 |
|

01-01-2010, 06:56 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Hai Lần Chết
Tác giả: Thạch Lam
Dung là con thứ bốn. Vì váºy khi nà ng ra Ä‘á»i, không được cha mẹ hoan nghênh lắm. Thá»±c ra, không phải cha mẹ nà ng hất há»§i con, vẫn coi ngưá»i con như má»™t cái phúc trá»i ban cho, nhưng lúc bấy giá» cha mẹ nà ng đã nghèo rồi. Vá»›i ba ngưá»i con trước, hai trai, má»™t gái, cha mẹ dung đã thấy khó nhá»c, vất vả là m lụng má»›i lo đà n con đủ ăn, và hai con trai được Ä‘i há»c. Sau Dung lại còn con bé út nữa, nên cảnh nhà cà ng thêm túng bấn.
Khi sinh ra Dung, mẹ nà ng vì báºn buôn bán, giao phó nà ng cho ngưá»i u già trông nom. Ngưá»i u già nà y ở nhà Dung đã lâu lắm, đã nuôi và săn sóc tất cả anh chị Dung từ lúc bé. Nhưng, không biết vì có phải thấy Dung ra Ä‘á»i trong sá»± lãnh đạm, mà u già đem bụng thương yêu Dung chăng. U săn sóc, bế aÜm nà ng, và chăm chút nà ng quý như con đẻ váºy, tuy Dung lúc bé ốm yếu khó nuôi và lại ghẻ lở bẩn thỉu nữa.
Cha Dung chẳng là m gì cả. Từ xưa đến nay vẫn thế. Hình như ông ta sinh ra Ä‘á»i là chỉ để ngồi ở nhà cho lúc nà o cÅ©ng có ngưá»i và để những ngà y giá»— tết trong há», khăn áo chỉnh tá» Ä‘i ăn cá»— mà thôi. Không ai thấy ông ta là m má»™t việc gì, mà cÅ©ng không ai nghÄ© đến sá»± ông ta phải là m má»™t việc gì.
Ông lúc nà o cÅ©ng ngồi rung đùi bên cạnh cái Ä‘iếu ống mà ông sá»a chữa rất kêu, thỉnh thoảng hút má»™t Ä‘iếu, rồi lại trầm ngâm như Ä‘ang nghÄ© ngợi má»™t sá»± gì quan trá»ng. Những lúc ấy u già biết là ông chẳng nghÄ© sá»± gì quan trá»ng cả, bèn Ä‘em Dung đến cho ông bế. Ông giÆ¡ hai tay aÜm Dung và o lòng, hôn hÃt, rồi xốc Dung lên trên đùi, ngoáy bụng cho nó cưá»i, rồi lại trịnh trá»ng đưa trả u già . Xong, Ông lại ngồi nghÄ© ngợi.
Có lẽ ông nghĩ tình cảnh nhà ông, hồi còn ông cụ đi là m việc quan, rất già u có và hách dịch suốt một vùng nà y. Từ khi cụ cố mất đi, cơ nghiệp ăn tiêu dần, cảnh nhà thà nh ra sa sút, chỉ còn cái danh không.
Cha mẹ Dung cÅ©ng không nghÄ© đến sá»± bắt nà ng Ä‘i há»c như anh chị nà ng, có lẽ vì nghÄ© rằng lo cho hai ngưá»i cÅ©ng đã đủ.
Dung cà ng lá»›n cà ng gầy gò Ä‘i. Suốt ngà y nà ng chỉ chạy đánh khăng đánh đáo vá»›i lÅ© trẻ con nhà "hạ lưu" cha nà ng gá»i thế những ngưá»i nghèo khổ trú ngụ ở chung quanh xóm chợ. Nhiá»u khi Ä‘i đâu vá» trông thấy, cha nà ng gá»i vá», đánh cho mấy roi mây và cấm từ đấy không được chÆ¡i vá»›i lÅ© trẻ ấy. Những tráºn đòn xong, Dung lại mon men chÆ¡i vá»›i lÅ© trẻ, và thấy hình như cha nà ng cÅ©ng chỉ cấm lấy lệ chứ không thiết gì đến, nà ng lại vững tâm nháºp và o bá»n hạ lưu đó, suốt ngà y dông dà i ở ngoà i chợ.
Một đôi khi, mẹ nà ng kịp vỠđến nhà trông thấy nà ng quần áo lôi thôi lếch thếch và chân tay lấm, bùn, chỉ chép miệng thở dà i nói:
- Con nà y rồi sau đến há»ng mất thôi.
Rồi bà lại quay Ä‘i buôn bán như thưá»ng, sau khi đã để lại cho chồng má»™t món tiá»n tiêu pha trong nhà , và sau khi anh chị Dung má»—i ngưá»i đã nÅ©ng nịu đòi được má»™t hà o để ăn quà .
Dung thấy thế cÅ©ng chẳng ganh tị, vì nà ng xưa nay đối vá»›i các anh chị cÅ©ng không thân thiết lắm. Những khi nà ng Ä‘ang chÆ¡i thấy đói, nà ng lại chạy vá» xin u già bát cÆ¡m nguá»™i hay thức ăn gì khác thế nà o u già cÅ©ng đã để phần rồi chạy nhảy như má»™t con váºt non không biết lo nghÄ© gì.
Những sá»± ấy đã là m cho Dung có má»™t cái tÃnh an pháºn và nhẫn nại lạ lùng. Ngà y trong nhà có tết nhất, các anh chị và em nà ng được mặc quần áo má»›i vui chÆ¡i, còn nà ng vẫn cứ phải áo cÅ© là m lụng dưới bếp, Dung cÅ©ng không ta thán hay kêu ca gì. Mà nà ng biết kêu ca cÅ©ng không được. Nhiá»u lần nà ng đã nghe thấy u già nói mẹ nà ng may cho cái áo, thì mẹ nà ng trả lá»i:
- May cho con nặc nô ấy là m gì. Äể nó là m rách nát ra à ?
Còn nói với cha thì Dung biết là vô công hiệu, vì cha nà ng không dám tự ý là m cái gì bao giỠcả.
Cuá»™c Ä‘á»i cứ Ä‘i như thế trong cái xó chợ cá»n con ấy. Thấm thoát Dung đã mưá»i bốn tuổi, nhưng ai cÅ©ng tưởng là hãy còn trẻ con, mà tÃnh tình nà ng như đứa trẻ con tháºt. U già đã có khi phải gắt lên vá»›i nà ng:
- Bây giá» cô phải đứng đắn lên má»™t tà chứ. Nhiá»u tuổi rồi còn gì nữa.
Dung ngây thÆ¡ há»i:
- Äứng đắn là thế nà o cÆ¡, u?
- Äứng đắn là đứng đắn chứ còn thế nà o nữa, cô há»i lẩn thẩn lắm. Cô không có vẻ ngưá»i lá»›n má»™t tà nà o cả.
- Ừ, thì tôi không ngưá»i lá»›n. Nhưng không ngưá»i nhá»›n thì là m sao hở u?
U già vác quạt đánh, Dung chạy lại ôm lấy, rồi âu yếm ghé tai u già nói khẽ:
- Tôi có ngưá»i lá»›n, cáºu mợ cÅ©ng không yêu hÆ¡n cÆ¡ mà .
Thế là hai u cháu lại lặng yên không nói gì nữa.
Má»™t hôm mẹ Dung đưa má»™t bà ở trên tỉnh vá» chÆ¡i. Thấy ngưá»i lạ, nhất là cách ăn mặc thị thà nh cá»§a bà khách. Dung cứ đứng dán mắt lên nhìn. Mà lạ thay, lần nà y Dung không thấy mẹ quát mắng bảo lui Ä‘i như má»i báºn có khách khác. Mà bà khách lạ cÅ©ng chăm chú nhìn Dung từ đầu đến chân, lại há»i han Dung nữa.
Sau hai bà thì thầm vá»›i nhau mãi. Mẹ Dung má»i bà khách ở lại ăn cÆ¡m, rồi thân hà nh tiá»…n bà ra ga.
BaÜng được Ãt lâu, má»™t hôm mẹ Dung bổ hà ng vá», gá»i Dung lại gần, lấy ra má»™t gói bá»c giấy mà bảo:
- Äây là áo má»›i cá»§a cô đây. Lấy ra mà thay, chứ ai lại ăn mặc rách rưới thế kia bao giá».
Dung se sẽ cầm gói giấy mở ra, thấy hoa cả mắt: nà o áo nhiá»…u trắng, áo bom bay hồng, áo lụa mà u hoa lý. Lại mấy chiếc quần lụa cạp Ä‘á», mấy cái áo cánh phin, mấy cái cổ yếm máy và mấy chục thước vải. Dung cất tiếng run run há»i:
- Của những ai đấy, mẹ?
- Không, riêng của con đấy thôi.
Dung sung sướng mân mê các cúc áo. U già cũng lại gần xuýt xoa khen.
Từ hôm ấy, mẹ Dung chiá»u chuá»™ng Dung lắm, không ghét bá» như trước. Bà bắt Dung ăn mặc chỉnh tá», táºp Ä‘i giầy nhưng vắng mặt mẹ, Dung lại vất già y Ä‘i chÆ¡i, vì nà ng không quen Ä‘i bắt vấn tóc, và nhuá»™m răng.
Cuối tháng tám năm ấy, bà khách lại xuống chÆ¡i ở lại ăn cÆ¡m. Mẹ Dung gá»i Dung và o buồng, đóng cá»a rồi thì thà o vá»›i con đến hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ.
Sau cá»a mở, thấy Dung bước ra mắt đỠhoe như má»›i khóc, và bẽn lẽn không dám trông bà khách. Nhưng u già dá»— dà nh Ãt lâu, Dung lại vui vẻ và cưá»i đùa như cÅ©. Há»… trẻ láng giá»ng có chế nhạo, Dung chỉ mỉm cưá»i.
Thế là Dung đi lấy chồng.
Nà ng Ä‘i lấy chồng cÅ©ng bỡ ngỡ và lạ lùng như ngưá»i nhà quê lên tỉnh. Dung coi Ä‘i lấy chồng như má»™t dịp Ä‘i chÆ¡i xa, má»™t dịp rá»i bỠđược cái gia đình lạnh lẽo và cái xóm chợ quen mắt quá cá»§a nà ng. Äi lấy chồng đối vá»›i nà ng là hưởng má»™t sá»± má»›i.
Vì thế, khi bước chân lên ô tô vá» nhà chồng, Dung không buồn bã khóc lóc gì cả. Nà ng còn chú ý đến những sá»± lạ mắt lạ tai cá»§a nhà giai, không nghe thấy những lá»i chúc hÆ¡i mát mẻ và ganh tị cá»§a hai chị và em bé nà ng nữa.
VỠđến nhà chồng, Dung má»›i biết chồng là má»™t anh há»c trò lá»›p nhì, vừa lẫn thẩn vừa ngu đần. Nà ng đã bé mà chồng nà ng lại còn bé choắt hÆ¡n. Nhưng bà mẹ chồng vá»›i các em chồng nà ng thì to lá»›n ác nghiệt lắm.
Qua ngà y nhị hỉ, Dung đã tháo bỠđôi vòng trả mẹ chồng, ăn mặc nâu sồng như khi còn ở nhà , rồi theo các em chồng ra đồng là m ruá»™ng. Nhà chồng nà ng già u, nhưng bà mẹ chồng rất keo kiệt, không chịu nuôi ngưá»i là m mà bắt con dâu là m.
Khốn nạn cho Dung từ bé đến nay không phải là m công việc gì nặng nhá»c, bây giá» phải tát nước, nhổ cá», là m lụng đầu tắt mặt tối suốt ngà y. Äã thế lại không có ngưá»i an á»§i. Chồng nà ng thì cả ngà y thả diá»u, chả biết cái gì mà cÅ©ng không dám cãi lại bà cụ. Còn hai em chồng nà ng thì ghê gá»›m lắm, thi nhau là m cho nà ng bị mắng thêm.
Những lúc Dung cá»±c nhá»c quá, ngồi khóc thì bà mẹ chồng lại Ä‘ay nghiến:
- Là m Ä‘i chứ, đừng ngồi đấy mà sụt sịt Ä‘i cô. Nhà tôi không có ngưá»i ăn chÆ¡i, không có ngưá»i cả ngà y ôm lấy chồng đâu.
Rồi bà kể thêm:
- Bây giá» là ngưá»i nhà tao rồi thì phải là m. Mấy trăm bạc dẫn cưới, chứ tao có lấy không đâu.
Dung chỉ khóc, không dám nói gì. Nà ng đã viết ba bốn lá thư vá» kể ná»—i khổ sở cá»§a nà ng, nhưng không thấy cha mẹ ở nhà trả lá»i.
Má»™t hôm tình cá» cả nhà đi vắng, Dung vá»™i ăn cắp mấy đồng bạc trinh lẻn ra ga lấy vé tà u vá» quê. Äến nÆ¡i, mẹ nà ng ngạc nhiên há»i:
- Kìa, con vá» bao giá» thế? Äi có má»™t mình thôi à ?
Dung sợ hãi không dám nói rằng trốn vá», phải tìm cá»› nói dối. Nhưng đến chiá»u tối, nà ng lo sợ quá, biết rằng thế nà o ngà y mai mẹ chồng nà ng cÅ©ng xuống tìm. Nà ng đánh bạo kể hết tình đầu cho cha mẹ nghe, những ná»—i hà nh hạ nà ng phải chịu, và xin cho phép nà ng ở lại nhà .
Cha nà ng hút má»™t Ä‘iếu thuốc trong cái ống Ä‘iếu khảm bạc, rồi trầm ngâm như nghÄ© ngợi. Còn mẹ nà ng thì đùng đùng nổi giáºn mắng lấy mắng để:
- Lấy chồng mà còn đòi ở nhà . Sao cô ngu thế. Cô phải biết cô là m ăn thế đã thấm và o đâu mà phải kể. Ngà y trước tôi vá» nhà nà y còn khó nhá»c bằng mưá»i chứ chả được như cô bây giỠđâu, cô ạ.
Sớm mai, bà mẹ chồng Dung xuống. Vừa thấy thông gia, bà đã nói mát:
- Nhà tôi không có phúc nuôi nổi dâu ấy. Thôi thì con bà lại xin trả bà chứ không dám giữ.
Mẹ Dung cãi lại:
- Ô hay, sao bà ăn nói lạ. Bây giá» nó đã là dâu con bà , tôi không biết đến. Mặc bà muốn xá» thế nà o thì xá». Chỉ biết nó không phải là con tôi nữa mà thôi.
Bà ná» nhưá»ng bà kia, rút cục Dung được lệnh cá»§a mẹ phải sá»a soạn để Ä‘i vá»›i mẹ chồng.
Bị khổ quá, nà ng không khóc được nữa. Nà ng không còn hy vá»ng gì ở nhà cha mẹ nữa. NghÄ© đến những lá»i Ä‘ay nghiến, những ná»—i hà nh hạ nà ng phải sẽ chịu, Dung thấy lạnh ngưá»i Ä‘i như bị sốt. Nà ng hoa mắt lên, đầu óc rối bá»i, Dung ước ao cái chết như má»™t sá»± thoát nợ.
Nà ng không nhá»› rõ gì. Ra đến sông lúc nà o nà ng cÅ©ng không biết. Như trong má»™t giấc mÆ¡, Dung lá» má» thấy cái thà nh cầu, thấy giòng nước chảy. Trà nà ng sắc lại khi ước lạnh Ä‘áºp và o mặt, nà ng uất ức lịm Ä‘i, thấy máu đỠtrà o lên, rồi má»™t cái mà ng Ä‘en tối kéo đến che lấp cả.
Bá»—ng nà ng mÆ¡ mà ng nghe thấy tiếng nhiá»u ngưá»i, tiếng gá»i tên nà ng, má»™t là n nước nóng Ä‘i và o cổ. Dung ú á»› cá»±a mình muốn trả lá»i.
- Tỉnh rồi, tỉnh rồi, không lo sợ gì nữa. Bây giá» chỉ đắp chăn cho ấm rồi sắc nước gừng đặc cho uống là khá»i.
Dung dần dần nhá»› lại. Khi nà ng mở mắt nhìn, thấy mình nằm trong buồng, ngưá»i u già cầm cây đèn con đứng đầu giưá»ng nhìn nà ng mỉm cưá»i má»™t cách buồn rầu:
- Cô đã tỉnh hẳn chưa?
Dung gáºt:
- Tỉnh rồi.
Má»™t lát, nà ng lại há»i:
- Tôi là m sao thế nhỉ...Bà cả đâu u? Bà ấy vỠchưa?
U già để tay lên trán Dung, không trả lá»i câu há»i:
- Cô hãy còn mệt. Ngủ đi.
Hai hôm sau, Dung mạnh khá»e hẳn. Bà mẹ chồng vẫn chá» nà ng, há»i có vẻ gay gắt thêm:
- Cô định tá»± tỠđể gieo cái tiếng xấu cho tôi à ? Nhưng Ä‘á»i nà o, trá»i có mắt chứ đã dá»… mà chết được. Thế bây giá» cô định thế nà o? Äịnh ở hay định vá»?
Dung buồn bã trả lá»i:
- Con xin vá».
Khi theo bà ra ga, Dung thấy ngưá»i hai bên đưá»ng nhìn nà ng bà n tán thì thà o. Nà ng biết ngưá»i ta tò mò chú ýđến nà ng.
Trông thấy giòng sông chảy xa xa, Dung ngáºm ngùi nghÄ© đến cái chết cá»§a mình. Lần nà y vá» nhà chồng, nà ng má»›i hẳn là chết Ä‘uối, chết không còn mong có ai cứu vá»›t nà ng ra nữa.
Dung thấy má»™t cảm giác chán nản và lạnh lẽo. Khi bà cả lần ruá»™t tương gá»i nà ng lại đưa tiá»n lấy vé, Dung phải vá»™i quay mặt Ä‘i để giấu mấy giá»t nước mắt.
|

01-01-2010, 06:57 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Kẻ Bại Tráºn
Tác giả: Thạch Lam
Tôi vá»›i Khanh ngưá»i bạn duyên nợ trăm năm Ä‘ang ngồi cùng bà n câu chuyện là m ăn, ấm nước chè giải khát pha đã hầu nhạt. Chuông đồng hồ Ä‘iểm 11 giÆ¡, ngá»n đèn lụt dần dầu há»a trong bầu do má»™t tay rót có Ä‘iá»u độ chỉ chạy được đến thế là hết. cảnh tịch mịch má»™t đêm khuya ở tỉnh nhá» tháºt buồn bã, khiến tôi lại nhá»› đến những đêm náo nhiệt, đầy ánh sáng ở Hà Ná»™i.
Khanh sá»a soạn sắp aÜm con Ä‘i nghỉ, thì bá»—ng có tiếng gõ cá»a rồi vú già và o.
- Thưa cáºu, có ngưá»i đà n bà nà o há»i cáºu.
Tôi thất ý bảo:
- Sao vú không nói tôi Ä‘i vắng, bảo ngưá»i ta lúc khác hãy đến có được không?
- Thưa, ngưá»i ấy nói có việc cần, con không dám tá»± ý.
Tôi ngạc nhiên ngá»ng lên nhìn vợ, thì Khanh cÅ©ng Ä‘ang ngạc nhiên nhìn tôi, đôi lông mà y lá liá»…u đã bắt đầu dÃu lại. Tôi bảo vú già .
- Vú ra há»i ai đã.
Ngưá»i vú vừa quay Ä‘i thì Khanh quay mặt lại, lưá»m tôi mà nói rằng:
- Äà n bà , con gái, ná»a đêm mà há»i vá»›i han gì? Sao cáºu không sai vú già tống khứ Ä‘i cho rồi.
Ngay lúc ấy, ngưá»i vú trở và o:
- Thưa, cô Lệ Minh đấy, cáºu ạ.
Tôi ngẩn ngưá»i ra. Lệ Minh, ngưá»i bạn đồng chà gặp gỡ ở Hà thà nh ba năm vá» trước, sao nay cô lại vỠđây? Cô đến bà máºt thá»±c. Không biết cô đến tìm tôi có việc gì trong lúc đêm khuya khoắt nà y? Äến nhà tránh nạn chăng? Trong má»™t buổi mà tâm lòng nhiệt huyết còn sôi nổi, tôi đã hứa lúc nà o cÅ©ng saÜn lòng giúp cô trong bước khó khăn. Lá»i hứa đó, và cái ká»· niệm má»™t thá»i thiếu niên hăng hái thoáng qua trà nhá»›, khiến tôi băn khoăn: má»™t mối lo ngại bá»—ng nhiên đến ám ảnh tâm trÃ, là m tan nát cái yên tÄ©nh tôi đã giữ gìn trong mấy năm nay.
Vú già vẫn đứng đợi. Tôi bảo Khanh:
-Mợ và o trông em ngủ trước. Tôi phải ra có việc.
Rồi vá»™i bước để tránh câu bấc chì mà tôi có thể Ä‘oán được, tôi ra gian ngoà i tiếp khách. Trông khách mà kinh ngạc, không biết có phải là Lệ Minh ngưá»i cÅ© không. Ão sa trùm ngoà i áo cánh trắng cà ng là m rõ cảnh nghèo khổ ẩn ở trong: hai túi nhét đầy những thứ lạ gì, há hốc miệng như kêu đói, má»™t giải lưng lụa đã xám mà u sÆ¡ xác thoáng qua sợi sa thưa. Tôi lại nhá»› đến Lệ Minh ngà y xưa, óng ả biết bao trong chiếc áo vải rồng, Ä‘i đâu cÅ©ng cổ động dùng ná»™i hóa mà chÃnh cô hiến cái gương diá»…m lệ.
Ngay đến dung nhan cô xét cÅ©ng khác xưa, đôi mắt tinh nhanh buổi trước bây giá» lỠđỠnhư bị ám sau cái mà n lo nghÄ©; đôi gò má hây hây mà tù tá»™i cÅ©ng không là m núng, nay không biết vì tuổi hay vì phiá»n não ở Ä‘á»i, đôi má kia đã thà nh ra hóp lại, hai gò má nổi cao, phải chăng như để tiêu biểu cho kẻ số pháºn vất vả long Ä‘ong. Tôi ngại ngùng, lâu chưa nói được câu há»i han, cô cÅ©ng ra vẻ sượng sùng, e lệ: má»™t lát, cô khẽ nói:
- Mạnh Quân chắc thấy em khác trước lắm.
Nà o tôi có trách gì cô! Trong má»™t phút nhìn sá»± thá»±c, tôi hiểu chÃnh tôi thay đổi nhiá»u lắm, mà tá»± thẹn vá»›i nữ đồng chÃ. Cái thân trưởng giả ná»a mùa vì qua buổi thanh niên hăng hái thưá»ng cùng ai bà n những chuyện ái quần ai quốc tôi nay đã nghiá»…m nhiên thà nh má»™t ngưá»i tòng sá»± công sở, há»a chăng có lo lắng cho vợ con đủ ấm no là mãn nguyện. Cái Ä‘á»i nghÄ©a hiệp lãng mạn đã thuá»™c vá» thá»i quá khứ, cô đến đây tháºt là tiếng sét trong quãng bình minh. Rồi không biết tá»± nhá»§ mình hay nhá»§ ai, tôi đáp:
- Vâng, ngưá»i Ä‘á»i ta má»—i lúc má»™t khác.
Lệ Minh như không để ý đến câu triết lý ngớ ngẩn ấy:
- Em đến đây muốn phiá»n ông anh má»™t việc, chả biết ông anh có sẳn lòng không?
Tôi hơi chột dạ. Không hiểu nhà nữ đồng chà nà y lại muốn bà y ra chuyện gì. Song cũng gượng đáp:
- Việc gì, cô cứ cho biết.
Lệ Minh bắt đầu thuáºt lai quãng Ä‘á»i vừa qua.
- Anh em bây giá» tan tác má»—i ngưá»i má»™t nÆ¡i, ngưá»i nà o lo pháºn ngưá»i ấy. Còn em thế cô, má»™t thân lang thang nay đây mai đó, chẳng là m được việc gì, rồi buồn chán nản, yếu hèn, em đã Ä‘em thân gá»i má»™t nhà lái buôn.
Nghe thấy cô có chồng, tôi như đỡ được má»™t gánh nặng, dằn lòng nghe nốt câu chuyện. Chuyện cô cÅ©ng giống như chuyện trăm nghìn gia đình éo le khác. Gã lái buôn đã dối cô: gã đã có vợ cả. Cả lẽ ghen tuông, cô vốn ngưá»i há»c thức, không chịu được pháºn tôi đòi, má»™t hôm cô aÜm con lên đưá»ng tìm phương tá»± láºp. Cô đến nhá» tôi tìm cho má»™t chá»— dạy tư, nhất được nhà nà o chịu nuôi thầy dạy con ở nhà thì cà ng hay, vì cô chỉ mong được má»™t chá»— "yên thân" là quý.
Cô nói xong cúi nhìn chá»— khác, như tá»± lấy là m xấu hổ vì cái Ä‘iá»u mình má»i tầm thưá»ng ấy. Yên thân! Bây giá» chúng tôi chỉ cầu có thế thôi ư? Tá»± nhiên tôi thấy khó chịu trong bá»™ quần áo lụa, trong căn phòng cá»§a tôi bà y biện nà o đỉnh đồng, tá»§ chè, sáºp gụ, những thứ đồ đạc là m nảy vẻ thèm muốn trong con mắt những ngưá»i đồng sá»± ở cái tỉnh nhá» nà y. Tôi không giấu được cái mối thẹn thùng đưa lên là m nóng mặt. Tôi quay lại phÃa Lệ Minh vừa gặp lúc nà ng cÅ©ng đưa mắt nhìn tôi. Hai chúng tôi nhìn nhau ngượng nghịu.
Cô khẩn khá»an thêm:
- Thế nà o anh cũng cố giúp hộ tôi nhé.
Tôi nháºn lá»i cho qua chuyện. Song tôi cÅ©ng thừa hiểu, trước cái hoạn nạn không xứng đáng kia, má»™t lá»i hứa xoà ng chẳng cÅ©ng quá ư nhạt nhẽo. Không tìm được phương cứu giúp cô má»™t cách kiến hiệu hÆ¡n, tôi tá»± thấy mình hèn nhát. Nhưng biết là m thế nà o? Má»i cô ở lại đây ư? Tôi nghÄ© đến cái giáºn dữ cá»§a Khanh mà sợ: nà ng chẳng sẽ là m tan hoang nhà cá»a ra mất?
- Há»i thế nà y thì không phải, cô sao không đến chÆ¡i sá»›m hÆ¡n má»™t chút?
Lệ Minh như mới hiểu mình đến giỠvô lý. Cô bối rối xin lỗi:
- Em chỉ còn nhá»› chá»— ở ngô huynh biên cho trước. Äến há»i từ sáu giá» tối, há» chỉ quanh quẩn, và em không thuá»™c phố tỉnh nà y thà nh ra cứ Ä‘i vÆ¡ vẫn mãi. Và khi còn ở trên Hà Ná»™i anh hay thức khuya lắm cÆ¡ mà . Anh vẫn thưá»ng nói đêm là ngà y cá»§a bá»n trà thức, em vẫn tưởng thế, nên má»›i dám đưá»ng đột đến đây.
Tìm công việc há»™ cô, giá»›i thiệu má»™t thiếu nữ như cô và o má»™t gia đình ná» nếp cÅ©, tôi cho là khó khăn, mà nghÄ© không có can đảm là m, giúp cô cái vốn nhỠđể cô tìm cách tá»± láºp, tôi vẫn cho là pháºn sá»± cá»§a tôi. Song mợ cháu giữ chìa khóa, mà Khanh đâu có phải là ngưá»i có thể lấy nghÄ©a khà mà chuyển được lòng. Muốn tìm câu khuyên giải cô, song tôi thấy chÃnh cần phải khuyên giải cho tôi nhiá»u hÆ¡n, nên tắt cổ không nói được nên lá»i.
Äồng hồ đánh mưá»i hai tiếng lanh lảnh trong đêm khuya. Tôi giáºt mình nhìn Lệ Minh lo sợ. Äã má»™t giỠở nhà ngoà i rồi, chắc Khanh ngá» vá»±c, mà từ nãy giá» tôi chắc đã lẩm bẩm chán.
Lệ Minh như biết ý, đứng dáºy xin cáo từ.
Tôi mở cá»a tiá»…n cô ra ngoà i. Trông cô Ä‘i khuất và o bóng tối, tôi lại nhá»› đến những ngà y nà o hồi còn trẻ vẫn cùng nhau há»™i há»p khuya trong má»™t căn phố tối tăm ở ngoại ô Hà Ná»™i.
Tôi đóng cá»a trở và o thấy Khanh vẫn còn giong đèn aÜm con ngồi đợi trên ghế. Tôi và o, nà ng kể lể lôi thôi, trách móc nà o là không biết thương vợ thương con, nà o là đã ngần ấy tuổi mà còn toan tÃnh những ai. Giá»ng Khanh tấm tức như bị Ä‘iá»u gì khổ sở lắm, rồi nà ng cúi mặt tỉ tê khóc. Tôi phải liệu nhá»i khuyên giải mãi, nà ng má»›i nÃn.
Khi nà ng đã aÜm con và o mà n đi nghỉ, khi cái yên lặng tịch mịch của đêm khuya đã trở lại trong phòng, ttoi cúi đầu suy nghĩ.
Từ cái dÄ© vãng xa xôi, thăm thẳm, tôi thấy hiện lên má»™t hình ảnh rõ rà ng, hình ảnh tôi trong lúc còn niên thiếu, má»™t thanh niên hăng hái, nhiệt thà nh, bồng bá»™t những Ä‘iá»u hay, sá»± đẹp, lúc nà o cÅ©ng mÆ¡ mà ng những việc thà nh công to tát, má»™t thanh niên chưa biết đến cái sá»± chua chát cá»§a cuá»™c Ä‘á»i.
Tôi lại nghÄ© đến cái thân thế tôi bây giá»: má»™t viên chức ở tỉnh nhá», sống cái Ä‘á»i yên lặng, trưởng giả, má»™t Ä‘á»i ăn no mặc ấm, không phải lo lắng cái gì. Tôi hình như cảm thấy mmá»t sá»± hợp hÆ¡n.
Rồi tôi băn khoăn tá»± há»i xem trong hai cái hình ảnh ấy, hình ảnh ngưá»i thiếu niên hăng hái và hình ảnh ngưá»i trưởng giả an nhà n, cái hình ảnh nà o tháºt là cá»§a tôi?
Tôi không dám trả lá»i.
|

01-01-2010, 06:58 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Má»™t CÆ¡n Giáºn
Tác giả: Thạch Lam
Má»™t buổi tối mùa đông, chúng tôi ngồi trước lò sưởi, trong má»™t căn buồng ấm áp. Tá»± nhiên trong câu chuyện, má»™t ngưá»i nói đến những cÆ¡n giáºn tá»± nhiên đến trà n ngáºp cả tâm hồn ta và có khi gây nên nhiá»u cái kết quả không hay. Rồi má»—i ngưá»i Ä‘á»u bà y tỠý kiến riêng cá»§a mình.
Anh Thanh, từ nãy đến giỠvẫn lặng yên có vẻ trầm ngâm, cất tiếng nói:
- Sá»± giáºn dữ có thể sai khiến ta là m những việc nhá» nhen không ai ngá». Tôi biết hÆ¡n ai hết, vì chÃnh tôi đã trải qua sá»± đó. Tôi sẽ kể các anh nghe má»™t câu chuyện mà cái ká»· niệm còn in sâu trong trà nhá»› tôi.
CÅ©ng má»™t buổi chiá»u mùa đông như hôm nay, tôi ở tòa báo ra vá», trong lòng chán nản và buồn bá»±c. Có những ngà y mà tá»± nhiên không hiểu tại sao, ta thấy khó chịu, và hay gắt gá»ng, không muốn là m việc gì. Tôi Ä‘ang ở và o má»™t ngà y như thế mà chiá»u trá»i hôm ấy lại ảm đạm và rét mướt cà ng khiến cho cảm giác đó rõ rệt hÆ¡n.
Tôi Ä‘i và i bước trên con đưá»ng phố vắng ngưá»i. Má»™t cái xe tay dằng xa Ä‘i lại, anh phu xe co ro vì rét, hai tay giấu dưới manh áo tÆ¡i tà n. Theo lệ như má»i khi, tôi mặc cả:
- Xe đi không? Bốn xu vỠgần nhà bò Yên Phụ.
- Thầy cho sáu xu.
- Không, bốn xu là đúng giá rồi.
Tôi vừa nói vừa bước Ä‘i. Ngưá»i phu xe đã có tuổi, cứ kéo cái xe theo sau tôi mà lẩm bẩm: "Bốn đồng xu từ đây vá» nhà bò". Cái tiếng nhà bò anh ta nhắc Ä‘i nhắc lại là m cho tôi khó chịu. Tôi biết đó là má»™t cách cá»§a các phu xe cứ Ä‘i theo sau khách để là m cho ngưá»i ta bá»±c tức, tôi lại cà ng ghét và quay lại gắt:
- Có Ä‘i hay không thì thôi! Äừng có theo sau ngưá»i ta mà lải nhải.
Thấy tôi gắt, ngưá»i phu xe đứng lại, không dám theo nữa. Nhưng để tôi Ä‘i má»™t quãng xa, anh ta á»›i gá»i:
- Lại đây đi mà .
Rồi anh ta hạ cà ng xe xuống, cứ đứng yên chá»— ấy đợi chứ không kéo lại phÃa tôi. Cái cá» chỉ ấy là m tôi sinh ghét thêm, đã toan không Ä‘i, nhưng lúc ấy không có cái xe nà o khác. Tôi giáºn dữ bước mạnh lên xe, vừa mắng:
- Anh tháºt là lắm chuyện, không Ä‘i ngay lai còn vẽ.
Anh xe cãi lại:
- Từ đây vỠđấy thầy cho được bốn đồng xu tháºt rẻ quá!
- Thì ai bảo anh Ä‘i? Không có tôi đã gá»i xe khác.
Ngưá»i phu xe khẽ thở dà i, yên lặng nhấc xe lên. Lúc bấy giá» tôi má»›i ngả mình ra phÃa sau, nhưng thấy cái đệm cưng như gá»— Ä‘áºp và o lưng, tôi cúi xuống bên nhìn cái tay xe.
Tôi Ä‘oán không sai, chÃnh là má»™t cái xe hiệu "con lợn" cái tên hiệu cÅ©ng xứng đáng má»™t hạng xe tà ng ở ngoại ô mà tôi vẫn phải Ä‘i. Anh xe nà y đã và o đây kéo trá»™m, vì xe ngoại ô không được phép và o thà nh phố đón khách, nếu không tuân lệnh thì bị phạt từ ba đến bốn đồng bạc. Sá»± tồi tà n cá»§a cái xe là m tôi cà ng ghét anh xe nữa.
- Xe khổ thế nà y mà anh lại còn đòi cao giá.
- Xe thế mà thầy chê thì còn thế nà o nữa!
Anh xe bướng bỉnh cÅ©ng không chịu kém. Tôi nói câu gì là anh ta đối lại liá»n. Sau cùng, giáºn quá, tôi dẫm mạnh chân xuống sà n xe, gắt:
- Thôi, câm há»ng Ä‘i, đừng lải nhải nữa.
Sá»± giáºn dữ là m cho tôi quên rằng anh xe cÅ©ng chỉ có trả lá»i những câu mắng cá»§a tôi mà thôi, và chÃnh tại tôi gắt vá»›i anh ta nhiá»u quá. Nhưng lúc bấy giá» tôi chỉ thấy tức ngưá»i xe ấy đến cá»±c Ä‘iểm, vì hắn dám cãi lại tôi mà không sợ.
Xe Ä‘i khá»i nhà máy nước thì gặp má»™t ngưá»i đội xếp tây Ä‘i xe đạp lại, theo sau má»™t ngưá»i đội xếp ta. Tôi nháºn thấy anh xe kéo tôi có ý luống cuống và sợ hãi. Có lẽ vì thế mà ngưá»i cảnh sát để ý, Ä‘i giáp và o cái xe kéo để xem dấu hiệu.
- Ê! Äứng lại!
Ngưá»i kéo xe dừng chân...Anh ta quay lại tôi há»›t hải van xin:
- Lạy thầy... thầy nói giúp con...thầy là m ơn...
Dưới ánh đèn tôi thấy mặt anh xe tái mét. Những vết răn in sâu xuống trên mặt già nua hốc hác, chân tay ngưá»i khốn nạn ấy run báºt lên và tôi thấy cái rung động chuyển cả và o chiếc thân xe.
Ngưá»i cảnh sát tây đến, nói bằng tiếng ta hÆ¡i sõi:
- Mà y chết nhé! Mà y sẽ bị phạt!
Ngưá»i phu xe ấp úng nói thì ông ta khoát tay bảo im, rồi quay lại tôi há»i, lần nà y bằng tiếng Pháp.
- Ngưá»i nà y kéo ông từ trong phố ra hay ông Ä‘i khứ hồi?
Tôi liếc mắt nhìn anh kéo xe. Trong bóng tối cá»§a và nh nón qua ngang mặt, tôi thấy hai mắt anh ta long lanh nhìn tôi, như khẩn cầu van xin yên lặng. Tôi biết lá»i nói cá»§a tôi sẽ là m anh ta bị bắt hay không. Những khi nói chuyện vá»›i các phu xe khác, tôi được biết rằng nếu ngưá»i khách nói là đi khứ hồi từ ngoại ô, thì ngưá»i xe không việc gì. Nhưng lúc ấy, lá»i van xin cá»§a anh xe kia không là m cho tôi động lòng, mà lại là m cho tôi ghét anh thêm. Tôi trả lá»i ngưá»i đội xếp:
- Tôi đi từ phố hà ng Bún.
- Váºy phiá»n ông xuống xe.
Rồi anh ta nhìn anh phu xe, cưá»i má»™t cách tinh quái:
- Allez! Äi vá» bót!
Khi anh phu xe run sợ và hai ngưá»i cảnh sát đã khuất đầu phố, tôi má»›i quay Ä‘i thong thả trên bá» hè. CÆ¡n giáºn cá»§a tôi đã hết rồi. Sá»± hối háºn dần thấm thÃa và o lòng tôi, tôi thấy má»™t cái chán nản bá»±c tức rung động trong ngưá»i.
Tôi rung mình nghÄ© đến số pháºn cá»§a anh xe khốn nạn. Ba đồng bạc phạt! Anh ta phải vay cai xe để ná»™p phạt; nhưng ba đông bạc nợ ấy, bao giá» anh ta trả xong, sau những ngà y nhịn đói, bị cai xe hà nh hạ, đánh Ä‘áºp vì thù hằn?
Tôi cà ng nghÄ© đến bao nhiêu lại cà ng khinh bỉ tôi bấy nhiêu. Qua ô Yên Phụ, nhìn thấy những thợ thuyá»n tấp náºp là m việc dưới ánh đèn trong những căn nhà lá lụp xụp, tôi rảo bước Ä‘i mau, hình như trông thấy tôi há» sẽ biết cái hà nh vi khốn nạn và nhá» nhen đáng bỉ cá»§a tôi ban nãy.
Những ngà y hôm sau thá»±c là những ngà y khổ cho tôi. Lòng hối háºn không để tôi yên. Hình như có má»™t cái gì nặng nỠđè nén trên ngá»±c là m cho tôi khó thở, và lúc nà o hình ảnh anh phu xe cÅ©ng hiển hiện ra trước mắt.
Tôi nhất Ä‘inh Ä‘em tiá»n đến cho ngưá»i xe kia để chuá»™c tá»™i lá»—i cá»§a mình. Äến phố hà ng Bá»™t há»i dò những ngưá»i chung quanh xưởng xe, tôi biết được anh xe bị phạt đêm hôm ấy là tên Dư, và ở trong má»™t dãy nhà quá ngã tư Khâm Thiên.
Lần ấy là lần đầu tôi bước và o má»™t chá»— nghèo nà n, khổ sở như thế. Các anh thá» tưởng tượng má»™t dãy nhà lụp xụp và thấp lè tè, xiêu vẹo trên bá» má»™t cái đầm mà nước Ä‘en và hôi hám trà n cả và o đến thá»m nhà . Trong cái hang tối tăm bẩn thỉu ấy, sống má»™t Ä‘á»i khốn nạn những ngưá»i gầy gò, rách rưới như những ngưá»i trong má»™t cÆ¡n mê.
Ngưá»i phu xe Dư ở trong ấy. Má»™t bà cụ già gầy giÆ¡ xương ngồi cắn chấy ở vệ hè chỉ cho tôi má»™t cái cá»a thấp bé ở đầu nhà . Tôi cúi mình bước và o, chỉ thấy tối như bưng lấy mắt và thấy hÆ¡i ẩm lạnh thấm và o táºn trong mình. Có tiếng ngưá»i đà n bà khẽ há»i:
- Bẩm thầy muốn gì?
Khi mắt mắt đã quen tối, tôi nháºn thấy ngưá»i đà n bà vừa há»i, má»™t bà già ở mép má»™t chiếc giưá»ng tre mục nát kê ở sát tưá»ng. Sau lưng bà nà y, má»™t ngưá»i đà n bà nữa ngồi ôm trong lòng má»™t váºt gì hÆ¡i động Ä‘áºy. Cả hai cùng ngước mắt lên nhìn tôi má»™t cách ngạc nhiên và đầu há» chạm và o mái nhà thấp, đầy những mảng giẻ rách nát vắt trên xà .
- Bác Dư có nhà không?
- Bẩm, chú nó Ä‘i vá» quê vắng từ hôm ná».
Má»™t vẻ sợ hãi thoáng qua trên mặt đủ tá» cho tôi biết há» không nói tháºt, tôi giảng giải:
- Không, cụ cứ nói tháºt cho tôi biết. Tôi đến để giúp bác ta chứ không có ý gì khác.
Bà cụ nhìn tôi nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Thế thầy đã biết việc chú nó bị bắt xe hôm n�
Tôi gáºt đầu ra hiệu cho bà cụ cứ nói:
- Hôm ấy cai nó phải Ä‘em tiá»n lên ná»™p phạt để chuá»™c xe vá». Chú nó đã xin khất vá»›i cai để rồi trả dần số tiá»n đó. Nhưng nó nhất định không nghe, bắt phải trả má»™t ná»a ngay. Khốn nạn, thì lấy đâu ra mà trả. Thế là bị nó lá»™t quần áo đánh má»™t tráºn thừa sống thiếu chết thầy ạ. Khi vỠđây lê Ä‘i không Ä‘uợc nữa. Thế mà nó còn bắt mai phải trả ngay.
Ngưá»i đà n bà ngồi trong cất tiếng ốm yếu nói theo:
- Nó còn bảo hễ không trả nó sẽ bắt lấy thẻ.
- Thế bây giỠbác ta đâu?
Bà cụ trả lá»i:
- Äi ngay từ hôm ấy, mà không biết Ä‘i đâu. Äã ba hôm nay chúng tôi dò mà không thấy. Chắc là sợ cai không dám vá» nữa, dù có vá» mà không có tiá»n cÅ©ng chết vá»›i nó. Tháºt cÅ©ng là cái va, nghe đâu chú nó nói hôm ấy tại ngưá»i khách Ä‘i xe không biết nói vá»›i ngưá»i đội xếp thế nà o má»›i bị bắt, chứ không cÅ©ng chẳng việc gì.
Tôi yên lặng, trong lòng náo nức.
Bà cụ chép miệng, chỉ ngưá»i đà n bà ngồi sau:
- Tá»™i cho vợ con chú đây, ốm đã mấy ngà y hôm nay không có thuốc. Äứa cháu không biết có qua khá»i được không?
Tôi đứng lại gần xem. Trên cánh tay ngưá»i mẹ, chỉ còn là má»™t dúm thịt con đã nhăn nheo: đứa bé há hốc miệng thở ra, măt xám nhợt. Ngưá»i mẹ thỉnh thá»ang lấy cái lông gà dúng và o chén máºt ong để bên cạnh, phết lên lưỡi cá»§a đứa bé.
- Cháu nó sà i đã hÆ¡n má»™t tháng nay. Hôm nỠđã đỡ. Mấy hôm nay vì không có tiá»n mua thuốc lại tăng. Ông lang bảo cháu khó qua khá»i được.
Ngưá»i mẹ nói xong nấc lên má»™t tiếng rồi nức nở khóc. Bà cụ già lê nhÃc lại gần, cúi xuống khe khẽ kéo lại những cái tã rách như xÆ¡ mướp.
Cái cảnh Ä‘au thương ấy là m tôi rÆ¡m rướm nước mắt. Má»™t cảm giác nghẹn ngà o đưa lên chẹn lấy cổ. Tôi lấy tá» giấy bạc năm đồng đưa cho ngưá»i mẹ, rồi vá»™i và ng bươc ra cá»a, để mặc hai ngưá»i nhìn theo ngá» vá»±c.
Qua ngưỡng cá»a, tôi va phải má»™t ngưá»i đà n ông ốm yếu tay cắp má»™t cái áo quan con bằng gá»— má»›i. Äến bên đưá»ng, tôi nghe thấy trong căn nhà lụp xụp đưa ra tiếng khóc cá»§a hai ngưá»i đà n bà .
Äứa bé con đã chết.
Anh Thanh lặng yên một lát như nghĩ ngợi, rồi nói tiếp:
- Cái ká»· niệm buồn rầu ấy cứ theo Ä‘uổi tôi mãi mãi đến bây giá», rõ rệt như các việc má»›i xảy ra hôm qua. Sá»± đó nhắc cho tôi nhá»› rằng ngưá»i ta có thể tà n ác má»™t cách dá»… dà ng. Và má»—i lần tôi nghÄ© đến anh phu xe ngoại ô kia, lại thấy Ä‘au đớn trong lòng, như có má»™t vết thương chưa khá»i.
|

01-01-2010, 07:00 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Má»™t Äá»i Ngưá»i
Tác giả: Thạch Lam
Tiếng còi tan việc nổi lên vang động trong không khÃ. Láºp tức các công việc trong xưởng Ä‘á»u ngừng lại. Bá»n thợ đà n ông vá»›i lấy cái áo mÅ© trên mắc rồi hấp tấp dồn nhau Ä‘i ra phÃa cá»a như má»™t lá»›p sóng ngưá»i.
Liên cùng mấy chị em bạn gái thong thả hÆ¡n, vì công việc há» là m xong đã lâu rồi. Nhìn lại má»™t lần nữa cái thùng giặt đầy quần áo sạch sẽ há» là m trong má»™t xưởng xe tay bá»n thợ con gái ra đến cá»a sau hết má»i ngưá»i. Há» vui vẻ nói chuyện luôn miệng như những con chim sẻ ngà y mùa. Nhưng Liên không thể giữ được cái rùng mình sẽ rung chuyển thân thể nà ng má»—i lần đến trước má»™t chú tây Ä‘en cao lá»›n ngồi canh cổng và khám các ngưá»i là m công. Toà n thân Liên cứng lại dưới hai bà n tay máºp mạp Ä‘en thá»§i nắn bóp khắp cả trong ngươi. Nà ng nhắm mắt như không muốn trông thấy cái cưá»i khả ố cá»§a ngưá»i gác và hai con mắt sâu hoắm cá»§a hắn ta long lanh ham muốn.
Ra đến ngoà i, Liên nhẹ hẳn ngưá»i. Cảnh tấp náºp ở ngoà i phố là m nà ng vui vẻ. Mấy chị em bạn cùng rảo bước trên vỉa hè, vừa Ä‘i vừa nói những câu chuyện trong sở, thỉnh thoảng là m cho má»™t cô báºt lên mấy tiếng cưá»i trong trẻo, ròn rã như tiếng cưá»i con trẻ. Liên và mấy cô bạn gái cá»§a nà ng, tuy đã có đến hà ng nghìn lần, mà lần nà o ở trong xưởng ra vá», cÅ©ng thấy vui vẻ trong lòng như má»™t ngưá»i vừa là m xong công việc cá»§a mình. Cái vui vẻ giản dị ấy là m cho nà ng quên trong chốc lát những khó nhá»c và các ý nghÄ© lo buồn.
Äến chá»— rẽ sắp phải chia tay, tất cả bá»n đứng dừng lại dưới gốc cây bà ng, Liên sẽ bảo các bạn:
Các chị bây giỠvỠnhà , chắc chồng con vui vẻ lắm. Chỉ có em là khổ thôi.
Má»i ngưá»i nhìn Liên không nói gì. Vì há» biết Liên lấy phải ngưá»i chồng vÅ© phu ác nghiệt, hay đánh Ä‘áºp nà ng. Lại thên mẹ chồng cÅ©ng ác nghiệt chẳng vừa, hÆ¡i má»™t tà là đay nghiến nà ng tháºm tệ, đến ná»—i cấm cả không cho các bạn lai vãng đến nhà nà ng nữa.
Khi Liên quay Ä‘i, mấy ngưá»i bạn nhìn theo thương hại:
- Chị Liên tháºt là khổ. Äi là m cầm cáºp suốt ngà y để nuôi cả nhà chồng, vá» nhà lại bị chồng nó hà nh hạ.
Cô Sinh, ngưá»i nhiá»u tuổi nhất trong bá»n, giá»ng nói đầy vẻ tức giáºn:
- Tôi mà như chị ấy thì tôi bá» quách Ä‘i lấy ngưá»i khác. Mình Ä‘i là m kiếm được nuôi thân, có phải nhá» vả gì nhà chồng đâu mà sợ.
Má»™t ngưá»i khác chép miệng thở dà i:
- Chẳng qua cÅ©ng là tại cái số chị ấy vất vả nên má»›i gặp ngưá»i như thế.
Liên má»™t mình thong thả bước Ä‘i. Nà ng không còn vui vẻ nữa vì sắp vá» tá»›i nhà . Nà ng buồn rầu nghÄ© đến cái cảnh êm thấm trong gia đình cá»§a các bạn, khi Ä‘i là m vỠđược chồng con săn sóc đến. Vá» phần nà ng, không phải má»™t cái gia đình mà nà ng lui tÆ¡i nữa, chÃnh là má»™t cái địa ngục. Liên không hiểu vì sao chồng nà ng và mẹ chồng đối vá»›i nà ng lại ác nghiệt, ghét nà ng như thế. Có lẽ vì xưa kia cha mẹ nà ng đã bắt ngưá»i ta phải dẫn cưới nhiá»u chăng? Nà ng Ä‘oán có lẽ thế vì má»—i lần chá»i mắng bà mẹ chồng lại nhắc đến chuyện ấy mà đay nghiến nà ng.
Liên thở dà i nhá»› lại quãng Ä‘á»i nà ng từ lúc Ä‘i lấy chồng. Bảy tám năm qua, mà Liên tưởng hình như lâu lắm, hình chư đã hết ná»a Ä‘á»i ngưá»i. Nà ng vá» nhà chồng từ năm mưá»i bảy tuổi. Tại sao nà ng lại lấy ngưá»i chồng nà y mà không lấy Tâm, ngưá»i nà ng quý mến từ thá»§a nhá» và bây giá» cùng là m má»™t sở vá»›i nà ng, Liên cÅ©ng không rõ tại sao nữa. Khi cha mẹ nà ng ngỠý gả cho TÃch, lấy cá»› rằng hai nhà vẫn quen biết nhau, Liên tuy không bằng lòng nhưng nà ng vẫn không từ chối. Mà nà ng cÅ©ng không dám từ chối cái gì. Nà ng tưởng rằng mình sinh ra chỉ để chịu sai khiến mà thôi, không dám phảnkháng bao giá» cả.
Trong bảy năm ở nhà chồng, nà ng chịu bao nhiêu ná»—i khổ sở, hà nh hạ mà không dám kêu ca. Liên chỉ âm thầm Ä‘au đớn. Nà ng thương hại cho Tâm đã khổ vì nà ng. Khi được tin nà ng Ä‘i lấy chồng, Tâm bá» nhà trốn Ä‘i. Cách đây má»™t năm sá»± tình cá» lại khiến cho nà ng vá»›i ngưá»i cÅ© gặp nhau là m cùng má»™t sở. Tâm vẫn yêu nà ng, và sau khi biết nà ng bị khổ, chà ng yêu cầu nà ng bá» chồng cÅ© để lấy chà ng.
Liên nhiá»u khi sung sướng tưởng tượng đến cái Ä‘á»i dá»… chịu cá»§a nà ng nếu lấy Tâm. Nhưng Liên vẫn từ chối. ChÃnh nà ng cÅ©ng không hiểu tại sao mà từ chối. Hình như có những cái lẽ tối tăm là m cho nà ng sợ hãi, không dám nháºn lá»i. Liên lá» má» thấy rằng nà ng không đủ can đảm là m má»™t việc như thế, không đủ quả quyết vá»›i mình để chống lại những cái cay nghiệt gây nên chung quanh nà ng. Không phải vì nà ng quyến luyến đứa con lên sáu: nà ng không yêu nó vì nó cÅ©ng xấc láo như bố. Nhưng bá» chồng bá» con để lấy Tâm, để được sung sướng riêng lấy mình nà ng, Liên cho như là má»™t việc không bao giá» có thể là m được.
Sáng nay, và o đến sở, nà ng thấy Tâm khác má»i ngà y thưá»ng. Chà ng gá»i nà ng ra má»™t chá»— và ứa nước mắt nói:
- Liên ạ, mai tôi phải đổi Ä‘i Sà i Gòn, mà đi chưa biết bao giá» má»›i được vá», Liên nghÄ© thế nà o? Nếu Liên còn yêu tôi, xin Liên Ä‘i hẳn vá»›i tôi, chúng ta sẽ xa hẳn chá»— nà y. Tôi xin cam Ä‘oan là m cho Ä‘á»i Liên được sung sướng. Liên bằng lòng Ä‘i, Liên!
Nà ng chỉ cúi mặt khóc. Khi thấy Tâm thất vá»ng quay Ä‘i, nà ng Ä‘au đớn, uất ức, như đứt từng khúc ruá»™t. Hình như từ đây có cái gì gẫy nát không phương vá»›t lại được trong cả Ä‘á»i nà ng.
Bước chân và o nhà , tá»± nhiên Liên thấy lo sợ. Không khà trong nhà nặng ná» như sắp có tai nạn gì xảy ra. TÃch và bà mẹ đương ngồi bà n tán, thấy nà ng vá» ngưng lại, má»—i ngưá»i ngồi má»™t chá»—, nhưng thỉnh thá»ang đưa mắt nhìn nà ng. Liên lặng lẽ và o buồng xem con ngá»§, rồi ngồi bên mâm cÆ¡m nguá»™i để phần. Nà ng và vá»™i và ng mấy miếng cÆ¡m, cố nuốt cho xong bữa.
Bá»—ng nhiên bà mẹ chồng lại gần, giá»ng dịu dà ng là m nà ng ghê sợ:
- Nà y cô Liên, thế cô định Ä‘i theo cáºu Tâm và o Sà i Gòn tháºt đấy chứ?
Liên giáºt mình, há»ang hốt đáp:
- Thưa mẹ, ai bảo mẹ thế?
- Lại còn ai bảo nữa. Mà cần gì phải có ai bảo tôi mới biết. Thôi, cô có đi thì cứ thu xếp mà đi đi, đừng ở đây nữa. Phải, cô thiết gì cái nhà nà y...
Liên thưa:
- Mẹ nói oan cho con, chứ con đâu dám thế.
Bà mẹ chồng lồng lộn lên, xỉa xói:
- Äừng già mồm nữa, con kia. Có ngưá»i rõ rà ng trông thấy mà y đứng nói chuyện vá»›i nó buổi sáng nay, còn chối gì nữa, đồ khốn nạn! Nà y tao bảo tháºt: mà y tưởng mà y Ä‘i thoát được cái nhà nà y à ?
Bà cụ Ä‘ay nghiến và riếc móc nà ng bằng những lá»i chua cay. TÃch vẫn ngồi trên ghế, yên lặng không nói gì. Liên ứa nước mắt, đặt bát cÆ¡m ăn dở xuống chiếu, phà n nà n:
- Mẹ cứ đặt Ä‘iá»u cho con mãi. Tháºt là ác, không cho ngưá»i ta nuốt trôi miếng cÆ¡m nữa.
Nà ng nghẹn ngà o, buông đũa đứng dáºy toan bước xuống dưới nhà . Nhưng có tiếng xô ghế, rồi má»™t bà n tay nắm chặt lấy cổ nà ng:
- Mà y bảo mẹ tao ác à ? Không ác để cho mà y tự tiện đi theo trai phải không?
Bà n tay như sắt bóp chặt xoay nà ng lại. Liên thấy giáp mặt mình, cái mặt ghê sợ cá»§a TÃch, hai mắt đỠngầu. Cái giáºn dữ là m tiếng hắn run lên:
- Con **!
Liên thoáng nghĩ nét mặt thanh tao của Tâm ban sáng. Nà ng khing bỉ nhìn chồng:
- Buông tôi ra.
Rồi nà ng gục xuống dưới những cái đấm đá nặng ná». Lòng ghen ghét là m TÃch khá»e thêm lên. Hắn nghiến răng lại đánh túi bụi. Hắn thấy ghét nà ng đến cá»±c Ä‘iểm. Không phải vì nà ng không yêu mà hắn căm tức. Nhưng nà ng lại Ä‘i yêu má»™t ngưá»i khác, như đâm và o lòng tá»± ái cá»§a hắn. Sá»± ấy không bao giá» hắn tha thứ được.
Khi Liên thấy tiếng nói, tỉnh lại, thì đã chiá»u. Mở mắt, nà ng thấy đứa con đứng bên sợ hãi nhìn nà ng. Liên vùng ngồi dáºy, lo sợ, vì sá»±c nhá»› đã mất buổi là m. Nhưng khi cỠđộng, nà ng thấy khắp ngưá»i Ä‘au đớn như giần, và cái quang cảnh buổi trưa lại hiện ra trong trÃ.
Má»™t sá»± căm há»n ná»—i dáºy trong lòng nà ng, Liên nhá»› ra ngà y mai Tâm phải đổi và o Sà i Gòn. Sao nà ng không Ä‘i vá»›i Tâm được? Ai cấm? Mà tôi gì nà ng ở đây để chịu những ná»—i khổ sở như thế nà y? Phải Ä‘i, Ä‘i để thoát nÆ¡i địa ngục, Ä‘i để hưởng chút hạnh phúc mà nà ng có quyá»n được hưởng ở Ä‘á»i.
Nhưng đến ngà y mai, những Ä‘iá»u dá»± định cá»§a Liên tiêu tán cả. Nà ng aÜm con ra tiá»…n Tâm ngoà i ga, rồi để Tâm má»™t mình bước lên xe há»a mang theo Ä‘i cái hy vá»ng cuối cùng cá»§a Ä‘á»i nà ng. Khi Ä‘oà n xe đã khuất, Liên thấy bao nhiêu ná»—i Ä‘au khổ trá»—i dáºy ngáºp lòng. Nà ng gục đầu và o chiếc cá»™t sắt, rồi oà lên khóc.
Ngà y ná» nối tiếp ngà y kia, Liên lại vẫn chịu cái Ä‘á»i khổ sở, Ä‘au đớn má»i ngà y. Cái má»™ng má»™t cuá»™c Ä‘á»i sung sướng vá»›i Tâm, Liên buồn rầu cho như là những váºt tốt đẹp mà nà ng thấy bà y trong tá»§ kÃnh các cá»a hà ng, những váºt quý giá mà nà ng tưởng không bao giá» có thể thuá»™c vá» nà ng được.
|

01-01-2010, 07:01 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Nắng Trong Vưá»n
Tác giả: Thạch Lam
Gần hết mùa hè năm... tôi không rá»i bá» Hà Ná»™i má»™t cách đột nhiên. Buổi sá»›m kia, khi troở dáºy trong căn phòng nhà trá», tôi thấy ánh nắng rá»±c rỡ xuyên qua các khe lá đến nhẩy múa trên mặt tưá»ng. Trá»i trong và gió mát quá, khiến tôi chợt nhá»› đến cánh đồi, ruá»™ng ở chá»— ông Ba ở mà đã lâu năm tôi chưa vá» thăm.
Má»™t và i bá»™ quần áo vá»›i mấy quyển sách Ä‘em theo, tôi há»›n hở ra ga, sung sướng được xa lánh cái náo nhiệt cá»§a thà nh phố, và nhất là được quên những bà i há»c khô khan và vô Ãch ở nhà trưá»ng.
Tất cả tâm hồn tôi nẩy nở dưới cÆ¡n gió từ quãng không đưa lại. Trên tầu, tôi mải mê ngắm dẫy đồi núi xanh xanh ở táºn chân trá»i; chá»— tôi sắp đến cÅ©ng có những đồi núi như thế. Ông Ba, bạn thân vá»›i cha tôi hồi trước, có má»™t cái đồn Ä‘iá»n rá»™ng, trồng toà n sắn và trè. Hồi nhá», tôi đã nhiá»u lần đến chÆ¡i nhà ông, nhưng từ khi ra há»c Hà Ná»™i, tôi không có dịp vá» nữa.
Xuống ga, má»™t cái ga nhá» gần tỉnh P., không có ai ra đón tôi cả. Tôi biết trước, vì khi Ä‘i tôi cÅ©ng không gá»i giấy báo cho ông Ba biết. Tôi muốn đến má»™t cách bất thình lình.
Chiếc cáºp cắp ở nhác, tôi thong thả theo con sông Cống, chạy khuất khúc lên giữa các đồi. Má»™t cái cầu gá»— mong manh bắc qua sông. Hai rặng thông từ trên đỉnh đồi chạy xuôi xuống táºn gần bá», giữa luồng gió thoảng, và cái tiếng rì rà o như nhá»› nhung cá»§a lá thông trái gió nhắc tôi nghÄ© đến những cảnh rá»™ng rãi bao la.
Buổi chiá»u rất êm ả. Vá» phÃa tây, mây trá»i rá»±c rỡ những mầu sáng lạn và ánh nắng chiá»u loà ng má»™t khúc sông, trông như má»™t giải và ng nổi lên giữa đồi ruá»™ng đã bắt đầu tÃm lại. Má»™t đà n chim Ä‘i ăn vá» vút bay qua ngang đầu, tiếng cánh vá»— rà o rà o như tráºn mưa; tôi ngá»ng lên nhìn theo đến khi cái vết Ä‘en linh động cá»§a đà n chim lặn hẳn vá»›i chân mây.
Tôi theo con đưá»ng nhỠở ven đồi, qua hai dẫy phố, má»™t cái chợ nhá», rồi rẽ vá» bên phải. Nhà ông Ba ở ngay chân đồi, trông xuống chợ, má»™t cái nhà gạch cÅ©, tưá»ng phá»§ rêu xanh. Tôi không lưỡng lá»±, bước đến đẩy cổng và o.
Qua cá»a, lên mấy bá»±c vưá»n trè, tôi gặp ngay hai ông bà đang ngồi hóng mát ở giữa sân. Ông Ba thấy tôi reo to:
- A, cáºu Bình đã lên. Từ lúc gá»i giấy vá», chúng tôi mong cáºu mãi.
Bà Ba cÅ©ng ân cần há»i:
- Sao cáºu không đánh giây thép lên cho biết trước để ra đón?
Tôi ngả mÅ© chà o, đáp lại lá»i há»i thăm vồn vã cá»§a bà Ba, bà lạ bạn thân vá»›i mẹ tôi, hồi mẹ tôi còn buôn bán ở trên nà y.
Ông Ba là má»™t ngưá»i nhà quê đứng tuổi và khoẻ mạnh. Trông khe áo cánh hở ngá»±c, tôi thấy ngưá»i ông nở nang, da xám và hồng hà o, nước da cá»§a những ngưá»i là m lụng ở ngoà i trá»i và ánh nắng.
Ông đứng dáºy nắm tay tôi, đẩy má»™t đứa bé con lại gần, bảo:
- Ãây, cáºu Bình đây, con chà o Ä‘i.
Rồi quay lại phÃa tôi, ông cưá»i nói:
- Nó cứ nhắc đến cáºu luôn và cứ đòi lên Hà Ná»™i.
Tôi xoa đầu cáºu bé xinh xánh, độ lên bẩy, tám tuổi. Song, ông Ba rá»§ tôi Ä‘i xem vưá»n và phố chợ.
Nhà ông chung quanh là vưá»n cả, từng đợt cao, thấp lên đến đỉnh đồi. Hai bên giồng toà n trè và sắn. Giữa có má»™t lối Ä‘i, xếp từng bá»±c đá, những hòn đá mầu xám tÃm, chÆ¡n chu và từng chá»— có rêu xanh bám phá»§ đầy. Thỉnh thoảng, má»™t cây bứa tươi tốt má»c ở bên, những cà nh thấp xiên ngang ra khiến chúng tôi phải cúi mình chui qua.
Xuống đến chân đồi, tôi bá»—ng nghe thấy tiến gcưá»i nói trong cây lá, và qua mấy rặng trè, tôi thấy thoáng có bóng ngưá»i. Ôgn Ba nhìn tôi bảo:
- Hai em đây, cáºu còn nhá»› không?
Tôi gáºt đầu yên lặng tuy không có hình ảnh nà o nổi lên trong trà nhá»› cả.
Phố chợ ở ngay đầu cầu. Con sông Cống uốn éo trong dẫy đồi, khuất Ä‘i, rồi lại loáng loáng đằng xa, chạy giữa những giải ruá»™ng eo hẹp. Bấy giá» sương đã xuống, dặng núi ở chân trá»i đã bị che lấp. Chúng tôi dạo qua má»™t lượt ở phố, hay dẩy nhà lá nhá» bé, nhưng ngăn nắp và sạch sẽ, trông rất vui mắt.
Sẩm tối, ông Ba cùng tôi vá», má»™t mâm cá»— đầy đã thấy bầy trên chiếc bà n ở giữa sân, bà Ba Ä‘ang chạy loăng quăng sá»a soạn các thức ăn. Thấy tôi, bà vá»™i vã má»i:
- Cáºu vỠăn cÆ¡m. Có bữa ăn xoà ng, xin cáºu ăn thá»±c bụng nhé.
Tôi mỉm cưá»i, rồi ngồi và o bà n, tuy trong ngưá»i mệt má»i và không thấy đói mà cÅ©ng phải cố ăn để vui lòng bà chá»§. Ông Ba thì vui vẻ lắm, như rất thÃch được có ngưá»i đến chÆ¡i, nhất ngưá»i ấy lại là tôi. Ông uống từng chén rượu lá»›n, cưá»i nói vang lên. Bà Ba ngồi yên lặng bên cạnh, luôn luôn gắp thức ăn và o bát, ép tôi ăn. Bà cÅ©ng hình như vui vẻ lắm vì thấy chồng vui vẻ.
Tôi đưa mắt nhìn và o trong nhà rồi há»i:
- Thưa bác, các em đâu, bác không bảo ra ăn cơm một thể.
Bà Ba đáp:
- Cáºu cứ ăn Ä‘i. Các em nó đã ăn cÆ¡m cả rồi.
Ngừng má»™t lát, bà mỉm cưá»i nói thêm:
- Chúng nó thẹn không dám ra.
Ông Ca cưá»i to, đáp:
- á»’, cáºu Bình đấy, chứ ai đâu mà thẹn. Chúng nó không nhá»› lúc bé vẫn bám theo cáºu ấy xin quà à ?
Tôi cố nhá»› lại buổi cuối cùng lên chÆ¡i đây, đã lâu lắm. Hình như độ ấy có hai cô gái bé con để chá»m và má»›i cắp sách Ä‘i há»c.
Tôi không thể ngỠđược lại là hai cô thiếu nữ mà tôi má»›i thoáng trông thấy ở trong vưá»n.
Bữa cÆ¡m xong, ông Ba bắc ghế ra ngoà i sân cùng tôi ngồi nói chuyện. Ngá»n đèn dầu có cái chao lụa xanh xinh xắn - chắc hẳn là má»™t công trình cá»§a hai cô thiếu nữ - để trên chiếc bà n con, chiếu ra má»™t vùng ánh sáng, là m nổi trắng mấy gốc trè cằn cổi. Chiá»u đã tối hẳn, trên trá»i cao, hà ng ngà n ngôi sao thi nhau lấp lánh qua không khà trong và mát. Ãêm cá»§a vùng đồi bao bá»c lấy tôi, đầy những hương thÆ¡m lạ theo cÆ¡n gió từ đâu đưa lại. Muôn tiếng Ä‘á»u khe khẽ là m cho cái yên lặng vang động như tiếng đà n; những con bướm nhá» vụt từ bóng tối ra, đến cháºp chá»n ở trước ngá»n đèn, rồi lại lẩn và o bóng tối, như những sá»± gia lẹ là ng cá»§a cảnh rừng nói chung quanh.
Tôi thấy vui sướng và thư thái trong lòng. Lần đầu, đêm tối và cảnh váºt đối vá»›i tôi thân máºt như má»™t ngưá»i bạn, khác vá»›i khi ở Hà Ná»™i, đêm chỉ là những cuá»™c vui chÆ¡i mệt má»i và nặng ná».
***
Sáng sá»›m hôm sau, tiếng chim kêu rÃu rÃt trong vưá»n đã đánh thức tôi dáºy. Mặt trá»i còn khuất sau quả đồi, ánh má»™t vùng hồn lên ná»n trá»i xanh biếc. Bên kia sông, rừng cây từng lá»›p nhiá»u mầu còn má» lẩn trong mà n sương trắng.
Dưới chân đồi, những mảnh ruá»™ng mạ non như nhung, những thá»a ruá»™ng nước sáng lên như tấm gưong. Con đưá»ng đất đỠngòng nghoèo qua cánh đồng, ngưá»i Ä‘i chợ trá»™ng nhá» bé như má»™t đà n kiến. Tất cả trá»i đất trên cao nhìn xuống như cùng cả má»™t bà i ca vui vẻ và ham sống, khiến tôi thấy náo nức trong lòng.
Tôi trèo lên đỉnh đồi, ngồi trên những tảng đá quay nhìn khắp bốn phương. Khi nắng bắt đầu gay gắt, và cỠđã má»m nóng dưới gót chân, tôi thong thả xuống, Ä‘i len lá»i và o các vưá»n trè, sầu, rồi đến bá» sông Cống, tìm má»™t chổ bóng mát nghỉ ngÆ¡i. Tôi ngả ngưá»i trên cá» nằm mÆ¡ má»™ng, đếm tiếng kêu cá»§a chim gáy ở táºn đâu xa xa. Tất cả buổi, tôi chỉ quanh quẩn ở ngoà i đồi, trông và nghe không biết má»i.
Chiá»u đến, tôi lặng nghe luồng gió thì thà o trong gà nh đá, hay đứng trên đồi nhìn sương mù từ từ bốc trên mặt sông. Tôi lần theo những con đưá»ng cỠướt đỠlịm trong bá» ráºu cái Ä‘iểm sáng cá»§a con sâu đêm. Tôi ngá»ng nhìn những vì sao lấp lánh trên không giải ngân hà má» sáng và tìm ông Thần Nông đội mÅ© Ä‘á».
Khi Ä‘i chÆ¡i thÆ¡ thẩn đã chán, tôi ngồi tiếp chuyện ông Ba trên bá»™ trưá»ng ká»· kê ngoà i hiên. Ông Ba trước có ra mở cá»a hà ng buôn bán, nên ông kể chuyện lại những công việc là m ăn ngoà i ấy. Tôi nghe chuyện ông mà chán. Nhưng nhiá»u khi, Ä‘ang câu chuyện, tôi ngững lại vì thấy đằng sau ông Ba, đôi mắt mở to cá»§a cô Háºuy – con gái cả ông Ba – nhìn tôi má»™t cách chăm chú. Tôi trông lên thì cô ta lại quay mặt Ä‘i. Nhưng trong lúc đó, tôi vẫn có cái cảm giác rằng đôi mắt cô Ä‘ang nhìn tôi.
Hôm sau, tôi để ý đến Háºu. Cô ta rất trẻ, má»›i độ mưá»i lăm, mưá»i sáu tuổi. Ngưá»i mảnh rẻ và uyển chuyển như má»™t cà nh non, khuôn mặt xinh xắn và tươi. Tuy váºy, tôi cÅ©ng không chú ý lâu đến cô, chỉ coi cô như má»™t nữ sinh còn nhá» tuổi, ngây thÆ¡ và trẻ dại.
Nhưng thỉnh thoảng những lúc tôi thÆ¡ thẩn Ä‘i chÆ¡i, hình ảnh cô ta lại thoáng hiện qua trong trÃ. Ở chá»— nà y, tôi chỉ nháºn thấy những ngưá»i đà n bà nhà quê cục mịch và ngượng nghịu. Cô Háºu là biểu hiệu sá»± tươi tắn, và thanh nhã. Từ hôm tôi vỠđây, má»™t đôi khi cÅ©ng cùng cô nói chuyện, và nhá» cô những công việc vặt như khâu vá quần áo. Thỉnh thoảng tôi cho cô mượn các tá» báo cÅ©, và mấy quyển tiểu thuyết tôi Ä‘em theo.
Những cÆ¡n gió mạnh cá»§a đồng ná»™i, mùi thÆ¡m mát cá»§a hoa cá», và vẻ rá»™ng rãi cá»§a khoảng trá»i mây chiếm cả linh hồn tôi. Những cuá»™c Ä‘i chÆ¡i lâu trong các vưá»n trè nương sắn, hay trên sưá»n đồi là m cho ngưá»i tôi bồng bá»™t, hoạt động hÆ¡n lên. Những lúc ấy, tôi muốn có má»™t ngưá»i con gái Ä‘i bên cạnh, để chia sẻ bao nhiêu cảm giác say sưa ấy.
Nhưng tôi còn ham muốn những cái thú mà má»™t cô thiếu nữ không Ä‘em đến được. Tôi còn thÃch ngắm cảnh rừng đồi, thÃch vượt qua những nÆ¡i cá» và lau sáºy sắc là m sây sát cả chân tay. Những buổi trưa nắng, tôi tìm chá» có bóng mát, phanh áo nằm trên cá» thiu thiu ngá»§. Những má»™ng đẹp đến ám ảnh tôi, những má»™ng mà trong ấy tôi mÆ¡ mà ng khoác tay má»™t cô gái cùng Ä‘i len lá»i trong vưá»n trè. Rồi dần dần hình dáng cô gái đó rõ rệt là hình dáng cô thiếu nữ con ông Ba.
Tôi vùng tỉnh dáºy, bước Ä‘i nhanh như để tránh xa sá»± ám ảnh ấy. Tôi lên đồi cao để gió mát thổi và o trán, để má»› tóc bay phất phÆ¡ theo chiá»u gió mạnh.
Tuy váºy, má»—i ngà y tôi lại chú ý đến cô ta hÆ¡n lên. Mà cô cÅ©ng hình như tìm hết cách để là m tôi chú ý đến cô. Trong lúc tôi xem sách hay ngồi nghỉ ngÆ¡i, hể cứ ngá»ng đầu lên là tôi lại thấy cô đăm đăm nhìn tôi, hai mắt nhung như cà nh hoa tÃm ướt; cô vá»™i quay mặt Ä‘i, nhưng cÅ©ng không kịp để giấu tôithấy cái vẻ e lệ là m á»ng đỠhai gò má.
Äôi khi, trên cái bà n là m việc trong phòng tôi bổng thấy mấy bông hoa cắm trong bình, hay má»™t bông lá»›n để trên chồng sách. Má»™t buổi sáng tôi đã tỉnh dáºy, nhưng vẫn nằm trên giưá»ng nhìn ánh nắng qua khe lá; tôi thấy cô Háºu bước và o, ôm má»™t bó hoa sen trắng má»›i hái ngoà i hồ. Cô sếp hoa trong bình, rồi quay vá» phÃa tôi nở má»™t nụ cưá»i:
- Anh có thÃch hoa sen trắng không?
Tôi ngồi dáºy nhìn cô, khẽ cảm Æ¡n. Tôi thấy mắt cô sáng lên trong lúc xếp hoa, toà n thân cô như xuất hiện cái vui sướng. Cô vá»›i má»™t bông hoa, hÃt mạnh hương thÆ¡m rồi Ä‘i trở ra. Tôi đưa mắt trông theo, tá»± nhiên để ý đến dáng Ä‘iệu uyển chuyển cá»§a Háºu, đến tấm thân mảnh rẻ và thon thon cá»§a cô, rồi tôi thấy má»™t cái ham muốn đến rung động khắp cả trong ngưá»i.
Tôi trở dáºy ra tá»±a cá»a phòng, thấy Háºu đứng bên cái bệ ngoà i sân, Ä‘ang vá»›i gáo múc nước rá»a tay. Ngưá»i cô nổi trên ná»n lá xanh như má»™t bông hoa trong sáng sá»›m. Tà áo trắng cá»§a cô theo chiá»u gió bay phất phá»›i, và tất cả ánh nắng, lá cây, bóng mát cÅ©ng hình như Ä‘ang từng bừng rởn múa chung quanh ngưá»i thiếu nữ tươi tắn ấy. Má»™t lát, tiếng nước rá»™i kêu lanh tanh trên hòn đá nhẳn, rồi từng giá»t qua cái nức che, thánh thót rÆ¡i và i bể. Háºu rá»a mãi hai bà n tay xinh xắn, ngắm nghÃa mãi các ngón tay hồng hà o. Rôì tôi thấy cô nghiêng ngưá»i trên mặt bể, soi bóng mình dưới nước, tay đưa lên sá»a lại mái tóc. Khi ngá»ng lên, vô tình nhìn thấy tôi, Háºu e thẹn vá»™i và ng Ä‘i lẩn và o trong vưá»n.
Từ hồm ấy, lúc nà o tôi cÅ©ng cảm thấy bóng dáng Háºu quanh mình. NhÅ©ung sách vở tôi xem Ä‘á»u được xếp đặt rất có thứ tá»±, những bút má»±c trên bà n cất rất ngăn nắp, cho đến cả quần áo cá»§a tôi cÅ©ng được tay Háºu chải chuốt rất sạch sẽ. Tôi Ä‘oán cô ta muốn biết vá» tôi lắm; những sách viết cÅ© cá»§a tôinhiá»u lần thấy mở tung, và má»™t đôikhi, má»™t là n hương thoang thoảng đưa ra, như có má»™t bà n tay ướp nước hoa đã lần giở đến.
Nhiá»u báºn Ä‘i trong vưá»n, tôi bá»—ng thấy Háºu, như đột nhiên gặp tôi, cô e lệ nép và o bên nhưá»ng lối cho tôi hay nở má»™t nụ cưá»i trên đôi môi thắm. Có khi đứng trên đồi, tôi thấy cô Ä‘i men bá» cá», tìm kiếm những bông hoa đồng, để là m má»™t bó hoa má»™c mặc hương vị cảnh quê, mà sau nà y tôi chắc sẽ thấy mắc trong bình trên bà n há»c.
Dần dần, tôi quen nói chuyện vá»›i Háºu. Khi gặp hai chị em hái trè trong vưá»n, tôi dừng lại há»i má»™t hai câu, để thấy đôimá nà ng hồng lên trong khoảng lá xanh, và đôi mắt Ä‘en cá»§a nà ng long lanh sáng. Tôi nháºn thấy Háºu thÆ¡ ngây như bông hoa cá», tâm hồn dản dị như các ngưá»i quê. Cô giở hết các áo đẹp ra mặc, nhưng áo kiểu má»›i sáng mầu và tha thướt, là m nổi vẻ Ä‘á»u đặn cá»§a thân hình; mái tóc cô lúc nà o cÅ©ng chải chuốt rất mượt, anh ánh như cá». Cô muốn là m vừa lòng tôi biết bao nhiêu! Cô giáng buá»™c chung quanh tôi má»™t vẻ má»m yếu uyển chuyển, má»™t ý thân thiết Ä‘áºm đà . Còn tôi, tôi cÅ©ng thấy vui vẻ má»—i khi đến gần cô.
Chúng tôi dần trở nên thânmáºt như má»™t đôi bạn quen. Những cuá»™c Ä‘i chÆ¡i cá»§a tôi Ä‘á»u có cô ở bên cạnh. Cô Ä‘i sát và o tôi, có khi tư lá»± như nghÄ© ngợi má»™t sá»± gì, có khi náo nức như má»™t đứa trẻ. Những khi len lá»i qua các vưá»n trè, nhiá»u khi tôi giÆ¡ tay đỡ cô bước qua má»™t khe đá hay má»™t bụi cây; cô nắm chặt lấy tay tôi, đưa ngưá»i lên vai tôi, sung sướng và tin cáºy.
Háºu bây giỠđã khác hẳn cô thiếu nữ rụt rè và e lệ ngà y tôi má»›i đến. Háºu đã trở nên má»™t cô gái hay là m dáng, mÆ¡ mà ng và buồn rầu, đầy sức mạnh cá»§a tuổi trẻ.
***
Má»—i ngà y, Háºu lại tá» cho tôi biết cái tình yêu cá»§a nà ng; má»™t Ä‘uôi con mắt, má»™t nụ cưá»i, má»™t dáng Ä‘iệu mà tôi hiểu. Thân thể trẻ con cá»§a cô rung động dưới mắt tôi nhìn, tất cả ngưá»i cô nở ra trước tình yêu như má»™t cái mầm non trong ánh nắng. Vá» phần tôi, tôi cÅ©ng săn sóc đến Háºu như má»™t ngưá»i tình nhân, riêng vá»›i cô, tôi kể những chuyện trên Hà Thà nh, chá»— tôi ăn há»c. Cô há»i tôi vá» những thiếu nữ xinh đẹp ở tỉnh, những quần áo và trang Ä‘iểm má»›i, những cuá»™c giao du cá»§a tôi vá»›i bạn gái cùng há»c má»™t trưá»ng. Nghe tôi nói, cô yên lặng, mÆ¡ mà ng, rồi có khi khi cô vùng nắm chặt lấy tay tôi, rồn há»i:
- Anh, em có xinh đẹp như các cô ấy không? Em có trang điểm khéo hơn không?
Tôi chân tháºt đáp:
- Có, Háºu đẹp hÆ¡n nhiêù, các cô ấy không sánh kịp.
Háºu lắc đầu; nhình tôi bảo:
- Sang năm em cÅ©ng lên tỉnh há»c vá»›i các cô đó. Rồi anh xem, em sẽ đẹp thế nà o.
Háºu ngồi lại sát bên, tôi nghe thấy hÆ¡i thở cá»§a cô rồn ráºp. Buổi sá»›m, cô mặc cái áo lụa má»ng mà u Ä‘á», cà ng tươi bên nước da trắng muốt cá»§a Háºu. Tôi Ä‘oán thấy cái thân hình má»m mại, hai cánh tay chắc rắn, đôi vúi nhá» và tròn. ngưá»i Háºu như thoảng ra má»™t thứ hương thÆ¡m ngát và say sưa.
Những buổi trưa, tôi rá»§ Háºu ra bá» sông Cống. Chúng tôi bá» giầy ngồi trên cổ ẩm, dưới bóng mát cá»§a má»™t cà y trà m cà nh lá um tùm. Trước mặt chúng tôi, giẫy đồi đất tÃm loè trong ánh nắng, trá»i xanh thẳm và sáng như tấm gương. Má»™t và i đám mây trắng thong thả Ä‘i ngang trên đỉnh đồi. Chúng tôi nghe ngóng cái yên lặng cá»§a buổi trưa, hình như theo giòng nước chói ánh nắng Ä‘i xa. Thỉng thoảng, má»™t bóng cá nổi trong cà nh lau sáºy, lá» dá» lên gần mặt nước như nhìn trá»™m hai chúng tôi, rồi lại vùng quẫy Ä‘uôi chìm mất.
Háºu sung sướng đùa nghịch như má»™t đứa trẻ con. Cô ngồi trên bá», bá» thõng hai chân xuống khuấy nước. Nước mát và trong, da chân Háºu trắng xanh bên lá cá». rồi chúng tôi tìm má»™t cây si ven bá», trèo lên cà nh lá trên mặt sông, chúm đầu và o nhau nhìn bóng chúng tôi cùng in xuống nước vá»›i trá»i xanh. Có khi Háºu và tôi cùng ngả mình dưới bóng cây, nằm thiêm thiếp trong cái nắng cá»§a buổi trưa. Má»™t con chim ở đâu đến khẽ hót trong bụi, tiếng rÃu rÃt như vướng và o cà nh lá, hoà má»™t bản đà n rá»±c rỡ để ru hai chúng tôi trong những giấc má»™ng êm Ä‘á»m.
Háºu chiếm Ä‘oạt hết cả ý nghÄ© cá»§a tôi. Má»—i khi tôi không muốn nhìn trá»i mây, cảnh váºt, lôi tôi lại trở lại vá»›i nà ng. Chúng tôi mang sách ra cùng ngồi Ä‘á»c ở ngoà i vưá»n, tôi giảng cho Háºu nghe những chuyện đẹp đẽ trong sách và thỉnh thoảng tôi thấy nà ng có vẻ mÆ¡ mà ng.
Má»™t buổi sáng, chúng tôi Ä‘i sâu và o mấy nương trè bên sưá»n đồi. Hôm ấy tôi kể nốt cho Háºu má»™t chuyện nà ng vẫn thÃch. Bá»—ng tôi dừng lại, vì có cảm giác Háºu không nghe tôi nữa. Cô nhìn tôi, yên lặng, đôi môi hÆ¡i hé nở trên hà m răng trắng, hai mắt nhung ướt long lanh. Tôi bá» quyển sách xuống, nhìn lại Háºu, tá»± nhiên hồi há»™p, yếu má»m trong lòng. Háºu đưa tay nắm lấy tay tôi, lần lên vai rồi kéu tôi lại gần mình. Mái tóc chúng tôi vướng và o nhau, tôi thấy trước môi tôi cái miệng xinh thắm cá»§a nà ng. Chúng tôi lặng lẽ ôm lấy nhau, say sưa trong cái hồn đầu tiên đắm Ä‘uối cá»§a linh hồn.
Hồi lâu Háºu buông tôi ra, thân nà ng hãy còn rung động trên cánh tay tôi. Chúng tôi nhìn chung quanh: cây cối bao bá»c như má»™t hà ng rà o xanh kÃn đáo; chỉ có hai chúng tôi nhu xa lánh hẳng cuá»™c Ä‘á»i, xa lánh hẳn má»i ngưá»i, quên cảnh váºt trong say sưa, trong cái đầm thắm cá»§a tình yêu tuổi trẻ.
***
Cà ng ngà y Háºu cà ng đẹp thêm ra. Tình yêu để lại phảng phất trên khuôn mặt nà ng má»™t vẻ sung sướng hồn nhiên. Mắt Háºu sáng hÆ¡n lên, dáng Ä‘iệu uyển chuyển thêm; nét môi cá»§a Háºu rõ rệt, cà ng thắm như bông hồgn Ä‘á», và lúc nà o cÅ©ng như sẵn sà ng hé nở đợi chá» cái hôn ân ái. Háºu thà nh Ä‘iá»m đạm, băn khoăn hÆ¡n trước, vá»›i những lúc bồng bá»™t, những lúc tin yêu. Tôi cÅ©ng bắt đầu yêu Háºu; tình yêu cá»§a nà ng vừa là m tôi say sưa vừa lạm tôi kỳ dị, như ngưá»i đầu tiên bước và o má»™t mảnh vưá»n đầy hoa cá» lạ. Những cái hôn tha thiết và vụng vá» cá»§a Háºu có má»™t hương vị má»›i mà tôi chưa từng được hưởng, hương vị đượm ngát cá»§a má»™t bông hoa dại. Vì Háºu, tuy đã Ä‘i há»c ở trưá»ng tỉnh, vẫn hãy còn ngây thÆ¡; nhưng nà ng không chất phác như má»™t cô gái quê, không má»™c mạc những ngưá»i quanh nà ng. Tôi thấy trong Háºu những cá»§a quý vô ngần cá»§a má»™t tâm hồn vừa trong sách vừa mê mải.
Má»™t buổi chiá»u hôm rằm, chúng tôi Ä‘i xem há»™i bắt cá ở là ng vị, phÃa trên; cả ông bà Ba vá»›i cô em gái cùng Ä‘i. Chúng tôi xuống má»™t chiếc thuyá»n nan ông Ba đã thuê sẵn, ngược giòng sông Cống Ä‘i lên, giữa hai đợt đồi trùng Ä‘iẹp. Mặt trá»i chiếu rá»±c rỡ giải sông, má»™t buổi chiá»u êm ả và bao la. Giá» khắc tháºt rất hợp cho những lá»i tình tứ, nhưng trong đám ngưá»i, tôi và Háºu chỉ ngồi lặng, thỉnh thoảng nhìn nhau. Chúng tôi không nói, nhưng hai quả tim cùng hồi há»™p, mong muốn được xa cách bá»n ngưá»i kia, khao khát những câu thá» thẻ bên tai, nhÅ©ung cái nâng niu âu yếm. Suốt buổi há»™i, Háºu đăm đăm như chỠđợi, không để ý đến má»™t cuá»™c vui gì. Má»™t sá»± may bất ngá» là m cho chúng tôi sung sướng; ông bà Ba và cô em có ngưá»i anh há» giữ lại xem há»™i đêm, riêng chỉ Háºu được phép vá» coi nhà . Tôi cÅ©ng tìm cá»› thoái thoác xin vá».
Thế là chỉ có hai chúng tôi xuống thuyá»n. Bấy giá» trá»i đã tối, trăng bắt đầu lên, má»™t mặt trăng và ng Ä‘á», to như má»™t cái nìa, từ từ nhô lên sau rặng thông ở trên đồi. Tôi đỡ Háºu xuống thuyá»n, rồi chúng tôi cởi giầy, để mặc thuyá»n theo giòng suối. Trên mặt sông, má»™t cÆ¡n gió mát hiu hiu thổi, tiếng sông róc rách vá»— và o mạn thuyá»n như má»™t thứ nhạc vui. Phong cảnh lúc ấy tháºt là tuyệt đẹp; hai bên bá» sông, ruá»™ng mạ non phá»›t theo chiá»u gió, nương trè sắn thắm ở ven đồi, má» dần đằng xa sau má»™t là n sương nhẹ.
Vừa xuống thuyá»n, Háºu đã ôm quà ng lấy vai tôi, kê đầu và o má tôi, ngáºp ngừng nói những lá»i ân ái. Tôi thấy tấm thân trẻ và dẻo dang cá»§a Háºu quấn lấy tôi như má»™t giây leo. Chúng tôi hoà hÆ¡i thở vá»›i nhau, tóc nà ng bá»—ng buông sõa trên ngưá»i tôi, thoảng ra má»™t thứ hương ngát dịu và đầm ấm.
Khi tiếng trống há»™i là ng Vị đã nghe không rõ, Háºu ngồi dáºy ở đầu thuyá»n, má»™t tay dúng xuống sông. Nà ng nghịch tung những hạt nước long lanh sáng như hạt ngá»c. Trá»i đả hết mây, quang đãng má»™t vùng rá»™ng. Mặt trăng tròn nhá» lại và trong hÆ¡n, chiếu vằng vặc trên cánh đồi.
Háºu bá»—ng nhiên cất tiếng hát khẽ khẽ những câu hát phong tình ở nhà quê mà lần đầu nà ng hiểu cái thi vị, bởi vì ca ngợi cái tình yêu Ä‘ang réo rắt trong lòng nà ng. Háºu có giá»ng hát hay, tiếng ngà ng ngân dà i trên mặt sông theio dịp sóng. Rồi khi nà ng ngừng lại, cả cái yên lặng cá»§a quãng không bao bá»c lấy chúng tôi như nghe ngóng. Má»™t tiếng vạc Ä‘i ăn đêm buông lanh lảnh ở đâu đâu.
Háºu tá»±a và o tôi trên mui thuyá»n, không nói gì. Còn thuyá»n cứ từ từ theo giòng nước trôi Ä‘i.
Mùa hè đã hết.
Má»™t buổi sáng dáºy tôi thấy cây mẫu đơn đầu vưá»n đã đâm bông, những cái nụ con chá»›m đỠsắp nở trên các cà nh. Ông Ba bảo tôi:
- Cây đơn nà y có hoa muá»™n. Má»i khi đầu tháng Bẩy, hoa đã nở rồi.
Tôi yên lặng không trả lá»i, nghÄ© đến kỳ nghỉ hè cá»§a tôi đã sắp hết, tôi sắp phải rá»i bá» cái vưá»n nà y lên tỉnh há»c. Má»™t cảm giác dịu buồn thấm và o lòng; nhưng má»™t đằng tôi cÅ©ng ao ước được chóng lên Hà Ná»™i, để thấy căn buồng há»c cÅ© ở nhà trá», những anh em, chị em bạn thân ở nhà trưá»ng. Cánh đồi ruá»™ng đối vá»›i tôi bây giỠđã mất cái vẻ thú vị má»›i mẻ khi xưa, tôi muốn nói chuyện vá»›i những ngưòoi khác, nhìn những phong cảnh khác.
Nhưng nắng cà ng bá»›t rá»±c rỡ bao nhiêu thì Háºu cà ng buồn rầu bấy nhiêu. Nà ng không thể tá»± an á»§i được vì sắp phải xa tôi. Má»™t Ãt chua chát đã lần và o những cái hôn cá»§a chúng tôi, những câu tình tứ đã nhiá»…m cái buồn cá»§a những giá» vui sắp hết.
Háºu muốn cùng tôi Ä‘i thăm lại những chá»— chúng tôi đã dừng lại trước. Má»™t bụi cây, má»™t hà ng cá», má»™t phiến đá trong vưá»n, là những ká»· niệm cá»§a tình yêu, nhắc cho háºu nhá»› lại cái thá»i kỳ say mến. Chúng tôi lại đến dưới cây trà m ở bá» sông Cống, chá»— cá» mượt và dầy mà chúng tôi vẫn nằm. Háºu nhắc lại những cá» chỉ đã quen, nói những câu mà tôi không còn nhá»› hương vị ái ân nữa. nà ng ngồi lặng nhìn tôi, thở dà i:
- Sắp hết hè rồi. Mai kia anh đã lên Hà Nội.
Tôi dỗ dà nh nà ng:
- Ãến tết tôi lại vỠđây vá»›i Háºu.
Nhưng nà ng lắc đầu, bảo:
- Không, anh sẽ quên em, anh sẽ không nhớ đến em nữa đâu.
Háºu cúi xuống khóc, không nghe những lá»i tôi an á»§i, vẻ tươi cá»§a nà ng mất Ä‘i. Háºu trở nên thẫn thá». Chúng tôi lẳng lặng đứng dáºy trở vá». Cá» bên đưá»ng đã ướt sương buổi chiá»u. Giòng sông Cống không sáng lạng như trước, nước trôgn âm u và sâu hÆ¡n, chẩy lẫn và o chá»— má» mỠở chân trá»i. Gió hÆ¡i lạnh hắt hịu đưa đến, khiến cho lòng chúng tôi se lại.
Tuy váºy, khi nghÄ© đến lúc trở vá» Hà Ná»™i, đến những cuá»™c vui chÆ¡i cùng bè bạn, đến những buổi đêm đầy ánh sáng, tôi lại thấy náo nức và nóng ruá»™t. Tôi nghÄ© đến những cô gái lá»™ng lẫy và đà i các ở Hà Thà nh, như những bông hoa quý. Trong tâm can tôi đầy những ham muốn, nhá»› tiếc, và tôi bắt đầu thấy háºn mình vì má»™t cô gái còn non mà những lá»i âu yếm đối vá»›i tôi bá»—ng trở nên xa lạ.
Tháng tám đã đến, kỳ nghỉ hè của tôi sắp hết.
Tôi phải chiá»u những ý muốn ngây thÆ¡ cá»§a Háºu. Má»—i lá»i nói, má»—i cá» chỉ, đối vá»›i nà ng là má»™t cá»› để mà nhá»› lại. Những cuá»™c Ä‘i chÆ¡i thÆ¡ thẩn cá»§a hai chúng tôi, những lúc chạy len lá»i trong nương sắn vưá»n trè, buổi Ä‘i xem há»™i ở là ng Vị, lúc nà o nà ng cÅ©ng nhắc tá»›i, nói đến, như để sống lại những thá»i khắc đã qua ấy. Tôi, tôi không nhá»› rõ nhưnà ng. Tâm trà tôi đã quay Ä‘i đến những cuá»™c tình duyên má»›i lạ khác ở tỉnh thà ng. Những ngà y cuối cùng cá»§a tôiở mảnh vưá»n nà y, tôi vừa bâng khuâng vừa mong đợi vẩn vÆ¡, tgrong lòng không còn chá» tình âu yếm nữa. Thỉnh thoảng, má»™t nét mặt buồn cá»§a háºu, má»™t cái nhìn đắm Ä‘uối cá»§a nà ng, là m tôi hối háºn và chú ý đến nà ng hÆ¡n. Nhưng chỉ thoáng qua, rồi tuổi trẻ, sá»± ham vui, lại đêm đến cho tôi những ý nghÄ© khác.
Háºu cà ng ngà y trở nên kỳ dị. Nà ng ở bên cạnh tôi, yên lặng và đăm đăm, có khi hà ng giá» không hé răng nói má»™t câu, chỉ má»™t đôi khi khẽ thở dà i. Rồi bá»—ng đột nhiên, Háºu ôm chầm lấy tôi, áp má và o ngá»±c tôi, cắn lấy môi tôi đến chảy máu. Những cái hôn cá»§a hai chúng tôi pha lẫn đầy nước mắt và nức nở.
Ngà y tôi phải đi đã đến.
Sau bữa cÆ¡m trưa, Háºu và tôi cùng Ä‘i chÆ¡i má»™t lần cuối cùng. Trá»i đầy mây u ám, dồn Ä‘uổi nhau ở ven đồi. Má»™t cÆ¡n gió lạnh lùa trong lá tre kêu sà o sạc. Má»™t ngà y buồn rầu, ảm đạm, để cho ngưá»i ta biệt ly. Chúng tôi cầm tay nhau Ä‘i, yên lặng, không vá»™i và ng. Ngà y mai đây, tôi vá»›i Háºu đã cách xa nhau, má»™t nÆ¡i; nà ng ở lại mảnh vưá»n đầy hao cá», tôi lẫn lá»™n và o đám những ngưá»i tuổi trẻ ở Hà thà nh.
Chúng tôi trèo lên quả đồi cao nhất trong vùng, ngồi trên phiến đá nhìn xuống dưới. Cánh đồng kẻ ngang kẻ dá»c những ô ruá»™ng khác mầu, phẳng tá»›i táºn rặng núi ở chân trá»i; giòng sông Cống biêng biếc quanh co khuất khúc như giải lụa má»m. Tiếng thông reo trÆ¡ vÆ¡ bên tảng đá là m rung động. Háºu và tôi má»™t mối buồn man mác.
Bá»—ng má»™t là n khói trắng toả sau bụi cây ở xa, rồi má»™t chiếc xe hoả Ä‘i ra, trông nhá» bé như má»™t thứ đồ chÆ¡i cá»§a con trẻ. ChÃnh là chuyến tầu mà mai tôi sẽ Ä‘i. Còi tầu lanh lảnh kéo dà i đưa đến, vang động trên cánh đồng, khiến tôi nhá»› đến má»™t thế giá»›i khác mà tôi vui vẻ sắp được thấy.
Lúc trở xuống, Háºu muốn men bá» sông Cống Ä‘i vòng vá». Qua những khu vưá»n xinh xắn trên sưá»n đồi, trông thấp thoáng qua lá tre những mái nhà gá»n ghẽ, Háºu nắm chặt tay tôi thì thầm:
- Anh Bình, ước gì chúng ta được sống trong gian nhà kia, không lo láng nghĩ ngợi sự gì, chỉ yêu nhau... anh.
Nà ng buồn rầu nhìn con sông Cống, giòng nước chẩy Ä‘i cÅ©ng như thá»i khắc cuối cùng cá»§a tôi vá»›i nà ng. Nhẹ nhà ng, tôi kéo Háºu lại gần tôi, dổ dà nh an á»§i nà ng hứa sẽ luôn luôn vá» thăm.
Ngà y hôm sau, Háºu cùng vá»›i ông bà Ba và cáºu con tiá»…n tôi ra ga. Nà ng mắt đỠlên như má»›i khóc, tha thiết nhìn tôi, như muốn cùng tôi khoác tay âu yếm. Nhưng có ông bà Ba cùng Ä‘i, nên hai chúng tôi chỉ yên lặng ngáºm ngùi. Ãến má»™t chá»— rẽ khuất sau bụi rưới, tôi thong thả Ä‘i lùi lại. Nhanh nhẹ, Háºu ôm vá»™i lấy tôi, kê miệng đến môi tôi, hôn má»™t cái hôn cuối cùng, thất vá»ng và chứa đầy những lệ.
Ãến ga, trong đám ngưá»i tấp náºp, Háºu buồn rầu đứng yên. Tôi thấy trong đôi mắt cái vẻ đắm Ä‘uối cá»§a nà ng. Tôi hứa vá»›i nà ng sẻ gá»i thư vá» luôn, sẽ nhóo đến nà ng. Nhưng trong thâm tâm, tôi thấy bồng bá»™t, vui tươi. Còn Háºu thì đứng lặng, tê tái và ủ rÅ©, khoé mi rá»›m nước mắt, lòng thắt lại bởi thất vá»ng và nhá»› thương.
Tiếng còi vang lên, bá»n hà nh khách xô đẩy tranh dà nh; tầu đến. Tôi cúi chà o ông bà Ba, ẳm cáºu bé lên hôn, rồi đưa mắt nhìn nà ng. Lúc lên tầu, quay lại tôi thấy bóng dáng Háºu lẫn và o đám ngưá»i nhà vẫn đứng yên trên sân ga vắng. Má»™t bụi cây, chá»— rẽ, rồi cánh đồi che lấy cái ga nhá» bên đưá»ng.
Hơn ba năm đã qua.
Tôi đã không giữ lá»i hứa. Từ hôm vỠđến Hà Ná»™i, tôi không viết lá thư nà o cho nà ng. Nhiá»u báºn tôi đã lấy giấy má»±c ra định viét, nhưng lại thôi. Cái ká»· niệm tôi giữ được cá»§a vưá»n trè và ngưá»i thiếu nữ dần má» Ä‘i trong trà nhá»›, nhưá»ng chổ cho má»™t hình ảnh mÆ¡ mà ng, má»™t hình ảnh lung linh, dịu dà ng và xa xôi, khiến lắm lúc tôi nghÄ© tưởng đến má»™t chuyện tình ái ngây thÆ¡, tôi đã mÆ¡ thấy trong má»™t mãnh vưá»n dưới ánh nắng mùa hè.
Năm sau nữa, má»™t cái thiếp má»i mà u hồng gá»i đến là m tươi tắn hình ảnh Háºu; tôi lặng nghÄ© má»™t lát đến cô thiếu nữ mê mải ấy đã yêu tôi vá»›i những ham muốn trong sáng và tha thiết. Nhưng tôi không muốn vá» dá»± tiệc cưới nà ng, và từ đấy tôi không được tin tức gì vá» Háºu nữa. Tôi sống cái Ä‘á»i hoạt động ở Hà Thà nh, vá»›i những tình yêu khác, những ngưá»i thiếu nữ khác, mà sá»± nẩy nở cá»§a tâm hồn trong yêu mến má»—i lần là m cho tôi say sưa. Hình ảnh Háºu dần má» hẳn trong trà nhá»› tôi.
Tôi quên hẳn nà ng Ä‘i cho đến khi má»™t sá»± tình cá» lại khiến tôi gặp Háºu ở nhà má»™t ngưá»i bạn quen. Tôi đến nhà ngưá»i nà y dá»± má»™t tiệc vui mừng. Ãến nÆ¡i, bạn tôi chỉ má»™t ngưá»i đà n ông còn trẻ tuổi, giá»›i thiệu:
- Ông M... rể ông Ba trên tỉnh P. đấy anh có biết không?
Tôi gáºt đầu, chà o lại, rồi chú ý nhìn má»™t cách tò mò ngưá»i khách má»›i. Chồng Háºu là má»™t ngưá»i có vẻ thông minh và rụt rè, hÆ¡i ốm yếu. Chúng tôi ngồi thong thả nói dăm ba câu chuyện rá»i rạc, không có cảm tình gì.
Rồi cá»a phòng bá»—ng mở rá»™ng, tiếng nói rÃu rÃt là m tôi quay ra; Háºu ở ngoà i bước và o tay giắt má»™t đứa bé. Nháºn thấy tôi Háºu e thẹn, hai má á»ng Ä‘á»; nà ng vá»™i cúi mặt xuống, ôm lấy con, tôi cÅ©ng bối rối đứng dáºy đưa mắt nhìn nà ng. háºu bây giá» trông đẹp hÆ¡n trước, môi thắm hÆ¡n, ngưá»i nở nang hÆ¡n cô gái trẻ năm xưa. Toà n ngưá»i nà ng có má»™t vẻ đáng yêu mÄ© miá»u và đằm thắm, như bông hoa nở đã vừa độ. Tôi ngây ngưá»i nhìn ngắm nà ng trong trà nhá»› bá»—ng vụt nổi lên những ká»· niệm đã lắng sâu, những hình ảnh rá»±c rỡ cá»§a cánh vưá»i đồi. Ãứng gần Háºu, tôi thấy cảm động mến yêu như lần đầu tôi yêu nà ng.
Nhưng Háºu bây giỠđã có chồng rồi. Khi tôi quay lại nhìn chồng nà ng, tôi thấy rõ cái lạnh đạm cá»§a ngưá»i đà n ông ấy, bên cái vẻ đẹp lá»™ng lẫy đáng yêu cá»§a Háºu. Nà ng có sung sướng không? Nà ng có nhá»› đến tôi không? Ngáºm ngùi, tôi nghÄ© đến cuá»™c ái ân ngắn ngá»§i cá»§a Háºu vá»›i tôi trong mấy thà ng hè; cái tình yêu ấy biết đâu không vân còn để lại trong lòng má»™t vẻ rá»±c rỡ như ánh nắng trong vưá»n.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
1 so tac pham thach lam, 3 tac pham cua thach lam, 4vn.eu, áèëàí, Ä‘oc tac pham thach lam, bach luyen thanh tien, cac sach cua thach lam, cac tac pham thạh lam, cac truyen cua thach lam, cactacpham cua thach lam, cactpcuathachlam, chuyen cua thach lam, chuyen cua thach lam., chuyen ngan thach lam, chuyen thach lam, doc chuyen cua thach lam, doc truyen cua thach lam, doc truyen thach lam, doc truywn thach lam, ïèùåâûõ, ìèýëü, îòåëè, nhà mẹ lê, tac pham cua thach lam, tac pham cua thach lam., tac pham cuathach lam, tac pham thach lam, tacc pham cua thach lam, tai truyen cua thach lam, taÌc pham cua thach lam, tap truyen cua thach lam, tác pham cua thach lam, tác phẩm thạch lam, thac lam, thach lam, thạch lam, tieuthuyetthachlam, tp cua thach lam, truen ngan cua tahch lam, truen ngan cua thach lam, trujen cua thach lam, truyên cá»§a thach lam, truyên ngăn thach lam, truyện thạch lam, truyện thạch lam pdf, truyen cá»§a thạch lam, truyen cua thach lam, truyen cuathach lam, truyen gan cua thach lam, truyen hay cua thac lam, truyen hay cua thach lam, truyen hay thach lam, truyen ngan cua thachlam, truyen ngan thach lam, truyen ngan thanh lam, truyen ngan thạch lam, truyen nhan thạch lam, truyen thach lam, truyen.ngan.thach.lam., truyencuathachlam, truyenngancuathachlam, truyennganthachlam, truywn ngan, tryen ngan thach lam, tu luc van doan, vu dong can khon, www.truyen thach lam, xem truyen cua thach lam  |
| |