Từ Văn chăm chú nhìn Tưởng Uý Dân hỏi :
- Thế thúc ! Theo ý thế thúc thì nên làm thế nào ?
Lúc này Tưởng Uý Dân đã bình tĩnh lại đôi chút , lão thủng thẳng đáp :
- Trước hết ta hãy làm một việc lớn khác đi đã .
Từ Văn hỏi :
- Việc lớn ư ?
Tưởng Uý Dân gật đầu , Từ Văn nói :
- Thế cũng được .
Tưởng Uý Dân trầm giọng nhìn lão tăng mày trắng nói :
- Thiền sư là bậc cao tăng đắc đạo đã mở cửa quan lộ mặt ra ngoài , bọn vãn bối phải hiểu đường tiến thoái đâu dám phản lại ý nghĩa võ lâm không hiểu tôn ty là gì . Bọn hậu bối chỉ xin trong vòng năm ngày được quý tự phúc đáp rõ ràng cho . Bây giờ bọn hậu bối tạm thời xin cáo thoái .
Lão nói xong chắp tay thi lễ rồi dắt Từ Văn trở gót đi ra cổng chùa .
Sau lưng còn tiếng niệm Phật vang lên không ngớt .
Ra khỏi cửa sơn môn Từ Văn không nhịn được lại hỏi :
- Thế thúc ! Vị lão tăng mày trắng đó là ai ?
Tưởng Uý Dân đáp :
- Lão là đại sư huynh của chưởng môn phái Thiếu Lâm đời trước . Năm nay lão đã ngoài trăm tuổi pháp hiệu lão là Vô Tướng , sáu chục năm trước lão là tay cao thủ bậc nhất phái Thiếu Lâm . Tính lão rất cổ quái , lão ghét tà ác như cừu địch , người trong võ lâm không ai mà không kính phục , thường truyền tụng lão là thánh tăng .
- Còn việc này nên thế nào ?
- Chờ năm ngày sau rồi sẽ tính .
Từ Văn lại hỏi :
- Vừa rồi thế thúc nói có việc lớn phải làm ...
Tưởng Uý Dân ngắt lời :
- Phải rồi ! Ta cũng vì việc đó mà tới đây , thế muội ngươi cũng tới đó ..
Từ Văn sửng sốt :
- Ủa ! Hiện giờ thế muội ...
- Y chờ ở dưới chân núi vì theo qui cũ của Thiếu Lâm đàn bà con gái không được vào chùa .
Từ Văn vẫn chưa hiểu liền hỏi lại :
- Nhưng thế thúc bảo là việc lớn kia mà ?
- Hội Vệ Đạo dốc toàn lực tấn công vào Ngũ Phương giáo ..
Từ Văn chấn động tâm thần liền hỏi ngay :
- Vào chỗ nào ?
- Vì ta đi vô tình gặp được Độc kinh đi quanh đường chạy đến đây , ta chắc rằng Độc kinh có liên quan đến phụ thân ngươi mà còn có mối liên quan đến Ngũ Phương giáo . Mà Hội Vệ Đạo sáng sớm hôm nay đã tiến đến sau núi .
Từ Văn hỏi :
- Như vậy hai bên đã tiếp xúc nhau chưa ?
- Có thể ! Vụ này có quan hệ đến vận kiếp của võ lâm ta cũng là một trong những người bị hại vì thế mà ta muốn đem hết sức mình để giúp vào công cuộc đó . Chẳng ngờ ! Hỡi ơi ! Hoàng Minh lại gặp chuyện bất trắc .
Lão nói tới đây cặp mắt long lanh ngấn lệ muốn bật lên tiếng khóc , đủ tỏ tình thày trò của lão rất thắm thiết .
Từ Văn nóng nảy vô cùng , bầu nhiệt huyết nổi lên sùng sục . Ngũ Phương giáo chủ là tên nghịch đồ của bản môn quyết chẳng để cho Hội Vệ Đạo nhanh chân tới trước . Tuy hai bên chưa dự đoán được cuộc thắng bại song phụ thân và mẫu thân chàng còn ở trong tay bọn Ngũ Phương giáo mà giữa Thượng Quan Hoành với phụ thân chàng cũng có mối tử thù , nếu Hội Vệ Đạo mà thắng thì hậu quả khó có thể mà lường được . Chàng thấy rằng bây giờ mới ra đi e rằng chậm mất rồi ..
Trong lòng nghĩ vậy hận mình chẳng thể chắp cánh bay tới nơi ngay .
Tưởng Uý Dân đột nhiên dừng bước nói :
- Hiền điệt ! Có khi chúng ta đều lầm hết .
Từ Văn ngơ ngác hỏi :
- Lầm ư ? Làm sao mà lầm ?
Tưởng Uý Dân hỏi lại :
- Có phải ngươi đã nói Hoàng Minh lúc hấp hối có nói mấy câu Lệnh đường ... Độc kinh .. Thiếu Lâm tăng .. không ?
- Đúng thế !
- Lúc ta cho Hoàng Minh tìm cách trà trộn vào Ngũ Phương giáo là vì ba mục đích ..
Từ Văn hỏi :
- Ba mục đích đó là gì ?
- Thứ nhất : tra rõ lai lịch của Ngũ Phương giáo chủ cho biết vì lẽ gì hắn phá huỷ toà viện của ta ở Khai Phong và việc hắn có ý truy sát cha con ta ? Thứ hai là khám ph1 vụ hắn lấy cắp Phật Tâm . Thứ ba là đóng góp vào công việc võ lâm một phần nhỏ mọn .
Từ Văn la lên một tiếng :
- Ủa !
Tưởng Uý Dân nói tiếp :
- Có lẽ Hoàng Minh đánh cắp Phật Tâm nhưng không xong mà lại lấy được Độc kinh đem đi . Cón bốn tên sứ giả kia cùng phe với gã hay biết chuyện đó nên rượt theo , có thể gã sơ hở để Độc kinh lộ ra rồi xảy cuộc tranh cướp nhau . Sau bốn gã kia bị chết vì sờ vào Độc kinh có chất độc , kế đó có đệ tử chùa Thiếu lâm chợt tới rồi thừa cơ cướp lấy ...
- Còn cái chết của Hoàng Minh thì sao ?
- Bây giờ ta nghĩ ra rồi Hoàng Minh chết về tay bốn tên sứ giả vì bọn chúng đều dùng kiếm . Còn tăng nhân chùa Thiếu Lâm chẳng bao giờ giắt kiếm trong khi qua lại giang hồ . Kiếm thuật cũng không phải là môn sở trường của phái này , lúc nhà sư phái Thiếu Lâm cướp Độc kinh thì Hoàng Minh đã bị kiếm thương rồi mà chưa tắt thở .
Từ Văn gật đầu nói :
- Thế thúc phỏng đoán rất hợp tình hợp lý .
Tưởng Uý Dân ngắt lời :
- Có thể còn một trường hợp nữa .
- Trường hợp nào ?
- Hoàng Minh biết mình khó lòng thoát chết liền trao Độc kinh cho nhà sư chùa Thiếu Lâm , đáng tiếc là nhà sư đó đã chết rồi .
- Như vậy cũng rất có lý , nhưng vụ Hoàng Minh lúc hấp hối có đề cập đến gia mẫu thì sao ?
Tưởng Uý Dân đáp :
- Có thể gã đã gặp lệnh đường , gã muốn nói những tin tức liên quan đến lệnh đường nhưng gã đã bị kiệt lực không thể nói được nữa . Còn việc Độc kinh cần hơn gã cố thốt được ba tiếng là có ý cho hiền điệt hay nó đã ở trong tay một nhà sư Thiếu Lâm .
Từ Văn ngẫm nghĩ rồi nói :
- Nếu tiểu điệt gặp được gia mẫu thì vụ bí mật này mới khám phá ra được .
Tưởng Uý Dân gật đầu . Từ Văn đưa mắt nhìn ra phía núi xa xa hỏi :
- Thế Thúc ! Có đường tắt nào qua sau núi cho lẹ được không ?
Tưởng Uý Dân hỏi lại :
- Để làm gì ?
- Tiểu điệt muốn đi trước một bước .
- Ngươi không muốn đi cùng với thế muội chăng ?
- Tiểu điệt lòng nóng như lửa chỉ sợ gia phụ cùng gia mẫu đã bị hại trong hoả ngục của Ngũ Phương giáo rồi . Vì thế ...
Tưởng Uý Dân ngắt lời :
- Hay hơn hết là vòng quanh xuống chân núi mà đi . Phía trước cũng như phía sau núi đều hiểm trở vô cùng đi lối tắt gần mà hoá xa .
- Nếu vậy tiểu điệt xin đi trước .
- Được rồi , ngươi đi trước đi . À này ! Hãy khoan ...
Từ Văn hỏi ngay :
- Thế thúc còn điều chi chỉ bảo thêm ?
- Cuốn Độc kinh đó trước kia ngươi đã thấy qua chưa ?
- Tiểu điệt chưa từng thấy qua . Nhưng thuở nhỏ luyện độc công bao nhiêu khẩu quyết hoàn toàn giống sách này , lúc nãy ở trong chùa tiểu điệt đã coi qua rồi .
- Ta còn hoài nghi một điều ?
- Điều gì ?
- Ngũ Phương giáo chủ và lệnh tôn dường như hãy còn có mối liên quan với nhau .
- Tiểu điệt cũng nghĩ thế nhưng cái đó chẳng bao lâu nữa sẽ tìm ra sự thực .
- Được rồi ! Ngươi đi đi , ta cùng Minh Châu sẽ đi sau .
- Tiểu điệt xin thất lễ .
Chàng chưa dứt lời đã băng mình xuống núi .
Dọc đường chàng thi triển khinh công đến tột độ chạy như bay , hiện giờ mất một giây một khắc đối với chàng cũng tưởng như mất hàng ngày hàng tháng . Nhưng vô luận thế nào thì sức người cũng chỉ có hạn mà thôi , đoạn đường này ít ra cũng phải bảy tám chục dặm dù có nhanh lắm thì cũng phải mất hai giờ mới tới nơi được .
Từ Văn vẫn lo ngại xảy ra chuyện ở dọc đường nên lòng chàng nóng như lửa đốt . Từ Văn đang chạy bon bon bỗng thấy một bóng người lật đật chạy tới bất giác dừng bước lại nhìn xem ai thì là một nhà sư hành cước coi vẻ rất hốt hoảng . Chàng nổi tính hiếu kỳ buột miệng quát :
- Đứng lại !
Người kia dừng bước ngó Từ Văn rồi đột nhiên ngã huỵch xuống đất . Miệng sùi bọt rãi thở hồng hộc như trâu , Từ Văn đoán chừng nhà sư này chạy mệt quá . Tưởng thế rồi chàng không có thì giờ can thiệp chuyện vu vơ liền băng mình toan đi ..
Bất thình lình bốn bóng người đang chạy nhanh tới , nhà sư chùa Thiếu Lâm kia gắng gượng đứng lên quay lại ngó một cái rồi cắm đầu cắm cổ mà chạy nhưng mới đi được mấy bước đột nhiên ngã lăn ra .
Từ Văn đột nhiên dừng lại ...
Bốn người chạy như bay tới nơi là bốn hán tử áo đen nai nịt gọn àng , chúng vừa rượt theo nhà sư vừa la :
- Lão trọc kia ! Chạy đi đâu !
Từ Văn lạng người ra chặn lại cất giọng lạnh như băng nói :
- Đứng lại đã !
Bốn tên áo đen đồng thời dừng bước , một tên ra chiều hung dữ trợn mắt lên nhìn Từ Văn hỏi :
- Thằng nhãi này ! Ngươi muốn chết chăng ?
Một tên khác đã nhảy xổ về phía nhà sư mệt nhoài Từ Văn không quay người lại chàng chỉ lạng người đi một cái rồi trở về chỗ cũ dường như chàng chưa chuyển động . Một trong bốn tên áo đen đang rượt nhà sư rú lên một tiếng ngã lăn ra chết liền , thủ thế này khiến cho ba tên chẳng còn hồn vía nào nữa . Từ Văn quát hỏi :
- Lai lịch của các ngươi thế nào ? Nói mau !
Một gã áo đen run lẩy bẫy đáp :
- Tại hạ là đệ tử tuần sơn của Ngũ Phương giáo ..
Gã chưa dứt lời Từ Văn vung tay lên một cái cử chỉ của chàng coi nhẹ nhàng thưa thớt mà cả ba tên áo đen đều rú lên rồi ngã lăn ra chết liền .
Từ Văn quay lại ngó nhà sư sợ quá sắc mặt tái mét liền hỏi :
- Hoà thượng có phải là đệ tử chùa Thiếu Lâm không ?
Nhà sư đáp :
- Phải rồi !
- Hoà thượng đi đi !
Nhà sư ngập ngừng hỏi :
- Này thí chủ ... Thí chủ có phải là Địa Ngục thư sinh không ?
Từ Văn sửng sốt hỏi lại :
- Phải rồi ! Hoà thượng muốn hỏi điều chi ?
Nhà sư gắng gượng đứng lên xúc động nói :
- A Di Đà Phật ! Đức Phật linh thiêng , bần tăng đang đi tìm thí chủ đây .
Từ Văn chấn động tâm thần hỏi :
- Sao ? Hoà thượng muốn kiếm tại hạ ?
- Phải rồi ! Tiểu tăng pháp hiệu là Liễu Nhâm được gặp thí chủ đây may biết chừng nào .
- Hoà thượng muốn kiếm tại hạ có điều chi ?
- Mấy bữa trước đây tiểu tăng đi trên đường Toại Bình vô tình gặp được trường thảm sát .
Từ Văn chấn động tâm thần hỏi :
- Rồi sao nữa ?
- Năm tay cao thủ của Ngũ Phương giáo bị giết .
Từ Văn động tâm hỏi :
- Ủa ! Rồi sao nữa ?
- Trong năm tên này thì người trúng kiếm chưa chết gã thấy tiểu tăng liền gởi một vật trao cho thí chủ ...
Từ Văn sắc mặt biến đổi run lên hỏi :
- Rồi sao nữa ?
Liễu Nhâm sắc mặt kinh hãi nhìn Từ Văn rồi nói tiếp :
- Tiểu tăng nhân có việc khác phải đi ngay liền giao cho sư đệ là Liễu Không hãy mang vật đó về chùa Thiếu Lâm đã .
Từ Văn la lên một tiếng :
- Úi chà !
Rồi chàng lùi lại ba bước sắc mặt biến đổi rất khó coi khiến cho Liễu Nhâm hoà thượng kinh hãi không dám nói nữa .
Đây thật là một việc hiểu lầm rất đáng sợ . Trong lòng Từ Văn hối hận vô cùng chàng tự nhủ :
- Nếu không có Vô Tướng thiền sư xuất hiện thì trong chùa Thiếu Lâm tất không tránh được cuộc đổ máu . Kết quả đúng như lời Tưởng thế thúc đã phỏng đoán , đây chỉ là một sự hiểu lầm và cũng là cái may lớn trong những điều không may .
Chàng rất khích động hỏi :
- Người bị kiếm thương trao cho hoà thượng cái đó có nói gì nữa không ?
- Không ! Gã chỉ nói bất luận thế nào cũng tìm cách trao vật này cho Địa Ngục thư sinh dùm . Đồng thời gã còn dặn không nên đụng vào bên trong vì nó có chất kịch độc .
Từ Văn ngắt lời :
- Tại sao hoà thượng lại biết tại hạ là Địa Ngục thư sinh ?
Liễu Nhâm đáp :
- Độc thủ của thí chủ thì trên chốn giang hồ còn ai là không biết .
Từ Văn hối hận vô cùng liền lễ phép nói :
- Xin đại sư phụ về phúc trình với chưởng môn nhân là tại hạ hối hận vô cùng ! Điều ước năm ngày xin thủ tiêu , sau này tại hạ có thời cơ sẽ đến thỉnh tội .
Liễu Nhâm hoà thượng nghi ngờ hỏi :
- Tiểu tăng không hiểu thí chủ nói vậy là nghĩa làm sao ?
Từ Văn không rỗi để giải thích mà chàng cũng không muốn giải thích liền hàm hồ đáp :
- Đại sư phụ cứ về chùa sẽ rõ tình hình , xin tha thứ cho tại hạ không thể chờ lâu được . Vậy xin cáo biệt .
Chàng nói xong chắp hai tay thi lễ rồi băng mình đi ngay .
Sự thật đã chứng minh Liễu Không hoà thượng đệ tử chùa Thiếu Lâm chịu lời uỷ thác của Liễu Nhâm đem Độc kinh về chùa Thiếu Lâm rồi dọc đường nhà sư động tính hiếu kỳ quên mất lời cáo giới của đồng môn cứ mở Độc kinh ra coi để đến nỗi trúng độc mà chết . Tấn kịch này Tưởng Uý Dân đã ngó thấy rồi đem cả người chết lẫn kinh về chùa Thiếu Lâm .
Cái chết của Hoàng Minh là do lưỡi kiếm của đồng bạn gã bọn Ngũ Phương sứ giả gây ra không còn nghi ngờ gì nữa .
Nguyên nhân vụ này đã hiển nhiên , Từ Văn tuy có lòng hối hận về cuộc đại náo chùa Thiếu Lâm nhưng lòng chàng cũng nhẹ nhõm đi nhiều .
Sau chừng nửa giờ Từ Văn đã đến phía sau núi Tung Sơn chàng chiếu theo những chỉ thị của Hoàng Minh bữa trước chạy thẳng đến Tổng đàn Ngũ Phương giáo ở trong bí cốc .
Dọc đường chàng phát hiện ra khá nhiều tử thi tình trạng này cho chàng hay là Hội Vệ Đạo đã phát động cuộc tấn công . Lòng chàng đang bồn chồn bây giờ lại nóng nảy hơn .
Khi gần đến bí cốc tử thi lại càng nhiều , cứ theo cách ăn mặc mà phán đoán thì kẻ bị chết phần nhiều là giáo đồ của Ngũ Phương giáo . Từ Văn vượt hết hang núi đi tới trước đường thông đạo vào lòng núi bỗng có mấy bóng người xuất hiện ra cản đường . Đi đầu là một hán tử trung niên mình mặc áo lam , hiển nhiên hắn là Tổng quản Cổ Kim Nhân trong Hội Vệ Đạo .
Cổ Kim Nhân đã dẫn người đến canh gác đủ tỏ ra Hội Vệ Đạo đã làm chủ tình thế .
Từ Văn dừng bước lạnh lùng nói :
- Cổ tổng quản ! May lại gặp đây .
Cổ Kim Nhân chắp tay cười ha hả nói :
- Thiếu hiệp đến vừa hay ! Xin mời thiếu hiệp vào .
Hắn nói xong liền né mình nhường lối .
Từ Văn đối với Hội Vệ Đạo ở vào tình trạng không phải là kẻ thù mà cũng không phải là bạn hữu . Chàng đến để làm việc riêng của mình chàng ngần ngừ một chút rồi chắp tay hỏi :
- Quý hội chuyến này dường như gặp bước thuận lợi phải không ?
Cổ Kim Nhân đáp :
- Lúc ban đầu gặp khá nhiều thuận lợi nhưng rồi gặp phải sức chống cự rất nặng .
- Tình trạng hiện giờ ra sao ?
Giữa lúc ấy một tên hán tử áo đen chạy ra , Cổ Kim Nhân hỏi ngay :
- Tình trạng trong ấy hiện giờ ra sao ?
Hán tử áo đen mồ hôi nhễ nhãi thở hồng hộc đáp :
- Số tử thương cả hai bên tương đối ngang nhau , tình trạng cuộc chiến cực kỳ thảm khốc .
Từ Văn trong lòng đã bớt phần xao xuyến .
Hán tử áo đen lại nói tiếp :
- Đối phương có một số cao thủ rất mạnh xem chừng bên ta đi vào chỗ kém thế .
- Được rồi ! Ngươi hãy tạm nghỉ một chút !
Rồi hắn quay lại nói với Từ Văn :
- Tệ hội chủ có nhắc đến các hạ và hy vọng rằng các hạ hãy tạm gác những mối ân oán ..
Từ Văn giơ tay ngắt lời :
- Hành động của tại hạ do tại hạ chủ trương , tại hạ xin cáo lỗi .
Từ Văn băng mình vào đường hầm chạy đi .
Dọc đường những xác chết từng đống mùi máu tanh hôi xông vào mũi sặc sụa , xem chừng Hội Vệ Đạo phải trả một giá khá đắt để khám phá ra đường hầm này . Từ Văn xuyên qua đường hầm tối đen khá dài , mắt chàng bỗng sáng loà chàng đã vào tới hang trong và đã nghe tiếng sát phạt ghê gớm . Từ Văn đưa mắt nhìn ra thì hang này là một nơi kỳ địa thiên nhiên , bốn mặt đều là núi non vây bọc coi chẳng khác một cái giếng khổng lồ , một mặt phòng xá đầy như bát úp ..
Bóng người thấp thoáng ở phía xa xa chàng nhìn thấy cả đao quang kiếm ảnh . Tiếng kêu la , tiếnh quát tháo , tiếng sát phạt hợp lại thành một khúc nhạc điên cuồng khủng khiếp .
Từ Văn đảo mục quang nhìn khắp chung quanh một lượt rồi băng mình chạy về phía đấu trường . Nào máu đỏ lênh láng , nào thi thể tan nát , nào đao gãy kiếm cụt hợp lại thành một bức hoạ thương tâm thảm mục khiến người ta không nỡ nhìn vào .
Cuộc chiến đấu đang đi đến chỗ một mất một còn nên chẳng ai chú ý tới một vị sát tinh đang đi tới nơi . Từ Văn đi thẳng vào đấu trường thì thấy vợ chồng Thượng Quan Hoành đang giáp công Ngũ Phương giáo chủ trong chiến trường thì đôi này khốc liệt nhất . Ngoài ra còn Đỗ Như Lan , Táng Thiên Ông , Thống Thiền hoà thượng , Thôi Vô Độc là nhữn tay cao thủ Hội Vệ Đạo . Có chỗ một chọi một , có chỗ một chọi ba đag giao chiến với bọn gười mặc áo cẩm bào .
Ngoài ra còn bọn đệ tử thuộc hạng nhì , hạng ba thì bày thành cuộc hỗn chiến . Người nào người nấy hai mắt đỏ ngầu toàn thân đầy vết máu .
Từ Văn đặc biệt chú ý tới đại mẫu là Không Cốc Lan Tô Viên và Hoành Thiên Nhất Kiếm Nguỵ Hán Văn đôi này giao chiến với một tên Ngũ Phương sứ giả .
Thế kiếm của Hoành Thiên Nhất kiếm vọt ra như cầu vồng bức bách đối thủ lâm vào thế nguy . Không Cốc Lan Tô Viên lại bị đối phương đánh cho chân tay luống cuống mụ ra chiêu thức chẳng ra lề lối nào nữa .
Từ Văn xoay chuyển ý nghĩ chàng cho là Hội Vệ Đạo lâm vào tình thế hạ phong , nhưng trong một thời gian ngắn cục diện chưa có gì biến đổi ngay . Việc khẩn cấp của chàng là đi cứu song thân .
Từ Văn nghĩ vậy rồi vượt qua vòng chiến vọt thẳng về phía phòng ốc , người chàng xuyên qua mé bên Không Cốc Lan Tô Viên tiện tay chàng vung chưởng đánh ra một phát vào đối phương của mụ . Thiếu niên áo gấm rú lên một tiếng khủng khiếp rồi té xuống đất .
Không Cốc Lan Tô Viên thấy diễn tiến đột ngột thì giật mình kinh hãi đứng thộn mặt ra . Từ Văn xuyên qua đám người mụ không nhìn rõ là ai đã ra tay viện trợ cho mụ , chàng xuyên qua đến đâu hễ gặp Ngũ Phương giáo đồ là chàng dừng lại thưởng cho một chỉ . Chàng đi hết trường đấu có đến mười mấy người bị độc thủ của chàng đánh chết .
Chàng đang lo lắng về vụ yên nguy của song thân nên chàng đi thẳng vào khu nhà ở . Tới nơi Từ Văn tìm hết phòng nọ đến phòng kia nhưng tuyệt không thấy bóng người nào cả , xem chừng hết thảy giáo đồ của Ngũ Phương giáo đã ở ngoài tham gia chiến cuộc .
Đột nhiên chàng phát giác ra là hành động của mình quá ngu xuẩn vì Ngũ Phương giáo chủ đã hao tổn công phu kinh doanh chốn này tất có nhà bí mật mà song thân của chàng bị bắt giữ thì dĩ nhiên phải cầm tù vào nơi nào cực kỳ kín đáo , bí ẩn . Chàng tìm kiếm kiểu này chỉ tốn công vô ích rồi chàng tự nhủ :
- Âu là ta hãy giải quyết xong Ngũ Phương giáo chủ thì mọi việc sẽ ra hết .
Nghĩ vậy chàng liền trở ra ngoài chiến trường .
Chỉ trong khoảnh khắc tình trạng trường đấu đã bắt đầu biến đổi . Bọn Ngũ Phương giáo đồ tên nào cũng kiêu dũng lại dai sức chiến đấu . Còn bên Hội Vệ Đạo ngoài mấy tay cao thủ có địa vị vẫn hết sức chống cự được với đối thủ , còn bọn thuộc hạ vào hạng nhì hạng ba võ công kém cỏi bị tử thương gần hết . Hội Vệ Đạo lâm vào tình thế sút kém rõ rệt .
Một tiếng quát lớn tiếp theo là một tiếng rú thê thảm vang lên .
Thống Thiền hoà thượng đã hạ được đối thủ , tiếp theo là Táng Thiên Ông cũng đã hạ được kẻ địch rồi . Hai tay cao thủ tuyệt đỉnh lại xông vào đám đông trợ lực , thế lực lại có cơ vãn hồi .
Từ Văn mặt lạnh như băng tiến về phía Ngũ Phương giáo chủ .
- Địa Ngục thư sinh ! Địa Ngục thư sinh !
Một người hô mấy người hưởng ứng , chiến trường đang bao phủ một bầu sát khí bây giờ lại tăng thêm phần khủng khiếp .
Ngũ Phương giáo chủ nếu không luyện được huyền công ghi trong Phật Tâm thì quyết chẳng thế nào chống lại được với Thượng Quan Hoành và Vân Trung Tiên Tử một thời gian lâu như thế . Giữa lúc những tiếng hô Địa Ngục thư sinh vang lên Ngũ Phương giáo chủ đảo mắt nhìn về phía Từ Văn . Những tay cao thủ ra chiêu chiến đấu không thể phân tâm được dù chỉ là trong nháy mắt , trường hợp đột ngột này Ngũ Phương giáo chủ đã để cho đối phương có cơ hội .
Binh ! Binh ! Binh !
Tiếp theo là tiếng rên ư ử , Ngũ Phương giáo chủ trúng liền ba chưởng loạng choạng người đi , miệng phun máu ra như tên bắn . Thượng Quan Hoành và Vân Trung Tiên Tử mỗi người một bên rượt theo đánh tới .
Ngũ Phương giáo chủ thân hình cực kỳ huyền diệu hắn chỉ xoay mình một cái là thoát ra khỏi vòng uy lực của vợ chồng Thượng Quan Hoành rôìu hắn vọt đi nhanh như chớp về phía phòng ốc trong Tổng đàn .
Ngay lúc đó một bóng người vọt lên cao theo đường vòng cung rồi như một cơn gió lốc từ không trung đè xuống Ngũ Phương giáo chủ lại rên lên một tiếng rồi bắt buột phải trở lùi lại .
Bóng người hạ xuống rất mau chính là Địa Ngục thư sinh Từ Văn . Hai người trố mắt nhìn nhau Ngũ Phương giáo chủ sợ hãi lùi lại mấy bước liền . Từ Văn trong lòng oán độc không bút nào tả xiết mắt chàng dường như toé lửa chàng liền tiến theo không chịu buông tha . Vân Trung Tiên Tử vung bàn tay ngọc tiến lại một bước quét ngang sau lưng Ngũ Phương giáo chủ . Từ Văn tức giận quát lên :
- Hãy dừng tay !
Vân Trung Tiên Tử bất giác thu tay về lùi lại giương mắt lên nhìn Từ Văn một cách hồ nghi .
Từ Văn nghiến răng lớn tiếng :
- Lưới trời lồng lộng thưa mà không lọt ngươi hãy nên thuận theo số mạng đi thôi .
Ngũ Phương giáo chủ bật lên tiếng cười quái gở nói :
- Từ Văn ! Nếu ngươi còn muốn cho cha mẹ ngươi thoát chết thì bây giờ hãy thi hành lời hứa đi hãy còn kịp ...
Từ Văn trợn mắt cơ hồ chảy máu lớn tiếng quát :
- Thôi câm đi ! Đừng mơ mộng nữa .
Ngũ Phương giáo chủ cười gằn nói :
- Ngươi tưởng bản giáo chủ thất bại rồi chăng ? Ngươi còn cho rằng Nfũ Phương giáo đã bị tan tành rồi phải không ? Này thằng nhãi kia ! Ta cho ngươi hay nếu ngươi nghĩ thế thì là lầm rồi đó .
- Song thân ta bị ngươi giam ở chỗ nào ?
Ngũ Phương giáo chủ lạnh lùng đáp :
- Ngươi muốn gặp họ phải không ? Giản dị lắm ngươi hãy thực hành điều ước đi .
Từ Văn tức giận cơ hồ không thể ăn tươi nuốt sống hắn được , bây giờ Độc kinh chàng đã lấy được ở chùa Thiếu Lâm về rồi chỉ còn việc cứu thoát song thân là cứ việc theo môn quy hành phát xử trị hắn .
Trong chiến trường cuộc đấu vẫn tiếp tục .
Vợ chồng Thương Quan Hoành ngó chằm chặp vào Từ Văn và Ngũ Phương giáo chủ . Lão ni Đỗ Như Lan lúc này đã giải quyết xong đối thủ mụ sấn lại lớn tiếng quát :
- Ngũ Phương giáo chủ ! Ngươi hãy giao trả Phật Tâm đi .
Ngũ Phương giáo chủ ngó Đỗ Như Lan bằng con mắt hung tàn nói :
- Dĩ nhiên ta sẽ trả lại cho ngươi , nếu ngươi đủ bản lãnh thì cứ việc lấy về .
Đỗ Như Lan vung chưởng nhằm đánh vào Ngũ Phương giáo chủ ...
Từ Văn lạng người cản lại nói :
- Bất luận là ai cũng không được ra tay .
Đỗ Như Lan thu chưởng về tức giận nói :
- Từ Văn ! Ngươi nói thế là nghĩa làm sao ?
Từ Văn không thèm nghoảnh lại đáp :
- Vụ này do tại hạ xử trí .
- Tại sao vậy ?
- Tôn giá bất tất phải hỏi về điểm này .
Vệ Đạo Hội chủ lên tiếng :
- Từ Văn ! Các hạ nên biết hắn uy hiếp cả toà võ lâm .
Từ Văn thản nhiên đáp :
- Về điểm này tại hạ hiểu rõ lắm .
Thượng Quan Hoành lại hỏi :
- Vậy các hạ định xử trí với hắn thế nào ?
Dĩ nhiên Từ Văn không thể tiết lộ bí mật của bản môn chàng xoay chuyển ý nghĩ rồi đáp :
- Thượng Quan hội chủ ! Tại hạ nhận rõ rằng các hạ muốn kết thúc cuộc chiến đấu trước rồi hãy hỏi đến hắn là thượng sách có phải không ?
Vệ Đạo Hội chủ ngần ngừ một chút rồi đáp :
- Bản hội đã phải chịu một giá rất đắt .
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Tại hạ cũng thế .
Thượng Quan Hoành lại hỏi :
- Các hạ có chịu giữ công nghĩa võ lâm không ?
- Tại hạ xin lấy nhân cách ra mà bảo đảm điều đó .
- Hay lắm ! Vậy hãy tạm giao hắn cho các hạ .
Thượng Quan Hoành dứt lời rồi vẫy tay một cái , rồi cùng Vân Trung Tiên Tử và Đỗ Như Lan trở lại vòng chiến .
Ngũ Phương giáo chủ cất giọng âm trầm nói :
- Từ Văn ! Té ra ngươi theo hùa với kẻ thù bỏ mối huyết thù không lý gì đến ư ?
Từ Văn hắng dặng một tiếng rồi đáp :
- Cái đó không liên quan gì đến ngươi .
- Ngươi có nghĩ đến bọn chúng lợi dụng ngươi để huỷ diệt bản giáo rồi sẽ đối phó với ngươi thế nào không ?
Từ Văn hững hờ đáp :
- Cái đó là việc cá nhân của ta .
Ngũ Phương giáo chủ hỏi gặn :
- Ngươi tình nguyện hy sinh cả tính mạng song thân nữa chăng ?
Từ Văn gạt đi :
- Ngươi toàn nói những chuyện không đâu . Điều cốt yếu là bữa nay ngươi phải chịu phép của bản môn .
Ngũ Phương giáo chủ đột nhiên lùi lại một bước rồi nói :
- Ngươi nói đi môn qui rồi trở lại cũng môn qui , vụ đó là thế nào ?
Từ Văn ngoảnh lại không thấy có ai liền hạ thấp giọng xuống nói :
- Tên nghịch đồ kia ! Bản nhân chịu lệnh của Vạn Độc môn làm chưởng môn đệ tử đời thứ mười lăm ngươi đã hiểu chưa ?
Ngũ Phương giáo chủ trợn mắt tròn xoe kích động hỏi :
- Ngươi ... chịu mệnh của Ngũ Thượng ở Vạn Độc môn chứ gì ?
- Ngươi lầm rồi ! Ta chịu mệnh của sư thái tổ và trách nhiệm thanh lý môn hộ .
Ngũ Phương giáo chủ ấp úng :
- Ngươi .. chịu mệnh .. của sư thái tổ ..
- Bây giờ ngươi hãy nói trước cho bản nhân hay , chỗ ngươi cầm tù song thân của bản nhân .
- Ta chẳng nói ra nữa hay hơn ..
Từ Văn hỏi ngay :
- Tại sao vậy ?
- Vợ chồng Thượng Quan Hoành , Hoành Thiên Nhất Kiếm Nguỵ Hán Văn , Không Cốc Lan Tô Viên , những người đó có buông tha họ không ?
Từ Văn ngơ ngẩn vì nó là câu nói thực , mình mẫu thân thì chẳng nói làm chi , nhưng phụ thân chàng mà xuất hiện thì những kẻ thù bất cộng đái thiên kia sẽ đưa cha con chàng tới một hậu quả khôn lường . Chẳng lẽ chàng để mặc cho song thân bị giam hãm và ở trong tình thế nào chàng cũng không hay được chăng ? Trước khi hai người đó chưa lộ diện thì ai mà biết được họ có an toàn không ?
Từ Văn nghĩ vậy liền nghiến răng đáp :
- Người ngoài trả thù đó là một việc khác , bây giờ ngươi hãy nói rõ chỗ cầm tù song thân ta trước đã .
- Chỗ đó cực kỳ bí ẩn ngoài bản toà chẳng một ai hay ..
- Ta chỉ cần ngươi nói ra là đủ .
- Ta có nói cho ngươi hay cũng bằng vô dụng vì người không thể tìm đến nơi được trừ phi bản toà dẫn đường .
- Bây giờ việc đã đến thế này mà ngươi còn định hý lộng quỷ thần ư ?
Ngũ Phương giáo chủ lạnh lùng đáp :
- Tin hay không tuỳ ý ngươi .
Từ Văn ngần ngừ một chút rồi hỏi :
- Bây giờ ngươi hãy nói rõ tính danh và lai lịch đi .
Ngũ Phương giáo chủ hững hờ đáp :
- Không được đâu .
Từ Văn tức giận cơ hồ thất khiếu phun khói ra , chàng nghiến răng hỏi :
- Có thật là ngươi đến chết cũng không chịu tỉnh ngộ không ?
Ngũ Phương giáo chủ cất giọng the thé đáp :
- Ai bảo bản toà chết ? Bản toà mà chết thì bao nhiêu người hiện diện ở đây cũng bị chôn theo hết .
Câu này khiến cho người nghe phải rùng mình .
Từ Văn lớn tiếng nói :
- Nếu bữa nay mà ta còn để cho ngươi trốn thoát thì ta sẽ tự quyết ngay đương trường .
Ngũ Phương giáo chủ thách thức :
- Hay lắm ! Nếu vậy thì ngươi chuẩn bị mà tự quyết đi .
Từ Văn lại hỏi :
- Ngươi ... ngươi còn có nhân tính nữa không ?
Ngũ Phương giáo chủ cười hố hố nói :
- Tiểu tử kia ! Nhân tính hay thú tính chẳng khác nhau bao nhiêu đâu .
Từ Văn muốn nổi sát khí hằn học nói :
- Chúng ta hãy giải quyết món nợ cá nhân trước . Ngươi đã mấy phe thay hình đổi dạng để ám toán bản nhân ..
Ngũ Phương giáo chủ ngắt lời :
- Thế mà ngươi không chết là số mạng ngươi lớn đó !
- Ngươi cưỡng dâm Thiên Đài Ma Cơ để nàng uất ức mà tự sát chết .
Ngũ Phương giáo chủ ngắt lời :
- Y không chịu làm phu nhân của bản toà thế là y phước bạc .
Từ Văn gầm lên một tiếng như người điên phóng chưởng đánh ra , Ngũ Phương giáo chủ hai tay khoanh lại thành vòng tròn giải khai phát chưởng của Từ Văn không còn thấy tăm hơi đâu nữa .
Từ Văn trong lòng kinh hãi nghĩ thầm :
- Té ra mới trong một thời gian ngắn mà hắn đã khôi phục lại được toàn bộ công lực .
Tình trạng này khiến cho chàng nao núng trong lòng rồi chàng mạnh dạn phóng ra chiêu Độc thủ tam thức vì chàng đã rõ chỉ có tam thức mới kiềm chế được đối phương còn nhất thức và nhị thức thì không làm gì được hắn . Chiêu thức này chàng đã sử dụng mười hai thành công lực kình lực cực kỳ uy mãnh phi thường mà chiêu thức lại tàn độc tuyệt thế vô song . Ngũ Phương giáo chủ rên lên một tiếng loạng choạng người ba bốn bước , đột nhiên hắn lộn vòng đi ...
Bỗng có tiếng quát :
- Định chạy trốn chăng ?
Tiếng quát như sấm đồng thời chàng phóng luôn mấy phát chưởng nặng như núi xô ra đẩy Ngũ Phương giáo chủ về chỗ cũ . Người ra tay hiển nhiên là vợ chồng Thượng Quan Hoành cùng mấy tay cao thủ tuyệt đỉnh trong Hội Vệ Đạo .
Bấy giờ Từ Văn mới phát giác ra cuộc chiến đã kết thúc , xác chết và người bị thương nằm rải rát hết mọi chỗ . Bọn cao thủ Hội Vệ Đạo đã trở lại bao vây . Cách ngoài ba trượng mỗi người chiếm giữ một phương quây chàng và Ngũ Phương giáo chủ vào giữa .
Ngũ Phương giáo chủ đảo mắt quanh nhìn bốn phía , lão ra điều khủng khiếp mà vẫn chưa hết vẻ hung tàn . Từ Văn biết đối phương giảo quyệt vô cùng , nếu không kiềm chế hắn thì khó tránh khỏi xảy chuyện bất trắc . Hắn mà trốn thoát thì việc tìm kiếm song thân và thi hành nghiên lệnh tổ sư đều đi vào chỗ không hết .
Chàng thét lớn :
- Nằm ra !
Tiếng quát chưa dứt chàng lại phóng ra chiêu Độc thủ tam thức tiếng binh cùng tiếng rú đồng thời phát ra , những người trong trường chẳng một ai là không sợ hãi thất sắc .
Ngũ Phương giáo chủ lùi lại đến bốn năm bước ngồi phịch xuống đất miệng ứa máu tươi ướt cả một vạt áo . Từ Văn cũng bị đối phương liều mạng phản kích rên lên một tiếng lùi ba bước mới đứng vững .
Táng Thiên Ông tức giận quát lên :
- Hay dỡ gì thì hãy phế bỏ công lực của hắn đi rồi sẽ tính .
Từ Văn cũng thét lên :
- Không được đụng đến hắn .
Táng Thiên Ông giương mày trợn mắt lên nói :
- Ngươi nói vậy là nghĩa làm sao ?
Từ Văn nghiến răng đáp :
- Trong bọn các vị bất luận là ai cũng không đủ tư cách đụng đến hắn được .
Táng Thiên Ông lại cáu tiết gầm lên :
- Thằng nhãi kia ! Ngươi đừng có coi người bằng nửa con mắt .
- Các hạ không tin thì cứ ra tay thử coi .
- Lão phu không tin là hắn có tà ..
Vệ Đạo hội chủ trầm giọng nói :
- Xin hộ pháp hãy lui ra .
Sự thật Táng Thiên Ông không dám làm cứng với Từ Văn lão mượn cơ hội này lùi lại vừa thở ồ ồ . Ngũ Phương giáo chủ thở hồng hộc một lúc lau vết máu trên miệng đi rồi đứng dậy người run bần bật , Từ Văn tiến gần lại một bước hắn chưa hết khiếp sợ lùi lại một bước .
Ngũ Phương giáo chủ run lên nói :
- Công việc của chúng ta không thể giải quyết trước mặt bọn chúng được .
Từ Văn gật đầu một cách trầm trọng đáp :
- Ta đã biết rồi .
Thống Thiền hoà thượng nãy giờ vẫn yên lặng bây giờ mới cất giọng trầm trọng hỏi :
- Từ thiếu hiệp ! Các vị không nên giải quyết riêng tư với nhau mà cần phải xử sự hợp lý đối với đồng đạo võ lâm .
Từ Văn trong lòng rất lấy làm khó nghĩ , theo lẽ ra Ngũ Phương giáo chủ tàn ngược với võ lâm đồng đạo không biết bao nhiêu mà kể cần phải đem ra nơi công cộng mà xử đoán nhưng việc thanh lý môn hộ không thể công khai được .
Chàng xoay chuyển ý nghĩ rồi cương quyết đáp :
- Đối với đồng đạo võ lâm tại hạ sẽ có lời phúc đáp chính xác .
Tống Thiền hoà thượng hỏi :
- Phúc đáp thế nào ?
- Bây giờ nói ra hãy còn quá sớm .
- Các hạ nói thế là có ý gì ?
- Tại hạ tưởng không cần giải thích chỉ bảo đảm là đủ .
Ngũ Phương giáo chủ đảo cặp mắt tàn độc nhìn Thống Thiền hoà thượng lớn tiếng hỏi :
- Chu Đại Niên ! Ngươi đã là kẻ bội chủ phản thầy mà còn dám lên giọng biện luận ư ?
Thống Thiền hoà thượng chưng hững lùi lại mấy bước , lão không hiểu tại sao Ngũ Phương giáo chủ lại biết rõ gốc gác của mình . Lão đưa mắt ngó Thượng Quan Hoành .
Thượng Quan Hoành lên tiếng hỏi Ngũ Phương giáo chủ :
- Các hạ biết nhiều chuyện đấy nhỉ ?
Ngũ Phương giáo chủ hằn học nói :
- Thượng Quan Hoành ! Bản giáo chủ còn biết ngươi tưởng tượng còn nhiều hơn .
- Có phải việc các hạ vừa nói đó là Thống Thiền hoà thượng không chấp hành mệnh lệnh của Từ Anh Phong chăng ?
- Phải rồi ! Ngươi biết rõ về điểm này quá .
Thượng Quan Hoành lại hỏi :
- Các hạ có biết hai chữ đại nghĩa là gì không ?
- Biết hay không biết cũng vậy mà thôi chẳng có gì phân biệt .
- Đúng thế ! Nhưng đó là địa giới để phân chia kẻ chính người tà ..
Ngũ Phương giáo chủ ngắt lời :
- Thương Quan Hoành ! Bây giờ ngươi có vẻ đắc chí nhưng ta e rằng hãy còn hơi sớm , ngươi cho cuộc thắng bại này đã thành nhất định rồi chăng ?
Rồi hắn bật lên tràng cười hô hố , tiếng cười nghe như tiếng quỷ thét ma gào giữa chốn hoang sơn khiến người nghe rất lấy làm khó chịu .
Táng Thiên Ông tiếng như tiếng sấm cất lên :
- Thưa Hội chủ ! Xin quyết định ngay đi đừng để xảy ra hậu hoạn .
Câu nói này khiến cho toàn trường đều theo hùa , ai nấy giương mắt lên nhìn Thượng Quan Hoành , chỉ có một mình Từ Văn mặt lạnh như tiền dõng dạc nói :
- Tại hạ xin thanh minh là bất cứ là ai cũng đừng động vào hắn .
Trong trường những tiếng hắng giọng nổi lên ra chiều tức giận lời nói của Từ Văn khiến cho mọi người rất khó chịu . Ngũ Phương giáo chủ là một tấm công địch của võ lâm . Không biết bao nhiêu người đã bị hại về tay hắn Hội Vệ Đạo cũng bị thiệt hại ghê gớm , mà Từ Văn lại chưa tỏ rõ lập trường một mình độc đoán dĩ nhiên khiến người bất phục .
Thượng Quan Hoành hết sức kiềm chế những lời nghị luận của mọi người nói :
- Từ Văn ! Bản toà tin các hạ sẽ có lời phúc đáp , có điều đối phương cần nói rõ hai điều .
- Hai điều đó là những điều gì ?
- Thứ nhất phải phúc đáp về tên họ hắn .
Đó là một điều rất thông thường , chính Từ Văn cũng chỉ muốn thế chàng quay lại bảo Ngũ Phương giáo chủ :
- Ngươi nghe rõ chưa ? Trả lời đi !
Ngũ Phương giáo chủ lạnh lùng đáp :
- Bản toà không muốn trả lời !
Mọi người nghe hắn nói vậy đều nổi giận đùng đùng , Từ Văn cũng không ngăn được lòng căm tức quát hỏi :
- Ngươi nói như vậy là có ý gì ?
Ngũ Phương giáo chủ quả không hổ một đời cự ma hắn thản nhiên đáp :
- Từ Văn ! Cái đó đối với ngươi chẳng có ích gì .
Câu nói này rất cao thâm khiến cho Từ Văn không đoán thấu được ý tứ trong lời nói , chàng không sao được đành quay lại hỏi Thương Quan Hoành :
- Hội chủ hãy nói điều kiện thứ hai trước đi .
Vệ Đạo Hội chủ ngẩn người ra một chút rồi nói :
- Hãy giao Thất Tinh bảo chúa Từ Anh Phong ra trước đi .
Từ Văn biến sắc chưa kịp trả lời thì Ngũ Phương giáo chủ cười the thé nói :
- Nếu Từ Anh Phong xuất hiện thì e rằng bọn ngươi sẽ xé nát hắn ra thành từng mảnh .
Tuy hắn nói thực nhưng vẫn có ý thách thức , mặt khác Từ Anh Phong và Từ Văn có mối quan hệ cha con . Bây giờ Thượng Quan Hoành đòi kẻ thù thì chẳng lẽ Từ Văn thõng tay đứng bàng quan , nếu tình trạng mà diễn biến theo lời hắn nói thì hậu quả khó mà lường được . Vì Hội Vệ Đạo tuy nhiều người thế mạnh nhưng vẫn uý kỵ bản lãnh của Từ Văn , hơn nữa Từ Văn chưa giải quyết xong vấn đề môn hộ lại bật ra mối tranh chấp khác thì chàng không muốn .
Mọi người vẫn có ý e dè vì họ không hiểu Ngũ Phương giáo ngoài những tay đã tử thương trong chiến trường còn có những tay cao thủ nào khác bí mật mai phục nữa không . Nếu quả thực Từ Văn và Thượng Quan Hoành động thủ với nhau thì Ngũ Phương giáo sẽ có cơ phản chiến . Trong trường số đông đều là những tay giang hồ lão luyện nên những điều nặng nhẹ đều biết cân nhắc nên sau khi Ngũ Phương giáo chủ nói vậy thì không ai lên tiếng nữa .
Bầu không khí trong trường biến thành trầm lặng kỳ bí .
Hồi lâu Từ Văn mới lên tiếng :
- Tại hạ cùng hắn giải quyết một vấn đề khác đã còn điều mà Hội chủ đưa ra tại hạ sẽ trả lời được .
Hoành Thiên Nhất Kiếm Ngụy Hán Văn cùng Không Cốc Lan Tô Viên sóng vai mà đứng mấy phen đã toan lên tiếng xong lại thôi . Từ Văn cố ý đưa mục quang ngó về cặp này vì lòng chàng rất đau đớn ở chỗ hành dộng của phụ thân ngày trước khiến cho người ta phải căm hờn .
Giữa lúc ấy đột nhiên có jhai bóng người tiến vào trong trường một người giả trang là thầy lang dạo trên chốn giang hồ và một là thiếu nữ đẹp như thiên tiên . Hai người mới đến chính là Diệu Thủ tiên sinh Tưởng Uý Dân và Tưởng Minh Châu con gái lão .
Lai lịch của Diệu Thủ tiên sinh ngoài Từ Văn và Không Cốc Lan Tô Viên chẳng một ai hay .
Ngũ Phương giáo chủ đột nhiên cười rộ nói :
- Hay quá ! Thật là quần hiền tụ hội già trẻ lớn bé không thiếu một ai .
Theo tình trạng này thì Ngũ Phương giáo chủ đã thành ba ba trong rọ , mà hắn vẫn cười nói như không khiến cho mọi người trong trường không khỏi giật mình .
Tưởng Uý Dân ngưng thần nhìn Ngũ Phương giáo chủ đột nhiên la lên một tiếng :
- Ngươi ..
Ngươi làm sao ? Lão không nói thêm được nữa nhưng tiếng la hoảng làm cho toàn trường chú ý , cả Từ Văn cũng vậy . Ngũ Phương giáo chủ mắt chiếu ra những tia sáng hung dữ lớn tiếng hỏi lại :
- Bản toà làm sao ?
Tưởng Uý Dân đưa mắt nhìn Từ Văn rồi ngập ngừng :
- Thật là không ngờ ...
Từ Văn hỏi lại :
- Không ngờ làm sao ?
Tưởng Uý Dân đáp :
- Thuật dịch dung tuy môn hộ tương tự nhưng vẫn có chỗ tinh tế hay thô sơ , Giáo chủ tuy biến đổi thanh âm song tại hạ vẫn có thể căn cứ vào thuật dịch dung phán đoán được lai lịch của Giáo chủ .
Lời cáo tố này khiến cho mọi người biết rõ Ngũ Phương giáo chủ đứng đó không phải là chân tướng như vậy mà đã cải trang và biến đổi cả thanh âm .
Từ Văn lớn tiếng hỏi :
- Hắn là ai vậy ?
Ngũ Phương giáo chủ cất giọng lạnh như băng nói :
- Tiểu tử ! Chúng ta ra chỗ khác để giải quyết những điều xích mích đã qua hay hơn ..
Tưởng Uý Dân nói theo :
- Từ Văn ! Ta tán thành đề nghị của đối phương .
Từ Văn trong lòng ngờ vựa đưa mắt nhìn Tưởng Uý Dân , chàng biết trong chuyện này có điều ngoắt nghéo nhưng không tiện hỏi ra trước mặt mọi người vì điều bí mật của Tưởng Uý Dân cũng như thân thế chàng không thể tiết lộ được . Chàng liền hỏi Ngũ Phương giáo chủ :
- Đi đâu giải quyết ?
- Ngươi hãy đi theo bản toà .
Tưởng Uý Dân nói ngay :
- Tại hạ xin đi theo làm nhân chứng .
Ngũ Phương giáo chủ nói ngay :
- Vậy càng hay .
Từ Văn đưa mắt nhìn Tưởng Uý Dân nói :
- Việc này không cần người làm chứng vậy không tiện có mặt thêm người thứ ba .
Chàng nói một cách huỵch toẹt không cần úp mở chi hết , Tưởng Uý Dân chỉ xoa tay chứ không nói gì nữa . Từ Văn vẫy tay nói :
- Nào , chúng ta đi .
Ngũ Phương giáo chủ cất bước về phía ra ngoài vòng không trường Từ Văn đi theo sát nút . Phía này có Táng Thiên Ông và Đỗ Như Lan đứng gác cả hai đều giương cặp mắt tức giận lên mà nhìn tựa hồ không muốn nhường lối .
Từ Văn mắt xanh lè trịnh trọng nói :
- Xin nhường lối cho tại hạ !
Táng Thiên Ông và Đỗ Như Lan dường như bị luồng sát khí vô hình của Từ Văn uy hiếp bất giác lùi ra hai bên một bước .
Ngũ Phương giáo chủ kẻ trước người sau tiến ra khỏi vòng nhằm về hướng toà nhà lớn mà đi . Vệ Đạo Hội chủ ngó theo cho đến khi hai người mất hút vào trong cửa toà lớn rồi hạ lệnh :
- Xin các vị hộ pháp và đường chúa hãy giám thị nghiêm cẩn khu phòng ốc trong Tổng đàn còn các đệ tử thì hãy thu dọn hiện trường này đi .
Lệnh vừa ban ra thì những tay cao thủ từ cấp đường chúa trở lên đều kéo lại đến bao vây toà nhà lớn . Còn không đầy hai chục tên đệ tử thì ra tay giết chết hết những tên địch bị thương còn nằm ở đó .
Tưởng Minh Châu nóng nảy hỏi Tưởng Uý Dân :
- Gia gia ! Liệu có nguy hiểm gì không ?
Tưởng Uý Dân không trả lời lại nói như để mình nghe :
- Hỡi ơi ! Thật không ngờ lại xảy ra cuộc biến diễn ghê gớm .
Tưởng Minh Châu hỏi :
- Cuộc biến diễn ghê gớm thế nào ?
- Chờ chút nữa sẽ thấy .
Tưởng Minh Châu kinh hãi hỏi :
- Liệu y có bị nguy hiểm gì không ?
- Cái đó khó mà biết trước được nhưng ta chắc y không việc gì .
Tưởng Minh Châu vẫn hồi hộp hỏi :
- Gia gia nói vậy có chắc không ?
Tưởng Uý Dân chỉ ầm ừ chứ không trả lời . Tưởng Minh Châu nói :
- Nữ nhi coi nhãn thần của Ngũ Phương giáo chủ thấy lão rất nham hiểm .
Tưởng Uý Dân gạt đi :
- Không sao đâu .
Tưởng Minh Châu lại hỏi :
- Gia gia có biết chân tướng lão không ?
- Hài tử ! Ngươi đừng hỏi nhiều nữa hãy lẳng lặng chờ coi hạ hồi phân giải .
Bức màn đêm từ từ rũ xuống trong hang chỉ còn thấy lờ mờ bao nhiêu con mắt đều đổ dồn phía phòng ốc trong Tổng đàn . Toà lệnh sảnh cao ngất kiến trúc một cách khác thường không một ai đến gần để mà dòm ngó được .
Hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì .
Đây nói về Từ Văn theo sau Ngũ Phương giáo chủ tiến vào toà lệnh sảnh , chàng vẫn nơm nớp lo sợ bỗng lớn tiếng quát :
- Đứng lại ! Ở ngay chỗ này tiện hơn .
Ngũ Phương giáo chủ quay lại , hai người đứng đối diện ở sảnh đường , Từ Văn nghiến răng nói :
- Bây giờ ngươi nói đi .
Ngũ Phương giáo chủ tỏ ra rất trầm tĩnh nói :
- Để ta hỏi ngươi mấy câu trước đã .
Từ Văn giục :
- Nào , ngươi hỏi đi .
- Có phải ngươi đã chính thức làm chưởng môn Vạn Độc môn rồi không ?
- Đúng thế !
- Vậy ngươi đã học được tâm pháp của bản môn rồi chứ ?
Từ Văn chỉ ầm ừ chứ không trả lời .
- Chiêu thức mà ngươi thường dùng đó tên là gì ?
- Cái đó ngươi bất tất phải biết rõ làm chi .
Từ Văn thò tay vào trong bọc lấy ra một viên Pháp hoàn mà sư thái tổ đã ban cho lúc chàng xuống núi chàng thấy vẫn còn nguyên mới yên lòng . Vì viên Pháp hoàn này là vật chấp pháp của Vạn Độc môn để xử nghịch đồ khỏi phải ra tay hạ sát .
Ngũ Phương giáo chủ rú lên một tiếng miệng hộc máu tươi , người hắn lảo đảo muốn té hắn lùi lại hỏi :
- Ngươi vâng lệnh thanh lý môn hộ ư ?
- Đúng thế ! Nhưng trước khi chấp hành luật lệ bản môn ngươi phải phúc đáp mấy điều này ..
Ngũ Phương giáo chủ hỏi :
- Ngươi có cho ta ngồi xuống để trả lời được không ?
Từ Văn thấy đối phương thương thế rất nặng thì chắc là hắn không thể làm gì được nữa liền gật đầu nói :
- Được rồi ! Nhưng đừng giở trò nữa nhé ?
Ngũ Phương giáo chủ cất bước ra chiều khó nhọc đến ngồi ở chiếc ghế đôn bên mé hữu , Từ Văn tiến lại gần hỏi :
- Song thân ta hiện giờ ở đâu ?
- Cha ngươi là Từ Anh Phong hiện đã chết rồi .
Từ Văn quắc mắt hỏi :
- Ngươi bảo sao ? Phụ thân ta chết rồi ư ?
Ngũ Phương giáo chủ lạnh lùng đáp :
- Đúng thế ! Hắn chết rồi !
Từ Văn giương cặp mắt toé lửa gầm lên :
- Ngươi đã nói là phụ thân ta bị cầm tù kia mà ?
Ngũ Phương giáo chủ lạnh lùng đáp :
- Binh bất yếm trá .
- Phụ thân ta chết trong trường hợp nào ?
Giữa lúc ấy một tiếng nổ tưởng trời long đất lở đập vào màng tai , cửa ngõ bị chấn động vang lên những tiếng lách cách .
Từ Văn mắt chiếu ra những tia sát quang rùng rợn hỏi :
- Vụ này là thế nào ?
Ngũ Phương giáo chủ cười the thé đáp :
- Chẳng có chi hết , đường giao thông ra khỏi hang núi bị bít kín lại rồi .
Từ Văn ngập ngừng :
- Ngươi ..
Ngũ Phương giáo chũ ngắt lời :
- Ta đã bảo trước là Ngũ Phương giáo chưa lâm vào tình trạng sơn cùng thuỷ tận rồi mà , cuộc thắng bại khó mà biết trước .
Từ Văn quát :
- Ta đập chết ngươi .
- Chậm mất rồi .
Từ Văn thò tay ra chụp Ngũ Phương giáo chủ đang ngồi trên ghế trong chớp mắt đã chìm xuống tay Từ Văn chụp vào khoảng không , chiếc ghế hãy còn nguyên đó mà tông tích Ngũ Phương giáo chủ không còn thấy đâu nữa . Một ý nghĩ khiếp sợ thoáng qua đầu óc Từ Văn chàng than thầm :
- Nguy mất rồi !
Chàng băng mình vừa đến chỗ cửa sổ gần đó , mấy tiếng ầm ầm lại nổi lên . Sau lưng Từ Văn bị mấy đòn khá nặng mắt chàng tối sầm lại ngã lăn xuống đất khói xông vào mũi rồi chàng mất hết tri giác .
Không hiểu thời gian đã trôi bao lâu tâm thần chàng từ từ hồi tỉnh lại , ý nghĩ đầu tiên đến với chàng là câu hỏi :
- Ta còn chưa chết ư ?
Bốn bề phẳng lặng như tờ trong vùng tối đen bỗng thấy ánh lửa lấp loáng . Từ Văn trở mình không nhúc nhích được , gân cốt đau như dần . Chàng thò tay sờ mới phát giác ra là mình bị một cái xà nhà to tướng đè lên , muốn ngồi dậy thì tất phải đẩy cái xà nhà qua một bên . Chàng nhìn kỷ lại thì thấy một đầu xà nhà đè lên mình đến quá nửa phần có ngói gạch gỗ đá đè lên tưởng chừng có sức nặng ngàn cân .
Chàng hồi tưởng lại lúc xảy ra chuyện bất trắc , may mà chàng tri cơ sớm một chút nếu không thì đã uổng mạng rồi vì tấm thân bị nát tan tành . Trong chớp mắt vừa qua chàng đã xông ra được đến cửa sổ thuốc nổ bật tung lên khiến cho sau lưng bị xà nhà đập vào thành chết giấc rồi bị xà gỗ đè lên . Đây cũng là một điều may mắn trong những chuyện bất hạnh , nếu bị gạch ngói vỡ vùi lấp tất bị nghẹt thở mà chết rồi .
Từ Văn nghĩ tới Ngũ Phương giáo chủ giảo quyệt phi thường chàng căm giận lông tóc đứng dựng cả lên . Ngũ Phương giáo chủ đã làm bộ bị thương không thể chống được xin ngồi để nói chuyện khiến cho chàng sơ hở phòng bị . Từ Văn rất hối hận là chàng đã tính sai lại không biết đề cao cảnh giác , tính cố chấp và tự cao tự đại đưa chàng tới chỗ thất cơ , nếu chàng phế bỏ công lực của Ngũ Phương giáo chủ thì tấn kịch này không đến nỗi xảy ra .
Cứ coi một điểm Ngũ Phương giáo cho chất nổ làm sập đường cốc đạo thì đủ biết họ còn ngấm ngầm đặt những tay cao thủ mai phục đợi thời cơ phát động , không trách Ngũ Phương giáo chủ chẳng vẻ gì là sợ chết .
Chàng tự hỏi :
- Cuộc tranh đấu đã kết thúc chưa ? Ngũ Phương giáo chủ hiện giờ ở đâu ? Tình trạng Hội Vệ Đạo ra sao ?
Chàng nghĩ tới đây trong lòng nóng như lửa đốt , chàng thử vận động công lực thấy vẫn còn nguyên có điều thương thế khá nặng mà muốn giẫy giụa đẩy ra những vật nặng đè lên mình , thì bây giờ chàng không làm nổi .
Từ Văn ráng ngoảnh trông ra thì toà sảnh đường lúc nảy mà chàng đứng đối diện với Ngũ Phương giáo chủ đã hoàn toàn sụp đổ . Những phòng ốc kế bên cũng bị xiêu vẹo chỉ có những căn ngoài xa là vẫn còn nguyên như cũ . Một điều rất lạ là tuyệt không có tiếng người mà cũng không thấy ánh đèn lửa đâu hết , bốn bề đều tối mò như tổ quỷ .
Dĩ nhiên điều cần kíp cho chàng lúc này là làm sao cho thoát thân được . Mà muốn thoát thân thì chỉ trông cậy vào sức lực của mình , vậy việc đầu tiên là chàng phải khôi phục lại công lực hoàn toàn . Hiện chàng đang bị đè nặng chàng liền ngấm ngầm vận động tâm pháp tối cao của bản môn .
Lúc trời vừa tờ mờ sáng thì cuộc vận công trị thương của Từ Văn vừa xong , chàng liền cố gắng trổ thần lực đẩy những cây gỗ lớn và thoát thân được . Bỗng thấy có tiếng chân sột soạt đi đến phái bên chàng liền đề cao cảnh giác nằm phục xuống .
Bỗng một thanh âm cất lên :
- Bọn họ im hơi lặng tiếng , trời sắp sáng rồi xem chừng lại xãy ra một cuộc ác chiến nữa .
Một người khác nói :
- Đáng tiếc là Ngũ Lôi châu của mình dùng hết mất rồi nếu không thì giải quyết bọn chúng mau lẹ hơn .
Tên này lại nói :
- Bọn chúng khác nào ba ba trong rọ , tên đầu sỏ của chúng là Địa Ngục thư sinh bị nổ tan xác mất rồi . Ngoài ra bọn Táng Thiên Ông , Hoành Thiên Nhất Kiếm Nguỵ Hán Văn và Thôi Vô Độc cũng trúng kế bị chất nổ làm cho toi mạng . Thế là thực lực đối phương đã giảm sút quá nửa ..
Từ Văn nhoài người ra nhảy vọt tới hai tên đang nói chuyện giật mình kinh hãi la lên một tiếng :
- Úi chao !
Rồi co giò chạy trốn thân pháp chúng cũng mau lẹ vô cùng , có tiếng quát hỏi :
- Ai ?
Tiếp theo là một tiếng rú thê thảm một trong hai tên té nhào , còn tên vừa cất tiếng hỏi quay đầu chạy trốn vào trong bóng tối . Từ Văn khác nào con chim ưng khổng lồ từ trên không đáp xuống giơ ngón tay nắm lấy cổ hắn ...
Người kia bị nắm cổ liền xoay tay lại phóng kiếm . Thủ pháp tên này thật lợi hại Từ Văn không ngờ đối phương trong tay cầm kiếm . May mà phản ứng chàng mau lẹ vừa thấy ánh kiếm liền buông tay ra lạng người sang bên tránh chừng ba thước .
Roạc ! Mũi kiếm của đối phương đã đâm rách áo chàng chỉ sai một chút là đâm trúng cạnh sườn . Đang cơn thịnh nộ Từ Văn xoay tay lại phóng chưởng ra , gã kia rên lên một tiếng bỏ kiếm ngồi phịch xuống đất miệng ấm ớ la :
- Địa Ngục thư sinhn..
Rồi hắn tắt hơi ngã lăn ra chết liền .
Từ Văn rất hối hận chàng định bắt sống để tra hỏi vì chàng nóng nảy mà hư việc . Từ Văn chuyển qua đám gạch ngói ngồi xuống để suy nghĩ tìm đường hành động . Đột nhiên ngoài hang núi có những tiếng quát tháo tiếp theo là những tiếng khí giới đụng nhau chát chúa , chàng nóng ruột băng mình vọt về phía chiến trường lúc ban ngày .
Trời đang tranh tối tranh sáng chàng nhìn rõ bóng người trong trường lố nhố , xa xa là một vòng vây người dày đặc như một bức tường mà toàn là hán tử võ phục áo gấm .
Từ Văn nghĩ thầm :
- Ngũ Phương giáo chủ quả là một tay gian trá , té ra hắn vẫn được lực lượng rất hùng hậu . Hắn đã đặt chất nổ bít đường cốc đạo là có ý tận diệt địch nhân không sót một mống .
Trong lòng nghĩ vậy chàng tiến vào khu phụ cận đấu trường để coi địa thế , chàng liền nhảy vọt lên một mỏm đá núi lồi ra , đứng trên cao trông xuống thấp chàng nhìn rõ hết tình hình trong không trường .
Từ Văn thấy ở khu trung tâm bóng người hất tung lên chưỡng phong réo ầm ầm như sóng vỗ , nào kiếm ảnh nào đao quang . Cuộc chiến đấu cực kỳ khốc liệt xung quanh trường có đến dư trăm tên kiếm thủ áo gấm bao vây . Tiếng quát tháo cùng tiếng kêu rú vang trời không cần hỏi cũng biết là bao nhiêu đệ tử hạng nhì hạng ba của Hội Vệ Đạo đang bị tàn sát cực kỳ thê thảm . Nếu tình trạng này mà còn kéo dài thì Hội Vệ Đạo phen này không còn một mống .
Từ Văn nhiệt huyết nổi lên sùng sục chàng nhảy vọt lên không xoay mình hai vòng lớn tiếng quát :
- Dừng tay !
Tiếng quát từ trên không phát ra khiến ai nghe thấy cũng phải kinh tâm động phách bao nhiêu người trong đấu trường chẳng ai bảo ai đều dừng tay lại . Một bóng người từ trên không hạ đó là Địa Ngục thư sinh Từ Văn .
Chân chàng chưa chấm đất những người ở bên Hội Vệ Đạo đã nổi lên một trận hoan hô vang dội .
Ngũ Phương giáo chủ tiền gần lại hỏi :
- Tiểu tử .. ngươi còn chưa chết ư ?
Thanh âm hằn đầy vẻ kinh hãi .
Từ Văn đảo mắt nhìn toàn trường quả nhiên không thấy bóng Táng Thiên Ông , Thôi Vô Độc và Hoành Thiên Nhất Kiếm Nguỵ Hán Văn đâu cả thì chàng biết ngay là ba người đó đã bị hạ đêm qua đúng như lời nói của hai tên Ngũ Phương giáo đồ mà chàng đã đánh chết . Từ Văn đưa mắt ngó thẳng vào Ngũ Phương giáo chủ , cặp mắt chàng chiếu ra những tia sáng xanh lè đó là biểu hiện sát khí của chàng đã nổi lên cực điểm , cả bao nhiêu tay cao thủ của Ngũ Phương giáo có mặt tại trường đều khiếp sợ nét mặt tái mét .
Địa Ngục thư sinh mà không chết là kế hoạch của Ngũ Phương giáo chủ bị phá huỷ hết nửa . Cặp mắt của Ngũ Phương giáo chủ đi từ sợ hãi biến thành hung dữ coi chẳng khác con mãnh thú đang tìm mồi cấu xé . Từ Văn phẫn hận như người phát điên nhưng đầu óc chàng vẫn tỉnh táo . Chàng không muốn bất cứ là ai can thiệp vào chuyện giữa chàng và Ngũ Phương giáo chủ , chàng xoay chuyển ý nghĩ mấy lần rồi quay lại nói với Thượng Quan Hoành :
- Thưa Hội chủ , xin Hội chủ tha thứ cho tại hạ đêm qua đã không thực hành điều ước . Bây giờ xin để tên ma đầu này cho tại hạ đối phó , vậy các vị cứ buông tay để mặc tại hạ , rồi tại hạ sẽ phúc đáp hết mọi sự .
Câu này giải quyết được cảnh nguy ngập cho Thượng Quan Hoành . Tuy bọn họ căm hận Ngũ Phương giáo chủ thấu xương nhưng không một ai là đối thủ của hắn . Vân Trung Tiên Tử tuy có thể chiến đấu với hắn nhưng muốn kiềm chế hắn được là một việc rất khó huống chi Ngũ Phương giáo còn biết bao nhiêu cao thủ đang lườm lườm nhìn vào .
Bên Hội Vệ Đạo số đệ tử hạng nhì hạng ba đã bị tử thương gần hết thật là một cuộc hy sinh thảm khốc nặng nề .
Thượng Quan Hoành đáp :
- Được lắm !
Chiến trường tái diễn cuộc chiến đấu khốc liệt .
Từ Văn đối với Ngũ Phương giáo chủ không còn gì để nói bây giờ chỉ còn cách kiềm chế hắn được rồi mới nói chuyện được . Ngũ Phương giáo chủ đầy vẻ oán độc nói :
- Từ Văn ! Quân tiểu tặc kia , ta muốn chẻ xương mi ra mới hả giận .
Từ Văn hắng giọng một tiếng rồi nhảy xổ lại chàng phóng ngay chiêu Độc thủ tam thức Ngũ Phương giáo chủ cũng chỉ tấn công chứ không phòng thủ , đúng là một cuộc đấu liều mạng .
Một chiêu ! Hai chiêu ! Ba chiêu !
Ngũ Phương giáo chủ miệng phun máu tươi không ngớt người hắn lảo đảo muốn té . Khi đối phương phản kích vong mạng Từ Văn cũng bị trúng bảy tám chưởng huyết trồi ngược lên từng hồi . Đây là cuộc rồng tranh hổ đấu trăm năm chưa từng thấy trong võ lâm , đáng tiếc là không có ai theo dõi vì cả hai bên hễ người nào còn sống là xông vào cuộc chiến một mất một còn .
Đột nhiên hai bên tạm dừng tay nghỉ xả hơi .
Từ Văn mắt trợn tròn xoe như hai chiếc nhạc vòng cất giọng thê thảm gào lên :
- Chiêu mà ta xử đó là Độc thủ tam thức hay Diêm Vương yến khách của bản môn . Tên bạn đồ tất nhiên ngươi phải chết phanh thây về chiêu thức này mà tổ sư đã sáng lập ra .
Ngũ Phương giáo chủ lùi lại liền mấy bước như muốn nhảy vọt ra ngoài vòng chiến . Từ Văn lớn tiếng quát :
- Chạy đi đâu !
Rồi chàng tức tốc rượt theo .
Hai người ra ngoài vòng chiến chừng bảy tám trượng , Từ Văn liền gia tăng cước lực đuổi kịp đối phương phóng ra một chưởng . Ngũ Phương giáo chủ rên lên một tiếng xông về phía trước hai trượng rồi quay lại Từ Văn sấn đến trước mặt nghiến răng :
- Ngươi còn muốn trốn nữa chăng ?
Ngũ Phương giáo chủ người cúi lom khom song chưởng đưa lên trời tầm áo bào đen lão mặc trong mình lập tức bành trướng lên như trái banh , đỉnh đầu hắn tiết ra một làn mù trắng dày đặc . Miệng hắn dằn từng tiếng :
- Ta mà chết thì ngươi cũng đừng hòng sống .
Từ Văn trong lòng cực kỳ hồi hộp vì không hiểu đối phương có món võ công độc địa gì , chàng liền đề tụ công lực dến tột độ .
Bất thình lình một bóng người chạy như bay đến hô lên :
- Coi chừng ! Hắn đã luyện được môn Càn khôn tịch diệt ghi trong Phật Tâm ..
Người mới đến này là con gái của Bạch Thạch Thần Ni tức Đỗ Như Lan vì Bạch Thạch Thần Ni là chủ nhân của Phật Tâm nên Đỗ Như Lan biết rõ nội tình , mọi người nghe tiếng hô hốt hoảng biết ngay là tình hinh rất nghiêm trọng .
Từ Văn chấn động tâm thần , chàng không hiểu Càn khôn tịch diệt là gì nhưng chàng quyết không chịu lùi bước . Ngũ Phương giáo chủ gầm lên một tiếng rồi đưa bàn tay lên xoay lại phóng ra nhanh như chớp ... Từ Văn cũng phóng Độc thủ tam thức ra mà chàng đã vận hết toàn thân công lực .
Đỗ Như Lan vội co mình lùi lại .
Luồng cương phong xô ra bốn phía rít lên ầm ầm .
Hai tiếng úi , úi vang lên , cả hai bên đều ngã lăn ra . Từ Văn sắc mặt lợt lạt như tờ giấy trắng miệng thổ máu tươi chỉ trong giây lát chàng đã mất hết tri giác . Ngũ Phương giáo chủ ngã nằm phục dưới đất máu tươi phun ra như suối thành vũng dưới đất .
Lão ni Đỗ Như Lan đứng thộn mặt ra .
Hồi lâu Từ Văn tỉnh lại thì tự đáy lòng chàng phát ra tiếng gọi :
- Từ Văn ! Ngươi không thể chết được hãy phấn chấn lên mà đứng dậy đi .
Đỗ Như Lan cất bước tiến đến gần Ngũ Phương giáo chủ , Từ Văn trong lòng nóng nảy cố sức la lên :
- Không được đụng đến hắn !
Tiếng gầm này khiến cho máu ra ồng ộc , đầu nhức mắt hoa nhưng Từ Văn không ngăn cản được hành động quật cường . Chàng tin là trong người mình có một lực lượng chống đỡ cho chàng đứng dậy được , mặt mũi chàng rất hung dữ khiến cho người ta không dám nhìn vào . Người chàng lảo đảo một hồi mới ngồi vững lại được . Miệng chàng lẩm bẩm :
- Hắn không thể chết được ... Mà phải chết vì kỷ luật của môn phái . Hắn còn nhiều việc phải phúc đáp .
Đỗ Như Lan ngơ ngác nhìn Từ Văn chẳng hiểu chàng nói gì .
Trong trường lại nổi cuộc chiến đấu điên khùng , tiếng hò hét cùng tiếng rú thê thảm vang động cả một góc trời .
Ngũ Phương giáo chủ cử động chân tay rồi ngẩng đầu lên Đỗ Như Lan cất giọng run run nói :
- Hắn vẫn chưa chết !
Từ Văn cố nhẫn nại để chờ nếu chàng còn chút dư lực quyết cứu cho Ngũ Phương giáo chủ sống lại . Đáng tiếc là chàng chẳng còn chút dư lực nào những tàn lực cuối cùng chỉ đủ giữ cho chàng khỏi ngã .
Từ Văn ngấm ngầm vận động tâm pháp của bản môn chàng hy vọng khôi phục lại một chút công lực .
Hai kiếm sĩ áo gấm chạy tới chúng đảo mắt nhìn toàn trường rồi vung kiếm lên nhằm chém xuống Từ Văn . Đỗ Như Lan liền vung song chưởng chia ra đón tiếp hai gã chỉ trong hai hiệp bà đã giết chết được hai tên kiếm thủ .
Tiếng chém giết trong trường đấu đã thưa thớt cuộc chiến đã tới màn chót . Ngũ Phương giáo chủ chống tay ngồi dậy .
Bóng dương từ trên ngọn núi chiếu tận đáy hang hết thảy thành màu hồng . Bóng người chạy lui chạy tới , kẻ thua thì chạy thục thân còn người thắng quyết rượt theo chém giết .
Từ Văn đột nhiên nhìn Đỗ Như Lan nói :
- Xin tiền bối hãy tạm lánh đi một lát !
Đỗ Như Lan nghi ngờ hỏi :
- Để làm gì ?
- Vãn bối còn có việc bí mật phải giải quyết với hắn .
- Bần ni cũng cần phải đòi Phật Tâm nơi hắn .
Từ Văn ngắt lời :
- Việc đó xin hãy để cho vãn bối phụ trách .
Đỗ Như Lan chưa hết nghi ngờ nhưng trở cũng trở gót đi ra , lúc này Từ Văn đã khôi phục được hai ba phần công lực . Ngũ Phương giáo chủ cất giọng trầm trầm than rằng :
- Lòng trời muốn hại ta ..
Từ Văn nói :
- Tự mình làm nên tội nghiệt thì còn sống làm sao được .
Từ Văn tiến về phía trước một bước . Đột nhiên có hai bóng người từ phía đáy hang chạy lại hiển nhiên là cha con Tưởng Uý Dân .
Tưởng Minh Châu sung sướng quên hết cả mọi việc bật lên tiếng hoan hô :
- Thế huynh ! Thế huynh không việc gì rồi .
Từ Văn xiết bao cảm kích nhìn nàng chằm chằm .
Tưởng Uý Dân vội la lên :
- Từ Văn ! Ngươi không nên giết hắn !
Từ Văn ngẩn người rất khích động hỏi :
- Tại sao vậy ?
Tưởng Uý Dân nghiến răng run lên nói :
- Ngươi hãy mở tấm khăn che đầu hắn rồi sẽ rõ chân tướng .
Từ Văn rất lấy làm ngờ chàng cho là Tưởng Uý Dân biết rõ đối phương là ai lời của lão chắc có điều bí ẩn . Ngũ Phương giáo chủ cố hết sức định giơ ngón tay lên thọc vào huyệt thái dương để tự tử , Từ Văn không kịp suy nghĩ gì nữa vội tiến lại một bước điểm huyệt cách không khiến cho Ngũ Phương giáo chủ phải buông tay xuống , miệng hắn gầm lên những tiếng rất chói tai :
- Từ Văn ! Ngươi .. mau hạ thủ giết ta đi .
Từ Văn liền thò tay lột miếng khăn phủ đầu cùng tấm mặt nạ , bất giác chàng bật lên tiếng la hoảng :
- Úi chao !
Tiếng rú như người phát điên chàng lùi lại mấy bước rồi ngồi phịch xuống đất , mặt chàng co rúm lại không còn ra hình thù gì nữa tưởng chừng như bị chứng giựt gân suýt nữa ngất đi . Trong giây lát này chàng tưởng như ngày mạt vận đã tới lại tựa hồ như bị người xâu xé từng miếng thịt , đầu chàng trống rỗng .
Hồi lâu chàng thấy mình tuyệt vọng đau khổ không còn đủ sức phải cố gắng mới la lên được :
- Chuyện này ... không thể được . Thật là thảm khốc ! Trời ơi !
Ngũ Phương giáo chủ hiển nhiên là phụ thân chàng tức Thất Tinh bảo chúa Từ Anh Phong . Chàng không ngờ kết cục lại xảy ra như thế này .
Người che mặt mặc áo cẩm bào tức Thất Tinh cố nhân , hán tử mặt đen tức Khách qua đường đã bao lần toan hạ sát thủ giết chàng với bộ mặt thần bí thì nay những điều đó đã phơi ra trước mặt chàng .
Mé đầu Từ Anh Phong bị một vết sẹo khác nào mũi đao đâm vào tim chàng vì chính chàng đã gây ra vết sẹo đó .
Chàng la thầm :
- Có bao giờ cha lại giết con không cần lựa chọn thủ đoạn ? Phụ thân lại bắt giữ mẫu thân để uy hiếp chàng thì còn ra thế nào ? Phụ thân lại gian dâm với người yêu của con trai là Thiên Đài Ma Cơ ư ? Phụ thân lại dối thày diệt tổ và gây ra bao nhiêu tội ác khiến quỷ thần cũng phải phẫn nộ .
Từ Văn nghĩ vậy rồi chàng tưởng như mình bị vỡ trái tim hồn lìa khỏi xác , nỗi đau khổ của chàng lúc này thật không bút nào tả xiết . Chàng giơ tay lên bứt đầu tóc rồi lại kêu gào rất thảm thiết :
- Trời ơi ! Trời làm chi cực thế này . Sao lại thế này ?..
Tiếng chàng la hét không giống như từ miệng người phát ra khiến người nghe phải đau xót khong6 nỡ để lọt vào tai .
Tưởng Uý Dân sa lệ hỏi :
- Anh Phong huynh ! Sao Anh Phong huynh lại hành động tàn tệ đến thế ?
Từ Anh Phong ngẩng đầu trông lên trời mặt hắn co rúm lại không nói nửa lời . Từ Văn đột nhiên đứng phắt dậy cắm đầu loạng choạng chạy đi ..
Tưởng Uý Dân lạng người ra chặn lão xúc động quá nói không nên lời :
- Từ Văn ! Ngươi .. không thể .. bỏ đi được . Bọn Thượng Quan Hoành liệu có buông tha y không ?
Từ Văn khóc không ra lời hỏi lại :
- Thế thúc ! Tiểu điệt .. phải làm gì ?
Tưởng Uý Dân nói :
- Trước mắt ngươi là sự thật . Ngươi hãy giải quyết vấn đề của ngươi trước đi rồi sẽ bàn tới chuyện khác .
Từ Văn ấp úng :
- Nhưng .. Tiểu điệt giải quyết làm sao ?.. Trừ cái chết ..
- Ngươi không thể nói điên khùng thế được .
Mấy chục bóng người từ bên kia chạy đột nhiên có tiếng la :
- Từ Anh Phong ! Hắn là Từ Anh Phong .
Tưởng Uý Dân kéo Từ Văn lại trước mặt Từ Anh Phong , bỗng Thượng Quan Hoành bật tràng cười rộ :
- Từ Anh Phong ! Thật không ai ngờ lại là ngươi ! Đây là ý trời ! Ha , ha ...
Một bóng người vọt về phía Từ Anh Phong không nghĩ ngợi gì phóng chưởng đánh luôn , bóng người liền bị hất ngược lại mụ chính là Không Cốc Lan Tô Viên . Từ Văn vội chạy ra chắn trước mặt phụ thân , sắc mặt chàng lợt lạt không còn chút huyết sắc ánh mắt chàng chẳng khác kẻ điên khùng .
Thượng Quan Hoành lớn tiếng quát :
- Từ Văn ! Ngươi còn hộ vệ cho hắn ư ?
Từ Văn máy môi một lúc rồi mới nói lời :
- Các vị muốn động thủ thì hãy giết tại hạ trước đi .
Bầu không khí tưởng chừng ngưng kết lại khiến người ta phải nghẹt thở .
Không Cốc Lan Tô Viên lớn tiếng quát :
- Từ Văn ! Ngươi mà hộ vệ cho hắn thì hãy giết hết người trong trường đi đã .
Từ Văn trong lòng đau khổ không biết nói sao , mối tình phụ tử khiến chàng không thể thõng tay đứng nhìn . Nhưng phụ thân chàng là công địch của võ lâm , ngoài ra y còn là tên bạn đồ mà Từ Văn là người chấp pháp .
Chàng không dám nghĩ thêm nữa .
Từ Văn ngó Không Cốc Lan Tô Viên , nguyên mụ là đại phu nhân của phụ thân chàng . Chàng thấy mặt mụ cực kỳ đau khổ và phẫn nộ nên không biết đáp thế nào . Chàng chỉ còn có con đường duy nhất là cả hai cha con đều chết về tay mọi người , vì kẻ làm con không thể giết cha mà phụ thân chàng chết cũng chưa đủ đền tội .
Giữa lúc ấy một gã áo đen chạy tới trước mặt Thượng Quan Hoành thi lễ nói :
- Bẩm Hội chủ ! Thôi chưởng lệnh , Nguỵ hộ pháp cùng ba vị nữa ..
Thượng Quan Hoành hỏi ngay :
- Các vị đã làm sao ?
Gã áo đen đáp :
- Các vị đã bị chết trong hang núi .
Không Cốc Lan Tô Viên rú lên tiếng rất thê thảm :
- Hán Văn đã chết rồi ư ?
Vân Trung Tiên Tử vội đỡ lấy vai mụ nói :
- Xin phu nhân bớt nỗi bi ai thuận theo biến cố .
Không Cốc Lan Tô Viên lảo đảo người đi hai cái rồi bật lên tiếng cười rộ , tiếng cười so với tiếng khóc còn thê thảm hơn .
Từ Văn chịu không nổi những cái đau đớn vô hình hành hạ chàng . Chàng lớn tiếng nói :
- Các vị hãy động thủ đi !
Không Cốc Lan Tô Viên dẫy dụa thoát khỏi bàn tay Vân Trung Tiên Tử tiến lại gần lớn tiếng quát :
- Từ Văn ! Tránh ra !
Từ Văn nghiến răng đáp :
- Không được ! Tiền bối cứ hạ thủ đi .
- Nhưng ta không muốn giết ngươi ...
Từ Văn đáp :
- Nếu thế thì không được !
Mụ thét lên :
- Coi chưởng đây .
Binh một tiếng . Từ Văn bị hất ra ngoài hơn trượng miệng vọt máu ra như tên bắn . Chàng không sao chống đỡ được và cũng không vận công hộ vệ cho mình .
Mọi người trong trường đều biết rõ Từ Văn muốn tìm cái chết . Không Cốc Lan đứng thộn mặt ra , nhưng mụ oán độc vô cùng không giết Từ Anh Phong là không xong .
Từ Anh Phong đã không tự tử được mà thương thế cực kỳ trầm trọng , hắn tự biết không còn cách nào trốn thoát được công đạo bèn nhắm mắt lại .
Thượng Quan Hoành trầm giọng quát :
- Từ Văn ! Hay hơn hết là các hạ hãy lui ra khỏi chốn này .
Từ Văn lạng người đi một cái trở về chốn cũ miệng chàng đáp :
- Không được !
Không Cốc Lan Tô Viên đột nhiên cất giọng bi ai hỏi :
- Nguỵ hộ pháp còn thanh kiếm đâu ?
Một tên võ sĩ áo đen lập tức đưa thanh trường kiếm có cả vỏ nói :
- Thưa kiếm đây !
Không Cốc Lan Tô Viên rút trường kiếm liệng vỏ đi rung cổ tay toan ...
Bất thình lình một bóng người áo đen thân hình mảnh dẻ chạy vào không trường hiển nhiên là một thiếu phụ nạ dòng . Cặp lông mày nhăn rút lại tỏ vẻ rất buồn rầu , sắc mặt lợt lạt không còn chút huyết sắc .
Từ Văn cất tiếng bi ai hô lên :
- Má má !
Chàng quỳ ngay xuống rồi nức nở khóc .
Người đàn bà áo đen này chính là Lam Ngọc Trân nhị phu nhân của Từ Anh Phong , mẫu thân của Từ Văn .
Lam Ngọc Trân nước mắt chảy quanh xoa đầu Từ Văn nói :
- Hài tử ! Đừng khóc nữa ! Đứng dậy đi !
Từ Văn trong lúc nhất thời không làm sao thu được những mối bi phẫn nó làm cho chàng tan nát ruột gan , vẫn nức nở khóc hoài .
Lam Ngọc Trân tay cầm một cái túi gấm nhỏ buồn rầu nói :
- Phật Tâm đây ! Vị nào thu hồi đi ?
Đỗ Như Lan tiến lại niệm Phật hiệu nói :
- Xin trao lại cho bần ni .
Bà đón lấy cái túi gấm rồi lùi ra bên .
Lam Ngọc Trân ngó Từ Anh Phong nhắm mắt ngồi dưới đất nói :
- Anh Phong ! Việc đã đến thế này tiện thiếp xin nói rõ .
Từ Anh Phong mở mắt ra hung quang lấp loáng nhưng hắn cúi đầu xuống ngay , thừ người ra nói :
- Được rồi ! Ngươi muốn nói gì thì nói .
Lam Ngọc Trân đưa tay dắt Từ Văn cất giọng buồn thảm nói :
- Từ Văn ! Ngươi hãy đứng dậy nghe ta thuật chuyện .
Từ Văn lau nước mắt đứng lên toàn thân chàng vẫn run lẩy bẩy không ngớt .
Thống Thiền hoà thượng nhìn Lam Ngọc Trân chắp tay nói :
- Nhị phu nhân ! Bần tăng là Chu Đại Niên người đứng đầu Thất Tinh Bát tướng ngày trước đây .
Lam Ngọc Trân đáp :
- Bản nhân biết rồi !
Từ Văn lại cất giọng thê lương gọi :
- Má má !
Lam Ngọc Trân thở dài não ruột bà đưa tay áo lên lau nước mắt rồi bà lộ vẻ cương quyết nói :
- Ta không phải là má má ngươi .
Từ Văn kinh hãi lùi lại một bước run lên nói :
- Má má bảo sao ?
Lam Ngọc Trân đảo mắt nhìn Thượng Quan Hoành rồi cất giọng run run nói :
- Từ Anh Phong không phải là phụ thân ngươi .
Từ Văn trợn mắt há miệng lùi lại thêm mấy bước hồi lâu mới ấp úng nói :
- Hài nhi còn sống không ? Hay là đang mơ mộng ..
Lam Ngọc Trân đáp :
- Hài tử ! Không phải mộng ảo gì đâu phụ thân chân chính của ngươi là vị này .
Bà vừa nói vừa giơ tay trỏ vào Thượng Quan Hoành . Thượng Quan Hoành biến đổi sắc mặt mấy lần ra chiều rất kinh ngạc đăm đăm ngó Lam Ngọc Trân .
Từ Văn đập tay vào đầu la lên :
- Trời ơi ! Ta không chịu nổi nữa rồi , vụ này là thế nào ?...
Lam Ngọc Trân chú ý ngó Thượng Quan Hoành rồi kể tiếp :
- Thượng Quan Hoành ! Gã là con của tôn phu nhân Chúc Diệm Hoa sinh ra . Nàng sinh vào đúng dịp ba hôm trước bản nhân cũng sinh được một gái nhưng đứa nhỏ chỉ sống được hai ngày rồi chết ngay . Từ Anh Phong sợ rằng mình đã gây ra bao nhiêu thù oán nên muốn giết gã đi nhưng ta miễn cưỡng bồng gã về nuôi dưỡng hận làm con mình . Vụ này không một ai hay biết . Gã nên kêu bằng Thượng Quan Văn nhận ra rồi trở về tôn tộc đi !
Lam Ngọc Trân nói câu này khiến cho toàn trường đều kinh ngạc thật là một thiên bi sử không ai nghĩ tới .
Từ Văn hiểu ngay , chàng nghĩ thầm :
- Không trách phụ thân tìm thiên phương bách kế để giết mình té ra vì nguyên nhân này . Thật là đáng sợ ! Thật là ly kỳ ! Từ Anh Phong còn trỏ kẻ thù để mượn tay mình giết phụ thân , lòng người ác độc đến thế ư ?
Thượng Quan Hoành lại ôm lấy Từ Văn - kêu bằng Thượng Quan Văn đúng hơn - nước mắt tuôn ra như mưa hồi lâu không nói nên lới .
Thượng Quan Văn quỳ xuống , một mối bi thương lại nổi lên nhớ lại người mẹ thân sinh là Chúc Diệm Hoa đã gặp thảm cảnh . Chàng ngẩng đầu lên nhìn Từ Anh Phong bằng con mắt vô cùng oán hận .
Từ Anh Phong cũng phẫn nộ nói :
- Lam Ngọc Trân ! Ngươi ...
Lam Ngọc Trân nghiến răng quay lại Thượng Quan Văn hỏi :
- Hài tử ! Ta đã sai Hoàng Minh đưa Độc kinh cho ngươi , ngươi đã lấy lại được chưa ?
Thượng Quan Văn quay lại buồn rầu đáp :
- Hài nhi đã thu được rồi nhưng Hoàng Minh đại ca đã bỏ mạng .
Sự thự đã chứng minh :
Hoàng Minh bị bọn kiếm sĩ áo gấm đi với gã hạ sát . Kiếm sĩ áo gấm sờ vào Độc kinh mà chết . Thiếu Lâm tăng chịu lời uỷ thác của Hoàng Minh lúc lâm tử cũng trúng độc mà uổng mạng . Kết quả gây nên một trường sóng gió .
Lam Ngọc Trân lại nói :
- Hài Tử ! Còn Thiên Đài Ma Cơ đã lấy máu trong người nàng để cứu ngươi , chính mắt ta trông thấy nhưng nàng cũng đã chết rồi .
Từ Văn gật đầu . Bây giờ chàng mới nhớ ra lúc ban đầu Thiên Đài Ma Cơ có nói đến một thiếu phụ áo đen thần bí thì người đó chính là Lam Ngọc Trân .
Lam Ngọc Trân lại nói tiếp :
- Từ Anh Phong mấy lần muốn sát hại ngươi lại không chết đáng lý y cũng thôi vì thân thể y bí mật chẳng một ai hay . Song trên đầu còn có vết sẹo không có cách nào làm mất đi được nên y với ngươi thành thế cưỡi hổ không xuống được nữa . Ta cũng lấy làm tủi nhục vì hắn nhưng mình trót đã là vợ con hắn , bây giờ ta bán rẻ hắn cũng vì đại nghĩa bỏ tình chồng vợ . Ta ..
Bà chưa dứt lời đã ngã lăn ra vì bà đã tự làm đứt kinh mạch mà chết , mọi người trong trường đều than thở một hồi .
Thượng Quan Văn băng mình lại trước Từ Anh Phong tay cầm viên Pháp hoàn lớn tiếng nói :
- Từ Anh Phong ! Tội ngươi đáng băm thây làm muôn đoạn nhưng vì môn quy vậy ngươi nuốt viên thuốc này để đền tội ác là xong .
Từ Anh Phong buông tiếng thở dài đón lấy viên Pháp hoàn bỏ vào miệng ngửa mặt lên trời rồi ngã lăn ra tắt thở chết liền .
Không Cốc Lan Tô Viên la lên một tiếng bi ai , bà cầm thanh trường trường kiếm nhảy xổ lại chặt đứt đầu Từ Anh Phong rồi hô lớn :
- Hán Văn ca ! Tiện thiếp cũng đi theo đây .
Mụ xoay kiếm lại đâm cổ tự vẫn , động tác của mụ rất đột ngột mọi người nhảy lại để cứu thì không kịp nữa .
Vân Trung Tiên Tử cất bước tiến lại . Thượng Quan Hoành dắt tay Thượng Quan Văn tới bảo chàng :
- Hài tử ! Đây là hậu mẫu ngươi , ngày trước y đã gặp được Bạch Thạch Thần Ni luyện thành tuyệt nghệ sau y cùng ta kết hôn sinh ra muội muội của ngươi là Tử Vi ..
Thượng Quan Văn hỏi :
- Ồ ! Muội muội đâu rồi ?
Thượng Quan Hoành đáp :
- Hỡi ơi ! Số phận của y thật khổ não bây giờ ở trong núi nuôi dưỡng đứa hài nhi do tội ác sinh ra .
Thượng Quan Văn nét mặt cũng rầu rầu . Ban đầu chàng say mê thiếu nữ áo hồng đến điên đảo thần hồn ngờ đâu nàng lại là đứa em khác mẹ với chàng .
Tưởng Uý Dân đột nhiên kéo tay Thượng Quan Hoành nói nhỏ hồi lâu .
Thượng Quan Hoành kêu Thượng Quan Văn đến hỏi :
- Hài nhi ! Ngươi đối với Minh Châu cô nương thế nào ?
Thiên Đài Ma Cơ chết rồi Thượng Quan Văn chẳng còn gì để nói nữa , chàng đáp :
- Vụ này xin gia gia tác chủ .
Thượng Quan Hoành nhìn Tưởng Uý Dân nói :
- Hay lắm ! Vậy là quyết định xong rồi . Một tháng sau cha con tại hạ sẽ đến quý phủ cầu thân .
Tưởng Uý Dân cười ha hả nói :
- Vậy thì tại hạ xin cáo từ về trước .
Tưởng Uý Dân dắt Tưởng Minh Châu vái chào mọi người rồi trở gót đi ngay .
Thượng Quan Văn nghi ngờ hỏi :
- Đường thông đạo vào hang bị bít kín rồi thì làm thế nào ?
Thượng Quan Hoành đáp :
- Tưởng Uý Dân đã được Lam Ngọc Trân cho hay một nẻo đường bí mật khác .
Thượng Quan Văn mừng rỡ nói :
- Hay lắm !
Mọi người thu dọn chiến trường xong thì đã giờ Mùi .
Đoàn người ôm mối bi thương trầm trọng theo đường bí mật ra khỏi hang núi .