Chưa bao giờ em mơ ước được có anh
Bởi em biết đó là điều không thể
Thế nên em chưa một lần nhỏ lệ
Khóc chuyện tình cổ tích thuở xa xưa
(Mưa nắng - sưu tầm)
Ngày mưa!
Bên ngoài khung cửa kính trong suốt, không gian trở nên nhạt nhòa trắng xóa, mưa rả rích tuôn rơi, phủ kín phố phường. Mưa thu! Từng tiếng lích tích, bồm bộp đeo theo nhau đập vào mặt kính.
Nỗi nhớ trở nên dịu ngọt đến thế, cô cảm tưởng như bên ngoài có tiếng gió mùa vi vu khiến khí trời đổi thành se se luồn lách qua khe gỗ phả vào lành lạnh. Thế là cô mở tung cửa sổ, ngửa mặt lên phía khung trời thênh thang đang hào phóng ban phát những giọt lạnh tê cả môi và lưỡi. Lạnh! Lạnh! Lạnh! Những giọt ướt tấp trên lớp da cô nóng bỏng, tràn đẫm bờ mi cô, luồn vào mũi, vào tai, vào gáy, xuống cổ, xuống ngực. Chiếc áo cánh trắng ướt đầm đìa mà cô vẫn không hay. Ồ thế này là sao? Thú vị quá! Nghịch vui quá! Lạnh quá! Lạnh! Giờ cô mới thấy thật sự lạnh. Tuột nhanh chiếc áo thùng thình ngấm nước mưa xuống đất, cô vội vã chui lên giường cuốn chặt lấy tấm chăn dạ mỏng. Ấm hơn nhiều rồi đấy, yêu chăn yêu quá! Bây giờ bảo đảm cô mà rời chăn yêu chỉ một phút thôi là chắc chắn sẽ chết rét ngay. Nhưng mà lạ… Người cô đã ấm lắm rồi mà sao cô vẫn còn run thế? Cảm giác hình như còn sót một tia lạnh buốt nào lẩn quất đây đó trong cô. Nó đâm vào tim cô, nó ngoáy tròn trong ruột cô như ống soi dạ dày, nó quấn nghiến gan phổi cô như thể cô vừa lỡ cho vào ngực mình một con rắn hổ mang bành. Ôi cô đau quá, mệt quá! Lúc này cô chỉ cần một bàn tay ấm và chặt thôi… Cô sẽ kiếm đâu ra một bàn tay như thế vào lúc này - một buổi chiều chủ nhật mưa gió, thời điểm quá thích hợp để những người tình vừa ở bên cô đêm qua ngồi chễm chệ trên salon phòng khách ở nhà chơi với con và đợi vợ nấu bữa tối. Còn cô? Cô sẽ phải tự làm ấm gan ruột mình thôi. Cứ quấn nguyên chăn trùm đầu như một phụ nữ Hồi giáo, cô lệt quệt đi vào bếp, bới loạn những ngăn tủ gỗ tìm hộp cà phê tan. Nó đâu rồi nhỉ? Phải đến cả năm nay cô chẳng rờ đến nó, không biết có còn không? A đây rồi. Hộp cà phê bị vùi lấp dưới một lũ những chai lọ thủy tinh đựng muối biển nguyên hạt, gia vị, hạt nêm Knorr, tiêu xay và nghìn vạn những thứ linh tinh khác mà cô chẳng bao giờ đụng đến. Run rẩy, cô mở hộp ra. Cà phê vẫn còn đầy một nửa, cô dốc vội vào chiếc phin inox vừa rửa, loay hoay pha pha chế chế.
"Toong!" Từng giọt đen nặng nề rơi xuống vũng đêm đặc quánh. Cô tỳ má lên bàn chăm chăm đếm từng giọt qua cốc thủy tinh trong veo. Luẩn quẩn ý nghĩ… Đuổi bắt mãi có mệt không? Chơi mãi có mệt không? Đã lâu lắm rồi cô quen rượu tây, quen gin&tonic hay ít ra cũng là những ly cocktail màu mè ở những pub tối xầm xì tiếng nhạc, quen nhậu nhẹt bia bọt với lũ bạn vô tâm, quen đến mức cô quên mất cái thói quen nhâm nhi cà phê đen đặc không đường, sóng sánh như mật do tự tay mình pha chế đã có suốt từ hồi mới mười sáu tuổi. Nhìn kìa, làn khói phảng phất lan tỏa từ chiếc phin kia mới thơm nồng nàn làm sao. Cô nhấc phin ra, áp đôi môi ướt lạnh vào miệng cốc, nuốt chậm vị đắng nóng si mê mơn nhả từ đầu lưỡi rồi tan dần, lan tỏa êm ái thành vị ngọt nơi cuống họng. Ấm quá! Giờ thì ấm lắm rồi! Thế nhưng cô lại say. Say cà phê. Thực ra thì cô bắt đầu choáng váng, run rẩy từ khi hít ngửi cái làn khói đặc quánh thơm phức ấy cơ, còn bây giờ cô hoàn toàn bị những giọt đắng ngào ngạt ấy đánh gục. Ấm nóng, ngọt ngào! Cô cuộn mình vào chăn. Trí não cô lãng đãng rời bỏ thân thể rã rời. Nó nhẹ nhàng bay lên trên trần phòng, lưỡng lự chốc lát rồi thả mình trôi về miền ký ức.
Miền ký ức xa xôi…
Tháng mười! Chưa năm nào mùa thu lại về tràn trề và xao xuyến đến thế. Vẫn là cái tiết trời hanh hanh, lá vàng xào xạt vỡ theo con nắng ngậm gió và bầu trời xanh trong leo lẻo, nhưng sao mùa thu năm nay đối với cô gái trẻ ấy lại yêu kiều đến lạ. Tại cô vừa bước vào tuổi mười tám như hoa như lụa chăng? Tại sáng nay nhìn vào gương cô bất chợt thấy một nàng thiếu nữ làn da căng tràn nhựa sống, đôi môi tươi hồng ngọt dịu và khuôn ngực non mới nhú lằn lên sau lớp áo trắng mỏng chăng? Hay tại cô thấy mình đã lớn rồi, cô đã sẵn sàng lao vào cái thế giới đẹp đẽ, đam mê, viển vông và nhiều thổn thức của người lớn?
Sen hồng một độ, em hồng một thuở xuân xanh…
(Trịnh Công Sơn)
Cô gái một mình đi trên con đường nhỏ vắng lặng, xào xạc hàng cây, ngửa mặt hứng nắng và gió. Ở phía cuối đường bỗng xuất hiện một chiếc ô tô đi ngược chiều. Nó từ từ giảm tốc độ rồi phanh kít cạnh vỉa hè không xa cô là mấy. Người lái xe mở cửa bước xuống, nhìn về phía cô. Đó là một người đàn ông cao lớn, béo tốt, cái bụng bia vĩ đại phình ra phía trước như một quả bóng bơm hơi chật căng. Ông ta có cái đầu tròn ung ủng, nước da hơi nâu và đôi mắt him híp đầy vẻ viên mãn. Cô thiếu nữ nhỏ nhìn thấy người đàn ông bèn băng qua đường, thản nhiên mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ cạnh tay lái. Người đàn ông cũng vào theo. Nhiều lần trong khi lái xe, ông ta liếc nhìn cô gái bằng khóe mắt, dù vẫn không nói một lời. Quãng đường im lặng lướt qua. Chiếc xe đi mãi cho đến khi dừng lại trước một ngôi nhà năm tầng có sân trước ở tít tận Gia Lâm. Người đàn ông cho xe vào sân, bước xuống mở cửa cho cô gái, không quên dặn cậu thanh niên đứng quầy nhớ che kỹ biển số xe rồi phăm phăm bước lên cầu thang. Cô gái rón rén đi theo ông ta. Trước mắt cô, cặp mông vĩ đại chật căng sau làn vải quần âu cứ núng nính, đung đưa như một cặp quả lắc kỳ quái được đệm bằng tiếng chùm chìa khóa phòng kringg kringgg. Cô bỗng thấy nghẹt thở. Cô điên chăng? Thực ra cô làm thế này để làm gì? Nhưng câu trả lời đến với cô ngay sau đó, xoa dịu cô, khiến cô yên tâm, đồng thời cũng làm bùng lên trong cô một niềm vui sướng khó tả. Cô đang bắt đầu, cô sẽ làm cho đến hết… Cánh cửa gỗ mở ra. Cô nhìn vào khoảng không gian tối sẫm bên trong, bước thẳng vào, bật đèn, mở tung rèm cửa sổ. Người đàn ông sau khi đóng cửa thì ngạc nhiên nhìn cô:
-Cô… à em không muốn để tối bớt một chút à? Anh tưởng…
-Không phải tưởng, đúng đây là lần đầu của em. Nhưng em thích thế.
Người đàn ông trân trân nhìn cô. Cô bỏ mặc ông ta đứng đấy, quay người bước vào buồng tắm. Cô lặng lẽ giật chiếc chun buộc cho mái tóc đen mềm xõa xuống vai, lần cởi áo quần. Cô nhìn mình trong gương rất lâu, nhìn đôi mắt đen màu bình lặng, đôi gò má cao, cặp môi cong mời gọi, nhìn khuôn ngực và chiếc eo thắt đáy lưng ong còn đang độ chớm. Cô cầm vòi sen xối lên người, mắt vẫn không rời hình ảnh trong gương. Rồi cô quấn chiếc khăn tắm, bước ra ngoài. Người đàn ông đã chui vào nằm trong chăn, chĩa về phía cô cái nhìn mời gọi. Cô nhìn ông ta giây lát. Chiếc khăn bông tuột xuống đất, cơ thể nõn nà trinh nguyên lấm tấm những hạt nước của cô phơi trước mặt ông. Dường như có tiếng rên khàn đục rất nhỏ phát ra từ cái cổ họng tham lam của người đàn ông, nhưng cô vẫn mặc kệ, cho đến lúc niềm khao khát dâng cao bắt ông ta phải chiến thắng cái bệnh lười, nhoài người ra mà đưa bàn tay khô ráp chụp lấy cánh tay cô, kéo tuột vào chăn… Cái kinh nghiệm mới mẻ này thấm dần vào trong cô theo cách riêng của nó. Cô nằm yên, mắt mở to, mọi giác quan căng ra đón nhận những cảm giác từ bàn tay người đàn ông xoa xuýt trên thân thể, cái miệng nhễu dãi đang mài miết từ làn môi cô xuống đôi nhũ hoa nhỏ nhắn, và cứ thế xuống mãi. Ồ, khoái cảm là thế này sao? Cô căng cứng người, cô nhìn người đàn ông xấu trai và già cỗi đang nhấp nhô trên thân thể mình, bàn tay thô thiển vần vò tất cả những gì nó có thể đụng đến. Mắt ông ta nhắm nghiền, miệng tuôn ra những âm thanh rên rỉ thỏa mãn. Cô nhìn ông ta, vụt nhớ lại lúc ông ta áo quần tề chỉnh, là li phẳng đét ngồi nói cười với cha cô cạnh bàn ăn. Bên cạnh ông ta, bà vợ tóc búi cao, mặt mũi đã in dấu thời gian bận rộn phục vụ chồng con. Một cảm giác khinh bỉ òa đến bất chợt khiến cô rướn người lên, nhưng gã đàn ông hiểu nhầm cú rướn ấy, gã cũng bắt đầu vội vội vàng vàng để theo cho kịp, và chả mấy chốc đã kêu lên sung sướng rồi nằm đè lên người cô mà thở dốc. Cô im lặng cam chịu cái gánh nặng trĩu ấy, cảm giác vui sướng lại thế chỗ cho sự khinh bỉ vừa nãy. Đệm giường dưới mông cô ướt rượt, cô biết đó là máu. Nhưng lạ sao từ đầu đến giờ cô chẳng hề thấy đau? Hay những xúc cảm trái ngược, những niềm vui thích tội lỗi đã làm cô quên hết những cái đó? Giờ cô chỉ thấy vui, vui, vui.
…
Xong việc, gã đàn ông kềnh thân thể to béo của mình ra giữa giường, quấn chặt chăn, cười nhăn nhở thỏa mãn. Gã hỏi cô:
-Có một điều anh thấy rất lạ. Tại sao em lại chọn anh? Anh tưởng những cô gái ở tuổi em chỉ thích những cậu chàng đẹp trai học giỏi cùng lớp, nếu có cặp với bồ già cũng là vì tiền thôi chứ? Nhưng còn em, công việc làm ăn của cha em anh còn lạ gì…
Cô không trả lời gã, đôi mắt cô mơ màng dõi ra ngoài khung cửa sổ lớn sáng trắng phía cuối phòng hồi lâu. Rồi cô đứng lên, mặc lại quần áo, bỏ mặc gã đấy mà đi ra ngoài.
Trong ba tháng sau đó, cô tìm cách lên giường với hầu hết số bạn nhậu, bạn chơi cũng như bạn làm ăn của cha cô, cũng chẳng có gì khó khăn lắm. Cô bận rộn với cái lịch trình đen tối bẩn thỉu của mình, tối nào cô cũng vắng nhà và chỉ trở về để trò chuyện với người mẹ hiền lành cô rất mực yêu quý trước khi bà đi ngủ. Thế nhưng, mặc những thứ nhơ nhuốc bao quanh, nét thơ ngây con trẻ vẫn không mất đi trong cô. Hàng sáng cô vẫn đóng vai cô học trò chăm chỉ đến lớp, vẫn học hành và đạt điểm cao. Cha mẹ cưng chiều cô lắm. Mẹ suốt ngày chăm chút bữa ăn, giấc ngủ cho cô, còn cha tuy vẫn vắng nhà suốt nhưng đôi khi cũng vẫn xoay xỏa đủ thời gian vào xoa đầu đứa con gái “ngoan ngoãn, học giỏi”. Những lúc ấy cô chỉ nhìn cha mỉm cười. Cô đang đợi một mồi lửa châm vào ngòi nổ cho cái bầu không khí bình yên ủ đầy giông bão trong căn nhà này… Cái mồi lửa ấy, cô chẳng phải đợi lâu. Nó xuất hiện sớm hơn cô tưởng, vào một buổi tối khi cô vừa trở về nhà, còn đang ngồi trong phòng mẹ. Bất thần, cửa phòng bật mở cái rầm, cha cô xông vào, gương mặt ông lúc bình thường hào hoa lịch lãm là thế giờ méo mó vì điên giận. Cha túm cánh tay cô, tát thẳng vào mặt cô mấy cái khiến cô thấy như thể xung quanh bỗng xuất hiện cả ngàn ngôi sao. Lơ mơ, cô nghe thấy tiếng hét của cha:
-Mày! Mày! Đồ con **! Đàn ông thiếu giống gì mà mày lại phải làm thế để nhục mặt tao hả? Hả? Sao không trả lời đi! Con **!
Mẹ không hiểu gì cả, hoảng hốt kêu lên:
-Ơ kìa! Anh làm cái gì thế? Bỏ con bé ra!
Nhưng cha không nghe lời mẹ, ông hất mẹ ra rồi tiếp tục nắm lấy bờ vai mảnh dẻ của cô, bóp mạnh đến nỗi cô nghĩ chắc vai mình sắp vỡ đến nơi.
-Mày câm rồi hả? Trả lời tao đi chứ? Chúng nó đang cười vào mặt tao kia kìa. Tao nuôi mày ăn học để rồi mày phản lại tao theo cái cách hèn hạ như thế hả? Nói ngay!
Ông gào lên, giáng thêm cho cô mấy cái tát. Cô thấy máu ri rỉ trong miệng tanh tanh liền nuốt đi, cô nhìn thẳng vào đôi mắt điên dại và cả đau đớn của cha cô. Trong óc cô, ký ức diễn lại như một cuốn phim quay chậm.
Cô còn là một cô bé con nhỏ xíu tám tuổi. Này thì đôi má bầu bầu, này thì cái miệng chúm chím, này thì mắt đen mi rậm, các bác các chú ai cũng khen cô xinh và quý cô lắm. Cô sống cùng cha mẹ trong một ngôi nhà tiện nghi, cha mẹ thương cô nhất mực nên cô thấy mình may mắn và hạnh phúc lắm lắm. Duy chỉ có một điều lăn tăn là cô rất ít khi được gặp cha. Trong mắt cô lúc ấy, cha cô là một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, vui tính, hay cười. Vào những dịp hiếm hoi cô được gặp cha, ông thường bế xốc cô lên, hôn đấy hôn để vào hai bên má khiến cô cười như nắc nẻ. Cô yêu cha bằng tất cả những tâm tình của một cô con gái nhỏ, cô còn ngưỡng mộ cái sức trẻ và sự nhiệt tình tỏa ra từ con người cha cô. Cô cũng yêu mẹ vì mẹ lúc nào cũng hiền lành, dịu dàng với cô nhưng sự ngưỡng mộ thì cô dành trọn vẹn cho cha. Cô thường hay hỏi mẹ:
-Mẹ ơi, sao cha ít ở nhà thế mẹ?
Có ánh buồn thoáng qua đôi mắt mẹ, nhưng cô còn bé quá nên chưa nhận thấy.
-Cha bận con ạ, cha bận kiếm tiền nuôi hai mẹ con mình đấy.
-Con chẳng cần tiền đâu. Con thích cha về cơ. Mẹ, mẹ gọi điện bảo cha thế đi, mẹ. Đi, mẹ!
Tuổi thơ của cô in dấu những buổi chiều ngóng đợi cha về, ngóng đợi niềm vui cha mang đến trong những lần gặp gỡ hiếm hoi… Thế rồi, chuyện đó xảy ra. Một đêm, cô thức giấc, cảm thấy buồn tiểu ghê gớm. Mẹ đâu nhỉ? Mẹ hôm nào cũng ngủ cùng cô mà. Cô nhìn căn phòng tối om, thấy hơi sợ cái việc phải một mình qua hành lang xuống phòng vệ sinh ở nhà dưới. Cô cất tiếng gọi mẹ nhưng không thấy ai trả lời. Cực chẳng đã, cô đẩy chăn ra, rón rén bước xuống, định với tay bật công tắc đèn nhưng không với tới, đành mò mẫm trong bóng tối hành lang. Bỗng, cô nghe một tiếng động lạ không rõ là tiếng gì vang lên trong đêm tối. Cô lắng tai nghe. Lại thêm những tiếng khác nữa, liên tục, liên tục. Những tiếng đó phát ra từ cửa phòng ngủ của bố mẹ. Cô nhẹ nhàng bước đến, nhòm qua lỗ khóa. Ô cha cô kìa, cha đã về từ lúc nào ấy nhỉ. Mà cha đang làm gì thế kia? Cha quấn siết lấy một chị rất trẻ, chắc chỉ bằng chị Thương nhà bác Lữ là cùng, hai người không có lấy một mảnh vải che thân, luôn miệng kêu những tiếng lạ thường. Cô sợ hãi, lùi lại phía sau, cứ thế lùi mãi cho đến khi chạm phải tấm rèm cửa ban công đang bay phấp phới trong gió đêm. Cô quay lại, giật mình khi thấy bóng người nhưng rồi yên tâm ngay khi nhận ra mẹ. Mẹ rõ ràng là đang khóc, đôi vai rung rung nhìn rất tội nghiệp. Cô bíu lấy áo mẹ, giật giật. Mẹ quay lại thấy cô thì hoảng hốt chùi vội nước mắt, quỳ xuống ôm lấy cô mà hỏi gấp gáp:
-Con làm gì ngoài này thế? Sao không ngủ đi?
-Con buồn tiểu.
Im lặng lưỡng lự, rồi mẹ nói:
-Để mẹ đưa con đi.
Bà kéo cô đi rất nhanh, băng qua căn phòng có cha và cô gái trẻ. Rồi bà lại ôm cô, đặt cô trở về giường, ru cô ngủ. Cô giả vờ ngủ cho bà yên tâm. Đó là đêm đầu tiên trong đời cô biết thế nào là thao thức…
-Sao, câm rồi à?
-Không. – Cô bỗng bật ra tiếng nói, mắt vẫn không rời đôi mắt vằn đỏ của cha. – Con muốn thử chút ít cảm giác làm bồ trẻ giống mấy cô nhân tình của cha ấy mà.
-Linh! – Không phải cha mà là mẹ cô hét lên. Bà nhìn cô vừa đau khổ, vừa ngây dại rồi gục xuống sàn nhà – Sao con làm thế con ơi! – Mẹ cô thều thào trước khi ngất lịm.
Mẹ mất sau cái ngày đó ít lâu, còn cha tuyên bố từ cô, coi như ông chưa bao giờ sinh ra cô cả. Cô thương mẹ nhưng chẳng quan tâm đến ông. Người mẹ yếu đuối của cô vì tình yêu tuyệt vọng với cha nên mới nhẫn nhịn chịu đựng thói trăng hoa công khai của ông đến thế chứ cô thì đừng hòng. Cô sống một mình từ đó, học đại học bằng tiền làm bồ trẻ. Bây giờ, đã lớn và có việc làm tiền lương khá, thực ra về kinh tế cô không cần dựa vào những gã đàn ông đi xe hơi béo tốt ham vui nữa, nhưng bằng cách này hoặc cách khác, cô vẫn cứ bị dính vào những người có vợ như một nghiệp chướng không thể dứt.
…
Thế nhưng hôm nay… Cô nghe thấy tiếng gió mùa ngay cả khi đang ngủ. Thèm níu chặt hơi ấm, thèm thổn thức trong vòng tay yêu dấu xốn xang. Không có người đợi, không có người thương, chỉ còn dư âm của những miền tình xa lắc. Cô tự day dứt tìm bản ngã của chính mình. Bản ngã của cô ở đâu? Tuổi trẻ của cô ở đâu? Đam mê của cô, tình cảm của cô nữa… chúng đã chết giúi giụi ở bờ bụi nào trên quãng đường sương gió? Những người đàn ông vội vã, vội vã… vội vã đến, vội vã làm tình, vội vã yêu đương rồi lại vội vã ra đi… để mặc cô một mình trăn trở tìm kiếm những điều tưởng như bình thường mà thành ra xa xỉ. Chưa bao giờ là đủ, chưa bao giờ là kết thúc, không bao giờ là trọn vẹn, tất cả chỉ gồm một chữ “dang dở” mà thôi. Cô đã từng đóng chặt cửa trái tim, giết chết mọi cảm xúc, nhằm thỏa thuê cái trí ngắn đàn bà, đắc thắng, tự kỷ, ảo tưởng… rồi vỡ mộng. Có lẽ cô thật sự đã bị điên!
Em chẳng phải kẻ chung tình
Từng cuộc tình ào qua như mưa rào mùa hạ
Chợt một lần nghe lòng mình buồn lạ
Khi ngoài trời mưa nắng bỗng đan xen…
(Mưa nắng - sưu tầm)
Sau những cơn mưa dài, ngày nắng bừng lên sáng óng!
Nắng ngọt chảy miết trên những mái nhà rêu phong, đằm thắm dát vàng những mảnh tường cũ kỹ, nắng chảy tan trong từng ngõ ngách cổ xưa Hà Nội. Cô vẫn còn đẹp lắm. Tóc cô vẫn dài, dày và đen mượt, làn da cô vẫn mềm mại và đôi mắt cô vẫn còn đong đầy những khát khao cùng nỗi nhớ. Cậu sinh viên trường Y trẻ tuổi, người được cô mời đi cà phê hôm nay ngơ ngẩn nhìn cô, trông cậu đần thối đần nát đến mức cô phải bật cười. Lúc này cô đang ngồi bên chiếc ban công đầy nắng của một quán cà phê phố cổ, bàn tay gầy bóp chặt chiếc ly. Vẫn là cà phê đắng không đường thôi, dạo này cô chẳng thích rượu gin ngất ngư nữa. Nắng thu hắt sáng một nửa gương mặt và vai áo cô trắng bóc, miết trên đôi mi dày lấp lánh. Hôm nay, cô xõa tóc, tóc cô sợi mảnh nhẹ nên mặc sức bay tung trong gió, mặc sức óng ả cùng nắng, thơm mùi hoa cỏ yêu kiều.
-Linh! Linh – Cậu trai trẻ nắm lấy tay cô – tôi yêu Linh. Linh có hiểu không?
Cô vẫn không ngước lên, để mặc bàn tay mình thả rơi trong cái ấm nóng của hơi tay cậu. Cậu chờ đợi rất lâu, rất lâu, cho đến lúc hết kiên nhẫn thì cậu đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt êm lặng như mặt nước. Chẳng kịp suy nghĩ gì, không lo cô phản đối, cũng chẳng đợi câu trả lời của cô, cậu đặt môi mình áp vào môi cô. Một luồng điện khiến cô giật mình. Không phải cô xa lạ gì với việc hôn, trong đời cô đã từng hôn bao nhiêu triệu lần cô cũng không nhớ nữa, nhưng cái hôn này lại khác. Không phải ngấu nghiến ăn đấy ăn để đôi môi cô, không làm dây dưa nhãi nhớt vào miệng cô, không thọc sâu cái lưỡi nhờn nhờn tanh tanh khiến cô lộn mửa; chỉ đơn giản là hai đôi môi chạm khẽ vào nhau. Cái nụ hôn ấy nhỏ nhắn và tinh khôi như thể cậu và cô chỉ đơn giản là hai anh chị học trò nhỏ lén lút hôn nhau dưới gốc phượng sân trường. Chỉ thế thôi, nhưng cái nụ hôn khẽ ấy lay động toàn bộ mọi giác quan trong cô, khiến trái tim cô đập nhanh, sự điềm tĩnh của cô vuột mất và từ một góc nào đó rất sâu trong cô, hạnh phúc bỗng bừng lên, nảy nở và lan tỏa khắp thân thể. Cậu trai cũng nhận thấy những thay đổi trong cô. Cậu thấy đôi môi cô thoắt run rẩy, đôi mắt cô trở nên bối rối và đắm đuối, má cô hồng lên, cô thật sự đã biến thành cô trò nhỏ mà cô vừa nghĩ đến. Cậu trai phì cười, tự dưng cậu thấy mình lớn lên nhiều lắm – như một người đàn ông thực thụ. Còn cô, cô cũng khẽ cười theo, lòng cô hơi áy náy vì nghĩ mình đang lợi dụng cậu, nhưng còn lựa chọn nào hợp lý hơn cho mục đích của cô?
Chiều dịu êm, mưa trong nắng dịu êm
Nghìn giọt mảnh nghiêng giữa lòng nắng nhẹ
Nắng âu yếm vuốt ve mưa thật khẽ
Chiều lịm trôi trong mưa nắng giao hoà…
(Mưa nắng – sưu tầm)
-Linh! Linh!
Cậu trai khẽ gọi tên cô trong cơn mê mải. Chàng ôm siết lấy cô, thân thể chàng quyện lấy thân thể cô. Rất dịu dàng và bỡ ngỡ, chàng khiến cô kinh ngạc. Những việc đã quen trước kia nay bỗng trở nên mới lạ và êm dịu đến không ngờ. Không có cấu cắn bầm dập, không có những chiếc bụng bia tròn vo lăn đi lăn lại trên người, không có những cái nhếch mép lạnh tanh, càng không có những bộ mặt cười khả ố, thân thể cô trở lại đúng những phản xạ cơ bản của người đàn bà, căng ra và hồi hộp đón nhận. Ngay cái phút giây quyết định ấy, cái phút giây chàng dìu cô lên đỉnh, trong cơn mê man say đắm, cô vẫn nhận thấy rằng mình đã thành công, một mầm sống vừa bừng lên trong cô, như một tia nắng ấm trong ngày đông gió rét…
Ngày hôm qua, cô đã quyết định mình phải có một đứa con. Một đứa con! Để những lúc cảm giác cô đơn không còn ai, cô vẫn có thể ôm ấp một hình hài nhỏ bé của riêng mình. Cô sẽ yêu thương nó, chăm chút nó, dạy dỗ nó từng tí một. Cô sẽ quan tâm bữa ăn, giấc ngủ của nó, sẽ cố gắng hiểu những suy nghĩ của nó. Cô sẽ nâng niu nó như nâng niu tương lai và hy vọng của chính mình… Nhưng ai sẽ xứng đáng làm cha của con cô? Điểm qua từng gương mặt trong óc, cô đã nghĩ rất lâu trước khi quyết định lựa chọn cậu sinh viên năm cuối trẻ măng có gương mặt thư sinh này. Tất nhiên cô sẽ chẳng nài ép cậu phải chịu trách nhiệm với đứa bé. Cô chỉ cần cậu giúp cô tạo nên nó mà thôi. Nó sẽ là của riêng cô, một mình cô sẽ làm cha và làm mẹ của nó… Quyết định là như vậy, nhưng vào giờ phút này đây, ngắm gương mặt còn nhiều nét trẻ thơ đang say ngủ, cô lại đâm bần thần bối rối. Không được ngã lòng! – cô kiên quyết tự nhủ mình. Một giây một phút, cô cũng chưa từng nghĩ rằng cậu và cô sẽ yêu nhau, sẽ làm đám cưới… hay gì gì đó. Những điều xa xỉ như vậy là dành cho ai đó chứ đâu phải cho người như cô. Cô đã tự làm hỏng đời cô từ lâu rồi! Có chút ươn ướt ngấn ra vương trên hàng mi dưới, nhưng cô vội gạt đi. Nhẹ nhàng, cô đưa tay chạm khẽ vào đôi má chàng trai. Cô rời bỏ cậu cũng lặng lẽ như khi cô đến.
Ở một nơi cách cậu khá xa, cô đang bận rộn chuẩn bị nơi ở mới. Căn hộ mới chỉ là nhà tập thể kiểu cũ, không được rộng rãi tiện nghi như căn chung cư trước cô ở nhưng cũng khá ấm cúng với một phòng khách, một phòng ngủ và một khu phụ.
> Phần 1
-Linh! Linh ơi!
Cậu trai đập cửa và gọi rất lâu nhưng không có ai ra mở. Cậu lao xuống hỏi han bác bảo vệ dưới sảnh. Rồi dường như đã nhận được câu trả lời, cậu sững sờ mất một lúc lâu. Mặt buồn rười rượi, cậu ngước nhìn lên phía trên một lần nữa rồi mới quay đầu đi và bước ra khỏi cổng. Cô đi rồi! Nhưng tại sao? Cậu đã làm gì để cô giận? Hay cô chưa từng yêu cậu và chỉ coi cậu như món đồ chơi? Hoặc cô có việc gia đình phải đi đột xuất không kịp báo cho cậu? Cậu cũng không biết nữa. Lo lắng, băn khoăn và cả chút gì như đau khổ. Linh! Linh! Cậu thầm gọi tên cô hàng nghìn lần trong trí óc.
Ở một nơi cách cậu khá xa, cô đang bận rộn chuẩn bị nơi ở mới. Căn hộ mới chỉ là nhà tập thể kiểu cũ, không được rộng rãi tiện nghi như căn chung cư trước cô ở nhưng cũng khá ấm cúng với một phòng khách, một phòng ngủ và một khu phụ. Tuần tự công việc, cô mua sim điện thoại mới, gửi đơn đến công ty xin nghỉ việc, rồi loay hoay sắp đồ, chuyển đồ và quét dọn, sắp xếp chỗ mới. Cô sẽ sống với con cô ở đây, chẳng cần thử cô cũng biết con cô đã được phôi thai rồi. Bắt đầu với sự sinh ra của nó, cô sẽ đoạn tuyệt với tất cả lối sống cũ. Tương lai hai mẹ con cô là ở đây, cô sẽ làm việc để nuôi nó. Hy vọng nó sẽ có chút gì giống cha nó, cha nó có đôi mắt rất trong và đẹp…
Ít lâu sau, cô xin được việc làm ở một công ty khác - một công ty tư nhân nhỏ, chỉ có khoảng hơn chục nhân viên. Ở đó, cô làm việc chăm chỉ, có trách nhiệm nhưng không gần gũi với ai. Cô muốn giấu tất cả quá khứ của mình…
Một tuần, hai tuần. Thời gian lặng lẽ trôi, cô đã bắt đầu cảm thấy đầy đủ những triệu chứng của thai nghén như thỉnh thoảng buồn nôn và đi tiểu liên tục. Thậm chí, có đôi lúc cô còn cảm thấy hình như vừa có tiếng đạp nhẹ trong bụng. Cô cười thầm mình vì điều đó… Cô vẫn đi làm bình thường, mặc dù hết sức gượng nhẹ để khỏi ảnh hưởng đến con. Được cái, công việc của cô chủ yếu cũng chỉ làm bàn giấy nên cũng đỡ. Đồng nghiệp lúc đầu còn thích hỏi han cô, sau thấy cô không cởi mở thì họ cũng thôi. Duy chỉ có ông trưởng phòng, hình như ông ta có vẻ thích cô, ngày nào cũng lượn qua lượn lại hỏi han đến mấy lần, đôi khi còn giả như vô tình đưa tay quệt khẽ vào người cô. Mấy trò đấy cũ rích có gì lạ. Cô biết tỏng và bực mình lắm. Trưởng phòng chừng bốn mươi tuổi, tuy còn khá phong độ, nếu không nói là đẹp trai nhưng bụng đã bắt đầu phệ, trán hơi hói và nhất là đã có vợ và hai đứa con. Cô ghét nhất cái điểm ấy. Đã có vợ và hai con. Như thể cô không thể có được một điều gì hơn thế. Như thể suốt đời cô sẽ phải dính lấy những người đàn ông như thế, mãi mãi chỉ được làm “vợ bé” chứ không bao giờ là chính thức. Như một lời nguyền. Hay một sự báo ứng…
-Cô Linh!
Cô giật mình quay lại. Vừa nói đến Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện ngay. Trưởng phòng đứng lù lù trước mặt cô, nở nụ cười cầu tài trông hết sức đáng ghét, đồng thời thảy lên chiếc bàn trước mặt cô một tập tài liệu dày.
-Hôm nay cô xử lý đống này hộ tôi nhé. Sáng sớm mai cần gấp đấy.
Gã nói xong, khẽ nháy mắt với cô rồi quay đi ngay. Cố nén cơn buồn nôn lại đang dâng lên trong bụng, cô quay lại nhìn tập giấy dày cộp mà ngao ngán. Thế này chắc phải cày bừa đến hết đêm mất. Cô bắt tay vào việc ngay, hy vọng xong sớm chừng nào nghỉ sớm chừng ấy. Phải cố chứ nhỡ để hỏng việc của gã, gã mà sa thải thì cô còn biết đi đâu? Bây giờ xin được việc làm đâu phải dễ, nhất là với tình trạng bầu bí ốm yếu của cô, ai người ta nhận. Cô miệt mài bên chiếc bàn rất lâu. Đống giấy tờ vơi dần, đồng nghiệp đi về hết. Đến khi cô ngẩng đầu lên thì căn phòng đã bị đêm tối bao phủ, chỉ còn lại một quầng sáng duy nhất trên bàn cô đang le lói. Mệt mỏi, cô bước từng bước nặng nề về phía góc phòng, đến bên bình nước rót một cốc định uống. Bỗng cánh cửa kêu két lên một tiếng khiến cô giật nảy mình quay lại. Gã trưởng phòng! Lẹ làng như một con mèo, gã đã bước đến sát bên cô, cô có thể thấy hơi thở đầy mùi bia của gã phả vào những sợi tóc sau gáy. Có lẽ gã vừa đi nhậu quay về đây. Cô định lùi lại phía cửa ra vào nhưng không kịp. Hai cánh tay rắn chắc của gã đã nhanh như cắt chống mạnh vào bức tường sau lưng cô chặn đường thoát, ngực gã gần như áp vào ngực cô, cô có thể nhìn thấy đôi mắt gã chòng chọc cách mặt cô chưa đầy hai mươi phân. Cô đưa tay cố đẩy gã ra nhưng gã vẫn chây lì. Giọng gã tuy chưa đến mức líu lưỡi nhưng cũng đã hơi lè nhè.
-Thôi nào! Lại còn giả bộ! Anh sẽ làm em thích, rất thích! Em sẽ không phải hối hận đâu…
Cặp môi ướt át của gã bắt đầu áp sát vào môi cô, cô nghe tiếng gã thở hổn hển.
-Không! Tôi không muốn! Bỏ tôi ra!
Lại một gã có vợ nữa. Cô còn phải trả giá đến bao giờ??
-Nào! Thế em có còn muốn có việc mà làm không?
Đấy, biết ngay gã sẽ giở bài đó ra mà. Bài rất cũ nhưng vẫn dùng tốt đối với những đứa con gái phải tự bơ vơ bươn chải như cô. Mất việc? Cô sẽ phải nuôi con cô bằng gì? Vô thức, trong đầu cô bắt đầu nhẩm tính những tờ tiền ít ỏi còn lại ở nhà.
-Chỉ có mỗi việc nằm xuống và dạng chân ra thôi chứ có gì khó khăn đâu mà lo. Anh sẽ tăng lương cho em, anh hứa.
Mà mình còn gì để mất sao? Chẳng còn gì cả, ngoài cái lòng tự trọng đã tả tơi của mình. Cô nhắm mắt lại. Gã trưởng phòng ngửi thấy rất nhanh thái độ buông xuôi ấy của cô. Gã xồ tới như con thú vồ mồi, đẩy cô nằm lên chiếc bàn lớn thường dùng để họp nhân viên ở giữa phòng. Những ngón tay thô bạo giằng giật những khuy áo, bóc từng lớp vải đang che chở cô, làm biến dạng mọi đường cong thân thể cô thành những hình méo mó. Và gã tuột thắt lưng ra, thậm chí không thèm cởi quần áo mà bắt đầu ngay vào việc. Đau quá! Mọi dây thần kinh cảm giác trong cô gào lên phản đối nhưng cô không thể thốt ra lời. Đau và rát khủng khiếp! Đau! Đau! Đau! Cô oằn người, muốn thoát ra nhưng không được. Gã tát mạnh vào mặt cô.
-Nằm im! Đừng làm tao mất hứng!
Cô sẽ chết thôi. Chết ngay bây giờ. Nhưng còn con cô? Con cô. Ôi con tôi! Cô lại muốn giãy ra nhưng không kịp nữa. Gã trưởng phòng bây giờ đang hùng hục tấn công cô những cú cuối cùng. Bụng cô gào thét, một sự buốt nhói bùng lên cùng nỗi sợ khủng khiếp. Dường như máu đang trào ra chan chứa bên dưới cô. Người gã trưởng phòng cong lên, gã rên rỉ thỏa mãn. Cô không còn biết gì nữa, lẩm nhẩm trong cơn mê sảng:
-Ôi con tôi! Con tôi!
-Cái gì?
-Con tôi!
Gã trưởng phòng nghe thấy những âm thanh thì thào cô vừa thốt ra thì sửng sốt không nói nên lời. Mãi một lúc sau, gã mới lắp bắp:
-Cô…cô đang có thai?
Cô lặng im không đáp. Gã tái mặt đi hồi lâu rồi vội vã chỉnh trang lại quần áo.
-Ngồi dậy! Ngày mai tôi cho cô nghỉ, đi khám đi. Ờ… có gì tôi sẽ đền bù. Chỉ cần cô đừng… Tôi… Dù gì, đâu phải lỗi của tôi, cô cũng đồng tình mà. Cô có… nói gì tôi cũng chẳng ai nghe đâu. Tôi phải đi đây! Nhớ lau dọn chỗ này đi trước khi về đấy!
Cô vẫn im lặng. Gã trưởng phòng nói xong một tràng dài thì vội vã bước ra khỏi phòng. Cửa sập lại sau lưng gã… để lại mình cô nằm tan nát trên chiếc bàn rộng ướt đẫm. Nước mắt lăn từ khóe mắt cô xuống, lặn vào trong đám tóc rối bời. Má cô hình như bắt đầu sưng nhưng cô chẳng để ý gì bởi có một nỗi mất mát khác lớn hơn mà cô không thể chịu đựng. Con! Cái âm thanh của từ ấy vang lên trong óc khiến cô như bừng tỉnh. Cô gượng đau, bật dậy mặc vội những thứ quần áo xốc xếch. Cô lao xe như điên đến bệnh viện. Cửa bệnh viện đóng im lìm. Đã mười giờ tối. Bác bảo vệ bảo cô:
-Giờ này bệnh viện đóng cửa rồi, còn khám xét gì nữa? Chỉ nhận ca cấp cứu thôi.
-Tôi chính là ca cấp cứu đây còn gì nữa – cô hét lên.
-Cô điên đấy à?
Bác ta nhìn cô như nhìn một kẻ điên thực sự rồi bước vào trong, đóng sầm cổng lại. Cô đến bệnh viện khác, rồi lại một bệnh viện khác nữa. Cả đêm cô đến hết những bệnh viện cả công cả tư mà cô biết nhưng không một nơi nào tiếp cô. Trông cô không giống một ca cấp cứu…
Sáng hôm sau, người bảo vệ một phòng khám đa khoa tư tìm thấy cô nằm mê man trước hiên nhà. Ông ta vội vã đưa cô vào trong. Cô chẳng biết người ta đang làm gì cô. Có tiếng nói mơ hồ vang lên đây đó:
-Này, chị gì ơi! Nghe thấy tôi không?
-Con tôi! Con tôi!
Cô chỉ biết lẩm nhẩm đúng hai từ ấy trước khi mọi thứ thuộc về thực tại hoàn toàn biến đi. Cô không còn biết gì nữa.
…
Khi thức dậy, cô thấy mình nằm trên chiếc giường bệnh trắng toát trong căn phòng tường quét sơn vàng lờn lợt. Cô gắng nhúc nhắc đầu nhìn quanh. Căn phòng nhỏ vắng lặng không có một ai, chiếc giường bên cạnh trống rỗng. Cô đứng dậy, bước chầm chậm ra phía cửa, vừa đúng lúc một chị y tá trẻ bước đến.
-Chị tỉnh rồi à?
Cô chộp lấy tay chị ta.
-Con tôi… sao rồi?\
-Chị đợi gặp bác sĩ nhé! Tên chị là gì?
-Lê Phương Linh.
-Được rồi, chị Linh! – cô ta hí hoáy viết vào tập giấy cầm ở tay - Chị đi theo tôi!
Cô cun cút đi theo chị ta, qua một hành lang dài. Chị ta chỉ dãy ghế nhựa xanh nằm trước một cánh cửa bằng kính mờ đóng kín.
-Chị ngồi đợi ở đây!
Cô đành ngồi đợi, lòng như lửa đốt. Cô sờ tay lên bụng. Im lìm! Ôi, gã đã giết chết con cô rồi. Cô hận gã. Cô sẽ giết gã trả thù cho con. Nhất định là thế! Nước mắt chảy dài trên má cô. Thời gian trôi qua chậm như rùa, hình như phải đến cả tiếng sau cô mới nghe người ta gọi tên cô. Cô vội vã đẩy cánh cửa. Vừa nhìn thấy bà bác sĩ chừng gần năm mươi tuổi ngồi sau chiếc bàn, cô đã vội hỏi.
-Bác sĩ… con tôi thế nào? Nó còn đấy chứ? Nó đã bị mất chưa? Tôi…
Bà bác sĩ chặn dòng thác hỏi han tuôn ra từ miệng cô.
-Cô ngồi xuống đi đã!
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống.
-Hôm qua, người bảo vệ phòng khám chúng tôi tìm thấy cô ở trước cửa. Chúng tôi đã kiểm tra sơ bộ - bà ta liếc tập giấy tờ trước mặt - Cô bị sốt, tinh thần hoảng loạn và có một số vết thương nhỏ ở vùng kín.
Cô chờ đợi, rồi không thấy bà nói gì thêm, cô ngập ngừng hỏi:
-Còn… con tôi?
Bà nhìn cô vẻ lạ lẫm:
-Cô không có thai. Cô đã từng thử que thử thai lần nào chưa?
Không có thai? Từng lời nói của bà vang lên trong đầu cô. Không có thai là thế nào? Cô đã cảm nhận rõ ràng sự có mặt của nó, triệu chứng mang bầu cô cũng có đủ mà… Như đọc được suy nghĩ của cô, bà bác sĩ nói tiếp.
-Đôi khi, nếu người phụ nữ quá mong có con, cơ thể họ sẽ xuất hiện những triệu chứng mang thai giả như buồn nôn, muốn đi tiểu… Tôi cho là cô cũng ở trong trường hợp này. Còn việc cô chưa thấy tháng, có lẽ là do vòng kinh của cô thất thường đấy thôi. Chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ, nếu muốn cô có thể đi thử chỗ khác.
Cô yên lặng hồi lâu, vẫn còn sửng sốt với những gì vừa nghe được. Rồi cô chầm chậm đứng lên. Bà bác sĩ hí hoáy viết rồi đưa cô cuốn sổ y bạ.
-Còn về cơn sốt và những vết thương của cô, chúng tôi đã ghi rõ có kèm cả đơn thuốc ở đây. Cô có thể mua ở nhà thuốc của phòng khám ngay ngoài kia.
-Cảm ơn bác sĩ!
Cô nhận quyển y bạ từ tay bà bác sĩ, bước như mộng du ra phía cửa, làm các thủ tục trả đồ, thanh toán như một cái máy. Rồi cô trở về nhà, nằm bẹp trong suốt hai ngày không ăn uống gì, cũng chẳng nghĩ được gì mạch lạc. Như thể một cơn choáng đã tạm thời đánh gục khả năng tư duy trong cô. Điện thoại reo cô không hay, người gọi cửa cô cũng không biết. Đến ngày thứ ba, lại có tiếng gõ cửa. Cô không mở, nhưng tiếng gõ vẫn kiên trì. Cuối cùng, như thể nổi giận, người ngoài cửa bắt đầu đập rầm rầm, và cái ổ khóa cũ rích mỏng manh bung ra. Cô vẫn nằm, giương đôi mắt thâm quầng đen xì lên nhìn cậu trai vừa bước vào phòng. Cậu ta sửng sốt nhìn cô, rồi nhào tới ôm chầm lấy cô.
-Em làm sao thế này hả Linh? Có chuyện gì xảy ra với em thế?
Cô như lả đi trong vòng tay siết chặt của cậu. Mãi sau cô mới cất được tiếng nói:
-Sao anh… lại biết em ở đây?
Cậu cười:
-Sao anh lại không biết? Em tưởng Hà Nội rộng lớn lắm hả? Em tưởng anh còn trẻ nít lắm hả?
Vẻ dương dương tự đắc của cậu chàng khiến cô đang trong tình trạng thảm hại đến thế cũng phải phì cười. Cậu ta thật là đáng yêu.
-Linh này! – cậu nắm lấy tay cô – em đừng bỏ anh đi nữa! Anh… muốn cưới em!
Cô vẫn cười, nhưng đã chuyển thành cười buồn.
-Anh đừng quyết định vội vã thế. Em già hơn anh những năm tuổi, mẹ mất, bố từ mặt, lại chẳng có gì trong tay. Anh thì còn trẻ, tương lai rộng mở, cha mẹ anh sẽ đồng ý cho anh lấy người như em hay sao? Mà cả anh nữa, bây giờ anh còn thích em thì không sao, ít nữa lấy nhau rồi nảy sinh bao nhiêu chuyện, có khi anh lại…
Chàng trai đưa ngón tay đặt khẽ lên môi cô chặn đứng dòng phân tích và cảnh tỉnh dài dòng.
-Em nghĩ nhiều quá đấy! Em có phải Vanga2 hay Nostra Damus3 đâu mà đòi tiên tri tương lai? Với cả…
Anh dừng lại, đôi mắt nhìn cô hấp háy.
-Với cả, em không muốn có một đứa con thực sự với anh hay sao?
Cô trố mắt:
-Anh nói gì cơ?
-Mặc dù chưa được làm bác sĩ chính thức, nhưng anh cũng đi thực tập chán chê rồi, quan hệ với các bệnh viện, phòng khám cũng không phải ít đâu nhá! Em tưởng dễ giấu được anh hay sao?
Cô nhìn anh sửng sốt, nhưng anh đã ôm lấy cô.
-Anh sẽ không nói lại đến lần thứ ba đâu đấy. Em cưới anh chứ?
Cô nhìn anh mãi, ánh bình lặng trong đôi mắt mặt nước dường như xao động. Rồi cô mỉm cười, vòng tay ôm anh, áp má vào vai anh. Ai biết được tương lai nhỉ? Mình là kẻ liều mạng mà, sợ gì mà không thử một lần xem???
Ngoài cửa kính, mưa đã tạnh và nắng bừng lên rạng rỡ!