 |
|

04-04-2011, 08:14 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2011
Bà i gởi: 77
Thá»i gian online: 15 phút 55 giây
Thanks: 4
Thanked 259 Times in 51 Posts
|
|
U Vương Quá»· Äiện
Chương 10
Hội Ngộ Quần Hùng
Nguồn: vnthuquan[/url]
"
C hỉ chốc lát hai bóng mỠcủa Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư Sĩ chỉ còn là hai đóm sao, rồi mất hút.
Lâm Viết Hùng há»i Lý Hương Xưa :
- Lý muá»™i ! ÄÆ°á»ng nà y Ä‘i vá» hướng nà o váºy ?
Lý Hương Xưa đưa mắt nhìn xa xa :
- Äây là đưá»ng Ä‘i vá» dãy núi Thương SÆ¡n, Lâm ca có lần nà o đến Thương SÆ¡n cha ?
Lâm Viết Hùng lắc đầu :
- Cha ! Núi Thương Sơn cách đây bao xa ?
- Äá»™ và i trăm dặm đưá»ng, đó là má»™t vùng núi bao la, đồi núi và gò đất tiếp giáp vá»›i nhau, địa thế rất hiểm trở. Tuy nhiên, chỉ có núi Thương SÆ¡n là cao nhất.
Lâm Viết Hùng trầm ngâm :
- Có lẽ Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư Sĩ tìm đến đó.
Hai ngưá»i Ä‘ang trò chuyện thì đột nhiên có má»™t tiếng cưá»i vang dá»™i từ mé rừng cây bên đưá»ng vá»ng ra. Lâm Viết Hùng dừng chân, trố mắt nhìn thì thấy má»™t lão nhân tướng mạo khôi ngô, râu bạc dà i chấm bụng, da mặt hồng hà o, mình mặc áo xám, đà ng sau có bốn ngưá»i mặt mà y xấu xà đi theo há»™ vệ.
Năm ngưá»i vừa đến cách Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa chừng má»™t trượng đã dừng lại.
Lý Hương Xưa quắc mắt nói :
- A ! Tô Bằng Phi lão nhân, vá»›i thân pháºn là chưởng môn nhân Võ Äang, hôm nay lại quá bước đến đây chắc có việc gì quan trá»ng ?
Tháºt váºy, lão nhân râu bạc chÃnh là Tô Bằng Phi.
Lão quét đôi mắt sáng quắc nhìn Lý Hương Xưa, trầm giá»ng nói :
- Lý ngạnh đầu ! Sao ngươi không đi với Hải Thiên Tứ Hữu mà theo thằng oắc con nà y ?
Lão nói cha dứt lá»i thì đà ng sau có tiếng hét chát chúa. Bốn bóng ngưá»i lá»›t tá»›i vây Lâm Viết Hùng và o giữa.
Thì ra bốn ngưá»i nà y là Võ Lâm Tứ Quái, đã má»™t lần thảm bại dưới tay Lâm Viết Hùng nÆ¡i Quá»· Tháp.
Lâm Viết Hùng cưá»i lá»›n :
- A ! Tứ Quái ! Không ngưỠhôm nay ta lại gặp các ngươi.
Du Hồn Hung Thần, một gã trong Tứ Quái hét to :
C - Lâm Viết Hùng ! Hôm nay Tứ Quái chúng ta quyết rủa cái nhục ngà y trước nơi sân Quỷ Tháp.
Tô Bằng Phi phất tay áo, ra lệnh cho Tứ Quái lui ra, và há»i :
- Hắn là đồ đệ của Quỷ Tháp Lão Ma ư ?
Tứ Quái cung kÃng đáp :
- Thưa chưởng môn, nó chÃnh là Lâm Viết Hùng.
Tô Bằng Phi cưá»i ha hả, nói :
- Trả thù là việc nhá», mà việc trá»ng đại hôm nay là đối địch vá»›i quần hùng để thu Ä‘oạt Ma Äầu BÃch Ngá»c. Các ngươi hãy bảo trá»ng lấy thân.
Äoạn lão quay qua há»i Lâm Viết Hùng :
- Tiểu tá» ! Ngươi cÅ©ng dá»± và o việc tranh Ä‘oạt Ma Äầu BÃch Ngá»c phải không?
Lâm Viết Hùng cha kịp đáp thì Lý Hương Xưa đã xen và o, nói :
- Lão nhân nói Ma Äầu BÃch Ngá»c gì ?
Tô Bằng Phi cưá»i lá»›n :
- Ngạnh đầu ! Ngươi đừng giả bá»™ ngá»› ngẩn. Cái tên Hải Lăng Quân Ä‘oạt Ma Äầu BÃch Ngá»c cá»§a Bá Hoa Trang Chá»§ rồi bá» trốn lên đỉnh Thương SÆ¡n đã lan truyá»n khắp hai đạo Hắc Bạch giang hồ. Chuyện đó ai mà không biết.
Lâm Viết Hùng nói :
- Thế thì lão nhân hôm nay đến đây cũng chĩ vì việc đó?
- DÄ© nhiên ! Ma Äầu BÃch Ngá»c là báu váºt võ lâm, ai đủ tà i thì thu Ä‘oạt, đâu phải cá»§a riêng ai.
Nói đến đây, Tô Bằng Phi phất tay ra lện Tứ Quái :
- Chúng ta đi mau kẻo trể.
Năm ngưá»i vừa cất bước thì từ trên ngá»n cây tùng gần đó lại xuất hiện má»™t bóng ngưá»i, lao mình đến như tên bắn. Ngưá»i nầy cÅ©ng là má»™t lão nhân râu bạc mà y dà i, tay cầm cây gáºy trúc, cản đưá»ng và chấp tay nói :
- Chưởng môn nhân Tô Bằng Phi còn nhớ mặt lão hữu nà y chăng?
Tô Bằng Phi cưá»i nhạt, đáp :
- A ! Chưởng môn phái Nga Mi cÅ©ng rất thÃnh tai. Thiên hạ đồn chẳng sai. Lạc Văn Sinh cÅ©ng có công lặn lá»™i đến vùng Thương SÆ¡n nà y.
Lạc Văn Sinh cưá»i há» há» :
- Äâu phải chỉ má»™t mình lão phu đến đây. Ngoà i các môn phái chÃnh thống còn có vô số các cao thá»§ giang hồ xa nay cha từng được gặp mặt.
Tô Bằng Phi cưá»i lá»›n :
- Liệu Sinh lão huynh có đủ sức Ä‘oạt báu váºt Ä‘em vá» cho phái Nga Mi không ?
Lạc Văn Sinh cưá»i khúc khÃch :
- Äâu dám ! Äâu dám ! Lão chỉ là ngưá»i đến sau để góp mặt vá»›i giang hồ mà thôi.
Tô Bằng Phi “hừ†một tiếng, nói :
- Nếu váºy đến đây là m chi cho hoà i công vô Ãch ?
Thấy Tô Bằng Phi tỠvẻ khinh dể mình, Lạc Văn Sinh đỠmặt, nheo mắt, vễnh hà m râu bạc, nói mỉa mai :
- Phân Quang Kiếm Pháp và Thiên Cang Chưởng cá»§a quý phái lợi hại tháºt, song lão phu cÅ©ng có thể đỡ nổi năm ba chiêu, đâu có thua liá»n. Xét vì Võ Äang và Nga Mi lâu nay chẳng có gì đối nghịch, nếu đạo huynh chịu cho chúng tôi nháºp bá»n để liên thu?
giao tranh với quần hùng thì mới mong chiếm được ưu thế.
Tô Bằng Phi cưá»i lá»›n :
- Lão huynh có hảo ý ! Nhưng môn phái chúng tôi xa nay cha hỠnhỠđến sư.
giúp đỡ cá»§a ai, xin lão huynh miá»…n cho bần đạo khá»i phải là m cái việc đó.
Lạc Văn Sinh bị chạm tá»± ái má»™t lần nữa, mặt đỠphừng phừng, đưa cây gáºy trúc ra trước mặt nói :
- Thế thì tôi phải lãnh giáo vá»›i đạo huynh má»™t tráºn.
Tô Bằng Phi đưa tay ra sau rút cây trưá»ng kiếm, nói :
- Tốt lắm ! Hôm nay bần đạo sẽ được nếm thá» môn Äà n Chỉ Kim Cang cá»§a quý phái.
Tức thì gáºy trúc vÅ© lá»™ng à o à o và trưá»ng kiếm cÅ©ng múa tÃt, chỉ phút chốc hỠđã trao đổi nhau bảy tám chiêu, cát bụi tung bay mù mịt.
Hai ngưá»i nà y là hai vị chưởng môn nhân cá»§a hai môn phái, từ ngoại công đến ná»™i lá»±c không phải tầm thưá»ng.
Chỉ sÆ¡ hở trong đưá»ng tÆ¡ kẻ tóc là bị thảm bại ngay.
Lâm Viết Hùng nói với Lý Hương Xưa :
- Tại sao há» khiêu khÃch và đánh nhau má»™t cách vô Ãch như váºy ?
Lý Hương Xưa nháy mắt nói :
- Lâm huynh đừng tưởng lầm ! HỠđã có ý tranh Ä‘oạt báu váºt thì trước sau gì ho.
cÅ©ng triệt hạ lẫn nhau. Chỉ sá»›m muá»™n mà thôi. Lâm huynh nhá»› lá»i Hải Lăng Quân dặn chá»› nên xen và o.
Lâm Viết Hùng gáºt đầu, đứng nhìn hai bên giao đấu.
Lần lần hai bên trổ hết tà i lực, chiêu pháp rất tinh kỳ, không bên nà o chịu phục bên nà o.
Lạc Văn Sinh thấy kiếm pháp cá»§a Tô Bằng Phi áp đảo nổi cây gáºy trúc cá»§a mình liá»n hét lên má»™t tiếng, nhảy ra xa bảy bước, đưa ngang cây gáºy trúc trước mặt, đứng sững như pho tượng đồng.
Tô Bằng Phi thấy râu tóc đối ph ương dá»±ng ngược lên, biết lão ta Ä‘ang nóng lòng thá»§ thắng, váºn hết ná»™i lá»±c và o ngưá»i quyết má»™t mất má»™t còn. Vì váºy, Tô Bằng Phi cÅ©ng chẳng dám khinh thưá»ng, liá»n váºn khà xuống Ä‘an Ä‘iá»n, táºp trung toà n lá»±c để đối phó.
Từ chổ đấu nhau bằng chiêu pháp, hỠđã đổi nhau bằng đấu thà nội lực để thanh toán lẩn nhau.
Trong lúc hai bên như hai cánh cung Ä‘ang gi ương sẳn, chỉ chá» bung ra, thì đà ng xa có tiếng cưá»i vang dá»™i, và có má»™t giá»ng nói sang sảng như chuông rá»n :
- Hãy dừng tay đợi anh em chúng tôi đến góp mặt với.
Lạc Văn Sinh và Tô Bằng Phi nghe nói bỗng dừng tay, thu hồi chưởng lực, đưa mắt nhìn. Thì ra nơi mé rừng vừa xuất hiện hai lão lùn, thân hình tròn núc như hai qua?
bÃ, đầu to và nhẳn nhÃn.
Võ Lâm Tứ Quái thấy hai ngưá»i nà y cưá»i lá»›n :
- A ! Thiết Thá»§ Song Yêu, sao không thấy chưởng môn nhân phái Không Äá»™ng đến đây.
Thiết Thá»§ Song Yêu chÃnh là Miêu Cao và Miêu Thắng, môn đệ cá»§a phái Không Äá»™ng, hai ngưá»i nà y cÅ©ng như bá»n Tứ Quái, Lâm Viết Hùng dã má»™t lần biết mặt.
Lão lùn Miêu Thắng nói :
- Chưởng Môn Nhân chúng tôi thÃch phiêu diêu nhà n hạ, sợ là quấy động giang hồ, nên không muốn tá»›i đây góp mặt cùng quý vị.
Tháºt váºy, hai lão lùn nà y Ä‘á»u là sư đệ cá»§a chưởng môn Không Äá»™ng Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong vì đã luyện đến thượng đẳng võ công, má»—i ngà y Ä‘á»u cặm cụi tâm tu, rất Ãt xuống núi. Chỉ có Song Yêu, tuy võ công kém xa sư huynh há», nhưng lại năng lui tá»›i vá»›i giang hồ.
Song Yêu quét đôi mắt đỠnhư lá»a, nhìn khắp má»i ngưá»i, khi nhìn thấy Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa, cả hai đồn thét lên :
- Cừu nhân đây rồi !
Äoạn má»™t lão lùn trong Song Yêu hướng vỠđám quần hùng nói :
- Tại sao chúng ta không phân thây thằng bé nà y để trả thù những vụ thảm sát từ má»i năm qua ? Chúng ta đánh nhau là m gì, kẻ thù cá»§a chúng ta vẫn thảnh thÆ¡i ?
Câu nói nà y là m cho quần hùng im lặng quắc mắt nhìn Lâm Viết Hùng.
Chà ng nói với Lý Hương Xưa :
- Tình thế nà y chúng ta không thể tránh né nữa rồi.
Chà ng váºn công đỠphòng. Giữa lúc đó Song Yêu đã bắn ngưá»i đến trước mặt chà ng, râu mà y dá»±ng ngược lên. Tiếp theo đó, má»™t tiếng hét là m rung động cả không gian, Tứ Quái cÅ©ng nhảy và o hiệp lá»±c vá»›i Song Yêu, dà n thà nh má»™t vòng cung.
Tình thế cá»±c kỳ nghiêm trá»ng. Tô Bằng Phi va Lạc Văn Sinh Ä‘á»u dừng cuá»™c đấu, dõi mắt nhìn theo hà nh động cá»§a Lâm Viết Hùng.
Lâm Viết Hùng bước tới ba bước, nói nhỠvới Lý Hương Xưa :
- Lý muá»™i ! Hãy dang ra để ta sá»a trị mấy tên lá»— mãn nà y.
Sẹt ! Sẹt ! Äôi Thiết Thá»§ Song Yêu đã hợp công đưa ra hai luồng chỉ lá»±c bắng và o ngưá»i Lâm Viết Hùng. Chỉ lá»±c xé gió lá»›t Ä‘i veo véo.
Lâm Viết Hùng không hỠnao núng, phất nhẹ tay áo một cái.
Bùng !....
Một luồng chưởng phong cuộn tròn, đẩy Song Yêu bay ra xa hơn năm trượng Tô Bằng Phi và Lạc Văn Sinh kinh ngạc.
Má»™t chà ng trai như thế, mắt đẹp mà y ngà i phong nghi nho nhã, có má»™t ná»™i lá»±c siêu quần, chỉ má»™t cái phất tay nhẹ đã đánh báºt đôi Thiết Thá»§ Song Yêu cá»§a phái Không Äá»™ng, đâu phải tầm thưá»ng.
Tứ Quái hét lên má»™t tiếng, Du Hồn Hung Thần chuyển động nhảy vá»t lên, đưa năm ngón tay như năm vút hổ chá»™p và o ngá»±c Lâm Viết Hùng.
Chà ng cưá»i lá»›n :
- Ta đã một lần tha chết, sao các ngươi vẫn đùa giỡn với tỠthần?
Chà ng chỉ lá»™n ngưá»i má»™t vòng rồi đưa tay chụp và o đại huyệt Thiên Linh Cái cá»§a Du Hồn Hung Thần.
Má»i ngưá»i ré lên :
- A !
Một khi yếu huyệt của Thiên Linh Cái đã bị cầm nã thì không cách nà o để tự giải thoát được nữa. Mồ hôi trán của Du Hồn Hung Thần tuông ra xối xả.
Äồng bá»n cá»§a Tứ Quái thấy váºy không dám xông và o phản công.
Tô Bằng Phi thấy môn đồ mình bị Lâm Viết Hùng cầm sanh mạng một cách dê?
dà ng trước đám quần hùng vừa thẹn vừa giáºn, gầm gừ như sấm.
Lão thốc tá»›i, đưa tay vẹt má»i ngưá»i ra, hùng hổ nói :
- Lâm Viết Hùng ! Ngươi dám cả gan giết hắn sao ?
Lâm Viết Hùng cưá»i nhạt :
- Tại sao không dám ! Ta giết nó trước rồi lần lợt đến phiên các ngươi.
Câu nói ấy là m cho Ä‘oi mắt Tô Bằng Phi như muốn nẩy lá»a.
Hai bên cha kịp giao đấu, thì nÆ¡i mé rừng xuất hiện thêm mưá»i mấy bóng ngưá»i nữa, bá»n nà y Ä‘á»u mặc quần áo mà u xanh dương, nÆ¡i mặt có che má»™t lá»›p vải mà u hồng.
Lý Hương Xưa trông thấy hét to :
- Bát Kiếm Sĩ ! Chúng bây lại tới đây là m gì ?
Trong đám ngưá»i thanh y bịt mặt nổi lên má»™t giá»ng cưá»i chát chúa, rồi cất giá»ng nói :
- Ngạnh đầu, côi bá»™ ngươi không thể xa rá»i thằng con nÃt đó rồi.
Lý Hương Xưa nổi giáºn, phóng mình tá»›i như má»™t mÅ©i tên, đứng cản trước mặt bá»n thanh y bịt mặt.
Chiến trưá»ng trở nên hổn độn, nghẹt mùi sát khÃ, không ai có thể tưởng tượng má»™t cuá»™c huyết chiến sẽ xảy ra khốc liệt như thế nà o.
Tuy nhiên, nÆ¡i mé rừng bên nà y Tô Bằng Phi cha dám xuất chưởng đánh Lâm Viết Hùng, sợ chà ng bóp chết tên đồ đệ cá»§a lão. Thì bên kia, bá»n ngưá»i áo xanh bịt mặt đã vây Lý Hương Xưa và o giữa.
Tiếng rú nổi lên từng hồi, từng xác ngưá»i ngã gục, từng luồng máu tư Æ¡i phục ra, Lý Hương Xưa nhá» thân pháp kỳ ảo má»™t mình má»™t lúc đánh gục gần mấy tên bá»™ hạ cá»§a Thanh Y Bát Kiếm.
Bá»—ng nhiên Lâm Viết Hùng hét lên má»™t tiếng, búng mạnh cánh tay lên, thân xác Du Hồn Hung Thần bay vá»t lên cao rồi rÆ¡i xuống đất nghe má»™t tiếng “bịch†lẫn vá»›i tiếng ré thất thanh.
Thì ra Lạc Văn Sinh thấy Tô Bằng Phi sợ chết tên môn đồ, không dám động thá»§, lão đã thừa cÆ¡ há»™i tống thẳng và o phÃa sau Lâm Viết Hùng má»™t chiêu, phá vá» tình trạng nghẹt thở ấy.
Không ngưỠLâm Viết Hùng đã đỠphòng trước, đưa thân xác Du Hồn Hung Thần ra là m tấm bia đỠluồng chưởng của Lạc Văn Sinh, là m cho thân xác của gã tung cao lên, xương thịt nát bét.
Tô Bằng Phi hét lớn :
- Lạc Văn Sinh ! Ngươi đã giết đồ đệ ta ?
Vừa nói, lão tống ra má»™t chiêu vá» phÃa Lạc Văn Sinh, gió cuốn à o à o.
Lạc Văn Sinh bị bất ngưỠcha kịp váºn sức phản công, bị chưởng phong bức đến buốt cả ngá»±c, thối lui bốn bước, râu tóc dá»±ng ngược lên, mặt đỠbừng.
Lâm Viết Hùng trông thấy Lý Hương Xưa Ä‘ang giao đấu vá»›i bá»n áo xanh bịt mặt, muốn thanh toán nhanh đối thá»§ để giải cứu cho nà ng. Nhưng chà ng liệu sức không thê?
cùng một lúc đánh bại hai vị chưởng môn đại phái được.
Chà ng còn đang phân vân thì nhanh như chớp, hai lão Thiết Thủ Song Yêu nãy giỠđứng ngoà i dưỡng sức đã xông và o phát ra hai luồng chỉ lực xé gió bắn tới.
Lâm Viết Hùng đảo má»™t vòng hoá giải hai luồng chỉ lá»±c rồi thuáºn tay đánh trả lại má»™t đòn.
Bấy giá» bá»n Tứ Quái thấy đồng bá»n bị chết thảm, cùng rống lên má»™t tiếng, áp và o vòng chiến đấu.
Lâm Viết Hùng bị quần hùng vây hảm, không còn đủ sức chống đỡ nữa, may nhá» chà ng có Cá»u Ma Thần Phiêu di động như chiếc bóng má», lúc phóng mình lên cao, lúc nằm rạp xuống mặt đất má»›i tránh được những ngón đòn hợp công cá»§a đám quần hùng nà y.
Sá»± tháºt, nếu lấy theo công lá»±c từng ngưá»i má»™t, thì Lâm Viết Hùng vá»›i môn Cá»u Ma Dương Công chà ng thanh toán há» chẳng khó khăn gì.
Giữa lúc chiến trà ng đang đi đến chổ quyết liệt, thì bỗng từ xa vang lên một tiếng rú như quỷ rống, ma kêu. Tiếng rú quái đản đến nổi ai nghe cũng phải rợn mình.
Tiếp theo đó từng tiếng “bá»™p ! bá»™p†như đầu gáºy dá»™ng xuống đất má»—i lúc má»™t gần.
Không ai bảo ai, mà má»i ngưá»i Ä‘á»u dừng tay lại, nÃn thở đợi chá»â€¦.
Tiếng rú vừa dứt, tiếp theo má»™t trà ng cưá»i hăng hắc cÅ©ng không kém quái dị.
Lạc Văn Sinh bỗng hét to :
- Äiên ác Sát !
Quả không sai ! ChÃnh Äiên ác Sát đã xuất hiện. Từ xa, hai chân chổng ngược lên trá»i, hai tay Ä‘i dưới đất. Tiếng “bá»™p, bá»™p†là tiếng cái đầu lão Ä‘iểm nhẹ trên mặt đất.
Cảnh máu đổ thịt rÆ¡i, má» mịt cát bụi nhưá»ng lại cho cảnh im lặng hãi hùng.
Äiên ác Sát ! Chỉ ba tiếng ấy giang hồ võ lâm đã nhiá»u lần kinh khÅ©ng, vì lão già điên nà y hiện thân đến đâu là giết ngưá»i đến đó, bất chấp phải trái.
Vừa xuất hiện, lão bá»—ng quáºt mình đứng phất dáºy, đầu tóc phá»§ xuống che khuất cả mặt mà y.
Lão cưá»i ! Rồi lão khóc ! Rồi lão nhìn chòng chá»c và o đám ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt lão.
Lạc Văn Sinh và Tô Bằng Phi ngầm ra lệnh cho má»i ngưá»i rút lui, nhưng cha ai kịp rá»i bước thì lão đã rú lên má»™t tiếng, v Æ¡n tay chá»™p và o ngá»±c Tô Bằng Phi bằng năm vút nhá»n.
Tô Bằng Phi vội vã phóng mình nhảy lui ra sau ba bước mới tránh được cái chộp thần tốc ấy.
Lão hét lớn :
- Hãy mau hợp công mới mong chống lão già điên nà y.
Không ai bảo ai ! Tất cả đám quần hùng Ä‘á»u vây chặt Äiên ác Sát và o giừa. Chi?
riêng Lâm Viết Hùng đứng bên ngoà i không tham dự.
Bao nhiêu ngưá»i cùng má»™t lúc phát chưởng ầm ầm, chỉ phong phóng ra veo véo, bụi cát mịt má», không còn trông rõ ai là ai được nữa.
Lâm Viết Hùng lợi dụng cÆ¡ há»™i nà y chạy lại mé rừng để giải cứu cho Lý Hương Xưa, Ä‘ang bị nhóm ngưá»i áo xanh bịt mặt vây hãm. Nhưng chà ng rất kinh ngạc, nhóm ngưá»i bịt mặt đã biến mất khá»i chiến tráºn tụ bao giá» rồi, cả Lý Hương Xưa cÅ©ng mất dạng nữa.
Chà ng gá»i lá»›n :
- Lý muội ! Lý muội !
Tiếng kêu cá»§a chà ng bị chìm trong tiếng gió rÃt cát bay cá»§a quần hùng Ä‘ang giao đấu vá»›i Äiên ác Sát.
Bá»—ng chà ng nghe mấy tiếng kêu rá»n như sấm :
- Ngoạp ! Ngoạp ! Ngoạp !
Chà ng ngạc nhiên phóng mình vá» phÃa đấu trưá»ng thì thấy quần hùng Ä‘ang liên thá»§ hợp công, nhưng há» khồng còn đứng vòng quanh mà tụ thà nh hình bán nguyệt.
Äiên ác Sát lúc nầy ngồi trên mặt đất như con ếch, hai tay chống dưới đất, đầu ngẩng cao lên, miệng kêu “ngoạp ! ngoạp†Lạc Văn Sinh, Tô Bằng Phi, râu tóc dá»±ng ngá»c lên, tá» ra hai vị chưởng môn nà y Ä‘ang dồn hết ná»™i lá»±c để đánh ra má»™t đòn sanh tá».
Bá»—ng Äiên ác Sát phóng mình vá» phÃa đà ng trước, hai chân đạp mạnh trên mặt đất như con ếch từ dưới ruá»™ng sâu nhảy lên bá». Má»™t luồng kình phong phát ra như núi.
- Bùng !
Äất cát tung lên má» mịt ! Tiếp theo là tiếng hét chát chúa !
Tô Bằng Phi và Lạc Văn Sinh Ä‘á»u bị luồng chưởng phong tống ra xa ba trượng, nằm trên mặt trà ng.
Má»i ngưá»i trong thấy mặt biến sắc. Tam Quái , Song Yêu vá»™i vã ẵm xác hai vi.
chưởng môn bõ chạy, không dám nhìn lại.
Äiên ác Sát thấy địch thá»§ chạy mất hết, đứng lên, lấy tay ngoắc, miệng lảm nhảm:
- Hãy đợi ta với ! Các ngươi bỠta sao ?
Vừa nói lão vừa khóc rống lên. Không ai hiểu tâm trạng của lão già điên nà y ra sao cả.
Bấy giá» Lâm Viết Hùng Ä‘ang quanh quẩn tìm Lý Hương Xưa không để ý đến lão già điên nà y nữa. Chẳng ngưỠlão phóng mình đến trước mặt Lâm Viết Hùng, lá»›n giá»ng gá»i :
- Sư huynh ! Sư huynh !
Lâm Viết Hùng nạt lớn :
- Ngươi gá»i ai là sư huynh !
Äiên ác Sát ngÆ¡ ngẩn, nói lảm nhảm :
- Ngươi không phải là sư huynh của ta sao ?
Lâm Viết Hùng nghĩ thầm :
- Chẳng biết lão già điên nà y là nhân váºt nà o mà võ công kỳ quái như váºy ? Bằng ná»™i lá»±c cá»§a Tô Bằng Phi và Lạc Văn Sinh, chưởng môn cá»§a hai đại môn phái mà lão có thể đánh ngã bằng má»™t chiêu thế ?
Bây giá» chỉ còn lại có má»™t mình Lâm Viết Hùng và Äiên ác Sát. Lẽ ra chà ng không muốn chá»c giáºn lão già điên nà y là m gì ! Nhưng vì lão xuất hiện là m cho tiểu muá»™i Lý Hương Xưa cá»§a chà ng bị mất tÃch, nên chà ng nổi giáºn dùng má»™t chiêu trong Cá»u Ma Dương Công đánh tống và o mặt lão Äiên ác Sát cho hả giáºn.
Vá»›i công lá»±c cá»§a chà ng, khi phát ra Cá»u Ma Chưởng Pháp không phải tầm thưá»ng có thể là m nát thịt tan xương, nhưng Äiên ác Sát mặc dù không đỠphòng, lão chỉ bi.
liểng xiểng mấy bước rồi đứng lên ngay.
Tuy nhiên, bị đánh trúng má»™t chưởng, hình như máu huyết trong ngưá»i lão bị đão lá»™n, lão quắc đôi mắt nẩy lá»a nhìn Lâm Viết Hùng rồi chống tay xuống đất như con ếch, miệng kêu lên “ ngoạp, ngoạp†Lối đánh nà y chÃnh Lâm Viết Hùng đã táºn mắt trông thấy lão cùng má»™t lúc đã bại hai vị chưởng mông Võ ÄÆ°Æ¡ng và Nga Mi thì không thể khinh thưá»ng. Truyện "U Vương Quá»· Äiện " được copy từ diá»…n đà n Lương SÆ¡n Bạc (LuongSonBac.com)
Chà ng vá»™i dồn hết ná»™i lá»±c và o Ä‘an Ä‘iá»n để đối phó.
Äợi cho Äiên ác Sát búng giò nhảy chồm lên, chà ng phát ra má»™t chưởng bằng Ä‘u?
má»i thà nh công lá»±c.
Bùng ! ầm !
Lâm Viết Hùng rúng động toà n thân, ngã ngữa ra xa một trượng, miệng ói ra một ngụm máu tư ơi, nằm bất tỉnh.
Chẳng biết bao lâu, chà ng má»›i từ từ tỉnh lại, hé mắt nhìn thì thấy Äiên ác Sát vẫn đứng cách xa chà ng không đầy má»™t trăm thước, bên cạnh lão có má»™t chú ăn mà y nho?
mặt mà y lem luốt, chẳng biết hắn xuất hiện từ lúc nà o.
Chà ng nghe chúa ăn mà y nhá» Mạnh Cứng gá»i :
- Sư phụ ! Sư phụ !
Chà ng kinh ngạc, chú ăn mà y Mạnh Cứng là đồ đệ cá»§a Äiên ác Sát ?
Sự việc xảy ra ngoà i trà tưởng tượng của chà ng.
Chà ng nằm mÆ¡ hay tỉnh ? Tại sao Äiên ác Sát không giết chà ng ? Chà ng còn sống hay đã chết rồi ?
Bá»—ng Äiên ác Sát hét :
- Ai là sư phụ ngươi ?
Chú ăn mà y nhỠnăn nỉ :
- Sư phụ không nháºn ra đệ tá» là Mạnh Cứng sao ?
- Mạnh Cứng à ?
- Phải, đệ tỠlà Mạnh Cứng đây.
Bỗng lão già điên phát chưởng đánh ra một luồng veo véo :
- Ta giết mi ! Ta giết mi !
Chú ăn mà y nhỠđảo mình lá»™n má»™t vòng, lăn xa má»i trượng, nằm sắp bụng xuống đất Ä‘au quá mặt nhăn nhó. Tay nó bốc nhằm má»™t con trùng. Nó đứng dáºy, nói :
- Sư phụ ! Sư phụ !
Lão già điên thấy con trùng vá»›n trên tay chú ăn mà y nhá», đôi mắt bá»—ng dịu lại nói :
- A ! Mà y là đệ tỠcủa ta, phải rồi ! Mà y là đệ tỠcủa ta ! Ha ! Ha ! Ha !
Lão lớt tới, bốc con trùng trên tay Mạnh Cứng bỠvà o miệng nhai nhóc nhách.
Mạnh Cứng thấy lão gá»i mình là đệ tá», và không còn hung dữ nữa, lò mò bước tá»›i gần, vuốt bụng lão nói :
- Sư phụ ! Sư phụ đừng hà nh hạ đệ tá». Äệ tá» xin theo săn sóc sư phụ.
Tiếng nói cá»§a chú ăn mà y nhỠđầy tình cảm và trung háºu, Lâm Viết Hùng bắt đầu cảm thấy mến. Chà ng gượng đứng dáºy, nhưng không còn đứng dáºy nổi nữa.
Bá»—ng nghe Äiên ác Sát hú lên má»™t tiếng như ma kêu, rồi lá»™n đầu xuống đất, chạy như bay.
|

04-04-2011, 08:17 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2011
Bà i gởi: 77
Thá»i gian online: 15 phút 55 giây
Thanks: 4
Thanked 259 Times in 51 Posts
|
|
U Vương Quá»· Äiện
Chương 11
Quái Nhân Trong Tá» Äá»™ng
Nguồn: vnthuquan[/url]
"
L âm Viết Hùng nằm má»™t lúc lâu, kinh mạch bắt đầu ổn định, chà ng chống tay ngồi dáºy, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy bốn bá» vắng lặng không má»™t bóng ngưá»i.
Chà ng vá»™i đỠkhà chữa thương, nhưng Ä‘iá»u là m cho chà ng kinh ngạc không Ãt là công lá»±c cá»§a chà ng biến đâu mất hết. GiỠđây chà ng chẳng khác như má»™t ngưá»i thưá»ng, cha từng há»c võ. Chà ng yếu Ä‘uối như má»™t ngưá»i bệnh Ä‘ang lúc gần chết.
Chà ng nóng lòng Ä‘i tìm Lý Hương Xưa, nhưng vá»›i thể xác yếu Ä‘uối như váºy còn là m sao Ä‘i xa được nữa. Cảm thấy cô đương hÆ¡n bao giá» hết, chà ng gượng đứng dáºy, lá»…nh má»…nh bước Ä‘i, đôi chân xiêu vẹo.
Trá»i tối dần, ánh trăng máºp má» chiếu khắp núi rừng. Chà ng cố kéo lê từng bước mệt nhá»c trên con đưá»ng đá ẩn khuất theo rặn cây. Äi được má»™t lúc, chà ng mệt quá, không còn Ä‘i nổi nữa, chà ng té quỵ xuống, nằm mê mang.
Hơi sương mát dịu, là m cho chà ng tỉnh lại, chà ng thấy minh nằm ngữa trên bãi co?
xanh. Bốn bỠđồi núi liên miên, chà ng trông vá» hướng Nam thấy má»™t đỉnh núi vượt lên cao nhất, trên đỉnh núi phá»§ đầy tuyết trắng lấp lánh là m tăng thêm vẻ huyá»n ảo cá»§a núi rừng. Chà ng lại bước Ä‘i, hướng vá» phÃa núi cao.
Chà ng đi mãi… Chà ng đi mãi… Chẳng biết bao lâu….
Bá»—ng trong bầu không khà là nh lạnh, yên tỉnh vang lên những tiếng leng keng nhtiếng xiá»ng sắt Ä‘áºp và o nhau.
Lâm Viết Hùng nghĩ thầm :
- Giữa rừng hoang sao lại có tiếng kim khà phát ra lạ lùng như váºy ?
Tiếp đó, chà ng lại nghe đâu đây như có tiếng thở dà i não ruột. Chà ng rảo mắt tìm kiếm.
Cách chổ chà ng đứng má»™t trượng có má»™t hang đá chừng ba thước vuông, miệng hang ká» và o vách núi, phÃa trước cây cối má»c um tùm che kÃn, nếu không để ý thì không sao thấy được.
ChÃnh tiếng thở dà i và tiếng xiá»ng sắt chạm và o nhau đã phát ra từ nÆ¡i đó.
Lâm Viết Hùng lấy là m lạ, cất bước đến gần miệng hạng.
Cái hang nà y giống như cái giếng hoang lâu ngà y, bên dưới đen ngòm, không biết là bao sâu.
Bá»—ng má»™t tiếng thở dà i từ dưới hang vá»ng lên. Lần nà y chà ng ngồi trên miệng hang nên nghe rõ là tiếng ngưá»i.
Chà ng kinh ngạc, lẫm bẫm :
- NÆ¡i hoang vu như thế nà y tại sao lại có ngưá»i ở ? Há» là ai ? Từ đâu đến ? Sao lại ở trong hang tối như váºy ?
Lư Trong lúc chà ng Ä‘ang suy nghÄ© thì bá»—ng tiếng xÃch sắt chạm và o nhau lẻng kẻng, rồi má»™t giá»ng nói lạnh lùng quát há»i :
- Ai ở trên miệng hang ấy ? Äến đây có việc gì ?
Lâm Viết Hùng cha kịp đáp đã thấy má»™t luồng sức mạnh từ đáy hang phát ra trùm và o ngưá»i chà ng, rồi hút chà ng bay vù xuống dưới.
Toà n thân chà ng Ä‘ang Ä‘au nhức, lại bị luồng chưởng phong hút rÆ¡i xuống vá»±c, khiến chà ng chân tay rá»i rã, không gượng được, gục xuống, nằm yên không nhúc nhÃch.
Má»™t giá»ng nói trầm trầm phát ra :
- Có phải ngươi tuân lá»i bá»n chúng đến đây giết ta chăng ?
Tiếp theo má»™t bà n tay khô cứng mò mẫn khắp ngưá»i chà ng, là m cho chà ng rợn ngưá»i, tưởng như chà ng Ä‘ang rÆ¡i và o cõi Diêm La.
Má»™t ngưá»i tướng mạo kỳ quái, ngồi bên chà ng. Nếu không nghe được lá»i nói cá»§a lão thì không thể tin đó là má»™t ngưá»i còn sống.
Ngưá»i ấy hai chân cụt đến đầu gối, đầu tóc bù xù rối tung, hai con mắt đâu mất chỉ còn lại hai cái lổ sâu ngòm. Gân bên cánh tay phải bị móc ra lòng thòng, giữa xương cánh tay bị khâu lại bằng hai cái vòng sắt. Hai vòng nà y dÃnh liá»n vá»›i hai sợi xÃch sắt. Tiếng reng rẻnh ban nãy là do sÆ¡i xÃch sắt chạm và o nhau.
Lâm Viết Hùng tự nhủ :
- Tà n táºt như thế mà còn sống được sao ?
Sau khi mò mẫn và o ngưá»i chà ng, quái nhân hét to :
- Thằng nhỠ! Ngươi bị thương phải không ?
Lâm Viết Hùng kinh ngạc, không hiểu tại sao quái nhân lại biết được.
Chà ng nói :
- Tôi bị thương rất nặng !
Quái nhân há»i lại :
- Có phải ngươi đến đây để giết ta không ?
- Không ! Tôi đã kiệt sức, sắp chết đến nơi còn giết được ai nữa. Vã lại tôi cũng không biết lão nhân là ai thì giết là m gì ?
Lão nhân lẫm bẫm :
- à ! Phải rồi ! Ngươi đang bị thương nặng. Nhưng ngươi muốn sống hay muốn chết ?
Lâm Viết Hùng thở mệt nhá»c, nói :
- Muống sống thì sao ? Muốn chết thì sao ?
Lão nhân đổi giá»ng ôn hoà :
- Muốn chết thì ta cho một chưởn là xong. Còn muốn sống thì ta bẻ cả hai chân đê?
ng Æ¡i ở đây suốt Ä‘á»i vá»›i ta cho có bạn.
- Nhưng tôi đang bị thương nặng, lão nhân có bẻ tay chân thì tôi cũng không thê?
nà o sống được lâu.
Lão nhân nói :
- Thương thế của ngươi tuy nặng, nhưng ta có thể chữa trị được.
Lâm Viết Hùng nghe nói, đôi mắt mở to, há»i :
- Lão nhân có thể chữa trị được thương thế của vãn bối sao ?
- Ta dối gạt ngươi là m gì ? Nhưng ta há»i, ai đã đả thương ngươi váºy ?
- Äiên ác Sát !
- Äiên ác Sát ?
- Phải ! ChÃnh lão già điên ấy.
Lão nhân “á†lên một tiếng !
Lâm Viết Hùng nhìn quái nhân há»i :
- Tại sao lão nhân kinh ngạc ?
Quái nhân không đáp há»i lại :
- Tiểu tá» ! Ngươi có biết Äiên ác Sát đã dùng môn võ công gì đã thương ngươi cho đến há»§y phế cả ná»™i lá»±c không ?
- Không !
- Äó là môn võ há»c Hà Mô Công. Má»™t thứ võ công thâm háºu và cao siêu. May mà Äiên ác Sát không dùng hết ná»™i lá»±c nên ngươi chỉ má»›i bị phế bõ võ công mà thôi, nếu không kinh mạch trong ngưá»i ngươi đứt hết, và chết ngay tức khắc.
Lâm Viết Hùng kinh hãi há»i vá»™i :
- Tại sao lão nhân biết rõ như váºy ?
Lão nhân cháºm rãi đáp :
- Môn võ há»c Hà Mô Công nà y do Âu Dương Phong luyện thà nh trên đỉnh á Nhi?
SÆ¡n miá»n Tây Vá»±c cách ba trăm năm vá» trước.
Ngưá»i đồng thá»i vá»›i Âu Dương Phong là Hoà ng Dược Sư cÅ©ng là tay võ công tuyệt thế giang hồ. Hai ngưá»i nà y vì tranh chức thiên hạ đệ nhất nhân nên đã đánh nhau ba ngà y ba đêm liá»n, đấu được ba ngà n chiêu vẫn không phân thắng bại. Äến ngà y thứ t, hai ngưá»i Ä‘ua nhau đấu ná»™i công. Sau mấy giá» giao đấu cả hai Ä‘á»u bị thương rất nặng. Lúc đó cùng ngồi xếp bằng để Ä‘iá»u dưởng, tá»± nhiên thấy mình chẳng sống được bao lâu nên cả hai tá»± giác ngá»™, biến thù thà nh bạn, cùng Ä‘em những tuyệt há»c cá»§a mình ghi lại thà nh hai cuốn sách gá»i là Bà Kiếp Kinh Th.
Trải qua ba trăm năm, võ lâm giang hồ đã tốn rất nhiá»u công phu truy tìm bá»™ sách quý giá đó!
Nói đến đây, lão rung rung cái đầu tóc bù xù, tá» vẽ giáºn dữ, nói :
- Nếu ta đốt hết bộ sách đó, thì đâu còn có kẻ tham lam, ác hiểm hại mạng nhau.
Lâm Viết Hùng nghe nói trố mắt nhìn lão há»i :
- A ! Thì ra lão nhân đã tìm được bộ Bà Kiếp Kinh Thư ?
- Thằng nhá» ! Mà y thÃch thú bá»™ sách ấy lắm sao ? ChÃnh nó là mầm tai há»a, gây Ä‘au khổ cho võ lâm giang hồ, mà ta là má»™t trong những nạn nhân đó.
- Lão nhân có thể cho vãn bối biết tai hại như thế nà o không ?
Lão nhân ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói :
- Trước kia ta đã nghiên cứu võ công hÆ¡n năm mươi năm, và sáng láºp ra môn phái Hắc Thạch Bảo Äá»™ng. Lúc bấy giá» có hai phái võ lâm lừng danh nhất là Thiếu Lâm và Võ Äang. Ta muốn Ä‘em tà i võ há»c ra đấu vá»›i hỠđể xem công phu luyện táºp tiến bá»™ ra thế nà o. Ta Ä‘i đến núi Võ Äang tại tỉnh Hồ Bắc, má»™t mình cải trang là m hiệp khách giang hồ đêm khuya lén và o Tam Nguyệt Quang khiêu khÃch Võ Äang Tứ Lão. Ta chi?
có hai bà n tay không mà cá»± vá»›i bốn thanh trưá»ng kiếm suốt hai ba trăm chiêu vẫn không phân thắng bại.
Nói đến đây lão nhân dừng lại trên nét mặt Ä‘au buồn thoáng qua và i tia sáng vui tư Æ¡i, thÃch thú như Ä‘ang sống lại những chuá»—i ngà y vùng vẫy dá»c ngang.
Lâm Viết Hùng nói :
- Má»™t mình lão nhân mà đánh vá»›i Võ Äang Tứ Lão, nếu việc nà y truyá»n ra sẽ là m chấn động giang hồ không Ãt.
Quái nhân thở dà i :
- Võ Äang Tứ Lão tuy không thắng nổi ta nhưng ta cÅ©ng không đánh bại được há».
Khi trá»i gần sáng, ta liá»n xông ra khá»i vòng vây rá»i Thất Thiếu Phong Ä‘i thẳng đến Cao SÆ¡n Thiếu Lâm Tá»±.
Lâm Viết Hùng tò mò há»i :
- á»’ ! Nghe nói chùa Thiếu Lâm có má»™t La Hán đưá»ng, bên trong sắp nhiá»u cÆ¡ quan bà hiểm, lâu nay các cao thá»§ giang hồ bị nhốt và o đó rất nhiá»u, không thể nà o thoát ra nổi. Äiá»u đó có tháºt chăng ?
Lão nhân cất tiếng cưá»i sang sảng, nói :
- La Háng đưá»ng cá»§a Thiếu Lâm từng lừng danh, nhưng cha phải là chổ nguy hiểm nhất trong tá»±. Chổ nguy hiểm chÃnh là Tà n Kinh Các, nÆ¡i cất giấu những văn kiện trá»ng yếu. Ta vì đêm khuya lẻ và o Thiếu Lâm Tá»± nên bị ngá»™ nháºn, Ä‘uổi lá»t và o Tà ng Kinh Các, và bị Giám Viện NgÅ© Lão hợp kÃch, đó má»›i là tráºn giao tranh kinh hồn động địa.
Lâm Viết Hùng nói :
- Lão nhân má»™t mình tay không mà đương cá»± vá»›i Võ Äang Tứ Lão thì cÅ©ng có thế giao tranh dá»… dà ng vá»›i Giám Viện NgÅ© Lão cá»§ Thiếu Lâm chứ ?
Quái nhân cưá»i ha hả :
- Giám Viện NgÅ© Lão ngưá»i nà o cÅ©ng mang trong mình má»™t tuyệt há»c, tháºt không hổ vá»›i tiếng đồn. Ta và há» giao đấu suốt hai trăm chiêu. Qua hai trăm chiêu đó, ta bị ho.
đá trúng má»™t cái, tuy không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng cÅ©ng là m cho ta hổ thẹn, và tá»± nháºn võ công cá»§a mình chỉ là má»™t hạt cát dưới đáy biển. Cho nên, sau khi ta vượt được khá»i Thiếu Lâm Tá»±, thẳng đưá»ng Ä‘i Tây Vá»±c và cùng khắp vùng rừng núi trong miá»n nà y. Và o má»™t buổi chiá»u kia, ta vô tình đến ngá»n Hoa SÆ¡n, chá»— mà trước kia Âu Dương Phong và Hoà ng Dược Sư luáºn võ. Ta nhặt được bá»™ Bà Kiếp Kinh Thư gồm có hai táºp, trong đó ghi chép các môn bà truyá»n từ ngà n xa đã bị thất lạc.
Ngừng một lúc, quái nhân nói tiếp :
- Ta ở lại đỉnh Hoa SÆ¡n ba năm, nghiên cứu hai táºp Bà Kiếp Kinh Thư nhưng cuối cùng bị thất bại, vì những lá»i ghi chú khẩu quyết, hai vị tiá»n bối võ lâm ấy đã dùng thứ nước đặc biệt trong má»™t loại cỠở Tây Vá»±c. ánh sáng thưá»ng không trông thấy được mà phải nhá» và o ánh sáng cá»§a má»™t viên ngá»c gá»i là Ma Äầu BÃch Ngá»c, thì nét chữ má»›i lô.
lên. Äã ghi rõ trong Bà Kiếp Kinh Th, tất hai vị tiá»n bối hẵn để lại viên Ma Äầu BÃch Ngá»c chứ ! Nhưng ta biết tìm đâu ra viên ngá»c hình sá» ngưá»i ấy. Ta dấu hai táºp Bà Kiếp Kinh Thư trong ngưá»i lần mò tìm kiếm từ vùng nà y đến vùng khác, nhưng tháºt là hoà i công.
Thá»i gian sau, ta trở vá» Hắc Thạch Bảo Äá»™ng để chỉnh đốn lại môn phái, giao chức chưởng môn cho sư đệ ta, rồi má»™t mình đến núi Hoa Phong SÆ¡n xây lên má»™t ngôi Cổ Tháp để cất dấu hai táºp sách quý ấy.
Ta định ý nếu may mắn tìm được Ma Äầu BÃch Ngá»c thì sẽ dùng Cổ Tháp là m nÆ¡i luyện võ công. Còn nếu không may, Ãt ra ngôi Cổ Tháp cÅ©ng bảo vệ được bá»™ Võ Lâm Kỳ Th.
Nhưng… Và o má»™t buổi chiá»u ! Phải, chiá»u hôm ấy có má»™t quái nhân bị nhiểm độc chẳng hiểu từ đâu tá»›i chiếm ngôi Cổ Tháp cá»§a ta để là m chổ chữa thương. Ta cùng quái nhân ấy giao đấu bảy ngà y đêm, cuối cùng ta bị thảm bại, nên đà nh rá»i ngôi Cô?
Tháp, ôm táºp Võ Lâm Kỳ Thư ra Ä‘i.
Lâm Viết Hùng nghe tới đây “á†lên một tiếng.
Lão nhân cau mà y há»i :
- Thằng nhá», tại sao mà y kinh ngạc ?
Lâm Viết Hùng biết ngưá»i đánh Ä‘uổi lão chiếm ngôi Cổ Tháp chÃnh là sư phu.
chà ng, song không muống tiết lá»™ Ä‘iá»u đó, nên chà ng nói tránh :
- Lão tiá»n bối võ công trác tuyệt như váºy mà còn bị bại rá»i bá» Cổ Tháp ư ?
Lão nhân thở dà i, nói :
- Ta đã nói vá»›i ngươi võ há»c giang hồ mông mênh không bá» bến. Vì bị thảm bại như váºy, ta nuôi lòng căm náºn quyết nghiên cứu Bà Kiếp Kinh Thư để rá»a nhục. Ta trÆ¡?
vá» Hắc Thạch Bảo Äá»™ng dấu cất hai quyển kỳ th, cố tâm Ä‘i tìm cho được Ma Äầu BÃch Ngá»c.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Rồi lão nhân có tìm được ngá»c bÃch không ?
Lão nhân chán ngán lắc đầu :
- Äã không tìm được bÃch ngá»c mà còn gặp tai há»a nữa.
- Tai hoa. gì ?
- Trong lúc ta Ä‘i vắng, sư đệ ta ở nhà lén lấy má»™t quyển trong bá»™ Bà Kiếp Kinh Thư ấy Ä‘em ra táºp luyện. Nhưng vì không có Ma Äầu BÃch Ngá»c, không rõ được các khẩu quyết nên ná»a chừng bị tẩu hoa? nháºp ma đến nổi Ä‘iên loạn, không sao cứu chữa được nữa. Lúc ta trở vá» thì việc đã rồi.
Lâm Viết Hùng từ kinh ngạc nà y đến kinh ngạc khác. Chà ng nói :
- Sư đệ lão nhân là Äiên ác Sát ?
- Phải ! ChÃnh là sư đệ cá»§a ta. Từ khi bị Ä‘iên loạn nó phế bá» trách nhiệm chưởng môn xuất hiện khắp nÆ¡i, giết ngưá»i khá»§ng khiếp, các môn đồ Ä‘á»u xa lánh, má»—i ngưá»i Ä‘i mồi ngã, là m cho tổ chức cá»§a ta bị tan rã, không còn ai nữa.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Sưao lão nhân không quy tụ môn đồ, củng cố lại môn phái ?
Lão nhân thở dà i :
- Nếu váºy thì còn nói gì nữa ! Trước đây hai năm, ta định tìm gặp hắn để nghiên cứu bệnh tình chuyên chữa cho hắn. Chẳng ngưỠlúc hắn nổi Ä‘iên đánt ta má»™t chưởng gãy cả hai chân, rồi móc mắt, moi gân tay ta, xâu và o sÆ¡i xÃch sắt, Ä‘em bá» nÆ¡i tá» cốc nà y. May mà trong cốc có đưá»ng ăn thông và o núi, nên ta má»›i tìm được thức ăn, sống đến ngà y nay.
Lâm Viết Hùng nghe nói thở dà i, thương hại, há»i :
- Như váºy chắc lão nhân oán háºn sư đệ lắm ?
Lão nhân lắc đầu :
- Không, không ! Nó là em cá»§a ta ! Ta không oán háºn má»™t ngưá»i bị Ä‘iên ! Vã lại chÃnh nói cÅ©ng là má»™t nạn nhân, hà nh động ngoà i ý muốn. Ta không oán háºn nó.
- Nếu không oán háºn tại sao nét mặt lão nhân đầy vẽ u buồn Ä‘au đướn ?
- Äó chỉ vì ta cha là m được Ä‘iá»u mong ước.
- Äiá»u mong ước gì ? Nếu lão nhân nói cho vãn bối biết, vãn bối tình nguyện sẽ là m giúp.
Lão nhân tỠvẻ xúc động, nói to :
- A ! Tiểu tá» ! Ngươi có tình cảm vá»›i má»™t lão già tà n phế như váºy sao ? A ! Ngươi là ngưá»i tốt. Ta sẽ chữa bệnh cho ngươi để nhá» ngươi là m việc ấy.
- Xin Lão nhân cứ nói !
Lão nhân vui vẽ, trầm giá»ng :
- Trá»n Ä‘á»i ta chỉ vì võ há»c mà lâm nạn. Công phu tìm kiếm Bà Kiếp Kinh Thư cá»§a ta không phải Ãt. Ta đã Ä‘em báu váºt võ lâm từ Tây Vá»±c vỠđây, ta muốn báu váºt nối liá»n và o Ä‘á»i ta má»™t lịch sá». Sau khi ta chữa trị cho ngươi là nh bệnh, phục hồi công lá»±c, ngươi phải thay ta Ä‘i tìm quyển thượng cá»§a bá»™ sách nà y Ä‘em vỠđể chung vá»›i quyển hạ, rồi Ä‘em hà i cốt cá»§a ta đến ngôi Cổ Tháp trên đỉnh Hoa Phong đánh Ä‘uổi lão già ấy Ä‘i, để hà i cốt cá»§a ta và bá»™ Bà Kiếp Kinh Thư và o đó, dùng ná»™i lá»±c ghi rõ nguồn gốc bá»™ Bà Kiếp Kinh Thư và công trình tìm kiếm cá»§a ta hÆ¡n năm mươi năm trá»i trên vách đá, đê?
cho ngưá»i Ä‘á»i sau biết. Ngôi Cổ Tháp ấy do ta xây nên, nó là cá»§a ta, là nấm mồ cá»§a ta, là nÆ¡i an nghỉ cuôi cùng cá»§a ta, là nÆ¡i khắc ghi công nghiệp cá»§a ta, không ai có quyá»n cá»›p Ä‘oạt. Äiá»u ấy ngươi là m được chứ ?
Lâm Viết Hùng tỠvẽ nghĩ ngợi :
- Ngưá»i chiếm Cổ Tháp là sư phụ chà ng, đánh Ä‘uổi sư phụ là điá»u không thể là m.
Tuy nhiên, sư phụ chà ng cÅ©ng chẳng còn sống được bao lâu, sau khi khôi phục Huyá»n Cung Môn, chà ng sẽ Ä‘em hà i cốt sư phụ vá» Äế Äiện mai táng, còn Cổ Tháp trả lại cho lão nhân cÅ©ng chẳng khó gì.
NghÄ© như váºy, chà ng mạnh dạng đáp :
- Äiá»u đó vãn bối xin đảm trách.
Lão nhân nói tiếp :
- Hiện nay ta chỉ còn lại quyển hạ cá»§a bá»™ Bà Kiếp Kinh Th, ta sẽ giao cho ngươi cất giữ. Ngươi phải tháºn trá»ng, nếu để mất Ä‘i là ngươi đã phụ lòng ta, không là m tròn sứ mệnh.
Lâm Viết Hùng đáp :
- Vãn bối xin tuân lá»i.
- Còn má»™t Ä‘iá»u nữa.
- Xin lão nhân cứ nói.
- Trước kia ta có má»™t đứa con gái, được ta rèn luyện võ công không đến ná»—i yếu kém lắm. Nhưng vì ta báºn công việc nghiêng cứu võ há»c nên không há» săn sóc đến. Từ khi sư thúc bị Ä‘iên loạn, tà n phế sư môn, chẳng biết nó lưu lạc vỠđâu. Nếu sau nà y trên bước đưá»ng giang hồ, ngươi gặp nó và nó có ý khôi phục sư môn, ngươi vì ta mà giúp đỠnó.
- Vãn bối xin lãnh ý.
- Äá»§ rồi ! Ngươi nằm xuống ta chữa thương cho.
Lâm Viết Hùng nằm dà i xuống đất. Lão nhân dùng năm ngón tay điểm khắp các huyệt đạo của chà ng.
Bá»—nh nhiên, lão dừng tay lại, há»i :
- Tiểu tá» ! Trong ngưá»i ngươi có váºt gì váºy ?
Lâm Viết Hùng sá»±c nhá»› ra viên Ma Äầu BÃch Ngá»c, vá»™i đáp :
- Äó là viên Ngá»c hình sá» ngưá»i.
Lão nhân “á†một tiếng :
- Báu váºt đó ta đã lăn lá»™n suốt Ä‘á»i không tìm gặp. Ngươi lấy ở đâu ra ?
Lâm Viết Hùng kể lại câu chuyện Bá Hoa Trang Chủ.
Lão nhân bấm trán, nói :
- Äã hai năm nay lão bị nạn trong tá» cốc nà y không còn rõ chuyện giang hồ nữa.
Nhưng thôi ! Ngươi gặp được kỳ duyên, ở đây đủ hai món báu váºt võ lâm, mặc dù Bà Kiếp Kinh Thư ta chỉ còn được quyển hạ, mà dù chỉ má»™t quyển hạ cÅ©ng đủ giúp ngươi trở thà nh thiên hạ đệ nhất nhân rồi.
Dứt lá»i, lão lếch mình và o trong, đưa tay ấn và o má»™t tảng đá. Chỉ nghe phát ra tiếng “xè, xè†tức thì tảng đá bốc khói lên khen khét và rÆ¡i xuống những bá»™t đá như vôi váºy.
Trong khoảng khắc, ngón tay lão đã khoét tảng đá lủng ra một lổ lớn. Lão thò ca?
bà n tay và o, lôi ra một gói lụa mà u và ng, đem đến bên Lâm Viết Hùng.
Lão trịnh trá»ng mở ra, bên trong có má»™t cuốn sách.
Lâm Viết Hùng thò và o túi lấy Ma Äầu BÃch Ngá»c đưa cho lão nhân.
Có lẽ vì quá xúc động, bà n tay lão run run tiếp lấy viên ngá»c và mở từng trang sách, để viên ngá»c lên, há» Lâm Viết Hùng :
- Ngươi thấy những dòng chữ nhỠcó hiện lên không ?
Lâm Viết Hùng trố mắt nhìn, không thấy gì cả, ngoà i những dòng chữ lá»›n đã viết và o đấy bằng má»±c thưá»ng.
Chà ng đáp :
- Vãn bối không thấy gì khác.
Lão nhân thất vá»ng nói :
- á»’ ! Thế thì không phải ! Äây là viên ngá»c giả.
- Ngá»c giả ?
- Äúng là Ngá»c giả ! Nếu Ma Äầu BÃch Ngá»c tháºt thì ánh sáng tá»a ra và trang sách lá»™ lên những dòng chữ nhá» ghi các khẩu quyết.
Lâm Viết Hùng ngơ ngác :
- Há» là m ngá»c Ma Äầu giả vá»›i dụng ý gì váºy ?
Lão nhân “hừ†một tiếng nói :
- Giang hồ đa trá, là m sao biết được.
Nếu đã có ngá»c Ma Äầu giả thì đã có kẻ tìm ra ngá»c Ma Äầu tháºt rồi ! Nhưng thôi, việc đó ngươi sẽ tìm hiểu sau nà y, bây giá» ta lo chữa thương cho ngươi trước đã.
Lâm Viết Hùng lại tuân lệnh nằm xuống, và đôi tay cá»§a lão tiếo tục Ä‘iểm huyệt, năm nón tay lão thoăng thoắt qua lại lúc nhanh lúc cháºm trên mình chà ng như má»™t ke?
đánh đà n váºy. ThẠlà má»™t môn Ä‘iểm huyệt phi thưá»ng.
Qua má»™t lúc, mồ hôi lão toát ra, rÆ¡i từng giá»t như ma.
Má»—i giá»t mồ hôi chà ng có cảm giác như có sức nóng lạ thưá»ng.
Chà ng Ä‘oán biết lão đã dùng chân nguyên ná»™i lá»±c để chữa thương cho chà ng. Bà n tay cá»§a lão nhân cứ thế chạy mãi trên ngưá»i Lâm Viết Hùng cho đến lúc hÆ¡i thở cá»§a lão nghe phì phà o, da mặt trắng nhợt, lão má»›i dừng tay nói :
- Ngươi thá» váºn công xem sao ?
Lâm Viết Hùng đỠkhà váºn công, thấy khà huyết trong ngưá»i rà o rà o. Các kinh mạch Ä‘á»u thông suốt, ná»™i lá»±c chẳng những như xa mà còn mạnh hÆ¡n gấp bá»™i.
Chà ng mừng quá, nhún mình nhảy phóc dáºy, toan tá» lá»i cám Æ¡n lão nhân, nhưng vừa nhìn lại lão nhân chà ng “á†lên má»™t tiếng.
Sau khi chữa thương cho chà ng xong, lão nhân chỉ còn là một cái xác không hồn.
Lão ngồi dá»±a nÆ¡i vách đá, mặt trắng chợt, nhưng đôi môi còn nở má»™t nụ cưá»i.
Hình như trước khi chết lão đã toại nguyện.
Lâm Viết Hùng ôm xác lão nhân lòng buồn vô táºn. Chà ng khấn vái :
- Vãn bối Lâm Viết Hùng nguyện là m tròn ý nguyện cá»§a tiá»n bối.
Chà ng để lão nhân nằm ngay thẳng trên má»™t tảng đá ở góc hang rồi dùng Cá»u Ma Thần Phiêu nhảy bay lên miệng hang sau khi đã cáºn tháºn cất dấu quyển Bà Kiếp Kinh Thư và viên Ma Äầu BÃch Ngá»c và o bụng.
Last edited by cafeshop; 04-04-2011 at 08:18 PM.
|

05-04-2011, 07:35 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2011
Bà i gởi: 77
Thá»i gian online: 15 phút 55 giây
Thanks: 4
Thanked 259 Times in 51 Posts
|
|
U Vương Quá»· Äiện
Chương 12
Cá»a Lòng Hé Mở Muôn Sao
Nguồn: vnthuquan[/url]
"
L âm Viết Hùng rá»i khá»i hang đá, lòng chà ng bâng khuân nhiá»u việc.
Tại sao bá»n Bá Hoa Trang Chá»§ lại có Ngá»c Ma Äầu giả ? Ngá»c Ma Äầu tháºt đã lá»t và o tay ai ? Quyển thượng cá»§a táºp Bà Kiếp Kinh Thư thất lạc vỠđâu ? Gã áo xanh hạ sát cả trang viên Bá Hoa là ai ? Gã ở trong tổ chức nà o ? Tại sao lại hạ sát ?
Bao nhiêu bà máºt vẫn bao trùm, chà ng cha thể nà o giải đáp được.
Chà ng nghÄ© đến Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư SÄ©. Hai ngưá»i nà y do đâu mà cứu giúp chà ng, biết rõ lai lịch cá»§a chà ng ? HỠỞ trong tổ chức nà o ? Hiện nay quần hùng Ä‘ang theo Ä‘uổi Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư SÄ© để cá»›p giáºt Ma Äầu BÃch Ngá»c, nhưng viên ngá»c ấy là viên ngá»c giả mà chà ng Ä‘ang giữ trong mình.
Tháºt là chuyện buồn cưá»i !
Chà ng phải đến Thương SÆ¡n, nÆ¡i mà quần hùng Ä‘ang theo Ä‘uổi Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư SÄ©. Chà ng Ä‘inh ninh thế nà o việc nà y cÅ©ng dÃnh liếu đến bà n tay gã thanh y, kẻ bà máºt đã tà n sát gia đình Bá Hoa Trang Chá»§.
Vừa nghÄ©, Lâm Viết Hùng cháºm rải vượt qua mấy Ä‘inh đồi cao. Bá»—ng chà ng cảm thấy có má»™t luồng gió nhẹ phÃa sau chà ng. Lâm Viết Hùng quay đầu lại, gặp bốn bóng ngưá»i Ä‘ang Ä‘uổi theo chà ng.
Bốn bóng ngưá»i ấy là má»™t ông lão và ba trung niên. Chà ng trầm giá»ng quát :
- Bốn vị rợt theo ta có ý định gì ?
Lão già đầu tóc bù xù, mắt bắn ra hai tia sáng, cưá»i ha hả, đáp :
- Ngươi có chắc rằng chúng ta theo đuổi ngươi không ?
Lâm Viết Hùng quắc mắt, nói :
- Còn gì nữa mà không chắc ? Ai đã sai khiến ngươi là m cái việc nà y? Phải khai ngay.
Ba tên trung niên mặc áo xanh hình như thủ hạ của lão nhân nên là m thinh không đáp.
Lão già cưá»i khảy, nói :
- Cái đó ngươi không cần biết đến.
Lâm Viết Hùng đỠmặt, bước tới ba bước, nạt :
- Có nói hay không ?
- Không nói thì sao ?
Lâm Viết Hùng cưá»i nhạt má»™t tiếng phất nhẹ tay áo, má»™t là n chưởng phong cuốn tá»›i, bá»§a và o mặt đối ph ương.
Lão không ngưỠthá»§ pháp chà ng quá nhanh lẹ như váºy, chỉ má»™t cái phất tay mà ná»™i lá»±c như vÅ© bão. Lão liá»n váºn hết công lá»±c chống đỡ. Nhưng song chưởng lão vừa vung Lư lên, đã nghe “bùng†má»™t tiếng cùng vá»›i tiếng rên “ai áiâ€, tay cá»§a lão dáºp nát từ bà n và o đến bã vai, gã té nhà o xuống đất miệng há»™c máu tư Æ¡i.
Ba tên trung niên mặt xanh như chà m đổ, đồng ré lên một tiếng, thối lui lại hơn năm bước, tay chân run lẩy bẩy.
Công lá»±c cá»§a lão già dưá»ng ấy mà không đỡ nổi má»™t cái phất tay cá»§a chà ng thì há»i sao ba tên trung niên bá»™ hạ nà y không khiếp sợ. Chúng quay mình bá» chạy.
- Äứng lại !
Tiếng hét cá»§a Lâm Viết Hùng như má»™t ma lá»±c là m cho ba trung niên thá»§ hạ chân dÃnh cứng trên mặt đất, không bước Ä‘i nổi nữa. Chà ng nói :
- Bá»n bây chỉ là những đứa theo hầu kẻ khác, ta không muốn ra tay hại mạng, hãy mau trả lá»›i câu há»i cá»§a ta.
Ba tên trung niên áo xanh đưa mắt nhìn nhau, mặt mà y lấm lét, không dám nói ra lá»i.
Lâm Viết Hùng nhìn thẳng và o mặt chúng, đôi mắt nãy lá»a, nạt :
- Ta há»i các ngươi lần cuối cùng. Các ngươi ở trong tổ chức nà o, theo Ä‘uổi ta đê?
là m gì?
Vừa nói, chà ng vừa cháºm rải đưa bà n tay lên trước mặt. Má»™t tên trong bá»n đưa mắt nhìn láo liên, rồi ngáºp ngừng nói :
- Bá»n tôi….vâng lệnh… Thình lình….
Má»™t tiếng vun vút lá»›t theo gió rÃt. Ba tên trung niên áo xanh và lão già đồng ré lên má»™t tiếng, nhà o lăng trên mặt đất không còn cỠđộng.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc, dùng thuáºt Cá»u Ma Thần Phiêu phóng nhanh lên Ä‘á»t cây Ä‘uổi theo luồng gió rÃt vừa rồi. Nhưng chà ng không phát giác ra má»™t bóng ngưá»i nà o.
Chà ng biết công lá»±c cá»§a kẻ ấy không phải tầm thưá»ng, nên không Ä‘uổi theo, quay lại chổ cá»§, xem ká»· thì bốn xác ngưá»i nằm trên mặt đất đã tắt thở. Những xác chết ấy không bị má»™t thương tÃch nà o, mà trên mặt nám Ä‘en, chẳng khác những xác chết mà chà ng đã trông thấy gã áo xanh sát hại nÆ¡i trang viện Bá Hoa.
Chà ng rùng mình, thì ra thá»§ phạm đã giết ngưá»i bằng má»™t thứ hÆ¡i độc chứ không phải bằng vÅ© khÃ, hay võ công.
Chà ng không hiểu vì sao kẻ ấy lại giết ngưá»i để bịt miệng như váºy ! Theo chà ng nghÄ© bá»n nà y vá»›i thá»§ phạm phải là cùng má»™t tổ chức.
Chà ng cưá»i má»™t tiếng lạnh lùng, rồi tiếp tục băng rừng vượt suối nhắm vá» hướng Thương SÆ¡n.
Nhưng chà ng vừa đi một lúc thì lại nghe có tiếng binh khà va chạm xen lẫn với tiếng chữi của một thiếu nữ, tạo thà nh một âm thanh hỗn loạn.
Lâm Viết Hùng vá»™i quay vá» hướng ấy, dùng thuáºt khinh công lá»›t trên ngá»n co?
nh má»™t vệt khói má».
Quả nhiên, trước mặt chà ng hiện ra má»™t dãi đất trống, ánh kiếm chói lòa, nÆ¡i đấu trưá»ng ba trai má»™t gái Ä‘ang dùng hết tuyệt chiêu cố thá»§ thắng.
Ngưá»i con gái khoác chiếc áo mà u hồng, tay kiếm dưá»ng như Ä‘uối sức, chỉ còn tránh đỡ chứ không còn giữ được thế công.
Äối thá»§ cá»§a nà ng là ba thanh niên ăn mặc sang trá»ng, tay cầm trưá»ng kiếm vÅ© lá»™ng vun vút, vây nà ng và o giữa.
Lâm Viết Hùng không biết há» thuá»™c môn phái nà o, tại sao lại đánh nhau, nhưng cứ nhìn và o cá» chỉ cá»§a ba gã thanh niên thì thấy cuá»™c giao đấu không phải do thù háºn mà do sá»± khiêu khÃch, vì má»—i khi thiếu nữ bị ép lui má»™t bước, thì chúng reo lên cưá»i ha hả.
Giữa lúc đang bị ba thanh niên áp đảo, bỗng nà ng hét lên một tiếng, phóng mình nhảy lên không trung như một cánh chim, đá mạnh và o cằm một trong ba thanh niên đối thủ, là m cho gã nà y phải nhảy ngược ra đà ng sau tránh né.
Thừa dịp, thiếu nữ thoát ra khá»i vòng vây bá» chạy. Bá»—ng nà ng kêu lên má»™t tiếng, té quỵ xuống đất.
Thì ra một trong ba thanh niên đã dùng ám khà Cương Trâm phóng và o vai nà ng.
Nhanh như chá»›p, chúng chạy đến đưa tay xé toạt vạt áo cá»§a thiếu nữ, rách ra má»™t đưá»ng dà i, để lá»™ bá»™ ngá»±c trắng hồng.
Thiếu nữ hét lên má»™t tiếng, ôm ngá»±c thối lui ra sau. Ba tên thanh niên lại phá lên cưá»i ha hả.
Lâm Viết Hùng thấy váºy, chỉ lắc mình má»™t cái đã hiện đến trước mặt chúng.
Thiếu nữ nhìn chà ng bằng đôi mắt kinh ngạc, miệng lẫm bẫm :
- Ngá»c Diện Nhân !
Lâm Viết Hùng nhìn sang ngưá»i con gái, thấy nà ng độ má»i bảy tuổi, mặt đầy ve?
giáºn dữ, mồ hôi ướt đẩm cả đôi má, miệng thở hổn hển, nhưng vẫn không là m phai nhạt được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thà nh cá»§a nà ng.
Chà ng có cảm giác như thiếu nữ nà y có má»™t mảnh lá»±c vô hình là m cho lòng chà ng nãy sanh cảm mến. Chà ng tưởng tượng như đã từng gặp nà ng qua má»™t lần váºy.
Äôi mắt cô gái Ä‘en lay láy, trong xanh như mặt hồ thu, nhìn Lâm Viết Hùng không chá»›p.
Thấy chà ng hiện đến, ba thanh niên quắc mắt, nói :
- Oắc con ! Muốn chết hay sao mà xen và o công việc của chúng thiếu gia ?
Lâm Viết Hùng rá»i hai luồng nhãn quang và o mặt chúng, thấy cá» chỉ và lối ăn mặc cá»§a chúng, thừa hiểu chúng là những trang công tá» già u sang, võ công bất quá cÅ©ng đủ để ghẹo gái mà thôi, nên trầm giá»ng nói :
- Chúng bay là những đứa thô bỉ, ỷ mạnh hiếp yếu. Không cút đi cho khuất mắt còn đứng đó là m gì ?
Má»™t trong ba thanh niên cưá»i ha hả :
- Thằng con nÃt, ngươi ở nÆ¡i nà o đến đây không nghe danh Thiếu Gia Tam Sát sao ?
Lâm Viết Hùng nổi giáºn mắng :
- LÅ© chuá»™t bầy ! Ta không cần biết đến danh hiệu cá»§a các ngươi là m gì. Tam sát, Tứ sát hay Tháºp sát cÅ©ng măc kệ bây. Nếu không cút khá»i nÆ¡i nà y, bay sẽ tan xương láºp tức.
Ba chà ng trai Thiếu Gia Tam Sát bị Lâm Viết Hùng khinh bỉ trước mặt thiếu nữ quá hổ thẹn, cùng hét lên một tiếng, rút kiếm xông và o tấn công bằng những chiêu thế rất hiểm ác.
Lâm Viết Hùng không cần để ý, đưa tay áo lên phất một cái, phát ra một luồng chưởng phong đẩy lui ba thanh niên ra xa một trượng.
Thiếu Gia Tam Sát mặt tái mét, không ngưỠLâm Viết Hùng chà ng trẻ tuổi như váºy lại hà m chứa má»™t công lá»±c dưá»ng ấy. Chúng hướng và o Lâm Viết Hùng nói :
- Thiếu Gia Tam Sát hôm nay chịu nhục, và hẹn ngà y tái ngộ ! Xin cho biết quý danh.
Lâm Viết Hùng cha kịp nói thì thiếu nữ đã trả lá»i :
- Ngá»c Diện Nhân !
Chà ng mỉm cưá»i, không ngưỠcô gái lạ mặt nà y lại đặt cho chà ng má»™t biệt hiệu nhváºy.
Chà ng nói tiếp :
- Ngá»c Diện Nhân Lâm Viết Hùng.
Thiếu Gia Tam Sát “hừ†một tiếng, rồi lặng lẽ bỠđi.
Lâm Viết Hùng bước đến bên thiếu nữ, há»i :
- Cô nương có bị thương không ?
Thấy nÆ¡i vai thiếu nữ còn dÃnh mÅ©i Cương Trâm, Lâm Viết Hùng dùng tay nhô?
mạnh ra, xem kỹ rồi nói :
- Mũi Cương Trâm có tẩm độc !
Thiếu nữ gáºt đầu :
- Chúng là ngưá»i Liá»…u trang viện, chuyên dùng độc dược.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Hình như tại hạ đã có gặp cô nương.
Thiếu nữ mặt e thẹn, nói :
- Công tá» không nhá»› cái ngà y nÆ¡i Äá»™ng Äình Hồ sao ?
Lâm Viết Hùng “á†lên một tiếng :
- Phải rồi, Xuân ChỠcô nương !
Tuy cuộc gặp gỡ lần trước chỉ trong chốc lác, nhưng tâm hồn thiếu nữ và chà ng trai trẻ nà y như đã quyến luyến nhau.
Xuân Chá» há»i :
- Thiếu hiệp ! Từ ngà y xa cách, thiếu hiệp đã thay đổi rất nhiá»u.
Lâm Viết Hùng giá»ng thà nh tháºt :
- Tôi vì mang nặng ân oán giang hồ nên nguyện Ä‘em sức mình dấng thân và o con đưá»ng võ há»c.
- Kẻ thù cá»§a thiếu hiệp là ai váºy ?
- Cha biết ! Nhưng tôi tin chắc bá»n chúng chÃnh là U V ương Quá»· Äiện.
Thiếu nữ nghe nói xanh mặt :
- U V ương Quá»· Äiện ?
- Cô nương cha bao giỠnghe nói tới tên ấy sao ?
- Trái lại, tôi đã nghe nói đến tổ chức ấy rất nhiá»u. Chá»§ nhân Quá»· Äiện là má»™t ma đầu khét tiếng, xuất quá»· nháºp thần, võ công cao siêu, ngưá»i ta chỉ thấy hà nh độgn mà cha bao giá» biết mặt.
Lâm Viết Hùng vẫn với vẽ mặt bình thản :
- á»’ ! Trước sau gì tôi cÅ©ng phải tìm cho ra tông tÃch và sà o huyệt cá»§a chúng.
Bỗng đôi mắt chà ng cau lại, chà ng vung tay đánh xuống đất một chưởng như đê?
cho vÆ¡i bá»›t lòng cừu háºn cá»§a mình.
ầm !....
Äất cát tung lên mù mịt, xoáy thà nh má»™t lổ sâu. Chà ng quà y qua định Ä‘i.
Xuân Chá» há»i lá»›n :
- Thiếu hiệp đi sao ?
- Chứ ở đây là m gì ?
Bá»—ng thấy đôi má nà ng Ä‘á»n hai dòng lệ. Chà ng cảm thấy như mình thiếu má»™t cái gì vá» tình cảm đối vá»›i nà ng. Chà ng ôn tồn há»i :
- Tại sao cô nương khóc ?
- Thiếu hiệp quá lãnh đạm đối với tôi.
- Không đâu ! Cô nương đã hiểu lầm rồi ! Tôi rất có cảm tình đối với cô kia mà .
Nà ng lắc đầu, buồn bã quay lưng toan bỠđi.
Lâm Viết Hùng gá»i giáºt lại :
- Cô nương ! Cô nương định đi đâu ?
Nà ng không đáp, đôi mắt mÆ¡ mà ng nhìn thẳng vê phÃa chân trá»i, còn đôi chân nặng trÄ©u. Nà ng đáp :
- Tôi đi tìm thuốc giải độc.
Lâm Viết Hùng bỗng “a†lên một tiếng. Chà ng đã vô tình quên vết thương của nà ng. Chà ng nói :
- Cô nương cần thuốc gì ? ở đâu ? Tôi se đi tìm hộ cho.
Nà ng buồn bã nói :
- Nơi đó thiếu hiệp không thể đến được.
- Chổ nà o có thuốc xin cô nương cứ nói đi. Không một chổ nà o mà tôi không đến được.
Xuân ChỠnói :
- Chất độc nà y phải cần đến cây Hoạt Diêm Hương, loại cây ấy chỉ có trong Tư?
Vong Cốc mà thôi.
- Tại sao cô nương biết rà nh loại độc dược ấy ?
- Lúc nhá» gia su tôi có nói vá» loại độc dược cá»§a Liá»…u gia trang. Chất độc nà y nếu không chữa trị kịp thá»i, quá má»™t trăm ngà y sẽ ngấm và o xương tá»§y.
Lâm Viết Hùng nghe nói rùng mình, chà ng tuy võ công thâm háºu, đã gặp được nhiá»u ky duyên nhưng không rà nh vỠđộc tÃnh.
Xuân ChỠnói :
- Tên Tá» Vong Cốc võ lâm ai cÅ©ng biết, nhưng ai cÅ©ng khiếp sợ không dám và o, vì trong đó có nhiá»u nguy hiểm.
Lâm Viết Hùng nói :
- Tôi phải đến đó để tìm thuốc cho cô nương. Xin cô nương chỉ đưá»ng cho tôi thá»±c hiện ý định đó.
Xuân ChỠnói :
- Theo sá»± dò xét cá»§a tôi thì Liá»…u trang viện và Tá» Vong Cốc cùng là tổ chức cá»§a bá»n ngưá»i bà hiểm, rất có liên quan đến U V ương Quá»· Äiện. Bá»n chúng rất đông, có Ä‘u?
hạn ngưá»i, cải trang bằng nhiá»u hình thức.
- Như váºy nhất định tôi phải Ä‘i và o Tá» Vong Cốc. Má»™t là tìm thuốc cho cô nương, hai là dò xét hà nh tung cá»§a bá»n chúng. Xin cô nương cho tôi biết nÆ¡i cư ngụ để hẹn ngà y tái ngá»™.
Xuân ChỠbuồn bã :
- Nếu thiếu hiệp có lòng tốt, tôi xin chá» thiếu hiệp ở ngoà i miệng cốc, nÆ¡i Cá»u Cung SÆ¡n.
Lâm Viết Hùng nói :
- Thế thì chúng ta cùng đi.
Lâm Viết Hùng va Xuân Chá» sát cánh nhau hướng vá» phÃa Cá»u Cung SÆ¡n.
Chẳng bao lâu hỠđã đến nơi.
Miệng cốc sâu ngòm, đá dá»±ng lởm chởm, gai gốc má»c đầy, chứng tá» nÆ¡i đây không có ngưá»i đặt chân đến. Xuân Chá» trá» tay và o miệng cốc, nói :
- Äến rồi !
Lâm Viết Hùng ngước nhìn quanh, chợt thấy trên vách đá cao sừng sững ở miệng hang có khắc ba chỠrất lớn :
“TỠVong Cốc†Chà ng thở khì một hơi, quay đầu lại nói với Xuân ChỠ:
- ÄÆ°á»£c ! Xin cô nương chá» tôi ở đây, thế nà o tôi cÅ©ng tìm được thuốc giải cho cô nương.
Äôi mắt Xuân Chá» ngấn lệ. Nà ng không ngưỠcon ngưá»i mà nà ng đã tặng cho cái danh hiệu Ngá»c Diện Nhân đã hy sinh cho nà ng đến thế.
Lâm Viết Hùng không để ý đến cá» chỉ đó. Chà ng vá»™i phóng mình và o hang giữa tiếng gá»i thất thanh cá»§a Xuân Chá» :
- Ngá»c Diện Nhân ! Ngá»c Diện Nhân !
Trong Tá» Cốc gió lạnh hắc hiu. Xưa xa những đóm lá»a mà u xanh nhấp nháy nhưnh ững đóm lá»a ma trong hoang địa. Mùi tá» khà hắc ra tanh tanh.
Chà ng dừng bước !
Äá»™t nhiên, từ xa có tiếng chân ngưá»i vá»ng lại. Chà ng quay đầu trông vá» phÃa ấy thì không thấy gì cả. Chà ng toan bước Ä‘i thì bá»—ng có má»™t giá»ng cưá»i trong như ngá»c rót nổi lên.
Vá»›i công lá»±c cá»§a chà ng, vá»›i nhãn quang cá»§a chà ng hiện tại thì bóng hình và âm thanh cách xa má»i trượng chà ng có thể nháºn ra được.
Váºy mà tiếng bước chân và tiếng cưá»i nổi lên mà chà ng không thể phát giác được đối ph ương.
Tháºt là chuyện lạ !
Chà ng trầm giá»ng nói :
- Ngưá»i nà o đó, hãy hiện thân ra đây, đừng là m lối ma quái hù ngưá»i.
Lá»i nói chà ng cha dứt, bá»—ng thấy má»™t bóng và ng lá»›t qua….
Chà ng kinh ngạc ! Vì đây là một thiếu nữ.
Chà ng nhủ thầm :
- Tại sao trong TỠVong Cốc lại có cô gái gáo và ng nà y xuất hiện ? Nà ng là ai ?
Chỉ loáng mắt, cô gái áo và ng đã hiện đến trước mặt chà ng.
Lúc nà ng còn cách má»™t trượng, Lâm Viết Hùng đã giáºt mình đánh thót má»™t cái.
Không phải chà ng sợ cô gái áo và ng, mà chÃnh chà ng khinh hãi trước má»™t sắc đẹp.
Nà ng đẹp tháºt ! Äẹp như má»™t đóa hoa xuân phÆ¡i phá»›i, đôi mà y cong như lá liá»…u, đôi mắt long lanh như sóng nước hồ thu, hai má ững hồng như trái đà o non.
Thiếu nữ áo và n liếc nhình Lâm Viết Hùng cưá»i nhạt :
- Thiếu hiệp và o tỠcốc để quyên sinh ?
Lâm Viết Hùng đôi mắt loé ra hai luồng tinh quang, há»i :
- Cô nương có liên hệ gì trong TỠCốc nà y ?
- Không liên hệ gì cả ?
- Tại sao cô nương có mặt ở đây ?
Thiếu nữ không đáp, há»i lại :
- Tại sao thiếu hiệp có mặt ở đây ?
Câu há»i bất ngưỠthay cho câu trả lá»i, là m cho Lâm Viết Hùng lúng túng. Chà ng ngáºp ngừng má»™t lúc rồi há»i :
- Mục Ä‘Ãch cá»§a cô nương gặp tôi hôm nay ?
- Tôi cÅ©ng Ä‘ang là m má»™t mục Ä‘Ãch như thiếu hiệp.
Lối đối đáp cá»§a thiếu nữ như có cái gì bà máºt, khó hiểu, Lâm Viết Hùng bá»±c tức trầm giá»ng nói :
- Cô nương có phải là kẻ đang theo đuổi và ám hại tôi chăng ?
Thiếu nữ áo và ng cưá»i khảy :
- Thiếu hiệp lầm rồi ! Thiếu hiệp là má»™t chà ng trai thông minh lẽ nà o lại không hiểu Ä‘iá»u đó. Trong khắp giang hồ Ä‘á»u thÃnh truyá»n rằng thiếu hiệp Ä‘oạt được mdbn nên cho ngưá»i theo truy sát.
Lâm Viết Hùng cưá»i lá»›n :
- A ! Thì ra cô nương cÅ©ng là má»™t trong bá»n chúng phải không ?
Thiếu nữ áo và ng ngạo nghễ, nói :
- CÅ©ng có thể như váºy, mà cÅ©ng có thể là không.
Lâm Viết Hùng trố mắt nhìn nà ng :
- Cô nương nói như thế nghĩa là sao ?
- Hiện tại tôi không phảI là kẻ mu hại thiếu hiệp, mà là kẻ nói cho thiếu hiệp biết những nguy hiểm sắp tới.
- Nguy hiểm gì ?
- Thiếu hiệp không nên và o TỠVong Cốc.
- Không thể được ! Tôi đang cần một dược thảo để chữa thương.
- Việc đó tôi biết rồi ! Vết thương cá»§a cô gái Ä‘ang chá» thiếu hiệp ngoà i cá»a cốc không nguy hiểm bằng sá»± dấng thân cá»§a thiếu hiệp và o nÆ¡i đây.
Lâm Viết Hùng cau mà y :
- Mục Ä‘Ãch cô nương gặp tôi chỉ để nói Ä‘iá»u đó ?
- Phải !
- Xin đa tạ hảo ý của cô nương ! Lâm Viết Hùng nà y cha bao giỠngại ngùng trước nguy hiểm.
Thiếu nữ áo và ng còn Ä‘ang muốn nói gì nữa thì đà ng xa có tiếng chân ngưá»i.
Cô gái áo và ng cất giá»ng cưá»i tr Æ¡i, phóng mình vá» phÃa trước.
Lâm Viết Hùng lấy là m lạ, phi thân Ä‘uổi theo, nhưng chỉ bước được mấy bước chà ng phải dừng lại, vì chà ng thoáng thấy từ trên ngá»n cây cao, má»™t thanh y thư sinh đáp xuống như má»™t mÅ©i tên bắn, rồi cùng vá»›i thiếu nữ áo và ng vun vút thoát ra ngoà i miệng cốc.
Chà ng ngẩn ngưá»i suy nghÄ© :
- Thanh y thư sinh là ai ? Cô gái áo và ng là ai ? Tại sao lại biết được chà ng và o đây và rá» cả việc chà ng Ä‘i tìm dược thảo trị thương cho Xuân Chá».
Thắc mắc mà không giải đáp được, chà ng đứng nhìn sững một lúc rồi quay mình bỠchạy và o TỠVong Cốc.
ÄÆ°á»ng Cốc dà i và hẹp, uốn éo như má»™t con rắn dà i chui quanh kẹt đá thâm u. Äâu đâu cÅ©ng có vách đứng thẳng tấp, trong rất hiểm nghèo. Con đưá»ng rong rêu phong kÃn mÃt, không thấy má»™t dấu chân ngưá»i hay thú váºt ! Tháºt là hoang vu.
Lâm Viết Hùng chạy qua khá»i ba khúc đưá»ng thì đến miệng cốc thứ hai. Trên má»™t tấm đá lá»›n lại có khắc dòng chữ đỠnhư máu :
“Dừng Chân lại ! Ai và o sẽ phơi thây†Nét chữ như hăm doạ, như khủng bố khiến Lâm Viết Hùng không dám nhìn lâu.
Chà ng cắn răng thu hết can đảm, phóng mình chạy và o.
Một luồng gió thổi ngược ra, bốc lên mùi tanh muốn nôn, nên Lâm Viết Hùng dừng chân, đưa mắt quét một vòng.
Trước mắt chà ng hiện ra một cảnh tượng vô cùng kinh hãi.
Äây đó rải rác những bá»™ xương khô, lá»›p đã mục, lá»›p còn nằm đó, đủ kiểu ! Trên đưá»ng từng bá»™ xương có chá»›p chá»›p những ánh lá»a láºp lè như những đóm ma trÆ¡i.
Gió lạnh !
X ương khô !
Mùi tanh hôi !
Bao nhiêu khung cảnh ấy là m cho Lâm Viết Hùng có cảm giác ở nÆ¡i địa ngục âm tỳ, chà ng không ngưỠtrong cõi sống con ngưá»i, ngoà i những nÆ¡i phồn hoa náo nhiệt, phòng hoa sang trá»ng còn có má»™t nÆ¡i chứa đầy sá»± khá»§ng khiếp như váºy.
Nhưng chà ng là kẻ có chà khÃ, gan dạ, đã quyết là m việc gì không thể chùn bước.
Chà n lẫm bẫm :
- Những bá»™ xương trắng nà y toà n là những nhân váºt tên tuổi trong giang hồ. Má»—i ngưá»i dấng thân và o đây Ä‘á»u có má»™t mục Ä‘Ãch, nhưng há» không thà nh tá»±u và chịu phÆ¡i xương trong hiểm địa.
Chà ng chợt nghĩ :
- Có thể nà o chà ng se là kẻ góp thêm và o đây một bộ xương nữa không ?
Và o Tá» Vong Cốc không phải vì mục Ä‘Ãch tìm thuốc cho Xuân Chá», mà chà ng còn má»™t mục Ä‘Ãch cao cả hÆ¡n là khám phá hà nh tung cá»§a U V ương Quá»· Äiện. Tổ chức nà y đã theo dõi chà ng tất nhiên là kẻ thù cá»§a chà ng rồi, trước sau gì chà ng cÅ©ng phải đối phó.
Chà ng dẫm chân lên mấy đống xương khô gần đấy, theo con đưá»ng hẹp tiến và o.
ChÃnh chà ng cÅ©ng cha hiểu những bá»™ xương Ä‘ang nằm dưới đất kia đã chết bằng cách nà o.
Äi được má»™t lúc, qua khá»i máy khúc quanh thì trước mặt chà ng lại lá»™ ra má»™t miệng cốc thứ ba. Trên miệng lại cÅ©ng có khắc mấy chữ đỠnhư máu :
“Tá» Vong Cốc ! Có và o mà không có ra†Nét chữ hung hăn, nhảy múa như Ä‘e dá»a những kẻ yếu tinh thần.
Chà ng lách mình qua khá»i miệng cốc tiến và o, bá» lại đà ng sau những đống xương trắng nằm đìu hiu vá»›i gió lạnh.
Và o khá»i miệng cốc thư ba thì quan cảnh đổi khác, ở đây không có xương trắng, mùi hôi tanh, hay gió lạnh, mà là má»™t bầu trá»i ấm ám, trang nhã. Hai bên cây cá» xanh tư Æ¡i, bông hoa đủ mà u phÆ¡i sắc.
Chà ng “ồ†một tiếng, tự nhủ :
- TỠVong Cốc sao lại chứa một bầu vũ trụ huy hoà ng trong cái thế giới đáng sơ.
nà y.
Chà ng lần bước tiến mãi….
Qua má»™t lúc, chà ng đã rá»i khá»i khung cảnh tư Æ¡i đẹp kia, tiến tá»›i má»™t nÆ¡i hoang vu cô tịch khác. Ở đây tuy không có xương trắng thây ngưá»i, hay bông hoa phÆ¡i sắc, nhưng lại có những rặng thông cao vút chá»c trá»i, gió rÃt từng hồi như tiếng ma sầu quy?
khóc.
Cứ từng lúc, quang cảnh trong cốc đổi thay, chẳng khác những bức tranh diá»…n ra trong phòng triá»…n lãm… Chà ng Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì bá»—ng má»™t giá»ng cưá»i lanh lãnh từ trong thâm cốc theo gió tạt ra. Nói là tiếng cưá»i, nhưng không phải tiếng cưá»i, mà giống như tiếng rÃt cá»§a hai váºt cứng cá» nhau, kéo dà i nghe rùng rợn là m sao !
Tiếng cưá»i dứt, thì má»™t giá»ng nói là nh lạnh vang tá»›i :
- Hãy cút mau !
Lâm Viết Hùng trầm giá»ng nói :
- Nếu không ra thì sao ?
Äá»™t nhiên có tiếng nghiến răng ken két :
- Chết ! Chết ! Chết !
Tiếng nói như dao liếc và o đá, Lâm Viết Hùng váºn hết ná»™i lá»±c và o thá»§ thế, Ä‘oạn phóng ngưá»i lá»›t tá»›i.
Chà ng vượt qua má»™t Ä‘oạn đưá»ng đá lởm chởm, dưới chân chà ng có má»™t lá»›p trÆ¡n trÆ¡n như thoa mở, vừa nhầy nhụa vừa là nh lạnh trông ghê quá !
Qua khá»i con đưá»ng nà y thì trước mặt chà ng hiện ra má»™t toà nhà có tấm bảng đỠhai chữ “ Cổ Sátâ€.
Chà ng dừng lại, nói lớn :
- Chủ nhân của TỠVong Cốc hãy ra đây mau.
Tiếng cưá»i lạnh ngắt lẫn vá»›i tiếng nghiếng răng ken két từ trong toà Cổ Sát vá»ng ra, nhưng chà ng nhìn và o trong thấy Ä‘en ngòm, không phân định được gì cả.
Chà ng thầm nghĩ :
- Ô ! TỠVong Cốc lớn lao, hốc hiểm như vầy thì biết cây Hoạt Diêm Hương ở đâu mà tìm.
Chà ng cha há» biết loại dược thảo nà y ra sao cả. Chà ng tá»± trách mình sao không há»i Xuân Chá» cho cặn kẻ.
Nghĩ đến đây, chà ng nghiến răng, quên hẳn hiểm nguy, tiến thẳng và o toà Cổ Sát.
Trong Cổ Sát tro bụi bay nghịt trá»i, chà ng má»›i bước và o đã có má»™t khà lạnh rùng mình. Chà ng thụt chân lại, dòm xuống đất, thấy má»™t chữ “chết†sắp thà nh hình bằng xương trắng.
Bước tá»›i và i bước nữa thì thấy hai bên đại Ä‘iện treo lÅ©ng lẳng tám cái xác ngưá»i còn đẩm máu tư Æ¡i. Tám cái lỡi lè ra xanh dá»n. Giữa Ä‘iện có để ba cái cổ quan tà i sÆ¡n mà u Ä‘á».
Tất cả cái gì ở đây Ä‘á»u nhuá»™m mà u tá» khÃ.
Lâm Viết Hùng là kẻ bạo gan nhưng cÅ©ng phải rÆ¡n ngưá»i.
Bá»™p !....Bá»™p !....Bá»™p !....
Có tiếng ngưá»i Ä‘i cháºm từ xa đến gần, nhưng không rõ từ ph ương nà o.
Có lẽ là giá» phút nghiêm trá»ng nhất. Vì quá sợ hãi, chà ng toan đỠkhà váºn công đánh ra má»™t chưởng để phá tan sá»± yên lặng hãi hùng Ä‘ang bao quanh chà ng. Bá»—ng có tiếng :
Tịch !....Tịch….! Tịch…!
Những giá»t nước nóng rÆ¡i trên cổ chà ng. Chà ng đưa tay lên cổ rá» xem, thì ra đó là máu! Máu tư Æ¡i !
Chà ng quá khủng khiếp, tay chân như bủn rủn.
Trên mái nhà máu tư ơi đang rơi xuống thì bỗng từ trên lăng xuống máy xác chết.
Bịch…! Bịch…!
Äố ai chịu nổi cảnh rùng rÆ¡n nà y.
Tiếng cưá»i quái dị vang lên.
Lâm Viết Hùng cảm thấy như mình bị trêu ghẹo, bức tức hét lên :
- Chủ nhân TỠVong Cốc. Hãy ra đây, cần gì phải là m ma là m quỷ để hù nhát ta ?
Vẫn không có tiếng đáp lại. Chà ng lại hét lớn :
- Chẳng lẽ ta không đủ sức phát nát tòa Cổ Sát nà y sao ?
Bộp !....Bộp !....Bộp… Bước chân đi như đe doa. chà ng khi nãy lại nỗi lên sau lưng chà ng đi tới. Chà ng quay lại thấy một bóng cây lắc lư như bóng quỷ hiện hình.
Chà ng cắn răng, cau mà y, trầm giá»ng nói :
- Ta bảo cho lần chót ! Hãy ra đây, nếu còn là m ma là m quỷ ta sẽ phá nát ngôi nhà nà y.
Bá»—ng má»™t trà ng cưá»i lạnh ngắt, và có tiếng nói :
- Tiểu tỠ! Ngươi gan dạ đấy.
- Hừ ! Ngươi không thể hù nhát ra được đâu.
- Ngươi đến để nộp mạng ? ồ ! Tuổi còn nhỠmà phải bỠthây trong toà Cổ Sát nà y.
Lâm Viết Hùng nói :
- Cha chắc ngươi là m gì ta được, đừng phách lối !
Chà ng vừa nói dứt tiếng thì lại nghe… Bá»™p…! Bá»™p…! Bá»™p… Ta tiếng động nối nhau vang rá»n. Chiếc quan tà i mà u đỠở giữa Ä‘iện từ từ mở nắp ra, giở lên cao. Má»™t bóng Ä‘en to lá»›n vô cùng đứng phắt lên, cất giá»ng cưá»i khanh khách nói :
- Hãy nộp mạng đây.
Tiếng chân cá»§a đối ph ương sẹt sẹt, bước tá»›i trước mặt Lâm Viết Hùng. Chà ng quắc mắt nhìn đối ph ương. Ôi ! Tháºt ghê rợn. Äôi mắt cá»§a hắn như hai than lá»a Ä‘á». Hai gò má như tổ ong, hai hà m răng như những mÅ©i dao nhá»n chỉa ra. Lão nói :
- Ngươi muống chết ngay bây giỠcha ?
Lâm Viết Hùng vẫn đứng yên không nhúc nhÃch. Lão “hừ†má»™t tiếng rồi nói :
- Mi còn lá»i trăng trối không ?
Lâm Viết Hùng không đáp váºn song chưởng đánh ra môt chiêu vá»›i bảy thà nh công lá»±c và o quái nhân.
Bùng…!
Tiếng ầm ầm, răng rắc phát ra, cát bụi tung bay, toà Cổ Sát như muốn sáºp.
Quái nhân lộn và o trong một vòng, rồi đứng lên nói :
- Tiểu tá» ! Tuy ngươi đã luyện thà nh Cá»u Ma Dương Công nhưng hôm nay ngươi không tránh khá»i cái chết. Tứ Äiện U V ương sẽ chôn xác ngươi ở đây.
Lâm Viết Hùng nghe hắn tá»± xng là Tứ Äiện U V ương biết là bá»n hầu cáºn nÆ¡i U V ương Quá»· Äiện. Máu nóng trong ngưá»i chà ng sôi sục lên, chà ng há»i :
- Các ngươi có phải là những tên ma đầu cá»§a U V ương Quá»· Äiện không?
Gã cưá»i hì…hì..:
- Thằng nhá» mà y khá thông minh. U V ương Quá»· Äiện dưới quyá»n Äế Quân có Tứ Äiện lo công việc cho Äế Quân. Hôm nay mầy đã đến ngà y táºn số rồi, ta cho ngươi biết trước khi chết để vong hồn ngươi khá»i kêu oan.
Lâm Viết Hùng nhìn kỹ cái mặt ma quái cá»§a hắn chỉ là cái mặt nạ. Chà ng rÃt lên :
- Ma đầu ! Hãy báo rõ danh hiệu rồi chết.
- Ta là Tứ Äiện U V ương ! Còng tên tháºt cá»§a ta sau khi ngươi chết quá»· Dạ Xoa sẽ nói cho ngươi biết.
Lâm Viết Hùng nghiến răng, vung bà n tay mặt lên, một luồng chưởng phong bốc ra hơi trắng xoáy tròn cuộn tới.
Tứ Äiện U V ương kinh ngạc. Hắn cha từng thấy công lá»±c kỳ dị đó.
Lâm Viết Hùng cÅ©ng không khá»i ngạc nhiên. Chà ng không ngưỠsau khi được lão nhân trong hang đá chữa thương thì công lá»±c chà ng lại thay đổi đến mức thượng thừa như váºy.
Lão không dám khinh thưá»ng, lá»™n má»™t vòng ra sau né tránh, luồng chưởng phong Ä‘áºp và o tấm bình phong đổ nát, má»™t âm thanh quái dị vang lên :
Boong…! Boong…! Boong…!
Âm thanh đó chÃnh là máºt hiệu báo động cÆ¡ quan.
Bá»—ng nhiên, hai chiếc quan tà i xê dịch, má»™t cá»a hầm mở ra ở bên vách tưá»ng, tiếp theo là má»™t số đông ngưá»i áo xanh bịt mặt hiện đến.
Lâm Viết Hùng sững sá», chÃnh bá»n nà y là tổ chức cá»§a U V ương Quá»· Äiện rồi.
Ngay những tên bá»™ hạ theo dõi chà ng vừa rồi cÅ©ng chÃnh là bá»n chúng. Chà ng hét lên :
- Nếu hôm nay chúng bay không nói cái nguyên nhân vì sao các ngươi theo dõi ta thì đừng trách ta độc ác. Ta chẳng những sang bằng các ổ sà o huyệt mà đến U V ương Quá»· Äiện cÅ©ng chẳng còn.
Tất cả bá»n ma đầu trong Tá» Vong Cốc bấy giỠđứng thà nh hà ng chữ nhất, ngay chÃnh giữa Cổ Sát, chuẩn bị đối phó.
Tứ Äiện U V ương trầm giá»ng nói :
- Tiểu tỠ! Ta không ngưỠhôm nay ngươi đem xác đến đây, chút nữa Diêm V ương sẽ bắt hồn ngươi và nói cho ngươi biết tại sao chúng ta phải theo dõi ngươi.
Câu nói cá»§a Tứ Äiện U V ương là m cho Lâm Viết Hùng không còn nhẫn nại được nữa. Chà ng quét đôi mắt chiếu hung quang, hét lên má»™t tiếng, dùng hai ngón tay phát ra hai luồng chỉ lá»±c xoi thẳng ngá»±c Tá»§ Äiện U V ương, tiếng chỉ phong như xé gió.
Lão ma nà y đâu phải tầm thưá»ng, vừa thấy chà ng phát luồng chỉ lá»±c đã la lên :
- A ! Xuyên Vân Chỉ !
Tức thì, lão váºn dụng toà n lá»±c, phóng ngưá»i lên cao, dùng song cước quất ngang mặt Lâm Viết Hùng vá»›i tư thế vô cùng hiểm ác.
Luồng chỉ phong cá»§a Lâm Viết Hùng đánh tráºt Tứ Äiện U V ương xoi thá»§ng má»™t cổ quan tà i.
Chỉ nghe “ầm†má»™t tiếng, bên trên má»™t tấm lá»›i sắt có vô số những lỡi câu bén nhạy nhấp nhánh mà u xanh dá»n bao trùm xuống.
Nhìn và o các lỡi câu sắt, ai cũng biết là các lỡi câu có tẩm thuốc độc.
Äang dùng song cước đá và o mặt Lâm Viết Hùng, bất ngưỠquan tà i bị phá huá»·, tấm lá»›i sắt rÆ¡i xuống, lão ma đầu “á†lên má»™t tiếng, thu nhanh đôi chân đáp nhe.
xuống đất và phóng ra đà ng sau. Còn Lâm Viết Hùng cÅ©ng đã lanh lẹ lùi khá»i hai trượng.
Tấm lá»›i sắt rÆ¡i xuống chổ không ngưá»i.
Bấy giá» trong tòa Cổ Sát, bá»n thá»§ hạ đã do con đưá»ng hầm rút lui hết, cả đến Tứ Äiện U V ương cÅ©ng không còn thấy đâu nữa.
Lâm Viết Hùng giáºn quá dồn hết công lá»±c và o ngưá»i, phất tay má»™t cái, đánh bá»a và o toà Cổ Sát má»™t chưởng.
ầm…! ầm…! ầm… Äất đổ, đá lăn, gạch ngói bay lên rÆ¡i xuống đôm đốp.
Chà ng có ý định sang bằng ngôi Cổ Sát thì bá»—ng nghe phÃa Tây có má»™t giá»ng cưá»i rùng rợn, âm vang như xé mang tai.
Chà ng quay lại nhìn, thì nơi đó lại có một toà tháp cao nghệu. Bên trong Thiết Tháp ấy có bốn quái nhân bịt mặt, đang đứng hà ng ngang, mắt sáng rực nhìn chà ng.
Một trong bốn quái nhân bịt mặt nói :
- Thằng nhá» ! Chúng ta nói tháºt hôm nay dù ngươi có ba đầu sáu tay cÅ©ng phải bo?
mạng trong TỠVong Cốc nà y.
Sau một tiếng “hừ†lạnh lùng, Lâm Viết Hùng lại nghe nói :
- Ha…Ha…! Oắc con ! Äừng phách lối ! Ngươi xem thá» dưới chân ngươi có những gì ?
Lâm Viết Hùng hồ nghi câu nói đầy hiểm ác cá»§a bá»n ngưá»i trong chiếc Thiết Tháp, liá»n cúi xuống nhìn. Chà ng trông thấy khắp mặt đất như có rắc những thứ bụi má»ng như phấn và ng váºy.
Không rõ đó là giống gì, chà ng không thèm để ý, ngước mặt nhìn đối ph ương một cách thản nhiên.
Tên ma đầu trong Thiết Tháp nói :
- Ta nói cho ngươi biết thứ bá»™t đó là Tam Khắc Tuyệt Mạng. Cứ hể dÃnh và o ngưá»i má»™t tà thì trong ba khắc đồng hồ rã thịt tan xương đó. Dù ngươi có tuyệt thế võ công cÅ©ng không tránh khá»i cái chết như những cao thá»§ giang hồ khác.
Lâm Viết Hùng nghe nói trong lòng có phần lo sợ. Chà ng váºn khà xem thá» thì công lá»±c vẫn bình thưá»ng, kinh mạch rà o rạc lưu thông, không có hiện tượng gì là nhiá»…m độc cả. Chà ng đã và o trong toà Cổ Sát lâu lắm rồi, nếu đúng như lá»i chúng nói thì chất độc đã nhiá»…m và o trong lục phÅ© ngÅ© tạng, ch đâu có thể dá»… dà ng như váºy.
Không chừng chúng nó bà y trò hăm doa. để lũng đoạn tinh thần.
Nhưng chà lại nghĩ :
- Nếu chúng không dùng những loại tối độc thì là m sao hại được các cao thủ võ lâm lâu nay mạo hiểm và o cốc. Những đống xương rải rác trong cốc nhất định là bi.
nhiễm độc mà chết.
Nhưng còn chà ng ? Tại sao không nhiễm độc ?
Lâm Viết Hùng nghÄ© mãi không ra ! Chà ng có ngưỠđâu cây Long Äầu Trượng, váºt tÃn phù cá»§a Huyá»n Cung Môn mà Quá»· Tháp lão nhân đã trao cho chà ng bên trong có má»™t hạt ngá»c rất quý, trị tất cả các chất độc. ChÃnh nhá» váºt báu trong mình, mà chà ng ngang nhiên Ä‘i và o Tá» Vong Cốc không bị hại, nếu không chà ng đã bị rÅ© xương ngoà i miệng cốc thứ hai rồi, dá»… gì và o được bên trong toà Cổ Sát.
Dù không hiểu lý do tại sao, Lâm Viết Hùng là ngưá»i thông mình lanh lẹ, liá»n gia?
cách ngộ độc để lừa gạt đối ph ương. Chà ng giả bộ tay chân run rẩy, mặt hơ hãi rồi té quỵ xuống đất.
Bốn tên thanh y bịt mặt trông thấy mừng rỡ ra mặt :
- Ha…ha…hạ.! Thằng con nÃt, còn gì trối trăng hãy nói mau kẽo thì giá» không còn kịp.
Lâm Viết Hùng cưá»i thầm, hai tay váºn toà n lá»±c, giả cách Ä‘i xiêng xẹo chừng lần vá» phÃa địch.
Bá»n ma đầu thÃch chà bà n luáºn vá»›i nhau :
- Dù phải hy sinh má»™t toà Cổ Sát mà trừ được má»™t kẻ thù nguy hại cá»§a Quá»· Äiện thì cÅ©ng chẳng sao.
Má»™t trong bốn lão ma đầu trầm giá»ng nói vá»›i Lâm Viết Hùng :
- Tiểu tá» ! Trong ngưá»i ngươi có viên ngá»c Ma Äầu, hãy giao lại cho chúng ta rồi chết là vừa.
- Hừ ! Bá»n tà ma ngoại đạo, chúng bay đừng hòng chiếm Ä‘oạt báu váºt võ lâm, giấc má»™ng các ngươi ngà n năm vẫn không thà nh thá»±c đừng có mÆ¡ ước.
Thình lình… Lâm Viết Hùng dùng thân pháp Cá»u Ma Thần Phiêu nhảy vá»t lên cao, đưa tay phóng ra hai luồng chưởng lá»±c veo véo bắn tá»›i bá»n chúng.
Tháºt là má»™t việc xảy ra ngoà i tưởng tượng.
ChÃnh mắt bá»n chúng đã thấy Lâm Viết Hùng bị nhiá»…m độc sắp chết, cá»› sao lại thình lình ra chưởng lá»±c đánh tá»›i như núi đổ nhà nghiêng.
Bá»n ma đầu rú lên má»™t tiếng bá» chạy toán loạn, còn má»™t tên áo xanh không kịp đỠphòng bị chấn động toà n thân, lảo đảo thối lui ra đằng sau hai trượng.
Tuy nhiên, bốn lão ma đầu nà y là bốn tay cao thá»§ trong Quá»· Äiện dưới quyá»n Ä‘iá»u khiển cá»§a Äế Quân, công lá»±c đâu phải tầm thưá»ng.
Nhất thá»i trong lúc bất ngưỠchúng bị thất thế, nhưng liá»n đó, chúng tung chưởng phản công. Bốn cánh tay vung lên má»™t lợt, chưởng phong cuồn cuá»™n thế mạnh là m đổ núi day non, bao trùm cả má»™t vùng đất rá»™ng.
Lâm Viết Hùng vốn tánh cao ngạo, không vì thế mà tránh né. Chà ng váºn ná»™i lá»±c tung ra má»™t chưởng chống đỡ.
Bùng !....
Má»™t tiếng ná»— vang lên, cát đá tung bay mù mịt đến nổi không nhìn thấy rõ cảnh váºt xung quanh nữa. Lâm Viết Hùng bị đẩy lui ra năm bước, lảo đảo má»™t vòng má»›i gượng đứng được.
Mặt chà ng xanh mét, máu trong ngưá»i sùng sục sôi lên, đầu óc choáng váng.
Không dám thay đổi chổ đứng, Lâm Viết Hùng vá»™i váºn công má»™t vòng nguyên khÃ. Thấy không bị tổn thương, chà ng má»›i vững lòng, nhưng chà ng cÅ©ng không khá»i kinh ngạc trước công lá»±c cá»§a bốn lão ma đầu Tứ Äiện.
Vá» phần bốn lão áo xanh bịt mặt, tuy vừa thắng thế, nhưng trông thấy ná»™i lá»±c cá»§a Lâm Viết Hùng quá uyên thâm, dám đón nháºn sức hợp chưởng cá»§a bốn ngưá»i má»™t lợt mà không há» tránh né, là m cho chúng hoang mang lo lắng đến tá»™t bá»±c. Nếu cuá»™c giao đấu kéo dà i, nhất định phần bại sẽ vá» phÃa ho.
Xét thấy tình thế như váºy, bốn lão ma đầu áo xanh đồng thanh hú lên má»™t tiếng, phóng mình chạy vá» phÃa sau toà Thiết Tháp như bốn là n khói má».
Lâm Viết Hùng láºp tức Ä‘uổi theo, nhưng chỉ loáng mắt, chà ng không còn thấy bốn lão áo xanh đâu nữa.
Chà ng tức giáºn đến cùng cá»±c, lục lạo khắp nÆ¡i, nhưng bốn bá» yên lặng, không má»™t tiếng động, đây đó chỉ thấy xương ngưá»i chồng chất ngổn ngang.
Chà ng quanh quẩn mãi trong TỠVong Cốc.
Bấy giá» trá»i đã hoà ng hôn, ánh nắng tắt lịm, quang cảnh trong cốc rùng rợn, hãi hùng không còn bút má»±c nà o diá»…n tả nổi. Cứ như cảnh yên lặng cÅ©ng đã là m cho má»i ngưá»i khiếp đãm kinh hồn rồi, đừng nói đến xương ngưá»i, những thây ma, những bóng cây cháºp chùng ẩn hiện khắp nÆ¡i.
Lâm Viết Hùng cố lê chân Ä‘i tìm cây Hoạt Diệm Hương để vá» chữa thương cho Xuân Chá», nhưng chà ng không biết loại cây ấy hình thù ra sao, thì là m gì tìm được.
Chà ng thẩn thỠmãi cho đến lúc cảm thấy đói lòng, ngồi dựa và o vách đá để nghỉ.
Bỗng đà ng kia, một cái bóng đen lỠmỠbò trên mặt đất, lúc nhô lên cao, lúc rạp mình xuống, chà ng kinh ngạc trố mắt nhìn và thấy đó là một con chó mực.
Má»™t con chó ! Trong Tá» Vong Cốc cÅ©ng có chó sao ? Có lẽ vì ở đây có nhiá»u thây ngưá»i chết nên má»™t con chó tìm và o tha mồi.
Chà ng rón rén lần bước vá» phÃa ấy. Chân chà ng bước nhẹ trên mặt đá, không há» phát ra má»™t tiếng động nà o.
Bá»—ng chà ng thất kinh, hét lên má»™t tiếng chát chúa. Bóng Ä‘en mà chà ng tưởng là con chó lại là má»™t đầu tóc dà i, bù xù, phá»§ xuống toà n thân ngưá»i, bò sát trên mặt đất.
Tiếng hét là m cho bóng đen rạp mình xuống, lặng im.
Lâm Viết Hùng nhảy chồm tá»›i, há»i :
- Ai đó ?
Giá»ng nói cá»§a chà ng vừa phát ra thì má»™t luồng chưởng lá»±c từ phÃa bóng Ä‘en tống thẳng và o ngá»±c chà ng, sức mạnh như vÅ© bão.
Lâm Viết Hùng đưa song chưởng lên, đánh mạnh ra.
Bùng !....
Má»™t tiếng nổ phá tan cảnh yên tịnh, bóng Ä‘en lăng má»™t vòng trên đất, phát ra hÆ¡i thở khè khè. Nhanh như chá»›p, Lâm Viết Hùng phóng mình tá»›i, chá»™p và o bóng Ä‘en. Thì ra là má»™t ngưá»i.
Một quái nhân !
Chà ng cất giá»ng há»i :
- Ngươi là ai ? Có phải ngưá»i cá»§a Tá» Vong Cốc không ?
Bóng Ä‘en như Ä‘ang có vẻ bị thương, quét đôi mắt sáng quắc nhìn chà ng, rồi cất giá»ng run run, há»i :
- Tiểu tá» ! Ngươi có phải là thằng bé giao đấu vá»›i bá»n ma đầu bịt mặt trong Tư?
Vong Cốc nà y không ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Nếu phải thì sao ?
Quái nhân thở khì má»™t hÆ¡i nhẹ nhá»m, đáp :
- A ! Té ra ngươi không phải là đồng bá»n chúng.
Lâm Viết Hùng thấy cá» chỉ và lá»i nói cá»§a quái nhân Ä‘oán biết hắn không phải là đồng bá»n cá»§a bá»n thanh y bịt mặt ban chiá»u, nên buông lá»i há»i :
- Có phải ngươi đã mạo hiểm và o dỠthám nơi tỠđịa nà y không ?
Quái nhân lắc đầu :
- Không ! Ta là chủ nhân TỠVong Cốc.
- TỠVong Cốc Chủ ?
- Phải !
- Ha ! Ha ! Thế thì ngươi phải chết !
Lâm Viết Hùng cưá»i lá»›n, toan vung chưởng kết liá»…u sinh mạng quái nhân, nhưng quái nhân vẫn bình thản há»i lại :
- Tại sao ngươi phải giết ta ?
- Vì ngươi là kẻ cầm đầu bá»n thanh y ma đầu đã hãm hại võ lâm giang hồ.
Quái nhân cưá»i lạnh :
- Ngươi lầm rồi ! Ta chÃnh là nạn nhân cá»§a chúng.
- Nạn nhân ?
- Phải ! Ta đã sống lén lút ở đây suốt gần một năm nay.
- Váºy lão nhân là ai ? Tại sao phải sống lén lút ?
Quái nhân trầm lặng má»™t lúc, rồi há»i lại :
- Ngươi tên là gì nhỉ ?
- Lâm Viết Hùng !
- HỠLâm ?
- Phải ! Tôi chÃnh là há» Lâm.
- Thân phụ ngươi là ai ? Có lẽ ngươi có liên quan đến cuộc sống hiện tại của ta chăng ?
Lâm Viết Hùng nghe quái nhan nói ngơ ngác nhìn. Lẽ nà o lão nhân nà y lại rõ được thân thế của mình.
Lâm Viết Hùng Ä‘ang suy nghÄ© thì lão nhân há»i vá»™i :
- Tiểu tá» ! Ngươi là ngưá»i gì cá»§a Thần Kiếm Lâm Công Long hãy nói mau ?
Lâm Viết Hùng kinh ngạc !
- A ! Lâm Công Long chÃnh là thân phụ cá»§a tôi !
Quái nhân nhảy tới, ôm chầm lấy chà ng, nói :
- Lâm Viết Hùng ! Cháu là sư điệc của ta ! Ta là sư thúc của ngươi đây.
Lâm Viết Hùng nhìn lão đầy vẻ hồi hộp.
|

07-04-2011, 08:56 AM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2011
Bà i gởi: 77
Thá»i gian online: 15 phút 55 giây
Thanks: 4
Thanked 259 Times in 51 Posts
|
|
U Vương Quá»· Äiện
Chương 13
Tìm Ra Thân Thế Và Gia Cừu
Nguồn: vnthuquan[/url]
"
- Cha mẹ cá»§a cháu đã là m má»™t việc nghÄ©a cả cao đẹp vì tình bạn mà phải bị tà n sát cả gia môn. Trước đây, thân phụ cháu đã lo sanh mạng cháu, Ä‘em gÆ¡i ở má»™t nÆ¡i khác, nếu không ngà y nay đâu còn đây, ha…ha…ha… Lão cưá»i như Ä‘iên dại, rồi khóc nức nở, là m Lâm Viết Hùng cảm động, đứng nghẹn ngà o. Chà ng nói :
- Sư thúc ! Có phải sư thúc là ngưá»i đã chôn cất song thân cháu và láºp bia má»™ không ?
- Äúng váºy, chÃnh ta đã là m việc đó !
Lâm Viết Hùng thở hổn hển, nói :
- Sư thúc, sư thúc nói cho ngu điệt biết, kẻ thù của ngu điệt là ai ? Tại sao hắn lại tà n nhẫn giết cả toà n gia, đốt cả trang viện ?
Lão nhân im bặt, đôi mắt sáng trở nên thững thỠqua một lúc rồi nói :
- Cháu hãy nghe ta kể câu chuyện hai mươi năm vá» trước.. Hai mươi năm vá» trước trên võ lâm giang hồ có ba vị tiá»n bối lừng danh được giang hồ tặng cái tên là Tam V ương.
Ngưá»i thứ nhất là Vạn Kiếm V ương, ngưá»i thứ hai tên là Nghệ Thánh V ương, ngưá»i thứ ba tên là Quá»· Kiếm V ương. Trong Tam V ương, thì Nghệ Thánh V ương là giá»i hÆ¡n cả. Má»—i ngưá»i tuy sống má»—i cõi, song cứ ba năm má»™t lần há» tìm gặp nhau để giau đấu tranh chức vô địch thiên hạ.
Nghệ Thánh V ương có thu nháºn má»™t số môn đồ, nhưng chỉ có bốn ngưá»i được nổi danh là Thánh Kiếm Tăng SÄ© Hồng, Thần Kiếm Lâm Công Long, Quái Kiếm Dương Chà Hoà , và Ma Kiếm Hà n Tố Oanh.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc “a†lên một tiếng :
- Như váºy thân phục cá»§a cháu là đồ đệ cá»§a Nghệ Thánh V ương.
- Phải ! Và ta đâ chÃnh là Quái Kiếm Dương Chà Hoà , sư đệ cá»§a thân phụ cháu.
- Còn Tăng Sĩ Hồng và Hà n Tố Oanh hiện giỠở đâu ?
- Lâm điệc ! Con chớ nóng nãy ! Câu chuyện ta kể khá dà i. Tăng Sĩ Hồng là vị đệ nhất sư huynh của ta và Lâm Công Long, tánh tình cương trượng.
Hà n Tố Oanh là smuá»™i cá»§a ba ngưá»i, có má»™t sắc đẹp khuynh thà nh, nết na Ä‘oan chÃnh, kiếm pháp phi thưá»ng.
Bốn ngưá»i cùng sống chung má»™t sư môn, giang hồ nghe tiếng Ä‘á»u nể mặt.
Vì gần gũi nhau một sư môn, Tăng Sĩ Hồng và Hà n Tố Oanh mới chớm nở mối tình đầu, và yêu nhau đắm đuối.
Sau đó, tiên sư Nghệ Thánh V ương cho phép môn đồ xuống núi hà nh hiệp, tuy má»—i ngưá»i ra Ä‘i má»—i nÆ¡i, song tình lưu luyến vẫn khắn khÃt.
Q Cách má»™t thá»i gian, ta được tinh sư huynh Tăng SÄ© Hồng má»i ta và thân phụ ngươi đến dá»± tiệc thà nh hôn, thì ra Tăng SÄ© Hồng và Hà n Tố Oanh đã chÃnh thức lặp gia đình.
Lâm Viết Hùng xen và o há»i :
- Ngà y ấy phụ thân cháu và sư thúc có đến dự không ?
- Chỉ có má»™t mình ta đến dá»± thôi, còn thân phụ ngươi vì phải theo tiên sư Ä‘i xa nên không vá» kịp. Ôi, ngà y đó là ngà y hạnh phúc nhất Ä‘á»i cá»§a sư huynh Tăng SÄ© Hồng và cÅ©ng là ngà y mỠđầu cho má»™t chuyện đại bất hạnh vá» sau.
Lâm Viết Hùng ngạc nhiên đứng nhìn vị sư thúc của chà ng đến nổi trân trối.
Lão nhân Dương Chà Hoà kể tiếp :
- Việc thà nh hôn giữa đôi hiệp khách võ lâm Tăng SÄ© Hồng và Hà n Tố Oanh ai ai cÅ©ng biết, bởi vì chÃnh Tăng SÄ© Hồng đã viết thiệp má»i khắp võ lâm giang hồ, và võ lâm giang hồ cÅ©ng đến dá»± rất đông.
Bá»—ng….đến lúc động phòng hoa chúc thì có ngưá»i đến gá»i Tăng SÄ© Hồng ra Ä‘i vì việc gấp, đến nổi không kịp và o phòng.
Lâm Viết Hùng ngạc nhiên :
- Ai gá»i Tăng SÄ© Hồng Ä‘i váºy ?
- Việc đó ta không rõ, vì lúc đó ta Ä‘ang báºn rá»™n ở háºu đưá»ng tiếp đãi các võ lâm hà o hiệp đến viếng. Ta chỉ thấy Tăng SÄ© Hồng hấp tấp chạy đến nói vá»›i ta :
- Äệ đệ ! Anh có việc cáºy đệ đệ.
Thấy vẻ mặt sư huynh ta có vẻ kÃch động và hấp tấp nên ta giáºt mình, há»i :
- Việc gì thế Tăng đại ca !
- NhỠsư đệ coi chừng giùm Hà n Tố Oanh cho ngu huynh nhe.
- Còn đại ca ?
- Ngu huynh có việc sẽ ra đi gấp.
- Äi bây giá» ?
- Phải !
- Äại ca nói đùa sao ?
- Không, tháºt đấy.
Lòng ta kinh dị vô cùng ! Tăng đại ca là ngưá»i đứng đắng, không bao giỠđùa cợt trong việc quan trá»ng. Nhưng việc quan trá»ng thế nà o mà Tăng đại ca ta đến nổi phải bỠđêm động phòng hoa chúc, ra Ä‘i gấp rút như váºy ?
Ta biến sắc, há»i :
- Äại ca ! Dù việc gì quan trá»ng đến đâu cÅ©ng đợi ngà y mai đã, ai đâu lại… Tăng đại ca ngắt lá»i :
- Không được ! Bây giỠta phải đi.
Ta cau mà y há»i :
- Bao giỠđại ca vỠ?
- Không nhất định.
- Chị ấy đã biết cha ?
- Ta cha và o phòng thì dĩ nhiên là cha biết.
- Sưao đại ca không nói cho Hà n Tố Oanh biết với.
- Ta sợ nà ng xót ruá»™t ! Thôi, chá»› là m mất thì giá». Äệ đệ nên nhá»› lá»i ta dặn. Ta Ä‘i đây.
Dứt lá»i Tăng SÄ© Hồng phóng mình bá» chạy ra cá»a, rồi biến mất trong đêm tối. Ta không rõ việc ấy thế nà o, cả đến các bạn võ lâm giang hồ có mặt trong đêm ấy vẫn ngÆ¡ ngác.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Tăng Sĩ Hồng sư bá cháu đi vỠđầu ?
- Không biết ! Cho đến bây giá» ta cÅ©ng không rõ ngưá»i đến nÆ¡i nà o. Sau khi Tăng SÄ© Hồng Ä‘i rồi ta vẫn báºn tiếp khách, cho đến hết canh ba yến tiệc má»›i tà n và quan khách má»›i ra vá».
Lúc đó ta đến trước phòng hoa chúc, ló đầu nhìn và o thì thấy sư muá»™i Hà n Tố Oanh Ä‘ang ngồi má»™t mình trên ghế trước giưá»ng nằm, trên mặt còn phá»§ má»™t tấm vải má»ng mà u Ä‘á».
Ta thương hại quá, vì động phòng hoa chúc là chuyện đại sá»± cá»§a ngưá»i con gái, thế mà Tăng đại ca ta lại bá» Ä‘i, khiến nà ng phải chỠđợi cả đêm, tháºt bất nhẫn là m sao?
Ta đứng đó một lúc, định và o nói cho Hà n Tố Oanh thông cảm nhưng ta sợ đêm khuya vắng vẽ, nếu có kẻ thấy ta và o phòng sẽ dị nghị, nên ta đà nh trở vỠphòng riêng nghỉ ngơi.
Hôm sau Tăng SÄ© Hồng vẫn cha vá». Ta thấy cần phải nói cho Hà n Tố Oanh biết rõ má»›i được, nên tìm gặp nà ng :
- Có một việc tôi cần nói cho Hà n muội biết.
Nà ng há»i :
- Việc gì ?
- Khi Tăng đại ca ra đi có… - Việc đó tôi đã biết rồi.
Hà n Tố Oanh đã biết thì ta còn nói là m gì nữa. Nhiệm vụ của ta coi chừng nà ng trong lúc Tăng đại ca đi vắng.
NgưỠđâu, một tháng qua, Tăng đại ca ta vẫn vắng bóng.
Rồi đến hai tháng… Ba tháng.. Bốn tháng… Vần không một tin tức nà o vỠTăng đại ca. Ta nóng lòng quá, muốn ra đi tìm.
Nhưng ta cha kịp ra đi thì một sáng con tỳ nữ của nà ng bng hầu nà ng một bát cháo.
Ta há»i :
- Hà n cô nương có đau yếu gì chăng ?
Con tỳ nữ đáp :
- Äó là hiện tượng tất nhiên cá»§a ngưá»i đà n bà .
Ta ngÆ¡ ngác há»i :
- Äau yếu sao lại là hiện tượng tất nhiên ?
Tỳ nữ nhoẻ má»™t nụ cưá»i kÃn đáo, đáp :
- Ngưá»i đà n bà nà o trong thá»i gian thai nghén cÅ©ng phải bị Ä‘au bệnh cả.
Ta trố mắt nhìn con tỳ nữ :
- Sưao ? Mà y bảo Hà n cô nương có thai ư ?
- Phải !
Ta chợt thấy trước mặt ta như có một mà u đen bao phủ. Tăng đại ca vội vã ra đi, trong đêm động phòng không hỠgặp mặt Hà n Tố Oanh, tại sao nà ng mang thai ?
Ta đinh ninh nà ng đã có thai trước khi là m lễ thà nh hôn với Tăng đại ca. Ta không phục nà ng, hay nói chung ta không phục đôi tình nhân đó.
Tuy nhiên, dù sao cũng sống chung nhau cùng một sư môn, ta đến thăm nà ng, và chia buồn :
- Hà n muá»™i ! Tăng đại ca chúng ta ra Ä‘i từ ấy đến nay không tin vá», có lẽ Hà n muá»™i khổ tâm lắm ! Tôi nghe Hà n muá»™i đã có thai phải không ?
Nà ng đáp :
- Äúng váºy ! Tôi đã có thai ngay trong đêm động phòng.
Ta kinh ngạc :
- Sưao ? Hà n muội nói sao ? Tăng đại ca đêm ấy có trở vỠư ?
- Có ? Có trở vỠrồi ra đi.
- Tại sao Tăng đại ca không cho ta biết.
Nà ng hoảng hốt :
- Tháºt thế sao ? Tam ca không há» gặp mặt Tăng đại ca trong đêm ấy ư ?
- Không !
Nà ng than thở :
- Trá»i Æ¡i ! Sao có chuyện lạ lùng ! Chẳng lẽ ngưá»i nà o cùng tôi chăn gối không phải là Tăng lang cá»§a tôi ư ?
Ta nghi ngưỠhá»i lại :
- Hà n muá»™i bảo là trong đêm ấy vẫn có ngưá»i và o phòng là m việc gối chăn ư ?
- Phải ! Nhưng sau khi ân ái ngưá»i ấy có việc phải ra Ä‘i.
- Chẳng lẽ Hà n muá»™i không rõ ngưá»i ấy là ai sao ?
Nà ng thở dà i đáp :
- Lúc đó tôi chỉ thấy má»™t bóng ngưá»i lá»›t và o và thổi tắt đèn ngay. Giữa lúc đó lòng tôi Ä‘ang hồi há»™p, tim tôi Ä‘ang Ä‘áºp mạnh, không còn nháºn xét gì cả.
Nghe nà ng nói ta giáºt nẩy ngưá»i, không ngưỠlại có chuyện bất ngưỠxảy ra như váºy đươc.
Hà n Tố Oanh cau mà y suy nghÄ© má»™t lúc rồi há»i :
- Tam ca ! Tay trái Tăng SÄ© Hồng có bị mất Ä‘i hai ngón không ? Vì lúc đó tôi nắm tay ngưá»i ấy thấy mất Ä‘i hai ngón, tôi tưởng trong thá»i gian hà nh hiệp, xa cách nhau, Tăng đại ca bị mất nhưng cha kịp há»i Ä‘iá»u đó.
Ta ngẫn ngưá»i đáp :
- Không ! Tay cá»§a Tăng đại ca vẫn còn nguyên vẹn như trăm nghìn ngưá»i khác kia mà .
Bỗng nà ng buông xuôi đôi tay, khóc nức nỡ :
- Trá»i ! Sá»± việc có thể xảy ra như thế ư ?
Nà ng váºt mình toan tá»± tá».
Ta hoảng vÃa, vá»™i nói :
- Không được ! Thá»i gian Tăng đại ca Ä‘i có mặt ta ở đây, nếu Hà n muá»™i là m nhváºy ta bị mang tiếng vá» sau.
- Nhưng tôi nhục quá.
- Việc ấy ai mà ngưỠđược.
Tôi biết Hà n muá»™i là ngưá»i Ä‘oan chÃnh từ trước đến nay, nhưng Hà n muá»™i cần sống để rá»a cái nhục nà y.
Hà n Tố Oanh đau đướn đến nổi chết đi sống lại mấy lần. Ta phải an ủi nà ng hơn nữa ngà y.
Lâm Viết Hùng nghe kể đến đây bỗng cau mà y nói :
- Tháºt tình bá mẫu không nháºn ra mặt mÅ©i cá»§a kẻ đó sao ?
- Phải ! Nà ng chỉ nắm trúng bà n tay trái của hắn, biết hắn mất đi hai ngón thôi.
Sau đó, hắn nói vá»›i nà ng là hắn phải Ä‘i lấy má»™t báu váºt. Rồi bá» Ä‘i mất.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Tháºt ra ngưá»i ấy là ai ?
- Không biết.
- Rồi sau nà y ra sao ?
- Sưau nà y ta khuyên Hà n Tố Oanh dù sao cÅ©ng phải chá» Tăng đại ca vỠđể trình bà y sá»± tháºt. Ta cÅ©ng không dám bá» Ä‘i, vì sợ Tăng đại ca trở vá» nổi giáºn giết chết Hà n Tố Oanh thì tá»™i nghiệp.
Thế rồi, thá»i gian cứ trôi qua. Mấy tháng sau ta Ä‘ang ngồi nói chuyện vá»›i Hà n Tố Oanh thì Tăng SÄ© Hồng trở vá»â€¦ Lâm Viết Hùng xen và o :
- Ồ ! Chắc có việc rắc rối xảy ra ?
- Phải ! Ta đã nói rõ đầu đuôi cùng Tăng Sĩ Hồng nhưng ông ta nhất định không nghe. Ta biết tình thế không xuôi, có thể xảy ra việc không may nên bảo Hà n Tố Oanh thoát thân trước, còn ta thì cản Tăng Sĩ Hồng lại, không cho đuổi theo.
Nhưng than ôi ! Vá» võ công cá»§a ta đâu có bằng Tăng SÄ© Hồng. Chúng ta bị Tăng SÄ© Hồng Ä‘uổi thẳng đến Tuyết Hoa SÆ¡n thì lúc đó trá»i ma to gió lá»›n, ta trở ta không kịp bị Tăng SÄ© Hồng đâm mÅ©i kiếm và o ngá»±c sâu ba tất, còn nà ng Hà n Tố Oanh bị Tăng SÄ© Hồng đá rÆ¡i xuống má»™t tuyệt cốc sâu thăm thẳm.
Qua một lúc, lão nhân thở dà i :
- Ôi ! Tháºt là má»™t thảm kịch !
Lâm Viết Hùng há»i :
- Như váºy có liên quan gì đến cái chết cá»§a cha mẹ cháu đâu ?
- Tiểu điệc ! Tấn thảm kịch đến đó cha phải đã hạ mà n đâu. Sau đó Lâm Công Long thân phụ ngươi vỠthăm, được Tăng Sĩ Hồng kể lại. Thân phụ ngươi vì quá đau đướn với tình sư môn, đã cùng Tăng Sĩ Hồng mang kiếm đi khắp giang hồ tìm cho ra kẻ cụt ngón tay, thủ phạm đã gây ra thảm kịch ấy.
Nhưng tìm mãi mà cÅ©ng không sao dò xét được tung tÃch.
Rồi sau đó má»i năm, bá»—ng má»™t đêm toà n gia Tăng SÄ© Hồng bị má»™t kẻ bà máºt hạ sát, thiêu rụi cả gia trang.
Lâm Công Long, thân phụ cá»§a ngươi có linh cảm biết việc chẳng là nh sẽ xãy ra, nên Ä‘em hai đứa con gởi Ä‘i nÆ¡i khác, và chú ý đỠphòng. Nhưng vô Ãch, kẻ sát hại toà n gia Tăng SÄ© Hồng lại cÅ©ng sát hại toà n cả gia đình Lâm Công Long. Khi ta hay được tin, đến nÆ¡i chỉ còn có cách chôn cất và xây má»™ bia mà thôi !
Lâm Viết Hùng nghe đến đây thở dà i não ruột, chà ng nói :
- Như váºy thá»§ phạm nhất định là kẻ cụt hai ngón tay chứ còn ai nữa.
Äôi mắt chà ng đỠrá»±c lên :
- Dù ngưá»i ấy có trốn táºn chân trá»i góc bể, tiểu Ä‘iệc cÅ©ng sẽ tìm cho ra để bầm thây muôn mảnh.
Lão nhân nói :
- Ta cÅ©ng nghÄ© như váºy. Thá»§ phạm nhất định là gã cụt ngón tay.
- Nhưng thúc thúc tại sao lại và o sống trong TỠVong Cốc nà y ?
Lão nhân đáp :
- Ta bị Tăng đại ca đâm má»™t kiếm, sau được má»™t đạo sư cứu, Ä‘em vá» cư ngụ nÆ¡i Tá» Vong Cốc nà y. Chẳng bao lâu, vị đạo sư chết, ta thay mặt là m cốc chá»§, và giữ lá»i hứa vá»›i đạo sư ta phải ở trong cốc cho đủ hai mươi năm. Nhưng cách đây gần má»™t năm, bá»n ngưá»i bị mặt từ đâu đến tá»± xng là Tứ Äiện U V ương, đánh Ä‘uổi ta, chiếm lấy Tá» cốc nà y là m sà o huyệt. Chúng dùng toà n chất độc để hại ngưá»i, xương phÆ¡i thà nh đống, kẻ nà o và o đây cÅ©ng Ä‘á»u thịt rã xương tan.
Ngừng một chút, lão nhân nói :
- Ta vì sống ở đây lâu ngà y, biết được Tá» cốc có má»™t cái hang bà máºt nên chui rúc và o đó, bá»n chúng không biết được.
Tuy nhiên, ta phải sống lén lúc rất cực khổ, phải tìm cái sống trên xác chết của thiên hạ. Ta cố dò xét trong tổ chức của chúng có gã cụt ngón tay không ?
Lâm Viết Hùng há»i :
- Thúc thúc đã gặp hắn cha ?
- Cha gặp.
Lâm Viết Hùng cau mà y thở dà i :
Lã nhân há»i :
- Còn cháu và o đây vá»›i mục Ä‘Ãch gì ?
- Cháu Ä‘i tìm cây dược thảo để chá»a thương cho má»™t ngưá»i.
Lão nhân “a†một tiếng :
- Loại cây đó chỉ có trong Tá» cốc nà y thôi, khắp giang hồ không có nÆ¡i nà o tìm thấy. Äó là giống cây rất quý, ta đây cÅ©ng nhá» và o cây ấy mà tránh được má»i chất độc dược cá»§a bá»n ma đầu Tứ Äiện U V ương.
Dứt lá»i, lão thò tay và o trong túi lấy ra má»™t cái há»™p sáng chói. Vừa mở nắp đã nghe má»™t mùi thÆ¡m bốc ra ngà o ngạt, khiến tinh thần chà ng khoan khoái vô cùng.
Chà ng ghé đầu và o xem thì thấy trong há»™p chỉ độ trên và i chục cây, cá»ng nhá» nhcá»ng cá», dà i độ ba tấc, trên ngá»n cây có lác đát mà u và ng, chÃnh giữa có cá bông mà y đỠbằng ngón tay út.
Chà ng há»i :
- Cây nà y là Hoạt Diệm Hương sao ?
- Phải đấy. Äã má»i mấy năm ta chỉ tìm được có hÆ¡n và i chục cây. Khi quả nà y sắp chÃn thì mùi thÆ¡m tá»a ra hÆ¡n bảy dặm vuông. Các con linh hạc khi nghe được mùi hươn thì nó đáp xuống, lè lỡi ra liếm hết.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Muốn trị độc, mỗi lần uống một cây ?
- Chỉ má»™t cây cÅ©ng đủ. Ngưá»i nà o uống được má»™t cây thì suốt Ä‘á»i không ngá»™ độc.
Lão nhân Dương Chà Hoà lấy ra một cây, bảo Lâm Viết Hùng há miệng ra, bỠvà o, đang lúc đói bụng, chà ng nhai nuốt lúc nà o không hay.
Thấy ngon miệng, chà ng nói :
- Thúc thúc ! Cháu ăn hết cả má»i cây được chứ ?
- á»’ ! Nếu thế thì công lá»±c được tăng lên má»i năm, và không má»™t chất độc nà o nhiá»…m được nữa.
Chà ng nghe nói lấy chiếc hộp trên tay Dương Chà Hoà , hốt cả xấp nhét và o miệng nhai ngấu nghiến, ăn một lúc hết sạch, chỉ còn dà nh một cây để chữa bệnh cho Xuân ChỠmà thôi.
Sắc mặt Lâm Viết Hùng đỠbừng. Chà ng cảm thấy máu huyết trong ngưá»i chạy rừng rá»±c.
Lão nhân Dương Chà Hòa la lên :
- Chết rồi ! Sao lại cùng má»™t lúc ăn quá nhiá»u thế ?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Cháu đang đói quá, gặp thứ cây nà y ăn ngon miệng.
- á»’ ! Tuy là cây quý, song không thể ăn nhiá»u cùng má»™t lúc, chÃnh nó có bản tÃnh trừ độc nhưng lại kÃch động vá» dục tÃnh.
Tháºt váºy, bấy giá» Lâm Viết Hùng cảm thấy mạch máu trong ngưá»i như căng thẳng ra, chà ng không sao chịu nổi, muốn váºn ná»™i công đánh và o giữa thinh không cho đỡ bức rức.
Lão nhân la lên :
- Lâm Ä‘iệt ! Hãy trầm tỉnh ngồi xuống, đừng có vá»ng động.
Nhưng Lâm Viết Hùng không thể chịu được, chà ng vung tay đánh mạnh và o gốc cây bên cạnh. Cả má»™t gốc cây to bị trốc lên, cà nh lá cháy rụi, tháºt là má»™t công lá»±c phi thưá»ng.
Chà ng vừa đánh ra má»™t chưởng thì trong ngưá»i như Ä‘iên loạn. Chà ng rú lên má»™t tiếng, vừa phát chưởng liên tiếp đánh ầm ầm, vừa cắm chạy ra phÃa miệng cốc.
May thay, khi chà ng ra khá»i miệng cốc thì ngưá»i chà ng trở lại bình thưá»ng, mặc dù mặt chà ng còn đỠrá»±c như máu.
Chà ng nhớ đến Xuân ChỠđang nhiễm độc, chỠđón chà ng nơi miệng cốc, nên lểnh mểnh đi vòng quanh để tìm cô gái ấy.
Việc tìm nà ng không khó khăn lắm, chỉ phút chốc chà ng đã thấy má»™t bóng ngưá»i từ trên cây đáp xuống, thân hình thon thon, da mặt trắng như dồi phấn, đôi mắt long lanh mà u ngá»c bÃch. Vừ thấy nà ng, Lâm Viết Hùng gá»i lá»›n :
- A ! Xuân cô nương.
Xuân Chá» nở má»™t nụ cưá»i đầy cảm mến, để lá»™ hà m răng trắng như ngá»c :
- Lâm thiếu hiệp ! Tôi chá» lâu quá tưởng thiếu hiệp gặp nguy hiểm rồi chứ ! Trá»i Æ¡i ! May mắn thiếu hiệp đã là m được má»™t việc phi thưá»ng.
Lâm Viết Hùng lấy hộp đựng cây Hoạt Diêm Hương mở ra, trao cho nà ng và nói :
- Cô nương hãy ăn cây nà y và o !
Thấy nà ng còn chần chá», tỠý cảm tạ, Lâm Viết Hùng nóng lòng nhét dược thảo và o miệng nà ng, và nói :
- Không Æ¡n nghÄ©a gì cả ! Trên giang hồ giúp nhau là chuyện thưá»ng.
Xin cô nương đừng nghĩ đến.
Ngón tay chà ng vô tình chạm và o đôi môi thiếu nữ, má»™t luồng hÆ¡i thở ấm áp nhchuyá»n và o tay chà ng, ngưá»i chà ng bá»—ng nhiên nóng rá»±c lên, mạch máu căng ra, chạy rần ráºt, đôi mắt chà ng đỠau, hÆ¡i thở hổn hển.
Xuân Chá» thấy Lâm Viết Hùng chăm chăm nhìn nà ng vá»™i há»i :
- Lâm thiếu hiệp là m sao thế ?
Lâm Viết Hùng cắn răng không đáp, vội quay lưng bỠđi.
Xuân ChỠbước theo, buồn bã nói :
- Lâm thiếu hiệp ! Thiếh hiệp bá» Ä‘i không má»™t lá»i giã biệt sao !
Lâm Viết Hùng quay lại, thấy đôi mắt Xuân ChỠrớm lệ, vẻ đẹp của nà ng tăng lên gấp bội phần. Chà ng cau mà y nói :
- Cô nương hãy đi đi, đừng đến gần tôi, đừng lưu luyến đến tôi nữa.
Xuân ChỠthỠthẻ :
- Tôi đã là m gì pháºt ý thiếu hiệp mà thiếu hiệp giáºn tôi như thế. Thiếu hiệp đã vì tôi, không ngại nguy hiểm và o Tá» Vong cốc tìm dược thảo để chữa độc kia mà .
Má»™t mùi thÆ¡m băng trinh toát ra, giá»ng nói trong vắc đầy cảm mến, Lâm Viết Hùng cảm thấy lý trà gần như má» mịt không còn tá»± chá»§ nổi nữa, chà ng hét lên :
- Hãy đi đi, đi ngay !
Vừa nói, chà ng vung tay đánh và o cô gái một chiêu, gió lộng à o à o.
Xuân ChỠngẩn ngơ không hiểu gì cả ! Là m sao nà ng hiểu được những gì đã xãy ra trong huyết quảng của chà ng trai mà nà ng đầy cảm mến ấy !
Nà ng lãnh trá»n má»™t chưởng cá»§a Lâm Viết Hùng. Thân hình nà ng bắn vá»t lên ba trượng và rÆ¡i xuống đất, miệng rỉ máu tư Æ¡i.
Xuân Chá» tuy bị thương, nhưng không đến nổi nặng lắm. Vì nà ng vừa ăn xong cây Hoạt Diệm Hương nên các đại mạch trong ngưá»i mạnh tăng thêm rất nhiá»u. Vả lại, cái đánh cá»§a Lâm Viết Hùng chỉ là cái đánh bất đắc dÄ©, không dụng lá»±c.
Sau khi gượng dáºy, Xuân Chá» cố Ä‘uổi theo chà ng, nhưng là m thế nà o Ä‘uổi theo kịp. Nà ng khóc oà lên, tiếng khóc như ngất nghẹn, hoà và o trong không gian, như há»n dá»—i, như trách móc.
Nà ng lễnh mễnh đi, đi mãi nhưng cha biết phải đi vỠđâu. Trước mắt nà ng như có một vùng mây đen bao phủ.
Nà ng cảm thấy như tủi nhục !
Những cánh hoa dại bên đưá»ng âm thầm Ä‘ong đưa trước gió, nà ng có cảm tưởng như Ä‘ang trêu chá»c, mỉa mai nà ng.
Nà ng khóc to lên, rồi lẩm bẫm :
- Ngá»c Diện Nhân ! Ngươi tà n nhẫn lắm.
|
 |
|
| |