Khác nhau cơ bản: giang hồ miền Nam làm mọi thứ chỉ vì tiền, có tiền mới tạo ra quyền lực; dân Trà Bắc bốc phét thành thần chẳng coi tiền bạc ra cái đinh gì, chỉ nhăm nhăm chứng tỏ vai vị, quyền uy, tạo thế lực và tiếng nói có sức nặng sai khiến. Dần dần hình thức hành xử của đôi bên cũng có nhiều nét khác biệt.
Nếu không vì quyền lợi đang có bị xâm phạm, giang hồ Sài Gòn chẳng mặn mà gì mấy với những chuyện đâm chém, ra oai dễ gây sự chú ý của luật pháp. Các ông trùm, đàn anh cũng cởi bỏ dần lớp áo giang hồ bụi bặm và nặng mùi để khoác bộ cánh cổ cồn, măng sét dễ coi hơn của giới doanh nhân, trở thành ông chủ của nhiều nhà hàng, vũ trường nổi tiếng, bên cạnh ngành truyền thống là gá bạc, đậu “chến” ngày càng "phì lũ" (lớn, nhiều tiền).
Vào Nam, dân Trà Bắc hầu hết vẫn là "giang hồ khổ", chưa đủ điều kiện bắt chước "giang hồ lớn" trong việc kiếm tiền. Do đó, chúng làm tất. Thứ gì giang hồ Sài Gòn chê, giang hồ Trà Bắc "nhặt" hết, đã chơi là chơi… hết vốn.
Thắng “chập” và đàn em bị bắt năm 1994.
Được nhắc đến nhiều nhất là vụ sát hại anh Đặng Vũ Thắng, Phó phòng Kế toán tài vụ Thảo Cầm viên Sài Gòn. Nhỏ con, gầy gò, nhưng anh Thắng thật sự là một người đàn ông trung thực và can đảm. Bất chấp những thiệt thòi cho bản thân vì khả năng bị trù dập, thù tức, Đặng Vũ Thắng đã thu thập tài liệu về những lem nhem, khuất tất trong việc xây dựng ở Thảo Cầm viên tố cáo, cung cấp cho cơ quan chức năng. Thấy cái ghế của người tình, ông Nguyễn Quốc Thắng, GĐ Thảo Cầm viên bị đe dọa, Lâm Bích Thuỷ, thủ quỹ cùng cơ quan đã rắp tâm tìm người đánh, chém dằn mặt hòng hù dọa, gây áp lực buộc anh Thắng phải im lặng.
Lâm Thanh Phong, em ruột Lâm Bích Thuỷ vốn có quan hệ bạn bè với hai tên thuộc hàng đàn em trong băng Trà "hinh" là Lâm Ngọc Hải và Trương Anh Tuấn (Tuấn "Tiệp"). Biết "tâm sự" của chị, Phong đã tìm đám Trà Bắc này để đặt hàng. Nhận hợp đồng, song Trà "hinh" chỉ ra lệnh và thúc giục, giao lại cho Tuấn "con" (Nguyễn Anh Tuấn) làm "nhà thầu con". Theo lệnh của Tuấn, Lâm Ngọc Hải đã vào tận Thảo Cầm viên để Lâm Bích Thuỷ đưa đi nhận diện, cung cấp hình ảnh Đặng Vũ Thắng.
Chiều 22/8/2001, Nguyễn Anh Tuấn và Lê Bá Long chở nhau trên một xe máy canh sẵn ở trước cổng Thảo Cầm viên làm nhiệm vụ giám sát. Đặng Vũ Thắng xuất hiện (vì bị "điều" từ một cuộc điện thoại bí mật của ai đó đến nay vẫn chưa được xác định), Tuấn "con" đã đưa dao cho sát thủ Đỗ Công Toàn (Toàn "sáu ngón"), đồng thời ra lệnh cho tên đàn em Nguyễn Vũ Sơn dùng xe máy chở Toàn bám theo anh Thắng. Đến đường Lê Thị Riêng, Q.I., tên Sơn ép xe anh Thắng vào lề. Ngồi đằng sau, Toàn "sáu ngón" vung dao chém liên tục ba nhát. Dù sau này chúng khai chỉ định chém "cảnh cáo", song những nhát dao vung lên lại toàn đòn trí mạng. Nhát thứ nhất vào lưng khiến nạn nhân lảo đảo. Nhát thứ hai nhắm vào cổ nhưng hơi chệch, suýt nữa đã khiến anh Thắng bay đầu. Nhát thứ ba vào ngang hông, mạnh đến mức anh Thắng bị đứt đôi thắt lưng, lòng ruột trào khỏi ổ bụng, ngã vật xuống đường và chết tại chỗ.
Vừa là thoả thuận, vừa phải dọa dẫm, những tên sát thủ này mới nhận được khoảng 60 triệu đồng "thanh toán hợp đồng" - không nhiều hơn số tiền đậu một "chến" bạc ăn thua lớn của giang hồ Sài Gòn. Ra toà, sát thủ Đỗ Công Toàn khai: không quen biết, chẳng mâu thuẫn, thù tức gì với anh Thắng hết. Chỉ vì Toàn là đàn em, đàn anh như "chú Trà và anh Tuấn" bảo chém thì nó vác dao đi chém. Những sát thủ khác (gồm tất cả 26 tên Trà Bắc) trong hai băng Ánh "thiệp" (Đặng Công Ánh) và Tuấn "con" cũng lạnh lùng khai "y - xì - po" như thế khi nói về việc "hành quyết" Thắng "chập" (Đặng Văn Thắng), cướp, bắn người trên đường Cao Thắng hoặc 5 vụ bắn, chém khác mà chúng đã thực hiện. Ý thức ngu xuẩn về số má giang hồ cộng với máu liều khiến thứ chứa trong hộp sọ của chúng biến thành đất hết.
Vụ bắn Dung "hà" trước đó một năm (2/10/2000) cũng là sản phẩm của Trà Bắc. Cho dù trước vành móng ngựa, vai trò chủ mưu vụ bắn Dung "hà" được xác định là Năm Cam, ông trùm này cũng nhận tội nhưng giới giang hồ và nhiều người hiểu chuyện khác, trong đó có chúng tôi vẫn còn lý do để tin rằng nguyên nhân và thủ phạm không chỉ đơn giản là như thế.
Không xuất hiện trước toà với bất kỳ vai trò gì (thủ phạm, nạn nhân, nhân chứng), song cái tên Hạ Thị Thu Giang, thường gọi là Hạ Giang - một người đàn bà cả tên lẫn người đều đẹp - vẫn được nhắc đến rất nhiều. Cái thời Hải "bánh" còn làm mưa làm gió ở Hà Nội, Hải Phòng, dù đã có vợ có con, thằng giang hồ cộm cán này vẫn chết mê chết mệt, từng có với Hạ Giang một đứa con. Hải "bánh" quá hung bạo, liên tục lao vào những trận thư hùng toé lửa, liên tục bị cả giang hồ Hà Nội lẫn Hải Phòng truy lùng "xin tí huyết".
Khiếp quá, Hạ Giang cắp con vào Sài Gòn "trú bão", nương nhờ vòng tay cưu mang hào phóng của tay tư sản Việt kiều Trang Văn Lẹ (thường gọi là Rớt), chủ một gara ôtô có tiếng trên đường Trần Hưng Đạo, Q.I.. Bị cả luật pháp lẫn giang hồ truy nã trên đất Bắc, Hải "bánh" cũng lần đường vô Sài Gòn. Hạ Giang đã không tiếc tiền của… anh chồng Trang Văn Lẹ, phóng tay cung cấp cho Hải "bánh". Lên cơn vì có "thằng bố láo" công nhiên cướp khỏi tay mình cả vàng lẫn… cái ngàn vàng, nhà tư sản đã từng bỏ ra cả đống tiền nhờ giang hồ Sài Gòn trừng trị thằng tình địch.
Tất cả những thằng đầu trâu mặt ngựa nhất, nhận tiền xong đều mang về… trả lại, vì "ai chứ thằng Trà Bắc Hải "bánh" thì khiếp lắm, chẳng dại dây vào". Cầu cứu Năm Cam, ông trùm còn bồi thêm: "Thằng đó thì vợ tui mà nó thích, nó cũng dám "xớp" luôn, nói chi vợ Rớt. Thua nó đi". Vừa bất lực vừa buồn bực, tay tư sản đã bán sạch cơ nghiệp tại Sài Gòn, quay về Mỹ.
Chiến tích lẫy lừng, Hải "bánh" nhanh chóng được trọng dụng, trở thành Security Chief (Sếp an ninh) của vũ trường Phi Thuyền nổi tiếng do Tống Viết Hoà làm chủ, diễn viên Hồng Kông lừng danh Lương Triều Vỹ có nửa phần hùn. Người tiến cử Hải "bánh" vào vị trí này lại vẫn là Hạ Giang, lúc này đã chính thức trở thành vợ Tống Viết Hoà.
"Ông chủ Tống" cũng xuất thân là thuỷ thủ tàu viễn dương, chung seri 1994 với ba nhân vật Trà Bắc đã và sẽ khét tiếng trên giang hồ là Đằng "tây", người cho mượn súng bắn Dung "hà", Hà "lê" (Võ Quảng Hà), người vào năm 2006 sẽ khiến biển Nha Trang dậy sóng và Bình "kiểm", kẻ chủ mưu vụ bắt cóc con trai tỷ phú Trầm Bê đòi 10 triệu USD tiền chuộc.
Cái chết của Dung "hà" khiến người miền Nam bắt đầu có khái niệm rõ ràng về cái gọi là giang hồ Trà Bắc, nhưng cũng chính cái chết này đã đóng những chiếc đinh cuối cùng lên nắp quan tài chôn thứ quyền lực đen đáng sợ ấy tại phương Nam.
Cứ hễ có băng tội phạm Trà Bắc nào vừa ló lên tại TP HCM là lập tức chúng bị Công an triệt phá ngay. Những tay có máu mặt nhất thì cả Công an lẫn báo chí đều nhẵn mặt nên chúng đành nằm im thở khẽ.
Những băng nhóm nổi cộm bị triệt phá, bị điểm mặt chỉ tên không thể ngóc đầu lên được đã tạo cơ hội cho một đám tép riu lăm le nhảy ra tranh miếng bánh vụn. Chưa đủ thực lực để làm mưa, làm gió ở những khu vực trung tâm, đám gà què này chấp nhận dạt ra, lấy vùng ven của TP HCM và một số tỉnh, thành lân cận làm đất dụng võ.
Tại Đồng Nai, kẻ rắp ranh lấp đầy khoảng trống cờ bạc thời hậu Năm Cam là Phạm Duy Hưng, sinh năm 1967. Những năm 90, Hưng cũng từng là đàn em của Dung "hà" trên đất Hải Phòng. Chuyển vào Biên Hoà sinh sống, gã quá nôn nóng trong việc nối lại "nghề truyền thống" của giang hồ Trà Bắc trên vùng đất mới nên đã 2 lần phải ra toà lĩnh án vì tội cướp tài sản và cờ bạc.
Được tha tù năm 2006, gã đã nhảy ngay vào một loạt nghề kinh doanh nhạy cảm như cầm đồ, cho vay nặng lãi, mở quán bar, quán billard, buôn bán bất động sản… Hưng không trụ lại được lâu ở bất cứ ngành nghề nào nhưng lại phất lên nhanh chóng mặt, chỉ một thời gian ngắn đã xênh xang biệt thự, xe hơi và nhiều cơ sở nhà xưởng khác. Riêng xe hơi gã đi đã trị giá 180.000 USD.
Thật ra, tất cả nhà xe, tài sản ấy đều chảy vào túi của gã qua hai con đường: bảo kê, đòi nợ thuê, xiết nợ và sòng bạc. Là một trong những tay đầu tiên nghĩ ra trò ma mãnh thiết lập các sòng bạc lớn, không phải trong nhà hàng khách sạn mà lưu động trong các khu vực vườn điều rậm rạp nên gã nhanh chóng chết danh Hưng "vườn điều", như một thứ nhãn mác quyền lực.
Dưới tay Hưng luôn có hàng chục đàn em liều lĩnh điều từ Hải Phòng vào. Bình thường, chúng là người bảo vệ, phục vụ, giữ xe rất "lễ phép" trong các hàng quán của Hưng, chuyên xách đồ, che ô cho khách. Nhưng khi có lệnh, chúng lập tức quẳng hết để vớ lấy mã tấu làm những tay bảo kê sòng bạc, hoặc dữ dằn hơn, đi thanh toán đối thủ. Đám đàn em này đông đến nỗi dù gia đình có xây một dãy nhà trọ nhưng Hưng "vườn điều" không hề cho thuê, dành tất cả số phòng trọ này làm "trại dưỡng binh" cho lũ đàn em.
Hiện trường sòng bạc.
Thế mạnh, tiền nhiều, Hưng "vườn điều" ngày càng lộng hành, coi thường pháp luật. Cuối năm 2009, từ Thuỷ Nguyên, Hải Phòng vào Biên Hoà lập sòng bạc, sau đó chém người, một đàn em dưới trướng của Hưng là Lê Quý Đôn đã bị điệu ra toà. Ngay tại phiên xử, để thị oai với đàn em và gây áp lực, Hưng đã ngang nhiên bước về phía Hội đồng xét xử chỉ vào thẩm phán chủ tọa Nguyễn Văn Nuôi và đại diện Viện Kiểm sát và la lớn: "Tao sẽ giết hết", sau đó kéo đàn em nghênh ngang rời khỏi phòng xử.
Láo lếu đến vậy vẫn không bị ai trị nên Hưng ngày càng lộng hành, càng bộc lộ ý đồ thâu tóm và bành trướng quyền lực. Đối thủ chính của Hưng "vườn điều" là Long Thanh, kẻ có số nhất trong những tên giang hồ sở tại ở Biên Hoà, cạnh tranh quyết liệt trong lĩnh vực bảo kê và mở sòng bạc. Nhiều trận đụng độ lẻ tẻ hoặc trải đệm thanh toán nhau giữa hai băng đã liên tục nổ ra.
Đầu năm 2010, một loạt sát thủ Trà Bắc được Hưng điều vào Biên Hoà ém quân, chuẩn bị một trận huyết chiến để "tẩy trắng" băng đối thủ. Nhưng chúng chưa kịp động thủ, Công an Đồng Nai đã ra tay, chặn đứng trận huyết chiến. Liên tục những ngày cuối tháng 4/2010, Hưng "vườn điều", Long Thanh và đám đàn em thân tín tổng cộng 27 tên đã nối nhau tra tay vào còng, hàng loạt súng ống, kiếm Nhật, mã tấu bị thu giữ.
Kết cục tương tự cũng diễn ra với một đám Trà Bắc khác là băng Hùng "trắng" mới ngoi lên ở khu vực Tân Phú, TP HCM. Sinh năm 1966, quê Tiên Lãng, Hải Phòng, Hùng "trắng" (Nguyễn Văn Hùng) từng là đệ tử cật ruột trong băng Luân "con" (Vũ Văn Luân), kẻ từng chung lưng đấu cật với Dung "hà" từ cái thời còn tranh hùng tranh bá với đám Cu Nên ở đất Cảng. Băng Luân "con" rất đông, cứ thằng này vào tù hoặc dựa cột lại có đứa khác mới nứt mắt đầu quân trám chỗ. Có thời, chúng kéo một lúc không dưới 50 đứa vào miền Nam, rải khắp nhiều tỉnh.
Nổi cộm nhất là vụ nhận hợp đồng của Ngô Quang Trưởng chém chết người hùn vốn là ông Đặng Xuân Sĩ ngày 15/10/2009. Sau vụ án, lần lượt Luân "con", Khoa "thầy giáo" và nhiều tên khác đã bị bắt giữ nhưng Hùng "trắng" thì nhanh chân lủi được. Trốn tránh một thời gian, tên này lại quay về Sài Gòn thu nhặt "tàn quân" tái xuất giang hồ, chuyên đòi nợ thuê. Tất nhiên, chúng không ngần ngại giết mướn, nếu con nợ cứng đầu hoặc khách thuê có yêu cầu, trả đúng giá!