-Chủ nhân đã trở về an toàn. – Abalone thì thào khi đang ở trong góc vườn kín đáo nhất của Camellia với Abele - Tạ ơn trời đất, chúng ta không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.
-Đúng vậy. Nhưng em đừng có nói câu ấy với Almah đấy, không khéo nó sẽ nghĩ giờ thì có thể tự do ra tay thì hỏng bét hết mọi chuyện.
Ánh mắt tinh quái của Abalone giờ lại càng sáng hơn, nhìn thật đáng yêu:
-Anh nghĩ em là loại người gì chứ ? Chẳng lẽ việc bảo ban một cô bé mà cũng không làm được ư ?
-Em cứ hay nói đùa. – Abele cười gượng gạo, mắt thoáng lộ tia nhìn lúng túng hiếm thấy – Anh chỉ lo chuyện chủ nhân mang về Henki cả cô quận chúa Hecates đầy nguy hiểm ấy thôi.
-Cô ta nguy hiểm thật à? – Abalone chống cằm, ra chiều ngạc nhiên vô cùng. Abele chậm rãi giải thích:
-Chẳng lẽ em không biết việc hồi ở Magnolia, một mình cô ta thống lĩnh thủy binh Henki chặn ngoài cửa biển không cho bất cứ tàu thuyền Dahlia nào chạy thoát nên Reven Ping mới lập được đại công. Nói thật thì một cô gái còn trẻ như thế mà đã đủ sức cầm quân thì chẳng phải tầm thường đâu, huống chi sau đó lại chẳng hề nhắc nửa lời để tranh giành công trạng với Reven. Kể ra Prang cũng thu nạp được lắm nhân tài thật. Không khỏi khiến người khác kính nể. Tuy nhiên có lẽ chẳng cần lo nhiều đến thế vì chuyện lần này Hecates đã công khai chống lại anh trai để theo chủ nhân mạo hiểm đến Serazan chẳng khác nào quyết định đối địch với Henki. Chuyện ấy chỉ có lợi chứ không có hại cho chúng ta.
Abalone ngồi nghe chăm chú, mắt chỉ đảo qua đảo lại đôi ba lần như mặt nước sóng sánh dường như đang cố suy nghĩ mặc dù vẻ lộ ra rõ ràng là chẳng tập trung được gì nhiều, thật trái ngược với sự nghiêm túc của Abele. Cuối cùng người này nghiêng đầu, thắc mắc:
-Vậy ra là thế. Cô ta quả thật mạo hiểm quá, dám liều mạng theo chủ nhân đến nước địch, chẳng lẽ không sợ chủ nhân trở mặt bắt làm con tin hay sao nhỉ ?
-Em lại nghĩ ra trò gì đấy à? – Abele thận trọng đưa mắt quan sát thái độ của người đồng đội tính tình vốn rất kì quái của mình.
Abalone che miệng cười khanh khách:
-Anh nghĩ em là thứ gì vậy? Là quỷ hiện hình phá hoại chuyện tình cảm tốt lành của người ta chắc? Đừng lo, em chẳng có chút hứng thú nào với chủ nhân như Aur hay với vương tử Yusan như Almah đâu, làm mấy chuyện vô bổ ấy chi cho phí sức lực và thời gian quý báu nào.
-Hiện giờ em chỉ quan tâm đến một người cực kì đáng yêu.
-Chắc không phải là Prang rồi. – Abele đáp ngay, chàng quá hiểu tính cách lạ lùng của Abalone - Vậy thì chỉ có thể là … Reven Ping thôi.
-Đúng rồi ! Abele thông minh nhất trên đời ! - Người có đôi mắt lam sóng sánh mật ngọt đưa hai tay vỗ đánh chát một tiếng, reo khe khẽ - Giờ Reven là chủ nhân tuyệt đối của tâm hồn em, em quyết không phản bội người này!
Nghe thấy thế, Abele chỉ còn nước nở một nụ cười bất lực vì chàng chàng biết rõ không thể lay chuyển ý định của Abalone được nữa. Chàng đảo ánh nhìn về phía cung điện Camellia, thở dài nửa bực bội nửa tức cười :
-Anh đã thấy em phản bội ai bao giờ đâu. Mấy người trước đây đều không có… phúc được em phản bội, đúng không Abalone?
Thay cho lời đáp là một tràng cười nắc nẻ giòn tan, thật là trong trẻo.
Khi Ana rời khỏi phòng hoàng đế thì thấy Benjin đang đứng tựa lưng vào một chiếc cột lớn, mắt rõ ràng là hướng lên trời nhưng lại mông lung mơ hồ như thể cái chàng đang nhìn không phải là sắc xanh vời vợi mà là một vùng đất xa tít nào đấy trong tâm tưởng. Nhìn thật buồn. Một nỗi cô đơn khó hiểu bao trùm đôi mắt nâu hiền từ của vị tướng trẻ.
-Chúng ta về Camellia thôi. – Nàng hạ giọng cất tiếng, dịu dàng hơn nhiều so với những mệnh lệnh đanh thép vẫn thường dùng với Benjin. Chàng trai khẽ rùng mình rồi đảo ánh mắt về phía nàng, từ tốn gật đầu:
-Cũng đã trưa rồi. Bệ hạ chắc đang vui lắm.
Hai câu nói rời rạc hoàn toàn chẳng hề liền mạch gì đến nhau, có lẽ vì Benjin không để tâm lắm. Ana thì càng không, họ cùng lên ngựa ra khỏi hoàng cung.
Lần này vào Lesbos, Ana chỉ mang mỗi Benjin đi theo làm tùy tùng, lại không mặc quân phục vì Lazarus vốn sợ thể chất nàng còn chưa khoẻ, không nên mặc những thứ giáp sắt nhiều âm khí sẽ ảnh hưởng xấu đến quá trình phục hồi. Thêm nữa, ở giữa thủ phủ thái bình, nàng cảm thấy mặc giáp trụ như sắp ra trận nhìn rất chướng mắt, khó coi. Tất nhiên Benjin cũng chẳng phản đối. Vì thế khi hai người cưỡi ngựa trên đường phố Penla chỉ hơi khiến các cô gái chú ý một chút vì dung mạo quá ư yểu điệu, phong nhã của đại tướng quân mà thôi. Benjin nhìn vẻ ung dung thoải mái của Ana thì thầm đoán chắc là do kế hoạch tiến quân của hoàng đề đã được thông qua, nên cũng chẳng cần kể về việc gặp Zinnia làm gì, huống chi chàng đã có ý giữ bí mật chuyện riêng của mình từ lâu.
Hai người cứ thế vừa đi nói toàn những chuyện trên trời dưới biển như thể cả hai chỉ đơn giản là những vị công tử con nhà giàu phong lưu nhàn hạ.
-Áaaa! - Tiếng người rú lên khiếp hãi cắt ngang câu chuyện khiến nụ cười tươi tắn trên môi Ana lập tức tắt ngấm. Từ phía đầu kia con đường, dân chúng đổ dạt chạy về hướng ngược lại, vứt tung hết hàng hoá, miệng thì la hét hỗn loạn và kinh sợ.
-Có chuyện gì vậy? – Ana cau mày. Benjin liền cúi xuống, túm lấy áo một thanh niên đang bỏ chạy, quát hỏi:
-Chuyện gì mà ầm ĩ lên cả thế?
-Thần Atropos hiện thân! Chạy đi, không thì chết đấy! - Người đó chỉ nói được mấy câu rồi cố sức vùng ra, chạy thục mạng. Benjin còn toan hỏi thăm thêm nhưng rốt cuộc ai cũng vì quá sợ hãi mà chẳng trả lời cho rõ ràng được. Vừa tức vừa nản, chàng liền nói:
-Bọn người này cứ như phát điên hết, chẳng hỏi được gì cả.
Nhưng Ana chẳng còn chú ý đến lời chàng nữa, nàng bất giác đưa tay kéo áo Benjin, nói bằng giọng rất lạ, tựa hồ không phải là giọng của nàng vậy:
-Ta thấy câu trả lời rồi.
Benjin ngơ ngác nhìn theo ánh mắt của đại tướng quân, lập tức hiểu ra lí do.
Phía cuối con đường, một đoàn người ngựa đang điên cuồng phóng đến, kẻ đi đầu mặc áo choàng đỏ rực như lửa cháy, tay vung roi đánh tán loạn sang hai bên khiến vô số dân thường chậm chân phải lãnh không biết bao đau đớn, máu me bắn ra đầm đìa. Tiếng gào thét hoảng loạn thật kinh hoàng.
Ngay cả những kẻ dày dạn kinh nghiệm chiến trường như Ana và Benjin cũng không ngăn nổi vẻ xót xa và phẫn nộ khi kẻ đó ra tay quá tàn nhẫn ngay giữa Penla này. Đoàn người đã đến gần vừa đủ để Ana nhận ra kẻ tàn ác ấy chỉ là một cô gái, xấp xỉ mười tám, mười chín tuổi, không xinh đẹp nhưng khuôn mặt lại rạng rỡ tươi cười, mái tóc đen thắt thành hai bím gọn ghẽ. Nàng ta mặc giáp trụ sáng loáng phía trong áo choàng, ngọn roi trên tay ướt đẫm máu tươi, còn miệng thì không ngớt la hét những tiếng khoái trá như thể đang chơi trò vui nhất đời.
-Một cô gái mà dám ra tay ngang nhiên như thế ở Penla, chẳng lẽ không sợ chết hay sao? – Benjin nói bật ra miệng suy nghĩ trong lòng. Ana gật đầu đồng tình nhưng không đáp, thật ra nàng đang nghĩ không khéo đây lại là một vị quận chúa chị em nào khác với Prang tương tự như Hec. Chỉ có thể có địa vị cao quý như thế thì mới dám làm bừa như vậy mà không sợ quân lính trong thành bắt giữ. Đoàn người hộ tống cũng được trang bị rất hùng hậu và tất cả đều để bím tóc, nhìn thật kì quái. Số nạn nhân của cô gái trẻ hung ác giờ đã nằm chất đầy đường thành những hàng la liệt, bất kể là người Henki hay dân tộc khác đều bị lãnh đòn.
-Chúng ta không can thiệp sao? – Chàng trai Ohlan tiếp tục đề nghị, chàng vốn là người nhân hậu, thấy cảnh tàn sát điên cuồng chẳng vì mục đích gì thì tự nhiên thấy máu trong người sôi sùng sục, giận đến tái cả mặt mày. Tất nhiên tay của chàng và Reven cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam, nhưng thật tình, chưa từng giết người để mua vui như thế.
Ana rất hiểu mong muốn của thuộc hạ, song nàng lại rất lo một khi gươm đã rút ra thì chẳng thể thu về, không cẩn thận sẽ mạo phạm đến một quận chúa sẽ khiến mối quan hệ tốt đẹp với Prang và Iris rạn nứt sâu sắc. Thế nên tay vẫn cứ chần chừ nơi chuôi gươm… Nghĩ đi nghĩ lại, Ana thấy số người vì trúng roi chẳng có ai là đồng bào mình, việc gì phải mạo hiểm ra tay để tự chuốc lấy tai hoạ. Cứ nhắm mắt làm ngơ cũng chẳng ai trách cứ gì được.
-Để mặc cho họ qua. –Ana lầm bầm trong miệng, lập tức nhìn thấy vẻ bất bình bùng lên trong mắt Benjin. Chàng thật tình không ngờ nàng lại nhẫn tâm như vậy. Cứ cho cô gái kia là bậc quý nhân gì thì đã sao, ngay cả hoàng đế còn phải kiêng dè đại tướng quân cơ mà. Tuy nhiên Ana vẫn một mực giữ nguyên quyết định, chủ động lui ngựa tránh đường mà không nói thêm lời nào. Bất đắc dĩ, Benjin đành làm theo. Tiếng vó ngựa rầm rập cũng không át được tiếng thét man dại và tiếng roi vung vun vút của cô gái.
Ana vốn nghĩ cô ta thấy mình ăn vận sang trọng lại cưỡi ngựa thì sẽ không kiếm cớ sinh sự nhưng chẳng ngờ vừa đến nơi, cô ta đã thẳng tay vung ngọn roi oan nghiệt phóng vào người nàng! Vút một tiếng, ngọn roi ấy cứa rách áo khoác ngoài để lộ áo giáp mỏng phòng thân bên trong của Ana, suýt nữa thì cứa rách da nàng! Benjin không thể chịu đựng được nữa, quát to lên:
-Ngươi dám vô lễ!?
Thấy lớp áo giáp, cô gái kia lập tức ngừng tay, kéo ngựa đứng sựng lại cách hai người bọn Ana một khoảng, đôi mắt màu rêu ánh lên vẻ ngạo mạn dán vào khuôn mặt xinh đẹp của kẻ vừa thoát khỏi đòn của mình đầy ngạc nhiên. Benjin lập tức đưa tay xem vết rách trên áo Ana, thấy không sao liền thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu căm giận trút hết sang phía kẻ tàn ác:
-Ngươi to gan thật, dám ngang nhiên tàn sát dân chúng lại còn đả thương…
Chàng vốn định nói “đại tướng quân” nhưng Ana đã đưa tay ngăn lại, nàng không hề biểu lộ chút tức giận nào, chỉ nghiêng mình cung kính chào cô gái trẻ rồi cất giọng:
-Thật tò mò không biết tiểu thư là quý nhân ở đâu đến Penla này?
-Dám mở miệng hỏi tên tiểu thư, để ta dạy cho bọn các ngươi chút lễ phép. - Một người đàn ông trung niên cưỡi ngựa đứng bên cạnh cô gái lớn tiếng doạ nạt nhưng Ana không thèm để mắt đến hắn, chỉ chăm chăm quan sát thái độ của cô gái mà thôi. Cô ta cũng nhìn nàng một hồi rồi bật ra tiếng cười khanh khách:
-Nhìn ngươi cũng không phải loại dân tầm thường đâu nhỉ, có ai đời dân thường mặc áo giáp bên trong để đi dạo phố bao giờ. Vả lại dung mạo tuấn tú, thần thái ung dung thế kia thì chắc ít ra cũng thuộc hàng công tử nhà quyền thế nào đó, đúng không? Nói, ngươi tên gì?
Thấy tên kia gọi cô ta là “tiểu thư ”, Ana đã thầm mừng rỡ vì biết đây chắc chắn không phải một vị quận chúa. Mà ở Henki này, ngoài hoàng đế và các vị quận chúa ra thì nàng chẳng còn phải ngại ai nữa. Vì thế lòng bất giác thấy thoải mái hơn, không cần e ngại gì.
-Tôi là ai nàng không cần biết. Hãy trả lời tôi trước đã.
-Giỏi thật, dám thách thức ta à? Lâu ngày không về Penla, giờ thấy bọn lưu dân Serazan cũng có lá gan to quá nhỉ?
Rõ ràng cô ta muốn ám chỉ màu tóc của Ana, giọng xấc xược không thể chịu nổi. Mặt Benjin đã tối sầm lại, sẵn sàng rút gươm ra bất cứ lúc nào. Nhưng Ana chẳng muốn làm to chuyện một cách không cần thiết nên liền đổi giọng ôn hoà đáp:
-Tên của tôi quả thật nàng không nên bận tâm, nàng đã muốn biết thì tôi đành nói thật, tên tôi là … Gensan.
Benjin lập tức nhìn chỉ huy của mình trừng trừng, không dám tin là nàng lại dám lấy cái tên ấy ra đùa. Mà thật tình là Ana đang đùa với cô gái ấy, nàng không cười song ánh mắt xanh lại sáng hấp háy. Cả đoàn người ngẩn ra, vẻ nghi ngờ thật sự. Hồi lâu cô gái tóc bím mới cất giọng, lần này tỏ ra thận trọng hơn:
-Chẳng lẽ ngươi… ngươi là vương tử Gensan của Serazan?
-Không ngờ tiểu thư cũng biết đến tôi. – Ana đáp, ra dáng bắt chước phong thái của Gensan khiến Benjin suýt phì cười.
-Ta cũng không nghĩ ngươi dám nói dối. Quả thật nghe nói vương tử Yusan là người dung mạo đẹp đẽ như thiên sứ, em trai hẳn cũng phải tuấn tú lắm. Ngươi nhìn cũng đúng với lời đồn đấy.
Xem ra cô nàng này chưa biết gì về chuyện Gensan và Hec đã trốn về Serazan. Ana càng nghĩ càng thấy mình hay lo lắng quá mức, tuy nhiên cũng chẳng muốn phí thời gian đùa cợt, nàng liền cúi chào lần nữa:
-Không có thời gian hầu chuyện tiểu thư, tôi phải đi làm một chút công việc. Hi vọng tiểu thư cho biết tên để sau này có dịp hội ngộ.
-Ta? Tên ta là Jacaranda.
Vừa biết tên, Ana và Benjin liền thúc ngựa đi ngay, khiến Jacaranda bất ngờ đến mức không kịp nói lời nào đã thấy hai bóng người rẽ sang một con đường nhỏ, mất hút. Thật ra thì cách cư xử ấy cũng khá là bất kính nhưng quả thật Ana chẳng muốn đùa cợt thêm sẽ gây phiền hà. Vị hộ vệ trung niên nhăn mặt rít:
-Gã đó chẳng qua là thái tử một nước sắp diệt vong, sao dám ngang ngược nói đi là đi ngay thế?
-Ta thì nghĩ hắn không muốn dính dáng đến đám dân nằm chất đống kia thôi. - Jacaranda cong môi lên, ngọn roi trong tay lại quay vun vút nghe sởn cả gai ốc, nàng quay phắt về hướng hoàng cung Lesbos, mắt nheo lại đầy tai quái – Nhìn hắn cũng thú vị, để khi nào ta đòi nợ xong sẽ bắt hắn hầu hạ ta vài bữa giải khuây. Còn bây giờ cứ nên lo chuyện chính cái đã, nếu không cha sẽ nổi giận đấy.
Gensan nhanh chóng nhận ra đứng bên cạnh anh trai mình chính là Syringa, một cô gái bí ẩn luôn xuất hiện trong bộ áo trùm màu kem nhạt, chẳng ai biết cô ta thật sự là ai và từ đâu tới nhưng do được Yusan bảo lãnh nên cũng không bị làm khó gì.
-Quả nhiên em không sao hết. Prang không lập lại trò bắt con tin hai lần. – Yusan từ tốn nói, mắt không giấu nổi niềm vui sướng, tuy nhiên nhìn vẻ rạng rỡ của em, chàng chợt hạ giọng đầy vẻ đau buồn – Nhưng em lại mang về đây một vì sao xấu.
-Anh muốn nói là quận chúa Hecates? – Gensan chân thành hỏi – Sao ban nãy anh không vào giúp em chống lại bọn vương phi Sultana chứ ? Nếu có anh thì bà ta chắc chẳng dám hé răng nửa câu bất kính như thế.
Yusan chờ em cùng ngồi xuống bệ đá ngọc cạnh hồ sen, vốn là nơi để ngồi hóng mát, rồi mới đáp:
-Em quá nông nổi mất rồi. Khiêu chiến với vương phi vào lúc này thì có ích gì? Nếu em ép bà ta nổi loạn chẳng khác nào vương triều ta bị nội công ngoại kích sẽ chẳng thể giữ được nữa.
-Anh quá bao dung đấy Yusan! – Gensan bực tức gắt lên, hai chân mày cong lại thành một đường giận dữ - Chúng ta đã rất nương tay mặc cho bà ta lộng hành, nhưng đấy là thời bình chứ chiến tranh sắp nổ ra, để cái ung nhọt ấy tồn tại cạnh phụ vương, thật không yên tâm chút nào. Em cố tình ép bà ta mà, chỉ cần bà ta có dấu hiệu muốn tạo phản thì lập tức sẽ bị khống chế ngay và em nghiễm nhiên có quyền thẳng tay diệt trừ mối hoạ này.
-Em thật lòng muốn diệt vương phi Sultana trước khi ứng chiến với Henki? Nếu là thế thì anh chỉ e không kịp nữa đâu. – Yusan khẽ xua tay kèm theo là một cái lắc đầu thất vọng.
Syringa vẫn nhìn Gensan trừng trừng, nàng chắc đang phẫn nộ lắm vì chẳng hiểu vì lí do ma quái nào mà cả hai chàng vương tử nổi tiếng này đều đem lòng yêu thích những cô gái thuộc dân tộc độc ác Henki. Như Yusan ít ra còn không công khai, chứ Gensan thì còn dám đưa quận chúa Henki về Serazan để lập làm thái tử phi, xem ra ý tưởng quá ngông cuồng.
Tuy nhiên vì nàng vốn không phải là người ở đây nên không tiện bộc lộ suy nghĩ hay can thiệp vào chuyện nội bộ ấy.
Thấy em hoàn toàn không hiểu ý của mình, Yusan liền nói tiếp, lần này giọng rành mạch hơn nhiều:
-Đấy chính là vì sao xấu mà anh đã nói, thể nào mà Prang chẳng viện cớ em bắt cóc quận chúa của Henki để đem quân đường đường chính chính đi chinh phạt vương quốc chúng ta? Đừng nói với anh là em không sợ hắn, vì chúng ta cần phải sợ! Sợ mới khiến chúng ta cố sức hết sức mình, cẩn trọng và chặt chẽ hơn trong việc bảo vệ đất nước. Prang rất mạnh, vì sao hộ mệnh của hắn đang toả sáng rực rỡ trên trời đêm, chỉ một vì sao ấy thôi đã sáng hơn toàn bộ các vì sao của Serazan rồi.
-Không thể nào. Em đã qua cái tuổi run cầm cập do bị anh doạ rồi! – Gensan gượng cãi, miệng đắng nghét vì chàng hiểu Yusan chẳng thích doạ ai bao giờ.
-Đó là sự thật đấy. – Yusan khẳng định mạnh mẽ và quyết liệt – Prang không phải một kẻ ăn may. Hắn là hoàng đế của Henki và Henki hùng mạnh. Vì sao? Hắn là thiên tài quân sự. Trái tim của hắn lạnh lẽo và tàn nhẫn. Em không thể một mình chống lại hắn, em cần sức mạnh đoàn kết của dân tộc này. Nếu nội chiến xảy ra trước khi quận Henki đến, Serazan không cần đánh cũng sẽ nắm chắc thất bại.
Lời cảnh báo ấy hoàn toàn có căn cứ, vì thế mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên khuôn mặt phút trước còn rạng rỡ của vị thái tử trẻ.
Syringa buông tiếng thở dài, nàng biết mình sắp chứng kiến thêm một thảm kịch.
Còn Gensan, đầu óc chàng tối sầm lại.
Chuyện Hec không còn quan trọng nữa vì không có cớ này Prang sẽ tìm cớ khác, tóm lại chuyện quyết chiến giữa Serazan và Henki chỉ còn là vấn đề thời gian nữa mà thôi. Nhưng là bao lâu? Liệu có đủ cho việc tiêu diệt bè đảng của vương phi Sultana hay không? Tornado đã trở về, Prang còn định điều động thêm những tướng quân nào? Chàng rõ ràng không biết chút gì về kế hoạch của hắn và nếu có ai may mắn biết được thì chỉ có thể là Reven…
-Em biết nếu truất phế vương phi ngay trước thềm chiến tranh thì sẽ rất khó khăn nhưng nếu bắt em ra chiến trường trong khi lòng vẫn nơm nớp lo sợ mối hoạ từ sau lưng thì… anh thứ lỗi, em không làm được! – Gensan nói dứt khoát.
Mặt nước hồ sen xanh thẳm phản chiếu hai khuôn mặt vốn rất giống nhau của hai anh em vương tộc Bạch nguyệt giờ đây đối lập hoàn toàn. Nét mặt Yusan ôn nhu, nho nhã mà muộn phiền sầu não, còn Gensan thì quyết liệt, đanh thép và giận dữ, giống như hai thái cực trái ngược nhau.
Yusan quan sát vẻ mặt em trai thì cũng hiểu mình không thể khuyên can gì thêm, chàng đành xuống giọng nhường nhịn:
-Anh hiểu rồi. Vậy thì anh sẽ giúp em gạt bỏ mối hoạ ấy. Nhưng chuyện này phải tiến hành chậm và chắc chắn từng bước một, tốt hết là phong toả binh lực trong tay các họ hàng của vương phi trong triều rồi mới tước mũ miện của bà ta. Chỉ cần hơi sơ sẩy thì sẽ gây ra binh biến khôn lường. Vì thế, việc đầu tiên em cần làm là không đem vấn đề lập Hecates làm thái tử phi ra để tranh cãi nữa. Vương phi mà nghĩ rằng chúng ta đang có ý định truất phế bà ta, thế nào bà ta cũng sẽ dấy binh tạo phản trước.
Gensan cảm thấy lời anh nói rất đúng, trong lòng lập tức ân hận vì ban nãy đã gây to chuyện ở điện Serene chỉ vì Hec, rõ ràng là không đáng. Nếu vì chuyện ấy mà khiến Sultana nghi ngờ thì thật là…
Chàng trầm ngâm hồi lâu suy tính kế hoạch chặt đứt các đường chi viện cho bà ta, bất ngờ giọng Yusan một lần nữa cất lên:
-Anh còn có một chuyện muốn hỏi em, Gens à.
Thấy anh khách sáo như vậy, chàng liền quay lại nhìn ngơ ngác. Trong đôi mắt lục của Yusan chỉ tuyền một màu lo lắng, bất an, khác hẳn với vẻ điềm tĩnh thường ngày.
-Vì… vì sao mấy hôm trước anh thấy vì sao chiếu mệnh của… người đó mờ hẳn đi vậy? Đã có chuyện gì xảy ra ở Penla?
Sự lo ngại của Gensan lập tức tan biến, chàng đã hiểu điều anh trai muốn biết là gì, nhưng sao lại không nói tên ra nhỉ? Phải chăng Yusan sợ để Syringa biết chuyện? Cẩn thận vẫn hơn.
-Là Almah, Almah đã ra tay.
-Cái gì? – Toàn thân Yusan rung động, bàng hoàng.
Dĩ nhiên chàng đã phần nào đoán được chỉ có thể là một trong các sát thủ hộ vệ Gensan hành động, thế nhưng chẳng thà nghe Abele hay ai khác xuất thù vẫn đỡ hơn việc chính Almah làm rất nhiều. Cô bé ấy nắm trong tay không biết bao nhiêu loại độc dược, đặc biệt là Ngũ vị độc hoa Farina… Chàng run giọng hỏi tiếp – Đã dùng loại nào?
Gensan thở dài:
-Aegis.
-Aegis ư ?
Một niềm đau đớn loé lên sâu thẳm trong đáy mắt màu lục biếc.
Nỗi buồn tràn đến, phủ xuống một màn u ám lên nét mặt thiên sứ.
Ana… Ana của chàng… Tại sao lại phải là Aegis?!?
-Nhưng … đã cứu được rồi phải không?
Yusan hỏi mà hình như không còn quan tâm đến câu trả lời nữa.
Vì sao vậy?
Vì chàng biết rõ, rất rõ về những loại độc chất này. Rõ đến mức nỗi kinh hoàng dường như đã xoá tan nhịp đập của trái tim đầy yêu thương trong lồng ngực.
-Đã cứu được. Nếu không thì chẳng cần Hec theo em bỏ trốn, ngay hôm đó, Prang đã dốc quân san bằng Serazan rồi. – Gensan vừa nói vừa lấy tay ôm đầu chứng tỏ chàng cũng chẳng vui thích gì chuyện này – Em quản thuộc hạ không nghiêm, thật là nguy hiểm.
Yusan thở khẽ, tay run lên. Tuy nhiên vì đôi bàn tay ấy được giấu trong làn áo trắng tinh nên không bị ai phát hiện. Có ai hiểu cho lòng đau khổ của vị thiên sứ này…
Porasitus, Henki, Serazan… một vì sao bao trùm ba số mệnh.
Một nàng công chúa và hai chàng hoàng tử, câu chuyện truyền thuyết đau thương đang dần đi vào hồi kết. Đầy máu và nước mắt…
-Yusan, anh không sao chứ ? – Gensan hoảng hốt nhận ra sắc mặt nhợt nhạt bất bình thường của anh trai. Nhưng nhà tiên tri đau khổ chỉ cố gượng một nụ cười nhẹ giống như một làn sóng lăn tăn phản chiếu yếu ớt nội tâm dữ dội của lòng hồ.
-… Đáng lẽ… em không nên cứu. Giết chết người đó sẽ tốt hơn.
Lời kinh ngạc biến cái nhìn quan tâm của Gensan thành sự trống rỗng vô hạn, vẻ hồ nghi lập tức toát ra trên mặt.Yusan quay đầu đi, rõ ràng là để tránh cái nhìn ấy. Đôi mắt chàng nhắm nghiền lại, cố che giấu hàng trăm nỗi bi thương từ trong tim bật ra vì lời nói tàn nhẫn vừa rồi.
Ôi, giá như tình yêu là một phần của lí trí…
-Không. Em sẽ không làm điều đó. – Gensan nghiêm giọng. Phút chốc trông chàng chẳng khác gì Prang. Chỉ có sự lạnh giá ghê gớm toát ra ngoài.
Kinh ngạc, Yusan mở đôi mắt lục nhìn em trai. Không để chàng phải cất giọng hỏi, câu trả lời lập tức được thốt ra ngay.
-Vì em không muốn mất anh. Anh hiểu không? Một khi linh hồn đã mất, liệu anh có thể sống tiếp được sao?
Yusan không thể trả lời. Chàng muốn phản đối, muốn nói thêm nhiều lí lẽ nữa để khiến em trai từ bỏ quyết định điên rồ ấy đi.
Để Ana tồn tại thì khác nào định án tử cho Serazan.
Tim có thể bật cả máu, linh hồn yêu thương có thể hiến dâng cho quỷ dữ.
Yusan đã quyết như vậy. Cớ sao chàng còn sơ suất không kiềm nén tình cảm để Gesan nhận ra và bận lòng? Vì sao lại để Gensan thấu suốt tâm hồn mình như vậy?
-À, em vừa gặp lại ai anh biết không? – Thái tử chuyện đề tài. Hình như đó là do chàng không muốn đau lòng nhìn anh trai dằn vặt bản thân mãi – Là Ilex đấy. Chị ấy giờ là thái tử phi của Ohlan.
-Anh cũng đoán vậy. - Giọng Yusan khàn khàn đáp. Chút tiếc nuối pha lẫn trong ánh mắt buồn.
-Em quên mất, anh là nhà tiên tri cơ mà. Chị ấy thay đổi nhiều lắm, cũng không còn là Ilex nữa, mà là Zinnia…
Ilex, Ilex… Tiếng cười trong trẻo vọng trên đồi. Tuổi thơ dịu dàng, phóng khoáng như cánh chim trời. Không âu lo, sầu muộn, chỉ có nụ cười và niềm vui…
Yusan miên man để mặc hồn mình tưởng nhớ lại.
Đáy mắt trong veo, thủy tinh của biển, là Ilex…
Nhưng giờ lại là Zinnia và còn là hoàng hậu tương lai của Ohlan… Hiện tại lúc nào cũng khiến con người ta thấy bàng hoàng, hụt hẫng, nuối tiếc…
-Chị ấy chọn cái tên khéo thật. – Chàng mỉm cười vẫn buồn man mác- Em biết “Zinnia” có nghĩ là gì không? Đó là từ cổ trong thần thoại, là tên một loài hoa cúc đỏ thẫm chỉ mọc trên mộ của các vị đế vương anh dũng.
-Ý anh là…
-Anh chẳng có ý gì cả. Nữ thần Lachesis có thể làm bất cứ điều gì ngài muốn. Zinnia, một loài hoa cúc, còn Yusan… Yusan là mây và Gensan là nước.
Giọng vị vương tử nhân hậu mơ màng.
Mặt hồ bàng bạc sóng lăn tăn.
Mây… mây vô định, mây tự do, mây thanh khiết.
Cố hoàng hậu Nereid có lẽ cũng không thể đoán trước tương lai, nhưng những cái tên bà đặt cho hai đứa con trai của mình đã phản ánh chính xác cuộc đời của hai người ấy, hai vị vương tử tài hoa của dòng họ Solome hoàng gia.
Yusan, áng mây hồng trôi lững lờ cô đơn trên nền trời đẫm máu buổi hoàng hôn cuộc đời.
Gensan, dòng nước lạnh mềm mại nhưng ẩn chứa sức sống mãnh liệt như những đợt sóng ngầm.
-Thôi, em về Katharsis đây. – Gensan đứng dậy, phất tà áo bay nhẹ trong gió. Yusan choàng tỉnh khỏi những suy nghĩ miên man, chàng bối rối ngước ánh mắt xao động lên nhìn em, toan nói thêm vài điều về chuyện của Ana nhưng không kịp vì Syringa đã cướp lời :
-Thái tử điện hạ, cô gái đó quả thật không nên đem về Serazan, càng không nên lập thành phi tử, tương lai trở thành hoàng hậu.
Gensan sững sờ đừa mắt dò xét vẻ mặt nghiêm túc của cô gái mặc áo choàng màu kem, vài sợi tóc của nàng để lộ ra ngoài … không phải sắc nâu hạt dẻ quen thuộc! Thấy vậy, chàng cũng thu vẻ nhún nhường với anh trai ban nãy lại, trên môi run run một bước khởi đầu cho nụ cười nhạt nhẽo:
-Ngươi không phải là người Serazan mà được phép lắng nghe hai anh em ta chuyện trò nãy giờ đã là quá được coi trọng rồi. Nếu ngươi không phải là thân tín của anh Yusan thì đừng mong được hưởng đặc ân ấy. Tuy nhiên chuyện riêng của hoàng gia không đến lượt một cô hầu gái xen vào bàn bạc.
Nhưng Syringa tỏ ra là một người điềm tĩnh, nàng buông tiếng thở dài, không phải là lo sợ cho bản thân mà lại là thương cảm:
-Tôi không còn tư cách gì nói đến những chuyện như thế này nữa, ngài nói đúng. Nhưng tôi không muốn lại chứng kiến thêm một vương quốc bị hủy diệt đau thương sau những Gladiolus, Dolixsis, Dahlia hay Porasitus. Điện hạ, cô gái Henki đó tôi không hiểu rõ bằng ngài, nhưng vầng mây đen mà ngôi sao chiếu mệnh của cô ta kéo theo đã che mờ hào quang của chòm sao Serest rồi, ngài có biết không?
Tin này làm Gensan thực sự bất ngờ. Sở dĩ đó là vì chòm sao Serest ấy chính là thần hộ mệnh của vương quốc Serazan, chưa bao phản ánh sai tình hình thực tế. Nếu nó mờ đi thì rõ ràng là điềm báo không tốt lành gì.
Gensan thoáng liếc mắt nhìn Yusan, thăm dò, ý muốn hỏi thực hư. Chàng vẫn không tin vào lời Syringa được. Và, Yusan nhắm mắt lại, mím chặt môi, gật đầu thật khó khăn. Nỗi lo lắng sâu sắc tuôn ra thành một giọt nước mắt trong veo mà ngay cả khi bờ mi khép chặt cũng không ngăn nó toả sáng lấp lánh lăn tròn trên gò má.
Quả thật đối với Gensan, không có cảnh tượng nào khủng khiếp hơn thế, còn đáng sợ gấp vạn lần những cảnh binh đao khói lửa hay giết người đẫm máu.
Lời tiên tri…
Serazan bị hủy diệt vì Hec là một lời tiên tri của Yusan, đệ nhất vương tử Bạch nguyệt, chỉ khác với lúc bình thường là nó được cô hầu của chàng nói thay mà thôi. Về bản chất, hoàn toàn là một.
Gensan loạng choạng đưa tay ôm ngực, cố ngăn cơn khó thở nhộn nhạo trong tim. Syringa tiếp tục nói:
-Vương tử không muốn nói điều đó ra, chỉ sợ làm ngài đau khổ, nhưng tôi thì khác, tôi và ngài vốn không có quan hệ thân tình nào. Cái tôi quan tâm không phải là việc ngài cảm thấy ra sao mà là Serazan sẽ thế nào khi chứa trong mình một khắc tinh như vị quận chúa ấy. Nếu có gì mạo phạm thì ngài và cả vương tử tha lỗi cho.
-Anh đoán sai rồi, Yusan. – Gensan gượng chống cự trong cơn tuyệt vọng khốn cùng- Serazan có thể sẽ bị hủy diệt thật, nhưng đó là do Prang, do Reven! Tuyệt nhiên không phải là Hec! Cô ấy… cô ấy chỉ là một vì sao cô độc, cô ấy có thể làm gì được cơ chứ ?!?
-Gensan, Hec là một cô gái tốt. Anh biết điều đó. Nhưng … những điềm báo đã nói như vậy… anh nghĩ nó không thể nói sai được.
-Ồ, có thể chứ ! Nó có thể sai chứ ! – Gensan gắt lên, một nụ cười hả hê đau xót bám lấy khuôn mặt trắng bệch như xác chết của chàng – Ngay cả anh cũng xác nhận cô ấy là người tốt cơ mà. Một thiên thần! Em không để mình bị lung lạc đâu! Tình yêu của em lớn hơn cả sự nghi ngờ, anh nên nhớ điều đó, Yusan à. Và cả ngươi nữa!
Gensan chỉ thẳng vào mặt Syringa, mắt loé lên tia nhìn chết chóc căm thù làm nàng bất giác lùi lại mất bước. Vị thái tử trẻ gằn giọng nói tiếp:
-Nếu ta còn nghe ngươi phao tin nhảm nhí như thế một lần nữa, thì cho dù có mười Yusan đỡ đầu thì cũng đừng mong thoát khỏi giá treo cổ! Hãy nhớ cho rõ, Syringa!
Lời vừa dứt, chàng quay phắt người đi ra khỏi khu vườn của chính cung Serene, vai run lên bần bật, kìm nén một cơn tức giận khủng khiếp.
Cho dù là thế nào đi chăng nữa, kkhông một ai có thể khiến chàng nghĩ rằng Hec, người con gái nhỏ bé đáng thương đến đau khổ ấy, có thể là mầm hoạ với Serazan.
Nàng có thể làm gì được đây, một khi ngay cả tên thật cũng không được phép tiết lộ?!?
Và tình yêu của Hec là chân thực hơn bất cứ chân lí nào, nàng không bao giờ nói dối chàng về tình yêu ấy và vì thế cũng sẽ chẳng phản bội chàng đâu. Tính mạng của nàng trên đất Serazan chính là do nàng tự nguyện trao vào tay chàng không do dự.
Yusan muốn chàng phải phản bội lòng tin ấy của Hec hay sao?!?
Không!
Đừng mong.
Yusan cũng như bọn vương công đại thần hủ nát kia thôi, chỉ biết rập khuôn theo những cuộc hôn nhân thuần khiết truyền thống. Dòng máu hoàng gia Serazan thần thánh sẽ được bảo toàn nhưng tâm hồn và tình yêu tan vỡ.
Thế có gì hay?
Không. Gensan là nước, nước không muốn bị trói buộc!