Quyển 1: Bangkok! Đàn bà, ma túy và máu.
Chương 3: Một đội bốn người (Trung)
Tác Giả: trouble
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trong thời đại khoa học kỹ thuật sớm phát triển như hiện nay, việc giao thông giữa các nước đã dần trở nên dễ dàng. Thế nhưng chuyện một chiếc chuyên cơ nội trong ngày có thể bay từ Bắc Kinh đến Bangkok chỉ trong vòng 15 phút thì quả là một chuyện khó tin. Mười Hai biết là đối với The Church thì không gì là không thể nhưng đến mức này thì quả thật là biến thái, một tổ chức biến thái sở hữu cả những phương tiện giao thông cũng quá sức là biến thái.
Mười Hai không phải đợi lâu, sau khi liên lạc với The Church thì Jean đã lặp tức lên đường. Nhiệm vụ lần này tuyệt nhiên không thể chậm trễ.
3 năm ngắn ngủi, đối với Mười Hai thì nó vụt qua như 3 thế kỷ.
…
Mười Hai đứng đó, bên ngoài phi trường. Jean đang từ từ bước ra, nàng chỉ mặc vỏn vẹn một cái áo sơ mi dài tay được xắn lên đến khủy và một chiếc váy len phủ đến gối cùng đôi giầy bốt cao che chắn phần còn lại của cặp chân dài. Mái tóc bồng bềnh cùng cặp mắt biếc xanh như ngọc càng tôn vinh thêm vẻ đẹp rạng ngời của gương mặt thanh tú. Một vẻ đẹp thoát tục đúng nghĩa.
“Jean…”
Nàng không đáp lại, chỉ lẳng lặng nghiên mình cúi chào. Đối với nàng, Mười Hai hiện đang ở một địa vị cao hơn. Dù cho tình cảm của họ có thế nào đi chăng nữa thì chuyện này vẫn không thể thay đổi, phép tắc là phép tắc. Trong công việc không duy trì tình cảm riêng tư.
Nhưng cũng nhờ vậy mà Mười Hai có dịp mãn nhãn, đôi gò bồng đảo ẩn hiện sau lớp vải mỏng manh của cái áo sơ mi dần lộ ra trước mắt làm Mười Hai quá sức hưng phấn. Máu trên não chạy rần rần làm da đầu tê dại.
Mười Hai lắp bắp: “Em… dạo này… khỏe không?”
Nàng vẫn không đáp lại, chỉ nở một nụ cười triều mến.
…
Chiếc xe taxi lao đi trên đường, Mười Hai và Jean cố ý dùng tiếng Latin để trao đổi nhằm tránh tay tài xế biết chút tiếng anh mà sinh ra để ý.
“Có lẽ bây giờ em nên gọi anh là Mười Hai đại nhân.”
“Chậc! Khách khí làm gì, cứ gọi anh là Mười Hai được rồi.”
“Nhưng…”
“Nghe anh một lần được không?”
Nàng đỏ mặt thẹn thùng, so với trước kia thì Mười Hai bây giờ quả thật rất là phong độ. Cơ bắp rắn chắc, ngay cả kiểu tóc cũng thay đổi làm nên một vẻ đẹp trai mà khó người con gái nào có thể cưỡng lại được.
“Trông em có vẻ đã trưởng thành hơn rất nhiều.”
Quả thực là thời gian có thể thay đổi con người, 3 năm trước Jean chỉ mới 17 tuổi, nét đẹp ngây thơ trong sáng giờ đã được thay thế bằng một vẻ đẹp của tuổi trưởng thành.
“Còn anh thì vẫn vậy, em chỉ cảm thấy ở anh một luồng khí tức ấm áp và sức mạnh vô cùng.”
“Em không thấy gương mặt anh tàn tạ thế này sao? Bị người ta đánh cho ra nông nỗi này mà còn bảo là mạnh cho được. Đừng cố an ủi anh chứ.”
Jean vẫn nhẹ nhàng nhưng trong ánh mắt đã sớm lộ ra một tia sát ý: “Là ai vậy?”
“Ở đây nói không tiện, Chín sẽ phổ biến cho chúng ta sau.”
“Cả Chín đại nhân và Judas cùng tham gia sao? Sự việc lần này có vẻ khá nghiêm trọng đây.”
“Nghiêm trọng gì thì cũng về đó rồi tính, giờ em theo anh đến chỗ này được không?”
Jean làm ra vẻ mặt ngây ngốc khó hiểu, Mười Hai thấy được cử chỉ dễ thương đó cùng gương mặt siêu cấp xinh đẹp mà trong lòng có quỷ. Hắn chỉ khẽ thì thầm vào tai liền khiến nàng đỏ mặt thẹn thùng.
“Anh… thực sự muốn sao?
Mười Hai lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà nghe cô nàng bẽn lẽn, hắn đã sớm bảo taxi tấp vào một khách sạn nào ở gần đó. Jean đỏ mặt bừng bừng nhưng vẫn không dám phản kháng lấy nửa lời.
…
“Em vào tắm trước đi.”
Quả nhiên là Mười Hai đã nhịn hết nổi, hắn đã cố kìm nén hỏa khí trong lòng mấy năm nay. Jean hiểu rõ điều đó nên cũng thuận ý mà động sắc xuân.
Mười Hai ngã người trên giường, lấy điện thoại ra gọi cho Judas.
“Tối nay ta và Jean về trễ. Ngươi tự kiếm cái gì ăn đi. Nói với Chín là sáng mai chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng hơn.”
“Con mẹ ngươi! Chín cũng bảo là tối nay về trễ, các ngươi hẹn nhau đi quậy phá ở đâu mà tránh mặt ta đúng không?”
“Mẹ ngươi thì có. Ta thèm vào, Chín đi đâu không biết nhưng ta chỉ dẫn Jean đi ăn tối rồi dạo quanh thành phố thôi.”
“Kệ mẹ mấy người. Ta đi ăn lẩu đây.”
Thoát được cái thằng khùng đó, Mười Hai mừng còn hơn là trúng số. Hắn thầm nghĩ: “Lão tử đi vui vẻ với người đẹp đâu có điên mà rủ cái thằng dâm đãng như mày đi chung.”
Lúc này Jean từ phòng tắm bước ra, quấn trên mình chỉ duy nhất một cái khăn tắm. Vẻ đẹp ngời ngợi khiến Mười Hai chịu không nổi liền lặp tức cởi ngay quần áo ra.
Hắn toàn thân xích lõa xấn tới bên nàng, khẽ dùng tay nâng cằm lên mà trao một nụ hôn nồng cháy. Bất thần hai lưỡi quấn vào nhau làm huyết dịch trong thân thể song phương rạo rực không thôi. Jean nhắm mắt lại không dám phản kháng còn Mười Hai thì liên tục dùng lưỡi làm thành những động tác chuyên nghiệp đi từ môi xuống đến rốn nhằm tận hưởng cho bằng hết thân thể của người đẹp.
Thình lình hắn vật nàng xuống giường, động tác quá mạnh làm chiếc khăn tắm sớm đã bay đi đâu. Hai thân thể xích lõa đè lên nhau, sắc xuân tràn ngập nơi nơi.
Mười Hai châm chọc bằng vẻ mặt dâm đãng: “Em là ‘con gái’ đúng không?”
Jean vẫn thủy chung nhắm mắt, gương mặt đỏ bừng, thân thể hơi run run. Thế nên Mười Hai mới biết đây là lần đầu của cô nàng.
Mười Hai khẽ hôn lên cổ rồi lại xấn ra đằng sau *** tai. Song thủ miên man bất tận cứ liên tục xoa bóp cặp ngực to tròn. Tiểu đệ của hắn lúc này đã thập phần cương phẫn, như một thiết côn hung hãn và hết sức nguy hiểm.
Mười Hai chầm chậm đưa tiểu đệ tiến vào nơi ấm áp hoang lạc, nhất cử nhất động đều khiến vạn vật như bị đứng lại. Thanh âm rên rỉ khẽ vang lên làm Mười Hai càng thêm thập phần thú tính, hắn dùng toàn bộ sức lực nhấp mạnh rồi lại trở nên nhẹ nhàng lãng mạn hơn bao giờ hết, gương mặt Jean cũng đã trở nên nhăn nhó vì đau đớn nhưng sau đó liền ôn nhu trở lại.
Những thanh âm hoang đãng dần vang lên khắp phòng, vẻ mặt của Jean cũng đã dần trở nên vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp một cách lạ lùng. Mười Hai thở hồng hộc, hắn liên tục ra sức nhấp mạnh thiết côn, song thủ cũng không vì thế mà dừng lại. Bất thần hắn dùng lực ôm sát người tình vào trong lòng mà ngã ra đằng sau tạo nên một tư thế khác lạ, nữ tử ngồi bên trên nam nhân mà hưởng thụ.
Trải qua một quãng thời gian khá lâu hắn mới chịu dốc ra toàn bộ vốn liếng mà nghỉ mệt. Cả hai nằm dài ra giường thỏa mãn vô cùng.
“Jean! Anh yêu em.”
Nàng thẹn thùng vẫn chẳng hé lấy nửa lời đáp lại mà chỉ bẽn lẽn gục đầu vào lòng hắn. Mười Hai không biết có phải là do kìm nén quá lâu hay là do bản thân dương khí quá mạnh mà tiểu đệ đã sớm hồi phục uy phong. Hắn bắt Jean xoay người lại, chống tay lên giường mà giao hoan theo kiểu của loài thú.
Bỏ mặc ngoài tai những răn giới của tôn giáo, ném ra khỏi đầu những luân lý của xã hội phong kiến khi xưa. Hai con người thuộc về nhau chỉ biết làm theo bản năng, dòng thời gian cứ miên man bất tận nhưng nó sẽ phải dừng lại khi tình yêu thăng hoa.
…
Judas ăn lẩu xong thì cũng chẳng biết đi đâu nên quay về phòng, hắn mướn những đĩa film con heo về mở lên giải trí. Đương trong lúc hứng thú thì tiếng gõ cửa phòng vang lên.
“Con mẹ mấy người, đi giờ này mới về, ta đang chán lắm đây có biết không hả?”
Judas miệng thì chửi nhưng cũng đã nhanh chóng chạy ra mở cửa. Đập vào mắt hắn lúc này là thân ảnh của Chín, quần áo rách bươm, toàn thâm còn có nhiều chỗ bị thương chảy máu không dứt. Đặc biệt là lúc này hắn đã mất đi cánh tay trái.
Một đêm đẫm máu, máu của tình yêu và máu của một cuộc thương vong không đáng có.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Quyển 1: Bangkok! Đàn bà, ma túy và máu.
Chương 3: Một đội bốn người (Hạ)
Tác Giả: trouble
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tại một con hẻm tối, khuất sau những chốn vui chơi về đêm của thành phố Bangkok. Một thân ảnh vụt nhanh như đang trốn chạy chính mình.
Bức Vương lao đi cùng gương mặt đẫm máu bởi con mắt phải giờ đã không còn trên gương mặt của y.
…
“Mẹ nó! Các ngươi giờ này mới về.”
Mười Hai và Jean vừa về đến khách sạn thì cũng đã gần 1h sáng. Lúc này Judas đang ngồi canh chừng cho Chín. Với một mớ thương tích cùng cách tay trái bị mất như vậy, nếu gặp người khác thì đã sớm đi gặp tổ tiên rồi.
“Là… là ai?”
Mười Hai nhăn mặt hỏi gặng.
Judas lạnh lùng đáp: “Bức Vương.”
Cả căn phòng chợt yên ắng, chút không khí bi thương thay cho vô vàn lời chia sẽ. Tình hình hiện nay đang hết sức khó khăn. Chín đang trong tình trạng cửu tử nhất sinh, chẳng biết khi nào mới tỉnh lại được.
Chợt Judas đứng dậy, lôi từ dưới giường ra một cái ba lô to đùng.
“Vũ khí trong này, chọn đi. Nội trong ngày mai chúng ta phải giải quyết Bức Vương.”
Nói rồi hắn lại chỉ về phía chiếc bàn, trên đó có một cái hủ nhỏ bằng thủy tinh chứa đầy nước, trôi lơ lửng trong đó là một con mắt còn vương chút huyết dịch.
“Chín đã hy sinh cánh tay trái để cưỡng đoạt con một mắt của hắn. Hiện Bức Vương chỉ còn 50% ma lực thôi. Giải quyết hắn là chuyện của chúng ta.”
Judas khẽ thở dài tiếp lời: “Ý các người thế nào?”
“Thiết nghĩ chúng ta nên thừa lúc này mà truy sát.”
Mười Hai quả quyết, Jean cũng chẳng bận tâm. Lúc này cho dù hắn nói chó là mèo thì nàng cũng sẽ tuyệt nhiên tin tưởng.
Judas do dự: “Còn Chín thì sao?”
Jean bất ngờ lôi từ đâu ra một xấp giấy: “Trước khi đi tôi có mang theo hồi lực phù, có thể trong thời gian ngắn nhất giúp Chín đại nhân hồi phục thể lực. Nhưng cánh tay thì…”
“Nếu vậy thì sau 30 phút nữa chúng ta sẽ xuất phát. Ta sẽ dùng thuật truy tung lên con mắt này để tìm ra Bức Vương. Jean mau chữa trị cho Chín đi, còn Mười Hai thì chuẩn bị sẵn vũ khí cho ta luôn, ngươi biết ta thích dùng loại gì rồi chứ?”
Judas bóp nát lọ thủy tinh và cầm con mắt trong tay, hắn bây giờ toàn thân tràn đầy sát khí. Mười Hai cũng chẳng nói gì thêm, lạnh lùng lấy từ trong ba lô ra một cây Desert Eagle và một khẩu MP5 mini đã qua cải tiến, tiện tay vơ thêm vài băng đạn dự phòng. Jean thì đã sớm nhanh chóng dùng bùa dán lên những yếu huyệt trên người của Chín, vết thương nơi cánh tay được dùng băng gạc bọc lại một cách thô sơ cũng đã bắt đầu ngừng chảy máu.
“Vũ khí của em đâu Jean?”
Mười Hai có chút thắc mắc bởi trong trí nhớ của hắn, Jean là một cô nàng cá tính rất ưa dùng những loại vũ khí cận chiến có sát lực cao.
“Em tất có chủ ý.”
Jean miễn cưỡng đáp lại vì hiện nàng đang tập trung tinh thần để duy trì pháp lực lên những lá bùa.
“Bức Vương vẫn còn ở trong nội thành. Chuẩn bị lên đường.”
“M4A1 của ngươi đây, đã lắp sẵn nòng giảm thanh rồi.”
Mười Hai nhanh nhẹn giao cây súng ưa thích cho Judas. Bởi mới nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, tuy tính cách Judas võ phu là thế nhưng hắn lại rất thích dùng những loại vũ khí vô thanh vô sắc, sở trường của hắn là ám toán và kết liễu đối thủ chỉ trong tíc tắc chứ không phải là điên cuồng chiến đấu. Mười Hai là đệ tử của hắn nên tính cách cũng bị ảnh hưởng phần nhiều.
“Được! Chúng ta đi.”
Mười Hai thắc mắc: “Tuy Bức Vương chỉ còn 50% ma lực nhưng võ công của hắn cũng thuộc hàng siêu cấp biến thái. 3 người chúng ta tác chiến sao đây, nếu có thêm một người nữa thì đỡ biết mấy, có thể hợp thành tổ đội 4 người mà liên thủ hỗ trợ cho nhau rồi.”
Jean đáp: “Bức Vương tuy là ở phe trung lập nhưng tính tình cổ quái, lần này gã giao phong cùng Chín đại nhân tức là đã chính thức khiêu chiến cùng The Church rồi. Chúng ta có quyền sinh sát rồi báo cáo lên cấp trên sau. Nhưng vấn đề là chỉ 3 người thì làm sao có thể…”
Mười Hai như ngộ ra được một chân lý nào đó, hắn nhìn kỹ Jean một lần rồi lại quay sang Judas.
“Judas, còn nhớ lúc chúng ta càng quét tổ chức buôn nội tạng ở Nam Phi không? Lần đó có một tay cao thủ được mệnh danh là phản đồ của The Church ra tay chống lưng cho tổ chức đó.”
“Đúng vậy! Hắn tuy xảo nghệ thấp kém nhưng lại sở hữu một loại pháp thuật khá là rắc rối… à đúng rồi! Là thuật phân thân.”
Gã tiếp lời: “Cái này chắc chỉ có Jean là đủ khả năng thôi. Phàm là Thừa Hành Giả thì bắt buộc phải học cho bằng hết những bí thuật từ khi còn bé rồi kìa.”
“Thuật phân thân thì em cũng có thể sử dụng nhưng miễn cưỡng cũng chỉ có thể tạo ra tối đa là 10 ảnh thể và duy trì trong 20 phút.”
Mười Hai hỏi: “Vậy nếu chỉ tạo ra 1 ảnh thể thì sao? Bản thân nó có thể sử dụng vũ khí được không?”
“Nếu chỉ dồn linh lực để tạo ra 1 ảnh thể duy nhất thì miễn cưỡng duy trì tối đa trong 48 giờ. Bản thân ảnh thể có khả năng mô phỏng mọi kỹ năng của chủ thể nhưng ý thức thì vẫn bị chủ thể khống chế và đặc biệt là không thể sử dụng pháp thuật.”
Judas quả quyết: “48 giờ đã là quá đủ, tác chiến theo đội thì không cần nhiều. Cứ như vậy đi. Mười Hai và Jean sẽ đảm nhiệm vị trí đột kích giả, ảnh thể của Jean sẽ dùng súng nhắm nấp ở một vị trí an toàn nào đó để ra tay ám toán đối phương. Về phần ta sẽ lấy mạng ra để đảm bảo an toàn và hỗ trợ cho các người.”
…
Lúc này đã gần 3 giờ sáng, thành phố Bangkok vẫn chưa mất đi vẻ đẹp về đêm cùng sự nhộn nhịp vốn có.
4 thân ảnh lao đi trong đêm như những thợ săn. Một đội bốn người đã có mặt đầy đủ. 2 đột kích giả, 1 tay bắn tỉa và 1 người hỗ trợ đi theo.
Đây có thể được tính là tổ đội biến thái nhất từ trước đến nay, bất luận là về phương diện nào mỗi cá thể cũng đều hoàn hảo.
Nhưng Bức Vương cũng được tính là một cường giả tối cao, tuy đã mất đi 50% ma lực nhưng mang trên mình võ nghệ bất phàm và thành tích bất bại.
Trước mắt tử thần đứng về phe ai còn chưa rõ, thế giới ngầm Bangkok hôm nay sẽ được chứng kiến một trận chiến kinh thiên động địa. Long hổ giao tranh, huyết nhuộm tứ phương.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Quyển 1: Bangkok! Đàn bà, ma túy và máu.
Chương 4: Huyết dạ (Thượng)
Tác Giả: trouble
Nguồn: Tàng Thư Viện
5 giờ sáng, tại một cảng nhỏ ở bờ tây thành phố Bangkok…
Mười Hai liên tục dùng tốc độ nhanh nhất cố gắng thu hẹp khoảng cách với Bức Vương. Jean cũng tuyệt nhiên duy trì một khoảng cách nhất định, cùng với thanh nỏ đeo trên cánh tay liên tục bắn ra những mũi tên với xạ lực kinh hồn, mỗi mũi tên đều mang theo một luồng khí tức băng lãnh thoát ra tạo nên cảm giác âm hiểm vô cùng.
Judas đứng sừng sững trên một thùng container, tay cầm khẩu M4A1 mà liên tục xả đạn. Ở bên dưới là vô số xác chết của những tay giang hồ đi theo Bức Vương. Judas lạnh lùng bắn hết băng này đến băng khác mà chẳng thèm động tâm, cứ như mạng của bọn lâu la này đối với hắn còn không bằng một con kiến.
Phân thân ảnh thể của Jean thủy chung vẫn lạnh lùng trong tư thế sẵn sàng trên boong một con tàu đang được neo gần đó. Khẩu súng nhắm AWM trong tay như sẵn sàng đoạt mạng kẻ thù bất cứ lúc nào.
…
Vài giờ trước.
Bức Vương một thân chạy đến bến cảng này, sào huyệt của băng Thổ Trư. Dùng một thân bản sự bóp vỡ đầu tên đại ca. Thế là chỉ chưa đầy nửa giờ đồng hồ Bức Vương đã đường đường chính chính ngồi lên chiếc ghế lão đại của băng Thổ Trư. Mặc dù đây chỉ là một băng nhóm nhỏ chuyên bảo kê hàng hóa cập cảng nhưng tình hình của hắn lúc này đã thực sự rất nguy cấp, có bao nhiêu đàn em thì xài bấy nhiêu. Bọn này xem ra cũng biết kinh sợ trước bản lãnh thông thiên của tân lão đầu và một phần cũng bởi Bức Vương tiện tay ném cho chúng khá nhiều tiền nên bọn lâu la này cũng đã sớm sẵn sàng bán mạng vì hắn.
…
Mười Hai xoay người trên không tung ra một cước nhắm vào thiên linh cái của Bức Vương mà dốc toàn lực. Jean vẫn liên tục bắn ra những mũi tên ép Bức Vương phải thoái lui, cả hai phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, địch thủ hoàn toàn bị chiếm sạch cả tiện nghi.
Bức Vương tuy là bị chèn ép đến thở không ra hơi nhưng chẳng biết tự khi nào mà trên gương mặt của y đã xuất hiện một thớ thịt sống động bao trùm phía mắt phải, máu cũng đã ngừng chảy. Thế rồi Bức Vương khẽ động, dùng sức bật lên cao tránh loạt tên tiếp theo của Jean tiện tay vung ra một luồng khí đẩy lui Mười Hai về phía sau.
Quyết không nhường nhịn, Bức Vương lao thằng về phía hai người bọn họ, tâm niệm sát ý tỏa ra sát khí lạnh lẽo âm hàn.
Mười Hai lôi từ sau ra khẩu Desert Eagle bắn liên tục hai ba phát chấn động cả bến cảng, bất thần mắt của hắn đỏ lên dị thường, những sợi gân đỏ lan ra từ đồng tử bám lấy tròng trắng trông vô cùng quỷ dị. Lúc này mọi chuyện phát sinh dưới mắt của Mười Hai hầu như chỉ là một bộ phim được chiếu chậm, rõ ràng đến từng chi tiết. Thị lực của y đã sớm vượt qua phàm nhân.
Thị lực được chia ra làm hai loại, thị lực tĩnh và thị lực động.
Phàm người nào sở hữu thị lực tĩnh thì sẽ có khả năng nhìn rất xa, phỏng chừng có thể vượt ngoài mấy trăm mét hay thậm chí lên đến hàng cây số, loại người này rất hiếm thấy bởi thường thì trên thế giới cứ trung bình một trăm ngàn người thì sẽ có một người sở hữu loại thị lực này. Về phần thị lực động thì lại càng hiếm hoi hơn nữa, người sở hữu thị lực động có khả năng nhìn rõ những vật di chuyển ở tốc độ cao mà mắt thường không thể theo kịp. Nếu gọi người có thị lực tĩnh là tinh anh thì người có thị lực động phải là tinh anh trong tinh anh.
Bất cứ tay bắn tỉa nào trên thế giới đều ao ước có được một trong hai loại mắt này. Nhưng nếu họ biết Mười Hai đang sở hữu một loại thị lực còn vượt xa hai loại trên thì không biết họ sẽ phản ứng ra sao?
Dù cho là chuyên cơ phản lực bay trên trời với tốc độ âm thanh thì nó cũng sẽ dễ dàng quang sát đến từng bộ phận, còn về phần xạ ngắm thì nếu cố hết sức phỏng chừng cũng có thể nhìn rõ trong khoảng cách 10 cây số. Một khả năng đặc biệt khác của nó chính là có thể giúp chủ nhân nhìn từ góc độ của chiều không gian thứ tư, quang sát được những thế lực phi nhân loại đã không còn tồn tại trên thế gian này, điển hình như vong linh. Nhìn được cũng có nghĩa là sẽ tiêu diệt được bằng những cách khác nhau. Do đó nó mới có cái tên là Thần Nhãn, cặp mắt bá đạo của thần linh, tầm nhìn vô hạn của Chúa trời.
Mười Hai đích xác là đang sử dụng Thần Nhãn, đây cũng chính là quyền năng đặc biệt mà mỗi Tầm Thủ đều sở hữu. Một loại sức mạnh bá đạo vô cùng.
Tuy Mười Hai bắn đã nhanh nhưng Bức Vương còn nhanh hơn. Tránh những viên đạn đó với hắn là quá dễ dàng. Bất thần gã vung hai tay lên bắt ấn chưởng mạnh về phía Mười Hai. Một dòng thiểm điện bay ra mang theo dáng dấp của một con rồng, oai phong cuồng cuộn, khí thế ngất trời.
Trong mắt Jean lúc này tỏa ra một tia lãnh mang, chứa đầy sát ý.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vô Ảnh Chân Ma
Quyển 1: Bangkok! Đàn bà, ma túy và máu.
Chương 4: Huyết dạ (Trung)
Tác Giả: trouble
Nguồn: Tàng Thư Viện
Lại nói về Judas, tay này quả thực hết sức biến thái. M4A1 tuy được gắn nòng giảm thanh nhưng với cường độ xả đạn liên tục thì cũng phải biến thành những âm thanh ‘chíu chíu’ nghe vô cùng khó chịu.
Hôm sau tờ báo Bangkok đã tổng kê số người chết do đạn bắn đêm hôm đó đã lên đến 122 người. Con số này vĩnh viễn chẳng bao giờ được Judas để mắt đến, hắn cũng chẳng thương xót bất kỳ ai đã ngã xuống dưới chân mình, hắn là vậy, một Judas điên cuồng, một Judas Itcarios đã phải chịu nhiều tủi nhục qua bao thế hệ, một Judas Itcarios nổi loạn.
Đã có lần hắn tuyên bố rằng: “Nếu được lên Thiên Đàng, tao sẽ đấm vào mặt Chúa trời 1 cái. Thử xem thằng cha đó sẽ phản ứng ra sao?”. Khi Mười Hai hỏi hắn tại sao thì gã bèn đem toàn bộ sự tình ra kể, đây quả thực là một bí mật động trời mà thiên hạ sẽ mãi mãi chẳng bao giờ được biết.
Nguyên lai Judas Itcarios là một trong 12 môn đệ của đức Chúa Jesus. Trong kinh thánh đã chép rõ ràng rằng Judas bán thầy mình để lấy 30 đồng bạc và sau đó thắt cổ tự sát bằng sợi dây thừng oan nghiệt, câu chuyện đó chỉ đúng ở phần sau. Judas bán Chúa Jesus vì chính ngài đã bảo ông làm như vậy. Khi đó Judas cũng chỉ đành cam tâm làm ra hành động ô nhục đó và chịu những lời nguyền rủa từ bao thế hệ. Nhưng cũng vì đó mà từ đời con trai của ông đã được ban một ơn chúc phúc, Chúa Jesus đã từng nói rằng: “Con của con và dòng họ của con sẽ sinh sôi nảy nở đến muôn đời, truyền nhân của con sẽ là những vị anh hùng trong bóng tối thầm lặng bảo vệ Giáo Hội cùng những Tầm Thủ, từ đây về sau cái tên Judas Itcarios chỉ được dành cho người mạnh nhất trong mỗi thế hệ mà thôi.”. Thế là nhà Judas Itcarios sau này chỉ sinh toàn con trai, những đứa trẻ này mang trong mình sức mạnh phi thường được The Church nuôi dạy trong điều kiện tốt nhất để trở thành một chiến binh hoàn hảo. Khi tất cả chúng đều trưởng thành thì sẽ tiến hành tỉ thí để chọn ra người mang danh hiệu Judas Itcarios, những người thua sẽ được điều đi làm ở bộ phận khác.
Judas hiện nay quả thật rất hận, hận cả thế gian, cả Chúa và cả chính mình.
…
Khi đạn đã hết, phía bên dưới Container là vô số xác chết nằm la liệt, Judas tiện tay ném luôn khẩu súng rồi nhảy xuống. Gã lạnh lùng phủi tay rồi bảo.
“Ra đi! Tao hết đạn rồi.”
Bỗng từ trong đám xác chết bật dậy một thân ảnh bí ẩn, gã trọc này thân thể cường tráng to lớn, nước da ngâm nâu đầy vẻ cứng cáp, thoạt nhìn có vẻ là luyện ngoại gia công phu. Trên má trái của gã có một vết thẹo dài kéo từ mắt trái xuống đến tận cằm, rõ ràng là dân giang hồ có máu mặt.
Gã lạnh lùng đáp trả bằng tiếng anh: “Bill! Lính thủy đánh bộ về hưu, trước đây trực thuộc Quân Đội Hoa Kỳ.”
Judas cười khẩy: “Tom Cruise! Tình nhân của má mày, sắp lên chức thống đốc bang California nhờ đánh cho Arnold bầm dập một trận.”
“Má tao mất lâu rồi.”
“Thì tao chơi con ** đó xong là giết nó ngay, mày mồ côi cũng là nhờ tao đấy.”
“Nhiều lời làm gì?”
Bất thần tay Bill này lao lên tung ra một quyền nặng nề về phía gương mặt địch thủ với tốc độ cực nhanh, nhưng Judas chỉ nhẹ nhàng tránh sang một bên rồi tung ra một đạp. Bill đưa tay bắt lấy nhưng do lực quá mạnh nên hắn đành chịu một đòn này mà thối lui về sau.
Judas thấy vậy lặp tức phản công, dùng sức bật lên cao tạt chân về phía thái dương đối phương, đòn đó vừa trúng đích thì gã cũng vừa vẹn tiếp đất rồi tiện tay bồi thêm vài quyền về phía bụng và ngực nằm ở phía trước.
Bill cảm thấy bất ngờ vì đối thủ quá mạnh, rõ ràng khi Judas chiến đấu với hắn vẫn chưa tung ra hết thực lực, vẫn còn ẩn tàng đâu đó trong gã một con ác quỷ vô cùng đáng sợ. Hắn là 1 quân nhân, giết người với hắn suy cho cùng cũng chỉ là một động từ, thế nhưng rõ ràng là Judas ở một đẳng cấp khác cao hơn. Khi Bill kịp định thần lại thì đã thấy mình nằm vật ra đất cùng gương mặt sưng húp, toàn thân đau đớn vô lực. Judas đứng cạnh bên nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Gã thoi thóp cất lời: “Muốn giết… thì giết.”
“Hôm nay tao đã giết khá nhiều người rồi, mày may mắn thật a, đúng lúc tao hết hứng.”
Judas xoay người bỏ đi, Bill nhìn theo bóng lưng của hắn lòng đầy những suy tư phức tạp. Thở phào nhẹ nhõm vì biết mình đã thoát chết nhưng thình lình gã lại nghe thấy một âm theo vô cùng quen thuộc vang lên quanh tai, một tiếng ‘líck’ nhỏ tượng trưng cho việc… chuôi lựu đạn đã được rút chốt.
“Bùm!”
Judas cười, hắn cười vì sự khờ khạo của một quân nhân, hắn cười vì sự tàn khốc của thế gian này, hắn cười như đang tự chế giễu chính bản thân mình… cười để che đi cái tôi yếu ớt trong lòng.