Mắt Từ Văn lại chiếu ra những tia sáng xanh lè , chàng băng mình đi một cái lại một gã thiếu niên áo gấm ẩn nấp lọt vào tay chàng , bây giờ chàng đã khôn rồi hễ nắm được tên chàng sứ giả nào chàng lại thay đổi vị trí nhanh như chớp . Bóng người ở các phương vị khác nhau kẻ trước người sau mạo hiểm nhảy ra hết . Bọn chúng đều mặc võ phục áo gấm màu xanh trừ những tên bị bắt và bị chết rồi bọn chúng còn lại tám tên . Bỗng có tiếng quát :
- Địa Ngục thư sinh ! Phen này ngươi nhất định phải chết .
Từ Văn quay đầu nhìn lại thì thấy tại một gốc cây ngoài ba trượng có một quái nhân tóc đỏ chạy ra . Quái nhân này chột một mắt còn một mắt chiếu ra những tia sáng hung dữ , người hắn gầy như que củi mặc một áo bào màu đen vừa dài vừa rộng trông hắn chẳng khác chi loài quỷ mị .
Hắn rõ ràng là Phó giáo chủ Ngũ Phương giáo tên gọi là Thất Sát Thần Chu Cẩn . Khi ở phân đài Yến Sư đã bị thương về độc thủ của Từ Văn rồi gặp cơ hội trốn thoát . Từ Văn cất giọng lạnh lùng :
- Phó giáo chủ ! Mau lại gần đây .
Một tiếng rú như xé bầu không khí vang lên , Từ Văn xiết chặt tay đã bóp chết tươi tên Ngũ Phương sứ giả mà chàng nắm trong tay , tiện tay chàng liệng thi thể gã ra . Thất Sát Thần Chu Cẩn mặt dường như có lửa nghiến răng nói :
- Địa Ngục thư sinh ! Bữa nay mà ta không xé được xác ngươi ra thì thề chẳng làm người nữa .
- Ngươi không làm người thì làm ma quỷ chứ gì .
Chàng nói chưa dứt lời đã vọt mình về phía Chu Cẩn nhanh như tên bắn . Bỗng có tiếng quát :
- Không được nhúc nhích !
Từ Văn giật mình dừng lại Thất Sát Thần Chu Cẩn đã đến sau lưng Tưởng Uý Dân bàn tay ấn vào đầu lão . Từ Văn lớn tiếng quát :
- Thất Sát Thần ! Nếu ngươi mà đụng đến một sợi tóc của lão thì bọn Ngũ Phương giáo các ngươi sẽ bị tàn sát không còn một mống .
Thanh âm chàng đầy sát khí khiến người nghe không rét mà run . Thất Sát Thần mặt mũi xấu xa co rúm lại nổi lên tràng cười quái gở nói :
- Tiểu tử ! Ngươi không còn cơ hội nữa .
- Cái đó chưa chắc .
Tưởng Uý Dân hai chân lại bắt đầu đập xuống , Từ Văn biết là lão cảnh cáo vội xoay mình lại nhanh như chớp thì thấy một tên Ngũ Phương sứ giả liệng Ngũ Lôi châu tới . Uy lực trái Ngũ Lôi châu tán ra trong mấy trượng thân pháp của Từ Văn dù có mau lẹ tới đâu cũng không bằng tốc độ trái Ngũ Lôi châu nổ bùng .
Thống Thiền hoà thượng nhờ có Tiên Thiên Cương Khí mà bắt được trái Ngũ Lôi châu ở không gian nhưng Từ Văn thì không thể được , đó là mỗi người có một tuyệt kỹ hoặc một sở trường .
Từ Văn không còn thì giờ để suy nghĩ nữa chàng vận đến mười hai thành công lực vào song chưởng đánh lên không rồi nằm phục xuống . Ngũ Lôi châu đụng vào chưởng lực đánh binh một cái rồi hất ngược lại chưa rớt xuống đất đã nổ tung tiếp theo là những tiếng rú thê thảm vang lên , ba tên sứ giả không còn thấy bóng đâu nữa .
Từ Văn nắm lấy cơ hội Thất Sát Thần đang phân tâm người chàng lộn ngược đi nhảy lại sau lưng Thất Sát Thần phóng tay điểm nhanh như chớp . Chu Cẩn vừa phát giác trhì đã chậm mất rồi , hắn không còn đủ cơ hội để nhảy đến hạ thủ Tưởng Uý Dân nữa , bản năng cầu sinh của hắn thúc giục hắn phải lảng tránh .
Thất Sát Thần tránh được đòn tập kích nhanh như chớp này đủ tỏ công lực hắn vào hạng phi thường . Từ Văn tức giận đến cực điểm rượt tới như bóng theo hình đồng thời phóng ra chiêu Độc thủ tam thức .
Binh Thất Sát Thần té xuống đang cố gượng đứng dậy thì Từ Văn lại phóng chưởng ra đánh sầm một tiếng , thân hình hắn như cành khô bị hất lên cao hơn trượng rồi rớt xuống hắn không động đậy được nữa . Còn bốn tên Ngũ Phương sứ giả ôm đầu mà chạy Từ Văn không rượt theo vội chạy đến cởi trói cho Tưởng Uý Dân trước .
Tưởng Uý Dân bị cột chặt hai tay thành ra tê chồn lão nhăn nhó cười nói :
- Hiền điệt ! Thật là nguy hiểm , ta tưởng như đã trải qua hai kiếp người .
Từ Văn thân mật hỏi :
- Thế thúc có việc gì không ?
- Không sao cả .
Từ Văn lại hỏi :
- Bọn nanh vuốt ma đầu nấp dưới chân núi này thấy thế thúc rồi nhảy ra tập kích hay sao ?
- Bọn chúng theo dõi ngươi đến tận đây mục đích là để đối phó với ngươi .
- Sao bọn chúng lại biết thế thúc và tiểu điệt cùng đi một đường , thế thúc bị giam trên núi mấy tháng rồi , vụ này thần không hay quỷ không biết . Tiểu điệt đến đây chỉ có một mình đồng thời chân tướng của thế thúc e rằng trên chốn giang hồ rất ít người hay biết ..
Tưởng Uý Dân ngắt lời :
- Chuyện này hông phải ngẫu nhiên , ta vừa xuống núi thì bị đột kích mà Thất Sát Thần đã nói rõ danh hiệu ta ngay .
Từ Văn bật lên một tiếng ủa .
Tưởng Uý Dân nói :
- Hiền điệt hãy ngồi xuống đây nói cho ta hay những cuộc tao ngộ trong thời gian qua .
Từ Văn theo lời ngồi xuống rồi chàng thuật lại những chuyện đã trải qua chuyến này khi chàng tới đây . Sau chàng lại kể những chuyện tao ngộ nửa năm trước lên núi gia nhập môn qui , nhưng chàng chỉ nói là một chuyện kỳ ngộ dấu nhẹm nội tình Vạn Dộc môn không thuật cho lão hay . Tưởng Uý Dân cảm khái thở dài nói :
- Hiền điệt ! Bản lãnh của hiền điệt hiện nay ta phóng tầm mắt nhìn ra võ lâm khó tìm được tay địch thủ .
Từ Văn lắc đầu đáp :
- Thế thúc quá khen đó ! Tỷ dụ như Quỷ Hồ phu nhân tỷ đấu thật sự thì chưa biết ai chết ai sống .
- Nhưng sau ba chiêu ngươi đã thắng rồi .
- Đó là đối phương chỉ thủ chứ không phản công nên tình trạng dĩ nhiên có khác .
- Ngươi có biết Quỷ Hồ phu nhân là ai không ?
- Tiểu điệt không biết .
- Mụ chính là Bách Biến quỷ nữ mà ngày trước oai danh chấn động giang hồ .
- Ủa ! Thảo nào tướng mạo và tuổi tác không giống nhau , té ra bà là một tay cự phách trong nghề thay hình đổi dạng .
Tưởng Uý Dân nói :
- Thế thì không đúng ! Hiền điệt thấy đó chính là chân tướng bà . Công lực của bà đã luyện được đến trình độ trụ nhan trường xuân . Ta đi quanh đi quẩn tìm được tới Quỷ Hồ , bà nghĩ tình tiên sư ta có mối giao tình với Ảo Ảnh lang quân nên hứa lời đưa ra Kim tuyến thảo quả nhưng bà đưa ra điều kiện là phải phục dịch trong vòng nửa năm .
- Phục dịch trong vòng nửa năm ư ?
- Chà ! Dồng thời bà quy định trong vòng nửa năm không được mở miệng nói chuyện với bất cứ một ai .
Từ Văn hỏi :
- Bà ra điều kiện đó làm chi ?
- Bà sợ ta tiết lộ những điều bí mật trong Quỷ Hồ .
- Quái nhân thường có hành động dị thường .
Tưởng Uý Dân đáp :
- Đúng thế ! Ngươi chưa nói tới chuyện vì lẽ gì không còn cần đến Kim tuyến thảo quả nữa .
- Tiểu điệt sau khi gặp được kỳ tích thì bây giờ độc thủ có thể tự do thu phát như ý muốn . Thế là chất độc không cần giải mà tự nó giải rồi .
Tưởng Uý Dân la lên một tiếng ủa vui mừng . Từ Văn thở dài nói :
- Nhưng đó lại là một mối khổ tâm cho thế thúc , chính tiểu điệt cũng ân hận suốt đời .
- Không bàn tới chuyện đó nữa .
Từ Văn nói :
- Thế thúc , tiểu điệt còn có điều thỉnh giáo .
Tưởng Uý Dân nói ngay :
- Phải rồi ! Chắc ngươi nhớ đến điều ước một tháng mà nửa năm trước đây ta với ngươi ước hẹn tại Khai Phong .
- Chính vì việc đó mà tiểu điệt muốn thỉnh giáo .
Tưởng Uý Dân giục :
- Ngươi hỏi đi .
Từ Văn lau mồ hôi trán bình tĩnh lại một chút rồi nói :
- Gia phụ còn sống hay chết ?
Tưởng Uý Dân cực kỳ xúc động , lão nghiến răng đáp :
- Y vẫn còn sống ở thế gian .
Từ Văn hỏi lại :
- Thế thúc nhất quyết như vậy ư ?
- Chắc là đúng rồi .
- Xin thế thúc nói rõ hơn cho .
Tưởng Uý Dân hỏi :
- Ngươi có biết Thất Tinh cố nhân là ai không ?
- Lão là ai ?
- Y chính là phụ thân hiền điệt .
Từ Văn như bị sét đánh , chàng nhảy vọt lên mắt trợn ngược run run nói :
- Không phải ! Không thể thế được .
Tưởng Uý Dân hỏi :
- Tại sao không thể thế được ?
- Trên đầu núi Bạch Thạch tiểu điệt bị lão dồn rớt xuống vực sâu .
Tưởng Uý Dân đứng bật dậy run run hỏi :
- Quả có chuyện đấy ư ?
- Chẳng lẽ tiểu điệt còn bịa chuyện ư ?
Tưởng Uý Dân ngập ngừng nói :
- Cái này .. sao lại thế được ?
- Sự thực là như vậy .
Tưởng Uý Dân rất đổi ngạc nhiên há hốc miệng ra không còn biết nói gì nữa . Đầu óc Từ Văn đâm ra rối loạn có bao giờ phụ thân lại định giết con ai mà tin được ? Nhưng lời nói của Tưởn Uý Dân không thể sai được trong vụ này tất có điều ngoắt nghéo .
Từ Văn hỏi :
- Hai xác chết trên đường đi Khai Phong thế thúc giải thích như thế nào ?
- Vì Thất Tinh cố nhân là phụ thân ngươi nên ta đoán chắc là phụ thân ngươi còn sống ở trên thế gian .
- Gia phụ .. gia phụ bày trò này để làm gì ?
- Có thể y muốn trốn lánh Thượng Quan Hoành truy sát , vì y và người y giả trang là Thất Tinh cố nhân đều bị Hội Vệ Đạo theo dõi nên y mới bày ra nghi trận này .
Từ Văn nhắc lại câu hỏi :
- Sao gia phụ lại muốn hạ thủ giết tiểu điệt ?
- Về điểm này thì thật khó mà đoán được .
- Hoặc giả bên trong còn có điều chi bí ẩn .
- Vụ này thật vượt ra ngoài sức tưởng tượng của con người .
Từ Văn hỏi lại :
- Nếu vậy thì gia phụ đích xác chưa chết hay sao ?
- Có thể là như vậy . Xác chết bị phá huỷ mặt mũi là có ý sợ người ta nhận ra bằng chứng .
Từ Văn nắm chặt hai bàn tay , trong lòng mê hoặc đau khổ người run bần bật .
Tưởng Uý Dân thủng thẳng nói :
- Ban đầu ta nhận lời với ngươi khám phá ra sự bí mật để kiếm phụ thân ngươi , là tính rằng đi tìm thấy y sẽ rõ chân tướng . Nhưng ta mất hết bao nhiêu công phu mà chẳng được tin tức gì về y cả .
Từ Văn lại hỏi :
- Có phải thế thúc vẫn đi một đường với gia phụ không ?
- Đúng thế ! Ban đầu ngươi có nói đến một hán tử lạ mặt đoạt được Phật Tâm là Khách qua đường . Ta hoài nghi chính là phụ thân ngươi đã hoá trang nhưng kết quả vẫn không tìm ra manh mối .
- Khách qua đường chính là Ngũ Phương giáo chủ đó .
Tưởng Uý Dân giật mình kinh hãi nói :
- Sao ? Khách qua đường là Ngũ Phương giáo chủ ư ?
- Đúng thế ! Hắn lại mạo xưng là gia phụ mặc áo cẩm bào che mặt đi rồi nhằm tiểu điệt mà hạ sát thủ .
- Ngươi có đủ bằng chứng chứ ?
Từ Văn cả quyết :
- Nhất định không sai rồi .
- Nếu vậy ta nghĩ ra một điểm .
Từ Văn hỏi ngay :
- Điểm gì ?
- Thất Tinh cố nhân hạ thủ ngươi đã không phải hắn hoá trang mà đối phương là người khác tinh nghề dịch dung để bề gần tới bên ngươi đặng thừa cơ hạ thủ .
Từ Văn như người ở trong đám mây mù được đưa ra chỗ sáng , chàng xúc đọng hòi :
- Thế thúc đoán rất trúng ! Nhưng người kia là ai ?
- Hắn là Khách qua đường .
- Về điểm này tiểu điệt đã điều tra rõ ràng và còn hớ được Thạch Phật ở Tưởng phủ bị mất trộm . Kể về bản lãnh thế thúc ..
Tưởng Uý Dân nhăn nhó cười ngắt lời :
- Ban đầu ta được Thạch Phật rồi phát giác ra là không Phật Tâm chẳng còn giá trị gì nữa có khi vì nó mà ta rước lấy tai hoạ nên ta cố ý để người lấy cắp .
Từ Văn gật đầu nói :
- Té ra là thế ! Còn nữa , đại mẫu của tiểu điệt là Không Cốc Lan Tô Viên gửi thân trong bí thất của thế thúc tại thành Chính Vương , mà đại mẩu và gia phụ ...
Tưởng Uý Dân ngắt lời :
- Trong vụ này những chuyện đã qua ngươi đã biết rồi . Ngươi còn nhớ ta có nói đến giữa Hoàng Thiên Kiếm Nguỵ Hàn Văn cùng phụ thân ngươ đã có một thiên cố sự thảm khốc không ?
Từ Văn nghiến răng trả lời :
- Tiểu điệt nhớ rồi .
Tưởng Uý Dân thở dài nói :
- Đại mẫu ngươi chạy sang với ta , ta đành phải thu dụng . Ta cũng đồng tình với y phụ thân ngươi không biết gì về vụ này .
- Lại còn đứa nhỏ ..
Tưởng Uý Dân lộ vẻ bi thảm nói :
- Nó là thằng nhỏ con ta , mẹ nó sinh ra rồi mất ngay nên ta gửi đại mẫu ngươi nuôi dưỡng .
Từ Văn gật đầu nói :
- Cả Ngũ Phương giáo và Hội Vệ Đạo đều phủ nhận vụ đổ máu ở Thất Tinh bảo .
Tưởng Uý Dân ngắt lời :
- Trong hai phe ấy tất phải có một .
Từ Văn cất giọng trầm trọng hỏi :
- Nếu gia phụ vẫn còn sống ở thế gian mà sao không tìm đến điệt nhi .
- Có thể y còn tính toán điều chi khác . Có thể .. Hởi ơi ! Ta không nên nói với ngươi câu này , nhưng ngươi đã biết phụ thân ngươi thật đã làm nhiều điều quá đáng .
Kẻ làm con không thể kể tội cha chàng biết nói thế nào bây giờ ? Chàng liền chuyển sang vấn đề khác :
- Gia mẫu bị Ngũ Phương giáo chủ bắt giữ , cả Thiên Đài Ma Cơ cũng thế ..
Tưởng Uý Dân giương cặp mắt tròn xoe nói :
- Sau vụ Thất Tinh bảo , mẫu thân ngươi đi cùng đường với phụ thân ngươi . Vụ này ...
Từ Văn kinh hãi hỏi :
- Phải chăng gia phụ đã gặp độc thủ của Ngũ Phương giáo ..
Tưởng Uý Dân trầm gâm không nói gì nữa sắc mặt biến đổi luôn luôn . Từ Văn nói tiếp :
- Thế thúc ! Tiểu điệt xin mạn phép hỏi giữa thế thúc và gia phụ có điều gì bí mật chăng ?
Tưởng Uý Dân nghiêm nét mặt nói :
- Bí mật thì không có . Nhưng điểm này cần cho ngươi hay , năm trước ta cùng y kết bạn với nhau nhưng chưa hiểu rõ tình hình một cách sâu xa . Về sau ta có phỏng vấn nhiều hành vi của y rồi xa dần đến khi ngươi vô tình cứu được Minh Châu ra khỏi Bí Đàn Hội Tụ bảo , Châu nhi đem lòng tha thiết yêu ngươi .
Từ Văn ngấm ngầm run lên một cái , Tưởng Uý Dân lại nói tiếp :
- Từ đó ta lại cùng phụ thân ngươi đi lại , giữa hai chúng ta trao đổi võ công ..
- Trao đổi võ công ư ?
- Phải rồi ! Ta truyền cho y phép dịch dung còn y dạy ta môn độc công . Thế la y biết cách dịch dung và ta trước đây không sợ độc thủ của ngươi cũng vì nguyên nhân đó .
Từ Văn kinh hãi la lên một tiếng ủa . Đây là một việc mà chàng không bao giờ biết tới , điểm này cũng mở thêm cho chàng một điều bí mật .
Từ Văn hỏi :
- Thế thúc có biết nguồn gốc độc công của gia phụ chăng ?
- Nghe nói y vô tình lượm được một cuốn độc kinh .
Từ Văn động tâm hỏi :
- Độc kinh ư ? Gia phụ có đề cập đến vụ lượm được độc kinh đó thế nào không ?
- Ta chỉ nghe phong thanh như vậy chứ không nghe y kể lại bao giờ . Ô hay , vụ này ngươi cũng không biết ư ?
- Tiểu điệt chỉ được gia phụ dạy theo lối truyền khẩu chứ chưa bao giờ được thấy độc kinh mà cũng không biết gì về lai lịch của nó .
Tưởng Uý Dân la lên :
- Ồ , lạ nhỉ .
Từ Văn ngẫm nghĩ một lúc rồi đột nhiên chàng buột miệng nói :
- Tiểu điệt hiểu rồi .
Tưởng Uý Dân kinh ngạc hỏi :
- Ngươi hiểu thế nào ?
- Người lượm được độc kinh chính là Ngũ Phương giáo chủ rồi có thể gia phụ lấy được độc kinh trong ấy trường hợp nào đó . Gia mẫu bị Ngũ Phương giáo chủ cầm tù , thế thúc đã nói là sau vụ đổ máu ở Thất Tinh bảo gia mẫu cùng gia phụ đi một đường . Có thể gia phụ bị mắc tay độc thủ của Ngũ Phương giáo chủ rồi hắn không cần lựa chọn thủ đoạn lúc nào cũng theo dõi tiểu điệt , nếu vậy hắn vì mục đích cá nhân và cướp lại độc kinh .
Tưởng Uý Dân hỏi :
- Ngươi có tự tin là lời phỏng đoán này là xác thực không ?
- Tiểu điệt nghĩ rằng đại khái là như vậy .
Tưởng Uý Dân lại hỏi :
- Ngươi bảo liệt đồ Hoàng Minh đã đi làm công việc mà ta đã giao cho gã rồi ư ?
- Đúng thế !
- Hay lắm ! Công việc mà gã làm đó là để giúp vào cuộc điều tra bí mật này .
Từ Văn động tâm chàng muốn hỏi Hoàng Minh đi làm việc gì nhưng chẳng hiểu sao chàng lại không hỏi nữa .
Tưởng Uý Dân chau mày hỏi :
- Biết đâu không phải là phe đàng của Hội Vệ chủ Thượng Quan Hoành đã hạ thủ ?
- Cái đó .. không có lý vững chắc .
Tưởng Uý Dân hỏi :
- Tại sao vậy ?
- Vì thiếu chứng cớ .
Tưởng Uý Dân nói :
- Tuy nhiên vụ đổ máu ở Thất Tinh bảo đúng vào thời điểm Thượng Quan Hoành tìm cách trả thù . Hơn nữa Thượng Quan Hoành đối với phụ thân ngươi có mối thù sâu tựa bể , hắn đã nói ra miệng là nhất định không chịu buông tha y . Thế thì thời cơ và tình lý cũng là bằng chứng .
Từ Văn hỏi :
- Nhưng sao lúc đầu có một lần thế thúc ngăn trở cuộc tìm cừu của tiểu điệt ?
Tưởng Uý Dân đáp :
- Không phải là ta cản trở , nhưng ta thấy vụ này còn có nhiều chỗ khả nghi nên hy vọng ngươi cùng phụ thân ngươi thương nghị rồi hãy hành động thì công việc mới chắc chắn khỏi mạo hiểm vào chỗ vô ích . Không ngờ từ đó chẳng thấy tông tích của phụ thân ngươi đâu .
Từ Văn gật đầu nói :
- Tiểu điệt thề rằng phải truy cứu vụ này cho ra sự thật .- Hiền điệt còn muốn hỏi điều gì nữa không ?
- Hiện thời không còn điều gì để thỉnh giáo thế thúc .
Tưởng Uý Dân hỏi :
- Hay lắm ! Bây giờ hiền điệt hãy trả lời ta một vấn đề , có điều là ta nói trước ngươi bất tất phải miễn cưỡng mà cũng đừng ngại gì cứ nói rõ điều sở nguyện trong lòng cho ta hay là được .
- Xin thế thúc cho nghe .
Tưởng Uý Dân hỏi :
- Ngươi có yêu Minh Châu không ?
Từ Văn chột dạ không biết trả lời thế nào . Nếu nói không yêu là tự dối lòng mà bảo có yêu tất Tưởng Uý Dân nhắc tới ước hẹn cuộc hôn nhân . Việc này mà xảy ra thì biết trả lời Thiên Đài Ma Cơ làm sao ? Thiên Đài Ma Cơ đối với chàng có mối tình sâu nghĩa cả hãn hữu trên đời , nguyên việc cho máu trị thương là nàng đã vô hình trung cứu sinh mạng cho chàng , vụ này dù có tan xương nát thịt cũng chưa đủ đáp đền . Có gieo đào trả mận mới là tư cách của người võ sĩ ..
Chàng ngơ ngẩn hồi lâu không trả lời , Tưởng Uý Dân thở dài nói :
- Việc thiên hạ có rất nhiều khi nhân lực không thể miễn cưỡng được .
Câu nói này tựa như một mũi đao đâm vào tâm khảm Từ Văn , chàng biết nói sao bây giờ .
Hiện trường bao phủ một làn không khí ngơ ngẩn bẽ bàng , Từ Văn nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu sau cùng chàng mới hỏi lại :
- Thế thúc có thể để cho tiểu điệt sau khi ơn trả oán đền rồi mới trả lời vấn đề này được chăng ?
Tưởng Uý Dân lạnh lùng đáp :
- Người ta mỗi người đều có một chí hướng , nhưng tiểu nữ rất chấp .
Từ Văn lại hỏi :
- Hoặc thế thúc để cho tiểu điệt được nói rõ với thế muội được chăng ?
- Theo ý ngươi thì việc hôn nhân khó thành lắm phải không ?
Từ Văn đánh liều đáp :
- Tiểu điệt có nhiều chỗ khổ tâm chỉ có thể nói cùng thế muội lượng giải cho mà thôi .
Tưởng Uý Dân vẻ mặt buồn thiu , Từ Văn lại càng bịn rịn . Chàng nghĩ tới cha con họ Tưởng đối với chàng rất tha thiết . Nhất là lần này Tưởng Uý Dân mạo hiểm quá chừng đi tìm thuốc chỉ vì hy vọng cho con gái lão được hoà duyên cùng chàng . Tình trạng này biến hy vọng của lão thành bọt nước , trách nào một bậc kỳ nhân trên giang hồ , một tay hào phú đệ nhất trong thành Khai Phong như lão chẳng ngao ngán ưu phiền .
Từ Văn thấy thế khẽ thở dài nói :
- Thế thúc ơi ! Tiểu điệt rất đau lòng .
- Hảy tạm gác vụ này lại . Hiền điệt muốn làm gì bây giờ ?
- Tiểu điệt tính đến Ngũ Phương giáo trước rồi sẽ đi tìm Hội Vệ Đạo .
Tưởng Uý Dân nói :
- Theo ý ta thì hãy tạm hoãn việc đi tìm Ngũ Phương giáo ...
Từ Văn ngắt lời :
- Thế thúc có điều chi dạy bảo ?
- Ta bày ra một thế cờ để ngươi coi xong rồi hãy quyết định hành động .
Từ Văn động tâm hỏi :
- Nước cờ của thế thúc làm sao ?
- Bây giờ nói ra thì hơi sớm quá !
- Vậy tiểu điệt lên núi Đổng Bách trước nên chăng ?
Tưởng Uý Dân hỏi lại :
- Vậy ngươi không đến thành Chính Dương để gặp Minh Châu ư ?
Từ Văn bẽn lẽn đáp :
- Ồ ! Có chứ . Dĩ nhiên là thế .
- Vậy chúng ta hãy chia tay và sẽ gặp nhau ở thành Chính Dương .
Từ Văn biết Tưởng Uý Dân không muốn lộ chân tướng ra ngoài , lão còn hoá trang rồi sau mới đi một mình .
Chàng liền gật đầu nói :
- Xin thế thúc tuỳ tiện .
Tưởng Uý Dân dặn chàng :
- Ngươi hãy đề phòng bị bọn Ngũ Phương giáo ám toán .
- Tiểu điệt xin thận trọng .
Đoạn chàng bái biệt Tưởng Uý Dân rồi băng mình đi ngay .
Từ Văn ngẩng đầu trông chiều trời thì thấy vầng thái dương đã xế về Tây , chàng không chần chờ nữa vội rảo bước đi ra khỏi khu rừng núi .
Chuyến này Từ Văn đi Quỷ Hồ kể ra không uổng , Tưởng Uý Dân bình yên vô sự , nhiều điều bí mật đã khám phá ra được . Chỉ còn phụ thân chàng sống hay chết ? Mẫu thân cùng Thiên Đài Ma Cơ yên nguy thế nào ? Là trong lòng còn áy náy . Chàng tự hỏi :
- Lúc ra đến Quỷ Ốc biết nói thế nào với Tưởng Minh Châu ?
Dọc đường chàng bị bao nhiêu mối ân oán tình cừu làm cho tâm thần bối rối trong lòng hồi hộp .
Đi suốt một ngày một đêm chàng mới ra khỏi khu vực núi Chung Nam . Chàng bị phó giáo chủ Ngũ Phương giáo là Thất Sát Thần đột kích vừa qua trong lòng hãy còn hồi hộp mà ngay lúc ấy lại chẳng thấy gì . Bây giờ chàng hồi tưởng lại tính mạng mình chỉ khe chừng sợi tóc mà không khỏi hãi hùng , nếu đồng thời đạn Ngũ Lôi châu có nổ ra thì công lực chàng có đến trình độ thông thần cũng khó lòng tránh khỏi tan thây . Chàng tự nghĩ :
- Ngũ Lôi Cung đã bị bọn Ngũ Phương giáo thôn tính và lập thành phân đàn Ngũ Lôi châu là vật báu truyền cung dĩ nhiên để cho bọn Ngũ Phương giáo lạm dụng , đối với võ lâm đó là một mối hoạ hoạn rất trọng đại .
Một hôm Từ Văn đi qua Hào Sơn chàng liền nhớ tới truyền nhân của Sơn Lâm nữ thần là Vân Trung Tiên Tử . Lần trước chàng đi vào trong toà cổ miếu bên đường nhân vụ Hồng Y nữ Thượng Quan Tử Vi sinh sản mà chàng chưa thanh toán mối thù với Vân Trung Tiên Tử nếu trong người chàng không có thứ máu trân quý chứa đựng chất Thạch long huyết tương của Thiên Đài Ma Cơ thì chàng đã chết về bàn tay mụ rồi , chàng nghĩ tới thù mới hận cũ không thể bỏ qua . Thế rồi chàng bỏ đường lớn mà đi vào trong núi , ngựa quen đường cũ chẳng mấy chốc chàng đã đi tới nấc thang thiên nhiên trên đỉnh núi này là nơi ở của Vân Trung Tiên Tử .
Nơi đây lần trước đã bị Ngũ Phương giáo tập kích dĩ nhiên trên núi đã phòng bị nghiêm mật . Chàng tự hỏi :
- Bây giờ ta nên theo nấc thang đi lên hay là thi triển thân pháp Hoàn không phi thăng để theo lối tắt bay vào ?
Giữa lúc ấy bỗng thấy có mấy tiếng kim thiết choang choảng vang lên từ mé bên vọng lại . Từ Văn lại động tính hiếu kỳ băng mình vọt về phía phát ra thanh âm .
Trong rừng bày ra một cảnh kinh tâm thảm mục . Một gã tú sĩ ăn mặc như một nhà học giả cùng một gã trung niên áo gấm đang đứng đối lập đăm đăm nhìn nhau , cả hai cùng sử dụng kiếm . Gã trung niên áo gấm trỏ mũi kiếm chênh chếch xuống còn gã tú sĩ tay trái bắt kiếm quyết để trước ngực tay phải đưa kiếm bằng bặn hướng ra ngoài . Cả hai thế kiếm này đều khác lạ với thế kiếm thông thường . Hai người cùng trán toát mồ hôi trước ngực nhô lên hụp xuống xem chừng hai người đã kịch chiến trong một thời gian khá lâu mà hai người ở vào thế quân bình .
Năm tên kiếm thủ áo gấm nai nịt gọn gàng bao vây vòng ngoài mỗi tên chiếm một phương vị , thanh kiếm nào cũng lấp loáng màu máu đỏ tươi . Trong vòng vây mười hai xác chết ngã lăn ra đó , Từ Văn như ma quỷ hiện hình tiến lại gần còn cách vòng vây chừng năm trượng . Chàng đảo mắt nhìn quanh một cái là hiểu hết , bọn áo gấm kia dĩ nhiên là những tay cao thủ của Ngũ Phương giáo . Còn lão Tú Sĩ thì chính là người nhân lúc chàng gặp bước nguy cơ liền cướp chàng đem lên thuyền , sau lão gia nhập Hội Vệ Đạo lai lịch vẫn còn bí mật , những xác chết kia dĩ nhiên là đệ tử Hội Vệ Đạo không còn nghi ngờ gì nữa . Bầu không trong trường im lặng mà nghẹt thở lại dàn dụa sát khí .
Từ Văn tới nơi chẳng một ai hay .
Choang , choang ánh kiếm loé lên kiếm khí ào ạt xô ra bốn mặt , bóng người hợp lại rồi lại phân ra khôi phục cảnh tượng nguyên như trước . Kiếm thuật hai bên đều đến tình trạng tinh thâm ít có trong võ lâm . Từ Văn tự hỏi :
- Ngũ Phương giáo mới quật khởi trên chốn giang hồ chưa được bao lâu mà không hiểu họ đi đâu quét được nhiều tay cao thủ đến thế ? Nguyên một bọn võ sĩ áo gấm thân thủ họ cũng thuộc hạng nhất trên chốn giang hồ .
Bỗng chàng đưa mục quang nhìn chằm chặp vào lão tú sĩ . Chàng may mắn không mất công tìm kiếm mà đã gặp được kẻ thù ở quãng đường này thì món nợ kia phải tính cho xong .
Gã trung niên mặc áo gấm lạnh lùng hỏi :
- Ông bạn nhất định không chịu nói rõ lai lịch ư ?
Lão Tú Sõ run lên đáp :
- Cái đó không cần .
Gã trung niên đáp :
- Nhưng kiếm pháp của ông bạn đã bộc lộ rõ thân phận rồi ...
Lão Tú Sĩ ngắt lời :
- Các hạ hiểu rõ rồi ư ?
Gã trung niên áo gấm liền kêu thẳng tên họ đối phương :
- Nguỵ Hán Văn ! Môn Hoành thiên nhất kiếm của tôn giá tại hạ đã nhận ra rồi .
Lão Tú Sĩ kinh hãi lùi lại hai bước rồi lạnh lùng nói :
- Giỏi lắm ! Các hạ có kiến thức đó .
Từ Văn chấn động tâm thần chàng tự hỏi :
( mất mấy trang )
...mà hắn vừa quát lên một tiếng thanh trường kiếm của Nguỵ Hán Văn đã rơi xuống đất . Vạch áo trước ngực cũa lão bị xé một vệt dài đến hơn một thước .
Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn sắc mặt tái mét Ngũ Phương giáo chủ bật lên tràng cười hô hố rồi cất giọng đanh ác :
- Nguỵ Hán Văn ! Bữa này sang năm là ngày giỗ của ngươi đó .
Hắn vừa nói vừa vung chưởng đánh ra , Nguỵ Hán Văn nhắm chặt hai mắt lại lão biết là không còn cách nào chống đỡ hoặc né tránh được sát thủ kinh thế hãi tục của Ngũ Phương giáo chủ .
Bỗng một tiếng quát vang lên :
- Dừng tay !
Tiếp theo là một tiếng binh rùng rợn , Ngũ Phương giáo chủ phải lùi lại đến tám bước Từ Văn đứng vào khoảng giữa hai người . Ngũ Phương giáo chủ gầm lên :
- Địa Ngục thư sinh ! Ngươi làm vậy là có ý gì ?
- Chẳng có ý chi hết , ta chỉ không cho ngươi giết lão .
Ngũ Phương giáo chủ quát hỏi :
- Tiểu tử ! Ngươi không biết hắn là Hộ pháp Hội Vệ Đạo hay sao ?
- Ta biết rồi !
- Vậy sao ngươi còn đi giúp kẻ thù ?
- Cái đó không liên quan gì đến ngươi .
Ngũ Phương giáo chủ nói :
- Thằng nhãi con kia ! Rồi sẽ có ngày bản giáo chủ lột da rút xương mi ra đó .
- Nhưng ta e rằng sẽ không có ngày đó .
Ngũ Phương giáo chủ lại hỏi :
- Ngươi quên lời ước giữa chúng ta rồi chăng ?
- Lời ước gì ?
- Ngươi phải lấy đầu vợ chồng Vệ Đạo hội chủ để đánh đổi lấy con tin .
- Ngươi muốn mượn đao giết người chăng ?
- Tuỳ ý ngươi muốn giải thích thế nào cũng được nhưng điều kiện đó quyết không thể nào biến đổi .
Từ Văn nói :
- Ta không thực hành thì sao ?
Ngũ Phương giáo chủ nói :
- Trừ khi ngươi không cần đến sinh mạng của mẫu thân ngươi và Thiên Đài Ma Cơ .
- Ta muốn giết ngươi ngay bây giờ ..
Ngũ Phương giáo chủ ngắt lời :
- Liệu ngươi có làm được thế hay không ?
Từ Văn quay đầu nhìn lão Tú Sĩ nói :
- Họ Nguỵ kia ! Lão hãy rời khỏi nơi đây .
Hoàng thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn ra chiều ngạc nhiên vì Từ Văn không giết lão mà lại cứu lão . Thật là một chuyện khó hiểu , nhưng lão vẫn ngạo nghễ đáp :
- Địa Ngục thư sinh ! Bản nhân không tiếp thụ món ân tình của ngươi đâu .
Từ Văn lạnh lùng nói :
- Vậy tuỳ ý lão .
Ngũ Phương giáo chủ không nói nửa câu . Đột nhiên lão ra tay nhằm tấn công Từ Văn một cách đột ngột khiến cho chàng không kịp trở tay , chàng phải lùi lại mấy bước .
Thực ra Ngũ Phương giáo chủ không để ý đánh Từ Văn mà lão ra chiêu công kích để Từ Văn phải lùi lại , rồi hắn nhân cơ hội chớp nhoáng này nhảy phốc về phía Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn , dường như hắn phải cố giết chết Nguỵ Hán Văn mới nghe .
Từ Văn tức bực vô cùng , bản lĩnh của Ngũ Phương giáo chủ với chàng chỉ xê xích đôi chút chàng muốn giải cứu Nguỵ Hán Văn không còn kịp nữa rồi . Giữa lúc nguy cấp tựa ngàn cân treo sợi tóc thì một luồng cương phong tan bia vỡ đá xô tới nhằm đập vào Ngũ Phương giáo chủ .
Ngũ Phương giáo chủ biết luồng cương kình này nguy hiểm vô cùng hắn liền uốn lưng đi dừng lại . Chỉ trong nháy mắt này cũng đủ cho Từ Văn có cơ hội phóng chưởng ra , chàng tức giận đến cực điểm nên phát chưởng này chàng đã vận hết công lực đánh ra một đòn thật nặng .
Ngũ Phương giáo chủ rên lên một tiếng loạng choạng lùi lại đến bốn năm bước .
Trong trường bỗng thêm hai bóng người là một lão tuổi ngoài năm mươi mặt có vệt sẹo to tướng và một thiếu phụ mặt đẹp như tiên . Hiển nhiên hai người này là vợ chồng Vệ Hội Đạo chủ tức Thượng Quan Hoành và Vân Trung Tiên Tử .
Vợ chồng Thượng Quan Hoành xuất hiện lúc này thật khiến cho Từ Văn rất đổi ngạc nhiên , mục quang hai người hết đưa nhìn Từ Văn lại quay sang ngó Ngũ Phương giáo chủ . Từ Văn cực kỳ kích động cả hai cừu gia đồng thời xuất hiện khiến lòng chàng hồi hộp . Chàng nghĩ bụng :
- Ai là thủ phạm vụ đổ máu Thất Tinh bảo , bây giờ đủ mặt đương tịch đối chất là ra gốc ngọn . Ngũ Phương giáo chủ càng quan trọng hơn vì hắn là một tên nghịch đồ của Vạn Độc môn .
Thượng Quan Hoành trầm ngâm một chút rồi lên tiếng :
- Ngũ Phương giáo chủ ! Chắc giáo chủ lấy làm lạ lắm !
Ngũ Phương giáo chủ bật tiếng cười khẩy đáp :
- Quả là một phen hạnh ngộ .
Vân Trung Tiên Tử xen vào :
- Nào thù cũ hận mới , chuyện này thanh toán cho xong đi .
Ngũ Phương giáo chủ lại cười lạt đáp :
- Dĩ nhiên !
Rồi hắn lại quay sang Từ Văn nói :
- Tiểu tử ! Ngươi hãy nghĩ kỹ đi , nếu muốn thực hành điều kiện thì đây là một cơ hội tốt nhất . Bản toà sẽ giúp ngươi một tay , ngươi tính sao ?
Thật là một câu nói hấp dẫn . Bản lãnh của Từ Văn đã thế lại thêm uy lực của Ngũ Phương giáo chủ thì có muốn lấy đầu vợ chồng Thượng Quan Hoành thật dễ dàng . Mẫu thân chàng cùng Thiên Đài Ma Cơ lập tức thoát khỏi bàn tay của đại ma đầu .
Từ Văn tự hỏi :
- Ngũ Phương giáo chủ là con người thâm độc giảo quyệt liệu hắn có thực hành lời ước hay không ? Hay hắn lại dở trò gì khác , ta theo lời hắn mà hành động thì có đúng với tinh thần võ đạo hay không ? Ta đã là chưởng môn một phái có về bè với tên nghịch đồ bản môn được không ?
Bỗng nghe Thượng Quan Hoành thản nhiên nói :
- Giáo chủ ! Các hạ muốn mượn tay Địa Ngục thư sinh để đối phó với vợ chồng tại hạ để thoả lòng tư dục làm bá chủ võ lâm nhưng giáo chủ có e đó là hành động đê hèn không ?
Ngũ Phương giáo chủ vẫn thản nhiên đáp :
- Đã muốn làm nên sự nghiệp phi thường thì phải có thủ đoạn phi thường .
Thái độ gian hùng của hắn thế là đã bộc lộ hết rồi . Vân Trung Tiên Tử mai mỉa :
- Dùng thủ đoạn phi thường tất sẽ gặp sự báo ứng phi thường .
Từ Văn không nhẫn nại để nghe hai bên khẩu chiến nữa , chàng đảo mắt nhìn toàn trường rồi lạnh lùng hỏi :
- Ai đã gây ra vụ đổ máu ở Thất Tinh bảo ?
Ngũ Phương giáo chủ lập tức hỏi ngay :
- Thượng Quan Hoành ! Ngươi không dám thừa nhận ư ?
Thượng Quan Hoành cười lạt toan cất tiếng đáp thì Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn đã ưởn ngực ra nói :
- Từ Văn ! Đó là hành vi của bản nhân .
Từ Văn chấn động tâm thần không bao giờ chàng nghĩ tới đó lại là hành động của Nguỵ Hán Văn , người chàng run bần bật rồi quát hỏi :
- Là ngươi ư ?
Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn cũng ra chiều cự kỳ thống hận :
- Phải rồi ! Chính bản nhân làm đó có điều Từ Anh Phong lại lọt lưới .
Mặt Từ Văn bao phủ một làn sát khí khủng khiếp , chàng cứ yên trí tên hung thủ tiêu diệt cả nhà chàng không phải là Hội Vệ Đạo thì là Ngũ Phương giáo mà kết quả lại là Nguỵ Hán Văn . Tuy đó là chuyện bất ngờ nhưng cũng hợp tình hợp lý , kể về thù hận Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn có thể trả thù bằng thủ đoạn tàn khốc này .
Chàng hỏi lại :
- Đó là hành vi của một mình các hạ ư ?
Nguỵ Hán Văn thản nhiên đáp :
- Dĩ nhiên !
Từ Văn ngập ngừng hỏi :
- Một mình các hạ làm được chăng ?
Nguỵ Hán Văn hững hờ nói :
- Sao lại không được ?
- Sức của một mình các hạ mà tàn sát hết cả đệ tử bản bảo cùng sáu vị trong Thất Tinh bát tướng , còn gia phụ ...
Nguỵ Hán Văn ngắt lời :
- Từ Văn ! Ta nói huỵch toẹt cho ngươi hay là lúc ta động thủ thì vừa gặp Thượng Quan hội chủ đến tầm cừu phụ thân ngươi , nhưng trên thực tế bản nhân không gặp được hắn .
Từ Văn nói :
- Hay lắm ! Bây giờ các hạ chết cũng đáng không còn điều gì oán hận nữa , tại hạ không thể tha các hạ được .
Thượng Quan Hoành giơ tay lên nói :
- Hãy khoan !
Từ Văn quay lại hỏi :
- Hội chủ có cao kiến gì ?
Thượng Quan Hoành nói :
- Nguỵ hộ pháp là một phần tử trong bản hội đồng thời cũng có mối hận như nhau .
- Hội chủ định can thiệp chăng ?
- Dĩ hiên !
- Giữa tại hạ cùng Hội chủ và Tôn phu nhân cũng còn mấy món nợ chưa thanh toán xong .
- Vậy bây giờ thanh toán cả một thể .
- Hay lắm !
Ngũ Phương giáo chủ lại cất giọng âm trầm :
- Từ Văn ! Một mình ngươi mà bữa nay quyết ý báo ân trả thù thì e rằng ngươi không làm nổi .
Từ Văn trợn mắt lên hỏi :
- Ngươi nói thế là có ý gì ?
- Bản toà muốn giúp ngươi một tay .
- Câm miện đi ! Việc của ta ngươi không nên nhúng tay vào .
Ngũ Phương giáo chủ nắm tay lại một cái rồi lùi lại mấy bước nói :
- Như vậy bản toà đứng ngoài bàng quan .
Trong trường sát khí dàn dụa .
Nếu quả vợ chồng Thượng Quan Hoành cùng Nguỵ Hán Văn ba người liên thủ hợp lực chọi với Từ Văn thì không hiểu ai chết về tay ai . Nhưng Từ Văn vẫn cả giữ tính cuồng ngạo dĩ nhiên chàng không chịu tiếp nhận sự trợ lực ở bên ngoài . Huống chi Ngũ Phương giáo chủ lại có hai trường hợp đối nghịch không những hắn bắt giữ mẫu thân cùng người yêu của chàng có thể hắn còn gia hại phụ thân chàng . Ngoài ra hắn lại còn là tên bạn đồ dối thầy diệt tổ , tình thực mà nói thì những người có mặt tại trường hắn là người đáng giết hơn hết .
Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn tiến lại trước Thượng Quan Hoành nói :
- Thưa Hội chủ ! Vụ này để cho ty toà tự liệu được chăng ?
Thượng Quan Hoành trầm giọng nói :
- Nguỵ hộ pháp ! Bản toà không những vì một vị hộ pháp bản hội nhúng tay vào mà còn công lý và chính nghĩa nữa .
Nguỵ Hán Văn không nói gì nữa , Ngũ Phương giáo chủ liền bật lên một tràng cười lạt .
Tiếng cười của lão lọt vào tai Từ Văn khiến cho chàng càng thêm cảnh giác . Hung thủ vụ đổ máu Thất Tinh bảo là Nguỵ Hán Văn chính lão đã thừa nhận chắc lão không thoát chết được . Còn việc đối phó với vợ chồng Thượng Quan Hoành hắn cần phải theo quy cũ giang hồ mà hành động tức là phải mở cuộc quyết đấu công bằng . Chàng nghĩ thầm :
- Ngũ Phương giáo chủ tuy là tay xảo trá khôn lường lòng dạ hiểm sâu , cho đến bây giờ hắn là nhân vật thế nào vẫn ở trong bí mật , bữa nay nếu mà không thừa cơ kiềm chế hắn thì sau này hãy còn nhiều biến diễn không thể lường được .
Từ Văn nghĩ vậy đột nhiên tiến đến trước mặt Ngũ Phương giáo chủ nói :
- Công việc của chúng ta hãy giải quyết trước .
Ngũ Phương giáo chủ dường như rất đổi ngạc nhiên , hắn la lên ;
- Ô hay ! Từ văn , ngươi nói thế là có ý gì ?
Từ Văn thản nhiên nói :
- Chẳng có ý gì hết , giữa bản nhân cùng các hạ còn có việc trọng yếu hơn .
- Ngươi không mưu đồ giải cứu con tin trước ư ?
- Giáo chủ đừng hòng đem tại hạ ra làm cái bung xung .
- Địa Ngục thư sinh ! Sau này ngươi có hối cũng không kịp đâu .
Từ Văn lạnh lùng nói :
- Đừng rườm lời nữa .
Ngũ Phương giáo chủ lại hỏi :
- Ngươi không cho việc báo mối huyết thù là cần kíp ư ?
- Thượng Quan hội chủ là người võ sĩ chân chính tại hạ có thể tin được , quyết chẳng khi nào y dùng thủ đoạn hèn mạt .
Ngũ Phương giáo chủ tức giận hỏi :
- Ngươi không tin bản giáo chủ ư ?
- Đúng thế !
Ngũ Phương giáo chủ lại hỏi :
- Ngươi không nghĩ tới trường hợp một người chọi bốn ư ?
Từ Văn mắng liền :
- Lão thất phu ! Còn ai liên thủ hợp lực với ngươi ? Ta nghĩ rằng người ta muốn giết ngươi còn chưa được có lý nào lại viện trợ ngươi . Dù có đi chăng nữa ta cũng không để ý .
Ngũ Phương giáo chủ bất giác lùi lại một bước run lên hỏi :
- Ngươi định làm gì bản giáo chủ ?
- Trước hết ngươi hãy thông tên họ đi .
- Về điểm này ngươi không làm được đâu .
Từ Văn nghiến răng hỏi :
- Vậy vụ đó hãy tạm gác . Ta hỏi ngươi , vậy giữa ngươi và gia phụ có mối liên quan thế nào ?
Ngũ Phương giáo chủ bật lên tràng cười the thé nói :
- Chuyện này ở đâu ra thế ?
- Ngươi đã biết mười mươi , đừng hòng đưa thói xảo quyệt ra để dấu diếm ta nữa .
Ngũ Phương giáo chủ làm bộ ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi bảo ta biết mười mươi là cái gì ?
- Giữa ngươi và gia phụ có mối liên quan rất hệ trọng về gốc tích Độc kinh .
Ngũ Phương giáo chủ mắt chiếu ra những tia sáng kinh hãi cất giọng hung dữ hỏi :
- Từ Văn ! Ngươi muốn tra hỏi Độc kinh lạc lõng nơi đâu phải không ?
- Đúng thế !
Ngũ Phương giáo chủ lạnh lùng nói :
- Nếu vậy thì bản toà nói trắng cho ngươi hay là giữa Từ Anh Phong và bản toà có mối liên hệ rất mật thiết .
Từ Văn toàn thân run bắn lên , chàng hỏi gấp :
- Vậy tất ngươi biết gia phụ lạc lõng nơi đâu ?
- Cái đó đã hẳn .
Từ Văn hỏi :
- Vậy gia phụ hiện thời ở đâu ?
Ngũ Phương giáo chủ hỏi lại :
- Ngươi muốn gặp lão hay sao ?
- Ngươi nói đi .
- Nếu ngươi thực hành điều kiện thì bản toà sẽ ưng thuận cho cha mẹ con cái ngươi được đoàn tụ .
Từ Văn cố én giận hỏi :
- Gia phụ bị ngươi bắt giữ cầm tù hay sao ?
- Lão chỉ là tân khách của bản toà .
Bọn Thượng Quan Hoành , Vân Trung Tiên Tử và Nguỵ Hán Văn đều bật lên tiếng la hoảng .
Nguyên ba gười này muốn bắt giữ cho được Từ Anh Phong họ mới cam lòng , bây giờ đột nhiên họ biết Từ Anh Phong bị Ngũ Phương giáo chủ bắt giữ trách sao họ không khỏi kinh ngạc .
Từ Văn xúc động quá chừng toàn thân run lẩy bẩy , phụ thân chàng quả nhiên còn sống ở thế gian sự tiên đoán của Tưởng Uý Dân quả nhiên đã không lầm . Từ Văn ngập ngừng hỏi :
- Thế sao ... ngươi đã từng nói gia phụ bị chết về tay Thống Thiền hoà thượng ?
Ngũ Phương giáo cười bí hiểm nói :
- Chữ sách đã nói : Binh bất yếm trá . Như vậy có hề chi ?
Từ Văn thoá mạ :
- Thật là quân hèn mạt .
- Bây giờ không phải là lúc tranh luận hão huyền , ngươi định lựa chọn đường lối nào ?
Từ Văn nghiến răng đáp :
- Ta hãy trừ diệt ngươi rồi sẽ tính .
Chàng chưa dứt lời đã băng mình nhảy xổ về phía Ngũ Phương giáo chủ .
Ngũ Phương giáo chủ đằng hắng một tiếng phát huy công lực toàn thân để tiếp chiêu , từ ngày hắn lấy được Phật Tâm công lực hắn kỳ ảo và tuyệt thế vô song . Ngoài Độc thủ tam thức không còn chiêu thức nào làm gì được hắn .
Binh ! Hai bên cùng lùi lại mấy bước .
Vợ chồng Thượng Quan Hoành và Nguỵ Hán Văn liền tán ra ngoài mỗi người chiếm một phương vị xem chừng ba người này có ý định chờ cơ hội để động thủ . Từ Văn đảo mắt nhìn ba người nói :
- Các vị đừng vội ra tay .
Chàng chỉ sơ tâm nói một câu là đã đủ thì giờ cho Ngũ Phương giáo chủ vọt vào trong rừng không một tiếng động . Cả ba người cùng Từ Văn lớn tiếng quát :
- Chạy đâu cho thoát .
Rồi băng mình rượt theo như chớp . Từ Văn không ngờ đối phương là một bậc tôn trưởng của một giáo phái mà lại hèn hạ đế trình độ này . Chàng căm hận tưởng chừng thất khiếu đều phun khói ra , chàng phản ứng tuy mau lẹ dị thường mà chỉ sai một phân ly mà đã bị Ngũ Phương giáo chủ cánh hồng bay bổng mịt mù không còn thấy tông tích đâu nữa .
Trong trường người có thân pháp huyền kỳ hơn hết là Vân Trung Tiên Tử , nếu mụ không bị câu nói của Từ Văn làm cho bị phân tâm thì chẳng đời nào Ngũ Phương giáo chủ còn có cơ hội thoát thân .
Từ Văn tức như vở mặt chàng ở trong rừng rậm truy kiếm hồi lâu chẳng thấy gì lại trở về chổ cũ .
Chuyện bí mật lại nguyên bí mật . Từ Văn chỉ biết được một điều do miệng Ngũ Phương giáo chủ nói ra là phụ thân chàng vẫn còn sống và bị hắn giam giữ ở một nơi nào đó . Theo lời của Diệu Thủ tiên sinh Tưởng Uý Dân thì phụ thân chàng đã hoá trang thành Thất Tinh cố nhân . Chàng tự hỏi :
- Hai xác chết trên đường đi Khai Phong phải chăng là nghi trận mà phụ thân đã bày ra hay là một âm mưu gì khác của bọn Ngũ Phương giáo , Ngũ Phương giáo chủ đã mấy phen thay đổi tướng diện với mục đích giết cho được chàng là vì lẽ gì ?
Từ Văn tự nghĩ :
- Theo chỗ mình quan sát thì dù có lấy được thủ cấp của vợ chồng Thượng Quan Hoành thì mẫu thân và Thiên Đài Ma Cơ cũng chưa chắc đã thoát được bàn tay của tên đại ma đầu Ngũ Phương giáo chủ vì hắn chẳng coi sự bội tín vào đâu .
Từ Văn còn đang ngẫm nghĩ thì ba người trước sau lại xuất hiện chính là vợ chồng Thượng Quan Hoành và Nguỵ Hán Văn . Ba người này vẫn không thừa cơ mà chạy thoát như thế mới là tác phong của kẻ võ sĩ .
Từ Văn thấy vậy nét mặt tỏ ra hoà hoãn khá nhiều , nhưng đó là vì chàng đồng tình với tác phong võ sĩ chứ không phải là dẹp bớt mối cừu hận . Vì những cuộc tao ngộ khác nhau mà tính cách của Từ Văn chuyển biến không ngớt , sự chuyển biến này khiến cho chàng đi dần tới chỗ thành người võ sĩ hoàn toàn .
Thượng Quan Hoành trịnh trọng lên tiếng :
- Từ Văn ! Trước kia bản hội chủ đã được hai lần các hạ viện trợ nội nhân cùng tiểu nữ của bản toà , bản toà xin có lời cảm tạ .
- Cái đó Hội chủ bất tất phải hắc đến .
- Bổn phận người võ lâm phải biết điều ơn oán phân minh .
- Hội chủ muốn nhúng tay vào việc của Nguỵ Hán Văn ư ?
- Bản toà đã trình bày rõ lập trường chẳng thể nào không can thiệp được .
Từ Văn hỏi :
- Can thiệp bằng cách không kể sống chết hay sao ?
- Dĩ nhiên là thế .
Từ Văn lại nói :
- Tại hạ xin thanh minh trước là người nhúng tay vào việc này cũng coi như là kẻ thù .
Thượng Quan Hoành nói :
- Tình thực mà nói thì giữa chúng ta cũng có mối cừu hận , có điều đó là do lệnh tôn gây ra nhân quả ..
Từ Văn ngắt lời :
- Hay lắm ! Tại hạ nói đến đây là dứt lời và bây giờ đi vào cuộc động thủ .
Từ Văn nói xong chàng nghiêng người đi và quay mặt về phía Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn . Bầu không khí trong trường đột nhiên biến thành khẩn trương .
Trong trường trừ Nguỵ Hán Văn có phần sút kém còn ba nhân vật kia đều là những tay cao thủ nghiêng trời lệch đất . Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn vẻ mặt thản nhiên lão kiềm chế hoàn toàn những mối cừu hận , kích động và hoang mang .
Thượng Quan Hoành giơ tay lên nói :
- Bản toà còn có lời muốn trình bày .
Từ Văn nói :
- Xin Hội chủ nói ra .
- Một sự thật không thể phủ nhận được là một mình Nguỵ hộ pháp không phải là tay đối thủ với các hạ ...
- Vậy thì làm sao ?
- Nguỵ hộ pháp bất tất ra tay trước .
- Các hạ nói thế là có ý gì ?
- Thiếu hiệp cứ giết được vợ chồng bản toà là tự nhiên tính mạng của Nguỵ hộ pháp sẽ giao cho thiếu hiệp .
Từ Văn hỏi :
- Nếu không được thì sao ?
- Thì thiếu hiệp không đạt được mục đích .
- Nếu vậy thì cục diện bữa nay thì hai bên phải có một bên chết mới thôi hay sao ?
- Đúng thế !
Từ Văn trong lòng nảy ra nhiều cảm giác rất phức tạp , chàng tự nhủ :
- Đối với Nguỵ Hán Văn thì dĩ nhiên mình phải hạ sát bằng không thì chẳng làm thế nào các vọng linh những người mắc nạn ở Thất Tinh bảo ngậm cười nơi chín suối . Còn đối với vợ chồng Thượng Quan Hoành mình không muốn đưa họ vào đất chết song phải hạ độc thủ cả ba mới xong .
Chàng liền hỏi :
- Hai vị cùng ra tay một lúc chứ ?
Thượng Quan Hoành nói :
- Nếu căn cứ vào hành động của lệnh tôn là Từ Anh Phong thì có thể đối phó với thiếu hiệp bằng cứ thủ đoạn nào , nhưng bản toà không muốn để người ta phê bình vậy chúng ta cứ theo quy cũ giang hồ là lấy một chọi một .
Từ Văn nghe đối phương nhắc đến hành vi của phụ thân và mối thù giữa hai bên chàng cảm thấy ngấm ngầm đau đớn . Theo võ đạo thì phải lấy công nghĩa làm tiêu chuẩn mà chàng lại bị thiên hạ đều trỏ vào mặt . Đúng thế , đối phương không cần phải lựa chọn hành động để đối phó với chàng , việc đã đến thế này thì chàng cũng đành liều . Dĩ nhiên với hai đối phương cũng như bọn Ngũ Phương giáo thì họ chẳng còn điều chi uý kỵ nữa .
Chàng ngẩn gười ra một chút rồi nói :
- Thượng Quan hội chủ ! Nếu lấy một chọi một thì Thượng Quan hội chủ không đón được ba chiêu đâu .
Câu này thật là ngông cuồng , phóng tầm mắt nhìn ra võ lâm hiện nay còn ai dám buông lời khinh mạn Thượng Quan Hoành đường đường là Vệ Đạo Hội chủ . Từ Văn nói vậy tuy có vẻ kiêu ngạo nhưng nó không xa sự thưc .
Thượng Quan Hoành biến sắc hắng giọng một tiếng rồi nói :
- Địa Ngục thư sinh ! Các hạ thật coi người không bằng nửa con mắt .
Từ Văn thản nhiên nói :
- Sự thật sẽ chứng minh điều đó .
Thượng Quan Hoành lại hỏi :
- Có phải các hạ đã nói là muốn lấy thủ cấp của vợ chồng bản toà khôg ?
- Tại hạ không phủ nhận điều đó .
Vân Trung Tiên Tử nói :
- Các hạ có dám đánh cuộc với bản Tiên Tử không ?
- Đánh cuộc thế nào ?
Vân Trung Tiên Tử đưa mắt cho Thượng Quan Hoành bảo y đừng nói gì để mặc mụ xử trí , rồi cất giọng trầm nói :
- Bản Tiên Tử muốn chống lại ba chiêu của các hạ được không ?
Đối với Vân Trung Tiên Tử , Từ Văn không dám quá cuồng ngạo nhưng chàng cũng đáp :
- Có thể được lắm !
- Vậy là hay , chúng ta có thể lấy ba chiêu đánh cuộc .
Từ Văn hỏi lại :
- Cách đánh cuộc như thế nào ?
- Bản Tiên Tử mà không chống nổi được ba chiêu thì cả ba cái thủ cấp này để tuỳ các hạ lấy đi ...
Cách đánh cuộc thật là kinh hãi , Từ Văn không tự chủ được người chàng run lẩy bẩy . Vân Trung Tiên Tử lại nói tiếp :
- Nếu may mà bản Tiên Tử đón được ..
Từ Văn ngắt lời :
- Thì sao ?
- Các hạ phế bỏ mối thù với Nguỵ hộ pháp đi , từ nay trở đi để mặc lão đối phó với lệnh tôn để giải quyết vấn đề .
Từ Văn hỏi :
- Còn hai vị thì sao ?
- Vợ chồng bản Tiên Tử cũng vậy , tự đi tìm lệnh tôn để thanh toán món nợ cũ . Tuy nhiên các hạ muốn khiêu chiến thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng sẵn sàng đón tiếp .
Từ Văn ngẫm nghĩ một lúc rồi quả quyết đáp :
- Hay lắm ! Tại hạ chấp nhận điều ước ba chiêu đó .
Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hàn Văn đột nhiên tiến lên một bước cất giọng run run nói :
- Tiên Tử không nên ..
Vân Trung Tiên Tử lấy làm lạ hỏi :
- Nguỵ hộ pháp có điều chi cao kiến ?
Ngụy Hàn Văn đáp :
- Ty toà xin đại diện cho Tiên Tử cùng Hội Chủ ra đánh cuộc .
- Trước nay ta đã nói gì là không thay đổi .
- Ty toà tự vấn tâm thấy không yên lòng về điều ước này .
Vân Trung Tiên Tử nói :
- Xin Nguỵ hộ pháp hãy lui ra bất tất phải nói nhiều .
Thanh âm mụ tuy ôn hoà nhưng có một lực lượng rất oai nghiêm khiến lão không dám kháng cự . Nguỵ Hàn Văn ngấm ngầm nghiến răng , lão không sao được đành lùi lại hai bước lão toan nói nữa nhưng bị Thượng Quan Hoành xua tay ngăn lại .
Từ Văn muốn cáo tố cho Ngụy Hàn Văn biết chỗ ở của Không Cốc Lan Tô Viên nhưng chàng nghĩ lại rồi không nói nữa . Chàng không thể tiết lộ điều bí mật của Tưởng Uý Dân đồng thời Không Cốc Lan Tô Viên dù không hiểu lai lịch thế nào mụ vẫn là chính thất phu nhân của phụ thân chàng . Mối oan cừu này đã kết chặt khó mà cởi mở ra được , mục đích của chàng hiện giờ là chỉ định giết một mình Ngụy Hàn Văn để trả mối thù vụ đổ máu ở Thất Tinh bảo .
Vân Trung Tiên Tử lạnh lùng nói :
- Địa Ngục thư sinh ! Các hạ chuẩn bị ra tay đi .
Bầu không khí trong trường lại trở lại khẩn trương vô cùng .
Từ Văn động tâm nói :
- Chắc Tiên Tử ỷ mình có thân pháp Oan hồn phụ thể ...
Vân Trung Tiên Tử không chờ Từ Văn nói hết câu đã giơ bàn tay ngọc lên ngắt lời :
- Từ Văn ! Bản Tiên Tử tiếp ba chiêu của các hạ quyết thi triển thân pháp để né tránh .
Từ Văn trong bụng đã sẵn thành kiến chàng lạnh lùng nói :
- Tại hạ muốn nói vậy mà thôi , Tiên Tử có thi triển thân pháp cũng chẳng hề chi , có điều tại hạ cần phải thuyết minh trước là tại hạ ra tay có chất kịch độc .
Vân Trung Tiên Tử nói ngay :
- Về điểm này các hạ chẳng nói bản Tiên Tử cũng biết rồi .
Từ Văn nói :
- Vậy mời Tiên Tử hãy tiếp chiêu thứ nhất .
Chàng vừa quát vừa phóng Độc thủ nhất thức ra mà chàng đã vận toàn thân công lực để tấn công .
Trong ba người thì Vân Trung Tiên Tử công lực cao thâm hơn hết , nếu mụ mà không tiếp được ba chiêu thì Thượng Quan Hoành và Ngụy Hán Văn không phải nhắc đến nữa . Vân Trung Tiên Từ đề nghị đánh cuộc ba chiêu này là mụ muốn tránh điều nặng để đi đến điều nhẹ . Nếu hai bên chiến đấu thì tất nhiên sẽ có người sống người chết mới thôi . Cuộc chiến đấu ba chiêu may ra có thể xoá bỏ được cuộc đấu lưu huyết .
Từ Văn vô tình đã mấy lần thi ân cho đối phương , lần đầu tiên chàng cứu Thượng Quan Hoành , về sau lại ba lần giải cứu Thượng Quan Tử Vi khỏi cơn tai ách . Chàng lại còn viện trợ để giữ vững chỗ ở của Sơn Lâm thần nữ , nửa khắc trước đây chàng lại còn giải cứu Ngụy Hán Văn khỏi chết về tay Ngũ Phương giáo chủ . Vì những lý do đó mà bọn Vân Trung Tiên Tử không tiện thẳng tay đối phó với chàng , nhưng phụ thân chàng đã gây ra những mối oan cừu không có cách nào giải trừ được . Vì vậy mà mối quan hệ giữa hai bên biến thành cực kỳ vi diệu .
Từ Văn cũng hiểu rõ thế nên lúc ra tay chàng vận dụng toàn thân công lực . Hoành thiên nhất kiếm Ngụy Hán Văn gặp những cuộc tao ngộ khiến chàng cũng đồng tình với lão , nhưng vì vụ đổ máu Thất Tinh bảo chàng chẳng thể nào tha thứ được , muốn giết lão thì phải đánh ngã Vân Trung Tiên Tử .
Giữa lúc Từ Văn ra tay bầu không khí trong trường trở nên cực kỳ khẩn trương . Đây là cuộc đấu sinh tử . Nếu Vân Trung Tiên Tử không tiếp được ba chiêu tức là mất cả ba cái thủ cấp .
Vân Trung Tiên Tử trầm trọng dị thường song chưởng của mụ khoanh tròn luôn mấy cái . Binh , binh bàn tay của hai bên đụng nhau có đến mười lần , Vân Trung Tiên Tử đã tiếp được chiêu Độc thủ nhất thức rồi . Từ Văn trong lòng hơi xao xuyến vì công lực của đối phương quả đáng ghê hồn , mụ là người thứ nhất không sợ chất kịch độc và hoá giải được độc thủ của đối phương đánh tới .
Vân Trung Tiên Tử trán toát mồ hôi lấm chấm đủ tỏ trong lòng mụ rất đổi khẩn trương . Từ Văn lùi lại một bước rồi quát lớn :
- Tiên Tử hãy tiếp chiêu thứ hai !
Chàng ra chiêu Độc thủ nhị thức cũng bằng công lực vận đến độ chót . Một tiếng sầm rùng rợn khiến người nghe phải ghê hồn , Vân Trung Tiên Tử lùi lại đến ba bốn bước sắc mặt lợt lạt .
Nhưng như vậy cũng được kể là tiếp xong chiêu thứ hai , bây giờ chỉ còn chiêu tối hậu , chiêu này quyết định cuộc sinh tử tồn vong .
Hoành thiên nhất kiếm Ngụy Hán Văn da mặt co rúm lại , Vệ Đạo Hội chủ Thượng Quan Hoành cũng cực kỳ nao núng , lão toát mồ hôi trán nhỏ giọt .
Từ Văn mắt chiếu ra những tia sáng xanh lè , ánh sáng tưởng chừng ngưng tụ thành hình khiến người nghe thấy phải phát khiếp . Thanh âm chàng trầm trọng đầy sát khí chàng nói ra mỗi tiếng tựa hồ nhát kiếm đánh vào tim địch nhân :
- Đây chiêu sau cùng .
Vân Trung Tiên Tử người hơi run lên mặt ngọc xám xanh , dung nhan thảm đạm những giọt mồ hôi trong suốt từ trên trán nhỏ xuống .
Bầu không khí trong trường tưởng chừng như ngưng kết lại khiến cho người ta phải nghẹt thở . Đòn này quyết định ăn thua nên trong lòng Từ Văn cũng cực kỳ xao xuyến .
Chàng từ từ giơ song chưởng lên ...
Thượng Quan Hoành và Ngụy Hán Văn mắt trợn tròn xoe tưởng chừng như đôi tròng sắp bật ra ngoài . Cơ cực nghiêm trọng này tưởng chừng trong võ lâm trăm năm khó gặp một lần .
Từ Văn vừa giơ song chưởng lên vừa lớn tiếng quát khiến cho mọi người mắt tối sầm lại :
- Độc thủ tam thức ! Diêm vương yến khách .
Vân Trung Tiên Tử giao hai bàn tay lại mới vạch nửa vòng luồng cương khí ào ào xô ra veo véo như xé bầu không khí . Úi chào ! Vân Trung Tiên Tử rú lên một tiếng rồi té nhào , Thượng Quan Hoành và Nuỵ Hán Văn bất giác thét lên một tiếng kinh hoàng . Trong lúc chớp nhoáng này Từ Văn cũng cảm thấy đầu nhức mắt hoa , vì chàng cũng hao tổn chân khí rất nhiều , người chàng không tự chủ được cũng loạng choạng mấy bước .
Giả tỷ lúc này mà Thượng Quan Hoành và Ngụy Hán Văn không đếm xỉa gì tới lề luật giang hồ mà đồng thời xuất thủ thì Từ Văn có đối phó nổi hay không khó mà biết được . Thượng Quan Hoành hai mắt đỏ ngầu nhìn Từ Văn ra chiều tức giận , Nguỵ Hán Văn vì xúc động quá cũng lảo đảo muốn té . Vân Trung Tiên Tử cố gắng gượng đứng lên nhưng vừa lồm cồm bò dậy lại té xuống ngay .
Giả tỷ mụ dùng thân pháp né tránh hay xoay tay phản kích thì tình trạng sẽ khác đi , nhưng mụ thẳng thắn đứng yên đón tiếp ba chiêu mà không trả đòn . Mụ thua thật , nhưng thua mà khiến cho người ta phải khâm phục một người đàn bà mà tác phong cùng hào khí chẳng kém gì một bậc hào kiệt tiếng ở đời .
Từ Văn đưa mục quang nhìn Thượng Quan Hoành rồi lại nhìn Ngụy Hán Văn .
Ngụy Hán Văn ngửa mặt lên trời buông tiếng thở dài rồi buồn rầu nói :
- Hội Chủ ! Tiên Tử ! Nguỵ Hán Văn này kiếp sau xin được đền bồi . Than ôi ! Thiên địa bất công , quỷ thần vô tư ..
Nổi bi phẫn của lão biểu lộ hết ra câu này .
Từ Văn run lên nói :
- Ngụy Hán Văn ! Lão hãy chuẩn bị để tự vệ đi , ta sắp ra tay giết lão đây .
Hoành thiên nhất kiếm Ngụy Hán Văn run bần bật lùi lại một bước dài , lão cất giọng run run nói :
- Để lão phu tự xử .
Giữa lúc ấy một thanh âm yếu ớt cất lên :
- Khoan đã ! Bản Tiên Tử vẫn chưa chết đâu .
Từ Văn quay đầu nhìn lại thấy Vân Trung Tiên Tử đã đứng lên mặt mày xám ngắt coi rất thê thảm . Mụ chưa chết thật nhưng mụ đã bị trọng thương vậy ba chiêu này có kể là tiếp được hay không ?
Lúc bắt đầu cuộc đấu đã không nói rõ là hễ không chết thì kể là như đón tiếp được rồi mà cũng không ước hẹn có chết mới là thất bại .
Thượng Quan Hoành vô cùng xúc động lên tiếng :
- Từ Văn ! Trong thể lệ thông thường thì trường hợp này được coi là tiếp nổi ba chiêu .
Từ Văn nghiến răng tự nghĩ :
- Câu nói của lão không phải là vô lý vì đối phương đã té xuống rồi nhưng đứng dậy được ..
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì bỗng nghe đánh huỵch một tiếng Vân Trung Tiên Tử lại ngã xuống đất mặt mụ xanh rờn , đôi môi mím lại rồi không nhúc nhích nữa . Từ Văn nhận ra đối phương sắp chết đến nơi , đây là triệu chứng của sự trúng độc . Độc thủ của Từ Văn đã thu phát tự do theo ý muốn , trong ba chiêu này chàng đã phát huy chất kịch độc . Vân Trung Tiên Tử đã bị thương lại trúng độc mà không chết ngay lập tức cũng khiến cho người ta phải kinh hãi . Xem ra mụ đã luyện được môn Hộ thân thần cương một loại luyện công chất độc không cho thấm vào được . Vì thế mà chiêu thứ nhất và chiêu thứ hai mụ vẫn chịu đựng được bình yên vô sự , chiêu thứ ba làm cho mụ bị thương cương khí hao tổn không tài nào hộ vệ được kinh mạch , để chất độc theo chỗ hở thấm vào liền mới phát sinh hiện tượng này .
Thượng Quan Hoành dĩ nhiên đã biết rõ về điểm này . Từ Văn cất giọng lạnh như băng nói :
- Thượng Quan hội chủ ! Bây giờ hội chủ bảo sao ?
Thượng Quan Hoành lớn tiếng đáp :
- Đây là ý trời các hạ thắng rồi .
- Còn lời hứa thì sao ?
- Dĩ nhiên phải thi hành .
Từ Văn cực kỳ xúc động , Ngụy Hán Văn mà chịu chết thì coi như mối huyết cừu Thất Tinh bảo đã trả xong . Còn việc lấy thủ cấp vợ chồng Thượng Quan Hoành cầm đến cho Ngũ Phương giáo chủ để trao đổi cho mẫu thân cùng Thiên Đài Ma Cơ ra . Thế là từ nay chỉ còn một việc thanh lý môn hộ bắt Ngũ Phương giáo chủ trừng trị theo môn quy thế là mọi việc xong hết .
Trên môi chàng thoáng một nụ cười đau khổ , nụ cười này lộ ra bao nhiêu nổi tàn khốc trên chốn giang hồ . khiến con người võ sĩ phải chịu đựng .
Bỗng một tiếng niệm :
- A Di Đà Phật !
Như phá tan bầu không khí chết chóc vang lên một vị lão ni mặc áo đen xuất hiện . Từ Văn đảo mục quang nhìn ra , chàng hít một hơi khí lạnh . Người xuất hiện này chẳng ai xa lạ mà chính là người trong kiệu ngày trước tức là Đỗ Như Lan em gái của Bạch Thạch Thần Ni .
Lần trước Từ Văn xuýt mất mạng về tay đối phương , Đỗ Như Lan chợt xuất hiện phát giác trong người chàng có đeo tín vật . Sau khi hỏi ra bà mới biết là người yêu ngày trước của bà là Ngọc Diện Hiệp Chu Công Đán hãy còn sống ở nhân gian .
Từ Văn chợt nhớ tới lão quái Ngọc Diện Hiệp Chu Công Đán ở sau núi Bạch Thạch nếu chàng không được lảo truyền thụ thân pháp và trút chân nguyên bản thân cho thì chàng quyết chẳng được sống đến ngày nay . Món ân tình đó thật khó mà báo đáp .
Đỗ Như Lan xuất hiện lúc này và ở nơi đây khiến cho chàng rất đổi ngạc nhiên . Thượng Quan Hoành và Ngụy Hán Văn song song quay về phía lão ni thi lễ .
Lão ni nhìn chằm chặp vào mặt Từ Văn , chàng chắp tay khom lưng nói :
- Lão tiền bối vẫn bình yên đấy chứ ?
Lão ni để mộtbàn tay lên trước ngực đáp lễ . Chàng lại hỏi tiếp :
- Chu lão tiền bối vẫn được mạnh giỏi chăng ?
- Y đã tạ thế rồi .
Từ Văn chấn động tâm thần liền hỏi :
- Sao ? Chu lão tiền bối từ trần rồi ư ?
Đỗ Như Lan đáp :
- Đúng thế ! Y rất cảm kích ngươi về việc ngươi hoàn thành tâm nguyện của y là đem tin đến bần ni . Đồng thời y rất quan tâm về những hành động sau khi ngươi rời khỏi núi Bạch Thạch .
Câu nói của mụ dĩ nhiên Từ Văn hiểu ngay , chàng trịnh trịng đáp :
- Vãn bối đã chịu ơn đức của Chu lão tiền bối đã trút công lực cho dù chết cũng không quên được . Vãn bối chưa đền đáp được chút gì nên rất lấy làm xấu hổ , có điều vãn bối tự kiểm điểm thì chưa bao giờ ỷ vào tuyệt kỹ để hại người và gây nên sát nghiệp bừa bãi .
- Hay lắm ! Chu Công Đán ở dưới cửu tuyền biết vậy cũng yên lòng .
Từ Văn lại hỏi :
- Tiền bối tới đây có điều chi dạy bảo ?
Đỗ Như Lan hỏi lại :
- Ngươi có biết hành vi của phụ thân gươi thế nào không ?
Từ Văn nghiến răng nói :
- Vãn bối đã biết rồi .
Đỗ Như Lan lại hỏi :
- Ngươi cũng hiểu rõ là Thượng Quan Hoành và Ngụy Hàn Văn hai vị đây đã gặp tình trạng thảm khốc chưa ?
- Vãn bối có biết .
Đỗ Như lan lại nói :
- Bần ni xem ra là giữa ngươi và phụ thân ngươi là Từ Anh Phong khác hẳn hau . Ngươi bản tính lương thiện có chịu nghe ta một lời chăng ?
- Xin lão tiền bối chỉ giáo .
Đỗ Như Lan hỏi :
- Ngươi có vui lòng phế bỏ mối thù oán này không ?
Từ Văn lặng yên một lúc rồi trầm giọng nói :
- Lão tiền bối ! Lão tiền bối thử đứng vào địa vị của vãn bối thí e rằng cũng không thể làm thế được .
- Theo ý bần ni thì mối ân cừu về người trên thì nên để cho người trên tính toán với nhau .
- Nhưng vản bối là kẻ làm con đã hiểu biết có việc không nên mà vẫn phải làm .
- Ngươi không thể tha ba người này được ư ?
Từ Văn gạc nhiên không nói gì . Lòng chàng nóng tựa dầu sôi nào thù phải trả nào nợ phải đền . Nếu không có Chu Công Đán thì mình làm gì có ngày nay , mà theo lời của Đỗ Như Lan bỏ hết thù cũ thì lại là một việc mình không thể làm được .
Từ Văn nghĩ lui nghĩ tới hồi lâu rồi cất tiếng đáp :
- Vì nể mặt Chu lão tiền bối , vãn bối xin ưng lời tha họ một lần .
Đỗ Như Lan lạnh lùng nói :
- Ngươi không thể để đượng sự tự xử đoán với nhau được ư ?
- Xin tha thứ cho vãn bối không thể tuân mệnh được .
- Được rồi , vậy ngươi cứ tự ý mà làm .
Từ Văn không ngờ lại đi đến kết quả này , chàng vừa buồn rầu vừa phẫn kích nhưng không làm sao được , chàng dậm chân nói :
- Vãn bối xin cáo từ .
Chàng chuyển mình đột hiên sờ lấy một viên thuốc trong người liệng cho vị lão ni nói :
- Đỗ lão tiền bối ! Đây là thuốc giải để cứu mạng cho Vân Trung Tiên Tử .
Lão ni đón lấy viên thuốc cầm tay , bà xúc động nói :
- Bần ni ghi nhớ món ân tình này .
Từ Văn nói :
- Lão tiền bối bất tất phải quan tâm .
Rồi chàng băng mình vọt đi .
Chàng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy , đối phương là kẻ thù không đội trời chung mà chàng lại cứu mạng cho họ . Chàng không có cách nào giải thích được ngoài vụ đối phương tỏ ra có phong độ của kẻ võ sĩ .Chàng không quên mình ở cương chí tôn trong một môn phái thì những hành vi của chàng đem lại vinh hay nhục cho cả Vạn Độc môn .
Từ Văn chạy một lúc rồi dần dần bình tĩnh lại để nghĩ xem bây giờ mình nên hành động thế nào . Chàng nghĩ thầm :
- Phụ thân cũng bị giam ở Ngũ Phương giáo như vậy không thể trách người là không tìm cách liên lạc với mình nữa . Mình được gặp phụ thân lần sau cùng đã được người chỉ rõ kẻ thù gây ra vụ đổ máu ở Thất Tinh bảo là bọn Thượng Quan Hoành mà khi đó lão Tú Sĩ Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hàn Văn chưa gia nhập Hội Vệ Đạo vậy thật khiến cho mình khó hiểu . Chẳng lẽ ngày đó phụ thân cũng chỉ phỏng đoán mà thôi ?
Ngũ Phương giáo chủ là con người xảo quyệt vào hạng cáo già , dù ta phải gian nan lắm mới đối phó được với hắn nhưng cũng tự mình quyết hành động chứ không thể mượn tay kẻ khác .
Diệu Thủ tiên sinh Tưởng Uý Dân đã ước hẹn với ta gặp nhau ở thành Chính Dương . Vậy theo kế hoạch đã định ta sẽ đến thành Chính Dương trước để một mặt cùng thế thúc thương nghị cách giải thoát người thân , mặt khác ta phải tự mình giải thích lập trường của mình cho Tưởng Minh Châu nghe . Bậc đại trượng phu đã nói một lời xem bằng chín vạc , vụ này không thu xếp được ổn thoả không xong . Mối quan hệ nam nữ cực kỳ tế nhị chỉ một lần sử xử không thích đáng thì sau này sẽ tai hại vô cùng , về tình cũng như về lý phải phúc đáp cho hợp tình hợp lý mới yên . Còn việc trả oán Thượng Quan Hoành đành chờ cơ hội sau này .
Từ Văn nghĩ vậy rồi theo đường Dự Trung chạy về phía thành Chính Dương .
Một hôm Từ Văn đến thành Chính Dương chàng biết có người theo hút nên không tới thẳng Quỷ Ốc . Chàng tìm vào một tiểu điếm ở ngõ hẻm ăn cơm rồi ngồi chờ cho đến đêm . Điều mà chàng băn khoăn là việc lai lịch bí mật của Tưởng Uý Dân đã bị tiết lộ có thể gây ra chuyện bất ngờ , sự việc đã hiển hiên là bọn Ngũ Phương giáo không bỏ lỡ một cơ nào là không ngấm ngầm theo dõi . Nếu không thế thì bản lãnh chàng chẳng cần gì phải hoạt động bí mật .
Vào khoảng đầu canh hai Từ Văn nai nịt gọn gàng từ cửa sổ chuồn ra chạy thẳng về phía ngoài thành . Khi chàng xác định không có ai theo dõi rồi mới xăm xăm vọt về phía Quỷ Ốc .
Quỷ Ốc là một nơi rậm rạp quạnh quẻ nhưng ngựa quen đường cũ chàng chẳng mất công tìm kiếm chạy thẳng tới nơi ngay . Chàng đi thẳng vào trước tiểu viện nơi mà chàng đã gặp đại mẫu Không Cốc Tô Lan Viên ngày trước . Trời tối mù mịt chẳng có đèn lửa chi hết mà cũng không nghe thấy tiếng người , Từ Văn trong lòng hồi hộp theo lẽ đối phương đã phát giác ra mình vào nhà rồi mới phải . Chàng khẽ đằng hắng một tiếng song hồi lâu vẫn không thấy phản ứng gì . Chàng lẩm bẩm :
- Lạ thật ! Chẳng lẽ lại xảy ra biến cố gì rồi chăng ?
- Này !
Từ Văn nghe tiếng giật mình kinh hãi vì thanh âm này lại phát ra trên ngọn cây ở phía khu rừng rậm mé hữu . Chàng lớn tiếng quát hỏi :
- Ai ?
Có tiếng cười đáp :
- Có phải Từ thế huynh đó không ?
Nghe thanh âm hãy còn non nớt chàng biết ngay là ai rồi . Chàng vội hỏi :
- Tiểu Bảo đấy ư ?
Thanh âm kia đáp :
- Chính thị ! Tiểu đệ ở trên cây .
Từ Văn nhảy vọt lên chàng thấy một đống đen sì bé nhỏ cuộn tròn lại ở chỗ chặng ba trên cây , chàng xoay mình trên không rồi từ từ hạ xuống cành cây gần đó . Quả nhiên đối phương là gã Tiểu Bảo lần trước chàng đã gặp , gã hãy còn là đứa con nít .
Khi Từ Văn ở Quỷ Hồ đã dược Tưởng Uý Dân cho chàng biết đã sinh được một cậu trai , nhưng lúc gã vừa buông tiếng khóc chào đời thì bà mẹ liền từ trần nên phải nhờ đại mẫu chàng nuôi nấng .
Chàng cất tiếng hỏi :
- Tiểu Bảo hiền đệ ! Có chuyện gì vậy ?
Tiểu Bảo đáp :
- Đêm nay có khách đến chơi .
- Khách nào ?
- Bọn Ngũ Phương giáo .
Từ Văn lại hỏi :
- Sao hiền đệ lại biết chắc là tiểu huynh ?
- Gia phụ đã báo thì chắc đêm nay Từ huynh sẽ đến đây người sai tiểu đệ ra đây chờ Từ huynh , Từ huynh đi đâu một bước lão nhân gia cũng biết .
Từ Văn lại hỏi :
- Lệnh tôn về đến nhà bao giờ ?
- Mới về hôm qua .
- Lão gia đâu rồi ?
- Ở cả trong nhà hầm .
- À này ! Bảo hiền đệ , lệnh tỷ có nhà không ?
- Có đấy ! Y vừa nhắc đến Từ huynh , tiểu đệ kêu Từ huynh bằng đại ca được không ?
- Được lắm chớ .
Tiểu Bảo lại hỏi :
- Đại ca ! Có phải đại ca sắp lấy đại thư không ?
Từ Văn gẩn người ra không thể trả lời được , đối với một thằng nhỏ ngây thơ gã nói sao là đúng vậy . Gã đã hỏi câu này đủ chứn minh cha con Tưởng Uý Dân đã bàn bạc với nhau về chuyện này rồi . May nhờ đêm tối vẻ mặt bẻn lẻn của chàng không lọt vào mắt gã .
Từ Văn là người cấp trí chàng đổi sang chuyện khác hỏi :
- Bảo hiền đệ ! Ta hãy bàn chuyện chính trước Ngũ Phương giáo chủ đến đây làm gì ?
Tiểu Bảo đáp :
- Chúng truy sát gia phụ .
- Lão gia đã xắp dặt gì chưa ?
- Gia phụ bảo đại ca đến rồi thì chờ cơ hội ra tay , hay hơn hết là bắt sống tên thủ lãnh để tra hỏi khẩu cung .
Gã chưa dứt lời bỗng nghe có tiếng rất nhỏ vọng lại Từ Văn vội trỏ tay vào miệng ra hiệu gã đừng ói nữa .
Cứ theo thanh âm mà phán đoán thì những người tới đây bản lãnh rất cao cường . Hai bóng người vọt vào trong viện không một tiếng động , mục lực của Từ Văn rất minh mẫn chàng đã nhìn rõ là hai tên võ sĩ mặc áo gấm , cách ăn mặc này đã biểu lộ cấp bậc của đối phương rồi .
Một trong hai tên hỏi :
- Theo lời Phục Trang thì y đã phát hiện ra bóng người vào nhà mà sao lại không thấy đâu ?
Gã kia đáp :
- Chắc họ ẩn nấp đâu đây .
Gã này hỏi :
- Bao giờ mới hành động ?
Gã kia đáp :
- Còn chờ lệnh của Thống lĩnh đại khái vào khoảng canh ba .
Gã này lại hỏi :
- Đối phó với một lão ăn cắp mà làm gì phải phát động hiều tay cao thủ đến thế ?
Gã kia đáp :
- Đừng có coi thường Diệu Thủ tiên sinh lão là tay đáo để chứ không phải hạng tầm thường đâu .
Từ Văn không nhẫn nại được nữa , chàng ra hiệu cho Tiểu Bảo đừng có động đậy rồi chàng nhẹ hàng từ trên ngọn cây buông mình hạ xuống . Hai người mới đến tai mắt cũng minh mẫn dị thường chúng vừa phát giác ra có điều gì khác lạ vội thủ thế đề phòng . Từ Văn không lên tiếng nhảy xổ lại như quỷ mị đồng thời phóng song chưởng ra . Hai tiếng rên ư ử vang lên , thế là hai tên võ sĩ áo gấm đã mất mạng một cách hồ đồ . Từ Văn mỗi tay xách một tên bỏ vào một chỗ hẻo lánh .
Chàng quay mặt vào một cái phòng nhỏ , đột nhiên có ánh đèn vàng khẽ loé lên . Tiểu Bảo ở trên cây khẽ nói :
- Đại ca ! Đó là kế dụ địch .
Từ Văn xúc động tâm cơ lạng người đi chuồn vào phòng rất lẹ .
Sau một thời gian chừng uống cạn tuần trà một tiếng còi thét lên lanh lảnh vang động cả một vùng . Tiếp theo mỗi góc đều có tiếng đáp lại , xem chừng cả toà Quỷ Ốc đã bị tụi Ngũ Phương giáo đồ bao vây nghiêm mật . Từ Văn nghĩ thầm :
- Thế này thì thật khéo quá , nếu Diệu Thủ tiên sinh chưa về mà mình cũng chưa tới nơi , toà Quỷ Ốc bí mật này đã bị bọn Ngũ Phương giáo phát giác thì hậu quả đêm nay khó mà lường được .
Trong mỗi góc tối đen có bóng người lố nhố căn phòng có ánh đèn sáng liền bị bao vây . Bốn bóng người tiến vào trước cửa phòng tay đều cầm trường kiếm , chúng hô lên một tiếng rồi xông vào ..
Mấy tiếng rú ối , ối rất thê thảm xé tan bầu không khí kỳ bí chết chóc , bốn bóng người hầu như đồng thời bị hất ngược trở lại té huỵch xuống đất không nhúc hích nữa .
Những tiếng vèo vèo liên thanh mười mấy bóng người đồng thời nhảy vọt vào trong sân . Người đi đầu là một lão già râu bạc mặc áo cẩm bào coi bộ là tay thống lĩnh . Lão già râu bạc quay mặt vào cửa phòng cất giọng trầm trầm :
- Tưởng Uý Dân ! Ra đây nói chuyện .
Không có tiếng người đáp lại , lão râu bạc quay lại nhìn hai tên hán tử thân hình to lớn lưng đeo trường kiếm vẫy tay một cái ra lệnh :
- Xông vào đi !
Hai tên kiếm thủ cùng quát lên một tiếng cầm ngang thanh trường kiếm chênh chếch lên để che đầu mặt rồi nhảy vọt tới cửa phòng .
Hai gã vào rồi lại không thấy tiếng tăm gì nữa , lão râu bạc lại tiếp tục ra lệnh cho sáu tên kiếm thủ nữa xông vào . Chúng tiến vào rồi chẳng khác gì đá ném xuống biển không một tiếng động , những người đứng ngoài đều phải điên đầu . Lão già râu bạc thấy tình trạng này biết là nguy rồi liền lớn tiếng quát :
- Tưởng Uý Dân ! Ngươi nhất định nấp trong xó nhà không ra thật chăng ?
Trong phòng có tiếng đáp lại :
- Các hạ hãy báo danh đi .
Lão râu bạc đáp :
- Ta là thống lĩnh võ sĩ tại Tổng đàn Ngũ Phương giáo tên gọi là Doãn Siêu .
Người trong nhà hỏi vọng ra :
- Cách mời khách là như vậy ư ?
- Ông bạn hảy ra đây , lẹ lên .
Người trong phòng đáp :
- Nếu tại hạ không ra thì sao ?
- Nếu ông bạn không chịu ra thì toà Quỷ Ốc này sẽ san bằng bình địa .
Người trong phòng hỏi lại :
- Liệu các hạ làm được thế chăng ?
- Rồi ông bạn sẽ biết .
- Đêm nay đã làm phiền bao nhiêu vị tới đây ?
Lão râu bạc đáp :
- Chẳng có mấy , chừng một trăm tên võ sĩ .
- Như vậy thì ít thật .
- Ông bạn nói vậy là nghĩa làm sao ?
- Một khi tại hạ đã khai sát giới thì cái số một trăm người còn chê là ít .
Lão râu bạc nổi lên tràng cười the thé nói :
- Tưởng Uý Dân ! Đừng khoác lác nữa , hãy chường mặt ra đây nếu không bản thống lĩnh sẽ phóng hoả đó .
Người trong nhà hỏi :
- Họ Doãn kia ! Ngươi tưởng tại hạ là Tưởng Uý Dân chăng ?
Lão râu bạc chưng hửng đáp :
- Ông bạn đừng ỷ mình có thuật dịch dung để che mắt ta , quyết không sai được .
Người trong phòng nói :
- Nếu vậy thì các hạ hãy coi thủ pháp của tại hạ ..
Chưa dứt lời thì thấy tám tên võ sĩ xông vào trong trước nối đuôi nhau chạy ra đến giữa sân đột nhiên ngã lăn đùng xuống đất chết liền . Tình trạng này khiến cho những người đứng ngoài sân đều hồn vía lên mây . Lão râu bạc kiểm điểm lại đột nhiên lão kinh hãi la lên :
- Tồi tâm kịch độc .
Một thanh âm lạnh lẽo từ trong phóng cất lên :
- Doãn Siêu ! Thế ra ngươi cũng nhận biết được chất kịch độc này ư ?
Doãn Siêu hỏi lại :
- Ngươi là ai ?
- Sao ngươi không vào đây nói chuyện .
Lão râu bạc tức Doãn Siêu ngẩn người ra một chút run lên nói :
- Đừng giở trò ma quái nữa , lão phu chỉ nhẫn nại được đến một trình độ nào thôi .
- Các hạ không nhẫn nại được nữa thì làm gì ?
- Ta sẽ đốt nhà để hoả táng ngươi .
- Các hạ cứ thử coi .
Lão râu bạc nói :
- Chuẩn bị !
Bóng người thấp thoáng trong sân đều lùi ra ba trượng trong tay mỗi người đều cầm một trái cầu đen sì . Doãn Siêu chúm môi huýt lên một tiếng còi lanh lành , bốn mặt đều có tiếng hưởng ứng . Lão nói :
- Cái ngươi hãy làm cái đó cho gã xem .
Một võ sĩ liệng trái cầu đen vào bụi cây đánh bùm một cái , bụi cây xanh rì mà phát hoả cháy lên ngùn ngụt sáng rực cả một góc trời . Nguyên trái cầu đen có chứa chất dẫn hoả , giả tỷ bao nhiêu trái cầu đen của đối phương đều liệng ra thì toà Quỷ Ốc này tất biến thành than hết .
Bỗng có tiếng quát :
- Thủ đoạn tàn độc !
Một bóng người xuất hiện đứng trong cửa , bao nhiêu tiếng la hoảng vang lên :
- Địa Ngục thư sinh ! Địa Ngục thư sinh .
Doãn Siêu cả kinh thất sắc lớn tiếng la :
- Té ra là ngươi .
Từ Văn lạnh lùng nói :
- Doãn Siêu ! Đêm nay lão hãy ở lại đây .
Thân pháp chàng nhanh như điện chớp nhảy xổ về phía Doãn Siêu .
Doãn Siêu đã thầm tính không tài nào chống đỡ nổi Địa Ngục thư sinh nên lão đề phòng từ trước . Lão vừa thấy Từ Văn vọt tới liền thi triển thân pháp cực kỳ thần tốc ẩn mình vào trong bóng tối .
Từ Văn nhảy vào quãng không , chàng tức giận nghén răng ken két . Bọn kiếm sĩ của Doãn Siêu lập tức bị tai nạn . Chàng ra tay tới đâu thì người chết tới , tiếng la rú oai oái tiếng lửa reo ào ào . Cả một cái sân con lập tức bị hãm trong biển lửa . Từ Văn tức như vỡ mặt thân hình chàng như quỷ mị xuyên qua xuyên lại hễ thấy người là giết . Bọn võ sĩ này so với hạng sứ giả còn kém một bậc , muốn chạy thoát thân cũng không còn đất nữa . Tiếng rú thê thảm cùng tiếng nổ do nhà cháy phát ra hoà nhau thành một điệu nhạc khủng khiếp .
Trong lúc Từ Văn tìm người để chém giết thì đa số đã tri cơ chạy trước còn kẻ nào không chạy kịp đều bị mất mạng .
Tiểu Bảo bỗng cất tiếng gọi :
- Đại ca !
Từ Văn hai mắt đỏ sậm đảo mắt nhìn quanh thì Tiểu Bảo đã đến bên cạnh , chàng nóng nảy vô cùng hỏi ngay :
- Tiểu Bảo ! Lệnh tôn cùng mọi người ở đâu ?
- Không hề chi , chỗ ở của người nhà dù lửa cháy đến ba năm cũng không thể tới nơi được .
- Nhưng cũng phải giữ cho thế lửa đừng lan ra mãi chứ vì nơi đây ở trong thành .
- Nhiều lắm cháy hết tiểu viện này là cùng còn ba mặt đều trống không còn có tường vách cách trở . Phía sau còn có một nhà lầu ở bên ngõ hẻm ta chỉ việc chặn đứng là xong .
- Các vị ở chỗ nào ?
- Xin đại ca theo tiểu đệ .
Khi hai người ra đến cửa phòng thì ngọn lửa hồng đã lan tới còn cách chừng hơn trượng là đến nhà lầu .
Từ Văn la lên :
- Coi chừng !
Chàng vung chưởng lên đánh vào cây cột ngoài hành lang . Phòng này lâu ngày không sửa chữa chàng vừa phóng một phát chưởng đã lung lay cơ hồ muốn sụp đổ . Chưởng lực của Từ Văn đã mạnh như núi mà chàng lại phóng luôn ba phát , mái nhà đổ xuống ầm ầm . Thế là ngọn lửa không tiến thêm được nữa .
Tiểu Bảo vẫn trấn tĩnh như thường , gã không vẻ gì là hoang mang hết kéo tay áo Từ Văn nói :
- Đại ca ! Đại ca vào gặp gia gia tiểu đệ đi .
- Còn chỗ này thì sao ?
- Để mặc cho nó cháy .
- Còn bọn nang vuốt ma đầu ...
Tiểu Bảo ngắt lời :
- Hãy để cả đấy , vào trong này đã .
Gã dẫn Từ Văn đi quanh quẩn một lúc rồi đi vào một toà núi giả , gã mở từng cửa bí mật rồi đi vào đường hầm .
Trong đường hầm là một thế giới khác bố trí có vẻ mỹ quan hơn . Từ Văn vào tới đây mới biết nơi đây mới chính là Quỷ thất còn toà nhà bên ngoài chỉ để yểm hộ mà thôi . Hai người đi lát nữa thì gặp Tưởng Uý Dân ra đón , phía sau là Tưởng Minh Châu .
Tưởng Uý Dân lại để bộ râu dài chùng xuống bụng nổi lên tràng cười ha hả nói :
- Hiền điệt ! Ta tính rằng đêm nay ngươi tất đến đây .
Từ Văn bẽn lẽn đáp :
- Thế thúc , đáng tiếc là tiểu điệt bất tài để cho tên đầu sỏ chạy mất rồi .
Tưởng Uý Dân nói :
- Hãy bỏ mặc hắn .
Tưởng Minh Châu có gầy đi một chút song cặp mắt nàng vẫn trong như nước hồ thu . Hai má nàng hơi ửng hồng vì e lệ nàng chiúc câu vạn phúc rồi nói :
- Thế huynh , lâu nay không được gặp .
Từ Văn măt5 nóng bừng lên vội đáp lễ nói :
- Thế muội vẫn mạnh khoẻ chứ ?
Tưởng Uý Dân vội xua tay đi :
- Để vào trong kia rồi hãy nói chuyện .
Đường hầm khá rộng đủ cho ba người sóng vai mà đi , Tưởng Uý Dân dắt Bảo nhi cùng Từ Văn đi trước Tưởng Minh Châu lọt lại sau mấy bước . Chỉ trong chớp mắt bốn người đã vào tới nhà đại sảnh rất đường hoàng .
Từ Văn liếc mắt thấy địa mẫu chàng là Không Cốc Lan Tô Viên lòng chàng lập tức nổi lên một cảm giác khác lạ vì sự quan hệ của hai bên thật là rắc rối . Mụ là đại mẫu nhưng phụ thân chàng lại là kẻ thù của mụ . Dù sao chàng vẫn giữ lễ chắp tay nói :
- Đại mẫu vẫn bình yên ?
Không Cốc Lan Tô Viên cất giọng lạnh như băng đáp :
- Lần trước ta đã bảo ngươi cứ kêu ta bằng tiền bối là được .
Từ Văn ngẫn người ra rồi đổi giọng :
- Xin tham kiến Tô tiền bối .
Không Cốc Lan Tô Viên đáp :
- Ngươi hãy ngồi xuống đi .
Từ Văn tạ ơn ngồi xuống .
Mọi người ngồi đâu đấy rồi , bầu không khí trong trường trở nên trơ trẽn khó thở vì có Tô Viên ngồi đó không ai tiện mở miệng .
Tưởng Uý Dân hắng dặng một tiếng phá tan bầu không khí nặng nề cất tiếng hỏi :
- Hiền điệt , tới đây có gặp gì không ?
Từ Văn đáp :
- Tiểu điệt đã gặp Ngũ Phương giáo chủ ở trên núi Hào Sơn nhưng bị hắn tẩu thoát mất .
Tưởng Uý Dân la lên một tiếng :
- Ủa !
Từ Văn nói tiếp :
- Tiểu điệt đã biết tin tức về gia phụ .
Không Cốc Lan Tô Viên đột nhiên biến sắc .
Tưởng Uý Dân chau mày hỏi :
- Lệnh tôn hiện thời ở đâu ?
- Gia phụ cùng gia mẫu đều bị Ngũ Phương giáo chủ bắt giữ .
- Có phải Ngũ Phương giáo chủ tiết lộ như vậy không ?
- Đúng thế !
- Đối phương mưu đồ chuyện gì ?
- Hiện giờ chưa biết rõ , có điều đối phương đưa ra một điều kiện .
Tưởng Uý Dân hỏi :
- Điều liện gì ?
- Hắn ra điều kiện cho tiểu điệt lấy đầu vợ chồng Thượng Quan Hoành để đổi lấy con tin .
Tưởng Íy Dân la lên :
- Ủa ! Đó là cách mượn dao giết người , lòng dạ Ngũ Phương giáo chủ thật là hiểm sâu .
- Vì thế mà tiểu điệt phải trù liệu kế hoạch để đối phó .
- Hiền điệt có chuẩn bị thực hành điều kiện không ?
- Tiểu điệt vẫn chưa quyết định .
Tưởng Uý Dân nói :
- Một điều khẩn yếu duy nhất hiện giờ là phải điều tra cho biết lai lịch của Ngũ Phương giáo chủ .
- Tiểu điệt nhận thấy vụ này rất khó .
- Ta đã bày một thế cờ chắc chẳng bao lâu nữa sẽ rõ hết .
Tưởng Uý Dân lại nhắc đến thế cờ , thế cờ của lão thế nào ? Đó là điều mà Từ Văn muốn hỏi rõ nhưng chàng lại biết lão có vẻ giữ bí mật nên không tiện mở miệng .
Không Cốc Lan Tô Viên nét mặt rầu rầu nói :
- Nghĩa huynh ! Từ Anh Phong còn sống ở thế gian thì nghĩa huynh không ngăn trở tiểu muội đòi nợ chứ ?
Đây là lần đầu tiên chàng nghe mụ kêu Tưởng Uý Dân bằng nghĩa huynh hiển nhiên mụ hoàn toàn phủ nhận giữa Từ Anh Phomg và Tưởng Uý Dân có mối quan hệ . Chàng nghe mụ nói vậy vừa bẽn lẽn vừa chướng tai .
Tưởng Uý Dân đưa mắt nhìn Từ Văn rồi trầm ngâm không nói gì nữa .
Từ Văn đã hiểu rõ ở Quỷ Hồ chàng cùng Tưởng Uý Dân nói chuyện rất lâu . Theo lời Tưởng lão thì phụ thân chàng là người hành động rất tàn tệ và tựa hồ lão lấy làm hối hận là đã kết giao với phụ thân chàng , lúc này chàng ở vào một tình thế rất bẽ bàng .
Đột nhiên chàng nhớ đến Hoành thiên nhất kiếm Nguỵ Hán Văn , lão vẫn chưa chết và đã gây ra mối huyết cừu Thất Tinh bảo . Đại mẫu chàng oán độc sâu cay nhưng mụ cùng phụ thân chàng lại có nghĩa phu thê sau này lại có chuyện đổ máu giữa hai người thì cục diện sẽ ra sao ?
Chàng vừa ngẫm nghĩ vừa chăm chú nhìn Tưởng Uý Dân nói :
- Thế thúc ! Tiểu điệt đã tìm ra tên hung thủ vụ đổ máu Thất Tinh bảo .
Tưởn Uý Dân kinh ngạc hỏi :
- Ai vậy ?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Hoành thiên nhất kiếm Ngụy Hán Văn .
Câu này chẳng khác một tiếng sét làm chấn động mọi người trong sảnh đường . Không Cốc Lan Tô Viên nhảy bổ lên mụ trợn mắt há miệng người run bần bật .
Tưởng Minh Châu cũng nhìn Từ Văn bằng cặp mắt kinh hãi rồi nàng quay lại ngó Tô Viên . Tưởng Uý Dân đứng phắt dậy hỏi :
- Ngươi bảo ai ?
Từ Văn nhắc lại :
- Hoành thiên nhất kiếm Ngụy Hán Văn .
Tưởng Uý Dân ấp úng :
- Sao lại .. có chuyện thế được ?
- Năm trước hắn không chết đâu .
Tưởng Uý Dân hỏi :
- Hắn .. vẫn còn sống ở thế gian ư ?
- Hắn tức là lão Tú Sĩ mới đây quy thuận Hội Vệ Đạo .
Tưởng Uý Dân la lên :
- Ủa ! Nếu vậy thì còn ai mà ngờ tới .
Không Cốc Lan Tô Viên ấp úng không thành tiếng :
- Ngươi ... làm gì hắn ?
Từ Văn hững hờ đáp :
- Vãn bối không giaết hắn . Hắn vẫn còn sống và hiện giờ ở trong Hội Vệ Đạo .
Tô Viên lại hỏi :
- Thực thế ư ?
- Điểm này vãn bối cần chi phải nói dối .
Tô Viên lại hỏi :
- Sao ngươi lại biết hắn là hung thủ gây ra vụ đổ máu Thất Tinh bảo ?
- Chính hắn đã thừa nhận .
Không Cốc Lan Tô Viên nước mắt chảy quanh tựa hồ mụ được tin mừng quá đổi , mụ kích động đến nỗi không chịu nổi mà phải ngồi xuống ghế thở hồng hộc . Lát sau mụ đứng lên cất giọng run run bảo Tưởng Uý Dân :
- Mấy năm nay tiểu muội được nhờ nghĩa huynh thu nạp , ơn đức cao cả này không thể nói một câu cảm tạ mà xong kiếp này tiểu muội không thể báo đáp thì kiếp sau xin kết cỏ ngậm vành .
Tưởng Uý Dân kinh hãi ngập ngừng :
- Nghĩa muội .. nói vậy ...
Tô Viên ngắt lời :
- Tiểu muội xin cáo từ .
- Nghĩa muội đi đâu ?
- Đi tìm Ngụy Hán Văn .
Tưởng Uý Dân ngăn lại nói :
- Nghĩa muội hãy bình tĩnh , bất cứ làm việc gì cũng phải thương nghị rồi hãy hành động .
- Tiểu muội thấy bồn chồn lắm rồi không thể nào ngồi lại được nữa .
Tiểu Bảo chạy lại nắm lấy vạt áo mụ cất giọng bi ai hỏi :
- Di mẫu bỏ Tiểu Bảo ư ?
Không Cốc Lan Tô Viên nước mắt đầm đìa đáp :
- Bảo nhi ! Rồi chúng ta lại gặp nhau , Bảo nhi lớn rồi lại có thư thư và gia gia bầu bạn .
Tiểu Bảo hỏi :
- Di mẫu không đi không được hay sao ?
Tô Viên đáp :
- Đúng thế , ta phải đi mới được .
Tưởng Minh Châu cũng sa lệ hỏi :
- Nghĩa mẫu hãy nán lại một chút rồi hãy đi được không ?
Tô Viên đáp :
- Không ! Ta phải đi ngay .
Tưởng Uý Dân buồn rầu nói :
- Nghĩa muội ! Chúng ta ở với hau lâu nay như người một nhà Tiểu Bảo do chính tay nghĩa muội nuôi nấng cho đến ngày khôn lớn . Ta không biết lấy gì để tạ ơn nghĩa muội , nhưng ta có điều muốn nói .
- Nghĩa huynh có điều chi chỉ bảo xin nói ngay cho tiểu muội hay .
- Mối oan cừu thì nên cởi chứ không nên thắt . Sau khi nghĩa muội cùng Hán Văn huynh đòan tụ , nghĩa muội có thể phế bỏ mối thù đó được chăng ?
- Nghĩa huynh ! Chắc nghĩa huynh cũng biết là tiểu muội không thể làm được .
Tưởng Uý Dân quay lại nhìn Từ Văn nói :
- Nghĩa muội , việc gì đã qua nên cho nó qua luôn .
Tô Viên nở một nụ cười thê thảm đáp :
- Tiểu muội đã thành tàn hoa bại liễu làm sao còn tính đến chuyện đoàn viên được ? Y còn sống thì thế nào tiểu muội cũng đến gặp mặt y một lần . Từ đây ! ... Hỡi ơi ! Nghĩa huynh ! Minh Châu ! Tiểu Bảo ! Ta đi đây .
Mụ vừa dứt lời đã giựt áo chạy nhanh đi như diện chớp . Tiểu Bảo khóc nức nở , Minh Châu cũng sa lệ . Tưởng Uý Dân dậm chân thở dài , Từ Văn vẻ mặt xám xanh chàng trợn mắt lên nhưng không nói gì .
Bầu không khí trong trường trở nên phức tạp hết chỗ nói . Tưởng Uý Dân dắt tay Bảo nhi nói :
- Bọn nanh vuốt Ngũ Phương giáo có lẽ chưa triệt thoái hết đâu , ngươi cùng ta hãy đưa nghĩa mẫu đi một đoạn đường .
Thế rồi hai cha con rảo bước ra ngoài . Lúc ra đi lão còn đưa mắt nhìn Từ Văn một lần .