Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #41  
Old 28-06-2008, 02:06 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 64
Khổng Minh dùng mẹo bắt Trương Nhiệm;
Dương Phụ mượn quân phá Mã Siêu


Lại nói, Trương Phi há»i kế Nghiêm Nhan, Nhan nói:

- Từ đây đến Lạc Thành, bao nhiêu đồn ải quân lính Ä‘á»u thuá»™c lão phu này cai quản cả. Nay cám Æ¡n tướng quân, không có gì báo đáp, lão phu xin làm tiá»n bá»™, Ä‘i đến đâu, xin gá»i hết cả ra hàng.

Trương Phi mừng rỡ, cảm tạ.

Bởi thế Nghiêm Nhan Ä‘i trước, Trương Phi dẫn đại quân Ä‘i sau, Ä‘i đến đâu, Nghiêm Nhan gá»i tướng giữ ải chá»— ấy ra hàng. Ai còn ngần ngại, thì Nghiêm Nhan bảo rằng:

- Ta còn chịu hàng nữa là ngươi!

Từ đó cứ theo nhau mà hàng thuận, không phải đánh nhau một trận nào.

Lại nói, Khổng Minh báo tin ngày giá» cất quân Ä‘i cho Huyá»n Äức biết, để cùng há»™i ở Lạc Thành.

Huyá»n Äức thương nghị vá»›i các tướng rằng:

- Khổng Minh, Dá»±c Äức chia làm hai đưá»ng vào Xuyên, ước vá»›i nhau há»™i cả ở Lạc Thành cùng vào Thành Äô. ÄÆ°á»ng thá»§y đưá»ng lục khởi hành cả từ hôm 20 tháng 7, bây giá» cÅ©ng đã sắp đến nÆ¡i. Chúng ta cÅ©ng nên tiến binh thì vừa.

Hoàng Trung nói:

- Trương Nhiệm ngày nào cÅ©ng dẫn quân đến đây gá»i đánh nhau, quân ta ở trong thành không ra, quân nó tất đã chán nản, không phòng bị cẩn thận như trước nữa. Äêm nay ta nên chia quân ra cướp trại, còn hÆ¡n đánh nhau ban ngày.

Huyá»n Äức nghe lá»i, sai Hoàng Trung Ä‘i phía tả, Ngụy Diên Ä‘i phía hữu, Huyá»n Äức Ä‘i giữa. Canh hai đêm hôm ấy quân mã ba đưá»ng nhất tá» kéo Ä‘i đến trại Trương Nhiệm. Nhiệm quả nhiên không phòng bị gì. Quân Hán đánh vào trại lá»›n. Lá»­a đốt cháy lên ngùn ngụt, quân Thục chạy tan hoang cả. Huyá»n Äức thúc quân Ä‘uổi đánh mãi đến Lạc Thành; quân trong thành ra tiếp ứng đón quân Thục vào. Huyá»n Äức trở vỠđưá»ng giữa đóng trại.

Hôm sau, Huyá»n Äức dẫn quân đến vây thành. Trương Nhiệm đóng chặt không ra. Mãi đến hôm sau thứ tư. Huyá»n Äức cầm quân đánh cá»­a tây, sai Hoàng Trung, Ngụy Diên đánh cá»­a đông, còn để hai cá»­a nam bắc cho quân địch chạy. Nguyên cá»­a nam toàn là đưá»ng núi, cá»­a bắc có con sông Bồi Thá»§y, cho nên không bao vây được.

Trương Nhiệm trông thấy Huyá»n Äức cỡi ngá»±a Ä‘i lại dốc thúc quân sÄ© đánh cá»­a tây, từ giá» thìn đến mãi giá» mùi, sức lá»±c đã má»i mệt, Nhiệm má»›i sai Ngô Lan, Lôi Äồng dẫn quân lẻn ra cá»­a bắc, Ä‘i vòng qua cá»­a đông địch Hoàng Trung. Ngụy Diên, còn mình thì dẫn quân lẻn ra cá»­a nam, vòng cá»­a tây địch Huyá»n Äức. Bao nhiêu quân dân cho lên cả mặt thành đánh trống hò reo.

Huyá»n Äức thấy mặt trá»i đã xế tây, cho hậu quân lui vá» trước. Quân sÄ© vừa chạy vá», bá»—ng nghe tiếng hò reo rầm rÄ©, rồi quân mã ở trong cá»­a nam đổ ra, Trương Nhiệm xông thẳng đến trung quân bắt Huyá»n Äức. Quân Hán bối rối, Hoàng Trung, Ngụy Diên lại bị Ngô Lan, Lôi Äồng chặn đánh, hai bên không cứu được nhau.

Huyá»n Äức không địch nổi, Trương Nhiệm tế ngá»±a chạy vào đưá»ng hẻm hang núi. Trương Nhiệm ra sức Ä‘uổi theo, dần dần Ä‘uổi kịp. Huyá»n Äức lúc này chỉ có má»™t ngưá»i má»™t ngá»±a ra roi chạy trốn. Bá»—ng đâu có má»™t toán quân ở mé trước mặt xông đến, Huyá»n Äức mất vía, ngồi trên ngá»±a kêu lên rằng:

- Trước mặt có quân phục, sau lưng có quân Ä‘uổi theo, thá»±c là trá»i giết ta đây!

Äang kêu thì có má»™t tướng xồng xá»™c chạy đến, nhìn xem ai té ra là Trương Phi. Nguyên Trương Phi cùng vá»›i Nghiêm Nhan Ä‘ang Ä‘i theo đưá»ng này đến Lạc Thành. Phi trông thấy Nhan Ä‘ang Ä‘i theo đưá»ng này đến Lạc Thành. Phi trông thấy mé trước bụi bay mù mịt, Ä‘oán là quân ta đương đánh nhau vá»›i quân Xuyên, má»›i Ä‘i mau đến xem làm sao, vừa may gặp Huyá»n Äức Ä‘ang bị Trương Nhiệm Ä‘uổi theo. Phi tế ngá»±a lại đánh. Hai tướng giao phong má»›i độ mưá»i hiệp, Nghiêm Nhan ở mé sau kéo đến. Nhiệm vá»™i vàng quay ngá»±a vá», Phi Ä‘uổi mãi đến dưới thành. Nhiệm chạy tót vào thành, kéo cầu treo lên.

Trương Phi trở vá» nói vá»›i Huyá»n Äức rằng:

- Quân sư Ä‘i đưá»ng thá»§y đến đây, bây giá» chưa thấy đến, tôi cướp được công đầu rồi!

Huyá»n Äức há»i:

- ÄÆ°á»ng núi hiểm trở như vậy, thế nào chẳng có quân ngăn trở, sao em lại đến được đây mau chóng thế?

Trương Phi nói:

- Tôi Ä‘i đưá»ng qua bốn mươi nhăm chá»— đồn ải, vì có lão tướng là Nghiêm Nhan, cho nên không ai ngăn trở, chẳng tốn má»™t chút công sức nào.

Lại Ä‘em chuyện tha Nghiêm Nhan thuật lại cho Huyá»n Äức nghe, và đưa Nghiêm Nhan vào ra mắt Huyá»n Äức.

Huyá»n Äức tạ rằng:

- Nếu không có lão tướng quân, thì em tôi sao có đến được đây? Bèn cởi ngay áo giáp vàng đang mặc trong mình, thưởng cho Nghiêm Nhan. Nghiêm Nhan lạy tạ.

Vừa sắp mở tiệc yến uống rượu, chợt có tiểu mã vỠbáo rằng:

- Hoàng Trung, Ngụy Diên, đánh nhau vá»›i tướng Xuyên là Ngô Lan, Lôi Äồng, Ngô Ã, Lưu Há»™i ở trong thành lại dẫn quân ra đánh giúp. Hoàng, Ngụy, hai tướng thua trận, chạy cả vá» phía đông.

Trương Phi được tin, xin vá»›i Huyá»n Äức chia quân ra cứu. Thế rồi, Huyá»n Äức ở phía hữu, Trương Phi ở phía tả kéo quân ra đánh.

Ngô Ã, Lưu Há»™i nghe mé sau có tiếng rầm rÄ©, hoảng sợ rút ngay vào thành. Ngô Lan, Lôi Äồng mãi miết Ä‘uổi theo Hoàng Trung và Ngụy Diên, bị Huyá»n Äức, Trương Phi chặn mất đưá»ng vá». Hoàng, Ngụy hai tướng quay đánh vật lại. Ngô, Lôi biết thế không địch nổi, Ä‘em cả quân xin hàng. Huyá»n Äức cho hàng, Ä‘em quân giáp thành hạ trại.

Trương Nhiệm thấy mất hai tướng, trong bụng lo buồn. Ngô Ã, Lưu Há»™i nói:

- Quân ta thế nguy lắm, không quyết má»™t trận tá»­ chiến, thì làm sao Ä‘uổi được quân giặc Ä‘i. Vậy phải má»™t mặt đến Thành Äô cầu cứu, má»™t mặt dùng mẹo phá má»›i xong.

Trương Nhiệm nói:

- Ngày mai tôi dẫn má»™t toán quân ra khiêu chiến, giả vá» thua chạy quanh vá» cá»­a bắc, dá»­ cho quân kia Ä‘uổi lại, rồi trong thành dẫn quân ra mà chít lấy đưá»ng vá», tôi sẽ quay binh lại đánh, thế má»›i có thể phá được.

Ngô à nói:

- Lưu tướng quân giúp công tử giữ thành, tôi dẫn quân ra đánh giúp Trương tướng quân.

Bàn định đâu đấy, hôm sau Trương Nhiệm dẫn vài nghìn quân mã, mở cá» hò reo ra gá»i đánh. Trương Phi cưỡi ngá»±a xông tá»›i, chẳng nói chẳng rằng, cầm mâu đánh nhau vá»›i Trương Nhiệm. Chưa được mưá»i hiệp, Trương Nhiệm giả thua chạy vòng quanh thành. Phi cố sức Ä‘uổi theo. Ngô à dẫn quân ra chặn ngang. Trương Nhiệm dẫn quân quay lại đánh. Phi bị vây ở giữa trận, tiến thoát không được. Äang lúc nguy cấp, bá»—ng đâu có má»™t đội quân từ bá» sông đánh vào, má»™t viên đại tướng Ä‘i trước, tế ngá»±a cầm giáo giao chiến vá»›i Ngô Ã. Chỉ má»™t hiệp, bắt sống ngay Ngô Ã, phá tan quân giặc, cứu được Trương Phi, Phi trông ra xem ai, thì là Triệu Vân.

Phi há»i:

- Quân sư ở đâu?

Vân đáp:

- Quân sư đã đến, dá»… thưá»ng bây giỠđã há»™i nhau vá»›i chúa công rồi.

Hai ngưá»i giải Ngô à vá» trại, Trương Nhiệm lùi vào cá»­a đông. Trương, Triệu vỠđến trại, đã thấy Khổng Minh, Giản Ưng, Tưởng Uyển, ở cả trong trướng rồi. Phi xuống ngá»±a vào chào Khổng Minh. Khổng Minh giật mình há»i rằng:

- Thế nào mà tướng quân đến trước đây thế?

Huyá»n Äức thuật lại chuyện Trương Phi tha Nghiêm Nhan cho Khổng Minh nghe.

Khổng Minh mừng nói rằng:

- Trương tướng quân mà cũng biết dùng mẹo, đó là hồng phúc của chúa công!

Triệu Vân giải Ngô à vào ná»™p, Huyá»n Äức há»i:

- Ngươi có chịu hàng không?

Ngô à thưa:

- Tôi đã bị bắt, còn gì nữa mà chẳng hàng?

Huyá»n Äức mừng lắm, cởi trói ngay cho Ngô Ã.

Khổng Minh há»i:

- Trong thành còn bao nhiêu tướng tá?

Ngô à thưa:

- Chỉ có con Lưu Quý Ngá»c là Lưu Tuần, cùng vá»›i hai tướng là Lưu Há»™i, Trương Nhiệm mà thôi. Lưu Há»™i thì chẳng đáng kể, chỉ có Trương Nhiệm là ngưá»i ở Thục Quận, can đảm mà lắm mưu lược, không nên coi thưá»ng.

Khổng Minh nói:

- Hãy bắt Trương Nhiệm trước, rồi sẽ lấy Lạc Thành.

Lại há»i rằng:

Mé đông thành này có má»™t cái cầu, gá»i là cầu gì?

Ngô à nói:

- Äó là cầu Kim Nhạn.

Khổng Minh cưỡi ngá»±a đến bên cầu, ngắm xem quanh bá» sông có má»™t lượt rồi trở vá» trại gá»i Hoàng Trung, Ngụy Diên đến truyá»n lệnh:

- Cách mé nam cầu Kim Nhạn năm sáu dặm, hai bên lau sạy rậm rập, nên phục quân ở đó. Ngụy Diên dẫn má»™t nghìn quân cầm toàn giáo dài phục ở mé tả, chỉ việc đâm ngưá»i cưỡi trên ngá»±a, Hoàng Trung dẫn má»™t nghìn quân cầm toàn mã tấu, phục ở mé hữu, chỉ việc chặt chân ngá»±a. Äánh tan quân giặc thì Trương Nhiệm tất chạy theo đưá»ng nhá» mé đông núi. Trương Dá»±c Äức phục sẵn hai nghìn quân ở đó mà bắt lấy. Lại sai Triệu Vân phục mé bắc đẩu Kim Nhạn, và dặn rằng:

- Äợi khi nào ta dá»­ Trương Nhiệm qua khá»i cầu, ngươi cho phá tan cầu Ä‘i, rồi dàn quân ở mé bắc cầu, để cho Trương Nhiệm không dám chạy vá» bắc, mà rút lui vá» phía nam, chắc mắc mẹo ta!

Sắp đặt xong, ngay hôm ấy ra trại dụ địch.


Lại nói, Lưu Chương sai Trác Ưng, Trương Dực đến giúp Lạc Thành. Trương Nhiệm để Lưu Hội, Trương Dực ở thành giữ nhà còn mình thì cùng với Trác Ưng chia làm hai đội. Nhiệm đi trước, Ưng đi sau, kéo ra đánh giặc.

Khổng Minh dẫn một toán quân hàng ngũ lộn xộn qua cầu Kim Nhạn, đối trận với Trương Nhiệm. Khổng Minh đầu đội khăn lượt, tay cầm quạt lông, ngồi trên chiếc xe bốn bánh, hai bên hơn một trăm kỵ đi kèm, trỠsang Trương Nhiệm mà bảo rằng:

- Tào Tháo dẫn trăm vạn quân, nghe thấy tiếng ta đã phải rút chạy. Mày là thằng nào, sao không đầu hàng?

Trương Nhiệm trông thấy quân Khổng Minh không được tá» chỉnh, cưá»i mát nói rằng:

- Ngưá»i ta đồn Gia Cát Lượng dùng binh như thần, nay xem ta, má»›i biết là hữu danh vô thá»±c!

Nói Ä‘oạn Nhiệm giÆ¡ giáo vẫy má»™t cái, quân mặt sau kéo ùa cả lên. Khổng Minh liá»n bá» xe, lên ngá»±a chạy vá» bên kia cầu. Trương Nhiệm dẫn quân Ä‘uổi đánh, vừa qua khá»i cầu Kim Nhạn, thì thấy quân Huyá»n Äức ở mé tả, quân Nghiêm Nhan ở mé hữu, kéo ập cả lại. Nhiệm biết là mắc mẹo, vá»™i vàng rút vá», thì cầu đã gẫy mất rồi, muốn chạy vá» mé bắc, lại thấy má»™t toán quân cá»§a Triệu Vân án ngữ, má»›i rẻ ra phía nam, men theo bá» sông mà chạy. Chạy độ năm sáu dặm, bá»—ng nhiên ở trong bụi lau sậy có hai toán quân cá»§a Hoàng Trung, Ngụy Diên đổ ra, bên thì giáo đâm, bên thì dao chặt, đánh tan tác quân Trương Nhiệm. Nhiệm dẫn vài trăm quân ky chạy thoát, trốn vào trong đưá»ng núi, lại gặp Trương Phi, Nhiệm toan tháo lui, Phi quát trong lên má»™t tiếng, quân sÄ© ập cả vào, bắt sống ngay được Trương Nhiệm.

Trác Ưng thấy Trương Nhiệm mắc mẹo, đến ngay quân Triệu Vân xin hàng. Vân dẫn cả vá» trại lá»›n. Huyá»n Äức thưởng cho Trác Ưng.

Trương Phi giải Trương Nhiệm đến, Khổng Minh cùng ngồi ở trong trướng, Huyá»n Äức bảo rằng:

- Các tướng trong Thục, theo nhau quy hàng cả, ngươi sao không sớm hàng?

Trương Nhiệm trợn mắt lên quát rằng:

- Trung thần há chịu thỠhai chúa à?

Huyá»n Äức nói:

Ngươi không biết thá»i đấy thôi, hàng thì tha cho khá»i chết.

Nhiệm nói:

- Bây giỠta hàng, vỠsau không hàng, nên giết ta mau!

Huyá»n Äức ngần ngại không nỡ. Trương Nhiệm thì cứ quát trong mãi lên. Khổng Minh sai Ä‘em chém cho y được toàn danh tiếng.

Äá»i sau có thÆ¡ than rằng:

Trung liệt há cam thỠhai chủ
Trương Quân anh dũng chết lưu danh.
Cao sáng khác nào vầng trăng tá»,
Äêm đêm tá»a bóng chốn đô thành.

Huyá»n Äức cảm thượng Trương Nhiệm lắm, sai thu nhặt thi hài, táng ở cạnh cầu Kim Nhạn để tá» là ngưá»i trung tiết.

Hôm sau, sai Nghiêm Nhan, Ngô à và cả bá»n hàng tướng kéo đến Lạc Thành gá»i trong lên rằng:

- Mở cửa mà chịu hàng cho mau, chớ để nhân dân trong thành chịu khổ.

Lưu Há»™i ở trên mặt thành quát mắng ầm Ä©. Nghiêm Nhan sắp rút tên ra bán, bá»—ng thấy má»™t tướng ở trên thành rút gươm chém Lưu Há»™i ngã gục ngay xuống, rồi mở tung cá»­a thành ra hàng. Quân Huyá»n Äức vào thành. Lưu mở cá»­a Tây chạy thoát vá» Thành Äô.

Huyá»n Äức treo bảng yên dân. Ngưá»i giết Lưu Há»™i, tên là Trương Dá»±c, quê ở VÅ© Dương.

Huyá»n Äức được Lạc Thành, hậu thưởng cho các tướng.

Khổng Minh nói:

- Lạc Thành đã hạ xong, Thành Äô ở ngay trước mắt. Chỉ còn ngại châu quân ở ngoài không được yên ổn, nên sai Trương Dá»±c, Ngô à dẫn Triệu Vân ra phá»§ dụ các châu quận vùng Ngoại Thá»§y, Giang Dương và Kiến Vi, sai Nghiêm Nhan, Trác Ưng dẫn Trương Phi ra phá»§ dụ châu quận vùng Ba Tây, Äức Dương, cắt quan cai trị, cho dân được yên ổn, rồi dẫn quân vỠđể lấy Thành Äô.

Triệu Vân, Trương Phi lÄ©nh mệnh, ngưá»i nào Ä‘i ngả nấy.

Khổng Minh há»i:

- Mé trước còn đồn ải nào nữa không?

Các hàng tướng bẩm rằng:

- Chỉ còn má»™t cá»­a ải Miên Trúc nữa, nếu được nốt cá»­a ấy, thì Thành Äô như ở trong tay rồi!

Khổng Minh liá»n bàn việc tiến quân. Pháp Chính nói:

- Lạc Thành bị vỡ, đất Thục nguy lắm rồi. Chúa công muốn lấy nhân nghÄ©a thu phục dân chúng, xin đừng tiến binh vá»™i để tôi viết má»™t phong thư, sai ngưá»i Ä‘em đến dâng Lưu Chương, bày tá» lẽ lợi hại, tá»± nhiên Chương phải hàng.

Khổng Minh nói:

- Lá»i Hiếu Trá»±c phải đấy!

Liá»n sai viết thư, cho ngưá»i Ä‘em đến Thành Äô.


Lưu Tuần trốn vá», thuật chuyện lại vá»›i cha rằng Lạc Thành đã mất. Lưu Chương vá»™i vàng há»™i các quan lại bàn bạc.

Có quan tòng sá»± là Trịnh Äô hiến kế rằng:

- Lưu Bị tuy rằng lấy được thành trì cá»§a ta, nhưng quân ít, lòng dân chưa phục, không có lương sẵn, chỉ nhá» thóc lúa ngoài đồng. Chi bằng ta Ä‘em hết cả dân Ba Tây, Tá»­ Äồng dá»i sang vùng phía tây, sông Bồi Thá»§y, bao nhiêu kho tàng cùng thóc lúa ngoài đồng, đốt cho sạch nhẫn. Thành cho cao, hào cho sâu mà giữ cho thật vững. Chúng nên đánh, ta không ra. Quân chúng trông cậy vào đâu được, chẳng qua chỉ trăm ngày cạn lương tất phải rút vá». Bấy giá», ta sẽ thừa thế Ä‘uổi đánh chắc bắt được Lưu Bị.

Lưu Chương nói:

- Kế ấy không xong! Ta thấy dẹp giặc để cho yên dân, chá»› không khi nào làm nhiá»u dân để chống vá»›i giặc. Kế ấy không phải là kế hay.

Äang bàn việc thì có ngưá»i mang thư cá»§a Pháp Chính đến. Chương cho đòi vào, ngưá»i ấy trình thư lên. Chương mở ra xem, trong thư nói rằng:

"Khi trước tôi phụng mệnh sang kết hiếu vá»›i Lưu Hoàng Thúc, không ngá» tả hữu chúa công, không ai biết gì, đến ná»—i xảy ra sá»± thế nầy. Nay Hoàng Thúc lại nghÄ© cái tình cÅ© há» hàng khi trước. Nếu chúa công chịu hàng ngay Ä‘i, tất không bị bạc đãi. Xin nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại cho kỹ, rồi trả lá»i cho biết".

Lưu Chương giận lắm, xé thư mắng lá»›n Pháp Chính là đồ bán chúa cầu vinh, quên Æ¡n trái nghÄ©a, Ä‘uổi sứ giả Ä‘i, rồi sai em vợ là Phí Quan, dẫn quân ra giữ cá»­a ải Miên Trúc. Phí Quan lại tiến má»™t ngưá»i ở Nam Dương tên là Lý Nghiêm, cùng lÄ©nh quân ra giữ ải, hai ngưá»i vá»™i vã Ä‘i ngay.

Quan thái thú ở Ãch Châu tên là Äổng Hòa, tá»± là Ấu Tể, quê ở Chi Giang thuá»™c Nam Quận xin sang Hán Trung mượn thêm quân. Chương nói:

- Trương Lỗ thâm thù với ta, sao chịu cho quân sang cứu?

Hòa nói:

- Tuy rằng có thù với ta, nhưng quân Lưu Bị ở Lạc Thành, thế ta nguy cấp lắm. Ta mà nguy thì Hán Trung cũng phải nguy, khác nào môi hở thì răng phải lạnh. Nếu nói rõ lợi hại, tất Lỗ cũng phải nghe theo.

Chương bèn viết thư sai ngưá»i sang Hàn Trung cầu cứu.


Nay nói Mã Siêu, từ khi thua trận, chạy trốn vào rợ Khương, đã hÆ¡n hai năm, kết hiếu vá»›i ngưá»i rợ Khương, đánh chiếm các châu quân vùng LÅ©ng Tây, Ä‘i đến đâu ai cÅ©ng phục, chỉ có Ký Thành, đánh mãi không hạ được.

Quan thái thú là Vi Khang, thưá»ng sai ngưá»i đến chá»— Hạ Hầu Uyên cầu cứu. Uyên chưa được lệnhh Tào Tháo, chưa dám động binh. Vi Khang chá» mãi không được, bàn vá»›i chúng ra hàng Mã Siêu. Quan tham quân là Dương Phụ khóc mà can rằng:

- Mã Siêu là phản tặc, không nên hàng!

Khang nói:

- Sự thể đã đến đây này, chẳng hàng còn đợi đến bao giỠnữa?

Phụ cố can mãi, Khang không nghe, mở tung cửa thành ra hàng.

Siêu giận lắm, nói rằng:

- Nay sự thể đã nguy cấp lắm mi mới chịu hàng, không phải là thực bụng.

Bèn bắt cả nhà Vi Khang hÆ¡n bốn mươi ngưá»i giết sạch.

Có ngưá»i nói:

- Dương Phụ khuyên Vi Khang đừng hàng, nên bắt mà chém đi!

Siêu nói:

- Ngưá»i ấy khuyên thế là biết giữ nghÄ©a, không nên giết.

Lại dùng Dương Phụ làm tham quân, Phụ tiến cử Lương Khoan, Triệu Cù. Siêu cũng dùng cho làm tướng cả.

Dương phụ nói với Mã Siêu rằng:

- Vợ tôi mới mất ở Lâm Thao, xin nghỉ hai tháng, vỠlo liệu việc tang, xong việc sẽ xin lại đến.

Mã Siêu cho vá».

Phụ vỠqua huyện Lịch Thành, vào chơi quan phủ đi tướng quân là Khương Tự. Khương Tự với Phụ là anh em con cô con cậu. Mẹ Khương Tự là cô ruột Phụ, bấy giỠđã tám mươi tuổi. Phụ vào lạy cô, nói:

- Cháu coi thành mà không giữ nổi, chủ chết mà không chết theo, xấu hổ không mặt nào dám trông thấy cô nữa. Hiện nay Mã Siêu làm phản, giết mất quan thái thú, sĩ dân ai ai cũng oán. Thế mà anh cháu cứ ngồi giữ Lịch Thành, không tưởng gì đến đánh giặc, đạo làm tôi con đâu có thế được.

Nói xong, khóc chảy máu mắt.

Mẹ Khương Tá»± gá»i con vào trách mắng rằng:

- Vì sứ quân bị hại, cũng là lỗi tại mày!

Lại bảo với Phụ rằng:

- Mày đã hàng ngưá»i ta, ăn lá»™c cá»§a ngưá»i ta rồi cá»› sao lại manh tâm làm phản ngưá»i ta?

Phụ nói:

- Cô ơi! Cháu hàng giặc là muốn lưu cái thân lại để báo thù cho chủ, chớ sao có chịu hàng giặc!

Tư nói rằng:

- Mã Siêu khá»e lắm, khó lòng đánh nổi được!

Phụ nói:

Siêu tuy khá»e, nhưng không có mưu, đánh dá»… như không. Tôi đã ước Lương Khoan, Triệu Cù, nếu anh khởi quân thì hai ngưá»i ấy xin làm ná»™i ứng.

Mẹ Khương Tự bảo con rằng:

- Mày không sá»›m liệu, còn đợi bao giá»? Ai mà chẳng chết, chết vá» trung nghÄ©a, thì chết cÅ©ng vinh. Mày đừng nghÄ© ngợi vá» tao nữa. Nếu mày không nghe lá»i cháu tao, thì tao thà rằng thắt cổ mà chết ngay Ä‘i, kẻo để vướng víu bụng mày.

Tá»± thấy mẹ nói vậy, bèn bàn vá»›i quan thống quân hiệu úy là Doãn Phụng, Triệu Ngang. Triệu Ngang có con là Triệu Nguyệt, hiện Ä‘ang làm tỳ tướng Mã Siêu. Khi ấy Ngang vâng lá»i, vá» bàn vá»›i vợ là Vương thị rằng:

- Hôm nay ta bàn nhau với Khương Tự. Dương Phụ, Doãn Phụng, muốn cất quân đánh báo thù cho Vi Khang. Nhưng con ta đang đi theo với Mã Siêu, nếu ta khởi quân, Mã Siêu giết con ta trước, thì làm thế nào bây gi�

Vương Thị quát lên mắng rằng:

- Báo thù cho chủ, thân còn chẳng quản, huống chi là con? Nếu chỉ biết vì Con mà bỠviệc nghĩa, thiếp xin chết trước đi cho rảnh!

Lúc ấy Triệu Ngang mới quyết.

Hôm sau, Khương Tá»±, Dương phụ cất quân đóng ở Lịch Thành, Doãn Phụng, Triệu Ngang cất quân đóng ở Kỳ SÆ¡n. Vương Thị Ä‘em hết cả đồ tư trang và tiá»n lụa theo chồng ra Kỳ SÆ¡n, thưởng cho quân sÄ© để khuyến khích.

Mã Siêu nghe Khương Tá»±, Dương Phụ cùng Doãn Phụng, Triệu Ngang cất quân Ä‘i giận lắm, bắt ngay Triệu Nguyệt Ä‘em chém. Rồi dẫn Bàng Äức, Mã Äại cất quân đến đánh Lịch Thành. Khương Tá»±, Dương phụ dẫn quân ra thành trận, hai ngưá»i mặc bào trắng, cưỡi ngá»±a ra quát mắng rằng:

- Quân phản tặc bất nghĩa kia!

Mã Siêu giận quá, xông thẳng ngay vào đánh. Dương Phụ, Khương Tự địch làm sao nổi Mã Siêu, thua trong ù té chạy cả. Siêu thúc quân đuổi đánh. Bỗng đâu mặt sau, tiếng reo ầm ĩ, quân của Triệu Ngang, Doãn Phụng kéo đến. Siêu vội vàng quay lại chống mặt sau. Hai bên mới đổ dồn vào đánh quân Mã Siêu. Bỗng lại có một đạo quân kéo ập đến đánh. Toán quân ấy, nguyên là Hạ Hầu Uyên vừa được lệnh của Tào Tháo sai đến phá Mã Siêu. Siêu chống đỡ không nổi được ba mặt, thua chạy suốt cả đêm đến sáng mới vỠđược Ký Thành.

Khi Siêu vỠđến thành gá»i cá»­a, thì trên mặt thành bắn xuống như mưa. Lương Khoan, Triệu Cù đứng trên mặt thành quát mắng, lại bắt vợ Mã Siêu là Dương Thị và ba đứa con nhá», chém chết quăng thây xuống.

Siêu tức uất lên, suýt nữa ngã ngá»±a. Mé sau lại có Hạ Hầu Uyên Ä‘uổi đến đến, Siêu không dám ham đánh nhau, dẫn Bàng Äức, Mã Äại đánh mở má»™t lối mà chạy. Trước mặt lại gặp Dương Phụ, Khương Tá»± chặn đưá»ng. Mã Siêu xông xáo chạy được thoát. Lại gặp phải Doãn Phụng, Triệu Ngang đánh má»™t trận nữa, quân sÄ© tan nát, lẻ tẻ chỉ còn độ năm sáu mươi quân kỵ. Chạy mãi đến canh tư, vỠđến Lịch Thành. Quân giữ thành tưởng là quân Khương Tá»± kéo vá», mở cá»­a thành ra tiếp vào. Siêu vào thành, giết từ cá»­a nam giết Ä‘i, nhân dân trong thành sạch nhẵn. Khi đến nhà Khương Tá»±, bắt mẹ già Tá»± ra. Bà không hãi chút nào, trá» vào mặt Mã Siêu mà mắng. Siêu giận lắm, rút gươm chém luôn. Lại bắt tuốt già trẻ cả nhà Khương Tá»±, Doãn Phụng, Triệu Ngang giết sạch. Chỉ có vợ Triệu Ngang là Vương Thị theo chồng Ä‘i đánh giặc được thoát.

Hôm sau, Hạ Hầu Uyên kéo quân đến Lịch Thành. Mã Siêu phải bá» thành chạy vá» phía tây. Äi chưa được hai mươi dặm lại gặp Dương Phụ chặn đưá»ng. Siêu nghiến răng xông vào đánh. Phụ có bảy anh em cùng xúm vào địch Mã Siêu, Siêu giết cả bảy ngưá»i, Dương Phụ phải năm vết đâm, vẫn lăn xả vào mà Ä‘uổi đến nÆ¡i, Siêu lại chạy, chỉ còn Bàng Äức, Mã Äại và năm sáu tên kỵ mã Ä‘i theo.

Hạ Hầu Uyên phá»§ dụ nhân dân các xứ LÅ©ng Tây, sai bá»n Khương Tá»± chia nhau ra giữ các nÆ¡i, rồi Ä‘em Dương Phụ vá» Hứa Äô ra mắt Tào Tháo. Tháo phong cho Phụ làm quan ná»™i hầu.

Phụ từ chối nói:

- Tôi không có công trừ tai nạn, lại không dám chết vì nghĩa, tội đáng chém đầu, còn mặt mũi nào nhận chức nữa?

Tháo khen ngợi phong tước cho.


Mã Siêu, Bàng Äức, Mã Äại sang Hán Trung theo Trương Lá»—, Lá»— được Mã Siêu mừng lắm, cho rằng phía tây có thể thôn tính được Ãch Châu, phía đông có thể chống chá»i vá»›i Tào Tháo, liá»n bàn việc gả con gái cho Siêu. Äại tướng là Dương Bách can rằng:

- Vợ con Mã Siêu gặp phải thảm há»a, cÅ©ng là bởi tá»± Mã Siêu cả. Chúa công sao lại gả con gái cho y?

Lá»— nghe lá»i ấy má»›i thôi. Có ngưá»i Ä‘em lá»i Dương Bách nói vá»›i Mã Siêu. Siêu giận lắm, có ý muốn giết Dương Bách. Bách biết, bàn nhau vá»›i anh là Dương Tùng, cÅ©ng có ý muốn trừ Mã Siêu.

Khi ấy Lưu Chương sai sứ đến Trương Lá»— cầu cứu. Lá»— không nghe. Chương lại sai Hoàng Quyá»n đến cầu cứu. Quyá»n vào ra mắt Dương Tùng trước, nói rằng:

- Äông và Tây, ví như môi răng vá»›i nhau. Nếu mà Tây Xuyên vỡ thì Äông Xuyên cÅ©ng khó giữ. Quý quốc bằng có lòng đến cứu, xin dâng hai mươi châu cám Æ¡n.

Tùng mừng lắm, dẫn Hoàng Quyá»n vào ra mắt Trương Lá»— bày tá» Ä‘iá»u lợi hại và xin dâng hai mươi châu. Lá»— hám lợi, nghe xong muốn cất quân sang cứu.

Diêm Phố can rằng:

- Lưu Chương có thù vá»›i chúa công, nay việc cấp phải đến cầu cứu, má»›i nói thác ra xin ná»™p đất, đó là lá»i lừa dối, chúa công chá»› nên nghe.

Bá»—ng ở dưới thá»m, có ngưá»i tiến lên nói rằng:

- Tôi tuy bất tài, xin lÄ©nh má»™t đội quân sang bắt sống Lưu Bị, và bắt Lưu Chương phải cắt đất rồi má»›i vá».

Äó là:

Chân chúa sắp vào Tây Thục ở,
Tinh binh lại tự Hán Trung sang.

Chưa biết ngưá»i xin Ä‘i là ai, xem qua hồi sau má»›i rõ.

Hết hồi 64.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #42  
Old 28-06-2008, 02:08 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 65
Mã Siêu đại chiến cửa Hà Manh;
Huyá»n Äức nhận chức được đất Tây Thục


Lại nói, Diêm Phố đang khuyên Trương Lỗ đừng giúp Lưu Chương, thì Mã Siêu bước ra thưa rằng:

- Tôi cám ơn chúa công, không biết lấy gì báo được. Nay tôi xin lĩnh một toán quân, đánh lấy cửa Hà Manh, bắt sống Lưu Bị và bắt Lưu Chương phải cắt hai mươi châu nộp chúa công.

Trương Lá»— mừng lắm, sai Hoàng Quyá»n theo đưá»ng hẻm vá» trước, rồi Ä‘iểm hai vạn quân giao cho Mã Siêu. Bấy giá» Bàng Äức Ä‘au bệnh không Ä‘i được, nằm ở lại Hán Trung. Trương Lá»— sai Dương Bách làm giám quân. Siêu cùng em là Mã Äại, chá»n ngày lên đưá»ng.

Huyá»n Äức vẫn đóng quân ở tại Lạc Thành, được tin Pháp Chính cho ngưá»i vá» báo rằng:

- Trịnh độ khuyên Lưu Chương đốt trụi thóc lúa ngoài đồng và kho tàng ở các nÆ¡i,dá»i cả nhân dân Ba Tây sang lánh ở vùng tây Bồi Thá»§y, thành cao hào sâu, giữ chặt không ra đánh.

Huyá»n Äức, Khổng Minh nghe xong Ä‘á»u giật mình, nói:

- Nếu hỠdùng kế thì ta nguy mất!

Pháp Chính cưá»i, nói:

- Chúa công không lo, kế ấy tuy thâm độc nhưng Lưu Chương cũng không dùng đâu.

ÄÆ°á»£c mấy hôm, có ngưá»i cho biết là Lưu Chương không chịu di chuyển nhân dân, không nghe lá»i Trịnh Äá»™. Huyá»n Äức má»›i yên tâm. Khổng Minh nói:

- Ta nên tiến quân lấy Miên Trúc cho mau, nếu lấy xong thì Thành Äô lấy dá»… như chÆ¡i vậy!

Huyá»n Äức sai Hoàng Trung, Ngụy Diên tiến Ä‘i. Tướng giữ Miên Trúc là Phí Quan sai Lý Nghiêm dẫn ba ngàn quân ra cá»±. Hai bên dàn trận, Hoàng Trung đánh nhau vá»›i Lý Nghiêm hÆ¡n năm mươi hiệp chưa phân thắng phụ. Khổng Minh ở trong trận sai khua chiêng thu quân. Hoàng Trung quay vá» há»i rằng:

- Tôi sắp bắt được Lý Nghiêm, quân sư làm sao lại thu quân vỠthế?

- Ta coi võ nghệ cá»§a Lý Nghiêm, không thể dùng sức bắt được. Ngày mai đánh trận nữa, ngươi nên giả làm thua, dá»­ cho y Ä‘uổi vào trong đưá»ng núi, rồi ta phục quân mà bắt lấy.

Hoàng Trung lÄ©nh kế ấy. Hôm sau, Lý Nghiêm lại dẫn quân đến. Hoàng Trung ra địch, chưa được mưá»i hiệp Trung quay ngá»±a chạy. Nghiêm Ä‘uổi theo, lần lần Ä‘uổi vào trong hang núi. Lúc ấy Nghiêm má»›i sá»±c nghÄ© ra, định quay vá», thì đã thấy Ngụy Diên dẫn quân chặn mất đưá»ng vá» rồi.

Khổng Minh đứng trên đỉnh núi gá»i rằng:

- Anh kia! Không hàng ngay đi thì hai bên ta đã phụ sẵn cung nỠcứng, định để báo thù cho Bằng Sĩ Nguyên đó!

Lý Nghiêm vá»™i vàng xuống ngá»±a cởi giáp xin hàng. Khổng Minh dẫn vá» ra mắt Huyá»n Äức. Huyá»n Äức đối xá»­ vá»›i Nghiêm rất tá»­ tế.

Lý Nghiêm nói:

- Phí Quan tuy là há» hàng vá»›i Lưu Quý Ngá»c, nhưng chÆ¡i vá»›i tôi thân thiết lắm. Tôi xin vào thành dụ y ra hàng.

Huyá»n Äức sai Lý Nghiêm vào thành dụ Phí Quan hàng. Nghiêm vào thành Miên Trúc thuật chuyện cho Phí Quan nghe, nói Huyá»n Äức nhân đức nếu không hàng Ä‘i, tất có vạ vá» sau. Quan nghe lá»i ấy, mở cá»­a thành ra hàng.

Huyá»n Äức vào thành Miên Trúc, bàn việc cất quân tiến lấy Thành Äô. Sá»±c có ngá»±a há»a tốc vá» báo rằng:

- Mạnh Äạt, Hoắc Tuấn giữ ải Hà Manh, nay bị Trương Lá»— sai Mã Siêu, Mã Äại, Dương Bách Ä‘em quân đến đánh nguy cấp lắm, nếu chậm đến cứu thì mất cá»­a ải mất!

Huyá»n Äức nghe tin giật mình. Khổng Minh nói:

- Tất phải Trương, Triệu hai tướng mới đánh nổi được Mã Siêu.

Huyá»n Äức nói:

- Tá»­ Long ra phá»§ dụ các quân chưa vá», có Dá»±c Äức ở nhà, nên sai y Ä‘i cho mau.

Khổng Minh nói:

- Chúa công đừng nói vá»™i, để tôi khích Dá»±c Äức đã.

Trương Phi nghe tin Mã Siêu đến đánh cửa ải, chạy vào kêu trong lên rằng:

- Cáo từ ca ca, tôi xin đi ra đánh Mã Siêu đây!

Khổng Minh giả đò không nghe tiếng, chỉ nói vá»›i Huyá»n Äức rằng:

- Mã Siêu xâm phạm cá»­a ải, xem chừng ở đây không ai địch nổi, dá»… thưá»ng phải cho ngưá»i vá» Kinh Châu, gá»i Vân Trưá»ng sang má»›i xong!

Trương Phi gầm lên rằng:

- Quân sư sao khinh tôi thế? Tôi khi trước, một mình còn cự nổi được trăm vạn quân Tào Tháo, có sợ gì một thằng Mã Siêu?

Khổng Minh nói:

- Dá»±c Äức khi xưa cách sông chặn cầu là vì Tào Tháo không biết hư thá»±c thế nào, nên không dám đến. Nay Mã Siêu là tay kiêu hùng, thiên hạ ai cÅ©ng biết tiếng. Sáu trận đánh ở Vị Kiá»u, làm cho Tào Tháo phải cắt râu, quẳng áo, suýt nữa mất mạng. Sức lá»±c ấy không phải tầm thưá»ng, dẫu đến Vân Trưá»ng cÅ©ng còn e không địch nổi kia đấy!

Phi nói:

- Tôi xin đi, nếu không đánh nổi Mã Siêu, xin chịu tội chết!

Khổng Minh nói:

- Tướng quân có chịu viết tá» cam kết, thì làm cho tiên phong. Rồi nói vá»›i Huyá»n Äức rằng:

- Xin chúa công đi cho một chuyến, để Lượng ở nhà giữ Miên Trúc, đợi Tử Long vỠrồi lại liệu.

Ngụy Diên cÅ©ng xin Ä‘i. Khổng Minh sai Diên lÄ©nh năm trăm quân tiá»u mã Ä‘i trước, Trương Phi Ä‘i thứ nhì. Huyá»n Äức dẫn đại quân Ä‘i sau.


Ngụy Diên đến cá»­a ải trước, gặp ngay Dương Bách. Diên đánh nhau vá»›i Bách chưa đầy mưá»i hiệp. Bách thua chạy, Diên muốn tranh công cá»§a Trương Phi, Ä‘uổi dấn lên đánh. Trước mặt gặp toán quân cá»§a Mã Äại, Diên tưởng là Mã Siêu, xông ngay vào đánh. Äại giả đò thua chạy, Diên Ä‘uổi theo. Äại quay mình bắn má»™t phát, tin ngay vào cánh tay Ngụy Diên. Diên vá»™i vàng quay ngá»±a vá». Äại Ä‘uổi mãi đến dưới cá»­a ải. Bá»—ng gặp má»™t tiếng thét như sấm, từ trên ải phi ngá»±a xuống. Tướng ấy nguyên là Trương Phi vừa má»›i đến, nghe mé trước Ä‘ang đánh nhau, má»›i tế ngá»±a lại xem ra làm sao, thì thấy Ngụy Diên trúng tên thua chạy. Phi má»›i xông vào cứu Ngụy Diên, quát trong lên rằng:

- Mi tên là gì, hãy nói cho ta biết đã, rồi sẽ đánh nhau!

Mã Äại nói:

- Ta là Mã Äại ở Tây Lương đây!

Phi nói:

- Té ra mi không phải là Mã Siêu! Mi không địch nổi được ta đâu, nên vá» bảo ngay thằng Mã Siêu ra đây, nói có Trương Dá»±c Äức là ngưá»i nước Yên ở đây nhé!

Mã Äại nổi giận quát rằng:

- Mi sai dám coi thưá»ng ta?

Nói Ä‘oạn, cầm Ä‘ao tế ngá»±a xông vào chém Trương Phi. Má»›i được vài hiệp, Mã Äại liệu thế không địch nổi, bá» chạy, Trương Phi sắp Ä‘uổi đánh, thì trên cá»­a ải có má»™t ngưá»i tế ngá»±a xuống gá»i rằng:

- Em hãy thong thả, chớ đuổi vội!

Trương Phi ngảnh lại trông xem ai, thì là Huyá»n Äức, Trương Phi má»›i quay ngá»±a vá». Huyá»n Äức bảo rằng:

- Anh sợ em nóng nảy, cho nên theo đến đây. Có phải đánh được Mã Äại, hãy nghỉ ngÆ¡i má»™t đêm, để ngày mai đánh Mã Siêu.


Sáng hôm sau, Mã Siêu khua trống om sòm, kéo quân đến dưới ải. Huyá»n Äức đứng trên trông xuống, thấy Mã Siêu đầu đội mÅ© chá»m sư tá»­, mình mặc áo giáp bạc, bào trắng, Ä‘ai nịt khác thưá»ng, mặt mÅ©i khôi ngô, sức lá»±c hÆ¡n ngưá»i. Huyá»n Äức than rằng:

- Ngưá»i ta nói "Cẩm Mã Siêu", quả nhiên như thế.

Trương Phi muốn xuống ải đánh Mã Siêu, Huyá»n Äức ngăn lại bảo rằng:

- Mã Siêu mới đến, khí lực đang hăng, ta hãy nên tránh đi.

Mã Siêu ở dưới ải, chỉ trích Trương Phi ra ngá»±a. Trương Phi thì hăm hở muốn nuốt sống ngay Mã Siêu, nhưng ba bốn phen Ä‘á»u bị Huyá»n Äức gàn lại. Dần dần đến buổi trưa, Huyá»n Äức thấy quân Mã Siêu đã có dáng má»i mệt, má»›i kén năm trăm quân kỵ, cho theo Trương Phi xuống ải.

Mã Siêu thấy Trương Phi xuống ải, lùi quân lại độ hÆ¡n trăm bước, dàn trận. Trương Phi vác mâu tế ngá»±a xuống gá»i trong lên rằng:

- Bá»› Mã Siêu! Ngươi có biết Trương Dá»±c Äức ở nước Yên là ai không?

Mã Siêu đáp:

- Nhà tao Ä‘á»i Ä‘á»i làm công hầu, biết đâu đến tên thất phu quê kệch!

Phi giận lắm, xông thẳng vào đánh. Hai bên đánh nhau hÆ¡n trăm hiệp, chưa ai kém ai má»™t nước nào. Huyá»n Äức đứng xem than rằng:

- Thế má»›i gá»i là hổ tướng!

Huyá»n Äức sợ Trương Phi mệt sức, có rá»§i ro gì chăng, vá»™i vàng khua chiêng thu quân.

Hai tướng cùng trở vá».

Trương Phi vỠđến trại, nghỉ ngá»±a má»™t lát, rồi chỉ quàng cái khăn bịt tóc, lên ngá»±a lại ra trận gá»i đánh. Mã Siêu ra liá»n. Huyá»n Äức sợ Trương Phi yếu thế, cÅ©ng cưỡi ngá»±a xuống ải, đến thẳng trước trận đứng xem. Hai ngưá»i giao phong hÆ¡n trăm hiệp càng đánh càng khá»e mãi ra. Huyá»n Äức khua chiêng thu quân. Hai tướng lại ai vá» trận ấy.

Lúc này trá»i đã tối. Huyá»n Äức bảo Trương Phi rằng:

- Mã Siêu khá»e lắm, không nên khinh địch, hãy rút quân vỠải, ngày mai sẽ lại đánh nhau.

Trương Phi đánh Ä‘ang hăng máu, không chịu trở vá», kêu lên rằng:

- Chết tôi cũng không vỠvội!

Huyá»n Äức nói:

- Tối rồi, không nên đánh nhau.

Phi nói:

- Äốt cho nhiá»u Ä‘uốc lên để đánh nhau đêm.

Mã Siêu thay ngá»±a khác, rồi lại ra trận gá»i rằng:

- Trương Phi có dám đánh nhau ban đêm không?

Trương Phi đổi ngá»±a cho Huyá»n Äức, tế ngá»±a ra trận quát rằng:

- Ta không giết được mi, thỠkhông lên cửa ải!

Siêu nói:

- Ta không bắt sống được mi, nhất định không vỠtrại.

Quân hai bên reo ầm cả lên, đốt hàng trăm nghìn bó Ä‘uốc, sáng vằng vặc như ban ngày. Hai tướng ra trận đánh nhau, má»›i được hai mươi hiệp, Mã Siêu quay ngá»±a chạy vá». Trương Phi quát lên rằng:

- Mi chạy đi đâu?

Nguyên là Mã Siêu thấy đánh không đổ được Trương Phi, mới giả cách thua chạy, để lừa cho Phi đuổi đến. Siêu cầm dấu một cái dùi đồng trong tay, quay mình nhằm vào giữa mặt Trương Phi quật sang. Phi thấy Mã Siêu chạy, cũng đã có ý đỠphòng, khi dùi đồng văng đến, thì Phi né mình ra một bên, dùi đồng bay sạt qua mang tai.

Trương Phi quay ngá»±a trở vá», Mã Siêu lại Ä‘uổi. Phi dừng ngá»±a lấy cung tên, quay mình lại bắn má»™t phát. Siêu cÅ©ng tránh được. Hai tướng lại ai vá» trại ấy.

Huyá»n Äức đứng trước cá»­a trận gá»i rằng:

- Ta lấy nhân nghÄ©a đãi ngưá»i, không thèm lừa dối. Mã Mạnh Khởi, ngươi cứ thu quân vá» nghỉ, ta không Ä‘uổi theo đâu!

Mã Siêu nghe nói, tá»± mình Ä‘i chặn mặt sau cho quân dần dần rút lui vá». Huyá»n Äức cÅ©ng thu quân lên ải.

Hôm sau, Trương Phi lại muốn xuống ải đánh nhau. Bá»—ng có tin báo quân sư đã đến, Huyá»n Äức ra tiếp vào. Khổng Minh nói:

- Mã Siêu là hổ tướng trên Ä‘á»i, nếu để cho đánh nhau mãi vá»›i Dá»±c Äức, tất có má»™t ngưá»i bị hại. Cho nên tôi phải để Tá»­ Long, Hán Thăng ở lại giữ Miên Trúc, vá»™i vã đến đây, có thể dùng má»™t mẹo nhá», dể Mã Siêu vá» hàng vá»›i chúa công.

Huyá»n Äức nói:

- Ta thấy Mã Siêu khá»e mạnh có bụng yêu lắm, làm thế nào cho y hàng vá»›i ta?

Khổng Minh nói:

- Tôi nghe Trương Lá»— ở Äông Xuyên, muốn tá»± xưng là Hán Ninh Vương. Mưu sÄ© Dương Tùng lại tham ăn cá»§a đút. Ta nên sai ngưá»i Ä‘i đưá»ng tắt đến Hán Trung, trước hết Ä‘em bạc vàng kết liên vá»›i Dương Tùng, rồi đưa thư cho Trương Lá»—, nói rằng: "Ta đánh nhau vá»›i Lưu Chương, là có ý báo thù cho nhà ngươi, ngươi đừng có nghe lá»i ngưá»i khác mà cá»± nhau vá»›i ta. Khi nào xong việc sẽ tâu cho ngưá»i làm Hán Ninh Vương". Nói thế để Trương Lá»— triệt Mã Siêu vá». Khi đó, ta sẽ dùng mẹo gá»i là Mã Siêu lại hàng.


Huyá»n Äức mừng lắm, lập tức viết thư, sai Tôn Càn mang vàng ngá»c, châu báu Ä‘i tắt sang Hán Trung. Càn vào ra mắt Dương Tùng, dâng vàng ngá»c, nói chuyện làm vậy. Tùng mừng rỡ, dẫn ngay Tôn Càn vào ra mắt Trương Lá»—, bày tỠý kiến Huyá»n Äức và trình thư lên.

Trương Lỗ xem xong, nói:

- Huyá»n Äức chỉ là chức Tả tướng quân, bảo cá»­ thế nào được cho ta làm Hán Ninh Vương?

Tùng thưa:

- Ông ta là Hoàng Thúc nhà Hán, bảo cử cho chúa công là đáng lắm.

Lỗ mừng quá, sai sứ ra bảo Mã Siêu bãi binh. Tôn Càn ở lại nhà Dương Tùng để nghe tin tức. Không được mấy bữa, sứ giả vỠbáo rằng:

- Mã Siêu nói là chưa thành công, không chịu bãi binh.

Trương Lá»— sai ngưá»i đòi hai ba lần Siêu vẫn không chịu vá».

Dương Tùng nói:

- Ngưá»i ấy vốn là ngưá»i có hành vi không đáng tin, nay đòi mãi không vá», tất có ý muốn làm phản.

Tùng lại xui ngưá»i nói phao lên rằng:

- Mã Siêu muốn cướp lấy Tây Xuyên, để tự lập làm chủ nước Thục, báo thù cho cha, chớ không chịu làm bỠtôi Hán Trung.

Trương Lá»— nghe tin đồn như thế, há»i kế Dương Tùng. Tùng thưa:

- Má»™t mặt sai ngưá»i đến Mã Siêu biết muốn thành công thì trong má»™t tháng làm theo ba việc: Má»™t là phải lấy cho được Tây Xuyên, hai là phải Ä‘em đầu Lưu Chương vá» ná»™p; ba là phải Ä‘uổi quân Kinh Châu Ä‘i cho hết. Nếu làm không xong, thì phải mang đầu vá» mà ná»™p. Má»™t mặt sai Trương Vệ Ä‘iểm quân giữ lấy cá»­a ải, phòng ngừa quân Mã Siêu có biến động gì chăng.

Trương Lá»— nghe lá»i, sai ngưá»i đến tại Mã Siêu nói ba việc ấy. Siêu thất kinh mà rằng:

- Sao bỗng dưng mà giở quẻ ngay được thế?

Siêu má»›i bàn vá»›i Mã Äại, muốn rút quân vá».

Dương Tùng lại nói phao lên rằng:

- Mã Siêu chuyến này mang quân vá», tất sinh bụng khác.

Bởi thế trương Vệ chia quân ra làm bảy đưá»ng, giữ các cá»­a ải, không cho quân Mã Siêu trở vá». Siêu bấy giá» tiến thoát hai đưá»ng cùng khó, không biết nghÄ© làm sao.

Khổng Minh nói vá»›i Huyá»n Äức rằng:

- Hiện nay Mã Siêu đang lúc tiến thoát lưỡng nan, tôi xin thân đến trại Mã Siêu, uốn ba tấc lưỡi, dụ y vỠhàng.

Huyá»n Äức nói:

- Tiên sinh như chân tay lòng ruột của tôi, nếu xảy ra sự gì, thì làm thế nào?

Khổng Minh cố ý xin Ä‘i, Huyá»n Äức nhất định giữ lại. Äang khi ấy, thì có tin vào báo Tá»­ Long có thư đưa má»™t ngưá»i ở Tây Xuyên đến hàng. Huyá»n Äức gá»i vào há»i, thì là ngưá»i Du Nguyên quận Kiến Ninh, tên là Lý Khôi, tá»± là Äức Ngang.

Huyá»n Äức há»i:

- Trước kia ngươi can mãi Lưu Chương, sao nay lại chịu theo ta?

Khôi nói:

- Tôi nghe "Chim khôn tìm cây mà đậu, tôi hiá»n chá»n chúa mà thá»". Trước kia tôi can Lưu Chương, là để trá»n nghÄ©a làm tôi. Äã không thể dùng, tất là không nên việc. Minh công nhân nghÄ©a khắp cả thiên hạ, tôi chắc làm nên công việc trong, nên tôi đến xin hàng.

Huyá»n Äức nói:

- Tiên sinh đến đây, tất có việc gì giúp ích cho tôi chăng?

Khôi nói:

Tôi nghe Mã Siêu đang gặp phải bước khó xử. Khi trước tôi ở Lũng Tây, có quen biết y, nay xin sang dụ y vỠhàng.

Khổng Minh mừng nói rằng:

- Hay lắm! Hay lắm! Tôi Ä‘ang cần má»™t ngưá»i Ä‘i đỡ cho tôi, may lại được ông đến đây. Nhưng xin há»i ý ông dụ Mã Siêu thế nào?

Lý Khôi ghé vào tai Khổng Minh nói nhỠcứ như thế, như thế, Khổng Minh mừng rỡ, lập tức sai đi.

Lý Khôi đến trại Mã Siêu, cho ngưá»i vào báo tin trước. Mã Siêu biết Lý Khôi là ngưá»i giá»i mồm mép, tất đến dụ mình, má»›i phục sẵn hai mươi tên Ä‘ao phá»§ dưới trướng và dặn rằng:

- Hễ tao sai giết, thì chúng mày cứ băm nhỠnhư cám cho tao!

Một lát, Lý Khôi ngạo nghễ bước vào. Mã Siêu ngồi chỉnh chện trên trướng không đứng dậy, mắng phủ đầu ngay:

- Mi đến đây làm gì?

Khôi nói:

- Ta chỉ đến đây làm thuyết khách!

Siêu nói:

- Gươm của ta mới mài đây, mi thử nói đi xem, hễ nói không thông, thì ta sẽ muợn đầu mi để thử gươm!

Khôi cưá»i, nói:

- Tai vạ tướng quân ở ngay trước mắt, ta chỉ e gươm mới mài chẳng thử nổi được đầu ta lại thử vào đầu mi đó thôi.

Siêu nói:

- Ta việc gì mà có vạ?

Khôi nói:

- Ta nghe: Nàng Tây Thi nước Việt, ai khéo chê đến đâu, cÅ©ng không che lấp được cái đẹp; nàng Vô Diệm nước Tá», ai khéo khen đến đâu cÅ©ng không che lấp được cái xấu. Mặt trá»i đến trưa thì phải xế, mặt trăng tròn rồi thì phải khuyết, đó là lẽ thưá»ng thiên hạ. Nay tướng quân cùng vá»›i Tào Tháo thì có mối thù vì Tào Tháo đã giết cha, ở LÅ©ng Tây lại có thù giết mất vợ con. Trước không cứu được Lưu Chương mà Ä‘uổi quân Kinh Châu Ä‘i, sau không chế nổi được Dương Tùng để thấy mặt Trương Lá»—. Nay bốn biển không nhà, má»™t thân vô chá»§. Nếu lại có trận thua ở Vị Kiá»u, Ký Thành, thì mặt mÅ©i nào mà nhìn đến thiên hạ nữa?

Siêu ngồi cúi đầu, suy nghĩ rồi tạ rằng:

- Ông nói phải lắm, nhưng tôi không có đưá»ng lối nào mà Ä‘i bây giá»?

Khôi nói:

- Tướng quân đã nghe lá»i tôi, sao lại còn phục quân Ä‘ao phá»§ ở dưới trướng?

Siêu có ý thẹn, mới đuổi cả những quân đao phủ ra.

Khôi nói:

- Lưu Hoàng Thúc biết kính ngưá»i hiá»n, trá»ng kẻ sÄ©. Tôi chắc rằng ông ấy làm nổi được việc to, cho nên bá» Lưu Chương mà theo ông ấy. Tôn quân nhà tướng quân khi xưa, có kết vá»›i Hoàng Thúc cùng nhau đánh giặc, sao tướng quân không bá» nÆ¡i tối tăm ra nÆ¡i sáng sá»§a để báo thù cho cha và lập công danh có được không?

Mã Siêu mừng lắm, liá»n gá»i Dương Bách vào, chém má»™t nhát chết, rồi xách đầu cùng vá»›i Mã Äại Ä‘i theo Lý Khôi lên cá»­a ải xin hàng.

Huyá»n Äức thân ra ngoài cá»­a tiếp vào, thết đãi tá»­ tế. Siêu lạy tạ, nói:

- Nay má»›i gặp được minh chúa, ví cÅ©ng như quét đám mây mù mà trông thấy trá»i xanh.

Bấy giá» Tôn Cán ở bên Dương Tùng vừa vá». Huyá»n Äức lại sai Mạnh Äạt, Hoắc Tuấn giữ ải, còn mình thì rút quân Ä‘i lấy Thành Äô. Hoàng Trung, Triệu Vân ra nghênh tiếp Huyá»n Äức vào thành Miên Trúc.

Có tin báo tướng Thục là Lưu Tuấn, Mã Hán dẫn quân đến khiêu chiến.

Triệu Vân nói: Tôi xin Ä‘i bắt hai thằng ấy. Nói Ä‘oạn lên ngá»±a Ä‘i liá»n. Bấy giá» Huyá»n Äức Ä‘ang ngồi tiếp đãi Mã Siêu, vừa uống được mấy chén thì Tá»­ Long đã xách đầu hai tướng Ä‘em vá» ná»™p ở trước tiệc. Mã Siêu thấy vậy, thất kinh, lại càng kính phục Tá»­ Long lắm.

Siêu nói:

- Không cần gì quân mã cá»§a chúa công phải đánh nhau nữa, để Siêu gá»i Lưu Chương ra hàng. Nếu không hàng, Siêu xin cùng vá»›i em là Mã Äại đánh lấy Thành Äô, hai tay dâng lên chúa công.

Huyá»n Äức mừng lắm, hôm ấy uống rượu vui vẻ.


Quân Thục thua trận, vá» Ãch Châu báo vá»›i Lưu Chương.

Chương kinh hãi, đóng chặt cá»­a thành lại không dám ra. Có tin báo Mã Siêu mang quân đến cứu, hiện đã đến mé bắc thành rồi Chương bấy giá» má»›i dám lên thành đứng xem, thấy Mã Siêu, Mã Äại ở dưới thành gá»i trong lên rằng:

- Má»i Lưu Quý Ngá»c ra đây nói chuyện.

Chương đứng trên thành há»i xuống. Siêu trá» roi lên bảo rằng:

- Ta vốn phụng mệnh Trương Lá»— lại cứu Ãch Châu. Nhưng không ngá» Trương Lá»— nghe lá»i Dương Tùng dèm pha, muốn hại ta, nên ta đã theo vá» vá»›i Lưu Hoàng Thúc. Ông cÅ©ng nên ná»™p đất xin hàng, kẻo để nhân dân khổ sở. Nếu còn mê hoặc thì ta đánh thành đây!

Lưu Chương nghe xong, mặt xám như gió, khí uất đầy ruột, ngã quay xuống mặt thành. Các tướng cứu tỉnh dậy. Chương nói:

- Ta xét việc không được minh, hối lại làm sao cho kịp. Thà rằng mở cửa mà hàng, khéo để khổ đến nhân dân.

Äồng Hòa nói:

- Trong thành còn có ba vạn quân, tiá»n lương đủ dùng được má»™t năm, can gì mà đã phải hàng?

Lưu Chương nói:

- Cha con ta ở nước Thục hÆ¡n hai mươi năm, không có ân đức gì vá»›i dân. Thế mà đánh nhau ba năm nay, máu thịt tÆ¡i bá»i khắp đồng áng, tá»™i lá»—i tại ta cả, ta nghÄ© sao cho đành dạ. Chi bằng hàng quách Ä‘i để yên nhân dân.

Các tướng thấy nói chua xót làm vậy, ai cũng rỠnước mắt.

Bổng có má»™t ngưá»i tiến lên nói rằng:

- Chúa công nói thế, chính hợp lòng trá»i lắm!

Chương trông xem, thì là ngưá»i Tây Sung Ba Tây, tên là Tiêu Chu tá»± Doãn Nam tài xem thiên văn. Chương há»i lại, Tiêu Chu thưa rằng:

- Tôi xem thiên văn, thấy các vì sao tụ cả ở Thục Quận. Trong các ngôi sao, có má»™t ngôi to sáng lắm, hình như mặt trăng, đó là tượng đế vương.Vả lại năm ngoái có trẻ con hát rằng: "Muốn ăn cÆ¡m gạo má»›i nên đợi tiên chá»§ sang", đó cÅ©ng là Ä‘iá»m trá»i báo trước, chúa công không nên trái lòng trá»i.

Hoàng Quyá»n, Lưu Ba nghe thấy nói vậy, Ä‘á»u rút gươm ra chá»±c chém Tiêu Chu. Chương ngăn lại không cho giết.

Chợt có tin báo rằng:

- Quan thái thú ở Thục Quận là Hứa Tĩnh trèo qua thành ra hàng Lưu Bị rồi!

Chương nghe tin, khóc vang lên, trở vá» phá»§. Hôm sau, Huyá»n Äức sai Giản Ung vào thành dụ Lưu Chương. Chương mở cá»­a thành ra tiếp vào. Ung ngồi trên xe ngạo nghá»… tá»± đắc lắm. Bá»—ng có má»™t ngưá»i rút gươm ra quát rằng:

- Tiểu nhân đắc chí, dưới mắt không coi ai vào đâu, mi dám khinh ngưá»i Thục ta chăng?

Ung vá»™i vàng xuống xe chào há»i. Ngưá»i ấy quê ở Miên Trúc Quảng Hán tên là Tần Bật, tá»± là Tá»­ Sắc. Ung cưá»i, nói:

- Tôi không biết hiá»n huynh, xin thứ lá»—i cho.

Hai ngưá»i cùng vào ra mắt Lưu Chương, kể chuyện Huyá»n Äức nhân đức, không có lòng nào nỡ hại. Chương má»›i quyết ý ra hàng, đãi Giản Ung tá»­ tế.

Hôm sau, Chương mang ấn thụ, sổ sách cùng ngồi xe vá»›i Giản Ung đến xin hàng. Huyá»n Äức ra ngoài trại tiếp vào, cầm tay Lưu Chương khóc mà nói:

- Tôi không phải là không muốn làm Ä‘iá»u nhân nghÄ©a, cùng là bất đắc dÄ© mà phải thế nầy!

Chương vào trại, dâng cả ấn thụ, sổ sách, rồi cùng vá»›i Huyá»n Äức cưỡi ngá»±a vào thành.

Huyá»n Äức vào Thành Äô, trăm há» bày đồ hương hoa bái vá»ng khắp dá»c đưá»ng.

Huyá»n Äức vào công sảnh, các quan quỳ lạy cả dưới thá»m.

Chỉ có Hoàng Quyá»n, Lưu Ba đóng cá»­a không chịu ra. Các tướng muốn bắt giết ngay, Huyá»n Äức không cho, truyá»n lệnh rằng:

- Ai dám hại hai ngưá»i ấy thì giết cả há».

Truyá»n lệnh rồi, Huyá»n Äức vào tận nhà hai ngưá»i má»i ra làm quan. Hai ngưá»i cảm Æ¡n ấy má»›i chịu ra.

Khổng Minh nói rằng:

- Tây Xuyên nay đã bình định, không thể để một nước có hai chủ, nên cho Lưu Chương sang ở bên Kinh Châu.

Huyá»n Äức nói:

- Ta má»›i lấy được Thục Quận, chưa nên để Quý Ngá»c Ä‘i xa.

Khổng Minh nói:

- Lưu Chương mất cơ nghiệp, chỉ vì nhu nhược quá, chúa công nếu bắt chước nhân đức của đàn bà, làm đến việc không có quyết đoán, tôi e rằng cũng không ở được đất này mãi đâu!

Huyá»n Äức nghe lá»i, mở má»™t tiệc yến trong, má»i Lưu Chương đến ăn tiệc, phong cho làm Trấn oai tướng quân, bảo thu xếp cá»§a cải, đưa vợ con gia nhân đầy tá»› sang ở huyện Công An bên Kinh Châu, khởi hành ngay hôm ấy.


Huyá»n Äức tá»± lÄ©nh chức mục Ãch Châu, trá»ng thưởng cho các văn võ theo hàng, định danh tước: Nghiêm Nhan làm tiá»n tướng quân, Pháp Chính làm thái thú Thục Quận; Äồng Hòa làm chưởng sá»­; Bàng NghÄ©a làm tư mã, Lưu Ba làm tả tướng quân; Hoàng Quyá»n làm hữu tướng quân. Ngoài ra, Ngô Ã, Phí Quan, Bành Dạng, Trác Ung, Lý Nghiêm, Ngô Lan, Lôi Äồng, Lý Khôi, Trương Dá»±c, Tần Bật, Tiêu Chu, Lã NghÄ©a, Hoắc Tuấn, Äặng Chi, Dương Hồng, Chu Quần, Phi VÄ©, Phí Thi, Mạnh Äạt, văn vÅ© cả thảy hÆ¡n sáu mươi ngưá»i, Ä‘á»u được tuyển dụng.

Lại phong Gia Cát Lượng làm quân sư, Quan Vân Trưá»ng làm Äăng khấu tướng quân, Hán ThỠđình hầu, Trương Phi làm Chinh lá»— tướng quân, Tân Äình Hầu; Triệu Vân làm Trấn viá»…n tướng quân, Hoàng Trung làm Chinh tây tướng quân, Ngụy Diên làm Dương võ tướng quân; Mã Siêu làm Bình tây tướng quân. Còn bá»n Tôn Càn, Giản Ung, My Chúc, My Phương, Lưu Phong, Ngô Ban, Quan Bình, Chu Thương, Liêu Hóa, Mã Lương, Mã Tác, Tưởng Uyển, Y Tịch, bao nhiêu văn vÅ© ở Kinh Tương, Ä‘á»u được thăng thưởng.

Huyá»n Äức sai sứ mang năm trăm cân vàng, má»™t ngàn cân bạc, năm nghìn vạn quân tiá»n, má»™t nghìn tấm gấm Tây Thục sang Kinh Châu thưởng cho Vân Trưá»ng. Các quan tướng khác, cÅ©ng được thưởng theo cấp bậc cả. Rồi giết trâu, mổ bò khao quân sÄ©, mở kho phát chẩn cho nhân dân. Quân dân ai nấy cùng vui vẻ.

Bình định xong Ãch Châu, Huyá»n Äức lại muốn lấy những ruá»™ng nương tốt ở Thành Äô, chia cho các quan Triệu Vân can rằng:

- Nhân dân Ãch Châu, gặp phải việc binh há»a mấy năm nay, ruá»™ng vưá»n bá» hoang, nay nên trả lại cho dân, để há» yên cư lạc nghiệp thì dân má»›i phục, không nên cướp lấy làm phần thưởng riêng.

Huyá»n Äức mừng lắm, nghe theo lá»i ấy, sai Gia Cát Lượng định ra luật lệ trị nước, hình pháp hÆ¡i nặng. Pháp Chính can rằng:

- Ngày xưa vua Cao tổ đặt ra pháp luật, chỉ có ba Ä‘iá»u nhân dân Ä‘á»u cảm phục. Xin quân sư phải rá»™ng hình nhẹ luật để yên lòng dân.

Khổng Minh nói:

- Ngươi chỉ biết má»™t, chưa biết đến hai. Nhà Tần dùng phép dữ dá»™i quá, muôn dân cùng oán, cho nên vua Cao tổ dùng phép rá»™ng rãi để được lòng dân. Nay Lưu Chương nhu nhược, chính lệnh không được nghiêm, thể thống dần dần suy tàn, chiá»u chuá»™ng cho ngưá»i ta ngôi chức cho vinh, ngôi cao quá thì sinh há»—n, yêu ngưá»i ta ân tình chí thiết, ân đằm thắm quá thì sinh nhá»n, bởi thế nên nát bét. Ta nay trên dưới có phép tắc, có phép tắc rồi má»›i biết Æ¡n, tước lá»™c có hạn có ngữ, có hạn ngữ rồi má»›i biết vinh. Ân uy gồm đủ, trên dưới có bậc, đạo trị dân như thế là rõ ràng.

Pháp Chính chịu lẽ ấy là phải. Từ đó, quân dân yên ổn, chia binh ra giữ khắp cả bốn mươi mốt châu, đâu đấy Ä‘á»u được an cư lạc nghiệp.

Pháp Chính làm thái thú ở Thục Quận, báo ân báo oán, không bá» sót má»™t bữa cÆ¡m ân đức hay má»™t cái lưá»m nguýt giận há»n. Có ngưá»i nói vá»›i Khổng Minh nên hạn chế quyá»n hành Pháp Chính Ä‘i, Khổng Minh nói:

- Trước kia chúa công ta ngồi khốn ở má»™t xứ Kinh Châu, phía bắc sợ Tào Tháo, phía đông gá»m Tôn Quyá»n. Nay nhá» có Hiếu Trá»±c giúp cho, má»›i cất cánh bay liệng lên được, không sợ ai dè ép mình nữa. Ta nay lòng nào cấm Ä‘oán Hiếu Trá»±c, không cho y hả được má»™t chút ý riêng hay sao?

Pháp Chính nghe Khổng Minh nói thế, từ đó cũng phải chùn tay.


Má»™t hôm, Huyá»n Äức Ä‘ang ngồi chÆ¡i vá»›i Khổng Minh. Chợt có Quan Bình từ Kinh Châu phụng lệnh Quan Vân Trưá»ng sai đến tạ Æ¡n cho vàng gấm. Huyá»n Äức triệu vào, Quan Bình lạy xong trình thư và nói rằng:

- Cha tôi nghe Mã Siêu võ nghệ giá»i lắm, muốn vào Xuyên để đỠtài. Vậy sai tôi đến bẩm vá»›i bá phụ việc ấy.

Huyá»n Äức giật mình, nói:

- Nếu Vân Trưá»ng vào Thục thi võ vá»›i Mã Mạnh Khởi, hai ngưá»i tất hại mất má»™t ngưá»i, thì làm thế nào?

Khổng Minh thưa:

- Chẳng há» chi việc ấy, để tôi viết mấy chữ gá»­i vá» là xong. Huyá»n Äức sợ Vân Trưá»ng nóng tính vào Xuyên ngay chăng, bèn sai Khổng Minh viết thư, giao cho Quan Bình cấp tốc đưa vá» Kinh Châu.

Bình vỠđến Kinh Châu, Vân Trưá»ng há»i:

- Ta muốn thí võ với Mã Siêu, mày có bẩm cho ta không?

Bình dâng trình tá» thư cá»§a Khổng Minh, Vân Trưá»ng mở xem.

Thư nói rằng:

Tôi nghe tướng quân muốn thi đỠcao thấp vá»›i Mã Mạnh Khởi. Cứ ý tôi thấy, thì Mạnh Khởi tuy hùng dÅ©ng hÆ¡n ngưá»i, nhưng chẳng qua cÅ©ng vào má»™t bá»n Kình Bố, Bành Việt đó thôi, chỉ khả dÄ© Ä‘ua ganh vá»›i Dá»±c Äức thì được, chá»› sao sánh được vá»›i ông Râu dài tuyệt vá»i?

"Nay tướng quân phục mệnh giữ Kinh Châu là một việc quan hệ rất lớn. Nếu tướng quân vào Xuyên, ở Kinh Châu nhỡ xảy việc gì thì tội để đâu cho hết! Xin tướng quân phải nghĩ mới được!".

Vân Trưá»ng xem xong, vuốt râu cưá»i mà nói rằng:

- Khổng Minh biết bụng ta lắm!

Bèn đưa thư cho các quan xem, rồi không có ý vào Xuyên nữa.


Äây nói, Tôn Quyá»n ở Äông Ngô nghe tin Huyá»n Äức lấy được Tây Thục rồi, má»›i há»™i bá»n Trương Chiêu, Cố Ung đến bàn rằng:

- Khi xưa Lưu Bị mượn Kinh Châu cá»§a ta, hẹn khi nào lấy được Tây Thục Ä‘uổi Lưu Chương ra Công An thì trả. Nay đã lấy được bốn mươi mốt châu Thục rồi, ta nên sai ngưá»i đến đòi Kinh Châu, nếu không trả thì ta khởi binh đến đánh, các ngươi nghÄ© thế nào?

Chiêu thưa rằng:

- Nước Ngô mới yên, không nên động binh vội. Tôi có một kế này, khiến cho lưu Bị phải đem Kinh Châu hai tay dâng lên nộp trả chúa công.

Äó là:

Tây Thục vừa khai trá»i đất nước,
Äông Ngô lại há»i nước non xưa.

Chưa biết Trương Chiêu hiến kế ra làm sao, xem đến hồi sau thì rõ.

Hết hồi 65.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #43  
Old 28-06-2008, 02:09 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 66
Quan Vân Trưá»ng má»™t Ä‘ao tá»›i há»™i;
Phục Hoàng hậu vì nước bỠmình


Lại nói Tôn Quyá»n muốn đòi Kinh Châu, Trương Chiêu hiến kế nói rằng:

- Lưu Bị trông cậy chỉ có Gia Cát Lượng anh Lượng là Gia Cát Cẩn, hiện Ä‘ang làm quan ở Äông Ngô. Ta nên bắt cả già trẻ nhà Cẩn Ä‘em giam lại rồi sai Cẩn vào Xuyên báo cho Gia Cát Lượng phải khuyên Lưu Bị trả Kinh Châu, nếu không sẽ bắt tá»™i cả nhà Gia Cát Cẩn. Lượng nghÄ© đến tình anh em ruá»™t, tất phải vâng lá»i.

Quyá»n nói:

- Gia Cát Cẩn là ngưá»i quân tá»­ thá»±c thà, sao nỡ giam già trẻ nhà ngưá»i ta?

Chiêu nói:

- Nói trước cho biết đó là mẹo, thì tá»± nhiên Cẩn yên tâm. Quyá»n nghe lá»i, báo vá»›i Cẩn rồi bắt cả nhà giam vào trong phá»§, và sai Cẩn sang tây Xuyên. Cẩn Ä‘i được mấy ngày đã đến Thành Äô, sai ngưá»i báo tin cho Huyá»n Äức. Huyá»n Äức há»i Khổng Minh rằng:

- Lệnh huynh đến đây có việc gì?

Lượng nói:

- Äây tất lại là Tôn Quyá»n sai đến đòi Kinh Châu.

Huyá»n Äức nói:

- Nói lại làm sao bây gi�

Khổng Minh nói:

- Chỉ nên nói như thế, như thế...

Bàn định đâu đấy, Khổng Minh ra đón Gia Cát Cẩn vào thẳng công quán chứ không vá» nhà riêng. Chào há»i xong Cẩn hu hu khóc ngay lên. Lượng há»i:

- Anh có việc gì, cứ nói cho em biết, can gì mà phải khóc?

Cẩn nói:

- Cả già trẻ nhà ta, không khéo phải tội cả.

Lượng nói:

- Có phải vì việc không trả Kinh Châu mà cả nhà anh bị bắt nó phải không? Nếu thế thì em sao cho đành dạ! Thôi, anh cứ yên tâm, để em nghĩ kế trả lại Kinh Châu là xong.

Cẩn mừng lắm, theo ngay Khổng Minh vào ra mắt Huyá»n Äức trình tá» thư cá»§a Tôn Quyá»n. Huyá»n Äức xem xong, nổi giận lên, nói rằng:

- Tôn Quyá»n Ä‘i gả em cho ta, thừa cÆ¡ ta Ä‘i vắng, dám sai ngưá»i sang trá»™m em vá», ta Ä‘ang muốn cất quân sang đánh báo thù việc ấy. Äông Ngô không biết nghÄ©, lại còn đến đòi Kinh Châu hay sao?

Khổng Minh khóc lạy xuống đất mà nói rằng:

- Ngô hầu bắt cả nhà anh tôi mà chết, tôi cÅ©ng không sống được má»™t mình. Xin chúa công thương tôi mà trả Kinh Châu cho Äông Ngô, cho tôi được vẹn tình anh em.

Huyá»n Äức nhất định không nghe. Khổng Minh kêu khóc năn nỉ, giá» lâu Huyá»n Äức má»›i nói rằng:

- Có phải thế, ta nể mặt quân sư hãy trả cho má»™t ná»­a Kinh Châu là ba quận Trưá»ng Sa, Quế Dương và Linh Lăng.

Khổng Minh lại nói:

- Nhá» Æ¡n chúa công đã đồng ý, thì xin viết thư cho Vân Trưá»ng, để giao ba quận đó cho anh tôi.

Huyá»n Äức bảo Gia Cát Cẩn rằng:

- Tá»­ Du có đến Kinh Châu, nên nói má»m má»ng vá»›i em ta cho khéo. Em ta tính nóng như lá»­a, ta còn phải sợ, nên cẩn thận má»›i được.


Cẩn xin tá» thư, rồi từ biệt Huyá»n Äức, Khổng Minh lên đưá»ng, đến thẳng ngay Kinh Châu. Vân Trưá»ng ra tiếp vào ngồi chÆ¡i. Cẩn đưa tá» thư cá»§a Huyá»n Äức ra và nói rằng:

- Huyá»n Äức đã hứa trả cho Äông ngô ba quận trước, xin tướng quân giao ngay cho, để tôi vá» thưa lại vá»›i chúa công tôi.

Vân Trưá»ng biến sắc mặt, nói rằng:

- Ta kết nghÄ©a vá»›i anh ta ở vưá»n đào, thá» vá»›i nhau giúp nhà Hán. Kinh Châu là đất cá»§a nhà Äại Hán, có đâu ta dám Ä‘em má»™t tấc nào cho ai. Tướng ở ngoài, dẫu vua sai cÅ©ng có khi không chịu. Anh ta tuy viết thư ra đây, nhưng ta nhất định không giao thì đã làm sao?

Cẩn nói:

- Ngô hầu bắt giam cả vợ con tôi, nếu tướng quân không trả, thì nhà tôi phải tội cả, xin tướng quân thương đến tôi một chút.

Vân Trưá»ng nói:

- Äó là quá»· kế cá»§a Ngô Hầu, nói dối thế nào được ta?

Cẩn nói:

- Tướng quân thật không nghĩ đến tình nghĩa gì cả?

Vân Trưá»ng cầm lăm lăm thanh kiếm quát lên rằng:

- Äừng nói nữa, thanh kiếm này không có nể nang đâu nhé!

Quan Bình bước lên nói rằng:

- Xin cha bớt giận, còn phải nể mặt quân sư!

Vân Trưá»ng nói:

- Nếu không nể mặt quân sư, thì không cho ngươi trở vỠđược Äông Ngô đâu!

Cẩn đỠmặt thẹn thùng, từ giã xuống thuyá»n, lại trở vào Tây Xuyên nói vá»›i Khổng Minh. Nhưng Khổng Minh đã Ä‘i tuần hiểm nÆ¡i khác, không có nhà. Cẩn lại phải kêu vá»›i Huyá»n Äức, khóc lóc thuật chuyện Vân Trưá»ng đã không trả lại Kinh Châu còn muốn giết mình.

- Em ta nóng tính khó nói lắm. Tá»­ Du hãy chịu khó trở vá», để ta lấy nốt Äông Xuyên và Hán Trung, sai Vân Trưá»ng ra giữ chá»— ấy, rồi má»›i giao trả đươc Kinh Châu.

Cẩn không sao được, phải ra vá», kể lại chuyện đầu Ä‘uôi vá»›i Tôn Quyá»n. Tôn Quyá»n nổi giận nói rằng:

- Tử Du đi đi lại lại, không được trò gì, hay là lại mắc phải mẹo Gia Cát Lượng rồi đây?

Cẩn nói:

- Có đâu! Em tôi kêu khóc mãi Huyá»n Äức má»›i trả ba quận, không ngá» Vân Trưá»ng lại ngang ngạnh không chịu.

Tôn Quyá»n nói:

- Có phải Huyá»n Äức đã hứa trả ba quận trước, thì ta thá»­ sai quan sang cai trị xem sao?

Cẩn nói:

- Chúa công nói thế phải lắm!

Quyá»n cho Cẩn Ä‘em vợ con vá». Má»™t mặt sai quan đến ba quận nhận chức. ÄÆ°á»£c vài ngày, các quan lại Ä‘á»u bị Ä‘uổi vá», vào kêu vá»›i Tôn Quyá»n rằng:

- Vân Trưá»ng không cho ở bên ấy, tức khắc Ä‘uổi phải vá» luôn, ai chậm chạp thì y lăm le muốn giết.

Quyá»n giận lắm, sai ngưá»i gá»i Lá»— Túc đến trách mắng rằng:

- Tử Kính báu chủ cho Lưu Bị mượn Kinh Châu, nay y đã lấy được Tây Xuyên rồi, mà vẫn không chịu trả. Tử Kính ngồi đấy mà nhìn được cho đành hay sao?

Túc Thưa:

- Tôi đã nghĩ được một mẹo, đang định nói với chúa công.

Quyá»n há»i mẹo gì, Túc thưa rằng:

- Tôi xin đóng quân ở bá» sông, má»i Vân Trưá»ng đến ăn tiệc. Vân Trưá»ng chịu đến, thì lấy lá»i lẽ phải chăng bảo y phải trả, nếu không nghe thì phục quân Ä‘ao phá»§ mà giết Ä‘i. Y không đến, thì ta tiến ngay quân sang đánh lấy lại Kinh Châu là xong.

Tôn Quyá»n nói:

- Ngươi nói cũng phải đấy, nên làm ngay đi!

Hám Trạch can rằng:

- Vân Trưá»ng là bậc hổ tướng ở Ä‘á»i, không dá»… mà giết được đâu, nếu làm không xong thì lại hóa ra hại mình.

Quyá»n giận nói rằng:

- Nếu cứ sợ mãi thế, thì bao giỠlấy lại được Kinh Châu.

Bèn sai Lá»— Túc cứ việc làm kế ấy cho chóng. Túc trở vá» Lục Khẩu, má»i Lã Mông, Cam Ninh đến bàn luận mở tiệc yến ở trong đình Lâm Giang ngay cá»­a bến Lục Khẩu, rồi viết giấy má»i sai ngưá»i ăn nói giá»i qua sông sang Kinh Châu.

Quan Bình há»i cặn kẽ rồi dẫn vào thành ra mắt Vân Trưá»ng. Sứ giả trình tá» thư lên. Vân Trưá»ng xem xong báo sứ giả rằng:

- Tá»­ Kính đã có bụng má»i ta, ngày mai ta sẽ đến chÆ¡i, ngươi cứ vá» trước.

Sứ giả ra vỠQuan Bình nói:

- Lá»— Túc má»i sang ăn yến, tất có bụng bất trắc, sao phụ thân cÅ©ng nhận lá»i?

Vân Trưá»ng cưá»i nói:

- Lạ gì mẹo ấy mà ta chẳng biết! Äấy tất là Gia Cát Cẩn vá» nói vá»›i Tôn Quyá»n rằng ta không chịu trả ba quận,cho nên sai Lá»— Túc đóng quân ở Lục Khẩu, má»i ta đến há»™i để đòi Kinh Châu. Nếu ta không Ä‘i, thì tất cưá»i ta là nhát. Ngày mai ta chỉ dùng má»™t chiếc thuyá»n nhá», mưá»i ngưá»i Ä‘i theo, cầm má»™t thanh Ä‘ao sang há»™i, xem Lá»— Túc dám gần ta không?

Quan Bình can rằng:

- Phụ thân sao lại Ä‘em tấm thân quý trá»ng như muôn lạng vàng, mà vào hang hùm sói làm vậy? Làm thế không phải là trong công việc bá phụ đã á»§y thác cho cha.

Vân Trưá»ng nói:

- Tao ở trong đám muôn gươm nghìn giáo, tên đạn bá»i bá»i, má»™t ngá»±a tung hoành như vào chá»— không ngưá»i, có sợ gì đàn chuá»™t Giang Äông!

Mã Lương cũng can rằng:

- Lá»— Túc tuy là ngưá»i tá»­ tế, nhưng đến lúc việc cấp, cÅ©ng phải sinh bụng khác, tướng quân chá»› nên khinh thưá»ng mà Ä‘i.

Vân Trưá»ng nói:

- Ngày xưa, Ä‘á»i Chiến quốc, ngưá»i nước Triệu là Lạn Tương Như, sức trói gà không nổi, thế mà ở đám ná»™i Hàm Trì còn coi vua tôi nhà Tần chẳng vào đâu. Huống chi ta có sức địch muôn ngưá»i... Vả ta đã trót hứa rồi, không nên sai hẹn.

Lương lại nói:

- Tướng quân có muốn sang chăng nữa, thì cũng phải giữ gìn.

Vân Trưá»ng nói:

- Chỉ sai con ta kén mưá»i chiếc thuyá»n nhanh nhẹn, năm trăm tên thá»§y thá»§ cho giá»i, chá»±c sẵn bên sông. Khi nào thấy phất cá» thì chèo thuyá»n sang đón ta vá».

Quan Bình lÄ©nh mệnh, Ä‘i thu xếp thuyá»n bè.


Sứ giả vá» bẩm vá»›i Lá»— Túc rằng Vân Trưá»ng đã vui vẻ nhận lá»i, ngày mai sẽ đến. Túc bàn vÆ¡i Lã Mông rằng:

- Chuyến này y đến thì ta làm thế nào?

Mông nói:

- Nếu y đem quân đến, tôi xin cùng với Cam Ninh phục quân ở bỠsông, đốt pháo làm hiệu, đổ ra đánh giết. Vi bằng y không mang quân đến, thì chỉ cần phục năm mươi tên đao phủ nơi hậu đình, giết phăng ngay y ở tiệc là xong.

Bàn định xong xuôi, hôm sau Túc sai ngưá»i đứng chá»±c ở cá»­a sông. Cuối giá» thìn, thấy trên mặt sông có má»™t chiếc thuyá»n bÆ¡i đến, chỉ có vài thá»§y thá»§. Má»™t lá cỠđỠphấp phá»›i trước gió, giữa có chữ "Quan" cá»±c trong. Khi thuyá»n đến gần, nhìn rõ Vân Trưá»ng đội khăn xanh, mặc áo bàu lục, ngồi chá»…m chệ, bên cạnh đó Chu Chương vác thanh long Ä‘ao đứng hầu; lại có tám, chín ngưá»i Quan Tây to lá»›n lá»±c lưỡng, má»—i ngưá»i Ä‘eo má»™t thanh mã tấu.

Lá»— Túc có vẻ khiếp sợ, ra tiếp vào trong đình. Chào há»i trà nước xong, Túc má»i Vân Trưá»ng vào việc. Túc cầm chén má»i rượu, không dám ngẩn mặt lên trông. Vân Trưá»ng thì cưá»i nói như thưá»ng.

Rượu uống được nửa chừng, Túc mới nói:

- Tôi có một việc, muốn thưa với tướng quân, xin tướng quân xét cho: Khi trước tôi có nhận cho Hoàng Thúc mượn Kinh Châu của chủ tôi để ở tạm, hẹn đến khi lấy được Tây Thục thì trả lại. Nay lấy được rồi mà lại không trả, chả hóa ra nói sai ư?

Vân Trưá»ng nói:

- Äó là việc công nhà nước, trong tiệc rượu không nên nhắc đến làm chi!

- Chá»§ tôi chỉ có má»™t đất Giang Äông, thế mà chịu cho mượn Kinh Châu, bởi vì thấy các ngài gặp cÆ¡n khốn bÄ©, không có nÆ¡i nào nương nhá». Nay đã lấy được Thục, đáng lẽ trả lại Kinh Châu má»›i phải, thế mà Hoàng Thúc còn tiếc chỉ trả má»™t ná»­a, tướng quân lại không nghe, như thế thì sao cho phải lẽ?

Vân Trưá»ng nói:

- Việc ở Ô Lâm, anh tôi xông pha mÅ©i tên hòn đạn, cố sức để cùng phá giặc, có lẽ đâu khó nhá»c mà không được thước đất nào? Túc hạ lại còn muốn đòi đất ư?

Túc nói:

- Không phải thế, trước kia, Hoàng Thúc vá»›i tướng quân thưa ở Trưá»ng Bản, kế đã cùng, sức đã kiệt, toan trốn tránh Ä‘i ở nÆ¡i xa, chá»§ tôi thương Hoàng Thúc, cho mượn đất lấy chá»— trú chân để gây cÆ¡ nghiệp. Thế mà Hoàng Thúc quên Æ¡n phụ nghÄ©a, đã lấy được Tây Thục, lại chiếm giữ cả Kinh Châu tham lam không biết Ä‘iá»u, chẳng bỠđể cho thiên hạ chê cưá»i đó mà thôi!

Xin tướng quân vá»›i Hoàng Thúc, kết nghÄ©a vưá»n đào thá» cùng sống thác. Hoàng Thúc, cÅ©ng như tướng quân, tướng quân cÅ©ng như Hoàng Thúc, sao lại thoái thác làm vậy?

Vân Trưá»ng chưa kịp trả lá»i, Chu Thương ở dưới thá»m quát lên rằng:

- Äất Ä‘ai trong thiên hạ, ngưá»i nào nhân đức thì được ở, có phải cá»§a riêng Äông Ngô đâu?

Vân Trưá»ng sầm mặt đứng ngay dậy, giằng lấy thanh long Ä‘ao cá»§a Chu Thương Ä‘ang vác, đứng ra giữa sân, đưa mắt cho Chu Chương và quát rằng:

- Äây là việc nhà nước, sao mi nói lôi thôi, bước ngay!

Chu Thương biết ý, chạy ra bá» sông, cầm lá cỠđỠphất má»™t cái, Quan Bình trông thấy hiệu cá», mưá»i chiếc thuyá»n bay đến vùn vụt như tên.

Vân Trưá»ng tay phải cầm Ä‘ao, tay trái nắm chặt lấy tay Lá»— Túc, giả đò say rượu:

- Ông má»i tôi đến ăn tiệc, đừng nhắc đến việc Kinh Châu làm chi e tổn thương đến ân tình cÅ©. Khi khác, má»i ông đến chÆ¡i Kinh Châu, sẽ lại bàn bạc.

Lá»— Túc sợ hết hồn hết vía, bị Vân Trưá»ng dắt ra mãi bá» sông. Lã Mông, Cam Ninh định dẫn quân phục xông ta, nhưng thấy vậy sợ Lá»— Túc bị hại, đành im thin thít, không dám cá»±a quậy.

Vân Trưá»ng đến bên, lên thuyá»n, má»›i buông tay Lá»— Túc ra, từ biệt trở vá». Túc đứng ngây ngưá»i trông theo. Thuyá»n quan Công lướt gió Ä‘i nhanh.

Có thÆ¡ khen Vân Trưá»ng rằng:

Coi rẻ Äông Ngô tá»±a trẻ thÆ¡,
Má»™t Ä‘ao tá»›i há»™i, mấy ai ngá»!
Anh hùng chí khí lừng trên tiệc
Gặp mấy Tương Như ở Hám Trị!


Vân Trưá»ng trở vá» Kinh Châu. Lá»— Túc bảo vá»›i Lã Mông rằng:

Kế ấy không xong, làm thế nào?

Mông nói:

- Ta nên báo vá»›i chúa công, cất quân sang đánh má»™t phen. Túc lập tức sai ngưá»i vá» báo vá»›i Tôn Quyá»n. Quyá»n nghe tin giận lắm, muốn khởi hết cả quân trong nước đến lấy Kinh Châu.

Chợt có tin báo rằng:

- Tào Tháo lại khởi ba mươi vạn đại quân đến đánh báo thù.

Quyá»n thất kinh sai Lá»— Túc đừng gây việc đánh Kinh Châu vá»™i, hãy rút quân vá» cả Nhu Tu, Hợp Phì để cá»± nhau vá»›i Tào Tháo.

Nói vỠTào Tháo toan khởi binh sang lấy Giang Nam, có quan tham quân là Phó Cán tự Ngạn Tài can rằng:

Cán tôi nghe: Dùng võ trước phải có uy, dùng văn trước phải có đức. Uy, đức giúp nhau, rồi má»›i nên được vương nghiệp. Khi trước, thiên hạ đại loạn, minh công dùng võ để dẹp yên, mưá»i phần đã dẹp được tám chín phần rồi. Nay chỉ còn Ngô và Thục chưa phục. Nhưng nước Ngô có con sông dài hiểm trở, nước Thục thì có núi cao gập ghá»nh, khó dùng uy mà đánh nổi được. Tôi thiết nghÄ© nên sá»­a sang văn đúc cá»§a mình, xếp áo giá, cất vÅ© khí, cho quân sÄ© nghỉ ngÆ¡i, chá» khi nào co ùdịp gì, ta sẽ lại cá»­ động. Nay nếu cất vài mươi vạn quân đóng bên bá» sông Trưá»ng Giang, bên kia há» cứ giữ chá»— hiểm yếu không đánh, thì quân ta dù đến đâu cÅ©ng là vô dụng, mẹo má»±c dù khôn đến đâu cÅ©ng chẳng làm gì, uy cá»§a ngài chẳng hóa ra nhảm mất ru? Xin minh công xét cho kỹ.

Tháo nghe lá»i, má»›i bãi tiệc đánh phương nam, mở ra trưá»ng há»c, kén dùng những kẻ văn sÄ©. Bởi thế quan thị trung là bá»n Vương Xán, Äá»— Tập, Vệ Khởi, Hòa Hiệp, bốn ngưá»i muốn tôn Tào Tháo lên làm Ngụy Vương.

Quan trung thư lệnh là Tuân Du can rằng:

- Không nên thế! Thừa tướng phong đến cửu tích, ngôi đã cực phẩm rồi, nay lại thăng đến ngôi vương nữa, e không hợp lý lắm.

Tào Tháo nghe biết, giận lắm, nói rằng:

- Ngưá»i này lại muốn bắt chước Tuân Úc ngày xưa đây!

Tuân Du biết ý, lo nghÄ© thành bệnh, được hÆ¡n mưá»i ngày thì chết, thá» năm mươi tám tuổi. Tào Tháo cho làm ma chay tá»­ tế, và cÅ©ng bãi tiệc phong vương.


Má»™t hôm, Tào Tháo Ä‘eo gươm vào cung. Vua Hiến Äế Ä‘ang ngồi chÆ¡i vá»›i Phục Hoàng hậu. Phục hậu thấy Tào Tháo vào, vá»™i vàng đứng dậy, vua cÅ©ng sợ run cả ngưá»i.

Tháo nói rằng:

- Tôn Quyá»n, Lưu Bị, má»—i ngưá»i chiếm giữ má»™t phương, không biết tôn triá»u đình, bệ hạ nghÄ© làm sao?

Vua nói:

- Việc đó mặc thừa tướng cư xử thế nào xong thì thôi!

Tháo nổi giận, nói:

- Bệ hạ nói thế, ngưá»i ngoài không biết lại ngá» tôi khinh bệ hạ.

Vua nói:

- Thừa tướng chịu giúp cho trẫm thì may lắm, dù không, cũng xin rủ lòng tha cho trẫm.

Tháo trợn mắt lên nhìn vua, nét mặt hầm hầm bỠra.

Tả hữu tâu với vua rằng:

- Gần nay Ngụy công muốn làm Ngụy Vương, không khéo lúc nữa tất có việc cướp ngôi.

Vua và Phục hậu cùng khóc. Phục hậu nói rằng:

- Cha thiếp là Phục Hoàn, vẫn có ý muốn giết Tào Tháo. Thiếp xin viết má»™t phong thư sai ngưá»i đưa cho cha thiếp để nghÄ© kế mà trừ nó Ä‘i.

Vua nói:

- Ngày xưa Äổng Thừa làm việc không cẩn mật, đến ná»—i xảy ra vạ trong. Nay sợ lá»™ chuyện ra, thì trẫm vá»›i hậu cùng nguy cả.

Hậu nói:

- Nếu để vậy, thì khác nào sá»›m tối ngồi trên bàn chông, thà chết Ä‘i cho sá»›m. Thiếp xem trong bá»n hoạn quan, chỉ có Mục Thuận là ngưá»i trung nghÄ©a, nên sai Ä‘em bức thư này đưa cho cha thiếp.


Vua má»i đòi Mục Thuận vào sau đánh bình phong, Ä‘uổi tả hữu ra ngoài, rồi vua và Phục hậu cùng khóc, nói vá»›i Mục Thuận rằng:

- Giặc Tháo muốn làm Ngụy Vương, nay mai tất có việc cướp ngôi. Trẫm muốn sai quốc trượng là Phục Hoàn trừ giặc ấy, nhưng lại sợ tả hữu là tâm phúc giặc cả, không biết cậy vào ai. Nay muốn sai ngưá»i đưa thư cá»§a Hoàng hậu cho Phục Hoàn, chắc ngưá»i là ngưá»i trung nghÄ©a, tất không phụ trẫm.

Mục Thuận cũng khóc mà tâu rằng:

- Tôi được đội Æ¡n dày cá»§a bệ hạ, há không má»™t chết để báo Ä‘á»n? Bệ hạ đã sai, tôi xin Ä‘i ngay.

Phục Hoàng hậu mới viết thư giao cho Mục Thuận. Thuận cài thư vào trong búi tóc, lẻn trong cung cấm đi ra, đến nhà Phục Hoàn, đưa thư, Hoàn thấy chữ Phục hậu, bảo với Mục Thuận rằng:

- Ở đây tâm phúc cá»§a Tào Tháo nhiá»u lắm, không trừ được ngay đâu. Phải đợi khi nào Tôn Quyá»n ở Giang Äông, hoặc là Lưu Bị ở Tây Thục, hai xứ ấy cất quân đến đánh mặt ngoài, Tào Tháo tất phải thân chinh ra địch, bấy giá» sẽ tìm những ngưá»i trung nghÄ©a trong triá»u, đồng tâm hiệp lá»±c, trong ngoài xúm lại mà đánh, thì má»›i có thể xong việc được.

Thuận nói:

- Hoàng trượng nên viết giấy đưa lại tâu vá»›i vua và Hoàng hậu, cầu xin tá» mật chiếu, sai ngưá»i lén đưa thư cho hai nÆ¡i Ngô, Thục, bảo há» cất quân đánh giặc để cứu vua.

Phục Hoàn viết thư giao cho Mục Thuận, Thuận lại giấu vào trong búi tóc, từ biệt vá» cung. Không ngỠđã có ngưá»i báo cho Tào Tháo biết. Tháo đứng chỠở trước cá»­a cung. Mục Thuận vỠđến đấy, Tháo há»i:

- Mày đi đâu v�

Thuận đáp:

- Hoàng hậu có bệnh, sai tôi Ä‘i má»i thầy thuốc.

Tháo há»i:

- Thầy thuốc đâu?

Thuận đáp:

- Bẩm, chưa đến.

Tháo quát tả hữu khám xét khắp cả trong mình Mục Thuận, không thấy có vật gì. Tháo cho Ä‘i. Bá»—ng đâu cÆ¡n gió bay lật mất mÅ© cá»§a Mục Thuận. Tháo thấy vậy, gá»i Thuận lại, khám trong mÅ© má»™t giá» lâu, cÅ©ng không thấy gì. Tháo trả mÅ©, Thuận hai tay đỡ lấy rồi sẽ vén tóc gáy đội lật trở lên. Tháo sinh nghi ngay, sai tả hữu khám trong búi tóc, bắt được thư cá»§a Phục Hoàn. Tháo xem thư thấy nói tâu vua xin kết liên thư cá»§a Tôn Quyá»n và Lưu Bị làm ngoại ứng. Tháo giận lắm, bắt Mục Thuận vá» nhà kín tra há»i. Thuận nhất định không khai Ä‘iá»u gì. Ngay đêm hôm ấy, Tháo Ä‘iểm ba nghìn giáp binh, vây cả nhà Phục Hoàn, bao nhiêu già trẻ bắt sạch. Khám trong nhà lại bắt được tá» thư chính tay Phục Hoàng hậu viết. Lập tức cả ba há» nhà Phục bị hạ ngục. Trá»i tang tảng sáng, Tháo sai tướng ngá»± lâm quân là Khước Há»± cầm cá» tiết vào cung, thư lấy tỉ thụ cá»§a Hoàng hậu.

Khi ấy vua Ä‘ang ngồi ở ngoài Ä‘iện, thấy Khước Há»± dẫn ba trăm giáp binh vào thẳng cá»­a cung, vua há»i có việc gì, Lá»± tâu rằng:

- Chúng tôi phụng mệnh ngụy công vào thu tỉ thụ của Hoàng hậu.

Vua biết là việc lá»™ rồi, ruá»™t gan như cắt. Lá»± đến hậu cung, Phục hậu vừa ngá»§ dậy, Lá»± gá»i ngưá»i giữ tỉ thụ thu lấy rồi trở ra.

Phục hậu thấy việc cấp đến nÆ¡i, liá»n ẩn vào trong vách hai tầng ở sau buồng. Má»™t lát, Hoa Hâm dẫn năm trăm giáp binh vào hậu Ä‘iện tìm Phục hậu. Há»i cung nhân, cung nhân nói không biết. Hâm sai quân phá cá»­a son mà tìm, cÅ©ng không thấy. Hâm Ä‘oán là ở trong vách, sai phá vách, quả nhiên có Phục hậu ở đấy. Hâm xấn vào nắm tóc lôi ra. Phục hậu kêu van. Hâm mắng rằng:

- Mi ra mà kêu với Ngụy công!

Phục hậu xõa tóc đi chân không, hai tên lính áp điệu đi ra.

Hoa Hâm vốn là ngưá»i có tài danh. Khi xưa cùng vá»›i Quản Ninh. Bính Nguyên kết bạn thân vá»›i nhau. Ngưá»i bấy giá» gá»i bá»n ba ngưá»i là con rồng: Hoa Hâm là đầu, Bính Nguyên là bụng, Quản Ninh là Ä‘uôi. Má»™t bữa, Ninh vá»›i Hâm bừa đất giống rau, thấy má»™t cục vàng, Ninh cứ bừa gạt cục vàng ấy Ä‘i. Lại má»™t bữa, hai ngưá»i Ä‘ang ngồi Ä‘á»c sách, bá»—ng ở ngoài cá»­a có tiếng hò reo, có má»™t ông quan to ngồi xe Ä‘i qua. Ninh mặc, cứ ngồi chững chạc xem sách. Hâm thì bá» sách, chạy ra xem. Từ đó Ninh khinh Hâm là ngưá»i hèn hạ, không chÆ¡i vá»›i nữa. Vá» sau, đội mÅ© trắng, nằm ngồi má»™t cái gác, chân không mấy khi bước xuống đất, trá»n Ä‘á»i không chịu làm quan vá»›i nhà Ngụy. Còn Hâm thì trước theo Tôn Quyá»n, sau vá» vá»›i Tào Tháo, đến nay lại có chuyện bắt Hoàng hậu.

Ngưá»i sau có thÆ¡ chê rằng:

Hoa Hâm tàn ác sinh mưu hung,
Phá vách Hoàng phi, nghĩ phải không?
Äảng ác má»™t mai thêm cánh hổ,
Tiếng nhơ muôn kiếp nhục đầu rồng!

Lại có thơ khen Quản Ninh rằng:

Liêu Äông đồn đại Quản Ninh Lâu,
Ngưá»i vâng lầu không tiếng vẫn lưu,
Khinh giết Tử Ngư tham phú quý.
Há như mây trắng vốn phong lưu.

Hoa Hâm điệu Phục hậu ra đến ngoài điện. Vua trông thấy đau xót sầu thảm, xuống bíu lấy Phục hậu mà khóc. Hâm nói rằng:

- Ngụy công sai bắt, phải đi cho mau!

Phục hậu khóc nói với vua rằng:

- Không cứu nhau được nữa ru!

Vua cũng khóc mà nói rằng:

- Trẫm cũng chưa biết sống thác lúc nào đây!

Giáp sĩ dẫn Phục Hậu đi ra, vua ôm bụng thương khóc. Thấy Khước Lự đứng ở bên cạnh, vua nói:

- Khước công!Thiên hạ có việc thế này bao giỠkhông?

Nói đoạn, khóc lăn ra đất.

Lự sai tả hữu vực vua vào cung. Hoa Hâm đem Phục Hậu đến chỗ Tào Tháo. Tháo mắng rằng:

- Tao xử với mày tử tế, sao mày lại muốn hại tao? Nếu tao không giết mày đi, thì mày cũng đến giết tao mà thôi!

Lập tức sai lính đánh đập Phục Hậu đến chết rồi vào cung bắt hai con bà, đánh thuốc độc chết nốt. Äến chiá»u Tháo sai Ä‘em cả há» nhà Phục Hoàn và nhà Mục Thuận hÆ¡n hai trăm ngưá»i, đưa ra chợ chém sạch. Trong triá»u ngoài ná»Ã¢i, ai ai cÅ©ng kinh hãi. Bấy giá» là tháng11 năm Kiến An thứ 19.

Ngưá»i sau có thÆ¡ than rằng:

Lòng đâu độc địa hỡi A Man?
Hàng mấy trăm ngưá»i nỡ giết oan!
Vua, hậu thương thay khi tử biệt,
Không bằng chồng vợ chốn quân gian!


Vua Hiến Äế từ khi mất bà Phục Hậu, lo buồn mấy hôm không ăn được cÆ¡m. Tháo vào khuyên giải rằng:

- Bệ hạ đừng lo, tôi không có bụng nào đâu. Con gái tôi đã vào cung hầu bệ hạ làm quý nhÆ¡n, hiá»n hậu hiếu thảo, nên lập làm chính cung Hoàng hậu.

Bây giá» Tháo bảo thế nào mà vua chả phải nghe. Ngày mồng má»™t tháng giêng năm Kiến An thứ 20, nhân dịp ăn mừng tiết Nguyên đán, vua lập Tào quý nhân lên làm Hoàng hậu. Các quan trong triá»u, không ai dám nói.

Bấy giá» Tào Tháo uy thế má»—i ngày má»™t thịnh, liá»n há»™i các đại thần, bàn việc đánh Ngô, Thục. Giả Há»§ nói:

- Nên đòi Hạ Hầu Äôn, Tào Nhân vá» mà bàn việc ấy.

Tháo lập sức sai sứ Ä‘i triệu hai ngưá»i vá». Hạ Hầu Äôn chưa đến. Tào Nhân đến trước. Khi ấy Tháo Ä‘ang say rượu nằm nghỉ. Hứa Chá»­, cắp gươm đứng gác ngoài cá»­a cung. Tào Nhân vào ra mắt Tào Tháo. Hứa Chá»­ không cho vào. Tào Nhân giận, nói:

- Ta là tôn tộc hỠTào, sao ngươi dám ngăn trở ta?

Hứa Chủ nói:

- Tướng quân tuy là thân tình, nhưng là quan trấn thủ ngoài biên; tôi tuy sơ tình nhưng hiện đương làm nội thị. Chúa công say rượu đang nằm nghỉ, nên tôi không dám cho vào.

Nhân thấy nói thế, không dám vào nữa. Tháo biết chuyện, than rằng:

- Hứa Chử thế mới là trung thần!

Không được bao lâu, Hạ Hầu Äôn cÅ©ng đến cùng bàn việc đánh dẹp. Äôn nói:

- Ngô, Thục chưa có thể đánh được, ta nên lấy Hán Trung của Trương Lỗ trước, rồi dẫn quân đắc thắng lấy luôn Thục nhân thể. Như thế, chỉ đánh một trận là xong.

Tháo nghe lá»i, cất quân sang lấy Hán Trung.

Äó là:

Vừa sinh mưu ác khinh vua yếu,
Lại dẫn quân hùng đánh nẻo xa...

Chưa biết việc sau ra thế nào, xem đến hồi sau mới rõ.

Hết hồi 66.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #44  
Old 28-06-2008, 02:12 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 67
Bình Hán Trung, Tào Tháo thành công;
Bến Tiêu Diêu, Trương Liêu khét tiếng


Lại nói, Tào Tháo cất quân chinh tây, chia làm ba đội: Tiá»n đội tiêu phong là Hạ Hầu Uyên, Trương Cáp, Tháo tá»± lÄ©nh các tướng làm trung quân, hậu bá»™ là Tào Nhân và Hạ Hậu Äôn thì coi việc vận tải lương thảo.

Có thám tử báo tin cho Trương Lỗ, Trương Lỗ bàn với em là Trương Vệ để cự địch. Vệ nói:

- Ở Hán Trung ta, hiểm nhất là ải Dương Bình. Em xin ra men rừng tá»±a núi, lập mưá»i doanh trại để chống nhau vá»›i quân Tào. Anh thì cứ ở Hán Ninh, phải chuẩn bị lương thảo cho nhiá»u để tiếp cho quân sÄ©.

Lá»— nghe lá»i ấy, sai đại tướng là Dương Ngang, Dương Nhiệm cùng vá»›i em cất quân Ä‘i ngay hôm ấy đến cá»­a Dương Bình hạ trại.

Tiá»n quân là Hạ Hầu Uyên, Trương Cáp đến nÆ¡i, thấy ải Dương Bình đã có phòng bị, liá»n lập trại cách thành mưá»i dặm. Äêm hôm ấy, quân sÄ© má»i mệt cùng nghỉ ngÆ¡i cả. Bá»—ng nhiên chia làm hai cánh quân kéo đến cướp trại, Hạ Hầu Uyên vá»™i vàng lên ngá»±a, thì bốn mặt quân đã kéo ùa vào. Quân Tào thua trong chạy tan nát cả. Hai ngưá»i vá» ra mắt Tào Tháo. Tháo giận, mắng rằng:

- Hai ngưá»i cầm quân đã ná»­a Ä‘á»i ngưá»i, há lại không biết rằng quân Ä‘i xa khó nhá»c, phải phòng giặc đến cướp trại ư? Làm sao không giữ gìn trước?

Tháo muốn chém hai ngưá»i ấy để nghiêm quân pháp. Các quan kêu van mãi, hai ngưá»i má»›i được khá»i tá»™i.

Hôm sau, Tháo tá»± dẫn quân làm tiá»n đội kéo Ä‘i. Tháo thấy núi non hiểm hóc, cây cối rậm rạp, không biết đưá»ng nào mà Ä‘i, nghi có quân phục, liá»n dẫn quân vá», bảo vá»›i Hứa Chá»­, Từ Hoảng rằng:

- Nếu ta biết nơi đây hiểm hóc thế này, thì chẳng đem quân đến làm gì.

Hứa Chử bẩm:

- Äã trót đến đây, chúa công chá»› nên ngại khó nhá»c.

Hôm sau, Tháo chỉ mang Hứa Chá»­, Từ Hoảng hai tướng đến xem trại Trương Vệ. Ba ngưá»i vừa Ä‘i qua má»™t trái núi, đã trông thấy trại. Tháo trá» roi xuống, bảo rằng:

- Trại bá»n vững thế kia, phá làm sao cho được?

Tháo vừa nói dứt lá»i, bá»—ng ở sau lưng tiếng reo ầm ầm, tên bắn ra tua tá»§a. Dương Ngang, Dương Nhiệm chia quân làm hai ngả kéo đến. Hứa Chá»­ kêu lên rằng:

- Từ Công Minh giữ gìn chúa công cho khéo, ta ra đánh nhau với giặc đây!

Nói đoạn, múa đao tế ngựa xông vào đánh hai tướng, hai tướng không địch nổi một mình Hứa Chử, phải quay ngựa chạy. Các tướng khác thấy thế, không dám tiến lên nữa.

Từ Hoảng bảo vệ Tào Tháo, vừa qua sưá»n núi trước mặt, gặp má»™t quân kéo đến, trông ra thì là quân cá»§a Hạ Hầu Uyên, Trương Cáp. Nguyên hai tướng nghe thấy tiếng reo, nên dẫn quân đến tiếp, vì thế má»›i đánh Ä‘uổi được Dương Ngang, Dương Nhiệm mà cứu được Tào Tháo vá» trại.

Tháo trá»ng thưởng cho bốn tướng. Từ đó hai bên cầm cá»± nhau hÆ¡n năm mươi ngày, không đánh chác gì nữa.

Tháo truyá»n lệnh rút quân vá». Giả Há»§ nói:

- Thế giặc chưa rõ mạnh yếu thế nào, sao chúa công đã rút quân?

Tháo nói:

- Ta thấy quân giặc ngày nào cÅ©ng phòng bị, khó lòng đánh được. Nên ta giả đò thu quân vá», để cho giặc trá»… nhác không phòng bị nữa, rồi ta má»›i chia quân khinh kỵ lẻn đến đánh mặt sau, như thế má»›i có thể phá được.

Giả Hủ nói:

- Mẹo mực của Thừa tướng thần diệu lắm, không ai sánh kịp!

Tháo sai Hạ Hầu Uyên, Trương Cáp má»—i ngưá»i dẫn ba nghìn quân khinh kỵ tắt đưá»ng nhá» Ä‘i lẻn vào phía sau ải Dương Bình. Còn mình thì dẫn đại quân nhổ trại rút vá» hết.

Dương Ngang thấy Tào Tháo rút quân vá», muốn thừa cÆ¡ Ä‘uổi đánh. Dương Nhiệm nói:

- Tào Tháo quỷ kế lắm, chưa biết thực như thế nào, không nên đuổi theo.

Dương Ngang không nghe, nói rằng:

- Nếu ông không đi thì ta đuổi theo một mình vậy.

Dương Nhiệm cố can mãi không được. Ngang Ä‘em hết cả quân năm trại Ä‘uổi theo, chỉ để má»™t ít ở lại giữ nhà. Hôm ấy sương sa mù mịt, giáp mặt không thấy nhau. Quân Dương Ngang Ä‘i đến ná»­a đưá»ng không Ä‘i được, phải đóng lại nghỉ.

Hạ Hầu Uyên dẫn quân Ä‘i lẻn đưá»ng sau núi, thấy hÆ¡i mù phá»§ lấp cả trá»i đất, lại nghe tiếng ngưá»i nói ngá»±a hí ồn ào. Uyên sợ có quân phục, thúc quân cứ việc Ä‘i cho mau, thế nào Ä‘i lạc đưá»ng, đến trại Dương Ngang. Quân giữ trại tưởng là quân cá»§a nhà vá», liá»n mở cá»­a cho vào. Quân Tào kéo ùa cả vào, té ra là má»™t trại bá» không, má»›i đốt lá»­a lên, quân năm trại bá» chạy cả. Khi cÆ¡n mù đã tan, Dương Nhiệm má»›i dẫn quân đến cứu, đánh nhau vá»›i Hạ Hầu Uyên, chưa được vài hợp, Trương Cáp ở mặt sau đã kéo đến. Nhiệm vừa đánh vừa chạy vá» Nam Trịnh.

Dương Ngang Ä‘em quân trở vá», thì Hạ Hầu Uyên, Trương Cáp đã chiếm mất trại rồi, đại quân cá»§a Tào Tháo tá»± mặt sau đánh đến. Hai mặt đánh ập lại, Dương Ngang muốn phá vòng vây chạy ra, gặp phải Trương Cáp giết chết. Còn quân sÄ© chạy vá» cá»­a Dương Bình vá»›i Trương Vệ.

Trương Vệ thấy hai tướng bị thua, các trại đã mất ná»­a đêm bá» ngay ải Dương Bình trốn vá». Tào Tháo lại được luôn cả ải Dương Bình nữa.

Trương Vệ, Dương Nhiệm vỠra mắt Trương Lỗ. Vệ đổ cho tại hai tướng để mất cửa ải. Lỗ giận muốn chém Dương Nhiệm.

Nhiệm nói:

- Tôi can Dương Ngang đừng đuổi quân Tào nhưng y không nghe, nên mới bị thua thế này. Tôi xin lĩnh một đạo quân lại ra đánh nhau, phen nầy tôi quyết chém được Tào Tháo, nếu không được xin chịu tội.

Lá»— bắt viết tá» cam kết, rồi cho Dương Nhiệm dẫn hai vạn quân ra khá»i Nam Trịnh hạ trại.

Tào Tháo dẫn quân tiến lên, sai Hạ Hầu Uyên dẫn năm nghìn quân Ä‘i trước, ra đưá»ng Nam Trịnh dò thám, vừa gặp quân cá»§a Dương Nhiệm đến nÆ¡i. Hai bên dàn trận, Nhiệm sai bá»™ tướng là Xương Kỳ ra ngá»±a, giao phong vá»›i Hạ Hầu Uyên, chưa được ba hiệp Kỳ đã bị Uyên chém chết rồi lăn xuống ngá»±a. Nhiệm vác giáo tế ngá»±a ra, đánh nhau vá»›i Uyên độ ba mươi hiệp. Uyên giả thua chạy. Nhiệm Ä‘uổi theo, Uyên dùng chước đà Ä‘ao, chém Nhiệm chết nốt, quân sÄ© tan vỡ chạy vá».

Tào Tháo thấy Hạ Hầu Uyên chém được Dương Nhiệm rồi, lập tức tiến quân đến thẳng Nam Trịnh hạ trại.


Trương Lỗ tụ văn võ lại bàn bạc, Diêm Phố nói:

- Tôi xin cá»­ má»™t ngưá»i có thể địch nổi các tướng cá»§a Tào Tháo.

Lá»— há»i ai, Phố thưa rằng:

- Ở đây có Bàng Äức, trước theo Mã Siêu hàng vá»›i chúa công. Vá» sau Mã Siêu sang Tây Xuyên, y ốm không Ä‘i được. Hiện nay y nhá» chúa công an dưỡng, sao chúa công không sai Ä‘i?

Trương lá»— mừng lắm, gá»i Bàng Äức đến thưởng cho rất hậu, rồi Ä‘iểm má»™t vạn quân mã, sai Äức ra khá»i thành mưá»i dặm cá»± nhau vá»›i quân Tào. Äức cưỡi ngá»±a ra khiêu chiến.

Tào Tháo trước Vị Kiá»u, đã biết Bàng Äức là ngưá»i khá»e, má»›i dặn các tướng rằng:

- Bàng Äức là dÅ©ng tướng ở Tây Lương, nguyên là thá»§ hạ Mã Siêu trước. Nay tuy theo Trương Lá»— nhưng chưa vừa ý. Ta muốn dùng ngưá»i ấy, các ngươi nên đánh từ từ, đợi khi sức hắn yếu rồi, hãy bắt sống lấy.

Trương Cáp ra trước, đánh được vài hiệp thì lùi, Hạ Hầu Uyên cÅ©ng đánh vài hiệp rồi chạy. Từ Hoàng cÅ©ng thế, Hứa Chá»­ đánh hÆ¡n năm mươi hiệp cÅ©ng chạy nốt. Bàng Äức má»™t mình địch nổi bốn tướng không nhụt chút nào. Các tướng ai cÅ©ng khoe vá»›i Tào Tháo rằng Bàng Äức võ nghệ giá»i lắm. Tháo mừng rỡ, bàn vá»›i chúng rằng:

- Làm thế nào để cho ngưá»i ấy vá» vá»›i ta?

Giả Hủ thưa:

- Tôi nghe Trương Lá»— có má»™t mưu sÄ© là Dương Tùng, tính tham lam, hay ăn cá»§a đút. Nay ta Ä‘em vàng lụa đút cho y để y dèm pha Bàng Äức vá»›i Trương Lá»— thì ta má»›i có thể dụ được.

Tháo nói:

- Làm thế nào cho ngưá»i Ä‘i lẻn được vào thành Nam Trịnh?

Hủ nói:

- Ngày mai đánh nhau, ta giả đò thua bá» chạy, để cho Bàng Äức chiếm lấy, rồi đến ná»­a đêm ta cướp trại, Bàng Äức tất chạy lui vào thành. Ta kén sẵn lấy lá»™t ngưá»i khéo nói, ăn mặc giả làm quân giặc, khi Bàng Äức chạy thì Ä‘i lẫn vào thành.

Tháo nghe kế ấy, má»™t tên quân sÄ© khôn ngoan, đưa cho má»™t cái áo giáp vàng, mặc vào trong mình, ngoài mặc áo hiệu quân Hán Trung, đứng chá»±c sẵn ở dá»c đưá»ng.


Hôm sau, Tháo sai Hạ Hầu Uyên, Trương Cáp phục sẵn hai đạo quân ở nÆ¡i xa, rồi sai Từ Hoảng ra khiêu chiến. Chưa được mấy hiệp, Hoảng thua chạy. Bàng Äức thúc quân đánh bừa vào. Quân Tào rút cả. Äức cướp ngay trại chứa đầy lương thảo. Äức mừng lắm, sai báo tin vá» Trương Lá»— biết, và mở tiệc trong trại ăn mừng.

Canh hai đêm hôm ấy, bá»—ng nhiên thấy ba mặt lá»­a cháy, rồi Từ Hoảng, Hứa Chá»­ ở giữa, Trương Cáp ở tả, Hạ Hầu Uyên ở hữu cùng đổ cả lại cướp trại. Bàng Äức chưa kịp đỠphòng lên ngá»±a chạy vào thành. Quân ba phía sau lưng Ä‘uổi tá»›i, Bàng Äức lập tức gá»i mở cổng thành dẫn quân vào. Bấy giá», tên lính cá»§a Tào Tháo cÅ©ng trà trá»™n theo vào đến thẳng phá»§ Dương Tùng nói rõ ràng:

- Ngụy Công lâu nay vẫn mộ cao đức của ngài, nay sai tôi đem đâng cái áo giáp vàng làm tin, có tỠmật thư dâng lên ngài coi.

Tùng mừng lắm, xem thư xong, bảo với tên lính rằng:

- VỠbẩm với Ngụy Công rằng ngài cứ yên tâm, tôi sẽ liệu tìm mẹo hay để giúp ngài.

Nói rồi cho tên lính vá» trước. Äêm hôm ấy Tùng vào ra mắt Trương Lá»— nói rằng:

- Bàng Äức ăn đút lót cá»§a Tào Tháo, đã cố tình để thua trận vừa rồi.

Lá»— giận lắm, gá»i Bàng Äức đến toan chém. Diêm Phố ra sức can ngăn. Lá»— má»›i mắng rằng:

- Ngày mai ra đánh, nếu không thắng thì ta sẽ lấy đầu ngươi đi!

Bàng Äức căm tức lui ra.

Ngày hôm sau, quân Tào đến đánh. Bàng Äức dẫn quân ra địch. Tháo sai Hứa Chá»­ ra. Chá»­ giả đò thua chạy. Äức Ä‘uổi theo. Tháo cưỡi ngá»±a đứng trên đỉnh núi gá»i rằng:

- Bàng Lệnh Minh, sao không hàng đi cho sớm?

Bàng Äức nghÄ© nếu bắt được Tào Tháo thì bằng bắt má»™t nghìn viên thượng tướng, liá»n tế ngá»±a lên núi, bá»—ng nhiên thấy ầm má»™t tiếng như trá»i long đất lở, cả ngưá»i lẫn ngá»±a Bàng Äức sa xuống hố. Quân phục bốn mặt đổ ra, kẻ câu liêm, ngưá»i thừng chạc, bắt sống ngay được Bàng Äức trói Ä‘em lên núi.

Tháo vá»™i vàng xuống ngá»±a, cởi trói cho Bàng Äức, rồi há»i rằng:

- Ngươi có chịu hàng ta không?

Bàng Äức nghÄ© đến nguồn cÆ¡n Trương Lá»— xá»­ bất nhân vá»›i mình, bèn tình nguyện xin hàng. Tháo đỡ Bàng Äức lên ngá»±a, gióng cương vá» trại. Quân báo vá»›i Trương Lá»—, Lá»— lại càng tin lá»i Dương Tùng là thật.

Hôm sau, Tào Tháo kéo quân đến, bắc thang chung quanh ba mặt thành bắn tên vào. Lỗ thấy thế nguy cấp lắm, bàn với em là Trương Vệ nói:

- Nên đốt sạch cả kho tàng đi, rồi chạy ra núi Nam Sơn giữ ở Ba Trung cũng được.

Dương Tùng nói:

- Chi bằng mở cửa thành ra hàng là hơn.

Lỗ còn dùng dằng chưa quyết. Vệ nói:

- Chỉ nên đốt hết, rồi chạy đi thôi.

Trương Lỗ nói:

- Ta vẫn có ý vá» vá»›i triá»u đình, nhưng chưa có dịp, nay bất đắc dÄ© mà phải chạy Ä‘i trốn, kho tàng là cá»§a triá»u đình, không nên hao phí như thế.

Bèn sai khóa cả lại tử tế, rồi canh hai đêm hôm ấy, dẫn cả gia quyến, mở cửa nam đánh ra.

Tào Tháo không cho Ä‘uổi theo, dẫn quân vào Nam Trịnh, thấy kho tàng phong khóa phân minh, có ý thương Trương Lá»—, sai ngưá»i đến Ba Trung khuyên dá»— vá» hàng. Lá»— muốn hàng, Vệ không nghe, Dương Tùng mật sai ngừơi đưa thư cho Tháo, xui binh đến, để mình làm ná»™i ứng. Tháo được thư, dẫn quân đến Ba Trung. Lá»— sai Trương Vệ dẫn quân ra địch, Vệ đánh nhau vá»›i Hứa Chữ, bị Chữ giết chết. Quân sÄ© chạy vá» báo vá»›i Trương Lá»—. Lá»— định giữ vững trong thành không ra. Dương Tùng khuyên rằng:

- Nay nếu không ra đánh, tức là ngồi mà chịu chết mất. Tôi xin giữ thành, chúa công nên ra quyết một trận sống mái.

Lá»— nghe lá»i. Diêm Phố can không nên ra. Lá»— không nghe, cứ dẫn quân ra nghênh địch. Chưa kịp đánh nhau, hậu quân đã bá» chạy. Lá»— vá»™i vàng phải lui vá». Lá»— vỠđến dưới cá»­a thành, Tùng đóng cá»­a không cho vào. Lá»— hết đưá»ng chạy, Tào Tháo lại Ä‘uổi đến sau lưng, gá»i bảo rằng:

- Sao không chịu hàng đi cho sớm?

Lá»— không thể nào được nữa, phải xuống ngá»±a xin hàng. Tháo mừng lắm, nghÄ© đến việc niêm khóa kho tàng lại không đốt, có lòng thương và đối đãi tá»­ tế, phong cho làm trấn nam tướng quân. Bá»n Diêm Phố cÅ©ng phong cho làm liệt hầu. Hán Trung yên ổn rồi, Tháo truyá»n lệnh đặt các thái thú và quan đô úy cai trị các quận, thưởng cho các tướng sÄ©, chỉ có Dương Tùng bán chúa cầu vinh, lập tức Tháo sai Ä‘em ra chợ chém đầu để răn kẻ khác.

Ngưá»i sau có thÆ¡ rằng:

Quên ơn bán chúa khéo mua công,
Vàng bạc vÆ¡ nhiá»u có vững không?
Vinh chá»­a thấy đâu, liá»n thấy nhục,
Nghìn năm ai kẻ xót Dương Tùng!

Tào Tháo lấy xong Äông Xuyên, quan chá»§ bá»™ là Tư Mã à hiến kế rằng:

- Lưu Bị dùng mẹo lừa, cố cướp lấy Ãch Châu cá»§a Lưu Chương, nhân dân Thục chưa quy phục. Nay chúa công đánh phá được Hán Trung, chấn động cả Ãch Châu, nên tiến binh đến đánh cho mau thì đất này phải vỡ lở. Có câu rằng: "Dẫu có trí khôn, không bằng thừa thế". Dịp này chúa công chá»› nên để lỡ!

Tào Tháo than rằng:

- Ngưá»i ta không biết thế nào cho vừa ý, đã được LÅ©ng lại còn mong Thục ru?

Lưu Hoa nói:

- Tư Mã Trá»ng Äại nói phải đấy! Nếu để chậm thì Gia Cát Lượng sáng suốt việc trị nước mà làm tướng văn, bá»n Quan, Trương khéo trùm ba quân mà làm tướng võ; dân Thục yên rồi, chia ra giữ các nÆ¡i cá»­a ải, thì không sao lay chuyển được nữa đâu!

Tháo nói:

- Quân sÄ© Ä‘i xa má»i mệt lắm rồi, hãy nên cho nghỉ ngÆ¡i đã. Liá»n đóng quân ở yên má»™t chá»—.


Nói vá» nhân dân Tây Xuyên nghe tin Tào Tháo lấy được Äông Xuyên rồi, trong má»™t ngày hai ba lần kinh hãi. Huyá»n Äức đâm lo, má»i Khổng Minh bàn bạc. Khổng Minh nói:

- Tôi có má»™t kế này, khiến cho Tào Tháo tá»± nhiên phải rút quân vá».

- Tào Tháo chia quân ra đóng ở Hợp Phì là có ý sợ Tôn Quyá»n. Nay nếu ta Ä‘em ba quận Giang Hạ, Trưá»ng Sa, Quế Dương trả cho Äông Ngô, sai má»™t biện sÄ© sang bày tá» lợi hại, xúi Äông Ngô đánh Hợp Phì, Tào Tháo tất phải quay binh vá» mặt nam.

Huyá»n Äức há»i ai có thể sang Äông Ngô, Y Tịch xin Ä‘i Huyá»n Äức mừng lắm, viết thư và sắm đủ lá»… vật, sai Y Tịch đến Kinh Châu trước nói chuyện vá»›i Vân Trưá»ng, rồi sang Äông Ngô. Y Tịch đến Mạt Lăng, vào ra mắt Tôn Quyá»n.

Quyá»n há»i:

- Ngươi đến đây có việc gì?

Tịch thưa:

- Trước kia Gia Cát Tá»­ Du có đến đòi ba quận Trưá»ng Sa vì quân sư tôi Ä‘i vắng, cho nên chưa giao lại được, nay xin Ä‘em trả lại. Còn Kinh Châu, Nam Quận, Linh Lăng cÅ©ng muốn trao trả nốt, nhưng ngặt vì Tào Tháo cướp lấy Äông Xuyên, khiến cho Quan tướng tôi không có chá»— ở. Hiện nay Hợp Phì bá» trống, xin quân hầu cất quân đánh Ä‘i. Chá»§ tôi nếu lấy nốt được Äông Xuyên, sẽ xin trả hết cả xứ Kinh Châu.

Quyá»n nói:

- Ngươi hãy ra nghỉ ngơi quán xá, để ta còn bàn bạc.

Tịch cáo từ trở ra. Quyá»n há»™i các mưu sÄ© bàn bạc. Trương Chiêu nói:

- Äây tất là Lưu Bị sợ Tào Tháo đến đánh Tây Xuyên, cho nên má»›i bày ra mẹo này. Tuy thế, ta cÅ©ng nên nhân lúc Tào Tháo ở Hán Trung, thừa cÆ¡ lấy ngay Hợp Phì Ä‘i cÅ©ng hay.

Quyá»n nghe lá»i ấy, bảo Y Tịch vá» trước, rồi bàn việc cất quân đánh Hợp Phì. Má»™t mặt sai Lá»— Túc thu lấy ba quận Trưá»ng Sa, Giang Hạ, Quế Dương, đóng đồn tại cá»­a Lục Khẩu; đòi Lã Mông, Cam Ninh vá», và sai ngưá»i ra Dư Hàng gá»i Lăng Thống.

Lã Mông, Cam Ninh đến trước, Mông hiến kế rằng:

- Hiện nay Tào Tháo sai Chu Quang trấn thủ ở Uyển Thành, mở mang cày cấy, cung cấp lương vỠHợp Phì cho quân ăn. Ta nên đánh Uyển Thành trước, rồi sẽ đến lấy Hợp Phì sau.

Quyá»n đồng ý, sai Lã Mông, Cam Ninh làm tiên phong: Tưởng Khâm, Phan Chương làm Ä‘oạn hầu, Quyá»n dẫn Chu Thái, Trần Võ, Äổng Tập, Từ Thịnh làm trung quân. Bấy giá» Trình Phổ Hoàng Cái, Hàn Dương má»—i ngưá»i giữ má»™t nÆ¡i xa, không theo Ä‘i đánh.

Quân sÄ© sang sông qua Hòa Châu đến Uyển Thành. Chu Quang là thái thú Uyển Thành, sai ngưá»i đến Hợp Phì cầu cứu, má»™t mặt giữ vững thành trì không ra đánh.

Quyá»n đến dưới thành đứng ngắm, trên mặt thành bắn tên xuống như mưa, má»™t mÅ©i tên tin vào lá»ng Tôn Quyá»n, Quyá»n vá» trại, há»i các tướng dùng kế gì để lấy được thành, Äổng Tập nói:

- Nên sai đắp ụ đất ngoài thành mà bắn vào.

Từ Thịnh nói:

- Nên bắc thang, bắc cầu vồng trông vào trong thành mà đánh.

Lã Mông nói:

- Những kế ấy lâu ngày mới xong, nếu quân ở Hợp Phì đến cứu, thì không sao đánh được nữa. Quân ta mới đến đây, sĩ khí đang mạnh, nên nhân lúc này đánh dấn ngay đi. Sáng sớm mai tiến quân, đến trưa đánh thành.

Quyá»n nghe lá»i ấy. Hôm sau, canh năm, cÆ¡m nước xong, ba quân tiến đến, trên thành bắn tên và đá xuống loạn xạ. Cam Ninh tay cầm má»™t cái dùi sắt, xông pha tên đạn, nhảy lên mặt thành. Chu Quang sai quân châu cả cung ná» vào Cam Ninh mà bắn. Ninh cầm gươm gạt tên ra, rồi quẳng dùi sắt ném Chu Quang ngã gục xuống. Lã Mông ra sức đánh trống, quân sÄ© kéo ùa cả lên mặt thành, xúm lại giết chết Chu Quang. Quân Tào xin hàng cả. Äông Ngô lấy ngay được Uyển Thành, lúc ấy má»›i Ä‘ang giá» thìn. Trương Liêu dẫn quân đến ná»­a đưá»ng, nghe tin Uyển Thành đã mất, liá»n quay trở lại Hợp Phì.

Tôn Quyá»n vào Uyển Thành. Lăng Thống cÅ©ng dẫn quân đến. Quyá»n trá»ng thưởng cho Lã Mông, Cam Ninh, mở tiệc ăn mừng, khao thưởng ba quân. Lã Mông nhưá»ng Cam Ninh ngồi trên, khen lấy khen để công lao Cam Ninh. Rượu ngà ngà say, Lăng Thống nghÄ© đến thù Cam Ninh giết cha mình khi trước, lại thấy Lã Mông thì cứ nức nở khen Cam Ninh mãi, trong bụng tức lắm trợn mắt nhìn Ninh hồi lâu, rồi bá»—ng rút ngay thanh gươm cá»§a tùy tùng, đứng dậy nói:

- Trong tiệc không có gì làm vui, xem ta múa gươm đây này!

Cam Ninh biết ý, đẩy hắt ngay án thư đứng đậy, lấy hai ngá»n kích cầm chắc trong tay, bước ra nói rằng:

- Các ngài xem tôi múa kích!

Lã Mông thấy hai ngưá»i có ý giết nhau, cÅ©ng đứng dậy, má»™t tay cầm Ä‘ao, má»™t tay cầm má»™c, đứng xen ngay vào giữa mà nói rằng:

- Hai ông tuy rằng tài, nhưng cũng chưa khéo bằng tôi.

Nói Ä‘oạn, tay Ä‘ao, tay má»™c, múa gạt hai ngưá»i rẽ ra hai bên.

Có ngưá»i vào báo ngay vá»›i Tôn Quyá»n. Quyá»n vá»™i vàng đến chá»— tiệc. Các tướng trông thấy liá»n bá» cả khí giá»›i xuống. Quyá»n nói:

- Ta đã bảo hai ngưá»i không được thù oán nhau nữa, sao hôm nay lại thế?

Lăng Thống khóc lạy xuống đất. Quyá»n khuyên giải hai ba lần má»›i thôi.


Hôm sau, Tôn Quyá»n dẫn quân đến lấy Hợp Phì, Trương Liêu vì mất Uyển Thành, trong bụng lo buồn. Chợt có Tào Tháo sai Tiết Lá»… đưa má»™t cái há»™p gá»— đến, trên há»™p có chữ đỠrằng: "Giặc đến má»›i được mở". Khi Tôn Quyá»n đến, Trương Liêu mở há»™p ra xem, trong có bức thư viết: "Nếu Tôn Quyá»n đến, thì Trương, Lý hai tướng ra đánh, Nhạc tướng quân ở nhà giữ thành". Liêu đưa cho Lý Äiển, Nhạc Tiến xem.

Nhạc Tiến há»i:

- à tướng quân thế nào?

Trương Liêu nói:

- Thừa tướng Ä‘i đánh nÆ¡i xa chưa vá», quân Ngô chắc rằng đánh được ta. Nay ta nên cố sức đánh cho đổ nhuệ khí bên kia Ä‘i, để yên tâm má»i ngưá»i, má»›i giữ được thành.

Lý Äiển vốn không hòa vá»›i Trương Liêu, nghe xong, nín lặng chẳng nói lại làm sao. Nhạc Tiến thấy Lý Äiển có dáng không bằng lòng, má»›i nói:

- Giặc nhiá»u ta ít, khó lòng đánh được, không bằng giữ vững là hÆ¡n.

Trương Liêu nói:

- Các ông chỉ nghĩ đến ý riêng, không tưởng gì đến việc công nhà nước. Có phải thế thì một mình ta ra địch, dù chết cũng đành!

Liá»n sai tả hữu gióng ngá»±a để ra. Lý Äiển thấy vậy đứng phắt lên rằng:

- Tướng quân đã có bụng như thế, tôi sao dám vì chút tình riêng mà bỠviệc công nữa. Tướng quân bảo thế nào tôi xin nghe.

Liêu mừng nói rằng:

- Mạn Thành đã chịu giúp ta, ngày mai nên dẫn má»™t toán quân phục ở mé bắc bến Tiêu Diêu, chá» khi nào quân Ngô Ä‘i khá»i, chặt đầu Tiểu Sư Ä‘i. Ta cùng vá»›i Nhạc Văn Khiêm ra đánh.

Lý Äiển vâng lệnh, dẫn quân ra đó mai phục.

Bên này Tôn Quyá»n sai Lã Mông, Cam Ninh làm tiên phong, mình thì dẫn Lăng Thống Ä‘i giữa, còn các tướng lục tục kéo sau. Khi Lã Mông, Cam Ninh vừa đến thì gặp quân Nhạc Tiến, Cam Ninh ra ngá»±a, đánh nhau vá»›i Nhạc Tiến. Tiến giả đò thua chạy, Ninh vẫy Lã Mông dẫn quân kéo bừa lên. Quyá»n ở đội mau đến mé bắc Tiêu Diêu. Bá»—ng nghe tiếng pháo nổ liên thành, rồi mé tả có Trương Liêu kéo đến, mé hữu có Lý Äiển kéo vá» cứu thì quân Trương Liêu đã đổ đến. Lăng Thống chỉ có hÆ¡n ba trăm quân, không sao địch nổi được quân Tào thế như núi đổ.

Lăng Thống kêu trong lên rằng:

- Chúa công sao không sang cầu Tiểu Sư mà chạy vỠcho mau!

Thống nói chưa dứt lá»i thì Trương Liêu đã dẫn hÆ¡n hai ngàn kỵ binh ập đến nÆ¡i. Lăng Thống phải quay lại cố chết chống đỡ. Tôn Quyá»n tế ngá»±a lên cầu, thì mé nam đầu cầu đã gẫy mất hÆ¡n má»™t trượng, không có mảnh ván nào. Quyá»n sợ cuống cả chân tay lại. Có tên nha tướng là Cốc Lợi kêu to lên rằng:

- Chúa công hãy lùi ngựa lại, rồi quất mạnh cho ngựa nhảy sang, thì qua được cầu!

Tôn Quyá»n lùi ngá»±a ba trượng, rồi thả cương, quất thá»±c mạnh ngá»±a nhảy vá»t má»™t cái, quả nhiên sang được bên cầu.

Ngưá»i sau có thÆ¡ rằng:

Äàn Khê ngá»±a Äích vết còn ghi,
Nay lại Ngô hầu ở Hợp Phì,
Mặt nước mênh man bay vó ngựa,
Bến Tiêu nào khác cánh rồng phi.

Tôn Quyá»n đã qua được cầu, Từ Thịnh, Äổng Tập chở thuyá»n lại đón. Lăng Thống, Cốc Lợi vẫn cầm cá»± vá»›i Trương Liêu. Lã Mông, Cam Ninh dẫn quân vá» cứu, bị Nhạc Tiến Ä‘uổi đánh sau lưng, lại có Lý Äiển chặn ngang đưá»ng, quân Ngô thiệt hại quá ná»­a. Thá»§ hạ Lăng Thống ba trăm ngưá»i, bị giết không còn mống nào. Thống cÅ©ng bị thương, vừa đánh vừa chạy đến đầu cầu, thì cầu đã gãy rồi, phải men bá» sông chạy trốn. Tôn Quyá»n ngồi trong thuyá»n trông thấy, sai Äổng bÆ¡i thuyá»n vào đón Lăng Thống vá». Lã Mông, Cam Ninh cÅ©ng cố chết trốn được vá» cả.

Trận đánh này ngưá»i Giang Nam ai ai cÅ©ng khiếp, trẻ con nghe đến tên Trương Liêu cÅ©ng không dám khóc đêm.

Các tướng há»™ vá» Tôn Quyá»n vỠđến trại. Quyá»n trá»ng thưởng cho Lăng Thống, Cốc Lợi, rồi thu quân vá» Nhu Tu, má»™t mặt sá»­a sang lại thuyá»n bè, bàn tiệc tiến binh cả mặt bá»™ lẫn mặt thá»§y, má»™t mặt thì sai ngưá»i vá» Giang Nam, khởi thêm quân mà đến trợ chiến.

Trương Liêu nghe tin Tôn Quyá»n sắp thêm quân đánh, sợ Hợp Phì quân ít không chống cá»± nổi, vá»™i sai Tiết Äá»…, gấp rút đến Hán Trung báo vá»›i Tào Tháo, xin Ä‘em binh vá» cứu.

- Tháo bàn với các quan rằng:

- Bây giỠcó nên đánh Tây Xuyên nữa không?

Lưu Hoa thưa:

- Nay trong Thục đã hơi yên rồi, đâu đấy có phòng bị, không nên đánh nữa. Chi bằng hãy đem quân vỠcứu Hợp Phì, nhân thể đánh lấy Giang Nam.

Tháo sai Hạ Hầu Uyên ở lại đóng đồn ở núi Äịnh Quân để giữ Hán Trung, Trương Cáp thì giữ cá»­a ải núi Äông Äầu, còn bao nhiêu tướng sÄ© Ä‘á»u nhổ trại kéo vỠđánh Nhu Tu.

Äó là:

Quân kỵ mới yên xong Lũng Hữu,
Ngá»n cá» lại trá» xuốn Giang Nam.

Chưa biết được thua thế nào, xem hồi sau phân giải.

Hết hồi 67.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #45  
Old 28-06-2008, 02:15 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Há»’I 68
Cam Ninh trăm kỵ cướp Ngụy doanh;
Tả Từ quăng chén đùa Tào Tháo


Nói vá» Tôn Quyá»n ở Nhu Tu Ä‘ang thu xếp quân mã, chợt có tin báo: Tào Tháo ở Hán Trung dẫn bốn mươi vạn quân vá» cứu Hợp Phì. Quyá»n bàn vá»›i các mưu sÄ©, trước hết sai Äổng Tập, Từ Thịnh lÄ©nh năm mươi chiếc thuyá»n trong, phục sẵn ở cá»­a Nhu Tu. Trần Võ thì lÄ©nh quân mã Ä‘i lại tuần phòng ở bá» sông.

Trương Chiêu nói:

- Tào Tháo ở xa mới đến ta phải đánh cho nhụt nhuệ khí của y đi.

Quyá»n há»i các tướng ai dám ra đánh trước, thì Lăng Thống xin Ä‘i. Quyá»n há»i:

- Ngươi đem độ bao nhiêu quân mã?

- Bẩm xin ba nghìn quân là đủ.

Cam Ninh nói:

- Chỉ cần một trăm quân kỵ là đủ phá được giặc, hà tất phải dùng đến ba nghìn?

Lăng Thống giận lắm, hai ngưá»i cãi cá» nhau ở trước mặt Tôn Quyá»n. Quyá»n nói:

- Quân Tào thế trong lắm, không nên khinh địch!

Bèn sai Lăng Thống dẫn ba nghìn quân ra do thám cá»­a Nhu Tu, há»… gặp giặc thì đánh. Thống lÄ©nh mệnh Ä‘i ra, vừa gặp Trương Liêu dẫn quân đến. Hai tướng đánh nhau, ước độ năm mươi hiệp, chưa phân thắng phụ. Quyá»n sợ Lăng Thống thua, sai Lã Mông ra tiếp ứng vá» trại.

Cam Ninh thấy Lăng Thống trở vá», liá»n thưa vá»›i Tôn Quyá»n rằng:

- Äêm nay, tôi chỉ xin má»™t trăm kỵ mã, đến cướp trại Tào Tháo. Nếu mất má»™t ngưá»i hay là má»™t ngá»±a nào thì không dám tính công.

Tôn Quyá»n khen ngợi, cấp cho má»™t trăm quân tinh nhuệ, và lấy năm mươi bình rượu, năm mươi cân thịt để thưởng cho quân sÄ©.

Cam Ninh vỠđến trại, bảo má»™t trăm ngưá»i ngồi sắp hàng, lấy cốc bạc rót rượu, uống trước hai cốc, rồi bảo má»i ngưá»i rằng:

- Äêm nay ta phụng mệnh Ä‘i cướp trại, má»i các ông má»—i ngưá»i uống má»™t cốc đầy, để cùng gắng sức mà đánh giặc.

Quân sÄ© ngưá»i nào ngưá»i nấy ngÆ¡ ngác nhìn nhau, có vẻ ngần ngại. Ninh rút gươm ra mắng rằng:

- Ta làm đại tướng còn chẳng tiếc thân, các ngưá»i làm sao dám rụt rè!

Chúng thấy Cam Ninh phát giận, liá»n đứng cả dậy, nói:

- Chúng tôi xin cố sức.

Ninh má»›i Ä‘em rượu thịt cho má»i ngưá»i ăn uống, rồi hẹn đến canh hai, lấy má»™t trăm cái lông ngá»—ng cắm lên chá»m mÅ© quân sÄ© làm hiệu, cùng mặc áo giáp lên ngá»±a, đến thẳng trại Tào Tháo, phá hàng rào ngoài, reo ầm kéo vào, xông thẳng tá»›i trung quân đã dàn bày những cá»— xe chung quanh như hàng rào sắt, Cam Ninh không sao lá»t vào được. Cam Ninh dẫn má»™t trăm kỵ tả xung hữu đột. Quân Tào hoảng sợ, không biết giặc nhiá»u ít thế nào, giày xéo lẫn nhau. Quân Cam Ninh tung hoành trong trại, gặp Ä‘uốc sáng như sao sa. Cam Ninh từ cá»­a nam đánh ra, không ai dám địch. Tôn Quyá»n sai Chu Thái dẫn quân đến tiếp ứng. Cam Ninh mang đủ má»™t trăm quân ky trở vá» Nhu Tu. Quân Tào sợ có mai phục, không dám Ä‘uổi theo.

Có thơ khen Cam Ninh rằng:

Vang lừng tiếng trống trước Tào dinh,
Sát khí ầm ầm giặc thất kinh,
Trăm kỵ tung hoành ai địch nổi?
Anh hùng đồn dậy tiếng Cam Ninh.

Cam Ninh dẫn quân vỠđủ cả, không mất má»™t ngưá»i nào. Khi gần đến cá»­a trại. Ninh sai quân đánh trống thổi sáo, miệng hô "Vạn tuế", tiếng reo vui ầm ỹ. Quyá»n thân ra ngoài cá»­a tiếp vào. Cam Ninh xuống ngá»±a lạy phục dưới đất. Quyá»n dắt tay Ninh đỡ dậy và nói rằng:

- Tướng quân Ä‘i chuyến này, đủ khiến cho giặc Tháo phải khiếp sợ. Ta đây không phải bá» ngươi đâu, chính muốn xem lòng can đảm cá»§a ngưá»i đó thôi.

Liá»n thưởng cho má»™t nghìn tấm lụa và má»™t trăm thanh mã tấu thá»±c sắc. Ninh lạy tạ, Ä‘em chia cả cho má»™t trăm quân.

Quyá»n bảo các tướng rằng:

- Tào Tháo có Trương Liêu, ta có Cam Hưng Bá, đủ đối chá»i vá»›i nhau.


Hôm sau, Trương Liêu dẫn quân đến khiêu chiến, Lăng Thống thấy Cam Ninh có công được thưởng, hăng hái nói:

- Tôi xin ra đánh nhau với Trương Liêu.

Quyá»n bằng lòng. Thống lÄ©nh năm nghìn quân ra cá»­a Nhu Tu. Quyá»n dẫn Cam Ninh ra trước trận đứng xem. Bên kia xông ra, tả có Trương Liêu, Lý Äiển, hữu có Nhạc Tiến. Lăng Thống vác Ä‘ao tế ngá»±a đến trận tiá»n. Trương Liêu sai Nhạc Tiến ra dịch. Hai bên đánh nhau hÆ¡n năm mươi hiệp, chưa phân được thua. Tào Tháo nghe tin, cưỡi ngá»±a đến cá»­a cỠđứng xem, thấy hai tướng đánh nhau Ä‘ang ham, bèn sai Tào Hưu bắn trá»™m má»™t phát tên. Hưu bắn tin vào ngá»±a cá»§a Lăng Thống. Ngá»±a bị Ä‘au, nhảy chồm lên má»™t cái, hất Lăng Thống ngã lăn xuống đất. Nhạc Tiến vá»™i vàng vác giáo lại đâm. Nhưng ngá»n giáo chưa phóng tá»›i thì có tiếng dây cung tách má»™t tiếng, má»™t mÅ©i tên trúng ngay vào giữa mặt Nhạc Tiến. Tiến cùng ngã lăn xuống ngá»±a. Quân đôi bên cùng ào cả ra, cứu tướng mình vá» trại, rồi khua chiêng thu quân.

Lăng Thống vỠđến trại, lạy tạ Æ¡n Tôn Quyá»n. Quyá»n nói:

- Bắn tên cứu ngươi là Cam Ninh đấy!

Thống mới cúi đầu lạy Cam Ninh và nói:

- Không ngỠông lại bỠoán mà làm ơn cho tôi như thế!

Từ đó hai ngưá»i kết bạn sống hết vá»›i nhau, không thù hằn gì nhau nữa.


Tào Tháo sai mang Nhạc Tiến vá» chữa thuốc. Hôm sau, chia quân làm năm đưá»ng lại đánh Nhu Tu. Tháo Ä‘i giữa, mặt tả thì Trương Liêu đội nhất, Lý Äiển đội nhì, mặt hữu thì Từ Hoảng đội nhất, Bàng Äức đội nhì. Má»—i đội lính má»™t vạn quân mã kéo ùa đến Nhu Tu. Bấy giá» Äổng Tập, Từ Thịnh hai tướng giữ mặt thá»§y, thấy năm đạo quân kéo đến, quân mình ai cÅ©ng có dáng khiếp sợ. Từ Thịnh nói:

- Äã ăn lá»™c chúa, thì phải hết lòng vá»›i chúa, việc gì mà sợ.

Nói Ä‘oạn, dẫn vài trăm tráng sÄ©, Ä‘i thuyá»n nhá» dang qua sông đánh vào giữa đám quân Lý Äiển, Äông Tập ở trên thuyá»n sông đánh trống hò reo để giúp oai. Bá»—ng nhiên trên mặt sông nổi cÆ¡n phong ba, sóng đánh lá»™n trá»i, nước sông cuồn cuá»™n. Quân sÄ© thấy thuyá»n trong nghiêng trành sắp lật, tranh nhau xuống xuồng trốn tránh.

Äổng Tập cầm gươm quát lên rằng:

- Tướng phụng mệnh cá»­a chúa, ở đây phòng giặc, sao dám bá» thuyá»n mà Ä‘i?

Lập tức chém hÆ¡n chục tên quân chạy trốn xuống xuồng. Má»™t lát, gió trong quá, thuyá»n đắm, Äổng Tập và quân sÄ© chết Ä‘uối cả dưới cá»­a sông. Từ Thịnh thì xông xáo trong đám quân cá»§a Lý Äiển.

Trần Võ nghe bên sông chém giết ầm rÄ©, liá»n kéo má»™t toán quân đến, vừa gặp Bàng Äức, hai bên ùa vào giao chiến.

Tôn Quyá»n ở trong ụ Nhu Tu, nghe quân Tào kéo đến bá» sông, má»›i cùng vá»›i Chu Thái dẫn quân ra đánh. Quyá»n trông thấy Lý Äiển, Từ Thịnh Ä‘ang đánh nhau túi bụi trong đám quân, liá»n thúc quân xấn vào tiếp ứng, lại bị Trương Liêu, Từ Hoảng hai cánh quân vây chặt. Tào Tháo đứng bên gò, thấy Tôn Quyá»n bị vây, kíp sai Hứa Chá»­tế ngá»±a cầm Ä‘ao xông vào giữa trận, chia ngay quân Tôn Quyá»n ra làm hai Ä‘oạn, trước sau không cứu được nhau.

Chu Thái từ trong vòng vây đánh ra đến bá» sông không thấy Tôn Quyá»n bèn quay ngá»±a trở lại đánh vào trong trận, há»i quân sÄ© rằng:

- Chúa công ở đâu?

Quân sĩ trỠvào chỗ quân vây xúm xít mà nói rằng:

- Chúa công đang bị vây gấp quá.

Chu Thái xông thẳng vào, tìm được Tôn Quyá»n. Thái nói:

- Xi n chúa công theo tôi đánh ra!

Thế rồi, Thái Ä‘i trước, Quyá»n Ä‘i sau, cố sức xông xáo. Khi ra đến bá» sông, Thái ngoảnh lại, không thấy Tôn Quyá»n đâu, lại quay lại đánh vào trong vòng vây tìm được Tôn Quyá»n.

Quyá»n nói:

- Cung nỠbắn ra ào ào, không sao ra được, thì làm thế nào?

Thái nói:

- Chúa công đi trước, để tôi đi sau thì mới thoát được.

Tôn Quyá»n bèn tế ngá»±a Ä‘i trước. Chu Thái Ä‘i kèm, che đỡ hai bên, mình bị đâm mấy nhát giáo, tên cắm suốt hai lần áo giáp, má»›i cứu được Tôn Quyá»n ra khá»i vòng vây. Äến bá» sông, may có Lã Mông vừa dẫn má»™t toán quân thá»§y quân đến tiếp xuống thuyá»n.

Quyá»n nói:

- Ta may được Chu Thái, ba lần xông pha vào trận, cứu ra được khá»i trùng vây, nhưng Từ Thịnh còn mắc nghẽn trong ấy, làm thế nào thoát ra được?

Chu Thái nói:

- Tôi lại xin vào cứu.

Bèn múa Ä‘ao lại đánh vào, cứu được Từ Thịnh Ä‘em ra. Hai tướng cÅ©ng bị trá»ng thương. Lã Mông sai quân bắn loạn xạ lên bá», cứu được hai tướng xuống thuyá»n.

Trần Võ đánh nhau to vá»›i Bàng Äức, sau lưng lại không có quân tiếp ứng, bị Bàng Äức Ä‘uổi mãi đến cá»­a hang, cây cối rậm rạp. Võ định quay lại đánh nhau, nhưng vướng tay áo vào cành cây, không chống đỡ được, bị Bàng Äức giết chết.

Tào Tháo thấy Tôn Quyá»n chạy thoát rồi, thúc quân Ä‘uổi đến bá» sông, bắn nhau vá»›i quân Ngô. Quân Lã Mông bắn hết tên, Ä‘ang lo không biết làm thế nào, may đâu có má»™t tướng nguyên là con rể Tôn Sách, tên là Lục Tốn, dẫn má»™t Ä‘oàn thuyá»n và mưá»i vạn quân vừa đến, bắn ra má»™t chập, Ä‘uổi lui quân Tào. Lục Tốn thừa thế lên bá»™ Ä‘uổi đánh, cướp lại được ngá»±a chiến vài nghìn đôi. Quân Tào bị thương không biết bao nhiêu mà kể. Trong đám loạn quân, tìm thấy thi hài Trần Võ.

Tôn Quyá»n thấy Trần Võ bị giết, Äổng Tập lại chết Ä‘uối, thương cảm vô cùng, sai ngưá»i mò thây Äổng Tập, rồi hậu táng cho cả hai ngưá»i.

Quyá»n lại cảm công lao Chu Thái cứu mình, mở tiệc yến để khoảng đãi. Quyá»n cầm chén rượu, vá»— vào lưng Chu Thái nước mắt chứa chan, nói:

- Ngươi hai phen cứu ta, không tiếc gì tính mệnh, mình mảy bị thương, da thịt như băm như bổ. Ta còn bụng nào mà chẳng coi như cốt nhục, á»§y thác cho ngươi trá»ng quyá»n binh mã ru? Ngươi là công thần cá»§a ta, ta phải cùng vá»›i ngươi vinh phục, hay dở có nhau!

Nói xong, sai Chu Thái cởi áo cho các tướng xem, thấy mình mẩy Thái nham nhở như dao băm, Quyá»n trá» tay vào các vết thương há»i từng chá»— má»™t. Thái thuật lại chuyện đánh nhau bị thương. Äến ná»—i má»™t vết thương, Quyá»n lại ban cho má»™t cốc rượu. Hôm ấy Thái say quá. Quyá»n ban cho má»™t cái tán vóc xanh, khi ra vào, Ä‘i lại, được giương lên cho thêm phần vinh hiển.


Quyá»n đóng ở Nhu Tu, cá»± nhau vá»›i Tào Tháo hÆ¡n má»™t tháng nữa, vẫn không nổi. Trương Chiêu, Cố Ung nói rằng:

- Thế Tào Tháo trong lắm, không thể lấy sức mà đánh được. Nếu đánh nhau mãi thì hao binh tổn tướng lắm, chi bằng cầu hòa để yên dân là hơn.

Quyá»n nghe lá»i, sai Bá»™ Trắc sang trại Tháo cầu hòa, xin má»—i năm má»™t lần vào ná»™p cống. Tháo xem chừng Giang Nam cÅ©ng chưa có thể lấy ngay được, ưng ý cho hòa, và bảo rằng:

- Tôn Quyá»n cứ rút quân vá» trước, ta sẽ thu quân vá» sau.

Bá»™ Trắc vá» thưa lại, Tôn Quyá»n chỉ để lại Chu Thái, Tưởng Khâm ở lại giữ Nhu Tu, còn mình thì triệt cả quân mã xuống thuyá»n vá» Mạt Lăng.

Tháo cÅ©ng để Tào Nhân, Trương Liêu ở lại giữ Hợp Phì, rồi rút quân vá» Hứa Äô. Các quan văn võ Ä‘á»u muốn Tào Tháo lên làm Ngụy Vương. Quan Thượng thư là Thôi Diệm ra sức can ngăn. Các quan nói:

- Ngươi chẳng thấy Tuân Văn Nhược đó ư?

Thôi Diệm nổi giận, nói:

- Äến lúc rồi! Äến lúc rồi! Thế nào cÅ©ng có khi biến. Mặc ý, muốn làm gì thì làm!

Có ngưá»i Ä‘em lá»i ấy bẩm vá»›i Tào Tháo. Tháo tức giận, bắt Diệm bá» ngục tra há»i. Diệm mắt hổ râu xồm, chỉ chá»­i mắng Tào Tháo là giặc dối vua. Quan đình úy bẩm vá»›i Tháo, Tháo sai đánh chết Diệm ở ngay trong ngục.

Äá»i sau có thÆ¡ khen:

Thôi Diệm Thành Hà.
Tính khí cứng cá»i
Mắt hổ râu xồm.
Ruá»™t gan đá sá»i.
Gian tà xa tránh,
Danh tiết có thừa.
Trung với vua Hán,
Tiếng để nghìn xưa!


Năm Kiến An thứ 21 (216), tháng 5. Mùa hạ, quân thần dâng biểu tâu vá»›i vua Hiến Äế, ca tụng công đức cá»§a Ngụy công Tào Tháo trong như trá»i biển, dẫu Y, Chu ngày xưa cÅ©ng không bằng, xin phong Tháo lên tước vương.

Vua Hiến Äế sai Chung Do thảo tá» chiếu phong cho Tào Tháo làm Ngụy Vương, Tháo giả đò dâng thư lên từ chối ba lượt, vua lại ba lần hạ chiếu không cho từ, Tháo má»›i phụng mệnh, chịu tước Ngụy Vương. Từ đó, được đội mÅ© miện mưá»i hai dải, ngồi xe bịt vàng, có sáu ngá»±a kéo, Ä‘i đâu dùng nghi vệ thiên tá»­, khi ra quân đóng hàng cảnh, khi vào quân đóng hàng tất; lập ra cung Ngụy Vương ở Nghiệp Quận, bàn việc lập thế tá»­.

Vợ cả Tháo là Äịnh Thị không có con, vợ thứ Lưu Thị sinh được Tào Ngang. Hồi đánh Trương Tú, Ngang chết trận ở Uyển Thành. Má»™t vợ nữa là Biện Thị sinh được bốn con: Con cả là Phi, thứ hai Chương, thứ ba Thá»±c, thứ tư Hùng. Vì thế Tháo bá» Dinh phu nhân mà lập Biện thị làm Ngụy Vương phi.

Tào Thá»±c, tên tá»± là Tá»­ Kiến, tính thông minh lắm, đặt ngòi bút là thành câu văn. Tháo muốn lập làm thế tá»­. Tào Phi là con trưởng, sợ mình không được lập, bèn há»i kế quan trung đại phu là Giả Há»§. Há»§ xui Phi cứ làm như thế, như thế. Từ bấy giá», há»… Tháo Ä‘i đánh chá»— nào, các con Ä‘á»u Ä‘i tiá»…n. Tào Thá»±c thì chỉ ca tụng công đức, nói năng văn vẻ. Riêng Tào Phi chỉ khóc mà lạy bố thôi, tả hữu ai cÅ©ng cảm động. Bởi thế, Tháo nghi Thá»±c là ngưá»i xảo quyệt không thá»±c bụng bằng Phi.

Phi lại nói lót vá»›i những ngưá»i hầu cận để há» nói những sá»± nhân đức cá»§a mình. Tháo trong bụng phân vân, chưa biết lập ngưá»i nào làm thế tá»­, má»›i há»i Giả Há»§ rằng:

- Ta muốn lập thế tử để nối nghiệp, nên lập ai là phải?

Giả Há»§ không đáp. Tháo há»i tại sao. Há»§ nói:

Tôi còn đang nghĩ, cho nên chưa đáp ngay được.

Tháo há»i:

- Ngươi nghĩ gì?

- Tôi đang nghĩ việc cha con Viên Bản Sơ và Lưu Cảnh Thăng trước đây.

Tháo cưá»i ầm lên, má»›i quyết lập con cả là Tào Phi làm vương thế tá»­.


Mùa đông tháng 10 năm ấy, cung Ngụy Vương làm xong. Tháo sai ngưá»i Ä‘i khắp nÆ¡i, tìm kiếm những hoa cá» quý lạ để trồng vào vưá»n hoa đằng sau. Sứ giả đến Äông Ngô ra mắt Tôn Quyá»n, truyá»n lệnh chỉ cá»§a Ngụy Vương, và ra Ôn Châu lấy cam. Bấy giá» Tôn Quyá»n Ä‘ang có ý tôn trá»ng Tào Tháo bèn sai ngưá»i chá»n thứ cam quý to quả ở trong thành hÆ¡n bốn mươi gánh, Ä‘em gấp đến Nghiệp Quận dâng Tào Tháo.

Phu gánh cam Ä‘i đến ná»­a đưá»ng, má»i mệt ngồi nghỉ dưới chân núi. Bá»—ng thấy má»™t ông lão chá»™t má»™t má»™t mắt khiá»…ng má»™t chân, đầu đội nón mây, mình mặc áo vải, đến chào há»i và nói:

- Các bác quảy gánh khó nhá»c, để tôi gánh đỡ má»™t vai có được không?

Chúng thấy nói thế mừng quá. Ông lão liá»n gánh đỡ cho má»™t ngưá»i năm dặm, mà gánh nào ông ấy đã gánh rồi, Ä‘á»u nhẹ bá»—ng như không cả. Ai nấy Ä‘á»n ngạc nhiên cho là sá»± lạ.

Khi từ biệt, ông lão bảo vá»›i ngưá»i áp tải cam rằng:

- Bần đạo là ngưá»i làng Ngụy Vương khi trước, há» Tả tên Từ, tá»± là Nguyên Phóng, đạo hiệu là Äốc tiên sinh. Khi nào ông đến Nghiệp Quận, thì nói giúp cho tôi rằng: "Tả Từ gá»­i lá»i há»i thăm Ngụy Vương!"

Nói đoạn, vung tay áo đi mất.

Phu gánh cam đến Nghiệp Quận, Ä‘em cam vào dâng Tào Tháo. Tháo bóc thì quả nào cÅ©ng không có múi. Tháo lấy làm lạ lắm, há»i ngưá»i gánh cam. Chúng thuật lại chuyện Tả Từ. Tháo chưa tin. Chợt lính canh cá»­a vào báo rằng:

- Có má»™t ngưá»i xưng danh là Tả Từ, xin vào ra mắt đại vương!

Tháo cho gá»i vào. Bá»n gánh cam trông thấy, nói:

- Ngươi này chính là ngưá»i chúng tôi gặp ở dá»c đưá»ng.

Tháo mắng rằng:

- Ngươi dùng yêu thuật gì làm hư những quả ngon của ta?

Từ cưá»i, nói:

- Chả có lẽ thế!

Từ má»›i lấy cam bóc ra thì quả nào cùng có múi, lại rất thÆ¡m ngon. Tháo bóc lấy thì quả nào cÅ©ng chỉ có vá» không. Tháo càng nghi lắm, má»i Từ ngồi tá»­ tế há»i chuyện. Từ đòi rượu thịt, Tháo sai dá»n ngay lên. Từ uống hết năm bình rượu chưa say, và ăn hết cả má»™t con dê chưa chán.

Tháo há»i rằng:

- Ngươi có thuật gì mà lạ thế?

Từ nói:

- Bần đạo há»c đạo ở trong núi Nga Mi thuá»™c vá» Gia Lăng xứ Tây Xuyên được ba mươi dặm. Chợt nghe có tiếng trong vách đá gá»i tên bần đạo, trông lại thì chẳng thấy gì, ba bốn hôm luôn như thế. Vá» sau bá»—ng dưng sét đánh sạt chổ sưá»n núi ấy, bần đạo được ba quyển sách, gá»i là: "Äá»™n giáp thiên thư". Quyển đầu là Thiên độn, quyển thứ hai là Äịa độn, quyển thứ ba là Nhâm độn. Há»c được Thiên độn thì có phép tung mây cưỡi gió. Bay lên trên trá»i; há»c được Äịa độn thì có phép xuyên qua núi, rúc qua đá; há»c được Nhâm độn thì Ä‘i được trên đám mây, chÆ¡i khắp bốn bể, tàng hình biến hóa, ném gương quăng dao lấy đầu ngưá»i ta như bỡn. Äại vương phú quý ta tá»™t bậc rồi, sao không theo bần đạo vào núi Nga Mi tu hành? Bần đạo sẽ truyá»n cho ba quyển thiên thư ấy.

Tháo nói:

- Ta cÅ©ng muốn từ quan vá» nhà, nhưng ngặt vì triá»u đình chưa có ai thay ta được.

Từ cưá»i, nói:

- Lưu Huyá»n Äức ở Ãch Châu là dòng dõi nhà Hán, sao không nhưá»ng ngôi này cho ông ấy? Nếu không, bần đạo sẽ quăng gươm ra lấy đầu ngươi bây giá».

Tháo giận lắm, nói rằng:

- Thằng này chính là quân do thám của Lưu Bị!

Lập tức sai tả hữu bắt trói lại. Từ chỉ cưá»i sằng sặc. Tháo sai vài chục tên ngục tốt Ä‘em Từ ra tra khảo. Ngục tốt ra sức đánh thật mạnh má»™t chặp, lúc trông đến Tả Từ, thì thấy Từ Ä‘ang ngáy khò khò, không biết Ä‘au đớn là gì. Tháo giận lắm, sai lấy lồng sắt cùm chặt và dùng khóa sắt khóa lại, tống giam Từ vào ngục, bắt ngưá»i canh gác cẩn mật. Khi nhìn đến đã thấy gông xiá»ng Ä‘ang khóa rÆ¡i cả ra ngoài, Tả Từ Ä‘ang nằm ngá»§ trên mặt đất, không há» thương tổn chút nào. Tháo lại bắt giam luôn bảy hôm, không cho Từ ăn uống. Nhưng Từ vẫn ngồi bằng tròn trên mặt đất, mặt mÅ©i da dẻ lại càng hồng hào hÆ¡n trước. Ngục tốt bẩm vá»›i Tào Tháo, Tháo đòi ra há»i:

Tả Từ nói:

- Ta nhịn ăn hàng chục năm cũng không việc gì, mà đã ăn thì một ngày nghìn con dê cũng hết.

Tháo không biết nghĩ cách gì mà trị cho được.

Má»™t hôm các quan há»™i ăn yến tiệc ở ngá»c cung. Trong khi má»i ngưá»i Ä‘ang uống rượu. Tả Từ chân Ä‘i guốc vào đứng sững trước tiệc. Các quan Ä‘á»u kinh hãi. Tả Từ nói:

- Äại vương mở tiệc yến hôm nay cá»±c to, đủ cả cá»§a ngon vật lạ trên rừng dưới bể, nhưng còn muốn thứ gì nữa thì để bần đạo xin giúp.

Tháo nói:

- Ta muốn dùng gan rồng nấu canh, mày có lấy ở đâu được không?

Từ nói:

- Có khó gì việc ấy!

Liá»n cầm bút má»±c vẽ má»™t con rồng lên tưá»ng trắng, rồi phất tay áo má»™t cái, bụng rồng tá»± nhiên tách ra. Từ thò tay vào lôi lấy buồng gan, máu tươi vẫn còn chảy ròng ròng.

Tháo không tin, mắng rằng:

- Äó là mày giấu sẵn trong tay áo rồi!

Từ nói:

- Hiện bây giá» trá»i đông tháng rét, cá» cây không héo đại vương muốn chÆ¡i thứ hoa gì, tôi cÅ©ng lấy được.

Tháo nói:

- Ta chỉ thích chơi hoa mẫu đơn thôi.

Từ nói:

- Dễ như bỡn!

Bèn sai lấy một chậu hoa trong để ngay trước tiệc, phun nước vào, một lát nẩy ngay ra một cây mẫu đơn, nở được hai đóa hoa cực đẹp.

Các quan ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên, má»i Từ cùng ngồi ăn yến. Má»™t lát, ngưá»i nấu bếp dâng cá gá»i lên. Từ nói:

- Gá»i phải có cá lư ở Tùng Giang má»›i ngon.

Tháo nói:

- Sông ấy cách đây hơn nghìn dặm, làm gì có được?

Từ nói:

- Muốn dùng cũng chẳng khó!

Liá»n bảo ngưá»i Ä‘em cần câu đến, Từ ngồi câu ở ngay cái ao trước cá»­a cung, chỉ má»™t lát, giật được mấy chục con cá cá»±c trong, vứt lên trên Ä‘iện.

Tháo nói:

- Äây là cá có sẵn trong ao ta đó.

Từ nói:

- Äại vương chá»› khinh tôi thế. Cá lư các nÆ¡i khác chỉ có hai vây, duy chỉ cá lư sông Tùng Giang là có bốn vây. Cứ lẽ ấy mà suy thì biết.

Các quan trông xem, quả nhiên cá có bốn vây thật.

Từ nói:

Ä‚n gá»i cá lư sông Tùng Giang, lại phải dùng gừng tía má»›i tốt.

Tháo nói:

- Ngươi có lấy được không?

Từ nói:

- Dễ lắm!

Bèn sai mang cái chậu đồng ra, lấy áo trùm lên, má»™t lát mở ra, gừng tía đầy má»™t chậu, dâng lên trước mặt Tào Tháo. Tháo thò tay vào lấy, bá»—ng thấy trong chậu có má»™t quyển sách nhan Ä‘á»: "Mạnh đức Tân thư". Tháo mở ra xem, đúng là sách cá»§a mình, không sai má»™t chữ nào. Tháo lại càng nghi lắm.

Từ lấy má»™t chén ngá»c ở trên bàn, rót đầy rượu ngon, dâng lên Tháo mà nói rằng:

- Äại vương nên uống chén rượu này, sẽ sống lâu nghìn năm.

Tháo nói:

- Ngươi hãy uống trước đi!

Từ rút cái trâm ngá»c trên mÅ©, vạch vào trong chén, chia rượu ra làm hai phần, uống trước má»™t ná»­a, còn má»™t ná»­a dâng lên Tháo.

Tháo mắng, hất đi không uống. Từ quẳng cái chén lên trên không, hóa ra một con chim cừu trắng, lượn quanh cung điện. Các quan ngẩng cả mặt lên xem, rồi không biết Tả Từ biến đi đâu mất.

Chợt lính canh vào báo rằng:

- Tả Từ Ä‘i ra khá»i cá»­a cung rồi.

Tháo nói:

- Thằng yêu quái này, phải trừ đi mới xong, nếu không tất nó hại mình.

Liá»n sai hứa Chá»­ dẫn ba trăm quân thiết giáp Ä‘uổi theo bắt vá». Ra đến cá»­a thành, trông thấy Tả Từ Ä‘i guốc Ä‘ang lững thững ở mé trước mặt. Chá»­ tế ngá»±a Ä‘uổi gấp, nhưng không tài kịp. Khi Ä‘uổi mãi đến má»™t gò núi, có má»™t đứa trẻ chăn dê, Ä‘ang Ä‘uổi má»™t đàn dê Ä‘i ăn. Từ chạy vào giữa đàn dê, Chá»­ lấy tên bắn theo, thì Từ biến mất. Chá»­ giết hết cả đàn dê rồi trở vá».

Äứa trẻ chăn dê ngồi khóc Huỳnh Nguyên Tế Huỳnh Nguyên Tế. Bá»—ng thấy đâu đê ở trên mặt đất, nói ra tiếng ngưá»i, bảo đứa trẻ ấy rằng:

- Mày đem những đầu dê chắp vào cổ nó thì lại sống, không việc gì mà phải khóc!

Äứa trẻ sợ hết hồn vía, ú té chạy mất, lại nghe có ngưá»i đằng sau gá»i rằng:

- Chớ có sợ hãi mà chạy, ta trả cả đàn dê sống của mày đây!

Äứa trẻ trông thấy Tả Từ đã làm cho dê chết sống cả lại rồi. Äứa trẻ toan há»i thì Tả Từ đã vung tay áo mà Ä‘i, Ä‘i nhanh như bay, chá»›p mắt đã không trông thấy đâu nữa.

Äứa trẻ thuật chuyện lại vá»›i chá»§ nhà. Chá»§ nhà không dám giấu, Ä‘á»n trình vá»›i Tào Tháo. Tháo sai vẽ hình ảnh, đưa các nÆ¡i để bắt Tả Từ. ÄÆ°á»£c vài hôm, trong thành ngoài thành, bắt được ba bốn trăm ngưá»i giống hệt lão chá»™t mắt, khiểng má»™t chân, đầu đội nón mây trắng, mình mặc áo vải xanh, chân Ä‘i guốc, náo động cả hàng phố. Tháo sai các tướng lấy máu dê, lợn rảy vào rồi Ä‘iệu cả ra tràng thí võ cá»­a nam. Tháo dẫn năm trăm quân giáp binh vây bá»c chung quanh, chém tuốt cả bấy nhiêu ngưá»i. Ngưá»i nào trong há»ng cÅ©ng có má»™t vệt khí xanh, bay vụt lên trá»i, rồi tụ lại cả má»™t chá»—, hóa ra má»™t Tả Từ. Từ ngẩng mặt lên trên không, vẫy má»™t con hạc trắng xuống, rồi vá»— tay cưá»i ầm lên nói rằng:

- Chuột đất theo hổ vàng, gian hùng sắp chết đến nơi!

Tháo sai lấy cung tên bắn, bá»—ng nhiên nổi trận cuồng phong, sá»i cát bay mù mịt. Nhưng thây bị chém, nhảy choàng dậy, tay xách đầu lâu, chạy cả lên Ä‘á»n diá»…n võ đánh Tào Tháo. Các quan văn võ ai nấy cùng bay hồn lạc phách, ngã lăn xuống đất, không ai cứu giúp được ai nữa.

Äó là:

Quyá»n thế gian hùng nghiêng cá nước.
Phép tài đạo sĩ lạ lùng thay!

Chưa biết tính mệnh Tào Tháo ra sao, xem đến hồi sau mới biết.

Hết hồi 68.
Tài sản của phamhau1986

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âåëèêàÿ, áèëüÿðä, áîóëèíã, ãîðÿùèõ, çàðàáîòîê, êîíäèöèîíåð, ïåñíÿ, ìàðêåòèíã, la quán trung, tam quốc diá»…n nghÄ©a, tam quoc dien nghia, tam quoc dien nghia 4vn, tamq uoc dien ngia 4vn, tamquoc dien nghia 4vn, tamquocdien nghia 4vn, tamquocdiennghia 4vn, tướng quá»· u, æèâîòíûìè, ðåìîíòà, ðîëüô



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™