Phương Vân bỗng nhiên quát nạt một hồi, khiến cho Thanh Sưởng công chúa trong lòng kịch chấn. Phương Vân hùng hổ chất vấn ba câu, một câu cũng đáp không được. Cái này, Thanh Sưởng công chúa giống như nhìn thấy được lão sư của nàng, đương triều Thái phó đại nhân tính tình bảo thủ.
Thanh Sưởng công chúa tuy rằng xuất thân cao quý, lại được Nhân hoàng vô cùng sủng ái, nhưng lại hết lần này tới lần khác làm đương triều Thái phó phật lòng. Nho gia văn thần, làm việc phải chú ý nhân nghĩa, lễ phép. Chỉ cần nói sai một chữ, đừng nói là Vương hầu tay cầm trọng binh, cho dù là đương kim Nhân hoàng, cũng không nương tình. Thanh Sưởng công chúa ở trước mặt Thái phó đại nhân, có không ít lần bị khiển trách, mấy lần khiến mắt của nàng ửng đỏ, gần như phát khóc.
Đối diện với đôi mắt sáng ngời của Phương Vân, lời nói đầy chính khí quát hỏi, ánh mắt của Thanh Sưởng công chúa hơi bối rối, tâm thần không yên.
- Hừ, ngươi một không có chiến công, hai không có công danh trên người, càng không có tước vị hiển hách, bằng vào cái gì mà muốn ta kính trọng ngươi? Ngươi có một thân tu vi võ đạo cao siêu, không đi ứng chinh (1) nhập ngũ, chinh chiến sa trường, thay hoàng thượng phân ưu giải nạn, là tội bất trung. Ngươi không ra sa trường chinh chiến cũng liền thôi, Đại Chu ta cường địch trùng trùng, Nhân hoàng lo lắng, ngươi không đi hầu hạ trước sau, rót nước dâng trà, làm tròn trách nhiệm của nữ nhi, lại một mình chạy tới Trúc Hiên lầu hưởng thụ, là tội bất hiếu. Trương Anh, Chu Hân tuy xuất thân thấp kém, võ đạo không cao, mỗi bước đi ở trong nhà đều duy nan, ngươi không đề bạt, nâng đỡ cũng liền thôi, lại ỷ vảo xuất thân, ức hiếp bọn họ, lăng nhục bọn họ, điều này, là tội bất nhân, bất nghĩa!
- Một kẻ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa như thế, thì có tư cách gì bảo Phương Vân ta quỳ xuống ?! Phương Vân ta đỉnh thiên lập địa, trên lạy trời dưới bái đất giữa quỳ cha mẹ, nhưng không quỳ trước kẻ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa như ngươi! - Tiếng nói của Phương Vân chấn động, nói năng rất có khí phách, trong lời nói ít ỏi đó đã đem vị công chúa Thanh Sưởng này đánh vào nơi vạn kiếp bất phục.
Cộp! Cộp! Cộp!
Thanh Sưởng công chúa vẻ mặt trắng bệch, cước hạ lui ba bước liên tiếp, cho dù là hai tên hộ vệ võ đạo cao cường, nghe xong lời nói của Phương Vân, cũng lộ vẻ sợ hãi. Thiên hạ ngày nay, binh gia trấn quốc, nho gia an quốc. Hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa của Nho gia đã sớm dung nhập lòng người, nếu như kẻ nào bị đám nho gia văn thần chấp chưởng triều đình bẩm thượng rằng người đó bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, thì dù là đương kim nhân hoàng cũng không dàn xếp được!
Thanh Sưởng công dù sao cũng có tu luyện võ đạo, ý chí kiên định, rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần. Chờ sau khi phản ứng lại chuyện mới vứa nảy sinh, nước da trắng nõn của Thanh Sưởng công chúa lúc xanh lúc trắng. Trong lòng nàng xấu hổ cùng tức giận đan xen, bằng vào võ công, địa vị xuất thân của nàng, mới nảy cư nhiên bị người khác trừng mắt khiến cho sợ hãi lui ba bước, sỉ nhục a! Thanh Sưởng công chúa cảm thấy giống như bị người khác hung hăn bạt tay, tự tôn bị chà đạp hoàn toàn!
Dưới sự kích động của cảm giác cực kì sỉ nhục, Thanh Sưởng công chúa giận giữ cười ra hai tiếng kèn kẹt, vẻ mặt bỗng nhiên lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng điệu căm hận:
- Hay cho một tên cẩu nô tài, đọc mấy quyển kinh thư nho gia, đã dám gán tội bừa bãi. Mà thôi, ta xem ngươi cũng luyện qua võ đạo, bổn công chúa muốn nhìn thấy, tên thuộc hạ như ngươi có mấy phân lượng, dám ở trước mặt của bổn công chúa mà làm càn!
Bá!
Thanh Sưởng công chúa một lời đã định, cũng không cho Phương Vân cơ hội mở miệng, trong lòng nàng ẩn ẩn sợ hãi tài ăn nói của Phương Vân. Tay duỗi ra, giựt trường tiên được quấn ở bên hông một cái, một luồng sóng khí đỏ rực như lửa theo roi mà gào thét, nhiệt độ trong sương phòng lập tức tiêu thăng, tăng lên mấy độ.
Tê!
Một tiếng rắn kêu phát ra từ trong tiên ảnh khiến da đầu người ta run lên, Phương Vân giống như thấy được một con mãng xà thật to đang nhả ra khói lửa, hướng về phía mình trườn lại. Thanh Sưởng công chúa bị Phương Vân mắng là đứa con bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, nên khơi dậy chân hỏa trong lòng. Lân này, nuốt giận mà phát, dùng tới sở trường Cuồng Mãng Tiên Pháp, trong tiên ảnh nhả ra khói lửa, lại ẩn chứa một chút cương khí mỏng manh vừa mới thăng cấp của nàng.
"Không hay, ả đàn bà này phát điên!" Phương Vân quát to một tiếng, cước hạ lui lại bịch bịch, đồng thời hai đấm huy xuất, chống cự tiên ảnh.
Ầm!
Quyền tiên tương kích, sức mạnh cuồng bào chỉ trong nháy mắt đã đập tan phòng ngự của Phương Vân. Khói lửa của trường tiên lay động ở không trung, cuốn lấy thân thể Phương Vân, vung một cái thật mạnh. Chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm, bàn gỗ trong buồng tan nát, thân thể của Phương Vân mạnh mẽ rơi xuống nền đất, ngay cả ván gỗ cũng đều trũng xuống.
"Hừ!" Thanh Sưởng công chúa hừ lạnh một tiếng, bước tới bốn thước, Vân lý hài màu hoàng kim mạnh mẽ đạp lên ngực của Phương Vân, khiến thân thể hắn bị đóng chặt trên ván.
Một người là Nguyên Khí Cấp, một người đã đạt tới Cương Khí sơ cấp, khoảng cách giữa hai người, giờ phút này đã hiện lộ ra hết. Thanh Sưởng công chúa là võ học thiên tài, dị bảo quý hiếm, võ công bí quyết gì nếu muốn thứ gì cũng đều có, Phương Vân hoàn toàn bị đánh bại, thua không thể tranh cãi!
- Cẩu nô tài, ta còn tưởng rằng ngươi có mấy phân lượng, dám ở trước mặt của ta làm càn. Thì ra ngươi chỉ như vậy thôi. - Thanh Sưởng công chúa đạp lên ngực của Phương Vân, nhìn xuống, trào phúng nói.
Cho tới lúc này, Thanh Sưởng công chúa mới có hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái như trước. Lấy địa vị cùng thân phận của nàng, bị người khác nói vài câu khiến cho mất kiếm chế, dùng bạo lực chinh phục, việc này đối với nàng là một thất bại. Trong lòng Thanh Sưởng công chúa rất cảm thấy không thể tiếp thu nổi, nhưng trên mặt tuyệt không để lộ ra biểu tình nào.
- Bây giờ, ta cho ngươi thêm một cơ hội. Chỉ cần ngươi đồng ý, quỳ xuống dập đầu ba cái với ta, nói tiếng xin lỗi. Ta sẽ coi như không nghe qua lời ngươi nói, chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua! - Thanh Sưởng công chúa mày liễu nhướng lên, lạnh giọng nói.
- Lấy tu vi Cương Khí Cấp khi dễ một đối thủ Nguyên Khí Cấp, cảm giác thành công của ngươi chỉ có như vậy thôi sao? - Phương Vân giống như không cảm thấy đau đớn, thần tình lạnh lẽo chăm chú nhìn Thanh Sưởng công chúa, không nhân nhượng chút nào.
- Ngươi! ... - Trong lòng Thanh Sưởng công chúa rung rẩy kịch liệt một trận, câu nói đầu tiên của Phương Vân đã chạm vào chổ đau trong lòng nàng. Lấy thân phận cùng địa vị của nàng, cùng so đo với một sĩ tử ở Thượng Kinh thành như vậy, đã làm mất đi thân phận.
Càng khiến nàng không nhịn nỗi chính là ánh mắt của Phương Vân. Cái nhìn hờ hững, lạnh lẽo, triệt để tất cả này, Thanh Sương cảm thấy được một linh hồn cường đại, kiên định. Ý chí kiên định như vậy, căn bản không phải mấy roi của nàng là có thể khuất phục.
Ngay lúc này, ánh mắt của tên hộ vệ bên trái Thanh Sưởng công chúa sàng bừng lên, bước nhanh tới, từ trong đống ván gỗ nát vụn thành từng mảnh nhỏ nhặt lên một viên châu màu đen.
- Công chúa, người xem! - Hộ vệ sau khi lấy được viên châu này, giao cho Thanh Sưởng công chúa.
- Ân, Nhân Cấp Châu! - Trong mắt Thanh Sưởng công chúa hiện lên vẻ kinh ngạc, bậc trân bảo tu luyện như thế nầy, sao có thể trên người của một sĩ tử ở Trúc Hiên lầu!
- Công chúa, ta biết người ngày. - Hộ vệ tiến tới hai bước, ở bên tai Thanh Sưởng công chúa, thấp giọng kể vài câu.
Thanh Sưởng công chúa nhãn tình sáng lên, có hơi vuốt cằm. Ngón tay kẹp Nhân Cấp Châu, Thanh Sưởng công chúa nhìn Phương Vân, cười lạnh hai tiếng: "Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là Tứ Phương Hầu thứ tử."
Phương Vân liếc nhìn tên hộ vệ nét mặt cứng ngắc như cây nọ, biết rằng hắn từ viên Nhân Cấp Châu rơi ra, mà phán đoán thân phận của mình. Nhưng mà, hắn cũng không có ý định trốn tránh Thanh Sưởng công chúa, vẫn như trước, một chữ cũng không chịu nói.
Thanh Sưởng cũng chúa cũng không để bụng, đưa tay vào trong lòng ngực, đến khi vươn ra thì đầu ngón tay có thêm một viên châu màu hổ phách, trong hạt châu nọ, sương trắng lượn lờ, chính giữa, lộ ra một mảnh sơn hà xã tắc đồ thu nhỏ. Núi non tróng đó lay động, nước chảy róc rách, thảo mộc điểu ngư (2), rất sống động.
- Địa Cấp Châu! - Trương Anh, Chu Hân đột nhiên kêu lên, hai người nhìn chằm chằm vào hạt châu trong tay của Thanh Sưởng công chúa. Loại khôi bảo (3) võ đạo như thế này, so với Nhân Cấp Châu mạnh hơn nhiều lắm.
- Hai người các ngươi, xem như có chút kiến thức. - Thanh Sưởng công chúa liếc mắt nhìn hai người, mang hai viên châu đặt chung một chổ, Nhân Cấp Châu chỉ trong nháy mắt ảm đạm vô quang: "Không sai, viên này chính là khôi bảo võ đạo, Địa Cấp Châu. Khi luyên công, mang hạt châu này trên mình, tốc độ hấp thụ thiên địa nguyên khí của khiếu khổng (4) toàn thân, so với Nhân Cấp Châu thì nhanh hơn gấp năm lần, tương đương với hiệu quả tu luyện hai mươi ngày của người thường."
- Nếu ngươi thích cùng người khác đổ đấu như vậy, ta đây cũng cùng ngươi đổ đấu một ván. - Thanh Sưởng công chúa cười lạnh trong lòng, chỉ nghe vài lời của tên hộ vệ, nàng liền phán đoán ra tâm tính của Phương Vân. Lần đổ đấu này, hắn tuyệt đối không thể cự tuyệt.
- Tiền cược chính là viên thánh phẩm luyện công này, Địa Cấp Châu! Ta cũng không ức hiếp ngươi. Ta cho ngươi thời gian nửa tháng, sau khi trở về, ngươi có thể cần tu khổ luyện. Đến khi đó, chỉ cần ngươi có thể tiếp được ba chiêu của ta, thì cho là ngươi thắng. Khỏa Địa Cấp Châu trên người ta liền thuộc về ngươi, nhưng nếu ngươi thua... - Thanh Sưởng công chúa không nói tiếp, ánh mắt nhìn về phía Phương Vân.
Ánh mắt Phương Vân sáng lên, cho dù hiểu rõ Thanh Sương công chúa không có ý tốt, nhưng hắn thực sự rất cần viên Địa Cấp Châu này. Võ đạo nhất đồ, chiếu theo cách thường, tu luyện quá mức khó khăn, mà thời gian của hắn không còn nhiều lắm. Thanh Sưởng công chúa cấp cho hắn một lối tắt không thể cự tuyệt.
"Ngươi muốn sao hả?" Phương Vân trầm giọng nói.
"Hừ!" Thanh Sưởng công chúa nheo mắt lại, bên trong một mảnh hàn quang: "Tốt, nếu như ngươi thua, ta cũng không cần viên Nhân Cấp Châu này. Ta chỉ cần ngươi quỳ ở trước mặt ta, lớn tiếng nói, ngươi là cẩu nô tài của ta, suốt đời đều là vậy, đời đời kiếp kiếp cũng không thay đổi được!"
Tâm tư của Thanh Sưởng công chúa không thể nói là không độc ác, Phương Vân chỉ vừa mới khơi dậy tinh thần võ đạo, lời lẽ khí thế, toàn bộ đều lọt vào tai nàng. Nàng thầm hạ quyết tâm, phải hung hăng sỉ nhục hắn một trận, không chỉ như thế, càng phải hung hăn giẫm đạp lên tôn kiêm võ giả của hắn, khiến hắn từ nay về sau không còn cơ hội tinh tiến, từ đó trầm luân!
"Ta đồng ý với ngươi!" Phương Vân trả lời, như trảm đinh chém sắt, không chút do dự.
Thanh Sưởng công chúa thế nhưng lại kinh ngạc một hồi, nàng biết Phương Vân nhất định sẽ đáp ứng, nhưng không ngờ hắn lại đáp ứng dứt khoát, không chút do dự như vậy.
"Phương Vân này, rốt cuộc làm bằng thứ gì? Cho dù cho hắn một viên Nhân Cấp Châu, hắn cũng không thể nào trong thời gian ngắn ngủn nửa tháng đạt tới Cương Khí Cấp được!" Ánh mắt của Thanh Sưởng công chúa lấp lánh, vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu, nhưng ra sao cũng không rõ, Phương Vân dựa vào cái gì lại đáp ứng lần đổ đấu này.
"Võ đạo mênh mông, Thanh Sưởng công chúa này, chẳng qua chỉ là một chướng ngại nho nhỏ trong cuộc đời mà ta phải gặp, còn chưa tính là địch nhân của ta. Khó khăn mà ta phải đối mặt, so với trước mắt còn lớn hơn gấp trăm, gấp ngàn lần. Nếu ngay cả nàng cũng không thắng được, ngày sau, ta dựa vào cái gì để đối mặt với địch nhân mạnh hơn, đi nghịch thiên cải mệnh, cải biến vận mệnh cửa nát nhà tan!"
Tinh thần Phương Vân bùng cháy dữ dội. Hắn hiểu rõ, nếu muốn chiến hắn vị công chúa hoàng tộc trước mắt này, khó khăn vô cùng, nhưng tinh thần võ đạo là như thế đó.
Chân chính võ giả, đối mặt với khó khăn, chỉ biết nghênh nan (4) mà tiến, bằng vào tín niệm của bản thân, ý chí cùng chịu đựng khó khăn để chiến thắng đối thủ. Chỉ có người có đủ đại ý lực, đại kiên trì, mới có thể đại thành trên con đường võ đạo!
Phương Vân, không có đường lui!
"Ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, viên này chính là thánh dược trị thương ở trong hoàng cung, ngươi cầm lấy mà dùng. Nửa tháng sau, ta sẽ chờ ngươi ở tại học viện! Đừng nên nghĩ rằng muốn nuốt lời, hừ!" Tùy tay vứt tới Nhân Cấp Châu cùng một viên thuốc thơm ngát, bề ngoại giống như trân châu, Thanh Sưởng công chúa xoay người bỏ đi. Phía sau, hai tên hộ vệ nhanh chân đi theo, ngay tức khắc biến mất ở ngoài cửa.
Bùng!
Thanh Sưởng công chúa mới vừa bỏ đi, bên trong Trúc Hiên lầu liền bùng nổ. Một nhóm hồng thương cự phú, sĩ tử nho sinh đang quỳ rạp dưới đất đứng lên, cả đám nhìn vào buồng của Phương Vân, nhỏ giọng thảo luận.
"Công tử nhà ai, cư nhiên dám khiến công chúa hoàng tộc nổi giận?"
"Thì ra là Tứ Phương hầu thứ tử, quả thực to gan a! Hoàng tộc ở tại kinh thành, có địa vị cao quý dường nào, người nơi đây ai mà không kinh sợ, hắn cư nhiên dám cùng công chúa đấu khẩu!"
"Vị tiểu thế tử này thật có tài ăn nói, đường đường là Thanh Sưởng công chúa, cành vàng lá ngọc, cư nhiên bị hắn nói thành bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa. Tội danh lớn như vậy, chả trách sao Thanh Sưởng công chúa nhịn không nổi!"
"Không biết tự lượng sức mình, lấy tu vi Nguyên Khi Cấp mà muốn khiêu chiến võ giả Cương Khí Cấp, dù có cho hắn hai tháng cũng chưa đủ!"
...
Bên ngoài buồng, nhao nhao nghị luận, vô số ánh mắt xuyên qua bức rèm châu, đánh gia ba người ở bên trong.
Quyển 1: Hắc Ám Trùng Sinh Chương 13: Khởi binh vấn tội
Người dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Phương Vân cũng không khách khí, lấy lại Nhân Cấp Châu giấu vào trong lòng ngực, đồng thời một ngụm nuốt vào thánh dược liệu thương của Thanh Sưởng công chúa. Thời gian nửa tháng đã đủ gấp, hắn không có dư thời gian để trị thương.
Hoàng thất tích lũy xác thực phong phú, Thanh Sưởng công chúa chỉ tiện tay ném ra thánh dược liệu thương, liền so với Hầu phủ thông thường, tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Dược hoàn vào miệng, thanh hương nứt mũi, tan ngay lập tức, cùng nước miếng chảy vào trong bụng. Phương Vân chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ trong bụng bốc lên, truyền tới tứ chi bát hài, thương thế trên người, liền lành lại hơn một nửa.
"Thanh Sưởng công chúa thực phóng khoáng, thánh phẩm liệu thương như "Thối thể đan", cũng tiện tay tặng ra!"
Trương Anh, Chu Hân lúc này đi tới, trong mắt vừa lại hâm mộ, vừa lại khiếp sợ. Nguyên khí đan không chỉ có thể sinh cơ cầm máu, mà còn có thể tôi luyện **, có tác dụng đề cao lượng nguyên khí hấp thụ khi tu luyện. Hầu phủ thông thường nhiều lắm cũng chỉ có ba, năm khỏa, hơn nữa còn xem như thánh bảo mà cất giữ.
Phương Vân có hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu được tính toán của Thanh Sưởng công chúa. Trúc Hiên lầu có nhiều người chứng kiến như vậy, nàng đây là muốn tận lực khiến cho trận đấu này có vẻ "công bằng" một chút, lơ đãng chuyện cảnh giới giữa nàng cùng Phương Vân cách nhau quá xa.
"Trương huynh, Chu huynh, chúng ta đi thôi." Nhìn thấy càng lúc càng có nhiều người tụ tập lại đây, Phương Vân nói với hai người một tiếng, nhanh chân đi ra ngoài. Chẳng ai thích bị người vây xem như thế.
"Tiểu nhị, chổ này có năm miếng Tam Hoàng tiền, tính luôn tiền thiệt hại, hẳn đã đủ rồi chứ?" Ngón tay Phương Vân vung ra, năm miếng tiền vàng óng bay ra, rơi xuống sàn nhà.
"Đủ rồi, đủ rồi..." Tên sai vặt mặt vằng cười hì hì, bước qua rèm châu, nhặt năm miếng Tam Hoàng tiền thu vào tay. Chuyện giỡn chơi, một miếng Tam Hoàng tiền có thể mua được bảy thớt tuấn mã tốt nhất Đại Chu. Năm miếng Tam Hoàng tiền thì dư xài.
Chế độ tiền đệ Đại Chu, lấy tròn tượng trưng cho trời, lấy vuông tượng trưng cho đất, mọi tiền tệ đều là ngoài tròn trong vuông, như thế cũng tiện cho việc mang theo. Tiền tệ lưu thông chia làm: tiền Tam Hoàng (hoàng kim), tiền Ngũ Đế (bạc trắng), tiền Đỉnh (tiền đồng) cùng tiền Thủy (tiền sắt).
Tiền Tam Hoàng, là để tưởng nhớ thời kì viễn cổ, ba vị đại Thánh hoàng đế đã thống trị Thần Châu hạo thổ.
Tiền Ngũ Đế, là để tưởng nhớ thời kĩ viễn cổ, năm vị đại Đức hoàng đế đã thay nhân loại càn quét dị tộc, yêu tộc.
Tiền Đỉnh, hoàng đồng từng một lần vì triều đình chú đỉnh vật, cố xưng là tiền Đỉnh.
Tiền Thủy, cũng đồng dạng là hình vuông lõm tròn. Lấy hắc thiết làm tài liệu, là tiền tệ lưu thông nhất ở chợ. Có câu tiền tiêu như nước chảy, nên nhân gian gọi là tiền Thủy.
Chế độ tiền tệ Đại Chu, một đổi mười, một miếng tiền Tam Hoang có thể đổi mười miếng tiền Ngũ Đế, cứ thế mà suy ra.
Trương Anh, Chu Hân vốn giành quyền chiêu đãi, nhưng sờ sờ lòng ngực, trong lòng cười khổ một tiếng. Tiền trên người bọn họ, chỉ có tiền Thủy đủ để chi cho rượu, nhưng Phương Vân phá hỏng bàn, ỷ (ghế dựa), chén, chỉ nhiêu đó còn xa mới đủ.
"Phương huynh, chờ chúng tôi." Nhìn thấy khách nhân tại Trúc Hiên lầu đều chú ý tới chổ này, hai người cũng nhanh chân đi theo.
Leo lên xe ngựa, ba người ngồi cùng một chỗ, nhớ tới chuyện vừa mới phát sinh, Trương Anh, Chu Hân có cảm giác giống như đang nằm mơ. Hai người có địa vị thấp kém như bọn họ, con thứ sĩ tử, cư nhiên dám trực tiếp đối diện với cơn thịnh nộ của Thanh Sưởng công chúa, lại còn có thể biệu hiện không kiêu ngạo không siểm nịnh. Cho dù là bọn đại thế tử trong Hầu phủ, chỉ sợ cũng không làm được như bọn hắn vừa lắm, cũng có cốt khí đây.
"Quyền pháp chi đạo, thủ trọng tinh thần, ý chí, hai thứ này chẳng hề liên quan tới quyền pháp võ đạo. Nhưng chuyện mới nãy, các ngươi cũng thấy rõ, quyền pháp của Thanh Sưởng công chúa so với ta cao hơn, võ đạo so với ta mạnh hơn, nhưng một tiếng quát của ta đã có thể dọa lui nàng ba bước, đó chính là dựa vào tinh thần cùng khí thế. Lần này sau khi trở về, các ngươi hãy cẩn thận nghiên cứu mười tám bức tranh Mãng Ngưu đồ, hy vọng có thể giúp với các ngươi một chút. Có câu tự trợ giả thiên trợ chi (1), chân chính giúp đỡ các ngươi thay đổi tình cảnh của mình, chỉ có chính bản thân các ngươi."
"Chúng ta hiểu rõ." Trương Anh, Chu Hân gật gật đầu. Sự thật luôn thắng hùng biện, chuyện Phương Vân quát một tiếng dọa lui Thanh Sưởng công chúa, kèm thêm hai tên hộ vệ cường đại, tạo thành xúc động thật lớn trong lòng hai người.
Sau khi xe ngựa chạy tới Tứ Phương hầu phủ, hai tên hộ vệ đeo đao nhanh chân tới đón. Cả hai nhìn thấy cẩm y rách nát trên người Phương Vân, trên mặt tràn đầy khiếp sợ. Vết nứt này, rõ ràng là vết roi!
"Chuyện này, các ngươi biết là đủ rồi. Đừng nên nói cho phu nhân!" Phương Vân cúi đầu nói. Chuyện mẫu thân phải lao tâm khổ trí đã quá nhiều, nếu để cho bà biết được, tất nhiên sẽ càng thêm thương tâm.
"Dạ, thiếu gia."
Ra lệnh cho hai tên hộ vệ xong, Phương Vân nhanh chóng bước vào trong phủ, vào trong sương phòng, thay xiêm y. Thối Thể đan quả nhiên thần diệu, chỉ trong chốc lát, miệng vết thương đều đã khép lại, chỉ để lại một đường ngân tích nhàn nhạt.
"Địa Cấp Châu của Thanh Sưởng công chúa, bất luận ra sao, ta cũng phải lấy cho bằng được." Ngồi trong phòng, ánh mắt Phương Vân lấp lánh, trong đầu xuất hiện vô số ý niệm. Mạnh mẽ đẩy cửa phòng, hướng về phía vườn Tử Long mà đi.
...
Tây Hoa môn, bên ngoài Bình Đỉnh hầu phủ, hai bóng người đứng ở ngoài tường bối hồi lo lắng.
"Dương huynh, lúc này nên làm sao bây giờ? Nhân Cấp Châu đã đánh mất, thứ này lấy từ chổ của đại thế tử a! Lấy tính tình của đại thế tử, nếu như biết thứ hắn đưa lại bị thua cho người khác, chỉ sợ..." Lý Bình ngập ngừng nói, tưởng tượng ra bộ dáng giận giữ của đại thế tử khi biết được Nhân Cấp Châu bị đổ thua, trong lòng hắn cũng thấp thỏm không yên.
"Đừng nói nữa." Nghe được tiếng đại thế tử, Dương Khiêm mày giật mấy lần. Mấy hôm nay, hắn vẫn luôn lo lắng chuyện này.
Dương Khiêm từng thử bỏ qua sỉ diện, thỉnh cầu Phương Vân trả lại Nhân Cấp Châu, nhưng đáp lại chính là một trận quyền. Hắn cũng từng muốn phái hộ vệ cướp lại, nhưng giữa ban ngày ban mặt, căn bản không tốt để xuống tay, hơn nữa Tứ Phương hầu phủ cũng có hộ vệ riêng.
"Dương huynh, việc này chậm trễ không được a. Lúc trước đại thế tử đáp ứng cho ta mượn bốn tháng, giờ chỉ còn nửa tháng, đại thế tử có thể từ Thiên Xà Sơn giải huấn trở về a. Đến lúc đó hắn đòi Nhân Cấp Châu..." Lý Bình rùng mình một cái, đột nhiên ánh mắt chợt lóe, nói: "Chi bằng chúng ta trực tiếp nói thẳng với đại thế tử đi, để cho đại thế tử đến đối phó với tên tiểu tiện loại kia."
"Không được, tuyệt đối không được." Dương Khiêm một ngụm cự tuyệt đề nghị của Lý Bình: "Nếu để cho đại thế tử biết được, Nhân Cấp Châu cố nhiên có thể đoạt trở lại, nhưng trước tiên hai chúng ta sẽ không tránh khỏi một trận đòn hiểm."
Tính tình của đại thế tử cực kì táo bạo, hạ nhân trong phủ thường xuyên bị hắn đánh đập tàn nhẫn, có vài người vì bị đánh đập mà chết ngay tức khắc. Mỗi tháng đều có hai, ba thi thể được khiêng ra từ biệt viện của đại thế tử. Điều khiến Dương Khiêm sợ nhất chính là, đại thế tử từng đánh chết một gã thứ tử trong phủ, chuyện này được Đại phu nhân dằn xuống, ai cũng không thể nói, cứ như thế mà không giải quyết được gì.
"Sớm biết sẽ bị tên tạp chủng Phương Vân kia đoạt đi, trước đó quả thực không nên to gan đi cầu thế tử như vậy." Dương Khiêm lúc này hối hận đến thúi ruột. Đại thế tử người nầy cực kỳ táo bạo, đồng thời cũng rất có thế lực. Lần trước bởi vì mượn hôn sự của tiểu muội cùng Lý Bình, Dương Khiêm mới to gan cầu đại thế tử một viên Nhân Cấp Châu.
"Dương huynh, chẳng lẽ Nhân Cấp Châu cứ vậy mà đưa cho tiện chủng Phương Vân hưởng thụ? Không còn biện pháp khác sao?" Lý Bình có hơi không cam lòng nói.
Dương Khiêm nghe vậy bỗng dưng hai mắt sáng ngời, trong lòng nảy sinh một kế thâm độc: "Lượng nhỏ (đắn đo, cân nhắc việc nhỏ) chẳng thành người quân tử, không độc sao nên đấng trượng phu. (量小非君子, 无毒不丈夫). Lý huynh, ta cần ngươi giúp một chuyện!"
Sau một hồi, Dương Khiêm quần áo rách nát, mình đầy thương tích, nghiêng nghiêng ngả ngả xông vào phòng của Tuyên Hoa phu nhân - Bình Đỉnh hầu bình thê.
Bình Đỉnh hầu có một chính thê, hai bình thê. Chính thê Lưu thị rất nghiêm khắc, bình thê Tuyên Hoa phu nhân - Trương thị hay bao che khuyết điểm. Tuyên Hoa phu nhân không một mụn con, cùng mẫu thân Dương Khiêm qua lại rất tốt, nên nhận Dương Khiêm làm nghĩa tử.
Mẫu thân Dương Khiêm, chỉ là một ả thị thiếp của Bình Đỉnh hầu phủ. Chuyện này, chỉ có Tuyên Hoa phu nhân mới có thể trấn áp được xuất thân của Phương Vân!
"Kiền nương (2), người phải cứu ta!" Dương Khiêm rống lên một tiếng vang dội liền quỳ lên mặt đất, nói không tới câu thứ hai, liền lập tức ngữ thanh nghẹn ngào, lệ như dũng tuyền.
"Hài tử, ngươi bị sao vậy!" Thấy thảm trạng của Dương Khiêm, Tuyên Hoa phu nhân bỗng nhiên đứng dậy, tràn đầy khiếp sợ nói.
Dưới sự tự thuật của Dương Khiêm, lập tức thay đổi chuyện cũ. Biến thành Phương Vân mơ ước Nhân Cấp Châu của hắn, một trận hành hung không nói, còn làm nhục Bình Đỉnh hầu quý phủ.
Ba!
Tuyên Hoa phu nhân vỗ một cái thật mạnh, gương mặt tức giận đến xanh mét: "Nực cười! Tứ Phương hầu phủ bất quá chỉ là hạng người xuất thân từ dân gian, Hoa Dương phu nhân lại càng ti tiện. Tiểu súc sinh kia một khi đã vô lí như vậy, dám làm nhục Bình Đỉnh hầu phủ ta. Quả thực là to gan!"
"Ngươi đâu, tập hợp nhân thủ đi tới học viện bắt giữ tiểu súc sinh kia, sau đó đi tới Tứ Phương hầu tìm Hoa Dương phu nhân chất vấn!" Tuyên Hoa phu nhân tức giận đến tam thi thần bạo khiêu. Vị phu nhân này lôi lệ phong hành, tập hợp hộ vệ trong phủ, lập tức leo lên ngựa chạy tới học viện.
"Kiền nương, tiểu tiện loại Phương Vân kia miệng mồm lẻo mép, đen có thể nói thành trắng. Di nương nếu đi tới học viện, ngàn vạn lần đừng nên cho hắn có cơ hội mở miệng, lấy tác phong của Tứ Phương hầu phủ, nhất định sẽ không thừa nhận." Nhìn thấy Tuyên Hoa phu nhân lôi lệ phong hành, trong lòng Dương Khiêm cũng phát sợ, nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không ổn, lại bước tới nói thêm vài câu.
"Không sợ hắn không thừa nhận, Khiêm nhi, ngươi cũng đi tới. Lần này kiền nương nhất định sẽ thay ngươi làm chủ!" Tuyên Hoa phu nhân ngồi trong xe ngựa, vén rèm, lãnh nghiêm mặt, nói với Dương Khiêm.
"Không hay, lợn lành chữa thành lợn què (lộng xảo thành chuyên - 弄巧成拙) !" Dương Khiêm kêu la một tiếng, nhưng Tuyên Hoa phu nhân uy nghiêm bậc nào, căn bản không cho hắn cự tuyệt.
Sáng sớm vào đúng giờ Thìn, Thượng Kinh thành tràn ngập hàn vụ, sáu chiếc xe ngựa Bình Đỉnh hầu phủ chạy chỉnh tề, cuồn cuộn hướng tới học viện mà chạy, một bộ giá thế khởi binh vấn tội.
Chú thích
(1) tự trợ giả thiên trợ chi (自助者天助之): chắc có thể hiểu là "người tự giúp mình, trời chỉ lối." hoặc đọc ngược lại.
(2) Kiền nương (干娘): mẹ nuôi/ nghĩa mẫu.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
Từng chiêu từng thức của Phương Vân bài bản hẳn hoi, thiên địa nguyên khí tụ tập quanh người của hắn cũng càng lúc càng nhiều. Phương Vân cảm giác được, tốc độ thu nạp thiên địa nguyên khí đã chậm lại, điều này hiển niên là hiện tượng của Nguyên Khí cấp đỉnh phong, sắp bước vào Chân Khí cấp.
"Lấy tình huống của ta bây giờ, chắc khoảng vài ngày nữa là có thể bước vào Chân Khí cấp!' Phương Vân tự đánh giá một hồi rồi đột nhiên tung chưởng vào một tảng đá lớn trong Tử Long hoa viên.
Ầm!
Một khối đá lớn rạn nứt ra, đá rớt ra từ trên cao đổ xuống, lọt vào trong hồ, nước bắn tung tóe. Lực lượng thân thể của Phương Vân rõ ràng đã đến trình độ phá sơn khai thạch, đúng là biểu hiện của Nguyên Khí cấp đỉnh phong. Phương Vân đối với phán đoán trong lòng ngày càng rõ hơn.
"Đi học cung thôi!" Tu vi tiến nhanh, trong lòng của Phương Vân cũng rất là cao hứng. Đi ra đình viện, lập tức có người hầu biết ý đưa cho áo khoác.
- Thiếu gia, uống chén trà sâm này đi. Đây là do phu nhân tự mình làm, nói là thấy thiếu gia luyện tập cực khổ, muốn bồi bổ cho thân thể.
Chờ Phương Vân thay áo ngoài xong, nha hoàn xinh xắn lập tức đưa lên một chén trà nhỏ.
- Đây cũng là do phu nhân dậy sớm để làm.
Nha hoàn xinh xắn nói thêm một câu.
Uống chén trà sâm nồng đậm, Phương Vân vừa cảm động vừa áy náy. Tự biết mình ngày đêm luyện công tuy gấp gáp, nhưng lại liên lụy cả mẫu thân ngủ không ngon.
- Mấy người về nói cho mẫu thân ta biết, ta chỉ luyện trong một thời gian ngắn mà thôi. Sau này cũng sẽ không ở Tử Long hoa viên nữa.
Phương Vân trong lòng có chủ ý, sau này sẽ luyện công ở trong phòng. Mặc dù có hơi nhỏ một chút, thi triển chân tay không thoải mái, nhưng tốt hơn là để mẫu thân lo lắng.
- Thật tốt quá, chúng ta sẽ trở về nói cho phu nhân.
Hai nha đầu liếc nhau rồi vui vẻ nói. Hoa Dương phu nhân tính tình hiền hòa, đối với hạ nhân không tệ. Bọn nha hoàn nhìn thấy phu nhân dạy sớm nấu chén canh, trong lòng cũng có chút chua xót, dù sao Hoa Dương phu nhân tuổi cũng không còn trẻ nữa.
Cho hai nha hoàn rời đi, Phương Vân bước ra khỏi Tứ Phương hầu
phủ.
Đi vào học cung, Phương Vân đột nhiên có cảm giác không bình thường, nhưng không giống ở chỗ nào thì cũng không rõ. Dường như, thỉnh thoảng có vài ánh mắt quái dị nhìn về phía mình, nhưng mà, chuyện này cũng đã có từ lúc đánh bại Dương Khiêm, cho nên Phương Vân cũng không để trong lòng.
Đến lúc gần nghe giảng bài thì cảm giác quái dị này lại bùng phát lên mãnh liệt.
- Không đúng.
Phương Vân dừng bước, nhìn khắp nơi.
- Có vấn đề. Học cung bình thường rất đông người. Nhưng sao lúc này lại an tĩnh như vậy, một bóng người nhìn cũng không thấy.
Không sai, ngày thường dòng người rất là nhộn nhịp đông đúc, nhưng lúc này lại im ắng, một bóng người cũng không thấy. Cảnh tượng này vô cùng đối lập với cảnh hối hả thường ngày.
Phương Vân quay đầu lại, chỉ thấy ở một góc học cung, thấy các sĩ tử trợn tròn hai mắt đang nhìn mình. Thấy Phương Vân nhìn sang, mấy sĩ tử đó chột dạ, quay đầu đi.
- Có vấn đề!
Phương Vân xác định phán đoán trong lòng, nhưng cũng không để ý chút nào, áo bào rung động, hướng về phía học đường mà đi: "Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Bản thân ta cũng muốn nhìn, rốt cuộc là ai đang làm trò!"
Phương Vân đẩy cửa ra, vừa bước vào bên trong học đường, Ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở hai bên vô cùng sâm nghiêm, có hai hàng hộ vệ vẻ mặt lạnh lẽo, tay nắm lấy đao, thẳng tắp đứng ở hai bên.
Ở giữa hai bên hàng hộ vệ, có một cái ghế mộc sơn hồng, một cái bàn gỗ lim bốn chân, phía trên còn có một chén trà xanh bằng sứ.
Ở trên ghế mộc, có một phụ nhân trung niên sắc mặt tái nhợt, khoảng bốn mươi tuổi. Tóc của nàng vén lên, dùng một cây trâm kim cài lại, móng tay thon dài đặt trên lan can ghế, vẻ mặt không giận mà uy.
- Quỳ xuống.
Thấy Phương Vân đi vào, Tuyên Hoa phu nhân đột nhiên quát lên. Thanh âm vang dội, mang theo uy nghiêm cùng khí thế vang dội.
- Oh?
Phương Vân giương mày lên, lạnh lùng nói.
- Ngươi là ai?
- Lớn mật, lễ nghi bái kiến cáo mệnh phu nhân của triều đình, mẫu thân của ngươi không dạy cho ngươi sao?
Tuyên Hoa phu nhân nổi giận, vừa mở miệng chính là dùng lễ nghi triều đình để chèn ép.
- Phương Vân, ngươi thật lớn mật. Thấy Tuyên Hoa nương nương của Bình Đỉnh hầu phủ còn không hành lễ. Đây cũng là Cáo mệnh phu nhân do triều đình sắc phong, ngươi dám miệt thị triều đình sao? Miệt thị Hoàng hậu nương nương sao?
Một âm thanh ở bên cạnh kêu lên, khí ngạo ngang tàng, chính là Dương Khiêm đi theo.
Phương Vân lúc này mới chú ý đến Dương Khiêm bên cạnh phụ nhân, nhất thời sắc mặt đại biến: "Thì ra là hắn!"
- Lớn mật, còn không quỳ xuống. Xem ra, là muốn ta đi đến chỗ Hoàng hậu nương nương, thưa chuyện mẫu thân ngươi dạy dỗ rồi!
Tuyên Hoa phu nhân sắc mặt xanh mét, lạnh giọng nói.
Pháp lệnh của Đại Chu hoàng triều, Phương Vân lúc này còn không có công danh, tước vị trong người, gặp phải nhất phẩm cáo mệnh phu nhân triều đình phải hành lễ!
Trong miệng còn lưu lại mùi vị chén canh do mẫu thân làm cho, nhớ tới tình cảnh của mẫu thân, lúc lên kinh lúc nào cũng phải cẩn thận, khó khăn vô cùng, Phương Vân không thể nhẫn tâm để mẫu thân chịu khổ nữa.
Bịch!
Một âm thanh nặng nề, mang theo khuất nhục vô tận, dưới bao ánh mắt nhìn soi mói ở ngoài cửa, Phương Vân nặng nề quỳ xuống mặt đất, cúi xuống rồi ngẩng cao đầu.
- Học sinh Phương Vân, ra mắt Tuyên Hoa phu nhân!
Ngay giây phút hai đầu gối quỳ xuống, Phương Vân cảm giác thấy lòng mình đang rỉ máu.
"Phương Vân, nhẫn nhịn. Vì mẫu thân, cho dù như thế nào, ngươi cũng phải nhịn xuống!"
Phương Vân mạnh mẽ nói với chính mình, hắn cảm giác thấy tay mình đang run rẩy, hắn sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà gây ra chuyện.
Thấy Phương Vân quỳ xuống, giọng nói không còn cao ngạo. Tuyên Hoa phu nhân rốt cuộc khẽ gật đầu. Dương Khiêm ở phía sau ánh mắt lóe lên, vẻ mặt đầy khoái ý.
Lớn tiếng dọa người, chèn ép khí thế đối phuong, đối với Tuyên Hoa phu nhân mà nói, đây mới chỉ là bước đầu tiên. Ở lâu năm trong kinh thành, quanh năm lục đục, âm mưu ám đấu với nhau, Tuyên Hoa phu nhân đã sớm có thủ đoạn của riêng mình.
Việc ám đấu, bè cánh đấu đá cũng như là một loại cầm quân đánh giặc hay dạy một bộ võ thuật cho binh lính ! Nếu như loại chiến đấu này mà cũng có phân chia tu vi, thì Tuyên Hoa phu nhân cũng tự nhận mình là một nhân vật trong các vương hầu.
Tuyên Hoa phu nhân lạnh lùng nhìn Phương Vân, bưng chén trà lên, hít vào một hơi, rồi bắt đầu quở trách.
- Tiểu súc sinh, ngươi thật to gan! Ở ban ngày ban mặt, dám lấy đồ của Bình Đỉnh hầu phủ ta, đoạt bảo đả thương người. Trong mắt ngươi còn có vương pháp sao?
Phương Vân ngẩng đầu ngắm nhìn Dương Khiêm, trong mắt hiện lên một tia hận sắc, biết là hắn đang nói sai thị phi. Cảm giác thấy hận ý của Phương Vân, Dương Khiêm thần sắc biến đổi, lảng tránh đi chỗ khác.
Thấy Phương Vân còn dám ngẩng đầu, trong lòng Tuyên Hoa giận dữ.
- Một lời không hợp, dám đả thương người đoạt bảo. Trong lòng ngươi còn có lễ nghĩa liêm sỉ sao? Ngay cả liêm sỉ cũng không có, ngươi chẳng lẽ là súc sinh dã man chưa thuần hóa sao?
Nghe được hai chữ 'súc sinh', thân thể của Phương Vân run lên, đôi môi cũng cắn ra máu. Bị một vị phu nhân lấy mẫu thân ra uy hiếp, phản bác không được, hắn chưa từng bị chịu nhục như thế này.
Tuyên Hoa phu nhân đôi môi chớp động, tiếp tục đánh võ mồm, không hề có ý tứ bỏ qua cho Phương Vân.
- Đoạt bảo đả thương người thì thôi, ngươi chỉ là một tên tiện chủng bình dân hầu, thân phận địa vị ti tiện lại dám làm nhục Bình Đỉnh hầy phủ. Là ai cho lá gan ngươi như thế, lại dám làm loạn? Nếu không phải là hầu gia không có ở trong kinh thành, nếu như là lúc trước, chỉ dựa vào lá gan không có lễ phép như ngươi, cả gan làm loạn, nếu như ở tiền triều, ta đã có thể kéo ngươi tới thành cung, lăng trì xử tử! Ai cũng không thể cản!
Nghe thấy Tuyên Hoa phu nhân nói muốn đem mình tới thành cung, lăng trì xử tử, thân thể của Phương Vân rung động kịch liệt. Ở kiếp trước, cả nhà Tứ Phương hầu phủ trên dưới ba trăm người, chính là bị hoàng thất xử tử ngay ở hành cung.
Tuyên Hoa phu nhân nói mấy câu không có lễ nghĩa, liền thọc đến chỗ đau nhất của Phương Vân. Trong giây lát, hai móng tay của Phương Vân trắng bệch, hai mắt đỏ lên, hắn cảm giác thấy chính mình đã nhịn không được nữa.
Nhưng, Tuyên Hoa phu nhân vẫn đang tiếp tục, không một chút bận tâm đến cảm giác Phương Vân. Tác phong làm việc của nàng là chèn ép địch nhân, cho tới bây giờ cũng là một kích trí mạng, không để lối thoát.
- Ban ngày ban mặt, nói năng lỗ mãng, đoạt bảo đả thương người, tiểu súc sinh ngươi cũng được coi là người đọc sách? Con không được dạy, không trách phụ thân, phụ thân ngươi xuất thân nghèo hèn, không thông lễ số, không thông giáo hóa, ta không trách hắn, nhưng mẫu thân của ngươi đâu? Mẫu thân của ngươi cũng không hiểu sao?
Tuyên Hoa phu nhân sắc mặt lạnh băng, đổ cả gáo nước bẩn lên người của Hoa Dương phu nhân mẫu thân Phương Vân.
Nguyên nhân bởi vì chính Hoa Dương phu nhân mẫu thân của Phương Vân, mà Tuyên Hoa phu nhân nhiều lần bị nhục ở cung Hoàng hậu nương nương. Cho dù nàng có khua môi múa mép như vua, bàn lộng thị phi, nhưng gặp Hoa Dương phu nhân tính cách ôn hòa, hiền dịu lại không hề có chút tác dụng. Cho dù có cứng cỏi đến đâu thì cũng không hề có chỗ dùng, cho nên Tuyên Hoa phu nhân sớm đã tích tụ oán khí tức giận ở trong lòng.
Đôi môi của Tuyên Hoa phu nhân tiếp tục nói, không hề bỏ qua cho Phương Vân. Đánh rắn phải đánh phủ đầu, nàng hiện tại chính là muốn nói lời cuối cùng, hoàn toàn bóp chết Phương Vân.
- Con hư tại mẹ. Hai tên tiểu súc sinh nhà ngươi, một cả gan làm loạn, làm việc bừa bãi, huấn luyện ở trên Thiên Xà Sơn mà lại muốn đi là đi, không là không; một người thì vô pháp vô thiên, ở ban ngày đoạt bảo đả thương người, hành động này có khác gì là bọn cường đạo? Mẫu thân của ngươi làm như vậy mà là giúp đỡ phụ thân dạy các ngươi? Nàng cũng xứng với cái gọi là nhà có học, có gia giáo sao? Ta thấy các tiện tì ở trong Tây Hương Nguyệt Lâu tại phía tây kinh thành còn biết lễ nghi, giáo hóa còn hơn mẫu thân nhà ngươi. Uổng thay cho cái gọi là cáo mệnh phu nhân triều đình của nhà ngươi? Dân đen chính dân đen, cho dù người Đại Chu ta lương thiện, sắc phong cho nàng là phu nhân, cũng không bao giờ thay đổi được bản chất tính nết, vĩnh viễn không được, ngay cả kỹ nữ cũng không bằng!
Lời nói của Tuyên Hoa phu nhân không thể nói là không ác độc, từ trên người hai huynh đệ Phương Lâm, Phương Vân, một đường đánh tới trên người Hoa Dương phu nhân. Nói nàng không đáng giá một đồng tiền, có thể so sánh với kỹ nữ. Một hơi nói xong, ánh mắt Tuyên Hoa phu nhân híp lại, trong lòng vô cùng vui sướng, lúc này lại có cảm giác khát nước, liền thuận tay bưng chén trà nhỏ trên chiếc bàn, chuẩn bị uống một ngụm, làm thanh cổ họng.
- Đủ rồi!
Đột nhiên có một tiếng quát ở người trước mắt phát ra, giống như là sét đánh, chấn động cả học cung. Tuyên Hoa phu nhân đang chuẩn bị uống trà, đột nhiên nghe thấy có tiếng quát như thế, giật mình nảy người, chén trà trong tay cũng run run, chén trà với nắp chén va chạm vào nhau, vô cùng sợ hãi.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Phương Vân bỗng nhiên đứng lên, hai mắt hắn trợn trừng, toàn là màu đỏ, thần sắc như là muốn nuốt cả người. Tuyên Hoa phu nhân mắng hắn là súc sinh cũng được, nói là tiện chủng cũng được, hắn có thể nhẫn nhịn được. Nhưng ngàn vạn lần không nên làm nhục Hoa Dương phu nhân mẫu thân của hắn. Trong lòng của hắn, mẫu thân của hắn chính là nghịch lân của hắn.
Xôn xao!
Cánh tay Phương Vân run lên, ngón trỏ giận dữ chỉ về phía Tuyên Hoa phu nhân, chợt quát lên.
- Ta hỏi ngươi, ngươi luôn miệng nói là ta đoạt bảo đả thương người, có căn cứ gì? Trừ tên nghĩa tử Dương Khiêm bên cạnh ngươi, còn có ai nhìn thấy? Dương Khiên gây chuyện với ta trước, lúc sau bội ước, đánh không lại ta, về nhà điên đảo thị phi. Đây chính là lễ nghi giáo hóa Bình Đỉnh hầu phủ các ngươi?
- Ngươi....
Tuyên Hoa phu nhân đầu run rẩy, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt tức giận, há mồm định quát mắng.
- Ngươi không phân tốt xấu, bảo sao hay vậy, tin người vô cớ. Chỉ dựa vào ngươi mà lại muốn ngồi ngang hàng với mẫu thân ta, lại làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân triều đình?
Phương Vân mạnh mẽ sải bước đi tới, vừa mở miệng là đã đem chữ 'ngươi' trong miệng Tuyên Hoa phu nhân quay về.
- Ngươi!
Ngón tay Tuyên Hoa phu nhân chỉ Phương Vân, toàn thân giận đến phát run.
- Ngươi chỉ là một người đàn bà, không ở nhà giúp chồng dạy con, lại chạy xuất đầu lộ diện bên ngoài, còn cùng người tranh đấu. Ngươi có biết tám chữ 'Nội ngoại hữu biệt, nam tôn nữ ti'?
- Ngươi thân là phu nhân Đại Chu, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân triều đình, nhưng lời nói vô lễ, lời lẽ vô lễ, mở miệng chính là tiểu súc sinh, ngậm miệng là tiện chủng, tiện phụ! Cái hành động này có khác gì những người đàn bà chanh chua, không biết lễ nghi, không biết tu thân dưỡng tánh? Lễ nghĩa nho gia, tam tòng tứ đức. Ngươi ngay cả phẩm hạnh cũng không có, còn xứng là phu nhân?
Tuyên Hoa phu nhân xanh cả mặt, đôi môi run rẩy, cơ hồ muốn chọc giận hôn mê bất tỉnh. Cả trong học cung, vô số sĩ tử đang nhìn về chỗ này, mọi người đều yên lặng như tờ, bị chấn động chết lặng.
Phương Vân nói những lời này cũng có chút quá. Đại Chu hoàng triều lấy lễ trị quốc, dưới sự giáo hóa của Nho gia, nam tử tam cương ngũ thường, phụ nhân tam tòng tứ đức đã sớm đi sâu vào bên trong lòng người. Tam tòng giả, vị giá tòng phụ, tức giá tòng phu, phu tử tòng tử; tứ đức giả, phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công. Trong đó phẩm hạnh chính là trọng yếu của tam tòng tứ đức, là tiêu chuẩn lễ giáo của phụ nữ.
Phu nhân triều đình, phu nhân đây chính là một tấm gương cho cả thiên hạ. Phương Vân nói Tuyên Hoa phu nhân không tuân thủ phẩm hạnh lễ giáo, đối với một vị phu nhân mà nói, đây là đắc tội với cả thiên hạ. Nếu như đây là sự thật, bị lấy đi danh hiệu phu nhân, danh hiệu phu nhân cũng không nói đi, nhưng người chồng cũng không muốn nhận người vợ như vậy, chính là cho dù mẫu thân sinh ra, cũng không muốn cho một phụ nhân như vậy bước vào trong nhà. Cái này, căn bản giống như là bị tử tội.
Đắc tội với một phu nhân vương công, với một cáo mệnh phu nhân như vậy thì cần khí phách thế nào, dám cả gan làm loạn đến cỡ nào. Sĩ tử học cung chung quanh chết lặng.
- Tiểu súc sinh, ngươi, ngươi....phản!
Mặt của Tuyên Hoa phu nhân biến thành màu đen, mười ngón tay run rẩy.
Phương Vân hừ lạnh một tiếng, lại là vừa sải bước ra. Khí thế của hắn như cầu vồng, tiến sát từng bước.
- Ngươi không hỏi nguyên do, hùng hổ, xách động lòng dân, ngôn ngữ vô học, đây là bất nhân!
- Lấy thân phận là Cáo Mệnh phu nhân, khi ta còn trẻ, lấy thế đè ép, đây là bất nghĩa!
- Chỉ biết nghe một phía, không phân biệt được trái phải, đây là không khôn ngoan!
- Không tuân thủ nữ tắc, xuất đầu lộ diện, đây là không hợp lễ!
- Ngươi không tuân tam tòng tứ đức, cũng không theo tam cương ngũ thường, một người bất nhân, bất nghĩa, không lễ, không khôn ngoan như ngươi, còn có mặt mũi gì sống tại trần thế?
Nói tới lời cuối cùng, tiếng nói của Phương Vân đanh thép, lại mạnh mẽ tiến lên một bước trước mặt Tuyên Hoa phu nhân, ngón tay cơ hồ muốn chạm tới cái trán của nàng ( Thằng này gan quá =,=)
- Ngươi, ngươi, ngươi....
Tuyên Hoa phu nhân lần này bị Phương Vân mắng cho thê thảm. Nàng cảm giác giống như là đang hành quân đánh giặc, rõ ràng là đã bao vây địch nhân, dồn địch nhân kém bản lĩnh hơn đến cùng đồ mạt lộ, đang muốn giết chết đối phương. Thì ngờ đâu đối phương lại là giả trư ăn cọp, một tiếng pháo vang, vô số binh sĩ ở hai bên cánh tràn ra, chém giết lại mình.
Phương Vân phát khởi thế phản công cuối cùng.
- Ngươi luôn mồm nói là tiền triều tiền triều, ta chính là Đại Chu hoàng triều, pháp lệnh hôm nay chính là pháp lệnh của Đại Chu hoàng triều. Ngươi dùng luật pháp trước kia mà phán xử vương hầu tân triều, đây là có ý gì. Đại Chu hoàng triều ta từ lúc Thái Tổ lập nên đến nay đã có hơn nghìn năm. Dư nghiệt tiền triều cũng có nhiều, chẳng lẽ Bình Đỉnh hầu phủ các ngươi đã sớm cùng nghịch tặc cấu kết rồi, muốn hôm nay là mưu đồ làm phản hoán vị, lập lại tiền triều sao?
Răng rắc!
Tuyên Hoa phu nhân cả kinh, ngón tay run rẩy chỉ Phương Vân, vẻ mặt như gặp quỷ. Chỉ thấy cổ họng nàng run run, lồng ngực đập không thôi, đột nhiên chỉ trong chớp mắt đã từ trên ghế ngã xuống, té trên mặt đất, ngất xỉu đi.
Lần này, nàng không phải là bị tức, mà là bị hù dọa ngất đi!
Bất kỳ triều đại nào, tội mưu đồ hoán vị cũng là tội ác ngập trời. Hai trăm năm trước, có một Quý tộc hầu bởi vì liên lụy tới việc dư nghiệt của tiền triều, mà cả nhà bị tịch thu tài sản, cả nhà bị trảm, đây là một ví dụ còn ở trước mắt. Tuyên Hoa phu nhân vô ý, bị Phương Vân chụp được cho cái mũ mưu đồ hoán vị, cấu kết nghịch tặc. Một khi hoàng thất thật sự điều tra, lập tức chính là xét nhà diệt tộc, không ai bao che được.
- Kiền nương!
Dương Khiêm quá sợ hãi, tình thế trở nên quá nhanh, hắn cơ hồ cũng phản ứng không kịp.
- Phu nhân!
Hai hàng hộ vệ vốn vẻ mặt vô cảm, cũng đã biến sắc rồi.
Dọa người!
Ngoài cửa lớn, thấy Tuyên Hoa phu nhân bị khí thế của Phương Vân áp đảo, đám người không khỏi ồn ào.
- Tên Phương Vân này, không ngờ công phu miệng lưỡi lại lợi hại như vậy!
- Lợi hại a, Tuyên Hoa phu nhân vốn là muốn trị hắn, nhưng không ngờ một chiêu thất bại, lại bị Phương Vân phải lại, cho cái tội danh cấu kết nghịch tặc!
- Không được, mưu đồ soán vị! Đây là tội lớn mất đầu a!
- Nhìn đi, e rằng Bình Đỉnh hầu phủ không nghỉ ngơi được đâu a!
- Không cần thiết đâu, Phương Vân căn bản cũng không dám động tới nàng đâu. Nói tóm lại, cũng là do Tuyên Hoa phu nhân thất lễ trước, một vị cáo mệnh phu nhân lại đi nhục mạ một vị cáo mênh phu nhân đương triều khác, còn ra thể thống gì nữa!
.....
Đám người nghị luận rối rít, nhìn về Phương Vân, nói xôn xao cả lên.
Nhìn nữ nhân vốn ngang tàng bị mình nói ba xạo hù dọa bất tỉnh, trong lòng Phương Vân dâng lên cảm giác khoái cảm của việc trả thù. Đối với những người làm nhục người thân mình, đặc biệt là mẫu thân, Phương Vân không hề nương tay. Song một chút khoái cảm này cũng nhanh chóng biến mất, trong lòng Phương Vân dâng lên một chút mất mác.
- Nói tóm lại, cũng là do lực lượng của ta còn quá yếu. Nếu như ta tay cầm trọng binh, lại là hạ thần trọng yếu, một quyền cũng có thể giải quyết sạch sẽ hộ vệ của Bình Đỉnh hầu phủ, một hạ lệnh là có thể khiến cho Bình Đỉnh hầu phủ tan thành mây khói, lúc nào còn bị những phụ nhân như vậy khi dễ!
Vung ống tay áo lên, Phương Vân cũng không có để ý tới hỗn loạn phía sau, trực tiếp đi ra khỏi, từ học cung ra ngoài.
Phương Vân cũng không có trở về Tứ Phương hầu phủ, hắn ngồi xe ngựa, hướng phía ngoại thành hướng tây kinh thành.
- Ngừng ở chỗ này đi.
Phương Vân nói phu xe dừng lại, từ trong xe ngựa chui ra. Một hàng trúc xanh đứng thẳng hiện lên trước mắt, một dòng nước trong veo màu xanh nhạt mênh mông, uốn lượn theo hướng đông.
Nước của dòng sông mênh mông cuồn cuộn, tâm tư của Phương Vân lúc này cũng không yên ắng, trải qua chuyện lần này, trong lòng hắn có một cỗ khát vọng lực lượng mãnh liệt.
"Ta cần lực lượng, cần lực lượng cường đại! Chỉ có lực lượng vô địch, mới có thể ở trong vũng nước xoáy mà bảo vệ được người thân bên cạnh mình!
Mỗi một sáng sớm, hắn đều bị cơn ác mộng kia làm cho thức tỉnh. Mặc dù có đại ca có thiên phú kinh người, có phụ thân tay nắm trọng binh, nhưng những thứ này cũng không mang lại cho hắn cảm giác an toàn. Chỉ có trong tay mình nắm giữ lực lượng cường đại, Phương Vân mới cảm giác thấy mình sẽ không bị thức tỉnh bởi cơn ác mộng đó nữa.
- Hơn mười năm, ta lãng phí quá nhiều thời gian! Đáng hận, mặc dù ta sớm tỉnh ngộ, nhưng tu vi vẫn chỉ là Nguyên Khí cấp. Ở trên thế gian mờ mịt này, cũng là chỉ một loại nhân vật kiến hôi.
Tâm tư của Phương Vân hỗn loạn, mạnh mẽ quăng áo ngoài ra, một quyền tung lên, liền ở nơi yên tĩnh này luyện quyền pháp.
- Mãng Ngưu Bôn Dã!
- Mãng Ngưu Phân Tông!
.....
Từng quyền đánh ra, tâm tình Phương Vân dần bình tĩnh lại. Làn gió nhẹ lướt qua, làm cho mặt nước gợn sóng, Phương Vân tâm tình bất tri bất giác tiến nhập vào một cảnh giới kỳ ảo. Lúc này ở trong đầu, ngoại trừ quyền pháp ra, không còn điều gì làm phiền hắn nữa.
- Mãng Ngưu Trùng Chàng!
Phương Vân đột nhiên hét lớn một tiếng, hai đấm đồng thời đưa ra. Không khí tứ phương mãnh liệt bị khuấy động mãnh liệt, nổi lên hai vòng xoáy lớn, chỉ thấy hai tay đấm của Phương Vân chấn đông, hai loại khí lưu như lưu tinh phá không bay ra, đánh đến cây liễu ở bên ngoài đến mười trượng.
Ầm! Ầm!
Nước xanh trong veo cũng bị chấn động, thân trên của hai cây liễu đứt đoạn, nổ tung, vụn gỗ bay đầy trời. Vụn gỗ rơi xuống, nửa thân cây còn lại cũng bị lung lay.
Hai quyền xuất thủ, tạo thanh thế kinh người, Phương Vân rốt cuộc giật mình tỉnh lại. Mãng Ngưu Trùng Chàng, chiêu này rất tiêu tốn thể lực, hai quyền rời tay, Phương Vân lập tức cảm giác thấy toàn thân hình như không còn chút sức lực nào. Nhưng mà, vừa lúc này đây, Phương Vân lại cảm thấy có một cỗ khí lưu yếu ớt từ trên bụng chạy lên.
- Chân Khí!
Phương Vân trong lòng khiếp sợ, đồng thời vô cùng mừng rỡ. Cảm giác thật là ấm áp dễ chịu, đúng là chân khí, không thể nghi ngờ.
- Không nghĩ tới lúc này đây lại có thể đạt tới Chân Khí cấp.
Sau khi vui sướng, Phương Vân bỗng nhớ đến con đường võ học của mình.
Con đường võ đạo, luyện quyền pháp đạt đến cương khí cấp, còn chân khí cấp chính là con đường hướng dẫn hô hấp.
Khác với thiên địa nguyên khí, chân khí lại là nơi dung hợp tinh hoa huyết khí của võ giả, tương đương với tánh mạng thứ hai của bọn hắn. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao, có rất nhiều cường giả võ đạo có khả năng kinh thiên, nhưng bọn hắn vẫn muốn đi từng bước, bắt đầu từ việc luyện quyền Nguyên Khí cấp, từ từ luyện ra chân khí của chính mình.
Chỉ sau khi võ giả luyện được chân khí của chính mình thì mới có thể lưu lại ở trong bụng, còn khí ở ngoài, tuy có thể thu vào thể nội, nhưng cũng sẽ thất thoát, không lưu lại được!
- Lúc này đã đạt đến được chân khí cấp, ta cũng đã có thể thực hiện kế hoạch rồi!
Phương Vân tâm tình trấn tĩnh, cũng không bị vui mừng làm cho hôn mê.
Dường như chỉ là trong giây lát, Phương Vân lập tức nghĩ tới viên Địa Cấp châu trong tay Thanh Sưởng công chúa.
- Còn có thời gian nửa tháng, ta phải nắm chặt thời gian, củng cố cảnh giới trước mắt. Sau đó lợi dụng mưu kế, nhất định phải lấy cho được Địa Cấp châu.
Loại chí bảo võ đạo như Địa Cấp châu, đối với Phương Vân mà nói là vật vô cùng cần thiết. Nhưng đối với hoàng thất mà nói thì lại không như vạy. Đương kim hoàng thất dùng võ lập quốc, quốc khố của hoàng thất không biết thu giấu bao nhiêu công pháp thượng cổ, pháp bảo viễn cổ. Một viên Địa Cấp châu đối với hoàng thất mà nói thì cũng không là cái gì cả.
Trong lòng có chủ ý, Phương Vân lập tức ra gặp phu xe, nhanh chóng quay về Tứ Phương hầu phủ.
Bình Đỉnh hầu phủ mấy ngày nay, quả nhiên im ắng . Nửa điểm tin tức cũng không truyền tới, không chỉ như vậy, trong học cung cũng không có truyền ra bất cứ tin tức gì. Giống như ngày hôm đó không có xảy ra chuyện gì cả.
"Không có chuyện gì thì tốt hơn! Tuyên Hoa phu nhân nhất định là phái người uy hiếp những sĩ tử kia phải che giấu. Nàng bị ta trước mặt các sĩ tử làm cho nhục nhã thế kia, cái gì gọi là mặt mũi cũng mất hết rồi! Tự nhiên là muốn che giấu đi."
Phương Vân quan sát mấy ngày, thấy bên Tuyên Hoa phu nhân không có động tĩnh gì, lập tức biết tâm tư của bọn hắn. Bàn tay buông lỏng xuống, Phương Vân lập tức để cái chén sứ uống trà xuống bàn. Chỉ chốc lát sau, một trận gió nhẹ lay động qua, chén xứ màu xanh này lập tức hóa thành phấn vụn vô thanh vô tức.
Đây chính là chỗ lợi hại của Chân Khí cấp. Võ giả nguyên khí cấp có thể trực tiếp khai sơn phá thạch, nhưng không thể nào giống như võ giả đạt đến Chân khí cấp, bề ngoài không sao, nhưng lại trực tiếp phá đi bên trong.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ