  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				23-06-2008, 06:22 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: hn 
					
					
						Bài gởi: 75
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 3 giá» 40 phút 
                 
					
 
	Thanks: 30 
	
		
			
				Thanked 14 Times in 10 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 25  
 
  
 
 
 
Chương 25 
 
 
Nháºt ký cá»§a bác sÄ© Seward 
 
 
Ngày 11 tháng 10, buổi tối 
Jonathan Harker đỠnghị tôi ghi lại những diá»…n biến xảy ra tiếp theo. Anh bảo tôi rằng chỉ mình anh ghi nháºt ký thôi thì chưa đủ, và anh muốn tất cả phải được phản ánh tháºt chÃnh xác. 
Tôi nghÄ© chẳng ai trong chúng tôi ngạc nhiên khi được má»i đến bên Mina ngay trước lúc chiá»u buông. Chúng tôi chỉ vừa được biết mặt trá»i má»c hoặc lặn đối vá»›i cô là những lúc diá»…n ra hiện tượng giải thoát kỳ lạ, tức là cái tôi thá»±c sá»± cá»§a cô được thể hiện vá»›i má»™t sức mạnh ngá»± trị vô hình nào đó hoặc là cản trở cô hành động, hoặc ngược lại, bắt buá»™c cô phải hành động. Trạng thái này xuất hiện trước lúc mặt trá»i má»c, hoặc lặn chừng ná»a giỠđồng hồ và kéo dài cho đến khi mặt trá»i lên cao hoặc có những đám mây kéo tá»›i che khuất những tia nắng còn vương vất cuối chân trá»i. Äó là hiện tượng bắt đầu cá»§a má»™t tác động tiêu cá»±c, giống như má»™t sợi dây được tháo gỡ nút, rất nhanh sau đó là má»™t trạng thái tá»± do tuyệt đối. Khi cái tá»± do ấy bị gián Ä‘oạn thì trạng thái cÅ©ng sẽ lặp lại lại đến rất nhanh vá»›i hiện tượng báo trước ngắn ngá»§i là sá»± im lặng cá»§a cô. 
Chiá»u này, khi chúng tôi ngồi bên nhau, trông cô có vẻ hÆ¡i miá»…n cưỡng vá»›i những dấu hiệu bá»™c lá»™ sá»± đấu tranh ná»™i tâm khá rõ. Tôi cho nguyên nhân dẫn đến sá»± căng thẳng chÃnh là ná»— lá»±c ghê gá»›m đòi há»i ở cô ngay trong lúc đầu tiên cô trở lại trạng thái tá»± do. Tuy nhiên, chỉ cần Ãt phút cÅ©ng đủ để cô tá»± kiểm soát hoàn toàn bản thân. Cô chỉ tay, ra hiệu cho Jonathan ngồi bên cạnh mình trên ghế tràng ká»·, nÆ¡i cô Ä‘ang ná»a ngồi ná»a nằm, rồi bảo má»i ngưá»i kê ghế ngồi lại gần. Cô nắm chặt tay Harker nói : 
- Có thể đây là lần cuối cùng chúng ta quây quần tự do bên nhau. Anh yêu, em biết anh sẽ luôn ở bên em đến cùng. 
Nhìn đôi bàn tay nhá» Ä‘ang nắm chặt bàn tay ngưá»i chồng khốn khổ cá»§a cô, chúng tôi biết cô Ä‘ang rất xúc động. 
- Ngày mai, - Cô tiếp tục - chúng ta sẽ lên đưá»ng vì sứ mệnh cá»§a mình, và chỉ có trá»i má»›i biết sứ mệnh ấy sẽ dành sẵn cho chúng ta má»™t kết cục như thế nào. Má»i ngưá»i tháºt tốt bụng khi cho phép tôi cùng Ä‘i. Tôi biết tất cả những gì ngưá»i đàn ông can đảm có thể làm vì má»™t ngưá»i phụ nữ xấu số đã để mất tâm hồn vì quá»· dá», - không, chưa hẳn là như váºy, nhưng dù sao thì cÅ©ng gần như váºy... - thì các bạn sẽ làm. Nhưng xin nhá»› là tôi không giống má»i ngưá»i. Tâm hồn tôi, dòng máu chảy trong tôi, Ä‘á»u đã bị ô uế cả rồi. Tôi có thể chết vì Ä‘iá»u đó, Ãt nhất trong trưá»ng hợp má»i ngưá»i không cần đến tôi nữa. CÅ©ng như tôi, chắc các bạn Ä‘á»u hiểu rằng tâm hồn tôi như Ä‘ang bên bá» vá»±c thẳm. Tôi biết, bây giỠđúng là có má»™t con đưá»ng rá»™ng mở trước mắt mình, nhưng đó không phải là con đưá»ng cá»§a các bạn... 
Cô nhìn chúng tôi khắp lượt, ngưá»i đầu tiên và cuối cùng chÃnh là Jonathan, ánh mắt như muốn dò há»i từng ngưá»i. 
- Con đưá»ng nào? - Van Helsing sốt ruá»™t há»i lại, giá»ng khàn khàn. 
- Chết ngay láºp tức bởi chÃnh bàn tay cá»§a chÃnh mình hoặc bàn tay cá»§a má»™t ngưá»i khác, trước khi chết bởi bàn tay cá»§a kẻ tà ác. Tôi biết, và các bạn cÅ©ng váºy, nếu tôi chết, các bạn có thể và cÅ©ng rất muốn giải thoát cho linh hồn bất tá» cá»§a tôi, giống như các bạn đã làm cho cô bé Lucy tá»™i nghiệp hôm nào. Nếu Ä‘iá»u duy nhất cần báºn tâm là bản thân cái chết hoặc ý nghÄ© sợ chết, thì tôi sẽ không chần chừ trước thần chết, giữa những ngưá»i luôn coi tôi là ngưá»i bạn thân thiết nhất. Nhưng chết đâu phải là tất cả. Tôi không tin việc tôi chết vào lúc này là hợp vá»›i ý Chúa, trong khi các bạn còn má»™t sứ mệnh hệ trá»ng cần phải hoàn thành. Nhưng tôi vẫn Ä‘ang tiến dần đến cái Ä‘en tối này, cái Ä‘en tối mà tôi cho là có thể đẩy lùi những Ä‘iá»u Ä‘en tối trên thế giá»›i và trái đất này. 
Chúng tôi lặng thinh ngồi nghe, vì ai cÅ©ng hiểu đây chỉ là khúc dạo đầu cá»§a những Ä‘iá»u không hay. Ai nấy mặt tái nhợt, nghiêm trá»ng và căng thẳng, trong khi sắc mặt cá»§a Jonathan xám xịt như màu tro bụi. Có lẽ anh sẽ hiểu những gì sẽ diá»…n ra tiếp theo hÆ¡n chúng tôi. Mina tiếp tục : 
- Äó chÃnh là phần đóng góp cá»§a tôi cho cuá»™c Ä‘á»i đầy oan nghiệt này. Má»—i ngưá»i trong các bạn sẽ đóng góp được gì? CÅ©ng chÃnh là cuá»™c Ä‘á»i cá»§a má»—i ngưá»i, tôi biết. Quả là má»™t việc không khó làm vá»›i những ngưá»i đàn ông dÅ©ng cảm. Cuá»™c sống cá»§a các bạn được Chúa ban cho, vì váºy các bạn có thể hoàn trả lại cho Ngài má»™t cách xứng đáng nhất. Nhưng các bạn sẽ cho tôi được cái gì? 
Tôi vẫn nháºn ra ánh mắt dò há»i cá»§a cô, nhưng lần này ánh mắt ấy chỉ hướng vào Jonathan. Dưá»ng như Quincey đã hiểu ý ngưá»i con gái xấu số, bởi tôi thấy anh vừa gáºt đầu vẻ rất thông cảm. Cá» chỉ cá»§a anh khiến khuôn mặt Mina rạng rỡ hẳn lên. Cô nói : 
- Vâng! tôi sẽ nói Ä‘iá»u tôi muốn vá»›i má»i ngưá»i. Các bạn, từng ngưá»i má»™t, phải hứa vá»›i tôi rằng nếu tá»›i lúc, các bạn phải ra tay kết thúc cuá»™c Ä‘á»i giúp tôi, cả anh cÅ©ng váºy, ngưá»i chồng thân yêu cá»§a em ạ. 
- Lúc nào? - Quincey há»i lạc cả giá»ng. 
- Vào cái giá» mà má»i ngưá»i thấy sá»± thay đổi trong con ngưá»i tôi cÅ©ng như cái chết đối vá»›i tôi trở nên cần thiết cho cuá»™c Ä‘á»i này. Khi thể xác tôi thá»±c sá»± lìa Ä‘á»i, má»i ngưá»i hãy đừng ngần ngại đóng cho tôi má»™t cái cá»c vào giữa con tim, hoặc làm má»™t Ä‘iá»u gì cần thiết đại loại như váºy, để tôi được đến vá»›i cái chết vÄ©nh hằng như bao ngưá»i bình thưá»ng khác? 
Căn phòng tưởng như sẽ im lặng mãi mãi nếu Quincey không là ngưá»i đứng dáºy đầu tiên. Anh quỳ xuống cầm đôi bàn tay nhá» bé cá»§a ngưá»i đàn bà bất hạnh, nét mặt nghiêm trang : 
- Tôi chỉ là má»™t kẻ thô kệch, có lẽ tôi sống không xứng vá»›i sá»± trá»ng vá»ng cá»§a bà, nhưng có thể lấy danh dá»± mà hứa vá»›i bà rằng bao giá» thá»i khắc ấy đến, tôi sẽ không chùn tay khi thá»±c hiện cái Ä‘iá»u mà bà Ä‘ang mong đợi. 
- Quả là má»™t ngưá»i bạn thá»±c sá»± cá»§a tôi! - Mina nói trong dòng nước mắt giàn giụa và cúi xuống hôn lên bàn tay ngưá»i bạn. 
- Tôi xin cam kết vá»›i bà, Mina à? - Äến lượt Van Helsing lên tiếng. 
- Tôi cÅ©ng váºy! - Huân tước Godalming xúc động nói. Tôi cÅ©ng quỳ gối hứa vá»›i cô. 
Ngưá»i cuối cùng là Jonathan. Anh quay sang nhìn ngưá»i vợ yếu đấu, ánh mắt thẫn thá», sắc mặt tái xanh càng như nhợt nhạt hÆ¡n dưới mái tóc pha sương : 
- Còn anh, anh có phải hứa như váºy không, em yêu? 
- Cả anh cÅ©ng phải váºy, Jonathan à. - Cô nói, ánh mắt và giá»ng nói chan chứa niá»m yêu thương - Anh không được chùn bước. Anh là ngưá»i gần gÅ©i và thân thiết nhất, là cả thế giá»›i cá»§a em. Tâm hồn hai ta đã hòa quện vào nhau trong cuá»™c Ä‘á»i này để trở thành bất tá». Anh cứ nghÄ© mà xem, anh yêu, trên Ä‘á»i này từng có lúc những ngưá»i đàn ông can đảm đã giết chết vợ và những ngưá»i phụ nữ trong gia đình mình để cứu há» khá»i bàn tay kẻ thù. Bàn tay những con ngưá»i dÅ©ng cảm ấy đã không há» run rẩy, bởi những ngưá»i há» hằng yêu thương đã đòi há» phải làm như váºy. Äó là bổn pháºn cá»§a đấng nam nhi đối vá»›i những ngưá»i yêu đấu cá»§a há» trong chiến tranh tàn khốc. Váºy đấy! Anh yêu, nếu em phải chết bởi bàn tay cá»§a má»™t ngưá»i, thì đó hẳn phải là bàn tay cá»§a ngưá»i mà yêu nhất. Bác sÄ© Van Helsing Æ¡i, chắc là ngài vẫn chưa quên những giá» phút thảm thương cá»§a Lucy chứ? Ngài đã được chứng kiến má»™t tình cảm thá»±c sá»± dành cho ngưá»i cô ấy hằng yêu thương - cô bá»—ng đỠmặt ấp á»§ng và sá»a lại câu nói cá»§a mình - ... dành cho ngưá»i xứng đáng có quyá»n được cô ấy gá»i gắm niá»m tin giúp mình an nghỉ. Nếu má»™t khoảnh khắc như váºy đến vá»›i tôi, thì xin ngài hãy động viên nhà tôi cho tôi được an nghỉ vÄ©nh hằng bởi bàn tay cá»§a anh ấy. Tôi muốn bàn tay thân thương cá»§a anh ấy giúp tôi tháo bá» cái ách khá»§ng khiếp mà tôi Ä‘ang mang nặng trên ngưá»i. 
- Má»™t lần nữa tôi xin hứa vá»›i bà! - Van Helsing nói, giá»ng trầm hẳn xuống. 
Mina mỉm cưá»i, vâng, má»™t nụ cưá»i tháºt sá»±, và ngả ngưá»i ra sau thở phào má»™t tiếng rồi nói tiếp : 
- Còn bây giá», tôi xin được nhắc má»™t Ä‘iá»u mà má»i ngưá»i phải cảnh giác, phải không bao giỠđược quên: cái thá»i khắc đó, nếu xảy ra, có thể sẽ đến rất nhanh và bất ngá». Trong trưá»ng hợp này, các bạn đừng bao giá» phà thá»i gian chỠđợi má»™t cÆ¡ há»™i thÃch hợp nào khác. Bởi khi đó, có thể tôi sẽ... Vâng, nếu thá»i khắc ấy xảy ra, tôi phải nháºp bá»n vá»›i kẻ thù để chống lại các bạn. Tôi cầu xin các bạn má»™t Ä‘iá»u nữa, - Cô nghiêm mặt lại nói - má»™t lá»i cầu xin Ãt sống còn và Ãt cấp thiết hÆ¡n, nhưng lại là má»™t ân huệ mà tôi xin má»i ngưá»i ban cho nếu có thể. 
Chúng tôi không ai nói câu nào, bởi bây giá» không cần thiết phải làm như váºy. 
- Tôi xin má»i ngưá»i hãy cầu siêu cho tôi ngay bây giá». 
Jonathan bá»—ng nấc nghẹn má»™t tiếng, khiến cho vợ anh bị ngắt lá»i. Cô nắm tay anh đặt vào lòng và nói tiếp : 
- Sẽ có ngày anh phải Ä‘á»c lá»i cầu siêu cho em. Cho dù cuá»™c phiêu lưu này có kết cục như thế nào Ä‘i nữa thì đó cÅ©ng chỉ là má»™t tÃn ngưỡng mà thôi. Ngưá»i chồng thân yêu cá»§a tôi Æ¡i, em hy vá»ng chÃnh anh sẽ là ngưá»i Ä‘á»c lá»i cầu siêu cho em, chÃnh giá»ng nói thân thương cá»§a anh sẽ khắc sâu trong hồi ức vÄ©nh cá»u cá»§a em - cho dù đó là má»™t vÄ©nh cá»u như thế nào. 
- Nhưng em yêu, - Jonathan thảng thất - cái chết còn ở xa em lắm mà. 
- Không đâu! Em bây giỠchỉ còn bị khâm liệm và chôn vùi xuống mồ bất cứ lúc nào. 
- Ôi ngưá»i vợ bé nhá» cá»§a anh, anh phải Ä‘á»c tháºt sao? 
- Vâng, Ä‘iá»u đó sẽ mang lại cho em thêm sức mạnh, anh yêu ạ Jonathan run rẩy nhìn ngưá»i vợ chìa ra trước mặt quyển kinh thánh. 
- Làm sao tôi có thể... trong tâm trạng rối bá»i, á»§ ê, lÆ¡ sợ và Ä‘au đớn, phải làm thế nào để tả lại cảnh Ä‘á»i chua xót, trá»› trêu này đây? Trái tim tôi như tan nát trước những ngưá»i bạn Ä‘ang quỳ gối bên ngưá»i con gái bất hạnh, trước má»™t ngưá»i chồng Ä‘ang nén lòng khó nhá»c Ä‘á»c những lá»i cầu siêu đơn giản bằng má»™t giá»ng đứt Ä‘oạn, nát vụn trong những tiếng nấc kia. Tôi không thể... từng lá»i, từng chữ không thể thấm vào đầu tôi... 
Bản năng má»™t con ngưá»i đã thôi thúc anh làm theo ý ngưá»i vợ... Nếu như hành động cá»§a anh là không thể tin được thì chúng tôi hẳn sẽ phải là những ngưá»i ngạc nhiên đầu tiên. Nhưng dưá»ng như chÃnh cảnh xúc động trước mắt đã giúp chúng tôi lấy lại sức mạnh và quyết tâm cá»§a mình. Sá»± im lặng bất chợt cá»§a Mina cho thấy rằng linh hồn cô Ä‘ang má»™t lần nữa bị cưỡng chế... 
 
 
Nháºt ký cá»§a Jonathan Harker 
 
 
Varna, ngày 15 tháng 10 
Chúng tôi rá»i Charing Cross sáng ngày 12, tá»›i Paris cùng ngày và lên tàu nhanh Phương Äông Ä‘i tiếp. Tàu Ä‘i ngày đêm, đưa chúng tôi Ä‘i tá»›i đây lúc khoảng năm giá». Vừa xuống ga, huân tước Godalming vá»™i chạy tá»›i Tòa lãnh sá»± để há»i xem có bức Ä‘iện nào gá»i cho chúng tôi không, trong khi những ngưá»i còn lại tìm đến khách sạn Odessus để thuê phòng. 
Chuyến Ä‘i có má»™t vài trục trặc, nhưng vì quá sốt ruá»™t nên tôi cÅ©ng chẳng còn bụng dạ nào để ý đến những chuyện vá»› vẩn. Từ nay cho tá»›i khi con tàu Tsarine Catherine cáºp bến, sẽ chẳng có gì trên thế gian mênh mông này làm tôi chú ý. Æ n Chúa, Mina vẫn yên ổn và dưá»ng như còn khá»e ra, gương mặt hồng hào lên đôi chút. Cô ngá»§ nhiá»u, ngá»§ hầu hết cuá»™c hành trình. Ngược lại, trước những lúc rạng Äông hoặc hoàng hôn, cô trở nên tỉnh như sáo và có vẻ hoạt bát hÆ¡n hẳn. Äó là những lúc giáo sư Van Helsing có thể làm thôi miên. Lúc đầu, ông đã gặp má»™t số khó khăn, phải huÆ¡ tay rất nhiá»u lần, nhưng bây giá», có vẻ như Mina chịu ngay. Những lúc như váºy, dưá»ng như có má»™t quyá»n lá»±c nào đó áp đặt lên cô và các ý nghÄ© chỉ dẫn cá»§a ông buá»™c cô phải làm theo. Ông há»i cô theo nhiá»u cách khác nhau vá» những gì cô có thể trông và nghe thấy. Và lần này, cô trả lá»i : 
- Không thấy gì cả. Tất cả Ä‘á»u tối om. 
Rồi thì : 
- Tôi nghe thấy những tiếng sóng vá»— vào mạn thuyá»n oàm oạp rồi tan ra. Tôi thấy há» Ä‘ang kéo dây, những cánh buồm, những cá»™t buồm nghiến răng rắc và cả trụ buồm nữa. Gió thổi rất mạnh, tôi nghe có cả tiếng dây néo xé gió và mÅ©i tàu rẽ sóng. 
Rõ ràng tàu Tsarine Catherine còn lênh đênh trên biển và Ä‘ang hướng vá» Varna. Huân tước Godalming tìm vá» vá»›i chúng tôi khá nhanh, trên tay cầm bốn bức Ä‘iện được gá»i trong mấy ngày liá»n nhau kể từ khi chúng tôi lên đưá»ng. Các bức Ä‘iện chỉ cung cấp cho chúng tôi cùng má»™t thông tin. Công ty Hoyd chỉ thông báo cho chúng tôi má»™t vài Ä‘iểm mà Tsarine Catherine Ä‘i qua. Trước khi rá»i Luân Äôn, huân tước có chuẩn bị sẵn tiá»n nong, giấy tá» cho má»™t ngưá»i á»§y thác để hàng ngày anh ta có thể đánh Ä‘iện thông báo những nÆ¡i con tàu đã đánh tÃn hiệu vỠđất liá»n. 
Chúng tôi ăn tối và Ä‘i nằm tháºt sá»›m. Ngày mai, chúng tôi phải tá»›i gặp viên phó lãnh sá»± rồi vá» chuẩn bị má»™t số việc cần thiết để sẵn sàng hành động ngay sau khi con tàu cáºp bến. CÆ¡ há»™i cá»§a chúng tôi, nói như Van Helsing, sẽ chỉ có thể xảy ra trong khoảng thá»i gian từ lúc mặt trá»i má»c và lặn. Cho dù có đội lốt má»™t con dÆ¡i, lão bá tước cÅ©ng không thể vượt qua má»™t quãng đưá»ng dài trên biển sóng cồn bằng các quyá»n năng cá»§a mình. Váºy là lão không thể rá»i khá»i con tàu. Nếu muốn núp trong dáng hình má»™t con ngưá»i mà không gây chú ý nghi ngá» - Ä‘iá»u lão luôn muốn tránh - thì lão phải nằm yên trong chiếc hòm gá»—. Tóm lại, chúng tôi có thể leo lên tàu sau lúc mặt trá»i má»c, và lão sẽ nằm trong tầm tay chúng tôi, bởi chúng tôi có thể mở nắp hòm và ra tay hành động, giống như những gì chúng tôi đã làm vá»›i Lucy, trước khi lão kịp thức dáºy. Lòng thương hại cá»§a chúng tôi đối vá»›i lão rõ ràng không phải là má»™t trở ngại. Æ n Chúa, ở chá»— nào trong xứ sở này cÅ©ng tràn lan nạn tham nhÅ©ng, mà thá»±c ra chúng tôi đâu có thiếu tiá»n. Chúng tôi chỉ cần bảo đảm làm sao để con tàu cáºp bến giữa khoảng thá»i gian mặt trá»i má»c và lặn, và có sá»± báo trước. Cầu Chúa hãy sắp xếp má»i việc cho ổn thá»a! 
* * * * * 
Ngày 16 tháng 10 
Mina vẫn bắt được những tÃn hiệu tương tá»± trong lúc thôi miên: tiếng nước vá»— mạn tàu oàm oạp, mÅ©i tàu rẽ sóng, bầu trá»i tối Ä‘en... 
Các tin tức vá» Tsarine Catherine vẫn đến Ä‘á»u Ä‘á»u vá»›i chúng tôi. 
* * * * * 
Ngày 17 tháng 10 
Tôi nghÄ© tất cả coi như đã được chuẩn bị chu đáo để nghênh tiếp chuyến trở vá» cá»§a bá tước Dracula. Kế hoạch đã được chuẩn bị: chúng tôi sẽ nói vá»›i các thá»§y thá»§ trên tàu rằng chiếc hòm gá»— chứa đồ mà má»™t kẻ đạo trÃch đã ăn cắp cá»§a má»™t ngưá»i bạn chúng tôi, Godalming là ngưá»i chịu trách nhiệm xin phép mở hòm kiểm tra. Từ Luân Äôn, ông chá»§ tàu đã trao cho anh má»™t lá thư tay gá»i viên thuyá»n trưởng, đỠnghị ông ta tạo Ä‘iá»u kiện để anh được toàn quyá»n thá»±c hiện công việc cá»§a mình. Ông chá»§ cÅ©ng trao quyá»n tương tá»± cho tay nhân viên ở Varna. Chúng tôi đã gặp nhân viên này và nhá» cái vẻ quý tá»™c cá»§a Godalming, chúng tôi dá»… dàng thuyết phục anh ta giúp đỡ trong chừng má»±c có thể nhất. Chúng tôi cÅ©ng nhất trà các biện pháp chuẩn bị cho việc mở nắp hòm. Nếu lão bá tước ở trong đó, Van Helsing và Seward sẽ láºp tức ra tay chặt đứt đầu lão và đâm má»™t cây cá»c nhá»n vào giữa tim lão. Qulncey Moriss, Godalming và tôi sẽ đứng ngoài há»— trợ, đỠphòng phải sá» dụng các vÅ© khà cần thiết. Giáo sư bảo đảm vá»›i chúng tôi rằng nếu làm được như váºy, toàn thân lão bá tước sẽ biến thành bụi má» ngay láºp tức. Trong trưá»ng hợp đó, sẽ chẳng ai có bằng chứng kết tá»™i chúng tôi là giết ngưá»i. Tháºm chÃ, nếu kết cục có xảy ra không đúng như ý muốn Ä‘i nữa thì chúng tôi vẫn dám đứng ra chịu má»i háºu quả và biết đâu sẽ có má»™t ngày, cuốn sách này sẽ minh oan cho chúng tôi khá»i Ä‘oạn đầu đài. Vá» phần mình, tôi vẫn rất lấy làm vinh hạnh khi được ra tay hành động nếu có cÆ¡ há»™i. Chúng tôi quyết định sẽ khuấy đảo trá»i đất để đạt được thành công bằng má»i cách. Dẫu sao thì má»i việc cÅ©ng đã được bố trà chắc chắn, bây giá» chỉ còn đợi má»™t thông Ä‘iệp đặc biệt ngay sau khi con tàu Tsarine Catherine xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi. 
Ngày 24 tháng 10 
Äã má»™t tuần chỠđợi trôi qua. Các bức Ä‘iện hàng ngày gá»i cho Godalming luôn lặp lại má»™t câu: “Vẫn chưa có tin gì má»›i.†Câu trả lá»i cá»§a Mina trong má»—i lần thôi miên cÅ©ng không có gì thay đổi: “tiếng sóng oàm oạp, tiếng gió ù ù, tiếng cá»™t buồm nghiến ken két. ..†
 
 
Äiện cá»§a Rufus Smith, Lloyd’s, Luân Äôn, gá»i Huân tước Godalming, kÃnh nhá» ngài Phó lãnh sá»± H.B.M tại Varna chuyển giúp 
 
 
“Ngày 24 tháng 10. 
Sáng nay, tàu Tsarirle Catherine đánh tÃn hiệu ở Dardanelles.†
 
 
Nháºt ký cá»§a bác sÄ© Seward 
 
 
Ngày 24 tháng 10 
Tôi tháºt lấy làm tiếc vì không mang theo chiếc máy hát. Quả là chẳng có gì khiến tôi thấy cá»±c hÆ¡n việc phải viết nháºt ký bằng ngòi bút, nhưng Van Helsing lại bảo cần phải viết. Sáng nay, chúng tôi tưởng có thể phát rồ khi huân tước Godalming nháºn được má»™t bức Ä‘iện từ Hoyd. Bây giá» tôi má»›i hiểu các chiến binh phải chịu đựng má»™t cảm xúc như thế nào khi chỠđợi tÃn hiệu tấn công. Trong số chúng tôi, duy nhất có Mina không có biểu hiện gì, bởi chúng tôi vẫn cố gắng không để cô biết gì và cố gắng không để cô nháºn thấy sá»± sốt ruá»™t cá»§a má»i ngưá»i. Ngày trước, tôi chắc thế nào cô cÅ©ng sẽ nháºn ra biểu hiện trên nét mặt từng ngưá»i, nhưng kể từ ba tuần nay? má»i chuyện Ä‘á»u đã đổi khác. Nhiá»u lúc trông cô thẫn thá» như kẻ mất hồn và mặc dù cô có vẻ khá»e ra, nhưng tôi và Van Helsing vẫn không thấy hài lòng. Chúng tôi thưá»ng xuyên nói vá» cô nhưng không kể cho ngưá»i khác biết, vì sợ má»i chuyện lại đến tai Jonathan khiến anh thêm phiá»n lòng. Lúc thôi miên, Van Helsing đã kiểm tra rất kỹ hai hàm răng cô và bảo lâu lâu rồi không thấy chúng dài thêm nữa, có nghÄ©a là hiện tại vẫn chưa có sá»± thay đổi nào chứng tá» má»™t hiểm há»a cấp bách Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên đầu chúng tôi Nếu nháºn thấy dấu hiệu biến chuyển bất ổn, chúng tôi phải có biện pháp đỠphòng ngay. Chúng tôi hiểu đó là những biện pháp nào, cho dù không ai nói ra suy nghÄ© trong lòng. Sẽ không ai trong chúng tôi hèn nhát lùi bước trước nhiệm vụ, kể cả khi đó là nhiệm vụ đáng sợ nhất. Chết thanh thản là má»™t từ tuyệt vá»i tiếp thêm nghị lá»±c cho chúng tôi! 
Từ Dardanehes đến đây phải mất khoảng hai mươi tư giá» nếu tÃnh theo chiá»u gió từ Luân Äôn. Như váºy, sáng mai Tsarine Catherine má»›i xuất hiện. Biết con tàu không thể đến sá»›m hÆ¡n, chúng tôi quyết định vá» nghỉ sá»›m và sẽ dáºy vào lúc má»™t giỠđể chuẩn bị. 
* * * * * 
Ngày 25 tháng 10, buổi trưa 
Vẫn chưa có tin gì má»›i vá» bóng dáng con tàu. Thông tin truyá»n đạt từ Mina trong lúc nháºp đồng cÅ©ng không có gì khác, đến ná»—i chúng tôi có thể biết ngay ý nghÄ©a trong từng câu nói cá»§a cô. Chúng tôi như lên cÆ¡n sốt cả lượt, ngoại trừ Jonathan vẫn bình thản như không. Äôi tay lạnh như nước đá, anh lừ lừ bá» ra ngoài và hì hục ngồi mài con Ä‘ao nhá»n hiệu Kukri, sau đó không thấy anh rá»i con dao ra nữa. Quả là má»™t viá»…n cảnh tồi tệ cho lão bá tước: mÅ©i dao kia sẽ chá»c thẳng vào cổ lão má»™t nhát ngá»t lịm bởi má»™t bàn tay dứt khoát và lạnh lùng. 
Hôm nay, tôi và Van Helsing Ä‘á»u thấy lo lo vá» Mina. Gần trưa, cô bá»—ng rÆ¡i vào trạng thái ngá»§ lịm. Chúng tôi thấy buồn nhưng không nói gì cho những ngưá»i bạn còn lại biết. Buổi sáng, cô cứ luôn chân luôn tay làm đủ thứ việc không tên, có lúc còn tá» thái quá. Chúng tôi thá»±c sá»± cảm thấy hài lòng khi thấy cô vá» phòng nghỉ. Tuy nhiên, khi được Jonathan thông báo cô ngá»§ say đến ná»—i gá»i đủ cách vẫn không tỉnh, chúng tôi đã phải láºp tức tìm đến kiểm tra xem tình hình ra sao. Cô vẫn thở tá»± nhiên và dưá»ng như còn Ä‘á»u đặn, nhẹ nhàng đến ná»—i chúng tôi Ä‘á»u nghÄ© rằng đối vá»›i cô lúc này, sẽ không có gì tất lành hÆ¡n là má»™t giấc ngá»§ vùi. Tá»™i nghiệp cô bé, giấc ngá»§ dài sẽ giúp quên Ä‘i tất cả? Không có gì đáng ngạc nhiên nếu như giấc ngá»§ là má»™t Ä‘iá»u tá»± nhiên và phù hợp vá»›i cô lúc này. 
* * * * * 
Một lúc sau 
Cảm giác cá»§a chúng tôi hoàn toàn chÃnh xác, bởi lúc Mina tỉnh dáºy sau nhiá»u giá» chìm đắm trong giấc ngá»§, cô lại năng nổ và tháºm chà còn khá»e ra sau bấy nhiêu ngày. Lúc hoàng hôn xuống, trong trạng thái bị thôi miên, cô cho chúng tôi biết trên Biển Äen, con tàu cá»§a bá tước Dracula Ä‘ang lao nhanh tá»›i Ä‘Ãch. Lao nhanh vá» nÆ¡i có lá»i phán quyết đối vá»›i lão, vâng, tôi biết! 
* * * * * 
Ngày 26 tháng 10 
Tháºt là lạ khi lại thêm má»™t ngày nữa không có tin tức gì vá» Tsarine Catherine. Lẽ ra lúc này nó phải vỠđây rồi. Chắc chắn là nó vẫn Ä‘ang lênh đênh ở đâu đó, bởi trong lúc nháºp đồng buổi rạng Äông, Mina vẫn nhắc lại những gì cô đã nói những hôm trước. Có thể con tàu Ä‘ang tạm dừng má»™t chá»— vì sương mù. Những thá»§y thá»§ trên mấy con tàu hÆ¡i nước vừa cáºp cảng cho biết hôm qua trên biển, ở cả hướng bắc lẫn hướng nam, có rất nhiá»u sương mù. Váºy là không còn cách nào khác, chúng tôi phải tiếp tục chỠđợi rình ráºp, bởi con tàu có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. 
Ngày 27 tháng 10, buổi trưa 
Kỳ lạ? Vẫn không có tin gì mới vỠcon tàu. 
Chiá»u hôm qua và sáng nay, Mina tiếp tục nói những lá»i như má»i khi: “Sóng vá»— mạn tàu oàm oạp, tàu rẽ nướcâ€, và rồi thì: sóng vá»— rất yếuâ€. Van Helsing có vẻ lo lắng kinh khá»§ng, ông nói ông Ä‘ang nghi lão bá tước đã thoát khá»i tầm tay chúng tôi và nhấn giá»ng : 
- Tôi không thÃch cái kiểu ngá»§ lịm cá»§a Mina: Có thể tinh thần và trà nhá»› cá»§a cô ấy sẽ gây má»™t số trục trặc trong lúc bị thôi miên. 
Tôi Ä‘ang định há»i thêm vài câu thì ông xua tay lia 1ịa ra hiệu im lặng, vì Jonathan vừa xuất hiện. Chiá»u tối nay, chúng tôi sẽ cố gắng khai thác cô nhiá»u hÆ¡n trong lúc thôi miên. 
 
 
Äiện cá»§a Rufus Smith, Lloyd’s, Luân Äôn, gá»i Huân tước Godalming, kÃnh nhá» ngài Phó lãnh sá»± H.B.M tại Varna chuyển giúp 
 
 
“Ngày 28 tháng 10, tàu Tsarine Catherine đánh tÃn hiệu ở cá»a cảng Galatz, lúc má»™t giá» ngày hôm nay.†
 
 
Nháºt ký cá»§a bác sÄ© Seward 
 
 
Ngày 28 tháng 10 
Khi nháºn được bức Ä‘iện thông báo con tàu Ä‘ang ở Galatz, chúng tôi bị sốc thì Ãt mà nghi ngá» thì nhiá»u. Không hiểu sá»± thay đổi đột ngá»™t này bắt đầu xảy ra từ đâu và khi nào. Chúng tôi chỠđợi má»™t Ä‘iá»u bất ngá» nào đó xảy ra. Sá»± cháºm trá»… muá»™n màng cá»§a con tàu buá»™c chúng tôi phải tin má»i sá»± việc diá»…n ra Ä‘á»u không giống như những gì chúng tôi đã dá»± tÃnh. Chúng tôi chỉ còn cách tá»± nhá»§ có thể con tàu đã đổi hướng Ä‘i. Thá»±c tế cho thấy má»i việc đã diá»…n ra theo đúng như cách chúng phải diá»…n ra, chứ không giống như những gì chúng tôi Ä‘oán chúng sẽ diá»…n ra. Thay đổi đột ngá»™t khiến má»—i chúng tôi tá» thái độ phản ứng theo má»™t cách. Van Helsing giÆ¡ hai tay lên trá»i như muốn phân trần má»™t Ä‘iá»u gì đó nhưng lại không nói được ná»a lá»i, má»™t lát sau ông má»›i hạ tay xuống, nét mặt vẫn rất bình tÄ©nh. Huân tước Godalming ngồi bệt xuống đất, mặt tái xanh, hÆ¡i thở đứt Ä‘oạn. Tôi choáng váng nhìn hết ngưá»i này đến ngưá»i khác. Quincey Moriss thì giáºt cục thắt lại dây lưng; trong lúc vất vưởng nÆ¡i đất khách quê ngưá»i như thế này, tôi hiểu động tác cá»§a anh có nghÄ©a: “cần phải ra hành động!†Còn Mina thì mặt nhợt nhạt như má»™t kẻ chết rồi, vết sẹo trên trán cô Chợt như hồng lên, cô chắp hai tay lại như Ä‘ang cầu nguyện. Trong khi Jonathan cưá»i phá lên, vâng, má»™t tiếng cưá»i gằn chua xót, chảy nước mắt như không còn hy vá»ng ở bất cứ má»™t Ä‘iá»u gì nữa, nhưng tay anh vẫn quá» tìm con dao Kukri và nắm chặt lấy chuôi dao trong tâm trạng cá»§a má»™t kẻ nuôi lòng uất háºn chưa có cách nào giải tá»a. 
- Chuyến tàu gần nhất Ä‘i Galatz chạy vào mấy giá» không biết? - Van Helsing há»i trống không. 
- 6 giỠ30 sáng mai. 
Chúng tôi giáºt mình, bởi ngưá»i trả lá»i chÃnh là Mina. 
- Chúa Æ¡i, làm sao bà biết được? - Arthur há»i. 
- Có lẽ anh đã quên - hoặc cÅ©ng có thể là anh không biết rằng em luôn có cái thú thÃch Ä‘i tàu. Khi còn ở nhà, ý em muốn nói là ở Exeter, em có thói quen tìm hiểu giá» chạy cá»§a các chuyến tàu để giúp Jonathan trong công việc. Chuyện diá»…n ra thưá»ng xuyên đến ná»—i bây giá» em vẫn chưa bỠđược thói quen đó. HÆ¡n nữa, em cÅ©ng hiểu nếu buá»™c phải tìm đến lâu đài Dracula, chúng ta phải Ä‘i qua Galatz hoặc dù thế nào cÅ©ng phải qua Bucarest, chÃnh vì váºy em đã để ý rất kỹ các giá» tàu chạy. Nhưng cÅ©ng chẳng có gì phải mệt óc, bởi ngày mai chỉ có má»™t chuyến duy nhất khởi hành vào cái giá» em vừa nói. 
- Bà lại làm chúng tôi ngạc nhiên đấy! - Van Helsing khẽ nói. 
- Thế chúng ta không thể thuê má»™t chuyến tàu riêng được sao? - Huân tước Godalming há»i. 
Van Helsing lắc đầu trả lá»i : 
- Tôi e là không. Äất nước này không giống vá»›i Anh quốc và cÅ©ng chẳng như ở nước tôi. Mà giả thá» nếu có má»™t chuyến như thế Ä‘i chăng nứa thì chắc chắn chúng ta cÅ©ng không thể tá»›i đó trước chuyến tàu thưá»ng kia. Äó là chưa kể chúng ta còn khá nhiá»u thứ phải chuẩn bị. Phải thư thư suy nghÄ© và thu xếp ổn thá»a má»i việc rồi hãy Ä‘i. Anh bạn Arthur này, có lẽ anh tá»›i nhà ga Ä‘i, phải mua vé và bố trà đâu ra đấy thì sáng mai má»›i lên đưá»ng được. Jonathan, cáºu phải tá»›i đại lý váºn tải biển để nói vá»›i há» gá»i thư cho nhân viên cá»§a hãng ở Galatz, hãy nêu lý do kiểm tra chiếc hòm gá»— đúng như chúng ta đã dá»± kiến ở Varna nhé. Quincey Moriss, cáºu tá»›i gặp tay Phó lãnh sá»± và đỠnghị ông ta nhá» má»™t đồng nghiệp ở Galatz Ä‘i tiá»n trạm giúp chúng ta, để khi tá»›i Danube không mất thêm thá»i gian vô Ãch. Còn John, anh hãy ở lại vá»›i Mina và tôi, chúng ta sẽ cân nhắc má»i chuyện. Có tôi trông coi Mina đây rồi, chẳng có gì phải lo lúc chiá»u xuống đâu. 
- Còn em, - Cô nói như reo, giá»ng hân hoan như đúng tÃnh cách cá»§a cô ngày trước - em sẽ cố gắng giúp má»i ngưá»i bằng má»i cách, em sẽ nghÄ© và viết như em từng làm. Trong em Ä‘ang có má»™t thay đổi rất kỳ lạ, em không còn cảm thấy bị ép buá»™c như bấy lâu nay. 
Nét mặt cá»§a ba anh bạn trẻ như chợt sáng lên khi hiểu những câu nói cá»§a Mina có ý nghÄ©a gì. Nhưng tôi và Van Helsing thì không. Hai chúng tôi đưa mắt nhìn nhau đầy ná»—i niá»m. Tuy nhiên, lúc này chúng tôi thể bàn luáºn được Ä‘iá»u gì. 
Khi ba anh chàng đã chia nhau Ä‘i thá»±c hiện nhiệm vụ cá»§a mình, Van Helsing đỠnghị Mina kiểm tra toàn bá»™ táºp bản sao nháºt ký và lấy cho ông những trang nói vá» thá»i gian lưu đày cá»§a Jonathan ở lâu đài Dracula. Cô gái chào chúng tôi rồi Ä‘i làm ngay. Äợi cô Ä‘i khuất, Van Helsing má»›i bảo tôi : 
- Anh có chung suy nghÄ© như tôi. Váºy thì nói Ä‘i! 
- Có má»™t Ä‘iá»u gì đó không bình thưá»ng Ä‘ang xảy ra, má»™t sá»± kỳ vá»ng khiến tôi không mấy dá»… chịu, bởi có thể nó sẽ dẫn tôi đến chá»— suy luáºn sai lầm. 
- Äúng thế. Váºy anh có biết tại sao tôi bảo cô ấy Ä‘i tìm đống bản sao nháºt ký không? 
- Không, nếu không phải ông bảo cô ấy đi để có dịp nói chuyện với riêng tôi. 
- CÅ©ng có thể là như váºy, nhưng chỉ phần nào thôi. Tôi có chuyện muốn nói vá»›i anh. John này, có vẻ như tôi hiểu ra má»™t nguy cÆ¡ tháºt nghiêm trá»ng và khá»§ng khiếp. Lúc Mina nói những lá»i vừa rồi, không hiểu sao trong đầu tôi lại nảy ra má»™t gợi ý quái lạ như váºy. Cách đây ba ngày, trong lúc tôi Ä‘ang thôi miên, lão bá tước đã nháºp vào hồn cô để Ä‘á»c ý nghÄ© trong đầu cô, hay nói chÃnh xác hÆ¡n, lão đã gá»i hồn cô tá»›i gặp lão trong chiếc hòm gá»— đặt trên tàu Tsarine Catherine, vào lúc lão được giải phóng bởi rạng Äông hoặc hoàng hôn. Bây giá» lão đã biết chúng ta Ä‘ang ở đây. Bởi vì rõ ràng cô, ngưá»i còn có Ä‘iá»u kiện Ä‘i lại thoải mái để mắt thấy tai nghe, luôn biết nhiá»u Ä‘iá»u hÆ¡n má»™t kẻ chịu gò bó trong hòm đất tù túng như lão. Lão Ä‘ang cố gắng bằng má»i cách thoát khá»i sá»± truy Ä‘uổi cá»§a chúng ta. Lão chưa cần đến cô ngay tức khắc vì lão tin rằng trước sau gì thì cô cÅ©ng sẽ đến theo tiếng gá»i cá»§a lão. Lão cắt đứt liên lạc vá»›i cô, rút bá» quyá»n năng nhằm vào cô để tạm thá»i cô không còn thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a lão nữa. Äiá»u đó, vâng, Ä‘iá»u đó giải thÃch tại sao tôi hy vá»ng bá»™ óc từ lâu đã thuá»™c vá» nhân loại cá»§a những ngưá»i đàn ông chúng ta lại hÆ¡n hẳn bá»™ óc trẻ con cá»§a lão, má»™t kẻ từ nhiá»u thế ká»· nay chỉ biết rúc trong nhà mồ và không đủ khả năng đạt đến trình độ cá»§a chúng ta bây giá», má»™t kẻ bị giá»›i hạn mình trong những ham muốn Ãch ká»· và nhá» má»n. Mina Ä‘ang ở đây. Äừng nhắc lại những gì dÃnh dáng đến trạng thái nháºp đồng cá»§a cô ấy Chúng ta cần cô ấy hy vá»ng, can đảm, có má»™t óc suy nghÄ© có thể sánh vá»›i bá»™ óc cá»§a má»™t ngưá»i đàn ông, nhưng vẫn là mang thuá»™c tÃnh cá»§a má»™t ngưá»i phụ nữ hiá»n dịu có tư chất, và cá»§a má»™t sức mạnh mà lão bá tước đã truyá»n cho cô nhưng chưa thể thu hồi lại ngay tức khắc, cho dù lão có tưởng tượng là đã làm được như váºy. Suỵt? Cứ im lặng nghe tôi nói, rồi anh cÅ©ng hiểu ra thôi. John ạ, đúng là chúng ta Ä‘ang đâm vào má»™t ngõ cụt tối như hÅ© nút! Tôi Ä‘ang sợ như chưa bao giá» sợ váºy Chúng ta chỉ có thể tin ở Chúa. Äừng nói gì nứa nhé, cô ấy Ä‘ang tá»›i đấy. 
Tôi cứ tưởng Van Helsing lại sắp sá»a suy sụp vì căng thẳng thần kinh như lần ông chứng kiến cái chết cá»§a Lucy, nhưng ông vẫn rất cố gắng tá» ra là ngưá»i thá»±c sá»± có bản lÄ©nh và hoàn toàn làm chá»§ được bản thân khi Mina há»›n hở bước vào Công việc báºn bịu mà giáo sư vừa giao dưá»ng như đã làm cô quên Ä‘i ná»—i bất hạnh trong lòng. Cô trao ngay má»™t xấp giấy cho Van Helsing. Vị giáo sư già chăm chú lần lượt xem lại từng tá», gương mặt như sáng bừng lên vá»›i những nét chữ đánh máy Ä‘á»u đặn. Rồi ông nhón xấp giấy giữa ngón tay trá» và ngón cái : 
- John ạ, anh là ngưá»i có nhiá»u kinh nghiệm, và bà cÅ©ng váºy, Mina ạ. Tôi xin được nêu ra đây má»™t bài há»c cho tất cả chúng ta: đừng bao giá» sợ mình phải nghÄ© nhiá»u quá. Thỉnh thoảng lại có má»™t ý nghÄ© ná»a vá»i như má»™t con váºt có cánh bay rào rào trong đầu tôi, nhưng ngày xưa tôi rất sợ để nó bị... gãy cánh. GiỠđây, khi đã từng trải hÆ¡n, tôi biết mình phải Ä‘i ngược đến xuất phát Ä‘iểm cá»§a má»i ý nghÄ© ná»a vá»i, và tôi khám phá ra rằng đó là má»™t Ä‘iá»u hoàn toàn khác, má»™t ý nghÄ© thá»±c sá»±, cho dù nó còn quá manh nha để có thể làm những đôi cánh nhá». Vâng, nó tá»±a như má»™t con vịt nhá» xấu xà cá»§a anh bạn Hans Andersen nhà tôi, nhưng đó lại không phải là ý nghÄ© - con vịt hoàn toàn, mà là má»™t ý nghÄ© - thiên nga biết lướt Ä‘i uyển chuyển trên mặt nước hồ bằng đối cánh lá»›n cá»§a mình khi có cÆ¡ há»™i được thá» sức. Tôi sẽ Ä‘á»c cho hai ngưá»i nghe má»™t Ä‘oạn viết cá»§a Jonathan: “...đến những gì thuá»™c háºu duệ cá»§a lão mà sau này, má»™t lần nữa buá»™c các đội quân phải vượt sông sang xâm lược Thổ NhÄ© Kỳ? Kẻ hưu chiến tiếp tục tấn công trở lại nhiá»u lần và để lại đằng sau mình má»™t bãi chiến trưá»ng vá»›i những xác ngưá»i nằm la liệt, bởi lão biết rằng cuối cùng thì chỉ có má»™t mình lão chiến thắng?†Qua đó chúng ta há»c được Ä‘iá»u gì? Chẳng lẽ không có gì quan trá»ng? Không! Äầu óc trẻ con cá»§a lão bá tước không hiểu được Ä‘iá»u gì to tát cả, chÃnh vì váºy nên lão má»›i ăn nói vô tá»™i vạ đến thế. Không! Nhưng đây lại là câu trả lá»i khác cá»§a má»™t kẻ nói mà không nghÄ© do không biết Ä‘iá»u đó có nghÄ©a gì hoặc có thể có ý nghÄ©a gì. Vâng, cứ để tôi giải. thÃch. Nhưng các bạn đã nghiên cứu triết há»c tá»™i phạm chưa nhỉ? Rồi và chưa. Anh bạn John, rồi, bởi bá»™ môn này là má»™t phần không thể thiếu trong quá trình nghiên cứu bệnh tâm thần. Còn Mina, chưa, bởi tá»™i phạm chẳng liên quan gì đến bà, trừ má»™t lần. Nhưng bá»™ óc cá»§a bà luôn Ä‘i theo đưá»ng thẳng và có cách suy luáºn riêng vá» thế giá»›i. Trong con ngưá»! 
những kẻ phạm tá»™i có má»™t đặc tÃnh ổn định, đâu cÅ©ng thế và thá»i nào cÅ©ng thế, đến ná»—i ngay cả những cảnh sát chẳng biết gì nhiá»u vá» triết há»c cÅ©ng có thể dá»±a vào kinh nghiệm để khẳng định Ä‘iá»u đó. Kẻ phạm tá»™i thưá»ng theo Ä‘uổi má»™t tá»™i ác duy nhất, Ãt nhất là đối vá»›i những tá»™i phạm không định trước kế hoạch tá»™i ác cá»§a mình và không theo Ä‘uổi má»™t Ä‘iá»u gì khác. Kẻ phạm tá»™i không có má»™t bá»™ óc hoàn toàn ngưá»i lá»›n. 
- Hắn tỉnh táo, khôn khéo và đầy sức mạnh. Nhưng nếu nói vá» khối óc thì sá»± phát triển cá»§a hắn chưa phải là hoàn thiện. Xét dưới nhiá»u mối quan hệ, hắn vẫn Ä‘ang ở vào má»™t thá»i kỳ phát triển cá»§a trẻ con. Nói má»™t cách khác, tên tá»™i phạm cá»§a chúng ta phạm tá»™i do tiá»n định, bá»™ óc cá»§a hắn vẫn còn ngây thÆ¡ bởi những gì hắn gây ra chỉ là trò trẻ con. Cánh chim non, con cá bá»™t và những cầm thú nhá» không được nuôi dạy theo các nguyên tắc, mà chỉ căn cứ vào kinh nghiệm. Và những gì chúng được há»c sẽ tạo đà giúp chúng làm tiếp những gì chúng đã làm theo má»™t lối mòn. Archimed từng nói: hãy cho tôi má»™t Ä‘iểm tá»±a, tôi sẽ nâng cả trái đất lên. Lần thỠđầu tiên chÃnh là Ä‘iểm tá»±a mà nhỠđó bá»™ não cá»§a đứa trẻ phát triển thành ngưá»i lá»›n và tá»›i lúc định thá» làm tiếp, nó lại bắt đầu làm lại những gì đã làm trước đó. Mina thân mến ạ, tôi thấy đôi mắt cá»§a bà Ä‘ang mở to và ánh mặt trá»i Ä‘ang soi sáng cho bà thấy khắp chốn cá»§a xứ sở? 
Quả thực là Mina đang khua tay lia lịa, ánh mắt sáng long lanh. Van Helsing nói tiếp : 
- Bây giá», bà hãy nói Ä‘i, hãy nói cho chúng tôi biết bà thấy những gì trong ánh mắt long lanh kia Ä‘i. 
Ông khẽ đặt ngón tay cái và ngón trỠlên cổ tay cô gái để bắt mạch, một cỠchỉ như vô thức và theo bản năng của một thầy thuốc. 
- Lão bá tước là má»™t tá»™i phạm thuá»™c loại Ä‘iển hình - Cô bắt đầu nói - Thuyết Nordau và Lombroso xếp lão vào dạng như váºy, và do phạm tá»™i mà đầu óc lão mãi vẫn chưa hoàn thiện. Bởi váºy, nếu gặp khó khăn, lão sẽ tìm cách giải quyết vấn đỠtheo má»™t lối mòn. Nguồn gốc cách xá» sá»± duy nhất cá»§a lão thuá»™c vá» quá khứ cá»§a chÃnh bản thân lão. Trang duy nhất mà chúng ta biết - và cÅ©ng do chÃnh lão nói ra - vá» lão là trong má»™t lần thiếu may mắn, lão đã trở vá» xứ sở cá»§a mình sau âm mưu xâm lược má»™t xứ sở khác. Vá» nhà, lão không chịu từ bá» mục Ä‘Ãch cá»§a mình và vẫn luôn rắp tâm chuẩn bị tấn công xứ ngưá»i má»™t lần nữa. Quả thá»±c lão đã xâm lược trở lại má»™t lần nữa, vá»›i trang bị tất hÆ¡n, và đã giành được chiến thắng. CÅ©ng bằng cách tương tá»±, lão đã tá»›i Luân Äôn để chinh phục má»™t xứ sở má»›i. Lão đã chiến thắng, nhưng khi má»i hy vá»ng bá»—ng chốc tiêu tan, sá»± hiện diện bị đặt vào má»™t tình huống nguy hiểm, lão láºp tức tìm đưá»ng ra biển để trở vá» nhà, đúng như ngày xá»a ngày xưa lão đã từng làm khi vượt sông Danube sang xâm lược Thổ NhÄ© Kỳ. 
- Hay lắm, hay lắm, tháºt không ngá». Mina, bà thông minh tuyệt vá»i. - Van Helsing reo lên thán phục và cúi xuống hôn lên bàn tay cô. 
Rồi giáo sư lại trầm lặng như đang khám cho một bệnh nhân, sau giây lát im lặng, ông quay sang bảo tôi : 
- Bảy mươi hai nhịp, không hÆ¡n, và có vẻ hưng phấn lắm! Tôi rất hy vá»ng. 
Rồi ông quay lại giục Mina, vẻ sốt ruột : 
- Mina, tiếp tục đi chứ, tiếp tục đi chứ. Bà có thể nói thoải mái nếu muốn. Không việc gì phải sợ hết. 
- Tôi sẽ cố gắng, nhưng xin hai ngưá»i đừng chấp nếu tôi chỉ nói vá» bản thân. 
- Không, đừng lo ngại gì hết. Bà nên nói vá» mình, bởi vì bà chÃnh là ngưá»i chúng tôi Ä‘ang nghÄ© đến. 
- Thế này nhé, xét dưới góc độ tá»™i phạm thì lão quả là má»™t kẻ rất Ãch ká»·. Khi sá»± thông minh còn có hạn và hành động chỉ biết dá»±a vào tÃnh Ãch ká»·, lão đã tạm bằng lòng vá»›i má»™t mục Ä‘Ãch duy nhất và không há» tá» ra ăn năn hối lá»—i. Ngay cả khi tái vượt sông Danube tấn công nước Thổ NhÄ© Kỳ má»™t lần nữa, - khiến không biết bao nhiêu ngưá»i lÃnh cá»§a mình phải bá» mạng nÆ¡i chiến trưá»ng - cho đến thất bại vừa rồi, lão cÅ©ng chỉ nghÄ© đến việc làm sao trốn thoát và không há» nghÄ© đến những việc còn lại. ChÃnh sá»± Ãch ká»· đó đã Ãt nhiá»u giải phóng hồn tôi khá»i thứ quyá»n năng khá»§ng khiếp mà lão đã ám vào tôi đêm ná». Æ¡n Chúa, lúc này, tâm hồn tôi quả thá»±c đã được tá»± do hÆ¡n. Chỉ còn má»™t ná»—i lo ám ảnh tôi: không hiểu trong lúc co vòi tìm nÆ¡i ẩn náu này, lão có tìm cách lấy thông tin qua tôi trong lúc tôi bị thôi miên không? 
- Có chứ, lão đã làm như váºy. - Van Helsing đáp lại. – ChÃnh vì thế lão má»›i bá» rÆ¡i chúng ta ở đây, giữa xứ Varna này, trong khi con tàu - bị chìm trong màn sương mù do lão tạo nên - lại đưa lão vá» Galatz. Chắc chắn là khi tá»›i đó, lão đã chuẩn bị má»i việc để thoát khá»i sá»± theo Ä‘uổi cá»§a chúng ta. Nhưng đầu óc còn trẻ con cá»§a lão lại không vượt ra ngoài phạm vi đó. Lão không thể ngá» Ä‘iá»u lão coi là ưu thế tuyệt đối lại trở thành má»™t ná»—i bất hạnh lá»›n nhất. Và nói như Psalmiste vÄ© đại thì ngưá»i thợ săn đã có thể giăng chiếc dây thòng lá»ng ra chá» sẵn. Quả thá»±c là lúc này, lão cứ tưởng đã thoát khá»i tầm truy nã cá»§a chúng ta và Ä‘i trước chúng ta nhiá»u giỠđồng hồ. Äầu óc trẻ con cá»§a lão mách bảo lão rằng lão đã có thể nghÄ© ngÆ¡i. HÆ¡n nữa, lão còn nghÄ© vì đã cắt đứt sợi dây liên lạc giữa linh hồn lão vá»›i linh hồn bà, nên bà không biết gì vá» lão la. Váºy là lão lại phạm phải sai lầm. Lão đã truyá»n dòng máu khốn nạn vào ngưá»i bà để buá»™c bà, mặc dù có thể Ä‘i lại tùy thÃch, phải luôn nghÄ© vá» lão như bà đã phải làm khi mặt trá»i má»c và lặn. Nhưng tháºt may mắn, vào những lúc như váºy, bà lại nghe theo chỉ dẫn cá»§a tôi chứ không phải cá»§a lão. Món quà này càng trở nên quý giá hÆ¡n khi lão không há» hay biết và khi lão lầm tuởng đã cắt đứt mối liên lạc qua chúng ta thông qua bà. Ngược lại, chúng ta không phải là những kẻ Ãch ká»· và chúng ta tin rằng Chúa sẽ cùng Ä‘i vá»›i má»i ngưá»i vượt qua khoảnh khắc Ä‘en tối này. Chúng ta sẽ truy nã bằng được con quá»·, kể cả khi đứng trước nguy cÆ¡ trở thành những kẻ như lão. Anh bạn John ạ, đây chÃnh là má»™t thá»i Ä‘iểm trá»ng đại, cá»±c kỳ quan trá»ng vá»›i chúng ta. Anh hãy làm công việc cá»§a má»™t viên thư lại và ghi lại tất cả những gì vừa diá»…n ra, để khi mấy anh bạn kia xong việc trở vá», anh có thể dá»… dàng thuáºt lại cho há» biết những gì chúng ta đã biết. 
Trong lúc chỠđợi mấy ngưá»i bạn trở vá», tôi viết những dòng này thuáºt lại những việc xảy ra kể từ khi Mina cầm nháºt ký cá»§a chồng mình dưa cho Van Helsing, sau đó tôi sẽ lại nhá» cô đánh máy. 
 
Xem tiếp chương 26  
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				23-06-2008, 06:37 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: hn 
					
					
						Bài gởi: 75
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 3 giá» 40 phút 
                 
					
 
	Thanks: 30 
	
		
			
				Thanked 14 Times in 10 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 26  
 
  
 
 
 
Chương 26 
 
 
Nháºt ký cá»§a bác sÄ© Seward 
 
 
Ngày 29 tháng 10 
Tôi viết những dòng này trong chuyến tàu từ Varna đến Galatz. Chiá»u hôm qua, trước lúc mặt trá»i lặn má»™t chút, chúng tôi lại được ngồi quây quần bên nhau. Ai cÅ©ng đã hoàn thành nhiệm vụ cá»§a mình má»™t cách tốt nhất. Suy ngẫm, táo bạo và thá»i cÆ¡ sẽ giúp chúng tôi chuẩn bị tháºt tất cho má»™t chuyến Ä‘i xa, tháºm chà đến táºn lâu đài Dracula. Như thưá»ng lệ, Mina tiếp tục chuẩn bị cho má»™t lần thôi miên má»›i. Van Helsing phải mất khá nhiá»u thá»i gian để đưa cô vào trạng thái nháºp đồng. Nói chung, cô bắt đầu nói ngay từ biểu hiện nháºp đồng đầu tiên, nhưng giáo sư phải há»i tương đối nhiá»u và tháºt chÃnh xác trước khi hiểu ra vấn Ä‘á». Cuối cùng, Mina trả lá»i đại loại như thế này : 
- Tôi chẳng phân biệt được gì cả. Chúng tôi Ä‘ang đứng im má»™t chá»—. Không phải những tiếng sóng vá»— dáºp dá»nh, mà là má»™t vùng nước xoáy liên tục và nhẹ nhàng cuốn quanh sợi dây chão. Tôi nghe có những tiếng gá»i tá»›i cá»§a đám đàn ông, lúc gần, lúc xa, rồi tiếng cá»™t trèo nghiến ken két. Äâu đó vang lên má»™t tiếng nổ, tiếng vá»ng đến từ rất xa. Tiếng những bước chân vang lên phÃa trên đầu tôi, có cả tiếng kéo dây cháo, dây xÃch. Cái gì váºy? Kia là má»™t vệt sáng. Tôi cảm thấy có má»™t làn gió vừa tràn qua. 
Cô nói không gì thêm, mà ngồi báºt dáºy khá»i chiếc tràng ká»· như vừa bị má»™t ngưá»i đẩy bất ngá», hai tay giÆ¡ lên, lòng bàn tay để ngá»a như thể Ä‘ang đỡ má»™t váºt nặng lắm. Tôi và Van Helsing đưa mắt nhìn nhau, bởi chúng tôi hiểu Ä‘ang xảy ra chuyện gì. Quincey nhÃu mày quan sát, trong khi Jonathan Harker, như má»™t bản năng, lại đưa tay lần mò con dao Kukri cá»§a mình. Tất cả im lặng má»™t hồi lâu. Ai cÅ©ng hiểu có nói gì bây giá» cÅ©ng vô Ãch. Mina chợt đứng báºt dáºy, hai mắt mở to và khẽ há»i : 
- Có ai muốn làm má»™t tách trà không? Chắc má»i ngưá»i phải mệt lắm! 
Chúng tôi chỉ còn biết gáºt đầu. Äợi cô bước vào buồng trong lấy trà quay ra, Van Helsing má»›i lên tiếng : 
- Các bạn ạ, chắc ai cÅ©ng đã hiểu cả rồi. Lão Ä‘ang ở gần má»™t bá» biển và đã chui ra khá»i hòm đất. Lão cần lên bá». Buổi tối, lão có thể ẩn náu ở bất cứ chá»— nào. Nhưng nếu lão không được đưa lên bá» hoặc nếu con tàu không thể cáºp bá», lão sẽ chưa thể lên bá» bằng cách thông thưá»ng được. Trong những tiếng huống như váºy, khi đêm xuống, lão có thể thay hình đổi dạng để nhảy hoặc bay lên bá» như lão đã từng làm ở Whitby trong cái lốt cá»§a má»™t con chó. Nhưng nếu mặt trá»i thức dáºy trước khi tàu ghé bá», thì lão chỉ có thể tiếp tục trốn chúng ta nếu như còn nằm trong hòm gá»—. Nếu cứ nằm trong đó, thế nào lão cÅ©ng bị hải quan phát hiện. Nói tóm lại, nếu như không kịp nhảy lên bá» vào đêm nay, cụ thể là trước lúc rạng Äông, lão sẽ phải phà mất cả má»™t ngày và vì váºy, chúng ta hoàn toàn có thể xuất hiện kịp thá»i. Bởi vì nếu như lão không thể trốn thoát vào ban đêm, chúng ta sẽ đến gặp lão vào ban ngày, khi lão còn bị nhốt trong hòm và số pháºn Ä‘ang tùy thuá»™c vào chúng ta. Lão sẽ không dám tá»± bá»™c lá»™ mình dưới má»™t cái vá» thá»±c chất cụ thể cá»§a mình vì sợ bị phát hiện. 
Không còn gì để nói thêm. Chúng tôi sốt ruá»™t chỠđợi tá»›i lúc rạng Äông, khi Mina Harker có thể nói cho chúng tôi biết thêm má»™t vài chi tiết nào đó. Vào lúc đầu ngày, trong má»™t tâm trạng lo lắng không yên, chúng tôi lại tụ táºp để nghe cô nói khi Van Helsing thôi miên. Lần này, giáo sư phải vất vả lắm má»›i đưa được cô vào trạng thái nháºp đồng. Cuối cùng thì Mina cÅ©ng phải tuân theo sá»± chỉ bảo cá»§a ông : 
- Tất cả Ä‘á»u tối mò. Tôi nghe thấy tiếng sóng vá»— oàm oạp rồi tiếng gá»— va gá»— lá»™c cá»™c. 
Không thấy cô nói gì thêm, hÆ¡n nữa mặt trá»i cÅ©ng vừa xuất hiện đỠchói. Lại phải đợi đến chiá»u váºy. 
Chúng tôi đến Galatz trong má»™t tâm trạng lo lắng và sốt ruá»™t như váºy. Lẽ ra chúng tôi phải đến đó vào tầm hai, ba giá» sáng. Nhưng từ Bucarest, chúng tôi đã khởi hành cháºm mất ba tiếng, vì váºy, chắc chắn chúng tôi sẽ đến nÆ¡i sau khi mặt trá»i đã má»c. Má»™t trong hai thông Ä‘iệp thôi miên cá»§a Mina, hoặc cả hai, có thể rá»i má»™t vài tia sáng vào các sá»± kiện Ä‘ang xảy ra. 
* * * * * 
Một lúc sau 
Lại thêm má»™t lần mặt trá»i lặn nữa, cÅ©ng may nó xảy ra vào lúc chúng tôi không há» bị quấy rầy bởi bất cứ má»™t Ä‘iá»u gì. Nếu mặt trá»i lặn trùng vào lúc tàu tạm dừng ở má»™t ga, chắc chắn chúng tôi không thể yên tÄ©nh để làm thôi miên vá»›i Mina: lần này cô còn khó nháºp đồng hÆ¡n nhiá»u so vá»›i lần trước. Tôi sợ khả năng giải mã cảm giác cá»§a lão bá tước trong cô sẽ biến mất đúng vào lúc chúng tôi cần đến nó nhất. Cho đến lúc này, khả năng cá»§a cô vẫn chỉ giá»›i hạn trong các sá»± việc đơn giản nhất, nếu Ä‘iá»u này cứ tiếp diá»…n mãi, rất có thể cô sẽ dẫn chúng tá»›i đến chá»— sai lầm. Nếu như nghÄ© quyá»n năng mà lão bá tước áp đặt nÆ¡i cô giảm Ä‘i trùng hợp vá»›i khả năng nhìn thấu vấn đỠcá»§a cô thì tôi không có lý do gì để không vui cả. Nhưng thú thá»±c, tôi vẫn nghi ngá» trưá»ng hợp Ä‘ang diá»…n ra vá»›i cô. Cuối cùng, cô chỉ giải mã đơn giản thế này : 
- Có má»™t cái gì đó vừa biến mất. Tôi cảm thấy má»™t cÆ¡n gió lạnh thoảng qua. Có những tiếng động mÆ¡ hồ vẳng đến từ xa, hình như có mấy ngưá»i nói tiếng nước ngoài, có cả tiếng má»™t dòng chảy rất dữ và cả tiếng tru thê thảm cá»§a loài sói nữa.  
Cô đột ngá»™t dừng lại, rùng mình giây lát rồi toàn thân chợt run bần báºt như lên cÆ¡n động kinh. Không thấy cô trả lá»i những câu há»i cá»§a Van Helsing. Lúc bừng tỉnh, trông cô có vẻ mệt lá», rã rá»i, ngưá»i lạnh như nước đá, nhưng may mà còn làm chá»§ được bản thân. Cô nói không nhá»› gì cả và muốn biết Ä‘iá»u cô vừa phát hiện được. Khi hiểu ra vấn Ä‘á», cô ngồi im lặng và suy nghÄ© rất lâu. 
* * * * * 
Ngày 30 tháng 10, 7giỠsáng 
Chúng tôi Ä‘ang tiến gần tá»›i Galatz, và lát nữa, có thể tôi sẽ không còn thá»i gian để viết nữa. Tất cả chúng tôi Ä‘á»u tỉnh táo chỠđợi buổi rạng Äông. Biết càng ngày càng khó làm thôi miên đối vá»›i Mina, nên Van Helsing bắt đầu các động tác huÆ¡ tay sá»›m hÆ¡n thưá»ng lệ. Chỉ đến trước lúc mặt trá»i má»c khoảng má»™t phút, Mina má»›i chịu nháºp đồng. Không để phà thá»i gian vào những chuyện vá»› vẩn, giáo sư Ä‘i luôn vào các câu há»i cần thiết nhất. Cô trả lá»i cÅ©ng rất nhanh : 
- Tất cả tối om. Tôi nghe có tiếng nước xoáy tầm ngang tai, tiếng gá»— va gá»— lá»™c cá»™c. Thấp hÆ¡n là tiếng súc váºt kêu từ xa vá»ng tá»›i. Còn má»™t âm thanh khác, kỳ lạ... phải nói là... 
Cô lại chợt im bặt, mặt mày mỗi lúc một xanh mét. 
- Còn gì nữa, âm thanh gì nữa? Nói tiếp Ä‘i, tôi ra lệnh nói tiếp Ä‘i! - Van Helsing thúc giục, giá»ng nghe tháºt thống thiết và khẩn khoản, nét mặt lá»™ rõ vẻ thất vá»ng, bởi ngoài kia mặt trá»i đã bừng sáng soi đỠcả nước da xanh mét cá»§a Mina. 
Cô mở tròn mắt run run khẽ nói với chúng tôi, nét mặt không giấu nổi sự lo lắng : 
- Thưa giáo sư, tại sao ngài lại há»i tôi những Ä‘iá»u mà ngài thừa biết là tôi không thể trả lá»i? Tôi không còn nhá»› gì hết! 
Cô quay sang nhìn bộ mặt còn lộ rõ vẻ ngơ ngác của chúng tôi và tiếp tục : 
- Tôi đã nói những gì rồi? Tôi đã làm những gì? Tôi chẳng còn biết gì cả, nếu không phải là tôi Ä‘ang nằm đây ná»a tỉnh ná»a mê, và nghe thấy tiếng ai nhắc: “Còn gì nữa? Nói tiếp Ä‘i, tôi ra lệnh nói tiếp Ä‘i!†Má»i ngưá»i nói cứ như thể coi tôi là má»™t đứa trẻ có lá»—i không bằng! 
- Nhưng Mina à, - Giáo sư đáp lại, giá»ng buồn buồn – đó chÃnh là má»™t bằng chứng, nếu có thể nói như váºy, vá» tình bạn mà tôi dành cho bà. Thá»±c ra tôi đã nói nghiêm túc hÆ¡n bao giá» hết, trong má»™t tình thế rất khó khăn, mong bà đừng chấp. 
Má»™t hồi còi bất ngá» rú lên thê thảm. Thế là đã tá»›i Galatz. Chúng tôi như ngồi trên đống lá»a vì lo lắng và sốt ruá»™t. 
 
 
Nháºt ký cá»§a Mina Harker 
 
 
Ngày 30 tháng 10 
Quincey Moriss dẫn tôi đến má»™t khách sạn mà anh đã đặt trước bằng Ä‘iện tÃn. Äây là má»™t khách sạn rất dá»… chịu, Ãt nhất cÅ©ng vì ở đây ngưá»i ta không nói bất cứ má»™t thứ tiếng xa lạ nào. CÅ©ng như ở Varna, huân tước Godalming phải đến gặp viên Phó lãnh sá»± để được nháºn chế độ bảo đảm an toàn dành cho chúng tôi, ngay cả trong tình huống khẩn cấp nhất. Jonathan cùng hai bác sÄ© đến đại lý hàng hải xem có tin gì má»›i vá» con tàu Tsarine Catherine. 
* * * * * 
Một lúc sau 
Huân tước Godalming vừa quay vá». Viên Tổng lãnh sá»± Ä‘i vắng, trong khi Phó bị ốm. Nhưng má»i việc Ä‘á»u được giải quyết nhanh gá»n nhá» má»™t nhân viên được á»§y quyá»n, tÃnh tình rất dá»… chịu và táºn tụy vá»›i công việc thuá»™c thẩm quyá»n cá»§a mình. 
 
 
Nháºt ký cá»§a Jonathan Harker 
 
 
Ngày 30 tháng 10 
Äã 9 giá» sáng. Bác sÄ© Van Helsing và bác sÄ© Seward cùng tôi đến nhà Mackenzie ở Steinkoff, đại lý cá»§a công ty hàng hải Hapgood ở Luân Äôn. Nhắc đến huân tước Godalming, há» liá»n cho biết hỠđã nháºn được đỠnghị giúp đỡ cá»§a anh và dẫn ngay chúng tôi đến tàu Tsarine Catherine Ä‘ang thả neo ở má»™t cảng sông. Chúng tôi gặp vị thuyá»n trưởng có tên là Donelson, ngưá»i đã kể cho chúng tôi nghe lại toàn bá»™ cuá»™c hành trình cá»§a con tàu. Ông nói cả Ä‘á»i ông chưa bao giá» gặp phải má»™t chuyến Ä‘i kinh dị và quái đản đến như váºy. 
Chuyến Ä‘i đã làm chúng tôi sợ khiếp vÃa, bởi chúng tôi cứ ngỡ mình sẽ phải trả giá sau các ná»— lá»±c đưa con tàu vá» hải trình đúng cá»§a nó. Lênh đênh giữa Biển Äen đâu phải là chuyện đùa. Dưá»ng như có má»™t con quá»· nào đó đã thổi gió làm các cánh buồm đưa con tàu Ä‘i theo hướng nó đã định thì phải. Làm gì có cách nào để nháºn biết thá»±c hư ra sao. Cứ má»—i lần chúng tôi định ghé sát vào má»™t con tàu khác, hoặc vào má»™t cảng biển, mÅ©i đất là y như rằng lại có má»™t màn sương mù dày đặc không hiểu từ đâu bá»—ng nhiên áºp xuống, rồi cứ thế bám theo con tàu suất chặng đưá»ng má»›i chết chứ lị. Tá»›i gần vùng này, cái cảnh địa ngục quái gở ấy má»›i chịu buông tha chúng tôi. Chúng tôi qua Gilbraltar mà không làm sao đánh tÃn hiệu vỠđất liá»n được. Rồi thì khi tá»›i Dardanelles, lẽ ra chúng tôi phải ghé bến trình giấy phép má»›i được Ä‘i tiếp, ấy thế mà con tàu vẫn cứ tiến mà chẳng thấy má»™t nhà chức trách nào gá»i há»i cả. Lúc đầu tôi cÅ©ng định giảm áp suất không khà và cho tàu Ä‘i vát gió cho tá»›i khi sương mù tan hẳn, nhưng sau lại thôi, vì tôi nghÄ© rằng má»™t khi trong đầu con quá»· đã muốn con tàu phải chạy hết tốc lá»±c ra Biển Äen thì chắc chắn nó sẽ làm như váºy, cho dù chúng tôi có muốn hay không cÅ©ng thế thôi. Và con quá»· hẳn đã thá»a nguyện mà không phải bá»±c mình vì sá»± chống đối cá»§a chúng tôi. 
TÃnh khà pha tạp giữa tháºt thà, hóm hỉnh nhưng cÅ©ng không kém phần tinh quái và mê tÃn kiểu con buôn cá»§a viên thuyá»n trưởng như càng kÃch thÃch Van Helsing. Ông nói : 
- Ông bạn ạ, ma quá»· nhiá»u khi còn táo tợn hÆ¡n cả những gì mà má»™t số ngưá»i vẫn nghÄ© vá» nó ấy chứ, và nó hoàn toàn biết mình Ä‘ang đứng trước ai? 
Câu đùa gợi ý cá»§a vị giáo sư đã không gây hứng khởi cho viên thuyá»n trưởng. 
- Sau khi rá»i Bosphore, - Viên thuyá»n trưởng nói tiếp - trên tàu bắt đầu có những lá»i càu nhàu cá»§a hành khách. Má»™t số ngưá»i Rumani đã đến tìm tôi và đòi vứt khá»i tàu má»™t chiếc hòm gá»— khá lá»›n do má»™t lão già quái gở gá»i theo tàu từ lúc chúng tôi rá»i Luân Äôn. Lúc đó, tôi thấy há» liếc nhìn lão già và giÆ¡ vá»™i hai ngón tay như muốn tránh xa má»™t Ä‘iá»u gì đó tháºt xúi quẩy khi trông thấy lão bước đến gần: Äúng là tÃn ngưỡng cá»§a ngưá»i nước ngoài nhiá»u khi cÅ©ng kỳ lạ tháºt đấy!. Tôi đã phải vài lần xua há» Ä‘i chá»— khác. Nhưng ngay sau đó, má»™t màn sương mù chẳng hiểu từ đâu lại đổ áºp xuống con tàu, đến ná»—i tôi phải tá»± há»i không biết bá»n ngưá»i Rumani kia nói có đúng hay không nữa, mặc dù tôi thấy không có gì phải kỳ thị vá»›i chiếc hòm gá»— kia. Mặc kệ, chúng tôi vẫn tiếp tục cuá»™c hành trình. Màn sương mù bao bá»c con tàu suốt năm ngày liá»n. Tôi phó mặc hải trình cho những cÆ¡n gió, bởi nếu ma quá»· muốn con tàu phải đến má»™t nÆ¡i nào đó thì chúng tôi chỉ còn cách cứ để cho nó làm, chúng tôi có làm khác Ä‘i cÅ©ng không được kia mà! Thế rồi con tàu cứ băng băng tiến, rất an toàn và không có bất cứ má»™t va. chạm nào hết. Ngày hôm kia, khi mặt trá»i thức dáºy xuyên thá»§ng màn sương mù đáng ghét, tôi chợt nháºn ra con tàu đã đến má»™t dòng sông, đối diện vá»›i Galatz. Äám ngưá»i Rumani lại má»™t lần nữa nổi cÆ¡n Ä‘iên đòi quẳng ngay láºp tức chiếc hòm gá»— xuống sông. Tôi đã phải nói chuyện vá»›i há» bằng gáºy gá»™c, và khi tay cuối cùng ôm đầu nhảy khá»i sàn tàu, tôi má»›i đến thuyết phục há» rằng dù có xúi quẩy xúi kiếc gì thì tôi cÅ©ng vẫn đặt tài sản và niá»m tin cá»§a hành khách lên trên hết. CÅ©ng nên lưu ý trước đó, mấy thằng cha Rumani này đã lôi chiếc hòm chết tiệt đó đặt lên boong tàu để chuẩn bị quẳng xuống nước rồi. Tôi định khi nào dỡ hàng xuống cảng sẽ quẳng nó xuống luôn thể. Nhưng tá»›i sáng, khoảng má»™t tiếng đồng hồ trước lúc mặt trá»i má»c, bá»—ng dưng có má»™t ngưá»i đàn ông xuất hiện và leo lên tàu trình giấy á»§y quyá»n, được gá»i từ Anh quốc, để nháºn chiếc má»™t chiếc hòm đỠđịa chỉ ngưá»i nháºn là bá tước Dracula. Má»i giấy tá» cá»§a anh ta Ä‘á»u hợp lệ nên không có lý do gì tôi không giao cho anh ta chiếc hòm, hÆ¡n nữa tôi cÅ©ng bắt đầu cảm thấy không yên vá»›i cái cá»§a nợ ấy. Nếu quá»· dữ gá»i hành lý lên con tàu cá»§a tôi, thì đó hẳn phải là chiếc hòm gá»— chứ chẳng phải là má»™t cái gì khác! 
- Thế ngưá»i đến nháºn hàng tên là gì nhỉ? - Van Helsing sốt ruá»™t há»i. 
- Tôi sẽ nói để ngài biết ngay đây... 
Viên thuyá»n trưởng bước xuống cabin lấy má»™t tá» giấy biên nháºn có chữ ký Emmanue! Hildesheim, số 16, Burgenstrasse. 
Biết là không thể biết thêm được thông tin nào từ viên thuyá»n trưởng, chúng tôi bèn cảm Æ¡n ông rồi tiếp tục lên đưá»ng. 
Chúng tôi gặp Hildesheim ở văn phòng cá»§a ông. Äó là má»™t ngưá»i Do Thái có bá»™ mặt đỠnhư gà chá»i. Chẳng khó dá»… gì trước đỠnghị cá»§a chúng tôi, ông thuáºt lại ngay tất cả những gì ông biết. Ông nói đã nháºn được má»™t lá thư gá»i từ Luân Äôn cá»§a Ngài De Vilie, trong thư đỠnghị ông tiếp nháºn - nếu có thể trước lúc mặt trá»i má»c thì càng tất, để tránh sá»± soi mói cá»§a hải quan - má»™t hòm gá»— được gá»i theo tàu Tsarine Catherine đến bến Galatz; sau đó, ông phải giao chiếc hòm cho tay Petrof Skinsky nào đó. Äây là má»™t ngưá»i có quan hệ vá»›i những ngưá»i Slovaki chuyên buôn bán trên sông. Ông được trả công bằng má»™t tá» giấy bạc Anh và được Nhà băng Quốc tế ÄanuÃp trả chuyển đổi bằng vàng. Ông dẫn Skinsky lên tàu và giao hàng luôn tại đó để tránh phải trả phà giao chuyển hàng. Tất cả chỉ có váºy, ông không thể nói gì hÆ¡n. 
Váºy là chúng tôi chỉ còn cách Ä‘i tìm ngưá»i có tên là Skinsky, nhưng rất cục cÅ©ng chẳng tìm được. Má»™t ngưá»i hàng xóm cá»§a anh ta cho biết anh ta đã bá» Ä‘i từ hôm kia, nhưng không biết Ä‘i đâu. Ông chá»§ nhà trá» cÅ©ng cho chúng tôi biết anh ta đã nhá» má»™t bưu tá gá»i lại chìa khóa phòng và tiá»n thuê nhà trá» cho ông. Chuyện này xảy ra trong khoảng từ mưá»i đến mưá»i hai giá» tối hôm qua. Váºy là chúng tôi Ä‘ang Ä‘i vào má»™t Ä‘iểm chết. 
Chúng tôi Ä‘ang nói chuyện vá»›i ông chá»§ quán trá» thì có má»™t ngưá»i bá»—ng há»›t ha há»›t hải chạy xá»™c vào và kêu toáng lên rằng ngưá»i ta vừa tìm thấy xác Skinsky trong nghÄ©a địa Saint - Pierre trong tình trạng cổ bị cắn phanh ra bởi má»™t vết răng nanh cá»§a má»™t con thú hoang nào đó. Những ngưá»i tiếp chuyện chúng tôi Ä‘á»u đứng báºt cả dáºy và láºp tức chạy nháo nhác Ä‘i xem cảnh tượng hãi hùng mà há» vừa nghe kể, trong khi mấy phụ nữ hét vá»›i theo: “Gây ra chuyện đó chÃnh là má»™t thằng Slovaki đấy?†Chúng tôi bá»—ng thấy bá»§n rá»§n hết cả ngưá»i vì sợ có thể bị dÃnh dáng vào vụ việc và như váºy sẽ há»ng hết kế hoạch. 
Trở vá» khách sạn, chúng tôi không sao đưa ra nổi má»™t kết luáºn chÃnh xác nào. Má»i ngưá»i chỉ dám nghÄ© có lẽ chiếc hòm tiếp tục được chuyển Ä‘i bằng đưá»ng thá»§y, nhưng vỠđâu chứ? Äây là má»™t câu há»i hóc búa mà chúng tôi phải trả lá»i. Chúng tôi gặp lại Mina trong má»™t tâm trạng trÄ©u nặng lo âu. Lúc ngồi há»™i ý, chúng tôi đặt vấn đỠtiếp tục thôi miên cô má»™t lần nữa. Äây có lẽ sẽ là cÆ¡ há»™i cuối cùng cá»§a chúng tôi. Bấp bênh quá! 
 
 
Nháºt ký cá»§a Mina Harker 
 
 
Ngày 30 tháng 10, buổi chiá»u 
Trông há» có vẻ mệt má»i và nhụt chà quá! Cứ kiểu này thì chẳng ai làm được gì nếu không Ä‘i nghỉ má»™t chút. Bởi váºy, tôi phải giục há» ngả lưng khoảng ná»a giá», trong thá»i gian đó tôi sẽ ghi lại tất cả những gì đã xảy ra cho đến nay. Tôi tháºt biết Æ¡n ngưá»i nào đã phát minh ra chiếc máy chữ xách tay và Quincey Moriss, ngưá»i đã mất công mang nó há»™ tôi tá»›i đây! Hẳn là tôi sẽ đứt mạch suy nghÄ© nếu cứ phải mài ngòi bút hoài trên trang giấy... 
Tất cả thế là hết. Jonathan Ä‘ang nằm dài trên ghế tràng ká»·, toàn thân rã rá»i bất động như má»™t kẻ bại liệt, mặt mày nhăn nhúm chán chưá»ng. Hẳn là anh Ä‘ang nghÄ© ngợi ghê lắm. Ước gì tôi có thể giúp được anh! Tôi sẽ cố gắng làm Ä‘iá»u mình có thể làm. 
Theo đỠnghị cá»§a tôi, bác sÄ© Van Helsing đã trao lại cho tôi toàn bá»™ các ghi chép mà tôi chưa được biết. Trong lúc ông Ä‘i nghỉ, tôi định. sẽ Ä‘á»c kỹ lại tất cả và nếu có thể, sẽ rút ra má»™t kết luáºn nào đó. Tôi cố gắng noi gương giáo sư và suy ngẫm má»™t cách tháºt khách quan vá» các sá»± việc phÆ¡i bày trước mắt. Tôi tin mình sẽ có má»™t khám phá thá»±c sá»± sau khi suy nghÄ© cân nhắc và quan sát tháºt cẩn tháºn các tấm bản đồ địa phương. 
Vâng, càng ngày tôi càng cảm thấy mình không nhầm. Tôi sẽ há»p những ngưá»i bạn cá»§a mình lại và nói cho há» biết suy nghÄ© cá»§a mình. Há» sẽ phán xét giải pháp cá»§a tôi. Tất cả Ä‘á»u phải chÃnh xác. Má»—i phút trôi qua Ä‘á»u rất đáng quý. 
 
 
Bản tóm tắt đánh giá trong nháºt ký cá»§a Mina Harker 
 
 
Khởi Ä‘iểm Ä‘iá»u tra. Vấn Ä‘á»: bá tước Dracula Ä‘ang trên đưá»ng vá» nhà. 
a) Chắc hẳn phải có ngưá»i mang lão vá». Äó là Ä‘iá»u hiển nhiên, bởi nếu cá»› quyá»n năng Ä‘i lại tùy ý thì lão phải làm như váºy dưới cái lốt thá»±c sá»± cá»§a má»™t con ngưá»i, con sói, con dÆ¡i hoặc má»™t bất cứ má»™t cái lốt nào khác. Rõ ràng lão Ä‘ang cảm thấy nghi ngá» mình bị bại lá»™ hoặc bị gây phiá»n phức trong trạng thái dá»… bị tổn thương hiện nay, khi bị gò bó trong chiếc hòm đất giữa lúc mặt trá»i má»c và lặn. 
b) Lão có thể được chuyển đi bằng cách nào? Hãy làm phép loại trừ sau đây : 
1. Bằng đưá»ng bá»™. Äiá»u này sẽ gây ra vô số khó khăn cho lão, nhất là khi ra khá»i các thành phố. 
a) Gặp phải nhiá»u ngưá»i. Dân tình sẽ tò mò và tìm cách soi mói. Má»™t dấu hiệu, má»™t sá»± ngá» vá»±c đối vá»›i những gì được cất giấu trong hòm, và thế là lão toi mạng. 
b) Có thể hoặc chắc chắn chạm trán với các nhân viên hải quan hoặc thuế quan. 
c) Các đối thá»§ theo Ä‘uổi lão có thể lần theo dấu vết cá»§a lão. Äó chÃnh là ná»—i lo sợ lá»›n nhất cá»§a lão và chÃnh vì muốn tránh bị lá»™ mà lão đã tìm má»i cách để chạy xa nhất trong khả năng cá» thể, kể cả đối vá»›i nạn nhân cá»§a lão - đó là tôi! 
2. Bằng đưá»ng sắt. Nếu sá» dụng loại phương tiện này, sẽ không có ai đứng ra để trông nom chiếc hòm gá»— vốn lúc nào cÅ©ng có nguy cÆ¡ bị cháºm trá»…, và chÃnh sá»± cháºm trá»… sẽ là cÆ¡ há»™i chà tỠđể kẻ thù lần theo dấu vết lão. Tất nhiên, lão có thể chạy trốn trong đêm tối, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu lão bị tống xuống má»™t nÆ¡i xa lạ không có chá»— nào ẩn náu thÃch hợp. Äó không phải là ý định cá»§a lão, và cÅ©ng không phải má»™t rá»§i ro mà lão có thể chấp nháºn dấn thân vào. 
3. Bằng đưá»ng thá»§y. Má»™t mặt chÃnh là phương tiện chắc chắn nhất, nhưng mặt khác lại là nguy hiểm nhất. Trên mặt nước, lão không có quyá»n năng, ngoại trừ trong đêm. Äồng thá»i lão chỉ có thể sai khiến sương mù, bão tố, băng tuyết và đàn sói cá»§a mình. Và nếu bị đắm tàu, lão sẽ bị hà bá nhấn chìm mà chẳng thể làm gì được, váºy là lại thêm má»™t khả năng thất bại nữa. 
Nếu lão nằm trên một con tàu, thì đương nhiên chúng tôi phải xác định cho được con tàu đang lênh đênh ở vùng nước nào. 
Mục tiêu đầu tiên cá»§a chúng tôi là phải xác định chÃnh xác việc lão đã làm cho đến nay, Ä‘iá»u này sẽ chỉ cho chúng tôi thấy những gì cần tiếp tục cần phải làm. 
Trước hết, chúng tôi sẽ cân nhắc các hành động ở Luân Äôn cá»§a lão như má»™t phần toàn bá»™ kế hoạch cá»§a lão, trong khi lão phải gấp gáp từng phút và muốn rút chạy ngay láºp tức. 
Sau đó, chúng tôi sẽ cố gắng suy luáºn những gì lão đã làm ở đó vá»›i những sá»± việc mà chúng tôi đã biết. 
Äể bắt đầu, hiển nhiên là lão định đến Galatz. Äối vá»›i chúng tôi, tráºt tá»± liên quan đến Varna đã bị chệch hướng nếu chúng tôi hiểu lão đã rá»i khá»i nước Anh và chúng tôi phải ra sức xác định Ä‘iểm đến thá»±c sá»± cá»§a lão. Mục Ä‘Ãch duy nhất, trước mắt cá»§a lão là tìm cách thoát khá»i sá»± Ä‘eo bám cá»§a chúng tôi. Bằng chứng chÃnh là lá»i chỉ dẫn, ghi trong thư gá»i Emmanuel Hildesheim, nháºn và bốc dỡ chiếc hòm trước lúc mặt trá»i má»c - cÅ©ng như chỉ dẫn dành cho Petrof Skinsky. Äến đây, chúng tôi chỉ còn biết Ä‘oán mò. Chắc chắn phải có má»™t lá thư hoặc má»™t thông Ä‘iệp liên lạc nào đó, vì Ä‘Ãch thân anh ta đến tìm Hildesheim. 
Theo chúng tôi biết thì tÃnh đến đây, má»i kế hoạch cá»§a lão Ä‘á»u đã được hoàn thành. Tàu Tsarine Catherine đã có má»™t cuá»™c hành trình nhanh khá»§ng khiếp, đến ná»—i viên thuyá»n trưởng Donelson phải sinh nghi. Tại sao con tàu lại có thể thuáºn buồm xuôi gió đến Galatz giữa màn sương mù quái đản mà không xảy ra bất cứ má»™t trục trặc hay va chạm nào? Má»i sá»± chuẩn bị cá»§a lão bá tước Ä‘á»u phát huy hiệu quả. Hildesheim đã đến nháºn chiếc hòm gá»— và giao cho Skinsky. Äến lượt mình, Skinsky cÅ©ng đã xoay xở vá»›i chiếc hòm - nhưng chúng tôi chỉ biết đến thế thì mất dấu vết. Hẳn là những ngưá»i mang chiếc hòm đã tìm cách tránh chạm trán vá»›i các nhân viên hải quan hoặc thuế quan trên đưá»ng Ä‘i. 
Bây giỠchúng tôi phải suy ngẫm xem lão bá tước đã làm gì sau khi đến đất Galatz. 
Chiếc hòm gá»— đã được trao cho Skinsky trước lúc rạng đông. Vào lúc mặt trá»i má»c, lão bá tước có thể xuất hiện dưới hình dạng tháºt cá»§a mình. Chúng tôi phải tìm hiểu tại sao Skinsky lại được chá»n như má»™t ngưá»i phụ trợ. Theo nháºt ký cá»§a chồng tôi, Skinsky có quan hệ vá»›i đám ngưá»i Slovaki Ä‘ang buôn bán trên thượng nguồn cảng. Và thá»§ phạm giết ngưá»i được đồn thổi chÃnh là má»™t ngưá»i Slovaki; chi tiết đáng chú ý này cho thấy dân tình thưá»ng xuyên nghÄ© tá»›i những ngưá»i này. Lão bá tước định đánh lạc hướng sá»± chú ý cá»§a má»i ngưá»i. 
Äó là phá»ng Ä‘oán cá»§a tôi. Từ Luân Äôn, lão bá tước quyết định trở vá» lâu đài Dracula bằng đưá»ng thá»§y, má»™t con đưá»ng chắc chắn nhất và cÅ©ng bà máºt nhất. Trước đây, những ngưá»i Digan đã cho mang lão Ä‘i và có thể đã nhá» ngưá»i Slovaki mang các thùng đất đến Varna rồi chuyển tiếp bằng tàu thá»§y đến Luân Äôn. Như váºy, lão bá tước thừa biết ai là ngưá»i đủ khả năng tổ chức giùm lão dịch vụ này. Bây giá», khi chiếc hòm được đưa lên mặt đất, lão sẽ chui ra trước lúc mặt trá»i má»c hoặc sau khi mặt trá»i lặn và rồi chỉ dẫn cho Skinsky tiếp tục váºn chuyển chiếc hòm theo đưá»ng sông. Chắc chắn là lão đã giết chết tay này để bịt đầu mối và xóa dấu vết cá»§a mình. 
Xem lại bản đồ, tôi nháºn ra rằng con sông gần nhất thuáºn tiện cho ngưá»i Slovaki Ä‘i ngược dòng chỉ có thể là sông Pruth hoặc sông Sereth. Tôi thấy các ghi chú cá»§a Van Hesing có nhắc đến những tiếng nước xoáy ngang tầm tai, tiếng gá»— kêu lá»™c cá»™c mà tôi cảm nháºn được trong lúc bị thôi miên. Như váºy, có thể lão bá tước vẫn Ä‘ang nằm trong quan tài, nhưng được đặt trong lòng má»™t con thuyá»n không boong và di chuyển bằng mái chèo hoặc bằng sào. 
Tất nhiên, chưa hẳn con thuyá»n đã Ä‘i trên sông Pruth hoặc Sereth, nhưng chúng tôi có thể xác định được Ä‘iá»u này. Trong hai con sông nhá» này, việc Ä‘i lại trên sông Pruth có vẻ dá»… hÆ¡n nhiá»u, nhưng con sông Sereth, ở Ä‘oạn Fundu, lại tiếp nháºn dòng Bistriza vốn là con sông nhá» chảy quanh đèo Borgo. Khúc quanh bên chân đèo chÃnh là Ä‘iểm dá»… tiếp cáºn lâu đài Dracula nếu tÃnh Ä‘i bằng đưá»ng thá»§y. 
 
 
Nháºt ký cá»§a Mina Harker (tiếp theo) 
 
 
Nghe tôi Ä‘á»c xong, Jonathan lao tá»›i ôm chầm lấy tôi. Những ngưá»i bạn còn lại cÅ©ng nắm chặt đôi bàn tay tôi, vẻ hồ hởi lắm. Còn bác sÄ© Van Helsing thì thất lên : 
- Má»™t lần nữa, Mina lại chứng tá» mình xứng đáng là ngưá»i đưa đưá»ng chỉ lối cá»§a nhóm chúng ta. Cô thá»±c sá»± là ngưá»i sáng suất, còn chúng ta chỉ là những kẻ có mắt như mù. Chúng ta lại tìm ra dấu vết và nếu gặp được kẻ thù giữa ban ngày ban mặt, trên mặt nước, thì nhiệm vụ cá»§a chúng ta coi như đã xong. Äúng thế, lão Ä‘i trước chúng ta, nhưng lão không thể nhanh chân được, làm sao lão dám rá»i khá»i chiếc quan tài kia chứ? Những ngưá»i há»™ tống chiếc hòm thế nào cÅ©ng sẽ sinh nghi, và chỉ cần phát hiện ra dấu hiệu khả nghi đầu tiên là há» sẵn sàng quẳng ngay cái cá»§a nợ ấy xuống sông. Lão thừa hiểu Ä‘iá»u đó và chắc chắn sẽ chẳng dám bày trò gì dại dá»™t. Còn bây giá», cần phải há»™i ý má»™t chú vì chúng ta không thể không bàn ngay việc cần phải làm cá»§a từng ngưá»i. 
- Tôi sẽ đi tìm mua một chiếc xuồng và các phụ tùng kèm theo. - Huân tước Godalming nói. 
- Còn tôi, tôi sẽ tìm mua ngá»±a để Ä‘uổi theo lão dá»c bá» sông nếu thuyá»n cá»§a lão ghé vào bá». - Quincey Moriss tuyên bố. 
- Tốt rồi. - Giáo sư tiếp tục. - Cả hai nói Ä‘á»u có lý, nhưng cÅ©ng đừng nên Ä‘i má»™t mình. Hai ngưá»i cần phải có sức mạnh nếu chạm trán phải sức mạnh. Ngưá»i Slovaki nói chúng Ä‘á»u rất khá»e và hung hăng, hÆ¡n nữa lại thưá»ng mang đầy đủ vÅ© khÃ. 
Tất cả cùng báºt cưá»i, bởi ai nấy Ä‘á»u sẵn sàng mang theo má»™t há»™p đạn nhá». 
- Tôi có mang theo vài khẩu súng. - Moriss nói. - Äó là loại vÅ© khà rất tiện dụng để chống lại các cuá»™c tấn công cá»§a đám đông, không loại trừ có cả những đàn sói nữa. Má»i ngưá»i nên nhá»› lão bá tước lúc nào cÅ©ng có các biện pháp đỠphòng. Lão có những trò mèo mà bà Harker đây không thể nghe hoặc hiểu được hết. Chúng ta phải cảnh giác vá»›i má»i bất trắc có thể xảy ra. 
- Tôi nghÄ© tôi có thể Ä‘i cùng Quincey. - Bác sÄ© Seward nói xen vào. - Cả anh nữa, Arthur ạ, anh cÅ©ng không nên Ä‘i má»™t mình như thế. Có lẽ anh sẽ phải chạm trán vá»›i những ngưá»i Sovakia, và chỉ cần má»™t sai lầm thôi cÅ©ng đủ làm cho má»i kế hoạch cá»§a chúng ta bị phá sản. Lần này đừng để xảy ra bất cứ má»™t sÆ¡ suất nào. DÄ© nhiên, chúng ta sẽ chỉ dừng tay khi lão bá tước phả! chịu cảnh đầu lìa khá»i cổ và phải đảm bảo rằng lão không thể đầu thai được nữa. 
Anh vừa nói vừa nhìn Jonathan, trong khi Jonathan lại đưa mắt nhìn tôi như khó nghÄ© má»™t Ä‘iá»u gì đó. Tôi hiểu anh Ä‘ang rất day dứt trong lòng. Tất nhiên là lúc nào anh cÅ©ng muốn được ở bên tôi, nhưng có Ä‘iá»u chỉ những ngưá»i ngồi trên xuồng má»›i có cÆ¡ há»™i há»§y diệt... ma cà rồng. (Tại sao tôi cứ phải do dá»± khi nhắc đến từ này chứ?) Anh đứng lặng im và không thấy nói câu nào. Van Helsing phải lên tiếng để phá tan bầu không khà im lặng : 
- Anh bạn Jonathan thân mến ạ, có hai lý do để anh phải nghe theo chúng tôi. Thứ nhất, anh còn trẻ và can đảm không kém, lại có khả năng chiến đấu, trong khi sức bình sinh cá»§a tất cả chúng ta Ä‘á»u buá»™c phải táºp trung cho tráºn đánh cuối cùng. HÆ¡n nữa, anh chÃnh là ngưá»i xứng đáng được trá»±c tiếp ra tay há»§y diệt... cái... đã gây cho anh và những ngưá»i thân cá»§a anh biết bao nhiêu Ä‘au khổ. Còn đối vá»›i Mina lúc này, anh không cần phải lo lắng gì cả, tôi sẽ hết sức chăm sóc cô ấy trong chừng má»±c có thể. Dẫu sao thì tôi cùng già rồi, đôi chân không còn nhanh nhẹn như xưa, tôi không quen cưỡi ngá»±a đưá»ng dài, cÅ©ng chẳng giá»i cầm vÅ© khÃ. Nhưng nếu cần, tôi có thể chết như má»™t thanh niên thá»±c sá»±. Biết nói thế nào vá»›i anh Ä‘iá»u tôi Ä‘ang mong muốn bây giá» nhỉ! Thế này nhé, anh sẽ cùng huân tước Godalming Ä‘i xuồng ngược dòng sông, còn anh bạn John và Quincey Ä‘i trên bá» bám theo đỠphòng trưá»ng hợp Tsarine Catherine bất ngá» cặp bến. Trong khi đó, tôi sẽ dẫn Mina đến sào huyệt cá»§a kẻ thù. Trong lúc con cáo già còn nằm ưá»n trong chiếc quan tài trên con tàu ngược lên thượng nguồn mà chưa thể bò lên mặt đất - hoặc không dám mở nắp vì sợ những ngưá»i Slovaki quẳng xuống nước trong cÆ¡n hoảng sợ - chúng tôi sẽ bám theo con đưá»ng mà Jonathan đã từng Ä‘i, từ Bistritz đến Borgo, và tìm đưá»ng đến lâu đài Dracula. Khả năng nháºp đồng cá»§a Mina chắc chắn sẽ còn giúp chúng tôi tìm được đưá»ng Ä‘i nÆ¡i xứ lạ - ngay sau lần mặt trá»i má»c đầu tiên trên chặng đưá»ng cần phải Ä‘i. Còn quá nhiá»u việc phải làm trước khi hang rắn độc bị xóa sổ. 
Jonathan sốt sắng ngắt lá»i : 
- Sao cÆ¡, bác sÄ© Van Helsing? Ngài định dẫn Mina cá»§a tôi Ä‘i trong má»™t tâm trạng ảo não đến sào huyệt cá»§a thần chết sao? Không thể như váºy được, như thế chẳng có Ãch lợi gì hết! ... 
Anh lặng thinh má»™t lát rồi má»i tiếp tục : 
- Ngài có biết đó là má»™t nÆ¡i như thế nào không? Ngài đã bao giá» thấy má»™t địa ngục khá»§ng khiếp đến như váºy chưa?. NÆ¡i tháºm chà cả ánh trăng cÅ©ng hiện thành những hình thù quái đản? Rồi từng hạt bụi đảo Ä‘iên cuồng loạn trong gió lúc nào cÅ©ng có thể là mầm mống hiện hình thành những con quá»· cái nữa? Äã bao giá» ngài cảm thấy làn môi bẩn thỉu cá»§a má»™t bóng ma cà rồng ngáºp vào cổ chưa? 
Rồi anh quay sang nhìn trân trân vào trán tôi, hai tay giÆ¡ cao kêu trá»i : 
- Trá»i Æ¡i! Chúng tôi làm gì ai mà giá» phải chịu nông ná»—i này kia chứ? 
Không thể chịu đựng dược ná»—i thất vá»ng trào dâng trong lòng, anh thả ngưá»i ngã phịch xuống tràng ká»·. Nhưng như má»i khi, giá»ng trầm ấm và dịu dàng, tá»± tin cá»§a vị giáo sư già đã phần nào làm dịu ná»—i cay đắng trong lòng anh và chúng tôi. 
- Nhưng anh bạn ạ, nếu tôi có mong đến táºn hang hùm ổ rắn thì chẳng qua cÅ©ng là để cứu chÃnh Mina thân thương cá»§a chúng ta mà thôi. Cả đám đàn ông chúng ta Ä‘á»u nháºn ra những gì cần phải làm trước khi cái nÆ¡i ghê tởm ấy bị loại bá». Nên nhá»› rằng chúng ta Ä‘ang bị dồn vào bước đưá»ng cùng. Nếu lần này vẫn thoát khá»i bàn tay chúng ta, có thể lão bá tước - má»™t kẻ thông minh, có sức mạnh vô biên và cÅ©ng cá»±c kỳ xảo quyệt - sẽ quyết định nằm im hàng trăm năm. Và sẽ tá»›i lúc cô gái đáng thương dây - Vừa nói, ông vừa cầm tay tôi - trở thành quá»· cái giống như những ả đàn bà anh đã từng nhìn thấy trong lâu đài Dracula, Jonathan ạ. Anh nghe có đáng sợ không? Tôi hiểu Ä‘iá»u đó! Xin lá»—i vì lại làm anh khó chịu, nhưng Ä‘iá»u tôi nói là cần thiết, anh bạn ạ. Theo anh thì có nên để xảy ra má»™t sá»± tháºt phÅ© phàng như váºy không? Tuy nhiên, nếu Ä‘iá»u phÅ© phàng ấy xảy ra, tôi sẵn sàng lấy cả mạng sống cá»§a mình để ngăn cản nó. Nếu có ai phải đến để rồi nằm lại nÆ¡i địa ngục cá»§a Dracula, thì ngưá»i đó hẳn phải là tôi. 
- Váºy thì ngài cứ làm theo ý mình Ä‘i. - Jonathan nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. - Chúng ta Ä‘á»u nằm trong vòng tay cá»§a Chúa mà! 
* * * * * 
Một lúc sau 
Quả là tôi đã được an á»§i rất nhiá»u khi được làm việc vá»›i những ngưá»i đàn ông can đảm như những ngưá»i bạn cá»§a vợ chồng tôi! Má»™t ngưá»i phụ nữ dịu dàng không thể không ngưỡng má»™ những ngưá»i đàn ông nghiêm túc, trung thá»±c và dÅ©ng cảm như váºy! Nhưng thú thá»±c là tôi cÅ©ng thầm cảm Æ¡n khả năng vá» tiá»n bạc cá»§a há». Nếu không có tiá»n, chúng tôi có thể làm nên trò trống gì vào lúc này chứ? Tôi rất biết Æ¡n sá»± giàu có cá»§a huân tước Godalming và cả anh chàng Quincey Moriss nữa. Nếu há» nghèo, chúng tôi chẳng thể khởi hành đến đây, đến rất nhanh nứa là khác. Phần công việc cá»§a má»—i chúng tôi Ä‘á»u được sắp xếp ổn thá»a và ai cÅ©ng cố gắng hoàn thành tất cô nhiệm vụ cá»§a mình. Chỉ trong có ba tiếng đồng hồ, huân tước Godalming và Jonathan đã có trong tay má»™t chiếc xuồng chạy hÆ¡i nước xinh xắn, có thể lên đưá»ng ngay từ tÃn hiệu đầu tiên. Bác sÄ© Seward và Moriss đã tìm mua được ná»a tá ngá»±a nòi đóng sẵn yên cương. Chúng tôi cÅ©ng mua đủ các loại bản đồ và trang thiết bị cần thiết. 11 giá» 40 tối nay, tôi cùng bác sÄ© Van Helsing Ä‘i Veresti, nÆ¡i chúng tôi cá»› thể mua má»™t chiếc xe ngá»±a để đến đèo Borgo. DÄ© nhiên, chúng tôi phải mang theo nhiá»u tiá»n mặt để mua xe và vài con ngá»±a. Chúng tôi phải tá»± xoay xở má»™t mình, bởi chẳng quen biết ai khác đáng tin để mà nhá» vả trong công việc mua bán. Giáo sư là ngưá»i thông thạo nhiá»u thứ tiếng nên không cần lo gì vá» chuyện này. Chúng tôi ai cÅ©ng được trang bị vÅ© khÃ. Ngay cả tôi cÅ©ng có má»™t khẩu súng ngắn cỡ lá»›n. Jonathan chỉ bình tÄ©nh khi thấy tôi cÅ©ng có vÅ© khà như những ngưá»i khác. Bác sÄ© Van Helsing bảo khẩu súng có thể giúp Ãch cho tôi nếu gặp chó sói. Thá»i tiết má»—i lúc má»™t lạnh hÆ¡n vá»›i những tráºn mưa tuyết quần Ä‘i đảo lại như muốn thách thức chúng tôi. 
* * * * * 
Một lát sau 
Tôi phải hết sức can đảm để lá»i vÄ©nh biệt vá»›i ngưá»i chồng yêu dấu cá»§a mình. Chưa chắc chúng tôi có cÆ¡ há»™i gặp lại nhau. Mina Æ¡i, can đảm lên nhé? Vị giáo sư già Ä‘ang nhìn mi như muốn nhắc đừng má»m lòng trong lúc này. Äừng nhá» lệ nếu chưa phải là lúc khóc vì niá»m vui và hạnh phúc. 
 
 
Nháºt ký cá»§a Jonathan Harker 
 
 
Ngày 30 tháng 10 
Tôi viết những dòng này dưới ánh sáng hắt qua cá»a nồi hÆ¡i trên xuồng, trong lúc huân tước GoÄ‘alming nháºn trách nhiệm váºn hành lò hÆ¡i, bởi anh hoàn toàn có kinh nghiệm sau nhiá»u năm gắn bó vá»›i con xuồng nhá» cá»§a mình trên sông Thêm và trên các vùng hồ ở Norfolk. Sau khi nghiên cứu các loại bản đồ, chúng tôi quyết định làm theo giả thiết cá»§a Mina: nếu có má»™t tuyến đưá»ng thá»§y đưa Dracula vá» lâu đài cá»§a lão, thì đó chỉ có thể là sông Sereth, rồi từ ngã ba tiếp tục Ä‘i theo dòng Bistritza. Chúng tôi cho nÆ¡i lý tưởng nhất để Ä‘i xuyên xứ sở, giữa con sông và rặng Carpates, nằm ở 47 độ vÄ© bắc. Chiếc xuồng cá»§a chúng tôi cá»› thể phóng hết tốc lá»±c mà không lo gì hết: dòng nước sông chá»— nào cùng sâu và khoảng cách giữa hai bá» bãi luôn đủ rá»™ng để chúng tôi có thể lướt thoải mái trên mặt nước, kể cả vào ban đêm. Huân tước Godalming khuyên tôi ngá»§ má»™t giấc, anh bảo lúc này chỉ cần má»™t ngưá»i cÅ©ng đủ để quán xuyến má»i việc Nhưng làm sao tôi có thể ngá»§ được khi trong đầu lúc nào cÅ©ng trÄ©u nặng ná»—i lo sợ vá» má»™t mối nguy hiểm mÆ¡ hồ Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên đầu vợ mình trên đưá»ng tá»›i cái nÆ¡i khá»§ng khiếp ấy? Niá»m an á»§i duy nhất đối vá»›i là phải biết tá»± nhá»§ mình và những ngưá»i bạn Ä‘ang nằm trong vòng tay che chở cá»§a Chúa. Không có niá»m tin này, cách đơn giản nhất để tôi giải thoát mình khá»i bao ná»—i đắng cay là tìm đến cái chết. Moriss và bác sÄ© Seward đã cưỡi ngá»±a lên đưá»ng trước chúng tôi vì Ä‘oạn đưá»ng há» phải Ä‘i sẽ rất dài và không Ãt gian truân. Há» Ä‘i bám ngược theo dòng Sereth cất để giữ được má»™t tầm nhìn nhất định vá»›i con sông và đỡ đụng phải những quãng đưá»ng gáºp ghá»nh khúc khuá»·u. Có hai kỵ sÄ© mang ngá»±a dá»± phòng Ä‘i cùng há» trong những chặng đưá»ng đầu tiên để tránh gây sá»± chú ý. Hai kỵ sÄ© này sẽ sá»›m quay vá», và khi đó hai ngưá»i bạn tôi phải tá»± lo liệu lấy má»i việc. Có thể sẽ tá»›i má»™t lúc chúng tôi phải gặp hỠđể cùng nhau Ä‘i nốt Ä‘oạn đưá»ng trên lưng ngá»±a. 
Hành trình cá»§a chúng tôi quả là má»™t chuyến Ä‘i phiêu lưu mạo hiểm! Chúng tôi lặng lẽ Ä‘i xuyên màn đêm, dưới cái lạnh má»—i lúc má»™t thấu xương buốt thịt, giữa vô vàn những âm thanh bi ai dá»c hai bá» bãi, trên những Ä‘oạn đưá»ng xa lạ đầy hiểm há»a, bất trắc lÆ¡ lá»ng trên đầu, vá» má»™t thế giá»›i cá»§a địa ngục vá»›i bao Ä‘iá»u khá»§ng khiếp Ä‘ang chỠđợi từng ngưá»i. 
Huân tước Godalming vừa đóng cá»a nồi hÆ¡i lại. 
* * * * * 
Ngày 31 tháng 10 
Vẫn trên hành trình truy nã. Một ngày mới đang đến. 
Huân tước Godalming vừa thức dáºy sau má»™t giấc ngá»§ ngon lành. Tiết trá»i buổi sáng lạnh quá. Chúng tôi vượt qua mấy chiếc xà lan chở hàng nhưng không thấy có chiếc nào mang má»™t chiếc hòm gá»— như chúng tôi cần tìm. Ãnh đèn pin cá»§a chúng tôi đã làm các thá»§y thá»§ hoảng sợ, há» quỳ xụp xuống sàn tàu cầu nguyện và vái lạy lia lịa. 
* * * * * 
Ngày 1 tháng 11, buổi chiá»u 
Ngày hôm nay không có gì má»›i. Chúng tôi chẳng phát hiện dược Ä‘iá»u gì cần tìm, dù đã để mắt tá»›i hết thảy các thuyá»n lá»›n, thuyá»n nhá» gặp trên sông. Bây giá» chúng tôi Ä‘ang ở Bistritza. Nếu giả thiết cả nhóm đã đưa ra là sai thì coi như chúng tôi đã mất hết cÆ¡ há»™i. Sáng nay, chúng tôi đã được các thá»§y thá»§ trên má»™t con tàu cá»§a chÃnh phá»§ đón tiếp rất tá» tế và đã xin được má»™t chiếc cá» hiệu Rumani để cắm lên xuồng. ChÃnh chiếc cỠđã tạo Ä‘iá»u kiện để chúng tôi tiếp cáºn và há»i thăm thuyá»n bè Ä‘i lại trên sông mà không gặp bất cứ má»™t trở ngại nào. Má»™t số ngưá»i Slovaki cho chúng tôi biết có má»™t tàu lá»›n, vá»›i mấy thá»§y thá»§ trông như những bóng ma trên boong, đã vượt qua há» bằng má»™t tốc độ không bình thưá»ng chút nào. Há» nhìn thấy con tàu này ở gần ngã ba Fundu, nÆ¡i dòng Bistritza chảy vào sông Sereth, nên không biết nó định rẽ theo ngả nào. Chúng tôi tá»›i Fundu nhưng không biết thêm tin gì, chắc là con tàu đã vượt sông vào ban đêm. Tôi buồn ngá»§ dÃp cả mắt, có lẽ cái lạnh cắt da cắt thịt đã kÃch thÃch cái bản năng Ä‘ang má»—i lúc má»™t trá»—i dáºy trong tôi. Godalming cứ nằng nặc đòi thức ca đầu tiên. Chúa sẽ ban phước lành cho anh, má»™t ngưá»i bạn Ä‘ang hết lòng vì vợ chồng tôi. 
* * * * * 
Ngày 2 tháng 11, buổi sáng 
Mặt trá»i đã lên cao, nhưng anh bạn tôi vẫn không muốn đánh thức tôi dáºy. Anh bảo nếu làm váºy là có lá»—i, vì giấc ngá»§ bình yên sẽ làm tôi tạm quên ná»—i ưu phiá»n trong lòng. Tôi có cảm giác mình hÆ¡i Ãch ká»· khi đã ngá»§ quá lâu như váºy. Nhưng dẫu sao thì GoÄ‘alming cÅ©ng có lý bởi rõ ràng là sáng nay tôi đã cảm thấy mình trở thành má»™t ngưá»i khác hẳn, hoàn toàn có thể Ä‘iá»u khiển được chiếc xuồng và theo dõi má»i sá»± việc xảy ra xung quanh. Dưá»ng như tôi đã lấy lại được sức mạnh và nghị lá»±c cá»§a mình. Không hiểu giá» này Mina và bác sÄ© Van Helsing đã đến đâu rồi. Hẳn là hỠđã tá»›i Varesti vào tra thứ tư theo dá»± kiến. Há» sẽ phải mất Ãt nhiá»u thá»i gian để mua xe và vài con ngá»±a. Váºy thì nếu má»i việc diá»…n ra suôn sẻ, chắc chắn bây giá» hỠđã phải tá»›i đèo Borgo. Cầu Chúa hãy che chở cho há»! Ngưá»i tôi bá»—ng run lên khi hình dung ra những gì có thể xảy ra vá»›i há». Ước gì chúng tôi Ä‘i nhanh hÆ¡n nữa? Nhưng động cÆ¡ trên xuồng Ä‘á»u đã chảy ở tốc độ tối Ä‘a. Làm sao Ä‘uổi kịp bác sÄ© Seward và Moriss đây?... Có rất nhiá»u dòng suối nhỠđổ từ trên các vách núi xuống dòng sông chúng tôi Ä‘ang Ä‘i, nhưng sẽ chẳng có trở ngại gì đáng kể vá»›i các kỵ sÄ© - Ãt nhất là ngay hôm nay, khi không có tuyết rÆ¡i. Tôi hy vá»ng sẽ gặp lại há» trước khi đến Strasba. Bởi nếu chưa phát hiện ra lão bá tước trong lúc này, chúng tôi sẽ phải gặp nhau để cân nhắc lại vấn Ä‘á». 
 
 
Nháºt ký cá»§a bác sÄ© Seward 
 
 
Ngày 2 tháng 11 
Ròng rã suốt ba ngày trên đưá»ng, không có bất cứ má»™t tin tức gì, và nếu có tôi cÅ©ng không tìm được lúc nào để mà ghi lại, bởi má»—i phút đối vá»›i chúng tôi lúc này cÅ©ng Ä‘á»u rất quý. Chúng tôi chỉ dám dừng lại khi buá»™c phải để cho mấy chú ngá»±a được nghỉ ngÆ¡i chốc lát, nếu không chúng tôi vẫn thừa sức để Ä‘i tiếp. Những cuá»™c phiêu lãng ngày xưa cá»§a chúng tôi không ngá» lại hữu Ãch đến thế, nếu không từng trải, chắc gì chúng tôi đã bá»n bỉ được nhừ bây giá»? Chúng tôi chỉ có thể vui khi gặp lại chiếc xuồng chở huân tước Godalming và anh bạn Jonathan. 
* * * * * 
Ngày 3 tháng 11 
Tá»›i Fundu, có ngưá»i nói vá»›i chúng tôi rằng chiếc xuồng đã vào sông Bistritza. Cầu mong hỠđừng chết cóng vì rét! Dưá»ng như sắp có tuyết rÆ¡i thì phải. Nếu tuyết rÆ¡i dày, chúng tôi sẽ bị cản bước đáng kể. Trong trưá»ng hợp đó, chúng tôi sẽ phải mua má»™t chiếc xe trượt tuyết để chạy như ngưá»i Nga vẫn làm. 
* * * * * 
Ngày 4 tháng 11 
Hôm nay, sau khi há»i thăm, chúng tôi được biết chiếc xuồng đã bị há»ng và biến dạng vì ra sức băng ghá»nh vượt thác. Các tàu thuyá»n cá»§a ngưá»i Slovaki Ä‘á»u vượt lên dá»… dàng nhá» sá»± trợ giúp cá»§a má»™t sợi dây kéo và tài chèo lái không ai bằng cá»§a từng ngưá»i trên thuyá»n. CÅ©ng may Godalming là má»™t thợ cÆ¡ khà tài tá», nên anh đã sá»a lại nguyên trạng chiếc xuồng cá»§a mình. 
Cuối cùng anh và Jonathan đã vượt qua các ghá»nh thác và tiếp tục lên đưá»ng nhá» sá»± giúp đỡ cá»§a ngưá»i địa phương. Tôi nghÄ© thế nào vụ tai nạn cÅ©ng làm cho chiếc xuồng bị há»ng khá nặng, bởi mấy ngưá»i nông đân bảo chúng tôi rằng sau khi được sá»a chữa, nó đã dừng lại không Ãt lần trong tầm nhìn cá»§a há». Váºy thì chúng tôi phải phóng tháºt nhanh lên má»›i được. Sá»± giúp đỡ cá»§a chúng tôi là Ä‘iá»u rất cần thiết trước khi sá»± việc trở nên quá muá»™n. 
 
 
Nháºt ký cá»§a Mina Harker 
 
 
Chúng tôi đến Veresti vào buổi trưa. Giáo sư bảo tôi rạng Äông hôm nay, vất vả lắm ông má»›i thôi miên được tôi, đã thế tôi lại không thể nói được má»™t Ä‘iá»u gì khác: “Tối om, yên tÄ©nhâ€. Ông đã Ä‘i mua má»™t chiếc xe và vài con ngá»±a tăng viện - nếu có thể - để thay phiên kéo trên đưá»ng. Chặng đưá»ng chúng tôi Ä‘i dài dằng dặc. Xứ sở này quả là tươi đẹp và nhiá»u Ä‘iá»u thú vị. Giá như chúng tôi được Ä‘i dưới bầu trá»i này trong má»™t hoàn cảnh khác thì hay biết bao? Giá như tôi và Jonathan cùng được sánh bước trên đưá»ng thì lãng mạn biết nhưá»ng nào? 
Ôi những con ngưá»i xa lạ, những cảnh váºt thần tiên và hoang dại kia?... 
* * * * * 
Một lúc sau 
Bác sÄ© Van Helsing quay vá» vá»›i má»™t chiếc xe và vài chú ngá»±a. Ngoài ra ông còn mua thêm má»™t lô chăn dạ và vài chiếc áo lông thú để chuẩn bị cho cái rét thấu xương. Chúng tôi phải ăn uống cho tháºt no rồi lên đưá»ng trong má»™t tiếng đồng hồ nữa. Nhưng ông chá»§ quán trá» lại bưng ra má»™t rổ thức ăn há»—n tạp như ngưá»i ta vẫn dành cho những ngưá»i lÃnh. Giáo sư phải nói nhá» vào tai tôi rằng trong má»™t tuần nữa, chưa chắc chúng tôi đã tìm được má»™t thứ đồ ăn dá»… chịu nào khác, vì váºy phải cố mà ăn. 
Má»™t lúc nữa thôi, chúng tôi sẽ lên đưá»ng. Ngưá»i tôi bá»—ng run lên khi nghÄ© đến những gì Ä‘ang chỠđợi dá»c đưá»ng Ä‘i. Nhưng thá»±c tình mà nói, tôi vẫn tin ở sá»± che chở cá»§a Chúa. Chỉ có Ngài má»›i biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng dù thế nào thì tôi cÅ©ng cầu mong cho ngưá»i chồng yêu dấu cá»§a mình được quay trở vá» bình yên. Ước gì Jonathan hiểu được tình cảm chân thành tôi luôn dành trá»n cho chàng tá»± đáy lòng mình! 
 
Xem tiếp chương 27  
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				23-06-2008, 06:49 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: hn 
					
					
						Bài gởi: 75
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 3 giá» 40 phút 
                 
					
 
	Thanks: 30 
	
		
			
				Thanked 14 Times in 10 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 27  
 
  
 
 
Chương 27 
 
 
Nháºt ký cá»§a bác sÄ© Seward 
 
 
Ngày 1 tháng 11 
Chúng tôi phi nước kiệu ròng rã suốt cả ngày. Äàn ngá»±a dưá»ng như cÅ©ng hiểu được sá»± đối đãi tá» tế cá»§a các chá»§ nhân nên đã không phụ lòng chúng tôi. Chúng được thay thưá»ng xuyên và con nào con nấy Ä‘á»u tá» ra phục tùng các chá»§ nhân cá»§a mình, khiến chúng tôi cảm thấy mình như Ä‘ang được động viên, tiếp sức. Dá»c đưá»ng Ä‘i, Van Helsing có vẻ rất kiệm lá»i, ông chỉ nói vá»›i ngưá»i địa phương rằng chúng tôi Ä‘ang vá»™i đến Bistritza và đã trả rất háºu để hỠđổi ngá»±a giùm. Chúng tôi chỉ tạm dừng chân để giải khát hoặc ăn uống qua loa rồi lại tiếp tục lên đưá»ng ngay. Xứ sở này tháºt là tuyệt diệu, cảnh váºt đẹp như mÆ¡ vút tầm mắt. Cả con ngưá»i ở đây cÅ©ng đáng trân trá»ng: há» can đảm, cưá»ng tráng, giản dị và không kém phần nhiệt tình vá»›i các vị khách. Nhưng há» cÅ©ng là những ngưá»i rất, rất mê tÃn. Tá»›i ngôi nhà chúng tôi dừng chân đầu tiên, bà chá»§ nhà đã làm dấu thánh và giÆ¡ hai ngón tay vá» phÃa tôi như để tránh má»™t sá»± xúi quẩy khi trông thấy tì vết trên trán tôi. Tôi nghÄ© tháºm chà bà ta còn cố tình bá» tá»i vào món ăn cá»§a tôi cÅ©ng vì má»™t mục Ä‘Ãch như váºy, mà tôi đâu phải là ngưá»i chịu được mùi tá»i? Do váºy, tôi thầm nghÄ© mình phải rút kinh nghiệm cho những lần sau, không bá» mÅ© hoặc khăn voan ra khá»i mặt để khá»i bị kỳ thị. 
Chúng tôi vẫn phi tháºt nhanh vá» phÃa trước. Trông giáo sư có vẻ không biết mệt là gì, ông nói ông chẳng cần nghỉ suất cả ngày cÅ©ng không sao, tôi cứ việc đánh má»™t giấc li bì trên xe. Lúc mặt trá»i lặn, ông lại thôi miên tôi đế nắm bắt tin tức. 
Tôi trả lá»i như thưá»ng lệ: “Tối om, tiếng sóng nước óc ách, tiếng kêu kẽo kẹt cá»§a sàn vánâ€. Váºy là kẻ thù cá»§a chúng tôi vẫn Ä‘ang ở dưới nước. Suy nghÄ© vá» Jonathan bất chợt hiện lên trong đầu khiến tôi không khá»i run, cho dù lúc này tôi chẳng nghi ngá» gì vá» những Ä‘iá»u tai hại đối vá»›i anh và chÃnh mình. Tôi viết những dòng này trong lúc chỠđợi ngưá»i ta chuẩn bị ngá»±a xe trong má»™t trang trại. Cuối cùng thì bác sÄ© Van Helsing cÅ©ng phải ngả lưng má»™t chút, trông ông già sá»m hẳn Ä‘i và có vẻ đã thấm mệt. Lúc tiếp tục lên đưá»ng, tôi sẽ thuyết phục ông để tôi được cầm cương, còn ông cứ việc nghỉ cho lại sức. Tôi nói chúng tôi còn hÆ¡n má»™t ngày đưá»ng nữa nên ông không thể kiệt quệ vào cái lúc cần đến sức bình sinh nhất... Tất cả lại sẵn sàng. Chúng tôi tiếp tục thượng lá»™. 
* * * * * 
Ngày 2 tháng 11, buổi sáng 
Tôi đã thành công khi thuyết phục ông: chúng tôi đổi ca nhau cầm cương suất đêm. Äã sang má»™t ngày má»›i, trá»i sáng nhưng lạnh. Tiết trá»i nặng nỠđến kỳ lạ, tôi nói nặng ná» vì không thể tìm được má»™t lá»i nào chÃnh xác hÆ¡n, vì cả hai chúng tôi Ä‘á»u cảm thấy tức thở rất khó tả. 
Phải nói trá»i rất lạnh, nếu không có những chiếc áo lông thú thì không hiểu chúng tôi sẽ Ä‘i như thế nào. Lúc rạng Äông, Van Helsing tiếp tục thôi miên tôi má»™t lần nữa. Theo ông kể thì tôi đã trả lá»i: “Tối om, có tiếng sóng gầm, tiếng sàn ván kêu ken kétâ€. Váºy là dòng sông Ä‘ang có sá»± thay đổi diện mạo khi chiếc hòm gá»— được đưa ngược dòng chảy nào đó. Hy vá»ng chồng tôi sẽ không gặp nguy hiểm... Nhưng dẫu sao chúng tôi vẫn Ä‘ang nằm trong vòng tay che chở cá»§a Chúa. 
* * * * * 
Ngày 2 tháng 11, buổi chiá»u 
Liên tục Ä‘i trên đưá»ng, tháºm chà không nghÄ© giải lao. Phong cảnh trải rá»™ng trước mặt, các đỉnh hoành sÆ¡n thuá»™c rặng Carpates ở Veresti lúc này bá»—ng sừng sững hiện lên xung quanh chúng tôi và dưá»ng như Ä‘ang chắn ngang con đưá»ng chúng tôi phải Ä‘i. Chúng tôi cố gắng động viên nhau và cÅ©ng là để động viên chÃnh mình, không để rÆ¡i vào tình trạng bi quan. Giáo sư Van Helsing bảo chúng tôi sẽ tá»›i đèo Borgo vào lúc mặt trá»i má»c. Vùng này không có nhiá»u ngá»±a thay nên ông định sẽ giữ lại những con má»›i mua để Ä‘i tá»›i cùng. Chúng tôi có hai con dá»± phòng và đó toàn là những chú ngá»±a nòi có đủ kiên nhẫn Ä‘i những Ä‘oạn đưá»ng dài. Không có trục trặc gì xảy ra vá»›i chúng tôi trên đưá»ng Ä‘i, đến ná»—i tôi cÅ©ng có thể dá»… dàng cầm cương Ä‘iá»u khiển bầy ngá»±a kéo. Chúng tôi sẽ đến đèo Borgo vào sáng sá»›m ngày mai và khi đó có thể nghỉ ngÆ¡i má»™t chút. Äiá»u gì sẽ đến vá»›i chúng tôi ngày mai? Lâu đài ma quái mà ngưá»i chồng yêu dấu cá»§a tôi từng hứng chịu bao Ä‘iá»u khá»§ng khiếp Ä‘ang tá»›i gần. Cầu Chúa cho chúng tôi Ä‘i đúng hướng? Cầu Chúa hãy để mắt tá»›i chồng tôi và tất cả những ngưá»i bạn mà tôi yêu mến, những ngưá»i Ä‘ang đối mặt vá»›i má»™t hiểm há»a Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên đầu? Còn tôi, sẽ không há» gì nếu Ngưá»i không che chở cho tôi. Lạy Chúa? Con là má»™t kẻ dÆ¡ bẩn trong mắt Ngưá»i và còn dÆ¡ bẩn cho tá»›i khi Ngưá»i cho phép con được đứng trước Ngưá»i như những ngưá»i bạn trung thá»±c cá»§a con. 
 
 
Ghi chép của Abraham Van Helsing 
 
 
Ngày 4 tháng 11 
Tôi viết những dòng nhắn nhá»§ này dành cho ngưá»i bạn chung thá»§y John Seward, bác sÄ© vùng Purfleet, Luân Äôn, đỠphòng trưá»ng hợp không còn được gặp lại anh nữa. Trá»i đã sáng rồi, tôi viết gần ngá»n lá»a khêu suốt đêm thâu nhá» bàn tay cá»§a Mina. Trá»i lạnh, lạnh lắm, lạnh đến ná»—i bầu trá»i xám xịt lại vì những bông tuyết đầu đông. Khi rÆ¡i xuống, những bông tuyết ấy sẽ ngá»± trị đèo Borgo trong suốt mùa đông ảm đạm. MÄ©na dưá»ng như cÅ©ng tê tái vì giá rét. Cái băng giá đã biến cô thành má»™t con ngưá»i hoàn toàn khác. Cô ngá»§, ngá»§ và ngá»§. Bình thưá»ng cô linh hoạt là thế, váºy mà cả ngày hôm qua cô chẳng làm việc gì cả. Ngay cả ăn cÅ©ng không ngon miệng. Và cÅ©ng không thấy cô động đến cuốn sổ nhá» mà cô luôn mang theo mình để có thể ghi chép má»—i khi nghỉ dá»c đưá»ng. Tôi cảm thấy bên tai luôn văng vẳng má»™t Ä‘iá»u gì đó không bình thưá»ng. Tuy nhiên, chiá»u hôm qua, cô đã phần nào lấy lại được sá»± lanh lợi vốn có cá»§a mình. Giấc ngá»§ dài trong ngày dưá»ng như đã làm cô đỡ mệt và khiến cô trở nên vui vẻ và đáng mến như má»i khi. Lúc hoàng hôn buông xuống chân đèo, tôi định thôi miên cô xem có Ä‘iá»u gì má»›i mẻ, nhưng trá»i ạ, tôi cố mãi mà chẳng có kết quả gì. Khả năng cá»§a tôi Ä‘ang giảm Ä‘i từng ngày và chiá»u tối nay, tôi đã thất bại hoàn toàn. 
Bây giá» tôi xin kể tiếp những sá»± việc tiếp theo. Mina không còn dùng phép tốc ký để viết nháºt ký, vì váºy tôi phải viết đỡ cho cô, dù không thạo việc này lắm, để những ngày trôi qua không bị Ä‘i vào lãng quên. 
Chúng tôi đến đèo Borgo vào bình minh ngày hôm qua. Vừa nhìn thấy ánh rạng đông, tôi láºp tức dừng xe bảo Mina chuẩn bị thôi miên. Tôi lấy những chiếc áo lông thú làm tạm má»™t chiếc giưá»ng: Mina sẽ nằm trên đó để nháºp đồng, nhưng quả thá»±c lần này tôi cÅ©ng rất vất vả. Câu trả lá»i vẫn không có gì má»›i: “Tối om, nước xoáyâ€. Chỉ nói đến đây là cô bừng tỉnh, nét mặt có vẻ vui và rạng rỡ hẳn lên. Chúng tôi tiếp tục lên đưá»ng và chẳng mấy lâu đã vượt qua đèo. Sá»± nhiệt tình đã biến cô thành má»™t ngưá»i tháºt hăng hái. Rõ ràng có má»™t sức mạnh má»›i soi đưá»ng chỉ lối cho cô, bởi tôi thấy cô bá»—ng chỉ tay vá» phÃa con đưá»ng trước mặt và bảo : 
- Äúng là con đưá»ng kia rồi. 
- Làm sao bà biết? 
- Cũng tự nhiên thôi. 
Cô im lặng một lát rồi nói tiếp : 
- Anh Jonathan cá»§a tôi đã chẳng qua đó rồi sao? Anh chẳng viết như váºy trong nháºt ký là gì? 
Lúc đầu tôi thấy cÅ©ng lạ, nhưng rồi cÅ©ng kịp định thần lại vì thá»±c ra ở đây chỉ có duy nhất má»™t cÆ¡n đưá»ng liên xứ kiểu này. Có vẻ như đây là má»™t con đưá»ng rất Ãt ngưá»i qua lại, khác hẳn vá»›i đưá»ng từ Bukovine tá»›i Bistritza vốn rá»™ng hÆ¡n, được rải sá»i đá và không ngá»›t bóng ngưá»i. Chúng tôi Ä‘i theo con đưá»ng Mina vừa chỉ. Khi bắt gặp những lối Ä‘i khác, chúng tôi bá»—ng tá» ra nghi ngá». Có đúng là những con đưá»ng này không? Tôi không dám chắc, bởi tất cả Ä‘á»u lổng chổng và Ãt nhiá»u vương vãi tuyết rÆ¡i. Äàn ngá»±a cá»§a chúng tôi đã dấn bước vào và chỉ có chúng cặm cụi trên đưá»ng mà thôi. Tôi thả cương mặc chúng phi nước kiệu. Chúng tôi dần nháºn ra tất cả những gì Jonathan đã tả lại trong cuốn nháºt ký đáng nể cá»§a anh. Äàn ngá»±a tiếp tục gõ móng Ä‘á»u Ä‘á»u trên những nẻo đưá»ng tưởng chừng như kéo dài đến vô táºn. Lúc đầu, tôi phải bắt Mina nằm ngá»§. Cô đã cố gắng và cuối cùng thì cÅ©ng chìm vào giấc nồng. Cô ngá»§ suốt, ngá»§ say đến ná»—i tôi phát hoảng và phải đánh thức cô dáºy. Nhưng cô vẫn ngá»§ như không có chuyện gì xảy ra. Tôi không dám gá»i giáºt cục thô bạo vì biết cô đã chịu đựng quá nhiá»u và nói chó cùng thì giấc ngá»§ chán chê hẳn sẽ làm cô thấy khá»e hÆ¡n. Tá»± nhiên tôi thấy mình như má»™t kẻ có lá»—i vá»›i cô. Bởi váºy, tôi lại rón rén trở vá» thế ngồi cầm cương thúc ngá»±a Ä‘i nhanh hÆ¡n. Mina vẫn ngá»§. 
Ãnh chiá»u tà dần buông, để Ä‘á»ng trên những bông tuyết má»™t ánh vàng như mỡ gà và những cái bóng dài nghêu cá»§a chúng tôi trên các sưá»n núi dá»±ng đứng. Xe chúng tôi lên cao dần, cao dần, giữa má»™t khung cảnh hoang vu, heo hút, lởm chởm nhấp nhô, như thể Ä‘ang lên táºn cùng cá»§a thế giá»›i váºy! 
Äó cÅ©ng chÃnh là lúc tôi đánh thức Mina Ä‘áºy chẳng mấy khó khăn, nhưng chỉ có Ä‘iá»u tôi không còn dá»… dàng thôi miên được cô Cô không những không nháºp đồng mà còn xá» sá»± như không có tôi tồn tại trên Ä‘á»i này. Tôi cố mãi, cố mãi và cuối cùng thì cả tôi và cô cÅ©ng chìm vào bóng tối. Tôi sá»±c nháºn thấy mặt trá»i đã chìm nghỉm sau các dãy núi. Mina chợt báºt cưá»i khiến tôi phải quay lại nhìn. Cô vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Tôi ngạc nhiên, cảm thấy má»™t Ä‘iá»u gì đó không ổn. Tôi đứng dáºy lấy cá»§i dá»± trữ trên xe và tìm chá»— đất lên má»™t đống lá»a. Cô chuẩn bị bữa tối trong khi tôi tháo ngá»±a cho chúng ăn. Khi tôi quay trở lại bên đống lá»a, bữa ăn đã được chuẩn bị xong. Tôi định dá»n cho Mina, nhưng cô mỉm cưá»i và bảo rằng cô đã ăn rồi, vì đói quá nên không chá» tôi được. Tôi cảm thấy không vui, trong lòng nghi cô nói dối nhưng không đả động gì vì sợ làm cô động lòng. Tôi ngồi ăn má»™t mình cho xong chuyện, rồi quay lại xe lấy áo lông khoác lên ngưá»i và ngồi bên đống lá»a. Tôi bảo Mina ngá»§ trước, để tôi thức trông nom má»i chuyện. Nhưng thá»±c ra tôi đã thức rất nhiá»u, và khi sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u này, tôi quay phắt sang nhìn cô: cô Ä‘ang nằm dài trong chiếc áo lông thú tôi vừa mang đến, mắt vẫn mở thao thao nhìn tôi. Ãnh mắt ấy sao mà long lanh thế! Tôi cứ ngồi váºy và chỉ chợp mắt được má»™t lúc khi trá»i đã tảng sáng. Tôi định quay sang thôi miên má»™t lần nữa, nhưng kìa! dưá»ng như cô vẫn thức thì phải. Mặt trá»i lên cao và chỉ tá»›i lúc này cô má»›i chìm vào giấc ngá»§. Dù đã quá muá»™n, nhưng cô vẫn cứ ngá»§ li bì và nặng nỠđến ná»—i tôi không có cách gì để gá»i cô dáºy. Cuối cùng, tôi phải bế cô đặt lên xe sau khi đã đóng cương xong cho đàn ngá»±a. Mina vẫn ngá»§. Trông cô có vẻ hồng hào hẳn lên. Hiện tượng ấy không mách bảo tôi má»™t Ä‘iá»u gì tất đẹp cả. Tôi sợ, sợ và sợ Tôi sợ tất cả, sợ cả ý nghÄ© nữa. Nhưng dù sao tôi vẫn phải Ä‘i tá»›i cùng. Ván bài chÃnh là canh bạc giữa sá»± sống và cái chết, hoặc có thể còn hÆ¡n thế nữa. Chúng tôi không thể lùi bước được nữa rồi. 
* * * * * 
Ngày 5 tháng 11 
Có lẽ tôi phải kể lại chÃnh xác từng chi tiết má»›i được? 
Bởi vì mặc dù tôi và anh Ä‘á»u cùng táºn mắt trông thấy nhiá»u Ä‘iá»u kỳ lạ, nhưng anh vẫn có thể Ä‘i từ suy nghÄ© cá»§a tôi để mà kết luáºn rằng có biết bao nhiêu Ä‘iá»u khá»§ng khiếp và tình trạng căng thẳng thần kinh kéo dài Ä‘á»u đã chấm dứt bởi sá»± Ä‘iên rồ trong đầu óc tôi. 
Chúng tôi vẫn Ä‘i ròng rã suất cả ngày đông và Ä‘ang tiến gần đến những đỉnh núi chắn ngang má»™t xứ sở càng lúc càng trở nên hoang vu và man rợ trước mắt kẻ Ä‘i đưá»ng. Tôi không thể kể xiết bao hang cùng hốc thẳm nằm câm lặng xen vá»›i những thác nước chảy ào ào như thể thiên nhiên thỉnh thoảng lại chÆ¡i trò hóa trang trước Mùa chay cá»§a riêng mình. Mina vẫn chìm sâu trong giấc nồng. 
Thấy đói cồn cào, tôi phải ngồi ăn má»™t mình vì không sao đánh thức được cô để chia sẻ bữa ăn. Tôi bá»—ng đâm lo. “Nếu cô ấy cứ ngá»§ li bì suốt cả ngày - tôi nghÄ© bụng - thì có lẽ tôi sẽ phải ngá»§ suất cả đêm mất thôi.†Chúng tôi Ä‘ang Ä‘i trên má»™t con đưá»ng xấu, được làm thô thiển đại khái theo kiểu cÅ©. Dù rất cố gắng, song tôi vẫn gục đầu ngá»§ gà ngá»§ gáºt. Khi tôi choàng tỉnh dáºy vá»›i má»™t cảm giác có lá»—i trong lòng thì Mina vẫn ngá»§? Mặt trá»i đã ngả hẳn sang chiá»u rồi. Nhưng tất cả Ä‘á»u đã thay đổi. Những đỉnh núi đáng ngá» dưá»ng như đã xa hÆ¡n và chúng tôi Ä‘ang ở gần má»™t ngá»n đồi dốc đứng, trên đó má»c lên má»™t lâu đài cổ kÃnh u tịch, giống như lâu đài Jonathan đã kể trong nháºt ký cá»§a anh. Niá»m vui và ná»—i lo gần như quấn lấy tôi cùng má»™t lúc, bởi bây giá», dù tất đẹp hay tồi tệ thì Ä‘oạn kết cÅ©ng Ä‘ang đến gần. Tôi gá»i Mina dáºy để thá» thôi miên má»™t lần nữa, nhưng kết quả vẫn là sá»± thất bại. Bóng tối bắt đầu đổ áºp xuống bao trùm má»i nẻo đưá»ng heo hút, tôi tháo dây cương dắt đàn ngá»±a ra má»™t chá»— kÃn gió cho chúng ăn, và đất lên má»™t đống lá»a để Mina có thể ngồi sưởi ấm trong chiếc áo choàng lông. 
Trông cô tỉnh như sáo và hồng hào, xinh tươi hơn bao giỠhết. Tôi lỠmỠchuẩn bị bữa tối, nhưng cô không chịu ăn với lý do đơn giản là không cảm thấy đói. 
Tôi không nài nỉ vì biết có làm váºy cÅ©ng vô Ãch. Vá» phần mình, tôi phải ăn, bởi tôi cần có sức chuẩn bị đương đầu vá»›i má»i thá» thách nguy hiểm. Äể đỠphòng Ä‘iá»u bất trắc có thể xảy ra, tôi ngồi báºt dáºy vẽ má»™t vòng tròn mà tâm Ä‘iểm là chá»— Mina Ä‘ang ngồi, rồi tôi bóp vụn những miếng bánh thánh ra thành những hạt mịn như bá»™t và rắc Ä‘á»u lên vòng tròn sao cho chá»— nào cÅ©ng được bảo vệ tháºt chắc chắn. Trong suốt thá»i gian đó, Mina chỉ ngồi lặng câm như má»™t xác chết, sắc mặt cô càng lúc càng chuyển thành má»™t màu tái dại, nhợt nhạt như ánh tuyết vỠđêm. Nhưng khi tôi bước lại gần, cô bá»—ng bám chặt lấy tôi. Tôi có cảm giác ngưá»i cô Ä‘ang run lên bần báºt. Cuối cùng, đợi đến khi cô bình thưá»ng trở lại, tôi má»›i dám há»i : 
- Bà không muốn xÃch lại gần đống lá»a thêm má»™t chút ? 
Thá»±c ra, tôi định thá» xem cô có thể làm được Ä‘iá»u đó không. Cô ngoan ngoãn đứng dáºy nhưng vừa bước được má»™t bước đã thấy cô khá»±ng lại như Ä‘ang bị xÃch chân. 
- Tại sao không bước nữa Ä‘i? - Tôi gặng há»i. 
Cô lắc đầu và quay vá» ngồi đúng chá»— vừa ngồi, hai mắt mở to nhìn tôi hệt như ánh mắt cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘ang ngá»§ say thì bị gá»i giáºt dáºy. 
- Tôi không thể! - Cô trả lá»i ngắn cá»§n rồi câm bặt. 
Nhưng tôi lại thấy vui, bởi tôi hiểu cái không thể đó cá»§a cô, bất cứ những gì tôi nghi ngá» Ä‘á»u không còn là chÃnh bản chất cá»§a nó nữa. 
Nhưng những tiếng hà bất ngá» vang lên thành má»™t chuá»—i dài cá»§a đàn ngá»±a đã buá»™c tôi phải nghÄ© khác. Tôi giáºt thót ngưá»i trước khi kịp nghÄ© phải đến gần vá»— vá» chúng. Cảm thấy có ngưá»i đến gần, chúng láºp tức liếm nhẹ lên bàn tay tôi nhưng vẫn không quên hà thêm má»™t tràng trước khi im lặng trở lại. Nhưng chỉ được má»™t lúc, chúng lại hà ầm lên không ngá»›t. Tôi phải rất nhiá»u lần đến vá»— vá» chúng trong đêm, trước cái thá»i khắc lạnh giá mà nhịp Ä‘áºp cá»§a đất trá»i rÆ¡i xuống độ yếu nhất. Vào thá»i Ä‘iểm lạnh nhất ấy, đống lá»a bắt đầu tàn, khiến tôi không thể không khÆ¡i thêm má»™t lần, bởi tuyết bắt đầu rÆ¡i dày đặc giữa màn sương mù lạnh buốt sương. Dù trá»i tối, song tối vẫn loáng thoáng nhìn được xung quanh. Nhưng cÆ¡n lốc tuyết và sương mù dưá»ng như Ä‘ang tạo nên hình hài những bóng đàn bà thấp thoáng trong tà áo trắng bồng bá»nh quét đất. Tất cả toát lên má»™t âm hưởng cá»§a chết chóc, sầu bi và im ắng đến ghê ngưá»i. Äàn ngá»±a lại hà dài thê thảm như chỠđợi má»™t Ä‘iá»u tồi tệ nhất sắp xảy ra. Tôi rùng mình á»›n lạnh trong tâm trạng lo sợ mÆ¡ hồ, cho tá»›i khi sá»±c nhá»› ra vòng tròn an toàn mình vừa vẽ. Tôi bắt đầu nghÄ© rằng má»i ảo ảnh Ä‘á»u là do bóng đêm, sá»± khiếp nhược, ná»—i má»i mệt dai dẳng cá»§a chÃnh tôi mà ra. Chẳng lẽ hồi ức vá» tất cả những Ä‘iá»u khá»§ng khiếp mà Jonathan từng trải qua đã biến tôi thành má»™t kẻ tâm thần rồi sao? Vâng, sương tuyết mù mịt, quay cuồng Ä‘iên đảo cho tá»›i khi làm tôi nháºn ra bóng những ả đàn bà mặc bá»™ đồ trắng toát cháºp chá»n, lởn vởn như sắp sá»a lao tá»›i vồ lấy tôi. Äàn ngá»±a co rúm lại và thỉnh thoảng lại rÃt lên là nhà trong há»ng vì khiếp sợ, giống như cá» chỉ cá»§a con ngưá»i váºy. Tôi chợt thấy lo cho Mina, khi những bá»™ mặt kỳ quái bắt đầu cháºp chá»n đến gần chúng tôi, nhưng cô vẫn ngồi thản nhiên và cưá»i vá»›i tôi như không có chuyện gì xảy ra. Lúc tôi đứng dáºy định bước ra khêu lại đống lá»a, cô chợt nÃu tôi lại : 
- Äừng, đừng, đừng bước ra khá»i vòng tròn. Ngài chỉ có thể an toàn nếu còn ở trong này! - Cô nói, giá»ng nghe yếu á»›t, mÆ¡ hồ như vá»ng vá» từ cõi xa xăm. 
Tôi quay lại nhìn thẳng vào mắt cô : 
- Thế còn bà? ChÃnh bà làm tôi sợ đấy! 
Nghe váºy, cô báºt cưá»i, má»™t nụ cưá»i nhá» nhẹ nhưng cÅ©ng siêu thá»±c như giá»ng nói cá»§a cô. 
- Sợ vì tôi ? Tại sao chứ? Không ái trên thế gian này che chở cho những kẻ bị săn đuổi an toàn hơn tôi đâu, thưa ngài. 
Tôi định há»i ý cô nói là thế nào thì có má»™t tráºn gió lá»›n bất ngá» thổi mạnh tá»›i làm bừng lên ngá»n lá»a Ä‘ang sắp tàn. Chỉ tá»›i lúc này tôi má»›i để ý tá»›i vết sẹo đỠhá»n trên trán cô. Chúa Æ¡i! váºy là đã rõ ràng đối vá»›i tôi. Tôi chợt hiểu tất cả, bởi những bá»™ mặt quay cuồng cháºp chá»n cá»§a sương tuyết Ä‘ang tiến lại rất gần nhưng dưá»ng như Ä‘á»u khá»±ng lại trước. Vòng tròn thiêng cá»§a tôi. Rồi chúng hiện hình ngay trước mắt tôi nếu như không phải là Chúa đã lấy mất lý trà cá»§a tôi – bằng xương bằng thịt; đó chÃnh là ba ả đàn bà mà Jonathan đã từng giáp mặt trong lâu đài khi chúng sán đến vuốt ve mÆ¡n trá»›n và hôn vào cổ anh hôm nào. 
Tôi nháºn ra những thân hình tròn lẳn, lắc lư khêu gợi, những ánh mắt lúng liếng ác nghiệt, những hàm răng trắng và làn da hồng hào căng má»ng, rồi những làn môi đỠchót đầy bám muốn khoái lạc. Chúng cưá»i ngây ngô nhìn Mina, tiếng cưá»i xuyên thá»§ng cái câm lặng cá»§a đêm Ä‘en. Chúng quấn chặt lấy nhau, tay chỉ thắng vào cô và nói má»™t tràng dài, giá»ng trong và nhá» nhẹ như giá»ng pha lê, đúng như những gì Jonathan đã tả trong nháºt ký. 
- Lại đây vá»›i chúng ta Ä‘i, ngưá»i em bé nhá», lại đây Ä‘i nào, lại đây! 
Tôi bá»§n rá»§n quay lại nhìn Mina, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui như được nhìn thấy ánh lá»a. Bởi ánh mắt sợ sệt cảm giác ghê tởm và sá»± khiếp đảm cá»§a cô cho tôi biết rằng tôi vẫn có thể tràn trá» hy vá»ng. ÄÆ¡n giản là cô vẫn chưa trở thành má»™t kẻ đồng bá»n cá»§a những ả đàn bà đó. Tôi cầm mấy thanh cá»§i gần mình và chìa ra má»™t chiếc bánh thánh rồi lừ lừ tiến lại gần chúng. Chúng láºp tức lùi lại, nhưng vẫn không quên buông những tiếng cưá»i lanh lảnh ghê ngưá»i. Tôi tiếp tục nhóm lá»a song không còn sợ hãi nữa, vì tôi hiểu chúng tôi sẽ không há» hấn gì nếu không thò ra ngoài thành lÅ©y vô hình cá»§a mình. Và vá»›i má»™t thứ vÅ© khà như tôi Ä‘ang có, mấy ả đàn bà kia sẽ không thể tiến lại gần tôi và cả Mina. 
Vả lại, khi còn ngồi trong Vòng tròn thiêng, cô sẽ không thể bước ra ngoài giống như chúng không thể lá»t vào trong. Äàn ngá»±a thôi không còn hý và gõ móng Ä‘iên loạn, chúng nằm phá»§ phục xuống đất hết lượt, mặc cho những bông tuyết rÆ¡i rÆ¡i hoài lên ngưá»i, khiến chúng chẳng khác nào những má»m núi tuyết con con. Tôi hiểu chúng đã không còn khiếp sợ những bóng hình ma quái nữa. 
Chúng tôi cứ ngồi yên má»™t chá»— cho tá»›i khi nháºn ra những á nh hào quang hồng tươi cá»§a mặt trá»i xuyên thá»§ng cái màu u buồn cá»§a tuyết trắng. Cả đêm qua, tôi đã sống trong tâm trạng trÄ©u nặng lo lắng, ưu phiá»n và khiếp sợ, Nhưng cuá»™c sống đã thá»±c sá»± trở lại trong tôi khi những tia nắng mặt trá»i bừng lên phÃa chân trá»i. Ngay sau khi mặt trá»i ló rạng, những tà ma lẩn khuất đâu đây láºp tức tan biến theo những tráºn lốc xoáy tuyết và sương mù. Những cái bóng cháºp chá»n, trong suốt dần dần bi cuốn vá» hướng tòa lâu đài cổ và mất bút trong đó. 
Như má»™t bản năng, tôi quay lại nhìn Mina, Ä‘inh bảo cô chuẩn bỉ thôi miên thá» má»™t lần nữa xem sao. Nhưng cô đã chìm vào giấc ngá»§ lìm từ khỉ nào chẳng hay. Biết là không thể đánh thức cô dáºy, tôi thá» liá»u thôi miển ngay cả trong lúc cô ngá»§. Nhưng không thấy cô trả lá»i câu nào. Tôi lặng lẽ Ä‘i chuẩn bỉ xe ngá»±a để tiếp tục lên đưá»ng, nhưng lạy Chúa! cảnh tượng trước mặt khiến tôi muốn rụng rá»i chân tay: đàn ngá»±a cá»§a chúng tôi đã chết cứng từ lúc nào. Tôi hiểu má»™t ngày má»›i sẽ mang đến cho tôi bao Ä‘iá»u cá»±c nhá»c. Tôi sẽ đợi cho tá»›i khi mặt trá»i lên tháºt cao, bởi chỉ khi đó, dẫu có tuyết rÆ¡i, sương sa mù mịt, tôi má»›i yên tâm đến những nÆ¡i tôi phải đặt chân đến. Bữa trưa sẽ mang lại sức bình sinh cho tôi trước khi bắt tay vào má»™t thá» thách khó khăn. Mina vẫn Ä‘ang chìm trong giấc ngá»§ yên bình. Cầu Chúa ban phước lành cho cô? 
 
 
Nháºt ký cá»§a Jonathan Harker 
 
 
Ngày 4 tháng 11, buổi tối 
Tai nạn xảy ra trên sông quả là má»™t bất ngá» khá»§ng khiếp đối vá»›i chúng tôi. Nếu không, chúng tôi đã có thể Ä‘uổi kịp con tàu từ lâu và khi đó, chắc chắn Mina đã được giải phóng rồi. Tôi chỉ dám nghÄ© cô Ä‘ang băng qua những mảnh rừng má»c ven cái nÆ¡i đáng sợ ấy. Chúng tôi đã tìm được ngá»±a và Ä‘ang trên đưá»ng lần theo các dấu vết cá»§a quá»· dữ. Tôi tranh thá»§ viết những dòng này trong lúc Godalming Ä‘ang cặm cụi sá»a soạn. Chúng tôi có mang theo vÅ© khÃ. Néú muốn gây lá»™n vôi chúng tôi thì đám ngưá»i Digan hãy coi chừng. Ôi! giá như Moriss và Seward có mặt ở đây vá»›i chúng tôi thì hay biết bao? Nhưng dù sao chúng tôi cÅ©ng phải biết hy vá»ng. Và nếu như anh không còn dịp nào để viết nữa, thì Mina Æ¡i, anh xin được vÄ©nh biệt em! Chúa sẽ ban phước lành và che chở cho em! 
 
 
Nháºt ký cá»§a bác sÄ© Seward 
 
 
Ngày 5 tháng 11 
Ãnh bình minh giúp chúng tôi nháºn ra đám ngưá»i Digan Ä‘ang hối hạ rá»i xa dòng sông cùng vá»›i má»™t chiếc xe kéo. Tuyết rÆ¡i nhẹ và không khà bá»—ng có sức kÃch động đến lạ kỳ. Có thể chỉ là cảm giác chá»§ quan, nhưng sá»± nhụt chà cá»§a chúng tôi dưá»ng như lại bắt nguồn từ má»™t cái gì đó không bình thưá»ng. Tôi nghe rõ những tiếng hú dài thê thảm cá»§a bầy sói vá»ng tá»›i từ má»™t nÆ¡i xa xa, tuyết rÆ¡i đầy Ä‘ang xua chúng chạy giạt xuống núi để Ä‘e dá»a chúng tôi từ má»i phÃa. Bầy ngá»±a đã sẵn sàng cùng chúng tôi dấn thân vào má»™t chặng đưá»ng đầy trắc trở. Và ở cuối chặng đưá»ng ấy, có thể sẽ có ngưá»i trong chúng tôi phải nằm lại mãi mãi. Chúa má»›i biết ngưá»i đó là ai, ở đâu, khi nào và như thế nào... 
 
 
Ghi chép của Van Helsing 
 
 
Ngày 5 tháng 11, buổi chiá»u 
Ãt nhất thì tôi cÅ©ng còn lành lặn và phải cám Æ¡n Chúa, cho dù sá»± thá»±c diá»…n ra trước mắt thá»±c là khá»§ng khiếp. Äể Mina ngá»§ yên trong Vòng tròn thiêng, tôi lò dò tiến vá» phÃa lâu đài. Lúc tá»›i Veresti, tôi đã mua má»™t chiếc búa rèn và quẳng vào trong xe. Tôi vừa đặt chân đến lâu đài. 
Má»i cánh cá»a Ä‘á»u mở, nhưng tôi phải cẩn tháºn nhấc từng cánh ra khá»i những chiếc bản lá» gỉ nhoèn vì sợ có sá»± cố hoặc âm mưu nào đó sẽ bất ngỠđóng sáºp chúng lại, chặn lối thoát ra ngoài cá»§a tá»i. Tôi há»c được Ä‘iá»u đó qua cái thá»±c tế phÅ© phàng cá»§a Jonathan, Những trang nháºt ký cay đắng cá»§a anh giúp tôi tìm ra lối Ä‘i dẫn đến nhà thá» cổ, nÆ¡i tôi biết nhiệm vụ Ä‘ang chỠđợi mình. Không khà ngá»™t ngạt khiến tôi chống mặt, như thể vừa chui vào má»™t luồng khói lưu huỳnh. 
Không hiểu tôi bi ù tai hay tiếng rá»n hú cá»§a bầy sói vá»ng vá» từ má»™t nÆ¡i xa? Tôi bá»—ng giáºt mình lo sợ khi nghÄ© tá»›i Mina: tôi Ä‘ang rÆ¡i vào má»™t tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tôi không dám dẫn cô cùng tá»›i đây vì nghÄ© Vòng tròn thiêng sẽ giúp cô khá»i rởi vào nanh vuốt cá»§a ma cà rồng. Nhưng còn bầy sói? Tôi quả quyết rằng nhiệm vụ cá»§a mình phải ở đây, trong tòa lâu đài u tối này; còn lÅ© sói, chúng tôi sẽ phải gánh chịu nếu đó là ý Chúa? Dù theo cách nào thì cÅ©ng phải chá»n giữa cái chết và sá»± tá»± do, và tôi là ngưá»i lá»±a chá»n cho ngưá»i bạn trẻ cá»§a mình. Còn vá»›i bản thân, tôi thấy chẳng có gì là khó khăn cả: nÆ¡i chui rúc cá»§a ma cà rồng đối vá»›i tôi còn tệ hÆ¡n là mõm chó sói. Vì váºy, tôi vẫn tiếp tục công việc cá»§a mình. 
Tôi biết mình phải phát hiện ra Ãt nhất là ba nấm mồ - ba nấm mồ có ngưá»i nằm. Vì thế, nhiệm vụ đầu tiên là phải xục xạo, xục xạo, cho tá»›i khi phát hiện ra má»™t... ả Ä‘ang nằm ưá»n trong giấc ngá»§ cá»§a ma cà rồng, thân xác tràn đầy nhá»±a sống và toát lên má»™t vẻ đẹp nhục dục khiến tôi rùng mình như tưởng mình sắp phạm tá»™i đến nÆ¡i. Thế đấy! Tôi dám chắc rằng nếu rÆ¡i vào tình cảnh như tôi, thế nào cÅ©ng có kẻ rạo rá»±c trong lòng để rồi đánh mất cả lý chà cá»§a má»™t ngưá»i đàn ông. Anh ta sẽ chần chừ, chần chừ, chần chừ cho tá»›i khi bị cái sắc đẹp quyến rÅ© đầy ma lá»±c cá»§a ả đàn bà kia hút hết hồn; rồi anh ta sẽ đỠđẫn, đỠđẫn, đỠđẫn cho tá»›i khi ông mặt trá»i chìm vào giấc ngá»§ và thế là bóng ma tỉnh Ä‘áºy. Ngưá»i đàn bà trẻ đẹp sẽ mở to đôi mắt chan chứa khát vá»ng yêu đương, đôi môi má»ng đỠnhục dục sẻ đặt vào đâu đó trên cÆ¡ thể anh ta má»™t nụ hôn đê mê, và thế là gã đàn ông trong anh ta sẽ biến mất dần. Váºy là thêm má»™t nạn nhân trở thành kẻ đồng lõa cá»§a quá»· dữ, thêm má»™t kẻ trong đội quân hắc ám đáng sợ cá»§a những kẻ không chết!... 
Vâng, tôi như bị mê hoặc bởi những ngưá»i đàn bà Ä‘ang nằm dài trong má»™t ngôi má»™ bị ổ bẩn bởi bụi thá»i gian nhiá»u thế ká»·, bất chấp cái mùi xú uế tá»a ra từ khắp má»i nÆ¡i trong sào huyệt cá»§a lão bá tước. Vâng, tôi, Van Helsing, Ä‘ang bị kÃch thÃch hưng phấn, mặc dù đã quyết định ra tay vá»›i sá»± căm thù Ä‘ang trào lên trong lòng và bị ám ảnh bởi má»™t ham muốn kéo dài hành động cá»§a mình, khiến cho má»i khả năng chiến đấu trong lòng hoàn toàn bị tê liệt. Tôi chìm vào má»™t cÆ¡n buồn ngá»§, mÆ¡ màng bởi sá»± quyến rÅ© mê hồn cá»§a ả đàn bà, nhưng rồi lại giáºt mình choàng tỉnh bởi má»™t tiếng kêu rên xiết thê lương trong bầu không khà tÄ©nh lặng như má»™t hồi kèn đưa đám. Tiếng kêu ấy chÃnh là cá»§a Mina. Tôi gồng mình kết thúc nhiệm vụ tìm kiếm đầu tiên cá»§a mình. Trong lúc vần mấy tảng đá sang má»™t bên, tôi phát hiện ra ả đàn bà thứ hai, cÅ©ng có mái tóc sẫm màu như ả đầu tiên. Tôi không đám chần chừ đứng ngắm vì sợ cái cảm giác nao lòng nhụt chà hồi nãy. Cuá»™c tìm kiếm được tiếp tục cho tá»›i khi tôi tìm ra dưới má»™t ngôi má»™ rá»™ng, cao, dưá»ng như được dành cho má»™t kẻ rất được lão bá tước yêu quý - đó chÃnh là ả đàn bà tóc vàng mà tôi, sau Jonathan, đã có lần được gặp táºn mắt trong màn sương mù. Trông ả đẹp, hấp dẫn và gợi dục đến ná»—i bản năng sâu thẳm cá»§a thằng đàn ông đã khÆ¡i dáºy trong tôi má»™t tình cảm muốn bảo vệ cho má»™t ngưá»i khác giá»›i tÃnh và má»™t cảm xúc tháºt khó tả. Nhưng Æ¡n Chúa, tiếng kêu tá»±a hồ như sá»± Ä‘au đớn cá»§a Mina còn vẳng mãi bên tai tôi và trước khi bị cái bùa ngải sắc đẹp cá»§a ả đàn bà kia làm u mê đỠđẫn, tôi đã kịp hoàn hồn để thá»±c hiện cái công việc ghê gá»›m cá»§a mình. Tôi có cảm giác mình đã tìm hết các ngôi má»™ trong nhà thá» cổ và có lẽ chẳng còn má»™t chá»— nào như váºy nữa. Nhưng không, vẫn còn má»™t ngôi má»™ nữa, lá»›n hÆ¡n, uy nghi và có vẻ quý tá»™c hÆ¡n những ngôi má»™ tôi đã gặp trước đó, được khắc gá»n lá»n má»™t cái tên : 
DRACULA 
Äó chÃnh là nÆ¡i cuối cùng Vua - Ma cà rồng che giấu cái sá»± bất tá» cá»§a lão. 
Sá»± trống rá»—ng bên trong ngôi má»™ chứng giám Ä‘iá»u tôi đã biết. Trước khi bắt tay vào việc đưa những ả đàn bà kia vá» vá»›i cái tôi quá cố cá»§a chúng, tôi cẩn tháºn đặt vào trong ngôi má»™ cá»§a Dracula những mẩu Bánh Thánh để vÄ©nh viá»…n đẩy lão ra khá»i chốn an toàn này. Tôi phải bắt đầu cái nhiệm vụ khá»§ng khiếp như váºy trước khi rút lui. Nếu chỉ có má»™t cái xác để ra tay thôi thì chẳng có gì khó khăn lắm. Nhưng đằng này lại có tá»›i những ba thây ma! Như váºy, tôi sẽ phải lặp lại từ đầu công việc đến hai lần nữa! Bởi đối vá»›i tôi, nếu như công việc hành hình đó tháºt là đáng sợ khi phải đứng trước Lucy, thì cảm giác sẽ khá»§ng khiếp đến mức nào khi phải đứng trước ba kẻ xa lạ, đã sống qua nhiá»u thế ká»·, vá»›i sức mạnh ngày càng ghê gá»›m nhá» dòng chảy cá»§a thá»i gian và nhỠđó mà bảo vệ được cuá»™c Ä‘á»i phi lý cá»§a mình? 
Thế đấy, anh bạn John ạ? Liệu đó có phải công việc cá»§a má»™t tên đồ tể không nhỉ? Nếu không cương quyết nhỠý nghÄ© vá» má»™t cái chết Ä‘Ãch thá»±c, và má»™t cuá»™c Ä‘á»i bị đặt trong má»™t gá»ng kìm khá»§ng khiếp như váºy, thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giỠđám Ä‘i tá»›i cùng. Tôi vẫn còn run, nhưng cho tá»›i khi kết thúc toàn bá»™ công việc, cầu Chúa hãy cho tôi trở lại vá»›i chÃnh mình! Tôi trở lại vá»›i ả đàn bà đầu tiên và chợt có cảm giác vừa được chứng kiến sá»± mãn nguyện vừa thoáng hiện trên nét mặt ả ngay trước lúc được siêu thoát, như muốn thừa nháºn rằng linh hồn ả đã hoàn toàn bị chinh phục: nếu không có cảm giác như váºy, chắc chắn tôi chẳng dám làm cái công việc cá»§a má»™t tên đồ tể. Tôi không thể chịu đựng nổi cái âm thanh dá»±ng tóc gáy khi đóng ngáºp mÅ©i cá»c vào thân xác ngưá»i con gái. Tôi khiếp sợ đến ná»—i bá» dở cả công việc. Nhưng cuối cùng thì má»i chuyện cÅ©ng kết thúc! Bây giá» thì tôi đã có thể khóc than cho những tâm hồn khốn nạn kia, những kẻ đã có thể an lành trong giấc ngá»§ mãn nguyện cá»§a má»™t cái chết tháºt sá»±, cho dù cái khoảnh khắc an lành ấy chỉ kịp thoảng qua trước mặt tôi trong tÃch tắc trước khi biến thành cát bụi để trở vá» vá»›i quá khứ, tưởng như những cái chết bị kìm hãm bao thế ká»· nay cuối cùng cÅ©ng khẳng định được cái quyá»n chÃnh đáng cá»§a chúng mà nói to lên ràng: “tôi đâyâ€. 
Trước khi rá»i khá»i lâu đài, tôi phải đảm bảo phong tá»a bằng hết các lối Ä‘i để lão bá tước không bao giá» vào mà bất tỠđược nữa. 
Một lát sau khi tôi trở vỠVòng tròn thiêng, nơi Mina đang chìm trong giấc ngủ, cô chợt bừng tỉnh nhìn tôi. 
- Lại đây Ä‘i, - Cô bảo tôi, giá»ng Ä‘au đớn khiến tôi không thể cầm lòng - chúng ta sẽ cùng nhau rá»i khá»i cái nÆ¡i đáng sợ này. Cần phải tá»›i gặp nhà tôi. Tôi biết anh ấy Ä‘ang hướng vá» phÃa chúng ta mà. 
Trông cô gầy rá»™c, nước da xanh mét, tiá»u tụy hẳn Ä‘i, chỉ còn đôi mắt là vẫn trong sáng long lanh. Tôi cảm thấy vui khi nháºn ra cái xanh xao và ná»—i ưu phiá»n cá»§a cô, bởi chỉ má»›i đây thôi, tôi còn bị ám ảnh bởi ná»—i ghê sợ giấc ngá»§ li bì cá»§a ma cà rồng trong cô. 
Váºy là trong tâm trạng ngáºp tràn niá»m tin và hy vá»ng, nhưng cÅ©ng không kém phần lo lắng, chúng tôi cùng nhau Ä‘i vá» phÃa đông để tìm gặp những ngưá»i bạn cá»§a mình và cả anh ấy, ngưá»i sẽ tá»›i gặp chúng tôi theo như Mina đã khẳng định. 
 
 
Nháºt ký cá»§a Mina Harker 
 
 
Ngày 6 tháng 11 
Buổi chiá»u tàn dần khi tôi và Van Helsing cùng nhau Ä‘i vá» phÃa đông, nÆ¡i tôi biết Jonathan cÅ©ng Ä‘ang Ä‘i ngược lại phÃa chúng tôi. 
Chúng tôi không thể Ä‘i nhanh, mặc dù Ä‘ang bước xuống dốc đồi, bởi chúng tôi còn phải mang theo những chiếc áo lông khá cồng ká»nh đỠphòng cái lạnh và tuyết rÆ¡i khi phải nghỉ lại dá»c đưá»ng. Chúng tôi cÅ©ng phải gùi theo má»™t phần đồ dá»± trữ. Quả thá»±c là chúng tôi Ä‘ang rÆ¡i vào tình trạng đơn độc và trong chừng má»±c còn sức xuyên qua bức màn tuyết, có lẽ chúng tôi sẽ khó có thể tìm được má»™t chá»— trú ẩn. Chưa Ä‘i nổi má»™t dặm, tôi đã buá»™c phải ngồi phệt xuống đất nghỉ vì đôi chân má»i rã rá»i. PhÃa sau chúng tôi, lâu đài Dracula Ä‘ang vạch nên những đưá»ng nét trắng toát trên chân trá»i. Chúng tôi đã xuống được má»™t quãng dài mà dưá»ng như ngá»n đồi mang tòa lâu đài vẫn sừng sững che gần hết rặng Carpates hoang vu lạnh lẽo. Chỉ đến lúc này chúng tôi má»›i lại để ý tá»›i những tiếng hú dài thê thảm cá»§a bầy sói vá»ng đến từ phÃa xa xa. Chúng còn ở xa lắm, nhưng những tiếng hú man rợ kia, dù đã bị những bông tuyết rÆ¡i rÆ¡i chi chÃt chặn bá»›t lại, vẫn vá»ng đến như muốn hăm dá»a những kẻ bá»™ hành đơn chiếc trên đưá»ng dài. Nhìn giáo sư Van Helsing vừa Ä‘i vừa ngó nghiêng, tôi hiểu ông Ä‘ang định tìm kiếm má»™t Ä‘iểm trú ẩn nào đó có thể giúp chúng tôi Ãt bị phÆ¡i lưng ra nhất trước má»™t cuá»™c tấn công. Chúng tôi vẫn nháºn ra con đưá»ng gáºp ghá»nh chạy dài hút tầm mắt, dù dưới kia tuyết đã rÆ¡i đầy. 
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, giáo sư ra hiệu cho tôi đứng dáºy bước lại chá»— ông. Ông vừa tìm được má»™t chá»— khá lý tưởng, má»™t hang đá có lối vào giống như má»™t tiá»n sảnh nằm giữa hai đầu mút hang. Ông đưa tay kéo tôi vào. 
- ThỠnhìn xem, có thể ở đây bà sẽ được an toàn đấy. - Ông bảo. - Nếu đàn sói mò đến, tôi hoàn toàn có thể hạ từng con một cho bà xem. 
Rồi ông quay ra lấy mấy chiếc áo lông thú mang vào dá»n cho tôi má»™t cái ổ khá gá»n, vừa đủ cho tôi nằm và lấy lương khô ép tôi phải ăn. Nhưng nào tôi có ăn được. Tôi thá»±c chẳng còn thiết gì ngoài việc ngồi thở má»™t lúc cho lại hÆ¡i, dù rất muốn làm ông hài lòng. Ông có vẻ buồn nhưng không nỡ trách tôi ná»a lá»i. 
Tôi thấy ông lẳng lặng ra đứng trên má»™t má»m đá, rút ống nhòm nhìn vá» phÃa chân trá»i. Bá»—ng nhiên, ông reo lên gá»i tôi : 
- Nhìn kìa, bà Mina? Ra đây mà xem này? 
Tôi đứng báºt dáºy, vá»™i vàng bước lại gần ông và cầm lấy chiếc ống nhòm ông vừa đưa cho. Những bông tuyết bắt đầu rÆ¡i dày đặc và quay cuồng rối tung bởi những ngá»n gió rét mướt Ä‘ang ào ạt thổi tá»›i. Tuy nhiên, thỉnh thoảng những tráºn cưá»ng phong lại ngừng thổi để lại cho tôi má»™t tầm nhìn khá xa. Từ má»m đá Ä‘ang đứng, tôi thấy chân trá»i rá»™ng mở trước mắt. Tôi có thể nháºn ra phÃa xa xa, bên kia bình nguyên tuyết dày đặc, là má»™t dòng sông chảy dài uốn lượn như má»™t dải lụa má»m. Không xa lắm trước mặt chúng tôi - thá»±c ra là rất gần, gần đến ná»—i chúng tôi phải ngạc nhiên khi không nháºn ra sá»›m hÆ¡n - là má»™t đám ngưá»i Ä‘ang cắm đầu cưỡi ngá»±a leo đốc. Giữa đám ngưá»i là má»™t chiếc xe dài, thỉnh thoảng lại chúi vá» phÃa trước giống như má»™t con chó bị ngưá»i ta thúc vào Ä‘Ãt má»—i lần Ä‘i chệch đưá»ng. Nhóm ngưá»i này hiện rõ trên thảm tuyết trắng, đến ná»—i tôi nháºn ngay ra đó là những nông dân, hoặc những ngưá»i Bôhêm, nhá» kiểu trang phục khoác trên ngưá»i há». 
Trên xe chở má»™t chiếc hòm lá»›n hình khối chữ nháºt. Tim tôi như trá»±c nhảy khá»i lồng ngá»±c, bởi cảnh trước mặt làm tôi nghÄ© đến Ä‘oạn kết cá»§a má»™t câu chuyện ma quái liên quan đến chÃnh cuá»™c Ä‘á»i mình. Chẳng mấy chốc má»™t ngày nữa sẽ lại qua Ä‘i, và tôi thừa hiểu rằng ngay sau lúc mặt trá»i lặn, cái giống Ä‘ang nằm trong chiếc hòm kia sẽ được Ä‘i lại tá»± do trong má»™t cái lốt phù hợp nào đó để lẩn trốn má»i cuá»™c săn Ä‘uổi. Lo sợ trong lòng, tôi quay lại nhìn giáo sư, nhưng không hiểu ông đã biến Ä‘i đâu từ lúc nào, khiến tôi sợ hết vÃa. Lát sau má»›i thấy ông trở lại dưới chân tôi, tay rắc những mẩu bánh thánh thành má»™t vòng tròn an toàn xung quanh má»m đá, giống như vòng tròn đã bảo vệ chúng tôi đêm qua. 
Xong việc, ông leo lên ngồi gần tôi và bảo : 
- Ãt nhất thì ở đây bà cÅ©ng chẳng sợ gì lão. 
Ông cảm lại ống nhòm nhìn vá» phÃa chân trá»i trước mặt : 
- Xem kìa, hối hả quá nhỉ, chúng đang thúc ngựa chạy hết khả năng. 
Ông lặng im má»™t hồi rồi tiếp tục bằng má»™t giá»ng trầm ngâm : 
- Chúng Ä‘ang Ä‘ua tốc độ vá»›i mặt trá»i... Có lẽ chúng ta đã đến quá muá»™n! Mong sao ý Chúa trở thành hiện thá»±c? 
Má»™t tráºn cuồng phong nữa bất thần áºp đến, xóa nhòa Ä‘i tất cả nhưng sá»± việc này chỉ diá»…n ra trong má»™t thá»i gian rất ngắn. Khi bầu trá»i êm dịu trở lại, cặp ống nhòm trên tay giáo sư được chÄ©a xuống phÃa bình nguyên. Ông chợt reo lên : 
- Xem kìa! Nhìn dưới kia mà xem! Có hai kỵ sÄ© Ä‘ang từ phÃa nam tức tốc Ä‘uổi theo. Chắc chắn là Quincey và John rồi. Bà cầm lấy ống nhòm mà xem, nhanh lên, nếu không trá»i lại nổi cuồng phong bây giá». 
Tôi cầm ống nhòm. Quả thá»±c, hai ngưá»i đàn ông kia hẳn phải là bác sÄ© Seward và anh chàng Quincey Moriss. Tôi tin là như váºy, bởi không có ai trong hai ngưá»i mang bóng dáng quen thuá»™c cá»§a Jonathan. Nhưng tôi cÅ©ng biết Jonathan không còn xa chúng tôi là mấy. Tôi nháºn thấy cách Ä‘iểm hai kỵ sÄ© kia Ä‘ang Ä‘i má»™t chút vá» phÃa Bắc, có hai bóng ngưá»i đàn ông khác cÅ©ng Ä‘ang hối hả thúc ngá»±a phi nước đại. Tôi nháºn ngay ra Jonathan và đương nhiên ngưá»i còn lại là huân tước Godalming. Há» cÅ©ng Ä‘ang bám Ä‘uổi theo chiếc xe và Ä‘oàn ngưá»i há»™ tống. Nghe tôi thuáºt lại, Van Helsing reo to “hoan hô†hồn nhiên như má»™t cáºu bé há»c trò và sau khi chăm chú quan sát vá» phÃa trước cho đến khi bị má»™t tráºn gió tuyết má»›i che khuất tầm mắt, ông cầm khẩu Winchester sẵn sàng chiến đấu. 
- Tất cả Ä‘ang tiến vá» cùng má»™t Ä‘iểm. - Ông nói. - Sẽ đến lúc chúng ta bao vây bá»n ngưá»i Bôhêm kia. 
Tôi cÅ©ng quá» tìm khẩu súng, bởi trong lúc chúng tôi nói chuyện, tiếng hú cá»§a bầy sói đã gần hÆ¡n và rùng rợn hÆ¡n nhiá»u. Thêm má»™t lần lặng gió nữa giúp chúng tôi nhìn rõ hÆ¡n. Trước mắt chúng tôi là má»™t khung cảnh kỳ diệu và huyá»n bÃ, những bông tuyết nặng ná» rÆ¡i rất đỗi gần chúng tôi trong khi ông mặt trá»i Ä‘ang tá»a những tia sáng cuối ngày và lặn dần xuống những đỉnh núi xa xa. Cầm ống nhóm lia qua lia lại vá» phÃa chân trá»i, tôi nháºn ra đó đây là những nhóm hai, ba chấm Ä‘en, hoặc nhiá»u hÆ¡n, Ä‘ang chuyển động trên thảm tuyết trắng: đó chÃnh là đàn sói đói Ä‘ang lao tá»›i tranh giành những con mồi xa lạ. 
Má»—i phút chỠđợi đối vá»›i chúng tôi chẳng khác nào má»™t thế ká»·. Gió lạnh gầm rÃt thổi thành những tráºn cuồng phong dữ dá»™i, giáºn dữ xua Ä‘uổi những bông tuyết bay ào ạt và chất chứa thành những dải băng bán nguyệt kế tiếp nhau. Thỉnh thoảng chúng tôi còn không nháºn ra chÃnh cánh tay Ä‘ang duá»—i thẳng cá»§a mình; nhưng má»—i khi trá»i tạnh gió, chúng tôi lại được dịp phóng tầm mắt ra tháºt xa. Từ rất lâu rồi chúng tôi đã có thói quen quan sát chú ý những thá»i khắc mặt trá»i má»c và lặn. Và lần này cÅ©ng váºy, mặt trá»i sẽ lặn mất hút sau rặng núi chỉ trong chốc lát nữa. Không có đồng hồ, chúng tôi chẳng dám tin mình đã đứng chá» ba nhóm ngưá»i kia gần má»™t tiếng rồi. Gió bắc vẫn thổi má»—i lúc má»™t dữ dá»™i và cấp táºp hÆ¡n. Nhưng dưá»ng như sau những cÆ¡n lốc ngắn, tuyết lại thôi rÆ¡i và nếu có thì cÅ©ng bạt ra rất xa chúng tôi. Bây giá» thì chúng tôi đã có thể nháºn Ä‘iện rất rõ từng thành viên cá»§a má»—i nhóm, những kẻ săn Ä‘uổi và bị săn Ä‘uổi. 
Hình như đám ngưá»i Bôhêm không nháºn ra có kẻ Ä‘ang tức tốc bám Ä‘uổi theo mình, hoặc Ãt nhất là không há» quan tâm đến Ä‘iá»u đó. Tuy nhiên, chúng vẫn hối hả phi tá»›i phÃa trước khi ánh mặt trá»i Ä‘ang chìm dần xuống các ngá»n núi. 
Trong lúc Ä‘oàn ngưá»i tiến lại gần, tôi và giáo sư Van Helsing lui vào náu mình sau má»m đá, vÅ© khà vẫn sẵn sàng trên tay. Rõ ràng ông không muốn để há» Ä‘i qua mặt. Có vẻ như không có tên nào nghi ngá» gì vá» sá»± có mặt cá»§a chúng tôi. 
Chợt có giá»ng hai ngưá»i cùng thét lên: “Äứng lại?†Tôi nháºn ra tiếng cá»§a Jonathan, anh hét lạc cả giá»ng vì má»™t cảm xúc khó tả. Giá»ng còn lại, cương quyết và bình tÄ©nh hÆ¡n, chÃnh là cá»§a Quincey Moriss. Mặc dù không hiểu hai ngưá»i nói gì, Ä‘oàn ngưá»i Bôhêm vẫn không thể nhầm lẫn cảm xúc hàm chứa trong giá»ng nói cá»§a há», cho dù đó là má»™t thứ ngôn ngữ xa lạ. Chúng láºp tức ghìm cương theo bản năng. Ngay lúc đó, huân tước Godalming và Jonathan phóng ngá»±a tá»›i áp sát má»™t bên, phÃa còn lại là bác sÄ© Seward và Moriss. Thá»§ lÄ©nh đám ngưá»i Digan, má»™t thanh niên đẹp lá»™ng lẫy cưỡi má»™t con ngá»±a thuá»™c dòng nhân mã, lừ mắt ra hiệu cho những ngưá»i bạn tôi lùi lại và tức giáºn ra lệnh cho đám tùy tùng tiếp tục tiến bước. Chúng chùng cương, thúc ngá»±a chồm vá» phÃa trước. Bốn ngưá»i đàn ông láºp tức đặt tay vào cò súng - má»™t hành động mà không ai có thể hiểu khác ý định cá»§a há» - ra lệnh cho đám ngưá»i Digan dừng lại. 
Cùng lúc đó, tôi và Van Helsing bước ra tá» sau má»m đá, tay lăm lăm vÅ© khÃ. 
Thấy mình bị bao vây, toán ngưá»i Digan lại ghìm cương bắt ngá»±a dừng lại. Tay thá»§ lÄ©nh nói má»™t câu gì đó tôi không hiểu, chỉ biết rằng đám ngưá»i tùy tùng cùng lúc cầm lấy vÅ© khÃ, chỉ toàn là dao và súng lục, để chuẩn bị giao chiến. Có vẻ như kết cục sẽ chỉ diá»…n ra trong vòng vài phút. 
Tay thá»§ lÄ©nh giáºt dây cương thúc ngá»±a tách ra khá»i nhóm và tiến lên đầu chỉ tay vá» phÃa mặt trá»i - Ä‘ang xuống rất gần các đỉnh núi - và tòa lâu đài rồi nói má»™t câu gì đó. Äáp lại, từng ngưá»i trong nhóm bốn đồng minh cá»§a chúng tôi láºp tức nhảy xuống ngá»±a và lao vá» phÃa chiếc xe. Lẽ ra, nhìn thấy Jonathan lao vào vòng nguy hiểm, ngưá»i tôi phải sợ run lên bần báºt, nhưng cái gay cấn cá»§a má»™t cuá»™c chiến đã làm cho tôi và các bạn tôi quên Ä‘i tất cả. Tôi không há» tá» ra sợ hãi, mà chỉ có má»™t mong muốn man dại, ấy là dược chiến đấu Trước hành động bất ngá» cá»§a chúng tôi, tay thá»§ lÄ©nh lại quát lên ra lệnh má»™t lần nữa. Äám ngưá»i Bôhêm láºp tức hùa nhau bao vây quanh chiếc xe thành má»™t vòng tròn há»—n độn. 
Trong cái cảnh lá»™n xá»™n đó, tôi thấy Jonathan má»™t bên, Quincey ở bên kia, cùng lao thục mạng mở má»™t đưá»ng vào chiếc xe. Há» cần phải tiếp cáºn bằng được chiếc xe để kết thúc nhiệm vụ cá»§a mình trước khi mặt trá»i lặn. Dưá»ng như chẳng có gì có thể ngăn cản được hai ngưá»i trong lúc này. Tiếng gươm Ä‘ao khua chát chúa vá»›i những ánh chá»›p loang loáng, rồi tiếng tru hú man rợ cá»§a bầy sói Ä‘ang đến gần dưá»ng như chẳng làm há» quan tâm. Sá»± dÅ©ng mãnh và quyết tâm không gì đảo ngược được cá»§a Jonathan rõ ràng đã làm nhụt trà những kẻ Ä‘ang đứng chặn đầu anh, chúng bắt đầu giạt sang hai bên bá» ngá» má»™t lối vào cho anh. Chỉ cần má»™t tÃch tắc thôi cÅ©ng đủ để anh nhảy lên chiếc xe và quẳng chiếc hòm đất xuống đất bằng tất cả sức mạnh và sá»± Ä‘iên cuồng. Cùng lúc đó, Moriss cÅ©ng dÅ©ng cảm mở lối Ä‘i cho mình. Trong hÆ¡i thở thổn thức gián Ä‘oạn, tôi đưa mắt dõi theo Jonathan, nhưng tiếng thét tuyệt vá»ng cá»§a Moriss đã làm tôi giáºt mình thảng thốt: những lưỡi dao sáng loáng cá»§a đám ngưá»i Digan liên tục vung lên như má»™t màn lưới thép biết bay nhảy xung quanh anh và thanh Ä‘oản kiếm cá»§a anh. Lúc đầu tôi cứ nghÄ© sẽ chẳng có vấn đỠgì, nhưng khi anh lao vá» phÃa Jonathan - ngưá»i vừa nhảy từ trên xe xuống - tôi má»›i chợt nháºn ra bàn tay trái anh Ä‘ang ôm chặt vào mạng sưá»n để vô Ãch che Ä‘i má»™t dòng máu Ä‘ang rỉ ra các kẽ ngón tay. Mặc dù váºy, vá»›i má»™t sức mạnh cá»§a má»™t kẻ Ä‘ang rÆ¡i vào tuyệt vá»ng, anh vẫn quên mình lao vào dùng dao cáºy má»™t bên nắp hòm gá»— cùng lúc vá»›i Jonathan ở phÃa bên kia. Ná»— lá»±c cá»§a hai ngưá»i đàn ông đã buá»™c chiếc nắp hòm phải dần dần chịu nhượng bá»™, những chiếc Ä‘inh bị nhổ báºt kêu ken két và cuối cùng, chiếc nắp gá»— bị quẳng mạnh xuống đất. 
Nhìn những há»ng súng Ä‘ang lăm lăm chÄ©a vá» phÃa mình, phó mặc tÃnh mạng cho huân tước Godalming và bác sÄ© Seward, đám ngưá»i Bôhêm Ä‘á»u khá»±ng cả lại, không tên nào dám động thá»§ chống cá»±. Mặt trá»i bắt đầu khuất núi nhưá»ng chổ cho bóng tối bao trùm dần lên thế gian phá»§ đầy tuyết trắng. Tôi được táºn mắt chứng kiến lão bá tước Ä‘ang nằm dài trên lá»›p đất bẩn thỉu trong chiếc hòm gá»— định mệnh, dưới những mạt mùn gá»— bị tróc lở từ lúc chiếc hòm bi quẳng từ trên xe xuống đất. Trông lão xanh nhợt như má»™t tàu lá, đúng hÆ¡n là má»™t xác ngưá»i bằng sáp. Hai mắt lão mở trợn ngược hằn rõ má»™t sá»± thù háºn đáng sợ. 
Lúc tôi nhìn thấy lão cÅ©ng là lúc hai mắt lão ánh lên vẻ đắc thắng khi thoáng nháºn ra ánh hoàng hôn muá»™n mằn. Nhưng cÅ©ng chÃnh khoảnh khắc đó, lưỡi dao cá»§a Jonathan đã kịp vung lên như má»™t tia chá»›p loang loáng. Tôi thảng thốt kêu lên má»™t tiếng khi nháºn ra nhát dao ấy vừa chặt đứt cái cổ ngẳng cá»§a lão. CÅ©ng lúc ấy, mÅ©i Ä‘oản kiếm cá»§a Quincey Moriss cÅ©ng kịp đâm má»™t nhát vào giữa tim lão già khốn kiếp. 
Như má»™t cảnh tượng kỳ diệu, vâng, ngay trước mắt chúng tôi, khi má»i ngưá»i chỉ vừa kịp trút má»™t tiếng thở phào, toàn thân lão bá tước bá»—ng biến thành những lá»›p mụi má» và tiêu tán rất nhanh. 
Trong tôi bắt đầu trào dâng má»™t niá»m vui khôn tả vào cái khoảnh khắc kỳ diệu ấy, đúng hÆ¡n là má»™t cảm giác thanh bình, êm ái chưa từng có lan tá»a dần dần trên khắp gương mặt tôi. 
Lúc này, lâu đài Dracula sừng sững đứng giữa má»™t ná»n đỠthẫm cá»§a chân trá»i hoàng hôn. 
ÄÆ°á»£c táºn mắt chứng kiến chúng tôi là nguyên nhân dẫn đến má»™t kết cục kỳ lạ cá»§a kẻ nằm trong hòm, đám ngưá»i Bôhêm láºp tức giáºt cương thúc ngá»±a quay ngược trở lại, chẳng tên nào nói vá»›i tên nào ná»a lá»i, cứ như thể cả cuá»™c Ä‘á»i cá»§a chúng chỉ phụ thuá»™c vào cái thây ma đó váºy. Những tên không kịp nhảy ngá»±a vá»™i vàng nhảy lên chiếc xe và gá»i vá»›i theo những tên phi trước đừng bá» rÆ¡i mình. Bầy sói cÅ©ng lặng lẽ rút lui theo con đưá»ng cÅ©, để lại chúng tôi má»™t mình giữa má»™t thế giá»›i tÄ©nh mịch đến lạ thưá»ng... 
Quincey Moriss ngã khuỵu xuống, khuỷu tay chống đất, bàn tay vẫn ôm chặt vết thương còn rỉ máu. Tôi bàng hoàng chạy tới, bởi lúc này Vòng tròn thiêng đã không còn giữ được tôi nữa. Hai bác sĩ cũng vội vàng lao tới bên anh. 
Jonathan quỳ xuống đỡ vá»™i ngưá»i bạn. Chàng trai quá» nắm lấy bàn tay tôi trong hÆ¡i thở yếu á»›t. Nét mặt tôi hẳn phải lá»™ rõ sá»± lo âu tá»™t độ vì tôi thấy anh mỉm cưá»i và nói vôi mình : 
- Tôi cảm thấy rất vinh hạnh vì đã làm được má»™t Ä‘iá»u gì đó. Ôi! Chúa Æ¡i, - Anh thốt lên và chợt dá»±ng ngưá»i dáºy chỉ vào tôi - cho dù tôi có phải chết cÅ©ng không có gì phải hối tiếc! Xem kìa, má»i ngưá»i nhìn xem kìa? 
Ãnh hoàng hôn hắt những những sáng cuối cùng khiến gương mặt ánh lên như má»™t chùm hào quang. Tất cả những ngưá»i bạn cá»§a tôi cùng xụp xuống và thất lên amen khi nhìn theo ngón tay anh chỉ. Anh thá»u thào : 
- Chúa đã ban phước lành cho chúng ta: váºy là tất cả đã không vô Ãch! Má»i ngưá»i cứ nhìn mà xem, đến những bông tuyết cÅ©ng chẳng thể tinh khiết hÆ¡n vầng trán cá»§a cô ấy. Váºy là lá»i nguyá»n đã được xóa bá» rồi. 
Anh ra Ä‘i trong niá»m thương yêu và Ä‘au đớn mênh mông cá»§a chúng tôi: trên môi anh, má»™t chàng trai hào hoa, còn in mãi má»™t nụ cưá»i lặng lẽ. 
 
 
Ghi chép 
 
 
Váºy là đã bảy năm trôi qua kể từ ngày chúng tôi thoát khá»i những cÆ¡n ác má»™ng ấy. Chúng tôi là những ngưá»i được hưởng hạnh phúc bằng cái giá. cá»§a những Ä‘au đớn trong chÃnh cuá»™c Ä‘á»i mình. Việc con trai chúng tôi được sinh ra đúng vào ngày giá»— cá»§a Quincey Moriss càng mang lại niá»m vui cho Mina và tôi. 
Tôi biết, cô đã giữ trong lòng trá»n má»™t niá»m tin thầm kÃn mà má»™t nét nào đó vá» ngưá»i bạn anh hùng cá»§a đã được thổi vào đứa con cá»§a chúng tôi. Cáºu bé được chúng tôi đặt cho những cái tên cá»§a tất cả các thành viên trong nhóm bạn mình, nhưng Quincey vẫn là cái tên được chúng tôi gá»i nhiá»u nhất. 
Mùa hè năm ngoái, trên đưá»ng trở lại thăm Transylvanie, chúng tôi đã trở lại vùng đất mang đầy những ká»· niệm khá»§ng khiếp không thể nào phai trong ký ức má»—i ngưá»i. Chúng tôi không thể tin những Ä‘iá»u mắt thấy tai nghe má»™t thá»i vẫn còn sống động đến thế, dù má»i dấu vết Ä‘á»u đã bị xóa sạch. Tất cả chỉ còn lại tòa lâu đài đứng uy nghi, trầm mặc, lẻ loi má»™t mình trên má»™t đỉnh đồi gió hú. 
Chúng tôi nhắc lại chuyện xưa mà lòng không khá»i bùi ngùi xúc động, vì huân tước Godalming và bác sÄ© Seward Ä‘á»u đã lấy vợ và có má»™t cuá»™c sống tháºt hạnh phúc. Tôi mở lại số giấy tá» cất trong hòm sắt sau lần trở vỠđầu tiên, từ lâu lắm rồi. Có Ä‘iá»u lạ là trong số toàn bá»™ giấy má làm nên hồ sÆ¡ câu chuyện này, sẽ rất khó nếu phải tìm ra má»™t phần xác thá»±c: tất cả chỉ còn những bản đánh máy, trừ những trang nháºt ký cuối cùng cá»§a tôi, Mina, Seward và mấy dòng ghi chép cá»§a giáo sư Van Helsing. Nói váºy thôi, chứ làm sao chúng tôi có thể bắt ngưá»i khác phải thừa nháºn số tá» giấy này như má»™t bằng chứng vá» má»™t câu chuyện bi thương và huyá»n ảo bây giá»? Có má»™t lần Van Helsing ôm con trai chúng tôi vào lòng và nói mấy câu tháºt ngắn gá»n : 
- Bằng chứng? Chúng ta chẳng cần ai phải tin mình. Äiá»u quan trá»ng là sẽ có ngày cáºu nhóc này hiểu mẹ nó là má»™t phụ nữ dÅ©ng cảm như thế nào. Bây giá» nó đã biết cô ấy là má»™t ngưá»i mẹ thu hiá»n và giàu tình thương yêu. Rồi sau này nó cÅ©ng sẽ biết rằng đã có những ngưá»i đàn ông thá»±c sá»± thương yêu nó, và đã dám làm tất cả cho ngày chào Ä‘á»i cá»§a nó. 
Jonathan. 
HẾT  
 
 asimo Xin Chân Thành cám ơn Dịch Giả Nguyễn Tuyên 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |