Gian trá giảo hoạt, mặt dày vô sỉ, ti bỉ hạ lưu, vô lại lưu manh, dâm tặc đại sắc lang...
Phải gánh trên lưng bao tiếng thơm với thiên hạ, việc này đối với Hà Tiểu Vũ mà nói thì chỉ là phù du. Đời mà, chém được thì cứ chém, lừa được thì cứ lừa, dọa được ai thì dọa tẹt, dọa không được thì bá vương ngạnh thương cung. Trong từ điển sống của hắn chỉ có:" Bất kể là thượng lưu hay hạ lưu, đối xử công bằng mới là nhất!"
" Abcxyz thượng đế...."
Hà Tiểu Vũ chửi ầm ĩ, lúc này hắn đang dốc sức chạy như điên, nếu giờ có quán quân điền kinh áo vận hội nào ở đây thấy được tốc độ chạy của hắn chắc cũng phải ngả mũ cúi đầu
Hắn thở không ra hơi nữa, cứ vừa chạy vừa hồng hộc như trâu già sắp chết. Hai chân nặng như chì, lết một bước cũng cảm thấy khó khăn.
Phía sau hắn đang có một đám người cầm cuốc, xẻng đuổi theo, trông đám người này khí thế hừng hừc, trông họ như không bắt được hắn thì sẽ không chịu dừng.
Má ơi, không phải chỉ chôm một con gà mái thôi sao? Có cần phải đuổi đánh dữ dội vậy không...
Hà Tiểu Vũ luôn mồm kêu khổ, hắn rất muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt...
Hà Tiểu Vũ nhớ rất rõ lúc trước hắn đang ngồi trước màn hình máy tính, đợi một lúc lâu cuối cùng cũng thấy " Cực Phẩm Gia Đinh " ra chương mới. Nhất thời kích động quá lên hoa chân múa tay, chẳng biết lớ ngớ thế nào mà quơ trúng cái màn hình, làm cả màn hình, ổ cắm đổ xuống tất tần tận. Kết quả sau đó thế nào chắc không cần nói mọi người cũng biết, hắn không bị điện giật chết đã là kỳ tích rồi.
Số đủi quá.
Khi tỉnh lại, hắn thấy mình đang trần truồng nằm trong một rừng cây.
Hà Tiểu Vũ không biết mình đang ở đâu nữa, cả người hắn giờ còn đang trần như nhộng, không còn cách nào khác đành bẻ tạm vài cành cây quấn ngang hông tạo thành một cái khố màu xanh kín đáo, tuyệt đối thân thiện với môi trường.
Dù hiện giờ phong trào trần truồng chạy lông nhông ngoài đường đang có chiều hướng thịnh hành, nhưng Hà Tiểu Vũ lại không quen khoe mình với đời như vậy. Hơn nữa mặc cái khố thân thiện môi trường này còn rất khó chịu, gió lạnh cứ lùa vào từng đợt. Có điều như vậy còn tốt hơn cởi truồng khoe mông chạy ra ngoài.
Còn hai chân buộc phải khoe ra vậy...
Loanh quanh trong rừng một ngày một đêm Hà Tiểu Vũ mới thoát được ra ngoài. Lúc đấy bụng hắn đã đói tới mức tứ chi lẩy bẩy, đầu váng mắt hoa, dạ dày sôi sùng sục, tình cảnh thảm hại vô cùng.
Khi Hà Tiểu Vũ thấy ở gần đó có một thôn trang nhỏ vô cùng lạc hậu, thôn dân trong thôn đang mặc trên người trang phục cổ đại hắn chỉ được thấy trên phim ảnh thì ngẩn người ra.
Trời ơi, mấy tên tiên nhân tráo trở kia, xuyên việt sao?
Năm nay có vẻ nhiều người chuộng xuyên việt quá ta, có điều người ta xuyên việt không phú thì quý, sao lão tử lại " nhẵn nhụi " hơn cả ăn mày thế này?
Mja nó, sớm biết thế này thì đã mua sẵn vài khẩu súng máy mang theo người rồi? Như vậy ít nhất còn có súng trong tay để phòng thân. Nhưng giờ thì tốt rồi, tay trắng xuyên việt, tình cảnh thảm hại không bút nào tả xiết, hu hu....
Có điều nghĩ nhiều như vậy để làm gì, trước tiên cũng phải thó tạm một bộ quần áo mặc tạm vào đã, tránh để cảnh xuân của mình lộ ra ngoài.
Ài, lấy tạm được cái quần mặc rồi, nhưng sao rộng thùng thình như váy thế này, còn không có cả thắt lưng nữa, cứ buông cạp là nó lại tụt lên tụt xuống. Không còn cách nào đành phải dùng tạm cành cây làm thắt lưng vậy, chỉ mong nó đừng đứt gãy giữa đường là tốt rồi.
Ồ quên, bụng đang đói, phải kiếm cái gì ăn đã. Ế ế, có con gà mái đang nằm trong ổ kìa, kệ, cứ bắt trước đã.
Gà thì bắt được rồi đấy, có hậu quả không? Có chứ, chính là cái bộ dạng thảm hại hiện giờ của hắn chứ đâu nữa, cắm đầu cắm cổ chạy loạn lên, theo đằng sau là tiếng la hét của đám thôn dân khốn cùng.
Nhưng khi đã mang số con rệp thì mạt rệp đến vô cùng, chạy đâu không chạy lại nhằm đúng đường cùng mà lao.
Nhìn xuống dòng sông chảy xiết phía dưới, Hà Tiểu Vũ sợ run người. Nhưng khi quay đầu lại nhìn đám thôn dân đằng đằng sát khí đang tiến tới gần, Hà Tiểu Vũ nhắm tịt mắt lại, hắn nhảy xuống.
Ở lại sẽ bị thôn dân vung gậy đập chết, thế thì thà nhảy xuống còn hơn. Vách núi này tuy hơi cao, nhưng kỹ năng bơi lội của hắn khá thành thạo, chắc sẽ không đến nỗi chết đuối đâu.
Bên tai nghe tiếng gió tít gào, khi thân thể Hà Tiểu Vũ còn đang lơ lửng giữa không trung thì hắn bỗng nghe được tiếng phật hiệu, sau đó hông như bị một cái gì đó quấn chặt lấy, rồi cả người bị kéo tới với một lực rất mạnh.
" Phịch" một tiếng, Hà Tiểu Vũ ngã vào một đống cỏ khô mềm.
Đống cỏ tuy dày, mềm, nhưng cú ngã này vẫn khiến hắn thấy trời đất quay cuồng, đom đóm tung bay khắp trời.
Vùng vẫy một lúc lâu Hà Tiểu Vũ mới đứng dậy được, hắn quay sang vái một lão hòa thượng đang ngồi xếp bằng bên cạnh:" Đa tạ đại sư."
" A di đà phật."
Lão hòa thượng khuôn mặt hiền hậu niệm phật hiệu:" Thí chủ tuổi còn trẻ, sao lại nghĩ không thông như vậy?"
Nghĩ không thông? Lão tưởng ta tự sát chắc, kinh rồi...
" Ta...ta...ta"
Hà Tiểu Vũ dở khóc dở cười, ấp úng hồi lâu mà không biết nói gì, cuối cùng đành đánh trống lảng:" Đại sư, ta rất đói..."
Thật ra hắn không cần phải nói, những tiếng sùng sục trong bụng đã tự tố cáo thay hắn rồi.
Cực đói!
" Thiện tai, thiện tai!"
Lão hòa thượng lấy ra một bao vải:" Ta còn vài cái bánh bao, thí chủ ăn tạm đi."
Vừa nghe có đồ ăn, quanh miệng Hà Tiểu Vũ đã đầm đìa nước miếng.
Bất chấp tất cả, hắn mở bao vải ra, tay cầm lấy một cái bánh bao trắng bóc đưa lên miệng, cắn một miếng đã xơi mất nửa cái bánh.
Chỉ hai ba miếng đã giải quyết hết hai cái bánh bao lớn.
Ăn miếng đầu tiên hãy còn dễ nuốt, nhưng từ miếng thứ hai trở đi hắn phải đỏ mặt tía tai, mắt trợn trừng lên mới nuốt xuống được.
" A di đà phật, thí chủ cứ ăn từ từ." Lão hòa thượng đưa một túi nước qua.
Hà Tiểu Vũ ngửa cổ uống ừng ực một hơi, sau đó lại tiếp tục chiến dịch càn quét, sau khi tiêu diệt hết năm cái bánh bao thơm ngào ngạt trong bao vải hắn mới xoa bụng một cách thỏa mãn.
Abcxyz thượng đế, không ngờ bánh bao so với tay gấu, vây cá hay mãn hán toàn tịch * gì gì đó còn ngon hơn.
Căng da bụng trùng da mắt, Hà Tiểu Vũ bỗng thấy rất mệt mỏi, hắn duỗi lưng một cái, ngáp:" Đại sư, ta mệt lắm, ta đi ngủ trước đây." Không đợi xem lão hòa thượng có đáp ứng hay không, hắn đã ngả lưng xuống ngáy khò khò.
Lòng vòng trong rừng cây một ngày một đêm, sau lại bị đám thôn dân đuổi đánh điên cuồng, Hà Tiểu Vũ vốn đã rất mệt mỏi, chẳng qua lúc trước cơn đói nó chiến thắng cái mệt. Giờ đã được ăn no, dĩ nhiên cái mệt nó lại tới đòi mạng rồi.
Hà Tiểu Vũ ngủ đến thiên hôn địa ám, mãi tới sáng sớm hôm sau mới tỉnh lại.
Lão hòa thượng vẫn nhắm khoanh chân, ngồi im như tượng đá.
Tiểu Vũ quay đầu quan sát bốn phía, vừa nhìn cái đã sợ hết cả hồn.
Chỗ hắn đang nằm chẳng qua chỉ là một tảng đá nhô ra trên vách núi, ở trên được phủ một lớp cỏ khô thật dày mà thôi. Phía dưới vẫn là con sông nước chảy xiết đấy, tối qua ngủ nhỡ không cẩn thận xoay người té xuống dưới thì chẳng phải sẽ...
Hắn rùng mình một cái, không dám nghĩ thêm nữa.
Bên trên là vách đá, căn bản không thể leo lên được. Chẳng lẽ phải nhảy xuống dưới bơi mới rời khỏi cái chỗ quỷ quái này?"
" Đại sư, đại sư." Hà Tiểu Vũ gọi lão hòa thượng:" Làm thế nào để rời khỏi chỗ này?"
" A di đà phật." Lão hòa thượng mở mắt ra:" Thí chủ muốn rời khỏi đây, vậy để lão nạp tiễn thí chủ đi."
Không thấy lão hòa thượng làm động tác gì mà một tấm vải bố đã quấn lấy eo hắn.
" Đợi đã..." Hà Tiểu Vũ hoảng hốt, vội kêu to lên.
Lão hòa thượng không định dùng tấm vải này để quẳng mình lên trên đấy chứ? Chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không phải ăn đủ sao? Khoảng cách xa như vậy cơ mà, sợ lắm chứ.
" Thôi được, để lão nạp đưa thí chủ đi một đoạn vậy."
Chẳng thấy lão hòa thượng đứng lên mà Hà Tiểu Vũ đã thấy thân thể mình nhẹ bẫng, bên tai lại được nghe tiếng gió rít gào. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy mình nằm lăn trên mặt đất rồi.
Ồ, hiện giờ mình đã quay về chỗ mình nhảy hôm qua.
Hà Tiểu Vũ choáng váng hồi lâu mới tỉnh táo lại một chút. Trời ơi, không ngờ lão hòa thượng này lại là một cao thủ võ lâm rất lợi hại.
Hà Tiểu Vũ đã xem tiểu thuyết võ hiệp n lần rồi, đặc biệt là những bộ của Kim đại hiệp, Cổ đại hiệp, của Vu Đông Lâu đại hiệp thì càng yêu thích.
Khoảng cách từ dưới đấy lên đây khá cao, mang theo một người mà còn nhảy được cao như vậy, lão hòa thượng chắc chắn là cao thủ tuyệt thế trong tiểu thuyết võ học.
Hà Tiểu Vũ bỗng quỳ xuống bái lạy:" Đại sư, xin người thu ta làm đồ đệ."
" A di đà phật." Lão hòa thượng niệm phật hiệu:" Thí chủ vô duyên với phật môn, lão nạp không thể thu thí chủ làm đồ đệ được."
Hà Tiểu Vũ gãi gãi đầu, chống tay đứng dậy. Vừa rồi quỳ xuống bái sư chẳng qua là do kích động nhất thời mà thôi. Nếu thật sự bắt hắn đi làm tiểu hòa thượng, cả ngày ăn chay gõ mõ miệng niệm a di đà phật, rượu thịt không được ăn, mỹ nữ không được động, khi đấy có muốn hối hận cũng không kịp nữa.
Nếu đời nam nhân mà mất đi mấy thú vui đấy thì thà sang Thái làm gay còn hơn.
" Vậy...."
Hà Tiểu Vũ vốn định xin lão hòa thượng truyền cho một ít công phu. Nhưng hắn bỗng nhớ lại các môn phái trong tiểu thuyết võ hiệp đều có môn quy không nhập môn thì không được truyền võ công bản môn, vì thế đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Hắn theo thói quen thò tay vào túi ao, nhưng lúc này mới nhớ ra bộ y phục đang mặc trên người này vốn không có túi.
Không có túi, vậy không cất được đồ rồi, giả sự như ví tiền chẳng hạn.
Nhắc đến tiền bụng hắn bỗng thót lên.
Không có tiền sẽ không vào được quán ăn, chẳng lẽ cái bụng lại phải chịu đói sao?
" Đại sư à." Ngón cái của Hà Tiểu Vũ xoa xoa ngón trỏ, hắn cười hì hì nói:" Đại sư, cho mượn ít tiền ăn được không, trên người ta không còn một xu."
Câu này có thể khiến vô số tên tự nhận mình mặt dày nghe được cũng phải té ngửa.
Người xuất gia tứ đại giai không, chỉ phải ở trong chùa lễ phật niệm kinh, khác tự có hương khách tới dâng hương bái phật tỏ lòng thành rồi quyên tiền quyên vật, ra ngoài thì lại đi hóa duyên, có thể nói trên người họ chẳng có xu teng nào cả.
Hắn là một nam nhân khỏe mạnh mà lại có thể mở miệng hỏi mượn tiền ăn của một hòa thượng, da mặt hắn không chỉ đã dày tới trình " xưa nay chưa từng có ", mà còn " sau này không ai bì kịp ".
" A di đà phật." Lão hòa thượng chắp tay niệm phật hiệu:" Người xuất gia tứ đại giai không, thanh niên muốn có tiền phải tay làm hàm nhai, phật dạy..."
" A di đà phật." Hà Tiểu Vũ bắt chước động tác chắp tay của lão hòa thượng:" Phật dạy, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Đại sư không định trơ mắt nhìn ta chết chứ? Nếu đại sư không có tiền, vậy cho ta xin một ít bánh bao để ăn trên đường cũng được!"
" Bánh bao đã bị thí chủ ăn hết rồi...Ơ..." Lão hòa thượng bỗng ơ khẽ một tiếng, cả người như sao băng lao thẳng vào cánh rừng trước mặt.
Hà Tiểu Vũ chỉ thấy mắt hoa lên một chút, khi tỉnh táo lại đã không thấy bóng dáng lão hòa thượng đâu nữa.
Mja, lão hòa thượng thật bủn xỉn!
Vốn hắn định bảo lão hòa thượng đi hóa duyên lấy trăm cái bánh bao, sau đó sang tay cho hắn mang đi bán lại để kiếm chút tiền đi đường. Ai ngờ lão hòa thượng bỗng nhiên lại chạy mất, mộng đẹp vì đó cũng vỡ tan.
Chẳng có đồ để ăn, vì vậy thế nào cũng phải kiếm một thị trấn nào đó để ăn chút gì mới được!
Hắn gãi gãi đầu nhìn xung quanh một chút, cắn răng rồi quyết định đi men theo một lối mòn ở bên trái. Nam trái nữ phải mà *, liều thôi!
Đi men theo lối mòn một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng thấy được một con đường bằng phẳng. Tiếp tục đi về bên trái.
Dọc đường đi hắn cứ suy nghĩ vẩn vơ mãi. Đây là triều đại nào? Hoàng đế lão nhi là ai nhỉ ? Người ta xuyên việt thì mang súng, lựu đạn, mình thì lại trần như nhộng xuyên việt đến đây. Một lưu manh thứ thiệt như mình phải làm gì mới sống được trong triều đại này bây giờ?
Mà chờ chút, xuyên việt thời không, đầu óc thân thể sẽ không có vấn đề gì chứ? Liệu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì xảy với " cây súng " kia không?
" Súng " của nam nhân mà không nhạy thì sang Thái sống còn hơn.
Hắn tiến vào rừng cây ven đường, bàn tay tiến vào trong đũng quần rộng thùng thình như cái váy. Sau khi lần mò một hồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn hảo, jj không có vấn đề gì.
Tiện thể đang ở trong rừng nên hắn " hái hoa" luôn, sau đó mới cột chắc quần lại rồi tiếp tục lên đường.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Không biết đã đi được bao lâu, hắn chỉ biết rằng hai chân đã tê mỏi, bàn chân càng thảm hơn, không chỉ dính đầy bùn đất mà còn bị rộp đầy mụn nước.
Khổ quá!!!
Cắn răng tiếp tục đi tiếp một lúc nữa, cuối cùng hắn cũng thấy ở sườn dốc đằng trước có một chiếc xe bò đang chầm chậm leo dốc, trên xe chở những bó củi, có một người đội nón đang ngồi ở đầu xe, trong lòng Hà Tiểu Vũ không khỏi thấy mừng rỡ.
He he, có thể đi nhờ xe được rồi. Hắn vội chạy đuổi theo chiếc xe bò.
Người ngồi trên xe nghe thấy tiếng chân đuổi ở phía sau nên quay đầu lại nhìn.
Hóa ra đó là một ông lão, nếp nhăn đầy trên mặt ông cho thấy ông đã phải trải qua bao năm tháng bể dâu.
" Đại thúc khỏe chứ." Hà Tiểu Vũ cười tủm tỉm bắt chuyện.
Có vẻ con bò kéo xe đã quá già rồi nên leo lên dốc rất chậm, nó đang có dấu hiệu không đi được nữa.
Hà Tiểu Vũ vội đến đẩy ở phía sau xe.
" Aiiii, con bò này già rồi....." Ông lão thở dài một tiếng rồi nhảy xuống giúp Hà Tiểu Vũ đẩy xe bò lên trên đỉnh dốc.
" Ê, tiểu tử, sao lại đi chân đất thế kia?" Ông lão mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi.
Hà Tiểu Vũ cố chỉnh cơ mặt để tạo tỏ vẻ vô cùng đau khổ, đáng thương:" Đại thúc..đừng nói nữa....một nhà tám miệng ăn của ta đều bị bọn giặc cướp giết...giết hết rồi, chỉ còn một mình ta chạy thoát thân thôi..."
" Bọn giặc cướp đáng chết!" Ông lão chửi một câu, sau đó thở dài:" Hải tử thật đáng thương..." Rồi ông lão hỏi xem hắn sau này định làm gì.
Hà Tiểu Vũ không biết bây giờ là triều đại nào thì làm sao biết sẽ phải làm gì chứ. Hiện giờ hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước, hắn cố làm ra vẻ đau đớn, tuyệt vọng, thở dài một tiếng, lắc lắc đầu rồi im lặng không nói gì.
Ông lão suy nghĩ một chút rồi nói:" Như vậy đi, hôm trước ta mang củi đến bán cho Đỗ gia, có nghe quản sự nói đang muốn thuê thêm mấy hạ nhân, để ta mang ngươi đến đấy thử xem, mong là bọn họ chưa tìm đủ người..."
Vì thế Hà Tiểu Vũ nhảy lên xe ngồi, cùng ông lão tên Lý Lão Thực tiến vào một tòa cổ thành có tên là Thương Ngộ.
Chiếc xe bò này tuy đã cũ, nhưng với Hà Tiểu Vũ bây giờ, ngồi nó so với ngồi BMW hay Ferrari còn thấy sướng hơn nhiều.
Trên đường cái trong cổ thành người qua lại như mắc cửi, hai bên đường bày đầy hàng hóa đủ mọi màu sắc khiến Hà Tiểu Vũ nhìn mà hoa cả mắt.
Khi nhìn thấy kiến trúc lạc hậu, phương tiện giao thông, trang phục, đồ ăn, Hà Tiểu Vũ đau khổ rên lên một tiếng.
Không máy tính, không mạng miếc gì, không K không AV, sống thế này mà không buồn đến chết thì cũng lạ?
Nhưng dù thế nào cũng đã đến thời này rồi, phải tìm mọi cách để hòa đồng với mọi người nơi đây, cần mau chóng tìm hiểu về xã hội thời này để dung nhập vào nó mới được.
Mà thôi, giờ có cuống lên cũng chả giải quyết được gì, cứ từ từ mà tính, trước hết là phải giải quyết được vấn đề nơi ăn chốn ở đã rồi hẵng nói tiếp. Giờ trong đầu chẳng nghĩ được cách gì cả, cứ tạm thời nghe theo sắp đặt của Lý lão bá trước vậy, đi một bước tính một bước. Dù thế nào trong lòng hắn vẫn rất cảm kích Lý lão bá, không ngờ năm nay vẫn còn nhiều người tốt quá.
Lý lão bá điều khiển chiếc xe đưa Hà Tiểu Vũ đến cổng sau của một đại trạch môn, bên trong cổng có mấy người mặc trang phục gia nô đang bê củi vào trong nhà.
Lý lão bá đến nói chuyện với một người đàn ông trung niên có dáng dấp khá giống quản gia, người kia sau khi lén lút nhận một ít bạc vụn của Lý lão bá thì hơi mỉm cười rồi gật đầu.
Mja, đi làm thuê mà còn phải hối lộ mới được làm sao?
" Tiểu Vũ à, vị này là Lý quản gia, sau này ngươi sẽ làm việc dưới quyền của Lý quản gia, ngươi phải cố gắng đấy nhé." Lý Lão bá căn dặn.
" Lý quản gia." Hà Tiểu Vũ đưa tay ra theo thói quen, nhưng khi trông thấy Lý quản gia nhíu mày thì hắn vội vàng rụt tay lại.
Chết, đây là thời cổ đại, bắt tay là lễ tiết hiện đại mà.
Lý quản gia trừng mắt nhìn hắn một hồi rồi hất đầu ra hiệu:" Đi vào trong."
Hà Tiểu Vũ cúi mình vái Lý lão bá:" Tạ ơn Lý Lão bá." Hắn đã nhớ kỹ địa chỉ của Lý lão bá trong đầu, sau này nếu phát đạt thì nhất định phải đến nhà Lý lão bá để báo cái ơn hôm nay.
Sau đó hắn theo Lý quản gia tiến vào đại trạch môn, sau khi xuyên qua tầng tầng cửa đảng, Hà Tiểu Vũ được dẫn đến một tiểu viện **.
Lý quản sự lạnh lùng nói:" Hà Tiểu Vũ, từ hôm nay ngươi sẽ làm việc ở trong viện này, nhớ đừng có làm ta mất mặt đấy." Nói xong liền khệnh khạng rời đi.
Từ trong viện đi ra một đại thẩm vóc dàng còn cao to khỏe mạnh hơn cả Hà Tiểu Vũ, mặt rỗ lại còn căng thẳng nên trông rất là ngầu, thị chỉ chỉ vào hắn:" Ngươi, mới tới hả, đi theo ta!"
Kinh, cơ thể như vậy nếu ở thời hiện đại thì chắc chắn sẽ là chủ lực tiên phong của đội tuyển bóng rổ nữ quốc gia.
" Nữ tiên phong " dẫn hắn đến một gian phòng lớn:" Ngươi cứ ở đây đi, sáng sớm mai sẽ bắt đầu làm việc, quy củ của Đỗ gia thì để lát nữa ta nói cho ngươi, còn giờ thì đi rửa đôi bàn chân thối của ngươi trước đi."
Hà Tiểu Vũ ngoan ngoãn đi theo " nữ tiên phong " đến một cái giếng rồi vụng về xách một gầu nước để rửa chân.
" Nữ tiên phong " quay người rời đi, chỉ một lát sau thị đã quay lại, còn ném một đôi giày vải rách nát cho hắn. Giày vải tuy rách nhưng đi tạm còn đỡ hơn là không có giày.
" Tạ ơn tỷ tỷ."
" Nữ tiên phong " ngẩn ra một chút rồi cười phá lên, tiếng cười như sấm chớp mùa mưa, như ve kêu mùa hạ khiến hai màng nhĩ của Hà Tiểu Vũ rung động.
Mja, công phu " sư tử hống " trong phim của Tinh ca *** so với tiếng cười của " nữ tiên phong " sợ rằng còn kém lợi hại hơn nhiều.
" Tiểu tử, dám chiếm tiện nghi của lão nương sao, ha ha..."
" Nữ tiên phong " miệng rộng cười toe toét, mặt rỗ căng thẳng lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy.
Ọe, người trông như vậy thì có cho cũng chẳng thằng nào muốn, làm gì còn ai dám chiếm tiện nghi của ngươi nữa?
Hà Tiểu Vũ nôn khan vài cái, may mà từ sáng đến giờ còn chưa có gì vào bụng, không thì chắc đã " cho chó ăn chè " hết rồi.
* Nam trái nữ phải: Một tập tục của người phương Đông.
** Viện: Nhà ở có tường thấp bao chung quanh gọi là viện.
*** Tinh ca: Châu Tinh Trì đó, chắc là sư tử hống trong phim tuyệt đỉnh kung fu.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Chương 3: Bà đây giữ quan, vạn thằng không qua được.
Dịch: Vô Danh
Nguồn: truyenonline.vn + 4vn.eu
Có lẽ vì được gọi một tiếng tỷ tỷ nên khuôn mặt rỗ của " nữ tiên phong " tươi như hoa, thái độ với Hà Tiểu Vũ cũng trở nên thân thiện hơn nhiều.
Có điều lúc Hà Tiểu Vũ nhìn cái mồm to ngoác của thị toe toét thì hắn ước giá như thị ngậm ngay cái mồm lại, mặt cứ căng thẳng lúc trước lại hay.
" Nữ tiên phong " dẫn hắn đi quanh viện thăm thú một vòng, cái gì nên làm cái gì không nên làm, chỗ nào không được phép tiến vào cùng các loại quy củ của Đỗ gia thị đều nói hết cho Tiểu Vũ.
Hà Tiểu Vũ đã sớm bị cái giọng ca oanh vàng của thị làm cho hai màng nhĩ đau đớn, đành phải liều mạng gật đầu để mong thị có thể mau chóng ngậm ngay cái miệng vào.
Sau khi ký vào khế ước bán thân, đổi lấy một bộ trang phục gia nô, Hà Tiểu Vũ chính thức trở thành gia nô thử việc của Đỗ gia trong nửa năm. Thời gian nửa năm không phải là dài nhưng cũng đủ để hắn có thể hòa nhập vào cái xã hội khoa học kỹ thuật lạc hậu này.
Làm việc ở đây được bao ăn bao ở đàng hoàng, chỉ là lương một tháng được có một lạng bạc, con bà nó là con gấu, thế này so với đám lão bản mở kỹ viện còn gian tham hơn nhiều.
Hừ, dù gì cũng vừa mới tới, để xem tình hình sau này thế nào đã rồi sẽ tính...
Được giọng oanh vàng của " nữ tiên phong " phục vụ suốt buổi chiều, lỗ tai Hà Tiểu Vũ giờ vẫn còn ong ong, bụng dạ lại sôi sùng sục phản động, may mà cũng vừa đến giờ ăn cơm.
Hà Tiểu Vũ mặc trang phục gia nô rộng thùng thình tiến vào trong nhà ăn, ở trong đó đã có sẵn bốn gia nô cũng mặc trang phục giống như hắn đang ăn ngấu nghiến, thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn đểu hắn.
Mja, nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy ai đẹp trai bao giờ à?
Hà Tiểu Vũ thản nhiên tiến vào, hắn vòng vo một hồi mới tìm được chỗ ngồi ăn, nhưng đến lúc cầm cái bát sành đi đến chỗ thùng gỗ đựng cơm thì hắn trố cả mắt ra. Thùng gỗ sạch trơn, may ra còn dính lại được vài hạt bé tí ở dưới đáy thùng.
Abcxyz chúng mày, tuyệt tình như vậy sao?
Bốn tên kia nhân lúc Hà Tiểu Vũ còn đang ngơ ngẩn thì dùng tốc độ nhanh như chớp dọn dẹp sạch sẽ cơm còn trong bát của mình cùng 2 đĩa thức ăn, ngay cả bát canh rau cũng không để sót lại một cọng.
Mja nó, thật khinh người quá đáng.
Hà Tiểu Vũ một đá sút bay cái thùng rồi nổi giận đùng đùng bỏ về phòng.
Phòng ngủ của hắn là một gian phòng lớn, trong có bày năm cái giường, vậy là hắn sẽ phải ở chung phòng với bốn tên gia nô khác.
Hà Tiểu Vũ ức chế đá tung cửa phòng khiến cho bốn gã đang ở trong sợ nhảy dựng cả lên, sau khi cả lũ nhìn rõ là hắn thì trợn trừng mắt lên lườm nguýt.
" Tiểu tử, ngươi vừa mới tới, đã biết quy củ chưa?" Một gã gia nô to con ưỡn ngực đến trước mặt hắn.
Hà Tiểu Vũ cố nén giận, híp mắt hỏi lại:" Quy củ gì?"
" Ta là Trương Hổ, là đại ca trong phòng này!" Gã to con vỗ bồm bộp bộ ngực chắc nịch của mình:" Ngươi mới tới thì phải nộp trước ba tháng tiền lương cho đại ca, đại ca sai bảo điều gì thì phải làm theo, y phục của mọi người đều phải giặt..."
Mja, khinh người tới mức này thì cả bồ tát cũng không nhịn được.
Hà Tiểu Vũ đang đứng yên đột nhiên tiến lên một bước, đầu gối phải húc mạnh lên.
Trương Hổ đang chém gió, mưa xuân phun tùm lum thì làm sao có thể ngờ được Hà Tiểu Vũ lại ra tay bất ngờ như vậy nên không kịp tránh đòn, chỉ kịp kêu " hự " một tiếng rồi chụm hai tay be hạ bộ ngã gục xuống đất, mặt gã tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đánh lén thành công, Hà Tiểu Vũ bắt đầu nhấc chân đá loạn làm Trương Hổ kêu gào thảm thiết. Nếu quang minh chính đại tay đôi với nhau, bằng tướng tá của Trương Hổ thì có hai Hà Tiểu Vũ cũng không làm gì được gã. Nhưng gã Trương Hổ này lại khinh người quá mức, Hà Tiểu Vũ không thể nhịn được cơn giận này, đánh không lại cũng phải đánh, nhưng lại là đánh lén, hê hê, nói lão tử ti bỉ vô sỉ, tiểu nhân, không phải anh hùng hảo hán cũng được, cứ đánh thắng mới là nhất....
Ba gã còn lại chắc không ngờ được hắn lại dám ra tay đánh người nên cứ ngẩn ra, đến khi phản ứng lại thì đại ca của cả bọn đã bị Hà Tiểu Vũ đá cho hỏng người, cả lũ vừa tức vừa vội xông vào đánh Hà Tiểu Vũ.
" Bịch" một tiếng, mặt Hà Tiểu Vũ như méo đi, mắt nổ đom đóm. Aiiii, phát đấm này mạnh quá.
Hà Tiểu Vũ tức giận đáp lễ lại đối phương một đấm vào mặt khiến đối phương phải kêu lên.
Hắn tưởng mấy gã bên ngoài thấy hắn giải quyết đượcTrương Hổ thì sẽ không dám dây vào hắn nữa, dè đâu người tính không bằng trời tính.
Tiểu phúc lại dính thêm một đấm nặng nề nữa, Hà Tiểu Vũi rên lên rồi ôm eo gục xuống, tiếp đó là một cơn mưa đấm rơi lên người hắn. Hà Tiểu Vũ chỉ có thể co người lại, hai che lấy đầu cố gắng bảo vệ những phần thân thể quan trọng dưới cơn mưa đấm tầm tã này.
Có một bàn chân đang đạp tới mặt hắn. Đạp tao à, này thì đạp này, ngoằm....
"A..." một tiếng kêu bi thảm kinh thiên động địa khiến cả Đỗ phủ phải rung động.
" Uỳnh" một tiếng, cửa phòng đã bị ai đó tông mở.
" Các ngươi đang làm trò gì thế?" Tiếng rống như sấm dậy vang lên, khiến tất cả mọi người trong phòng nhảy dựng lên.
Là tiếng của " nữ tiên phong ", thoát rồi....
" Tỷ tỷ cứu mạng...." Hà Tiểu Vũ nhả bàn chân kia, ôm đầu nằm lăn trên đất rên rỉ, hai mắt trắng dã, hai chân giật giật, lại còn nín thở giả chết nữa.
Oài, vị máu tanh trong mồm khó chịu quá, gã vừa bị mình cắn chắc đau lắm đấy. Mja thằng khốn, dám đánh tao à, chưa bị tao cắn cho đứt thịt là may rồi đấy.
" Tôn nhị nương, chúng tôi..." Một gã vừa định mở miệng giải thích liền bị " nữ tiên phong " tát bay.
Muốn biết cú tát của một người có đủ tư chất làm chủ lực tiên phong đội bóng rổ nữ quốc gia trong cơn tức giận mạnh đến nhường nào thì có thể xem tình trạng của gã kia để biết thêm chi tiết. Mồm đầy máu, nửa bên mặt sưng vù, trên mặt đất còn có mấy cái gì đó trắng trắng! Ha ha, sướng chưa con!
" Nữ tiên phong " hai tay chống hông, mày rậm dứng thẳng, mặt đằng đằng sát khí trợn mắt nhìn hai gã gia nô còn lại, trông rất có khí thế " bà đây giữ quan, vạn thằng không qua được ", khiến ai thấy cũng phải khiếp sợ.
Hai gã còn lại rất nhanh trí, vội vàng quỳ xuống khấu đầu:" Tôn Nhị Nương, chúng tôi sai rồi, cô tha cho chúng tôi lần này đi..."
Mẫu Dạ Xoa Tôn Nhị Nương sao? Mà kệ, dù không phải là Mẫu Dạ Xoa Tôn Nhị Nương trong Thủy Hử thì " nữ tiên phong " này cũng đủ uy mãnh rồi.
Tôn Nhị Nương túm áo một gã nhấc dậy, đe dọa:" Nếu để lão nương bắt gặp các ngươi ức hiếp Tiểu Vũ một lần nữa thì các ngươi cứ đợi ăn gia pháp đi, hừ."
Khiếp, một đại nam nhân mà nàng nhấc dậy dễ dàng như nhấc một con gà con vậy, " nữ tiên phong " này e rằng so với Tôn Nhị Nương chính quy còn phải lợi hại hơn N lần.
Hà Tiểu Vũ đang nằm giả chết trên mặt đất, thấy Tôn Nhị Nương đi về phía mình thì vội rên rỉ mấy tiếng. Thật ra đấy cũng chẳng phải giả vờ, toàn thân hắn giờ đang đau muốn chết, các khớp xương như muốn nát cả ra rồi.
Mja nó, món nợ lần này lão tử sẽ ghi nhớ, một ngày nào đó các ngươi sẽ phải đền bù gấp đôi!
" Tiểu Vũ, ngươi không sao chứ?" Tôn Nhi Nương cúi người xuống một cách khó khăn, đỡ Hà Tiểu Vũ đứng dậy rồi dìu hắn đi về phía giường, vẻ mặt thị lộ vẻ quan tâm lo lắng chân thành khiến Hà Tiểu Vũ thầm cảm kích trong lòng.
Trương Hổ vừa bị Hà Tiểu Vũ đánh cho hoa mày chóng mặt, vất vả lắm mới bò dậy được, người còn chưa đứng vững thì lại bị Tôn Nhị Nương đẩy mạnh một cái lăn quay ra đất, đau phát khóc lên được.
Tôn Nhị Nương đỡ Hà Tiểu Vũ nằm xuống giường, rất quan tâm hỏi han thương thế của hắn, còn đắp chăn cho hắn. Sau khi quay lại đe dọa đám người Trương Hổ thêm một lần nữa thì ngạo nghễ rời đi.
Bị Tôn Nhị Nương dọa cho như vậy nên đám người Trương Hổ cũng không dám gây phiền phức gì với hắn nữa, cả bọn ngoan ngoãn bò lên giường mình trùm chăn đi ngủ. Gã bị Tôn Nhị Nương tát cho rơi mấy cái răng cửa thì cứ nằm trong chăn bưng miệng rên rỉ suốt, chỉ có thể tự trách gã xui xẻo chọc phải Tôn Nhị Nương mà thôi.
Đám này gã nào cũng sợ Tôn Nhị Nương, xem ra Tôn Nhị Nương trong Đỗ phủ cũng có chút quyền lực đây! Đừng thấy thị lớn lên hung dữ, thật ra thị rất tốt bụng, nếu không có thị, chắc mình bị mấy gã kia đánh cho không chết cũng phải tàn phế.
Cả người đau nhức, dạ dày cứ sôi sùng sục khiến Hà Tiểu Vũ không tài nào ngủ được, nhưng giờ khớp xương cứ như muốn nát vụt, chẳng còn tí sức nào để đi đâu được nên hắn đành phải nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không biết qua bao lâu, khắp phòng giờ chỉ còn lại một màn đêm, tiếng ngáy của đám Trương Hổ cũng vang đều đều, chắc qua nửa đêm rồi!
Hà Tiểu Vũ gượng ngồi dậy, sờ soạng tìm đường ra khỏi phòng.
Nhờ ánh trăng mờ mờ soi sáng, Hà Tiểu Vũ nhắm hướng nhà bếp đi thẳng tới. Cả một ngày chưa ăn cái gì, đói sắp chết rồi đây này, chỉ mong trong nhà bếp còn sót lại ít gì đó có thể ăn được.
Àiiii, số mình cũng xui lắm cơ, dạo này đang thịnh hành xuyên việt, người ta thì không phú cũng quý, có người còn lên làm vương, sao giờ đến lượt mình thì lại liên tiếp gặp xui thế này? Lưu lạc đến mức phải bán mình làm nô, chỉ có thể nói một chữ, THẢM!
Con bà nó là con gấu, lão tử nhất định phải hòa nhập với cuộc sống ở đây, phải tìm cơ hội ngóc đầu dậy.
Hà Tiểu Vũ cứ vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ, bỗng hắn cảm thấy mắt cá chân mình bị một bàn tay lạnh ngắt tóm lấy, khiến hắn sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngã phịch xuống mặt đất.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Chính xác thì không phải Hà Tiểu Vũ ngã trên mặt đất, mà là ngã lên một cái gì gì đó cứng cứng làm mông hắn đau đến nỗi nước mắt nước mũi tùm lum.
" Cái gì gì đó cứng cứng " kia hình như là cái đầu của ai đó, bị mông của hắn ngồi lên trên, đè cả mặt xuống bãi cỏ mà hồi lâu chẳng thấy có động tĩnh gì.
Hà Tiểu Vũ sợ đến mức hồn phi phách tán, phải mãi lâu sau mới hoàn hồn lại, hắn cảm giác mông mình vẫn đè lên đầu người ta nên vội vàng đứng dậy.
Người nọ vẫn úp mặt xuống cỏ, nằm ngay đơ im thin thít chẳng thấy động đậy gì, cái bàn tay gầy đét vẫn nắm lấy mắt cá chân Hà Tiểu Vũ. Chính tại cái bàn tay khô lạnh này đã khiến hắn sợ hết hồn.
Mja, đang nửa đêm canh ba tự dưng lại bị một cái quỷ trảo lạnh băng sờ vào người thì không sợ mới là lạ. May mà đây còn là người chứ không phải là quỷ.
Hà Tiểu Vũ vội gỡ bàn tay khô khỏi mắt cá chân, người nọ vẫn chẳng có động tĩnh gì. Này, không phải chết rồi đấy chứ?
" Ê, dậy dậy..." Hà Tiểu Vũ lay lay người nọ, nhưng người nọ vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Không dễ chết như vậy chứ?
Hà Tiểu Vũ lật người nọ lại. Nhờ ánh trăng mờ mờ hắn có thể thấy được người nọ là một lão đầu mặt trông rất bỉ ổi, đôi mắt tam giác hơi hé, cái miệng há hốc ngậm đầy bùn đất, cỏ dại.
Ha ha, lão già này bị mông mình đè chết, đúng là quỷ xui xẻo, số chó hơn cả mình, ha ha.
Chỉ cần không phải là quỷ thì dù có là người chết mình cũng đếch sợ.
Không biết lão già này là ai mà nửa đêm canh ba lén lút ở đây, chắc không phải gian thì cũng là cướp.
Hà Tiểu Vũ liếc nhìn xung quanh, giờ đang là nửa đêm, xung quanh ngoại trừ mấy tiếng kẻng điểm canh ra thì rất vắng vẻ.
He he, không biết trên người lão già này có tiền không?
Hà Tiểu Vũ chẳng ngại ngần gì đến lục lọi trên người lão già, quả nhiên không khiến hắn phải thất vọng, hắn tìm được vài thỏi bạc, còn có hai tấm vàng lá. Quả phát tài rồi ha ha.
Hà Tiểu Vũ còn tìm được một quyển sách nhỏ, một tấm thiết bài đen đen nặng trịch phát ra hàn ý khiếp người, không biết là đây là đồ chơi gì nữa, nhưng lão già này đeo trên người thì chắc nó là đồ đáng tiền, lấy luôn.
Sau khi thu hết đồ đạc tìm được vào trong ngực áo, lục lọi thêm một lần nữa nhưng không thu được kết, bấy giờ Hà Tiểu Vũ mới lặng lẽ rời đi.
Ha ha, không ai thấy hết, ngày mai chắc sẽ có chuyện ầm ĩ đây, mà kệ chứ, dù gì người gặp rắc rối cũng chẳng phải mình mà là người của Đỗ gia cơ mà.
Trở về phòng ngủ, Hà Tiểu Vũ cảm thấy cứ giữ vàng bạc ở trên người thì không tiện lắm, vì thế hắn quyết định tìm chỗ giấu đồ trước đã. Tìm tòi quanh phòng một hồi, cuối cùng hắn ra góc tường đằng sau phòng, gỡ một tảng đá ra, đào lấy một cái hố rồi để vàng bạc với tấm thiết bài vào, sau đó thì vùi đất lại rồi đặt tảng đá đè lên trên, lúc này hắn mới thấy yên tâm.
Còn quyển sách kia nữa, không biết trong đấy có viết gì nhỉ?
Bị lòng hiếu kỳ thúc dục, Hà Tiểu Vũ mở quyển sách kia ra.
Oa, không ngờ là một quyển xuân cung họa, chẳng lẽ lại là mười tám bức tranh cấm thời cổ đại.
Các bức tranh rất sống động, tuy trông nó không được hiện đại, đẹp bằng manga hay anime hentai của Nhật, ôi, nhắc tới lại nhớ tới cái thời làm mem vip của trang hentai nào đó quá.
Ba mươi sáu bức xuân cung họa, bên cạnh còn có rất nhiều chữ nhỏ, ánh trăng mờ quá nên Hà Tiểu Vũ không nhìn được rõ chữ. Hà Tiểu Vũ giơ quyển sách về phía ánh trăng để nhìn được rõ hơn.
Ơ, trong cơ thể người ở bức xuân cung họa thứ hai sao đột nhiên lại xuất hiện những điểm sáng nho nhỏ nhỉ, trò gì thế này?
Hà Tiểu Vũ tò mò nhìn hơn mười điểm sáng kia, về cơ bản, những điểm sáng này hình như tạo thành một đồ hình kì lạ gì đó. Nhìn hồi lâu, các điểm sáng như có sinh mạng bắt đầu chuyển động chầm chậm theo một quỹ tích, cứ đi hết một vòng thì lại bắt đầu một vòng khác, lặp đi lặp lặp lại tuần hoàn không ngừng.
Khi ánh mắt hắn đi theo quỹ tích chuyển động kỳ diệu của những điểm sáng kia, thì ở một phần nào đó trong cơ thể hắn cũng bắt đầu hơi tê dại. Lúc ban đầu hắn còn chưa nhận ra, nhưng về sau nó lại thành một dòng nước ấm chầm chậm di chuyển trong cơ thể, thậm chí còn sinh ra một cảm giác thoải mái không nói lên lời.
Ơ, cả người thật ấm áp, thật thoải mái, những chỗ bị thương hình như cũng đỡ đau hơn, ha ha, thú vị thật.
Tay cứ giơ giơ quyển sách lâu bị mỏi nên Hà Tiểu Vũ định buông tay xuống để nghỉ một chút, nhưng vừa buông xuống các điểm sáng trong quyển xuân cung họa cũng lập tức biến mất luôn. Khi hắn giơ về phía ánh trăng thì lại xuất hiện lại, thật kỳ lạ.
Ái chà, quyển sách này thần kỳ như vậy chắc phải rất quý giá, không biết nó đáng giá bao nhiêu tiền đây?
Trong đầu óc Hà Tiểu Vũ như đã in dấu quỹ tích chuyển động của các điểm sáng, chỉ cần hơi nghĩ về chúng thì trong cơ thể đã sinh ra một dòng nước ấm chảy khắp xung quanh khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
Hà Tiểu Vũ trong lòng hơi động, đây không phải là kỳ ngộ gì đó được miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp đấy chứ?
Nếu quyển xuân cung họa này thật sự là bí kíp kỳ môn thần công thần kỳ gì đó thì lần này trúng quả đậm rồi.
Đợi đã, cái này hình như hơi giống tình tiết trong cực phẩm gia đinh, không phải cũng giống vô danh thần công mà Lâm tam ca luyện tập đấy chứ?
Mà quan tâm nhiều vậy để làm gì, miễn là có lợi cho mình thì đều là hàng xịn cả.
Hà Tiểu Vũ tâm tình rất tốt, đem giấu quyển xuân cung họa vào trong ngực áo rồi quay trở lại giường của mình.
Trong đầu hắn lại vô ý thức xuất hiện những điểm sáng nhỏ kia, dòng nước ấm trong cơ thể lại xuất hiện, nó chuyển động chầm chậm làm cả người hắn cảm thấy thật ấm áp, cảm giác này thoải mái quá.
Có lẽ vì loại cảm giác thoải mái này mà Hà Tiểu Vũ ngáp ngáp mấy cái rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Chẳng biết đã ngủ được bao lâu thì hắn đã bị cái giọng oang oang của Tôn Nhị Nương đánh thức. Lúc này trời đã sáng choang, đám người Trương Hổ đã bắt đầu rời giường mặc quần áo.
Nhìn một bên mặt của " vị nhân huynh kia " xưng như cái đầu lợn, Hà Tiểu Vũ thiếu chút nữa đã cười phá lên.
Có Tôn Nhị Nương đứng một bên quan sát nên cuối cùng Hà Tiểu Vũ cũng được ăn một bữa sáng no nê rồi.
Cả ngày hôm qua không ăn gì mà giờ Hà Tiểu Vũ lại không thấy đói lắm, hắn cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, đoán chắc là tại đêm qua ngủ nhiều nên đã quên cái đói.
Công việc của đám người Hà Tiểu Vũ chỉ là vận chuyển một ít tạp vật, chuyển xong là hết việc, cả đám cứ rảnh rỗi ngồi chơi như vậy chờ đến khi hàng hóa được chuyển tiếp tới.
Lý quản gia ung dung tiến vào viện, nhưng vừa thấy thảm trạng của bốn gã gia nô kia mặt y liền biến sắc, trừng mắt nhìn Hà Tiểu Vũ:" Tiểu tử, ngươi vừa mới tới đã dám đánh người?"
Hà Tiểu Vũ lộ vẻ mặt đáng thương, nói:" Lý quản gia, ngài xem bọn họ ai cũng cao to hơn ta, ta liệu có dám không?"
Trương Hổ hung hăng trừng mắt nhìn hắn rồi cúi đầu thầm thì vào tai Lý quản gia, sau đó Lý quản gia cũng trừng mắt nhìn Hà Tiểu Vũ rồi phất tay áo rời đi.
Thấy đám Trương Hổ tên nào tên nấy nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt ác độc nhìn mình Hà Tiểu Vũ thầm kêu không ổn, hắn nhìn quanh một chút rồi chạy đến phòng củi nhặt lấy một khúc củi giấu ở trong người.
Con bà nó là con gấu, cùng lắm thì liều mạng với chúng mày.
Lúc ăn cơm buổi trưa, Tôn Nhị Nương tới gọi Hà Tiểu Vũ ra ngoài, thị nói với hắn là thị bị điều đến biệt viện, không thể tiếp tục giúp hắn được nữa, thị dặn hắn phải cẩn thận đám người Trương Hổ.
Tôn Thị Nương tuy mang ngoại hình khủng long nhưng thật sự lại rất tốt bụng, chỉ vì giúp hắn mà bị điều đi, Hà Tiểu Vũ trong lòng thầm cảm kích thị.
Con bà nó là con gấu, lão tử không làm nữa!
Nghĩ tới số vàng bạc giấu ở sau phòng ngủ chắc cũng đủ để hắn sống ở bên ngoài mấy tháng nên Hà Tiểu Vũ quyết định rời khỏi Đỗ phủ.
Hà Tiểu Vũ đào vàng bạc giấu dưới đất lên rồi cất vào trong ngực áo, còn tấm thiết bài kia thì dùng vải bố đeo ở ngang hông.
Tấm thiết bài này phát ra hàn ý khiếp người, nếu đeo ở ngực thì sớm muộn sớm muộn cũng bị nó làm cho run cầm cập.
Hà Tiểu Vũ vốn tưởng người chết ngày hôm sau phải bị phát hiện, mấy bà tám sẽ loan tin đi khắp Đỗ phủ, vậy mà hắn lại chẳng thấy ai bình luận về việc này cả. Chắc là thi thể đã bị người của Đỗ phủ lặng lẽ giải quyết mất tiêu rồi.
Nhớ tới sự trượng nghĩa của Tôn Nhị Nương, Hà Tiểu Vũ quyết định trước khi đi đến từ biệt nàng một lần, thuận tiện tặng cho nàng một thỏi bạc coi như để báo ơn.
Hắn ngông nghênh đi về phía tiền viện, có một vài gia nô với nha hoàn thấy hắn đi như vậy thì tò mò nhìn hắn.
Đỗ phủ rộng nhường nào Hà Tiểu Vũ cũng không biết, dù sao thì cứ thấy cổng là đi.
Lâu sau, Hà Tiểu Vũ không nhớ là đã đi qua bao nhiêu cổng rồi nữa, đầu óc đã sớm quay cuồng, chóng hết cả mặt mà vẫn chưa tìm được đường đi ra ngoài.
Mja, xem ra phải tìm người để hỏi đường mới được.
Đang lúc Hà Tiểu Vũ muốn tìm người để hỏi đường thì phía trước bỗng truyền tới tiếng đàn nhẹ nhàng, réo rắt.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Oa, không ngờ trong này lại có vườn hoa lớn đến vậy, vườn trồng đủ mọi loài kỳ hoa dị thảo, non bộ chậu cảnh, ao sen ngát hương làm say lòng người.
Tiếng đàn réo rắt êm tai vang lên từ lương đình ở phía trước không xa, trong lương đình có hai thiếu tử đang ngồi, một thiếu nữ váy tím chính đang đánh đàn, một thiếu nữ váy trắng khác thì hai tay chống má ngồi nghe.
Oa, hai đại mỹ nhân thật xinh đẹp.
Đầu óc Hà Tiểu Vũ bắt đầu hoạt động hết công suất để cố nhớ lại những câu từ miêu tả về mỹ nữ thời xưa. Đúng rồi, cái gì mà chim sa cá lặn, hoa nhường nguyện thẹn, nghiêng nước nghiêng thành, mấy câu đấy dùng để miêu tả vẻ đẹp của hai mỹ nhân này cũng chẳng quá lời.
Mỹ nữ váy trắng thanh thuần thoát tục, trong đôi mắt lại mang theo vẻ quyến rũ hút hồn, đẹp không gì sánh được.
Mỹ nữ váy tím đang đánh đàn có vẻ đẹp điềm tĩnh ưu nhã, như không cốc u lan * , lại giống như tiên tử không vướng hương khói nhân gian, đặc biệt là đôi đào tiên chín rộ của nàng, ít nhất nó cũng phải to cỡ D. ( iem chả dám bình luận gì ở chỗ này, bác nào hiểu biết thì tự suy diễn nhé )
Hà Tiểu Vũ không nghe ra nàng đang đánh khúc gì, hắn chỉ biết rằng tiếng đàn này nghe êm tai như tiếng đàn trời vậy.
Mỹ nữ váy tím đột nhiên hai tay ấn dây đàn, tiếng đàn theo đó liền tan biến.
Mỹ nữ váy trắng ngẩn người ra:" Tỷ tỷ làm sao vậy?"
Mỹ nữ váy tím khẽ thở dài một tiếng:" Cõ lẽ ta cả đời này cũng không thể đạt đến cảnh giới của nàng..."
Tiếng nói của hai mỹ nữ rất dễ nghe nên Hà Tiểu Vũ nghe được hết câu chuyện, trong lòng hắn khẽ động, chẳng phải trong " cực phẩm gia đinh " cũng có tình tiết như vậy sao, Tần Tiên Nhi gảy đàn, Lâm tam ca vạch ra ba khuyết điểm của nàng. He he, tình tiết này mình nhớ rất rõ, vừa đúng dịp có thể áp dụng thực tiễn luôn.
" Người là mỹ nhân, đàn là đàn tốt, khúc cũng tuyệt diệu, chỉ là...."
Hà Tiểu Vũ bắt chước giọng điệu của Lâm tam ca, vừa nói vừa thản nhiên chui ra khỏi bụi hoa.
Lấy lòng mỹ nữ là việc mình thích làm nhất, hôm nay trời cho cơ hội, phải cố gắng tận dụng mà thể hiện tài năng của mình mới không phụ lòng trời.
Đáng nhẽ trong tay phải có cái quạt giấy nữa, học theo vẻ tiêu sái tiêu tửu của Tinh ca, phe phẩy quạt giấy, muốn tiêu sái thế nào thì có tiêu sái thế ấy. Có điều hiện giờ trên người còn đang mặc bộ quần áo gia nô đen thui mà cầm quạt vào trông thật ngứa mắt, không cầm càng tốt.
Sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến hai mỹ nữ ngẩn ngơ.
Mỹ nữ váy trắng phản ứng đầu tiên, nàng mày liễu nhíu lại, mắng:" Ngươi là ai, sao lại không hiểu quy củ như vậy?"
Nhưng mỹ nữ váy tím lại lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn hiếu kỳ:" Xin công tử chỉ giáo." Trong giọng của nàng ẩn giấu ý tứ xin thỉnh giáo rất thành khẩn.
Mỹ nữ váy trắng bật cười:" Tỷ tỷ, chỉ là một tên gia nô hạ đẳng thôi mà, làm sao có thể..." Đang nói dở nàng lại nhìn thấy cái mặt của Hà Tiểu Vũ thì trong lòng không khỏi giận dữ, hung hăng trừng mắt với hắn.
Mỹ nhân vừa nở nụ cười, vạn loại phong tình tràn ngập nơi nơi, khiến Hà Tiểu Vũ nhìn muốn rơi cả mắt, miệng há hốc cả ra, khóe miệng hình như còn chảy cả nước bọt.
Cái mặt lợn dâm dê như vậy đương nhiên khiến mỹ nữ thấy phản cảm.
Cảm thấy mình đang thất lễ nên Hà Tiểu Vũ vội cười trừ, gật gù ra chiều đắc ý lắm, nói:" Cầm kỹ của tiểu thư dĩ nhiên xuất thần nhập hóa, nhưng mà..." Nói chuyện đương nhiên phải lấp lửng mới khiến cho đối phương thấy tò mò, từ đấy mới mong kiếm được lợi nhiều nhất.
" Nhưng mà sao, xin tiên sinh chỉ giáo." Mỹ nữ váy tím vội vàng nói, vẻ mặt trông rất thành khẩn.
Trước thì kêu là công tử, giờ lại gọi là tiên sinh, thăng cấp rồi ha ha.
Hà Tiểu Vũ cười tủm tỉm giơ ba ngón tay ra.
Nụ cười kia mang theo vẻ gian trá, xảo quyệt đặc trưng của thương nhân rõ ràng tới mức khiến mỹ nữ áo tím trừng mắt với hắn.
Mỹ nữ váy tím ngẩn ngơ một lúc rồi ngập ngừng:" Tiên sinh có ba điều kiện?"
" Thông minh quá!" Hà Tiểu Vũ cười ha hả, người ta đều nói nữ nhân ngực to óc bằng quả nho, nhưng xem ra câu này không chính xác cho lắm, mỹ nữ váy tím ngực không chỉ to mà còn rất thông minh.
" Tỷ tỷ đừng nghe hắn nói nhảm!"
Mỹ nữ váy trắng nhìn chằm chằm Hà Tiểu Vũ trông rất hung dữ, chỉ có điều tại nàng quá xinh đẹp nên lúc nóng giận lại có một vẻ đẹp động lòng người rất riêng biệt, làm cho Hà Tiểu Vũ không khỏi nuốt nước bọt ừng ực, cái mặt lợn ngạo nghễ với đời.
Mỹ nữ váy tím khẽ lắc đầu, nàng trầm tư một chút rồi nói:" Tiên sinh xin cứ nói."
Mỹ nữ váy trắng đứng ở bên nghiến răng nghiến lợi uy hiếp:" Tên gia nô ghê tởm kia, ngươi mà dám nói linh tinh thì ta sẽ sai người đập chết ngươi."
Hà Tiểu Vũ mỉm cười, ưỡn ngực chắp tay nói:" Cầm kỹ của tiểu thư dĩ nhiên xuất thần nhập hóa, nhưng mà quá chú trọng đến kỹ xảo nên trái lại không thể đem tình cảm của bản thân hòa nhập vào trong đó. Phải biết người là chủ của đàn, người đánh đàn mà không có tình cảm thì cho dù nghe rất êm tai cũng khó có thể đi sâu vào lòng người..."
Trong ba sơ hở của Tần Tiên Nhi được Lâm tam ca chỉ ra thì hình như chỉ có cái thứ hai là thích hợp, cho nên Hà Tiểu Vũ cũng chỉ dám dùng một sơ hở ấy để " chỉ giáo " đối phương thôi.
Mỹ nữ váy tím trên mặt lộ vẻ mê man, đứng ngơ ngẩn hồi lâu mà không nói gì.
Mỹ nữ váy trắng lại lộ vẻ sợ hãi.
Mặc kệ Hà Tiểu Vũ có nói đúng hay không, nhưng một gia nô hạ đẳng mà có thể nói ra được những lời như vậy cũng đủ khiến nàng kinh ngạc rồi.
Nàng đánh giá Hà Tiểu Vũ lại một lần nữa, ánh mắt nhìn hắn đã hơi thay đổi.
Mỹ nữ váy tím bỗng nhiên quay sang vái Hà Tiểu Vũ một vái:" Một lần nói chuyện với tiên sinh mà khiến Nhược Huyên tỉnh mộng, Nhược Huyên thụ giáo, cảm tạ tiên sinh."
Mỹ nữ váy trắng nhìn mỹ nữ váy tím một chút rồi mắt lại rơi lên người Hà Tiểu Vũ, lần này ánh mắt nhìn hắn đã thay đổi nhiều hơn.
Hà Tiểu Vũ đắc ý cười ha ha, mja nó, thật sự phải cảm ơn lão tác giả " cực phẩm gia đinh " .
Mỹ nữ váy tím bỗng khẽ thở dài một tiếng, mặt lộ vẻ căng thẳng, bất an nói:" Ba điều kiện của tiên sinh là..."
Nghe được câu này thì ngay cả mỹ nữ váy trắng cũng lộ vẻ căng thẳng, ngộ nhỡ Hà Tiểu Vũ đưa ra yêu cầu quái ác thì phải làm sao đây?
Nàng trừng mắt nhìn hắn trông như đang uy hiếp ------- Ngươi mà dám đưa ra yêu cầu gì quái ác, ta vì danh tiết của tỷ tỷ thì cho dù trên lưng phải mang tiếng tiểu nhân cũng quyết đánh chết ngươi!
Trông thấy trong đôi mắt xinh đẹp của mỹ nữ lóe lên sát khí sắc bén, Hà Tiểu Vũ không khỏi rùng mình một cái.
Mja, trước mặt mỹ nhân sao có thể chịu thua như vậy được, như vậy thật quá mất mặt!
Hắn trừng mắt đáp trả đối phương một cái rồi quay sang mỹ nữ váy tím giơ một ngón tay:" Tại hạ rất hiếu kỳ, muốn được biết phương danh của tiểu thư."
Hai mỹ nữ liếc mắt nhìn nhau, yêu cầu này thật khiến người khác bất ngờ.
Mỹ nữ váy tím thấp giọng nói:" Tiểu nữ tử là Phỉ Nhược Tuyên."
Bởi vì yêu cầu đầu tiên quá đơn giản nên nàng trái lại càng lộ vẻ căng thẳng, bất an hơn.
Hà Tiểu Vũ giơ ngón tay thứ hai:" Một vạn lượng bạc không tính là nhiều chứ?"
Có tiền đi khắp thiên hạ, không tiền chết đói đầu đường, Hà Tiểu Vũ muốn sống thì đương nhiên phải có càng nhiều tiền càng tốt. Nhưng hắn không biết mười lượng bạc là tương đương bao nhiêu nhân dân tệ nên vừa mở miệng đã đòi một vạn lượng bạc.
Phỉ Nhược Tuyên lộ vẻ mặt kỳ quái, cắn răng gật gật đầu.
" Một vạn lượng!" Mỹ nữ váy trắng nhìn hắn rất hung ác, trông như muốn chặt hắn thành ngàn mảnh mới cam tâm.
Thấy hắn giơ ngón tay thứ ba lên, hai mỹ nữ càng thấy căng thẳng hơn.
Hà Tiểu Vũ đột nhiên thở dài một tiếng, giơ hai tay ra:" Nhị vị tiểu thư không cần phải khẩn trương như vậy!" Nói rồi hắn chỉ chỉ mặt mình:" Nhìn kỹ một chút coi, xem ta có chỗ nào giống người xấu không?"
Hai nàng ngẩn ra, rồi mỹ nữ váy trắng nghiến răng nói:" Ngươi vốn là một tên bại hoại, là một đại ác nhân!"
Hà Tiểu Vũ nhún nhún vai ra chiều bất đắc dĩ:" Hóa ra tà là một tên bại hoại, ác nhân..." Rồi hắn đột nhiên trừng mắt nhìn Phỉ Nhược Tuyên, mặt nở nụ cười tà:" Nếu đã nói ta là ác nhân, bại hoại thì ta sẽ....sẽ..."
Hắn cố tính dừng lại một chút, cho đến lúc thấy hai nàng căng thẳng tới mức mặt trắng bệch mới chậm rãi nói:" Phỉ tiểu thư nếu cầm nghệ có điểm đột phá thì có thể đàn một khúc khác cho ta nghe không?"
Phỉ Nhược Tuyên vỗ vỗ đôi đào tiên cao vút, thở hổn hển mấy hơi rồi cao hứng nói:" Nhược Tuyên rất vui lòng."
Vẻ mặt vừa rồi của Hà Tiểu Vũ quả thật rất dễ khiến người khác liên tưởng đến chuyện xấu gì đó, làm cho hai nàng sợ chết khiếp. Nếu chẳng may hắn thật sự đưa ra yêu cầu quái ác gì thì Phỉ Nhược Tuyên vì lời hứa chắc đành phải nghe theo.
Có điều vừa nãy mỹ nữ váy trắng hình như đã thật sự động sát tâm.
* Không cốc u lan: khe cốc vắng, hoa lan mọc nơi sâu xa.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương