09-06-2010, 03:58 PM
Cẩm Y Vệ
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: Vô Gian Luyện Ngục
Bà i gởi: 328
Thá»i gian online: 9 giá» 35 phút 19 giây
Thanks: 478
Thanked 5,737 Times in 200 Posts
Mạng phép Tá» Dương đệ, huynh post tiếp. Do Ä‘ang Ä‘á»c tá»›i phần gay cấn thì hết hà ng :2 (4):
Thi vương
Tác giả: Phiêu Vũ
Chương 20: Ãm Tuyển
Nguồn: TTV
- Lục Nhi, con biết phải là m gì rồi chứ ?
Thanh âm trầm thấp vang lên trong căn phòng tối, tá»± bản thân đã mang lại má»™t không khà thần bà đặc biệt, khiến ngưá»i nghe không khá»i có cảm giác mông lung. Äứng ở phÃa đối diện vá»›i thanh âm đó, má»™t dáng hình nhá» nhắn chỉ khẽ gáºt đầu, đáp :
- Con biết rồi, sư phụ. Bất quá, kẻ nà y tháºt sá»± đặc biệt, tuy nhìn y có vẻ tà mị, nhưng tịnh không kiếm ra má»™t chút hắc ám khà tức, tháºt không biết hắn tu luyện đưá»ng nà o…
Thanh âm vừa trong vừa cao, rõ rà ng là cá»§a nữ tá», không biết chừng còn là má»™t tuyệt sắc mÄ© nữ.
- Hắn tu luyện đưá»ng nà o, không quan trá»ng. Cái quan trá»ng, là chiêu dụ được hắn gia nháºp Thiên Bang cá»§a chúng ta. Nên nhá»›, đối vá»›i hắn, chỉ được dùng tình, không được dùng võ, hiểu không ?
- Con hiểu, sư phụ, nếu không phải như váºy, ngưá»i cÅ©ng không để con ra tay, phải không ? Có Ä‘iá»u, tại sao hắn lại quan trá»ng như váºy ? Mà dụng võ vá»›i hắn, thì có chá»— bất diệu hay sao ?
Âm giá»ng trầm thấp lại vang lên, tuy rất uy nghiêm, nhưng vẫn mang má»™t vẻ từ hòa thân thiện, rõ rà ng là chá»§ nhân cá»§a giá»ng nói đối vá»›i Lục Nhi vô cÅ©ng yêu mến.
- Tối qua, hắn vá»›i Äồ, Thần hai vị há»™ pháp đụng độ má»™t tráºn, sau má»™t trưá»ng ác đấu, đã an nhiên bá» Ä‘i…
Äồ, Thần hai vị há»™ pháp, chÃnh là chỉ Äồ Thiên và lão Thần tá»™c Thánh cấp Pháp sư ná». Lẽ tá»± nhiên, “hắn†ở đây còn ai ngoà i Tá» VÅ©.
- Oa, thá»±c lá»±c phải cỡ Thánh cấp cấp 2, nhưng nếu chỉ như váºy, cÅ©ng đâu nhất thiết cần đến con ra tay, mà lại không được dụng võ ?
- Thứ ta cần không phải thá»±c lá»±c cá»§a hắn, mà là thế lá»±c đứng đằng sau hắn. Theo những gì Äồ, Thần hai vị há»™ pháp kể lại, ta dám khẳng định hắn chÃnh là đồ đệ cá»§a Trình Tưởng.
Nữ tỠnỠtức thì toà n thân chấn động, nói:
- Tháºt sao ? Trình Tưởng ? Là má»™t trong năm vị Thánh cấp cấp 10 hiếm hoi cá»§a Vô Táºn giá»›i ?
- ChÃnh là lão…Ai da, cái lão già biến thái đó, hiện giá» thá»±c lá»±c đã đạt tá»›i cảnh giá»›i nà o, đến cả ta cÅ©ng không dám phán Ä‘oán…Mà thôi, con lui xuống Ä‘i, má»i việc cứ y theo lá»i ta mà tiến hà nh. Nhá»›, dù ở tình thế nà o, cÅ©ng không được gây chuyện vá»›i hắn. Con cÅ©ng biết đó, chá»c tá»›i Trình Tưởng, căn bản là má»™t trong những chuyện ngu ngốc nhất mà má»™t ngưá»i trên Vô Táºn giá»›i có thể nghÄ© đến.
Cái nà y thì nữ tá» tên gá»i Lục Nhi đương nhiên hiểu rõ.
Tá» VÅ© tất nhiên nà o biết có ngưá»i Ä‘ang nói vá» hắn. Hiện tại, hắn Ä‘ang tÄ©nh tÄ©nh lặng lặng ngồi trên má»™t bãi cá» dưới chân ngá»n Nam SÆ¡n, toà n bá»™ sá»± chú ý Ä‘á»u táºp trung và o thanh Ä‘ao trên tay.
Thực ra mà nói, hắn cũng không biết đây có phải là một thanh đao hay không.
Dựa và o trực giác của mình, TỠVũ dám đoan chắc, thanh đao nà y, và cây kiếm của gã hà nh cước thương nhân ban sáng, tuy hai mà một.
Nếu trá»±c giác cá»§a hắn là đúng, thì suy luáºn cá»§a hắn cÅ©ng đúng. Nếu suy luáºn cá»§a hắn đúng, thì đây sẽ là câu chuyện hoang đưá»ng nhất trong những chuyện hoang đưá»ng.
Câu chuyện đại khái như sau: Má»™t kẻ đã chết, không hiểu bằng cách nà o đã sống dáºy, mang má»™t thanh kiếm ra chợ bán cho Tá» VÅ©. Tá» VÅ© nói không thÃch dùng kiếm, thế là thanh kiếm đó biến thà nh má»™t thanh Ä‘ao, cÅ©ng không hiểu bằng cách nà o, lại rÆ¡i và o tay má»™t tên phú ông, cÅ©ng đã chết, cÅ©ng sống dáºy, rồi lại tìm đến Tá» VÅ© mà bán.
Tá» VÅ© vốn là báºc thầy vá» Tá» Vong ma pháp, cố nhiên vừa nhìn đã biết, gã hà nh cước thương nhân và lão phú ông ná», vốn dÄ© là hai cái xác, chẳng qua bị ngưá»i ta dá»±ng lên là m thà nh những con rối mà thôi.
Nhưng là ai lại hao tổn tâm tư đến váºy chỉ để “bán†cho hắn má»™t thanh Ä‘ao-kiếm ?
Câu trả lá»i, Tá» VÅ© tất nhiên không biết. Bất quá, hắn lại có manh mối. Manh mối, đương nhiên là thanh Ä‘ao Ä‘ang cầm trên tay.
Thu liá»…m tinh thần, Tá» VÅ© phát ra má»™t đạo linh thức, thông qua hai tay trá»±c tiếp truyá»n và o thanh Ä‘ao, dá»± định sẽ cẩn tháºn kiểm tra nó má»™t lượt. Chẳng ngá», đạo linh thức vừa phát ra, hắn đã cảm thấy sá»± tình phức tạp hÆ¡n mình tưởng. Thanh Ä‘ao ? Thanh Ä‘ao nà o cÆ¡ chứ ? Theo như thông tin do linh thức cá»§a hắn nháºn được, thì trên tay hắn, chẳng có thanh Ä‘ao nà o cả.
Trên tay hắn, là má»™t luồng hắc khà thần bÃ. Luồng hắc khà nà y, thoạt nhìn tưởng như tÄ©nh lặng bất động, nhưng Tá» VÅ© có thể cảm nháºn được, bên trong nó, là những sá»± chuyển động còn cuồng loạn hÆ¡n cả tinh hà kinh mạch cá»§a hắn.
Äang lúc Tá» VÅ© hoang mang không hiểu, thanh Ä‘ao trên tay hắn đột nhiên huyá»…n hóa thà nh má»™t luồng ám lưu, trá»±c tiếp tiến nháºp và o cÆ¡ thể hắn. Äồng thá»i, trong đầu hắn cÅ©ng hiện ra má»™t loạt hình ảnh.
Hình ảnh cá»§a má»™t thanh kiếm lưỡi cong, mảnh, trông rất thô kệch xấu xÃ, bị phong ấn trong má»™t cánh rừng hoang. Trải qua rất nhiá»u năm, có ngưá»i tìm thấy thanh kiếm đó, sau bao phen lao tâm khổ tứ, đã phá giải được phong ấn do tiá»n nhân để lại, chạm và o thanh kiếm. Y vừa chạm và o thanh kiếm, linh hồn tức thì bị thanh kiếm nuốt gá»n, trở thà nh má»™t cái xác không hồn, theo sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a thanh kiếm mà lang thang khắp thiên hạ.
Thanh kiếm đó tà n ác phi thưá»ng, cứ thấy kẻ mạnh là tức thì khiêu chiến, cho đến khi thân thể ngưá»i cầm kiếm rữa nát, má»›i nhảy sang tay má»™t ngưá»i khác, lại chiếu theo phương thức cÅ©, lang thang khắp nÆ¡i.
Thanh kiếm đó đang đi tìm chủ nhân.
Chỉ có chá»§ nhân được thanh kiếm đó lá»±a chá»n, má»›i có thể chạm và o nó mà không bị nó Ä‘oạt mất linh hồn, sá» dụng nó chứ không phải bị nó sá» dụng.
Hiện tại thì Tá» VÅ© đã biết, chá»§ nhân mà thanh kiếm đó lá»±a chá»n, không phải ai khác, mà chÃnh là hắn.
Khi Tá» VÅ© hiểu ra Ä‘iá»u đó, Ä‘oạn hình ảnh trong đầu hắn cÅ©ng láºp tức kết thúc, cứ như thể thanh kiếm đó muốn nói vá»›i hắn, nếu ngưá»i hiểu rồi, thì ta cÅ©ng không phải nhiá»u lá»i…
Tá» VÅ© lúc nà y hà i lòng phi thưá»ng.
Äây đúng là thứ vÅ© khà mà hắn muốn.
Võ há»c cá»§a Tá» VÅ©, căn bản xuất phát từ má»™t chữ “loạnâ€, hiện tại có má»™t thứ vÅ© khà có thể biến hóa thà nh nhiá»u hình dạng, không phải đã loạn cà ng loạn hay sao.
Bất quá, Tá» VÅ© lại không biết nên gá»i nó là gì…
Vừa nghĩ đến đó, trong đầu TỠVũ cũng tức thì hiện ra hai chữ:
“Ãm Tuyểnâ€
Thanh kiếm nà y Ä‘Ãch thá»±c là có linh tÃnh. Tá» VÅ© đối vá»›i những thứ binh khà có linh tÃnh, cÅ©ng từng được nghe qua. Có Ä‘iá»u, theo như hắn nhá»›, thì những thứ vÅ© khà đó, Ä‘á»u có thể trá»±c tiếp nói chuyện vá»›i chá»§ nhân, chứ không phải thông qua hình ảnh như Ãm Tuyển.
Xem ra Ãm Tuyển cá»§a hắn phi thưá»ng đặc biệt.
Tá» VÅ© vừa nghÄ© như thế, trong đầu hắn đột nhiên ẩn ước vang lên tiếng cưá»i đắc ý.
- Ngươi muốn chúng ta Ä‘i đưá»ng nà y sao ?
Tá» VÅ© hai mắt như muốn cưá»i, nhìn và o thanh kiếm vừa thoát khá»i tay mình rÆ¡i xuống đất. Thanh kiếm nà y dà i má»™t cách đặc biệt, lưỡi kiếm cong cong, chuôi kiếm thô sÆ¡, má»›i nhìn tuy tầm thưá»ng, nhưng lại gây cho ngưá»i khác má»™t cảm giác thần bà bởi mà u Ä‘en tuyệt đối cá»§a nó. Thanh kiếm nà y, hẳn nhiên là do Ãm Tuyển huyá»…n hóa mà thà nh.
Cúi xuống nhặt nó lên, Tá» VÅ© liá»n theo hướng mÅ©i kiếm vừa chỉ, nhanh nhẹn rảo bước, cÅ©ng không quản đó không phải là đưá»ng vá» Quyện Long thà nh. Äối vá»›i má»™t kẻ như hắn, Ä‘i đâu vỠđâu, đó vốn không phải là má»™t vấn Ä‘á». Hiện tại, lại đột nhiên má»c ra má»™t kẻ chỉ đưá»ng, không phải là chuyện rất tốt hay sao.
- Ngươi tuy không sợ bẩn, nhưng ta lại ngại cúi xuống nhặt ngươi lên. Lần sau, khẽ lay một cái là được rồi.
“Pháºp !â€
Má»™t âm thanh rất gá»n ghẽ vang lên, liá»n sau đó là hà ng loạt những tiếng y hệt như thế phát ra liên tiếp. Äối vá»›i những âm thanh nà y, Tá» VÅ© không cần nhìn cÅ©ng biết, là do những mÅ©i tên phóng trúng mục tiêu phát ra.
- Là ai, ra đây cho ta !?
Thanh âm lảnh lót tức thì vang lên, ngưá»i nói hẳn nhiên là má»™t nữ tá» còn trẻ. Tá» VÅ© cÅ©ng không vá»™i vã, từ từ bước ra khá»i Ä‘oạn khuất, thần tình nhà n hạ như thể không thấy má»™t cây cung đã lắp sẵn tên Ä‘ang hướng vá» phÃa mình.
- á»’, xin lá»—i, ta còn tưởng là dư đảng cá»§a đám phiá»n phức nà y…
Vừa nhìn rõ hình dáng cá»§a Tá» VÅ©, nữ xạ thá»§ ná» tức thì hạ cung xuống, lên tiếng xin lá»—i. Nhìn nà ng ta má»™t cái, Ä‘oạn quay sang những cái xác Hung nhân Ä‘ang nằm đầy trên đưá»ng, Tá» VÅ© không khá»i cảm thấy hứng thú. Má»™t xạ thá»§ trong má»™t cá»± ly thế nà y, liên tục giết chết mưá»i tám ngưá»i võ bị đầy đủ, thá»±c lá»±c tháºt sá»± không tồi.
- Äám Hung nhân nà y cÅ©ng tháºt phiá»n phức, ta chỉ là vô tình bắn chết má»™t vị trưởng lão cá»§a chúng, không ngá» lại theo ta từ Quyện Long thà nh tá»›i đây, tháºt là phiá»n muốn chết !
Nữ tá» ná» dưá»ng như rất thÃch nói chuyện, đã mặc kệ thái độ dá»ng dưng cá»§a Tá» VÅ©, trá»±c tiếp tiến lại gần hắn, miệng nói không ngừng như thể giải thÃch. Nà ng ta cÅ©ng giống Tá» VÅ©, Ä‘á»u khoác mÅ© trùm che kÃn chân diện, nếu không phải là nà ng lên tiếng, thì cÅ©ng khó xác định được nà ng là nữ hay nam.
- Nà y, ngươi cũng đến Lạc Bình thà nh phải không, ta cũng muốn đến đó, hay là chúng ta cùng đi nhé ?
Tá» VÅ© nhìn nà ng má»™t lát, Ä‘oạn gáºt đầu. Không phải là hắn muốn, mà do Ãm Tuyển trong tay hắn không ngừng ra hiệu cho hắn đồng ý. Má»™t tháng vừa rồi, hắn đối vá»›i khả năng đánh hÆ¡i những chuyện “hay ho†cá»§a thanh kiếm nà y đã phi thưá»ng khâm phục. Äi theo những con đưá»ng do nó chỉ, không gặp yêu thú thì cÅ©ng gặp má»™t đám cưá»ng giả thÃch gây hấn, nhiá»u lúc còn là những cuá»™c tranh Ä‘oạt bảo váºt, khiến cho chuyến hà nh trình cá»§a Tá» VÅ© không lúc nà o yên ổn. Bất quá, hắn đối vá»›i những chuyện thị phi đó, dần dần lại cảm thấy hứng thú phi thưá»ng, thà nh ra cÅ©ng chưa bao giá» chá»n hướng ngược lại. Khi nãy, quyết định rẽ và o con đưá»ng tăm tối nà y, tất nhiên cÅ©ng không phải là má»™t ngoại lệ.
- Hay quá, ta hỠLệ Sa, , tên Nhã Trân, là Miêu tộc Thú nhân, còn ngươi ?
- Tá» VÅ© !
Tá» VÅ© chỉ đáp khẽ, chừng như không để ý đến chuyện nà ng đã bá»™c lá»™ thân pháºn. Thú tá»™c, Tinh Linh tá»™c, Hung Nhân…là tá»™c nà o thì đối vá»›i hắn cÅ©ng không quan trá»ng. Bất quá, chữ Nhã trong tên cá»§a nà ng, lại khiến hắn có thiện cảm vá»›i nà ng thêm má»™t chút. Nhã Dạ, chá»›p mắt hắn đã xa nà ng hÆ¡n má»™t tháng, cảm giác có nà ng trong vòng tay chỉ như vừa má»›i hôm qua, khiến hắn đôi lúc cÅ©ng phải nghi ngá» không biết đó có phải là má»™t giấc má»™ng hay không.
- Ngươi là Kiếm giả sao ? Kiếm giả rất tốt, ta đối phó với Kiếm giả tương đối dễ dà ng, không như lũ Ma pháp sư tệ hại, lúc nà o cũng là m ta khốn đốn.
- Ngươi Ãt nói quá váºy ? Ta trông ngưá»i cÅ©ng còn trẻ, Ãt nói là không tốt, sẽ khiến ngưá»i ta tưởng ngươi là má»™t ông già , sẽ rất khó kiếm được bạn tình, có biết không ?
- Thanh kiếm cá»§a ngươi sao kì quái quá váºy ? Lại còn xấu xà nữa chứ, Ä‘en thùi lùi hà , có cần ta giúp ngươi kiếm má»™t cây khác không ? Nói cho ngươi biết, nói vá» biệt tà i ăn trá»™m, má»—i Miêu nhân bá»n ta Ä‘á»u không thua má»™t Äạo chÃch cao cấp đâu !
…
Lệ Sa Nhã Trân căn bản là nói không ngừng nghỉ, khiến cho ba ngà y tiếp theo đó cá»§a Tá» VÅ© vốn là đi trong sâm lâm, nhưng lúc nà o cÅ©ng như ở giữa chốn đô thị phồn hoa, không há» có ná»a giây yên tÄ©nh. Hắn, dù nói thế nà o cÅ©ng là ngưá»i giá»i chịu đựng, thà nh ra vẫn chưa phát Ä‘iên. Bất quá, hắn cÅ©ng tá»± biết trong đầu, nếu phải đồng hà nh vá»›i Miêu nữ nà y thêm khoảng má»™t tuần nữa, hắn chắc chắn sẽ cao chạy xa bay.
Thá»i may, chỉ đến ngà y mai thôi, là cả hai đã Ä‘i và o địa pháºn cá»§a Lạc Bình thà nh.
- Ã ! Ã ! Ã ! Ã !!!!
Má»™t tiếng hét thất thanh cá»§a nữ nhân đột ngá»™t vang lên ở cụm rừng phÃa trước, khiến cho Nhã Trân, vốn Ä‘ang cảm thấy buồn chán vì “gã câm†đi bên cạnh chẳng chịu nói chuyện vá»›i nà ng ta, tức thì trở nên phấn khÃch. Lao vút Ä‘i như má»™t con mèo nhá», Miêu nữ nà y chỉ kịp quăng lại má»™t câu:
- Ta đi trước !!!
Bất quá, ngưá»i đến nÆ¡i trước lại là Tá» VÅ©. Tất nhiên, dù hắn muốn bá» qua, thì Ãm Tuyển trong tay hắn cÅ©ng không chịu để vuá»™t mất cÆ¡ há»™i chứng kiến những chuyện thú vị.
Anh hùng cứu mĩ nhân không phải là chuyện thú vị hay sao ?
Chỉ thấy ở khoảng đất trống phÃa trước, má»™t mÄ© lệ nữ tá» Ä‘ang bị ép chặt và o má»™t cái cây bởi năm sáu tên đại hán. Tá» VÅ© nhìn thấy cảnh nà y, máu nóng trong lòng không khá»i nổi lên, cả ngưá»i tức thì lao bổ tá»›i trước, thanh kiếm trong tay cÅ©ng lăng lệ quét ra.
Hắn, không biết có phải vì Nhã Dạ hay không, đối vá»›i nữ nhân luôn đặc biệt tôn trá»ng.
“Soạt! Pháºp†mấy tiếng, cả năm tên dâm tặc đã hồn du địa phá»§ dưới kiếm cá»§a Tá» VÅ© và tên cá»§a Nhã Trân. Nhìn thấy tấm thân thanh bạch cá»§a mình sắp bị cưỡng Ä‘oạt thì đột nhiên có ngưá»i tá»›i cứu, nữ tá» ná» không ngá» lại lăn ra ngất xỉu, hiển nhiên là vì quá xúc động.
Thấy váºy, nhưng Tá» VÅ© cÅ©ng không tiến lại đỡ nà ng lên, mắt chỉ liếc qua bá»™ y phục mà u lục đã rách tả tÆ¡i cá»§a nà ng rồi quay mặt Ä‘i, nhưá»ng công việc chăm sóc cho ngưá»i thÃch hợp.
Chỉ là , khi hắn vừa bước được và i bước, đã nghe Lệ Sa Nhã Trân hô lên một tiếng:
- Không tốt !
Tà i sản của [Relax]
Chữ ký của [Relax] :0 (141): Ê, Trả trái chuối cho kao..
Äã có 10 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a [Relax]
09-06-2010, 03:59 PM
Cẩm Y Vệ
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: Vô Gian Luyện Ngục
Bà i gởi: 328
Thá»i gian online: 9 giá» 35 phút 19 giây
Thanks: 478
Thanked 5,737 Times in 200 Posts
Thi vương
Tác giả: Phiêu Vũ
Chương 21: Thi Cầm
Nguồn: TTV
- Cái gì không tốt ?
Tá» VÅ© cất giá»ng nhạt nhẽo, đầu vẫn chẳng há» quay lại, há»i. Lệ Sa Nhã Trân ngước mắt nhìn hắn má»™t cái, Ä‘oạn thở dà i má»™t hÆ¡i, đáp:
- Nha đầu nà y cÅ©ng tÃnh là xinh đẹp khả ái, không ngá» lại bị lÅ© khốn kia chấn đứt gân tay gân chân, từ nay sẽ trở thà nh má»™t ngưá»i tà n phế…
- Dẫu sao thì vẫn còn sống !
Tá» VÅ© thản nhiên nói. Gân tay gân chân đứt Ä‘oạn ư ? Hắn trước kia còn tá»± Ä‘oạn kinh mạch toà n thân, cÅ©ng đâu có trở thà nh ngưá»i tà n phế ? Thá»±c ra mà nói, nếu hắn muốn nối lại gân tay gân chân cho má»™t ngưá»i, cÅ©ng không phải là không có cách…
Trong vô và n những xác chết của cao thủ bị “tái chế†thà nh Cương thi, không phải cái xác nà o cũng nguyên là nh.
Má»›i đồng hà nh mấy ngà y, nhưng Lệ Sa Nhã Trân cÅ©ng đã phần nà o hiểu được tÃnh cách cá»§a Tá» VÅ©, liá»n ném cho hắn má»™t cái nhìn ác cảm, Ä‘oạn lấy ra từ trong mình má»™t hoà n dược, nhét và o miệng nữ tá» ná».
- Ta mang cô ta theo !
TỠVũ cố nhiên là không phản đối. Việc không liên quan đến hắn, hắn phản đối là m gì ?
- Ai da, đà nh phải là m ngưá»i tốt má»™t lần váºy.
Lệ Sa Nhã Trân lẩm bẩm, háºm há»±c nhìn theo bóng dáng Ä‘ang khuất dần cá»§a Tá» VÅ©, liá»n vá»™i vã cúi xuống, xốc nữ tá» ná» lên, Ä‘oạn nhanh nhẹn phóng theo. Miêu nữ nà y, không ngá» lại là má»™t cô nà ng thiện lương.
- Äây…đây là đâu váºy ?
Äang nằm thiêm thiếp trên lưng cá»§a Lệ Sa Nhã Trân, nữ tá» nỠđột nhiên mở bừng hai mắt, liếc qua liếc lại má»™t hồi, ấp úng há»i. Lệ Sa Nhã Trân thấy nà ng đã tỉnh, liá»n hÆ¡i nghiêng đầu lại, để lá»™ má»™t khuôn mặt đặc biệt đáng yêu, không ngá» còn có hai chiếc tai mèo, đáp:
- Ở trên lưng ta, không phải sao…
Nguyên lai nà ng ta đã cởi áo choà ng khoác lên ngưá»i nữ tá» ná», má»›i lá»™ ra dung mạo như váºy. Nữ tá» luôn là nữ tá», dù thuá»™c tá»™c nà o, vẫn cứ có cái sá»± chu đáo, ôn nhu đặc biệt cá»§a há».
- A…cám ơn tỉ…giỠmuội tỉnh rồi…tỉ có thể để muội tự…
Nữ tá» ná» nói đến đây, Ä‘ang muốn cá»±a mình rá»i khá»i lưng Lệ Sa Nhã Trân, đột nhiên khá»±ng lại, như thể má»›i nhá»› ra má»™t cái gì đó. Bất giác, hai hà ng lệ châu bá»—ng chốc tuôn rÆ¡i, nói còn chưa hết đã trở thà nh má»™t tiếng nấc nghẹn…
- Ai da, muội cũng không cần phải khóc, tuy gân cốt của muội đã bị đứt hết, nhưng cũng không phải không có cách nối lại…Ài…đừng có khóc mà …
Lệ Sa Nhã Trân, tuyệt đối không phải là má»™t ngưá»i biết cách an á»§i ngưá»i khác.
- Dừng lại !
Tá» VÅ© vốn Ä‘ang im lặng Ä‘i phÃa trước, không ngỠđột nhiên lên tiếng, thân ngưá»i cÅ©ng trở thà nh bất động. Lệ Sa Nhã Trân cố nhiên không hiểu, nhưng cÅ©ng không há»i nhiá»u, thầm nghÄ© cái tên đá tảng nhà ngươi là m gì mà phải khẩn trương như váºy, bá»™ phÃa trước có gì hay ho sao ?
PhÃa trước Ä‘Ãch thá»±c là có chuyện hay ho.
Không phải má»™t, mà là hai con yêu thú to khá»§ng khiếp, Ãt nhất cÅ©ng phải lá»›n gấp và i lần Tá» VÅ© và Lệ Sa Nhã Trân cá»™ng lại. Cả hai hình dạng tương tá»± nhau, Ä‘á»u có sừng dà i cong vút, đầu rồng thân hổ, lông toà n thân tuyá»n má»™t mà u Ä‘en, hai mắt đỠnhư cháºu máu, hiển nhiên là cùng tá»™c. Chúng, không phải Ä‘ang quần nhau chà tá», mà là đang gưá»m gưá»m nhìn nhau, toà n thân bất động, đến hÆ¡i thở cÅ©ng dưá»ng như đã bị đình chỉ.
Lệ Sa Nhã Trân là m sao lại nghe lá»i cá»§a Tá» VÅ©, đã tiến lên cạnh hắn, cÅ©ng nhìn thấy hai con yêu thú nà y, liá»n lá»™ ra thần sắc ngạc nhiên, nhẹ giá»ng thốt:
- Huyết Dạ Ma Thú !?? Sao loại quái váºt nà y lại có thể xuất hiện ở đây váºy kìa ?
Nguyên lai Huyết Dạ Ma Thú là má»™t trong những loà i yêu thú cá»±c mạnh trên Vô Táºn giá»›i, nghe đồn má»›i sinh ra đã đạt đến đẳng cấp yêu thú cấp 7. Hai con ma thú nà y đã lá»›n như váºy, thá»±c lá»±c cố nhiên phải cưá»ng hoà nh phi thưá»ng. Bất quá, Huyết Dạ Ma Thú thưá»ng sống thà nh đôi trong các vùng thâm sÆ¡n cùng cốc, là m sao ở cái khu rừng tuy ráºm rạp nhưng không hiếm ngưá»i qua lại nà y lại xuất hiện tá»›i hai con váºy ?
Con lá»›n hÆ¡n trong hai con đột nhiên ngẩng đầu lên, gầm gầm gừ gừ và i tiếng, toà n bá»™ sá»± táºp trung vẫn hướng vá» con còn lại, hoà n toà n không là gì đến sá»± xuất hiện cá»§a mấy ngưá»i Tá» VÅ©. Có Ä‘iá»u, Lệ Sa Nhã Trân vừa nghe xong mấy tiếng gầm gừ, không ngá» lại báºt cưá»i khanh khách, nếu không vì vướng nữ tá» Ä‘ang cõng trên lưng, chắc có thể đã gáºp ngưá»i lại mà cưá»i.
- Ôi trá»i Æ¡i, cái thể loại gì thế nà y, không ngá» Huyết Dạ Ma Thú cÅ©ng biết ngoại tình vá»›i lại đánh ghen, tháºt khiến ngưá»i ta tức cưá»i muốn chết mà !!!
Thú nhân đối vá»›i thú ngữ tất nhiên là tinh thông dị thưá»ng.
- Miêu nữ vô tri, câm cái miệng của ngươi lại, có tin ta đem ngươi biến thà nh bữa tối hay không ???
Con Huyết Dạ Ma Thú lá»›n hÆ¡n không ngá» lại quay vá» phÃa Lệ Sa Nhã Trân, gầm gừ Ä‘e dá»a bằng giá»ng loà i ngưá»i. Nói tiếng ngưá»i ? Chẳng nhẽ con ma thú nà y đã đạt đến cấp 12 rồi sao ???
Yêu thú cấp 12, bằng vá»›i Thánh cấp cưá»ng giả, không chỉ biết nói tiếng ngưá»i, còn có thể huyá»…n hóa thà nh hình ngưá»i, thá»±c lá»±c cưá»ng hoà nh không kể đâu cho hết. Bất quá, Lệ Sa Nhã Trân lại chẳng phải loại ngưá»i nhút nhát, tức thì đôi môi xinh đẹp cong lên, trêu chá»c:
- Ai da, ta sợ ngươi sao, muốn biến ta thà nh bữa tối, chỉ sợ ngươi còn chưa đủ khả năng…Ngươi nhìn cái gì ? Nhìn ta à ? Thấy ta xinh đẹp rồi nổi lòng ham muốn à ? Ai da, đúng là hiếu sắc thà nh tÃnh mà , ngươi không sợ bà nương cá»§a ngươi nổi giáºn lại xé ngươi thà nh hai mảnh hay sao ??
Lần nà y thì đến Tá» VÅ© cÅ©ng phải ngạc nhiên, không ngá» Miêu nữ nà y đứng trước hai con yêu thú cấp 12, vẫn có thể chanh chua như váºy. Nếu là ngưá»i khác, chỉ sợ đã phải cung cung kÃnh kÃnh để bảo toà n mạng sống rồi.
Nữ tá» trên lưng Lệ Sa Nhã Trân không ngá» Ä‘ang khóc cÅ©ng phải báºt cưá»i, đôi môi xinh xắn hệt như đóa hoa hà m tiếu, kết hợp vá»›i dung mạo tương đối xinh đẹp cá»§a nà ng, cà ng khiến ngưá»i khác cảm thấy yêu mến. Chỉ là , trong hoà n cảnh hiện tại, lại không có ai có tâm trạng để thưởng thức vẻ yêu kiá»u đó cá»§a nà ng mà thôi.
- Nha đầu muốn chết !!!
Con Huyết Dạ Ma Thú gầm lên, vốn muốn lao tá»›i xé xác Lệ Sa Nhã Trân, đột nhiên cảm giác được má»™t luồng sát khà cá»±c mạnh Ä‘ang không ngừng tá»a ra ở phÃa Tá» VÅ©, má»›i láºp tức khá»±ng lại, cặp mắt đỠđảo liá»n qua phÃa hắn. Con ma thú còn lại, vốn Ä‘ang ở thế đối nghịch vá»›i con nà y, khi cảm nháºn có nguy hiểm đến, không ngá» lại láºp tức nhảy tá»›i, cùng vá»›i đồng bá»n, hay chÃnh xác hÆ¡n là phu quân cá»§a nó, chung lưng đối địch.
Xem ra, giáºn thì vẫn giáºn, nhưng yêu thì vẫn yêu.
Tá» VÅ© tất nhiên không dá»… động ná»™ như thế, nhưng Ãm Tuyển trong tay hắn thì là m gì có cái kiá»m chế đó. Cảm nháºn được sá»± hùng mạnh cá»§a hai con ma thú, nó tức thì muốn sống mái má»™t tráºn cho thá»a chà bình sinh, huyết sát chi khà chÃnh thị là phát ra từ thanh kiếm quái dị nà y.
- Ồ, thanh kiếm xấu xà đó không ngỠlại là kiếm tốt !
Lệ Sa Nhã Trân bình thưá»ng luôn tá» ra ương ngạnh khó bảo, không ngá» lần nà y lại đột nhiên ngoan ngoãn, đôi miêu nhãn nhìn chăm chăm và o thanh hắc kiếm trên tay Tá» VÅ©, đôi chân bất giác lùi lại và i bước. Là trá»±c giác cá»§a thú tá»™c cho nà ng ta biết, cái thanh kiếm quá»· quái nà y, tuyệt đối là má»™t thứ không nên trêu và o.
Nữ tỠđược Lệ Sa Nhã Trân cõng, kể từ lúc phát hiện ra Tá» VÅ©, cứ không ngừng si ngốc nhìn hắn, dưá»ng như đối vá»›i hắn có chút quen biết. Hiện tại, nhìn hắn má»™t mình đối diện vá»›i hai con Ma thú khổng lồ, đôi mắt lại cà ng lá»™ ra vẻ si mê, hệt như má»™t thiếu nữ xuân thì nhìn ngưá»i trong má»™ng.
Chỉ thấy sát khà cÅ©ng hắc khà tá»a ra từ Ãm Tuyển ngà y cà ng nồng Ä‘áºm, nhấn chìm cả má»™t vùng rừng hoang lạnh và o không khà chết chóc khá»§ng bố. Äối diện vá»›i thứ khà thế ấy, hai con Huyết Dạ Ma Thú cÅ©ng không dám khinh cá» vá»ng động, yêu nguyên lá»±c bên trong ná»™i thể đã váºn khởi đến mức táºn cùng, lúc nà o cÅ©ng có thể bùng phát.
Yêu thú từ cấp 10 trở lên, căn bản là thông minh không khác gì con ngưá»i.
- Con ngưá»i, bá»n ta vốn không thù không oán, cá»› gì lại quyết liệt như váºy ?
Con Huyết Dạ Ma Thú nhỠhơn cuối cùng cũng lên tiếng. Nó cố nhiên là không phải nhát gan, bất quá, vì một nguyên nhân không rõ rà ng mà đánh nhau thà mạng, chẳng phải là một chuyện vô cùng ngu ngốc hay sao ?
- Ta thì không vấn đỠgì. Là nó !
Tá» VÅ© vừa nói, vừa ném thanh Ãm Tuyển vá» phÃa trước, cắm pháºp xuống ná»n đất giữa hắn và hai con ma thú. Nói gì thì nói, cả tháng nay hắn cÅ©ng đã đánh nhau nhiá»u đến phát chán rồi, mấy ngà y nà y cÅ©ng muốn nghỉ ngÆ¡i má»™t chút.
Ãm Tuyển bị chá»§ nhân ném Ä‘i, tức thì rung lên bần báºt như thể oan ức lắm, huyết sát chà khà má»›i nãy còn nồng nặc đã đột nhiên tiêu thất, lại trở thà nh má»™t thanh hắc kiếm tầm thưá»ng.
Phải nói thanh kiếm nà y kì dị đến cá»±c Ä‘iểm. Tá» VÅ© trong má»™t tháng vừa rồi, đã không Ãt lần cố tình vứt nó ở lại chiến trưá»ng, nhưng chỉ và i giá» sau đã thấy không xác ngưá»i thì xác thú mang nó trở lại vá»›i hắn. Thanh kiếm nà y, gá»i là Ãm Tuyển tuyệt đối không sai, nó đã chá»n ai thì đừng hòng dứt bá».
Hai con Huyết Dạ Ma Thú thấy thế, cÅ©ng tức thì giải trừ giá»›i bị, Ãt nhất thì trên biểu hiện là thế. Thấy chúng đã dẹp qua má»™t bên nhưá»ng đưá»ng, Tá» VÅ© thản nhiên tiếp tục cất bước, lần nà y đã tiện tay thu lại Ãm Tuyển, không để nó sinh sá»± thêm nữa.
Lệ Sa Nhã Trân tức thì xốc thiếu nữ trên vai lên, đoạn nhanh nhẹn phóng theo, không quên quay lại le lưỡi với hai con Huyết Dạ Ma Thú một cái.
Hai con ma thú nhìn theo ba ngưá»i, má»™t lúc sau con nhá» hÆ¡n má»›i lên tiếng:
- Tha cho lão lần nà y. Hừ, lần sau lão còn léng phéng với con hồ ly đó, coi chừng ta không nể mặt chủ nhân mà xé xác lão ra.
- Hầy, ta nà o dám nữa. ÄÆ°á»£c rồi, nương tá», chúng ta Ä‘i tìm chá»§ nhân thôi, chuyến nà y Ä‘i cÅ©ng không uổng, đã tìm thấy gã thanh niên đó.
Con ma thú lớn hơn nhe hà m răng lởm chởm ra như thể cầu tà i, đoạn cùng con kia dùng cực hạn tốc độ phóng vút vỠhướng Lạc Bình thà nh. Hai con Huyết Dạ Ma Thú, cố nhiên không phải ngẫu nhiên mà xuất hiện ở một nơi thế nà y.
- Chúng ta qua đêm ở đây Ä‘i, cả ngà y cõng tiểu nữ tá» nà y, ta đã má»i lưng muốn chết rồi !
“Ở đây†là chỉ má»™t căn miếu hoang phÃa trước. Căn miếu nà y phải nói là đã tà n tạ phi thưá»ng, đến tượng thà nh hoà ng thá» bên trong cÅ©ng chỉ còn hai cái chân, những thứu khác thì không cần phải nói. Bất quá, đối vá»›i những kẻ lữ hà nh, thì giữa chốn rừng hoang có má»™t nÆ¡i trú mưa trú nắng thế nà y đã là quá tốt rồi.
Tá» VÅ© nhìn sang hai ngưá»i, cảm thấy Lệ Sa Nhã Trân thì không sao, nhưng thiếu nữ ná» dẫu gì cÅ©ng đã trải qua má»™t cÆ¡n kinh hiểm, chân tay tà n phế, thân thể hư nhược, đúng là cần nghỉ ngÆ¡i. Hiện tại, trên thế gian nà y hắn chỉ còn Nhã Dạ là ngưá»i thân, trừ nà ng ra đối vá»›i những ngưá»i khác Ä‘á»u thấy nhạt nhẽo vô ảm. Bất quá, dù là váºy, thì hắn vẫn là nam nhân, đối vá»›i phụ nữ tất nhiên vẫn có cảm giác phải bảo bá»c, liá»n gáºt đầu đáp ứng, rồi trá»±c tiếp tiến và o trong miếu.
- Hây, muá»™i tá», muá»™i cÅ©ng không cần buồn phiá»n. Ta nhìn muá»™i cÅ©ng thuá»™c dạng danh gia vá»ng tá»™c, tiá»n tà i cá»§a gia đình muá»™i chắc chắn không Ãt, đối vá»›i việc tìm cao nhân nối lại gân cốt cho muá»™i cÅ©ng không quá khó khăn đâu.
Thú nhân quả nhiên là Thú nhân, ăn nói rất thẳng thắn. Nữ tá» ná» không hiểu là nghÄ© gì, hiện tại cÅ©ng dần bình tÄ©nh hÆ¡n, được Lệ Sa Nhã Trân đỡ ngồi xuống, liá»n mỉm cưá»i, nói :
- Tỉ tỉ, muội vẫn chưa cảm ơn cứu mạng của tỉ, muội tên Thi Cầm, còn tỉ ?
- Hảo muội muội, tỉ tên Lệ Sa Nhã Trân, là Thú nhân Miêu tộc.
Lệ Sa Nhã Trân dưá»ng như rất tá»± hà o vá» thân pháºn cá»§a mình, hoặc giả đây là táºp quán cá»§a Thú nhân, bao giá» cÅ©ng giá»›i thiệu cả thân pháºn.
- A, còn huynh ấy, hình như huynh ấy không phải Thú nhân ?
- Y ? Y tên Tá» VÅ©, là má»™t tên lãnh cảm kì quái ! Phải rồi, muá»™i là m sao lại bị lÅ© khốn kiếp đó bắt và o trong rừng váºy ?
Ná» tá» tên Thi Cầm dưá»ng như không nghe thấy câu há»i cá»§a Lệ Sa Nhã Trân, miệng khẽ lẩm nhẩm cái tên Tá» VÅ©, đôi mắt thiếu nữ cÅ©ng như trở nên mÆ¡ mà ng trong má»™t giấc má»™ng.
- Hừm, tiểu muá»™i tá», không phải thÃch hắn rồi chứ ? Hắn rất là không tốt, là bạn tình kém nhất trong những bạn tình, muá»™i sao lại thÃch hắn chứ ?
Thi Cầm bị Lệ Sa Nhã Trân há»i đến ván đỠnhạy cảm, tức thì đỠmặt, len lén liếc qua Tá» VÅ©, thấy hắn thá» Æ¡ như không biết gì, liá»n thở phà o má»™t cái, Ä‘oạn nói:
- Tỉ đừng nghÄ© linh tinh…à …muá»™i là muốn đến thăm bà con ở Lạc Bình thà nh, Ä‘i qua đây không ngá»â€¦không ngá» lại gặp lÅ© cầm…vô lại đó…
Nà ng là muốn nói “lÅ© cầm thú đóâ€, chợt nhá»› ra ở trước mặt mình là má»™t Miêu nữ, vá»™i và ng sá»a lại. Lệ Sa Nhã Trân đôi mắt mèo như cưá»i lên má»™t cái, liá»n nói:
- Nói váºy là muá»™i xuất phát từ Quyện Long thà nh rồi. Ta cÅ©ng từ Quyện Long thà nh tá»›i đây. Muá»™i là ngưá»i bản địa ở đó à ?
- Muội…phụ thân muội kinh doanh khách điếm, muội từ nhỠsống với gia gia, mấy tháng trước mới vỠQuyện Long thà nh giúp phụ thân quản là khách điếm.
Lệ Sa Nhã Trân tức thì vá»— tay đánh “đét†má»™t cái, cưá»i tươi:
- Thảo nà o ta thấy muá»™i quen quen, thì ra là nữ chá»§ nhân cá»§a Hưng Long khách Ä‘iếm. Ta rất thÃch món ăn ở đó. Nà y, lần sau ta đến, nhất định phải giảm giá cho ta đấy nhé.
Tá» VÅ© lúc nà y cÅ©ng sá»±c nhá»› ra, nguyên nữ tá» nà y chÃnh là ngưá»i đã tặng cho hắn tách Lục Hương trà hôm đó.
Tà i sản của [Relax]
Äã có 7 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a [Relax]
09-06-2010, 04:00 PM
Cẩm Y Vệ
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: Vô Gian Luyện Ngục
Bà i gởi: 328
Thá»i gian online: 9 giá» 35 phút 19 giây
Thanks: 478
Thanked 5,737 Times in 200 Posts
Thi vương
Tác giả: Phiêu Vũ
Chương 22: Dị Truyá»n Thuyết
Nguồn: TTV
Äêm xuống rất nhanh, phá»§ lên tòa hoang miếu má»™t mà u Ä‘en huyá»n hoặc, hòa cùng tiếng côn trùng kêu rả rÃch và thanh âm vi vút cá»§a những ngá»n gió Äông, tạo cho ngưá»i ta má»™t cảm giác vừa yên tịnh lại vừa thần bÃ.
Gần như ngồi sát và o nhau bên ngá»n lá»a hồng, Lệ Sa Nhã Trân và Thi Cầm không ngừng cưá»i đùa, tá»±a hồ có chuyện gì đó vô cùng tâm đắc. Lúc nà y, Thi Cầm dưá»ng như đã nghÄ© thông suốt, đối vá»›i chuyện mình Ä‘ang là ngưá»i tà n phế không ngá» lại không há» lo âu, trừ đôi lúc nhìn vá» phÃa Tá» VÅ© Ä‘ang ngồi má»™t mình trong góc tối, kì dư Ä‘á»u hòa nhịp vá»›i Lệ Sa Nhã Trân, khiến nà ng Miêu nữ tươi cưá»i không ngá»›t.
Lệ Sa nhã Trân hẳn nhiên là má»™t ngưá»i ưa thÃch sá»± nhiệt náo, mấy ngà y tịch mịch vừa rồi đã khiến nà ng buồn chán muốn chết, giá» tá»± dưng có ngưá»i bồi tiếp, thà nh ra cao hứng phi thưá»ng. HÆ¡n nữa, Thi Cầm cÅ©ng rất biết cách nói chuyện, không ngừng thúc dục Lệ Sa Nhã Trân kể vá» những chuyện mà nà ng ta đã trải qua, miệng lại không ngừng “ô†“aâ€, lá»™ ra vẻ thÃch thú đặc biệt.
- …Äể ta kể cho muá»™i nghe, Miêu tá»™c bá»n ta có má»™t truyá»n thuyết, là loại truyá»n thuyết mà bá»n ta luôn giữ kÃn, rất Ãt khi kể cho ngưá»i ngoà i. Tháºt ra, gá»i là truyá»n thuyết cÅ©ng có phần không đúng, vì những ngưá»i kể lại câu chuyện nà y, Ä‘á»u khẳng định nó tuyệt nhiên là sá»± tháºt, chỉ là má»™t loại sá»± tháºt hết sức khó tin…
- Nhã Trân tỉ tỉ, tỉ kể đi, muội rất muốn nghe…
Lệ Sa Nhã Trân tất nhiên chỉ đợi câu nói nà y, tức thì đôi tai mèo cụp xuống, đôi mắt to tròn long lanh nhÃu lại, thần thần bà bà kể:
- Trên Vô Táºn giá»›i có má»™t truyá»n thuyết, nói rằng và i vạn vạn năm trước trên thế giá»›i nà y đã xảy ra má»™t tráºn chiến vô cùng khốc liệt giữa các vị thần, gá»i là Thần Ma Äại Chiến. Cuá»™c chiến nà y chia là m hai phe Thiện-Ãc, các vị Thiện Thần liên minh lại vá»›i nhau, hòng tru diệt má»™t vị Ãc Thần tên là Diệt Thiên Ma Thần, nhằm bảo vệ hòa bình cho thế giá»›i. Truyá»n thuyết đó, tất nhiên là muá»™i biết rồi, bất quá, tổ tiên Miêu tá»™c bá»n ta lại kể lại má»™t câu chuyện khác. Chuyện kể rằng năm đó, các vị Thần vốn chưa há» phân chia Thiện-Ãc, có má»™t vị thần cá»±c kì hùng mạnh, mang trong mình má»™t tư tưởng hoà n toà n đối láºp vá»›i những ngưá»i khác, cho rằng trên Ä‘á»i nà y là m gì có Thiên mệnh, đã tá»± xưng là Diệt Thiên. Các vị thần khác vốn rất có ác cảm vá»›i vị thần nà y, nhưng vì sức mạnh cưá»ng hoà nh cá»§a y, chỉ đà nh nhắm mắt là m ngơ…
Lệ Sa Nhã Trân dừng lại, đôi mắt tròn nhìn sâu và o Thi Cầm, chừng như đánh giá xem tiểu muội tỠnà y có thể tiêu thụ những gì nà ng sẽ kể tiếp theo không, trầm ngâm một lát, đoạn kể tiếp:
- Thế rồi, và o má»™t ngà y ná», vị thần tên Diệt Thiên kia không ngỠđã phát hiện ra má»™t thứ vÅ© khà vô cùng quá»· bÃ. Không ai biết thứ vÅ© khà nà y hình dạng thế nà o, vì nó luôn được bao phá»§ bởi má»™t là n hắc khà âm ám vô bỉ, vừa có năng lá»±c thôn phệ kinh thiên, lại vừa có khả năng phóng xuất ra thứ năng lượng cá»±c kì đáng sợ. Không ngá», tin tức Thần Diệt Thiên có được thứ vÅ© khà đó lại lá»t ra ngoà i, rÆ¡i và o tai các vị thần khác. Các vị thần nà y tức thì lo sợ, bởi lẽ sức mạnh cá»§a Diệt Thiên vốn đã hùng mạnh đến không gì Ä‘ong đếm nổi, nếu thêm thứ vÅ© khà cưá»ng hoà nh nà y, chỉ sợ há» có hợp sức lại cÅ©ng không áp chế nổi y. Lúc đó, ngưá»i truyá»n tin tức nà y đến tai các vị thần khác, chÃnh là Quang Dương Thần ngưá»i ngưá»i tôn kÃnh, đã nói rằng thứ vÅ© khà kia chÃnh Diệt Thiên cÅ©ng chưa Ä‘iá»u khiển được, sau đó thuyết phục các vị thần khác nhân lúc nà y mà trừ khá» y Ä‘i. Tất nhiên, há» không thể công khai nói rằng vì e sợ sức mạnh cá»§a Diệt Thiên mà đối phó vá»›i y, má»›i viện ra má»™t là do tốt đẹp, biến y thà nh Diệt Thiên Ma Thần đáng sợ trong mắt thế nhân, sau đó má»›i xảy ra Thần Ma đại chiến…
Thi Cầm mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, đối vá»›i câu chuyện cá»§a Lệ Sa Nhã Trân cảm thấy vô cùng má»›i mẻ. Truyá»n thuyết vá» Thần Ma Äại Chiến nà ng đã được nghe từ bé, cÅ©ng từng cảm thấy mông lung khi không hiểu tại sao các vị Thiện thần lại vây công chỉ có duy nhất má»™t Ãc thần như váºy. Câu chuyện cá»§a Miêu tá»™c, tuy đã phản bác lại toà n bá»™ quan niệm vá» thần thánh cá»§a Thi Cầm, nhưng nà ng vốn dÄ© là má»™t ngưá»i vô thần, nên chỉ cảm thấy má»›i mẻ, cÅ©ng không biết bản thân có tin hay không.
Nếu ngưá»i nghe câu chuyện nà y là má»™t tÃn đồ cá»§a Quang Dương Thần, khẳng định sau đó sẽ cùng vá»›i Lệ Sa Nhã Trân quyết má»™t tráºn sống mái.
- Phải rồi, Nhã Trân tỉ tỉ, thứ vũ khà của Diệt Thiên Ma Thần, sau nà y rơi và o tay ai ?
- Ai da, cái đó thì không ai biết…Có Ä‘iá»u, nghe đồn 500 năm trước có má»™t vị tuyệt thế cưá»ng giả đã sá» dụng má»™t thứ thanh kiếm cÅ©ng vừa có khả năng thôn phệ, vừa có khả năng phóng xuất ra năng lượng cưá»ng hoà nh, nhiá»u khả năng chÃnh là thứ vÅ© khà cá»§a Diệt Thiên Ma Thần. Bất quá, vị tuyệt thế cưá»ng giả ấy cÅ©ng vô cùng bà ẩn, thà nh ra đó là chuyện tháºt hay bịa, cÅ©ng không ai dám chắc…
Tá» VÅ© vốn vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện cá»§a hai nà ng, khi nghe đến Ä‘oạn cuối tức thì trong lòng rúng động. Năm trăm năm trước, ngưá»i viết ra Dị Khảo cÅ©ng sống và o giai Ä‘oạn đó…lẽ nà o…
Tá» VÅ© căn bản không biết, khi hắn Ä‘ang chìm và o những suy Ä‘oán mông lung, Ãm Tuyển trong tay hắn chừng như khẽ động má»™t cái, hắc khà cÅ©ng tá»a ra nhiá»u hÆ¡n, chừng như tá» ra đắc ý phi thưá»ng.
- Ai ở ngoà i đó ??
Lệ Sa Nhã Trân đột ngá»™t nói, ngưá»i nhá»m dáºy, đôi tai mèo cÅ©ng dá»ng lên, thoạt nhìn không khác má»™t con tiểu miêu là bao. Thi Cầm tức thì cÅ©ng nhìn theo hướng nà ng ta, có Ä‘iá»u bản thân Thi Cầm vốn không có võ công, nhìn thì nhìn, nhưng ngoà i má»™t bức mà n Ä‘en tối, kì dư chẳng phát hiện ra ai cả.
- Tại hạ lỡ đưá»ng qua đây, nhìn thấy nÆ¡i nà y có ánh sáng, mạo muá»™i muốn trú nhá», không biết các vị có vui lòng không ?
Từ ngoà i miếu truyá»n lại má»™t thanh âm trầm thấp, tuy nhá» nhưng ngưá»i bên trong vẫn nghe được rõ rà ng, hẳn nhiên chá»§ nhân cá»§a giá»ng nói phải là má»™t cao thá»§. Hai thiếu nữ cố nhiên là không thấy vấn đỠgì, nhìn qua Tá» VÅ© lại thấy hắn vẫn tÄ©nh lặng, tức thì Lệ Sa Nhã Trân cao giá»ng:
- Miếu nà y chẳng cá»§a riêng ai ! Bằng hữu, má»i và o !
Tức thì má»™t bóng dáng nho nhã từ ngoà i miếu bước và o, là má»™t thanh niên tuổi chừng 20, 21, thân hình dong dá»ng, váºn má»™t bá»™ nho phục mà u lam, trông rất ung dung thoải mái. Y khẳng định là má»™t ngưá»i tuấn tú, mà y kiếm mắt sao, mÅ©i thẳng trán cao, vừa nhìn đã biết là má»™t ngưá»i thông tuệ. Sau khi bước và o miếu, nhìn qua má»™t lượt, không ngá» thanh niên nà y lại chá»§ động bước lại gần Tá» VÅ©, nói:
- Huynh đà i, tạ hạ ngồi đây không phiá»n huynh chứ ?
Tá» VÅ© im lặng không đáp là m thanh niên trù trừ má»™t chút, cuối cùng cÅ©ng ngồi xuống, cá» chỉ ưu nhã tiêu sái, rõ rà ng không phải ngưá»i xuất thân tầm thưá»ng.
- Hây ! Ngươi tên là gì ? Ở đây có lá»a sao không ngồi, lại chui và o má»™t góc vá»›i tên quái dị đó váºy ?
“Tên quái dị†tất nhiên là để chỉ Tá» VÅ©, ngưá»i nói còn ai khác ngoà i Lệ Sa Nhã Trân. Nếu là má»™t nữ tá» khác nói ra câu nà y, hẳn ngưá»i ta sẽ tưởng nà ng muốn câu dẫn nam nhân. Nhưng vá»›i tÃnh cách cá»§a nà ng Miêu nữ nà y, thì đây lại là má»™t câu há»i hết sức bình thưá»ng.
- Tại hạ ÄÆ°á»ng Tuấn Kiệt…
Lam y thanh niên chỉ nói đơn giản, cá» chỉ có phần lúng túng, chừng như cảm thấy ngại ngùng khi đối thoại vá»›i nữ nhân. Nhìn bá»™ dạng cá»§a y, Lệ Sa Nhã Trân khẽ nhÃu mà y, Ä‘oạn báºt cưá»i khúc khÃch, nói:
- Ra là Lam Tiêu công tá» ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn, thất kÃnh, thất kÃnh ! Ta há» Lệ Sa, tên Nhã Trân, đây là Thi Cầm, hắn là Tá» VÅ©, Ä‘á»u là hữu duyên mà gặp nhau, không phải cùng chung má»™t nhóm.
Nói xong, lại cúi đầu xuống thì thầm vá»›i Thi Cầm, sau má»™t lúc, cả hai tức thì cưá»i lên rúc rÃch, như thể có chuyện gì đó vô cùng thú vị. ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn nhìn thấy, tức thì trên mặt thoáng hồng, cÅ©ng chỉ đà nh thở dà i trong lòng, không biết phải là m sao.
Nguyên ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn xuất thân danh môn ÄÆ°á»ng gia, là má»™t trong tam đại gia tá»™c cá»§a Hoà ng Ưng đế quốc, gia thế hiển hách vô cùng. Tổ tiên ÄÆ°á»ng gia Ä‘á»u là quan văn, không ngá» y vừa má»›i sinh ra đã lá»™ thiên tư võ há»c nghìn năm có má»™t, lại được minh sư chỉ Ä‘iểm, gia đình tà i bồi, chưa quá hai mươi đã nổi danh là má»™t trong Tam công tá» cá»§a Äông phương lục địa. Y bẩm sinh nho nhã, cá» chỉ tiêu sái, ngoại hình lại tuấn mÄ©, là thần tượng trong lòng cá»§a rất nhiá»u cô gái. Bất quá, vị ÄÆ°á»ng công tá» nà y không ngá» lại mắc má»™t căn bệnh vô cùng trầm trá»ng, tuy không phải nan y, nhưng lại không khác nan y là bao nhiêu, chÃnh là …nhát gái. Y đối đầu vá»›i cưá»ng địch, dù chết cÅ©ng chẳng cau mà y, không ngá» nói chuyện vá»›i mấy vị cô nương như hoa như má»™ng lại ấp a ấp úng, ngượng ngượng ngùng ngùng, đã thà nh má»™t kì sá»± trên chốn giang hồ. Ây da, chÃnh bản thân y cÅ©ng không hiểu tại sao mình lại như váºy, chỉ biết tá»± thẹn trong lòng, nhìn thấy nữ tá» là tức thì giữ khoảng cách, đến thở mạnh cÅ©ng không dám. Khi nãy, nếu không vì Lệ Sa Nhã Trân phát hiện ra, y khẳng định đã cao chạy xa bay, tuyệt đối không bước chân và o má»™t nÆ¡i cháºt hẹp có tá»›i hai “sinh váºt†khiến y cảm thấy muốn độn thổ nà y. Còn may, nÆ¡i đây không phải chỉ có mình y là nam nhân.
- TỠhuynh, thứ lỗi tại hạ hiếu kì, không biết vị Thi Cầm cô nương kia có phải mới bị tà n phế ?
ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn vốn là ngưá»i thông tuệ, ban nãy tuy chỉ nhìn má»™t chút, đã phát hiện Thi Cầm không thể cỠđộng như ngưá»i bình thưá»ng. Y tuy đối vá»›i phụ nữ vạn phần ngại ngùng, nhưng nhìn Ä‘i nhìn lại vẫn là ngưá»i tốt, thấy mình có khả năng giúp được, tức thì lên tiếng dá» há»i.
Tá» VÅ© lúc nà y Ä‘ang nhắm mắt dưỡng thần, nghe ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn há»i váºy, chỉ nhẹ gáºt đầu. Hắn tất nhiên chưa từng nghe qua “đại danh†cá»§a đối phương, nhưng trước biểu hiện cá»§a y vá»›i Lệ Sa Nhã Trân và Thi Cầm, không khá»i cảm thấy buồn cưá»i.
- Tại hạ vừa hay có má»™t ngưá»i bạn ở Lạc Bình thà nh, là thần y nổi tiếng, nếu má»i ngưá»i không hiá»m, tại hạ có thể đưa tất cả đến gặp y, Thi Cầm cô nương chỉ vừa má»›i gặp nạn, nếu kịp thá»i chữa trị, sẽ có nhiá»u khả năng hồi phục.
ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn nói đến đây cố tình cao giá»ng, cốt ý để cho hai vị cô nương bên kia cÅ©ng nghe thấy. Con ngưá»i y trá»i không sợ, đất không sợ, chỉ sợ có việc bắt chuyện vá»›i cô nương nhà ngưá»i ta, thà nh ra đà nh phải mượn Tá» VÅ© là m “váºt dẫnâ€. Căn bản, y vừa nhìn đã biết, Tá» VÅ© không phải kẻ thÃch nhiá»u lá»i, nếu không vì y không dám tá»± mình nói chuyện vá»›i con gái, cÅ©ng sẽ chẳng là m phiá»n đến hắn.
Tá» VÅ© khẽ nhÃu mà y má»™t cái, dá»±a và o biểu tình cá»§a ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn là biết y rất có thà nh ý. Có Ä‘iá»u, nếu không có Tá» VÅ© đồng hà nh, thì chuyến Ä‘i đến Lạc Bình thà nh lần nà y chỉ e sẽ là ác má»™ng lá»›n nhất Ä‘á»i y. Lại nghÄ© đến má»™t tách Lục Hương trà mà Thi Cầm đã tặng hắn ở Hưng Long khách Ä‘iếm, Tá» VÅ© liá»n lẳng lặng gáºt đầu.
Trong mắt ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn và Thi Cầm tức thì ánh lên má»™t tia vui mừng, tất nhiên là suy nghÄ© trong đầu cÅ©ng khác nhau. Ngưá»i thì thở phà o vì không phải má»™t thân má»™t mình đồng hà nh cùng hai vị cô nương hoa nhưá»ng nguyệt thẹn, ngưá»i kia thì vui sướng vá»›i cảm giác Tá» VÅ© cÅ©ng quan tâm tá»›i mình. Chỉ có Lệ Sa Nhã Trân là ngạc nhiên, không hiểu sao cái tên lạnh lùng quái dị kia đột nhiên lại chấp nháºn má»™t chuyện phiá»n phức như váºy.
Nà ng tất nhiên không biết, Tá» VÅ© vốn không coi đây là má»™t chuyện phiá»n phức, cà ng không phải ngưá»i lạnh lùng.
Chẳng qua, nói hắn là má»™t ngưá»i quái dị, thì khẳng định không sai.
Lạc Bình thà nh so vá»›i Quyện Long thà nh thì nhá» hÆ¡n má»™t chút, Ãt phồn hoa hÆ¡n má»™t chút, nhưng cÅ©ng tuyệt đối có thể coi là má»™t đại thà nh cá»§a Hoà ng Ưng đế quốc. Khác vá»›i Quyện Long thà nh do Hà n gia hoà n toà n là m chá»§, Lạc Bình thà nh chá»§ chỉ là má»™t vị tướng quân, tuy cÅ©ng quyá»n cao chức trá»ng, nhưng lại không thể có cái thế bá chá»§ má»™t phương như Hà n gia.
Lạc Bình thà nh nằm trên má»™t bình nguyên rá»™ng lá»›n, hai mặt giáp vá»›i Nguyệt Má»™ng hồ, là hồ nước ngá»t lá»›n nhất Äông phương lục địa, diện tÃch tương đương vá»›i má»™t tiểu đại dương, còn được ngưá»i giang hồ gá»i là Ná»™i Hải. Lạc Bình thà nh dá»±a và o Nguyệt Má»™ng hồ, phát triển rất mạnh vá» mặt thương nghiệp và ngư nghiệp, ngoà i ra cÅ©ng thu hút được không Ãt khách tháºp phương, nhá» thế mà trở thà nh má»™t trong những thà nh thị già u có nhất cá»§a Hoà ng Ưng đế quốc.
- Ngưá»i bằng hữu đó cá»§a tại hạ sống ở phÃa Äông thà nh, chúng ta trước hết Ä‘i tìm má»™t nÆ¡i nghỉ chân ăn trưa, được chứ ?
ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn nói, tất nhiên là vẫn hướng vá» phÃa Tá» VÅ© mà há»i. Hai vị cô nương kia thì đã quen vá»›i cái sá»± nhút nhát cá»§a hắn, cÅ©ng không còn rúc rÃch cưá»i như tối hôm đó nữa.
- Nơi nà y có món ăn nà o nổi tiếng không ?
Tá» VÅ© đột ngá»™t há»i. Hắn, cÅ©ng giống như Trình Tưởng, luôn có mong muốn được thưởng thức những thứ tinh túy nhất nÆ¡i địa phương mà mình Ä‘i qua.
ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn chừng như là má»™t vị thổ địa ở Lạc Bình thà nh nà y, tức thì mau mắn:
- Lạc Bình thà nh món ăn nổi tiếng nhất là “Trầm Ngư†và “Lạc Nhạnâ€, rượu thì có “Má»™ng Nguyệt tá»uâ€, “Dạ Lanâ€, dù là mÄ© thá»±c hay danh tá»u Ä‘á»u không há» thua kém Quyện Long thà nh. Tá» VÅ© huynh, tại hạ không ngá» huynh lại có nhã hứng thưởng thức ẩm thá»±c như thế…
Tá» VÅ© chung quy vẫn luôn tá» ra lạnh nhạt, bởi váºy dù đã đồng hà nh hÆ¡n má»™t ngà y vá»›i nhau nhưng hắn vÃ ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn cÅ©ng nhưa nói chuyện được mấy câu.
- Ngươi dẫn đưá»ng, được chứ ?
ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn tức thì đáp ứng, dẫn cả Ä‘oà n bốn ngưá»i len lá»i qua dòng ngưá»i đông đúc cá»§a đại nhai Lạc Bình thà nh, tiến vá» má»™t nÆ¡i mà y gá»i là “Trúc Quánâ€. Từ khi má»›i và o thà nh, ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn đã nhanh nhẹn chạy Ä‘i mua má»™t chiếc ghế đẩy, thà nh ra Lệ Sa Nhã Trân cÅ©ng không phải vất vả cõng Thi Cầm như trước.
Lạc Bình thà nh lúc nà y cÅ©ng vừa má»›i qua ngá»â€¦
Tà i sản của [Relax]
Äã có 8 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a [Relax]
09-06-2010, 04:01 PM
Cẩm Y Vệ
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: Vô Gian Luyện Ngục
Bà i gởi: 328
Thá»i gian online: 9 giá» 35 phút 19 giây
Thanks: 478
Thanked 5,737 Times in 200 Posts
Thi vương
Tác giả: Phiêu Vũ
Chương 23: Trúc Lâm Chi Chiến
Nguồn: TTV
Trúc quán đúng tháºt là trúc quán, là má»™t địa phương nhá» nằm giữa má»™t rừng trúc bạt ngà n, lưng giáp và o Nguyệt Má»™ng hồ, phối hợp giữa cái xanh cá»§a mặt nước và cái xanh cá»§a trúc, tạo thà nh má»™t phong vị đặc biệt ưu nhã.
Trúc quán rất tÄ©nh lặng, không phải vì nó vắng khách, mà do thá»±c khách khi và o đây dưá»ng như cÅ©ng bị cảm nhiá»…m bởi sá»± u tịch vốn có cá»§a quán, nên Ä‘á»u trở nên khẽ khà ng hÆ¡n, lặng lẽ hÆ¡n, chừng như ai cÅ©ng Ä‘ang chìm sâu và o má»™t khoảng bình yên cá»§a riêng mình.
ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn chừng như là khách quen cá»§a Trúc quán, bước giữa rừng trúc bạt ngà n mà không há» dừng chân, chỉ lát sau đã dẫn cả nhóm 4 ngưá»i tá»›i má»™t cái lán nhỠđược lợp bằng trúc, nằm tÄ©nh lặng ká» bên Nguyệt Má»™ng hồ.
- Äây là má»™t trong những nÆ¡i tốt nhất thuá»™c Trúc quán, cách xa hoà n toà n vá»›i những lán khác, nếu không phải khách quen, tháºm chà sẽ không biết được nó nằm ở đâu giữa U Nhã Trúc Lâm nà y.
ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn chừng như đối vá»›i nÆ¡i nà y rất tâm đắc, vừa đưa tay má»i má»i ngưá»i ngồi xuống, vừa tá»± kiếm cho mình má»™t chá»— cà ng xa cà ng tốt so vá»›i hai vị cô nương.
- ÄÆ°á»ng tiên sinh, không ngá» ngà i lại trở lại sá»›m như váºy. Các vị khách quan, xin má»i gá»i món.
Khi câu nói ấy vang lên, Lệ Sa Nhã Trân và Thi Cầm má»›i biết hóa ra ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn không phải cùng đưá»ng vá»›i há», chỉ vì tình cá» gặp gỡ má»›i phải quay trở lại Lạc Bình thà nh.
Ngưá»i nói là má»™t tiểu cô nương tuổi chừng mưá»i má»™t, mưá»i hai, thân váºn má»™t bá»™ y phục mà u xanh, xuất hiện từ phÃa rừng trúc. Chỉ thấy cô bé mắt cưá»i khả ái, khuôn mặt bầu bÄ©nh, dáng vẻ hoạt bát, tuy chưa lá»›n đã tiến Ä‘oán vá» má»™t mÄ© nhân trong tương lai không xa, hẳn nhiên là ngưá»i cá»§a Trúc quán. Chá» cho cô bé đưa ra mưá»i mấy tấm thẻ trúc, má»—i tấm thẻ Ä‘á»u khắc tên má»™t món ăn và và i là giải cÆ¡ bản vá» má»—i món, ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn má»›i nói:
- Tiểu Vi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, cứ gá»i ta má»™t tiếng ÄÆ°á»ng đại ca có phải dá»… dà ng hÆ¡n không ?
Xem ra, ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn không phải đối vá»›i cô nương nà o cÅ©ng nhút nhát. Ãt nhất, vá»›i nữ hà i tá» kém hắn gần chục cái xuân xanh nà y, hẳn vẫn có thể nói chuyện rất thoải mái.
Tiểu Vi chừng như đã quá quen vá»›i vị ÄÆ°á»ng công tá» nà y, hoà n toà n không là đến sá»± có mặt cá»§a khách lạ, le lưỡi nói:
- Gì chứ, gá»i tiên sinh không phải là hay hÆ¡n sao ! Tiên sinh, tiên sinh, tiên sinh…
ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn cÅ©ng chỉ cưá»i trừ, Ä‘oạn cầm lấy má»™t tấm trúc đưa cho Tiểu Vi, sau đó đưa mắt sang những ngưá»i khác chỠđợi.
Lệ Sa Nhã Trân không hổ là nữ nhân Miêu tá»™c, nhìn thấy những món như “Trúc Ngư Vá»ng Nguyệtâ€, “Má»™ng Ảo Trầm Ngư†rồi “Song Ngư vượt VÅ© Mônâ€â€¦tức thì hai mắt sáng lên như hai vì sao đêm, không cần suy nghÄ© láºp tức chá»n lấy.
Thi Cầm thì khác hẳn. Nà ng lúc nà y dưá»ng như không là đến món ăn, hai mắt cứ không ngừng nhìn qua hết Tá» VÅ© lại đến ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn, lúc thì lá»™ ra thần tình xấu hổ, lúc lại hoảng sợ, lúc lại lo âu, không có biểu tình gì là không có. Vá»›i tâm trạng như thế, nà ng tất nhiên không há» chú ý đến món ăn, chỉ chá»n bừa má»™t cái rồi nhá» Lệ Sa Nhã Trân đưa cho Tiểu Vi, Ä‘oạn bản thân lại chìm và o giấc má»™ng cá»§a chÃnh mình.
Chỉ có Tá» VÅ© má»›i thá»±c sá»± là ngưá»i Ä‘ang chá»n món ăn trong bốn ngưá»i.
Hắn có không nhiá»u thói quen, không nhiá»u sở thÃch, nhưng ăn ngon lại là má»™t trong những thứ hiếm hoi ấy. Cái nà y thì phải kể từ Trình Tưởng, cái lão đầu tá» gần 200 tuổi đó chừng như đã nếm qua tất cả các món ăn ngon trong thiên hạ. Thà nh ra, bắt đầu từ khi Tá» VÅ© nháºn thức được, lão đã không ngừng kể cho hắn nghe vá» thú vui ẩm thá»±c cá»§a mình. Lá»›n lên trong những lá»i như thế, Tá» VÅ© có thể nuốt trôi những món không ra gì hay sao ?
- Tại sao lại gá»i là “Má»™ng Ảo Trầm Ngư†?
Tá» VÅ© đột ngá»™t há»i, trên tấm thẻ chỉ ghi đây là má»™t trong những MÄ© thá»±c nổi tiếng nhất Vô Táºn giá»›i, ngoà i ra không giải thÃch thêm.
- “Má»™ng Ảo Trầm Ngư†là má»™t món canh, dùng nước ở nÆ¡i sâu nhất tại Nguyệt Má»™ng hồ và loà i Nguyệt Ngư chỉ sống ở đó là m nguyên liệu. Cá trước khi Ä‘em nấu canh không được đánh vẩy, chỉ mổ bụng lấy ruá»™t, Ä‘oạn tẩm ướp gia vị trong suốt ba ngà y, sau đó Ä‘em chiên sÆ¡ má»™t lần, má»›i có thể coi như xong giai Ä‘oạn chuẩn bị. Bên cạnh đó, nước hồ sau khi lấy lên không được Ä‘un sôi, phải để ngoà i trá»i ba ngà y, sau đó hòa cùng vá»›i sương đêm Ä‘á»ng trên lá trúc, tạo thà nh má»™t thứ nước vừa trong vừa tinh khiết. Gá»i là “Má»™ng Ảo Trầm Ngưâ€, bởi vì khi đã hoà n thà nh, Nguyệt Ngư trong món canh như chìm như nổi, lúc ẩn lúc hiện, nhìn thấy thì vá»›t không lên, nhắm mắt gắp bừa thì lại được…
Tiểu Vi tuy tuổi còn nhá», không ngá» kiến thức vá» những món ăn lại đặc biệt sà nh sá»i, đối vá»›i những món Tá» VÅ© há»i sau đó Ä‘á»u trả lá»i rất rà nh mạch. Cố nhiên không thể so sánh những gì cô bé nói hôm nay vá»›i những gì Trình Tưởng dạy cho tên đầu bếp ở Hưng Long khách Ä‘iếm hôm đó, bởi lẽ má»™t bên là chỉ dẫn tưá»ng táºn, má»™t bên thì tưởng như nói hết mà thá»±c ra lại chẳng nói gì cả.
Còn phải há»i sao, nếu như cái gì cÅ©ng nói ra, thì Trúc quán là m sao có thể kinh doanh được nữa.
Tá» VÅ© thì chừng như rất hà i lòng, sau đó gá»i liá»n năm món, Ä‘á»u là những thứ mÄ© thá»±c nổi tiếng cá»§a Trúc quán. Hắn, tất nhiên là không để ý đến ánh mắt kì quái cá»§a ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn và Lệ Sa Nhã Trân, thản nhiên nhắm mắt chỠđợi. Căn bản là , dá»±a và o bá» ngoà i cá»§a Tá» VÅ©, không ai có thể Ä‘oán hắn là má»™t ngưá»i sà nh ăn.
- Chá»§ nhân cá»§a Trúc quán không biết là ai ? Có thể kiến tạo ra má»™t địa phương thế nà y, tuyệt đối không phải ngưá»i tầm thưá»ng.
Lệ Sa Nhã Trân đột ngá»™t lên tiếng, cặp mắt mèo tức thì xoáy sâu và o ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn khiến gã Lam Tiêu công tá» nà y dá»±ng hết cả má»› tóc gáy, húng hắng ho và i cái má»›i cháºm rãi trả lá»i:
- E hèm…đây vốn dÄ© cÅ©ng là chuyện Ãt ngưá»i biết, nhưng cô nương đã há»i thì tại hạ cÅ©ng chẳng dấu. Chá»§ cá»§a Trúc quán Ä‘Ãch thá»±c là Trúc Diệp Tiên Tá», là má»™t trong Bát đại mÄ© nhân, đồng thá»i cÅ©ng là Äông phương Võ giả đệ tam Kiếm thá»§, bà i danh mưá»i năm trước trên Vô Táºn bảng…
- Má»™t vị tiên tá» như váºy lại Ä‘i kinh doanh, đúng là chuyện kì lạ hiếm thấy…
Lệ Sa Nhã Trân Ä‘ang lẩm bẩm đột nhiên dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp tức thì quay lại, Ä‘oạn đôi mắt mèo long lên giáºn dữ, cao giá»ng quát lá»›n:
- LÅ© Hung nhân các ngươi cầm tinh con đỉa hay sao mà theo ta hoà i váºy ?!!!
Nà ng vừa dứt lá»i, má»™t bóng dáng cao lá»›n đột ngá»™t xuất hiện từ trong rừng trúc, bước từng bước chắc nịch vá» phÃa lán trúc. Chỉ thấy đó là má»™t đại hán nước da xanh sáºm, khuôn mặt thô kệch, hai chiếc răng hà m nhá»n hoắt còn chìa ra khá»i đôi môi tÃm tái, là hình dáng đặc trưng cá»§a Hung nhân. Hung nhân nam tá» nà y mái tóc tết thà nh từng lá»n, thả ngược vá» phÃa sau, má»—i má»™t lá»n tóc Ä‘á»u được thắt lại bởi má»™t thứ huy hiệu mà u trắng, tổng cá»™ng có mưá»i ba cái. Vừa nhìn thấy những huy hiệu đó, khuôn mặt ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn đã cau lại, nói:
- Hung nhân nà y địa vị cá»±c cao, chỉ e đã thuá»™c cấp tướng trong Hung nhân tá»™c, không hiểu sao lại gây hấn vá»›i Nhã Trân cô nương. Tá» VÅ© huynh, nếu tráºn chiến xảy ra, xin huynh hãy chiếu cố cho Thi Cầm.
Hung nhân là dân tá»™c hung dữ cuồng bạo nhất trên Vô Táºn giá»›i, dù là nam hay nữ, Ä‘á»u có nước da xanh sáºm và thể hình đặc biệt thô kệch. Hung nhân trá»ng sức mạnh, địa vị cà ng cao thì cà ng phải có thá»±c lá»±c, hoà n toà n không có chuyện chức tước cấp báºc cha truyá»n con nối như nhân loại. Lại nói Hung nhân bẩm sinh tà n bạo hiếu chiến, có má»—i quan hệ rất không tốt vá»›i các tá»™c khác, đặc biệt là nhân loại, thà nh ra trừ quê hương cá»§a hỠở phÃa Tây Tây Phương lục địa và Quyện Long thà nh rồng rắn lẫn lá»™n, kì dư rất Ãt thấy há» xuất hiện ở địa phương khác. Hung nhân tuy man rợ, nhưng lại có má»™t truyá»n thống đặc biệt. Anh em trong tá»™c giết nhau thì không sao, chết trên chiến trưá»ng thì không sao, tá» nạn trong má»™t tráºn đánh công khai thì không sao, còn như nếu bị ngưá»i tá»™c khác ám toán, thì cả tá»™c sẽ vì ngưá»i bị giết mà đòi lại công đạo. Như Lệ Sa Nhã Trân, không biết thế nà o lại trêu và o tá»™c ngưá»i nà y, đã giết chết không Ãt Hung nhân truy sát trên đưá»ng, má»›i khiến cho Hung nhân tá»™c xuất ra má»™t vị tướng đến để trả thù. Lần nà y, nếu Hung nhân tướng quân nà y bị giết, nói không chừng sẽ đến lượt đại vương lẫn trưởng lão cá»§a há» xuất mã.
Äấy là trong trưá»ng hợp Hung nhân tướng quân nà y bị giết.
- Ta là San Äà , là Äệ tam tướng quân cá»§a Hung Vương, đến để giết Miêu nữ kia. Những ngưá»i khác, khoanh tay đứng yên thì toà n mạng, ngăn cản giết chết không tha.
San Äà Hung nhân gầm vang bằng chất giá»ng khà n khà n đặc trưng cá»§a dân tá»™c mình, cánh tay cuồn cuá»™n cÆ¡ bắp huy động má»™t cái rìu khổng lồ, hướng thẳng vá» phÃa lán trúc, tức thì nhấn chìm bầu không khà quanh đó và o trong má»™t thứ chiến ý đáng sợ. Thứ chiến ý nà y chÃnh là đặc trưng cá»§a Hung nhân, do bẩm sinh đã có, sau đó lại được tà i bồi bởi hà ng ngà n hà ng vạn tráºn chiến sinh tá» mà thà nh. Kẻ thiếu đảm lược, chỉ sợ vừa đối chá»i vá»›i thứ chiến ý nà y đã vỡ tim mà chết.
ÄÆ¯á»ng Kiệt Tuấn vừa cảm thấy thứ chiến ý đáng sợ đó, tức thì công lá»±c toà n thân váºn khởi, xuất ra má»™t luồng quang hoa má» má» bao lấy cả lán trúc. Hà nh động nà y tất nhiên chá»§ yếu là vì Thi Cầm, bởi vì thứ chiến ý nà y tuy mạnh, nhưng vẫn chưa đù đánh gục ba ngưá»i còn lại trong nhóm.
Ãm Tuyển trong tay Tá» VÅ© vừa má»›i cảm nháºn thứ chiến ý đó, tức thì đã rung lên bần báºt, huyết sát chi khà theo đó cÅ©ng không ngừng tán phát, chẳng mấy chốc đã bao trùm cả căn lán trúc. Bất quá, Tá» VÅ© lần nà y lại không định ra tay, tâm niệm chuyển động, tức thì áp chế thứ vÅ© khà ngá»— nghịch cá»§a mình. Chá»§ tá»› hai ngưá»i vùng vằng và i lần, Ãm Tuyển cuối cùng má»›i từ từ lặng xuống, sát thà thỉnh thoảng vẫn nháng lên như má»™t tia Ä‘iện, hệt như ấm ức chưa nguôi.
Trong khi ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn và Thi Cầm còn mải giáºt mình bởi thứ sát khà nặng ná» tá»a ra từ ngưá»i bạn đồng hà nh, Lệ Sa Nhã Trân đã bước ra đối diện vá»›i San Äà . Nói vá» chiến ý, Miêu tá»™c có thể không bằng Hung nhân, nhưng má»—i má»™t cá nhân Miêu tá»™c cÅ©ng không phải ăn chay mà lá»›n, Ä‘á»u mang trong mình dòng máu hoang dã cá»§a những con mèo rừng, khi đối đầu vá»›i kẻ thù, là m sao có thể cụp Ä‘uôi chạy trốn, nanh vuốt tức thì dương ra đối địch.
- Hảo Miêu nữ !!!
San Äà không ngá» lại thốt ra má»™t câu khen ngợi, thân hình tưởng như nặng nỠđột nhiên di chuyển, bằng má»™t cái chá»›p mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Lệ Sa Nhã Trân, cong ngưá»i bổ xuống má»™t búa. Bất quá, so vá» tốc độ, thì dù y nhanh cách mấy vẫn là m sao bằng được Miêu tá»™c, đã bị nà ng nhẹ nhà ng tránh khá»i, cá»± li cÅ©ng cùng lúc bị kéo dãn.
- Miao !!!
Lệ Sa Nhã Trân lúc nà y đã hoà n toà n thú hóa, khuôn mặt mÄ© nữ xinh đẹp giá» phảng phất năm phần giống mèo, còn có hai vệt lông và ng chạy dà i quanh má, tiệp vá»›i mà u tóc cá»§a nà ng, thì ra là má»™t nà ng mèo và ng. Cùng vá»›i thanh âm đặc trưng cá»§a loà i mèo, Lệ Sa Nhã Trân đã lao vút vá» phÃa sau San Äà , cây cung trên tay đồng thá»i kêu “tách†má»™t cái, đã tặng hắn má»™t mÅ©i huyết tiá»…n phổ đầy ná»™i lá»±c.
“Cạch!!†má»™t tiếng vang lên, mÅ©i tên cá»§a Lệ Sa Nhã Trân không ngá» lại gãy là m đôi trước khi chạm và o San Äà , chÃnh là vì loại há»™ thân cương khà đặc biệt cá»§a y. Hung nhân không chỉ có nhục thể cưá»ng hãn vô bỉ, còn Ä‘i theo má»™t đưá»ng lối tu luyện hoà n toà n khác vá»›i những tá»™c khác, không luyện ná»™i công, chỉ luyện đấu khÃ, không chỉ có thể phòng thá»§, khi tấn công còn có lá»±c sát thương cá»±c lá»›n.
San Äà sau khi công hụt má»™t chiêu, còn bị phản đòn, không ngỠđã đứng lại không tiếp tục công kÃch. Leo lên được cấp tướng cá»§a Hung nhân tá»™c, San Äà cố nhiên không phải thằng ngu, so độ nhanh vá»›i Miêu tá»™c, chẳng thà so vá» sức bá»n, đã quyết định lấy tịnh chế động.
Chỉ thấy tráºn chiến sau đó diá»…n ra giống như má»™t tráºn đấu táºp. Má»™t ngưá»i không ngừng công kÃch, má»™t ngưá»i không ngừng phòng thá»§, rất dá»… khiến cho ngưá»i khác tưởng rằng cả hai là bằng hữu. Bất quá, nếu mắt ngưá»i quan sát còn chưa Ä‘ui, thì khẳng định có thể nháºn ra sá»± hung hiểm cá»§a tráºn đấu nà y. Lệ Sa Nhã Trân má»—i má»™t mÅ©i tên phát ra, Ä‘á»u quán chú toà n thân ná»™i lá»±c, chỉ má»™t mÅ©i tên bình thưá»ng nhưng lại chứa trong đó sức mạnh khá»§ng bố, hoà n toà n có thể san bằng cả U Nhã Trúc Lâm. Ngược lại, San Äà lại không lúc nà o được lÆ¡i lá»ng, đấu khà toà n thân đã váºn dụng đến mức cá»±c hạn, dồn cả và o cây rìu trong tay, tạo thà nh má»™t chiếc khiên không gì có thể phá vỡ bảo vệ quanh y. Nhìn qua, thì chỉ thấy San Äà chống đỡ vất vả, nhưng kẻ tinh mắt sẽ phát hiện ra, chỉ cần má»™t mÅ©i tên cá»§a Lệ Sa Nhã Trân thiếu lá»±c, để đối phương sau khi chống đỡ vẫn còn dư lá»±c, tức thì sinh mạng cá»§a nà ng cÅ©ng theo đó mà chấm dứt.
Äây đơn giản là má»™t tráºn chiến tỉ thà sức bá»n.
Ba ngưá»i đứng ngoà i quan chiến, trừ Tá» VÅ© không có biểu tình gì đặc biệt, còn cả ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn lẫn Thi Cầm Ä‘á»u ngấm ngầm lo sợ. Thi Cầm không hiểu võ công, chỉ biết lo lắng mà không biết sá»± tình bên trong, còn bản thân ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn thì hiểu rõ, thá»±c lá»±c chân chÃnh cá»§a hai ngưá»i kia chỉ má»›i đạt đến đỉnh phong Thượng vị cao cấp cao thá»§, so vá»›i má»™t Siêu cấp cao thá»§ như y vẫn còn có má»™t khoảng cách nhất định. Bất quá, đấy là xét trên phương diện đẳng cấp thá»±c lá»±c, còn nếu như chân chÃnh giao chiến, má»™t ngưá»i là Hung nhân, má»™t ngưá»i là Miêu tá»™c, sức mạnh thá»±c chiến so vá»›i nhân loại như y không biết hÆ¡n đến bao nhiêu lần, thắng thua thế nà o không thể biết rõ. Lại nói ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn là cao thá»§ đỉnh cấp trong đám thanh niên cá»§a Äông Phương lục địa, giỠđột ngá»™t thấy hai ngưá»i có thá»±c lá»±c ngang mình, tuổi tác cÅ©ng chẳng quá cao, là m sao mà không kinh ngạc cho được.
- Miaoooo !!!!
Tráºn đấu đột ngá»™t có chuyển biến, Lệ Sa Nhã Trân không hiểu là m sao bá»—ng nhiên không tấn công nữa, cây cung trong tay cÅ©ng thu lại, miệng gà o lên má»™t tiếng, toà n thân lao Ä‘i như ánh chá»›p, phóng thẳng vá» phÃa San Äà . Nói thì cháºm, diá»…n ra chỉ trong má»™t ná»a cái chá»›p mắt, chỉ thấy nà ng Miêu nữ đã xuất hiện ngay trên đầu đối phương, cây cung khi nãy đã tách thà nh hai ná»a, trở thà nh hai thanh dao găm sắc lẻm, lăng lệ chá»c thẳng và o hai mắt cá»§a San Äà .
San Äà là m sao lại đứng yên chịu chết, há»™ thân đấu khà vừa dao động vì hai mÅ©i dao cá»§a Lệ Sa Nhã Trân, y đã cong mình thà nh má»™t cây cung, vừa vặn né khá»i nhất kÃch tất sát cá»§a đối phương. Cùng lúc đó, cây rìu trong tay y cÅ©ng tức thì vung lên, nương theo đà cong cá»§a thân thể, bổ ra má»™t nhát vừa nhanh vừa hiểm.
“Keng !!!â€
Trong tình thế mất đà , Lệ Sa Nhã Trân buá»™c lòng phải thu mình lại, dùng hai con dao cản lấy nhát búa cá»§a đối phương trong vô vá»ng. Nguyên lai, khi nãy trong khi đấu lá»±c vá»›i San Äà , nà ng đã nháºn ra mình không thể xuyên qua được sá»± phòng há»™ cá»§a y, đã liá»u mạng tung ra má»™t chiêu tối háºu, bá» qua lợi thế tấn công tầm xa mà tiếp cáºn đối phương, hi vá»ng có thể nhất kÃch tất sát. Nà o ngá» San Äà phản ứng quá nhanh, không những né khá»i má»™t chiêu công và o chá»— nhược hai mắt cá»§a y, còn có thể phản đòn trong khi Lệ Sa Nhã Trân ná»™i lá»±c không đủ, khiến nà ng bị hất tung Ä‘i như má»™t cánh diá»u trước gió, Ä‘áºp xuống ná»n đất má»™t cái nặng ná».
Trong khi Lệ Sa Nhã Trân còn chưa gượng dáºy nổi, San Äà đã đứng thẳng ngưá»i lên, lặng lẽ lê bước vá» phÃa đối thá»§. Hai mắt cá»§a y lúc nà y chỉ còn độc má»™t mà u trắng dã, mồ hôi trên ngưá»i cÅ©ng đã tuôn ra như suối. Tráºn nà y tháºt quá hiểm, nếu không phải y sở trưá»ng phòng thá»§, lại phản ứng nhanh nhạy, chỉ sợ ngưá»i nằm kia không phải là Lệ Sa Nhã Trân.
Vừa khi San Äà tiếp cáºn thân hình bé nhá» cá»§a nà ng Miêu nữ, má»™t thanh âm cao vút bá»—ng nhiên cất lên, xé rách bầu không khà vốn đã đột ngá»™t trở nên tÄ©nh lặng kể từ khi tráºn đấu ngưng lại.
- Dừng tay !!!
Tà i sản của [Relax]
Äã có 7 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a [Relax]
09-06-2010, 04:02 PM
Cẩm Y Vệ
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: Vô Gian Luyện Ngục
Bà i gởi: 328
Thá»i gian online: 9 giá» 35 phút 19 giây
Thanks: 478
Thanked 5,737 Times in 200 Posts
Thi vương
Tác giả: Phiêu Vũ
Chương 24: Trúc Diệp Tiên Tá»
Nguồn: TTV
Chỉ có ngưá»i ở địa vị chá»§ nhân má»›i có má»™t tiếng quát như thế.
Má»™t tiếng quát rất vừa phải, không quá gay gắt, không quá má»m má»ng, cho ngưá»i ta biết địa vị cá»§a ngưá»i nói, nhưng lại không cho ngưá»i ta cái quyá»n phản kháng lại.
Äúng váºy, hai chữ “Dừng tay†vừa rồi chÃnh là được thoát ra từ miệng cá»§a chá»§ nhân U Nhã Trúc Lâm.
Trúc Diệp Tiên Tá», má»™t cái tên chừng như đã Ä‘i và o huyá»n thoại trên Äông Phương lục địa. Những ngưá»i như Lệ Sa Nhã Trân, Tá» VÅ©, Thi Cầm, hay tháºm chà là San Äà , có lẽ sẽ không biết vá» nà ng, nhưng ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn thì lại biết vá» nà ng rất rõ. Tám năm trước, phải, chÃnh xác hÆ¡n là bảy năm chÃn tháng vá» trước, nếu không có Trúc Diệp Tiên Tá», Vô Táºn giá»›i chỉ sợ đã không có má»™t ngà y bình yên.
Má»™t ngưá»i con gái nhá» nhắn xinh đẹp, má»™t mình má»™t kiếm tiêu diệt Cuồng Ma, đệ nhất ma đầu thá»i bấy giá», là m sao lại không trở thà nh má»™t huyá»n thoại ?
Huyá»n thoại đó Ä‘Ãch xác Ä‘ang đứng trước ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn.
Äó là má»™t ngưá»i con gái nhân loại, mà nếu nhìn dung mạo, sẽ khiến ngưá»i ta tưởng nà ng chỉ vừa đôi mươi. Nà ng có khuôn mặt trái xoan, mÅ©i dá»c dừa, hai mắt sáng như sao xa, mái tóc Ä‘en huyá»n như mà n đêm huyá»n bÃ. Mái tóc ấy, Ä‘ang thả dà i trên bá» vai thon mảnh cá»§a nà ng, khẽ gấp khúc nÆ¡i bá» ngá»±c căng đầy, hòa vá»›i là n da trắng muốt, tạo thà nh má»™t bức tranh hai mà u tương phản đặc tả toà n bá»™ những gì gợi cảm nhất cá»§a má»™t ngưá»i con gái. Nà ng váºn má»™t bá»™ y phục mà u xanh nhạt, Ä‘iểm xuyết trên đó những há»a tiết tinh tế bằng lá trúc, tạo ra má»™t cảm giác vừa bình dị vừa thanh khiết, kết hợp vá»›i khà chất u nhã đặc trưng, khiến ngưá»i khác nhìn và o không khá»i có cảm giác tá»± ti.
San Äà có cảm giác tá»± ti đó không ?Không ai biết, chỉ thấy hắn Ä‘ang bước vá» phÃa lệ Sa Nhã Trân, sau tiếng quát ấy cá»§a Trúc Diệp Tiên Tá» thì đột nhiên ngừng lại, cây rìu múa lên má»™t vòng, Ä‘oạn hướng thẳng vá» phÃa nà ng, đấu khà tá»a ra ngà y má»™t mãnh liệt. Ngưá»i khác có lẽ sẽ không cảm thấy, nhưng San Äà là ngưá»i trong cuá»™c, tất nhiên y cảm thấy, nếu y không dừng lại, khẳng định má»™t nhát kiếm lăng lệ nhất mà y từng thấy sẽ khiến y vÄ©nh viá»…n không có cÆ¡ há»™i bước tiếp con đưá»ng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i mình.
Bất giác, má»™t cá»— sát khà tức thì bùng phát, bao phá»§ cả U Nhã Trúc Lâm, khiến cho cảnh váºt yên tÄ©nh thanh bình cá»§a khu rừng nà y trong chốc lát hóa thà nh địa ngục. Và o giây phút ấy, ngoại trừ những tiếng bước chân rất Ä‘á»u, dù là má»™t tiếng thở khẽ cÅ©ng như bị nén lại không dám vang lên.
Tiếng bước chân cá»§a Tá» VÅ©, sát khà cá»§a Ãm Tuyển.
San Äà , y có cố mấy cÅ©ng chỉ là Siêu cấp cao thá»§, Tá» VÅ© không để y và o mắt. Nhưng Trúc Diệp Tiên Tá», nhìn Ä‘i nhìn lại, cÅ©ng không dưới Thánh cấp cấp 5, khiến cho chiến ý cá»§a hắn bùng phát mãnh liệt, cá»™ng thêm sá»± hiếu chiến cá»§a Ãm Tuyển, tức thì thôi thúc hắn bước và o má»™t tráºn chiến sinh tá» vá»›i ngưá»i con gái xinh đẹp nà y.
Tá» VÅ©, má»™t giây cÅ©ng không suy nghÄ©, chÄ©a thẳng mÅ©i kiếm vá» Trúc Diệp Tiên Tá», sát khà tá»a ra nồng nặc, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống nà ng, bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể phát động tấn công.
Ngược lại, ở phÃa đối diện, Trúc Diệp Tiên Tá» lại tá» ra tÄ©nh lặng vô bỉ. Nà ng, tất nhiên không biết tại sao kẻ nà y lại đột nhiên muốn gây sá»± vá»›i mình. Nói là “gây sự†cÅ©ng có phần không đúng, phải là tại sao kẻ nà y muốn giết mình má»›i đúng. Nà ng mấy năm gần đây không há» Ä‘i lại trên giang hồ, kẻ thù cÅ©ng không có má»™t ai, chỉ trừ khi…chỉ trừ khi hắn chưa chết…
Nhưng…dù là hắn chưa chết…hắn cũng sẽ tự thân tới tìm nà ng, chứ không thể phái một kẻ thế nà y tới tìm nà ng…
Kẻ nà y, nhất định không có liên quan tới hắn.
Trúc Diệp Tiên Tá» tá»± nhá»§ trong lòng như váºy, chiến ý tức thì cÅ©ng bùng phát. Nà ng mưá»i năm trước đã là Äệ tam Kiếm giả cá»§a Äông phương lục địa, thá»±c lá»±c đã đạt tá»›i cảnh giá»›i Thánh cấp cấp 5. Hiện tại, trải qua mưá»i năm, dù không Ä‘i lại trên giang hồ, nhưng không ngà y nà o nà ng không chuyên tâm tu luyện, đã sắp bước lên cấp 6 Thánh cấp, là m sao có thể là má»™t cô gái nhu nhược bị ngưá»i khác uy hiếp cho được.
Chiến ý cá»§a Trúc Diệp Tiên Tá» tất nhiên khác vá»›i sát khà cá»§a Tá» VÅ©, tuy cÅ©ng mãnh liệt đến cá»±c Ä‘iểm, nhưng lại mang trong đó 3 phần ưu nhã, chÃnh là khà chất đặc trưng cá»§a nà ng. Sát khà và chiến ý gặp nhau, tức thì tạo thà nh má»™t trưá»ng tranh đấu vô hình, dù không trá»±c tiếp giết ngưá»i, nhưng lại không kém phần hung hiểm.
Và o thá»i Ä‘iểm hiện tại, trong mắt tá» VÅ© và Trúc Diệp Tiên Tá», những ngưá»i khác căn bản là không tồn tại.
Sá»± tình đột nhiên phát triển đến mức nà y, bốn ngưá»i còn lại cÅ©ng cảm thấy ngây ngốc không hiểu. Nếu chỉ nhìn qua, tất nhiên sẽ nghÄ© Tá» VÅ© có thâm thù đại háºn gì vá»›i Trúc Diệp Tiên Tá», vừa nhìn thấy nà ng đã muốn giết nà ng. Thế nhưng, Ãt nhất là ba trong số bốn ngưá»i biết là không phải váºy, bởi vì nếu là tầm cừu, thì Tá» VÅ© hẳn đã ra tay ngay từ khi biết Trúc quán nà y là cá»§a Trúc Diệp Tiên Tá» rồi.
U Nhã Trúc Lâm vốn luôn yên bình tÄ©nh lặng, đột ngá»™t trở thà nh má»™t bầu không khà căng như dây đà n, bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể xảy ra má»™t tráºn đụng độ giữa hai cao thá»§ thá»±c lá»±c tuyệt đối đã đạt đến Thánh cấp. Nếu là như váºy, chỉ e ngà y mai, khu rừng trúc nà y sẽ vÄ©nh viá»…n biến mất khá»i Vô Táºn giá»›i.
- Ta không muốn đánh nhau vô nghĩa…
Trúc Diệp Tiên TỠđột nhiên phá tan bầu không khà đang căng thẳng đến cá»±c độ bằng má»™t chất giá»ng thanh thoát dá»… nghe, khiến cho má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy ngỡ ngà ng. Nà ng, lần nà y không ngỠđã lấy mạng mình ra đặt cược, má»™t ván cược mà có lẽ ngoà i nà ng ra không ai dám đặt. Bởi lẽ, trong tình thế nà y, mở miệng ra như váºy, cÅ©ng đồng nghÄ©a vá»›i việc tặng cho đối phương cÆ¡ há»™i nhất kÃch tất sát, tuyệt đối không có khả năng phản kháng. Cao thá»§ quá chiêu, thá»±c lá»±c tương đồng, tá»± tạo ra má»™t sÆ¡ hở như váºy, không phải là muốn tá»± tá» hay sao ?
Bất quá, Trúc Diệp Tiên Tá» lại là má»™t ngưá»i tuyệt đối tá»± tin và o bản thân mình. Khi nãy, nà ng đã nháºn ra thứ sát khà mà Tá» VÅ© phát ra, không ngá» lại không có ác ý. Sát khà mà không có ác ý, nghe như chuyện đùa, nhưng nà ng lại Ä‘oan chắc như váºy. Nếu đã như váºy, tức là đối phương chỉ muốn buá»™c nà ng bước và o má»™t tráºn tỉ thÃ, mà đã muốn tỉ thÃ, lẽ nà o hắn lại nhân lúc nà ng sÆ¡ hở mà ra chiêu. Thà nh ra, chỉ má»™t câu nói, nhưng đã ẩn chứa trong đó bao nhiêu toán tÃnh và đảm lược cá»§a vị tiên tá» xinh đẹp mÄ© mạo nà y.
Và thá»±c tế đã chứng minh là nà ng Ä‘oán đúng. Tá» VÅ© quả tháºt cÅ©ng cảm thấy bất ngá», thầm nháºn ra mình đã bị nà ng qua mặt, nhưng cÅ©ng không thể cứ thế tấn công má»™t ngưá»i không phòng thá»§ như váºy, đà nh thu kiếm lại, cháºm chạp trở vá» lán trúc, tÄ©nh lặng ngồi xuống.
Má»™t tráºn đấu trÃ, cuối cùng Tá» VÅ© đã chấp nháºn chịu thua, đơn giản vì hắn không thể vô duyên vô cá»› mà lấy mạng má»™t ngưá»i.
- San Äà tướng quân, hi vá»ng ngà i nể mặt ta, đợi khi vị cô nương kia ra khá»i Trúc quán, rồi ngà i muốn là m gì, thì tùy ngà i, có được chăng ?
Trúc Diệp Tiên Tá» lúc nà y má»›i quay vá» phÃa San Äà đang đứng ngây ngốc giữa trà ng, nói. San Äà cố nhiên không phải má»™t ngưá»i dá»… dà ng chấp nháºn má»™t đỠnghị như váºy, nhưng y cÅ©ng không phải má»™t kẻ thô lá»— ngu ngốc như bá» ngoà i cá»§a y, suy nghÄ© má»™t lát, cuối cùng cÅ©ng cháºm cháºm li khai.
Lệ Sa Nhã Trân lúc bấy giỠđã gượng dáºy từ lâu, không ngá» cÅ©ng không thèm nhìn bất cứ ai, chỉ tÄ©nh tÄ©nh lặng lặng trở vá» lán trúc, Ä‘oạn láºp tức nhắm mắt Ä‘iá»u dưỡng. Nà ng, không những tÃnh tình tháºp phần háo thắng, còn thừa hưởng sá»± kiêu ngạo cá»§a Miêu tá»™c, là m sao chấp nháºn bị thua thiệt như váºy được. Cái tên thô lá»— đó, được rồi, bổn cô nương nhất định sẽ cho ngưá»i biết tay…
Trúc Diệp Tiên TỠđứng nguyên tại chá»—, cặp mắt chăm chú hướng vá» phÃa Tá» VÅ©, thầm nhá»§ giang hồ tá»± khi nà o đã xuất hiện má»™t quái nhân như váºy, tháºt khiến ngưá»i ta hiếu kì. Bất quá, sá»± cô ngạo cá»§a hắn, tháºt là mưá»i phần giống vá»›i kẻ đó…
- Tá» VÅ© huynh,nếu huynh không phiá»n, có thể cho ta xem qua thanh kiếm cá»§a huynh được không ?
ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn đột nhiên lên tiếng, đối vá»›i Tá» VÅ© vốn đã tò mò nay cà ng tò mò hÆ¡n. Y dẫu sao cÅ©ng là anh kiệt trong lá»›p trẻ trên Vô Táºn giá»›i, không những võ công cao, kiến văn cÅ©ng hết sức quảng bác, chỉ là đối vá»›i con ngưá»i quái dị nà y, lại không nhìn ra chút xÃu lai lịch nà o cả. Võ công cao như váºy, tuổi trẻ như váºy, sư thừa chắc chắn phải không tầm thưá»ng, là m sao mÃ ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn lại chưa từng nghe qua được chứ ?
TỠVũ vẫn tĩnh lặng bất động, đặt thanh kiếm lên bà n, đoạn nói:
- Nếu muốn, cứ xem, nhưng ta không bảo đảm sự an toà n cho ngươi.
Nếu là ngưá»i khác, khi nghe câu nà y cá»§a Tá» VÅ©, hẳn sẽ giáºn dữ đến mất khôn, khăng khăng kiểm tra thanh kiếm cá»§a hắn. Bất quá, ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn lại không phải ngưá»i thưá»ng, đối vá»›i thanh kiếm sát khà nồng nặc nà y cÅ©ng có ba phần cẩn trá»ng, đã kiá»m hãm sá»± tò mò cá»§a mình lại, trở vá» bá»™ dạng ung dung tiêu sái thưá»ng thấy. Con ngưá»i ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn, giá»i nhất chÃnh là nhẫn nhịn.
Thức ăn cuối cùng cÅ©ng được mang tá»›i, chỉ là má»—i ngưá»i trong số bốn ngưá»i hiện tại Ä‘á»u Ä‘ang theo Ä‘uổi những suy nghÄ© riêng, thà nh ra không thể chuyên tâm thưởng thức món ăn. Vá»›i riêng Tá» VÅ©, tráºn đụng độ vừa rồi vá»›i Trúc Diệp Tiên Tá» không ngá» lại gợi hắn nhá»› đến Nhã Dạ, đến má»™t miếng cÅ©ng không động tá»›i, chỉ tÄ©nh tÄ©nh lặng lặng nhá»› vá» kà ức ôn nhu hôm đó, trong lòng vừa thấy ngá»t ngà o, vừa thấy nuối tiếc.
- ÄÆ°á»£c rồi, vì bằng hữu cá»§a tại hạ hiện thá»i chắc cÅ©ng sắp tỉnh, chúng ta khởi hà nh bây giá» là vừa kịp.
ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn nhìn quanh má»™t lượt, thấy không ai có tâm trà ăn uống, cuối cùng cÅ©ng nói. Lệ Sa Nhã Trân chừng như chỉ đợi có thế, liá»n nhanh nhẹn báºt dáºy, đón lấy tay vịn sau xe đẩy cá»§a Thi Cầm, chỉ chá» ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn dẫn đưá»ng là đi theo. Tá» VÅ© tất nhiên cÅ©ng từ trong kà ức mà tỉnh lại, nhặt lấy Ãm Tuyển trên bà n, Ä‘oạn cháºm chạp đứng dáºy.
Trúc quán lúc nà y đã lại trở vá» má»™t mà u xanh yên bình vốn có, chừng như thứ không khà căng thẳng tá»™t báºc trước đó chưa từng tồn tại bao giá».
Lạc Bình thà nh, có lẽ là do ngưá»i qua lại thưa thá»›t hÆ¡n, nên đưá»ng phố có vẻ rá»™ng rãi hÆ¡n Quyện Long thà nh. Tòa thà nh nà y, tuy cÅ©ng là thà nh thị lá»›n, nhưng so vá»›i chốn rồng rắn há»—n tạp kia thì quả tháºt má»™t trá»i má»™t vá»±c, hoà n toà n không có vẻ xô bồ đông đúc, mà nhuốm má»™t mà u tÄ©nh lặng êm ả, khiến lòng ngưá»i cảm thấy thư thả an tịnh lạ thưá»ng.
Bốn ngưá»i cháºm chạp di chuyển theo sá»± hướng dẫn cá»§a ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn, vượt qua rất nhiá»u đưá»ng gạch, má»›i đến má»™t cái ngõ nhá» mà thoạt nhìn hiếm ngưá»i nháºn ra nó có ở đó. Nhìn và o trong ngõ, há» ÄÆ°á»ng thoáng má»™t chút ngần ngại, cuối cùng cÅ©ng thở ra má»™t hÆ¡i, Ä‘oạn vừa bước và o vừa nói:
- NÆ¡i nà y hệt như má»™t mê cung, mong má»i ngưá»i bước sát theo tại hạ, nếu không e rằng má»™t hai canh giá» cÅ©ng không tìm được đưá»ng ra đâu…
Lệ Sa Nhã Trân nhún vai, Ä‘oạn đẩy chiếc xe lăn cá»§a Thi Cầm theo bước ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn. Nà ng, rõ rà ng vẫn Ä‘ang rất ấm ức, vì không hiểu tại sao cái gã Hung Nhân San Äà kia lại không hỠđợi nà ng ngoà i U Nhã Trúc Lâm như nà ng vẫn tưởng, khiến mối háºn trong lòng nà ng tháºt không biết phải tiết và o đâu.
Ngõ nhá», đúng như ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn nói, so vá»›i má»™t mê cung không khác là bao. Mê cung còn có má»™t qui luáºt, cái ngõ nà y thì đến má»™t ná»a cái thứ gá»i là quy luáºt cÅ©ng không có. Chỉ thấy trong ngõ có ngõ, trong ngách thêm ngách, Ä‘an xen chằng chịt, dưá»ng như sinh ra là để khiến con ngưá»i Ä‘i lạc. Còn may cả bá»n có ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn dẫn đưá»ng, nếu không chỉ e sẽ phải phi thân lên trên má»›i thoát khá»i cái mê cung nhân tạo nà y.
“Cá»™c ! Cá»™c ! Cá»™c !â€
Sau không biết bao nhiêu lần quẹo trái rẽ phải, ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn cuối cùng cÅ©ng dừng lại trước má»™t cánh cá»a gá»— nhá», ngoà i cá»a treo má»™t tấm biển, trên ghi dòng chữ: “Táºn nhân lá»±c, tri thiên mệnhâ€, nét bút má»m mại, uyển chuyển, mưá»i phần hết chÃn ngưá»i thá»§ bút là nữ nhân.
- Ai đó !?
Âm giá»ng thanh thoát dá»… nghe, là giá»ng thiếu nữ, theo nhịp chân nà ng mà vngj đến tai những ngưá»i bên ngoà i. Ai da, gã ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn nhút nhát nà y, không hiểu là m sao lại có má»™t vị bằng hữu là nữ nhân cÆ¡ chứ ?
- Lục Nhi, là ta !
Cánh cá»a tức thì mở toang, lá»™ ra má»™t thiếu nữ ăn báºn đơn giản, dung mạo tuy không nói là xấu nhưng cÅ©ng không thể gá»i là xinh, trên miệng treo má»™t nụ cưá»i niá»m nở:
- Tuấn ca, thì ra là huynh, sao huynh lại trở vá» sá»›m váºy, không lẽ đã kiếm được Hồng Vi cho muá»™i rồi sao. A, mấy vị nà y là bằng hữu cá»§a huynh sao ? Má»i ngưá»i, xin má»i và o nhà , và o nhà đi !!
Vị nữ tá» tên Lục Nhi rõ rà ng là m á»™t ngưá»i rất niá»m nở, tức thì cầm lấy cánh tay cá»§a ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn kéo và o trong, khiến y tức thì run rẩy như phát bệnh. Äợi khi Tá» VÅ© là ngưá»i cuối cùng bước và o trong sân, Lục Nhi má»›i đóng cá»a lại, Ä‘oạn quay lại chỠđợi.
- Äây là Lệ Sa Nhã Trân cô nương, Thi Cầm cô nương và Tá» VÅ© huynh. Ta lần nà y Ä‘ang trên đưá»ng Ä‘i tìm Hồng Vi cho muá»™i, không ngá» lại tình cá» gặp há», thấy Thi Cầm cô nương trong ngưá»i có bệnh, nên đã dẫn há» vỠđây nhá» muá»™i chữa trị…
ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn tức thì nói liá»n má»™t mạch, nói xong lại lúng túng quay Ä‘i. Lục Nhi dưá»ng như vá»›i thái độ nà y cá»§a y đã vô cùng quen thuá»™c, chỉ cưá»i má»™t cái, Ä‘oạn giÆ¡ tay ra ý má»i má»i ngưá»i và o nhà , rồi bản thân mình cÅ©ng tiến và o trước.
Căn nhà rất nhá», so ra chỉ to hÆ¡n cái sân khi nãy má»i ngưá»i đứng có má»™t chút, đồ đạc thì hầu như chẳng có gì ngoà i má»™t bá»™ bà n ghế giản dị, hẳn nhiên Lục Nhi cô nương nà y bình thưá»ng sống đạm bạc phi thưá»ng.
- Thi Cầm tỉ tỉ, tỉ đừng lo, muá»™i xem chân tay cá»§a tỉ hoà n toà n có thể là nh lại, chỉ là thá»i gian lâu hay chóng mà thôi. ÄÆ°á»£c rồi, hai vị đại ca, cảm phiá»n hai vị ra ngoà i má»™t chút để muá»™i xem bệnh cho Thi Cầm tỉ. Nhã Trân tỉ, tỉ ở lại giúp muá»™i má»™t chút nhé.
Chá»§ nhà đã có lệnh, khách nhân là m sao dám phản đối, chỉ thấy ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn và Tá» VÅ© còn chưa kịp ngồi xuống đã lại nhanh chóng bước ra ngoà i. Vừa ra đến sân, cánh cá»a sau lưng há» cÅ©ng vô thanh vô tức đóng lại, khiến cho trong ngoà i trở thà nh hai khoảng không gian tách biệt.
- TỠVũ huynh, chắc huynh cũng lạ khi thấy ta thế nà y mà lại có một vị nữ bằng hữu…
ÄÆ°á»ng Kiệt Tuấn lưng dá»±a và o má»™t bức tưá»ng, hướng vá» phÃa Tá» VÅ© dá»± định bắt chuyện. Chỉ là , nhìn thấy Tá» VÅ© dưá»ng như không để mình và o mắt, chỉ tÄ©nh tÄ©nh lặng lặng đứng yên má»™t chá»—, chỉ đà nh thở ra má»™t hÆ¡i, Ä‘oạn cÅ©ng chìm và o yên lặng.
Äi chung mấy ngà y, Tá» VÅ© vẫn chưa má»™t lần cởi mÅ© trùm đầu ra, khiến y không khá»i cảm thấy ngưá»i bạn đồng hà nh nà y tháºt quá bà ẩn.
Tà i sản của [Relax]
Äã có 7 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a [Relax]
Từ khóa được google tìm thấy
äèåòà , åêàòåðèíáóðã , dam nam loan nu , ëèòûå , íåîáû÷íûå , ïèòàíèå , ïîäâåñíûå , ìîñêîâñêèé , phiêu vÅ© 4vn , phiêu vÅ© tac gia , tac gia phieu vu , thi vu , thi vuong , thi vuong / tien hiep , thi vuong 4vn , thi vuong 4vn eu , thi vuong 4vn phieu vu , thi vuong-phieu vu , thi vương , thi vương 4vn , truyen thi vuong 4vn , van nam thi vuong 4vn , ðåôåðàòè