Đả tự nguồn: http://4vn.eu/forum/index.php
Đả tự: LongQuaNhi
Sáu người bọn Hoa Tiểu Ba thật sự không thể đợi Hi Bình thêm được nữa, Triệu Tử Hào và Hoàng Đại Hải thì lại kiên trì muốn đợi. Thế nhưng Hoa Tiểu Ba hỏi một câu như thế này: Các ngươi có biết tỷ phu của ta tắm cho nữ nhân phải mất bao lâu không? Độc Cô Minh liền phụ họa, nếu như đơn thuần chỉ là tắm rửa, thì không cần nhiều thời gian, song cô cô của ngươi thật sự rất mê người. Triệu Tử Uy cũng nói, có lẽ là tỷ phu của ngươi quá háo sắc. Lôi Long gật gật đầu. Hắn hiểu rõ Hi Bình, biết rằng Hi Bình chắc chắn trong lúc tắm rửa phải tốn sức làm cu-li – chính xác là cần phải có nhiều thời gian.
Triệu Tử Hào và Hoàng Đại Hải đưa mắt nhìn nhau, than thở: “Đi thôi!”
Hoa Tiểu Ba, Độc Cô Minh và Triệu Tử Uy ở phía trước, ba người gặp được mỹ nhân thì ánh mắt liền phát sáng, phóng điện loạn lên, làm rất nhiều phụ nữ lương thiện như gặp giấc mộng tố xuân trong giấc ngủ từng đêm. Có thể nói mị lực phát ra tứ phương.
Lôi Long, Hoàng Đại Hải và Triệu Tử Hào, ba người đi phía sau, hơn nữa đặc biệt cố ý cách xa một đoạn, miễn dừng để người ngộ nhân bọn họ cùng với cái bang săn gái này là cùng một nhóm – kỳ thật đã thành một nhóm rồi. Chính bọn họ bị hắn kéo đi. Thật là kết bằng hữu sai lầm mà.
Trên đường, bọn Hoa Tiểu Ba ba người tuy được các mỹ nữ đưa mắt ngắm nhìn, nhưng thật sự không có khả năng làm các mỹ nữ đem thân dâng hiến.
Độc Cô Minh có chút chán nản nói: “Tiểu Ba, ở đây nếu là Dã Mã tộc thì quá tốt. Những nữ nhân này thật sự không biết động tình. Bọn chúng ta tỏ ra quá lãng mạn mà bọn họ lại không chấp nhận những thỉnh cầu sự lãng mạn của chúng ta, ài!”
Triệu Tử Uy nói: “Bọn họ và lãng mạn có cừu hận, không lẽ chúng ta học theo phái dã thú của Hi Bình?”
Hoa Tiểu Ba chê nói: “Uy ca, học theo tỷ phu không bằng học theo Tứ Cẩu.”
Triệu Tử Uy hỏi: “Là phái gì?”
Độc Cô Minh đáp: “Phái chó mặt dày.”
“Miễn đi.” Triệu Tử Uy vẫy tay nói: “Học ai cũng không học hắn!”
Hoa Tiểu Ba nói: “Uy ca, chiêu này của hắn rất hay, ngay cả muội muội của huynh cũng bị hắn nắm trong tay.”
“A…”
Hoa Tiểu Ba tưởng Triệu Tử Uy la lên là lao tới hắn, chính là đang định chuồn. Triệu Tử Uy sau khi la lên thất thanh "a" một tiếng, liền “bộp bộp” chạy hướng sang một bên. Lúc đó, tai Hoa Tiểu Ba mới mơ hồ nghe được hai từ: "Mộng Hương".
Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba đưa mắt nhìn nhau, cùng nhau lắc đầu, thở than một tiếng: “Lại nhiều thêm một kẻ thất bại.”
Hai người bọn họ chính cũng đang chầm chậm đi về hướng hai thiếu nữ ở chỗ mua trang sức.
Triệu Tử Uy đi đến sau lưng hai nàng, hắng giọng hai tiếng rồi nói: “Mộng Hương tiểu thư, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau.”
Hai nàng quay đầu lại, trên mặt vẫn còn khăn che mặt như trước. Thanh âm như mộng của Mộng Hương vang lên: “Triệu công tử, đã lâu không gặp.”
Triệu Tử Uy nói: “Đúng vây, Đã lâu không gặp, nàng có biết Triệu Tử Uy ta tưởng nhớ nàng rất nhiều không? Nhớ đến nổi hằng đêm đều gặp xuân mộng.”
Độc Cô Minh chạy lại, cười nói: “Mộng Hương cô nương, có thể gặp lại nàng nhanh chóng như thế này, thật là hạnh vận! Không biết cô nương cần mua thứ gì vậy?”
Triệu Tử Uy không cao hứng chút nào, Độc Cô Minh tên tiểu tử này lại cùng hắn tranh giành, khó biết được tình xưa của vị đại cữu tử này đối với Mộng Hương có sống lại không? Có lẽ hắn không mong xuất hiện đối thủ cạnh tranh nào. Gì gì thì việc theo đuổi Mộng Hương thật sự rất khó, lại có tên tình địch cao minh giống như Độc Cô Minh này, không phải khó càng thêm khó sao? Mẹ nó, ngựa tốt không quay đầu ăn lại cỏ. Độc Cô Minh này đúng là đồ ngựa xấu!
Mộng Hương đáp: “Ta muốn mua một cái ngọc trạc.”
Hoa Tiểu Ba tiếp tục nói: “Vậy đã mua chưa?”
“Hoa Tiểu Ba! Nói ít lại!” Triệu Tử Uy hét lớn 1 tiếng, trách Hoa Tiểu Ba lắm miệng, câu từ này phải để cho Triệu Tử Uy hắn nói, Hoa Tiểu Ba lại dám giật từ ngữ của hắn, kêu hắn làm sao nói? Còn muốn cùng hắn tranh nữ nhân thật sự không cân xưng mà?
Hoa Tiểu Ba cất tiếng hỏi: “Tại sao vậy?”
Triệu Tử Uy không thích giải thích với hắn, bởi vì hắn đã nhìn thấy Độc Cô Minh chính vì Mộng Hương mà lựa chọn ngọc trạc. Hắn cũng phải chạy lên bắt kịp chứ, đứng lại một bên Mộng Hương, giống như một bà dì hoa tay múa chân mồm năm miệng mười.
Bảo Nguyệt hỏi Hoa Tiểu Ba: “Hắn đâu?”
Hoa Tiểu Ba ấp úng trả lời: “Tỷ phu à? Huynh ấy còn đang bồi tiếp cô cô ta tắm.”
Bảo Nguyệt kinh ngạc nói lớn: “ tỷ phu ngươi bồi tiếp cô cô ngươi tắm à?”
Ít khi thấy khuôn mặt Hoa Tiểu Ba ửng đỏ như vậy. Hắn nói: “Đây là việc làm của tỷ phu ta, không liên quan đến chuyện của Hoa gia. Đừng dùng loại nhãn quang này nhìn chăm chăm vào ta, huyết thống của Hoa gia chúng ta thì rất bình thường.”
Bảo Nguyệt mỉm cười nói: “Nhìn bộ dạng của ngươi, ta liền biết rõ ràng huyết thống của Hoa gia rồi.”
Hoa Tiểu Ba vẻ rạng rỡ nói: “Ta chính là nhân vật kinh điển mà, ha ha!”
Cười, được sử dụng rất nhiều để che giấu đi cái vẻ bối rối ngượng nghịu.
Mộng Huơng lấy một cái ngọc trạc lam sắc, nói: “Lão bản, ta muốn cái này”
Độc Cô Minh và Triệu Tử Uy tranh giành muốn vì Mộng Hương trả tiền nhưng lâp tức phát giác đi ra ngoài quá gấp nên thật sự không có mang theo ngân lượng. Bọn họ liền tìm Hoa Tiểu Ba để vay tiền nhưng Hoa Tiểu Ba cũng không mang theo. Hai người muốn tìm bọn Lôi Long ba người, thì biết Mộng Hương đã trả tiền, cùng Bão Nguyệt muốn bỏ đi.
Hai vị công tử đi lại, mặt đỏ tai tía, không biết nói cái gì.
Mộng Huơng nói:" Ta biết hảo ý của hai vị công tử, Mộng Huơng xin tâm lĩnh, sư phụ đang đợi chúng ta ở Đại Địa Minh, như thế đành phải cáo biệt!"
Triệu Tử Uy trong lòng van nài: “Mộng Huơng ta yêu, cầu nàng đừng bỏ đi.” nhưng ngoài miệng chỉ đáp không vui: “Thế này , chúng gặp lại ở Đại Địa Minh vậy.”
Độc Cô Minh thật sự có phong độ: “Mộng Hương cô nương, cho ta gởi lời vấn an tới sư phụ nàng. Độc Cô Minh chúc cô lên đường vui vẻ.”
“Đa tạ!” Mộng Hương tặng cho Độc Cô Minh viên đường ngọt xớt làm hắn trong lòng vô cùng đắc ý.
Ôi,sự cảm kích của nữ nhân khiến lòng người đều rung động.
Tim Triệu Tử Uy cảm thấy bạc nhược thật sự như muốn tan vỡ. Sau khi hai nàng bỏ đi, hắn quát to: “Độc Cô Minh, ngươi không phải rút lui rồi hay sao? Sao lại nhắm nhảy vào quấy nhiễu hả?”
Độc Cô Minh cười nói: “Muội phu, đừng tức giận. Ta chỉ là lấy lui làm tiến thôi. Hơn nữa Từ Thanh Vân đã đi lên trời rồi. ngươi không có đối thủ cạnh tranh, như vậy thắng cũng không hay ho gì.”
Hoa Tiểu Ba nói: “Đúng vậy, Uy ca, hay đệ cũng gia nhập hàng ngũ tinh địch của huynh , để huynh thắng được uy phong nhé?”
Triệu Tử Uy đưa quyền đầu về phía trước, nói: “Ngươi đã lâu chưa chịu thiết quyền của ta phải không?”
Hoa Tiểu Ba lập tức nói ngay: “Uy ca, đệ ủng hộ huynh cưa Mộng Hương. Đệ chỉ trợ giúp huynh, chứ không phải tranh đoạt với huynh.”
Cái này cũng không sai khác nhiều! Triệu Tử Uy nói: “ xem ra ngươi còn thức thời”
Lôi Long nói: “ có thể đi được chưa? Chúng ta đợi đến phát mệt.”
Sáu người vẫn tiếp tục đi lang thang trên đường.
Trước mắt có ba ni cô đang đi tới, dĩ nhiên là Vạn Diêu, Diệu Duyên và Diệu Ý.
Hoàng Đại Hải và Độc Cô Minh vội vàng chạy đến thăm hỏi Diệu Ý. Hoa Tiểu Ba không quên cái đầu sang rực rỡ của Diệu Duyên .
Nguyên lai bọn họ mới vừa đi vào Long thành, lúc này đang đến Đại Địa Minh, cùng sáu người trò chuyện vài câu, liền bỏ đi.
Hoa Tiểu Ba nhìn chăm chú vào bói ảnh Diệu Duyên, cảm thán nói: “Trên trời một cái đầu trọc, Tiểu Ba si tình tìm kiếm.”
Triệu Tử Uy vỗ vào đầu hắn, chửi: “Không phải trang si tình mà là kẻ ác tâm. Tiểu tử ngươi mà là một kẻ si tình à? Tới ni cô cũng không buông tha, có mà tồn hại danh dự Tứ đại võ lâm thế gia chúng.”
“Gia gia cuối cùng có thể gặp được cô cô, trong vài năm nay ông luôn tưởng nhớ đến cô cô!” Độc Cô Minh cảm động lên tiếng: “Ôi ! Diệu Duyên thật làm người ta mê đắm!”
Triệu Tử Uy thất kinh nói: “Ngươi cũng nghĩ đên Diệu Duyên hay sao?”
Độc Cô Minh mỉm cười nói: “Nam nhân nào mà đối với mỹ nữ không có mơ tưởng chứ?”
“Ngươi đừng có tưởng nhớ đến Mộng Hương của ta” Triệu Tử Uy rất phẫn nộ, Độc Cô Minh cũng rất đa tình!
Độc Cô Minh phát ra lời có cánh: “Thiên hạ nơi nào mà không có cỏ thơm, hà cớ chi ham luyến bông hoa! Ta hái hoa là giống hoa người, một lòng muốn hái vạn đoá hoa nhân gian.”
Triệu Tử Uy nói: “Ngươi câm miệng! tiểu tử ngươi mà như thế, ta cũng theo ngươi tranh giành Diệu Duyên.”
Triệu Tử Hào cười ha ha nói: “Các ngươi đừng phá hoại phật duyên của người ta, theo đuổi nữ hài tử cũng không cần theo đuổi đến điên cuồng.”
Ba người nghe được câu này, rất không sảng khoái, sải chân bỏ đi trước, tựa hồ muốn bỏ lại phía sau ba tên hoả bản bất dồng phong tình, tránh xa cái xấu để tâm tình của bọn họ được trong sạch.
Sáu người đi dạo một lúc, không thấy Hi Bình tìm tới, cũng không thấy một mỹ nữ nào để ôm vào lòng, định chuẩn bị đi về.
Nhưng có chuyện thật bất ngờ, đột nhiên gặp phải Nguyên Chân công chúa và ngũ đoá kim hoa!
Bọn họ làm gì ở Long Thành vậy?
Hoa Tiểu Ba chạy theo bối ảnh của sáu nữ nhân, gọi to: “Công chúa, công chúa!”
Mọi người trên đuờng đứng lại nhìn: “Công chúa ở đâu?”
Sáu nữ quay đầu, Nguyên Chân nói: “Là bọn ngươi?”
Độc Cô Minh và mọi người cũng đi tới, Triệu Tử Uy nói: “Công chúa, nàng đến Long thành có chuyện gì?”
Nguyên Lai nói: “Mọi người ly khai Dã Mã Tộc không bao lâu, ta và ngũ đóa kim hoa liền đến đây.”
Độc Cô minh hỏi: “các người đang ở đâu?”
Nguyên Chân nói: “Đại Địa Minh.”
Hoa Tiểu Ba cười nói: “công chúa, Thật sự là hữu duyên, chúng tôi cũng ở tại Đại Địa Minh, ài, ở Phong Nhân viện phía sau.”
Ngũ đóa kim hoa trên mặt hiện ra nét cười, Nguyên Chân nói: “Các ngươi đến trợ quyền à?”
Hoa Tiểu Ba nói: “Không sai, đánh giết cho Thái Âm giáo tan tác, thế nào có thể thiếu phần chúng ta được?”
Nguyên Chân mỉm cười nói: “Chúng tôi thân cũng theo về Đại Địa Minh, sau này chúng ta cùng một trận tuyến.”
Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba cùng nói: “Chúng tôi thề đứng bên công chúa cho tới chết, liều mạng đánh Thái Âm giáo.”
Hừ! hai tiểu tử này, tại Cái Bang thì nói muốn giúp Thái Âm giáo, đến trước mặt Nguyên Chân thì đổi lời liền.
Nguyên Chân kiều mị cười một tiếng, nói: “Chúng ta có việc của mình, phải đi trước đây.” Nói xong chuyển thân từng bước bỏ đi, đột nhiên quay đầu nói: “Hoàng Hi Bình đâu?” Sau khi nàng Ta đến Long thành, mới biết rằng Hi Bình không có chết.”
“Đại ca ở Phong Nhân viện.” Hoàng đại Hải không muốn Hoa Tiểu Ba lại nói Hi Bình bồi tiếp Hoa Lôi tắm rửa, tranh hồi đáp.
Nguyên Chân nói cảm tạ, suất lĩnh ngũ đóa kim hoa rời đi.
Hoa Tiểu Ba nói: “Không biết ai ngâm bọn họ.”
Độc Cô Minh kỳ lạ nói: “Tiểu Ba, nói gì vậy?”
Hoa Tiểu Ba giải thích: “Bọn họ không phải là xử nữ, ai là người khai mở cho họ?”
Triệu Tử Uy nói: “Khả năng là do Lạc Thiên cẩu hùng đó, bọn họ không nói thân theo về
Đại Địa Minh sao? Ta nghe nói, Lạc Thiên tiểu tử đó cũng rất phong lưu.”
Hoàng Đại Hải trầm tư một lúc, nói: “Đệ chỉ là kỳ quái, tại sao nội khí của Nguyên Chân và hai nữ nhân khác so với trước mạnh hơn nhiều?”
Độc Cô Minh nói: “Huynh cũng có loại cảm giác như thế, bọn họ giống như biến thành rất cường hãn, khó nói Lạc Thiên truyền võ công cho bọn họ.”
“Cũng không có khả năng đó. Nếu có truyền võ công, bọn họ cũng không thể học nhanh như thế. Hơn nữa, tại sao chỉ truyền cho ba người, mà không phải là sáu người?” Lôi Long phủ nhận phán đoán của Độc Cô Minh.
Hoàng Đại Hải nói: “Đó là chuyện của họ, chúng ta không cần phải biết quá rõ. Không cần biết cũng được.”
Mọi người nghĩ Hoàng Đại Hải nói rất đúng, cũng tự chuyển suy nghĩ sang chuyện khác.
Chuyển qua vài con đường, nhìn thấy cái mặt như đầu heo của Hi Bình, sáu người cả kinh, bao vây xung quanh.
Hoàng Đại Hải nói: “Đại ca, ai làm vậy?”
Hi Bình chửi: “Mẹ nó, các ngươi đi đến đâu vậy? Ta tìm không thấy các ngươi, lại tìm thấy Lãng Vô Tâm thì đánh liền, quyền đầu của tiểu tử này quả là cứng, bất quá, cuối cùng hắn cũng thua bại bởi tay ta.”
Hoa Tiểu Ba mở to hai mắt, không dám tin tưởng, nói: “Tỷ phu, huynh không dụng đao cũng có thể đánh bại Lãng Vô Tâm sao?”
Hi Bình hét: “Không tin à?”
“Tin chứ! thế nào mà không tin chứ? Hoa Tiểu Ba đệ không phải là kẻ khờ dại, tự mình cũng biết đánh giá khách quan chuyện này. Nói khoát cũng thật phi thường, hắc hắc!”
Độc Cô Minh nhìn Đỗ Quyên, hỏi: “Sao nàng ta lại theo ngươi trở lại?”
“Nàng ta là nữ nhân của ta, đương nhiên là theo ta”. Hi Bình choàng tay kéo ôm Đỗ Quyên vào lòng, hôn nàng vài cái.
Đỗ Quyên rên rĩ: “Ca, không muốn, lúc này đang ở trên đường.”
Hi Bình buông nàng ra, quay nhìn Hoàng Đại Hải hỏi: “Đại Hải, mẹ và những người kia đâu?”
Hoàng Đại Hải nói: “ Bọn họ đi ra còn sớm hơn chúng đệ, Long thành này thấy lớn, không thể tìm thấy ngay được.”
Hi Bình nói: “Từ từ mà tìm, trước sau gì cũng gặp. Tiểu Ba, không phải bọn ngươi nói đi cưa cẩm sao? Kết quả sao rồi?”
Hoa Tiểu Ba thở ra nói: “Rất thất bại.”
“Hừ!” Hi Bình thô lỗ nói: “Mỹ nữ đầy đường, bọn ngươi không tìm được vật săn, quả thật là mất mặt mà.”
Hoa Tiểu Ba nói: “Có tỷ phu ra tay là được.”
Hi Bình chỉ vào mặt mình, hét lớn: “Ta còn có thể rat ay nữa sao? Ngươi kêu ta đi doạ đến chết mỹ nữ à?”
Hoa Tiểu Ba liền giải thích: “Đừng e ngại, bọn họ đều thấy qua mặt thật tỷ phu, doạ cũng không chết được đâu!” Hắn kể về việc gặp Mộng Hương và chúng nữ.
“Cái gì?” Hi Bình đột nhiên gọi Độc Cô Minh lại nói: “Cô Cô của huynh cũng tới à? Cái đầu trọc này cũng thật là, đã có hài tử mà còn đi loạn tứ tung, ài, lần này đại phiền nhiễu.”
Độc Cô Minh kỳ quái vì sao Hi Bình phản ứng kịch liệt như vậy, hỏi: “ Hi Bình có vấn đề gì vậy?”
Hi Bình nói: “Vấn đề lớn, bất quá, không thể nói cho bọn ngươi biết.”
Sáu người đột nhiên chuyển động xuất ra một quyền đánh về phía hắn, nhưng nhìn thấy hắn hiện tại đã gần như trở thành mặt đầu heo, cuối cùng cũng nhẫn nhịn được.
Hoa Tiểu Ba chuyển đề tài nói: “Tỷ phu, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Hãy nhìn vào mặt ta thì biết.” Hi Bình tuy cảm kích Hoa Tiểu Ba vì hắn giải vây, nhưng hỏi hắn đi đâu bây giờ quả là chuyện không tế nhị chút nào. Với khuôn mặt này của hắn, còn có thể đi đâu? Đương nhiên là trở về Phong Nhân viện.
Hoa Tiểu Ba tự cho mình thông minh nói: “Đệ biết rồi, lại tiếp tục đi tán tỉnh.”
“Tán tỉnh cái đầu ngươi á.” Hi Bình cốc lên đâu Hoa Tiểu Ba, hét lớn: “Muốn tán bọn họ thì bọn ngươi tự đi đi. Sau khi ta đánh nhau, thật sự không còn mặt mũi đi tán gái nữa”
Hơn nữa, với khuôn mặt này của ta, riêng lão thái bà cũng sợ mất mật, nói gì đến tiểu nữ?
Lôi Long nói: “Đệ không muốn đi theo ba tên hỗn bọn họ, đệ có thể trở về với Bích Nhu. Đệ rất nôn nóng trở về bồi tiếp nàng ta. Nếu nàng ta trở về không thấy đệ thì thật là tội nghiệp.”
Triệu Tử Hào tán đồng nói: “chúng ta cũng đi ra ngoài một thời gian, cần trở về ăn cơm. Các ngươi muốn nhìn nữ hài tử thì nhìn cho đã, ta thật sự rất đói.”
Độc Cô Minh gọi Triệu Tử Uy đến mỉm cười nói: “Sao đại ca của ngươi không giống ngươi chút xíu nào vậy?”
Triệu Tử Uy nói: “Ngươi nói thật là thúi. Chúng ta không giống nhau chút nào sao? Chúng ta cùng họ Triệu, điểm này hoàn toàn tương đồng.”
Hoàng Đại Hải nói: “Quả thật là không giống cái gì.”
Triệu Tử Uy vừa muốn nổi nóng, Độc Cô Minh bổ sung thêm một câu làm cho hắn vui lên: “Ngươi biết điều tiết cảm xúc hơn đại ca ngươi.”
Có người nói hắn biết điều tiết cảm xúc, hắn có thể không cao hứng à?
Triệu Tử Uy mãn nguyện nghĩ thầm: Một nam nhân biết điều tiết cảm xúc, đương nhiên không tùy tiện nổi giận. Bởi vậy hắn cũng không nổi giận.
Thật sự là một nam nhân biết điều tiết cảm xúc nha – xem loại tình huống này cũng là một loại điều tiết.
Quyển 12 : Sơ Đáo Long Thành
Chương 5
Bạch Phát U Nữ (U Nữ tóc trắng)
Hi Bình cùng mọi người trở về đến Phong Nhân viện thì các nữ nhân đã quay về đấy rồi.
Sau bữa cơm trưa, Hi Bình đến thăm Hoa Lôi. Nữ nhân này muốn hắn làm ru cho nàng ngủ, mới đồng ý cho hắn đến Đại Địa Minh.
Nghe nói, cần phải tổ chức đội quân tình nguyện thứ hai chi viện cho Lạc Thủy, vì vậy mới tập trung võ lâm nhân sĩ tại Đại Địa Minh để thảo luận việc này.
Tân lệnh chủ của Tứ đại võ lâm thế gia tuy là Hoàng Đại Hải, nhưng kỳ thật người chân chính lên tiếng và phân công việc vẫn là Đỗ Thanh Phong. Nhóm mấy người trẻ tuổi Hi Bình thật ra không phải về việc chính mà đến Đại Địa Minh hoàn toàn chỉ để coi nhiệt náo. Ngoài chuyện về giới quần thoa trong võ lâm bọn họ không muốn bàn chuyện gì khác. Đặc biệt những chuyện đối nghịch với các mỹ nữ, bọn họ vô cùng xem thường.
Hoàng Đại Hải và Triệu Tử Hào tuy cũng trẻ tuổi như bọn họ nhưng là những thanh niên có tư cách, vì vậy được theo chân các bậc trưởng bối Đỗ Thanh Phong, Hoa Sơ Khai và Hoàng Dương đến thương lượng đại sự về việc tấn công bọn nữ hài Thái Âm Giáo.
Bọn nữ nhân còn chưa theo chân đến, Hi Bình, Lôi Long, Hoa Tiểu Ba, Độc Cô Minh cùng Triệu Tử Uy tự động hình thành một nhóm. Cái nhóm này còn thiếu Tứ Cẩu không đến.
Lúc về đến hậu viện, Hoa Tiểu Ba đột nhiên nói: “Mỹ nữ Long Thành tựa hồ tập trung hết tại Đại Địa Minh! Nghe nói, Lạc Thiên của Đại Địa Minh quả là anh hùng, làm mê đắm bao nhiêu mỹ nữ Long Thành. Không biết là thật hay không.”
Độc Cô Minh nói: “Chúng ta Võ lâm Thất công tử, trong mắt người giang hồ lại xếp hắn là đệ nhất, nghe được thật không tâm phục.”
Hoa Tiểu Ba hỏi: “Ai là người xếp cuối cùng?”
“Đương nhiên là hắn rồi.” Độc Cô Minh chỉ Triệu Tử Uy nói, trong lòng vô cùng sung sướng.
Triệu Tử Uy bực mình quát: “Độc Cô Minh, rút kiếm ra.”
Song đao của hắn cũng đã nhanh chóng nằm ở trong lòng bàn tay. Vì danh dự của mình, hắn sẵn sàng liều mạng.
Độc Cô Minh cười nói: “Ngươi tìm ta có tác dụng gì? Trong mắt người giang hồ, tên của ta cũng được xếp cuối cùng. Muốn tìm thì tìm Lạc Thiên, đánh thắng được Lạc Thiên là ngươi trở thành người đứng đầu Võ lâm thất công tử. Đánh thắng ta, ngươi cũng chẳng được cái gì! Ha ha!”
Triệu Tử Uy suy nghĩ một chút. Cũng đúng, Độc Cô Minh căn bản không tính là nhân vật danh tiếng, thanh danh cũng không bằng Triệu Tử Uy hắn. Nếu đánh thắng hắn cũng là phí sức, còn nếu đánh thua hắn, không phải tự mình lấy đá đập vào đầu mình sao?
Hắn thu đao vào vỏ, nói: “Sau này còn ăn nói những chuyện xung động như vậy, lúc ấy xem có tha cho không.”
Độc Cô Minh nói: “Ngươi rút đao so với lời nói của ta vẫn còn xung động. Hắc hắc, chúng ta là người quân tử, động khẩu không động thủ.”
Triệu Tử Uy mỉm cười nói: “Mẹ nó, bất quá mới đọc được vài cuốn sách đã dám xưng là quân tử.”
Độc Cô Minh không thèm để ý đến sự châm chọc của hắn, quay sang Hoa Tiểu Ba nháy mắt, nói: “Tiểu Ba chúng ta quay về đi?”
Ánh mắt Hoa Tiểu Ba đang sục sạo trên thân thể mấy tỳ nữ xinh đẹp của Đại Địa Minh, hỏi có vẻ bất mãn: “Quay về làm gì?”
Độc Cô Minh kề miệng đến sát bên tai Hoa Tiểu Ba nói: “Hiện giờ Vương Ngọc Phân đang theo Đỗ Thanh Phong đến Đại Địa Minh. Có lẽ Đào Nhân và Liễu Nhân vẫn còn ở lại Phong Nhân viện. Đầu óc của ngươi để đi đâu mất rồi?”
“Úi chao, Độc Cô lão huynh! Huynh thật là thông minh, chúng ta lập tức quay về đi.”
Hoa Tiểu Ba lập tức chuyển thân đi khỏi. Độc Cô Minh thả lại một câu: “Ta và Tiểu Ba có chút chuyện gấp.” Rồi liền đuổi theo Hoa Tiểu Ba đi khỏi.
Lôi Long nhìn Hi Bình. Triệu Tử Uy thấu hiểu tâm sự của Độc Cô Minh, nói: “Gấp gáp cái gì, lại không đến bám hai đứa con gái Liễu Nhân, Đào Nhân ấy à? Còn làm như bí mật thiên hạ.”
Lôi Long cười nói: “Động tác thật nhanh nhẹn. Ta nghi bọn họ kiếp trước vốn là chuột. Không động nào là không ghé qua.”
“Ta cũng nghĩ thế.” Triệu Tử Uy không bỏ qua cơ hội buông lời báo thù.
Lôi Long nói: “Ta cũng quay về đây. Cái Đại Địa Minh này chẳng có cái gì khiến ta thấy hứng thú. Vì bọn họ quay về để bám theo mấy đứa con gái, ta cũng muốn về để bồi tiếp Bích Nhu.”
Nhìn theo Lôi Long đi khỏi, Triệu Tử Uy nói: “Hi Bình, chúng ta đến Võ lâm đại hội đi?”
Hi Bình cười nói: “Đến để tiếp cận Mộng Hương à?”
Hắc hắc, hắc hắc, Triệu Tử Uy cười ngượng nghịu nói: “Đi lung tung ở đây không bằng đến tiền viện chờ Mộng Hương về. Để nàng cảm thụ được mối si tình ở mọi nơi của ta.”
Hi Bình nhún vai nói: “Ta không cản trở ngươi nhưng ta sẽ không cùng đi với ngươi. Trừ phi ở đó có đánh nhau hoặc để ta đến đó xướng ca.”
Triệu Tử Uy vội vàng vái hai tay nói: “Ngươi hoàn toàn không cần phải đi đến đó.”
Nói xong, hắn vội vàng rời khỏi, nhưng lâu lâu quay đầu lại nhìn xem Hi Bình có đi theo không. Thật tình, hiện tại cũng chẳng phải hắn chán ghét Hi Bình mà là rất sợ hãi. Đáng sợ nhất là đúng lúc hắn đang tán tỉnh Mộng Hương thì Hi Bình lại cất giọng hát những bài tình ca sơn dã. Đó thật là lấy mạng người ta. Ài! Một người như thế sao lại cứ quyết định phải làm ca thần chứ? Bất cứ ai cũng được, nhưng đừng để cái người đáng sợ đó ở bên cạnh Triệu Tử Uy hắn. Chạy trước đúng là diệu kế.
Triệu Tử Uy đi khỏi, Hi Bình liền trở nên cô độc. Đại Địa Minh rất lớn, hắn tịnh không biết nên đi đâu. Hắn biết Nguyên Chân đang ở đây. Nữ nhân đó khiến hắn cảm thấy thích thú. Hắn cũng biết Nguyên Chân có hứa đến dự đại hội võ lâm. Nhưng hắn chẳng thích thú gì cái đại hội chán phèo đó vì vậy hắn không định đi tìm bọn họ. Cứ đợi kết thúc hội nghị, cuối cùng cũng gặp được bọn họ.
Hắn cứ đi qua lại mấy đình viện trong Đại Địa Minh, đi qua một cái cổng hình tròn, trong đó có một cái sân vườn rất nhỏ. Bình thường rất ít người đến nơi cái rìa cuối cùng phía đông này của Đại Địa Minh. Hi Bình hoàn toàn không biết rằng hắn chính là nam nhân đầu tiên bước chân đến chỗ này trong ba năm trở lại đây.
Trong sân vườn này chỉ có độc một ngôi nhà một gian rất lớn. Cửa không đóng, đẩy một cái là mở. Hi Bình tiến vào chỉ nhìn thấy một cái giường và một cái bàn dài. Trên mặt bàn bày đầy bút và giấy để vẽ. Trên tường treo đầy tranh, trong đó có một bức đặc biệt to, vẽ một thanh niên cao lớn lạnh lùng. Thanh niên này khiến Hi Bình cảm thấy có chút hơi quen quen nhưng lại nghĩ không ra đã gặp qua người này ở đâu rồi.
Hắn trầm tư suy nghĩ.
“Khiếu Thiên?!”
Hi Bình toàn thân chấn động, quay đầu nhìn thấy một nữ nhân đang đứng tại cửa ra vào. Hắn biết câu nói vừa rồi là của nữ nhân này.
Nữ nhân có sáu bảy phần giống Thủy Khiết Thu. Trong số những nữ nhân Hi Bình từng biết, nàng dường như là hoàn mỹ nhất. Nếu nói Thủy Khiết Thu là tuyệt mỹ thì không đúng lắm. Lãnh Như Băng, La Mỹ Mỹ và Đại Ny mới thật là tuyệt mỹ, có điều họ đều còn trẻ tuổi. Vưu Túy có lẽ mới là nữ nhân vừa tuyệt mỹ vừa thành thục. Nhưng đem so sánh với nữ nhân trước mặt, sắc đẹp cần phải kém một phần.
Mái tóc dài trắng như tuyết của nữ nhân vắt qua một bên vai, rủ xuống khuôn mặt như tạc tượng của nàng. Hàng lông mày như một đám mây nhạt bị cơn mưa xuân quét qua. Đôi mắt đen nhánh trông như ánh trăng bị che khuất mất một nửa trong đêm nguyệt thực, thể hiện sự khả ái nhưng lại khiến người ta thương xót. Lúc này đôi mắt si tình đó đang nhìn chằm chằm Hi Bình, từ ngỡ ngàng chuyển thành phẫn nộ.
“Ngươi là ai, tại sao đi vào U Liêu Trai này?” Nữ nhân phát giác Hi Bình không phải là người mà nàng cần gặp, lên giọng truy hỏi.
Hi Bình sững sờ, nói: “Nàng vừa mới gọi ta à?”
Nữ nhân quát: “Hãy trả lời vấn đề ta hỏi.”
Hi Bình không trả lời mà chỉ quay lưng lại. Hắn đoán trông từ phía sau mình giống ai đó. Nếu không nữ nhân này không thể khi nhìn thấy hắn từ phía sau lại giật mình kêu lên cái tên “Khiếu Thiên”.
Nữ nhân không ngờ Hi Bình ngạo mạn như thế. Nhưng trong lúc Hi Bình đứng quay lưng lại, nàng lại thấy tâm tình phức tạp. Người thanh niên vô lễ đứng trước mặt trông phía sau rất giống với hắn ta. Nhưng khi nhìn đến cái khuôn mặt bị đánh đến biến dạng của Hi Bình, nàng liền phủ nhận sự phán đoán của mình. Huống hồ, dù cho khuôn mặt của hắn có chút giống Khiếu Thiên cũng không thể là Khiếu Thiên. Đã hai mươi năm rồi, hắn không thể nào lại còn trẻ như thế?
Hi Bình đột nhiên xoay người lại nhìn thẳng vào mỹ nữ đứng nơi cửa hỏi: “Ta rất giống một người mà nàng quen biết đúng không?”
Nữ nhân đối diện với câu hỏi bất ngờ của hắn, không biết nên trả lời thế nào. Sau một lúc bình tĩnh lại mới đáp: “Ngươi vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Thanh âm của nàng rất nhẹ nhàng, trong đó có thể nghe thấy một chút bất lực.
Hi Bình cười cười, tự nói ra danh tính của mình. Hắn nhìn thấy trong mắt nữ nhân thoáng qua một tia thất vọng, nói: “Có thể hỏi phương danh của tỷ tỷ không?”
Nữ nhân kinh ngạc hỏi: “Ngươi kêu ta là tỷ tỷ?”
Hi Bình nói: “Nếu như không thích, ta có thể kêu nàng là muội muội. Nàng xem ra cũng chẳng hơn ta bao nhiêu tuổi.”
Nữ nhân sắc mặt trở nên lạnh lẽo, quát: “Miệng lưỡi trơn tru đúng là đồ dâm tặc. Biến khỏi đây ngay!”
Hi Bình nói: “Đi khỏi thôi có được không?”
Nữ nhân ghét cái tính mặc cả của hắn. Nàng muốn hắn cút khỏi đây, ý tứ chỉ là kêu hắn ra khỏi đây. Hắn lại vì ý nghĩa của hai chữ “biến” với “đi” mà hỏi lại nàng một câu vô vị như thế.
Nhìn lại khuôn mặt đen đúa sưng như phù thũng của hắn, nàng lại càng ác cảm, bèn lạnh lùng nói: “Không cần biết ngươi dùng cách thức nào, tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà này. Nếu không ngươi sẽ rời khỏi thế giới này đó.”
“Vậy ta sẽ rời khỏi ngôi nhà này!”
Hi Bình cười nhè nhẹ, hai tay xòe ra, đi về hướng cửa. Nữ nhân tiến lên đằng trước, đứng bên cạnh cửa chờ hắn đi khỏi. Đúng vào lúc Hi Bình đi qua bên cạnh nàng, nữ nhân đột nhiên có cảm giác bị Hi Bình ôm vào trong lòng. Nàng vội vàng vùng vẫy nhưng vô hiệu. Gã nam nhân này với sức một tay cũng chống lại được toàn bộ nội lực của nàng. Tay còn lại hắn dùng để đóng cửa ra vào lại.
Nàng kinh hãi kêu lên: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Hi Bình nói: “Một người đàn ông ôm một người đàn bà. Nàng nói xem hắn muốn làm chuyện gì?”
Nữ nhân hiểu rằng tình hình nghiêm trọng, ngay cả tính mạng bản thân cũng nguy hiểm. Nàng chống cự rất lợi hại nhưng tuyệt không hề kêu gào.
Hi Bình lấy làm kỳ lạ hỏi: “Vì sao nàng không kêu lên?”
Nữ nhân nói: “Nếu ta kêu lên một tiếng, ngươi sẽ lập tức táng thân tử địa.”
“Ồ! Đáng sợ thế sao?” Hi Bình đè chặt nàng lên trên giường cười nói: “Nhưng ta thấy nàng rất quan tâm đến vấn đề sinh tử của ta. Bất luận là vì nguyên nhân nào, nàng không kêu là tốt rồi. Nói thật tình, ta cũng hơi sợ nàng kêu gào. Bất quá, chỉ sợ chút xíu thôi.”
Nữ nhân rút cuộc cũng biết mình gặp phải loại nam nhân nào. Nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi trong lòng. Nàng tự cho mình võ công cao cường, tuy nhiên võ công nàng lại không thể sử dụng được. Thanh âm nàng nói cũng bắt đầu run run
“Nếu ngươi thật sự dám vô lễ với ta, ta sẽ kêu gào thật lớn. Ngươi cũng rõ nơi đây là Đại Địa Minh.”
Tay Hi Bình đang vuốt ve mái tóc đẹp đẽ trắng như tuyết của nàng, nói: “Nhưng thật ra ta đã vô lễ với nàng rồi, Đại Địa Minh có bỏ qua cho ta không? Nàng có bỏ qua cho ta không?”
Nữ nhân trầm mặc. Trên mặt, nỗi phẫn hận lại càng tăng.
Hi bình thở dài nói: “Tất nhiên đã làm rồi thì làm tới luôn! Dù sao sau này cũng bọn nàng truy sát, chi bằng hết kiếm chút vốn trước đã.”
Nữ nhân hoang mang nói: “Ngươi thả ta ra rồi, ta đảm bảo không truy cứu lại chuyện này nữa.”
Hi Bình nói: “Ta thường hay nói dối. Nàng nói xem, một người thường nói dối liệu có dễ dàng đi tin lời nói của một người khác không?”
Nữ nhân sốt ruột, lại tiếp tục vùng vẫy. Đương nhiên là càng vùng vẫy càng mệt, lại không thể đẩy được đồ vật khổng lồ ở trên người ra. Nàng hiểu rằng hôm nay gặp phải cao nhân. Sợ rằng đại ca của nàng cũng không thể khống chế nàng được như vậy. Tên nam nhân này so với đại ca của nàng còn đáng sợ hơn.
Trong lòng nàng nghĩ như thế, đột nhiên miệng nàng hét lên: “Có người đến…”
Tiếng kêu bị đứt đoạn giữ chừng, miệng nữ nhân đã bị miệng Hi Bình bịt chặt. Nàng vội vàng cắn chặt răng, muốn quay đầu tránh, lại bị tay của Hi Bình giữ chặt. Nàng chẳng còn cách nào, chỉ đành chọn con đường bảo vệ tính mạng bằng cách chấp nhận nụ hôn mà Hi Bình cưỡng bách. Trong lòng nỗi kinh sợ càng tăng lên bội phần.
Miệng Hi Bình rời khỏi môi nàng, hỏi: “Vì sao lại vội vàng cắn răng lại?”
Câu hỏi của tên tiểu tử này thật buồn cười, làm như người ta và hắn quen thân lắm?
Nước mắt nữ nhân trào ra, miệng mắng: “Ngươi sẽ gặp báo ứng.”
Hi Bình nói: “Ta lại hiểu rằng nàng là một nữ nhân không nên tin tưởng. Mới vừa nãy nói không báo phục ta. Hiện tại lại nghĩ đến báo ứng ta rồi. Còn may là ta chưa thả nàng ra, nếu không ta cũng không thấy được ngày mai.”
Nữ nhân nói: “Cho dù bây giờ ngươi thả ta ra, ngươi cũng chỉ còn một con đường chết.”
“Xem chừng như thế thật.” Hi Bình dừng lại hai mắt nhìn nàng chăm chăm, nói tiếp: “Vì vậy hiện tại ta không thể thả nàng, vì nàng là nữ nhân chỉ cho ta một con đường chết. Rất đáng tiếc.”
Nữ nhân nói: “Chẳng bao lâu sẽ có người đến đây.”
Hi Bình cười nói: “Ta biết rõ trong phạm vi khu vực này tịnh không có người nào ra vào. Chính ta từ đằng trước đi vào đây. Ta biết rõ một điều, lúc nãy nàng gào lên, căn bản không có ai nghe thấy. Nếu nàng định kêu gào liên tục, ta sẽ không cho nàng cơ hội. Lúc này mọi người đều đang dự đại hội nhiệt náo gì đấy, sẽ không biết ở đây nàng và ta cũng có một cuộc hội ngộ nhỏ. Nàng đừng mong có ai đến, ngoại trừ ta ra, khách khách!”
Nữ nhân phẫn nộ đến cực điểm: “Quỷ háo sắc ngươi, ta không thể không giết chết ngươi!”
Hi Bình nói: “Trước khi giết ta, cảm phiền nàng cho ta biết, tên nàng là gì?”
Nữ nhân ngừng giãy giụa, quay mặt sang một bên, không thèm nhìn vào cái mặt heo của Hi Bình.
Hi Bình muốn đánh cho gục luôn, bèn dùng một loại thanh âm ghê tởm như nhục mạ rống lên: “Nói mau, mỹ nhân, trước khi hiến thân cho ta, nàng hãy nói tên của nàng cho ta.”
Nữ nhân quay mặt trở lại trừng trừng nhìn hắn, quát: “Ai nói ta muốn hiến thân cho ngươi?”
Hi Bình cười: “Ta nhận biết theo hành vi thôi. Một nữ nhân bị ta đè trên giường, không chống cự cũng không kêu gào, tức là chuẩn bị hiến thân cho ta rồi.”
Hai tay nữ nhân đẩy hắn ra, kêu: “Ngươi là đồ con lợn. Ai nói không chống cự, không kêu gào? Ta mệt nhọc chẳng còn một chút khí lực nào, ngươi làm như ta cam tâm bị ngươi hành hạ thế này à? Trừ phi ngươi cả đời này dứt khoát không thả ta ra, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi đó.”
Hi Bình vui vẻ nói: “Có khó coi lắm không? Mặt ta hiện nay cũng khó coi rồi mà? Biết trước hôm nay sẽ gặp nàng, ta đã không cùng cái tên Lãng Vô Tâm ấy đánh nhau. Nói chung, ấn tượng ban đầu là quan trọng nhất. Không có khuôn mặt mê người, bảo ta sau này làm sao đi tán gái đây.”
Nữ nhân chống đỡ không hiệu quả, chỉ đành lại thở dài, lạnh lùng nói: “Rút cuộc ngươi có thả ta hay không?”
“Thả, đương nhiên thả rồi. Nói gì đi nữa cũng không thể đè nàng thế này đến hết đời được. Chỉ cần nàng nói ra tên của nàng, ta sẽ thả nàng ngay. Điều kiện như vậy là được chứ?”
Nếu là người quen biết Hi Bình, tuyệt sẽ không tin tưởng câu nói này. Đáng tiếc nữ nhân này lại là lần đầu gặp hắn.
Nữ nhân suy nghĩ, rút cuộc không cam tâm nói: “Lạc U Nhân.”
Hi Bình tán thưởng: “Hảo danh tự! Cái lão gia hỏa Lạc Hùng ấy là người thế nào với nàng?”
Nữ nhân lại quay mặt sang bên cạnh. Hi Bình giữ mặt nàng trở lại đối diện, lại muốn cúi xuống hôn nàng. Nàng kinh hãi nói: “Hắn là đại ca của ta!”
Hi Bình dừng lại nửa chừng trên môi nàng, không tin tưởng hỏi: “Lão già mập tròn Lạc Hùng đó sao lại có muội muội trẻ tuổi như ngươi được?”
Lạc U Nhân nói: “Ta cũng đã ba mươi bảy tuổi rồi.”
Hi Bình giật mình nói: “Có thể nào? Nhìn nàng bất quá hơn ta đôi ba tuổi là cùng. So với Lôi Lôi của ta có khi còn nhỏ hơn đôi ba tuổi. Hắc, nàng lừa ta. Không tin!”
Lạc U Nhân giận dữ nói: “Mặc kệ tin hay không, ta đã nói tên mình ra, ngươi nên thả ta ra.”
Hi Bình giả vờ hỏi: “Ta vì sao phải thả nàng ra chứ?”
Đúng là không có lý do gì. Mấy khi dễ dàng ôm được một mỹ nữ chứ.
Lạc U Nhân hai mắt trợn to, đấm thẳng vào ngực Hi Bình. Quyền này nhiều ít cũng có nội kình nhưng lại không làm Hi Bình động đậy. Nàng phát cuồng nói: “Ngươi đã không giữ lời của ngươi. Ngươi không phải là người. Ta với ngươi căn bản không quen biết, ngươi lại dùng vũ lực khinh bạc ta. Ta giết chết ngươi, ta giết chết ngươi!” Sau khi kêu thét xong, nước mắt nàng trào ra.
Hi Bình nói: “Ta luôn nghĩ đến việc cưỡng gian một nữ nhân nhưng lần nào đi tìm cũng không gặp được thú săn. Vì nàng đã nói tàn nhẫn đến như vậy, ta cũng không thể mềm lòng được. Ngoài ra, ta cũng không thích Lạc Hùng. Ta và hắn còn phải đánh nhau một trận, thế nên cũng không ngại phong lưu trên giường cùng muội muội hắn trước một lần.”
Trước sự kinh ngạc của Lạc U Nhân, hai tay hắn bắt đầu xé bỏ y phục trên người nàng. Loại hành động này đối với hắn phải nói là rất thành thục do đó cũng thực hiện khá nhanh. Chỉ trong khoảng khắc, mọi thứ trên người Lạc U Nhân đã bị hắn xé bỏ toàn bộ. Nàng ngoài việc chống cự chỉ còn biết rơi lệ. Kêu gào cũng không có khả năng, miệng của Hi Bình không để cho nàng cơ hội nói lời nào.
“Giờ nàng có thể kêu to lên để mọi người đến xem hình dạng trần truồng, lõa thể của chúng ta.” Hi Bình nói trong lúc đang tự mình cởi bỏ y phục.
Lạc U Nhân nhìn thấy thân hình lõa thể cường tráng, hiểu rằng lúc này có người lại đây cứu giúp cũng là việc vô bổ. Chỉ càng làm thêm nhiều người nhìn thấy tình cảnh nàng bị lăng nhục. Nàng thà tự nguyện chọn lựa sau này giết chết Hi Bình hơn bị nhìn nhìn thấy vào lúc này.
Nước mắt nàng rơi mãi không ngừng, nuốt tiếng khóc xuống nói: “Đừng làm như vậy được không? Ta cầu xin ngươi. Ngoại trừ tên ngươi ra, căn bản ta không biết ngươi là ai. Ngươi hãy bỏ qua cho ta đi!”
“Vì sao không kêu nữa?”
Hi Bình chăm chú nhìn thân thể tuyệt mỹ đang bày hết ra. Tuy so với Thủy Khiết Thu trưởng thành hơn mấy phần nhưng thật rất giống nhau. Nếu để hắn nhìn được mỗi phần thân mình thì phảng phất giống Thủy Khiết Thu. Tuy nhiên cái chỗ riêng tư Thủy Khiết Thu lại trong sáng như ngọc, còn của nữ nhân này lại là một phần đen bóng lộng lẫy, rất mê người.
Tay của hắn đụng nhẹ nhẹ vào chỗ riêng tư của nàng. Lạc U Nhân bật lên tiếng rên rỉ, hai mắt căm tức nhìn hắn.
Hi Bình nói: “Ta tưởng là ở chỗ lông nàng cũng màu trắng, lại không ngờ đen bóng như đêm ba mưoi. Nói ta biết, vì sao nàng có mái tóc trắng như tuyết?”
Lạc U Nhân chẳng thèm đáp lại câu nói của hắn. Hắn cười gian xảo, cái vật ở dưới háng hắn theo động tác đưa mông, đâm thẳng vào cửa mình chật hẹp của nàng, nàng kinh hãi kêu thất thanh: “Đau!”
Hi Bình đình chỉ động tác, kinh ngạc hỏi: “Nàng vẫn còn là xử nữ à?”
Khuôn mặt Lạc U Nhân ửng hồng, hai tay đẩy Hi Bình ra. Cảm giác được cái vật thô tráng của hắn còn chực chờ nơi cửa mình, nàng sợ khiếp nói: “Không được!”
“Chúng ta cần một chút dạo đầu.” Hi Bình rút trở lại.
Nhân vì hắn cho vào thô bạo, cảm nhận được sự trở ngại của xử nữ. Đối với một người xử nữ, thậm chí ngay cả khi cưỡng dâm, hắn cũng có thể dịu dàng một chút. Hai tay của hắn bắt đầu có những động tác trên người Lạc U Nhân. Tuy nói là nàng cực lực phản kháng nhưng khi ngón tay Hi Bình cho vào cửa mình nàng, cố gắng mở âm đạo nàng ra, sau những di động của ngón tay trên bề mặt, nàng lại không tự chủ được bật lên tiếng rên rỉ. Nàng cảm giác được hạ thể nàng đang từ từ ẩm ướt, nhiệt độ trong cơ thể từ từ tăng, hơi thở của nàng cũng biến thành gấp gáp. Nàng muốn đẩy Hi Bình ra nhưng toàn thân bất lực. Rốt cuộc cố gắng kềm chế tiếng rên rỉ xấu hổ từ trong miệng mình phát ra, nàng cắn vào bắp tay của Hi Bình.
Hi Bình chịu đựng để nàng cắn, đau đớn kêu: “Lạc U Nhân, nàng không mở miệng ra, ta lại đưa vào đấy.”
Lạc U Nhân không chịu nhả răng ra. Hi Bình không biết thế nào, kéo ngón tay đang ở trong cửa mình nàng ra. Thời cơ cũng đến, hắn không do dự nữa, đâm cọc vào.
Vật thể to dài đột nhiên đâm vào trong người Lạc U Nhân. Đau đớn tê liệt khiến nàng la lên thảm thiết: “Đau! Không được! Đồ tạp chủng, ta đau quá! Ngươi dừng lại, dừng lại, ta không cắn ngươi nữa.”
Hi Bình dừng động tác lại, nhìn xuống hạ thể của nàng, một dòng máu nhỏ từ trong đó rỉ ra.
Đột nhiên hắn trợn mắt kêu lớn: “Lạc U Nhân, nữ nhân nàng vẫn còn cắn ta sao?”
Hắn lại dũng mãnh rút ra đâm vào. Nhưng Lạc U Nhân không vì động tác của hắn mà hả miệng ra, trái càng cắn chặt hơn. Hi Bình lại phải dừng lại. Cái đấy vẫn nằm sâu trong nội thể nàng. Một tay hắn bấu chặt cằm nàng, nàng không thể không mở miệng ra.
Hi Bình nhìn vết thương đầy máu nơi bị nàng cắn, mắng: “Nàng muốn cái gì?”
“Ta đau!” Lạc U Nhân kéo tay Hi Bình đang nắm cằm nàng ra, vừa giận vừa uất ức nói.
Hi Bình nói: “Ngươi đau thì kêu, sao phải cắn ta không nhả ra?”
Lạc U Nhân nói: “Ta chết cũng không kêu!”
Hi Bình bỏ tay đang giữ cằm nàng ra, cười nói: “Cũng có khí phách đấy chứ!”
Lạc U Nhân nói: “Cho dù có người lại, liệu có thể thay đổi sự thật này được sao?”
Hi Bình lắc lắc đầu nói: “Thật sự là rất đau sao?”
Lạc U Nhân hai tay đánh mạnh lên mặt hắn, kêu: “Ngươi biết rõ còn hỏi. Ta muốn giết chết ngươi, đem ngươi cắt ra từng khúc nuôi chó. Ngươi sẽ nhận được báo phục.”
“Nguyên cả Đại Địa Minh xuất động, lão tử cũng không sợ. Báo cừu? Là chuyện sau này!” Hi Bình cười lạnh, đưa cái gối qua cho nàng nói: “Đừng cắn ta. Nếu đau thì cắn vào gối. Lão tử làm việc tuyệt không nửa đường bỏ phế.”
Lạc U Nhân sững sờ một chút, nắm gối ném xuống đất, vừa giãy giựa vừa đánh Hi Bình nói: “Ta không cắn vào gối. Ai làm ta đau ta cắn lại nó! Là ngươi cưỡng gian ta, chứ không phải cái gối. Ta phải cắn ngươi, cắn chết ngươi!”
Nàng lại nghiêng mặt qua bên, muốn lại cắn vào tay Hi Bình. Hi Bình đột nhiên xốc người tới. Cái ấy phồng to lên hơn, nhanh chóng chọc vào trong tiến tới.
Lạc U Nhân hô lên một tiếng thê thảm, quay mặt lại trừng mắt nhìn Hi Bình, khóc nói: “Ngươi không phải là người! Cái thứ của ngươi, cái thứ thô bỉ… ôh ôh… Ta không muốn. Ta không phải với Khiếu Thiên. Trinh trắng một đời của ta toàn bị tên tiểu tử mất dạy nhà ngươi hủy hoại. Ngươi còn chưa đủ sao, vẫn còn muốn khi phụ người ta. Ta đau chết đi được! Ai… ai… Xin ngươi… nhỏ lại, nhỏ lại một chút, ta không cắn ngươi nữa.”
Hi Bình thu nhỏ lại một chút, lưu lại sâu trong âm đạo nàng như cũ, cảm nhận bề mặt mềm mại ướt át, nói: “Lại đây, để ta âu yếm.”
“Không!” Lạc U Nhân cự tuyệt.
Hi Bình không quan tâm việc nàng cự tuyệt, vẫn cương quyết muốn hôn. Thấy nàng đang cắn chặt răng lại, hắn liền chuyển động hạ thể. Lạc U Nhân vì thế lại nhả răng ra. Đầu lưỡi của hắn dễ dàng tiến nhập vào trong miệng nàng. Hông hắn cử động mềm mại nhiều lần, như thế trên dưới triền miên một trận, Hi Bình đã thôi không còn hôn nàng nữa mà hơi thở Lạc U Nhân vẫn gấp gáp.
Hi Bình nói: “Cảm giác hoàn hảo chứ?”
Lạc U Nhân không biết đôi tay mình từ khi nào đã ôm chặt sau lưng Hi Bình. Nghe nói như thế, vội vàng rút hai tay trở lại, nói: “Đừng hỏi ta.”
Hi Bình nói: “Không hỏi nàng, ta hỏi ai?”
Lạc U Nhân giận dữ nói: “Không được hôn ta nữa!”
Hi Bình cười: “Thật không muốn ta hôn nàng sao?”
Lạc U Nhân cảm thấy khúc thịt ở bên trong người nàng lại bắt đầu to lên nhưng nàng vẫn kiên quyết nói: “Không muốn.”
Hi Bình lại hỏi: “Vĩnh viễn không muốn sao?”
“Vĩnh viễn!” Lạc U Nhân không chút phân vân đáp.
“Là nàng nói đó.” Hi Bình nói dứt lời, bên dưới lại dũng mãnh chuyển động, đồng thời nói: “Ta biết rõ trong lòng nàng đang tưởng tượng đến tên nam nhân trên tường kia. Cũng tốt, nàng tạm thời coi ta là hắn đi. Ta nghĩ hắn chưa hoàn thành nhiệm vụ ở trên người nàng, ta cũng tận lực thay thế hắn hoàn thành. Ta là người trong lòng luôn hướng đến việc lấy giúp đỡ người khác làm vui.”
Lạc U Nhân đau khổ rên rỉ: “Ai cũng không thể thay thế được chàng, ngươi càng không thể. Ngươi bất quá chỉ là tên tặc trộm hoa, dựa vào đâu để đem ra so sánh với chàng.”
“Dựa vào việc ta chính là Hoàng Hi Bình! Nữ nhân, đừng quên, nam nhân hiện đang cưỡi trên người nàng chính là ta chứ không phải nam nhân nào khác. Nghĩa là hiện tại nhất định ta chính là nam nhân của nàng. Như thế sẽ vĩnh viễn là người đàn ông đầu tiên của nàng. Điều đó vĩnh viễn không thể xóa bỏ được. Nàng đã hiểu chưa, nữ nhân?”
Hi Bình hét to một tiếng, hạ thể liên tục chuyển động. Cái ấy ra ra vào vào trong âm đạo Lạc U Nhân phát ra một loại âm thanh mê người.
Lạc U Nhân nước mắt vương đầy mặt. Nàng cảm thấy cơn giận trong lòng Hi Bình đang bạo phát và theo sau đó sự điên cuồng. Cái tên nam nhân đang cùng nàng có cái quan hệ thân mật bậc nhất nhân loại này thật ra hoàn toàn xa lạ với nàng. Nhưng điều không thể chịu đựng nổi là trong lòng hắn chẳng có một chút cảm tình với nàng. Nàng chỉ có thể cảm nhận được ý muốn chinh phục mạnh mẽ như sự phát tiết của một con dã thú. Nhưng vì sao một chút nhu tình vừa đây còn tồn tại trong tâm lý hắn lại tiêu tan đâu mất.
Nàng đột nhiên cảm thấy tâm hồn đau khổ, so với sự đau đớn ở hạ thể còn khó chịu hơn. Nàng trợn mắt nhìn trừng trừng thân thể tên nam nhân cường mãnh vô bì. Hắn trông như một con dã thú lần đầu phát dục đang xâm phạm thân thể nàng.
Nàng đột nhiên gào khóc: “Ta vẫn nhớ chàng, vẫn muốn chàng. Không cần biết ngươi đã làm gì với ta, trái tim ta vẫn là của chàng. Cái ngươi có được chỉ là thân thể ta, ngươi vĩnh viễn không có được trái tim ta.”
Hi Bình không ngừng kéo ra đút vào, lạnh lùng cười nói: “Lão tử lại không quan tâm đến trái tim của nàng.”
“Thứ cầm thú ngươi không khác chi lợn, ta cắn chết ngươi!” Lạc U Nhân phẫn nộ lại muốn cắn Hi Bình, trong lòng nàng hận nam nhân này muốn chết.
Hi Bình cũng mặc kệ cho nàng cắn, chỉ có động tác ở hạ thể càng mãnh liệt hơn. Sự xâm nhập của hai loại cảm giác khiến Lạc U Nhân lúc đầu cảm thấy đau đớn, đồng thời khoái cảm cũng tràn đến. Hai tay nàng trong lúc mê mê hồ hồ bấu chặt lưng Hi Bình. Tại những chỗ bấu xuất hiện từng vệt từng vệt máu. Trong lúc mắt nhắm chặt lại, miệng cũng từ từ hé mở, bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ.
Trong lúc dục tình trở nên không thể chịu đựng nổi nữa, mơ màng như trong giấc ngủ, nàng cảm nhận một dòng dương tinh nóng hổi phun sâu vào trong thân thể nàng.
Hi Bình dừng lại rồi nhưng cái dương căn trong nội thể nàng vẫn căng cứng vô cùng.
Hắn vuốt ve mái tóc trắng như dòng suối trăng của nàng, nói: “Đã lâu rồi không có phong cuồng như thế này. Tuy lúc đầu là cưỡng gian nhưng nàng vẫn cố gắng tiếp nhận ta. Kể ra mà nói nàng cũng đã trên ba mươi tuổi rồi, cũng cần tìm lấy một nam nhân.”
Lạc U Nhân mê mê hồ hồ nghe được câu nói ấy nhưng trong nhất thời nàng chưa mở mắt, Sau một chút nàng cảm giác thấy trọng lượng trên người nhẹ bẫng, Hi Bình rút cuộc đã rời khỏi thân nàng. Nàng có cảm giác trống rỗng như chưa bao giờ có.
Hì Bình mặc lại y phục, ngồi bên cạnh giường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lạc U Nhân, suy nghĩ không biết có nên gọi nàng tỉnh lại. Hắn ngồi yên cạnh nàng suốt một lúc lâu. Hắn chỉ vô ý làm nàng hôn mê, vì vậy nàng vẫn còn đôi chút tỉnh táo.
Hắn than nhẹ một tiếng rồi gọi khe khẽ: “Lạc U Nhân, nàng có thể mở mắt ra không?”
Lạc U Nhân không có phản ứng. Hắn lắc lắc nàng. Sau một lúc lâu nàng mới từ từ mở mắt ra, hỏi: “Ngươi còn chưa đi sao?”
Hi Bình lấy một miếng vải, chùi nhè nhẹ lên trên hạ thể của nàng nói: “Chảy nhiều máu quá.”
Lạc U Nhân nghe thấy lại nộ khí trung thiên, mắng: “Ngươi còn mặt mũi để nói vậy à? Nếu ngươi vẫn không đi là ngươi hết muốn sống rồi đó.”
Hi Bình ném miếng vải rơi xuống bên cạnh, cười nói: “Nàng muốn giết ta à? Nàng còn đủ sức sao?”
Lạc U Nhân bất lực trừng mắt nhìn hắn nói: “Nhặt miếng vải đưa đây cho ta.”
“Để làm gì?” Hi Bình ngạc nhiên hỏi.
Lạc U Nhân nói: “Ta bảo ngươi nhặt thì ngươi nhặt, ngươi hỏi làm gì.”
Hi Bình chỉ còn biết nhặt miếng vải lên đưa cho nàng. Nàng thấy huyết tích loang lổ trên mặt vải lại bắt đầu khóc trở lại. Hi Bình vội vàng nói: “Nàng còn muốn khóc bao lâu nữa?”
Lạc U Nhân không trả lời, chỉ khóc.
Hi Bình nhìn một lúc, cảm thấy an ủi nàng không phải là bổn phận của mình, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Lạc U Nhân nóng ruột hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Hi Bình nói: “Ta cảm thấy không cần phải ở lại đây nữa rồi.”
Lạc U Nhân oán hận trợn mắt nhìn hắn, nói: “Giúp ta thu dọn lại gian phòng, rồi tìm cho ta một y phục, mặc vào giúp ta.”
Hi Bình theo lời hoàn tất hai việc đó. Lạc U Nhân vì phải mặc lại y phục, nhất thời phải để hắn ôm vào lòng. Hắn hỏi: “Còn có việc gì phân phó không?”
Một lúc lâu sau Lạc U Nhân mới nói: “Lần sau gặp mặt là ngày chết của ngươi.” Giọng nói thì nhẹ nhàng nhưng đoạn cuối được nhấn mạnh.
Hi Bình trong lòng thấy lạnh lẽo, thả nàng ra, nói: “Ra khỏi căn nhà này xong ta sẽ quên nàng. Vì ởi vậy sau này nàng đến giết ta xin báo tính danh của nàng trước.”
Lạc U Nhân túm cổ áo Hi Bình, nổi giận hét lên: “Hoàng Hi Bình, ngươi dám nói lại lần nữa?”
“Ài! Hôm nay cũng mệt mỏi rồi, không nói nữa.” Hi Bình nhún nhún vai, nắm hai cánh tay trắng trẻo của nàng kéo ra, liền phát hiện có hơi chút khó khăn, nói: “Ngươi bỏ ta ra hay không? Ta muốn đi rồi!”
Lạc U Nhân mắt nhòa lệ nhìn hắn, sau đó cúi đầu xuống, hai tay giữ cổ áo hắn vẫn không bỏ ra.
Hi Bình đành nhẫn tâm mở tay nàng ra, chuyển thân, mở cửa đi khỏi.
Lạc U Nhân ngẩng mặt nhìn theo bóng dáng cao lớn của Hi Bình, lẩm bẩm: “Không biết có phải ảo ảnh của ta không?” Nàng nhìn đến khi Hi Bình khuất bóng rồi đột nhiên hét lớn: “Hoàng Hi Bình, ngươi mau quay lại đây để ta giết ngươi!”
Ài! Nữ nhân, một câu nói ngu ngốc như vậy mà cũng nói được.
Hi Bình đương nhiên sẽ không vì câu nói của nàng mà quay đầu lại. Nàng cầm lấy miếng vải có lưu huyết tích xử nữ của nàng lên, nhìn đến si khờ, đột nhiên lại khóc lớn lên, miếng vải lưu huyết thẫm ướt nước mắt.
Hi Bình từ trong U Liêu Trai đi ra, đi qua hai ba cái đình viện, vừa vặn tình cờ nhìn thấy Tiểu Lộ. Trong lòng hắn cảm thấy tò mò, tự hỏi: “Nữ nhân đó sao lại xuất hiện ở đây?”
Tiểu Lộ nhìn thấy Hi Bình, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác, dừng bước nhìn Hi Bình tiến đến gần. Hi Bình làm như không nhìn thấy nàng, đi lướt qua mà không nói với nàng nửa câu.
Tiểu Lộ quay người lại thật nhanh, hét lên: “Hoàng Hi Bình, đứng lại cho ta!”
Hi Bình đứng lại, quay người hỏi: “Chuyện gì?”
Tiểu Lộ không trả lời.
Hi Bình lại nói: “Không có việc gì mà hô hoán ầm ĩ. Lão tử với nàng cũng đâu phải quen thân lắm.”
“Hoàng Hi Bình, có phải ngươi muốn chết không?” Tiểu Lộ lập tức rút kiếm, trông có vẻ hơi giận.
Hi Bình nói: “Oa! Ngươi rút kiếm cũng nhanh phết chứ? Lúc này ta không muốn gây chuyện với nàng, sau này cũng không muốn gây chuyện. Nói chưa được hai câu, nàng đã rút kiếm ra diệu võ dương oai rồi. Có phải trong lòng không được yên tĩnh lắm không?”
Tiểu Lộ đút kiếm trở lại vỏ, lạnh lùng nói: “Ta thấy ngươi mới không ổn. Ngươi lại đối xử như thế à?”
“Ôi, lão bà!” Tinh thần Hi Bình hứng khởi như cũ, nói: “Ta phải làm sao? Cùng lắm là không ngủ với nàng thôi.”
Tiểu Lộ trợn mắt mắng: “Ăn nói sạch sẽ một chút.”
Hi Bình đi tiến lên hai bước, nhích lại thật sát nàng. Nàng ta lại không có nửa phần úy kỵ. Hi Bình kinh ngạc hỏi: “Nàng không sợ ta sao?”
Tiểu Lộ ngước mặt lên nói: “Ai sợ ngươi chứ?”
“Không sợ là tốt.”
Hai tay của Hi Bình ôm trọn nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm của nàng. Tiểu Lộ tịnh không có bạt kiếm, cũng không có biểu hiện kháng cự gì lắm. Lại giống như nửa không nửa muốn cùng Hi Bình triền miên.
Bốn vành môi phân khai, Hi Bình nhìn Tiểu Lộ khuôn mặt ửng hồng, hơi thở êm ái liên tục, cười nói: “Miệng của ta hoàn toàn sạch sẽ chứ?”
“À!” Hi Bình hỏi: “Sợ người ta nhìn thấy, hay là nàng có chuyện gì gấp cần phải đi?”
Tiểu Lộ nói: “Trên người chàng có mùi thơm rất đậm đặc, có phải là vừa nãy cùng nữ nhân làm chuyện tốt không?”
Hi Bình cười nói: “Nàng có muốn cùng ta tốt không, lão bà?”
“Không!”
Tiểu Lộ cự tuyệt rồi đẩy Hi Bình ra. Hắn cũng chẳng có ý ôm nàng lâu. Vì vậy nương theo cái đẩy nhẹ của nàng, hắn liền thả nàng ra, chuyển thân rời khỏi liền.
Tiểu Lộ chăm chú nhìn theo hướng hắn vừa khuất bóng, mê mẩn tự nói lâm râm một mình: “Cuối cùng thì chàng thật tâm hay giả vờ?”
Thở một hơi cảm thán, tóm lại vẫn là bất lực.
Last edited by doccokiemmt; 13-01-2010 at 03:56 PM.
Quyển 12 : Sơ Đáo Long Thành
Chương 6
Thi Vận Vô Hối
Khi hội nghị ở Đại Địa Minh kết thúc, Hi Bình không rõ là những việc đó có bao nhiêu ý nghĩa đối với hắn, hắn cũng chả thèm quan tâm đến. Hắn chỉ chú tâm đến việc người ta có mời hắn xướng ca tại hội nghị hoặc giả đánh nhau hay không mà thôi.
Hắn cũng cảm thấy hôm nay là một ngày hạnh phúc. Mặc dù mỹ nữ tóc trắng Lạc U Nhân cứ luôn miệng đòi phải giết hắn, nhưng hắn không lo. Bởi vì đã từng có rất nhiều mỹ nữ đòi giết hắn. Trong khi đó thì hắn, Hoàng Hi Bình, vẫn còn sống sờ sờ.
Có thêm một Lạc U Nhân nữa, cũng không là cái gì. Giết ta? Hôm nay lão tử đã khiến một dòng máu mỹ lệ trên người nàng phải chảy ra. Hắc hắc… Lần sau phải ôn nhu một chút. Nếu không người khác lại nghĩ lão tử có cái gì đó đặc biệt. Thật ra lão tử ta cũng bình thường thôi.
Hi Bình cứ thế vừa suy nghĩ, vừa đi ngang qua hậu viện của Đại Địa Minh, bỗng nghe thấy một thanh âm thân thuộc.
“Lạc Thổ, ngươi không nên đi theo ta. Ta thực sự không thích ngươi mà!”
Một giọng nam trầm cất lên: “Thi cô nương, mặc dù cô nương không thích tại hạ, nhưng tại hạ lại rất yêu thích cô nương. Cho đến khi nào cô nương còn chưa tái giá, tại hạ vẫn cứ theo cô nương. Ngay từ lần gặp đầu tiên, tại hạ không thể dối lòng mình là luôn yêu mến cô nương. Nếu cô nương cũng có ý với tại hạ, tại hạ có thể xin Minh chủ nói chuyện với Từ bảo chủ. Tin rằng họ cũng là những người biết thông cảm.”
Hi Bình trong lòng cảm thấy không hay. Chỉ một lúc sau hắn nhìn thấy Độc Cô Thi và một thanh niên đang theo sát bên mình nàng.
Thanh niên này thấp hơn Hi Bình nửa cái đầu. Khuôn mặt hơi dài trông rất bình thường. Đúng cái loại khuôn mặt khiến người nhìn cảm thấy hắn là một người chất phác. Nhưng trong hai mắt thấp thoáng những tia thần quang lấp lánh đủ để người khác biết hắn là một cao thủ ẩn mình. Tuy nhiên thân người cao lớn kềnh càng bộc lộ ra bên ngoài bản chất kiên định chất phác của hắn. Điều đó làm cho người xung quanh dễ dàng sinh hảo cảm với thanh niên này. Nhưng đáng tiếc là Hi Bình nhìn thấy liền cảm thấy chán ghét hắn. Cũng vì có không ít người cũng đã điên cuồng truy đuổi Độc Cô Thi như hắn.
“Nhưng ta không phải là người biết thông cảm.” Hoàng Hi Bình đứng từ xa lên tiếng nói với Lạc Thổ.
Độc Cô Thi vui mừng, sắc mặt bỗng ửng hồng, trông thật vô cùng kiều diễm, hưng phấn kêu lên: “Ca!” Nàng quên luôn cả kẻ đang theo đuổi mình còn đang đứng bên cạnh, chẳng kiêng dè lao vào lòng Hi Bình, vui mừng như một đứa trẻ. “Thi nhi rất nhớ chàng!”
Lạc Thổ cũng cao hứng tiến lại, hướng đến Hi Bình thi lễ nói: “Từ lâu đã ngưỡng mộ danh tiếng của Độc Cô công tử. Lạc Thổ xin tham kiến Độc Cô công tử.”
Hắn tưởng Hi Bình là Độc Cô Minh. Cũng không trách được hắn, ai bảo Độc Cô Thi gọi một tiếng “ca” làm chi?
Hi Bình cười cười, không thèm đáp lời hắn, chỉ nâng mặt Độc Cô Thi lên hôn nhẹ một cái, rồi nói: “Từ lão đầu không làm gì nàng chứ?”
Lạc Thổ thấy Hi Bình không thèm để ý đến hắn, trong lòng cảm thấy như bị sỉ nhục: “Mẹ nó! Độc Cô Minh là cái gì. Nếu không phải ngươi có một muội muội khả ái, lão tử lại thèm ở đây cho ngươi khi dễ sao?”
“Không có đâu!” Độc Cô Thi đáp lời Hi Bình. Đoạn nàng quay sang phía Lạc Thổ nói: “Lạc Thổ, chàng không phải là Độc Cô Minh đại ca ta. Chàng là tỷ phu của ta, Hoàng Hi Bình. Ngươi nhầm rồi.”
“Sao?” Lạc Thổ kinh ngạc nhìn Hi Bình, không dám tin nam nhân cao lớn bị ai đánh đến nổi mặt sưng bầm tím này chính là Hoàng Hi Bình mà thời gian cần đây giang hồ thường đồn đãi. Hơn nữa sao hắn lại còn cùng Độc Cô Thi thân mật như thế. Chẳng phải hắn là tỷ phu của nàng sao?
Lạc Thổ liền thay đổi thái độ nhưng vẫn rất lễ độ nói: “Hóa ra là Hoàng công tử, tại hạ xin thất lễ.” Có điều giọng nói có phần đanh lại.
Trước mặt Hi Bình, hắn không nhất thiết phải quá giữ kẽ. Tuy tam đệ Lạc Hỏa của hắn đối với kẻ này có vẻ rất sùng bái nhưng Lạc Thổ hắn tuyệt không tin cái tên tà đạo này. Hơn nữa nam nhân này dường như còn là tình địch của hắn. Có thể vẫn bình tâm tĩnh trí đối mặt với Hi Bình là đã nể mặt Hi Bình lắm rồi.
Hi Bình cười nói: “Ngươi đa lễ quá! Ta lại là người không thích những người quá đa lễ. Vì vậy ta chẳng thích thú gì ngươi. Đương nhiên Thi nhi của ta cũng không thích thú gì ngươi. Hay là ngươi đi tìm nữ nhân khác đi, tránh làm tổn thương hòa khí giữa chúng ta. Đến lúc nào ngươi không còn phong độ nữa, tự nhiên ngươi sẽ biết lễ mạo là thế nào. Chuyện đó thường là vậy. Ha ha.”
Lạc Thổ kinh ngạc: “Thi nhi của ngươi?”
Hi Bình quàng tay ôm Độc Cô Thi lại nói với vẻ kiên quyết: “Thi nhi, bất kể Từ lão đầu có đồng ý hay không, nàng sau này cứ ở với ta. Trừ khi con của lão sống lại, còn thì không thể thay đổi chuyện này được nữa, nhé?”
Cặp mắt Độc Cô Thi ứa lệ, nhẹ nhàng nói: “Ca, thiếp chờ câu nói này của chàng thật sự rất lâu rồi. Ca, thiếp sẽ nghe theo chàng.”
“Không được.” Lạc Thổ hét lên. Hai mắt hắn rừng rực phát ra thần quang kinh nhân, hướng về Hi Bình lạnh lùng nói: “Ta không quan tâm ngươi là ai. Thi nhi là của Lạc Thổ ta. Ngươi tốt nhất nên hiểu lấy điều đó.” Nắm tay hắn bắt đầu nắm lại. Xương cốt lập tức phát ra tiếng kêu răng rắc khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, cảm thấy sức mạnh song quyền của hắn vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ.
Hi Bình cười lạnh nói: “Quyền đầu của ngươi rất cứng phải không?”
Lạc Thổ kiêu ngạo trả lời: “Về quyền đầu mà nói, trên đời không có mấy người có quyền đầu cứng như của ta. Trước khi ngươi muốn vung gươm đoạt lấy người đẹp cũng nên cân nhắc lại năng lực bản thân. Ta nghĩ chuyện đó có lợi cho ngươi đó.”
Hi Bình vẫn chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta rất thích đánh nhau, vậy còn ngươi thì sao?”
Lạc Thổ nhất thời ngẩn người ra, sau đó mới nói: “Nếu tất yếu phải như vậy, ta cũng xin lĩnh giáo cao chiêu của các hạ. Giờ ngươi hãy buông Thi nhi ra. Ta hứa rằng khi đánh nhau, ta sẽ xuất thủ thật nhẹ nhàng. Thi nhi, đến đây với ta.”
“Tại sao ta phải nghe theo ngươi? Ta thích ở trong lòng của ca, thích cả đời như vậy.” Độc Cô Thi cất giọng thật dịu dàng đáp.
Lửa trong lòng Lạc Thổ như muốn bùng cháy. Tuy vậy hắn vẫn cố áp chế tâm tư, nói: “Thi nhi, hắn ta có gì tốt chứ? Cái tên mặt heo này! Lạc Thổ ta dù không được thanh nhã cho lắm, nhưng so với hắn vẫn còn dễ coi hơn một chút. Hơn nữa ta toàn tâm toàn ý với nàng, chẳng lẽ nàng không biết?”
Độc Cô Thi một lần nữa quay đầu nhìn chằm chằm vào Lạc Thổ, nói: “Ngươi đã từng gặp Lãng Vô Tâm chưa?”
Lạc Thổ kinh ngạc hỏi lại nàng: “Gặp rồi! Thế thì sao nào?” Hắn thật không hiểu tại sao Độc Cô Thi tự dưng lại hỏi như thế. Chuyện này với Lãng thiếu gia có mối quan hệ gì sao?
Độc Cô Thi nói: “Ngươi có nghĩ hắn là một người tuấn mỹ không?”
Lạc Thổ thật thà thổ lộ: “Theo Lạc Thổ ta thấy, Lãng thiếu gia là nam nhân có phong độ nhất, tuấn mỹ nhất. Vì vậy quanh công tử có rất nhiều mỹ nữ kề cận, ta cũng nghĩ chuyện đó rất bình thường.”
“Ồ, thật vậy sao?” Độc Cô Thi quay mặt lại, đối diện với Hi Bình. Nàng ngẩng mặt si mê nhìn khuôn mặt Hi Bình bị Lãng Vô Tâm đả thương. Tay nhẹ nhàng vuốt ve, nàng nhỏ nhẹ nói như nói với chính mình: “Ca, ai đả thương chàng để cho người khác nói chàng là mặt heo vậy? Nhưng bất kể khuôn mặt chàng có biến thành như thế nào đi nữa thì Thi nhi vẫn luôn nhận ra chàng! Thậm chí nếu cả đời chàng mang khuôn mặt này, Thi nhi vẫn luôn yêu chàng. Trong lòng Thi nhi, chàng là người tuấn mỹ nhất. Ngay cả Lãng Vô Tâm cũng không dám đứng trước mặt chàng mà xưng là mỹ nam. Chàng chính nam nhân hoàn mỹ nhất, sự hoàn mỹ khiến nữ nhân phải rung động.”
Lạc Thổ nghe thấy Độc Cô Thi tán dương Hi Bình, trong lòng vô cùng giận dữ, lên giọng mắng chửi: “Thi nhi, hắn đúng là hoàn mỹ! Cái bản mặt của hắn ta có khả năng dọa chết vô số tiểu hài đó.”
Độc Cô Thi vô cùng bực mình. Nàng không cho phép Lạc Thổ nói về Hi Bình như thế, liền đốp lại: “Thế sao chưa dọa chết ngươi đi?”
Lạc Thổ bị Độc Cô Thi phản bác lại, nói không nên lời.
Hi Bình nói: “Vì ngày nào hắn cũng soi gương, ngày nào cũng phải nhìn cái đầu chim của mình, hắn thật sự bị chính mình dọa đến chết khiếp rồi. Đương nhiên ta không làm hắn hoảng sợ được. Thi nhi, ta không muốn ở đây nhìn thấy cái bản mặt của hắn nữa. Như nàng cũng biết, ta rất dễ gặp ác mộng mà. Hắc hắc, lại nói về Lạc Thổ, cũng mong hắn không định dọa ta trong giấc mơ, nếu không lão tử ta sẽ đánh cho mặt hắn trở thành kinh khiếp luôn.”
Độc Cô Thi nói: “Ca, thiếp theo chàng trở về.”
Lạc Thổ nhẫn nhịn hết nổi, rống lớn: “Hoàng Hi Bình, hôm nay dù không có việc của Thi nhi, ta cũng phải dạy ngươi một bài học.”
Hi Bình nghe thấy, buông Độc Cô Thi ra, lên giọng khiêu khích: “Mẹ nó! hôm nay lão tử và Lãng Vô Tâm đánh nhau chưa đã, tay chân ngứa ngáy quá.”
Hắn lập tức diễu ra một thế khiến người ta phải bật cười, chuẩn bị cùng Lạc Thổ đấu đá một trận. Ai da! Nói nhiều cũng mệt. Một ngày phải đánh ba bốn trận. Đánh với Lạc U Nhân một trận mệt muốn chết nhưng cũng thật điên cuồng, hắn rất thích.
Độc Cô Thi nhìn thấy quyền đầu của Lạc Thổ lấp loáng ánh quang màu xám. Trong lòng nàng biết nếu không có Liệt Dương Chân Đao trong tay, chỉ với quyền đầu Hi Bình không thể là đối thủ của Lạc Thổ, vì thế nói: “Ca, Thi nhi muốn đi về, đừng đánh nhau nữa được không?”
Hi Bình hoàn toàn không minh bạch nỗi lo lắng của Độc Cô Thi nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của nàng, bèn vội đứng thẳng lên, ôm lấy nàng nói: “Thôi được, trước sau gì cũng đã đánh hai trận rồi. Trận này để sau này rồi đánh. Giờ trước tiên phải bồi tiếp Thi nhi của ta.”
Hi Bình ôm Độc Cô Thi bước đi, hoàn toàn không thèm để ý đến Lạc Thổ đang tức đến ói máu.
Lạc Thổ không ngờ người này biến đổi nhanh chóng như vậy. Chỉ trước đó một khắc vẫn còn ầm ĩ đòi đánh nhau. Ngay sau đó lại ôm nữ nhân nói là phải đi. Hơn nữa lại ôm nữ nhân mà Lạc Thổ hắn đã theo đuổi cả nửa tháng trời nay. Hắn làm sao có thể để Hoàng Hi Bình đi được chứ?
Hắn chặn đường Hi Bình, nói: “Tiểu tử, ngươi sợ ta chăng? Sợ thì biết thân biết phận cút đi. Đừng để lão tử phải xuất thủ.”
Hi Bình cười: “Ôi, ta sợ lắm nha. Ngươi đừng đánh ta chứ!”
Nhãn thần chàng đột nhiên thay đổi rất nhanh, song nhãn phát ra thần quang tà mị, như cười như không, khiến người ta phải lạnh toát. Song nhãn như chiếu thẳng vào tâm can Lạc Thổ, khiến hắn cảm thấy toàn thân không tự chủ được, run rẩy.
Đúng lúc ấy, Hi Bình lại bình tĩnh nói: “Ta sẽ cho ngươi một cơ hội biểu diễn quyền thuật nhưng không phải bây giờ. Ngươi hãy nhường đường cho ta!”
Lạc Thổ vẫn không tự chủ được phải dịch qua bên mở đường. Hi Bình và Độc Cô Thi bước qua mặt hắn. Hắn không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào sau lưng Hi Bình. Một lúc lâu sau y mới thốt lên một câu: “Có lẽ những lời tam đệ nói là thật.”
Hi Bình ôm Độc Cô Thi rời khỏi Đại Địa Minh hỏi: “Thi nhi, hắn ta đeo đuổi muội từ lâu lắm rồi à?”
“Vâng!” Độc Cô Thi hạnh phúc úp mặt vào ngực Hi Bình, ngẩng đẩu nhìn chàng, nói: “Từ lúc thiếp đến Đại Địa Minh, hắn cứ bám riết lấy người ta, phiền muốn chết. Ca, huynh đến Long Thành khi nào?”
“Hôm qua.” Hi Bình trả lời. “Thi nhi, Từ lão đầu có biết việc tên tiểu tử Lạc Thổ đó theo đuổi muội không?”
Độc Cô Thi nói: “Có lẽ biết nhưng ông ta không nói gì cả.”
Hi Bình trầm tư suy nghĩ, nói: “Xem ra Từ lão đầu tịnh không phản đối chuyện muội với nam nhân khác. Cũng có lẽ vì Lạc Thổ là người của Đại Địa Minh nên lão ta chỉ còn cách mắt nhắm mắt mở coi như không thấy. Từ khi con lão chết đi, lão thay con lão viết một bức thư để lão cũng không bị muối mặt khi đi xu nịnh Đại Địa Minh. Cái lão già này, định đem Thi nhi của ta làm đại sứ thân thiện. Ta biết rồi. May là ta đến đây kịp lúc, nếu không Thi nhi của ta đã bị tên gia hỏa Lạc Thổ đó chiếm mất tiện nghi rồi.”
Độc Cô Thi giận dữ nói: “Bất kể lúc nào ca mới đến, Thi nhi vẫn có thể đợi. Trong lòng Thi nhi chỉ có một mình ca thôi, chẳng lẽ chàng không biết sao?”
Hi Bình cười nói: “Biết chứ! Vì thế ta mới không quản đến ý định của Từ lão đầu. Khi nào lão quay lại, cùng lắm là đánh với lão một trận thôi.”
Độc Cô Thi nói: “Chàng lúc nào cũng cứ như thế, người ta cứ phải lo lắng cho chàng.”
Hi Bình nói: “Lo lắng cái gì chứ? Đánh nhau ta là cao thủ mà. Ta lại phải sợ đánh nhau sao? Thi nhi, trở về ta sẽ hát cho muội nghe, chịu không?”
Độc Cô Thi nói: “Ừ, Thi nhi lâu lắm rồi không được nghe ca hát.”
Có lẽ, bởi vì có quan hệ huyết thống, mẹ con Đỗ Tư Tư cùng với Phong Ái Vũ, Độc Cô Thi, Độc Cô Kỳ đều thích nghe Hi Bình ca hát. Chỉ mỗi Độc Cô Minh là không hào hứng gì, xem như là hơi khác thường trong số người Độc Cô gia.
Hi Bình hôn Độc Cô Thi thật sâu, rồi hưng phấn nói khẽ: “Thi nhi, nàng thật tốt.”
Độc Cô Thi đỏ mặt, thấy trên đường mọi người đều nhìn mình với cặp mắt kỳ quái, nàng khẽ nói: “Ca, đang ở trên đường đó, nhiều người đang nhìn kìa!”
Hi Bình cười nói: “Cứ để bọn họ nhìn, ta không ngại những ánh mắt đó đâu. Hay nhất là để họ phải ghen tức. Này, Thi nhi, nàng có biết lúc nàng đỏ mặt trông rất là xinh đẹp không?”
Độc Cô Thi cảm thấy ngọt ngào tê người, thỏ thẻ: “Đồ quỷ!”
Hi Bình rống lên nói: “Thật mà. Nếu không tin chúng ta đi hỏi người khác đi?”
“Đừng! Đừng đi, xấu hổ lắm.” Độc Cô Thi vùi mặt vào ngực Hi Bình, một chút sau nàng ngước mặt lên hỏi: “Ca, sao huynh không hỏi về bọn hai người kia?”
Hi Bình ngây người hỏi: “Ý nàng nói là Thiên Phong song kiều à?”
Độc Cô Thi nói: “Phải! Các nàng ấy đều rất nhớ chàng. Dù họ không hề nói ra nhưng Thi nhi thấy các nàng đều nghĩ về chàng. Sau khi đến Đại Địa Minh nhiều người theo đuổi họ nhưng họ đều không để ý tới. Ca, chàng hận các nàng ấy sao?”
Hi Bình nói: “Sao ta có thể hận họ được? Tuy nhiên bọn họ đều có chút hận ta, đặc biệt là Từ lão đầu, chắc là hận ta đến thấu xương. Bây giờ ông ta còn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Võ lâm Tứ đại thế gia. Ai chà, ông già chết dịch, sao lại nhỏ nhen như vậy? Thi Trúc Sinh đã xuống làm ma dưới địa ngục rồi, lão ta vẫn còn ghi nhớ kẻ thù của con lão. Cũng không phải Nhu Vân của ta giết con trai lão, lão lại cứ nhất quyết phải bắt Nhu Vân để đòi nợ? Không lẽ hắn muốn đưa Nhu Vân xuống địa ngục gả cho Từ Thanh Vân sao? Phì!”
Độc Cô Thi kinh ngạc: “Ca, Thi Nhu Vân vẫn ở với chàng sao? Sao cô ta lại ở với chàng? Không phải là cô ta rất hận chàng hay sao?”
Hi Bình nói: “Hận à? Ha ha, chỉ là nàng ta cố chấp thôi. Ta sẽ cho nàng ta cơ hội trả hận cho đến ngày nào nàng ta không còn hận ta nữa thì thôi. Có lẽ cuối cùng nàng ta sẽ hiểu ta là người thế nào đối với nàng ta. Thi nhi, nàng muốn có con với ta không?”
Độc Cô Thi mắc cỡ nói thật khẽ: “Có. Thi nhi muốn sanh một hài tử cho chàng.”
Hi Bình chọc ghẹo nàng, nói: “Không sợ Từ lão đầu sao?”
Độc Cô Thi kiên quyết nói: “Có ca ở đây, Thi nhi không sợ bất cứ điều gì.”
Hi Bình ngửa mặt lên trời nói: “Ta sẽ không để kẻ nào khiến nàng phải sợ. Ai cũng không thể khi phụ nàng được. Nàng là Thi nhi của ta. Ai dám cả gan không tôn trọng nàng ta cũng sẽ không khách sáo với bọn chúng. Sau này nàng cứ đạon tuyệt quan hệ với họ Từ. Chuyện này ta đã quyết định rồi. Khi Từ lão đầu về, ta sẽ nói với lão. Nàng là nữ nhân của ta, không còn liên hệ gì với đứa con quá cố của lão.”
Độc Cô Thi ngước nhìn Hi Bình. Trong ánh mắt của hắn, nàng cảm thấy lấp loáng ánh tà mị khiến người nhìn phải lạnh tâm run sợ nhưng lại làm cho tấm lòng cô đơn khốn khổ của nàng cảm nhận vô vàn sự dịu dàng.
Nàng hiểu rằng, nếu ánh mắt của nam nhân này đã như thế, lời hắn nói sẽ không bao giờ thay đổi. Cái vẻ đó của hắn khiến lòng nàng xao động. Nhưng nàng ta lại yêu thích cái vô lại và cái tính trẻ con đó của hắn. Cũng vì khi hắn có bộ dạng đó hoàn toàn không có một chút dáng vẻ nguy hiểm nào.
Nàng cất giọng ôn nhu: “Ca, từ giờ trở đi Thi nhi là người của chàng. Bất kể ai nói gì đi nữa, thiếp đều không để ý tới. Chỉ cần ca còn quan tâm đến thiếp, thiếp không bao giờ ân hận hay hối tiếc.”
Last edited by doccokiemmt; 13-01-2010 at 03:58 PM.
Quyển 12 : Sơ Đáo Long Thành
Chương 7
Cẩu Tiên Tịnh Thang
Khi Hoa Tiểu Ba cùng Độc Cô Minh trở lại Phong Nhân Viện, mười hai thiếu nữ Thiên Trúc vẫn chưa thấy trở về. Mà bọn họ đi đâu cũng không biết. Hai ngày nay, họ luôn đi ra ngoài. Thời gian lưu lại Phong Nhân Viện không nhiều, tựa hồ như sợ rằng nếu ở lại Phong Nhân Viện lâu, có thể biến thành người điên .
May mắn thay, đây đúng là Phong Nhân Viện chứ không phải là cái nhà thương điên gì cả. Có điều không biết vì sao lại mang tên là “Phong Nhân Viện”? Những người sống ở nơi đây rất bình thường, ngoại trừ có một Hoàng Hi Bình điên rồ.
Đó là mọi người chưa tìm kiếm trong sổ sách của Đại Địa Minh nên coi đó như lý do để tự an ủi mình. Sắp xếp lại một chút, như câu Thi Trúc Sanh đã nói, không phải là quý tộc thì có gì mà khoa trương chứ? Mẹ nó, Địa Minh thối , khinh người quá đáng!
Hai người vừa tiến lại, lập tức bị chúng nữ vây lấy, bức cung tra khảo xem cái tên điên Hi Bình ấy đang ở đâu.
Hoa Tiểu Ba chỉ cần một câu ‘tỷ phu đi tán gái rồi’ là giải quyết xong mấy nữ nhân phiền phức này. Độc Cô Minh đang ôm Bạch Linh lập tức đưa mắt về phía Hoa Tiểu Ba nháy mắt ra hiệu để hắn mau tìm biện pháp thoát thân khỏi những nữ nhân này. Phải biết rằng, họ vội vã trở về đây đâu phải để ôm ấp mấy nương tử của mình đâu!
Hoa Tiểu Ba hiểu ý, ôm Xuân Thủy hỏi nhỏ: “Tỷ tỷ, Liễu nhi, Đào nhi đâu rồi?”
Xuân Thủy trừng mắt nói: “Hỏi bọn họ để làm gì?”
Hoa Tiểu Ba nói: “Đỗ phu nhân bảo bọn ta trở về kêu bọn họ cùng đến Đại Địa Minh. Nàng giúp ta được không? Tối nay ta sẽ toàn lực phục vụ nàng, chịu không?”
Bạch Tuệ mỉm cười nói: “Tiểu Ba, thật chứ? Ngươi nghĩ ngươi tính toán gì, tỷ muội bọn ta còn không biết sao? Có phải là muốn lừa gạt hai tiểu cô nương đó phải không?”
Hoa Tiểu Ba liền thề thốt: “Nếu ta lừa dối nàng, ta sẽ bị thiên lôi đánh tan hồn tan phách!” Đơn giản là nói cho qua còn trong lòng tự nhủ: Công phu đào tẩu của lão tử ta vô địch thiên hạ, thiên lôi có đánh cũng không trúng, ha ha!”
Kỳ thực những nữ nhân của bọn họ cũng không quản chuyện phong lưu của hai người, hơn nữa từ trước cũng đã biết tính cách của bọn họ. Nữ nhân bên họ cũng không ít, thêm một hai nữ nhân cũng là chuyện bình thường.
Xuân Thủy nói: “Dưới nhà bếp.”
Hai người lập tức buông mấy nữ nhân đang ôm trong lòng ra, phóng người chạy xuống bếp
Bạch Tuệ nhìn bóng lưng hai người bọn họ, rồi nói: “Hai tên hỗn đản này! Nữ nhân của mình còn lo chưa xong mà vẫn cứ mãi đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Xem ra bọn ta lại có lỗi rồi. Ôi, lúc trước thật không nên tin tưởng bọn họ! Cũng tại lỗi của Hoàng Hi Bình. Gây chuyện mà không dám chịu trách nhiệm.”
Tiểu Nguyệt phản kháng nói lại: “Bạch Tuệ tỷ tỷ, đại ca sao lại không dám chịu trách nhiệm chứ?”
Bạch Tuệ trả lời: “Chuyện này không thể nói với muội được. Tiểu Nguyệt muội có lẽ cũng nên tìm cho mình một nam nhân chăng? Muội xem ở đây có ai thích hợp không?”
Tiểu Nguyệt mặt ửng hồng nói: “Chưa đâu, muội còn nhỏ mà, chưa nghĩ đến tìm nam nhân!”
Bạch Tuệ lại nói: “Muội còn nhỏ à? Tiểu Nguyệt, muội xem xem Đỗ Quyên cũng chỉ mới mười ba tuổi thôi mà đã bị đại ca muội lừa đưa lên giường rồi. Thân là muội tử của hắn, sao muội không học hỏi nơi hắn chứ? Hơn nữa…” Nàng nhìn thẳng vào mặt Tiểu Nguyệt, lấy vẻ nghiêm chỉnh, rồi từ từ nói tiếp: “Tiểu Nguyệt, dường như muội cũng không còn là xử nử?”
Mặt Tiểu Nguyệt càng đỏ hơn, đôi mắt sâu như nước hồ thu chớp chớp không ngừng, cúi thấp đầu đáp: “Bạch Tuệ tỷ tỷ, đừng hỏi Nguyệt nhi nữa được không? Nguyệt nhi sợ tỷ rồi!”
Bạch Tuệ cũng cảm thấy mình đã đi quá xa về vấn đề này, đành gượng cười rồi tiếp tục nói: “Là tỷ nhiều chuyện thôi mà. Được rồi, Nguyệt nhi mỹ lệ của bọn ta không cần phải xấu hổ. Bất quá, ta cũng thật sự muốn biết người ấy là ai. Ta tin rằng tất cả mọi người cũng muốn biết.”
Chúng nữ nhân gật đầu. Đương nhiên, cũng có người đã biết nội tình nhưng cũng gật đầu hùa với mọi người, làm ra vẻ rất hứng thú với vấn đề này.
Nhưng vấn đề hứng thú thì nhiều lắm – cũng rất nhiều vấn đề thật khó mà tìm được đáp án.
Liễu nhi và Đào nhi đang nấu canh dưới nhà bếp. Đúng ra việc này do gia nhân của Phong Nhân viện làm nhưng bọn họ cương quyết phải tự mình làm. Cũng vì siêng năng như vậy nên Vương Ngọc Phân mới yêu thích bọn họ như thế.
Hai nữ nhân này cũng không ngờ rằng Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba lại đến đây vào lúc này để kiếm họ. Khi hai người nhìn thấy bọn họ, bất chợt sắc mặt cả hai liền đỏ hồng lên.
Liễu nhi hấp tấp hỏi: “Nhị vị công tử, có chuyện gì không?”
Hai người bọn chúng nhìn hai nữ nhân trong mộng của mình. Bọn chúng cũng đã sắp xếp từ trước, Độc Cô Minh thì theo đuổi Đào nhi, còn Hoa Tiểu Ba thì tấn công Liễu nhi. Đó là kế sách từ trước của bọn họ, do đó mục tiêu của hai người rất rõ ràng.
Hoa Tiểu Ba thấy Liễu nhi hỏi liền cất lời đáp lại: “Bọn ta muốn đến giúp các người một tay! Bọn gia nhân Đại Địa Minh này thật một chút tố chất cũng không có, dám để khách khứa tự mình nấu nướng trong khi bọn họ đi nghỉ khỏe thân. Mẹ nó chứ, đúng là đất như thế nào thì người như thế đó. Đại Địa Minh chả ra cái thá gì. Liễu nhi, cái công việc nặng nhọc thế này sao lại để cho những nữ hài khả ái như các nàng làm được chứ? May mà có chúng ta đến.” Nói xong liền đưa tay cởi tạp dề của Liễu nhi.
Liễu nhi tránh được, cả kinh kêu lên: “Hoa công tử, người không nên làm vậy. Liễu nhi cũng chỉ là nô tì thôi, cũng phải làm những việc này mà.”
Hoa Tiểu Ba nhíu mày nói: “Ai dám bảo các nàng là nô tì? Ai nói vậy? Lão tử ta vả vào mồm nó. Dám cả gan nói người trong mộng của ta là nô tì sao? Mẹ nói! Ôi----” duơng như cảm thấy có điều gì thất thố, hắn v ội ch ữa lạ i: “T hang cổ n liễ u, L iễu Nhi, ta thật lỡ lời một chút? “
Đào nhi đã vội chạy đến xử lý việc vừa phát sinh. Liễu nhi nghe đến ‘tình nhân trong mộng của Hoa Tiểu Ba’ đã thật sự lúng túng không biết làm sao. Lúc này nghe Hoa Tiểu Ba chuyển đề tài hỏi nàng, nàng lại càng không biết trả lời như thế nào, hoang mang đáp: “Huynh nói muội là tình nhân trong mộng của mình… Ồ không! Huynh nói nồi cháo đang sôi, Hoa công tử, muội phải xem xem nồi cháo thế nào.” Nàng ngay lập tức xoay người đi đến đứng cạnh bên Đào nhi, khẽ hỏi: “Đào nhi, chuyện này phải làm sao? Vừa nãy ta đã lỡ lời. Hai người bọn họ rất xấu. Lúc ở Thần Đao Môn cứ liếc nhìn tỷ muội chúng ta, khiến người ta vô cùng xấu hổ.”
Độc Cô Minh giơ ngón tay ra hiệu tán thành về phía Hoa Tiểu Ba – Giỏi!
Hoa Tiểu Ba đắc ý nháy nháy mắt rồi hướng về phía lưỡng nữ ra dấu. Độc Cô Minh hiểu ý. Hai người liền tiến lại gần bên lưỡng nữ. Vẫn là Hoa Tiểu Ba lên tiếng trước.
“Ô, mùi thơm quá. Tay nghề của các nàng chắc chắn là rất cao đây. Trong cái nồi nóng đó là thứ canh gì vậy?”
Đào nhi vội vả đậy nắp nồi, mặt ửng hồng đáp: “Không có, không có canh gì đâu.”
Hoa Tiểu Ba tức thì gạt phắt đi nói: “Rành rành là nồi canh mà, sao lại bảo là không có?”
Mẹ chứ, cái tên tiểu tử đáng chết này, không thể nhường mỹ nữ một chút sao? Lúc nào cũng muốn giành phần thắng. Sao lúc đánh nhau không thấy hắn quyết tâm như thế chứ?
Độc Cô Minh cực kỳ bất mãn với biểu hiện thất thường này của Hoa Tiểu Ba, trừng mắt nhìn Hoa Tiểu Ba một cái, sau đó tỏ ra rất phong độ, cúi thấp đầu xuống bên Đào nhi hỏi: “Nàng có cần giúp không?”
Đào nhi đáp: “Không cần, Độc Cô công tử, canh đã xong rồi.”
“Có thể cho ta nếm thử tay nghề của cô nương không?” Độc Cô Minh vẫn tiếp tục duy trì cái phong độ quý tộc rởm của hắn, chẳng ngờ Đào nhi lại cự tuyệt một cách rất vô tình: “Tiểu tì học nghệ chưa thông, không dám làm xấu mặt trước Độc Cô công tử.”
Độc Cô Minh ngượng nghịu ho, cứ như cảm nhẹ từ hai năm trước vẫn còn chưa khỏi.
Hoa Tiểu Ba vội vàng đứng ra giúp Độc Cô lão đại của mình giải nguy, nói: “ Mùi vị thật tuyệt, ta cũng muốn nếm thử một ít.”
Quả nhiên là hảo huynh đệ, Hoa Tiểu Ba dám nói dám làm, lập tức cầm lấy cái môi, một tay cầm môi, một tay mở vung, nhanh tay chọc cái môi vào. Lưỡng nữ chưa kịp trở tay, Hoa Tiểu Ba đã la lên kinh ngạc: “Ai! Cái gì đây? Cái nồi của các nàng đựng thứ gì vậy?”
Mặt hai nàng hốt nhiên đỏ bừng lên. Độc Cô Minh liền đưa mắt nhìn vào: Hắc hắc, đây không phải là cẩu pín sao? Có nhầm không vậy? Thật vậy ư, không biết có phải là cái đó của Tứ cẩu không? Đáng thương, thật là thảm thương.
Liễu nhi la lên kinh hãi: “Mấy tên hỗn đản các ngươi, sau này không thèm để ý tới các ngươi nữa.” Rồi dậm dậm chân, muốn bưng nồi canh đi ngay.
Hoa Tiểu Ba vội vàng chặn họ lại, nói với vẻ van xin: “Hai vị cô nương, đừng như vậy mà, là tại ta cả. Nhưng không phải ta cố ý, xin các người tha lỗi cho một lần.”
Lưỡng nữ đáp: “Các ngươi cố ý để chúng tôi bị ngượng. Các người không phải là người tốt.”
Độc Cô Minh trong hoàn cảnh nguy hiểm này, liền phát huy tài năng ăn nói siêu quần của hắn: “Hai vị cô nương, kỳ thật cái nồi canh của các vị thật sự cũng không phải chuyện gì đáng ngượng ngùng lắm. Động vật và con người khác nhau. Đây chỉ là một loại thứa ăn bổ dưỡng trong y học Trung Hoa, cũng như một loại thuốc mà thôi. Khả năng của nó trong việc cứu người thật là thần thánh chứ không phải khó khăn để người khác có thể chấp nhận như các cô nương nghĩ. Xin hỏi cô nương ai sẽ dùng canh này?” Hắn đổ trách nhiệm lên người khác. Đây đích thật là một cách nói rất cao thâm. Dụng ý của Độc Cô Minh chính là mượn dao giết người.
Quả nhiên, Đào nhi nói: “Là phu nhân bảo chúng tôi nấu nồi canh này.”
Đao đã mượn xong, giết người cũng không còn bao lâu nữa.
Hoa Tiểu Ba lập tức hỏi: “Phu nhân dùng loại bổ dược này sao?”
Đây vốn là thứ dành cho nam nhân ăn. Vương Ngọc Phân chẳng lẽ lại ăn để cho “kê kê” dài ra hay sao?
Liểu nhi đáp khe khẽ: “Cái này dường như để lão gia ăn. Chúng tôi không rõ lắm. Phu nhân thường bảo chúng tôi nấu món này nhưng dặn đừng nói cho ai biết.”
Thì ra là đồ bổ cho Đỗ trang chủ. Chuyện đó cũng tự nhiên thôi. Hai người bỗng nhiên mất hết hứng thú với chuyện này.
Độc Cô Minh nói: “Ta dám cam đoan là, trên đời này chỉ có bốn chúng ta biết chuyện này thôi.”
“Không đúng!” Hoa Tiểu Ba cãi lại: “Còn có lão gia và phu nhân của bọn họ cũng biết. Thêm hai người nữa là sáu!” Hắn chìa hai tay mỗi tay ba ngón ra, cười khiến người ta muốn nôn mữa.
Lưỡng nữ cảm kích nói: “Đa tạ, nhị vị công tử.”
Hoa Tiểu Ba liền đứng thẳng người, lấy vẻ thành thật nói: “Kỳ thật chúng tôi có việc muốn kiếm các người.”
Hai nàng thấy hắn tỏ ra nghiêm chỉnh bèn hỏi: “Công tử, là chuyện gì?”
Hoa Tiểu Ba nói: “Thật ra phu nhân các người bảo chúng tôi trở về. Bọn họ bảo ta gọi các người sang bên đó, bảo có chuyện muốn tìm các người.”
“Thật không?” Hai người hỏi lại có chút hoài nghi.
Hoa Tiểu Ba nói: “Đương nhiên rồi! Một người còn trẻ như ta không có học thói gạt người.”
Liễu nhi nói: “Nhưng phu nhân kêu chúng tôi đến đây lấy canh mà. Vậy món canh này giải quyết thế nào?”
Hoa Tiểu Ba không cần suy nghĩ, ngáp miệng đáp: “Phu nhân của các nàng cũng nói với chúng ta, nếu các nàng nấu canh chưa xong thì cứ để đó lúc về lại nấu tiếp. Còn nếu canh nóng xong rồi thì để ủy lạo cho chúng ta. Phải biết rằng chúng ta chạy đường xa cũng rất mệt, không thể không bồi bổ. Có phải không hả Độc Cô đại ca?”
Mồm miệng Độc Cô Minh cứ trơn tuột như nước, chậm rãi đáp: “Đúng thế, rất là mệt. Nữ nhân muốn nam nhân làm gì, đương nhiên phải bồi bổ thân thể cho nam nhân.”
Đào nhi nói: “Nhưng mà từ đây đến Đại Địa Minh cũng không xa lắm.”
Hoa Tiểu Ba khẳng định: “Cũng không gần. Mấy nữ hài tử các nàng thân hình nhẹ nhàng, khi di chuyển không dụng lực nhiều. Còn nam nhân bọn ta thì khác, thân thể nặng nề, khi di chuyển tổn sức rất nhiều. Đã vậy chúng tôi còn chạy nữa nên còn mệt nhọc hơn. Các người coi mồ hôi đổ trên n gười chúng tôi còn chưa kịp khô nè.”
Độc Cô Minh trong lòng thật sự bội phục Hoa Tiểu Ba. Vừa rồi đi ngang cái hồ, Hoa Tiểu Ba hắt nước ướt cả hai người. Hắn còn thấy làm lạ sao Hoa Tiểu Ba làm ướt cả người và y phục. Nguyên là hắn đã dự tính từ trước. Vô luận những lời nói có hấp dẫn mấy đi nữa cũng không thể biểu đạt hết sự bội phục của Độc Cô Min đối với Hoa Tiểu Ba.
Hai nàng nhìn nhau một thoáng, rốt cuộc cùng gật đầu giao cho họ nồi canh cẩu pín. Hai người cũng chẳng sợ canh còn nóng, ăn hết sạch nồi canh ngay trước mặt hai nàng.
Hắc hắc, nữ nhân thật dễ lừa! Mấy ngày nay quả thật cũng có chút hư nhược, có được những đại bổ cực phẩm hảo hạng này, đêm nay tha hồ sát địch trên giường, thực là uy phong bốn bề!
Hai người không ngừng cười thầm trong bụng, chẳng thèm nghĩ đến việc đây là dược liệu để kích thích hùng phong của Đỗ Thanh Phong. Có vẻ như cái số phận bị mắng chửi của bọn họ cũng không còn xa nữa. Ai, hai người này, vì uy phong của bọn họ, mà quên đi vấn đề hùng phong của người khác - xem ra tâm huyết của Vương Ngọc Phân lại hoài phí mất rồi.
Hai nàng nhìn thấy họ ăn xong liền hỏi: “Có ngon không?”
Hai người đồng thanh đáp: “Tuyệt ngon.”
Hai nàng nở nụ cười vui vẻ nói: “Chúng tôi đi được chưa? Phu nhân có lẽ đã đợi lâu rồi, trễ nải nữa sẽ bị mắng đấy.”
Hoa Tiểu Ba cười nói: “Được rồi, chúng tôi cũng muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Để cho hai nữ hài xinh đẹp bị mắng thì thật là sỉ nhục cho nam nhân. Hai vị cô nương, chúng ta đi thôi.” Độc Cô Minh vô cùng vui mừng, chẳng những không nghĩ rằng có thể thuận lợi như thế, lại còn có cầu pín để bổ thân nữa. Thật là quang vinh cho nam nhân, sao lại sỉ nhục cho được? Độc Cô Minh không màng đến vấn đề này. Đó là chuyện của Tứ Cẩu. Hắc, ăn cẩu pín của chính Tứ cẩu!
Hai nàng đi theo bọn họ ra ngoài. Phải sau này các nàng mới biết là bị gạt nhưng đã muộn rồi. Các nàng bị đưa ra khỏi Long Thành đến ngày hôm sau mới trở về. Khi đó các nàng quả nhiên bị mắng chửi nhưng không phải vì cẩu tiên mà là vì các nàng đã nhấm nháp nhân tiên.
Độc Cô Minh nói không sai, người và động vật khác nhau. Người mà ăn cây roi của động vật thì không ai dám mắng chưởi nhưng nữ nhân mà ăn cây roi của nam nhân, mà lặp lại nhiều lần như vậy thì sẽ có nhiều người đàm tiếu.
Liễu nhi, Đào nhi bị Vương Ngọc Phân mắng cho một trận. Họ chỉ nói được một câu: Phu nhân, chúng tôi bị lừa. Từ nay về sau sẽ không tin tưởng nam nhân nữa.
Còn có từ nay về sau ư? Có chăng là một lần khác.
Last edited by doccokiemmt; 13-01-2010 at 03:59 PM.
Dịch : HNTD Biên Tập : khuyết DAnh Hiệu Đính: N/A ĐẢ tự: Quyền Vương ĐẢ tự nguồn : 4vn
Vương Ngọc Phân cùng với vợ chồng Hoa Sơ Khai quay về phong nhân viện, sau khi Đỗ Thanh Phong và Hoàng Dương phân khai liền đi tìm Độc Cô Tuyết. Đi cùng trừ Hoàng Đại Hải và huynh đệ Triệu thị, còn có Minh Nguyệt Phong Mộng Hương và Bảo Nguyệt. Tuy nhiên đáng kể nhất là Mộng Tình sư phụ của hai nàng.
Mộng Tình xuất hiện tại Đại Địa Minh, không những làm Đại Địa Minh kinh động, mà gần như làm cả võ lâm đô kinh động. Đại danh của võ lâm đệ nhất mĩ nữ trong quá khứ xưng là nguyệt nữ, gần 20 năm không đi lại trên giang hồ, nay xuất hiện tại Đại Địa Minh, làm nhiều người ngạc nhiên và suy đoán, cũng làm cho Đại Minh thanh quang tăng không nhỏ.
Trở về phong nhân viện, chúng nữ có phần nhận ra Mộng Tình, liền chạy tới hỏi han.
Xuân Yến nhìn Mộng Tình, không kìm được thần tình xúc động, chạy tới trước mặt Mộng Tình, nhìn vào cô rất lâu, thì thầm nói" Tiểu, tiểu - nãi cũng nhận ra ta? Ta là Tiểu yến tử đây !"
Chúng nhân kì quái nhìn vào họ, kín đáo nói: Họ biết nhau ư?
Khuôn mặt đẹp như vẽ của Mộng Tình cũng đang kích động, hai mắt đẫm lệ, nói: "Năm đó cô thật khổ, ta cứ tưởng cả đời này không thể gặp cô được nữa! Ai, nháy mắt, 20 năm đã trôi qua, nó vẫn tốt chứ?"
Xuân yến gật đầu, cúi đầu nói. "Muội đã không quản tốt được nó theo những lời dặn của tỷ, nhưng nó vẫn tốt, thật ra, chúng ta rất hãnh diện về nó."
Mộng Hương và Bão Nguyệt lưỡng nữ bốn ánh mắt, nhìn Mộng Tình, rồi lại nhìn qua Xuân Yến, không dám tin rằng giữa sư phụ bọn họ và người phụ nữ trung niên mĩ lệ này lại có mối quan hệ, nữ nhân đáo để này là ai mà lại được gọi là Tiểu Yến Tử nhỉ? Bọn họ sao trước đây lại chưa từng nghe sư phụ nhắc đến con người này một lần nào?
Hoa Sơ Khai cười nói: "Bà đừng khiến những người khác phải hồ đồ chứ, có chuyện gì, sau này 2 người hãy nói riêng với nhau, đừng ở đây nói chuyện, e rằng sẽ làm hỏng mất phong cảnh! Mộng Tình, ta dám khẳng định rằng nó vẫn rất tốt, bà đừng nghe những lời Xuân Yến nói, chẳng lẽ bà không cảm thấy căng thẳng hay sao?"
Mộng Tình lau nước mắt cùng các người ngồi xuống, mọi người lần lượt giới thiệu.
Mộng tình đặc biệt cẩn thận nhìn kỷ Dã Mân Côi, Vưu Túy, Thi Nhu Vân, Đỗ Quyên, Tiểu Nguyệt ngũ nữ,sau đó mĩm cười và gật đầu chầm chậm rồi hướng về phía Tiểu Nguyệt nói: “ Nguyệt hãy lại đây cho dì ôm một cái.”
Tiểu Nguyệt tại Trường Xuân Đường có quen biết Mộng Tình,lúc này nàng nghe như thế liền tiến tới trước mặt bà.
Mộng tình ôm lấy nàng nói nhỏ nhẹ: “đại ca người đâu?”
Tiểu Nguyệt đáp:”huynh ấy đi Đại Địa Minh chưa về.A di làm thế nào người biết mẩu thân?”
Mộng Tình cười nói: “chuyện này ta sẽ nói cho biết sao,được không?”
Tiểu nguyệt lém lỉnh,khéo léo nói: “ừ”
Mộng Tình thả nàng ra,Tiểu Nguyệt trở về chổ của mình.Mộng Tình hướng về Hoa Sơ Khai nói: “ Sơ Khai không phải ngươi nói tiểu Lôi cũng có đến? sao ta không thấy nàng ta?”
Vương Ngọc phân nói:”nàng hành động bất tiện,hiện giờ nàng đang nằm ở trên giường.”
Mộng Tình cả kinh hỏi : “ nàng ta bị thương?”
Vương Ngọc Phân nói:”việc này không biết nói như thế nào?thị bị thương,mà cũng không phải bình thường,-ah,ở chổ này nói ra thì không được lắm,đại nương tự mình đi xem sẽ hiểu”
kỳ thật có nhiều người hiểu được,chỉ là thương thế này nói ra không tốt lắm,giống như một người đánh rấm,biết là không có y’ tứ nhưng rất ngại nhận mình phóng độc khí,nguyên ly’ giống nhau như vậy.
Xuân Yến đứng dậy nói:”ta đưa đại nương đến xem,thế nào?”
Mộng Tình lập tức vui mừng đứng lên nói: “Yến tử,tốt lắm,chúng ta đến xem,có lẽ ta có thể trị thương.”
Vương Ngọc Phân than: "Thương thế của cô ta đã không còn đáng ngại nữa, đã ổn rồi, huống hồ chính bản thân cô ta cũng là một đại phu. Chỉ có điều, ai, vấn đề của cô ta quả thực là khó xử lý - tiểu tử đó, nữ nhân nào cũng dám làm, đúng là loạn!"
Hoa Sơ Khai cùng Âu Dương Chân cùng biểu lộ một ánh mắt, sắc mặt hai vợ chồng bỗng đỏ dựng lên.
Mộng Tình cùng Xuân Yến rời khỏi đại sảnh, Xuân Yến nói: "Tiểu thư, cuối cùng cũng được gặp người, Xuân Yến rất nhớ người!"
Bà ta nhìn qua thấy Mộng Tình ngực đang run lên thổn thức, Mộng Tình ôm lấy bà ta rồi chầm chậm đi tiếp.
Xuân Yến cũng nói:" Tiểu thư, muội đã để nó đi lại trong giang hồ, tỷ k0 nổi nóng với muội chứ?"
Mộng Tình vuốt mái tóc cô ta, nói:" Mấy năm nay, thật cực khổ cho muội phải k0 Yến Tử?"
Xuân Yến nói: "Tiểu thư, em sống rất tốt, chỉ có tiểu tỳ mới hiểu được quyết định của tiểu thư nhưng kết quả cuối cùng lại không được như ý. Tiểu thư, người không trách em chứ?"
Mộng Tình than: "Có lẽ đây là số mệnh, nó nguyên lai đã thuộc về giang hồ, cho dù a cả ngàn lần không muốn, thì nó vẫn khiến cho giang hồ phải thất bát náo loạn. Trước đây dặt tên cho nó là Hi Bình, là hi vọng nó vĩnh viễn bình an và bình tĩnh an phận sống đến hết đời, đến hiện tại mới biết đặt cái tên đó thực là một sai. Có lẽ hiện tại, nó vẫn bình an, nhưng ta làm sao có thể bình tĩnh được chứ, bất quá là chỉ trong vòng có nửa năm ngắn ngủi, nó đã khiến giang hồ nháo nhào cả lên. Ai, nếu để người trong giang hồ biết được nó thực sự là con của ai, thì có lẽ nó sẽ không được may mắn như vậy nữa."
Xuân Yến nói:" Tiểu thư, mấy năm, người có tin tức gì về Lâm công tử không?"
Mộng Tình trả lời:" Từ sau trận chiến đó, ta k0 còn biết một tin tức nào của Lâm công tử, và cũng k0 biết rằng hắn còn sống hay đã chết, và ta thật sự hận hắn vì đã không ngó ngàng gì đến hai mẹ con ta, nhưng nếu khi gặp hắn thì ta cũng không biết phải làm sao. Hiện tại ta cũng không còn trẻ nữa, đại cuộc võ lâm đối với ta đã không còn quan trọng nữa, ôi!"
Xuân Yến than: "Kỳ thực em luôn tin rằng Lâm Công tử là người đã dám làm thì dám chịu. Chàng đã từng nói là không giết chưởng môn nhân của Võ lâm tứ đại thế gia. Nếu như quả thực là chàng giết, thì với tính cách của chàng, sẽ tuyệt đối không phủ nhận đâu."
Mộng Tình nói lại:" Có lẽ mọi người đã sai lầm?"
Xuân Yến lại hỏi:" Dường như Lạc Câu tỷ không tin tưởng Lâm công tử trong quá khứ?"
" Yến tử, chúng ta không nói về vấn đề này nữa", Mộng Tình từ chối tiếp tục về vấn đề này, bà đổi sang chủ một đề khác:" Thằng Hi Bình trong giống ai?"
Xuân Yến trả lời:" Về thân thể hình dáng thì Hi Bình trông giống Lâm công tử nhiều, nhưng về khuôn mặt thì nó giống tiểu thư hơn! Chỉ có điều là cặp mắt của nó với Lâm công tử gần như giống nhau, nhưng mà có điểm rất kỳ quái là, thường mọi khi thì nó trông rất giống tiểu thư, chỉ trong khi giao đâu thì nó trở nên như rất giống Lâm công tử. Nói về tính tình thì, nó bị ảnh hưởng của lão đầu tử của muội, không có một tí quan hệ gì với của hai người. Phản chánh tha thị na chủng nhượng nhân đầu thống đích hỗn tiểu tử."
Mộng Tình nói: “Ta sợ rằng nó cũng sẽ giống như phụ thân hắn trước đây, vì thế mới không cho phép nó bước chân vào giới võ lâm, có vẻ như nó cũng được di truyền từ phụ thân nó sự lãnh khốc và tàn nhẫn, ta thực sự lo rằng nó có thể trở thành một huyết ma khác sau cha nó. Kỳ thật từ tổ phụ cho đến phụ thân của nó, đều vấy máu của giới võ lâm, nó có thể là ngoại lệ chăng?”
Xuân Yến nói: “Hi Bình mặc dù thích đánh nhau, nhưng nó chẳng bao giờ giết người, em nhìn nó lớn lên, nên em hiểu nó. Tiểu thư, mặc dù nó rất xấu (phôi – trong ý “phôi đản”), nhưng nó không thích giết người. Có lẽ điều này là do trong người nó còn có một nửa dòng máu của tiểu thư. Bình nhi rất thiện lương, thật vậy, Yến tử không nói dối tiểu thư chứ nếu tiểu thư mà nhìn thấy nó, nhất định sẽ rất vui. Tất nhiên, bởi nó vẫn còn là cốt nhục của tiểu thư nữa mà.
Mộng Tình buồn buồn đáp: "Đúng thế, nó vốn là do ta sinh ra, trước đây khi ta đành phải cầm lòng bỏ nó lại, thực sự bao năm qua đều tưởng nhớ đến nó. Nếu quả thực mọi thứ đều có thể quay trở lại, ta nguyện dù có phải chịu muôn ngàn sự trừng phạt, cũng không để nó rời khỏi ta."
Xuân Yến nói:" Tiểu thư, có nên nói với nó sự thật không?"
Mộng Tình trả lời:" Để sau hẳn tính, ta sợ nó k0 có đủ can đảm để đối mặt, hơn nữa, ta cũng như nó có nỗi khổ tâm khi đối mặt với nó, trước sau gì thì ta cũng nợ nó quá nhiều, không biết nó có tha thứ cho người mẹ nhẫn tâm này hay k0? Vừa nói, hai dòng lệ từ từ chảy xuống khuôn mặt đẹp của bà.
Xuân Yến thanh minh:" Tiểu thư, nhất định nó sẽ hiểu nỗi khổ tâm của tiểu thư"
Mộng Tình gượng cười nói:" Yến tử, nó có bao nhiêu vợ vậy?"
Xuân Yến suy nghĩ một lát, nói:" Muội cũng k0 biết rõ, chắc đã nhiều lắm thì phải?"
Mộng Tình lại nói:" Ta cũng muốn nhận Mộng Hương và Bảo Nguyện hai đứa chúng nó là con dâu, bây giờ chỉ còn chờ định tình ý của hai đứa nó thôi"
Xuân Yến nói thêm:" Tiểu thư, Tiểu Nguyệt cũng là nữ nhân của nó!"
"Thật không?" Mộng Tình ngạc nhiên nói lớn, " Chúng không phải là huynh muội sao? Sao lại xảy ra cố sự như thế này? "
Xuân Yến đã nghe nói về sự tình éo le của Tiểu Nguyệt và Hi Bình, bèn nói : “Hi Bình và Tiểu Nguyệt vốn hai huynh muội nhưng bị phân ly từ thưở nhỏ, cho nên khi gặp nhau chúng lại chẳng thể nhận ra nhìn ra, mà thật sự đã ăn ở chung. Đến khi hiểu chuyện thì Nguyệt Nhi đã có cảm tình sâu đậm với Hi Bình, bọn ta cũng đành mắt nhắm mắt mở thôi”
Mộng Tình nói : “Những người khác có biết không ?”
Xuân Yến nói : “ Chuyện của chúng, chỉ có hai vợ chồng ta biết mà thôi. Vả lại, ta nghĩ thê tử của Hi Bình chắc cũng biết rõ. Bất quá bọn chúng không nói, cứ để mặc cho huynh muội chúng duy trì mối quan hệ đặc biệt này, cũng không biết bọn chúng đang nghĩ thế nào”
MỘng Tình thở dài : “May thật”
Hai nàng vừa đi vừa bàn luận, vừa hết chuyện thì đã đến trước cửa phòng của Hoa Lôi.
Vừa gõ cửa phòng, bên trong vọng ra một giọng nói : “Ai đấy ?”
Xuân Yến nói : “Lôi Lôi, là ta”
Hoa Lôi im lặng một lúc, rồi nói : “Mời vào, cửa không khóa”
Hai nàng đẩy cửa bước vào, Hoa Lôi vừa thấy Mộng Tình, hai mắt đờ ra như một lão đà, ngạc nhiên nói “Mộng Tình tỷ tỷ ?”
Mộng Tình vừa nói vừa mỉm cưởi:" Muội tự thật xảo hợp, tiểu tinh linh của ta sao rồi?"
Hoa Lôi đỏ mặt nói : “ Muội vẫn khỏe, tỷ đến khi nào ?
Mộng Tình và Xuân Yên ngồi xuống giường bên cạnh Hoa Lôi, Mộng Tình trả lời:" Vừa được một lúc, đến xem muội có những gì đặc biệt không. Nhưng mà như thế nào ấy, nghĩ cũng không tưởng muội lại không sẵn sàng xuất giá ? Mà muội lại không còn là tiểu tinh linh năm nữa rồi!"
Hoa Lôi mặt càng đỏ hơn, giận dỗi nói : “tỷ tỷ, tỷ đừng chọc ghẹo người ta”
Mộng Tình nói : “Ta nghe tin có cái tên tiểu tử hư hỏng đó luôn quấy rầy khiến muội phải tức giận”
Hoa Lôi nhất thời không kịp phản ứng, hỏi :“ Tên tiểu tử nào ?”
Mộng Tình vừa mỉm cười vừa nói:" Muội đã có lần nói rằng, những cái mê người của nó đánh đổ k0 biết bao nhiêu phụ nữ, muội k0 nhớ sao?"
Hoa Lôi nói gấp : “Cái tên hỗn đản đó, khụ (ho) ! Nàng đột nhiên đổi giọng : “ Tỷ tỷ, tỷ nói Hi Bình à, hắn không dám quấy rầy muội đâu, muội là trưởng bối của hắn mà !
“Thật sao ?” Xuân Yến cười : “Ta nghe nói hắn đã giúp muội tắm, phải hay không, lôi lôi ?
Hoa Lôi sợ hãi nói : “ Làm sao tỷ biết ? Ô, không phải, không có chuyện ấy, nhất định là người khác đặt điều
Xuân Yến nói : “ Muội không cần giấu diếm, ta đã biết Hi Bình ở đây với muội cả đêm qua, hôm nay muội lại không thể ra khỏi giường, sau này muội phải cùng Hi Bình gọi bọn ta là nhạc nương (mẹ), được hay không ?
Hoa Lôi nhẹ giọng : “Không được, chuyện này vô cùng hổ thẹn, Lôi Lôi không gọi đâu, chỉ gọi là tỷ tỷ thôi.
Nàng cuối cùng cũng thừa nhận giữa nàng và Hi Bình có quan hệ,cách duy nhất. Có nghĩa là cả giang hồ điều biết, không thừa nhận cũng không được.
Xuân Yến vừa mỉm cười vừa nói:" Lại cảm thấy xấu hổ về những việc muội đã làm sao, cũng như lo sợ điểm này à
Hoa Lôi mặt hồng tai đỏ cãi lại : “ Nhưng, nhưng, cái tên tàn nhẫn, khốn khiếp ấy, hắn có trở về không ? Muội không tha thứ cho hắn, hôm qua hắn cưỡng ép muội, món nợ này không thanh toán không được, hừm !
Mộng Tình nói:" Có thật là nó đã cưỡng ép muội k0? Ồ, trước đó muội đã từng bồng nó, và hôn liên tục vào cái miệng bé xíu của nó, ta cũng từng nói với muội là, có vẻ muội rất thích nó, chờ nó lớn lên, rồi lấy nó thật là tốt. Mà cũng k0 tưởng rằng, khi nó lớn lên, lại đến với muội một cách bất ngờ ( chổ này huynh nào dịch lại), trong như là muội không lấy nó thì không được tốt. Ta nghĩ, muội đã nhận thấy nó có cái gì đó giống giống với đứa bé mà muội thường hôn nó, ha ha!"
Xuân Yến cũng cười theo.
Hoa Lôi e thẹn : “Tỷ tỷ, tỷ đừng nói cho hắn biết muội từng hôn hắn nhé, nếu không thì hắn sẽ lại đắc ý
MỘng Tình nói : “Được, bất quá muội phải gọi bọn ta là “mẹ” trước, bọn ta nghe xong cảm thấy vui vẻ, tất sẽ không nói, sao nào ?
hoa Lôi thẹn thùng, bọn họ bất quá chỉ cách nhau vài năm tuổi, một tiếng “mẹ”, làm sao nàng có thể lên tiếng ? Nhưng tiểu tướng công của nàng là con trai bọn họ, điều này chẳng phải khiến nàng thêm bối rối ?
Hoa Lôi đột nhiên phóng đến cái chăn , Xuân Yến tức thì không bỏ qua cho nàng, nhấc cái chăn lên, nói: “Cái chăn này chưa được thay, muội muốn úp mặt vào đó, chẳng lẽ là muốn hoài niệm tư vị đêm qua à?”
Hoa Lôi giận dữ nói: "Bà vốn là thối nát như vậy, không ngạc nhiên tại sao lại dạy dỗ ra một tên phôi đản như thế."
Xuân Yến nói: “Lôi Lôi, muội nói đúng, là ta dạy hắn lừa bịp muội! Nếu hắn không làm vậy, muội cũng không cần đến cùng ta tranh giành lão quỷ chết tiệt đó? Nói thật lòng, sư huynh của muội không thể có đại bản lĩnh khiến muội nằm trên giường suốt mấy ngày liền, hắn ta hiện tại ngay cả ta cũng ứng phó không lại, làm sao có thể khiến cho muội theo ta chịu khổ, bởi vậy ta gọi nhi tử xuất thủ hỗ trợ phụ thân của hắn, khiến cho hắn vô luận thế nào cũng cùng muội đùa bỡn trên giường, hắn quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của ta.”
Hoa Lôi nghe vậy liền tối tăm mặt mũi, nói:" Hắn đã lấy đi sự trinh trắng của muội, về sau này muội phải làm thế nào?"
Hai người chợt hiểu ra ý nghĩ của Hoa Lội. Xuân Yến mỉm cười nói:" Trông như là muội bị mất mát gì đó,và ta gạt muội àh! Muội không nghĩ rằng, cái lần đầu mà nó vào phòng lúc muội đang tắm , ngay cả ta cũng không biết nó lại tới Trường Xuân Đường,. Cá nhân nó nói riêng cũng thích một người phụ nữ xinh đẹp như muội, và nói chung nó cũng thực hiện yêu cầu của ta, phải không?" Hoa Lôi mỉm cười sáng lạng, nói :" Tỷ tỷ đã biết hắn là tên háo sắc. Muội đã từng nói hắn cũng đã từng cưỡng ép nhiều người khác, khi đó tỷ tỷ lại tin "
Xuân Yến nói: “Tin, làm sao không tin? Bất quá, hình ảnh đẹp đẽ của hắn không hề cường bức muội khờ khạo quấn lấy hắn sao?”
" Là ai đã nói cho hai tỷ tỷ biết? Đại ca muội? - Thật sự xấu hổ qua!" Hoa Lôi chợt bật khóc thành tiếng, pha lẫn trong đó là tiếng cười của Mộng Tình và Xuân Yến, mặc dù k0 cố ý tạo ra âm thanh đó.