[Đô Thị] Quan Thần - Tác giả: Hà Thường Tại - FULL
Quan Thần
Tác giả: Hà Thường Tại
Chương mở đầu
Nhóm dịch: Quan Trường
Biên tập: metruyen.com
Kể từ khi ra đời, Quan Thần liên tục đứng top Đô thị - Quan trường của qidian.com.
Điểm nổi bật và cũng là điểm khác biệt lớn nhất của Quan Thần so với các truyện quan trường khác hiện nay chính là không chỉ diễn tả rất chi tiết và sâu sắc quá trình tranh đấu, phát triển trong quan trường, Quan Thần còn đi rất sâu về mảng bất động sản, xây dựng và các hình thức đầu tư kinh doanh, thâu tóm, sát nhập làm ăn hiện đại, khéo léo kết hợp giữa quan hệ kinh tế và chính trị.
Đọc Quan Thần, bạn sẽ thấy rất gần gũi với thực tế cuộc sống hiện nay cả trên quan trường lẫn trên thương trường, thấy được những lối suy nghĩ kinh doanh của các ông trùm bất động sản hoặc của những ông trùm tài chính để sáng tạo ra những thế lực của riêng mình, thấy được mối quan hệ dây mơ rễ má giữa chính trị và kinh tế, thấy được cách ứng xử giữa người với người, thấy được những chiêu thức tưởng như đơn giản nhưng vô cùng âm hiểm trong thương trường và trong chính trường, cũng như cách ứng phó với mỗi tình huống khó khăn trên con đường vươn lên của họ, từ đó có thể rút ra được nhiều bài học có thể áp dụng vào thực tế cuộc sống và sự nghiệp của bản thân.
Mùa đông ở thành phố Yến rất dài và giá rét, nhưng dưới bóng đêm tịch mịch, vẫn có những nam nữ tới quán bar Đơn Hành Đạo tìm diễm ngộ. Đơn Hành Đạo, cái tên cũng như ý nghĩa, chính là nơi nam nữ độc thân tụ hội, chỉ cho phép vào một mình, nếu nhiều người đi cùng nhau phải là cùng giới tính.
Hạ Tưởng ngồi một mình trong góc, ánh đèn mờ tối khiến người ta không thấy rõ mặt hắn. Tuy nhiên sự cô đơn và tịch mịch của hắn vẫn hấp dẫn không ít sự chú ý của người khác giới. Nhân viên phục vụ không ngừng đẩy tới bàn hắn mẩu giấy nhỏ của người khác giới, trong đó đủ loại nội dung:
- Anh chàng đẹp trai, đêm dài khó ngủ, có muốn cùng say cùng vui với em không?
- Làm bạn nhé? Tôi ở bàn số ba, là người đứng đắn, không phải loại kiếm tiền. Đừng hiểu lầm!
- Bóng dáng cô đơn của anh khiến em nhớ tới mối tình đầu của em, khiến em có cảm giác say lòng. Anh có muốn một đêm đẹp với em không? Em ngồi bàn số 8.
- Nếu anh đi một mình thì tới tâm sự đi. Nếu nói chuyện hợp sẽ tham khảo tiến thêm bước nữa. Bàn số 13.
Tất cả đều là ám chỉ đầy hấp dẫn. Hạ Tưởng tùy ý lật xem, vò chúng thành một nắm, ném vào gạt tàn thuốc lá.
Tâm trạng Hạ Tưởng cực kỳ tệ, đừng nói là muốn đi tìm diễm ngộ, cho dù một cô nàng nào chủ động hiến thân, chưa chắc hắn đã có hứng thú. Từ chiều tới giờ, hắn đã ngồi sáu, bảy giờ liên tục, uống vào hơn mười chai bia, nhưng không hề có cảm giác say chút nào. Đầu óc hắn vẫn không hề hưng phấn lên nổi.
Công ty hắn vừa mới phá sản, toàn bộ cổ phiếu hắn mua cũng ra đi. Năm nay 35 tuổi, hiện tại hắn chỉ có hai bàn tay trắng, thành kẻ thất bại nghèo rớt mồng tơi. Chủ yếu là cha mẹ ở quê lại gửi tối hậu thư cho hắn, nếu trong năm nay không cưới vợ, hắn đừng nghĩ tới việc bước vào nhà một bước.
Hạ Tưởng nhếch mép cười chua xót. Hắn phấn đấu 12 năm ở thành phố Yến, từ hai bàn tay trắng có được của cải hàng triệu, tự cho là thoả thuê mãn nguyện, có thể trở thành triệu phú liền vừa cố gắng kiếm tiền, vừa cố gắng chơi hoa ghẹo nguyệt, nghĩ khi nào kiếm đủ mười triệu thì tìm một cô gái thật tử tế cưới làm vợ. Thật không ngờ người yêu chưa tìm được mà tiền thì mất hết. Thua thê thảm như vậy khiến hắn không có khả năng lật ngược tình thế.
Hắn có thể hiểu tâm trạng của cha mẹ. Em trai ít hơn hắn 5 tuổi, con đã đi học tiểu học. Vậy mà hắn vẫn lẻ loi một mình. Tư tưởng của cha mẹ hắn khá truyền thống, không nóng nảy mới là lạ? Chỉ có điều lấy tình trạng hiện tại của hắn, đừng nói kết hôn, chỉ sợ ngay cả một người yêu chân chính hắn cũng không thể tìm nổi. Mấy năm nay, hắn chỉ lo kiếm tiền, chỉ biết dụng tâm luồn cúi, không hề để tâm tư trong việc tìm người yêu, chỉ khi gặp dịp là chơi chứ chưa bao giờ có tình cảm thực sự. Cho tới nay, hắn cảm thấy thế giới tình cảm của mình như một hoang mạc, chỉ sợ không còn một mảnh ốc đảo nào để sinh trưởng.
Nếu nói cổ phiếu thất bại là chính hắn đầu tư sai lầm, như vậy công ty đóng cửa cũng bởi vì hắn đắc tội một tên quan tham. Vì không thỏa mãn được lòng tham không đáy của tên quan tham đó, công ty của hắn đã bị y trăm phương ngàn kế vận dụng quyền lực trong tay phá đổ! Hạ Tưởng nghĩ tới bộ dạng đáng khinh ngồi không mà hưởng của Tống Đức Phúc, liền ghê tởm muốn nôn. Bộ dạng như một con heo gắn đầu người như vậy, không ngờ còn muốn ăn thịt thiên nga, muốn mình mời y tới trung tâm tắm hơi Dao Trì xa hoa nhất thành phố Yến, muốn gọi người nổi danh nhất là tiên tử Phượng Mỹ Mỹ tiếp. Ai chẳng biết Phượng Mỹ Mỹ chỉ ngồi sô pha mà không lên giường chứ? Tống Đức Phúc ỷ vào quyền lực trong tay, liền bắt Hạ Tưởng giúp hắn thu phục Phượng Mỹ Mỹ, bởi vì ai cũng biết quan hệ giữa Hạ Tưởng và Phượng Mỹ Mỹ là không bình thường.
Bên ngoài nghe đồn Phượng Mỹ Mỹ không lên giường là vì một người đàn ông, mà người đàn ông đó đúng là Hạ Tưởng. Kỳ thật lời đồn thường là sai. Quả thật Phượng Mỹ Mỹ không lên giường là vì một người đàn ông, người này tên là Tiêu Ngũ, một người bạn rất thân của Hạ Tưởng. Vì một lần đánh người bị thương, Tiêu Ngũ bị bỏ tù rồi mắc bệnh mà chết. Kỳ thật Hạ Tưởng biết, người bị Tiêu Ngũ đánh bị thương bỏ tiền mua quan hệ, hại Tiêu Ngũ chết trong nhà tù. Tuy Hạ Tưởng có chút tiền nhưng không quen biết quan lớn nào, càng không có năng lực điều tra rõ chân tướng, Tiêu Ngũ chỉ có thể hàm oan mà chết. Tiêu Ngũ chết đi nhưng vẫn mắc nợ một đống lớn, Hạ Tưởng vốn định trả thay cho y nhưng Phượng Mỹ Mỹ nhất định không chịu, dứt khoát đến Dao Trì làm tiểu thư bồi rượu trên xô-fa, muốn thay Tiêu Ngũ trả nợ.
Hạ Tưởng không khuyên nổi Phượng Mỹ Mỹ, đành phải thường xuyên tới chiếu cố cho việc làm ăn của cô. Vì thường xuyên qua lại nên mới có lời đồn là Phượng Mỹ Mỹ không chịu lên giường là vì Hạ Tưởng. Tống Đức Phúc thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Phượng Mỹ Mỹ đã lâu, nhiều lần muốn Hạ Tưởng giúp y tác hợp chuyện tốt. Hạ Tưởng sao có thể đồng ý khiến Phượng Mỹ Mỹ tiện nghi lão khốn khiếp này chứ. Giằng co mãi, rốt cục chọc giận Tống Đức Phúc, y hạ lệnh tất cả bệnh viện đình chỉ dùng thuốc do Hạ Tưởng cung ứng. Là Trưởng phòng vệ sinh y dược, trong tay y có quyền lực, kết quả là công ty y dược của Hạ Tưởng ầm ầm đóng cửa.
Ngành sản xuất y dược lợi nhuận cao, tuy nhiên cũng cần quan hệ thật tốt. Chỉ cần nhân vật mấu chốt thay đổi sẽ dẫn tới biến đổi một trời một vực. Tuy rằng bộ dạng của Tống Đức Phúc xấu xí không chịu nổi nhưng cũng khiến hắn cảm nhận được uy lực thật lớn của quyền lực, khiến hắn sinh ra ý tưởng hoang đường: Nếu cuộc đời thật sự có thể tái sinh, hắn tình nguyện đi làm quan chứ không muốn để quyền lực nằm trong tay những kẻ như Tống Đức Phúc để làm xằng làm bậy. Ít nhất mình cũng không làm tiểu nhân để bị Tống Đức Phúc quản chế, có thể cứu được mạng Tiêu Ngũ, có thể thay đổi vận mệnh của Phượng Mỹ Mỹ, còn có thể làm được rất nhiều truyện trước kia không làm được....
Đang suy nghĩ tới mức đầu đau tưởng như muốn nứt ra, trước mắt hắn chợt tối sầm lại, một cô gái mặc áo gió màu đen chợt xuất hiện, ngồi xuống trước mặt hắn. Cô trang điểm rất đậm, vẽ mắt rất đen, dưới ánh đèn mờ mờ không thấy rõ bao nhiêu tuổi, tuy nhiên bộ dạng rất xinh xắn, có thể thấy được là một mỹ nhân. Tay trái cô cầm một tờ báo, dường như đang cầm tín vật để hẹn ước với ai vậy.
Bộp
Cô ném tờ báo xuống trước mặt Hạ Tưởng, hùng hổ nói:
- Anh một mình trốn ở đây uống rượu, có phải cảm thấy rất vui vẻ phải không? Có phải đang tìm gái khác không? Tôi nói năm đó anh cự tuyệt tôi rõ ràng như vậy, hóa ra anh căn bản không phải là một người đàn ông có thể tha thứ.
Hạ Tưởng không ngẩng đầu lên nói:
- Cô nhận nhầm người rồi!
- Anh uống say à? Tôi biết anh đã nhiều năm như vậy, còn có thể nhận nhầm sao? Đừng đùa kiểu rẻ tiền như thế!
Cô gái áo đen khinh thường nói:
- Anh tên là Hạ Tưởng, tôi tên là Vệ Tân. Tôi nói không sai chứ?
- Vệ Tân?
Ánh mắt Hạ Tưởng hơi mơ hồ, cố gắng nhìn cô gái trước mặt, mỉm cười:
- Thì ra là em, hóa trang thành bộ dạng quỷ quái này khiến anh không nhận ra. Muốn dọa chết người à!
Vệ Tân là bạn gái lâu dài nhất của Hạ Tưởng. Hai người ở cùng nhau tới ba năm, sau bởi vì Hạ Tưởng chậm chạp không chịu kết hôn, Vệ Tân mới tức giận ra đi, từ đó về sau biến mất không còn tăm hơi. Không ngờ một năm sau, cô lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, khiến hắn hơi kinh ngạc.
- Có chuyện gì?
Hạ Tưởng không có tâm trạng giằng co với cô, càng không có hứng thú kết nối lại tình duyên trước kia với cô.
- Tôi sắp kết hôn, bỗng nhiên nhớ tới anh, liền thử đi ra ngoài một chút, vừa lúc thấy quán bar Đơn Hành Đạo, liền vào xem, không ngờ thật sự gặp anh. Anh nói xem có đúng là ý trời không?
Vệ Tân thích nhất là dùng ý trời để giải thích hết thảy. Đáng tiếc là ý trời của cô vẫn không thể thuyết phục Hạ Tưởng cưới cô.
Hiện tại Hạ Tưởng không hề có hứng thú với hết thảy mọi thứ, càng không muốn nói lại chuyện năm xưa với Vệ Tân. Đột nhiên hắn cảm giác đầu óc choáng váng, liền khoát tay nói:
- Không nói nữa, anh không thoải mái, muốn về đi ngủ...
Vệ Tân giơ tay lên kéo Hạ Tưởng, lại bị hắn gạt sang một bên. Hạ Tưởng cũng coi như từng có tình cảm với Vệ Tân, tuy nhiên Hạ Tưởng hắn nản lòng thoái chí, khẳng định sẽ không để ý tới cảm giác của cô, liền đứng dậy bước đi. Vệ Tân đuổi theo vài bước, cầm tờ báo trong tay nhét vào tay hắn:
- Không kìm nổi thì nôn ra đi, đừng nôn ra đất, dùng báo mà đỡ...
Nhìn Hạ Tưởng lắc đầu đi xa, Vệ Tân đứng đó nước mắt ròng ròng, trong lòng chua xót.
Trong tay Hạ Tưởng cầm tờ báo. Hắn đi tới dưới một cây đèn đường thì không đi nổi nữa, liền tính ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát, trong lúc vô ý thấy tờ báo trong tay là một tờ báo quốc gia, trên đó có một đoạn tin, ghi tên phóng viên Lý Đinh Sơn.
Lý Đinh Sơn? Hạ Tưởng giật mình, sao lại là hắn? Hắn lại trở về tòa soạn báo làm một phóng viên bình thường sao? Hắn vốn có thể theo chính trị, có thể làm quan, có thể sống tốt hơn hiện tại vô số lần, không ngờ cuối cùng chỉ về tòa soạn báo làm phóng viên. Tính ra năm nay hắn cũng đã 52 tuổi, tiền đồ vô vọng ... ...
Lý Đinh Sơn không có tiền đồ gì, mình chẳng phải cũng vậy sao? Hắn đứng lên muốn chạy, lại đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng, đầu gục xuống tờ báo, mất đi tri giác
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Tháng 6, thời tiết thay đổi bất thường, rõ ràng buổi sáng trời còn trong xanh, đến trưa, chân trời đã mơ hồ truyền đến tiếng sấm. Không bao lâu, mây đen liền dầy đặc toàn bộ không trung, liền biết sắp có mưa mùa hạ.
Khoảng chừng hai, ba giờ chiều, đúng lúc oi bức bất an, trời đất quay cuồng u ám, tiếng sấm từng hồi, đột nhiên một tia chớp cực lớn cắt qua không trung, dường như đánh trúng một khung cửa sổ. Ngay sau đó, một tiếng sấm nặng nề đầy áp lực không ngừng lan đi rất xa, dường như khiến cả căn phòng cũng phải run rẩy.
- A..........
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Hạ Tưởng bừng tỉnh từ trong ác mông, đầu đầy đổ mồ hôi, vẻ mặt hoảng sợ. Hắn vừa có một ác mộng vô cùng chân thật và rõ ràng. Trong giấc mơ, 12 năm sau, vì đầu tư cổ phiếu thất bại, công ty mình lập nên bị đóng cửa, hắn thành một kẻ thất bại từ đầu tới đuôi, trở thành mỗi ngày đều say bí tỉ, cuối cùng chết oan chết uổng.
Mỗi tình tiết, mỗi sự kiện đều vô cùng rõ ràng khiến người ta không thì nghi ngờ rằng hết thảy những thứ đó rốt cục là giấc mộng hay là thực sự phát sinh?
Hạ Tưởng mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, cưỡng chế nỗi sợ hãi, bất an trong lòng, run run lấy một điếu thuốc ra châm, hút một hơi thật sâu. Hắn nhìn quyển lịch trên bàn làm việc, trên đó ghi: Thứ Hai, ngày 15 tháng 6 năm 1998.
Hắn rõ ràng nhớ rằng vừa rồi còn là thứ Hai, ngày 15 tháng 3 năm 2010, hắn một mình vào quán bar uống rượu, cũng không biết rốt cuộc uống bao nhiêu chai bia, chỉ nhớ rằng đầu óc choáng váng, dường như còn gặp lại bạn gái cũ là Vệ Tân, sau đó hắn một mình bỏ đi, lảo đảo đi ra ngoài, càng đi càng cảm thấy trời đất quay cuồng, sau lại ngã lăn ra đất...
Sao lại thế này? Chẳng lẽ đây là đã chết?
Đột nhiên tỉnh lại, thời gian đảo lộn, không ngờ về tới 1 2 năm trước, là ông trời đùa nghịch hắn hay là quá thiện tâm cho hắn một cơ hội làm lại? 12 năm không dài cũng không ngắn, nhưng chính là 12 năm hoàng kim nhất, quan trọng nhất trong cuộc đời. Hiện tại có cơ hội quý giá như vậy trước mặt, hắn nên làm thế nào để có một cuộc sống khác?
Hạ Tưởng đau đầu tưởng như muốn nứt ra. Hắn đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Giàn nho ngoài cửa sổ kết đầy những chùm quả chỉ to như hạt gạo. Trên vách tường xa xa, vài dây mướp bám lên tường. Vượt qua vách tường, có thể nhìn thấy một chiếc ô tô đang đỗ ở bên ngoài.
Không phải chiếc KIA hiện đại sản xuất năm 2003 của Hàn Quốc mà là một chiếc Nissan của Nhật sản xuất năm 1998. Đây là một chiếc ô tô xa hoa chuyên phục vụ thị trường Âu Mỹ, ghế ngồi bọc da thật, số tự động, cửa kính chạy điện, gạt nước tự động. Ở thời bấy giờ chính là phối trí cực kỳ xa hoa.
Hạ Tưởng bỗng nhiên nhớ ra, đây không phải xe của Lý Đinh Sơn sao? Lại nhìn tiếp biển số xe, quả nhiên là đầu F, đúng là chiếc xe buôn lậu mà Lý Đinh Sơn mang từ thành phố Bảo chạy đến tỉnh thành thành phố Yến. Toàn bộ giấy phép, thủ tục của xe này đều là giả. Giá trị xe trên thị trường chừng hơn 300 ngàn, tuy nhiên hình như Lý Đinh Sơn chỉ mất có 80 ngàn.
Năm 1998? Lý Đinh Sơn? Hạ Tưởng rốt cục xem như hoàn toàn tỉnh lại. Hiện tại hắn đã tốt nghiệp đại học được hai năm, năm nay 23 tuổi, đang làm việc tại công ty của Lý Đinh Sơn.
Lý Đinh Sơn vốn là trạm trưởng của một tờ báo quốc gia đóng tại tỉnh Yến. Năm 1996, gã mượn phong trào xây dựng dịch vụ báo chí, từ tòa soạn báo bỏ vốn một triệu tệ, lấy danh nghĩa tòa soạn báo quốc gia, đăng ký thành lập công ty phát triển khoa học kỹ thuật tin tức văn hóa tại thành phố Yến. Một triệu tệ ở những năm 90 là một khoản tiền rất lớn, cũng chứng minh Lý Đinh Sơn có người ủng hộ rất cứng trong tòa soạn báo.
Tuy nhiên Lý Đinh Sơn cũng không mãn nguyện được bao lâu. Sau năm đầu tiên, khoản đầu tư kinh doanh đã lỗ mất 500 ngàn tệ, năm thứ hai lại một khoản đầu tư 500 ngàn tệ khác vốn gốc chẳng còn. Khoản kinh doanh đầu tiên thua lỗ ra sao, Hạ Tưởng không rõ lắm bởi khi đó hắn còn chưa vào công ty. Khoản đầu tư thứ hai thì hắn tham dự toàn bộ quá trình, biết rõ từng chi tiết sai lầm. Về thất bại thứ hai này, trừ việc tiếc thay cho Lý Đinh Sơn không may mắn thì hắn không còn lời nào để nói. Bởi vì chuyện này quả thật khiến người ta buồn bực không biết phải nói gì nữa, trừ việc bực tức vận may quá kém thì đúng là không còn gì ngoài sự uất ức.
Hiện tại mọi người trong công ty đều trong tình trạng tâm lý hoảng sợ. Công ty vốn không lớn, chỉ có mười mấy người, khoản kinh doanh thứ hai giờ không thấy một chút hy vọng nào. Một số người thì từ chức, một số người bị điều đi, trong nháy mắt công ty chỉ còn lại có 5 người.
Văn Dương, phó tổng, 3 6 tuổi, vốn là cán sự cấp trưởng phòng ở Đoàn thanh niên tỉnh, khi Lý Đinh Sơn vừa thành lập công ty liền gia nhập đầu tiên, là người tùy tùng trung thành nhất của Lý Đinh Sơn, cũng là một trong số những người gã tín nhiệm nhất.
Cổ Hợp, 27 tuổi, thư ký kiêm lái xe, đi theo Lý Đinh Sơn đã hơn 5 năm, cũng là một trong những thủ hạ đắc lực nhất của gã. Trừ việc lái xe, bình thường Cổ Hợp chính là thư ký riêng của Lý Đinh Sơn, phụ trách chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho gã. Bởi vì Lý Đinh Sơn đã ly hôn, đứa con 6 tuổi ở cùng với vợ, cho nên gã ở luôn công ty.
Tiếu Giai, 23 tuổi, cũng giống như Hạ Tưởng, mới tốt nghiệp đại học, diện mạo xinh đẹp, được Văn Dương giới thiệu vào công ty, có quan hệ chặt chẽ với Văn Dương. Hai người mắt đi mày lại, dường như có chút mờ ám. Tuy nhiên Hạ Tưởng chỉ đoán mò vậy chứ không có chứng cứ rõ ràng.
Đằng Cường, 26 tuổi, vốn là một nhân viên kỹ thuật y dược thành phố Yến. Bởi vì khoản kinh doanh đầu tiên của Lý Đinh Sơn là hợp tác với công ty y dược của thành phố Yến, hắn lại có chút quan hệ thân thích lằng nhằng gì đó với Lý Đinh Sơn, liền xung phong nhận làm đầu mối trung gian giữa công ty và công ty y dược thành phố Yến. Kết quả là sau khi kinh doanh thất bại, hắn liền ở lại luôn công ty, trên cơ bản là tương đương để sang một bên không hề được trọng dụng, nhưng vẫn không rời khỏi công ty, cũng không biết có tính toán gì không.
Người cuối cùng là Hạ Tưởng. Sau khi tốt nghiệp đại học, đầu tiên là hắn được phân tới một công ty xây dựng làm kỹ thuật viên, sau lại được người giới thiệu tới Lý Đinh Sơn. Vì khoản kinh doanh thứ hai của Lý Đinh Sơn có dính dáng tới xây dựng cơ bản nên mới tâm tình với Hạ Tưởng rất nhiều. Không chịu nổi tương lai tốt đẹp, hấp dẫn mà Lý Đinh Sơn miêu tả, Hạ Tưởng liền xin nghỉ việc ở công ty cũ, tới làm việc tại công ty của Lý Đinh Sơn. Hơn nữa công ty của Lý Đinh Sơn cũng coi như biên chế sự nghiệp, tối thiểu là về thanh danh ngon lành hơn hẳn công ty cũ của hắn.
Đáng tiếc chính là, biên chế sự nghiệp là không giả, chỉ có điều lại là hư danh, hết thảy đều phải do công ty tự thu chi, toàn soạn báo không hề chi xuống một xu nào nữa, cho nên kỳ thật chính là một công ty độc lập.
Hiện tại tương lai của công ty vô vọng, hắn vẫn không rời khỏi. Thực ra không phải hắn không muốn rời khỏi mà là tạm thời chưa tìm được công việc thích hợp. Một khi tìm được, khẳng định rằng hắn cũng sẽ không ở lại công ty thêm một ngày nào nữa. Dù sao hiện tại nói là mỗi ngày đi làm nhưng thực tế chính là mọi người tụ tập một chỗ, chờ quyết định cuối cùng.
Nói trắng ra là cuối cùng cũng không có quyết định gì, nhiều lắm chính là Lý Đinh Sơn công khai thừa nhận thất bại, tuyên bố công ty phá sản, mọi người ai lo thân nấy. Tuy nhiên Lý Đinh Sơn đối nhân xử thế hoành tráng, cực kỳ sĩ diện, cứng rắn không chịu nhận thất bại. Trên thực tế trong tâm gã vẫn không hề chấp nhận sự thật là đã thất bại. Điều này cũng giống như nhiều năm trước, gã giấu việc ly hôn rất bí mật, trừ Cổ Hợp, căn bản không ai biết cả.
Sở dĩ Hạ Tưởng biết là do một lần uống rượu với Cổ Hợp, hai người đều uống phê, Cổ Hợp quá chén mới để lộ ra.
Hôm nay là ngày 15 tháng 6, đúng rồi, hắn nhớ rõ rằng, ngay tại hôm nay, hắn nhận được một thông báo tuyển dụng của một công ty khác, sau đó liền xin nghỉ việc với Lý Đinh Sơn. Tuy rằng sắc mặt Lý Đinh Sơn có chút khó coi, nói rằng công ty vẫn có đường xoay chuyển tình thế, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, thả hắn rời đi.
Chính từ sau hôm nay, hắn ra đi, bắt đầu quá trình một mình phấn đấu. Liên hệ giữa hắn và Lý Đinh Sơn càng ngày càng ít, chỉ có điều mơ hồ nghe nói gã cuối cùng quay lại tòa soạn báo, làm mọt biên tập viên bình thường. Đến trước khi hắn tái sinh, Lý Đinh Sơn đã 52 tuổi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ sau vài năm nữa, Lý Đinh Sơn sẽ nghỉ hưu với thân phận một biên tập viên, có lẽ có thể có một chức danh nho nhỏ gì đó, nhưng dù sao cũng không hề có cơ hội quật khởi. Cả đời gã chỉ bình thường, không hề có gì to tát đáng nói.
Niềm vui sướng vì tái sinh lại rất nhanh bị hiện thực bao phủ. Hạ Tưởng nặng nề ngồi xuống chỗ của mình. Sáng sớm hôm nay Văn Dương và Tiếu Giai đã song song đi ra ngoài, cũng không biết đi làm gì. Đằng Cường rõ ràng không hề đến đi làm. Cổ Hợp xin phép về quê thăm họ hàng. Hiện tại chỉ còn hắn và Lý Đinh Sơn ở công ty. Nếu hắn không đoán nhầm, giờ này Lý Đinh Sơn đang ngủ trên lầu.
Chẳng lẽ sau khi tái sinh lại không hề có chút kỳ ngộ và lựa chọn nào sao? Hắn lại phải giống như trước đây, rời khỏi công ty, đi con đường giống như trước đây sao?
Reng reng....
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Hạ Tưởng. Hắn sửng sốt, theo bản năng nghĩ rằng chẳng lẽ là công ty mới mời hắn tới làm việc? Nếu thật sự như vậy, chẳng lẽ hắn lại giống trước kia, chờ một chút liền báo cáo Lý Đinh Sơn xin nghỉ việc, sau đó bước ra khỏi tòa nhà mang theo giấc mộng thất bại của vô số người này?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Tòa nhà mà công ty thuê là một tòa nhà nhỏ có hai tầng, là một biệt thự trong khu vực "thôn nội đô" (1) của thành phố Yến. Toàn bộ hai tầng chừng 300m2, Lý Đinh Sơn ở một mình trên lầu, vừa là phòng làm việc vừa là phòng ngủ. Những người khác đều làm việc ở lầu dưới. Bình thường khi điện thoại tới tìm Lý Đinh Sơn đều bấm lên tầng trên. Điện thoại gọi tầng dưới đều là liên lạc đối ngoại của công ty.
1. Thôn nội đô (urban village): Do đô thị hóa và mở rộng các thành phố quá nhanh chóng nên nhiều khu vực thôn xóm đã biến thành phạm vi của thành phố. Những Thôn nội đô này vừa không có quy hoạch, vừa chật chội, bẩn thỉu, hỗn tạp, trật tự trị an rất kém. Về mặt quản lý hành chính thì nó là đô thị nhưng thực tế nó vẫn là nông thôn.
Hạ Tưởng đi tới cạnh điện thoại, đang định cầm lên lại thấy dãy số gọi đến, bỗng nhiên sửng sốt. Ba con số đầu cực kỳ đặc biệt khiến hắn không tự chủ được nín thở.
Chỉ là ba con số, nếu ở thành phố khác có lẽ cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng ở thành phố Yến, chỉ cần người hơi có chút kiến thức chính trị phổ thông đều biết, đây chính là đầu số chuyên dụng của tỉnh ủy. Nói cách khác, cuộc điện thoại này là từ tòa nhà tỉnh ủy đánh tới.
Tỉnh ủy gọi điện thoại tới, nhất định là tìm Lý Đinh Sơn. Mà ở tỉnh ủy có quan hệ quen thuộc tới mức này với Lý Đinh Sơn, chỉ có duy nhất Tống Triêu Độ.
Tống Triêu Độ?
Hai mắt Hạ Tưởng đột nhiên sáng ngời. Nhớ tới lý lịch về Tống Triêu Độ mà mình biết, trong đầu hắn loáng thoáng một ý niệm. Ý niệm này rất mãnh liệt trong đầu, rất bướng bỉnh, khiến hắn không thể cự tuyệt, không thể thở nổi, khiến hắn muốn nắm lấy ý tưởng lớn mật mà điên cuồng này, lớn tiếng la lên.
Hắn cố gắng suy tư, rốt cục nhớ tới kiếp trước, cũng chính là trước khi nhận được thông báo mời tuyển dụng của công ty mới, hắn cũng nhận được điện thoại của Tống Triêu Độ. Tuy nhiên lúc ấy ý hắn đã quyết, mà những thứ Tống Triêu Độ nói trong điện thoại đều bị hắn quên ngay lập tức. Bị niềm vui sướng vì được công ty mới nhận vào làm che lấp, ngay cả việc Tống Triêu Độ gọi điện thoại tới hắn cũng quên nói cho Lý Đinh Sơn đã rời khỏi công ty.
Hạ Tưởng cầm điện thoại lên, cố gắng bình tĩnh trở lại, cố gắng khiến cho giọng nói của mình không kích động, giả vờ không biết đối phương là ai... Lại nói tiếp cũng buồn cười, kiếp trước sau khi hắn rời khỏi công ty, cả đời chỉ tiếp xúc với cán bộ cấp cao nhất là một trưởng phòng, hơn nữa tên trưởng phòng kia còn vênh váo tới mức lỗ mũi hướng lên trời. Khi hắn mới thành lập công ty, tên đó đã hung hăng chèn ép hắn nửa tháng, cuối cùng nhận được 5000 tệ tiền trà nước mới bật đèn xanh cho hắn.
Nhớ rõ lúc ấy khi nhận được cuộc điện thoại này, trong lòng hắn không hề có chút cảm giác, cảm thấy điện thoại từ tỉnh ủy cũng chẳng khác gì điện thoại từ vô số người bình thường khác, chẳng hề có quan hệ gì tới hắn. Nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác. Cảm nhận được năng lực to lớn của quyền lực, Hạ Tưởng đương nhiên cũng liên tưởng tới ưu đãi to lớn do quyền lực mang tới. Trong đầu hắn không thể kìm nổi những ý niệm sinh trưởng như cỏ dại, gần như bao phủ lấy hắn, bởi vì hắn biết, hắn đột nhiên gặp được một kỳ ngộ rất lớn.
Hắn biết Tống Triêu Độ tìm Lý Đinh Sơn là vì chuyện gì.
- Xin chào, xin hỏi ngài tìm ai?
Vì biết thân phận của đối phương cao không thể với tới, vì biết đối phương sẽ mang tới cho Lý Đinh Sơn và bản thân mình thay đổi cực kỳ to lớn, Hạ Tưởng không còn là một thằng trẻ ranh chưa ráo máu đầu, không biết thế sự của kiếp trước nữa. Cho dù hắn đã cố gắng hồi lâu nhưng giọng nói vẫn hơi lạc đi một chút.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói thản nhiên nhưng không hề mất đi sự uy nghiêm:
- Tôi ở tỉnh ủy. Lý Đinh Sơn có đó không? Điện thoại trên lầu của anh ấy không có ai tiếp.
Mấy ngày nay Lý Đinh Sơn rất buồn bực, khi ngủ trưa thường xuyên rút dây điện thoại ra, bởi vậy không gọi được là bình thường.
Hạ Tưởng hơi chần chừ một chút, điều chỉnh giọng nói vừa nghe có vẻ kính cẩn là vừa không tới mức thân thiết:
- Là Trưởng ban thư ký Tống phải không? Xin chào, Giám đốc Lý đang ngủ, có lẽ là đã rút dây điện thoại ra. Nếu không để tôi lên lầu gọi ông ấy một tiếng?
Hiển nhiên đối phương không ngờ Hạ Tưởng lại nhận ra giọng của mình, bởi vì gã không nhớ được Hạ Tưởng là ai. Hơi ngưng lại một chút, Tống Triêu Độ nói:
- Thôi, cũng không có chuyện gì, để anh ấy ngủ đi...
Hạ Tưởng không mất thời cơ nói tiếp:
- Vâng, nếu Trưởng ban thư ký Tống có chuyện gì, có thể để tôi chuyển lời tới Giám đốc Lý, hoặc chờ một chút gọi lại, tôi sẽ lên cắm lại dây điện thoại ngay. Mấy ngày nay Giám đốc Lý bận quá, hơi lao lực quá độ, ngay cả tôi là cấp dưới cũng muốn khuyên nhủ ông ấy một chút, không bằng thay đổi cách suy nghĩ, thay đổi hướng đi, có lẽ sẽ đỡ...
Hạ Tưởng biết mình nói hơi nhiều, có lẽ sẽ để lại ấn tượng không tốt cho Tống Triêu Độ, nhưng cuộc điện thoại này là một cơ hội tuyệt hảo, nếu bỏ qua sẽ cực kỳ đáng tiếc. Hắn đã tái sinh, ông trời đã cho hắn một cơ hội làm lại, nếu không nắm lấy, chẳng phải sẽ sống uổng phí sao?
Không thấy vẻ mặt của Tống Triêu Độ nhưng trong giọng nói của gã dường như có chút hứng thú:
- Ồ...
Sau đó lại nghe gã tùy ý nói:
- Tôi đã tới chỗ Đinh Sơn, sao lại không nhớ cậu là ai nhỉ?
Hạ Tưởng kiềm chế tim đập loạn nhịp, tay cầm chặt điện thoại, đắn đo nói:
- Tôi tên là Hạ Tưởng, vẫn làm việc ở tầng dưới. Trưởng ban thư ký Tống không chú ý tới tôi, có thể là tôi ngồi vị trí hơi khuất.
Kiếp trước, khi Tống Triêu Độ gọi điện thoại tới, Hạ Tưởng nhận điện thoại, tổng cộng chỉ nói hai câu liền cúp máy, Tống Triêu Độ căn bản không hề hỏi hắn là ai.
Tống Triêu Độ không nói gì nữa, chỉ nhắn Hạ Tưởng báo cho Lý Đinh Sơn biết là gã gọi điện thoại là được, sau đó liền cúp máy.
Buông điện thoại, Hạ Tưởng mới phát hiện hay tay hắn ướt đẫm mồ hôi như thể vừa mới ngâm nước. Quay người lại, hắn cảm thấy chiếc áo phông dán sát trên người, hóa ra lưng cũng đã ướt một mảng. Tuy nhiên trong lòng hắn lại như có một đống lửa thiêu đốt. Nói chuyện thành công với Tống Triêu Độ, hơn nữa còn khiến gã chủ động hỏi tên mình, đây xem như thành công bước mấu chốt đầu tiên.
Hạ Tưởng ngồi lại chỗ của mình, cảm giác một cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi tới. Nhìn xuyên qua cửa sổ, không biết một cơn mưa lớn đã rơi tầm tã ở bên ngoài từ khi nào. Bình tĩnh suy nghĩ lại chân tướng sự việc, tiếp theo nên khuyên bảo Lý Đinh Sơn buông tha công ty như thế nào, rời khỏi tòa soạn báo như thế nào, nghe theo Tống Triêu Độ bố trí đi theo con đường chính trị, vừa lúc có thể mở ra cục diện mới, đảo ngược thế bị động hiện tại, đi tới một mảng trời đất mới...
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên dọa cho hắn nhảy dựng.
Hạ Tưởng giật mình nhảy dựng lên, cầm điện thoại nghe, đúng là công ty kia đã đồng ý tiếp nhận hắn, gọi điện thoại tới thông báo cuối tuần hắn có thể chính thức đi làm. Trong lòng Hạ Tưởng không hề có chút vui sướng, không chút do dự uyển chuyển nói lời từ chối. Mặc dù hắn biết, công ty kia là một công ty ngoài quốc doanh, đãi ngộ rất tốt, người bình thường rất khó vào được, sau đó hắn cũng là ở công ty này ba năm, cuối cùng tiền lương tháng mười ngàn tệ, xem như lương cực kỳ cao trong cả tỉnh thành.
Tuy nhiên nếu đã tái sinh, lại tiếp tục đi theo con đường trước kia thì còn gì là ý nghĩa nữa. Làm như vậy không phải là thất vọng cơ hội tái sinh quý giá này sao?
Huống chi, Hạ Tưởng đã hạ quyết tâm, nhất định phải dựa theo ý nghĩ của mình, thay đổi vận mệnh bản thân, cũng bao gồm vận mệnh của Lý Đinh Sơn. Dù sao nếu hắn muốn tiến lên bước đầu tiên, chắc chắn không thể rời khỏi mạng lưới quan hệ của Lý Đinh Sơn.
Lúc này trên lầu truyền đến tiếng ho khan của người hút thuốc khi vừa thức dậy, Lý Đinh Sơn đã tỉnh dậy. Kiếp trước, Hạ Tưởng vừa nghe thấy Lý Đinh Sơn tỉnh lại liền hừng hực đi lên lầu, đề xuất nghỉ việc với Lý Đinh Sơn, khiến gã mặt mũi xanh mét, cực kỳ không vui.
Lúc này Hạ Tưởng cũng muốn lên lầu, tuy nhiên không phải xin nghỉ việc mà là có chuyện quan trọng khác. Hắn điều chỉnh lại cảm xúc một chút, quyết định chờ 10 phút, cho Lý Đinh Sơn tỉnh táo lại một chút, sau đó lên nói chuyện mới tốt.
Mưa bên ngoài đã bớt đi một chút, tuy nhiên vẫn liên miên không dứt, là trận mưa to khó gặp ở thành thị phía bắc này. Tiếng mưa ào ào khiến tâm tình hắn bình tĩnh trở lại. Dù sao đã trải qua 12 năm, hắn không còn giống lúc trước, không còn làm việc gì cũng vội vàng xao động, hơn nữa còn tâm lý lo được lo mất nữa.
Ngồi không đến năm phút, bỗng nhiên thấy từ trong cơn mưa gió bên ngoài có một người lảo đảo tiến vào, đột nhiên đẩy cửa ra, mang theo một trận gió lạnh và một ít nước mưa vào phòng. Người này ướt từ đầu tới chân, vẻ mặt buồn rầu, những giọt nước đọng trên mặt không rõ là nước mưa hay nước mắt, ánh mắt ngập nước, nhìn thẳng Hạ Tưởng, vẻ mặt cực kỳ bi thương.
Tiếu Giai bị làm sao vậy?
Bình thường khuôn mặt Tiếu Giai cực kỳ tinh xảo, khiến người ta có cảm giác tinh tế không nói nên lời. Vẻ đẹp của cô khiến người ta vừa liếc mắt một cái đã phải hoa mắt vì xinh đẹp. Tuy nhiên nếu nhìn lâu lại phát hiện, ngoài khuôn mặt đoan chính, khiến người ta chú ý nhất chính là đôi mắt như sương như khói, dường như lúc nào cũng có một lốc xoáy đầy hấp dẫn khiến người ta không tự chủ được liền vùi lấp vào trong.
Không thể không nói, kiếp trước, Hạ Tưởng cũng từng có ảo tưởng với Tiếu Giai. Tuy nhiên nhìn Tiếu Giai và Văn Dương mắt đi mày lại, hắn chỉ có sắc tâm mà không có sắc đảm (chỉ dám nghĩ mà không dám làm). Vừa mới vào đời, lại vừa chịu đả kích của thất bại, hắn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để nói chuyện yêu đương. Bởi vậy, hắn và Tiếu Giai có quan hệ không xa không gần, cũng không tiếp xúc quá nhiều.
Lần này hắn chờ Lý Đinh Sơn 5 phút, không ngờ gặp bộ dạng Tiếu Giai thất hồn lạc phách thế này. Hạ Tưởng hơi sững sờ đứng tại chỗ, không biết nên nói gì.
Hắn hơi định thần, mới nhận thấy Tiếu Giai chỉ mặc một chiếc áo hoa liền váy, thắt lưng màu lam bó chặt lấy eo nhỏ duyên dáng. Hiện tại toàn thân cô ướt đẫm, chiếc áo váy mỏng manh dính sát vào người, toàn bộ những chỗ lồi lõm của cô đều lộ hết ra như thể không mặc quần áo, ngay cả viền đăng ten trên áo ngực cô cũng có thể thấy rõ!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
- Cậu nghĩ thế nào? Nói nghe một chút!
Lý Đinh Sơn có một ưu điểm lớn nhất, chính là thích một việc có nhiều mặt luận chứng, cũng có thể nghe theo hoặc không đồng ý, tính cách cũng không quá chuyên quyền độc đoán.
Hạ Tưởng luôn là một kẻ giống như hũ nút, từ trước tới giờ chỉ cắm đầu làm việc, cực kỳ thành thật. Đừng nói là hắn chủ động đề xuất ý kiến, cho dù là hỏi hắn, thường thường hắn cũng chỉ nói quanh co nửa ngày, một câu đầy đủ cũng không nói xong, cho nên Lý Đinh Sơn vẫn cho rằng Hạ Tưởng là một nhân tài chuyên về kỹ thuật, làm một số công tác kỹ thuật chính xác thì được chứ bảo hắn đi làm nhân viên tiếp xúc khách hàng thì khẳng định là không được.
Cho nên hôm nay vừa nghe thấy hắn chủ động nói ra vấn đề của dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn, Lý Đinh Sơn rất kinh ngạc.
- Dự án màn hình tinh thể lỏng rđi trước thời đại, thoạt nhìn có tương lai mê người, hơn nữa lại xây ở quảng trường ga tấc đất tấc vàng, mỗi ngày dòng người lui tới cũng phải 200 ngàn người trở lên, phạm vi ảnh hưởng rất rộng, hơn nữa có thể quảng cáo 24/24, có thể nói mỗi giây, mỗi phút đều là tiền...
Thấy vẻ mặt Lý Đinh Sơn không hề thay đổi, Hạ Tưởng cũng âm thầm khen ngợi gã là người có ánh mắt nhìn rất xa. Chỉ có điều gã không đoán được rằng, kể từ năm 1999, internet bắt đầu phát triển rất mạnh, mãi cho đến năm 2010 thì gần như trở thành phương tiện truyền thông thứ tư, đứng ngang hàng với TV, radio và báo chí, hấp dẫn ánh mắt cả trăm triệu người và thu được rất nhiều quảng cáo. Nói cách khác, quảng cáo ngoài trời là hình thức quảng cáo truyền thống vẫn miễn cưỡng duy trì được, nhưng quảng cáo ngoài trời trên màn hình tinh thể lỏng nhìn thì mới mẻ nhưng kỳ thật không hấp dẫn được bao nhiêu người đang phải vội vàng đi lại.
Mười mấy năm sau, ở thành phố Yến vô số màn hình tinh thể lỏng quảng cáo ngoài trời mọc lên như nấm sau mưa, nhưng chỉ truyền phát một ít tin tức và dự báo thời tiết, cũng không có bao nhiêu tin quảng cáo. Có thể thấy được khách hàng cũng không xem trọng hình thức quảng cáo này. Hơn nữa, căn cứ cảm nhận của bản thân Hạ Tưởng, nhiều lần hắn đi ngang qua màn hình quảng cáo, trong khung cảnh ồn ào như vậy, căn bản không thể nghe rõ quảng cáo nói gì. Việc này khiến hiệu quả nghe nhìn suy giảm rất mạnh.
Hơn nữa, ai lại đứng ngây ngốc bất động giữa đường, nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng quảng cáo chứ? Đồng thời, người ở ga đều là hành khách vội vàng, cũng không có bao nhiêu người quan tâm xem một màn hình TV dựng ở quảng trường đang truyền phát tin tức gì! Truyền thông không có lực hấp dẫn, cuối cùng sẽ bị ngành quảng cáo vô tình vứt bỏ.
Đầu tiên là Hạ Tưởng uyển chuyển phân tích, thấy sắc mặt Lý Đinh Sơn càng ngày càng nghiêm trọng, biết rằng đã nói trúng tâm sự của gã. Cho tới nay, Lý Đinh Sơn cũng không phải hoàn toàn mù quáng xem trọng tương lai của dự án màn hình tinh thể lỏng, tuy nhiên bởi vì gã và Lý Khai Lâm ăn nhịp với nhau, hai người đều cho rằng dự án này rất có triển vọng. Đã có người xuất tiền, Lý Đinh Sơn cũng ôm tâm lý thử một lần.
Không ngờ Hạ Tưởng vốn không bao giờ lên tiếng, hôm nay lại chủ động đề xuất một nghi vấn thật lớn. Điều này khiến Lý Đinh Sơn phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Hạ Tưởng tiếp tục nói:
- Internet là một thứ mới mẻ, ưu thế lớn nhất là rất linh hoạt, có tính giao lưu. Tôi tin tưởng nó nhất định sẽ mang tới biến hóa lớn. Nếu đã hấp dẫn ánh mắt, vậy sẽ có quảng cáo đưa lên...
Ý ngầm là màn hình tinh thể lỏng quảng cáo ngoài trời cũng không có ưu thế gì đáng nói.
Lý Đinh Sơn nghe xong, một lúc lâu sau không nói gì, chỉ tháo kính mắt xuống, cẩn thận lau chùi, sau đó đột nhiên mỉm cười:
- Tiểu Hạ, chuyên môn của cậu dường như là xây dựng cơ mà, sao hôm nay lại đột nhiên thốt ra lời bàn cao kiến này? Hơn nữa trước kia cậu vẫn rất ít phát biểu ý kiến, hôm nay vì sao đột nhiên nói nhiều như vậy?
Nếu muốn mượn dùng mạng lưới quan hệ của Lý Đinh Sơn, phải được Lý Đinh Sơn coi trọng. Hạ Tưởng đã không còn là một kẻ chỉ cắm đầu vào làm việc, không hề có chút tự chủ nào như trước kia nữa. Hắn muốn Lý Đinh Sơn ý thức được năng lực của mình.
- Nếu tôi đã tới làm ở công ty, vậy tôi sẽ tận lực vì sự phát triển của công ty. Hơn nữa công ty hiện tại được ăn cả ngã về không, toàn bộ hy vọng đều gửi cả trong dự án màn hình tinh thể lỏng. Mấy ngày nay tôi đã tra xét rất nhiều tài liệu, cũng hiểu biết được một ít chính sách, cảm thấy hơi lo lắng. Còn nữa, với năng lực của giám đốc Lý, không nên chỉ giới hạn trong dự án trước mắt...
Sở dĩ Hạ Tưởng dám trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình trước mặt Lý Đinh Sơn là vì biết Lý Đinh Sơn nhìn bề ngoài thì hoành tráng nhưng kỳ thật nội tâm cô độc và khó có thể giải sầu. Bởi vì đầu tiên là nóng lòng muốn phát triển công ty, kết quả là không đến hai năm, gã đã trở thành mặt mày xám như tro. Thậm chí ngay cả Văn Dương vốn luôn luôn cực kỳ cung kính với gã, hiện tại cũng là bằng mặt không bằng lòng. Dù sao trước kia Văn Dương cũng là cán sự của tỉnh Đoàn, vì Lý Đinh Sơn cổ động nên mới vào công ty để kiếm ăn, kết quả gà bay trứng vỡ, sao có thể không ghi hận gã chứ?
Còn lại mấy người, Cổ Hợp không có văn hóa gì, không giúp đỡ được gì cho Lý Đinh Sơn trong công việc kinh doanh của công ty. Tiếu Giai đi lại gần gũi với Văn Dương, hơn nữa bản thân cô cũng không có hứng thú với sự tình của công ty. Sở dĩ đến công ty, chỉ sợ là vì cô có quan hệ không thể nói rõ với Văn Dương. Đằng Cường càng không cần phải nói, gần như toàn bộ khoản đầu tư kinh doanh đầu tiên thất bại là vì y. Nghe nói Lý Đinh Sơn còn hoài nghi y đứng ở trung gian kiếm lời riêng, nhưng vì không có chứng cớ nên giữ thái độ không nóng không lạnh với y, coi như y không hề tồn tại.
Cho nên cũng chỉ có Hạ Tưởng dễ tiếp cận Lý Đinh Sơn nhất. Nhưng đáng tiếc là, trước kia Hạ Tưởng vừa không có tầm mắt, lại không biết ăn nói, đương nhiên cũng là do không có kiến thức, mặc dù biết không ít về mạng lưới quan hệ của Lý Đinh Sơn nhưng chưa từng nghĩ tới việc lợi dụng. Hiện tại hắn có thêm mười mấy năm kiến thức, đã trải nghiệm rất nhiều trong xã hội, đã trải qua đủ loại nhân sinh, bởi vậy Hạ Tưởng đã không còn là Hạ Tưởng trước kia nữa.
- Dự án này được công ty đầu tư toàn bộ nhân lực và vật lực, nếu không thành công, vậy công ty sẽ không thể chống đỡ nổi nữa!
Lý Đinh Sơn ăn ngay nói thật, nhìn thẳng vào mắt Hạ Tưởng, trong mắt đầy khó hiểu và nghi vấn.
Hạ Tưởng không hề lảng tránh ánh mắt Lý Đinh Sơn chút nào. Hiện tại hắn không có đường lui, không còn thời gian để hòa hoãn nữa. Nếu Lý Đinh Sơn bỏ qua thời cơ tốt nhất trước mắt, ít nhất phải đợi vài năm sau, khi Tống Triêu Độ quật khởi một lần nữa, Lý Đinh Sơn mới được trọng dụng. Phải đi theo chính trị làm ở cơ sở vài năm, mấy năm sau khi một số lớn cán bộ xuống ngựa, đó chính là thời cơ tốt nhất. Chỉ cần Lý Đinh Sơn hơi có chút chiến tích, lên tới cấp phó giám đốc sở là chuyện nước chảy thành sông. Nếu thêm Tống Triêu Độ hỗ trợ, lên tới cấp giám đốc sở cũng không phải là không thể.
Phải tận dụng thời cơ.
- Giám đốc Lý, tôi có một bạn học nghe được lời đồn, nói là Trưởng chi nhánh Lý sẽ bị dời đi, tới nhậm chức ở thành phố khác. Không biết trưởng chi nhánh Lý có thổ lộ không?
Hạ Tưởng không tin là Lý Khai Lâm không biết phong thanh, chẳng qua y vẫn giữ kín không nói ra để mò thêm ích lợi từ Lý Đinh Sơn. Thậm chí có thể còn vì mục đích khác không ai biết.
Hạ Tưởng không phải là có ác ý, nhưng đúng là hắn không hề có ấn tượng gì tốt đối với Lý Khai Lâm. Bản thân là trưởng chi nhánh, lấy việc công làm việc tư mò thêm chút thu nhập cũng là chuyện bình thường, nhưng hắn cảm thấy Lý Khai Lâm khá âm hiểm cố ý lôi kéo Lý Đinh Sơn, lại giấu diếm việc mình sắp bị dời đi, có lẽ thực sự có âm mưu gì đó. Hơn nữa Lý Khai Lâm còn có hai lần xung đột với hắn. Không hiểu vì sao, Lý Khai Lâm luôn nhìn hắn không vừa mắt.
- Thực sự có chuyện này sao?
Trong nháy mắt Lý Đinh Sơn đã nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng của việc này, lập tức vẻ mặt lo lắng:
- Bạn học của cậu có lai lịch thế nào, sao có thể biết loại tin tức này?
Nói gì thì nói, Lý Khai Lâm là trưởng chi nhánh ngân hàng, mà hệ thống ngân hàng lại tương đối bí mật, người bình thường không thể tìm hiểu được tin tức, cho nên Lý Đinh Sơn rất sốt ruột, không khỏi có chút hoài nghi tin tức này.
Hạ Tưởng đã sớm dự đoán được Lý Đinh Sơn sẽ hỏi điều này, liền đáp lại không chút hoang mang:
- Một nữ bạn học cũ của tôi làm ở chi nhánh ngân hàng công thương, trong lúc vô tình phát hiện một văn bản, trong đó nói Lý Khai Lâm sắp dời đi. Theo cô nói, sẽ thông báo cho đương sự trước hai tháng, thứ nhất là để làm tốt công tác tư tưởng, thứ hai cũng để tiện bàn giao công việc.
Lý Đinh Sơn là người thông minh, tự nhiên không cần nhiều lời đã hiểu được Lý Khai Lâm giấu diếm việc sắp phải điều đi. Nếu Lý Khai Lâm giấu kín không nói ra, khẳng định là do có ý tưởng khác, hơn nữa còn là ý tưởng không tốt. Lý Đinh Sơn cảm thấy đau đầu, nheo mắt lại chậm rãi nhìn Hạ Tưởng, trong lòng đầy kinh ngạc. Vốn Hạ Tưởng là người trầm lặng, đừng nói chủ động tới báo cáo công tác, bình thường ngay cả đùa vui cũng rất hiếm khi, không ngờ hôm nay làm sao vậy, vừa tới liền mở mồm nói rằng không coi trọng tương lai của dự án màn hình tinh thể lỏng, sau đó lại để lộ tin tức Lý Khai Lâm sắp bị dời đi.
Về vấn đề đất tại quảng trường ga, Lý Đinh Sơn hiểu đó chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng một khi Lý Khai Lâm bị điều đi, đó chính là đả kích mang tính hủy diệt đối với gã. Không có tài chính ủng hộ, dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn của gã chỉ còn là không tưởng.
Trong lòng Lý Đinh Sơn cũng rất rõ ràng, đầu tiên là Hạ Tưởng lập luận trong tương lai màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn sẽ không chiếm ưu thế, còn nói Lý Khai Lâm sắp bị dời đi, kết hợp hai điều này chính là biểu lộ ý tứ: Việc này không thể thành công!
Dự án mà mình đã dốc vô số tâm huyết và toàn bộ hy vọng lại bị Hạ Tưởng nói không thể thành công, trong lòng Lý Đinh Sơn không tránh khỏi có nỗi tức giận mơ hồ, nhưng không tiện biểu lộ trên mặt, chỉ thản nhiên nói:
- Hạ Tưởng, sao cậu lại nghĩ được những điều này? Tôi vẫn nghĩ cậu chỉ quan tâm tới vấn đề kỹ thuật, không thèm để ý tới việc triển khai và tương lai của dự án. Nói xem nào, cậu có ý tưởng gì tốt với dự án này?
Lý Đinh Sơn nghĩ, có lẽ Hạ Tưởng nói những điều này là muốn mình chú ý tới hắn, để sau này chiếm một vị trí trọng yếu trong sự phát triển của công ty. Nói thật, gã không hề muốn bỏ dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn này. Lấy một triệu từ tòa soạn báo ra, lúc ấy đã có rất nhiều người đỏ mắt. Hiện tại gã đã lạc đến nước này, không chừng sẽ có bao nhiêu người nhìn gã chê cười. Gã sẽ phải quật khởi, sẽ làm ra thành tích cho người khác nhìn.
Nếu có đủ thời gian, Hạ Tưởng cũng sẵn lòng nói năng uyển chuyển và hàm súc, chậm rãi đả động Lý Đinh Sơn. Nhưng thời gian không chờ ai, nếu thật sự chờ tới khi Tống Triêu Độ thất thế, Lý Đinh Sơn muốn mượn lực Tống Triêu Độ tiến vào quan trường quả thật khó hơn lên trời.
- Giám đốc Lý, nghe nói quốc gia sắp đưa ra chính sách, cấm ngân hàng trực tiếp tham gia kinh doanh của các công ty, cho nên tôi cho rằng nếu trong nửa tháng nữa không lấy được văn bản phê duyệt đất, công ty nên suy tính biện pháp khác, hoặc trả công ty lại cho tòa soạn báo chẳng hạn...
Lý Đinh Sơn nhăn mày nhăn mặt...
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi