- .... Ai nha, ha ha. Các người nhìn kìa, bô dáng tức giận của hắn
trông như đàn bà nhỉ?
Thiếu niên kia cười không chút kiêng nể, nói tiếp
- Không biết rằng đợi lát nữa ngươi bị thiếu gia ta... A!
Bốp!
Một tiếng vang lên khiến toàn bộ tửu lầu chợt lâm vào tĩnh mịch,
không hề có chút động tĩnh nào. Các thực khác đang xem náo nhiệt
đều trợn mắt há hốc mồm nhìn, còn có người trong mắt đầy vẻ lo
lắng, thầm nhủ: Có vẻ hai người này từ nơi khác tới, khống biết sự
lợi hại của người trẻ tuổi kia. Trong Thất Sắc thành, đừng nói là đánh
hay mắng, cho dù chỉ liếc nhìn thiếu gia này đã gặp phải tai ương.
Mỗi người nhìn thấy hắn đều chỉ muốn trốn tránh thật nhanh. Ở Thất
Sắc thành, thiếu gia này cũng có một danh hiệu khá kêu, thậm chí có
thể dọa trẻ con nín khóc.
"Đại ma vương!"
Đúng vậy, thiếu gia này chính là độc đinh của Chiết gia đời thứ ba,
thế lực lớn nhất trong Thất Sắc thành, cũng chính là đứa cháu được
gia chủ Chiết gia yêu quý nhất. Cho dù thiếu gia Chiết gia có phóng
đãng, càn quấy, cũng chẳng có ai dám làm gì hắn.
Cho nên rất nhiều người đều nén giận trong lòng, bất nhẫn nhìn
công tử trẻ tuổi anh tuấn kia, thầm nói: người trẻ tuổi đúng là thiếu
kiên nhẫn, tới nơi xa lạ thì nên biết kìm nén tính tình lại, cứ nóng nảy
như vậy chỉ chịu thiệt thòi thôi.
Thiếu gia ôm bên mặt vừa bị Tống Minh Nguyệt hung hăng tát một
cái thật mạnh.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng nếm đòn như vậy bao giờ. Từ trước
đến nay chi có hắn ức hiếp người khác chứ làm gì có chuyện ngược
lại.
Thiếu gia Chiết gia cụp mặt, dùng ngón tay trắng trẻo thon dài lau
vết máu trên khóe miệng, sau đó nhìn vết máu trên tay, bỗng nhiên
giận dữ quát về phia Tống Minh Nguyệt:
- Ngươi đánh ta? Người lại dám đánh ta. Tốt. Ta muốn ngươi chết
mà không biết là chết thế nào! Me nó...Các ngươi còn thất thần làm
gì? Hắn đánh ta, còn không bắt hắn cho ta!
Đám thủ hạ của thiếu gia Chiết gia liên xao động, vây lấy hai
người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt. Lúc này Tống Minh Nguyệt
cũng cảm thấy mình hơi quá kích động, dù sao tới nơi này cũng có
viêc cần làm, lẽ ra nên nín nhịn một chút thì tốt hơn. Có thể nói từ
nhỏ tới giờ, thiếu gia Chiết gia này chưa từng ăn đòn bao giờ, nhưng
Tống Minh Nguyệt cũng vậy, từ nhỏ tới lớn đều là công chúa trong
gia tộc, cũng chưa từng bị làm nhục như vậy bao giờ!
Huống chi, nàng là môt nữ nhân, bị người ta sỉ nhục như vậy chỉ
nghĩ thôi đã thấy ghê tởm. Nếu không phải đang ở Thất Sắc thành,
Tống Minh Nguyệt thật muốn một kiếm giết chết kẻ phát ngôn bẩn
thỉu đó.
Loại bại hoại này sống trên đời có lẽ cũng chỉ là tai họa cho mọi
người.
Lúc này Lăng Tiêu cầm lấy khăn tay, vừa nhẹ nhàng xoa miệng
vừa nghĩ: Tốt lắm, người của Chiết gia đằng nào cũng đã nhắm vào
mình, dù muốn tránh có lẽ cũng không được. Cho dù là không có
Tần Cách, chỉ mình và Tống huynh vào thành thì bên kia cũng sẽ biết
ngay. Môt khi đã như vậy, cũng không cần khiêm tốn làm gì, cứ làm
hẳn phương pháp trái ngược, làm ra vẻ kiêu ngao, ương ngạnh, nhất
định phải... giả bộ có một hậu trường vững chắc, khiến cho Chiết gia
phải kiêng kị!
Dù sao, đắc tội một thế gia ẩn thế có thực lưc hùng manh, lai rất có
khả năng chuyên về đan dược, là một chuyện rất không nên làm.Bởi
vậy, Lăng Tiêu lau miệng xong liền quay đầu mỉm cười nhìn thiếu
gia Chiết gia, nói:
- Bị đánh một bên mặt nhất đỉnh cảm giác không thoải mái phải
không?
Thiếu gia Chiết gia cũng không phải loại người hiền lành gì,cười
lạnh với Lăng Tiêu:
- Đừng mạnh miệng, hai người các ngươi đừng ai muốn chạy!
Nhìn một đám đều mặt nhỏ trắng như bột, không biết mông các
ngươi có phải cũng vậy...
Bốp!
- A!
Lại một tiếng bạt tai nữa vang lên rất rõ. Ông chủ tửu lầu liền hôn
mê bất tỉnh. Tiểu nhi cũng sợ hãi chay mất không còn bóng dáng.
Xong rồi, tửu lâu này không thể tồn tại được nữa, đắc tội Chiết gia,
còn có thể làm ăn ở Thất Sắc thành nữa sao? Quả thực là nằm mơ!
Lăng Tiêu cười dài nhìn gã thiếu gia nói:
- Giờ cám thấy thoải mái hơn rồi chứ. Ta thấy ngươi có vẻ thuận
mắt hơn rồi đó. Tuy nhiên, dường như ta đánh hơi nặng thì phải. Có
muốn ta đánh bên kia một cái nữa cho đều không?
Keng, keng...
Lũ hộ vê bên người Thiếu gia Chiết gia lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ,
bao vây Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt ở bên trong. Chỉ cần chờ
thiếu gia ra lệnh một tiếng, lập tức băm nát hai người này.
Đôi mắt trong sáng của Tống Minh Nguyệt nhìn lướt qua Lăng
Tiêu, trong mắt mang theo một tia cảm động, sau đó nàng quay sang
nhìn thiếu gia ăn mặc hoa lệ kia, hừ lạnh nói:
- Lăn! Đừng muốn chết!
Thiếu gia Chiết gia hung hăng nhìn hai người này. Hắn không
ngốc, lập tức phản ứng rất nhanh, biết hai người này có thực lưc bất
phàm. Bởi vì bản thân hắn có thực lực Cuồng Kiếm Sư bậc sáu,
không ngờ bị hai người này mỗi người cho một cái tát, vậy mà không
thể né tránh được chút nào!
Hắn biết, đám hộ vệ của mình căn bản không phải là đối thủ của
hai người này. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, nếu hai người này vẫn
còn ở Thất Sắc thành, vẫn còn không biết thân phận của ta, đợi khi ta
trở về, nhất định sẽ tìm người quay lại báo thù.
Hừ, giết bọn chúng, đó là tiện nghi cho bon chúng! Thiếu gia Chiết
gia vẻ mặt oán độc nhìn hai người, phất tay nói với đám thủ hạ:
- Đi, chúng ta trở về!
Đám thủ hạ cũng Sớm nhìn ra thực lực hai người không kém, trong
lòng cũng lo lắng, thấy chủ mình bảo rút lui, tất cả đều thầm thở
phào nhẹ nhõm. Cho dù trở về có bị trách phạt cũng còn hơn ở lại
đây đem tính mạng của mình đánh bạc.
Những thực khách thấy vậy cảm thấy rất thích thú, nhưng ngay khi
thiếu gia Chiết gia xoay người, tất cả đều cúi đầu, làm bộ đang chăm
chú ăn uống. Cả một đại sảnh tửu lâu có hơn trăm người đều như
cùng cúi mặt xuống ăn, không một ai dám liếc nhìn hắn dù chỉ bằng
một con mắt.
Thiếu gia Chiết gia vừa ra đến trước cửa, lại hung hăng nh́ìn
thoáng qua hai người Lăng Tiêu, sau đó lưu lại hai gã thủ hạ để theo
dõi, đại bộ phận thủ hạ đều quay thẳng về Chiết phủ.
Trong phòng khách của đại viên Chiết phủ.
Căn phòng rất cổ kính, sắc thái thâm trầm, tất cả các đồ đạc trong
phòng đều thanh nhã nhưng không kém phần quý phái, trong phòng
còn đốt một lò hương, hương khói bay lượn lờ, một mùi thơm thoang
thoảng thấm đượm lòng người.
Trên mặt đất là một tấm thảm nhập từ tiểu quốc Ba Tư ở phương
tây. Tấm thảm lông cừu hoàn toàn làm bằng thủ công, vẫn nổi tiếng
từ xưa trên đại lục bởi chất lượng tốt, phong cách cổ điển lịch Sự, đồ
án tao nhã, công nghệ tinh mỹ, luôn được các vương công quý tộc
các nước yêu thích.
Theo khảc chứng, loại nệm này đã có lịch Sử ít nhất hàng trăm
năm. Điểm đặc sắc nhất của thảm Ba Tư này chính là thuốc nhuộm
làm từ thực vật thiên nhiên và khoáng thạch nên màu nhuộm rất bền,
không đổi theo thời gian. Ngoài ra, các hoa văn, đồ án trên nệm cũng
rất trừu tượng và thần bí.
Trên tấm thảm đặt một bàn cờ vây. Bàn cờ dùng gỗ lim đắt tiền chế
thành, toàn bộ quân cờ đều làm từ ngọc quý, có thể nói là xa hoa
cùng cực.
Một nam một nữ đang quỳ ở đó đánh cờ.
Người con gái nhìn khoảng hơn 20 tuổi, mái tóc dài tuyệt đẹp phất
qua vai, được buộc bằng một đai ruy băng, trên người mặc một chiếc
váy dài màu đen, lộ ra chiếc cổ cao trắng nõn, khí chất cao quý, khí
độ trầm ổn, đôi mắt cực kỳ giống Lăng Tiêu, hàng mi cong mảnh,
chiếc mũi nhỏ xinh, đúng là người tỷ tỷ mà Lăng Tiêu chưa gặp bao
giờ, Lăng Tố.
Đối diện Lăng Tố là một người thoạt nhìn khoảng trên 70 tuổi,tóc
bạc hơn nửa đầu, khí độ ung dung, đôi mắt thỉnh thoảng ngước lên
lại bắn ra tinh quang, không hề có vẻ gì là già lão! Hai ma lão hóp
lại, làn da vàng vọt, trên cằm có môt chỏm râu dài, mặc hoa phục
màu đen tơ vàng.
Lão già lấy quân đen, do dự một lát, hạ xuống một quân,thản
nhiên nói:
- Tố cô nương băng tuyết thông minh, biết lệnh đê đã tới Thất Sắc
thành, chẳng lẽ cô nương không lo hắn sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Phải biết rằng hiện tại hắn đã có thêm thân phận hầu tước! Haha,
thật không dễ dàng gì! Thiếu niên vừa mới trưởng thành không ngờ
đã được phong hầu. Ta thấy, lão quốc vương già cả của Đế quôc Lam
Nguyệt các ngươi đầu óc hồ đồ rồi.
Lăng Tố ngẩng đầu, sắc mặt tự nhiên nhìn lão già, nói:
- Chiết đại nhân nói quanh co lòng vòng làm gì. Nhiều lời vô
nghĩa, chủ ý của ông chẳng phải là tài sắc cùng thu hay sao?
Nói xong, nàng hạ xuống một quân cờ trắng.
Lão già cười ha hả, nói không chút xấu hổ:
- Vật tổ của hoàng thất Đế quốc Lam Nguyệt các người chính là
Bạo Viêm Sư Vương, vậy người hẳn biết mỗi Bạo Viêm Sư vương
đều có mấy bầu bạn của mình. Thú vương còn biết xây dựng hậu
cung cho mình, huống chi là con người?
Lão già nói xong ưỡn ngực, giơ hai tay nói:
- Như thế lực và quyền thế của Chiết gia ta, có điểm nào không
xứng với cô nương đâu?
Lăng Tố nhíu mày nhìn bàn cờ, quân trắng đã bị vây thành mảng
lớn, sắp lâm vào thế thua, không thể không thừa nhận, tài chơi cờ của
lão già trước mắt này quả là rất cao!
- Cô nương xem, hai ta cũng giống như bàn cờ này, kỳ thật, đều là
quân cờ mà thôi. Nhưng Tố cô nương là nữ nhân, hoàn toàn có thể
chơi xấu, chỉ cần cô ném quân cờ đi, xí xóa ván cờ, vậy là cô thắng!
Lão già cười tủm tỉm nói.
- Lăng gia các người qua thực khiến người ta phải thay đổi triệt để
cách nhìn. Phụ thân của cô rất thành công mới có thể giáo dục được
những đứa con như vậy. Để gỡ bỏ thiên mạch cho đệ đệ, cô nương
không tiếc thân mình, mao hiểm đi cùng mấy kẻ có thực lực thấp,
dám đi tìm di tích thượng cổ. Đệ đệ của cô nương rất có tiền đồ,
chẳng những dựa vào thế gia hùng mạnh, còn ngàn dặm bôn ba chui
đầu vô lưới để cứu người tỷ tỷ này! Loại tình thân tỷ đệ này... chà
chà... Ta sống tới từng này tuổi rồi mà mới thấy lần đầu tiên!
Trên mặt Lăng Tố thoáng vụt qua một tia chế nhạo, cũng không
ngẩng đầu lên nói:
- Không cần phải tự thổi kèn khen gia tộc của mình thế lớn như
vậy đâu. Ừ thì sao nào, Chiết gia của người có được nhân tình như
vậy không?
- Hừ, để thành đại Sự, nhân tình là cái gì! Nếu ai cũng cứ nhi nư
tình trường, vậy sớm muộn gì cũng chết cả! Tựa như... ván cờ này!
- A? Thật không?
Lăng Tố nhấc tay, đặt một quân cờ trắng lên bàn cờ. Lân này, cả
một đám lớn quân trắng bị chính nàng cho chết. Lão già cười ha hả:
- Tố cô nương, cô nương không nên hồ đồ như vậy? Chẳng phải...
đây là giúp ta sao? Ha ha ha ha!
- Người nhìn kỹ lại xem!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của npq91
Lâng Tiêu không kìm nổi ngạc nhiên thắn phục, không thể giữ nổi vẻ thong dong bình tĩnh. Nhân Dịch Châu là trang bị trữ vật có thể giữ cho vật cất trong đó được mãi mãi bảo trì như mới, cũng là bảo vật hiếm có. Túi trữ vật tầm thường của người tu chân chứa loại thực vật thiên tài địa bảo này trong vòng 300-500 năm là không thành vấn đề. Nhưng đã nhiều năm như vậy, trừ phi chuyên môn vi thiên tài địa bảo, dùng tinh thạch làm một cái "Tụ linh trận" để bảo trì công hiệu của thiên tài địa bảo không bị hư hao. Nhưng có thể xa xỉ đến dùng tinh thạch làm Tụ linh trận để duy trì thiên tài địa bảo, phóng mắt nhìn khắp Tu Chân Giới, có lẽ sẽ không mấy ai!
Mà thế giới này không ngờ lại có lĩnh vực không gian trữ vật phát triển toàn diện tới mức siêu việt Tu Chân Giới khiến trong lòng Lăng Tiêu quả thực rất kinh ngạc.
Thoạt nhìn, chỉ cần đồng ý nghiên cứu, bất kể là lĩnh vực nào cũng có thể phát triển đến mức tận cùng của con người! Ở Tu Chân Giới. tuy rằng người tu chân sống lâu gần như vô hạn nhưng trên thực tế. bọn họ mỗi ngày đều suy nghĩ xem nên tu luyện thế nào, làm thế nào để đắc đạo thành tiên! Một lần bế quan liền vài năm, thậm chí vài trăm năm cũng có rất nhiều!
Ai cũng có sở trường sở đoản... Có lẽ điều này rất đúng! Nghĩ vậy. trong lòng Lăng Tiêu trở nên thoải mái, đồng thời cũng yên lặng tỏ vẻ kính trọng người có thể chế tạo ra loại lọ không gian kỳ diệu này.
Trong đôi mắt Lăng Tố lộ ra sắc thái si mê, nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài lọ trữ vật, tán thưởng nói:
- Vị đại sư này quả nhiên có nét độc đáo, luyện cái lọ không gian này thành một ngăn tủ bình thường, phải cẩn thận tra xét mới biết. Đây đâu phải là mộc chế, rõ ràng là dùng kìm loại chế tạo nhẫn không gian để làm ra.
Tống Minh Nguyệt cũng cảm thắn mãi, nhìn một hàng ngăn tủ trữ vật xếp dài chừng hơn mười thước, cao hơn hai thước, nói:
- Người này quả là có vốn liếng lớn! Tùy tiện lấy ra một khối nhỏ trong đống kìm loại này đều có thể chế tạo ra một chiếc nhẫn không gian vô giá! Thế mà ở đây... quả thực khiến người ta khó có thể tin
Hai người đang cảm thắn, Lăng Tiêu lại nghĩ tới một vấn đề "Thứ này lớn như vậy, làm thế nào để mình có thể mang nó đi?" hắn liền thuận miệng hỏi:
- Chẳng lẽ chủ nhân nơi đây ngoài thân phận dược sư còn kiêm cả đại ma pháp sư và luyện kim đại sư sao?
Lăng Tố và Tống Minh Nguyệt nhất tề lắc đầu, Tống Minh Nguyệt thản nhiên cười nói:
- Chưa chắc! Chúng ta vừa xem xét thấy vị dược phẩm đại sư này chẳng hề có nói tới chút gì về ma pháp và luyện kim. Ta nghĩ, có lẽ lọ không gian này chính là do người khác tạo ra, đưa cho ông ta dùng! Bởi vì dù là thời cổ đại, một gã dược phẩm đại sư cũng đều được tất cả mọi người tôn kính!
Lăng Tố cũng gật gật đầu, nói:
- Điểm thần kỳ nhất của loại lọ không gian này chính là có thể giữ cho tất cả những gì cho vào trong đó được mới nguyên, đương nhiên, sinh vật sống chắc chắn không sống được bao lâu! Còn điểm thần kỳ thứ hai của nó chính là có thể thu nhỏ hơn để có thể mang đi!
Lăng Tố nói xong, sau đó nhìn Lăng Tiêu nói:
- Nhưng điều này phải dựa vào đệ thôi!
Tống Minh Nguyệt đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lăng Tiêu, cười nói:
- Huynh thử xem, xuất tinh thần lực ra xem có thể bao lấy toàn bộ dãy tủ trữ vật này không. Nếu có thể, vậy chúc mừng huynh, trữ vật không gian cấp thần khí này là của huynh!
Trong lòng Lăng Tiêu cười ha hả, tâm tự nhủ: khống chế tinh thần lực trong mắt người luyện võ ở đại lục Thương Lan có vẻ cực kỳ khó khăn, nhưng trong mắt mình, đó quả thực chính là một bữa ăn sáng! Hơn nữa, điều Lăng Tố vừa mới nói khiến lòng Lăng Tiêu trở nên thư thái hơn rất nhiều, lọ không gian của đại lục Thương Lan tuy rằng thần kỳ, nhưng cũng không thể giữ được sinh mạng của vật còn sống quá lâu, mà túi trữ vật của Tu Chân Giới lại có thể thu sinh vật cấp bậc thấp hơn vào túi của mình, ít nhất nhét trong đó vài năm là không hề có vấn đề!
Đương nhiên, nếu người khác lấy luôn cả túi trữ vật lẫn pháp bảo của ngươi, vậy thì vô phương.
Lăng Tiêu nhắm mắt ngưng thần, tinh thần lực lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, không hề có gì ngăn trở lan tràn ra bao lấy dãy tủ trữ vật, thử hướng vào trong nhẫn của mình. Trước mất chợt trở nên trống rỗng.
Lăng Tố và Tống Minh Nguyệt đều lộ vẻ ngạc nhiên. Ngay sau đó. Lăng Tiêu lại phóng nó ra rồi lại thu vào như thể chơi đùa.
Cứ như thế lặp đi lặp lại 3, 5 lần. Tống Minh Nguyệt nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, đồng thời cười khổ không thôi, tự nhủ, hóa ra Lăng Tiêu nhìn vậy vẫn có một mặt tinh nghịch thế này. Hành động này thực sự đã nói lên rằng hắn vẫn còn trẻ lắm. Nghĩ tới đó, Tống Minh Nguyệt vội nói:
- Lăng huynh, đồ vật lớn như vậy, khẳng định đặc biệt tiêu hao tinh thần lực, đừng đùa.
Trên thực tế, Lăng Tiêu căn bản là không phải đùa. Hắn chính là đang thí nghiệm xem thu phóng loại đồ vật này có ảnh hưởng gì tới mình hay không mà thôi. Sau thí nghiệm vừa rồi, Lăng Tiêu phát hiện, dưới tinh thần lực cực kỳ tinh chuẩn của mình, thu lọ không gian này rất dễ dàng, căn bản là không lãng phí bao nhiêu lực lượng tinh thần!
Lăng Tiêu cười cười, sau đó mở những ngăn tủ ra, nói:
- Tống huynh rất may mắn! Trong ngăn tủ này chính là Tử Bối Thiên Quỳ! Nếu tiếp theo chúng ta có thể phát hiện được loại dược liệu khác nữa, như vậy hy vọng khói phục của lệnh huynh sẽ càng dễ dàng hơn!
- A, thật sự? Mau để ta nhìn xem!
- Trong đôi mất Tống Minh Nguyệt toát lên vẻ ngạc nhiên vui mừng nói:
- Thật sự là không thể tưởng được, thật tốt quá! Thật tốt quá!
Lăng Tiêu giơ tay lấy từ bên trong tủ ra một gốc cây cỏ nhỏ màu 3 tím nhạt, thoạt nhìn cực kỳ tầm thường, nhưng làm cho người ta có " cảm giác rất tự nhiên, dường như đặt biệt hấp dẫn con người.
- Đây chính là Tử Bối Thiên Quỳ? Nếu không phải được huynh chỉ cho, chỉ sợ dù ta có dẫm nát nó dưới chân cũng không thể phát hiện được!
- Tống Minh Nguyệt cười khổ mà nói:
- Thoạt nhìn, những người mà gia tộc phái đi tìm kiếm cũng chưa chắc dễ dàng tìm được loại dược liệu đó.
Tiếp theo, Lăng Tiêu lần lượt mở ra những ngăn tủ còn lại. Trừ Tử Bối Thiên Quỳ, còn có Tố Hình Hoa, Tiểu Cát Bồ Quả, Tiểu Thất Tán Thảo và Hàn Địa Tuyết Liên, toàn bộ đều hiện ra trước mắt Lăng Tiêu. Còn Tống Minh Nguyệt lúc này ngạc nhiên vui mừng tới mức không biết nói gì, cuối cùng cúi đầu với Lăng Tố, đôi mắt ửng đỏ, nói:
- Nếu không có Tố tỷ tỷ, làm sao có thể dễ dàng tìm được những dược liệu này như thế! Mình Nguyệt xin được thay mặt gia phụ tạ ơn Tố tỷ tỷ và Lăng huynh!
- Mình Nguyệt quá khách khí rồi. Ngươi biết rõ Thất sắc thành chính là hiểm địa nhưng vẫn đi cùng gia đệ tới tìm cách cứu viện ta, trong lòng ta vó cùng cảm kích! Gìờ có thể tìm được những thứ hữu dụng cho lệnh tôn, đó là chuyện tốt! Tất cả chúng ta đều mừng cho ngươi!
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào những ngăn tủ vừa mở, trong lòng như cuộn trào sóng gió.
Hiện tại, hắn căn bản không đám nói gì. Nói vậy, bất kể người của đại lục Thương Lan này có thể luyện chế được những thiên tài địa bảo này thành linh dược hay không, nhưng ít ra từ vạn năm trước, luyện dược sư của đại lục này đã có thể phân biệt được những thiên tài địa bảo! Nếu không... những thiên tài địa bảo trong những ngăn tủ này là từ đâu tới? Trong đó thậm chí còn có nhiều loại mà ngay cả Lăng Tiêu cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng có thể khẳng định đó chính là dược liệu thiên tài địa bảo.
Nhớ lại nhật ký của vị luyện dược sư, trong lòng Lăng Tiêu không kìm nổi sự kính trọng đối với vị tiền bối từ thời thượng cổ này. Tuy rằng bọn họ vẫn còn trong giai đoạn mò mẫm, nhưng rất hiển nhiên, nếu không có trận thần chiến hàng vạn năm trước, trải qua hàng vạn năm phát triển, rất có thể tiêu chuẩn luyện dược của đại lục Thương Lan đã ở một độ cao mới!
Lại liên tưởng tới việc thực lực của Tần Cách đột nhiên tăng mạnh và tốc độ tu luyện của những thế gia môn phái ẩn thế quy mô lớn. trong lòng Lăng Tiêu cuối cùng hoàn toàn hiểu rõ. Trên đại lục Thương Lan cũng có luyện đan thuật, nếu không sẽ không thể có việc mình vừa mới luyện chế ra Dưỡng Nhan Đan liền bị vô số người chú ý.
Các thế gia môn phái ẩn thế hẳn là đều cố gắng nhắm tới con đường này, một số có thể luyện chế ra đan dược tốt có thể sẽ trở thành thế gia môn phái ẩn thế quy mô lớn, thế gia nhất lưu, thậm chí là thế gia siêu cấp!
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu không kìm nổi nhếch miệng cười vui vẻ. Hiểu được điều này, như vậy Lăng Tiêu cũng biết được nên ứng xử như thế nào đối với các thế gia môn phái ẩn thế trong tương lai. Hiện giờ mình không phải tự thổi kèn khen lấy nhưng thực ra có thể tự coi là dược sư hùng mạnh nhất trên đời!
Từ những thiên tài địa bảo lưu trữ của vị thượng cổ tiên hiền này. có thể thấy mục đích của óng ta chính là nghiên cứu mấy thứ này. luyện chúng thành đan dược. Thứ nhất là có thể làm tăng thực lực bản thân, thứ hai là có thể bảo tồn đan dược. Cho dù không có loại lọ không gian kỳ diệu này cũng có thể bảo tồn muôn đời.
Giờ mới đúng là thu hoạch chân chính!
Trong lòng Lăng Tiêu thầm tán thưởng, có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể trốn luôn ở đây bế quan vài năm, sau khi ra ngoài chắc chắn sẽ có tu vi còn cao siêu hơn cả kiếp trước! Chỉ có điều phụ thân của Tống Minh Nguyệt vẫn đang chờ đợi, Lăng Tiêu chỉ có thể từ bỏ ý định mê người này, sau đó thu những tủ trữ vật đó vào trong nhẫn.
Trừ năm loại thiên tài địa bảo, còn cần máu của hai loại động vật. một loại là máu của Thiên Niên Giao, một loại là máu của Băng Tinh Thiên Tằm.
Máu của Thiên Niên Giao quả thực là khó khăn, nhưng máu của Băng Tinh Thiên Tằm thì Lăng Tiêu nhớ tới Thiên Tằm Ti Võng ở nơi cực hàn mà Tiểu Sửu lấy được. Nếu không tìm được Băng Tinh Thiên Tằm vậy dùng loại Thiên Tằm sinh sống ở vùng đất cực hàn. hẳn là cũng có thể được! Tuy rằng có thể sẽ khó săn bắt nhưng ít ra là cũng có phương hướng!
Lăng Tố nhìn Lăng Tiêu nói:
- Tam đệ, có thể... lấy hết những sách vở này đi được không? Lăng Tiêu cười nói:
- Đương nhiên, đệ tin rằng cho dù vị thượng cổ tiên hiền đó biết. cũng sẽ rất vui vẻ cho chúng ta mang đi. Dù sao, chúng ta mang những ý nguyện của ông ta ra ngoài để phát huy và làm rạng rỡ chúng chứ không phải để gây tai họa. Chỉ có điều, tốt nhất là hiện tại đừng công bố chúng ra trước mặt công chúng, tự mình nghiên cứu thi được!
Lăng Tố gật gật đầu, nói:
- Điều này thì đương nhiên là ta biết!
Nói xong, nàng nhìn chăm chú vào cánh cửa đá, đôi mắt trong veo như làn thu thủy bắn ra hào quang vô tận!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Minh Huệ
Lão già nhíu mày, tập trung nhìn lập tức hít một hơi thật sâu. Quả
thực khó tin, Lăng Tố này... không ngờ hi sinh một số lượng lớn
quân mình để cho toàn bộ quân trắng được sống!
Lúc này vẻ mặt Lăng Tố vẫn bình thường, thản nhiên nhưng như
vậy là càng khiến người ta khó chịu hơn là cười nhạo. Nàng nói:
- Cho nên, Chiết đại nhân, thế sự như bàn cờ, không đến lúc cuối,
ai dám nói ai thắng ai thua?
- Ha ha ha, khá lắm thế sự như bàn cờ!
Lão già vụt đứng lên, vung chân đá văng bàn cờ, cười lạnh nói:
- Như vậy thì chẳng có vàn cờ nào cả! Quyền chủ động vĩnh viễn
chỉ có thế do một mình ta nắm giữ!
Lăng Tố cũng không hề e ngại, đứng dậy, nhẹ nhàng hoạt động hai
chân mình, nói:
- Ngươi quá mức tự phụ, tham vọng quá lớn, cuối cùng lại bị thua
thiệt bởi chính bản tính của mình!
Lão già cười lạnh:
- Đệ đệ của cô mang Kiếm Hoàng đến làm vệ Sĩ sao? Hay là... đệ
đệ của ngươi đã có thực lực Cuồng Kiếm Sư?
Lăng Tố ngẩng đẩu, nhìn này lão già, nói:
- Một cao thủ thực lực Kiếm Hoàng chẳng lẽ không đủ khiến Chiết
gia trời long đất lở sao?
Lão già ngạo nghễ cười nói:
- Tố cô nương, cô cũng quá mức coi thường Chiết gia ta đó! Hay là
đánh cuộc đi? Thế nào? Nếu cô thua, cô cam tâm tình nguyện gả cho
ta, sau đó mở di tích thượng cổ ra, ta có thể phân cho Lăng gia một
nửa. Thế nào? Nếu là ta thua, Chiết Kiến Nghiệp ta tự mình công
khai xin lỗi cô nương, sau đó giao một nửa cổ phần đồ Sứ ở Thất Sắc
thành cho Tố cô nương, thế nào?
Đây quả là một vụ đánh cuộc to lớn! Đừng nói là một nửa lợi
nhuận của đồ Sứ ở Thất Sắc thành, cho dù chỉ là một phần lợi nhuận
cũng đủ để vô số người đỏ mắt, điên cuồng.
Đôi mắt trong veo như làn thu thúỷ của Lăng Tố chợt tối,thản
nhiên hỏi:
- Ngươi muốn đánh cuộc cái gì?
- Đánh cuộc rằng đệ đệ của cô, bao gồm cả thế lực sau lưng hắn,
đấu không lại Chiết gia ta, cuối cùng thất bại trở về! Còn Lăng Tố cô
nương cũng không hề rời khỏi Chiết phủ nửa bước! Thế nào, ta đặt
cược như vậy coi như công bình chứ? Tố cô nương. Có dám hay
không?
Lăng Tô khẽ thở dài một tiếng, thần thái bình tĩnh nói:
- Cho dù ta không đánh cuộc thì tất cả chuyện tình chẳng phải là sẽ
xảy ra theo đường hướng đó sao? Cũng sẽ chẳng phát sinh chút thay
đổi nào, cho nên... ta đánh cuộc với ngươi! Ta tin tưởng đệ đệ của ta,
nếu nó đã có thể phá giải thiên mạch, vậy cũng có thể mang ta đi
khỏi đây!
- Tốt lắm!
Chiết Kiến Nghiệp cười ngạo nghễ:
- Có những lúc tự tin quá mức cũng không phải là chuyện tốt đâu!
Chúng ta chờ xem...
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến những tiếng la hét ầm ĩ, từ xa đã
có thể nghe thấy tiếng nữ nhân kêu khóc, thanh âm rất lớn, khóc như
thể trời sụp, giống như một người đàn bà chanh chua bình thường.
Sắc mặt Chiết Kiến Nghiệp vụt trầm xuống, nhíu chặt mày. Lúc này
cửa phòng chợt mở ra, một phụ nữ hơn 50 tuổi tiến vào. Nhìn kỹ,
phụ nữ này không hề khó coi, chỉ có điều tuổi tác hơi lớn, nhưng cử
chi thì không thể khen nổi, đầu tiên là tràn ngập oán độc liếc Lăng
Tố. Nếu ánh mắt có thể bốc lửa thì quả thực Lăng Tố đã bốc cháy từ
lâu rồi.
Sau đó bà ta khóc lóc, kêu gào với Chiết Kiến Nghiệp:
- Lão gia, không thể làm ngơ được, Tiểu Tinh bị người ta đánh đập
không còn bộ dạng gì. Ngay trong Thất Sắc thành này mà không ngờ
có người dám đánh người Chiết gia ta! Ông nhất đinh phải phân xử
cho Tiểu Tinh đó!
- Khóc sướt mướt, còn thể thống gì nữa!
Chiết Kiến Nghiệp nhíu mày, lanh lùng nhìn phụ nữ trước mắt.
Đây là bà vợ cả của lão, nếu không phải gia tộc của bà ta vô cùng
hùng mạnh, Chiết Kiến Nghiệp sớm có tâm tư li dị bà ta từ lâu rồi!
Phụ nữ này thoạt nhìn còn có chút sợ hãi Chiết Kiến Nghiệp, nghe
vậy cố gắng gạt nước mắt, khóc thút thít nói:
- Không biết hai kẻ đáng chém ngàn đao kia là ai, dám đánhcho
Tiểu Tinh sưng vù cả mặt mũi. Ô ô, như vậy làm sao mà đi ra ngoài
gặp người ta được chứ. Ô ô...
Chiết Kiến Nghiệp bi phu nhân khóc lóc phiền toái, cả giận nói:
- Được rồi! Nó không đi ra ngoài càng tốt! Càng đỡ cho ta bị mất
mặt!
Nói xong, lão liếc mắt nhìn Lăng Tố thanh tao, xinh đep đứng bên
cạnh, lại càng thấy phu nhân không vừa mắt, liền nói:
- Còn cả bà nữa, cả ngày nuông chiều tới tận trời! Ỷ vào lão gia tử
nuông chiều, các ngươi... các ngươi thậm chí ngay cả súc sinh kia pê
đê cũng coi như không thấy. Chiết gia ta dùng võ lập nghiệp, không
thể tưởng được rơi vào tay nó, vậy mà nó lai nhiễm tật xấu của đám
quý tộc chết tiệt! Chiều con chính là làm hại con! Bị đánh là nhẹ! Bà
cút đi cho ta, trở về tự Suy nghĩ lại đi!
Phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn Lăng Tố cực kỳ oán độc, xoay người
bước đi. Lại nghe thấy giọng Chiết Kiến Nghiệp vang lên lạnh lẽo:
- Đừng có tính làm chuyện lung tung. Nếu không, cho dù lão gia tử
che chở cho bà, cho dù gia tộc của bà có thế lực khổng lồ, ta cũng
đuổi cổ bà đi! Cút đi!
Thân hình phụ nữ kia run lên mạnh mẽ, cũng không dám quay đầu
lại, đi thẳng. Chiết Kiến Nghiệp thở dài một tiếng, quay đầu lại nói
với Lăng Tố:
- Tố cô nương, khiến cô phải chê cười rồi. Ái chà, cô cũng thấy đó,
nữ nhân này điêu ngoa thành tính, có thể so nổi với một góc của cô?
Ôi, ta thực đáng chết, lại so sánh bà ta với Tố cô nương, đó là làm
nhục cô nương, quả thực là lấy trời so với đất!
Lăng Tố vẫn cười thản nhiên:
- Khi còn trẻ, tôn phu nhân chắc cũng rất xinh đep nhi? Haha,
Dưỡng Nhan Đan chính là do đệ đệ của ta bán, có muốn hắn bán cho
tôn phu nhân một viên không?
Chiết Kiến Nghiệp khoát tay:
- Không nói cho bà ấy, không nói cho bà ấy, nói ra bà ấy lại hứng
trí lên thì khổ!
Lúc này đột nhiên có một người áo Xám xuất hiện như bóng ma,
nhẹ nhàng nói gì đó vào bên tai Chiết Kiến Nghiệp, sau đó lắc mình
biến mất.
Chiết Kiến Nghiệp khuôn mặt có chút cổ quái nhìn thoáng qua
Lăng Tố, bỗng nhiên cười lạnh nói:
- Đệ đệ của cô có lá gan lớn thật, khó trách rất nhiều người nói hắn
kiêu ngạo ương ngạnh. Đến Thất Sắc thành này, không ngờ chuyện
thứ nhất hắn làm không phải là làm thế nào để cứu cô mà lại là đánh
nhau, hành động theo cảm tình! Xem ra, hắn cũng không được như
người khác nói, chẳng có đầu óc gì cả!
Lăng Tố lộ vẻ mặt châm chọc:
- Ta đang nói, đứa con bảo bối của ngươi sao lại có người dám
đánh. Mà chẳng phải ngươi vừa nói nó đáng đánh sao? Ta cũng nghĩ
là đáng đánh! Ta cảm thấy đệ đệ của ta ra tay rất có chừng mực. Nếu
nó cũng giống như đứa con ngươi chuyên bắt nạt kẻ yếu, chỉ sợ con
ngươi đã chẳng còn mạng trở về kêu khóc đâu! Đệ đệ ta không làm
cho Chiết gia đứt đoạn huyết mạch đã là rất lý trí rồi đó!
- Hừ!
Chiết Kiến Nghiệp lần đầu tiên lộ ra vẻ không kiên nhẫn trước mắt
Lăng Tố, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Mặc kệ nói như thế nào, Chiết Tiểu Tinh cũng là đứa con trai độc
nhất của lão. Tuy rằng Chiết gia có thế lực khổng lồ, nhưng dòng
trưởng vẫn không vượng người mà dòng thứ lại sinh sôi đông đúc,
thế lực càng ngày càng phát triển. Chiết Kiến Nghiệp chỉ có một đứa
con trai duy nhất này.
Chiết Kiến Nghiệp còn có mấy đứa con gái, đều đã lập gia đình,
cho nên đứa con trai độc nhất đó được cưng chiều nhất nhà, nhất là
gia chủ Chiết gia. Mấy thế hệ thế gia ẩn thế sau lưng Chiết gia suốt
ngày ẩn cư tu luyện, không bàn thế Sự, cho nên hiện tại cơ bản các sự
tình Chiết gia đều do Chiết Kiến Nghiệp quyết định, duy chì có
chuyện đứa con độc nhất này là lão không có bao nhiều quyền lên
tiếng, bởi vì lão gia tử thực sự rất nuông chiều cháu mình, căn bản là
không cho lão nhúng tay vào!
Chiết Kiến Nghiệp không dám không nghe, không chỉ bởi vì lão
gia tử là cha của lão, mà còn một nguyên nhân trọng yếu hơn, cũng
chính là nguyện nhân mà Chiết Kiến Nghiệp không hề e sợ Kiếm
Hoàng vệ Sĩ của Lăng Tiêu, đó chính là lão gia tử của Chiết gia...
cũng là một Kiếm Hoàng.
Một mình lão gia tử có thề nói là chống đỡ cả gia tộc Chiết gia! Bất
kể chi thứ có lợi hại tới mức nào, phát triển tốt tới mức nào, cũng
không ai có thể dao động nổi nhất mạch của Chiết Kiến Nghiệp nửa
phần!
Chỉ có điều lão gia tử đã sống hơn hai trăm tuổi, thân thể bắt đầu
xuống dốc, Chiết Kiến Nghiệp luôn luôn nghĩ biện pháp kéo dài tuổi
thọ cho cha mình. Bởi vì Chiết Tiểu Tinh không ra gì, tuy rằng mới
có từng này tuổi nhưng hắn đã có tu vi Cuồng Kiếm Sư bậc sáu, nhìn
khắp tục giới, tuyệt đối là thiếu niên hàng đầu, nhưng Chiết Kiến
Nghiệp biết rõ, thế tục giới và thế gia ẩn thế căn bản là hai thế giới
hoàn toàn khác nhau!
Thậm chí, Chiết Kiến Nghiệp còn biết rất nhiều, biết cả những
chuyện mà ngay cả đại bộ phận người trong thế gia ẩn thế cũng
không biết.
Ví dụ như rất nhiều thế gia ẩn thế có bao nhiêu cao thủ, sau khi tiến
vào Thánh cấp liền mai danh ẩn tích đi đâu? Chiết Kiến Nghiệp tuy
rằng không dàm nói biết hoàn toàn, nhưng vẫn biết được chút ít gì
đó.
Cho nên, đứa con vẫn chính là tâm bệnh của lão! Nếu không, với
cái tuổi 70, tu vi Ma Kiếm Sư bậc sáu của lão, không lo tập trung tu
luyện, còn tính chủ ý tới con gái nhà người ta làm gì? Mấy năm nay,
Chiết Kiến Nghiệp vẫn nghĩ tới việc cưới thêm mấy thê tử,không
ngừng sinh đẻ, để lão có thêm... một đứa con trai mới hài lòng!
Mà Lăng Tố là nữ tử duy nhất mà Chiết Kiến Nghiệp cảm thấy
động tâm trong vòng mấy năm nay. Chỉ có điều miệng lưỡi nàng rất
độc. Trước khi có được một đứa con trai nữa, Chiết Kiến Nghiệp,
cũng không hy vọng đứa con trai độc nhất của mình xảy ra điều gì
bất trắc!
Cho nên lão chuẫn bị đi báo cho tiểu súc sinh kia, bắt nó phải
ngoan ngoãn vài ngày, nói cho nó:
Mày căn bản không phải là đối thủ của Lăng Tiêu. Hơn nữa, Lăng
Tiêu cũng không thể chết, về sau hắn có thể sẽ là cậu của mày...
Lăng Tố nhìn bóng dáng Chiết Kiến Nghiệp rời đi, đầu tiên là cười
lạnh, rốt cục cũng làm cho lão già đáng ghét này tức giận rời đi.
Nhưng ngay sau đó, trên mặt Lăng Tố lại hiện lện vẻ ưu tư, nàng
nghĩ thầm: Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, tại sao đệ lai tới đây? Tỷ ở đây
dù không được tự dọ nhưng lão già đó cũng không thể nào làm gì
được tỷ. Giờ đệ đến rồi, nếu chẳng may bi lão già kia bắt thì tỷ tỷ
phải làm sao đây?
---------------------
Tống Minh Nguyệt vẻ mặt áy náy nhìn Lăng Tiêu nói:
- Lăng huynh, Minh Nguyệt kích động quá mức, khiến huynh
phiền toái rồi!
Lăng Tiêu bỗng nhiên nắm lấy tay Tống Minh Nguyệt. Tống Minh
Nguyệt đang định rụt về theo bản năng chợt nghe Lăng Tiêu nhẹ
nhàng nói:
- Suỵt, đừng đừng lên tiếng, chúng ta rời đi từ phía sau!
Tống Minh Nguyệt hơi giật mình, khẽ hỏi:
- Muốn đi Chiết phủ à? Tần Cách đâu?
Lăng Tiêu nhẹ giọng nói:
- Đi trước điều tra một chút rồi!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của npq91