Mộc Vĩnh Hiệt bỗng phát hiện, chính mình là người may mắn nhất, đồng thời cũng là ngươi xui xẻo nhất thế giới, không, không thể tính là người được, phải là u hồn mới đúng! Vốn là, Mộc Vĩnh Hiệt vừa tiến vào xã hội, từ một sinh viên đại học đơn thuần, bỗng chốc tiến bước vào xã hội, tìm được công tác đầu tiên, cũng hiểu được đắng cay chua ngọt của xã hội xô bồ trước mắt, biết được mặt ẩn đằng sau vinh quang của thành công, hết thảy, đều tự nhiên như vậy, vì nhân sinh mà phấn đấu.
Cho đến một ngày, sau khi tan ca, hắn nghỉ tạm trong một nhà nghỉ, vừa chợp mắt, đầu như bị thứ gì đập mạnh vậy.
Oanh! Đại não bỗng như muốn nổ tung, một khắc này, hắn đầy đau khổ phát hiện ra, mình không thể kiểm soát thân thể, ý thức dần dần trở nên mơ hồ. Một khắc này, Mộc Vĩnh Hiệt chán nản phát hiện chính mình hình như sắp chết, nhưng cũng một khắc này, kỳ tích phát sinh, khi còn nhỏ, ông nội trong một lần đi đạo quán cầu phúc cho hắn, có mua về một miếng ngọc nhỏ, miếng ngọc này bỗng phát ra ánh lục quang nhàn nhạt.
Miếng ngọc này, nhìn qua chất ngọc cũng biết là hàng cấp thấp, nhưng vì đây là món quà duy nhất của ông nội hắn tặng, nên hắn vẫn đeo bên người, sau khi miếng ngọc phát sáng, cuối cùng ý thực Mộc Vĩnh Hiệt dần dần thanh tỉnh, “ba!”, miếng ngọc bỗng hóa thành từng hạt bụi ngọc nhỏ, phiêu đãng trong không trung.
Nhưng là, lúc này, Mộc Vĩnh Hiệt cũng không để ý đến ngọc bội kia nữa, bởi vì, một khắc này, Mộc Vĩnh Hiệt kỳ lạ phát hiện, trong trí nhớ của hắn, bỗng nhiên nhiều thêm một luồng ký ức, hơn nữa còn vô cùng nhiều, làm cho hắn đau đến muốn ngất đi. Tuy đau đớn như vậy, nhưng giờ phút này, Mộc Hĩnh Việt lại mừng như điên, hóa ra, một khắc vừa rồi, Mộc Vĩnh Hiệt suýt bị đoạt xá, nhưng may mà, chẳng những tránh được một kiếp, mà còn cắn ngược lại đối phương.
Đó là một tu giả Độ Kiếp kỳ trong giai đoạn độ kiếp, vốn là, hắn ngạnh kháng độ kiếp trên Hỏa tinh, nơi đó ít người, khi độ kiếp cũng không bị quấy nhiễu, nhưng là trong lúc độ kiếp, hắn đột nhiên đầy kinh hãi phát hiện, vốn chỉ có bốn mươi chín đợt thiên kiếp, giờ lại mạc danh kỳ diệu hóa thành sáu mươi chín đợt, sau một đợt thiên kiếp giày vò, rốt cuộc hắn không chống đỡ được nữa, bị một tia thiên kiếp đánh tan nhục thân. Sau cùng, nguyên anh như kỳ tích chạy thoát, lao về hướng tinh cầu gần nhất, lúc này, nguyên anh yếu đến cực điểm, nhưng để đoạt xá của phàm nhân vẫn là dư sức, đương nhiên, thân thể bị đoạt xá cũng phải tốt chút, nếu là ông già trẻ nhỏ thì coi như xong, hơn nữa nhìn thấy Mộc Vĩnh Hiệt đang buông lỏng ngủ say, hắn hoàn toàn không chút lo lắng sẽ gặp trở ngại.
Chính là, trong nháy mắt, hắn tiến vào thân thể Mộc Vĩnh Hiệt. Vốn, hết thảy đều thuận lợi, Mộc Vĩnh Hiệt cũng từ từ mất đi ý thức, chỉ cần qua một hồi này, thân thể này sẽ thuộc về hắn. Nhưng một khắc này, nguyên anh buồn bực cùng sợ hãi phát hiện khi Mộc Vĩnh Hiệt chịu uy hiếp từ hắn, một phòng ngự phù cấp thấp bỗng chốc xuất hiện, mụ nó nữa, hiện tại, nguyên anh đau lòng đến nỗi muốn tự sát. Tấm phòng ngự phù này quá thô sơ, quá rác rưởi, nhưng một khắc này, nó lại hóa thành bùa đòi mạng hắn, chẳng lẽ chính mình, một tu chân đại sư, lại chết vì một tấm phù rác rưởi?
Nguyên anh không cam tâm, liều mạng thi triển một tia lực lượng cuối cùng để chống cự, nhưng là, lúc này hắn không có nhục thân, lại yếu đến cực điểm, cuối cùng chỉ có thể tiêu tán trong hư vô, dù sao trước khi chết, hắn cũng kịp phá hủy tấm phù rác rưởi đã kết liễu hắn, có lẽ cũng tìm về một chút an ủi đi!
Mà một khắc này, Mộc Vĩnh Hiệt cũng đoạt lại quyền khống chế thân thể , tu chân, là danh từ xa xôi biết bao, chỉ trong tiểu thuyết mới nghe đến, không ngờ lại tự động tiến đến phía mình, chẳng nhẽ, chính mình có tiên duyên?
Mộc Vĩnh Hiệt thầm kích động, bởi hắn phát hiện, tất cả ký ức của vị đại sư tu giả kia vẫn lưu lại trong đầu hắn, lúc này, nhìn về phía ngọc bội nát vụn, Mộc Vĩnh Hiệt thầm tạ ơn trời đất, cũng may, mười mấy năm nay mình luôn đeo nó, dù cho chính mình không biết, nhưng ngọc bội kia theo thời gian dài tiếp xúc, sinh ra một tia liên hệ với bản thân, nhờ vậy lần này mới có thể xuất hiện đúng lúc nguy hiểm, ngăn cản ngoại lực, nếu không hôm nay mình thảm rồi!
Thu thập tâm tình hỗn loạn, Mộc Vĩnh Hiệt lập tức lấy ra điện thoại, gọi đến công ty xin nghỉ phép một tháng. Lượng ký ức này vô cùng lớn, hắn phải chỉnh lý hai mươi sáu ngày mớ cọi như là chỉnh lý hoàn toàn. Tâm lý không khỏi sục sôi, tu chân, trường sinh bất tử, thọ cùng trời đất, phiên giang đào hải, bao nhiêu danh tự hư ảo bỗng chốc hiện ra trước mắt hắn, hay, phi thường hay!
Bởi thế, ngày thứ hai, Mộc Vĩnh Hiệt nhanh chóng chạy đến công ty, làm thủ tục xin nghỉ việc, bắt đầu kiếp sống tu chân của hắn. Khi bắt đầu tu đạo, hắn mới phát hiện, con đường tu đạo cũng không đơn giản, tuy nói có ký ức của một đời tu chân đại sư, nhưng là trên con đường tu luyện, vẫn gặp phải rất nhiều vấn đề chỉ có thể tự mình lý giải, chỉ có thể chậm rãi mò mẫm, nhưng đây còn chưa phải là điều khó khắn nhất, khiến cho Mộc Vĩnh Hiệt đau đầu nhất lại là linh khí trên địa cầu đã đến mức cạn kiệt, thậm chí thiếu thốn đến biến thái, thậm chí, theo ký ức của vị tu chân đại sư, lượng linh khí trên địa cầu chỉ bằng một phần trăm so với những tinh cầu tu chân.
Điều này khiến cho Mộc Vĩnh Hiệt vô cùng đau đầu, dù sao, cơ sở tu luyện là luyện tinh hóa khí, yêu cầu linh khí rất cao, đây cũng là lý do vì sao hắn tu luyện chậm hơn vài lần so với trí nhớ của vị tu chân đại sư. Chẳng qua, việc làm Mộc Vĩnh Hiệt đau đầu không chỉ có như vậy, tu chân giả yêu cầu ngoại vật rất nhiều, cơ sở gồm tài, lữ, pháp, địa <tiền tài, bằng hữu, pháp thuật, địa điểm>, tuy Mộc Vĩnh Hiệt còn trong giai đoạn sơ bộ tu chân giả, cũng không cần dùng nhiều đến thế, nhưng tài lực vẫn là không thể thiếu, bởi vì trong địa cầu thiếu thốn linh khí này, cần một lượng lớn dược liệu trân quý,
Mộc Vĩnh Hiệt muốn bán đi tất cả gia sản của mình, thu mua dược liệu phục vụ tu luyện, nhưng là suy đi nghĩ lại mới phát hiện làm như vậy hết sức ngu xuẩn, như đánh cá ao cạn vậy, bởi vì tính sơ bộ tài sản bản thân, tính ra, số tiền còm kia còn chưa đủ mua một phần trăm nguyên liệu giúp hắn trúc cơ, bản thân mới đi làm chưa được bao lâu, thêm chút tài sản tổ tiên lưu lại, như vậy mà muốn thành công trúc cơ, chỉ là kẻ mơ nói mộng mà thôi!
Cũng không thể đi cướp được, chính mình có ký ức của một vị tu giả Độ Kiếp kỳ, chỉ cần đủ thời gian, chính mình sẽ trở thành một vị thần tiên cường đại, nhưng là, cần có thời gian, hiện tại hắn vẫn là thư sinh hay tay trói gà không chặt. Sau cùng, Một Vĩnh Hiệt cũng nghĩ được một phương án, đó là vào làm trong một viện trung y, một mặt chuyên tâm tu luyện, ở trong viện trung y này, chẳng những có dược tài dễ dàng, mà lại có một phần thu nhập, càng thêm hiểu dược tính, cũng tốt cho việc phối dược sau này của bản thân, còn có cơ hội học tập bản lĩnh lão sư.
Nhưng là đến viện trung y rồi, hắn mới buồn bực phát hiện, muốn vào làm, cần có bằng cấp, Một Vĩnh Hiệt không khỏi cảm tháy ngu ngu, chẳng qua, hắn vẫn cắn chặt răng liều mạng học, bắt đầu quá trình cố gắng không ngừng nghỉ, vừa tu luyện vừa học tập y thuật. Một vài bạn học trước kia của hắn đến chơi nhà, nhìn thấy hắn học tập y thuật, không tránh khỏi nhìn hắn như nhìn quái vật, thật lâu sau chỉ có thể lưu lại một câu: “tự thẹn không bằng”, rồi cáo từ ra về.
Dụ hoặc trường sinh bất tử là vô cùng lớn, bình thường phải học năm năm đại học y, nhưng hắn chỉ mất một năm đã hoàn thành giáo trình. Trong quá trình này, hắn cũng phát hiện ra nhiều dược tài trong ký ức vị tu chân đại sư không có trên địa cầu, mà dược tài trên địa cầu cũng có nhiều loại không tồn tại trên các tinh cầu tu chân, lúc này, Mộc Vĩnh Hiệt triệt để mất phương hướng, như vậy tiếp tục tu luyện như nào? Làm sao để trúc cơ?
Cũng may vị tu chân đại sư kia am hiểu dược tính, ký ức cũng có dược tính của các loại dược liệu trúc cơ, bởi thế, cũng không phải là hoàn toàn chặn sạch được của Mộc Vĩnh Hiệt, hắn chỉ có thể dựa vào những dược tính kia, chầm chậm tiến hành thử nghiệm, bởi thế hắn chậm rãi mò sâu vào trong viện, cùng dần dần phát hiện khoảng chênh lệch rất lớn giữa giá trị và giá bán của một vài loại dược tài, thậm chí lớn đến không tưởng, chẳng qua, đây cũng không phải là điều một viện y cỡ trung có thể biết được, mà là do Mộc Vĩnh Hiệt dựa vào đủ loại thủ đoạn thăm dò ra.
Mà lại, Một Vĩnh Hiệt khi muốn đi học tập các lão y, thì bỗng phát hiện, kiến thức của mấy vị lão y này kém xa phần ký ức trong hắn, vì vậy bỏ qua không học nữa. Làm trong viện y một năm, Mộc Vĩnh Hiệt liền rời đi, bởi vì hắn phát hiện, dược liệu trong đó không đủ thỏa mãn hắn, chỉ có thể đi một vài viện trung y cỡ lớn mới đủ thỏa mãn, nhưng rồi hắn quyết định mở cửa hàng bán dược.
Như vậy, chẳng những hắn có được đại lượng dược tài, mà còn là người lấy đầu tiên, nên vô cùng tiện nghi, dựa vào kiến thức bản thân, Mộc Vĩnh Hiệt làm ăn phát đạt, dùng hai mươi năm phát triển, bắt đầu giàu đến chảy mở. Nhưng lúc này, Mộc Vĩnh Hiệt lại bỏ lại cửa hàng, việc này làm cho rất nhiều người ngạc nhiên, không thể hiểu nổi. Chỉ có hắn mới rõ tại sao, những dược liệu hắn buôn bán cùng thu gom từ đủ loại đầu mối đã bắt đầu không thể thỏa mãn hắn, hắn chỉ có thể bán đi sản nghiệp, bắt đầu trèo đèo lội suối, đi tìm dược tài thích hợp cho bản thân.
Cũng may, hiện tại giao thông thuận tiện, co xe hơi, đi từ vùng này sang vùng khác cũng không mất bao lâu, tìm khắp các danh sơn, cũng thuận tiện bái phỏng các đại đạo quán, ở bên trong, vô số tu sĩ không màng tu đạo, thấy tiền là mắt sáng lên, đương nhiên một phần là do bọn họ không thể tu luyện hoặc là chính bản thân không tin tưởng vào tu luyện, Một lòng trung trinh này, bản thân hắn cũng khuyết thiếu, nó là then chốt tu luyện, hắn cũng phát hiện, thời cổ đại, những tu giả lưu lại rất nhiều pháp quyết cường đại, nhưng không người luyện thành, cho nên mới tiêu điều như ngày nay. Đươg nhiên vượt qua các đại sơn, được đến dược tài trên quý, dù cho bản thân không cần dùng, cũng có thể đổi lấy một lượng lớn kim tiền, như vậy, cứ thế kéo dài ba năm.
Dưới đại lượng dược tài trợ giúp, cuối cùng, Mộc Vĩnh Hiệt thành công đả thông kinh mạch, đặt một chân vào con đường tu chân. Sau khi đả thông toàn bộ kinh mạch, cần hình thành đại chu thiên, cần tìm một nơi an tĩnh, lại linh khí sung túc, không thể bị quấy nhiễu để tiến hành, nghĩ ngợi hồi lâu, Mộc Vĩnh Hiệt quyết định quay về Ba Thục đến sơn động linh khí nồng đậm trước kia bản thân tìm ra, đến nơi đó đả thông đại chu thiên, đưa chân khí trong thân thể hóa thành tiên thiên chân khí, là chính thức bước chân vào hàng ngũ tu chân giả. Còn về vô số mãnh thú nơi thâm sơn cùng cốc, sớm từ lâu trước, hắn đã hoàn toàn không sợ hãi rồi.
Hắn dụng lục địa đằng không thuật, một bước nhảy lên cao hơn hai mươi thước, lúc này thành quả tu đạo của hắn cũng có chút tiểu thành, chỉ dùng chưa đến cai canh giờ, hắn tiến xâu vào thâm sơn Tứ Xuyên, có hệ thống định vị vệ tinh, Mộc Vĩnh Diệp căn bản không sợ lạc đường, một bên phi nhanh, một bên tìm kiếm dược liệu cần thiết.
Cuối cùng, trải qua ba tháng, hắn cũng tìm đủ được dược liệu cần thiết, chỉ cần tìm một chỗ bế quan là không cần lo lắng gì nữa. Vừa khéo, đây cũng tính là vận khí của Mộc Vĩnh Diệp, trong thâm sơn Ba Thục, không ngờ lại có một cái hang không lớn, đỡ mất công hắn chuẩn bị, lập tức hắn quyết định bế quan.
Thời gian nhẹ nhàng trôi, vừa bế quan, đã trôi qua một tháng, cũng may Mộc Vĩnh Diệp mang đủ thực vật, thêm nữa tu luyện đã đạt tiểu thành, nhu cầu ăn uống cũng giảm bớt nhiều, bởi thế có thể kiên trì vượt qua một tháng. Hôm nay là thời điểm xuyên qua một kinh mạch cuối cùng trong đại chu thiên, chỉ cần đả thông kinh mạch này, sẽ triệt để hình thành đại chu thiên.
Cũng nhờ Mộc Vĩnh Diệp chuẩn bị đầy đủ, cũng không lâu lắm, đã gần đã thông xong, chỉ còn lại chút đường cuối cùng, một cỗ chân khí, theo hình xoáy ốc, mãnh liệt lao về cuối con đường.
“Ba!”Con đường vừa thông, chân khí trong thân thể hắn như dòng sông bị chặn hồi lâu, bỗng được thoát gông cùm, lồng lộn chạy tuần hoàn khắp thân thể, một khắc này, Mộc Vĩnh Diệp vô cùng kích động, bước thứ nhất, đả thông đại chu thiên đã thành công!
Mang theo hớn hở, hắn tỉ mỉ quan sát chân khí trong thân thể, toàn tâm đầu nhập, hoàn toàn không để ý đến ngoại vật, dù sao thì cho dù cửa động có bị lở xuống, cũng không ai tiến vào quấy rối hắn.
“Oanh!”Tất cả sụp đổ, tiếng vang lớn làm cho Mộc Vĩnh Diệp bừng tỉnh, nhìn vào vô số cự thạch từ trên đầu đổ xuống, đôi mắt tràn đầy không thể tin nổi, hắn bị tính huống ngoài ý muốn này làm buồn bực đến hộc máu, một khắc trước khi cự thạch rơi xuống người hắn, một tia hoàng quang chiếu vào thân thể hắn.
Tiếp theo, Mộc Vĩnh Diệp trở thành vị tu chân giả đầu tiên chết vì địa chấn! Bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, trên thân xác tan nát của hắn là linh hồn Mộc Vĩnh Diệp, đôi mắt đầy buồn bực, lúc này, Mộc Vĩnh Diệp muốn mở miệng cảm thán, nhìn về thân thể mới hoàn thành đại chu thiên đã bị đá đè nát, hắn cảm giác vận mệnh mình thật đen đủi, y như vị tu giả đoạt xá gặp phải miếng ngọc bội giẻ rách kia, thật sự là tìm khối đậu hũ đập đầu chết đi cho xong!
Chết như thế này, nếu bị người khác biết, thật sự là cười đến chết mà, còn mơ tưởng trường sinh bất tử gì chứ, hiện tại mạng nhỏ cũng ô hô ai tai rồi! Chỉ là trước khi hắn chết, có một tia hoàng quang mang theo một giọt máu hắn phun ra, xuyên qua thân thể, tiến vào hồn phách hắn. Trong hồn phách có chứa máu tươi? Chẳng những trước kia chưa từng phát sinh mà còn là chuyện không thể xảy ra, nhưng là, một khắc này rõ ràng đã phát sinh, cho dù có được ký ức khổng lồ về tu chân giả, hắn cũng không rõ là điều gì xảy ra.
Nhưng là, đạo hoàng quang này, Mộc Vĩnh Diệp căn cứ ký ức không lồ, cũng biết được một hai, chỉ là không ngờ, hoàng quang này lại tiến vào hồn phách hắn. Hoàng quang là gì? Chính là một thứ vô cùng biến thái, có thể tính là tiêu hao phẩm <dùng xong là hết>, nhưng thường nhân tìm không được, lần này Ba Thục xảy ra địa chấn, nói trắng ra là do long mạch Hoa Hạ lệch vị, vì vậy mà tiết lộ chút số mệnh thiên hạ. Mà hoàng quang chính là số mệnh, số mệnh trong nháy mắt tiến vào thân thể Mộc Vĩnh Diệp, nếu là trong tình huống bình thường, Mộc Vĩnh Diệp chính là đại may, chó ngáp phải ruồi, có tia số mệnh này, hắn làm gì đều thuận lợi, dù cho đứt tay, đứt chân, nhờ một tia số mệnh này cũng dần dần mọc lại. Nhưng là, thân xác bị chôn sống rồi, muốn nói mọc ra thân thể mới thì quá điên rồ rồi, vì vậy hắn chỉ có thể nhìn về phía thân xác nát bét dưới chân, không ngừng đau lòng.
“Đại đạo vô thượng của ta”Mộc Vĩnh Diệp khóc rống lên một hồi, mặc dù trong trí nhớ tu giả, trên đời này cũng có quỷ tu, nhưng lại không có điển tịch quỷ tu, làm cho Mộc Vĩnh Diệp đau lòng đến nỗi muốn nhổ nốt giọt máu cuối cùng trong linh hồn ra, nhưng may là còn cố nhịn xuống được.
Chính lúc Mộc Vĩnh Diệp đang buồn bực nhất, sau lưng hắn đột nhiên vang lên một thanh âm, “nên lên đường rồi!”. Vừa quay đầu lại, hắn lập tức ngây ngốc, sau lưng là hai nhân vậy chỉ có trên điện ảnh, người bên trái toàn thên đen nhánh, cả làn da cũng đen nhánh, vươn ra đầu lưỡi thật cài, tay cầm hắc bổng cực lớn, “người” bên phải là phiên bản tẩy trắng của người bên trái, chỉ là khuôn mặt có chút khác.
Hắc, Hắc, Hắc Bạch Vô Thường?”Mộc Vĩnh Diệp khủng hoảng lắp bắp cất tiếng, một khắc này, thanh âm của hắn run rẩy không thôi.
“Hắn là Bạch Vô Thường không sai, nhưng ta là Hắc Vô Thường, không phải là Hắc Hắc Hắc”Hắc Vô Thường buồn bực đáp.
“Ta nói này Hắc Vô Thường, ngươi dứt khoát đổi tên thành Hắc Hắc Hắc Vô Thường đi, ta thấy đi đâu ngươi cũng được gọi bằng cái tên này”Bạch Vô Thường ở bên cạnh cất tiếng đả kích.
“Tốt rồi, đi thôi”Hắc Vô Thường chỉ có thể vô cùng buồn bực nói.
“Đi đâu vậy?”Mộc Vĩnh Diệp lúc này mới phản ứng lại, chính mình đã chết, cũng đã thành quỷ rồi, còn sợ quỷ cái rắm à!
“Đương nhiên là địa phủ”Hắc Vô Thường nói.
“Địa phủ? Địa phủ ở dưới mặt đất sao?”Mộc Vĩnh Diệp hỏi.
“Phụt, lại là vấn đề này, nơi này, gọi là Trái Đất đi, trong lòng nó lớn được bao nhiêu? Có thể bố trí một phủ được sao?”Bạch Vô Thường vừa cười vừa đáp.
“Chẳng lẽ ở hành tinh khác?”Mộc Vĩnh Diệp hỏi.
“Hành tinh khác? Hắc hắc, tiểu tử, ngươi nói là tinh cầu khác sao? Những tinh cầu đó cùng Trái Đất này như nhau thôi, chỉ là mảnh vụn của hồng hoang, mà thực ra những thứ đó không thể gọi là tinh, bởi vì chúng nó còn chưa đủ tư cách, tất cả nơi này, bao gồm cả vô số tinh cầu theo ý nghĩ của ngươi cũng chỉ là một phần của Nhân Gian giới mà thôi”Bạch Vô Thường cười nói.
“Nhân Gian giới?”Mộc Vĩnh Diệp có chút kỳ quái hỏi, bởi vì trong ký ức kia, tu chân giả đều nhận thức vũ trụ này là Nhân Gian giới.
“Thiên địa phân tam giới, Thiên giới, Nhân Gian giới và Minh giới, Địa phủ ở trong Minh giới, ngươi nói xem, như vậy Địa phủ có phải ở hành tinh khác không?”Bạch Vô Thường cười nói.
“Tốt rồi, lên đường thôi, không cần phải dông dài làm gì, có cần dùng “hồn tỏa” <trói linh hồn> không?”Hắc Vô Thường bỗng nói xen vào.
“Không cần, ta tự đi được”Mộc Vĩnh Hiệt cam chịu nói, hắn quay đầu nhìn thân thể nát vụn của mình lần cuối, bàn tay hắn nhanh chóng bị Hắc Vô Thường nắm lấy, trước mắt tối đen, một khoảng mênh mông. Bỗng nhìn thấy con đường vô bờ bến, Mộc Vĩnh Diệp không khỏi thất thần thở dài.
“Tiểu tử, đây chính là Hoàng Tuyền lộ trong truyền thuyết nhân gian, đi qua đoạn đường này, sẽ đến Địa phủ”Bạch Vô Thường nói.
“Chính là, tại sao ở đây lại vắng vẻ vậy, không một bóng người nào?”Mộc Vĩnh Diệp hỏi.
“Nói nhảm, trên Hoàng Tuyền lộ này có thể có người sao?”Hắc Vô Thường nói.
“A, kỳ thực có rất nhiều quỷ hồn trên con đường này, chỉ là ngươi không thấy mà thôi”Bạch Vô Thường nói.
“Sao lại như vậy chứ? Ta đều đã chết, sao còn không nhìn thấy? Các ngươi có thể nhìn thấy không?”Mộc Vĩnh Diệp tò mò hỏi.
“Đương nhiên, Hoàng Tuyền lộ này chỉ có một đường, nhưng là lại do vô số không gian trùng điệp lên nhau mà thành, bởi thế, mỗi một hồn phách chết đi sẽ đi trên một không gian riêng biệt, vì vậy ngươi không nhìn thấy được, chỉ có những quỷ tiên như chúng ta, mới có thể nhìn thấy”Bạch Vô Thường nói.
Nghiệp chướng!”Một tiếng hống từ phương xa truyền đến
Tiếp theo, một móng vuốt cực lớn chục lấy hồng quỷ, hồng quỷ kia dù giãy dụa như nào cũng không thể thoát được móng vuốt đó.
“Thả ta ra”Ác quỷ giận dữ hét lên.
“Hừ!”Một tiếng hừ đầy giận dữ đáp lời nó, tiếp theo, móng vuốt dần hóa nhỏ cùng biến hình, chầm chập hóa thành bàn tay người, mà theo móng vuốt hóa nhỏ, hồng quỷ cũng bị biến nhỏ theo, cuối cùng hồng quỷ chỉ lớn cỡ nắm tay. Lúc này một nam tử mang gương mặt thư sinh mặc hán phục cúi xuống nhặt ác quỷ lên.
“Đế Thính đạo nhân, may là ngài đến kịp, nếu không chúng thuộc hạ xong rồi”Bạch Vô Thường nhìn thấy nam tử, vội vàng hành lễ nói.
“Các ngươi không sao chứ?”Đế Thính nói.
“Chúng thuộc hạ không sao, nhưng quỷ mới nhập phủ Mộc Vĩnh Diệp kia thảm rồi, hẳn hiện tại đã bị ác quỷ hấp thu đi”Bạch Vô Thường nói.
“Một tiểu quỷ mà thôi, tan biến thì tan biến”Đế Thính đáp, nói xong liền quay đầu rời đi.
“Còn có thể làm như nào đây?”Bạch Vô Thường nhìn về phía Đế Thính bay xa, khẽ thì thào.
Một thời thần sau, một thân bạch y Đế Thính tới một không gian huyết hồng cực lớn, trong không gian này, chỉ có một huyết hải vô cùng lớn, trong huyết hải là vô số ác quỷ không ngừng lăn lộn, có con nhô lên phần đầu, có con nhô lên cánh tay, có con nhô được cả người lên nhưng là dù cho chúng không ngừng giãy dụa muốn đi lên cũng không thể thoát được huyết hải này.
Đế Thính lăng không đứng giữa không gian, lạnh nhạt nhìn xuống phía dưới, đưa tay ném một cái, hồng quỷ bị ném vào bên trong, khi hồng quỷ vừa tiến vào huyết hải, cũng như những ác quỷ khác, cũng chìm nổi theo nhịp sóng. Nhưng là hồng quỷ này khác với những hồng quỷ trong huyết hải, nó chỉ ngây ngốc nhìn huyết hải xung quanh.
Nhìn đến hồng quỷ chìm vào huyết hải, Đế Thính triệt để yên tâm, tan biến giữa hư không.
*
***
Mộc Vĩnh Diệp chỉ thấy hồng quỷ hơi há miệng, bản thân đã vào trong bụng nó rồi, tuy cùng ở trong bụng người khác, nhưng là, Mộc Vĩnh Diệp cũng biết mình không có bản lĩnh như Tôn Ngộ Không, rốt cuộc bản thân chỉ là một hồn thể, mà vừa tiến vào trong bụng hồng quỷ, một cỗ năng lượng như có như không kiềm chế hắn, làm cho hắn không thể động đậy được. Cỗ năng lượng này còn mang theo lực lượng cắn nuốt. Mộc Vĩnh Diệp cảm giác hồn thể của mình dần dần tan ra thành từng tia năng lượng.
Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp cảm giác càng lúc càng yếu, đôi mắt đã hoa đi, thân thể gần như rơi vào trạng thái mông lung, mệt mỏi ập xuống phủ lấy hắn, làm cho hắn muốn ngủ vậy.
Nhưng là, khi Mộc Vĩnh Diệp yếu đến gần như không thể chống trụ được nữa, hoàng quang đột nhiên lóe lên, Mộc Vĩnh Diệp bỗng cảm giác tốt hơn rất nhiều, nhìn vào hoàng quang trên người, Mộc Vĩnh Diệp rõ ràng, hoàng quang này chính là tia “số mệnh” trong linh hồn hắn. Hắn không ngừng mừng thầm, bản thân lúc đầu còn buồn bực vì một tia số mệnh đến quá trễ, hiện tại mới phát hiện, tia số mệnh này đến kịp thời biết bao. Nhờ hoàng quang bao phủ, Mộc Vĩnh Diệp đột nhiên cảm thấy lực lượng của mình không còn bị ác quỷ hấp thu nữa, mà còn có vô số năng lượng tiến vào hồn thể hắn. Hấp thu từng tia hồn lực, tinh thần càng lúc càng sảng khoái, hồn thể hắn vốn hư ảo dần dần ngưng thực.
Nhưng là, Mộc Vĩnh Diệp lại phát hiện, tia số mệnh trong hồn thể của mình cũng dần dần giảm đi. Tuy tốc độ giảm đi là rất chậm, nhưng là nhìn vào nó giảm đi, hắn vẫn rất đau lòng. Lại theo thời gian trôi qua, Mộc Vĩnh Diệp hấp thu hồn lực càng lúc càng nhiều, lại qua một thời thần, đột nhiên, trong đầu Mộc Vĩnh Diệp lại thêm một đoạn ký ức phi thường dài.
Đây cũng là ký ức của một tu chân giả, vốn là tu luyện trường sinh, đầu nhập đại đạo, nhưng không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma mà chết, xuống đến Địa phủ, muốn cho hắn chuyển thế, đầu nhập súc sinh đạo, điều này hiển nhiên hắn không thể tiếp nhận được, bởi thế mới nháo lên, hơn nữa cắn nuốt mấy cái tiểu quỷ, như vậy, liền bị xếp vào hàng ngũ ác quỷ, lại còn do cắn nuốt mấy tiểu quỷ, toàn thân hắn hóa hồng, chính thức trở thành ác quỷ.
Lại qua một thời thần, cuối cùng Mộc Vĩnh Diệp cũng kế thừa xong ký ức của hắn, lúc này, hồng quỷ ở bên ngoài đã yếu đến gần như trong suốt.
“Phốc!”Hồng quỷ kia tán thành tro bụi, cũng lộ ra Mộc Vĩnh Diệp đã vô cùng ngưng thực. Khả năng là nhờ mộ tia “số mệnh”, nhan sắc hồn thể Mộc Vĩnh Diệp không hóa hồng mà vẫn giữ nguyên lục sắc.
Ở một khắc hồng quỷ tiêu tán, Mộc Vĩnh Diệp cũng bạo lộ trong huyết hải, nhìn đến huyết hải mênh mông vô bờ bến, hắn không khỏi chím đắm trong trạng thái mờ mịt thất thố. Đột nhiên, một cái miệng lớn mở rộng sau lưng hắn, một ngụm nuốt xuống.
“Các ngươi đến bắt ta, như vậy những hồn phách khác thì sao?”Mộc Vĩnh Diệp lại hỏi.
“Đần độn, ai nói Hắc Bạch Vô Thường chỉ có hai người chúng ta? Như vậy không phải mệt chết sao?”Hắc Vô Thường lại nói xen vào.
“A!”Mộc Vĩnh Diệp không khỏi có chút sửng sốt.
“Tiểu tử, lát nữa đến Địa phủ rồi, nhìn đức hạnh một đời của ngươi, hẳn không có vấn đề gì, chắc sẽ đến Chuyển Sinh trì, đầu thai làm người thôi”Bạch Vô Thường nói.
“Chuyển thế? Có thể giữ lại ký ức không?”Mộc Vĩnh Diệp lo lắng hỏi, rốt cuộc không dễ dàng lấy được công pháp tu chân, cuối cùng lại bị lấy đi ký ức, vậy chẳng phải bao cố gắng trước kia đều thành công cốc sao?
“Đương nhiên không thể, sau khi uống Mạnh Bà thang, ký ức sẽ bị phong ấn, trừ khi ngươi lại chết!”Bạch Vô Thường nói.
“A!”Một Vĩnh Hiệt trợn tròn mắt nhìn hắn.
“Vậy có cần trải qua mười tám tầng địa ngục không?”Mộc Vĩnh Diệp cố gắng gìn giữ một tia hy vọng cuối cùng.
“Đó là nơi dành cho hạng người cùng hung cực ác, tội ác càng nặng, chịu phạt càng nặng”Hắc Vô Thường nói.
“Nếu là tội ác vượt qua mười tám tầng địa ngục thì sao?”Mộc Vĩnh Diệp hỏi.
“Đấy là ác quỷ rồi, Địa Tạng Vương Bồ Tát sẽ đích thân siêu độ chúng”Bạch Vô Thường nói.
Đúng lúc ấy, một tiếng cười âm trầm khủng bố vang lên, “kiệt kiệt kiệt”.
Mộc Vĩnh Diệp đột nhiên thấy hồng quỷ lao đến, quỷ thân vô cùng lớn, ít nhất lớn gấp Mộc Vĩnh Diệp cả nghìn lần.
“Không tốt, là ác quỷ vạn năm”Bạch Vô Thường kinh ngạc kêu lên.
“Hắn làm sao có thể trốn khỏi Ác Quỷ trì được chứ?”Hắc Vô Thường cũng kinh ngạc không kém.
Quỷ ảnh nhìn đến ba người Mộc Vĩnh Diệp, nhanh chóng mở miệng lớn, định một ngụm nuốt cả ba.
“Chạy mau”Hắc Vô Thường kêu lên, bản thân nhanh chóng nắm lấy tay Bạch Vô Thường, nháy mắt đã tránh thoát cái miệng to lớn kia. Nhưng là , Mộc Vĩnh Diệp của chúng ta sao có thể tránh thoát đây?
“Ta sao lại xui xẻo vậy chứ?”Đây là ý niệm cuối cùng của Mộc Vĩnh Diệp trước khi bị ác quỷ nuốt.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Mộc Vĩnh Diệp vô cùng buồn bực thầm nghĩ chính mình ngon như vậy sao? Làm sao còn chưa tới Địa phủ được hai ngày đã bị ăn hai lần rồi? Chẳng qua, nhờ một tia “số mệnh”, Mộc Vĩnh Diệp cũng không cần lo lắng, rất nhanh bắt đầu cắn nuốt ngược lại hồng quỷ, mà hồn thể hắn cũng theo đó càng thêm rắn chắc.
Sự tình buồn bực không ngừng tiếp tục, cuối cùng sau khi trải qua năm trăm ác quỷ cắn nuốt, rốt cuộc hồn thể của hắn cũng rắn chắc không kém những ác quỷ ở đây là bao, cũng không còn ác quỷ nuốt hắn nữa, đúng hơn là nuốt không nổi nữa, tuy trình độ rắn chắc không khác mấy so với những ác quỷ ở đây, nhưng về phẩm giai, hơn kém nhau một trời một một vực, chính là nhờ vào một tia “số mệnh” trợ giúp.
Lúc này, tuy không còn ác quỷ đến cắn nuốt hắn nữa, nhưng là, Mộc Vĩnh Diệp đau đầu đến muốn ngất đi, rất nhiều ký ức, đương nhiên cũng ngộ đến chút đạo pháp tu quỷ, nhưng phần lớn số này không phải là tu giả, chỉ là phàm nhân tràn ngập oán niệm, vô số ký ức làm ví dụ dạy bảo hắn cảnh giác.
Tuy hiện tại “an toàn”, nhưng là Mộc Vĩnh Diệp lại phát hiện có điều cổ quái, chính mình không thể thoát được lực hấp dẫn của huyết hải, mà trong ký ức của những ác quỷ, thì đã đến nơi này, đừng mong rời đi,cho dù là ác quỷ đầu tiên mình cắn nuốt cũng chưa từng rời khỏi đây.
Nếu đã không thể thoát ra, Mộc Vĩnh Diệp đành phải đi du đãng bốn phía, lại qua một tháng, lần này hắn kinh ngạc phát hiện, huyết hải này như là vô bờ bến, không có điểm cuối vậy. Nếu đã như vậy, hắn quyết định tiến về đáy huyết hải, nếu như không có tận cùng thì cũng phải có đáy đi.
Lặn xuống dưới gần ba tháng, ở dưới đáy nhìn thấy vô số ác quỷ, càng ở phía dưới, thực lực càng mạnh, Mộc Vĩnh Diệp cũng bị cắn nuốt vài chục lần mới đến được đáy biển.
Dưới gần đáy huyết hải, là một mặt pha lê cực lớn, mặt bên kia là hồng quang mãnh liệt mà mặt bên này là phù văn quái dị. Nhìn cảnh này, trên gương mặt hồn thể của Mộc Vĩnh Diệp hiện lên nét kinh hoàng, không ngờ, dưới đáy huyết hải lại là “Âm Dương Cách Tuyệt trận”. Trận pháp này là một trong những trận pháp đỉnh phong, ít nhất cần một Đại La Kim Tiên mới có thể bố trí, đến cùng là ai ra tay hào phóng như vậy?
Mộc Vĩnh Diệp cảm thán vươn tay ra chạm vào mặt pha lê, “tê”! Hắn trợn tròn mắt nhìn về phía trước, đây không phải là Âm Dương Cách Tuyệt trận sao? Làm sao mình có thể xuyên qua chứ? Hắn nhanh chóng kiểm tra thân thể, cũng không có pháp bảo biến thái gì, chỉ có một tia số mệnh, lại nhanh chóng kiểm tra một tia số mệnh, lúc này, hắn mới phát hiện một tia số mệnh ít đi một phần năm, sao lại như vậy chứ? Một Vĩnh Hiệt đau lòng không thôi, phải biết, bảo vệ tránh khỏi hơn năm trăm ác quỷ cắn nuốt, cắn ngược lại chúng cũng không mất đến một phần năm, giờ lại mất đi một phần năm rồi, quá xa xỉ mà!
Hiện tại tia số mệnh này như tiền tài của hắn vậy, coi như là một ngàn vạn, năm trăm ác quỷ cũng chỉ mất đến mười vạn khối, mà lần này nhất thời hiếu kỳ, mất tận hai trăm vạn, làm sao hắn có thể không đau lòng chứ?
Nếu như đã tiến đến, hắn cũng không muốn quay lại nữa, chẳng lẽ mất hai trăm vạn vô ích sao? Lại trầm xuống dưới đáy, mất gần một tháng, cuối cùng Mộc Vĩnh Diệp cũng đến được đáy. Nhưng cũng một khắc này, Mộc Vĩnh Diệp bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây ngốc, cơ hồ ngây ngất cả nén hương.
Trước mắt, là một hồng quả rất lớn, đường kính lên đến ba thước, tỏa ánh hồng quang khắp không gian. Trên bề mặt quả là vô số xúc giác, như hư như thực, hắn biết, đây là phương tiện hấp thu tinh hoa thiên địa của hồng quả, xuyên việt qua vô số không gian, tiếp xúc với tất cả các không gian, đương nhiên, cũng cần một đại thần thông giả mới có thể làm được như vậy, đến cùng là ai làm đây?
Mộc Vĩnh Diệp cũng không để ý vấn đề này nữa, hiện tại trong mắt hắn chỉ có hồng quả, mặc dù trong những ký ức hắn hấp thu được, không thấy nói về thứ quả này, nhưng là, không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, đây nhất định là một thiên tài địa bảo siêu cấp biến thái. Chẳng lẽ đây là nhờ một tia số mệnh mang đến?
Mộc Vĩnh Diệp lập tức hóa lớn hồn thể, lúc này, có tiện nghi mà không chiếm là kẻ ngu, mở ra miệng lớn lam sắc hướng về quả màu hồng, cắn mạnh xuống. “Ực!”Hắn nuốt luôn hồng quả xuống.
Trong tích tắc Mộc Vĩnh Diệp nuốt xuống hồng quả, hồng quả kia nhanh chóng tiêu tan, hoàn toàn dung nhập vào hổn thể Mộc Vĩnh Diệp. Tiếp theo, Mộc Vĩnh Diệp thu nhỏ thân hình, nhìn thấy không gian xung quanh đã biến thành tối đen, liền kiểm tra thân thể chính mình.
“A, sao lại không có biến hóa gì chứ?”Mộc Vĩnh Diệp không khỏi lẩm bẩm.
Đột nhiên, hắn cảm giác như trời đất quay cuồng, rồi hồn thể đột nhiên xuất hiện đau đớn kịch liệt, phải biết sau khi chỉ còn linh hồn, hắn đã mất đi cảm giác này từ lâu, mà giây phút này lại cảm thấy đau đớn, như vậy có thể không làm cho hắn kích động sao?
Nhưng là, đau đớn càng lúc càng mãnh liệt, rất nhanh đã vượt qua mức Mộc Vĩnh Diệp có thể thừa nhận, hơn nữa còn không ngừng tăng mạnh, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể tuyển chọn hôn mê, hai ý niệm cuối cùng vang lên trong đầu hắn, “quả này đến cùng là quả gì?” “ta sao lại xui xẻo vậy chứ?”.
____________________
Ngay thời khắc này, trong rừng tử trúc, trên Nam Hải Lạc Già tiên sơn, một nữ tử bạch y cùng một trung niên nam tử, ngồi đối diện nhau, vừa phẩm trà, vừa trò chuyện.
“Lần này Phật Tổ phong phật, vì sao đạo hữu không nguyện thụ phong? Như vậy có thể bảo toàn phần lớn nguyện lực”Bạch y nữ tử nói.
“Nếu thọ khổ trong Địa ngục hãy còn, thì thề không chịu thành phật, Từ Hàng không cần khuyên ta nữa”Nam tử nói.
“Ai, chấp niệm của đạo hữu còn quá sâu, trong tứ đại bồ tát chúng ta, tu vi đạo hữu cao nhất, hiện đã trảm nhị thi, chẳng lẽ thật sự Địa ngục chưa hết thọ khổ, đạo hữu sẽ không ra sao? Vĩnh viễn làm Địa Tạng Vương Bồ Tát sao?”Nữ tử nói.
“Có lẽ chính vì như vậy, cho nên, chấp niệm…”Địa Tạng Vương đang nói giở đột nhiên ngừng lại, trên mặt hiện lên nét không thể tin nổi, sau đó nhanh chóng đứng lên nói: “Từ Hàng, ta hiện tại có việc phải đi trước…”Thanh âm vừa dứt, đã không thấy bóng dáng Địa Tạng Vương đâu.
Mà nữ tử cũng khẽ nhíu mày lại, trước giờ nàng chưa từng chứng kiện Địa Tạng Vương thất sắc, trước giờ chưa từng có, kể cả lúc đối diện với Phật Tổ trách phạt, hắn cũng chỉ hờ hững không quan tâm, rốt cuộc vì sao mà hắn lại kinh ngạc?
____________________
Khi Mộc Vĩnh Diệp tỉnh lại, hắn cũng không biết rốt cuộc đã trải qua bao lâu nữa, mà hắn cũng không vội tra xét hoàn cảnh chung quanh mà xem xét hồn thể trước, rốt cuộc, đối với Mộc Vĩnh Diệp mà nói, hiện tại hắn đã chết, cũng chả cần phải lo lắng ngoại vật uy hiếp, trước kia còn có một mạng, giờ thì đến một mạng cũng chẳng còn.
Sau khi kiểm tra, hắn phát hiện nhan sắc hồn thể có chút tối đi, cũng không có biến hóa gì khác, tia số mệnh cũng không tăng không giảm.
“Không có gì thay đổi sao?” “Không có gì thay đổi sao?”Mộc Vĩnh Diệp khẽ lẩm bẩm, nhưng kỳ dị chính là có hai âm thanh vang lên, hơn nữa giống hệt nhau, vang lên cùng lúc.
“Gì vậy?” “Gì vậy?”Mộc Vĩnh Diệp lại nói, lần này, vẫn có hai âm thanh vang lên cùng lúc.
“Hừ!”Một tiếng hừ như sấm nổ bên tai, đánh thức Mộc Vĩnh Diệp, làm hắn ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này, hắn mới phát hiện, ở trước mặt mình, là một đài sen cực lớn, trên đài sen là một trung niên nam tử mặc bạch y, mà bên cạnh hắn là một nam tử trẻ tuổi, Mộc Vĩnh Diệp không nhận ra hai người là ai, nhưng nếu đổi là Hắc Bạch Vô Thường, nhất định có thể nhận ra nam tử trẻ tuổi bên cạnh chính là Đế Thính.
Vừa rồi phát ra tiếng hừ lạnh chính là nam tử ngồi trên đại sen, chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát, người vừa nói chuyện cùng Quan Âm Bồ Tát.
“Chủ nhân, hắn làm sao có thể xuyên qua Âm Dương Cách Tuyệt trận được?”Đế Thính nhíu nhíu mày, nói lên nghi vấn bản thân.
“Hừ, không nhìn thấy trên người hắn có một tia số mệnh sao?”Địa Tạng Vương nói.
“Có a, nhưng với điểm số mệnh như này cũng xuyên qua đại trận được sao? Như vậy Âm Dương Cách Tuyệt trận cũng quá dễ phá đi!”Đế Thính hiển nhiên tràn đầy không tin nói.
“Ngươi mang theo từng này số mệnh thì đương nhiên không được, cho dù có gấp vạn lần cũng không được”Địa Tạng Vương nói.
“A, sao lại vậy?”Đế Thính có chút kỳ quái hỏi.
“Bởi vì tu vi của ngươi rất cao, mà hắn gần như không có tu vi, thậm chí có thể nói cái gì cũng không có, số mệnh phát huy tác dụng rất lớn với hắn, như là một giọt nước vậy, một giọt nước không thể thỏa mãn một người khát, nhưng có thể dìm chết cả con kiến đang khát, bởi thế hắn có thể xuyên qua, mà ngươi không thể?”Địa Tạng Vương Bồ Tát nói.
“Các ngươi là ai?” “Các ngươi là ai?”Hai thanh âm lại vang lên.
“Hừ, thật to gan!”Địa Tạng Vương nói.
“Các ngươi muốn thế nào?” “Các ngươi muốn thế nào?”Mộc Vĩnh Diệp hỏi.
Địa Tạng Vương chỉ tay về phía Mộc Vĩnh Diệp, hắn cảm giác như hồn thể bị cắt làm đôi vậy.
“Chẳng lẽ xong rồi sao?”Mộc Vĩnh Diệp thầm nghĩ.
Chú giải:
Địa Tạng Vương
Địa Tạng Vương Bồ Tát là một vị Bồ Tát chuyên cứu độ sinh linh trong Địa ngục và trẻ con yểu tử. Có khi Địa Tạng cũng là người được xem là chuyên cứu giúp lữ hành phương xa. Đó là vị Bồ Tát duy nhất được diễn tả với bạch hào (lông trắng xoáy nằm giữa hai mắt, sa trên trán, một trong ba mươi hai tướng tốt của một vị Phật. Địa Tạng hay cầm Như ý châu và Tích trượng có sáu vòng, biểu hiện của sự cứu độ chúng sinh của Bồ Tát trong Lục đạo (sáu đường tái sinh).
Tại Trung Quốc và các nước Đông nam Á, Địa Tạng được xem là một trong bốn vị Đại Bồ Tát (ba vị khác là Quán Thế Âm, Văn-thù-sư-lợi và Phổ Hiền) chuyên cứu độ những người bị sa vào địa ngục. Trú xứ của Bồ Tát là Cửu Hoa sơn và tương truyền rằng, Địa Tạng đã thật sự hiện thân tại đây vào đời Đường dưới dạng một hoàng tử xứ Triều Tiên. Sau khi chết, nhục thân của vị hoàng tử này không tan rữa và người ta đã xây dựng một ngôi tháp để thờ vị này, một bảo tháp mà ngày nay vẫn còn.
Quan Thế Âm
Quán Thế Âm cũng gọi là Quán Tự Tại, Quan Âm, là một trong những vị Bồ quan trọng nhất trong Đại thừa. Có nhiều luận giải khác nhau về nguyên nghĩa tên ngài. Có người hiểu “īśvara” là một “người nam” quán chiếu thế giới, có người hiểu “svara” là “Âm”, tức là vị Bồ Tát lắng nghe mọi tiếng thế gian.
Nhìn chung, Quán Thế Âm là thể hiện lòng Bi, một trong hai dạng của Phật tính. Vì vậy, có khi người ta đặt tên cho Bồ Tát là bậc Đại Bi.
Trong các loại tranh tượng về Quán Thế Âm, người ta thấy có 33 dạng, khác nhau về số đầu, tay và các đặc tính. Thông thường ta thấy tượng Bồ Tát có ngàn tay ngàn mắt, có khi 11 đầu. Trên đầu có khi có tượng A-di-đà, xem như đặc điểm chính. Trên tay có khi thấy Bồ Tát cầm hoa sen hồng, vì vậy nên Quán Thế Âm cũng có tên là Liên Hoa Thủ (người cầm hoa sen) hay nhành dương liễu và một bình nước Cam-lộ. Số tay của Bồ Tát biểu hiện khả năng cứu độ chúng sinh trong mọi tình huống.
Trong tranh tượng với 11 đầu thì Quán Thế Âm mang 9 đầu của chín vị Bồ Tát, một đầu của một vị Phật và cuối cùng là đầu của Phật A-di-đà. Cứ mỗi ba đầu tượng trưng là ba đặc tính: từ bi với chúng sinh khổ nạn, quyết tâm đối trị cái xấu, hoan hỉ với cái tốt. Theo một cách nhìn khác thì 11 đầu biểu tượng cho mười cấp của Thập địa và Phật quả.
Tại Trung Quốc, Việt Nam và Nhật, Quán Thế Âm có tên là Quan Âm, hay được trình bày dưới dạng “Phật Bà”.
Last edited by Minh Huệ; 11-04-2011 at 09:14 PM.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Vốn chuẩn bị tâm lý hồn tan phách lạc, vốn đã không ngừng cảm thán bản thân sao lại xui xẻo như vậy? Nhưng là, một lát sau, Mộc Vĩnh Diệp kinh ngạc phát hiện, tư tưởng bản thân vẫn còn, chẳng lẽ mình không sao?
Lại nhìn tiếp thân thể, Mộc Vĩnh Diệp triệt để ngây ngốc, bởi vì, giờ phút này, Mộc Vĩnh Diệp nhìn thấy một hồn thể ở bên cạnh giống hệt mình, cả hai giống y như đúc, giống hệt hình ảnh khi soi gương vậy, phi thường quái dị, mà hai cỗ hồn thể còn chung một tư tưởng, chuyện gì thế này?
Chính mình làm sao lại biến thành hai? Cái nào mới là bản thể? Một Mộc Vĩnh Diệp nhéo mặt Mộc Vĩnh Diệp kia, nắm chặt, không việc gì, nắm thật chặt, “ai u”, một Một Vĩnh Hiệt kêu lên đau đớn, tuy chỉ là hồn thể, nhưng là hồn thể cũng bị tổn thương, cũng có đau đớn. Mộc Vĩnh Diệp tuy cảm thấy gương mặt kia đau, nhưng chỉ là cảm giác mà thôi, cũng không thật sự đau đớn.
Đế Thính đứng trên đài sen bên cạnh Địa Tạng Vương, nhìn vào động tác của Mộc Vĩnh Diệp, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, kẻ ngu nào đây?
“Đủ rồi!”Địa Tạng Vương lập tức quát lên.
Một tiếng này lập tức thu hút chú ý của hai Mộc Vĩnh Diệp, hắn lập tức nói với Địa Tạng Vương, lần này hắn khép nép nói: “Đại nhân, tiểu nhân sao lại hóa thành như này?” “Đại nhân, tiểu nhân sao lại hóa thành như này?”.
“Tiểu tử, ngươi biết không, bảo bối của ta đã bị trộm mất!”Địa Tạng Vương giận dữ nói.
“Đại nhân, là bảo bối gì?” “Đại nhân, là bảo bối gì?”Mộc Vĩnh Diệp hỏi.
“Đại Quang Minh Phân Thi quả”Địa Tạng Vương nói.
“Đại Quang Minh Phân Thi quả? Đó là quả gì chứ?” “Đại Quang Minh Phân Thi quả? Đó là quả gì chứ?”Mộc Vĩnh Diệp nói.
“Người khác gọi ta là Địa Tạng Vương, bởi vì ta từng thề chừng nào địa ngục chưa hết thọ khổ, thề không thành phật, chính vì chấp niệm của ta quá sâu, nhưng là, mọi người còn không biết, ta lưu lại địa ngục, một mặt vì siêu độ ác quỷ, một mặt là vì chở Đại Quang Minh Phân Thi quả chín, bởi vì, không ai biết tại nơi cực âm này, cực âm sinh dương, lại sản sinh ra linh quả này, cũng chỉ có ta cùng Đế Thính biết, vì thế chúng ta bảo hộ chỗ này vô số năm, nhưng là, một trước khi quả chín lại bị người trộm mất”Địa Tạng Vương nói.
“Đại nhân, bị người trộm mất, là ai to gan vậy?” “Đại nhân, bị người trộm mất, là ai to gan vậy?”Mộc Vĩnh Diệp hỏi.
“Ngươi”Địa Tạng Vương giận dữ nói, ánh mắt long sòng sọc nhìn vào Mộc Vĩnh Diệp.
“Tiểu nhân? Không thể nào? Ngài xem, ta chỉ là một linh hồn, trên người không có gì, mà muốn chứa cũng không chứa được, làm sao lại là ta trộm chứ?” “Tiểu nhân? Không thể nào? Ngài xem, ta chỉ là một linh hồn, trên người không có gì, mà muốn chứa cũng không chứa được, làm sao lại là ta trộm chứ?”Mộc Vĩnh Diệp nói.
“Hừ, Đại Quang Minh Phân Thi quả công hiệu nghịch thiên nhất chính là chém đi chấp niệm thi, ta muốn dùng nó để trảm thi thì phải đợi quả chín, mà ngươi là một hồn thể, do không có thực lực, nên không cần đợi quả chín cũng có thể dùng nó để trảm thi, hiện tại ngươi cùng chấp niệm thi đứng ở trước mặt ta, ngươi còn dám nói oan uổng sao?”Địa Tạng Vương giận dữ nói.
“Đại nhân, ngài nói tiểu nhân trảm đi một thi?” “Đại nhân, ngài nói tiểu nhân trảm đi một thi?”Mộc Vĩnh Diệp không thể tin nổi hỏi.
“Không sai, không biết ngươi giẫm phải vận *** chó gì mà một hồn thể cũng trảm thi được”Đế Thính đứng ở một bên đố kỵ nói.
Giây phút này, Mộc Vĩnh Diệp nhớ đến quả màu đỏ lúc trước hắn ăn, tâm tình vui sướng, cũng không biết nên nói gì cho phải, nhưng là một khắc sau, Mộc Vĩnh Diệp nhanh chóng bừng tỉnh, hơn nữa còn trở nên khẩn trương, nếu hắn còn thân thể thì chắc chắn đã ướt sũng mồ hôi rồi, bởi vì một câu thề của Địa Tạng Vương: chừng nào địa ngục chưa hết thọ khổ, thề không thành phật, có thể thấy được chấp niệm của Địa Tạng Vương quá sâu, đến nỗi làm người khác kinh sợ, chính mình xóa đi hy vọng trảm thi của hắn, hắn không phải hận chết mình sao? Vậy chẳng phải là xong rồi sao, Địa Tạng Vương sẽ giày vò mình như nào đây?
“Tiểu tử, hiểu ra rồi chứ?”.
“Trái cây kia, đã bị tiểu nhân ăn mất, lấy thần thông của Địa Tạng Vương đại nhân, chắc chắn có thể lấy nó ra, điều này hẳn không thành vấn đề với đại nhân đi? Sau khi ngài lấy trái cây ra, thả tiểu nhân đi được chứ?”Một Mộc Vĩnh Diệp lên tiếng, giờ phút này, hắn đã thích ứng với trạng thái hai hồn, cũng có thể khống chế hai hồn không làm chuyện trùng lặp.
“Hừ, thi cũng trảm rồi, còn lấy cái rắm gì ra được nữa”Đế Thính ảo não nói: “Chủ nhân, diệt nó đi”.
“Súc sinh đáng chết này!”Mộc Vĩnh Diệp không ngừng phỉ báng, tên Đế Thính này cũng quá coi mạng người như cỏ rác đi, không mạng hồn mới đúng!
“Không, Đại Quang Minh Phân Thi quả bị hắn nuốt, như vậy phải lấy ra chút chỗ tốt chứ”Địa Tạng Vương nói.
“A, hắn là hồn thể, có thể lấy ra thứ gì chứ?”Đế Thính kỳ quái hỏi.
“Hắn đã dựa vào điểm số mệnh này xuyên qua Đại Âm Dương Cách Tuyệt trận được, thì cũng phải xuyên qua được Thái Thanh Ngự Vật trận mới đúng”Đôi mắt của Địa Tạng Vương nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp sáng lấp lánh.
“Chủ nhân, không thể được!”Đế Thính trong nháy mắt đã phản ứng lại, khẩn trương kêu lên.
“Vì sao không thể? Đại Quang Minh Phân Thi quả đã không còn, nếu không phải nhìn ra tiểu tử này còn có chút tác dụng, ta đã sớm diệt hắn rồi, hừ, mấy năm nay ta không ngừng siêu độ ác quỷ, không phải vì che dấu Đại Quang Minh Phân Thi quả sao, giờ nó đã không còn, ta còn gì không thể nữa? Ta còn gì phải sợ nữa?”Do kích động nên giọng của Địa Tàng Vương bỗng chốc cao vút.
“Nhưng là, chủ nhân, như vậy có thể không, vạn nhất?”Đế Thính lập tức khuyên nhủ, hơn nữa trên mặt hiện ra vẻ vô cùng lo lắng.
“Ngươi không cần khuyên nữa, ý ta đã quyết, mà cũng chỉ có một cơ hội này,cơ hội lần sau không biết phải chờ tới lúc nào nữa?”Địa Tàng Vương ảo não nói.
“Nhưng mà chủ nhân, Thái Cực đồ dễ trộm như vậy sao?”Đế Thính vẫn không ngừng khuyên nhủ.
“Hừ, Tam Thanh, Nữ Oa, Phục Hi, cả Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, một đám thánh nhân đều đã đến Tử Tiêu cung nghe Hồng Quân giảng đạo, không hết kỳ hạn, bọn họ sẽ không trở về, Thái Thượng đưa Thái Cực đồ cho Huyền Đô tham ngộ, hy vọng hắn có thể mượn nó ký thác chấp niệm, trảm thi thành thánh, đây chính là cơ hội tốt cho ta”Sắc mặt Địa Tạng Vương trở nên điên cuồng.
“Nhưng là, nhưng là khi Thái Thượng trở về thì làm sao đây?”Đế Thính nói.
“Thái Thượng trở về? Hừ, ta không đần độn như tên Huyền Đô kia đâu, hắn thành đệ tử Thái Thượng từ thời hồng hoang, hiện giờ còn chưa thành thánh nhân, mà tam hoàng được Thái Thượng chỉ điểm, tuy thành ngụy thánh, nhưng cũng chứng đạo nhân hoàng, Huyền Đô hắn thì sao, giờ mới trảm ra thiện ác nhị thi, có thể thấy tư chất hắn kém đến đâu. Mấy lần dùng Thái Cực đồ đều không trảm thi được, nếu nó ở trong tay ta, tất sẽ trảm chấp niệm thi trước khi Thái Thượng trở về, lúc đó dù ta không đạt được hỗn nguyên thánh nhân cũng là ngụy thánh như tam hoàng, lúc đó Thái Thượng có thể làm gì, cùng lắm là trả lại Thái Cực đồ cho ông ta”Địa Tạng Vương có chút kích động nói.
Nhìn đến Địa Tàng Vương có chút kích động, mang theo chút điên cuồng, Đế Thính biết lúc này không thể khuyên được, cũng chỉ đành nói: “Ai, được rồi, hy vọng hết thảy thuận lợi như chủ nhân tính toán”.
Lúc này Mộc Hĩnh Việt nghe được đoạn đối thoại giữa Đế Thính cùng Địa Tạng Vương, ngây ngốc không biết làm gì cho phải, từ đoạn đối thoại, không khó để đoán ra, bọn họ muốn mình đi trộm Thái Cực đồ. Nhưng Thái Cực đồ là gì? Đấy là pháp bảo mạnh nhất của Thái Thanh trong Tam Thanh, bảo chính mình đi trộm Thái Cực đồ? Hiềm mạng sống quá dài sao? Nhưng là Mộc Vĩnh Hiệt biết, nếu chính mình không đi, như vậy chỉ có một đường chết!
Bởi thế, Mộc Vĩnh Hiệt rất thông minh, tuyển chọn không nói lời nào.
“Ân, ngươi giúp ta lấy Thái Cực đồ, ta không truy cứu chuyện ngươi trộm quả nữa, ngươi có dị nghị gì không?”Địa Tàng Vương nói.
“Không có gì”Mộc Vĩnh Hiệt cũng chỉ có thể nói như này, hơn nữa, Mộc Vĩnh Hiệt biết, dù chính mình mang về Thái Cực đồ cho Địa Tạng Vương, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho mình, chỉ có thể đi một bước, tính một bước thôi.
“Tốt, khoảng thời gian này, ngươi tự mình thích ứng hồn thể mới do trảm thi của ngươi đi, ta sẽ nghĩ biện pháp dẫn Huyền Đô rời xa bát Cảnh cung, còn Đế Thính sẽ dẫn ngươi đến Bát Cảnh cung”Địa Tạng Vương nói.
“Ân”Mộc Vĩnh Hiệt cũng chỉ có thể cam chịu gật đầu.
Chính là khi Mộc Vĩnh Hiệt tưởng tạm thời đã ổn thỏa, không việc gì nữa rồi thì Địa Tàng Vương đột nhiên đứng lên, ngón tay không ngừng tạo quyết, trong nháy mắt, vô số pháp quyết hình thành, hơn nữa tạo thành một đồ án phi thường huyền ảo giữa không trung, búng một cái, đồ án chìm vào trong hồn thể Mộc Vĩnh Hiệt.
“Ngươi”Mộc Vĩnh Hiệt tức giận nói.
“Vừa rồi là cấm chế độc hữu của ta, trừ phi là thánh nhân, còn không đừng hòng thoát khốn, ngươi chỉ cần làm tốt, sẽ không có việc gì, nhưng nếu ngươi dám có dị tâm gì, ta tùy thời có thể cho ngươi hồn phi phách tán”Địa Tạng Vương lãnh đạm nhìn Mộc Vĩnh Hiệt nói.
Mộc Vĩnh Hiệt dù tức giận đến cực điểm, Địa Tạng Vương làm như vậy, rõ ràng là trước khi thành sự, chính mình là nô lệ của hắn, sau khi thành công, chính mình cũng không thể trốn được, có lẽ chỉ cần một ý niệm của Địa Tạng Vương, chính mình sẽ hồn phi phách tán. Nhưng là Mộc Vĩnh Hiệt còn nhẫn nhịn, không biểu hiện phẫn nộ ra ngoài mặt, bởi vì hắn biết, lúc này thể hiện ra, chỉ có chết càng nhanh mà thôi, đến lúc đó Địa Tạng Vương lại luyện chế mình thành khôi lỗi thì thiệt lớn!
“Dạ!”Đầu Mộc Vĩnh Hiệt cúi thấp đến cực điểm, hiển nhiên không muốn Địa Tạng Vương nhìn ra biểu tình của mình.
“Ân, đây là cung điện của ta, ở bên ngoài đã thiết trế vô số trận pháp công kích, còn có vô số lính canh nữa, khoảng thời gian này ngươi không nên ra ngoài, cứ ở trong này đi”Địa Tạng Vương nói.
“Vâng”Mộc Vĩnh Hiệt nhanh chóng đáp.
Một khắc sau, cả hoa liên lẫn Địa Tàng Vương đều biến mất, mà Đế Thính dùng ánh mắt buồn chán cùng thương xót nhìn hắn rồi cũng biến mất theo. Sau khi hai người biến mất, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn vào đại điện trống rỗng, lại nhanh chóng kiểm tra bốn phía, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tâm lý không khỏi tự giễu, bọn họ có cần ngầm giám thị một tiểu hồn như mình không?
Nhanh chóng kiểm tra hồn thể, quả thật phát hiện một đồ án cấm chế ở trán, Mộc Vĩnh Hiệt thử mấy lần nhưng không thể dao động nó, hắn cuối cùng cũng đành bỏ qua không kiểm tra nữa, hiện tại mình không có thực lực tự giải thoát, nhưng không đại biểu Mộc Vĩnh Hiệt sẽ khuất nhục, tuy đối phương là Địa Tạng Vương cường đại, nhưng lấy cá tính của hắn, dù kết cục có thảm đến đâu cũng không chịu luồn cúi trước người, huống hồ, qua một khoảng thời gian nữa, hắn cũng sẽ bị Địa Tạng Vương giết hồn diệt khẩu.
Lúc này, Mộc Vĩnh Hiệt bắt đầu kiểm tra tử tế hai hồn thể, hai hồn thể giống hệt nhau, lúc trước, qua một khoảng thời gian ngắn làm quen, hắn đã có thể khống chế hai hồn thể không làm chuyện giống nhau, giờ bỏ công nghiên cứu thêm chút, hắn đã có thể khống chế hai hồn thể đồng thời làm hai việc khác nhau.
Mộc Vĩnh Hiệt một mực thí nghiệm trong điện, căn bản không ai đến gọi hắn, cứ như vậy qua một tháng, trong lúc này, Mộc Vĩnh Hiệt một mực nghi ngờ liệu có phải Địa Tàng Vương cùng Đế Thính quên mất mình không? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa tìm mình, chẳng lẽ Địa Tạng Vương không cần Thái Cực đồ?
Đương nhiên, bọn họ không đến càng tốt, hắn cũng có thêm thời gian thích ứng bản thân, hiện giờ nắm giữ hai hồn thể khá tốt, cũng chia được đâu là bản tôn, đâu là chấp niệm, hơn nữa đã có cách suy nghĩ khác nhau, tuy vẫn cùng tư tưởng, hắn vốn chưa từng tiếp xúc với trảm thi nên rất kinh ngạc phát hiện bản tôn cùng chấp niệm còn có thể hợp lại làm một, chỉ cần hai hồn thể tiếp xúc với nhau là có thể hợp thể lại.
Chú thích:
Tam Thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm:
Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn: Theo thần thoại Trung Quốc, thuở sơ khai chưa có trời đất, trước cả hỗn mang, chỉ mới có cái nguyên khí huyền bí, có vị Nguyên Thuỷ Thiên Vương, Nguyên Thuỷ nghĩa là cái gốc đầu tiên. Nguyên Thuỷ Thiên Vương chưa phải hẳn là vị thần, mà chỉ là nguyên lý sơ khai. Khi hình thành Thái Cực rồi Lưỡng nghi, có Âm dương, thì thể chất Nguyên Thuỷ Thiên Vương ngưng kết thành Bàn Cổ tạo ra trời đất, mà linh thể trở thành Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, là bậc tối cao vô thượng của cả vũ trụ. Bàn Cổ thì chết đi, nhưng linh thể Thiên Tôn thì tồn tại mãi mãi. Như thế Nguyên Thuỷ Thiên Vương và Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Bàn Cổ tuy ba mà một. Liền sau Nguyên Thuỷ Thiên Tôn là Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn tạo thành Tam Thanh.
Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn: Linh Bảo Thiên Tôn xuất hiện ngay sau Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, do Nguyên khí Thái Vô hoá sinh tạo thành, ngày đêm hút thanh khí của trời đất, ngưng đọng lại mà thành hình, tượng trưng cho Đạo pháp của Đạo giáo.
Truyền thuyết khác cho rằng Linh Bảo Thiên Tôn do linh khí trời đất hội tụ, đầu thai vào bà Hồng thị, bà mang thai 3700 năm mới sinh, lớn lên được đích thân Nguyên Thuỷ Thiên Tôn truyền đạo, trở thành phụ tá cho Nguyên Thuỷ Thiên Tôn.
Linh Bảo Thiên Tôn ngự ở tầng trời thứ 34, tại cung Châu Nhật, có hàng vạn Kim đồng ngọc nữ chầu, tạo ra các tinh tú, bảo hộ Thiên đình.
Linh Bảo Thiên Tôn đích thân chỉ dạy cho những người tu học đạo để thành tiên, số lượng nhiều không đếm nổi.
Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân: Trong thần thoại Đạo giáo, thì Thái Thượng Lão Quân có trước cả trời đất, chính là nguyên khí thời hỗn mang ngưng kết mà thành, chỉ sau Nguyên Thuỷ Thiên Vương mà thôi. Thái Thượng Lão Quân giáng sinh vào đời Chu chính là Lão Tử, viết Đạo Đức Kinh, được Đạo giáo tôn là Giáo chủ, Đạo tổ.
Thái Thượng Lão Quân ở tại cung Đâu Suất, tại tầng trời thứ 33. Trong cung Đâu Suất có lò Bát quái là nơi luyện các loại tiên đơn thánh thuỷ để trường sinh bất tử.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Lại một tháng nữa trôi qua, nhưng Địa Tạng Vương cùng Đế Thính vẫn không đến, chẳng lẽ bọn họ thật sự quên mình rồi sao? Cách nghĩ này hiển nhiên không hiện thực chút nào, tuy không rõ vì sao bọn họ vẫn chưa tìm hắn, nhưng hắn biết bản thân không tránh được lần này, như vậy tốt hơn là nghĩ biện pháp ứng phó đi, nhưng là Mộc Vĩnh Diệp cũng biết, lấy tốc độ bản thân, dù cho trốn đi xa cũng không tránh được Địa Tạng Vương bấm quẻ tính toán. Hắn bắt đầu đi lòng vòng quanh đại điện, bỗng nhìn thấy mấy cái cửa đằng sau điện, lòng đầy tò mò mở ra một cánh cửa, vừa tiến vào, hắn liền bị cảnh tượng bên trong dọa cho ngây ngốc.
Bên trong cũng không phải là một gian phòng, mà là một không gian rộng lớn, đúng hơn là một vũ trụ, vô số vì sao sáng lấp lánh ở phía trên, mà ở cửa vào, treo lơ lửng cả trăm phiến ngọc giản. Mộc Vĩnh Diệp vừa liền, liền biết đây là ngọc giản dùng để ghi chép trong giới tiên nhân, bên trong chứa đựng vô số tri thức tu chân, chỉ cần có nguyên thần liền có thể đọc được, nhưng là lúc này Mộc Vĩnh Diệp chỉ là hồn thể, lấy đâu ra nguyên thần? Nhưng là, Mộc Vĩnh Diệp cũng có phương pháp của riêng hắn, không có nguyên thần, vậy để hồn thể tiến vào đi.
Mộc Vĩnh Hồn nhanh chóng tách chấp niệm cùng bản tôn ra, có hai hồn thể, tốc độ đọc cũng nhanh hơn. Hai hồn thể phân biệt chui vào trong hai ngọc giản khác nhau, quả nhiên, vừa tiến vào, vô số tri thức tiến vào não hải của hắn, hai ngọc giản này, một chứa tri thức luyện đan, một chức trận pháp, lấy tu vi hiện tại của Mộc Vĩnh Diệp đại đa là xem không hiểu, nhưng cũng không sao, ghi nhớ tất cả lại, hy vọng sau này có thời gian tham ngộ.
Sau khi ghi nhớ tất cả, Mộc Vĩnh Diệp vội vàng lục lọi những tri thức đó xem có cách phá giải cấm chế trên người không, nhưng là hắn nhanh chóng thất vọng rồi, những tri thức kia căn bản không có chút liên hệ nào đến cấm chế của Địa Tạng Vương, dù sao đó là cấm chế độc hữu của Địa Tạng Vương, vậy cần gì phải ghi lại cho người khác biết đây?
Hồn thể Mộc Vĩnh Diệp lại lui khỏi hai ngọc giản, tiếp tục tiến vào hai ngọc giản khác.
“Ngươi làm cái gì đây?”Một thanh âm giận dữ vang lên làm cho Mộc Vĩnh Diệp giật nảy mình.
Thanh âm đó là của Đế Thính, hắn đã trở về, vừa vặn nhìn thấy Mộc Vĩnh Diệp tiến ra khỏi ngọc giản, những ngọc giản này kể cả chính mình cũng không có tư cách xem, tên tiểu tử này lá gan thật lớn, đương nhiên cũng có một phần xuất phát từ đố kị, nhưng là nghĩ đến kết cục của tiểu tử này sau khi lấy được Thái Cực đồ, tâm tình Đế Thính lại thoải mái hơn không ít, đố kỵ trong lòng cũng hóa thành đôi mắt bình tĩnh.
“Sao bây giờ ngươi mới tới vậy?”Mộc Vĩnh Diệp lập tức hợp thể lại rồi nói.
“Hừ, còn chưa được nửa ngày, làm gì mà lâu chứ?”Đế Thính nói.
“Nửa ngày? Ta đợi rất lâu rồi mà?”Mộc Vĩnh Diệp nói đầy quái dị.
“Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, ngươi chưa nghe câu này sao? Đần độn!”Đế Thính nói.
“A!”Mộc Vĩnh Diệp kêu lên đầy quái dị, không ngờ còn có điều này.
“Chủ nhân đã dụ được Huyền Đô đi ra, ta sẽ mang ngươi đi, ngươi chỉ có một giờ để lấy Thái Cực đồ, ta đợi ngươi ở bên ngoài”Đế Thính nói.
“Rồi!”Một Vĩnh Diệp đáp lại.
Tiếp theo, Đế Thính nắm lấy hắn, áp lại thành một hình cầu nhỏ, cầm trong tay bay khỏi đại điện của Địa Tạng Vương, rời khỏi địa ngục.
Cũng không lâu sau, Đế Thính dừng trước một hòn đảo không lồ lơ lửng giữa không trung, phía trên hòn đảo là vô số tiên cầm, thần thú không ngừng bay múa, bên trong còn có một cung điện rộng lớn, xung quanh đảo lớn là vô số đảo nhỏ, cũng lơ lửng giữa không trung, mà những hòn đảo nhỏ này như hợp thành một đồ án âm dương, không ngừng xoay tròn quanh đảo lớn.
Nắm tay của Đế Thính buông lỏng ra, Mộc Vĩnh Diệp hoàn toàn khôi phục bản thể, nhìn đến quang cảnh hùng vĩ trước mắt, hắn không khỏi ngây ngốc sững sờ, hiển nhiên có liên quan đến chuyện đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tiên cảnh.
“Nơi này là phụ cung của Bát Cảnh cung, hòn đảo lớn nhất ở trung tâm chính là cung điện của Huyền Đô, Thái Cực đồ hẳn ở bên trong, nhanh đi lấy đi, lấy xong mau chóng chạy đến đây”Đế Thính căn dặn.
Tiếp theo, không chờ Mộc Vĩnh Diệp phân bua, hắn đã bị ném về phía hòn đảo lớn nhất ở trung tâm. Mà Mộc Vĩnh Diệp cũng vô cùng buồn bực, muốn nói mấy câu mà Đế Thính không cho hắn cơ hội lên tiếng, cũng chỉ có thể không cam lòng quay đầu lại nói khẽ một câu: “Thái Cực đồ trông như nào vậy?”. Bởi vì, ở chỗ này, Mộc Vĩnh Diệp căn bản không dám kêu la, đi ăn trộm phải có giác ngộ của kẻ ăn trộm, nhưng căn bản không biết bộ dáng của Thái Cực đồ, vậy phải làm sao đây?
Ngay khi Mộc Vĩnh Diệp buồn bực nhất, Huyền Đô cung đã xuất hiện trước mặt hắn, càng làm cho hắn kinh hãi hơn chính là không có trận pháp nào ngăn cản, mà kiểm tra thân thể một lượt, không ngờ tia “số mệnh” trong người đã mất đi một phần tư, xem ra trận pháp của Thái Thanh ngự vật trận cao cấp hơn nhiều Đại Âm Dương Cách Tuyệt trận của Địa Tạng Vương, cái quý của trận này là ở vô hình, cả bản thân Mộc Vĩnh Diệp đi xuyên qua trận cũng không biết đến cùng là mình xuyên qua trận lúc nào?
Vỗ vỗ một thân căn bản không hạt bụi nào bám được, Mộc Vĩnh Diệp lập tức đưa mắt nhìn quanh, trước mắt hắn là một đại điện, trên cửa điện có treo tấm biển : “Huyền Đô điện”.
Huyền Đô có thể bởi vì đi rất vội vã mà còn không đóng cửa, bởi vậy thuận lợi hơn cho Mộc Vĩnh Diệp rất nhiều, nếu không đi xuyên qua cửa lại mất đi “số mệnh” mà “số mệnh” hiện tại là bình phong cuối cùng của hắn, đương nhiên phải tiết kiệm hết mức có thể.
Nhẹ nhàng tiến vào trong đại điện, cảnh vật bên trong khác nhiều so với bên ngoài, bên trong được một đại thần thông giả cải tạo thành một không gian thanh tịnh to lớn, không biết nguồn sáng ở đâu, mà xung quanh là cả khoảng trắng mênh mông.
Chỉ có ở trung ương, có một bồ đoàn, mà ở trên bồ đoàn có đặt mấy vật.
Đương nhiên, Mộc Vĩnh Diệp không biết đây là không gian Thái Thượng chuyên môn đặc chế cho Huyền Đô để hắn có thể thanh tâm quả dục trảm thi.
Mộc Vĩnh Diệp sau khi xác định cũng không còn đồ vật gì khác mới đi đến phía trước bồ đoàn.
Vừa nhìn đã phát hiện Thái Cực đồ, khó trách Đế Thính không nói cho mình hình dáng Thái Cực đồ, căn bản nó quá dễ nhận ra, một hình vuông không biết làm từ vật liệu gì, ở trên là hình thái cực âm dương ngư xoay tròn trong không trung, mà chỉ có một thứ hình thái cực, nó không phải Thái Cực đồ thì còn cái nào nữa?
Ở trên bàn còn có hai đồ vật, một là ngọc giản Mộc Vĩnh Diệp từng tiếp xúc, một cái làm tâm tình Mộc Vĩnh Diệp nhộn nhạo không thôi.
Đó là một hồ lô tử kim sắc, miệng hồ lô buộc một sợi dây thừng kim sắc, mặc dù vật này rất nhỏ, nhưng Mộc Vĩnh Diệp không khỏi mắng to Huyền Đô quá mức xa xỉ rồi! Đem Khốn Tiên thằng dùng để buộc miệng hồ lô, cũng chỉ có những người giàu nứt đố đổ vách mới có thể làm ra việc phá sản như này. Tuy Mộc Vĩnh Diệp chỉ là hồn thể, nhưng nhờ hấp thu vô số ác quỷ, trình độ ngưng thực thân thể đã khá cao, dư sức nắm được vật thể.
Nắm lấy tử kim hồ lồ, vừa mở hồ lô ra, kim quang trong nháy mắt tỏa sáng xung quanh, mà Mộc Vĩnh Diệp vừa nhìn xuống, tâm tình từ tiếc hận lúc trước nhanh chóng trở nên kích động, thậm chí nét kích động trên mặt không thể che dấu nổi. Bởi vì, hắn nhìn thấy năm khỏa đan tỏa ánh vàng rực rỡ bên trong hồ lô, đó là cái gì? Không cần đoán cũng biết, dù là ký ức ác quỷ hay là ký ức của vị tu chân đại sư kia, hay là tri thức thu được từ ngọc giản trong đại điện của Địa Tạng Vương, đều có ghi chép về nó, chính là kể cả khi Mộc Vĩnh Diệp còn chưa bước lên con đường tu luyện, mới chỉ là phàm nhân đã nghe đến tên nó.
Cửu chuyển kim đan! Không sai, chính là cửu chuyển kim đan, thành tựu luyện đan tối cao của Thái Thượng, bị Tôn Ngộ Không trộm mất, nhưng tại sao lại ở chỗ này? Cẩn thận suy ngẫm một lát, Mộc Vĩnh Diệp liền hiểu ra.
Thái Thượng Lão Quân tương truyền là thiện thi của Thái Thượng trảm ra, lưu tại Thiên Đình giúp Ngọc Đế trấn áp chúng tiên, mà giờ Huyền Đô bế quan, đương nhiên Thái Thượng Lão Quân sẽ mang ra kim đan giúp hắn trảm thi, hiện chỉ có năm khỏa, có thể thấy nó trân quý dường nào.
Tương truyền, phàm nhân ăn một khỏa cửu chuyển kim đan có thể nhục thân phi thăng thành tiên, có thể thấy nó biến thái như nào, hiện tại nếu Mộc Vĩnh Diệp ăn vào một khỏa cửu chuyển kim đan, không nói đến chuyện thành tiên, ít nhất có thể đảm bảo sinh ra nhục thân mới, nhưng là hắn không dám làm vậy, bởi vì, điểm số mệnh ít ỏi này, dùng để thỏa mãn một hồn phách còn dư thừa, chứ dùng để cho một thân thể phàm nhân thì quả không ổn, không thể bảo chứng được hắn có xuyên qua được Thái Thanh trận pháp không, đến lúc đó chính mình không trốn được, bị Huyền Đô bắt lại, vậy thì xong rồi, mà lúc đó Địa Tạng Vương vì che đậy, nhất định sẽ kích hoạt cấm chế làm mình hồn phi phách tán.
Khẽ rùng mình một cái, Mộc Vĩnh Diệp đầy nhớ nhung yêu thương nhìn lại cửu chuyển kim đan một lần rồi đóng nắp hồ lô lại. Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp mới bắt đầu để ý đến ngọc giản. Hồn thể hắn nhanh chóng tiến vào ngọc giản, nhưng trong nháy mắt lại bị bắn trở ra.
Nhìn đến một mà này, Mộc Vĩnh Diệp không khỏi ngây ngốc, hắn hiểu rõ, trên ngọc giản này chắc chắn có một cấm chế, không phải người đặc biệt là không đọc được, mà trong nháy mắt kích động cấm chế, cũng làm kinh động người hạ cấm chế rồi. Lúc này, nếu bị bắt được, vậy đẹp rồi, hắn lập tức tay trái cầm lấy Thái Cực đồ, tay phải nắm lấy hồ lô, chạy nhanh ra bên ngoài.
Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp vừa xoay người chạy trốn, bỗng nhiên chấp niệm trong hồn thể truyền đến một tin vui, vừa rồi, trong nháy mắt tiến vào ngọc giản, cấm chế Địa Tạng Vương thiết trí trên người hắn va chạm cùng cấm chế trong ngọc giản, bỗng biến mất không thấy đâu nữa. Điều này nói lên cái gì, nói lên người hạ cấm chế chính là thánh nhân, bởi vì chính Địa Tạng Vương từng nói, chỉ có thánh nhân mới có thể giải trừ cấm chế kia, chẳng lẽ cấm chế trên ngọc giản là do Thái Thượng hạ? Mang theo tâm tình sợ hãi, Mộc Vĩnh Diệp chạy thẳng ra bên ngoài.
__________
Lúc này, trong cung điện Địa Tạng Vương, một nam tử bạch y đang ngồi đánh cờ cùng Địa Tạng Vương. Hai người lần lượt hạ xuống từng quân cờ.
Đột nhiên, nam tử kia “gì” một tiếng rồi đứng lên, nhìn Địa Tạng Vương đầy giận dữ nói: “Địa Tạng Vương, ngươi thật tốt đấy?”, nam tử vừa nói xong liền bay ra khỏi đại điện.
Mà Địa Tạng Vương cũng nhíu mày, thầm nghĩ: “Sao lại vậy? Huyền Đô sao lại phát hiện chứ? Liệu bên kia có thành công không?”.
Tiếp theo, Địa Tạng Vương cũng biến mất.
__________
Ở ngoài ba mươi ba tầng trời.
Trong một không gian đặc biệt, trên trời phiêu đãng vô số đám mây tím, phía dưới là một đạo quán rất đỗi bình thường, nhưng trên cửa đạo quán treo biển vô cùng thu hút chú ý, cũng không phải tấm biển có gì đặc biệt mà vì ba chữ trên tấm biển quá sức thu hút: “Tử Tiêu cung”.
Tất cả những người tu đạo đều biết danh từ này ý nghĩ như nào, chỗ ở của đạo tổ không ngờ lại là ở đây.
Lúc này, một nam tử bạch y ở bên ngoài Tử Tiêu cung khẽ lẩm bẩm: “Huyền Đô, ta cho ngươi tĩnh tâm ngọc phù, ngươi sao lại cho người khác cầm chứ?”.
Tiếp theo tròng mắt khẽ trừng lớn nói: “Cái gì? Ngươi đặt nó ở bên cạnh Thái Cực đồ sao?”.
Last edited by Minh Huệ; 11-04-2011 at 09:19 PM.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ