Hoàng Kim Slime trong trạng thái trái bóng chạy trối chết, nhanh chóng chui vào lrong lòng Cao Lôi Hoa.
Ồ?
Cao Lôi Hoa tiếp được Cầu Cầu béo mập. Nghi hoặc nhìn thằng nhóc này, lão Cao nhớ rõ vừa rồi Cầu Cầu bay lên trời đánh nhau với gã long kỵ sĩ cười Bạch Ngân long của Liên Minh Thương Nghiệp mà. Vậy mà bây giờ Cầu Cầu lại bị con Bạch Ngân long đuổi té khói??
Chẳng lẽ Cầu Cầu thua? Cao Lôi Hoa nhìn con Bạch Ngân long trên trời. cái này không có khả nâng- lấy thực lực của Cầu Cầu, đừng nói là một con Bạch Ngân long. Cho dù bảy tám con cũng không xi nhê với nó chút nào.
-Gừ-
Bạch Ngân long rống lớn lên. đôi mắt mộng mơ đầy nước mắt nhìn chằm chằm Cầu Cầu trong lòng Cao Lôi Hoa. Trong ánh mắt tràn đầy sự phức tạp. Mà hình như là u oán, đúng vậy. chính là u oán nhìn Cầu Cầu trong lòng Cao Lôi Hoa.
Cầu Cầu chui vào trong lòng Cao Lôi Hoa. Sau đỏ dùng hai cái cánh nhỏ với bàn tay nhỏ che đôi mắt của mình lại. Cu cậu không muốn nghe, không muốn nhìn đây mà. Hic. chơi hoa hoa tàn, quất ngựa truy phong.
Tuy vậy. Vẫn he hé khẽ tay nhìn trộm cô nàng mỹ long Bạch Ngân trên trời.
Thực không khéo. Tầm mắt của Cầu Cầu lại đụng phải đôi mắt tràn đầy u oán của cô nàng mỹ long xinh đẹp trên không kia.
- Slim—me!
Cầu Cầu hoảng hốt kêu thầm. Có thể nghĩ cu cậu đang nói hai chữ 'toi rồi'. Lỡ liếc phải ánh mắt của Bạch Ngân long. Cầu Cầu vội vàng dùng hai cái tay nhỏ che kín lại. không dám nhìn nữa. Nếu bây giờ dịch ra tình trạng của Câu Câu theo tâm trạng của nhân loại thì cu cậu đang trong trạng thái rất khẩn trương.
Cao Lôi Hoa có chút khó hiểu nhìn Cầu Cầu tròn mắt u oán trên trời kia.
- Chủ nhân. Muốn ta kéo con Bạch Ngân long này xuống đây không?
Thủ lĩnh tộc Độc Nhãn cự nhân A Nặc nói với Cao Lôi Hoa. Cánh tay của hắn giơ cong lên. Làm một động tác tuyệt đẹp của một vận động viên thể hình. Lúc này hắn muốn khoe cơ bắp rất đẹp của mình. Sau đó hắn định làm một động tác của vận động viên ném tạ. Hắn muốn ném rớt con Bạch Long trên cao này.
- Cứ để vậy đi.
Cao Lôi Hoa nói. Trực giác nói cho lão Cao. chuyện lần này không đơn giàn à nha.
-Vâng!
A Nặc gật gật đầu, không nhìn con Bạch Ngân long trên trời nữa.
Lúc Bạch Ngân long xuất hiện trên bầu trời thành Nạp Tư. Tất cả viện quân của Liên Minh Thương Nghiệp đều nhìn lên con Bạch Ngân long này. Cự long là Bạch Ngân long của kỵ sĩ đế quốc Liên Mình Thương Nghiệp chúng ta! Lúc mà binh lính Liên Minh Thương Nghiệp nhìn tháy Bạch Ngân long trên bầu trời thì đều vui mừng hưng phấn lên. bọn họ đã nhìn thấy niềm kiêu ngạo của bọn họ, niềm tự hào, vũ khí tối thượng của bọn họ. của đế quốc, long kỵ sĩ! Việc nhìn thấy Bạch Ngân long đã dấy lên hy vọng cuối cùng trong lòng các binh sĩ của viện quân.
Nhưng mà tiếc thay bọn họ còn không biết, long kỵ sĩ của bọn họ tại mấy phút trước đã anh dũng hy sinh dưới hơi thở của Cầu Cầu.
Đôi mắt của Bạch Ngân long nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cao Lôi Hoa và Cầu Cầu đang núp trong lòng hắn.
- Ngươi, cái tên này. Đồ vô sỉ, ngao- Trên không trung, Bạch Ngân long hét to với Cầu Cầu.
- À Nghe vậy, Cầu Cầu nhanh chóng chui rúc vào trong lòng lão Cao hơn. chỉ lộ ra cái mông nhỏ bé của mình ra ngoài.
- Ngươi muốn tránh cơn phẫn nộ của Bạch Ngân long ta sao?
Bạch Ngân long thấy Cầu Cầu núp hon nữa thì không khỏi tức giận, vừa nói liền phun cho lão Cao một ngụm long tức. Thân là Băng Sương cự long biến dị. long tức của Bạch ngân long nguy hiểm hơn của Băng Sương cự long rất nhiều, long tức của nó được xưng là lạnh nhất trên thế gian. không độ tuyệt đối. lúc này trong con giận dữ long tức của Bạch Ngân long có thể đóng băng cả ngọn núi lửa đang phun trào.
Hơn nữa phạm vi ra đòn của cô nàng Bạch Ngân long này rất lớn. Vừa xấu hổ cừng con giận dữ chiếm đầy đầu. Bạch Ngân long căn bản không khống chế được phạm vi ra đòn của mình- long tức lạnh giá bao trùm tất cả mọi người trong thành Nạp Tư.
Long tức lạnh giá từ trên trời rơi xuống, thế như thác đổ về phía Cao Lôi Hoa. Dọc đường đi, long tức đóng băng hơi nước trên không; tạo thành những bông tuyết lạnh giá rơi xuống!
Nhưng khi long tức này còn cách đỉnh đầu Cao Lôi Hoa tầm một ngàn mã bộ thì đột nhiên dừng lại
-Bùm!!
Một tiếng sấm vang lên. Bầu trời trong xanh đột nhiên xuất hiện một tia sét tím to lớn! Đồng thời. lúc long tức đến gần Cao Lôi Hoa thì tia lôi quang này nhanh chóng phóng lên đón đầu, sau đó như một con mãng xà, quấn lấy luồng hơi thở này.
Tia lôi quang màu tím đó cực kỳ bá đạo, long tức như thanh gỗ mục bị tia lôi quang cuốn nát- tan thành từng mảnh khí nhỏ rồi biến mất trong không khí.
- Không, không cỏ khả năng!
Trên bầu trời, Bạch Ngân long tạm dừng tay. cô nàng mỹ long này hoảng sợ nhìn khuôn mặt Cao Lôi Hoa. Một đòn tấn công toàn lực của cô nàng lại bị một tia lôi quang bé nhỏ. nhìn yếu ớt như thế phá tan thành mảnh vụn sao?!
Hơn nữa. trên người người này không hê phát ra một chút lực lượng nhỏ bé nào. Có thế cảm thấy những lôi quang này không do người này khống chế, mà hình như đang tự bảo vệ cho người này!
Căn bản không cần ra lệnh- nhưng lôi quang này đã tự phá hư long tức đẽ bảo vệ Cao Lôi Hoa!
Sau khi cắn nát long tức xong. Tia lôi quang đỏ cũng không có tan biến mất. Vô số lôi quang xuất hiện như những con rắn nhỏ lượn lờ quanh người Cao Lôi Hoa. Giống như nếu có người nào gây bất lợi, lại gần Cao Lôi Hoa thì sẽ bị những lôi quang này cắn nát.
Bạch Ngân long chao mình trên không. Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cao Lôi Hoa. Đồng thời dùng ánh mắt không cam lòng nhìn cái mông béo ú đang lộ ra trong lòng Cao Lôi Hoa.
- Cái con bò sát này! Ngươi muốn tìm đến cái chết hả?
Cao Lôi Hoa nhìn con Bạch Ngân long trên trời nói. Hắn nheo mắt lại một đường; nhìn thấy ánh mắt này, mọi người có thể nghĩ đến một kẻ sát nhân đang dùng lưỡi dao sắc bén chuẩn bị cứa cái cần cổ yêu quỷ của anh.
Ánh mắt sắc bén như lười dao đó làm Bạch Ngân long giật nảy mình. Cả người đơ trên không, không dám động đậy chút nào!
- Cái con bò sát này. nếu ngươi chọn đúng lúc mà ta đây nhẫn nại nhất thì chúc mừng ngươi. Ngươi đã làm được!
Cao Lôi Hoa giơ tay phải chỉ vào Bạch Ngân long trên trời kia.
Nhất thời Bạch Ngân long cảm thấy không khí xung quanh mình giống như là bùn đất khô cứng lại, áp lực đè lên trên nhưng cái vây làm chúng muốn dựng cả lên. Đây là một sự sợ hãi đến từ trong tiềm thức!
Cao Lôi Hoa tùy hướng giơ tay phải lên. Lập tức lôi quang như nhận được tín hiệu định vị. nhanh chóng bò lên trên tay Cao Lôi Hoa rồi như một ngọn mâu phóng vút lên chồ Bạch Ngân long!
Ánh mắt Bạch Ngân long lộ ra sự sợ hãi- nàng có thể thây được. lôi mâu này có thể dễ dàng đâm thủng vảy người nàng.
- Slim, slime!
Ngay tại lúc Cao Lôi Hoa ra tay giáo huấn con Bạch Ngân long này một chút. Thì cu cậu Cầu Cầu khẽ kêu. dùng móng vuốt nhỏ bé của mình kéo cánh tay phải của Cao Lôi Hoa lại.
- Hả? Cầu Cầu? Lão Cao dừng động tác lại, nhìn về phía cu cậu.
Cầu Cầu chỉ chỉ con Bạch Ngân long trên không trung, sau đó nhìn Cao Lôi Hoa mà lắc lắc đầu. Ý bảo Cao Lôi Hoa không nên làm cô nàng mỹ long trên không đó bị thương.
- Không càn ngươi giả bộ tiếc thương!
Nhưng kỳ quái là cô nàng Bạch Ngân long cũng không hề cảm kích. Mà giọng nói cùa nàng mang theo một sự u oán cùng cực:
Quả nhiên, sáu tên quyền sư khi quay đầu lại thì phát hiện thân vương Peter Larsen cháy đen toàn thân nằm vật trên mặt đất hoàn toàn giống như bị sét đánh.
Bên cạnh thi thể, Focus đã hạnh phúc tới ngất đi nằm một bên~.
Sáu gã quyền thủ nhìn Peter Larsen đồng thời thở dài.
- Thế nào? Chúng ta còn muốn đánh sao?
Cao Lôi Hoa híp mắt nhìn sáu gã hỏi.
- Không cần, Cao Lôi Hoa tiên sinh.
Gã lớn Tuồi nhất thở dài:
- Cố chủ thuê huynh đệ sáu người chúng ta đã chết, như vậy nhiệm vụ của chúng ta coi như là thất bại. Một khi đã như vậy cũng không cần phải cùng tiên sinh liều mạng nữa. Chúng ta chỉ là lính đánh thuê, không phải là thủ hạ bán mạng thay hắn. Hơn nữa...
Hắn dừng lại mốt chút rồi nói:
- Cho dù là sáu người chúng ta hợp lực cũng chưa chắc là đối thủ của Cao Lôi Hoa tiên sinh.
- Đã như vậy, nơi này vốn không còn chuyện của các vị nữa.
Cao Lôi Hoa mỉm cười.
- Ân tình này của Cao Lôi Hoa tiên sinh, sáu huynh đệ chúng tôi sẽ nhớ kỹ.
Tráng hán cảm kích nói:
- Chúng tôi cũng không dám quấy rầy tiên sinh nữa! Chúng ta đi!
Sáu gã tráng hán nói xong, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng ly khai khỏi chốn thị phi.
Đám tiểu binh trong đại sảnh cũng nhanh chóng như bầy chim tan giã! Thân vương Peter Larsen đã chết, sáu đại cao thủ lại đã bỏ đi. Bọn họ đương nhiên cũng phải chạy trốn.
Kỳ thật nếu đối phương không phải Cao Lôi Hoa, những tiểu binh này còn có thể thay Peter Larsen báo thù. Nhưng hiện tại, sự khủng bố của Cao Lôi Hoa đã bày ra trước mắt, quyền thứ nhất đánh bay nhiều người như vậy, quyền thứ hai lại đánh hôn mê nhiều người như thế. Bọn họ sớm đã bị dọa đến vỡ mật rồi. Căn bản là không có ý định liều mạng với Cao Lôi Hoa, thân vương Peter Larsen vừa chết, đám tiểu binh đành tan đàn xẻ nghé!
Cao Lôi Hoa cũng không ngăn cản bọn họ chạy đi, ra tay với đám lâu la này là việc vừa tốn sức lại không được lòng người, người hắn cần xử lý chính là Peter Larsen. Ngoài ra, có thể Cao Lôi Hoa sẽ đi làm thịt hai con trai của Peter Larsen. Chúng có thể sẽ là một phiền toái lớn trong tương lai.
Bây giờ phủ thân vương không còn một bóng người ngoài thi thể Peter Larsen và Focus đang hôn mê. A, còn có một đống binh linh đang té xỉu ngoài đại sảnh.
Cao Lôi Hoa đi tới gần Focus, mắt nhìn tên trung niên này. Nêu đã đi theo Peter Larsen, tức là thân tín. Người như vậy, không lưu lại được!
Cao Lôi Hoa liền sát lại Focus, ngồi chồm hổm xuống dưới, nhẹ nhàng vỗ một chưởng vào người hắn, một đạo lôi quang nháy mắt tiến vào trong cơ thể của Focus, thăm dò sinh mệnh hắn.
Giải quyết hết thảy, Cao Lôi Hoa khẽ cười khẩy. Nhiệm vụ đã hoàn thành! Sau đó là có thể chuẩn bị về nhà.
Đúng lúc này, một âm thanh rất nhỏ truyền vào tai Cao Lôi Hoa, hắn khẽ cau mày. Thanh âm kia từ phía sau bồn hoa truyền tới.
- Ai?!
Cao Lôi Hoa nhìn bồn hoa hét lớn một tiếng.
Tức thì Cao Lôi Hoa nghe thấy một âm thanh khe khẽ. Sau đó một bóng người gầy yếu từ trong bụi cỏ đi ra ngượng ngùng cười nói:
- Ha ha, xin chào.
- Ngươi là ai?
Cao Lôi Hoa lạnh nhạt hỏi.
- Ngài, ngài đừng hiểu lầm. Tôi không phải cùng phe với bọn họ.
Tên gầy yếu vội vàng giải thích.
- Nói, ngươi là ai!
Cao Lôi Hoa lại nghiêm nghị hơn. Đồng thời trên tay phải xuất hiện một chùm lôi quang.
- Đại nhân, tôi là Lam Bạch, là một mạo hiểm giả, thật sự, tôi không phải là đồng bọn với họ. Tôi bị bọn họ bắt tới đây!
Tên gầy nhom ngừng lại, hắn chỉ vào thi thể Focus nói:
- Chính là hắn, là hắn bắt tôi tới đây! Ngài xem, hiện tại trên tay tôi vẫn còn dấu vết dây thừng trói này!
Tên Lam Bạch, gầy yếu chỉ tay vào phần bị dây thừng buộc.
- Hắn? Bắt ngươi? Vì cái gì?
Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn tên gầy này.
- Tôi, tôi. Ai!
Hắn thở dài:
- Tôi nói cho ngài, nhưng ngài phải giúp tôi giữ bí mật này.
- Ta không có hứng thú cùng ngươi nói điều kiện.
Trong mắt Cao Lôi Hoa hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
- Tôi nói, tôi nói!
Hắn cười khổ nói:
- Là bởi vì tôi biết một di tích bí mật từ thời thượng cổ, bọn họ muốn moi bí mật này từ tôi.
Cao Lôi Hoa nhíu mày:
- Chứng cớ đâu, xuất ra bằng chứng đi.
- Được rồi.
Hắn cắn chặt răng, sau đó hắn sò mó vào một lỗ thủng trên quần áo, không ngờ lấy ra một cuốn da thú thật lớn! Hóa ra hắn mặc áo da không có đầu có cuối không ngỡ là một cái không gian trang bị (giống nhẫn không gian).
Phát hiện ánh mắt kỳ quái của Cao Lôi Hoa, hắn cười ha hả nói:
- Chúng tôi luôn đôi mặt với nguy hiểm, trên người dù sao cũng phải có chỗ cất giấu đồ vật chứ, nếu không mọi thứ chúng tôi lấy được đều bị đoạt đi rồi. Như lần này, bọn họ căn bản không thể tưởng tượng được lỗ thủng trên quần áo của tôi lại là một không gian lớn. Lần này, bọn họ bắt tôi đến cũng chính là vì bức tranh da thú này.
Cao Lôi Hoa giương mắt nhìn bức tranh, nhìn qua đích xác đây là một tầm da có niên đại khá lâu:
- Được rồi, ngươi có thể đi rồi.
Cao Lôi Hoa vỗ một cái lên người Lam Bạch. Không ai để ý thấy một tia lôi quang mỏng manh từ tay Cao Lôi Hoa đi vào thân thể tên mạo hiềm giả này.
Tia lôi quang này tạm thời cũng sẽ không làm tổn thương hắn, nhưng chỉ cần Cao Lôi Hoa muốn, nó có thế lấy tinh mạng Lam Bạch trong nháy mắt. Không chỉ vì Cao Lôi Hoa sợ phiền toái, có ai có thể từ một tấm da thú liền lập tức phán định người trước mắt là thiện hay ác không? Đây cũng chỉ là đề phòng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì.
- ???
Anh mắt Lam Bạch lộ vẻ không thể tin được:
- Ngài, cứ như vậy cho tôi rời đi à? Không phải nói đùa đấy chứ! Đây chính là bản đồ di tích thượng cổ! Có nó là có thể tiến vào di tích thượng cổ đấy!
- Tìm thấy rồi thì sao?
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng nói:
- Ta lại không nghĩ sẽ tới địa phương đó.
- Đại ca, vào đó có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy!
Bóng người nhỏ gầy có chút khó tin nhìn Cao Lôi Hoa.
- Ta không thiếu tiền.
Cao Lôi Hoa thản nhiên nói.
- Kìa đại ca, còn nữa, có thể có được rất nhiều rất nhiều trang bị đỉnh cấp nữa! Thậm chí có cả thần khí!
Tên gầy nhỏ dùng ánh mắt tinh quái nhìn phản ứng của Cao Lôi Hoa.
- Với thực lực của ta, không cần đến vũ khí gì cả.
Cao Lôi Hoa thản nhiên nói.
- A chờ một chút, có thể tìm được pháp quyết tu luyện thời thượng cổ đấy! Đấu khí thượng cổ mạnh hơn rất nhiều so vói hiện tại!
Tên Lam Bạch gầy nhom này vẫn chưa từ bỏ ý định.
Cao Lôi Hoa nhíu mà, hắn không tu luyện cái gì gọi là đấu khí mà chính là tu luyện dị năng, thế giới này có người có thể dậy hắn dị năng sao? Buồn cười, Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Ta không có hứng thú với mấy thứ này.
- A! Ông trời ơi, trên thế giới này lại có người như vây à.
Hắn buồn bực nói:
- Tôi chỉ là muốn cùng ngài đi thám hiểm di tích thượng cổ này, thực lực của ngài vừa rồi tôi cũng thấy được, lúc ngài dùng một quyền đánh bay đám binh lính, tôi thật sự vất vả lắm mới thoát được. Tôi nghĩ, có cường giả như ngài cùng đi làm việc sẽ dễ hơn rất nhiều. Bằng thực lực của ngài hơn nữa cộng thêm kinh nghiệm mạo hiểm của tôi, chúng ta nhất định có thể thành công!
- Ta không có hứng thú.
Cao Lôi Hoa một mực bác bỏ:
- Tốt lắm, ngươi đã không có quan hệ với Peter Larsen, vậy ngươi có thể đi. Ta cũng phải quay về, không để người trong nhà lo lắng.
Nói xong, Cao Lôi Hoa cũng không quay đầu lại, chạy về hướng nhà mình.
Đối với lời nói của tên gầy Lam Bạch, Cao Lôi Hoa cũng tin đến bẩy phần, tuy nhiên hắn tạm thời không rảnh cùng hắn đi mạo hiểm gì đó. Hắn còn muốn đi Vong Linh cốc một chuyến, ở nơi đó có 'Âm Hồn thảo' vạn ác có thể khiến xử nữ có thể sinh ra sữa được!
Đêm, càng yên tĩnh! Bầu trời vẫn đầy sao, nhưng dường như thật sự thiếu đi rất nhiều so với trước.
Cao Lôi Hoa mỉm cưỡi, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Ngay tức khác, hắn trở nên ngây dại!
Bởi hắn thấy được hình ảnh mỹ lệ nhất đời này - Tĩnh Tâm đang lẳng lặng tựa ở cái cây cạnh cửa, gió thổi làm mái tóc dài màu xanh nước biển càng thêm quyến rũ. Có lẽ do mệt nhọc, nàng đứng tựa vào thân cây mà ngủ. Từng nhịp thở đều đặn truyền đến tai Cao Lôi Hoa.
Giờ khắc này, Cao Lôi Hoa dường như cảm thấy cực kì hạnh phúc. Hắn nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Tĩnh Tâm, lẳng lặng ngồi một bên ngắm nàng. Tĩnh Tâm bây giờ thật giống một nữ thần sắc đẹp...
Chương 400: Dưa hái xanh không ngọt, nhưng ta có thể thêm đường
Nghe Bạch Ngân long trên trời hét rồng một câu như thể, tất cả mọi người đầu trố mắt, trên khuôn mặt mọi người đều giống như bị muốn cười mà cười không nổi.
Ðồng thời, trong đầu mọi người đầu hiên lên một cảnh tượng khung khiếp ở trên trời cao- lúc mà cả hai đang đánh nhau phía trên. Một con Tứ Dực Ngân Long cười khà khà đầy đôc ác đang thực hiên một hành vi cưỡng bức một cô nàng Bạch Ngân long nhở bé đáng yêu.
Ôi!
Cô nàng Bạch Ngân long này thật đáng thương. Ðó là tất cả hình mà mọi người liên tưởng được Sau khi nghe cô nàng Bạch Ngân
long này hét lên theo kiểu đại loại: Anh phải có trách nhiệm, anh. . .XXX... em!
Kỳ thật cái này cũng không trách bọn họ. Dù sao vừa rồi những lời nói của Bạch Ngân long rất dễ làm cho mọi người nghĩ đên “chuyên lớn' đã xảy ra trên trời cao, hic, có ai ở trên đó làm chứng cho Cầu Cầu đâu?!
Tư đầu đến cuối, cung chỉ có Cầu Cầu biết, nhưng mà cu cậu vô tội, vô số tội mà, cu cậu mới chỉ làm có một động tác với cô bé thôi, hôn kiểu mỹ ý, đưa lưỡi liếm một cái trong miệng cô nàng mỹ long kia thôi mà.
Bởi lúc cô nàng mỹ long đó xuất hiên, đã làm Cầu Cầu nhớ đến một hương vị khó quên- Quả long tiên!
Mùi cua qua Long tiên giống như là ma túy,khiến cho thân thể của Cầu Cầu không sao chịu sự không chế cua bản thân, cứ chạy đến nơi phát ra hương vị đầy quyên rũ đó. (CÓ thể nghĩ đó là hương Vị của xử long).
Ma quá trình tiến đến mùi hương quyến rũ đó, Câu Cầu đã phải chịu bao nhiêu là sóng gìó, bị bao nhiêu lần sắp thành công mà ruồi đến phá!
Cuối cùng, nhờ vào thực lực hùng mạnh cua mình, Cầu Cầu đầy vất vả phá tan mọi chướng ngai vật đật đến đỉnh núi Olympia. Hơn nữa khi lại gần chỗ phát ra mùi hương quyến rũ đó, Cầu Cầu chỉ vươn lưỡi ra liếm một chút. Lấy hạnh phúc cả đời của chủ nhân Cao Lôi Hoa mà thề, Cầu Cầu thực Sự chỉ liếm có một chút thôi! Thât sự đó! Nếu hạnh phúc cả đời của chủ nhân mà không đáng tin, vây Cầu Cầu có thể lấy luôn hanh phúc cả đời của thằng cha Sáng Thế thần mà thề luôn, thât sự hắn chỉ liếm có một chút thôi mà.
Nhưng vấn đế lai nằm ở chỗ là nơi của Cầu Cầu liếm! Nơi đó, chính là miệng của cô nàng xinh đẹp Bạch Ngân long.
' Ðối với một cô nàng cự long gìn gìữ hết mực thì hành đông này khác nào đánh mất trinh tiết cả đời của mình!
Vì thế, Bạch Ngân long khi bị xâm phạm thì phát ra tiếng gầm nộ!! Tiếng kêu gào vang điếc tai Cầu Cầu ở bên!
Tiếng kêu phẫn nộ này làm cho Cầu Cầu bừng tỉnh khỏi hương vị quyến rũ ngọt ngào của quả long tiên!
Sau khi tinh lai, việc đầu tiên mà Cầu Cầu phát hiện là trước mặt cu là một con Bạch Ngân long! Hơn nữa ánh mắt cự long nhìn chằm chằm vào mình. Càng làm cho Càu Cầu khó hiểu là thần sắc phức tạp trong đôi mắt nhìn mình đó, nào là phẫn nộ à? Hận à? Hay thẹn thùng? Dù sao thì ánh mắt này cực kỳ phức tap.
- Gìết ta, hoặc là cưới ta!
Bạch Ngân long nghiến răng, Sau đó mở miệng khoe cái răng nanh trăng toát nói với Câu Cầu!
- Hừ!
Cầu Cầu thuần khiết bất ngờ dựng người khi nghe thấy con Bạch Ngân long này nói. Cưới nàng? Sao có khả năng cơ chứ?!
Cầu Cầu chưa từng nghĩ viêc mình phải cưới một sinh vật gìống cái. Tuy mùi nước miếng nước dãi của cô nàng Bạch Ngân long này làm Cầu Cầu hoài niệm. Nhung lởi nói của Bạch Ngân long thât sự làm cho Cầu Cầu thuần khiết bị dọa chết khiếp.
Né ra một bên, viêc đầu tiên của Cầu Cầu là nhanh chóng hô một cái dọt, biến thành Hoàng Kim Slime liền. Sau đó bằng tốc đô nhanh nhất bay nhanh về phía Cao Lôi Hoa.
Nhưng đời nào cô nàng Bạch Ngâm long chịu bò qua cho Cầu Cầu dễ dàng như vậy chứ, tuy rằng sợ hãi khi nhìn thây Cầu Cầu đột nhiên từ một con Tứ Dực Ngân Long biến thành Hoàng Kim Slime, nhưng quyết tâm không đổi, nhanh chóng đuổi theo Cầu Cầu.
- Cầu Cầu. Ngươi, đã làm gì nàng thế?
Lão Cao lôi Cầu Cầu từ trong lòng ra, bêu mặt vào mà cu cậu hỏi.
Cái móng vuốt nhỏ bé của Cầu Cầu bắt đầu gãi đầu, sau đó Cầu Cầu chỉ lên Bạch Ngân long đang lượn bay trên trời, rồi chỉ chỉ vào mình, làm một cái đông tác liếm thành thục.
- Liếm?
Cao Lôi Hoa nhíu mày hỏi tiếp:
- Ngươi liếm nàng?
- Vâng.
Cầu Cầu gật gật đầu, nhỏ gìọng đáp.
- Hon nữa, còn liếm vào miệng của ta.
Trên bầu trời, Bạch Ngân long cũng gật đầu, nhẹ giọng bổ sung một chút, chỉ một chút thôi, nhưng nhiều vần đề lắm đó.
Bởi đối với nàng mà nói. Liếm là hành vi thân mạt nhất của nàng đối với những người thân yêu nhất, hơn nữa, Cầu Cầu lai liếm miệng của nàng. Ðó là nơi mà ngay cả người thân của nàng cũng không được liếm. Nàng xin chỉ vào danh nghĩa của Long thần mà thề. Ðó là nơi mà chỉ có người yêu của nàng được thân mật mà thôi.
Long tính bản dâm. Nhung mà vật cực tất phản. Trong cái đám dâm loạn long tộc, ngẫu nhiên sẽ xuấtt hiên một số sinh mênh cự long coi trọng trinh tiết của bản thân.
Ma cô nàng Bạch Ngân long nước mặt, chính là loại thứ hai, cực kỳ coi trọng trinh tiết.
Mà đôi với những cô nàng ngây thơ vô sô tội này thì viêc liếm miệng cô nàng, khác nào đã cướp đi trinh tiết của cô nàng .... ..
Cho nên nàng mới nói ra một câu kinh điển: Gìết nàng, hoặc là cưới nàng. xem ra trinh tiết của Bạch Ngân long này ngang cơ với mấy cô ả thời phong kiến Trung Quốc, quý như mạng sống!
Lão Cao lẩm bẩm, Sau đó nhìn Cầu Cầu trong lòng mình. Khóe miệng mim cười, hắn ngẩng đầu nhìn cô nàng Bạch Ngân long trên bầu trời:
- Gìết ngươi cũng không thực tế cho lắm, vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đấy, Cầu Cầu ngăn ta ra tay.
Nói xong, lão Cao chỉ vào Hoàng Kim Slime Cầu Cầu trong lòng mình.
- Cho nên. Ta nghĩ. Ta có thể để cho Cầu Cầu cưới ngươi. Ok?
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu cười nói. Bạch Ngân long nghe thấy thế thì sắc mặt hoãn xuống. Nàng gật đầu cái lụp.
- Nhưng Cầu Cầu nhà ta cũng không phải Cự Long, có lẽ ngươi chưa biết nhi. Cao Lôi Hoa cười nói.
- Ta biết, hắn là Tứ Dực Ngân Long, một trong các loai á Long. Trên không trung, Bạch Ngân long đáp.
- Á long? xem như vậy đi.
Lão Cao cười ha ha, hắn cũng không có nói bản thể của Cầu Cầu là Hoàng Kim Slime.
Có lẽ đây là một chút tâm tư cả Cao Lôi Hoa. Cự long là một chủng tôc kiêu ngao. Bọn họ tuyệt đối sẽ không để vào mắt một loài sinh vât trong đáy xã hôi như Slime tý nào.
Hè hè. Về sau cũng đừng có trách ta không nói trước với ngươi nha. Nhìn Bạch Ngân long trên bầu trời. Trong lòng lão Cao cười đểu: Ta đã nói cho mà ngươi biết rồi đó, Cầu Cầu không phải Cư long. Hề hề!
- Quyết định vậy đi, cứ quyết định vậy đi! Gìọng nói của Cao Lôi Hoa êm tai lạ thường:
- Ngươi là người nhà nào trong tôc cự long vậy. Ðể mấy ngày sau ta mang Cầu Cầu qua
làm lễ ra mắt!
- Băng Sương cự long tôc!
Cái đầu nho nhỏ của Bạch Ngân long cũng không suy gì nhiều, thành khẩn gạt gù khai báo.
Ðạt thành hiêp nghị. Bạch Ngân long trên trời và Cao Lôi Hoa nở nụ cười khoái trá .... ..
-Ca0 Lôi Hoa lão ca. Ngươi không nên làm vây. Phải biết miễn cưỡng không có hạnh Phúc.
Cầu Cầu cẩn thẩn nói từng chữ với Cao Lôi Hoa. Gìọng nói rất nhỏ. Chỉ mỗi Lôi Hoa cùng Câu Cầu nghe được mà thôi. Cầu Cầu đã sớm biết nói tiếng người, nhưng mà cu cậu không thích nói mà thôi.
- Ò? Như thế nào vậy? Cầu Cầu không thích Bạch Ngân Long à? Lão Cao cười xấu xa hỏi đểu.
- Ta cũng nàng không có khả năng hanh phúc đầu. Ta cùng nàng căn bản không có cảm tình. Cầu Cầu nhỏ gìọng nói.
- Không cảm tình? Bà nội. Ngươi cũng biết cái từ 'không cảm tình' này sao. Ta đây hỏi ngươi nhé. Nếu không có cảm tình, ngươi đi cưỡng hôn nàng làm gì?
Cao Lôi Hoa nghiến răng ken két nói với Cầu Cầu:
- Hà hà, không có cảm tình thôi mà, có thể chậm rãi mà bồi dưỡng nhé, không vội. Không vội! Hè hè!
- Lão ca, chụyên không phải như ngươi tưởng tượng đâu. Ta không phải cưỡng hôn nàng. Ta chỉ liếm một chút, hic~ a ~
Cầu Cầu vội vàng gìải thích, nhưng phát hiện càng gìải thích thì càng không ổn:
- Lão ca. Tóm lại, ép quá thì khoai không nhừ!!
- Hè hè, không có việc gì, không có việc gì. Dưa hái xanh không ngọt. Nhưng ta có thể thêm đường vào mà!
Cao Lôi Hoa cười xấu xa nói.
- Lão ca, ngươi sẽ hối hận!
Cầu Cầu đưa móng vuốt chỉ trời, Vội la lên:
- Ta thè. Ngươi đến lúc đó nhất định sẽ hối hận!
- Ta hối hận cái gì? Muốn trách thì trách nhà ngươi không không đi liếm miệng con gái nhà người ta làm gì, gìờ ta phải làm gì đây hả? Dưới tình huống này ngươi bảo ta làm gì? Chằng lẽ giết con mà ngươi ta bịt đầu mối à?
Cầu Cầu không nói gì. Chui vào trong lòng Cao Lôi Hoa không nhúc nhích. Cao Lôi Hoa không có phát hiện, khóe miệng của Cầu Cầu cong một cách đầy quỷ dị, Cầu Cầu cười thực gìan trá .......
Trên bầu trời, Bạch Ngân long chậm rãi hạ xuống chỗ Cao Lôi Hoa. Ðồng thời những chiếc vảy sáng rực lên, Bạch Ngân long biến thàm một cô nàng đáng yêu ngay trên không, cự long trưởng thành có thể biến thành người, quả nhiên không gìả.
Nhẹ nhàng mà vỗ về Câu Cầu. Nụ cười xấu xa trên khuôn mặt Cao Lôi Hoa bỗng thành cười khổ. Tuy Cầu Cầu rất cường đai, nhưng sự thât Cầu Cầu là Slime không thể thay đổi
được. Khó có dịp mỹ long dâng đến cửa. Thât sự Cao Lôi Hoa không muốn bỏ lỡ đợt này, thưc sự lão Cao cũng không muốn Cầu Cầu đi lấy một cô nàng Slime. Cho nên cho dù Cầu Cầu không đồng ý. Lão Cao cũng không muốn buông tha cô nàng mỹ long dâng đến tận cửa
Thế này .... ..
Trong lúc Cao Lôi Hoa đang chìm vào trong suy nghĩ thì. ..
Cơ hội tốt!! Lúc lực chủ ý của Cao Lôi Hoa tâp trung vào viêc suy nghĩ làm sao để cho Cầu Cầu cưới cô nàng mỹ long thì sáu bóng người của Liên Minh Thương Nghiêp đã tìm được thời cơ tốt! Ánh mắt sáu người nhìn Cao Lôi Hoa như trai quân đội sáu tháng không thấy gái!
Bọn họ cho rằng đây là một cơ hôi ngàn năm. Ngay sau đó, sáu người nhanh chóng theo sáu hướng bao thùm trân thể vây kín Cao Lôi Hoa.
Lúc này sáu người, trong mắt nhân loại đã đạt đến đỉnh cao cực hạn! Cả sáu di chuyển tạo thành những tàn ảnh, vây quanh Cao Lôi Hoa.
- Ngu ngốc.
Cao Lôi Hoa cười lạnh nói. Ơ trong mắt của Cao Lôi Hoa. Sáu người này chậm như những con rùa đua đường trường. Mà Cao Lôi Hoa, không phải là thỏ mà là tên lửa.
Trong không khí phát ra những âm thanh lụp bụp. Lôi nguyên tố lâp tức xuất hiên quanh người Cao Lôi Hoa, giống như những con báo trong tư thế vồ mồi.
Căn bản không cần lão Cao phải ra tay làm gì. Chi cần có người muốn tấn công Cao Lôi Hoa đến gần lão Cao trong một khoảng cách nhất định thì những lôi quang sẽ tư đông xuất hiên. không cho phép người nào thương tổn đên Vị thần của chúng! Lôi quang tím bầm này sáng rực cả nửa bầu trời! Đâu là uy lực khi mà chúng giận dữ, khi có kẻ đám mao pham vị thần của chúng!
Sau đó, sáu cái bánh khét lẹt xuất hiên, rơi bịch xuống đất .... .
- Muốn tấn công chủ nhân vĩ đai của chúng ta sao.
Gìọng nói như tiếng Sét gìữa xuân của những Đôc Nhãn cự nhân vang lên ầm ầm. Trong mắt bọn họ tràn ngập hơi thở điên cuồng.
- Các thú nhân đã dọn dẹp xong xuôi chưa thế? Cao Lôi Hoa quay đầu về phía hoàng cung hỏi.
- Một vạn chiên sĩ thú nhân đã dọn đẹp chuẩn bị xong rồi. . .Tướng quân Bố Lỗ Tư đã bắt đầu dẫn bọn họ đi về đế quốc Bỉ Mông thông qua truyền tống trận rồi.
Huyết kỵ tướng Ca Ðức nhẹ nhàng rút trường kiếm, bởi vì bản cảm thấy chuyện tiếp theo mà chủ nhân sẽ làm.
- Ðược rồi. Chúng ta có thể đi được rồi.
Con mắt màu đen Cao Lôi Hoa quét ngang dọc qua đám viện quân của Liên Minh Thương Nghiêp nói:
- À quên, trước khi đi. vì hành vi vừa rồi của bọn họ, ta muốn làm chút chuyện ....
Sáng sớm, ánh mặt trời giống như một chiếc bánh nướng đỏ rực bị người ta ném lên không.
Những tia ban mai chiếu xuống làm Tĩnh Tâm mơ màng tinh giấc. Nhẹ nhàng dụi dụi hai mắt, nàng không ngờ rằng hôm qua mình lại tựa vào trên cây cứ thế ngủ đứng cả đêm.
Tĩnh Tâm bĩu môi nhìn về phía trước, tức thì hình ảnh Cao Lôi Hoa đang ngủ say sưa hiện lên trong mắt nàng, điều này khiến nàng cảm thấy an tâm. Sáng sớm tinh mơ lại phát hiện mình vẫn còn ở đây, nàng còn tưởng rằng Cao Lôi Hoa chưa trở về, bẩy giờ thấy hắn đã trở lại, nàng cũng yên tâm. Khóe miệng Tĩnh Tâm lộ ra nụ cười xinh đẹp. Không ngờ mình đã đứng ngủ ở đây cả đêm vậy mà lúc tỉnh lại thấy tên ngốc kia lại cũng ngủ ngay trước mặt. Nhìn Cao Lôi Hoa chống cằm mà vẫn ngủ rất say sưa. Tĩnh Tâm đột nhiên nảy ra ý tưởng nghịch ngợm. Nàng ngồi xổm xuống trước người Cao Lôi Hoa, sau đó ngắt một nhánh cỏ nhỏ trên mặt đất... ....
- Đừng~~ đừng nghịch.
Đang ngủ say Cao Lôi Hoa đột nhiên cảm thấy mũi ngứa ngáy, theo bản năng phất phất tay kêu một tiếng đầy bất mãn. Tuy nhiên hắn lại vung tay đang chống cằm ngủ nên đầu Cao Lôi Hoa bị gật mạnh một cái.
- A? Sáng rồi sao?
Cao Lôi Hoa xoa nhẹ mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Liền đó hắn thấy Tĩnh Tâm đang cầm cọng cỏ ngoáy ngoáy mũi hắn mà cười.
- Ủa?
Cao Lôi Hoa không dám tin dụi mắt thêm lần nữa! Đúng vậy! Bộ dáng nghịch ngợm trước mắt thật sự là Tĩnh Tâm! Khống nghĩ tới băng lãnh như nàng cũng lộ ra loại thần thái nghịch ngợm này!
Nhìn đến vẻ mặt Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm lập tức thấy hành vi mình dường như có chút không bình thường. Nàng cuống quít ném cọng cỏ trong tay đi, nhẹ nhàng cười với Cao Lôi Hoa.
- Buổi sáng an lành, Tĩnh Tâm!
Cao Lôi Hoa gãi đầu mình, rồi nhìn mặt trời:
- Ôi! Đã qua sáu giờ rồi sao?
Tĩnh Tâm nhẹ nhàng cười, gật gật đầu.
- A!
Cao Lôi Hoa đứng lên, lười biếng bẻ lưng một cái, lập tức cả người kêu 'rắc rắc'. Ngủ ngồi một đêm, xương cốt đều đã tê rần hết cả.
- Thoải mái quá!
Ưỡn lưng xong Cao Lôi Hoa than nhẹ một tiếng: "Đúng rồi, sau khi Tĩnh Tâm ăn xong bữa sáng, ta có thể đi xem Vong Linh cốc thế nào". Cao Lôi Hoa nói với Tĩnh Tâm:
- Chờ tôi trở lại sẽ cho có một niềm vui bất ngờ!
Tĩnh Tâm nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa, sau đó gật gật đầu.
- Vậy nhé! Ta đi chuẩn bị bữa sáng đây! Không ngờ có ngày Cao Lôi Hoa này lại ngủ quên!
Cao Lôi Hoa của nở nụ cười tươi, nhanh chóng phóng về phòng bếp... ...
******************
Đã 6 giờ, lại như cũ, chạy bộ năm cây số. Nguyệt Nhi đáng thương lại mọt lần nữa "nô tì" trên lưng của Cao Lôi Hoa.
Sau khi về tới nhà, ba đứa nhỏ đều nhìn chằm chằm vào Cao Lôi Hoa.
- Ủa? Làm sao vậy? Sao nhìn chú chằm chằm thế?
Cao Lôi Hoa sờ sờ khuôn mặt trẻ hơn so với tuổi của mình, chẳng lẽ dính cái gì sao!
- Ba!
Saga đột nhiên ngẩng đầu lên, bất tri bất giác nó đã gọi bằng danh từ kia:
- Có phải người giết Peter Larsen thân vương không?
Saga vừa nói xong, cả ba đứa nhỏ liền cùng nhau nhìn Cao Lôi Hoa. Vừa rồi, ra ngoài chạy bộ nơi nơi đều truyền tin thân vương Peter Larsen chết thảm trong đại sảnh. Ba đứa nhỏ liền liên tưởng ngay tới Cao Lôi Hoa.
- A!
Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu, sau đó nghiêm túc nói:
- Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói lung tung nha! Mấy cháu nói như vậy là không đúng đâu đấy! Tuy rằng ngày hôm qua chú đi thăm hỏi Peter Larsen thân vương, tuy nhiên hắn chết không liên hệ gỉ với chú à nghen! Sẽ nhanh thôi, rồi các cháu sẽ thấy Phó viện trưởng Robinhood sẽ chịu trách nhiệm về tội danh này! Cho nên vụ án của thân vương không có quan hệ gì với chú đâu!
- Ặc~~
Cả ba đứa nhỏ đều bất mãn rên lên, quả nhiên, Peter Larsen là do Cao Lôi Hoa tiễn đi Tây Thiên! Nhưng trên danh nghĩa mà nói, tội đanh này không đổ lên đầu Cao Lôi Hoa!
**************************
Tin thân vương Peter Larsen vinh dự làm khách Vip lên gặp Quang Minh thần nhanh chóng truyền đi khắp đế đô, nhất thời không khí đế đô trở nên căng thẳng hẳn! Nhưng lại kéo theo một tin khác lan truyền nhanh hơn ra cả nước !
Sau khi thăng chức, phó viện trưởng Học viện Ma Võ Thánh Peter Robinhood liền mở tiệc chiêu đãi. Tại bữa tiệc, Robinhood vẻ mặt thập phần thương tiếc đối với chuyện "chết ngoài ý muốn" của Peter Larsen.
Dưới đây là bài phát biểu vô sỉ của Phong chi Kiếm thánh Robinhood trong lễ hội:
- Khụ khụ! Các bạn hữu, các tiểu thư, mọi người đều khỏe cả chứ! Ta chính là Phong chi Kiếm Thánh Robinhood nổi tiếng trên đại lục, hóa thân của anh tuấn cùng hiệp nghĩa, trí tuệ cùng mỹ mạo (màn yy tiếp tục, xin không viết thêm vào). Hôm nay xin được phát biểu đôi câu! Đối với việc tinh anh của đế quốc - tên ngốc Peter Larsen thân vương chết đi, ta đành bất đắc dĩ đứng ra gánh vác trách nhiệm. Chuyện này là cực kỳ nghiêm túc! Tại cả mọi người biết tênPeter Larsen này không ngờ lại dám mang theo nhân mã đến gây rối, thân là phó viện trưởng học viện, ta đương nhiên phải có trách nhiệm cho hắn một chút kỷ niệm. Mọi người nói xem có phải không?
Phía dưới liền đồng thanh ủng hộ, Robinhood lại càng thỏa mãn nói tiếp:
- Cho nên ta liền cho hắn một kiếm để làm kỷ niệm. Không nghĩ tới ta cũng già mất rồi, tay chân lại không còn linh hoạt cho lắm! Ngay lúc ta chuẩn bị cho hắn chút 'quà lưu niệm' thì tay chân lại run lên, không cẩn thận làm vết thương thành ra quá sâu! Cho nên, đối với cái chết của Peter Larsen thân vương, ta sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm.
- Robinhood đại nhân thiện lương, anh minh thần võ!
Mọi người phía dưới càng thêm kích động! Thật là anh hùng quá, còn có thể chủ động gánh vác sai lầm của mình! Thành ra hình tượng Robinhood trong mắt người dân đế đố lại cao lên không ít!
- Và bởi vì ta cảm thấy vô cùng sấu hổ trước cái chết của Peter Larsen thân vương. Cho nên ta quyết định, tha thứ đại tội bất kính của hắn đối với Học viện Ma Võ Thánh Peter!
Robinhood bày ra bộ dáng từ bi hỉ xả nói!
- Robinhood đại nhân quả là từ bi vô cùng!
Những kẻ hâm mộ phía dưới lại được một phen kích động, thật giống như mấy fan cuồng, tín nhiệm một cách mù quáng!
Vài người của Quang Minh đế quốc nghe Robinhood lên tiếng liền cười khổ không thôi, tuổi quá lớn? Chém hơi sâu một chút? Không cẩn thận khiến giết chết thân vương Peter Larsen? Trước tiên khoan nói tới Robinhood hắn hiện giờ sinh long hoạt hổ, tinh thần tràn trề, sau nữa hắn đường đường là một Kiếm Thánh, thì làm sao lại không có khả năng không khống chế độ chuẩn xác của kiếm.
Quan trọng nhắt là, thi thể thân vương Peter Larsen rõ ràng là kiệt tác ma pháp lôi hệ! Cộng với lời tường thuật của mấy tên gia binh may mắn còn sống cả Quang Minh đế quốc tự nhiên đoán được Peter Larsen thân vương bị thích khách giết vào đêm qua. Mà thủ phạm có lẽ có quan hệ nhất định nào đó với hai vị viện trưởng.
Nhưng Phong chi Kiếm Thánh lại chính mồm đứng ra nhận là do một kiếm không cẩn thận ngày hôm qua gây nên? Cả đám người Quang Minh đế quốc không nói thêm được gì, ngược lại còn phải phối hợp với Robinhood hắn, lặp tức che dấu cái chết của thân vương Peter Larsen đi!
Ngoại trừ làm như vậy, Quang Minh đế quốc còn có thể thế nào nữa chứ? Phong chi Kiếm Thánh nói lão không cẩn thận chém chết Peter Larsen. Lão có năng lực thế nào ? Chẳng lẽ còn có thể đi bắt lão? Huống chi lại nói là do Peter Larsen quá khích, dẫn người tiến vào Học viện Ma Võ Thánh Peter điều tra. Học viện không trở mặt với Quang Minh đế quốc đã là tốt lắm rồi chứ đừng nói đi điều tra lại!
Cuối cùng một điểm tương đối trọng yếu, Peter Larsen tuy là thân vương, nhưng bởi vì hắn luôn kiêu ngạo nên cũng không có thân thiết mấy với tầng lớp thượng lưu của Quang Minh đế quốc. Cho nên chuyện này cũng không ai ra mặt thay hắn cả.
Cuối cùng, cả hai bên Học viện Ma Võ Thánh Peter cùng Quang Minh đế quốc đều tận tâm áp chế, thành ra chuyện này cứ như vậy mà kết thúc. Toàn bộ Quang Minh đế đố một lần nữa lại yên tĩnh trở lại... ...
- Cao Lôi Hoa huynh đệ, đi đường cẩn thận! Sự an toàn của các em học sinh trong chuyến đi tới Vong Linh Cốc này đều trông cậy ở cậu cả!
Robinhood tỏ vẻ đầy nhiệt thành, cùng Cao Lôi Hoa chào tạm biệt. Nhìn vẻ mặt buồn bực của Cao Lôi Hoa, Robinhood thầm đắc ý: "Hắc, đừng tưởng rằng đạo sư danh dự của học viện dễ làm như thế! Cho dù là ngươi có khô đến mấy, thì hai lão già đã thành tinh như chúng ta cũng ép ngươi ra mỡ".
Cao Lôi Hoa vừa nghe được tiếng nói của phó viện trường đại nhân, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện. Lẽ ra phó viện trường Robinhood đừng thể hiện quá sốt sắng trong lời nói thì có khi Cao Lôi Hoa thật sự là đã không nghĩ ra chuyện này - trên người Nguyệt Nhi còn không có trang bị một kiện ma pháp nào cả. Đây gọi là lông dê thì ở trên thân dê mà ra, cái pháp bảo hệ quang minh này xem ra phải trông chờ vào hai vị viện trưởng đại nhân này rồi. Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn hai vị viện trưởng đang đắc ý, lộ ra nụ cười tà ác.
Hai vị viện trưởng đại nhân tạm thời còn chưa biết là ngay sau đó Cao Lôi Hoa kia sẽ ngấm ngầm gõ cây gậy trúc vào đầu họ.
- Ấy da! Hai vị viện trưởng đại nhân, tôi có chút việc làm phiền hai vị. Là chuvện có liên quan đến chuyến đi đến Vong Linh cốc lần này.
Cao Lôi Hoa cười cười nhìn hai vị viện trương đại nhân nói.
- Chuyện về Vong Linh Cốc ấy hả? Không sao, cứ nói đi. Chỉ cần là việc có thể làm thì ta sẽ cố gắng hết sức .
Phó viện trường Robinhood phản ứng rất mau lẹ, lời nói trước đó không lâu của Cao Lôi Hoa đã lập tức bị hắn đẩy trở lại. Hay cho một cái "chỉ cần", hơn nữa lại còn là "cố gắng hết sức" nữa chứ. Lão đem nguyên xi máy từ của Cao Lôi Hoa "luộc" lại thành của mình. (Từ đây có thể thấy vì sao nạn sách lậu ở thời đại này lại rầm rộ như thế!)
- Đương nhiên, việc này nhất định các ngài có thể làm, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!
Cao Lôi Hoa cười hắc hắc nói với viện trưởng:
- Hôm qua vì tôi bận quá nên quên mất không chuẩn bị một kiện trang bị quang minh hệ cho Nguyệt Nhi. Việc này, các ngài xem có thể giúp đỡ được không?
Hai tay Cao Lôi Hoa không ngừng xoa xoa, cười hắc hắc đầy bỉ ổi với hai vị viện trưởng.
Viện trưởng Solomond cau mày:
- Cái này thì...trong lúc nhất thời mà bảo ta xuất ra trang bị quang minh hệ thì thực sự là khó khăn đấy, dù sao thì ta là pháp sư lôi hệ. Trên người cũng không có trang bị gì thuộc hệ quang minh cả.
Robinhood vội vàng nói:
- Đừng nhìn ta, ta là một Kiếm thánh phong hệ thì ta cần trang bị quang minh hệ làm quái gì.
Ánh mắt của Cao Lôi Hoa vẫn nhìn chằm chằm vào hai người. "Hừ hừ, nếu các ngươi không cho ta trang bị thì ta cứ ngắm các ngươi đến phát ngượng lên thì thôi, xem thử da mặt các ngươi dày hơn da mặt ta không?"
- Được rồi, được rồi. Xem như là ta sợ ngươi rồi.
Solomond bắt đắc dĩ tháo ra một cái bao cổ tay mà mình vẫn đeo với bộ dáng ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa. Cái bao cổ tay này tương đối là một trang bị quang minh thực dụng, trong số nhiều trang bị quang minh hệ thì cũng được xem là có chút danh tiếng. Tên của nó là "Quang Minh thủ hộ". Bên trên cái bao cổ tay này còn có thêm phòng ngự ma pháp cao cấp "Quang minh thuẫn" và trị liệu ma pháp "Trì dũ thuật". Đối với một ma pháp sư, đặc biệt là ma pháp sư dưới thánh giai mà nói, quang minh chi thuẫn này thực sự là rất có ích. Nguyên nhân là vì ma pháp trên trang bị đều là dạng thuẫn pháp. Bao cổ tay này là do Solomond chuẩn bị trang bị trước khi trở thành "thánh" cấp, sau khi lên thánh cấp rồi thì cũng không dùng tới nữa. Nhưng vì đeo lâu như thế đâm ra có nhiều cảm tình, nên nếu không phải vì Cao Lôi Hoa cứ nhìn lão như sói đói nhìn mồi thì lão cũng luyến tiếc chưa chắc xuất ra.
- Được rồi, tuy rằng hơi cũ, nhưng cũng tạm được. Không còn thời gian rồi, không làm phiền các vị nữa.
Cao Lôi Hoa cầm lấy bao cổ tay rồi chạy theo đội ngũ.
"Phù, còn may còn may" Solomond hí hửng xoa xoa cái nhẫn trên tay mình: "Bảo bối này không bị hắn phát hiện ra."
Robinhood cũng xoa xoa cái đai lưng, cũng lộ ra thần sắc tương tự.
**********************************************
Nguyệt Nhi nhìn Cao Lôi Hoa bỗng nhiên lại chạy trở về, nghi hoặc hỏi
- Ba, vừa rồi ba quay lại làm gì thế?
- Hắc, nhìn xem chú cho cháu cái gì đây này.
Cao Lôi Hoa đưa ra bao cổ tay quang minh kia, tuy rằng không biết bao cổ tay này cụ thể là dùng để làm gì, nhưng nếu là do Solomond mang trên tay thì nhất định là hàng tốt rồi. Pháp sư thánh cấp mà có thể mang thứ đồ rẻ tiền trên người thì có khác gì chuyện đi chơi gái mà cầm vài xu lẻ đâu chứ? Ai!
- Oa! Là quang minh thủ hộ ư! Loại bao cổ tay này trên đại lục tổng cộng cũng chỉ có mười cái là cùng. Con mới chỉ gặp qua cái ở trên tay viện trưởng thôi.
Nguyệt Nhi vui vẻ tiếp nhận cái bao cổ tay này, nàng lập tức nghĩ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn lên Cao Lôi Hoa hỏi:
- Ba, cái này không phải là cái ở trên tay viện trưởng đấy chứ?
- Nó đấy!
Cao Lôi Hoa cười cười nói:
- Chính nó đấy!
- Ba... không phải là ba bắt chẹt viện trưởng đấy chứ.
Nguyệt Nhi cảm thấy chuyện này có chút khó tin, nàng kỳ thực không thể nghĩ ra, vì cái gì mà hai vị viện trưởng đại nhân như thần linh kia lại có thể có thái độ tốt như thế với Cao Lôi Hoa. Quả thực là có điểm hơi thái quá... Tình hình này thì bao cổ tay này có đến chín phần là Cao Lôi Hoa bóp cổ siết họng viện trưởng mà lấy về rồi.
- Này, này nói chú bắt chẹt là không đúng rồi!
Cao Lôi Hoa búng cái lỗ tai của Nguyệt Nhi.
- Phải nói là viện trưởng đại nhân rất quan tâm đến Nguyệt Nhi của nhà chúng ta, cứ nhất định dúi cho chú. Chú đã nói là không cần rồi, nhưng ông ấy cứ nhất định đưa nó cho chú. Thật là một vị viện trưởng quá tốt. Nguyệt Nhi à, sau này có gặp viện trưởng thì ngoan ngoãn gọi một tiếng gia gia nhé, đúng một cụ già quá tốt mà.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Nhi đỏ hồng lên, tiếp nhận cái Quang minh thủ hộ, trong lòng không sao nghĩ ra được là vì cái gì mà hai vị viện trưởng đó căn bản là không thể nào quen biết Cao Lôi Hoa lại có thể đối xử quá tốt với Cao Lôi Hoa như vậy?
Kỳ thực, hai vị viện trưởng đại nhân kia sở dĩ đối đãi với Cao Lôi Hoa "thiện lương" như vậy tất nhiên là có nguyên nhân. Đầu tiên là vì cái thực lực cấp bẩy của Cao Lôi Hoa. Tuy rằng Cao Lôi Hoa cũng chưa biểu hiện ra thực lực của mình thế nào, nhưng đều là ở bậc bẩy, hai vị viện trưởng kia tự nhiên có thể cảm thấy trên người Cao Lôi Hoa là khí thế của cường giả cấp bảy. Tiếp theo, hai vị viện trưởng tuổi tác nay đã cao. Nhưng hiện tại, Học viện Ma Võ Thánh Peter lại không có một cường giả bậc bẩy nào đến chống đõ cho. Đứa con Luke của Robinhood đã là một dạng thiên tài, nhưng cũng dừng ở bậc sáu đã nhiều năm. Bậc bảy, dù sao không phải nói có mà có được. Cho nên hai vị viện trưởng đều có suy nghĩ lôi kéo Cao Lôi Hoa về chung con thuyền Học viện Ma Võ Thánh Peter này. Học viện Ma Võ Thánh Peter nhất định phải có sự uy trấn và tài năng của thánh cấp mới tiếp tục có chỗ đứng tại thế giới này.
- Cảm ơn cha.
Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nói với Cao Lôi Hoa. Không biết từ lúc nào, bọn trẻ đã muốn bỏ bớt cái chữ "vú em" trước tên của Cao Lôi Hoa đi.
- Ngốc ạ, ta là vú em cơ mà. Là vú em thì còn cảm tạ ta làm gì.
Cao Lôi Hoa cười vo đầu Nguyệt Khi. Nhớ lại lúc mới theo Tĩnh Tâm về nhà, khi Nguyệt Nhi nhìn thấy hắn, câu đầu tiên chính là "công tử bột". Nói thật, thật sự rất khó so sánh Nguyệt Nhi ở thời điểm đó với Nguyệt Nhi bây giờ.
Vong Linh Cốc cách Học viện Ma Võ Thánh Peter cũng không quá xa, nhưng bởi vì lần này đi đều là ma pháp sư nên tốc độ vẫn chậm lại. Đợi cho đến khi nhìn thấy mục tiêu thì đã là buổi chiều rồi.
- Đạo sư Luke, giáo chủ Ngô Thiên, đạo sư Cao Lôi Hoa, các học sinh đều có chút mệt mỏi rồi, chúng ta có thể nghỉ ngơi một lúc được không?
Diệp Diễm lau mồ hôi trên mặt nói với ba người bọn Cao Lôi Hoa.
Ngô Thiên nhìn trời rồi gật gật đầu:
- Thời gian cũng không còn nhiều nữa, mọi người nghỉ ngơi một lúc, ăn một chút gì đi, một canh giờ sau chúng ta vào cốc. Hy vọng chúng ta không phải ở over night tại Vong Linh cốc, mà Vong Linh cốc dường như cũng không phải là nơi tốt để làm nhà nghỉ đâu.
Ngô Thiên hài hước nói, nhưng câu nói hài hước của hắn cũng đề tỉnh mọi người. Thời gian trôi qua rất nhanh, nghỉ ngơi tốt thì sẽ không phải tốn phí thời gian. Đêm tối là thế giới của vong linh, ở lại qua đêm ở Vong Linh cốc sẽ không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Sau nửa canh giờ nghỉ ngơi, tất cả học sinh lại đề nghị vào cốc.
Ngô Thiên lộ ra một tia mỉm cười, sau đó gật gật đầu, ý bảo có thể vào cốc rồi.
Cao Lôi Hoa kéo tay Nguyệt Khi đứng lên. Cao Lôi Hoa không thích Ngô Thiên, vì cái tên Ngô Thiên đẹp mã này rõ ràng rất có tâm kế. Ví dụ ngay như vừa rồi, một câu nói của hắn có vẻ hài hước nhưng trên phương diện tâm lý lại khiến học sinh khẩn trương hẳn lên.
Cao Lôi Hoa nhẹ lắc đầu, quên đi, dù hắn có tâm kế đi nữa cũng không phải chuyện của mình. Chỉ cần Ngô Thiên không sử dụng cái tâm kế này với Cao Lôi Hoa thì mỗi sáng hắn vẫn sẽ bình yên làm cái động tác khoái khẩu thứ tự của đời người trong căn phòng nhỏ xinh xắn.
Cao Lôi Hoa vỗ về Nguyệt Nhi:
- Phải vào cốc rồi. Chuẩn bị tốt chưa?
Nguyệt Nhi thấp giọng nói:
- Cha, con có hơi sợ. Nghe nói ở trong Vong Linh cốc đều là xương khô.
- Đừng sợ, còn có ta ở đây cơ mà.
Cao Lôi Hoa cười, siết chặt tay Nguyệt Nhi.