Chương 208: Tứ Hữu Lai Lâm (Thượng)
Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Nguồn: 4vn.eu
Bốn người hạ xuống.
Phương Kiếm Minh chỉ vào bọn họ, nghiêm trang nói: "Phong Linh tỷ tỷ, tỷ thấy không? Bọn họ là quỷ, mà lại còn là lão quỷ!" Nói xong, trên không nhịn được mà nở nụ cười.
Phương Kiếm Minh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào bốn người. Thấy có một lão đầu có cái hồ lô lớn sau lưng thì cười lên khanh khách, chỉ vào lão, nói: "Thì ra là quỷ! Thảo nào sư phụ luôn gọi lão là 'Tửu quỷ, Tửu quỷ'!"
Lão nhân có hồ lô lớn sau lưng không phải ai khác, chính là cao thủ trên Thiên Bảng, Túy đạo nhân.
Nghe Phong Linh nói xong thì mọi người đều phì cười.
Túy đạo nhân cười mắng: "Không may, không may, khó khăn lắm mới có được cơ hội thoát khỏi cái mùi mốc meo của năm ngoái, không ngờ lại bị nha đầu này nói là quỷ!"
Quay đầu lại thấy Tiếu lão đầu còn đang cười to thì chỉ vào lão nói: "Lão còn cười, ta là Tửu quỷ, vậy lão chẳng phải là Tiếu quỷ sao!"
Chỉ vào Bệnh thư sinh nói: "Lão nữa, Bệnh quỷ!" Chỉ vào Tây Môn tiên sinh nói: "Còn có lão, Biến quỷ!"
Tiếu lão đầu cười lớn: "Lão Tửu quỷ, đừng nóng giận. Ta hỏi lão, chúng ta không phải đã nói sao, tất cả mọi người không được phép đi ra, quyết định hù dọa Phương tiểu tử, sao lão lại dẫn nội kình của Phong Linh đánh đến chỗ ta!"
Không đợi túy lão nhân nói thì Bệnh thư sinh đã lên tiếng: "Lão còn nói, sao lão lại ra quyền đánh ta!"
Tây Môn tiên sinh tiếp lời: "Lão bệnh, ngươi nói như thế là không đúng rồi, ta sao? Ta là người vô tội nhất, vậy sao ngươi còn muốn đánh ta?"
Bốn người nói chuyện, người này tiếp lời người kia, nhịp nhàng như một bản nhạc.
Túy đạo nhân lấy hồ lô lớn phía sau, uống một ngụm, trừng mắt nhìn Phương Kiếm Minh: "Chúng ta không nên nội chiến, ta muốn hỏi tiểu tử này, sao ngươi biết được chỗ ẩn thân của chúng ta? Và sao biết chúng ta có bốn người?"
Phương Kiếm Minh cười cười, thi lễ với bọn họ, nói: "Dược Tiên tiền bối đã ngờ là bốn vị sẽ đến, lúc nãy tiểu tử phát hiện phía sau có người nhưng quay đầu lại nhìn thì không thấy ai. Với khinh công này thì đương thời có được mấy người chứ, mà lại là bốn người, trừ bốn người, bốn lão quỷ ra thì còn có thể là ai? Còn vì sao tiểu tử phát hiện ra chỗ ẩn thân của bốn người. Hà hà, không thể nói được, đây là công phu độc môn của tiểu tử, không thể tiết lộ!"
Bệnh thư sinh nhìn Phương Kiếm Minh một cái thật sâu, nói: "Một tháng không gặp, không ngờ võ công của ngươi thăng tiến nhiều như thế. Tiểu tử, nếu như ta còn trẻ thì nhất định sẽ đại chiến với ngươi một hồi!"
Phương Kiếm Minh khom người nói: "Không dám, không dám, phải nói là vãn bối hướng tiền bối thỉnh giáo!"
Tiếu lão đầu cười nói: "Lão bệnh, sao lão biết võ công của hắn tăng mạnh?"
Bệnh thư sinh nhìn về Thiên Thiền Đao ở đầu vai của Phương Kiếm Minh, cười khẽ, nói: "Các ngươi có phát hiện ra Thiên Thiền Đao đã thay đổi?"
Túy đạo nhân cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Sao lão nói thế?"
Bệnh thư sinh nói: "Lần đầu khi ta nhìn thấy hắn, sát khí của Thiên Thiền Đao dày đặc, ta không nhịn được nên đã thử một chiêu, hôm nay sát khí của Thiên Thiền Đao đã bị hắn dùng nội lực khống chế được, cho thấy nội lực của hắn tăng lên không ít, e rằng không lâu nữa là có thể nhân đao hợp nhất!"
Tây Môn tiên sinh gật đầy, cười nói: "Không sai, không sai, từ xưa đến nay, hễ là bảo vật thì trời sinh đều có bạo lệ khí, không muốn bị người khác quản thúc. Minh nhi, thanh Thiên Thiền Đao này có sát khí quá lớn, ta thấy hôm nay con có thể dùng nội lực trấn áp được nó. Xem ra, ngày có thể trấn trụ được nó đã không còn xa nữa, đến lúc đó, chỉ với Thiên Thiền Đao là đã có thể vô địch thiên hạ!"
"Chỉ sợ chưa chắc!" Có người nói.
Theo giọng nói, có hai người đi từ ngoài bìa rừng vào, một người trong đó nói: "Võ lâm ngọa hổ tàng long, không ai dám nói là vô địch thiên hạ. Tây môn, lời này của lão là đã sai rồi. Ta chỉ có thể nói như vầy. Một khi hiền chất chính thức thu phục được Thiên Thiền Đao thì có thể có khả năng bất bại, nhưng muốn nói đến thiên hạ vô địch, ài xem ra khó nói!"
Túy đạo nhân mở to hai mắt, nói: "Lão thiên, mới có một năm thôi, sao lão lại thở dài như thế, có phải là đã gặp chuyện gì đả kích?"
Thiên Đô Thánh Nhân nhíu mày, nói: "Có chuyện, chúng ta vào nhà rồi nói, nơi này không phải nơi nói chuyện!" Người đi cùng với lão dĩ nhiên là Bạch Mi Thần Quân.
Bạch Mi Thần Quân mỉm cười, nói: "Bốn vị lão ca ca, đã lâu không gặp, dược lão ca đã sớm biết được bốn người sẽ đến, cho nên lần này sẽ có ưu đãi đặc biệt!"
Túy đạo nhân hét lớn: "Thật sao? Chẳng lẽ hắn đổi tính rồi? Lần trước ta uống nhiều 'Thập Lý Hương' của hắn như thế, đến nỗi mặt cũng tái đi, giờ hắn hào phóng như thế thì nhất định là có chuyện rồi. Hắc hắc, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!"
Tây Môn tiên sinh cười nói: "Quản gì chứ, ta đã ngửi được hương thơm của thập lý hương rồi, sắp chịu không nổi rồi, đi!"
Mọi người cùng đi ra khỏi rừng cây, đến bên bờ sông nhỏ, lần này không cần Phong Linh phải đưa họ sang, vì quá phiền phức, mọi người trực tiếp bay qua, còn chưa vào nhà thì cửa lớn đã mở ra, Long Bích Vân, Long Nguyệt, Trác Linh, Trác Hoành cùng đi đến, thấy được bốn người thì đều vui vẻ, Trác Linh bước nhanh lên trước, lôi kéo Tiếu lão đầu, nũng nịu nói: "Tiếu gia gia, các người cũng đến sao. Mấy năm nay, các người có đều khỏe chứ!"
Tiếu lão đầu véo mũi của nàng một chút, cười nói: "Cũng đã thành một đại cô nương rồi, mà còn như thế nữa, sao? Có phải muốn ta chuẩn bị cho ngươi món gì ngon phải không?"
Trác Linh lè lưỡi, nghịch ngợm nói: "Con á, lần này con muốn gặp tiếu gia gia để bái sư học nghệ!"
Tiếu lão đầu sửng sốt, nói: "Tiểu nha đầu, ngươi có vấn đề gì rồi à?
Trác Linh nói: "Con đương nhiên là không có vấn đề gì, con muốn bái gia gia làm thấy, học nghề nấu ăn của người!"
Tiếu lão đầu cười lên hả hả: "Tiểu quỷ, trước kia không phải ngươi nói là không muốn học sao? Còn nói cái gì mà giang hồ nữ hiệp, không cần học cái kia, sao hôm nay lại muốn học?"
Trác Linh nói: "Người ta muốn học mà, cần gì phải có lý do chứ? Sư phụ, sự phụ giúp con nói đi!"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Tiểu nha đầu kia, lại có chủ ý gì nữa hả? Ta có nói vũng vô ích, cái này phải xem tiếu gia gia của ngươi có đồng ý hay không, hắn không muốn thì ta cũng không có biện pháp gì!"
Nghe xong thì Trác Linh chớp chớp mắt nhìn về phía Tiếu lão đầu, hai mắt long lanh.
Tiếu lão đầu vội nói: "Nha đầu kia, lại định thi triển thủ đoạn với ta. Được rồi, được rồi, ta đồng ý. Nhưng, kỹ nghệ này của ta, không chịu khổ thì không học được!"
Trác Linh hoan hô một tiếng: "Tiếu gia gia, con biết gia gia là tốt nhất!"
Đột nhiên tiếu đạo nhân nói: "Tiểu quỷ kia, ta đây ngàn chén không say, ngươi có muốn học không?"
Trác Linh chun mũi, nói: "Túy gia gia, người cũng không phải là không biết con rất ít khi uống rượu! Nếu theo gia gia học, vậy chẳng phải sẽ biến thành một nữ Tửu quỷ sao, í da da khó nghe quá đi!"
Túy đạo nhân nghe xong thì muốn cười khổ cũng không xong, nói: "Nhụ tử bất khả giáo dã, nhụ tử bất khả giáo dã(*)!"
(*) Nhụ tử bất khả giáo dã: Xuất phát từ câu "nhụ tử khả giáo", trong sử ký - Lưu Hầu thế gia, nhưng câu này thường dùng để chỉ như câu "hủ mộc bất khả điêu dã" của Khổng Tử tức là gỗ mục không để điêu khắc, trạm trổ. Trong câu này ý của Túy đạo nhân là ám chỉ Trác Linh ngốc, không thể suy một ra ba, nên lời của lão chẳng khác nào đàn khảy tai trâu. Về ẩn ý của Túy đạo nhân chắc bà con cũng hiểu rồi ^_^
Mọi người vào phòng, Long Bích Vân kéo Phương Kiếm Minh sang một bên, hỏi nhỏ: "Sao tối qua không đến?" ({^.^})
Phương Kiếm Minh nói: "Thế Minh ca đến tìm ta có chút việc, tý nữa chúng ta nói chuyện!" Long Bích Vân gật đầu.
Túy đạo nhân hét lớn: "Lão dị thường đâu? Sao lại không có ở đây, hay là thấy chúng ta đến thì trốn rồi!"
Trác Hoành nói: "Túy gia gia, dược gia gia đang ở bên trong mật thất để nhưỡng tạo 'thập lý hương', nên không rảnh ra tiếp các người. Dược gia gia bảo là hôm nay 'thập lý hương' sẽ thoát khỏi cuộc sống dưới hầm, nhất là khi các người đến, nên bảo chúng ta chiêu đãi các người!"
Túy đạo nhân nói: "Lão dị thường này đoán thật là chuẩn, biết chúng ta đến nên len lén uống hết 'thập lý hương' đâymà, lần này công lao của chúng ta không nhỏ đâu, tìm cho hắn một bảo bối!"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Túy tiền bối, các người dấu tiểu tử, làm cho tiểu tử còn tưởng rằng có chuyện trọng đại gì chứ!"
Túy đạo nhân cười hắc hắc: "Yên tâm, 'thập lý hương', ngươi cũng có phần, chúng ta làm việc rất công bằng!"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Ai cũng có phần, không ai bị mất phần đâu. Hiền chất, Long tiểu thư, đêm nay các người đừng đi, ở lại đây dùng cơm." Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân cùng gật đầu.
Phương Kiếm Minh nhìn quanh, hỏi: "A Mao đâu, sao không thấy nó?" Vừa nói đến kỳ lân thử thì Trác Linh đột nhiên có thêm dũng cảm, chạy đến bên cạnh Phương Kiếm Minh ríu ra rít rít nói: "Bây giờ A Mao và Tiểu Hoa là bạn tốt, chúng ta rất hòa thuận. Tiểu Hoa bái A Mao làm đại ca, chúng đang ở phía sau núi."
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói: "Bạch hạc sao lại bái A Mao làm đại ca, đúng ra A Mao phải bái bạch hạc làm đại ca chứ!"
Trác Linh cười nói: "Muội không biết, khi huynh thấy thì sẽ hiểu thôi!"
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Chương 208: Tứ Hữu Lai Lâm (Hạ)
Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Nguồn: 4vn.eu
Mọi người ở trong phòng nói chuyện một chút, Thiên Đô Thánh Nhân hắng giọng một tiếng, nói: "Hoành nhi, Linh nhi, các ngươi cùng hiền chất, Long tiểu thư, Long Nguyệt cô nương đi dạo quanh đi, mấy lão già chúng ta có một số việc muốn nói!"
Trác Linh và Trác Hoành vâng một tiếng rồi dẫn theo ba người ra ngoài. Sau đó, Thiên Đô Thánh Nhân và Tiếu lão đầu đồng thời nói: "Đại sự, đại sự!"
Thiên Đô Thánh Nhân ngẩn ra, nói: "Ây, Tiếu lão quỷ, ngươi cũng biết có đại sự?"
Tiếu lão đầu cũng ngây ra, nói: "Các ngươi cũng biết rồi?"
Túy đạo nhân nói: "Hai người các ngươi đừng nói như thế nữa, chúng ta không hiểu gì đâu! Cứ nói ra đi."
Tiếu lão đầu cười ha hả, nói: "Để ta nói trước!" Trầm tư một chút, rồi nói: "Lão Thiên, Bạch lão đệ, trên đường chúng ta đến đây, đã phát hiện ra không ít các cao thủ võ lâm có hành tung khả khi, các người biết không, chưởng môn phái Không Động đã đổi người rồi!"
Bạch Mi Thần Quân cười nói: "Phái Không Động đổi chưởng môn thì có gì mà kinh ngạc. Mỗi một môn phái, một khi chưởng môn đã già hoặc qua đời, hay là không còn năng lực lãnh đạo thì sẽ đổi người thôi!"
Tiếu lão đầu nói: "Nhưng các ngươi không biết, trên đường đi chúng ta gặp được 'Lăng Tiêu Tử', hắn bị người ta truy sát rất thảm!"
Thiên Đô Thánh Nhân trầm tư một chút, nói: "Lăng Tiêu Tử này có phải là chưởng môn của của phái Không Động? Sư phụ của hắn có phải là 'Tam Kiếm Vô Thường' Động Lôi Tử?"
Tiếu lão đầu gật đầu, nói: "Không sai. Ta và Động Lôi Tử có chút giao tình, nếu không thì ta cũng không để ý chi đến chuyện của phái Không Động, Lăng Tiêu Tử là thủ đồ của Động Lôi Tử, đã làm chưởng môn phái Không Động hơn hai mươi năm. Không Động, đứng hàng thứ bảy trong cửu đại môn phái, những năm gần đây, nhân tài thưa thớt, danh tiếng ngày càng đi xuống, Lăng Tiêu Tử lại là một người trầm mê kiếm đạo, ít quản đến sự vụ của sư môn, tất cả đều giao cho đại đồ đệ Huyền Hóa Tử. Nửa năm trước, Huyền Hóa Tử đột nhiên dẫn đến một người, trước mặt Lăng Tiêu Tử, muốn hắn thoái vị, ngươi nói xem, người đó là ai? Đó chính là người của phái Không Động đã mất tích nhiều năm trước, Lăng Vân Tử, hắn là nhị đồ đệ của lôi động tử. Huyền Hóa Tử dẫn sư thúc đến bức vị, đương nhiên Lăng Tiêu Tử sẽ không thoái vị, mà còn chất vấn sư đệ Lăng Vân Tử tại sao lại muốn sai khiến đồ đệ hắn bức hắn.
Nhiều năm trước Lăng Vân Tử vì không tranh đoạt được chức vị trưởng môn, thất ý bỏ đi, lần này đột nhiên xuất hiện, khẩu khí kinh người, không hề nhắc đến tình huynh đệ, muốn Lăng Tiêu Tử thoái vị, để cho Huyền Hóa Tử đảm đương chức vị trưởng môn, còn hắn thì sẽ có chức vị đại trưởng lão của Không Động.
Lăng Tiêu Tử thấy đồ đệ bị người khác xem như con rồi, định khi sư diệt tổ, nên muốn phế bỏ võ công của Huyền Hóa Tử. Không ngờ Huyền Hóa Tử có được sư thúc làm chỗ dựa cho nên phạm thượng làm loạn, ra tay với sư phụ.
Cứ như thế, Không Động chia thành hai phương thế lực, Lăng Tiêu Tử cùng với ba sư đệ của hắn, và một phần đệ tử trong phái. Lăng Vân Tử, Huyền Hóa Tử và hai sư đệ vốn bất mãn Lăng Tiêu Tử, cộng thêm một số đệ tử.
Ài, Không Động phái vốn không có nhiều người, nhưng cuộc chiến đó cũng khiến hơn trăm người chết, và còn chết rất thê thảm! Bọn họ đấu nhau như thế, kinh động đến hai lão đạo hàng chữ Bối, hai lão định ra dẹp loạn, nhưng không ngờ, vừa xuất hiện là đã bị giết chết!"
Bạch Mi Thần Quân nhướng mày lên, nói: "Lão đạo hàng chữ Bối của Không Động cũng không phải là những kẻ tầm thường, sao lại bị Lăng Vân Tử giết?"
Hắn không nói là do Huyền Hóa Tử làm, đó là vì cho dù bản lĩnh của Huyền Hóa Tử có cao đến đâu cũng không thể giết được hai lão đạo hàng chữ Bối, xem ra chỉ có thể là 'Lăng Vân Tử' mới có khả năng này.
Tiếu lão đầu lắc đầu: "Không, không phải Lăng Vân Tử giết họ, mà là người khác, hai lão đạo vừa ra đến, chưa nói được vài câu thì đã bị hai nhân ảnh từ trên mái hiên phóng xuống, vừa ra tay là long trời lở đất, giết chết hai lão đạo tại chỗ, hai lão đạo không có cả cơ hội tránh đòn, những người có mặt ở đó đương nhiên là không thấy rõ được hung thủ rồi!"
Thiên Đô Thánh Nhân cũng cảm thấy kinh ngạc: "Nói thế thì Lăng Vân Tử nhất định có quen biết hai người đó!"
Tiếu lão đầu nói: "Hai người đó sau khi giết chết hai lão đạo thì đã biến mất không còn bóng dáng, đến như sấm, đi như chớp, không ai biết họ là nam hay nữ. Lăng Tiêu Tử thấy hai vị sư thúc chết thảm như thế thì liều mạng phá vòng vây, ba người sư đệ của hắn thì bị Lăng Vân Tử bắt được, không biết là sống hay chết!"
Bạch Mi Thần Quân lạnh lùng cười: "Tên Huyền Hóa Tử này thật đáng chết!"
Tiếu lão đầu nói: "Huyền Hóa Tử đáng chết, Lăng Vân Tử càng đáng chết hơn. Hai cao thủ vô danh kia chắc chắn là do hắn mời tới. Sau khi Lăng Tiêu Tử trốn đi thì huyền hóa an vị chức trưởng môn của Không Động. Lăng Tiêu Tử liều mạng bỏ chạy, vào khu vực Hà Nam thì vô duyên vô cớ bị một đám người trong giang hồ đuổi giết, những người này mặc dù võ công không cao, nhưng được cái người đông thế mạnh, Lăng Tiêu Tử song quyền nan địch tứ thủ, suýt nữa là chết trong tay những người đó, may mắn là ta gặp được nên cứu hắn một mạng!"
Bệnh thư sinh hừ một tiếng: "Thủ đoạn của tên Lăng Vân Tử này thật ác độc, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì đám người đó nhất định là do Lăng Vân Tử sắp đặt. Hắn không thể đường đường chính chính cho người của Không Động đuổi giết Lăng Tiêu Tử cho nên đành phải mượn tay đám 'hồ bằng cẩu hữu' của hắn!"
Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu, nói: "Lăng Tiêu Tử đâu? Giờ hắn không có việc gì chứ?"
Tiếu lão đầu nói: "Ta cứu hắn, trò chuyện một đêm, hắn nói muốn đoạt lại chức trưởng môn, diệt trừ Huyền Hóa Tử và Lăng Vân Tử, cứu số sư đệ của mình, số đệ tử trong phái cũng chỉ là do lời gièm pha của Lăng Vân Tử cho nên mới đối nghịch với hắn mà thôi. Những người trong võ lâm kia tại sao muốn giết hắn thì hắn cũng hiểu. Giờ chắc hắn đang ở tại Thiếu Lâm Tự, hắn và trưởng lão Đạt Ma viện của Thiếu Lâm có giao tình không tệ, hắn muốn mời chưởng môn của Thiếu Lâm và Võ Đang ra mặt cho hắn!"
Bạch Mi Thần Quân nói: "Thế cũng tốt, cửu đại môn phái luôn có quan hệ rất tốt, Không Động xảy ra chuyện, chưởng môn của Thiếu Lâm và Võ Đang cũng sẽ không ngồi yên!"
Túy đạo nhân nói: "Chỉ sợ là 'Thanh quan nan đoạn gia vụ sự', đây dù sao cũng là chuyện của phái Không Động, người ngoài cũng không tiện mà nhúng tay vào!"
Thiên Đô Thánh Nhân trầm ngâm nói: "Mặc kệ là có được hay không, lần này Không Động phái nguyên khí đại thương, nếu bọn họ không ra mặt thì e rằng sự việc sẽ càng đi xa hơn. Các lão già chúng ta thì đương nhiên không thể ra mặt rồi, nhưng ít ra cũng có thể giúp được một chút. Được rồi, Tiếu lão quỷ, khẩu khí của ngươi nghiêm trọng thế, còn có đại sự gì nữa à?"
Tiếu lão đầu nói: "Hôm qua bốn người chúng ta mới gặp nhau tại ngoại thành Hàng Châu. Khi gặp chúng ta cũng nói đến một số chuyện kỳ quái. Ta ở vùng Hà Nam, có không ít nhân vật thành danh đã nhiều năm ở đây, nhưng chưa đến mười ngày, có người chết người bị thương, thậm chí là có vài môn phái bị diệt môn. Ba người bọn họ ở địa phương khác cũng nghe được tin các nhân vật thành danh bị giết hoặc bị diệt môn, theo như chúng ta dọ thám thì hung thủ không rõ lai lịch, xuất quỷ nhập thần.
Có một đêm, ta thật sự không nhịn được và đã ra tay, ngày trước, vào ban đêm có ba thanh bào hán tử đến một môn phái tên là Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao, muốn môn chủ Bành Ngũ Hổ đấu với họ một trận, chưa đến mười chiêu thì đã phân định thắng bại, sau khi giao thủ, người đó lấy ra môt phong thư, muốn Bành Ngũ Hổ tiếp nhận, sau khi tiếp nhận thì ngủ hổ đoạn môn đao sẽ chính thức xóa tên khỏi giang hồ, đương nhiên là Bành Ngũ Hổ không muốn, ta cũng cảm thấy tức giận nên xuất hiện so chiêu với ba người đó.
Võ công của ba tên đó đúng là không tầm thường, trong khoảng thời gian ngắn ta muốn bắt một tên để tra hỏi cũng khó, đang đấu thì đột nhiên có thêm hai người nữa đến, năm người cùng liên thủ, sau khi tiếp một chưởng của ta thì phi thân đi.
Ta đã cướp được phong thư kia, nên cũng không đuổi theo. Sau đó mở ra thì chỉ thấy là một tờ giấy trắng, không hề có một chữ nào, ta cảm thấy lạ kêu Bành Ngũ Hổ thử, dùng nhiều cách thức khác nhau nhưng vẫn không hiện chữ viết, thế mới biết trên phong thư kia đã sớm bị động tay.
Hôm sau thì ta rời đi, đến sáng ngày thứ ba thì có tin tức truyền đi là Bành Ngũ Hổ đã bị giết, môn phái đó xem như xong rồi! Ngươi nói xem có phải là đại sự hay không, những người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ muốn xưng bá võ lâm?"
Thiên Đô Thánh Nhân thất kinh, nhướng mày, trầm giọng: "Nếu như thật sự là bọn chúng thì e rằng võ lâm sắp có đại họa!"
Tiếu lão đầu kinh ngạc: "Ngươi biết là ai làm?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Ta cũng chỉ đoán mà thôi, cuối cùng có đúng hay không thì cũng không thể kết luận!"
Nhìn sang Tiếu lão đầu, rồi Tây Môn tiên sinh, nói: "Hai vị, ta có một lời muốn nói, không biết các ngươi có muốn nghe!"
Tiếu lão đầu và Tây Môn tiên sinh đều ngẩn ra, thầm nghĩ: "Sao lại khách khí như thế?" Cùng cười nói: "Lão Thiên, có cái gì cứ nói!"
Thiên Đô Thánh Nhân quay sang nhìn Bạch Mi Thần Quân đánh mắt, Bạch Mi Thần Quân đứng dậy đi đến cạnh cửa.
Thiên Đô Thánh Nhân nhìn lướt qua bốn người, gằn từng chữ một: "Huyết Thủ Môn tái sinh từ đống tro tàn!"
Túy đạo nhân và Bệnh thư sinh cùng kêu lên một tiếng. Tiếu lão đầu và Tây Môn tiên sinh thì cau mày, hiển nhiên là không có nghe nói qua 'Huyết Thủ Môn'.
Túy đạo nhân dường như nóng nảy, gấp gáp, nói: "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng này!"
Thiên Đô Thánh Nhân trầm giọng nói: "Bọn họ đã tìm đến ta, các ngươi nói việc này có thể hay không?"
Hai mắt của Bệnh thư sinh hiện lên hàn quang, gằn từng chữ: "Huyết Thủ Môn, ngươi cũng đến!"
Tiếu lão đầu thì không hiểu hỏi: "Theo như lời các ngươi thì 'Huyết Thủ Môn' chính là một môn phái, sao ta và Tây Môn chưa từng nghe qua?"
Bệnh thư sinh cảm thấy áy náy, nói: "Tiếu đại ca, Tây Môn đại ca, ta và lão tửu quỷ giấu hai người nhiều năm như thế, trước khi nói đến Huyết Thủ Môn, ta xin hai vị ca ca thứ lỗi!"
Túy đạo nhân nói: "Đúng vậy, không phải chúng ta không nói, mà là vì năm đó chúng ta đã đáp ứng với một người rồi!"
Tây Môn tiên sinh cười nói: "Không có gì, 'võ lâm tứ hữu' vẫn là võ lâm tứ hữu, việc đó chúng ta không để trong lòng!"
Túy đạo nhân nhìn sang Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Lão Thiên, sao ngươi lại biết ta là lão bệnh quỷ có nghe nói đến 'Huyết Thủ Môn'?"
Thiên Đô Thánh Nhân cười cười, nói: "Hễ là người trên thiên địa nhị bảng, không ai không biết đến 'Huyết Thủ Môn'!"
Túy đạo nhân ngạc nhiên nói: "Sao lại thế?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Trận chiến trên tuyết sơn năm đó, ngươi cũng tham gia phải không?"
Túy đạo nhân cả kinh: "Sao ngươi lại biết rõ ràng như thế? Đúng rồi, ta quên hỏi ngươi, sao ngươi cũng biết đến Huyết Thủ Môn, chẳng lẽ ngươi cũng... "
Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu. Túy đạo nhân nhìn về phía Bạch Mi Thần Quân ở cạnh cửa. Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Không cần hỏi, hắn cũng tham gia!"
Túy đạo nhân kêu lên: "Khó trách, khó trách, thảo này hôm đó trên tuyết sơn, phong vân biến sắc, cả tuyết sơn đều là tuyệt đỉnh cao thủ, chân khí bạo phát khiến cho xuất hiện tuyết lở đến mấy lần!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Trận đại chiến trên tuyết sơn năm đó, ba mươi siêu cao thủ nhất lưu, phân thành ba đợt, xông vào huyết thử môn chém giết, các người không biết ta có tham gia trận chiến đó là vì ta không có ở cùng nhóm với các người!"
Túy đạo nhân nghe được thì sửng sốt: "Tổng cộng có ba mươi người?"
Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu.
Túy đạo nhân nói: "Sao ngươi lại biết rõ chi tiết như thế?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Các người có còn nhớ Cô Diệp tiên sinh?"
Túy đạo nhân ngẩn ra, cẩn thận nhìn Thiên Đô Thánh Nhân, nói: "Ngươi không phải Cô Diệp tiên sinh, mặc dù ta chưa từng nhìn thấy mặt hắn, nhưng với thân hình thì ngươi không giống hắn!"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Lão tửu quỷ, nếu ta là Cô Diệp tiên sinh, Huyết Thủ Môn nhất định sẽ không sống dậy từ đống tro tàn! Cô Diệp tiên sinh là người khác!"
Tây Môn tiên sinh nghe xong thì cảm thấy nhức cả cái đầu, câu hiểu câu không nên kêu lên: "Hai người các ngươi cứ dùng ám ngữ thế thì sao ta hiểu được, nếu đã nhắc đến Huyết Thủ Môn thì kể lại rõ chi tiết ra! Chứ nghe thế thì đầu ta nhức thêm!"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Tây Môn, ở đây ta là người biết hiểu nất, vậy để ta nói!"
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Chương 209: Huyết Thủ Môn (Thượng)
Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Nguồn: 4vn.eu
Thiên Đô Thánh Nhân dừng lại một chút rồi nói: "Hơn bảy mươi năm trước. Có hai sư huynh đệ, sư ca có tấm lòng nhân hậu, võ công cao cường, sư đệ gian giá giảo hoạt, có dã tâm xưng bá võ lâm. Sư phụ của hai người là thế ngoại cao nhân, tự nghĩ ra một môn thần công là 'Huyết thủ thần công'. Mặc dù tên của môn võ công này nghe thì đáng sợ, nhưng võ công thì không phân chính tà, người dùng để làm việc chính đại thì là chính, dùng nó vào đường tà đạo thì là tà. Trước lúc sư phụ ra đi thì đã từng báo cho nhị độ đề, bảo hắn không được làm bậy, nếu không sẽ bị thiên phạt, đồng thời cũng bảo đại đồ đệ quản nhị độ đệ.
Sau khi sư phụ ra đi, hơn mười năm, nhị đồ đệ không hoàn toàn im lặng, không gây ra việc gì cả. Có một ngày, vị sư đệ đến mời sư ca uống rượu, vị sư ca đó thấy trong mười năm qua hắn không làm việc xấu cả, nghĩ rằng hắn đã bỏ đi ý niệm điên cuồng kia rồi, nên uống rượu với hắn.
Không ngờ tên sư đệ đó, chờ được ngày này mà đã bỏ ra mười năm để tìm cách hạ độc trong rượu, ám hại sư ca của mình, sau khi thấy sư ca trúng độc thì hắn liền trốn đi, vị sư ca có nội công thâm hậu nên bức được chất độc ra. Sau đó lo rằng tên sư đệ này của mình sẽ làm náo loạn giang hồ, nên lập tức đi tìm kiếm, không ngờ tên sư đệ hoàn toàn mất tích, suốt mười năm, không hề có tung tích, cũng không biết là đã đi đâu.
Lúc đó võ lâm xuất hiện một nhân vật lừng lẫy, người này tự xưng là 'Võ Lâm Vạn Sự Thông', xuất quỷ nhập thần, rất ít người gặp qua, nhưng vị sư ca kia có võ công cao cường, tìm kiếm suốt một tháng cũng tìm được 'Võ Lâm Vạn Sự Thông', hỏi về nơi hạ lạc của sư đệ, 'Võ Lâm Vạn Sự Thông' không hổ là 'Võ Lâm Vạn Sự Thông', chỉ cho vị sư ca phương pháp tìm kiếm, sau nửa tháng vị sư ca đó cũng tìm được sư đệ của mình.
Nhưng, lúc này vị sư đệ đó không còn như năm xưa nữa, mà hắn đã biến thành một lục phát lão nhân, có dã tâm xưng bá võ lâm, mười năm qua, hắn âm thầm thu phục một nhóm võ lâm cao thủ, tự xưng là Huyết Thủ Môn, hắn chính là môn chủ, trong số các võ lâm cao thủ đó cũng có người học được đến tầng thứ bảy của 'huyết thủ thần công', sau đó hắn sử dụng 'khai đỉnh đại pháp', môn thần công này có thể khiến người sử dụng tổn thất công lực, tiến hành tẩy tủy cho bảy người thân tín, giúp cho những người đó võ công tăng tiến trở thành tuyệt thế cao thủ.
Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là, sau khi hắn thi triển Khai đỉnh đại pháp thì không những không bị tổn thương gì cả mà ngược lại, nội công còn gia tăng, đây chính là điều mà vị sư ca không hiểu được.
Sau khi vị sư ca âm thầm dọ thám, biết được tất cả thì tự nghĩ rằng mình không phải là đối thủ của nhiều cao thủ như thế, lại cũng sợ đả thảo kinh xà nên lặng lẽ lui về.
Nhóm cao thủ của vị sư đệ huấn luyện, chỉ khoảng nửa năm nữa là có thể đạt đến tầng thứ tám của 'huyết thủ thần công', cho nên còn có nửa năm thời gian để đối phó với bọn họ, một khi bọn họ tu luyện đến tầng thứ tám thì cả võ lâm sẽ gặp nạn, 'huyết thủ thần công' của vị sư cả cũng chỉ mới đến tầng thứ chín mà thôi.
Trong lòng vị sư ca nóng như lửa đốt, suy nghĩ suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc nghĩ ra được một biện pháp, hắn muốn triệu tập võ lâm cao thủ trong thiên hạ, những võ lâm cao thủ này nhất định phải có thực lực mạnh và có một phương diện hơn người, hắn tìm suốt năm tháng, tìm được ba mươi người, phân thành ba đợt, tất cả đều dùng vải đen bao đầu, che mặt, vào tháng thứ sáu baao vậy đại tuyết sơn, với ba mươi mốt người này, mỗi người đều là tuyệt đỉnh cao thủ, một con chim muốn bay thoát khỏi đại tuyết sơn cũng khó.
Ba nhóm người chia nhanh hành sự, do một người dẫn đường, lặng lẽ vây nhóm người của vị sư đệ, khi vị sư đệ phát hiện ra thì cũng khó có thể thoát thân, một cuộc hỗn chiến kinh thiên động địa diễn ra trên đại tuyết sơn, trện chiến này liên tục suốt hai ngày một đêm, cả đại tuyết sơn chấn động, liên tiếp xảy ra băng lở.
Ba mươi võ lâm cao thủ, cộng thêm vị sư ca là ba mươi mốt người, có chín người chết, còn lại hai mươi mốt người, nhưng hầu như đều bị trọng thương, còn về người của vị sư đệ thì chẳng còn ai, chỉ còn lại một mình hắn, vị sư ca đã phế đi võ công của hắn, vốn định giết hắn để tuyệt hậu hoạn, nhưng vị sư ca tâm địa thiện lương, lại vì tình đồng môn nên không nhẫn tâm ra tay, chỉ chặt đứt hay chân, đưa hắn nhốt vào mật thất, lập lời thề, chỉ cần hắn còn sống ngày nào thì sư đệ của hắn tuyệt đối không thể gây loạn võ lâm, khi hắn trăm tuổi, trước khi chết thì sẽ giết chết vị sư đệ của mình trước, vì thế, một đại họa còn chưa phát sinh đã bị tiêu diệt, ngoại trừ những người trong cuộc, không ai biết đến Huyết Thủ Môn, càng không phát hiện ra được một cuộc chiến kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sâu đã từng phát sinh ở đại tuyết sơn!"
Nghe thế, Túy đạo nhân hỏi: "Vậy vị sư ca đó chính là Cô Diệp tiên sinh... "
Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu nói: "Không sai, chính là Cô Diệp tiên sinh, năm đó người thứ hai mà Cô Diệp tiên sinh tìm đến chính là ta!"
Bệnh thư sinh hỏi: "Vậy người thứ nhất là ai? Không lẽ là Độc Cô Động Thiên?"
Thiên Đô Thánh Nhân lắc đầu, nói: "Không, không phải hắn, người thứ nhất chính là 'Võ Lâm Vạn Sự Thông', kế hoạch này là do 'Võ Lâm Vạn Sự Thông' bày ra, năm đó ba nhóm người tiến vào đại tuyết sơn, một nhóm do Cô Diệp tiên sinh dẫn đường, một nhóm do ta, nhóm còn lại do 'Võ Lâm Vạn Sự Thông' dẫn đường. Theo lý mà nói, lúc đó danh khí của Độc Cô Động Thiên còn lớn hơn ta, nhóm người của chúng ta vốn phải do hắn dẫn đầu, nhưng ta lớn tuổi nhất, cho nên Cô Diệp tiên sinh mới giao trách nhiệm cho ta!"
Bệnh thư sinh nói: "Nói thế, nhóm ta gia nhập là do 'Võ Lâm Vạn Sự Thông' dẫn đầu! Khó trách lão gia hỏa đó lại che mặt, giọng nói thì khó nghe, không phân biệt được là nam hay nữ!"
Túy đạo nhân cười nói: "Lúc đó ta và ngươi ở cùng một nơi, Cô Diệp tiên sinh đồng thời tìm đến chúng ta, cho nên trong trận chiến đó ta biết là có ngươi, còn những người khác thì ta không dám khẳng định!"
Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu, nói: "Ta có thể tiết lộ một ít, hai người các ngươi là trong nhóm của 'Võ Lâm Vạn Sự Thông', Thắng Y, ta, còn có lão Khương, Oánh Oánh, bốn người chúng ta một nhóm, bởi vì sự tình trọng đại, Cô Diệp tiên sinh không muốn bất kỳ ai nhắc đến, nên nói rõ với chúng ta, trong vòng trăm năm, tốt nhất không nên nói cho người ngoài biết!"
Túy đạo nhân nhìn sang Tây Môn tiên sinh và Tiếu lão đầu nói: "Đây cũng chính là lý do ta và lão bệnh không nói cho hai người biết!"
Tây Môn tiên sinh, Tiếu lão đầu nghe xong thì cảm thấy tiếc vô cùng, là một võ lâm cao thủ, nhưng trận chiến đó, không được tham gia thì quả thật là có chút tiếc nuối.
Tiếu lão đầu nói: "Thì ra còn có việc như thế! Lão Thiên, ta biết, nếu so về võ công thì ta và tây môn đều kém các ngươi, nhưng cũng không nhiều, sao Cô Diệp tiên sinh... "
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Tiếu lão đệ, người bên ngoài không biết, nhưng Cô Diệp tiên sinh lại biết lúc đó ngươi có một ước hẹn quan trọng, liên quan đến sự tình của sư môn, cho nên Cô Diệp tiên sinh mới không tìm đến ngươi!"
Tiếu lão đầu ngẩn ra, sau đó lắc đầu cười cười: "Cô Diệp tiên sinh quả là thần nhân, hắn nói đến chính là ước hẹn luận võ của ta và 'Phược Ưng Lão Nhân'?" Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu. Tiếu lão đầu chỉ thầm nghĩ đáng tiếc.
Tây Môn tiên sinh hỏi: "Ta thì sao? Hình như lúc đó ta không có đại sự gì cả?"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Đúng là ngươi không có đại sự gì, nhưng... "
Tây môn tiên ính nói: "Nhưng sao?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Đúng rồi, Thiên Trúc tăng trên Thiên Bảng chắc là ngươi cũng biết?"
Tây Môn tiên sinh ngạc nhiên nói: "Hử, sao lại là Thiên Trúc tăng, một tháng trước Phi Long Tử cũng từng nhắc đến hắn với ta, sao lần này ngươi cũng nhắc đến?"
Thiên Đô Thánh Nhân trầm tư một chút rồi nói: "Trận đại chiến trên đại tuyết sơn năm đó, cũng đúng ngay lúc Thiên Trúc tăng đến Trung Nguyên, trận chiến đó hắn cũng tham gia!"
Túy đạo nhân mở trừng hai mắt, nói: "Cô Diệp tiên sinh cũng thật là kỳ quái, mặc dù Thiên Trúc tăng này đến Trung Nguyên du ngoạn, nhưng hắn không phải là người Trung Nguyên, sao Cô Diệp tiên sinh tìm đến hắn? Mà hắn lại còn đồng ý nữa, chẳng lẽ không sợ chết nơi đất khách quê người?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Không, không phải Cô Diệp tiên sinh tìm tới hắn, mà là hắn đến tìm Cô Diệp tiên sinh, muốn tham gia lần hành động này!"
Tây Môn tiên sinh cau mày nói: "Cho dù hắn có muốn tham gia, thì chuyện đó có liên quan gì đến ta?"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Việc này ta cũng không rõ lắm, ta chỉ nghe Cô Diệp tiên sinh nói, khi Thiên Trúc tăng tìm đến, yêu cầu tham gia, cũng chỉ nói cái gì mà 'Hồng hoa lục diệp bổn vi nhất gia', nói rõ danh tính, và nói rằng sau khi hắn tham gia thì sẽ không cần phiền đến một người tên là Tây Môn Mục Nghiệp, sau đó khi ta quen biết ngươi thì mới biết nguyên danh của ngươi là Tây Môn Mục Nghiệp, và biết được người được nói đến chính là ngươi!"
Tây Môn tiên sinh nghe được thì không biết phải nên khóc hay cười: "Thiên Trúc tăng này cũng thật là, ta và hắn chẳng thân chẳng quen, sao lại muốn loại ta ra khỏi danh sách!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Khoảng chừng nửa năm nữa, Thiên Trúc tăng sẽ đến Trung Nguyên, tìm một cơ hội, ngươi có thể đi hỏi hắn, ta hoài nghi hắn và người có quan hệ sâu xa!"
Tây Môn tiên sinh gật đầu, trầm tư, rồi chợt nhớ đến một việc, âm thầm kinh ngạc: "Chẳng lẽ là hắn!"
Tiếu lão đầu hỏi: "Lão Thiên, theo như lời của ngươi thì trong trận chiến đó có không ít cao thủ trên Thiên, Địa nhị bảng tham gia, vậy có bao nhiêu người?"
Thiên Đô Thánh Nhân cười ha hả, nói: "Không phải không ít, mà là toàn bộ!"
Bạch Mi Thần Quân nghe thế thì liền lên tiếng: "Sao huynh lại biết? Nhưng cho đến giờ huynh vẫn chưa từng nói cho ta nghe."
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Mấy năm nay ta mới hiểu thông thôi. Mặc dù Cô Diệp tiên sinh không nói cho ta biết danh sách toàn bộ những người tham gia trận chiến năm đó, nhưng sau nhiều năm thì ta phát hiện ra vấn đề này cũng rất đơn giản!" Dừng một chút rồi nói tiếp: "Những cao thủ tham gia trận chiến năm đó, nếu tính cả ta thì ta đã biết được chín người, Cô Diệp tiên sinh, Võ Lâm Vạn Sự Thông, Thắng Y, lão Khương, Độc Cô Động Thiên, Thiên Trúc tăng, tiễn ngạo thiên hạ Tào Khánh Thương, Oánh Oánh, còn về những người khác thì sau này ta mới đoán được! Mặt khác, còn những cao thủ đã chết thì ta nghĩ muốn nát óc cũng không ra!"
Túy đạo nhân nói: "Không sai, trong nhóm của chúng ta, tổng cộng có mười người, ta và lão bệnh quỷ thì đã xác định, bây giờ ta đã có thể xác định thêm một người nữa là Võ Lâm Vạn Sự Thông, hắc hắc, giờ nghĩ lại, thì xem ra đổ thần phiên phiên Thượng Quan Vô Thác cũng trong số này, mặc dù hắn che mặt, nhưng khi ra tay thì tuyệt kỹ của hắn là khối mạt chược. Trận hỗn chiến ngày đó vô cùng kịch liệt, ta không dám phân tâm xem xét người bên cạnh. Sau đó ta phát hiện ra trên mặt đã có một khối mạt chược, lúc đó ta chỉ cảm thấy lạ, trên đại tuyết sơn thì làm sao có mạt chược, không ngờ là lão nhi đó cũng tham gia! Còn về sáu người khác thì ta không biết, trước đó lại không có nói chuyện, lúc gặp nhau thì toàn là bịt mặt, làm sao biết được!"
Bệnh thư sinh mỉm cười, nói: "Nói thế, ta cũng biết thân phận của hai người!"
Túy đạo nhân nói: "Là ai?"
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Chương 209: Huyết Thủ Môn (Hạ)
Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Nguồn: 4vn.eu
Bệnh thư sinh nói: "Ta nhớ kỹ, có ba trung niên nhân có sắc mặt tái nhợt đấu với ta, sau khi ta giết xong ba tên đó, nội lực tiêu hao hoàn toàn, người ngã xuống đất, nhìn quanh thì thấy có ba cặp đang đấu nhau, một người sử dụng công phu rất kỳ quái, song thủ của hắn có thể coi như là binh khí, lúc thì là kiếm, lúc thì là đao, có khi lại là phán quan bút, hoặc thương, rồi côn... "
Nghe thế tất cả mọi người đều cười, Túy đạo nhân kêu lên: "Hắn không phải là 'Độc Long Tôn Giả' sao? Võ công của hắn vốn là thế, vô cùng hỗn tạp, nghe nói hắn tinh thông rất nhiều loại binh khí, khi động thủ thì khiến đối phương khó lòng phòng bị!"
Bệnh thư sinh nói: "Còn có một người, võ công rất đặc sắc và cũng không đồng nhất, ta nhìn vài lần, thì thấy người đó liên tiếp sử dụng tám loại võ công khác nhau, Kim Cương Chỉ, Long Trảo Thủ, Niêm Hoa Chỉ, La Hán Quyền, còn bốn môn còn lại thì ta chưa từng thấy, nhưng ta phỏng đoán là nó cũng ứng với võ công của Thiếu Lâm. Người này lại có thân pháp kinh người, mềm mại như bông, nhẹ nhàng như gió, còn hơn cả ta, trong khi đấu, đột nhiên hắn lắc đầu, hai tay hợp lại thành chữ thập, cả người phiêu phiêu, ta thấy hoa cả mắt, cả bầu trời đều là chưởng thủ, ba người đối chiến với hắn đều 'oa' một tiếng, ngã xuống, hồn về địa phủ, còn hắn thì chỉ kêu lên một tiếng đau đớn mà thôi, sau đó khoanh chân ngồi xuống điều tức, lúc này ta mới biết là hắn có lòng từ bi, khi đấu với ba người, là để kiểm chứng võ học mà thôi, nếu không thì ta làm sao có thể nhận ra chiêu thức của hắn!"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Vị này chính là chưởng môn tiền nhiệm của Thiếu Lâm Tự Vô Không đại sư, ta từng nghe Cô Diệp tiên sinh nói đến Vô Không đại sư, theo như Võ Lâm Vạn Sự Thông thì người này chính là kỳ tài võ học kỳ tài của Thiếu Lâm Tự, võ công cao thâm khó lường, hôm nay nghe ngươi nói ta mới tin tưởng. Chỉ là chúng ta vô duyên tương kiến, thật là đáng tiếc!"
Túy đạo nhân nói: "Còn cặp đấu còn lại? Sao ngươi không nói!"
Bệnh thư sinh nói: "Còn cần phải nói sao, ta không nói ngươi cũng biết!"
Túy đạo nhân trong lúc nhất thời không rõ ràng, nên nói: "Làm sao ta biết được, lúc ta dừng tay, mười người chúng ta, người chết, người bị thương, ta thấy... Ây da, ngươi không phải đang nói ta sao?"
Bệnh thư sinh nói: "Biết là tốt rồi!"
Túy đạo nhân bực tức nói: "Thì ra võ công của ta là thấp nhất trong mười người!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Không, không phải, chúng ta không thể phân định cao thấp dựa vào việc người nào thắng trước được, trong nhóm của ta, sau khi ta giải quyết xong bảy cao thủ thì cũng cảm thấy kiệt sức, ngay cả một tiểu hài ba tuổi muốn lấy mạng ta cũng được, ta đưa mắt nhìn, dưới ánh hoàng hôn, Độc Cô Động Thiên vẫn còn huyết chiến với bảy người, võ công của ta tuyệt không cao hơn hắn, điều này chỉ có thể dựa vào đặc điểm võ công của từng người, có người nhất kích tất thắng có người phải đấu một thời gian dài!"
Bạch Mi Thần Quân vẫn ngồi một bên nghe, lúc này mới cười nói: "Ta nghĩ một chút thì cuối cùng cũng nhớ đến một đầu mối. Ta, Oánh Oánh, lão thiên, Độc Cô Động Thiên, lão Khương, Thiên Trúc tăng, Tào Khánh Thương là một nhóm, còn ba người kia, mặc dù không biết là ai nhưng ta nghĩ rằng nhất định cũng là người trong Thiên Bảng và Địa Bảng, còn trong nhóm của Võ Lâm Vạn Sự Thông, có Túy lão ca, Bệnh đại ca, Vô Không đại sư, Đổ Thần Phiên Phiên Thượng Quan Vô Thác, Độc Long Tôn Giả, bốn người còn lại thì tạm thời chưa biết được, còn ở nhóm của Cô Diệp tiên sinh thì ta cũng đoán được một ít!"
Tiếu lão đầu hỏi: "Ngươi chưa từng thấy được người nào thì làm sao phỏng đoán?"
Bạch Mi Thần Quân nói: "Theo như ta suy đoán, trong nhóm của Cô Diệp tiên sinh, ít nhất cũng có Đao Thần đại ca, chắc mọi người cũng biết đến thanh đại khảm đao của Đao đại ca, cho dù không cần thấy mặt cũng nhận ra được, nếu chúng ta không phát hiện ra thì nhất định Đao đại ca ở trong nhóm của Cô Diệp tiên sinh, người thứ hai chính là Phi Long Tử, hỏa diễm thủ đao của Phi Long Tử cũng có đặc thù riêng, hắn cũng có thể ở trong nhóm của Cô Diệp tiên sinh, về phần còn lại Chung Tử Đan, Chu Tiếu Bạch, Cừu Thiên Nhẫn, Văn đại ca, Trường Bạch Hùng Sư Vệ Thiên Quốc, Như Vân Thần Long Phương Bạch Vũ, chắc hẳn là họ phân tán trong ba nhóm! Ta và lão Thiên cũng nhận thức Văn đại ca, nhưng hắn không có ở trong nhóm của chúng ta, còn những người khác thì ta không rõ lắm, dù sao lúc đó ta cũng còn trẻ, có vài nhân vật không nhận ra!"
Thiên Đô Thánh Nhân buồn bả nói: "Năm đó đi ba mươi mốt người, chết chín người, ngoại trừ Cô Diệp tiên sinh và Võ Lâm Vạn Sự Thông, vừa vặn còn lại hai mươi người. Điều này cũng nói rõ ra, Thiên Bảng và Địa Bảng vì sao xuất hiện!"
Túy đạo nhân chợt hiểu ra kêu lên: "Thì ra là như thế, thảo nào, ba năm sau trận chiến trên đại tuyết sơn, thì danh sách Thiên Bảng và Địa Bảng xuất hiện, thì ra là Võ Lâm Vạn Sự Thông giở trò, hèn gì năm đó hắn lại không muốn gặp ai!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Thật ra, việc này cũng coi như là một loại bồi thường với chúng ta, chỉ đáng tiếc là chín cao thủ đã khuất kia, chỉ có thể yên lặng ở lại nơi đó!"
Tiếu lão đầu cười nói: "Với võ công hiện nay của các ngươi thì đương nhiên là cũng được xếp trên Thiên Địa nhị bảng mà thôi, nhưng cũng có vài cao thủ, võ công của họ cũng thế, ví dụ như 'Huyễn Âm Sư Thái' của phái Nga Mi, 'Thiên Diệp Chân Nhân' của phái Võ Đang. Hai người kia so với chúng ta thì tuổi tác không cách biệt nhiều, võ công lại cao cường, sao lại không được tìm đến?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Lúc đầu ta cũng đề nghị Cô Diệp tiên sinh đi tìm hai người kia, nhưng Cô Diệp tiên sinh nói, hai người kia lại đang bế quan tu luyện, ít nhất một năm mới xuất quan, cho nên mới không có đi tìm. Lúc đó tình huống khẩn cấp, chỉ có nửa năm thời gian đề tìm người, ý của diệp tiên sinh khi muốn tìm người thì không chỉ có võ công cao cường mà tuổi cũng chỉ từ ba mươi lăm đến bảy mươi, bởi vì người đã lớn tuổi, mặc dù có nội công thâm hậu nhưng lại không thể chiến đấu trong thời gian dài, những người còn trẻ, lại là một nhân vật kiệt xuất trong võ lâm, võ lâm còn cần đến bọn họ, mặc dù lúc đó cũng có nhiều người có võ công cao cường, nhưng hầu như đều vui thú an nhàn, không màn chuyện võ lâm nữa, nên mới không tìm đến họ, thật ra trong nửa năm mà tìm được nhiều cao thủ như thế thì đã tổn hao rất nhiều tâm sức của Cô Diệp tiên sinh!"
Bệnh thư sinh gật đầu, nói: "Không sai, ta còn nhớ khi Cô Diệp tiên sinh tìm ta thì đã từng nói là đã phải cưỡi chết ba con tuấn mã, ba ngày không chớp mắt! Vì chuyện này mà Cô Diệp tiên sinh bỏ rất nhiều tâm tư!"
Tây Môn tiên sinh nói: "Việc này nếu đã xử lý, thì vì sao cách nhiều năm rồi đột nhiên lại xuất hiện một Huyết Thủ Môn?"
Thiên Đô Thánh Nhân cau mày nói: "Đây cũng là việc ta cảm thấy khó hiểu. Môn chủ của Huyết Thủ Môn bị chặt đứt hai chân, nhốt trong mật thất do Cô Diệp tiên sinh trông coi, nên hắn muốn chạy trốn thì còn khó hơn lên trời. Sau khi phát hiện ra người của Huyết Thủ Môn thì ta liền dựa theo hướng dẫn trước kia của Cô Diệp tiên sinh mà tìm đến nhưng không biết là Cô Diệp tiên sinh đã đi đâu, cũng không thấy môn chủ của Huyết Thủ Môn, ta ở lại nơi đó đợi một ngày, nhưng không thấy Cô Diệp tiên sinh nên đành phải quay về tìm thắng y thương lượng việc này. Ngươi nói xem có lạ không?"
Tây Môn tiên sinh nói: "Chẳng lẽ có người đến cứu môn chủ của Huyết Thủ Môn, Cô Diệp tiên sinh đuổi theo cho nên mới không có ở đó!"
Thiên Đô Thánh Nhân lắc đầu, nói: "Võ công của Cô Diệp tiên sinh cao hơn ta, hơn nhiều năm trước đã tiến nhập vào cảnh giới vô thượng, nếu có người muốn cứu môn chủ của Huyết Thủ Môn thì trừ khi võ công của người này phải đạt đến cảnh giới như của Trương Hướng Phong, Trương đại hiệp vậy, nếu không thì khó mà làm được!"
Tiếu lão đầu nói: "Trương đại hiệp? Có phải là Trương đại hiệp của phái Võ Đang?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Đúng vậy, bình sinh người ta bội phục nhất chính là người này!"
Tiếu lão đầu nói: "Sự tích của Trương đại hiệp thì lúc còn trẻ ta cũng có nghe nói qua, nếu vẫn còn tại thế thì tính ra cũng một trăm năm mươi tuổi rồi!"
Thiên Đô Thánh Nhân ừ một tiếng, Bệnh thư sinh nghe nhắc đến trương hướng phong thì không biết có chuyện gì mà ánh mắt trở nên buồn bả, trên mặt hiện lên vẻ thương cảm.
Thiên Đô Thánh Nhân thấy thế nói: "Chuyện năm xưa chúng ta không nên nói nữa, giờ nên tính đến chuyện của Huyết Thủ Môn!"
Túy đạo nhân nói: "Cái này còn có gì mà phải nghĩ, chúng ta cũng không cần phải nghĩ tại sao Huyết Thủ Môn lại có thể khôi phục lại từ đống tro tàn, mấy chốt của vấn đề này chính là làm sao để đối phó với chúng, chỉ cần chúng vừa giương cờ là chúng ta lập tức trở lại giang hồ, tiến cử ngươi làm minh chủ võ lâm, sau đó ngươi hiệu triệu võ lâm, cho dù Huyết Thủ Môn có lợi hại cũng không dám giết chóc lung tung!"
Tây Môn tiên sinh nói: "Đây cũng không phải là biện pháp tốt nhất, địch bất động, ta bất động, địch mà động thì ta cũng động!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Việc này ta cũng có nghĩ đến, nhưng ta sợ là bọn chúng tạm thời không giương cờ hiệu, mà âm thầm triển khai hành động trả thù. Các ngươi tới vừa đúng lúc, đỡ tốn công ta phải đi tìm, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực là có thể tra rõ chi tiết của bọn chúng!"
Tiếu lão đầu nói: "Được rồi, việc này đợi đêm nay chúng ta tính tiếp, có gấp gáp cũng vô dụng, chỉ cần được uống thập lý hương, bảo ta làm cái gì cũng được!"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Đúng vậy, khó có dịp các ngươi đến một lần, chuyện này chúng ta hãy bàn sau, nhưng ta cũng phải đề tỉnh. Chúng ta nói về chuyện khác, bọn tiểu tử kia cũng sắp về rồi!"
Bạch Mi Thần Quân về ghế ngồi xuống, cười nói: "Nói đến Thiên Địa nhị bảng, không biết các người đã từng gặp qua Trường Bạch Hùng Sư Vệ Thiên Quốc và Như Vân Thần Long Phương Bạch Vũ chưa?"
Túy đạo nhân hét lớn: "Vệ Thiên Quốc à, ta đã từng thấy hắn. Đó là sau khi Thiên Địa nhị bảng xuất hiện. Ta đến trường bạch sơn du ngoạn, tiểu tử này đầu như sư tử, vóc người rất vạm vỡ, hắn là một võ lâm cao thủ mà lại ngồi uống trà với một số lão tiên sinh, ta thấy tướng mạo của hắn kỳ dị, liền nhận ra hắn là ai, hắn thấy hồ lô lớn trên lưng ta thì cũng đoán ra được ta là ai, hai chúng ta không có nói ra thân phận của đối phương, nói chuyện một buổi sáng, sau đó ta rời đi, ta cũng chỉ gặp qua hắn lần đó mà thôi chứ cũng không có giao tình gì!"
Bạch Mi Thần Quân cười nói: "Như vậy Phương Bạch Vũ thì sao?"
Nói đến người này, thì tất cả mọi người cũng chỉ nghe nói qua mà thôi, chứ chưa từng gặp mặt, Bạch Mi Thần Quân nói: "Người này hình như xuất đạo rất trễ, mấy năm nay lại gần như biệt tích, ta chỉ biết một chuyện là hắn từng một mình tiêu diệt Thanh Phong Đường, giết chết bang chủ của Bách Tà Bang, người này họ Phương, cùng họ với Oánh Oánh, lúc trước ta còn tưởng hai người có quan hệ gì, hỏi qua Oánh Oánh thì nàng nói là không có và cũng không nhận ra người này!"
Thiên Đô Thánh Nhân thánh nhân cười nói: "Trong thiên hạ có không ít người họ phương, hơn nữa võ công lại không có tương quan gì với Oánh Oánh, vậy theo như phỏng đoán của ngươi thì hiền chất cũng có quan hệ với Oánh Oánh à!"
Bạch Mi Thần Quân nói: "Y, đúng rồi! Sao ta lại quên hắn. Hiền chất cũng họ phương, chờ hắn trở về, ta hỏi hắn một chút về phụ mẫu, nói không chừng là có quan hệ!"
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Tây Môn tiên sinh nói: "Coi như xong, ngươi có hỏi cũng chẳng khác gì không hỏi!"
Bạch Mi Thần Quân hỏi: "Sao lại thế?"
Tây Môn tiên sinh thở dài nói: "Hắn từng nói qua với chúng ta, hắn là một cô nhi, không biết phụ mẫu là ai. Nhưng, hôm đo trên thạch bich, công chúa của Ma Giáo hình như biết rõ về thân thế của hắn, có ước hẹn gặp hắn ở đại hội võ lâm ở kinh thành!"
Bạch Mi Thần Quân cau mày: "Ma Giáo? Công chúa?"
Túy đạo nhân nói: "Đúng vậy, ta hoài nghi tiểu nha đầu của Ma Giáo đang thi triển mỹ nhân kế, mượn sức của Phương tiểu tử, hắn cũng không nên đi nếu không chắc không có về!"
Tiếu lão đầu cười mắng: "Đi, đi, miệng chó không mọc ra ngà voi, tiểu tử đó đối diện với long nha đầu mà còn bảo trì được phong độ của quân tử huống chi là tiểu nha đầu của Ma Giáo!"
Túy đạo nhân trừng mắt nói: "Không thể nói chắc thế được, Ma Giáo luôn là người luôn muốn tăng cường thực lực, còn tiểu nha đầu của Ma Giáo lại xinh đẹp tuyệt trần, bọn thiếu niên rất dễ bị những nữ tử có phong tình như thế hấp dẫn. Tuy rằng long nha đầu cũng có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng khi nam nhân thấy thì không dám sinh ra ý nghĩ khinh nhờn, huống chi là thân cận nàng, cũng chỉ có tên tiểu tử ngốc kia mới cực kỳ e dè khi đối diện với nha đầu đó!"
Nói đến đây thì bên ngoài truyền đến tiếng cười nói của đám người Phương Kiếm Minh.
Tiếu lão đầu nói: "Bọn chúng về rồi! Ta cũng phải hành động thôi!"
Túy đạo nhân trừng mắt: "Hành động gì?"
Tiếu lão đầu nói: "Hành động của ta chính là phải xuống bếp, nếu không thì lấy cái gì mà ăn hả, ngốc!"
Bệnh thư sinh nói: "Lão Khương đâu, sao không tới? Ta có đến căn chòi nát của hắn mà không thấy ai!"
Bạch Mi Thần Quân cười nói: "Hắn à, đến Thiên Trúc rồi!"
Tiếu lão đầu đã đi đến cửa, quay đầu lại hỏi: "Đến Thiên Trúc làm gì?"
Bạch Mi Thần Quân cười thần bí: "Đương nhiên là làm đại sự chút nữa nói sau!"
Đêm nay, 'Thập Lý Hương' xuất hầm, mọi người tề tụ trong đại sảnh, sở trường của Tiếu lão đầu chính là làm các món ngon, kỹ nghệ bất phàm, lão nấu mười món ăn có hương vị khác nhau. Màu sắc đa dạng, mặc dù thiếu một vài loại gia vị nhưng khi ăn vào miệng thì không hề thua kém một danh trù nào, mọi người xem như là có phúc lớn.
Có tổng cộng ba vò 'Thập Lý Hương' lớn, Dược Tiên lấy ra một vò, mọi người chia nhau, mặc dù mỗi người chỉ được ba chén (đương nhiên là kỳ lân thử cũng góp vui), nhưng sau khi uống thì dư vị còn mãi.
'Thập Lý Hương' cũng thật kỳ diệu, sau khi uống vào thì có cảm giác như khắp cả người có một dòng nước mát chảy qua, một cảm giác thư thản không nói nên lời, cả người thoải mái vô cùng, miệng lại thơm mát, trong phòng tràn ngập mùi thơm của rượu.
Trong nhà náo nhiệt nhưng bên ngoài rất yên tĩnh.
Trăng treo trên cao, ánh trăng soi rọi khu rừng, vô cùng tĩnh mịch.
Không biết từ lúc nào có hai bóng người đứng trong rừng, từng cơn gió lạnh thổi qua.
Bóng đêm phủ xuống, hàn quang từ mắt của hai người chiếu thẳng về phong linh độ khẩu ở xa xa. Ngọn đèn vừa tắt thì có tiếng cười nói vang lên. Hai người này toàn thân hắc y, khuôn mặt lạnh lùng, dường như có ai thiếu họ cả trăm vạn lương vậy.
Một người chợt lên tiếng: "Thật là không biết sống chết! Đến lúc này rồi mà còn vui vẻ như thế, nếu không phải thiên tôn phân phó, bổn công thật muốn xem thử thực lực của cao thủ trên Thiên Bảng!" Thanh âm the thé chói tai, khiến người nghe có cảm giác không thoải mái.
Người còn lại nghe xong thì chỉ cười nhạt, nói: "Tinh công, trong đó cao thủ nhiều như thế, ngươi mà vào chỉ sợ rằng tám phần là không về được! Tốt nhất là nên bớt nóng lại đi!"
Tinh công cười khằng khặc: "Sao, Nhật công, ngươi sợ à, ngày đó ngươi đánh một trận với Đổ Thần Phiên Phiên, bây giờ sinh ra tâm ma rồi à?"
Nhật công cũng vẫn chỉ cười nhạt, không tức giận, nói: "Đổ Thần Phiên Phiên cũng không đáng sợ, ta và hắn cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân, không ai hơn được ai! Nhưng trong phòng có cả Thiên Đô lão nhi, ngươi tự nhận mình là đối thủ của hắn sao?"
Không đợi Tinh công nói gì, Nhật công nói tiếp: "Tháng trước đích thân thiên tôn tìm đến phủ của hắn, còn không chiếm được thượng phong, huống chi ngươi và ta! Ngươi sẽ không cuồng vọng đến mức tự nhận là ngay cả thiên tôn cũng không phải là đối thủ của ngươi đó chứ?"
Tinh công cười lộ ra hàm răng, rất trắng, xem ra hắn chăm sóc rất kỹ, nói: "Cho dù gan ta có lớn hơn thì cũng không dám nghĩ như thế. Nhật công, ngươi và ta mặc dù là trong tam công nhưng ta đến giờ vẫn chưa biết nhiều lắm, tại sao bây giờ chúng ta vẫn chưa xuất cờ? Với thực lực của chúng ta hiện nay thì có môn phái trong võ lâm nào là đối thủ?"
Vẫn là một nụ cười nhạt trên môi của Nhật công: "Lời này thì ngươi nên đi hỏi thiên tôn, chỉ có thiên tôn mới biết rõ. Ta chỉ biết là chúng ta cần phải đợi, còn đợi gì thì ta không rõ, có lẽ là một kế hoạch hoặc cũng có thể là một cơ hội!"
Tinh công cười âm trầm: "Nói thế thì ngươi cũng không rõ, vậy thì xem ra chúng ta chỉ có thể đợi!"
Nói xong hai người biến mất dưới ánh trăng, khu rừng khôi phục lại vẻ tĩnh mịch.
'Bụp', một tiếng động nhỏ vang lên, một thân ảnh từ trong một bụi cây xuất hiện. Dưới ánh trắng, tóc của người này hơi quăn, vóc người khôi ngô, xương khớp so với người thường thì lớn hơn một chút, nhìn qua rất dũng mãnh, chỉ nghe hắn lẩm bẩm: "Bọn người này có lai lịch gì? Nghe khẩu khí thì rất tự cao, từ lúc nào võ lâm Trung Nguyên xuất hiện nhóm người này? Không được, ta phải đi thông báo cho công chúa một tiếng, không thể để cho nhóm người này phá hủy đại sự của chúng ta!"
Nói xong thì phá không bay đi như một phi ưng.
Một lát sau, vẫn trong khu rừng này, một nhân ảnh mờ ảo từ từ hóa thành thật ảnh, thân hình cũng rõ ràng hẳn lên. Người này thân hình cao lớn, trong mắt của hắn lưu lại dấu ấn của năm tháng, nhưng gương mặt lại không già, nếp nhăn cũng không có bao nhiêu, hắn đứng đó như một pho tượng, hoàn toàn bất động, trên người cũng không có binh khí.
Quái! Trước kia không phải bên hông của người này có một thanh đao to sao? Giờ sao không thấy mang theo bên người!
Đi được vài bước, hắn vì về phía phong linh độ khẩu, lẩm bẩm: "Thiên Đô lão nhi cũng ở bên trong? Đây là nơi nào? Sao bên trong lại có không ít cao thủ, ta và hắn nhiều năm không gặp, có nên vào không nhỉ?"
Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời rồi tiếp: "Thôi, xem ra bọn họ đang vui vẻ, lúc này cũng không cần gấp, sau khi gặp lữ huyết hỏi tung tích của minh nhi rồi gặp cố nhân sau cũng được!"
Thanh âm còn chưa dứt thì đã biến mất không còn tung tích.
Ba người Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân, Long Nguyệt từ sáng sớm đã đến phân đà Cái Bang ở Hàng Châu, Hoa Thiên Vân và Ngô Thế Minh đang đợi bọn họ.
Bởi vì hôm nay vương tân là 'thị vệ' của Hoa Thiên Vân cho nên hắn cũng đi cùng. Trước khi rời khỏi phong linh độ khẩu thì Phương Kiếm Minh đã nói rõ với Bạch Mi Thần Quân, bọn họ đến gia hưng để thăm bằng hữu, kỳ lân thử thì tạm thời ở lại chỗ của Dược Tiên, để Dược Tiên tiếp tục nghiên cứu.
đệ tử của Cái Bang đã sớm chuẩn bị ngựa, sáu người phi thân lên ngựa, tuấn mã phi nước đại, khói bụi bốc cao. Không bao lâu thì ra khỏi phủ Hàng Châu, đi thẳng về phía đông.
Sáu con ngựa này mặc dù không phải là thiên lý mã gì nhưng cũng là những con ngựa rất tốt, một ngày đi tám trăm dặm cũng được. Liên tục đi suốt thời gian khoảng một chén trà nhỏ thì rời xa phủ Hàng Châu. Sau nhiều canh giờ thì thành gia hưng đã trong tầm mắt.
Hoa Thiên Vân thấy ven đường có một quán trà, lập tức bảo mọi người dừng ngựa, dùng một chén trà, lấy lại tinh thần.
Sáu người dắt ngựa, cột dây cương bên ngoài cây cột của quán trà, vào quán, gọi tiểu nhị mang sáu phần trà.
Những trà quán ven đường như thế này thường đơn sơ, không thể so sánh với trà quán trong thành được, cũng chỉ tương đương như một cái lều mà thôi, tiểu nhị thì cũng chỉ có một người, ngay cả lão bản cũng rất bận rộn. Trong quán có sáu người đang ngồi, chỗ ngồi thì sát ở bên ngoài.
Phương Kiếm Minh nhìn thoáng qua khách trong quán, thầm nghĩ: "Hai người này sao cũng đến đây?"
Cách bọn họ một cái bàn, có sáu người ngồi. Trong đó có hai người mà hắn đã gặp qua là 'Nhạn Bắc Song Tà' Yến thị huynh đệ, hai người ngồi chúng với bốn người khác, có vẻ gây được sự chú ý nhất. Bốn người kia, mặt thì lạnh băng, trường kiếm bên hông, toàn thân hắc y, còn Yến Quý, Yến Bảo, còn có một người thì mất một mắt, tướng mạo hung ác, một người thì nhìn giống như một tên ăn mày. Sáu người ngồi uống trà, ánh mắt của Yến Bảo, Yến Quý nhìn quanh, vừa thấy Long Bích Vân thì ngẩn ngơ, ánh mắt lộ vẻ thèm thuồng.
Long Bích Vân thấy bộ dáng của bọn họ thì hừ một tiếng, chụp lấy chuôi kiếm muốn xuất thủ!
Long Bích Vân cản tay Long Nguyệt lại, sau đó nhìn về phía Yến Bảo, Yến Quý, ánh mắt lạnh băng, tựa hồ như không hề mang theo bất một chút gì của nhân gian. Hai huynh đệ kia tuy vẫn còn ngơ ngẩn nhưng đã không còn dám có ánh mắt khác thường nhìn về phía Long Bích Vân nữa.
Ngô Thế Minh uống một ngụm trà, đột nhiên cười nói: "Năm nay thật sự là có nhiều chuyện kỳ lạ, không ngờ lại có người giả dạng ăn mày! Thật sự là trên đời này chuyện gì cũng có cả!"
Yến Bảo không phải là một người mới xuất đạo giang hồ, nghe thế thì tức giận: "Các hạ nói ai?"
Ngô Thế Minh cười nói: "Dĩ nhiên là nói người giống một tên ăn mày!"
Yến Bảo vỗ bàn, quát: "Ngươi nói cái gì? Dám trêu chọc đại gia của ngươi à!"
Ngô Thế Minh cười nói: "Ta không có trêu chọc gì ngươi, ta có nói rõ danh tính của ngươi sao?"
Yến Bảo cười gằn: "'Minh nhân nhãn tiền bất thuyết ám thoại', tiểu tử, lời này của ngươi rõ ràng là nhắm vào lão tử, ngươi còn dám nói không có?"
Ngô Thế Minh cười ha hả: "Ta còn tưởng rằng ngươi không thừa nhận!"
Yến Bảo, Yến Quý làm sao nhẫn nhịn, bật dậy, định tiên lên động thủ.
Một hắc y nhân ngồi đối diện với Yến Bảo vỗ tay lên bàn, lạnh lùng nói: "Uống trà!"
Last edited by Hai Lúa_LT; 30-07-2010 at 04:03 PM.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT