Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 03-06-2008, 02:35 PM
conchodian conchodian is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 28
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 25: Äa tình đã rÅ© sạch

Canh tư đã đến, Ôn Äại Äại ở trong Ä‘á»n Thánh Mẫu cứ đưa mắt nhìn bốn phía vẫn không thấy bóng dáng cá»§a Thiết Trung ÄÆ°á»ng đâu cả, còn các thiếu phụ áo Ä‘en thì chuẩn bị lên đưá»ng.

Nàng cảm thấy rất nôn nao, tự nhủ:

“Äại ca rất tha thiết cùng Ä‘i vá»›i mình tại sao giá» này vẫn chưa đến. Phải chăng... phải chăng đã xảy ra việc gì cÅ©ng nên... â€

Chợt thấy một thánh nữ bước đến nói lạnh lùng:

- Có việc gì mà muội lại nhìn quanh nhìn quẩn như vậy...

Ôn Äại Äại thầm lo, nói ấp úng:

- Muội thiếu sót một việc của ma đầu, chỉ sợ hắn tìm đến chất vấn.

Câu nói này chỉ vì hoảng hốt quá nên nàng buá»™c miệng nói ra. Nhưng sau khi nói ra thì trong lòng Äại Äại lại nhá»› đến lão nhân áo tím. Tiếng nói cá»§a lão như rõ mồn má»™t bên tai nàng:

- Bất luận cô nương đến đâu lão phu cũng tìm ra cô nương…

Tiếng nói ấy mỗi lúc mỗi rõ, nàng cố xua đuổi nhưng không thể nào xua đuổi được, bất giác nàng thấy sợ.

Äến khi thánh nữ ấy nói:

- Muá»™i đã chết má»™t lần rồi. Khi còn sống bất luận còn nợ Ä‘iá»u gì vá»›i bất cứ ai Ä‘á»u có thể không có gì mà lo nghÄ© cả.

- Nhưng ngưá»i này thần thông quảng đại, rất lợi hại...

Thánh nữ lạnh lùng:

- Bất luận hắn lợi hại như thế nào cÅ©ng không thể đòi nợ đối vá»›i ngưá»i đã chết.

- Nhưng... nhưng muá»™i hoàn toàn chưa phải là ngưá»i chết!

Thánh nữ áo đen lại nói:

- Bây giá» lên đưá»ng, khi trá»i sáng thì đã lên thuyá»n. Sau giá» ngá» thì đã tá»›i đảo, khắp thiên hạ này còn ai to gan dám đến nÆ¡i đó để quấy rầy.

Ôn Äại Äại thở dài nhẹ nhõm, nàng ngá»­a mặt nhìn trá»i xanh rồi nói chậm rãi:

- Chỉ cần chừng bốn năm tiếng đồng hồ nữa, thì ta không cần phải quan tâm đến bất cứ Ä‘iá»u gì nữa.

Tuy nàng tá»± nói, tá»± trách vá»›i chính mình, nhưng trong tiếng nói cá»§a nàng như còn giấu lại cái gì đó u oán không nói ra được. Trong cuá»™c sống hồng trần, đã có những con ngưá»i và những sá»± kiện do chính nàng tá»± nguyện lo sợ thay cho những con ngưá»i mà nàng đã dính ân tình.

Thiết Trung ÄÆ°á»ng thấy Linh Nhứt Phong hướng vá» chá»— chàng nạt há»i, chàng giật mình cho rằng Linh Nhứt Phong sẽ phát giác ra chàng.

Không ngá» trong khi ấy, Thiết Trung ÄÆ°á»ng thấy có má»™t bóng ngưá»i phi thân vào nÆ¡i cá»­a sổ để vào trong khoang thuyá»n. Ngưá»i này đứng ngay chá»— mà nÆ¡i đó Thiết Trung ÄÆ°á»ng Ä‘ang ẩn thân. Do Thiết Trung ÄÆ°á»ng chỉ chú tâm theo dõi tình hình ở bên trong nên không thấy, vả lại khinh công cá»§a ngưá»i này thật đáng sợ. Ngưá»i này cÅ©ng không ngá» trong đống dây thừng cÅ©ng có má»™t ngưá»i nữa nhưng hắn cÅ©ng không thấy, nên Thiết Trung ÄÆ°á»ng rất mình.

Ngưá»i này thân pháp khinh công đã cao mà dung mạo rất tuấn mỹ, dáng dấp rất tiêu xái, tay cầm má»™t cái quạt có gắn hai hạt minh châu.

Nếu Thiết Trung ÄÆ°á»ng không thấy thân pháp thì cứ tưởng ngưá»i này chỉ là má»™t cậu công tá»­ con nhà giàu có Ä‘i du sÆ¡n ngoạn thá»§y mà thôi chứ không thể là má»™t võ lâm hào kiệt tuyệt ká»· như vậy.

Thấy vậy, bá»n Tư Äồ Tiếu biến sắc, há» không còn nghi ngá» còn có má»™t ngưá»i Ä‘ang ẩn mình ở bên ngoài. Linh Nhứt Phong lá»›n tiếng:

- Tiểu tử, ngươi định làm gì...

Chàng thiếu niên áo tím biết rõ ở đây Ä‘á»u là những tay cao thá»§ võ lâm rất độc ác nhưng sắc mặt cá»§a chàng vẫn thản nhiên có vẻ xem thưá»ng tất cả.

Äôi mắt thiếu niên nhìn quanh, tay phe phẩy chiếc quạt rồi cưá»i ha hả:

- Tầm nhìn cá»§a các hạ giá»i đấy nên má»›i thấy chá»— tại hạ ẩn mình, nhưng còn má»™t việc thì các hạ hoàn toàn sai nhầm.

Linh Nhứt Phong giận dữ há»i:

- Nhầm việc gì...

Thiếu niên áo tím nói:

- Ngưá»i vừa rồi há»i các hạ hoàn toàn không phải là tại hạ.

Linh Nhứt Phong kinh ngạc:

- Không phải ngươi thì còn ai...

Thiếu niên áo tím nhìn vá» hướng bức rèm ở phía sau khoan thuyá»n mỉm cưá»i:

- Lão tiá»n bối, sao chưa ra mặt, hay là chá» tại hạ ra má»i...

Nói chưa dứt lá»i, phía sau bức rèm có tiếng cưá»i vá»ng vào nghe chói tai:

- Hảo tiểu tử, ngươi ở đây!

Má»™t bóng ngưá»i xuất hiện. Ngưá»i này thật cao nhưng dáng cằn cá»—i, chẳng khác nào cây tre khô lay động theo chiá»u gió Ä‘i tá»›i, đưa những ngón tay thật lá»±c chỉ vào mÅ©i rồi cưá»i rất kỳ quái há»i:

- Linh Nhứt Phong, nhận ra ta không...

Tiếng nói như đao kiếm chạm vào nhau vô cùng khó nghe.

Thiết Trung ÄÆ°á»ng thấy ngưá»i này bất giác giật mình. Nhưng bá»n Tư Äồ Tiếu nhìn ngưá»i này lại rất mừng. Chợt nghe Linh Nhứt Phong hét lá»›n:

- Phong Cá»­u U!

Phong Cá»­u U cưá»i khanh khách:

- Tốt, kể ra ngươi vẫn có nhãn lá»±c khá đấy, ta há»i ngươi, tại sao ngươi lại không muốn nắm tay cùng vá»›i ta...

Tuy sắc mặt cá»§a Linh Nhứt Phong có chút thay đổi nhưng lão không há» sợ hãi, cưá»i nhạt:

- Äiá»u đó vì sao, chính bản thân ngươi hiểu rõ nhiá»u hÆ¡n ta.

Phong Cửu U trầm mặt nói lớn:

- Ta há»i ngươi những gì thì ngươi hãy trả lá»i theo yêu cầu chứ đừng có nói ra những Ä‘iá»u không đâu thêm hôi hám.

- Ngươi muốn ta nói ra hay sao... ÄÆ°á»£c! Xin các vị hãy nghe đây. CÆ¡ bản là Phong Cá»­u U không dám diệt trừ Äại Kỳ môn và cÅ©ng không muốn...

Phong Cửu U hét:

- Im cái mồm!

- Äó là do ngươi muốn ta nói ra, tại sao lại còn muốn ta im mồm...

Phong Cửu U nổi giận:

- Ngươi dám nói những lá»i như đánh vào mặt chúng ta...

Linh Nhứt Phong tự tin:

- Ngưá»i nào sợ Phong Cá»­u U, còn ta, Linh Nhứt Phong không sợ ngươi!

Bá»n Tư Äồ Tiếu thấy Linh Nhứt Phong dám nói thẳng như vậy nên tên nào tên nấy Ä‘á»u thất kinh. Nhưng Thiết Trung ÄÆ°á»ng chỉ lạ lùng ở chá»—:

“Vì sao Phong Cá»­u U lại không dám diệt trừ Äại Kỳ môn... â€

Phong Cá»­u U nở nụ cưá»i quái dị:

- Ngươi chẳng khác một con mèo dựa vào công phu độc chưởng rồi muốn tranh nanh múa vuốt, ta chỉ cần một ngón tay là đủ giết ngươi!

Linh Nhứt Phong cưá»i như Ä‘iên cuồng:

- Ngươi cứ thử xem!

- Ngươi biết cÅ©ng rất nhiá»u, nhưng cÅ©ng nói quá nhiá»u, ắt ta phải thanh toán ngươi.

Phong Cửu U lúc này đã đứng trước mặt Linh Nhứt Phong.

Hai chưởng cá»§a Linh Nhứt Phong đã phát ra, hắc khí từ trong lòng bàn tay cá»§a lão bay ra thật đáng gá»m.

Nhưng Phong Cửu U lách mình và không rõ lão đã sử dụng động tác gì đã sát vào bên trái Linh Nhứt Phong. Linh Nhứt Phong rút tay vỠđịnh vỗ vào vai Phong Cửu U.

Bàn tay cá»§a Linh Nhứt Phong kịch độc, bất luận là chạm vào chá»— nào trên thân thể thì đối phương chịu chết ngay. Do đó chưởng thế cá»§a lão không cần hướng đến đối phương. Không ngá» Phong Cá»­u U trong nháy mắt đã nhảy qua bên phải cá»§a Linh Nhứt Phong. Thế công cá»§a Linh Nhứt Phong rất độc hại nên Phong Cá»­u U không dám chống trả. Sau hai chiêu, bá»n Tư Äồ Tiếu rất kinh ngạc.

Chợt nghe tiếng cưá»i cá»§a Phong Cá»­u U:

- Các tiểu tử hãy xem đây, chưởng lực của tên hỠLinh này tuy độc, nhưng khi nào bị tay hắn vỗ vào, còn không để hắn đụng vào thì không việc gì sợ hắn.

Linh Nhứt Phong lại phóng thêm bảy chiêu nữa, lòng bàn tay hắn đen hơn nữa sau bảy chiêu thì bàn tay của lão đen thủi.

Má»i ngưá»i biết rằng lão tống hết chất độc ở trong ngưá»i tụ vào hai bàn tay, ai đứng gần lão thì ngá»­i thấy có má»™t mùi rất khó chịu.

Công phu ngũ độc chưởng này rất kỳ lạ, nhưng thân hình của Phong Cửu U linh động nên Linh Nhứt Phong không thể nào đụng được vào chéo áo của lão.

Sau ba chục chiêu, Phong Cửu U nói:

- Ta làm con vượn kể đã đủ rồi, xem đây.

Song chưởng của Phong Cửu U phóng luôn ba chiêu. Ba chiêu này được phóng ra nhanh đến độ không ai thấy chưởng thế biến hóa như thế nào.

Thấy nguy, Linh Nhứt Phong thối liá»n má»™t lúc ba bước. Thá»§ chưởng cá»§a Phong Cá»­u U không biết vì sao co lại, trông như lão đã bị mất xương vai, lão xuyên qua song chưởng cá»§a Linh Nhứt Phong, áp sát vào ngá»±c cá»§a đối phương. Nhứt Phong tránh được chiêu đó nhưng không thể nào tránh được chiêu kế tiếp. Bá»n Tư Äồ Tiếu cứ ngỡ là Nhứt Phong phải bị trá»ng thương dưới tay Phong Cá»­u U.

Không ngá» Linh Nhứt Phong lại không tránh né, lão trở tay rút trong ống tay áo ra má»™t vật đưa lên há»i:

- Phong Cửu U, hãy nhìn đây là vật gì...

Phong Cá»­u U liá»n hãm lại chưởng thế, nhưng thá»§ chưởng chỉ còn cách vài phân là đúng vào ngá»±c cá»§a Nhứt Phong, chỉ cần bàn tay cá»§a Phong Cá»­u U nhấn thêm chút nữa là đủ kết thúc mạng sống cá»§a Linh Nhứt Phong. Thì ra, cái vật trong tay Linh Nhứt Phong là má»™t phong thư. Bao thư cÅ©ng rất lạ lùng.

Mày giấy xanh như ngá»c, ở trên bao thư có vẽ má»™t bàn tay màu Ä‘en! Vừa thấy dấu hiệu này quả nhiên Phong Cá»­u U thất kinh há»i:

- Thư... trong thư đã viết những gì...

Tuy thủ chưởng của Phong Cửu U chưa rút vỠnhưng tiếng nói mất tự nhiên.

Linh Nhứt Phong nói:

- Mở ra mà xem!

Phong Cửu U lấy bức thư mở ra xem, sắc mặt của lão thay đổi một cách lạ kỳ, cũng không ai biết rõ lão đang mừng hay đang giận.

Má»i ngưá»i Ä‘á»u không biết trong thư nói những gì mà chỉ thấy thái độ cá»§a Phong Cá»­u U cÅ©ng đủ biết lão Ä‘ang hoảng hốt.

Riêng chỉ có Thiết Trung ÄÆ°á»ng Ä‘ang ở trên nhìn xuống nên chàng Ä‘á»c rất rõ:

Bức thư mở đầu:

“Phong Cá»­u U! Nếu ngươi đụng đến đồ đệ cá»§a ta má»™t sợi lông, lão phu liá»n bắt ngươi phải thét lên bốn mươi chín ngày mà chết, thiếu má»™t ngày thì lão phu không làm ngưá»i! â€

Phía dưới không đỠtên tuổi mà chỉ vẽ một lão nhân đang ngồi ăn rắn độc.

Tuy chỉ có mấy chữ nhưng đã nói lên sức mạnh của lão nhân này.

Sắc mặt độc ác cá»§a Phong Cá»­u U nở má»™t nụ cưá»i gượng:

- Thất kính, thất kính, thì ra Linh huynh đã là môn đệ cá»§a Xang Äá»™c đại sư.

Má»i ngưá»i thấy đột nhiên lão khách khí đối vá»›i Linh Nhứt Phong, lão còn gá»i Linh Nhứt Phong là “Linh huynh†lại càng thấy lạ hÆ¡n.

Linh Nhứt Phong há»i mỉa mai:

- Không phải là ngươi muốn giết ta hay sao... Xin má»i ra tay!

Phong Cá»­u U cưá»i xả lả:

- Vừa rồi, Phong má»— chỉ nói đùa chÆ¡i, xin Linh huynh đừng chấp. Phong má»— cùng Xang Äá»™c đại sư là bằng hữu thì làm sao Phong má»— đả thương cao đồ cá»§a Xang Äá»™c đại sư...

Linh Nhứt Phong cưá»i nhạt:

- Trong thư cá»§a gia sư tất là mong ngươi nhẹ tay, vì sao ngươi không cho má»i ngưá»i xem...

Phong Cửu U vội vã nói:

- Không xem cũng được... không xem cũng được.

Lão bá» ngay bức thư vào trong bụng rồi há»i cho qua chuyện:

- Chẳng biết Linh huynh theo Xang Äá»™c đại sư vào lúc nào...

Linh Nhứt Phong đáp:

- Sau khi ta Ä‘á»c thư cá»§a gia phụ thì lập tức tìm đến gia sư. Lão sư liá»n thu nhận ta ngay.

Phong Cá»­u U tươi cưá»i:

- Rất tốt! Rất tốt! Linh huynh đã là môn hạ cá»§a Xang Äá»™c đại sư thì tất cả việc gì Ä‘á»u có thể thương lượng giữa chúng ta.

Linh Nhứt Phong há»i:

- Nhưng đối vá»›i Äại Kỳ môn thì còn phải làm gì...

Phong Cửu U đáp:

- Việc này, sau này chúng ta hãy bàn cÅ©ng không muá»™n. Bây giá»...

Chợt lão nhìn vá» thiếu niên áo tím, trên mặt lão vắng nụ cưá»i.

Thiếu niên áo tím vá»›i đôi mắt bàng quang, bây giá» hắn mỉm cưá»i tay hắn phe phẩy chiếc quạt nói:

- Các hạ không làm được gì ngưá»i ta rồi muốn trút giận vào tại hạ hay sao...

Phong Cửu U giận dữ:

- Ai gá»i ngươi đến đây...

Thiếu niên áo tím nói:

- Gia phụ sai tại hạ đến đây để chá» má»™t ngưá»i, nhưng tại hạ thấy có ánh đèn ở trong thuyá»n đà vô ý nhảy vào, xin tha tá»™i, tha tá»™i.

Tuy miệng nói “tha tội†nhưng thái độ của hắn chẳng coi ai ra gì cả.

Phong Cá»­u U Ä‘e dá»a:

- Chỉ có hai chữ “tha tội†đủ sao...

Thiếu niên há»i:

- Các hạ còn muốn gì nữa... Bất cứ Ä‘iá»u gì tại hạ cÅ©ng Ä‘á»u tuân mệnh.

Phong Cửu U nói:

- Ngươi nghe trá»™m cÅ©ng nhiá»u, nhìn trá»™m cÅ©ng nhiá»u, trước hết ta sẽ cắt hai lá»— tai cá»§a ngươi. Sau đó ta sẽ móc hai mắt.

Thiếu niên áo tím vẫn phe phẩy chiếc quạt. Miệng tá»§m tỉm cưá»i, xem chừng hắn nghe như vậy lấy làm vui, hắn xem như Phong Cá»­u U Ä‘ang nói vá»›i ngưá»i khác chứ không phải nói vá»›i hắn.

Phong Cửu U lại nói:

- Những gì ngươi đã nghe, đã thấy, nếu tất cả Ä‘á»u ghi ở trong lòng thì ta sẽ móc tim ngươi ra.

Lão nói xong, đưa mấy ngón tay ra thành trảo xem chừng như đã có quả tim ở trong tay.

Thiếu niên áo tím cứ cưá»i:

- Äúng quá, đúng quá, quả tim ấy không thể lấy được. Nếu quả tim đã bị móc ra thì làm sao mà sống... Tại hạ chưa luyện thành NgÅ© Äá»™c chưởng, lại không có bức thư cứu mạng. Nếu các hạ muốn động thá»§ thì tại hạ chỉ còn chết.

Phong Cá»­u U nở nụ cưá»i kỳ quái:

- Xem ra ngươi cÅ©ng biết Ä‘iá»u, ta sẽ cho ngươi chết thật nhẹ nhàng.

Hai tay lão chuyển động nghe gân cốt kêu răn rắc, lão liá»n nhào tá»›i thiếu niên áo tím.

Thiếu niên áo tím vội nói:

- Hãy khoan!

Phong Cá»­u U dừng lại há»i:

- Phải chăng ngươi có hậu sự muốn nói...

Thiếu niên áo tím cưá»i nói:

- Tại hạ dù có chết cÅ©ng không tiếc gì, chỉ sợ lại có ngưá»i khác muốn các hạ Ä‘au đớn, rên la tám mươi mốt ngày thì tá»™i ấy thuá»™c vá» tại hạ!

Nguyên do mục quang cá»§a thiếu niên áo tím rất tinh nên hắn đã Ä‘á»c được bức thứ. Thiết Trung ÄÆ°á»ng thấy hắn nói đến việc sống chết như chuyện bình thưá»ng nên trong lòng chàng cÅ©ng tiếc lây.

Phong Cửu U nổi giận:

- Con mắt ngươi sáng quá nhỉ, trước hết là móc mắt ngươi rồi hãy nói gì thì nói.

Thế là hai ngón tay của lão như hai cái móc biến thành thế “Song Long Thương Châu†nhằm vào hai con mắt của thiếu niên.

Thiếu niên áo tím vẫn giữ nụ cưá»i trên môi thần sắc không thay đổi. Hai ngón tay khô cằn cá»§a Phong Cá»­u U đụng đến mặt thiếu niên. Bất chợt có tiếng nói ở ngoài cá»­a:

- Phong lão tứ hãy dừng tay!

Tiếng nói này như tiếng chuông đồng nghe muốn điếc tai.

Hai ngón tay của Phong Cửu U dừng lại ngay lão không dám nhúc nhích.

Má»™t lão nhân râu dài thấu ngá»±c, mình mặc chiếc áo bào màu tím từ phía ngoài cá»­a từ từ bước vào. Thân hình thật cao lá»›n uy mãnh nhưng hành động thì không phát ra má»™t chút âm thanh gì cả. Má»i ngưá»i có mặt trong thuyá»n Ä‘á»u không hay biết lão nhân đã có mặt từ bao giá», cÅ©ng không ai biết lão từ đâu đến.

Lão nhân áo tím, tay vuốt bộ râu dài, dáng dấp uy nghiêm như một bậc đế vương chậm rãi nói:

- Lão tứ ngươi có muốn làm má»™t ngưá»i tuyệt tá»­, tuyệt tôn không... Tại sao ngươi muốn lấy tính mạng cá»§a con ta, há chẳng phải ngươi muốn ta tuyệt tá»­ tuyệt tôn!

Phong Cửu U nhìn thiếu niên áo tím, ra vẻ ngạc nhiên:

- Thì ra là lệnh lang!

Gương mặt cá»§a lão lại giả tươi cưá»i nói:

- Chẳng qua tiểu đệ thấy áo của lệnh lang dính bụi tơ nên thay lệnh lang để phủi bụi mà thôi.

Hai ngón tay cá»§a lão vốn muốn móc mắt ngưá»i, bây giá» lại nói phá»§i bụi thay cho thiếu niên.

Thiếu niên áo tím không nín được cưá»i:

- Äa tạ, Ä‘a tạ!

Xem như Phong Cửu U đã thật sự phủi bụi trên áo cho mình.

Lão nhân áo tím bước đến chá»— ngồi thượng thá»§ mà Linh Nhứt Phong đã ngồi trước đó, rồi ngồi xuống, không thèm chú ý đến Linh Nhứt Phong, lão nghiêm giá»ng gá»i:

- Tiểu tử, lại đây.

Thiếu niên áo tím vá»™i vàng bước sang há»i:

- Lão nhân gia đến sớm quá!

Lão nhân áo tím nói:

- Ta không bị ai dá»a nạt nên tá»± nhiên ta đến sá»›m.

Lão chỉ tay vào Tư Äồ Tiếu nói:

- Ngươi hãy đi châm rượu!

Rồi lại chỉ mặt Hắc Tinh Thiên:

- Ngươi hãy đi đổi thức nhấm!

Lão nhân lại chỉ mặt Bạch Tinh Võ:

- Còn ngươi, hãy đi lấy thêm hai cái ly!

Chỉ qua Thịnh Tôn Hiếu nói:

- Còn ngươi thì hãy mang cái thứ kinh ngưá»i này ra khá»i đây!

Cuối cùng lão nhân chỉ Linh Nhứt Phong nói:

- Còn ngươi thì đến ngồi đây để chuốc rượu cho ta.

Lão nhân áo tím chỉ ngưá»i này, chỉ ngưá»i khác sai đủ công việc. Cả năm gã Ä‘á»u là những kẻ có tên tuổi trong võ lâm, thế mà bây giá» chẳng khác nào năm gã nô bá»™c cá»§a lão nhân áo tím. Bá»n Tư Äồ Tiếu tuy khiếp sợ uy phong cá»§a lão nhân áo tím nên đành im lặng chấp hành, chứ há» là những ngưá»i từng sai sá»­ thá»§ hạ, bây giá» làm sao há» chịu làm như má»™t gã nô bá»™c. Phong Cá»­u U chợt dậm chân mắng lá»›n:

- Các ngươi Ä‘iếc cả rồi sao... Äại ca ta nói mà không nghe, hay là muốn ta lấy bá»™ não cá»§a các ngươi...

Tư Äồ Tiếu không nói gì cả, im lặng mang bình rượu đến. Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ thì đưa mắt nhìn nhau, rồi ngưá»i thì Ä‘i lấy ly, kẻ thì Ä‘i lấy thức nhấm.

Chỉ riêng Thịnh Tôn Hiếu đứng dậy, ưỡn ngực dõng dạc nói:

- Tiá»n bối cứ giết Ä‘i!

Lão nhân há»i:

- Vì sao lại giết ngươi...

Thịnh Tôn Hiếu nói ngang nhiên:

- Lão giết tiểu bối thì dá»… thôi, nhưng bảo tiểu bối làm nô bá»™c thì còn khó hÆ¡n cả việc lên trá»i!

Thịnh đại nương ngồi kế bên nghe Tồn Hiếu nói ngang tàng như vậy, bà vội vã kéo áo Tồn Hiếu ngồi xuống nhưng hắn vẫn không ngồi.

Không ngá» lão nhân áo tím ngá»­a mặt cưá»i ha hả khen:

- Hảo tiểu tử, rất có chí khí, hãy ngồi xuống!

Thịnh Tôn Hiếu không ngá» lão lại là má»™t ngưá»i có hiệp khí, hắn nhìn lão nhân má»™t lát rồi vá»™i vàng tém gá»n vá» rắn đến cá»­a sổ liệng xuống biển.

Lão nhân áo tím nhướng mắt nhìn sá»­ng vào Tồn Hiếu, thấy chàng tuy còn trẻ nhưng dù có chết cÅ©ng không chịu để ngưá»i khác sai sá»­, bất giác vuốt chòm râu cưá»i nói:

- Hảo tiểu tử, ngươi mà lại có ý tứ... tốt... tốt…

Chỉ có hai tiếng khen cá»§a lão nhân áo tím nhưng Thịnh Tôn Hiếu trá»n cả cuá»™c Ä‘á»i cÅ©ng chưa hết niá»m vui.

Bỗng nhiên Linh Nhứt Phong nói:

- Tiá»n bối xem tại hạ như má»™t ngưá»i bạn rượu thật là hân hạnh cho tại hạ. Ở đây tại hạ vẫn còn đồ nhấm tươi nhưng tại hạ không dám tá»± chuyên, xin tiá»n bối tùy ý dùng.

Linh Nhứt Phong bị lão nhân chiếm chỗ thượng thủ của lão nên lão có ý hận. Bây giỠlão đặt chiếc giỠtrước mặt lão nhân. Lão thầm nhủ:

“Äể ta xem ngươi còn có tá»± cao tá»± đại được nữa không, là sao ngươi nuốt nổi thức nhấm độc vật này xuống khá»i há»ng... â€

Lão nhân áo tím tiếp chiếc lồng, lão không thèm nhìn, bất chợt lão trở tay chụp cái lồng lên đầu Linh Nhứt Phong.

Thá»§ thế cá»§a lão nhân chỉ đơn giản thôi, lại không nhanh gì nhưng Linh Nhứt Phong không thể nào tránh kịp, Nhứt Phong hét lên má»™t tiếng cả ngưá»i lẫn ghế ngã lăn xuống đất.

Thấy vậy Phong Cá»­u U vá»— tay cưá»i khoái chí:

- Linh Nhứt Phong! Có phải ngươi tá»± nhận cái khổ vào thân, ta không dám hó hé trước ngưá»i thầy độc vật cá»§a ngươi. Bây giá» có ngưá»i chẳng ngán gì thầy cá»§a ngươi.

Linh Nhứt Phong là má»™t con ngưá»i rất âm trầm giảo hoạt thế mà lão không dám nói má»™t lá»i, lão từ từ lấy chiếc lồng trên đầu xuống. Trong lồng chỉ còn lại hai con cóc Ä‘á». Má»™t con bám vào má lão, nhưng lão không há» sợ hãi. Lão gỡ liệng xuống đất. Trong ngưá»i lão chứa rất nhiá»u chất độc. So vá»›i con cóc độc này còn nhiá»u hÆ¡n, nên con cóc dù độc đến mấy cÅ©ng không hại được lão. Äã không hại được mà con cóc như dở sống dở chết. Khi lão liệng xuống đất thì nó nằm bất động. Má»i ngưá»i trông thấy Ä‘á»u cưá»i rá»™, đồng thá»i Ä‘á»u ngạc nhiên.

Lão nhân áo tím vỗ bàn nói:

- Con vật tối độc, độc chẳng khác gì tên già này. Nên có lạ gì hắn dám vênh váo trước mặt má»i ngưá»i.

Linh Nhứt Phong lạnh lùng nói:

- Ngũ độc nuôi thân, nó thấm vào xương cốt, chẳng chết cũng chẳng sống, chỉ mong các hạ từ nay vỠsau nên quan tâm.

Lão nói vá»›i thái độ lạnh lùng. Má»i ngưá»i nghe Ä‘á»u lo sợ, nhưng lão nhân áo tím chỉ vuốt râu cưá»i ha hả:

- Rõ ràng là ngươi muốn báo thù...

Linh Nhứt Phong nói:

- Tốt nhất là các hạ hãy giết ta đi!

Lão nhân áo tím nói:

- Ngươi đâu phải là ngưá»i động thá»§ vá»›i lão phu. Muốn phục thù thì cứ gá»i sư phụ...

Äá»™t nhiên lão nhân áo tím đứng dậy sắc mặt lá»™ nét vui mừng nói lá»›n:

- Äến rồi, đến rồi... tiểu tá»­, ngưá»i mà ngươi chỠđợi đã đến, sao ngươi lại chưa Ä‘i...

Thiếu niên áo tím thưa:

- Con không biết mặt cô nương hỠÔn, sao gia gia không đi mà lại sai con đi tìm cô ấy...

Thiết Trung ÄÆ°á»ng chợt nghÄ© ngợi:

“Cô nương hỠÔn... Phải chăng là Ôn Äại Äại... â€

Lão nhân áo tím dậm chân nói:

- Nghiệp chướng... thá»±c là phiá»n não.

Lão nhân hướng vỠLinh Nhứt Phong nạt lớn:

- Lão phu Ä‘ang có việc, không rảnh rá»—i để nhiá»u lá»i vá»›i ngươi!

Lão chỉ phất tay áo một cái đã biến mình vào bóng tối.

Linh Nhứt Phong nhắc lại lá»i Ä‘e dá»a lão nhân áo tím.

Phong Cửu U nói:

- Phụ tá»­ hỠđã Ä‘i rồi, ngươi có nói cÅ©ng không có ngưá»i nghe.

Linh Nhứt Phong gượng cưá»i:

- Äi rồi... Hay chưa Ä‘i...

Phong Cá»­u U cưá»i chế nhạo:

- Thật đáng cưá»i, ngay cả lão nhân ngươi cÅ©ng không nhận ra Lôi Tiên Lạc.

Nghe xong, Linh Nhứt Phong biến sắc:

- Äó là Lôi Tiên lão nhân...

Phong Cửu U đáp:

- Äúng vậy!

Má»i ngưá»i bây giá» má»›i biết lão nhân áo tím là Lôi Tiên, ngưá»i nào cÅ©ng kinh hồn.

Thiết Trung ÄÆ°á»ng bây giá» cÅ©ng vỡ lẽ, chàng thầm nhá»§:

“Hèn gì mà lão lại ngang tàng như thế... â€

Nếu lão chỠÔn Äại Äại là má»™t Ä‘iá»u lạ, chàng rất muốn bám theo để biết sá»± thể như thế nào nhưng ở đây cÅ©ng cần phải theo dõi. Chàng thấy Linh Nhứt Phong ngÆ¡ ngẩn má»™t hồi, chợt lão cưá»i hắc hắc:

- Lôi Tiên! Chưa há» thấy Lôi Tiên từng lui tá»›i Thưá»ng Xuân đảo.

Phong Cá»­u U cưá»i nhạt:

- Phải chăng ngươi từng lui tá»›i Thưá»ng Xuân đảo...

- Nếu tại hạ không tới thì nói làm gì.

Phong Cá»­u U ngá»­a mặt lên trá»i cưá»i:

- Không sợ Phong đại cắt lưỡi hay sao...

- Nếu các hạ không tin thì tại hạ xin cáo từ.

Linh Nhứt Phong chưa kịp đứng dậy, Phong Cửu U đã nạt:

- Khoan đã!

Nhứt Phong há»i:

- Äể làm gì...

Phong Cá»­u U cưá»i khanh khách:

- Má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u má»™t nhà cả, ngươi có cách gì mà đến được Thưá»ng Xuân đảo thì hãy nói cho má»i ngưá»i cùng nghe.

Linh Nhứt Phong hừ một tiếng nói:

- Linh má»— biết rằng các vị Ä‘á»u muốn đến Thưá»ng Xuân đảo nhưng lại không biết cách để vào nên các vị có y tốt muốn được nghe chỉ dẫn. Không ngá» các vị đã không tin nên Linh má»— nghÄ© cÅ©ng tiếc.

Phong Cửu U vỗ bàn trợn mắt nạt:

- Ngưá»i nào không tin...

Lão chỉ vào Hắc Tinh Thiên há»i:

- Hảo tiểu tử, ngươi không tin phải không...

Hắc Tinh Thiên ấp úng:

- Tại hạ... tại hạ tin... tin

Phong Cửu U lại nạt:

- Tư Äồ Tiếu, hay là ngươi không tin...

Tư Äồ Tiếu đáp:

- Ai bảo tại hạ không tin.

Phong Cửu U nhìn qua Linh Nhứt Phong:

- Ngươi thấy đó, ai cÅ©ng tin cả. Nếu có ngưá»i nào không tin thì Phong má»— giết hắn trước tiên.

Linh Nhứt Phong mỉa mai:

- Thật buồn cưá»i, thật quá buồn cưá»i.

- Cứ để Linh huynh cưá»i xong rồi nói cÅ©ng không muá»™n gì.

Lão mong cầu ngưá»i ta. Nhưng ngưá»i ta có ý mỉa mai, thế mà lão vẫn xem như không có việc gì. Äến khi ngưá»i đó không còn xài được gì thì lão chém má»™t Ä‘ao không thương tiếc.

Tuy Linh Nhứt Phong quả là con ngưá»i âm trầm, nhưng gặp phải má»™t vị tiá»n bối võ lâm mặt dày mày dạn như Phong Cá»­u U, lão cÅ©ng đành vô kế khả thi.

Linh Nhứt Phong nói:

- Muốn tại hạ nói cũng được thôi, nhưng không dễ dàng như vậy.

Phong Cá»­u U mỉm cưá»i xuống giá»ng:

- Linh huynh cần Ä‘iá»u kiện gì xin hãy nói ra.

Phong Cửu U lại thị uy:

- Hắc Tinh Thiên, sao không châm rượu má»i Linh đại hiệp.

Hắc Tinh Thiên đành phải nén cÆ¡n tức giận châm rượu má»i.

Linh Nhứt Phong há»i:

- Vì sao các hạ thị uy trước rồi mới yêu cầu sau...

Hắc Tinh Thiên ấp úng chỉ tằng hắng mấy tiếng liá»n.

Linh Nhứt Phong vừa nâng ly vừa từ từ nói:

- Nếu Linh má»— muốn đưa thêm ngưá»i Ä‘i theo thì chỉ cần má»™t ngưá»i, chẳng những lá»t được vào đảo Thưá»ng Xuân mà còn trở vá» má»™t cách ngang nhiên, an toàn.

Phong Cá»­u U lá»™ nét vui mừng há»i:

- Rất hay! Nhưng ngưá»i ấy Ä‘ang ở đâu... Mong Linh huynh hãy đưa hắn cùng Ä‘i.

Lão nói chưa dứt lá»i liá»n đứng dậy.

Linh Nhứt Phong nói:

- Tại hạ đã giấu hắn rất kín, các hạ không thể nào tìm thấy.

Phong Cá»­u U ngồi xuống há»i:

- Nếu Linh huynh không mang theo thì ai còn dám Ä‘i tìm... Nhưng.. ngưá»i ấy rốt lại là ai... Hãy nói ra xem có được không...

Linh Nhứt Phong nói dứt khoát:

- Äệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn.. Vân Tranh.

Phong Cửu U ngơ ngác một hồi rồi xoa tay tán thành:

- Hay quá! Hay quá!

Linh Nhứt Phong tiếp:

- Ngưá»i khác chưa biết nhưng các hạ thì đã biết rồi. Có hắn cùng Ä‘i đến Thưá»ng Xuân đảo, còn hÆ¡n cả cái bùa há»™ mạng cá»§a đạo trưởng thiá»n sư nữa.

Nghe xong, Phong Cá»­u U cưá»i lá»›n:

- Äúng, ngưá»i này quả là bùa há»™ mạng. Tuy Nhá»±t Hậu rất ác độc, nhưng má»™t khi thấy hắn thì có muốn đánh chuá»™t cÅ©ng sợ vỡ bình... Không phải, không phải, có thể nói rằng “đánh chó nể chá»§ nhàâ€

Lão càng nghÄ© càng lấy làm khoái chí vá»›i ví dụ mà lão đã ví nên lão càng cưá»i đắc ý.

Ngoài trừ Phong Cá»­u U, những ngưá»i khác thì dù muốn cưá»i cÅ©ng không cưá»i được, ngưá»i nào trong lòng cÅ©ng lấy làm lạ:

- Tại sao Vân Tranh lại có tác dụng đến thế, hắn là bùa hộ mạng...

Thiết Trung ÄÆ°á»ng lại càng thấy lạ kỳ hÆ¡n ai hết. Chàng nghe há» nói qua lại.

Thiết Trung ÄÆ°á»ng nhận xét thế là Thưá»ng Xuân đảo có liên quan đến Äại Kỳ môn, nhưng Äại Kỳ môn đã nhiá»u năm nay Ä‘á»u phải lánh mặt ở miá»n quan ải, còn Thưá»ng Xuân đảo thì lại ở ngoài biển xa. Thế thì do đâu lại có quan hệ... Thật là khó nghÄ© ra. Hà huống nghe Phong Cá»­u U cho biết chá»§ nhân cá»§a Thưá»ng Xuân đảo thấy có Vân Tranh thì cÅ©ng như liệng chuá»™t sợ vỡ bình nên không dám động đến bá»n Phong Cá»­u U, rõ ràng là mối quan hệ rất mật thiết.

Suốt đêm đó, Thiết Trung ÄÆ°á»ng đã nghe được những bí mật trong quá khứ, cho dù có nằm má»™ng cÅ©ng không ngỠđược. Nhưng sau khi nghe được, so vá»›i khi chàng nghe thì lại càng mÆ¡ hồ hÆ¡n. Thiết Trung ÄÆ°á»ng suy qua tính lại, tâm lý chàng rối như má»› bòng bong nên Phong Cá»­u U và Linh Nhứt Phong nói vá»›i nhau những gì sau đó, chàng không nghe rõ.

Chợt nghe Phong Cửu U nói:

- Theo Ä‘iá»u kiện cá»§a Linh huynh, cứ mang Vân Tranh cùng Ä‘i...

Thế là Thiết Trung ÄÆ°á»ng hiểu rằng hỠđã đồng ý vá»›i nhau sau má»™t hồi bàn bạc.

Linh Nhứt Phong nói:

- Äiá»u mà má»™t vị võ lâm tiá»n bối nói ra không thể không tính toán.

- Äiá»u đó Linh huynh cÅ©ng chá»› quan tâm. Mau lên – Mau lên!

Linh Nhứt Phong tự phụ:

- Muốn có Vân Tranh thì dễ dàng như thò tay vào túi lấy đồ vật.

Dứt lá»i Linh Nhứt Phong đưa tay lên, ngá»n đèn màu xanh xuyên qua cá»­a sổ chiếu ánh sáng soi thá»§ng má»™t mảng bóng đêm. Äèn đóm liá»n tắt sạch. Má»i ngưá»i Ä‘á»u đưa mắt ra phía ngoài cá»­a, chừng uống xong tách trà nhưng vẫn chưa thấy bóng ngưá»i xuất hiện.

Phong Cá»­u U không chịu được nhíu mày há»i:

- Sao rồi...

- Chút thôi, chút nữa thôi.

Một hồi lâu nữa, trên gương mặt của Linh Nhứt Phong cũng biến sắc. Lão đứng dậy nói ràm ràm:

- Như thế là sao... Phải chăng... phải chăng.

Phong Cá»­u U cưá»i nhạt:

- Phải chăng Linh huynh chỉ nói dóc.

Linh Nhứt Phong không trả lá»i mà chỉ thất sắc nói:

- Không xong rồi! Ắt có xảy ra Ä‘iá»u gì đây, để tại hạ ra xem thá»­ ra sao.

Linh Nhứt Phong nói xong liá»n phóng mình ra.

Phong Cửu U không tin nên lão cũng phóng mình bám theo Linh Nhứt Phong.

Thiết Trung ÄÆ°á»ng càng hốt hoảng, chàng biết rằng Trầm Phá»§ Bạch là má»™t gã tinh minh, tuyệt đối không để lỡ việc. Lần này ắt là có biến động nhưng không biết biến động này thuận lợi hay không thuận lợi mà thôi. Thế là bá»n Tư Äồ Tiếu cÅ©ng tiếp Ä‘uôi nhau nhảy lên bá». Trong lúc này thật dá»… dàng so sánh thân pháp cá»§a từng ngưá»i.

Sau Phong Cửu U là Linh Nhứt Phong.

Tuy Thịnh Tôn Hiếu có giá»i vá» kiếm pháp nhưng khinh công thì cÅ©ng tầm thưá»ng, hắn nhảy má»™t bước nhưng không đặt được chân lên bá».

Thiết Trung ÄÆ°á»ng chá» há» lên hết trên bá», chàng má»›i di chuyển. Tuy khinh công cá»§a chàng không bằng Phong Cá»­u U nhưng cÅ©ng không cách xa mấy. Trong lúc ấy, trong tiếng gió nghe như có tiếng la lối cá»§a nữ nhân, chẳng những bá»n Phong Cá»­u U nghe rõ mà Thiết Trung ÄÆ°á»ng cÅ©ng nghe rõ.

Linh Nhứt Phong Ä‘i nhanh hÆ¡n, để lại đằng sau cả mưá»i ngưá»i. Lão thấy hÆ¡n mưá»i ngưá»i Ä‘ang vây quanh chiếc xe mà lão đã Ä‘i.

Trông rõ ràng nhất là phụ tử lão nhân áo tím.

Còn có bảy thiếu phụ áo đen đang đứng yên.

Khi ấy, Vân Tranh cũng vừa xuống xe, còn Trầm Phủ Bạch thì đang quì trước mặt Vân Tranh.

Không ngỠtình hình thay đổi đến nước này, thật là ngoài ý liệu của Linh Nhứt Phong. Còn Phong Cửu U cũng thất kinh than:

- Như vậy là thế nào...

Nhứt Phong đáp gá»n:

- Ai mà biết được.

Phong Cửu U như ra lệnh:

- Linh huynh cứ tá»›i xem sao, còn Phong má»— trở vá» thuyá»n đợi.

Cả hai ngưá»i, không ai dám đến đó, há» Ä‘á»u muốn trở vỠđể chá» tin vui, chợt nghe Lôi Tiên hét lá»›n:

- Äã đến rồi thì đừng mong trở vá»!

Lôi Tiên chẳng những như có con mắt ở sau lưng mà còn có hai tai rất thính. Cả Phong Cửu U và Linh Nhứt Phong đưa mắt nhìn nhau rồi cũng phải đành bước tới theo lệnh của Lôi Tiên.

Vân Tranh chỉ Trầm Phủ Bạch mắng đến nổi hắn sợ không dám nhìn lên mà chỉ nói thì thầm:

- Tiểu nhân chỉ làm theo lệnh cá»§a ngưá»i khác.

Vân Tranh nổi giận:

- Ta đã lấy tình huynh đệ đối xá»­ vá»›i ngươi, thì ra ngươi theo lệnh cá»§a ngưá»i khác.

Nếu các phu nhân không đến kịp thì ta chỉ mất mạng dưới tay ngươi.

Nguyên do Trầm Phá»§ Bạch chỠđã lâu nên hắn nôn nóng xuống khá»i xe để xem động tÄ©nh. Hắn chỉ nghÄ© rằng trong đêm vắng vẻ sẽ không còn ai phát hiện tung tích cá»§a hắn. Lúc ấy cÅ©ng là lúc Ôn Äại Äại cùng vá»›i mấy thánh nữ Ä‘i qua. Äại Äại biết rõ Trầm Phá»§ Bạch là con ngưá»i gian xảo, thấy dáng dấp lấm lét cá»§a hắn biết là hắn có ý đồ gì đây. Trầm Phá»§ Bạch vừa trông thấy các thiếu phụ áo Ä‘en toàn thân hắn như má»m nhÅ©n, hắn vá»™i vàng nhảy vào xe, chỉ mong sao các thiếu phụ này không nhá»› mặt hắn.

Nhưng hắn có nằm mÆ¡ cÅ©ng không ngỠđến là Ôn Äại Äại đã trở thành thánh nữ áo Ä‘en. Hắn định đứng chặn cá»­a xe thì cá»­a xe đã bị đánh phá rồi hắn bị má»™t thiếu phụ kéo xuống. Ôn Äại Äại thấy hắn, nàng cÅ©ng giật mình. Nàng liá»n giải khai huyệt đạo cho Vân Tranh. Chàng vừa tỉnh rượu, nhưng cÅ©ng không ngá» ngưá»i ra tay cứu chàng chính là Ôn Äại Äại. Vân Tranh liá»n xuống xe mắng Trầm Phá»§ Bạch. Lúc ấy phụ tá»­ Lôi Tiên nghe được động tÄ©nh cÅ©ng có mặt ngay. Äại Äại vừa nhìn thấy lão nhân áo tím, nàng không dám lên tiếng. Cục diện trong lúc này quả là phức tạp. Lúc này trá»i cÅ©ng vừa hé sáng nên nhìn rõ mặt nhau.

Linh Nhứt Phong thì sợ Vân Tranh phát hiện lão. Lão đứng như trá»i trồng ở sau lưng Phong Cá»­u U. Không phải lão sợ Vân Tranh mà lão sợ các thánh nữ cá»§a Nhá»±t Hậu tá»a hạ. Còn Tư Äồ Tiếu thì không dám lá»™ mặt, núp sau lưng Linh Nhứt Phong. Hắc Tinh Thiên thì núp sau lưng Tư Äồ Tiếu, còn Bạch Tinh Võ lại nép sau lưng Hắc Tinh Thiên.

Thấy vậy, Thịnh đại nương mắng:

- Äồ vô dụng!

Miệng bà ta thì nói vậy nhưng vẫn nép sau lưng Bạch Tinh Võ. Thịnh Tôn Hiếu thì thở dài má»™t tiếng rồi quay mình Ä‘i hướng khác, chàng không muốn nhìn cá»­ chỉ cá»§a cả má»™t bá»n ngưá»i quá hèn nhát. Vân Tranh chỉ đưa mắt nhìn Phong Cá»­u U, bởi tất cả cÆ¡n tức giận chàng chỉ trút xuống đầu Trầm Phá»§ Bạch. Trong mắt chàng, trừ Trầm Phá»§ Bạch chàng không còn chú ý đến ai nữa.

Ôn Äại Äại thấy ngưá»i trong má»™ng lại sừng sững đứng trước mặt nhưng nàng không thể nào đến chào há»i, trong lòng nàng cả tình yêu lẫn oán hận. Nàng vừa kinh hoàng lại vừa vui mừng.

Lôi Tiên lão nhân chợt hét:

- Ngưá»i thiếu niên! Ngươi mắng đã vừa chưa...

Vân Tranh trợn mắt nhìn:

- Có liên quan gì đến tiá»n bối...

Lôi Tiên nói:

- Thằng nhải, miệng còn hôi sữa mà lại dám vô lễ, biết lão phu là ai không...

Vân Tranh hét toáng lên:

- Äệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn không sợ bất cứ ai!

Bá»n Tư Äồ Tiếu thấy Vân Tranh lại dám ngang tàng vá»›i Lôi Tiên lão nhân, trong lòng bá»n chúng mừng thầm, thế nào lần này hắn cÅ©ng bị hành hạ má»™t trận nên thân.

Không ngá» bản tính cá»§a Lôi Tiên thấy Vân Tranh tuổi trẻ lại có khí phách như vậy, lão rất hoan há»·. Lão không giận mà còn cưá»i:

- Môn hạ cá»§a Äại Kỳ môn quả là có cái đầu rất cứng.

Vân Tranh nói khảng khái:

- Tiá»n bối biết như vậy càng tốt.

Lôi Tiên tươi cưá»i:

- Lão phu chỉ muốn nói chuyện vá»›i các vị phu nhân đã cứu ngươi. Nếu như ngươi cần mắng nữa thì lão phu cứ chá».

Vân Tranh nhìn mấy thánh nữ như có ý không bằng lòng. Chàng nói:

- Các ngươi ở đây mà trò chuyện, còn tại hạ đi chỗ khác để mắng cho đã mồm.

Vân Tranh cÅ©ng như Thịnh Tôn Hiếu Ä‘á»u là những thanh nhiên cang cưá»ng chỉ chịu ôn tồn chứ không bao giá» chịu uy lá»±c.

Lôi Tiên cưá»i ha hả khen:

- Tốt, tiểu tử được lắm.

Lão bao quyá»n hướng vá» các thánh nữ:

- Nhá»±t Hậu phu nhân gần đây có mạnh khá»e không...

Thánh nữ ở chính giữa thưa:

- Các hạ còn khá»e mạnh như vậy, huống hồ phu nhân Nhá»±t Hậu có phúc dày thì tá»± nhiên là rất khá»e mạnh.

Lôi Tiên lão nhân tươi cưá»i khen:

- Có lý lắm. Ôn Äại Äại ở đâu rồi...

Bất chợt Lôi Tiên há»i đến Ôn Äại Äại, hầu như hÆ¡n má»™t ná»­a ngưá»i có mặt ở đó Ä‘á»u sá»­ng sốt. Vân Tranh định ôm Trầm Phá»§ Bạch đưa đến chá»— khác, khi nghe đến Äại Äại, chàng liá»n dừng ngay.

Thiếu phụ áo Ä‘en lạnh lùng há»i:

- Ai là Ôn Äại Äại...

Lôi Tiên lão nhân nói:

- Các cô nương đừng nghÄ© rằng qua mắt được lão phu. Từ khi Ôn Äại Äại rá»i khá»i Thiếu Lâm tá»± liá»n mất tung tích, nếu không Ä‘i theo các vị thì làm sao lão phu tìm khắp nÆ¡i vẫn không gặp.

Thiếu phụ áo đen nói lấp lửng:

- Cũng có thể như vậy.

Lôi Tiên vuốt chòm râu tươi cưá»i nói:

- Nếu mà Ôn Äại Äại không theo các cô thì lão xin đầu mặt lão để đánh cược.

Thiếu phụ áo đen vẫn lạnh lùng nói:

- Các hạ muốn tự cắt đầu thì chúng ta cũng không thể nào ngăn trở.

Lôi Tiên nổi giận:

- Cô nương vẫn chưa chịu thừa nhận, có lý nào lại muốn lão phu...

Thiếu phụ áo Ä‘en chặn lá»i:

- Các hạ cứ cho rằng Ôn Äại Äại theo chúng tôi thì các hạ cứ chỉ ai là Ôn Äại Äại, còn không thì...

Một thiếu phụ áo đen khác xen vào:

- Nếu các hạ chỉ nhầm ngưá»i thì sau này nếu gặp mặt Nhứt Hậu, chỉ sợ có Ä‘iá»u bất tiện.

Lôi Tiên lão nhân chăm chú nhìn bảy thánh nữ. Cô nào cô ấy từ đầu đến mặt đất Ä‘á»u má»™t màu Ä‘en phá»§ kín. Cả bảy Ä‘á»u ăn mặc giống nhau. Thân hình cao thấp cÅ©ng xấp xỉ nhau.

Nghe má»™t ngưá»i ở cánh trái há»i:

- Tiện nữ có phải là Ôn Äại Äại...

Má»™t thiếu phụ bên cạnh cÅ©ng há»i tiếp:

- Tiện nữ có phải là Ôn Äại Äại...

Cả bảy cô Ä‘á»u tiếp nối nhau há»i, tiếng nói cÅ©ng không khác nhau. Nếu cả bảy cô không nhúc nhích, cá»­ động, thì không ai có thể tìm thấy chá»— khác nhau giữa há».

Lôi Tiên lão nhân cả má»™t Ä‘á»i lão ta gặp không biết bao nhiêu sá»± tình, nhưng chưa có lần nào khó khăn như lúc này, ngay cả Lôi Tiên cÅ©ng đành đứng yên má»™t chá»— không nói năng gì được.

Lúc ấy Thiết Trung ÄÆ°á»ng đã nhanh nhẹn nép mình sau xe. Chàng biết rõ, má»™t trong bảy thiếu phụ có Ôn Äại Äại, nhưng nếu bảo chàng chỉ cho đúng Ôn Äại Äại thì chàng cÅ©ng xin thua. Chẳng những riêng Thiết Trung ÄÆ°á»ng mà ngay cả Tư Äồ Tiếu, Vân Tranh cÅ©ng không thể nào phân biệt được. Thiếu phụ áo Ä‘en nói:

- Nếu các hạ không chỉ ra thì xin đừng ngăn trở.

Lôi Tiên lão nhân vừa nôn nóng lại vừa giận:

- Äó... đó...

Trầm Phủ Bạch đột nhiên chồm dậy đến trước mặt Lôi Tiên la lớn:

- Nếu tiểu nhân chỉ đúng ai là Ôn Äại Äại thì tiá»n bối chịu gì...

Lôi Tiên nạt:

- Lão phu còn chưa nhận ra, ngươi chỉ là một tiểu tử hôi thối lại nhận ra... Thôi được! Nếu ngươi nhận ra thì hôm nay ta sẽ sắp xếp để tha cho ngươi.

Trầm Phá»§ Bạch há»i cặn kẽ:

- Thực không...

Lôi Tiên lão nhân đá cho hắn một đá phải lộn nhào hai vòng rồi còn mắng:

- Cái gì là chân, cái gì là giả, lá»i cá»§a lão phu đã nói ra thì má»™t ngàn con ngá»±a cÅ©ng không Ä‘uổi kịp.

Tuy Trầm Phủ Bạch bị một đá nhưng hắn lại mừng vô cùng. Hắn nói:

- Không phải con mắt tiểu nhân tinh nhuệ hÆ¡n mắt cá»§a bối, lại nhá» vừa rồi Ôn Äại Äại để lá»™ chân ngá»±a trước tiểu nhân.

Lôi Tiên há»i:

- Cái gì là chân ngựa, chân trâu, hãy nói ra mau!

Trầm Phủ Bạch tiết lộ:

- Ngoài trừ Ôn Äại Äại, còn không có ai nhận ra tiểu nhân và cÅ©ng không ai nhận ra Vân... Vân đại hiệp. Nhưng vừa rồi khi thiếu phụ áo Ä‘en nhìn thấy tiểu nhân và Vân đại hiệp đã buá»™c miệng nói ra tên cá»§a tiểu nhân và Vân đại hiệp thế là tiểu nhân má»›i Ä‘oán phu nhân ấy là ai.

Lôi Tiên nghi ngá»:

- Lúc ấy ngươi chỉ đoán mà thôi. Còn bây giỠvị tất ngươi đã chỉ đúng.

Trầm Phá»§ Bạch tươi cưá»i thưa:

- Khi vị phu nhân ấy kéo tiểu nhân xuống xe, tiểu nhân có để lại dấu trên tay phu nhân ấy nhưng phu nhân không biết.

Hắn vừa nói đến đó, thiếu phụ thứ hai ở cánh phải tá»± phản xạ giấu tay vào tay áo. Thấy vậy Trầm Phá»§ Bạch liá»n la lên:

- Chính là ngưá»i này!

Tiếng la của hắn chưa dứt thì Lôi Tiên nhảy ngay đến trước mặt thiếu phụ này nói:

- Chính là cô nương! Ôn Äại Äại, cô đừng nghÄ© là trốn được.

Thiếu phụ áo đen này run lên bần bật.

Trầm Phá»§ Bạch cưá»i lá»›n gá»i:

- Ôn Äại Äại, ai bảo cô nương giấu tay làm chi, sá»± thật thì tay cô nương không có giấu gì cả.

Thiết Trung ÄÆ°á»ng vừa lo lại vừa cảm thán. Chàng lo là chẳng hiểu Lôi Tiên vì sao lại tìm Ôn Äại Äại. Cảm thán là cảm thán Trầm Phá»§ Bạch có nhiá»u mưu trí.

Thiếu phụ áo đen dậm chân nói lớn:

- Lão có nhận ra tiện nữ cũng được, không nhận ra cũng được, dù có chết tiện nữ cũng không theo lão đâu.

Äại Äại lấy tấm khăn Ä‘en che mặt, rõ ràng gương mặt đẹp đẽ cá»§a nàng tuy vẫn còn nhưng đã tiá»u tụy quá nhiá»u. Vân Tranh nhìn gương mặt tiá»u tụy cá»§a Ôn Äại Äại, chàng cÅ©ng giật mình.

Lôi Tiên lão nhân cưá»i lá»›n:

- Lão phu đã nhận ra cô nương, cô nương phải đi theo lão phu.

Thiếu phụ áo Ä‘en đứng ở giữa há»i:

- Vì sao...

Lôi Tiên lão nhân đáp:

- Cô ấy với lão phu có ước định.

Thiếu phụ áo Ä‘en chặn lá»i:

- Cô ấy đã chết rồi, nên tất cả giao ước Ä‘á»u không cần phải tuân thá»§.

Thiếu phụ cưá»i nhạt má»™t tiếng nói tiếp:

- Khi mà con ngưá»i đã chết thì không thể làm được bất cứ việc gì!

Lôi Tiên lão nhân cưá»i lá»›n:

- Äúng, đã gia nhập vào Nhá»±t Hậu tá»a hạ tất phải trải qua má»™t lần chết, nhưng riêng cô ta đã chết nhưng vẫn có thể thá»±c hiện được má»i việc.

Thiếu phụ áo đen lại cật vấn:

- Bằng vào đâu...

Lôi Tiên cho biết:

- Cô ấy vá»›i lão phu ước định vá»›i nhau là trao thân cho lão phu chứ không hỠđỠcập đến sống hay chết. Cái thân cô ấy dù sống hay chết lão phu Ä‘á»u muốn cả.

Lôi Tiên lão nhân rõ ràng là lợi hại. Khiến cho mấy thiếu phụ áo Ä‘en không còn biết nói gì, chỉ còn má»™t sá»± kiện duy nhất này thì ngưá»i chết cÅ©ng làm được.

Ôn Äại Äại đứng nhìn quanh má»™t vòng nước mắt cứ trào ra.

Vân Tranh chợt hét lên má»™t tiếng, chàng phóng ngưá»i ra nói lá»›n:

- Xem lão là má»™t vị tiá»n bối võ lâm mà lại khinh thưá»ng nữ nhân. Không ai can thiệp thì Vân má»— can thiệp.

Ôn Äại Äại giật mình, trong đôi mắt nàng lá»™ nét vừa lo vừa mừng. Thì ra Vân Tranh vẫn còn quan tâm đến nàng. Giá như nàng đã chết thật thì thôi, nàng cÅ©ng đành cam tâm.

Lôi Tiên lão nhân trợn mắt nhìn Vân Tranh má»™t lát, bất chợt lão vá»— tay cưá»i:

- Äúng, đúng, chính là ngươi! Nãy giá» lão phu không nhận ra.

Vân Tranh há»i:

- Không nhận ra cái gì... Lão nói gì lung tung như vậy...

Lôi Tiên lão nhân nói:

- Lão phu đã cứu tính mạng cho ngươi, vì sao lại vô lễ với lão phu...

Lôi Tiên bây giỠmới nhận ra Vân Tranh tức là chàng thiếu niên mà lão đã đưa vào Thiếu Lâm tự.

Vân Tranh lại càng ngơ ngác, không hiểu một tí gì cả.

- Lão đã cứu tính mạng cho vãn bối...

- Nếu không phải là lão phu thì làm sao ngươi vào được Thiếu Lâm tự...

Vân Tranh vừa kinh ngạc vừa nghi ngỠnói:

- Nhưng... nhưng cô...

Lôi Tiên nói:

- Cô ấy vì muốn cứu ngươi nên đã bằng lòng trao thân mạng cho lão phu. Äồ tên ngốc, đến bây giá» mà vẫn chưa biết...

Vân Tranh giật mình lùi mấy được, đứng sững sá».

Lôi Tiên lão nhân vẫy tay:

- Tiểu tử đến đây.

Thiếu niên áo tím cưá»i cay đắng, bước tá»›i.

- Ngươi hãy đứng một bên Ôn cô nương.

Thiếu niên áo tím tằng hắng mấy tiếng rồi đến đứng má»™t bên Äại Äại. Còn Äại Äại thì cứ nhìn Vân Tranh như si, nàng không cần chú ý gì đến má»i chuyện.

Lôi Tiên lão nhân nhìn con cá»§a lão rồi lại nhìn Ôn Äại Äại, lão vuốt râu cưá»i:

- ÄÆ°á»£c, được! Äúng là trá»i đất đưa đẩy, trai tài gái sắc. Gái thì vừa đẹp vừa thông minh, trai thì cÅ©ng vậy. Quả thật xứng đôi. Mai sau sanh con đẻ cái... ha ha đúng là tuyệt vá»i.

Bây giá» Äại Äại như má»›i sá»±c tỉnh nạt:

- Cái gì... Cái gì mà con với cháu...

Lôi Tiên lão nhân nói:

- Cô nương với con của lão phu sanh ra thì tự nhiên là cháu của lão chứ cháu của ai nữa.

Lão ngỡ là má»i ngưá»i không hiểu nên nói rõ ra.

Thá»±c ra ngoài ý cá»§a Äại Äại, nàng nói:

- Lão... nguyên do đâu muốn tiện nữ với con trai của lão...

Lôi Tiên lão nhân trông dáng rất đắc ý:

- Cả má»™t Ä‘á»i tung hoành cá»§a lão phu chỉ vì nghÄ© đến việc nối dõi nên lão phu má»›i Ä‘i tìm má»™t nàng dâu vừa ý.

Lôi Tiên ngá»­a mặt lên cưá»i lá»›n rồi nói tiếp:

- Lâu nay lão phu cố Ä‘i tìm nhưng vẫn chưa gặp ngưá»i nào vừa ý. Lão phu biết rõ mẹ mà ngu đần thì cÅ©ng sanh con ngu dốt, ngưá»i con gái thông minh thì sanh con cÅ©ng thông minh. Äó là cái lý đã hàng ngàn năm. Như bây giá» lão phu có được má»™t cô dâu vừa đẹp vừa thông minh thì thế nào lão phu cÅ©ng có được má»™t đứa cháu coi được mắt.

Cô hãy nhìn xem, con trai lão phu cũng anh tuấn, văn võ toàn tài, rất xứng đôi với cô nương.

Lôi Tiên tự nói một mình, càng nói lão càng đắc ý. Còn thiếu niên áo tím thì thẹn đến đỠmặt.

Nghe thế, Phong Cá»­u U cưá»i khanh khách:

- Rất hay, rất hay, sao Ôn cô nương chưa quì xuống xưng gá»i là lão gia gia.

Vân Tranh không thể chịu nổi, chàng hét to:

- Nói hôi như...

Lôi Tiên lão nhân nói:

- Tiểu tử hãy đứng xa ra một chút.

Vân Tranh lớn tiếng:

- Ôn Äại Äại là cá»§a ta, há lại Ä‘i lấy thằng con hôi hám cá»§a lão!

Vân Tranh không hiểu vì sao lại nói ra như vậy, chẳng qua chàng chỉ thuận miệng nói mà thôi. Nhưng Ôn Äại Äại thì vô cùng vui vẻ như muốn xây xẩm.

Lôi Tiên lão nhân nổi giận nạt:

- Tên tiểu tá»­, ngươi chưa biết lão phu là ai... Äối vá»›i lão phu dù có vô lá»… má»™t chút thôi cÅ©ng được Ä‘i, sao lại mắng con ta!

Vân Tranh nói ngang tàng:

- Mắng thì đã sao...

Lôi Tiên nổi giận:

- Tiểu tá»­, mau đến cho hắn má»™t bài há»c.

Lôi Tiên lão nhân má»—i khi gá»i hai tiếng tiểu tá»­ tức là lão gá»i con trai cá»§a lão.

Thiếu niên áo tím thưa:

- Nhưng... nhưng...

- Nhưng cái gì... Hay là ngươi muốn làm đứa con bất hiếu, sao lại không nhanh lên.. vì nghÄ© đến tuổi trẻ nhưng ngoan cưá»ng nên con đừng hại đến tính mạng cá»§a hắn.

Thiếu niên áo tím thở phào đáp:

- Dạ!

Không ngá» Vân Tranh ra tay quá nhanh, không chá» thiếu niên nói ra, chàng đã phóng ra má»™t quyá»n. Phong Cá»­u U cưá»i:

- Hảo tiểu tá»­, đúng là Thiếu Lâm quyá»n.

Vừa nói dứt lá»i, Vân Tranh đã phóng ra năm quyá»n.

Thiếu phụ đứng chính giữa lợi dụng lúc này đến nói nhá» vào tai Äại Äại:

- Chúng ta hãy cầm chân lão già ấy. Còn muội hãy đi đi!

Ôn Äại Äại cúi đầu há»i nhá»:

- Äến... đến đâu...

Thiếu phụ áo Ä‘en trao cho Äại Äại má»™t ống tiêu bằng đồng dặn:

- Khi đến bá» biển, thổi lên má»™t tiếng, tá»± nhiên là sẽ có thuyá»n đến đón muá»™i đến đảo Thưá»ng Xuân thì muá»™i không sợ ai nữa.

Nàng vừa nói xong, vẫy nhẹ cánh tay thế là các thiếu phụ áo Ä‘en Ä‘á»u nhất tá» chuyển mình vây chặt Lôi Tiên lão nhân. Thân pháp cá»§a há» nhanh như gió cuốn mây bay.

Thấy vậy, Lôi Tiên nổi giận:

- Các ngươi muốn gì...

Thiếu phụ áo đen đáp:

- Muốn lão không thoát được.

Thân hình các thiếu phụ không ngá»›t di động, chợt có ngưá»i phóng má»™t chưởng vào mặt Lôi Tiên.

Lôi Tiên lão nhân hét lớn:

- Tránh ra, xưa nay lão phu không muốn giao thủ với nữ nhân.

Thiếu phụ áo đen nói:

- Không giao thủ cũng là giao thủ.

Cả sáu thiếu phụ liên hoàn ra tay, phối hợp rất tinh diệu, thế chưởng vô cùng ảo diệu, không thể nào mô tả hết được.

Lôi Tiên lão nhân tuy là má»™t anh hùng đương thá»i nhưng bị ở trong thế trận này, lão đã cố sức vẫn không thoát ra khá»i trận.

Ôn Äại Äại vừa muốn cất bước nhưng đôi mắt cá»§a nàng cứ nhìn chằm chập vào Vân Tranh. Còn quyá»n thế cá»§a Vân Tranh thì như gió táp mưa sa nhằm vào thiếu niên áo tím. Hình như thiếu niên áo tím không còn cách nào để trả đòn. Vả lại, chàng cÅ©ng không có ý động thá»§ vá»›i Vân Tranh.

Ôn Äại Äại thì lòng vẫn không muốn Ä‘i. Nhưng không thể nào không Ä‘i. Nàng vừa muốn chuyển mình thì cÅ©ng liếc thấy Phong Cá»­u U Ä‘ang nhìn mình. Äồng thá»i Äại Äại cÅ©ng nhìn thấy Linh Nhứt Phong Ä‘ang đứng sau lưng Phong Cá»­u U và có cả Tư Äồ Tiếu nữa. Äại Äại chợt nghÄ©:

“Äến bây giá» mình Ä‘i, có thể lại bị rÆ¡i vào tay bá»n chúng... â€

Thà nàng bị Lôi Tiên bắt giữ còn hÆ¡n là bị bá»n chúng đụng đến má»™t ngón tay cá»§a nàng. NghÄ© vậy nên Äại Äại bèn dừng chân. Rõ ràng là Äại Äại Ä‘ang tiến thoái lưỡng nan.

Chợt thiếu niên áo tím nói:

- Chiếc xe đó không có ngưá»i.

Vân Tranh lại nạt:

- Xe trống thì đã sao...

Thiếu niên áo tím má»™t mặt lo tránh thế quyá»n cá»§a Vân Tranh, má»™t mặt cố nói:

- Xe trống nên có thể dùng, ngồi trên xe thì có thể đào tẩu.

Vân Tranh lại nạt:

- Ngươi đừng nghĩ đến việc đào tẩu!

Thiếu niên áo tím vừa tức giận cÅ©ng vừa buồn cưá»i. Ôn Äại Äại cÅ©ng vừa bước đến nói nhá»:

- Hắn bảo là chàng hãy lên xe mà chạy!

Thế quyá»n cá»§a Vân Tranh phóng ra liên tục, chàng nạt:

- Vì sao ta lại phải đào tẩu...

Thiếu niến áo tím nói rõ:

- Ngươi hãy mang Ôn cô nương cùng đi...

Vân Tranh há»i gặn:

- Ngươi.. ngươi nói gì...

Thiếu niên áo tím nhắc lại:

- Äồ ngốc, đúng là ngốc, cả hai ngưá»i cùng đào tẩu, ta sẽ vì hai ngưá»i chặn truy binh, há chẳng phải là vô sá»± cả sao.

Vân Tranh bây giỠmới hiểu:

- Thì ra ngươi có lòng tốt.

Thiếu niên áo tím giục:

- Ôn Äại Äại cá»§a ngươi là má»™t tiên nữ, ta chưa há» thấy ai hÆ¡n nàng, nếu các hạ không Ä‘i thì ta sẽ chiếm nàng làm vợ đấy.

Bây giỠVân Tranh mới rõ thiếu niên áo tím đã có lòng tốt, chàng rất cảm kích nhưng miệng chàng vẫn hét:

- Tên tiểu tử... ngươi.

Thiếu niên áo tím nói:

- Cũng được, ta là tên ngốc cũng được thôi. Hãy lên xe đi!

Ôn Äại Äại nở má»™t nụ cưá»i rồi nhảy vào xe. Vân Tranh thì dừng tay nói:

- Nhưng...

Thiếu niên áo tím không chỠVân Tranh nói hết. Chàng ra tay như thế nào không biết mà đã nắm vào mạch môn của Vân Tranh, liệng chàng vào xe rồi búng vào bụng ngựa. Hai con ngựa hí lên một tiếng cất vó chạy.

Khi xe chạy, Thiết Trung ÄÆ°á»ng không còn chá»— ẩn thân. Trong lúc này chàng chưa thể ra mặt, chỉ còn cách bám vào thùng xe cùng Ä‘i theo Hai con tuấn mã vừa hí dài thì thiếu niên áo tím đã nhảy đến đứng trước mặt Phong Cá»­u U và Linh Nhứt Phong. Chàng dang hai tay cưá»i:

- Các vị có nhận ra tại hạ không...

Phong Cửu U đáp:

- Có... đừng để cho xe ấy chạy...

Lão phất tay áo định Ä‘uổi theo. Cả Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ và Tư Äồ Tiếu cÅ©ng định rượt theo.

Không ngá» thiếu niên áo tím tuy tuổi nhá», nhưng võ công lại cao. Thân hình chàng cứ như lay lất chặn đưá»ng Phong Cá»­u U. Hai mắt chàng thì trợn tròn nhìn bá»n Tư Äồ Tiếu rồi nghiêm giá»ng:

- Các vị chưa trả lá»i câu há»i cá»§a tại hạ, thì Ä‘i sao được...

Bá»n Tư Äồ Tiếu bị thiếu niên chặn đưá»ng nhưng không dám giở trò.

Phong Cửu U cố nén tức giận nói:

- Ngưá»i là con cá»§a Lôi Tiên, sao Phong má»— lại không nhận ra...

Thiếu niên áo tím lễ phép:

- Không dám, không dám.

Chàng thuận tay chỉ bá»n Tư Äồ Tiếu:

- Còn quí tính đại danh của các vị huynh đài này, xin vì ta mà giới thiệu.

Phong Cửu U khí giận tràn hông nhưng nghĩ đến Lôi Tiên nên lão không dám có hành động gì, lão nhìn trừng trừng vào thiếu niên áo tím giới thiệu từng tên.

Thiếu niên áo tím mỉm cưá»i nhưá»ng đưá»ng.

- Xin các vị hãy đuổi theo.

Phong Cửu U nổi giận:

- Bây giỠcòn đuổi sao kịp nữa...

Thiếu niên áo tím nói mỉa mai:

- Nếu bây giá» còn Ä‘uổi kịp thì tiểu Ä‘iệt đâu đã nhưá»ng đưá»ng.

Phong Cá»­u U nổi cÆ¡n thịnh ná»™, ước chừng ngá»n lá»­a giận trong lão bùng ra được.

Nhưng lão không dám đụng đến thiếu niên. Lão chỉ ưỡn ngực chửi mắng thậm tệ và cũng không dám ám chỉ vào ai cả.

Thiếu niên áo tím không cần chú ý đến Phong Cá»­u U. Chàng nhìn lại mấy thiếu phụ áo Ä‘en tốc độ di chuyển càng nhanh tá»±a hồ như không thấy rõ thân hình cá»§a há».

Trong vòng tròn màu Ä‘en ấy, Lôi Tiên luôn miệng mắng nhiếc. Chợt nghe má»™t tiếng hú thật dài, tiếng hú như sấm rá»n.

Má»i ngưá»i từng biết võ công cá»§a Lôi Tiên khi nghe tiếng hú cá»§a lão, tên nào tên nấy Ä‘á»u run lên.

Phong Cá»­u U thì cưá»i:

- Chá»c đại ca ta giận rồi đó. Má»™t khi đã giận thì không kể đối phương là ai cÅ©ng không cần nghÄ© tá»›i. Sáu thiếu phụ này ắt phải mang hoa. vào thân.

Không ngá» tiếng hú chưa dứt thì vòng vây cá»§a mấy thiếu phụ đã mở, má»—i ngưá»i cứ thõng tay đứng yên không cá»­ động. Lôi Tiên lão nhân là đà bay xuống, râu tóc lão dá»±ng ngược chẳng khác gì thiên lôi từ chín từng trá»i xuống cõi trần, rõ ràng là bên trong chứa đầy chân khí. Lôi Tiên lão nhân mắng:

- Từng nghe vỠ“Äại chu thiên tuyệt thần trận†cá»§a Thưá»ng Xuân đảo. Lá»›n hay nhá» Ä‘á»u do tâm rất là diệu dụng, lão phu muốn lãnh giáo tại sao các vị lại dừng...

Thiếu phụ áo đen nói chậm rãi:

- Äại Chu thiên tuyệt thần trận, tuy lá»›n nhá» Ä‘á»u do tâm, nhưng chỉ vá»›i sáu ngưá»i thì không hiển bày được sức mạnh cá»§a nó, hà huống Ôn Äại Äại đã Ä‘i xa rồi, nên chúng tôi cÅ©ng không muốn phí sức. Nếu các hạ muốn chứng kiến uy lá»±c cá»§a Äại chu thiên tuyệt thần trận thì tại Thưá»ng Xuân đảo lúc nào cÅ©ng sẵn sàng hầu các hạ.

Âm thanh rất nhỠvà rất chậm như không còn khí lực.

Lôi Tiên lão nhân càng nổi cơn thịnh nộ:

- Thưá»ng Xuân đảo! Thưá»ng Xuân đảo đâu phải là nÆ¡i đầm rồng hang cá»p, lão phu nào có sợ gì mà không đến!

Phong Cá»­u U như muốn chá»c giận:

- Các cô cho rằng đại ca không dám đến.

Chính lão má»›i là ngưá»i không dám bén mãng đến Thưá»ng Xuân đảo, nhưng bây giá» lão lại muốn khích lệ ngưá»i khác để mình đóng vai cạn nước mò cá.

Lôi Tiên bị Phong Cá»­u U khích tướng nên ngá»n lá»­a cá»§a lão như bùng lên thấu trá»i.

Lão dậm chân gá»i:

- Tiểu tử, chúng ta hãy đi!

Bàn chân Lôi Tiên dậm một cái khiến chỗ đất ấy bị lún xuống một thước.

Trong lòng Phong Cửu U thầm vui nói:

- Tuy tiểu đệ không đủ sức trợ lực với đại ca nhưng sẽ đi cùng với đại ca, chí ít cũng giúp thêm oai phong cho đại ca.

Lôi Tiên lão nhân hét lớn:

- Muốn Ä‘i thì cứ theo lão phu. Lão phu không tin Thưá»ng Xuân đảo là hang cá»p đầm rồng, lần này chúng ta phải đến đó.

Nghe Lôi Tiên lão nhân quyết tâm đến cho được Thưá»ng Xuân đảo, bá»n Tư Äồ Tiếu vui mừng lá»™ ra ngoài mặt. Chỉ có thiếu niên áo tím ngầm than thở mà thôi.

Trong chiếc xe song mã lúc này Vân Tranh và Ôn Äại Äại ngồi đối diện. Nụ cưá»i trên khuôn mặt cá»§a Äại Äại chưa tan. Thấy vậy, Vân Tranh nổi giận nói:

- Cô cưá»i gì...

Äại Äại không lên tiếng chỉ cúi đầu.

Máu ghen như đang trào dâng trong lòng Vân Tranh, chàng gay gắt:

- Cô đã thấy cậu bé ấy thông minh hÆ¡n tôi nhiá»u, vì sao cô không Ä‘i theo hắn.

Äại Äại vẫn yên lặng cúi đầu. Thế là cả hai ngưá»i cứ ngồi yên lặng má»™t hồi thật lâu, chiếc xe song mã vẫn chạy nhanh.

Bỗng nhiên Vân Tranh lại mở miệng nói:

- Vừa rồi, ta đã xông vào can thiệp xin cô hiểu cho rằng không chỉ vì cô nương đâu mà bất cứ thiếu nữ nào gặp hoàn cảnh như vậy ta cũng nhào vô can thiệp cả.

Ôn Äại Äại đáp:

- Muội biết...

Vân Tranh tưởng rằng nói như vậy để cho Äại Äại phải nổi cáu, nhưng không ngá» nàng vẫn má»m má»ng, nên Vân Tranh càng tức giận hÆ¡n, chàng đánh vào thùng xe, mắt thì trợn lên ra vẻ thị uy. Nhưng Ôn Äại Äại vẫn không há» chú ý gì mà vẫn tiếp tục cúi mặt. Má»™t hồi lâu, Vân Tranh không chịu nổi thái độ cá»§a Ôn Äại Äại, chàng nói:

- Tuy cô là ngưá»i đã cứu mạng tôi, nhưng cô cÅ©ng là ngưá»i đã hành hạ tôi quá Ä‘au khổ. Vì vậy tôi cho là sòng phẳng nên chẳng cần phải cảm kích gì cả.

- Muội biết...

Äại Äại trước sau cÅ©ng chỉ đáp gá»n hai tiếng “muá»™i biết†mà thôi.

Nghe vậy, Vân Tranh càng ganh tỵ càng giận hơn. Chàng đánh đầu vào thùng xe nghe một tiếng binh rồi nói lớn:

- Cô không biết gì cả... cô không biết gì cả, tại sao cô chẳng hiểu gì cả.

Äại Äại vá»›i đôi mắt u buồn nhìn Vân Tranh, rồi thở dài há»i ngược lại:

- Tại sao lại biết muội không hiểu gì cả...

Äôi mắt buồn u ám cá»§a Äại Äại nhìn vào Vân Tranh, chàng có cảm giá như mÅ©i châm chích vào trái tìm cá»§a mình, cái nhìn ấy vừa yêu thương vừa thù hận. Dù cho mình đồng da sắt cÅ©ng không thể nào chịu nổi. Hà huống Vân Tranh cÅ©ng chỉ là má»™t con ngưá»i cÅ©ng bằng xương bằng thịt làm sao không rung động trước tia nhìn cá»§a Äại Äại. Phương chi nàng đã không thiết sống, lấy thân thể để đổi mạng sống cá»§a Vân Tranh. Chàng không còn chịu nổi, bất chợt Vân Tranh nhảy qua ôm lấy thân hình má»m mại hấp dẫn cá»§a Äại Äại nói như trách móc:

- Muội không hiểu gì cả. Huynh... huynh...

Tính tình cá»§a Vân Tranh lúc nào cÅ©ng nóng nảy. Khi thì vui, khi thì giận... Ngưá»i nào mà chàng không ưa thích thì chàng xem như không có. Nhưng má»™t khi tình cảm đã bên thì Vân Tranh biểu lá»™ tình yêu má»™t cách cuồng nhiệt, Ä‘am mê khiến bất cứ ngưá»i con gái nào cÅ©ng phải động lòng. Ôn Äại Äại gục đầu vào ngá»±c Vân Tranh nói dịu dàng:

- Muội rất hiểu, huynh vẫn còn yêu muội.

- Chẳng những huynh vẫn coi muội như ngày nào, mà còn...

- Mà còn gì nữa...

- Huynh còn...

Äại Äại như trách móc:

- Một chàng nam tử đại trượng phu như huynh, chỉ có một chữ “yêu†vẫn không nói được sao...

Vân Tranh nói lớn:

- Äúng rồi, huynh yêu muá»™i. Huynh yêu muá»™i vô cùng. Huynh có thể không thèm đến tất cả, nhưng không thể không yêu muá»™i.

Ôn Äại Äại từ từ ngước mặt lên nhìn Vân Tranh. Trên gương mặt tuyệt mỹ ấy vẫn còn dấu nước mắt, giá»ng nói run run:

- Muội đã chịu muôn ngàn đau khổ, nhưng muội chỉ cần nghe được câu nói vừa rồi là quá đầy đủ với muội.

Vân Tranh ôm chặt nàng hÆ¡n, bởi chàng lo sợ Äại Äại sẽ bay khá»i vòng tay cá»§a chàng. Miệng không ngá»›t nói:

- Huynh yêu muá»™i, huynh yêu muá»™i nhất trên Ä‘á»i này. Nếu như muá»™i muốn nghe thì từ nay má»—i ngày huynh sẽ nhắc lại má»™t ngàn lần.

Äại Äại u uất:

- Nhưng trước đây xem như muội đã có chồng, và muội cũng từng đối xử không tốt với huynh.

Äại Äại vừa nói đến đó, Vân Tranh bịt miệng nàng:

- Bất luận trước đây muội đã làm như thế nào cũng như sau này dù cho muội như thế nào đi nữa, huynh vẫn yêu muội.

Ôn Äại Äại cảm thấy sung sướng vô cùng. Nàng ôm chặt Vân Tranh, hai má ká» nhau, trên khóe mắt cá»§a cả hai ngưá»i Ä‘á»u long lanh hai giá»t nước mắt. Cả hai ngưá»i như quên cả việc há» sẽ vỠđâu cÅ©ng như há» sẽ làm gì.

Thiết Trung ÄÆ°á»ng Ä‘ang bám sau thùng xe, chàng nghe rõ tất cả. Lòng chàng vừa cảm động lại vừa vui mừng. NghÄ© đến thân phận cá»§a mình, Thiết Trung ÄÆ°á»ng cÅ©ng không tránh được ná»—i buồn đến rÆ¡i nước mắt. Chàng tá»± nhá»§:

“Tên ngốc, cuối cùng hiểu, cÅ©ng đã được rõ ràng…â€

Mặc dù Thiết Trung ÄÆ°á»ng không muốn nghe lén, nhưng những gì mà Vân Tranh vá»›i Ôn Äại Äại đã nói vá»›i nhau từng tiếng cứ lá»t vào tai chàng. Thiết Trung ÄÆ°á»ng vừa không muốn nghe thêm, nhưng rồi chàng cÅ©ng không chịu được nên lại lắng nghe. Khi biết được hai ngưá»i đã có được hạnh phúc. Thiết Trung ÄÆ°á»ng cảm thấy niá»m hạnh phúc ấy chẳng khác gì cá»§a chàng.

Äích thá»±c Vân Tranh đã toàn tâm toàn ý hụp lặn trong suối hạnh phúc ấy. Chàng nói thì thầm:

- Muá»™i sẽ gặp được má»™t chàng trai thông minh hÆ¡n huynh nhiá»u, thế mà muá»™i vẫn không bá» huynh.

Ôn Äại Äại thấy Vân Tranh đã nói rất chân thành, khiến nàng không quên hình dáng chàng thiếu niên áo tím. Nàng không nhịn được cưá»i rồi mắng yêu:

- Huynh ngốc lắm!

- Äúng, huynh là má»™t thằng ngốc. Nhưng thằng ngốc hết lòng yêu muá»™i. Còn cái thằng thông minh ấy, chẳng biết đã có bao nhiêu thiếu nữ đã yêu hắn. Còn riêng huynh thì chỉ có má»™t mình muá»™i mà thôi.

- Muá»™i chỉ sợ không chỉ má»™t ngưá»i!

Vân Tranh vội vàng:

- Không, chỉ một mình muội. Nếu muội không tin thì huynh... huynh...

Chợt Äại Äại ôm chặt Vân Tranh, nàng đặt má»™t nụ hôn vào lòng Vân Tranh.

Gương mặt Äại Äại thì tươi cưá»i nhưng trên mắt nàng thì còn ngấn nước mắt. Äại Äại mắng yêu:

- Huynh ngốc lắm! Những ngưá»i khác Ä‘á»u yêu những ngưá»i thông minh. Còn muá»™i chỉ yêu má»™t chàng ngốc như huynh mà thôi.

Nụ hôn cá»§a Äại Äại vào lòng Vân Tranh, chàng cảm thấy rất ngá»t ngào, chợt Vân Tranh tươi cưá»i:

- Nếu như vậy, chỉ sợ còn những thiếu nữ khác chỉ ưa thích những thằng ngốc như huynh cũng chưa biết chừng.

Ôn Äại Äại mím môi nói dịu dàng:

- Nếu có một thiếu nữ nào yêu huynh, muội sẽ giết cô ta ngay, muội sẽ lột da, muội sẽ nấu chín cô ta rồi nuốt sạch.

Vân Tranh nghe xong, cưá»i khoái chí:

- Dữ quá ta! Dữ như con cá»p cái!

Tiếng cưá»i cá»§a Vân Tranh biểu lá»™ niá»m vui vẻ, hạnh phúc. CÅ©ng tiếng cưá»i ấy đã xóa má» tất cả những ná»—i bất hạnh trong quá khứ. Äại Äại nhìn Vân Tranh vá»›i đôi mắt đầy yêu thương, tha thiết, bất chợt nàng nàng thở dài.

Vân Tranh ngạc nhiên há»i:

- Tại sao chúng ta đang hưởng những giây phút hạnh phúc như thế này, muội lại than thở...

Ôn Äại Äại lim dim đôi mắt, nàng cúi đầu nói như u oán:

- Tuy chúng ta đang sống trong những giây phút hạnh phúc, nhưng những giây phút ấy quá ngắn ngủi.

Vân Tranh nôn nóng há»i dồn dập:

- Ai nói như vậy... ai nói như vậy...

Äại Äại đáp:

- Khi đến bá» biển, sẽ có thuyá»n đưa muá»™i ra Thưá»ng Xuân đảo. Kể từ đó, giữa huynh và muá»™i kẻ chân trá»i ngưá»i góc biển. Trá»i, ngưá»i cách ngăn. Chỉ sợ rằng... muá»™i sẽ mãi mãi..

Vân Tranh nói lớn:

- Huynh không cho muội nói... huynh cũng không cho muội đi!

- Có bao giá» muá»™i muốn xa huynh đâu. Nhưng... nhưng xin huynh đừng quên rằng, muá»™i là ngưá»i đàn bà như đã chết rồi. Chỉ có Thưá»ng Xuân đảo má»›i là nÆ¡i muá»™i đặt chân đến.

Nghe Äại Äại cả quyết như thế. Vân Tranh vừa nôn nao, vừa giận, bất giác nước mắt tuông trào. Vân Tranh ôm chặt Äại Äại:

- Ai bảo muội đã chết... HỠnói lung tung, muội đừng nghe làm gì.

- Muá»™i đã tá»± nguyện gia nhập vào tập thể vá»›i há», không thì cÅ©ng bất hạnh lắm.

- Ai nói bất hạnh... Ngưá»i nào dám cưỡng bách muá»™i, huynh sẽ ăn tươi nuốt sống kẻ ấy. Huynh sẽ đốt sạch Thưá»ng Xuân đảo.

Ôn Äại Äại lấy tay áo lau khôn nước mắt rồi lại mắng yêu:

- Huynh ngốc lắm! Võ công của Nhựt Hậu tuyệt thế, làm sao huynh đối phó nổi.

Toàn thân Vân Tranh chấn động như Ä‘ang bị má»™t quyá»n cá»§a ai đó đánh vào.

Äại Äại nhìn gương mặt cá»§a Vân Tranh như không còn má»™t giá»t máu hai mắt chàng trợn ngược. Äại Äại gá»i chàng nhưng vẫn không nghe Vân Tranh ư há»­ gì cả, trông chàng như si như dại.

Äại Äại vừa nóng lòng lại vừa Ä‘au đớn há»i:

- Huynh... huynh sao vậy... huynh hãy tỉnh lại... chúng ta sẽ tìm cách...

- Cách nào... Bằng cách nào...

Vân Tranh chợt khóc òa:

- Không còn cách nào cả! Huynh... huynh sẽ không đối phó nổi.

Äại Äại cúi đầu nói như an á»§i:

- Thế nào chúng ta cũng tìm ra giải pháp.

Vân Tranh vừa định thần, nàng lại lao đầu vào chàng rồi vui vẻ:

- Có giải pháp rồi!

Äại Äại vừa Ä‘au khổ, lại vừa thương tiếc xoa đầu Vân Tranh nói:

- Tuy võ công cá»§a Nhá»±t Hậu cao tuyệt, nhưng cÅ©ng không thể nào cưỡng bách muá»™i làm má»™t ngưá»i chết!

Vân Tranh xoa tay vui mừng:

- Äúng thế!

- Nếu như muội hết lòng mong cầu ắt bà ấy cũng không nỡ.

Vân Tranh nôn nao há»i:

- Muội... vì sao...

- Nếu huynh còn mang cái tính khí như xưa chỉ làm cho muội sai sót mà thôi, và cũng xem như huynh không đoái hoài tới muội. Nếu như vậy thì muội cũng như đã chết.

- Nếu Vân Tranh này mang tâm muốn bá» rÆ¡i Ôn Äại Äại, xin ông trá»i hãy giết Vân Tranh này.

Äại Äại vá»™i vàng bịt miệng không cho Vân Tranh nói tiếp, từ tiếng khóc Äại Äại đã thay vào nụ cưá»i nói:

- Muá»™i rất tin huynh, xin huynh đừng nói nữa nếu như ông trá»i có mắt thì hãy giúp cho hai đứa mình dù trá»i cao đất dày mãi mãi vẫn không rá»i nhau.

Vân Tranh rất bằng lòng:

- Äúng như muá»™i nói. Dù trá»i cao đất dày chúng ta vẫn mãi mãi yêu nhau...

Hai mắt đối diện, bốn mắt nhìn nhau vá»›i biết bao ân tình như không muốn rá»i nhau dù chỉ má»™t giây hay má»™t phút...

Thiết Trung ÄÆ°á»ng nghe tất cả những gì Ôn Äại Äại đã nói vá»›i Vân Tranh. Chàng hiểu ý cá»§a Äại Äại là nàng chấp nhận thối lui để mà Ä‘i tá»›i. Nhưng Thiết Trung ÄÆ°á»ng không há» có ý gì trách móc Äại Äại, chàng chỉ cảm thông ná»—i khổ tâm cá»§a nàng. Nàng nghÄ© ra giải pháp như vậy chẳng qua nàng chỉ muốn không rá»i khá»i Vân Tranh. Nếu Äại Äại không làm như vậy thì làm sao mà giữ nổi con ngá»±a hoang như Vân Tranh.

Thiết Trung ÄÆ°á»ng nghÄ© rằng nếu ngưá»i nào khác thì cÅ©ng xá»­ sá»± như Äại Äại mà thôi.

NghÄ© vậy nên Thiết Trung ÄÆ°á»ng cÅ©ng đồng tình vá»›i Äại Äại. Nếu dùng thá»§ Ä‘oạn và xảo kế thì đừng lạ gì không có ai qua được Äại Äại.

Thiết Trung ÄÆ°á»ng là má»™t nam nhân, nhưng có thể nói rằng chàng là má»™t ngưá»i tri ká»· cá»§a nữ giá»›i. Chỉ vì nữ nhân trên cuá»™c Ä‘á»i này, khi đã yêu rồi thì há» không tiếc gì thá»§ Ä‘oạn và kế mưu, nhưng khi hỠđã không yêu thì dù má»™t kế má»n há» cÅ©ng không nói ra.

Thiết Trung ÄÆ°á»ng nhìn phía trước xe thì nãy giá» không có ngưá»i đánh xe. Chàng tá»± nhá»§:

- Hai ngưá»i Ä‘ang say sưa chuyện trò, ân ái, ắt cÅ©ng quên mất việc có ngưá»i đánh xe hay không có. Thôi cứ để cho hai ngưá»i ái ân. Mình đóng vai anh chàng đánh xe mà được đấy. Thế là chàng nhảy ra phía trước cầm cương ra roi cho xem chạy.

Lúc này trá»i đã sáng, hàng vạn tia nắng xuyên qua màn mây chiếu xuống vạn vật, cả má»™t dãi đồng hoang Ä‘ang phá»§ má»™t màu vàng, trong tiếng gió nhẹ ban mai, thoáng thoáng xen vào tiếng sóng biển vá»— vào bá». Thiết Trung ÄÆ°á»ng biết rằng bá» biển chẳng còn bao xa nữa.

Thiết Trung ÄÆ°á»ng cảm thấy thật sảng khoái, nhẹ nhàng, bao nhiêu u phiá»n trong quá khứ, chàng Ä‘á»u quẳng bỠở phía sau. Quả là:

“Gặp nhau vui mừng khôn kể xiết.
Ná»—i buồn tất cả như ngá»§ say.â€

Thiết Trung ÄÆ°á»ng thấy Vân Tranh và Äại Äại có được hạnh phúc như thế, chàng cảm thấy vui sướng vô cùng. Äừng nói chi, chàng đã mất má»™t ngày má»™t đêm không há» chợp mắt, đừng nói chi đến việc làm gã đánh xe. Dù cho cả ba đêm ba ngày không ngá»§, dù cho nắm lá»­a trong tay, Thiết Trung ÄÆ°á»ng cÅ©ng vẫn thấy lòng vui sướng.
Tài sản của conchodian

  #27  
Old 03-06-2008, 02:36 PM
conchodian conchodian is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 28
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 26: Không có lá»i nào để há»i trá»i xanh

Xe chạy trên một đoạn nữa, trước mắt mặt biển mênh mông đã xuất hiện.

Ãnh nắng ban mai chiếu xuống mặt biển thành màu vàng tươi. Từng con sóng tiếp nối nhau vá»— vào bá» chẳng khác gì những con rồng vàng Ä‘ang Ä‘uổi nhau. Äứng trước cảnh thiên nhiên hùng vÄ© ấy, lòng ngưá»i cÅ©ng cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thoát.

Thiết Trung ÄÆ°á»ng nhìn mặt biển mênh mông không thấy đâu là bến bá». Nếu không có chàng đánh xe thì chắc chắn hai tuấn mã này cứ má»™t má»±c lao xuống biển.

Chàng vội vàng trì dây cương nhưng hai con tuấn mã vẫn chạy tiếp gần hai trượng mới chịu dừng vó.

Thiết Trung ÄÆ°á»ng nhìn xuống mé biển, cả má»™t ghá»m đá cheo leo. Trên đầu má»—i tảng đá Ä‘á»u bị sóng biển vá»— mòn nhẵn. Nếu xe rÆ¡i xuống thì tất cả Ä‘á»u tán mạng.

Trong xe, cả Vân Tranh và Ôn Äại Äại Ä‘á»u không cần chú ý đến má»i việc chung quanh, tất cả Ä‘á»u như quên hết. Cho đến khi xe dừng cả hai ngưá»i má»›i sá»±c tỉnh.

Ôn Äại Äại vừa thấy Thiết Trung ÄÆ°á»ng nàng vá»™i la toáng lên:

- Thật đáng chết! Chúng ta cứ ngỡ là không có ngưá»i đánh xe!

- Äối vá»›i huynh xem như không có việc gì.

Nói chưa dứt lá»i, Vân Tranh đã nhảy xuống xe, chàng thấy má»™t hán tá»­ áo Ä‘en Ä‘ang ngồi chá»…m chệ ở trước đầu xe, Vân Tranh cÅ©ng không ngá» tá»›i. Chàng buá»™c miệng há»i:

- Ngươi là ai...

Thiết Trung ÄÆ°á»ng giật mình, mồ hôi lạnh toát ra ướt hai lòng bàn tay. Chàng nghe tiếng há»i, chưa kịp suy nghÄ©. Thiết Trung ÄÆ°á»ng quay mặt lui.

Vừa nhìn thấy, Vân Tranh giật mình hét to:

- Thì ra là ngươi!

Vân Tranh vừa hét vừa tung ra một chưởng ngay.

Thiết Trung ÄÆ°á»ng không tài nào tránh kịp. Chàng cÅ©ng không muốn tránh nên đã bị má»™t chưởng cá»§a Vân Tranh trúng vào cánh tay trái. Toàn thân Thiết Trung ÄÆ°á»ng bị ngã xuống ghá»nh đá, chỉ còn nghe má»™t tiếng thét xen lẫn vá»›i tiếng gió gào biển rá»™ng.

Ôn Äại Äại nghe tiếng thét, nàng vá»™i vàng nhảy ra thấy tay trái cá»§a Vân Tranh Ä‘ang nắm chặt vá»›i tay phải đứng lặng yên nhìn xuống ghá»nh đá.

Mặt Vân Tranh không còn má»™t giá»t máu, đôi mắt chàng đỠngầu như muốn khóc.

Thấy vậy, Äại Äại vừa nôn nóng vừa kinh ngạc há»i:

- Vừa gì thế huynh...

Vân Tranh chỉ đáp:

- Thiết Trung ÄÆ°á»ng... Thiết Trung ÄÆ°á»ng..

Ôn Äại Äại càng lo sợ hÆ¡n gá»i thất thanh:

- Thiết Trung ÄÆ°á»ng! Äại ca Ä‘ang ở đâu...

Vân Tranh chỉ xuống ghá»nh đá nói:

- Bị má»™t quyá»n cá»§a huynh rÆ¡i xuống đó.

Ôn Äại Äại vừa nghe xong, nàng hét lên má»™t tiếng ngã nhào xuống đất.

Vân Tranh tá»§m tỉm cưá»i rồi nói nho nhá»:

- Äánh rÆ¡i xuống rồi! Chỉ má»™t quyá»n đủ rÆ¡i xuống rồi!

Trông nụ cưá»i cá»§a Vân Tranh thật kỳ quái, chẳng biết chàng Ä‘ang buồn hay Ä‘ang vui.

Toàn thân Ôn Äại Äại run lên bần bật, tay chân nàng lạnh như giá. Miệng nàng ấp úng:

- Huynh... huynh...

Thá»±c ra, nàng Ä‘ang nghẹn ngào, không tài nào nói được. Nàng cố gượng đứng dậy rồi như muốn nhảy xuống dưới ghá»nh.

Dưới ghá»nh, sóng biển cứ tiếp nối nhau vá»— vào bỠđá, không há» thấy bóng dáng cá»§a Thiết Trung ÄÆ°á»ng mà chỉ toàn là bá»t biển trắng toat, chỉ thấy má» má» má»™t mảnh áo cá»§a Thiết Trung ÄÆ°á»ng còn vướn trên ghá»nh núi, hình như Thiết Trung ÄÆ°á»ng vừa từ trong nước biển vừa bò lên khá»i.

Ôn Äại Äại vừa nhìn thấy, ná»—i Ä‘au đớn hành hạ nàng không tài nào chịu nổi. Hai tay nàng bám vào mảng nham thạch khóc nức nở.

Vân Tranh nhìn thấy Äại Äại rất Ä‘au khổ vì Thiết Trung ÄÆ°á»ng, chàng vừa ganh lại vừa hận, trước cái cảnh ấy, chàng không chịu nổi nên nạt lá»›n:

- Thiết Trung ÄÆ°á»ng là má»™t gã phản sư, phản bạn, ai cÅ©ng thù hận hắ, có gì mà muá»™i phải khóc!

Ôn Äại Äại vừa khóc vừa nói:

- Thiết huynh đã có Ä‘iá»u gì không phải vá»›i huynh đâu... Nếu không có Thiết đại ca thì làm sao huynh sống đến hôm nay...

Nghe xong, Vân Tranh cưá»i nhạt:

- Nói như vậy, có nghĩa là huynh phải cám ơn hắn...

- Tự nhiên... tự nhiên là như vậy!

Vân Tranh càng giận dữ hơn:

- Muá»™i không biết đó thôi, đã nhiá»u lần hắn hại huynh. Lần thứ nhất là khi còn ở trong rừng, hắn đưa huynh nạp cho Tư Äồ Tiếu nếu huynh không cố thoát. Lần ấy lại gặp muá»™i còn không thì cÅ©ng bị bá»n chúng tra khảo đến chết. Thế mà nay huynh lại phải cảm Æ¡n hắn...

Ôn Äại Äại khẳng định:

- Huynh nhầm rồi, nhầm rồi!

- Những sự kiện ấy chính bản thân huynh đã trải qua thì sao mà nhầm được...

- Huynh nên biết rằng, lần đó Thiết đại ca đã không hại huynh mà còn liá»u chết để cứu huynh. Chỉ vì muốn cứu huynh nên Thiết đại ca phải giả vá» quị lụy Tư Äồ Tiếu rồi thừa cÆ¡ đả thương hắn. Nếu khi đó, Thiết huynh cứ thả huynh xuống thì chắc chắn Thiết huynh sẽ trốn thoát. Nhưng huynh ấy nhất định không bá» huynh, cuối cùng phải rÆ¡i vào tay kẻ khác. May thay lúc đó lại gặp Triệu Kỳ Cương, má»™t ngưá»i muốn Ä‘á»n Æ¡n Äại Kỳ môn nhưng Triệu Kỳ Cương chỉ có khả năng cứu được má»™t ngưá»i mà thôi. Äứng trước sá»± chá»n lá»±a ấy, Thiết ca quyết định cứu huynh rồi nhá» Triệu Kỳ Cương cõng huynh trốn thoát, còn Thiết huynh thì bị rÆ¡i xuống vá»±c thẳm sâu cả trăm trượng!

Sá»± tình này Äại Äại đã nghe từ cá»­a miệng cá»§a Tư Äồ Tiếu nhưng từ lâu nay nàng không há» kể ra. Bây giỠđứng trước tình cảnh này buá»™c Äại Äại phải kể lại tất cả.

Vân Tranh nghe xong, gương mặt chàng lúc thì xanh mét, lúc trắng bệch nói:

- Nhưng...

Äại Äại kể tiếp:

- Triệu Kỳ Cương đã liá»u mạng để đưa huynh đến chá»— an toàn, nhưng huynh lại nghi ngá» là ngưá»i ta sẽ tra khảo mình nên huynh lại bá» trốn.

Äại Äại nở nụ cưá»i chua chát rồi kể tiếp:

- Ngưá»i muốn hại huynh chính là muá»™i chứ không phải là Thiết huynh. Tư Äồ Tiếu muốn muá»™i dụ huynh đưa vá» sào huyệt cá»§a Äại Kỳ môn để hắn trong má»™t mẻ lưới bắt sạch cá, còn huynh thì Ä‘ang bị trá»ng thương hắn cÅ©ng giết huynh luôn.

Vân Tranh thấy mồ hôi lạnh ra ướt cả mái tóc nói:

- Nhưng khi đến Lạc Dương, hắn vì sao...

- Việc làm cá»§a muá»™i rất bí mật. Thế mà khi đến nhà Lý Lạc Dương thì bị Thiết Trung ÄÆ°á»ng khám phá ra chân tướng, nhưng khi ấy huynh Ä‘ang hận Thiết huynh thấu xương nên chưa có cách nào để giải thích. Thiết huynh lấy tiá»n tài ra dụ hoặc để huynh đừng say mê muá»™i. Nào ngá» huynh không hiểu ý ngược lại càng hận huynh ấy nhiá»u hÆ¡n.

Vân Tranh vẫn còn nghi vấn:

- Nhưng... vì sao hắn lại theo Tư Äồ Tiếu...

Äại Äại đáp:

- Äó chỉ là kế “Kim thiá»n thoát xác†cá»§a Thiết huynh mà thôi. Huynh ấy uy hiếp Phan Thừa Phong hóa trang làm lão nhân, khiến bá»n Tư Äồ Tiếu cho đó là Thiết Trung ÄÆ°á»ng còn Thiết huynh thì ở trong bóng tối để đối phó vá»›i bá»n chúng. Huynh ấy rất lắm mưu nhiá»u kế nên bá»n chúng không thể nào Ä‘oán ra được.

Nghe xong, hai chân cá»§a Vân Tranh má»m như hai cá»ng bún, ngã nhào xuống đất.

Ôn Äại Äại nói tiếp:

- Lúc ấy muá»™i chưa có má»™t chút gì hảo cảm vá»›i huynh cả. Chỉ có Thiết Trung ÄÆ°á»ng lúc nào cÅ©ng nhắc nhở muá»™i đừng hại huynh. Như muá»™i đã nói vá»›i huynh trong ngôi miếu cổ.

Vân Tranh chỉ cúi đầu yên lặng.

Äại Äại lại kể:

- Khi ấy huynh Ä‘ang bị thương, muá»™i bồng huynh trở vá» chá»— ở cÅ© nhưng lại bị bá»n Tư Äồ Tiếu tìm đến, may mà có Thiết Trung ÄÆ°á»ng má»›i cứu huynh và cứu cả muá»™i.

Vân Tranh xúc động rơi nước mắt nghẹn ngào:

- Nguyên do, muá»™i... thích Thiết Trung ÄÆ°á»ng...

Äại Äại cÅ©ng nhòa nước mắt nói run run:

- Äúng, có lúc muá»™i thích Thiết Trung ÄÆ°á»ng nhưng huynh ấy chỉ vì huynh nên tránh mặt muá»™i. Cho đến...

Äại Äại cúi mặt khóc nức ná» rồi nghẹn ngào kể tiếp:

- Äến khi huynh bị thương, muá»™i cõng huynh chạy bán sống bán chết trong rừng sâu, cùng lúc ấy muá»™i phát hiện ra rằng muá»™i đã bị huynh đánh động con tim muá»™i. Dù cho muá»™i phải chết trăm ngàn lần, chứ nhất quyết muá»™i không để huynh phải chết.

Nếu không phải là huynh ấy thì cả hai ta làm gì còn sống đến hôm nay.

Äại Äại vừa nói vừa khóc. Còn Vân Tranh thì cứ đứng sững sá» như trá»i trồng.

- Dù ân hay oán, nhân trước quả sau. Thiết huynh vẫn thản nhiên. Nhưng huynh ấy càng chịu đựng chừng nào thì lại bị kích động chừng ấy.

Tất cả những Ä‘iá»u đó Vân Tranh Ä‘á»u không biết. Chàng chỉ biết rằng dù phải chết năm lần cÅ©ng không thể chuá»™c lại tá»™i lá»—i.

Äại Äại vẫn khóc nức nở:

- Chuyện này, muá»™i sợ huynh phải thương tâm, xưa nay muá»™i nghÄ© rằng sẽ không nói vá»›i huynh. Chỉ vì muốn rá»­a sạch oan khúc cho Thiết Trung ÄÆ°á»ng nên muá»™i má»›i kể cho huynh nghe.

Vân Tranh vừa gật đầu thì nước mắt cũng trào ra.

- Thôi không nói gì khác, chỉ nói tới việc hôm nay, nếu không có huynh ấy nắm dây cương thì chúng ta cũng đủ tan xương nát thịt.

Bá»—ng nhiên Vân Tranh ngá»­a mặt lên trá»i Ä‘au đớn gá»i to:

- Thiết Trung ÄÆ°á»ng! Thiết nhị ca! Tiểu đệ... Vân Tranh... có lá»—i nhiá»u vá»›i nhị ca.

Vân Tranh chạy như Ä‘iên đến bá» ghá»nh như muốn lao đầu xuống vá»±c thẳm.

Ôn Äại Äại vá»™i vã tung mình chạy đến ôm lấy Vân Tranh. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u ngã sóng soài xuống đất. Vân Tranh hét to:

- Buông tay ra! Xin muội hãy buông tay ra... nếu huynh không nhận lấy cái chết thì làm sao huynh sống nổi!

Äại Äại khóc nức nở can:

- Huynh không thể chết, sao huynh nỡ để muá»™i má»™t mình. Phải chăng... phải chăng huynh đã quên rồi sao. Trá»i cao đất dày, mãi mãi không rá»i nhau...

Nàng vẫn ôm chặt hai chân Vân Tranh:

- Nhưng... nhưng huynh còn mặt mũi nào để mà sống! Huynh còn sống ngày nào còn đau khổ ngày đó! Huynh van muội... để huynh được chết. Huynh... huynh...

- Nhưng thù bằng máu cá»§a Äại Kỳ môn chưa trả được. Lá»i thá» cá»§a chúng ta như Ä‘ang ở bên tai. Huynh không thể chết.

Äại Äại đánh thình thịch vào ngá»±c Vân Tranh, Ä‘au đớn nói vá»›i chàng:

- Nếu huynh muốn chết thì hãy chết như một kẻ anh hùng! Huynh muốn chết thì cũng không phải chết trong hôm nay!

- Nhưng huynh...

Äại Äại càng nói càng bi phẫn, nàng càng đánh càng mắng:

- Nếu huynh chết ngay bây giá», chẳng những huynh không màng gì đến mối huyết cừu cá»§a Äại Kỳ môn mà còn để muá»™i ở lại má»™t mình không còn đâu để nương tá»±a. Huynh... huynh còn nhắc đến chữ “chết†rõ ràng huynh là má»™t kẻ nhu phu!

Lá»i ai cầu cá»§a nàng tá» ra vô dụng nhưng trận đánh cá»§a Äại Äại khiến cho Vân Tranh vừa lo lại vừa xấu hổ. Những lá»i mắng má» cá»§a nàng đã thấm vào nÆ¡i sâu thẳm cá»§a Vân Tranh.

Äại Äại đánh vào Vân Tranh đến rã rá»i, miệng nàng mắng Vân Tranh đến khan cả cổ. Chợt nàng gục đầu vào Vân Tranh khóc nức nở:

- Huynh muốn chết thì cứ chết đi! Muội cũng chết theo huynh...

Vân Tranh thở dài một tiếng buộc miệng nói:

- Huynh không chết nữa đâu!

- Huynh... Huynh nói gì...

- Huynh sống tuy cũng rất đau khổ, nhưng nếu huynh chết cũng không an tâm.

Muá»™i nói đúng, dÄ© nhiên là huynh muốn chết, nhưng không chết bây giá».

Äại Äại vừa kinh ngạc vừa mừng:

- Thực.. thực không huynh...

- Äã có khi nào huynh gạt muá»™i chưa...

Mặt trá»i tuy đã ló dạng, nhưng sương mù trên mặt biển vẫn chưa tan, chợt nghe má»™t tiếng tiêu vá»ng tá»›i xé tan sá»± tÄ©nh lặng cá»§a trá»i đất.

Má»™t lát sau, từ trong mù sương má»™t chiếc ngư thuyá»n lá»™ ra. Trên thuyá»n có má»™t lão phụ tóc đã bạc Ä‘ang đứng chèo.

Tuổi tác tuy đã già, nhưng bà đứng vững với tay chèo trước sóng gió.

Vân Tranh đứng như tượng gá»— cùng vá»›i Äại Äại trên bá» biển. Thuyá»n vừa cặp bá», lão phụ chèo thuyá»n há»i:

- Ngưá»i chết ở đâu...

Ôn Äại Äại lên tiếng:

- Ngưá»i chết chính là tiện nữ.

Lão bà há»i:

- Ngưá»i ấy là ai...

Gương mặt cá»§a lão phụ chèo thuyá»n nhăn nheo, như từng trải qua nhiá»u mưa gió nhưng đôi mắt thì lại rất sáng như nhìn suốt những bí ẩn cá»§a ngưá»i khác.

- Ngưá»i này cÅ©ng muốn tá»›i Thưá»ng Xuân đảo.

Lão phụ hừ một tiếng rồi khẳng quyết:

- Ngươi lên thuyá»n, còn hắn ở lại.

Äại Äại há»i:

- Vì sao...

Lão bà nổi giận há»i:

- Hắn dá»±a vào cái gì mà đến Thưá»ng Xuân đảo...

- Ngưá»i ấy... ngưá»i ấy...

Vân Tranh hét lớn:

- Cô nương khá»i cần năn nỉ, Vân má»— muốn đến Thưá»ng Xuân đảo đâu chỉ bằng vào thuyá»n cá»§a bà ấy.

Không ngá» bà lão chèo thuyá»n nghe xong, mặt bà thay đổi má»™t cách ghê gá»›m, giá»ng run run há»i:

- Ngươi hỠgì...

- HỠVân...

Lão bà vừa run, vừa chỉ Vân Tranh:

- Ngươi là môn hạ cá»§a Äại Kỳ môn...

- Äúng, bà muốn gì...

Bà lão chèo thuyá»n ngoảnh đầu lại nói:

- Ngươi cÅ©ng lên thuyá»n!

Äại Äại rất mừng:

- Äa tạ bà bà.

Trong lòng Vân Tranh cũng rất ngạc nhiên:

“Vì sao mình vừa nói ra há» tên lai lịch thì bà lão biến sắc mặt... Trong việc này có Ä‘iá»u gì bí ẩn... â€

Äại Äại giục:

- Nhảy lên mau!

Cả hai ngưá»i lên thuyá»n rồi vào khoang, từ nãy giá» bà lão chèo thuyá»n vẫn quay lưng vá» phía hai ngưá»i, bà ta không há» nhìn Vân Tranh, bà vẫy mái chèo mấy cái, thuyá»n đã rá»i khá»i bá».

Äại Äại há»i:

- Còn má»™t việc nữa xin phiá»n bà bà, chẳng biết bà bà có bằng lòng không...

- Nói đi!

- Vãn bối có má»™t ngưá»i bạn vì sÆ¡ ý ngã xuống ghá»nh đá, xin bà bà cho thuyá»n đến đó xem thá»­ ngưá»i ấy thế nào...

Lão bà không trả lá»i nhưng vẫn chèo thuyá»n đến mé trái.

Ôn Äại Äại rất lấy làm lạ:

- “Trước đây, Ä‘iá»u gì bà ta cÅ©ng từ khước, nhưng bây giá» cứ yêu cầu là được ngay, như thế là sao... â€

Sóng biển càng lá»›n, sương mù dày đặt nên không thể nào tìm thấy thi hài cá»§a Thiết Trung ÄÆ°á»ng.

Vân Tranh và Ôn Äại Äại nhìn nhau rÆ¡i nước mắt.

Tuy bà lão không quay đầu lại nhưng những gì xảy ra bà ta Ä‘á»u biết rõ cả. Bà ta há»i:

- Ngưá»i chết quan hệ như thế nào vá»›i các ngươi... Äến ná»—i các ngươi thương tiếc như vậy...

Ôn Äại Äại nghẹn ngào:

- Là nhị ca của huynh này.

Bà lão vừa nghe xong giật mình, bà vá»™i há»i ngay:

- Nhị ca của hắn hỠVân hay là hỠThiết.

Bà lão há»i như vậy, rõ ràng bà ta hiểu khá nhiá»u vá» Äại Kỳ môn.

Ôn Äại Äại đáp:

- HỠThiết…

Äại Äại há»i lão bà:

- Bà bà cÅ©ng có hiểu biết vá» Äại Kỳ môn...

Lão bà không trả lá»i và cÅ©ng không nói năng gì, mà chỉ vẫy nhanh mái chèo, con thuyá»n cứ di chuyển trong màn sương mù dày đặc. Bà ta như rất quen thuá»™c con đưá»ng biển này, tuy sương mù che kín nhưng con thuyá»n vẫn không chệch hướng.

Bất ngá», bà ta thở dài má»™t tiếng rồi vá»— vào vai Äại Äại nói nhá»:

- Nè nữ nhi, con là gì trong Äại Kỳ môn.

Hình như bà ta định nói rất nhiá»u, nhưng vừa nói ná»­a câu rồi không nói nữa.

Ôn Äại Äại nhìn thấy hai bàn tay cá»§a bà lão đã chai cứng, nàng buá»™c miệng há»i:

- Bà bà ở trên biển như thế này đã bao lâu rồi...

Lão bà yên lặng một hồi, từ từ cho biết:

- Lão ở trên biển cả má»™t mình như thế này... tính ra là mưá»i chín năm tám tháng ba ngày rồi!

Bà lão chẳng những nhá»› năm tháng mà còn nhá»› rõ đến từng ngày. Äại Äại như cảm thương cho bà lão chèo thuyá»n.

Bà lão nói thêm:

- CÅ©ng gần hai mươi năm sống vá»›i tuế nguyệt... Ngày tháng qua mau, thế mà có rất nhiá»u sá»± kiện, sau hai mươi năm cÅ©ng không thể nào quên được.

Chẳng biết lão bà nói vá»›i ngưá»i khác hay là tá»± nói vá»›i chính mình.

Ôn Äại Äại cÅ©ng không biết phải nói gì, nhưng nàng Ä‘oán rằng chắc chắn trong thá»i gian ấy bà ta có tâm sá»± gì đó rất Ä‘au khổ mà còn liên hệ đến Äại Kỳ môn.

Cả ba ngưá»i cùng ở trên má»™t chiếc thuyá»n. Ngưá»i nào cÅ©ng ngổn ngang tâm sá»± nhưng chẳng ai nói vá»›i ai má»™t Ä‘iá»u. Không biết há» im lặng như thế đã bao lâu. Bà lão vào khoang lấy ra mấy chiếc bánh chia nhau rồi ăn. Loại bánh vừa dở vừa khô, nếu bụng không đói ắt là Äại Äại sẽ không nuốt trôi, nàng tá»± than thở:

- Cuộc sống trên biển gian khổ như thế này, sao bà bà chưa nghỉ ngơi...

Bà lão nhắc lại thật chua xót:

- Khốn khổ... nghỉ ngơi...

Bất chợt bà lão cưá»i lá»›n:

- Nếu không có những ngày tháng khốn khổ như thế này thì làm sao mòn má»i được ná»—i oán hận ở trong lòng!

trong tiếng cưá»i cá»§a bà lão nghe thật lạ lại vừa như có cái gì oán hận.

Ôn Äại Äại có cảm giác như có luồng hÆ¡i lạnh từ tim chạy lên, nàng không dám há»i thêm.

Con thuyá»n vẫn di chuyểnt heo mái chèo chừng ba tiếng đồng hồ thì đã đến bá».

Vân Tranh vá»™i vàng cám Æ¡n lão bà rồi nhảy lên bá» ngay. Chàng nghÄ© rằng nếu còn ở trên thuyá»n thì trong lòng chàng có cái gì đó không nói ra được, nên càng sá»›m rá»i khá»i chừng nào càng tốt chừng đó. Lòng chàng cÅ©ng thấy mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, không lý giải được.

Äại Äại cÅ©ng nói:

- Xin đa tạ bà bà.

Rồi cÅ©ng nhảy lên bá».

Không ngá» bà lão giữ nàng lại, thở dài nói nhá»:

- Con gái ngốc! Dù phải có trăm ngàn lần cÅ©ng đừng thương yêu những đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn. Những đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn xưa nay chưa bao giá» biết thương tưởng đến nữ giá»›i chúng ta.

Câu nói mà trước đó bà ta đã nói dở dang. Bây giá» bà lão nói tiếp. Äại Äại nghe xong ngÆ¡ ngẩn má»™t hồi. Nàng định há»i thêm nhưng bà lão đã đẩy nàng ra, rồi chèo thuyá»n rá»i khá»i bá».

Bây giá» sương mù đã tan, đưa tầm mắt nhìn má»™t vòng quanh đảo, thấy cả má»™t dãy rừng bốn bá» Ä‘á»u trông cây quí quả không thẹn là Thưá»ng Xuân đảo.

Ôn Äại Äại nhìn mãi vẫn không thấy má»™t bóng ngưá»i, nàng nôn nóng gá»i lá»›n:

- Äệ tá»­ là Ôn Äại Äại phụng mệnh vá» trước...

Tiếng gá»i cá»§a ngưá»i chưa dứt thì đã thấy có hai bóng ngưá»i Ä‘i đến.

Khinh công cá»§a hai ngưá»i này cÅ©ng chẳng vừa gì, thân hình cá»§a há» cÅ©ng yểu Ä‘iệu thướt tha, gương mặt cÅ©ng rất duyên dáng mỹ miá»u.

Ôn Äại Äại cứ nghÄ© rằng má»i ngưá»i sống trên đảo này cÅ©ng dùng khăn Ä‘en che mặt, và nhan sắc cá»§a hỠắt là xấu xí lắm. Bây giá» thấy rõ hai thiếu nữ này, những ý nghÄ© ban đầu trong Äại Äại Ä‘á»u bay mất. Hai thiếu nữ nhìn hai ngưá»i má»™t lát, trên nét mặt cá»§a há» hiện rõ sá»± ngạc nhiên, má»™t cô há»i:

- Vị công tá»­ này, sao cÅ©ng đến đảo Thưá»ng Xuân...

Vân Tranh đáp:

- Tại hạ phụng mệnh đến đây!

- Theo lệnh của ai...

- Vô Sắc đại sư, chưởng môn Thiếu Lâm tự.

Thiếu nữ thứ hai xen lá»i:

- Vô Sắc đại sư là vị từng được giá»›i võ lâm ngưỡng má»™. Vậy thì ngưá»i đã được ngài phái đến đây chắc là nương nương cÅ©ng đồng tình tiếp kiến.

Thiếu nữ thứ nhất liá»n nói:

- Äể muá»™i vá» báo tin.

Vừa nói xong, cô nàng liá»n quay mình Ä‘i ngay.

Thiếu nữ thứ hai tỠý vui mừng, nàng nói dịu dàng:

- Xin hai vị vui lòng chỠmột lát.

Cô ta nhìn qua Äại Äại há»i:

- Có phải tỷ tỷ là...

Ôn Äại Äại không chá» cô nàng nói hết, đã nhanh nhảu:

- Ta là ngưá»i đã chết.

Thiếu nữ mỉm cưá»i:

- Ngưá»i chết hay sống Ä‘á»u là sứ giả cá»§a ông trá»i cả, đó là để nói khi còn ở bên ngoài. Má»™t khi đã đặt chân lên đảo này thì không còn dùng từ ấy nữa.

Ôn Äại Äại nghe xong, nàng nghÄ© rằng những ai đã sống trên đảo này gần như xa lạ vá»›i cuá»™c sống bên ngoài, nàng thầm thở dài.

Thiếu nữ như tâm sự:

- Trong giá»›i võ lâm, hÆ¡n má»™t ná»­a Ä‘á»u là những con ngưá»i man trá...

Nàng quay nhìn qua Vân Tranh nói tiếp:

- Muội không ám chỉ vào công tử đâu nghe.

Vân Tranh thấy thái độ và ngôn ngữ của thiếu nữ này hết sức nhu mì nên chàng rất có cảm tình nói:

- Không có gì ngại cả.

Thiếu nữ lại nói tiếp:

- Muốn đối phó vá»›i những gã man trá, thì chúng tôi phải dùng má»™t số thá»§ Ä‘oạn để cho bá»n há» kinh sợ mà không dám có những ý tưởng xấu xa. Vì vậy, má»—i khi chị em chúng tôi rá»i khá»i đảo Ä‘á»u phải dùng khăn Ä‘en che mặt, nói năng lạ lùng. Nhưng má»™t khi trở lại đảo thì chúng tôi sống vá»›i nhau bằng tình cảm tá»· muá»™i. Công tá»­ thá»­ nghÄ© xem, nương nương cá»§a chúng tôi cÅ©ng chỉ vì ná»—i bất hạnh cá»§a nữ nhân trong thiên hạ, khi biết được rõ ràng, nương nương Ä‘á»u sai chúng tôi đưa há» vỠđảo này cả, như vậy có nghÄ©a là nương nương đối xá»­ vá»›i chúng tôi bằng tình thương cá»§a ngưá»i mẫu thân.

Cô nàng vừa cưá»i vừa nói. Ôn Äại Äại liá»n cảm như trong nàng Ä‘ang khởi lên niá»m vui. Äại Äại nghÄ© thầm:

“Nếu như tất cả những ngưá»i Ä‘ang sống trên đảo này, ai cÅ©ng như cô nàng thì tốt biết mấy. â€

Nhưng rồi nàng lại nghĩ:

“Xem ra mấy ngưá»i đã cứu mình, sao ngôn ngữ cá»§a há» quá lạnh lùng, trong ngôn ngữ cá»§a há» như biểu lá»™ buồn nhiá»u hÆ¡n vui, chưa biết chừng há» cố ý làm như vậy. Phải chăng chỉ có há» là những ngưá»i đã từng gặp phải Ä‘au khổ, còn thiếu nữ này thì chẳng có tâm sá»± Ä‘au khổ nào cả. Thế thì cô nàng việc gì mà phải đến đây... â€

Äại Äại không nhẫn nại được, nên há»i:

- Những ngưá»i ở trên đảo có giống như muá»™i không...

Thiếu nữ mỉm cưá»i đáp:

- Những ngưá»i Ä‘ang sống ở đây, tuy có má»™t số tá»· muá»™i bình thưá»ng rất ít nói, nhưng há» Ä‘á»u là những ngưá»i tốt bụng cả. Äể thư thư sống ở đây mấy ngày nữa là biết ngay.

Äại Äại tá»± nhá»§:

- Thế cũng được rồi.

Thiếu nữ tự giới thiệu:

- Muá»™i há» Diêu, má»i ngưá»i thưá»ng gá»i muá»™i là Diêu tứ muá»™i. Sau này tá»· tá»· cứ gá»i muá»™i là như vậy chứ đừng gá»i muá»™i là tá»· tá»·.

- Còn ta hỠÔn.

Diêu tứ muá»™i cưá»i khanh khách:

- Tuy tỷ tỷ không nhận ra muội nhưng muội thì nhận ra tỷ tỷ. Chẳng những muội nhận ra tỷ tỷ mà còn nhận ra cả công tử nữa.

Ôn Äại Äại và cả Vân Tranh Ä‘á»u ngạc nhiên, cả hai nhìn cô ta má»™t lát, bất chợt cả hai Ä‘á»u la lên:

- Thì ra là muội... là Hoàng...

Thiếu nữ lại cưá»i khanh khách:

- Äúng rồi, trước đây muá»™i ở trong Hoàng Giang Nhứt Oa Nữ Vương Phong, khi ở tại nhà cá»§a Lý Lạc Dương, chúng ta đã gặp nhau má»™t lần.

Ôn Äại Äại bây giá» má»›i sững sá»:

“Hèn gì cô ấy biết mình, không ngá» cố nhân lại gặp nhau. Nhưng mình không biết vì sao nhóm Nữ Vương Phong cÅ©ng đến đây... â€

Hình như Diêu tứ muá»™i thấy được ý nghÄ© cá»§a Äại Äại, cô ta thở dài rồi đáp:

- Tổ ong ngày xưa, bây giá» như sao lạc, má»—i ngưá»i má»™t nhà. Chỉ có muá»™i và Dương bát muá»™i là may mắn hÆ¡n cả, được nương nương cứu vá»›t rồi đưa đến đây. Còn những tá»· muá»™i khác, cho đến bây giá» cÅ©ng không biết há» Ä‘ang ở chốn nào, đồng thá»i cÅ©ng không biết ai còn sống ai đã chết.

Nói đến đó, Diêu tứ muá»™i không tránh được ná»—i nhá»› thương. Nhưng chỉ thoáng qua trên gương mặt, rồi Diêu tứ muá»™i lại nở nụ cưá»i nói tiếp:

- Ở đây cÅ©ng không ngá» chị lại được gặp má»™t con ngưá»i nữa.

Äại Äại nôn nao há»i:

- Ngưá»i nào...

- Thất quỷ nữ, môn hạ của Cửu Tử Quỷ Mẫu mà tỷ tỷ đã biết.

- HỠcũng có mặt ở đây à...

Diêu tứ muội đáp:

- Hai ngày trước, hỠđà đến đây. Có cả Quỷ Mẫu nữa. Còn có một vị nghe nói là bào muội của Quỷ Mẫu, tuổi tuy rất cao nhưng vẫn còn đẹp lắm. Bà ấy lúc nào cũng bồng con mèo trắng. Giá như đến lúc muội cũng tuổi lớn như vậy mà nhan sắc vẫn còn thì muội cũng toại nguyện rồi.

Ôn Äại Äại vừa nghe xong, nàng buá»™c miệng:

- Äó là Âm Tần...

- Äúng rồi, đó là Âm Tần. Chuyện rất Ä‘ang buồn cưá»i. Ngày trước đấu vá»›i chúng em bán sống bán chết. Nhưng khi đã đến đây thì lại rất thân thiết vá»›i nhau.

Ôn Äại Äại vừa kinh ngạc vừa cảm thán, nàng định há»i thêm má»™t vài Ä‘iá»u ở trên đảo. Nhưng lại nghe má»™t hồi chuông từ ngá»n núi ở trên đảo vá»ng lại:

Diêu tứ muá»™i liá»n nói:

- Nương nương bằng lòng tiếp kiến. Thôi chúng ta hãy mau chân!

Ba ngưá»i nối gót nhau theo con đưá»ng quanh co theo triá»n núi, suốt dá»c con đưá»ng này Ä‘á»u có nhiá»u loại hoa Ä‘ang khoe sắc như chào đón những vị khách má»›i đến.

Thấp thoáng trong cánh rừng có xây dá»±ng đình đài lầu các, rõ ràng há» là những nàng tiên Ä‘ang sống rất xa cuá»™c Ä‘á»i đầy ô trá»c.

Bốn bá» chỉ nghe tiếng chim hót, không nghe có má»™t tiếng ngưá»i, tá»›i chá»— nào cÅ©ng thấy nhẹ nhàng, thanh thót, khiến ai nấy như quên hết cuá»™c sống gian khổ hồng trần.

Diêu tứ muá»™i mỉm cưá»i nói:

- Thư thư hãy nhìn đó, cảnh trí nơi này không khác gì cảnh tiên. Nữ nhân như chúng mình một khi đã đến được đây, theo muội thấy cũng đã đủ rồi.

Äại Äại thở dài nói:

- Ai bảo...

Nàng nhìn Vân Tranh rồi không nói nữa. Còn Vân Tranh thì cứ tá»± nhiên bước Ä‘á»u như chẳng nghe hỠđã nói vá»›i nhau những gì.

Ngá»n núi cao chừng má»™t trăm trượng. Chợt thấy má»™t dãy bậc cấp không biết hàng trăm hay hàng ngàn bậc. Äá lát bậc cấp Ä‘á»u sạch nhẵn chẳng khác gì là ngá»c thạch.

Vừa đến đó, bỗng dưng thấy sắc mặt của Diêu tứ muội hết sức cung kính nói:

- Trên ấy là Trích tinh phong và Quán Nguyệt lãnh là nơi nương nương đang sống.

Ôn Äại Äại gật đầu, bậc cấp này như xuyên lên trá»i. Nàng có cảm giác rằng nương nương Ä‘ang ở má»™t nÆ¡i thật cao không thể nào vá»›i tá»›i, so vá»›i bản thân thì nhá» nhoi quá.

Cả ba ngưá»i cứu theo bậc cấp mà Ä‘i. Chừng xong má»™t bữa ăn thì cÅ©ng vừa đặt chân đến bậc cấp cuối cùng. Má»™t bên đưá»ng thấy có má»™t ngôi đình nhá», hành lang Ä‘á»u lót đá xanh rất đẹp. Dương bát muá»™i Ä‘ang đứng chỠở hành lang, vừa thấy ba ngưá»i cô ta đã vẫy tay.

Cả ba ngưá»i hướng vá» phía ấy, Dương bát muá»™i thông báo:

- Riêng vị công tử, xin dừng lại chỠcho một lát… muội đưa tỷ ấy vào trước.

Ôn Äại Äại liếc nhìn Vân Tranh như chứa đựng biết bao nhiêu tình. Äại Äại như hàm ý bảo chàng hãy yên tâm, nhưng Vân Tranh thì Ä‘ang phóng tầm mắt vá» má»™t phương trá»i xa như chàng không nghe không thấy.

Äại Äại bước theo Dương bát muá»™i, trong lòng nàng Ä‘ang ngổn ngang trăm mối nên cảm thấy hồi há»™p lo âu. Khoảng cách càng gần, ná»—i kinh hoàng lo lắng ở trong lòng nàng càng gia tăng. Rồi thì Äại Äại chỉ còn biết cúi đầu, nàng không dám nhìn lên đỉnh núi.

Con đưá»ng toàn đá xanh bằng phẳng, lan can bốn mặt toàn là ngá»c xanh. Sương mù còn Ä‘á»ng lại ở trên đỉnh núi vá»›i muôn ngàn tia nắng soi vào khiến cho mấy dãy lan can càng óng ánh huy hoàng.

Chừng mưá»i tám thiếu nữ áo xanh dừng quanh lan can, ở chính giữa là má»™t tấm thảm màu vàng không biết là đã dệt bằng chất liệu gì.

Thấy có một thiếu phụ mặc áo xanh đang ngồi ở giữa phóng tầm mắt nhìn ra bỠbiển xa xăm. Nhưng chẳng thấy đâu là bến bỠmà trước mắt chỉ còn là mây trắng giáp với biển xanh mênh mông.

Ôn Äại Äại cứ theo bước Ä‘i cá»§a Dương bát muá»™i, khi đã đến nÆ¡i, nàng vẫn không dám ngước mắt nhìn. Nàng biết rằng Ä‘ang có nhiá»u cặp mắt Ä‘ang nhìn nàng, nhưng Äại Äại vẫn không dám nhìn há». Nàng không biết những thiếu nữ Ä‘ang đứng ở lan can đã trưởng thành chưa, nàng cÅ©ng không há» biết gì vá» Nhá»±t Hậu nương nương đã nổi tiếng trong võ lâm có phải là má»™t thiên tiên không...

Äại Äại chỉ nghe có tiếng há»i bên tai rất nhu hòa:

- Con tên gì...

Ôn Äại Äại lạy xuống đất thưa:

- Con tên Ôn Äại Äại.

Nàng không dám nhiá»u lá»i. Những tấm ngá»c thạch dưới chân nàng phản ánh mặt trá»i khiến mắt nàng như choáng váng.

Lại nghe tiếng há»i:

- Ai đưa con đến... Äứng dậy nói Ä‘i.

Bây giỠÔn Äại Äại má»›i dám đứng dậy, nàng kể hết má»i việc đã xảy ra trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a nàng.

Nghe tiếng nói vừa nhu mì:

- Con đã nhận chịu không ít khổ đau.

Tiếng nói tuy dịu dàng, nhu mì nhưng phảng phất ná»—i Ä‘au buồn như đã trải qua trong quá khứ xa xôi. Äại Äại nghe tiếng nói nhu hòa, khiến ná»—i sợ hãi trong nàng cÅ©ng tan Ä‘i má»™t đôi phần. Nàng ngước mắt nhìn Nhá»±t Hậu. Nhưng lúc ấy cÅ©ng là lúc Nhá»±t Hậu nương nương Ä‘ang nhìn vá» hướng khác, nên Äại Äại cÅ©ng chỉ thấy được hai bàn tay cá»§a nương nương trắng như ngá»c. Nàng lại ngước mắt nhìn má»™t lần nữa nhưng chẳng biết do đâu Äại Äại lại cúi mặt.

Nhựt Hậu nương nương chậm rãi nói:

- Con đã đến đây rồi, thì đừng quan tâm gì đến tất cả những nỗi khổ đau. Nếu con không còn việc gì khác thì Bát muội sẽ đưa con đi nghỉ ngơi.

Vá»›i thái độ và ngôn ngữ rất nhu mì cá»§a nương nương, trong lòng Äại Äại hết sức cảm kích. Nàng nghÄ© rằng từ đây bản thân nàng chắc chắn là có cuá»™c sống hạnh phúc, nhưng còn Vân Tranh...

Äại Äại vừa nghÄ© tá»›i Vân Tranh, trong lòng nàng như có ngá»n lá»­a như Ä‘ang thiêu đốt, vừa ngá»t ngào vừa Ä‘au khổ. Bất giác Äại Äại cúi đầu thưa:

- Nhưng... nhưng đệ tá»­ còn má»™t Ä‘iá»u dám xin bẩm vá»›i nương nương.

- Có Ä‘iá»u gì, con cứ nói ra!

- Vốn là đệ tử một lòng muốn ở đây chỉ vì... chỉ vì...

- Phải chăng con còn việc gì phải gánh vác...

Äại Äại nghe Nhá»±t Hậu há»i có ý ngạc nhiên. Nàng không biết phải nói như thế nào, chỉ còn biết cúi đầu khóc nức nở.

- Con đã đến đây, đáng lẽ phải bá» tất cả chuyện thế gian. Nếu như con còn Ä‘iá»u gì muốn nói thì cứ nói ra, ta không lạ lùng gì con đâu.

Äại Äại vừa hổ thẹn lại vừa hốt hoảng nghẹn ngào thưa:

- Con... huynh ấy... con đã gặp huynh ấy... huynh ấy... con...

Äại Äại ấp úng không nói được gì khiến ngưá»i nghe không tài nào hiểu nổi.

Nhưng các thiếu nữ Ä‘ang có mặt hầu hết Ä‘á»u trải qua cái cảnh biển hóa nương dâu nên há» Ä‘á»u hiểu ý. Há» không dám nói má»™t lá»i nào chỉ thở dài.

Nhựt Hậu thở dài nói:

- Ngưá»i nam nhân đó đã vô tình vá»›i con, vốn con cÅ©ng nguá»™i lạnh như đống tro tàn. Nhưng sau này gặp lại ngưá»i ấy má»›i phát hiện ra rằng ngưá»i ta không vô tình vá»›i con nên hai ngưá»i đã thá» non hẹn biển không bao giá» xa nhau. Phải không con...

Äôi má Äại Äại á»­ng hồng, nàng mặc nhiên cúi đầu.

- Ở đây ta tiếp nhận tất cả những nữ nhân bất hạnh, nhưng cũng mong rằng nữ nhân trong thiên hạ đừng phải chịu bất hạnh hoàn toàn. Quả như con đang có hạnh phúc thì ta cũng hết sức mừng cho con.

Ôn Äại Äại không ngỠđược nghe Nhá»±t Hậu lại nói ra ý tưởng ấy, bất giác nàng lạy xuống cảm tạ:

- Con xin Ä‘a tạ nương nương. Ân cá»§a nương nương cao dày trá»i đất, trá»n Ä‘á»i tiểu nữ chẳng bao giá» dám quên.

- Xem con vui mừng như vậy, thì chắc chắn ngưá»i ấy là má»™t kẻ Ä‘a tình…

Äa tình chừng nào thêm phiá»n não chừng ấy, nhưng trên cuá»™c Ä‘á»i này vẫn có nhiá»u kẻ vốn Ä‘a tình.

Má»™t lát sau, Nhá»±t Hậu lại há»i:

- Ngưá»i ấy chá» con ở chá»— nào...

- Dạ thưa nương nương. Huynh ấy đang chỠở dưới chân núi.

Nhá»±t Hậu há»i:

- Ngưá»i ấy là đệ tá»­ cá»§a Vô Sắc đại sư phái đến...

Nghe âm hưởng như biểu lộ sự ngạc nhiên.

Äại Äại lá»… phép:

- Ngưá»i nam nhân ấy... tuy được Vô Sắc đại sư sai đến nhưng không phải là đệ tá»­ cá»§a Thiếu Lâm.

Äại Äại nói đến tiếng “huynh ấy†hình như rất khó khăn nên nàng đổi ngay cách xưng hô gá»i là “ngưá»i nam nhân ấyâ€. Nghe vậy tất cả các thiếu nữ đứng chung quanh Ä‘á»u cưá»i rá»™.

Trải qua câu chuyện đối đáp giữa Äại Äại và Nhá»±t Hậu nương nương. Äại Äại nhận thấy nương nương đúng là má»™t ngưá»i đàn bà rất am hiểu thế tình, bà vừa tá»± nhiên, vừa ôn hòa lại vừa tá» ra rất từ ái.

Äại Äại cảm thấy rất lạ lùng.

Nương nương lại há»i:

- Nếu ngưá»i ấy không phải là đệ tá»­ cá»§a Thiếu Lâm thì môn hạ cá»§a phái nào... Còn đừng lấy làm lạ ta há»i cặn kẽ. Khi con đã đến đây rồi, ta cÅ©ng quan tâm đến con nên má»›i há»i kỹ càng.

Äại Äại thưa:

- Äệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ...

Hai tiếng “Äại Kỳ†vừa thoát ra khá»i cá»­a miệng Äại Äại, bá»—ng nhiên Nhá»±t Hậu nương nương hét lên:

- Cái gì...

Ngữ thanh bây giá» so vá»›i ngữ thanh trước đó như là hai con ngưá»i khác nhau.

Äại Äại nói run run:

- Huynh ấy là môn hạ cá»§a Äại Kỳ môn...

Vừa nghe đến ba tiếng Äại Kỳ môn, bất chợt Nhá»±t Hậu nổi cÆ¡n thịnh ná»™, Äại Äại chỉ biết lạy xuống đất yên lặng lắng nghe những lá»i giận dá»—i, nàng lo sợ đến phát run.

Nhá»±t Hậu lá»›n tiếng há»i:

- Tại sao ngươi lại si tình vá»›i môn hạ cá»§a Äại Kỳ môn... Nam nhân ở trong thiên hạ chết sạch rồi cả hay sao, ngươi không thể quan tâm đến đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ, dù chỉ má»™t tia nhìn. Ngươi hiểu không...

Câu nói cá»§a Nhá»±t Hậu cÅ©ng không khác gì câu nói cá»§a bà lão chèo thuyá»n. Tuy ná»™i dung có khác nhau nhưng Ä‘á»u cùng má»™t ý.

Äại Äại không biết vì sao những ngưá»i sống trên đảo Thưá»ng Xuân Ä‘á»u phẫn hận Äại Kỳ môn... Tại sao bà lão chèo thuyá»n sau khi biết Vân Tranh là đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn, ngược lại bà ta cho chàng lên thuyá»n.

Giữa tình yêu và oán hận sao lại chi ly như thế này, làm sao mà lý giải được. Thế là trong đầu óc cá»§a Äại Äại bồng bá»nh hàng trăm nghi vấn thế mà nàng vẫn không dám há»i má»™t câu.

Nhá»±t Hậu đứng dậy rồi Ä‘i lui, Ä‘i tá»›i giữa hai hàng thiếu nữ. Âm thanh cá»§a má»—i bước Ä‘i cá»§a Nhá»±t Hậu chẳng khác gì Ä‘ang bước từng bước qua trái tim cá»§a Äại Äại.

Má»™t hồi thật lâu, nghe Nhá»±t Hậu lá»›n tiếng truyá»n lệnh:

- Hãy dẫn ngưá»i đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn đến đây!

Dương bát muội vội vàng đi ngay.

Ôn Äại Äại hết sức kinh hoàng và cÅ©ng hết sức lo lắng. Chẳng biết sau khi Vân Tranh lên đây, Nhá»±t Hậu sẽ cư xá»­ vá»›i chàng như thế nào...
Tài sản của conchodian

  #28  
Old 03-06-2008, 02:37 PM
conchodian conchodian is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 28
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi kết: Sống chết mang mang

Vân Tranh vừa đến nÆ¡i. Ngưá»i mà chàng nhìn đầu tiên là ngưá»i đàn bà áo xanh, dáng dấp mong manh Ä‘ang chấp hai tay phía sau lưng đứng nhìn ra biển xa.

Ngưá»i đàn bà này cÅ©ng không cao lá»›n mấy, thể hình cÅ©ng không có nét kỳ dị nào, áo quần cÅ©ng không hoa hòe gì mấy.

Vân Tranh cÅ©ng như bao nhiêu ngưá»i khác khi vừa đặt chân đến đây Ä‘á»u cho rằng Nhá»±t Hậu cÅ©ng chỉ là má»™t ngưá»i bình thưá»ng nhưng trên thân hình dáng dấp cá»§a bà ta lại hàm chứa má»™t sức mạnh hấp dẫn lạ thưá»ng. Những thiếu nữ đứng cạnh bà Ä‘á»u là những thiếu nữ tuyệt sắc giai nhân, cÅ©ng đủ biết rằng bà ta chính là Nhá»±t Hậu nương nương, chúa đảo Thưá»ng Xuân.

Äó là má»™t nhân vật mà trong giá»›i võ lâm xem như má»™t thần thoại thì hôm nay bà ta chính là con ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt chàng, tâm lý cá»§a Vân Tranh làm sao lại không bị kích động.

Hai bàn tay cá»§a bà ta chấp sau lưng, mưá»i ngón tay Ä‘an vào nhau Ä‘á»u đã bạc xanh, Vân Tranh lại càng bị kích động hÆ¡n nhưng chàng cÅ©ng không biết vì sao mà chàng bị kích động đến như vậy...

Vân Tranh cúi mình ôm quyá»n lá»… phép:

- Äệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ xin tham kiến Nhá»±t Hậu nương nương.

Nhá»±t Hậu há»i:

- Ngươi phụng mệnh của ai đến đây...

Tiếng nói tuy lạnh lùng, nhưng động tác cá»§a hai cánh tay cá»§a bà ta lại vô ý để lá»™ niá»m kích động ở trong lòng nên giá»ng nói cá»§a bà ta cÅ©ng run run.

Vân Tranh lễ phép:

- Äệ tá»­ phụng mệnh Vô Sắc đại sư chưởng môn Thiếu Lâm tá»± đến đây.

Bỗng nhiên Nhựt Hậu lớn tiếng:

- Ngươi đã phụng mệnh của Vô Sắc đại sư đến đây thế xem mình như là đệ tử của Thiếu Lâm. Nghe rõ chưa...

Vân Tranh vô cùng ngạc nhiên, chàng cÅ©ng không biết do đâu mà bà ta lại nổi cÆ¡n thịnh ná»™, nên cứ việc vâng lá»i.

Nhá»±t Hậu lại há»i:

- Vô Sắc đại sư sai ngươi đến vì việc gì...

- Vô Sắc đại sư cho đệ tá»­ đến chuyển bẩm vá»›i nương nương được biết trong giang hồ loạn lạc từ lâu không chịu để yên cho võ lâm bằng hữu, và hâu như đã lôi kéo tất cả các cao thá»§ võ lâm Ä‘á»u dính vào. Bây giỠđã đến lúc cần phải kết thúc. Mong nương nương trên thì nghÄ© tá»›i cái đức hiếu sinh cá»§a trá»i cao, dưới thì vì những kẻ cô đơn Ä‘au khổ. Äã hàng chục năm nay đâm chém nhau kể đã quá nhiá»u. Có lúc, ngay các xác ngưá»i thân cÅ©ng không mang vỠđể mai táng. Thù hận xem ra cÅ©ng đủ rồi, má»i nương nương hãy ra tay để sá»›m kết thúc má»™t thá»i cừu hận.

Bất chợt Nhựt Hậu hét lớn:

- Hãy im mồm!

Hai bàn tay bà như nắm lại chặt hơn, ngay cả toàn thân của bà cũng run lên. Bà nói lớn:

- Ngươi dạy ta phải không...

Vân Tranh phân trần:

- Tất cả những Ä‘iá»u đó Ä‘á»u là do lá»i cá»§a Vô Sắc đại sư. Äệ tá»­ chỉ tuân mệnh thưa lại vá»›i nương nương. Còn như công án như thế nào thì đệ tá»­ hoàn toàn không hay biết.

Nhựt Hậu “hứ†một tiếng, cơn thịnh nộ như chưa hết, bà lại lớn tiếng:

- Vô Sắc cÅ©ng không tránh khá»i tá»± xem mình quá cao, dá»±a vào đâu mà Vô Sắc can thiệp vào má»i chuyện cá»§a ngưá»i khác.

Vân Tranh thấy thái độ của Nhựt Hậu như vậy, chàng không dám nói gì thêm, chỉ cúi đầu.

Một hồi lâu, cơn thịnh nộ của Nhựt Hậu như đã nguôi. Nhưng bà vẫn không quay đầu lại mà chỉ nghe bà từ từ nói:

- Vô Sắc cho ngươi đến chỉ nói từng ấy thôi à...

- Dạ thưa, chỉ từng ấy.

Nhựt Hậu nói:

- Ngươi không ngại gì cứ vá» báo lại vá»›i Vô Sắc đại sư, tất cả những sá»± kiện ấy không do ta gieo nhân thì không phải do ta kết thúc. Ta vẫn tá»a thá»§ bàng quang không há» quan tâm đến.

Càng nói, thì giá»ng nói cá»§a Nhá»±t Hậu càng kích động:

- Nếu Vô Sắc muốn kết thúc một tình hình xáo trộn. Chính ông ta sao không bày ra kế hoạch mà lại tìm đến ta.

Vân Tranh đáp gá»n:

- Dạ!

Bây giá» Vân Tranh má»›i liếc nhìn Ôn Äại Äại, thấy gương mặt cá»§a nàng vừa kinh hoàng vừa bi thống, ngấn nước mắt vẫn chưa khô và cÅ©ng Ä‘ang nhìn qua Vân Tranh.

Bốn mắt nhìn nhau, bất giác trên khóe mắt cá»§a Äại Äại nước mắt cứ tuông trào.

Trong đôi mắt ấy như ngụ ý chia biệt lại vừa Ä‘au khổ. CÅ©ng trong đôi mắt cá»§a nàng như mong sao Vân Tranh hãy rá»i mau, đừng chú ý gì đến mình nữa.

Hai ngưá»i như cùng má»™t linh tính nên há» như hiểu ý nhau. Vân Tranh chỉ má»™t tia nhìn cÅ©ng đủ biết rằng thỉnh cầu cá»§a Äại Äại đã bị Nhá»±t Hậu cá»± tuyệt. Chàng cảm thấy khí hận như Ä‘ang xông lên.

Ôn Äại Äại nhìn gương mặt cá»§a Vân Tranh thay đổi, trong đôi mắt chàng như Ä‘ang tá»a ra ánh lá»­a, nàng run giá»ng:

- Huynh... xin huynh đừng ở lại đây nữa, ở nơi này.

Nhưng bản tính của Vân Tranh, một khi đã bị xúc phạm cho dù thần tiên cũng không ngăn cản được chàng.

Ôn Äại Äại chưa nói hết, Vân Tranh đã ưỡn ngá»±c hét lá»›n:

- Vân Tranh là má»™t đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn còn má»™t việc nữa xin được thỉnh giáo.

Nhựt Hậu nổi giận:

- Ngươi còn dám nhận mình là đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn!

Nghe xong, Vân Tranh cưá»i như Ä‘iên cuồng:

- Vân má»— chỉ là ngưá»i trao đổi sá»± việc cá»§a Thiếu Lâm. Còn bản lai diện mục cá»§a Vân Tranh này vẫn là má»™t đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn, dù có chết cÅ©ng làm quỉ cá»§a Äại Kỳ môn. Vì sao lại không dám nhận mình là đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn. Võ cá»§a Äại Kỳ môn không chỉ như và. Chỉ cần nói ra bốn chữ “Thiết Huyết Äại Kỳ†thì bất cứ ở đâu cÅ©ng trá»ng vá»ng không như Thưá»ng Xuân đảo cá»§a bà.

Nhá»±t Hậu bị cÆ¡n thịnh ná»™ bốc lên, bà nói không ra lá»i:

- Ngươi... ngươi dám...

Thấy vậy, Ôn Äại Äại ôm chân Nhá»±t Hậu khóc nức nở:

- Xin nương... xin nương nương, huynh ấy còn nhá», đâu dám sánh bằng nương nương.

Nhá»±t Hậu cưá»i nhạt nói:

- Ta đã vì hắn mà nổi cÆ¡n thịnh ná»™. Nè, môn hạ cá»§a Äại Kỳ, ngươi còn việc gì cần thỉnh giáo...

Vân Tranh dõng dạc:

- Tại hạ dám há»i nương nương, Ôn Äại Äại vốn không muốn ở đây, bà dá»±a vào đâu mà cưỡng bách cô ấy, có lý nào như thế gá»i là cứu khổ cứu nạn...

Nhá»±t Hậu há»i vặn:

- Ai cưỡng bách cô ấy ở đây...

Vân Tranh tá»± thấy mình đã phá»ng Ä‘oán sai khiến chàng thật khó nói.

- Äã như vậy thì, Äại Äại, chúng ta hãy Ä‘i!

- Ai cho ngươi đưa cô ấy đi...

- Vừa rồi chính bà đã nói là không có ý giữ cô ấy. Bây giỠlại không tha cô ấy.

Nhựt Hậu nói rõ:

- Bất luận cô ấy muốn đi đâu ta cũng không lưu giữ, nhưng cô ấy cùng đi với ngươi thì không thể nào được.

Vân Tranh giận há»i:

- Vì sao...

- Chỉ vì đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn Ä‘á»u vô tình bạc nghÄ©a, chẳng khác gì loài súc sinh.

Nếu cô ấy muốn có má»™t ngưá»i chồng, thà lấy má»™t thằng vô lại làm chồng, còn hÆ¡n là lấy má»™t đứa môn hạ cá»§a Äại Kỳ môn.

Vân Tranh nhảy lên mắng:

- Ai nói... Hôi...

Vân Tranh định nói ra hai chữ “hôi hám†chợt chàng dừng lại. Nhưng đứng trước mặt Nhựt Hậu chàng dám nổi trận lôi đình thì có thể nói rằng chưa có ai dám.

Tất cả các thiếu nữ Ä‘á»u thất sắc. Há» nghÄ© rằng Nhá»±t Hậu sẽ không tha. Không ngá» Nhá»±t Hậu hướng vá» Äại Äại nói:

- Kể từ đây, con muốn đi thì cứ đi, ta không giữ con.

Ôn Äại Äại ôm mặt khóc nghẹn ngào:

- Nương nương... con...

Nhá»±t Hậu buá»™c Äại Äại:

- Nhưng trước khi Ä‘i, con phải thá» rằng suốt Ä‘á»i cá»§a con đừng bao giá» tiếp xúc giao hảo vá»›i các đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn dù chỉ má»™t tiếng, hay má»™t câu nói.

Äại Äại ngập ngừng:

- Con... con...

Bỗng dưng nàng không ròng.

- Con không làm được sao...

Nhá»±t Hậu vẫn ra Ä‘iá»u kiện:

- Nếu con muốn ở lại đây cÅ©ng phải lập lá»i thá». Thá» rằng kể từ nay vá» sau không còn nhá»› nghÄ© đến đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn.

Äại Äại giật nẩy mình, giá»ng nàng run run:

- Äiá»u đó...

Nàng lại lạy xuống đất rồi khóc nức nở:

- Con không thể không nghĩ đến huynh ấy. Con quả thật không thể nào không nghĩ đến huynh ấy.

Nhựt Hậu lạnh lùng nói:

- Ngưá»i nào đã ở đây thì cái tâm phải như lòng nước đã ngừng trôi. Nếu con còn mÆ¡ tưởng tá»›i hắn thì không nên ở lại trên Thưá»ng Xuân đảo.

Nghe nói đến đó, chẳng những Vân Tranh cảm thấy rất bi phẫn, nước mắt rưng rưng, mà hầu như tất cả thiếu nữ ở Thưá»ng Xuân đảo cÅ©ng cảm nhận rằng hôm nay Nhá»±t Hậu quá khắc nghiệt nên há» Ä‘á»u có thiện cảm vá»›i Ôn Äại Äại. CÅ©ng có ngưá»i trong số há» không cầm được nước mắt.

Ôn Äại Äại lấy tay đánh xuống ná»n thưa:

- Nương nương! Sao nương nương lại đưa ra Ä‘iá»u kiện mà bất cứ ai Ä‘ang còn con tim cÅ©ng không thể nào làm được. Nương... xin nương nương cho con được chết!

Nhựt Hậu vẫn lạnh lùng nói:

- Xem ra ngươi chỉ có chết mới dứt được!

Vân Tranh không thể chịu nổi trước cái cảnh như thế này. Chàng hét lớn:

- Äại Kỳ môn cá»§a ta có hận cừu gì vá»›i bà...

Chàng vừa hét vừa xông tới phóng một chưởng vào lưng Nhựt Hậu.

Mấy thiếu nữ Ä‘á»u nhất tá» la lên.

Nhựt Hậu vẫn lạnh lùng:

- Ngươi dám vô lễ!

Nhựt Hậu trở tay tức khắc như sau lưng bà cũng có con mắt, ống tay áo của Nhựt Hậu đánh vào ngực Vân Tranh.

Còn má»™t quyá»n Vân Tranh chưa phóng ra, chàng nghe có má»™t sức mạnh ghê gá»›m Ä‘ang xô tá»›i và cÅ©ng không thể nào ngăn chặn được. Chàng hét lên như Ä‘iên cuồng, rồi dùng thế lăng không bay ra ngoài ba trượng.

Ôn Äại Äại cÅ©ng hét to, nàng định phóng tá»›i nhưng tay áo cá»§a Nhá»±t Hậu đã rÅ© xuống, rồi thuận tay Ä‘iểm vào tÄ©nh huyệt cá»§a Äại Äại thế là nàng không thể cá»­ động.

Tuy võ công cá»§a Vân Tranh thì không bằng ai khác nhưng sức mạnh và lòng can đảm thì cÅ©ng hiếm có ngưá»i như chàng, vừa đặt chân chấm đất chàng liá»n phi thân lại ngay.

Tay áo của Nhựt Hậu lại phẩy, Vân Tranh lại nhào. Nhào xuống lại đứng dậy. Sau mấy lần như thế, chàng không phóng ra được chiêu nào nhưng chàng cứ bị đánh ngã liên tục.

Lúc ấy Vân Tranh má»›i biết Nhá»±t Hậu nương nương là kỳ nhân số má»™t trong võ lâm. Äúng là võ công cá»§a Nhá»±t Hậu nương nương không thể nghị bàn. Dù cho chàng có gia công luyện tập cả mưá»i năm nữa cÅ©ng không thể nào chống cá»± nổi.

Trong má»™t chá»›p mắt, Vân Tranh cho rằng tất cả Ä‘á»u hết rồi. Chàng ngá»­a mặt thở dài má»™t tiếng, trên khóe mắt chàng óng ánh hai giá»t nước mắt. Nhá»±t Hậu vẫn lạnh lùng:

- Bằng vào võ công như ngươi, nếu muốn cứu tính mạng cho cô ấy thì trừ phi ngươi chết. Nếu ngươi chết rồi thì cô ta sẽ hoàn tâm, để xem ngươi có can đảm nhận cái chết hay không...

Bất chợt Vân Tranh ngá»­a mặt cưá»i như Ä‘iên cuồng:

- Thì ra bà chỉ muốn ta chết... Äiá»u này không khó gì, Vân má»— có sống cÅ©ng vô cùng Ä‘au khổ.

Số là sau khi Thiết Trung ÄÆ°á»ng chết, lòng chàng như đã nguá»™i lạnh. Bây giá» quá bi phẫn thành ra ná»—i thất vá»ng chàng cảm thấy không còn gì thích thú. Nên biết rằng tính tình cá»§a Vân Tranh rất kịch liệt. Dù cho trong những lúc xung động, chưa bao giá» chàng nghÄ© đến má»™t cái chết. Thế mà trong giây phút này, tại sao chàng lại nghÄ© đến cái chết. Chàng vừa cưá»i như Ä‘iên vừa phóng mình xuống vá»±c thẳm cả trăm trượng.

Không ngỠNhựt Hậu lại phóng tay áo ra cản Vân Tranh.

Thấy vậy, chàng nổi giận:

- Vân mỗ muốn chết, bà vẫn không cho là thế nào...

Nhựt Hậu nói:

- Dưới vực thẳm là nước biển, nếu ngươi nhảy xuống vị tất đã chết. Nếu ngươi đã muốn chết thì hãy đến đằng kia mà chết.

Nhá»±t Hậu vẫn không quay mặt lại, Vân Tranh lại phá lên cưá»i:

- Ôn Äại Äại, khi sống huynh không được ở bên muá»™i, sau khi chết thì không còn ai có thể cản ngăn huynh và muá»™i gặp nhau. Nhị ca, xin hãy chỠđệ.

Vân Tranh cưá»i như Ä‘iên, chàng nhảy ngay xuống vá»±c thẳm, chỉ còn vang vá»ng bên tai má»™t tiếng cưá»i như Ä‘iên cuồng cá»§a Vân Tranh.

Chỉ ná»­a ngày trước đó, Vân Tranh phóng quyá»n đánh Thiết Trung ÄÆ°á»ng rÆ¡i xuống vá»±c thẳm, ná»­a ngày sau chính chàng tá»± nhảy xuống vá»± thẳm. Vân Tranh nghÄ© rằng nhá» cái chết cá»§a chàng mà cứu được tính mạng cá»§a Ôn Äại Äại. Äồng thá»i chàng cÅ©ng tẩy sạch hết tá»™i lá»—i đối vá»›i Thiết Trung ÄÆ°á»ng. Trước khi nhận cái chết, Vân Tranh chỉ thấy tâm lý cá»§a chàng hoàn toàn an nhiên, nhưng chàng lại không nghÄ© tá»›i ngưá»i sống phải chịu đựng Ä‘au khổ như thế nào... Hà huống Vân Tranh và Thiết Trung ÄÆ°á»ng là hai đệ tá»­ lá»›n cá»§a Äại Kỳ môn, là thế hẹ kế thừa rất xứng đáng trong giang hồ, đồng thá»i con đưá»ng phía trước há» rất tươi sáng sẽ trở thành hai đại cao thá»§ võ lâm.

Tính tình cá»§a hai ngưá»i hoàn toàn khác nhau. Má»™t ngưá»i thì đầy mưu trí, nhạy bén, khi lâm nguy vẫn không loạn, má»™t ngưá»i thì nóng nảy, nhiệt tình, bầu nhiệt huyết trong ngưá»i tưởng chừng như lúc nào cÅ©ng sôi lên sùng sục, bất khuất.

Cả hai ngưá»i xứng đáng là thế hệ trẻ tiêu biểu cho sá»± nhiệt tình, xứng đáng là má»™t môn đệ cá»§a Thiết Huyệt Äại Kỳ. Äồng thá»i chẳng biết còn bao nhiêu trá»ng trách trong giang hồ Ä‘ang chá» há» gánh vác. Nhưng, chỉ trong hôm nay cả hai ngưá»i lại tiếp nối nhau Ä‘i vào cái chết. Nếu lấy ngôn ngữ giang hồ mà nói thì sá»± kiện ấy là má»™t tổn thất quá lá»›n đối vá»›i giang hồ, là má»™t ná»—i Ä‘au sâu sắc!

Tuy Ôn Äại Äại không thể cá»­ động nhưng lòng nàng như tan nát, đôi mắt ràn rụa nhìn Nhá»±t Hậu nương nương, trong cái nhìn ấy bao hàm cả ná»—i khổ Ä‘au oán hận, không ai có thể nói ra hết được.

Nhựt Hậu bất chợt ngoảnh đầu lại, thì ra trên gương mặt xanh xao của bà cũng đầy nước mắt. Bà từ từ nói:

- Hãy mang Ôn Äại Äại đưa vào Lưu Vân quán và chăm sóc cho cô ấy.

Trong tiếng nói của Nhựt Hậu nghe thật thân thiết.

Ôn Äại Äại định mở miệng mắng:

“Ngươi đã bức chàng phải chết, vì sao lại còn khóc... â€

Chỉ vì nàng không thể cử động được, miệng không thể nói nên đành phải chịu mà thôi.

Hai thiếu nữ vá»™i vàng đến bồng Äại Äại đưa xuống núi.

Nhá»±t Hậu vừa thấy há» Ä‘i đã khuất, chợt bà ta ngá»­a mặt lên trá»i thở dài Ä‘au khổ:

- Không ngá» môn hạ cá»§a Äại Kỳ môn lại có má»™t con ngưá»i chấp nhận chết cho tình yêu.

Nước mắt vẫn còn in dấu trên đôi mắt Nhá»±t Hậu nhưng đôi môi bà ta lại nở nụ cưá»i, chẳng biết là bà ta Ä‘ang buồn... Hay Ä‘ang vui... Chỉ sợ rằng trong cuá»™c Ä‘á»i này không ai có thể Ä‘oán được ý Nhá»±t Hậu.

Sơn Am, Lưu Vân quán, Song Nguyệt kỷ tịnh.

Trong lúc ấy có bốn bóng ngưá»i chạy vá» hướng bãi biển. Nhưng cả má»™t dải cát dài dá»c theo bãi biểnd dang hoàn toàn im ắng.

Bà lão tóc bạc phÆ¡ Ä‘ang ngồi trên thuyá»n ngá»­a mặt nhìn lên khoảng trá»i xanh mênh mông. Hình như bà lão Ä‘ang chá» má»™t ngưá»i nào đó. CÅ©ng có thể ba ta Ä‘ang ngồi tÄ©nh tá»a. Vá»›i cảnh trí trá»i xanh bao la, biển xanh mênh mông, có má»™t bà lão tóc bạc phếu ngồi trên chiếc thuyá»n. Chẳng khác nào là má»™t bức há»a tuyệt tác.

Bốn bóng ngưá»i từ trong Lưu Vân quán phóng ra. Không chú ý gì đến bà lão chèo thuyá»n. Cả bốn ngưá»i rất giá»i khinh công nên không há» phát ra má»™t tiếng động nào cả.

Bà lão tuy không ngoảnh đầu lại nhưng hình như bà đã phát hiện, liá»n nghiêm giá»ng:

- Qua đây!

Bốn ngưá»i nhìn nhau như hiểu ý, nhất tá» bước tá»›i. Thì ra đó là Quỉ Mẫu Âm Nghi, Âm Tần, Dị Băng Mai, và Linh Thanh Bình.

Vá»›i khuôn mặt cá»§a Âm Nghi lúc nào cÅ©ng âm trầm nhưng bây giá» lại lá»™ vẻ kích động. Còn đôi môi cá»§a Âm Tần lúc nào cÅ©ng tươi cưá»i nhưng bây giá» không thấy còn nụ cưá»i.

Bà lão từ từ quay mặt vá» phía há», thế là há» cứ nhìn nhau, không ai nói vá»›i ai má»™t lá»i. Cứ như vậy không biết đã trải qua bao lâu.

Bất chợt Âm Tần run giá»ng gá»i:

- Äại thư...

Lão bà từ từ đáp:

- Tam muá»™i.

Âm Tần giật mình rồi cưá»i như Ä‘iên cuồng. Bà ta vừa cưá»i vừa nhảy lên thuyá»n đứng trước mặt bà lão rồi nghi ngá» há»i:

- Có phải là... Äại thư không...

Bà lão hé nụ cưá»i từ từ đáp:

- Không phải là ta thì còn ai...

Âm Tần mừng quá hét lên má»™t tiếng rồi ngã quỵ xuống lòng thuyá»n.

Âm Nghi thấy vậy, bà ta cũng phải ngơ ngẩn. Không ngỠhỠlại gặp nhau ở đây.

Âm Nghi từ từ bước lên thuyá»n miệng nói thì thầm:

- Có thực là đại tỷ không... Có thực là tỷ không...

Bà lão cũng sững sỠnói:

- Nhị muội... nhị muội...

Âm Nghi mừng rỡ:

- Äã ba chục năm trá»i không gặp nhau, không ngá» bây giá» lại được gặp đại thư.

Äã bao nhiêu năm rồi, từng gian khổ vá»›i năm tháng tuế nguyệt, lòng Âm Nghi đã lạnh ngắt. Trước cái cảnh xúc động như thế nhưng Âm Nghi vẫn đứng thẳng ngưá»i.

Bà lão nói thì thầm:

- Ba mươi năm... ba mươi năm rồi. Ngày tháng qua mau, chẳng khác gì như bóng câu qua.

Âm Nghi đồng tình:

- Äúng đấy đại thư.

- Nhị muá»™i quên rồi sao... Khi ta ra Ä‘i, ta vẫn còn chải tóc cho hai muá»™i. Không ngá»... hôm nay tóc muá»™i cÅ©ng bạc cả rồi.

Âm Nghi cúi đầu nói:

- Tóc tỷ cũng bạc phơ.

Bà lão cưá»i chua chát:

- Tóc bạc từ lâu.. từ lâu rồi! Hai mươi năm trước tóc ta đã bạc rồi. Không ngỠđã ba mươi năm, ta không còn được chải tóc cho hai muội. Bà từ từ thò tay vào lòng lấy ra một chiếc lược có gắn minh châu nay thì quá cũ nhưng chắc chắn ba mươi năm trước chiếc lược ấy là một vật rất quí.

Bà lão chăm chú nhìn chiếc lược má»™t hồi thật lâu rồi nở nụ cưá»i chua xót:

- Muội còn nhớ không... Cũng chiếc lược này, ngày xưa ta đã chải tóc cho muội.

Hai mắt của Âm Nghi cũng nhìn sửng sơ chiếc lược rồi run run đáp:

- Muội vẫn còn nhớ!

- Muội nhìn mái tóc của muội đi, rối quá rồi… qua đây để chị chải cho.

Bà lão vẫn xem hai ngưá»i em gái như ngày xưa khi há» còn là những thiếu nữ. Nào ngỠđâu ngưá»i em gái cá»§a bà là má»™t nữ ma đầu trên giang hồ, khét tiếng đã hai mươi năm qua.

Trong hai khoé mắt cá»§a Âm Nghi long lanh giá»t lệ. Âm Nghi đến ngồi ká» bên ngưá»i chị để cho chị chải đầu.

Bà lão chèo thuyá»n tá»§m tỉm cưá»i theo từng đưá»ng chải. Bà ta càng chải tóc cho Âm Nghi, nước mắt càng tuông trào, từng giá»t nước mắt nhá» xuống mái đầu bạc phÆ¡ cá»§a Âm Nghi.

Dị Băng Mai và Linh Thanh Bình đứng yên lặng nhìn, chẳng khác nào há» Ä‘ang ngắm nhìn má»™t bức tranh khiến cho lòng ngưá»i tan tác.

Âm Tần cÅ©ng nước mắt tuông trào, bá»—ng nhiên Âm Tần hét lên má»™t tiếng rồi nhảy vào lòng ngưá»i chị. Âm Nghi cÅ©ng quá xúc động, bà nhảy vào lòng cá»§a ngưá»i chị cả.

Trong má»™t lúc, cả ba chị em Ä‘á»u quên cả tuổi tác cá»§a mình, đồng thá»i há» cÅ©ng quên tất cả má»™t quá khứ huy hoàng nhưng gian khổ, quên hết cả những gì hạnh phúc và Ä‘au khổ...

Cả ba như đã quên hết tất cả, quên hết những ngày tháng có lúc thật đáng khóc và cũng có lúc vô cùng sung sướng.

Bà lão chợt ngước đầu lên nói thì thầm:

- Trá»i đã rá»§ lòng thương, trá»i đã rá»§ lòng thương, nên đã giúp cho ba chị em hỠÂm này lại gặp nhau.

Âm Nghi từ từ ngồi xuống lau kho nước mắt rồi cưá»i nhạt:

- Thật buồn cưá»i, đây là lần đầu tiên muá»™i ngồi ở trên thuyá»n cá»§a đại thư mà không nhận ra tá»·.

Âm Tần cũng ngồi xuống nói:

- Nếu muội không kiên trì nhìn thật kỹ, chỉ sợ đại tỷ không chú ý gì đến hai tỷ muội mình.

- Ta còn lạ gì hai muá»™i, nhưng nếu ta không nói ra thì hai muá»™i đâu có ngá» rằng trên chiếc thuyá»n này lại có mặt dị nhân Âm Tố ngày xưa.

Bà lão vô ý nhắc lại quá khứ, một quá khứ vàng son của một vĩ nhân trong võ lâm nhưng bây giỠđã biến thành một bà lão sống với biển cả vô tình. Ngày xưa dung nhan đẹp đẽ chừng nào thì hôm nay lại xấu xí chừng đó.

Ba mươi năm, ba mươi năm sống cùng tuế nguyệt và năm tháng, thá»i gian có chừa ai đâu.

Cõi lòng đà băng giá, tình yêu đam mê hạnh phúc đã hoá thành đớn đau.

Ba ngưá»i nhìn nhau, nhưng ngưá»i nào cÅ©ng không thấy dung mạo cá»§a mình. Chỉ nhìn vào những đưá»ng nhăn trên trán và đôi má nhăn nheo cá»§a ngưá»i khác rồi cảm thấy trên những nếp nhăn nheo ấy có bóng dáng cá»§a mình.

Bất chợt cả ba ngưá»i như Ä‘á»u tỉnh ngá»™, ngày tháng đã qua Ä‘i qua mãi mãi không bao giá» lấy lại được, những cảnh hoan lạc trong quá khứ cÅ©ng chỉ còn lại trong ký ức.

Vạn vật trên cuá»™c Ä‘á»i này Ä‘á»u không đánh động được ba ngưá»i. Duy chỉ có thá»i gian thì lạnh lùng, dù cho bạn muốn thá»i gian ban cho bạn chỉ má»™t chút hoan lạc, nó vẫn lạnh lùng Ä‘i qua không há» ngoái lại.

Chỉ còn lại dấu vết của những tháng ngày dù cho bạn muốn rửa sạch nhưng chẳng bao giỠbạn rửa sạch được, dù có muốn quên đi cũng không thể nào quên nổi.

Ba chị em cứ thế ngồi yên lặng nhìn nhau, không ai nói ra má»™t lá»i.

HỠchỉ phát hiện ra rằng, ba chị em hỠÂm này đã được gặp nhau nhưng không còn một chút gì của dĩ vãng.

Cuối cùng tiếng cưá»i gượng cá»§a Âm Tố xua tan sá»± yên lặng khó chịu.

Bà ta đứng dậy nở nụ cưá»i:

- Hai muá»™i cứ ngồi đây để ta Ä‘i lấy chút nước ngá»t để uống.

Âm Tần nhẹ nhàng lau nước mắt, cÅ©ng gượng cưá»i:

- Äại tá»· vẫn xem chúng em như những đứa trẻ hay sao... Bây giá» chúng em chỉ uống rượu mà thôi chứ không uống nước ngá»t.

- Hai em không uống thì để cho hai đứa trẻ này uống.

Dị Băng Mai và Linh Thanh Bình đưa mắt nhìn nhau như muốn nói:

- Chúng cháu cÅ©ng lá»›n rồi, chỉ uống rượu chứ không uống nước ngá»t đâu.

Tuổi cá»§a hai ngưá»i này tuy còn trẻ, há» chưa hiểu được rằng tuế nguyệt vô tình, nên trong giây phút này há» má»›i nở được nụ cưá»i.

Âm Tố vẫn mang ra hai bình nước ngá»t, Linh Thanh Bình thì còn ráng uống được, nhưng Dị Băng Mai thì thừa lúc Âm Tố không chú ý, nàng đổ nước ngá»t xuống biển.

Âm Tần thở dài nói:

- Thá»±c ra mà nói, đã ba chục năm qua, ta chưa há» nhìn thấy mặt huynh ấy. Thế thì gã há» Vân cá»§a Äại Kỳ như...

Bỗng nhiên Âm Nghi tằng hắng một tiếng như nhắc Âm Tần đừng nói nữa.

Thấy vậy, Âm Tố cưá»i cay đắng:

- Có ngại gì đâu, để cho tam muội nói. Những năm tháng gần đây, ta có cảm giác như mình đã chết. Những chuyện trong quá khứ không thể nào hành hạ được ta.

Âm Tần tiếp lá»i:

- Cũng có thể huynh ấy đã chết rồi...

Âm Tố thản nhiên nói:

- Huynh ấy vẫn còn sống sỠsỠra đó.

Vá»›i giá»ng oán hận, Âm Tần nói lá»›n:

- Äúng là má»™t con ngưá»i vô lương tâm, đành lòng bỠđại thư má»™t mình ở đây, nếu đại thư không cứu hắn thì làm sao hắn sống đến bây giá»!

Dị Băng Mai và Linh Thanh Bình Ä‘á»u trợn tròn đôi mắt, trong đôi mắt ấy biểu lá»™ sá»± kinh ngạc và lòng hiếu kỳ. Hai ngưá»i này rất muốn nghe những Ä‘iá»u bí ẩn cá»§a các tiá»n bối võ lâm nhưng không ai dám há»i.

Âm Tần nhìn thần sắc cá»§a Linh Thanh Bình và Dị Băng Mai, bà Ä‘oán được ý tưởng cá»§a há» liá»n mắng:

- Hai con a đầu này cứ tưởng là sẽ được nghe một câu chuyện cũ...

Dị Băng Mai và Linh Thanh Bình không trả lá»i mà chỉ cúi đầu.

Âm Tần thở dài một tiếng rồi nói:

- Kể lại cho các ngươi nghe cũng được thôi, để cho các ngươi từ nay vỠsau phải quan tâm giữ gìn để đừng bị trói vào vòng tình ái đối với hạng đàn ông thối tha ấy.

Âm Tần chậm rãi kể:

- Hồi ấy ta còn quá nhá», cả ba chị em chúng ta Ä‘ang sống trong má»™t căn phòng ở trong má»™t đại hoa viên. Vưá»n hoa rá»™ng vô cùng, trong ngôi vưá»n này trồng toàn là các thứ hoa quí, hoa nở bốn mùa.

Âm Tần dừng lại, thở dài trên đôi môi nở nụ cưá»i tươi. Bà kể tiếp:

- Hồi ấy, ngày tháng Ä‘i qua rất kỳ diệu, ba chị em ta luyện võ công xong, lại chăm tỉa hoa lá, bắt sâu Ä‘uổi bướm. Nhưng... má»™t hôm bá»—ng dưng từ trong vưá»n hoa có má»™t gã nam nhân mình đầy máu trông thật đáng sợ nhưng vóc dáng thì rõ ràng là má»™t bậc anh tuấn.

Sắc mặt cá»§a ngưá»i đàn ông này không còn má»™t giá»t máu. Tuy vậy, khuôn mặt ấy rất có ma lá»±c khiến cho ngưá»i khác phải động lòng.

Nhưng lúc ấy, chẳng qua ta cùng chỉ cho rằng chàng là má»™t thanh niên đẹp trai mà thôi. Không ngỠđại thư cá»§a ta chỉ nhìn thấy ngưá»i ấy có má»™t lần mà đã... như muốn yêu ngưá»i đó.

Nói đến đó, thấy gương mặt già nua, cằn cá»—i cá»§a Âm Tố như cùng hồng lên đôi má nhưng chỉ trong chá»›p mắt, Âm Tố lại nhìn lên trá»i xanh như si như dại.

Âm Tần kể tiếp:

- Chúng ta nhìn thần sắc cá»§a ngưá»i này biết rằng hắn ta Ä‘ang bị kẻ thù truy tầm nên má»›i chạy vào trốn trong vưá»n hoa cá»§a chị em ta.

Nhị tỷ lúc ấy như đoán được ý của đại tỷ nên cố ý nói:

- Chúng ta chưa há» biết lai lịch cá»§a hắn, thì hà tất phải chịu phiá»n lụy, chẳng bằng để cho hắn ra Ä‘i!

Nghe vậy, tuy trong lòng đại tỷ không muốn nhưng đại tỷ không dám nói ra.

CÅ©ng trong lúc ấy phía ngoài tưá»ng rào nghe có tiếng la hét om sòm, rõ ràng là kẻ thù Ä‘uổi tá»›i mà còn rất đông ngưá»i.

tuy đại tá»· không nói gì, bất chợt đại tá»· chạy đến bồng ngưá»i đàn ông ấy mang Ä‘i giấu, sau đó đại tá»· xem như không có việc gì, vẫn chăm bón hoa lá và cÅ©ng không chú ý gì đến hai chị em ta.

Kẻ thù cá»§a ngưá»i đàn ông ấy tràn vào hoa viên. Äại tá»· không há» nhắc đến ngưá»i đàn ông mà lại bắt lý bá»n hỠđã tá»± ý xông vào nhà riêng, thế là đại tá»· mắng cho bá»n há» má»™t trận nên thân.

Thá»i ấy ba chị em ta đã nổi tiếng trong võ lâm. Bá»n này cÅ©ng chẳng lợi hại gì lại phạm lá»—i vá»›i chị em chúng ta. Hà huống, chị em chúng ta aic Å©ng biết là không bao giá» can thiệp vào việc cá»§a ngưá»i khác. Dù có ai Ä‘ang chết ở trước mắt, chị em chúng ta cÅ©ng mặc há».

Bá»n truy binh suy Ä‘i tính lại, cứ nghÄ© rằng chị em ta không giấu ngưá»i đàn ông ấy nên còn xin lá»—i trước khi rá»i khá»i.

Kể từ ngày ấy trở vá» sau, đại tá»· không thăm hoa cắt cá» nữa. Suốt ngày lo hầu hạ ngưá»i đàn ông ấy như trị liệu vết thương, lo nấu nướng những món ăn ngon cho ngưá»i đàn ông đó ăn.

Sau hÆ¡n má»™t tháng, vết thương cá»§a ngưá»i đàn ông đã lành hẳn. Suốt ngày, đại tá»· ngồi má»™t bên giưá»ng bệnh. Ngày lại ngày, tình yêu bắt đầu phát sinh, đại tá»· rất mê huynh ta. Nào ngá»...

Kể đến đó, Âm Tần không chịu nổi. Bà thở dài, gương mặt buồn buồn, liếc nhìn Âm Tố, bà cũng đang rơi nước mắt.

Dị Băng Mai say sưa lắng nghe, nàng hồi há»™p há»i:

- Rồi sao nữa...

- Nào ngá» ngưá»i đàn ông ấy sau khi vết thương phục hồi liá»n trốn Ä‘i. Chỉ để lại má»™t mảnh giấy nói rằng đại tá»· nên quên anh ta. Nhưng đại tá»· làm sao mà quên được.

Äại tá»· cÅ©ng dư biết hai chị em ta phản đối, nên không há» nói vá»›i hai chị em ta má»™t lá»i, tá»± ý Ä‘uổi theo.

Âm Tần lại dừng, bà ta cứ than thở mãi.

Dị Băng Mai nôn nao há»i:

- Sau đó như thế nào...

- Sau này như thế nào chính ta cÅ©ng không biết, ta cÅ©ng Ä‘ang muốn há»i đại tá»·.

Thế là Dị Băng Mai và Linh Thanh Bình Ä‘á»u nhìn vá» phía Âm Tố.

Trên gương mặt đầy nước mắt của Âm Tố từ từ nói:

- Sau đó ta đuổi theo kịp chàng.

Dị Băng Mai và Linh Thanh Bình Ä‘á»u thở phào nhẹ nhõm như mừng thay cho Âm Tố.

Âm Tố ngước mắt nhìn trá»i xanh rồi sững sá» má»™t lát, bất giác trên khóe môi hé nụ cưá»i rất ngá»t ngào, tá»±a hồ như trên khuôn mặt già nua ấy Ä‘ang tá»a ra cái gì đó khiến lòng ngưá»i rung động.

Âm Tố nói dịu dàng:

- Trong khoảng thá»i gian đó, cuá»™c sống cá»§a chúng ta rất đẹp đẽ hạnh phúc. Suốt ngày, từ sáng cho đến tối chúng ta Ä‘á»u ở bên nhau, và hình như huynh ấy đã quên hết tất cả những gì đã qua. Nhưng... nhưng có những việc không thể nào quên được.

Nói đến đó, từ nụ cưá»i liá»n chuyển qua bi thương:

- Vì sự nghiệp phục cừu của võ phái nên hỠphải ra ngoài biên ải và quy củ của môn phái này là không cho phép bất cú ai mang nữ nhân cùng đi.

Dị Băng Mai nôn nóng há»i:

- Ngay như thê tử cũng không được nữa sao...

Âm Tố đáp:

- Thê tử cũng không được mang theo.

Dị Băng Mai mở nhỠhai mắt, nói thì thầm:

- Ãc quá! Ãc quá!

Âm Tố lại tiếp:

- Há» rá»i khá»i thê tá»­ cÅ©ng vì không muốn bị phân tâm trong lúc luyện võ, đồng thá»i há» cÅ©ng không muốn những ngưá»i con cháu kế thừa bị ảnh hưởng tình thương cá»§a ngưá»i mẹ. Há» sống ở má»™t vùng trá»i đất băng giá để rèn luyện bản thân, huấn luyện con cái cá»§a há» và há» rèn luyện vừa nghiêm khắc lại vừa tàn nhẫn, ai nhìn vào cÅ©ng không tránh khá»i chạnh lòng.

Há» muốn rèn luyện con cháu cá»§a há» thành má»™t thân hình bằng thép và cÅ©ng muốn rèn luyện cho con cháu cá»§a há» Ä‘á»u mang má»™t trái tim băng giá. Nếu có mặt ngưá»i mẹ ở bên cạnh thì không thể nào rèn luyện được má»™t con ngưá»i sắt đá được.

Chỉ có má»™t mình ta không còn nghÄ© đến tất cả nên ta cÅ©ng tìm ra vùng biên ải. Vì vậy ta má»›i chứng kiến được như vậy. Ta cÅ©ng là má»™t ngưá»i ác độc nhưng thấy tình cảnh như vậy cÅ©ng phải rÆ¡i nước mắt.

Âm Tần cÅ©ng ngạc nhiên há»i:

- Äại tá»· cÅ©ng Ä‘uổi theo ra biên ải.

Âm Tố yên lặnh cúi đầu, nước mắt cứ trào ra:

- Ta đã ra ngoài đó tất cả đến bảy lần. Nhưng lần nào cÅ©ng bị vị chưởng môn Ä‘uổi vá». Chỉ vì trái tim cá»§a ta chưa khô héo, dù cho gian khổ đến đâu, dù có bị kết tá»™i như thế nào. Có khi ta đã bị đánh khắp ngưá»i đầy vết thương. Nhưng sau khi vết thương bình phục, ta lại tìm ra.

Lương thá»±c cá»§a há» không nhiá»u. Co được bao nhiêu Ä‘á»u dồn cho con trẻ để cho mau khôn lá»›n. Ta đã ra cái vùng trá»i đất băng giá ấy để tìm há» nhưng lại không thể nào tìm được má»™t thứ gì đó để mà ăn.

Có khi ta phải chịu đói đến hai ngày, đói đến nổi phải tìm bắt chuột già, hoặc rắn độc mang vỠnướng mà ăn.

Ta van xin hỠđồng ý cho ta cùng Ä‘i theo, dù phải khốn đốn như thế nào ta cÅ©ng bằng lòng chấp nhận. Ta đã dùng má»i cách, nói hết lá»i. Thậm chí.. thậm chí quì xuống van xin. Nhưng... nhưng há» vẫn... không động lòng. Rồi há» vẫn Ä‘uổi ta.

Dị Băng Mai mà Linh Thanh Bình không ngá» rằng bà lão phụ Ä‘ang đứng trước mặt há», đã có má»™t thá»i si tình đến như vậy. Dù cho má»™t ai đó lòng dạ sắt đá như thế nào nghe cÅ©ng không khá»i rÆ¡i lệ.

Âm Tần như muốn khóc, nhưng không thể nào khóc được, run giá»ng nói:

- Hèn gì... hôm nay tỷ... già đến như thế...

Âm Nghi vừa khóc vừa nói:

- Muá»™i biết... muá»™i biết tính tình cá»§a tá»· đã chịu quì trước ngưá»i khác, thì ná»—i Ä‘au đớn cá»§a tá»· đến chừng nào.

Bất chợt Âm Tần lớn tiếng:

- Äại tá»· đã chịu quá nhiá»u Ä‘au khổ, đáng lý phải quyết tâm đến cùng. Trừ phi.. trừ phi há» giết tá»·.

Âm Tố ngắt lá»i:

- Há» không giết ta. Nhưng đến lần sau cùng hỠđã nói vá»›i ta. Nếu ta còn phiá»n hà đến há» thì há».. sẽ giết!

Âm Tần há»i:

- Từ đó, đại tỷ không còn tìm tới nữa...

Âm Tố không nói gì chỉ gật đầu.

Âm Tần dậm chân:

- Tỷ đúng là... hỠVân ấy đã nhẫn tâm gây đau khổ cho tỷ, hà tất tỷ phải quan tâm gì đến việc sống chết của hắn.

Âm Tố nói:

- Ngưá»i ấy... cÅ©ng không có cách nào, trừ hi ngưá»i ấy phản bá»™i sư môn.

Linh Thanh Bình giật nảy, nàng run giá»ng há»i:

- Lão tiá»n bối há» Vân ấy, phải chăng là đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn...

Âm Tố ngạc nhiên há»i:

- Vì sao ngươi lại biết...

Linh Thanh Bình cũng vừa khóc vừa đáp:

- Tá»· tá»· cá»§a cháu cÅ©ng không khác gì lão tiá»n bối. Chỉ sợ rằng còn Ä‘au đớn hÆ¡n.

Âm Tố há»i:

- Thực... thực không...

Linh Thanh Bình kể:

- Tá»· tá»· cá»§a cháu cÅ©ng cứu má»™t ngưá»i há» Vân đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn, rồi cÅ©ng yêu ngưá»i ấy mà còn có má»™t hài nam.

Bây giỠđến lượt Âm Tố nôn nóng há»i:

- Sau này như thế nào...

Linh Thanh Bình rơi nước mắt cho biết:

- Sau này sá»± việc này bị chưởng môn cá»§a Äại Kỳ biết được. Trượng phu cá»§a chị ấy liá»n bị hỠáp dụng hình phạt năm ngá»±a phanh thây!

Linh Thanh Bình kể tiếp:

- Vị chưởng môn cá»§a Äại Kỳ là phụ thân cá»§a huynh ấy.

Nghe vừa xong Âm Tố giật mình, nhưng bà vẫn không nói gì.

Âm Tần đầy vẻ oán hận:

- NgưỠchưởng môn cá»§a Äại Kỳ đúng là con ngưá»i không có con tim. Nếu ta mà gặp hắn ta sẽ mổ bụng lấy trái tim cá»§a hắn xem hắn như thế nào...

Âm Tố chậm rãi nói:

- Huynh ấy cũng gặp nghịch cảnh như vậy, huynh ấy đã yêu một thiếu nữ nhưng thiếu nữ này lại có quan hệ với kẻ thù của huynh ấy.

Bất chợt Âm Tố nói ra những Ä‘iá»u bí ẩn trong võ lâm mà xưa nay chưa có ai nói đến. Má»i ngưá»i Ä‘á»u thất kinh há»i:

- Thực không...

Âm Tố mỉm cưá»i chua xót:

- Việc ấy bị phụ thân biêt được, nhưng ông ta lại rất độc ác, mang thiếu nữ ấy thả xuống vực thẳm.

Linh Thanh Bình không nhẫn nại được nàng nôn nao há»i:

- Còn lão... lão...

- à trung nhân của ta chính là Vân Cửu Tiêu, là bào đệ của huynh ấy.

Linh Thanh Bình run giá»ng há»i:

- Bản thân ông ấy cÅ©ng chịu nhiá»u Ä‘au khổ, tại sao ông ấy lại độc ác vá»›i bào đệ mình như vậy...

Âm Tố ngá»­a mặt nhìn trá»i rồi nói:

- Äó là truyá»n thống vô tình cá»§a Thiết Huyết Äại Kỳ. Truyá»n thống từ Ä‘á»i này sang Ä‘á»i khác, lúc nào cÅ©ng như vậy. Mà còn...

Âm Tố nở nụ cưá»i u ẩn rồi nói tiếp:

- Mà còn nghe nói cứ má»—i Ä‘á»i cá»§a Äại Kỳ môn Ä‘á»u xảy ra những trưá»ng hợp bi thảm như vậy cả!

Má»™t hồi lâu, Âm Tần lại há»i:

- Những sự việc như thế, muội chưa bao giỠnghe đến vì sao đại tỷ lại biết...

Sắc mặt của Âm Tố lại càng u ẩn bà chậm rãi nói:

- Tá»± nhiên là ta phải biết... sau này rồi các muá»™i cÅ©ng sẽ biết mà còn biết rõ nhiá»u hÆ¡n bây giá» nữa.

Âm Tần thắc mắc:

- Vì sao...

Âm Tố nói từng tiếng:

- Nhân vì Thưá»ng Xuân đảo chính là...

Bất chợt nghe má»™t hồi chuông từ trên đỉnh núi như ngân vá»ng lên tận trá»i cao.

Hai thiếu nữ mặc áo Ä‘en, tay xách giá» tre, uốn éo theo tiếng chuông ngân Ä‘i tá»›i, chưa kịp tá»›i nÆ¡i đã gá»i lá»›n:

- Bà bà, chúng cháu lại nhỠbà bà trao cơm đây.

Thấy vậy, Âm Nghi lấy làm lạ:

- Mang cÆ¡m cho ngưá»i nào...

Âm Tố chưa kịp trả lá»i, hai thiếu nữ đã nhảy lên thuyá»n nhanh miệng há»i:

- Các vị vừa mới đến, sao lại biết đến bà bà...

Hai thiếu nữ này không biết hỠlà chị em, Âm Tố cũng không nói. Gương mặt bà trở lại lạnh lùng và chỉ nói thì thầm:

- Muốn ta đưa cơm thì các ngươi hãy đi.

Hai thiếu nữ Ä‘á»u cưá»i:

- Äúng đấy, các vị hãy để cho bà bà mang cÆ¡m Ä‘i, khi trở vá» chúng ta sẽ còn nhiá»u thá»i gian. Nếuko thì ngưá»i ta sẽ đói rồi chết mất và như vậy là không tốt.

Thiếu nữ thứ hai tươi cưá»i nói:

- Các vị mới đến chưa được bao lâu, chúng ta sẽ rỗi rảng, chúng muội sẽ đưa các tỷ đi tham quan một vòng.

Âm Nghi và Âm Tần chỉ nhịn cưá»i cám Æ¡n hai thiếu nữ.

Trong bốn ngưá»i. Ai cÅ©ng có nhiá»u nghi vấn. Thưá»ng Xuân đảo chính là... chính là gì má»›i được chứ... Có quan hệ gì đến những sá»± kiện lịch sá»­ bí ẩn cá»§a Äại Kỳ môn...

Âm Tố thì vội vã mang cơm đi, rốt lại mang cơm cho ai...

Trong giây phút này, cả bốn ngưá»i còn rất nhiá»u nghi vấn. Chỉ còn đợi khi Âm Tố trở vá» má»›i có lá»i giải đáp.

Mặt biển phẳng lặng như tấm kiếng vĩ đại, ánh nắng phản ánh và mặt nước xanh, óng ánh một màu vàng tươi.

Bất chợt Linh Thanh Bình chạy vá» bãi cát gá»i lá»›n:

- Bà bà... bà bà...

- Có việc gì...

Linh Thanh Bình vội vã nói:

- Ở bên kia bá», có má»™t ngưá»i tên là Thiết Trung ÄÆ°á»ng cÅ©ng muốn đến đây, mong bà bà cho huynh ấy lên thuyá»n, xin bà bà chá»› quên.

Khi ở trong chiếc hương thuyá»n cá»§a phong nữ, nàng cứ nghÄ© rằng Thiết Trung ÄÆ°á»ng đã bị rÆ¡i xuống nước chết. Sau này, Linh Thanh Bình tháp tùng vá»›i Quỉ Mẫu đến đế cung cá»§a Ma Y Khách, nhưng nàng chỉ giữ bên ngoài vòng Ä‘ai nên không nhìn thấy Thiết Trung ÄÆ°á»ng, nhưng nàng lại biết rõ tin tức vá» Thiết Trung ÄÆ°á»ng. Cho đến khi các thánh nữ áo Ä‘en cùng vá»›i Quỉ Mẫu và các cô trở lại Thưá»ng Xuân đảo. Linh Thanh Bình lại nghe tin Thiết Trung ÄÆ°á»ng cÅ©ng muốn đến Thưá»ng Xuân đảo.

Âm Tố nhíu mày há»i:

- Hắn là ai...

- Huynh ấy cÅ©ng là đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn.

- Có phải hắn là nhị ca của cái thằng tiểu tử hỠVân...

- Äúng vậy, sao bà bà lại biết huynh ấy...

Âm Tố hừ một tiếng rồi nói:

- Hắn không muốn đến nữa.

Linh Thanh Bình lấy làm lạ:

- Vì sao huynh ấy lại không đến...

Âm Tố cho biết:

- Hắn đã rơi xuống biển, không tìm thấy xác hắn!

Linh Thanh Bình hốt hoảng:

- Bà bà... nói sao...

Âm Tần nói lớn:

- Hắn đã chết rồi!

Vừa nghe xong, Linh Thanh Bình giật nẩy, hai chân nàng không còn đứng vững, mắt hoa đầu váng ngã xuống bãi cát.

Âm Tố thấy Linh Thanh Bình ngã xuống bãi cát. Bà thở dài một tiếng rồi nói:

- May mà Thiết Trung ÄÆ°á»ng đã chết, còn không thì hắn phải chịu những ngày tháng tá»™i lá»—i. Rồi cÅ©ng đến má»™t ngày hắn chịu hình phạt năm ngá»±a phanh thây.

Một hồi lâu Âm Tố thì thầm:

- Hắn cÅ©ng biết rõ đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn Ä‘á»u là những con ngưá»i vô tình bạc nghÄ©a.

Bà tuy mở miệng trách mắng đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ môn Ä‘á»u là những ngưá»i không có lương tâm, nhưng chỉ cần trong má»™t phút bà lại quan tâm cho đệ tá»­ cá»§a Äại Kỳ... Phải chăng cậu há» Thiết cÅ©ng giống như thá»i trai trẻ cá»§a Vân Cá»§u Tiêu đã làm mê mệt biết bao thiếu nữ. May mà Thiết Trung ÄÆ°á»ng đã chết... may thay đã chết rồi...

Má»™t hồi chuông từ trên đỉnh núi lại ngân vá»ng, đây là lệnh triệu tập toàn bá»™ môn hạ cá»§a Thưá»ng Xuân đảo.

Từ ngoài khÆ¡i xa thấp thoáng ẩn hiện má»™t chấm Ä‘en, càng lúc càng lá»›n dần. Thì ra đó là má»™t chiếc đại thuyá»n, khi đến gần bá» lại thấy rõ trên cá»™t buồm cao có má»™t lá cá» lá»›n bay phần phật trong gió biển. Trên khoang thuyá»n lố nhố má»™t số ngưá»i.

Lúc này trên bãi cát dá»c bá» biển Nhá»±t Hậu và các môn đệ cÅ©ng có mặt. Thuyá»n còn cách bá» chừng mưá»i trượng, chợt nghe tiếng phật hiệu vang rá»n, má»™t bóng hoàng y như cánh chim đại bàng đã rá»i thuyá»n đáp xuống bá». Vừa đặt chân xuống bãi cát lão tăng vận hoàng y đã lên tiếng:

- A di đà phật! Nữ thí chá»§ vẫn mạnh khá»e.

Nhá»±t Hậu nương nương cưá»i lá»›n:

- Thì ra Vô Sắc đại sư đã phá lệ rá»i Thiếu Lâm quang lâm đến Thưá»ng Xuân đảo này, hạnh há»™i, hạnh há»™i.

Má»™t loạt ngưá»i từ trên chiếc đại thuyá»n lúc này cÅ©ng lần lượt nhảy lên bá», ngưá»i cuối cùng là má»™t tráng hán vận hắc y, khăn Ä‘en che kín mặt.

Nhựt Hậu đảo mắt nhìn quanh một lượt lên tiếng:

- Thiếu hoàng tá»­ Dạ Äế cÅ©ng đến đây, hân hạnh được đón tiếp, chẳng hay tiên phụ và lệnh đưá»ng có mạnh giá»i...

Má»™t lão hán vận ma y màu tím chính là Ma Y Khách Châu Tháo, bên cạnh lão ta là má»™t thiếu nữ, ngưá»i này chính là Thá»§y Linh Quang, chỉ nghe Ma Y Khách cất tiếng:

- Äã nhiá»u năm không gặp, không ngá» nương nương vẫn như xưa. Tiên mẫu đã trở thành ngưá»i thiên cổ còn phụ thân thì...

Vô Sắc đại sư chợt cắt lá»i:

- Dạ Äế đã trở thành hòa thượng cá»§a Thiếu Lâm, ngưá»i đã chán cảnh hồng trần, hiện tại ngưá»i Ä‘ang trấn giữ Tàng Kinh Các cá»§a Thiếu Lâm tá»±.

Má»i ngưá»i nghe xong Ä‘á»u ô lên tá» vẻ ngạc nhiên. Má»™t vị thánh trong võ lâm cuối cùng lại rá»i xa trần thế, sá»± Ä‘á»i quả nhiên có nhiá»u sá»± thay đổi khó lưá»ng.

Lúc này Vô Sắc đại sư chợt nghiêm giá»ng nói:

- Lão nạp hôm nay cùng chư vị anh hùng cá»§a Äại Kỳ môn đến đây để diện kiến cùng nương nương chấm dứt má»™t công án cá»§a võ lâm.

Thì ra nhóm ngưá»i cùng đến vá»›i Vô Sắc thiá»n sư chính là Vân Dá»±, chưởng môn cá»§a Äại Kỳ môn, Vân Cá»­u Tiêu bào đệ cá»§a lão và má»™t số huynh đệ khác.

Âm Nghi chợt nhìn Vân Cá»­u Tiêu trên khuôn mặt cá»§a lão bà long lanh giá»t lệ, còn Vân Cá»­u Tiên hình như cÅ©ng nhận ra, lão cúi đầu thật thấp xuống đất.

Không khí lúc này như ngưng Ä‘á»ng, Vô Sắc thiá»n sư giá»ng rõ ràng từng tiếng má»™t:

- Nương nương, ngưá»i có nhá»› chăng, ngưá»i cÅ©ng là má»™t phần cá»§a Äại Kỳ môn.

Nhựt Hậu biến sắc nói lớn:

- Không, đừng nhắc lại chuyện xưa...

Giá»ng cá»§a Vô Sắc vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u:

- Vân thí chá»§, ngưá»i có nhận ra hay không...

Vân Dực khẽ thở dài:

- Những tiên nhân giỠđã không còn nữa, chỉ còn lại ngưá»i xưa giá» há»™i tụ ở chốn này, ta làm sao quên được. Ta chỉ xin lá»—i nàng, Vân Kiên đã chịu thảm hình, còn Vân Tranh tì bị trục xuất khá»i sư môn…

Nhựt Hậu hét lớn:

- Bá»n nam nhân Äại Kỳ môn các ngươi quả thật là những ngưá»i không có lương tâm, cÅ©ng may mà Vân Tranh hài tá»­ đã đến đây...

Chợt Nhá»±t Hậu xoay ngưá»i nói:

- Äại Äại, hãy ra sa núi nÆ¡i “biệt cốc†dẫn Vân Tranh đến đây.

Lão hán Vân Dực buồn bã:

- Vì để trùng chấn môn phong, bất đắc dĩ ta phải làm như vậy, ta thành thật xin lỗi nàng!

Vô Sắc thiá»n sư chợt nói:

- Ân oán giang hồ tạm thá»i đã lắng dịu. Lão nạp đã thuyết phục Phong Cá»­u U và Trác tam nương thoái lui qui ẩn. Bá»n Tư Äồ Tiếu, Hắc Bạch Song Tinh đã bị Dạ Äế phế bá» võ công trước khi ngưá»i lên Thiếu Lâm tá»±. Còn Linh Nhứt Phong vì luyện độc công nên bị “tẩu há»a nhập maâ€, hiện được Linh Thanh Sương săn sóc ở Linh gia trang.

Linh Thanh Bình nghe đến đây nước mắt chảy dài trên đôi má.

Vô Sắc thiá»n sư lại nói:

- Vân, Thiết nhị lão anh hùng ngày xưa đã má»™t thá»i phát dương võ há»c Trung Nguyên, ngày nay ta hy vá»ng các vị vì võ lâm Trung Nguyên gác bá» chuyện xưa, trùng chấn Äại Kỳ môn để khá»i phụ lòng các vị tiá»n bối.

Vân Dực chợt nói:

- Nguyên Äại Kỳ môn tiá»n nhân có ghi lại chiến công trên má»™t lá huyết kỳ, lá huyế tkỳ từ lâu đã bị thất lạc, trong Äại Kỳ môn có truyá»n rằng nếu ngưá»i nào trong Äại Kỳ môn tìm được lá huyết kỳ thì ngưá»i ấy là chưởng giáo cá»§a Äại Kỳ môn, hiện tại lá huyết kỳ ấy vẫn chưa tìm ra.

Âm Nghi nãy giỠđang đứng bên cạnh Âm Tố chợt lên tiếng:

- Ta đã gặp má»™t ngưá»i cá»§a Äại Kỳ môn có lá huyết kỳ này.

Má»i ngưá»i Ä‘á»u há»i:

- Là ai...

Âm Nghi tiếp:

- Thiết Trung ÄÆ°á»ng. Truyá»n tôn cá»§a Thiết lão anh hùng.

Lúc này tráng hán vận hắc y che mặt bằng khăn Ä‘en bước ra giữa chợt quì xuống, chàng nhẹ nhàng tháo tấm khăn che mặt, thì ra đó chính là Thiết Trung ÄÆ°á»ng.

Nguyên chàng đã bị Vân Tranh đánh rÆ¡i xuống biển và được chiếc thuyá»n cá»§a Vô Sắc thiá»n sư cứu, vì muốn không lá»™ hành trang nên chàng đã dùng khăn che mặt. Lúc này vì sá»± tình đã rõ ràng nên chàng má»›i xuất hiện. Hai tay cá»§a chàng nâng cao tấm huyết kỳ nhuá»™m máu. Thá»§y Linh Quang chợt phóng tá»›i la lá»›n:

- Äại ca! Muá»™i không thể nào sống thiếu đại ca!

Bất chấp má»i ngưá»i có mặt, Thá»§y Linh Quang ôm chặt lấy Thiết Trung ÄÆ°á»ng.

Phía xa có má»™t đôi nam nữ tung tăng Ä‘i tá»›i. Äó là Ôn Äại Äại và Vân Tranh.

Vô Sắc thiá»n sư ngá»­a mặt lên trá»i cưá»i lá»›n:

- Lành thay! Lành thay! Ngã Phật từ bi, giang hồ từ nay ắt bá»›t nhiá»u sóng gió.
Tài sản của conchodian

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
êàìàñóòðà, ìåáåëü, òîéîòà


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™