Nguyên nhân ? Chỉ một nguyên nhân duy nhất, đó là lòng ngưỡng mộ và lòng kính phục . Nên sáng hôm qua, vừa được nghe Chí Bằng tiết lộ Ân Tuấn chính là chủ cân biệt thự "Tường Minh", là Tâm Như đâm đầu, đâm cổ chạy đi ngay.
Từ lúc xuất viện đến giờ, Tâm Như chưa một lần ghé qua biệt thự "Tường Minh", cũng không hề đến hỏi thăm bà Liên lấy một lần . Phần vì công việc hộ lý quá bận rộn, phần cô nghĩ cô ghé cũng chẳng ích lợi gì . Sáu tháng vắng mặt, hẵn đã có người vào thay chỗ của cô rồi . Nhưng bây giờ thì khác . Một khi đã biết Ân Tuấn chính là chủ nhân biệt thự "Tường Minh", Tâm Như làm sao co thể bỏ qua cơ hội một năm ngàn thuở này . Tuy ở nhà cũng như trong bệnh viện, cô không thể đến gần tiếp cận ông, nhưng được chăm sóc cho ông là Tâm Như cảm thấy thoa? nguyện lắm rồi.
Vì sao thế ? Thì đã bảo tại lòng ngưỡng mộ và niềm kính phục rồi . Tâm Như thần tượng Ân Tuấn như người ta thần tượng các siêu sao ca nhạc . Chẳng ai bán hình Ân Tuấn, không thì cô cũng đã mua, lộng to một tấm treo trong nhà, ngày ngày nhìn ngắm.
May quá ! Nghe bà Liên bảo, từ ngày bị cô làm cho mất mặt với viên quảng gia vì cô người làm mới bỏ ngang giữa chừng, bà không giám kêu ai khác, đành phải trở về làm lại, Tâm Như đã nhảy cẫng lên mừng rỡ . Bằng một giọng thương tâm oai oán, cô kể bà nghe tai nạn của mình, còn đem hết giấy tờ xuất viện cho bà xem nữa.
Nghe xong hoàn cảnh của Tâm Như, cơn giận trong lòng bà Liên tan biến . Đem trả cho cô một triệu đồng, tiền lương tháng làm của cô lúc trước chưa kịp trả, rồi không đợi Tâm Như mở miệng, bà hỏi luôn rằng Tâm Như có muốn trở lại làm không ?
Muốn, dĩ nhiên là Tâm Như phải muốn rồi . Suốt một buổi trưa ăn cơm ở nhà bà Liên, cô cứ hỏi đi, hỏi lại sinh hoạt, nếp sống của ông chủ Ân Tuấn.
Trời ! Nghe bà Liên kể về thực đơn của Ân Tuấn, Tâm Như phải kêu trời kinh hải . Đúng là một chế độ ăn kinh khủng quá . Toàn đồ hộp đã qua chế biến, lại thiếu rau xanh . Nghèo vitamin và khoáng chất đến thế thì cơ thể làm sao đủ chất đề kháng để đương đầu cùng bệnh tật . Là bác sĩ, lẽ nào Ân Tuấn không biết nếu mình cứ ăn như vậy mãi thì cơ thể sẽ bị ung thư mất.
Không được . Chiều hôm đó, ngay buổi đầu tiền trở về, ,Tâm Như quyết định sẽ làm việc thêm . Cô sẽ thay đổi chế độ ăn uống của Ân Tuấn cho cân đối, đàng hoàng hơn . Cả ông Bảy và anh Thành nữa, cứ ăn uống theo Ân Tuấn mãi như vậy thì sức đâu mà làm việc.
Nghe cô nói, mắt ông Bảy và anh Thành sáng bừng lên thích thú . Họ không còn lạnh lùng, vô cảm với cô như trước kể từ khi được nghe dì Liên kể về hoàn cảnh của cô . Sư nghi kỵ dè chừng biếng mất, Tâm Như thấy họ đáng yêu và dễ gần gũi vô cùng . Và cô cũng đã quyết định từ chối không nhận tiền chợ họ trả cho buổi cơm ngon đột xuất cô làm . Chẳng có bao nhiêu đâu.
Bước tung tăng vào cổng bệnh viện, biết mình vào cửa thang máy, Tâm Như cười tủm tỉm, lòng nập đầy hạnh phúc . Cô hình dung đến vẻ mặt đầy hân hoan của Ân Tuấn chiều qua khi được thay đổi khẩu vị . Ân Tuấn ! Ông cứ ngon miệnh ăn đi nhé . Tâm Như này sẽ sẵng sàng phục vụ Ông không cần đến tiền thù lao bồi dưỡng . Hai triệu đồng lương ông trả cho tôi mỗi tháng, tôi cho bác mẫn một nữa, một nữa kia sẽ dùng để đi chợ chăm lo sức khoẻ cho ông đó . Phần tôi, đã có lương hộ lý rồi.
Cửa thang máy mở ra. Tâm Như tung tăng bước vào phòng thang, miệng líu lo ca hát . Cô nghĩ đến thực đơn chiều nay sẽ nấu cho Ân Tuấn, thịt kho tàu va dưa giá, có được không? Món này thường ngày cô thíc ăn ghê lắm.
- Bà ơi ! Ông có đỡ chút nào không ?
Như thường lệ, căn phòng đầu tiên Tâm Như quét dọn bao giờ cũng là căn phòng đầu tiên cúa ông lão ung thư bao tử vào giai đoạn cuối . Tội nghiệp ! Tâm Như có cảm tình với bà vợ hiền lành kia lắm . Biết ông không còn muống chữa, bà vẫn một mực thương yêu, chiều chuộng . Một khi ông bị lên cơn đau đớn, đánh đập mắng chửi, bà vẫn dịu dàng không một lời nặng nhẹ.
- Chiều hôm qua, ông sốt đấy
- Bà đáp, mặt rầu rầu
- Lúc nãy lại bị đàm trào lên cổ, cứ tưởng đã xong rồi... Tôi thật là rung quá.
- Để cháu xem.
Bước lại gần người bệnh . Nhìn ông thân thể gầy còm, cánh ngực phập phồng trong hơi thở khó khăn, Tâm Như biết sẽ không còn bao lâu nũa . Tự nhiên nước mắt ứa ra, cô nghĩ đến nỗi đau mất chồng của người đàn bà ấy.
- Gần lắm rồi, phải không cô ?
- Bàn tay người đàn bà lạnh giá nắm lấy tay Tâm Như lo sợ .
- Cô nói thật cho tôi biết đi . Đừng lạnh lùng dửng dưng như các bác sĩ vào thăm bệnh nữa . Nơi đây, chỉ có cô là quan tâm đến cảm giác của tôi thôi . Cô nói đi ! Có thật là ông ấy sắp đi rồi không ?
Nước mắt chảy dài trên má, Tâm Như không thể mở lời . Cô vụt đầu rồi chạy đi nhanh . Bên trong, người đàn bà vừa thả người xuống ghế sửng sờ, bất động. Dù đã biết chuyện ông ra đi là không tránh khỏi, sao bà vẫn quá bàng hoàng, quá đau lòng như vậy ?
Tựa lưng vào tường, Tâm Như lấy hết tinh thần hít một hơi dài . Ngày trước ở trường, mỗi lúc nghe thầy cô dạy : " Là bác sĩ phải biết làm chủ cảm xúc của mình . Không được lộ vẻ hoang mang, thương hại bệnh nhân, e ảnh hưởng đến tinh thần của họ ". Cô cứ cười, cứ nghĩ thầy cô quá lo xa . Bệnh nhân chứ đâu phải thân nhân của mình đâu mà phải đau lòng hay lo lắng . Hàng ngày, học về những bài bệnh nan y, những cái chết lâm sàng được báo trước, cô vẫn thấy bình thường, thấy thản nhiên.
Vậy mà... giờ đây đối diện với bệnh nhân, Tâm Như mới biết điều đó thật ra không dễ một chút nào . Đứng trước nỗi đau sinh ly tử biệt của ngừời khác, thật khó nén lòng bình thản. Khó tránh khỏi tự trách mình sao bất lực . Là bác sĩ làm gì, mà không thể cứu bệnh nhân ?
Bệnh nan y . Không thuốc chữa . Thật không gì khổ tâm bằng một bác sĩ đứng trước căn bệnh mà y học đã bó tay . Đành nhìn bệnh nhân chết dần mòn trong đau đớn, phải làm sao ? Khóc lóc như cô chẳng ích gì . Phải làm hết khả năng, phải cố xoa dịu nỗi đau mà họ đang gánh chịu.
Đưa tay quẹt ngang nước mắt, Tâm Như bước vào phòng thứ hai. Phòng của một người đàn bà bị bệnh lao, không thuốc chữa . Bà cũng đã bắt đầu ho ra máu, có lẽ cũng không còn lâu nữa.
- Bà ơi! Hôm nay bà có thấy khoẻ chút nào không ?
- Bước đến gần bà, Tâm Như ân cần hỏi.
- Cảm ơn cô . Vẫn như thường bữa .
- Bà cất giọng khàn khàn. Tâm Như cuối xuống lau dưới gầm giường . Bất chợt, nhìn tay bà lớn dần lên, cô hốt hoảng :
- Chết ! Tay bà bị phù rồi . Sao bà không keu điều dưỡng ?
- Lúc nãy vừa bị phù, tôi kêu một lần, đã bị cô ta càu nhàu. Nên bây giờ, tôi không dám làm phiền nữa.
- Không được đâu .
- Tâm Như khoá cái van cho trai dịch truyền không chảy nửa.
- Bà không thể nằm yên chịu trận . Hai lần chứ mười lần, bà cũng phải gọi y bác sĩ tợi Mà cô ta đâu rồi nhỉ ? Tâm Như ngoái đầu nhìn quanh
- Theo lẽ, mỗi phòng có một y tá trực kia mà.
- Có lẻ cô ta sợ bị lây cho nên đã bỏ đi rồi .
- Bà cát giọng buồn buồn.
Tâm Như nhẹ nhàng rút kim ra khỏi tay bà.
- Để cháu truyền lại cho bà nhé . Mai mốt nếu cô y tá trực cứ bỏ đi như vậy, bà cứ việc nói lên bác sĩ viện trưởng.
- Nói để làm gì ?
- Người đàn bà mỉm cười buồn
- Tôi ho lao, con cháu còn sợ bị lay huống gì cô y tá . Mà tôi cũng chẳng muốn lay cho ai cả . Cô làm xong rồi cũng mau rời khỏi nơi này, kẻo bị lay rồi khổ.
Nói đến đây như bị chạnh lòng, bà ôm ngực la lên mấy tiếng. Máu từ miệng bà bắn ra, bám đầy lên chiếc áo của Tâm Như.
- Bà đừng nói thế .
- Vội đỡ bà ngồi dậy, tựa đâu bà vào vai mình . Tâm Như khẻ khàng rút một chiếc khăn giấy lau máu cho bà.
- Cứ mặc tôi đi .
- Đẩy tâm Như ra khói ngừơi mình, bà thở dài
- Trời ơi ! Sao thân tôi khổ thế này ? Xin ông trời hãy mau mau lấy mạng của tôi đi.
- Xin bà đừng kích động, không co lợi cho sức khoé đâu .
- Tâm Như nhẹ nhàng vuốt ngực bà
- Để cháu rót nước cho bà uống nhé.
- Cô thật là tốt quá . Giá như con gái tôi được một phần nhó như cô, thì có lẻ tôi không phải tủi thân khổ sở thế này.
Uống từng muỗng nước từ tay Tâm Như bà than thở.
- Bà có con ư ? Tâm Như lạ lẫm
- Nếu như nhớ không lầm thì... từ lúc bà nhập viện đến giờ, cô chưa hề thấy con cháu đến thăm bà cả.
- Có . Tôi có một đứa con gái .
- Bà cất giọng buồn buồn
- Nó đã có chồng và có hai đứa con đẹp như thiên thần . Gia đình của nó giàu lắm.
- Vậy sao chị ấy không đến thăm bà ?
- Tâm Như cất trả ly trên bàn.
Bà thở ra :
- Nó sợ bị tôi lay bệnh nên không dám đến thăm, ngày trước cũng thế . Nó chưa cho tôi được một lần ôm cháu ngoại vào lòng . Tôi thương chúng lắm, đâu muốn lay bệnh cho chúng làm gì . Nhưng giá mà nó đừng ghê sợ ra mặt, tự tôi, tôi cũng biết giữ gìn mà.
Nói đến đây, đau lòng quá, bà lại ho . Tâm Như vội bảo :
- Thôi, bà đừng nói nữa.
- Bây giờ sắp chết rồi, tôi chỉ còn một tâm nguyện cuối cùng là được nhìn thấy mặt chúng lần cuối . Không biết có được không ?
- Vừa nói, bà vừa rút khăn lau nước mắt.
Tâm Như nhẹ nắm tay bà tin tưởng.
- Được . Nhất định bà sẽ được . Hãy tin lời cháu.
- Cảm ơn .
- Ngước mắt lên bà mỉm cười hy vọng
- Cô thật là tốt quá.
- Thôi, bà nằm nghĩ đi . Cháu phải sang phòng khác.
Gật đầu chào bà, Tâm Như bước vội ra ngoài, lòng thầm giận cô con gái bất hiếu của bà . Đúng là phải cách ly, tránh tiếp xúc với những người mắc bệnh nhiễm, dễ lay lan . Nhưng bổn phận làm con đâu thể cho phép cô ta bỏ mặc mẹ mình như thế . Hừ ! Bộ tưởng có tiền là ngon lắm sao ? Nhất định hôm nào gặp cô ta, mình phải nói cho ra lẻ . Đồ con bất hiếu !
- Ui da !
Vừa đi vừa lẩm bẩm, Tâm Như quên nhìn trước nhìn sau . Mãi đến khi đâm sầm vào một ngừơi, cô mới giật mình ngẩng dậy . Nhận ra người quen cũ, cô reo lên mừng rỡ :
- Ồ, Chí Bằng ! Anh đi đâu mà không nhìn trước nhìn sau, để phải đụng em một cái đau chí tử như vậy ?
- Trời đất ! Chí Bằng trợn mắt
- Quả trình độ vu khống của em lên đến bậc thượng thừa rồi . Người ta vẫn đứng yên ở đây hơn nữa tiếng rồi mà bảo không nhìn trước nhìn sau là sao hả ?
- Thì ra... Em đụng anh à ? Đưa tay gải tóc Tâm Như cười biết lỗi
- Xin lỗi nghe . Tại em mắc sùng nên...
- Nên muốn đụng ai tùy ý, phải không ?
- Chí Bằng lườm yêu một cái
- May cho em, người bị đụng là anh . Chứ phải Y Loan là bị mắng cho một trận rồi.
- Lại nói xấu người vắng mặt rồi
- Tâm Như vờ trợn mắt
- Chẳng anh hùng, quân tử chút nào . À ! Anh lên tìm chị Loan hả ? Chỉ ở trên phòng số ba đó . Tạm biệt nhé.
Đưa mấy ngón tay lên vẫy vẫy, Tâm Như cầm chiếc mấy hút bụi lên . Chí Bằng nhẹ nắm tay cô, kéo lại :
- Khoan đã ! Anh có chuyện này thắc mắc, muốn hỏi em đây . Có phải lúc nảy em gắn lại kim truyền dịch cho bà cụ bên trong không ?
- Không phải
- Lắc đầu, Tâm Như chối nhanh
- Nó bị méo, em chỉ sửa lại một chút thôi.
- Không đúng
- Chí Bằng nghiêm nét mặt
- Anh đã chứng kiến từ đầu . Em chẳng những rút kim tiêm ra khỏi chỗ bị phù, cho gắn lại vào tỉnh mạch cho bà ta nữa . Động tác thuần phục, nhuần nhuyễn như 1 điều dưỡng chuyên nghiệp vậy . Có phải em từng làm điều dưỡng rồi không ?
- Không có .
- Không muốn tiết lộ thân phận mình, Tâm Như lắc đầu
- Lúc nãy, em chẳng qua làm đại thôi . Hồi đó, nằm bệnh viện . Thấy mấy cô y tá làm, em bắc chước . May mà được.
- Bắt chước ? Làm đại ?
- Tin lời cô, Chí Bằng hốt hoảng
- Trời ơi ! Tâm Như ! Em thật là liều lĩnh . mai mốt, không được làm ẩu như thế nữa đâu . Nguy hiểm lắm.
- Khoan đã !
- Chí Bằng lại nắm tay cô kéo lại.
Tâm Như sợ hải :
- Anh lại muốn mắng em à ?
- Không phải mắng mà là để cho em cái này đây .
- Vừa nói, anh vừa móc túi trong túi áo Blouse ra một trái ổi chín cây to tướng.
Tâm Như reo mừng rỡ.
- Ồ ! Ổi chín ! Ngon quá ! Ở đâu mà anh có vậy ?
- Một bệnh nhân cho anh .
- Chí Bằng mỉm cười nói dối . Sự thật trái ổi này mới vừa rồi Y Loan đã cho anh, chả là cô biết anh rất mê ổi chín.
- Cám ơn anh.
- Đưa ổi lên mủi ngửi, Tâm Như nhảy chân sáo bước đi.
Lần này Chí Bằng không cản . Anh đứng yên mỉm cười nhìn theo bước chân cô . Chao ! Sao anh có cảm tình với cô bé này nhiều đến thế . Vì lúc nảy vô tình chứng kiến cảnh cô tận tình chăm sóc bệnh nhân, hay vì một điều khác nữa, Chí Bằng còn chưa biết được.
Có 1 cái gì đó bồn chồn, lạ lẩm làm Ân Tuấn ngồi đứng không yên suốt từ sáu giờ tối đến tận bây giờ . Đồng hồ đã gõ nhịp điều 12 tiếng, mà anh vẫn khhông tài nào chộp mắt.
Là cảm giác bất ổn chăng ? Bật nhanh ngồi dạy trên giường, Ân Tuấn như chợt nhớ . Đúng là cảm giác thiếu an toàn, bất ổn lại đến với anh sau gần hơn 5 năm rồi lại mất.
Tại sao nó bỗng trở lại với mình thế này? Ân Tuấn thầm lo sợ . Trong tất cả các cảm giác của con người, Ân Tuấn sợ nhất cảm giác này . Anh có thể bị đói, bị lạnh, thậm chí bị đau đớn, chứ không thể nào chịu nổi cái cảm giác bơ vơ . Lúc nào cũng lo sợ phập phồng một tai họa chực chờ giáng xuống đầu mình . Nó căng thẳng, kinh khủng lắm . Nép mình vào một góc giường, hai tay ôm lấy via, đôi mắt Ân Tuấn nhìn quanh lấm lét.
Tất cả cũng tại bữa cơm chiều nay mà ra cả . Ân Tuấn nhớ lại rồi . Quỷ tha ma bắt gì khiến anh mềm lòng nhe lời xúi giục của bọn họ, ăn hết một trái khổ qua hầm, lại còn món thịt kho tiêu mặn đến quắn lưỡi kia.
Không thể trách họ đâu . Ân Tuấn biết mình vô lý khi đổ hết tội danh lên đầu họ . Cũng tại anh muốn ăn thôi . Chứ bằng không... dù cho họ có kề dao vào cổ cũng không thể khiến anh thay đổi lập trường.
Thế nào... bỗng dưng mình lại thèm ăn ? Ân Tuấn lại nhớ đến cảm giác của mình khi vừa ngồi xuống bàn ăn . Những trái khổ qua nhồi thịt vàng ươm cùng những lát thịt kho tiêu đen quánh xềnh xệch nước sao lại thu hút tầm nhìn của anh nhiều đến thế ? Nó như gợi cho anh nhớ đến một cảm giác êm đềm, ấm cúng. Phải chăng, lâu lắm rồi trong tiềm thức, anh đã từng được ăn hai món này một cách ngon lành ?
- Cậu Tuấn! Ăn thử một trái khổ qua đi . Ngon lắm!
- Thấy anh cứ chăm chăm nhìn vào món canh không chớp mắt . Ngỡ anh thèm, Tân lên tiếng mời.
Và lạ làm sao, Ân Tuấn thấy mình như bị một bản năng lôi kéo . Không làm chủ bản thân, anh cho đũa vào tô canh, gắp sang chén mình trá khổ qua to nhâ"t, trong ánh mắt rạng ngời vì đắc thắng của Tân . Cuối cùng, Ân Tuấn cũng đã phải xiêu lòng, sau hơn hai tháng dài bền gan, chặt dạ.
Cắn ngập răng vào trái khổ qua, Ân Tuấn thấy mình ngấu nghiến nhai như một kẻ phàm ăn . Mùi vị quen thuộc, thân thương ấy đã đưa Ân Tuấn ngược thời gian trở về quá khứ . Trong một căn nhà tranh xiêu vẹo cạnh bờ sông, anh đã có được những tháng ngày ngắn ngủi sống trong tình thương của mẹ.
Mẹ! Hai dòng nước mắt lăn dài trên má . Ân Tuấn âm thầm khóc trong đêm . Bây giờ thì anh hiểu vì sao mình lại bồi hồi trước những món dăn dân dã ấy . Đây chính là món ăn ngày xưa mẹ thích.
Lâu lắm rồi, nhưng Ân Tuấn vẫn chưa quên . Gương mặt mình xụ xuống thế nào khi hôm đó nhìn mẹ hầm khổ qua.
- Đắng lắm mẹ Ơi . Con ăn không được . Con ghét nghe mùi canh này lắm.
- Ráng ăn một chút đi con . Không đắng lắm đâu .
- Ôm Ân Tuấn vào lòng , mẹ năn nỉ.
Song, cậu nhất quyết không ăn, cứ lăn đùng ra khóc . Và cũng bắt đầu từ hôm đó, trong bữa cơm,, không bao giờ xuất hiện món canh khổ qua hầm kia nữa . Dù rằng mẹ rất thích, rất thèm được ăn một lần rồi chết.
Mẹ Ơi! Ân Tuấn gọi thầm trong bóng tối . Hai mươi mấy năm rồi, lòng con vẫn không nguôi ân hận . vẫn không tha thứ cho hành động của mình, dù lúc đó con chẳng biết gì, dù là khi mẹ mất đi con chỉ tròn năm tuổi.
Còn món thịt kho tiêu thì khác, nó là món ăn Ân Tuấn thích nhất khi còn bé . Dù mỗi lần món thịt ấy xuất hiện trong bữa cơm là một biểu hiện không vui, rằng hôm ấy mẹ làm chẳng được tiền . Một lạng thịt sáng chiều cho cả mẹ lẫn con, sợ không đủ nên mẹ buộc lòng phải cho nhiều, thật nhiều nước mắm.
Mặn quéo lưỡi, nhưng cậu bé Ân Tuấn lại thích vô cùn g. Ăn hết những bốn chén cơm, trong ánh mắt mở tròn của mẹ . Ngoài trời mưa rỉ rả . Vậy mà tấm lưng nở tròn của con ướt đẫm mồ hôi vì mới ăn cơm nóng.
Hai mươi tám năm rồi, kể từ lúc mẹ mất đi, Ân Tuấn không còn được ăn món thịt kho tiêu ấy . Thời gian dài đăng đẳng, áp lực công việc ngày ngày đã khiến anh quên đi mất . Hôm nay tình cờ gặp lại, anh mới chợt nhớ ra tất cả.
- Mẹ Ơi! Sao mẹ lại chết ?
Ôm lấy mặt, Ân Tuấn rưng rức khóc, như khi mình hãy còn là cậu bé lên năm tuổi . Kinh khiếp, hãi hùng khi một hôm thức dậy đã thấy mẹ nhắm nghiền đôi mắt, thân thể lạnh băng, gọi cách nào cũng không tỉnh.
Tiếp theo đó là những tháng ngày... Ôi! Bịt chặt tai, Ân Tuấn rùng mình không dám nghĩ thêm . Vùng mình nhảy xuống giường, anh bật cầu dao cho tất cả đèn trong phòng bật sáng, rồi đứng lên, lẩm bẩm:
- Đây là nhà của mình . Biêt. thự "Tường Minh" sang trọng tiện nghi nhất này là của mình . Là sự thật , không phải mơ đâu . Mình còn có tiền, có rất nhiều tiền nữa . Đừng sợ.
Vừa nói, Ân Tuấn vừa bước lên mở tung cửa tủ sắt . Cào tay cho những tờ tiền được sắp ngay ngắn sổ tung ra đổ khắp người mình, anh gào to trong đêm vắng:
- Tiền! Ôi! Tiền nhiều quá! Ta giàu có lắm, giàu có nhất hành tinh đấy . Ha... ha... ha...
Cất tiếng cười điên dại, Ân Tuấn quay tròn cho những tờ tiền vung vãi khắp nơi . Rồi như người kiệt sức, anh úp mặt vào giữa đống tiền oà khóc:
- Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi ?
Last edited by khungcodangcap; 29-11-2008 at 07:26 PM.
- Xin bác sĩ mở lòng độ lượng, cứu giùm con tôi.
Tay ôm một chồng drap cũ đem đi giặt, Tâm Như bỗng dừng chân bước, nghiêng tai nghe ngóng . Bên trong phòng giám đốc dường như có tiếng một người đang khóc.
Tò mò, Tâm Như bước lại gần . May quá! Cánh cửa chỉ khép hờ thôi . Cô ghé ngay con mắt mình vào . Bên trong, Ân Tuấn đang tiếp một bệnh nhân . Ông quay lưng lại, nên Tâm Như vẫn không nhìn thấy mặt, chỉ thấy được người đàn bà đối diện ông tuổi trên bốn mươi, nét mặt khắc khổ, tay ẵm hai đứa bé dính liền.
Chà! Trường hợp hy hữu của y học . Tâm Như cố rướn người nhìn cho rõ . Hai đứa bé ấy cái gì cũng riêng, duy chỉ có chung một lồng ngực mà thôi . Nét mặt chúng trông khôi ngô, kháu khỉnh lắm . Khoảng hai tuổi . Một đứa đang ngủ, đứa kia còn thức, đang dùng tay sờ lên những giọt nước mắt trên mặt người đàn bà bất hạnh.
- Tôi đã nói rồi, đây không phải bệnh viện thí . Chỉ cần bà đóng đủ tiền, tôi sẽ lập tức phẫu thuật, cứu chúng ngay.
- Thưa bác sĩ, tôi cũng biết bệnh viện của bác sĩ không phải là bệnh viện thí . Nhưng xin bác sĩ thông cảm, nghĩ lại giùm . Bán hết gia tài, vay mượn khắp bà con họ hàng, góp mãi góp mãi cũng chỉ có ngần này . Mong...
- Xin lỗi .
- Nhưng Ân Tuấn vẫn lạnh lùng
- Lòng của tôi không rộng như mong đợi . Nên nếu không tìm đủ tiền viện phí, xin bà đừng đến phiền tôi nữa . Hãy đưa ch áu bé đến một bệnh viện nào khác . Chào.
Nói xong, không cho bà ta kịp có lời năn nỉ, Ân Tuấn đứng ngay dậy, bước nhanh ra cửa, xẹt ngang qua người Tâm Như một cái . Chồng drap trên tay cô rơi xuống đất . Tâm Như đứng lặng người trong nỗi bất ngờ . Thật không thể nào tin được dù rõ ràng chính tai nghe, mắt thấy . Ân Tuấn ! Thần tượng vĩ đại nhất đời cô lại là người nhẫn tâm, lạnh lùng như thế, thấy chết không cứu . Ôi! Ông có còn là bác sĩ nữa không ?
Người đàn bà tội nghiệp đang ôm con thất thểu bước ra . Nước mắt tràn đầy hốc mắt, vẻ mặt tối sầm tuyệt vọng . Tâm Như không đành lòng bỏ mặc bà . Quên mất đống drap dơ bỏ đầy trước phòng giám đốc, cô chạy theo bà:
- Này, dì ơi! Dừng lại cho cháu hỏi.
- Sao ?
- Người đàn bà quay phắt lại ngay, mắt sáng bừng tia hy vọng
- Bác sĩ Ân Tuấn đã nghĩ lại rồi ư ? Có phải ông ta bảo cô theo gọi tội quay lại.
- Dạ , không .
- Tâm Như nhẹ lắc đầu nghe ruột gan đau thắt khi thấy mắt bà lại tồi sằm đi .
- Cháu vì tình cờ nghe được câu chuyện của dì và bác sĩ . Dì ơi
- Xin cho cháu biết bé bị sao hả dì ?
Đây, cô xem . - Sụt sùi , bà dở tấm khăn đắp ngan người hai đứa bé.
-Ôi !
Vừa nhìn thân thể chúng dính vào nhau một cách dị thường . Tâm Như không nén nỗi tiếng kêu thảng thốt . Té ngồi luôn xuống ghế, cô nghe như nuốt từng lời câu chuyện thương tâm của đôi vợ chồng già hiếm muộn.
Sau gần hai mươi năm chung sống, cầu tự khắp các chùa chiền, non núi, tốn không biết bao nhiêu tiền thang thuốc cho khắp các danh y , đôi vợ chồng già mon men tuổi năm mươi cuối cùng cũng được toại lòng . Người vợ mang thai trong nỗi vui mừng tột bực của ông chồng . Họ nôn nao, náo nức đợi chờ ngày được nhìn thấy mặt con.
Nào ngờ, kết quả siêu âm thật chẳng khác nào tiếng sét giáng vào đầu họ Biết thai dị thường , các bác sĩ đều khuyên họ phá bỏ đi khi nó hãy còn rất nhỏ.
-Giết con ư ?
Người vợ kiên quyết lắc đầu trong ánh mắt đồng tình của nh chông . Bao năm tôi chờ đợi , cầu mong . Nay kết quả vừa thành tựu, họ đành lòng nào . Không . Dù con dị tật khác thường, họ nhất định phải sanh nó ra bằng được, và sẽ thương yêu nó.
Cuối cùng, ngày sanh nở cũng đã đến . Người vợ bước lên bàn mổ . Hai đứa bé được sanh ra , nhưng kết quả của cuo.c sanh nở bất thường đã khiến bà từ nay sẽ không thể nào sinh được nữa . Hai đứa bé song sinh dính liền nhau này sẽ là những đứa con duy nhất của hai người.
Hai bé trai, ai lần đầu nhìn thấy chúng cũng giật mình kinh sợ nhưng họ thì không . Chẳng chút buồn phiền , thất vọng, đôi vợ chồng đồng vui mừng như bắt được vàng.
Ngoài việc chung lồng ngực và có một quả tim ra, hai đứa bé hoàn toàn đôc lập . Chúng lại rất kháu khỉnh, đẹp trai, tư duy trì não phát triển rất bình thường . Thôi nôi xong, chúng đã biết đền ơn cha mẹ bằng những lời bập bẹ, những tiếng gọi "cha cha, mẹ mẹ " đã làm căn nhà lâu nay vắng bặt tiếng trẻ thơ dạy tiếng cười.
Thế nhưng niềm vui không trọn vẹn . Khi bắt đầu bước sang tuổi thứ hai , sự cố lại xảy ra . Một trái tim đã không đủ sức đập để đẩy máu tuần hoàn nuôi hai cơ thể . Bác sĩ giải thích cho lý do bị ngất đột ngột và thường xuyên của hai đứa bé như thế . Chúng không đủ oxy để thở . Và cách duy nhất để cứu chúng hiện giờ là phải hy xinh một bé.
Hy sinh một đứa con ư ? Hai vợ chồng nhìn nhau trong kinh hoàng, khiếp đảm . Bỏ đứa nào và cứu đứa nào bây giờ ? Bi hay Bo ? Đứa nào cũng đáng yêu , cũng xinh tươi kháu khỉnh, cũng là cuộc đời , là lẽ sống của họ cả.
Thế nhưng nếu không thế, cả hai sẽ chết . Bất khả kháng, hai vợ chồng đành phải chấp nhận , bỏ một để cứu một.
Vì đây là một ca phẫu thuật kho, hiếm trong y học nên tỉ lệ thành công rất thấp . Chỉ cần một sai lầm , một sơ xuất nhỏ là hai đứa bé sẽ chết ngay . Nên cả hai vợ chồng đều không cho phép mình mạo hiểm . Và họ chỉ an lòng đặt con mình dưới tay Ân Tuấn . Vị bác sĩ có đôi tay vàng, từng mổ thành công những ca khó khăn , phức tạp nhất.
Lần đầu tiên khám cho hai đứa bé, Ân Tuấn đã biết đây là một ca không thể , nhưng anh không ngại . Xưa nay, anh vốn quen thách thức cũng thần chết . Càng ít hy vọng chừng nào, anh càng biet mình thành công nhiều chừng đó.
Ân Tuấn nhận lời phẫu thuật với giá viện phí quá cao so với thu nhập của đôi vợ chồng nghèo . Túng quá , người vợ trỏ phải trơ mặt đến cầu xin anh lòng thương hại.
Nghe xong câu chuyện Tâm Như bỗng thấy bực mình kinh khủng. Tại sao thế gian lại có những người cố chấp đến mù quáng, ngu si thế ? Ân Tuấn giỏi, điều đó không phủ nhận . Nhưng anh có phải là thần thánh đâu . Tại sao... cần phải có anh mới được ? Một bác Mẫ n chưa đủ sao, giờ lại thêm người đàn bà này nữa ? Cúi xem hai đứa bé, cô cất giọng ôn tồn :
- Dì à ! Cháu nghỉ , nhất thiết không cần phải năn nĩ, van xin ông ta như thế . Với số tiền dành dụm này, dì có thể đàng hoàn đưa bé đến bệnh viện công hay một viện tim tư nhân khác . Cháu tin là các bác sĩ ở nới ấy cũng giỏi không kém gì Ân Tuấn.
-Không
- Bà bướng bỉnh lắc đầu
- Tôi thà để con tôi chết dần mòn chứ không thể đánh liều giết chúng trên bàn mổ
- Ngưng một chút , bà ngồi lên
- Cô có lòng tốt khuyên lơn, tôi xin cảm ơn . Nhưng nói thật , cô chưa có con nên không hiểu được lòng của người mẹ thế nào đâu . Chào cô.
Nói xong, bà bế hai đứa bé lên, lặn lội bước . Tâm Như hãy còn sững ra bất ngờ trước câu nói của ba . Thà để con chết dần chết mòn còn hơn giết chúng trên bàn mổ là sao . Thì ra thế gian này ngoài Ân Tuấn , bà không tin vào bất kỳ bác sĩ nào, dù tài giỏi đến đâu.
Mình quá hồ đồ...
- Tâm Như tự nhiên trách mình
- mới đi giận bà ta như vậy . Bà ta thật không phải ngu si, mù quáng đâu . Chẳng qua tình yeu đối với con quá lớn . Bà không dám đặt sinh mệnh con của mình vào tray của các bác sĩ khi mình chưa trọn lòng tin.
Trong y học , mọi điều có thể xảy ra . Ví như trong phẫu thuật gặp sự cố , đứa bé phải chết đi trong tay Ân Tuấn, bà sẽ không ân hận, sẽ bằng lòng tự nhủ cho số phận an bài , do bềnh tình con mình quá nặng . Còn như phải chết đi trong tay một bác sĩ lạ nào , lương tâm bà sẽ giày vò , vân hận . Suốt đời bà sẽ tự trách mình không tìm đủ tiền để cứu con . Bà sẽ không bao giờ` nghĩ con mình chết vì bệnh tình trầm trọng, mà sẽ đổ cho bác sĩ yếu tay nghề.
Đành đứng yên nhìn bà bỏ mặc hai đứa bé chết dần ư ? Không. Tâm Như rùng mình trong ý nghĩ . Phải cứu lấy đứa bé thơ vô tội ấy . Phải làm một điều gì trước khi quá muộn.
Nghĩ rồi như bừng tỉnh . Tâm Như bỏ mặc đám drap dơ trước phòng dám đốc, vụt chạy đi.
May quá ! Ân Tuấn vẫn chưa về . Anh vừa khám xong cho người bệnh cuối cùng, đang thong thả bước vào phòng cho thuốc.
- Ân Tuấn! Tôi muốn gặp bác sĩ.
Xưa nay, trong lúc kê toa ra thuốc, Ân Tuấn không thích bị quấy rầy . Quy định này đã được viết rõ ràng trên cửa ra vào. Chưa có một y bác sĩ nào dám vi phạm cả . Vậy mà... hôm nay lại có kẻ ngang nhiên xộc thẳng vào , chẳng thèm gõ cửa , lại gọi lớn đích danh Ân Tuấn.
Cây bút vừa cằm lên đặt ngay vội xuống bàn . Ân Tuấn hầm hầm quay đầu lại . Đôi mắt mỡ tròn kinh ngạc khi nhận ra kẽ to gan dám gọi mình kia chỉ là một cô hộ lý tằm thường.
-Cô !
- Một thoáng ngờ ngợ rồi nhận ra ngay, Ân Tuấn nghe sợ hãi
- Sao cô ả vào đây ? Có ý đồ gì ? Định tống tiền anh lần nữa sao? Hôm nọ xuất viện, 10 triệu mình đền bù , nghe Tân bảo cô không chịu nhận . Sao hôm nay lại đến đây ? Muốn nhiều hơn à ?
- Dạ , thưa viện trưởng
- Bàn tay ôm ngực, Tâm Như cố đè nén cảm xúc của mình
- Tôi biết viện trưởng giận lắm khi tôi đường đột bước và phòng bác sĩ . Nhưng xin viện trưởng thông cảm , tôi vì quá nóng lòng không nén được.
Viện trưởng ? Ân Tuấn ngạc nhiên nhìn sắc mặt bình thường của Tâm Như . Cô ả như không nhận ra anh là người hôm nào đã đụng gãy chân mình.
-À ! Phải rồi
- Ân Tuấn đưa tay lên mặt kêu to mừng rỡ . Cũng nhờ tấm khẩu trang nên Tâm Như không nhận biết
- Thật bú hồn !
-Viện trưởng nói gì ạ ?
- Tâm Như ngơ ngác
- Sao lại hú hồn ?
-À! Không có gì ?
- Biết mình vô tình lộ sự vui mừng qua tiếng thở phào . Ân Tuấn nghiêm giọng
- Cô cần gì ?
- Dạ...
- Xoắn xoắn hai tay nhỏ vào nhau, Tâm Như đi thẳng vào vấn đề
- Tôi đến đây cầu xin viện trưởng . Mong viện trưởng niệm tình suy nghĩ lại, cứu giùm hai cháu bé sinh đôi ấy.
- Đứa bé xinh đôi nào ?
- Hỏi rồi mới nhớ ra, Ân Tuấn cau mày
- Thì ra chúng là thân nhân của cô à ?
Đạ không... Không phải .
- Tâm Như vội xua tay
- Xinh viện trưởng đừng hiểu lầm . Tôi không hề lợ dụng danh phận của mình để mưu cầu lợi ích cá nhân . Với tôi, hai đứa bé đó hoàn toàn xa lạ . Tôi chỉ vừa gặp chúng một lần thôi.
Lợi dụng danh phận ? Mưu cầu mục đích cá nhan ? Cô ả muốn nói gì thế nhỉ Ân Tuấn thấy buồn cười quá . Lẽ nào Tâm Như lại nghĩ rằng , với màu áo xanh hộ lý kia, cô có thể mong ở anh chút đặc ân , chiếu cố ? Ồ ! Chưa ai nói cho cô hiểu biết về Ân Tuấn này sao chứ ? Hoàn toàn không có chuyện quen biết, ưu tiên ở bệnh viện này . Từ viện phó, đến các bác sĩ tài giỏi nhất , ai có thân nhân đau bệnh, thậm chí cả bản thân mình muốn được Ân Tuấn này chữa trị đều phải đóng tiền viện phí như những người bình thường khác . Đi làm , họ đươc nhận lương thì tại sao khi khám bệnh l.ai không phải trả tiên cơ chứ ?
-Không phải thân nhân, cũng không phải quen biết thì cô xin giúp chúng làm gì ?
- Nhếch môi cười trong chiếc khẩu trang, Ân Tuấn mai mỉa
- Tôi thật muốn biết trong chuyện này, cô được họ trả bao nhiêu ?
-Viện trưởng !
- Không ngờ lại hiểu lầm tai hại vậy, Tâm Như kêu lên một tiếng to bất uấc
- Xin ông đừng hiểu lầm tôi như vậy . Tôi không phải là hạng người chỉ biết có tiền.
-Tôi không tin điều đó
- Ân Tuấn nhẹ đưa tay quẹt mũi .
- Nhất là khi no được nói lên từ chính miệng của cô, người chuyên tống tiền người khác.
-Không . Tôi không bao giờ làm điều đó
- Tâm Như lắc đầu giận dữ
-Xin viện trưởng đừng vu khống , xúc phạm tôi.
-Vu khống ? Xúc phạm ?
- Ân Tuấn bật lên cười lớn
- Vậy thì tôi hỏi cô . Ai đã ăn không hai tô bánh canh không trả tiền , còn làm khó dễ khi chỉ bị người ta chạm nhẹ vào chân một cái ?
Thì ra ông ta biết về mình quá nhiều . Nhưng làm sao ông ta biết được ? Tâm Như cảm thấy hoang mang . Lẽ nào... Y Loan đem những chuyện này nói với ông ? Không . Không thể để thần tượng của mình lại nghĩ về mình xấu xa tồi tệ thế . Tâm Như lắc đầu :
- Tôi không làm khó dễ, tống tiền ai như người ta tưởng . Tôi làm thế chỉ vì lòng tự trọng thôi . Gã đã đụng tôi gãy chân , theo lý phải đến gặp tôi xin lỗi, đâu thể chỉ dùng tiền là được . Thử hỏi hôm đó, nếu không phải chân tôi gãy mà là đầu tôi bị cán bẹp thì hắn có dùng tiền làm lành lại được không ? Gà đâu thể ỷ giàu mà xem sinh mạng con người như cỏ rác . Tôi làm thế ch? là bõ ghét thôi . Còn nếu muốn tống tiền hả ? Tôi đã làm lớn chuyện , không thèm bỏ quá 10 triệu của gã đâu . Hừ! Đồ phách lối ! Vô liêm sĩ ! Tôi nói thật , chuyện này tôi chưa bỏ qua đâu . Nếu hôm nào gã để tôi tình cờ gặp ngoài đường, tôi sẽ ..
-Cô sẽ làm gì ?
- Không cố ý mà tự dưng Ân Tuấn kéo cao tầm khẩu trang lên một chút.
-Thì tôi sẽ mắng cho một trận
- Tâm Như trừng mắt - Rồi lôi hắn về đây, bắt hắn làm sáng tỏ mọi điều cho mọi người được biết rằng tồi có phải là kẻ tống tiền không ? Viện trưởng ! Hôm đó, tồi cũng sẽ dắt hắn đến trước mặt ông nữa.
Cô ấy sẽ chẳng nói đùa đâu . Nhìn mắt Tâm Như long lên khi nói những lời này, Ân Tuấn nghĩ thằm rồi bỗng thấy lo lo . Thế nào rồi cũng có một ngày Tâm Như nhận ra mình . Liệu lúc đó, cô ả có nghĩ tình việln trưởng , hay càng thích thú làm lớn chuyện hơn ?
-Thôi thôi. Không đủ can đảm để nghĩ thêm, Ân Tuấn vội xua tay
- Nói bấy nhiêu đó dủ rồi . Tôi không có thời gian để nghe cô tán hươu, tán vượn đâu . Xin cô bước ra ngoài, tôi còn kê toa cho bệnh nhân nữa.
- Dạ, vâng
- Bây giờ mới nhớ ra mục đích chính của mình khi vào đây . Tâm Như nói vội
- Xin viện trưởng đừng nóng lòng . Tôi chỉ xin ông một giây thôi . Vâng , một giây thôi . Mong ông vì lòng nhân cứu giùm hai đứa bé . Thiện tai.
-Tôi không có lòng nhân vương vai đễ người khác xin xỏ đâu.
-Cầm cây bút lên Ân Tuấn dứt khoác một lần .
- Nếu cô có dư thì hã bỏ ra đi . Chỉ cần năm chục triệu là tôi sẳn sàng phục vụ ngay . Đơn giản thế.
-Bác sĩ !
- Tâm Như rưng rưng đôi mắt
- Tôi xin ông.
-Tôi đã bảo răng không , sao cô còn dai thế ?
- Ân Tuấn chau mày
- Đừng quên tôi trả lương để cô làm hộ lý , chứ không phải trả lương để cô làm những chuyện dư hơi thế.
Nói rồi , anh cúi xuông tập hồ sơ bệnh án chăm chú viết.
Biết có nói cũng vô ích, Tâm Như đành lủi thủi bước ra, lòng hụt hẫng chơi vơi như thể mình vừa đánh mất một vật gì quý giá . Ân Tuấn! Ông có biết vừa làm sụp đổ hoàn toàn thần tượng của mình trong trái tim Tâm Như này không ? Tại sao con người tài hoa, lừng lẫy như ộng lại có thể trơ trơ trước nỗi đau đồng loại của mình ? Ông có tim không ? Hay là nó đã hóa thành đá trước cám dỗ của đồng tiền từ lâu rồi?
Last edited by khungcodangcap; 29-11-2008 at 07:28 PM.
Chăm chú nhìn vào tập hồ sợ bênh án, Ân Tuấn bắt mình thôi đừng nghĩ lung tung nữa . Nhưng thật vô hiệu . Cô gái có tên Tâm Như cứ hiện ra trước mặt anh với đôi mắt rưng rưng quấy rối.
Trong đời Ân Tuấn dường như mới gặp được một cô gái lạ đời như cô vậy . Mạnh mẽ, quyết liệt, đôi mắt cô lần đầu tiên làm anh phải chùn lòng, bối rối, nếu không muốn bảo là có chút run sợ.
Nhất là lúc nghe cô bảo sẽ bắt cái tên đã đụng mình ra trước đám đông làm sáng tỏ , trái tim của anh đã giật thót, đã đập lên những nhịp đập khác thường vì lo lắng . Không . Không thể nào để trường hợp ấy có thể có thể xảy ra . Trước hàng trăm ý bác sĩ , anh không thể để tên tuổi mình bị cô ta vấy bẩn.
Suy nghĩ suốt một buổi chiều , Ân Tuấn quyết định sẽ sa thải Tâm Như . Kể cũng lạ , cũng đáng ngạc nhiên khi một viện trưởng như anh phải ký giấy sa thải một viên hộ lý . Xưa nay , chuyện này , anh không bao giờ quan tâm đến . Thậm chí mặt mũi họ thế nào , cũng không thèm nhìn đến một lần.
- Sao cơ ?
- Nhận tờ quyết định sa thải của Ân Tuấn , Y Loan cứ sững người ra như hóa đá . Giây lâu , cô mới kêu lên mừng rỡ
- Ồ , viện trưởng ! Ông thật là sáng suốt . Cám ơn ông.
Vừa định quay lưng , Ân Tuấn bỗng quay lại , ngạc nhiên nhiều với vẻ vui mừng quá mức của Y Loan.
- Cô cũng không thích Tâm Như à ?
- Vâng .
- Gật đầu , Y Loan trút luôn một hơi dài uất ức
- Chẳng những không thích mà tôi còn ghét nữa.
- Vì sao thế ? - Ân Tuấn lại hỏi dù xưa nay tò mò không phải là tính của anh.
- Vì...
- Y Loan ấp úng - Cô ả cao ngạo lắm . Là hộ lý mà lúc nào mặt cũng vênh vênh , tựa như mình là bác sĩ không bằng . Thêm vào đó là bản tính gian ngoa , xảo quyệt . Lúc nào cũng tỏ vẻ ân cần , chu đáo với bệnh nhân . Thực chất chỉ muốn được họ "boa" tiền thôi.
- Có chuyện ấy sao ?
- Đôi mày Ân Tuấn khẽ chau . Anh dường như không đồng ý với cách nói của Y Loan
- Mà thôi , được rồi . Quyết định sa thải đó , cô tự biết mình phải làm gì.
- Vâng .
- Y Loan mỉn cười đắc thắng
- Cảm ơn bác sĩ.
Cảm ơn ? Y Loan đi lâu rồi mà Ân Tuấn vẫn còn ngẩn người ra vì hai tiếng "cảm ơn" của cô . Y Loan vừa cho anh một cảm giác như thể mình đã giúp cô một việc gì lớn lắm . Rồi Ân Tuấn lại thấy lạ lùng . Nếu Y Loan ghét Tâm Như như vậy , sao cô không đuổi ? Cô là bác sĩ trưởng khoa , Y Loan có quyền hạn này mà ? Thật là khó hiểu.
Càng khó hiểu hơn khi sán hôm sau , theo thường lệ , anh xuống thăm khám bệnh ở khoa cấp cứu . Vừa bước vào phòng , chưa kịp hỏi han bệnh tình , anh đã bị ngay một bệnh nhân nắm lấy tay mình.
- Viện trưởng ! Có phải ông đã ký lệnh sa thải cô hộ lý Tâm Như không ?
- Phải .
- Ân Tuấn gật đầu một cách ơ hờ.
Ống nghe chưa kịp gắn vào tai đã bị bà ta hỏi tiếp :
- Vì sao thế ?
- À ! Ờ...
- Vì lúng túng rồi chợt nhớ lời Y Loan , Ân Tuấn nói
- Vì cô ta thường lợi dụng quyền hạn của mình quấy nhiễu làm tiền bệnh nhân , nên...
- Có phải bác sĩ Y Loan nói với viện trưởng không ?
Chẳng để Ân Tuấn nói hết câu, bà ta lập tức cắt ngang bằng một giọng bực mình :
- Đúng là gắp lửa bỏ tay người . Toàn vu khống , toàn bịa đặt .
- Ngưng một chút , bà hạ giọng
- Viện trưởng đừng tin lời bác sĩ Y Loan . Cô ta vì ganh ghét với Tâm Như thôi.
- Ganh ghét ?
- Ân Tuấn trợn mắt rồi bật phì cười. Xưa nay anh chưa nghe chuyện một bác sĩ phải ganh ghét cùng một hộ lý bao giờ.
- Thật đó . Thấy Ân Tuấn phì cười , bà nghiêm giọng .
- Tôi không nói đùa đâu . Bác sĩ Y Loan ganh ghét vì thấy chúng tôi yêu mến Tâm Như , mà không yêu cô ấy.
- Yêu mến Tâm Như ư ?
- Ân Tuấn thôi không cười nữa.
Bà ta nhẹ gật đầu :
- Phải . Không chỉ yêu mến mà tôi còn biết ơn cô ấy nhiều lắm đó . Nói bác sĩ đừng buồn, chứ tôi nói thật . Khắp bệnh viện , và cả thế gian này nữa , không có một người nào tốt bằng cô ấy đâu . Bác sĩ nhìn xem , có phải bệnh tình của tôi đã giảm thuyên nhiều không ?
Để ý nhìn kỹ , bây giờ Ân Tuấn mới nhận ra . Sắc mặt bà bừng sức sống , dường như hồng hào hơn và lạ thật . Nếu như nhớ không lầm thì từ lúc bước vào đến bây giờ , bà chưa bị một cơn ho nào cả . Phép màu nào đã làm bà phục hồi nhanh thế ?
- Là Tâm Như đó .
- Như đọc được ý nghĩ của Ân Tuấn , bà đáp như khoe
- Chính cô ta đã làm tôi được hồi sinh lần thứ hai . Không phải bằng phép nhiệm mầu , cũng không phải bằng những viên thuốc tròn tròn . Cô ấy đã thuyết phục con gái tôi đến thăm hỏi tôi . Bác sĩ biết không ? Con tôi còn hứa sẽ cho cháu ngoại tôi vào thăm tôi nữa , nếu tôi chịu uống thuốc theo liều bác sĩ.
- Thế trước đây , bà uống thuốc chẳng đúng liều sao ?
- Ân Tuấn ngạc nhiên.
Bà khẽ mỉm cười , biết lỗi :
- Lúc đó bị con gái tôi bỏ mặc , tôi buồn chán , chỉ muốn chết . Nên bao nhiêu thuốc bác sĩ cho , tôi đều đem bỏ cả.
Thảo nào . Ân Tuấn thở dài vỡ lẽ. Bà ta không uống thuốc , vậy mà bao nhiêu đêm dài anh cứ vắt óc ra mà nghĩ . Không hiểu sao bệnh tình của bà ngày cứ một tăng lên , trong khi mình đã sử dụng đến loại thuốc cực mạnh , cực tốt rồi ?
- Tại sao lại như thế được ?
- Ân Tuấn giận run người , anh quay sau gọi lớn
- Y tá trực đâu ? Bệnh nhân bỏ thuốc tại sao không phát hiện ra ? Bổn phận của cô là gì hả ?
- Dạ .
- Cô y tá trực từ lúc nghe bà nói mình bỏ thuốc đã sợ xanh mặt , đứng nép vào tường . Giờ nghe Ân Tuấn hét , mới run run bước lên một bước
- Xin lỗi viện trưởng . Em vô ý.
- Vô ý ? Ân Tuấn hét lớn
- Hai từ "vô ý" nói ra nghe dễ của cô suýt chút đã giết chết bệnh nhân rồi , cô có biết không ? Hừ ! Trách nhiệm như vậy thì làm điều dưỡng cái quái gì ? Từ ngày mai , cô khỏi đi làm nữa.
- Viện trưởng !
- Cô y tá rưng rưng
- Em xin lỗi.
- Không lỗi phải gì .
- Ân Tuấn khoát tay
- Lập tức biến khỏi mắt tôi . Tôi không thích sử dụng những người vô trách nhiệm thiếu tinh thần phục vụ bệnh nhân.
- Nếu vậy thì sao viện trưởng lại đuổi một người tận tụy đầy trách nhiệm như Tâm Như chứ ?
- Người đàn bà quay trở lại vấn đề của mình.
Ân Tuấn gỡ ống nghe ra khỏi tai , bực dọc :
- Cô ta chẳng trách nhiệm gì . Làm ra vẻ chỉ muốn nhận được từ bệnh nhân tiền thưởng thôi.
- Xin viện trưởng đừng hiểu lầm .
- Bà ta kêu to khi thấy Ân Tuấn dợm bước ra
- Tâm Như hoàn toàn không làm vì tiền . Cô ấy chưa bao giờ nhận tiền "boa" của chúng tôi đâu.
Hừ ! Bỏ mặc ngoài tai lời cầu khẩn của bà , Ân Tuấn bước sang phòng bên cạnh . Nơi đâu và nhiều nơi khác nữa , nơi nào anh cũng nhận được lời cầu xin của bệnh nhân . Cũng một cách nói giống như nhau , rằng Tâm Như đã không phục vụ họ vì tiền . Cô chăm sóc họ bằng tấm lòng nhân hậu và ngược lại , bệnh nhân cũng đối với cô bằng tất cả yêu thương , kính trọng.
Bực mình , thật bực mình không thể tưởng . Đặt cây bút xuống bàn rồi bẻ cho những khớp xương tay kêu răng rắc , Ân Tuấn bực bội cho bản thân mình . Sao lại phải bận tâm vì một chuyện kể ơn như vậy ? Đuổi một cô hộ lý thôi . Thế mà... cứ băn khoăn , suy nghĩ như đứng trước một căn bệnh trầm kha nan giải vậy.
Thôi , thôi . Đậy tập hồ sơ lại , Ân Tuấn quyết định không nghĩ đến vấn đề này nữa . Dù sao thì mình cũng đuổi cô ấy rồi , bận tâm làm gì ?
Cốc... cốc... cốc.
Tâm trí chưa kịp thảnh thơi , tiếng gõ cửa đã vang lên dồn dập . Ân Tuấn lại phát sùng lên . Cáu kỉnh , anh gắt nhẹ :
- Ai đó ? Vào đi !
Cánh cửa nhè nhẹ mở, Chí Bằng bước ngay vào . Nhận ra vị bác sĩ gây mê nổi tiếng nhất khoa phẫu thuật , mặt Ân Tuấn giãn ra :
- Phòng phẫu thuật có vấn đề sao ?
Bước thẳng đến bàn làm việc , kéo ghế ngồi đối diện với Ân Tuấn , Chí Bằng cất giọng ôn tồn:
- Phòng phẫu thuật không có vấn đề . Thưa viện trưởng , hôm nay tôi đến gặp ông vì một chuyện riêng , không thuộc phạm trù bệnh viện.
Chuyện riêng ư ? Đôi mày Ân Tuấn khẽ chau . Anh không thíc bị làm phiền bởi chuyện riêng của bất cứ ai đâu . Tuy nhiên vì lịch sự , anh phải nở nụ cười:
- Chuyện gì thế ?
- Số là...
- Hàm răng cắn nhẹ bờ môi , Chí Bằng sau vài giây ngừng rồi nói thẳng
- Nếu vì chuyện hai đứa bé sinh đôi mà viện trưởng đuổi Tâm Như thì thật là oan cho cô ấy.
- Lại Tâm Như ? Quái ! Hôm nay , mọi người hết đề tài hay sao ấy ? Lúc nào cũng Tâm Như, Tâm Như cả . Như thể cô ấy là trung tâm của viện không bằng.
- Cả anh cũng vào xin cho cô ấy ư ?
- Ân Tuấn hỏi , vẻ bất ngờ
- Tôi thật không hiển Tâm Như có ma lực gì khiến mọi người tin yêu như vậy ?
- Chẳng ma lực gì đâu .
- Chí Bằng khẽ mỉm cười , đôi mắt như sáng ngời lấp lánh
- Cô ấy được mọi người tin yêu chỉ vì cô ấy có một trái tim nhân hậu , biết sông vì mọi người thôi.
Sống vì mọi người ? Ân Tuấn nhẹ trề môi . Cái chân lý này không tồn tại tự điển sống của anh . Và anh cũng không tin rằng nó có tồn tai trên thế gian này . Chí Bằng và mọi người chẳng qua bị Tâm Như lừa cả.
- Nên sự ra đi của cô ấy sẽ là một tổn thất lớn cho bệnh viện .
- Thấy Ân Tuấn cứ lặng yên , Chí Bằng nói tiếp
- Với tư cách một bác sĩ , tôi thiết tha xin viện trưởng cho Tâm Như được trở về . Vì lợi ích của bệnh viện và cũng vì bản thân cô ấy.
- Nếu như tôi bảo không đồng ý ?
- Ân Tuấn muốn nhìn rõ hơn trái tim bác sĩ Chí Bằng.
- Thì tôi sẽ xin từ chức ngay theo cô ấy .
- Chí Bằng nói ngay như đã có chủ kiến từ đầu.
- Từ chức ?
- Đôi mắt Ân Tuấn mở tròn . Đã biết trước Chí Bằng sẽ có phản ứng sau câu nói của mình , nhưng Ân Tuấn không ngờ... anh ta dám đem cả sự nghiệp của mình bảo vệ cô gái ấy
- Anh định uy hiếp tôi phải không ?
- Tôi không uy hiếp viện trưởng
- Chí Bằng trầm giọng
- Tôi chỉ nói bằng tất cả chân tình . Xin bác sĩ đừng đuổi Tâm Như . Thế gian này không dễ kiếm một người như cô ấy.
Điều này thì Ân Tuấn có thể tin Tâm Như đúng là một cô gái khác lạ trong đời . Không thì... Ân Tuấn đâu phải nhọc lòng bận bịu . Hừ ! Nghĩ thật buồn cười . Chỉ là một cô hộ lý bị đuổi thôi , lại kéo theo cả một bác sĩ chuyên khoa tài giỏi của ngành phẫu thuật.
- Liệu cô ta có đáng cho anh hy sinh lớn thế không ?
- Hoàn toàn xứng đáng .
- Chí Bằng gật đầu ngay
- Để viện trưởng hiểu về Tâm Như hơn , có lẽ tôi phải kể anh nghe hoàn cảng hiện tại của cô ấy.
- Hoàn cảnh ? Tâm Như có hoàn cảnh gì ?
- Hỏi rồi ngồi nghe Chí Bằng trầm giọng kể.
Ân Tuấn như quên mất lần đầu tiên trong cuộc đời , mình lắng nghe chuyện riêng tư của người khác . Mà người khác ấy lại là một người con gái nữa.
Có chuyện ấy thật sao ? Nghe Chí Bằng kể mà tâm tư Ân Tuấn cứ ngẩn ngơ , ngớ ngẩn . Thì ra hoàn cảnh của Tâm Như như đặc biệt hơn anh tưởng tượng nhiều. Câu chuyện của cô lạ lùng , hy hữu như một tình tiết lỳ kỳ của quyển tiểu thuyết hay . Quên mất cương vị của mình , Ân Tuấn hỏi :
- Vậy ra , đến nay , Tâm Như vẫn sống với lão già quét chung cư , và cố dành dụm tiền cho ông ta phẫu thuật tim ư?
- Đúng vậy .
- Chí Bằng gật đầu , nghe lòng đầy hãnh diện
- Được quen một người như Tâm Như , quả thật là may mắn.
- Ngu ngốc !
- Nhưng Ân Tuấn chẳng thấy chút cảm phục nào . Mím môi, anh nhẹ lắc đầu
- Đúng là ngu ngốc quá . Việc gì phải lo cho người ta chứ ?
- Cô ấy không ngu ngốc đâu .
- Cảm thấy tự ái , Chí Bằng cãi
- Đó là vì cô ấy biết thương người.
- Mặc kệ cô ta với tấm lòng bao la , nhân hậu ấy .
- Chợt nhận ra mình đã thâm nhập quá sâu vào tâm hồn một cô gái , Ân Tuấn vội gãi đầu
- Một khi tôi đã quyết định thì không thể thay đổi được đâu. Anh muốn nghỉ theo cô ấy thì cứ tự nhiên.
- Tôi thật không ngờ
- Đứng bật lên khỏi ghế Chí Bằng như giận dữ
- trái tim của viện trưởng lạnh lùng , chai cứng như đá vậy. Đây là đơn từ chức của tôi , xin gửi viện trưởng.
Nói xong , Chí Bằng rút từ trong cặp da ra một tờ đơn đánh sẵn , rồi quay lưng bước vội . Ân Tuấn ngơ ngẩn nhìn theo như thầm nói : "Mình đã quyết định đúng hay sai ?" Thật tình , anh không muốn mất Chí Bằng chút nào . Trong đội ngũ bác sĩ gây mê của phòng phẫu thuật , Chí Bằng là người có tay nghề cao nhất . Anh dự định trong một thời gian nữa sẽ rút anh ta sang viện tim làm trợ lý cho mình . Vậy mà... Chí Bằng thật ngu ngốc . Vì một cô hộ lý chẳng ra gì đành đánh mất tương lai của mình đi.
- Viện trưởng ! Viện trưởng !
Cánh cửa bỗng xộc ra , không báo trước làm Ân Tuấn giật bắn người lên . Đôi mắt mở to giận dữ dù nhận ra người đang đứng trước mặt mình là cô bác sĩ Y Loan xinh đẹp.
- Xin anh hãy thu hồi quyết định sa thải Tâm Như.
Lại Tâm Như ? Ân Tuấn thấy đất trời như đảo lộn . Anh rít lên:
- Cô có biết phép lịch sự tối thiểu không ? Tại sao vào phòng , cô không gõ cửa ?
- Dạ...
- Bây giờ mới nhận ra mình quá đường đột , Y Loan cúi thấp đầu lo sợ
- Xin lỗi viện trưởng . Em vì quá nóng lòng nên quên mất...
- Nóng lòng ? Nóng lòng chuyện gì chứ ?
- Ân Tuấn trừng đôi mắt
- Cô Tâm Như kia đã làm điên đảo đầu óc các người hết rồi , có phải không ? Hết Chí Bằng rồi đến cô xin cho cô ta . Đừng quên , lúc trước , chính cô là người đã vui mừng ra mặt khi nghe tôi sa thải Tâm Như.
- Dạ , em nhớ .
- Y Loan cúi thấp đầu buồn bã
- Và đến tận bây giờ kia còn hiệu lực . Nhưng mong hiệu trưởng hiểu cho... em không thể mất Chí Bằng.
- Cô không thể mất Chí Bằng ?
- Ân Tuấn chợt hiểu ngay . Thì ra cô bác sĩ Y Loan này đã yêu thầm chàng bác sĩ Chí Bằng nên không muốn xa anh ta đây.
- Vâng .
- Đọc được ý nghĩ từ ánh mắt Ân Tuấn , Y Loan gật đầu
- Em yêu Chí Bằng... nên... Nếu anh ta rời bệnh viện thì... em cũng theo anh ta mất.
- Sao , cô lại muốn xin nghỉ à ?
- Ân Tuấn bắt đầu nghe choáng váng.
Chuyện không nhỏ thật rồi . Mất một Chí Bằng đã là một tổn thất lớn cho bệnh viện . Nay , nếu để cô bác sĩ trưởng khoa tài giỏi nhất phòng cấp cứu ra đi thì... có lẽ bệnh viện của anh phải đóng cửa thôi . Bởi bác sĩ tuy có nhiều , nhưng kiếm một nhân tài đâu có dễ . Ai lại dám bảo đảm sau Y Loan sẽ không có bác sĩ khác vì cô mà xin nghỉ nữa . Mà tất cả chuyện rắc rối này đều từ cô Tâm Như mà ra cả . Không lẽ chỉ vì một con tốt mà đành phải thí cả xe lẫn mã cho một cuộc cờ đang chiếm thế thượng phong ?
- Thôi , được rồi . Cô ra bảo Chí Bằng đừng đi nữa .
- Suy nghĩ một hồi , tính toán thiệt hơn , Ân Tuấn đành nhượng bộ
- Tôi thu hồi quyết định sa thải Tâm Như.
- Viện trưởng đã nhận lời ?
- Như chưa tin , Y Loan còn hỏi lại.
Nhận được cái gật đầu của Ân Tuấn . Cô mừng quá , nhảy cẫng lên :
- Ồ ! Hay quá ! Em phải chạy tìm Chí Bằng ngay mới được.
Nhìn Y Loan hớn hở chạy đi ngay , Ân Tuấn bỗng nghe lòng trống rỗng một cách lạ lùng . Trạc tuổi họ , sao trông anh già nua quá . Có thật là trái tim của anh đã hóa thành đá như Chí Bằng nói để không còn biết rung động là gì ? Ba mươi hai tuổi , anh vẫn chưa có được một mái gia đình theo đúng nghĩa.
Last edited by khungcodangcap; 29-11-2008 at 07:29 PM.
-Tâm Như! Con có tâm sự, phải không ?
Đã hơn mười giờ đêm . Thấy Tâm Như không chịu vào mùng ngủ, cứ nằm trên võng, tay gác lên trái dưa hoài . Ông Mẫn lò dò chui ra khỏi mùng . Đến gần cô, ông lo lắng hỏi:
-Hay là đã bệnh rồi? Mấy bữa nay, bác để ý thấy con ăn cơm ít lắm.
-Không có gì đâu .
-- Chống tay ngồi dậy, Tâm Như khua chân tìm đôi dép.
- Trời nóng qúa, cháu nằm võng đưa một lát cho mát . Bác đừng bận tâm.
-Con giấu ai chớ giấu ta sao được ?
-- Kéo cái ghế đến bên chiếc võng, ông ngồi đối diện với cô
-- Mấy ngày nay, ta để ý thấy cháu như đã biến thành người khác vậy . Trầm mặc, ít nói, biếng ăn, biếng ngủ . Thỉnh thoảng lại thở ra . Có chuyện gì, kể cho bác nghe đi, đừng giữ trong lòng nữa . Hay là... cháu vẫn chưa tin bác ?
- Không có . Tâm Như nhẹ lắc đầu rồi òa khóc
-- Bác ơi ! Cháu khổ qúa!
- Sao lại khổ ? Nói bác nghe nào .
-- Nhẹ vỗ vào tay Tâm Như, ông an ủi.
- Chuyện này... không nói được .
-- Tâm Như nhẹ lắc đầu
-- Chẳng phải cháu không tin bác, nhưng cháu nghĩ... nói ra, bác cũng không hiểu được đâu . Không khéo bác lại cười, lại bảo cháu dư hơi, thừa sức.
- Ta sẽ không bảo thế đâu .
- Ông mỉm cười trìu mến
-- Cứ nói ta nghe, đừng ngại . Từ lâu, ta đã yêu thương, đã xem cháu như con của mình rồi .
-- Ngừng một chút, ông tinh nghịch
-- Để ta đoán xem nào . Có phải chuyện khó nói đó dính dáng đến một chàng trai không hả ? Cháu yêu hắn, nhưng hắn vô tình không nhận biết, có đúng không ?
Đúng. Tâm Như nhẹ nhắm đôi mắt lại . Hai giọt lệ chảy dài xuống môi cô nghe mằn mặn. Nhưng chỉ đúng một phần thôi . Điều cô khổ tâm nhất bây giờ không phải vì sự vô tình của người ta, mà là sự đổ vỡ, hụt hẫng trong tình yêu của cô dành cho người ấy.
Ân Tuấn! Thì ra cô đã yêu anh . Không phải bây giờ mà từ lâu lắm, dù chưa một lần biết mặt cũng như biết tuổi tác anh . Cô yêu anh bằng tình yêu của một tín đồ dành cho Chúa, yêu bằng tất cả tấm lòng mộ đạo, bằng sự nể trọng và kính phục . Bây giờ, cô hiểu vì sao mình nhất quyết bỏ nhà đi chứ không đồng ý nhận Tiến Dũng làm chồng.
Cô đã tự mình xây đắp thần tượng Ân Tuấn qúa cao rồi hoàn hảo . Nên giờ đây đối diện với sự thật phũ phàng, tàn nhẫn, cô hoàn toàn sụp đổ và thất vọng . Ân Tuấn! Sao ông có thể lạnh lùng, dửng dưng đến thế ?
Hôm đó, nghe lời dứt khoát từ chối từ miệng Ân Tuấn, Tâm Như đã lao ra đường khóc như điên dại . Suốt một buổi chiều lang thang như kẻ mất hồn . Cô ngỡ ngàng chợt nhận ra tình yêu của mình đối với anh.
Mình phải làm gì bây giờ? Mấy ngày nay, trong óc cô cứ quẩn quanh câu nói ấy . Đành bó tay bỏ mặc hai đứa bé chết dần trong nỗi khổ đau của cha mẹ chúng ư? Trái tim cô thật không đành . Chưa có lúc nào Tâm Như nghe căm thù Ân Tuấn nhiều đến thế . Thật uổng công cô bao ngày kính phục tin yêu . Hôm qua Chí Bằng đã đến gặp co thu hồi tờ quyết định sa thai, nhưng cô không cảm thấy vui mừng, thấy nôn nao như xưa nữa . Từ hôm nay, cô quyết định sẽ không làm trợ lý ở bệnh viện, cũng như sẽ không thèm đến biệt thự "Tường Minh" lo lắng, săn sóc cho Ân Tuấn nữa . Con người ác độc, tàn nhẫn đó không đáng cho cô phải bận tâm đâu.
Tâm Như nói hết lâu rồi mà ông Mẫn chẳng có chút phản ứng gì . Gương mặt già nua bất động như biến thành tượng sắt . Hốc mắt sâu thẳm . Với ông, như nãy giờ không nghe không thấy lời nào cả.
- Có . Cháu đã nói rồi mà .
- Tâm Như giấu (dối)
- Bác sẽ chẳng hiểu gì đâu . Trong lòng bác cùng như bao nhiêu bệnh nhân mù quáng khác, lúc nào cũng tôn sùng Ân Tuấn cả . Tại sao phải cần đến bắn phẫu thật mới thành công được chứ ?
- Thế bệnh tình của hai đứa bé sinh đôi ấy, bây giờ trầm trọng lắm à?
- Không trả lời vào câu hỏi của Tâm Như, ông trầm giọng.
Tâm Như nhẹ gật đầu uất ức:
- Phải . Chẳng những trầm trọng mà còn rất rất là trầm trọng nữa . Bác biết không ? Hôm qua, cháu đến thăm. Nhìn chúng thoi thóp trên giường mà giận ứa gan. Cái tên Ân Tuấn ác độc, không có trái tim kia nhất định sẽ có ngày hối hận về hành động vô tâm của mình hôm nay đấy.
- Đừng trù rủa Ân Tuấn thế
- Gõ nhẹ xuống tay Tâm Như một cái, ông chậm rãi đứng lên. Đến bên hốc tủ, ông lấy ra một cái hộp vuông vuông rồi đi đến trược mặt Tâm Như trao nó cho cô .
- Cháu đếm xem thử được bao nhiêu rồi ?
- Để làm gì ạ ?
- Không hiểu, nhưng Tâm Như vẫn làm theo lời ông.
Những tờ tiền được sổ ra đầy mặt đất.
- Tám, chín, mười... Chà ! Những mười triệu rồi ông ạ .
- Xếp cho những tiền ngay ngắn lại . Tâm Như vui vẻ
- Coi vậy mà cũng nhanh ghê . Cứ đà này, chẳng bao lâu nữa, bác đã có thể phẫu thuật được rồi.
- Cháy hãy thay ta, đem số tiền này đến cho hai cháu bé sinh đôi bất hạnh kia.
- Nhưng ông đã khoát tay không nhận lại số tiền.
- Sao cơ?
- Tâm Như tròn đôi mắt
- Đây là tiền ông dành dụm để phẫu thuật tim mà.
- Ta chỉ có phân nửa trong số này thôi...
- Ông thở ra một hơi, ô tồn nói
- một nửa là của cháu.
- Không. Là của ông tất cả
- Tâm Như lắc đầu
- Cháu đã nói rồi, phần tiền đó cháu cho ông.
- Cho hay không thì cũng thế thôi .
- Ông không tranh cãi với cô
- Cháu hãy mau đem số tiền này đến giúp chúng đi.
- Tại sao ông phải làm như vậy?
- Tâm Như không hiểu được
- Còn bệnh tình của ông thì sao? Không lẽ cứ kéo dài ?
- Ta còn chịu được . Ta già rồi, lỡ có chết cũng không sao. Ta không muốn Ân Tuấn phải ân hận, cũng như không muốn cháu cùng mọi người bỏ mặc và nguyền rủa nó.
- Bỏ mặc và nguyền rủa thì có sao ?
- Mắt Tâm Như lại long lên
- Hắn đáng bị như thế lắm mà.
- Không
- Lắc đầu, ông nói trong đau khổ
- Ân Tuấn không đáng bị người đời nguyền rủa, miệt khinh đâu . Nó là một đứa bé tốt, đầy lòng nhân hậu . Tất cả cũng tại ta . Từ ta mà ra cả :
- Bác nói gì lạ vậy?
- Tâm Như nhìn ông không chớp
- Sao lại giành hết trách nhiệm về mình? Sao phải bênh vực cho Ân Tuấn chứ ? Bác quen với hắn à ?
- Quen ?
- Ông bỗng bật lên cười
- Không chỉ quen mà còn hơn thế nữa . Tâm Như ! Cháu biết không ? Ta chính là ba của Ân Tuấn.
- Hả ?
Té bịch luôn xuống đất một cái . Tâm Như sững người ra trong chết lặng, bàng hoàng, bao nhiêu tóc trên đầu như dựng lên. Cô thật không biết mình mơ hay tỉnh nữa . Bác Mẫn là ba của Ân Tuấn ư? Làm sao cô có thể tin một chuyện hoang đường như thế . Con là bác sĩ thiên tài, trong lúc cha là một bệnh nhân phải dành dụm từng đồng để mong muốn được chính con phẫu thuận cho mình.
- Cháu ngạc nhiên lắm phải không ?
- Như hiểu những ý nghĩ đang dồn dập trong đầu Tâm Như, ông Mẫn vỗ nhẹ tay cô
- Chuyện thoạt nghe phi lý, chẳng hoang đường chút nào đâu. Gieo nhân gặt qủa báo của ta . Ta làm thì ta phải chịu.
- Giữa bác và Ân Tuấn đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao quan hệ của hai ngươi trở nên xa lạ thế ?
- Tâm Như nói với tất cả quan tâm.
Last edited by khungcodangcap; 29-11-2008 at 07:31 PM.
Ông thở dài, ngập ngừng giây phút rồi rút từ trong người ra một quyển vở dày.
- Chuyện dài dòng lắm, không thể kể hết trong một vài câu . Muốn tận tường, cháu hãy xem đi.
Nói rồi, ông đặt quyển vở vào tay cô . Ông quay lưng lầm lũi bước trở về giường . Nhìn theo bóng ông đến khi khuất hẳn sau lớp mùng. Tâm Như mới lặng lẽ mở quyển sổ ra . Một nét chữ nghiêng nghiêng được viết vội trên giấy đập nhanh vào mắt . Nhật ký của mẹ Ân Tuấn đây mà...
"Ngày... tháng... năm...
Ân Tuấn thương yêu nhất đời mẹ !
Khi con đọc được những dòng chữ này thì có lẽ mẹ không còn sống trên đời này nữa . Nên con có thể xem đây là những lời trăng trối cuối cùng của mẹ dành để lại cho con.
Thật buồn cười khi mẹ phải viết lời trăng trối cho con khi vừa tròn ba mươi tuổi . Cái tuổi mỹ mãn, hạnh phúc nhất của một đời người . Nhưng biết làm sao đấy ? Mẹ mắc bệnh trầm kha . Cái căn bệnh ung thư ác nghiệt kia sẽ cướp đi sinh mạng của mẹ bất kỳ phút giây nào.
Mẹ không muốn chết . Không muốn xa con một chút nào . Trời ơi! Con tôi... Ân Tuấn hãy còn qúa nhỏ . Nó chỉ mới là đứa bé lên năm ngây thơ, bé bỏng, chưa đủ sức đối đầu cùng cuộc sống . Sao trời lại bắt mẹ phải chết, phải xa bỏ đứa con yêu qúy nhất trần đời ?
Ân Tuấn ơi ! Bệnh của mẹ đã vào giai đoạn cuối . Mẹ không cầm cự được bao lâu nữa, mẹ phải làm sao ? Cuối cùng, con biết không ? Mẹ lại đến gặp người đàn ông đó . Dù hàng trăm, hàng vạn lần tự thề với lòng là không bao giờ mẹ nhìn mặt người đàn ông xấu xa, bạt bẽo kia.
Nhưng dù sao thì... Ông ta cũng là cha của con mà . Ông ta không yêu mẹ . Ông ta có thể bỏ mặc mẹ chết dần mòn trong bệnh tật, chứ ông ta không thể bỏ mặc con côi cút được.
Thế nhưng mẹ đã lầm như đã từng lầm trao thân, gửi phận cho ông ta sáu năm về trước. Chẳng chờ nghe mẹ nói đến tiếng thứ hai, cả hai vợ chồng ông đà lớn tiếng sai người làm đuổi mẹ ra khỏi cửa . Còn bảo mình không có đứa con lạc loài như con vậy.
Ân Tuấn! Cánh cửa sắt đóng sập ngay trước mặt lâu lắm rồi, mà mẹ vẫn còn đứng yên không nhúc nhích . Mẹ đã đứng đó khóc ròng rã bốn tiếng đồng hồ, mong lay động được lòng ông. Phút giây này... sắp chết rồi, mẹ cần gì chút tình yêu của ông ấy . Mẹ chỉ mong ông ta nghĩ lại, chịu nhận nuôi giùm mẹ đứa con này.
Màn đêm dần buông, rồi cơn mưa ập xuống . Sợ con nhiễm lạnh rồi lâm bệnh, mẹ đành dắt con thui thủi ra về, lòng thầm hỏi : Thế gian này sao lại có người độc ác, vô lương tâm thế? Mẹ đâu phải hạng gái hư hèn, xấu xa gì đáng bị Ông ta khinh bỉ đến như thế chứ ? Mang chứng bệnh trầm kha, có phải mẹ muốn đâu, sao ông ta không nghĩ mà thương cho mẹ ?
Mẹ vẫn còn nhớ rõ, dù đã sáu năm rồi . Ngày ấy, mẹ là cô công nhân dệt may, còn ông ta la thuyền trưởng. Thấy mẹ là dân quê ra tỉnh lại có chút hương sắc mặn mà, ông ta đã hết lòng theo đuổi, săn chiều . Hứa là sẽ yêu thương mẹ đến trọn đời, trọn kiếp.
Một năm sau ngày cưới, con chào đời . Hạnh phúc vừa chợt đến đã tắt ngay, khi viên bác sĩ trao tờ kết quả khám nghiệm cho ông ta . Lúc đó, mẹ nào biết tử cung mình đã bị ung thư . Chỉ ngạc nhiên nhiều vì thái độ lạnh lùng, hờ hững của ông ta.
Một năm sau nữa, khi con lên hai tuổi thì ông ta có nhân tình khác . Đó chính là bà chủ của mẹ lẫn ông ta . Bà ấy năm đó đã bốn mươi chín tuổi, góa chồng nhưng nhan sắc vẫn mặn mà . Không như mẹ, ngày cứ gầy rạc, tiều tụy đi vì khổ đau, sầu héo.
Gặp nhau không bao lâu, họ bắt đầu sống công khai tình cảm của mình, mặc cho mẹ nổi ghen đau đớn . Dù đã từ lâu, ông ta không còn xem mẹ là vợ nữa, nhưng trong lòng mẹ, ông ta luôn là một người chồng, người cha tốt của con . Nên cái tin ông ta đòi ly dị với mẹ, qủa là một cú sốc nặng nề . Khác nào tiếng sét làm suy sụp toàn bộ tinh thần của mẹ.
Cuối cùng, ông ta cũng ra đi, mặc cho mẹ hết lời năn nỉ, cầu xin. Vài ba tháng đầu ông ta còn gửi tiền chu cấp cho con . Sau dần, bặt vô âm tín . Cuộc sống sang giàu bên người vợ đẹp đã khiến ông ta quên mất rằng, trong đời mình hãy còn một giọt máu đang sống lay lắt trong đói ngheo, sầu khổ.
Một hôm, trong lúc dọn dẹp, mẹ tình cờ phát hiện được tờ xét nghiệm năm xưa . Biết mình mang bệnh trầm kha, mẹ sợ lắm, vội đi khám nghiệm . Bác sĩ bảo, bệnh của mẹ đã bước vào thời kỳ thứ hai nên cần mổ gấp, may ra giữ được tính mạng.
Làm phẫu thuật phải đâu đơn giản . Chi phí cho một cuộc phẫu thuật lúc đó rất cao . Mẹ lại không còn một cắc, một đồng trong túi . Số tiền lương ít ỏi chỉ đủ nuôi sống hai mẹ con tạm bợ qua ngày . Bà con, họ hành đều nghèo cả, ai giúp được cho mình ? Bước đường cùng, mẹ tìm đến ông ta xin chút lòng thương hại.
Nhưng bên cạnh người vợ mới, ông ta đã nhìn mẹ con mình bằng đôi mắt dửng dưng, xa lạ . Còn bảo tiền không phải là vỏ hến để có thể bố thí lung tung . Ân Tuấn ơi ! Mẹ không ngờ thế gian này lại có người bạc bẽo như ông ta vậy . Trở về với căn bệnh ngày một trầm trọng thêm hơn, mẹ đà hận lòng, đã thề rằng: Trọn khiếp này sẽ không tha thứ, sẽ căm ghét người ông bội bạc kia.
Ân Tuấn ! Đọc đến đây, con đã có thể hiểu được phần nào tình cảnh khốn khổ của mẹ con mình lúc đó . Từng ngày mòn mỏi chờ tử thần giơ cao lưỡi hái, mẹ đã phải sống trong tâm trạng khủng khiếp, hãi hùng.
Mẹ không sợ chết, vì chết là hết là rũ sạch mọi ưu phiền trần thế . Mẹ chỉ không đành xa bỏ con thôi . Trời ơi ! Ân Tuấn hãy còn thơ dại . mẹ chết rồi ai sẽ lo lắng, cưng chiều, nuôi nấng ? Gửi con vào cô nhi viện khi con vẫn còn cha, mẹ thật chẳng nỡ lòng . Cuối cùng, mẹ đành đem con nương nhờ chú thím . Họ dù sao cũng là máu mủ ruột rà . Con họ có cơm chắc con cũng không đến nỗi nào.
Dự định xong điều ấy, mẹ nhẹ cả người cảm thấy được yên lòng được phần nào trước khi xuôi tay về cõi vĩnh hằng . Ân Tuấn ! Cho mẹ hôn con nhé . Một trăm, một ngày... triệu triệu cái để bù khi mẹ chết đi rồi, con không còn được ai hôn nữa . Hãy nhìn kỹ mẹ đi con . Mẹ con mình sắp không còn được ở bên nhau bao lâu nữa . Trời ơi ! Con tôi ngây thơ qúa . Mất mẹ đến nơi rồi vẫn nhoẻn miệng cười . Hãy vòng tay ôm cổ mẹ bảo rằng, con yêu mẹ qúa.
Mai mốt lớn lên, đọc những dòng này, con đừng khóc nghe con. Bởi mẹ tuy chết đi, nhưng linh hồn vẫn khong tan. Mẹ sẽ quấn quýt mãi bên con, nhìn con lớn, phù hộ cho con bằng tất cả tình thương của mẹ . Mỗi lúc gặp chuyện buồn, không thể tâm sự cùng ai được, con hãy ghi ra giấy rồi đốt cho mẹ đọc . Mẹ nhất định sẽ sẻ chia, an ủi.
Ân Tuấn thương yêu! Mẹ không muốn ngưng bút, muốn rời xa con một chút nào, nhưng mắt đã hoa, tay chân rời rã . Mẹ chỉ có thể gắng hết sức mình để nói cùng con lần sau cuối . Ân Tuấn! Can đảm lên con nhé ! Hãy dũng cảm đương đầu cùng nghịch cảnh . Mẹ muốn con trở thành bác sĩ . Một bác sĩ thiên tài đủ sức chữa lành mọi bệnh của nhân gian . Đừng để họ phải chết oan như mẹ khi tuổi đời còn qúa trẻ.
Ân Tuấn! Mẹ biết con làm được . Con sẽ không phụ lòng mẹ, phải không ? Chỉ cần con cố gắng, mẹ nguyện sẽ gom hết sức giúp con toại nguyện . Nhất định con của mẹ sẽ là viện trưởng một bệnh viện hiện đại, tối tân nhất
... Mẹ tin như vậy...
Buông quyển nhật ký rơi xuống, Tâm Như mới hay mình đang khóc . Có lẽ cô đã khóc từ khi bắt đầu dòng nhật ký đầu tiên . Thế gian này sao lắm cảnh trái ngang, nát lòng như vậy? Còn nỗi khổ nào hơn nỗi khổ của người mẹ biết mình phải sắp xa lìa đứa con còn nhỏ dại ?
Không nhìn thấy, song Tâm Như vẫn có thể hình dung được gương mặt gầy gò, xanh xao đầm đìa nước mắt của người đàn bà tên gọi Tường Minh.
Ân Tuấn không lẽ rất giống bà ? Bỗng nhiên sao, Tâm Như tin như vậy.
Còn bác Mẫn ? Phúc giây này, Tâm Như nghe lòng đầu mâu thuẫn . Cô không biết mình nên hay thương hay nên khinh bởi người đàn ông bạc tình, bạc nghĩa kia . Và hiện mình có nên đồng tình với thái độ dửng dưng, thù hằn của Ân Tuấn với ông ? Thật ra, ông cũng đáng bị qủa báo như thế lắm.
Cô chỉ biết giờ phút này, trái tim mình ngập đầy bónh hình Ân Tuấn . Chút ác cảm vừa đến đã biến mất ngay, cô thấy mình lại tin yêu, kính trọng anh như trước . Không chỉ vì anh là một bác sĩ tài hoa mà còn là sự khâm phục, kính trọng vào nghị lực phi thường của anh nữa . Ân Tuấn! Tôi có thể cảm nhận được phần nào sự khó khăn, vất vả của anh trong một thời thơ ấu . Để được như ngày hôm nay, anh hẳn đã phải cố gắng nhiều.
Tôi sẽ không bỏ rơi anh, không để anh phải ân hận suốt đời vì phút sai lầm, nông nổi của mình . Tôi nhất định sẽ đua anh trở về với con người thật của mình . Tôi không tin trái tim anh bằng đá, khi anh có một người mẹ dịu dàng nhân hậu thế.
Cúi nhặt xấp tiền lên tay, Tâm Như quyết định sẽ đem giúp hết cho hai đứa trẻ song sinh ấy . Một khi biết rõ bác Mẫn là cha ruột Ân Tuấn, cô thấy mình không cần phải đắn đo, lựa chọn nữa.
Last edited by khungcodangcap; 29-11-2008 at 07:32 PM.