Tình thế chiến trường dần dần gay cấn, nguyên bản bốn người trong bắn tỉa của Lãnh tổ gia nhập vòng chiến, triến khai trận đánh giáp lá cà. Dù vậy, đối phương gần sáu bảy mươi người, tình thế cũng không lạc quan hơn. Đến lúc này, muốn lui là chuyện phi thường khó khăn, chỉ có thể dùng mạng để liều kiếm lấy hy vọng sống.
Người Nhẫn Sát tổ từ từ ngã xuống, mà thân thể người Lãnh tổ cũng dần dần có rất nhiều vết thương, cuối cùng trong ba người xông ra đã có hai người không thể chống đỡ ngã xuống đất, trong nháy mắt bị băm thành thịt vụn. Mấy người còn lại tựa hồ cũng ý thức được kết cục này, liền dùng hết khí lực cuối cùng chém giết. Mặc dù phải táng thân ở đây, bọn họ cũng muốn mang thêm vài mạng đi theo.
Người của Nhẫn Sát tổ thấy được hy vọng thắng lợi. Lập tức khôi phục tinh thần, chọn chiến thuật vây quanh mà không tiến công, chậm rãi tiêu hao thể lực của đối thủ.
Chiến cuộc dần dần lệch chuyển.
Ở thời khắc chỉ mành treo chuông này, ở ngoài vòng vây đã hiện ra một thân ảnh, liền có ba bốn ngã xuống đất, ai cũng không ngờ tới Lãnh tổ có cứu viện, mà ngay cả những người Lãnh tổ đang bị vây quanh cũng không nghĩ ra rốt cuộc là thần thánh phương nào hỗ trợ, người nọ mặc dù che khuôn mặt, nhưng từ thân thể có thể biết được đó là nữ nhân, mà hành động lần này trong đội ngũ không có một nữ nhân nào.
Nhẫn Sát tổ bị giết trở tay không kịp, đến khi tổn thất gần mười người xong, mới kịp phản ứng, vòng chiến lập tức dời đi, vài người trong vòng chiến tách ra vây quanh nữ nhân hắc ý này, những người trong lãnh tổ liền cảm thấy áp lực được giảm bớt, chỉ là vẫn không thể phá vòng vây, vẫn phải đau khổ chống đỡ.
Mà nữ nhân đặc thù mới tới chiếu cố, bên người lập tức tụ tập hơn mười người, đa số là thành viên Nhẫn Sát tổ, bởi vì vừa rồi nữ nhân này giết một vòng, điều này làm cho Nhẫn Sát tổ hận người đánh lén này muốn bâm thành vạn mảnh, vì đồng bạn báo thù, chỉ là ý nghĩ của bọn hắn rất khó thực hiện.
Vẻn vẹn trong chớp mắt, lại có hai người bị nữ nhân này chém không kịp trở mình, một chọi mười, nữ nhân này vẫn không rơi vào thế hạ phong, biết đối thủ cường hãn nên Nhẫn Sát tổ cũng bắt đầu biến hóa, hãm mà không chiếm, nhất thời trở nên giằng co.
Mọi người trong Lãnh tổ đều biết rõ, loại giằng co này tạo bất lợi cho bọn hắn.
Dù sao đây cũng là chiến đấu ngoài nước, căn bản không có bộ đội tiếp viện, mà Nhẫn Sát tổ bên kia đánh lâu không được, nhất định sẽ liên lạc về dưới, không bao lâu sẽ có viện binh chạy đến, mặc dù viện binh chỉ là người bình thường, nhưng mà bọn hắn mỏi mệt cũng không thể nào đột phá ra ngoài.
Chỉ là lần này tất cả mọi người đều đoán sai. Giằng co một chút, lãnh tổ liền có viện binh tới rồi.
Lại một gã áo đen không biết lên bờ khi nào. Không nói một tiếng đã gia nhập vòng chiến. Cũng giống như tình huống của nữ nhân hắc ý, trước khi đối thủ kịp phản ứng thì thanh dao gâm đã kết thúc tánh mạng mấy người.
Diệp Phong từ rạng sáng đã nhận được điện thoại của Từ Tiến. Lời Từ Tiến nói rất đơn giản, cơ bản chính là tình báo đã sai lầm. Hành động ở Trân Ni đảo lúc rạng sáng có khả năng gặp phục kích, cho nên yêu cầu Diệp Phong đuổi tới Trân Ni đảo. Tham gia chiến đấu.
Diệp Phong không dám có chút chần chờ. Phóng ô tô đến cảng. Bởi vì không rõ vị trí của Trân Ni cảng lắm, cho nên liền cướp lấy một thuyền đánh cá và bắt cóc hai gã thuyền viên. Trong lúc vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không để ý đối phương có là thường dân hay không. Uy hiếp một trận, thuyền viên liền đem hắn đến Trân Ni đảo. Từ xa đã thấy hỏa quang ở Trân Ni đảo. Diệp Phong cũng biết được hành động của Lãnh tổ xác thực giống như lời nhị ca Từ Tiến nói. Xảy ra vấn đề. Bởi vì địa chấn quá lớn, nên Diệp Phong đem trói hai gã thuyền viên lại, lúc này mới cẩn thận tiến vào Trân Ni đảo.
Để tìm kiếm người trên hòn đảo vẻn vẹn có vài km vuông căn bản không phải việc khó. Huống chi là trận hỗn chiến mười mấy người. Men theo thanh âm. Diệp Phong nhanh chóng tiếp cận đến vòng chiến.
Mặc dù tất cả đều hỗn loạn. Mọi người đều che mặt không thấy rõ dung mạo, nhưng mà từ thân thủ cùng thế cục cũng đoán được bên nào là địch nhân. Diệp Phong liền không chút do dự gia nhập vào chiến đấu. Lâu rồi không trải qua loại hỗn chiến này, trong nội tâm hắn không khỏi có chút nhiệt huyết. Thanh âm chủy thủ tựa hồ đã làm hắn nghiện, lưỡi đao nhanh chóng nhuộm đầy máu người.
Những tên áo đen khác Diệp Phong có thể không biết. Nhưng mà nữ tử hắc y kia. Hắn không thể nào không nhận ra. Nữ nhân trợ giúp Lãnh tổ, hơn nữa lại có thủ đoạn như vậy, ngoại trừ Lãnh Nguyệt còn có thể là ai? Hắn nhớ rõ nàng đã lên thuyền. Dựa theo kế hoạch hiện tại nàng đã về nước. Ai ngờ nàng lại xuất hiện ở Trân Ni đảo. Tất cả tất cả đều phải chờ cho chiến đấu kết thúc. Hiện tại hắn lo lắng nhất chính là Lãnh Nguyệt. Thân thủ của Lãnh Nguyệt không thua kém ai trong lãnh tổ. Nhưng dù nàng cũng là phụ nữ có thai. Một khi có sơ xuất, hắn sẽ không thể nào thừa nhận.
Cho nên chủy thủ trong tay hắn lựa chọn những mục tiêu đang vây quanh Lãnh Nguyệt.
Nhận phải đả kích trí mạng. Bởi vì Diệp Phong đánh vào, tràng diện lập tức đổi thay, người Lãnh tổ bắt đầu phản kích, Nhẫn Sát tổ ban đầu vây quanh dần dần chuyển sang thế phòng ngự, số lượng ngã xuông càng ngày càng nhiều.
Đúng lúc này, một tiếng huýt sáo vang lên. Chiến trường lập tức có biến hóa, Nhẫn Sát tổ nghe được tiếng huýt sáo này không chút chân chờ, bằng vào tốc độ nhanh nhất thối lui về bờ biển, mà người của bộ Quốc Phòng vẫn còn đang chống đỡ với Lãnh tổ, rất nhanh, bọn họ ý thức được tính nghiêm trọng, người Nhẫn Sát tổ không ngừng leo lên thuyền con bên bờ, phóng ra biển, không có chút trì hoãn.
Ngay lúc này vậy mà bỏ rơi minh hữu, tự mình đào tẩu. Chiến sĩ nước R không khỏi liên tục chửi tục, chỉ là đây cũng chính là những lời thô tục cuối cùng mà bọn hắn nói được.
Đã không còn Nhẫn Sát tổ trợ giúp, bộ đội đặc chủng của bộ Quốc Phòng cũng không thể năng cản sự tiến công của Lãnh tổ, không cần ba phút đã ngã hết trên đất.
Diệp Phong quét mặt nhìn thi thể đám người này, ánh mặt ngưng trọng, ít nhất đã nhìn thấy hai thi thể của Lãnh tổ, nhưng mà hắn không biết là, tổn thất còn lớn hơn nhiều, ngoại trừ Lãnh Nguyệt và Diệp Phong, trên mắt của những người Lãnh tổ còn lại đều có chút ướt át, hành động có mười sáu người, tám người bị nổ bom trong tiểu lâu, hai người chết trận, một người mất tích, nêu không có hai người không biết tên giúp đỡ, mấy người bọn họ chỉ sợ không tránh khỏi vận mệnh tử vong.
Lịch sử của Lãnh tổ chưa bao giờ xuất hiện chuyện này.
Diệp Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lãnh Nguyệt đối diện rõ ràng không có bị thương, hắn an tâm lên không ít.Thẳng đến khi đến trước mặt năm người kia, mới trầm giọng nói: “Chúng ta mau rời khỏi đây.” Sắc trời đã sáng, nếu như không lập tức rời đi, chỉ sợ Tử Xuyên gia tộc sẽ phái ra nhiều người tới vây công tiêu diệt.
Năm người nọ vẫn không nhúc nhích, nhìn hỏa quang dần dần tắt lịm cách đó không xa, trầm mặc im lặng.
Diệp Phong lập tức ý thức được nơi đó có vấn đề, lập tức hỏi: “Người của chúng ta tổn thất bao nhiêu?”
“Mười người, có tám người bị chôn trong tòa lầu đó, còn một người mất tích.” Trong đó có một người cố gắng khống chế tâm tình, cắn răng đáp. Tuy người trong Lãnh tổ thậm chí chưa từng gặp mặt nhau, vẻn vẹn là gặp nhau lúc làm nhiệm vụ, nhưng mà không có nghĩa là bọn họ không có cảm tình, nhìn những chiến hữu chiến đầu cùng mình chết đi, loại tâm tình này rất khó khống chế.
Thân thể Diệp Phong hơi chấn động, tổn thất như vậy thật sự quá lơn.
Lãnh Nguyệt yên lặng đi đến sau lưng Diệp Phong nghe nói như thế xong, trong lòng nàng càng khó chịu. Nàng đã hứa hẹn với Vọng Nguyệt Thiên Tâm rời khỏi Lãnh tổ, không tham dự bất luận chuyện tranh chấp của Hoa Hạ và nước R, chỉ là từ trong miệng Vọng Nguyệt Thiên Tâm nàng biết được rất nhiều người của Nhẫn Sát tổ đi đến Trân Ni đảo, tựa hồ muốn bố trí mai phục tập kích Lãnh tổ, liền nhìn không được lén chạy đến đây, nếu đến sớm một chút, có lẽ rất nhiều người có thể còn sống sót.
Ngay lúc mọi người bi thống đên cực điểm, bỗng nhiên trong rừng cây phía xa truyền đến tiếng “xoạt..xoạt…” Chính là tiếng bước chân, hơn nữa lại không chỉ của một người, mọi người lập tức cảnh giác lên, ẩn thân vào sau kiến trúc.
Nửa phút sau, trong rừng cây tập tễnh bước ra tám người, bọn họ dìu đỡ nhau, hiển nhiên đều bị thương không nhẹ.
Đó chính là tám người tiến vào trong tiểu lâu.
Không ai ngờ bọn họ có thể còn sống.
Chuyện này chỉ có thể dùng từ vận khí để hình dung, lúc tiến vào tiểu lâu, tám người này liền cảm thấy được nguy hiểm, hơn nữa ma xui quỷ khiến thể nào lại phát hiện ra thông đạo dưới mặt đất, cũng chính là mật đạo của Nhẫn Sát tổ chạy ra, thương lượng trôi qua, tám người quyết định tiến vào mật đạo, lúc vừa tiến vào, tiểu lâu liền nổ tung, sóng xung kích cường đại đánh sâu vào mật đạo, tám người đều bị chấn đến chóng mặt, nhưng cũng may chính là không ai bỏ mạng, qua mấy giờ tám người đều tỉnh lại, lúc này mới thông qua mật đạo đi lên mặt đất, mà chiến đấu trên mặt đất cũng đã chấm dứt.
Tựa hồ đồng thời, bên kia rừng cây Diệp Tồn Chí liền hiện thân, hành động vẫn có lực như trước, tựa hồ không có bị thương.
Vận mệnh luôn nghịch với nguyện vọng con người.
Mọi người không kìm được vui mừng trong sát na, tiếng súng đã vang lên, Lãnh Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, từ từ ngã xuống. Cùng lúc đó, tựa hồ đều là bản năng, vài thanh chủy thủ đã bay vào trong bụi cỏ cách đó không xa, tên ẩn náo trong đó tức thì bị mất mạng.
Diệp Phong khó có thể chịu được cảm giác này, hắn vội vàng tiến đến, xem
Lãnh Nguyệt rốt cuộc bị thương ở đâu, nhưng mà, có người còn có tốc độ nhanh hơn hắn.
Một bộ bạch y tung bay, Lãnh Nguyệt đã được ôm lấy, lại thoáng một cái, thân ảnh bạch y xuất hiện ngoài mấy trượng, mọi người không kịp phản ứng, Lãnh Nguyệt đã bị người nọ ẵm lên ca nô, mà ca nô cũng lập tức khởi động, phóng nhanh về phía đường chân trời.
Vọng Nguyệt Thiên Tâm…
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ™HoaLân
Tử Xuyên Khang Giới đối với kết quả ở Trân Ni đảo hết sức hài lòng.
Mặc dù không nhất cử tiêu diệt hết Lãnh tổ, nhưng chiến qua cũng xem như huy hoàng. Dựa theo tin báo cáo trở về, Lãnh tổ phái tới chừng hai mươi người, chết trong tiểu lâu tám người, sau đó chiến đấu lại bị giết hai người, mấy người còn lại đều trọng tương, tin rằng những đặc chủng ở lại còn liều mạng với người Lãnh tổ, từ đó mà tính, cho dù đối phương không toàn quân bị diệt thì cũng không kém là mấy. Mà bên mình thương vong không tới một phần ba, có thể xem chiến dịch này thu lại lợi nhuận rất lớn, đủ để ghe lại trong sử dách của Tử Xuyên gia tộc.
“Gia chủ, Gulina muốn gặp ngài.” Điền Cương Tín Trường vào trong phòng báo cáo.
“Nàng ở đâu?” Tử Xuyên Khang Giới chậm rãi hỏi. Thực lực của Lãnh tổ đã bớt nguy hiểm, lực lượng nước R đã không làm hắn phải nể trọng, cho nên thái độ của hắn có thay đổi rất lớn.
“Đang ở ngoài cửa.”
“Để nàng vào đi.”
Điền Cương Tín Trường lập tức ra ngoài, không bao lâu sau, một thân hắc sắc phong y Gulina đã xuất hiện trước cửa.
Tử Xuyên Khang Giới đứng dậy: “Gulina tiểu thư, không biết trận gió nào mang ngài tới địa phương nhỏ bé này của tôi, thật sự làm cho kẻ hèn ở trang viên Tử Xuyên này cảm thấy vinh hạnh.” Hắn biết rõ mục đích của Gulina tới đây, trận chiến ở Trân Ni đảo trải qua hơn mười ngày, nữ nhân này rốt cuộc không nhịn được đã đến đây hỏi tội rồi, bốn mươi tên đặc chủng toàn bộ hy sinh, chuyện này đối vói một quốc gia tôn trọng nhân quyền như nước R mà nói là một sự kiện nan giải.
“Thủ hạ của tôi sao rồi?” Gulina không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề nói:
“Làm minh hữu, tôi nghĩ anh có nghĩa vụ thông báo kết quả hành động liên hợp lần này của chúng ta.”
“À, thật sự xấu hổ.” Tử Xuyên Khang Giới vỗ vỗ sau gáy, như mới vừa tỉnh dậy vậy: “Bởi vì thời gian gần đây sinh ý của Tử Xuyên gia tộc bề bộn, cho nên tôi nhất thời quên mất, làm cho Gulina tiểu thư đích thân đăng môn, thật là xấu hổ, ngài đã tới đây, tôi cũng muốn thông báo trước mặt ngài, lần hợp tác này của chúng ta rất thành công, Lãnh tổ đã trọng thương nặng, tin rằng trong thời gian ngắn sẽ không có động tác gì nữa, tôi đại biểu cho Tử Xuyên gia tộc cảm ơn ngài.”
“Anh vẫn chưa trả lời cho tôi vấn đề còn lại?” Gulina trầm giọng, nàng chưa từng nghĩ đến, đánh bại mình không phải là Lãnh tổ, mà là vị minh hữu trước mặt mình, gia chủ Tử Xuyên.
“Đúng rồi, còn vấn đề đó…”” Tử Xuyên Khang Giới không có một chút khẩn trương hay áy náy. Hắn đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác. Liền hắng giọng nói:
“Trong chiến tranh tính mạng chỉ là rơm cỏ, mà địch nhân của chúng ta lại là Lãnh tổ vô cùng cường đại. Cho nên tổn thất nhất định phải có. Giống như đả thương địch thủ một ngàn, thì cũng tự tổn tám trăm. Chiến tranh tàn khốc ở chỗ đó. Tin rằng Gulina tiểu thư xuất thân từ quân nhân cũng biết rõ hơn tôi nhiều.”
Ngày đó Nhẫn Sát tổ rút lui quả thật là do Tử Xuyên Khang Giới bày mưu đặt ký. Trước khi hành động hắn đã tập hợp toàn bộ người Nhẫn Sát tổ truyền đạt tư tưởng này. Lúc địch nhân công kích mãnh liệt có thể lui về. Bởi vì còn có người trong nước chống đỡ, mặc dù là minh hữu cũng không cần phải bổn tồn thực lực cho nhau. Không ngờ chuyện này lại gặp phải, mặc dù không phải toàn bộ rút lui, nhưng mà cũng làm theo truyền đạt của hắn. Về phần người trong nước, sống hay chết cũng không cần quan tâm.
Gulina cười lạnh một tiếng: “Như lời của anh thì tổn thất tám trăm đó đều là thủ hạ của tôi sao? Bốn mươi người. Một người cũng không trở về. Mà Nhẫn Sát tổ của anh lại không có tổn thất bao nhiều. Tôi hy vọng anh giải thích rõ ràng cho tôi.”
“Giải thích? Để tôi suy nghĩ một chút.” Tử Xuyên Khang Giới làm ra vẻ suy tư. Sau đó mỉm cười nói: “Nhẫn Sát tổ đều là tinh anh. Năng lực tác chiến so với đặc chủng của quốc gia cao hơn một bậc. Cho nên lúc chiến đấu có thể bảo tồn minh. Giải thích như vậy không biết Gulina tiểu thư có thỏa mãn không?”
“Mày…” Gulina rất muốn kéo tên này hành hung một trận. Nhưng mà nàng không thể làm như vậy. Lập tức gật đầu, nói: “Thật không ngờ, tôi nghĩ chúng ta không nên hợp tác nữa.”
“Thật ra tôi cũng cho rằng như vậy.” Tử Xuyên Khang Giới nói. Nhất cử làm trọng thương Lãnh tổ làm cho lòng tin của hắn bành trướng ra. Dưới mắt của hắn, chỉ cần để cho Tử Xuyên gia tộc ổn định một thời gian ngắn. Bồi dưỡng lực lượng của chính mình. Như vậy mặc dù Lãnh tổ tổ chức tiến công quy mô, hắn cũng có thể chống lại. Có kết minh nữa hay không thì không trọng yếu.
Gulina thở dài, nàng thầm nghĩ ánh mặt của Tử Xuyên Khang Giới thật thiển cận: “Anh cho rằng Lãnh tổ sẽ bị đánh bại như vậy sao? Đánh giá thực lục của Hoa Hạ quá thấp đó, lần này bọn họ tổn thất hai mươi người, có thể sẽ lập tức phái ra ba mươi người. Không có tình báo của tôi, một cái Tử Xuyên gia tộc nho nhỏ của anh căn bản không cách nào đối kháng với bộ đội tinh nhuệ của Hoa Hạ.”
Tử Xuyên Khang Giới nhàn nhạt cười cười: “Gulina tiểu thư, không cần phải dùng tư duy của người nước R đánh giá người Hoa Hạ, cô cho rằng Hoa Hạ có thể phái đến chiến đội có cấp bậc cao sao? Hoa Hạ rất lớn, quả thực có thể tìm ra rất nhiều người có trình độ đặc biệt, nhưng mà thành viên Lãnh tổ, chỉ sợ đơn vị không tới trăm, nói thật, nếu như thủ hạ phái tới có thực lực như thủ hạ của cô, cho dù có tới một ngàn tôi cũng không sợ.”
“Giỏi, hợp tác của chúng ta ngừng ở đây.” Gulina trầm giọng nói, sau đó liền xoay người rời đi.
“Không tiễn.” Lời nói của Tử Xuyên Khang Giới có chút đắc ý.
Nàng thừa nhận, lần này chính mình đã bị Tử Xuyên Khang Giới tính kế. Gia chủ của một đại gia tộc lại là một tiểu nhân không tuân thủ lời hứa, cho tới bây giờ Gulina cũng không lường trước được chuyện này. Cũng bởi vì sơ suất của mình, mới tạo ra kết quả như vậy, làm cho chiến đội hơn bốn mươi người toàn bộ chết trận. Thậm chỉ kể cả Ước Hàn
Con người thường mất đi xong mới hiểu được sự trân quý.
Gulina cũng vậy.
Trong lòng nàng trống rỗng.
Loại cảm giác này hết sức kỳ lạ, muốn khóc mà khóc không ra, chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Ước Hàn ở bên cạnh nàng, làm nàng thậm chí chán ghét, hy vọng đối phương có thể bỏ đi không trở lại, bây giờ tình huống này xuất hiện, nàng mới phát hiện nguyên lai đó chỉ là một loại ảo giác.
Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi mình có phải là sự lựa chọn sai lầm của quốc gia hay không. Nếu như nàng không trở về, lần hành động này sẽ không có, bốn mươi người sẽ không chết, Ước Hàn càng không ngã xuống.
Nếu cho nàng cơ hội lần nữa, nàng sẽ có những lựa chọn khác, tỷ như, sẽ chăm chú nghe Ước Hàn một câu, nghe một số đề nghị của nam nhân đó, hay là chân chính thử yêu lấy một người nam nhân, mặc dù cuối cùng có thất bại, nàng vẫn muốn có cơ hội được thử.
Vận mệnh là thứ rất khó cưỡng đoạt, có người quý trọng nó nhưng không có cơ hội, dùng hết toàn lực cũng chỉ là công dã tràng, mà có người không biết quý trọng cơ hội trời ban cho mình.
Gulina rất may mắn.
Khi nàng trở lại sở chỉ huy hành động, đến chiếc tàu hàng nọ, nàng đã phát hiện một gương mặt quen thuộc, con ngươi ngăm đen, mái tóc màu vàng, khuôn mặt có chút tái nhợt.
“Ước Hàn?” Gulina kinh hô mở miệng. Không kìm được vui mừng chạy đến bên người nam nhân kia, gắt gao ôm lấy hắn.
Ước Hàn bị cái ôm này làm cho hoảng sợ.
Thật lâu sau, Gulina mới buông Ước Hàn ra, lúc này nàng mới phát hiện bộ ngực bị thương của hắn, hỏi thăm về những chuyện Ước Hàn đã trải qua, vì sao hắn có thể còn sống.
Ước Hàn thở dài, nói: “Hành động này ngay từ đầu đã phi thường thuận lợi, chúng ta chôn thuốc nổ trong tiểu lâu làm chết ít nhất sáu bảy người của Lãnh tổ, sau đó chúng ta cho rằng chiến đấu sắp kết thúc, lại phát hiện ra Lãnh tổ còn thừa lại đám bắn tỉa, năng lực của bọn chúng thật sự mạnh hơn chúng ta quá nhiều, chúng ta tổn thất nghiêm trong, lúc sau, bọn chúng còn có mấy người, hai phe bởi vì sợ ngộ thương, cho nên căn bản không dám nổ súng, bởi vì sắc trời còn quang đãng, nên chúng ta triển khai vật lộn….”
Gulina chăm chú nghe, lúc Ước Hàn nói rõ tất cả, nàng càng muốn biết Tử Xuyên gia tộc bội bạc như thế nào, Nhẫn Sát tổ lại thối lui bỏ lại chiến đội của quốc gia ra sao.
Nhưng mà, Ước Hàn cũng không cho nàng đáp án.
“Về sau trong bọn họ có một tay súng bắn tỉa lao ra vật lộn, hắn giả bộ như bại lui chạy trốn, tôi nhất thời đuổi theo, thật ra tôi sớm đã nhận ra người kia, hắn chính là người ở Hoa Hạ mà tôi đã nhắc qua. Tôi bị phi đao của hắn đánh trúng, sau đó liền mất đi tri giác, sau khi tỉnh lại, vết thương trên người đã được người khác xử lý cầm máu đơn giản, về phần lúc tôi hôn mê rốt cuộc có chuyện gì xảy ra có phải người Lãnh tổ băng bó cho tôi không cũng không biết được, sau khi tỉnh lại, tôi đến chỗ địa phương quần chiến, mới phát hiện toàn bộ chiến đội đã hy sinh, mà trên Trân Ni đảo trừ tôi ra không còn người nào khác. Cũng may lúc đó có thuyền đánh cá đi ngang qua, bị tôi ngăn lại, được bọn họ cứu giúp đưa về tới đây.”
Chuyện đã trải qua từ từ rõ ràng, Gulina thở nhẹ một hơi nói: “Bất luận như thế nào, anh cũng đã còn sống trở về, đây là chuyện may mắn nhất.”
Ước Hàn cắn môi nói: “Tôi sẽ không buông tha như vậy, cho dù có chết tôi cũng liều mạng với Lãnh tổ.”
Gulina lắc đầu: “Hành động của chúng ta đã kết thúc, tuy bốn mươi người đội viên bị Lãnh tổ giết, nhưng cũng vì Tử Xuyên gia tộc phản bội, thối lui một mình, cho nên chúng ta không còn hợp tác với Tử Xuyên gia tộc nữa, chiến đấu với Lãnh tổ cũng sẽ đình chỉ. Tôi muốn nhìn xem Tử Xuyên gia tộc bị Lãnh tổ hủy diệt, Tử Xuyên Khang Giới quá ngây thơ rời, Lãnh tổ không phải như hắn tưởng tượng, cho dù chỉ còn một người cũng đủ tạo ra phiền toái cực lớn, Ảnh Phong, chính là một trong thành viên của Lãnh tổ, thử nghĩ thoáng một chút…..”
Ước Hàn cuối cùng cũng gật đầu nói: “Ảnh Phong, xác thật quả là một đối thủ đáng sợ, nếu như có thể chọn, tôi tuyệt đối không làm đối thủ của hắn, để cho Tử Xuyên Khang Giới biết chỗ đáng sợ của sát thủ đi. Hy vọng Ảnh Phong có thể giết chết Tử Xuyên Khang Giới, nghĩ lại, tôi càng hận loại tiểu nhân phản bội như hắn.”
Gulina mỉm cười, nhẹ nhàng giúp Ước Hàn cởi đi chiếc ao đã nhuốm đầy vết màu, tiện thể rửa sạch vết thương băng bó lại cho hắn. Mà lúc này chiếc tàu hàng cũng nhổ neo, chậm rãi tiến vào lãnh hải nước R.
Không ai chú ý đến chiếc áo bị vứt đi, chiếc áo này có chỗ đặc thù, từ trong miệng túi áo lại chứa hai tấm ảnh chụp, một tấm là một người nữ nhân cũng một nam nhân Hoa Hạ, tấm còn lại lại chính là một nữ nhân và Ước Hàn lúc trẻ, chỉ có điều hai tấm ảnh chụp này hiện tại đều ở trong túi áo của Diệp Tồn Chí…
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ™HoaLân
Thời sự buổi sáng đưa tin, tập đoàn Tử Xuyên ngày 15 tháng 1 chính thức hoàn thành việc mua lại 4 doanh nghiệp gia tộc bao gồm khai thác đá và đồ gia dụng. 4 doanh nghiệp này sẽ trở thành công ty con của tập đoàn Tử Xuyên, tình hình thu mua người phát ngôn của Tử Xuyên không hề tiết lộ ra. Từ khi chủ tịch mới Tử Xuyên Khang Giới tại vị, tập đoàn Tử Xuyên có rất nhiều hoạt động, chi trong thời gian hai tháng đã hoàn thành kế hoạch thu mua trị giá hàng chục tỉ Yên Nhật. Hơn nữa, lại chưa hề lên tiếng gì việc trước đó tuyên bố muốn dùng cách khôns đàng hoàng để thu mua lại tài sản của chủ tịch Tử Xuyên Cảnh Đằng tiền nhiệm, việc này đã trở thành 1 dấu hỏi lớn...
Tivi phụt tắt, Tử Xuyên Khang Giới quay đầu lại, nhìn một lượt những người trong phòng, nở một nụ cười: "Cám ơn sự hợp tác nhiệt tình của các vị ngồi đây, những chuyện các vị làm được tôi đã thấy rõ, tập đoàn Tử Xuyên có thể có được bước nhảy lớn trong một thời gian ngắn như vậy, phần lớn là công của các vị. Ly này tôi xin chúc mọi người"
Đó là một bữa tiệc chúc mừng, những người có mặt đều là lãnh đạo quản lí cấp cao, đương nhiên là có cả những nhân vật của dòng họ Tử Xuyên, như Điền Cương Tín Trưởng, quản lí mới của võ quán Tử Xuyên và Điền Cương Tuấn Trường. Sau vụ của Jenny, gia tộc Tử Xuyên cuối cùng cũng trở lại bình thường, cho dù là Lãnh Tổ bay Tử Xuyên Cảnh Đằng hay bọn nhiều ngày gây phiền toái cho gia tộc Tử Xuyên cũng không thấy tin tức gì. Những vị lãnh đạo cấp cao cuối cùng cũng có thể có được những ngày yên ổn, không cần lúc nào cũng lo lắng về tính mạng của mình.
Một số người ban đầu còn hoài nghi về chuyện Tử Xuyên Khang Giới lên nắm quyền, dù gì vẫn còn trẻ như vậy, không có năng lực thì nhất quyết không được, mà Tử Xuyên Khang Giới ở nước ngoài lâu như vậy, có một số người hắn không hiểu, nghe đâu Khang Giới ở nước ngoài chỉ là lính đánh thuê, để những tay lão làng trên thương trường phục tùng một tên lính quèn không phải chuyện dễ, nhưng hắn đã chứng minh hắn không chỉ là một tên lính đánh thuê chỉ biết giết người, mưu lược của hắn đã chèo chống được gia tộc Tử Xuyên này, đây là ví dụ rõ nhất đối với Lãnh Tổ.
Quan trọng nhất là hắn thay đổi được chính sách giảm biên ban đầu, nhân viên của Tử Xuyên vẫn ở nguyên chức vị của họ, vì vậy, tâm trạng nhân viên được xoa dịu và họ cùng tập trung vào làm việc chính. Uy lực của gia chủ mới cũng thấy rõ, chỉ nửa tháng thôi đã khiến những gia tộc đối đầu với Tử Xuyên phải ngoan ngoãn nhượng lại tài sản trong tay, thủ đoạn thì không cần nói đến là do ảnh hưởng của Nhẫn sát tổ. Con người ai cũng ham sống sợ chết, đứng trước cái chết, rất nhiều người sẽ lấy tiền để đánh đổi.
Mà khách sạn họ đang ở đây là sản nghiệp của gia tộc Tam Tỉnh, chỉ có điều giờ đã thay chủ nhân.
Thấy Khang Giới uống cạn một hơi, mọi người cùng đứng dậy, nâng li uống cạn, một người trẻ tuổi cùng bàn với Khang Giới chưa ngồi xuống ngay cùng mọi người, mà li rượu vẫn đầy, nâng cao ly nói: "Gia chủ nói công lao là của mấy người chúng tôi là đề cao chúng tôi rồi, tôi tin mọi người ở đây đều rõ, nếu không có sách lược của gia chủ, không có kế sách chu toàn và khả nâng hơn người của gia chủ thì sẽ không có chiến dịch đảo Jenny khôi phục Lãnh tổ, cũng không thể thuận lơi mua lại sản nghiệp của 4 gia tộc kia, tôi thay mặt những người trong tập đoàn Tử Xuyên kính gia chủ một ly, có thể làm việc cho gia chủ là cái phúc của chúng tôi"
Câu nói này tuy hơi "thật", nhưng Khang Giới thấy rất thoải mái, tuy mọi người có phần khinh người này ra mặt bừa bãi nhưng không thể không phủ nhận hắn ta nói rất có lí. Kế hoạch lần này thành công hoàn toàn nhờ mưu lược của Khang Giới.
Khang Giới cũng rất vui, uống liền 3 ly, nhưng 2 anh em Điền Cường ngồi hai bên hắn lại chỉ nhấp một ít.
Lúc rượu đã ngà ngà, mọi người dường như quên đi phân biệt địa vị, căn phòng náo nhiệt hẳn lên, mà chẳng cần lo lắng người khách khác không vui, vì ngoài họ ra không còn vị khách nào khác, vì lí do an ninh, toàn bộ khách sạn đã được Khang Giới nghiêm ngặt, người của Nhẫn Sát tổ lo việc này.
Đúng lúc này có một người đàn ông mạc vest đen gương mặt không chút biểu cảm bước vào, người này chính là chỉ huy hiện trường của chiến dịch đảo Jenny vừa rồi, nhìn thấy Khang Giới từ xa chỉ lưỡng lự một chút rồi bước nhanh về phía trước, đến thẳng bên Khang Giới mới thì thầm vài câu vào tai Khang Giới.
Nghe xong sắc mặt Khang Giới thay đổi rõ rệt, trong mặt có chút thần thái kì lạ.
Người đàn ông mặc áo đen đó lập tức hiểu ý hét lớn: "Yên lặng"
Mọi người đang cao hứng bị tiếng hét đó làm cho giật mình, trong phút chốc mọi người tập trung về nơi phát ra tiếng hét.
Khang Giới từ từ đứng dậy, nhìn mọi người trong phòng, cười nói: "Bữa tiệc ngày hôm nay của chúng ta còn hai vị khách đặc biệt nữa, tin rằng không phải người lạ" nói rồi quay sang ra hiệu cho người đàn ông mặc áo đen dẫn hai người đó vào.
Quả nhiên không ai không biết hai vị khách này, đó là chủ quán võ quán Trạch Củ Phu, đi phía sau là vị chủ tịch tiền nhiệm được cho là mất tích đã lâu Tử Xuyên Cảnh Đằng, ai cũng không thể ngờ được là ông ta lại xuất hiện trong hoàn cảnh này, vì trước đó đã hoàn toàn đoạn tuyệt với địa vị chủ tịch Tử Xuyên. Trong hoàn cảnh này đến đây không khác gì tìm đến cái chết. Đàn ông dòng họ Tử Xuyên xưa nay không màng tình thân, Khang Giới chắc chắn có dã tâm giết Cảnh Đằng.
Trầm lắng ... căn phòng trở nên yên ắng lạ kì, cuối cùng Khang Giới phá vỡ sự im lặng đó.
"Gần đây khỏe không?"
Tuy chỉ là câu hỏi xã giao nhưng cũng đủ khiến Tsejiufu giật mình, từ lúc bước vào căn phòng này cơ thể hắn vẫn run bần bật.
Ngược lại, Tử Xuyên Cảnh Đằng lại rất điềm tĩnh, trả lời với cái giọng điềm đạm như vậy: "Vẫn tốt, ít nhất nơi ở vẫn tốt hơn nhà giam ở hậu hoa viên của nhà Tử Xuyên, thứ 2 thứ 4 thứ 6 ta sẽ được nhìn thấy mặt trời, đó là nơi ta vừa lòng nhất"
"Vậy thì tốt" Khang Giới trước sau không hề đứng dậy, vẫn như chủ nhân nói người hầu vậy, chợt hắn cười: "Cảnh Phong vì sao không đến cùng ông, không phải vì ông không có tiền đấy chứ, vì vậy hắn không làm việc cho ông nữa, không sao, ta có thể cho ông vậy!"
"Không cần" Tử Xuyên Cảnh Đằng cười đau khổ nói: "Cho dù ta không cho nó tiền thì nó cũng sẽ nghĩ cách giết ngươi, chẳng nhẽ ngươi vẫn không rõ Cảnh Phong đứng về bên nào ư?"
"Lãnh tổ?" Tử Xuyên Khang Giới không hề ngạc nhiên, nói rất tự tin: "Vậy thì sao? Ông hãy nhìn cho kĩ những người ở đây, dòng họ Tử Xuyên giờ không còn là của ông nữa rồi, ông xem thời sự chưa? Chỉ trong 15 ngày tôi đã nuốt trôi một lúc 4 gia tộc, không cần biết cách gì, tôi chỉ cần biết kết quả. Kết quả là tôi thắng ông rồi"
"Ngươi đã nghĩ vậy thì ta không còn gì để nói" Tử Xuyên Cảnh Đằng thở dài, ông ta phải thừa nhận là mình không hiểu thằng cháu nội này, hay nói cho đúng thì Khang Giới ngụy trang quá giỏi. Đã từng có thời khi ông tâm sự với hắn về phương hướng phát triển của dòng họ, thái độ của hắn thành thật làm sao. Không ngờ khi hắn nắm quyền, cách làm của hắn hoàn toàn khác với những gì ông ta dạy cho hắn.
Không gian trầm xuống hồi lâu, Khang Giới xua tay nói: "Ông đi đi!" lúc Cảnh Đằng được cứu đi là lúc trong ngoài khó khăn liên miên. Bây giờ rắc rối của Lãnh tổ được giải quyết rồi, hắn cũng không muốn truy sát ông ta nữa, có nhiều khi, khi bạn chưa đối diện, bạn tưởng rằng mình tự tin kiên định, nhưng khi gặp phải chuyện này lại không làm được như cách nghĩ ban đầu. Khang Giới là một ví dụ. Khi tại vị, việc đầu tiên hắn muốn làm là khử Cảnh Đằng đi, nhưng trong lòng vẫn do dự không ra tay. Hôm nay khi nhìn thấy người đàn ông đã ở tuổi xế chiều này, hắn lại càng do dự, hắn biết quan điểm giữa hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng dì gì cũng vì dòng họ, huống hồ đã đến tuổi này rồi, chỉ điều này thôi là đủ rồi.
Cảnh Đằng lại không có phản ứng gì, nhưng Trạch Củ Phu bên cạnh thì nhấp nhổm không yên, vì hắn nhìn thấy 1 tia hi vọng, vội đến bên Khang Giới: "Gia chủ, thực ra mọi chuyện không liên quan đến tôi, tôi không biết Cảnh Phong theo hầu lão gia chủ, hắn mượn danh nghĩa lão gia chủ để phát ngôn linh tinh, thực ra tôi cũng chỉ bị hắn ép mà thôi, nếu tôi không làm thế thì đã chết từ lâu rồi"
"Vậy ý ngươi là ta nên thả ngươi?" Khang Giới nghiêm mặt, giọng điệu lập tức thay đổi.
Trạch Củ Phu sợ quá lùi lại một bước, vội định thần lại, run rẩy nói: "Tôi có tuổi rồi, sống cũng chẳng có ích gì, chỉ mong gia chủ có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho con trai tôi là Trạch Nhất Lang"
"Hơi muộn rồi" Khang Giới lướt mắt đến một thanh niên ở bàn khác, tiếp tục nói: "Trạch Nhất Lang đã chết rồi, chính là do hắn, nếu ngươi muốn báo thù thì hãy tìm hắn, ta không cản, có điều, ta chắc ngươi không ra tay nổi, vì quan hệ của ngươi với người đó không bình thường chút nào"
Trạch Củ Phu run bắn người, đồng thời phẫn uất nhìn theo hướng tay Khang Giới chỉ. Cái bàn đó có khoảng l0 người, đều là thanh niên trẻ, mà mục tiêu của mình lại nằm trong số đó, trong phút chốc hắn nhìn rõ gương mặt của người đó_Tiểu Lâm Khang Phu, chính xác hơn là đứa con riêng bí mật của hắn..
Đây là điều hắn không thể chấp nhận được, sau đó hắn lại nhìn Khang Giới, dằn giọng nói: "Tử Xuyên Khang Giới, ngươi như vậy có tàn bạo quá không!" Trạch Nhất Lang có thể nói là mục tiêu sống duy nhất của hắn, nay con trai đã chết, hắn sống làm gì nữa chứ, sắc mặt hắn điềm đạm hơn, nhìn thẳng vào người nắm quyền tối cao của dòng họ Tử Xuyên.
"Ta chỉ là cho một đứa con khác của ngươi cơ hội để thăng tiến thôi mà" Khang Giới nói như đang miêu tả vậy, rồi vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Lâm Khang Phu đến.
Từ lúc bước vào cửa, Tiểu Lâm Khang Phu luôn chú ý đến Trạch Củ Phu, lần trước hành thích không thành khiến hắn luôn bực dọc, cho dù Tín Trưởng không trách móc gì hắn, nhưng hắn vẫn canh cánh trong lòng.
"Giết hắn đi" chưa đợi mọi người phán ứng gì, Khang Giới đã ra lệnh cho Tiểu Lâm Khang Phu.
Tiểu Lâm Khang Phu dường như đã biết trước kết cục này, liền rút ngay ra một con dao nhép chuyên dụng của Nhẫn Sát tổ, đi chầm chậm về phía Trạch Củ Phu, hắn muốn dùng cái chết của người đàn ông này để báo thù cho người mẹ đã chết mấy chục năm trước, cũng mượn cơ hội này để chứng minh lòng trung thành của mình với dòng họ Tử Xuyên, tranh thủ thăng tiến.
Trạch Củ Phu lần này không lùi lại nữa thậm chí sự sợ hãi cùng biến mất, bây giờ hắn không còn động lực sống nữa, thậm chí còn muốn chết, coi đó là sự giải thoát. Những ngày này hắn đã nếm trải quá nhiều, dù là Cảnh Phong hay là Khang Giới, hắn đều phải quỳ gối nhục nhã, những ngày này thế là quá đủ rồi.
"Ta nợ mẹ con rất nhiều, cũng nợ con rất nhiều, nếu con cần quyền lực như vậy thì ta sẽ giúp con"
Không ai ngờ khi Tiểu Lâm động thủ Trạch Củ Phu lại lao đến lưỡi dao sắc lẹm đó, mọi người như có thể nghe thấy âm thanh lưỡi dao đó xuyên qua da thịt.
Tiểu Lâm Khang Phu cũng không nghĩ đến tình huống này, nhất thời không biết phải giải quyết ra sao, dù gì người trước mặt hắn đây có quan hệ huyết thống, không thể nói là không có chút cảm giác nào. Mãi đến khi Khang Giới lên tiếng, hắn mới như tỉnh mộng rút dao ra, máu chảy lênh láng xuống khắp nền nhà.
"Tốt lắm" Khang Giới vỗ tay nhẹ nhàng, bọn bảo vệ lôi xác ra ngoài, mọi người nhìn người thanh niên dám tự tay giết cha đẻ của mình. Khang Giới trầm giọng nói: "Tiểu Lâm, ta đang xem xét cho cậu một vị trí"
Cảnh Đằng đứng bên nhìn, ông hắng giọng: "Khang Giới, ngươi đang thị uy với ta đấy à? Nếu ngươi muốn tự tay giết ta thì làm đi"
"Ta đã nói là thả ông đi là thả, bây giờ ông có thể đi được rồi" Khang Giới cúi đầu không nhìn ông, gắp thức ăn trong khi mấy người gần đó đang dọn dẹp hiện trường đang đầy máu.
Cảnh Đằng không hề nhúc nhích, cười nhạt: "Ngươi cho rằng ta bước ra khỏi cánh cửa này mà vẫn có thể sống sao, lúc Cảnh Phong thả ta ra hắn đã nói rất rõ, nếu ta không khuyên được ngươi quay đầu thì Lãnh tổ sẽ giải quyết ta, ta sẽ chết rất thảm"
"Vậy ông sẽ khuyên ta đầu hàng sao?" Khang Giới như vừa được nghe truyện cười vậy: "Ta lại đàng muốn nghe ông khuyên ta thế nào đây. Chưa bao giờ dòng họ lại lớn mạnh như hiện nay, đừng nói là Lãnh tổ mà mang cả Hoa Hạ ra ta cùng không sợ"
"Ta biết ta không nói nổi ngươi nữa, hơn nữa nếu ta là ngươi ta sẽ không làm vậy" Cảnh Đằng quay ra nhìn mọi người xung quanh, thật ra nhìn từ ngoài vào Tử Xuyên rất lớn mạnh, vậy mà Lãnh tổ lại đối phó dễ dàng vậy, ông dừng lại rồi nói tiếp: "Ta chỉ muốn xem ngươi và Lãnh tổ ai thắng mà thôi"
"Vậy ông hi vọng ai thắng?"
"Tử Xuyên"
"Được, ta cho ông một cơ hội" Tử Xuyên đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn.
Đồng thời bên ngoài vọng vào một âm thanh. "Ta cũng cho người cơ hội này"
Ánh mắt của mọi người đều hướng ra cửa, lúc này có người lên tiếng là tự tìm đến cái chết rồi.
Chỉ có Cảnh Đằng không quay đầu lại, vì ông nhận ra tiếng của ngươi cướp lời_Cảnh Phong.
Khi nhìn thấy mấy người mặc áo đen bịt xuất hiện ở ngưỡng cửa, Khang Giới đã biết là có vấn đề, từ cách ăn mặc của đối phương có thể nhận ra không phải là người của Tử Xuyên. Mà trước khi bữa tiệc bắt đầu hắn đã bố trí Nhẫn Sát Tổ phụ trách an ninh của khách sạn, họ đầu nấp ở chỗ tối, không ai có thể lọt qua mắt họ.
Mấy người này lọt vào chứng tỏ bọn Nhẫn Sát Tổ đã mất mạng, với năng lực của mình trong lúc mọi người vui vẻ không biết gì đã thủ tiêu hơn mười người của Nhẫn Sát Tổ.
Lãnh Tổ, không còn nghi ngờ gì nữa.
Trong những trường hợp như thế này, những tay cấp cao không biết võ công đều mang theo súng phòng thân, khi ý thức được đối phương không có thiện chí gì liền chuẩn bị rút vũ khí phòng thân ra, chỉ có điều bọn họ chưa kịp rút súng ra thì trên tay họ đã được găm thêm một lưỡi dao, đó là loại vũ khí chuyên dụng làm từ gang dài chưa đến 10 cm, trong phòng chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Khang Giới đã trần tình lại, sau khi ngẫm nghĩ gì đó hắn chợt cười. Ở đây tập trung toàn bộ lực lượng nòng cốt của Tử Xuyên, thậm chí là toàn bộ Nhẫn Sát Tổ, mà đối phương chỉ có 5 người, với sự khác biệt quá xa về số lượng như vậy khiến hắn nghĩ thật khó khăn cho họ, hắn đinh ninh đây là tàn dư của Lãnh Tổ đảo Jenny, vì không hoàn thành được nhiệm vụ mà thực hiện kế hoạch liều chết cuối cùng.
Suy đoán của Khang Giới hoàn toàn sai lầm.
5 người này đúng là tàn dư của Lãnh Tổ đảo Jenny, chỉ có điều là một bộ phận nhỏ của tàn dư mà thôi.
Chiến dịch đảo Jenny, Lãnh Tổ đã tổn thất mất 2 người, trọng thương hơn mười người, chỉ có cha con Diệp Phong là bình an vô sự. Hôm đó người trọng thương được đưa về nước chữa trị, Lãnh Nhât Đao hôm đó do đi dưới hào nên xa nơi bom nổ nhất, ít bị thương nhất, chỉ bị chấn động vùng não một chút, chỉ tĩnh dưỡng 20 ngày là khỏi.
Đứng trước mặt hắn bây giờ có 5 người, bao gồm cả Diệp Tôn Chí, Diệp Phong cùng Lãnh Nhất Đao, và hai người nữa hôm đó không tham gia chiến dịch đảo Jenny, một người là bảo vệ, một người cùng giống như Lãnh Nhất Đao và bảo vệ, nghề tay trái của người này là giết mổ, bí danh cũng là đồ tề.
Còn vì tại sao 5 người này lại xuất hiện ở đây thì lại không phải là kế hoạch liều chết như Khang Giới tưởng tượng, mà đã chuẩn bị rất chu toàn rồi. Qua chiến dịch đảo Jenny, Lãnh Tổ đã phần nào nằm được thực lực của Nhẫn Sát tổ, điều này khiến họ an lòng phần nào. Tuy nói là hôm đó Nhẫn Sát Tồ đã truy sát cùng đường, nhưng đã tác động không nhỏ đến dòng tộc Tử Xuyên. Khang Giới tại vị chưa lâu, không thể cho hắn thời gian và cơ hội trì hoãn được. Đợt tập kích này có phần mạo hiểm, nhưng không làm không được, nguyên nhân chính là sát thủ đã ẩn danh lâu nay của bọn họ mà Diệp Thành Trù đã nói.
Từ tin tức tình báo thu thập được bữa tiệc chúc mừng này tập hợp những gương mặt chủ chốt của dòng họ Tử Xuyên, cũng có nghĩa là bao hàm cả những hiểm họa, không thể bỏ lỡ cơ hội này được.
Kẻ thù chạm mặt, có phần tức giận, hai người sẽ không nói qua lại như trong các bộ phim hành động, phân rõ đúng sai rồi mới động thủ, Diệp Phong hét lên một câu. Chưa đến 3s mà hiện trường đà hỗn loạn. Khang Giới không hề trốn chạy mà rất tự tin, hắn thực ra chưa nhìn thấy thực lực của tổ chức này, vì vậy cho rằng trình độ của Lãnh Tổ và Nhẫn Sát Tổ tương đương nhau. Theo tính toán của hắn, trong chiến dịch đảo Jenny, Nhẫn Sát Tổ chỉ tổn thất khoảng l0 người, mà Lãnh Tổ còn mất hơn l0 người, rõ ràng là thế yếu hơn.
Có điều là cách tính đó đã bỏ qua vai trò của người nước G, càng quên mất chuyện trong số hơn mười người bị thiệt mạng trong chiến dịch đó là bị mất mạng trong đống đồ nát không thể tính là do Nhẫn Sát Tổ giết.
Quan trọng nhất là những người bị thương của Nhẫn Sát Tổ đều là mấy tên cầm đầu, ở đây không có cái gọi là chủ nghĩa nhân đạo, cả 5 người bọn Diệp Phong đều có thói quen đó, đó là ra tay với kẻ yếu, giống như người ta nắn để thử quả thị vậy, chẳng cần đến 3 phút mà căn phòng đã đầy xác người, đều là những người không biết võ công, khẩu súng mà họ thủ sẵn chưa kịp dùng thì đã tiêu..
Đến tận lúc này, Khang Giới vẫn cho rằng Nhẫn Sát tổ sẽ thắng, hắn không hề thương tiếc những tên quản lí đã bỏ mạng kia, vì chỉ cần bỏ chút tiền là có vô khối, chẳng có tổn thất gì đáng kể, thế nhưng lúc hắn nhìn thấy từng người từng người của Nhẫn Sát tổ gục ngã, hắn mới ý thức được thế trận.
Cả người Diệp Phong vấy toàn máu, thậm chí cả khăn bịt mặt cũng thấm đầy máu, lưỡi dao trong tay chỉ dùng để hành động nhanh, mắt thường không thể nhìn thấy đường đi của lưỡi dao, mỗi một lưỡi dao phóng ra là lại có 1 tiếng thét khủng khiếp vang lên.
Cảnh Đằng đứng quan sát, mỗi mũi dao của Lãnh Tổ như đang cứa vào tâm can ông, những gì lúc này ông nói với Khang Giới là thật, cho dù bị mất quyền lực, cho dù tập đoàn Tử Xuyên không còn là của ông nữa, cho dù ông rất hận Khang Giới, nhưng ông vẫn hi vọng Khang Giới có thể thắng. Đây là suy nghĩ chung của người nhà họ Tử Xuyên. Thế nhưng, thực tế hoàn toàn ngược lại, Khang Giới đã phải trả giá cho sự ngông cuồng của mình, ông từ từ di chuyển đến phía những người của Lãnh Tổ đang giết người tàn bạo, ông chỉ có thể xem đến đây, kết quả đã quá rõ ràng rồi, ông không muốn tận mắt nhìn thấy sản nghiệp lớn mạnh do mình gây dựng tàn lụi như vậy, ông quyết định chọn lấy cái chết.
"Phập" lưỡi dao của Đồ Tể đã đi xuyên qua tim của Cảnh Đằng, như không hề gây ra chúi đau đớn nào vậy.
Khang Giới thấy quân số của mình ít dần đi, hắn rất muốn hai anh em Điền Cương đang bảo vệ mình lúc này xông lên, sau đó quyết sống mái một phen, nhưng hắn kìm lại được, 5 người kia chắc chắn là hơn hai anh em Điền Cương, mà vết thương của Điền Cương Tuấn Trường vừa mới hồi phục, cơ hội thắng là quá ít ỏi, vẫn có câu "còn núi xanh không sợ thiếu củi đốt"...
Chưa đợi Khang Giới lên tiếng, Tuấn Trường đã lên tiếng: "Tín Trưởng, anh hộ tống gia chủ ra ngoài, em sẽ giúp anh kéo dài thời gian"
Sắc mặt Tín Trưởng đanh lại nhìn Tuấn Trưởng nói: "Chúng ta cùng đi, ở lại đây khác gì tự tìm đến cái chết"
Đã không còn thời gian cho họ thương lượng nữa rồi, Nhẫn Sát Tổ đã chẳng còn lại mấy người, Khang Giới cắn răng ra lệnh: "Về trang viên nhà Tử Xuyên" Trang viên dòng họ tuy không có cao thủ như Nhẫn Sát tổ nhưng lại là kho binh khí và đội quân đánh thuê hùng hậu sử dụng thành thạo số vũ khí đó. Hơn nữa tính phòng thủ của trang viên rất lớn, chỉ cần đóng cửa lớn lại là không ai có thể đột nhập vào được, thời gian cầm cự sẽ giúp họ liên lạc với cứu viện bên ngoài.
Ngay khi Khang Giới ra lệnh rút lui, anh em Điền Cương không hề chậm trễ, đập tan cửa sổ khách sạn, rồi nhảy lên xe phóng như bay về trang viên dòng họ.
Đến cho về đến trang viên dặn dò người làm đóng cửa lớn lại, hắn mới nhẹ nhõm hơn.
Chỉ trong 1 tiếng đồng hồ mà xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến Khang Giới không kịp suy nghĩ. Lisa không biết lấy tin ở đâu mà biết Khang Giới quay về, vào phòng khách từ sau nhà, thấy sắc mặt Khang Giới khó coi, cẩn thận hỏi dò: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện của em, lui về phía sau đi" Khang Giới nói giọng không hề khách khí, hắn không thích bàn bạc với phụ nữ bao giờ.
Huynh đệ Điền Cương đứng ở hai bên cửa sảnh lớn.
"Sao lúc nãy anh không để anh hỗ trợ, sợ em chết à?" im lặng hồi lâu. Tuấn Trường mới nhẹ nhàng quay người lại hỏi, hắn xưa nay chưa từng nghĩ Tín Trưởng để ý đến sự sống chết của mình.
Tín Trưởng đáp gọn lỏn: "Ừ" sau đó lại không nói gì nữa, giống như đang suy nghĩ gì vậy.
"5 người lúc nãy là Lãnh Tổ sao?" đến bây giờ Khang Giới vẫn không dám tin.
Tín Trưởng không nói gì, Tuấn Trường lại trả lời chắc như đinh đóng cột: "Chắc chắn là người của Lãnh Tổ, trong đó có 1 người đã từng làm tôi bị thương, tôi nhận ra chiêu thức của hắn ta, là Cành Phong, nhưng tôi hắn ta hắn ta lại không trả lời"
Tuấn Trưởng vừa ngớt lời, cánh cửa đại sảnh đột nhiên xuất hiện bóng người áo đen, đồng thời có tiếng nói: "Bây giờ ta có thể trả lời ngươi, ta chính là Cảnh Phong" Diệp Phong lần này không che mặt, vì hắn đã nắm chắc phần thắng.
Có điều Khang Giới không thấy vậy, tuy không biết tại sao đã cho bảo vệ nghiêm ngặt như vậy mà Diệp Phong lại lọt vào được trang viên, nhưng khi thấy đối phương chỉ có 1 người thì trong lòng yên tâm hơn rất nhiều. Dù gì cũng chỉ có 1 người, không phải 5 người, chẳng nhẽ bản thân và hai anh em Điền Cương lại không đối phó được với hắn.
Nhưng suy nghĩ đó chỉ tồn tại được ls..
Tuấn Trưởng chợt thấy bụng đau quặn lại, hắn cố nhịn quay đầu lại, nhưng phát hiện ra người ra tay lại là Tín Trưởng, người mà vừa nãy không muốn nhìn thấy hắn chết.
"Tại sao?"
"Ta chỉ muốn tự tay giết ngươi mà thôi, vì anh trai ngươi ta đã giết mười mấy năm trước rồi, bây giờ ta tiễn ngươi đi gặp hắn" 'Tín Trưởng' lạnh lung đáp, ấn mạnh lưỡi dao hơn, lưỡi dao xoay mấy vòng trong cơ thể của Tuấn Trường, cuối cùng hắn chết không nhắm mắt.
Khang Giới kinh ngạc trước chuyện đang xảy ra trước mắt mình, hắn không biết đang xảy ra chuyện gì nữa, cho dù Tín Trưởng muốn giết Tuấn Trường thì cũng không phải là lúc này chứ.
Diệp Phong lại không hề ngạc nhiên, cứ như là hắn đã biết trước kết cục này vậy.
Hạ Trung Tín, người giống hệt với Tín Trưởng, là đặc công của Hoa Hạ, 17 năm trước nhận lệnh trung tướng Lí Chấn của bộ Tham mưu TW giết Tín Trưởng và sư phụ của hắn, trà trộn vào gia tộc Tử Xuyên, trở thành con cờ ẩn mình trong gia tộc này, bây giờ con cờ này đã hoàn thành sứ mệnh kéo dài suốt 17 năm của mình.
"Mang danh sách những người của dòng họ này ẩn náu ở khắp nơi trên thế giới cho ta, vì tình cảm giữa chúng ta mười mấy năm nay ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống" Hạ Trung Tín lau sạch vết máu trên con dao, quay người lại nhẹ nhàng nói.
Đúng là hắn có rất nhiều cơ hội giết Khang Giới nhưng hắn đã không làm, chung quy cũng là vì cái danh sách đó. Gia tộc này có thể đứng vững đến hàng trăm năm là vì dựa vào thế lực của những tổ chức ám sát hùng hậu, mặt khác lại nắm được những nhân vật không hề tầm thường, cả những cao quan nước R, bộ máy cấp cao của quân đội nước đó,... mà mạng lưới quan hệ lớn như vậy chỉ có mình gia chủ mới biết, hắn ở gia đình này hơn mười năm mới biết được cái bí mật này. Danh sách này rất quan trọng với dòng họ Tử Xuyên. Nên quân đội Hoa Hạ mà nắm được danh sách này thì những chuyện sau này sẽ rất dễ giải quyết. Hạ Trung Tín rất hiểu Khang Giới, nói cho đúng Khang Giới là do hắn nhào nặn ra, không đến cùng đường hắn sẽ không khuất phục, càng không dễ dàng tiết lộ bí mật tày đình của dòng họ.
Khang Giới vẫn chưa hết ngạc nhiên, chứ đừng nói là điều kiện của Tín Trưởng, hắn cũng không có phản ứng gì cả, hắn đang nghĩ đến mục đích mà "Tín Trưởng" làm việc này. Chẳng nhẽ hắn muốn làm chủ gia tộc này? Nếu vậy dã tâm của hắn phải đem lòng lang dạ sói ra để miêu tả, mà hắn thật biết chọn thời điểm.
Có điều hành động tiếp theo của Tín Trưởng càng khiến hắn ngạc nhiên hơn.
Hạ Trung Tín từ từ tiến đến trước mặt Diệp Phong, cúi chào hành lễ theo kiểu quân đội Hoa Hạ "Xin lỗi, vì tin tức tình báo của tôi sai lệch mà nhiều anh em phải bỏ mạng và trọng thương" Tin tình báo từ hắn chính là điều đã khiến Thượng Tướng Diệp Thành Trù đưa quân vào đảo Jenny, tuy Khang Giới chưa nói với hắn vào đảo Jenny để làm gì, nhưng Khang Giới rời trang viên vào lúc quan trọng ắt là có chuyện hệ trọng, vì vậy Hạ Trung Tín lập tức báo cáo lên trên, Diệp Thành Trù căn cứ vào hai tin tình báo nữa liền điều động quân đến đảo Jennỵ.
"Cậu đã lập công chuộc tội rồi, nếu không phải cậu biết đa số Nhẫn Sát Tồ được Khang Giới đưa đi, thì ta cùng không đến kịp, ta thay mặt toàn bộ Lãnh Tổ cảm ơn cậu!'' đồng thời Diệp Phong cũng đáp lễ với nghi thức tương tự.
Câu chuyện của hai người lọt hết vào tai Khang Giới, điều này khiến não hắn như muốn nổ tung ra, đề phỏng cảnh giác cao là thế, ai ngờ lại nuôi ong tay áo, cho dù hắn đã từng nghi ngờ Tín Trưởng không trung thành nhưng cũng không đến mức này.
Người nhà Điền Cương sinh ra với thân phận hầu hạ gia tộc Tử Xuyên lại phản bội đi giúp ngươi ngoài.
Dĩ nhiên, Khang Giới vẫn ôm hi vọng cuối cùng, cho dù hôm nay mình có chết, thì cũng không muốn bị người của Hoa hạ đánh bại. Định thần lại, hắn nhìn "Tín Trưởng" nói: "Tín Trưởng, giết Cảnh Phong tất cả Tử Xuyên đều thuộc về ngươi, kể cả mạng sống của ta"
"Rất tiếc, ngươi không có quyền mặc cả nữa rồi" Tín Trưởng ra tay, sự nhẫn nhục hàng chục năm nay như bộc hết ra ngoài, dù Khang Giới không phải là một tên thư sinh trói gà không chặt, trong trường hợp này dù có tránh cũng không kịp.
Đã lâu rồi Tín Trưởng không được dùng Thiết quyền nhưng uy lực vẫn vượt qua được sức chịu đựng của con người.
"Binh" phần bụng của Khang Giới lãnh đủ 1 quyền, khóe miệng hắn máu túa ra rất nhiều.
May là Hạ Tung Tín đã khống chế lực, không đủ làm mất mạng hắn, làm cho hắn chết bây giờ không sang suốt lắm.
"Ta sẽ đưa ngươi bản danh sách đó, ngươi hãy tha cho anh ấy" ngoài cửa vọng vào tiếng một người phụ nữ.
Ngay khi Khang Giới về trang viên là Lisa đã biết xảy ra chuyện lớn, dù hắn bắt cô về phòng nhưng cô vẫn không yên tâm, vì vậy đến sảnh trước và chứng kiến cảnh này.
Hạ Trung Tín nhìn Lisa gật đầu, một tay dí dao vào cổ Khang Giới, hắn lúc này không nói được gì nữa mà chỉ tuyệt vọng nhìn Lisa một cách tức giận, vài phút sau Lisa quay lại.
Đó là một quyển sổ đã ngả vàng, chắc đã có từ lâu lắm rồi, Hạ Trung Tín đưa tay ra đón xem vài trang, sau khi xác nhận hắn ném lại cho Diệp Phong, Diệp Phong không thèm mở ra xem, có những chuyện hắn không cần biết cũng không thể biết, nhiệm vụ của hắn bây giờ là bảo vệ quyển sổ này.
"Ngươi có thể thả anh ấy được chưa?" Lisa mắt ngấn lệ run run hỏi, thấy Khang Giới khắp người toàn máu chứng tỏ đã bị thương rất nặng.
Hạ Trung Tín nới lỏng dần tay, Khang Giới lùi lại vài bước, dựa vào bàn để không ngã xuống.
"Anh sao rồi?" Lisa vội vàng chạy đến.
"Bốp" Khang Giới tát Lisa một cái thật mạnh..
Lisa bị bật đi một đoạn khá xa, không may, cô lại vào đúng mép nhọn của chiếc bàn gỗ rồi ngã rũ xuống đất, không hề có tiếng kêu nào, chỉ có điều sau cú va chạm đó thì không hề có phản ứng nào nữa, rất nhanh, đầu cô gái đó túa ra rất nhiều máu, thậm chí cả dịch não.
Khang Giới chết trân, hắn chưa bao giờ nghĩ đến cảnh chính tay mình giết chết người phụ nữ mà mình yêu thương, lúc nãy hắn quá tực giận để Lisa trả giá vì hành động ngu ngốc của mình. Ai mà ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy, hắn không còn vẻ gì của một gia chủ nữa, chạy đến bên Lisa ôm chặt lấy cô ấy, không đề ý gì đến mọi chuyện xung quanh nữa, hẳn thử xem cô còn sống không, nhưng người phụ nữ đó đã tắt thở từ lâu.
Lần đầu tiên Diệp Phong biến sắc trước cái chết, hắn nhắm mắt quay đi chỗ khác.
Khang Giới là kẻ thù, là người hắn muốn giết, nhưng không có nghĩa là hắn hoàn toàn phủ nhận Khang Giới, hắn có phần thông cảm với Khang Giới, hay đúng hơn là đồng cảm với chính mình.
"Kết thúc tất cả đi!" Diệp Phong định thần, có gắng lấy lại trạng thái ban đầu, đi đến phòng khách nơi biểu tượng cho quyền lực tối cao của gia tộc Tử Xuyên, cùng với đó là có tiếng dao vang lên, tất cả kết thúc dưới lưỡi dao của "Tín Trưởng"
------------------
"Khách sạn Tam Tinh hôm qua đã xảy ra một vụ khủng bố lớn nhất từ trước đến nay trong lịch sử Tokyo, gia tộc Tử Xuyên từ trên xuống dưới đều thiệt mạng, ngoài ra trang viên dòng họ này hôm qua có vụ hỏa hoạn lớn, toàn bộ kiến trúc đã bị hủy hoại. Sáng sớm nay đám cháy đã được dập tắt, trong đống đổ nát phát hiện ra 20 thi thể, trong đó có hai người được nhận diện là chủ tịch Khang Giới và phu nhân, theo như bên cảnh sát thì họ không chết vì hỏa hoạn, khả năng là bị mưu sát, tất cả còn chờ điều tra của bên pháp y và hình sự, xin đợi tin tiếp theo từ đài"
"Người phát ngôn của Chính phủ, tối nay đã thông báo danh sách những vụ mưu sát bắt cóc của gia tộc Tử Xuyên, đã có rất nhiều doanh nghiệp thừa nhận đã từng bị dòng họ này đe dọa. Chính Phủ quyết định tịch thu tài sản gia tộc Tử Xuyên, chọn ngày đem ra bán đấu giá và quyên vào quỹ từ thiện"
Trên một chiếc thuyền đang hướng về phía Hoa Hạ, bọn Lãnh Nhất Đao đang vây quanh chiếc radio, nhìn không thấy Diệp Phong đâu.
"Tất cả đều kết thúc rồi" Lãnh Nhất Đao nhìn nhữngngười anh em vào sinh ra tử với mình trầm ngâm nói, kết thúc với hắn như vậy là ổn rồi, sự hi sinh của anh em Lãnh Tổ đổi lấy sự sụp đổ của Tập đoàn Tử Xuyên, có thể coi là vụ làm ăn công bằng.
"Đúng, kết thúc rồi'' Diệp Tồn Chí đứng dậy nhìn về hướng nước R.
Lãnh Nhất Đao cũng đứng dậy đến bên Diệp Tồn Chí, vỗ vai ông nói: "Yên tâm đi! Lãnh Nguyệt nhất định bình an, Diệp Phong nhất định sẽ đợi được cô ấy" cho đến khi Khang Giới bị giết mới biết cô gái mặc đồ đen cứu họ trên đảo Jenny là Lãnh Nguyệt, mà Lãnh Nguyệt lại là vợ chưa cưới của Cảnh Phong, lúc cứu bọn họ cô đã có thai, Cảnh Phong chính là Diệp Phong, con trai của Diệp Tồn Chí, cháu nội của Diệp Thành Trù.
"Ở hiền gặp lành đúng không?" Diệp Tồn Chí chỉ biết cười trừ, Lãnh Nguyệt sống chết chưa rõ, cứ cho là cô ấy bình an thì Vọng Nguyệt Thiên Tâm có tha cho cô ấy không? Diệp Phong tìm kiếm và chờ đợi ở nước R, liệu có kết thúc tốt đẹp không đây?
Last edited by Minh Huệ; 12-07-2011 at 05:16 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hknmt_th
Tổng bộ Hương Tạ Hiên - thủ đô Hoa Hạ, từng dòng người đổ về đây, bãi đỗ xe chật kín các loại xe đắt tiền, trông như triển lãm xe hơi vậy.
Nếu là 3 năm trước thì có lẽ không ai biết đến Hương Tạ Hiên, bởi vì đó chỉ là một club dành cho nữ giới nhỏ ở thành phố T, hầu như không có danh tiếng gì trong cả nước, nhưng Hương Tạ Hiên bây giờ đã hoàn toàn khác, sản nghiệp của nó đã lên lỏi vào hầu hết các lĩnh vực, bao gồm cả ngành dịch vụ, khách sạn, du lịch.... Kinh doanh bất động sản cũng có thành tựu ban đầu, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là hơn 10 club của Hương Tạ Hiên, Hương Tạ Hiên cũng bỏ thói quen chỉ tiếp khách nữ ngày xưa, mỗi ngày có hang vạn lượt khách, hơn nữa có rất nhiều người thuộc tầng lớp vương giả.
Là tổng tài của Hương Tạ Hiên, Hà Tích Phượng cũng được bầu chọn là doanh nhân mới xuất sắc nhất của Hoa Hạ, trở thành biểu tượng nữ doanh nhân thành đạt, thậm chí được các lãnh đạo cấp quốc gia tiếp kiến. Hương Tạ Hiên trở thành tập đoàn lớn nhất Hoa Hạ phát triển như vũ bão, không lâu sau Hà Tích Phượng trở thành nữ tỉ phú giàu có nhất Hoa Hạ.
Vì vậy trước cửa Hương Tạ Hiên xuất hiện nhiều loại xe đắt tiền như vậy không phải là chuyện lạ. Huống hồ hôm nay là ngày tổng tài Hương Tạ Hiên - Hà Tích Phượng kết hôn, tin rằng dù là quan lớn hay doanh nhân thành đạt, chỉ cần là người đã từng tiếp xúc với cô ấy đều đến chúc mừng.
Rất nhiều người qua đường đã dừng chân lại xem, dù chỉ đứng lại để ngắm những chiếc xe bóng lộn kia, còn nữa, Hương Tạ Hiên giờ đây còn sở hữu một công ty giải trí lớn nhất Hoa Hạ, thu nhận rất nhiều ngôi sao hạng A, vì vậy ngoài những người góp vui còn có nhiều phóng viên giải trí và fans của các ngôi sao, vì trong những dịp như thế này không một minh tinh nào lại không có mặt, đây là hôn lễ của bà chủ cơ mà.
Bên ngoài sự huyên náo đó, tổng bộ Hương Tạ Hiên lại yên tĩnh hơn nhiều, vẫn còn sớm, khách cũng chưa mấy người đến, những người có liên quan đang làm các công tác chuẩn bị cuối cùng, gương mặt ai cũng rạng rỡ vui mừng, mà người phụ trách chính là nguyên phó tổng Lưu Nghị, bây giờ đã lui về ban cố vấn, Hà Tích Phương rất tốt với người này, ngoài số tiền lương vốn có, cô còn hậu đãi người này 1 số tiền nghỉ hưu lớn hơn rất nhiều so với chức vụ của ông ấy, nếu không có chuyện gì thì Lưu Nghị cũng không đến công ty, có điều hôm nay Hà Tích Phượng kết hôn, là nguyên lão của Hương Tạ Hiên, lại là chú của Hà Tích Phượng, chẳng nhẽ những lúc thế này lại không làm gì? Ông không hề do dự ôm đồm việc lớn việc nhỏ, nói thật Lưu Nghị rất quen với những việc này, vì vậy xoay sở đâu ra đấy.
Trên một gác lầu cách hiện trường không xa, Lưu Phi vén rèm cửa sổ, xem xét tình hình xung quanh, sau đó quay trở lại bên Hà Tích Phượng, không giống với Lưu Nghị, phó tổng Thính Vũ Các ngày nào giờ đã là Phó tổng giám đốc của tập đoàn Hương Tạ Hiên, chuyên quản lí mảng club, có thể gọi là cánh tay phải của Hà Tích Phượng.
Cô dâu Hà Tích Phượng hôm nay trùm chiếc khăn voan màu ưắng. Tuy đã hơn 30 tuổi, nhưng không khác 20 tuổi là mấy, thậm chí có phần đẹp hơn xưa, tuy Hương Tạ Hiên phát triển nhanh như vậy, nhưng những người làm việc quanh cô lại cảm thấy thật nhẹ nhàng.
"Sắp đến giờ rồi, đợi khách khứa đến đông đông là có thể ra được rồi, hay không được nữa?" Lưu Phi cười nhẹ, làm việc với nhau nhiều năm khiến họ thân thiết, ngoài giờ làm việc hai người đều xưng hô thân mật.
"Đừng cho rằng ai cũng giống em, chú rể chưa đến mà đã chạy ra ngoài" Hà Tích Phượng vẫn im lặng không để ý đến trò cười của Đoạn Băng.
Điều này khiến Lưu Phi đỏ ửng mặt, cô ghét nhất là có người nói móc mình, cô bật lại ngay: "Cô đừng có mà đặt điều, tôi như thế lúc nào?"
Đoạn Băng không chịu thua: "Dĩ nhiên là cô sẽ không nhận rồi, nhưng miệng của người nhà cô thật không biết giữ bí mật, mấy ngày trước uống rượu với họ, nói sạch hết bí mật hết của cô rồi, còn nhiều chuyện khủng khiếp hơn nữa không, có cần tôi kể ra không"
Lưu Phi cố ra vẻ như không có chuyện gì, trong lòng thầm chửi Chung Tân Dân, đàn ông khi yêu ai cùng hoàn hảo, mà kết hôn rồi thì mấy ưu điểm đó chả thấy đâu, toàn thấy có khuyết điểm, Lưu Phi sau hai năm kết hôn có vẻ thấu hiểu. Chung Tân Dân là mẫu hình đàn ông hoàn hảo, hằng ngày đưa cô đi làm, thậm chí làm cả cơm để đưa đến cơ quan cho cô. Họ kết hôn chỉ sau 1 năm yêu nhau. Sau đó thì toàn bộ khuyết điểm của Chung Tân Dân đều bộc lộ ra. Lưu Phi không biết có phải lúc đó mình có bị làm sao không lại để Chung Tân Dân lừa đẹp vậy, có điều bây giờ hối hận đã muộn rồi, có bầu rồi, chỉ biết đến đâu hay đến đó. Có diều có bầu rồi thái độ của Chung Tân Dân cùng tốt hơn, thậm chí cai cả thuốc, khiến cô cảm thấy được an ủi hơn rất nhiều, có điều không giữ được bí mật khiến cô bị mất mặt...
Hà Tích Phượng cười cắt ngang câu chuyện của hai người, nhìn Đoạn Băng nói: "Đoạn cục trưởng, bây giờ cô là người có địa vị rồi, ăn nói nên điềm đạm hơn 1 chút"
Lưu Phi lập tức ủng hộ.
Đoạn Băng không cho rằng như vậy: "Cục trưởng đâu có nghĩa là không được nói như vậy, đấy là chị không biết những lời mà Diệp thúc và cha em như thế nào đâu, họ đều là cán bộ cấp bộ đấy, mà không ra dáng gì cả"
Nói đến đây, Đoạn Băng như nhớ đến chuyện gì đó, cô hỏi: "Chuyện chị kết hôn đã báo cho Diệp Phong chưa? 3 năm rồi em chưa gặp anh ta"
Hà Tích Phượng thở dài nói: "Chị cũng không gặp anh ta 3 năm rồi, anh ta vẫn tìm Lãnh Nguyệt, đến bây giờ chị vẫn chưa liên lạc được với anh ta, có điều chắc có người nói với anh ta rồi. Còn về chuyện anh ta có về hay không, do anh ta thôi, em hỏi chuyện Diệp Phong có phải là..."
"Đương nhiên không phải"
Người khác chưa nói hết lời mà Đoạn Băng đã phủ nhận: "Bây giờ em là người phụ nữ của công việc, tuyệt nhiên không có thời gian cho chuyện tình cảm, chuyện lúc nãy em đề cập từ sóc độ bạn bè, không có ý gì khác. Diệp Phong thực ra cũng rất đáng thương"
"Chị cho rằng em vẫn đợi anh ta" Mấy năm nay Đoạn Băng làm việc ngày đêm cho Hương Tạ Hiên, nếu không phải là do thành tích công việc quá xuất sắc, cứ cho là cha cô là bộ trưởng bộ công an cũng không thể leo lên vị trí cục trưởng cục công an cấp thành phố trước 30 tuổi. Do đó, bọn họ cũng lâu không gặp mặt, thi thoảng mới gọi điện. Nếu không phải có hôn lễ của bà chị họ này, Đoạn Băng sẽ không xin nghỉ phép về thủ đô. Còn chuyện tình cảm thì chính cô cũng không biết.
Lưu Phi đứng bên cạnh nghe, tuy Đoạn Băng không nói về bí mật của mình nhưng mình lại biết bí mật của cô ấy, không ngờ Thiết ca của ông xã mình, nguyên tổng giám đốc của Thính Vũ Các - Diệp Phong lại có nhiều người theo đuổi như vậy, tiếc thay hoa rơi mà nước lại vô tình.
Cô từng nghe Chung Tân Dân kể qua, vị hôn phu của Diệp Phong mất tích trước đêm tân hôn, Diệp Phong mấy năm nay vẫn đi tìm Lãnh Nguyệt, có điều mãi không có tin tức gì.
Đoạn Băng trầm ngâm, phụ nữ thường có kí ức sâu sắc về người đàn ông đầu tiên khiến con tim mình rung động, cô không thể phủ nhận mình với Diệp Phong không phải là bạn bình thường, có điều sau 3 năm, cô cũng nghĩ thoáng hơn, không phải của mình thì không nên gượng ép. 3 năm nay cô một thân một mình, không có Diệp Phong bên cạnh, nhưng cũng không có người đàn ông nào khác. Có điều như vậy cùng rất thú vị, dù gì đàn ông cũng không phải cái gì quá thiết yếu với cô, tùy duyên phận thôi, Hà Tích Phượng không phải là 1 ví dụ điển hình sao? Đoạn Băng thừa hiểu tình cảm Hà Tích Phượng dành cho Diệp Phong sâu đậm hơn cô nhiều, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ và tìm được người đàn ông hợp với mình.
"Được rồi, không nhắc đến Diệp Phong nữa, anh ta có đến hay không thì đám cưới này vẫn diễn ra, để anh ta tìm thấy Lãnh Nguyệt rồi nhận một lúc hai phong bao vậy" Đoạn Băng chỉ cười.
Hà Tích Phượng gật đầu, cô cũng không muốn bàn đến vấn đề này nữa.
Khách khứa đến ngày càng đông, một chiếc xe hoa màu đỏ tiến vào sân chính, cửa xe mở ra, một cô gái khoảng 30 tuổi bước xuống, cô không đi vào hội trường cho đến khi đến lầu.
"Xin lỗi, lúc này công ty có việc nên tôi đến trễ, may là không nhỡ việc" Lục Tử Hồng vào đến cửa liền luôn miệng xin lỗi, sau đó nhìn Hà Tích Phượng rồi thốt lên 3 chữ: "Cậu đẹp quá"
Đương nhiên kèm theo đó là một câu nói đùa: "Có điều cậu vẫn kém xa mình năm đó"
Hà Tích Phượng không nhịn được cười, người bạn này này gượng dậy từ gian lao trong suốt 3 năm qua, tập trung hoàn toàn cho công việc, tuy tập đoàn của cô không được như Hương Tạ Hiên nhưng cũng có nhiều thành tích khiến người ta khâm phục. Hà Tích Phượng cười nói: "Tớ lại mong cậu có thể lại đẹp hơn tớ một lần nữa, thể có đối tượng chưa? Cần tớ giới thiệu không? Công ty này không thiếu đàn ông tốt đâu"
Lục Tử Hồng lắc đầu nói: "Tớ không có bản lĩnh đó, công ty tuyển dụng đều đưa ra yêu cầu tìm chồng, cuối cùng cũng tìm được, tớ cũng không đơn độc trên thương trường, còn có Đoạn đại cục trưởng làm bạn"
Câu này chỉ có Đoạn Bằng thích nghe, trở thành bạn chiến đấu của Lục Tử Hồng, cùng bỏ rơi Hà Tích Phượng, Lưu Phi ban đầu chỉ đứng nghe, có điều nhập cuộc rất nhanh, cô là người hiểu rõ chuyện tình yêu của Hà Tích Phượng nhất, vì người Hà Tích Phượng sắp lấy chính là người cô tuyển vào công ty, chỉ có điều người đàn ông đó bây giờ đã leo lên vị phó tổng giám đốc, cao hơn cô một bậc, có điều cô cũng phải thừa nhận, người đàn ông đó rất có năng lực, nếu không đã không được Hà Tích Phượng để mắt đến.
Đúng lúc 4 cô gái đang "tám" không biết trời đất gì thì có hai chiếc xe màu đen đi vào cổng lớn của Hương Tạ Hiên, sau đó có 4-5 người bảo vệ lần lượt xuống xe, chủ nhân của chiếc xe xuống cuối cùng, đó là một người phụ nữ mặc áo đen, trên người cô đeo toàn trang sức sang trọng, ở cô toát lên vẻ đẹp thuần khiết mà trầm tĩnh.
Các phóng viên từ xa nhìn thấy chạy xôlại chụp ảnh, chẳng ai ngờ tổng tài mới của tập đoàn Thiên Nguyên sẽ đến tham gia đám cưới của Hà Tích Phượng, vì vốn hai tập đoàn này không qua lại gì với nhau, hơn nữa Hương Tạ Hiên lại hơn Thiên Nguyên rất nhiều, hai bên có thể là đối thủ cạnh tranh. Các phóng viên bắt đầu ra câu hỏi, hầu hết mọi người cho rằng sự viếng thăm này không hề có thiện chí.
Vị khách đến sau nữa càng làm mọi người bất ngờ hơn.
Một hàng dãi xe Jep đi vào, hai chiếc xe con mang biển số của quân đội tiến vào, ai cũng có thể đoán ra đó là ưu đãi dành cho cấp thủ trưởng trở lên. Quả nhiên, chiếc xe dẫn đầu mở cửa ra,
có hơn 10 lính sĩ mang sung có đạn thật bước xuống đứng hai bên cảnh giới, hai chiếc xe con đằng sau là hai người quân nhân đứng tuổi, vai đeo quân hàm lấp lánh, hai vị thượng tướng quân đội đến tham gia hôn lễ của Hà Tích Phượng, đây là đẳng cấp gì chứ?
Đến trưa khách khứa đã đến đủ.
Lưu Nghị bận tối mắt, tuy Hà Tích Phượng đã nói trước là mời người nổi tiếng đến chủ trì hôn lễ nhưng khi nhìn thấy họ ông không khỏi căng thẳng. Cả Diệp Thành Trù và Lí Thần đều nức danh Hoa Hạ, các chiến dịch họ chỉ huy đều dành thắng lợi hiển hách, rất nhiều vị khách chăm chú nhìn họ, đoán mò quan hệ của họ với cô dâu.
Diệp Thành Trù và Lí Thần lần đầu tiên hợp tác, hai người được Lưu Nghị dẫn đến phòng khách đặc biệt đợi hôn lễ bắt đầu.
"Ông Lí à, tôi thật sự ngưỡng mộ ông!" Diệp Thành Trù nhìn đối thủ mười mấy năm thở dài cắt giọng nói, nếu không phải hôn lễ lần này này thì có lẽ họ sẽ không bao giờ ở cùng nhau.
"Ngưỡng mộ tôi? Ông Diệp lại đùa rồi" Lí Thần không hề tự đắc, nghi ngờ hỏi.
"Cháu nội ông mấy năm nay thuận buồm xuôi gió, làm ăn càng ngày càng phát đạt, nghe nói, chủ nhật tuần trước còn đi thăm ông? Hi vọng này của ông được thực hiện rồi, tôi có thể không ngưỡng mộ sao?"
"Không hổ danh là cao thủ ngành tình báo, chuyện riêng tư như thế mà cũng biết" Hai năm nay, Lí Thần và Diệp Thành Trù đã chịu nhường nhịn nhau hơn, quan hệ cũng không căng thẳng như trước nữa, có lúc còn cảm thấy đối phương là người không tồi chút nào. Dừng lại một chút rồi ghé vào tai Diệp Thành Trù nói: "Có điều tôi cũng không ăn chay đâu, danh tiếng của thằng cháu nội danh tiếng của ông tôi cũng được nghe người ta nói đến, so ra Lí Duệ của tôi còn kém xa. Một kẻ làm ăn thì có thể làm sao cơ chứ?" Ông vừa nói vừa cười, thực ra quan hệ với cháu nội tốt hơn khiến ông rất hài lòng, còn mong Lí Duệ còn có thể làm nên trò trống gì nữa chứ. Nhưng ông thấy đàn ông nên có chút sự nghiệp, cống hiến cho đất nước, giống như cháu trai Diệp Thành Trù, đạt danh hiệu sát thần, đem lại vinh quang cho tổ quốc.
Diệp Thành Trù lại thở dài: "Nhà nào cũng có điều khó nói, có nhiều chuyện ông không biết đâu, mà tôi cũng không muốn nói nữa" 3 năm nay, ông già này luôn canh cánh trong lòng chuyện của thằng cháu nội, theo ông, Diệp Phong đã trở về, không nên tìm nữa. 3 năm rồi không có tin tức gì, Lãnh Nguyệt sống hay chết không còn là chuyện quan trọng nữa, thế nhưng ông cũng hiểu rõ rằng, thằng cháu Diệp Phong của mình giống hệt cha nó Diệp Tồn Chí năm xưa, một mực đi theo con đường đã chọn, không ai cản được, chỉ có thể hi vọng có kì tích mà thôi?
Sắp đến trưa, hôn lễ cùng sắp bắt đầu, có điều chú rể vẫn chưa xuất hiện.
Đoạn Băng lại là người sốt ruột nhất, nhìn Lưu Phi nói: "Tôi đã nói Tam Nhi nhà các người là người không ra gì mà, không phải cậu ta phải ở bên cô dâu sao? Sao đến lúc này rồi mà còn chưa thấy mặt đâu. Cô mau gọi điện xem thế nào đi, bao nhiêu người đang đợi thế này, làm lỡ chuyện thì biết làm sao?"
Lưu Phi không biết làm sao, lần này cô không bật lại nữa, đành nói: "Lúc nãy tôi đã gọi vào di động của anh ấy, nhưng anh ấy không nghe"
Đúng lúc đó, chuông di động của Lưu Phi vang lên, nhìn số Đoạn Băng nói: "Là Chung Tân Dân" Lưu Phi nghe máy rồi sau đó cúp máy ngay, cười nói: "Sắp đến rồi, giữa đường có chuyện nên đến muộn" nói rồi mở cửa sổ nhìn ra ngoài, Đoạn Băng, Lục Tử Hồng cũng tiến lên xem.
Chưa đến 1 phút sau liền có hai chiếc xe con dán chữ 'hỷ' đi vào nhưng không đỗ ở bãi đỗ xe mà vào thẳng sảnh lớn phía trước toà nhà, cửa xe mở ra, 3 người đàn ông bước xuống. Tuy ở khá xa nhưng mấy cô gái đều có thể nhận ra những người đàn ông đó. Trong đó có 1 người là chú rể, còn có Chung Tân Dân, còn lại 1 người, mấy cô gái dụi dụi mắt, cuối cùng mới dám khẳng định. Đó là Diệp Phong, người đã mất tích 3 năm nay.
Đoạn Băng không kìm được hét lên: "Phượng Phượng lại đây nhanh, em nhìn thấy Diệp Phong rồi!"
Hà Tích Phượng nhất thời chưa kịp phản ứng, cho đến khi Đoạn Băng gọi câu thứ hai cô mới bỏ khăn voan xuống chạy đến bên cửa sổ xem, có 3 người bước vào hội trường nhưng cô nhìn thay có 1 người mà thôi.
"Em khẳng định là Diệp Phong?" Hà Tích Phượng có chút nghi ngờ.
Lần này Đoạn Băng rất thành thật, gật gật đầu: "Tuyệt đối không sai, anh ấy đi cùng Chung Tân Dân và chú rể mà, vừa đi vào hội trường. Này chị định làm gì đấy?" Đoạn Băng kéo tay Hà Tích Phượng lại lúc này đang định bỏ khăn voan ra để chạy ra ngoài.
Hà Tích Phượng trả lời kiên quyết: "Chị đi để xác nhận lại" "Chị là cô dâu, sao ra ngoài lúc này được? Để em đi cho! Rồi thông báo lại cho chị" Đoạn Băng đang định chạy ra ngoài thì bị Lưu Phi gọi lại: "Đoạn cục trưởng, cô là phù dâu, ra ngoài có vẻ không ổn lắm...tốt hơn em nên đi"
Đề nghị này được mọi người ủng hộ. Lục Tử Hồng bị hai cô súi giục xuống lầu, đến hội trường cô đã xác định được đấy là Diệp Phong. Quả nhiên, sau khi len lỏi được vào hội trường, chưa đến hai phút cô đã tìm thấy người đó, cô lập tức rảo bước về phía người đó.
Đồng thời Diệp Phong cũng nhìn thấy Lục Tử Hồng, nói với Chung Tân Dân 1 câu rồi đi về phía đó.
"Lâu không gặp!"
"Đúng, lâu không gặp" Diệp Phong nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi.
Không có gì thay đổi, so với Diệp Phong của 3 năm về trước không khác nhau là bao, chỉ có ánh mắt là buồn hơn.
"Vừa mới về sao?" Lục Tử Hồng cũng có biết Diệp Phong, biết người này 3 năm qua vẫn khổ sở tìm kiếm. Sự cố chấp này làm cô nhớ lại mình năm đó.
"Uhm, vừa xuống máy bay, bạn bè đưa thẳng đến đây, vì vậy quần áo cũng không được hợp với hoàn cảnh lắm" Diệp Phong nhìn bộ quần áo mình đang mặc cười nói.
Tử Hồng là người phụ nữ thông minh, thần thái của anh nói cho cô biết là cuộc tìm kiếm của anh chưa có kết quả gì, cô không muốn hỏi gặng làm gì. Cô chuyển chủ đề: "Tích Phượng, Đoạn Băng, và những người quen biết anh đều rất lo lắng cho anh. Anh về tham dự hôn lễ của cô ấy chắc cô ấy mừng lắm"
"Hi vọng là vậy" Diệp Phong cười nhạt nói.
"Được rồi, tôi nói rồi, tôi còn phải quay lại bảo họ là anh đã quay về, lát nữa anh sẽ được chiêm ngưỡng một cô dâu xinh đẹp, đương nhiên là cả 1 phù dâu xinh đẹp nữa"
Diệp Phong gật đầu, nhìn theo cô cho đến khi cô ra khỏi hội trường.
Đúng lúc hắn quay đầu lại thì 1 gương mặt phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn, là Hiểu, chỉ có điều Hiểu bây giờ không còn là cô em lớp dưới nữa mà đã trưởng thành hơn.
Diệp Phong giật minh, rồi trấn tĩnh lại nói: "Nghe nói em bây giờ là tổng tài của Thiên Nguyên, chúc mừng"
"Vâng'' Tiểu Hiểu nhìn Diệp Phong cười: "Em học 2 năm quản lí doanh nghiệp ở G, rồi quay về làm việc cho Thiên Nguyên, chị Vũ tháng trước từ chức, vì vậy em lên làm tổng tài, nói cho đúng là chị Vũ nhường cho em, nếu không làm sao mà em có được vị trí này"
Lần đầu tiên nhìn thấy cái gì quen thuộc trên gương mặt Hiểu, trong lòng như được an ủi phần nào, hắn thấy mình nợ cô gái này ít nhiều, thấy cô trưởng thành hơn, hắn cũng yên tâm hơn. Hắn lên tiếng động viên: "Vậy thì em nên cố gắng lên, nỗ lực cố gắng sẽ được đền đáp xứng đáng mà"
"Nhưng có khi nỗ lực mà không được gì" câu nói của Hiểu như đang ngầm chỉ cái gì đó, cô lập tức đổi câu chuyện: "Có điều nên cố gắng đúng không, ai cũng có mục đích của riêng mình mà? Như chị Vũ, chị ấy từ bỏ quyền thừa kế để trở thành 1 quyền thủ. Trong mắt người ngoài, đó là lựa chọn ngu ngốc, em có thể hiểu chị ấy, thực ra anh cùng vậy, rõ ràng biết là không thể nhưng vẫn cố gắng đến cùng đúng không''
Diệp Phong cười gượng: "Không phải em định nói là em hiểu đó chứ?"
"Đúng, bởi vì em cùng đang theo đuổi mục đích của chính mình. Tuy không có khả năng thành hiện thực, đúng rồi, em có thể hỏi anh 1 câu không?"
"Được"
"Nếu người anh đợi không xuất hiện, l0 năm sau, 20 năm sau, anh có từ bỏ không?"
Diệp Phong không hề suy nghĩ mà trả lời luôn: "Không" "Em hiểu rồi" Hiểu cười, rất nhẹ nhõm, giống như lúc cô ở trong chung cư của Diệp Phong. Sau đó cô chớp chớp mắt tinh nghịch: "Lúc em du học, có thầy giáo đã dạy em, sự chờ đợi vô vọng là vô giá trị, bây giờ em là thương nhân, em quan tâm đến kết quả, vì vậy sẽ có lúc em sẽ từ bỏ"
Diệp Phong hiểu ý, hắn cũng cười nhẹ nhàng như vậy.
Hôn lễ theo kiểu Trung Tây kết hợp, có 1 người mặc tây phục xuất hiện nhưng thân phụ vẫn không xuất hiện. Chung Tân Dân chủ trì cả buổi lễ, hắn phát huy khả năng làm trò của mình, hắn khiến không khí nhộn nhịp hơn lên. Hắn có thể làm cho cả Diệp Thành Trù và Lí Thần cười nghiêng ngã, khiến người không biết thân phận của hắn phải sợ hãi.
Nghi thức kéo dài hơn 1 tiếng, sau đó là tiệc rượu chiêu đãi, Diệp Phong và Chung Tân Dân chọn cho mình 1 bàn yên tĩnh ở góc nhỏ, chỉ có 2 người họ, 3 năm không gặp, cậu em 3 có phần phát tướng, xem ra cuộc sống hôn nhân rất ổn.
"Anh, lúc em kết hôn anh không đến, ly này anh phải uống!" Còn chưa đợi Diệp Phong ngồi xuống, Chung Tân Dân đã mời rượu.
Diệp Phong cười cười nói: "Được, anh đền cho cậu" Nói rồi uống cạn một hơi ly rượu, ở R rất sẵn rượu nhung rất ít rượu trắng.
"Được" Chung Tân Dân rất vui, đã chuốc 1 ly, nhưng tửu lượng của hắn hơi kém, mới 1 ly mà đã ho khúc khắc "Chậm thôi" Diệp Phong khuyên.
Chung Tân Dân như lấy lại tinh thần: "Anh, cuộc đời con người như một cuộc vui, buồn thì nhiều, nhưng huynh đệ có gì phải giấu? Lúc nào nên buông thì buông..."
"Em muốn nói gì" Diệp Phong rất hiểu thằng nhóc này, say rồi là chả ra gì.
Chung Tân Dân bối rối cười, dè dặt nói: "Anh, em biết tình cảm anh dành cho chị dâu, có điều tìm mãi như vậy cũng không phải cách hay, hay là ..."
"Là ông nội kêu em nói đúng không?" Diệp Phong ngắt lời, hắn hiểu rõ tính cách Chung Tân Dân, trước nay hắn làm gì Chung Tân Dân đều ủng hộ vô điều kiện.
"Vâng..." Chung Tân Dân không ngờ Diệp Phong đoán ra, lập tức nói đỡ: "Có điều, em thấy ông nói cũng đúng. Anh xem..."
Chung Tân Dân lắc đầu ngao ngán, cũng không tiện nói nữa, cũng đâm đầu vào uống.
"Hai người đàn ông sao uống nhàm chán thế này" đúng lúc hai người không biết nói gì thì bàn bên xuất hiện một người, chỉ có điều người và giọng nói không hề tương xưng nhau.
Chung Tân Dân đứng dậy trước, trên đời này có 2 người hắn sợ nhất, 1 là Diệp Phong, 2 chính là con sư tử cái này. Cứ nghĩ xông pha 1 thời gian ở T thì không bị Đoạn cục trưởng hành hạ nữa chứ, chuyện năm xưa vẫn như ngày hôm qua, hắn vội vàng kéo 1 cái ghế ra, cười cười nói: "Cục trưởng, chị hôm nay thật xinh đẹp, để em giới thiệu với chị, đây là Diệp Phong vừa từ nước ngoài về" nói rồi quay sang Diệp Phong nói: "Còn đây là là Đoạn Cục trưởng cục công an thành phố T nước CHND Hoa Hạ"
Đoạn Băng cao giọng: "Đâu cần cậu giới thiệu" Nói rồi kéo chân váy ngồi xuống, mặc kiểu lễ phục này không được thoải mái như quân phục, có điều vì chị em trong nhà phải chụi đựng một chút vậy, trong đám cưới, phù dâu không phải là một vai dễ diễn, chưa nói hôm nay toàn khách quý, không khí có náo nhiệt đến mấy cũng không ai dám làm bừa, mà có dám thì trông thấy Đoạn Băng cùng phải sợ phát khiếp.
"Đoạn cục trưởng dạo này thể nào rồi?" nhờ Chung Tân Dân mà không khí đỡ bối rối hơn, tâm trạng Diệp Phong cũng tốt hơn, dù gì cũng đang sự đám cưới, nên tỏ ra vui vẻ một chút.
"Rất tốt" Đoạn Băng sớm đã nhận được tin từ Tiểu Hồng,có điều hôm nay cô là phù dâu, không chạy lung tung được, vì vậy bây giờ mới chạy được đến đây thăm hỏi.
Từ sau lần đầu tiên gặp nhau giữa hai người chỉ toàn hiểu nhầm, tuy Diệp Phong luôn làm trò trêu ghẹo cô cảnh sát này, nhưng rất nhiều lúc hắn cũng khâm phục cô gái này. Một cô gái có thể đứng vững trong ngành xưa nay chỉ giành cho đàn ông đúng là 1 kì tích. Bạn không thể yêu cầu 1 cảnh sát nữ yểu điệu thục nữ được, như vậy thì sao bắt tội phạm được. Đoạn Băng khác biệt với các cô gái khác không phải là 1 khuyết điểm gì cả.
"Vẫn chưa có tin gì của Lãnh Nguyệt gì sao?" có lẽ chỉ có Đoạn Băng mới dám hỏi trực tiếp Diệp Phong như vậy. Diệp Phong lắc đầu: "Vẫn chưa"
"Tiếp tục đợi?"
"Uhm"
"Đoạn Băng không nói gì nữa, cô đã sớm biết câu trả lời này, cho dù đã từng có những bất đồng với Diệp Phong, nhưng chính sự chung thủy với tình yêu đó của hắn đã hấp dẫn cô.
Chung Tàn Dân thấy câu chuyện bắt đầu có gì đó buồn buồn bèn trổ tài kể chuyện cười, cả Diệp Phong và Đoạn Băng đều hưởng ứng, bữa cơm lúc đó rất vui vẻ.
Giống như bao tiệc cưới khác, cô dâu chú rể đều phải đi các bàn chúc rượu.
Bàn bọn Diệp Phong ở trong góc nên là bàn cuối cùng, nếu không phải vì phép lịch sự thì Hà Tích Phượng đã đến bàn này đầu tiên rồi.
Từ xa cô đã thấy Đoạn Băng hóng hớt ở đó, nói chuyện với Diệp Phong rất vui vẻ, tâm trạng Diệp Phong có vẻ rất ổn, thi thoảng cũng thấy hắn cười, thực ra cô rất hiểu người đàn ông này, có lẽ thời gian quen nhau Diệp Phong đã không bộc chính mình ra nên cô không biết đâu mới là Diệp Phong. Nhưng thái độ tình cảm của Diệp Phong thì không có gì phải nghi ngờ cả, không phải người đàn ông nào cũng có thể kiên nhẫn đi tìm trong vô vọng như vậy.
Hà Tích Phượng tiến đến bàn của Diệp Phong cùng với tân lang.
Diệp Phong nhìn thấy Hà Tích Phượng đi đến bàn của mình, hắn cảm thấy có lỗi với cô. Nếu không phải vì chuyện của Lãnh Nguyệt, có lẽ hắn cả đời sẽ ở lại Hương Tạ Hiên làm một người làm công quèn. Hà Kiến Quốc vì hắn mà chết cứ coi như là vì trách nhiệm đi thì cũng không thể tha thứ được.
Nhưng bây giờ trong lòng hắn thấy thanh thản hơn nhiều, hắn có thể yên tâm đi tìm Lãnh Nguyệt, vì hắn biết người đàn ông kia có thể làm cho cô hạnh phúc.
Diệp Phong đứng dậy trước nâng li rượu lên đợi Tích Phượng đến bàn ăn mới cười nói: "Chị Phượng, chúc mừng hạnh phúc"
Hà Tích Phượng tươi cười: "Cám ơn" rồi quay đầu giới thiệu người đàn ông bên cạnh mình cho Diệp Phong: "Đây là Hạ Trang Tín, nhà tôi" cô giói thiệu chồng mình với Diệp Phong: "Đây là bạn thân của em, Diệp Phong, hai nhà chúng em có mối thâm tình lâu đời"
"Hai người quen nhau sao?" người phụ nữ nhạy cảm này lập tức nhận ra phản ứng kì lạ của hai người đàn ông
"Bọn tôi gặp nhau trên xe, Tân Dân mang xe hoa đi đón tôi ở sân bay, thật hãnh diện, chào anh!" Diệp Phong cười đáp
"Chào anh!" Hạ Trung Tín vừa cười vừa chia tay ra, hai bàn tay nắm chạt lấy nhau, không ai nhận ra là họ đang nói dối, hai người này diễn xuất quá đạt.
Có lẽ rất nhiều người không đoán ra được tại sao Diệp Thành Trù và Lí Thần lại tham gia một hôn lễ mang tính doanh nhân thế này, đó là vì họ không biết bối cảnh của cô dâu chú rể.
Diệp Thành Trù dĩ nhiên là do Diệp Tồn Chí "khiêng'' đến, anh trai Tích Phượng - Hà Kiến Quốc dù gì cũng chết vì nhiệm vụ của Diệp Thành Trù, vì tổ quốc mà hi sinh, cả công lẫn tư, Diệp Thành Trù đều nên đến.
Còn Lí Thần không phải nói, Hạ Trung Tín là đại công thần, không phải ai cũng có thể ẩn mình suốt 17 năm như Trung Tín, vì vậy Lí Thần đến đây là đại diện cho nhà trai, đương nhiên bề ngoài thì là bạn chiến đấu với cha Trung Tín, đấy là Trung Tín kể với Tích Phượng như vậy.
Lúc gặp Trung Tín ở sân bay Diệp Phong rất ngạc nhiên, đúng là ông trời trêu ngươi, lúc trên máy bay hắn đã biết chú rể là phó tổng của Hương Tạ Hiên nhưng lại không biết tên. Trên đường đến hôn lễ, cái miệng ba hoa của Tân Dân đã tường thuật lại tình sử của hai người này. Hạ Trung Tín hôm nay giống Hà Kì 3 năm về trước, có điều Trung Tín may hơn anh ta, không chỉ trở về cuộc sống bình thường mà còn có 1 tình yêu đẹp.
Diệp Phong đương nhiên không biết lời nói dối đấy, giống như lần đầu tiên gặp mặt, khách khí mời chú rể 1 chén, cho đến khi tân lang tân nương rời khỏi, Lưu Phi mới tìm đến Tân Dân để bàn chuyện. Tân Dân chào Diệp Phong rồi chuồn khỏi đám cưới.
Diệp Phong rất muốn giữ cho tâm hồn thanh thản, nhưng chứng kiến đám cười này hắn lại chạnh lòng. Nếu không có chuyện 3 năm về trước, có lẽ hắn và Lãnh Nguyệt đã có 1 cuộc sống hạn phúc bình dị, con người có bản tính ghen tị với người khác, đặc biệt là thứ người khác có mà mình không có.
Nghĩ đến đây Diệp Phong lại nốc tiếp vài li rượu.
Bây giờ chỉ còn lại Diệp Phong và Đoạn Băng.
Đoạn Băng như nhìn ra tâm sự của Diệp Phong, lầm bầm 1 mình: "Thực ra độc thân cũng tốt, tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, không có gì phải ưu tư hết" sau đó nhâm nhi ngụm rượu.
Thấy Diệp Phong im lặng, cô thở dài nói tiếp: "Diệp Phong, anh biết không? Tôi luôn yêu một người"
Diệp Phong tỉnh cả người, nhìn chằm chằm người từng bị mình coi là khủng long kỷ băng hà, nói thật cô ăn mặc thế này khiển người khác thấy thuận mắt hơn, cho dù không giấu nổi vẻ thô kệch, nhưng cách xa mười mấy mét vẫn nhận ra đây là phụ nữ, mà còn là mĩ nữ là khác.
"Ánh mắt đó là sao?" Đoạn Băng thấy kì lạ trước phản ứng của Diệp Phong.
"Không có gì, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi, cô mà cũng biết yêu sao" Diệp Phong nói nhỏ.
Nhưng nhỏ mấy thì Đoạn Băng cũng nghe thấy hết.
"Anh nói lại lần nữa xem?" Bản chất của con khủng long lại trỗi dậy.
Diệp Phong vội vàng nói đỡ: "Xin lỗi, tôi nói không đúng, cô kể tiếp đi"
Đoạn Băng cố gắng làm chủ tình hình, uống chút rượu để lấy tinh thần rồi mới ngà ngà nói: "Lúc mới gặp hắn, tôi tưởng hắn là kẻ xấu, sau đó mới biết con người hắn rất xấu, sau đó nữa dần dần lại thích hắn, sau đó lại biết hắn đã có bạn gái còn sắp kết hôn nữa, hơn nữa còn biết ngoài cô bạn gái đó ra còn có rất nhiều cô gái thích hắn, lúc đó đầu óc tôi rất mông lung, không biết phải làm thế nào"
Diệp Phong ngồi yên nghe, Đoạn Băng tuy kể rất đơn giản, nhưng vẫn chưa có nội dung gì, đang đợi cô kể tiếp thì tự nhiên cô không kể nữa.
"Tiếp!"
"Hết rồi" Đoạn Băng đáp gọn lỏn.
"Sao đã hết rồi?" Diệp Phong hiếu kì hỏi.
"Vì chuyện chỉ đến đó thôi, bây giờ đầu óc tôi rất hỗn loạn, không biết nên làm thế nào" Đoạn Băng cúi đầu đỏ mặt nói.
Diệp Phong cứ như lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này xấu hổ vậy, vì muốn thấy nhìn thấy biểu hiện này lâu hơn, hắn không nói gì cả, nhìn chằm chằm vào người con gái này.
Đoạn Băng mãi mới nhận ra dạng Diệp Phong nhìn chằm chằm, cô đột ngột ngẩng đầu lên: "Diệp Phong, anh lại đang làm gì vậy?"
"Lúc nãy cô nói độc thân tốt, vậy tiếp tục độc thân đi!"
Câu nói của Diệp Phong làm Đoạn Băng cụt hứng, nếu Diệp Phong bảo cô theo đuổi đi thì không chừng cô sẽ kể hết ra, nói cho hắn biết người cô yêu chính là hắn, nhưng bây giờ cô tức giận nói: "Không kể nữa, nam nữ tư duy không giống nhau, quan niệm giá trị khác nhau. Đúng rồi, lần này anh về có đi nữa không?"
"Có" Diệp Phong điềm tĩnh nói: "Tôi về vì đám cười của chị Phượng, ngày mai lại bay về R, mua vé khứ hồi rồi"
"Hả" Đây không phải là câu trả lời Đoạn Băng muốn nghe, cô thăm dò tiếp: "Lãnh Nguyệt có thực sự ở R không? Nếu tìm mãi không không thấy thì làm thế nào?"
Diệp Phong từ từ uống, được 1 nửa thì đặt li xuống: "Nếu không tìm thấy thì tôi sẽ ở đấy, tìm cả đời, có nhiều chuyện cô cũng biết mà, Lãnh Nguyệt là người con gái tốt, cô ấy đã làm rất nhiều cho tôi, có lẽ trước kia tôi không biết trân trọng, bây giờ thật hối hận, nếu ..."
Đoạn Băng im lặng không nói, lần đầu tiên người đàn ông này dốc lòng mình với cô, mà lại là người đàn ông cô yêu, nhưng nội dung lại là về người con gái khác.
"Tôi nghĩ đầu óc tôi đã sáng suốt hơn rồi" khi Diệp Phong đang nói hay thì Đoạn Băng đột nhiên ngắt lời, uống cạn một hơi li rượu trên tay, gương mặt tươi cười nói: "Cuộc sống độc thân rất tốt, tạm biệt!"
Nhìn người con gái ấy bỏ đi, Diệp Phong không hiểu tại sao, thở dài, hắn cũng không muốn nghĩ nữa.
Bữa tiệc rượu lúc này đang đến cao trào, mọi người kêu tân lang tân nương lên biểu diễn văn nghệ, Diệp Phong thất thần, nơi này như không thuộc về hắn, hắn uống đến giọt cuối cùng trong chai, từ từ đứng dậy đi ra khỏi hội trường.
Hương Tạ Hiên được thiết kế như một trang viên, ngoài tòa nhà làm việc ra còn có 1 gác lầu, Diệp Phong vô tình đi đến đó, ngồi trên 1 phiến đa trắng sạch, ở đây vắng người, rất yên tĩnh. Hẳn rút ra 1 bao thuốc, hắn châm 1 điếu, hít sâu, 3 năm nay hắn hút rất nhiều.
"Mẹ nói hút thuốc không tốt"
Không biết có 1 cậu bé đến chỗ hắn từ lúc nào, chỉ trỏ điếu thuốc của hắn nói.
Diệp Phong ngẩng đầu nhìn cậu bé, cậu bé chỉ khoảng 2 - 3 tuổi, có lẽ còn sống thì con của hắn cùng đã lớn tầm này, Diệp Phong cười dập điếu thuốc đi, gọi cậu bé lại nói chuyện: "Con tên gì? Mẹ con đâu?"
Cậu bé không hề sợ người lạ, nghiêng đầu nói: "Con tên Diệp Niệm Phong, mẹ con đang ở bên kia"
Tim hắn đập mạnh, nhìn theo hướng tay thằng bé chỉ, 1 người phụ nữa mặc đồ trắng đang nhìn về phía hắn cười. Lãnh Nguyệt.