Nhân vật chính của truyện là Dương Thiên Sở ( kết hợp hình danh sư gia và NTK), bối cảnh là sau khi Dương Thiên Sở phá án ở chùa, đem thư tiến cử của họ Tần đi tới Hàng Châu...
Đây không phải là truyện sáng tác mới, chỉ kết hợp những nhân vật của hai truyện Nạp Thiếp Ký và Hình Danh Sư Gia và trong một câu truyện, thêm vào đó là chính sủa các tình tiên cho logic, tạo cảm giác quen mà lạ thôi.
Bổ xung thêm thông tin để các bạn chưa đọc phần thảo luận được biết, những phần liên quan tới Nạp Thiếp Ký truyện lấy tư liệu từ bản dịch Nạp Thiếp Ký của ThanhPhong trên ******.
Trên đường bình yên không có gì đáng kể, mấy ngày sau cuối cùng cũng tới được Hàng Châu.
Trên trời có thiên đàng, hạ giới có Tô Hàng. Hàng Châu từ xưa đã là chốn phồn hoa, lại là vùng đất trù phú lắm cá nhiều thóc, không chỉ dân cư đông đúc, mà phong lưu tao khách cũng nhiều, văn hóa phát triển rực rỡ.
Vừa vào thành Hàng Châu, Dương Thiên Sở liền ngó đông nhìn tây, hai bên đường đi hàng quán san sát, người qua kẻ lại hết sức náo nhiệt. Giang Nam khí hậu dễ chịu, so với kinh thanh lúc nào cũng phải quần dài áo lớn, có phong vị khác hẳn.
Mấy ngày phải ngồi xe, Dương Thiên Sở có chút mệt mỏi, thấy trời đất mát mẻ liền nhảy xuống đường nói đi bộ cho giãn gân cốt, bảo lão Hà đưa Hạ Phượng Nghi và Phi Yến tới nha huyện Nhân Hòa trước đợi hắn.
Phi Yến thò đầu ra nói:
- Thiếu gia, người đâu có biết đường, chúng ta mới đến đây lạ nước lạ cái không nên đi một mình.
Dương Thiên Sở trêu:
- Tiểu thư ơi, đường ở mồm ra chứ đâu. Hi hi, nàng sợ nơi đây nhiều cô nương xinh đẹp bắt mất thiếu gia của mình sao?
Phi Yến tức mình hừ một tiếng, rụt đầu vào trong thùng xe kéo rèm lại. Xe ngựa lại cọc cạnh chuyển bánh. Dương Thiên Sở phá lên cười, hắn rất thích trêu chọc cô bé nha hoàn có đôi mắt to đáng yêu này.
Dương Thiên Sở hỏi đường tới nha huyện Nhân Hòa rồi thong dong vừa đi vừa ngắm cảnh. Triều đại này Hàng Châu là trụ sở của Giang Triết, dưới quyền quản lý còn có các phủ Hồ Châu, Thiệu Hưng. Trong thành hàng châu có chín huyện, trong đó hai huyện Nhân Hòa và Tiền Đường cùng phủ Hàng Châu được đặt trong thành, hai huyện chia ra quản hạt phố, phường, ngõ, thôn gần giống như tỉnh phủ thời nay. Ở thành Hàng Châu có ba cấp chính phủ đồng thời tồn tại, cao nhất là Chiết Giang bố chính sứ ti, giữ là tri phủ Hàng Châu, cuối cùng khu đông thành và tây thành của Hàng Châu, cũng chính là huyện Nhân Hòa và huyện Tiền Đường.
Nơi Dương Thiên Sở tại nhậm chức hành danh sư gia là huyện Nhân Hòa ở khu đông thành, phía đông thành Hàng Châu.
Đi được một lúc thì Dương Thiên Sở cảm thấy đói, nhìn qua bên đường thấy có một hàng bánh bao. Hắn liền cất bước đi tới. Chủ quán là hán tử trung niên, trông có vẻ hiền lành chất phác. Dương Thiên Sở hít một hơi, hỏi:
- Bánh bao bán thế nào đây?
Chủ quán tươi cười đáp:
- Một chén bánh bao giá ba đồng, mỗi chén có sáu cái, tình ra nửa đồng một cái.
Bụng Dương Thiên Sở đã réo ùng ụng, hắn đưa tay nhón một cái :
- Ta thử một cái nhé.
Chủ quán cũng rộng rãi, dễ tính:
- Khách quan cứ tự nhiên.
Không biết là do đói hay là bánh bao thơm ngon vô cùng, hắn gật ăn vừa tắm tắc khen ngợi. Chủ quán thấy khách khen thì vui lắm, nói tía lia: -
- Khách quan, món bánh bao của tôi cũng xem là có tiếng trong huyện Nhân Hòa này đấy. Bánh thì vừa lớn mà vỏ lại mỏng, lại chọn thịt ngon mà đem hấp, ăn một miếng mồm đầy hương vị.
Dương Thiên Sở nghĩ hẳn giờ này Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cũng đói rồi, hôm nay đến nhậm chức, rồi còn phải chuyển đồ đạc, sắp xếp chỗ ở chắc cũng không có thời gian mà nấu nướng nữa, nên quyết định mua nhiều nhiều một chút. Hắn nắn trái nắn phải không có tiền lẻ liền liền lấy một miếng bạc vụn nhỏ nhất đưa cho chủ quán:
- Không phải trả lại đâu, còn thừa thưởng luôn cho ngươi đó.
Dương Thiên Sở tịnh không phải là kẻ tiêu tiền hoang phí, hắn hiện giờ cũng chẳng giàu có gì để mà tiêu hoang. Nhưng hắn xuất thân bình dân, nên rất quý trọng những người lao động chân lấm tay bùn, hắn lần đầu tới thành Hàng Châu, tâm tình rất tốt nên ra tay hào phóng như thế.
Chủ quán trù trừ nhìn miếng bạc vụn:
- Khách quan, thế này thì nhiều quá. Tôi thật không dám nhận đâu.
Miếng bạc ấy phải nặng hơn một lượng, cái quản nhỏ này chỉ là quán rất phổ thông, khách vãng lại đều là nông phu tiểu tốt, những người có một đồng tiền hạn không thể chặt ra làm hai. Cả tháng buốn bán hắn cũng lãi không tới sáu trăm văn, chỗ tiền thừa Dương Thiên Sở thưởng cho hắn cũng bằng hơn một tháng thu nhập rồi.
- Không nhận thì cho ta.
Một giọng nói trong trẻo bên cạnh vang lên, tiếp đó một cánh tay nhỏ nhắn lướt qua chộp lấy miếng bạc vụn. Cả Dương Thiên Sở và chủ quán đều không kịp phản ứng, miếng bạc vụn đã biến mất. Dương Thiên Sở quay lại nhìn, thấy bên cạnh có một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đôi mắt vừa đen vừa sáng, dung mạo tuấn tú vô cùng. Hắn mặc một bộ đồ ngắn bằng lụa màu trắng rất sang trọng, hiển nhiên là con em của nhà khá giả. Thiếu niên này dẫn theo một con chó .. mà thật ra không biết còn có thể gọi nó được là chó không nữa, Dương Thiên Sở chưa từng thấy thứ “chó” nào khủng bố đến thế, nó phải cao tới nửa người trưởng thành, trông không khác gì một con bê con, toàn thân đen tuyền, đôi mắt xanh lè lấp lánh đang gườm gườm nhìn hắn không chút thiện ý. Theo kinh nghiệm của Dương Thiên Sở, hắn biết con chó này không phải nuôi chơi nó đã được huấn luyện đặc biệt rồi. Nơi này lẽ nào không có ban bố điều luật cấm nuôi dưỡng ‘thú dữ’ sao? Cái tên nào đang làm tri phủ cắt chức mẹ nó đi.
Có điều, Dương Thiên Sở thấy con chó này trông có vẻ hơi ngu ngu.
Dương Thiên Sở thấy người này không phải là kẻ cướp, lại là một cậu bé mới lớn, nghĩ rằng tiểu công tử nhà người ta đang giởn chơi thôi, chìa tay ra nói:
- Trả bạc lại cho ta!
- Trả lại cho ngươi?
Thiếu niên đó tâng tâng miếng bạc vụn trên tay lên, nói tiếp:
- Không phải ngươi quá nhiều tiền sao? Chưa gì đã thưởng cho người ta cả lượng bạc, thôi chỗ này coi như thưởng cho tay, lấy thêm tiền mà trả cho hắn đi!
- Thưởng cho ngươi?
Dương Thiên Sở cười gượng, hắn đâu ra lắm tiền mà phung phí như vậy chứ, hơn nữa trong người cũng không có tiền lẻ mà trả, xem ra không động thủ lấy lại ắt không xong. Tên nhóc này xem ra chỉ cần dùng một ngón tay chắc cũng đẩy ngã nhào rồi. Nhưng mà, mình vừa đến đây, lạ nước lạ cái, không nên gây sự, hắn chần chừ chưa quyết định được nên dùng cách nào lấy lại tiền.
Thiếu niên kia thấy mặt hắn nhăn nhó, nói:
- Xí, còn tưởng là ghê gớm lắm chứ, có mẩu bạc vụn tí tẹo mà cũng tiếc. Coi như đây là bài học cho ngươi đấy, lần sau đừng ra vẻ ta đây.
Thiếu niên đó nói rồi chuẩn bị quay người đi. Dương Thiên Sở chẳng phải hạng thiện nam tín nữ gì, làm sao có thể để người ta bắt nạt dễ dàng như thế. Hắn gằn giọng nói:
- Tiểu bằng hữu…
Tên thiếu niên kia cũng nhận ra giọng nói bất thiện của hắn, cười khẩy nói:
- Uy Vũ tướng quân lên.
Uy Vũ tướng quân chính là con chó to như con bê kia, cái tên quả xứng với thể hình đáng sợ của nó. Con chó này có bị bệnh dại không thì chưa nói, nhưng cái miệng kia mà ngoạm cho một cái thì đi mất cái đầu là chắc rồi. Dù hắn cũng đã được huấn luyện đối phó với chó dữ, nhưng mà chưa bao giờ đầu với con chó to thế này. Cứ tránh đi là hơn. Thế nên vừa thấy con chó kia nhúc nhích hắn chuẩn bị nẽ tránh bất kỳ lúc nào, hai mắt nhìn xoáy vào mắt con thứ dữ … quả nhiên, Uy Vũ tướng quân vẫn gầm ghè hết sức đáng sợ, nhưng chưa dám xông lên. Dương Thiên Sở cười thầm, hắc hắc, chỉ được cái mẽ ngoài thôi, so với chó nghiệm vụ còn kém xa lắm.
Thiếu niên kia thấy Uy Vũ tướng quân không xông lên, ngược lại có vẻ thận trọng, ngạc nhiên nhìn con chó lại nhìn Dương Thiên Sở:
- Ý nhìn không ra nha, ngươi cũng có chút bản lĩnh đó. Xem đây.
Thiếu niên kia dứt lời, bàn tay nhỏ đã xỉa vào vai trái Dương Thiên Sở. Ta phải Dương Thiên Sở nhanh như chớp vung ra chụp lấy bàn tay đó, định sử ra một chiêu cầm nã thủ. Thiếu niên đó cười hì hì không hề động đậy, đợi cho tay Dương Thiên Sở vừa vặn chạm tới tay mình, liền trở tay một cái, chọc hai ngón tay vào cùi chỏ của Dương Thiên Sở. Dương Thiên Sở cảm thấy thân người mình như điện giật, vừa nhột vừa đau, lòng hết sức kinh ngạc nhưng không hề hoảng loạn, lùi lại sau bày thế phòng ngự. Những từ ngữ của tiểu thuyết võ hiệp chợt hiện về trong đầu hắn, thì ra đây là một ngón điểm huyệt!
Chẳng lẽ thiếu niên này có thể điểm huyệt? Tuy tay phải của mình vừa đau vừa nhột, nhưng vẫn có thể động đậy, không như ngón điểm huyệt trong truyền thuyết. Chẳng lẽ hắn học nghệ không tinh, vẫn chưa tới mức điểm cho đối phương không cách gì động đậy? Hoặc là hắn điểm vào huyệt nhột của mình, cố ý làm cho mình đau và nhột chứ không phải không cho động đậy? Trong lòng xoay chuyển hàng loạt suy nghĩ, nhưng Dương Thiên Sở vẫn bình tĩnh, không hề lộ vẻ thua kém:
- Hắc hắc ta cũng nhìn không ra, một cô bé nhỏ lại cũng có thể hung dữ như vậy.
Thiếu niên đó đang đắc ý vì ép lui được Dương Thiên Sở, nghe hắn nói vậy thì kinh ngạc:
- Ngươi biết ta là nữ à?
Câu hỏi này đúng là không đánh mà khai, chẳng phải "hắn" đã thừa nhận mình là một cô bé hay sao? Thiếu niên quay đầu trừng mắt nhìn chủ quán bán bánh:
- Là ngươi nói đúng không?
Chủ quán vội thanh mình:
- Đại tiểu thư à, tôi nào có dám. Cô cứ một mực chứng kiến nãy giờ đấy thôi, tôi cả miệng cũng không dám mở, lấy gì nói đây?
Đại tiểu thư? Cô bé này quả nhiên là có lai lịch đây!
Cô bé gật gật đầu, sau đó kỳ quái hỏi Dương Thiên Sở:
- Ê! Sao ngươi biết ta là nữ vậy? Là ta hóa trang không giống, có chỗ nào sơ sót sao?
Dáng vẻ bề ngoài của nam nữ có sự khác biệt rất rõ ràng. Xét về gương mặt, nữ nhân có góc cạnh nhu hòa hơn nam nhân. Ở cổ, nam nhân có trái cổ nổi lộ ra ngoài. Về ngực, mọi người đều biết nữ nhân có nhũ phong đầy đặn nảy nở, trong khi nam nhân có ngực kết thành một khối. Điều rõ ràng nhất là tỷ lệ ba vòng ngực, eo và mông. Do cấu tạo xương cốt hơi khác, nên nữ nhân bình thường có mông rộng, hình thang, là vòng lớn nhất trong ba nơi. Trong khi đó, nam nhân có mông vừa nhỏ vừa lép, vòng mông thường khiêm tốn hơn vòng ngực. Dương Thiên Sở là người tốt nghiệp đại học y khoa chuyên ngành pháp y, nếu có một bộ xương trước mặt, nhất định sẽ dễ dàng nhận ra sự khác biệt đặc hữu của bộ xương này, thậm chí còn phán đoán về người đó giống như cơ thể sống của họ đang đứng trước mặt hắn vậy.
Trong phim ảnh thường có cảnh nữ giả nam trang khiến người khác trong phim không tài nào nhìn ra. Đó là hắn không hiểu nổi. Hắn quan niệm rằng, nữ nhân chỉ đơn thuần mặc đồ của nam, thì đừng có mong người khác nhận không ra, trừ khi nữ nhân đó có kết cấu xương y hệt nam nhân vậy. Nhưng mà đó là “quái vật’ thuộc loại đặc biệt hiếm hoi rồi.
Dương Thiên Sở cười nói:
- Cô đoán coi ta làm sao mà biết được?
Cô gái nhỏ nhìn lên nhìn xuống bản thân mình tự đánh giá một hồi, thậm chí đứng tại chỗ xoay vài vòng, sờ sờ bộ ngực đã dùng vải bó chặt lại, rồi nhìn Dương Thiên Sở lắc đầu nói:
- Ta đoán không ra, ngươi nói thử coi.
- Được thôi, ta nói cho cô nghe, nhưng cô phải trả lại tiền cho người ta đấy.
Cô bé hừ một tiếng, đáp:
- Có tí tiền thôi mà cứ rầy rà mãi, thật là nhỏ mọn.
Thuận tay ném lại mẩu bạc vụn cho chủ quán, chẳng thèm nhìn xem hắn có bắn được không dậm chân giục:
- Ngươi mau nói cho ta biết, vì sao ngươi lại biết ta là nữ?
Cô bé rất muốn biết Dương Thiên Sở bằng cách nào đoán được thân phận nữ nhân của mình. Nàng muốn biết bản thân nàng có chỗ sai sót nào khi hóa trang không, có chỗ nào khiến người khác vừa nhìn đã nhận chỗ sơ hở, để từ đó nàng có thể cải tiến kỹ thuật hóa trang.
- Cô khoảng mười lăm tuổi rồi phải không?
Cô bé gật đầu:
- Cái đó thì có liên quan gì chứ?
Dương Thiên Sở sờ sờ trái cổ của mình, đáp:
- Nếu như thực là một cậu trai, thì đến tuổi này cô nhất định phải có trái cổ rồi, hà hà.
Cô bé đưa tay sờ sờ cổ mình, quả nhiên là láng bóng phẳng lì, lại nhìn trái cổ nhô lên cao của Dương Thu Trì, đột nhiên ngớ người ra, gật đầu nói:
- Thì ra là như thế! Nhưng ta làm sao giả tạo một cái trái cổ đây? Dùng khăn quàng cổ có được không?
- Nếu đang là mùa đông thì không có vấn đề gì, chứ còn mùa hè thì sẽ khiến người ta sinh lòng hoài nghi đấy.
- Như vậy thì làm sao đây?
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
- Không có cách nào, không có cách nào đâu.
Dương Thiên Sở lắc đầu:
- Đổi lại là người khác còn có thể khắc phục, chứ nếu là cô nương thì hết cách rồi.
Cô gái có chút thất vọng:
- Tại sao vậy?
- Hì hì, một cô nương xinh xắn như cô thì dù có hóa trang thế nào, cũng không che hết vẻ đáng yêu của mình được.
Cô gái nhỏ mặt đỏ bừng, dù tinh nghịch điêu ngoa thế nào chăng nữa, nhưng một cô gái nhỏ được đại nam nhân công khai người khen mình xinh đẹp quả hết sức xấu hổ. Cũng may là có vẻ như cô bé này có ‘lý lịch đen’ vừa thấy nàng mọi người lánh qua một bên, ngay cả chủ quán kia nhận bạc xong cũng biến mất trong quán, khiến cô bé đỡ bối rồi phần nào.
Đang lúng túng không biết tiếp tục câu chuyện thế nào thì có tiếng bước chân dồn dập, sau đó là hai đại hán vạm vỡ đeo yêu đao dáng vẻ vội vã chạy qua.
Cô gái nhỏ thấy hai người này, kiếm được cớ thoát khỏi tình cảnh xấu hổ, vội gọi với theo:
- Ê, này này, Vương bộ đầu, chạy đi đâu mà như ma đuổi thế.
Họ Vương là trung niên nam tử chừng hơn ba mươi, thân hình khôi ngô, mặt vuông, mắt to lông mày rậm. Y thấy cô bé thì dừng lại, chắp tay thi lễ, giọng sang sảng:
- Tiểu thư!
Nhìn trang phục Dương Thiên Sở ngay lập tức nhận ra người này bộ khoái của nha môn, nơi này gần huyện Nhân Hòa, chắc là nha dịch của huyện Nhân Hoa rồi. Dương Thiên Sở tiến lên, thi lễ xong rồi nói:
- Xin hỏi, huynh đệ là người của nha môn huyện Nhân Hòa.
Vương bộ đầu, nhìn thanh niên một lượt. Tuy trang phục không có gì nổi bật, nhưng gương mặt tuấn lãng, nụ cười ung dung tự tin, không dám coi thường. Khách khí đáp lễ:
- Đúng thế, xin hỏi công tử hỏi có chuyện gì?
- Tại hạ Dương Thiên Sở không biết Vương bộ đầu đã nghe nói chưa?
Vương bộ khoái đã nghe tri huyện đại nhân dặn hôm nay có sư gia mới tới nhậm chức, thật không ngờ lại còn trẻ như vậy. Thảo nào khí thế thật không tầm thường:
- Thì ra là Dương sư gia đã tới. Thuộc hạ Vương Dịch xin ra mắt sư gia.
Cô bé tròn mắt nhìn Dương Thiên Sở, biết Vương Dịch không phải là người nói đùa, bản thân cũng nghe qua có sư gia mới tới, chỉ là không biết tên tuổi thế nào thôi. Không ngờ lại là người này, vỗ tay cười nói theo giọng điệu dân giang hồ:
- Đúng là hào kiệt không đánh không quen nhau! Vậy thì chúng ta là người một nhà rồi. Ấy, Sau này có chuyện khám sát hiện trường, nhớ dẫn ta đi với nhé?
Nữ nhân, nữ nhân vừa rồi hung dữ là thế vậy mà đổi mặt như không có chuyện gì ngay được. Dương Thiên Sở nghe cô bé nói vậy thì hỏi lại:
- Người một nhà?
Vương bộ đầu vội giới thiệu:
- Dương sư gia, ngài mới tới nên chưa biết. Để thuộc hạ giới thiêu, đây là thiên kim của Tống tri huyện huyện Nhân Hoa chúng ta.
Cô bé trừng mắt nhìn Vương bộ đầu:
- Cái gì mà thiên kim với không thiên kim, chua lét khó nghe dễ sợ.
Nói xong nàng quay sang Dương Thiên Sở, đon đả:
- Ta tên là Tống Vân Nhi, ngươi gọi ta là Vân nhi là được. Đã nói rõ rồi nghe, sau này có mệnh án phải nhớ dẫn ta theo!
Phải biết rằng thời đại đó, phương danh của nữ nhân không thể tùy tiện nói ra cho người ngoài, đặc biệt là các tiểu thư khuê các càng giữ gìn. Nhiều đấng lang quân tới đêm tân hôn mới biết đầy đủ họ tên của nương tử, trước đó họ chỉ biết là Tống tam tiểu thư, hay Tống tứ tiểu thư mà thôi. Nói bô bô ra tên của mình như cô nàng Vân Nhi đây đúng là dị loại. Có điều đối với người tới từ thời hiện đại như Dương Thiên Sở, sự thẳng thắn không cầu nệ không kiểu cách của của cô bé làm hắn thêm hảo cảm. Dương Thiên Sở chắp tay khách sáo mấy câu.
Vương bộ khoái vỗ vỗ đầu, như nhớ ra việc gì:
- Gặp được Dương sư gia ở đây thật may quá. Vừa rồi phát sinh án mạng, thuộc hạ đi tìm lão ngỗ tác nhưng lão lại ốm nặng không bò khỏi giường được, vị sư gia trước của bản huyện ngày hôm qua cáo từ về quê mất rồi. May mà ngài đến đúng lúc, thật quá tốt rồi. Tri phủ đại nhân cũng đã có mặt ở hiện trường, mời sư gia đến gặp tri phủ luôn.
Dương Thiên Sở thầm cao hứng, mình đúng là số đỏ, nhưng không biết hình danh sư gia kia vì sao lại cáo từ về quê, là do tri huyện đối xử không tốt, trong nhà có việc hay không đảm đương được chức trách, có điều vấn đề này không tiện hỏi. Chỉ nói:
- Được, vậy phiền Vương bộ đầu dẫn đường.
Tống Vân Nhi nghe thấy thế, mừng rỡ chen vào:
- Ta cũng muốn đi!
Lôi bộ đầu hơi bối rối:
- Cái này, cái này không được đâu, cha của tiểu thư sẽ trách tội chúng tôi đấy.
- Ta không cần biết! Ta cứ muốn đi!
Tống Vân Nhi cương quyết nói.
Dương Thu Trì hỏi:
- Cô là một nữ hài tử, đi đến hiện trường xảy ra án mạng sát nhân để làm gì?
Tống Vân Nhi nghênh ngáo:
- Người quản làm gì! Ngươi cứ mang ta theo là được!
Dương Thiên Sở nói:
- Cha của cô là huyện thái lão gia, cô muốn đến ai dám cản cô chứ?
- Cha ta? Cha ta không cho ta đến đó đâu, do đó bọn họ đều không dám đưa ta đến đó. Ngươi không phải cũng không dám đưa ta đến đó chứ?
Tống Vân Nhi nheo mắt nhìn Dương Thiên Sở.
- Cô đừng có nói khích ta! Làm gì có chuyện không dám chứ, ta dẫn cô đến đó là được!
Vương bộ đầu thấy có người gánh tránh nhiệm, mừng húm, vội nói:
- Tiểu thư, cô cứ cẩn thận theo sau Dương sư gia, đứng xa xa xem náo nhiệt là được. Đừng gây phiền phức cho Dương sư gia làm việc.
- Được rồi, được rồi, ta biết rồi, lề mề quá thiệt là phiền!
Tống Vân Nhi sợ người ta đổi ý vội chấp nhận..
Dưới sự thúc giục của Tống Vân Nhi, Họ cùng đi đến một đại trạch viện ở phía đông huyện thành, đã có mấy bộ khoái dẫn đầu mười mấy tráng đinh cảnh giới ở trước cửa, rất nhiều người dân đang tụ tập trước cửa viện, chỉ chỉ trỏ trỏ chờ xem náo nhiệt.
Mọi người tiến vào trong đại viện. Nha dịch cảnh giới bên trong dẫn mọi người đi xuyên qua hàng dãy hành lang gấp khúc và những khoảng sân nhỏ đi sâu vào bên trong. Vài người trong bộ dạng gia nô bước lên nghênh tiếp, dẫn Dương Thiên Sở, Ngọc Sương chuyển qua chuyển lại vài tòa nhà, cuối cùng mới đến một căn nhà nhỏ từ xa xa đã thấy một đám người đang vây quanh, bận bịu tấp nập. Bên dưới một cây đại thụ nằm sát nhà, một lão đầu râu tóc hoa râm ngồi trên ghế thái sư lớn, thân mặc quan bào, một tay vuốt chòm râu dê, đang ngồi uống trà.
Sau lưng lão già mặc quan bào này là đám tùy tùng cùng một vị công tử trẻ tuổi áo quần hoa lệ. Vị cẩm y công tử này vừa gạt lệ, vừa cúi đầu nói điều gì đó. Cách đó vài bước có một đôi vợ chồng cao tuổi ngồi trên ghế dài, ông lão thì cầm quài trượng thở dài không ngớt, phu nhân ngồi kế bên không ngừng gạt lệ. Mấy ả nha hoàn cũng mang bộ dạng buồn rầu ủ dột, đứng hầu sau lưng họ.
Vương bộ đầu tiến lên trước thi lễ với lão già kia rồi ghé tai thì thầm gì đó. Lão già đứng dậy đi tới trước mặt Dương Thiên Sở, nhìn một lượt rồi cười khà khà nói:
- Vãn sinh sinh Tống Chiêu, là huyện lệnh bổn huyện, dám dám hỏi các hạ có phải là Dương Thiên Sở, Dương tiên sinh.
Thì ra Tống tri huyện là người nói lắp, nhưng nói lắp không nặng lắm nên cũng không quá khó nghe.
Dương Thiên Sở vừa nghe lòng liền yên tâm, Tần Dật Vân quả nhiên không nói khoác, nghe ngữ khí của tri huyện Tống Chiêu, chức hình danh sư gia này không còn vấn đề gì nữa rồi, vội khom người nói:
- Không dám, vãn sinh Dương Thiên Sở, ra mắt tri huyện đại nhân, Tống đại nhân.
Trước đây hắn đã nghe nói, quan hệ giữa tri huyện và sư gia là quan hệ thuê mướn, bời vì sư gia đều là người có tài học và chuyên môn, là tri huyện mới tới giúp mình xử lý các chính vụ, cho nên tri huyện đối với sư gia đều rất khách khí, hai bên thường lấy bối phận ngang hàng luận giao, dưới nhiều tình huống, tri huyện còn tự cho mình ở vị trí thấp hơn. Vị Tống tri huyện Tống Chiêu này là được nhà họ Tần nâng đỡ mới trúng được chức tri huyện, mà Dương Thiên Sở lại là do Tần gia tiến cử, cho nên Tống Chiêu tự xưng là vãn sinh, đương nhiên Dương Thiên Sở không dám tự đại, cũng xưng là vãn sinh, có ý tôn kính lẫn nhau.
Tống tri huyện mới Dương Thiên Sở ngồi chiếc ghế ngang hàng với mình, nói:
- Dương tiên sinh vất vả vả rồi, theo lý lý thuyết mà nói phải tổ chức tửu yến tẩy trần cho tiên sinh, nhưng hiện giờ nha nha môn có chuyện, nên không tiện, đành di bổ sau.
Dương Thiên Sở khách khí mấy câu, nói:
- Vãn sinh đã nhận lễ của đại nhân, đại nhân có gì sai bảo xin cứ tùy tiện.
Tống tri huyện mặt lộ vẻ khó xử nói:
- Dựa theo lý lý thuyết, tiên sinh đi đường đường vất vất vả, phải nghi ngơi vài ngày. Nhưng hiện giờ có có chuyện, vãn sinh không có cách nào xử trí trí. Trong thư của Tần chưởng quầy có viết, tiên sinh một ngày phá liền hai vụ án, hiện giờ lão ngỗ tác lại không tới được, việc này sợ là lại phải phiền tiên sinh tự thân xuất mã rồi.
Tống tri huyện đã xem phong thư của Tần Dật Vân viết bổ xung quá trình Dương Thiên Sở phá án Tần phu nhân bị hại. Vừa nhắc tới nhà họ Tần không khỏi thời dài một tiếng, nhớ lại năm đó nhà mình gia cảnh bần hàn, toàn dựa vào Tần gia mới có tiền ăn học sau trúng cử nhân đi trên con đường quan hoạn. Lòng cảm khái vô cùng.
Dương Thiên Sở nói:
- Vãn sinh cũng vừa nghe thấy Vương bộ đầu nói là xảy ra án mạng.
- Đúng, đúng vậy. Ài người bị hại hại là con dâu và tiểu di của Ân gia. Đây là Ân lão gia gia, Ân lão phu nhân nhân và Ân công tử.
Rồi quay lại chỉ một vị trung niên nam tử cao gầy, đứng phe phẩy quạt sau lưng mình:
- Vị này là Tiền Cốc sư gia, Kim sư gia.
Trong các ‘chuyên gia tư vấn’ hay được gọi là các trưởng tùy được huyện lão gia mời về giúp đỡ xử lý công việc thì, Hình danh trưởng tùy chuyên môn giúp huyện lão gia thẩm lý án kiện và Tiền cốc trưởng tùy chuyên chủ quản tài chính và thu nhập là có vai trò trọng yếu nhất. Hai chức vị này trong nha huyện có địa vị ngang nhau. Ngoài những người này, còn có người chuyên môn phụ trách bảo quản và sử dụng ấn tín của huyện lão thái gia - gọi là Tư ấn trưởng tùy; phụ trách giám ngục (thực chất là coi sóc trụ sở) gọi là Tư giám trưởng tùy; coi cửa đại môn gọi là Môn tử trưởng tùy; chuyên môn phụ trách liên lạc tiếp đãi khách khứa gọi là Cân ban trưởng tùy...
Trong nhà xảy ra án mạng, mấy người họ Ân chỉ chiếu theo lệ thi lễ với Dương Thiên Sở. Còn thái độ Kim sư gia hết sức khách khí.
Trong nhà xảy ra án mạng, mấy người họ Ân chỉ chiếu theo lệ thi lễ với Dương Thiên Sở.
Dương Thiên Sở đứng dậy nói:
- Nếu đã xảy ra mệnh án nghiêm trọng như vây thì không nên chậm trễ nữa, vãn sinh cần tới hiện trường ngay lập tức.
- Phiền tiên sinh quá, Vương bộ đầu dẫn đường cho Dương sư gia.
Vương bộ đầu vâng vâng dạ dạ, dẫn Dương Thiên Sở định đi, thì vị cẩm y công tử đang gạt lệ đứng sau lưng Tống tri huyện đó chợt lên tiếng:
- Để tại hạ dẫn bọn họ đi.
Dương Thiên Sở vừa dợm bước, chợt nhớ tới Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, nói:
- Vãn sinh quên mất, tiện nội…
Tống tri huyện nói ngay:
- Dương phu nhân nhân đã tới trước cả tiên sinh rồi, vãn sinh đã bảo tiện nội sắp xếp nơi ở trong nội nha để phu nhân tiên sinh nghỉ ngơi.
Gia sư bình thường đều ở trong nha môn giúp tri huyện lão gia xử lý chính vụ, trọng vọng như khách quý, nên cũng ở trong nội nha cùng tri huyện lão gia.
Xem ra Tống tri huyện thực sự coi trọng mình. Dương Thiên Sở gọi một tên nha dịch lại sai hắn đưa bánh bao mình mua về cho Hạ Phượng Nghi, nhờ nha dịch gửi lại dặn dò bảo nàng mới tới, chú ý sức khỏe có việc gì nặng đợi hắn về làm, rồi mới yên tâm theo Ân công tử.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Hàng Châu là vùng đất giàu có, cho nên bên trong nha môn cũng có quy mô khá hoành tráng. Lạc viện nơi Tống tri huyện an bài cho cả nhà Dương Thiên Sở rất rộng rãi, là loại vườn trong vườn. Những đồ gia dụng thường dùng đều có đầy đủ, Thang thị phu nhân của Tống tri huyện và Hạ Phượng Nghi ngồi ở ban công phòng khách nói chuyện, đám người hầu Thang thị sai đến giúp đỡ dọn đồ bận rộn chạy ra chạy vào. Lão Hà và Phi Yến thì đứng hướng dẫn cho họ sắp xếp.
Vừa rồi Hạ Phượng Nghi và Phi Yến chỉ phải đợi ở bên ngoài chốc lát, sau khi lão Hà thông báo thân phận và đưa thư giới thiệu ra lập tức có người tới mời vào nội nha, an bài chỗ ở được chuẩn bị sẵn, tiếp đó tri huyện phu nhân lại dẫn một đám người hầu tới giúp đỡ quét dọn vệ sinh sắp xếp nhà cửa, nói chuyện vừa hòa nhã lại nhiệt tình. Hạ Phượng Nghi biết được Dương Thiên Sở tiếp nhận chức hình danh sư gia mã đáo thành công, hơn nữa vừa tới nơi đã có việc làm ngay, chứng tỏ Tống tri huyện rất coi trọng Dương Thiên Sở, không khỏi mừng thay cho hắn.
Hai người tán gẫu một hồi thì lại có nha dịch chạy tới đưa cho Hạ Phượng Nghi bánh bao Dương Thiên Sở đưa cho nàng cùng lời dặn dò của hắn. Hạ Phượng Nghi nhận lấy bánh bao, đứng yên lặng hồi lâu, thấy hắn bận rộn công việc mà vẫn để ý tới chuyện nhỏ nhặt này, sự quan tâm của hắn khiến nàng bất giác có chút bâng khuâng.
+++
Ân gia.
Trong đoàn người đi tới hiện trường, Tống tri huyện đột nhiên phát hiện phía sau còn có một cô gái nhỏ. Nhìn kỹ một hồi, lão kêu lên:
- Vân Nhi, ai ai dẫn con đến đây, đến làm cái cái gì?
Tống Vân Nhi vốn trốn sau cùng định bụng trà trộn lẻn vào nơi xảy ra vụ án, chẳng ngờ vẫn bị phát hiện.
Vương bộ đầu, nghe huyện lão gia quát hỏi người nào dẫn vị thiên kim của mình tới đây, thì nhìn về phía Dương Thiên Sở. Tống tri huyện ngạc nhiên nhìn Dương Thiên Sở, Dương Thiên Sở chỉ cười khổ:
- Vãn sinh tình cờ gặp tiểu thư ở trên đường.
Tống tri huyện biết tính đứa con ngang bướng của mình nên cũng đoán ra phần nào, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi quay sang dỗ dành Tống Vân Nhi:
- Con, con gái ngoan, ta ta không phải là đã nói rõ rồi sao, cái, cái chỗ này đâu phải chỗ con tới, mau, mau về nhà đi!
Tống Vân Nhi dẩu môi, nói:
- Con không chịu! Con muốn xem họ kiểm tra thi thể!
Cô nàng đưa tay đẩy Dương Thiên Sở, rồi lách qua một bên chạy vào trong. Xem bộ dạng thì cô nhóc này bị lão huyện thái lão gia râu dê cưng chiều mãi rồi thành hư. Dương Thiên Sở bị Tống Vân Nhi kéo vào trong phòng, Ân công tử cũng bước vào theo. Tình huống này dường như đã xuất hiện nhiều lần rồi, Tống tri huyện cũng hết cách, chỉ còn biết trút giận lên người dưới. Lão chỉ thẳng Vương bộ đầu chửi ầm lên, chòm râu dê run lên vì giận, đôi mắt nhỏ cứ chớp chớp liên tục, càng nói càng cà lăm:
- Ta, ta chẳng phải đã nói, nói là không, không thể đưa tiểu thư đến chỗ, chỗ như thế này rồi sao? Đầu, các ngươi bị nhũn não hết, hết rồi hả? Lời, lời ta nói sao chẳng chịu, chịu nghe! Hử?
Vương bộ khoái cùng mọi người im lặng như con ve sầu ngủ đông, đến cả thở cũng không dám.:
Tống tri huyện hậm hực nói:
- Ta chỉ có một đứa con gái. Nếu con gái ta vì đến chỗ xui rủi bất lợi này mà gặp, gặp tai, tai ương bệnh hoạn gì thì, thì coi ta, ta làm sao xử trí, xử trí các ngươi!
Dương Thiên Sở thấy tình hình căng thẳng, Tống tri huyện không dám trách hắn, nhưng hắn không mặt dày đứng nghe được. Lấy cớ đi xem hiện trường tranh thủ lủi mất, xuyên qua sảnh, vào đến buồng trong. Trong phòng có một chiếc giường lớn, một tấm vải trắng phủ lên vật gì đó. Dương Thiên Sở đoán chừng là người bị hại, đi tới kéo tấm vải ra. Tống Vân Nhi nhìn thấy thứ bên dưới , thét lên một tiếng kinh hãi, không tự chủ chụp giữ chặt cánh tay của Dương Thu Trì, móng tay nhọn đâm vào khiến hắn đau muốn lè lưỡi.
Dưới lớp vải là thi thể một nữ nhân trong tình trạng khỏa thân, nằm ngửa trên giường, đầu tóc tán loạn, hai tay giao nhau trên đỉnh đầu, bị một chiếc áo lót nữ màu hồng cột chặt. Hai mắt nàng trợn trừng nhìn trần nhà, miệng cắn chặt, khóe miệng rỉ máu, trông hết sức khủng bố.
Quần áo vung vãi tán loạn trên mặt đất .Giữa phòng có kê một cái bàn tròn, trên có đặt một khay trà, một chiếc lá trà ướt át còn nằm trên mặt bàn, trên đất nhuốm chút nước trà. Mép bàn bên kia còn có mấy chung trà ngả nghiêng đổ vỡ. Trong ba cái ghế đặt cạnh bàn thì đã có hai cái ngã kềnh ra đất.
Cách bàn không xa còn một thi thể nữa, cũng nằm ngửa lên trời, hai mắt khép chặt, trên cổ cũng có dấu vết bầm đen, tóc tai tán loạn, nhưng áo váy vẫn tương đối hoàn chỉnh, chỉ có chỗ ngực là bị kéo hở ra.
Dương Thu Trì phí rất nhiều sức mới thoát được khỏi bàn tay của Tống Vân Nhi:
- Nếu như cô sợ thì cứ ra ngoài đi.
- Ai sợ cái gì chứ?
Tống Vân Nhi sợ đến mặt mũi tái nhợt, nhưng vẫn nói cứng, lại đưa tay ra bấu chặt lấy cánh tay Dương Thiên Sở. Tống Vân Nhi này tuy biết võ công, muốn học khí khái không sợ trời chẳng sợ đất của nam nhi, nhưng dù sao vẫn là một cô gái nhỏ, đột nhiên thấy hiện trường của vụ hung sát, sợ đến mặt mày thất sắc, toàn thân cứ run lên bần bật.
Dương Thiên Sở hỏi sơ qua tình hình ở chỗ Ân gia công tử, Ân gia công tử sụt sịt giới thiệu. Vị Ân công tử này tên là Ân Đức, hai lão ông lão bà ngoài kia là cha mẹ của y. Thi thể quần áo hoàn chỉnh nằm dưới đất là thê tử y, tên Bạch Tố Mai. Thi thể nằm trên giường là thân muội của nàng, tên là Bạch Tiểu Muội. Tỷ muội nhà họ Hạ có phụ thân là tổng đốc ở Ninh Quốc phủ, chính là một vị võ quan ngũ phẩm, cao hơn nhiều so với phẩm quan của huyện thái lão gia.
Dương Thiên Sở cẩn thận quan sát tình trạng thi thể của Bạch Tiểu Muội ở trên giường. Cổ nàng có dấu vết tím bầm, trên nhũ phong có vết cắn, âm hộ và đùi trong có một lớp dịch thể trắng đục hơi khô đang ngưng kết lại, có khả năng là tàn lưu của tinh dịch.
Diêu Tường vén tròng mắt của người chết lên quan sát, thấy mắt sung huyết, đây chính là chứng trạng chết do bị nghẹt thở. Hắn hé môi ra xem, thấy kẽ răng của người chết có máu. Sau đó, hắn kiểm tra phần bên trong môi, tra xét phần mô bên trong, thấy cũng có triệu chứng xuất hiện, rõ ràng là có hành vi bịt miệng. Hắn lại dùng ngón tay ép vào bộ vị ở hầu quản, thấy chỗ để tay mềm sụn lút vào, có tiếng kêu lách cách nho nhỏ, hẳn là xương cổ đã bị người ta bóp gãy.
Dựa vào kinh nghiệm của hắn, cô gái này bị bóp cổ chết không nghi ngờ gì nữa.
Diêu Tường cầm cánh tay của Hạ Tiểu Muội lên, làm vài động tác co duỗi, phát hiện thi thể nàng đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng thi cương. Hắn phán đoán nàng đã chết từ khoảng 3 tới 4 giờ trước.
Diêu Tường khám tra xong thi thể của Bạch Tiểu Muội, đang chuẩn bị đến kiểm nghiệm thi thể của Bạch Tố Mai nằm trên đất, Ân Đức đứng xớ rớ ở đó bước tới thấp giọng hỏi:
- Sư gia, có phát hiện được vấn đề gì không? Có thể xác định được hung thủ không?
Diêu Tường không đáp, trong quá trình phá án tuyệt đối không được để lộ thông tin ra ngoài. Do đó chỉ khách khí gật đầu với Ân Đức.
Kiểm tra xong thi thể của Bạch Tiểu Muổi, Dương Thiên Sở chuyển qua xem Bạch Tố Mai đang nằm trên mặt đất. Hắn ngồi xổm xuống đất, quan sát kỹ càng vết hằn trên cổ của tử thi. Vết hằn này rất giống với dấu vết trên cổ của Bạch Tiểu Muội, có khả năng là do một người làm.
Dương Thiên Sở cúi đầu trầm tư, án mới phát chỉ trong vòng ba giờ, nếu như hiện trường được bảo hộ tốt, thì khí vị của hung thủ xem ra phải còn lưu lại, nếu có chó nghiệp vụ ở đây thì hay quá, có thể thử cho nó truy theo tung tích. Nghĩ tới đây hắn quay sang hỏi Ân Đức:
- Ân công tử, là ai phát hiện ra chuyện này đầu tiên?
Ân Đức gạt lệ trên mắt, nghẹn ngào đáp:
- Là tại hạ, lúc trưa sau khi ta đi dự yến ở nhà Long công tử về, vừa mở cửa ra là đã phát hiện họ đã, đã... hu hu hu...
- Vậy còn có ai đến hiện trường này không?
- Tại hạ đứng trước cửa kêu lớn, bọn người làm đều chạy đến, vừa thấy cảnh đó tất cả liền hoảng loạn, lật đật cứu chữa, nhưng cứu cả buổi mới phát hiện cả hai người đều tắt thở rồi, hu hu hu...
"Như vậy thì xem ra có không ít người tiến vào hiện trường, kiểm tra dấu chân không còn ý nghĩa nữa, khí vị cũng đã loạn, cho dù là có chó nghiệp vụ cũng sợ không truy tung được!" Dương Thiên Sở trầm ngâm suy nghĩ.
Chính lúc đó có tiếng chó sủa “gâu gâu gâu”. Một con chó lớn màu đen chạy tới cạnh Tống Vân Nhi, đó chính là Uy Vũ tướng quân. Tống Vân Nhi ngồi xuống gãi sau tai nó, Uy Vũ tướng quân rên ư ử, đuôi ngúc ngoắc lộ vẻ khoan khoái vô cùng.
- Uy Vũ tướng quân, mày chạy đi đâu nãy giờ thế?
Trông cái cảnh Tống Vân Nhi âu yếm Trấn Vũ tướng quân, giống hệt các cô bé thời hiện đại nựng búp bê hay mấy con sóc con thỏ, chẳng hiểu sao Dương Thiên Sở rùng cả mình.
Bên ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân chạy sầm sập. Vài tên gia nô cầm gậy gỗ chạy tới.
Ân lão gia thấy ồn ào, quát hỏi:
- Ồn ào cái gì? Không biết ở đây đang có việc sao, còn sợ chưa đủ loạn à?
Một tên gia nô cúi người hồi đáp:
- Hồi bẩm lão gia, một con chó hoang chạy vào trong đại viện của chúng ta, còn lén ăn luôn con chim hoàng yến của ngài!
"A!" Ân lão gia kêu thất thanh:
- Ngươi, ngươi nói cái gì? Con chó này ăn con hoàng yến của ta?
- Vâng! Khi nô tài tìm thấy nó, thì nó đang giữ và nhai đầu con hoàng yến! Bọn nô tài nhảy lên đánh nó, bị nó cắn bị thương mấy người, rồi chạy thẳng đến đây!
Gia nô tức khí kể lể.
"Hoàng yến của ta!" Ân lão gia run rẩy kêu gào, mũi phùn phì phì vì giận, dộng mạnh quài trượng xuống đất, đưa ngón tay cục mịch chỉ Uy Vũ tướng quân quát:
- Đánh chết nó! Đánh chết con chó hoang này!
Tống Vân Nhi cười lạnh không có ý ngăn cản, Trấn Vũ tướng quân được nàng vất vả huấn luyện, mấy tên gia nô này có đáng là gì so với nó.
Tống tri huyện đang xem thì cách thấy ồn ào ngẩng đầu lên, vụ án chưa có manh mối, lão đang sốt hết cả ruột cả gan, nên bực mình nói không hề khách khí nữa:
- Nó là Uy Vũ tướng quân của con ta, kẻ nào dám đánh? Ân lão gia, con hoàng yến của ông bao nhiêu ta đền là được chứ gì.
Ân lão gia nghe con chó này là của thiên kim của huyện lão gia, biết không làm gì được nó nữa rồi, con chim đáng giá hơn trăm lượng bạc mà lão yêu quý như bảo bối xem ra phải chết oan rồi. Lão tức run lẩy bẩy, nhất thời không nói được gì!
Ân Đức vôi lên tiếng:
- Tiểu dân không biết nó là vật yêu của thiên kim tiểu thư, xin đại nhân và tiểu thư khoan thứ. Con chim này cũng không đáng gì, chết rồi thì thôi. Chuyện này bỏ qua vậy!
Ân lão thái thài thì an ủi phu quân
- Chuyện của Tố Mai hai đứa nó còn chờ ông xử lí đây, đại sự trọng hơn!
Nghe lời này, Ân lão gia tử gật gật đầu, từ từ bình tĩnh trở lại.
Lúc đó Dương Thiên Sở vỗ đùi đánh đét, hai mắt sáng lên:
- Phải rồi, vẫn có thể dùng con ‘bò đen’ này để bắt hung thủ.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Bò đen? Sao tự nhiên ở đâu ra con bò đen?
Thấy mọi người nhìn nhau với vẻ hoang mang, Dương Thiên Sở cười cười nói:
- Ý ta là con chó này ấy mà.
Tại vì Uy Vũ tướng quân là con chó rất to, lông đen, hơn nữa cái mặt cực ngu ( mọi người có thể hình dung bằng nghĩ tới con chó bun của Đức hoặc chó Ngao), dáng vẻ hung bạo, nhưng Dương Thiên Sở biết con chó này chỉ có cái vẻ ngoài thôi, vừa rồi nó chạy xộc vào nhà người ta ăn mất con Hoàng Yến càng chứng minh bản chất của nó, vì thế Dương Thiên Sở đặt cho nó một cái biệt hiệu là ‘bò đen’.
Mọi người nghe thế càng chả hiểu ra sao. Dựa vào một con chó đi bắt hung thủ ư? Đây đúng là điều mà lần đầu tiên họ nghe thấy.
Tống Vân Nhi ngạc nhiên hỏi:
- Bắt thế nào? Uy Vũ tướng quân biết nói à? Sao nó biết hung thủ ở đâu?
Dương Thiên Sở háy mắt nói:
- Cứ chờ xem.
Rồi cúi xuống đất lượm lên mảnh vỡ của chung trà nằm lăn lốc trên mặt đất, rồi đến bên thi thể Bạch Tiểu Muội ở trên giường, lấy nước trà còn lại vẫy chút ít lên trên chỗ tinh dịch đã khô trên người nàng, rồi dùng mảnh vỡ này cọ quẹt một hồi. Xong, hắn quay lại bảo Tống Vân Nhi gọi Uy Vũ tướng quân tới. Tống Vân Nhi vuốt ve bảo Uy Vũ tướng quân nghe lệnh hắn, con ‘bò đen’ hùng hục chạy tới. Dương Thiên Sở đưa hỗn hợp chất lỏng kia cho nó ngửi.
Bấy giờ Tống Vân Nhi vỗ tay reo lên:
- A, ta hiểu rồi ngươi đợi chút xíu nghe!
Nói xong chạy biến đi như một làn gió. Dương Thiên Sở chẳng hiểu hiểu mô tê gì cả, Ài, thôi kệ, cô nhóc này đầu óc có dấu hiệu không bình thường, ai lo việc nấy vậy.
‘Bò đen’ ngửi ngửi hít hít một hồi, rồi ngẩng đều lên nhìn Dương Thiên Sở như hỏi ý của hắn, cái mặt nó ngu không chịu nổi.
Con bò đen hết hít lại ngửi một hồi, rồi lại ngẩng đầu nhìn Dương Thiên Sở, rồi sau đó cúi đầu xuống ngửi tiếp. Tim Dương Thiên Sở chợt đập lên thình thịch. Dù gì thì con ‘bò đen’ này cũng chưa bao giờ kinh qua huấn luyện chuyên môn về truy tìm dấu vết. Tuy trông nó không như những con chó cỏ bình thường, nhưng có biết đánh hơi không chưa nói, đến nó có hiểu ý mình không cũng là một vấn đề, hắn không tự tin chút nào. Cứ thử xem vậy, Dương Thiên Sở ngồi xuống vỗ vỗ mông nói vài nói, nói nhỏ:
- Ê bò đen, tìm đi, tìm đi. Hiểu không? Đi tìm đi.
Uy Vũ tướng quân thấy chủ nhân của mình tỏ vẻ thân thiết với người này nên không còn địch ý như ban đầu, thái độ đã thay đổi đáng kể, oẳng một tiếng, sau đó lần ra phía ngoài. Dương Thiên Sở thở phào, ít nhất nó cũng hiểu ý, xem ra Tống Vân Nhi dạy dỗ không tệ. Nhưng mà mình nói mà nó cũng nghe, đúng là đồ ‘con bò’. Dương Thiên Sở đứng dậy sau đó đi theo sau Uy Vũ. Tống tri huyện, Ân Đức, Vương bộ đầu cùng những người khác thấy Dương Thiên Sở có bộ dạng thần bí như vậy, cũng im lặng đi theo.
Uy Vũ tướng quân chạy rất nhanh, gần như nó không dừng lại đánh hơi chút nào, Dương Thiên Sở bắt đầu nghi hoặc, nhưng vẫn bám sát nó.
Uy Vũ tướng quân chạy vào một mảnh vườn, dừng lại một chút ngửi ngửi rồi chạy tới một gốc cây, hai chân trươc cào cào bới đất. Một lúc sau nó moi lên một xương lớn, ngậm lấy, chạy tới trước mặt Dương Thiên Sở thả xuống, sau đó nghểnh đầu sủa một tiếng, đuôi vẫy loạn lên, tỏ vẻ rất hí hửng, như chờ được khen thưởng.
Dương Thiên Sở cười méo xệch, cố gắng kiềm chế kích động muốn đá cho nó một phát. Cuối cùng gian nan lắm mới kìm chế được, thở hắt ra một tiếng, ngồi xuống xoa đầu nó, khen ngợi:
- Ừ, giỏi! Giỏi lắm!
Lúc đó, những người phía sau cũng đã tới nơi. Trong đó có một tên gia đinh nhìn thấy khúc xương lớn, kêu lên:
- Thì ra chính là mày, lúc nãy mấy người trong nhà bếp còn xuýt nữa cãi nhau vì nghĩ rằng có người lén lấy đi nhắm rượu rồi.
Tống tri huyện, ôm bụng thở đứt quãng, hỏi:
- Tiên tiên… sinh, chuyện này là là sao?
Dương Thiên Sở chẳng biết giải thích ra làm sao, đành nói:
- Đại nhân, xem ra vụ án này hôm nay chỉ làm được đến đây thôi. Giờ vãn sinh trở về hiện trường viết thi cách, sau đó đại nhân cho người chuyển thi thể về liệm phòng. Ngày mai chúng ta xem xét kỹ hơn vậy.
Mọi người đầu đầy sương mù. Nhưng hình danh sư gia đã nói thế rồi, cứ án chiếu theo đó mà làm vậy.
Thế là đoàn người lại rổng rắn đi về hiện trường, Uy Vũ tướng quân lúc nãy được Dương Thiên Sở khen ngợi nên giờ lúc này có vẻ thân thiết với hắn, đi theo sát bên cạnh, tất nhiên không thiếu ‘chiến lợi phẩm’ kia rồi.
Về tới hiện trường, mực giấy đã được Ân gia chuẩn bị trước, nha dịch cũng mang thi cách tới. Dương Thiên Sở bắt tay vào viết báo cáo hiện trường. Về phương thức viết báo cáo cũng không khác thời hiện đại là bao, hơn nữa trong thi cách đã có từng mục rõ ràng, Dương Thiên Sở theo đó điền vào, không làm khó được hắn.
Hắn đang chăm chú viết ‘báo cáo hiện trường’, thì ngoài cửa lại một trận ồn ào, nhìn ra thì thấy Tống Vân Nhi đã trở lại, còn mang theo một con chó khác. Con chó này cũng một màu đen tuyền, cao ngang ngửa Uy Vũ tướng quân, nhưng không kềnh càng xồ xề như con ‘bò đen’ kia mà rất gọn gàng, bốn chân cao chắc nịch, mõm dài, chỉ có đôi mắt hung dữ là giống hệt nhau. Nếu so sánh cho dễ hình dung thì Uy Vũ tướng quân giống một con bò mộng hung tợn, thì con chó này giống một con báo đen, ngập tràn sức mạnh bùng nổ và sự nguy hiểm tiềm ẩn.
Dương Thiên Sở đặt bút xuống, còn chưa kịp nói gì, Tống Vân Nhi đã hỏi:
- Uy Vũ tướng quân làm ăn thế nào rồi?
Dương Thiên Sở cười chỉ vào con ‘bò đen’ với khúc xương bên cạnh. Con bò đen thấy cô chủ tới, đã gặm khúc xương lên ve vẩy đuổi chạy đến tâng công. Tống Vân Nhi vỗ vỗ đầu nói khen ngợi. Nói với Dương Thiên Sở:
- Khi chúng ta chơi trò tìm kiếm, Uy Vũ chẳng bao giờ tìm được đúng thứ cả, nhiều khi nó còn chạy vào một xó ngủ khì nữa.
Rồi chỉ con cho mới đem đến:
- Đây là Trấn Viễn tướng quân, nó tìm đồ rất giỏi đấy.
Hết Uy Vũ tướng quân lại còn Trấn Viễn tướng quân, toàn những cái tên hoành tráng. Dương Thiên Sở đùa:
- Không biết trong nhà của quý tiểu thư còn mấy vị tướng quân nữa?
Tống Vân Nhi gập ngón tay kể, giọng tỉnh rụi:
- Chỉ còn Chinh Đông, Phạt Bắc, Bình Tây và An Nam tứ tướng quân nữa thôi.
Dương Thiên Sở trố mắt nhìn Tống Vân Nhi, “chỉ” có thể thôi à? Vẻ không thể tin nổi hiện rõ trên mặt. Tông Vân Nhi bị Dương Thiên Sở nhìn trân trân, hơi xấu hổ, lí nhí nói:
- Đùa ngươi thôi, người ta vẫn còn là nữ tử mà, sao có thể suốt ngày chơi những trò như vậy được chứ.
Cô còn nhớ mình là nữ nhân cơ à? Điêu! Dương Thiên Sở lắc lắc đầu, nếu Tống Vân Nhi đã nói thế thì thử lại lần nữa xem sao. Liền lại lấy dung dịch kia ra cho Trấn Viễn tướng quân ngửi, lần này Tống Vân Nhi biết hắn định làm gì, không cần hắn nói đã bảo con chó:
- Trấn Viễn, đi tìm đi. Tìm được sẽ có thưởng.
Trấn Viễn cẩn thận hít kỹ một hồi thứ dung dịch kia, sau đó hít hít ngửi ngửi trên mặt đất, rồi quay lại oảng một tiếng, rồi chạy ra ngoài ý bảo theo nó. Dương Thiên Sở thấy con chó này có vẻ ‘chuyên nghiệp’ lại khấp khởi hi vọng, chạy theo nó. Tống Vân Nhi cũng theo sát.
Mọi người chẳng hiểu hai người làm gì, có người nghĩ đôi trai gái này đang chơi đùa gì đó, có chút bất mãn. Nhưng một người là thiên kim của tri huyện đại nhân, rất mực chiều chuộng. Một người lại là sư gia được kính trọng nên chỉ để trong lòng không dám nói ra.
Tống tri huyện biết tính con gái mình nghich ngợm, nhưng biết lỹ lẽ, tuyệt không đùa bỡn trong trường hợp này. Tuy không hiểu gì nhưng cũng phất tay bảo đám bộ khoái theo sau.
Trấn Viễn đi rất nhanh, thỉnh thoảng dừng lại ngửi, sau đó lại tiếp tục tiến lên. Chẳng mấy chốc, nó ra khỏi cửa sau của Ân gia đại viện, vừa hít ngửi vừa đi dọc theo con đường.
Đại khái đi được nửa giờ, thì bọn họ theo con chó đến một căn nhà trệt nằm không xa cổng thành phía nam. Căn nhà có cửa đóng kín mít, Trấn Viễn tướng quân cứ chồm lên đó sủa loạn.
- Hung phạm rất có khả năng ở bên trong đó!
Dương Thiên Sở quay người lại nói với Tống tri huyện cùng mọi người:
- Mau bao vây căn nhà này lại!
Tống tri huyện tuy không tin con chó này có thể bắt hung phạm, nhưng cái đạo lý thà tin còn hơn không lão rất biết rõ, do đó liền phất tay, Vương bộ đầu cùng hơn chục bộ khoái khác liền vây kín căn nhà.
Lúc này, có vẻ vì nghe thấy tiếng chó sủa, một trung niên nam tử mở cửa bước ra, miệng lầm bầm nói:
- Chó hoang ở đâu mà ra...
Đột nhiên y thấy có rất nhiều bộ khoái bao vây mình, chợt giật mình, vô thức lùi một bước.
Ân Đức nhìn thấy hán tử này, cả kinh hô lên:
- Hồ Tam! Sao ngươi lại ở đây?
Tên Hồ Tam này là quản gia của nhà Ân Đức, không hiểu sao lại xuất hiện chỗ này. Hồ Tam không hề trả lời, biến hẳn sắc mặt, chuyển thân chạy vào trong nhà.
Trấn Viễn lao theo như một tia chớp, ngoạm chặt bắp chân của Hồ Tam níu lại. Bắp chuối của Hồ Tam bị cắn, khiến hắn muốn phát khóc. Hắn vừa dùng lực vùng ra, vừa dùng chân còn lại đá Trấn Viễn. Rất tiếc, Trấn Viễn cứ cắn chặt bắp chân của Hồ Tam, thà chết cũng không nhả.
Diêu Tường thấy tình trạng đó, trong lòng đã rõ được mấy phần, tên Hồ Tam này rất có khả năng là hung thủ gian sát Bạch Tiểu Muội, liền lớn tiếng quát:
- Bắt hắn lại!
Vương bộ đầu cùng mọi người xông lên, dùng xiềng xích trói thúc kéo Hồ Tam lại. Những bộ khoái còn lại tiến vào nhà tra xét, lôi thêm một người đàn bà từ trong phòng ra. Thiếu phụ này ước khoảng ba mươi, tướng mạo có vài phần duyên dáng. Khi thiếu phụ này bị lôi ra ngoài sân, thấy Hồ Tam đã bị xiềng xích trói chặt, liền sợ đến mặt mày trắng bạch, toàn thân run rẩy, quỵ ngay xuống sân.
Ân gia chính là nhà giàu có tiếng của Quảng Đức huyện. Vào những ngày đầu Tống tri huyện đến đây nhậm chức, đã được những tên trưởng tùy rành rẽ về địa phương báo cáo tường tận mọi nhân vật tai to mặt lớn ở địa phương. Ân gia nếu có dịp lễ lộc vui mừng đặc biệt nào, đều không quên mời Tống tri huyện đến làm khách. Do đó, đối với vị Hồ tam quản gia của Ân gia này, Tống tri huyên đương nhiên nhận ra.
Tống tri huyện bước đến trước mặt Hồ Tam, sắc mặt trầm xuống:
- Hồ Tam, là, là ngươi giết, giết Bạch Tiểu Muội phải không?
Tên Hồ Tam này tuy là quản gia của phú hộ lớn, nhưng vừa phạm xong án là đã bị bắt, Tống tri huyện lại hỏi một cách trực tiếp như vậy, nên cho là chuyện của mình đã bại lộ hoàn toàn, liền kinh khủng kêu lên:
- Bạch tiểu thư chết rồi sao? Ta không có dùng lực bóp nàng... Tại sao lại chết rồi chứ?...
Trong lời đáp vừa rồi, rõ ràng là hắn thừa nhận bản thân đã có hành động bạo lực với Bạch Tiểu Muội. Tống tri huyện nghe vậy, lòng liền dãn ra. Tìm được hung thủ rồi!
Đối với hung sát đại án có liên quan đến gia quyến của thượng cấp, Tống tri huyện cứ nhất mực cảm thấy bất an, sợ phá không được án ảnh hưởng đến tiền đồ của mình. Thật không ngờ, án này chỉ nhoáng cái là phá xong trong ngày. Đấy chính là một sự kiện cực kỳ ấn tượng, đối với con đường hoạn lộ mai sau có ảnh hưởng rõ ràng.
Kim sư gia nhanh nhảu đi tới, cung tay:
- Chúc mừng đại nhân đã phá xong án này!
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương