“Kỷ niệm” ?
“Kỷ niệm” là gì nhỉ? Nó cũng không biết nữa.
Có lẽ “kỷ niệm” đối với nó là tất cả. Là buồn, là vui, là tiếng cười, là nước mắt, là cơn mưa xối xả cuối hạ và cũng là tia nắng yếu ớt những ngày đầu đông...
“Kỷ niệm” là một vết sẹo trượt dài trong lòng nó. Đôi khi lại nhức nhối như muốn nhắc nó nhớ rằng: Đó là “Kỷ niệm”.
“Kỷ niệm” tưởng chừng ở đâu xa xôi lắm, nó cứ mải miết kiếm tìm mà không hay biết rằng “kỷ niệm” vẫn luôn hiện hữu trong trái tim nó, ít nhất là từ ngày ấy đến bây giờ. Nó chưa bao giờ quên đi ngày ấy, chưa bao giờ lãng quên đi kỷ niệm xưa, chỉ có ai đó là không còn vấn vương!
Ngày hôm nay, một ngày không trở gió, vậy sao vết sẹo năm xưa lại nhức nhối đến vậy. Ai đó đã quên thật rồi, quên tất cả, quên buồn, quên vui, quên kỷ niệm xưa. Nó biết vậy nhưng nó không buồn, nhưng trong lòng nó đau lắm vì kỷ niệm đang nhức nhối khôn nguôi. Ai đó đã nói “ Quá khứ chỉ là kỷ niệm” còn “ kỷ niệm không có sức mạnh níu kéo hiện tại” . Có lẽ đúng vậy. Nó sống trong kỷ niệm còn ai đó thì không!
Lúc này nó muốn nó mạnh mẽ!
Lúc này nó muốn nó sống với hiện tại và tương lai.
Lúc này nó muốn chôn chặt kỷ niệm trong đáy trái tim.
Lúc này nó muốn nói rằng “Chiếc lá đầu tiên” ấy đã bay xa thật rồi.
Nhưng nó có làm được không? Ai đó cho nó biết nó phải làm gì?
Nhưng...
Ai đó đã không còn bên nó nữa rồi.
Ai đó đã đến một nơi rất xa.
Ai đó đã chọn một con đường mãi mãi không cùng sánh bước bên nó như ngày xưa. Và trên con đường ai đó đang đi... nơi giao nhau của 2 ngã rẽ, ai đó đã gặp người con gái khác, không phải là chiếc lá yếu ớt, luôn chỉ biết dựa dẫm vào ai đó...
Quên đi nhé, quên đi như ai đó đã từng nhắc nó phải quên!
Kỷ niệm rồi sẽ nhạt nhòa theo năm tháng!
Vết sẹo rồi sẽ lành, có chăng chỉ là nhức nhối, có chăng chỉ là nước mắt xót xa.