình lai tỉnh.
Và điều gì đến phải đến. Hà Tử Giang là nhân vật đầu tiên mụ yêu ma nhìn thấy qua đôi mục quang đã tỉnh táo hoàn toàn. Huống chi mụ còn phát hiện Hà Tử Giang đang lao về phía mụ.
Mụ thịnh nộ, cũng lao đến đối đầu với Hà Tử Giang :
- Từ Nhất Đồng! Tên đê tiện! Ngươi nhất định phải chết!
Mụ phát kình, khiến Hà Tử Giang há miệng chực kêu phải vội ngậm miệng lại, ngưng thần, vận công và xuất lực đối kháng.
Ào... Ầm!
Vù... Ầm!
Như đó là hiệu lệnh phát động, quần hùng không ai bảo ai đều đồng thanh gầm quát, xông lũ lượt vào thuộc hạ Địa Khuyết cung.
Bạch Quan Nhật, Bạch Quan Nguyệt với sự trợlực của Trầm Bội Uyển đồng loạt xông đến vây hãm Vô Cực lão nhân.
Thượng Quan Chiêu, Chưởng môn phái Côn Luân, sau một thoáng lưỡng lự cũng phải phát chiêu đánh vào lão nhân Vô Cực, một vị sư bá cam tâm hủy hoại thanh danh phái Côn Luân.
Thực tế càng phủ phàng hơn khi toàn thể đệ tử Võ Đang đồng tâm hiệp lực, vận dụng công phu sở học của Võ Đang phái, quyết tiêu diệt Nhất Trần đạo trưởng, Chưởng môn nhân của họ, kẻ đang tâm diệt tổ, muốn biến phái Võ Đang thành Bách Nhân viện.
Tiếng gào thét vang lên khắc nơi, nổi bật là tiếng thét căn hờn của Hoàng Kim Hoán đang giận dữ trút vào kẻ phản bội Khổng Gia Lập.
Cục diện xảy ra hoàn toàn đúng với mưu toan của Mạnh Đạt Nhân khi chàng biết Hà Tử Giang vì muốn tiêu diệt chàng đã đưa tất cả những nhân vật võ lâm đến tận Hắc Thạch đảo này.
Nhưng vẫn có điềm chàng dự đoán sai, sở học Vạn Lưu quả không thể xem thường. Mụ Thanh Thanh tuy kiêm tu sở học hai nhà, của Thần môn và của Cửu U Quỷ, nhưng chỉ sau vài ba loạt chạm chiêu, mụ đã tỏ ra kém thế.
Hà Tử Giang đắc ý, tìm cách lung lạc mụ :
- Tiên tử! Sao Tiên tử tỏ ra căm hờn ta? Không phải Tiên tử vẫn muốn báo thù cho lệnh tiên tổ Vạn Biến Cửu U Quỷ sao? Ta sẽ giúp Tiên tử. Và kẻ đầu tiên Tiên tử cần đối phó chính là...
Mạnh Đạt Nhân liền lộ diện với tiếng gầm kinh nhân :
- Thanh Thanh Tiên Tử! Hãy xem ta đang cầm vật gì đây?
Mụ giật mình nhìn vào tay chàng :
- Cửu U lệnh bài? Làm sao ngươi có vật này? Không lẽ công phu Hạo Thiên...
Chàng cất cao giọng, cố tình nói cho tất cả mọi người cùng nghe :
- Không sai! Tại hạ đã tìm thấy nơi táng thân của nhị vị lão nhân gia Thần - Quỷ. Nói đúng hơn, tại hạ cũng là truyền nhân di mệnh của nhị vị lão gia. Cửu U lệnh bài này còn mang theo huấn lệnh, tổ sư gia Cửu U Quỷ Vạn Biến vì được tổ sư Thần môn cảm hóa nên lưu di lệnh không truy cứu trận vây công độ nào do quần hùng các võ phái liên thủ đối phó với tổ sư gia. Chưa hết, đây là mệnh lệnh của Cưu U Lệnh Bài, nếu Tiên Tử còn xem Vạn Biến Cửu U Quỷ là trưởng bới, hãy cùng tại hạ trừ khử Hà Tử Giang, kẻ đã...
Thanh Thanh Tiên Tử càng nghe càng chấn động. Sau cùng, mụ thét :
- Tiểu tử chớ mong dối gạt ta! Mau giao trả Cửu U lệnh bài cho ta!
Mụ nhào đến với khí thế như mãnh hổ.
Ào...
Đắc ý, Hà Tử Giang cũng lao đến với tất cả căm hờn :
- Ta nguyện tiếp trợ Tiên tử. Mạnh tiểu tử! Hãy mau nạp mạng!
Vù...
Mạnh Đạt Nhân lập tức thu lệnh bài hình mặt quỷ về. Đồng thời, chàng bất ngờ vận dụng công phu kỳ quái hướng vào giữa hai luồng khí của hai ác ma đệ nhất thiên hạ.
- Hạng cố chấp như hai ngươi, có chết cũng không thể trách ta! Đỡ!
Víu...
Hà Tử Giang thảng thốt :
- Là công phu của phái Võ Đang? Ngươi...
Mụ yêu ma bĩu môi :
- Ta cứ ngỡ là công phu Hạo Thiên, nào ngờ...
Mụ thiếu hẳn kiến thức so với Hà Tử Giang. Và Hà Tử Giang tuy nhận biết ý đồ của chàng, tuy có khiếp sợ nhưng vẫn không thể phản ứng kịp lúc.
Và ngọn kình của lão liền ập đến ngay vào ngọn kình của mụ Thanh Thanh.
Ầm!
Mụ chấp chới :
- Chỉ là tứ lạng bạt thiên cân? Ngươi...
Chàng cười lạnh :
- Mụ có nhận ra thì đã muộn rồi. Hãy đền tội thôi! Ha... ha...
Vèo...
Chàng xạ một lúc hai loạt chỉ kình Nhất Xạ Chỉ Hoàn, tuyệt kỹ công phu của phái Nga My. Và mụ Thanh Thanh vì bất ngờ đành chịu một chỉ kình vào ngay tâm thất.
Oa!
Hà Tử Giang có thân thủ cao minh hơn nên kịp tránh, chỉ bị chỉ kình xoáy vào bờ vai.
- Ối...
Mạnh Đạt Nhân bật tung lên cao :
- Đây mới là Hạo Thiên Duy Nhất chưởng do nhị vị lão nhân gia đồng sáng lập. Ác ma, mau nạp mạng!
Ào... Ào...
Hà Tử Giang nghiến răng quật ngược lên một kình.
Vù...
Hà Tử Kiên thất sắc biến động, vội lao đến :
- Phụ thân! Tham vọng của phụ thân đã gây họa rồi. Đạt Nhân! Ta van ngươi...
Tử Kiên cũng phát kình, hy vọng có thể làm chậm lại giờ phút đền tội của phụ thân y.
Ầm... Ầm...
Mạnh Đạt Nhân rúng động khi thấy Hà Tử Kiên vì quá liều nên đồng chịu chung số phận với phụ thân y. Cả hai từ từ khuỵ xuống, hồn thoát ra và đi vào Quỷ Môn quan...
Khi đó, Khổng Gia Lập, Vô Cực lão nhân, Nhất Trần đạo trưởng lần lượt bị mọi người triệt hạ.
Mạnh Đạt Nhân sau khi thờ phào chợt hô hoán :
- Dừng tay! Mong chư vị chớ lạm sát. Hãy cho họ con đường sống. Cũng như độ nào, tổ sư Thần môn đã tha và nhờ đó cảm hóa Vạn Biến Cửu U Quỷ lão nhân gia.
Sao đó chàng bỗng chùng giọng lại :
- Vì dẫu sao, nhị vị lão nhân gia trước kia từng là đồng môn sư huynh đệ. Chỉ vì dạ hẹp hòi, thêm một phần ganh ghét đố kỵ, Hạo Thiên môn phải phân khai hai nhánh. Và họa kiếp giang hồ từ đó phát sinh.
Trầm lão nhân bước đến gần Mạnh Đạt Nhân :
- Có thật sự như thế không? Không lẽ công phu Cửu Trùng và võ học Cửu U có chung một cội nguồn?
Trầm Bội Uyển đến bên cạnh chàng :
- Gia gia không lẽ vẫn chưa nhận ra? Đâu phải ngẫu nhiên Mạnh huynh chỉ cần nhìn qua một lược những võ học của bổn môn ở Thần đàn đã nhanh chóng thấu hiểu?
Chàng gật đầu :
- Đúng vậy! Không những chỉ có chung cội nguồn mà nội công tâm pháp của nhị phái Thần - Quỷ còn bổ khuyết cho nhau, vô tình giúp tại hạ...
Bạch Quan Nguyệt cũng bước đến gần, hớn hở kêu lên :
- Muội hiểu rồi! Đó là nguyên do khiến Mạnh huynh bỗng dưng khôi phục công phu, sau đó còn dễ dàng khai thông hai quan ải cuối? Gọi là đạo lý Âm Dương tương hợp gì đó phải không?
Nhìn Mạnh Đạt Nhân được hai giai nhân quấn quít bên cạnh, lại nghe Quan Nguyệt nói đến bốn chữ Âm Dương Tương Hợp, tất cả mọi người cùng cười vang...

HẾT
Tài sản của aspirin

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
������, �����, �������, truyen van luu quy tong, vạn lưu qut tông, van luu quy mon, van luu quy tong



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™

Tự độngTELEXVNITắtChính tảKiểu cũ