Chương 145: Hựu Ngộ Hắc Đạo (Hạ) Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Phương Kiếm Minh gội đầu, gột rửa mái tóc dài của hắn, ở trên bàn có một sợi dây lụa màu lam, biết là Long Bích Vân muốn hắn cột tóc lên nên lấy cột mái tóc lại, hai mái tóc dài của hắn được cột lại, tóc mai ở hai bên thái dương thì để thẳng xuống, rơi vào trước ngực, đi ra cửa.
Khi đến phòng của Long Bích Vân thì Long Bích Vân và Long Nguyệt thấy trang phục của hắn thì ngây người ngẩn ngơ, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị, hôm nay Phương Kiếm Minh đứng trước mặt hai nàng đã không còn chút gì là của giang hôm quả thật là giống như một công tử thế gia anh tuấn. Phương Kiếm Minh thấy hai nàng chỉ nhìn mình mà không nói gì thì cảm thấy lạ:" Sao thế, các người không nhận ra ta sao?" Long Nguyệt nũng nịu kêu lên:" Tiểu thư, hắn bây giờ thật là tốt, bộ dáng lôi thôi lúc trước của hắn thật là khiến người ta không vừa mắt, hôm nay xem ra thế này mới xứng đôi với người!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì chỉ còn biết gượng cười. Nha đầu Long Nguyệt kia còn nói bộ dáng trước kia của hắn lôi thôi, hắn tự nhận là trước kia có chút tơi tả, nhưng mà sao trong mắt của nàng lại biến thành "Lôi Thôi".
Long Bích Vân mỉm cười, nói:" Nguyệt nhi, mặc kệ bộ dạng của Phương lang thế nào đi chăng nữa, thì chàng cũng là vị hôn phu của ta, ta không phải là loại người chỉ lấy người có bề ngoài, Nguyệt nhi, muội nói như thế thì đáng bị đánh." Long Nguyệt nghe xong thì lè lưỡi:" Tiểu thư, muội chỉ là thuận miệng nói chơi chút thôi mà, muội cũng đâu phải người như thế, nhưng mà sau khi hắn sửa soạn lại một chút thì quả thật là nhận không ra hắn đó!" Phương Kiếm Minh nghe thế thì cũng âm thầm "Tán Dương" nàng, thầm nghĩ:" Xem ra nha đầu kia cũng có điểm tốt, có lẽ trước kia ta chỉ thấy nàng xúc phạm ta mà không thấy được điểm đáng yêu của nàng, nên cũng không đánh giá đúng nàng." Trong lòng đánh gia Long Nguyệt và đảo mắt sang nơi khác. Giương mắt nhìn lên thì thấy kỳ lân thử đang ngồi xổm trên một cái ghế, cái miệng nhỏ đang chu rộng ra, đang ăn gì đó không đếm xỉa đến hắn, hắn cười mắng:" A Mao, tên tiểu tử thúi kia, thấy ta cũng không để ý, còn có muốn đi chơi cùng ta không hả, nếu muốn thì chào hỏi ta một cái nếu không thì sau này đừng mơ tưởng đến việc ta đưa ngươi đi du ngoạn!"
Lúc này kỳ lân thử mới chuyển hai tròng mắt nhỏ của mình, khi nhìn thấy Phương Kiếm Minh thì đột nhiên kêu lên chi chi, phi thân bay đến, Phương Kiếm Minh thấy khí thế của nó dũng mãnh thì liền tránh sang một bên:" Ta chỉ kêu ngươi chào một tiếng thôi, chứ có kêu ngươi lại đây đâu mà kích động dữ vậy?" Nhưng hắn không biết, kỳ lân thử nhảy đến là chỗ của Long Bích Vân, nàng giơ hay tay ra đón nó, khi đáp xuống thì nó ngoan ngoãn nằm trong tay của Long Bích Vân, Phương Kiếm Minh đỏ mặt, xấu hổ nói:" Tên tiểu tử thúi này đúng là 'Kiến Sắc Vong Nghĩa', sớm biết như thế thì ta đã bán ngươi cho Long Nguyệt muội muội rồi!" Long Nguyệt vội nói:" Cái gì mà 'Kiến Sắc Vong Nghĩa' chứ, mấy ngày này, ngươi cứ nằm thẳng cẳng mà ngủ, thức ăn của A Mao đầu là do tiểu thư của ta mua cho, nó thấy tiểu thư nhà ta dĩ nhiên là phải thân thiết rồi, thế mi tưởng rằng nó tốt vậy sao, cái này phải nói là 'Kiến Lợi Vong Nghĩa' đúng không, tiểu thư!" Nghe xong những lời này thì kỳ lân thử kêu lên phản đối, dường như muốn nói nó không phải như thế, nhìn thấy bộ dáng của kỳ lân thử thì cả ba đều phì cười.
Sau khi dùng cơm trưa thì Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân, Long Nguyệt mang theo kỳ lân thử đi du ngoạn thành Hàng Châu, Phương Kiếm Minh là lần đầu tiên đến đây, cảm thấy mọi thứ đề mới lạ, chủ tớ Long Bích Vân đã là đến lần thứ hai cho nên cũng không tính là xa lạ, đi theo Phương Kiếm Minh chỉ chỉ trỏ trỏ và giải thích phong tục và cảnh vật ở đây. Phương Kiếm Minh được hai người bọn họ chỉ dẫn, nhưng thật ra cũng không phải là kiến thức sâu xa gì, khi đến hoàng hôn thì họ mới đi dạo được một phần năm của hàng châu, đây có lẽ là do cước trình của họ nhanh, chứ người bình thường thì làm sao nhanh được như thế.
Ba người đang trên đường trở về thì đột nhiên nghe được ở phía xa xa có gì đó huyên náo, hình như có chuyện xảy ra, Phương Kiếm Minh cảm thấy ngạc nhiên nên mang theo nhị nữ bước đến, khi đến gần thì thấy đường cái có rất nhiều người tụ lại, từ bên trong truyền ra thanh âm của một cao thủ võ lâm. Phương Kiếm Minh thấy nhiều người vây lại như thế thì không thể nào vào được, nhãn châu thiểm động, bỗng dưng cười ha hả:" Các vị, các vị, xin nhường đường, xin nhường đường, vừa nói, góc áo vừa động, một cổ kình phong từ bốn phương tám hướng quét đến, người ở phía trước lập tức tách sang hai bên lập tức có một đường đi, Phương Kiếm Minh đi trước, Long Bích Vân và Long Nguyệt đi theo sau, ba người nhanh chóng đi đến trước.
Có người thấy thế thì lên tiếng mắng:" Lão tử đứng ở chỗ nào lâu như thế mà các người không cho vào, các ngươi lại nhường đường cho tiểu tử này vào là sao, không được lão tử phải gọi hắn đi ra!" Đôi mày của Long Nguyệt dựng thẳng, một tay cầm kiếm, quát:" Là tên nào không muốn sống dám ở trước mặt ta mà xưng là lão tử, có dũng khí thì bước ra đây!" Mọi người thấy bọn họ, nhất nam nhị nữ, nam thì anh tuấn như một công tử gia, nữ thì xinh đẹp như hoa, nhất là nữ tử vận bạch y, đúng là một tuyệt sắc giai nhân, trong tay của bọn họ lại có binh khí, biết là người trong võ lâm nên không ai dám trêu chọc, Long Nguyệt nói một lúc lâu mà không có ai dám đứng ra.
Phương Kiếm Minh vừa tiến đến, đảo mắt nhìn vào trong, bên trong có hai người đang thi triển quyền cước công phu, bên trái là một thiếu niên mày rậm, bên phải là một thanh niên anh tuấn, thanh niên anh tuấn mang trên lưng một đấu lạp và một thanh bảo kiếm, Phương Kiếm Minh nhìn thấy thanh niên này thì xoay mình cười, Long Bích Vân thấy hắn cười nên cảm thấy kỳ lạ:" Phương lang, chàng biết bọn họ sao?" Phương Kiếm Minh hạ giọng nói:" Long tỷ tỷ, thanh niên có đấu l ạp trê nlưng chính là Hắc Đạo trong cửu đại thần bí khách, đệ đã gặp hắn hai lần nhưng hắn không nhận ra đệ, còn thanh niên đang đấu với hắn thì là lần đầu tiên đệ gặp!" Long Bích Vân nghe xong thì nhìn sang "Hắc Đạo" một chút, cười nói:" Phương lang, nhìn xem, hình như là hắn không để đối thủ vào mắt, nhưng mà lại làm ra dáng như đã cố hết sức để đánh nhau với thiếu niên này, bên trong sợ rằng có điều gì đó kỳ quái!" Phương Kiếm Minh mỉm cười:" Long tỷ tỷ, tên "Hắc Đạo" này quả thật là một kỳ nhân, việc hắn làm thường ngoài dự liệu của mọi người, không ai đoán ra ý nghĩ của hắn, mấy năm trước đệ và nghĩa phụ gặp qua hắn ở thành Nguyên Giang ở Vân Nam, lúc đó hắn ở ngoài cổng thành trêu chọc quan binh, không hề để chúng vào mắt, lá gan của hắn rất là lớn!"
Hai người đang nói chuyện thì thấy thiếu niên mày rậm đánh ra một quyền, kình phong vù vù, đánh trúng ngực của Hắc Đạo, Hắc Đạo lui về mấy bước, đồng thời chân trái quét ngang, thối phong cũng không nhỏ, quét ngang chân của thiếu niên, mặc dù thiếu niên mày rậm không bị đốn ngã, nhưng cũng phải lui về mấy bước, hét lớn:" Không đánh nữa, không đánh, đánh tới đánh lui đều là ngang nhau, bất phân cao thấp, thật là không có ý nghĩa gì, họ Đinh kia, đi, ta mời ngươi uống rượu!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì hơi ngẩn người ra, bọn họ chỉ muốn luận võ mà thôi. Hắc Đạo nghe xong thì cười nói:" Lôi lão đệ, công phu quyền cước của ngươi cũng không tệ, lợi hại, lợi hại!" Thiếu niên mày rậm nhíu mày:" Họ Đinh kia, ngươi nói thật?" Hắc Đạo cười ha hả:" Lôi lão đệ, nói thật, công phu quyền cước của ngươi cực kỳ hỗn tạp, có mấy chiêu thức ta cũng không nhận ra được, nhưng mà võ công tinh thâm không phải là ở số lượng chiêu thức, Lôi lão đệ nếu ngươi chọn một môn mà chăm chỉ khổ luyện thì nhất định sẽ không thua kém tỷ tỷ của ngươi!" Thiếu niên mày rậm sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:" Ngươi là bằng hữu của tỷ tỷ ta?"
Hắc Đạo cười ha hả:" Lôi lão đệ, nơi này không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta đến tửu lâu nào, chúng ta vừa uống vừa trò chuyện." Vừa nói xong liền nhấc chân đi, đột nhiên thấy ba người Phương Kiếm Minh, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cước bộ không có dừng, hai tay phất một cái tách đám người ra, đi ra ngoài, thiếu niên mày rậm sao lại chịu kém thế liền đuổi theo sau. Mọi người thấy bọn họ đột nhiên ngừng lại không đánh nhau nữa thì lộ vẻ thất vọng, kêu to "Đáng Tiếc", sau đó rời đi. Phương Kiếm Minh thấy hành động của hai người bọn họ kỳ qasui cũng cảm thấy ngạc nhiên, thấy bọn họ rời đi thì cũng xoay người trở về.
Vừa mới đi được khoảng trăm bước thì nghe được phía sau truyền đến thanh âm của vạt áo phá không, hiển nhiên là có người đang thi triển khinh công tiến đến, ba người nhìn nhau ngạc nhiên, liền thấy được ở phía trước khoảng mười trượng có một thân ảnh phá không nhảy lên, song cước hạ xuống, đạp trúng đỉnh đầu của một người bán hàng rong, mũi chân điểm một cái lại tiếp phi thân bay đến, đảo mắt cái là đã đến đỉnh đầu của ba người. Người nọ cũng rất là vô tư, chân phải chĩa xuống hướng về phía đỉnh đầu của Phương Kiếm Minh, trong miệng thì kêu lên:" Huynh đài, tại hạ có việc gấp, không còn cách nào khác là đành đắc tội!" Phương Kiếm Minh cười ha hả, quát:" Hắc Đạo, ngươi định chạy đi đâu!" Thiếu Lâm Long Trảo Thủ xuất ra nhanh như chớp, chộp lấy cổ chân của hắn. Người kia biến sắc, không ngờ thủ pháp của Phương Kiếm Minh lại cao minh như thế, vội lộn thân người, lăng không lộn ba vòng rơi xuống đất.
Lúc này thì nghe được ở từ xa có một tiếng hét lớn:" Đinh đại ca, đừng chạy, muội đã truy đuổi theo huynh mấy thánh nay rồi, còn muốn trốn sao, lần này nhất định muội sẽ đuổi kịp huynh!" Long Bích Vân giương mắt lên nhìn chỉ thấy ở phía trước có một thân ảnh đang phá không bay đến, tay phải của người đó run lên, đánh ra một căn nhuyễn ti, bám vào được một mái hiên, tiếp theo đó tay trái thu lại, thu một sợi nhuyễn ti khác trong tay trái lại, thân hình nương theo căn nhuyễn ti trong tay phải mà bay vọt qua đỉnh đầu của mọi người, căn bản là không cần phải đạp lên đỉnh đầu của người khác, sau hai ba lần nữa là đến được đây.
Người đang muốn chạy đi này chính là Hắc Đạo. Hắc Đạo quay đầu nhìn lại thì thấy người ở trên không trung đã đến gần hắn, chỉ còn cách khoảng năm sáu trượng, chứng kiến thân hình mập mạp của nàng lại có thể nhẹ nhàng di chuyển như thế thì sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, quay đầu hướng Phương Kiếm Minh nói:" Vị huynh đài này, vừa rồi đã đắc tội, tại hạ bất đắc dĩ mới dùng đến hạ sách này, xin thứ lỗi!" Vừa nói xong thì thân hình lại chuyển định bay qua chỗ ba người Phương Kiếm Minh, nhãn châu của Phương Kiếm Minh thiểm động, cố ý làm khó hắn, cười ha hả:" Ngươi lỗ mãng như thế mà chỉ nói có một câu "Thứ Lỗi" là có thể xong việc sao, không được, ngươi phải nói cho rõ ràng!" Vừa nói thì tay cũng vừa cản lại, phát ra một cổ nội gia chân lực cường đại đánh về phía Hắc Đạo.
Hắc Đạo đang ở trong không trung quát:" Mau tránh ra!" Phát ra một cổ nội gia chân lực mãnh liệt, tiếp chiêu của Phương Kiếm Minh, lưỡng đạo nội gia chân lực va chạm một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình của Phương Kiếm Minh vẫn thong dong, đứng tại chỗ, không hề lui ra sau nửa bước, mỉm cười nhìn Hắc Đạo. Thân hình của Hắc Đạo ở trên không trung xoay một vòng, quát lên một tiếng, xuất ra đạo kình phong, đám người bên dưới bị đẩy ra xa, thân hình của Hắc Đạo rơi xuống đất, miệng hét lên một tiếng, tay phải giơ ra sau, một tiếng "Tranh" vang lên, rút bảo kiếm sau lưng ra, mũi kiếm run lên, bay đến như một tia chớp.
Phương Kiếm Minh cười hắc hắc:" Sao, muốn động thủ!" Vừa nói vừa xuất ra thiếu lâm long trảo thủ, chộp lấy cổ tay của đối phương, Hắc Đạo cười lạnh, cổ tay run lên, đâm ra một kiếm, hướng đến lòng bàn tay của Phương Kiếm Minh:" Hảo tiểu tử, thật là can đảm!" Nhưng chỉ nghe được một tiếng đinh vang lên, trảo của Phương Kiếm Minh đã chuyển thành chỉ, nghiêng thâm đâm vào mũi kiếm, đốt ngón tay bắn ra vào giữa thân kiếm, nhưng chỉ khiến cho bảo kiếm trong tay của Hắc Đạo rung lên, Hắc Đạo cười ha hả:" Ngươi cho rằng bảo kiếm của đinh mỗ là đậu hủ sao?" Gia tăng lực trên tay, tiếp tục đâm kiếm về phía Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh mỉm cười, xoay người lui về phía sau bảy bước dài, nói:" Hảo kiếm pháp!" Nhưng lại đứng bất động chứ không có ý định ra tay tiếp. Hắc Đạo chưa kịp phi thân lên thì đã có một người nắm được đầu vai của hắn, Hắc Đạo biết được người đến là ai cho nên quay đầu lại cười nói:" Đường Phì muội muội, cần gì phải làm thế!" Người đến là một đại cô nương mập mạp, chỉ thấy hai hàng lông mày của nàng dựng thẳng lên:" Huynh còn muốn chạy sao, hừ, nếu huynh còn chạy trốn nữa thì muội nhất định sẽ đem toàn bộ bí mất của huynh nói ra, xem huynh có dám không!" Hắc Đạo nghe xong thì biến sắc, cười nói:" Ai da, thật là muội muội tốt của ta, muội cũng không thể nào nói cho người ngoài biết được chuyện của đại ca, nếu không thì huynh còn sao dám hành tẩu trên giang hồ chứ!" Đại cô nương mập mạo cười lớn:" Lừa huynh thôi, nếu như muội muốn nói thì chỉ sợ rằng giờ này huynh đã không thể che dấu được nữa rồi." Hắc Đạo cũng cố mà gượng cười, không có trả lời, nghiên đầu suy nghĩ, nhìn sang Phương Kiếm Minh một cái, ý tứ rất là rõ ràng "Tiểu tư ngươi hại ra rồi!"
Phương Kiếm Minh cười ha hả, tiến lên, hướng về phía Hắc Đạo ôm quyền nói:" Các hạ hẳn chính là Hắc Đạo đỉnh đỉnh đại danh trong giang hồ?" Hắc Đạo nói:" Đúng vậy, xin hỏi quý tính của huynh đài?" Nhãn châu của Phương Kiếm Minh thiểm động cười nói:" Tại hạ đao minh." Hắc Đạo nhìn sang chỗ nhị nữ, Long Bích Vân mỉm cười:" Tiểu nữ chính là vị hôn thê của Đao đệ, họ Phương danh Bích Vân, còn đây là muội muội, Phương Nguyệt, kiến quá Đinh đại hiệp!" Hắc Đạo nghe xong thì sửng sốt rồi đột nhiên cười ha hả:" Phương cô nương, cô nói thế thì ta cũng không đảm đương nổi, người trong võ lâm gọi ta là cường đạo, cô lại gọi là đại hiệp, nói ra điều này không phải khiến cho người khác cười rụng răng luôn sao!" Vừa nói được đến đây thì nghe được thanh âm của một người:" Họ Đinh kia, ngươi chạy gì chứ, không phải chỉ là một nữ nhân sao, sao lại sợ nàng như thế, nếu ngươi đánh không lại thì ta sẽ thay ngươi đuổi nàng đi!" Một thân ảnh bay đến.
Đại cô nương mập mạp nghe xong thì nhướng mày, mở trừng mắt, giơ nhuyễn ti trong tay lên, một tiếng "Roạt" vang lên, nàng đã đứng vững vàng trên một mái hiên, cười lạnh:" Ngươi, cái cọng hành kia, dám trước mặt lão nương mà dõng dạc như thế sao, tiến lên, lão nương sẽ giáo huấn ngươi một trận!" Người đến chính là thiếu niên mày rậm khi nãy, thiếu niên mày rậm nghe thế thì quát:" Hảo nha đầu, nếu ngươi không phải là một đại cô nương thì ta đã sớm ra tay rồi, tại sao ngươi lại muốn đuổi theo tên họ Đinh kia, nói!" Hắc Đạo thấy bọn họ chuẩn bị gây huyên náo vội cười lớn:" Muội tử, vị tiểu đệ này chính là Lôi Minh của Lôi gia ở Giang Nam, là một bằng hữu mới của ta, hai người không nên động thủ, có gì từ từ nói!" Đại cô nương mập mạp nghe xong thì ồ lên một tiếng:" Thì ra là người của Lôi gia, hèn chi kiêu ngạo như thế, người của Lôi gia thì giỏi sao? Lão nương mà sợ hắn Thì Đường Phì này làm sao đi lại trong giang hồ!" Lôi Minh nghe nàng nói thì nhíu đôi mày rậm:" Nghe khẩu khí của cô thì hẳn lai lịch cũng không nhỏ, cô nói cô tên là Đường Phì, là người của Thục Trung Đường Môn?" Đường Phì hừ một tiếng:" Đúng vậy, xem ra tiểu tử nhà ngươi cũng có chút kiến thức, lão nương đây chính là Đường Phì của Đường Môn, Đường Phì là ta, ta là Đường Phì."
Lôi Minh nghe xong thì cười ha hả:" Thì ra là người một nhà, ta và ca ca của cô là bạn tốt, cô chính là thân muội muội của hắn sao?" Đường Phì sửng sốt:" Ngươi là bạn tốt của ca ca ta? Không thể nào, võ công của ngươi thấp kém như thế thì làm sao là bằng hữu của ca ca ta?" Khuôn mặt vẫn còn chút ngây thơ của Lôi Minh đỏ lên, song nhãn chớp một cái:" Không sai, võ công của ta thì không bằng ca ca của cô nhưng võ công của tỷ tỷ ta thì hơn cô nhiều, hơn nữa tỷ ấy lại đẹp hơn cô nhiều!" Hắc Đạo nghe xong những lời này thì vội vàng kéo tay của Đường Phì, cười ha hả:" Muội tử, đừng nghe tiểu tử này nói bậy, đi, chúng ta vào tửu lâu uống rượu nào!" Nói xong liền kéo Đường Phì đi, đường phì vốn đang tức giận nhăn mặt, dưới sự lôi kéo của Hắc Đạo thì lập tức tiêu tan cơn giận, gò má ửng hồng, cúi đầu đi theo phía sau của Hắc Đạo. Hắc Đạo quay đầu lại cười nói:" Lôi lão đệ, không phải ngươi nói muốn mời rượu ta sao, sao còn không đi, nhớ kỹ, hôm nay có muội tử của ta ở đây, ngươi ít nói hưu nói vượn giùm ta cái! Này, Đao bằng hữu, vừa rồi phải "Đa Tạ" ngươi, nếu ngươi không có chuyện gì quan trọng thì cùng với vị hôn thê của người hãy lên tửu lâu chúng ta nói chuyện!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì nhìn sang Long Bích Vân, Long Bích Vân thể hiện bộ dáng cho hắn toàn quyền quyết định, Phương Kiếm Minh cười nói:" Tục ngữ có câu "Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ, Vô Duyên Đối Diện Bất Tương Phùng", nếu như Đinh đại ca đã có hảo ý như thế thì tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh!" Nói xong thì dẫn theo Long Bích Vân và Long Nguyệt đi theo. Lôi Minh đi ở cuối cùng, hét lớn:" Họ đinh kia, ta và ngươi còn chưa phân thắng bại, đừng tưởng là có thể chạy mất!" Bước nhanh về phía trước, đi đến bên cạnh Phương Kiếm Minh, kinh ngạc nhìn Long Bích Vân bên cạnh hắn, quay sang nói với Phương Kiếm Minh:" Vị đại ca này, vị tỷ tỷ này chính là thê tử của huynh sao?" Phương Kiếm Minh không ngờ hắn lại trực tiếp như thế, trên mặt có chút xấu hổ, nên cười ha ha:" Đúng là vậy ..." Nói xong thì liền chuyển đề tài:" Lôi huynh, tại hạ Đao Minh. Vị tỷ tỷ này chính là ... Là vị hôn thê của tại hạ, họ Phương tên gọi Bích Vân, còn đây là muội muội của nàng ấy, phương danh Phương Nguyệt!"
Lôi Minh nghe xong thì cười hắc hắc:" Đao huynh, vị hôn thê của huynh thật là xinh đẹp, ta còn tưởng rằng tỷ tỷ của ta đã là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ rồi, không ngờ hôm nay thấy được vị hôn thê của huynh mới biết được, trên đời này còn có người xinh đẹp hơn cả tỷ tỷ của ta, xem ra lần này tỷ tỷ của ta lại phải nổi trận lôi đình rồi!" Long Bích Vân nghe xong thì mỉm cười nói:" Lôi huynh, tỷ tỷ của huynh chắc là 'Hỏa Bạo Long Nữ' Lôi Nhu, một trong bát đại mỹ nhân của võ lâm?" Lôi Minh sửng sốt:" Phương cô nương, sao cô lại biết!" Long Bích Vân mỉm cười:" Chỉ là nghe giang hồ đồn đại." Lôi Minh cười ha hả, phương cô nương, quả thật là một tay giang hồ lão luyện, lúc nãy ta còn tưởng đao huynh là người lợi hại nhất trong ba người, nhưng xem ra cô còn lợi hại hơn cả đao huynh nhiều!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì lơ đểnh, xem như cam chịu, Long Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn lên hừ một tiếng, yêu kiều nói:" Đó là đương nhiên rồi, tiểu ... Tỷ tỷ của ta thần cơ diệu toán, võ công cái thế, trên đời này không có nữ nhân nào có thể so sánh với tỷ tỷ của ta được!" Long Bích Vân nghe xong thì cười nói:" Nguyệt nhi, không thể nói thế được, võ lâm bát đại mỹ nhân, mỗi người trong đó đều là nữ tử tuyệt sắc, sao tỷ có thể so sánh với họ được, nếu lời này truyền ra ngoài thì chỉ làm cho người khác chê cười!" Vừa nói chuyện họ vừa đi đến một tửu lâu, Hắc Đạo đang đứng phía trước vẫy bọn họ, sáu người sau khi vào tửu lâu thì chọn một bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Hắc Đạo vừa ngồi xuống thì lập tức không khách khí, liền kêu hơn mười món ăn, mà trong đó có bảy tám món đã là món nổi tiếng của Hàng Châu, khi hảo tửu và thức ăn vừa được mang lên thì Hắc Đạo liền rót cho mỗi người một ly, nâng ly lên, nhìn Phương Kiếm Minh đầy thâm ý, cười nói:" Đao lão đệ, hôm nay cần phải đa ta lão đệ, nếu không thì ta và muội tử của ta đã không thể gặp nhau, ly này ta kính đệ, Đinh mỗ mạn phép uống trước!" Vừa nói vừa ngửa đầu lên uống cạn, hướng Phương Kiếm Minh đặt ly xuống, cho thấy quả thật là đã cạn, Phương Kiếm Minh cười nói:" Đinh đại ca, sau khi ta uống ly rượu này thì sau này chúng ta chính là bằng hữu, không biết Đinh huynh có đáp ứng?"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết
Hắc Đạo cười ha hả, nói:" Hảo, hảo, ngươi quả là một 'Hảo Bàng Hữu', ta Đinh Thế Kiệt giao định!" Thấy Phương Kiếm Minh cũng uống cạn ly rượu thì hắn liền kính rượu những người khác, tựa như hôm nay hắn chính là chủ vậy, không uống thì chẳng khác nào lãng phí rượu của hắn vậy. Đinh Thế Kiệt liên tục mới rượu Phương Kiếm Minh bởi vì hắn và Phương Kiếm Minh vốn không tương thức, hắn cũng kính rượu Long Bích Vân và Long Nguyệt bởi vì quan hệ của hai người với Phương Kiếm Minh, cuối cùng là kính rượu vời Đường Phì " Hai người cuối cùng cũng gặp mặt, là kỷ niệm đáng nhớ".
Khuôn mặt béo tròn của Đường Phì ngàn ngập hạnh phúc, lúc kính rượu với Đinh Thế Kiệt, không biết nghĩ đến chuyện gì mà trên mặt đã đỏ ủng, rượu chưa uống mà đã như thế rồi, nếu uống vào chẳng phải sẽ trở thành một đóa hồng hay sao, nhưng không ngờ sau khi nàng uống rượu vào thì phần đỏ ửng tan biến, tựa như là không có chuyện gì vậy, bọn người Phương Kiếm Minh cũng cảm thấy kỳ lạ về tửu lượng của nàng. Long Bích Vân và Long Nguyệt thân là nữ nên tửu lượng của họ không cao nên không dám uống nhiều, chỉ thỉnh thoảng uống một chút, nhưng ăn thì lại không ít. Kỳ lân thử vốn ở trong lòng của Phương Kiếm Minh ngủ, khi đi lên tửu lâu, nghe được mùi rượu và thức ăn thì liền từ trong lòng Phương Kiếm Minh nhảy ra, ba người kia thấy bộ dáng của nó là một con tùng thử thì lại cười trộm Phương Kiếm Minh, không ngờ Phương Kiếm Minh lớn thế rồi mà còn nuôi thú cưng nữa, còn kỳ lân thử sau khi nhảy xuống thì vội chạy đến bên người của Long Bích Vân, Long Bích Vân liền gọi rượu, cầm bát lên, cho nó một chén rượu, sau khi nó uống hết thì Long Nguyệt gắp cho nó không ít thức ăn, kỳ lân thử cũng không khách khí, cũng không có kén ăn, ăn như vũ bảo, ba người kia thấy thế thì cũng cảm thấy kỳ lạ.
Đinh Thế Kiệt thoáng nhìn qua kỳ lân thử, quay đầu nhìn phía Phương Kiếm Minh, lại nâng ly rượu lên, cười nói:" Đao lão đệ, nào, ta kính ngươi một ly!" Nói xong thì ngửa đầu lên uống một hơi cạn, Phương Kiếm Minh thấy hắn uống cạn, cũng không còn cách nào khác hơn là uống cạn ly của mình. Không ngờ Đinh Thế Kiệt lại rót cho hắn một ly khác, nói:" Đao lão đệ, hôm nay gặp được ngươi, Đinh mỗ rất là cao hứng, hôm nay không say không về, chúng ta cùng cạn!" Phương Kiếm Minh vội cười nói:" Đinh đại ca, sao huynh liên tiếp kính rượu đệ, ít ra thì cũng phải kính Lôi Minh lão đệ chứ?" Đinh Thế Kiệt nhìn sang chỗ Lôi Minh, chỉ vừa uống có vài ly mà mặt hắn đã đỏ bừng, cười lớn:" Tửu lượng của lôi lão đệ không thể nào thắng được ta, nếu ta kính rượu hắn tiếp thì chỉ sợ lát nữa hắn không biết làm sao đi xuống lầu, ta biết tửu lượng của Đao lão tệ không tệ, làm sao để ý đến chút rượu này chứ?" Lôi Minh vừa nghe xong thì cũng ngất ngây nói theo:" Không sai, không sai, các người cứ tiếp tục uống đi, tửu lượng của ta quả thật là không thể so sánh được với hai người, ta phải dùng bữa!" Vừa nói hắn vừa gắp một miếng thịt lớn bỏ vào miệng.
Phương Kiếm Minh nhíu mày, biết là Đinh Thế Kiệt có chủ tâm làm như thế. Lúc nãy Phương Kiếm Minh vô cớ cản đường hắn, khiến cho Đường Phì đuổi kịp hắn, tuy Hắc Đạo không coi hắn như kẻ thủ, nhưng trong lòng quả thật là rất oán giậ Phương Kiếm Minh, cho nên muốn mượn cơ hội này chuốc say Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh mặc dù biết được tâm tư của Đinh Thế Kiệt, nhưng mà không thể tìm được lý do thích hợp để từ chối đành phải cười khổ, liên tục cạn ly với hắn, cuối cùng, trên bàn chỉ còn lại hai người bọn họ ta kính ngươi, ngươi kính ta mà thôi, mặt của Phương Kiếm Minh đỏ lên, biết rằng hôm nay đã uống quá rồi, ngẩng đầu lên nhìn lại thì thấy vẻ mặt của Đinh Thế Kiệt vẫn như thường, đang cười hì hì, vươn tay đến rót cho hắn thêm một ly. Phương Kiếm Minh cảm thấy hối hận tại sao trước kia không bái "Túy Đạo Nhân" làm thầy, nếu lão kia dạy cho hắn vài chiêu thì đừng nói là một tên đinh thết kiệt, cho dù là năm tên cũng không thể nào uống lại hắn. Tửu lượng của túy đạo nhân hắn đã tận mắt chứng kiến, có thể nói là lão uống rượu như uống nước, trên đời này khó mà tìm dược người có thể một ngày uống được cả trăm cân rượu.
Phương Kiếm Minh cười khổ liếc mắt sang nhìn Long Bích Vân, hướng nàng dùng ánh mắt ra hiệu, nhưng Long Bích Vân lại quay đầu sang chỗ khác, tựa như không nhìn thấy, tiếp tục thấp giọng cười nói với Long Nguyệt và Đường Phì, Phương Kiếm Minh thấy nàng không giải vây cho mình, không còn cách nào khác đành cạn ly với Đinh Thế Kiệt. Sau khi uống hơn nửa canh giờ, Phương Kiếm Minh cảm thấy đầu nóng lên, lúc này đã say rồi. Vừa lúc này, lại nghe được tiếng bước chân, một tiểu hài tử và bốn đại hán uy mãnh bước lên lầu, tiểu hài tử mặc một bộ hoa phục bằng lụa thượng đẳng, trang phục chỉnh tề, hai gò má màu hồng phần, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ vì khí trời bên ngoài khá lạnh, trên đầu hai bím tóc dựng thẳng lên trời.
Lên đến đầu, nhìn hết một lượt cách khách nhân, thấy được Lôi Minh thì sắc mặt vui vẻ, dẫn theo bốn đại hán phía sau đi đến, Lôi Minh chỉ lo dùng bữa, không có để ý. Tiểu hài tử đi đến trước bàn của bọn họ, Phương Kiếm Minh và Đinh Thế Kiệt cảm thấy lạ, định mở miệng hỏi hắn muốn gì thì tiểu hài tử đột nhiên cười lớn:" Ngũ ca, huynh thật là gan đấy, dám trốn ở nơi này uống rượu, tứ tỷ muốn bắt huynh về, mà huynh vẫn còn tâm tình để ăn uống?" Lôi Minh vừa nghe xong thì ngẩng đầu lên nhìn, vươn tay nắm lấy cánh tay của tiểu hài tử, sắc mặt kinh hoảng:" Tỷ tỷ đến đây sao bát đệ?" Tiểu hài tử cười ha hả:" Ngũ ca, xem bộ dáng sợ hãi của huynh kìa, yên tâm đi, tứ tỷ đang chiêu đãi vị hôn phu của tỷ ấy mà, làm gì có thời gian rãnh rỗi mà đi tìm huynh chứ!"
Lôi Minh nghe xong thì sắc mặt mới dần trở lại bình thường, thở phào nhẹ nhõm, cười nói:" Quỷ nha đầu, làm ta giật cả mình, đúng rồi, Chung tiểu tử kia đến rồi sao?" Tiểu hài tử nói:" Đã đến rồi, từ sáng sớm, khi huynh vừa bước chân ra khỏi cửa thì hắn đã đến rồi, ha ha, tứ tỷ hình như tâm tình rất tốt, vị hôn phu của nàng đến nhà, xem xem tỷ ấy có dám nộ hỏa không, coi chừng nhân gia từ hôn!" Lôi Minh nghe xong, nghĩ đến vị tỷ tỷ mạnh mẽ của mình phải cố gắng làm như thục nữ trước mặt vị hôn phu thì mỉm cười đắc ý, hỏi:" Bát đệ, đệ đến đây làm gì?" Tiểu hài tử nhìn sang bọn người Phương Kiếm Minh, thấp giọng nói:" Tam bá kêu đệ đến gọi huynh về, huynh nên cáo từ bằng hữu rồi trở về nhanh đi, nếu không tam bá sẽ mắng!" Lôi Minh cười nói:" Được, ta cũng phải đi về!" Vừa nói vừa xoay người sang chỗ bọn người Phương Kiếm Minh cáo từ:" Bữa tiệc này là do tại hạ thanh toán, mọi người cứ việc uống, nếu rãnh thì phải đến nhà tại hạ làm khách một chuyến, nhà của ta hẳn mọi người đã biết, ta đi trước, các vị, cáo từ!" Nói xong thì cùng với tiểu hài từ và bốn vị đại hán vội vã rời tửu lâu.
Đám người Phương Kiếm Minh nghe hắn với tiểu hài tử nói chuyện với nhau, thấy hắn gọi tiểu hài tử là "Bát đệ" nhưng lúc nãy lại kêu lên một tiếng "Quỷ nha đầu", cho nên cũng không biết tiểu hài này là nam hay là nữ, nhìn bề ngoài thì cũng không nhận ra được điểm đó, người của lôi gia quả thật là thú vị. Lôi Minh đi rồi, Đinh Thế Kiệt lại càng không bỏ qua cho Phương Kiếm Minh, liên tiếp nâng ly kính rượu hắn, sau khi Phương Kiếm Minh uống khoảng sáu bảy cân rượu, thì lúc này ngay cả khóe mắt cũng mang theo men rượu rồi:" Đinh đại ca, đừng kính rượu ta nữa, ta thật sự là không uống nổi nữa rồi, mặc kệ huynh nói gì ta cũng không uống nữa, lần sau ta nhất định sẽ cùng huynh uống cạn một chén lớn!" Nói xong thì định đứng dậy, nhưng nghiêng ngã suýt tí nữa là té xuống, Long Bích Vân và Long Nguyệt vội đứng lên đỡ hắn, Phương Kiếm Minh cười ha hả, hướng Đinh Thế Kiệt ôm quyền, cười nói:" Đinh đại ca, ta giúp huynh hoàn thành tốt một sự tình, thế mà huynh lại chuốc say ta, thật sự là tệ quá mà, thôi ta không nói nữa, ngày mai có gì nói tiếp, Vân nhi, nói tên khách điếm của chúng ta cho đinh đại ca biết!"
Long Bích Vân cùng Long Nguyệt nghe được hắn đột nhiên xưng hô Long Bích Vân là " Vân nhi " thì sửng sốt, hô hấp của Long Bích Vân đột nhiên căng thẳng, hai mắt lộ vẻ khác thường, nhưng ngay sau đó liền mỉm cười, nói tên khách điếm cho Đinh Thế Kiệt biết, dìu Phương Kiếm Minh xuống tửu lâu, Long Nguyệt đi theo phía sau, Long Nguyệt trong tay đang ôm lấy kỳ lân thử. Đinh Thế Kiệt thấy có thể chuốc say Phương Kiếm Minh thì lộ ra thần sắc đắc ý, Đường Phì thấy thế thì nhướng mày, đột nhiên hỏi:" Đinh đại ca, có phải huynh chê muôi xấu xí, nên không muốn cho muội đi theo huynh!" Đinh Thế Kiệt nghe được ngữ khí của nàng có chút không ổn, vội nghiêm mặt nói:" Đường Phì muội, đinh đại ca cho đến nay vẫn chưa từng xem muội là xấu xí, càng không phải là không thích tướng mạo của muội, nếu như muội còn nhắc lại chuyện này nữa thì coi như đinh đại ca không có muội muội này nữa!" Đường Phì nghe xong thì tươi cười, nũng nịu nói:" Vậy mà còn lẩn tránh nhân gia, nhân gia đã đuổi theo hơn nửa năm rồi, cuối cùng cũng nghe được một câu khẳng định của huynh!"
Đinh Thế Kiệt cười ha hả:" Đi thôi, sau này đinh đại ca sẽ không bao giờ lẩn tránh muội nữa, trời cũng đã tối rồi, chúng ta tìm một khách điếm nghỉ tạm, đêm nay ta có thể ngủ ngon rồi!" Thình lình một tiếng kình phong vang lên, một thân hình tung bay, tránh thoát khỏi trảo của Đường Phì, cười lớn bay xuống dưới lầu, Đường Phì cũng theo sau hắn.
Ba người Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân, Long Nguyệt rời khỏi tửu lâu thì trời cũng đã khuya, người đi đường cũng không còn nhiều, Long Bích Vân dìu Phương Kiếm Minh đi trước, Long Nguyệt ôm kỳ lân thử đi ở phía sau, trên đường đi, họ từ từ mà đi, sau khi đi qua một con đường cái, mắt thấy chỉ cần qua thêm con đường này nữa là đã đến khách điếm. Đột nhiên một cơn gió lạnh nổi lên, người đi đường đều ôm chặt lấy y phục, vội vã đi, Phương Kiếm Minh đang say khướt, bị cơn gió này thổi qua cũng đã thanh tỉnh được một chút, vừa định ngẩng đầu lên thì cảm thấy trong dạ dày không được ổn, "Ọe", há miệng nôn ra toàn là rượu, Long Bích Vân nhướng mày, nghiêng thân, lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn tay, chuẩn bị lau miệng cho hắn.
Bỗng dưng, không hề có một dấu hiệu nào, một trảo phong tràn ngập khí phách được phát ra từ trên một mái hiên, sau đó vài thân ảnh chớp lên, dưới ánh trăng, lộ ra mười hắc y nhân, tất cả đều bịt mặt, trong tay cầm lợi kiếm, từ hai bên mái hiên vọt xuống, bổ ra mười đạo kiếm khí, đánh về phía ba người một thử.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết
Chương 147: Nổi Giận ( Thượng ) Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Lúc này thân thể của Long Bích Vân đang chắn phía trước của Phương Kiếm Minh, lưng quay về phía trảo phong, nguy cơ cận kệ, không ai lại đoán được là sẽ có người tập kích bọn họ trên đường, cho nên ý thức phòng bị của họ không phải là cao nhất, khinh công của người đứng đầu rất là lợi hại, nếu so với các cao thủ trên Thiên Bảng và Địa Bảng thì cũng không kém bao nhiêu.
Trảo phong còn chưa đến thì trên người của người đó đã phát ra kình khí cường đại, khóa chặt hai người Long Bích Vân và Phương Kiếm Minh lại, dưới sự khống chế của hắn, hắn muốn hoàn toàn hủy diệt hai người dưới trảo của hắn. Hơn mười đạo kiếm quang kia cũng đã ập đến chỗ ba người, Long Bích Vân xoay người chưa hết là đã xuất ra ngọc thủ, đánh vào khoảng không, một cổ hàn phong xuất ra, lấy ba người bọn họ làm trung tâm, một lớp hàn khí lan tỏa ra xung quanh, mười tên hắc y nhân bịt mặt, đều chuyển thân, phi thân thối lui nhanh như chớp, hơn mười đạo kiếm quang cũng bị bật ngược trở về, kiếm khí của bọn họ đều bị hàn khí của Long Bích Vân đánh cho tiêu tan.
Người dùng kình khí áp chế bọn họ cười lên, một trảo kích đến lưng của Long Bích Vân, lúc này Long Bích Vân đã không thể né tránh được nữa, nàng biến sắc, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác hoảng sợ, kể từ khi xuất đạo đến nay. Long Nguyệt hô lên "Cẩn Thận" nhưng lời vẫn chưa kịp xuất ra hết thì một trảo của kẻ đứng đầu đám hắc y nhân đã đánh trúng lưng của nàng, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ vui, một cổ nội gia chân lực trong bộc phát như núi lửa, hắn muốn hủy toàn bộ kinh mạch của Long Bích Vân dưới một trảo này.
Long Bích Vân mỉm cười, khóe miệng của nàng hiện lên một nụ cười kỳ quái, thân thể chấn động, một cổ kình khí nóng bức hướng về phía thân thể của đối phương, cổ kình khí này giống như là nước sôi vậy, đánh về kẻ địch như chớp, người kia kêu lên một tiếng, rồi sau đó cười lạnh, thoáng cái thân hình đã lùi ra hơn mười trượng, tiếp theo hai chân khẽ nhún thân hình lăng không bay lên, song chưởng tách ra, mười ngón tay mở ra, tay của hắn rất lớn, khi mở rộng ra thì giống như là cái quạt, đầu vai của hắn hơi nhướng lên, hai chân hợp lại, miệng hét lớn lên một tiếng, một đợt sóng âm xuyên qua không trung truyền đến, va chạm với cổ nhiệt khí của Long Bích Vân, khí lưu lập tức lưu động, sau đó hắn vội tăng lực, dụng toàn bộ mười hai tầng nội gia chân lực, hắn muốn hai người Phương, Long chết dưới tay của hắn.
Đột nhiên sắc mặt của hắn biến đổi nhanh chóng, đầu tiên là có cảm giác kinh dị, sau đó là hoảng sợ, rồi chuyển sang tái nhợt, hắn vẫn chưa đến gần hai người Phương, Long là đã vội xoay mình thối lui, tựa như là có một con mãnh thú vô hình đang đuổi theo không tha cho hắn, hắn liên tục thối lui về sau hơn mười trượng, thân hình rơi xuống đất, song trảo vỗ ở trong không trung huy động, mạnh mẽ vỗ ra, một tiếng nổ vang lên, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình đập mạnh xuống đất, một cái hố to xuất hiện, chỉ còn cái đầu của hắn là lộ ra bên ngoài, đầu của hắn vốn không có nhiều tóc nhưng lại đột nhiên phát hỏa, từng làn khói trắng bay lên. Trông cực kỳ kinh khủng!
Hắn cười lên một tiếng, một tiếng nổ vang lên, đất đá bay tán loạn, từ dưới đất phi thân lên, hạ xuống ở trên một mái nhà khá xa, vung tay lên quát:" Giết chết bọn chúng cho ta, cướp lấy thiên hà bảo lục!" Nói xong thì hai mắt nhắm lại, đứng yên bất động, chắc chắn là đang vận nội gia chân lực để điều tức. Vừa rồi chính là do Long Bích Vân phát nội gia chân khí của "Xuân Hạ Thu Đông". Cho dù là cao thủ trên Thiên Bảng và Địa Bảng cũng có chút kiêng kỵ.
Long Bích Vân sau khi đánh lui kẻ địch thì cũng há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trúng vào chiếc khăn lúc nãy mà nàng vừa lấy ra định lau cho Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh thấy Long Bích Vân phun ra một ngụm máu tươi thì tỉnh rượu, hai mắt mở lớn, bắn ra một đạo hắc quang, một cổ sát khí từ trên Thiên Thiền Đao xuất ra. Phương Kiếm Minh giang một tay ra đỡ lấy Long Bích Vân đang lảo đảo sắp ngã, ôm nàng vào lòng, quát lên:" Nguyệt Nhi, lui ra sau!" Long Nguyệt đã sớm rút bảo kiếm ra, nghe hắn nói vậy thì liền phi thân ra sau lưng hắn, Kỳ Lân Thử cũng rất là phẫn nộ, há cái miệng nhỏ ra, nhưng chỉ phun ra được một ngọn lửa nhỏ. Lúc này Phương Kiếm Minh không có thời gian để quan sát biến hóa của Kỳ Lân Thử, xông về phía trước, phát ra một đạo thiên thiền chân lực, ngăn trở đám hắc y nhân, quát lên:" Các ngươi là ai? Dám đã thương Long tỷ tỷ, đừng trách ta không khách khí!"
Mười tên hắc y nhân không hề lên tiếng, đâm lợi kiếm trong tay ra, không hề hạ thủ lưu tình, nhân ảnh phi động, khắp bốn phía của ba người, tiếng kình phong, cước bộ di chuyển vang lên, truyền vào trong tay của Phương Kiếm Minh, khí thế kinh tâm động phách. Phương Kiếm Minh thấy bọn hỏ xuất ra đều là kiếm pháp đoạt mạng, hơn nữa lại phối hợp nhuần nhuyễn, hiển nhiên là đã khổ luyện từ lâu.
Thân hình của Phương Kiếm Minh chớp lên, triển khai thân pháp "Kỳ Lân Bát Biến", tung hoàng ngang dọc trong kiếm ảnh, toàn thân phát ra nội gia chân lực bảo vệ bốn phía của Long Nguyệt và Kỳ Lân Thử, Long Nguyệt cầm bảo kiếm trong tay, vũ động kiếm quang, một đạo kiếm khí nóng bức xuất ra, phản kích lại bọn hắc y nhân, buộc chúng phải thối lui, thân hình của bọn hắc y nhân chững lại, không ngờ tiểu nha đầu này đã tiến nhập vào hàng cao thủ nhất lưu rồi, vội vã phi thân lên, rồi bao vây Long Nguyệt, liên tiếp xuất kiếm, mặc dù Long Nguyệt có được nội gia chân lực của Phương Kiếm Minh bảo vệ nhưng mà tình cảnh lúc này cũng rất là nguy hiểm, Phương Kiếm Minh có cảm giác không ổn, bọn hắc y nhân này có võ công quả nhiên là rất cao, thân thủ của bọn họ đã đạt đến cảnh giới nhất lưu, không có nhiều môn phái có được nhiều cao thủ như thế, không biết bọn họ là ai.
Phương Kiếm Minh quay đầu lại, thấy thân hình của Long Nguyệt thoáng lên, muốn tránh khỏi lợi kiếm của một tên hắc y nhân những mà đã chậm nửa nhịp, bị sống kiếm đáng trúng bên hông, tuy đã có nội gia chân lực của Phương Kiếm Minh cản hơn phân nữa, nhưng cũng đủ khiến cho Long Nguyệt đau nhức, đôi mày của nàng dựng thẳng lên:" Lão nương liều mạng với các ngươi!" Vừa nói vừa phi thân thẳng lên, lao đến chỗ một tên hắc y nhân. Phương Kiếm Minh biết hôm nay hắn không thể không dùng đến Thiên Thiền Đao, nếu không thì bọn họ nhất định bỏ xác nơi này. Phương Kiếm Minh cười lớn, tay trái ôm chặc Long Bích Vân vào lòng, tay phải vươn ra sau nắm lấy chuôi Thiên Thiền Đao, năm ngón tay nắm chặt, một ánh đáo phóng lên giữa màn đêm, cực kỳ quỷ dị, đao khí phát ra, lấy Phương Kiếm Minh làm trung tâm, bắn ra khắp bốn phía, đến chỗ của Long Nguyệt thì lại xảo diệu vây quanh nàng, một đao đánh văng bọn hắc y nhân ra. Phương Kiếm Minh giơ Thiên Thiền Đao lên cao, trong mắt hiện lên một tia sát khí lưu động, liền bổ ra đệ tam thức "Thiền Diễm" mà hắn vừa ngộ ra được mấy ngày trước.
Đao quang phi xạ, khắp cả bầu trời đều là thiền ảnh, nối liền với nhau, vô số thiền ảnh xoay tròn quanh Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh từ từ bay lên, khi lên cao khoảng năm trượng thì Phương Kiếm Minh vung tay, Thiên Thiền Đao bay lên, tiếng lửa cháy vang lên từ Thiên Thiền Đao, thiền ảnh trên không trung đột nhiên bốc cháy, từng vòng lửa xoay quanh Phương Kiếm Minh, vũ động theo thân hình của Phương Kiếm Minh, một đao này thật là ẩn chứa chín chín tám mươi mốt đao, mà góc độ của mỗi đao lại khác nhau, quả thật là Kinh Thiên Địa, Khấp Quỷ Thần.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đao này của Phương Kiếm Minh vừa xuất ra, tên đầu lĩnh đang đứng điều tức cũng mở mắt ra, trong lòng rung động, vội thu chân lực, quát lên:" Mau lui lại!" Thanh âm của hắn còn chưa dứt thì đã bị tiếng quát của Phương Kiếm Minh lấn át:" Đả thương Long tỷ tỷ mà còn muốn trốn sao!" Một tiếng nổ vang lên, rồi sau đó liên tiếp có vài tiếng động lớn vang lên theo, hơn hai phần ba trong số mười hắc y nhân bị đánh văng ra hơn mười trượng, đụng vào nhà nhân, có tiếng kinh hãi từ trong nhà dân vang ra. Phương Kiếm Minh quay đầu lên nhìn người đứng trên mái hiên, cười lạnh, phi thân lên cao, xuất ra một đao, đao thế không phải là nhanh, cũng không có chiêu thức gì, chỉ đơn giản là bổ xuống một đao, nhưng mà sắc mặt của người đó lại hiện lên vẻ kinh hãi:" Thiên Thiền Đao, quả nhiên không tầm thường!" Vừa nói vừa xuất ra một chiêu, một đạo nội gia chân lực khổng lồ phóng ra, nghênh đón Thiên Thiền Đao trong tay của Phương Kiếm Minh.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết
Một tiếng "Bịch" vang lên, người kia kêu lên một tiếng đau dớn, khóe miệng rỉ máu, phi thân về sau, không đợi Phương Kiếm Minh đánh ra đao thứ hai đã bắn đi như phi ưng, trầm giọng quát:" Phương tiểu tử, hôm nay lão phu tha cho ngươi, ngươi đánh trọng thương nhiều người của ta như thế, lần sau lão phu sẽ bắt ngươi phải trả giá gấp đôi!"
Nói xong liền mang theo mười tên hắc y nhân phi thân lên mái nhà, ẩn vào màn đêm, đảo mắt cái là đã không còn bóng dáng, Phương Kiếm Minh muốn ngăn cản bọn họ lại cũng được, nhưng mà bây giờ không phải là lúc làm chuyện đó, hắn cúi đầu nhìn Long Bích Vân trong lòng, chỉ thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, mặt nhăn lại, tựa như đang rất đau khổ. Bọn họ đánh nhau đã làm kinh động đến quan phủ, từ phía đường cái truyền đến tiếng bước chân, hỏa quang sáng lóa, có hơn trăm tên quan binh dưới sự thống lĩnh của một hán tử mang đại đao sau lưng chạy đến, hán tử kia từ xa đã quát lên:" Vị võ lâm bằng hữu kia, tại sao lại ở Hàng Châu gây rối, tại hạ Lôi Kinh, là người của Lôi gia ở Giang Nam, nếu có chuyện riêng tư thì tự giải quyết không nên động thủ trên đường như thế, không thì ta bắt các ngươi đi gặp đại nhân!"
Phương Kiếm Minh không chờ bọn hắn đến gần là đã đánh mắt về phía Long Nguyệt, phi thân xuống nóc nhà, mang theo Long Nguyệt và Kỳ Lân Thử chạy vào một hẻm nhỏ, vừa đi dược vài bước thì Phương Kiếm Minh đột nhiên dừng lại, Kỳ Lân Thử kêu to vài tiếng, Long Nguyệt cảm thấy khó hiểu:" Phương tiểu tử, sao không đi mau, nếu để quan binh thấy chúng ta thì nguy đó!" Phương Kiếm Minh chớp mắt, nhìn về phía một cái rương ở một góc sâu bên trong:" Tránh ra!" Long Nguyệt trong lòng cả kinh, chỉ thấy ở bên trong rương có một thân ảnh đứng đó như quỷ mị, không hề nhúc nhích, khó mà nhận ra. Người đó cười lạnh một tiếng, cũng chậm rãi mà nói:" Thiên Hà Bảo Lục!" Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, trong lòng Phương Kiếm Minh sinh ra một cổ lệ khí bạo liệt, cơn say lúc nãy đã bị thổi bay lên đến tận chín tầng mây, nghe vậy thì cười lên một tiếng, tiến lên phía trước, Long Nguyệt và Kỳ Lân Thử cũng từng bước theo sau hắn, mà ở phía sau thì vang lên tiếng quát của quan binh, ánh đuốc sáng rực.
Một cổ chân lực quỷ dị từ trong hẻm truyền đến, Phương Kiếm Minh bước thêm một bước thì cổ chân lực đó càng mãnh liệt, người kia vẫn đứng yên một chỗ, tựa như là xác chết. Sáu trượng, năm trượng, bốn trượng, Phương Kiếm Minh trầm giọng quát:" Tránh ra!" Có thể loáng thoáng thấy được đó là một hán tử, vóc người cao gầy, hắn chỉ thản nhiên nói:" Thiên Hà Bảo Lục!" Cổ lệ khí trong lòng của Phương Kiếm Minh bộc phát, năm ngón tay trái xuất ra, một cổ kình khí khổng lồ phát ra, sau đó hắn cúi đầu, Thiên Thiền Đao ở phía sau bay ra khỏi võ, thân hình của hắn cũng phi thân theo đao, cách Thiên Thiền Đao ba xích. Sắc mặt của người kia biến đổi, đây là làn đầu tiên hắn thấy một võ lâm cao thủ ngự đao sát địch, có thể đạt đến cảnh giới này thì ngoại trừ người trên thiên bảng và địa bảng ra thì không còn ai đủ khả năng.
Người kia thầm than một tiếng, thân hình bắn lên, lăng không lui về sau mấy trượng, hướng lên không xuất ra ba kiếm, trên người của hắn không hề có bất cứ vũ khí nào, ba kiếm này từ đâu mà đến, điều này khiến cho Long Nguyệt ngẩn người, nhưng Phương Kiếm Minh thì lại biết ba kiếm này đến từ đâu, ta kiếm này là do hắn dùng tay xuất ra, Phương Kiếm Minh thấy ngón tay của hắn vừa động thì đã có một đạo kiếm khí bay đến, ba chiêu đã xuất ra đón tiếp Thiên Thiền Đao đang đánh đến, Thiên Thiền Đao khẽ ngân lên một tiếng, tựa như là gặp phải kình địch, ba đạo kiếm khí và Thiên Thiền Đao va chạm. Thiên thiền dao ngừng lại một chút, sắc mặt của Phương Kiếm Minh trầm xuống, vọt đến, nắm lấy chuôi đao, phóng về trước, mỗi một bước của hắn là hơn một trượng, bổ đao xuống, đao quang phi tiên, vô số thiền ảnh bay đến chỗ người đó. Hắn thầm than một tiếng, lay động cả năm ngón tay phải, năm đạo kiếm khí phát ta, tiếp đón Thiên Thiền Đao, không hề có một tiếng vang, kiếm khí cùng đao khí sau khi va chạm liền biến mất trong không trung, Phương Kiếm Minh vẫn tiến về phía trước từng bước, mỗi bước khoảng ba tấc, người kia khẽ kêu lên một tiếng, thân hình chớp lên, thối lui ba bước.
Phương Kiếm Minh cười lớn, vừa định tiếp tục xuất đao, thì cảm thấy Long Bích Vân ở trong lòng động đậy, từ trong lòng của hắn đứng lên, dựa vào người hắn, mỉm cười nhìn người kia:" Tiêu Dao Thần Kiếm - Đại Lý Đoàn Gia, ngươi là ai?" Vừa dứt lời, sắc mặt của người kia l iền biến đổi, phi thân thẳng lên một mái nhà, không nói lời nào là đã biến mất. Phương Kiếm Minh thấy Long Bích Vân đã tốt hơn thì vui vẻ, nghiêng người nói:" Long tỷ tỷ, tỷ ..." "Phương lang, giúp ta ..." Sắc mặt của nàng vừa đỡ được một chút thì lại đỏ ửng lên rồi đột nhiên trắng bệch, ngã vào lòng Phương Kiếm Minh.
"Đứng lại, đứng lại, nếu còn tiếp tục chạy chúng ta sẽ bắn tên!" Ở phía sau truyền đến tiếng quát, ánh lửa sáng rực, một loạt quang binh tay cầm kính cung đã chạy đến, hàng thứ nhất ngồi xuống, lộ ra hàng quan binh thứ hai, quan binh ở hàng thứ hai cũng cầm kính cung trong tay, cũng đã lên tiễn, thân hình hơi cong, hàng quan binh thứ ba thì nghiêng cung trên tay hướng lên trời, chuẩn bị xạ tiễn.
Hẻm nhỏ này chỉ có thể chứa được tám người đứng song song, ba hàng cung tiễn thủ thì tính ra là hai mươi bốn người, mà mỗi cung tiễn thủ lại lắp đến năm mũi tên lên cung, nếu toàn bộ được bắn ra và trúng thân thể thì người đó nhất định là sẽ biến thành con nhím, chết trong loạn tiễn.
Một thân ảnh nhảy lên mái hiên quát:" Các ngươi là ai?" Người này chính là người lúc nãy tự xung là người của Lôi gia ở Giang Nam - Lôi Kinh. Phương Kiếm Minh thấy hắn phi thân lên mái nhà, hai chân vẫn chưa đứng vẫn thì một tay ôm Long Bích Vân, một tay khác choàng sang chiếc eo nhỏ nhắn của Long Nguyệt, không cần để ý xem nàng có đồng ý hay không, trước khi bọn quan binh kịp nhìn rõ thì đã phi thân thẳng lên nóc nhà. Lôi Kinh không ngờ thân pháp của hắn lại nhanh như thế nên vội quát:" Xạ tiễn!" Một trăm hai mươi mũi tên phá không bay về phía ba người một thử. Kỳ Lân Thử vốn bám phía sau của Phương Kiếm Minh, khi bay lên đến mái nhà thi hai tai nó dựng thẳng, biết là có một mũi tên bay phía sau, quay đầu lại, lông mao của nó đột nhiên biến thành từng mảnh lân giáp, hết sức quỷ dị, thân hình của Kỳ Lân Thử vốn rất nhỏ, lại là ở trong mà đêm, cho nên mọi người chỉ lờ mờ thấy được ở phía sau của Phương Kiếm Minh có một bóng đen nhỏ mà thôi, bóng đen đó há miệng, phun ra một ngon lửa, một trăm hai mươi mũi tên lập tức biến mất tại không trung, dĩ nhiên là ngay cả tàn tro cũng không còn.
Chúng quan binh thấy các mũi tên đang bay đột nhiên bị một ngọn lửa thiêu đốt, biến mất trong không trung, còn thân ảnh của ba người kia cũng chìm vào màn đêm, không còn bóng dáng, sắc mặt kinh hãi, có người không khống chế được tâm tình của mình:" Có quỷ, có quỷ. Người này đột nhiên phát hỏa, hắn không phải là người ..." Lời vẫn còn chưa dứt thì một tiếng bốp vang lên, trên mặt đã hưởng trọn một cái tát, chính là Lôi Kinh từ trên mái nhà nhảy xuống, quát:" Làm gì có quỷ, không được nói bậy, nếu không thì ta đuổi ngươi ra khỏi thần tiễn doanh!" Quan binh bị tát một cái trên mặt không hề có chút oán trách nào, vội vàng nói:" Thuộc hạ có tội, nguyện ý chịu phạt!" Lôi Kinh hừ một tiếng, con ngươi xoay vòng, nhìn sang chúng quan binh:" Việc hôm nay các ngươi chứng kiến, không được nói ra, nếu như để ta biết có người tiết lộ chuyện này ra ngoài, thì đừng trách ta không lưu tình!" Chúng quan binh lập tức cúi đầu đồng thanh nói:" Vâng!" Lôi Kinh nghe xong thì trên mặt lộ vẻ đắc ý, hắn biết thân phận của của những người này, cho dùng bọn họ có một trăm lá gan cũng không dám cãi lời, đem chuyện hôm nay nói ra ngoài. Lập tức dẫn những người này rời khỏi hẻm. Võ công của Lôi Kinh hiển nhiên là cao hơn quan binh không biết bao nhiêu lần, nhưng mà hắn cũng không nhìn ra được là hỏa quang đó từ đâu xuất hiện, điều duy nhất hắn có thể nhìn rõ là có ba người, nhất nam nhị nữ, và hình như là thêm một tiểu động vật nữa, sau khi hắn trở về thì trình báo lại lên trên đại khái là có ba người võ lâm động thủ với nhau, có lẽ là thù oán của võ lâm, phá hủy không it nhà dân, thượng cấp của ahwns chính là tri phủ Hàng Châu, lão cũng biết là loại sự việc này muốn quản cũng không quản được, cuối cùng người bị hại vẫn chỉ là dân chúng, chỉ có thể oán trách số phận của mình xui xẻo.
Phương Kiếm Minh ôm Long Bích Vân và Long Nguyệt đi vào sân, mở cửa phòng, Kỳ Lân Thử theo sau hắn, vào phòng, Phương Kiếm Minh buông Long Nguyệt ra nói:" Nguyệt nhi, muội hộ pháp cho ta, ta phải trị thương cho Long tỷ tỷ, không thể để người khác quấy rầy, nếu có thì dùng Thiên Thiên Đao ngăn họ!" Nói xong thì tháo Thiên Thiền Đao trên lưng xuống, đưa cho Long Nguyệt, ôm Long Bích Vân xoay người đi vào phòng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết