Tống gia tổ chức dạ tiệc long trọng, ngay cả ông nội của Tống
Minh Nguyệt là một Kiếm Hoàng bậc sáu đã bế môn lâu năm cũng
xuất hiện. Khi gặp Lăng Tiêu, ông không hề có nửa điểm khinh thị,
thần sắc hết sức ôn hòa nói chuyện với Lăng Tiêu, cũng cầu khẩn hắn
hãy cố hết sức khám cho con mình, có bất cứ yêu cầu gì cũng có thể
nói ra, nếu Tống gia có thể đáp ứng, nhất đinh sẽ tận lực thỏa mãn.
Cũng giống như lão tổ tông có tu vi Kiếm Tôn, đã nhiều nẵm Tống Y
cũng không xuất hiện trước mặt mọi người, cho nên ông vừa xuất
hiện, tất cả mọi người đều tiến đến chào hỏi.
Tống Y thoạt nhìn trông như môt trung niên khoảng 40 tuổi,trên
mặt cũng không có mấy nếp nhăn, tóc đen đầy đầu, đôi mày kiếm
thẳng tắp tới tận thái dường, hai mắt bắn ra tính quang, mắt vuông
chữ điền, chỉ có điều trong lòng vẫn ưu tư bệnh tình của con trai nên
rất ít khi tươi cười, khiến người ta cảm thấy khó có thể tin nổi một
nam nhân thoạt nhìn còn rất trẻ như vậy lại là một ông già đã sống
gần 200 tuổi!
- Lăng Tiêu tiểu hữu, lần này đa tạ ngươi đã trượng nghĩa ra tay,
khuyển tử bị bệnh ba năm nay khiến lão phu tu luyện cũng không tập
trung tinh thần được. Toàn bộ gia tộc đều vì một mình hắn mà vướng
bận, nếu tiểu hữu có thể chữa khỏi cho khuyển tử... nếu tiểu hữu có
gì phiền phức, cứ giao cho Tống gia ta xử lý!
Lời lẽ của Tống Y vô cùng khach khí, vừa nói xong, ông lại quay
mặt nhìn đám người trước mặt một vòng, vẻ mặt lai trở nên uy
nghiêm:
- Từ hôm nay trở đi, Lăng Tiêu tiểu hữu chính là khách quý của
Tống gia! Bất luận kẻ nào cũng không được coi thường!
Lăng Tiêu hơi khom người với Tống Y, nói:
- Tống tiền bối quá khách khí, lại nói tiếp, tại hạ đã không công mà
nhận lộc, chỉ muốn sống ăn ngủ thoải mái, nếu có thể tri liệu, tại hạ
tuyệt đối tận tâm hết sức!
Tống Y gật gật đầu, sau đó phân phó mọi người chiêu đãi liền rời
đi. Trong dạ tiệc, đầy các loại hải sản quý hiếm của hải dương, gia
chủ Tống gia tuyệt đối nhiệt tình và chu đáo. Có rất nhiều món mà
Lăng Tiêu chưa bao giờ được nêm nến ăn uống rất vui vẻ. Tần Cách
trầm mặc ít lời, tuy nhiên môt cao thủ cấp bậc Kiếm Hoàng, làm gì
có ai dám khinh thường. Thấy gã đại hán này ăn thô uống lớn,mọi
người đều nhiệt tình tiếp ứng cho hắn.
Sáng Sớm hôm sau, Lăng Tiêu tỉnh dậy, đẩy cửa đi ra. Lan can cầu
thang khảm những viên đá cuội nhiều màu sắc đẹp đẽ. Trước và sau
lầu đều trồng các loại cây, thậm chí có những cây cao vài thước, hiển
nhiên đã có từ lâu. Bên ngoài đã Sớm có thị nữ xinh đẹp chuẩn bị đô f
rửa mặt chờ đợi hắn. Lăng Tiêu chuẩn bi đầy đủ xong, thấy Tống
Minh Nguyệt tươi cười đi tới, liền thầm nghĩ: Tống Minh Nguyệt này
cũng là môt đứa con có hiếu!
- Lăng huynh, đêm qua ngủ ngon giấc không?
Tống Minh Nguyệt ân cần thầm hỏi môt cách điềm đạm, mặc dù
trong lòng rõ ràng gấp gáp nhưng trên mặt lại không hề lộ ra chút
nào.
Lăng Tiêu nói:
- Chúng ta tới xem lệnh tôn trước đi.
Tống Minh Nguyệt nói:
- Không cần nóng vội. Lăng huynh cứ ăn sáng xong rồi đi.
Lăng Tiêu lắc đầu nói: _
- Sợ rằng ta mà còn chưa gặp lệnh tôn, Tống huynh vẫn sẽ lo lắng.
Giờ cứ đi xem trước môt chút, cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Tống Minh Nguyệt gật gật đầu, sắc mặt ửng đỏ, nói:
- Như thế.. .Tống Minh Nguyệt cũng không nói những lời cảm kích
nữa, nói nhiều lại có vẻ đạo đức giả. Tình này của Lăng huynh, Minh
Nguyệt xin ghi khắc trong tâm!
Tần Cách đã dậy Sớm, yên ổn ngồi trên bãi cỏ tu luyện. Lăng Tiêu
giao cho hắn một tâm pháp rất dễ hiểu. Đối với thú nhân như Tần
Cách mà nói, bọn họ tu luyện tinh thần lực tuy rằng tiến rất chậm,
nhưng có môt điều tốt, đó là tâm tình của họ rất vững chắc! Thú nhân
rất ít khi xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma, tuy nhiên nếu còn đi
theo Lăng Tiêu, sẽ có lúc Sử dụng đan dược gì đó để nâng cao tu vi.
Để bảo hiểm, Lăng Tiêu vẫn truyền cho Tần Cách một môn công
pháp tu luyện tam cảnh. Mỗi ngày Tần Cách đều chăm chỉ tu luyện,
hơn nữa Tần Cách rất ngạc nhiên vui mừng phát hiện, từ khi tu luyện
công pháp củng cố tâm tình này, không ngờ tinh thần lực của mình
lại tăng trưởng rất nhanh!
Đối với Tần Cách mà nói, ý nghĩa sinh mệnh của hắn chỉ có hai
việc, thứ nhất là nguyện trung thành với Đại Tế Ti, thứ hai là tu
luyện, chi đơn giản là vậy, bởi vì... hắn là thú nhân. Tống Minh
Nguyệt mang Lăng Tiêu đi vào sâu trong rừng, đi hơn trăm bước,
đến cuối cùng tới một lầu nhỏ rất khó tìm. Tống Minh Nguyệt vừa đi
vừa nói:
- Sau khi gia phụ bị tẩu hỏa nhập ma, ban đầu trờ nên cuồng tính,
gần như cứ gặp người là đánh, ngay cả mẹ ta cũng suýt nữa chết
trong tay ông. Sau đó ông nội của ta xuất quan, không chế cha ta. Từ
đó vê sau, thần trí của cha vẫn không tỉnh táo lại, chỉ ngẫu nhiên có
lúc tỉnh táo liền yêu cầu mọi người giết mình, nói rằng sống rất đau
khổ, đáng thương một thân tu vi giờ chẳng còn gì. Ba năm qua, đã có
vô số danh y tới khám, cũng có một số đến từ những thế gia ẩn thế có
y thuật cao thâm, ôi... Tống gia đã xuất ra vô sô lễ tạ nhưng tình
trạng của gia phụ cũng chẳng có chút chuyển biến tốt đẹp nào!
Lăng Tiêu thản nhiên gật đầu, cũng không giật mình trước những
gì Tống Minh Nguyệt vừa kể. Theo hắn thấy, phụ thân của Tống
Minh Nguyệt bị tẩu hoả nhập ma mà vẫn như vậy đã là kết quả tốt
nhất rồi!
Bình thường mà nói, càng là người có tu vi hùng manh, phản ứng
lai càng đáng Sợ, hoặc là hoàn toàn thành ma, thành đại ma đầu hiếu
sát, hoặc sau khi tẩu hoả nhập ma thì tử vong. Trường hợp vừa không
trở_thành đại ma đầu vừa không chết là cực kỳ hiếm có, hơn nữa
ngẫu nhiên còn có thời khắc tỉnh táo, điều này nói lên tình huống có
lẽ không quá nghiêm trọng.
Cửa lầu vừa mở ra, bên trong đã truyền đến một hương vị tươi mát
khiến Lăng Tiêu có chút kinh ngạc. Bình thường, loại điạ phương
này hẳn là tràn ngập mùi gỗ mục, nếu không cũng là những mùi lạ
khó chịu, không ngờ ở đây lại có thể thanh thoáng như vậy.Tống
Minh Nguyệt khẽ nói:
- Hàng ngày ở đây đều có người tới quét dọn sạch sẽ.
Bên trong lầu cực kỳ xa hoa, không hề kém gì so với nhà của các
đại quý tộc. Trong căn phòng bên trái, Lăng Tiêu thấy Tống Nghi
đang nằm trên giường, dáng vẻ tiều tụy, gầy da bọc xương, hốc mắt
thật sâu, da dẻ vô cùng nhăn nheo nhưng thân thể rất sạch sẽ, không
hề có mùi vị gì khó chịu.
Lăng Tiêu đến gần, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cô tay Tống Nghi,
nhắm mắt lại, cảm thụ kinh mạch của Tống Nghi vận hành.Điều
khiến Lăng Tiêu giật mình chính là kinh mạch của Tống Nghi...
không ngờ lại hoàn toàn bình thường.
Đúng vây, nội lưc toàn thân vẫn theo các kinh mach chậm rãi chảy
về vị trí đan điền ở bụng. Tống Minh Nguyệt đứng bên cành vô cùng
khẩn trương nhìn Lăng Tiêu không nháy mắt. Trên thưc tế,cùng
khẩn trương giống như Tống Minh Nguyệt còn có toàn bộ người của
Tống gia trên hải đảo này.
Tống Nghi vốn là một võ giả thiên tư trác tuyệt của thế hệ ông, trở
thành cao thủ Kiếm Hoàng thứ mười của hải vực Tống gia, cũng rất
nhanh chóng chuẩn bị đột phá lên Kiếm Hoàng bậc hai. Không ngờ
lại lâm vào thảm cảnh tẩu hoả nhập ma. Bởi vì Tống Nghi bị tẩu hoả
nhâp ma nên mấy năm qua, toàn bộ các Kiếm Tông bậc sáu của hải
vực Tống gia này đều vô cùng cẩn thận khi muốn đột phá cảnh giới
Kiếm Hoàng, không còn dám lờ là như trước nữa.
-A?
Khi thần thức của Lăng Tiêu theo kinh mạch của Tông Nghi chậm
rãi đi tới đan điền của hắn, bỗng nhiên phát hiện có điểm không thích
hợp. Đan điền của Tống Nghi... không ngờ bi vặn vẹo!
Đúng vậy! Bình thường, đan điền của người luyện võ đều tròn như
một cái bình đựng nước, tất cả nội lực đều theo kinh mach toàn thân
chảy về chứa đựng trong đó. Khi cần dùng, chiếc bình đựng nước
này sẽ tăng áp lưc, đẩy nội lưc cuồn cuộn không ngừng đi ra theo các
kinh mach, cuối cùng thông qua hai tay người, nhâp vào vũ khí,xuất
ra kiếm khí hùng mạnh.
Nếu xét kiếm kỹ hùng mạnh hay không phải căn cứ vào các kỹ
năng mà kiếm kỹ đó phát ra!
Đan điền của Đại Tế Ti tương đương với cái bình chưa bị biến mất,
hoặc có thể là bi người đánh vỡ, khiên cho nội lưc của nàng căn bản
là không có nơi để chứa, bất kể tu luyện thế nào cũng đều không thể
Sử dụng.
Mà trước mặt, Tống Nghi đang nằm trên giường này lại có một đan
điền còn lớn hơn tất cả những người mà Lăng Tiêu đã tưng gặp.
Lăng Tiêu cũng từng dùng thần thức cảm giác qua đan điền của
Tần Cách, thấy đan điền của hắn lớn hơn rất nhiều so với mấy người
Phúc bá. Lăng Tiêu hiểu, đây chính là dấu hiệu cấp bậc rất rỗ ràng
giống như ở Tu Chân Giới. Trên đại lục Thương Lan, người luyện võ
có cấp bậc khác nhau thì dấu hiệu này cũng khác nhau, ví dụ như đan
điền lớn nhỏ, mức độ tinh thuần của nội lực. Mặc dù chưa gặp cao
thủ cấp Kiếm Tôn nhưng Lăng Tiêu vẫn hoài nghi không rõ trong cơ
thể của những cao thủ có thể hấp thu thiên địa linh khí đó có nội lực
hay không, hay là cũng giống mình hiện tại, trong đan điên chứa
thiên địa linh khí!
Nếu không, Kiếm Tôn làm sao có thể chỉ động một ngón tay đã có
thể tiêu điệt một Kiếm Hoàng bậc sáu?
Lang Tiêu vừa mới như đi vào cõi thần tiên thiên, còn Tống Minh
Nguyệt đứng bên cạnh lại cố gắng không phát ra tiếng động, cũng
không dám đi tới đi lui trong phòng mà mỹ nam tử này chỉ có thể
nắm chặt hai tay, buông ra rồi lại nắm chặt... Lăng Tiêu tiếp tuc càm
giác đan điền của Tống Nghi là vặn vẹo bởi vì nó như thể bị một
người dùng sức thật lớn, bóp méo cái bình chứa nước như hình số 8!
Hơn nữa, bên ngoài đan điền lại có một cái hố nhỏ. Thần thức Lăng
Tiêu không thể tiếp tục xâm nhập vào trong đan điền của Tống Nghi,
cảm nhận thấy nội lưc trong đan điền của Tống Nghi tuy rằng vô
cùng tinh thuân nhưng lại có một cảm giác quái dị không thể nói nên
lời!
Bị thương nặng như thế, không ngờ còn có thể duy trì ba năm
không chết, người này... quả thật là mạnh mẽ!
Lăng Tiêu thầm tính toán, giờ muốn chữa trị đan điên của Tống
Nghi bắt buộc phải có vài loại thiên tài địa bảo mới được! Cũng
giống với Đại Tế Ti, nếu muôn tái tạo lại đan điền cho Đại Tế Ti, vậy
cần phài luyện chế Tiểu Hoàn Đan. Cho dù ở Tu Chân Giới, loại đan
dược này cũng được xem như cực phẩm đan dược!
Lăng Tiêu chưa bao giờ luyện chế nó bởi vì luyện chế Tiểu Hoàn
Đan cần rất nhiều loài dược liệu mà hắn còn chưa bao giờ được
thấy... Không thể không nói, những người tu chân lúc bấy giờ quả
thực rất bi ai, ngay cả loài do người trồng cũng đã tuyệt chủng, cho
nên ở thế giới này có đủ các loại thiên tài địa bảo để luyện chế Tiểu
Hoàn Đan hay không, mà cho dù có đủ, Lăng Tiêu có thể luyện chế
thành công hay không, đều là một ẩn số! Lăng Tiêu chậm rãi mở mắt
ra, nhìn ánh màt lo lắng của Tống Minh Nguyệt, hơi hơi lắc lắc đầu.
Thoáng chốc, ánh mắt Tống Minh Nguyệt trở nên ảm đạm, nước mắt
chảy xuống từ hai bên khóe mắt không hề có chút dấu hiệu báo
trước. Hắn nhìn phụ thân đang nằm tiều tụy trên giường, trong lòng
vô cùng khổ Sở.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Lăng Tiêu thấy Tống Minh Nguyệt không ngờ chảy nước mắt,cảm
thấy nao nao, tự nhủ: Tống huynh này mặt mũi sáng sủa, cử chỉ tao
nhã, cách nói năng cao quý, ôn hòa như gió xuân, khi nói chuyện
cũng không có vẻ kích động, có điều tính cách thế này... hơi giống
con gái! Như vậy cũng không phải là tốt!
- Tống huynh, đừng quá khổ Sở, con người ta sinh lão bệnh tử,đó
là chuyện không thể tránh khỏi.
Lời Lăng Tiêu ngược lai càng làm Tống Minh Nguyệt thương tâm,
bờ vai run run, thoạt nhìn là thấy đang cực lực khắc chế bi thương
trong lòng. Cuối cùng Lăng Tiêu bất đắc dĩ nói:
- Chẳng lẽ từ trước tới giờ, các danh y khám xong không nói cho
huynh là kinh mach của lệnh tôn là bình thường sao?
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tống Nghi đang nằm đó không nhúc
nhích, nhẹ nhàng nói:
- Nói cách khác, lệnh tôn vẫn có hy vọng khôi phục!
Tống Minh Nguyệt ngừng hai mắt đẫm lệ, cúi đầu lau lau, sau đó
cúi đầu về phía Lăng Tiêu, cười xin lỗi:
- Rất xin lỗi, Minh Nguyệt thất lễ. Chỉ có điều mấy năm qua, Minh
Nguyệt hối hả ngược xuôi, hao tâm tổn trí, vẫn trông mong một ngày
phụ thân có thể khỏe mạnh. Kỳ thật khi ở trên thuyền, ta đã nói với
huynh, người luyện võ còn sống chính là theo đuổi chung cực của võ
đạo, theo đuổi trường sinh bất tử, trừ thứ đó ra, tất cả các thứ khác
đều không có ý nghĩa. Những lời này cũng không đúng hoàn toàn, ít
nhất hiện tại, nếu có thể khiến phụ thân ta khôi phục thân thể khỏe
mạnh lại, cho dù ông chỉ còn là một người bình thường, ta đây cũng
sẽ cố gắng để ông vui vẻ an hưởng tuổi già. Đúng như huynh nói,
con người ta có sinh lão tử bệnh, chẳng ai có thể chống lại nổi. Chỉ
cần ông còn sống, sống khoẻ manh bình thường, vậy đã là hơn hẳn
những thứ khác rồi!
Nhìn Tống Minh Nguyệt biểu lộ chân tình, Lăng Tiếu cũng có chút
cảm khái. Tình thân chính là thứ mà nhân loại khó lòng dứt bỏ nhất,
cũng khó trách người tu chân vẫn luôn đi theo vô tình đạo. Tuy nhiên
Lăng Tiêu vẫn có chút coi thường vô tình đạo, nếu ngươi là một kẻ
vô tình vô nghĩa, nhìn hết thảy nhân gian, cho dù có thành tiên,vậy
thì có thể làm gì? Ngay cả tình cảm cũng không có, chẳng lẽ ngươi
chỉ như... một hòn đá bên đường thôi sao?
Lúc này Tống Minh Nguyệt đã khôi phục vẻ tao nhã và phong độ,
đôi mắt mặc dù vẫn hơi đỏ nhưng giọng nói đã trở lại trầm ổn:
- Lúc trước, các danh y đến khám đều nói kinh mạch của phụ thân
vận hành bình thường, nhìn không ra là tẩu hỏa nhập ma, có lẽ là
trúng một kỳ độc gì đó không chừng. Tuy nhiên ông nội ta nói, trúng
độc chỉ là nói vô căn cứ, lang băm nói bừa, cha ta đúng là vì tu luyện
mà tẩu hỏa nhập ma. Ôi... cho đến tận bây giờ, ta cũng chẳng biết tại
sao ông lai biến thành như vậy!
Lăng Tiêu đột nhiên hỏi:
- Cha của Tống huynh có phải tu luyện một loai kiếm kỹ có lực sát
thương đặc biệt mạnh mẽ không? Hơn nữa, trước khi ông tẩu hoả
nhập ma, có phải đã luyện kiếm kỹ đó tới mức cao cấp không?
Tống Minh Nguyệt sửng sốt, lập tức trên mặt lộ ra thần sắc kích
động, tiến tới nắm lấy tay Lăng Tiêu, ngạc nhiên vui mừng hỏi:
- Làm sao Lăng huynh biết? Có phải gia phụ còn cơ hội cứu được
không?
Lăng Tiêu cảm giác bị nam nhân cầm tay quả thực là rất khó chịu,
tuy nhiên không ngờ trong lòng lại không hề sinh ra phản cảm.Tại
sao tay của Tống Minh Nguyệt lai mềm mại, ấm áp như vậy nhỉ?
Tống Minh Nguyệt lập tức cảm giác mình thất thố, vội buông tay
Lăng Tiêu ra, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, tuy nhiên vẫn nhìn Lăng Tiêu
đầy vẻ mong chờ:
- Kiếm kỹ mà gia phụ tu luyện quả thật đi theo con đường cương
mãnh. Hơn nữa trước khi bi tẩu hỏa nhập ma, gia phụ nói rằng trong
tổng cộng sáu tầng của kiếm kỹ thì gia phụ đã luyện tới đỉnh tầng thứ
tư, đang chuẩn bi đột phá lên tầng thứ năm!
Nói xong, Tống Minh Nguyệt nhướn mày, khẽ hỏi:
- Lăng huynh, hay là, huynh cho rằng gia phụ tẩu hôả nhập ma là
có liên quan tới việc tu luyện kiếm kỹ kia?
Noi xong, hắn lại lầm bẩm:
- Không phải vậy chứ! Khi ngẫu nhiên tỉnh táo lại, gia phụ chưa
bao giờ nói tới điều này!
Lăng Tiêu nhìn thoáng Tống Nghi vẫn đang nằm đó không nhúc
nhích, thầm nhủ: nếu phụ thân của ngươi hiểu được điều này thì đã
không bị tẩu hỏa nhập ma.
Thoạt nhìn, Tống Nghi cũng không phải là kẻ có tâm tình tu vi rất
kém cỏi nên mới lâm vào tẩu hỏa nhập ma. Ngẫm lại thì thấy, đã đạt
tới tu vi Kiếm Hoàng bậc một, tâm tình cho dù là kém, cũng không
thể kém đến mức đó được!
Căn cứ vào hình dạng đan điền của Tống Nghi, Lăng Tiêu suy
đoàn ra ông tu luyện một loai kiếm kỹ manh mẽ chí cương, sau đó
khi đột phá Kiếm Hoàng bậc hai thì định đột phá cả kiếm kỹ. Nhưng
không ngờ trong thời khắc mấu chốt, kiếm kỹ mạnh mẽ chí cương
này đã cắn trả chính mình, khiến cho đan điền bị tổn thương nặng nề,
biến thành vặn vẹo... Lăng Tiêu quả thật cũng phải tán thưởng sinh
mạng lực mạnh mẽ của Tống Nghi.
“Thât sự là người điên!”
Lăng Tiêu thầm cảm thán một tiếng, khó trách có thể chỉ ngắn
ngủi hơn một trăm năm đã định đột phá Kiếm Hoàng bậc hai. Có lẽ
thường ngày Tống Nghi chẳng quan tâm được bao nhiêu tới vợ con
mình, trong tâm tư chắc hắn chỉ có hai chữ “tu luyện” mà thôi!
Nếu không, khi tỉnh táo lại, ông ta sẽ không một lòng muốn chết.
Đối với người như ông ta, thực lực còn quan trong hơn cả sinh mạng.
Không còn thực lực nữa, vây sẽ cảm thấy sinh mang chỉ là vô dụng.
Lang Tiêu cân nhắc cách dùng từ, hắn không muốn cho Tống Minh
Nguyệt ôm kỳ vọng quá lớn, bởi vì kỳ vọng càng cao, thất vọng càng
lớn! Đây là chân lý. Bất kể sự tình thế nào, thà cứ nhẹ nhàng một
chút, sau này nếu giải quyết được có lẽ sẽ càng ngạc nhiên vui mừng
- Tống huynh, đan điền của lệnh tôn bị vặn vẹo, thương thế rất
nặng, a... có thể giữ được tính mạng kỳ thực đã là một kỳ tích.
Chậm rãi nhìn Lăng Tiêu ánh mắt Tống Minh Nguyệt hơi ảm đạm,
gật đầu, nói:
- Lăng huynh có thể nói ra tình huống đan điền của gia phụ đã
khiến ta rất kinh ngạc, bởi vì tất cả mọi người trước đó đều nói nói
kinh mạch của gia phụ không có vấn đề, nhưng bọn họ đều không
cách nào điều tra được tình hình đan điền! Như vậy, LăngTiêu
huynh đã Siêu việt hơn cả các danh y đó, chỉ tiếc... có lẽ đây chính là
vận mệnh chăng!
Lăng Tiêu hơi hơi lắc đầu, nói:
- Huynh nghĩ lệnh tôn có thể biến thành môt người bình thường
sao? Ý của ta là phá hủy hoàn toàn đan điền của ông, sau đó cố
gắng...
Tống Minh Nguyệt khẽ lắc đầu, nói:
- Ta và mẹ ta đương nhiên có thể chịu để ông biến thành người
thường, tuy nhiên, chính ông chắc hẳn sẽ không chịu. Nếu như vậy,
ông sẽ lập tức tự sát.
Nói xong, hắn khẽ thở dài.
Bên ngoài truyền tới những tiếng bước chân nhẹ nhàng. Môt mỹ
phụ trông còn rất trẻ trung, xinh đẹp từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt ưu
tư, nhìn Tống Minh Nguyệt, sau đó nhẹ nhàng thi lễ với Lăng Tiêu,
nói:
- Xin lỗi đã quấy rầy, thiếp thân thật sự lo lắng lão gia, không kìm
nổi...nên tới xem môt chút.
Lúc này Lăng Tiêu mới biết, mỹ phụ trông rất trẻ trung, xinh đẹp
này không ngờ lại chính là mẹ của Tống Minh Nguyệt. Thưc Sự hai
người rất giống nhau, nếu Tống Minh Nguyệt là nữ nhân, đứng bên
cạnh mẹ của hắn, tin rằng tất cả mọi người đều cho rằng đây là một
đôi tỷ muôi.
Tống Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua mẫu thân, trong ánh
mắt u ám đã muốn nói cho mẹ: hay là!
Người phụ nữ này dù kiên cường hơn Tống Minh Nguyệt nhưng
đôi mắt vẫn không tránh khỏi hơi ửng đỏ, khẽ nói:
- Ta đã quen rồi, ba năm qua, rất nhiều danh y tới đây, lúc đầu ôm
kỳ vọng rất lớn, nhưng sau lai chẳng có chút hy vọng.
Giọng của bà càng lúc càng thấp, rồi nhẹ nhàng nhíu mũi để ngăn
cho lệ không trào ra.
- Bá mẫu cũng đừng quà mức thương tâm, kỳ thật bệnh tình của bá
phụ....
Tống Minh Nguyệt và người phu nữ kia vừa nghe vậy nhất tề mở
to hai mắt, thần thái giống nhau như đúc, hỏi:
- Có thể cứu được sao?
Lăng Tiêu cười khổ, hắn sợ nhất là điều này, chuyện không nắm
chắc, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng hứa hẹn. Nếu đã hứa hẹn, nhất
định phải làm được! Tuy rằng Lăng Tiêu không kiêng kỵ gì nhiều,
nhưng người tu chân càng kết ít nhân quả càng tốt!
Khi tu vi tới một mức nhất đinh, thực lưc tăng lên hoàn toàn dựa
vào cảm ngộ thiên đạo, lúc đó sức mạnh nhân quả mới hiện ra!
Ngươi vẫn có nhân quả, trong lòng ngươi vẫn có chuyện, vậy không
thể toàn tâm toàn ý cảm ngộ thiên đạo!
Việc này hoàn toàn khác với tài năng tu luyện. Lăng Tiêu thầm thở
dài, nói:
- Đích thật là có hy vọng! Nhưng không phải là Lăng Tiêu cố ý
giấu diếm không nói, thật sự là, hy vọng này quá mức xa vời, nói ra
sẽ khiến mọi người ôm ảo tưởng rất lớn, nếu một khi không thể thành
công, sẽ càng thất vọng, chưa chắc là có thể chiu đựng nổi!
Kỳ thật ai cũng hiểu được đạo lý mà Lăng Tiêu nói. Điều này cũng
giống như một người mắc chứng bệnh nan y không thể chữa khỏi,
sắp sửa chết, người nói cho hắn, kỳ thật bệnh của ngươi là có thể
chữa khỏi, nhưng là hy vọng rất xa vời... Bất kể là bản thần người
bệnh hay người nhà của bệnh nhân, chỉ sợ rằng đều xem nhẹ vế sau
mà chỉ nhớ rõ vế trước, tương lai một khi không thể chữa nổi, bệnh
nhân chết, như vậy thân nhân của hắn sẽ phải chịu đựng đau khổ còn
hơn ban đầu rất nhiều. Ánh mắt Tống Minh Nguyệt sáng ngời,nhìn
thẳng vào Lăng Tiêu, đột nhiên, kiên quyết nói:
- Cho dù núi đao biển lửa, nhưng chỉ cần có một cơ hội, Minh
Nguyệt... Tống gia sẽ không từ bỏ!
Mẫu thân của Tống Minh Nguyệt thoạt nhìn tu vi cũng không cao
thâm, chỉ là một phụ nữ bình thường, lúc này cũng rất kiên quyết:
- Đúng vậy, hải vực Tống gia ta, cho dù có phải dốc hết toàn lực
của gia tộc... cũng phải chữa khỏi cho ông ấy!
Nói xong, hai mắt bà si ngốc nhìn chăm chăm vào chồng mình,
không hề dời đi. Tống Minh Nguyệt liếc mắt ra hiệu cho Lăng Tiêu,
hai người đi ra ngoài cửa, áp lưc không khí mới trở nên nhẹ bớt một
chút. Tống Minh Nguyệt nhìn Lăng Tiêu nói:
- Nói vậy, những thứ cần thiết để chữa trị gia phụ là cực kỳ khó tìm
phải không?
Lăng Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, thầm nghĩ, đâu phải là khó tìm, trong
đó có vài thứ mà ngay cả ta cũng chỉ biết hình dáng chứ chưa bao giờ
được nhìn thấy! Muốn tìm kiếm những thứ này quả thực khác biệt
như trời với đất so với tìm nguyên liệu để chế tạo Trúc Cơ Đan! Trúc
Cơ Đan cần Tử Lam Chu Quả, Thạch Trúc Thảo và Địa Long Chi
Tâm chỉ có thể tính là linh dược cao đẳng, không được tính là thiên
tài địa bảo, thậm chí ngay cả một số dược liệu mà Lăng Tiêu luyện
chế Dưỡng Nhân Đan còn quý hiếm hơn chúng nhiều! Bởi vì Dương
Nhân Đan cần một số nguyên liệu đúng thật là thiên tài địa bảo. Chỉ
có thể nói tác dụng của Trúc Cơ đan độc đáo nên mới cần những
dược liệu rất quan trong thôi.
Thậm chí, Lăng Tiêu cũng không biết, trên thế giới này rốt cuộc có
những thiên tài địa bảo cần thiết để luyện chế Tiểu Hoàn Đan hay
không!
Hy vọng và tuyệt vọng, giống như là môt cặp sinh đôi, khi thấy
môt mặt thì thường cũng sẽ thấy mặt kia. Tống Minh Nguyệt cắn cắn
môi, nói:
- Lăng huynh chờ ta môt lát, ta đi khẩn cầu ông nội, mở kho báu
của Tống gia, đầu tiên cứ xem trong đó có nguyên liệu cần thiết nào
không!
Lăng Tiêu sửng sốt, hành động này của Tống Minh Nguyệt rõ ràng
là mở rộng cửa kho báu đã tích lũy ngàn năm của hải vực Tống gia
cho hắn vào!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
- Cháu đi nói với Lăng Tiêu, nếu có thể chữa khỏi, hắn thích lấy
thứ gì trong kho báu cúa Tống gia cũng được!
Kiếm Hoàng bậc sáu Tống Y hai mắt sáng ngời, nhìn chăm chăm
vào Tống Minh Nguyệt đang quỳ gối trước mắt mình, trầm giọng
nói:
- Đứng lên đi, hắn, phụ thân của cháu, cũng là chính là con của ta.
Trên đời này làm gì có cha me nào không yêu thương con? Tài vật
đều là vật ngoài thân, dù quý giá thế nào cũng có thể hơn tính mạng
con người được sao? Chỉ cần Nghi nhi có thể khôi phục bình thường,
cho dù không còn vũ lực cũng có sao đâu!
Tông Y nói xong, sụp mi mắt, thần sắc thản nhiên, lâm vào trầm
tư. Tống Minh Nguyệt chậm rãi đứng lên, lằng lề rời đi. Hắn không
ngờ ông nội vốn tràn ngập ấn tượng uy nghiêm đối với mình, quanh
năm bế quan, cũng có một mặt hiền từ như thế này, vì cha mình,
cũng là con trai của ông, không ngờ đáp ứng mở kho báu của Tống
gia cho môt người ngoài. Trên thực tế, đấy cũng chính là biểu lô một
thái độ: có thể tùy tiện lấy. Đúng vậy, nếu Lăng Tiêu có tính tham
lam, cho dù lấy hết những đồ tốt trong kho báu thì Tống gia cũng sẽ
không hề nói nửa chữ! Đương nhiên, làm như vậy thì thanh danh của
Lăng Tiêu chẳng còn chút gì. Tống Minh Nguyêt mang Lăng Tiêu đi
theo con đường rợp bóng cây xanh mát trên đảo khoảng chừng nưa
canh giờ, tới môt chỗ lộ ra một công trình kiến trúc lạ thường. Không
giống với những kiến trúc xa hoa, thanh thoát trên đảo, thoạt nhìn thì
công trình này có hình chữ nhật, như những công trình kiến trúc hình
hộp bình thường, dùng đá khối xây dựng nên, bên ngoài không có
sơn bả gì, mặt tường đá đã không còn nhận ra màu sắc nguyên bản,
tràn đấy cảm giác cổ kính lịch Sự. Tống Minh Nguyêt biểu tình
nghiêm túc đi đến gần, bỗng nhiên xuất hiên hai người không hề có
chút dấu hiệu, thoạt nhìn đêu khoảng 70, 80 tuổi, diện mạo không
ngờ giống nhau như đúc, là môt đôi huynh đệ song sinh!
Hai người này dáng người gầy yếu, hốc mắt hãm sâu, trên mặt rất
nhiêu nếp nhăn, nhưng tinh thần lại rất Sung mãn. Khi thấy Tống
Minh Nguyệt, một người nói:
- Là Tiểu Nguyệt Nguyệt, sao cháu lai tới đây?
Nói xong, ông ta lại nhìn thoáng qua dáng người cao to khuôn mặt
anh tuấn cúa Lăng Tiêu, hỏi:
- Hắn là?
Khóe miệng Tống Minh Nguyêt hơi hơi co giật, có vẻ hơi khó chịu
với cách xưng hô Tiểu Nguyệt Nguyệt, tự nhiên hắn vẫn khom người
nói:
- Thập tam gia gia, thập tứ gia gia, Minh Nguyệt phụng mệnh lệnh
của ông nôi, đặc biêt tới mở kho báu cúa Tống gia, đây là lệnh bài.
Nói xong, hắn giờ môt tấm lệnh bài màu ngăm đen, phong cách cổ
xưa cho người nọ.
Trong mắt hai ông già nhất tề bộc phát ra những tia sàng kỳ dị,
không ngừng quét tới quét lui trên người Lăng Tiêu và Tống Minh
Nguyệt. Thấy khuôn mặt Tống Minh Nguyệt rõ ràng hơi biến sắc,hai
ông mới nhe răng cười, cùng lùi trở lại, đặt tay lên môt khối đá trên
tường.
Một tràng tiếng động ầm ầm, ù ù truyền đến, toàn bộ mặt đất hơi
run run nhè nhẹ, công trình kiến trúc hình chữ nhât trước mắt không
ngờ chìm hẳn xuống mặt đất.
Tro bui bốc lên mù mịt, hai ông già nhẹ nhàng vung tay, bố trí một
cái lồng phòng hộ, bao phủ cả bốn người vào đó, tro bui không hề rơi
vào nổi bốn người dù chỉ là một hạt. Hai ông già đó còn tính cách rất
tinh nghịch, bắt chước động tác trẻ em đang quá tươi cười hướng về
phía Tống Minh Nguyệt.
Tống Minh Nguyệt khẽ hừ một tiếng, không để ý tới bon họ. Tro
bui tản đi rất nhanh, Lăng Tiêu lại nhìn, chỗ vốn là kiến trúc nguyên
bản kia đã xuất hiện một cửa địa đạo đen kịt, không biết sâu bao
nhiêu. Tống Minh Nguỵêt đi trước nói:
- Mới vào hơi tôi môt chút, bên trong mới có đèn, Lăng huynh
không phải sợ
Làng Tiêu cười nhẹ, thầm đoán công trình kiến trúc này hẳn là
được lưu lại từ thời kỳ thượng cổ, được tổ tiên Tống gia phát hiện
nên tận dụng làm kho báu. Bản thân mình năm xưa ở Tu Chân Giới
cũng đã đi qua rất nhiêu nơi, tuy nhiên lại không được may mắn như
vậy, chẳng tìm được gì dù chỉ là một nửa bảo vật, nếu không sao
mình phải để ý tới Sư thúc tổ, đinh hôi của nếu Sư thúc tổ độ kiếp thất
bại. Nếu lúc đó mình không kích động, có lẽ giờ đã là môt người tu
chân Kim Đan kỳ, phi thăng... Đi một lúc lâu, hai người vẫn bước
trên những bậc thang trong tình cảnh tối tăm, Lăng Tiêu cảm giác
Tống Minh Nguyệt dường như xích lại gần mình theo bản năng, cười
thầm trong lòng: còn bảo ta không phải Sợ, hóa ra chính người lại sợ
bóng tối. Hai người đi theo thông đao tối đen như mực một lúc, Lăng
Tiêu cảm giác có lẽ đã xuống tới đáy biển, nhưng kỳ quái là không
khí vẫn rất thông thoáng, không hề có cảm giác khó thở.
Lại đi xuống dưới vài thước nữa, địa hình bớt dốc, phía trước bỗng
nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng mông manh. Lúc này Tống Minh
Nguyệt mới theo bản năng rời xa Lăng Tiêu một chút, khẽ cười nói:
- Khi còn bé, ta thích nhất tới kho báu, sợ nhất... cũng là nơi này!
Bởi vì phải đi một đoạn dài tối om mà không hề nhìn thấy ai, lại còn
không được phép mang đuốc xuống. Thật là...
Lăng Tiêu cười cười, đi theo Tống Minh Nguyệt đến nơi có ánh
sáng trước mặt. Đó là một cây đèn dầu, chẳng biết đã đốt ở đây bao
nhiêu năm mà bấc đèn chỉ nhỏ như một con tằm vẫn ngoan cường
thiêu đốt. Đi vào môt lúc nữa, trước mặt lại xuất hiện môt cánh cửa
đã rông hơn một thước, hai bên vách đá có một ít rêu đã khô héo.
Không khí ở đây rất khô ráo, không hiểu rêu này làm sao có thể xuất hiện.
Tống Minh Nguyệt đưa tay lên trên cửa đá, ấn tấm lệnh bài ngăm
đen phong cách cổ xưa vào một chỗ hõm có hình dạng tương tự như
lệnh bài. Cửa đá phát ra những tiếng động run rẩy nhỏ, sau đó là
những tiếng ma sát nặng nề, rồi thụt vào vách tường. Lăng Tiêu thầm
nghĩ: xem ra khối lệnh bài này mới là mấu chốt, mặt khác, hai ông
già gấy gò trông cửa kia hắn đều là cao thù có thực lực Kiếm Hoàng.
Có thể tùy ý thi triển môt cái lồng bảo hộ lớn như vậy, ít nhất phải có
thực lực Kiếm Tông bậc cao mới có thể làm nổi. Trong nháy mắt ông
già đó bố trí cái lồng bảo hộ, có tiết ra môt điểm tinh thần lực, bị
Lăng Tiêu nắm được, mới phán đoán đối phương còn hùng mạnh
hơn nhiều so với Kiếm Tông, ít nhất tinh thần lực đạt tới cấp bậc
Kiếm Hoàng!
Cửa đá vừa mở ra, bên trong trở nên sáng choang, rộng rãi!
Lăng Tiêu có chút giật mình nhìn hết thảy nơi đây. Đó là môt đại
sảnh rộng chừng trăm thước vuông, cao hơn mười thước, sắp xếp
môt loạt các giá gỗ rất lớn, nặng nề, đập vào mắt người ta, cứ cách
hai thước lại có một loạt giá gỗ xếp hàng theo tầm mắt Lăng Tiêu hai
người. Các giá gỗ đều cao chừng hơn ba thước, trên bày rất nhiều đồ
vật này nọ.
- Quả nhiên gọi là kho báu!
Lăng Tiêu không kìm nổi bật lên tán thưởng. Lúc ấy ớ chỗ Đại Tế
Ti thú tộc, nhìn vô số tinh hạch đã tích lũy mấy ngàn năm của thú
tộc, tuy rằng đã rất tấn công thị giác người ta, nhưng tuyệt đối không
thể chấn động lòng người như cảnh tượng trước mắt.
Tống Minh Nguyệt cười nói:
- Gia tộc ở đây đã hơn ngàn năm, trên biển có rất nhiều loài mà thú
thực lực mạnh mẽ, cho nên cũng tích lũy được không ít tinh hạch của
ma thú.
Nói xong, hắn dẫn Lăng Tiêu đi tới bên trái nói:
- Hơn mười hàng bên này đều là tinh hạch ma thú, đương nhiên
phần lớn đều là dưới bậc năm. Từ bậc năm trở lên, các ma thú đều có
thực lực hùng mạnh, hơn nữa còn vô cùng giảo hoạt, cũng không dễ
dàng bắt gặp chúng.
Lăng Tiêu đi tới một loạt cái giá, thấy trên đó đều tản ra hào quang
nhè nhẹ của tinh hạch ma thú. Ở những hàng ngoài cùng, thậm chí
còn có thể ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt
- Ha ha, đó đều là những thư mới săn bắt được, kinh tế của gia tộc
chủ yếu dựa vào tinh hạch này, đồng thời còn dùng để cung ứng cho
càc Ma Kiếm Sư tu luyện.
Vừa nhẹ nhàng giải thích, Tống Minh Nguyệt vừa liếc mắt đánh
giá biểu tình của Lăng Tiêu, thấy trên mặt Lăng Tiêu tuy rằng có vẻ
tán thưởng nhưng cũng không hề có vẻ gì là tham lam, trong lòng
hắn cảm thấy rất hài lòng. Hắn tiến tục mang Lăng Tiêu tới tận trong
cùng nói:
- Ở đấy quả thực có mấy viên tinh hạch của ma thúc bậc bảy và bậc
tám, à còn cả tinh hạch của Thâm Hải Độc Long năm đó nữa. Chính
nó đấy.
Nói xong, hắn đi tới cầm một viên tinh hạch to chừng một nắm tay,
đưa cho Lăng Tiêu nói:
- Nếu Lăng huynh thích thì cứ lấy!
Lăng Tiêu nhìn viên tinh hạch trong tay, thản nhiên cười, rồi thả lại
chỗ cũ, nói:
- Thứ này không hề có ích gì cho bệnh tình của lệnh tôn.
Tống Minh Nguyệt hơi sửng sốt, trong mắt lập tức toát ra vẻ cảm
động, nói:
- Nếu có ích cho Lăng huynh thì huynh cứ cầm lấy.
Lăng Tiêu cười lắc đầu, sau đó nói:
- Ta có thể xem tất cả mọi nơi chứ?
Tống Minh Nguyệt vôi gật đầu không ngừng:
- Đương nhiên là có thể, Lăng huynh mời tùy ý
Lăng Tiêu nhìn hàng loạt các giá gỗ, đương nhiên là không cần
nhìn lại đám tinh hạch này nọ. Lăng Tiêu cũng không muốn để cho
người ta ấn tượng rằng mình có lòng thàm không đáy. Nếu mình
muốn tinh hạch, vậy cứ tới thú tộc là được, tinh hạch trong kho báu
của Tống gia chưa chắc đã cao cấp hơn của Đại Tế Ti.
Trong kho báu còn có rất nhiều binh khí, từ dài tới ngắn, từ, đao
thương côn bổng... Tuy rằng thế giới này lấy kiếm kỹ là chính
nhưng cũng rất nhiều quân nhân, bào gồm cả kỵ Sĩ, cũng không Sử
dụng kiếm. Từ chất liệu có thể thấy toàn bộ binh khi ở đây đều là
hàng tinh phẩm!
Trong đó còn có mấy thanh kiếm đặt ở tận trong cùng, hình thức
phong cách cổ xưa, kiếm khi lộ ra vỏ kiếm đều có thể cảm giác rõ
ràng sự sắc bén của nó. “Đúng là kiếm tốt!” Lăng Tiêu thầm nghĩ.
Bỗng nhiên thần sàc hắn hơi động, ánh mắt rơi vào môt cái già phía
trước. Những thứ trên cái già này có thể nói là sắp xếp lộn xộn, bừa
bãi, dường như ném bừa vào, tro bụi phủ môt tầng dày!
Những cái giá khác thì rõ ràng thường xuyên có người quét tước,
phía trên không nhiễm một hạt bụi. Tống Minh Nguyệt thấy ánh mắt
của Lăng Tiêu dừng lại ở đó liền cười giải thích
- Đây là kho báu ngầm, toàn bộ những thư xếp trên đó đều là
thượng cổ lưu lại. Từ khi phát hiện ra chúng tới giờ, chúng ta căn bản
không hề biết chúng là gì, cũng không biết dùng như thế nào, dù sao
nơi này cũng rộng rãi, nến cư xếp bừa chúng ở đó, chỉ có điều không
ai ngó ngàng tới chúng, các đệ tử quét dọn vệ sinh cũng lười biếng,
không ngờ chỉ lưu lại nơi này không dọn dẹp. Để khi đi ra, ta sẽ nói
với bọn ho.
Tống Minh Nguyệt còn tưởng rằng Lăng Tiêu bị cái giá bụi bặm
này hấp dẫn, liền cười nói. Lăng Tiêu lại không hề nhăn mặt,đi
thẳng tới môt vật bám đầy bụi bặm. Món đồ này đen thui, thoạt nhìn
giống như môt cái đỉnh dùng để cúng tế. Lăng Tiêu đi tới gần, không
hề để ý tới tro bui trên đó, vừa định cầm lấy nó chợt nghe Tống Minh
Nguyệt kinh hô:
- Không thể!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của npq91
Tống Minh Nguyệt còn chưa dứt lời, tay Lăng Tiêu đã chạm vào
cái đỉnh. Môt cảm giác lạnh như băng thấu tận Xương tủy từ ngón tay
truyền tời, gần như muốn đóng băng máu toàn thân Lăng Tiêu. Lăng
Tiêu vừa đụng tay vào liền văng ra, lúc này giọng nói của Tống Minh
Nguyệt mới vang lên
Tống Minh Nguyệt khẩn trương nhìn Lăng Tiêu, vẻ mặt áy náy nói:
- Lăng huynh, huynh không sao chứ? Rất xin lỗi, ta đã quên nói
cho huynh, thứ này thập phần cổ quái, không được chạm vào!
Lăng Tiếu rút tay lại, nhìn đầu ngón tay hơi dính một chút bụi
nhưng thật ra lại không có biến hóa gì, tuy nhiên cảm giác lạnh như
băng đó lại như thể trực tiếp làm đông cứng trái tim người ta, khiến
người ta có cảm giác nếu trực tiếp nắm lấy nó sẽ bị đông cứng thành
băng!
Tống Minh Nguyệt vẫn còn sợ hãi nhìn Lăng Tiêu, nói:
- May mắn huynh phản ứng đúng lúc, nếu là chậm một chút,hậu
quả thiết tưởng không thể chịu nổi. Cũng tại ta không nhắc nhở
huynh trước, đồ vật này rất cổ quái, không thể trực tiếp lấy tay đụng
vào, nếu không sẽ bi tổn thương do băng lạnh. Tổ tông của gia tộc ta
đã có người bị thương vì thứ này rồi. Ông nội của ta nói, thứ này rất
giống giống với hàn thiết ờ nơi cực hàn, cũng không biết người nào
có bản lĩnh tới mức không ngờ có thể luyện chế được loại hàn thiết
này. Tuy nhiên thứ này cụ thể là dùng làm cái gì, cho tới nay vẫn là
một câu hỏi. Nó được đặt ở đây đã lâu mà chẳng ai ngó tới, hơn nữa,
mỗi một đệ tử của gia tộc đi vào kho báu này đều được cảnh báo,
không được chạm đến nó.
Tống Minh Nguyệt nói xong, không kìm nổi tự giễu cười, nói:
- Trước kia ta cũng rất bướng bỉnh, không nghe lời người lớn, nghĩ
rằng có quái gì mà không thể đụng vào. Kết quà là cũng giống như
huynh, đầu ngón tay vừa chạm vào một chút đã bị tổn thương vì
lạnh, người nhà phải nỗ lực rất lớn mới chữa khỏi.
Lăng Tiêu nghe vây cười khổ. Chính mình cũng chưa từng kiến
thức loại đô vật thần kỳ đó, tuy nhiên trong đầu hắn lại xuất hiện một
danh từ: luyện khí!
Đúng vậy, đây là một cái bảo đỉnh dùng để luyện khí!
Ông nội Tống Minh Nguyệt nói đúng nhưng không hoàn toàn.Bảo
đỉnh này quả thật là đến từ nơi cực hàn, nhưng chính là từ hàn thiết
tinh túy luyện chế thành!
Loại hàn thiết tinh túy này là một loại nguyên liệu cực phẩm trong
số những thiên tai địa bảo, tính cực hàn, người không có thực lực
mạnh mẽ thì không thể đụng vào, nếu không chắc chắn sẽ bị tổn
thương tới tận linh hồn!
Đó là một trong những chất liệu tốt nhất để cho người tu chân chế
tác lò luyện "luyện khí, luyện đan "
Loai bảo đỉnh do hàn thiết tinh túy này chế thành phải dùng chân
hỏa mới có thể luyện chế. Mà chân hoả thì Kim Đan kỳ chỉ có thể
miễn cưỡng dùng, Nguyên Anh kỳ mới có thể chân chính thuần thục.
Trong lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên xuất hiện một nghi vấn: hay là
thế giới này... có người tu chân sao? Hay là những đại ma pháp Sư
thời kỳ thượng cổ đã hùng mạnh tới mức có thể luyện chế hàn thiết
tinh tủy? Như vậy có thể thấy, những người được xưng là đại ma
pháp Sư cũng tuyệt đối là những cao thủ siêu cấp!
- Lăng huynh....Lăng huynh?
Tống Minh Nguyệt ở bên cạnh còn tường răng Lăng Tiêu bị
thương, vẻ mặt hơi hốt hoảng hỏi
- A, ta không sao, ta không sao.
Lăng Tiêu phục hồi tinh thần, sau đó nhìn Tống Minh Nguyệt.
Trong lòng hắn biết thư này là quý báu, cho dù là người của Tống gia
không biết tác dụng của bảo đỉnh này nhưng cũng biết nó là quý báu.
Tuy rằng Lăng Tiêu biết nếu mình mở miệng ra xin, tám, chín phần
mười là Tống Minh Nguyệt sẽ thoải mái đưa cho mình. Nhưng món
đồ này quá trân quý, Lăng Tiêu cảm thấy hơi áy náy. Dù sao tới tận
bây giờ, hắn vẫn không thể xàc đinh được, liệu có thể tìm được đủ
những dược liệu để luyện chế Tiểu Hoàn Đan cho phụ thân Tống
Minh Nguyệt hay không.
- Lăng huynh coi trọng vật này sao?
Trong mắt Tống Minh Nguyệt có chút nghi hoặc, thầm nhủ: Lăng
Tiêu quả nhiên kỳ quái, không ngờ có thể thích loại đồ vật đáng sợ
thế này. Chiếc đỉnh này gần như đã thành một khối tâm bệnh trong
Tống gia. Nhìn nó không lớn nhưng thực tế nặng tới hơn ngàn cân.
Ném đi thì tiếc, ai cũng biết nó là do hàn thiết luyện chế thành, hơn
nữa cho dù là hàn thiết cũng không đến mực lanh như băng thế này.
Nhưng nếu không ném đi mà cứ để ở đây, lại sợ làm người của gia
tộc bị thương. Tất cả các đệ tử lớn nhỏ bao thế hệ đều đã được cảnh
cáo là không được chạm vào nó. Những đứa trẻ tò mò như Tống
Minh Nguyệt hồi bé chắc hẳn không ít, cũng may là có tấm gương
còn mới của Tống Minh Nguyệt nên mười mấy năm qua, không có ai
bi tổn thường vì nó.
- Nếu Lăng huynh thích thì cứ lấy. Tuy nhiên... ta có thể tò mò hỏi
một chút được không? Chẳng lẽ Lăng huynh biết tác dụng của vật
này?
Tống Minh Nguyệt cười khẽ hỏi:
- Minh Nguyệt tuyệt không có chủ ý. Kể cả có biết tác dụng của
nó, Tống gia cũng sẽ không dùng đến.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng nói:
- Ta chỉ cảm thấy nó có chút thú vị nên định mang về sư môn cho bọn
họ nghiên cứu.
Nu cười trên mặt Tống Minh Nguyệt chợt cứng đờ, đây là lần đầu
tiên Lăng Tiêu đề cập tới sư môn của hắn. Không ngờ bọn họ có thực
lực để nghiên cứu thứ này. Tống Minh Nguyệt rất hoài nghi, Sư môn
sau lưng Lăng Tiêu rất có thể... chính là một... Siêu cấp môn phái
lưu truyền từ thời thượng cồ tới nay!
- À, ra vậy. Lăng huynh thích thì cứ lấy đi!
Tống Minh Nguyệt chẳng hề có vẻ gì là đau lòng, ngược lai còn có
cảm giác giải thoát, rốt cuộc cũng vứt được của nợ này.
Trái tim Lăng Tiêu khẽ run lên. Hắn vung tay, ngay cả những
mang nhện và bui bặm trên đỉnh cũng bị Lăng Tiêu thu vào trong
nhẫn. Lúc này hắn mới thở phào một hơi. Hắn vốn không định nói
dối, chỉ có điều rất khó để có thể giải thích tác dụng của loại đồ vật
này. Chẳng lẽ chính mình phải nói với Tống Minh Nguyệt: “Đây là
một bảo đỉnh Siêu cấp, chuyên môn luyện chế những pháp báo có uy
lực hùng mạnh...những pháp bảo đó có thể thể san phẳng một ngọn
núi trong nháy mắt!” ?
Đừng nói Tống Minh Nguyệt có tin hay không, môt khi truyền ra
ngoài, chắc chắn sẽ có người tin. Phiền toái của mình đã quá nhiều,
Lăng Tiêu thực sự không muốn tự gây thêm chuyện nữa.
Lăng Tiêu đi đi lại lại quanh giá gỗ đầy tro bụi này, tìm tòi một hồi
nhưng chẳng tìm được gì khiến hắn vừa lòng nữa. Đại bộ phận đều là
những dụng cụ mà thoạt nhìn đã thấy là di tích từ thượng cổ, hắn là
đều thuộc sở hữu của một luyện khí đại Sư. Tuyệt đại đa số những đồ
xếp trên cái giá này đều có liên quan tới luyện khí gì đó.
Lăng Tiêu có thể khẳng định, cho dù đối phương không phải người
tu chân, cũng là một ma pháp Sư thực lưc hùng manh, bởi vì lửa trên
thế gian này căn bản là không thể đạt tới nhiệt độ để luyện được bảo
đỉnh hàn thiết tinh túy này, càng không phải nói tới việc luyện chế́
các đồ vật khác.
Lăng Tiêu đi đến cuối, trong lòng hơi hơi có chút thất vọng,tuy
nhiên lập tức âm thầm tự trách lòng tham của mình, phải biế́t rằng,
chính mình hôm nay thu được bảo đỉnh này, nếu ra hiện tại Tu Chân
Giới, như vậy tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu để mọi người điên
cuồng tranh đoạt!
Bởi vì bản thân bảo đỉnh này kỳ thật cũng có thể luyện chế́ thành
pháp bảo! Đến lúc đó muốn biến thành lớn hay nhỏ đều được,thậm
chí có thể biển thành nhỏ như hạt gạo nhưng lại có thể chứa nổi mấy
ngọn núi lớn.
Lúc cần thiết có thể xuất nó ra, tới trên đầu địch nhân thì biến nó
phóng đại lên. Đến lúc đó, đừng nói là một người, cho dù là một
ngọn núi cũng có thể bi nó san bằng!
Khi gặp nguy hiểm lớn, chính mình cũng có thể nhảy vào trong
bảo đỉnh để trốn. Đừng nói là Kiếm Hoàng, cho dù là Kiếm Tôn toàn
lực một kích...cũng không thể làm thương tổn mảy may tới bảo đỉnh
được luyện chế từ hàn thiết tinh túy này!
Tống Minh Nguyệt Xem thường bảo đỉnh này là bởi vì nàng căn
bản không hiểu cơ quan của nó.
Chỉ có điều hiện tại Lăng Tiêu cũng không có thực lưc luyện khí, ít
nhất phải đạt tới Kim Đan trung kỳ, luyện chế lại bảo đỉnh môt lần,
đưa ấn ký của mình vào, đến lúc đó bảo đỉnh này mới có thể trở
thành pháp báo để Sử dụng!
Mặc kệ nói như thế nào, không thể dùng từ thu hoạch phong phú
để hình dung Lăng Tiêu lúc này được, cho nên Lăng Tiêu cũng cảm
thấy hơi hổ thẹn vì lòng tham của bản thân. Vừa quay người,chợt
Lăng Tiêu sửng sốt, ánh mắt dừng lại trên môt vật phẩm rộng chừng
ba ngón tay, to chừng một bàn tay.
Tống Minh Nguyệt thấy Lăng Tiêu dừng lại, ánh mắt cũng đổi theo
hướng ánh mắt Lăng Tiêu, thấy hắn nhìn chằm chằm vào vật phẩm
đó, liền lơ đễnh nói:
- Lăng huynh nhìn vật vô dụng kia à? Vật này ném ở đây sợ rằng
đã hơn một ngàn năm mà không ai động tới, chỉ là một khối tinh
hạch ma thú bình thường, thậm chí chẳng có một cấp bậc nào cả!
Lăng Tiêu đi tới, cầm vật đó lên. Nó rất nhẹ, dường như không hề
có chút trong lượng nào cả, bề mặt cũng không hề có chút linh lực
dao động nào, thoạt nhìn rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng khi Lăng Tiêu vừa quay người lúc trước, rõ ràng cảm nhận
được môt luồng yêu khí hùng mạnh trên thân nó!
Tuy răng chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng Lăng Tiêu có thể xác
định, đó không phải là áo giác, bởi vì trong nháy mắt đó, Yêu Huyết
Hồng Liên kiếm đang nằm trong nhẫn của mình cũng phát ra rung
động rất nhỏ, dường như muốn thoát ra khỏi nhẫn vậy.
- Ta thấy nó khá vui mắt, nếu nó vô dụng đối với các người, vậy thì
cho ta nhé.
Lăng Tiêu hơi ngượng ngùng nói:
- Lăng Tiêu không duyên cớ được ích lợi, cũng không biế́t làm gì
để bày tỏ, về sau Lăng Tiêu xin cung cấp Dưỡng Nhan Đan miễn phí
cho Tống gia!
- A, thật Sự?
Giọng Tống Minh Nguyệt toát lên vẻ ngac nhiên vui mừng, Sauđó
cảm giác mình phản ứng hơi kích động quá mức, hắn hơi ngượng
ngùng nói:
- Gia mẫu chính là dùng Dưỡng Nhan Đan, lập tức trẻ lại 20 tuổi!
Hiện tại, tất cả các nữ nhân trong gia tộc, ngay cả bà nội, bà ngoại ta
đều muốn có nó!
Lăng Tiêu trên mặt cười nhưng trong lòng thầm nhủ: có được hai
thứ này, đừng nói trường kỳ cung ứng Dưỡng Nhan Đan cho Tống
gia của ngưỡi, cho dù cấp cho mỗi nữ nhân trong gia tôc ngươi một
viên Dưỡng Nhan Đan cũng đáng. Huống chi, hành động này của
mình cũng sẽ chiếm được quan hệ thân tình với Tống gia.
Tuy răng cho tới nay Tống gia đều không tranh đoạt với thế nhân,
nhưng thực lực vẫn rất lớn. Sư môn giả vờ sau lưng mình không biết
có thể lừa gạt thế nhân được bao lâu. Nếu có thêm một minh hữu
hùng mạnh, sẽ rất có ích khi cần thiết!
Trong một góc khác của kho báu có đủ loại điển tịch, Lăng Tiêu
thấy không ít Thiên cấp và Địa cấp kiếm kỹ, trong lòng không kìm
nổi cảm thán: những loai kiếm kỹ này đều là những thư mà người
bình thường suốt đời cũng khó theo đuổi, vậy mà trong mắt những
thế gia ẩn thế lại chẳng tính là gì.
Đi tiếp chính là các loai dược liệu, có rất nhiều loại thực sự không
tồi, tuy rằng không tính là thiên tài địa bảo nhưng phẩm chất cũng
đều cực cao. Đối với những loại dược liệu này, Lăng Tiêu không hề
khách sáo, chọn không ít thu vào trong nhẫn. Hắn chuẩn bị luyện chế́
trước một ít đan dược để phụ thân Tống Nghi của Tống Minh Nguyệt
có thể tạm thời khôi phục thần trí rồi tính sau.
Hiện tại Tống Nghi thần trí không rõ, trường kỳ hôn mệ, chính là
bởi vì đan điền vặn vẹo, tạo thành thương tổn đối với ý thức hải chứa
đựng tinh thần lực. Cho nên nếu trước hết có thể luyện chế ra đan
dược chữa trị tinh thần thức hải, để cho ông tỉnh táo lại, như vậy
cũng càng có sức thuyết phục
Cho dù tương lai không thể hoàn toàn có dù những thiên tài địa bảo
cần thiết để luyện chế Tiểu Hoàn Đan, mình cũng có thể cam đoan
Tống Nghi trở lai làm một người bình thường, sống thêm vài chục
năm.
Lăng Tiêu hoàn toàn tin tưởng vào điều này.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của npq91
Khi ra khỏi kho báu, trong lòng Lăng Tiêu vẫn còn đắm chìm trong
vui Sướng vì thu được hai bảo vật kia. Không nói tới tinh hạch lai
lịch không rõ kia, chỉ riêng bảo đỉnh đã coi như kiện bảo bối pháp
bảo đầu tiên của Lăng Tiêu.
Nghĩ lại kiếp trước ở Tu Chân Giới, đã không thu được pháp bảo
lại còn bị thiên kiếp đại lôi bổ xuống, đẩy tới thế giới này, Lăng Tiêu
không kìm nổi thổn thức không thôi. Đi ra mặt đất, không thấy hai
lão nhẫn kia nữa, sau khi hai người rời khỏi, chỉ nghe thấy dưới mặt
đất phát ra những tiếng chấn động ầm ầm, kiến trúc kia lai khôi phục
nguyên dạng.
Tống Minh Nguyệt đi gặp ông nội, báo cáo lai việc Lăng Tiệu lựa
chọn những gì trong kho báu. Tống Y nghe xong nhíu đôi mày kiếm
nói:
- Cái đỉnh đó hiển nhiện là thứ tốt!
Thấy Tống Minh Nguyệt sốt ruột muốn phản bác mình, Tông Y ảm
đạm cười:
- Con nhóc này, ta chẳng phải đã nói, tùy ý cho hắn lựa chọn mọi
thứ trong kho báu Tống gia sao? Đương nhiện ta sẽ không đổi ý.
Thật ra cháu có tâm lo lắng cho bệnh tình của phụ thân hay là... có ý
tưởng gì khác?
Tống Minh Nguyệt mặt phấn đỏ bừng, mạnh miệng nói:
- Đương nhiên là bởi vì bệnh tình của phụ thân. Hơn nữa, gã đó có
biết người ta là nư nhẫn đâu!
Tống Y cươi hà hà, đôi mắt tươi cười toát lên vẻ hiền lành, biết
rằng cháu gái mình nhìn thì tinh nghịch như vậy nhưng thực ra da
mặt rất mỏng (dễ hổ thẹn), từ nhỏ thích cải nam trang, hơn nữa Tống
gia cũng có tuyệt học dịch dung lưu truyền lâu đời, cũng không ai để
ý tới việc của nàng.
Ông cũng không trêu ghẹo nàng nữa, nói:
- Cái đỉnh đó có để ở Tống gia ta một ngàn năm nữa cũng sẽ chẳng
ai biết dùng nó vào việc gì, thà đưa cho người hữu dụng còn hơn.
Tuy nhiên, nói như thế, sau lưng Lăng Tiêu có lẽ thực sự có truyền
nhân của gia tộc thượng cổ lưu truyền lại. Nếu không, làm gì có ai
hứng thú với cái đỉnh làm bằng hàn thiết này chứ?
Tống Minh Nguyệt nghe xong, nói:
- Khi cháu vào thế tục giới đã điều tra hắn. Một năm trước, hắn quả
thật không hề có tài năng gì, hơn nữa còn rất uất ức, bản thân là con
dòng cháu giống, không ngờ bị một vị hôn thê con một thương nhân
dùng kế từ hôn. Sư kiện đó gây ra huyên náo rất lớn trong giới quý
tộc bấy giờ. Dường như cũng sau lần phong ba từ hôm đó, hắn mới
đột nhiện như là thay đổi thành một người mới, thực lực đột nhiện
tăng mạnh, liên tiếp biểu hiện bất phàm. Nghe nói khi hắn vẫn còn
chưa đánh thông được Thiên Mạch đã từng khiến một gã Ma Kiếm
Sĩ sợ tơi mức không cầm nổi kiếm, cũng không rõ là thật giả thế nào.
Hơn nữa, mẫu thân của cháu dùng Dưỡng Nhan Đan xong cũng có
hiệu quả rất rõ ràng, như ông cũng thấy đó. Ngươi này thật sự rất
thần bí! Tùy tùng của hắn không ngờ có thực lực Kiếm Hoàng, hơn
nữa thoạt nhìn trông hệt như chủ tớ, cực kỳ khiêm tốn đối với Lăng
Tiêu!
Tống Y gật gật đầu, nói:
- Cháu có thể quan sát được như vậy là rất không dễ dàng. Ôi, hy
vong hắn thực sự có biện pháp chữa trị cho phu thân của cháu. Còn
lai lịch, thân phận của hắn cũng chẳng có gì là quan trọng.
Tống Minh Nguyệt gât gât đầu, nói:
- Cháu cũng nghĩ như vậy.
Sau khi trở laị phòng, Lăng Tiêu vốn định nghiên cứu chiếc đỉnh
ngay nhưng ngẫm lại vẫn cố nhịn sự tò mò trong lòng, thầm nhủ
đừng để người ta nhìn thấy chê cười.
Nghĩ vậy, hắn xuất lò luyện đan ra, cho những thư dược liệu vào.
Lần này Lăng Tiêu luyện chế đan dược rất thuận lợi. Nếu nói lần
trước luyện chế Trúc Cơ Đan thì tài nghệ của hắn vẫn còn trúc trắc,
lo sợ thất bại, vậy thì hiện tại, tài nghệ luyện dược của Lăng Tiêu đã
tới trình độ hoàn toàn thông tỏ mọi đạo lý.
Khoảng vài canh giờ, Lăng Tiêu mở lò luyện đan ra, bên trong
truyền tới một mùi hương hơi gay mũi. Đây không phải là do luyện
chế thất bại mà là mùi của loại đan được chữa trị tinh thần thức hải
này hơi đặc biệt.
Nếu cho thêm dược liệu để át mùi đi, hiệu quả sẽ kém đi vài phần.
Đối với Lăng Tiêu, luyện chế đan dược chính là một chuyện rất
nghiêm túc. Cũng như khi cho Phong Linh uống thuốc, thực ra hắn
có thể biến nó thành ngọt, nhưng như vậy sẽ làm giảm dược lực rất
nhiều, cho nên thà rằng Lăng Tiêu tự mình ép Phong Linh uống chứ
không chịu làm thay đổi dược lực của chén thuốc.
Hơn mười viên đan dược to chừng mắt người nằm lặng lẽ dưới đáy
lò luyện đan. Lăng Tiêu vung tay lên, những viên đan dược đã hiện
lên trên lòng bàn tay, vẫn còn chút cảm giác hơi nóng. Lăng Tiêu lấy
từ trong nhẫn ra một chiếc bình Sứ, cho những viên đan dược màu
xám đó vào.
Lúc này, Tống Minh Nguyệt vừa lúc đẩy cửa tiến vào, liền nhíu
mày, bịt chặt mũi hỏi:
- Mùi gì mà khó ngửi vậy?
- À, Tống huynh đến đúng lúc lắm.
Lăng Tiêu cầm bình Sứ trong tay, nói:
- Vừa lúc, trước hết huynh hãy cầm lấy đan dược này, buổi tôi cho
phụ thân huynh dùng, hãy dùng nước ấm để uống. Dùng đan dược
này xong, ông có thể khôi phục thần trí. Trong này tổng cộng có hơn
mười viện, mỗi thang một viện, ít nhất có thể cam đoan trong vòng
một năm ông sẽ không xảy ra vấn đề gì. Tuy nhiên, chỉ có thể là một
người bình thương, không thể vận công, một khi vận công, hậu quả
có lẽ không thể chịu nổi, có lẽ sẽ trực tiếp phá hỏng đan điền, nổ tan
xác mà chết cũng chưa biết chừng.
Vẻ mặt Tống Minh Nguyệt ngạc nhiên vui mừng:
- Thật Sự? Gia phụ dùng đan dược này thật sự có thể tỉnh lai, giống
như người bình thường sao?
- Trừ việc không thể Sử dụng võ lực, không thể vận hành công
pháp... còn lại đều giống như người bình thường.
Lăng Tiệu nói.
- Minh Nguyệt không nhìn lầm người, Lăng huynh, xin nhận của
Minh Nguyệt một bái!
Tống Minh Nguyệt nói xong mím môi, đôi mắt hơi ửng đỏ, cúi đầu
thi lễ với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vội vàng ngăn hắn lại, nói:
- Tống huynh quá khách khí, lại nói Lăng Tiêu không công mà
nhận lộc, vậy làm một vài chuyện cần thiết cũng là nên làm
Tống Minh Nguyêt ánh mắt sáng ngời nhìn Lăng Tiêu cười, nói:
- Mấy năm nay, Minh Nguyệt đã gặp rất nhiều y Sư nhưng không
có người nào giống Lăng huynh, không muốn chiếm tiện nghi của
người khác. Đây đúng thật là lần đầu tiên ta thấy như vậy! Trước kia
có môt số cao nhân về y thuật của những thế gia ẩn thế, thậm chí bô j
dáng còn thua cả y Sư thế tục, vừa mới vào Tống gia, chưa khám
bệnh cho gia phụ đã nghĩ chuyện đòi thù lao thật tốt. Ôi, lại nói tiếp,
nêu không gặp Lăng huynh, phụ thân của Minh Nguyệt chỉ Sợ vài
năm nữa...
Lăng Tiêu nói:
- Tấm lòng hiếu thảo của Tống huynh có nhật nguyệt chứng giám,
Lăng Tiêu rất bội phục!
Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu lại đi tới phòng Tống Nghi.Lúc
này cha của Tống Nghi là Tống Y cũng đã tới, còn cả mười mấy
người khác, thoạt nhìn có cả già cả trẻ, tuy nhiên đều chờ ở bên
ngoài. Nhìn thần sắc khẩn trương của họ không hê có vẻ gì là giả bộ,
trong lòng Lăng Tiêu càng cảm thấy bội phục Tống gia thêm vài
phần .
- Lăng Tiêu tiểu hữu, thật sự có thể sao?
Lúc này biểu hiện của Tống Y_không khác gì môt người cha bình
thường của thế tục, vẻ mặt đầy khẩn trương nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khẽ cười nói:
- Tiền bối cứ an tâm. Đạo đan dược của Sư môn tại hạ cũng có thể
coi là tinh thâm, cho nên không cần lo lắng.
Tống Y hợi ngượng ngùng cười nói:
- Là ta quá lo lắng, vậy hãy mau cấp cho Nghi nhi dùng đi!
Tống Minh Nguyệt câm đan dược, thật cẩn thận đỡ cha mình lên,
tựa vào khuỷu tay mình, sau đó cho đan dược vào miệng Tống Nghi,
phía sau liền có thị nữ đưa nước ấm tới. Vừa uống đan dược vào
xong, chợt nghe trong bụng Tống Nghi phát ra mấy tiếng kêu vang,
mấy người trong phòng đều nhìn môt cách rất khẩn trương.
Tống phu nhân nhìn không chớp mắt vào trượng phu của mình.
Tuổi của bà ít hơn chồng mình rất nhiều, hơn nữa khi đó Tống Nghi
chỉ tu luyện cả ngày, nhưng bà lại yêu chồng mình tới tận xương tủy,
tình nguyện mỗi ngày đều ở trong căn phòng trống, chỉ cần thấy
chồng là trong lòng vui Sướng lắm rồi. Nhất là sau khi Tống Nghi bị
bệnh, bà có cảm giác trời xoay đất chuyển, đối với bà, chỉ cần chồng
mình có thể còn sống, sống khỏe mạnh, vậy thì chẳng còn gì có thể
quan trong hơn được nữa.
Sau môt lúc lâu, yết hầu Tống Nghi bỗng nhiên di chuyển lên
xuống, môi hơi mấp máy, phát ra một tiếng rên nhỏ.
- Phu quân, phu quân!
Tống phu nhân vôi vàng ào tới, đẩy Tống Minh Nguyêt ra,ôm
chầm lấy chồng, nhẹ nhàng vúôt ngực để chồng thông khí, nước mắt
rơi xuống từng giọt trên ngực Tống Nghi, nức nở nói:
- Phu quân, chàng khổ quá!
- Là...Uyển nhi?
Tống Nghi dường như lâu lắm rồi không nói, thanh âm mong
manh, nói hơi khó khăn.
Nhưng thanh âm này lọt vào tai Tống phu nhân lại không khác gì
thanh âm tự nhiên khiến bà ngạc nhiên kinh hài.
Lần trước chồng mình tỉnh lại đã là chuyện một năm trước đây,
hơn nữa chỉ nói duy nhất một câu khiến tất cả mọi người đều khổ Sở.
Ông nói: “Mọi người hãy giết ta đi, ta không muốn sông nữa!”, sau
đó lại hôn mê ngay lập tức.
- Là thiếp thân, là thiếp thân, phu quân.....chàng, chàng cảm giác
thế nào?
Tống phu nhân ôm trượng phu, môi hơi hơi run run.
- Nàng... nàng đừng ôm ta chặt quá, ta ta không thở nổi.
Tống Nghi có chút gian nan nói
- A....Ta thực đáng chết.
Tống phu nhân vôi vàng đỡ trượng phu nằm xuống giường, Sau đó
quay đầu lại, thấy bố chồng, lập tức xấu hổ tới mức mặt đỏ hồng,
nói:
- Chàng nhất định rất đói bụng rồi, thiếp, thiếp đi chuẩn bị chút đồ
ăn cho chàng!
Khi tỉnh lại, Tống Nghi dường như không hề có ý e dè cha mình,
khó nhọc nói:
- Không cần đi, Uyển nhi... mấy năm nay, làm khổ nàng rồi!
Tống Nghi vừa nói ra, Tống Minh Nguyệt và ông nội Tống Y đều
bật quay mặt đi chỗ khác. Tống phu nhân khóc rống lên, liên mồm
nói:
- Không khổ, thiếp không khổ chút nào cả. Chỉ cần chàng còn
sống, muốn thiếp thế nào cũng được!
Lăng Tiêu lúc này lặng lẽ đi ra. Khi đi qua đám người tụ tập bên
ngoài, có môt số người hắn đã gặp hôm trước, thấy Lăng Tiêu đều
khẽ mỉm cười thiện ý. Lăng Tiêu cũng cười gật đầu với họ, sau đó
không nói gì nữa, quay người đi khỏi.
Trở về phòng mình, tâm tình Lăng Tiêu rất lâu vẫn không thể bình
phục. Từ biểu hiện tình cảm của người trong Tống gia, Lăng Tiêu
hiểu thêm rất nhiều điều. Mặc dù theo đuổi trường Sinh, khát cầu bất
diệt, nhưng có trái tim là có tình cảm, mới gọi là lòng người!
Lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ tới khối tinh hạch kia. Sở dĩ
coi nó là bảo bối bởi vì khi ở trong kho báu ngầm của Tống gia, Lăng
Tiêu đã dùng tinh thần lực tra xét môt chút. Không tra thì không biết,
vừa tra xong, Lăng Tiêu giật mình kinh ngac.
Thứ này, không ngờ là... Vạn niên linh phách trong truyền thuyết!
Cái gọi là Vạn niên linh phàch chính là một loại tinh thạch có linh
tinh rất yếu hình thành trong tự nhiên, do thiên địa linh khí trải qua
hơn van năm, thậm chí hơn mười vạn năm, cô đọng lại mà thành.
Nói cách khác, thứ này căn bản không phải là tinh hạch ma thú, mà
là cực phẩm thiên tài địa bảo!