So sánh với những khu đô thị mới ở các thành phố khác, khu đô thị mới ở thành phố Phượng Hoàng có phần kỳ quái. Ở thành phố này có hai khu đô thị mới, trong đó khu Tây Nam thật là náo nhiệt, còn khu Đông Nam thì phát triển không được tốt lắm. vì thế ủy ban quản lý khu này sắp tới sẽ bị giải tán, giao cho phòng quy hoạch quản lý, sau đó sẽ thành lập lại ủy ban.
Nói cách khác, đây là nơi Trần Thái Trung sắp về công tác, phòng quy hoạch cũng chỉ khác cái tên mà thôi, chẳng khác gì ủy ban của khu này.
Cậu Nhâm Kiều là Thái Đức Phúc còn nhà hàng có tên là “Hoa Anh Thảo”. Cái tên này của nó trùng với tên của một loài hoa. Nhà hàng này cũng chỉ cách phòng quy hoạch hơn năm trăm mét. Mặt tiền của cửa hàng không thể coi là nhỏ được, tới bốn trăm thước vuông, tòa lầu hai tầng được trang hoàng rất hợp mắt, nhìn qua đúng là bỏ rất nhiều công sức.
Nhâm Kiều cùng với Trần Thái Trung ngồi xuống giữa một đám ông già bà già. Điều này khiến cho dự tính nói chuyện của phó chủ nhiệm trở nên khó khăn: Ta cùng với bọn họ, hẳn là khác nhau chứ?
Có thể nhận ra Nhâm Kiều rất được yêu thương. Các lão nhân thân thiết tiếp đón cô, sau đó bọn họ tiếp tục nói đến “Chuyện cũ ngày xưa”
Phó chủ nhiệm Trần thì bị họ lơ đi.
Nói lơ đi thực ra cũng không phải cho lắm. Lâu lâu thì cá biệt có một hay hai ông già quay đầu nhì hắn, giống như là đang nhìn con rể vậy khiến cho Trần Thái Trung cảm thấy bực bội khó kìm chế được. Sớm biết thế này thì hắn đã không tới!
Hắn đã mờ mờ đoán ra tâm tư của Nhâm Kiều. Tuy nhiên gặp phải tình huống này chẳng lẽ hắn lập tức đứng lên bỏ đi hay sao?
Không bao lâu sau, rượu thịt và thức ăn đã được bày lên. Trần Thái Trung nhân cơ hội này rời khỏi phòng, lén lút nói với Nhâm Kiều.
- Tôi nói này hai người trẻ tuổi chúng ta ở đây không được tự nhiên phải không?
- Người khác, tôi cũng không biết.
Nhâm Kiều thấp giọng trả lời:
- Cả bàn này đều là thân thích…
Nói xong bàn tay cô lại duỗi ra, lén lút nắm lấy tay của Trần Thái Trung.
- Được rồi, lúc này cậu kìm chế một chút được không?
Hai người bọn họ đang lén lút như vậy bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào, tranh cãi ầm ĩ vang lên.
- Để tôi đi xem.
Trần Thái Trung không ngồi yên được. Hắn vốn không phải là người thích xem náo nhiệt tuy nhiên hắn ở chỗ này cảm thấy thực sự rất là khó chịu.
Nhâm Kiều liền đi từ phía sau ra, nói vài câu với các lão nhân rồi cũng từ từ đi ra khỏi phòng.
Đại sảnh trở nên hơi náo nhiệt. Bốn năm cảnh sát đang đứng đó, còn có mấy người trung niên mặc thường phục đang đuổi khách ra ngoài.
- Được rồi, được rồi, nơi này sẽ bị ngừng kinh doanh, những người đang ăn ở đây đi ra nơi khác mà ăn.
Có người không chịu đứng lên thì lập tức bị sát đi tới với một thái độ không tốt.
- Thế nào, còn muốn chúng tôi mời anh đi ra ngoài phải không?
Cậu Nhâm Kiều là Thái Đức Phúc có dáng người thấp lùn và rất mập mạp. Cho dù người ngoài không biết là ông mở khách sạn nhưng thấy dáng người này thì cũng đoán được tám chín phần mười.
Một mặt ông thầm tính toán một mặt nở một nụ cười thật tươi, hướng về phía người trung niên ba mươi tuổi đứng đầu giải thích:
- Không phải là còn ba ngày nữa sao? Hôm nay vẫn chưa hết hạn mà…
Hóa ra “Hoa Anh Thảo” chưa được phòng giải tỏa cấp giấy phép mà cậu của Nhâm Kiều đã sốt ruột khai trương làm ăn thì trách làm sao được việc cảnh sát đến niêm phong cửa lại.
Tuy nhiên nói ông giải quyết giấy phép này cũng không tốt cũng không hoàn toàn đúng. Cửa hàng này bị sự giám thị của cả hai nơi. Hoa Anh Thảo đã đã có giấy phép chứng nhận của phòng giải tỏa nhưng về bên phân cục công an Hoành Sơn thì giấy phép vẫn chưa hoàn tất.
Người của phân cục đã nhắc nhở ông chủ Thái nội trong vòng mười ngày phải làm được toàn bộ giấy phép kinh doanh. Có thể ông chủ Thái không quen biết người của phân cục Hoành Sơn nhưng ông cho rằng vài ngày nữa mới hết hạn, với lại ngày khai trường đã định trước, không thể nói là “không có giấy phép kinh doanh”
Theo lý thuyết, đây là chuyện không có gì trở ngại.
Người trung niên liếc mắt nhìn ông chủ Thái một cái, thản nhiên giải thích.
- Đúng thế, còn ba ngày nữa, tuy nhiên, hôm nay liên hiệp chấp hành pháp luật kiểm tra toàn thể, coi như là ông gặp phải xui xẻo.
Thái ông chủ mạt một bả tỏa sáng não trên cửa, hãn như chảy ra, hắn mọi nơi đánh giá đánh giá, mãnh chạy hai bước, theo trong đám người túm ra một xem náo nhiệt khách hàng, " tam nhi, thúc người này có phiền toái, ngươi cũng thấy đấy, ngươi không là cho trương khu nẩy nở xe sao? Giúp chú nói nói a." Ông chủ Thái cố gắng suy nghĩ cách giải quyết, mồ hôi chảy ra. Ông thầm đánh giá sự việc rồi đi lên vài bước nắm lấy một người đang đứng xem náo nhiệt.
- Tam nhi, con cũng thấy chú đang gặp phải phiền toái đó. Con không phải là lái xe của khu trưởng Trương hay sao? Nói giúp chú vài câu đi.
Cái người tên là Tam Nhi tuổi cũng không nhỏ ước chừng khoảng ba mươi tám ba mươi chín. Dáng người cũng vạm vỡ cao lớn.
Nghe nói như vậy khuôn mặt Tam Nhi liền trở nên lạnh lùng. Hắn đầy ông chủ Thái ra.
- Chú họ, hôm nay cháu chỉ đi theo thôi. Chỉ tại chú không có giấy phép kinh doanh. Là nhân viên của nhà nước chú bảo cháu phải nói giúp cho chú thế nào đây?
Từ “chú họ” được nhấn mạnh trong lời nói của hắn. Những người xung quanh đều hiểu rõ hàm nghĩa trong câu nói đó. Mọi người biết đó, hắn không phải là chú ruột của tôi.
- Cái tên tiểu tử thối này!
Ông chủ Thái liền nhảy dựng lên.
- Được, được, được, uổng công tôi từ lớn đến nhỏ quan tâm chăm sóc cậu như vậy. Bây giờ cậu có tiền đồ thì lại giở giọng như vậy với chú mình.
- Ông chủ Thái, bát cơm này của ông, hôm nay tôi không ăn.
Sắc mặt Tam Nhi cũng biến đổi, hắn không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài. Từ phía xa truyền đến một câu nói tuyệt tình.
- Từ nay về sau đừng tới đây nữa.
- Người trên quan trường quả nhiên là một lũ vô tình.
Nhâm Kiều nhỏ giọng nói thầm.
- Anh họ của tôi trước kia không phải là người tệ bạc. Tuy nhiên bây giờ hắn đã bị nhiễm tật xấu ngạo mạn của người ta.
"Ngưu cái chó má, tuy nhiên chính là một thối lái xe thôi, được sắt cái gì a?" Vừa nghe nói lăn lộn quan trường đều là vô tình, Trần Thái Trung sẽ không thích, lớn tiếng ồn ào lên, " vừa thấy chính là cái sớm muộn gì phải sụn đệm cột sống xông ra chủ nhân."
- Ngạo mạn cái chó, chỉ là một tên thối tha lái xe thì ngạo mạn cái gì chứ?
Vừa nghe nói người trên đi trên con đường quan trường đều vô tình Trần Thái Trung đã cảm thấy khó chịu, lớn tiếng nói:
- Nhìn tên này rõ ràng là một tên luồn cúi chủ nhân tới khọm cả người.
Hắn lớn tiếng như vậy lập tức khiến người khác nhìn vào. Người đàn ông bên phải khoảng hai ba mươi tuổi liền đi tới.
- Được rồi, đừng nói bậy nữa, mau đi ra đi.
Trần Thái Trung nghiêng người nhìn hai người này:
- Hai người thuộc đơn vị nào?
- Chúng tôi là người của phòng quy hoạch, phối hợp để thực thi pháp luật.
Một tên hơi gầy trả lời. Ánh mắt thằng nhãi này lanh lợi nhưng cho thấy hắn là người rất đa mưu.
Lẽ ra hắn không cần phải trả lời câu hỏi của Trần Thái Trung. Tuy nhiên câu nói bậy của Trần Thái Trung được vang vọng khiến cho hắn phải cẩn thận xem xét vấn đề. Câu hỏi của người thanh niên này mang theo một vẻ nghiêm túc. Hăn hiểu được, gặp phải người như vậy nếu có thể tỏ vẻ tôn trọng thì tốt nhất là không được sơ suất.
- Ha ha, thật là khéo, tôi cũng là người của phòng quy hoạch.
Trần Thái Trung không nhìn người trung niên trước mặt mà cười hì hì tỏ vẻ thân thiết với hai người này.
- Đây là bạn của tôi, có thể cho ông ấy một con đường không?
Một người khác liền cảm thấy khó chịu.
- Cậu là người của phòng quy hoạch à? Ngay việc của khu Thanh Hồ mà cũng dám nhúng tay vào sao? Đi đi đồng nghiệp, cậu đừng có xen vào nữa, tôi không muốn nói nhiều với cậu.
- Nói nhảm, hắn ở Thanh Hồ khu còn tôi ở Hoành Sơn khu, không phải có một người được điều về làm trong phòng quy hoạch hay sao? Tôi chính là người đó.
Trần Thái Trung tức giận.
- Anh là người ở phòng quy hoạch?
- Thật là nói nhảm.
Trên khuôn mặt hắn nở ra một nụ cười chế nhạo.
- Tôi không biết thế nào nhưng phòng quy hoạch chúng tôi làm gì có người như anh chứ?
- Aizzz, đồng chí này, anh nói thế nào vậy?
Hắn nghe vậy thì biết được đây chính là thủ hạ của mình cho nên khuôn mặt liền căng ra, dùng một giọng điệu hách dịch.
- Trong khi làm việc, tại sao lại ăn nói thô thiển như thế chứ? Tôi tên là Trần Thái Trung, là người vừa được cấp trên điều tới đây.
- Trần Thái Trung … Trần.
Hắn lầm bẩm cái tên này trong miệng, trợn tròn hai mắt, sau đó vẻ mặt của hắn liền lập tức biến đổi, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười nịnh. Tuy nhiên bộ dạng này của hắn có vẻ hơi miễn cưỡng, tựa như hắn không quen làm như vậy.
- Là phó chủ nhiệm Trần? Thật xin lỗi, tại vì trước kia tôi chưa từng gặp qua.
Xin lỗi rồi lại xin lỗi. Trong lòng hắn rất buồn bực, người này thật là bậy bạ, thổi phồng quá đáng rồi.
- Chà, hóa ra là phó chủ nhiệm Trần! Thật không ngờ ngài lại trẻ tuổi như vậy.
Sau đó hắn dùng một ánh mắt tinh tường để quan sát rồi vô cùng cẩn thận nói:
- Chủ nhiệm Phan nói là anh sắp tới, mọi người đều đang mong anh.
Bỗng nhiên, một thanh niên dường như là cầm đầu bọn họ đi tới:
- Chuyện gì vậy, các cậu vẫn chưa đi sao?
Tuy thanh âm của hắn không to nhưng trên khuôn mặt lại lộ ra một vẻ không kiên nhẫn, không chỉ vậy trong giọng nói của hắn còn có một vẻ hơi khinh thường.
- Chúng tôi đang chấp pháp làm việc, cậu muốn ngăn trở sao?
Vẻ mặt của hắn khi nhìn qua Trần Thái Trung thì lập tức cau lại. Tuy nhiên, hắn nghĩ lại thì thấy người này có thể là lãnh đạo cho nên lập tức kìm nén sự hách dịch lại.
- Cậu là người của đơn vị nào?
Người này cảm thấy rất khó chịu, hắn liếc nhìn Trần Thái Trung một cái rồi lên tiếng.
- Tôi ở phòng giải tỏa thuộc phân cục Hoành sơn, thế nào, anh cũng là người ở phân cục Hoành Sơn phải không?
- Cho tôi hỏi người này rốt cuộc là như thế nào vậy?
Nếu như đối phương là người thuộc cục công an hoặc là trưởng của các cục khác thì Trần Thái Trung sẽ không tính toán đến. Khuôn mặt của hắn liền căng ra, giọng nói cũng trở nên hách dịch lên.
- Chấp pháp của Hoành Sơn phân cục đều là những người có tố chất như thế này hay sao? Như vậy không phải là đã làm xấu mặt cảnh sát nhân dân à?
Người ở phòng giải tỏa biết rằng Trần Thái Trung chính là phó chủ nhiệm mới. Tuy nhiên hắn ở trong phân cục vẫn tự cho rằng địa vị của mình hơn đối phương một chút cho nên lúc nói chuyện mới không hề lưu tình nể mặt. Đến khi Trần Thái Trung thốt ra những lời khó nghe thì hắn không nhịn được nở ra một nụ cười:
- Hôm nay cậu nói rõ cho tôi, tôi làm sao lại làm xấu bộ mặt của cảnh sát?
Vừa nói, hắn vừa đi tới lại gần. Bộ ngực của hắn khá vạm vỡ, nhìn tư thế của hắn thì giống như là nếu như Trần Thái Trung không trả lời rõ ràng hợp lý, hắn sẽ động tay chân.
Ở xung quanh, một người cảnh sát khác và một người ở cục quy hoạch thấy không ổn liền tiến ôm lấy hai người, tách họ ra xa.
Trần Thái Trung dĩ nhiên là không hề sợ hãi, hắn giơ ngón tay lên chỉ vào đối phương rồi cười lạnh.
- Hừ, còn muốn đánh người à? Nhìn dáng vẻ du đãng côn đồ như vậy, nói anh không có tố chất cũng không sai. Ngay cả tôi mà cũng muốn đánh, nếu gặp người bình thường thì mọi chuyện không biết đã như thế nào rồi.
Nhìn thái độ cứng rắn của Trần Thái Trung, hắn chỉ có thể kìm nén chuyện này ở trong lòng. Hắn thầm nghĩ, Hảo tiểu tử, chờ cho xong việc ngày hôm nay, mày không gặp phiền toái từ tay tao mới là lạ!
- Được rồi, mau đuổi người ra ngoài rồi niêm phong lại.
Hắn không để ý tới Trần Thái Trung nữa, lớn giọng quát .
- Đừng chậm trễ nữa!
- Có tôi ở đây ai dám!
Trần Thái Trung cũng hét lên một tiếng, so với tiếng nói của hắn thậm chí còn to hơn. Hắn giơ tay lên ngăn cản ông chủ Thái lại.
- Ông Thái, đem đơn từ về việc giải tỏa cho tôi xem!
Ông chủ Thái vẫn còn chưa biết người này là thần tiên đến từ nơi nào tới. Tuy nhiên, ông có thể khẳng định người ra mặt giúp mình này chính là Trần Thái Trung. Dù sao đơn từ cũng đã cầm ở trên tay, nghe thấy Trần Thái Trung nói vậy ông liền lập tức tiến tới đưa cho hắn.
- Đây, cậu xem, kỳ hạn cuối cùng vẫn còn ba ngày nữa đúng không?
- Còn ba ngày nữa!
Trần Thái Trung nhìn lướt qua, gật gật đầu, đồng thời ngón tay lại chỉ vào người trung niên mặc đồng phục cảnh sát kia.
- Còn ba ngày nữa, vậy mà các anh đã muốn niêm phong rồi hay sao? Các anh còn coi điều lệ của phòng giải tỏa ra gì không?
- Cái gì mà “gặp phải chúng tôi chỉ trách ông xui xẻo chứ”? Hừ? Các anh làm việc như vậy đấy hả?
Da mặt của Trần Thái Trung căng lên, lớn tiếng nói ra những lời hách dịch.
Chấp pháp kiểm tra đồng loạt tôi ủng hộ nhưng chuyện này cẩn phải chỉnh đốn lại. Anh muốn mượn chuyện này để trả tư thù, tôi muốn biết, ông chủ Thái đã đắc tội với anh như thế nào?
Lời nói này của hắn thật là thâm hiểm, chẳng những đã chặn họng đối phương mà trong đó còn có một ẩn ý, cái phòng giải tỏa này đã đòi hỏi ông Thái gì mà không được đáp ứng cho nên tiệm cơm Hoa Anh Thảo mới bị đối xử như vậy.
Lời nói này khiến hắn bị tắc nghẹn.
Thực ra, nghiêm túc mà nói thì việc làm của hắn hôm nay cũng không có vấn đề gì quá lớn. Bất kể cho dù thế nào thì tiệm cơm này cũng không có giấy đăng ký, cần phải ngừng kinh doanh lại để chỉnh đốn. Điều không đúng chính là kỳ hạn chỉnh đốn cái tiệm này vẫn còn chưa tới.
Nếu như không có ai ra mặt giúp thì tiệm cơm Hoa Anh Thảo nhất định sẽ phải ngừng kinh doanh. Bình thường công tác kiểm tra rất chặt chẽ bởi vì xử lý được nhiều vi phạm thì mới cho thấy hiệu suất làm việc cao!
Hiệu suất làm việc càng không tốt thì cho thấy năng lực của đội kiểm tra càng kém. Người này cảm thấy khó xử, không biết phải ăn nói với cấp trên như thế nào cho nên hắn đành phải niêm phong tiệm cơm Hoa Anh Thảo lại cho đủ số.
- Được rồi, xem như hôm nay anh lợi hại, tôi sẽ nhớ kỹ anh.
Người này cuối cùng cũng phải chịu thua, tuy nhiên hắn cũng không quên mạnh miệng để lại vài câu.
- Chuyện giữa hai chúng ta đã định như vậy rồi, nhưng còn cái tiệm cơm này thì….
Ánh mặt của hắn liền di chuyển về phía Thái Đức Phúc, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiệm cơm Hoa Anh Thảo à? Ông chờ bị niêm phong đi!
Theo một góc độ nào đó mà nhìn thì Bạch đạo, Hắc đạo cùng với Hồng đạo cũng khá gần nhau. Ví dụ như lúc này, cách bọn họ nói chuyện cũng giống như là lưu manh trên đường phố vậy.
- Thật là có phẩm chất, phẩm chất.
Trần Thái Trung cười lạnh lắc đầu, gặp phải trường hợp này hắn không thề đè nén uy phong của mình xuống được.
- Anh muốn cho tiệm cơm Hoa Anh Thảo bị niêm phong. Được lắm, anh dám làm như thế tôi sẽ lột da anh, nếu anh không tin thì cứ thử xem.
Hắn thầm nghĩ, với công phu tiên gia của mình thì thu thập một người phàm nhân có khác gì bóp chết một con kiến ở trong tay? Cho nên khi nói những lời này hắn tràn đầy tự tin.
Nhưng khẩu khí này lọt vào trong tai của người khác thì lại khiến cho người ta nghĩ sai hoàn toàn. Tên nhân viên của phòng quy hoạch nghe những lời này thì liền phán đoán: Vị phó chủ nhiệm Trần này chắc chắn là có người đứng đằng sau vô cùng hùng mạnh cho nên mới dám mạnh miệng như thế.
Nghe thấy Trần Thái Trung nói như vậy, cái tên ở khu giải tỏa liền trợn tròn mắt rồi hừ lạnh một tiếng:
- Anh muốn hù tôi , bới móc nhân phẩm cảnh sát của tôi sao? Hừ, tôi hoan nghênh, anh cứ bới móc ra đi!
Mọi người khi nghe những lời này của hắn thì đều nhận ra hắn tuy bên ngoài thì mạnh miệng nhưng trong lòng đã hơi sợ sệt.
Bởi vì hắn bỗng nhiên nhận ra một chuyện, vị phó chủ nhiệm này còn trẻ vậy mà giọng điệu lại vô cùng kiêu ngạo.
Dám nói như vậy thì hắn là nhân vật nhỏ mới là chuyện lạ! Vì phải giữ mặt mũi cho mình cho nên người này phải đốp lại, nhưng nếu tiếp tục bàn đến chuyện của quán cơm Hoa Anh Thảo này thì cho mười lá gan hắn cũng không dám nữa.
Thậm chí, sau khi nói xong câu đó, hắn không thèm quay đầu lại nghênh ngang bước đi. Trong mắt của mọi người đây là hắn biểu hiện quyền thế của mình nhưng chỉ trong lòng hắn mới hiểu được, tư thế của mình là muốn nói: Này này, xem cho rõ đi, tôi có nói gì thì cũng đừng để ý, điều quan trọng là tôi đã đi rồi.
Hắn vừa đi ra thì cái tên cảnh sát còn lại cũng lập tức theo ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại bốn nhân viên công tác ở khu quy hoạch.
Một tên khôn khéo tiến đến.
- Trần chủ nhiệm, ngài cứ từ từ mà ăn, chúng tôi còn có công tác phải đi trước.
- Các đồng chí, ăn cơm một chút đã!
Thái Đức Phúc ở bên cạnh tiến tới, nhiệt tình giữ lại. Ý muốn của ông rất rõ ràng, cho dù muốn hay không muốn thì mình cũng đã đắc tội với cảnh sát, mà thế lực duy nhất có thể chỗng đỡ lại chính là nhân viên công tác. Hắn dĩ nhiên phải mượn sức một chút.
- Ở lại ăn một chút cơm rau dưa đi.
Những người cũng không dám không nể mặt ông. Cho dù không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật. Ở đây còn có phó chủ nhiệm Trần ra mặt cho nên bọn họ chỉ có thể khéo léo chối từ.
- Ông chủ Thái, hôm nay chúng tôi còn phải kiểm tra nhiều nơi nữa, nhiệm vụ rất là quan trọng, ý tốt này của ông, chúng tôi không thể nhận được.
- Người vừa mới đi ra có tên là gì vậy?
Trần Thái Trung nghiêm mặt trầm giọng hỏi, hắn không phải là người có bụng dạ rộng rãi. Từ trước tới nay chỉ có hắn mang tới phiền toái cho người khác, hôm nay lại bị người ta lên mặt như vậy, cho dù hắn đã chiếm thượng phong nhưng cũng muốn biết tên người đó là gì.
- Đó là phó trưởng phòng Vương ở phòng giải tỏa, Vương Hồng.
Cái tên có đôi mắt lanh lợi đáp lời.
- Tính tình của hắn chính là như vậy, phó chủ nhiệm Trần không cần để ý tới hắn, đừng quá tức giận, chuyện này cũng sẽ trôi vào lãng quên thôi.
- Dựa vào hắn mà cũng khiến tôi phải tức giận à? Hừ!
Trần Thái Trung hừ mũi một cái, hành động này xuất phát từ sự khinh thường trong lòng. Ngay lập tức mọi người ở đây đều cảm thấy hắn thật ngạo mạn.
- Hy vọng hắn có thể nhận ra bản thân hắn có bao nhiêu khả năng.
- Đúng rồi, anh tên là gì.
Phó chủ nhiệm Trần đột nhiên nhận ra những người ở trước mặt mình khá nghe lời, trong lòng không khỏi có ý muốn biết tên họ.
- Tôi tên là Dương Tân Cương.
Người này được sủng ái thì vừa mừng vừa lo, trên mặt liền xuất hiện một vẻ nịnh hót.
- Ha ha, chúng tôi đều là trợ lý tư pháp cho việc quy hoạch.
- Được rồi, các anh đi đi.
Trần Thái Trung gật gầu đầu.
- Thủ tục của tôi vẫn chưa xong cho nên hôm nay sẽ không tham gia cuộc kiểm tra được, nếu gặp Trương bí thư thì chuyển lời hỏi thăm giùm tôi.
Bốn người này vừa mới đi, Thái Đức Phúc đã tiến tới, đặt bàn tay mập mạp lên vai của hắn.
- Chà, tôi còn tưởng là ai hóa ra là bạn trai của Nhâm Kiều. Hôm nay cậu đã có ơn lớn với tôi, nào chúng ta lại đây uống rượu!
Trần Thái Trung đang ăn uống bỗng nhiên nhớ ra mình quên mất một chuyện. A Kiều hình như có mối liên hệ với người này, đây không phải là cậu của nàng hay sao?
Tuy nhiên, Thái Đức Phúc không ngờ với thân thế cậu của Kiều Kiều ông đã dựa cột mà leo lên tới tận bậc cha chú của thần tiên. Như vậy chẳng phải đã khiến cho phần mộ tổ tiên của ông được bốc lên khói xanh hay sao?
Điều khiến hắn khó chịu nhất chính là, Kiều Kiều đã vô ý thay đổi mối quan hệ giữa hai người, mà dường như, sự thay đổi đó đã đem lại hiệu quả ngay từ lần gặp đầu tiên.
Thật đáng buồn, hắn thầm thở dài trong lòng, ngoài miệng vẫn không nói gì, liếc mắt nhìn Nhâm Kiều một cái thì phát hiện cô giáo này đang cười khúc khích, đôi mắt một mí nheo thành hình lưỡi liềm. Nàng đang đứng ở bên cạnh ông già đưa bàn tay ngọc ngà chỉ trỏ về phía nơi này.
Dễ nhận thấy, nàng đang giới thiệu cho các trưởng bối trong nhà về mình giống như là một đức lang quân như ý.
Thôi thì đành mặc cho Nhâm Kiều cao hứng như vậy. Lần này… ta nhịn, Trần Thái Trung gật gật đầu:
- Ông chủ Thái, tôi sợ rằng những người ở phòng giải tỏa sẽ tiếp tục đến làm khó ông.
Nguyên tắc đã rành rành ra đó, phó phòng giải tỏa có thể bỏ qua chuyện này mới là lạ. Người ta muốn tìm sơ hở của ông để xử phạt thật sự là điều quá dễ dàng.
Cậu gọi tôi là ông chủ Thái? Thái Đức Phúc nhận thấy giọng nói của Trần Thái Trung có vẻ hơi xa lạ thì không khỏi cảm thấy hơi sửng sốt, không kìm được liếc mắt một cái nhìn về phía Nhâm Kiều. Thì ra bạn trai của Nhâm Kiều… đang giận dỗi nàng chuyện gì đó sao? Không được, mình phải khuyên nhủ lại A Kiều, con bé kia được nuông chiều quá nên không biết trời cao đất dày là gì.
Nhưng cho dù thế nào ông cũng không dám hỏi Trần Thái Trung, vì thế ông cười hì hì rồi vỗ vai hắn.
- Ha ha, không sợ, về phía phòng giải tỏa tôi đã có biện pháp.
- Tôi có một người bạn học cũ rất tốt, quen nhau từ nhỏ đã từng tắm truồng lội bùn chơi với cục trưởng Cát, ngày mai sẽ đi công tác trở về.
Thái Đức Phúc thản nhiên khoe khoang.
- Ha ha, thôi bỏ đi, chúng ta không nói chuyện này nữa, nào nào uống rượu thôi.
Lúc hắn ăn cơm ở đây, những người ở phòng quy hoạch đang ở làm việc bên ngoài đã ăn ở một nhà hàng khác. Tuy nhiên đang trong lúc tiến hành kiểm tra cho nên việc ăn uống rất đơn giản, trên bàn chỉ có bốn món rau và bốn món đồ ăn nóng, nhưng cả đội vẫn bưng bát ăn ầm ầm.
Khi đã ăn no xong liền có một người lên tiếng nói:
- Hôm nay chúng tôi mới được nhìn thấy tân phó chủ nhiệm, cái người tên là Trần Thái Trung đó, hình như chưa đến hai mươi tuổi.
- Hừ, hắn chỉ là học sinh trung học dĩ nhiên tuổi phải còn trẻ.
Một thanh âm trầm trầm được thốt lên, chủ nhân của câu nói đó chính là một tên mặt rỗ, trên khuôn mặt đầy mụn nhọt ấy hiện rõ lên vẻ khinh thường.
Cả bàn lập tức không nói gì.
Người vừa mới lên tiếng chính là Triệu Phác, hắn mới vừa tốt nghiệp đại học hành chính, vừa là học sinh lại vừa là cán bộ lại vừa là đảng viên. Hắn vốn là có thể ở lại trung ương để từ từ thăng tiến nhưng không hiểu rằng hắn đã ăn nhầm thuốc gì nên mới quyết định quay về thành phố Phượng Hoàng này làm việc.
Là nhân vật trọng điểm được chính quyền thành phố bồi dưỡng. Là “Cán bộ thanh niên” hắn được yêu cầu rèn luyện ở phía dưới. Sau khi được văn phòng chính phủ sắp xếp, Triệu Phác liền tới làm ở phòng quy hoạch.
Người này bình thường khi làm việc vô cùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì, chẳng những ăn nói khó nghe mà hắn còn không biết điều, khuôn mặt của mình đầy mụn nhọt có hại cho hình ảnh của chính phủ mà lại tự tưởng tượng rằng mình là con người phong lưu, khi rảnh rỗi lại tới làm phiền các nữ đồng nghiệp, không thấy được rằng mình không bình thường.
Toàn bộ những người ở phòng quy hoạch không ai thấy hắn thuận mắt. Tuy nhiên không ai dám trêu chọc hắn. Người ta là đối tượng trọng điểm cần được bồi dưỡng, hơn nữa ở sau lưng hắn còn có rất nhiều giáo sư và bạn học nắm giữ các vị trí quan trọng trong chính quyền.
Gặp phải chuyện này hắn càu nhàu cũng là điều dễ hiểu, hắn ghen tị với Trần Thái Trung.
Thật sự mà nói, người ghen tị với Trần Thái Trung ở phòng quy hoạch không chỉ có một mình Triệu Phác, nhưng nói về mức độ ghen tị thì không ai bằng hắn.
Trần Thái Trung với tư cách là nhân viên công chức được tuyển trong kỳ thi còn Triệu Phác lại chính là người được trung ương điều đến; vừa là một sinh viên đại học, vừa là một Đảng viên. Bối cảnh hai người quả thực chênh lệch với nhau quá lớn.
Lấy ví dụ đơn giản như việc trao quyền cho cấp dưới rèn luyện, Triệu Phác được điều tới làm ở phòng quy hoạch còn Trần Thái Trung thì sao? Hắn được điều tới từ một cái thôn khỉ ho cò gáy, kiểu đãi ngộ khác biệt này đã có thể nói rõ vấn đề.
Nhưng mọi chuyện lại thật hỗn loạn, Trần Thái Trung bây giờ lại là phó chủ nhiệm phòng quy hoạch, sự nghiệp trong quan trường của hắn đang bắt đầu phát triển.
Còn Triệu Phác thì sao? Bây giờ hắn chỉ là một gã ủy viên ở đây, tất cả chuyện này làm sao không khiến hắn không căm hận được chứ?
Nhưng mà sự oán hận của Triệu Phác cũng không tồn tại lâu ở trong đầu của hắn bởi vì lúc này hắn phát hiện ở trong nhà hàng có một mỹ nữ đi ra. Vừa đánh giá sơ qua một chút người trước mặt hai mắt hắn liền sáng lên, bước nhanh tới lại gần cửa nhà hàng, lớn tiếng chào hỏi.
- Chà, đây không phải là tiểu Dương hay sao? Tại sao lại trùng hợp như vậy chứ?
Người này Trần Thái Trung cũng biết. Tiểu Dương chính là bạn học Dương Thiến Thiến của hắn.
Ở bên cạnh Dương Thiến Thiến lúc này là một người thanh niên cao lớn, hai người đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, bỗng nhiên nghe thấy người khác gọi liền lập tức ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
- Anh là…
Dương Thiến Thiến hơi nhíu mày lại, nàng cảm thấy dường như người ở trước mặt mình có hơi quen quen. Khuôn mặt có nhiều mụn nhọt để lại nhiều ấn tượng như thế này mà không nhớ ra cũng là điều khó hiểu.
- Tôi tên là Triệu Phác, lần trước ở cuộc thi đại hội thể dục thể thao của thành phố, chúng ta đã gặp qua nhau.
Triệu Phác mỉm cười trả lời.
- Hôm nay lại gặp cô, gần đây cô có bận gì không?
Lúc Dương Thiến Thiến còn đang tham gia cuộc thi tuyển công nhân viên chức vào cục quản lý thì người này đã là người của khoa lao động, chính là một cơ quan của đại hội thể dục thể thao, hắn lúc đó ở trong nhóm tổ chức đại hội mà màn múa hát của Dương Thiến Thiến trong lễ khai mạc thật sự quá nổi bật.
Chuyện này cũng khó trách, ở trong cơ quan này mà tìm được người đầy nữ tính như vậy không phải là điều dễ dàng, huống chi có mấy ai xinh đẹp được như Dương Thiến Thiến?
- Không bận gì cả.
Dương Thiến Thiến nhíu mày một chút, nàng nhíu mày bởi vì những “thanh niên anh tuấn” giống như Triệu Phác này nàng đã từng gặp qua không ít, nhưng số người bám lấy nàng cũng khá nhiều cho nên nàng cũng đã quen với chuyện này rồi.
Nhưng người ở trước mắt nàng có một khuôn mặt thật là khó coi! Dương Thiến Thiên không phải là người chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá người khác, nhưng gặp phải việc một nam nhân có khuôn mặt kinh hãi thế tục như thế này mà lại còn dám tới gần nàng khiến nàng khiến nàng khó mà chấp nhận được. Việc này khác gì sỉ nhục nàng chứ?
Nàng đưa mắt nhìn người thanh niên cao lớn bên cạnh một chút, người thanh niên đó liền nở một nụ cười tươi sau đó cũng không nói gì thêm.
- Không bận gì thì hôm nào tôi mời cô đi chơi được không?
Triệu Phác thấy vậy thì cũng nở ra một nụ cười, tuy nhiên nụ cười của hắn so với người thanh niên kia quả là có sự chênh lệch rất lớn.
- Không cần đâu, gần đây bạn trai tôi thường xuyên dẫn tôi đi chơi, tôi sợ rằng tôi không có thời gian.
Dương Thiến Thiến nắm lấy tay người thanh niên kia, khẽ cười trả lời.
- Thật là ngại ngùng.
- Bạn trai của cô?
Triệu Phác há hốc mồm.
- Tại sao tôi không nghe nói đến chứ?
Hắn đã suy nghĩ về Dương Thiến Thiến không chỉ một ngày, cô gái này có không chỉ có khuôn mặt xinh tươi mà lại còn là… nhân viên công chức, theo thân phận mà nói, thật là xứng đôi với hắn.
Cho nên hắn đã điều tra lý lịch của nàng và biết được nàng chưa từng có đối tượng, còn biết nàng mới tốt nghiệp trung học. Hắn lại là “cán bộ thanh niên” được cấp trên bồi dưỡng trọng điểm, nếu như hắn tỏ tình với nàng cũng coi như là đã xem trọng nàng rồi!
Nhưng lúc này không ngờ có người hớt tay trên của hắn thì hắn không há hốc mồm được sao?
- Vị này chính là?
- Tên tôi là Vũ Hiên.
Người thanh niên cao lớn lên tiếng, hắn nở một nụ cười rất tươi trên khuôn mặt, liệu đó có phải là nụ cười của người chiến thắng không?
Triệu Phác cảm nhận được trên người Vũ Hiên toát ra một vẻ rất thản nhiên không hề để ý tới khiến cho hắn vô cùng khó chịu. Tuy nhiên, hắn còn có thể nói gì đây? Hắn chỉ có thể cười gượng gạo.
- Vậy, hai người…
Nhìn hai người quay lưng đi, trong đôi mắt của Triệu Phác tràn ngập một vẻ mất mát. Dĩ nhiên trong đó còn có một sự ai oán không nói nên lời.
- Hừ, cái tên sinh viên kia, mi chẳng qua chỉ tỏ vẻ đoan chính như vậy, không ngờ mi lại dám không nể mặt ta như vậy sao?
Dương Thiến Thiến và Vũ Hiên mới đi ra xa được một đoạn thì nàng đã lập tức buông tay ra. Vũ Hiên thấy vậy thì đưa mắt nhìn nàng, trong giọng nói có vẻ không hài lòng.
- Cô lấy tôi làm lá chắn, vậy khi nào thì cô chịu tuân thủ lời hứa của cô chứ?
- Anh có nhầm không đấy.
Dương Thiến Thiến trừng mắt nhìn hắn một cái.
- Tôi nhờ anh làm lá chắn giùm tôi có được không? Cha anh muốn tôi cùng với anh đi chơi với nhau, tại sao anh không nói thẳng với ông ấy, anh đã có bạn gái ở trong trường học chứ?
Dương Thiến Thiến vừa mới nhận Đoạn thị trưởng làm cha nuôi mà người này lại chính là con trai của ông ấy, Đoạn Vũ Hiên.
Đoạn Vũ Hiên ở trong trường đã yêu một cô gái học dưới hắn một năm nhưng cha của hắn lại không biết chuyện này. Ông còn nói, nhân dịp kỳ nghỉ đông sẽ đem con gái bạn chiến đấu của mình về giới thiệu cho hắn, cái này cũng giống như là phù sa không để chảy qua ruộng người khác đúng không?
- Hay là từ từ tôi sẽ nói, tôi sợ rằng ông già nhà tôi sẽ từ chối.
Vũ Hiên cười khổ, bạn gái của hắn không được đẹp như Dương Thiến Thiến, gia đình cũng không có điều kiện, hắn sợ rằng cha của mình sẽ không đồng ý cho cuộc hôn nhân này.
Tuy nhiên, người ta vẫn nói, tình cảm chỉ sinh ra ở nhà giàu có. Đoạn công tử cũng vậy, hắn đã sớm coi Dương Thiến Thiến là hàng dự phòng, muốn một lúc hai người cũng không phải là điều không có khả năng!
- Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa.
Vũ Hiên nhớ lại lời hứa của Dương Thiến Thiến.
- Trần Thái Trung của cô đâu, khi nào mới giới thiệu cho tôi chứ?
Dương Thiến Thiến hơi đỏ mặt, nàng và Trần Thái Trung đâu có chuyện gì? Chỉ là khi Vũ Hiên muốn đem nàng ra làm người dự phòng cho hắn nàng đã cảm thấy hơi bị tổn thương, liền lấy Trần Thái Trung ra. Dĩ nhiên nàng không biết rằng khi Trần Thái Trung nói với Nhâm Kiều rằng hắn là xử nam cũng đã lấy nàng ra để ứng phó.
- Tại sao phải giới thiệu cho anh? Anh không thể giúp đỡ hắn cho nên tôi chỉ tùy tiện nhắc tới thôi.
Dương Thiến Thiến không muốn giới thiệu cho Vũ Hiên biết bởi vì nàng không biết rằng tên lập dị kia sẽ nghĩ như thế nào đây? Với một cô gái trẻ đẹp như nàng mà nói, tương tư đơn phương quả là điều mất mặt.
- Ông già tôi có thể cất nhắc hắn đúng không?
Vũ Hiên vẫn còn chưa biết cha của mình vừa mới đề bạt Trần Thái Trung.
Dương Thiến Thiến đang định nói điều gì đó thì bỗng nhiên nàng trợn trừng mắt lên. Nàng vừa nhìn thấy một người đang vội vàng đi ra khỏi nhà ăn.
Sau khi được Thái Đức Phúc tha thiết khuyên nhủ, Trần Thái Trung đã uống không ít rượu. Tuy nhiên tửu lượng của hắn nếu như nói là thiên hạ vô địch thì cũng không có gì quá đáng.
Chỉ có điều, khi hơi men vào trong người hắn hơi kích động một chút.
Tất cả mọi người đều biết rằng Trần Thái Trung là một người thích kheo khoang, tính cách rất thẳng thắn, hành động lại hơi bừa bãi. Nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay hắn cũng đã có ơn lớn với ông chủ Thái, tuy rằng chưa chắc là hắn tình nguyện , nhưng nói chung cũng là giúp đỡ đúng không?
Phó chủ nhiệm Trần là người rất thích nói chuyện phiếm, sau khi hơi men vào người, hắn liền thốt ra những câu nói có vẻ hơi vô ý vô tứ.
Trong bàn đều là những bạn bè tốt của ông chủ Thái cho nên cũng không ai để trong lòng. Tuy nhiên ông chủ Thái là người tinh tế, ông thầm nghĩ, tiểu Trần hôm nay uống không ít nhưng nhìn dáng vẻ của nó như vậy, thì chắc là say rồi chăng?
Ông không muốn Trần Thái Trung thất thố trước mặt mọi người cho nên khi gặp cơ hội liền ghé vào tai hắn nói thầm.
- Thái Trung, cậu không thể để A Kiều ở một mình đằng kia chứ? Mau qua đó bồi tiếp nó đi!
Sự kích động của Trần Thái Trung lập tức biến mất, hắn thầm nghĩ, qua đó bồi tiếp Nhâm Kiều ư? Ngồi trước mặt một đám bà bà má má kia ư? Ông tha cho tôi đi.
- Được rồi, tôi đi nhà vệ sinh trước đã.
Hắn thản nhiên gật đầu rồi bước đến gần nhà vệ sinh, sau khi nhìn xung quanh không thấy ai chú ý đến mình hắn liền “vèo” một tiếng bay ra bên ngoài.
Co người lại!
- Aizzz, làm người tốt cũng thật là phiền toái, bị nhiều người chúc rượu như vậy.
Hắn lắc đầu rồi nhấc chân bước đi, vừa mới ngẩng đầu lên hắn đã bất ngờ… A, đó là Dương Thiến Thiến sao?
- Chà, Dương Thiến Thiến, trời lạnh như vậy mà cô cũng đi dạo sao?
Gặp người bạn học ở đây, Trần Thái Trung cảm thấy hơi vui vẻ, vừa nói hắn vừa quay đầu sang nhìn Vũ Hiên rồi nở ra một nụ cười thân thiện.
- Vị này chính là?
Khi làm được những hành động này, trong lòng của hắn cảm thấy vô cùng cao hứng. Hắn thầm nghĩ mình đã biết cách chào hỏi những người không quen biết, có tiến bộ, quả là tiến bộ rất lớn.
Dương Thiến Thiến sớm đã đỏ bừng cả khuôn mặt, vì không muốn để Trần Thái Trung nói tiếp nên nàng liền chặn lời của hắn.
- Đây là anh trai của tôi, Đoạn Vũ Hiên.
Nói xong, nàng quay sang nhìn Vũ Hiên rồi nở ra một nụ cười tươi:
- Giới thiệu với anh một chút, người này chính là… người mà chúng ta vừa nói đến, Trần Thái Trung…
Đoạn Vũ Hiên nhìn Trần Thái Trung sau đó ngẫm nghĩ điều gì đó rồi lại quay sang nhìn Dương Thiến Thiến mỉm cười. Tuy nhiên nụ cười này của hắn có một vẻ không nói nên lời.
- Trần Thái Trung, ha ha, chào anh, thật hân hạnh khi được quen biết anh, tôi đã nghe Dương Thiến Thiến nói về anh rất nhiều lần rồi.
Vừa nói, hắn vừa vươn tay ra để bắt tay với Trần Thái Trung. Triệu Phác ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng này thì lại cảm thấy tức giận. Hắn thầm nghĩ, đều là ngẫu nhiên gặp nhau mà cách đối xử tại sao lại khác nhau lớn đến như vậy chứ?
Đoạn Vũ Hiên là người có tầm mắt rất cao, số người có thể khiến hắn thò tay ra bắt cũng không phải là nhiều.
- Dương Thiến Thiến hay nhắc tới tôi sao?
Trần Thái Trung cảm thấy hơi kinh ngạc, tuy nhiên sau đó hắn liền tìm được lý do để giải thích. Mối quan hệ trước kia của mình với cô ấy quả là không tệ, cô ấy nhớ đến mình cũng là chuyện bình thường.
- Ha ha, tôi cũng thật hân hạnh khi được quen biết anh.
Hắn không muốn nói đến chuyện mình vừa mới được thăng chức bởi vì hắn nghĩ rằng làm người thì phải khiêm tốn. Vừa nói hắn vừa quay đầu sang nhìn Dương Thiến Thiến.
- Công việc ở cục quản lý thế nào? Vẫn ổn định chứ?
- Ừ, vẫn ổn định.
Dương Thiến Thiến cuống quýt trả lời nên nói năng có hơi lộn xộn.
- À, Trần Thái Trung, sao anh lại đi ăn có một mình ở nhà hàng vậy?
Câu hỏi này có vẻ hơi không rõ ràng, thực ra ý của nàng chính là: Nếu như anh ăn cơm với nhiều người thì sau khi tan tiệc tại sao lại không đi ra cùng với người ta?
May mắn là Trần Thái Trung hiểu được ý của nàng cho nên sau khi nghe nàng nói như vậy đã nhíu mày trả lời:
- Aizzz, đừng nói nữa, hôm nay không phải là ngày tốt, hai người cứ đi dạo, tôi có chút việc xin đi trước.
Nói xong, hắn nhấc tay vẫy một chiếc taxi, rồi nghênh ngang bỏ đi. Lời nói của Dương Thiến Thiến đã nhắc nhở hắn rằng: Nhâm Kiều bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra đuổi theo hắn.
Dương Thiến Thiến ngây người ngơ ngác nhìn theo chiếc xe taxi dần dần chuyển bánh, rất lâu sau nàng vẫn chưa quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn theo huớng đó.
Thực ra, nàng không muốn quay đầu lại bởi vì nàng sợ khi quay đầu lại Đoạn Vũ Hiên sẽ cười nhạo mình. Một cô gái mà lại tương tư đơn phương một người đàn ông khác thì thật là mất mặt, huống chi nàng còn tự cho mình là một cô gái có giá.
Có thể nói… giờ phút này, trong lòng nàng thậm chí đã suy nghĩ tới cái chết.
Đáng tiếc chính là, cách ứng xử của Đoạn Vũ Hiên cũng không được tốt cho lắm. Hoặc có thể nói hắn rất ít khi nghĩ đến cảm nhận của người khác cho nên sau đó hắn liền quan tâm lên tiếng hỏi.
Hơn nữa, vô cùng, vô cùng không may là hắn lại ân cần hỏi thăm đúng vào tử huyệt của Dương Thiến Thiến.
- Thiến Thiến, tôi cảm thấy hình như người này không hề xem trọng cô, nhìn thấy một người bảnh bao như tôi ở bên cạnh cô mà hắn không hề có phản ứng gì là sao?
Sắc mặt của Dương Thiến Thiến lập tức xám như tro.
Nửa ngày sau nàng mới miễn cưỡng khôi phục lại được sự bình thường.
- Ừ, Thái Trung hắn… Hôm nay chắc là hắn gặp chuyện phiến phức gì đó cho nên hắn không tiện nói chuyện với tôi…
Khi nói dối, câu mở đầu luôn rất khó, nhưng sau đó, giọng nói của Dương Thiến Thiến liền trở nên bình thường.
- Hắn từ trước tới nay khi gặp chuyện phiền phức cũng không chịu nói với tôi.
Đúng thế, giọng nói của nàng đã trở nên bình thường. Nhưng mà vừa rồi Đoạn Vũ Hiên làm sao mà không nhận ra vừa rồi vừa rồi cô em gái này của hắn vừa rồi rõ ràng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình – hẳn là yêu đơn phương rồi?
- Yêu đơn phương sao?
Không được, ấn tượng của Vũ Hiên đối với Dương Thiến Thiến quả là không tệ, hai người cũng khá hòa hợp với nhau, nhưng quan trọng chính là, hắn sợ rằng lỡ như cô em gái này về chuyện tình cảm không có chỗ dựa thì… chẳng may lúc đó lại mang đến một chút phiền phức cho mình rồi không?
- Hóa ra là như vậy!
Hắn cũng không muốn nói thẳng ra mà chỉ gật gật đầu, nghiêm trang nói:
- Ừ, tôi cũng cảm thấy cậu ấy cũng khá xem trọng cô…
Buổi tối, Đoạn thị trưởng vừa xem TV vừa thuận miệng hỏi đứa con của mình một câu:
- Hôm nay con cùng với Thiến Thiến đi ra ngoài có mua gì không?
- Không mua thứ gì cả, chúng con chỉ đi dạo một lúc thôi.
Đoạn công tử đang cầm máy chơi trò Tetris.(1)
- À, đúng rồi con còn gặp bạn học của cô ấy là Trần Thái Trung.
(1): trò này thì chắc ai cũng biết, nếu chưa biết thì xin nói rõ ra là nó chính là trò xếp hình.
- Trần Thái Trung ư?
Đoạn Thị Trưởng nhướn mày, đôi mắt rời khỏi ti vi nhìn đứa con của mình.
- Người đó, đúng rồi, Vũ Hiên con thấy hắn như thế nào?
Đoạn công từ liền ấn nút “pause” ngẩng đầu lên nhìn cha của mình.
- Ba biết hắn sao?
- Hắn đang là phó chủ nhiệm phòng quy hoạch, ba vừa mới đề bạt cho hắn.
Đoạn thị trưởng cười cười.
- Tuy nhiên, ba chưa từng gặp hắn.
- Sao?
Đôi mắt của Đoạn công tử liền lóe sáng, trầm gnhâm một lúc rồi gật đầu.
- Người này ăn nói rất đúng mực, rất có giáo dục, tác phong cũng không tệ, rất biết cách ứng xử, người ổn trọng như hắn, không có nhiều lắm…