Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #46  
Old 26-06-2008, 02:59 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 45

Có Phật phải có tăng


Thấy Äào Liá»…u bước lại, Thư Hương trừng mắt nhìn cô ta, nhưng cô ta làm như không thấy, cứ cưá»i nói vá»›i Liá»…u Phong Cốt :
- Liá»…u gia không biết chá»› tiểu thÆ¡ cá»§a tôi là ngưá»i vốn có lòng nhân, vì sợ Lữ thiếu gia phải chịu Ä‘au đớn mà trước sau gì rồi cÅ©ng phải chết, cho nên dùng cách nói khích như thế để cho Lữ thiếu gia được chết cho yên lành hÆ¡n đó.
Nàng cưá»i thật ngây thÆ¡ và nói tiếp :
- Tâm ý của tiểu thơ tôi không ai biết rõ bằng tôi đâu.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Cô còn biết gì nữa không?
Äào Liá»…u cưá»i :
- Tôi còn biết tiểu thÆ¡ cá»§a tôi lòng dạ tuy tốt, nhưng má»™t khi cần biến tánh thì biến cÅ©ng rất nhanh, có lúc muốn ăn trái cây ngâm băng, nhưng khi vừa bưng chén là lại không thèm, muốn ăn thức khác, tá»± nhiên, chén ngon ngá»t đó là tôi phải ráng ăn cho hết.
Cô bé háy háy mắt cưá»i cưá»i :
- Vì thế, vì cái tánh hay thay đổi bất thưá»ng đó, nên bất cứ tiểu thÆ¡ tôi cá vá»›i ai má»™t việc gì thì ngưá»i đó phải coi chừng, khi đánh cá thì xôm lắm, nhưng khi đã bị thua là cÅ©ng bằng má»™t thái độ thật xôm nhưng xôm để nói ngược chá»› không khi nào chịu thua ai cả.
Thư Hương nhìn cô tớ gái mà mắt như hai đóm lửa.
Äào Liá»…u quay lại nhìn nàng cưá»i nói :
- Xin tiểu thơ đừng giận, bởi vì tánh tôi không hay dối trá, có sao là nói vậy thôi.
Thư Hương cưá»i lạt :
- Ngươi hãy yên lòng, cho dầu ta có giận con heo nái đi nữa, thì ta cũng không khi nào biết giận ngươi đâu.
Äào Liá»…u cúi mặt nói lầm thầm :
- Tôi cũng biết tiểu thơ nhất định là sẽ giận tôi lắm, nhưng cũng mong cô nương cũng nên biết dùm cái khổ của riêng tôi.
Thư Hương quắc mắt :
- Sao? Ngươi khổ như thế nào?
Äào Liá»…u nói :
- Tôi sanh ra là một con a đầu, một đứa đầy tớ, còn tiểu thơ sanh ra thì đã là...
tiểu thÆ¡, không làm sao biết được cái khổ cá»§a a đầu, bởi vì đã là a đầu, đã là đầy tá»› thì con ngưá»i tá»± nhiên sẽ biến thành như má»™t khúc cây, má»™t khúc cây không thể biết vui mà cÅ©ng không thể biết khổ.
Nàng thở ra và nói tiếp :
- Thật ra thì không phải thế, bởi vì a đầu hay đầy tá»› gì cÅ©ng vẫn là ngưá»i và nhất là không ai muốn làm đầy tá»› đến suốt Ä‘á»i.
Thư Hương giận đến phát rung :
- Ta... ta đã xem ngươi là đầy tớ bao giỠđâu, nói đi?
Äào Liá»…u nói :
- Bất luận tiểu thơ xem tôi như thế nào, tôi cũng vẫn là đầy tớ vì bản thân đã là đầy tớ thì mãi mãi phải là đầy tớ.
Thư Hương gằn giá»ng :
- Vì thế nên ngươi đâm ra oán hận và cố tâm hảm hại ta, phải không?
Äào Liá»…u cúi đầu đáp nhá» :
- Nếu tiểu thơ lâm vào tình cảnh của tôi thì tiểu thơ nhất định cũng không làm sao khác hơn nữa được.
Thư Hương vụt thở ra :
- ÄÆ°á»£c rồi, ta không trách ngươi gì cả, ta chỉ có má»™t câu nói muốn nói cho ngươi biết.
Äào Liá»…u nói :
- Xin tiểu thơ cứ nói, tôi đang nghe đây.
Thư Hương nói :
- Ngươi hãy lại gần, ta chỉ muốn nói cho một mình ngươi nghe thôi.
Äào Liá»…u cúi đầu chầm chậm bước lại...
Thư Hương gom cả lực khí lại, xáng cho cô ta một tát tai xiểng niểng.
Và sau đó thì nàng lại quị luôn xuống đất khóc rống lên.
Sá»± nhẫn nại đã quá lâu, làm cho nàng bị dồn tức, bây giá» khóc lên được lại bá»—ng nghe như vÆ¡i nhẹ khá nhiá»u...
Nhưng không còn uất nghẹn thì lại bỗng nghe như toàn thân bỗng như trống rỗng.
Äúng rồi, không còn gì nữa cả, không còn hy vá»ng gì nữa cả.
Chưa bao giá» nàng sống riêng rẻ má»™t mình, khi chưa gặp Trương Dị, Lữ Ngá»c Hồ, ít nhất nàng cÅ©ng còn có má»™t chá»— dá»±a là Äào Liá»…u, nhưng bây giá» thì thật chẳng còn gì hết cả.
Bây giá» thì đúng là Ä‘ang chết Ä‘uối giữa sông, mặt nước không có má»™t cá»ng cá» nào để vá»›i tay.
Nàng không còn gượng dậy nổi, nàng đã hoàn toàn tuyệt vá»ng.
Bây giỠthì nàng cách cỗ quan tài không xa lắm, nàng bỗng cảm nghe như cực kỳ tịch mịch, y như sắp sửa đi vào cõi chết.
Quả thật không phải riêng nàng, mà tất cả Ä‘á»u im lặng, giả như không ai cá»­ động.
Thư Hương không ngẫng lên, nhưng nàng cảm thấy như má»i ngưá»i Ä‘ang nhìn vào mình, hình như há» cÅ©ng cảm thấy như nàng Ä‘ang sắp chết.
Nàng nghĩ chắc như thế, bởi vì nếu không thì tại sao hỠlại lặng im lạ lùng như thế?
Bây giá» thì nàng không còn khóc nữa, không khí quả thật y như cá»i chết, nàng không nghe há» nói, mà hình như há» cÅ©ng không thở mạnh...
* * * * *
Quả đúng như Thư Hương “cảm ngheâ€.
Tất cả Ä‘á»u lặng im, nhưng không phải lặng im nhìn thấy Thư Hương sắp chết như nàng đã nghÄ©, há» lặng im vì há» Ä‘ang lắng nghe tiếng động.
Tiếng động phía trên gian hầm, tiếng động trên đại điện.
Tiếng bước chân thật nặng.
Äã là chùa, nếu có ngưá»i Ä‘i cÅ©ng không phải là chuyện lạ, nhưng lạ ở chá»— là bước chân nặng quá.
Chỉ nghe tiếng động cá»§a bước chân, ngưá»i ta có thể Ä‘oán con ngưá»i đó cao lá»›n lắm, nhưng không, nếu tính theo sức nặng thì ngưá»i đó chắc phải đến hÆ¡n... mưá»i trượng.
Nhưng làm sao lại có ngưá»i cao như thế ấy?
Chuyện lạ thứ hai là tiếng bước cứ lẩn quẩn ngay cái hầm cá»§a bá»n Liá»…u Phong Cốt.
Trương Dị ngẩng mặt nhìn lên, hắn thấy lỗ hổng chỗ cỗ quan tài tụt xuống vẫn trống trơn chớ không bít lại.
Như vậy, rất có thể ngưá»i đó đã thấy miệng hầm.
Chỉ có Ä‘iá»u chá»— đó không phải có cầu thang, mà chỉ có má»™t lá»— hổng, từ trên nhìn xuống khó thấy rõ bên dưới, nhưng nhất định là ngưá»i trên đó đã khám phá được cái hầm.
Liễu Phong Cốt vụt nói :
- Vô Sắc hòa thượng.
Vương đại nương tái mặt :
- Có phải lão đã đến không?
Liễu Phong Cốt nói :
- Ngoài Hòa thượng Vô Sắc ra, trên Ä‘á»i này không có ai có bước chân nặng như thế ấy.
Trương Dị nói :
- HỠđến ba ngưá»i.
Vương đại nương cau mặt :
- Ba ngưá»i?
Liễu Phong Cốt gật đầu :
- Có hai ngưá»i bước chân nhẹ lắm, khó nghe thấy.
Trương Hảo Nhi há»i :
- Nhưng cái lão Hòa thượng ấy lẩn quẩn trên đó làm gì thế?
Liễu Phong Cốt nói :
- Bằng vào dáng đi đó, chứng tỠlão ta đang thị uy với chúng ta.
Trương Hảo Nhi chớp chớp mắt :
- Lão biết chúng ta ở dưới này sao?
Trương Dị gật đầu :
- Có đui mới không biết, cái lỗ hổng sỠsỠđó.
Vương đại nương chắc lưỡi :
- Tại làm sao không đậy lại?
Liễu Phong Cốt nói :
- Hồi cho tụt cỗ quan tài xuống thì tôi đã đậy lại rồi.
Trương Hảo Nhi há»i :
- Vậy tại sao bây giỠtrống hốc như thế?
Liễu Phong Cốt cau mặt :
- Lạ quá, có lẽ lão Hòa thượng bắt gặp chỗ cơ quan...
Trương Dị lắc đầu :
- Làm sao lại bắt gặp hay như thế? Nhất định là có ngưá»i mở ra.
Trương Hảo Nhi há»i :
- Ai?
Trương Dị nhún vai :
- Làm sao biết được.
Trương Hảo Nhi há»i :
- Lão có thể nhảy xuống lỗ hổng đó không?
Trương Dị đáp :
- Dư sức, nhưng lão không làm thế đâu, lão Ä‘ang tìm đưá»ng.
Vương đại nương thất sắc :
- Nếu lão tìm được đưá»ng xuống thì chúng ta làm sao Ä‘i thoát?
Trương Hảo Nhi cưá»i :
- Không sao, bá»n Kim Râu đã được chôn ká»· rồi, bây giá» kể như vụ án đó không còn chứng cá»›, bây giá» thì chỉ có má»—i mình Lữ Ngá»c Hồ là hung thá»§, lão có xuống đây thì mình Ä‘ang tra khảo hắn vá» chuyện đó là xong.
Trương Dị lắc đầu :
- Chuyện không đơn giản như thế đâu, tôi phải lên mới được.
Vương đại nương trố mắt :
- Bộ điên sao mà lên gặp lão?
Trương Dị đáp :
- Không lên không được.
Liễu Phong Cốt gật đầu :
- Äúng, không lên là chết hết.
Trương Hảo Nhi há»i :
- Tại sao vậy?
Trương Dị đáp :
- Lão đã tìm được đến đây là lão đã hồ nghi, nhất định lão còn phải Ä‘iá»u tra lại chá»› không quả quyết Lữ Ngá»c Hồ...
Hắn ngó Liá»…u Phong Cốt cưá»i cưá»i :
- Chưa kịp tạo cơ hội thì cơ hội đã tới rồi.
Liá»…u Phong Cốt cưá»i cưá»i :
- Kể ra chỗ này lấp luôn là được lắm.
Trương Dị nói :
- Vậy là tôi lên.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Có nắm chắc không?
Trương Dị đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng trưá»ng thì không chắc, nhưng ứng biến thì chắc có cÆ¡ há»™i.
Trương Hảo Nhi nhướng mắt :
- Coi chừng... Phục Hổ quyá»n...
Trương Dị cưá»i :
- Tôi không phải cá»p thì tại sao lại sợ Phục Hổ quyá»n?
Trương Hảo Nhi thở ra và quay qua há»i Liá»…u Phong Cốt :
- Anh thấy hắn có điên không?
Liễu Phong Cốt nói chậm rãi :
- Hắn chắc không Ä‘iên, cho dầu tất cả thiên hạ Ä‘á»u Ä‘iên thì hắn cÅ©ng không Ä‘iên.
Bên trên tiếng bước chân vẫn trầm trầm và dưới này thì Trương Dị đã đi ra.
Trương Hảo Nhi lắc đầu :
- Tôi mong hắn đừng thành con cá»p chết.
Liá»…u Phong Cốt cưá»i :
- Hắn có chết tôi cũng đâu có chôn cô theo mà sợ dữ vậy?
Trương Hảo Nhi háy một cái thật dài...
Không hiểu sao, giá như bây giỠcó con dao và nếu đủ sức, nhất định Thư Hương sẽ khoét hai con mắt ấy mà không một chút gớm tay.
* * * * *
Tiếng bước chân ngừng lại.
Trương Hảo Nhi chớp mắt :
- Hắn đã lên tới và lão Hòa thượng cũng đã thấy hắn rồi.
Vương đại nương nói :
- Lão Hòa thượng đó không biết mặt hắn, tự nhiên sẽ không biết hắn đến làm gì.
Trương Hảo Nhi nói :
- Chính vì thế cho nên bây giá» lão má»›i dừng lại và chắc lão Ä‘ang há»i: “Thí chá»§ là ai, thí chá»§ từ đâu tá»›iâ€?
Vương đại nương nói :
- Không biết hắn có dám nói thẳng là hắn đến để giết lão hay không?
Trương Hảo Nhi lắc đầu :
- Nhất định là không. Thiên hạ gá»i hắn là con heo hèm, thế nhưng hắn không ngu như heo vậy đâu, nhất định hắn kiếm cách nói quanh để cho lão không đỠphòng rồi hắn thừa cÆ¡ hạ thá»§.
Vương đại nương gật gật :
- Có lý, có lý! Chắc chắn hắn sẽ thừa lúc bất phòng đánh má»™t cú tối độc, vì chỉ có thế má»›i mong thắng được lão trá»c ấy.
Trương Hảo Nhi nói :
- Mà cho dầu cú đánh đó không hoàn toàn hạ được, thì ít nhất cũng chiếm được thế thượng phong.
Vương đại nương nói :
- Äúng rồi, vì thế nên mình má»›i nghe im ru, bây giá» thì hắn ở ngoài nói dóc vá»›i lão trá»c.
Trương Hảo Nhi nói :
- Bằng vào cái miệng lẻo lẹo cá»§a hắn, khi hắn nói dóc là chồn cáo cÅ©ng phải tin, chuyến này thì nhất định lão trá»c già đó phải bị hắn lừa.
Vương đại nương bật cưá»i :
- Chắc cô cũng đã từng bị hắn lừa dữ rồi phải không?
Trương Hảo Nhi nhếch nhếc môi :
- Tự nhiên.
Vương đại nương dồn tới :
- Chắc có bận hắn nói để đấm lưng dùm rồi hắn... tuột luôn?
Trương Hảo Nhi lại nhếch nhếch môi :
- Tự nhiên, có sao hông? Ghen hả?
Cô ta nắm tay Äào Liá»…u cưá»i nói :
- Ai có ghen mấy chắc chắn không khi nào bằng cô, không phải?
Äào Liá»…u từ nãy giá» cứ mở tròn đôi mắt, cô ta Ä‘ang ráng tập trung để nghe, không phải nghe Vương đại nương và Trương Hảo Nhi nói bậy, mà cô ta Ä‘ang lóng nghe tiếng động bên trên.
Thái độ của cô ta, không làm sao giấu được sự quan tâm lo lắng cho Trương Dị.
Không ai đoán biết được tâm trạng của Thư Hương.
Không biết nàng có mong cái đầu to của hắn sẽ bị lão Hòa thượng bổ ra làm đôi?
Äào Liá»…u vụt kêu lên :
- Kìa, hình như hỠđã đánh nhau!
Thật ra thì không đợi cho cô ta nói, má»i ngưá»i cÅ©ng đã nghe rồi.
Bên trên, tiếng bước chân bắt đầu khua động.
Tiếng động có phần nặng hơn hồi nẫy.
Tiếng bước chân chính là “La Hán Phục Hổ quyá»n†chỉ có Thiếu Lâm má»›i thi triển đúng mức, khi đánh xong trá»n má»™t bài quyá»n, trên mặt đất chỉ có bảy dấu chân.
Vương đại nương nói :
- Cứ như thế thì chắc chắn lão trá»c già đó quả đã áp dụng Phục Hổ quyá»n để đối phó vá»›i Trương Dị.
Trương Hảo Nhi thở ra :
- Chính vì thế cho nên hắn không làm sao chiếm được thượng phong.
Vương đại nương cũng tỠvẻ lo âu :
- Xem chừng như thế này thì chắc khó ăn, lão trá»c già đó lợi hại lắm...
Trên đại điện tiếng bước chân càng nặng nỠhơn, hình như hỠđã dùng toàn lực.
Trương Hảo Nhi vụt cưá»i :
- Nhưng nên nhá»› rằng Trương Dị cÅ©ng không phải là tay dá»… đối phó lắm đâu, nếu không thế thì nãy giá» hắn đã bị hạ rồi. Nhất là nghe tiếng vận công quá mức cá»§a lão trá»c già đủ biết không phải dá»… chÆ¡i vá»›i hắn đâu.
Thình lình, ngay trong lúc đó, tiếng bước chân bá»—ng vang lên bảy tiếng liá»n nhau và đặc biệt bảy tiếng này lá»›n hÆ¡n, nặng hÆ¡n từ nãy giá».
Sắc mặt của Liễu Phong Cốt bây giỠmới biến đổi, hắn nói :
- “Phong Lôi Tịnh Tácâ€!
Phong Lôi Tịnh Tác là má»™t chiêu nổi danh bá đạo trong toàn bá»™ Phục Hổ quyá»n, những nhà sư Thiếu Lâm rất ít ngưá»i được há»c và đối vá»›i những cao tăng có quyá»n há»c thì cÅ©ng rất ít ngưá»i dùng đến.
Nó là một chiêu thế cuối cùng khi gặp đối phương quá mạnh.
Nó được sá»­ dụng trong trưá»ng hợp “vạn bất đắc dĩ†vì đó là sát thá»§.
Bằng vào địa vị và công lực của Vô Sắc đại sư mà phải sử dụng đến chiêu thế đó, đủ thấy ông ta đã bị Trương Dị làm cho khốn đốn...
Và bất cứ một ai, khi đã gặp chiêu thế đó là kể như mạng sống đã đến phút cuối cùng.
Bên trên không có tiếng rú, cÅ©ng không có tiếng ngưá»i bị ngả.
Như vậy là Trương Dị đã tránh được chiêu thế trí mạng của nhà sư.
Không hiểu tại sao Thư Hương vụt thở phào.
Chính nàng cũng không hiểu được tâm trạng của nàng ra sao nữa.
Nàng đã lâm vào hoàn cảnh tuyệt vá»ng, nếu còn chút má»ng manh thì đó là sá»± thắng thế cá»§a Vô Sắc đại sư.
Chỉ khi nào ông ta thắng Trương Dị, ông ta xuống hầm thì cuộc diện mới có thể thay đổi, bằng không, bằng như Trương Dị hạ được ông ta thì nàng quả đã đi vào tuyệt lộ.
Vậy mà không hiểu tại sao nàng lại nhẹ nhá»m ngưá»i, khi biết Trương Dị tránh được chiêu sát thá»§ vừa rồi.
Như vậy là nàng không mong cho Trương Dị chết.
Mà Trương Dị không chết, nhà sư Thiếu Lâm bị bại thì nàng phải chết.
Tâm trạng của những cô gái quả là một đám sương mù.
Con mắt thưá»ng cá»§a ngưá»i Ä‘á»i không sao nhìn thấy được.
Trương Hảo Nhi cũng thở phào :
- Như vậy cú đánh Phong Lôi Tịnh Tác cá»§a lão trá»c không hạ hắn nổi.
Liễu Phong Cốt đáp :
- Hắn đã tránh khá»i rồi...
Há» cÅ©ng Ä‘á»u nhẹ nhá»m, nhưng không chắc há» lo cho Trương Dị như Thư Hương, há» Ä‘ang lo cho chính cái mạng cá»§a há».
Vì nếu Trương Dị bị hạ là kể như há» cÅ©ng không thoát khá»i.
Cho dầu có đưa Lữ Ngá»c Hồ ra Ä‘i nữa, trong trưá»ng hợp như thế này, lão Hòa thượng Thiếu Lâm dá»… gì chịu tin cho.
Trương Hảo Nhi nói :
- Tôi thật muốn lên xem quá, không hiểu hắn đã áp dụng chiêu thế gì mà đối phó được với lão Hòa thượng đó như thế?
Liễu Phong Cốt nói :
- Cho đến bây giá», hắn chưa tung ra chiêu tấn công nào cả.
Trương Hảo Nhi nhướng mắt :
- Hắn chịu đánh chớ không đánh trả à?
Liễu Phong Cốt gật đầu :
- Äúng như thế.
Trương Hảo Nhi cau mặt :
- Như vậy là môn pháp gì?
Liễu Phong Cốt đáp :
- Äó là đòn lợi hại nhất, chỉ dùng cách ấy má»›i có thể đối phó vá»›i lão Vô Sắc đại sư được thôi.
Trương Hảo Nhi há»i :
- Anh có biết hắn dùng phương thức gì không?
Liễu Phong Cốt gật đầu :
- Biết chớ, bây giỠthì hắn đang áp dụng lối khinh công theo Bát Quái Du Long chưởng, hắn dụ cho Vô Sắc đại sư đánh hết mức rồi thì mới chịu ra tay.
Trương Hảo Nhi chớp chớp mắt :
- Tôi biết rồi, lão trá»c có giá»i cách mấy thì vá»›i tuổi đó thể lá»±c cÅ©ng phải có chừng hạn, hắn chá» cho lão quần má»i rồi là hắn cho lão ngả.
Liễu Phong Cốt nói :
- Huống chi, La Hán Phục Hổ quyá»n vốn là dùng mạnh đánh yếu, lấy cương khắc nhu, vì thế khi sá»­ dụng quá mức rất dá»… bị tiêu hao thể lá»±c, lão đã đánh luôn má»™t hÆ¡i hết má»™t trăm lẻ tám chiêu Phục Hổ quyá»n thì cho khí lá»±c lão bằng trá»i Ä‘i nữa cÅ©ng phải há miệng ra thở dốc.
Trương Hảo Nhi cau mặt :
- Nhưng Trương Dị vốn không phải là môn đệ của Bát Quái môn thì làm sao hắn lại biết Bát Quái Du Long chưởng?
Liễu Phong Cốt lắc đầu :
- Con ngưá»i cá»§a hắn võ công phức tạp lắm, cho dầu nhìn tận mắt cÅ©ng khó mà phân định...
Hắn trầm ngâm má»™t chút khá lâu, hình như hắn Ä‘ang nghiá»n ngẫm má»™t vấn đỠtrá»ng đại và cuối cùng hắn nói chầm chậm :
- Hắn là má»™t tay giúp việc đắc lá»±c, rất hữu dụng, ta Ä‘ang cần có hạng ngưá»i như thế, cho nên ta đâu cần phải truy cứu lai lịch hắn làm chi.
Trương Hảo Nhi đảo đảo đôi mắt :
- Câu nói đó anh nói để cho ai nghe?
Liễu Phong Cốt đáp :
- Tôi nói để tôi nghe.
Vương đại nương nói :
- Nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không ra, không hiểu tại sao anh lại có thể kết giao với hắn?
Liễu Phong Cốt nói :
- Tôi đã nói rồi, tôi cần hắn mà hắn lại cũng rất cần tôi, chỉ có thế thôi.
Vương đại nương há»i :
- Nhưng tại làm sao hắn lại cần anh? Anh cần hắn thì không nói cũng biết rồi, nhưng hắn cần anh thì hơi lạ đó nghe.
Liễu Phong Cốt nhướng mắt :
- Ai bảo hắn không có chá»— cần tôi? Nói như thế là lầm, đâu phải hắn coi ngon lành như thế rồi hắn khá»i phải nhá» ai? Nè, nói cho ngươi biết nghe, hình như hắn mang má»™t cái án gì ở vùng quan ngoại lá»›n lắm, vì thế nên hắn má»›i trốn vào đây và ngươi biết ở đây ai là ngưá»i đủ sức bảo đảm cho hắn? Không phải tôi thì hắn đã bị ngưá»i ta tóm mất lâu rồi chá»› đâu đến ngày nay?
Vương đại nương há»i :
- Anh đã Ä‘iá»u tra rõ như thế à?
Liễu Phong Cốt rùn vai :
- Ngươi tưởng đâu tôi đụng đâu dùng đó hay sao chớ?
Vương đại nương cưá»i :
- Äã Ä‘iá»u tra ká»·, đã nắm chắc được rồi, thế sao còn có nhiá»u chuyện mà anh không dám cho hắn biết?
Liá»…u Phong Cốt cưá»i khảy :
- Dùng ngưá»i rồi cái gì cÅ©ng cho há» biết cả hết à? Như ngươi đây, chắc ngươi biết hết vá» tôi rồi chá»›?
Nói xong câu đó, hắn lại cưá»i, cái cưá»i cá»§a hắn thật là thân thiết, thật dịu dàng, vừa cưá»i hắn vừa vổ vổ vai Vương đại nương...
Thái độ cá»§a hắn thì thân mật, nhưng lá»i lẽ cá»§a hắn thì lại như má»™t gáo nước lạnh tạt vào mặt Vương đại nương, hắn làm cho Vương đại nương đỠmặt ngậm câm...
Trương Hảo Nhi cưá»i cưá»i :
- Tôi cũng có một chuyện nghĩ mãi mà không thông.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Chuyện gì?
Trương Hảo Nhi nói :
- Cái đầu cá»§a hắn lá»›n quá, cái bụng cá»§a hắn cÅ©ng không phải nhá», thế sao hắn lại có được cái khinh công thần diệu như thế? Chẳng lẽ...
Cô ta vụt nghiêng tai lắng nghe và nói tiếp :
- Äã đến chiêu Phục Hổ Dương Uy...
Cô ta nói chưa dứt thì từ trên, theo cái lá»— trống cá»­a sổ quan tài tụt xuống khi nãy, có má»™t ngưá»i văng xuống.
Thật là vừa vặn, con ngưá»i đó rá»›t ngay vào cá»— quan tài.
* * * * *
Cỗ quan tài vốn không đậy nắp.
Không đậy nắp cá»— quan tài cÅ©ng nhá».
Vá»›i cái đầu và cái bụng cá»§a Trương Dị nếu có rá»›t ngay thì nhất định cÅ©ng không làm sao lá»t ụp vô được, mà nếu có rá»›t bằng má»™t trá»›n mạnh quá thì chắc chắn cá»— quan tài cÅ©ng sẽ banh ngay.
Vậy mà ngưá»i rá»›t xuống lại rÆ¡i vào cá»— quan tài, rÆ¡i hụp vô trong.
Vì ngưá»i đó thân hình rất nhá».
Vì ngưá»i đó không phải là Trương Dị...
Vì ngưá»i đó là Vô Sắc đại sư!
Tài sản của killer1310

  #47  
Old 26-06-2008, 03:01 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 46

Cái bí mật cá»§a Lữ Ngá»c Hồ
Phục Hổ Dương Uy tức là chiêu thứ má»™t trăm lẻ tám cá»§a Phục Hổ quyá»n.
Nó là chiêu tối hậu.
Nếu bắt đầu từ chiêu thứ nhất, trừ trưá»ng hợp thao dượt, còn nếu giao đấu mà dùng đến chiêu này thì bất cứ ai cÅ©ng phải kiệt sức.
Không một cao tăng nào của Thiếu Lâm lại dùng đến mức đó.
Vậy mà Vô Sắc đại sư đã phải dùng.
Vì thế mà khi rơi vào trong cỗ quan tài là ông ta hết nói, hết cục cựa luôn.
Sau đó là Trương Dị nhảy xuống.
Hắn nhảy xuống một cách thật nhẹ nhàng.
Cái đầu cá»§a hắn lá»›n lắm, có lẽ cÅ©ng phải đến mưá»i cân nặng, thêm thân hình á»™t ệt cá»§a hắn nữa, thế mà hắn nhảy xuống giống như má»™t hình nhân bện bằng bông gòn.
Cho dầu hắn không có xương đi nữa, nội thịt và mở không cũng đã nặng quá rồi, vậy mà hắn nhảy xuống nhẹ bông.
Hắn nhảy xuống thật nhẹ, nhưng khi hắn bắt đầu đi thì hắn lại... lệt bệt như vịt xiêm.
Thư Hương nhắm mắt.
Nàng không muốn nhìn thấy con ngưá»i ấy, mãi mãi không bao giá» muốn thấy.
Vậy mà khi hắn còn giao đấu vá»›i Vô Sắc đại sư, nàng không nói ra bằng lá»i, nàng cÅ©ng không có ý nguyện chính thức rõ ràng, nhưng trong tiá»m thức cá»§a nàng, nàng mong cho hắn thắng.
Mặc dầu hắn thắng là nàng không còn hy vá»ng.
Rõ ràng hắn là má»™t con ngưá»i ti tiện, hắn đã toa rập vá»›i Liá»…u Phong Cốt để hại nàng.
Rõ ràng Vô Sắc đại sư là một bật cao tăng, hành động của ông ta lại là hành động đúng theo chính nghĩa, và nhất định khi ông ta thắng, chắc chắn nàng sẽ được giải thoát ngay.
Vậy mà trong chỗ sâu kín nhất trong lòng nàng, kẻ thắng mà nàng mong muốn vẫn không phải là Vô Sắc đại sư.
Bây giỠnàng nhắm mắt lại và nước mắt trào ra.
Chính nàng cũng không thể hiểu được lòng nàng.
Nàng đâm ra bực với chính mình, không hiểu lòng mình tại sao lại mâu thuẩn dị kỳ như thế.
Tuy đã nhắm mắt lại, nhưng Thư Hương vẫn tưởng tượng được dáng sắc của tên...
Äại Äầu Quá»· bây giá» ra sao.
Nhất định là hắn đang trong dáng sắc cực kỳ đắc ý.
Bây giá» thì nhất định dáng Ä‘i lệt bệt cá»§a hắn càng thêm khệnh khạng. Không đắc ý sao được, chính hắn má»›i vừa hạ xong má»™t nhân vật danh vá»ng lẩy lừng.
Cả vị cao tăng không ai dám nghĩ đến chuyện giao đấu mà vẫn thắng thì làm sao hắn không đắc ý?
Thêm vào đó âm mưu kế hoạch cá»§a há» coi như đã hoàn toàn thành tá»±u, Lữ Ngá»c Hồ Ä‘ang chuẩn bị để chết vào tay há». Vô Sắc đại sư thì kể như đã loại hẳn rồi, hỠđâu còn sợ ai làm trở ngại nữa đâu.
Từ trước Thư Hương cÅ©ng đã có nghe đến những âm mưu tối độc trong võ lâm, nàng đã từng nghe những âm mưu đã làm cho ngưá»i lành Ä‘iêu đứng, đã làm cho không biết bao nhiêu chính nhân quân tá»­ đã phải táng mạng...
Nhưng nàng cÅ©ng từng nghe, bất cứ âm mưu nào, càng độc, càng ác thì sá»›m muá»™n gì cÅ©ng bị phanh phui, cho dầu ngưá»i lành có bị hảm hại, nhưng cuối cùng chánh nghÄ©a vẫn thắng, tà gian cÅ©ng vẫn phải Ä‘á»n tá»™i, không sá»›m thì muá»™n.
Nàng không biết chắc vá» sau này bá»n Liá»…u Phong Cốt có phải Ä‘á»n tá»™i hay không, chánh nghÄ©a có thắng hay không, nàng chỉ biết chắc rằng hiện tại ngưá»i lành như Lữ Ngá»c Hồ, như Vô Sắc đại sư đã hết phương vùng vẫy.
Và chính nàng, cÅ©ng đã hoàn toàn tuyệt vá»ng.
Như vậy thì lá»§ ác nhân đã toàn thắng, âm mưu cá»§a chúng đã hoàn thành, ngưá»i lành Ä‘ang bị dập xuống tận cùng cá»§a địa ngục.
Thư Hương vô cùng căm tức, không những căm tức cho tất cả, mà còn căm tức cái thế giới mà nàng đang sống này.
Nàng cảm thấy bao nhiêu đạo lý trên thế gian này không có cái nghĩa lý gì...
* * * * *
Äúng như ý nghÄ© cá»§a Thư Hương, Trương Dị Ä‘ang hiu hiu tá»± đắc.
Hắn có đủ lý do mà tự đắc.
Liá»…u Phong Cốt bước lại vổ vổ vai hắn cưá»i cưá»i :
- Hạng nhất, lão đệ xứng đáng là số má»™t trên Ä‘á»i rồi, trận này má»›i đáng gá»i là vinh quang.
Trương Dị nói bằng má»™t giá»ng chậm rãi :
- Cũng chẳng có chi.
Trương Hảo Nhi bước tới :
- Ai nói “chẳng có chiâ€? Trong giang hồ có được mấy ngưá»i đánh ngã lão Há»™ pháp Thiếu Lâm chá»›?
Trương Dị cưá»i cưá»i :
- Thật ra thì công lá»±c cá»§a lão hÆ¡n tôi nhiá»u lắm chá»› không phải kém đâu, tôi thắng được chẳng qua là nhá» vào cái may thế thôi.
Liá»…u Phong Cốt cÅ©ng cưá»i :
- Äâu phải, vận khí không đâu có được, thắng là nhá» vào chiến thuật hay đó chá»›.
Trương Hảo Nhi lại xen vô thật... xôm :
- Nè, mà anh dùng phương thức gì mà hay quá vậy? Nói cho bá»n này nghe vá»›i có được không?
Trương Dị nói :
- Phục Hổ La Hán Quyá»n đã trải hÆ¡n mưá»i Ä‘á»i tu chỉnh, cải tiến, có thể nói đến ngày nay, đối vá»›i các cao tăng cá»§a Thiếu Lâm, má»™t khi đã thi triển công phu đó thì không ai có đủ công lá»±c để đánh bại, vì thế cho nên...
Vương đại nương nôn nóng :
- Sao? Cho nên phải làm sao?
Trương Dị đáp :
- Cho nên tôi chỉ có cách là chỠđợi, chá» cho ông ta đánh hết má»™t trăm lẻ tám chiêu lợi hại đó rồi thừa lúc ông ta đã dùng quá sức, thừa lúc ông ta chuẩn bị đổi thế công kích, tôi gom hết sức đánh ra má»™t cú bất ngá», và chỉ má»™t cú đó thôi, ông ta ngã ngay.
Trương Hảo Nhi cưá»i :
- Äúng rồi, chỉ có má»™t mình, phải nói rằng trong võ lâm hiện tại chỉ có má»—i má»™t mình anh là có thể đánh ngã ông ta.
Liễu Phong Cốt nói :
- Nói thì nghe dá»… như thế, chá»› thật sá»± khi giao đấu không đơn giản như thế đâu, đối vá»›i Phục Hổ quyá»n trong tay cá»§a má»™t danh tăng như Vô Sắc đại sư, đâu phải ai cÅ©ng có thể tránh nổi má»™t trăm lẻ tám chiêu, những ngưá»i khác, giá»i lắm là chỉ tránh được vài mươi chiêu thì đã đủ bá»§n rá»§n rồi...
Hắn gật gật như tán thưởng và nói tiếp :
- Lại còn cái việc đánh thế cuối cùng nữa, muốn đánh cho ngã là phải nhắm cho đúng lúc, đúng chá»—, những ngưá»i thưá»ng tránh nổi má»™t trăm lẻ tám chiêu là đã bở hÆ¡i tai rồi, còn sức đâu để nhắm cho chính xác như thế được.
Vương đại nương vụt há»i :
- Thế còn hai tên trá»c nhá» Ä‘i theo ông ta đâu?
Trương Dị cưá»i :
- Äâu phải “nhá»â€, cả hai Ä‘á»u là cao thá»§ cá»§a Thiếu Lâm đó chá»›.
Vương đại nương vụt há»i :
- Äã thanh toán xong hết rồi à?
Trương Dị lắc đầu :
- Không.
Vương đại nương trố mắt :
- HỠđâu?
Trương Dị đáp :
- VỠrồi.
Vương đại nương tái mặt :
- Làm sao? Như vậy là hỠbiết...
Trương Dị cưá»i :
- Há» biết ai là ngưá»i giết Äa Sá»± hòa thượng, trước khi giao đấu vá»›i Vô Sắc đại sư là tôi đã gạt há» vá» rồi.
Ngẫm nghÄ© má»™t lúc, Vương đại nương bật cưá»i :
- Giá»i, đúng là đầu lá»›n có nhiá»u sáng kiến.
Lữ Ngá»c Hồ ngồi dá»±a thiêm thiếp trên ghế từ lâu, bây giá» hắn vụt há»i :
- Tại sao các ngưá»i lại hảm hại ta như thế? Có phải các ngưá»i sợ Thư Hương sẽ ưng ta?
Liễu Phong Cốt lắc đầu :
- Không hoàn toàn như thế đâu ông bạn.
Lữ Ngá»c Hồ quắc mắt :
- Chá»› tại sao? Tại sao các ngưá»i lại làm cái chuyện tán tận lương tâm như thế?
Liễu Phong Cốt nói chậm rãi :
- Cái lão Äa Sá»± hòa thượng vì quá “đa sự†cho nên thật tình ta không ưa lão nổi...
Lữ Ngá»c Hồ chận há»i :
- Và ngươi rất sợ Thiếu Lâm báo thù?
Liá»…u Phong Cốt cưá»i :
- Ngay bây giỠthì thật tình ta không muốn cùng Thiếu Lâm xung đột, nhưng qua vài năm nữa thì tình hình có khác.
Lữ Ngá»c Hồ hậm há»±c :
- Vì thế cho nên bây giá» ngươi phải tìm ngưá»i chịu thế cái án đó cho ngươi?
Liá»…u Phong Cốt cưá»i :
- Thật thì ngươi và ta chưa há» có chuyện mất lòng, ngươi sống đối vá»›i ta cÅ©ng không quan hệ, nhưng cấp thá»i ta không thể tìm ai khác được, thành ra buá»™c lòng phải đút ngươi vào... Và bởi cÅ©ng tại ngươi nhiá»u chuyện, ai bảo ngươi chui đầu vào cái sòng bạc đó làm chi?
Lữ Ngá»c Hồ cưá»i gằn :
- Äừng có lấp liếm, đã lâu rồi ngươi cố tìm cách để hại ta nhưng cÆ¡ há»™i mãi đến bây giá» má»›i có.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Ngươi căn cứ vào đâu mà nói như thế?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Trong vòng mấy năm nay, thật tình ta không đụng chạm đến ai, nhưng danh khí cá»§a ta khá lá»›n, trá»n giải Giang Nam này đã trở thành cái gai trong con mắt cá»§a ngươi, ngươi đã rắp tâm lâu rồi và bây giá» ngươi buông má»™t mÅ©i tên để thâu hai mối lợi, có phải thế không?
Liễu Phong Cốt thản nhiên :
- Ngươi đã nghĩ như thế thì có lẽ ta cũng không cần phải cải làm chi cho mệt.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Nhưng ta cÅ©ng không cần, ta chỉ muốn há»i ngươi má»™t câu cuối cùng là Äa Sá»± hòa thượng đã bị chết vào tay ai?
Liễu Phong Cốt nhướng mắt :
- Ngươi đoán xem?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Ngươi, tự nhiên là ngươi chớ còn ai vào đây nữa?
Liễu Phong Cốt gặn lại :
- Ngươi thấy?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tuy ta không thấy, nhưng ta biết rằng lúc Äa Sá»± hòa thượng tránh ta, khi ông ta nhảy xuống hầm thì ngươi Ä‘ang chá»±c sẵn, thừa lúc ông ta chưa xuống tá»›i đất là ngươi hạ thá»§.
Liá»…u Phong Cốt cưá»i :
- Rồi sao nữa?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Sau đó ngươi mang thi thể ông ta đem lên đặt trong mật thất...
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Tại làm sao ta phải làm chuyện mất công như thế?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Tại vì ngươi cố ý dụ bá»n ta vào mật thất, ngươi cần phải có má»™t thá»i gian để bố trí bên ngoài, đồng thá»i ngươi tìm cách thông tin cho Vô Sắc đại sư đến cho kịp lúc để bắt ta tại trận...
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Làm sao ta biết chắc ông ta sẽ đến kịp?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Äa Sá»± hòa thượng vốn là tiểu sư đệ cá»§a Vô Sắc đại sư, từ nhỠđã ở bên cạnh ông ta, há» ngoài tình sư huynh đệ lại còn có nghÄ©a như thá»§ túc, nếu được tin vị tiểu sư đệ lâm nguy thì bằng cách nào Vô Sắc đại sư cÅ©ng phải vượt đến cho kịp thá»i cứu viện.
Liá»…u Phong Cốt cưá»i :
- Còn gì nữa không?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Ngươi đã tính đúng giỠVô Sắc đại sư đi tới, ngươi mua chuộc số tay chân giả như sòng bạc có tại đó từ lâu để làm những nhân chứng mà không ai cãi được.
Liá»…u Phong Cốt nhìn chầm chậm vào mặt Lữ Ngá»c Hồ :
- Rồi sao nữa?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Äám ngưá»i trong sòng bạc bị Äa Sá»± hòa thượng bức phải làm Hòa thượng, há» vốn là đám tâm phúc cá»§a ngươi, nhưng vì cần phải cho không còn dấu vết, ngươi đã Ä‘ang tâm giết hỠđể phi tang, kể cả Kim Râu.
Liễu Phong Cốt nhướng mắt :
- Ta giết hỠbao giỠvà giết ở đâu?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Giết sạch hồi tối hôm qua và ở tại đây...
Hắn chỉ tay vỠphía bên vách phải và nói tiếp :
- Äáng lý phải còn có má»™t gian hầm ăn thông vá»›i gian hần này, nhưng ngươi đã cho há» vào hết bên đó rồi ngươi xông chất độc làm cho há» chết hết rồi ngươi bít cánh cá»­a ăn thông lại.
Liễu Phong Cốt hơi đổi sắc, nhưng chỉ thoáng qua hắn lấy lại được tự nhiên :
- Hay, nói nữa nghe.
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Giết ngưá»i nÆ¡i đây chẳng những kín nhẹm mà còn quá dá»… dàng, nhưng cái đáng ghê tởm là từ khi ngươi chiếm ngôi chùa này để làm sào huyệt, ngươi đã cho thá»§ hạ cạo đầu giả làm sư sải ở đây, nhưng khi làm công chuyện này, vì để bảo mật, ngươi đã không tiếc thương, ngươi đã cho há» chết chung má»™t lượt.
Liễu Phong Cốt vụt đầy sát khí :
- Còn hết?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Một khi đám chó con chó cha của các ngươi đã lòi mặt thì đâu còn chuyện gì đáng nói nữa đâu.
Liễu Phong Cốt mím miệng thở ra :
- Thật là khá, bấy lâu nay ta đánh giá ngươi hơi thấp, ta thật không ngỠngươi khá thông minh và đã âm thầm theo dõi những bí mật của ta.
Lữ Ngá»c Hồ bÄ©u môi :
- Má»™t cao tăng như Äa Sá»± hòa thượng mà ngươi lại dám nhẫn tâm giết chết thì ngươi đừng dở giá»ng con ngưá»i ra trước mặt ta nữa...
Liễu Phong Cốt nói :
- Ta rất ít muốn giết ngưá»i, chỉ trừ trưá»ng hợp bất đắc dÄ©, Äa Sá»± hòa thượng quá dại dá»™t, không chịu yên phận tu hành, tại lão muốn nhập địa ngục nên ta phải cho lão thá»a mãn.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Còn lão Äạo sÄ© và Tú Tài?
Liá»…u Phong Cốt cưá»i :
- Má»›i khen ngươi thông minh, bây giá» lại biến thành đần độn, ta đã không muốn gây sá»± vá»›i Thiếu Lâm, nên cần phải gởi cái án giết Äa Sá»± hòa thượng lên đầu ngươi, thế mà còn để hai cái tên khốn kiếp ấy sống để làm nhân chứng à?
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Còn ta? Ngươi định giết ta bằng cách nào?
Liễu Phong Cốt lắc đầu :
- Ta đã nói ta ít muốn giết ngưá»i, nhưng ngươi thì cần phải chết, vì thế, ta đành phải nhá» ngưá»i khác.
Và hắn quay qua há»i Trương Dị :
- Lão đệ chắc am tưá»ng vá» quyá»n pháp cá»§a Thiếu Lâm?
Trương Dị cưá»i :
- Là ngưá»i luyện võ mà chỉ cứ chuyên theo má»™t phái thì không bao giá» xuất sắc được, vì thế, kẻ nào muốn hÆ¡n ngưá»i là cần phải am tưá»ng tất cả.
Thật sá»± thì Thiếu Lâm quyá»n phổ vốn không phải là vấn đỠbí mật, ngưá»i há»c võ, ít hay nhiá»u cÅ©ng có thể sá»­ dụng năm ba chiêu, chỉ có Ä‘iá»u luyện được tinh tiến hay không thì lại là vấn đỠkhác.
Liễu Phong Cốt gật đầu :
- Lão đệ đã am tưá»ng quyá»n phổ Thiếu Lâm thì chuyện này ta xin giao lão đệ là tốt hÆ¡n hết.
Trương Dị há»i :
- Chuyện gì?
Liễu Phong Cốt đáp :
- Chuyện sau cùng của kế hoạch.
Hắn cưá»i cưá»i và nói tiếp :
- Lão đệ dùng đúng lá»™ số cá»§a Thiếu Lâm, đánh vào huyá»n cÆ¡ huyệt cá»§a “Lữ đại hiệp†má»™t cái cho chính xác, sau đó, dùng thanh Ä‘ao cá»§a “Lữ đại hiệp†ghim vào yết hầu cá»§a lão Vô Sắc đại sư, xong đâu đó, ngu huynh sẽ cho ngưá»i đưa hết hỠđến Thiếu Lâm.
Trương Hảo Nhi hớt nói :
- Tôi biết rồi, anh muốn cho các sư trá»c cá»§a Thiếu Lâm biết rằng Vô Sắc đại sư tìm Lữ Ngá»c Hồ để báo thù và cuối cùng là cả hai... lưỡng bại câu thương.
Vương đại nương cưá»i :
- Như thế thì tuy Lữ đại hiệp giết được Vô Sắc đại sư, nhưng nhà sư già của Thiếu Lâm cũng vẫn báo thù được cho vị sư đệ thân yêu của mình, như vậy kể ra cũng khá công bình.
Trương Hảo Nhi cÅ©ng cưá»i :
- Kế hoạch của chúng ta kể như đã hoàn thành, bây giỠthì chỉ còn chỠăn tiệc cưới nữa là... chia chác.
Liễu Phong Cốt nói :
- Vì thế cho nên ta má»›i gá»i là chuyện sau cùng mà là chuyện dá»… nhất.
Trương Dị vụt nói :
- Các ngươi đã lầm tuốt luốt.
Liễu Phong Cốt nhướng mắt :
- Lầm sao?
Trương Dị đáp :
- Äây là má»™t chuyện khó nhất chá»› không phải là chuyện dá»… nhất đâu.
Trương Hảo Nhi trỠtrỠmôi :
- Chuyện vầy mà khó? Bây giá» cần làm thì chẳng khác lấy đồ trong túi, chẳng khác như ăn cÆ¡m mà gá»i rằng khó à?
Trương Dị cưá»i :
- Cô cho là dễ như ăn cơm thì tốt hơn hết là cô cứ... ăn đi. Tôi để cái dễ cho cô ăn đó.
Trương Hảo Nhi chớp chớp mắt :
- Anh không chịu làm thì tôi làm chá»› có gì mà khó? Anh nhá»› rằng lá»™ số vá» quyá»n phổ cá»§a Thiếu Lâm đâu có phải má»™t mình anh biết?
Cô ta đưa cánh tay trắng muốt lên trước mặt và cưá»i cưá»i nói tiếp :
- Anh nhớ rằng bàn tay này tuy chỉ chuyên để... vuốt đàn ông, nhưng khi cần là cũng cứng lắm đó nghe.
Trương Dị thản nhiên :
- Cứng thì làm đi.
Trương Hảo Nhi gặn lại :
- Anh không tin?
Cô ta vụt cho tay vào lưng lấy ra má»™t bàn tay... sắt, cô ta Ä‘eo tá»­ tế vào tay rồi cưá»i há»i :
- Bây giỠthì anh đã tin chưa? Có muốn thử cái cho biết không?
Trương Dị nhún vai :
- Tôi chỉ khoái thử... món khác... chớ món đó thì xin dành cho... Lữ đại hiệp vậy.
Trương Hảo Nhi cưá»i hăng hắc :
- Khôn bỠmẹ...
Cô ta vừa bước lại chá»— Lữ Ngá»c Hồ thì Liá»…u Phong Cốt vụt cau mặt :
- Khoan...
Trương Hảo Nhi bĩu môi :
- Gì? Sợ không đúng lá»™ số Thiếu Lâm phải không? Khá»i lo, chẳng những đúng lá»™ số mà tôi còn đánh đúng chiêu thế “Phục Hồ Dương Uy†đánh má»™t cách chính xác...
Nàng vung tay lên và chân thì đã tá»›i sát bên ghế cá»§a Lữ Ngá»c Hồ...
Quả đúng là con cá»p cái, chỉ má»›i thấy nhoáng lên là hÆ¡i gió đã cuốn dậy, thảo nào cô ta chẳng hung hăng...
Ngá»n quyá»n đánh ra đã đúng đà, đánh đúng vào giữa trán Lữ Ngá»c Hồ.
Thư Hương cắn răng nhắm mắt.
Một tiếng rú nổi lên...
* * * * *
Không phải tiếng rú cá»§a Lữ Ngá»c Hồ.
Tiếng rú của Trương Hảo Nhi.
Cánh tay cá»§a Trương Hảo Nhi vừa chạm sát vào, thì bàn tay cá»§a Lữ Ngá»c Hồ cÅ©ng vừa nhấc lên.
Cổ tay cá»§a cô ta nằm gá»n trong bàn tay cá»§a hắn.
Bàn tay cá»§a hắn như cái ká»m bằng thép.
Trương Hảo Nhi tái mặt và thình lình, cô ta nhảy dá»±ng lên, hai chân tống thẳng vào ngá»±c Lữ Ngá»c Hồ.
Má»™t bàn tay nữa cá»§a Lữ Ngá»c Hồ đưa lên, má»™t chân cá»§a cô ta dính cứng.
Mồ hôi trên trán Trương Hảo Nhi nhỠxuống từng hột như hột đậu, da mặt hồng hồng của cô ta bây giỠkhông còn chút máu.
Trương Dị chấp tay sau đít, thở ra :
- Tôi đã nói trước rồi, đây là chuyện khó nhất chớ không phải là dễ nhất. Bây giỠthì các vị chắc đã phải tin rồi chớ?
Liễu Phong Cốt hơi đổi sắc, nhưng hắn không nói, hắn đứng ngó chầm chập vào mặt Trương Dị.
Thư Hương mở tròn đôi mắt, hết nhìn Lữ Ngá»c Hồ đến nhìn Trương Dị, thật nàng không thể hiểu câu chuyện làm sao?
Ngay lúc ấy bá»—ng có ngưá»i lên tiếng :
- Liá»…u Phong Cốt, ngươi bất đắc dÄ© má»›i giết ngưá»i, chính ta, cÅ©ng thật bất đắc dÄ© má»›i phải giết ngưá»i.
Vô Sắc đại sư.
Ông ta đứng sững trên cỗ quan tài.
Thân hình tuy ốm nhá», nhưng có lẽ nhá» vào đôi mắt, dáng dấp cá»§a ông ta thật uy nghi.
Thoáng nhìn qua, ngưá»i ta có cảm giác như Ä‘ang nhìn má»™t ngưá»i cao lá»›n phi thưá»ng.
Vương đại nương tái mặt, “hắn†nhìn quanh và vụt bỠchạy vỠphía cửa.
Má»™t tay nắm chân, má»™t tay nắm tay cá»§a Trương Hảo Nhi, Lữ Ngá»c Hồ vung lên má»™t cái, thân hình cá»§a cô ta bắn thẳng vào thân ngưá»i cá»§a Vương đại nương, hai ngưá»i té nhào má»™t đống.
Lữ Ngá»c Hồ bật cưá»i :
- Äúng là má»™t cặp tào kê, gái Ä‘iếm nên quấn quýt bên nhau chá»› đừng bá» Ä‘i như thế.
Hình như cơn sợ đã làm cho sảng sốt, Vương đại nương thình lình ghịt đầu Trương Hảo Nhi xuống táp vào lỗ tai của cô ta...
Máu bắn ra ướt cả mặt hai ngưá»i.
Trương Hảo Nhi một tay chẹn cổ Vương đại nương, tay còn lại với bàn tay sắt khện vào đầu “gã†tào kê cốp cốp.
Máu lại bắn ra tối mặt, Vương đại nương dùng cả tay chân tống lia vào hạ bộ của Trương Hảo Nhi, làm cho cái xiêm y của cô ả tụt ra, phân nửa thân dưới của cô ả phơi da trắng nuốt.
Cả hai xà nẹo vào nhau, bây giỠthì không còn đánh còn đạp gì được nữa, hỠchỉ còn dùng võ... miệng.
HỠôm cứng vào nhau, há» cắn vào mặt vào cổ nhau, quần áo tụt ra mông đít, chá»ng lên chá»ng xuống thật giống y như... chó.
Bây giá» thì ngưá»i ta má»›i thấy rõ, không phải há» thù hằn gì nhau, nhưng vì vướng víu nên cần phải rứt ra để chạy.
Từ chá»— cố xô ra khi hai ngưá»i ngã dính vào nhau, hỠđã mạnh tay và từ chá»— cố xô mạnh tay đó thành ra ẩu đã.
Nhưng bây giỠthì quả hỠđã điên tiết lên rồi.
HỠđã quần quật như kẻ thù muôn kiếp.
Chỉ có Ä‘iá»u hỠđánh nhau tồi tệ quá, hỠđã cắn nhau loạn xạ, há» cắn cả vào đùi, vào mông, vào chá»— kín, há» vung đạp, há» phô bầy tất cả những gì cần phải giấu trong ngưá»i.
Liá»…u Phong Cốt tím mặt, hắn bước lại nắm đầu Trương Hảo Nhi xách bổng lên xáng luôn má»™t hÆ¡i mưá»i mấy tát tai và khi cô ta nằm mẹp má»™t đống thì lại tá»›i phiên Vương đại nương cÅ©ng cùng chung số phận.
Bây giá» Liá»…u Phong Cốt không còn trầm tÄ©nh được nữa, bao nhiêu tức tối giận dữ hắn trút cả lên đầu Trương Hảo Nhi và Vương đại nương. Hắn đấm, hắn đá, hắn dậm đạp mãi cho tá»›i khi hai ngưá»i chỉ còn chút hÆ¡i thoi thóp mà hắn vẫn còn nghiến răng trèo trẹo
Tài sản của killer1310

  #48  
Old 26-06-2008, 03:02 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
hồi 47

CƯỚI VÆ  CHỌN ...ÄÀN BÀ
Nhìn Trương Hảo Nhi và Vương đại nương nằm bẹt nhẹp má»™t đống như đống thịt và nhìn thái độ hồng há»™c cá»§a Liá»…u Phong Cốt, Lữ Ngá»c Hồ chép miệng thở ra :
- Xem chừng muốn làm “Äại hiệpâ€, nhất là Äại hiệp Giang Nam này khó quá, chẳng những phải biết làm ác mà còn phải biết chá»­i rá»§a, phải có da mặt thật dầy má»›i được.
Trương Dị cưá»i :
- Nhưng cÅ©ng không chắc có được nhiá»u như thế, vì được thái độ như Liá»…u đại hiệp thì chắc chắn trên Ä‘á»i không có được mấy ngưá»i.
Liễu Phong Cốt quắc mắt :
- Nhưng nếu bằng hữu mà phản bá»™i như ngươi thì cÅ©ng không có nhiá»u...
Trương Dị chận nói :
- Äúng, đúng! Äâu có nhiá»u, chỉ cần má»™t vài ngưá»i là đủ.
Liễu Phong Cốt nghiến răng, nhưng rồi hắn vụt thở dài :
- Bây giỠthì ta mới biết, giao kết bằng hữu quả là chuyện khó khăn.
Trương Dị nói :
- Giao kết bằng hữu không phải khó vậy đâu, muốn lợi dụng bằng hữu mới quả là chuyện khó và hậu quả của nó là như thế đó.
Liễu Phong Cốt cau mặt :
- Ngươi nói sao?
Trương Dị cưá»i :
- Ngươi khôn ngoan lắm, nhưng có một chuyện mà ngươi quá khôn thành ra dại...
Hắn cưá»i cưá»i nói tiếp :
- Ở đây, ngươi phòng thá»§ thật cẩn mật lắm, vá»›i bốn mươi chín trạm gác thật khó có ngưá»i vô lá»t... Nhất là cách bố trí cá»§a ngươi có hậu, nếu bất cứ ai nếu lá»t vào chá»— này thì ngươi đã viá»…n tẩu cao phi.
Liễu Phong Cốt nghiến răng :
- Nhưng với ngươi thì được, vì ngươi là bằng hữu của ta.
Trương Dị cưá»i :
- Huống chi, cho dầu có bắt gặp ngươi ở tại đây, ngươi cÅ©ng không bao giá» công nhận những tá»™i ác cá»§a ngươi đã làm, nhất là chuyện giết Äa Sá»± hòa thượng thì ngươi càng chối biến.
Liễu Phong Cốt nói :
- Vì thế cho nên ngươi mới dùng cách này để cho hỠkéo tới đây?
Trương Dị liếc nhẹ vỠphía Thư Hương và nói :
- Äể cho ngươi nắm chặt trong tay Thư Hương trước là ta cố làm cho ngươi yên lòng, bởi vì khi ngươi đã nắm được Äào Äại Gia, nắm được Äào Liá»…u, bây giá» nắm luôn trong tay cả Thư Hương thì nhất định ngươi sẽ không bao giá» nghi ngá» hay đỠphòng gì nữa cả.
Liá»…u Phong Cốt cưá»i gằn :
- Và chính vì thế cho nên ngươi cũng giấu luôn cả cô ta?
Trương Dị cưá»i :
- Thư Hương và Äào Liá»…u vốn là hai cô gái không từng nói dối, nhưng riêng Äào Liá»…u thì sau cùng ta có thể cho biết nhưng đối vá»›i Thư Hương thì tuyệt đối không, cô ta biết là sẽ hư việc hết.
Liễu Phong Cốt nhìn Thư Hương và thở ra :
- Nhưng nếu đổi lại ta thì ta không nở lòng để cho cô ta phải sợ sệt đến như thế, xem chừng ngươi quả là hạng ngưá»i không há» biết chuyện lân hương tích ngá»c...
Trương Dị gật gật đầu :
- Äúng, ta vốn không biết chuyện đó, còn ngươi thì lân hương tích ngá»c bằng cách mưu chiếm cho được rồi sau đó sẽ giết Ä‘i, ta chịu thua lối lân hương tích ngá»c cá»§a ngươi, ta chỉ hÆ¡n ngươi má»™t việc là có cách làm cho hồ ly nói thật.
Liễu Phong Cốt nhướng mắt :
- Sao? Ngươi hơn ta?
Trương Dị gật đầu :
- Chỉ có phương thức này má»›i làm cho ngươi nói thật, bằng không, cái án giết ngưá»i, nhất định dầu cho ngươi có thành công trá»n cả âm mưu, ngươi cÅ©ng quyết đổ lên đầu Lữ Ngá»c Hồ, cái đó thì ta hÆ¡n ngươi chá»›?
Liễu Phong Cốt gật gù và nói chầm chậm :
- Giá»i, ngươi quả là giá»i hÆ¡n ta.
Trương Dị cưá»i :
- Như vậy ngươi cũng đáng phục ta chớ?
Liễu Phong Cốt đáp :
- Ta luôn phục ngươi từ trước, từ khi ta mới kết giao với ngươi chớ đâu phải tới bây gi� Ta đối với ngươi một lòng thành khẩn thật tình, không ngỠngươi lại...
Trương Dị khoát tay :
- Khoan! Cho ta há»i lại, ngươi thật tình xem ta là bằng hữu?
Liá»…u Phong Cốt cưá»i gằn :
- Chuyện đó đáng lý ra ngươi tự phải thấy như thế chớ sao lại đợi ta phải nói?
Trương Dị nhún vai :
- Biết chớ, tự nhiên là ta rất biết, chỉ có ngươi là không biết.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Ta không biết chuyện gì?
Trương Dị nói :
- Ta cần nói cho ngươi biết là chính vì ngươi trước muốn đối phó vá»›i ta, cho nên buá»™c lòng ta phải đối phó lại ngươi, chá»› con ngưá»i cá»§a ta đâu có phải vô cá»› mà Ä‘i gây sá»±.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Ta đối phó với ngươi bao gi�
Trương Dị đáp :
- Rất lâu...
Không chá» Liá»…u Phong Cốt há»i, hắn nói tiếp luôn :
- Ta há»i ngươi, ngươi quyết tâm cướp Ä‘oạt gia sản cá»§a nhà há» Äào là tại làm sao?
Liễu Phong Cốt đáp :
- Ta đã nói vá»›i ngươi rồi, tại vì ta cần tiá»n thật nhiá»u.
Trương Dị há»i :
- Tại làm sao ngươi lại cần gấp như thế?
Liễu Phong Cốt đáp :
- Ta Ä‘ang chuẩn bị thi hành má»™t đại sá»±, mà muốn được là phải có tiá»n nhiá»u.
Trương Dị há»i :
- Äó là đại sá»± gì?
Liễu Phong Cốt nhìn sững Trương Dị :
- Ngươi đã biết rồi phải không?
Trương Dị cưá»i :
- Ta chỉ biết trong giang hồ gần đây xuất hiện má»™t tổ chức bí mật gá»i là “Tứ Hảiâ€.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Ngươi còn biết gì nữa?
Trương Dị đáp :
- Ta chỉ biết sở dÄ© tổ chức đó có là vì để đối phó vá»›i SÆ¡n Lưu, vì bao nhiêu việc làm ám muá»™i như cướp cá»§a giết ngưá»i, chứa cá» bạc và bắt gái nhà lành Ä‘em vào nhà thổ cá»§a cái tên đầu dá»c “Tứ Hải†đã bị SÆ¡n Lưu khám phá.
Hắn cưá»i cưá»i và nói luôn :
- Tá»± nhiên ta cÅ©ng phải biết cái tên đầu dá»c “Tứ Hải†đó là ngươi.
Liễu Phong Cốt xạm mặt :
- Nhưng chuyện đó có quan hệ gì đến ngươi chớ?
Trương Dị đáp :
- Chẳng những có quan hệ mà còn thuá»™c vá» quan hệ trá»ng đại.
Liễu Phong Cốt nhìn chầm chậm vào mặt Trương Dị :
- Ngươi... ngươi là ngưá»i cá»§a SÆ¡n Lưu?
Lữ Ngá»c Hồ bật cưá»i :
- Äúng là ngá»› ngẩn, thảo nào hắn chẳng bảo rằng ngươi không biết khỉ mốc khỉ khô gì cả. Không có hắn làm sao có SÆ¡n Lưu? Và nếu hắn không phải là đầu não cá»§a SÆ¡n Lưu thì làm sao lại xứng kết giao vá»›i đầu não cá»§a Tứ Hải?
Y như bị ngưá»i quất má»™t roi trên lưng, Liá»…u Phong Cốt lặng ngưá»i má»™t lúc thật lâu rồi má»›i nói :
- Ta nghÄ© mãi vẫn không biết kẻ cầm đầu SÆ¡n Lưu là ai, ta rất mong tìm cho kỳ được, ta đã bố trí cho ngưá»i sục sạo tìm kiếm, thế mà không ngá» lại là má»™t kẻ luôn luôn ká» cận bên ta, mà lại là má»™t bằng hữu cá»§a ta.
Trương Dị cưá»i :
- Có phải ngươi đã nhận ta là bằng hữu của ngươi không?
Liá»…u Phong Cốt dịu giá»ng :
- Tình của ta đối với ngươi như bát nước đầy, ta đã không tiếc công tiếc của phòng bị bảo vệ cho ngươi chu đáo, như vậy không là bằng hữu tốt hay sao?
Trương Dị há»i :
- Ngươi xem ta là bằng hữu, tại sao ngươi lại không cho ta tham gia tổ chức của ngươi?
Liễu Phong Cốt ngập ngừng :
- Äó là... tại vì...
Trương Dị chận ngang :
- Nếu ngươi không thể nói ra thì ta sẽ nói dùm ngươi, sở dĩ ngươi không để ta nhập vào tổ chức là vì ngươi chỉ định dùng ta làm cho xong chuyện này rồi ngươi sẽ giết ta.
Hắn cưá»i cưá»i và nói tiếp :
- Má»™t tổ chức nghiêm mật như Tứ Hải thì làm sao lại có thể cho má»™t con ngưá»i sắp chết gia nhập vào, có phải thế không?
Liễu Phong Cốt hình như muốn tránh né, hắn nói :
- Nhưng ít nhất chuyện ta bảo ngươi làm vẫn có lợi cho ngươi và cũng vinh dự.
Trương Dị nheo mắt :
- Sao? Có lợi và vinh dự?
Liễu Phong Cốt nói :
- Ta bảo ngươi đóng vai anh hùng nghÄ©a hiệp, cứu ngưá»i đẹp rồi tạo cÆ¡ há»™i cho ngươi gần ngưá»i đẹp, nếu cần có thể cưới luôn, như thế không phải là má»™t chuyện mà nhiá»u ngưá»i muốn mà chẳng được hay sao?
Trương Dị nói :
- Thế nhưng không khi nào ngươi chịu chá»n ngưá»i khác làm chuyện đó.
Liễu Phong Cốt gật đầu :
- Äúng, đó là việc chứng tá» ta đã trá»ng ngươi, đã tin ngươi là bằng hữu tốt, vì thế nên ta không khi nào để cho ngưá»i khác làm chuyện ấy.
Trương Dị lắc đầu :
- Không phải đó là nguyên nhân chính đáng.
Liễu Phong Cốt cau mặt :
- Tại vì ngươi không dám công nhận đó là lòng tốt của ta.
Trương Dị nói :
- Không phải, ngươi sở dÄ© chá»n ta làm chuyện này là tại vì ta quá giống Trương Dị, ngươi không thể tìm má»™t ngưá»i nào khác, ngươi muốn ta giả mạo Trương Dị để mưu gạt chuyện hôn nhân.
Liễu Phong Cốt nói :
- Ngươi có thể gạt tất cả nhưng không thể gạt Äào Äại Gia và Trương Tam Gia, chính đó má»›i là chuyện khó, nếu ta không giúp ngươi thì ngươi làm sao thá»±c hiện được và bao nhiêu đó cÅ©ng thấy ta đã vì ngươi.
Trương Dị cưá»i :
- Trước kia thì quả ngươi có tính như thế, cái đó cÅ©ng chỉ định làm lợi cho ngươi, vì ngươi nghÄ© rằng trong cổ cá»§a ta có má»™t vụ án, ta không dám cãi lịnh ngươi, cho dầu ta có cưới được Thư Hương thì sản nghiệp cá»§a Äào gia cÅ©ng vẫn thuá»™c vá» tay ngươi sá»­ dụng, nhưng sau này thì ngươi không tính như thế nữa.
Liá»…u Phong Cốt há»i :
- Tại sao?
Trương Dị cưá»i :
- Tại vì ngươi đã bắt giữ Äào Äại Gia và sau khi cá»­ hành hôn lá»… là ngươi sẽ thá»§ tiêu hết hai cha con há», vì thế cho nên ngươi đã chuẩn bị giết ta.
Liá»…u Phong Cốt hÆ¡i rúng động, nhưng hắn vẫn bình tÄ©nh há»i :
- Ngươi căn cứ vào đâu mà nói xấu ta như thế?
Trương Dị cưá»i :
- Ngươi có dặn ta, sau khi xong chuyện, ngươi sẽ đưa tất cả vá» Cẩm Tú sÆ¡n trang, riêng ta thì ở lại đây giữ sào huyệt và chá» ngươi chuyển cá»§a cải vàng ngá»c từ đó vỠđây.
Liễu Phong Cốt nói :
- Äó là ta muốn dành chuyện nhẹ cho ngươi, đáng lý ngươi phải cám Æ¡n ta má»›i phải.
Trương Dị cưá»i nói :
- Chung quanh gian nhà hầm này ngươi đã đặt sẵn địa lôi?
Liễu Phong Cốt gật đầu :
- Má»™t chá»— bí mật cá»§a ta, cá»§a má»™t tổ chức lá»›n và nhiá»u kẻ địch, tá»± nhiên là phải bố trí và đỠphòng chá»›.
Trương Dị gật đầu :
- Äúng, nhưng khi xong chuyện ở đây, khi bá»n ngươi dẫn nhau vá» Cẩm Tú sÆ¡n trang thì địa lôi phát nổ, khi đó chỉ còn má»™t mình ta ở trong này.
Liễu Phong Cốt tái mặt, hắn quắc mắt :
- Nói láo, ai làm cho phát nổ?
Không thấy ai há miệng, nhưng lại có tiếng trả lá»i :
- Ta!
Tiếng nói phát ra từ phía cá»­a, khi má»i ngưá»i quay lại thì thấy má»™t bóng Ä‘en đứng sững.
Từ lâu, đứng lặng yên theo dõi câu chuyện, bây giỠThư Hương mới buột miệng kêu lên :
- Thập Tam Chích Thủ!
Liá»…u Phong Cốt cưá»i gằn :
- Thập Tam Chích Thủ, ngươi cũng phản ta?
Thập Tam Chích Thá»§ cưá»i :
- Không, ta làm theo lá»i ngươi nói.
Liá»…u Phong Cốt hằn há»c :
- Ta nói cái gì?
Thập Tam Chích Thủ đáp :
- Khi ngươi bảo ta làm theo âm mưu Ä‘en tối cá»§a ngươi, ta đã có nói cho ngươi biết Trương Dị vẫn là bạn cá»§a ta từ lúc nhá», ngươi bảo rằng Trương Dị đã mất tích từ vùng quan ngoại lâu rồi, không chừng đã chết cÅ©ng nên...
Liễu Phong Cốt gật đầu :
- Äúng, ta có nói như thế...
Thập Tam Chích Thủ cũng gật đầu :
- Ta có há»i ngươi nếu ngày nào đó Trương Dị trở vá» thì sao? Ngươi bảo nếu Trương Dị trở vá» thì ngươi sẽ trả hết tất cả những gì ngươi chiếm Ä‘oạt ở Cẩm Tú sÆ¡n trang và chừng đó ta có quyá»n cho Trương Dị biết tất cả những gì khuất lấp.
Liễu Phong Cốt gật lia :
- Äúng, đúng! Ta có nói như thế và ta vẫn nhá»› lá»i, nhưng tại sao ná»­a chừng ngươi lại phản ta?
Thập Tam Chích Thủ thản nhiên :
- Ngươi giao ước như thế vì đã được tin chắc chắn là Trương Dị đã hoàn toàn biệt tích chớ không phải là mất tích thôi.
Liễu Phong Cốt nói :
- Ta không cần cãi với ngươi, cứ cho là ta có ý không tốt đi, nhưng chuyện giữa ta và ngươi đã giao ước thật minh bạch.
Thập Tam Chích Thủ gật đầu :
- Ta biết và ta cÅ©ng làm theo lá»i giao ước minh bạch đó.
Liễu Phong Cốt trố mắt :
- Làm theo lá»i giao ước minh bạch mà ná»­a chừng ngươi trở mặt như thế phải không?
Thập Tam Chích Thủ lắc đầu :
- Không, ta không trở mặt, ta làm đúng theo lá»i giao ước.
Liễu Phong Cốt không dằn được nữa, hắn thét :
- Khốn khiếp, ta giao ước là khi nào Trương Dị trở vá»...
Thập Tam Chích Thá»§ cưá»i :
- Ta cÅ©ng thi hành đúng lá»i giao ước là khi nào Trương Dị trở vá».
Liễu Phong Cốt quát lớn :
- Thế nhưng bây giá»...
Vô Sắc đại sư lên tiếng :
- Bây giá» thì Trương Dị đã trở vá».
Liễu Phong Cốt quay phắt lại :
- Hắn đâu?
Vô Sắc đại sư chỉ Trương Dị :
- Ngưá»i đó không phải là Trương Dị hay sao?
Liễu Phong Cốt tái mặt :
- Hắn... từ quan ngoại...
Thập Tam Chích Thá»§ cưá»i :
- Hắn là Trương Dị giả làm... Trương Dị.
Hắn cưá»i ha hả và nói tiếp :
- Liá»…u Phong Cốt, ngươi quá thông minh, nhưng tại sao ngươi lại không thể hiểu má»™t cái chuyện quá tầm thưá»ng như thế? Trương Dị mất tích từ vùng quan ngoại, ngưá»i này cÅ©ng từ vùng quan ngoại đào nạn đến đây, chuyện dá»… hiểu quá mà tại sao ngươi lại cứ hồ đồ như thế?
Liễu Phong Cốt bây giỠmới thật là thất sắc :
- Hắn... hắn không có mất tích.
Vô Sắc đại sư cưá»i :
- Hơn ba năm trước đây, hắn luôn ở tại Thiếu Lâm để luyện võ chớ đi đâu mà mất tích?
Liễu Phong Cốt trợn tròn đôi mắt :
- Nhưng... nhưng tại sao lại có tin...
Thập Tam Chích Thủ rước nói :
- Tại vì hắn cần thay hình đổi dạng, tại vì hắn cần khai tử cái tên của hắn để lo chuyện Sơn Lưu.
Y như nghe má»™t chuyện hoang đưá»ng, Thư Hương đưa đôi mắt ngÆ¡ ngác nhìn sững Trương Dị như nhìn... quái vật.
“Trương Dị giả làm... Trương Dịâ€.
Câu nói của Thập Tam Chích Thủ bây giỠnàng mới hiểu.
Liễu Phong Cốt cũng lặng đi một lúc khá lâu và hắn vùng thét lớn :
- Tất cả hãy đưa tay lên và Ä‘i ra khá»i chá»— này ngay.
Trương Dị cưá»i :
- Äến bây giá» mà ngươi cÅ©ng còn muốn ra lệnh nữa hay sao? Ở đây đâu có ai là ngưá»i cá»§a “Tứ Hảiâ€.
Gân mặt cá»§a Liá»…u Phong Cốt nổi lên từng vòng trông dá»… sợ, hắn gằn giá»ng :
- Ta ra lịnh cho các ngươi.
Trương Dị há»i :
- Nhưng nếu chúng ta không tuân thì sao?
Liá»…u Phong Cốt cưá»i gằn :
- Thì sẽ chết.
Trương Dị thản nhiên :
- Ngươi có quyá»n năng đến thế hay sao?
Liá»…u Phong Cốt lùi lại thật nhanh, chân hắn dẳm lên má»™t khối đá nhô lên sát chân tưá»ng, giá»ng hắn trầm trầm :
- Ta chỉ cần ấn nhẹ lên viên đá này là bao nhiêu địa lôi sẽ nổ tung, chắc ngươi thừa hiểu quyá»n năng đó chá»›?
Trương Dị há»i :
- Ngươi định chết luôn à?
Liễu Phong Cốt đáp :
- Ta vẫn không muốn chết, nhưng nếu các ngươi bức ta thì ta không cần do dự.
Trương Dị quay lại há»i Lữ Ngá»c Hồ :
- Tính sao?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Không, bá»n ta bước ra khá»i cá»­a này là hắn sẽ trốn mất.
Liễu Phong Cốt gắt :
- Các ngươi có thể chết, nhưng còn Thư Hương, Äào Liá»…u? Các ngươi để hai cô gái ấy chết sao?
Äúng là má»™t đòn tâm lý.
Trương Dị ngó Lữ Ngá»c Hồ :
- Có lẽ nên đi ra là phải.
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Không, chết cho vui.
Liễu Phong Cốt thét :
- Có ra không?
Lữ Ngá»c Hồ tuá»™t xuống khá»i ghế, hắn vừa bước lại phía Liá»…u Phong Cốt vừa cưá»i cưá»i nói :
- Cái đó không phải là anh hùng, đánh nhau vài chập đã...
Hắn từ từ nhấc tay lên...
Liễu Phong Cốt nghiến răng ấn mạnh bàn chân xuống.
Khối đá tụt ngay. Nhiá»u tiếng xèo xèo và mùi thuốc cháy nghe khét lẹt...
Thư Hương tái mặt, nàng vừa ngó má»i ngưá»i vừa đưa tay run rẩy...
Liá»…u Phong Cốt nhún chân, thân hình hắn bắn vá»t lên. Nhưng Vô Sắc đại sư đã hất tay. Y như má»™t con diá»u đứt giây, Liá»…u Phong Cốt rÆ¡i xuống đất.
Thập Tam Chích Thá»§ cưá»i ha hả :
- Liễu Phong Cốt, cái tim cháy một khúc đó thôi, bên ngoài ta đã cắt tất cả giây tim dẩn xuống địa lôi rồi.
Liễu Phong Cốt giận run, hắn tung thẳng vào phía Thập Tam Chích Thủ.
Vô Sắc đại sư lại nhấc tay lên.
Xâu chuổi hột bằng thép của ông ta khua lản cản.
Liễu Phong Cốt hự lên một tiếng, thân hình hắn cúi trở xuống, thật là vừa vặn, hắn chúi ngay vào cỗ quan tài.
Một tiếng dội nghe nho nhỠvà Liễu Phong Cốt nằm bất động.
Vô Sắc đại sư chấp tay niệm phật, đôi mắt nhà sư già nhắm lại như không muốn thấy thây ngưá»i.
Tất cả Ä‘á»u thở phào, nhất là Thư Hương, thật đúng là nàng đã trải qua tận cùng cá»§a khá»§ng khiếp.
Thật lâu Trương Dị quay lại há»i Thập Tam Chích Thá»§ :
- Äào Äại Gia vẫn còn ở tại trại hòm?
Thập Tam Chích Thủ lắc đầu :
- Không.
Trương Dị cau mặt :
- Ở đâu?
Thập Tam Chích Thủ đáp :
- Äã vá» Cẩm Tú sÆ¡n trang.
Trương Dị há»i :
- Ai đưa ông ta lên khá»i gian hầm ở trại hòm?
Thập Tam Chích Thủ đáp :
- Vương tam nương.
Trương Dị há»i :
- Cả hai ngưá»i Ä‘á»u vá» Cẩm Tú sÆ¡n trang?
Thập Tam Chích Thủ gật đầu.
Vô Sắc đại sư bước tới trước mặt Trương Dị :
- A Di Äà Phật, thí chá»§ vỠđâu?
Trương Dị chấp tay :
- Cẩm Tú sơn trang.
Vô Sắc đại sư há»i :
- Ai thanh toán ở đây?
Trương Dị đáp :
- Thập Tam Chích Thủ.
Nhà sư già đưa mắt nhìn một vòng và chầm chậm bước ra phía cửa.
Äào Liá»…u bước lại gần Thư Hương và nhoẻn miệng cưá»i.
Thư Hương đưa tay đè lên ngực, nàng lắc đầu thở ra, nhưng ánh mắt vui mừng lại liếc nhẹ vỠphía Trương Dị...
* * * * *
Lá thÆ¡ cá»§a Äào Äại Gia để lại nói rất rõ ràng.
Ông ta giao tất cả sản nghiệp các nÆ¡i và luôn cả Cẩm Tú sÆ¡n trang lại cho Trương Dị, ông ta trang trá»ng gởi gấm Thư Hương.
Ông ta nói rõ nguyên nhân không ở lại để dá»± lá»… cưới cá»§a hai ngưá»i là vì muốn cho hai ngưá»i có thá»i gian quyết định, hoặc ngay bây giá» hoặc kéo thêm đến thá»i gian nào đó tùy ý.
Riêng phần ông ta thì đối vá»›i Thư Hương, ông ta nói rõ là ông ta đã chá»n đúng ngưá»i để trao gởi, vá»›i tuổi già còn lại, ông ta muốn được an nhàn.
Tự nhiên, ông ta cũng không giấu diếm rằng bên cuộc sống của ông ta bây giỠđã có Vương tam nương.
Cầm lá thÆ¡ trên tay, Thư Hương mỉm cưá»i má»™t mình.
Nàng cảm thấy thương cha mình vô hạn, nàng cÅ©ng cảm thấy quá vô tình, bao nhiêu lâu nay, nàng sống cho mình mà không thấy cái tá»™i nghiệp cá»§a ngưá»i cha.
Nhưng dầu sao thì bây giỠkể như cũng được vẹn toàn.
Tuy có hơi muộn màng, nhưng nàng thấy cha mình vẫn còn tráng kiện và Vương tam nương vẫn đẹp, cái đẹp của một thiếu phụ nửa chừng xuân.
Nàng tin rằng cha nàng sẽ đầy đủ hạnh phúc.
Riêng nàng thì nàng bá»—ng thấy quả có phí mất quá nhiá»u thá»i gian, nhưng được cái an á»§i là chính nhá» vào thá»i gian hao phí mà nàng đã trưởng thành hÆ¡n nhiá»u. Bây giá», tuy cÅ©ng chỉ má»›i đây thôi, nhưng nàng cảm thấy y như nàng đã sống gần cả má»™t Ä‘á»i ngưá»i.
Bây giá» chỉ còn má»™t thắc mắc mà nàng nghÄ© hoài vẫn không ra, là không hiểu tại sao Äào Liá»…u lại có thể có những ý nghÄ© và hành động hÆ¡n hẳn nàng trong khi sống bên nhau từ nhá», nàng lại không thấy được Ä‘iá»u đó?
Phải chăng trong địa vị của chủ tớ, làm cho nàng không thấy được? Hay là tại vì...
Nhưng bây giá» thì Thư Hương cÅ©ng không có thì giỠđể nghiá»n ngẫm nhiá»u vá» chuyện đó. Nàng còn nhiá»u chuyện khác để lo nghÄ©.
Lá thÆ¡ cá»§a cha nàng, Trương Dị đã có Ä‘á»c rồi, hắn không nói gì vá»›i nàng cả.
Nàng nghĩ, có lẽ nếu cần nói thì sẽ là nàng, vì nhất định là hắn không hỠphản đối.
Hôn nhân giữa nàng và hắn, hai nhà đã có định rồi, tại nàng không ưng thuận và nhất là trong thá»i gian qua, nàng thấy tất cả những hành động cá»§a hắn không há» có ác cảm vá»›i nàng, hắn đã giúp nàng hiểu biết rất nhiá»u, nếu nàng không phản đối là câu chuyện hôn nhân coi như không còn có gì trở ngại.
Nàng Ä‘ang nghÄ© nhiá»u vá» con ngưá»i cá»§a hắn.
Quả đúng là má»™t nhân vật phi thưá»ng.
Tuy hắn có cái đầu hơi lớn, nhưng mặt mũi của hắn rất có duyên, ban đầu nàng thấy cái đầu của hắn hơi kỳ, nhưng đến bây giỠnàng không thấy kỳ gì cả.
Nhất cử nhất động của hắn, không hiểu tại sao nàng bỗng cảm thấy thật là... dễ mến.
VỠCẩm Tú sơn trang đã hai ngày rồi, hắn không hay nói chuyện với nàng nhưng thật ra thì hắn đâu có thì gi�
Hắn đã phải nhá» Lữ Ngá»c Hồ phụ tay vá»›i hắn thu xếp lại cách sinh hoạt trong trang trại, hắn Ä‘ang cùng vá»›i vị quản gia kiểm Ä‘iểm thanh toàn sổ sách cá»§a Äào Äại Gia để lại, Ä‘iá»u hành cho công việc ở những cÆ¡ sở làm ăn các nÆ¡i cho ổn định...
Hắn làm không thấy hở tay.
Bao nhiêu công việc đó, càng làm cho Thư Hương có phần ân hận vá» thái độ cá»§a mình trước kia, hắn quả là con ngưá»i tốt.
Nhưng không sao, nàng dặn lòng sẽ Ä‘á»n đáp lại, bằng cách nàng sẽ đối sá»­ tốt vá»›i hắn.
Nàng nghÄ© nhiá»u đến ngày mai, nàng nghÄ© đến việc nàng và hắn trông nom công nghiệp cá»§a cha nàng để lại, nhất định sẽ là bận rá»™n nhưng cÅ©ng phải là vui lắm.
Nàng nghÄ© cả sau ngày thành hôn, nhất định nàng sẽ bảo hắn thắng má»™t cá»— xe cho đẹp, ngá»±a cho khá»e, hai vợ chồng sẽ đến vùng NgÅ© Hồ để lạy mừng cha và nhân đó dạo chÆ¡i cho thá»a thích.
Nàng cÅ©ng định cho cả Äào Liá»…u Ä‘i cho cô ta mừng, nàng biết con bé thích Ä‘i dạo cảnh đưá»ng xa...
Nàng nghÄ© thật nhiá»u, nhưng khi nghÄ© đến lúc nàng bồng má»™t hai đứa hài nhi trên tay là nàng đỠmặt, dầu trong phòng không có ai, nhưng nàng cÅ©ng vẫn quay vào góc tối để cưá»i lá»n lẻn má»™t mình...
* * * * *
Phòng sách có một cái cửa sổ.
Bên ngoài cá»­a sổ là vưá»n hoa.
Xéo một bên cách không xa cửa sổ có một cái ghế dài bằng đá hoa, ghế lót hơi gần cửa sổ.
Khi Thư Hương vào phòng sách, nàng chợt thấy Lữ Ngá»c Hồ và Trương Dị Ä‘ang ngồi trên cái ghế gần hồ cá.
Hình như hai ngưá»i Ä‘ang tâm sá»±, giá»ng nói cá»§a há» rất nhá», nhưng nếu ghé tai sát vào cá»­a sổ phòng khách là có thể nghe được rõ ràng.
Nhất định là há» Ä‘ang bàn vá» vụ tổ chức hôn lá»…, Ä‘ang bàn vá» vụ thiết tiệc và má»i khách.
Thư Hương bỗng nghe trái tai của mình nóng rần, hai má của nàng nóng ran ran, nàng muốn quay trở ra ngoài.
Nhưng tính tò mò xui nàng đứng lại.
Nàng bước lại bên cửa sổ và chú ý lắng nghe...
* * * * *
Cho dầu hỠcó nói chuyện lâu rồi, nhất định nàng cũng sẽ biết hỠnói những gì, nhất định câu chuyện không ngoài vấn đỠhôn lễ.
Lúc nàng ghé tai vào cửa thì nghe nửa câu của Trương Dị :
-... tốt, con ngưá»i có lòng nhân, nếu...
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Nếu sao?
Trương Dị đáp :
- Nếu tánh tình của nàng đừng nông nổi, đừng quá tự cao.
Lữ Ngá»c Hồ gật gù :
- Lỗi không phải ở nàng.
Trương Dị nói :
- Tôi biết, nàng được nuông chiá»u từ lúc nhá», bên cạnh chỉ có ngưá»i để cho nàng sai khiến chá»› không có ngưá»i sai khiến lại nàng...
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Nhưng nhất định nàng sẽ là má»™t ngưá»i vợ tốt.
Trương Dị há»i :
- Theo anh thì má»™t ngưá»i vợ tốt phải như thế nào?
Lữ Ngá»c Hồ cưá»i :
- Tôi chưa có vợ, nên chưa có đủ tư cách nói vá» chuyện đó, nhưng theo tôi, má»™t ngưá»i vợ tốt là má»™t ngưá»i biết yêu thương chồng, không có những cái tật xấu như cá» bạc, ngồi lê...
Trương Dị cưá»i...
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Không đúng sao?
Trương Dị đáp :
- Anh nói đâu có sai nhưng theo tôi thì khác.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Khác sao?
Trương Dị đáp :
- Theo tôi, ngưá»i vợ tốt thì phải là má»™t ngưá»i... đàn bà.
Lữ Ngá»c Hồ cưá»i sặc sụa :
- Trá»i đất, chá»› vợ không lẽ lại là đàn ông?
Trương Dị cÅ©ng cưá»i :
- Má»™t ngưá»i vợ biết thương chồng như anh nói, chưa chắc phải là má»™t ngưá»i đàn bà như tôi nghÄ©.
Lữ Ngá»c Hồ lắc đầu :
- Chịu thua, anh nói má»™t hồi chắc tôi... Ä‘iên luôn. Má»™t ngưá»i vợ biết thương chồng vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà khác nhau ở chá»— nào?
Trương Dị cưá»i :
- Theo anh, má»™t ngưá»i vợ biết thương chồng là như thế nào?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Biết thương chồng nghÄ©a là... biết thương chồng! Anh há»i kỳ quá tôi làm sao nói được?
Trương Dị lại cưá»i :
- Anh đúng là không biết cái cóc khô gì hết, như anh thì tốt hÆ¡n là chưa nên có vợ, vì anh không biết lá»±a chá»n. Tôi biết anh muốn nói má»™t ngưá»i vợ thương chồng nghÄ©a là phải biết săn sóc cho chồng đủ thứ, tôi có thể nói má»™t cách tổng quát theo ý anh thì, ngưá»i vợ thương chồng là ngưá»i vợ không lang chạ, trá»n Ä‘á»i chỉ thá» má»™t ngưá»i chồng, hÆ¡n chút nữa là dám chết theo chồng phải không?
Lữ Ngá»c Hồ gật lia :
- Äúng rồi, được như thế là nhất rồi, ngưá»i đàn ông nào có được ngưá»i vợ như thế thì đúng là đã tu chín kiếp.
Trương Dị ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói thật chậm :
- Vấn đỠnày khó hiểu lắm, phức tạp lắm, nó là chuyện khác nhau trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc, tôi cứ nói, anh hiểu hay không hiểu thì thôi, đừng thắc mắc.
Hắn lại ngưng một chút nữa rồi nói từ từ :
- Tôi nói trước cho anh biết vá» tình thương. Anh có hiểu thương có mấy thứ không? Cha mẹ thương con, con thương cha mẹ là má»™t; vợ thương chồng, chồng thương vợ là hai; chá»§ nhà thương tôi tá»› và tôi tá»› thương chá»§ nhà là ba; ngưá»i chá»§ thương má»™t con chó và con chó thương ngưá»i chá»§ nhà là bốn và... nhưng thôi, bao nhiêu đó anh có thấy tình thương không phải đơn giản như anh nói, như anh nghÄ©, phải không?
Lữ Ngá»c Hồ làm thinh.
Trương Dị ngưng má»™t chút rồi há»i :
- Giả như tôi chưa vá»™i nói đến tình thương cá»§a chá»§ đối vá»›i con chó, tôi muốn há»i anh, nếu ngưá»i vợ thương chồng... à không, tôi há»i anh, ngưá»i mẹ thương con tình thương đó có cao quí hay không?
Lữ Ngá»c Hồ không trả lá»i mà lại nói :
- Tôi hiểu ý anh rồi, nghĩa là không thể đem tình mẹ thương con mà lầm với tình vợ thương chồng.
Trương Dị nói :
- Thôi, tôi biết anh hiểu, tôi chỉ nói như thế này, vợ chồng thương nhau, không thể nói tiếng thương suông mà được. Trong tình thương đó phải có sự kính nể, tương kính, tương kính như bằng hữu. Thiếu cái đó tình thương giữa vợ chồng sẽ thành một tình thương khác.
Lữ Ngá»c Hồ ngẫm nghÄ© má»™t hồi rồi nói :
- Bá» chuyện... nhức đầu đó Ä‘i, bây giá» tôi há»i anh vá» Thư Hương.
Trương Dị há»i :
- Há»i vá» nàng cái gì?
Lữ Ngá»c Hồ nói :
- Tôi muốn há»i vá» nàng, nói theo anh, nàng có đúng là má»™t ngưá»i đàn bà hay chưa?
Trương Dị cưá»i :
- Má»™t ngưá»i đàn bà là phải Ä‘oan trang thùy mị, phải kín đáo dịu dàng, Thư Hương thiếu cái đó.
Lữ Ngá»c Hồ lại làm thinh.
Từ bên trong khung cá»­a sổ, Thư Hương vụt nghe nóng mặt, nàng muốn nhảy ra để há»i hắn xem nàng thiếu ở chá»— nào.
Nhưng sá»±c nhá»› câu nói phải “kín đáo dịu dàng†cá»§a hắn vừa rồi, nàng cố nín thinh, vả lại nàng nghÄ©, nàng và hắn sẽ còn sống chung lâu dài, nhất định nàng phải há»i hắn trong dịp khác.
Thật lâu Trương Dị lại nói :
- Muốn sống chung vá»›i Thư Hương, ngưá»i đàn ông phải có hai thái độ, má»™t trong hai thái độ; thứ nhất phải biết chiá»u nàng, đừng cãi nàng, phải im lặng khi nàng nói bậy cÅ©ng phải nghe; thứ hai, đừng thèm kể đến nàng, nàng làm gì mặc kệ, nàng nói đừng thèm nghe, giả câm giả Ä‘iếc...
Lữ Ngá»c Hồ nhóng mình lên trân mắt :
- Trá»i đất, vợ chồng mà như vậy thì làm sao sống nổi?
Trương Dị cưá»i :
- Không nổi thì... cũng phải ráng cho nổi chớ làm sao?
Lữ Ngá»c Hồ khoát khoát tay :
- Thôi thôi, nghe anh nói chuyện mệt óc lắm, bây giá» tôi há»i tiến hành hôn lá»… ra sao đây?
Trương Dị há»i lại :
- Hôn lễ nào?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Thì hôn lễ của anh.
Trương Dị gục gặt :
- Ạ... thì tiến hành chớ sao.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Nhưng anh đã bàn bạc với nàng chưa?
Trương Dị đáp :
- Bàn rồi, nhưng có lẽ chúng tôi sẽ làm đám cưới nơi khác chớ không phải ở đây.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Sao lại nÆ¡i khác? Äám cưới cá»§a vị tiểu thÆ¡ Cẩm Tú sÆ¡n trang mà không làm tại Cẩm Tú sÆ¡n trang thì làm ở đâu?
Trương Dị nhướng mắt :
- Tiểu thơ nào?
Lữ Ngá»c Hồ đáp :
- Thì Thư Hương chớ còn tiểu thơ nào nữa?
Trương Dị mở tròn đôi mắt nhưng rồi hắn lại làm thinh...
Thư Hương suýt chút nữa đã bật cưá»i.
Äúng là cái tên ngá»› ngẩn.
Nàng định bụng sau khi làm đám cưới xong, nàng sẽ ghé sát tai hắn kêu một tiếng Trương... Óc Mít cho hắn biết chừng.
Nhưng nàng vá»™i lắng nghe, vì Trương Dị vụt đổi giá»ng, hắn há»i :
- Ai nói với anh rằng tôi sẽ làm đám cưới với Thư Hương?
Bây giỠđến phiên Lữ Ngá»c Hồ sá»­ng sốt.
Nhưng Thư Hương không sửng sốt.
Nàng thừa biết cái lối nói chuyện... đấm há»ng cá»§a Trương Dị, nàng lắng nghe coi hắn nói làm sao.
Lữ Ngá»c Hồ vụt há»i :
- Lá thÆ¡ cá»§a Äào Äại Gia?
Trương Dị đáp :
- Tôi sẽ bảo vệ sản nghiệp cÅ©ng như bảo vệ cho Thư Hương đúng theo yêu cầu cá»§a ông ta để cho ông ta có đủ yên tâm, có đủ thì giá» sống trá»n vẹn vá»›i ngưá»i đàn bà đáng thương ấy, ông ta đã hy sinh cho Thư Hương quá nhiá»u rồi.
Lữ Ngá»c Hồ há»i :
- Nhưng còn vỠhôn lễ?
Trương Dị há»i :
- Thì hôn lễ của tôi, tôi vẫn tiến hành.
Lữ Ngá»c Hồ gặn lại :
- Hôn lễ của ai?
Trương Dị đáp :
- Của tôi.
Lữ Ngá»c Hồ cau mặt :
- Một mình anh làm hôn lễ khơi khơi... một mình như thế à?
Trương Dị cưá»i :
- Khơi khơi một mình nghĩa là sao?
Lữ Ngá»c Hồ gắt :
- Chớ anh làm hôn lễ với ai?
Trương Dị đáp :
- Vá»›i Äào Liá»…u.
Lữ Ngá»c Hồ nhóm mình lên :
- Trá»i đất, anh nói cái gì?
Trương Dị nghiêm giá»ng :
- Tại sao anh lại ngạc nhiên? Äào Liá»…u không phải đàn bà sao? Nàng là ngưá»i mà tôi thấy đúng là... đàn bà.
Lữ Ngá»c Hồ làm thinh.
Hắn nghe một sự bàng hoàng... vô cớ.
* * * * *
Thư Hương ngồi bệt xuống đất hồi nào nàng cũng không biết.
Nàng có cảm giác y như ruột gan của nàng thoát hẳn ra ngoài, toàn thân nàng trống rổng.
Có thể có chuyện như thế thật hay sao?
Nàng úp mặt vào lòng bàn tay, nàng không khóc nhưng nước mắt nàng ràn rụa.
Nàng không bằng Äào Liá»…u, nàng không bằng đứa tá»› gái cá»§a nàng?
Bây giá» nàng má»›i thấy má»™t sá»± thật, sá»± thật đó làm đảo lá»™n tất cả ý nghÄ© cá»§a nàng từ trước đến giá».
Sự quyết định hôn nhân không phải do nàng nữa hay sao?
Không phải chỉ cần nàng gật đầu là được hay sao?
Hôn nhân là do quyết định cá»§a Trương Dị, cá»§a ngưá»i đàn ông chá»› không phải cá»§a nàng, không phải cá»§a cô gái hay sao?
Một vị tiểu thơ, một đứa tớ gái, sự chênh lệch thật xa.
Vậy mà nàng lại không bằng Äào Liá»…u?
Một vị tiểu thơ, một cô chủ, lại không bằng một con tớ gái?
Không bằng một đứa tớ gái?
Thư Hương đập tay xuống ná»n gạch, nàng gào thét má»™t mình, gào thét ở trong lòng, nàng bức tóc, bức áo, nước mắt nàng tuông ra nhưng tiếng gào thét vẫn không làm sao thoát ra ngoài miệng.
HẾT
Tài sản của killer1310

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîìèð, cat bui giang ho, çîîôèëû


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™