Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 29-06-2008, 10:25 AM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Hồi 11
Lãnh Diện Hoa Äà


Tài sản của phamhau1986

  #12  
Old 29-06-2008, 10:26 AM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Hồi 12
Phi ngư đoạt mệnh


Sau khi từ Thạch Cồ sÆ¡n trở vá» mật cốc và an táng Trần Nhứt SÆ¡n cùng vá»›i năm tên cô nhi xong. Hoắc VÅ© Hoàn hầu như chưa bước chân ra khá»i phòng má»™t lần nào. Suốt ngày VÅ© Hoàn cứ ở trong phòng đăm chiêu nhìn bức Bách Lý đồ, không biết Hoắc VÅ© Hoàn đã xem qua bức Bách Lý đồ đến mấy trăm lần rồi. Nói vá» bút pháp thì bức này không có gì là hay ho hùng hồn cả, còn bố cục thì càng lá»™n xá»™n hÆ¡n. Thật sá»± mà nói, đây chỉ là má»™t bức há»a tầm thưá»ng mà thôi.
Nhưng mà ai có thể ngá» rằng trong bức há»a tầm thưá»ng kia, lại có giấu má»™t thứ ám khí giết ngưá»i lợi hại chứ?
Những bức há»a lấy cá làm chá»§ đỠở trong thiên hạ phải nói là nhiá»u vô số kể không hết. Nhưng tại sao Kim Äao Hứa VÅ© vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay nó là má»™t bức há»a có dịệu dụng khác?
Hoắc VÅ© Hoàn cho rằng đây chính là mấu chốt cá»±c kỳ quan trá»ng. Hay nói cách khác, trong bức há»a nhất định có ký hiệu hay biểu tượng đặc biệt nào đó...
Chính lẽ đó mà Hoắc VÅ© Hoàn đã tá»± nhốt mình trong phòng để suy nghÄ©. Nhưng trước sau Hoắc VÅ© Hoàn vẫn không tìm ra bức há»a có gì đặc sắc cả.
Cá»™c! Cá»™c! Bên ngoài có ngưá»i gõ cá»­a.
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n nói lá»›n :
- Vào đi
Cánh cá»­a từ từ được hé mở. Ngưá»i bước vào chính là Thiết Liên Cô, trên tay nàng Ä‘ang bưng má»™t bát canh hạt sen má»™c nhÄ©.
Hoắc Vũ Hoàn cau mày nói :
- Không phải ta đã từng căn dặn muội rồi hay sao? Những thức ăn bổ duỡng hãy để cho những đứa trẻ dùng.
Thiết Liên Cô đáp :
- Những đứa trẻ đã ăn hết rồi. Äây chỉ là phần còn thừa lại mà thôi. Tam ca thấy huynh mấy hôm nay bận lo suy nghÄ© không ăn ngá»§ gì được, nên má»›i sai muá»™i Ä‘em má»™t bát đến cho đại ca dùng...
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu :
- Ta đâu phải là má»™t lão già bẩy tám chục tuổi mà các ngưá»i phải làm vậy chứ.
- Một bát canh thì có gì đâu, chẳng qua đây chỉ là sự quan tâm của các huynh đệ mà thôi.
Hoắc VÅ© Hoàn đưa tay lên trá»i :
- Thôi được! Äa tạ các ngưá»i. Vậy hãy đặt nó lên bàn cho ta Ä‘i.
Thiết Liên Cô đặt bát canh xuống bàn xong, nàng vẫn chưa chịu rá»i khá»i phòng.
Hoắc VÅ© Hoàn thấy vậy liá»n há»i :
- Còn chuyện gì nữa không?
Thiết Liên Cô đáp :
- Vừa rồi có tin tức từ Lan Châu báo vỠnói rằng Yến Sơn tam thập lục trại đã hợp với tiêu cục Song Long quyết tâm tiêu diệt chúng ta. Hiện giỠchúng đã phái thám tử đi dò hành tung của chúng ta.
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i nhạt :
- Ta đã đoán trước sớm muộn gì cũng có ngày này.
Thiết Liên Cô lại nói :
- Ngoài ra có má»™t tin khác là hiệu thuốc ở Lan Châu, Äồng NhÆ¡n đưá»ng đã đóng cá»­a giải nghệ. Vị Tào đại phu kia đã ngã bệnh nằm liệt giưá»ng, nghe đâu bệnh tình rất là nghiêm trá»ng.
Hoắc Vũ Hoàn “ồ†một tiếng lẩm bẩm :
- Trùng hợp như vậy sao? Quá»· Nhãn Kim Xung vừa má»›i chết thì lão ta liá»n ngã bệnh.
Trầm ngâm một hồi, Hoắc Vũ Hoàn lại nói :
- Có từng phát hiện ngưá»i cá»§a Song Long tiêu cục hoặc là Yến SÆ¡n tam thập lục trại ngầm tiếp xúc vá»›i gã há» Tào kia không?
- Không có. Ngưá»i cá»§a Song Long tiêu cục và Yên SÆ¡n Ä‘á»u đã rá»i khá»i thành Lan Châu.
- Tốt, muá»™i hãy Ä‘i thông báo cho tam đệ biết và gá»i tam đệ lập tức đến đây.
Thiết Liên Cô vừa nghe nói vậy, thần sắc nàng liá»n hÆ¡i có vẻ khó xá»­.
Hoắc VÅ© Hoàn ngạc nhiên há»i :
- Bộ còn có chuyện gì nữa hay sao?
Thiết Liên Cô ấp úng :
- Không có. Nhưng mà... tam ca... tam ca đã Ä‘i ra khá»i cốc.
- Tam đệ đi đâu chứ?
- Muội cũng không biết. Hình như là chỉ gần đâu đây mà thôi.
- Tam đệ ra ngoài cốc có việc gì?
Thiết Liên Cô xoa xoa hai tay lại vá»›i nhau, còn sắc mặt thì hết đỠlại trắng, dưá»ng như không biết phải trả lá»i cho Hoắc VÅ© Hoàn như thế nào.
Hoắc VÅ© Hoàn thấp giá»ng nói :
- Chẳng lẽ các ngưá»i có việc gì đấu ta chăng?
Thiết Liên Cô vội phân bua :
- Ãâu có! Làm gì có! Không đâu, bá»n muá»™i làm gì dám giấu diếm đại ca...
- Thế tại sao lại úp úp mở mở không chiụ nói thẳng ra chứ?
Thiết Liên Cô đành phải nói thật ra :
- Tam ca và Lâm cô nương cùng Ä‘i ra khá»i cốc. Bá»n há» chỉ là... chỉ là Ä‘i dạo gần đây, ngắm phong cảnh, nhìn gió thổi mây bay tan tác thôi mà! Không có chuyện gì đâu.
Hoắc VÅ© Hoàn hÆ¡i chá»™t dạ, liá»n há»i :
- Mạnh thiếu hiệp có cùng đi với hỠhay không?
- Không có.
Hoắc Vũ Hoàn phất tay áo một cái nói :
- Ta sẽ Ä‘i tìm bá»n há»
Thuận tay Hoắc VÅ© Hoàn vá»› lấy cái áo choàng mầu tối khoác lên ngưá»i, rồi bước nhanh vá» phía cá»­a.
Thiết Liên Cô vói theo :
- Ãại ca. Muá»™i sẽ cùng Ä‘i vá»›i huynh.
Hoắc Vũ Hoàn xua tay nói :
- Không cần đâu. Muá»™i ở đây lo treo lại bức Bách Lý đồ lên trên tưá»ng giùm cho ta.
Nói xong Hoắc VÅ© Hoàn đẩy cá»­a bước ra khá»i phòng.
Lối ra cửa miệng cốc là một con sông cạn. Vì thế phải cuỡi ngựa mới có thể vượt ra bên ngoài được.
Ngoài ra trên vách núi còn có má»™t con đưá»ng tắt do con ngưá»i tạo nên. Con đưá»ng này có thể thông đến Liêu Vá»ng đình ở trên đỉnh núi. Nhưng mà đưá»ng Ä‘i rất nguy hiểm và khó Ä‘i.
Hoắc VÅ© Hoàn Ä‘oán rằng La VÄ©nh Tưá»ng và Lâm Tuyết Trinh sẽ không ra bên ngoài bằng ngưạ mà há» sẽ Ä‘i theo con đưá»ng tắt leo qua đỉnh núi.
Liêu Vá»ng đình thật ra chỉ là má»™t hang động thiên nhiên bí mật. Bên ngoài miệng hang chính là vách nuí cao sừng sững gần mưá»i trượng. Nếu như muốn từ đây Ä‘i ra bên ngoài mất cốc thì phải dùng đến thang dây. Trên thá»±c tế, trừ phi tuyệt đối cần thiết má»›i Ä‘i ra khá»i cốc bằng con đưá»ng này. Còn ít có ai ra bằng lối này.
Khi leo lên đến đỉnh núi, Hoắc VÅ© Hoàn liá»n phát hiện cái thang dây vẫn còn được treo ở bên ngoài miệng hang, mà chưa có thâu lại.
Hai tên đại hán có trách nhiệm canh giữ Liêu Vá»ng đình Ä‘ang ngồi nói chuyện ở tại miệng hang. Vưà trông thấy Hoắc VÅ© Hoàn, cả hai lập tức đứng dậy.
Hoắc VÅ© Hoàn gật đầu há»i :
- Các ngươi có thấy tam đương gia và Lâm cô nương không?
Má»™t trong hai tên đại hán liá»n đáp :
- Tam đương gia và Lâm cô nương đã ra ngoài mật cốc rồi. Ngưá»i còn dặn bá»n tiểu nhân ở đây canh giữ cái thang, má»™t lát ngưá»i sẽ quay trở lại.
- Tam đương gia đã ra khá»i mật cốc được bao nhiêu rồi?
Gã đại hán kia đáp :
- Thá»i gian chừng má»™t bữa ăn.
Bỗng nhiên tên đại hán thứ hai đưa tay chỉ vỠphía xa nói :
- Ãại đương gia hãy nhìn xem, hai ngưá»i há» Ä‘ang ngồi nói chuyện ở kia kìa.
Từ đây nhìn xuống bên dưới có thể nhìn thấy bao quát được cảnh vật trong vòng mưá»i dặm.
Hoắc VÅ© Hoàn chỉ đảo mắt má»™t vòng thì đã thấy hai ngưá»i Ä‘ang ngồi ở dưới má»™t gốc đào bên cạnh bá» sông
Lâm Tuyết Trinh đầu hÆ¡i cúi xuống, trong tay nàng Ä‘ang cầm má»™t cành cây và đập liên tục xuống mặt nước. Còn La VÄ©nh Tưá»ng ngồi thẳng ngưá»i nói thao thao bất tuyệt, không biết là Ä‘ang nói gì.
Tất nhiên là hỠđang bàn luận vỠmột sự việc nào đó.
Nhưng má»™t ngưá»i thì nói liên tục không dứt, còn ngưá»i kia có vẻ lÆ¡ đễnh không muốn nghe.
Hoắc VÅ© Hoàn nhiú hai mày lại, bây giá» mà Ä‘i gặp mặt hai ngưá»i há», VÅ© Hoàn cảm thấy có chút e ngại.
Hai tên đại hán nhìn thấy Hoắc VÅ© Hoàn cứ đứng chết trân ở miệng hang hồi lâu, mà vẫn không nhúc nhích gì. Má»™t trong hai tên liá»n lên tiếng há»i :
- Ãại đương gia đến đây là muốn gá»i tam đương gia quay trở vá»?
Hoắc Vũ Hoàn từ từ đáp :
- Ừ!
Gã đại hán kia liá»n tiếp :
- Vậy để tiểu nhân dùng kèn phát lệnh, để gá»i tam đương gia lập tức quay trở vá»...
Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên xua tay :
- Không cần. Ãể ta tá»± Ä‘i đến đó vậy.
Nói xong Hoắc VÅ© Hoàn liá»n bước xuống thang dây
Cái thang dây treo lÆ¡ lững trên không, bây giá» có ngưá»i nên khó tránh khá»i bị giao động.
Nhưng mà thứ Hoắc VÅ© Hoàn cảm thấy lắc lư, dao động không phải là thân thể mình mà chính là con tim cá»§a mình. Hoắc VÅ© Hoàn đã Ä‘oán lá» má» rằng việc La VÄ©nh Tưá»ng và Lâm Tuyết Trinh Ä‘ang nói không ngoài việc liên quan đến mình.
Leo xuống được ná»­a chừng, Hoắc VÅ© Hoàn lại quay đầu nhìn vá» phiá bá» sông. Lúc này La VÄ©nh Tưá»ng và Lâm Tuyết Trinh vẫn ngồi y nguyên chá»— cÅ©. Chỉ có Ä‘iá»u cả hai Ä‘á»u cúi đầu ngồi im lặng, dưá»ng như câu chuyện cá»§a hỠđã kết thúc.
Hoắc VÅ© Hoàn băng qua cánh rừng mà trong lòng không khá»i thấy buồn bá»±c. Chẳng bao lâu, Hoắc VÅ© Hoàn đã đến bên bá» sông. Vừa định lên tiếng gá»i thì đột nhiên Lâm Tuyết Trinh ném cành cây xuống sông, đứng phắt dậy nói :
- Thá»i gian Å©ng không còn sá»›m, chúng ta vá» thôi tam ca.
Tiếp theo là nghe tiếng La VÄ©nh Tưá»ng :
- Những lá»i vừa rồi tại hạ nói, Lâm cô nương cảm thấy có lý hay không?
Lâm Tuyết Trinh đưa tay vuốt mái tóc dài, mỉm cưá»i nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có lý nhưng mà...
La VÄ©nh Tưá»ng liá»n há»i :
- Nhưng mà cái gì?
Lâm Tuyết Trinh đáp :
- Muội mà nói ra, tam ca đừng có để bụng nha.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi. Chúng ta chỉ là nói chÆ¡i, có ý kiến gì, cô nương cứ việc nói ra.
Lâm Tuyết Trinh trầm ngâm một hồi :
- Muá»™i cho rằng những gì tam ca vừa nói, chỉ là cái nhìn thưá»ng tình cá»§a thế tục. Việc này không thể dùng cái nhìn bình thưá»ng cá»§a thế tục mà nhận định và phán Ä‘oán được. Con ngưá»i vẫn là con ngưá»i, có khi ngay cả chính mình cÅ©ng không thể khống chế được mình, huống chi là ngưá»i thứ ba...
Hoắc VÅ© Hoàn nghe đến đây, bất giác trong lòng liá»n bị chấn động. VÅ© Hoàn lặng im đứng nghe, nhưng La VÄ©nh Tưá»ng không có nói tiếng gì.
Ngược lại, Lâm Tuyết Trinh lại nói tiếp :
- Tam ca không phải là nữ mhi, tất nhiên không dễ gì biết được cách nhìn của nữ nhân đối với vần đỠtình cảm. Nếu như tam ca một ngày gặp được một thiếu nữ mà mình yêu thích, lúc ấy tam ca sẽ hiểu được ý của muội
La VÄ©nh Tưá»ng ngÆ¡ ngác má»™t hồi, má»›i buông tiếng thở dài :
- Nếu vậy tại hạ nghĩ sai hay sao?
- CÅ©ng không thể nói là ai đúng ai sai được. Tình cảm giữa nam nữ vốn rất là vi diệu. Suy nghÄ© cá»§a má»—i ngưá»i không giống nhau, đương nhiên cách nhìn cÅ©ng sẽ khác nhau... Nhưng mà tấm lòng tốt cá»§a tam ca muá»™i xin nhận lãnh. Việc cá»§a muá»™i hãy để cho muá»™i tá»± giải quyết lấy, không dám làm phiá»n đến tam ca phải bận tâm.
Dứt lá»i, Lâm Tuyết Trinh liá»n quay phắt ngưá»i lại. Bá»—ng nhiên nàng phát hiện ra Hoắc VÅ© Hoàn Ä‘ang đứng ở phía sau, bất giác ngạc nhiên kêu lên :
- A! Äại ca ở đây à?
La VÄ©nh Tưá»ng nghe nói đến Hoắc VÅ© Hoàn, liá»n lập tức đúng dậy.
Hoắc VÅ© Hoàn không sao tránh kịp, nên đành phải mỉm cưá»i bước đến :
- Hai ngưá»i Ä‘ang trò chuyện gì vậy? Có thể nói cho đại ca này được không?
La VÄ©nh Tưá»ng chợt lá»™ vẻ hoảng hốt nói :
- Không có chuyện gì cả. Tiểu đệ chỉ là tình cá» dẫn Lâm cô nương ra ngoài này dạo chÆ¡i mà thôi. Äi má»™t hồi cảm thấy mệt nên bá»n đệ ngồi xuống tán gẫu.
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i :
- Thật vậy sao? Ta Ä‘ang có việc cần tìm hai ngưá»i, nhưng tìm mãi trong cốc vẫn không gặp. Vì vậy ta ra ngoài này tìm thá»­ thì tình cá» gặp được hai ngưá»i Ä‘ang ở đây.
Tuy Hoắc VÅ© Hoàn bảo là tình cá», nhưng ngược lại mặt cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng đỠbừng lên.
Lâm Tuyết Trinh trách móc nói :
- Äại ca thật là đáng ghét. Äứng ở ngoài mà cÅ©ng không chịu lên tiếng. Làm cho ngưá»i ta sợ chết Ä‘i được.
Hoắc Vũ Hoàn đáp :
- Tại hạ cÅ©ng vừa đến mà thôi. Äịnh lên tiếng gá»i thì đúng lúc Lâm cô nương đã nhìn thấy.
- Muá»™i không tin. Nhất định đại ca đã đến từ sá»›m và cố ý nấp ở phía sau nghe trá»™m bá»n muá»™i nói chuyện.
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i ha hả :
- Hai ngưá»i chỉ là tuỳ tiện nói chÆ¡i, như vậy có gì đâu mà phải sợ bị ngưá»i nghe lén chứ?
La VÄ©nh Tưá»ng dưá»ng như đã hiểu được sá»± tình nên liá»n vá»™i lái câu chuyện sang hướng khác :
- Äại ca tìm đệ có việc hay sao?
Hoắc Vũ Hoàn đáp :
- Không sai. Có tin từ Lan châu đưa đến rằng: Vị Tào đại phu chá»§ hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n đưá»ng đột nhiên lâm trá»ng bệnh. Hiệu thuốc cÅ©ng đã đóng cá»­a dẹp nghá» rồi. Vá» việc này, ta cảm thấy rất hoài nghi, cho nên định tìm tam đệ để bàn bạc.
La VÄ©nh Tưá»ng nói :
- Việc này tiểu đệ đã biết, hơn nữa tiểu đệ cũng đã bố trí...
Lâm Tuyết Trinh chợt lên tiếng cắt ngang :
- Các huynh cứ từ từ bàn bạc tiếp, muội phải đi trước đây. Hiện giỠtrong nhà bếp chắc đang cần đến muội.
Hoắc Vũ Hoàn không hỠgiữ Lâm Tuyết Trinh lại.
Sau khi Lâm Tuyết Trinh Ä‘i khá»i, Hoắc VÅ© Hoàn cÅ©ng không nói tiếp vá» việc ngã bệnh cá»§a Tào đại phu ở Lan Châu thành, ngượ lại VÅ© Hoàn im lặng ngồi xuống bên bá» sông.
La VÄ©nh Tưá»ng hÆ¡i do dá»± há»i :
- Äại ca! Chúng ta cÅ©ng trở vá» chứ?
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu :
- Không! Ở đây rất yên tĩnh, chúng ta ngồi ở đây nói chuyện cũng được
La VÄ©nh Tưá»ng bất đắc dÄ© đành phải ngồi xuống bên cạnh Hoắc VÅ© Hoàn.
Hai ngưá»i ngồi im lặng nhìn mặt sông rất lâu, nhưng cuối cùng chẳng ai chịu lên tiếng trước cả.
Sau cùng, La VÄ©nh Tưá»ng không thể chiụ đựng được nữa, thấp giá»ng nói :
- Äại ca! Huynh hãy tin đệ, đệ hẹn cô ta ra đây hoàn toàn không há» có ác ý.
Hoắc VÅ© Hoàn vẫn nhìn mặt nước sông, hạ giá»ng trả lá»i :
- Ta biết.
La VÄ©nh Tưá»ng lại nói :
- Chắc đại ca cÅ©ng biết, tiểu đệ không muốn chỉ rõ ra việc đó để tránh cho cô ta khá»i phải ngượng ngùng.
- Ta cũng biết.
La VÄ©nh Tưá»ng chợt buông tiếng thở dài :
- Äệ làm như vậy không phải là chá»§ ý riêng cá»§a mình đệ, mà là ý kiến chung cá»§a các huynh đệ...
Hoắc VÅ© Hoàn vá»™i cướp lá»i :
- Nói vậy là sao? Chẳng lẽ ta làm Ä‘iá»u gì có lá»—i vá»›i các huynh đệ hay sao?
- Xin đại ca bá»›t giận. Các huynh đệ cÅ©ng hiểu việc này nguyên nhân không phải là do đại ca. Chỉ vì các huynh đệ chung sống vá»›i nhau nhiá»u năm, cho nên bá»n há» không nỡ thấy cá»­u muá»™i phải chịu Ä‘au khổ... Vả lại bao lâu nay, các huynh đệ gần như đã công nhận vá» việc cá»§a đại ca và cá»­u muá»™i rồi. Có Ä‘iá»u chỉ tùy thá»i gian sá»›m hay muá»™n mà thôi, nhưng ai ngá»...
Hoắc Vũ Hoàn nghe đến đây lắc đầu nói :
- Các ngươi nghĩ quá xa rồi đấy. Ta đối xử với Liên Cô và các vị huynh đệ có gì khác biệt. Chỉ vì cửu muội là nữ cho nên quan tâm đến ta một chút. VỠviệc này các huynh đệ có lẽ không hiểu, nhưng tại sao ngay cả đệ cũng hồ đồ như vậy chứ.
- à cùa đại ca tất nhiên là đệ đã hiểu rõ. Nhưng các huynh đệ cÅ©ng có hảo ý, hy vá»ng đại ca có thể sá»›m thành gia thất, để bá»n hỠđược hưởng không khí ngày vui và được cùng uống ly rượu mừng.
Hoắc VÅ© Hoàn ngá»­a mặt lên cưá»i :
- Nếu các ngươi thật sá»± nghÄ© như vậy thì chỉ sợ rằng má»i ngưá»i sẽ thất vá»ng mà thôi. Ta từ nhỠđã mồ côi, bây giá» tuổi đã gần vá» chiá»u, còn cần có gia đình để làm gì chứ? HÆ¡n nữa, có thêm má»™t ngưá»i thì không phải mình sẽ càng già thêm hay sao?
- Äại ca nói vậy sao được, làm như vậy giống má»™t ngưá»i bị bệnh hoạn quá. Con ngưá»i tá»›i tuổi trung niên, lại càng phải lập gia thất, cho dù không phải vì mình cÅ©ng phải nghÄ© tá»›i tổ tiên há» Hoắc chứ?
Hoắc Vũ Hoàn hứ một tiếng :
- Ngươi lại giở giá»ng tư tưởng đạo nho cổ há»§ nữa rồi. Từ nhá» ta đã là cô nhi không nÆ¡i nương tá»±a và có khả năng sẽ tá»­ vong bất cứ lúc nào. Nếu như lúc ấy ta đã chết, thì bây giá» lấy ai nối dõi tông đưá»ng cho há» Hoắc? Vả lại, tuy bây giá» ta có má»™t mình, nhưng còn những đứa trẻ mồ côi kia không phải là con cá»§a ta hay sao? Và nÆ¡i đây lẽ nào không phải là nhà cá»§a ta hay sao?
La VÄ©nh Tưá»ng xưa nay vốn là ngưá»i lanh lợi. Thế mà nghe những lá»i này lại không sao mở miệng trả lá»i được.
Hoắc Vũ Hoàn thở dài một tiếng rồi nói tiếp :
- Ta chỉ nói bấy nhiêu thôi, còn tâm ý cá»§a ta chắc đệ hoàn toàn hiểu rõ lắm rồi. Äệ hãy thay ta mà Ä‘i nói lại vá»›i các huynh đệ, bảo hỠđừng cho rằng mình là thông minh mà Ä‘i làm những chuyện dại dá»™t đáng chê trách như vậy...
Lâm cô nương là khách, vì vậy phải hết sức tôn trá»ng ngưá»i ta. Những việc như thế này, từ nay vá» sau ta không muốn tiếp tục xảy ra nữa.
La VÄ©nh Tưá»ng tuy ngoài miệng vâng dạ, nhưng trong lòng thì nặng trÄ©u như bị đá đè. Những lá»i nói dứt khoát cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn mặc dù có thể phá giải được mối nghi kỵ cá»§a các huynh đệ đối vá»›i Lâm Tuyết Trinh. Nhưng ngược lại đồng thá»i cÅ©ng bóp chết niá»m hy vá»ng cá»§a Thiết Liên Cô, Nếu như thật sá»± VÅ© Hoàn quyết tâm không lập gia thất, như vậy sá»± cố gắng bấy lâu nay cá»§a Liên Cô chẳng phải là trôi sông đổ biển cả hay sao...
NghÄ© đến đây bất giác La VÄ©nh Tưá»ng buông ra má»™t tiếng thở dài. Hoắc VÅ© Hoàn nhún vai má»™t cái nói :
- Tam đệ! Äừng có mãi lo nghÄ© đến những chuyện nhi nữ tư tình. Bây giá» chúng ta nói tiếp vá» vấn đỠchính Ä‘i! Vừa rồi đệ nói đã có bố trí ở Lan Châu, vậy việc đó như thế nào?
La VÄ©nh Tưá»ng đáp :
- Vá» việc này, trước sau tiểu đệ vẫn không dám lÆ¡ là. Vị Tào đại phu kia là ngưá»i duy nhất biết được diá»…n biến cá»§a sá»± việc vá» bức Bách Lý đồ, mà cho đến nay vẫn còn sống. Trước khi rá»i khá»i Lan Châu, đệ đã cho ngưá»i ở lại thay phiên nhau ngày đêm giám sát hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n đưá»ng... HÆ¡n nữa đệ cÅ©ng đã phái ngưá»i đột nhập vào tận phòng ngá»§ cá»§a vị Tào đại phu kia và bất kể nhất cá»­ nhất động gì cá»§a lão ta cÅ©ng phải lập tức báo tin vá» ngay.
- Nếu như thế thì việc lão ta bị bệnh nặng là thật hay giả?
- Việc lão ta bị bệnh là thật, nhưng không há» nghiêm trá»ng. Còn vá» việc lão ta đột nhiên đóng cá»­a hiệu thuốc giải nghệ thì rất đáng để nghi ngá».
La VÄ©nh Tưá»ng gật đầu nói :
- Rất có thể là như vậy. Tiểu đệ vốn đã có ý muốn đích thân đi đến Lan Châu một chuyến nữa, nhưng vì mấy hôm nay vỠviệc Bách Lý đồ vẫn chưa có kết quả. Hơn nữa trong lòng đại ca và cửu muội cũng không được vui, cho nên tiểu đệ vẫn còn chưa dám mở miệng nói với đại ca.
Hoắc Vũ Hoàn hơi nhíu mày lại nói :
- Vì việc bức Bách Lý đồ mà mấy ngày nay ta đã Ä‘au đầu nhức óc, nhưng cuối cùng vẫn không phát hiện được ra Ä‘iá»u gì má»›i cả... Nếu như bây giỠđệ lại Ä‘i, như vậy ngay cả ngưá»i để ta thương lượng cÅ©ng không có. Theo ta thấy như vầy, hãy để lão nhị Ä‘i đến đó bắt vị Tào đại phu kia mang vá» mật cốc là hay hÆ¡n hết.
La VÄ©nh Tưá»ng liá»n xua tay nói :
- Việc này không thể được. Lão hỠTào kia ở lại Lan Châu chính là miếng mồi ngon để nhử cá. Nếu như bắt lão đem vỠmật cốc thì chẳng còn giá trị gì nữa.
Hoắc VÅ© Hoàn ngạc nhiên há»i :
- Tại sao chứ?
- Bởi vì từ khi bức Bách Lý đồ xuất hiện, những ngưá»i có mặt lúc bấy giá», trước sau Ä‘á»u đã bị giết chết. Trong đó có Quá»· Nhãn Kim Xung và nhà há» ÄÆ¡n kia là chá»— thân vá»›i vị Tào đại phu... Hay nói cách khác, vị Tào đại phu kia tất nhiên biết rõ việc mua bán bức Bách Lý đồ hôm đó tại Tiểu Nguyệt sÆ¡n trang. Nếu như hung thá»§ muốn giết ngưá»i diệt khẩu thì tại sao lại bá» qua lão chứ?
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói :
- Không sai! Lão há» Tào này rất có khả năng là đồng bá»n cá»§a hung thá»§.
- Lão ta không chỉ là đồng bá»n, hÆ¡n nữa còn có thể là ngưá»i chá»§ mưu giết chết Quá»· Nhãn Kim Xung.
Hoắc VÅ© Hoàn lấy làm lạ há»i :
- Chứ không phải Quỷ Nhãn Kim Xung bị Lý Thuận hạ độc hay sao?
- Äúng vậy. Nhưng Lý Thuận sau khi chạy khá»i Tiểu Nguyệt sÆ¡n trang đến nay vẫn còn ẩn náu ở phía sau hậu viện cá»§a nhà há» Tào mà chưa có rá»i khá»i...
Hoắc Vũ Hoàn lộ vẻ khẩn trương nói :
- Thế tại sao việc này đệ không nói sớm ra chứ?
- Bởi vì lúc đó chúng ta Ä‘ang bận lo ứng phó vá»›i Song Long tiêu cục và Yến SÆ¡n tam thập lục trại, nên không có cách chi để ý đến nhà há» Tào được. Sau đó đệ được tin tức là ở hậu viện cá»§a nhà há» Tào kia có giấu má»™t ngưá»i rất là khả nghi. Äệ cÅ©ng không ngá» rằng ngưá»i đó lại chính là Lý Thuận. Cho nên đệ cÅ©ng chỉ má»›i suy Ä‘oán ra được sá»± thật gần đây mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn ng5c nhiên :
- Nếu thật là như vậy thì rõ ràng lão há» Tào kia chính là đồng bá»n cá»§a hung thá»§. Thâm chí còn có thể chính là hung thá»§ thật sá»± nữa là khác.
- Tiểu đệ cÅ©ng hoài nghi hắn ta chính là hung thá»§... Nhưng mà vào khoảng thá»i gian chúng ta gặp hung thá»§ ở Nguyệt Quậc sÆ¡n trang, thì hắn chưa từng rá»i khá»i Lan Châu.
- CÅ©ng vào thá»i Ä‘iểm này bá»—ng nhiên hắn ngã trá»ng bệnh. Chẳng lẽ hắn bầy trò như vậy là cố ý để che mắt má»i ngưá»i?
La VÄ©nh Tưá»ng gật đầu nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng có thể chính là vậy. Bởi thế nên đệ má»›i định chuẩn bị đích thân Ä‘i Ä‘iá»u tra má»™t chuyến xem sao.
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n bảo :
- ÄÆ°á»£c! ta vá»›i đệ cùng Ä‘i đến đó.
- Vậy đại ca không tiếp tục tham cứu bí mật của bức Bách Lý đồ nữa sao?
- Vá» bí mật cá»§a bức Bách Lý đồ theo ta nghÄ© trong khoảng thá»i gian ngắn, không thể nào lãnh há»™i được đâu. Vả lại bây giá» có manh mối này, hay là Ä‘i Lan Châu trước cần thiết hÆ¡n.
Cả hai không chần chừ, lập tức trở vỠmật cốc ngay.
* * * * *
Trên Ä‘á»i có nhiá»u việc thiệt là ngá»™. Trong khi ta Ä‘iên đầu nhức óc để tìm cách khám phá má»™t Ä‘iá»u bí mật, thì nó lại không chịu xuất hiện.
Nhưng mà đến khi ta chán nản chuẩn bị bỠmặc nó đi thì ngược lại nó lập tức xuất hiện ra trước mắt ta.
Hoắc Vũ Hoàn cũng rơi đúng vào cảnh ngộ này.
Trong lúc Hoắc VÅ© Hoàn dẫn La VÄ©nh Tưá»ng trở vá» phòng ngá»§ cá»§a mình, thì vừa bước vào trong, cả hai ngưá»i Ä‘á»u vô cùng ngạc nhiên.
Bức Bách Lý đồ kia được treo cao ở trên tưá»ng.
Tất cả cảnh vật ở trong bức há»a vẫn y như cÅ©. Nhưng có Ä‘iá»u vừa nhìn vào là đã thấy ngay trên bức há»a có hiện rõ bốn chữ “Phượng hoàng Vu Phiâ€
Hoắc VÅ© Hoàn nghi ngá» là mình đã bị hoa mắt, nên vá»™i vàng Ä‘i đến gần định thần nhìn kỹ lại. Nhưng bức há»a vẫn là bức há»a, không có chữ trong đó.
Hoắc VÅ© Hoàn lập tức lùi ra phía cá»­a, nhìn từ xa vào. Bồn chữ “Phượng hoàng Vu Phi†đột nhiên lại xuất hiện trên bức há»a.
Cả hai ngưá»i thá»­ Ä‘i thá»­ lại như vậy đến bốn năm lần, cuối cùng thì há» cÅ©ng hiểu ra.
Vị trí của những nét chữ xuất hiện đúng ngay vào những chỗ có vẽ cá.
Bây giá» cá đã bay xa, chỉ để lại những khoảng trống dài dài vì vậy xem ra rất lá»™n xá»™n và không có thứ tá»±. Nhưng thật tế thì má»—i vị trí cá»§a má»™t con cá Ä‘á»u có sá»± sắp xếp và an bày cả.
Má»™t trăm con cá được xếp đúng thành bốn chữ, nhưng vì trong bức há»a có chen lẫn cá» và nước, cho nên không đứng từ xa mà nhìn thì không dá»… gì phát hiện ra được.
Äiá»u kỳ diệu là khi còn có cá ở trên bức há»a thì những chữ này không hiện ra rõ ràng. Tất nhiên, sau khi không có cá thì để xa bức há»a ra, bốn chữ kia sẽ hiện ra rất rõ.
Tác giả cá»§a bức Hàn ÄÆ°á»ng Bách Lý Ngư này phí nhiá»u công sức như vậy, mục đích là để làm gì?
Bốn chữ Phượng hoàng Vu Phi có ẩn ý gì chứ?
* * * * *
Hoắc VÅ© Hoàn vừa đứng nhìn bức Bách Lý đồ Ä‘ang treo trên tưá»ng, miệng vừa lẩm bẩm Ä‘á»c :
- Phượng hoàng Vu Phi... Phượng hoàng Vu Phi... Kim Phụng hiện... Bách ngư phi...
Äá»™t nhiên Hoắc VÅ© Hoàn như chợt nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, vá»™i vàng nói :
- Hãy mau đi tìm Lâm cô nương đến đây!
Thiết Liên Cô nãy giá» cÅ©ng ở trong phòng nhìn Hoắc VÅ© Hoàn và La VÄ©nh Tưá»ng khám phá được má»™t phần bí ẩn cá»§a bức Bách Lý đồ, nàng cÅ©ng vui mừng nhưng không lên tiếng vì sợ khuấy phá sá»± tập trung cá»§a hai ngưá»i.
Giá» nghe Hoắc VÅ© Hoàn bảo Ä‘i tìm Lâm Tuyết Trinh. Nàng dưá»ng như không muốn Ä‘i.
Nhưng khi nhìn thấy La VÄ©nh Tưá»ng đứng kế bên nháy mắt ra hiệu, nên cá»±c chẳng đã nàng má»›i bước ra ngoài.
Không bao lâu thì Lâm Tuyết Trinh đã có mặt. Vừa bước vào thì nàng đã ngạc nhiên há»i liá»n :
- Äã xảy ra chuyện gì vậy?
Hoắc VÅ© Hoàn vừa nhìn thấy Lâm Tuyết Trinh, liá»n vá»™i vàng lên tiếng há»i :
- Cặp vòng Kim Phụng mà lệnh sư để lại. Lâm cô nương có mang theo bên ngưá»i không?
Lâm Tuyết Trinh gật đầu đáp :
- Có chứ! Không phải nó đây sao?
Nói Ä‘oạn, Lâm Tuyết Trinh liá»n kéo tay áo lên.
Quả nhiên trên tay nàng là cặp vòng Kim Phụng bằng vàng lóng lánh
- Hãy mau tháo nó ra, Chúng ta đã có thể tìm thấy tác dụng của nó rồi đầy.
Lâm Tuyết Trinh liá»n tháo cặp vòng ra. Má»™t cái đưa cho Hoắc VÅ© Hoàn, má»™t cái nàng trao cho La VÄ©nh Tưá»ng.
Sau khi cầm lấy cái vòng trong tay, cả hai ngưá»i bắt đầu quan sát tỉ mỉ.
Cặp vòng này được chế tạo cá»±c kỳ tinh xảo. Ãừng nói đến chân và cánh mà thậm chí ngay cả con mắt trên đầu cá»§a con Phượng hoàng, cÅ©ng được ngưá»i ta dùng trân châu màu Ä‘en cá»±c nhá» khảm vào. Quả là má»™t bảo vật qúy giá vô cùng.
La VÄ©nh Tưá»ng ngắm nghía quan sát cái vòng rất lâu. Bá»—ng nhiên phát hiện ra hai mắt cá»§a Phượng hoàng động đậy.
La VÄ©nh Tưá»ng đưa tay ấn nhẹ má»™t con mắt. Chỉ nghe má»™t cái “táchâ€, cái vòng Ä‘eo tay đột nhiên biến dạng
Phần đuôi của con Phượng hoàng vốn cong thì bây giỠđã thẳng ra.
Ãôi cánh trước đó còn khép lại thì lúc này lại giang rá»™ng. Trong nháy mắt, cái vòng Ä‘eo ta đã biến thành má»™t con Phượng hoàng giang cánh như sắp sá»­a muốn bay.
La VÄ©nh Tưá»ng lại thá»­ ấn nhẹ lên con mắt còn lại, lập tức con Phượng hoàng xếp cánh cong Ä‘uôi lại trở thành cái vòng Ä‘eo tay như cÅ©.
Hoắc VÅ© Hoàn cÅ©ng làm thá»­ vá»›i cái vòng trong tay, quả nhiên nó cÅ©ng giống hoàn toàn như cái vòng La VÄ©nh Tưá»ng Ä‘ang cầm. Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên reo lên :
- Thật là tuyệt! Vậy mà lâu nay muá»™i không há» phát hiện ra Ä‘iá»u kỳ diệu cá»§a nó.
Thiết Liên Cô tuy không lên tiếng, nhưng trong mắt nàng đã nói lên sự ngạc nhiên đến cao độ.
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n lên tiếng há»i :
- Tam đệ, đệ nói thử xem vật này có tác dụng gì?
La VÄ©nh Tưá»ng liá»n đáp :
- Theo đệ nghÄ©, cánh và Ä‘uôi cá»§a nó Ä‘á»u có thể làm ám khí được cả.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu :
- Không sai! Hơn nữa, còn là một thứ ám khí loại đặc biệt, khi phát ra còn có thể thâu lại được.
Lâm Tuyết Trinh vội chen vào :
- Vậy thì chúng ta ra bên ngoài thử xem, được không?
Hoắc Vũ Hoàn đáp :
- Cần gì phải ra ngoài, ở đây thử cũng được vậy.
Dứt lá»i, cánh tay cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn liá»n vung lên. Con Phượng hoàng trong tay VÅ© Hoàn liá»n nhằm vào vách tưá»ng bên trái bắn ra.
Hai cánh Phượng hoàng lướt gió, kèm theo má»™t tiếng vút bay nhanh qua. Từ bên trái, con Phượng hoàng lượn má»™t vòng sát tưá»ng tuyệt đẹp. Sau đó quay trở vá» bên phải cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn.
La VÄ©nh Tưá»ng Ä‘ang đứng ở phía bên phải, lập tức đưa tay ra bắt lấy. Rồi phóng con Phượng hoàng cá»§a mình vá» phía bên phải. Má»™t làn ánh sáng màu vàng vẽ má»™t vòng tròn trên không rồi rÆ¡i xuống tay trái cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn.
Lâm Tuyết Trinh vỗ tay reo lên :
- Hay quá! Giống y như là con phượng thật đã được huấn luyện thuần thục vậy! Äại ca mau cho muá»™i chÆ¡i vá»›i.
Tất nhiên Lâm Tuyết Trinh tuổi vẫn còn nhá», vì vậy tính khí vẫn còn rất trẻ con.
Nàng cầm hai con Phượng hoàng trong tay. Một con nàng ném vỠphía bên trái thì nó bay trở lại phía bên phải, một con nàng ném vỠphía bên phải ngược lại thì nó bay trở lại bên trái.
Hoắc Vũ Hoàn thở dài một tiếng :
- Những ám khí kỳ lạ trên Ä‘á»i này ta đã thấy qua không ít. Nhưng mà loại ám khí tinh xảo như thế này, quả thật đây là lần đầu tiên.
Lâm Tuyết Trinh nói :
- Äại ca! Chúng ta hãy đặt cho nó má»™t cái tên được không?
Hoắc Vũ Hoàn suy nghĩ một hồi rồi nói :
- Vật này khi thu lại thì giống cái vòng, còn khi mở ra lại giống kim phượng. Vậy chúng ta gá»i nó là “Kim Phụng song hoàn†đi.
Lâm Tuyết Trinh vui mừng nói :
- Äựợc! Cái tên này rất thích hợp vá»›i nó. Äại ca xem, hai con Kim Phượng chÆ¡i thật là vui.
Hoắc Vũ Hoàn nói :
- Cô nương không thể lấy nó làm đồ chÆ¡i được. Äây là loại ám khí kỳ diệu, có thể bảo rằng: có má»™t không hai trong thiên hạ. Từ nay vá» sau, cô nương phải chuyên tâm luyện tập, má»›i có thể lãnh há»™i vá» thá»§ pháp cá»§a nó. Như vậy trong tương lai nhất định sẽ có cÆ¡ há»™i báo thù cho lệnh sư
Lâm Tuyết Trinh gật đầu mỉm cưá»i nói :
- Muội biết rồi!
Bá»—ng nhiên nàng ngưng cưá»i, “í†lên má»™t tiếng rồi nói :
- Nhưng mà không được!
Hoắc VÅ© Hoàn lấy làm lạ há»i :
- Tại sao không được?
- Ãm khí là vật có thể đả thương ngưá»i. Còn Kim phượng song hoàn này chỉ có thể bay lượn mà không thể đả thương ngưá»i. Như thế cÅ©ng xem là ám khí sao?
Chỉ má»™t câu cá»§a Lâm Tuyết Trinh mà đã khiến cho Hoắc VÅ© Hoàn và La VÄ©nh Tưá»ng Ä‘á»u phải sá»­ng sốt.
Không sai, ám khí đượng nhiên là dùng để gây sát thương cho địch. Kim phượng song hoàn tuy có thể phóng ra và thâu trở lại được, nhưng không há» gây tổn thương cho ngưá»i.
Äây là má»™t kẻ hỡ quan trá»ng mà má»i ngưá»i không nghÄ© đến.
Hoắc Vũ Hoàn im lặng hồi lâu, mới lên tiếng :
- Lệnh sư đã có nhắc nhở “Kim phụng hiện Bách ngư phiâ€. Tại hạ nghÄ©, vật này nhất định sẽ có liên quan đến bức Bách Lý đồ kia. Mà cÅ©ng có thể là thứ chuyên dùng để khắc chế má»™t trăm cái ám khí hình cá chép kia.
Lâm Tuyết Trinh nói :
- Kim phương chỉ có hai con, làm thế nào có thể khắc chế được một trăm cái ám khí kia chứ?
Hoắc Vũ Hoàn ngập ngừng nói :
- Việc này...
VÅ© Hoàn đưa tay gãi đầu, gượng cưá»i :
- Việc này tại hạ cÅ©ng không rõ. Tam đệ! Äệ có ý kiến gì không?
- Tiểu đệ cho rằng Kim phượng song hoàn tất nhiên còn có diệu dụng khác, chỉ là nhất thá»i chúng ta chưa khám phá ra mà thôi.
La VÄ©nh Tưá»ng trả lá»i.
Lâm Tuyết Trinh tiếp :
- Chúng ta đã không biết được diệu dụng của nó ở chỗ nào, vậy làm sao có thể dùng nó đối phó với kẻ địch đây?
Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm hồi lâu :
- Nói rất đúng! Chúng ta không thể chỉ dựa vào phán đoán, mà nhất định phải nghĩ ra cách chứng minh xem cuối cùng nó có diệu dụng gì mới được.
La VÄ©nh Tưá»ng liá»n đáp :
- Cách thì đã có, chỉ là hơi mạo hiểm...
Hoắc Vũ Hoàn vội nói :
- Äệ hãy nói ra thá»­ xem
- Nếu muốn chứng thực diệu dụng của Kim Phụng song hoàn, trừ phi tìm cách lấy được một cái ám khí cá chép hoàn chỉnh. Biện pháp duy nhất để lấy được ám khí kia là phải giao đấu chánh diện với tên hung thủ giả danh một lần...
Không đợi cho La VÄ©nh Tưá»ng nói hết câu, Lâm Tuyết Trinh đã lắc đầu liên tục, lanh chanh lướt nói :
- Biện pháp này e rằng sẽ không thực hiện được. VỠlai lịch và hành tung của hung thủ chúng ta không biết. Như vậy phải tìm hắn bằng cách nào đây? Vả lại, sau khi phát sinh ra sự việc ở Nguyệt Quậc sơn trang, tên hung thủ nhất định tìm chỗ ẩn nấp rồi.
La VÄ©nh Tưá»ng mỉm cưá»i nói :
- Nếu muốn tìm hắn thì không khó. Nhưng cái khó là ở chỗ võ công của hắn vô cùng thâm hậu. Hơn thế, trong tay của hắn còn có ám khí lợi hại, khó mà đỠphòng. Lỡ như tính toán của chúng ta mà sai, Kim Phụng song hoàn không có cách khắc chế ám khí hình cá, như vậy hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi.
Hoắc Vũ Hoàn lên tiếng :
- Trước hết, đệ hãy nói xem làm cách nào mới có thể tìm được tên hung đồ? Kế đến chúng ta sẽ bàn tính phải làm sao để phá ám khí của hắn.
- Việc này tiểu đệ đã có kế hoạch từ trước, tuy chỉ mới khám phá ra Kim Phụng song hoàn thôi, bây giỠđang có một cơ hội...
Ngừng lại má»™t lát, La VÄ©nh Tưá»ng bắt đầu nói tiếp :
- Căn cứ vào những việc đệ đã gặp được ở nông trang nhà há» ÄÆ¡n lần trước và tình hình hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n đưá»ng má»›i phát sinh gần đây, chúng ta có thể rút ra được hai kết luận :
“Thứ nhất, đối vá»›i bí mật ẩn tàng trong bức “Hàn ÄÆ°á»ng Bách Lý đồâ€, hung thá»§ đã có dã tâm từ trước. Vì vậy hắn má»›i an bày cho Lý Thuận và Tảo đại phu kia phục sẵn để chá» sá»± xuất hiện cá»§a bức Bách Lý đồ. Không ngá» bức Bách Lý đồ lại bị Kim Äao Hứa lão tiá»n bối lấy được trước. Bởi thế hung thá»§ má»›i truy Ä‘uổi theo đến tận Hà Giang phá»§ giết chết Hứa lão tiá»n bối và Ä‘oạt Ä‘i những ám khí hình cá trong bức há»a. Sau đó hắn giết Quá»· Nhãn Kim Xung và những ngưá»i khác để hòng diệt khẩuâ€.
Hoắc Vũ Hoàn tán thành :
- Ừ! Rất có lý. Còn Ä‘iá»u thứ hai?
La VÄ©nh Tưá»ng đáp :
- Thứ hai, khi hung thá»§ giết chết cả há» ÄÆ¡n má»›i phát hiện ra ở đấy địa hình thuận lợi, hÆ¡n nữa còn có con đưá»ng thông qua núi cá»±c kỳ bí mật... Quả nhiên đây là má»™t nÆ¡i lý tưởng khó mà có được, cho nên hắn má»›i chiếm dụng làm cá»§a riêng mình. Äiá»u này chứng minh hung thá»§ không chỉ muốn Ä‘oạt lấy bức Bách Lý đồ mà còn muốn xây dá»±ng má»™t thế lá»±c hùng mạnh, để chuẩn bị cho mưu đồ bá nghiệp. Từ đây có thể thấy sào huyệt cá»§a chúng tất nhiên không ngoài phạm vi tỉnh Cam Túc.
Hoắc VÅ© Hoàn ái ngại há»i :
- Nhưng tỉnh Cam Túc rất lớn, làm sao biết chúng trốn ở đâu?
La VÄ©nh Tưá»ng mỉm cưá»i nói :
- Việc này rất đơn giản. Chỉ cần chúng ta dùng má»™t kế nhá» là tá»± động bá»n chúng hiện thân ngay.
Hoắc Vũ Hoàn nôn nóng :
- Äệ đã có diệu kế gì?
La VÄ©nh Tưá»ng trả lá»i :
- Tên hung thá»§ kia lâu nay không phải vẫn giả danh cá»§a đại ca hay sao? Vá» việc này, ngoài chúng ta ra chỉ có má»™t mình hung thá»§ biết rõ lòng dạ cá»§a hắn mà thôi... Bây giá», chúng ta tương kế tá»±u kế, cố ý truyá»n tin tức ra bên ngoài, nói là có ngưá»i giả mạo Chỉ Äao Hoắc VÅ© Hoàn ở bên ngoài hành hung sát nhân. HÆ¡n nữa, hai Hoắc VÅ© Hoàn giả và thật cÅ©ng đã hẹn nhau quyết chiến má»™t trận sinh tá»­... Nếu như tin này lá»t được vào tay hung thá»§, đại ca thá»­ nghÄ© hắn sẽ có phản ứng gì?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là hắn sẽ cảm thấy kỳ quái. Chẳng lẽ còn có ngưá»i thứ hai giả mạo Hoắc VÅ© Hoàn hay sao?
Lâm Tuyết Trinh vội xen vào :
- Hung thủ cũng có thể nghĩ ra đây là cạm bẫy của chúng ta cố ý bày ra để dụ hắn.
La VÄ©nh Tưá»ng gật đầu :
- Äúng vậy. Tất nhiên hắn cÅ©ng có suy nghÄ© như vậy. Nhưng bất luận hắn nghÄ© thế nào Ä‘i chăng nữa, tại hạ cÅ©ng dám chắc hắn nhất định sẽ đến nÆ¡i giao hẹn quyết đấu đúng giá».
- Tại sao?
- Bởi vì hắn cÅ©ng rất muốn thấy được mặt thật cá»§a Chỉ Äao Hoắc VÅ© Hoàn.
Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên há»i :
- à của tam ca muốn nói là hung thủ cũng không hỠbiết đến đại ca?
- Äúng như vậy!
Lâm Tuyết Trinh càng ngạc nhiên hơn :
- Nếu như ngay cả đại ca hắn cũng không biết mặt, vậy hắn giả danh hiệu của đại ca để làm gì?
La VÄ©nh Tưá»ng nói :
- Hung thá»§ giả mạo đại ca không ngoài hai mục đích. Má»™t là hắn có thù vá»›i đại ca nên má»›i dùng thá»§ Ä‘oạn giá há»a, để ép đại ca phải lá»™ diện. Thứ hai là hắn muốn lợi dụng ưu thế là má»i ngưá»i cÅ©ng không ai biết qua mặt thật cá»§a đại ca để dá»… dàng hành sá»±... Nhưng bất luận là mục đích nào Ä‘i nữa, cÅ©ng Ä‘á»u chứng minh là hung thá»§ chưa từng gặp qua đại ca. Nếu không, lúc ở trên đỉnh núi cá»§a Nguyệt Quậc, hắn không cần phải khoác áo choàng và đội nón che mặt để làm ra vẻ thần bí như vậy.
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n lên tiếng :
- Nhưng ta tá»± há»i bình sanh chưa có hiếp đáp hay là giết má»™t ai, thì làm gì có kẻ thù. Còn nếu nói hắn mượn danh ta để hành sá»±, thì trên Ä‘á»i này có rất nhiá»u nhân vật lừng danh trong thiên hạ... Vậy tại sao hắn không giả mạo danh hiệu cá»§a những ngưá»i khác, mà lại chá»n ngay tên Hoắc VÅ© Hoàn cá»§a ta chứ?
La VÄ©nh Tưá»ng mỉm cưá»i nói :
- Äây má»›i chính là chá»— thông minh cá»§a hắn. Hoàn Phong thập bát kỳ hành tung vô cùng thần bí. Cho dù có bị đối phương hoài nghi, hắn cÅ©ng không bao giá» bị bại lá»™ chân tướng... Nhưng có Ä‘iá»u hắn không nghÄ© tá»›i Mạnh thiếu hiệp và Lâm cô nương đã nghÄ© ra tuyệt kế “Giấu ngưá»i trong rươngâ€, nên cuối cùng cÅ©ng gặp được đại ca.
Hoắc VÅ© Hoàn không khá»i căm phẫn :
- Tên thất phu này thật là đáng ghét. Nếu hắn không giả mạo danh hiệu của ta, ta cũng không tha cho hắn.
Lâm Tuyết Trinh nói :
- Tam ca đã có cách bắt hắn hiện thân, vậy chúng ta hãy mau y theo kế hoạch mà hành sự đi!
La VÄ©nh Tưá»ng đáp :
- Bắt hắn hiện thân tuyệt đối không khó. Nhưng Ä‘iá»u khiến cho má»i ngưá»i lo lắng là hắn ở trong bóng tối, còn ta ở ngoài sáng.
Không may hắn đột nhiên phóng ra ám khí hình cá, lúc ấy chúng ta sẽ khó bỠứng phó.
Hoắc Vũ Hoàn lên tiếng :
- Chúng ta có mang theo binh khí, chỉ cần lưu ý một chút thì sợ gì ám khí của hắn?
- Äại ca đừng xem thưá»ng hung thá»§. Ở phá»§ Bảo Äịnh và trên đỉnh Nguyệt Quậc sÆ¡n, hắn đã hai lần phóng ra ám khí hình cá. Lúc ấy hai bên Ä‘á»u là mặt đối mặt, vậy mà hắn chưa há» thất thá»§.
Hoắc Vũ Hoàn hừ một tiếng :
- Äó là hắn nhân lúc đối phương không đỠphòng mà ra tay. Äây chỉ là sá»± may mắn thôi.
La VÄ©nh Tưá»ng nghiêm túc nói :
- Nhưng mà Toán Thiên Äiếu Tá»­, Cá»­u Hoàn Äao Dương Thừa Tổ và Bát Quái Äao Ngụy Thanh Tùng võ công không phải tầm thưá»ng.
Hoắc VÅ© Hoàn có vẻ hÆ¡i cao giá»ng :
- Cứ cho là ám khí của hắn lợi hại đi, chẳng lẽ chúng ta lại sợ hắn sao?
- Äây không phải là sợ mà là...
Lâm Tuyết Trinh mỉm cưá»i nói :
- ÄÆ°á»£c rồi! ÄÆ°á»£c rồi! Kẻ địch còn chưa gặp mà huynh đệ đã lo chống đối nhau rồi. Hai vị đừng có tranh cãi nữa, mà hãy nghe vài lá»i công bằng được không?
Hoắc VÅ© Hoàn cÅ©ng tá»± cảm thấy mình hÆ¡i quá kích động, mỉm cưá»i nói :
- ÄÆ°á»£c! Nếu như cô nương nói có lý, bá»n tại hạ đâu thể không đồng ý.
Thiết Liên Cô nãy giỠvẫn đứng ngoài bàng quang không lên tiếng.
Lúc ấy đột nhiên nàng cưá»i nhạt nói :
- Các vị cứ từ từ tiếp tục bình luận. Thiết Liên Cô này còn phải đi lo hối thúc nhà bếp nấu cơm.
Nói xong nàng liá»n quay lưng bước Ä‘i, và sau đó là tiếng đóng cá»­a cái rầm.
La VÄ©nh Tưá»ng hÆ¡i cau mày lại nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Lâm Tuyết Trinh hình như không há» hay biết, tươi cưá»i nói :
- Äại ca vì nóng lóng muốm tìm hung thá»§, nên đó cÅ©ng là chuyện thưá»ng tình cá»§a con ngưá»i, đương nhiên không có sai. Còn tam ca thì lo lắng vỠám khí lợi hại cá»§a đối phương, nên không thể nói là không đúng. Cho nên muá»™i nói má»™t câu công bằng là hai ngưá»i Ä‘á»u đúng. Nhưng mà đồng thá»i cả hai ngưá»i cùng sai.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên :
- Như vậy là sao chứ?
Lâm Tuyết Trinh đáp :
- Trong hai huynh, má»™t ngưá»i thì không há» suy nghÄ©, còn má»™t ngưá»i thì lo lắng thái quá. Vì vậy ý cá»§a hai ngưá»i không phải là cách hay. Mà phải nghÄ© ra má»™t phương cách dá»± phòng khi hung thá»§ phóng ra ám khí, như vậy má»›i là việc chánh.
- Nghe giá»ng nói cá»§a cô nương thì hình như cô nương đã nghÄ© ra má»™t phương pháp hoàn hảo rồi thì phải?
Lâm Tuyết Trinh nhướng mắt :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không chỉ là má»™t mà hai cách nữa là khác.
Hoắc Vũ Hoàn nói :
- Cô mương nói ra xem thử
Lâm Tuyết Trinh quay sang La VÄ©nh Tưá»ng :
- Tam ca! Trước tiên muá»™i muốn thỉnh vấn tam ca má»™t vài vấn Ä‘á». Giả sá»­ bây giá» ta đã tung tin có hai vị Hoắc VÅ© Hoàn giả và thật giao hẹn quyết đấu... Äến lúc ấy chúng ta an bày má»™t trận giả để nhá»­ hung thá»§ vào tròng, đúng vậy không?
- Äúng vậy.
Lâm Tuyết Trinh lại tiếp :
- NÆ¡i giao chiến phải là má»™t hoang sÆ¡n, hay là má»™t cổ miếu nào đó, mà ít có ngưá»i lui tá»›i. Còn thá»i gian thì càng khuya càng tốt đúng không?
- Không sai. ÄÆ°Æ¡ng nhiên địa Ä‘iểm càng hoang vắng và thá»i gian càng khuya thì việc hành sá»± lại càng dá»… dàng hÆ¡n.
- Vậy tam ca thử đoán xem sau khi hung thủ đến địa điểm giao đấu thì đầu tiên phải làm gì?
La VÄ©nh Tưá»ng nói ngay mà không cần suy nghÄ© :
- Không cần đoán cũng biết hắn sẽ tìm một nơi kín đáo để ẩn nấp, và quan sát tình hình trận quyết đấu
Lâm Tuyết trinh cưá»i nói :
- Nếu đã như vậy, thế tại sao chúng ta không chuẩn bị cho hắn má»™t chá»— nấp lý tưá»ng trước, rồi ngầm bầy thiên la địa võng ở đó để hắn tá»± chui vào...
Hai mắt La VÄ©nh Tưá»ng chá»›p chá»›p, buá»™t miệng nói :
- Diệu kế! Không ngá» kế sách cá»§a Lâm Tuyết Trinh cô nương huyá»n diệu chẳng khác gì cá»§a Gia Cát Lượng ngày xưa.
Lâm Tuyết Trinh hÆ¡i cúi ngưá»i mỉm cưá»i nói :
- Không dám! Không dám! Tam ca quá lá»i như vậy, chẳng khác nào là mắng muá»™i.
Hoắc Vũ Hoàn phấn khởi nói :
- Äây quả thật là má»™t hảo kế, còn cách thứ hai như thế nào?
Lâm Tuyết Trinh nói :
- Vừa rồi là kế dụ địch, nếu như các vị cho rằng có thể sử dụng được thì muội nói tiếp kế thứ hai là phòng địch. Còn nếu như không sử dụng được, vậy kế sách thứ hai đâu cần phải nói ra.
La VÄ©nh Tưá»ng đáp :
- Kế sách thì rất hay và đương nhiên có thể sá»­ dụng được. Nhưng mà, còn có vài chi tiết nhá» chúng ta cần thương lượng... Thí dụ như muốn dụ địch thành công, đại ca phải đích thân ra mắt. Lỡ như trong lúc đối phương khẩn trương, thi triá»n ám khí hình cá...
Lâm Tuyết Trinh mỉm cưá»i tiếp lá»i :
- Kế phòng địch mà muá»™i muốn nói chính là cách đối phó vá»›i ám khí hình cá cá»§a hung thá»§... Má»—i lần hung thá»§ giết ngưá»i Ä‘á»u không phải nhắm vào huyệt Bách Há»™i trên đỉnh đầu cá»§a đối phương hay sao? Chúng ta chỉ cần dấu má»™t vật trên đỉnh đầu cá»§a đại ca, như vậy còn sợ gì ám khí hình cá cá»§a hung thá»§?
La VÄ©nh Tưá»ng liá»n đáp :
- Vật gì vậy?
- Chính là cái nghiêng má»±c bằng đá cá»§a Lãnh Diện Hoa Äà.
Hoắc VÅ© Hoàn bất giác bật cưá»i, gật đầu nói :
- Kế sách thứ nhất vừa rồi cá»§a cô nương rất cao minh. Ngược lại kế sách thứ hai thì quá ư bình thưá»ng.
Lâm Tuyết Trinh nói :
- Äại ca! Huynh đừng cho rằng đây là biện pháp không hay, kỳ thá»±c nó rất là hữu hiệu. Nếu như tên hung đồ kia ngầm ra tay hạ độc thá»§, không những không đả thương được đại ca. Ngược lại hắn còn tặng cho chúng ta má»™t cái ám khí hình cá hoàn chỉnh.
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i nói :
- Nói như cô nương, từ nay vá» sau, phàm má»—i khi chúng ta găp hắn Ä‘á»u phải đội má»™t cái lu nhá» lên đầu thì có thể an toàn hay sao? Cô nương nên nhá»›, ám khí hình cá cá»§a hung đồ có tất cả tá»›i má»™t trăm cái. HÆ¡n nữa, không nhất định hắn chỉ tập kích trên đỉnh đầu, mà các bá»™ phận khác hắn vẫn có thể hạ thá»§ giống như vậy.
- Các bộ phận khác không phải là chỗ hiểm yếu. Dù cho có thỠthương, cũng cứu chữa được.
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói :
- Cho dù viên đá kia có thể phòng thân, nhưng cÅ©ng chỉ sá»­ dụng cho má»™t ngưá»i mà thôi. Lẽ nào tánh mạng cá»§a Hoắc má»— này quí báu, còn tính mạng cá»§a ngưá»i khác không đáng giá hay sao?
- Nếu hung đồ có muốn ra tay, tất nhiên là nhắm vào đại ca trước. Hắn đâu có thể ngá» răng chúng ta đã có phòng bị và vô hiệu hóa ám khí cá»§a hắn... Lúc ấy tâm trí hắn sẽ hoang mang, còn cÆ¡ há»™i đâu mà đả thương ngưá»i khác...
La VÄ©nh Tưá»ng mỉm cưá»i xen vào :
- Hai vị đừng tranh luận nữa. Lần này hai vị cÅ©ng phải nghe lá»i công bằng cá»§a tại hạ. Kiến giải cá»§a đại ca rất là chính xác. Biện pháp cá»§a Lâm cô nương cÅ©ng không thể nói là không sá»­ dụng được. Vế việc đỠphòng hung đồ phóng ám khí hình cá, tại hạ đã nghÄ© đến má»™t phương pháp vô cùng vẹn toàn. Vá» việc này hãy giao cho tại hạ phụ trách.
Hoắc VÅ© Hoàn há»i :
- Äệ có biện pháp vẹn toàn gì?
- Äệ sẽ tìm cách đả thương đôi tay hắn trước, khiến cho hắn không thể phóng ám khí được.
La VÄ©nh Tưá»ng ngừng lại mỉm cưá»i, rồi nói tiếp :
- Nếu như muốn thá»±c hành kế hoạch này, phải bắt đầu từ hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n đưá»ng cá»§a vị Tào đại phu kia trước. Äặc biệt tin tức vá» thá»i gian cá»§a trận quyết đấu không thể để cho ngưá»i cá»§a Song Long tiêu cục và Yến SÆ¡n tam thập lục trại biết được... Nếu không e rằng sợ việc sẽ lại xảy ra giống như ở Tiểu Nguyệt sÆ¡n trang lần trước.
Hoắc Vũ Hoàn nói :
- Nhắc đến Song Long tiêu cục và Yến SÆ¡n tam thập lục trại, quả thật không thể không đỠphòng. Hai bá»n ngưá»i này cứ quấy phá chúng ta mãi thật đáng ghét.
Lâm Tuyết Trinh cũng nói :
- Bá»n tay chân cá»§a Miêu Phi Hổ rất nhiá»u, phá»§ Lan Châu lại nằm trong phạm vi cá»§a Long Thuyá»n bang. Thêm vào còn có Song Long tiêu cục và Thần Toán Tá»­ Liá»…u Nguyên. Việc này muốn giấu bá»n chúng e rằng không phải dá»….
La VÄ©nh Tưá»ng gật đầu nói :
- Trên thá»±c tế tại hạ cÅ©ng biết rất khó giấu được bá»n há». Cho nên, tại hạ quyết định chá»n má»™t nÆ¡i cách biệt thật xa, và an toàn để dẫn dụ bá»n chúng vào, rồi tạm thá»i nhốt bá»n chúng lại, đợi sau khi xong việc lại thả bá»n há» ra. Làm vậy chúng ta không cần phải lo lắng vá» bá»n chúng nữa.
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n há»i :
- Vậy nơi đó ở đâu?
- Chính là nông trang cá»§a nhà há» ÄÆ¡n ở Tây Khuynh sÆ¡n. NÆ¡i đó có má»™t con đưá»ng bí mật. Nếu như có thể dụ bá»n chúng vào bên trong và nhốt lại thì dù cho có bản lãnh thông thiên Ä‘i nữa cÅ©ng không có cách chi thoát ra được...
Kế tiếp, La VÄ©nh Tưá»ng Ä‘em những kế sách cá»§a mình chuẩn bị, làm thế nào đỠtruyá»n tin tức ra ngoài, lám cách chi để nhốt bá»n ngưá»i cá»§a Song Long tiêu cục và Yến SÆ¡n, làm thế nào để an bày chá»— ẩn nấp cho hung thá»§... má»—i việc Ä‘á»u nói cho hai ngưá»i nghe qua.
Hoắc VÅ© Hoàn nghe xong liá»n tán đồng :
- Má»i việc không thê chần chừ được. Chúng ta ăn cÆ¡m xong lập tức chuẩn bị lên đưá»ng Ä‘i Lan Châu ngay. Còn các huynh đệ khác sẽ khở hành sau. Má»i ngưá»i cứ y theo kế hoạch mà chia ra hành sá»±. Có thể vạch được mặt thật cá»§a hung đồ hay không, Ä‘á»u toàn là nhá» vào lần này cà.
* * * * *
Äồng NhÆ¡n đưá»ng được xem là hiệu thuốc lá»›n nhất nhì trong thành Lan Châu. Chá»§ nhân cá»§a nó là Tào Dung, hiệu Lạc SÆ¡n, là má»™t đại phu danh tiếng mà tất cả má»i ngưá»i gần xa Ä‘á»u biết đến.
Tục ngữ thưá»ng nói: “Phật chỉ độ được ngưá»i có duyên, y thuật không thể chữa được bệnh chếtâ€. Cho dù y thuật cá»§a Tào đại phu rất là cao siêu và những dược thảo quý hiếm chất trong Äồng NhÆ¡n đưá»ng cao như núi. Nhưng đến khi Tào đại phu lâm trá»ng bệnh, thì y thuật và được thảo cÅ©ng trị không khá»i bịnh tình cá»§a lão.
Tào Lạc SÆ¡n năm nay đã bảy mươi bảy tuổi. Sau khi phu nhân cá»§a lão qua Ä‘á»i sá»›m, lão vẫn ở vậy cho đến bây giá». Bởi cÅ©ng vì lẽ đó, lão chẳng có má»™t ngưá»i để nối dõi.
Cho nên bây giá» lão chợt ngã bệnh thì những kẻ muốn mưu Ä‘oạt tài sản cá»§a lão như là há» hàng xa, thân thích gần, liá»n lÅ© lượt kéo vá».
Vì không chịu được sá»± ồn ào cá»§a đám bà con thân thích, nên Tào Lạc SÆ¡n bèn cho đóng cá»­a hiệu thuốc, còn mình âm thầm dá»i đến tòa trang viện ở bên ngoài thành để tịnh tâm dưỡng bệnh.
Tòa trang viện cá»§a Tào gia nằm dưới chân má»™t ngá»n núi nhá», gần con sông A Can bên ngoài Tịnh An môn. Tuy nó không hùng vÄ© và khí phái như Tiểu Nguyệt sÆ¡n trang cá»§a cố Quá»· Nhãn Kim Xung, nhưng cÅ©ng có tưá»ng cao bao bá»c chung quanh. Phía trước cÅ©ng có nước, sau lưng cÅ©ng có núi. CÅ©ng có đình viện và những cây đại thá» tá»a bóng mát chung quanh.
Ngoài mấy đứa tá»› gái hầu hạ cho Tào Lạc SÆ¡n ra, lão còn nuôi bảy tám gã đại hán và mưá»i mấy con chó cá»±c kỳ hung tợn.
Cánh cửa lớn của toàn trang viện suốt ngày cứ đóng chặt.
Những gia nhân muốn ra vào, Ä‘á»u Ä‘i bằng lối cá»­a vưá»n ở phía sau hậu viện. Bên ngoài cá»­a vưá»n có má»™t con sông nhá», có thể thông vá»›i thị trấn ở cá»­a sông A Can.
Cứ má»—i ngày sá»›m chiá»u hai lần, Ä‘á»u có những chiếc ghe nhá» buôn bán rau cải va thịt cá ghé lại trước cá»­a vưá»n. Buổi sáng há» bán thức ăn, rau quả cho trang viện, buổi chiá»u thì ghé lại lấy rác rưởi mang Ä‘i.
Ngưá»i giữ cá»­a ở phía sau hậu viên là má»™t lão già tuổi ngoài ngÅ© tuần.
Má»i ngưá»i trong trang viện Ä‘á»u gá»i là Lý Thất gia.
Äừng thấy Lý Thất gia bị câm Ä‘iếc và lưng gù mà xem thưá»ng. Tất cả mưá»i mấy con chó dữ trong nhà Ä‘á»u do má»™t tay lão nuôi dưỡng. Bày tám tên đại hán cÅ©ng do má»™t mình lão quản lý.
Nghe nói má»™t tay cá»§a lão có thể khống chế mưá»i mấy con chó. Còn tay kia có thể đối phó má»™t hÆ¡i vá»›i bảy, tám tên đại hán to xác. Bởi vậy cho nên bá»n đại hán trong trang viện Ä‘á»u gá»i lão là “Thất giaâ€
Từ lúc Tào Lạc Sơn đến tòa trang viện này duỡng bệnh, những kẻ hỠhàng thân thích xa cũng không còn bước được chân vào nhà hỠTào nữa.
Lý Thất gia ngoài việc hai buổi sáng chiá»u ngồi trấn giữ trước cá»­a phía sau hậu viện, lão còn đích thân giám sát bá»n gia nhân mua thức ăn và cả trao đổi đồ cÅ© nữa. Ngay cả con ruồi cÅ©ng đứng hòng lá»t được vào bên trong nếu không có phép cá»§a lão.
Vào buổi chiá»u hôm nay, vẫn như thưá»ng lệ, trên khúc sông nhá» từ từ tiến đến má»™t chiếc ghe nhỠđược phá»§ kín bít bùng.
Sau đó nó dừng lại bên ngoài cá»­a hậu cá»§a tòa trang viện. Trên đầu chiếc ghe có cắm má»™t lá cá» nhá» màu vàng hình tam giác. Còn sau Ä‘uôi ghe có má»™t gã hán tá»­ đầu đội nón cá», Ä‘ang ngồi thong thả hút thuốc.
Hôm nay chiếc ghe này có vẻ đến sá»›m hÆ¡n má»i khi, nên cánh cá»­a phía sau hậu viện cá»§a Tào gia vẫn chưa được mở.
Sau khi hút hết thuốc trong ống điếu, gã hán tử đưa tay lên kéo vành nón rồi đứng dậy. Kế đó gã châm lửa mồi đèn và treo nó lên mui ghe.
Má»›i đó mà trá»i đã sắp tối rồi.
Trong khoang ghe đột nhiên có ngưá»i thấp giá»ng há»i :
- Äến giá» chưa?
Gã hán tử cũng đáp khẽ lại :
- Gần đến rồi. Äại ca phải cẩn thận. Lão Lý Thất giữ cá»­a vưá»n xem ra không phải là nhân vật đơn giản đâu.
Ngưá»i trong khoang đáp :
- Ta sẽ đỠphòng lão. Nhưng mà đợi đến khi đánh tráo, đệ phải quan sát kỹ để đừng lá»™n ngưá»i.
Gã hán tử nói :
- Nhất định sẽ không có lầm đâu. Chỉ là... Lâm cô nương phải nhá»› kỹ. Tên a hoàn đó gá»i là Nghênh Xuân, khi Ä‘i chân trái hÆ¡i có chút khập khiá»…ng. Mặt tên a hoàn này xem ra không được khôn cho lắm, nhưng kỳ thật lại là kẻ thân tín nhất và lúc nào cÅ©ng ở sát bên mình Tào Lạc SÆ¡n.
Từ trong khoang ghe có má»™t giá»ng nữ truyá»n ra :
- Tam ca cứ yên tâm đi. Muội đã nhớ rõ rồi mà.
Tuy chiếc ghe này không lá»›n, nhưng ngược lại có tá»›i ba ngưá»i. “Äại ca†đương nhiên là Hoắc VÅ© Hoàn, “Lâm cô nương†chính là Lâm Tuyết Trinh, còn gã hán tá»­ đội nón không ai khác hÆ¡n là Bách Biến thư sinh La VÄ©nh Tưá»ng.
Nhưng không hiểu bá»n há» Ä‘ang định “đánh tráo†cái gì? Chẳng lẽ há» Ä‘ang muốn đối phó vá»›i má»™t ả a hoàn ngu đần hay sao?
Ba ngưá»i Ä‘ang thấp giá»ng nói chuyện, phía sau hậu viện Tào gia bá»—ng nhiên có ánh đèn xuất hiện và tiếng bước chân vang lên.
La VÄ©nh Tưá»ng vá»™i vàng nói :
- Äến rồi! Hãy mau chuẩn bị.
Trong khoang ghe liá»n trở lại im lặng như trước.
Chỉ má»™t lát sau, cánh cá»­a vưá»n ở phía sau hậu viện cá»§a Tào gia từ từ được mở ra. Ngưá»i xuất hiện đầu tiên chính là lão Lý Thất gia lưng gù, vừa câm lại vừa Ä‘iếc.
La VÄ©nh Tưá»ng đã đứng sẵn trên ghe, cúi ngưá»i xuống hành lá»…, lá»›n tiếng chào :
- Thất gia! Ngưá»i vẫn khá»e?
Lý Thất làm như không trông thấy. Trước tiên lão đưa cao cây đèn lồng lên soi bên phải và bên trái bức tưá»ng, sau đó má»›i cắm cán cây đèn lồng vào khung cá»­a.
Má»™t đứa tá»› trai chừng mưá»i lăm tuổi Ä‘i sát phía sau lão liá»n đặt má»™t cái ghế tre xuống bên cạnh cá»­a. Sau đó hắn cung kính giÆ¡ tay nói :
- Thất gia má»i ngồi.
Lý Thất liá»n ngồi xuống ghế, từ từ giÆ¡ ngón tay cái ra.
Äứa tá»› trai liá»n cao giá»ng la :
- Thất gia căn dặn thá»i gian vẫn là má»™t cây hương. Các vị đại thúc, đại nương và tỉ tỉ nếu có việc xin má»i hãy nhanh nhanh lên.
Nói xong, quả nhiên hắn đốt một cây hương cắm bên cạnh cây đèn lồng.
Cây hương vừa được đốt lá»n, ở trong vưá»n lập tức ùa ra má»™t nhóm nam nữ, vú già và a hoàn. Có ngưá»i thì xách những cái rương, có kẻ ôm quần áo cÅ© mang ra đổi hàng hóa.
La VÄ©nh Tưá»ng cÅ©ng đã chuẩn bị sẵn, liá»n khiêng má»™t cái rương gá»— lá»›n lên bá». Bên trong cái rương Ä‘á»u là những thứ rẻ tiá»n như son phấn, đồ trang sức, kim chỉ tạp hóa...
Bá»n a hoàn và vú già Ä‘á»u vây chặt lấy La VÄ©nh Tưá»ng. Bá»n há» muốn đổi y phục cÅ© để lấy đồ trang sức và kim chỉ.
Bá»n nam nhân Ä‘a phần mang những cái ly và bình rượu đã cÅ© hoặc đã mẻ má»™t chút để đổi lấy má»™t ít tiá»n lẻ hay là má»™t đôi vá»› má»›i.
Má»™t mình La VÄ©nh Tưá»ng phải ứng phó vá»›i nhiá»u ngưá»i như vậy, nên đã khiến cho tay chân luống cuống cả lên. Hoắc VÅ© Hoàn và Lâm Tuyết Trinh vẫn nấp ở trong khoang ghe không há» ra mặt.
Sau khi đã đổi được những thứ vừa ý, bá»n a hoàn và vú già cÅ©ng dần dần rút lui. Nhưng trong số bá»n há» trước sau vẫn không thấy có bóng dáng cá»§a Nghênh Xuân.
Mới đó mà cây hương đã cháy hơn phân nửa rồi.
Lúc này trong lòng La VÄ©nh Tưá»ng không khá»i nôn nóng. Nhìn thấy tất cả má»i ngưá»i ở Tào gia Ä‘á»u đã tản ra hết, La VÄ©nh Tưá»ng liá»n vá»™i vã đến bên cá»­a vưá»n. Má»™t mặt lấy từ trong ngưá»i ra má»™t cái bao giấy nhá» nhét vào tay tên tá»› trai, mặt khác cưá»i thân thiện nói :
- Tiểu ca! Vật má»n này là do tiện nữ cá»§a tại hạ căn dặn mang đến đặc biệt tặng cho tiểu ca.
Tên tá»› trai nhìn La VÄ©nh Tưá»ng từ đầu đến chân má»™t lượt, rồi lên tiếng há»i :
- Lão là...
La VÄ©nh Tưá»ng cưá»i cưá»i :
- Ngay cả tại hạ tiểu ca cÅ©ng không nhận ra sao? Tại hạ há» Từ, tiện nữ cá»§a tại hạ chính là Thúy Hoa, thưá»ng hay mang đồ đến đây trao đổi.
Tên tớ trai “à†lên một tiếng rồi nói :
- Hóa ra lão là thân phụ của Thúy Hoa sao? Hèn chi nhìn lão thấy là lạ, mà cũng có quen quen. Sao lâu nay không thấy lão tới vậy?
- Äúng thế! Trước giá» sức khá»e tại hạ không được tốt lắm, thưá»ng hay bị Ä‘au ốm luôn. Những việc kiếm sống trên ghe Ä‘á»u giao cho tiện nữ và mẫu thân cá»§a nó cả... Thưá»ng ngày há» cứ bảo rằng, may mắn lắm nên cứ gặp được sá»± quan tâm chiếu cố cá»§a tiểu ca đây.
Tên tá»› trai cưá»i :
- Có gì đâu mà gá»i là quan tâm chiếu cố. Chỉ là tất cả má»i ngưá»i trong trang trước nay Ä‘á»u hay trao đổi hàng hóa vá»›i hai ngưá»i há». Vì thế hai bên đã quen mặt.
Nói xong, hắn liá»n mở cái bao giấy ra. Bên trong là má»™t cái túi thÆ¡m được thêu rất tinh xảo.
Tên tá»› trai vô cùng mừng rỡ, hắn lấy cái túi thÆ¡m đưa cho La VÄ©nh Tưá»ng xem rồi nói :
- Thất gia! Vị Từ đại thúc đây chính là thân phụ của Thúy Hoa cô nương. Thất gia xem cái túi thơm này, tiểu nhân có thể nhận được không?
Lý Thất gia dưá»ng như không nghe thấy, mà dưá»ng như cÅ©ng nghe thấy. Lão ta chỉ lạnh lùng nhìn La VÄ©nh Tưá»ng mà trên mặt không há» có biểu hiệu gì. Chả biết lão có câm và Ä‘iếc thật hay không
La VÄ©nh Tưá»ng vá»™i lấy từ trong ngưá»i ra má»™t bao giấy khác, hai tay dâng lên trước mặt Lý Thất cưá»i nói :
- Ãây là vật má»n cá»§a tiện nữ tiểu nhân tá» lòng thành kính vá»›i Thất gia, xin Thất gia nhận cho.
Lý Thất không đưa tay ra lấy, ngược lại tên tá»› trai liá»n đón nhận cái bao giấy. Vừa má»›i mở ra xem, hắn đã vá»™i kêu lên :
- A! Là má»™t há»™p thuốc còn má»›i tinh. Sợ rằng nó không dưới mưá»i lạng bạc?
La VÄ©nh Tưá»ng nói :
- Há»™p thuốc này là do má»™t vị bằng hữu cá»§a tiểu nhân để lại, chỉ tính có năm lượng bạc mà thôi. Nếu mua tại chợ thì e rằng có mưá»i lăm lượng bạc cÅ©ng chưa chắc mua được. Tuy chẳng phải là bảo vật vô giá gì, nhưng cÅ©ng đáng cho Thất gia dùng tạm.
Trên mặt Lý Thất vẫn không hỠcó biểu hiệu gì. Nhưng lão gật đầu, rồi lấy hộp thuốc cất vào trong tay áo.
Tên tá»› trai cÅ©ng cất cái túi thÆ¡m vào trong ngưá»i, tươi cưá»i nói :
- Thất gia cá»§a ta trước giá» không nhận qua lá»… vật cá»§a má»™t ai, đây là lần đầu tiên ngưá»i phá lệ.
La VÄ©nh Tưá»ng vá»™i cung tay cúi ngưá»i :
- Äa tạ thất gia đã nể mặt.
Tên tớ trai xua tay :
- Äã trao đổi xong hết chưa? Ngày mai hãy trở lại tiếp. Lão nhá»› nói vá»›i Thúy Hoa cô nương cho tại hạ gá»­i lá»i cảm tạ.
La VÄ©nh Tưá»ng không trả lá»i hắn. Ngược lại vẫn đứng nhìn vào trong vưá»n mà chưa chịu Ä‘i.
Tên tá»› trai thấy thế liá»n há»i :
- Lão còn có việc gì hay không?
- Xin há»i tại sao hôm nay không thấy Nghênh Xuân cô nương?
- Lão muốn gặp cô ấy?
- Không phải, chuyện là vầy, mấy hôm trước Nghênh Xuân cô nương có nói là muốn mua má»™t cái áo bông, nhưng tất cả những cái áo có ngày hôm đó cô ta không vừa ý cái nào hết. Bởi vậy hôm nay tại hạ đặc biệt mang đến cho cô ấy vài cái áo má»›i, vừa được chở từ thành đô vá»...
La VÄ©nh Tưá»ng chưa nói hết câu, đột nhiên có tiếng gá»i lá»›n :
- Tiểu Tưá»ng từ, ngươi hãy khoan đóng cá»­a, ta còn muốn mua má»™t chút đồ.
Tiếng gá»i vừa dứt thì má»™t a hoàn mình mặc y phục màu xanh chạy khập khiá»…ng từ trong vưá»n ra.
A hoàn này tuổi chừng hai ba, hai bốn, mắt to mày rậm. Äích thật nét mặt có hÆ¡i ngu đần. Tuy má»™t chân bị khập khiá»…ng, nhưng ả chạy rất nhanh. Tiếng gá»i vừa dứt thì ngưá»i cÅ©ng đã ra đến cá»­a.
Nghênh Xuân vừa nhìn thấy La VÄ©nh Tưá»ng liá»n ngạc nhiên há»i tên tá»› trai :
- Tại sao hôm nay không thấy Thúy Hoa đến mà đổi ngưá»i khác chứ?
Tên tá»› trai cưá»i đáp :
- Vị Từ đại thúc này chính là phụ thân của Thúy Hoa cô nương đấy.
Nghênh Xuân lấy làm lạ nói :
- Thật vậy sao? Vậy tại sao ta chưa có gặp qua lão?
La VÄ©nh Tưá»ng liá»n lên tiếng :
- Cô nương thật là mau quên. Tháng trước, Nghênh Xuân cô nương muốn mua một cây kéo cắt vải, lần đó chính tại hạ mang tới, bộ cô nương quên rồi hay sao?
Nghênh Xuân chớp chớp hai mắt rồi bảo :
- Ồ! Ta nhớ ra rồi. Thật sự là có việc này. Lần đó lão mập mạp hơn bây giỠmột chút có đúng không?
La VÄ©nh Tưá»ng vá»— tay má»™t cái reo lên :
- Nghênh Xuân cô nương không hổ là má»™t ngưá»i có trí nhá»› tuyệt vá»i. Bởi vì gần đây lão mắc má»™t con bệnh nặng, cho nên má»›i ốm như vậy.
Nghênh Xuân liá»n há»i :
- Tại sao hôm nay Thúy Hoa không đến?
- Ai da! Äừng nhắc tá»›i nó nữa. Trẻ con làm việc thưá»ng không bao giá» cẩn thận. Sáng sá»›m hôm nay nó Ä‘un nước sôi, vì sÆ¡ ý nên đẽ bị bá»ng. Bởi vậy lão má»›i thay nó Ä‘i kiếm miêng ăn.
- Chiếc áo bông mà ta cần, cô ấy có dặn lão mang đến hay không?
La VÄ©nh Tưá»ng liá»n vá»™i vàng đáp :
- Có mang đến! Có mang đến! Không chỉ có áo, phấn son mà còn có cả mấy há»™p chỉ màu các loại. Tất cả Ä‘á»u đã chuẩn bị sẵn cho cô nương hết rồi.
Nghênh Xuân lại há»i tiếp :
- Vậy chứ là màu gì?
La VÄ©nh Tưá»ng liá»n kể :
- Tất cả Ä‘á»u màu xanh như là: màu xanh táo, màu xanh nước biển, màu xanh cá» non...
Bởi vì La VÄ©nh Tưá»ng nhìn thấy y phục cá»§a Nghênh Xuân mặc toàn là màu xanh, thắt lưng màu xanh và ngay cả trang sức trên ngưá»i cÅ©ng lại là màu xanh. La VÄ©nh Tưá»ng Ä‘oán rằng tất nhiên ả a hoàn này đặc biệt yêu thích màu xanh, vì vậy mà La VÄ©nh Tưá»ng má»›i kể má»™t hÆ¡i bảy, tám loại màu tương tá»± như vậy.
Quả nhiên La VÄ©nh Tưá»ng đã đánh trúng vào những màu mà Nghênh Xuân Ä‘á»u thích cả.
Chỉ thấy ả reo lên như trẻ nít :
- Hay quá! Tất cả lão để đâu? Hãy mau dẫn ta đi xem thử?
- Toàn bá»™ lão Ä‘á»u để ở trong ghe. Äể lão xuống ghe lấy lên cho cô nương tùy ý lá»±a chá»n.
Nghênh Xuân nôn nóng nói :
- Không cần. Äể ta tá»± lên ghe lá»±a chá»n được rồi.
Dứt lá»i, ả liá»n khập khiá»…ng xuống ghe.
La VÄ©nh Tưá»ng vá»™i vàng bước xuống ghe trước để dìu ả, đồng thá»i lão lá»›n tiếng nói :
- Nghênh Xuân cô nương hãy thận trá»ng. Ván ghe rất trÆ¡n... hÆ¡i cúi thấp đầu xuống, lưu ý đừng để va vào mui ghe.
La VÄ©nh Tưá»ng nói rất lá»›n như vậy là để ra hiệu cho Hoắc VÅ© Hoàn ở trong khoang chuẩn bị hành động. Ngoài ra còn có tác dụng khác là làm giảm bá»›t Ä‘i sá»± tập trung cá»§a Lý Thất và tên tá»› trai.
Khi Nghênh Xuân vừa cúi đầu xuống chui vào trong khoang. Lập tức má»™t bàn tay to lá»›n từ trong góc cá»­a, nhanh như chá»›p bịt lấy miệng cá»§a ả lại. Äồng thá»i má»™t tay khác Ä‘iểm nhanh vào “à huyệt†sau gáy cá»§a ả.
Cho nên Nghênh Xuân muốn la lên cÅ©ng không được. Liá»n đó ả bị Hoắc VÅ© Hoàn lôi vào trong giữa khoang ghe.
Cùng lúc Lâm Tuyết Trinh phát ra âm thanh vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói :
- á»’! Nhiá»u đến như vậy sao? Tất cả cái nào cÅ©ng Ä‘á»u đẹp, vậy ta biết chá»n cái nào đây? Ta muốn mua vài cái thì phải tốn bao nhiêu lượng bạc?
La VÄ©ng Tưá»ng lúc ấy cÅ©ng chui vào trong khoang cưá»i lá»›n :
- Nếu như cô nương thích thì cứ mỗi loại mua một cái, để bốn mùa mỗi mùa mặc một kiểu.
Tuy hai ngưá»i dùng miệng đối đáp, nhưng tay cá»§a há» không rảnh rang chút nào.
Lâm Tuyết Trinh thì Ä‘ang cấp tốc đổi bá»™ y phục cá»§a Nghênh Xuân Ä‘ang mặc, còn La VÄ©nh Tưá»ng vừa nhìn Nghênh Xuân vừa hóa trang cho nàng thật giống vá»›i ả. Từ kiểu tóc, những trang sức ở trên đầu, cách trang Ä‘iểm.
Chỉ trong má»™t thá»i gian ngắn, công việc hóa trang đã hoàn tất, Lâm Tuyết Trinh tay ôm mấy cái áo bông khập khiá»…ng bước lên bá». Nàng vừa Ä‘i vừa nói :
- Ta sẽ lấy mấy cái áo này trước. Tất cả bao nhiêu tiá»n, má»™t hai ngày nữa tính giá cho ta biết. Nhưng mà lần sau nhá»› mang hai há»™p phấn Bách hoa và dầu hoa Quế cho ta nhé.
Nàng vừa nói vừa lấy má»™t cái áo khoác lên ngưá»i. Thỉnh thoảng nàng cúi đầu nhìn thá»­ lại ngưá»i mình vá»›i cái áo khoác, ra chiá»u rất đắc ý.
Lý Thất và tên tá»› trai có nằm mÆ¡ cÅ©ng không nghÄ© đến Nghênh Xuân đã bị ngưá»i ta tráo đổi.
Äợi đến khi Lâm Tuyết Trinh đã khuất sau cá»­a vưá»n, bá»n há» má»›i đứng lên lấy cái đèn lồng xuống và đóng cá»­a khóa lại.
La VÄ©nh Tưá»ng thở dài nhẹ nhõm, rồi cÅ©ng lập tức bÆ¡i ghe Ä‘i.
* * * * *
Trong má»™t gian nhà gá»— nhá» bên cạnh bá» sông, bên trong được bày ba cái án. Trên má»—i cái án Ä‘á»u có đặt má»™t cái bàn Khổng Minh. Cả ba mặt cá»§a chụp đèn Ä‘á»u được giấy Ä‘en dán lại. Chỉ còn má»™t mặt chánh diện là vẫn còn hắt ánh sáng ra bên ngoài mà thôi.
Ãnh sáng cá»§a ba ngá»n đèn Ä‘á»u được tập trung chiếu vào má»™t cái ghế gá»— được đặt ở giữa gian phòng. Vì lẽ đó, xung quanh căn phòng dưá»ng như chỉ toàn là má»™t màu Ä‘en cả.
Phía trước ba cái án có bày một số hình cụ như lò lửa, roi da, những thanh sắt, ghế hùm...
Phía sau án có Hoắc VÅ© Hoàn, La VÄ©nh Tưá»ng và Thiết Liên Cô Ä‘ang ngồi đó. Hai bên cái ghế gá»— có bốn tên đại hán Ä‘ang khoanh tay đứng im lặng chá» lệnh.
Trên cái ghế gá»— giỠđã có má»™t ngưá»i Ä‘ang bị trói. Äó chính là a hoàn Nghênh Xuân cá»§a Tào Lạc SÆ¡n.
Bá»—ng nhiên La VÄ©nh Tưá»ng đập mạnh tay xuống bàn hét lá»›n :
- A đầu! Nguoi có biết bá»n ta là ai hay không?
Nghênh Xuân toàn thân run lẩy bẩy, vội vàng lắc đầu nói :
- Nô tỳ... nô tỳ không biết.
La VÄ©nh Tưá»ng lại quát lá»›n :
- Bây giá» ta nói cho ngươi biết, chúng ta chính là Hoàn Phong thập bát kỳ lừng danh khắp thiên hạ. Äồng thá»i cÅ©ng là những cưá»ng đạo giết ngưá»i trong nháy mắt. Bây giá» ngươi phải khai thật cho ta biết. Nếu không, ngươi sẽ được nếm thá»­ hình phạt cá»§a bá»n ta.
Nghênh Xuân lập cập nói :
- Nhưng... các vị muốn nô tỳ phải nói cái gì?
La VÄ©nh Tưá»ng cưá»i nhạt :
- Trước tiên ta há»i ngươi. Sá»± việc xảy ra ở Tiểu Nguyệt sÆ¡n trang xảy ra trước đây không lâu, ngươi có biết hay không?
- Là việc Kim tam gia vừa qua Ä‘á»i?
- Không sai.
- Vá» việc này tất cả má»i ngưá»i ở thành Lan Châu Ä‘á»u biết. Khi Kim tam gia lâm bệnh, ngưá»i còn má»i lão gia cá»§a nô tỳ đến xem mạch.
La VÄ©nh Tưá»ng vá»™i cướp lá»i :
- Ta muốn há»i vá» việc Kim Xung bị ngưá»i hạ độc, chứ không phải quá»· kế mắc bệnh giả chết cá»§a hăn.
Nghênh Xuân vô cùng ngạc nhiên :
- Kim lão gia quả thật là bị bệnh nặng mà chết. Ai nói là lão bị mưu hại hạ độc qua Ä‘á»i chứ?
La VÄ©nh Tưá»ng thấp gịong :
- Ngươi không chịu nói ra sự thật?
- Có trá»i đất chứng giám, lá»i cá»§a nô tỳ nói ra Ä‘á»u là sá»± thật.
La VÄ©nh Tưá»ng vậy tay má»™t cái nói :
- Ngưá»i đâu. Hãy nướng những cây sắt lên và chuẩn bị. Nếu như ả còn nói dối má»™t câu nào nữa, các ngươi đóng dấu lên trên mặt ả cho ta.
Bốn tên liá»n đáp má»™t tiếng. Má»™t tên lập tức thổi lá»­a cho cháy bùng lên, còn má»™t tên lấy mấy cây sắt cắm vào lò lá»­a.
Hai tên còn lại nắm tóc Nghênh Xuân kéo ra phía sau, để cho mặt ả ngẩng cao lên chuẩn bị hành hình.
Lử trong lò cháy phừng phừng, chỉ một chút sau thì mấy cây sắt đã đỠrực lên.
Tên đại hán lấy má»™t cây ra nhúng vào trong chậu nước để thá»­ độ nóng. Chỉ nghe má»™t cái “xèoâ€, từ trong chậu nước có má»™t luồng khói xanh bốc lên.
La VÄ©nh Tưá»ng cưá»i khanh khách nói :
- Ta há»i ngươi lại má»™t lần nữa, Kim Xung bị bệnh mà chết hay là bị hạ độc mà chết?
Bốn tên đại hán cùng đồng thanh quát lớn :
- Nói!
Nghênh Xuân lắp bắp :
- Nô tỳ xin nói... nô tỳ xin nói. Kim tam gia bị ngưá»i ta hạ độc mà chết... Nhưng mà ngưá»i hạ độc không phải là lão gia cá»§a nô tỳ.
La VÄ©nh Tưá»ng gật đầu :
- Việc này bá»n ta đã biết rồi. Ngưá»i hạ độc chính là quản gia cá»§a Tiểu Nguyệt sÆ¡n trang Lý Thuận đúng không?
- Dạ phải, chính hắn ta...

Hết hồi 12.
Tài sản của phamhau1986

  #13  
Old 29-06-2008, 10:27 AM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Hồi 13
Äồng Tẩu song kỳ


La VÄ©nh Tưá»ng lại nói :
- HÆ¡n nữa bá»n ta còn biết Lý Thuận hiện giá» vẫn còn Ä‘ang nấp ở hậu viện cá»§a Tào gia. Äúng hay không?
Nghênh Xuân thất kinh, ấp úng đáp :
- Chuyện này... chuyện này...
La VÄ©nh Tưá»ng quát lá»›n :
- Ngươi còn dám định giấu diếm?
Cùng vá»›i tiếng quát là má»™t cây sắt cháy đỠrá»±c được đưa đến trước mặt ả. Khoảng cách từ cây sắt đến mặt ả không quá má»™t tấc. Sức nóng kinh hồn từ cây sắt tá»a ra làm cho mặt ả nóng bừng lên. Má»™t vài sợi tóc xõa xuống trước trán đã bị cháy xoắn lại và bốc lên má»™t mùi khét khó ngá»­i.
Tuy vậy Nghênh Xuân vẫn cảm thấy lạnh toát cả ngưá»i. Ả đành phải thừa nhận trả lá»i :
- Các vị Ä‘á»u đã biết, tại sao còn bắt ép nô tỳ nói ra nữa?
La VÄ©nh Tưá»ng nói :
- Ta muốn ngươi nói thật ra, Lý Thuận hạ độc giết chết Quỷ Nhãn Kim Xung có phải là do Tào Lạc Sơn xúi giục hay không?
Nghênh Xuân liá»n lá»›n tiếng phân bua :
- Không phải! Sự việc này không liên quan một chút gì đến lão gia cả. Tuyệt đối không phải là do lão gia xúi giục hắn làm.
- Thế thì tại sao Lý Thuận lại trốn ở nhà hỠTào?
- Bởi vì gã là điệt nhi của Lý Thất gia. Việc này hoàn toàn do Lý Thất gia tự giấu gã lại ở trong hậu viện.
- Lẽ nào Tào Lạc Sơn lại không hỠhay biết đến việc này hay sao?
- Ban đầu thì lão gia không biết, nhưng sau đó ngưá»i cÅ©ng phát hiện ra. Lão gia đã có ý định Ä‘uổi hắn Ä‘i, ai ngá» lại bị Lý Thất gia ra tay hạ độc thá»§ trước. Äến ná»—i bây giá» lão gia cầu sống cÅ©ng không được, cầu chết cÅ©ng chẳng xong. Tá»›i bây giá» ngưá»i vẫn còn nằm mê man ở trên giưá»ng.
La VÄ©nh Tưá»ng đột ngá»™t há»i :
- Nói vậy hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n đưá»ng đóng cá»­a giải nghệ cÅ©ng chính là chá»§ ý cá»§a Lý Thất sao?
Nghênh Xuân đáp vá»›i giá»ng có vẻ căm phẫn :
- Hoàn toàn đúng như vậy. Toàn bá»™ má»i việc Ä‘á»u do Lý Thất gia quyết định cả. Hiện giá» má»i việc lá»›n nhá» trong trang viện nhất nhất phải nghe theo lá»i cá»§a lão. Tính mạng cá»§a lão gia cÅ©ng Ä‘ang ở trong tay lão... Ai mà to gan dám chống lại lão, lập tức sẽ bị lão treo lên cây cho chó cắn chết.
Nói đến đây ả liá»n nghẹn ngào khóc nức lên.
La VÄ©nh Tưá»ng liá»n truy há»i tiếp :
- Gã Lý Thất gia kia lai lịch như thế nào? Hắn có quan hệ gì với Tào Lạc Sơn mà lại lộng hành và ngang ngược đến thế?
Nghênh Xuân vừa nức nở vừa nói :
- Lão không có quan hệ gì vá»i lão gia cả. Lão ta vốn chỉ là má»™t nô bá»™c tạp dịch mà thôi. Lão gia thấy lão vừa câm lại vừa Ä‘iếc, thân thế đáng thương. Cho nên má»›i từ từ đỠbạt lão lên làm quản gia. Không ngá» lão lại lấy ân trả oán, định Ä‘oạt luôn sản nghiệp cá»§a nhà há» Tào.
Vừa nói vừa khóc rất là thảm thiết, đến nỗi khiến cho Hoắc Vũ Hoàn và Thiết Liên cô cũng phải mủi lòng.
Nhưng La VÄ©nh Tưá»ng thì vẫn chưa chịu buá»™ng tha, tiếp tục há»i :
-- Lý Thất mưu hại Tào Lạc Sơn có thể nói là vì muốn chiếm sản nghiệp Tào gia. Thế còn hắn sai Lý Thuận hạ độc giết chết Kim Xung là vì cái gì?
Nghênh Xuân đáp :
- Tài sản cá»§a Kim gia còn nhiá»u hÆ¡n cá»§a Tào gia đến gấp mấy lần, vá» việc này còn phải há»i sao?
- Nếu như hắn đã muốn mưu đoạt tài sản của Kim gia, vậy thì hắn phải hạ độc luôn cả Kim tam nương nương mới đúng. Thế thì tại sao hắn lại tha cho bà ta chứ?
- Chắc là không có cơ hội, mà chắc cũng có thể là vì lúc ấy Hoàn Phong thập bát kỳ đang có mặt tại Tiểu Nguyệt sơn trang, nên khiến cho hắn không kịp ra tay.
La VÄ©nh Tưá»ng liá»n cướp lá»i :
- Tại sao ngươi biết được lúc ấy Hoàn Phong thập bát kỳ đang có mặt tại Tiểu Nguyệt sơn trang? Là ai đã nói cho ngươi biết?
Nghênh Xuân có vẻ hơi ấp úng :
- Hình như... chính là Lý Thuận...
La VÄ©nh Tưá»ng nghiêm giá»ng quát :
- Vậy rốt cuộc là ai? Không được nói là hình như.
Nghênh Xuân dừng lại giây lát, mới nói :
- Chính là Lý Thuận,
- Thế thì hắn kể cho ngươi nghe vỠchuyện này như thế nào?
Nghênh Xuân vội chữa lại :
- Không phải? Không phải hắn nói cho nô tỳ nghe. Mà là khi lão gia há»i hắn, nô tỳ đứng bên nghe được.
La VÄ©nh Tưá»ng cưá»i nhạt nói :
- ÃÆ°á»£c rồi, bây giá» ta trở lại vấn Ä‘á». Từ lúc Lý Thuận đến Tào gia, hắn thưá»ng qua lại vá»›i những ngưá»i nào? Hắn có ra ngoài hay là có ngưá»i lạ nào đến thăm không?
Nghênh Xuân im lặng suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói :
- Nô tỳ lúc nào cũng ở trong phòng hầu hạ lão gia. Bởi vậy tình hình bên ngoài nô tỳ không được biết.
- Thật sự một chút cũng không biết?
- Hoàn toàn là thật. Nô tỳ và hắn không hỠquen biết nhau. Vậy hà tất phải giấu diếm cho hắn làm gì?
La VÄ©nh Tưá»ng gật đầu bảo :
- Rất tốt. Bây giá» ta nói thật cho ngươi biết, lần trước ở Tiểu Nguyệt sÆ¡n trang, Lý Thuận đã phá hoại đại sá»± cá»§a bá»n ta. Vì vậy lần này chúng ta trở lại tìm hắn để báo thù... Nhưng mà Hoàn Phong thập bát kỳ làm bất cứ chuyện ân oán gì cÅ©ng Ä‘á»u phân minh. Nếu quả thật ngươi không có giấu diếm bá»n ta, thì bá»n ta tá»± nhiên cÅ©ng sẽ không làm khó dá»… ngươi...
Nghênh Xuân liá»n nói ngay :
- Nô tỳ thá» là không há» giấu diếm ná»­a lá»i những Ä‘iá»u mà mình biết vá» hắn.
La VÄ©nh Tưá»ng nói :
- Vá» việc này, bá»n ta còn phải đích thân đến Tào gia để xác minh thật hư thế nào. Trước khi chứng minh ngươi thật sá»± là ngưá»i vô tá»™i, tạm thá»i ngươi phải ở lại nÆ¡i đây vài ngày,
- Nhưng các vị phải mất bao nhiêu lâu mới có thể xác minh xong?
- Ãt thì chừng mưá»i ngày, nhiá»u thì ná»­a tháng.
Nghênh Xuân hoảng hốt há»i :
- Tại sao phải lâu như vậy chứ?
La VÄ©nh Tưá»ng chậm rãi nói :
- Bởi vì bá»n ta còn có má»™t việc cấp bách hÆ¡n. Ãó là phải lập tức đến Tây Khuynh sÆ¡n ngay. Phải đợi đến khi bá»n ta quay trở vá», má»›i có thể giải quyết việc này được.
- Tây Khuynh sÆ¡n cách đây không xa, cả Ä‘i lẫn vá» tốí Ä‘a là mất ba, bốn ngày, hà tất phải cần đến mưá»i ngày?
- Ta nghÄ© việc này nói thật cho ngươi biết cÅ©ng chẳng sao. Gần đây có kẻ giả mạo danh hiệu Chỉ Äao Hoắc VÅ© Hoàn cá»§a đại ca bá»n ta, liên miên gây ra các vụ án ở trên giang hồ. Báo hại bá»n ta phải gánh tá»™i cho hắn. Mấy hôm trước bá»n ta đã truy lùng được tung tích cá»§a hắn rồi. Bây giá» có thể nói là...
La VÄ©nh Tưá»ng vừa định nói tiếp thì Hoắc VÅ© Hoàn đã đưa tay cản lại nói :
- Tam đệ! Phải đỠphòng tin tức bị lộ ra ngoài. Nếu như gần đến kỳ hẹn có gì biến đổi, e rằng tên hung đồ sẽ không chịu đến chỗ đã giao hẹn.
La VÄ©nh Tưá»ng đáp :
- Không bao giá». Hắn đã giao ước vá»›i chúng ta là vào ná»­a đêm ngày hai mươi chín tháng này, đến Lão Nha lãnh ở Tây Khuynh sÆ¡n quyết chiến má»™t trận. Hôm nay đã là hai mươi rồi, chỉ cần chúng ta nhốt con a đầu này lại đến cuối tháng, như vậy là khá»i phải sợ tin tức bị lá»™ ra ngoài.
Hoắc Vũ Hoàn vẻ nghiêm trang nói :
- Ãiá»u ngu huynh lo lắng không phải là a đầu này, mà chính là ngưá»i cá»§a Song Long tiêu cục. Nếu như bá»n chúng biết được tin này, nhất định bá»n chúng sẽ chõ mÅ©i vào. Lúc ấy không phải sẽ gây cho chúng ta têm nhiá»u phiá»n phức hay sao?
La VÄ©nh Tưá»ng mỉm cưá»i :
- Äại ca quá lo rồi, kế hoạch dá»± tính cá»§a chúng ta lần này là sẽ tập hợp lại tại nông trang cá»§a ÃÆ¡n gia... Sau đó đợi đến ngày hai mươi chín, chúng ta má»›i đến ngôi cổ miếu trên Lão Nha lãnh cùng hung đồ quyết đấu. Nông trang ÃÆ¡n gia và Lão Nha lãnh Ä‘á»u là hai nÆ¡i hẻo lánh rất là khó tìm. Vả lại thá»i gian chỉ còn tám chín ngày, cho dù tin tức có bị lá»™ ra ngoài, bá»n chúng cÅ©ng không chuẩn bị kịp.
- Tuy là vậy, nhưng mà cẩn thận vẫn tốt hơn.
Dứt lá»i, Hoắc VÅ© Hoàn quay sang Thiết Liên Cô nói tiếp :
- A đầu này tạm thá»i giao cho muá»™i. Trước khi bá»n ta chưa từ Tây Khuynh sÆ¡n trở vá», muá»™i tuyệt đối phải canh giữ ả thật nghiêm nhặt. Ãừng để có chuyện gì sÆ¡ xuất xảy rạ
Thiết Liên cô gật đầu đáp :
- Ãại ca cứ an tâm, muá»™i đã biết phải làm sao rồi.
Dứt lá»i nàng đứng lên, đích thân áp giải Nghinh Xuân vào ngục thất phía sau.
Giữa thạch thất và căn phòng nhá» phía trước cách má»™t cái sân. Vách tưá»ng cá»§a gian thạch thất được dùng đá chất thành. Trên nóc được lợp bằng cá» tranh. Xem ra đây chính là má»™t căn nhà dùng để chứa cá»§i. Vì cấp bách nên được dùng làm phòng giam.
Trong phòng ngoài đống rơm và một cái ghế bị gãy chân ra, tuyệt nhiên không còn một vật gì khác.
Thiết Liên Cô đặt cây đèn lồng lên trên ghế.
Hai tên đại hán thì hiệp lực khiêng Nghênh Xuân vào trong và ném lên đống rơm.
Vì đống rơm không được dày, hơn nữa Nghênh Xuân lại bị cột chặt. Cho nên vừa bị ném xuống ả đã vội la toáng lên.
Thiết Liên Cô lập tức trách móc hai tên đại hán :
- Äừng mạnh tay như vậy. Má»™t cô nương làm sao có thể chịu được cái ném như vậy chứ?
Hai tên đại hán liá»n vâng dạ, rồi lập tức tiến lên đỡ Nghênh Xuân ngồi dậy.
Thiết Liên Cô lấy vẻ thân thiện há»i :
- Cô nương còn chưa dùng cơm phải không?
Nghênh Xuân lắc đầu.
Thiết Liên Cô liá»n quay sang hai gã đại hán :
- Các ngươi đi xuống nhà bếp xem thử còn thứ gì ăn được không, mau đem tới đây.
Hai tên dại hán cùng dạ một tiếng rồi bước ra ngoài.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt Thiết Liên Cô rất là ôn hòa, Nghênh Xuân không khá»i cảm kích :
- Äa tạ lòng tốt cá»§a cô nương. Bồ tát sẽ phò há» cho cô nương được nhiá»u phước và sống lâu...
Thiết Liên Cô tươi cưá»i nói :
- Cô nương không cần phải sợ. Cứ yên tâm ở lại đây vài ngày. Chúng ta Ä‘á»u là nữ nhân cả, chỉ cần cô nương không bá» trốn thì ta sẽ không làm khó dá»… gì cô nương cả.
Nghênh Xuân liá»n đáp :
- Xin cô nương khai ân. Ngưá»i làm Æ¡n xin giùm vá»›i Hoắc đại hiệp tha cho nô tỳ, thật sá»± nô tỳ là ngưá»i vô tá»™i...
- Ta cÅ©ng biết cô nương là ngưá»i vô tá»™i. Nhưng chúng ta giữ cô nương ở lại đây, chỉ là vì đỠphòng bí mật bị lá»™ ra ngoài mà thôi... Äợi khi nào đại ca cá»§a ta giải quyết xong chuyện tên hung đồ đã giả mạo danh hiệu cá»§a ngưá»i, lúc ấy ta nhất định sẽ thả cô nương ra.
- Nếu cô nương thả nô tỳ ra, nô tỳ xin thá» sẽ không hé môi nói vá»›i ai vá» chuyện này dù chỉ ná»­a lá»i mà thôi.
Thiết Liên Cô lắc đầu nói :
- Việc này ta không thể tự quyết định được.
Nghênh Xuân nghe nói thế, biết rằng không thể nào thuyết phục được Thiết Liên Cô, nên ả liá»n nói :
- Mưá»i ngày hay ná»­a tháng, thá»i gian cÅ©ng không phải là ngắn. Nếu như cứ bị cá»™t chặt như vậy e rằng đợi đến khi Hoắc đại hiệp trở vá» thì nô tỳ đã chết mất rồi.
Thiết Liên Cô suy nghĩ hồi lâu rồi nói :
- Cô nương có thể hứa với ta là không bao giỠbỠtrốn không?
Nghênh Xuân vội vàng :
- Nô tỳ chỉ là má»™t thiếu nữ bình thưá»ng. Cho dù cô nương có bảo nô tỳ trốn, nô tỳ cÅ©ng chẳng dám bá» trốn. Cho dù cứ cho là nô tỳ thật dám bá» trốn Ä‘i, nếu như cô nương muốn bắt giữ trở lại thì dá»… dàng chẳng khác gì như trở bàn tay vậy.
Thiết Liên Cô mỉm cưá»i nói :
- Cô nương nói cÅ©ng rất phải. Thôi được rồi, ta cÅ©ng đánh liá»u tá»± quyết định lần này. Nhưng mà ta mong rằng cô nương đừng để cho ta phải lâm vào cảnh khó xá»­.
Nói xong nàng bước đến mở trói cho Nghênh Xuân. Nghênh Xuân dập đầu tạ ơn rối rít.
Chẳng bao lâu, hai tên đại hán đã mang thức ăn quay trở lại.
Thiết Liên Cô vội nói :
- Thá»i gian cÅ©ng không còn sá»›m. Cô nương ăn xong tạm Ä‘i nghỉ trên đống rÆ¡m này qua đêm nay. Sáng mai ta sẽ cho ngưá»i mang má»™t cái giưá»ng đến cho cô nương.
Sau đó nàng quay sang dặn dò hai gã đại hán vài câu, rồi quay lưng bước ra khá»i gian thạch thất, trở lại căn phòng ở phía trước.
Hoắc VÅ© Hoàn và La VÄ©nh Tưá»ng lúc ấy Ä‘ang thay đồ dạ hành. Trên bàn có má»™t cái lồng tre, trong lồng có hai con thá» trắng.
Vừa thấy Thiết Liên Cô quay trở lại, La VÄ©nh Tưá»ng mỉm cưá»i há»i :
- Thế nào rồi?
Thiết Liên Cô đáp :
- Tất cả Ä‘á»u an bày đúng theo lá»i căn dặn cá»§a tam ca. Muá»™i đã mở trói cho ả, hÆ¡n nữa còn chuẩn bị má»™t chiếc ghe ở bên bá» sông cho ả.
_ Làm rất tốt. Nhưng nhá»› đừng để cho ả thoát thân quá sá»›m. Äể tránh trở ngại hành động tiếp ứng cá»§a Lâm cô nương cho ta.
- Việc này tam ca cứ yên tâm. CÅ©ng phải đến khi trá»i gần sáng ả má»›i có cÆ¡ há»™i thoát thân.
Hoắc Vũ Hoàn cầm cái lồng tre lên bảo :
- Tam đệ! Chúng ta đi thôi.
Dứt lá»i cà hai liá»n vá»t ngưá»i ra khá»i căn phòng, Thẳng tiến vá» hậu viện cá»§a Tào gia.
Khi hỠđến bên ngoài cửa hậu viện thì tiếng mõ đã điểm canh tư.
La VÄ©nh Tưá»ng cầm lấy cái lồng tre trong tay Hoắc VÅ© Hoàn và thấp giá»ng nói :
- Xin đại ca hãy đứng đây, để tiểu đệ lên trước cho.
Nói xong, liá»n nhún mình bay lên đầu tưá»ng.
Trong vưá»n, bốn bá» Ä‘á»u vắng lặng và không má»™t ánh đèn. Duy chỉ có ở trên cá»­a sổ ngôi tiểu lầu ở chánh Ä‘iện là có cắm ba cây nhang. Nhìn từ xa có cảm tưởng giống như những đốm ma trÆ¡i trong đêm khuya.
Hoắc vÅ© Hoàn cÅ©ng phi thân lên trên đầu tưá»ng. Sau khi đưa mắt nhìn khắp nÆ¡i má»™t lượt, Hoắc VÅ© Hoàn liá»n thấp giá»ng nói :
- Äã có ám hiệu an toàn. Vậy chứng tá» Lâm cô nương vẫn bình yên vô sá»±. Bây giá» chúng ta có thể vào trong được rồi đấy.
La VÄ©nh Tưá»ng hạ thật thấp giá»ng :
- Khoan đã! Còn phải đỠphòng mấy con chó nữa.
Nói xong, La VÄ©nh Tưá»ng hít vào má»™t hÆ¡i dài, Ä‘ang hai tay bay từ trên đầu tưá»ng vào trong vưá»n.
Quả nhiên không ngoài dá»± Ä‘oán. Vừa má»›i đặt chân xuống đất, La VÄ©nh Tưá»ng đã nghe những tiếng “khịt, khịtâ€. Từ trong những đám cỠở bốn phía đột nhiên xuất hiện bày, tám con chó hung dữ.
La VÄ©nh Tưá»ng đã có chuẩn bị sẵn. Liá»n lập tức mở nắp cái lồng tre thả hai con thá» ra. Còn mình lập tức bay trở lại trên đầu tưá»ng.
Hai con thá» vừa ra khá»i lồng lập tức phóng mình chạy, má»—i con má»™t hướng. Bảy tám con chó liá»n di chuyển mục tiêu sang hai con thá». Vì thế chúng cÅ©ng không thèm để ý đến trên tưá»ng có ngưá»i hay không.
La VÄ©nh Tưá»ng liá»n đỠkhí, tung mình nhảy liên tiếp mấy cái qua khá»i hoa viên, vào đến tận thá»m cá»§a tòa tiểu lầu.
Hoắc VÅ© Hoàn lúc này đã bám sát theo sau La VÄ©nh Tưá»ng.
Cánh cá»­a tòa tiểu lầu đột nhiên hé mở. Lâm Tuyết Trinh từ trong ló đầu ra, vẫy tay gá»i khẽ :
- Mau vào trong.
Cả hai lập tức bước nhanh vào bên trong tòa tiểu lầu. Nơi này gồm có hai tầng. Tầng dưới chỉ là phòng khách và thư phòng, còn tầng trên mới là phòng ngủ. Ngoài ra còn có một gian nhà bếp nhỠở phía sau.
Hoắc VÅ© Hoàn đưa tay chỉ lên tầng trên thấp giá»ng há»i :
- Tào Lạc Sơn có ở trên đấy không?
Lâm Tuyết Trinh vá»™i vã trả lá»i :
- Hai ngưá»i cứ việc yên tâm nói chuyện, tuy lão ta Ä‘ang ở trên đó, nhưng kỳ thật cÅ©ng như chết rồi.
Hoắc Vũ Hoàn thất kinh :
- Lão ta bị trá»ng bệnh, hay là đã bị thương?
- Xem ra thì hình như lão bị bệnh rất nặng, ốm đến ná»—i chỉ còn có da bá»c xương mà thôi.
- Nếu nói vậy những lá»i cá»§a Nghênh Xuân là thật hay sao?
La VÄ©nh Tưá»ng liá»n lên tiếng :
- Chúng ta lên lầu xem thử.
Lâm Tuyết Trinh dẫn hai ngưá»i Ä‘i lên cầu thang, vào trong phòng ngá»§ cá»§a Tào Lạc SÆ¡n.
Trước tiên Lâm Tuyết Trinh thả bức rèm cá»­a sổ xuống, sau đó đốt đèn lên và cầm đến sát bên giưá»ng.
Dưới ánh đèn, chỉ thấy má»™t lão nhân thân hình gầy ốm Ä‘ang nằm ngá»­a ở trên giưá»ng. Râu tóc lão ta Ä‘á»u bạc trắng, hai con mắt sâu hoắm càng làm nổi bật thêm hai gò má cao cá»§a lão...
Quả nhiên Lâm Tuyết Trinh không nói ngoa chút nào, lão ta chỉ còn là má»™t cái xác vá»›i da bá»c xương mà thôi.
Thân hình cá»§a lão nhân kia tuy gầy ốm như má»™t bá»™ xương, nhưng ngược lại hai mắt lão vẫn mở to, lỠđỠnhìn thẳng lên nóc màn. Dưá»ng như vẫn chưa chết.
La VÄ©nh Tưá»ng đưa tay ra xem thá»­ mạch cho lão. Tuy mạch nhảy rất yếu, nhưng cÆ¡ thể vẫn còn ấm.
Hoắc VÅ© Hoàn vá»™i há»i :
-Tam đệ! Có phải lão ta bị bệnh nặng hay không?
La VÄ©nh Tưá»ng lắc đầu, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.
Hoắc VÅ© Hoàn lại nôn nóng há»i :
- Có phải bị ngưá»i hạ độc hay là bị đả thương ná»™i tạng?
La VÄ©nh Tưá»ng trầm ngâm khá lâu, rồi má»›i nghiêm giá»ng nói :
- Theo như tiểu đệ thấy thì lão ta không hỠbị trúng độc, cũng không hỠthỠthương, cũng không giống bị bệnh nặng.
Hoắc VÅ© Hoàn lấy làm lạ há»i :
- Vậy chứ lão ta ra làm sao?
La VÄ©nh Tưá»ng đáp :
- Äệ thấy lão ta hình như không phải là Tào Tuyết SÆ¡n.
Dứt lá»i, tay trái La VÄ©nh Tưá»ng đột nhiên bóp chặt cổ tay cá»§a lão nhân. Tay phải nhanh như chá»›p đánh má»™t chưởng vào giữa ngá»±c. Hoắc VÅ© Hoàn định can ngăn La VÄ©nh Tưá»ng lại, đột nhiên cánh tay trái cá»§a lão nhân kia nhanh nhẹn bắt lấy khá»§y tay phải cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng. Äồng thá»i lão cưá»i khì khì rồi ngồi dậy.
Bá»—ng chốc, cặp mắt thất thần cá»§a lão nhân bá»—ng nhiên sáng quắc lên, rồi lão cưá»i lá»›n :
- Gã hỠLa xem ra cũng có chút ít nhãn quang, nhưng đáng tiếc là lúc ngươi biết thì đã quá muộn rồi.
La VÄ©nh Tưá»ng tuy giữ chặt được cổ tay phải cá»§a đối phương. Äổi lại khá»§y tay phải cá»§a mình cÅ©ng đã bị đối phương bóp chặt, liá»n thá»­ dùng lá»±c giật mạnh nhưng không sao thoát ra được. Lúc ấy La VÄ©nh Tưá»ng liá»n hạ giá»ng nói :
- Äại ca! Hãy mau chạy Ä‘i.
Ở phía bên ngoài tòa lầu có ngưá»i tiếp lá»i :
- Còn định chạy đi đâu?
Má»™t luồng gió từ ngoài cá»­a sổ bất chợt thổi vào làm tắt ngấm ngá»n đèn Lâm Tuyết Trinh Ä‘ang cầm trên tay.
Ngá»n đèn vừa tắt, lập tức má»™t bóng ngưá»i từ ngoài cá»­a sổ lao vút vào. Trong phòng bá»—ng nhiên xuất hiện má»™t tên tiểu hài tá»­ có thắt cái bím tóc chÄ©a lên trá»i.
Sá»± việc vừa xảy ra khiến cho Hoắc VÅ© Hoàn và Lâm Tuyết Trinh có phần hÆ¡i lúng túng. Äến khi ngá»n đèn bị tắt. Lúc ấy hai ngưá»i má»›i phát hiện ra bốn phía bên ngoài tòa tiểu lầu Ä‘á»u có tiếng hò hét, còn khắp nÆ¡i thì đèn Ä‘uốc sáng trưng.
Hoắc VÅ© Hoàn biết đã bị trúng kế, liá»n thối lui ra sau vài bước, rút thanh Ngư Lân bảo Ä‘ao ra cầm tay.
Tên tiểu hài tá»­ vừa má»›i xông vào trong phòng liá»n bị Hoắc VÅ© Hoàn tấn công liá»n ba Ä‘ao. Chân còn chưa đứng vững, bất chợt bị tấn công, tên tiểu hài tá»­ vá»™i vàng nhảy ra ngoài lại.
Lâm Tuyết Trinh vẫn còn chưa tuốt binh khí ra. Nhìn thấy La VÄ©nh Tưá»ng và lão nhân kia Ä‘ang giằng co, nắm chặt lẫn nhau, nàng lập tức rút thanh trưá»ng kiếm ở phía sau lưng ra.
Hoắc Vũ Hoàn vội hét lớn :
- Lâm cô nương mau qua giữ cửa sổ, còn lão ta hãy để cho tại hạ.
Lâm Tuyết Trinh cầm kiếm chạy đến cá»­a sổ. Bá»—ng nhiên nghe má»™t tiếng “ái daâ€. Thanh trưá»ng kiếm trong tay Lâm Tuyết Trinh đã rÆ¡i xuống đất.
Hoắc VÅ© Hoàn thất kinh há»i :
- Chuyện gì vậy?
Lâm Tuyết Trinh dùng tay trái nhặt thanh kiếm lên, nàng cắn răng chịu đau đáp :
- Tên tiểu quỷ vừa rồi, ở bên ngoài dùng thiết đạn tập kích lén, hắn đã bắn trúng vai của muội...
Nàng đang nói bỗng nhiên có hai bóng đen từ dưới cầu thang xông lên.
Hoắc VÅ© Hoàn hét lá»›n má»™t tiếng, múa Ä‘ao phóng vá» phía cầu thang. Thế Ä‘ao ào ạt tấn công chẳng khác gì con giao long Ä‘ang giận dữ. Chỉ mấy đưá»ng Ä‘ao là hai bóng Ä‘en kia đã bị đẩy lùi trở xuống.
Lần này, gần cầu thang cận phía ngoài, nhỠánh sao trá»i, Hoắc VÅ© Hoàn đã nhận ra hai bóng Ä‘en chính là huynh đệ há» Long, chá»§ nhân cá»§a Song Long tiêu cục.
Hoắc VÅ© Hoàn trong lòng cảm thấy kinh ngạc, vá»™i hướng vá» phía lão nhân há»i :
- Lão tặc! Thật ra ngươi là ai?
Lão nhân cưá»i khanh khách đáp :
- Nói cho ngươi biết cÅ©ng chẳng sao. Lão phu há» Äổng tên Huân, thiên hạ thưá»ng gá»i là Trúc Trượng Ông. Tên tiểu hài nhi bắn thiết đạn vừa rồi chính là tên đồ tôn Äổng Hương Nhi cá»§a lão phu.
La VÄ©nh Tưá»ng thất thanh kêu lên :
- Kỳ Liên Äồng Tẩu song kỳ.
Trúc Trượng Ông cưá»i đáp :
- Không sai! Lão phu đã ngưỡng mộ tiếng tăm của Hoàn Phong thập bát kỳ từ lâu. Lần trước ở Tiểu Nguyệt sơn trang không có duyên gặp được các vị. Không ngỠbây giỠlại tao ngộ ở nơi đây.
La VÄ©nh Tưá»ng nói :
- Huynh đệ Hoàn Phong trước giá» không có ân oán gì vá»›i Äồng Tẩu song kỳ. Vậy Äổng tiá»n bối làm như thế này là có ý gì?
Trúc Trượng Ông đáp :
- Song Long tiêu cục và Hoàn Phong thập bát kỳ lâu nay cÅ©ng đâu có ân oán gì. Vậy tại sao các ngươi cướp Ä‘i số tiêu cá»§a há», làm cho ngưá»i ta không còn đất để sống?
Lâm Tuyết Trinh tức giận lên tiếng :
- Song Long tiêu cục tuy làm mất số tiêu. Nhưng mà chá»§ hàng đâu có bắt bá»n há» bồi thưá»ng.
Trúc Trượng Ông lắc đầu :
- Tiêu cục làm mất tiêu, cÅ©ng đồng nghÄ©a vá»›i Ä‘oạn tuyệt con đưá»ng làm ăn. Cho dù chá»§ hàng không yêu cầu bồi thưá»ng, cÅ©ng phải truy tìm lấy lại. Vì đây là vấn đỠtrách nhiệm và danh dá»± vá»›i khách hàng.
- Nếu như ngưá»i cướp tiêu chính là chá»§ hàng thì sao?
Trúc Trượng Ông ngá»› ngưá»i ra :
- Lão phu không hiểu ý nghĩa câu nói này của cô nương.
- à ta nói...
Hoắc VÅ© Hoàn đột nhiên cướp lá»i :
- Lâm cô nương không cần phải nhiá»u lá»i vá»›i lão ta. Chúng ta đã cướp Ä‘i số tiệu cá»§a Song Long tiêu cục thì không sợ bá»n há» tầm thù đòi lại. Ta không tin chỉ má»™t tòa lầu nhá» như vầy mà có thể giữ chân bá»n ta được.
Trúc Trượng Ông cưá»i ha hả :
- Hoắc đại hiệp! Nếu như ngươi không rÆ¡i vào tòa tiểu lầu này, hoặc giả không có ai Ä‘i cùng ngươi thì việc đó có thể... Nhưng hiện tại ngươi như hổ đã sa bẫy, ngưá»i cá»§a ngươi đã kẹt ở đây, chỉ sợ muốn ra oai cÅ©ng chẳng được.
Hoắc Vũ Hoàn tức giận hừ một tiếng :
- Vậy để ta thử cho ngươi xem.
Lá»i nói chưa dứt, lưỡi Ä‘ao sắc bén cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn đã xé gió chém thẳng xuống hướng hai ngưá»i phía cuối cái giưá»ng.
Trúc Trượng Ông và La VÄ©nh Tưá»ng vẫn còn nắm chặt nhau ngồi ở trên giưá»ng. Nhìn thấy Hoắc VÅ© Hoàn vung Ä‘ao từ phía Ä‘uôi chém tá»›i. Trúc Trượng Ông liá»n kéo ngưá»i La VÄ©nh Tưá»ng ra đỡ đưá»ng Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn. Äồng thá»i di chuyển thân lão vá» phía đầu giưá»ng
Hoắc VÅ© Hoàn sợ sẽ vô tình làm La VÄ©nh Tưá»ng bị thương nên, lưỡi dao vừa Ä‘i được ná»­a đưá»ng thì được đổi hướng tấn công vá» phía trước.
Trúc Trượng Ông liá»n né tránh sang má»™t bên, rồi vá»t ra phía Ä‘uôi giưá»ng lần nữa. Sau đó lão vẫn lợi dụng La VÄ©nh Tưá»ng để ngăn cản thế Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn.
Äúng lúc ấy, lại có má»™t bóng ngưá»i phóng qua cá»­a sổ lá»t vào bên trong. Thương Lãng Khách Diêu Kế Phong đã lợi dụng cÆ¡ há»™i Lâm Tuyết Trinh bị thương để xông vào.
Hoắc Vũ Hoàn đành phải bỠmặc Trúc Trượng Ông, múa đao tấn công Diêu Kế Phong ngay.
Chưa đầy ba chiêu, Diêu Kế Phong đã bị đánh bật ra ngoài. Liá»n lúc đó, hai huynh đệ Long Bá Äào lại xông lên phía cầu thang...
Hoắc VÅ© Hoàn tức giận chẳng khác gì má»™t con hổ Ä‘iên. Khi thì chạy vá» phía cầu thang, ít lâu sau lại quay vá» giữ phía cá»­a sổ. Cho nên chẳng bao lâu dưá»ng như Hoắc VÅ© Hoàn cÅ©ng đã thấm mệt.
La VÄ©nh Tưá»ng nhìn thấy tình thế trước mắt càng lúc càng nguy cấp. Bằng má»i cách phải thoát thân để trợ lá»±c cho Hoắc VÅ© Hoàn ngay.
Äá»™t nhiên La VÄ©nh Tưá»ng dùng đầu và vai húc mạnh vào trụ giưá»ng bên phải.
“Rầm!â€
Trụ giưá»ng liá»n bị gẫy ngang, toàn bá»™ bức màn và đĩnh giưá»ng Ä‘á»u sập xuống, đúng ngay phía trên đầu cá»§a Trúc Trượng Ông.
La VÄ©nh Tưá»ng liá»n buông tay trái ra. Rồi dùng cạnh bàn tay chém mạnh xuống cánh tay cá»§a Trúc Trượng Ông.
Không ngá» Trúc Trượng Ông cÅ©ng phản công cá»±c kỳ nhanh lẹ. Trong khi trụ giưá»ng bị gãy và bức màn cùng đỉnh giưá»ng Ä‘ang rÆ¡i xuống, lão đã lệp tức nhảy ngay xuống đất, nhưng ngÅ© chỉ vẫn bấu chặt khá»§y tay phải cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng.
Thân hình lão từ trên giưá»ng nhảy xuống đất, vị trí cánh tay tất nhiên cÅ©ng bị thay đổi, thành ra La VÄ©nh Tưá»ng chỉ chém vào trong khoảng không.
Nhưng La VÄ©nh Tưá»ng vừa đánh hụt má»™t đòn, cÅ©ng nhanh nhẹn biến thế.
Lợi dụng trong lúc Trúc Trượng Ông vừa nhảy xuống đất chân chưa đứng vững, thân hình để lá»™ ra trống trải, La VÄ©nh Tưá»ng liá»n co hai chân lại tống mạnh vào bụng lão. Nhưng vì bàn tay cá»§a Trúc Trượng Ông bấu quá chặt vẫn còn dính tay La VÄ©nh Tưá»ng nên cả hai cùng ngã nhào xuống mặt đất.
Tuy bị ngã xuống đất nhưng lão vẫn lỳ lợm tay trái cÅ©ng chưa chịu buông La VÄ©nh Tưá»ng ra. Lão dùng tay phải chống xuống đất chuẩn bị đứng dậy.
Không may cho lão là vị trí của lão ngã gần sát bên Lâm Tuyết Trinh.
Lâm Tuyết Trinh từ lúc bị thương ở bả vai, nàng đã không còn nhiá»u khả năng để chống đỡ những chiêu tấn công mãnh liệt cá»§a kẻ khác. Nên Lâm Tuyết Trinh chỉ lo nghÄ© cách trợ giúp La VÄ©nh Tưá»ng...
Nếu như có cÆ¡ há»™i là Lâm Tuyết Trinh lập tức sẽ ra tay ngay. Bây giá» Trúc Trượng Ông tá»± nhiên mang cÆ¡ há»™i đến, bởi vậy Lâm Tuyết Trinh không ngại ngần gì mà không hành động. Thanh trưá»ng kiếm trong tay nàng nhanh như chá»›p chém xuống cánh tay phải cá»§a Trúc Trượng Ông.
Trúc Trượng Ông nghe tiếng xé gió cá»§a binh khí ở phía sau, lão liá»n lập tức thu tay lại, rồi lẹ làng đảo ngược lên dùng ba đầu ngón tay kẹp trúng vào lưỡi kiếm cá»§a Lâm Tuyết Trinh giữ chặt lại.
Tay trái lão thì Ä‘ang giữ khá»§y tay cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng, tay phải lại kẹp lưỡi kiếm Lâm Tuyết Trinh cho nên lão không sao di động được.
Hoắc VÅ© Hoàn vẫn luôn để mắt vá» phía La VÄ©nh Tưá»ng canh chừng, lúc này ngay sau khi vừa đẩy lùi Thương Lãng Khách Diêu Kế Phong ra khá»i cá»­a sổ, nhìn thấy Trúc Trượng Ông đã bị như vậy. VÅ© Hoàn vui mừng lập tức vung Ä‘ao phóng ngưá»i vá» phía lão.
Trúc Trượng Ông chỉ có hai tay, làm sao cùng má»™t lúc đối phó lại hai cao thá»§. Vì thế liệu bá» không xong, lão liá»n dùng lá»±c đẩy tung La VÄ©nh Tưá»ng và Lâm Tuyết Trinh ra. Rồi nhanh nhẹn phóng mình... qua cá»§a sổ đào tẩu...
La VÄ©nh Tưá»ng vừa thoát thân được liá»n rút thiết phiến trong ngưá»i ra và hối thúc :
- Không thể ở đây lâu được. Äại ca hãy lấy khăn bịt mặt lại, chúng ta cùng phá vòng vây ra ngoài.
Hoắc Vũ Hoàn nói :
- Bây giỠcòn cần phải che mặt hay sao?
- Tuy rằng đêm nay chúng ta bị trúng kế, nhưng bí mật vá» việc an bày ở Tây Khuynh sÆ¡n vẫn còn chưa bị bại lá»™. Bởi vậy diện mạo cá»§a đại ca do đó không thể để cho bá»n há» biết được.
Hoắc VÅ© Hoàn sá» sá» trên ngưá»i má»™t lúc, rồi bất chợt dùng Ä‘ao cắt vạt áo phía trước ra và bảo :
- Vì lúc đi đến đây, ta quá vội vã quên mang theo khăn bịt mặt rồi. Bây giỠdùng đỡ vạt áo này vậy. Tam đệ nhìn xem có đủ che kín hay không.
Vì trong ngôi tiểu lầu lúc này tối thui nên La VÄ©nh Tưá»ng phải vận hết nhãn lá»±c lên má»›i quan sát được :
- Äệ thấy như vậy cÅ©ng đưá»ng được, tuy không kín đáo bằng loại khăn bịt mặt đại ca hay dùng...
Hoắc VÅ© Hoàn không có thá»i gian rảnh để lo nhiá»u vá» diện mạo nên ngắt lá»i :
- Thôi được rồi, Lâm cô nương đi giữa, tam đệ ở phía sau. Tất cả cùng theo ta.
Cả ba từ từ Ä‘i xuống bằng lối cầu thang. Trên đưá»ng Ä‘i há» không há» gặp má»™t trở ngại nào.
Khi đến bên ngoài phòng khách, cả ba ngưá»i cùng dừng lại lắng tai nghe. Nhưng há» không há» nghe tiếng những âm thanh hò hét vừa rồi, ở bên ngoài ngôi tiểu lầu lặng im.
Lâm Tuyết Trinh há»i :
- Bá»n chúng Ä‘ang giở trò gì đây?
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i khẽ :
- Thấy kỳ quái nhưng chẳng có gì là kỳ quái. Nếu ta cảm thấy kỳ quái thì nhất định sẽ bị hại. Cô nương cứ bám sát theo tại hạ, can đảm xông ra bên ngoài.
Lâm Tuyết Trinh lại nói :
- Ngoài cửa nhất định có mai phục. Phía sau còn có một cửa hậu, hay là chúng ta thoát ra bằng lối đó đi...
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n cắt ngang :
- Không! Chúng ta vào bằng cá»­a chánh thì ra cÅ©ng phải bằng cá»­a chánh. Không được để bá»n chúng xem thưá»ng.
Nói đoạn, Hoắc Vũ Hoàn đưa đao sau ép sát vào khủy tay. Còn tay trái tông mạnh vào cửa và cùng một lúc phóng nhanh ra bên ngoài.
Trong vưá»n đèn Ä‘uốc được đốt sáng trưng như ban ngày. Dưới ánh sáng là bá»n quần hùng cá»§a Song Long tiêu cục tay cầm khí giá»›i sáng ngá»i.
Tất cả bá»n há» Ä‘á»u xếp thành hàng ngang đứng chắn trước cá»­a chánh môn, nhưng không há» có má»™t ai lên tiếng.
Ngưá»i đứng phía trên hết chính là Thần Toán Tá»­ Liá»…u Nguyên. Tay bồng thanh trưá»ng kiếm để trước ngá»±c. Vừa nhìn thấy Hoắc VÅ© Hoàn xông ra, lão liá»n cúi ngưá»i thi lá»… và mỉm cưá»i nói :
- Hoắc đại hiệp quả thật không hổ danh là anh hùng hào kiệt cái thế thiên hạ vô song. Quả nhiên không ngoài dá»± Ä‘oán cá»§a Liá»…u má»— này, là ngưá»i sẽ Ä‘i ra bằng cá»­a chánh môn.
Hoắc VÅ© Hoàn cÅ©ng cúi ngưá»i chào lại :
- Các hạ đừng quá tự tin. Lân sau có lẽ Hoắc mỗ sẽ đi bằng cửa hậu đấy.
Liá»…u Nguyên cưá»i lá»›n :
- Lâu nay nghe rằng Hoắc đại hiệp khí phách hào hùng, bây giỠgặp mặt quả nhiên không sai chút nào.
Hoắc VÅ© Hoàn cÅ©ng cưá»i nói :
- Trước giá» ta cÅ©ng có nghe đại danh Thần Toán Tá»­ cá»§a các hạ. Ai ngá» hôm nay gặp mặt, khiá»n cho ngưá»i ta vô cùng thất vá»ng.
Liá»…u Nguyên không há» tức giận, vẫn mỉm cưá»i đáp :
- Chẳng lẽ kế nhỠhôm nay, tại hạ tính không đúng hay sao?
Hoắc VÅ© Hoàn trả lá»i :
- Tất cả kế hoạch của các hạ tính rất chính xác. Nhưng vẫn có một việc tính chưa tới.
Liễu Nguyên hơi nhíu mày lại :
- Thật vậy sao? Thế thì phải xin thỉnh giáo Hoắc đại hiệp vậy.
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i nhạt :
- Các hạ chỉ tính được Hoắc mỗ này nhất định sẽ đến. Nhưng không tính thử xem có cầm giữ chân được Hoắc mỗ hay không?
Liá»…u Nguyên nghe câu này liá»n hÆ¡i biến sắc mặt :
- Có giữ chân được Hoắc đại hiệp hay không, cái đó không quan trá»ng. Chỉ là Hoắc đại hiệp đã đến, vậy có thể lấy khăn bịt mặt xuống, cho má»i ngưá»i nhìn thấy diện mạo cá»§a ngưá»i được không?
Hoắc VÅ© Hoàn lùi ra sau ná»­a bước, đồng thá»i đưa thanh Ä‘ao lên trước ngá»±c rồi từ từ nói :
- Muốn nhìn thấy diện mạo cá»§a Hoắc má»—. Vậy thì phải há»i thanh Ä‘ao này trước đã.
Long Bá Äào đứng bên cạnh Liá»…u Nguyên liá»n quát lá»›n :
- Gã há» Hoắc kia, bá»n ta kính trá»ng ngươi là má»™t hảo hán, chứ không há» khiếp sợ võ công cá»§a ngươi, ngươi đừng ở đó khẩu xuất cuồng ngôn, ép ngưá»i thái quá.
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i :
- Cái gì gá»i là ép ngưá»i thái quá. Các vị tư thế như vậy, chẳng lẽ Hoắc má»— nói vài câu dá»… nghe cÅ©ng không được hay sao?
Long Bá Äào cưá»i gằn :
- ÄÆ°á»£c! Oan có đầu, nợ có chá»§. Vậy thì Long má»— xin thỉnh giáo trước.
Hoắc VÅ© Hoàn ôm quyá»n cúi chào :
- Như vậy má»›i là khí phách cá»§a anh hùng chứ. Long lão đại má»i!
Long Bá Äào cÅ©ng không còn khiêm nhưá»ng nữa, lão liá»n tuốt kiếm ra dùng ngay chiêu thức “Nhất Khí Há»a Tam Thánhâ€, liên tiếp tấn công ba đưá»ng kiếm. Hoắc VÅ© Hoàn tiến lên má»™t bước đứng theo kiểu chữ “Äinhâ€. Äồng thá»i thanh bảo Ä‘ao cÅ©ng chuyển động.
Má»™t loạt tiếng kim loại chạm nhau chát chúa vang lên. Cùng má»™t lúc Ä‘ao và kiếm Ä‘á»u văng ra. Hoắc VÅ© Hoàn vẫn đứng im không há» nhúc nhích. Ngược lại Long Bá đào bị thối lui ra sau hai bước.
Bá»n quần hùng nhìn thấy, tất cả Ä‘á»u thất sắc.
Long Bá thương đột nhiên hét lớn :
- Hoắc Vũ Hoàn ngươi cũng tiếp ta ba chiêu!
Tiếng hét chưa dứt thì lão đã vá»t ngưá»i lên không, nhắm thẳng mÅ©i kiếm tấn công Hoắc VÅ© Hoàn ngay.
Chiêu thức phi thân tấn công cá»§a lão được gá»i là “Kiếm Hồn VÅ© Phiâ€. Ngưá»i phát chiêu kiếm này thưá»ng phải dùng hết công lá»±c tập kích từ trên không xuống. Vì vậy khí thế mạnh mẽ vô cùng, không tưởng tượng được và cÅ©ng khiến đối phương mà lão đã gặp qua, chưa có ai trá»±c diện chống đỡ.
Nhưng chiêu thúc này dá»… phát mà khó thâu. Nếu như gặp phải đối thá»§ có má»™t công lá»±c thâm hậu, không chịu né tránh mà dùng toàn lá»±c phản kích lại, trong khi ngưá»i dùng chiêu thức này chưa biến chiêu kịp, sẽ bị vÅ© khí cá»§a đối phương đánh cho bị thương hoặc có khi mất cả tính mạng.
Hai huynh đệ há» Long, luận vá» công lá»±c thì Long Bá Thương thua Long Bá Äào đến má»™t bá»±c.
Vừa rồi Long Bá Äào chỉ má»›i xuất thá»§ được có ba chiêu đã bị Hoắc VÅ© Hoàn đáng văng ra. Nếu như Long Bá Thương ra chiêu má»™t mình như vậy, thì chẳng khác nào tìm lấy cái chết.
Cho nên Long Bá Äào vừa nhìn thấy Long Bá Thương thi triển “Kiếm Hồn VÅ© Phiâ€, lão cả kinh vá»™i vàng múa kiếm tấn cá»™ng hạ bàn cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn để trợ giúp cho Long Bá Thương.
Äúng lúc ấy, Äông Hương Nhi cÅ©ng bắn ra má»™t viên thiết đạn...
Hai huynh đệ há» Long dùng song kiếm hợp bích, đồng thá»i vá»›i sá»± giúp sức cá»§a Äông Hương Nhi, tuy cả ba ngưá»i không há» thương lượng trước vá»›i nhau, nhưng ngược lại vô tình ra chiêu hết sức là ăn khá»›p. Hai huynh đệ há» Long, kẻ tấn công trên, ngưá»i công kích dưới, còn thiết đạn cá»§a Äông Hương Nhi nhắm vào sau gáy cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn bắn tá»›i.
La VÄ©nh Tưá»ng liá»n quát lá»›n :
- Ỷ đông để vây công thủ thắng, các ngươi có còn mặt mũi nhìn đồng đạo võ lâm hay không chứ?
La VÄ©nh Tưá»ng mở soạt cây thiết phiến định đỡ lấy viên thiết đạn cá»§a Äổng Hương Nhi.
Còn Lâm Tuyết Trinh chuẩn bị dùng thanh trưá»ng kiếm cắt ngang thế đánh hiểm ác cá»§a Long Bá Äào.
Hai ngưá»i vừa định xông lên thì Hoắc VÅ© Hoàn vừa nhún hai chân má»™t cái, vừa quát lá»›n :
- Dừng lại, không được xuất thủ.
Trong khi quát La VÄ©nh Tưá»ng và Lâm Tuyết Trinh, qua cái nhún chân toàn thân cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn đã bay lên cao hÆ¡n hai thước, dá»… dàng né tránh được thế kiếm cá»§a Long Bá Äào. Äồng thá»i chân trái cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn đưa lên cao, quét ngược vá» sau trúng viên thiết đạn cá»§a Äổng Hương Nhi bay dạt ra xa. Còn thanh bảo Ä‘ao thì đón lấy thế kiếm trên không cá»§a Long Bá Thương.
Tiếng Ä‘ao và kiếm chạm nhau phát ra am thanh chói cả tai má»i ngưá»i chung quanh. Chỉ trong nháy mắt, Hoắc VÅ© Hoàn từ từ rÆ¡i xuống vững vàng trên vị trí cÅ©.
Ngược lại Long Bá Thương bị lộn trên không hai vòng, rơi xuống. Vừa đặt chân xuống đất lão đã lảo đảo lùi ra sau bốn năm bước và cuối cùng ngã ngồi bệt trên mặt đất.
Thanh trưá»ng kiếm trong tay lão chỉ còn má»™t Ä‘oạn ngắn. Cái áo bị rách toạt má»™t mảnh, sắc mặt trắng bệch còn miệng thì há hốc ra thở hổn hển không ngậm lại được.
Long Bá Äào hoảng kinh vá»™i chạy đến há»i :
- Lão nhị! Bị thương có nặng không?
Long Bá Thương cố lắc đầu mấy cái, ráng Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở trả lá»i :
- Không sao... gã hỠHoắc... chỉ... chỉ đánh bắng sống đao...
Long Bá Äào vẻ mặt thất sắc, quay ngưá»i lại vái chào Hoắc VÅ© Hoàn má»™t cái :
- Äa tạ Hoắc huynh đã nương tay.
Hoắc VÅ© Hoàn mỉm cưá»i đáp :
- Không phải Hoắc mỗ cố ý dùng sống đao, mà là vì bị Long lão đại và vị tiểu huynh đệ kia làm cho lính quýnh, nên mới cầm ngược đao.
Nét mặt cá»§a Long Bá Äào có vẻ hổ thẹn, lão nói từ từ :
- Huynh đệ Long má»— tá»± nhận không phải là đối thá»§ cá»§a Hoắc huynh. Việc mất tiêu từ nay không truy cứu nữa và ân oán giữa chúng ta cÅ©ng chấm dứt từ đây. Hoắc huynh, má»i.
Hoắc VÅ© Hoàn có hÆ¡i bất ngá», nhìn bốn phía rồi đáp :
- Tại đây còn có rất nhiá»u cao nhân, nếu như không ra tay, há chẳng đáng tiếc hay sao?
Long Bá Äào hai tay ôm quyá»n, hướng vá» phía quần hùng thi lá»… :
- Các vị hảo bằng hữu đã vì nghĩa mà ra tay tương trợ. Long mỗ này ở tại nơi đây, xin thành thật cảm tạ các vị đã nể mặt...
Äợi đến khi trở vỠđến phá»§ Thái Nguyên và giải nghệ tiêu cục xong, hai huynh đệ cá»§a Long má»— sẽ đăng môn khấu tạ chư vị.
Má»i ngưá»i chung quanh, nhất là bá»n quần hùng nghe nói câu này Ä‘á»u trố mắt đứng nhìn, không thốt nên lá»i nào. Äặc biệt là Thần Toán Tá»­ Liá»…u Nguyên, mang danh như thế cÅ©ng chả hiểu ý cá»§a Long Bá Äào ra làm sao, lão cảm thấy mình đáng chán thật.
Nhưng Hoắc VÅ© Hoàn đột nhiên cưá»i xen vào :
- Long lão đại! Ta có câu nói thật lòng này, không biết các hạ có tin hay không?
Long bá Äào cúi ngưá»i :
- Xin Hoắc huynh cứ chỉ giáo!
Hoắc Vũ Hoàn chậm rãi đáp :
- Nếu như ta hứa trong ba tháng nữa, sẽ đích thân mang số tiêu đã cướp trả lại cho Song Long tiêu cục. Vậy các hạ đồng ý đợi ta trong vòng ba tháng, nếu không nhận được số tiêu này, các hạ sẽ giải nghệ tiêu cục được không?
Long Bá Äào vô cùng ngạc nhiên :
- Hoắc huynh không nói đùa với huynh đệ tại hạ chứ?
Hoắc Vũ Hoàn nhún vai nói :
- Giả hay thật đến lúc ấy má»›i biết. Thá»i gian ba tháng cÅ©ng không phải là dài. Nếu như chúng ta thất ước không đến, lúc ấy các hạ đóng cá»­a tiêu cục vẫn còn chưa muá»™n kia mà.
Long Bá Äào trầm ngâm giây lát rồi nói :
- Thôi được! Long mỗ sẽ tuân lệnh ở tại tiêu cục đợi Hoắc huynh trong ba tháng.
Nói xong lão tránh sang má»™t bên nhưá»ng lối cho Hoắc VÅ© Hoàn Ä‘i.
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n tra Ä‘ao vào vá», từ từ bước vá» phía trước. Khi Ä‘i ngang qua trước mắt cá»§a Liá»…u Nguyên, VÅ© Hoàn dừng lại cưá»i há»i :
- Liễu huynh! Có thể tiêt lộ một chút cho Hoắc mỗ biết, tại sao các hạ đoán được Hoắc mỗ sẽ đến trang viện của Tào gia hay không?
Liá»…u Nguyên mỉm cưá»i nói :
- Nói ra thật xấu hổ. Bá»n tại hạ vì theo dõi hàng tung cá»§a Lý Thuận nên má»›i đến hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n đưá»ng.Trong lúc tình cá» tại hạ đã phát hiện ra ngưá»i cá»§a La huynh cài vào trong nhà há» Tào. Sau đó bắt bá»n chúng nói ra cách liên lạc vá»›i các vị. Thế rồi tại hạ má»›i tương kế tá»±u kế giương ra cái bẫy này.
- Như thế Tào Lạc Sơn và Lý Thuân hiện giỠở đâu?
- Lý Thuận chỉ trốn ở Tào gia có má»™t hôm, sau đó hắn rá»i khá»i Lan Châu, không biết là hắn đã Ä‘i đâu. Còn Tào Lạc SÆ¡n hiện vẫn ở phía sau hậu viện Äồng NhÆ¡n đưá»ng, chưa từng hay biết gì
- Thế còn a hoàn Nghênh Xuân là ngưá»i cá»§a Tào gia hay là do Liá»…u huynh phái đến?
- Trong trang biện toàn là ngưá»i cá»§a Tào gia cả. Nhưng có Ä‘iá»u bá»n chúng đã được tại hạ căn dặn và y theo mà hành sá»±.
Hoắc Vũ Hoàn vỗ vỗ vai Liễu Nguyên :
- Sá»± tính toán cá»§a Liá»…u huynh quả thật là rất cao minh. Chỉ là ngưá»i không ngá» rằng sá»± thể lại kết thúc như vầy phải không?
Liễu Nguyên nhướng mày nói :
- Ngưá»i trí tính toán má»™t ngàn chuyện cÅ©ng phải có má»™t chuyện sai. Bình sanh Hoắc lão đại cÅ©ng rất là thận trá»ng, vậy mà lần này cÅ©ng bị rÆ¡i vào bẫy.
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i ha hả :
- Äúng vậy! Äúng vậy!
Cả ba ngưá»i vừa rá»i khá»i trang viện Tào gia, lập tức gia tăng khinh công trở vá» căn nhà gá»— ở bên bá» sông.
Khi há» vỠđến nÆ¡i thì trá»i cÅ©ng đã gần sáng.
Thiết Liên Cô Ä‘ang đợi hỠđến sốt cả ruá»™t. Há» vừa bước vào nàng đã vá»™i há»i :
- Tại sao đến giá» này các ngưá»i má»›i vá». Muá»™i còn tưởng xảy ra chuyện chẳng làng rồi chứ.
La VÄ©nh Tưá»ng lắc đầu thở dài má»™t tiếng :
- Äúng là xảy ra chuyện chẳng lành. May mà có đại ca má»›i uy hiếp được huynh đệ há» Long. Nếu không e rằng đến bây giá» vẫn còn chưa thoát thân được.
Thiết Liên Cô thất kinh :
- Tại sao lại có chuyện đụng phải huynh đệ hỠLong chứ?
La VÄ©nh Tưá»ng lắc đầu :
- A! Äừng nhắc đến há» nữa, Ä‘á»u là do ta hồ đồ cả... Suýt chút nữa...
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i nói :
- Liá»…u Nguyên nói rất đúng “ngưá»i trí tính toán má»™t ngàn chuyện nhất định phải có má»™t chuyện saiâ€. Chỉ tính toán sai má»™t lần thì có can hệ gì cÆ¡ chứ?
Ngừng lại má»™t chút, VÅ© Hoàn quay sang há»i Thiết Liên Cô :
- A hoàn Nghênh Xuân đã chạy rồi chưa?
Thiết Liên Cô đáp :
- Ả vừa má»›i chạy không được bao lâu, chiếc thuyá»n mà chúng ta chuẩn bị cho ả, ả không sá»­ dụng. Ả đã dùng đưá»ng bá»™.
Hoắc VÅ© Hoàn hai mắt sáng lên mỉm cưá»i nói :
- A đầu kia nhất định sẽ chạy đến Äồng NhÆ¡n đưá»ng ở trong thành, để báo tin cho Tào Lạc SÆ¡n.
Lâm Tuyết Trinh chợt lên tiếng :
- Äiá»u này chứng minh sá»± suy Ä‘oán cá»§a tam ca vẫn còn chính xác. Tào Lạc SÆ¡n ở Äồng NhÆ¡n đưá»ng nhất định là tai mắt cá»§a tên hung đồ. HÆ¡n nữa ngưá»i cá»§a Song Long tiêu cục chưa há» phát hiện ra bí mật này.
La VÄ©nh Tưá»ng buông má»™t tiếng thở dài nói :
- Mong rằng lần này đừng có xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Nếu không thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
Hoắc Vũ Hoàn thở phào bảo :
- Chúng ta Ä‘ang lo lắng ngưá»i cá»§a Song Long tiêu cục xía vào việc ở Tây Khuynh sÆ¡n. Bây giá» thì không còn quan tâm đến há» nữa rồi
La VÄ©nh Tưá»ng ái ngại :
- Äại ca đừng quên rằng ngưá»i cá»§a Yến SÆ¡n tam thập lục trại vẫn còn chưa lá»™ diện.
- Mưu trí cá»§a Miêu Phi Hổ kém xa Liá»…u Nguyên, cho nên tương đối dá»… dàng đối phó. Trá»i cÅ©ng đã gần sáng rồi, chúng ta hãy y theo kế hoạch đã định, đến nông trang há» ÄÆ¡n bố trí sẵn để đợi kẻ địch. Bây giá» chúng ta lên đưá»ng thôi.
Trong lòng Thiết Liên Cô vẫn còn nhiá»u việc chưa rõ, nàng vá»™i vàng chận lại nói :
- Äại ca! Rốt cuá»™c rồi đêm nay đã xảy ra chuyện gì? Huynh còn chưa kể cho muá»™i nghe...
Hoắc Vũ Hoàn đã đứng lên, xua tay nói :
- Gấp gì chứ! Trên đưá»ng Ä‘i ta sẽ nói cho muá»™i biết.
Thiết Liên Cô còn định há»i, bá»—ng nhiên nàng nhìn thấy Lâm Tuyết Trinh Ä‘ang nhoẻn miệng cưá»i mình, dáng vẻ dưá»ng như rất là đắc ý. Nàng liá»n nén cÆ¡n bá»±c bá»™i xuống không há»i nữa.
La VÄ©nh Tưá»ng lưu lại bốn huynh đệ để há» giám sát hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n đưá»ng. Sau đó cả bá»n khởi hành trá»±c tiếp đến Tây Khuynh sÆ¡n.
Äến chiá»u ngày hôm sau tất cả bá»n há» Ä‘á»u đã đến nông trang ÄÆ¡n gia. Vô Vi đạo trưởng và Mạnh Tôn Ngá»c cÅ©ng dẫn toàn bá»™ huynh đệ Hoàn Phong đến đấy trước má»™t ngày rồi.
Hoắc VÅ© Hoàn đã Ä‘i xem xét đưá»ng hầm trong mật thất và con đưá»ng thông đạo ở ngá»n núi phía sau. Xem xong VÅ© Hoàn không khá»i tán thán :
- Cha con ÄÆ¡n Luân đã phải tốn biết bao tâm huyết má»›i gầy dá»±ng được cái nông trang này. Chả trách nào hung thá»§ muốn bá chiếm nÆ¡i đây để làm sào huyệt cá»§a bá»n chúng. Ngay cả ta nhìn thấy cÅ©ng chưa muốn rá»i nó nữa là khác.
La VÄ©nh Tưá»ng nói :
- Má»™t nÆ¡i tốt như vầy nếu được ngưá»i chính nhân quân tá»­ sá»­ dụng, thì sẽ trở thành nÆ¡i ẩn cư lý tưởng. Còn nếu như bị bá»n hung tà chiếm lấy thì sẽ trở thành Diêm La địa ngục cho võ lâm. Sau khi giải quyết xong chuyện này, nếu như chúng ta không có ý ở đây lâu, thì nên phá há»§y nó Ä‘i để tránh di hại vá» sau.
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu :
- Một nơi lý tưởng như vầy thật là khó kiếm. Cho dù chúng ta không ở đây lâu, cũng nên giữ nó để có chỗ sử dụng.
Nói đến đây, VÅ© Hoàn hình như vừa vô ý nhưng cÅ©ng vừa cố ý, quay đầu nhìn lại Mạnh Tôn Ngá»c và Lâm Tuyết Trinh.
La VÄ©nh Tưá»ng hiểu ý cưá»i :
- Không sai! Äợi Mạnh lão đệ và Lâm cô nương sau khi báo thù xong. Tương lai nếu như hai ngưá»i có thể thành đôi, như vậy nÆ¡i đây không phải là chá»— hữu dụng hay sao?
Mạnh Tôn Ngá»c liá»n đỠbừng mặt lên, cúi đầu im lặng không nói gì.
Nhưng Lâm Tuyết Trinh thì cưá»i nhạt :
- Äa tạ tam ca đã suy nghÄ© chu đáo cho bá»n muá»™i. Nhưng mà nÆ¡i đây tốt như vậy, theo muá»™i thấy là nên để cho tam ca thâu dụng là thích hợp hÆ¡n cả.
La VÄ©nh Tưá»ng nhún vai nói :
- Äáng tiếc là tại hạ chỉ cô độc có má»™t mình không thích hợp vá»›i khung cảnh thần tiên ở nÆ¡i đây.
Lâm Tuyết Trinh liá»n nói :
- Có lẽ Thiết tỉ tỉ cũng muốn ở lại đây với tam ca đấy.
Câu nói ấy không chỉ làm cho La VÄ©nh Tưá»ng ngưng cưá»i, mà ngay cả Thiết Liên Cô cÅ©ng thất sắc...
Không đợi cho Thiết Liên Cô lên tiếng, Hoắc VÅ© Hoàn liá»n cưá»i ha hả nói át Ä‘i :
- Nói vậy dứt khoát ta cÅ©ng phải dá»n đến đây. Rồi chúng ta cùng nhau sá»­a sang lại, biến nÆ¡i đây thành doanh trại thứ hai cá»§a chúng ta.
Má»i ngưá»i nghe xong không nhịn được cùng cưá»i lá»›n lên :
- à kiến hay! Một nơi tốt như vầy, quả thật thích hợp để nuôi những đứa trẻ bất hạnh.
Thiết Liên Cô giận tím cả ngưá»i, nàng cắn chặt răng để đừng rÆ¡i nước mắt. Sau đó nàng không nói câu nào liá»n xoay lưng bá» Ä‘i.
Hoắc VÅ© Hoàn trong lúc không có ai lên tiếng, liá»n vá»™i lái sang chuyện khác :
- Nhị đệ! Äệ có Ä‘i thám sát qua địa hình cá»§a Lão Nha Lãnh chưa?
Vô Vi đạo trưởng đáp :
- Äệ và Mạnh thiếu hiệp má»›i vừa từ Lão Nha Lãnh trở vá» trong ngày hôm nay. Ở đó đã được chuẩn bị sẵn sàng tất cả. Chỉ còn đợi đại ca đích thân đến bố trí mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn suy nghĩ giây lát rồi bảo :
- Hôm nay thì không kịp rồi. Vậy sáng sá»›m ngày mai chúng ta phải đến Lão Nha Lãnh. Còn việc ở đây nên để lại những ai và bố trí như thế nào thì tam đệ hãy mau lo Ä‘i sắp xếp Ä‘i... Bắt đầu từ bây giá», bất cứ lúc nào Miêu Phi Hổ cÅ©ng có thể ập đến, vậy các ngưá»i nên thận trá»ng, đừng để xảy ra sÆ¡ suất.
La VÄ©nh Tưá»ng gật đầu đáp :
- Tiểu đệ sẽ làm ngay.
Hoắc Vũ Hoàn buông một tiếng thở dài :
- Hung đồ thì rất ư lợi hại, còn Miêu Phi Hổ thì lưu manh xảo quyệt. Cả hai tên này Ä‘á»u không phải dá»… dàng đối phó. Bây giá» chúng ta hai mặt Ä‘á»u có địch. Thất bại hay thành công Ä‘á»u nhá» vào kế hoạch lần này. Cưá»ng địch ở trước mặt, chúng ta đồng tâm hiêp lá»±c e rắng còn chưa đủ huống hồ là bây giá» má»i ngưá»i lại giận dá»—i nhau.
Câu nói này cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn chỉ là cảm khái nói ra mà thôi. Tuy không chỉ đích danh là ai, nhưng má»i ngưá»i trong lòng Ä‘á»u hiểu rõ.
Lâm Tuyết Trinh ngượng ngập nói :
- Äá»u là tại tam ca cả, khi không vô duyên vô cá»› lấy muá»™i ra nói đùa.
Hoắc Vũ Hoàn không nói gì thêm mà chỉ xua tay :
- Thôi tất cả hãy đi nghỉ đi!
Äợi cho má»i ngưá»i Ä‘i hết, chỉ còn lại má»™t mình La VÄ©nh Tưá»ng. Hoắc VÅ© Hoàn lúc ấy má»›i nghiêm giá»ng nói :
- Ngày mai vá» việc bố trí ngưá»i, đệ định an bày cho cá»­u muá»™i và Lâm cô nương như thế nào?
La VÄ©nh Tưá»ng đáp :
- Cá»­u muá»™i xưa nay vẫn Ä‘i theo đại ca. Còn Lâm cô nương vì phải nhận ra chân tướng cá»§a hung thá»§, cho nên tất nhiên cả hai Ä‘á»u Ä‘i Lão Nha lãnh...
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu bảo :
- Như vậy không được. Tốt nhất là nên tách hai ngưá»i há» ra. Äể má»™t ngưá»i Ä‘i Lão Nha Lãnh, còn má»™t ngưá»i ở lại trong nông trang này.
La VÄ©nh Tưá»ng trầm ngâm :
- Nhưng mà để ai lại mới được chứ?
- Lâm cô nương trên ngưá»i có mối huyết thù cá»§a sư phụ? Vì vậy không thể không Ä‘i được? Chỉ còn cách là để cá»­u muá»™i ở lại... Nhưng sá»± việc này đệ phải hết sức khéo léo giải thích cho cá»­u muá»™i rõ là: Bất luận như thế nào ngưá»i ta cÅ©ng chỉ là khách, còn chúng ta ngược lại vẫn là huynh muá»™i.
- Tại sao đại ca không đích thân đi nói với cửu muội?
Hoắc Vũ Hoàn thở ra một tiếng :
- Nếu như ta nói với cửu muội, nhất định cô ấy sẽ hiểu lầm ngay. A! Nỗi khổ tâm của ta là, cửu muội vĩnh viễn sẽ không bao giỠtha thứ.
Nói đến đây Hoắc VÅ© Hoàn chợt nhá»› đến những lá»i trò chuyện vá»›i Lâm Tuyết Trinh khi cả hai thám thính Nguyệt Quậc sÆ¡n trang mà giật mình. Nếu mai này thâu nhận thêm Lâm Tuyết Trinh, chắc cái tên Hoàn Phong thập bát hay Thập cá»­u e rằng không còn nữa.
La VÄ©nh Tưá»ng chợt buông má»™t tiếng thở dài :
- ÄÆ°á»£c rồi! Hay là để đệ nói vá»›i cá»­u muá»™i cho.
Hoắc VÅ© Hoàn đưa hai tay ra đặt lên vai cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng, nhìn thẳng vào mắt gã nói :
- Tam đệ! Chỉ có một mình đệ là hiểu được ta, cũng chỉ có một mình đệ mới có thể giúp những việc khó cho ta. Lần này đi Lão Nha Lãnh, lỡ như có xảy ra chuyện chẳng lành, đệ nhớ hãy thay ta chăm sóc cho cửu muội.
La VÄ©nh Tưá»ng ngạc nhiên :
- Äại ca! Huynh...
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i cưá»i nói :
- Ta chỉ nói là “lỡ như†chứ đâu phải nhất định sẽ xảy ra. Äã biết rằng nếu như không nghÄ© xa ắt có buồn gần. à cá»§a ta là nếu như có má»™t ngày nhị đệ bá» Ä‘i xuất gia, không màng đến những việc trong cốc nữa. Äến khi ấy tất cả má»i việc nặng nhá»c trong cốc dồn hết lên vai cá»§a đệ.
La VÄ©nh Tưá»ng đột nhiên cảm thấy mÅ©i cay cay, xúc động :
- Không! Giả sá»­ thật sá»± có việc rá»§i ro xảy ra. Äệ cÅ©ng không thiết gì muốn sống... Và hÆ¡n nữa Thiết muá»™i nhất định sẽ theo đại ca trước, đệ biết rõ cá»­u muá»™i đối vá»›i đại ca như thế nào. Không chịu để ai chăm sóc cho cô ấy ngoài đại ca ra đâu!
Hoắc VÅ© Hoàn vá»™i cắt ngang, lắc đầu cưá»i :
- Xem đệ kìa! Chúng ta chỉ là tùy tiện nói chơi, đệ hà tất phải tỠra khẩn trương như vậy chứ.
La VÄ©nh Tưá»ng nghẹn ngào :
- Nhưng mà... cưá»ng địch Ä‘ang ở trước mặt, đại ca đừng nên nói những lá»i không may như vậy.
Hoắc VÅ© Hoàn lại cưá»i :
- ÄÆ°á»£c! Không nói thì không nói. Bây giá» chúng ta bàn sang chuyện khác vậy.
Hoắc VÅ© Hoàn cố ý ngưng lại má»™t lúc lâu, để đợi cho La VÄ©nh Tưá»ng từ từ bình tÄ©nh lại.
Sau đó Hoắc Vũ Hoàn tiếp :
- Vá» hành tung cá»§a Miêu Phi Hổ, đệ đã phái ngưá»i Ä‘i thăm dò tin tức hay chưa?
La VÄ©nh Tưá»ng trả lá»i :
- Äệ đã phái ngưá»i Ä‘i rồi, nhưng vẫn chưa có tin hồi báo. Theo như tiểu đệ suy Ä‘oán, Miêu Phi Hổ còn ở đâu đó gần Lan Châu để nghe ngóng. Chứ lão ta chưa há» trở vá» Yến SÆ¡n.
- Äệ chắc chắn tin tức vá» trận quyết chiến lần này nhất định có thể truyá»n đến tai lão?
- Chỉ cần tin này có thể truyá»n đến tai hung thá»§, thì nhất định có thể truyá»n đến tai Miêu Phi Hổ. Cho dù hắn không nghe không biết, tên hung thá»§ mạo danh kia cÅ©ng sẽ tìm cách thông báo cho lão ta.
- Lỡ như trước ngày hai mươi tám lão vẫn không đến nông trang này. Mà đợi đến ngày hai mươi chín lão mới trực tiếp lên Lão Nha Lãnh. Như thế thì kế hoạch chúng ta bày ra là vô ích hay sao?
La VÄ©nh Tưá»ng khẳng định :
- Không bao giá». Mục đích cá»§a Miêu Phi Hổ là muốn Ä‘oạt lấy số châu báu, còn đối vá»›i trận quyết chiến giữa Hoắc VÅ© Hoàn thật và giả, lão không bao giá» xem nặng. Cho dù lão có ý định đến Lão Nha Lãnh xem thá»­, thì cÅ©ng phải đến nông trang ÄÆ¡n gia trước. Huống hồ chúng ta đã có giao ước tại Lão Nha Lãnh. Thì theo ý đệ, lão sẽ nghÄ© đến chuyện là, sá»± phòng ngá»± tại nông trang ÄÆ¡n gia sẽ bị suy yếu Ä‘i. Có được cÆ¡ há»™i tốt như vậy, chẳng lẽ lão chịu bá» qua hay sao?
Hoắc VÅ© Hoàn tươi cưá»i nói :
- Nếu đệ đã tính như vậy thì ta yên tâm. Chúng ta phải giữ chân Miêu Phi Hổ trước, rồi má»›i dốc toàn lá»±c đối phó vá»›i tên hung thá»§ giả danh. Nếu không lão sẽ gây ra phiá»n phức cho chúng ta và đồng thá»i có thể dẫn đến thất bại.
La VÄ©nh Tưá»ng tiếp :
- Äại ca không cần phải lo lắng. Trừ phi Miêu Phi Hổ không đến. Bằng không chỉ cần lão vừa xuất hiện cách Tây Khuynh sÆ¡n trong vòng má»™t trăm dặm, chúng ta sẽ phát hiện ra ngay.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu hài lòng :
- Tốt! Sáng sớm mai chúng ta còn phải đi Lão Nha Lãnh. Vậy bây giỠcũng nên đi nghỉ sớm đi.
Cả hai liá»n trở vá» phòng mình, rồi tắt đèn lên giưá»ng ngá»§. Nhưng kỳ thật má»—i ngưá»i vẫn Ä‘eo Ä‘uổi theo má»™t ý nghÄ© riêng, cho nên há» không sao chợp mắt được.
* * * * *
Ãịa hình cá»§a ngá»n núi Lão Nha Lãnh phảng phất giống như ngá»n Tây Khuynh sÆ¡n. Núi tuy không cao nhưng thẳng dốc từ Äông sang Tây. Tá»±a như là cả ngá»n núi đã bị sập xuống má»™t ná»­a vậy.
Chính vì thế mà nhìn từ xa, má»i ngưá»i Ä‘á»u có cảm giác đấy là má»™t con quạ khổng lồ Ä‘ang đứng.
Bên phía đông cá»§a ngá»n núi là má»™t vách đá thẳng đứng cao trên má»™t trăm trượng, không há» có má»™t con đưá»ng nào thông lên đỉnh núi cả. Ngược lại, bên phía Tây sưá»n núi hÆ¡i lài lài và đó cÅ©ng là lối duy nhất để lên được đến đỉnh núi. Nhưng hai bên phải và trái cá»§a lối này, lại có hai ngá»n núi nhá» trấn giữ ở hai bên.
Nhiá»u năm vá» trước, ở trên chót vót cá»§a đỉnh núi vá» phía Äông có má»™t ngôi cổ tá»± nhưng đến nay đã bị bá» hoang phế. Nóc ngôi cổ tá»± chưa bị đổ sập, còn phía trước và sau thì cá» dại đã má»c um tùm.
Hiện tại, những cá» dại ở xung quanh và bên trong ngôi cổ tá»± đã được dá»n sạch. Mái nóc cá»§a ngôi chánh Ä‘iện và lầu để cái trống vốn vẫn còn nguyên vẹn nhưng La VÄ©nh Tưá»ng đã hạ lệnh cho ngưá»i giật sập nó Ä‘i. Duy nhất chỉ có lầu chuông là còn nguyên vẹn mà thôi.
Hoắc VÅ© Hoàn ngạc nhiên há»i :
- Những cá» hoang dá»n Ä‘i là phải rồi. Nhưng còn mái nóc cá»§a ngôi chánh Ä‘iện và lầu trống tại sao phải giật sập Ä‘i chứ?
La VÄ©nh Tưá»ng đáp :
- Äây chính là má»™t phần rất trá»ng yếu trong kế hoạch. Trong khi đại ca và ngưá»i giả mạo kia quyết đấu, đương nhiên tên hung thá»§ ấy sẽ tìm má»™t nÆ¡i ẩn nấp gần đó để quan sát. Bây giá» chúng ta giật sập chánh Ä‘iện và lầu để trống khiến cho tên hung thá»§ không có chá»— để ẩn thân, chỉ còn ngôi lầu chuông là nÆ¡i lý tưởng nhất. Như vậy há chẳng phải hắn tá»± chui đầu vào lưới cá»§a ta hay sao?
Nói Ä‘oạn La VÄ©nh Tưá»ng dắt Hoắc VÅ© Hoàn Ä‘i sang lầu chuông và vừa hướng dẫn vừa giải thích :
- Cái chuông ở đây đã được mang Ä‘i chỉ còn giá chuông mà thôi. Dưới lầu lại không có cầu thang. Nếu tên hung thá»§ muốn nhìn trá»™m tình hình cá»§a hiện trưá»ng quyết đấu, hắn phải leo lên trên cái giá chuông... Trên giá chuông chúng ta đã có bố trí sẵn độc châm, chỉ cần tay hắn chạm phải những độc châm, thì hắn không thể phóng ra ám khí hình cá. Äến lúc ấy phục binh cá»§a ta sẽ đồng loạt xuất hiện, cắt đứt đưá»ng rút lui cá»§a hắn. Chừng ấy hắn dù có cánh cÅ©ng chẳng bay được.
Hoắc Vũ Hoàn vừa nghe vừa gật đầu :
- An bày như vậy rất là chu đáo. Nhưng trên đầu châm tốt nhất là đừng dùng chất kịch độc, vì chúng ta còn phải bắt sống hắn.
La VÄ©nh Tưá»ng đáp :
- Chất độc trên đầu châm chỉ là thứ độc khiến cho tay hắn cứng đơ lại tạm thá»i, không thể phóng ám khí chứ không há» gây thiệt mạng cho hắn.
Lâm Tuyết Trinh đứng một bên chêm vô :
- Chúng ta còn chuẩn bị sẵn má»™t cái lưới lá»›n tại con đưá»ng xuống núi. Trên cái lưới có những móc câu đã được tẩm thuốc mê. Chì cần hắn dám tá»›i, nhất định sẽ không thoát được Lão Nha Lãnh này.
Hoắc Vũ Hoàn không nghe vì đang suy nghĩ, một lúc sau mới bảo :
- Tên hung thủ kia hành tung rất bí mật, và lâu nay hắn vẫn chú ý đến hành tung của chúng ta... Do đó ta nghĩ, lần này hắn nhất định sẽ đến Lão Nha Lãnh trước để thăm dò quan sát. Như vậy những bố trí của chúng ta có thể qua mắt được hắn không?
La VÄ©nh Tưá»ng trả lá»i :
- Äại ca cứ yên tâm. Cho dù hắn có đến trước quan sát và phát hiện ra chúng ta đã bố trí sẵn ở trên đỉnh núi, thì tuyệt đối cÅ©ng không nghÄ© rằng là để đối phó vá»›i hắn...
Dừng lại má»™t chút, La VÄ©nh Tưá»ng tiếp :
- Huống hồ những độc châm được giấu trên giá chuông, đợi đến ngay ngày đó chúng ta mới bố trí, như thế hung thủ làm sao biết được.
Những lá»i giải thích này tuy Hoắc VÅ© Hoàn cÅ©ng nhận thấy không có chá»— nào sÆ¡ hở. Nhưng trong lòng Hoắc VÅ© Hoàn vẫn có cảm giác e ngại là sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
Hoắc VÅ© Hoàn cảm thấy rằng có Ä‘iểm nào đó vẫn còn chưa được thá»a đáng nhưng lại không tìm ra chá»— gút mắc đó là ở đâu.
Ngay lúc này, có má»™t bóng ngưá»i lướt nhanh đến, đó là Yến Tá»­ Trần Bằng.
Trần Bằng là ngưá»i có khinh công cao nhất trong Hoàn Phong thập bát kỳ. Bởi vậy, công việc cá»§a gã là chuyên vá» phụ trách liên lạc tin tức trong bang. Má»i ngưá»i vừa trông thấy gã đến là biết ngay ở nông trang đã có chuyện.
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n lên tiếng há»i :
- Có tin tức gì không?
Trần Bằng có vẻ phấn khởi đáp :
- Tam ca quả nhiên dự đoán như thần. Kế dụ địch đã bắt đầu có hiệu quả.
Hoắc Vũ Hoàn vẫn chưa hiểu :
- Äệ nói rõ ra xem?
- Trưa hôm nay đã có tin tức báo vá» là đã phát hiện ra ngưá»i ngá»±a cá»§a Miêu Phi Hổ ở gần Ô Thá»­ sÆ¡n. Bá»n chúng Ä‘ang thẳng tiến hướng vá» ná»™ng trang ÄÆ¡n gia.
Hoắc VÅ© Hoàn “ồ†lên má»™t tiếng. Tinh thần bá»—ng nhiên phấn chấn, thần sắc tươi tỉnh trở lại, quay sang La VÄ©nh Tưá»ng :
- Thật không thể ngá», tin tức lại có thể được truyá»n nhanh đến thế.
La VÄ©nh Tưá»ng vá»™i há»i :
- Phát hiện được bá»n chúng vào lúc nào?
Vào khoảng đêm qua. Nhưng vì ban đêm không tiện việc thả bồ câu. Bởi lẽ đó, sáng hôm nay tin tức mới được chuyển đến.
- Tổng cá»™ng chúng có bao nhiêu ngưá»i ngá»±a? Và có phải do chính Miêu Phi Hổ đích thân thống lãnh?
- Hình như bá»n chúng có khoảng năm mươi tên và do đích thân Miêu Phi Hổ chỉ huy. Ngoài Miêu Phi Hổ và Phi Thiên Äá»™c Lâu Âu Nhứt Bằng ra, toàn bá»™ Ä‘á»u là thá»§ hạ tinh nhuệ cá»§a Yến SÆ¡n tam thập lục trại.
La VÄ©nh Tưá»ng cưá»i đắc ý nói :
- Rất tốt! Äến càng nhiá»u càng đỡ gây ra phiá»n hà.
Lâm Tuyết Trinh bỗng nhiên lên tiếng :
- Chúng ta mau trở vỠnông trang chuẩn bị đi!
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói :
- Nhị đệ và tứ đệ ở lại đây tiếp tục trông coi việc bố trí. Còn thất đệ trở vá» trước thông báo cho các huynh đệ phải cẩn thận giám sát bá»n chúng. Phải luôn luôn báo cáo hướng Ä‘i cá»§a đối phương và nhá»› đừng để Miêu Phi Hổ phát hiện được.
Trần Bằng dạ má»™t tiếng rồi quay lưng phóng ngưá»i Ä‘i.
Hoắc VÅ© Hoàn cÅ©ng dẫn La VÄ©nh Tưá»ng, Mạnh Tôn Ngá»c và Lâm Tuyết Trinh lập tức rá»i khá»i Lão Nha Lãnh.
* * * * *
Khi trở vỠnông trang hỠnhận được thêm hai mật hàm nữa.
Trong mật hàm viết là ngưá»i ngá»±a cá»§a Yến SÆ¡n đã đến gần sông Thao Hà. Sáng nay bá»n chúng đã dừng lại ở đó, đến bây giá» vẫn chưa tiếp tục tiến vá» phía trước.
Hoắc VÅ© Hoàn xem xong mật hàm liá»n há»i :
- Äây là do duyên cá»› gì? Chẳng lẽ đã xảy ra biến cố rồi sao?
La VÄ©nh Tưá»ng chậm rãi nói :
- Không cần phải nôn nóng, chúng ta đợi thêm vài bức mật hàm nữa xem tình hình có gì thay đổi không.
Sáng sớm ngày hôm sau lại có bồ câu đưa thư tới.
Trong thư viết là: Hôm qua, trá»i vừa tối, Miêu Phi Hổ liá»n cho bá»n thá»§ hạ xuất phát lên đưá»ng. Äến khi trá»i gần sáng, bá»n chúng đã đến gần Lâm Hạ, Miêu Phi Hổ cho dá»±ng doanh trại ở bên ngoài thành. Chỉ phái thám tá»­ vào thành há»i thăm xem vị trí nông trang ÄÆ¡n gia ở đâu. Hiện giá» bá»n chúng vẫn án binh bất động.
Hoắc VÅ© Hoàn xem xong bức mật hàm xong cưá»i :
- Hóa ra bá»n chúng cÅ©ng sợ bị lá»™ tông tích, má»›i dùng cách đêm Ä‘i ngày nghỉ.
La VÄ©nh Tưá»ng nói :
- Nếu bá»n chúng cứ Ä‘i theo cách đó, vào ngày hai mươi bảy có thể sẽ tiến vào Tây Khuynh sÆ¡n. Và thá»i gian hành động cá»§a bá»n chúng nhất định vào đêm ngày hai mươi tám. Như vậy sá»± việc hoàn toàn đúng theo kế hoạch cá»§a chúng ta đã vạch ra.
- Rá»§i như bá»n chúng không thuận lợi trong việc tìm kiếm tòa sÆ¡n cốc này thì sao?
La vÄ©nh Tưá»ng cưá»i :
- Không há» có chuyện đó. Tiểu đệ đã có bố trí sẵn ngưá»i ở dá»c đưá»ng, giả làm dân địa phương phụ trách việc dẫn đưá»ng cho bá»n chúng. Khi nào bá»n chúng vào đến tận hòn núi ở phía sau, lúc ấy má»›i xem như hỠđã hoàn thành trách nhiệm.
Sau đó tin tức được liên tục chuyển đến: Ngưá»i ngá»±a Yến SÆ¡n, ngày hai mươi sáu dừng lại tại Hàn gia chuẩn bị thêm lương khô. Äêm hai mươi bảy toán Ä‘i đầu đã tiến vào Tây Khuynh sÆ¡n. Sau đó đóng doanh trại ở trong hoang sÆ¡n, và phái ngưá»i Ä‘i khắp nÆ¡i thám thính...
* * * * *
Miêu Phi Hổ hùng cứ tại Yến SÆ¡n, đồng thá»i lão cÅ©ng là minh chá»§ cá»§a bá»n lục lâm năm tỉnh miá»n phiá Bắc. Bởi vậy lão vô cùng tá»± cao tá»± đại và thưá»ng thích phô trương thế lá»±c cá»§a mình.
Ngôi lá»u cá»§a lão cÅ©ng không giống cá»§a bá»n thá»§ hạ. Xung quanh lá»u được phá»§ bằng vải Ä‘en, còn trên nóc lá»u là vải Ä‘á». Bên trong có đặt má»™t cái ghế được bá»c bằng da hổ.
ÃÆ°Æ¡ng nhiên làm như vậy lão không những tá» ra mình là kẻ hào hoa, mà còn cho thiên hạ biết uy vÅ© và khí phái cá»§a má»™t kẻ tướng lãnh.
Bình thưá»ng, trá»i cứ chạng vạng là trong doanh trại cá»§a Miêu Phi Hổ đèn Ä‘uốc sàng trưng lên.
Nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác hẳn. Lão hạ lệnh cho tất cả má»i ngưá»i không được đốt đèn, không được lên tiếng và ngay cả lá»u cá»§a lão cÅ©ng không được ngoại lệ.
Mưá»i mấy cái lá»u được dá»±ng ở trong má»™t khu rừng. Nhưng không há» nghe thấy má»™t tiếng ngưá»i, không há» nhìn thấy má»™t ánh đèn nào. Chỉ có ánh sáng cá»§a loại binh khí là soi rõ gương mặt cá»§a há» mà thôi.
Bốn năm chục tên cao thá»§ Ä‘á»u đã ăn no và khí giá»›i cÅ©ng đã được sẵn sàng. Chỉ đợi Miêu Phi Hổ hạ lệnh là có thể lập tức xuất phát.
Tuy thế Miêu Phi Hổ vẫn ngồi yên không nhúc nhích ở trước cá»­a lá»u. Toàn thân lão mặc hắc bào, trên lưng có mang cặp Ô Kim song kích.
Phi Thiên Äá»™c Lâu Âu Nhứt Bằng thì hay đứng, ngẩng đầu nhìn trá»i dáng vẻ dưá»ng như rất là Ä‘ang sốt ruá»™t. Cuối cùng lão không nhịn được nữa, liá»n lên tiếng :
- Miêu lão đại! Còn chỠgì nữa? Tây Khuynh sơn tổng cộng rộng lớn chỉ có bằng này, chúng ta...
Miêu Phi Hổ đột nhiên đưa tay lên cản lại :
- Im lặng!
Lá»i nói vừa dứt thì đã thấy hai tên hắc y đại hán xuất hiện trước mặt.
Cả hai tên liá»n cúi ngưá»i hành lá»… Miêu Phi Hổ. Tên đại hán bên trái liá»n lên tiếng :
- Hồi báo chá»§ nhân. Äã phát hiện ra ánh đèn ở phía Tây Nam. Khoảng cách từ đây đến đó chừng bốn dậm
Tên đại hán bên phải tiếp lá»i :
- Phía sau khu rừng này có má»™t con đưá»ng. Nhưng đã bị cây lá»›n và những tảng đá chắn ngang lối Ä‘i. Trên con đưá»ng còn có dấu chân ngá»±a, dấu này thì còn má»›i khoảng độ ba bốn ngày trở lại.
Miêu Phi Hổ gật đầu nhè nhẹ :
- Có phát hiện đối phương bố trí gì hay không?
Gã đại hán bên phải đáp :
- Không có. Tiểu nhân phụng mệnh cấp thá»i trở vá» hồi báo, nên chưa dám thâm nhập vào trong.
Miêu Phi Hổ lại há»i :
- Có con đưá»ng nào Ä‘i vòng qua đó không?
Tên đại hán kia lại trả lá»i :
- Không có má»™t con đưá»ng nào cả, nhưng nếu Ä‘i vòng theo dốc núi phía dưới thì rất tiện lợi.
Miêu Phi Hổ xua tay mỉm cưá»i nói :
- Rất tốt, vậy các ngươi hãy Ä‘i trước dẫn đưá»ng. Truyá»n lệnh cá»§a ta, tất cả má»i ngưá»i không được cưỡi ngá»±a, mà chỉ Ä‘i bá»™ mà thôi.
Hai tên đại hán liá»n vái chào má»™t lượt, lập tức rút lui ra ngoài.
Âu Nhứt Bằng hớn hở :
- Tiểu đệ sẽ phụ trách việc mở đưá»ng, còn má»i ngưá»i hãy Ä‘i theo sau.
Miêu Phi Hổ không tán đồng mà cũng không ngăn cản. Lão chỉ xua xua tay rồi đứng dậy.
Cả bá»n vừa ra khá»i khu rừng, quả nhiên liá»n nhìn thấy phía sau khu rừng có má»™t con lá»™, đã bị nhiá»u cây to và những tảng đá lá»›n chặn ngang.
Con đưá»ng này má»™t bên là rừng, còn má»™t bên là ngá»n núi nhá». Trên con đưá»ng lại được ch6át đầy đá và thân cây. Nếu như không quan sát thật cẩn thận, quả thật khó mà phát hiện ra được nó.
Âu Nhứt Bằng cưá»i nói :
- Xem ra Hoàn Phong thập bát kỳ đã hết đưá»ng rồi. Bá»n chúng bày ra cách ngụy trang như thế này có ích lợi gì chứ...
Ngừng lại một chút, hắn tiếp :
- Chúng ta không cần phải Ä‘i đưá»ng vòng, má»—i ngưá»i vác má»™t thân cây, khiêng má»™t tảng đá, không bao lâu thì sẽ dá»n sạch được con đưá»ng.
Dứt lá»i, hắn liá»n khiêng má»™t thân cây lên bước Ä‘i.
Miêu Phi Hổ đột nhiên quát lớn :
- Mau bỠxuống cho ta!
Âu Nhứt Bằng không khá»i ngạc nhiên há»i :
- Miêu lão đại! Ngươi...
Miêu Phi Hổ trầm giá»ng lạnh lùng :
- Ta bảo ngươi hãy đặt thân cây xuống và quay trở vỠchỗ cũ. Ngưoi có hiểu hay không?
Âu Nhứt Bằng nghe thì nghe, nhưng vẫn không hiểu tại sao phải làm như vậy. Lão luống cuống nói :
- Việc này... việc này...
Dương Phàm liá»n vá»™i bước lên vài bước, thấp giá»ng :
- Miêu lão đại không muốn làm kinh động đến đối phương, để tránh bá»n chúng sẽ có cảnh giác. Âu huynh hãy mau đặt thân cây xuống Ä‘i.
Lúc này Âu Nhứt Bằng má»›i hiểu ra, liá»n ném thân cây xuống đất má»™t cái bịch.
Trong đêm khuya giữa hoang sÆ¡n, tiếng thân cây rÆ¡i xuống, vang ra má»™t tiếng động chả khác gì tiếng sấm nổ trên trá»i.
Miêu Phi Hổ giận quá hét lớn :
- Äồ ngu xuẩn.
Lão chưa dứt lá»i thi đã nghe dưới chân núi trước mặt ó ngưá»i lá»›n giá»ng quát há»i :
- Äêm đã khuya, còn ai vào trong núi đó?
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u thất kinh chuẩn bị ứng chiến.
Nhưng Miêu Phi Hổ đã xua tay ra hiệu cho đồng bá»n không được vá»ng động. Má»™t mặt lão hất hàm ra hiệu cho Dương Phàm.
Dương Phàm hiểu ý liá»n lên tiếng :
- Là ta đây.
Ngưá»i kia há»i tiếp :
- Là lão Tống trở vỠphải không?
Dương Phàm đáp :
- Äúng vậy.
Miệng vừa trả lá»i, tay lão cÅ©ng đã lấy từ trong ngưá»i ra ba cây phi tiêu, và cùng lúc bước vá» phía dốc núi trước mặt.
Äoạn đưá»ng bị chận này đúng ngay vào chá»— khúc quanh dưới chân núi. Cho nên Dương Phàm chỉ có thể nghe được tiếng nói chứ không thể thấy được ngưá»i kia nấp ở đâu.
Ai ngá» lão vừa má»›i bước lên trên dốc núi, ngưá»i kia đã quát lá»›n :
- Äứng lại! Ngươi thật sá»± là lão Tống?
Dương Phàm bình tĩnh đáp :
- Chẳng lẽ là giả mạo hay sao? Nếu như ngươi không tin thì đến đây xem cho rõ.
Ngưá»i kia trả lá»i :
- Ngươi hãy nói ra khẩu lệnh hôm nay trước đi. Nếu nói đúng ta sẽ cho ngươi qua.
Dương Phàm không biết phải trả lá»i ra làm sao, liá»n vá»™i quay đầu lại nhìn Miêu Phi Hổ.
Ai ngá», chính Miêu Phi Hổ cÅ©ng lúng túng chả biết tính như thế nào. Bí quá, lão liá»n vẫy tay ra hiệu cho bá»n cao thá»§ chuẩn bị ám khí, đợi thá»i cÆ¡ sẽ ra tay.
Bây giá», Dương Phàm đành phải giả vá» kéo dài thá»i gian để chá» phía đối phương sÆ¡ xuất, lão cưá»i lá»›n nói bậy bạ đôi câu :
- Ngưá»i mình mà cÅ©ng cần khẩu lệnh hay sao chứ? Thấy mặt sẽ biết thôi, hà tất còn cố ý làm khó dá»….
Chưa dứt câu lão đã phóng mình lướt nhanh qua phía dốc núi.
Thân hình lão vừa chuyển động, thì đồng thá»i dưới chân núi phía trước mặt cÅ©ng có má»™t bóng ngưá»i vá»t nhanh ra. Hiển nhiên là ngưá»i kia đã phát giác ra tình hình bất lợi, nên chuẩn bị đào tẩu.
Dương Phàm quýnh lên lạc cả giá»ng :
- Äánh!
Chân lão còn chưa chấm đất, cả ba ngá»n phi tiêu đã được phóng ra.
Lão vừa ra tay, lập tức bốn năm chục tên cao thá»§ phía sau cÅ©ng đồng loạt xuất thá»§. Trong chốc lát, phi tiêu ám khí đủ lại bay đầy trá»i chẳng khác nào ong bị vỡ tổ. Tất cả Ä‘á»u nhắm vào bóng Ä‘en mà bay tá»›i.
Ngưá»i kia lúc này Ä‘ang ở trên cây, vá»™i hừ lên má»™t tiếng thả mình xuống mặt đất. Sau đó hắn thi triển khinh công đào tẩu theo lối con đưá»ng mòn.
Miêu Phi Hổ lập tức vẫy tay hét lớn :
- Äuổi theo!
Vừa được lệnh đầu đảng, những tên cao thủ của Tam thập Lục trại lập tức ồ ạt vòng qua dốc chân núi đuổi theo bóng đen.
Bóng kia dáng chạy có hÆ¡i khập khiá»…ng. Chạy được khoảng mưá»i trượng, bóng Ä‘en quay đầu lại nhìn. Tuy bá»n ngưá»i cá»§a Yến SÆ¡n Ä‘uổi sát phía sau, nhưng vẫn không sao Ä‘uổi kịp.
Chỉ quẹo qua mấy khúc quanh, bóng dáng cá»§a ngưá»i kia đã mất hút.
Dương Phàm chợt ra hiệu cho cả bá»n dừng lại và lên tiếng :
- Ngưá»i này khinh công thật là cao, không giống như đã bị thương. Lẽ nào đối phương cố ý phái hắn đến đây để dụ bá»n ta hay sao?
Miêu Phi Hổ trầm ngâm giây lát, lắc đầu :
- Trên đưá»ng chúng ta toàn là đêm Ä‘i ngày nghỉ, đương nhiên không thể nào lá»™ hành tung được. Nếu như Hoắc VÅ© Hoàn có ý dụ địch, hắn đâu có cần phải cắt đứt con đưá»ng...
Äang bàn tán, đột nhiên cả bá»n nhìn thấy ở phía khu rừng trước mặt má»™t đốm lá»­a bay vút lên không.
Âu Nhứt Bằng vá»t miệng kêu :
- Nhất định tên vừa rồi đã mang thương tích nặng, chạy không nổi nữa, nên má»›i nấp vào trong rừng phát há»a tiêu làm ám hiệu thông báo cho đồng bá»n biết chúng ta đã xâm nhập vào căn cứ cá»§a chúng.
Miêu Phi Hổ căm phẫn giậm chân ra lệnh :
- Nếu là như vậy, sá»›m muá»™n gì chúng ta cÅ©ng phải sống mái vá»›i Hoắc VÅ© Hoàn má»™t phen. Chuyến này chúng ta nhất định sẽ không trở vá» bằng hai bàn tay không. Tất cả má»i ngưá»i lập tức men theo con đưá»ng mòn Ä‘uổi theo cho đến tận nÆ¡i. Mau.
Âu Nhứt Bằng thấy Miêu Phi Hổ tán đồng lá»i nói cá»§a mình, trong lòng lão vô cùng mừng rỡ. Bá»—ng chốc, tinh thần lão phấn chấn trở lại, lập tức xông lên Ä‘i đầu.
Thế rồi cả bá»n cùng nhau cắm đầu Ä‘uổi theo má»™t Ä‘oạn nữa. Lúc này, từ xa đã có thể nhìn thấy bức hàng rào gá»— ở bên ngoài miệng cốc.
Âu Nhứt Bằng há»›n hở cao giá»ng gá»i :
- Anh em Æ¡i! Äã đến tận hang ổ cá»§a bá»n chúng rồi. Ai muốn phát tài hãy mau theo ta.
Kỳ thật, không cần đợi lão lên tiếng, bá»n cao thá»§ cá»§a Yến SÆ¡n cÅ©ng đã nhìn thấy hàng rào gá»— kia. HÆ¡n nữa bá»n chúng còn nhìn thấy bóng Ä‘en hồi nãy vừa má»›i chạy vào phía bên trong hàng rào.
Âu Nhứt Bằng liá»n xách binh khí xông đến trước cá»­a hàng rào. Äá»™t nhiên lão nghe thấy những tiếng “vút†rồi từ bên trong má»™t loạt tên bay ra.
Äừng tưởng Âu Nhứt Bằng tính tình lá»— mãng và nóng nảy mà xem thưá»ng võ công cá»§a lão. Vừa nghe tiếng tên bay, thân hình đồ xá»™ cá»§a lão liá»n lăn má»™t vòng ra sau, đồng thá»i đưa binh khí lên múa mấy vòng.
HÆ¡n mưá»i mấy cây ám tiá»…n Ä‘á»u rÆ¡i xuống đất hết.
Bá»n xạ tiá»…n bên trong hình như nhắm thấy rằng kháng cá»± không nổi, vôi vàng ném hết cung tên rồi tháo chạy lấy thân.
Âu Nhứt Bằng xông nhanh đến trước, vung Ä‘ao chém bung cá»­a ra. Cả bá»n ở phía sau lập tức tràn vào trong
Miêu Phi Hổ rút cặp Ô Kim song kích ra quát lớn :
- Nghe nói ở nông trang này chỉ có má»™t thông lá»™ duy nhất. Bây giá» má»i ngưá»i hãy thừa thắng xông lên, đừng để cho bá»n chúng có cÆ¡ há»™i trở tay.
Bá»n cao thá»§ Yến SÆ¡n nhất tá» dạ lá»›n rồi tiến nhanh vào trong sÆ¡n cốc.
Vừa vòng qua cánh rừng rậm ở bên ngoài miệng cốc, quả nhiên bá»n chúng nhìn thấy Thiết Liên Cô trong tay Ä‘ang cầm trưá»ng kiếm, hối thúc hai tên hán tá»­ khiêng má»™t cái rương sắt, Ä‘ang vá»™i vã tháo chạy ra phía sau gian nhà gá»—.
Âu Nhứt Bằng hai mắt bỗng nhiên sáng rỡ lên, hét lớn :
- Nữ tặc! Chạy đâu cho thoát. Mau để cái rương lại cho Phật gia
Thiết Liên Cô không hỠđếm xỉa đến lão, mà chỉ lo hối thúc hai tên hán tử mau mau khiêng cái rương chạy miết.
Khi cả bá»n Miêu Phi Hổ Ä‘uổi theo ra đến phía sau gian nhà gá»—, thì không còn nhìn thấy bóng dáng Thiết Liên Cô đâu nữa mà chỉ nghe tiếng heo kêu phát ra từ phía chuồng súc vật ở phía sau hậu viện.
Âu Nhứt Bằng đảo mắt nhìn quanh rồi ngạc nhiên há»i :
- Ngưá»i đâu? Tại sao không thấy?
Má»™t tên trại chá»§ cá»§a Yến SÆ¡n chạy đến trước cá»­a chuồng súc vật nhìn vào. Äá»™t nhiên hắn kêu lên :
- Ở đây có má»™t con đưá»ng hầm...
Miêu Phi Hổ giậm chân nói :
- Thôi rồi, trong cốc này nhất định còn có một lối ra khác bí mật. Tất cả hãy chia nhau đi xem thử.
Tên trại chá»§ kia cÅ©ng có chút ít am hiểu vá» những cÆ¡ quan bí mật. Bởi vậy hắn vá»™i vàng lao vào bên trong chuồng súc vật tiến vào trong đưá»ng hầm. Chỉ má»™t lát sau, tên trại chá»§ quay trở ra hồi báo :
- Quả nhiên bên dưới có một thông đạo bí mật, được xây dựng rất là rộng lớn. Có thiết kế cửa sắt và ẩn tàng các cơ quan khác.
Miêu Phi Hổ liá»n cắt ngang lá»i gã :
- Cánh cửa sắt có đóng hay là không?
Tên trại chá»§ trả lá»i :
- Vẫn chưa đóng. Bên trong thông đạo vẫn còn nhìn thấy ánh đèn và nghe cả tiếng bước chân nữa.
Âu Nhứt Bằng liá»n xen vào :
- Nhất định là tên nữ tặc khiêng cái rương kia chưa chạy được bao xa. Chúng ta không mau đuổi theo còn chỠđợi gì nữa?
Nói xong lão liá»n phi thân vào trong đưá»ng hầm.
Dương Phàm vội nắm áo lão kéo lại và bảo :
- Äừng vá»™i lá»— mãng. Trong thông đạo có thể bá»n chúng đã mai phục sẵn. Nếu Ä‘uổi theo như vậy e rằng quá nguy hiểm...
Âu Nhứt Bằng không đợi cho lão nói hết, liá»n vá»™i cắt ngang :
- Chúng ta đến đây là vì mục đích gì? Không vào bên trong chẳng lẽ đứng đây nhìn ả kia mang số châu báu Ä‘i hay sao? Nếu như ngươi sợ thì cứ việc đứng ở đây. Còn bá»n ta thì nhất định phải Ä‘uổi theo.
Không cần đợi cho Dương Phàm biện bạch, lão đưa tay gạt Dương Phàm ra, rồi cúi ngưá»i chui vào trong đưá»ng hầm.
Miêu Phi Hổ dưá»ng như cÅ©ng sợ Âu Nhứt Bằng sẽ nuốt hết má»™t mình số châu báu trong rương, nên vẫy tay hạ lệnh :
- Chui vào!

Hết hồi 13.
Tài sản của phamhau1986

  #14  
Old 29-06-2008, 10:28 AM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Hồi14


Miêu Phi Hổ đích thân dẫn những cao thá»§ cá»§a Yến SÆ¡n tam thập lục trại nhất tá» chui vào bên trong đưá»ng hầm.
Dương Phàm bất đắc dĩ, đành phải chui luôn.
Âu Nhứt Bằng hăm hở Ä‘i đầu dẫn đưá»ng. Äuổi theo được chừng ná»­a dặm, ánh đèn và tiếng chân phía trước má»—i lúc má»™t rõ hÆ¡n. Như thế khoảng cách không còn xa mấy.
Chỉ vì phía trước có những khúc quanh, nên không có cách chi nhìn thấy đối phương.
Lúc này, ngay cả Dương Phàm cÅ©ng không khá»i hồi há»™p, lão liá»n gia tăng công lá»±c Ä‘uổi theo gấp gấp.
Âu Nhứt Bằng thì sợ ngưá»i khác cướp công lao cá»§a mình. Lão Liá»n hít vào má»™t luồng chân khí, tung mình nhảy liên tiếp ba cái hÆ¡n mưá»i trượng ngoài, đến ngay chá»— khúc quanh.
Khi vừa đến nÆ¡i hai mắt lão đã sáng quắc lên. Äồng thá»i lão không nhịn được liá»n cưá»i lá»›n khoái chí.
Ở đây dưá»ng như là má»™t gian mật thất.
Con đưá»ng hầm chạy đến đây liá»n chia hai ngã. Trên vách đá có cắm má»™t ngá»n Ä‘uốc Ä‘ang cháy. Bên trong gian mật thất có má»™t bầy sÆ¡n dương.
Tiếng bước chân vừa rồi chính là của bầy sơn dương này.
Âu Nhứt Bằng phàt ra tiếng cưá»i thá»a mãn chính là vì giữa bầy sÆ¡n dương là má»™t cái rương bằng sắt cao và to.
Miêu Phi Hổ và bá»n thá»§ hạ lúc này cÅ©ng đã đến nÆ¡i. Vừa nhìn thấy cái rương sắt, tất cả bá»n chúng Ä‘á»u tá» ra mừng rỡ. Nhưng đồng thá»i cÅ©ng không khá»i lo lắng. Vì tại sao khi không trong đưá»ng hầm lại xuất hiện má»™t bầy sÆ¡n dương?
Nhưng Âu Nhứt Bằng thì bất kể đến chuyện gì, lão chỉ lo cái rương sắt mà thôi. Lão không kịp lùa bầy sÆ¡n dương ra, liá»n vá»™i tiến vá» phía trước định mở nắp rương ra...
- Khoan đã!
Miêu Nhứt Hổ quát Âu Nhứt Bằng dừng tay lại. Rồi lão nghiêm nét mặt bảo :
- Nơi đây đang ở giữa lòng núi. Nếu như trong rương có đặt chất nổ. Như vậy hậu quả sẽ thật là kinh khủng.
Âu Nhứt Bằng le lưỡi ra liếm môi vẻ thèm thuồng :
- Miêu lão đại quả là quá ư đa nghi. Chúng ta chính mắt đã nhìn thấy tên nữ tặc kia, khiêng cái rương chạy đến đây. Nếu như bên trong chứa chất nổ, chẳng lẽ ả không sợ chết hay sao?
Miêu Phi Hổ đáp :
- Bất luận như thế nào, cái rương này cũng là của chúng ta thôi. Sớm muộn gì nó cũng sẽ được mở ra. Nhưng tốt nhất mang ra bên ngoài rồi hãy mở.
Dương Phàm gật đầu tán đồng :
- Miêu lão đại nói rất đúng. Má»i ngưá»i Ä‘á»u hiện ở trong hiểm địa nếu có thể cho là như vậy. Cho nên Ä‘iá»u cần thiết bây giá» là hãy mau mau rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Âu Nhứt Bằng nhún vai má»™t cái, cưá»i nhạt trả lá»i :
- Hòn châu báu này trước sau cÅ©ng phải chia. Vậy tại sao không chia ngay bây giá», để tránh vất vả và không phải khiêng cả cái rương?
Miêu Phi Hổ không đả động gì đến lá»i cá»§a Âu Nhứt Bằng cả. Lão quay đầu lại bảo hai tên trại chá»§ thân tín :
- Hai ngươi hãy khiêng cái rương này ra bên ngoài trước, cẩn thận canh giữ. Còn má»i ngưá»i chia nhau ra tiếp tục Ä‘uổi theo bá»n chúng.
Hai tên trại chủ tuân lệnh bước đến khiêng cái rương sắt lên.
Âu Nhứt Bằng tỠvẻ không hài lòng :
- Miêu lão đại! Trong cái rương này toàn là châu báu giá trị liên thành, mà tất cả má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u có phần. Nếu giao cho hai vị đại ca đây mang Ä‘i như vậy, chẳng biết má»i ngưá»i có tán thành hay không?
Miêu Phi Hổ có vẻ hơi phật ý :
- Các hạ nói vậy là không tim tưởng Miêu mỗ ta?
Âu Nhứt Bằng nhếch mép cưá»i nhạt :
- Miêu lão đại đức cao trá»ng vá»ng, đương nhiên là tiểu đệ tin rồi. Nhưng còn hai vị đây...
Miêu Phi Hổ ngắt ngang lá»i lão :
- Bá»n há» Ä‘á»u là thuá»™c hạ cá»§a Miêu má»— này. Ta tin tưởng bá»n chúng, tại sao các hạ không tin chứ?
Âu Nhứt Bằng đuối lý :
- Nhưng mà...
Dương Phàm đứng bên thấy sắc mặt hai ngưá»i đã biến đổi, lá»i nói trở nên càng lúc càng gay gắt, lão liá»n bước đến khuyên ngăn Âu Nhứt Bằng :
- Âu huynh cứ việc yên tâm, má»i việc đã có Miêu lão đại lo liệu, còn sợ xảy ra chuyện gì nữa? Miêu lão đại thống lãnh ba mươi sáu trại ở Yến SÆ¡n, uy danh trùm lục lâm, không ai là không biết đến. Miêu lão đại đã nói giao cho ai tức nhiên ngưá»i đó cÅ©ng đáng tin cậy.
Xong lão quay sang nói với Miêu Phi Hổ :
- Miêu lão đại cÅ©ng có chút hiểu lầm. Thật ra, Âu huynh đây cÅ©ng có ý tốt mà thôi. Chỉ vì Âu huynh không quen biết vá»›i mấy vị trại chá»§ này, hÆ¡n nữa tính Âu huynh hay nóng và bá»™c trá»±c, bởi vậy lá»i nói có phần hÆ¡i thẳng thắn. Xin Miêu lão đại đừng có để bụng.
Miêu Phi Hổ hứ một tiếng :
- Nói trắng ra luận vê nhân thá»§, Yến SÆ¡n tam thập lục trại không cần phải nhá» vào má»™t ai giúp sức cả. Miêu má»— ta nếu như có ý muốn nuốt hết cả số châu báu này, thì ban đầu đã có thể không cần má»i các vị tham gia. Có lẽ bây giá» chẳng xảy ra phiá»n phức như thế này.
Dương Phàm cưá»i gượng nói :
- Miêu lão đại nói quá lá»i. Nếu như bá»n tiểu đệ có lòng dạ như vậy, thì há chẳng phải là không phân biệt được xấu tốt hay sao? Như thế còn được xem là con ngưá»i chăng?
Miêu Phi Hổ cưá»i nhạt :
- Miêu Phi Hổ này xưa nay làm việc không hỠmiễn cưỡng ai. Nếu như ai muốn giữ cái rương này, bây giỠmở miệng vẫn chưa muộn...
Dương Phàm vội vàng đáp :
- Miêu lão đại đừng nói thế. Bá»n tiểu đệ lúc nào cÅ©ng nghe theo lá»i cá»§a Miêu huynh. Äâu có ai dám có ý nghÄ© đó...
Dừng lại một chút, Dương Phàm quay sang hai tên thủ hạ của Miêu Phi Hổ :
- ... ÄÆ°á»£c rồi! Nói càng lúc càng xa, đừng để lỡ chánh sá»± nữa. Hai vị trại chá»§, làm phiá»n hai vị phải vất vả.
May mà lão lẹ miệng nên mới có thể đè được cơn thịnh nộ của Miêu Phi Hổ xuống.
Âu Nhứt Bằng trong lòng tuy không phục, không muốn, nhưng trước mắt bá»n Yến SÆ¡n ngưá»i đông thế mạnh. HÆ¡n nữa Dương Phàm cÅ©ng đứng vá» phía cá»§a Miêu Phi Hổ. Má»™t mình lão làm sao đối phó lại bá»n chúng. Vì vậy lão phải đành nuốt hận, nhịn nhục cúi đầu thối lui sang má»™t bên.
Hai tên trại chủ lập tức bước qua phía cái rương. Mỗi tên chia nhau một đầu, dùng lực đưa lên.
Ãá»™t nhiên má»™t tiếng “ầm†vang lên. Phần đáy cá»§a cái rương rá»›t xuống...
Bá»n Miêu Phi Hổ thì cho rằng trong rương quả có chứa thuốc nổ, bây giá» chuẩn bị phát há»a, vá»™i vàng nhảy lùi ra xa. Äồng thá»i đưa tay lên che mặt lại
Riêng hai tên trại chá»§ khiêng cái rương Ä‘á»u rụng rá»i cả tay chân. Hai tên lập tức ném cái rương xuống đất, ôm đầu nhào xuống lăn liên tiếp mấy vòng ra sau.
Äợi má»™t hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng nổ cÅ©ng như tiếp đất đá sập xuống. Lúc ấy cả bá»n má»›i ngẩng đầu lên nhìn vá» phía cái rương, thì má»›i dở khóc dở cưá»i.
Thì ra trong cái rương đó, không phải là chất nổ cũng không phải là châu báu quí gia gì. Bên trong toàn là đất đá và cỠkhô. Ngoài ra còn có một tấm thiếp hồng và một phong thư.
Trên tấm thiếp thì có đỠnăm chữ “Hoàn Phong thập bát kỳâ€; còn phong thư thì được viết :
“Các vị từ xa đến mà lại tiếp đãi như vậy thì thật là thất kính. Thôi thì các vị cứ ở tạm trong này mưá»i hôm. Nếu như không đủ lương khô thì có thể dùng tạm thịt sÆ¡n dương vậy.
À! Quên nói cho các vị biết. Hai cánh cá»­a sắt ở hai đầu đưá»ng hầm rát là kiên cố, các vị đừng nên nhá»c sức vô ích nhéâ€
Miêu Phi Hổ sau khi Ä‘á»c xong phong thư, liá»n giậm chân mấy cái :
- Thôi rồi! Thôi rồi!
Dương Phàm nói :
- Việc đến nước này, hối hận cũng đã muộn. Chi bằng mau quay trở ra, nghĩ cách phá cánh cửa sắt...
Miêu Phi Hổ lắc đầu thở dài :
- Cánh cá»­a sắt nếu như có thể phá được, thì Hoắc VÅ© Hoàn sẽ không phí nhiá»u công sức dụ chúng ta vào trong này đâu.
Dương Phàm lại tiếp :
- Chúng ta có đến bốn, năm chục ngưá»i. Chỉ cần má»i ngưá»i đồng tâm hiệp lá»±c, trong mưá»i ngày nhất định có thể phá vỡ được nó mà ra ngoài. Sau đó chúng ta sẽ tìm Hoắc VÅ© Hoàn mà tính chuyện.
Miêu Phi Hổ cưá»i thảm não :
- Cho dù có thể thoát ra được. Nhưng sau mưá»i ngày, Hoắc VÅ© Hoàn cÅ©ng đã cao bay xa chạy rồi. Biết tìm hắn ở đâu đây chứ?
Nói xong lão thở dài má»™t tiếng, rồi quay lưng bước ra khá»i gian thạch thất.
* * * * *
Ãêm hai mươi chín cÅ©ng lại là má»™t đêm tối trá»i
Trên bầu trá»i chỉ có thÆ¡ thá»›t má»™t vài chùm sao. Chốc chốc từng cÆ¡n gió núi thổi qua, làm lay động những ngá»n cây trên đỉnh Lão Nha Lãnh.
Tình hình đêm nay xem ra cÅ©ng giống y như đêm ở Nguyệt Quật sÆ¡n trang. Có khác chăng ngưá»i ứng chiến đêm nay là Hoắc VÅ© Hoàn và ngưá»i khiêu chiến cÅ©ng chỉ là Hoắc VÅ© Hoàn.
Thá»i gian lúc này cÅ©ng đã gần đến ná»­a đêm. Dưới ánh sáng nhợt nhạt cá»§a những chòm sao, chỉ thấy má»™t cái bóng tá» má» Ä‘ang đứng bất động trước ngôi cổ tá»±.
Ãó là Hoắc VÅ© Hoàn, toàn thân mặc má»™t bá»™ thanh y, lưng giắt thanh Ngá»± Lân bảo Ä‘ao, còn mặt thì được che kín bằng má»™t mảnh vải xanh. Hoắc VÅ© Hoàn đứng quay lưng vá» hướng Äông. Hai mắt chăm chăm hướng vá» con đưá»ng lá»™ duy nhất dẫn lên đỉnh núi.
Vừa đúng giá» tí, trên con đưá»ng quả nhiên xuất hiện má»™t bóng Ä‘en.
Bóng Ä‘en kia trên ngưá»i khoác má»™t cái áo choàng Ä‘en, đầu đội má»™t cái nón tre rá»™ng vành che kín quá ná»­a mặt. Bóng Ä‘en nhìn qua trông có vẻ rất thần bí.
Vừa lên tới đỉnh núi, bóng đen bèn dừng lại. Cơ hồ hắn quan sát chung quanh xem có mai phục hay không? Sau đó mới cất bước đi vỠphía ngôi cổ miếu.
Khi đến trước cá»­a ngôi cổ miếu, bóng Ä‘en liá»n dừng bước. Từ từ đưa tay phải lên kéo kéo vành nón mấy cái.
Äây là ám hiệu giữa La VÄ©nh Tưá»ng đã thá»a thuận từ trước. Khi gặp mặt nếu hung thá»§ dùng tay phải kéo vành nón, thì ý cho biết ngưá»i đến là La VÄ©nh Tưá»ng giả dạng.
Hoắc VÅ© Hoàn đã biết, liá»n cưá»i lanh lảnh :
- Các hạ đến thật đúng hẹn!
La VÄ©nh Tưá»ng cÅ©ng cưá»i nhạt đáp lại :
- Bằng hữu cÅ©ng đâu có sai lá»i.
Hoắc Vũ Hoàn tiếp :
- Có Ä‘iá»u tại hạ đã đến đây đợi các hạ khá lâu rồi
La VÄ©nh Tưá»ng quay đầu nhìn bốn phía :
- Nói vậy các hạ đã bố trí trước ở nơi đây rồi phải không?
- Nói chÆ¡i! Hoắc VÅ© Hoàn này là hạng ngưá»i gì chứ?
La VÄ©nh Tưá»ng cất má»™t tràng cưá»i đầy ngạo mạn :
- Cho dù có mai phục Ä‘i nữa. Ta đưá»ng đưá»ng là Chỉ Äao Hoắc VÅ© Hoàn cÅ©ng chẳng có gì phải e ngại.
Hoắc Vũ Hoàn nổi giận nói :
- Bằng hữu! Nếu ngươi tự nhận là hảo hán. Thế tại sao lại mạo nhận danh hiệu Hoắc mỗ này?
La VÄ©nh Tưá»ng cưá»i lá»›n :
- Ta cÅ©ng Ä‘ang muốn há»i các hạ là ai đây? Và tại sao lại giả mạo danh hiệu Chỉ Äao Hoắc VÅ© Hoàn cá»§a ta?
Hoắc Vũ Hoàn đáp :
- Tai hạ Ä‘i không đổi tên, ngồi không đổi há». Xưa nay ai không biết tại hạ là Chỉ Äao Hoắc VÅ© Hoàn.
La VÄ©nh Tưá»ng cÅ©ng đáp lại :
- Các hạ dùng khăn che mặt, hành vi mỠám. Ai biết các hạ là ai? Rõ ràng ngươi là ngưá»i đã dùng danh hiệu cá»§a Hoắc má»— để luôn gây ra những tá»™i ác
Hoắc Vũ Hoàn hình như sự phẫn nộ đã lên đến cực điểm, hét lên :
- Xem ra trong chúng ta nhất định sẽ có má»™t kẻ giả mạo. Äêm nay ta phải làm sáng thá»±c hư má»›i được.
La VÄ©nh Tưá»ng cÅ©ng tiếp lá»i :
- Nói rất đúng, chỉ dá»±a vào lá»i nói không, đâu thể tin được. Chi bằng chúng ta quyết đấu má»™t trận thì sẽ rõ thá»±c hư.
Hoắc Vũ Hoàn gật gật đầu :
- ÄÆ°á»£c! Biện pháp rất hay. Nhưng mà Hoắc má»— còn có má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Äiá»u kiện gì?
- Trước khi cả hai chúng ta động thá»§, cả hai Ä‘á»u phải để lá»™ diện mạo thật ra. Các hạ lấy nón xuống, còn ta sẽ tháo khăn bịt mặt ra.
La VÄ©nh Tưá»ng do dá»± má»™t chút, rồi đưa mắt nhìn tứ phía nhưng vẫn không trả lá»i.
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n hiểu ý cưá»i nhạt :
- Các hạ cứ yên tâm, quanh đây trong vòng má»™t trăm bước, chỉ có hai chúng ta mà thôi. Ngoài ra không có ngưá»i nào nhìn trá»™m đâu.
La VÄ©nh Tưá»ng há»i :
- Vậy bằng hữu tháo khăn ra trước hay là tại ha lấy nón xuống trước?
- Äể được công bằng, chúng ta cùng ra tay má»™t lượt. Nếu ai để lá»™ diện mạo ra trước, thì ngưá»i đó có thể phát chiêu xuất thá»§ trước.
La VÄ©nh Tưá»ng nhìn ngôi chánh Ä‘iện đã bị sập kia, trong lòng hình như vẫn còn chưa yên tâm.
- Äiá»u kiện do các hạ nêu ra, địa Ä‘iểm sẽ do ta lá»±a chá»n.
Hoắc VÅ© Hoàn trả lá»i gá»n lõn :
- Äồng ý.
La VÄ©nh Tưá»ng đưa tay chỉ vá» phía bên dưới lầu chuông và bảo :
- Chúng ta hãy qua bên kia, các hạ thấy thế nào?
Hoắc Vũ Hoàn không cần suy nghĩ, đưa tay ra :
- Má»i!
La VÄ©nh Tưá»ng phất mạnh vạt áo choàng má»™t cái, bước Ä‘i vá» phía bên dưới lầu chuông.
Phần lưng cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u quay vá» phía ngôi chánh Ä‘iện. Há» cố ý Ä‘i thật là chậm trãi. Không má»™t ai xoay đầu nhìn lại phía sau cả. Nhưng mà những động tÄ©nh ở phía sau lưng, há» Ä‘á»u biết rõ như chính mắt nhìn thấy vậy.
Hóa ra trên bức tưá»ng đối diện vá»›i ngôi chánh Ä‘iện, đã bị đập vỡ má»™t lá»— to. Phía bên kia bức tưá»ng có má»™t ngưá»i Ä‘ang ẩn nấp. Ngưá»i ấy có tên là Linh Thiệt Ngô Thất Lang.
Ngưá»i này được xếp hàng thứ mưá»i lăm trong Hoàn Phong thập bát kỳ. Tuyệt kỹ duy nhất cá»§a gã là dùng miệng để giả các thứ tiếng, âm thanh. Cho nên má»›i có biệt hiệu là Linh Thiệt. CÅ©ng có thể nói đây là má»™t kỳ nhân trong giang hồ.
Quả nhiên, trong lúc Hoắc VÅ© Hoàn và La VÄ©nh Tưá»ng Ä‘ang tiến dần vá» phía lầu chuông. Từ ngôi chánh Ä‘iện ở phía sau lưng đột nhiên có má»™t bóng Ä‘en phi thân lên không vá»t qua bá» tưá»ng...
Bá»—ng nhiên có tiếng chim kêu “quác, quác†phát ra từ bá» tưá»ng đối diện cá»§a ngôi chánh Ä‘iện.
La VÄ©nh Tưá»ng chá»™t dạ, thấp giá»ng nói :
- Äại ca hãy thận trá»ng, hung thá»§ quả nhiên đã tá»›i.
Hoắc VÅ© Hoàn “ừ†khẽ má»™t tiếng nhưng vẫn im lặng. Trong lòng VÅ© Hoàn lúc này đầy kinh ngạc. Bởi vì từ sau canh hai dến giá», VÅ© Hoàn vẫn đứng canh giữ trước ngôi chánh Ä‘iện. Vậy mà không biết đối phương đã ẩn nấp sẵn trong ấy tá»± lúc nào.
Äiá»u này có thể thấy võ công đối phương nhất định không thua kém mình. Äích thật hôm nay đã gặp phải cưá»ng địch.
Cả hai ngưá»i đồng thá»i đỠcao cảnh giác. Tuy há» bước Ä‘i rất khoan thai, nhưng Ä‘á»u ngầm đỠkhí chuẩn bị ứng phó những bất trắc có thể xảy ra đột ngá»™t.
Bóng Ä‘en vừa rồi vòng qua chánh Ä‘iện. Chỉ thoáng má»™t cái, bóng Ä‘en đã xuất hiện trên đầu tưá»ng cá»§a lầu chuông...
Äang Ä‘i, La VÄ©nh Tưá»ng đột ngá»™t đứng phắt lại, có ý đứng nghiêng ngưá»i né tránh hướng lầu chuông, lá»›n tiếng nói :
- Ở đây rất tốt, chúng ta quyết đấu ở đây vậy!
Hoắc Vũ Hoàn cũng đứng quay mặt vỠhướng lầu chuông đáp :
- Các hạ chuẩn bị xong, chúng ta sẽ cùng một lúc lấy nón và khăn che mặt xuống, như vậy chẳng ai bị thiệt thòi cả.
Hai ngưá»i đứng mặt đối diện nhau, đồng thá»i từ từ đưa tay lên...
Äúng ngay lúc ấy, trong lầu chuông đột ngá»™t phát ra má»™t tiếng kêu Ä‘au đớn. Má»™t bóng Ä‘en từ trong lầu tung mình lên không, lướt nhanh như chá»›p vượt ra bên ngoài ngôi cổ tá»±.
La VÄ©nh Tưá»ng mừng quýnh, giÆ¡ tay lên, cao giá»ng quát :
- Ãc tặc trúng kế rồi.
Lá»i vừa dứt, lập tức bá» cái áo choàng ra, dùng pháo hiệu bắn lên trá»i.
Hiệu lệnh vừa phát ra, bóng Ä‘en kia cÅ©ng vừa vượt qua đầu tưá»ng.
Äá»™t nhiên bên ngoài có tiếng hò hét reo lên, cùng lúc tên được bắn ra như mưa. Từ trong những đám cá» bốn phía, Ä‘á»u có phục binh.
Ngưá»i Ä‘i đầu là má»™t đạo sÄ©, tay trái cầm Thất Tinh bài, tay phải cầm trưá»ng kiếm. Ngưá»i này chính là Vô Vi đạo trưởng.
Bóng Ä‘en hoảng hốt, bay vá»t qua đầu tưá»ng quay trở lại vào bên trong.
Khong đợi cho bóng đen kịp đứng vững, thanh Ngự Lân bảo đao của Hoắc Vũ Hoàn đã vội lướt hướng phía bụng hắn.
La VÄ©nh Tưá»ng cÅ©ng rút cây thiết phiến ra phóng lên phía trước quát :
- Bằng hữu, ngươi chạy không thoát đâu. Hãy mau mau ngoan ngoãn chịu bó tay đi.
Chỉ thấy bóng Ä‘en kia hÆ¡i nghiêng ngưá»i ra sau, né tránh ngá»n Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn. Äồng thá»i đôi chân cá»§a bóng Ä‘en thi triển ngay bá»™ pháp “Äảo Hãn Thiên Xích Lăng†chui qua kẽ hở ra ngoài cá»­a ngôi cổ tá»±.
Hoắc VÅ© Hoàn và La VÄ©nh Tưá»ng má»™t Ä‘ao má»™t quạt Ä‘á»u tấn công vào khoảng trống. Cả hai không khá»i thất kinh, vá»™i vàng xoay ngưá»i trở lại Ä‘uổi theo bóng Ä‘en. Nháy mắt bóng Ä‘en đã ra tá»›i cá»­a ngôi cổ miếu. Liá»n lúc ấy, ngoài cá»­a ngôi cổ tá»± đột nhiên sáng trưng lên. Mạnh Tôn Ngá»c, Lâm Tuyết Trinh và mưá»i mấy cao thá»§ cá»§a Hoàn Phong thập bát kỳ, trên tay Ä‘á»u cầm khí giá»›i, chắn ngay giữa con đưá»ng xuống núi.
Bóng Ä‘en phát giác ra trước sau Ä‘á»u thụ địch, nên hắn không dám xông bừa ra ngoài. Mà vá»™i xoay ngưá»i quay trở lại vào trong ngôi chánh Ä‘iện.
Lâm Tuyết Trinh nghiến răng quát :
- Cẩu tặc! Ngươi đã rÆ¡i vào trong thiên la địa võng, còn tính chạy đưá»ng nào nữa?
Miệng vừa mắng, tay liá»n giÆ¡ kiếm lên Ä‘uổi theo.
La VÄ©nh Tưá»ng vá»™i can lại nói :
- Lâm cô nương cứ việc canh giữ phía ngoài cá»­a. Những ngưá»i còn lại hãy vây chặt lấy ngôi chánh diện. Sau đó phóng há»a đốt ngôi chánh Ä‘iện. Cho dù hung thá»§ có cánh cÅ©ng không chạy thoát khá»i Lão Nha Lãnh này.
Nói xong, liá»n quay ra sau vẫy tay má»™t cái, lập tức có bốn tên hán tá»­ khiêng đến má»™t hai cái bao lá»›n.
Mở bao ra, bên trong toàn là những há»™p giấy hình vuông. Trong há»™p chứa đầy những chất dẫn há»a như lưu huỳnh, thuốc nổ...
Trước tiên La VÄ©nh Tưá»ng hạ lệnh cho những hán tá»­ đó ném những há»™p giấy vào bên trong chánh Ä‘iện. Sau đó dùng vải quấn vào đầu những mÅ©i tên, rồi mang những mÅ©i tên nhúng vào trong dầu, châm lá»­a bắn vào bên trong.
Chỉ trong chốc lát, bên trong chánh điện, lửa đã cháy bừng bừng lên.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cầm khí giá»›i lăm lăm trên tay, đứng bên ngoài chỠđợi. Gần má»™t trăm ánh mắt nhìn không chá»›p vào ngá»n lá»­a má»—i lúc cháy má»™t cao, để chỠđối phương hiện thân...
Nhưng ngá»n lá»­a đã thiêu rụi hết ná»­a ngôi chánh Ä‘iện. Vậy mà bên trong vẫn im lặng không há» có động tÄ©nh gì.
Hoắc VÅ© Hoàn không khá»i lấy làm lạ, lên tiếng :
- Chẳng lẽ hắn đã tẩu thoát rồi hay sao?
La VÄ©nh Tưá»ng đáp lại vá»›i giá»ng nói chắc như Ä‘inh đóng cá»™t :
- Tuyệt đối không bao giỠcó chuyện đó. Nếu như đêm nay để cho hắn chạy thoát nữa, đệ sẽ tình nguyện...
Chưa nói hết câu, bá»—ng nghe Lâm Tuyết Trinh gá»i lá»›n :
- Äại ca hãy nhìn kìa, đó không phải là Thiết tỉ tỉ hay sao?
Hoắc Vũ Hoàn quay đầu lại nhìn, tự nhiên cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Từ phía cá»­a núi, Ä‘ang có hai bóng ngưá»i loạng choạng chạy tá»›i. Hai bóng ngưá»i chạy má»—i lúc má»™t đến gần hÆ¡n. Lúc này có thể nhận ra đó là Yến Tá»­ Trần Bằng và Thiết Liên Cô. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u phụng mệnh canh giữ ở nông trang. Vậy tại sao đột nhiên chạy tá»›i Lão Nha Lãnh này làm gì?
Lúc ấy La VÄ©nh Tưá»ng bình tÄ©nh hạ giá»ng :
- Má»i ngưá»i hãy giữ nguyên tại chá»—, không được khinh xuất. Tứ đệ và Äại Ngưu hãy Ä‘i xem thá»­ đó là chuyện gì?
Xảo Thá»§ Hàn Văn Sanh dạ má»™t tiếng, rồi dẫn Äại Ngưu phóng mình bay Ä‘i.
Chỉ má»™t lát sau, hai ngưá»i Ä‘á»u dìu được Trần Bằng và Thiết Liên Cô lên đến đỉnh núi. Vai trái Trần Bằng đã bị trúng tên. Còn cánh tay phải cá»§a Thiết Liên Cô thì bê bết máu, hình như cả hai Ä‘á»u bị thương rất nặng.
Hoắc VÅ© Hoàn vá»™i há»i :
- Äã xảy ra chuyện gì?
Trần Bằng thở hổn hển đáp :
- Xin đại ca hãy chuẩn bị ứng địch... Bá»n ngưá»i Miêu Phi Hổ đã thoát thân... và Ä‘ang trên đưá»ng Ä‘uổi tá»›i đây...
La VÄ©nh Tưá»ng không thể tin được há»i :
- Làm sao bá»n chúng thoát thân được?
Trần Bằng lắc đầu, vẻ mệt má»i đáp :
- Có ngưá»i... có ngưá»i mở cá»§a sắt... cho bá»n chúng...
La VÄ©nh Tưá»ng gấp gáp chận ngang :
- Là ai?
Trần Bằng chỉ ra phía sau lưng. Gã còn chưa kịp trả lá»i, lúc ấy phía cá»­a núi đã có tiếng ngưá»i hò hét inh á»i, cùng lúc xuất hiện má»™t đám ngưá»i...
La VÄ©nh Tưá»ng giậm chân thở dài :
- A! Bao nhiêu tâm huyết của chúng ta, sắp sửa bị tiêu tan hết.
Hoắc Vũ Hoàn vung đao lên tức giận nói :
- Bá»n vô lại này cứ năm lần bảy lượt theo phá đám chúng ta. Quả thật bá»n chúng không biết sợ chết sao?
La VÄ©nh Tưá»ng đáp :
- Sá»± việc đã xảy ra như vầy rồi, bây giá» chỉ còn cách lo nghÄ© cách chặn bá»n ngưá»i cá»§a Miêu Phi Hổ lại, để đừng dẫn đến má»™t trận há»—n chiến. Thật đáng tiếc! Chỉ má»™t lúc nữa thôi, nguyên hung sẽ lá»™ hình...
Hoắc Vũ Hoàn bảo :
- Má»i ngưá»i cứ vây chặt ở chánh Ä‘iện. Bá»n ngưá»i Yến SÆ¡n để ta đối phó cho.
La VÄ©nh Tưá»ng vá»™i vàng đáp :
- Không được! Xin đại ca cứ ở lại đây, còn Miêu Phi Hổ để đấy cho đệ...
Trong lúc hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, bá»n cao thá»§ cá»§a Yến SÆ¡n tam thập lục trại đã tràn lên như nước lÅ©.
Lúc này ngôi chánh diện đã cháy gần hết.
Theo như chá»§ ý cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng, chỉ cần giữ chân bá»n ngưá»i Yến SÆ¡n thêm thá»i gian chừng ná»­a tuần trà là có thể ép cho nguyên hung lá»™ hình ra. Äợi bắt được hung đồ rồi, sau đó đối phó đến bá»n ngưá»i Yến SÆ¡n, như vậy quả là thượng sách.
Bá»n cao thá»§ Yến SÆ¡n vừa tràn tá»›i bên ngoài ngôi cổ tá»±, đã bị sá»± chống cá»± quyết liệt cá»§a Hoàn Phong thập bát kỳ. Trong chốc lát, trước cá»­a ngôi cổ tá»± đã xảy ra má»™t trân há»—n chiến vô cùng khốc liệt.
Nhưng vì bá»n Yến SÆ¡n ngưá»i đông thế mạnh. Nên chẳng mấy chốc bá»n chúng đã làm trá»ng thương gần hết ngưá»i cá»§a Hoàn Phong thập bát kỳ và bắt đầu xông vào ngôi cổ tá»±. Nhưng tên xạ thá»§ vốn có nhiệm vụ canh giữ ở bên ngoài ngôi chánh Ä‘iện, lúc này không thể không quay trở lại nghênh địch. Bởi lẽ đó, vòng vây canh giữ đã không còn nghiêm ngặt nữa.
Hoắc VÅ© Hoàn chính mắt đã nhìn thấy bá»n thuá»™c hạ và má»™t số huynh đệ bị trá»ng thương. Trong lòng Hoắc VÅ© Hoàn bừng bừng nổi giận hét vang má»™t tiếng, múa Ä‘ao xông vào.
Chỉ thấy luỡi Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn lúc thì qua phải, lúc thì qua trái. CÅ©ng có lúc từ trên cao giáng mạnh xuống. CÅ©ng có khi uốn lượn trên không giống nhưmá»™t con rồng Ä‘ang phun nước. Những nÆ¡i nào luỡi Ä‘ao Ä‘i qua Ä‘á»u có bóng ngưá»i ngã xuống.
Trong má»™t thá»i gian ngắn, VÅ© Hoàn đã liên tiếp sát thương hÆ¡n mưá»i mấy tên trại chá»§ cá»§a Miêu Phi Hổ.
Miêu Phi Hổ thấy vậy thất kinh, lập tức quát bá»n thuá»™c hạ lui ra. Lão đích thân rút cặp Ô Kim song kích nghinh chiến vá»›i Hoắc VÅ© Hoàn.
Cả hai giao đấu chưa đến mưá»i chiêu thì Miêu Phi Hổ đã có vẻ Ä‘uối sức. Cá»­u Äầu Long Vương Dương Phàm vá»™i vàng cầm khí giá»›i xông vào trợ chiến.
CÅ©ng chỉ được mưá»i chiêu, Phi Thiên Äá»™c Lâu Âu Nhứt Bằng nhìn thấy hai đồng bá»n không chống đỡ nổi Hoắc VÅ© Hoàn. Nên lão cÅ©ng nhảy vào tiếp sức.
Hoắc VÅ© Hoàn má»™t mình má»™t Ä‘ao tả xung hữu đột, chống chá»i lại ba cao thá»§. Vậy mà bá»n Miêu Phi Hổ vẫn không sao trở tay ứng phó kịp vá»›i luỡi Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn. Trận long tranh hổ đấu này đã khiến cho đám ngưá»i hai bên Ä‘ang há»—n chiến bất giác phải tạm dừng tay lại, đứng ngẩn ngưá»i ra nhìn.
Äúng vào lúc ấy, má»™t bóng Ä‘en từ bên trong ngá»n lá»­a đột ngá»™t phi thân bay nhanh ra ngoài.
La VÄ©nh Tưá»ng nãy giá» vẫn chú ý theo dõi động tịnh bên trong chánh Ä‘iện. Vừa nhìn thấy bóng ngưá»i hiện thân, liá»n cao giá»ng quát :
- Hãy chặn hắn lại. Cẩu tặc, ngươi còn định chạy!
Bóng Ä‘en lợi dụng trong lúc má»i ngưá»i còn chưa định thần, liá»n gia tăng công lá»±c thoát thân ra bên ngoài. Trong khi tiếng quát cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng còn chưa dứt. Bóng Ä‘en kia đã vượt ra khá»i cá»­a ngôi cổ tá»±, chạy thẳng xuống hướng chân núi...
* * * * *
Lâm Tuyết Trinh ở bên ngoài gần cá»­a ngôi cổ tá»±, cấp thá»i phát hiện ra bóng Ä‘en, nhưng không kịp ngăn cản lại, lúc ấy nàng đành phải đưa kiếm ra lao thẳng vá» phía bóng Ä‘en.
Bóng Ä‘en kia dưá»ng như không thể ngá» rằng Lâm Tuyết Trinh dùng cách thí mạng nguy hiểm như vậy. Hắn chỉ còn cách phóng ngưá»i lên cao né tránh đưá»ng kiếm chí tá»­ cá»§a nàng.
Vì lo tránh thế kiếm cá»§a Lâm Tuyết Trinh, cho nên thân pháp cá»§a bóng Ä‘en hÆ¡i bị chậm lại. Liá»n lúc ấy Mạnh Tôn Ngá»c cÅ©ng đã Ä‘uổi theo đến nÆ¡i, vung kiếm chém xuống đầu bóng Ä‘en.
Chân bóng Ä‘en còn chưa đứng vững, lưỡi kiếm cá»§a Mạnh Tôn Ngá»c đã ká» cận ngay sát đầu hắn. Bóng Ä‘en lập tức ngã ngưá»i qua bên trái, đồng thá»i hắn tung chân phải lên đá ngược vá» phía cổ tay cầm kiếm cá»§a Mạnh Tôn Ngá»c.
Má»™t tiếng va chạm khô khan vang lên. Mạnh Tôn Ngá»c ôm cổ tay, thối lui ra sau liên tục bốn năm bước.
Bóng Ä‘en tranh thá»§ thá»i cÆ¡ mượn đà, nhào xuống đất lăn nhanh hai, ba vòng. Sau đó đứng lên băng vá» phía cá»­a núi.
La VÄ©nh Tưá»ng Ä‘uổi theo ra đến cá»­a ngôi cổ tá»±, thì bóng Ä‘en kia đã chạy xa hÆ¡n mưá»i trượng ngoài. Äừng nói là ngăn cản, ngay cả Hoàng Phong châm bắn còn không tá»›i nữa là khác.
Bất chợt La VÄ©nh Tưá»ng cố ý hét lá»›n :
- Phía trước chú ý! Ãc tặc Ä‘ang chạy ra phía cá»­a núi.
Không ngá» tiếng hét đánh lừa cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng đã khiến cho bóng Ä‘en sinh nghi, hắn lập tức quay mình trở lại chạy theo hướng bá» tưá»ng ngôi cổ tá»±.
La VÄ©nh Tưá»ng mừng rỡ, vôi vàng quay sang nói vá»›i Mạnh Tôn Ngá»c và Lâm Tuyết Trinh :
- Hai vị hãy mau ra chắn giữ phía cá»­a núi. Bất luận có chuyện gì xảy ra cÅ©ng đừng rá»i khá»i nÆ¡i ấy.
Dứt lá»i, liá»n thi triển khinh công, Ä‘uổi nhanh theo bóng Ä‘en. Hoắc VÅ© Hoàn nhìn thấy hung đồ đã đột phá vòng vây thoát ra ngoài, trong lòng không khá»i khẩn trương. Không ngá» bây giá» hắn trúng mẹo vặt cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng quay trở vào...
Tá»± nhiên VÅ© Hoàn cảm thấy sá»± phấn chấn trở lại, dùng hết sức đánh bạt hết binh khí cá»§a đối phương, rồi tung mình lên bay ra khá»i vòng chiến, lá»›n tiếng quát :
- Ngừng tay!
Miêu Phi Hổ liá»n há»i :
- Ngươi còn Ä‘iá»u gì muốn nói?
Hoắc VÅ© Hoàn trả lá»i :
- Bá»n ta còn có việc khác phải làm. HÆ¡n nữa Hoắc má»— cÅ©ng không muốn giết chết những kẻ vô tôi. Nếu như các vị muốn toàn mạng rút lui, bây giá» vẫn còn kịp. Nếu không thì đừng trách Hoắc má»— này vô tình.
Miêu Phi Hổ cÅ©ng biết không thể nào thắng nổi Hoắc VÅ© Hoàn. Nhưng nếu bá» Ä‘i như vậy, còn gì mặt mÅ©i. Lão đành phải cưá»i nhạt :
- Nếu muốn bá»n ta rút lui, việc ấy rất là đơn giản. Chỉ cần các hạ mang số châu báu đã cướp được, y theo thá»a thuận ban đầu, Ä‘em chia thành bốn phần. Bá»n ta má»—i ngưá»i sẽ tá»± lấy phần cá»§a mình rồi lập tức Ä‘i ngay. Bằng không, đêm nay không phân thắng bại thì không thể được.
Hoắc Vũ Hoàn lắc lắc đầu :
- Vá» việc số tiêu ta không muốn phí nhiá»u lá»i nữa. Ta chỉ thành thật khuyên các vị má»™t câu “kẻ thức thá»›i má»›i là tuấn kiệtâ€. Rượu má»i không uống chẳng lẽ các vị muốn uống rượu phạt hay sao?
Miêu Phi Hổ hừ một tiếng :
- Ngưá»i vì cá»§a cải mà chết, chim chóc vì ăn mà vong. Nếu có phải mất mạng, bá»n ta cÅ©ng không thể để cho há» Hoắc ngươi nuốt hết số châu báu má»™t mình đâu.
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i nhạt :
- Nếu đã vậy, Hoắc mỗ cũng không còn cách nào khác.
Nói rồi Hoắc Vũ Hoàn đưa đao lên ngang ngực, thối lui ra sau hai bước, căn dặn Vô Vi đạo trưởng :
- Các ngưá»i phân ra má»™t ná»­a lo Ä‘i tiếp ứng cho lão tam. Các huynh đệ còn lại rút lui ra giữ chặt lối xuống núi. Ở đây không cân các ngưá»i giúp sức. Ta muốn thá»­ xem ai dám ngăn cản Hoàn Phong thập bát kỳ.
Vô Vi đạo trưởng y lá»i, lập tức chia má»i ngưá»i thành hai toán, từ từ thối lui sang hai bên.
Bá»n cao thá»§ cá»§a Yến SÆ¡n bị uy thế cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn đè bẹp nên đã biết khiếp sợ. Quả nhiên không má»™t tên nào dám ra tay ngăn cản.
Miêu Phi Hổ từ xấu hổ đổi sang tức giận, lớn tiếng quát :
- Giữ chặt cửa ngôi cổ tự, không cho một tên nào bước ra cả. Kẻ nào vi phạm giết chết không tha.
Bá»n thuá»™c hạ cá»§a Miêu Phi Hổ xưa nay không dám trái lệnh cá»§a lão. Bá»n chúng nhất tá» dạ lá»›n rồi kéo nhau giữ chặt lấy cá»­a.
Hoắc VÅ© Hoàn hạ giá»ng :
- Miêu Phi Hổ, ngươi bắt buộc ta phải mở sát giới sao?
Miêu Phi Hổ cưá»i âm u :
- Lảo phu sống đến từng tuổi này, có thể nói là đã bị hù doạ cÅ©ng không ít. Äêm nay nếu như không chịu nhả số châu báu ra. Cho dù có phải tan xương nát thịt, bá»n ta cÅ©ng không để các ngươi bước ra khá»i ngôi cổ tá»± này.
Hoắc VÅ© Hoàn nghiến răng trả lá»i :
- Tốt! Thế thì ta sẽ chìu theo ý ngươi.
Nói đoạn, Vũ Hoàn đưa đao ra chỉ vỠphía trước quát :
- Các huynh đệ, chuẩn bị Phong châm đồng, xông ra theo ta.
Chỉ thấy má»™t luồng ánh sáng bao quanh lấy ngưá»i Hoắc VÅ© Hoàn, và từ từ di chuyển vá» phía cá»­a ngôi cổ tá»±.
Hai tên trại chá»§ vừa múa kiếm ngăn lại, hai thanh kiếm liá»n bị ngá»n Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn chém gãy ngay thành hai Ä‘oạn.
Tên bên trái nhanh chân thối lui ra sau nên không bị thương tích gì. Tên bên phải chạy không kịp, lãnh trá»n má»™t Ä‘ao vào lưng.
Tuy Hoắc Vũ Hoàn chỉ dùng sống đao chứ không dùng lưỡi đao. Vậy mà tên trại chủ đó vẫn bị hất tung ra xa hơn cả trượng, thổ huyết rồi lảo đảo ngã quỵ xuống đất.
Miêu Phi Hổ thấy tình hình bất lợi, lão liá»n hạ lệnh cho Thập Äại Kim Cương xông lên vây lấy Hoắc VÅ© Hoàn.
Mưá»i tên Thập Äại Kim Cương này thân hình vạm vỡ, sức mạnh vô song. Binh khí bá»n chúng sá»­ dụng cÅ©ng toàn là những vÅ© khí lợi hại. Trong đó có năm tên sá»­ dụng năm cái búa lá»›n. Năm tên còn lại sá»­ dụng song chùy, má»—i cái Ä‘á»u nặng hÆ¡n chín mươi cân.
Miêu Phi Hổ phái mưá»i tên Thập Äại Kim Cương này ra, chính là để đối phó vá»›i thanh Ngá»± Lân bảo Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn.
Không ngá» Hoắc VÅ© Hoàn chẳng xem mưá»i tên Thập Äại Kim Cương này vào đâu cả. Ãnh Ä‘ao cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn vẫn tiếp tục lướt vá» phía tên đại hán cầm búa ở trước mặt.
Tên đại hán lui ra sau nửa bước, giơ búa lên đỡ lấy thanh Ngự Lân bảo đao của Hoắc Vũ Hoàn.
Nào ngá», lưỡi búa cá»§a gã vừa giÆ¡ lên trên không. Thanh bảo Ä‘ao đột nhiên đổi hướng, ép sát vào cán búa rồi chém thẳng xuống.
Lưỡi Ä‘ao vừa lướt qua, liá»n nghe tên đại hán kêu lên thảm thiết.
Cây búa rÆ¡i xuống đất. Mưá»i ngón tay cá»§a gã giá» chỉ còn lại có hai.
Hai tên đại hán Ä‘ang đứng hai bên phải và trái cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn không bá» lỡ cÆ¡ há»™i, đồng thá»i tiến lên dùng song chuỳ đánh thẳng vào lưng Hoắc VÅ© Hoàn.Hoắc VÅ© Hoàn hét lá»›n má»™t tiếng, đưa thanh Ä‘ao lên ngậm ngang miệng, đồng thá»i toàn thân hÆ¡i chùn xuống. Song chưởng đưa ra bắt lấy hai quả chùy cá»§a bá»n chúng.
Một tên kim cương đứng kế đó nhìn thấy dịp may hiếm có cho rằng hay tay của Hoắc Vũ Hoàn đã bị kẹt, vội vang vung búa chém thẳng vào sau gáy Hoắc Vũ Hoàn.
Phía sau Hoắc VÅ© Hoàn dưá»ng như có mắt. Äợi cho lưỡi búa đến gần sát, VÅ© Hoàn má»›i rùn gối, tấn nhanh sát xuống dất, vung mạnh hai tay má»™t cái.
“Ìnhâ€, ngá»±c cá»§a hai tên đại hán va vào nhau phát ra má»™t tiếng kêu.
Äúng lúc ấy, lưỡi búa cá»§a gã đại hán phía sau đã vừa vặn tá»›i nÆ¡i, thay vì vào sau ót VÅ© Hoàn thì bây giá» là hai bả vai cá»§a hai tên cầm chùy, trúng đòn cả hai thét lên Ä‘au đớn gục xuống, máu văng tung tóe ra mặt đất. Trong khi tên đại hán cầm búa Ä‘ang mất đà và mất tinh thần khi thấy chém nhầm đồng bá»n. Hoắc VÅ© Hoàn đã cắn chặt hàm răng vào thanh Ngá»± Lân bảo Ä‘ao, hất đầu hướng ra sau, nÆ¡i tên cầm búa Ä‘ang đứng gần. Äầu lưỡi Ä‘ao lướt Ä‘i thật nhanh ngang bụng hắn. Tên cầm búa khom ngưá»i hai tay ôm bụng như cố giữ vết cắt đừng mở rá»™ng ra, rồi gục xuống luôn.
Chỉ trong má»™t thá»i gian cá»±c ngắn, mưá»i tên Thập Äại Kim Cương đã bị sát thương hết bốn. Sáu tên còn lại chỉ biết trố mắt đứng nhìn cảnh tượng kinh hoàng, không tên nào dám ra tay ngăn cản nữa.
Bỗng nhiên Hoắc Vũ Hoàn hét lớn :
- Nhị đệ cứ việc cùng các huynh đệ xông ra ngoài cửa. Ai ngăn cản cứ việc dùng Hoàn Phong châm bắn thẳng tay cho ta.
Vô Vi đạo trưởng múa kiếm, dẫn má»i ngưá»i tiến dần ra phía ngoài cá»§a ngôi cổ tá»±
Bá»n thuá»™c hạ cá»§a Miêu Phi Hổ đã không dám ra tay ngăn chận nhóm Hoàn Phong huynh đệ. lại không dám chống lệnh cá»§a đầu lãnh. Cho nên cứ đối phương tiến má»™t bước, bá»n chúng lại lùi má»™t bước.
Cứ như vậy, dần dần bá»n há» cÅ©ng lùi ra khá»i cá»­a ngôi cổ tá»±
Miêu Phi Hổ tận mắt mục kích mưá»i tên Thập Äại Kim Cương thương vong gần phân ná»­a chỉ qua vài thế đánh, lão nghÄ© :
- Cho dù mình có muốn thí mạng cÅ©ng không phải là địch thá»§ cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn. Còn nếu đứng nhìn đối phương thoát khá»i vòng vây như thế này, quả thật không can tâm chút nào...â€
Trong lúc Miêu Phi Hổ tuyệt vá»ng vì nát óc vẫn không kiếm ra cách gì để đối phó vá»›i Hoắc VÅ© Hoàn, đột nhiên lão nhìn thấy xâu chuá»—i trắng Âu Nhứt Bằng Ä‘ang Ä‘eo trên cổ.
Biệt hiệu cá»§a Âu Nhứt Bằng là Phi Thiên Äá»™c Lâu, bên trong má»™t trăm lẻ tám hạt chuá»—i bằng đầu lâu cá»§a lão Ä‘á»u có chứa thuốc nổ, đây cÅ©ng chính là ám khí thành danh cá»§a lão...
Hiện giá» Hoàn Phong thập bát kỳ tụ tập hầu như là đầy đủ ở đây. Nếu như cùng má»™t lúc cho nổ hết má»™t trăm lẻ tám viên, oai lá»±c cá»§a nó sẽ rất mạnh, đồng thá»i thiệt hại cÅ©ng không thể tưởng tượng được.
Nhưng Miêu Phi Hổ trong lòng cÅ©ng hiểu rõ, từ lúc xảy ra cuá»™c tranh chấp trong thông đạo ở nông trang ÄÆ¡n gia. Âu Nhứt Bằng trong lòng đã mang hiá»m khích vá»›i lão. Tuy ngoài mặt vẫn là bằng hữu, nhưng trá»±c tiếp chỉ huy Âu Nhứt Bằng chưa chắc lão đã nghe theo.
Suy nghĩ một hồi, trong đầu Miêu Phi Hổ đột nhiên nghĩ ra một kế độc.
Lão cố ý làm ra vẻ tiếc rẻ, thở dài một tiếng, nói với Âu Nhứt Bằng và Dương Phàm :
- A! Bảo đao của hỠHoắc thật là lợi hại. Xem ra chúng ta đành phải để hắn đi thôi.
Dương Phàm bèn lên tiếng :
- Miêu lão đại hà tất chán nản như vậy, chúng ta cả ba ngưá»i liên thá»§ lại vá»›i nhau chưa chắc đã thua hắn. Chỉ cần chúng ta giữ chân hắn lại, để cho hắn không có thá»i gian chú ý đến cưá»ng địch. Chỉ má»™t lát nữa thôi, nhất định sẽ có biến cố xảy ra...
Miêu Phi Hổ lắc đầu nói :
- Chúng ta ba ngưá»i liên thá»§ lại, thế lá»±c sẽ cùng tiêu hao cùng má»™t lúc. Chỉ sợ rằng lúc ấy chúng ta bại trận còn mau hÆ¡n.
Dương Phàm há»i :
- Thế thì ý của Miêu lão đại là...
- Theo sở kiến cá»§a ta, tốt nhất ba ngưá»i chúng ta nên luân phiên giao đấu vá»›i gã há» Hoắc. Má»—i ngưá»i sẽ đấu năm ba chiêu rồi lui ra. Như vậy vừa có thể làm tiêu hao sức lá»±c cá»§a gã, mà chúng ta cÅ©ng vừa có thá»i gian nghỉ ngÆ¡i.
Dương Phàm phấn khởi nói :
- Có lý! Cứ làm như vậy đi. Bây giỠtrong chúng ta ai sẽ xuất thủ trước?
Miêu Phi Hổ liá»n lên tiếng :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là lão phu ra tay trước, kế đến là Dương bang chá»§ và sau cùng là Âu huynh đệ. Không biết ý kiến cá»§a Âu huynh đệ như thế nào?
Âu Nhứt Bằng nhún vai đáp :
- Tại hạ không có ý kiến. Các vị nói sao thì cứ làm như vậy đi.
- Nếu thế, lão phu sẽ bắt đầu đây.
Dứt lá»i, lão hít vào má»™t luồng chân khí thật dài rồi cao giá»ng quát :
- Gã há» Hoắc kia, ngươi đừng quá ngông cuống, đêm nay chúng ta không phân sanh tá»­, thì cÅ©ng không có ai thoát khá»i nÆ¡i đây.
Lão vừa quát vừa múa song kích tấn công Hoắc VÅ© Hoàn liá»n.
Miêu Phi Hổ vừa ra tay, bá»n thuá»™c hạ cá»§a lão nhất tỠđứng yên lại hết.
Hoắc Vũ Hoàn chẳng thèm nói câu nào, vội vàng múa đao nghênh chiến.
Hai ngưá»i đấu vá»›i nhau chưa đầy năm hiệp, Dương Phàm bèn nhảy vào vòng chiến nói lá»›n :
- Miêu lão đại hãy để hắn lại cho tại hạ.
Miêu Phi Hổ bèn thâu song kích vá», nhưá»ng cho Dương Phàm tiếp chiêu vá»›i Hoắc VÅ© Hoàn.
Lão má»™t mặt tháo lui ra khá»i vòng chiến, má»™t mặt lấy trong ngưá»i ra ba mÅ©i phi tiêu.
Âu Nhứt Bằng thấy Dương Phàm đánh được bảy, tám chiêu thì đã lã ngưá»i. Lão liá»n lập tức cầm khí giá»›i xông lên thay thế
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i nhạt :
- Không ngá» bá»n ngươi mà cÅ©ng biết dùng hạ sách này sao?
ÄÆ¡n độc giao đấu, Âu Nhứt Bằng nhất định không phải là đối thá»§ cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn. Lão miá»…n cưỡng chống đỡ được hÆ¡n mưá»i chiêu thì tay chân đã rã rá»i, mặt xanh lét như tàu lá chuối.
Thế mà Miêu Phi Hổ lại khoanh tay đứng nhìn má»™t cách bàng quang, dưá»ng như lão không có ý ra tay thay thế cho Âu Nhứt Bằng.
Dương Phàm nhìn thấy tình thế cấp bách bèn giục lão :
- Miêu lão đại không thể chần chừ được nữa đâu. Nếu không Âu lão ca sẽ gặp nguy hiểm mất...
Lão chưa dứt lá»i, Âu Nhứt Bằng đã lảo đảo lùi ra sau vài bước. Trên cánh tay trái cá»§a lão đã bị trúng má»™t Ä‘ao.
Máu tươi tuôn ra ướt cả cánh tay áo.
Lúc ấy, Miêu Phi Hổ mới quát lớn :
- Âu huynh đệ không cần phải sợ, đã có lão phu thay thế cho ngươi.
Tuy miệng lão nói vậy nhưng chân không há» di động. Ngược lại, trong lúc lão vừa nói, ba ngá»n phi tiêu cÅ©ng được phóng ra từ tay lão.
Nhưng ba ngá»n phi tiêu đó không nhắm vào Hoắc VÅ© Hoàn mà mục tiêu cá»§a nó chính là những cái đầu lâu được treo trên cổ cá»§a Âu Nhứt Bằng..
Lúc này Âu Nhứt Bằng vừa mới bị thương, nên trong lòng vô cùng hoang mang. Lão đâu ngỠrằng Miêu Phi Hổ lại cố ý hạ thủ mình. Cho đến khi ám khí đã bay gần đến nơi thì đã quá muộn.
May mà Hoắc VÅ© Hoàn tinh mắt kịp nhìn thấy Miêu Phi Hổ lấy ám khí ra, ban đầu VÅ© Hoàn nghÄ© rằng lão định ra tay tập kích mình, liá»n ngấm ngầm cảnh giác. Sau đó khi thấy ám khí phóng ra mà lại nhắm thẳng vào Âu Nhứt Bằng, trong lòng VÅ© Hoàn không khá»i ngạc nhiên, chợt nhá»› đến xâu chuá»—i cá»§a Âu Nhứt Bằng, trong lòng thất kinh. Lập tức Hoắc VÅ© Hoàn liá»n ngã ngưá»i ra sau, tung chân phải đá trúng vào ngưá»i Âu Nhứt Bằng má»™t cái thật mạnh.
Thật đáng tiếc, cú đá cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn hÆ¡i chậm má»™t chút. Trong ba ngá»n phi tiêu đã có má»™t ngá»n trúng vào xâu chuá»—i đầu lâu cá»§a Âu Nhứt Bằng.
Trong khi toàn thân Âu Nhứt Bằng bị đá tung lên cao, thì cùng lúc xâu chuỗi trắng cũng phát ra tiếng nổ.
“Ầmâ€! Má»™t tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên giữa hư không. Máu thịt bắn ra văng tung tóe khắp bầu trá»i. Từng mảnh vụn cá»§a thi thể Âu Nhứt Bằng lá»™p độp rÆ¡i xuống đất.
Ngay cả cánh cửa còn nguyên vẹn của ngôi cổ tự ở gần đấy cũng bị đổ sập xuống.
Có thể nói Hoắc VÅ© Hoàn cÅ©ng ứng biến rất kịp thá»i, trừ chân phải bị thương nhẹ ra, hầu như Hoắc VÅ© Hoàn không há» bị gì cả.
Ngược lại các huynh đệ trong Hoàn Phong thập bát kỳ vì ở không xa lắm nên bị thương đến bảy, tám ngưá»i.
Äa số những kẻ bị thương Ä‘á»u là những xạ thá»§. Nhưng có ba ngưá»i khác bị cánh cá»­a ngôi cổ tá»± sập xuống đè ngay vào đầu, chết liá»n tại chá»—.
Hoắc Vũ Hoàn nộ khí xung thiên, giơ đao chỉ thẳng vào mặt Miêu Phi Hổ, nghiến răng mắng lớn :
- Lão há» Miêu kia, giết ngưá»i phải thưá»ng mạng. Ngươi đừng có mÆ¡ tưởng sống sót rá»i khá»i Lão Nha Lãnh này
Miêu Phi Hổ trong lòng thấy độc kế không thành, đang sợ toát mồ hôi, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ nói cứng :
- Äêm nay có thể nói là ngươi may mắn. Bây giá» bá»n ta sẽ rút lui, khi nào gặp lại lúc ấy hãy tính.
Chưa nói dứt câu, lão đã vá»t mình lên không, phóng nhanh ra khá»i ngôi cổ tá»± tính đào tẩu.
Hoắc Vũ Hoàn quát lớn :
- Lão thất phu, ngươi còn muốn chạy?
Dứt lá»i, Hoắc VÅ© Hoàn cÅ©ng múa Ä‘ao phóng mình lên không Ä‘uổi theo
Liá»n sau đó có tiếng va chạm cá»§a binh khí vang lên và chỉ trong tích tắt, đôi bên đã đấu hÆ¡n ba chiêu.
Sau đó Hoắc VÅ© Hoàn rÆ¡i lại vá» chá»— cÅ©, đồng thá»i hít sâu liá»n hai, ba cái. Dưá»ng như tiêu hao không ít chân lá»±c vậy.
Còn Miêu Phi Hổ vừa đặt chân xuống đất đã lảo đảo lùi ra sau bốn, năm bước, cây kích bên trái chỉ còn lại cái cán, má»™t dòng máu đỠtươi chảy theo cán ngá»n kích, nhá» giá»t xuống đất.
Hoắc Vũ Hoàn từ từ giơ đao lên, lại chỉ vào mặt Miêu Phi Hổ cất tiếng :
- Lão thất phu, ngươi còn có thể tiếp được mấy chiêu nữa?
Miêu Phi Hổ không trả lá»i, chỉ đứng yên bất động. Máu chảy xuống đất má»—i lúc má»™t nhiá»u, sắc mặt càng lúc càng chuyển sang màu xanh.
Hoắc Vũ Hoàn tiếp :
- Hoắc má»— không lợi dụng cÆ¡ há»™i ngưá»i khác Ä‘ang bị thương mà ra tay đâu. Ngưoi có thể băng bó vết thương trước, rồi chúng ta tiếp tục phân thắng bại.
Miêu Phi Hổ đột nhiên cưá»i nhạt :
- Ngươi nói thật?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Nếu như ngươi chê binh khí bị gãy không sá»­ dụng được, có thể đối món binh khí khác. Trước khi ngươi chưa băng bó xong vết thương. Hoắc má»— này nhất định sẽ không ra tay đâu.
Miêu Phi Hổ lại há»i :
- Ngươi sẽ không hối hận?
Hoắc Vũ Hoàn hừ một tiếng :
- Trượng phu nói ra như đinh đóng cột. Há lại hối hận hay sao?
Miêu Phi Hổ liá»n đáp :
- Tốt!
Nói xong lão đưa tay vẫy sáu tên Lục Äại Kim Cương chạy đến. Sau đó lão lấy thanh kích bị gãy và cây kích còn nguyên cắm vào trong vÅ©ng máu.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cho rằng lão băng bó vết thương xong sẽ đổi binh khí khác để cùng Hoắc VÅ© Hoàn quyết đấu sinh tá»­ má»™t trận.
Nào ngá», lão đã không băng bó vết thương thì chá»› mà cÅ©ng chẳng thèm đổi binh khí khác. Ngược lại lão sai hai tên đại hán dìu lão Ä‘i.
Việc này đừng nói là ngưá»i cá»§a Hoàn Phong thập bát kỳ mà ngay cả Dương Phàm và bá»n thuá»™c hạ cá»§a Miêu Phi Hổ cÅ©ng phải kinh ngạc.
Ãợi cho lão Ä‘i ra xa hÆ¡n hai trượng, Hoắc VÅ© Hoàn lúc ấy má»›i thét lá»›n :
- Lão hỠMiêu, ngươi định giở trò gì đây?
Miêu Phi Hổ cưá»i nhạt trả lá»i :
- Bảo Ä‘ao cá»§a ngươi vô cùng lợi hại, nên có dùng binh khí khác cÅ©ng chỉ vô ích. Äợi khi nào Miêu má»— ta tìm được thần binh lợi khí. Khi ấy ta sẽ tìm ngươi phân cao thấp.
Hoắc Vũ Hoàn tức giận mắng :
- Miêu Phi Hổ, ngươi đưá»ng đưá»ng là Tổng trại chá»§ cá»§a Tam thập lục trại, vậy mà có hành vi bỉ ổi như thế sao?
Miêu Phi Hổ trả lá»i :
- Ngươi dựa vào bảo đao mà thắng ta như vậy xem là anh hùng sao?
Miệng nói, nhưng chân lão vẫn tiếp tục tiến bước vỠphía trước. Hoắc Vũ Hoàn lập tức vung đao lên, hét lớn :
- Äứng lại!
Miêu Phi Hổ quay đầu lại, lão vừa đưa cánh tay bị thương lên, vừa đáp :
- Thế nào? Ngươi đã hối hận rồi phải không?
Hoắc VÅ© Hoàn ngẩn ngưá»i ra, không biết phải trả lá»i như thế nào, ngược lại sáu tên đại hán lại dìu Miêu Phi Hổ chạy nhanh hÆ¡n.
Bá»n thuá»™c hạ cá»§a Miêu Phi Hổ đống thanh la lá»›n má»™t tiếng, rồi lập tức xoay lưng ùn ùn bá» chạy.
Các huynh đệ Hoàn Phong vô cùng giận dữ, định đuổi theo. Nhưng Vô Vi đạo trưởng đã vội đưa tay ngăn cản :
- Lá»i hứa cá»§a đại ca giá trị hÆ¡n ngàn lượng vàng. Bá»n tiểu nhân như hắn cÅ©ng chẳng đáng để cho đại ca quan tâm. Thôi hãy để cho lão ta Ä‘i Ä‘i.
Hoắc Vũ Hoàn giậm chân bực bội nói :
- Như vậy thì quá dễ dãi cho hắn.
Vô Vi đạo trưởng đáp :
- Tam đệ một mình truy đuổi theo nguyên hung không biết tình hình ra sao rồi. Chúng ta hãy lo tiếp ứng cho tam đệ thì tốt hơn, để chuyện lão vỠsau sẽ tính.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu :
- Các ngươi tạm thá»i ở đây lo săn sóc cho các huynh đệ đã bị thương, để má»™t mình ta Ä‘i tìm tam đệ cho.
Dứt lá»i liá»n tung mình chạy men theo bá» tưá»ng ngôi cổ tá»± mất hút.
Bên ngoài ngôi cổ tá»± cá» dại má»c um tùm, đồng thá»i có xen lẫn má»™t số cây tạp. May mà lúc này trá»i cÅ©ng đạ gần sáng. Từ phía Äông bình minh bắt đầu ló dạng, bởi vậy việc tìm kiếm cÅ©ng chẳng mấy khó khăn.
Hoắc VÅ© Hoàn Ä‘i hết bá» tưá»ng rồi lại vòng ra phía sau ngôi cổ tá»± vậy mà cÅ©ng chẳng tìm thấy bóng dáng cá»§a hung đồ.
Không những không có bóng dáng gì cá»§a hung đồ, mà ngay cả La VÄ©nh Tưá»ng cÅ©ng chẳng nhìn thấy.
Phía sau ngôi cổ tự là vách đá dựng đứng không có lối đi. Thế rồi Hoắc Vũ Hoàn đi vỠhướng Nam, băng qua cái lầu để trống đến cửa sau của ngôi cổ tự, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy một bóng dáng nào cả.
Có thể cho là hung đồ đã ẩn nấp, chẳng lẽ La VÄ©nh Tưá»ng cÅ©ng ẩn nấp hay sao?
Hoắc VÅ© Hoàn trong lóng linh tính chắc có chuyện gì đã xảy ra bèn cao giá»ng gá»i lá»›n :
- Tam đệ! Tam đệ!
Hoắc VÅ© Hoàn liên tiếp gá»i mưá»i mấy lần, nhưng bốn bá» vẫn im lặng, chỉ thấy ở hướng Tây có má»™t đám ngưá»i cầm Ä‘uốc Ä‘ang chạy đến, và từ má»™t hướng khác, Vô Vi đạo trưởng cÅ©ng xuất hiện.
Hoắc VÅ© Hoàn cất tiếng há»i :
- Các ngưá»i có gặp tam đệ không?
Vô Vi đạo trưởng đáp :
- Không có. Sau khi các huynh đệ được băng bó xong, đệ đã phái tứ đệ mang má»™t vài ngưá»i xuống cá»­a núi trợ sức cho huynh đệ Mạnh công tá»­ và Lâm cô nương... Sau đó đệ Ä‘i vòng từ phía trái ngôi cổ tá»± qua đây, nhưng không thấy tam đệ
Hoắc VÅ© Hoàn há»i tiếp :
- Ở phía cửa núi có động tĩnh gì không?
- Mạnh thiếu hiệp và Lâm cô nương vẫn canh giữ tại cá»­a núi. Trừ bá»n ngưá»i cá»§a Miêu Phi Hổ bá» chạy ra, há» không há» phát hiện bóng dáng cá»§a tam đệ và hung đồ. Nhất định đã xảy ra chuyện. Má»i ngưá»i hãy mau chia ra cố tìm kiếm xem.
Theo Vô Vi đạo trưởng đến đây có hÆ¡n mưá»i mấy ngưá»i, bá»n há» lập tức tản ra. GiÆ¡ cao Ä‘uốc phát cá» tìm kiếm.
Từ chân tưá»ng đến vách núi không quá mưá»i trượng. Chỉ thoáng sau, má»i ngưá»i đã tìm đến chá»— chân vách đá.
Dá»™t nhiên có má»™t ngưá»i nhặt được má»™t vật ở trong đám cá», đưa cao lên gá»i :
- Hoắc đại ca! Huynh lại xem...
Hoắc VÅ© Hoàn vá»™i vàng chạy đến, chỉ thấy trong tay ngưá»i ấy Ä‘ang cầm má»™t cái quạt sát bị gãy. Äây chính là thiết phiến, binh khí độc môn cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng.
Hai mắt Hoắc Vũ Hoàn như tối xầm lại, nước mắt lập tức lăn dài trên hai má, tay nắm chặt lấy cái quạt, còn toàn thân thì run lên...
Vô Vi đạo trưởng liá»n vá»™i vã buông lá»i an á»§i :
- Äại ca đừng quá xúc động. Có lẽ tam đệ chỉ là vô ý thất lạc mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nghẹn ngào nói :
- Không! Ngươi không cần phải tá»± gạt mình. Vật bên mình cá»§a tam đệ ở đây, đâu có lý nào ngưá»i lại bị thất lạc... Kêu bá»n há» tìm kiếm kỹ lại xem còn có vật gì cá»§a tam đệ nữa không?
Tìm kiếm thêm vài lần nữa, quả nhiên trong phạm vi gần đó má»™t trương, bá»n há» phát hiện ra được má»™t ống Hoàn Phong châm rá»—ng và bảy cây độc châm nằm rải rác chung quanh
Má»—i cây Hoàn Phong châm có thể chứa bảy cây độc châm, như thế La VÄ©nh Tưá»ng đã dùng đến ống đồng này.
Cái quạt sắt và ống Hoàn Phong châm Ä‘á»u là vật bất ly thân cá»§a La VÄ©nh Tưá»ng. Bây giá» hai vật Ä‘á»u nằm lại ở đây, chứng tá» rằng La VÄ©nh Tưá»ng truy Ä‘uổi theo hung thù đến vách đá này thì xảy ra má»™t trận kịch chiến...
Kết quả binh khí rá»i khá»i tay, châm bắn vào khoảng không. Hung thá»§ vẫn chưa bị thương, chẳng lẽ ngưá»i bị thương là La VÄ©nh Tưá»ng?
Hoắc VÅ© Hoàn suy nghÄ© đến đây, lòng Ä‘au như cắt, ngá»­a mặt lên trá»i thảm thiết kêu :
- Ông trá»i hỡi ông trá»i! Tại sao không bắt ta chết, để cho tam đệ được sống? Tại sao vậy? Tại sao vậy?
Hoắc Vũ Hoàn giậm chân kêu gào, nước mắt dàn dụa đẫm ướt cái khăn bịt mặt.
HÆ¡n mưá»i mấy huynh đệ Hoàn Phong có mặt tại đó Ä‘á»u cúi đầu, cÅ©ng gần như sắp rÆ¡i lệ.
Vô Vi đạo trưởng buông một tiếng thở dài, cất tiêng khuyên giải :
- Äại ca! Ngưá»i tốt tá»± nhiên sẽ được trá»i phù há»™. Nhưng thứ này chưa hẳn có thể chứng minh tam đệ đã gặp chuyện bất trắc.
Hoắc Vũ Hoàn tự trách nói :
- Äệ không biết đâu. Trước khi phát sinh ra chuyện này, ta đã sá»›m có cảm giác là sẽ xảy ra chuyện chẳng lành gì đó. Thật không ngỠđó lại là chuyện bị bá»n Miêu Phi Hổ phá đám. Chính bá»n chúng đã hại chết tam đệ...
Vô Vi đạo trưởng bỗng thắc mắc ngang :
- Nhắc đến bá»n Miêu Phi Hổ, thật khiến cho ngưá»i ta chẳng hiểu gì cả, rõ ràng bá»n chúng đã bị nhốt ở trong đưá»ng hầm tại nông trang ÄÆ¡n gia, vậy làm sao có thể thoát thân theo tá»›i đây được?
Hoắc Vũ Hoàn đáp nhanh không có chút ngập ngừng :
- Äiá»u này có gì đâu mà khó hiểu. Những cÆ¡ quan bí mật tại ÄÆ¡n gia, hung đồ còn biết rõ còn hÆ¡n chúng ta. Tất nhiên hắn cÅ©ng nghÄ© rằng trên Lão Nha Lãnh này có thể có cạm bẫy. Vì vậy đã hắn đã nảy ra ý định mở cá»­a đưá»ng hầm, lợi dụng bá»n Miêu Phi Hổ khuấy phá chúng ta, để có gì bất lợi hắn tiện bá» thoát thân.
- Nếu sá»›m biết sá»± thể như thế này, tốt nhất chúng ta cho nổ sập đưá»ng hầm, nhằm tránh Ä‘i hậu hoạn...
- Äể lại hậu hoạn ta không hối hận. Nhưng tại sao hậu quả bất hạnh này lại do má»™t mình tam đệ gánh chịu chứ? Trên thế gian này, cái gì gá»i là thiện ác báo ứng? Chẳng lẽ toàn là những lá»i gạt ngưá»i ta hay sao?
- Äại ca hà tất phải oán giận trá»i đất. Tục ngữ có câu “Ngưá»i sống thấy ngưá»i, ngưá»i chết thấy xácâ€? Cho dù thật sá»± bất hạnh xảy đến cho tam đệ Ä‘i nữa, tại sao không tìm thấy thi thể. Vả lại, trên ngá»n núi này chỉ có má»™t con đưá»ng, chẳng lẽ hung thá»§ có thể má»c cánh bay lên trá»i hay sao?
Hoắc VÅ© Hoàn nghe Vô Vi đạo trưởng nhắc đến “thi thể†càng Ä‘au khổ hÆ¡n, liá»n vẫy tay bảo :
- Nhị đệ hãy mang ngưá»i xuống vá»±c tìm thá»­... tam đệ... tam đệ có lẽ ở dưới đấy...
Vô Vi đạo trưởng bước đến bên vách núi, cúi đầu nhìn xuống vực, đột nhiên lão kêu lên :
- Ã! Äại ca...
Hoắc VÅ© Hoàn lập tức xoay ngưá»i lại, hấp tấp há»i :
- Cái gì? Là tam đệ...?
- Không phải! Äại ca hãy mau qua đây xem, con sông ở phía dưới kia dưá»ng như đã thay đổi!
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên :
- Con sông thay đổi!
Vô Vi đạo trưởng lớn tiếng nói :
- Má»™t chút cÅ©ng không sai. Äêm hôm trước, rõ ràng đệ còn nhá»› mặt sông không có rá»™ng như bây giá».
Hoắc Vũ Hoàn vội phóng mình đến bên Vô Vi đạo trưởng, cúi đầu nhìn thử xuống bên dưới :
- Äúng, mấy hôm trước mặt sông đâu có rá»™ng như vầy?
Vô Vi đạo trưởng đáp :
- Hôm đó, tiểu đệ và tam đệ đã có xuống dưới đấy thử dò xét, để đỠphòng hung thủ trong lúc nguy cấp sẽ nhảy xuống sông đào tẩu. Vì thấy nước sông quá cạn, nên đệ mới không cho mai phục ở dưới đó. Không biết tại sao bây giỠnó đột nhiên trở thành như vậy.
Hoắc Vũ Hoàn suy nghĩ một hồi mới lên tiếng :
- Không lẽ hung thủ đã đắp nước ở trên thượng nguồn?
Vô Vi đạo trưởng tiếp lá»i :
- Nhất định là như vậy. Chúng ta đã bị hắn gạt rồi.
- Nếu vậy đêm qua chắc chắn là hung thá»§ đã chuẩn bị sẵn thuyá»n ở bên dưới. Hèn gì tá»± nhiên hắn biến mất không để lại má»™t dấu vết...
- Nếu là như thế, tam đệ nhất định cũng đuổi theo hung thủ bằng lối này. Vì sợ mất dấu, tam đệ không kịp thông báo cho chúng ta, nên mới cố ý để lại cái thiết phiến bên vách núi này.
- Thế thì chúng ta xuống dưới đó xem thử...
Câu nói chưa dứt. Hoắc Vũ Hoàn thi triển khinh công chạy nhanh xuống cửa núi.
Vô Vi đạo trưởng quay lại dặn dò má»i ngưá»i :
- Các ngưá»i ở đây chỠđợi tin tức, nhá»› là không được rá»i xa đỉnh núi này.
Nói xong lão cũng vội vàng đuổi nhanh theo Hoắc Vũ Hoàn.
Hai ngưá»i vòng qua chân núi xuống đến tận bên dưới vách đá thẳng đứng. Quả nhiên há» phát hiện bên bá» sông có má»™t hàng dấu chân vẫn còn ướt. Những dấu chân này có dá»c theo bá» sông, xuống hướng dưới hạ nguồn.
Những dấu chân bắt đầu khô và dần dần mất hẳn. Nhưng ở trên dấu chân cuối cùng có một vật sáng lấp lánh được khảm chặt vào trong đất...
Äó chính là má»™t mảnh bạc vụn khoảng chừng hai lượng.
Hoắc Vũ Hoàn hai mắt long lanh, còn miệng lẩm bẩm :
- Äây là kế “Lưu ly chi lộ†cá»§a Mạnh Tôn Ngá»c. Tam đệ quả nhiên vẫn còn sống...
Vô Vi đạo trưởng thở ra một tiếng nhẹ nhõm :
- Tạ Æ¡n trá»i đất
Hoắc Vũ Hoàn tiếp :
- Bây giỠđệ lập tức Ä‘i lo liệu má»™t số việc. Trước mắt đưa các huynh đệ bị thương trở vá» mật cốc Ä‘iá»u dưỡng. Äồng thá»i dùng bồ câu đưa tin thông báo tất cả các nÆ¡i, toàn lá»±c truy tìm má»™t ngưá»i bị thương ở bàn tay. Nếu có tin tức phải mau mau cấp báo.
Vô Vi đạo trưởng ngạc nhiên :
- Äại ca tính, định...
Hoắc Vũ Hoàn không để cho lão nói hết :
- Ta phải cấp tốc Ä‘uổi theo, tiếp ứng cho tam đệ. Má»™t mình tam đệ Ä‘uổi theo cưá»ng địch, quả thật rất nguy hiểm.
Vô Vi đạo trưởng vội vàng đáp lại :
- Cho dù muốn tiếp ứng tam đệ, đại ca cũng phải mang theo một vài huynh đệ để trợ sức chứ.
Hoắc Vũ Hoàn nghe xong đã lắc đầu :
- Cứu binh như cứu há»a, má»™t khắc cÅ©ng không thể chần chừ. Ngu huynh phải Ä‘i trước, má»i việc còn lại nhỠđệ sắp xếp dùm.
Nói đoạn, Vũ Hoàn đưa tay lột cái khăn che mặt xuống, rồi lập tức phóng đi.
Vô Vi đạo trưởng không kịp ngăn cản, đành phải cao giá»ng gá»i vá»›i theo :
- Äại ca, trên đưá»ng Ä‘i nhá»› để lại ám hiệu...
Lão chỉ kịp nói được bấy nhiêu, thì bóng dáng của Hoắc Vũ Hoàn đã mất hút.
* * * * *
Con sông chạy ngoằn ngèo vá» hướng Tây Bắc. Nó cứ chảy mãi, chảy mãi dưá»ng như vô tận. Những mảnh bạc vụn được phát hiện dá»c bá» sông cÅ©ng má»—i lúc càng thưa dần.
Ban đầu, cứ khoảng mưá»i trượng lại có má»™t mảnh bạc vụn trên má»™t dấu chân ướt. Sau đó mảnh bạc dần dần nhá» lại và khoảng cách cÅ©ng được kéo dài ra. Cuối cùng, vật để lại trên dấu chân không còn là bạc vụn lấp lánh nữa, mà là má»™t viên đá dằn lên trên má»™t mảnh vải nhá», hình như được xé ra từ vạt áo.
Nguyên nhân là vì lúc này con sông dần dần đã chảy ra khá»i khu núi hoang vắng và tiếp tục chảy vá» phái trước. Nếu dùng bạc có thể sẽ bị những ngưá»i Ä‘i săn hay đốn cá»§i lấy mất.
Äá và những mảnh vải vụn tuy làm dấu hiệu vẫn có thể cho biết được phương hướng, nhưng vì không có ánh sáng cho nên, tốc độ truy Ä‘uổi cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn vô hình chung cÅ©ng từ từ chậm lại.
Từ lúc trá»i vừa hừng sáng cho đến lúc xế chiá»u, Hoắc VÅ© Hoàn vẫn chưa có tí gì trong bụng và không dừng lại nghỉ ngÆ¡i má»™t chút nào, cho dù có là sắt đá Ä‘i nữa cÅ©ng không sao chịu nổi.
Nhưng Hoắc VÅ© Hoàn vẫn cắn răng chịu đựng không dám nghỉ ngÆ¡i, vì Hoắc VÅ© Hoàn nghÄ© La VÄ©nh Tưá»ng nhất định cÅ©ng chịu đói giống như mình. HÆ¡n nữa, bất cứ lúc nào cÅ©ng có thể giao đấu vá»›i cưá»ng địch, như vậy sẽ dá»… xảy ra nguy hiểm.
Trước lúc hoàng hôn dần dần buông xuống cÅ©ng là lúc Hoắc VÅ© Hoàn toàn thân đã mệt má»i rÅ© rượi, tay chân bá»§n rá»§n. Bá»—ng nhiên lúc ấy Hoắc VÅ© Hoàn nhìn thấy trước mặt có má»™t làn khói bay lên...
Äó là má»™t ngá»n núi nhá» phá»§ toàn mầu xanh, ngá»n núi này chắn ngang trước mặt con sông. Bởi thế con sông đành phải chạy vòng qua chân núi.
Ở bá» sông ngay dưới chân núi có má»™t ngôi nhà tranh. Phía trước thá»m gian nhà có trồng má»™t cây liá»…u rÅ©. Sau nhà khói vẫn tiếp tục bốc lên. Chung quanh có hàng rào tre bao bá»c và má»™t cái cổng nhá» bằng gá»—. Quả thật cảnh sắc nÆ¡i đây chẳng khác gì má»™t bức há»a.
Cảnh vật nÆ¡i đây đã khiến Hoắc VÅ© Hoàn tá»± nhiên cảm thấy rung động. Nhưng má»™t Ä‘iá»u khác khiến cho Hoắc VÅ© Hoàng càng rung động hÆ¡n chính là chiếc thuyá»n con Ä‘ang đậu bên bá» sông gần căn nhà tranh kia.
Hoắc VÅ© Hoàn bá»—ng nhiên cảm thấy tinh thần phấn khởi hẳn lên, bao nhiêu tất cả mệt nhá»c Ä‘á»u tan biến hết. Hoắc VÅ© Hoàn liá»n phóng mình nấp vào má»™t bụi cây ở sát bá» sông. Chăm chú lắng nghe má»™t hồi lâu vẫn không thấy có động tÄ©nh gì, Hoắc VÅ© Hoàn từ từ rón rén tiến vá» phía căn nhà.
Bên trong căn nhà im phăng phắc. Vừa không có ánh đèn, lại cÅ©ng không nghe thấy có tiếng ngưá»i, gà chó gì cả nhưng, khói từ phía sau nhà vẫn tiếp tục bốc lên.
Hoắc VÅ© Hoàn không khá»i lấy làm lạ, phi thân bay nhanh qua bức hàng rào tre, vòng ra phía sau nhà bếp. Nhìn vào cá»­a sổ, VÅ© Hoàn thấy lá»­a trong bếp vẫn còn Ä‘ang cháy. Còn cháo trong nồi hình như cÅ©ng đã gần chín.
Kỳ quái! Má»i ngưá»i Ä‘i đâu hết rồi kìa?
Hoắc VÅ© Hoàn bị nồi thÆ¡m cá»§a nồi cháo quyến rÅ©, khiến cho bụng Ä‘ang đói cứ sôi lên trong bụng. ÃÆ°a tay đẩy nhẹ cánh cá»­a khép há», VÅ© Hoàn liá»n bước vào bên trong.
Cưả vừa mở ra bá»—ng nhiên có má»™t tiếng thét vang lên. Rồi có má»™t ngưá»i cắm đầu chạy thẳng.
Hoắc VÅ© Hoàn nhất thá»i không kịp đỠphòng, nên cÅ©ng bị ngưá»i kia làm giật mình. VÅ© Hoàn bèn chồm ngưá»i phóng nhanh vá» phía trước. Cùng lúc tay trái đưa ra chá»™p lấy bả vai ngưá»i kia, tay phải rút thanh Ngá»± Lân bảo Ä‘ao ra.
Ãnh Ä‘ao vừa lóe lên, ngưá»i kia đã cất tiếng van xin thảm thiết :
- Xin đừng giết ta! Xin đừng giết ta! Ta cầu xin ông, xin đừng giết ta...
Ngưá»i kia vừa mở miệng, Hoắc VÅ© Hoàn má»›i nhận ra đó là má»™t tiểu cô nương độ chừng hÆ¡n mưá»i tuổi.
Hoắc VÅ© Hoàn bèn buông tay ra, lên tiếng há»i :
- Thế nào? Trong nhà chỉ có một mình cháu thôi sao?
Tiểu cô nương kia mình mặc bộ y phục ngắn màu xanh. Trên đầu có thắt hai bím tóc dài, hai mắt mở to, mặt mày trắng bệch lắp bắp :
- Ông... ông...
Hoắc VÅ© Hoàn tra Ä‘ao vào vá», tươi cưá»i :
- Cháu bé, ta không phải là ngưá»i xấu, không cần phải sợ ta như thế.
Tiểu cô nương kia run rẩy :
- Ông đến đây... làm... cái gì?
Hoắc Vũ Hoàn đáp :
- Ta hỠHoắc. Vì đuổi theo kẻ xấu nên mới vô ý chạy đến nơi này. Tính vào đây xin chút gì ăn cho đỡ đói, không ngỠlại làm cho cháu sợ.
Tiểu cô nương kia ngac nhiên há»i :
- Ông thật sự không có giết ta? Cũng không cướp bánh ngô của ta?
Hoắc VÅ© Hoàn lắc đầu cưá»i :
- Không bao giỠcó chuyện đó. Cháu bé, trong nhà có còn ai hay không?
Tiểu cô nương lắc đầu đáp :
- Có cha, mẹ và bà bà...
- Há» Ä‘á»u Ä‘i đâu hết rồi?
Vị tiểu cô nương không trả lá»i mà chỉ đưa tay lên chỉ vào bên trong nhà, nước mắt chảy ròng ròng.
Hoắc VÅ© Hoàn ngạc nhiên há»i :
- Có ngưá»i ở nhà, tại sao lại để trẻ con như cháu nấu cÆ¡m chứ? Chẳng lẽ bá»n hỠđã bị bệnh hết rồi sao?
Vị tiểu cô nương không trả lá»i mà chỉ lắc đầu đứng khóc.
Hoắc Vũ Hoàn suy nghĩ giây lát rồi nói :
- À ta hiểu rồi. Há» không phải là cha mẹ ruá»™t cá»§a cháu, cho nên ngược đãi cháu, chuyên bắt cháu làm những việc nặng nhá»c phải không?
Câu há»i này cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn không ngá» càng làm cho tiểu cô nương này khóc nức nở hÆ¡n.
Hoắc Vũ Hoàn nắm tay vị tiểu cô nương thật thân thiết và bảo :
- Cháu đừng buồn, cÅ©ng đừng sợ. Mau dắt ta Ä‘i gặp há». Nếu há» có ức hiếp cháu thì cứ việc nói ra, ta hưá sẽ nhất định bênh vá»±c cho cháu.
VÅ© Hoàn vừa nói, vừa khom ngưá»i bước vào bên trong căn nhà tranh. Hoắc VÅ© Hoàn dáng vóc cao to, ngược lại cá»­a gian nhà thì thấp. Vì vậy Hoắc VÅ© Hoàn phải cúi đầu, má»›i có thể chui được vào bên trong. Thoang thoảng có má»™t máu tanh tưởi khó chịu sá»™c vào mÅ©i Hoắc VÅ© Hoàn.
Vừa vào bên trong, Hoắc VÅ© Hoàn không khá»i kinh hoàng...
Bên trong căn nhà tranh có tất cả ba tá»­ thi, má»i thứ ở đây Ä‘á»u bị xáo trá»™n lung tung, khắp nÆ¡i Ä‘á»u loang lá»— những vết máu.
Trên vai ngưá»i thiếu phụ có má»™t vết Ä‘ao chém, gần lìa cánh tay. Kế bên phòng ngá»§ là xác cá»§a má»™t gã hán tá»­ to con, trên đầu cá»§a gã bị má»™t vật nặng đánh vỡ, khi trong tay vẫn còn nắm chặt cán má»™t cây búa.
Ngoài ra còn có má»™t lão bà chết rất thê thảm. Thi thể bà ta bị má»™t ngá»n Ä‘inh ba đâm xuyên qua trước ngá»±c, cắm chặt lên cánh cá»­a.
Bàn ghế trong nhà Ä‘á»u bị gãy hét, trên vách nhà cÅ©ng có nhiá»u vết chém, rõ ràng nÆ¡i đây vừa xảy ra má»™t trận quyết chiến đẫm máu.
Hoắc VÅ© Hoàn đột nhiên nghÄ© đến chiếc thuyá»n bên sông, liên không dằn được cÆ¡n giận, nghiến răng thốt :
- Cẩu tặc thật là ác độc, nhá» cướp thuyá»n cá»§a ngưá»i ta má»›i thoát thân được. Vậy mà còn giết ngưá»i để diệt khẩu.
Vị tiểu cô nương bá»—ng khóc thét lên, quay ngưá»i ôm chầm lấy Hoắc VÅ© Hoàn, tức tưởi nói :
- Bá bá! Cháu thật là sợ, bá»n há» sẽ trở lại giết cháu.
Hoắc Vũ Hoàn vỗ nhè nhẹ lên vai vị tiểu cô nương, nhỠnhẹ bảo :
- Không cần phải sợ. Có bá bá ở đây, bá»n chúng không dám quay lại đâu. Bây giá» hãy mau mau nói cho bá bá biết, bá»n chúng có tất cả mấy ngưá»i? Hình dáng ra sao? Äã rá»i khá»i nÆ¡i đây được bao lâu rồi?
Vị tiểu cô nương vừa khóc vừa trả lá»i :
- Bá»n há» có tổng cá»™ng năm ngưá»i, đến nhà cá»§a cháu đã hÆ¡n hai hôm. Bá»n hỠăn hết toàn bá»™ số gà cá»§a nhà cháu. Há» còn bắt thân phụ cháu chèo thuyá»n Ä‘i đón má»™t ngưá»i khác...
Hoắc VÅ© Hoàn vồn vã há»i :
- Ngưá»i đó bị thương ở bàn tay, phải không?
- Dạ đúng. Ngưá»i đó rất là hung ác, cÅ©ng chính là ngưá»i giết phụ mẫu và bà bà cá»§a cháu. Ngưá»i đó còn định phóng há»a đốt nhà nữa, nhưng sau đó nghe có ngưá»i Ä‘uổi đến, nên má»›i vá»™i vàng tháo chạy.
- Bá»n chúng đã Ä‘i bằng phương tiện gì?
- Äi bằng ngá»±a. Trước đó năm ngưá»i kia Ä‘á»u cưỡi ngá»±a đến đây.
- Bá»n chúng Ä‘i đã được bao nhiêu lâu rồi.
- Bá»n há» vừa má»›i lên đưá»ng hồi trưa này. Äâu chừng ná»­a ngày rồi.
- Tại sao bá»n chúng không giết cháu?
- Thân mẫu cháu sai cháu Ä‘á»n chân núi hái rau dại. Khi quay trở vá», thấy bá»n há» Ä‘ang giết thân phụ cá»§a cháu, cháu vô cùng sợ hãi liá»n chạy lên núi trốn, nên há» má»›i không tìm thấy. Äến khi trá»i gần tối, cháu đói quá chịu không nổi má»›i đánh liá»u quay trở xuống nấu cháo ăn.
Hoắc Vũ Hoàn thở dài :
- Cháu tuy nhá» tuổi nhưng rất lanh lợi, và mạng cÅ©ng lá»›n. Xem ra lần này cháu rất may mắn. Nếu không phải bá»n chúng vá»™i vàng lên đưá»ng, thì nhất định sẽ không buông tha cho cháu...
Ngừng má»™t lát, VÅ© Hoàn lại lên tiếng há»i :
- Sau khi bá»n ngưá»i xấu kia Ä‘i rồi, cháu có nhìn thấy má»™t ngưá»i thư sinh Ä‘uổi theo hỠđến đây không?
Tiểu cô nương kia suy nghÄ© má»™t lát má»›i há»i ngược lại :
- Có phải ngưá»i mặc y phục màu xanh, bị cắt mất nhiá»u chá»— không?
Hoắc Vũ Hoàn vội nói :
- Chính là ngưá»i ấy.
Vị tiểu cô nương bĩu môi hừ một tiếng :
- Ông ta cÅ©ng không phải là ngưá»i tốt. Trong nhà cá»§a cháu chỉ còn có mấy cái bánh ngô, Ä‘á»u bị ông ta lấy hết.
- Ông ta Ä‘i qua đây thá»i gian đã được bao nhiêu lâu rồi?
- Vừa má»›i Ä‘i khá»i chắc chưa được hai canh giá». Nhưng ông ta Ä‘i bá»™ chứ không cưỡi ngá»±a.
Hoắc VÅ© Hoàn nghe nói La VÄ©nh Tưá»ng vẫn bình yên vô sá»±, liá»n thở phào nhẹ nhõm :
- Cháu bé, cháu trách lầm ông ta rồi. Ông ta chính là ngưá»i tốt. Nếu không có ông ta truy Ä‘uổi ở phía sau, bá»n ngưá»i xấu kia nhất định sẽ đốt trụi căn nhà cá»§a cháu rồi còn gì.
- Thế tại sao ông ta cướp đi bánh ngô của cháu?
- Không phải ông ấy cướp, bởi vì Ä‘uổi theo bá»n ngưá»i xấu kia nên cả ngày ông ta không có ăn uống được. HÆ¡n nữa ông ta vẫn không biết cháu vẫn còn sống.
Nhắc đến ăn, Hoắc VÅ© Hoàn đột nhiên nhá»› đến nồi cháo Ä‘ang nấu ở trên bếp liá»n nói :
- Cháu đói lắm rồi phải không? Äể bá bá Ä‘i múc cho, rồi chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?
Nồi cháo đã chín nhừ từ lâu. Mùi thÆ¡m cá»§a cháo bốc lên càng làm cho Hoắc VÅ© Hoàn thêm cồn cào trong bụng. VÅ© Hoàn chỉ ước sao có thể lập tức đổ hết nồi cháo vào trong bụng. Nhưng Hoắc VÅ© Hoàn chỉ cố nuốt nước miếng hai, ba cái. Gắng dằn cÆ¡n đói Ä‘ang cào cấu trong ngưá»i xuống, sau đó Ä‘i tìm má»™t cái bát và má»™t đôi đũa rá»­a sạch. Xong xuôi, Ä‘i vào trong nhà bếp tìm trong tá»§ đựng thức ăn được má»™t đĩa nhò cá»§ cải muối, rồi bưng cả nồi cháo vào trong nhà.
Vị tiểu cô nương kia rất là thông minh, cô ta dựng lại cái bàn tre đã bị ngã và còn tìm hai cái ghế nguyện vẹn mang đến.
Hoắc VÅ© Hoàn đặt má»i thứ lên bàn xong bảo :
- Mau ăn đi. Bá bá phải ra bên ngoài để đào một cái hố chôn phụ mẫu cháu.
Vị tiểu cô nương thấy chỉ có má»™t cái bát và má»™t đôi đũa, ngạc nhiên há»i :
- Tại sao bá bá không ăn chứ?
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói :
- Bá bá chưa đói.
- Má»™t mình cháu không ăn hết nhiá»u như vậy đâu. Bá bá cÅ©ng nên ăn má»™t chút Ä‘i chứ.
- ÄÆ°á»£c, khi nào cháu ăn no rồi, bá bá sẽ ăn.
Vị tiểu cô nương múc đầy một bát, xong đẩy cái nồi và phần còn lại trong nồi qua bên Hoắc Vũ Hoàn nói :
- Cháu ăn bao nhiêu đây là đủ no rồi, còn phần này là của bá bá.
Hoắc VÅ© Hoàn nghe cô bé nói vậy, trong lòng không khá»i cảm động :
- Như vầy Ä‘i, chúng ta má»—i ngưá»i má»™t ná»­a. Äể bá bá Ä‘i lấy thêm bát đũa.
Vị tiểu cô nương liá»n tiếp lá»i :
- Äể cháu Ä‘i lấy cho.
Nói xong, liá»n chạy vào trong nhà bếp. Chỉ má»™t lát sau, cô bé đã Ä‘em thêm bát đũa ra. HÆ¡n nữa còn có má»™t quả trứng gà luá»™c.
Cả hai ngồi đối diện nhau, cùng thưởng thức món cháo trắng ăn với cải mặn.
Sau khi ăn xong, Hoắc VÅ© Hoàn mỉm cưá»i há»i :
- Cháu bé, cháu tên hỠlà gì?
- Cháu há» ÄÆ°á»ng, gá»i là ÄÆ°á»ng Hà Hoa
Hoắc VÅ© Hoàn lẩm nhẩm Ä‘á»c cái tên hai ba lần rồi há»i :
- Ngoài phụ mẫu và bà bà ra, cháu còn ngưá»i thân nào nữa không?
Hà Hoa lắc đầu đáp :
- Nhà cháu có tổng cá»™ng bốn ngưá»i, ngoài ra không còn ngưá»i thân nào khác.
- Nói vậy, cháu bây giỠđã là má»™t cô nhi. Hiện tại cháu không thể ở lại đây được, đồng thá»i cÅ©ng không có chá»— nào để nương nhá». Bá bá muốn đưa cháu đến má»™t nÆ¡i, không biết cháu có muốn hay không?
Hà Hoa liá»n há»i :
- Nơi đó ở đâu vậy bá bá?
- Äó là má»™t sÆ¡n cốc rất tÄ©nh mịch, cảnh vật nÆ¡i đó đẹp hÆ¡n nhiá»u so vá»›i nÆ¡i đây. HÆ¡n nữa còn có rất nhiá»u tiểu bằng hữu tuổi cÅ©ng khoảng như cháu vậy, cùng nhau ở chung.
Ở đấy không phải lo ăn mặc, vả lại còn có các đại ca ca và đại tá»· tỉ dạy cháu Ä‘á»c sách,viết chữ và dẫn tất cả cùng Ä‘i chÆ¡i. Như vậy cháu nghÄ© thá»­ xem có tốt hÆ¡n không?
Hà Hoa chá»›p chá»›p cặp mắt to tròn há»i :
- Há» Ä‘á»u là con cá»§a bá bá?
- Không! Chúng cÅ©ng giống như cháu, Ä‘á»u là những cô nhi mất hết phụ mẫu.
- Thế ai nuôi h�
- Chính là bá bá và các vị hảo bằng hữu có cùng tâm nguyện
- Cái gì gá»i là có “cùng tâm nguyệnâ€?
- Äó là bá bá cùng các vị bằng hữu muốn tạo dá»±ng má»™t cuá»™c sống ấm no cho tất cả các cô nhi bất hạnh trong thiên hạ. Vì vậy gá»i là “có cùng tâm nguyệnâ€.
Hà Hoa suy nghĩ giây lát rồi nói :
- Bá bá có rất nhiá»u tiá»n?
- Chúng ta không có nhiá»u tiá»n. Nhưng có thể lấy giàu chia nghèo, nên lấy được rất nhiá»u tiá»n.
- Lấy giàu chia nghèo là như thế nào?
- Nói dá»… hiểu là cướp tiá»n cá»§a ngưá»i giàu chia cho ngưá»i nghèo dùng...
Hà Hoa đứng phắt dậy, dáng Ä‘iệu đầy ngạc nhiên há»i :
- À! Hóa ra bá bá là cưá»ng đạo?
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i lá»›n :
- Không sai! Bá bá chính là cưá»ng đạo, nhưng không phải là những cưá»ng đạo xấu giết ngưá»i phóng há»a, mà là những cưá»ng đạo tốt chuyên giúp đỡ ngưá»i nghèo.
Hà Hoa lắc đầu nguây nguẩy :
- Không, cháu không Ä‘i. Cháu sợ cưá»ng đạo sẽ bị quan phá»§ bắt rồi bị chặt đầu.
- Ngốc thật, bá bá đâu có bắt cháu Ä‘i làm cưá»ng đạo mà sợ. Vả lại làm cưá»ng đạo như bá bá, thiên hạ ngưá»i ngưá»i Ä‘a số Ä‘á»u kính phục. Quan phá»§ không những không bắt, mà trong lòng còn thầm cám Æ¡n chúng ta.
- Nhưng mà bà bà cháu thưá»ng nói cưá»ng đạo Ä‘á»u không phải là ngưá»i tốt. Bá»n há» bắt những đứa trẻ như cháu, mang Ä‘i bán cho những nhà có tiá»n để làm a hoàn. Thậm chí còn bắt đến kỹ viện để chịu khổ.
Hoắc VÅ© Hoàn bật cưá»i nói :
- Hà Hoa, cháu thấy bá bá giống bá»n cưá»ng đạo chuyên làm những Ä‘iá»u xấu đó hay sao?
Hà Hoa lắc đầu, trả lá»i :
- Cháu không biết, nhưng mà cháu tin rằng bá bá không phải là ngưá»i xấu.
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n nói :
- Như vậy được rồi. Nếu như bá bá là ngưá»i xấu, thì đã bắt cháu Ä‘i mất rồi, hà tất phải dùng những lá»i này để gạt cháu. Nếu như không phải phụ mẫu cháu đã chết hết và hiện tại cháu không còn ai nương nhá», bá bá cÅ©ng không khuyên cháu đến sÆ¡n cốc đẽ làm gì. Cháu thá»­ nghÄ© xem, nÆ¡i đây toàn là núi non không ngưá»i, má»™t đứa bé như cháu làm sao có thể sống được há»­?
Hà Hoa đưa mắt nhìn bốn phía, sắc mặt có vẻ sợ hãi. Nhưng cô bé vẫn ngậm chặt miệng không trả lá»i.
Hoắc Vũ Hoàn tiếp :
- Hà Hoa, cháu đã tin tưởng chú là ngưá»i tốt, thế thì phải nghe lá»i bá bá. Nếu cháu không muốn Ä‘i đến sÆ¡n cốc cÅ©ng được. Chỉ cần cháu nói muốn Ä‘i đến đâu, bá bá sẽ đưa đến nÆ¡i đó. Thá»i gian cÅ©ng đã muá»™n rồi, bá bá còn có việc quan trá»ng phải làm, không thể ở đây lâu được.
Hà Hoa đột nhiên kéo tay áo Hoắc Vũ Hoàn khẩn thiết xin :
- Bá bá đừng nên đi, hãy ở lại đây với cháu được không?
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i khổ nói :
- Cháu đã quên rằng bá bá còn phải truy Ä‘uổi theo bá»n ngưá»i xấu kia, báo thù cho phụ mẫu cháu hay sao?
Hai mắt Hà Hoa lại đỠlên, nức nở :
- Nhưng mà cháu không muốn rá»i xa phụ mẫu và bà bà, há» sẽ nhá»› cháu.
Hoắc Vũ Hoàn vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Hà Hoa nói :
- Hãy mạnh dạn lên cháu. Nếu há» biết được cháu có má»™t chá»— an toàn, cÅ©ng cÅ©ng sẽ yên tâm. Nghe lá»i bá bá, hãy mau Ä‘i thu xếp vài bá»™ quần áo rồi cùng Ä‘i vá»›i bá bá.
Hà Hoa cúi đầu lau nước mắt. Cuối cùng cũng chịu đi vào bên trong phòng ngủ thu xếp quần áo.
Hoắc Vũ Hoàn đem ba cái tử thi ra bên ngoài đào hố chôn.
Khi má»i việc xong xuôi, thá»i gian cÅ©ng đã vào đêm.
Hai ngưá»i bèn rá»i khá»i căn nhà tranh, theo hướng dẫn cá»§a Hà Hoa Ä‘i men theo núi vá» hướng Bắc. Äi được má»™t hồi, quả nhiên Hoắc VÅ© Hoàn phát hiện ra rất nhiá»u dấu chân ngá»±a còn để lại in trên mặt đất
Hoắc Vũ Hoàn trong lòng rất muốn đuổi theo gấp, nhưng vì có Hà Hoa nên không có cách chi đi nhanh được. Bỗng nhiên Vũ Hoàn chợt lên tiếng :
- Äi như vầy không thể nào Ä‘uổi theo kịp hung đồ. Chi bằng để bá bá cõng cháu Ä‘i còn nhanh hÆ¡n.
Hà Hoa nói :
- Bá»n há» cưỡi ngá»±a Ä‘i mất từ lâu. Chúng ta làm sao Ä‘uổi theo kịp?
- Không cần phải lo. ÄÆ°á»ng Ä‘i trong núi chật hẹp, Ä‘i ngá»±a rất bất tiện. Bá bá cõng cháu nhất định Ä‘i còn nhanh hÆ¡n bá»n chúng.
Hà Hoa nói :
- Thế thì chúng ta “cưỡi ngựa voi†được không?
Hoắc VÅ© Hoàn ngạc nhiên há»i :
- “Cưỡi ngựa voi†là như thế nào?
- Là bá bá làm ngựa, còn cháu cưỡi trên vai bá bá.
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i :
- ÄÆ°á»£c! Lâu lắm rồi bá bá không có chÆ¡i trò này. Vậy hãy mau leo lên.
Hoắc Vũ Hoàn ngồi xổm xuống để Hà Hoa leo lên vai. Sau đó giở hết khinh công ra lao nhanh vỠphía trước.
Như thế này thì vừa tiện lợi, lại vừa chạy được nhanh. Hà Hoa khoái chí cứ cưá»i khúc khích mãi. Äi được má»™t Ä‘oạn, Hà Hoa bá»—ng nhiên kêu lên :
- Ai da! Không được rồi, bá bá hãy thả cháu xuống...
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên :
- Tại sao vậy?
- Äao cá»§a bá bá chạm vào bụng cháu Ä‘au Ä‘iếng...
Hoắc Vũ Hoàn chợt à một tiếng :
- Äiá»u này dá»… thôi. Bá bá sẽ lấy Ä‘ao xuống là xong ngay.
Thế rồi, Hoắc Vũ Hoàn tháo thanh Ngự Lân bảo đao xuống, cầm ở tay.
Hà Hoa thấy vậy liá»n nói :
- Bá bá, để cháu cầm đao cho được không?
Hoác Vũ Hoàn đáp :
- Lưỡi đao rất bén, không phải là thứ để đùa giỡn đâu.

Hết hồi 14.
Tài sản của phamhau1986

  #15  
Old 29-06-2008, 10:29 AM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngày 5 giá» 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Hồi 15
Tào gia chi mộ


Hà Hoa quay lưng lại nói :
- Không sao mà! Cháu chỉ ôm trong tay sẽ không há» gì đâu. Lúc trước thân phụ cháu cùng cháu chÆ¡i trò “cưỡi ngá»±a voiâ€, cháu còn cầm búa nữa là.
Hoắc VÅ© Hoàn Ä‘anh phải cưá»i miá»…n cưỡng bảo :
- Thôi được, cháu nhớ ôm thật chặt và đừng có rút đao ra đấy.
Nói xong, Hoắc VÅ© Hoàn đưa Ä‘ao cho Hà Hoa ôn rồi tiếp tục cõng cô bé lên đưá»ng.
Hà Hoa tuy là má»™t đứa bé gái, nhưng can đảm thì chẳng khác má»™t đứa con trai. Cô bé cưá»i khanh khách :
- Bá bá, chạy nhanh nữa lên.
Hoắc VÅ© Hoàn thấy cô bé cưá»i má»™t cách khoái chí như vậy cÅ©ng rất lấy làm vui mừng. Trong bụng tá»± nhá»§ thầm :
- “Trẻ con rốt cuá»™c vẫn là trẻ con. Chỉ lo nô đùa, chẳng há» nhá»› đến mối huyết thù cá»§a cha mẹâ€
Tuy nghĩ vậy nhưng Vũ Hoàn vẫn không nỡ làm nghịch ý cô bé. Lập tức gia tăng công lực, chạy như bay vỠphía trước.
Hà Hoa càng phấn khởi hơn, vừa đạp đạp hai chân vừa lớn tiếng quát :
- Xông lên! Xông lên! Giết bá»n chúng. Äại tướng đâu mau lên, mau lên...
Trong tiếng hét đột nhiên thanh Ngá»± Lân bảo Ä‘ao đã rá»i khá»i vá». Rồi nhắm thẳng đỉnh đầu Hoắc VÅ© Hoàn chém xuống.
* * * * *
Mạnh Tôn Ngá»c và Lâm Tuyết Trinh phụng mệnh giữ cá»­a núi, nên trước sau vẫn không há» biết ở phía sau ngôi cổ tá»± đã xảy ra chuyện gì. Äợi đến khi Vô Vi đạo trưởng từ dưới vá»±c quay trở lên, má»›i biết là Hoắc VÅ© Hoàn đã má»™t mình truy Ä‘uổi theo hung nguyên.
Lâm Tuyết Trinh nghe xong liá»n hoảng hôt. Nàng cÅ©ng chẳng kể thân phận cá»§a Vô Vi đạo trưởng trong Hoàn Phong thập bát kỳ là gì, liá»n ở trước mặt má»i ngưá»i mà trách móc lão :
- Lão thật là hồ đồ. Tại sao không giữ đại ca ở lại, cùng má»i ngưá»i thương lượng, mà còn để đại ca má»™t mình Ä‘uổi theo hung thá»§? Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao?
Vô Vi đạo trưá»ng không há» tá» ra khó chịu, chỉ buông má»™t tiêng thở dài bảo :
- Ta đã thá»­ giữ đại ca lại, nhưng vì ngưá»i quá lo âu cho sá»± an nguy cá»§a tam đệ, nên quyết định không chịu ở lại. Như vậy ta phải làm sao đây?
- Tại sao lão không cùng đi với đại ca?
Vô Vi đạo trưởng lắc đầu :
- Äại ca muốn tại hạ đưa các huynh đệ bị thương trở vá» mật cốc. Ta không thể không tùng mệnh.
Lâm Tuyết Trinh giậm chân một cái nói :
- A! Thật là ngu ngốc. Nếu như lão cứ má»™t má»±c Ä‘i theo đại ca thì không có ngưá»i trở lại báo tin. Như vậy không phải là đại ca không thể Ä‘i được hay sao?
Hai tiếng “ngu ngốc†đã làm cho Vô Vi đạo trưởng phật ý. Lão sa sầm nét mặt, lãnh đạm nói :
- Hoàn Phong thập bát kỳ của chúng ta chỉ biết tùng mệnh hành sự. Không hiểu làm thế nào để tìm cách kháng lệnh.
Thiết Liên Cô lập tức tiếp lá»i :
- Nhị ca nói rất đúng. Chúng ta đâu có giống những kẻ lúc nào cũng chỉ biết lấy mình mà không nghĩ đến kẻ khác, không biết kỷ luật. Muốn làm gì thì làm không phân biệt trên dưới.
Lâm Tuyết Trinh quay lại há»i :
- Thiết tỷ tỷ nói vậy là có ý gì?
Thiết Liên Cô cưá»i nhạt :
- Ãi cha! Thật không dám nhận. Lâm cô nương cứ gá»i thẳng tên ta. Nhị ca Vô Vi dưới mắt Lâm cô nương còn không ra gì, cho nên hai chữ “tá»· tỷ†ta thật không dám nhận, vì như vậy là vượt quyá»n...
Lâm Tuyết Trinh cứng há»ng :
- Tá»·...
Mạnh Tôn Ngá»c vá»™i khuyên can Lâm Tuyết Trinh :
- Sư muội, muội nói ít một chút đi, cái miệng không lúc nào ngưng.
Lâm Tuyết Trinh mặt mày trắng bệch, tức cành hông. Nàng liá»n trút hết giận dữ lên đầu Mạnh Tôn Ngá»c :
- Sư huynh còn là một nam tử hán không mà lại nhu nhược đến vậy chứ? Từ nay vỠsau, huynh hãy để mặc muội.
Nói những câu đổ tá»™i vô cùng vô lý như vậy xong, Lâm Tuyết Trinh xoay ngưá»i Ä‘i thẳng xuống núi.
- Sư muội! Sư muội!
Mạnh Tôn Ngá»c gá»i liá»n mấy tiếng vẫn không thấy Lâm Tuyết Trinh xoay đầu lại, chàng liá»n quay sang vái chào má»i ngưá»i :
- Sư muội tại hạ tính tình bướng bỉnh, xin chư vị thứ lỗi cho. Bây giỠtại hạ xin cáo từ...
Chưa dứt lá»i thì ngưá»i đã chạy xa hÆ¡n mưá»i trượng ngoài.
Má»i ngưá»i nhìn theo bóng dáng hai ngưá»i, cÅ©ng không có má»™t ai ngăn cản há» lại nhưng trong lòng má»i ngưá»i Ä‘á»u đột nhiên cảm thấy nặng trÄ©u.
Một lúc sau, mới nghe Vô Vi đạo trưởng buông một tiếng thở dài, lẩm bẩm :
- Äối vá»›i má»™t ngưá»i trẻ tuổi không hiểu việc, chúng ta làm như vậy có lẽ hÆ¡i quá đáng, nhưng ta có linh cảm rằng vá»›i tính khí như vậy, nhất định cô ta sẽ Ä‘em lại cho Hoàn Phong thập bát kỳ những hậu quả vô cùng tai hại khó lòng sá»­a chữa được vá» sau này.
Xảo Thủ Hàn Văn Sanh bất chợt lên tiếng :
- Äại ca má»›i rá»i khá»i, chúng ta đã không nhịn sá»± tức giận làm Lâm cô nương bá» Ä‘i. Sau này đại ca biết được, nhất định sẽ qưở trách chúng ta.
Äại Ngưu liá»n lên tiếng :
- Sợ cái gì? Là do cô ta tá»± ý bá» Ä‘i, ngay cả sư huynh cá»§a cô ta cÅ©ng không khuyên can được. Ở lại rồi không biết lá»›n nhá» gì, muốn nói gì thì nói sao? Nói đệ thì được nhưng vá»›i các huynh lá»›n tuổi hÆ¡n cô ta nhiá»u thì không được. Bao nhiêu lần cô ta châm chích, khó dá»… vá»›i Thiết tá»· tá»· rồi. Bây giá» lẽ nào lại muốn chúng ta quì xuống van xin cô ta hay sao?
Bình thưá»ng Äại Ngưu rất khù khá», ít nói. Khi không hôm nay cóc mở miệng nói ra má»™t hÆ¡i làm ai cÅ©ng ngạc nhiên.
Yến Tử Trần Bằng chợt nhún vai lên tiếng tiếp :
- Äi cÅ©ng tốt. Từ lúc cô ta đến mật cốc, đã liên tiếp xảy ra nhiá»u chuyện phiá»n phức. Äệ cÅ©ng thấy cô ta chỉ là má»™t mối lo cho chúng ta. Äi càng sá»›m, càng đỡ tai há»a.
Äây là ngưá»i thứ hai có cùng má»™t ý nghÄ© như Vô Vi đạo trưởng, lòng má»i ngưá»i chợt càng nặng hÆ¡n, rối ren như đống tÆ¡ vò.
Im lặng một lúc sau. Vô Vi đạo trưởng lên tiếng :
- Nói gì thì nói, ngưá»i ta cÅ©ng chỉ là khách. Äại ca đã bảo chúng ta phải đối đãi tốt vá»›i cô ta. Huống hồ trong lúc má»i ngưá»i Ä‘ang cùng chung kẻ thù... A! Quả thật vừa rồi chúng ta có hÆ¡i quá đáng...
Thiết Liên Cô có vẻ không vui, chậm rãi nói :
- ÄÆ°á»£c rồi! ÄÆ°á»£c... Sau này đại ca có bắt tá»™i, má»i ngưá»i cứ đổ hết tá»™i lên ngưá»i cá»§a muá»™i là được rồi. Do má»™t mình muá»™i gây ra, không há» liên lụy đến ai cả.
Hàn Văn Sanh lắc đầu gượng cưá»i đáp :
- Chúng ta Ä‘á»u là huynh đệ, có phước cùng hưởng, có há»a cùng chia. Cá»­u muá»™i nói như vậy, chẳng khác nào giận lẫy luôn cả các huynh đệ.
Thiết Liên Cô cưá»i buồn :
- Muá»™i nói toàn là những lá»i thật lòng cả. Việc này do muá»™i gây ra, đương nhiên sẽ do muá»™i gánh chịu. Các huynh đệ đối xá»­ tốt vá»›i muá»™i như vậy, muá»™i không biết phải dùng lá»i cảm kích gì. Nhưng mà, đại ca...
Nói đến đây, giá»ng nàng có vẻ hÆ¡i nghẹn ngào :
- Thôi! Không nhắc đến còn tốt hÆ¡n. Tình cảm chung sống mưá»i mấy năm, đến nay lại ra nông nổi này. Thật khiến cho ngưá»i ta Ä‘au lòng.
Äại Ngưu bất chợt trố hai mắt lên nói :
- Thiết tỷ tỷ không cần phải chán nản. Việc của tỷ tỷ và đại ca, các huynh đệ ai mà chẳng rõ...
Hàn Văn Sanh vội vàng quát khẽ :
- Không được nói bậy. Những việc này đệ hiểu cái gì?
Äại Ngưu bá»—ng nhiên cao giá»ng :
- Cái gì? Äệ không hiểu à? Äệ không phải sanh ra từ đá, những việc “cưới gả, lấy nhau, con cái†đệ cÅ©ng không hiểu hay sao?
Hàn Văn Sanh vốn sợ Äại Ngưu không hiểu chuyện sẽ làm cho Thiết Liên Cô Ä‘au lòng hÆ¡n. Ai ngá» càng ngăn cản không cho gã nói, gã lại càng nói quá trá»›n hÆ¡n. Hàn Văn Sanh chỉ còn cách lắc đầu cưá»i khổ để mặc gã.
Äại Ngưu nhìn chung quanh thấy má»i ngưá»i Ä‘ang cố nhịn cưá»i, không khá»i ngạc nhiên há»i :
- Các vị cưá»i cái gì? Chẳng lẽ tiểu đệ nói không đúng hay sao? Không tin các huynh có thể ở tại đây há»i Thiết tá»· tá»· xem, có phải tá»· tá»· muốn lấy đại ca, rồi sanh con không chứ?
Má»i ngưá»i không còn nhịn được nữa, liá»n cưá»i ầm lên. Thiết Liên Cô hai má đỠbừng, nhưng vẫn cúi đầu lặng im không nói tiếng gì.
Vô Vi đạo trưởng bèn lên tiếng :
- Äại Ngưu, đừng có ở đó mà lải nhải. Sá»± việc này cho dù đệ có biết cÅ©ng không cần phải nói ra.
Äại Ngưu vẻ hÆ¡i bá»±c bá»™i đáp :
- Äệ không nói ra thì các huynh đệ không hiểu. Bây giỠđệ nói, các huynh lại chê đệ lải nhải. Làm ngưá»i thật là khó.
Vô Vi đạo trưởng bèn nói lãng qua chuyện khác :
- Bây giỠđừng nói đến những chuyện này nữa. Má»i ngưá»i hãy lo bàn bạc xem phải chia ngưá»i ra như thế nào để lo Ä‘i tiếp ứng cho đại ca và tam đệ?
Hàn Văn Sanh liá»n nói :
- Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần chia các huynh đệ chưa bị thương ra thành hai toán. Một toán sẽ do nhị ca dẫn đầu, hộ tống các huynh đệ bị thương trở vỠmật cốc. Toán còn lại sẽ theo đệ lo việc tiếp ứng.
Thiết Liên Cô vội vàng nói :
- Muội muốn đi cùng với tứ ca.
Có mấy huynh đệ bị thương nhẹ cũng đồng lên tiếng nói :
- Bá»n đệ Ä‘á»u không muốn trở vá» mật cốc dưỡng thương. Mà chỉ muốn Ä‘i tiếp ứng cho đại ca và tam ca mà thôi.
Vô Vi đạo trưởng không đồng ý :
- Không cần phải như vậy. Tiếp ứng tuy là việc quan trá»ng. Há»™ tống các huynh đệ trá»ng thương cÅ©ng không thể xem nhẹ. HÆ¡n nữa đại ca đã căn dặn những huynh đệ nào bị thương, Ä‘á»u bắt buá»™c phải trở vá» mật cốc hết.
Thiết Liên Cô không bằng lòng, lên tiếng :
- Muá»™i chỉ bị thương sÆ¡ sÆ¡ ở ngoài da, có đáng gì đâu chứ? Nếu như nhị ca nhất định ép muá»™i quay trở vá», muá»™i thà rằng sẽ chết tại nÆ¡i này. Nhị ca bằng lòng cho muá»™i Ä‘i mà...
Vô Vi đạo trưởng có vẻ khó xử :
- Muá»™i không chịu quay trở vá», má»i ngưá»i cÅ©ng không đồng ý theo. Như vậy không phải là làm khó cho ngu huynh hay sao?
Hàn Văn Sanh vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Vô Vi đạo trưởng rồi nói :
- Ta nghÄ© làm như vầy Ä‘i. Cá»­u muá»™i bình thưá»ng cứ đại ca đâu thì cá»­u muá»™i theo đó, cho nên lần này sẽ được ngoại lệ Ä‘i theo ta. Còn các huynh đệ bị thương nhẹ khác, muốn cùng Ä‘i tiếp ứng phải đợi chá»n lá»±a lại, tùy theo khả năng thích hợp cho việc này hay không rồi má»›i quyết định.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nhất trí đồng ý. Cuối cùng ngoài Thiết Liên Cô ra, có tám ngưá»i khác thích hợp Ä‘i cùng vá»›i Hàn Văn Sanh. Số còn lại hÆ¡n ba mươi mấy ngưá»i theo Vô Vi đạo trưởng trở vá» mật cốc.
Hai bên cùng chia tay tại đỉnh Lão Nha Lãnh. Lúc ấy thá»i gian cÅ©ng đã gần đến giá» ngá».
Hàn Văn Sanh dẫn má»i ngưá»i Ä‘i men theo dòng sông Ä‘uổi theo. Giữa đưá»ng tuy cÅ©ng không có nghỉ ngÆ¡i, nhưng dẫu sao thá»i gian cÅ©ng chậm hÆ¡n Hoắc VÅ© Hoàn ná»­a ngày.
Bởi vậy, khi há» tìm được đến căn nhà tranh, lúc ấy thá»i gian đã quá ná»­a đêm. Và cÅ©ng chính là lúc Hà Hoa rút Ä‘ao ra chém xuống đỉnh đầu cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn...

Trong tiếng ca, tiếng cưá»i cá»§a Hà Hoa, Hoắc VÅ© Hoàn càng không để ý đến âm thanh cá»§a Ä‘ao Ä‘ang được rút ra khá»i vá».
Lưỡi đao không nghiêng không xéo mà nhắm ngay thẳng đỉnh đầu của Hoắc Vũ Hoàn chém xuống.
Chỉ nghe “keng†một tiếng, thân đao dội ngược trở lên.
Hoắc VÅ© Hoàn lập túc dừng bước, quay đầu lại há»i :
- Hà Hoa, cháu làm gì đó?
Hà Hoa buông tay ra, thanh bảo Ä‘ao rÆ¡i xuống cắm dính trên mặt đất. Äồng thá»i cô bé cÅ©ng nhảy xuống khá»i vai cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn lập tức che mặt khóc.
Hoắc Vũ Hoàn sỠsỠlên đỉnh đầu mình. Rồi lấy cái nghiêng bằng đá từ tính trên búi tóc xuống. Chỉ thấy trên cái nghiêng có vết một lằn gạch do đao chém vào.
Hoắc VÅ© Hoàn nhìn cái nghiêng rồi nhìn Hà Hoa Ä‘ang khóc thất là thương tâm. Rồi nhìn lại cúi cái nhìn thanh bảo Ä‘ao Ä‘ang cắm trên mặt đất. Nhứt thá»i Hoắc VÅ© Hoàn nghÄ© không ra tại sao lại có chuyện kỳ quái này.
Ngạc nhiên má»™t hồi lâu; Hoắc VÅ© Hoàn má»›i bước đến ngồi xổm xuống trước mặt Hà Hoa ôn tồn há»i :
- Hà Hoa, hãy nói cho bá bá nghe, thật ra cháu muốn làm gì?
Hà Hoa khóc càng lớn hơn :
- Cháu đáng chết. Cháu thật đáng chết!
- Không phải cháu định giết chết bá bá chứ?
Hà Hoa vừa khóc vừa vội vàng nói :
- Không! Không! Không phải! Cháu hoàn toàn vô ý.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên :
- Vô ý?
Hà Hoa đáp :
- Cháu chÆ¡i thích quá, không nhịn được liá»n rút Ä‘ao ra... không ngá» thanh Ä‘ao quá quá nặng, cháu lại cầm không chặt, nên đã tuá»™t tay rÆ¡i xuống đầu bá bá...
Hoắc Vũ Hoàn thở nhẹ ra một hơi nói :
- Ồ! Thì ra là như vậy?
- Bá bá không tin phải không? Cháu có thể xin thá», đây hoàn toàn là sá»± thật.
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i hiá»n lành bảo :
- Không cần phải thỠbá bá cũng tin đây hoàn toàn là sự thật. Bá bá và Hà Hoa không thù không oán, đương nhiên Hà Hoa sẽ không giết bá bá đúng không?
- Äúng vậy! Bá bá đối vá»›i cháu rất tốt. Äiá»u này cháu cÅ©ng biết.
- Thế thì không nên khóc nữa. Nhá»› rằng sau này phải nghe lá»i bá bá, không chÆ¡i đùa những thứ nguy hiểm. Hà Hoa cá»§a bá bá vẫn là má»™t đứa trẻ ngoan.
Hà Hoa vừa đưa tay lau nước mắt, vừa ngẩng đầu lên há»i :
- Bá bá thật sự không giận cháu?
Hoắc VÅ© Hoàn nhún vai cưá»i :
- Cháu xem! Bá bá không sao cả, tại sao phải giận cháu chứ?
- Không phải bá bá đã nói lưỡi đao rất bén sao? Thật sự bá bá không hỠbị thương gì cả?
- May mà nhỠtrên đầu bá bá có giấu một cái nghiêng, nhỠvậy mà nó đã cứu mạng bá bá.
Hà Hoa ngạc nhiên há»i :
- Nghiêng gì? Tại sao lại giấu ở trên đầu?
- Này cháu nhìn xem. Äây là cái nghiêng được làm bằng má»™t lạo đá từ tính đặc biệt. Bá bá giấu nó ở tên đầu, vốn để đỠphòng bá»n ngưá»i xấu phóng ám khí. Sau đó quên lấy xuống, không ngá» nó lại giúp bá bá thoát chết vì chính lưỡi Ä‘ao cá»§a bá bá.
Hà Hoa đón lấy nghiêng đá, lật qua lật lại xem một hồi rồi nói :
- Äá từ tính là thứ gì mà lại cứng như vậy?
- Nếu không cứng thì có lẽ giỠnày bá bá đã chết rồi. Nhưng cũng có thể chính vì nó hút được binh khí bằng kim loại. Bởi vậy mới hút lưỡi đao xuống đầu của bá bá.
Hà Hoa được Hoắc Vũ Hoàn giải thích rõ ràng nguyên nhân. Lúc này trong lòng cô bé mới cảm thấy sảng khoái :
- Tạ Æ¡n ông trá»i đã không gây tổn thương cho bá bá. Nếu không cháu sẽ tình nguyện chết theo cùng bá bá...
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n cắt ngang :
- Nói bậy! Cháu tuổi còn nhá», hÆ¡n nữa còn chưa báo thù cho phụ mẫu, bá bá cÅ©ng có nhiá»u việc quan trá»ng chưa làm xong. Bởi lẽ đó, chúng ta không thể chết được.
Thế rồi Hoắc VÅ© Hoàn sau khi thu cất xong má»i thứ, vẫn để cho Hà Hoa cưỡi trên vai.
- Chúng ta còn phải Ä‘uổi theo bá»n ngưá»i xấu kia.
Hà Hoa ngạc nhiên há»i :
- Bá bá vẫn còn cho cháu được cưỡi trên vai sao?
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i bảo :
- Tại sao không? Không phải vừa rồi cáu chơi rất vui vẻ sao?
VÅ© Hoàn dưá»ng như không để ý đến chuyện vừa xảy ra. VÅ© Hoàn vừa nói, vừa cất ước chạy nhanh vá» phía trước.
Hà Hoa rốt cuá»™c cÅ©ng là má»™t đứa bé. Äi được má»™t lúc, cô bé đã vá»™i quên hết má»i chuyện vừa xảy ra. Lại bắt đầu cất tiếng ca hát.

Sáng sá»›m hôm sau, cả hai ngưá»i đến được má»™t thôn trang. Hoắc VÅ© Hoàn há»i thăm những ngưá»i dân ở trong thôn. Quả nhiên đêm hôm qua có mấy ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘i ngang qua đấy, nhưng há» không dừng lại. Sau đó lại có má»™t ngưá»i thư sinh, Ä‘i bá»™ má»™t mình vào trong thôn, mua má»™t ít lương thá»±c rồi vá»™i vàng lên đưá»ng.
Tin này càng làm cho Hoắc VÅ© Hoàn an tâm và phấn chấn hẳn lên. Ãt nhất nó chứng minh được La VÄ©nh Tưá»ng vẫn bình an vô sá»±. HÆ¡n nữa vẫn còn Ä‘ang Ä‘uổi sát theo hung đồ, không chịu buông tha.
Hai ngưá»i vào trong thôn kiếm má»™t cái quán bán thá»±c phẩm, ăn no má»™t bữa, Sau đó mua thêm má»™t ít lương khô rồi lại tiếp tục Ä‘uổi theo hung thá»§.
Dần dần há» rá»i khá»i khu vá»±c núi non. Giữa đưá»ng há» thưá»ng gặp nhá»±ng cư dân ở sÆ¡n thôn hoặc là những thợ săn. Từ đó há» càng biết chắc hÆ¡n là mình vẫn Ä‘ang Ä‘uổi theo dúng hướng cá»§a đối phương. Khoảng cách đôi bên cÅ©ng không còn bao xa.
Hoắc VÅ© Hoàn lại vừa phấn khởi lại vừa khẩn trương. Vì cách khu vá»±c núi non chưa bao xa, nên việc truy Ä‘uổi và dò la tin tức hung thá»§ dá»… dàng và thuận lợi. Nếu như để cho bá»n chúng vào trong thị trấn náo nhiệt thì tình hình sẽ hoàn toàn ngược lại.
Vì vậy, bất luận như thế nào cÅ©ng phải chặn cho bằng được, trước khi bá»n chúng tiến vào trong má»™t thị trấn.
Nhưng Hoắc Vũ Hoàn có mang theo Hà Hoa, làm sao có thể đi nhanh được?
Hoắc VÅ© Hoàn cÅ©ng không thể bá» Hà Hoa ở lại, vì thế Hoắc VÅ© Hoàn đành phải tận dụng thá»i gian má»™t cách triệt để. Những lúc bụng đói, Hoắc VÅ© Hoàn vẫn vừa chạy vừa ăn mà không dám ngừng lại nghỉ giây phút nào.
Cứ Ä‘uổi theo như vậy trá»n cả ngày... đến khi mặt trá»i đã tắt nắng, đột nhiên há» phát hiện trên đưá»ng lá»™ có vài đống phân ngá»±a.
Hoắc Vũ Hoàn dùng cành cây bươi một đống phân ra xem, không giấu được vẻ vui mừng, bảo :
- Chúng ta đã gần bắt kịp bá»n ngưá»i xấu kia rồi.
Hà Hoa ngạc nhiên há»i :
- Làm sao bá bá biết được chứ?
- Cháu nhìn đống phân ngá»±a này xem. Nó vẫn còn ướt chưa có khô, hÆ¡n nữa bên trong vẫn còn nóng, hÆ¡i bốc lên. Äiá»u này chứng tá» ngá»±a cá»§a bá»n chúng vừa má»›i Ä‘i ngang qua đây không quá má»™t canh giá»... Bây giá» trá»i bắt đầu tối, nhất định bá»n chúng sẽ ngừng lại nghỉ ngÆ¡i. Chính vì vậy ná»™i trong đêm nay, chúng ta có thể Ä‘uổi kịp bá»n chúng.
- Lỡ như hỠkhông dừng chân lại nghỉ thì sao bá bá?
- Bá»n hỠđã chạy suốt má»™t ngày má»™t đêm rồi. Cho dù ngưá»i có thể cố gắng Ä‘i tiếp, nhưng ngá»±a cÅ©ng phải được nghỉ ngÆ¡i chứ. Huống hồ bá»n chúng cÅ©ng đâu ngá» rằng chúng ta lại Ä‘uổi theo mau đến như vậy.
- Nếu như chúng ta đuổi kịp, lúc ấy phải làm gì?
Hoắc Vũ Hoàn thản nhiên nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải đấu má»™t trận sinh tá»­.
Hà Hoa hoảng sợ nói :
- Bá bá, cháu sợ lắm! Thế không phải giết ngưá»i sao chứ?
Hoắc VÅ© Hoàn mỉm cưá»i :
- Không cần phải sợ hãi. Tên hung ác nhất trong bá»n chúng thì trên tay đã bị thá» thương. Bá bá chận bá»n chúng lại, rồi bắt lấy bá»n chúng. Còn cháu chỉ việc đứng bên ngoài xem mà thôi.
Hà Hoa nũng nịu đáp :
- Cháu không dám nhìn đánh nhau, nó sẽ làm cháu sợ chết mất...
- Không xem cÅ©ng được. Bá bá sẽ giấu cháu vào má»™t nÆ¡i thật an toàn. Äợi khi nào bắt xong bá»n ngưá»i xấu, bá bá lập tức quay trở lại tìm cháu.
Chạy thêm được mưá»i mấy dặm nữa, hỠđến bên má»™t cánh rừng. Vừa rẽ qua khu rừng, đột nhiên há» nhìn xa xa có những ánh sáng. Äó là những ánh đèn cá»§a má»™t thị trấn.
Hoắc Vũ Hoàn dừng chân lại nói :
- Tạm thá»i chúng ta nghỉ lại đây má»™t lát.
Hà Hoa lấy làm lạ :
- Tại sao không vào trong thành nghỉ ngơi?
- Hiện tại bây giá» trá»i vẫn chưa tối hẳn, như vậy sẽ dá»… để cho bá»n ngưá»i xấu kia phát hiện ra, Chi bằng đợi đến khi đã vào đêm, chúng ta hành động tiện lợi hÆ¡n.
Hà Hoa vẫn thắc mắc :
- Khi trá»i vào đêm, muốn tìm những ngưá»i kia, há không phải khó khăn hÆ¡n hay sao?
Hoắc VÅ© Hoàn trả lá»i má»™t cách chắc chắn :
- Chẳng có gì là khó khăn cả. Bá»n chúng nhất Ä‘inh ở trong thị trấn kia
Nói xong, Hoắc VÅ© Hoàn thả Hà Hoa xuống, lấy lương khô ra hai ngưá»i cùng ngồi ăn.
Sau khi ăn no xong, Hoắc VÅ© Hoàn ngả ngưá»i trên cá» bảo :
- Bá bá phải nằm nghỉ một chút mới có đủ tinh thần giao đấu đêm nay. Cháu cũng nghỉ đi, nhớ đừng có đi đâu dấy.
Hà Hoa gật đầu đáp :
- Cháu biết rồi. Cháu sẽ ngồi bên cạnh canh chừng cho bá bá ngá»§. Nếu như có ngưá»i đến gần, cháu lập tức đánh thức bá bá dậy.
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i, đưa tay lên gối đầu rồi nhắm mắt lại.
Hoắc VÅ© Hoàn chạy cả ngày, bây giá» toàn thân đã hoàn toàn mệt má»i. Vừa nằm xuống Hoắc VÅ© Hoàn đã cất tiếng ngáy.
Hà Hoa ngồi má»™t lát, thấy Hoắc VÅ© Hoan có vẻ đã ngá»§ say, liá»n nhè nhẹ đứng lên, thấp giá»ng gá»i :
- Bá bá! Bá bá!
Gá»i liá»n mấy tiếng vẫn không thấy Hoăc VÅ© Hoàn đáp lại. Cô bé vá»™i quay đầu lại nhìn bốn phía.. Chung quanh vẫn yên tÄ©nh không má»™t bóng ngưá»i.
Hà Hoa bước nhẹ từ từ đến bên Hoắc Vũ Hoàn, lấy tay lay nhẹ Hoắc Vũ Hoàn hai ba cái :
- Bá bá, cháu đau bụng. Cháu muốn vào trong rừng một chút, tí nữa sẽ quay trở lại được không?
Hoắc VÅ© Hoàn vẫn ngáy Ä‘á»u Ä‘á»u, không có phản ứng gì.
Thanh Ngự Lân bảo đao đã bị Hoắc Vũ Hoàn nằm hơi đè lên trên, chỉ còn có cán đao là thò ra bên ngoài. Nếu như rút đao ra, rất có thể sẽ làm kinh động đến Hoắc Vũ Hoàn.
Ãnh mắt cá»§a Hà Hoa dừng lại trên cán Ä‘ao thật lâu, đột nhiên hai mày cá»§a cô bé hÆ¡i chau lại.
Hà Hoa trầm ngâm má»™t hồi lâu, sau đó cô bé đưa tay phải nắm lấy chuôi Ä‘ao, tay trái thì lay Hoắc VÅ© Hoàn và gá»i :
- Bá bá hãy dậy đi, cháu đang nói chuyện với bá bá cơ mà...
Hà Hoa không dám lay mạnh Hoắc VÅ© Hoàn cÅ©ng không dám rút Ä‘ao ra quá nhanh và càng không dám gá»i lá»›n. Cô bé chỉ lợi dụng những âm thanh này để tiện bá» rút thanh Ngá»± Lân bảo Ä‘ao ra.
Thanh Ä‘ao từ từ rá»i khá»i vá», ánh sáng lưỡi Ä‘ao càng lúc càng phát ra lạnh ngưá»i.
Không ngá», đúng lúc ấy Hoắc VÅ© Hoàn bá»—ng nhiên bị Hà Hoa đánh thức. VÅ© Hoàn liá»n bật ngồi dậy, ngÆ¡ ngác há»i :
- Chuyện gì... chuyện gì...
Hà Hoa không kịp tra Ä‘ao vào vá», vá»™i vàng dang hai tay ra ôm chặt lấy Hoắc VÅ© Hoàn run lẩy bẩy :
- Bá bá. Cháu sợ quá, bên kia có ngưá»i...
Hoắc VÅ© Hoàn lập tức há»i ngay :
- Ở đâu?
- Ở trong rừng, mới vừa rồi cháu còn nhìn thấy một cái đầu thò ra.
- Có nhìn thấy cách ăn mặc và dáng vóc cá»§a ngưá»i đó không?
Hà Hoa vẫn còn chưa hết run sợ nói :
- Cháu... cháu nhìn cÅ©ng không được rõ. Dưá»ng như là má»™t gã hán tá»­ khoảng ba mươi tuổi. Thân hình gã vừa cao lại vừa ốm. Trên ngưá»i có khoác má»™t cái áo choàng vừa rá»™ng lại vừa dày...
Hà Hoa vừa nói là không nhìn rõ, vậy làm sao cô bé có thể phân biệt được niên ká»· cá»§a đối phương? Nếu thật sá»± ngưá»i đó có khoác áo choàng dầy, làm thế nào Hà Hoa nhìn ra ngưá»i ta rất ốm?
Những lá»i này hiển nhiên chứa đầy mâu thuẫn.
Ngược lại Hoắc VÅ© Hoàn đưá»ng như không nhận ra Ä‘iá»u đó, chỉ gật đầu bảo :
- Theo như hình dáng cháu kể, ngưá»i đó rất có thể là bằng hữu cá»§a chúng ta. cÅ©ng chính là ngưá»i đã lấy Ä‘i bánh ngo ở nhà cháu. Ngưá»i đó cÅ©ng Ä‘ang Ä‘uổi theo bá»n ngưá»i xấu, cùng đưá»ng vá»›i chúng ta.
Hà Hoa lại nói :
- Nhưng mà cháu thấy hình như không giống...
- Tất nhiên là do trá»i tối cháu nhìn không được rõ. Bá bá Ä‘oán chắc chắn là ông ta.
- Nếu như là bằng hữu của bá bá, tại sao ông ta không ra gặp chúng ta?
Hoắc VÅ© Hoàn há miệng ngáp má»™t cái thật dài, mỉm cưá»i đáp :
- Có lẽ ông ta còn chưa nhận ra chúng ta là ai, thì đã bị cháu la lên làm cho hoảng sợ bỠchạy...
Nói rồi đưa tay vỗ vỗ lên vai Hà Hoa :
- Không cần phải sợ, yên tâm đi vào trong rừng đi, bá bá còn phải nghỉ thêm một chút nữa.
VÅ© Hoàn dưá»ng như hoàn toàn không có chú ý đến tại sao thanh Ä‘ao lại bị rút ra ná»­a chừng. Càng không tra vấn tại sao Hà Hoa lại làm như vậy.
Nhưng mà ngược lại Hà Hoa đã cảm thấy lạnh toát cả ngưá»i.
Diá»u khiến cho Hà Hoa kinh hãi, không phải là động tác tra Ä‘ao vào vá» cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn mà là câu nói “yên tâm Ä‘i vào trong rừng Ä‘iâ€
Từ câu nói này, có thể thấy rằng Hoắc VÅ© Hoàn không có ngá»§ say. Nhứt cá»­ nhứt động cá»§a Hà Hoa Ä‘á»u không lá»t qua mắt cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn.
Nhưng tại sao ông ta lại giả vỠngủ say? Nếu ông ta đã biết tất cả, vậy tại sao lại không vạch mặt mình.
Ông ta thật sự không biết, hay cố ý làm bộ hồ đồ?
Hà Hoa càng nghĩ càng thấy run sợ. Cô bé không biết bây giỠphải nên làm thế nào đây?
Nhưng có má»™t Ä‘iá»u Hà Hoa nhận ra rõ ràng là, bất luận Hoắc VÅ© Hoàn lần này ngá»§ thật hay ngá»§ giả, cô bé cÅ©ng nhất quyết không đụng chạm vào thanh bảo Ä‘ao kia.
Má»™t hồi lâu sau, Hoắc VÅ© Hoàn chợt tỉnh dậy. Lúc này trá»i cÅ©ng đã bắt đầu vào đêm. VÅ© Hoàn đứng dậy phá»§i phá»§i những cá»ng cá» dính trên ngưá»i, cưá»i sảng khoái nói :
- Ngá»§ được má»™t giấc thật là dá»… chịu. Tinh thần phục hồi, sức khá»e trở lại. Lát ná»­a má»›i có sức quyết chiến vá»›i bá»n ngưá»i xấu kia. Hồi nãy đến giá», ngưá»i ở trong rừng có lá»™ diện ra nữa không?
Hà Hoa vá»™i trả lá»i :
- Không có.
- Có lẽ ngưá»i đó đã vào trong thành trước rồi. Chúng ta cÅ©ng đừng chậm trá»…, hãy mau lên đưá»ng thôi.
Nói xong, nắm tay Hà Hoa dắt sải bước đi vào trong thành.
Sau khi vào trong thành, há»,má»›i biết đây là huyện thành Äồng NhÆ¡n huyện, thuá»™c tỉnh Thanh Hải. Tuy là má»™t huyện nhá» hẻo lánh, nhưng vì phía Tây có nhiá»u dãy núi, phía Bắc có sông thông vá»›i sông Hoàng Hà, cho nên có thể nói nÆ¡i đây rất là náo nhiệt, trong thành cÅ©ng có hai, ba tá»­u Ä‘iếm, khách Ä‘iếm lá»›n.
Hoắc VÅ© Hoàn chá»n má»™t khách Ä‘iếm tương đối sạch sẽ bước vào. Sau khi mướn được hai phòng, Hoắc VÅ© Hoàn liá»n trở vào phòng mình tắm rá»­a và thay y phục khác. Sau đó VÅ© Hoàn kêu tiểu nhị vào, đưa cho hắn má»™t nén bạc mưá»i lượng rồi căn dặn :
- Ngươi hãy chuẩn bị rượu và nấy món ăn mang đến phòng cho ta. Còn nén bạc này ngươi cầm lấy. Khi nào ta lên đưá»ng sẽ tính luôn má»™t thể.
Tên tiểu nhị nhận lấy nén bạc, mặt tươi cưá»i nói :
- Äại gia muốn dùng món chi, để tiểu nhân Ä‘i căn dặn nhà bếp chuẩn bị.
Hoắc Vũ Hoàn đáp :
- Món gì cÅ©ng được. À! Ta còn có má»™t việc muốn há»i thăm nhà ngươi.
Tên tiểu nhị lẹ miệng trả lá»i :
- Äại gia muốn há»i thăm vá» chuyện gì?
- Chạng vạng ngày hôm nay, ngươi có thấy mấy ngươi khách cưỡi ngựa đi vào trong thành này không?
- Xin há»i đại gia, mấy vị khách kia hình dáng ra sao?
- Äại khái có khoảng bốn, năm ngưá»i. Tất cả bá»n há» Ä‘á»u cưỡi ngá»±a, trong số đó có má»™t ngưá»i bị thương ở tay. Bá»n há» Ä‘i xuống từ dãy núi phía tây.
Tiểu nhị không cần suy nghĩ lắc đầu đáp :
- Trong má»™t tháng nay, có rất ít ngưá»i vào trong thành từ hướng đó. Chỉ sợ rắng mấy vị khách kia vẫn còn chưa đến. Hay là đại gia cứ ở lại đây nghỉ vài ngày, nhất định sẽ gặp được há».
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói :
- Có lẽ há» không có nghỉ trá» lại ở khách Ä‘iếm này. Vậy ngươi hãy thá»­ Ä‘i há»i thăm những khách Ä‘iếm khác dùm ta xem.
Tên tiểu nhị lại cưá»i :
- Không cần phải Ä‘i há»i. Khách Ä‘iếm cá»§a tiểu nhân lá»›n nhất trong thành này. Những vị khách sang trá»ng nhất định sẽ không nghỉ lại ở những khách Ä‘iếm khác đâu. Äạc biệt là những vị khách có cưỡi ngá»±a. Vì ở những khách Ä‘iếm kia, Ä‘á»u không có chá»— nghỉ ngÆ¡i cho ngá»±a...
- Bá»n há» Ä‘á»u là ngưá»i từ phương xa đến. Có lẽ không biết được việc này nên đã vào nhầm những khách Ä‘iếm kia...
Không đợi Hoắc Vũ Hoàn nói hết câu, tiểu nhị lại lắc đầu lia lịa :
- Tuyệt đối không há» có chuyện này. Không giấu gì đại gia, trong thành này tổng cá»™ng có ba khách Ä‘iếm lá»›n Ä‘á»u nằm ở hướng đông. Cho dù những vị khách kia có vào lầm những khách Ä‘iếm đó Ä‘i nữa, thì bên ấy cÅ©ng chỉ cho há» qua đây mà thôi. Huống hồ bốn, năm con ngá»±a cùng đến má»™t lúc, tiểu nhân nhất định phải nhìn thấy. Hôm nay từ sáng sá»›m cho đến bây giá», ở trên đưá»ng phố ngay cả hai con ngá»±a còn không nhìn thấy, nói chi là bốn con.
Hoắc VÅ© Hoàn nghe những lá»i này không khá»i lấy làm ngạc nhiên. Chẳng lẽ hung thá»§ đã vòng qua thị trấn, Ä‘i suốt đêm hay sao?
VÅ© Hoàn cau mày lại há»i :
- Thế thì ta muốn há»i thăm vá» má»™t ngưá»i, đó là má»™t gã thư sinh Ä‘i má»™t mình không có cưỡi ngá»±a, ngươi có gặp qua ngưá»i này chưa?
Tên tiểu nhị trầm ngâm giây lát há»i :
- Vị khách này cÅ©ng đến lúc trá»i gần tối phải không?
- Không sai hắn cũng từ dãy núi ở phía Tây đến
Tiểu nhị lắc đầu đáp :
- Tiểu nhân cÅ©ng không nhìn thấy vị khách nào như vậy. Nhưng tiểu nhân có thể đến hai khách Ä‘iếm kia há»i giúp cho đại gia. Có lẽ vị khách ấy cÅ©ng ở má»™t trong hai chá»— đó cÅ©ng nên.
Hoắc Vũ Hoàn lại móc ra một mớ bạc vụn, nhét vào tay tiểu nhị bảo :
- Làm phiá»n tiểu huynh đệ giúp cho việc đó. Nếu như có tin tức, xin báo gấp cho tại hạ biết.
Tiểu nhị vội vàng đa tạ rồi lui ra ngoài. Chẳng bao lâu, rượu và thức ăn đã được mang đến.
Hoắc Vũ Hoàn gắp thức ăn đầy chén cho Hà Hoa, còn mình ngồi uống rượu trầm tư suy nghĩ.
Hà Hoa vừa ăn vừa há»i :
- Bá bá, nếu quả thật bá»n ngưá»i xấu kia không đến. Như vậy chúng ta có cần đợi bá»n há» không?
- Không bao giá» có chuyện đó xảy ra, bá»n chúng nhất định đã đến đây rồi.
- Thế tại sao ngưá»i tiểu nhị lại nói là không nhìn thấy?
- Nếu như bá»n chúng cưỡi ngá»±a vào trong thành, nhất định sẽ dá»… bị bại lá»™ tung tích. Có lẽ bá»n chúng đã nghỉ lại má»™t nÆ¡i kín đáo nào đó ở bên ngoài thành, mà cÅ©ng có thể bá»n chúng đã để ngá»±a ngoài thành, sau đó Ä‘i bá»™ vào trong. Hoặc là bên ngoài thành có đồng đảng cá»§a chúng tiếp ứng...
- Nói thế, chúng ta rất khó khăn để tìm gặp bá»n há»?
- Không đâu. Chúng ta nhất định có thể tìm được. Hơn nữa không phải chỉ tìm được...
Ãang nói đến đây, tiểu nhị đã bước vào.
Hoắc Vũ Hoàn vội vã hòỉ :
- Thế nào rồi?
Tiểu nhị lắc đầu :
- Tiểu nhân đã Ä‘i há»i tất cả các khách Ä‘iếm ở đây, nhưng Ä‘á»u được trả lá»i là không thấy những vị khách ấy.
Hoắc VÅ© Hoàn lại há»i :
- Ngay cả ngưá»i khách Ä‘i bá»™ cÅ©ng không có?
- CÅ©ng không có. Tiểu nhân còn đến gần cá»­a thành há»i thá»­ xem cả ngày hôm nay có ai thấy những vị khách như đại gia đã tả, vào trong thành hay không, nhưng tất cả Ä‘á»u trả lá»i không thấy.
Hoắc Vũ Hoàn tự lẩm bẩm một mình :
- Thật là kỳ quái...
Tiểu nhị tiếp :
- Theo như tiểu nhân nhận thấy, những vị bằng hữu cá»§a đại gia rất có thể vẫn còn chưa đến. Tiểu nhân đã nhá» mấy tên tá»­u nhị cá»§a quán trà Vương Ma Từ ở tại cá»­a thành. Mấy ngày tá»›i đặc biệt chú ý đến những ngưá»i khách vãng lai. Chỉ cần thấy được mấy vị khách kia, lập tức đến báo cho đại gia biết.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu :
- Thật vất vả cho tiểu huynh đệ.
Tiểu nhị vừa định cáo lui, Hoắc VÅ© Hoàn đột nhiên lại há»i :
- Ở đây có hiệu thuốc nào bán đủ các loại thuốc hay không?
Tiểu nhị đáp :
- Có. Không biết đại gia muốn má»i đại phu đến xem mạch hay là muốn hốt mấy thang thuốc?
- Ta muốn hốt vài thanh thuốc để trị thương.
- Thế thì rất dá»…. Ra khá»i khách Ä‘iếm này, Ä‘i vá» hướng Tây không xa, đại gia sẽ thấy má»™t tiệm thuốc tên Khánh Dư đưá»ng. Ở đấy có bán đủ má»i thứ. Äại gia chỉ cần ra toa thuốc, tiểu nhân Ä‘i hốt thay cho đại gia được rồi.
Hoắc Vũ Hoàn xua tay nói :
- Không cần đâu, sau khi ăn xong ta sẽ tá»± Ä‘i lấy. làm phiá»n tiểu huynh đệ mang cho ta thêm má»™t bình rượu nữa.
Sau khi mang đến một binh rượu nữa, tiểu nhị cáo từ xin rút lui.
Hoắc Vũ Hoàn uống hết hai bình rượu rồi, đứng lên nói với Hà Hoa :
- Cháu ở lại khách Ä‘iếm nghỉ ngÆ¡i. Nhá»› đừng có tùy ý rá»i khá»i nÆ¡i đây đấy. Bá bá Ä‘i ra ngoài má»™t lát sẽ trở lại ngay.
Hà Hoa ngẩng đầu lên há»i :
- Có phải bá bá Ä‘i thăm dò tin tức cá»§a bá»n ngưá»i xấu kia phải không?
- Äúng vậy.
- Cho cháu cùng đi có được không?
- Cháu có Ä‘i cÅ©ng chẳng giúp được gì cho bá bá cả. Thá»i gian đã muá»™n lắm rồi, hãy ngoan ngoãn Ä‘i ngá»§ Ä‘i.
Hà Hoa phụng phịu nói :
- Nhưng mà một mình cháu, cháu thấy sợ và cũng không ngủ được.
Hoắc Vũ Hoàn vỗ vỠ:
- Ở đây là khách điếm có gì mà sợ? Lại đây, bá bá sẽ ngồi canh chừng cho đến khi nào Hà Hoa ngủ rồi, bá bá mới ra đi.
Nói đoạn Vũ Hoàn tháo giày ra cho Hà hoa, kéo chăn lên đắp cho cô bé. Sau đó ngồi kế bên đợi cho Hà Hoa ngủ.
Từ từ rồi Hà Hoa cũng chìm vào giấc ngủ say.
Hoắc Vũ Hoàn lúc ấy mới đứng lên nhè nhẹ thổi tắt đèn. Sau đó từ từ mở cửa phòng bước ra ngoài.
Ban đêm bây giỠở dây tuy không náo nhiệt ồn ào như lúc đêm vừa xuống nhưng trên đưá»ng phố vẫn còn ngưá»i qua lại và má»™t vài cá»­a tiệm vẫn còn ngưá»i mở cá»­a.
Vừa ra khá»i khách Ä‘iếm, Hoắc VÅ© Hoàn liá»n rảo bước vá» hướng Tây. Äi không được bao lâu, Hoắc VÅ© Hoàn đã nhìn thấy biển hiệu Khánh Dư đưá»ng.
Tiểu nhị nói quả thật không sai. Hiệu thuốc này qui mô không phải nhá». Má»™t hàng há»™c thuốc giống như tổ ong, được chất đây trong ngôi nhà ba gian. Vậy mà nÆ¡i đây chỉ có má»™t tên gia nhân mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn mới bước vào cửa, tên giúp việc đã chạy ngay đến nghinh đón :
- Ãại gia, má»i vào trong ngồi.
Bên trong quầy có đặt má»™t cái ghế bành bằng gá»— vừa cao vừa rá»™ng. Sát góc tưá»ng có kê má»™t cái bàn lá»›n. Phía sau bàn có má»™t lão nhân mình mặc lam bào, tuổi ngoài bảy mươi. Nhìn lão ta giống như là trưởng quầy, nhưng cÅ©ng giống như má»™t đại phu chữa bệnh.
Hoắc VÅ© Hoàn nhìn vá» phía lão nhân mỉm cưá»i gật đầu nói :
- Xin chúc ngài hành nghỠngày một phát đạt.
Lão nhân liá»n vá»™i vàng cúi ngưá»i đáp :
- Äa ta! Äa tạ! Nghe giá»ng nói cá»§a đại gia đây, hình như không phải là ngưá»i vùng này?
Hoắc Vũ Hoàn trả lễ :
- Tại hạ vừa mới đến đây trong ngày hôm nay.
Lão nhân ồ lên một tiếng :
- Hóa ra quý khách vừa má»›i từ xa đến, xin má»i ngồi. Tiểu Thuận, mau mang trà ra.
Tên gia nhân lập tức mang một tách trà ra. Hoắc Vũ Hoàn không khách sáo, đón lấy tách trà xong ngồi xuống. Sau khi uống hai hớp, Vũ Hoàn đưa mắt nhìn cách bài trí bên trong cửa hiệu.
Lão nhân lên tiếng há»i :
- Xin há»i cao danh cá»§a quí khách là gì? Và đến vùng này có việc gì?
Hoắ VÅ© Hoàn trả lá»i :
- Tại hạ há» Hoắc, chuyên sống bằng nghá» buôn bán các mặt hàng bằng da ở vùng rừng núi. Dám há»i quí tánh cá»§a tiá»n bối là chi?
Lão nhân mỉm cưá»i đáp :
- Lão phu hỠTào là chủ hiệu ở đây.
Trong lòng Hoắc VÅ© Hoàn hÆ¡i bị chấn động, liá»n há»i :
- Lão tiá»n bối cÅ©ng là ngưá»i hành nghá» tế thế?
Lão nhân há» Tào cưá»i nhẹ :
- Äâu dám gá»i là “hành nghá» tế thếâ€. Chẳng qua ba Ä‘á»i nhà lão phu Ä‘á»u hành nghá» y, bởi vậy cÅ©ng biết vài vị thuốc.
- Nói vậy lão tiá»n bối cÅ©ng là ngưá»i sinh trưởng ở vùng này sao?
- Không sai. Từ lúc ông tổ của lão phu đến đây lập nghiệp, bây giỠtính ra cũng hơn một trăm năm.
Hoắc Vũ Hoàn cung tay vái chào :
- Xin thất lá»… được thỉnh giáo cao tánh cá»§a lão tiá»n bối
- Lão phu tên Phác, hiệu Lạc Thiên
Hoắc VÅ© Hoàn mỉm cưá»i :
- Tại hạ muốn giá»›i thiệu má»™t ngưá»i, không biết lão tiá»n bối có quen vá»›i ngưá»i đó không?
- Là ai?
Hoắc VÅ© Hoàn thấp giá»ng :
- Là Tào Dung, chá»§ nhân hiệu thuốc Äồng NhÆ¡n đưá»ng ở thành Lan Châu. Tào lão phu tá»­.
Vừa nghe xong, nụ cưá»i trên mặt cá»§a Tào Phác đột nhiên tắt hẳn, còn thần sắc như bị chấn động. Lão không trả lá»i ngay mà há»i ngược lại Hoăc VÅ© Hoàn :
- Hoắc gia quen biết ngưá»i này?
- Không há» quen biết. Chỉ là tại hạ từ lâu đã ngưỡng má»™ y thuật cá»§a vị Tào đại phu kia. Bây giá» thấy lão tiá»n bối cùng há» vá»›i lão ta, cho nên thuận miệng há»i thôi.
Sắc mặt Tào Phác dần dần trở lại bình thưá»ng. Lão lắc đầu đáp :
- Xin lá»—i, lão phu cÅ©ng không biết ngưá»i này.
Hoắc VÅ© Hoàn ngạc nhiên há»i tiếp :
- Tiá»n bối và lão ta không chỉ là cùng há» mà biệt hiệu cÅ©ng gần giống nhau. Theo lẽ phải là ngưá»i nhà má»›i đúng chứ?
Tào Phác cưá»i nhạt :
- Trong thiên hạ có vô số ngưá»i cùng há» và biệt hiệu cÅ©ng gần giống nhau. Chẳng lẽ như vậy bá»n há» Ä‘á»u là ngưá»i nhà cả hay sao?
Tào Phác cơ hồ không muốn tiếp tục chuyện này nữa, lão lập tức lái sang chuyện khác :
- Hoắc gia gia lâm tá»›i tệ hiệu, không biết có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Hoắc VÅ© Hoàn tuy sanh nghi, nhưng không tiện truy há»i, đáp :
- Tại hạ đến đây là vì muốn hốt mấy vị thuốc. Chỉ lo nói chuyện nên quên mất chuyện này.
Tào Phác há»i :
- Không biết Hoắc gia muốn hốt những vị thuốc nào?
- Tại hạ có một vị bằng hữu, do không cẩn thận nên bị ngoại thương. Bây giỠtại hạ muốn hốt vài vị thuốc để trị hương tích đó.
- Xin há»i vị bằng hữu kia bị thương ở đâu?
- Bị thương ở tay, là do những móc sắt gây tổn thương.
Tào Phác lại há»i :
- Trên móc sắt có độc hay không?
Vũ Hoàn ấp úng :
- Äiá»u này... tại hạ cÅ©ng không rõ. Có lẽ nó đã được tẩm qua mê dược thì phải.
Tào Phác nghiêm sắc mặt nói :
- Hoắc gia, hốt thuốc không thể căn cứ vào những lá»i suy Ä‘oán mÆ¡ hồ được. Phải xác định chắc chắn là có độc hay không, má»›i có thể ra toa được. Tốt nhất nên má»i vị bằng hữu kia đích thân đến đây là hay hÆ¡n hết.
Hoắc Vũ Hoàn do dự một lúc :
- Tiá»n bối hốt cho vài thứ dùng để cầm máu là được rồi. Bởi vì bằng hữu tại hạ mất nhiá»u máu, nên thân thể rất là suy yếu, hiện giá» Ä‘ang nằm ở khách Ä‘iếm, chỉ sợ không thể đích thân Ä‘i đến được.
Tào Phác đứng lên nói;
- Nếu như vị bằng hữu kia không thể đến được. Vậy lão phu đến khách điếm chẩn trị cũng được.
Hoắc Vũ Hoàn vội vàng cản lại :
- Không cần phải như vậy đâu. Chỉ là má»™t vết thương nhẹ ngoài da, hà tất phải nhá»c lòng tiá»n bối.
Tào Phác nghiêm túc hơn :
- Tay bị thương mất nhiá»u máu, đến ná»—i suy yếu không thể Ä‘i được. Như vậy còn cho là vết thương nhẹ sao?
Trong lòng Hoắc VÅ© Hoàn cảm thấy thất kinh, không biết phải trả lá»i sao cho đúng. VÅ© Hoàn không còn cách nào khác đành phải cưá»i gượng thú thật :
- Không giấu gì tiá»n bối. Ngưá»i bị thương kia không phải là bằng hữu cá»§a tại hạ và cÅ©ng không có trong khách Ä‘iếm.
Tào Phác tiếp lá»i :
- Thế thì ngưá»i kia nhất định là kẻ thù cá»§a Hoắc gia và hiện tại Hoắc gia Ä‘ang truy Ä‘uổi hắn? Hoắc gia đến đây hốt thuốc chỉ là cái cá»› để thăm dò hành động cá»§a hắn, có đúng không?
Hoắc Vũ Hoàn giật mình :
- Hóa ra tiá»n bối đã biết từ sá»›m?
Tào Phác cưá»i ha hả :
- Những ngưá»i làm đại phu phải tinh thông “nghe, há»i và suy Ä‘oánâ€. Nếu như không có những kỹ năng này, làm sao có thể trị bệnh cho thiên hạ?
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n cung quyá»n tạ tá»™i :
- Tại hạ quả thật lỗ mãng. Tự dám cho mình là thông minh. Hổ thẹn! Hổ thẹn!
Taò Phác cưá»i đáp :
- Thật ra trên ngưá»i Hoắc gia có mang binh khí là lại tá»± xưng là thương nhân. Chỉ bấy nhiêu cÅ©ng đủ cho lão phu Ä‘oán ra dụng ý đến đây cá»§a ngưá»i. Nhưng vì thấy dung mạo bất phàm, không giống bá»n gian tà, cho nên lão phu má»›i cố ý ép ngưá»i phải noí ra sá»± thật. Quả nhiên Hoắc gia không làm cho lão phu thất vá»ng.
Hoắc VÅ© Hoàn gượng cưá»i nói :
- Nếu tiá»n bối đã biết tưá»ng tận như vậy. Thế thì tại hạ cÅ©ng xin nói thật. Ngưá»i bị thá» thương kia là...
Tào Phác đột nhiên xua tay hạ giá»ng :
- Ở đây không thích hợp để nói chuyện. Má»i Hoắc gia hãy Ä‘i theo lão phu.
Nói xong, Tào Phác vén bức mành cửa bước vào trong.
Phiá trong là má»™t căn phòng hết sức tao nhã. Trên tưá»ng có treo vài bức há»a cá»§a những danh há»a. Căn phòng này tuy trang trí rất là hoa lệ nhưng vẫn không kém phần thoát tục.
Hoắc VÅ© Hoàn không phải là má»™t ngưá»i Ä‘á»c nhiá»u sách, đối vá»›i những kinh sách thánh hiến và danh há»a, VÅ© Hoàn không há» có hứng thú. Nhưng khi vừa bước vào sâu bên trong, VÅ© Hoàn đã bị cuốn hút bởi má»™t vật Ä‘ang được treo trên tưá»ng.
Ãó là má»™t thanh trưá»ng kiếm có hình thù rất ư cổ quái. Trên vá» kiếm còn có những vệt sét, trông giống như vừa má»›i được lấy lên từ bùn sình vậy.
Thoạt nhìn nó không có gì là đặc biết, nhưng vừa má»›i nhìn vào, VÅ© Hoàn đã biết ngay nó là má»™t thanh thần kiếm Ä‘á»i thượng cổ.
Hoắc VÅ© Hoàn lấy làm vô cùng ngạc nhiên nên há»i :
- Lão tiá»n bối, ngưá»i cÅ©ng tinh thông võ nghệ?
Tào Phác mỉm cưá»i trả lá»i :
- Nếu như nói lão phu tinh thông thì không đúng, còn nếu như nói biết thì cÅ©ng chẳng sai. Lão nói thật cho Hoắc gia biết, ngày ấy, tổ phụ cÅ©ng là ngưá»i trong võ lâm. Thanh kiếm này chính là vật gia truyá»n.
- Tại hạ mạo muội, không biết có thể mượn thanh gươm xem thử được không?
- ÃÆ°Æ¡ng nhiên là được.
Nói Ä‘oạn bước đến bên tưá»ng, lấy thanh gươm xuống trao cho Hoắc VÅ© Hoàn.
Hoắc Vũ Hoàn từ từ rút thanh kiếm ra.
Chỉ thấy lưỡi kiếm phát ra luồng ánh sáng xanh lạnh cả ngưá»i, chẳng kém gì má»™t tấm gương.
Nhưng thật đáng tiếc má»™t Ä‘iá»u là trên lưỡi kiếm có má»™t vết mẻ nhá».
Hoắc VÅ© Hoàn khônh khá»i cất tiếng khen :
- Hảo kiếm! Hảo kiếm?
Ãnh mắt Hoắc VÅ© Hoàn chuyển dần từ từ xuống dưới chuôi kiếm. Chợt VÅ© Hoàn phát giác ra hai chữ “Thanh Hồng†được khắc trên chuôi kiếm.
Hoắc VÅ© Hoàn toàn thân chấn động, còn mặc thì biến sắc, vá»t há»i :
- Dám há»i lệnh tổ cá»§a tiá»n bối năm xưa chính là Nga My kỳ hiệp Y Ẩn Tào Côn, Tào lão tiá»n bối phải không ạ?
Tào phác thoáng vẻ ngạc nhiên :
- Hoắc gia biết được lai lịch của thanh kiếm này?
- Thanh kiếm này gá»i là Thanh Hồng. CÅ©ng chính là bảo vật cá»§a Tào Mạnh Ãức ở Ä‘á»i hậu Hán. Năm đó Tào thừa thướng có hai thanh bảo kiếm. Má»™t thanh tên là á»¶ Thiên, thanh còn lại là Thanh Hồng. Sau đó, tại chận chiến ở thành Tương Dương, cây Thanh Hồng kiếm đã bị Triệu Vân cướp Ä‘i để phá vòng vây cứu ấu chúa A Ãẩu. Sau khi Triệu Vân qua Ä‘á»i, A Ãẩu đã mang thanh kiếm đó ban cho Lưu Thậm. Äến khi nước Thục bị diệt vong, Lưu Thậm đã dùng thanh kiếm này giết hết thê tá»­ cá»§a mình, rồi sau đó tá»± sát bằng cách chặt vào cổ mình. Bởi vậy lưỡi kiếm má»›i mẻ Ä‘i má»™t miếng...
VÅ© Hoàn kể má»™t hÆ¡i đến đây, Taò Phác không nhịn được gật đầu mỉm cưá»i bảo :
- Xem ra lão phu muốn giấu Hoắc gia cÅ©ng chẳng được. Không sai, đây chính là cây Thanh Hồng bảo kiếm. Từ sau nhà Tấn, thanh bảo kiếm này lá»t vào tay Nga Mi phái. Rồi luân phiên truyá»n đến Ä‘á»i tổ tiên cá»§a lão phu. Bảo vật cá»§a Tào gia cuối cùng cÅ©ng trở vá» Tào gia... Ãối vá»›i những sá»± kiện lịch sá»­ cá»§a võ lâm, Hoắc gia dưá»ng như tất là am hiểu. Có lẽ ngưá»i là má»™t đệ tá»­ danh môn trong giang hồ?
Hoắc Vũ Hoàn cúi đầu hành lễ đáp :
- Không dám, tại hạ Hoắc Vũ Hoàn chỉ là một lục lâm thảo khấu mà thôi.
Tào Phác sửng sốt :
- Có phải ngưá»i chính là Chỉ Ãao Hoắc đại hiệp, nổi danh khắp giang hồ đó không?
Hoắc Vũ Hoàn khiêm tốn :
- Ãó chẳng qua là hư danh do các đồng đạo võ lâm đặt cho mà thôi.
Tào Phác nói :
- Quí khách giá lâm, thật là vinh hạnh! Vinh hạnh! So vá» niên ká»· lão phu lá»›n hÆ¡n Hoắc đại hiệp. Có thể cho phép lão phu gá»i Hoắc đại hiệp má»™t tiếng lão đệ được chứ?
Hoắc VÅ© Hoàn cưá»i :
- Lão tiá»n bối quá khách sáo. Chỉ sợ Hoắc má»— không xứng đáng...
Tào Phác vá»™i cướp lá»i :
- Xứng đáng cũng được, không xứng đáng cũng được. Nói thật một câu, bấy lâu nay lão phu rất ngưỡng mộ lão đệ. Hôm nay chúng ta tương kiến tại đây, quả là một kỳ duyên. Bây giỠchúng ta vừa uống vài chung vừa nói chuyện tiếp.
Thế rồi lão liá»n kêu ngưá»i lập tức mang rượu ra.
Qua ba tuần rượu, Vũ Hoàn mới đem việc truy đuổi hung đồ kể cho Tào Phác nghe.
Tào Phác nghe xong, trầm ngâm chốc lát đoạn cất tiếng :
- Theo như lão phán Ä‘oán. Nếu thật sá»± tên hung đồ kia đã chạy đến Äồng NhÆ¡n huyện này, thế thì hắn nhất định tìm đại phu trị thương. Trừ phi hắn không có nghỉ lại đây mà Ä‘i vòng qua thành.
- Tại hạ nghÄ© không thể nào. Bởi vì suốt dá»c đưá»ng không có má»™t thị trấn nào. HÆ¡n nữa tên hung đồ đã má»™t ngày má»™t đêm chưa được nghỉ ngÆ¡i. Bây giỠđã tá»›i đây, không có lý nào mà hắn không chịu dừng lại trị thương.
- Nhưng mà các hiệu thuốc trong thành này, chỉ có duy nhất Khánh Dư đưá»ng này là đầy đủ má»i thứ thuốc. Nếu như hắn muốn hốt thuốc trị thương nhất quyết không thể đến nÆ¡i khác được. Từ đây đủ thấy bá»n chúng vẫn chưa vào trong thành.
- Xin há»i lão tiá»n bối, ngoài thành có nÆ¡i nào kín đáo để ẩn thân không?
Tào Phác suy nghĩ hồi lâu rồi đáp :
- Xung quanh vùng này địa thế bằng phẳng rộng lớn, rừng thưa. Có thể nói là không có chỗ nào để ẩn thận được. Trừ phi...
Hoắc VÅ© Hoàn vá»™i há»i :
- Trừ phi thế nào?
Táo phác lắc đầu :
- Có má»™t nÆ¡i có thể ẩn náu được. Nhưng chá»— đó rất bí mật, trừ phi có ngưá»i địa phương dẫn đưá»ng cho há». Bắng không bá»n chúng không có cách nào tìm đến đó được.
- Nơi đó là đâu?
- Là khu mộ tổ tiên Tào gia của lão phu.
- Nó nằm ở đâu?
Tào Phác chậm rãi nói :
- Cách bên ngoài Nam môn không xa, có má»™t ngá»n núi nhá». Những ngôi má»™ cá»§a Tào gia tất cả Ä‘á»u được xây dá»±ng bên trong giữa dãy núi. Bên trong khu má»™ rất rá»™ng rãi, ngoài ra còn có bàn ghế bằng đá. Nhưng mà ngưá»i ngoài không tài nào biết được.
- Lỡ như chúng bắt ép má»™t ngưá»i dân địa phương dẫn đưá»ng thì sao?
- Tuy dân địa phương biết được nÆ¡i đó, nhưng cÅ©ng không dá»… gì Ä‘i vào bên trong được. Bởi vì cá»­a vào bên trong gian thạch thất Ä‘á»u có những cÆ¡ quan. Mà chìa khóa mở các cá»­a lại Ä‘ang nằm trong tay lão phu.
Hoắc VÅ© Hoàn cảm thấy hÆ¡i ngạc nhiên bèn há»i :
- Äã là khu má»™ cá»§a tổ tiên, vậy tại sao còn dùng những cÆ¡ quan để bảo vệ? Chẳng lẽ đỠphòng bá»n đạo tặc đến đào má»™ hay sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên đây chỉ là má»™t trong những nguyên nhân...
Ngừng lại má»™t chút như để suy nghÄ© vá» Ä‘iá»u gì, lão má»›i tiếp :
- Nhà há» Tào cá»§a lão phu ba Ä‘á»i hành y, trên má»™t trăm năm. Nên cÅ©ng thu thập được má»™t số dược thảo quý hiếm. Toàn bá»™ số dược thảo quý hiếm kia Ä‘á»u được cất bên trong gian thạch thất cá»§a khu má»™. Cho nên không thể không cẩn thận.
Hoắc VÅ© Hoàn nôn nóng há»i :
- Lão tiá»n bối có thể cho Hoắc má»— đến đấy xem thá»­?
Tào Phác lộ vẻ ngạc nhiên :
- Lão đệ hoài nghi bá»n chúng thật sá»± Ä‘ang ẩn náo ở khu má»™ cá»§a Tào gia?
Hoắc Vũ Hoàn đáp :
- Dẫu sao đỠphòng trước vẫn hay hơn. Cho dù có đoán sai, Hoắc mỗ cũng có cơ hội chiêm ngưỡng khu thánh địa của quý phủ. Như vậy cũng đâu có uổng công đi.
Tào Phác cưá»i nói :
- Thôi được, chúng ta đã xem nhau như cố nhân. Nếu lão đệ muốn đến để xem thá»­. Äợi chúng ta uống hết bình rượu này rồi lão sẽ dẫn lão đệ Ä‘i.
Hoắc Vũ Hoàn cung tay thi lễ :
- Äa tạ lão tiá»n bối :
Nói xong, Hoắc Vũ Hoàn đưa tay đỡ lấy bình rượu, ngửa cổ uống một hơi hết sạch.
Tào Phác cưá»i lá»›n nói :
- Quả là một hán tử tính tình sảng khoái, thật không hổ danh là bản sắc của một anh hùng.
Vừa cưá»i, lão vừa đứng dậy sai ngưá»i chuẩn bị ngá»±a Ä‘i ra ngoài thành.
Khi hai ngưá»i ra đến bên ngoài cá»­a hiệu, tên gia nhân đã chuẩn bị ngá»±a xong. Ngoài ra hắn còn chuẩn bị sẵn đèn lồng để hai ngưá»i mang theo. Tào Phác không cho tên gia nhân Ä‘i theo, lão và Hoắc VÅ© Hoàn má»—i ngưá»i má»™t con ngá»±a tiến thẳng ra cá»­a Nam môn.

Khu má»™ Tào gia cách bên ngoài Nam môn chừng năm dậm. Vừa ra khá»i cá»­a thành là có thể nhìn thấy ngá»n núi nhá» kia.
Núi tuy không lá»›n, nhưng trên đỉnh có má»™t cây ngô đồng rất lá»›n. Nhánh lá cá»§a nó xum xuê giống như má»™t cái dù lá»›n, che mát cả ngá»n núi.
Bên phải và trái lại có hai hàng cây tùng ôm lấy ngá»n núi. Äứng nhìn từ xa, má»i ngưá»i cứ ngỡ đó là xa giá cá»§a má»™t bậc đế vương vậy. Phong cảnh nÆ¡i đây thật là hữu tình và hùng vÄ©.
Cả hai Ä‘ang trò chuyện trên đưá»ng, đột nhiên Hoắc VÅ© Hoàn dừng cương ngá»±a lại, nhìn vá» phía ngá»n núi há»i :
- Trong khu má»™ cá»§a quý phá»§ bình thưá»ng có ngưá»i canh giữ ở đó hay không?
Tào Phác có vẻ hơi ngạc nhiên :
- Ở đó trước vốn có má»™t lão bá»™c độc thân, sống trong má»™t căn nhà gá»— dưới chân núi. Nhiệm vụ cá»§a lão là quét dá»n khu má»™ má»—i ngày. Nhưng lão đã chết cách đây mưá»i ngày. Äến bây giá» nÆ¡i ấy vẫn chưa có ngưá»i thay thế.
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm túc nói :
- Äiá»u này hình như không đúng.
- Tại sao không đúng?
- Vừa rồi Hoắc mỗ nhìn thấy dưới chân núi hình như có ánh sáng đèn.
Tào Phác ngạc nhiên hơn :
- Thật không? Tại sao lão phu không nhìn thấy gì cả?
- Nếu như tại hạ nhìn không lầm, nhất định trong khu má»™ có ngưá»i dang ẩn náo. Vậy chúng ta đừng cưỡi ngá»±a nữa, mà hãy Ä‘i bá»™ đến đấy xem thá»­.
Tào Phác tán thành ngay :
- CÅ©ng được. Từ đây đến đó chỉ còn có ba bốn dặm. Äi bá»™ má»™t lát sẽ đến ngay.
Tào Phác tuy tuổi đã ngoài bảy mươi, nhưng bước chân của lão vẫn còn nhanh nhẹn. Lão thi triển khinh công bám sát theo Hoắc Vũ Hoàn không hỠbị rớt lại phía sau.
Dần dần há» cÅ©ng đến được chân núi. Äá»™t nhiên cả hai phát hiện ra có nhiá»u dấu chân ngá»±a còn để lại rõ ràng ở trên những chá»— đất má»m.
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm sắc mặt nói :
- Xem ra thì có lẽ hung thủ đang ẩn nấp bên trong ngôi mộ của quý phủ.
Tào Phác lắc đầu nói;
- Lão phu nghÄ© bá»n chúng chỉ Ä‘i ngang qua đây. Chứ làm sao biết được trong khu má»™ cá»§a Tào gia có thể ẩn nấp được.
Hoắc Vũ Hoàn chợt nói :
- Bây giá» có thật hay không chăng nữa. Äối phương Ä‘á»u là những tên cá»±c kỳ hung ác. Lát nữa gặp mặt khó có thể tránh được má»™t trận kịch chiến. Lão tiá»n bối, tốt hÆ¡n hết là ngưá»i đừng tham dá»±...
Không đợi Hoắc VÅ© Hoàn nói hết, Tào Phác liá»n vá»™i cắt ngang :
- Không thể được. Mặc cho hắn có ba đầu sáu tay đi nữa, nhưng một khi đã cố ý xâm nhập vào thánh địa của Tào gia, thì sẽ trở thành kẻ địch của Tào gia. lão phu làm sao có thể bỠqua được chứ?
Dứt lá»i lão liá»n vượt lên Ä‘i trước.
Hoắc Vũ Hoàn ngăn cản Tào Phác không được, nên đành phải rút đao ra cầm tay, chạy sát bên lão.
Má»™t lát sau, cả hai ngưá»i đã đến nÆ¡i. Nhưng Hoắc VÅ© Hoàn chỉ thấy má»™t hàng bậc đá dưới chân núi, tổng cá»™ng có chừng mấy mươi bậc, hai bên bậc đá có dá»±ng những hình ngưá»i và ngá»±a cÅ©ng bằng đá. Ở bậc đá cuối cùng chính là thạch môn. Phía bên trái thạch môn có má»™t căn nhà gá»— nhá». Hiên nhiên đây là chá»— ở cá»§a lão nô bá»™c giữ má»™ lúc trước.
Nhưng bên trong căn nhà gá»— vẫn im phăng phắc, không má»™t bóng ngưá»i, không má»™t tiếng ngá»±a. Chung quanh khu má»™ tất cả Ä‘á»u yên tÄ©nh, không có má»™t chút gì khác thưá»ng.
Tào Phác ngạc nhiên há»i :
- Kỳ quái! Ngưá»i Ä‘i đâu hết rồi nhỉ?
Hoắc VÅ© Hoàn trả lá»i :
- Nhất định bá»n chúng nấp bên trong thạch thất.
- Muốn bước qua thạch môn bắt buá»™c phải có chìa khóa mở nó ra. Nhưng hiện giá» chìa khóa Ä‘ang ở trên ngưá»i cá»§a lão phu. Vậy ngưá»i ngoài làm sao có thể bước vào bên trong được?
Hoắc VÅ© Hoàn đưa mắt đảo má»™t vòng xong hạ thấp giá»ng há»i :
- Khu mộ này tổng cộng có mấy cửa vào?
- Chỉ có duy nhất một cửa.
Hoắc VÅ© Hoàn lại há»i :
- Chìa khóa có tất cả mấy cái?
- Cũng chỉ duy nhất có một cái.
Hoắc Vũ Hoàn hơi chau mày lại nói :
- Xin tiá»n bối kiểm soát lại xem cái chìa khóa mang trong ngưá»i là thật hay giả?
- Chìa khóa này hoàn toàn thật. Không có cái chìa khóa này, ai cũng không vào được bên trong thạch thất.
Hoắc Vũ Hoàn nói với đầy vẻ nghi hoặc :
- Äiá»u này thật kỳ lạ. Ãnh đèn và dấu chân ngá»±a vừa rồi má»›i phát hiện, rõ ràng đã chứng minh được hung đồ Ä‘ang ẩn náu ở nÆ¡i này, lẽ nào bá»n chúng đã bay lên trá»i rồi sao?
- Quanh đây trong vòng mưá»i dặm ngoài tòa thạch thất này ra, không còn nÆ¡i nào có thể ẩn nấp được nữa. Bây giá» chúng ta mở cá»­a ra, vào trong xem thá»­ là sẽ rõ ràng ngay.
Hoắc Vũ Hoàn suy nghĩ một hồi rồi nói :
- CÅ©ng được. vậy xin má»i lão tiá»n bối hãy mau mở cá»­a ra, nhưng phải để cho tại hạ vào trong trước.
Tào Phác cưá»i :
- ÄÆ°á»£c rồi.
Hai ngưá»i từ từ bước lên những bậc đá. Khi đến trước thạch môn, Hoắc VÅ© Hoàn liá»n đưa Ä‘ao chắn trước ngá»±c, rồi đứng nép sang má»™t bên phòng bị. Sau đó Hoắc VÅ© Hoàn hướng vá» phía Tào Phác gật đầu, thấp giá»ng :
- Tiá»n bối mở ra Ä‘i.
Tào Phác lấy chìa khóa ra, cắm vào cái lỗ ở cửa, nhè nhẹ xoay vỠbên phải ba vòng. Sau đó lại xoay vỠbên trái một vòng.
“Táchâ€, má»™t tiếng kêu khô khan vang lên. Hai cánh cá»­a đá nặng ná» từ từ lùi vá» phía sau.
Cửa vừa được mở, một luồng hương thơm của dược thảo lập tức ùa ra. Nhưng bên trong vẫn không thấy động tịnh gì.
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n tụ khí xuống Äan Ä‘iá»n, mở căng hai mắt nhìn vào bên trong. Chỉ thấy bên trong là má»™t gian thạch thất hình vuông, ngoài ra không còn trông thấy rõ gì nữa.
Nhưng bên trong thạch thất không má»™t tiếng động, rõ ràng là không có ngiưá»i ẩn nấp. Tào Phác châm lá»­a đốt đèn lên, đưa cho Hoắc VÅ© Hoàn và bảo :
- Lão phu nói không sai chứ? Bên trong đâu có ngưá»i.
Hoắc VÅ© Hoàn không trả lá»i, má»™t tay cầm Ä‘ao chầm chậm tiến vào trong.
Dưới ánh đèn, cảnh vật trong thạch thất đã có thể phân biệt được rõ ràng. Gian thạch thất được kiến trúc theo hình chữ “đinhâ€. Gian ngoài rá»™ng chừng mưá»i trượng và có bày bá»™ bàn ghế bằng đá. Bên trong có má»™t thông đạo rá»™ng chừng ba thước. Hai bên thông đạo Ä‘á»u là má»™ huyệt. Cái đã được lấp đất, cái vẫn còn để trống.
Dá»c theo vách tưá»ng ở gian ngoài, Ä‘á»u có xếp mấy chục cái rương gá»—. Mùi thÆ¡m cá»§a dược thảo phát ra từ những cái rương đó.
Tào Phác vừa chỉ những cái rương, vừa giải thích :
- Trong những cái rương này, Ä‘á»u chứa những loại thảo dược quí hiếm do nhiá»u Ä‘á»i Tào gia cá»§a lão phu thu thập được. CÅ©ng có thể nói đây là toàn bá»™ tài sản cá»§a Tào gia. Cho nên...
Nói đến đây, đột nhiên lão kêu lên một tiếng thất thanh :
- Tại sao cái rương này lại đặt ở đây?
Hoắc VÅ© Hoàn vá»™i há»i :
- Là cái nào?
Tào Phác bước mau đến góc tưá»ng bên trái, mở bật nắp má»™t cái rương ra.
Nắp rương vừa được mở ra, Tào Phác liá»n biến sắc.
Thì ra bên trong cái rương không có gì cả, trống trơn.
Hoắc VÅ© Hoàn há»i tiếp :
- Trong cái rương này đựng loại dược thảo gì?
- Là một bình Sương Tuyết Tử liên cao, đặc chế của lão phu.
- Nó được dùng trị bệnh gì?
- Loại thuốc này có thể giải độc, trị những vết thương bị thối và tái tạo lá»›p da má»›i. Äây là loại thuốc trị ngoại thương vô cùng quí giá.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên nói :
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của tại hạ. Tên hung đồ kia đã có ghé ngang đây. Chúng ta hãy mau...
Chưa nói dứt câu, đột nhiên một tiếng “tách†vang lên.
Hoắc Vũ Hoàn lập tức im bặt, quay mình phóng nhanh như chớp ra phía cửa.
VÅ© Hoàn ứng biến thật nhanh lẹ, nhưng dù vậy vẫn còn bị chậm má»™t bước. Khi VÅ© Hoàn ra đến nÆ¡i, thì hai cánh cá»­a cÅ©ng vừa khép lại. Äồng thá»i ngá»n đèn trên tay bị Ä‘ong đưa rồi tắt ngúm.
Gian thạch thất bá»—ng trở nên tối om. cả hai ngưá»i Ä‘á»u không nhìn thấy nhau đâu cả, mà chỉ xác định được chá»— đứng qua tiếng thở gấp mà thôi. Phải đợi má»™t lúc sau, Hoắc VÅ© Hoàn má»›i đốt đèn sáng trở lại. Sau đó VÅ© Hoàn cầm đèn quan sát kỹ cánh cá»­a đá.
Tào Phác bất chợt buông tiếng thở dài lên tiếng :
- Lão đệ. Không cần phải mất thá»i gian đâu. Chỉ có từ bên ngoài má»›i có thể mở được cánh cá»­a đó ra.
Hoắc VÅ© Hoàn há»i :
- Khi kiến trúc gian thạch thất này, chẳng lẽ không ai nghÄ© tá»›i sẽ có ngưá»i bị khóa lại bên trong sao?
Tào Phác lắc đầu :
- Cái chìa khóa để mở cánh cá»­a này do tá»™c trưởng bảo quản. Má»™t khi có cúng tế hay là an táng, Ä‘á»u mở cá»­a từ ngoài Ä‘i vào. Sau khi má»i việc xong xuôi, cÅ©ng chính do tay tá»™c trưởng khóa lại. Cho nên nhất định sẽ không bao giá» xảy ra chuyện như vậy. Äồng thá»i cÅ©ng chính vì phòng ngừa bá»n trá»™m cắp nấp lại bên trong để ăn trá»™m tài vật, cho nên bên trong thạch thất không có ổ khóa để tra chìa vào mở.
- Nói vậy, nếu như không có chìa khóa thì không thể đóng mở cánh cửa này được?
- Hoàn toàn đúng vậy.
- Phải chăng vừa rồi sau khi mở cá»­a xong, lão tiá»n bối vẫn còn để chìa nằm trong ổ?
- Không đâu, mở xong, ta rút chìa ra, cho nên chìa khóa hiện vẫn còn trên ngươi lão.
Nói xong, lão lấy cái chìa khóa từ trong ngưá»i ra cho Hoắc VÅ© Hoàn xem.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên :
- Chìa khóa vẫn còn ở đây. Vậy cánh cửa này làm sao đóng lại được?
Tào Phác lắc đầu nhè nhẹ không trả lá»i.
Hoắc VÅ© Hoàn lại há»i :
- Không phải tiá»n bối đã nói, cánh cá»­a này chỉ có má»™t cái chìa khóa duy nhất hay sao? Lẽ nào lại còn có má»™t cái khác hay sao chứ?
Tào Phác lại thở dài một tiếng :
- Äến nước này... A! lão phu cÄ©ung không cần phải giấu nữa để làm gì. Chìa khóa gian thạch thất này vốn có hai cái. Nhưng má»™t cái đã bị há»§y Ä‘i cách đây hÆ¡n mưá»i năm rồi, ai ngá»...
Hoắc VÅ© Hoàn lấy làm lạ há»i :
- Tại sao lại phải hủy đi chứ?
Táo Phác lại lắc đầu lần nữa :
- Chuyện này rất dài dòng. Nếu lão đệ muốn nghe, trước tiên hãy thổi tắt đèn đi, rồi chúng ta ngồi xuống từ từ nói tiếp.
Hoắc Vũ Hoàn cảm thấy trong gian thạch thất này không hỠthông gió. Vả lại không mở được cánh cửa kia, có để đèn cũng chẳng làm gì. Vì thế Vũ Hoàn lập tức thổi tắt đèn.
Sau khi cả hai ngồi xuống ghế xong, Tào Phác mới bắt đầu kể :
- Thật ra Tào gia cá»§a lão không phải là ngưá»i ở vùng này. Mà tổ tiên trước kia cÅ©ng là những nhân vật lừng lẫy trong võ lâm. Nhưng sau đó vì má»™t tư thù nên đã xảy ra má»™t cuá»™c thảm sát đẫm máu... Từ đó tổ tiên cá»§a lão gia bắt đầu chán ghét những chuyện ân oán trong võ lâm. Cho nên má»›i đến Äồng NhÆ¡n huyện này ẩn cư. HÆ¡n nữa, há» còn bắt con cháu Ä‘á»i sau chỉ được há»c y, hành y ở trong thành này, không cho tham dá»± vào những chuyện trong giang hồ. Thậm chí còn nghiêm cấm con cháu cá»§a Tào gia không được bước chân ra khá»i Äồng NhÆ¡n huyện. Nếu không sẽ phạm tôi khinh tông diệt tổ. Khi còn sống, kẻ ấy không được mang há» Tào, còn sau khi chết thì không được chôn trong khu má»™ cá»§a Tào gia...
Hoắc VÅ© Hoàn cau mày định há»i nguyên nhân tại sao. Nhưng lại nghÄ© đây có thể là chuyện thương tâm bí mật trong gia tá»™c cá»§a ngưá»i ta, cho nên vừa tính mở miệng nhưng lại thôi.
Tào Phác lại kể tiếp :
- Những lá»i giáo huấn cá»§a tổ tiên bổn phận làm con cháu phải tá»± nhiên nghe theo. Hậu nhân Ä‘á»i sau cá»§a há» không những hết lòng tuân thá»§ mà còn chưa từng bước chân ra khá»i Äồng NhÆ¡n huyện. Nhưng đến Ä‘á»i lão phu thì lại sinh ra má»™t tên nghịch tá»­.
Hoắc VÅ© Hoàn “ồ†lên má»™t tiếng, trong lòng dưá»ng như đã hiểu được phần nào cá»§a câu chuyện.
Tào Phác tiếp :
- Lão phu không cần nói ra, chắc lão đệ cÅ©ng biết đó là ai rồi. Äó chính là nho y Tào Dung đỉnh đỉnh đại danh ở thành Lan Châu hiện nay. Lão ta còn có tên là Tào Lạc SÆ¡n và cÅ©ng là huynh trưởng cá»§a lão phu...
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói :
- Hèn gì lão ta đặt tên cho hiệu thuốc là Äồng NhÆ¡n đưá»ng, chắc để nói lên là lão vẫn còn nhá»› cá»™i nguồn...
Tào Phác cưá»i nhạt ngắt ngang lá»i nói cá»§a Hoắc VÅ© Hoàn :
- Không, lão ta đã sá»›m quên cá»™i nguồn, đã từ lâu không còn xứng đáng mang danh há» Tào nữa. Lão ta muốn mượn thanh danh cá»§a Tào gia, là để tạo danh vá»ng nho y cá»§a mình mà thôi.
Hoắc VÅ© Hoàn há»i :
- à lão tiá»n bối muốn nói lão ta không những chỉ làm trái lại vá»›i giáo huấn cá»§a tổ tiên, mà còn tá»± ý rá»i khá»i Äồng NhÆ¡n huyện?
- Äây chỉ là má»™t nguyên nhân. Kỳ thật khi rá»i khá»i Äồng NhÆ¡n huyện, lão ta đã từng gây ra nhiá»u chuyện tầy trá»i.
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n há»i :
- Äó là những chuyện gì?
Tào Phác vá»›i giá»ng buồn buồn kể :
- Ngay từ nhá», Tào Lạc SÆ¡n đã nghịch ý cha mẹ, không chuyên tâm lo há»c y thuật. Mà suốt ngày chỉ lo múa Ä‘ao luyện kiếm mà thôi. Sau khi lá»›n lên, tính khí cá»§a lão càng bướng bỉnh hÆ¡n. Lão chuyên kết giao vá»›i bá»n ngưá»i tà ác, làm ra toàn những chuyện thị phi. Phụ thân lão vì qưở phạt lão ta nhiá»u lần, nên đã bị lão ta đẩy rá»›t từ trên lầu xuống, chết ngay tại chá»—...
Hoắc VÅ© Hoàn nghe đến đây cÅ©ng không khá»i căm phẫn :
- Thật là một đại nghịch tử.
- Sau khi gây ra đại há»a, lão ta liá»n Ä‘i trốn. Từ đó không ai biết lão lưu lạc ở đâu. Mãi hÆ¡n ba mươi năm sau, ngay ngày lão phu tiếp nhận tá»™c trưởng, thì đột ngá»™t lão ta quay trở vá». HÆ¡n nữa, còn có võ công vô cùng trác tuyệt...
Hoắc VÅ© Hoàn liá»n há»i :
- Tào Lạc Sơn trở vỠđể làm gì?
Tào Phác đáp :
- Lúc ấy lão ta đã gần lục tuần, còn lão phu cÅ©ng ngoài năm mươi. Tuy nói rằng gia quy nghiêm ngặt, nhưng dẫu sao cÅ©ng đã mấy mươi năm xa cách, tình cảm lại như thá»§ túc. Huống hồ lúc ấy cả hai cÅ©ng Ä‘á»u đã già. Những oán hận năm xưa, lão phu sá»›m đã quên lãng, vả lại... Tào Lạc SÆ¡n lại luôn miệng tá»± trách mình, tá» ra rất hối hận và xin ta nghÄ© tình huynh đệ cho lão được quay trở lại. Äể có cÆ¡ há»™i chuá»™c tá»™i vá»›i song thân...
Tào Phác ngưng kể, lại lắc đầu mấy cái, rồi tiếp :
- Ta thấy lão quá thành khẩn, nên nhất thá»i đã yếu lòng, chấp thuận lá»i cầu xin cá»§a lão. Má»™t Ä‘iá»u nữa là vì lão là huynh trưởng nên ta đã định mang chức vụ tá»™c trưởng giao cho lão... Sau đó vì những ngưá»i khác trong gia tá»™c phản đối, bởi vậy ta đành bỠý định đó. Nhưng vẫn Ä‘em má»™t cái chìa khóa dùng để mở cá»­a gian thạch thất này giao cho lão... Lúc ấy ta chỉ nghÄ©, Ä‘iá»u quan yếu là lão biết sá»­a đổi và chịu hướng thiện, thì cho dù không hành y Ä‘i nữa thì cÅ©ng có thể tạo phúc cho thiên hạ. Không ngá» trong má»™t phút yếu má»m, ta đã gây ra má»™t sai lầm lá»›n...
Nói đến đây, lão hơi dừng lại một lát. Rồi thanh âm đột ngột trỠnên gay gắt :
- Lão ta ở được trong nhà hÆ¡n ná»­a năm. Suốt trong thá»i gian đó lão cứ đóng cá»­a ở trong phòng, không há» bước ra ngoài, mà chỉ dùng má»™t đứa tiểu a hoàn khoảng mưá»i ba tuổi để hầu hạ. Bá» ngoài thì dưá»ng như xem ra lão ta đóng cá»­a ăn năn. Nhưng mà cứ độ mưá»i hôm hay ná»­a tháng, tên tiểu a hoàn trở nên ốm yếu, xanh xao và lại đổi tên tiểu a hoàn khác...
Sau đó lão phu sinh nghi, liá»n theo dõi, má»›i phát hiện lão ta Ä‘ang luyện má»™t môn võ công tà độc. HÆ¡n nữa lão phu còn phát hiện lão ta thưá»ng vào trong thạch thất lấy trá»™m những loại dược thảo quý hiếm, để dùng chúng trợ lá»±c trong việc luyện công.
Nghe đến đây, Hoắc VÅ© Hoàn chịu không được liá»n chen vào cắt ngang lá»i Tào Phác :
- Äó là môn võ công tà độc gì?
- Lão phu cÅ©ng không biết môn võ công đó tên gá»i là gì. Nhưng phương pháp luyện tập vô cùng bẩn thỉu. Bằng cách hút lấy chân âm cá»§a các thiếu nữ. Sau đó dùng dược thảo Ä‘iá»u hòa nguyên dương. Äây là tà đạo bí pháp dùng để tăng cưá»ng ná»™i lá»±c.
- Thế tiá»n bối không có ngăn cản lão ta lại hay sao?
- Sao không? Nhưng đáng tiếc, khi ta phát hiện được thì đã quá muộn. Tà công của lão đã gần luyện thành rồi. Lúc đó ta sợ không thể khống chế được lão, cho nên đàng phải dùng Bách Túc thảo pha vào trong chậu nước tắm của lão...
Hoắc VÅ© Hoàn lên tiếng há»i :
- Cái gì gá»i là Bách Túc thảo?
- Äó là má»™t loại thuốc kịch độc, màu trắng không mùi và khó phát hiện được. Ngưá»i trúng độc cÆ¡ thể sẽ bị thối rá»­a ra, nhưng không há» nguy hiểm tánh mạng. Äây là vì ta còn nghÄ© đến tình huynh đệ. Chỉ muốn chế phục nhằm phế bá» võ công cá»§a lão ta. Nên không giết chết lão.
Hoắc VÅ© Hoàn há»i :
- Tại sao lại phải hạ độc vào trong chậu nước tắm?
- Bởi vì trước khi luyện công, nhất định phải tắm rửa sạch sẽ. Hạ độc bằng cách này dễ dàng thành công hơn. Nhưng thật không may, hôm đó lão ta đổi ý muốn gội đầu trước...
Hoắc Vũ Hoàn thất thanh la lên :
- Trá»i!
Tào Phác lại kể tiếp :
- Trong lúc tên a hoàn múc nước xối lên đầu lão ta, thì tóc lão ta rụng rơi xuống. Lão hét lên một tiếng rồi lập tức đẩy tên a hoàn rơi vào trong chậu nước...
Kết quả tên a hoàn chết thảm. Lão ta cÅ©ng bị tổn thương phần đầu và trước ngá»±c. Vì địch không lại Thanh Hồng kiếm cá»§a ta, nên lão mang thương tích tìm đưá»ng tẩu thoát. Khi đó ta lập tức xách kiếm Ä‘uổi theo, ra đến cá»­a thì ta bắt kịp lão.
Hoắc VÅ© Hoàn nôn nóng quá, lại há»i :
- Thế rồi lão tiá»n bối xá»­ trí lão ta như thế nào?
Tào Phác thở đài đáp :
- Lúc ấy ta quyết tâm vì nghÄ©a mà diệt đại há»a. Dùng gia pháp giết lão, nhưng lão đã quỳ xuống van xin ta tha mạng cho. HÆ¡n nữa lão còn lấy cái chìa khóa ra há»§y bá» ngay trước mặt ta, thá» rằng sẽ đổi há» và vÄ©nh viá»…n không trở vá» lại Äồng NhÆ¡n huyện...
Hoắc VÅ© Hoàn vá»t miệng :
- Thế là tiá»n bối lại má»m lòng?
Tào Phác không trả lá»i, chỉ nói tiếp vá»›i giá»ng buồn buồn :
- Ta thấy lão đã bị thương nặng như thế, nên có phần do dá»± chưa ra tay. Äúng ngay lúc ấy, đột nhiên có bốn năm tên cao thá»§ xuất hiện, cướp lão ta Ä‘i mất... Từ đó đến nay đã hÆ¡n mưá»i mấy năm, lão ta chưa má»™t lần trở vá» Äồng NhÆ¡n huyện.
- Lão ta tuy không có trở lại Äồng NhÆ¡n huyện, nhưng ở tại Lan Châu lại mở má»™t hiệu thuốc tên là Äồng NhÆ¡n đưá»ng. HÆ¡n thế, lão ta vẫn còn giữ nguyên tên há» cÅ©. Việc này tiá»n bối có được biết hay không?
Tào Phác đáp :
- Việc đó lão phu đương nhiên là biết, nhưng kẹt ná»—i tổ tiên đã Ä‘i huấn, không cho phép con cháu rá»i khá»i Äồng nhÆ¡n huyện. Vì vậy ta cÅ©ng chẳng còn cách nào khác.

Hết hồi 15.
Tài sản của phamhau1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãëàìóð, ãèòàðû, äæèíñû, èãðóøêè, èíöåñò, êðåäèòû, ïåñåí, îíïìí, îòå÷åñòâà, nam kim thach, òàíöåâ, ðàáîòó, ÷àñîâîé



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™