Thất Giới Truyền Thuyết
Quyển 12 – Thiên Địa Vô Cực – chương 078
Chương 1070 – Bộ nhập tuyệt cảnh
(Từng bước rơi vào cảnh tuyệt vọng)
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Dịch: Diamondismail
Biên dịch: Humanity
Biên tập: Humanity
Nguồn: TTV
Thấy vậy, tâm tình Lục Vân nặng nề, nhanh chóng tổ chức phòng ngự, dùng Diệt Thần kiếm làm vũ khí để bảo vệ vững vàng cửa khẩu. Cứ vậy, làn sáng u ám, xanh lục thẫm nhanh chóng bị khống chế, nguy hiểm tạm thời dừng lại.
Hoàn thành những bước này rồi, Lục Vân bắt đầu thực thi kế hoạch tiêu diệt, dùng sức mạnh của Diệt Thần kiếm, dự tính loại trừ tất cả. Nhưng kết quả khiến Lục Vân bất ngờ. Diệt Thần kiếm của chàng tuy không gì chống nổi, nhưng khi gặp phải những làn sáng này lại phải cố hết sức, nguyên nhân chính do tính chất của chúng giống nhau, căn bản không cách gì tiêu diệt hết được.
Hiểu được điểm này, Lục Vân vô cùng kinh ngạc. Nhưng đúng lúc đó, chân nguyên trong cơ thể chàng bắt đầu khô kiệt. Điều này thêm phần biến chuyển tâm tình chàng từ bình tĩnh trở thành nóng nảy gấp rút.
Lục Vân biết rõ, một khi chân nguyên hết rồi, Hư Vô Không Ngân liền tự động giải trừ. Đến lúc đó, làn sáng màu đen với sức hủy diệt lập tức sẽ nuốt lấy chàng.
Hiện nay, thời gian chàng còn rất ít, làm sao trong thời gian ngắn ngủi này nghĩ được một biện pháp xác thật có thể làm được. Điều này quan hệ trực tiếp đến sống chết của chàng.
Do thời không còn nhiều, Lục Vân không dám chậm trễ, trước hết nghĩ đến chính là thuật “Vạn Nguyên Quy Nhất” trong pháp quyết “Thiên Địa Vô Cực”. Chàng muốn lúc này hấp thu linh khí bốn bề để bổ sung tiêu hao của bản thân.
Nghĩ đến làm liền. Lục Vân tập trung tinh thần, toàn lực thúc đẩy chân nguyên trong cơ thể, tiếp tục vận hành pháp quyết Hư Vô Không Ngân, đồng thời thi triển thuật Vạn Nguyên Quy Nhất.
Lúc này, chỉ thấy thân thể chàng vốn vô hình bắt đầu nổi lên từng đợt ánh xanh, hệt như một từ trường hấp thu năng lượng bốn bề. Rất nhanh, trong không gian có một ít ánh âm u, xanh lục thẫm tuôn đến chàng, hóa thành sức mạnh to lớn được chàng hấp thu vào trong cơ thể để bồi bổ chân nguyên chàng đã tiêu hao.
Đến lúc này, tâm tình Lục Vân đã tốt lại. Nhưng chỉ nháy mắt, một nguy cơ to lớn hơn lại chụp lấy chàng. Té ra, luồng sức mạnh chàng hấp thu vào trong cơ thể chính là luồng sức mạnh đã xâm nhập não chàng trước đây. Khi chàng thúc động vận hành, cả thân thể ngập tràn luồng sức mạnh đó, chẳng khác toàn thân chàng hoàn toàn bị bao vây.
Đối mặt với tình hình này, Lục Vân hoàn toàn không hề kích động và uể oải. Chàng lại có thái độ khác thường toàn lực thúc động luồng sức mạnh đó, khiến nó vận chuyển rất nhanh trong cơ thể, liên tục không ngừng chảy vào ba huyệt Đan Điền, Thiên Trung, Bách Hội, dần dần chuyển hóa tính chất của luồng sức mạnh đó.
Đối với Lục Vân, chàng có Thái Ất Bất Diệt hộ thể, trong Đan Điền có một Thái Cực Bát Quái thỉnh thoảng vận chuyển, trước ngực có Càn Khôn Ngọc Bích, trong não có Diệt Thần kiếm và Diệt Hồn đao, lại thêm Trấn Hồn phù, Hóa Hồn phù vận hành trong cơ thể, nhiều nhân tố tổng hợp làm một, sức mạnh tầm thường cho dù xâm nhập vào thân thể chàng cũng sẽ nhanh chóng bị đồng hóa chuyển biến thành sức mạnh bản thân.
Như hiện nay, Lục Vân ở trong hoàn cảnh này, bất đắc dĩ chỉ có thể mạo hiểm, ngay từ đầu chàng đã dự báo được tình huống tới sau.
Nói ra hành động của Lục Vân hơi lỗ mãng. Với tình hình hiện nay của chàng, cho dù thân chàng mang đủ pháp quyết Chánh Tà, cũng không nên mạo hiểm như vậy. May mà Lục Vân tính toán chuẩn xác, nhờ vào những điều kiện ưu việt của bản thân, cuối cùng đã áp chế được luồng sức mạnh đó, bắt nó chuyển thành chân nguyên bản thân vượt qua được cửa ải khó.
Giữ cho tâm tình không đổi, Lục Vân sau khi thu được sức mạnh rồi, dần dần giảm bớt tốc độ hấp thu, bắt đầu suy xét tính đến bước tiếp theo.
Trong lòng Lục Vân hiểu rõ, bản thân lần này chỉ là nhờ may mắn, trùng hợp dẫn dắt luồng sức mạnh có tính hủy diệt kia trở thành sức mạnh bản thân.
Nhưng hiện nay dù sao thực lực chàng không mạnh, một khi hấp thu quá nhiều sức mạnh bên ngoài sẽ khó mà điều khiển được, sẽ bị tai ương lập tức. Vì thế, chàng không thể không cẩn thận, nghiêm túc khống chế luồng sức mạnh hấp thu.
Ổn định được tình trạng cơ thể, Lục Vân bắt đầu quan sát tình hình xung quanh. Chàng lúc này do bởi pháp quyết Hư Vô Không Ngân, thân thể đang trong một không gian đặc biệt, làn sáng màu đen trước mắt hệt như một tầng kết giới vô hình ngăn trở với bên ngoài, thấy được nhưng khó có thể tổn thương chàng.
Bốn bề, những làn sáng u ám, xanh lục thẫm kia lộ ra kiểu phân bố. Một bộ phận ở bên ngoài kết giới, một bộ phận trong kết giới, cùng tồn tại với chàng trong không gian kia.
Những làn sáng đó biến ảo vô thường, nhưng lại có một điểm chung, đó chính là có thể cảm ứng rõ ràng được sự sống động trong cơ thể chàng, tự động tuôn về phía chàng.
Nhìn thấy tình hình này, Lục Vân tâm hồn chấn động, thật ra Vạn Diệt Cổ Động là nơi như thế nào đây?
Từ lúc tiến vào đến nay, thời gian đã trôi qua không ít. Trong lúc này, Lục Vân trải qua không ít sự tình, biết được làn sáng màu đen đó có sức mạnh ăn mòn vạn vật, có thể hủy diệt mọi sinh linh. Hơn nữa, những dòng xoáy kia cũng ẩn chứa sát cơ, lại thêm làn sáng u ám, xanh lục thẫm, nếu hy vọng có thì ở đâu đây?
Nhớ lại ngày trước, tiên tổ trăm đời đã từng nói lấy được Diệt Thần kiếm và Diệt Hồn đao ở Vạn Diệt Cổ Động. Lúc đó, tình trạng tiên tổ gặp phải có giống với những gì chàng đang gặp hay không?
Nếu như giống nhau, tiên tổ làm sao để vượt qua được cửa quan khó khăn này, thuận lợi lấy được thần binh để bỏ đi? Nếu không giống, ngày đó tiên tổ gặp phải tình huống thế nào đây?
Những vấn đề này cứ xoay vòng trong não của Lục Vân, cứ mãi vây khốn lấy chàng. Nếu có thể giải mở được, vấn đề trước mắt liền tự nhiên có thể giải quyết, nếu không làm rõ được, kết cục sẽ như thế nào đây?
Trong không gian đen ngòm, dòng xoáy dần dần tan biến, khi đã thiếu đi sự hấp dẫn của dao động sự sống, mọi thứ liền khôi phục trở lại như trước. Nhưng còn bên này kết giới, những làn sáng âm u, xanh lục thẫm càng lúc càng tích cực, bắt đầu nhấp nhô dao động quanh cơ thể Lục Vân, dần dần thôn tính lấy chàng.
Thấy vậy, Lục Vân trong lòng lập tức bừng tỉnh, hiểu được những bí ẩn của không gian này. Té ra bất kỳ dao động sự sống nào, chỉ cần tiến vào trong không gian này, liền có thể phá vỡ quy luật bất biến có sẵn, hình thành một khu vực khí đặc biệt.
Ở nơi này, vô luận là làn sáng màu sắc thế nào đều có thuộc tính giống nhau, đó là hủy diệt và tử vong. Chỉ cần có một vật thể tính chất bất đồng, bọn chúng liền sử dụng mọi biện pháp để thôn tính, đồng hóa, hủy diệt đi.
Lúc này, Lục Vân sau khi tiến vào, tuy vô cùng cẩn thận cũng không tránh khỏi được, bị ép cho từng bước từng bước đi vào con đường hủy diệt.
Hiểu được tình hình này, Lục Vân lập tức cảm thấy không ổn, té ra ý nghĩ của Vạn Diệt Cổ Động là hủy diệt mọi thứ, thế thì bản thân vào đây chẳng khác gì chịu chết sao?
Nghĩ đến đây, tâm tình Lục Vân nặng nề, ánh mắt quét quanh bốn bề, ngoại trừ bóng đêm còn lại là đêm đen, lẽ nào đã dự báo cho vận mệnh bản thân chăng?
Nhớ lại ở Hải Tâm tuyền, Trọng Sinh từng nói qua, bản thân chàng là người thừa kế của hủy diệt, lẽ nào phải thừa kế luồng sức mạnh này, như vậy nhất định phải hủy diệt bản thân mình trước hết chăng?
Hoang mang không hiểu, Lục Vân hơi bàng hoàng, cả đời đây là lần đầu chàng không biết phải làm thế nào mới được.
Thời gian âm thầm trôi xa, khi luồng sức mạnh bao phủ quanh người Lục Vân đột phá được phòng tuyến, chàng mới bừng tỉnh trở lại.
Nhìn làn sáng nhàn nhạt bốn phía, Lục Vân không hề phản kháng, chỉ đang suy tưởng, tiếp theo bản thân sẽ chết ở đây chăng?
Với tu vi bản thân, sớm đạt được cực hạn của cảnh giới Quy Tiên, theo người Tu Đạo, đó là vĩnh viễn bất diệt, vượt khỏi sáu đường luân hồi. Cho dù thân thể huyết nhục không còn, nguyên thần cũng vĩnh viễn tồn tại giữa trời đất. Như vậy, sức mạnh phải như thế nào mới có thể hủy diệt bản thân đây?
Đối mặt với tử vong, Lục Vân tỏ ra hơi điềm nhiên, chàng không sợ chăng? Hay cho là bản thân sẽ không chết đây?
Trong lúc suy tư, nỗi đau như tim vỡ ngăn chàng suy nghĩ. Thời khắc đó, khi hủy diệt tiến đến, Lục Vân bình tĩnh đột nhiên sinh ra phản kháng, ngạo khí không phục trời không sợ đất lại lần nữa biến thành niềm tin kiên định nghịch thiên của chàng.
Suy nghĩ xoay chuyển, chân nguyên trong cơ thể Lục Vân bộc phát, hóa thành động lực mạnh mẽ, được sự điều khiển bởi ý thức của chàng, bắt đầu toàn lực phản kích.
Như vậy, chỉ thấy toàn thân chàng lấp lánh hào quang, sức mạnh ẩn chứa trong kinh mạch được kích thích ra ngoài không hề lưu lại chút nào hóa thành chân nguyên to lớn phân bố ở từng phân từng tấc cơ thịt, hình thành một sự phòng ngự nghiêm cẩn.
Bên ngoài, những làn sáng hủy diệt đó như ngàn vạn thanh kiếm ánh sáng với những mũi nhọn sắc bén, liên tục không ngừng công kích phòng tuyến của Lục Vân. Khí thế hung mãnh, sức mạnh đáng sợ không bao lâu đã phá được một cửa khẩu, thừa thế xông vào.
Lục Vân vẻ mặt trắng bệch, chàng yếu ớt tuy có lòng phản kích, nhưng đành chịu bó tay, chỉ biết phòng ngự toàn lực, sử dụng mọi khả năng vận dụng sức mạnh của bản thân.
Lúc này, chân nguyên trong cơ thể căn bản không đủ sức đề kháng, Lục Vân lập tức thi triển Thái Ất Bất Diệt pháp quyết, phối hợp với Trấn Hồn phù và Hóa Hồn phù, bố trí một tầng phòng ngự mỏng manh trên bề mặt cơ thể, toàn lực duy trì mạch sống.
Đồng thời, Lục Vân thúc động ý niệm khống chế Càn Khôn Ngọc Bích trước ngực, đẩy sức mạnh ẩn chứa trong nó ra để gia cố sức mạnh phòng ngự của bản thân. Như vậy, ba nơi cùng hành động giúp Lục Vân tạm thời ổn định trận thế.
Cảm ứng được sự phản kháng của Lục Vân, những làn sáng đ1o nhanh chóng biến chuyển phương pháp, từ việc dũng mãnh xông đến lúc đầu chuyển thành có phương có thức hệt như sóng biển, từng đợt từng đợt ập đến, tần suất thỉnh thoảng lại biến đổi.
Như vậy, áp lực lên Lục Vân tăng thêm, thân thể yếu ớt không ngừng run rẩy, ánh mắt lộ ra mấy phần bất cam và đau thương.
Nguy hiểm âm thầm có vẻ bình thường, không một chút dấu hiệu hoa lệ, cũng không có khí thế mạnh mẽ, mọi thứ đều âm thầm đến, âm thầm đi, ai có biết được, trong này ẩn chứa nguy hiểm vô cùng?
Lục Vân trong lòng buồn bã. Sức mạnh hủy diệt bên ngoài không những mạnh mẽ, còn có trí tuệ vượt khỏi tưởng tượng, hệt như một địch nhân không thấy, dễ dàng vây chàng vào giữa.
Đối mặt nguy hiểm, Lục Vân trong lòng giận dữ, ngạo khí bất cam, tôn nghiêm không sợ, không cái nào không ủng hộ chàng, khiến chàng liều mạng một trận tử chiến.
Lúc này, Lục Vân thúc động Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm trong cơ thể hóa thành hai luồng sức mạnh hủy diệt phân bố trên dưới toàn thân, để chống lại sự xâm phạm của ngoại lực.
Thần binh vừa xuất ra, uy lực bất phàm, lập tức ngăn được sức mạnh hủy diệt bên ngoài, khiến cho Lục Vân tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng những làn sáng đó hoàn toàn không cam tâm, lại điều chỉnh phương châm chiến lược, đổi thử sang một phương thức mới.
Nắm lấy thời cơ khó có, Lục Vân trong lòng xoay chuyển, suy tư làm thế nào mới thoát khỏi nguy hiểm. Hiện nay, chân nguyên chàng đã hao hết, vũ khí có thể sử dụng đều đã dùng, có có pháp quyết nào đây có thể đảo chuyển cục diện trước mắt đây?
Trước hết, Lục Vân nghĩ đến Không Gian Khiêu Dược, dự tính bỏ đi. Nhưng nghĩ lại một chút, bản thân lúc này không nói chân nguyên kém cỏi, cho dù có năng lực thi triển, trong không gian hủy diệt này sợ là cũng khó mà thực hiện được.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Thất Giới Truyền Thuyết
Quyển 12 – Thiên Địa Vô Cực – chương 079
Chương 1071: Hủy diệt chi đồ
(Con đường hủy diệt)
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Dịch: Diamondismail
Biên dịch: Humanity
Biên tập: Humanity
Nguồn: TTV
Thêm vào đó, Lục Vân lại nghĩ ra một phương pháp, đó chính là thi triển thuật “Trọng Sinh Hoàn Nguyên” để khôi phục chân nguyên tiêu hao.
Phép này chàng học từ Hải vực, vài lần khi đến lúc quan trọng đã cứu chàng thoát khỏi sự khó khăn. Hiện nay, đang lâm vào đất chết, đây vẫn có thể xem là một phương pháp tốt.
Nghĩ đến làm liền, Lục Vân không hề trễ nãi. Nhưng có điều khiến Lục Vân không ngờ được, đó chính là quyết định xem ra sáng suốt, lại đẩy chàng nhanh hơn đến cái chết, trực tiếp nhấn chàng xuống vực sâu hủy diệt.
Thời khắc đó, khi Lục Vân thi triển thuật Trọng Sinh Hoàn Nguyên, một luồng sáng xanh lam nhàn nhạt vây bọc quanh người chàng, khiến khí thế toàn thân chàng gia tăng, một luồng sinh khí bừng bừng khuếch tán bốn bề.
Kết quả này khiến chàng lòng tràn đầy vui vẻ, chân nguyên nhanh chóng khôi phục, hy vọng sống sót tỏ rõ tăng mạnh. Nhưng chàng quên mất một điểm, biến thành hối tiếc trí mạng của chàng.
Vạn Diệt Cổ Động, mọi thứ đều quy về nguyên gốc. Bất cứ một dao động sinh mạng nào đều là kình địch của hủy diệt. Ở đây căn bản không cho phép tồn tại.
Lục Vân từ lúc bắt đầu tiến vào, do bởi dao động sinh mạng mà chịu công kích liên tục, mãi đến khi khí tức của chàng yếu đi, sinh mạng dần dần tàn phai.
Hiện nay, chàng đột nhiên thi triển thuật Trọng Sinh Hoàn Nguyên, khiến cho sức sống thân thể tăng mạnh, sinh khí bùng phát. Điều này không khác gì gây hấn với Vạn Diệt Cổ Động, tự nhiên không thể buông cho chàng ung dung tự tại được.
Lúc này, khi chân nguyên Lục Vân ở vào tốc độ khôi phục cao, sức mạnh hủy diệt chung quanh chàng chịu sự ảnh hưởng này, lập tức gia tăng gấp trăm lần, cùng với ý niệm cố chấp không gì ngăn nổi, hung hăng va chạm vào thân thể Lục Vân.
Thời khắc đó, Lục Vân chân nguyên vừa mới khôi phục, căn bản không cách nào chống cự lại luồng sức mạnh đó, vừa tiếp xúc chàng liền đột nhiên run lên, sau đó phòng ngự vỡ nát, thân thể bị cuốn vào cơn gió lốc hủy diệt.
Lúc này, Lục Vân bật kêu thảm, trong lòng đột nhiên hiểu được, đáng tiếc đã quá trễ rồi, toàn thân bị cơn lốc hủy diệt xé nát, lập tức bị phân năm xẻ bảy, giây lát đã hóa thành bụi đất.
Cơ thể huyết nhục bị hủy diệt hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự tồn tại của Lục Vân, nhưng chỉ với nguyên thần lúc này cũng vô cùng gian khổ.
Không có cơ thể huyết nhục, Hư Vô Không Ngân liền không còn tồn tại, nguyên thần Lục Vân lại quay về không gian tối đen.
Bốn bề, làn sáng màu đen cảm nhận được sự tồn tại của chàng, lập tức tuôn trào đến, hệt như cá mập ngửi thấy mùi máu, điên cuồng ăn lấy nguyên thần của chàng.
Đau khổ in sâu rõ ràng vào não Lục Vân, trong ý thức của chàng, nguyên thần của chàng vốn là bất diệt, ngoại trừ có thần khí chí cường bá tuyệt thiên hạ, nếu không sẽ không cách gì hư hao được.
Nhưng hiện nay, những làn sáng nhỏ bé đó lại đáng sợ vô cùng, dễ dàng cắn nuốt nguyên thần chàng, khiến chàng trở nên yếu ớt không chịu nỗi.
Cái chết đến đột nhiên như vậy, ngay cả thời gian để hối hạn cũng không hề có. Chàng trở nên đầy hận thù, lưu lại vĩnh viễn trong không gian hủy diệt này.
Chàng vốn một mình đến đây, để kế thừa sức mạnh hủy diệt, dùng đối phó với Địa Âm, Thiên Sát, ai ngờ kết quả lại trở thành như vậy đây?
Nhớ lại trước kia, hình bóng Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh hiện lên trong não, đó chính là những gì thân yêu nhất cả đời của chàng, lúc này chỉ còn có thể âm thầm thốt lên câu hẹn gặp lại. Còn về cha mẹ, trong lòng chàng hơi áy náy, nhưng lại không hối tiếc, ít ra ba cô sẽ hiếu kính cha mẹ. Hải Nữ cũng có ba cô chiếu cố, không cần phải lo lắng, trong não lóe lên thêm những bằng hữu khác, đáng tiếc lại đã …
Một tiếng kêu thảm vang lên từ miệng Lục Vân, nhưng không hề tan ra trong không gian. Ở đây vạn vật đều bị tiêu diệt, cho dù âm thanh cũng không tồn tại.
Giữa không trung, nguyên thần Lục Vân lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, nhìn từ xa hệt như một người nhỏ bé, chỉ chừng ba thước. Bốn bề, làn sáng màu đen càng tô rõ sự tồn tại của Lục Vân, chỉ thấy tứ chi của chàng dần dần tàn khuyết đi, toàn thân không ngừng run rẩy, vẻ mặt đau khổ vô cùng.
Cảnh tượng này kéo dài giây lát, sau đó tứ chi Lục Vân biến mất, tiếp đó là đầu cũng bị phá vỡ, nguyên thần dần dần tan nát.
Ở tại chỗ đó, một phù chú ánh sáng màu bạc lúc này xuất hiện, tiếp theo đó chính là một phù chú ánh sáng màu đỏ, sau đó là một tấm ngọc bích xanh đỏ đan xen, một đóa hoa sen màu đỏ sẫm, cùng với một thanh đao nhỏ đen ngòm và một thanh kiếm nhỏ bảy màu, khoảng cách giữa chúng vài thước, đứng yên tại chỗ.
Lục Vân biến mất rồi, cho dù cơ thể huyết nhục hay nguyên thần lúc này đều không hề tồn tại, gần như chỉ lưu lại sáu thứ lấp lánh ánh sáng nơi này.
Đây là những di vật của chàng, đều là những thứ gì đây? Chàng trước đây một lúc đã trải qua chuyện gì, bị hủy diệt như thế nào đây?
Về điểm này thật ra rất phức tạp. Trước hết hãy bàn từ phòng ngự của Lục Vân.
Lúc đó, chàng dùng Trấn Hồn phù và Hóa Hồn phù, dựa vào sức mạnh của Càn Khôn Ngọc Bích tạm thời duy trì được trận cước. Nhưng sau đó sức mạnh hủy diệt từ bên ngoài chuyển đổi phương thức, khiến chàng không còn cách nào khác phải thi triển Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm, ổn định tình hình.
Theo lý thuyết, Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm là thần binh cực mạnh, sức phòng ngự của nó thiên hạ khó thấy, sức mạnh hủy diệt bên ngoài không có khả năng công phá được. Nhưng Lục Vân quên mất một điểm, đao và kiếm này đều xuất thân từ Vạn Diệt Cổ Động, đặc tính của bọn chúng những làn sáng hủy diệt ở đây làm sao không hiểu rõ, lại không có cách đối phó được chăng?
Thêm nữa, Lục Vân trước đây để ngăn cản sự khuếch tán của sức mạnh hủy diệt trong não, dùng thần kiếm gác cửa khẩu, sau đó đột nhiên điều Diệt Thần kiếm đi, sức mạnh hủy diệt trong não lập tức trở thành uy hiếp trí mạng. Điều này cũng giải thích vì sao sau khi tứ chi của nguyên thần chàng bị thôn tính thì đầu bị nổ tung trước hết.
Còn việc sau khi Lục Vân chết đi lưu lại sáu di vật, thứ nhất chính là Trấn Hồn phù màu bạc. Thứ hai chính là Hóa Hồn phù màu đỏ. Thứ ba chính là Càn Khôn Ngọc Bích hai màu xanh đỏ đan xen. Thứ tư chính là Vong Linh trớ chú màu đỏ. Còn lại chính là Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm.
Trong đó, đáng để kể đến chính là Vong Linh trớ chú, đó chính là lời nguyền tà ác ngày đó Vong Linh tôn chủ trước khi chết đã gieo vào, dùng hình dạng hoa sen màu đỏ để tồn tại, được xưng tụng là một trong ba đại trớ chú trong thiên hạ, cùng dương danh với Thiên Thế huyết chú năm xưa của Dương Thiên, nhưng ác độc hơn.
Lời nguyền này trước giờ vẫn chiếm cứ bên trong cơ thể Lục Vân, hệt như một bóng hình của chàng, nơi nào có ánh sáng liền tồn tại vĩnh viễn.
Hiện nay, Lục Vân bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác, đóa hoa sen máu tà ác này không nơi tồn tại, liền dùng hình dạng nguyên gốc của nó xuất hiện trong không gian hủy diệt này.
Một đời Lục Vân gặp kỳ ngộ liên miên, nhưng cuối cùng không thoát khỏi cái chết. Đây có thể tính là bất ngờ? Hay có lẽ đây là một loại nguyền rủa của ông trời với chàng chăng?
Sáu di vật, Trấn Hồn phù và Hóa Hồn phù thuộc về hai dạng năng lượng đặc biệt, không hề có dao động sinh mạng, không hề có hình dạng cố định, cần phải sống kí sinh trên người hoặc bên trong một linh thể nào khác mới có thể phát huy công hiệu.
Càn Khôn Ngọc Bích chính là báu vật vô cùng của trời đất, thừa hưởng tinh hoa của trời đất mà sinh ra, không trải qua luân hồi, không bị sống chết, vì thế không chịu giới hạn của sức mạnh hủy diệt. Còn lại Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm vốn xuất thân từ đây, đương nhiên càng không sợ gì cả.
Như vậy, năm loại vật đó có đặc điểm riêng, trước sau biến mất trong không gian đen tối, chỉ còn lại hoa sen đỏ máu lấp lánh ánh sáng.
Vong Linh trớ chú chính là một loại tà ác có ý niệm, liên tục cố ý chiếm lấy não của Lục Vân, để khống chế chàng. Vì vậy có thể thấy, đây là một loại năng lượng có dao động sinh mạng, biết được suy xét và phân tích, hệt như một dạng nguyên thần.
Loại vật thể này tồn tại trong Vạn Diệt Cổ Động chính là sự tuyệt đối không được phép, vì thế làn sáng màu đen trong không gian nhanh chóng vây phủ lấy nó, bắt đầu tấn công nó.
Phát hiện được nguy hiểm, hoa sen máu tự nhiên cực lực phản kháng, điều này sao với sự chống đối ép buộc của Lục Vân cũng hệt như nhau. Nhưng điều nó không ngờ được, sức mạnh hủy diệt nơi này so với sự ép buộc của Lục Vân lúc trước còn mạnh mẽ hơn ngàn hơn trăm lần, lại không nơi ẩn núp, chỉ còn cách chống lại mà thôi.
Như vậy, đó hoa sen máu liều mạng tranh đấu, nhưng cuối cùng cũng không chống đỡ được bao lâu, dần dần đi vào con đường hủy diệt.
Trong không gian đen ngòm vĩnh viễn không thay đổi.
Khi đóa sen máu đã tan biến, dòng xoáy bốn bề bắt đầu mất đi, mọi thứ hệt như chưa từng phát sinh, chỉ ai lại biết được, Lục Vân, người được xưng tụng là kỳ tại đệ nhất thiên hạ, là kẻ nghịch thiên lại chết ở nơi đây?
Vạn Diệt Cổ Động, ngàn đời vẫn vậy, sinh khí bị diệt tuyệt, vì sao lại như vậy?
Ngày đó, tiên tổ Lục Vân, ông phải làm thế nào mới có thể thoát được kiếp nạn hủy diệt đây?...
Rời khỏi sơn cốc có Nạp Tuyết Thiên Hoa, Liệt Thiên trên đường đi vẻ mặt trầm ngâm, rõ ràng hơi rầu rĩ không vui.
Bạch Như Sương không nói gì cả, trong lòng nàng biết rõ, lúc này đây, yên lặng mới là sự cần thiết đối với Liệt Thiên.
Đối với Bạch Như Sương, khó khăn của Liệt Thiên có liên quan đến bản thân nàng, tuy nàng hy vọng Liệt Thiên vui vẻ, nhưng tình thế hiện nay nàng làm sao có thể nói những chuyện như vậy đây?
Phát hiện được sự yên lặng của nàng, Liệt Thiên đang tiến lên đột nhiên quay đầu hỏi:
- Nghĩ gì vậy, vì sao nàng không nói lời nào?
Bạch Như Sương thấy Liệt Thiên cất tiếng, điềm nhiên cười nói:
- Không có gì, thiếp chỉ đang nghĩ, thiên hạ hiện nay chàng phải làm thế nào mới có thể đoạt lấy được.
Liệt Thiên ánh mắt hơi thay đổi, hỏi lại:
- Nàng thật sự hy vọng ta thống nhất được thiên hạ?
Bạch Như Sương cười đáp:
- Đây là tâm nguyện cả đời của chàng, không phải vậy chăng?
Liệt Thiên hơi cảm xúc, nhẹ giọng nói:
- Tâm nguyện của ta có hai điều, nhưng có thể thực hiện cùng lúc được chăng?
Bạch Như Sương né ánh mắt của Liệt Thiên, vuốt ve bờ vai đỏ hồng của Liệt Thiên, nhỏ giọng nói:
- Tâm nguyện phải được hoàn thành từng thứ từng thứ, có thể đồng thời thực hiện cả hai được chăng?
Liệt Thiên không hiểu ý nàng, theo lời nàng nói:
- Đúng thế, tâm nguyện cần phải hoàn thành từng thứ một, hay có lẽ ta đã quá nóng nảy rồi.
Quay đầu lại, Bạch Như Sương vẻ mặt hơi cười nhẹ, dấu đi tia nhìn thương cảm, cười nhẹ nói:
- Biết được là tốt rồi, chúng ta đi từng bước, không cần phải gấp rút để đi lầm đường.
Thấy nàng cười nhẹ, Liệt Thiên lập tức hết đi phiền não, gật đầu nói:
- Muốn đạt được thiên hạ, cẩn thận là quan trọng, quả thật không thể hoảng hốt được.
Nép vào người Liệt Thiên, Bạch Như Sương lẩm bẩm nho nhỏ:
- Thiên, tình thế lần này không so được với ngày trước, trong lòng chàng suy nghĩ như thế nào đây?
Liệt Thiên trầm giọng nói:
- Nhân gian hiện nay có thêm Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, Lục Vân bốn đại cường địch, so với ngày trước có phần nguy hiểm hơn nhiều. Muốn đánh bại bọn họ thống nhất thiên hạ, chỉ bằng một mình ta thì không đủ sức.
Bạch Như Sương nói:
- Chàng dự tính khơi mào nội chiến trong bọn họ, sau đó mới chọn lựa thời cơ thích hợp để ra tay?
Liệt Thiên đáp:
- Tình thế hiện nay chỉ có thể như vậy, nếu không ai cũng khó mà đạt được thiên hạ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Thất Giới Truyền Thuyết
Quyển 12 – Thiên Địa Vô Cực – chương 080
Chương 1072: Ứng đối chi pháp
(Biện pháp ứng biến)
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Dịch: Diamondismail
Biên dịch: Humanity
Biên tập: Humanity
Nguồn: TTV
Bạch Như Sương nhẹ giọng nói:
- Thiên, trong năm thế lực, Yêu vực nhân số nhiều nhất, đây chính là một ưu điểm cũng là một khuyết điểm, chàng có nghĩ qua chưa?
Liệt Thiên vẻ mặt hơi biến, trầm ngâm nói:
- Ý của nàng ta hiểu rõ, nhưng đây không phải là điều quan trọng.
Bạch Như Sương hỏi:
- Thế nào mới là chuyện quan trọng đây?
Liệt Thiên nhìn về phía xa xa, trầm giọng nói:
- Có bao nhiêu người có thể đi đến cuối cùng mới là chuyện quan trọng.
Bạch Như Sương cười cười, hơi đau thương, nhỏ nhẹ nói:
- Đúng thế, có mấy người có thể đi đến cuối con đường đây? Ai là người rời đi đầu tiên đây?
Liệt Thiên nghe vậy vẻ mặt biến hẳn, ánh mắt bộc phát một luồng hào quang rực rỡ, ngạo nghễ nói:
- Điều này phải xem bản lĩnh ai mạnh, vận khí tốt mà thôi.
Bạch Như Sương ngửng đầu nhìn Liệt Thiên ngưỡng mộ, khuôn mặt đường nét mạnh mẽ đầy mị lực khiến nàng không khỏi ngây dại.
- Thiên, chàng dự tính chủ động xuất kích phải không?
Liệt Thiên vẻ mặt kiên nghị, nghiêm túc nói:
- Tiên hạ thủ vi cường, ta sao không thể đặt cơ hội vào tay người khác đây.
Bạch Như Sương cười nhẹ nói:
- Tự tin dâng lên, ngạo nghễ giữa trời, bá chủ Yêu vực, xưng vương Thất giới. Nỗ lực lên, đừng khiến thiếp phải thất vọng.
Liệt Thiên nhìn nàng, trong lòng kích động nói:
- Yên tâm đi, thiên hạ và nàng, cả hai ta đều phải đạt được.
Cảm nhận được sự kiên định của Liệt Thiên, Bạch Như Sương khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười nhẹ hạnh phúc, không khỏi ôm lấy Liệt Thiên, chầm chậm nhắm đôi mắt lại.
Liệt Thiên nhìn thấy hình dáng kiều mị của nàng, khuôn mặt uy nghiêm toát ra vẻ nhu hòa, vừa vuốt ve mái tóc của nàng, vừa tiếp tục bay, không bao lâu đã về đến trên không sơn cốc cao thủ Yêu vực đang nghỉ ngơi.
Buông tay ra, Liệt Thiên liếc xuống dưới chân, kinh ngạc nói:
- Huyền Dạ và Long Lang đều không có ở đây, lẽ nào bọn họ đã bắt đầu hành động rồi?
Bạch Như Sương nói:
- Có cao thủ Yêu vực bên dưới, hỏi qua là biết thôi.
Liệt Thiên theo lời hạ xuống, hỏi cao thủ Yêu vực đến đón:
- Huyền Dạ và Long Lang đang ở đâu?
Một cao thủ Yêu vực cung kính đáp lại:
- Khải bẩm Yêu Hoàng, hai vị đại vương thống lĩnh binh lực vòng qua Trừ Ma liên minh, dự tính trước hết thống nhất Tu Chân giới, chuẩn bị cho việc tương lai thống nhất thiên hạ.
Liệt Thiên giương đôi mày rậm, phất tay nói:
- Được, ta biết rồi, các ngươi đã tra ra được tình hình của Vu Thần chưa, nhanh chóng báo lại.
Bạch Như Sương nhìn cao thủ Yêu vực kia rời đi, nhỏ nhẹ hỏi:
- Chàng dự tính đưa Vu Thần thành mục tiêu hàng đầu chăng?
Liệt Thiên điềm nhiên đáp:
- Trong những địch nhân hiện nay, Địa Âm, Thiên Sát đều đi một mình, Lục Vân và ta có quan hệ phức tạp, duy có Vu Thần là mục đích tốt nhất. Hơn nữa, Lục Vân tính tình cao ngạo, có thể kiềm chế Địa Âm Thiên Sát, Vu Thần lại âm hiểm xảo trá, chỉ biết đánh lén sau lưng.
Bạch Như Sương gật đầu lại nói:
- Còn Hư Vô giới? Chàng dự tính làm thế nào đây?
Liệt Thiên không hề đáp lại ngay, trầm ngâm rất lâu mới than nhẹ:
- Nếu như ta thật sự là con trời, vì sao ta lại ở Yêu vực, chịu sự bài xích và chống đối của sáu giới còn lại đây?
Bạch Như Sương sửng sốt, sau đó than thở:
- Có lẽ con trời không nhất định phải thuận theo ý trời, cũng như loại nghịch thiên Lục Vân vậy, hắn thật ra cũng không xấu.
- Như vậy, thân phận con trời lại có tác dụng như thế nào đây?
Hơi mơ hồ, Liệt Thiên mở miệng hỏi.
Bạch Như Sương nghĩ một chút, trầm ngâm đáp:
- Có thể liên quan đến kẻ nghịch thiên, nếu không sao hai người lại gặp gỡ đây? Thái Âm xuất hiện, Thất Giới hỗn loạn, thuận theo trời mà sinh, nghịch trời mà chuyển biến. Chàng và Lục Vân có chỗ tương tự, có chỗ ngược nhau, vận mệnh cuối cùng có khả năng liên quan đến thân phận của hai người.
Liệt Thiên ánh mắt cổ quái, tự hỏi:
- Theo trời, nghịch trời, vốn ngược với nhau, ta và Lục Vân, địch hay bạn khó phân biệt được. Cuối cùng, giữa hai cùng ta cần một trận quyết chiến sinh tự hay là kết cục khác đây?
Bạch Như Sương lắc đầu đáp:
- Thân phận hai người nhất định ai cũng không cách nào nhìn rõ được, kết quả cuối cùng lúc này còn khó mà định đoạt được.
Liệt Thiên nghe vậy, cau mày nói:
- Nói như vậy, ân oán giữa ta và Hư Vô Giới Thiên cũng khó mà phân định được chăng?
Bạch Như Sương không nói gì, vấn đề này làm sao nàng có khả năng hiểu biết được đây?...
Hoàng hôn, bầu trời mây đen bao phủ, từng trận cuồng phong gào thét, một bầu không khí sắp sửa mưa như trút nước ngập tràn trên không trung sơn cốc Trừ Ma liên minh đang ở tạm.
Nhìn về xa xa, Trần Ngọc Loan vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng mơ hồ rung động, phảng phất như mưa to sắp đến, báo hiệu cho chuyện gì đây.
Đột nhiên, bầu trời sáng lên, sau đó truyền đến một tiếng sấm vang trời, ngay liền đó mưa to như trút nước, sấm sét chớp lên, cuồng phong gào thét giận dữ.
Giữa không trung, Trần Ngọc Loan bình tĩnh như thường, toàn thân ánh xanh nhàn nhạt ngăn cách nước mưa ngoài một trượng, hình thành một lồng khí trong suốt.
Trên mặt đất, một bóng người lóe lên, Quy Vô đạo trưởng đến bên nàng, nhỏ nhẹ nói:
- Vừa có đệ tử báo lại, đại quân Yêu vực chia làm hai đường, do Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ và Tam Nhãn Long Lang thống lĩnh đi vòng qua phạm vi thế lực chúng ta, trên đường tiến về phía Nam.
Trần Ngọc Loan thôi nhìn, điềm nhiên đáp:
- Mưa to sắp đến, nhân gian rung chuyển, thời khắc cuối cùng sắp đến, hẳn phải dùng toàn lực ứng phó rồi.
Quy Vô đạo trưởng kinh ngạc nhìn nàng, hỏi lại:
- Minh chủ dự tính chủ động xuất kích?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Mưa to như vậy, lan khắp thiên hạ làm sao có thể núp được đây?
Quy Vô đạo trưởng tán đồng đáp:
- Minh chủ tính toán rất sâu xa, né tránh không phải là biện pháp, phải ra tay thì tuyệt đối không nhượng bộ.
Trần Ngọc Loan nói:
- Truyền lệnh xuống, các thành viên của liên minh chuẩn bị cho tốt, sớm mai xuất phát.
Quy Vô đạo trưởng trong lòng chấn động, hỏi lại:
- Mục tiêu ở đâu?
Trần Ngọc Loan cười cười, hơi cao thâm khó lường đáp lại:
- Nam mà Bắc, Bắc mà Nam, ngươi đến ta đi, lập trường không hề thay đổi.
Quy Vô đạo trưởng không hiểu, nghi hoặc lên tiếng:
- Minh chủ, câu này …
Trần Ngọc Loan cắt lời:
- Đừng nóng nảy, sớm mai ông sẽ biết thôi, đi đi.
Nói rồi tiếp tục nhìn về phía xa xa, thưởng thức chớp điện rực rỡ trong mưa to.
Bầu trời nhanh chóng tối đen.
Đêm nay, mưa to không ngừng, sấm sét gào thét, Trần Ngọc Loan cứ vậy đứng yên cả đêm, mãi đến khi mưa ngừng mới quay lại mặt đất.
Từ Đồ Thần Phong yên lặng đứng ở cạnh cửa, ân cần nhìn nàng, ánh mắt thẳng thắn không chút giấu diếm.
Trần Ngọc Loan cười nhẹ, lắc đầu không nói gì, bước thẳng vào trong phòng.
Ở đó, những nhân vật trọng yếu của liên minh đều có mặt. Mọi người ánh mắt phức tạp đều nhìn nàng.
Trần Ngọc Loan mỉm cười bình tĩnh lên tiếng:
- Nhiều người nhìn ta như vậy hệt như ta là một loại quái vật, mùi vị này có phần kỳ diệu thật.
Mọi người không nói không cười, không khí rõ ràng hơi khẩn trương.
Ngồi ở phía trên, Trần Ngọc Loan nhìn bốn phía, nụ cười mất đi, trầm giọng nói:
- Mọi ngươi có tâm sự sao không nói thẳng ra đi.
Văn Bất Danh lên tiếng:
- Chúng ta đến đây chủ yếu muốn hỏi đến chuyện xuất phát sáng ngày mai, minh chủ thật ra đang suy nghĩ thế nào đây?
Trần Ngọc Loan điềm nhiên trả lời:
- Nếu các vị đã đến rồi, tất nhiên có suy nghĩ lo lắng hay bất đồng, thế hãy nói trước suy nghĩ của các vị ra đi.
Văn Bất Danh nói:
- Chuyện này chúng ta thương nghị qua rồi, thấy thối lui không phải là biện pháp, nhưng ngang nhiên giao chiến thẳng thắn với đại quân Yêu vực thế thì hai bên đều thương vong, vì thế không nên lỗ mãng.
Trần Ngọc Loan hỏi:
- Nói như vậy, các vị đang khuyên ta tạm thời không được vội vàng, trước hết hoãn lại đã rồi mới ra quyết định sau phải không?
Quy Vô đạo trưởng nói:
- Chúng ta chủ yếu cân nhắc đến tình hình phe ta, không muốn có thương vong quá lớn, vì thế hy vọng khảo xét thận trọng toàn diện, chu đáo hết mức.
Trần Ngọc Loan cười nhẹ nói:
- Được, suy nghĩ của các vị như vậy rất đúng, thế có kế hoạch hay đối sách hay nào không?
Hơi hơi lắc đầu, Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Đang chưa nghĩ được biện pháp thỏa đáng, vì thế mới vội vã tìm minh chủ, hy vọng tạm hoãn lại một bước.
Câu trở lời này không hề khiến Trần Ngọc Loan kinh ngạc, nàng khẽ lẩm bẩm:
- Mưa to đến, hoa lê rơi rụng, có lòng nhưng không có sức nên đau thương. Cơn cuồng phong ngừng lại, bụi rơi rụng, hoa tàn khó quay về được.
Kinh ngạc nhìn nàng, mọi người vẻ mặt cổ quái, hoặc bất ngờ, hoặc cảm xúc, nhất thời không gian yên lặng không một tiếng động.
Một lúc sau, Dương Thiên mới cất tiếng:
- Minh chủ có thể cho chúng ta biết, hành động ngày mai theo kế hoạch của minh chủ thế nào?
Thiên Mục Phong cũng nói:
- Đúng thế, minh chủ trước đây nói Nam mà Bắc, Bắc mà Nam, ngươi đến ta đi, lập trường không thay đổi. Câu này ý là như thế nào đây?
Trần Ngọc Loan bật cười thần bí, không đáp mà hỏi ngược:
- Tình thế nhân gian hiện nay, mọi người cố kỵ lớn nhất chính là điều gì đây?
Văn Bất Danh đáp:
- Tự nhiên là thực lực của Yêu vực, cùng với quan hệ giữa hai bên. Theo tình hình hiện tại, đại quân Yêu vực số lượng rất nhiều, vượt gấp mười lần chúng ta, lại thêm giữa Yêu Hoàng và Lục Vân quan hệ không rõ ràng, chúng ta lúc này trở mặt không phải không khéo hóa rồ chăng?
Quy Vô đạo trưởng bổ sung:
- Với thực lực chúng ta, dùng toàn lực cũng không chút hy vọng, chỉ cần Yêu Hoàng Liệt Thiên nhúng tay vào, đến lúc đó những người dưới chúng ta tất nhiên sẽ bị thương vong, đây chính là điều mọi người đều hy vọng không xảy ra.
Trần Ngọc Loan gật đầu đáp:
- Điểm này đúng là phải thận trọng, dù sao sinh mạng cũng đáng quý. Nhưng mọi người thật sự cho rằng, tình thế lúc này nhất định bất lợi cho chúng ta sao?
Văn Bất Danh hỏi ngược lại:
- Lẽ nào minh chủ có kế hoạch hay nào chăng, có thể đảo chuyển tình thế trước mắt?
Trần Ngọc Loan tinh nghịch mỉm cười, trừng mắt mọi người nói:
- Các vị cảm thấy thế nào đây?
Mọi người nghi hoặc, nàng thật sự có phương pháp hay nào chăng? Suy nghĩ không hiểu được, mọi người chỉ đành đưa mắt nhìn nàng.
Thấy thế bật cười, Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Hiện nay, đại quân Yêu vực nếu đã đi vòng qua chúng ta xuống phía Nam, mục đích tất nhiên chính là tạm thời bỏ qua chúng ta, trước hết thống nhất những nơi khác trước, sau đó mới tính đến chúng ta. Như vậy, bọn chúng cũng không phá vỡ mối quan hệ giữa Yêu Hoàng và Lục Vân, lại còn lo trước tính sau, nắm lấy quyền chủ động trong tay bọn họ.
Văn Bất Danh nói:
- Đúng thế, đây chính là chỗ thông minh của bọn chúng, hoàn toàn không xông thẳng đến chúng ta. Một khi chúng ta trở mặt trước, bọn họ liền mượn cớ, lúc đó Lục Vân rơi vào cục diện xấu hổ. Như vậy, danh không chính thì ngôn không thuận, sau này gặp phải bọn họ, chúng ta liền bị thua thiệt về lý.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Thất Giới Truyền Thuyết
Quyển 12 – Thiên Địa Vô Cực – chương 080
Chương 1073: Sơ ngộ Thiên Sát
(Mới gặp Thiên Sát)
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Dịch: Diamondismail
Biên dịch: Humanity
Biên tập: Humanity
Nguồn: TTV
Trần Ngọc Loan không chút lo lắng, cười nhẹ nói:
- Nam mà Bắc, Bắc mà Nam, ngươi đến ta đi, lập trường không thay đổi. Nếu như bọn họ đi xuống phía Nam, thế thì chúng ta lại đi lên phía Bắc. Bọn chúng muốn thống nhất Tu Chân giới, chúng ta lại loại trừ yêu ma quỷ quái, giải phóng từng phần nơi bọn chúng vốn chiếm giữ. Như vậy ngươi đến ta đi, nhớ không được giao chiến thẳng mặt với bọn họ để không làm tổn hại thể diện của nhau, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, vẫn duy trì lập trường tương đồng như cũ, chỉ thay đổi phương hướng mà thôi!
Nghe vậy, mọi người rất mừng, vô cùng kinh ngạc trước suy nghĩ của nàng, vỗ tay khen ngợi kế hoạch của nàng.
Thiên Mục Phong tán thưởng:
- Mưu kế của minh chủ rất cao, quả thật khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.
Phật Thánh Đạo Tiên cười ha hả nói:
- Nha đầu càng lúc càng lợi hại.
Dương Thiên cười nói:
- Đối sách như vậy tuyệt vời, cũng quả thật chỉ có minh chủ nghĩ ra.
Bắc Phong nói:
- Đúng thế, đây quả thật chính là rút củi đáy nồi, khiến cao thủ Yêu vực ngậm bồ hòn làm ngọt, có đau cũng không nói được, đến cuối cùng uổng công chẳng được việc gì!
Ân Hồng Tụ cười nói:
- Bây giờ nếu đã có diệu kế, mọi người cũn không cần phải lo lắng, hay là ai nấy đi làm việc của mình.
Quy Vô đạo trưởng nói:
- Ân cô nương nói đúng, bây giờ không có gì lo lắng, mọi người nắm chắc thời gian chuẩn bị, chúng ta xuất phát đúng giờ. Ở đây, hãy để minh chủ được nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì trước, lúc đó mới đủ tinh lực để chỉ huy mọi người.
Nói rồi đứng lên trước hết, kêu mọi người rời đi.
Đầu giờ sáng, Trần Ngọc Loan trang điểm lại một chút, toàn thân ngập đầy khí chất thánh khiết và uy nghiêm.
Đến giữa sơn cốc, thấy vài ngàn đệ tử liên minh trước mắt, Trần Ngọc Loan mở lời:
- Vì hòa bình nhân gian, hãy để chúng ta hiến dâng sức lực của từng người! Bây giờ, chúng ta phân binh ba đường đi thẳng về phía Bắc, đạo thứ nhất do Quy Vô đạo trưởng thống lĩnh, Càn Nguyên chân nhân, Thiên Mục Phong, Dao Quang, Đồ Thiên, Ân Hồng Tụ cùng đi. Đạo thứ hai do ta thống lĩnh, Tư Đồ Thần Phong, Phật Thánh Đạo Tiên và Lưu Tinh tiền bối cùng đi. Đạo thứ ba do Văn Bất Danh thống lĩnh, Dương Thiên, Bắc Phong và Khiếu Thiên đi theo. Xuất phát!
Một tiếng hạ lệnh, Quy Vô đạo trưởng bay ra trước, chỉ huy rất nhiều đệ tử liên minh, tất cả đâu vào đấy bay thẳng ra ngoài sơn cốc.
Bên cạnh, năm đại cao thủ nhanh chóng đi theo hai bên, chầm chậm di động về phía xa, không bao lâu đã biến mất.
Thấy vậy, Trần Ngọc Loan phất tay, nhóm đệ tử liên minh thứ hai hô to một tiếng, theo sự thống lĩnh của nàng ai nấy tự ngự khí bay lên, tất cả như một vùng mây đen bay thẳng về phía xa xa.
Văn Bất Danh dừng lại một chút, đợi hai nhóm đi trước đã không còn hình dáng mới thống lĩnh những đệ tử còn lại, không nhanh không chậm đi về phía Bắc.
Hành động quy mô lớn bắt đầu triển khai từ bây giờ. Tiếp theo, kết cục gì đang chờ đợi đệ tử liên minh đây? Chuyến lên Bắc của bọn họ có ảnh hưởng thế nào đến nhân gian, đến Yêu vực và thiên hạ đây?
Trận chiến cuối cùng sắp sửa khai hỏa, trong cuộc truy đuổi cuối cùng, ai có thể đoạt được thiên hạ, ai có thể cười ngạo trời đất?
Buồn vui đau thương, ai khóc ai cười, đúng hay sai, ai có thể biết được đây?
Nhìn chân trời gió nổi mây bay, hỏi sông núi ai người không ngã? Cười ân oán thế gian đan xen, đến cuối cùng mọi thứ kết thúc.
Sáng sớm, Liệt Thiên và Bạch Như Sương chầm chậm bước trong rừng núi, hít thở không khí trong lành.
Lúc này, một cao thủ Yêu vực đột nhiên xuất hiện, cung kính hành lễ với Yêu Hoàng Liệt Thiên rồi cất tiếng:
- Bẩm hoàng đế, đã tìm được nơi Vu Thần ẩn thân, hắn hiện nay đang ở trong một vùng núi lớn cách cốc này ngoài bảy trăm dặm. Còn về vị trí cụ thể hiện không thể khẳng định được, bởi vì thuộc hạ đã phái ra mười sáu vị cao thủ đến gần, kết quả không một người nào quay lại, vì thế chỉ biết phạm vi đại khái.
Liệt Thiên vẻ mặt hơi lạnh, hỏi lại:
- Phía Huyền Dạ và Long Lang tình hình thế nào?
Cao thủ đó đáp lại:
- Hai vị đại vương tiến quân thuận lợi, đã vòng qua phạm vi thế lực của Trừ Ma liên minh, đang đánh thẳng một mạch, không mấy ngày nữa có thể loại trừ những thế lực đối lập, hoàn thành bá nghiệp thống nhất nhân gian.
Gật đầu nhè nhẹ, Liệt Thiên nói:
- Được, ngươi đi truyền lệnh, lập tức tiến thẳng về phía Vu Thần, chúng ta đi gặp hắn một phen.
Cao thủ kia vâng một tiếng, lập tức lắc mình đi liền.
Bạch Như Sương hơi lo lắng, nhẹ giọng nói:
- Vu Thần quỷ kế đa đoan, lần này chúng ta phải vô cùng cẩn thận.
Liệt Thiên ngạo nghễ đáp:
- Yên tâm đi, có ta ở bên nàng, ai cũng không thể hại được nàng.
Bạch Như Sương bật cười êm ái, thân thể nép vào lòng Liệt Thiên, hạnh phúc nhắm chặt mắt lại.
Cũng đúng lúc này, ở trên một ngọn núi cách đó vài trăm dặm, Vu Thần đang nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt xấu xí hiện lên nụ cười mơ hồ.
Hách Triết cung kính đứng bên, hệt như một cái bóng của Vu Thần.
- Chủ nhân, cao thủ Yêu vực thường xuyên xuất hiện, rõ ràng bọn chúng đã phát hiện được tung tích của chúng ta.
Vu Thần điềm nhiên trả lời:
- Điều phải đến cuối cùng cũng đến, hà tất phải để ý đến làm gì.
Hách Triết nói:
- Chủ nhân, lúc này nếu chúng ta thẳng thắn giao chiến với bọn chúng dường như hơi bất lợi.
Vu Thần bình tĩnh trả lời:
- Không cần phải lo lắng, địch tiến thì ta lùi, bổn thần không dự tính liều mạng với bọn chúng. Hơn nữa, Yêu Hoàng chuyến này cũng không chiếm được tiện nghi, vừa hay chúng ta có cơ hội.
Hách Triết không hiểu, hỏi lại:
- Ý chủ nhân nói là …
Khuôn mặt xấu xí của Vu Thần lộ ra nụ cười quỷ bí, nhẹ giọng nói:
- Không cần phải gấp, ngươi sẽ nhanh chóng biết thôi. Bây giờ, ngươi hãy dẫn Bạch Quang đến đây, còn những chuyện khác không cần phải quan tâm.
Hách Triết trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng lại không hỏi, lập tức theo lệnh đi ra.
Đợi khi Hách Triết đã đi, Vu Thần đột nhiên cười lớn, giọng đắc ý nói:
- Liệt Thiên, ngươi muốn đối phó với ta lại quên rằng ta cũng muốn đối phó với ngươi, lần này ngươi hãy chờ đó mà hối hận. Ha ha ha …
Đầu giờ sáng, Liệt Thiên cùng Bạch Như Sương dẫn hơn mười cao thủ Yêu vực rời khỏi sơn cốc đi tìm Vu Thần.
Trên đường đi, một đoàn người cưỡi gió bay đi, xuyên qua những vùng mây trắng, tốc độ rất nhanh, chỉ một lúc đã bay được hơn hai trăm dặm.
Lúc này, Chiêu Hồn sứ giả trên vai Bạch Như Sương (Hồng Hồng) đột nhiên mở miệng nói:
- Là duyên hay là nghiệt, là tụ hay tán, lòng trời khó dò, chỉ một ý niệm.
Bạch Như Sương biến sắc, không hiểu hỏi:
- Hồng hồng, ngươi muốn nói điều gì, vì sao không nói rõ ràng ra?
Liệt Thiên ánh mắt nặng nề, quát lên:
- Mọi người cẩn thận, có nguy hiểm …
Câu còn chưa dứt, phía trước liền vang lên tiếng kêu thảm thiết, bốn cao thủ Yêu vực dẫn đường lập tức chết ngay tại chỗ.
Gầm lên một tiếng, Liệt Thiên toàn thân khí thế bộc phát, một luồng bá khí vương giả trải ra bốn phía, hình thành một vùng không khí đặc biệt giữa bầu trời.
Bên cạnh, Bạch Như Sương vẻ mặt kinh ngạc, cùng với một cao thủ Yêu vực trốn sau lưng Liệt Thiên, bất an nhìn về phía trước.
Mây đen quay cuồng, gió lốc không ngừng. Chỉ thấy một bóng hình đen tuyền ngạo nghễ giữa không trung, mây bốn bề tự động tản ra.
Đó là một yêu quái toàn thân sát khí bức người, khuôn mặt xấu xí, hai cánh màu đen, chín cái đuôi dựng đứng, tất cả gộp lại tạo thành một hình bóng quen thuộc, đó chính là Thiên Sát.
Nhìn từ xa xa, Liệt Thiên và Thiên nhìn nhau không nói, khí thế từ hai bên tương đương, dòng khí gào thét thổi qua lại, tạo nên những tiếng sấm nổ dày đặc.
- Ngươi là Thiên Sát?
Trong lúc nhìn nhau, Liệt Thiên phá vỡ trầm lặng trước tiên.
Ngạo nghễ gật đầu, Thiên Sát trả lời:
- Không sai, ta chính là Thiên Sát, ngươi có phải là Yêu Hoàng?
Liệt Thiên lạnh nhạt đáp:
- Nếu đã biết ta, ngươi còn dám đến đây?
Thiên Sát bật cười điên cuồng nói:
- Khắp cả thiên hạ còn chưa có người khiến cho Thiên Sát ta phải sợ, huống gì một Yêu Hoàng nhỏ nhoi.
Hai mắt hơi khép lại, sát khí trên người Liệt Thiên phóng ra, âm trầm nói:
- Như vậy, bổn hoàng lại muốn lĩnh giáo qua một lượt với ngươi.
Thiên Sát nhìn Liệt Thiên, hơi kinh ngạc nói:
- Lần trước Lục Vân nhắc tới ngươi, ta còn chưa cho là gì cả, lúc này nhìn lại, té ra ngươi cũng có vài phần thực lực. Cũng được, nếu bổn sát đã gặp ở đây, thế thì trước tiên hãy loại trừ ngươi, sau đó mới hủy diệt thiên hạ.
Nói rồi hai cánh trên lưng giang ra, cơn lốc kinh trời bỗng nhiên xuất hiện cùng với sức mạnh vặn uốn không gian, chớp mắt đã đến bên Liệt Thiên.
Thấy vậy, ánh mắt Liệt Thiên hơi biến, trong lúc quát to hai tay giang ra, khí thế mạnh mẽ bay vụt đón lấy một chiêu của Thiên Sát.
Lúc này, cuồng phong gào thét, thời không uốn vặn, sức mạnh hủy diệt hòa lẫn vào nhau, lập tức giữa không trung xuất hiện mười vũng xoáy thời không, thôn tính liền một số cao thủ Yêu vực.
Ở trong đó, Liệt Thiên trong lòng chấn động, cảm thấy bất ngờ với thực lực của Thiên Sát, cũng mơ hồ có cảm giác được điềm xấu.
Xoay người lại, Liệt Thiên tay trái ôm lấy Bạch Như Sương, tay phải chém vào không trung, cắt nát thời không uốn vặn, còn đẩy năm cao thủ Yêu vực còn lại đi vài dặm.
Thiên Sát không hề truy kích, chỉ tàn khốc nhìn Liệt Thiên, ý thức tập trung khóa chặt lấy Liệt Thiên.
Liệt Thiên vẻ mặt lạnh lùng, hào quang bảy màu lóe lên, chớp mắt đã khiến dòng khí rung động yên lặng, khiến cho bốn bề trở lại bình thường.
Sau đó, Liệt Thiên nhìn Thiên Sát một lúc, rồi ánh mắt nhìn khuôn mặt của Bạch Như Sương trong lòng, thần sắc êm ái nói:
- Nàng không sao chứ?
Bạch Như Sương lắc đầu đáp:
- Thiếp không sao, còn chàng phải đối diện với kẻ cực hung cực sát nhất thế gian, nhớ phải vô cùng cẩn thận.
Liệt Thiên điềm nhiên đáp:
- Không cần phải lo cho ta, Thiên Sát tuy mạnh nhưng bổn hoàng cũng không dễ chọc vào. Bây giờ, nơi này hơi nguy hiểm, nàng cùng bọn nó rời đi trước, chút nữa ta sẽ đi tìm nàng.
Bạch Như Sương hơi không nỡ, nhưng trong lòng nàng biết rõ, bản thân lưu lại chỉ khiến Liệt Thiên phân tâm, vì thế cũng không trì hoãn, dặn dò:
- Thiên, nhớ cẩn thận, thiếp đợi chàng bình an quay về.
Liệt Thiên mỉm cười gật đầu, cho dù đối mặt với cường địch thế nào, ít ra cũng không nên khiến người mình yêu thương lo lắng.
Bạch Như Sương buông tay, từ từ lùi lại, khuôn mặt đầuy vẻ quan tâm. Liệt Thiên mỉm cười không nói, nhẹ nhàng phất tay, đáy mắt hiện lên chút trìu mến.
Lùi đến bên năm cao thủ Yêu vực, Bạch Như Sương nhỏ nhẹ nói:
- Đi thôi, chúng ta đi trước chờ đợi chàng.
Nói rồi không khỏi nhìn lại một lúc, rồi mới dẫn năm vị cao thủ bỏ đi.
Đưa mắt tiễn Bạch Như Sương đi xa, Liệt Thiên rất không đành, nhưng dần dần an tâm, không phải lo lắng cho nàng, bản thân không sợ gì cả.
Thôi không nhìn nữa, Liệt Thiên nhìn địch phía trước, khí thế toàn thân kích phát, một luồng sát khí sắc bén điên cuồng thổi đến.
Thiên Sát vẻ mặt lạnh lùng, thần quang trong mắt rực rỡ, một sự chờ đợi nồng nhiệt hòa lẫn với mấy phần tàn khốc vào trong.
Thời khắc này, hai kẻ mạnh mẽ giữa trời đất đối mặt nhau, một bên là tà ma cực sát trong trời đất, một bên là con trời, giữa bọn họ cuối cùng ai thắng ai thua?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555