giữa thành phố tấp nập và nhộn nhịp theo giai điệu của cuộc sống, một ngày mới bắt đầu khi sương còn lờ mờ trên những con phố vắng. Tôi bước vào một quán cafe ở một góc đường. Một quán cafe trang trí theo phong cách lãng mạng của người Pháp, những bức tranh thời phục hưng của những thiên tài người Ý.
Tôi chọn cho mình một chổ sát cạnh cửa sổ, nhìn ra thành phố. Một người phục vụ lập tức đến và lịch sự đưa tôi thực đơn. Anh ta ăn mặc không khác gì một quý ông lịch lãm. Tôi nhìn thực đơn một lượt và gọi tách cafe nóng để khởi đầu ngày mới.
Tôi nhẹ lướt ngón tay mình lên tấm trãi bàn, tôi thực sự thích nó. Nó mịm màng và trơn láng, cảm giác như làn da một người phụ nữ tuyệt trần, trên bàn lại có một lọ hoa thủy tinh, cắm vào đó là chỉ duy nhất một bông hoa hồng đang nghiên mình như nhìn ra cửa sổ.
Tôi nhìn theo bông hoa, và thấy một chiếc BMW màu đen lướt qua và bỏ lại sau lưng là nhiều người đang cố đi thật nhanh nhưng không phải là chạy, chỉ là họ cố đi thật nhanh.
Rồi bên ngoài kia, một người con gái như thể từ vô định xuất hiện. Nàng đứng trước mặt tôi, và cả hai chỉ cách nhau bằng một tấm kính. Tôi mỉm cười chào nàng, nhưng thật tiếc rằng, chỉ mình tôi thấy được nàng. Nàng dừng lại và chỉnh sửa trang phục, mái tóc vàng như ánh sáng bình minh xõa dài, gió thổi qua và nàng có vẻ hơi cau có. Nàng nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó, nàng đưa tay lên và xem đồng hồ. Tôi vẫn nhìn nàng theo từng hành động, hẳn là nàng đang đợi chờ ai đó. Nàng khẽ bối rối chạm vào mái tóc mình. Rồi sau đó... một bài tay nhẹ nhàng che đôi mắt nàng. Tôi thấy sau nàng là một người đàn ông, anh ta như thể mỉm cười và hít lấy mùi hương quyến rũ từ nàng. Nàng lại từ từ đưa tay áp vào bàn tay ấy. Tôi khẽ gật đầu, và họ đã tìm thấy nhau. Nàng xoay người và cả hai cùng nở nụ cười hạnh phúc. Nàng gục đầu vào ngực người đàn ông, còn anh ta thì vùi mặt mình vào mái tóc dài óng ả của nàng.
Tôi mỉm cười và bàn tay khẽ gõ nhịp theo bản nhạc mà quán cafe vừa mở, Sad Angel.
Tôi lại nhìn ra thì thấy anh ta, rút trong túi áo mình ra một món quà. Hộp quà màu đỏ và có ruy băng trắng. Nàng mỉm cười và chàng thì nhẹ mi lên má nàng. Sau đó cả hai cùng bước đi.
Một nốt khóa son để bắt đầu cho một bản nhạc.
Một nụ hôn bắt đầu cho một tình yêu tuyệt vời.
Tôi nhìn theo xa xa thì thấy nàng kéo cái ruy băng và thả nó xuống đường. Ca nhân thì tôi thấy nó thật không hay chút nào, nhưng với những con người đang yêu thì tôi nghĩ không nên làm cụt hứng lúc này. Nàng mở hộp quà và ánh mắt lộ sự bất ngờ, nàng ngửa đầu và tặng anh ta một nụ hôn vào môi. Cả hai như bất động giữa thành phố nhộn nhịp.
Cái ruy băng rơi xuống đường, và nó cũng như lướt qua cái không gian nhộn nhịp đó và... không ai để tâm tới nó, trừ một người. Một người công nhân vệ sinh đã già, râu ông ta rậm rạp. Gương mặt khắc lên những cực nhọc, nhưng vẫn rất yêu quý cuộc đời. Ông ta nhìn xung quanh như đang tìm người thả chiếc ruy băng ở đây, nhưng có lẽ không thấy. Ông ta lại cuối mình nhặt cái ruy băng trắng lên, một người phụ nữ lớn tuổi dẫn theo con chó yêu quý của bà ta đi ngang trước mặt ông.
Rồi xa xa lại có bé gái tay ôm con sư tử bông, cô bé mỉm cười nhìn thẳng về phía tôi. Chẳng rõ trẻ con có khả năng nhìn xuyên kính một chiều hay không, nhưng tôi vẫn bị cô bé xóay vào và ngượng ngùng, tôi cuối đầu xuống.
Nhưng nốt nhạc đầu tiên trên bản nhạc bắt đầu.
Tôi lại nhìn lên, bà cô bé đang mua cho cô bé một trái bong bóng hình gương mặt cười màu vàng, và cuối người trao vào tay cô bé. Người đàn ông bán trái bong bóng cũng cừơi rạng rỡ và nói gì đó, tôi nghĩ là những lời thật tốt đẹp.
Nhưng có vẻ bé gái không thích cái bong bóng, cô bé trao lại cho người bà, và người bà trao lại cho người bán bóng. Chỉ có điều, người bán bóng thì lại không nhận lại, đơn giản chỉ là vì ánh mắt anh ta đang mãi nhìn theo một người phụ nữ.
Nàng thật đẹp, dáng người mãnh mai và kiều diễm bước đi trên phố. Ánh mắt nàng chợt nhìn vào người bán bóng và khiến anh ta tê cứng. Không thể rời khỏi nàng dù một giây.
Dòng nhạc thứ hai được bắt đầu.
Người phụ nữ đó với đôi giày cao gót nàng nhanh nhẹn bước qua một đám trẻ, và chúng cũng bị nàng cuốn hút. Tôi mỉm cười nghĩ rằng trẻ con thời nay thật là thú vị.
Nốt khóa lại bắt đầu cho dòng nhạc mới
Trên phố có một người thanh niên, anh ta có một vẻ đẹp phong trần. Và cả hai đi ngang qua nhau. Nàng nhìn và mỉm cười với anh ta, còn người thanh niên thì có vẻ lạnh lùng nhìn nàng rồi quay đi, hoặc đơn giản là anh ta cũng như sợi ruy băng kia vậy, lơ là mọi thứ xung quanh mình.
Anh ta bước đi và lướt qua người đàn ông ăn mặc lịch sự, ánh mắt người thanh niên trở nên giảo hoạt. Anh ta quay nhìn người đàn ông, vừa thấy người kia đặt chiếc cặp xuống đất để nghe điện thọai. Thì người thanh niên quay lại giựt lấy cái cặp rồi quay người chạy thật mau. Phải tới hai giây sau thì người đàn ông đang nghe điện thoại kia mới biết rằng mình bị cướp, tất nhiên là anh ta cũng đuổi theo. Tôi chán nãn và thở dài, ánh mắt cụp xuống.
Khi tôi ngước lên lại thấy một người phụ nữ, ăn mặt lịch sự. Trên tay cầm một sấp giấy. Gương mặt nàng cau có, vừa đọc là nhàu nát một tờ giấy và quăng ra sau lưng mình. Nàng chẳng quan tâm chuyện gì, xa xa có người đàn ông đang nghe điện thọai cũng nhìn theo nàng.
Tôi lại khẽ gõ theo nhịp điệu của bản nhạc sad angel.
Nàng vẫn bực bội, nhàu nát hết tờ này đến tờ khác. Khi người thanh niên ăn cướp khi nãy chạy hồng hộc qua nàng. Nàng cũng không để ý, và lại một cái ruy băng khác trong thành phố nhộn nhịp.
Tôi chau mày, không biết sao nàng lại có thể bực mình vào một ngày đẹp trời như thế này. Tôi lại nhìn theo nàng
Cuối cùng nàng cũng thoát ánh mắt mình ra khỏi những trang giấy, nàng ngửa đầu lên và thấy một nhóm những người diễn kịch câm. Người phụ nữ diễn kịch câm bôi trắng không mặt, và chỉ tô đen đôi môi, mắt, và lông mày.
Ở đó có 4 người,một người là người phụ nữ diễn kịch, một người có lẽ là đạo hồi đang đeo trước bụng mình một cái trống con, một người gãy guitar và đeo trên cổ mình là những cái kèn nhỏ nhỏ, người còn lại thì thổi một cái kèn trumbet.
Người phụ nữ hoa tay thật thú vị, gương mặt tuy là tô trắng những vẫn rất đầy cảm xúc. Một hồi sau thì người phụ nữ lịch sự kia cũng mỉm cười và nụ cười thật rạng rỡ.
Dòng nhạc mới lại bắt đầu.
Nàng vẫn cười theo từng cử chỉ của người diễn viên, và chính tôi cũng phải bật cười. Đến một đọan cao trào, nàng quăng luôn cả sấp giấy trên tay và che mặt cười một cách sảng khóai.
Bản nhạc sắp kết thúc.
Xa hơn chút ở chổ nhóm người diễn kịch, là một cô gái trẻ. Tay cô cầm một cành hoa cúc, mỉm cười nhìn xung quanh và đi trên phố, hướng tiến về quán cafe mà tôi đang ngồi. Nụ cười của cô gái thu hút người thanh niên đàn guitar trong nhóm kịch.
Cuối cùng bản nhạc kết thúc.
Cô gái lại đứng trước cửa kính quán cafe và nhìn xung quanh mỉm cười.
[YOUTUBE VIDEO]giữa thành phố tấp nập và nhộn nhịp theo giai điệu của cuộc sống, một ngày mới bắt đầu khi sương còn lờ mờ trên những con phố vắng. Tôi bước vào một quán cafe ở một góc đường. Một quán cafe trang trí theo phong cách lãng mạng của người Pháp, những bức tranh thời phục hưng của những thiên tài người Ý.
Tôi chọn cho mình một chổ sát cạnh cửa sổ, nhìn ra thành phố. Một người phục vụ lập tức đến và lịch sự đưa tôi thực đơn. Anh ta ăn mặc không khác gì một quý ông lịch lãm. Tôi nhìn thực đơn một lượt và gọi tách cafe nóng để khởi đầu ngày mới.
Tôi nhẹ lướt ngón tay mình lên tấm trãi bàn, tôi thực sự thích nó. Nó mịm màng và trơn láng, cảm giác như làn da một người phụ nữ tuyệt trần, trên bàn lại có một lọ hoa thủy tinh, cắm vào đó là chỉ duy nhất một bông hoa hồng đang nghiên mình như nhìn ra cửa sổ.
Tôi nhìn theo bông hoa, và thấy một chiếc BMW màu đen lướt qua và bỏ lại sau lưng là nhiều người đang cố đi thật nhanh nhưng không phải là chạy, chỉ là họ cố đi thật nhanh.
Rồi bên ngoài kia, một người con gái như thể từ vô định xuất hiện. Nàng đứng trước mặt tôi, và cả hai chỉ cách nhau bằng một tấm kính. Tôi mỉm cười chào nàng, nhưng thật tiếc rằng, chỉ mình tôi thấy được nàng. Nàng dừng lại và chỉnh sửa trang phục, mái tóc vàng như ánh sáng bình minh xõa dài, gió thổi qua và nàng có vẻ hơi cau có. Nàng nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó, nàng đưa tay lên và xem đồng hồ. Tôi vẫn nhìn nàng theo từng hành động, hẳn là nàng đang đợi chờ ai đó. Nàng khẽ bối rối chạm vào mái tóc mình. Rồi sau đó... một bài tay nhẹ nhàng che đôi mắt nàng. Tôi thấy sau nàng là một người đàn ông, anh ta như thể mỉm cười và hít lấy mùi hương quyến rũ từ nàng. Nàng lại từ từ đưa tay áp vào bàn tay ấy. Tôi khẽ gật đầu, và họ đã tìm thấy nhau. Nàng xoay người và cả hai cùng nở nụ cười hạnh phúc. Nàng gục đầu vào ngực người đàn ông, còn anh ta thì vùi mặt mình vào mái tóc dài óng ả của nàng.
Tôi mỉm cười và bàn tay khẽ gõ nhịp theo bản nhạc mà quán cafe vừa mở, Sad Angel.
Tôi lại nhìn ra thì thấy anh ta, rút trong túi áo mình ra một món quà. Hộp quà màu đỏ và có ruy băng trắng. Nàng mỉm cười và chàng thì nhẹ mi lên má nàng. Sau đó cả hai cùng bước đi.
Một nốt khóa son để bắt đầu cho một bản nhạc.
Một nụ hôn bắt đầu cho một tình yêu tuyệt vời.
Tôi nhìn theo xa xa thì thấy nàng kéo cái ruy băng và thả nó xuống đường. Ca nhân thì tôi thấy nó thật không hay chút nào, nhưng với những con người đang yêu thì tôi nghĩ không nên làm cụt hứng lúc này. Nàng mở hộp quà và ánh mắt lộ sự bất ngờ, nàng ngửa đầu và tặng anh ta một nụ hôn vào môi. Cả hai như bất động giữa thành phố nhộn nhịp.
Cái ruy băng rơi xuống đường, và nó cũng như lướt qua cái không gian nhộn nhịp đó và... không ai để tâm tới nó, trừ một người. Một người công nhân vệ sinh đã già, râu ông ta rậm rạp. Gương mặt khắc lên những cực nhọc, nhưng vẫn rất yêu quý cuộc đời. Ông ta nhìn xung quanh như đang tìm người thả chiếc ruy băng ở đây, nhưng có lẽ không thấy. Ông ta lại cuối mình nhặt cái ruy băng trắng lên, một người phụ nữ lớn tuổi dẫn theo con chó yêu quý của bà ta đi ngang trước mặt ông.
Rồi xa xa lại có bé gái tay ôm con sư tử bông, cô bé mỉm cười nhìn thẳng về phía tôi. Chẳng rõ trẻ con có khả năng nhìn xuyên kính một chiều hay không, nhưng tôi vẫn bị cô bé xóay vào và ngượng ngùng, tôi cuối đầu xuống.
Nhưng nốt nhạc đầu tiên trên bản nhạc bắt đầu.
Tôi lại nhìn lên, bà cô bé đang mua cho cô bé một trái bong bóng hình gương mặt cười màu vàng, và cuối người trao vào tay cô bé. Người đàn ông bán trái bong bóng cũng cừơi rạng rỡ và nói gì đó, tôi nghĩ là những lời thật tốt đẹp.
Nhưng có vẻ bé gái không thích cái bong bóng, cô bé trao lại cho người bà, và người bà trao lại cho người bán bóng. Chỉ có điều, người bán bóng thì lại không nhận lại, đơn giản chỉ là vì ánh mắt anh ta đang mãi nhìn theo một người phụ nữ.
Nàng thật đẹp, dáng người mãnh mai và kiều diễm bước đi trên phố. Ánh mắt nàng chợt nhìn vào người bán bóng và khiến anh ta tê cứng. Không thể rời khỏi nàng dù một giây.
Dòng nhạc thứ hai được bắt đầu.
Người phụ nữ đó với đôi giày cao gót nàng nhanh nhẹn bước qua một đám trẻ, và chúng cũng bị nàng cuốn hút. Tôi mỉm cười nghĩ rằng trẻ con thời nay thật là thú vị.
Nốt khóa lại bắt đầu cho dòng nhạc mới
Trên phố có một người thanh niên, anh ta có một vẻ đẹp phong trần. Và cả hai đi ngang qua nhau. Nàng nhìn và mỉm cười với anh ta, còn người thanh niên thì có vẻ lạnh lùng nhìn nàng rồi quay đi, hoặc đơn giản là anh ta cũng như sợi ruy băng kia vậy, lơ là mọi thứ xung quanh mình.
Anh ta bước đi và lướt qua người đàn ông ăn mặc lịch sự, ánh mắt người thanh niên trở nên giảo hoạt. Anh ta quay nhìn người đàn ông, vừa thấy người kia đặt chiếc cặp xuống đất để nghe điện thọai. Thì người thanh niên quay lại giựt lấy cái cặp rồi quay người chạy thật mau. Phải tới hai giây sau thì người đàn ông đang nghe điện thoại kia mới biết rằng mình bị cướp, tất nhiên là anh ta cũng đuổi theo. Tôi chán nãn và thở dài, ánh mắt cụp xuống.
Khi tôi ngước lên lại thấy một người phụ nữ, ăn mặt lịch sự. Trên tay cầm một sấp giấy. Gương mặt nàng cau có, vừa đọc là nhàu nát một tờ giấy và quăng ra sau lưng mình. Nàng chẳng quan tâm chuyện gì, xa xa có người đàn ông đang nghe điện thọai cũng nhìn theo nàng.
Tôi lại khẽ gõ theo nhịp điệu của bản nhạc sad angel.
Nàng vẫn bực bội, nhàu nát hết tờ này đến tờ khác. Khi người thanh niên ăn cướp khi nãy chạy hồng hộc qua nàng. Nàng cũng không để ý, và lại một cái ruy băng khác trong thành phố nhộn nhịp.
Tôi chau mày, không biết sao nàng lại có thể bực mình vào một ngày đẹp trời như thế này. Tôi lại nhìn theo nàng
Cuối cùng nàng cũng thoát ánh mắt mình ra khỏi những trang giấy, nàng ngửa đầu lên và thấy một nhóm những người diễn kịch câm. Người phụ nữ diễn kịch câm bôi trắng không mặt, và chỉ tô đen đôi môi, mắt, và lông mày.
Ở đó có 4 người,một người là người phụ nữ diễn kịch, một người có lẽ là đạo hồi đang đeo trước bụng mình một cái trống con, một người gãy guitar và đeo trên cổ mình là những cái kèn nhỏ nhỏ, người còn lại thì thổi một cái kèn trumbet.
Người phụ nữ hoa tay thật thú vị, gương mặt tuy là tô trắng những vẫn rất đầy cảm xúc. Một hồi sau thì người phụ nữ lịch sự kia cũng mỉm cười và nụ cười thật rạng rỡ.
Dòng nhạc mới lại bắt đầu.
Nàng vẫn cười theo từng cử chỉ của người diễn viên, và chính tôi cũng phải bật cười. Đến một đọan cao trào, nàng quăng luôn cả sấp giấy trên tay và che mặt cười một cách sảng khóai.
Bản nhạc sắp kết thúc.
Xa hơn chút ở chổ nhóm người diễn kịch, là một cô gái trẻ. Tay cô cầm một cành hoa cúc, mỉm cười nhìn xung quanh và đi trên phố, hướng tiến về quán cafe mà tôi đang ngồi. Nụ cười của cô gái thu hút người thanh niên đàn guitar trong nhóm kịch.
Cuối cùng bản nhạc kết thúc.
Cô gái lại đứng trước cửa kính quán cafe và nhìn xung quanh mỉm cười.
Cảm ơn bạn, mình thích thể loại âm nhạc này, cũng thích nhưng câu chuyện ngăn như thế này. Chỉ một nhát cắt giữa cuộc sống muôn hình muôn vẻ nhưng cũng đủ làm người đọc ngập tràn cảm xúc.
Thanks.
:0 (11):
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của zerog31