Hắc, của ta thân ái hạ đường phu - T/g: Cúc Hoa Thanh Trà - Ch 36 - nguồn 4vn.eu
Hắc, của ta thân ái hạ đường phu
Tác giả: Cúc Hoa Thanh Trà
Dịch: Kún
Nguồn:4vn.eu
Mười hai năm! Mười hai năm!
Hắn, Tần Nghị, một quý công tử tiếng tăm lừng lẫy, vốn tưởng rằng sự nghiệp cùng tình trường đều như ý, không tưởng được, cuộc đính hôn mười hai năm liền, bị một đao thiên lôi bổ xuống: “Anh yêu, chúng ta giải trừ hôn ước thôi!”
Giải trừ hôn ước? Vì sao? Hắn không cho phép!
Nhưng mà, cho dù trong lòng hắn có lửa giận ngút trời, một khi đối mặt với vị hôn thê của mình, hung thần ngay lập tức hóa thân thành một con cún nhỏ, lắc lắc cái đuôi, bộ dạng lấy lòng vô cùng đáng thương: “Kì Kì…”
——————
Khúc nhạc dạo đêm.
Đêm trăng sáng.
Một bóng đen lặng yên không gây chút tiếng động đang lẻn vào nhà trọ, vụng trộm tiến tới căn phòng, nhẹ nhàng bước vào cửa chính.
Rón ra rón rén đến bên giường, nhìn cảnh tượng trên giường, bóng đen khẽ nhếch miệng cười, sương đêm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào lại càng thêm mỹ lệ.
Bắt tay vào kiểm tra cái chăn, hừm, nàng vẫn có thói quen ngủ không hề thay đổi.
Nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, ngay cả quần lót cũng không chừa, bóng đen cẩn thận trèo lên giường, nhẹ một tiếng tiến vào ổ chăn ấm áp, đem cả người trong chăn ôm lấy.
Sau đó, hắn thỏa mãn thở dài, đôi bàn tay to không nghe lời bắt đầu ngọ nguậy.
“Ân!” Đang ngủ say, nàng khó chịu, nàng chỉ muốn nằm một mình, nhất là đôi tay kia còn không để nàng yên.
Nàng co người lại, thân thể chống đỡ người nọ nghịch ngợm ngực mình.
Cơ hội thế này, sao có thể bỏ qua? Nhanh chóng ôm lấy thắt lưng nàng, mặt đối mặt, kéo nàng lại gần, đôi môi gắn lên môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt nhân cơ hội tiến vào miệng nàng đang hé mở, dây dưa cùng lưỡi nàng.
“Ô” ngửi được hương vị quen thuộc, đang ngủ, nàng không tự giác khẽ cọ cọ người, hai bàn tay theo bản năng ôm lấy cổ hắn.
Cử chỉ này chính là sự cổ vũ lớn nhất đối với nam nhân, hắn hưng phấn mà nhanh tay hơn nữa…
Một màu vàng sáng xuyên qua cửa chớp, rót từng giọt mật vàng trên thân thể hai người đang miên man ngủ.
Đột nhiên, ở phía sườn có chút khó chịu.
Ân, phần eo có vẻ nặng quá, tựa hồ như có vật gì để bên trên.
Kiểm tra, có cái gì đó thô thô? Sờ sờ có xương có thịt? Hả, có điểm giống cánh tay nam nhân.
Phía sau lưng khẽ động đậy, dấy lên một nguồn nhiệt, ngăn trở động tác của nàng.
“Ân…” Một tiếng than khêu gợi nhẹ gần bên tai, hơi thở nam tính ấm áp nhẹ nhàng vờn bên vành tai nàng, thật ấm áp ngọt ngào.
Nếu là sắc nữ nghe được âm thanh thế này (ôi, sắc nữ =)) ), tin tưởng rằng các nàng nhất định hai chân nhũn ra, hai mắt long lanh, hận không thể hóa thành nước trong lòng hắn.
Nhưng nàng thì không.
Mười mấy năm, nàng đối với thanh âm này đã sớm miễn dịch.
Bất quá, giọng nói này. Nhẹ nhàng, ấm áp cứ mãi rên rỉ, nàng chắc chắn xác định rằng: Ở trên giường có dị vật tồn tại. Mà dị vật này – hừ hừ, ngoài hắn ra, còn có thể là ai?
Đầu óc hỗn độn, khẽ hít sâu một hơi, nàng theo bản năng nâng chân phải lên, dùng sức đá.
“Oành!”
Lần này, với sự đánh thức không báo trước, thanh âm gợi cảm của nam nhân rốt cục dừng lại.
Thân thể ấm áp tiếp xúc với mặt sàn lạnh như băng, lạnh nóng gặp nhau, kèm theo một cước vừa rồi, thân thể chạm vào vật cứng như thế, té ngã xuống giường, nam nhân chìm trong mộng đẹp nhanh chóng bừng tỉnh.
Dụi dụi mắt, nam nhân ngồi dậy, đôi mắt buồn ngủ nheo nheo nhìn lại vị trí của mình, lại ngó nghiêng lên giường, không biết nghĩ gì lại lồm cồm leo lên, tìm một góc chăn, chui vào, ôm chặt khối chăn còn lại, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nửa giờ sau.
“Oành!”
Tình cảnh tái hiện.
Mười lăm phút sau.
“Oành!”
….
“Kì Kì!” Trong một giờ liên tục bị người ấy đá xuống giường, cho dù là kẻ ngốc thế nào cũng hiểu là người ấy cố ý.
Còn nữa, thân thể ngọc ngà kia, không thể ôm ấp. Hừ, không thể chịu được.
Ba chân bốn cẳng đứng lên, hắn không để ý bản thân còn trần như nhộng, đứng trên sàn lạnh lẽo phẫn nộ kêu lớn.
“Ân?” Đôi mắt kia chậm rãi mở, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhìn hắn, thản nhiên liếc nhìn, còn nồng đậm ác ý.
Bởi vì ngủ không có ngon, tiếng của nàng trầm trầm, như phủ sương mù, ngoài ý giận ra, hình như có chút gì đó gợi cảm.
Bị nàng nhìn như vậy, khí thế ngút trời vừa rồi của nam nhân như bay biến cả, biến thành con mèo ngay lập tức. Hắn suy sụp hạ mặt, nhẹ đi qua, đáng thương gọi: “Kì Kì!”
“Làm gì!” Thân thể trên giường định đứng dậy, một trận mệt mỏi ập đến.
Hai cánh tay mềm nhũn, cả người nàng vô lực nằm xuống.
Như là nghĩ ra điều gì đó, nàng lập tức thủ thân, xốc chăn lên.
Qủa nhiên! Trên vai dầy đặc dấu vết kích tình, tất cả loang lổ, nhiều điểm đỏ đậm nhạt khác nhau. Nhìn tên nam nhân kia dám lưu lại trên thân thể mình những vệt đó, nàng không khỏi giận dữ.
Cơn buồn ngủ biến đi, lửa giận ào tới, mắt phượng lạnh lung đảo qua phía dưới nam nhân.
Chỉ cần liếc mắt một cái, là đủ rồi.
Không cần nàng nói chuyện, nam nhân lập tức cảm thấy một trận gió lạnh sống lưng. Không có chăn quấn, hắn nhịn không được rùng mình một cái.
Hai tay ôm ngực, cẩn thận lui vài bước, nghĩ rằng đã đủ an toàn.
“Nói, mấy lần?” giọng nói nhẹ nhàng cất lên hỏi, nhưng không khó để nhận ra sự tức giận trong đó.
“Hai… hai lần.” Nam nhân dè dặt nói, cúi đầu không dám nhìn nàng.
“Thật sự?” Nàng đưa ánh mắt không tin tưởng nhìn hắn, hắn giờ phút này chột dạ, không dám nhìn nàng.
Chỉ có tiếng thở dồn dập, khắp phòng đột nhiên khí lạnh ùa đến.
“Ba… ba lần!” nam nhân nhỏ bé đáng thương lại lui vài bước.
“Không lẽ chỉ thế!” Khóe miệng nàng cong lên, mắt phượng lóe lên nghi hoặc.
“Bốn lần, thật sự là bốn lần! Thật đấy! Không lừa em!” Nam nhân như bị điện giật, toàn thân co rúm, nhìn vô tội như chú nai con, càng muốn chọc ghẹo thêm. (em đã biết sao anh lại ngủ mê mệt thế ạ. Ôi! =)) )
Không khác điều nàng nghĩ chút nào.
Nhận được đáp án, nàng bĩu môi, miễn cưỡng nói một câu không lien quan: “Làm ta mệt mỏi.”
“Anh… anh đi chuẩn bị nước!” Nam nhân nghe lời nàng, vội vàng nói, tay với lấy chiếc khăn lông che đi bộ phận quan trọng của con trai rồi nhanh chóng tiến vào phòng tắm.
Ào ào, tiếng nước lập tức truyền tới.
“Nam nhân ngu ngốc!” nàng thản nhiên phiêu mắt nhìn thân ảnh cao lớn không ngừng bận rộn trong phòng tắm, bĩu môi khinh thường, buồn cười nói.
Nhắm hai mắt lại ngủ bù, trong mắt nàng phảng phất một ý cười, không rõ trong đầu đang dự tính gì.
Last edited by ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿; 17-02-2012 at 09:56 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿
Không biết qua bao lâu, một đôi bàn tay to lùa vào trong chăn, ôm ngang lấy thân thể mềm mại trên giường.
Mệt mỏi, người trên giường kia sớm đã ngủ mê mệt, bị ôm như thế cũng vẫn nhắm mắt im lìm. Chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nàng vẫn không nhúc nhích, nam nhân liền ôn nhu ôm nàng đặt vào bồn tắm lớn.
Thân thể trần trụi chậm rãi được thấm nước ấm áp, đau nhức trên người nhất thời giảm đi không ít.
“Ân!” Nàng rên một tiếng thoải mái.
Tiếng rên rỉ này của mĩ nhân làm dã tính trong mắt nam nhân hiện lên, nhiệt lượng như dồn về một chỗ.
Bị kích động quá, hắn vội vàng tiến vào bồn tắm.
Tiếng nước ào ào làm cho nàng đang hưởng thụ nước ấm liền mở mắt.
Tà ác nhìn nam nhân, đôi môi khẽ lạnh lung hỏi: “Ngươi làm gì?”
Bị nàng ngạo nghệ hỏi vậy, hắn nhất thời ngây ngô không dám lên tiếng lộn xộn. Một chân đứng ngoài bồn tắm, chân thì trong bồn tắm, trọng tâm không tốt cho nên đứng liêu xiêu, lung lay như muốn đổ.
“Anh… anh .. tắm rửa! Đúng rồi, tắm rửa!” Không dám nhìn tới ánh mắt của nàng, ắn cúi đầu vò tóc bứt tai nghĩ lung tung, cuối cùng cũng đưa ra một đáp án xem như hợp lý, hi hi ha ha nói xong, hòng mong lừa dối.
“Chuyện kia, em có biết, đêm qua anh vận động quá nhiều, mồ hôi chảy nhiều, cho nên…”
Hắn còn dám đề cập chuyện đêm qua? Hiện tại nàng chân tay rã rời, tất cả là nhờ công lao ai?
Nàng lười biếng liếc hắn một cái: “Ta đói bụng.”
Nam nhân ngẩn người.
“Kì Kì…” nam nhân ngẩn người, tựa hồ nghĩ muốn ngăn cơn sóng dữ.
“Ta, đói.” Nàng liếc hắn, miệng lặp lại câu nói.
“Kỳ Kỳ!” vẻ mặt nam nhân nhăn nhó cầu xin, âm lượng cũng tăng thêm phần thê lương. Hắn muốn cùng nàng, một đôi uyên ương cùng nhau tắm táp!
“Hử?” mỹ nữ sắc mặt trầm xuống, ánh mắt không vui thiêu đốt khuôn ngực hắn, tiếng nói gần như thì thầm: “Ta, nói, ta, đói!”
Nam nhân bị sự tức giận cuảt nàng dọa cho chết khiếp, sửng sốt một hồi, không cam lòng đành thối lui, nhặt chiếc khăn lông xoay người đi ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa buồn bã lầm bầm, lầu bầu: “Đói bụng đói bụng, không trực tiếp đi sao cứ kêu ta. Hừ, người ta muốn tắm cùng cũng không mời…”
Nói lớn tiếng như vậy có phải là cố ý muốn cho nàng nghe thấy không? Một đại nam nhân, có cần lựa chọn phương thức phản đối vậy không? Nghĩ tới đây, khóe miệng nàng không kiềm được nhếch lên.
Đột nhiên, nàng như nhớ ra điều gì, lớn tiếng gọi hắn lại: “Này, họ Tần.”
“Kỳ Kỳ?” Nàng thay đổi chủ ý sao? Lời nàng vừa dứt, nam nhân vội vã xoay người lại, đôi mắt hấp háy nhìn nàng, hai tay sớm đã chuẩn bị để tới phần thắt lưng, cởi chiếc khăn lông che đi phần quan trọng kia.
Vừa nhìn đã biết hắn suy nghĩ cái gì! Đồ nam nhân não chỉ toàn tinh trùng…(T_T), mỗi lần hắn đến nơi này, trừ chuyện này ra không nghĩ tới việc gì khác sao? Khóe miệng cong lên, nàng lười biếng nằm trong bồn tắm, nhắm mắt, nghiêm mặt hạ lệnh cho hắn: “Trong tủ lạnh có đồ ăn đã nấu, chỉ cần hâm lại thôi.”
“A?” giọng nói nam nhân như dài ra hàng dặm, vẻ mặt buồn bã, thất vọng vô cùng.
“A cái gì mà a? Ngươi nghĩ ta gọi ngươi lại làm gì hả?” người trong bồn tắm liếc mắt trừng trừng vào hắn.
“Anh là vì…” nam nhân trong lòng sớm đã nghĩ tới những giây phút đẹp đẽ của đôi uyên ương trong bồn tắm.
Nàng không chút lưu tình nhanh chóng phá bỏ mộng đẹp của hắn: “Đừng nằm mơ! Nhanh làm điểm tâm đi!”
“Ta biết rồi.” Mộng đẹp lần nữa bị phá bỏ, vẻ mặt nam nhân cầu xin, hữu khí vô lực, yếu ớt đi ra khỏi phòng tắm, còn không quên đóng cửa phòng tắm lại.
“Hừ! Làm cho ta vừa yêu vừa hận xú nam nhân!”
Trong buồng tắm, một khuôn mặt bình thản giả vờ nhắm mắt ngủ say.
Chỉ là, nếu như cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện khóe miệng nàng đang cười khẽ khàng.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿
Không biết qua bao lâu, một đôi bàn tay to lùa vào trong chăn, ôm ngang lấy thân thể mềm mại trên giường.
Mệt mỏi, người trên giường kia sớm đã ngủ mê mệt, bị ôm như thế cũng vẫn nhắm mắt im lìm. Chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nàng vẫn không nhúc nhích, nam nhân liền ôn nhu ôm nàng đặt vào bồn tắm lớn.
Thân thể trần trụi chậm rãi được thấm nước ấm áp, đau nhức trên người nhất thời giảm đi không ít.
“Ân!” Nàng rên một tiếng thoải mái.
Tiếng rên rỉ này của mĩ nhân làm dã tính trong mắt nam nhân hiện lên, nhiệt lượng như dồn về một chỗ.
Bị kích động quá, hắn vội vàng tiến vào bồn tắm.
Tiếng nước ào ào làm cho nàng đang hưởng thụ nước ấm liền mở mắt.
Tà ác nhìn nam nhân, đôi môi khẽ lạnh lung hỏi: “Ngươi làm gì?”
Bị nàng ngạo nghệ hỏi vậy, hắn nhất thời ngây ngô không dám lên tiếng lộn xộn. Một chân đứng ngoài bồn tắm, chân thì trong bồn tắm, trọng tâm không tốt cho nên đứng liêu xiêu, lung lay như muốn đổ.
“Anh… anh .. tắm rửa! Đúng rồi, tắm rửa!” Không dám nhìn tới ánh mắt của nàng, ắn cúi đầu vò tóc bứt tai nghĩ lung tung, cuối cùng cũng đưa ra một đáp án xem như hợp lý, hi hi ha ha nói xong, hòng mong lừa dối.
“Chuyện kia, em có biết, đêm qua anh vận động quá nhiều, mồ hôi chảy nhiều, cho nên…”
Hắn còn dám đề cập chuyện đêm qua? Hiện tại nàng chân tay rã rời, tất cả là nhờ công lao ai?
Nàng lười biếng liếc hắn một cái: “Ta đói bụng.”
Nam nhân ngẩn người.
“Kì Kì…” nam nhân ngẩn người, tựa hồ nghĩ muốn ngăn cơn sóng dữ.
“Ta, đói.” Nàng liếc hắn, miệng lặp lại câu nói.
“Kỳ Kỳ!” vẻ mặt nam nhân nhăn nhó cầu xin, âm lượng cũng tăng thêm phần thê lương. Hắn muốn cùng nàng, một đôi uyên ương cùng nhau tắm táp!
“Hử?” mỹ nữ sắc mặt trầm xuống, ánh mắt không vui thiêu đốt khuôn ngực hắn, tiếng nói gần như thì thầm: “Ta, nói, ta, đói!”
Nam nhân bị sự tức giận cuảt nàng dọa cho chết khiếp, sửng sốt một hồi, không cam lòng đành thối lui, nhặt chiếc khăn lông xoay người đi ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa buồn bã lầm bầm, lầu bầu: “Đói bụng đói bụng, không trực tiếp đi sao cứ kêu ta. Hừ, người ta muốn tắm cùng cũng không mời…”
Nói lớn tiếng như vậy có phải là cố ý muốn cho nàng nghe thấy không? Một đại nam nhân, có cần lựa chọn phương thức phản đối vậy không? Nghĩ tới đây, khóe miệng nàng không kiềm được nhếch lên.
Đột nhiên, nàng như nhớ ra điều gì, lớn tiếng gọi hắn lại: “Này, họ Tần.”
“Kỳ Kỳ?” Nàng thay đổi chủ ý sao? Lời nàng vừa dứt, nam nhân vội vã xoay người lại, đôi mắt hấp háy nhìn nàng, hai tay sớm đã chuẩn bị để tới phần thắt lưng, cởi chiếc khăn lông che đi phần quan trọng kia.
Vừa nhìn đã biết hắn suy nghĩ cái gì! Đồ nam nhân não chỉ toàn tinh trùng…(T_T), mỗi lần hắn đến nơi này, trừ chuyện này ra không nghĩ tới việc gì khác sao? Khóe miệng cong lên, nàng lười biếng nằm trong bồn tắm, nhắm mắt, nghiêm mặt hạ lệnh cho hắn: “Trong tủ lạnh có đồ ăn đã nấu, chỉ cần hâm lại thôi.”
“A?” giọng nói nam nhân như dài ra hàng dặm, vẻ mặt buồn bã, thất vọng vô cùng.
“A cái gì mà a? Ngươi nghĩ ta gọi ngươi lại làm gì hả?” người trong bồn tắm liếc mắt trừng trừng vào hắn.
“Anh là vì…” nam nhân trong lòng sớm đã nghĩ tới những giây phút đẹp đẽ của đôi uyên ương trong bồn tắm.
Nàng không chút lưu tình nhanh chóng phá bỏ mộng đẹp của hắn: “Đừng nằm mơ! Nhanh làm điểm tâm đi!”
“Ta biết rồi.” Mộng đẹp lần nữa bị phá bỏ, vẻ mặt nam nhân cầu xin, hữu khí vô lực, yếu ớt đi ra khỏi phòng tắm, còn không quên đóng cửa phòng tắm lại.
“Hừ! Làm cho ta vừa yêu vừa hận xú nam nhân!”
Trong buồng tắm, một khuôn mặt bình thản giả vờ nhắm mắt ngủ say.
Chỉ là, nếu như cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện khóe miệng nàng đang cười khẽ khàng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Diệt Thuần Khiết
Nửa giờ sau, Triệu Kỳ mới mặc chiếc áo tắm rộng thùng thình thong thả bước ra.
Trong phòng bếp vốn cũng là phòng khách, một người vẫn còn mặc áo ngủ, trước lại có cái tạp dề hình mèo hello kitty màu hồng phấn vô cùng khả ái. Nam nhân đang dốc toàn lực chiến đấu.
Nghe được tiếng bước chân, hắn quay đầu, ngáp một cái không thèm che miệng, sau đó cười nói: “Bữa sáng lập tức xong ngay đây, em ngồi xuống chờ chút nhé.” Nói xong lại quay đầu vào chiến đấu, tình cảnh giống như đã xảy ra rất nhiều lần, hình như hắn mới là chủ nhân của nơi này.
“A”, Triệu Kỳ không chút để ý, tự nhiên kéo cái ghế ngồi ở bàn ăn ra ngồi chờ, không có ý nào là muốn đứng dậy giúp đỡ hắn. Chắc chắn là thế, trong gian phòng bếp bận tối mặt tối mũi này, nam nhân kia không thể nào dám gọi cô giúp đỡ, bởi vì hắn biết cô mà giúp đỡ thì sẽ thê thảm thế nào, ký ức thống khổ ấy chắc vẫn mới mẻ trong đầu hắn.
Năm phút đồng hồ sau, bữa sáng nóng nổi thơm ngào ngạt được dọn lên bàn.
Triệu Kỳ chậm rãi cắn hai miếng bánh mì, nuốt một cái lòng đỏ trứng gà chiên, lại uống chút sữa, sau đó tao nhã rút ra tờ giấy ăn lau miệng, hỏi: “Nói đi, tới chỗ tôi làm gì?”
Nghe được lời cô, nam nhân trong miệng vẫn còn đầy thức ăn, một phen khua loạn xạ. “Kỳ Kỳ, cái gì gọi là làm gì? Em nói gì vậy? Chúng ta đã đính hôn, anh đến nơi này còn cần có lý do sao?”
“Không cần sao?” Đối với hắn khó hiểu kích động, Triệu Kỳ lại càng bình tĩnh im lặng, nàng lặng lẽ lau qua vết bánh mì dây ra trên mặt, đoạn uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói: “Vô sự không đăng tam bảo điện (Không có chuyện thì không đến tìm), tôi nhớ rằng mỗi lần đại gia ngài đến chỗ ta đều có chuyện không tốt.”
“Ách…” Tần Nghị kiên quyết trầm mặc. Cô nói đúng, mỗi lần hắn đến tìm cô đều là có chuyện không tốt đẹp.
“Anh thất tình…” Hắn khẽ chớp mi mắt, miệng trề ra, cố gắng tạo dáng vẻ đáng thương nhất.
“A” Triệu Kỳ hiểu gật đầu. Đúng rồi, đây là cái cớ hùng hồn nhất mà hắn vẫn dùng.
“Anh thất tình!” Thấy bộ dạng cô, hắn bất mãn quyết lớn tiếng cường điệu chuyện này một lần nữa.
“Tôi đã biết!” Triệu Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói.
Tần Nghị kiên quyết kích động đi lên. Hắn hung hăng đập bụp lên bàn một cái, cốc sữa sánh ra ngoài. “Em… Thái độ của em!”
“Thái độ sao a!” Triệu Kỳ vẫn còn tỉnh táo, bình tĩnh tường thuật sự thật: “Anh có gì mà phải kích động? Chuyện như vậy không phải mỗi một hai tháng đều sẽ đến một lần sao?” (Thất tình có chu kỳ :-? )
Mặt Tần Nghị bỗng chốc vặn vẹo đến khó coi.
“Nhưng…” Hắn dừng một chút, “Lần này không giống.”
“A? Có cái gì không giống?” Triệu Kỳ không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Lần này là… người con gái kia dám đá anh trước.” Tần Nghị không giấu diếm, nghiến răng nghiến lợi nói ra tình hình thực tế.
“Thật ư?” Trong mắt Triệu Kỳ hiện lên một tia kỳ lạ, “Nhưng cũng không phải lần đầu tiên ah!”
…
Tần Nghị không thốt nổi lên lời nữa, yên lặng ngồi xuống, buồn bã, tiếp tục gặm bánh mỳ.
Triệu Kỳ nhìn hắn, khóe miệng cong lên, mắt phượng long lanh. Cô đẩy ghế đứng lên, vòng đến bên Tần Nghị, đặt hai tay lên đôi vai hắn, thân thiết nói: “Nói đi, rốt cục là không giống cái gì?”
Áp lực vô hình kéo tới! Tần Nghị kiên quyết không nói, nhưng là không thể không nói. Hắn suy đi nghĩ lại, không tình nguyện mới nói: “Được rồi, có chuyện này, có khả năng, trái tim cô ấy là băng giá.”
“Lý do này sao?” Triệu Kỳ dựa dựa lên lưng hắn cười hỏi.
“Cô ấy… cô ấy… cô ấy.” Tần Nghị ấp úng, lấp lửng nói.
“Cô ấy cái gì?” Triệu Kỳ hỏi tới. Cô không vội, thật sự không vội.
“Cô ấy… cô ấy nói anh là gay!” Tần Nghị suy nghĩ hồi lâu, rốt cục lớn tiếng: “Cô ấy còn nói… còn nói…”
“Nói cái gì?” Triệu Kỳ lòng hiếu kỳ bị gợi lên.
“Nói… nói cô ấy không muốn làm bia đỡ đạn cho anh!” Tần Nghị suy sụp nói: “Hơn nữa, cô ấy còn muốn công chúng biết chuyện này!”
“Thật sự?” Triệu Kỳ cười lớn. Hài tử đáng thương, lập tức bị hết mặt mũi.
Nam nhân suýt thổ huyết. “Em còn cười được!”
“Tại sao lại không được cười? Thật là chuyện đáng cười đấy!” Cô tiếp tục che miệng cười ha hả không ngừng.
“Kỳ Kỳ…” Tần Nghị đáng thương mếu máo.
Hừm, lại bộ mặt đáng thương ấy! Một đại nam nhân, hắn xấu hổ ư!
Triệu Kỳ im lặng. Cô thu tay lại, đi trở về chỗ ngồi xuống, khoát khoát tay hỏi: “Tốt lắm, tốt lắm, bị người khác coi là gay thì có sao? Đặc biệt hơn người a? Cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần anh không thẹn với lương tâm, anh sợ cái gì?
“Tại sao anh lại không sợ chứ? Hiện tại, chuyện hươu vượn này nếu bị đồn ra ngoài thì anh sẽ bị một đám đàn ông háo sắc vây quanh.” Tần Nghị tức giận dậm chân.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Diệt Thuần Khiết