Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 06-07-2008, 10:25 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Há»’NG THẦN HUYẾT ẤN ( Vô Danh ) _ Äã post đủ bá»™

HỒNG THẦN HUYẾT ẤN


Tác giả : Vô Danh

Nguồn : Vnthuquan


Hồi 1

Xuất hiểm nhập nguy




Phía Tây Tà Liên sơn giáp hai tỉnh Côn Lôn và Khóa Cam Thanh...
Bấy giá» Ä‘ang lúc gió rít đổ tuyết. Trên sưá»n núi tuyết phá»§ trắng xóa tại Äại Nhạn Phong có vài căn nhà tre.
Thưá»ng thì những bậc cao nhân dị sÄ© hay ẩn tích nÆ¡i sÆ¡n cư hoang vắng, thế nhưng gặp lúc phong tuyết lan rá»™ng má»™t vùng bao la, nên chốn này đã trở nên thần bí và trông có vẻ thê lương.
Có hai phụ tá»­ Ä‘ang sinh sống trong mái nhà tre nÆ¡i đây, ngưá»i cha thì trạc tuổi năm mươi ngoài, mình mặc áo dài màu lam, râu tóc Ä‘en đậm, mặt mày thanh tú và có má»™t thân thể tráng kiện.
Ngưá»i con thì trạc mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi, mặt há»— trán cao, gương mặt tuy anh tuấn phi phàm, song trong cặp mắt ẩn hiện như tràn đầy sát khí.
Hắn từ trên ghế ngồi dậy, khẽ cưá»i má»™t tiếng thật tươi nói :
- Thưa cha! Chẳng hay chư thúc thúc có vỠđây chăng?
Lão nhân áo lam nói :
- Trung Nguyên tứ hiệp bá»n cha cứ đến Lạp Cá»­u tụ há»™i má»™t lần, mưá»i mấy năm nay chưa từng sai hẹn, này Xương nhi! Chút phong tuyết cá»n con này làm sao ngăn cản được ba vị thúc thúc cá»§a con hiệp giá ư?
Thình lình ngay lúc này...
Xa xa ngái cửa sổ có một âm thanh sang sảng vang tới :
- Äại ca!
Tiếp theo tiếng gá»i là má»™t luồng gió lạnh đưa má»™t đại hán có thân hình vạm vỡ bước vào!
Äại hán này chính là Kim Thoa Äịch Táng Äảm, Thiết Diện NghÄ©a Thiên Thu Tồn, lão tứ trong Trung Nguyên tứ hiệp Thần Thoa Phương NghÄ©a chứ không còn ai xa lạ nữa.
Thần Thoa Phương Nghĩa nhún vai hất bông tuyết xuống nói :
- Äại ca! Äợi lâu rồi ư?
Lão nhân áo xanh cưá»i há há má»™t tiếng, nói :
- Huynh đệ chớ khách sáo làm gì.
Thần Thoa Phương Nghía đưa mắt liếc nhìn Xương Nhi một cá, nói :
- Má»›i cách đây má»™t năm trông hắn lại trưởng thành khá nhiá»u rồi.
Lão nhân áo lam quay sang nói với Xương Nhi :
- Này con! Sao không sang đây lễ bái tứ thúc nào?
Xương nhi đỠmặt, vội tiến lên một bước hành đại lễ ngay.
Thần Thoa Phương NghÄ©a buông tiếng cưá»i há há nói :
- Thá» cháu má»™t lá»… chẳng dá»… dàng, phen này phải truyá»n môn Thần Thoa cho ngươi má»›i được.
Xương nhi nghe nói thế bất giác cả mừng lập tức chắp tay nói lá»i Ä‘a tạ liên tục.
Thần Thoa Phương Nghĩa ôm hắn vào lòng nói :
- Trò chÆ¡i cá»§a Tứ thúc chẳng có gì hay ho cả! So vá»›i Thiên Lý Vân Yên Nhất Äiếu Hãn Nhạc Thượng SÆ¡n phụ thân cá»§a con... hắc hắc, còn kém xa cÆ¡.
Nhạc Thượng SÆ¡n bật cưá»i nói :
- Tứ đệ! Ngươi khéo nói lá»i tâng bốc, ngươi có muốn dạy Thần Thoa cho Xương nhi hay không tùy ngươi, chứ ngươi chá»› châm biếm lão ca ca này cÆ¡! Há há!
Hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau cưá»i thật thích thú, Nhạc Thượng SÆ¡n nói :
- Xương nhi! Mau dá»n rượu thịt ra tẩy trần giải lạnh cho Tứ thúc con nào!
Nhạc Xương kêu vâng một tiếng thấy hớn hở chạy vào nhà sau, Nhạc Thượng Sơn nghiêm sắc mặt lại nói :
- Sao vẫn chưa thấy lão nhị, lão tam đến ư?
- Chắc há» cÅ©ng sẽ đến nÆ¡i bây giá».
Nhạc Thượng Sơn trầm ngâm giây lát nói :
- Tứ đệ thám thính được gì chăng?
- À! Kết quả chẳng như ý chút nào!
Thần Thoa Phương Nghĩa cảm khái thở dài một tiếng nói :
- Trong má»™t năm nay, võ lâm bị ma đầu ná» làm đảo lá»™n cả lên, nÆ¡i đâu mà chẳng thấy máu tanh, những kẻ bị giết mặt lá»™ vẻ cưá»i hung tợn mà chết, trong mình không thấy cá»n con vết thương nào hết, nhưng không má»™t ai trông thấy chân diện mục cá»§a y cả.
- Chẳng trông thấy diện mục đã đành. Chẳng lẽ cả danh tự cũng không biết nữa sao?
- Äồng đạo võ làm gá»i y là Tiếu Diện Âm Ma, Ä‘iá»u này chỉ căn cứ vào dạng chết thê thảm cá»§a kẻ bị giết mà đặt danh tá»± cho y thế thôi!
- Không còn phát hiện gì khác nữa ư?
- Thưa đại ca!
Thần Thoa Phương Nghĩa do dự nói tiếp :
- Trước đêm Yến SÆ¡n Tẩu chết vì đạo, có ngưá»i nghe thấy âm thanh quái dị!
- Âm thanh quái dị ư?
- Äó là âm thanh sóng vá»—, tiếng sóng vá»— dài lê thê và rất Ä‘inh tai, hình như kêu thành ba tha Yến... SÆ¡n... Tẩu vậy!
- Ngưá»i nào đã nghe thấy âm thanh này thế?
- Äệ tá»­ cá»§a Yến SÆ¡n Tẩu...
Bấy giỠNhạc Xương đã dợn rượu thịt ra và bày trên bàn xong xuôi.
Thế rồi hai huynh đệ kết nghÄ©a cùng nhau nâng ly động đũa, bá» ngoài há» tá» ra vui vẻ thưởng thức cảnh tuyết rÆ¡i, nhưng hai ngưá»i Ä‘á»u có tâm sá»± trầm nặng.
Tiếu Diện Âm Ma gây há»a hại cho võ lâm chẳng kể chánh tà, và cÅ©ng không kể Nam Bắc, y như má»™t quá»· u linh lúc thì xuất hiện ở hướng Äông lúc lại hiện thân ở phía Tây, mặc dù Trung Nguyên tứ hiệp tụ há»™i nhằm mục đích vì võ lâm chánh nghÄ©a, trừ ma há»™ đạo, nhưng thá»±c ra bên trong vẫn là mưu cầu kế sách tá»± giữ mình trước.
Rượu quá vài tuần thì gió tuyết đã ngưng hẳn.
Cũng ngay lúc này, lại có một trung niên trạc tuổi bốn mươi ngoài xuất hiện trước cửa.
Gương mặt ngưá»i này trắng trẻo, chẳng có râu ria, thân hình gầy và cao, cặp mắt sáng như Ä‘iện quang.
Y chính là Thiết Chưởng Từ Lương, lão nhị trong Trung Nguyên tứ hiệp.
Thiết Chưởng Từ Lương chưa bước vào nhà đã vội lên tiếng khóc lóc nói :
- Thưa đại ca! Diệp Nhất Long đã chết rồi.
Nhạc Thượng Sơn thất thanh rú lên một tiếng, bỗng nhảy tới ôm y vào lòng hớt hải nói :
- Nhị đệ! Lão Tam... chết bằng cách nào vậy?
- Tam đệ Diệp Nhất Long... bị Tiếu Diện Âm Ma sát hại!
Thần Thoa Phương NghÄ©a loạng choạng tiến tá»›i má»™t bước, tiếp lá»i nói :
- Tam ca chết tại đâu thế?
- Äoạn Hồn Lãnh!
- Ngươi đi chung với y chăng?
- Hai huynh đệ ta Ä‘ang trên đưá»ng chạy vá» nÆ¡i cư ngụ cá»§a đại ca, bá»—ng nhiên từ sau lưng nổi lên má»™t trận quái phong kế đó nghe Diệp tam đệ rú lên má»™t tiếng té văng xuống lãnh, khi ta xuống tá»›i chân núi má»›i thấy dạng chết cá»§a tam đệ y như truyá»n thuyết - Trong mình chẳng có vết thương mảy may nào cả, mặt lá»™ vẻ cưá»i hung tợn mãi mãi ra Ä‘i!
- Thế còn Tiếu Diện Âm Ma đâu?
- Nếu trông thấy Tiếu Diện Âm Ma mặc dù Từ Lương ta biết chết chắc, ta cÅ©ng quyết phải liá»u mạng vá»›i ma đầu đó cho mà coi.
- Há há há!
Thần Thoa Phương NghÄ©a buông tiếng cưá»i như Ä‘iên như cuồng, cặp mắt hổ nhá» lệ giận dữ gầm hét nói :
- Huynh đệ ta không thể đồng sanh thế nhưng nguyện cùng tử, đi nào...
Thiết Chưởng Từ Lương hớt hải nói :
- Äi đâu ư?
Äến Äoạn Hồn Lãnh tìm Tiếu Diện Âm Ma đòi nợ.
Dứt lá»i y nhảy qua cá»­a sổ chạy như gió!
Nhạc Thượng Sơn định lượn mình chạy theo, Thiết Chưởng Từ Lương bước tới cản lão lại nói :
- Không được! Äại ca phải ở lại bảo vệ Xương Nhi, cứ để tiểu đệ chạy theo tiếp sức cho lão tứ!
Nói xong, y đảo mình thấp thoáng một cái mất dạng luôn.
Nhạc Thượng SÆ¡n thấy hai vị nghÄ©a đệ Ä‘á»u chạy mất, bất giác lấy làm bi phẫn, lão biết rằng đại há»a sắp xảy ra tá»›i nÆ¡i, vá»™i quay ngưá»i nắm tay Xương Nhi nói giá»ng uất nghẹn :
- Hài nhi! Tiếu Diện Âm Ma đã đến Äại Nhạn Phong, rõ ràng gã vì đối phó cha mà tìm đến đây, nếu chẳng may... cha cÅ©ng đồng má»™t số phận bị thá» hại như tam thúc Diệp Nhất Long cá»§a con, thì con hãy nhá»› cho kỹ... phải xa chạy cao bay mai danh ẩn tánh giữ lại hương há»a cho dòng há» Nhạc nhà ta!
Nhạc Xương xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, nói giá»ng kiên cưá»ng :
- Võ công cá»§a cha cao cưá»ng, không chết đâu mà lo, cho dù chẳng may chết thật con quyết phải liá»u mạng vá»›i Tiếu Diện Âm Ma để trả thù cho cha.
Nhạc Thượng SÆ¡n trố mắt nhìn ái ngại và ngẩn ngưá»i ra tại chá»—, lão am hiểu tánh tình con lão hÆ¡n ai hết, nó có huyết thống quật cưá»ng như mình, đồng thá»i lại có tánh cay độc di truyá»n cá»§a mẹ nó, nó không chết cÅ©ng quyết không chịu Ä‘i đâu.
Lão suy nghĩ đến đây bỗng nghiêm sắc mặt lại nói tiếp :
(thiếu trang 17, 18 cuốn 1)
Có má»™t tiếng huýt sáo miệng thật dài kế đó thấy Thiết Chưởng Từ Lương nhảy vá»t vào nhà.
- Äại ca!
Gã cất giá»ng run run nói :
- Tứ đệ cũng chết rồi, bỠxác cả rồi!
Nhạc Thượng SÆ¡n thoạt nghe nói thế bất giác run bắn ngưá»i lên, há»›t hải nói :
- Ngươi nói sao?
- Äệ nói rằng Tứ đệ cÅ©ng bị hại rồi.
Nhạc Thượng SÆ¡n ngẩn ngưá»i ra tại chá»— má»™t hồi thật lâu, sau đó nói giá»ng bi phẫn :
- Phương Nghĩa... Phương Nghĩa đệ đã đi theo Nhất Long, thế thì ngu huynh còn ham sống làm gì. Hãy chỠđợi ta! Há há! Hãy chỠđợi ta nào hai vi đệ đệ thân yêu... há há há!
Thiết Chưởng Từ Lương giơ tay níu chặt Nhạc Thượng Sơn đang phát điên lên và nói :
- Sự việc đã xảy ra như thế, đại ca mau mang Hồng Thần đồ treo lên đi!
Nhạc Thượng SÆ¡n thoạt nghe gã nói thế cặp mắt vốn lừ đừ bá»—ng sáng hẳn, lão quay sang hướng Nhạc Xương, nghiêm sắc lại trầm giá»ng nói :
- Này hài nhi! Nhị thúc con nói phải, Hồng Thần đồ mặc dù cha không thể dùng nó, song con có thể giữ lấy nó để hộ thân đào tẩu!
- Cha...
Nhạc Xương vừa kêu được một tiếng cha thì Nhạc Thượng Sơn đã phi thân chạy vào phòng trong nhanh như cắt.
Chỉ trong giây lát, lão lại cất bước ra phòng, ha mắt lão óng ánh ngập lệ nhưng tinh thần lại bình tÄ©nh nhiá»u.
Lão thò tay vào túi áo lấy má»™t cuốn lụa trắng ra, nói giá»ng uất nghẹn :
- Äây là Hồng Thần đồ, đến lúc cần thiết con cứ việc mở để ngăn cản Tiếu Diện Âm Ma, con hãy nhá»› cho kỹ! Cha chỉ nói rằng đến lúc cần thiết, vì cha cÅ©ng chẳng muốn con sá»­ dụng đến nó.
Nhạc Xương đưa mắt chăm chăm nhìn cha nó ngập ngừng nói :
- Hồng Thần đồ có khả năng ngăn cản Tiếu Diện Âm Ma, thế tại sao cha không chịu sử dụng?
Nhạc Thượng SÆ¡n cưá»i má»™t tiếng thảm thiết nói :
- Có khả năng ngăn cản ma đầu ná», chứ không có khả năng giết gã, vậy thì lấy ai trả thù cho tam thúc và tứ thúc con đây?
- Nhưng chính cha cũng đánh không lại Tiếu Diện Âm Ma kia mà!
- Con chá»› thắc mắc Ä‘iá»u này làm gì nữa.
Dứt lá»i, lão quay sang nói vá»›i Thiết Chưởng Từ Lương :
- Äi nào! Dù Trung Nguyên tứ hiệp có đổ máu tại Äoạn Hồn Lãnh, cÅ©ng phải để lại Ä‘anh thÆ¡m lưu truyá»n trong giá»›i võ lâm... há há há!
Tiếp theo tiếng cưá»i như Ä‘iên như cuồng Nhạc Thượng SÆ¡n đã phi thân chạy như gió.
Kế đó Thiết Chưởng Từ Lương cÅ©ng huýt má»™t tiếng sáo miệng thật dài, và nhảy vá»t qua cá»­a sổ chạy mất dạng luôn.
* * * * *
Bông tuyết lại bắt đầu đổ xuống.
Gió càng lúc càng gào thét dữ dội hơn.
Nhạc Xương nhìn qua cửa sổ đưa tiễn cha nó từ từ biến mất.
Trong lòng hắn cảm thấy buồn bã, tâm tình hắn âm trầm, lạnh buốt như khí hậu ngoài trá»i.
Má»™t nam hài nhi mưá»i sáu tuổi ngá»™ đại biến như vậy, làm sao chẳng bảo hắn tan nát cõi lòng ư?
Sắc trá»i từ từ tối dần.
Một cơn gió rét hắt vào mặt hắn.
Nhạc Xương giật mình tỉnh hồn lại :
- Nên đi ngay bây giỠrồi chứ?
Hắn chẳng kịp nhìn qua Hồng Thần đồ chút nào đã vội vã cất vào trong túi áo, sau đó lượn mình nhảy qua cửa sổ!
Äoạn Hồn Lãnh cách trú xứ hắn độ ba dặm đưá»ng cÅ©ng là nÆ¡i chốn mà Nhạc Xương thưá»ng lui tá»›i du ngoạn lúc còn bé, hắn nóng lòng muốn chạy má»™t hÆ¡i tá»›i ngay Äoạn Hồn Lãnh, trong lúc trên đưá»ng chạy tá»›i đó bá»—ng nghe má»™t tiếng cưá»i ghê gá»›m phá không vang tá»›i, hắn giật mình kinh thầm trong bụng :
- Hình như đây là tiếng cưá»i cá»§a cha kia mà?
Linh cảm Nhạc Xương cho thấy rằng có lẽ cha hắn đã thỠnạn, hắn vừa suy nghĩ như thế, buột miệng kêu lên một tiếng :
- Cha!
Tiếp theo tiếng gào thét thất thanh, hắn phi thân chạy vỠhướng trước mặt như điên như cuồng.
Äoạn Hồn Lãnh đã xuất hiện trước mặt.
Quả nhiên hắn đã đến chậm một bước, thảm biến phơi bày trước mắt.
Do ánh băng tuyết phản chiếu, hắn trông thấy xác phụ thần rất rõ ràng, gương mặt tái mét lá»™ vẻ cưá»i hung tợn, đôi nhãn thần thất tán vẫn còn má» sáng, lão căm phẫn? Hay là lưu luyến ư?
Lão Ä‘ang muốn nói Ä‘iá»u gì Ä‘oạn trưá»ng vá»›i ái nhi duy nhất cá»§a lão chăng?
Nhạc Xương phủ phục quì dưới đất khóc thật thê thảm.
Má»™t ngưá»i đã đỡ hắn đứng lên, té ra chính là nhị thúc Thiết Chưởng Từ Lương.
- Nhị thúc!
Nhạc Xương chỉ thốt ra má»—i hai chữ nhị thúc, bất giác ngẩn ngưá»i ra tại chá»—.
Hắn muốn nói Ä‘iá»u gì đó, song hắn không dám mở miệng, thảm biến xảy ra bất ngá» như vậy, tại sao chỉ có má»™t mình y thoát nạn?
Thiết Chưởng Từ Lương thở dài một tiếng nói :
- Thúc thúc đến chậm một bước, cha con lại bị ma đầu nỠhãm hại mất rồi.
Nhạc Xương cố đè nén cơn xúc động nói :
- Thế còn xác chết của Tam thúc và Tứ thúc đâu?
Thiết Chưởng Từ Lương chỉ tay vào hai xác chết nằm dài trên đất cách chỗ hỠđang đứng độ khoảng một trượng, té ra lúc đến đây vì quýnh quáng nên không để ý thế thôi.
Thiết Chưởng Từ Lương lấy tay áo vừa lau nước mắt vừa nói :
- Này Xương nhi hãy mang thi hài của cha con và hai vị thúc thúc mai táng trước đã.
Nhạc Xương khẽ gật đầu má»™t cái, thế rồi cả hai ngưá»i di chuyển ba thi hài vào má»™t hang đá, sau dó chuyển má»™t số đá núi tá»›i lấp kín hang đá lại.
Thiết Chưởng Từ Lương phủ phục quỳ dưới đất, giơ tay đấm vào ngực lia lịa, khóc lớn tiếng nói :
- Nếu chẳng vì báo thù cho chư vị huynh đệ, ta há muốn ham sống làm gì, thượng thiên ơi hỡi thượng thiên! Ta biết làm sao bây gi�
Nhạc Xương lại bình tĩnh khuyên rằng :
- Nhị thúc! Chớ thương tâm nữa!
- Trung Nguyên tứ hiệp kết nghĩa huynh đệ, bây giỠchỉ sót lại mỗi một mình ta, bảo ta không thương tâm sao được?
- Thực ra thương tâm có bổ ích gì cho hiện thực đâu?
- Xương nhi! Con...
- Há há há!
Nhạc Xương bá»—ng nhiên buông tiếng cưá»i như Ä‘iên như cuồng, tiếng cưá»i thê lương như quỹ dữ gào khóc, sau đó hắn nghiêm sắc mặt lại nói :
- Xương nhi đã thông hiểu rồi!
Thiết Chưởng Từ Lương giật mình há»i :
- Cháu hiểu gì thế?
Nhạc Xương mặt lạnh như tiá»n nói :
- Xương nhi không khóc nữa, khóc ư? Chỉ có Tiếu Diện Âm Ma khóc, chỉ có kẻ thù giết chết cha ta mới khóc. Há há há...
Tiếng cưá»i ghê gá»›m khiến ngưá»i nghe thấy phải kinh tâm táng đởm, Thiết Chưởng Từ Lương như trúng phải má»™t kích vào đầu đã trÆ¡ mắt nhìn Nhạc Xương và ngẩn ngưá»i ra tại chá»—.
Một hồi thật lâu y mới ấp úng nói :
- Xương nhi! Cháu bình tĩnh chút nào...
Nhạc Xương bá»—ng dứt tiếng cưá»i, nghiêm sắc mặt lại nói :
- Thưa nhị thúc! Tiểu Ä‘iệt có má»™t Ä‘iá»u thỉnh cầu.
Thiết Chưởng Từ Lương ngạc nhiên nói :
- Hiá»n Ä‘iệt cứ nói.
Nhạc Xương xếch ngược đồi lông mày kiếm nói :
- Nhị thúc chớ nuôi lòng giết Tiếu Diện Âm Ma được chăng?
Thiết Chưởng Từ Lương kinh ngạc há»i :
- Mặc dù ngu thúc biết rằng không đánh lại Tiếu Diện Âm Ma, thế nhưng ngu thúc phải Ä‘i khắp chân trá»i góc biển má»i má»c võ lâm đồng đạo quyết phải trả thù cho nghÄ©a huynh nghÄ©a đệ má»›i thôi, tại sao hiá»n Ä‘iệt lại nói thế?
Nhạc Xương kêu bạch một cái quỳ dưới đất nói :
- Xương nhi cần chính tay chém đầu kẻ thù. Xương nhi không muốn bất cứ ai giết kẻ thù của ư Xương nhỉ cả.
Thiết Chưởng Từ Lương thoạt trông thấy nét mặt tràn đầy sát khí kinh hồn cá»§a hắn bất giác giật mình lùi ra sau vài bước liá»n, y quên cả đỡ Nhạc Xương đứng lên.
Nhạc Xương khấu đầu lạy ba lạy, sau đó đứng dậy nói :
- Nhị thúc bằng lòng Ä‘iá»u này, Xương nhi cảm kích hết sức.
Thiết Chưởng Từ Lương khẽ gật đầu :
- Nhưng hiá»n Ä‘iệt nên nhá»› kỹ, võ công cá»§a cháu còn kém lắm.
Nhạc Xương nắm chặt đấm tay, trong lòng tràn đầy tự tin nói :
- Nhị thúc dám quả quyết Xương nhi không há»c nên võ nghệ kinh ngưá»i ư?
Hắc hắc! Má»™t năm, hai năm, ắt có má»™t ngày nào đó tiểu Ä‘iệt sẽ băm xác Tiếu Diện Âm Ma ra thành mảnh vụn. Hứ! Äến lúc đó tiểu Ä‘iệt móc trái tim gã ra để tế phụ thân cháu và chư thúc tại thiên chi linh.
Hắn càng nói càng bi phẫn, nước mắt cứ theo đó chảy dài xuống.
Thiết Chưởng Từ Lương bất giác rùng mình á»›n lạnh tóc gáy, y không ngá» trong lòng tiểu oa nhi chỉ má»›i được mưá»i sáu tuổi này lại ngập đầy ná»—i căm há»n ghê gá»›m như thế, y suy nghÄ© đến đây bèn chá»›p nháy đôi mắt má»™t cái, nói :
- Ngu thúc rất bá»™i phục chí khí cá»§a hiá»n Ä‘iệt, bây giá» chúng ta hãy trở vá» thôi!
Nhạc Xương lắc đầu nói :
- Không cần trở vỠnữa, đối với tiểu điệt căn nhà nỠlà chốn thương tâm chẳng đáng để hoài niệm nữa.
- Thế thì hiá»n Ä‘iệt định...
- Äi!
- Bây giá» trá»i tối rồi.
- Nhị thúc!
Nhạc Xương xúc động nói :
- Từ rày vá» sau, tiểu Ä‘iệt phải phiêu bạt giang hồ chịu đựng tất cả sóng gió hung hiểm, chá»› nói cái đêm phong tuyết cá»n con này. Hứ! Cho dù là rừng Ä‘ao núi kiếm, tiểu Ä‘iệt cÅ©ng quyết phải xông pha.
Thiết Chưởng Từ Lương nói :
- Hiá»n Ä‘iệt quyết tâm như thế, nhị thúc cÅ©ng chẳng miá»…n cưỡng, hãy giao Hồng Thần đồ cho ngu thúc bảo quản cho.
Nhạc Xương ngạc nhiên nói :
- Nhị thúc lấy Hồng Thần đồ để làm gì?
Thiết Chưởng Từ Lương cau mày, thở dài một tiếng nói :
- À! Mặc dù Hồng Thần đồ là má»™t báu vật, nhưng kinh lịch giang hồ cá»§a hiá»n Ä‘iệt còn yếu kém, hÆ¡n nữa công lá»±c bình thưá»ng, ngu thúc, chỉ sợ rằng bá»n tiểu nhân giang hồ để ý dòm ngó, sẽ mang há»a hại vào thân thế thôi.
Nhạc Xương vỡ lẽ nói :
- Hồng Thần đồ là vật ká»· niệm cá»§a phụ thân di lại, mặc dù tiểu Ä‘iệt không coi trá»ng nó, nhưng gặp nó như là trông thấy vong phụ, tiểu Ä‘iệt há có thể trái di mệnh mà biếu lại cho thúc thúc ư?
Thiết Chưởng Từ Lương trầm ngâm giây lát, biết rằng tánh tình tiểu oa nhi này rất quật cưá»ng, quyết không thể dùng lá»i nói thuyết phục được nó, thế rồi y cau mày nói tiếp :
- Thế cÅ©ng được! Nhưng mong rằng hiá»n Ä‘iệt hãy cẩn thận tối Ä‘a!
- Xin chào biệt nhị thúc!
- Ngu thúc tiễn cháu một dặm.
Gió đêm rít từng hồi nghe thật đinh tai. Tuyết càng lúc càng to.
Hai thúc điệt sánh vai chạy trong chốc lát.
Cuối cùng đến Äoạn Nhai Giản (Con suối hiểm hóc).
Một con suối nước hiểm hóc với hai bên là vách núi thẳng đứng hiện ra trước mắt.
Nhạc Xương dừng bước lại nói :
- Thúc thúc nên quay trở vá» vậy, tiểu Ä‘iệt chỉ còn vượt qua con lá»™ nhá» cạnh nước là sẽ rá»i khá»i vùng núi Tà Liên sÆ¡n.
- Hiá»n Ä‘iệt bảo trá»ng.
- Thúc thúc cÅ©ng nên thận trá»ng.
Nhạc Xương nói xong, chẳng quay đầu lại nữa, cứ cất bước chạy tá»›i, hắn không dám nhìn nhị thúc nữa, ngưá»i thân trên thế gian này chỉ còn má»—i má»™t mình nhị thúc mà thôi, sinh ly chẳng khác gì vá»›i tá»­ biệt, hắn sợ rằng trong lòng sanh tình luyến tiếc, hắn không muốn khiến nhị thúc xem thưá»ng mình.
Hắn đi được vài bước, bỗng nghe tiếng kêu thất kinh của Thiết Chưởng Từ Lương từ sau lưng vang tới :
- Xương nhi! Ma đầu xuất hiện!
Nhạc Xương giật mình lạnh toát mồ hôi, hắn chưa kịp ngoái cổ nhìn ra sau, bỗng có một luồng kình phong ập tới đánh hắn văng xuống suối, Nhạc Xương giật mình kêu thầm nói :
- Há»ng rồi, e rằng nhị thúc cÅ©ng thá» hại cả. Trung Nguyên tứ hiệp lần lượt bị giết. Nhạc Xương ta cÅ©ng ngá»™ nạn còn ai đến đòi nợ máu vá»›i Tiếu Diện Âm Ma đây! Còn ai trả thù cho phụ thân và mình nữa?
* * * * *
Tuyết đêm vượn kêu.
Có má»™t bóng ngưá»i đứng trên Äoạn Nhai Giản như quá»· u linh hiện hình.
Bóng ngưá»i ná» nói lẩm bẩm rằng :
- Hồng Thần đồ! Hồng Thần đồ! Há há... cuối cùng Hồng Thần đồ đã thuộc vỠThiết Chưởng Từ Lương ta rồi.
Bóng Ä‘en ná» thấp thoáng má»™t cái lao mình xuống đáy Äoạn Nhai Giản luôn.
Gã giật mình dừng bước, mặt lá»™ vẻ thất vá»ng.
Nước suối cuồn cuá»™n chảy vá» hướng đông mạnh như vÅ© bão, có lẽ Nhạc Xương bị nước lÅ© cuốn Ä‘i mất, cả xác chết cá»§a Nhạc Xương và Hồng Thần đồ thảy Ä‘á»u thất táng.
hết: Hồi 1, xem tiếp: Hồi 2



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của danangcity

  #2  
Old 06-07-2008, 10:50 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 2

Thạch thất kinh biến




Quý tiết tháng ba, đào hoa má»c đầy trên sÆ¡n lãnh.
Có má»™t thiếu niên Ä‘ang Ä‘i lang thang trong vùng núi Äại Ba sÆ¡n.
Thiếu niên này chính là Nhạc Xương, hắn đã đánh mất phong thái tuấn tú trước kia, bây giỠhắn ăn mặt lam lũ, đầu tóc xù mặt mày đầy bụi bẩn.
Bốn tháng nay mưa gió đã giày vò hắn trở thành như một gã ăn mày.
Mặc dù hắn thá» lắm ná»—i Ä‘au khổ vá» thể xác cÅ©ng như tinh thần, thế nhưng hoài bảo thiên lý tầm thù cá»§a hắn càng lúc càng kiên cưá»ng hÆ¡n.
Hắn may mắn thoát được nạn thá»§y kiếp, Ä‘i cả hàng vạn dặm đưá»ng sang nam qua bắc lặn lá»™i tìm kiếm danh sư, đồng thá»i luôn tiện thám thính tung tích cá»§a Tiếu Diện Âm Ma.
Hắn chẳng có kỳ ngộ gì cả.
Thế nhưng hắn nghe được nhiá»u tin vá» Tiếu Diện Âm Ma.
Tiếu Diện Âm Ma không còn giết ngưá»i nữa, nhưng hành động cá»§a gã còn tàn bạo hÆ¡n giết ngưá»i.
Thoạt tiên ngưá»i võ lâm nhận được má»™t lá cá» sắc Ä‘en, trên lá cá» có vẽ má»™t gương mặt trắng trẻo lá»™ vẻ cưá»i hung tợn, ngoài ra có má»™t cái há»™p nho nhá» làm bằng xương ngưá»i.
Trong hộp có đựng một hoặc vài viên thuốc màu đen và một bức thư gián :
“Lá cá» là Tiếu Ma Lệnh, lệnh tá»›i hãy nuốt thuốc vào, kẻ nào trái lệnh ắt thá» thảm báo, không được trá»… quá má»™t ngày. Tiếu Diện Âm Maâ€.
Cho nên những ai tiếp được Tiếu Ma Lệnh thảy Ä‘á»u âu sầu bất an, bán tín bán nghi nhưng vẫn chưa chịu nuốt thuốc, quả nhiên chưa quá canh ba kẻ đó đã cưá»i thảm thiết mà chết.
Thế rồi tin tức truyá»n khắp má»i nÆ¡i, dù ai có lá»›n gan đến đâu cÅ©ng không dám kháng cá»± Tiếu Ma Lệnh đành phái tuân lệnh nuốt viên thuốc mà gã gởi đến, kết quả là kẻ nuốt viên thuốc cưá»i Ä‘iên cuồng tối ngày và mất Ä‘i thần trí, trông thật thảm thiết.
Từ đó hình bóng cá»§a Tiếu Diện Âm Ma đã khống chế tâm linh cá»§a tất cả má»i ngưá»i luyện võ.
Vì thế Tiếu Diện Âm Ma càng trở nên ly kỳ thần bí hơn, song vẫn không có một ai trông thấy chân diện mục của gã.
Nhạc Xương vẫn cứ lang thang Ä‘i dá»c theo đưá»ng núi, hắn vốn thì chẳng có nÆ¡i chốn nào cố định để đến, nên hắn cÅ©ng không thèm để ý nÆ¡i đây là đâu hết.
Trong lúc hắn lang thang trên đưá»ng Ä‘i bá»—ng nghe thấy má»™t âm thanh thô lá»— vang tá»›i nói :
- Tiểu Linh! Ngươi có bằng lòng không thì nói?
Má»™t giá»ng Ä‘iệu yêu kiá»u đáp :
- A! Tiêu thiếu gia, như vậy sao được.
- Mau tuột quần xuống nào, không có ai trông thấy đâu mà sợ.
- Bất cứ Ä‘iá»u gì ta cÅ©ng chiá»u ngươi, nhưng chỉ má»—i má»™t việc này thì không được.
- Nha đầu hôi thối, chằng biết Ä‘iá»u chút nào, hứ!
Nhạc Xương động tánh hiếu kỳ, lập tức tiến tới vài bước, thò đầu nhìn vào trong rừng đào, mới hay có một thiếu niên trạc hai mươi tuổi ngoài, mặc y phục hoa lệ, mắt to mày rậm, đang trợn mắt nạt nộ một thiếu nữ ăn mặc rách rưới.
Thiếu nữ này chỉ độ khoảng mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi, mặt thanh mày tú, có má»™t mái tóc màu đỠóng ánh, hai má lún đồng tiá»n tròn xoe, cặp mắt to và đôi môi anh đào hồng hồng trông càng kiá»u diá»…m hÆ¡n.
Nhạc Xương hành tẩu giang hồ gần nửa năm nay đã trông thấy biết bao nhiêu nữ nhân, thế nhưng phải nói rằng nữ nhân này đẹp nhất.
A Tiêu trợn ngược đôi lông mày đậm lên, chỉ trỠtay chân nói :
- Nếu ngươi không bằng lòng, thiếu gia sẽ luyện võ trên ngưá»i ngươi đấy.
Tiểu Linh nghiến răng nói :
- ÄÆ°á»£c ngươi cứ việc luyện Ä‘i!
A Tiêu đưa cặp mắt tam giác quan sát xung quanh má»™t vòng, kêu vù má»™t tiếng tung mình nhảy lên má»™t cây cổ phách lấy trứng chim xuống, nói giá»ng lạnh lùng :
- Hãy sang đây nào!
Tiểu Linh ngoan ngoãn tiến tới hai bước.
A Tiêu bảo ả xòe hai bàn tay đưa lên trá»i sau đó gã đặt má»—i bên lòng bàn tay má»™t trứng chim, cuối cùng đặt má»™t trứng chim lá»›n nhất trên đỉnh đầu ả.
- Há há!
Gã A Tiêu cưá»i má»™t tiếng rất giảo quyệt nói :
- Tiểu Linh! Bản thiếu gia sẽ sá»­ dụng ba mÅ©i kim tiá»…n tiêu xuyên thá»§ng ba trứng chim ná», hắc hắc hắc! Muôn má»™t ném không chính xác, gãy tay Ä‘ui mắt, ngươi đành chịu thôi.
Tiểu Linh sợ hãi đến mặt mày tái mét, nhưng ả cố nghiến răng chẳng nói má»™t lá»i nào hết.
A Tiêu cưá»i lạnh lùng nói :
- Nếu ngươi chịu thay đổi ý kiến thì ta miễn tội cho ngươi ngay, bằng không.
Hứ! Xem thủ pháp thiếu gia đây Kêu bốp! bốp! Hai tiếng!
Tức thì hai trứng chim đặt trong lòng bàn tay cá»§a Tiểu Linh bá»… nát, lòng đỠtanh hôi chảy dài xuống cánh tay ngà ngá»c và ướt cả tay áo.
A Tiêu trông thấy hai mắt ả ngập lệ, vẫn lẳng lặng không nói năng gì hết, bất giác lại nổi giận đùng đùng nói :
- Hãy xem mũi kim tiễn tiêu này nữa, bảo đảm ngươi dung nhan thất sắc, gương mặt tươi như đào hoa sẽ biến thành bộ mặt quỷ dạ xoa cho mà coi.
Dứt lá»i gã khẽ hất tay phải ném mÅ©i kim tiá»…n tiêu trong tay ra, bá»—ng nhiên ngay lúc này có má»™t luồng kình phong ập tá»›i, tức thì ám khí không chính xác, chẳng biết đã bay vá»t Ä‘i đâu mất, đồng thá»i gã cảm thấy tay trái tê nhứt, thì ra Nhạc Xương vừa phóng chưởng đánh bạt mÅ©i kinh tiá»…n tiêu văng ra ngoài vừa giÆ¡ tay bấu chặt cổ tay gã.
A Tiêu nổi giận đùng đùng la hét nói :
- Gã ăn mày kia, chắc ngươi ăn phải mật gấu nên mới cả gan đụng với bản thiếu gia. Hứ! Ta phải rút gân ngươi ra cho mà coi.
Kêu bốp một cái!
Nhạc Xương vung quyá»n thưởng cho gã má»™t đấm, tức thì gã giÆ¡ hai tay ôm chặt chiếc đầu Ä‘ang nảy lá»­a, vẫn nổi giận nói :
- Cha chả tiểu tá»­! Tổ tông nhà ngươi liá»u mạng vá»›i ngươi má»›i xong.
Dứt lá»i, phi thân lao tá»›i ngay. Nhạc Xương lượn mình nhảy ra sau lưng gã thanh như chá»›p.
Chỉ thấy Nhạc Xương vươn tay sử dụng một chiêu Cầm Long bấu chật sau lưng A Tiêu, khẽ kéo ra phía sau và đẩy ra trước nhanh như cắt. Kêu bạch một cái, gã nỠté nằm trên đất, há mồm phun máu tua tủa.
A Tiêu chịu đau ngóc đầu dậy, nhìn vỠhướng Tiểu Linh la mắng lớn tiếng :
- Chẳng trách gì ngươi không bằng lòng hảo sá»± vá»›i thiếu gia, té ra ngươi đã có tình nhân. ÄÆ°á»£c! Thiếu gia quyết phải báo cáo cho gia phụ hay sau đó má»›i xá»­ phạt ngươi.
Tiểu Linh đỠmặt, chá»›p nháy đôi mắt má»™t cái, bá»—ng giÆ¡ tay chỉ vào ngưá»i Nhạc Xương nói :
- Äồ nam nhân hôi thối, ai bảo ngươi can thiệp vào việc ta vậy?
Nhạc Xương nghe nói thế ngạc nhiên, nghĩ bụng :
- Nữ nhân này thuộc cấp hạ tiện, mình trông ả đáng thương hại nên mới xuất thủ giúp ả, không ngỠả lại mắng chửi mình.
Tiểu Linh lại la hét nói :
- Äánh ngươi má»™t trận để trả thù cho thiếu gia má»›i được.
Dứt lá»i, ả múa máy đôi quyá»n nhảy vào tấn công thật.
Nhạc Xương khẽ lách ngưá»i sang má»™t bên. Kêu vù má»™t cái, Tiểu Linh nhào tá»›i trước xa cả tám thước, suýt nữa phải té nằm ra đất.
Tiểu Linh đảo mình tiến tá»›i vài bước, hạ thấp giá»ng nói :
- Này gia gia, ngươi ráng chịu đựng má»™t đòn kẻo ta phải mang há»a đây!
Nhạc Xương Ä‘ang tức giận vô cùng bá»—ng thấy Tiểu Linh lại vung chưởng tấn công tiếp, hắn liá»n quay ngưá»i đánh ra má»™t chiêu. Kêu bạch má»™t cái, Tiểu Linh nhào lá»™n té ngã ra trước ngay.
Tiểu Linh vừa bò dậy vừa khóc lóc nói :
- Ngươi tàn nhẫn gá»›m, ta phải liá»u mạng vá»›i ngươi má»›i được.
Nhạc Xương trông thấy ả lao tới lần nữa bất giác lấy làm kinh ngạc, thoáng xem qua hình như thiếu nữ này không biết võ công, thế nhưng trông kỹ thân pháp nhanh nhẹn của cô ta thì lại chẳng giống.
Ả múa máy đôi tiểu quyá»n nhanh như chong chóng Ä‘ang xoay, đồng thá»i há mồm lá»™ ra hàm răng trắng xóa, trông tình hình ả vừa xá»­ dụng quyá»n vừa dùng miệng cắn ngưá»i thì phải.
Nhạc Xương ngạc nhiệt nhủ thầm :
- Võ há»c nhất đạo, làm gì có vấn đễ dùng miệng cắn ngưá»i ư?
Hắn vừa suy nghĩ vừa quơ tay phải ra trước kêu bạch một cái, Tiểu Linh lại té nhào ra đất lần nữa.
Ả khẽ kêu ư một tiếng lập tức vùng mình đứng dậy ngay.
Äôi mắt óng ánh ngập lệ.
Nhạc Xương trông thay thế lấy làm bất nhẫn nghĩ bụng :
- Trông ả cũng đáng thương hại thật. Ta cứ chịu một đòn thì có sao nào.
Hắn suy nghĩ đến đây bèn quyết định tiếp ả một đấm.
Không ngá» lần này Tiểu Linh xuất thá»§ rất là kỳ dị, hai lòng bàn tay ả vừa đẩy tá»›i đỠnhư máu y như hai Ä‘oàn lá»­a Ä‘ang cháy phừng phá»±c, Nhạc Xương thoạt trông thấy thế bất giác ngẩn ngưá»i trong giây lát, song chưởng phong ả cÅ©ng vừa ập vào ngá»±c.
Nhạc Xương vốn là hậu nhân của lão đại trong Trung Nguyên tứ hiệp, hắn thoáng trông thấy kình phong ập tới, tuy biết rằng không ổn nhưng cũng chẳng còn tránh né kịp nữa.
Kêu đùng một cái!
Nhạc Xương rú lên một tiếng, té nằm trên đất bất tĩnh nhân sự luôn.
Chẳng biết trải qua bao nhiêu thá»i gian, Nhạc Xương má»›i nghe thấy tiếng khóc cá»§a Tiểu Linh lẫn trong tiếng A Tiêu Ä‘ang giận dữ la hét :
- Này A Tiêu thiếu gia! Ngươi không được giết hắn.
- Ngươi yêu hắn rồi chăng?
- Hắn còn nhỠtuổi thế này, làm gì biết yêu đương? Dù gì hắn cũng đã vì ta...
- Hứ! Không giết hắn thì ngươi phải bằng lòng yêu cầu của ta, bằng không ta sẽ báo cáo cho gia phụ hay rằng ngươi biết võ công, có lẽ hai ông cháu ngươi lẻn vào Hồ Lô bảo ắt phải có mưu đồ gì đây.
- Ngươi chá»› báo cáo cho phụ thân ngươi hay, đồng thá»i cÅ©ng không nên cho gia gia ta biết.
- Thế còn hảo sự của ta thì sao?
- Ta bằng lòng với ngươi!
- Bao giỠthì được?
- Ngày mai đi.
Nhạc Xương giật bắn ngưá»i lên, mặc dù hắn thá» trá»ng thương, nhưng tai hắn còn thính, hắn biết rằng Tiểu Linh vì cứu mình và giữ gìn bí mật gì đó nên ả đã bằng lòng hy sinh tấm thân trong sạch.
Bá»—ng nhiên hắn ngá»­i thấy mùi thÆ¡m thiếu nữ và nghe Tiểu Linh nói giá»ng u oán :
- Ngươi háo thắng quá thế, đã trúng phải “Huyết Ảnh chưởng†của ta, biết làm sao bây gi� Không ngỠngươi bỗng dưng chẳng chịu hoàn thủ?
Ả vừa nói vừa khóc thút thít rất thương tâm.
Nhạc Xương nhá»§ thầm! Tiểu Linh thân mang tuyệt há»c, tại sao phải giấu A Tiêu? Tại sao lại sợ phụ thân A Tiêu biết, đồng thá»i cÅ©ng sợ cả gia gia nàng?
Tiểu Linh lại nói tiếp :
- Trông tình hình ngươi vẫn còn nghe thấy lá»i nói cá»§a ta, nhưng ngươi hãy nhá»› cho kỹ, má»™t khi cứu ngươi khá»e lại, ngươi không được đỠcập đến chuyện đánh nhau, tốt hÆ¡n hết, ngươi nói rằng ngươi gặp kê ác, ta kịp thá»i đến giải cứu ngươi.
Nhạc Xương miá»…n cưỡng gật đầu, trong lòng càng thấy làm thắc mắc khó hiểu, thân ngưá»i hắn bá»—ng nhẹ hẳn, đã được Tiểu Linh cõng trên vai và chạy như gió.
Khi hắn tỉnh lại, mới hay mình đang nằm trong thạch ốc.
Trong thạch ốc có ngá»n đèn dầu óng ánh chiếu sáng, chẳng biết Tiểu Linh Ä‘i đâu mất.
Có một lão nhân lưng gù râu tóc bạc phơ đứng ngay trước mặt hắn.
Nhạc Xương ngạc nhiên há»i :
- Tiá»n bối là ai thế?
- Tổ phụ của Tiểu Linh.
- Thế Tiểu Linh đâu rồi?
- Äang sắc thuốc ở bên ngoài.
Nhạc Xương kêu ồ một tiếng nói :
- Hai vị đang trị thương cho ta ư?
Lão nhân lưng gù khẽ gật đầu nói :
- Äúng thế, thiếu hiệp nằm trên giưá»ng cả hai ngày má»™t đêm rồi.
Âm thanh yêu kiá»u dá»… thương cá»§a Tiểu Linh vang vào nói :
- Thưa gia gia! Hắn tỉnh lại rồi chưa?
Lão nhân lưng gù vội lên tiếng đáp :
- Hắn lại ngủ nữa rồi, cháu hãy sắc thuốc cho kỹ cơ.
Nhạc Xương nghe nói thế bất giác ngẩn ngưá»i ra tại chá»—, rõ ràng mình Ä‘ang thức lão nhân nói thế là sao?
Lão nhân lưng gù vá»™i hạ thấp giá»ng nói :
- Thiếu hiệp chớ sanh nghi, lão phu có việc muốn phó thác.
Nhạc Xương lại ngạc nhiên há»i :
- Lão tiá»n bối có ân cứu mạng, nếu tiểu bối có khả năng, dù vào núi lá»­a cÅ©ng chẳng từ chối.
Lão nhân lưng gù nói giá»ng uất nghẹn :
- Linh nhi đả thương ngươi, làm sao có thể nói rằng có ân cứu mạng với ngươi?...
Nhạc Xương giật mình nhủ thầm :
- Thì ra...
Lão nhân lưng gù nói tiếp :
- Linh nhi vốn muốn giấu ta, thế nhưng y quên rằng, phàm những ngưá»i thỠ“Huyết Ảnh chưởng†thương Äá»™c môn cá»§a lão phu, ngay vết thương thảy Ä‘á»u có huyết ảnh nổi lên.
Nhạc Xương phân bua nói :
- Bất kể thế nào Ä‘i nữa tiến bồi vẫn là ân nhân cứu vãn bôi, hÆ¡n nữa chính vãn bối buá»™c lệnh tôn nữ xuất thá»§ kia mà. Xin há»i tiá»n bối muốn phó thác việc chi vậy?
- Trước hết xin thỉnh giáo tên hỠcủa thiếu hiệp là gì đã.
- Vãn bối hỠNhạc tên là Xương.
- Nhạc thiếu hiệp!
Lão nhân lưng gù cất giá»ng run run nói :
- Nếu muôn một lão phu có mệnh hệ gì, xin ngươi... ngươi chiếu cố Tiểu Linh hộ cho lão phu!
- Mặc dù lão tiá»n bối có tuổi, nhưng vá»›i võ công hiện nay cá»§a tiá»n bối, ít lắm cÅ©ng phải sống được mưá»i năm nữa, bây giá» nói chuyện chết chóc thì hÆ¡i sá»›m đấy.
Lão nhân lưng gù lắc đầu nói :
- Chẳng sá»›m chút nào, trá»… lắm thì sống tá»›i ngày mai, có lẽ chưa chắc thoát khá»i hôm nay cÅ©ng nên.
Nhạc Xương nghe nói thế bất giác giật bắn ngưá»i lên, há»›t hải nói :
- Tiến bối nói thế có nghĩa là sao?
- Ngươi có biết tại sao lão phu phải mai danh ẩn tánh, ẩn cư tại Hồ Lô bảo để làm gì không?
- Vãn bối Ä‘ang muốn thỉnh giáo Ä‘iá»u này.
Lão nhân lưng gù trầm giá»ng nói :
- Vì có lẽ Hồ Lô bảo chủ chính là thù nhân của lão phu!
Nhạc Xương xúc động nói :
- Có mối thâm thù thế nào vậy?
- Có ngưá»i giết chết con rể lão phu.
- Con rể lớn ư?
- Không, con rể kế của lão phu. Chính là cha đẻ của Tiểu Linh đây!
- Có lẽ tiá»n bối đã hoài nghi Hồ Lô bảo chá»§ là hung thá»§, cho nên má»›i giả không biết võ công lẻn vào Hồ Lô bảo chứ gì?
- Äúng thế!
- Vãn bối chẳng hiểu tại sao tiá»n bối lại bảo rằng ắt chết? Tại sao lại mang Tiểu Linh cô nương phó thác cho vãn bối? Äồng thá»i tại sao không chịu cho vãn bối biết lai lịch cá»§a tiến bối?
Lão nhân lưng gù cảm khái thở dài một tiếng rất não nùng nói :
- Xin thiếu hiệp chá»› trách cứ, lão phu có ná»—i khổ tâm khó nói, thế nhưng khi ta thá» nạn bất trắc, Tiểu Linh sẽ mang má»i việc thuật lại chó ngươi nghe má»™t cách tỉ mỉ không sai.
- Tại sao tiá»n bối không phụng cáo ngay bây giá»?
- Vì ta chưa chết.
- Tiến bối căn cứ thế nào dám quả quyết rằng ngày mai hoặc đêm nay sẽ xảy ra sự biến?
- Căn cứ vào “Huyết Ảnh chưởngâ€! Vì Tiểu Linh không cẩn thận đã sá»­ dụng “Huyết Ảnh chưởng†đả thương ngưá»i!
Nhạc Xương run bắn ngưá»i lên, hắn liên tưởng tá»›i Ä‘iá»u A Tiêu Ä‘e dá»a Tiểu Linh, chính Tiểu Linh sợ gã khai ra việc hai ông cháu ả biết võ công, cho nên Tiểu Linh má»›i bằng lòng hy sinh tấm thân trong sạch, hắn đã hiểu Ä‘iá»u này.
- Thưa tiá»n bối! Chẳng lẽ ngưá»i nghi rằng thù nhân đã biết “Huyết Ảnh chưởng†cá»§a tiá»n bối?
Lão nhân lưng gù gật đầu nói :
- “Huyết Ảnh chưởng†ắt không thể nào qua mắt Hồ Lô bảo chá»§ được hết, nếu đối phương không phải là thù nhân thì thôi, nếu đúng là thù nhân thì gã quyết phải hạ độc thá»§ vá»›i ta ngay... hắc hắc... lão phu nhẫn nại gần ba mươi năm trá»i, cuối cùng ngày này đã đến vá»›i lão phu, nếu lão phu không có bản lÄ©nh chính tay diệt trừ kẻ thù, thì kẻ thù cÅ©ng ắt phải giết ta, cho dù lão phu may mắn giết chết kẻ địch nhưng cÅ©ng khó thoát khá»i chúng cao thá»§ vây công, cho nên lão phu má»›i làm phiá»n thiếu hiệp, má»™t khi xảy ra sá»± biến xin dẫn Tiểu Linh thoát khá»i đây trước...
Nhạc Xương nghe lão nói thế bất giác run bắn ngưá»i lên, chỉ thấy lão phùng mang trợn mắt, đầu tóc dá»±ng ngược lên hết.
Hắn liên tưởng tá»›i mình thiên lý tầm thù cÅ©ng đồng trong tâm trạng thế thôi, hắn nghÄ© đến đây không nỡ làm cho lão thất vá»ng bèn cương quyết nói :
- Xin tiá»n bối cứ yên tâm, vãn bối sẽ chiếu cố Linh cô nương không sai!
Nhạc Xương nhất thá»i xúc động đã nhận lá»i, sau đó lại hối hận, mình chỉ là má»™t đại hài nhi lấy tư cách gì chiếu cố ngưá»i ta ư? HÆ¡n nữa võ công chưa thành đại thù chưa trả, vá» sau làm thế nào an bài cô ta đây? Huống chi y là vị cô nương?
Hắn trầm ngâm giây lát, sá»±c nghÄ© ra má»™t việc há»i :
- Mặc dù phụ thân Linh cô nương đã chết thế còn mẹ nàng đâu?
- Mẹ của y...
- Chao ôi.
Tiểu Linh vừa bưng bát thuốc thoăn thoắt bước vào vừa kêu to má»™t tiếng đã làm đứt Ä‘oạn câu chuyện cá»§a hai ngưá»i.
- Hứ! Gia gia nói dối cháu, hắn... hắn chưa ngủ kia mà!
Nói xong, Tiểu Linh nhăn mặt làm má»™t trò há».
Lão nhân lưng gù lập tức gắng gượng khẽ cưá»i má»™t tiếng, nhưng Nhạc Xương trông thấy rõ ràng, lão lấy vẻ cưá»i thay thế khóc thôi, rõ ràng lão không muốn Tiểu Linh biết tin tức bất hạnh này.
Thế nhưng Tiểu Linh nào biết tâm khổ sở của gia gia, nàng đã nũng nịu nói :
- Hứ! Trông hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau có vẻ rất thú vị, còn ta đây sắc thuốc mệt muốn chết Ä‘i.
Lão nhân lưng gù nói :
- Tiểu Linh! hắn là Nhạc Xương. Nhạc thiếu hiệp, chá»› làm ồn nào, kẻo khách nhân chê cưá»i đấy.
Tiểu Linh đảo mắt nhìn gia gia xong kế đó lại liếc mắt nhìn Nhạc Xương một cái, bĩu môi nói :
- Hứ! Các ngươi hà hiếp ngưá»i ta ư? Y vừa nói vừa đưa bát thuốc sát vào miệng Nhạc Xương.
Nhạc Xương định giÆ¡ tay đón lấy bát thuốc, Tiểu Linh mỉm cưá»i nói :
- Äể ta đút cho ngươi, ai bảo ngươi thá» chưởng thương cá»§a ta?
Nhạc Xương ngượng ngùng nói :
- Äể ta tá»± uống được mà!
Tiểu Linh bĩu môi nói :
- Chá»› quật cưá»ng làm gì, ngươi bị thương khá nặng, chá»› nên động dụng chân khí vá»™i.
Dứt lá»i, y ngồi bên cạnh giưá»ng, tay trái đỡ đầu Nhạc Xương lên, tay phải từ từ đưa bát thuốc vào miệng hắn.
Nhạc Xương không làm gì hơn đành kê miệng vào bát uống một hơi hết bát thuốc.
Tiểu Linh cưá»i tá»§m tỉm má»™t tiếng nói :
- Ngươi cũng lạ lùng thật, ai lại uống thuốc phải nhắm mắt như thế.
Nghe nói thế, Nhạc Xương thẹn đỠcả mặt, hắn đã ngẩn ngưá»i trước cái đẹp ngây thÆ¡ và thánh thiện cá»§a Tiểu Linh.
Bấy giá» Tiểu Linh lại nói giá»ng nÅ©ng nịu :
- Hãy nghỉ ngÆ¡i Ä‘i! Trá»i đã tối rồi ngươi lại ngắm nhìn ngưá»i ta nữa.
Lão nhân lưng gù nói lá»i sâu sắc :
- Cẩn thận cửa ngõ và chú ý đèn đuốc nếu cảm thấy trong nhà nóng nực cứ việc mở cửa sổ hậu. Nhạc thiếu hiệp! Tạm biệt thôi.
Tiểu Linh trông thấy gia gia Ä‘i khá»i liá»n ngoái cổ nhìn theo lão mỉm cưá»i nói :
- Gia gia lúc nào cũng nói lảm nhảm như thế dấy!
* * * * *
Nhạc Xương nằm dưỡng thương trong má»™t căn phòng rất giản dị, chỉ có má»™t cái giưá»ng, má»™t cái bàn và hai cái ghế, trên bàn có má»™t ít đồ dùng cá»§a nữ nhân có lẽ đây là bàn phấn son cá»§a Tiểu Linh thì phải.
Tiểu Linh đang ngồi trên chiếc ghế tròn, bán thân phần trên tựa vào lòng Nhạc Xương, hai má đỠlừ trông thật dễ thương.
Dáng ngá»§ cá»§a nàng ngá»t ngào hết sức, đôi môi tiểu anh đào vẫn lá»™ vẻ cưá»i thật tươi.
Mái tóc mây nàng phất phÆ¡ tá»a mùi thÆ¡m, Nhạc Xương trông thấy tình cảm này bất giác run động cõi lòng, má»™t hồi thật lâu hắn cảm khái thở dài má»™t tiếng :
- Này Nhạc Xương! Con ngưá»i thưá»ng tục như ngươi, chá»› vá»ng tưởng làm gì.
Hắn nhẹ tay đỡ chiếc đầu Tiểu Linh ra khá»i lồng ngá»±c, đưa mắt nhìn nÆ¡i khác, thu nhiếp thâm tâm diệt trừ tạp niệm, hắn chuẩn bị ngá»§ má»™t giấc cho khá»e, quả thật hắn không chịu đựng được sá»± quyến rÅ© cá»§a Tiểu Linh nữa.
Bá»—ng nhiên hắn lại liên tưởng đến lá»i nói cá»§a lão nhân lưng gù.
“Trá»… thì ngày mai, còn sá»›m thì xảy đêm nay...â€
Lão nhân chỉ suy đoán thế thôi, làm sao trở thành sự thật được chăng?
Thế nhưng muôn một Hồ Lô bảo chủ chính là kẻ thù mà lão đã tìm kiếm bấy lâu thì sao?
Nhạc Xương suy nghÄ© đến đây, bất giác run bắn ngưá»i lên, tức thì không còn chợp mắt được nữa, hắn lại suy nghÄ© tiếp :
- Tại sao lão nhân lưng gù lại nói rằng mình giống trưởng nữ của lão?
Mẹ của Tiểu Linh đi đâu mất?
Cha của nàng chết bằng cách nào?
Mối thù hằn này lại kết bởi trưá»ng hợp nào vậy?
Hắn suy nghĩ đến đây càng không thể nào chợp mắt được nữa.
Nhạc Xương mong rằng đêm nay và ngày mai sẽ bình yên trôi qua, nhưng hắn lại ngạc nhiên nghĩ rằng, nếu như quả thật chẳng xảy ra sự cố gì, chẳng phải hóa ra mình phải chia tay với Tiểu Linh đó ư?
Bóng trăng từ từ lặn vỠhướng tây, sắc đêm càng tịch lặng.
Thình lình ngay lúc này có tiếng chân bước từ ngoài cửa vang vào!
Nhạc Xương giật mình ngồi bật dậy, tiếng chân bước càng lúc càng xa dần.
Hắn nhủ thầm :
- Quả thật đúng là tiếng chân bước, mình quyết chẳng nghe lầm đâu.
Tức thì bầu không khí tịch lặng và khẩn trương trùm vào toàn thân hắn, Nhạc Xương bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi, lẳng lặng chuyển mình bước xuống giưá»ng.
Một hối thật lâu chẳng nghe thấy tiếng động gì hết.
Ngoài cửa im phăng phắc.
Hắn rùng mình nhủ thầm :
- Này Nhạc Xương ơi! Ngươi đa nghi thế.
Thế rồi hắn định bước lên giưá»ng trở lại bá»—ng có má»™t âm thanh kỳ lạ vang tá»›i!
Kêu sá»™t sá»™t vài tiếng liá»n.
Hình như là tiếng huýt sáo miệng, nhưng nghe kỹ lại giống tiếng sáo tre, âm thanh trầm trầm từ xa vang tới, nghe thật rùng rợn và ly kỳ.
Bỗng nhiên âm thanh lại im bặt.
Nhạc Xương bị âm thanh kinh hồn đinh tai này làm cho sợ đến toát cả mồ hôi lạnh.
Hắn đảo mắt ngắm nhìn Tiểu Linh một cái thấy nàng vẫn nhắm mắt ngủ thật say.
Thình lình trong phòng gian ngoài có tiếng rên rỉ...
Nhạc Xương giật bắn ngưá»i lên linh cảm báo cho hắn rằng chính lão nhân lưng gù đã rên rỉ, hắn lấy hết can đảm, ưỡn ngá»±c cất bước Ä‘i tá»›i trước cá»­a phòng ngoài.
Tức thì có một mùi tanh hôi xông tận vào mũi.
Hắn hoảng hốt phóng mất nhìn vào trong. Chỉ thấy má»™t vật lù lù Ä‘ang lăn lá»™n trên giưá»ng, hắn trố mắt nhìn kỹ lần nữa má»›i hay má»™t con rắn có đưá»ng kính to như miệng bát Ä‘ang quyện chặt vào thân thể lão nhân lưng gù.
Hắn trông thấy gương mặt lão nhân màu đen tím, rõ ràng lão trúng độc nặng.
Mặt rắn thì hắn không trông thấy chỉ thấy chiếc sừng máu trên đầu nó đỠchói mắt.
Nhạc Xương gầm hét một tiếng bất kể chết sống nguy hiểm gì cả, đã phi thân lao tới nhanh như cắt.
Hắn giơ hai tay bấu chặt chiếc đầu quái xà, định kéo con rắn ra để giải cứu lão nhân lưng gù.
Không ngá» quái xà này có má»™t sức mạnh phi thưá»ng, hắn chẳng lay động được tÆ¡ hào gì nó cả.
Bấy giá» quái xà Ä‘ang thè lưỡi liếm những giá»t nước máu cuối cùng trên cổ lão nhân má»™t cách thèm thuồng, thì ra lão nhân lưng gù đã tắt thở từ lâu.
Nhạc Xương trông thấy chẳng còn hy vá»ng cứu lão nữa, hắn bèn kêu lên má»™t tiếng thê lương, vươn mình định đứng dậy, thế nhưng muá»™n màng rồi, cả bán thân phần dưới đã bị thân rắn cuá»™n tròn thật chặt, Ä‘au thấu xương tá»§y.
Hắn vẫn giơ hai tay bấu chặt đầu con quái xà chưa chịu buông tha, chiếc đầu rắn từ từ quay ra sau.
Nhạc Xương thất kinh kêu to một tiếng, tức thì hồn phi phách tán.
Hắn cÅ©ng chẳng biết quái vật này là độc xà hay là con ngưá»i.
hết: Hồi 2, xem tiếp: Hồi 3
Tài sản của danangcity

  #3  
Old 06-07-2008, 10:57 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 3

Lư Sa kỳ ngộ



Bấy giỠhắn mới trông thấy bộ mặt quái xà nỠcực kỳ xấu xí và hung tợn như nhung, trông cặp răng nanh sắc tím của nó càng tăng phần rùng rợn ghê gớm hơn!
Trong Ä‘á»i Nhạc Xương có bao giá» trông thấy loại quái vật xấu xí này đâu?
(thiếu trang 73,74 cuốn 1)
- À! Nói ra cũng khó tin thật, Thiên niên độc xà mình đồng da sắt, làm thế nào chết được?
- Ngươi quên lá»i nói cá»§a Bảo chá»§ rồi sao? Ngoại trừ nguyên châu cá»§a nó mất Ä‘i, bằng không thá»§y há»a chẳng há»§y diệt được Thiên niên độc xà đâu.
- Nguyên châu là giống quái gì vậy?
- Chính là nội đơn trong bụng Thiên niên độc xà đấy.
Nói tá»›i đây, trong nhà lại có tiếng chân bước nổi lên, Nhạc Xương vá»™i mở mắt nhìn lén, má»›i hay hai đại hán ná» Ä‘ang khiêng độc xà ra ngoài nhà, kế đó lại thu xác lão nhân lưng gừ, cuối cùng há» má»›i bước gần chá»— Nhạc Xương, vừa cúi ngưá»i xuống Nhạc Xương gầm hét má»™t tiếng vung song chưởng đánh tá»›i nhanh như chá»›p.
Tiếp theo hai tiếng thảm rú, hai đại hán ná» há mồm phun máu tua tá»§a, đánh bạch bạch hai tiếng liá»n té ngã ra đất hết.
Nhạc Xương đứng ngẩn ngưá»i ra tại chá»— hắn không ngá» mình chỉ đánh có má»™t chưởng mà hai gã ác đồ này đã bá» xác tại chá»—, có lẽ đây là nguyên nhân do oai lá»±c cá»§a Nguyên châu mà há» vừa nói tá»›i thì phải?
Hắn tung mình nhảy vá»t tá»›i chá»— Tiểu Linh, cúi ngưá»i sá» vào ngá»±c nàng, thấy trống ngá»±c còn đập thình thịch, tức thì mừng thầm Tiểu Linh vẫn còn sống, hắn lập tức xách bổng nàng len, phi thân nhảy vá»t ra cá»­a phòng.
Bá»—ng nhiên có má»™t bóng ngưá»i thấp thoáng trước mắt, Nhạc Xương sợ rằng đối phương là Hồ Lô bảo chá»§, nên hắn lập tức lượn mình chạy ép sang má»™t bên.
Nhưng hắn sá»±c nghÄ© ra rằng, trông bóng ngưá»i này có vẻ rất quen thuá»™c, hình như đối phương là nhị thúc Thiết Chưởng Từ Lương thì phải?
Thế nhưng nhị thúc đã chết dưới tay của Tiếu Diện Âm Ma rồi kia mà, chẳng lẽ chính âm hồn nhị thúc đến đây giải cứu mình?
Bấy giá» trá»i má» má» sáng.
Nhạc Xương ẵm Tiểu Linh chạy như gió chẳng mấy chốc đã rá»i khá»i Hồ Lô bảo.
Bấy giá» hắn đã rõ biết sá»± kiện mưu sát cá»§a Hồ Lô bảo, Bảo chá»§ này chính là ngưá»i thù mà lão nhân lưng gù đã tìm kiếm bấy lâu, có lẽ Hồ Lô bảo chá»§ được A Tiêu mật cáo và biết “Huyết Ảnh chưởngâ€, nên đối phương má»›i sá»­ dụng độc xà ám hại lão nhân lưng gù.
Nhạc Xương càng lúc chạy sâu vào núi thẳm, hắn bỗng thấy sắc mặt Tiểu Linh trở nên tái mét, có lẽ nguy hại đến tính mạng.
Hắn lập tức dừng bước lại đặt nàng nằm trên má»™t tảng đá sát đưá»ng núi, vì nóng lòng cứu ngưá»i, hắn không kể nam nữ thá» thá» bất tương thân gì hết lập tức dùng chân khí từ từ truyá»n vào miệng nàng.
Trong lúc Nhạc Xương tụ thần chuyên tâm trị thương cho Tiểu Linh, trong cánh rừng sát đưá»ng núi xuất hiện hai nhân vật nguy hiểm Ä‘ang đưa mắt chăm chăm theo dõi há».
Hai ngưá»i này thảy Ä‘á»u bịt mặt bằng khăn Ä‘en.
- Thưa cha! Sao không xuất thủ ngay?
- Công lực của hỠNhạc kia đại tiến bộ, tuyệt không thể khinh suất.
- Xem kìa! Tiểu tử đang cùng nha đầu nỠhôn nhau?
- Nôi khẽ một chút, nào!
- Ủa! Hắn Ä‘ang cởi áo cá»§a nha đầu ná».
Bấy giá» Nhạc Xương thấy chân khí truyá»n vào như thể chẳng có hiệu quả nhiá»u, bất đắc dÄ© hắn phải cởi áo trên cá»§a Tiểu Linh, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc nữ tánh, nên hai tay cứ run rẩy không dừng, chẳng biết mình làm thế có đúng không? Nhưng hắn không thể nhìn thấy chết mà chẳng cứu.
(thiếu trang 79, 80 cuốn 1)
- Hắc hắc! Cho dù thiên thần giáng trần cũng không thể cứu sống ngươi, há há
- Thưa cha!
Má»™t hán tá»­ mật mày xấu xí trạc hai mươi tuổi ngoài hai tay ẵm Tiểu Linh vừa chạy tá»›i vừa la lá»›n tiếng kêu gá»i.
Ngưá»i này chính là vị khách bịt mặt thứ hai lúc nãy, bây giá» y cÅ©ng đã gỡ khăn bịt mặt ra, chiếc đầu hói vá»›i má»› tóc lưa thưa vàng khè, thêm vào cặp mắt chuá»™c và cái cằm nhá»n, trông qua biết ngay tiểu tá»­ này thuá»™c giống ngưá»i tà ác.
Y lấy tay áo lau khô mồ hôi trên trán nói :
- Tại sao không giết chết hắn?
- Giết chết và chết chìm có khác gì đâu?
- Muôn một hắn biết bơi lội thì sao?
- Ta đã Ä‘iểm bốn huyệt đạo cá»§a hắn, biết bÆ¡i lá»™i cÅ©ng bằng thừa? HÆ¡n nữa dòng nước chảy qua Há»a Dung Cốc, dù há» Nhạc kia có má»™t trăm mạng sống cÅ©ng chịu thôi.
- Hứ!
- Thế nào?
- Äúng ra phải chặt hắn làm hai Ä‘oạn, sau đó má»›i ném xuống nước.
- Há há!
- Hắc hắc!
Hai phụ tá»­ độc ác này đưa mắt nhìn nhau cưá»i đắc ý.
Äá»™c giả có biết hai ngưá»i này là ai chăng? Gã lá»›n tuổi chính là Thiết Chưởng Từ Lương, lão nhị trong Trung Nguyên tứ hiệp và cÅ©ng là nhị thúc mà Nhạc Xương luôn luôn hoài niệm chứ không ai xa lạ cả.
Còn tiểu tá»­ đầu tóc vàng khè ná» chính là con má»™t cá»§a Từ Lương, ngưá»i giang hồ gá»i gã là Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện.
Bấy giỠTiểu Dâm Trùng Từ Thiện bỗng chớp nháy đôi mắt chuột một cái nói :
- Hồng Thần đồ đâu? Hãy bày ra cho thiếu gia xem qua cái nào.
Thiết Chưởng Từ Lương la mắng nói :
- Mẹ mày! Nói chuyện vá»›i cha đây dám tá»± xưng là “Thiếu giaâ€, may mà ta vẫn má»i vài vị há»c giả dạy dá»— ngươi.
- Thưa cha! Chớ giận dữ làm gì, con chỉ quen miệng thế thôi!
- À!
Thiết Chưởng Từ Lương không làm gì hơn đành thở dài một tiếng.
Thế rồi gã lập tức bày Hồng Thần đồ ra, chỉ thấy dưới góc trong tấm lụa trắng có má»™t ấn ký đỠnhư máu đỠbốn chữ Cá»­u U Äế Quân, ngoài ra ngay giữa tấm lụa có vẽ đôi môi hồng cá»§a má»™t nữ nhân, cả tấm lụa trắng chỉ đơn giản có thế thôi.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện khẽ lắc đầu bĩu môi nói :
- Chẳng có gì hay ho hết, chỉ có mỗi một ấn ký và một đôi môi hồng, hứ...
Thiết Chưởng Từ Lương trầm giá»ng nói :
- Nên biết rằng má»™t khi ngưá»i võ lâm lấy được Hồng Thần đồ này, ắt sẽ xưng hùng cả Ä‘á»i và oai trấn bốn bể.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nói :
- Ồ! Lợi hại thế sao? Nếu mang đi biếu cho Hồ Lô bảo chủ, há chẳng uổng lắm ư?
Thiết Chưởng Từ Lương buông tiếng cưá»i như Ä‘iên như cuồng nói :
- Sao con khùng thế? Cha chỉ mượn thế lá»±c cá»§a ngưá»i diệt trừ Trung Nguyên tam hiệp để Ä‘oạt được Hồng Thần đồ mà thôi.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nghe cha nói thế liá»n buông tiếng cưá»i đắc ý nói :
- Vậy thì cái chết của Trung Nguyên tam hiệp chính là do cha và Hồ Lô bảo chủ gây nên, chứ thực ra chằng can hệ gì đến Tiếu Diện Âm Ma cả! Há há!
Thiết Chưởng Từ Lương sá»±c thấy mình lỡ lá»i lập tức trầm giá»ng nói :
- Này Thiện nhi! Hãy nhớ cho kỹ, không được tùy tiện tiết lộ sự kiện này.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện cưá»i khẩy má»™t tiếng nói :
- ÄÆ°á»£c! Chúng ta nhất ngôn bất biến, thế nhưng phải có Ä‘iá»u kiện.
Thiết Chưởng Từ Lương nghe nói thế, giận đến mồm mũi phun ra khói lửa, gầm hét nói :
- Cha chả! Làm con mà cÅ©ng dám ra Ä‘iá»u kiện vá»›i cha được sao?
- Cha muốn nói sao cũng được, miễn cha thưởng nha đầu này cho con để làm vợ, nhưng cha không được thả dê?
- Äồ há»—n láo! Làm gì có chuyện cha tranh giành nữ nhân vá»›i con ư?
- Vậy thì cha tốt lắm, tạm biệt cha.
- Ngươi định đi đâu vậy?
- Äến má»™t chốn vắng ngưá»i tìm khoái lạc cái đã!
Kêu bốp một cái.
- Sao cha lại đánh con?
Thiết Chưởng Từ Lương giận đến mặt mày tái mét, nhưng gã rất thương yêu đứa con này, đành trợn mắt nói :
- Ngươi biết tiểu cô nương mà ngươi đang ẵm trong tay là ai không?
Một bên má của Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đỠbừng lên nói :
- Con chỉ biết cô ta là nữ nhân thế thôi.
Thiết Chưởng Từ Lương nghiêm sắt mặt lại nói :
- Căn cứ Ä‘iá»u suy Ä‘oán cá»§a Hồ Lô bảo chá»§ có lẽ giữa y và Hồng Phát Tiên CÆ¡ Vệ Hằng Nga có mối quan hệ gì đây!
- Vệ Hằng Nga là nhân vật thế nào?
- Là một nhân vật rất tài ba.
- Có lẽ cha sợ Vệ Hằng Nga nên không cho con tầm lạc chứ gì?
- Này tiểu tá»­! Nếu quả thật y là con gái cá»§a Vệ Hằng Nga, thì cha muốn há»i đám này, nhưng tối thiểu phải xem ngưá»i ta bằng lòng hay không trước đã, ngươi không được làm ẩu!
- Cậy vào bộ dạng của con đây?
- Nếu con ngoan ngoãn há»c hành, cha sẽ xếp đặt má»i việc cho.
- à kiến của cha thế nào?
Thiết Chưởng Từ Lương trợn mắt nhìn y một cái, nói tiếp :
- Y trúng độc khí quái xà, hiện giỠchưa tỉnh, chúng ta tương kế tựu kế là xong ngay.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nghe nói lập tức thì đại phấn khởi, nói :
- Tương kế tựu kế thế nào? Con đang lắng tai nghe bảo!
Thiết Chưởng Từ Lương khẽ gật nói :
- Cứ bảo rằng cha từ trong Hồ Lô bảo giải cứu y chắc y sẽ cảm ơn cứu mạng, đương nhiên chịu gả cho ngươi rồi.
- Há há! Thế nhưng má»™t khi Hồ Lô bảo chá»§ biết sá»± kiện này há chẳng há»ng việc ư?
- Äây cÅ©ng là má»™t diệu kế, má»™t khi gạo đã nấu thành cÆ¡m, Hồng Phát Tiên CÆ¡ Vệ Hằng Nga ná» quyết phải trả thù cho lão nhân lưng gù là phụ thân cá»§a bà ta, hắc hắc! Lúc đó cha con ta ngồi xem song hổ quyết đấu chÆ¡i, mặc ai chết sống cÅ©ng được, biết đâu lại chẳng bảo toàn được Hồng Thần đồ ư?
- Thế nhưng vàng giả không chịu lửa thì sao?
- Cha đây có thể cậy vào oai lực Hồng Thần đồ liên lạc cao thủ bốn phương, sau đó còn sợ gì Bảo chủ? Tiên cơ? Há há...
* * * * *
Nhạc Xương thuận theo dòng nước chảy xuống hạ lưu, y như trá»i đất biến hóa, đáng chết mà chưa chết, vượt ngoài sức tưởng tượng cá»§a Thiết Chưởng Từ Lương.
Những yếu huyệt hắn bị điểm bỗng nhiên được khai mở hết.
Äó là do công hiệu Nguyên châu cá»§a Thiên niên độc xà, khiến hắn nhân há»a được phước.
Thế nhưng nước chảy xiết, hơn nữa hắn chẳng biết bơi lội, đành mặc dòng nước lôi cuốn hắn vùng vẫy mãi...
Nước từ từ nóng dần, hắn lại trôi qua má»™t ngá»n núi cao, hai bên vách núi ná» chảy xuống vài hàng há»a dung phún thạch tạo thành dòng chảy lá»›n đổ vào đầm nước, có lẽ nước chịu ảnh hưởng phún thạch đã biến thành dung nham, má»™t khi con ngưá»i đến gần làm sao chịu nổi sức nóng ấy!
Nhạc Xương hớt hải thở dài nói :
- Quả thật trá»i đã tuyệt đưá»ng cá»§a ta, trông tình hình ta phải bị dung nham nướng cho chết tươi không sai.
Bản năng cầu sống khiến hắn vùng mạnh hai tay kêu vù má»™t cái, không ngá» hắn lại bay vá»t lên trên cao cả vài trượng, hắn lập tức thừa thế lượn không biến thức bay vù má»™t cái tiếp tục thăng lên hai mươi trượng ngoài phất phÆ¡ hạ trên sÆ¡n lãnh.
Nhạc Xương vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, từ đâu mà hắn bá»—ng nhiên lại có má»™t sức mạnh phi thưá»ng như vậy ư?
Hắn phóng mắt nhìn xung quanh tức thì hồn phi phách tán, cả con ngưá»i hắn đã bị vây trong dung nham nóng hừng há»±c. May rằng cách xa chá»— hắn độ khoảng ba trượng có má»™t hang đá to lá»›n, hình như trong hang đá ná» không có phún thạch chảy ra.
Thế rồi hắn chẳng do dá»± chút nào lập tức phi thân nhảy vào hang đá ná», mặc dù không có phún thạch, nhưng hắn vãn cảm thấy nóng hừng há»±c như bị lá»­a đốt.
Nhạc Xương tiến vào trong vài bước, nhưng khí nóng vẫn không giảm, bỗng nghe thấy tiếng kêu sột sột từ bên trong vang ra.
Hắn nhất thá»i động tánh hiếu kỳ, từ từ tiến sâu vào vài trượng, trước mặt hiện ra má»™t động thất khác, té ra trong đó có má»™t hồ cát chảy, âm thanh lúc nãy chính là từ trong hồ cát chảy này vang ra.
- Khà khà khà khà...
Bá»—ng nhiên có má»™t tràng cưá»i quái gỡ, chàng biết từ đâu vang tá»›i, tiếng cưá»i trầm khàn có uy lá»±c y như tiếng quá»· dữ gào khóc nÆ¡i địa ngục vậy.
Nhạc Xương giật mình kêu thầm rằng :
- Trong động này có quỷ chăng?
Hắn đảo mắt quét nhìn xung quanh má»™t vòng chẳng thấy bóng ngưá»i cá»n con nào hết.
(thiếu 1 đoạn - trang 93,94)
Khô Lâu Tẩu thì chẳng lấy làm lạ, ngược lại lão cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng nói :
- Tiểu oa nhi có duyên với ta chớ đi đâu nữa?
Nhạc Xương hớt hải nói :
- Khô Lâu tiá»n bối, chẳng lẽ lão nhân gia ngươi định giữ vãn bối lại sao?
- Lão phu phải truyá»n võ công cho ngươi!
- Võ công ư?
Nhạc Xương động lòng nói :
- Thế nhưng vãn bối chỉ há»c loại võ công thiên hạ đệ nhất.
- Há há há...
Khô Lâu Tẩu cưá»i như Ä‘iên như cuồng nói :
- Lão phu chẳng dạy thiên hạ đệ nhị chi đồ đệ...
- Vãn bối chẳng tin chút nào!
- ÄÆ°á»£c! Ngươi hãy xem đây!
Chỉ thấy hai cánh tay xương xẩu của Khô Lâu Tẩu bỗng từ trong cát chảy thò ra, tức thì có một luồng kình lực mạnh như vũ bão ập vào một tảng đá to cả trượng ở ngay trước mắt nhanh như chớp.
Kêu đùng một tiếng.
Tảng đá to cả trượng trúng chưởng nứt lở thành nhiá»u mảnh, làm rung cả thạch động như long trá»i lỡ đất.
Nhạc Xương cả mừng, la lớn tiếng nói :
- Vãn bối bằng lòng há»c võ vá»›i tiá»n bối!
Khô Lâu Tẩu cưá»i khàn má»™t tiếng nói :
- Liệu tiểu oa nhi ngươi có chịu khổ được chăng?
Nhạc Xương vỗ ngực nói :
- Vì trả thù cho cha dù có vào rừng đao núi kiếm cũng không từ.
- Vậy thì tiểu oa nhi ngươi hãy xuống đây!
Nhạc Xương giật mình nói :
- Xuống hồ cát chảy ư?
- Không xuống hồ cát chảy, làm thế nào luyện được “Thá»§y Há»a Ký Tế thần côngâ€?
Nhạc Xương đã nhìn ra Khô Lâu Tẩu không phải là má»™t nhân vật tầm thưá»ng, mặc dù xuống hồ cát chảy là nguy hiểm nhưng không có nguy hiểm làm sao thành đại sá»± ư.
Hắn suy nghÄ© đến đây, liá»n lẳng lặng khấn rằng :
- Thưa cha, vì giết Tiếu Diện Âm Ma cho dù hài nhi bị cát chảy đốt chết cũng bằng lòng vậy?
Khấn xong hắn nghiến răng kêu tủm một cái, nhảy vào hồ cát chảy luôn.
Tức thì khí nóng thấm vào thân đau tận xương tủy, hắn đau đến nổi cứ nghiến răng kêu ken két, khí nóng từ trên đầu xông lên hừng hực, nhưng hắn cố chịu đựng chẳng rên rỉ tiếng nào hết.
Khô Lâu Tẩu cưá»i khẩy nói :
- Ta chỠđợi cả mưá»i tám năm chẳng oan uổng chút nào, quả nhiên gân cốt oa nhi này bất phàm hết sức!
Nhạc Xương thở mạnh một cái nói :
- Xin há»i tiá»n bối! Con ngưá»i ngâm trong cát chảy, tay chân khó cá»­ động, chẳng hay luyện võ công bằng cách nào đây?
- Cứ ngâm mình trong đây khoảng tám hoặc mưá»i năm rồi hãy tính sau!
Nhạc Xương cả kinh thất sắc nói :
- Sao mà lâu thế?
- May nhỠgân cốt ngươi phi phàm, bằng không ngâm cả hai mươi năm lão phu cũng chưa dám bảo đảm thành công hay không.
Nhạc Xương nghe nói thế bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi, hắn đành nghiến răng chịu trận.
hết: Hồi 3, xem tiếp: Hồi 4
Tài sản của danangcity

  #4  
Old 06-07-2008, 11:02 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 4

Thá»§y Há»a Ký Tế thần công




Hai tháng thắm thoắt đã trôi qua.
Nhạc Xương luyện tập trong hồ cát chảy đã quen dần, không còn cảm thấy đau đớn như trước kia nữa, lúc hắn đói thì Khô Lâu Tẩu sử dụng nội gia chân lực bắt chim dơi cho hắn ăn và uống máu giải khát, hắn sống cuộc sống bán nguyên thủy.
Một hôm...
Khô Lâu Tẩu buông tiếng cưá»i như Ä‘iên như cuồng.
Trong lòng Nhạc Xương lấy làm kinh ngạc, hắn không nghe thấy tiếng cưá»i như thế gần hai tháng nay rồi.
Dứt tiếng cưá»i, Khô Lâu Tẩu lên tiếng nói :
- Này Xương nhi, con có thể rá»i khá»i hồ cát chảy được rồi.
Nhạc Xương ngạc nhiên há»i :
- Tiá»n bối nói thật đấy chứ?
- Äúng thế!
- Nhưng vãn bối chỉ ở trong hồ cát chảy mới có hai tháng kia mà?
- Phải, chính ta cÅ©ng chẳng hiểu tại sao nhưng quả thật con đã luyện nên Thá»§ Há»a Ký Tế thần công rồi.
- Thế sao?... Há há há!
Nhạc Xương thoạt ngẩn ngưá»i trong giây lát, sau đó buông tiếng cưá»i há há như Ä‘iên như cuồng phi thân nhảy ra khá»i hồ cát chảy, hắn vui mừng đến chảy nước mắt.
- Khà khà khà...
Khô Lâu Tẩu cÅ©ng phát ra tràng cưá»i âm u lạnh lùng, sau đó lão cÅ©ng phi thân nhảy vá»t ra khá»i há»— cát chảy luôn.
Nhạc Xương trông thấy thế bất giác ngẩn ngưá»i ra tại chá»—, vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Khô Lâu Tẩu Ä‘i đứng trong thạch động, hắn vá»™i lên tiếng há»i :
- Thưa bá bá! Chẳng phải lão nhân ngưá»i bảo rằng cả Ä‘á»i không rá»i khá»i hồ cát chảy đó ư?
Khô Lâu Tẩu chẳng thèm đếm xỉa lá»i nói hắn, bá»—ng nhiên gầm hét má»™t tiếng :
- Xương nhi hãy chú ý nào!
Dứt lá»i, lão cúi ngưá»i xuống diá»…n ra má»™t thân pháp quá»· quyệt thần kỳ hết sức.
Má»—i má»™t thức khởi thá»§ chia làm nhiá»u động tác, hai tay bảo há»™ đơn Ä‘iá»n, uốn eo, co chân, vận khí, vung chưởng...
Nhạc Xương bất giác y pháp múa luyện theo cÅ©ng chỉ trong khoảng thá»i gian ăn xong buổi cÆ¡m, hắn đã mang bá»™ thân pháp này luyện được má»™t cách đắc thá»§ như ý.
Khô Lâu Tẩu hấp tấp nói :
- Hãy nhe cho kỹ! Thân pháp ta tên là “Mị Ảnh Si Uyênâ€, còn chưởng pháp kêu là “Lôi Há»a bát thứcâ€.
Lão vừa nói vừa múa hai tay, chân đạp tử ngỠtấn, dằn từng tiếng một nói tiếp :
- Vừa vận khởi ÄÆ¡n Ä‘iá»n, khí cương dương phát sanh ngay, sau đó qua Nhâm Äốc nhị mạch đến thẳng Bách huyệt, vì thế có thể tuỳ tiện sá»­ dụng cương dương chi khí này, đây gá»i là “Thá»§y Há»a Ký Tếâ€. Sau đó chuyển lá»±c vào hai cánh tay, cùng lúc vận dụng tả hữu long hổ chưởng, nếu muốn tấn công tả chưởng hữu chưởng phải dùng hư chiêu, còn định thi triển hữu chưởng thì dùng tả chưởng tấn công hư chiêu, lao vào hướng địch trong tích tắc và chế địch ngay, há há! Äây là thức thứ nhất cá»§a “Lôi Há»a bát thức†tên là “Äoạn Mạng Truy Hồnâ€, hãy phóng chưởng nào.
Nhạc Xương lập tức chiếu nguyên thức phóng ra một chưởng, tức thì kình phong xen lẫn tiếng kêu vù vù như sấm nổ đánh vào vách đá kêu đùng một tiếng, bụi đá bay tung tóe và hiện ra một cái hang sâu ba thước rộng năm thước nhanh như cắt.
Tức thì Nhạc Xương trố mắt nhìn tá»›i trước và ngẩn ngưá»i ra tại chá»— luôn.
Thình lình ngay lúc này...
Hắn sự nghe thấy tiếng rên rỉ âm trầm.
Bất giác giật mình ngoái cổ nhìn ra sau tức thì cả kinh thất sắc, má»›i hay Khô Lâu Tẩu ngã nằm trên đất thở hổn hển, toàn thân lão run lẫy bẫy, gương mặt chỉ còn da bá»c xương trở nên tái mét, không còn chút sắc máu nào hết.
Hắn liá»n phi thân nhảy vào lòng Khô Lâu Tẩu, khóc lóc nói :
- Bá bá! Lão nhân gia ngưá»i bị sao thế?
- Xương nhi! Chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại!
Nhạc Xương hớt hải nói :
- Không! Lão nhân gia ngưá»i không thể chết.
- Äúng ra ta đã chết cách đây mưá»i tám năm vá» trước.
- Rốt cuộc việc gì đã xảy ra vậy?
- Cách đây mưá»i tám năm võ lâm có má»™t trận đại huyết kiếp, lúc đó bá»n nhân vật chánh phái xem bá bá là má»™t tà ma, vì thế chín đại Chưởng môn nhân các phái như Võ Äang, Thiếu Lâm, Hoa SÆ¡n, Côn Lôn, Nga Mi, Không Äá»™ng, Äiểm Thương đã liên hợp hắc, bạch lưỡng đạo cao thá»§ cùng bá bá đại chiến cả ba ngày ba đêm trong má»™t núi thẳm hiếm ngưá»i lui tá»›i...
- Kết quả thế nào?
- Bá bá giết chết hàng trăm cao thá»§, cuối cùng độc đấu chẳng lại quần địch, bị chín đại Chưởng môn nhân mạnh ai nấy thi triển tuyệt há»c Ä‘iểm vào ba mươi sáu huyệt cá»§a bá bá, sau đó lại sợ ta không chết, và mang ta đến đây ném xuống hồ cát chảy.
Nhạc Xương nghiến răng nói :
- Quả thật hỠcũng tàn nhẫn cay độc quá thế, nhưng tại sao bá bá lại chẳng chết và sống đến ngày hôm nay?
- Xương nhi! Äây cÅ©ng là tạo hóa đùa nghịch con ngưá»i, ý trá»i đã xếp đặt như thế, lúc đó ta cho rằng ắt chết không sai, chẳng ngá» sức nóng cá»§a cát chảy lại khắc chế được cÆ¡n rét cá»§a âm há»a, vì thế ta lại luyện nên “Thá»§y Há»a Ký Tế thần côngâ€, do bởi nguyên nhân nóng lòng muốn báo thù gấp và vận công quá vá»™i mặc dù giải được Âm huyệt, song chất độc khí lạnh đã xâm vào trong xương tá»§y.
- Cho nên bá bá không thể rá»i khá»i hồ cát chảy chứ gì?
- Chỉ cần rá»i khá»i hồ cát chảy má»™t tiếng đồng hồ thì khí lạnh sẽ bá»™c phát, máu đông đặc lại mà chết.
- Bá bá...
- Tiếc rằng ta chưa thể mang toàn bá»™ “Lôi Há»a bát thức†truyá»n lại cho ngươi.
- Bá bá...
Kêu ộc ộc vài cái!
Khô Lâu Tẩu há má»m phun ra ba cục máu đặc màu tím, thân thể bắt đầu run rẩy, âm thanh nhá» dần.
Nhạc Xương không chịu được đã buông tiếng khóc òa lên, đồng thá»i nắm chật hai tay Khô Lâu Tẩu, hai tay lão lạnh như băng tuyết.
Khô Lâu Tẩu thở hổn hển nói tiếp :
- Xương nhi! Thá»i gian chẳng còn bao nhiêu nữa, bá bá có việc nhá» con.
Nhạc Xương nói giá»ng uất nghẹn :
- Bá bá chịu Ä‘au đớn cả mưá»i tám năm trá»i, đồng thá»i đã xã thân truyá»n võ công cho con, dù Xương nhi có tệ như thế nào Ä‘i nữa cÅ©ng sẵn sàng bằng lòng vì bá bá vào rừng Ä‘ao núi kiếm không sai!
- Há há há!
Khô Lâu Tẩu cất tiếng cưá»i như Ä‘iên như cuồng má»™t hÆ¡i dài, bá»—ng nghiêm sắc mặt lại nói :
- Äiá»u thứ nhất, giết phứt chín đại chương môn nhân.
Nhạc Xương chẳng biết lão Ä‘ang hồi quan phản chiếu không còn sống được bao lâu nữa, tưởng rằng lão khá»e lại, cả mừng nói :
- Xương nhi bằng lòng! Nhưng bá bá không chết đâu?
Khô Lâu Tẩu lắc đầu, thở dài nói :
- Äiá»u thứ hai, ngươi hãy tìm kiếm má»™t nữ nhân...
- Nữ nhân nào?
- Y có mái tóc sắc đỠóng ánh, mái tóc thật quyến rũ... y... y tên là Hồng Phát Tiên Cơ Vệ Hằng Nga...
- Tìm đối phương để làm gì?
- Hãy cắt lấy mái tóc xinh đẹp trên đầu y chôn chung với thi hài ta.
Nhạc Xương ấp úng nói :
- Nếu ý... y không bằng lòng thì sao?
- Thế thì mang cả chiếc đầu của y đến đây!
- Thưa bá bá! Hai ngưá»i ắt phải có mối ân oán khó giải gì đây?
- Há há! Chuyện này kể ra còn dài dòng lắm, bây giỠkhông đủ thì giỠkể cho ngươi nghe, trong túi áo ta... ngươi hãy mang đi luôn.
Vài tiếng cưá»i thảm thiết đã kết thúc sinh mạng cá»§a nhất đại kỳ nhân Khô Lâu Tẩu.
Nhạc Xương và Khô Lâu Tẩu sống chung được hai tháng đã nảy sinh tình cảm thân thiện, mặc dù có lúc Khô Lâu Tẩu tỠra hà khắc, nhưng trái tim lão vẫn tốt và từ ái.
(thiếu 1 đoạn, trang 111, 112)
Nhưng khi hắn suy nghÄ© kỹ lại, giết ngưá»i không thể bảo rằng là vô tá»™i.
Nhất là giết chín đại Chưởng môn nhân. Giữa mình và hỠchẳng có thù oán gì hết, như vậy chẳng phải miễn cưỡng lắm sao?
Bây giá» hắn có chút hối hận, mình không nên hứa vá»›i Khô Lâu Tẩu vá» Ä‘iá»u này.
Thế nhưng chẳng lẽ hắn lại có thể từ chối ân nhân Ä‘iá»u này thật sao?
Hồ Lô bảo đã hiện ra trước mắt, hắn tạm thá»i gạt bá» má»i tạp niệm, hắn cần tra thám Hồ Lô bảo để giải cứu Tiểu Linh, vì hắn cho rằng Tiểu Linh đã bị hỠđưa vỠđó.
Bấy giá» Nhạc Xương cậy mình có võ công tuyệt đỉnh, cho nên chẳng xem Tiếu Diện Âm Ma và chín đại Chưởng môn nhân vào đâu hết, huống chi đây là má»™t Hồ Lô bảo cá»n con?
Hắn cÅ©ng chẳng đợi trá»i tối, lập tức thi triển “Mị Ảnh Si Uyên†thân pháp lục soát khắp má»i nÆ¡i trong Bảo nhanh như má»™t hồn ma bóng quá»·.
Không phát hiện Tiểu Linh!
Cả Bảo chủ Và tiểu tử tên là A Tiêu cũng biến đi đâu mất.
Thế rồi hắn tùy tiện bắt má»™t trang Ä‘inh há»i :
- Bảo chủ các ngươi đâu rồi?
Trang đinh nỠgiật mình la hét nói :
- Chao ôi! Có ma...
Nhạc Xương giận đến siết mạnh hai tay một cái, trang đinh nỠkêu ư một tiếng đau đến ngất xỉu ra đất luôn.
Hắn bất kể trang đinh nỠchết sống ra sao hết, lập tức phi thân bắt một đại hán khác.
Äại hán ná» há»›t hải nói :
- Ngươi là ngưá»i hay là ma ư?
Nhạc Xương má»›i vỡ lẽ mình ngâm trong hồ cát chảy hai tháng trá»i nên mình mẩy đã trở nên khó xem.
Thế rồi hắn nói giá»ng ôn tồn :
- Ta há»i Bảo chá»§ các ngươi Ä‘i đâu rồi?
Äại hán ná» lấy hết can đảm, song giá»ng nói vẫn run run :
- Bảo chủ đi dự võ lâm đại hội.
- Võ lâm đại hội hợp tại đâu?
- Nghe nói tổ chức tại Trưá»ng An do Chưởng môn nhân phái Võ Äang làm chá»§ trì, mục đích là để đối phó Tiếu Diện Âm Ma!
- á»’! Tiếu Diện Âm Ma cÅ©ng đến Trưá»ng An sao?
Äại hán lắc đầu nói :
- Vậy thì chẳng biết rồi.
Nhạc Xương kêu hừ má»™t tiếng há»i tiếp :
- Thế còn vị Tiểu Linh cô nương đâu?
- Có phải ngươi muốn há»i cháu gái cá»§a lão nhân lưng gù ư?
Nhạc Xương gật đầu nói :
- Äúng thế! Nàng đâu rồi?
- Có má»™t hậu sanh tiểu tá»­ cứu nàng Ä‘i khá»i.
- Ngươi nói thật đấy chứ?
- Kẻ nằm không dám nói dối!
Nhạc Xương do dá»± giây lát, hắn biết rằng hậu sanh tiểu tá»­ mà gã đại hán nói chính là muốn nói mình đây, căn cứ Ä‘iá»u này có thể suy Ä‘oán rằng Tiểu Linh ắt đã bị quái khách bịt mặt ám hại mình đã bắt cóc Ä‘i mất.
Hắn thấy rằng không còn Ä‘iá»u gì để há»i nữa, lập tức buông tay, quay ngưá»i phi thân rá»i khá»i Hồ Lô bảo luôn.
Bây giỠkhông biết tung tích Tiểu Linh ở đâu, đành phải tìm Tiếu Diện Am Ma trả thù trước.
Má»™t hôm, Nhạc Xương đến Trưá»ng An.
Mặc dù hắn hành tẩu giang hồ được vài tháng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đặt chân vào chốn náo nhiệt.
Nhạc Xương dạo trong phố vài vòng, thấy sắc trá»i tối dần, bèn nghÄ© bụng :
- Hãy tìm một khách điếm nghỉ ngơi có việc chi ngày mai tiếp tục thám thính cũng chưa muộn.
Thế rối hắn Ä‘i liá»n ba khách Ä‘iếm nhưng há» Ä‘á»u bảo rằng hết phòng, kế đó lại tìm tá»›i má»™t khách sạn Cao Thăng nhưng cÅ©ng không còn chá»— trống.
Hắn ngẩn ngưá»i trong giây lát, định cất bước Ä‘i tiếp, bá»—ng có má»™t đại hài tá»­ trạc mưá»i bốn mưá»i lăm tuổi Ä‘i tá»›i, chỉ tay vào mặt Ä‘iếm tiểu nhị mắng chá»­i inh á»i :
- Äồ chó má! Có mắt không có tròng, ngươi dám khinh thưá»ng ngưá»i ta không có tiá»n chăng?
Äại hài tá»­ này có đôi lông mày đậm, mắt tròn, mÅ©i lân, miệng to, hai lá»— tai cánh quạt, trên đỉnh đầu có kết ba cái bím con.
Y lay động cây quạt xếp trong tay má»™t cái lại lên tiếng mắng Ä‘iếm tiểu nhị Ä‘ang đứng ngẩn ngưá»i :
- Mở Ä‘iếm tiếp khách cần lanh lẹ. Hứ! Tiểu tá»­ ngươi dùng cặp mắt chó xem ngưá»i, tốt hÆ¡n hết nên cuốn gói nghỉ việc cho rồi.
Äiếm tiểu nhị thoạt trông thấy đại hài tá»­ ăn mặc hoa lệ, tức thì mặt lá»™ vẻ cưá»i, nói :
- Thiếu gia chớ nóng giặn, có việc chi hãy thong thả thương lượng.
- Thương lượng con khỉ! Hắn cần phòng nghỉ ngơi, ta cũng cần phòng nghỉ.
hết: Hồi 4, xem tiếp: Hồi 5
Tài sản của danangcity

  #5  
Old 06-07-2008, 11:06 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 5

Cá»­u U Äế Quân miếu



Thế rồi Nhạc Xương theo sau hắc tiểu tử bước vào khách điếm, khi hắn đi qua trước mặt điếm tiểu nhị, bất giác trợn ngược hai mắt nhìn gã và lạnh lùng kêu hừ một tiếng.
Không ngỠtiếng kêu hừ này chấn động đến tiểu nhị phải lùi ra sau hai bước và bịt tai chẳng kịp.
Nhưng hắc tiểu tử lại mừng thầm :
- Quả nhiên mình đoán không sai chút nào, chỉ cắn tiếng kêu hừ này, bảo đảm phụ thân cũng phải luyện tập cả ba năm...
Tiểu nhị dẫn hai ngưá»i vào tá»›i má»™t sương viện, phía trước má»™t gian sáng hai gian tối, chánh sảnh trưng bày rất tao nhã, gồm có bàn ghế kệ tá»§ không thiếu thứ gì cả.
Hắc Tiểu Tử chưa ngồi xuống đã la lớn tiếng nói :
- Này tiểu nhị! Hãy dá»n cho ta má»™t bàn thịt thượng hạng, ta phải đãi đại ca ta má»™t buổi ngon lành.
Nói xong, y thò tay vào túi áo móc một viên kim châu to bằng mắt rồng ra, đặt vào tay tiểu nhị.
Tiểu nhị ngẩn ngưá»i ra giây lát nói :
- Hạt châu nây ít nhất cÅ©ng phải trị giá mưá»i lạng bạc?
Hắc Tiểu Tử nhịp quạt xếp lên bàn kêu bốp một cái, nói :
- Hãy đến Kim châu điếm đổi thành vàng bạc, còn dư bao nhiêu xem như tiểu tử ngươi trúng số.
Tiểu nhị nghe nói thế vá»™i cúi Ä‘á»u cảm tạ lia lịa, sau đó quay ngưá»i chạy vá» hướng nhà bếp ngày.
Nhạc Xương trông thấy Hắc Tiểu Tử đầy nghĩa khí, bất giác nhủ thầm :
- Mình lẻ loi má»™t mình, kết được má»™t vị huynh đệ như thế cÅ©ng là đại lạc sá»± Ä‘á»i ngưá»i.
Hắn chưa kịp lên tiếng, thì Hắc Tiểu Tử lại lẩm bẩm nói :
- Thá»i buổi này Ä‘i đưá»ng phải cẩn thận, nên biết rằng Ä‘ao kiếm trước mắt thì dá»… tránh né, mÅ©i tên bắn lén thì khó đỠphòng vô cùng, ví dụ nói rằng ta có má»™t túi kim châu, ắt có ngưá»i theo dõi mưu cầu không sai!
Nó xong, y thò tay vào ngực áo lấy một món đồ ra và đặt trên bàn, thì ra là một túi vải màu vàng.
Nhạc Xương trố mắt nhìn kỹ, giật mình nhủ thầm :
- Há»ng rồi! Äây không phải là túi kim châu cá»§a ta đó ư?
Hắn giật mình sỠtay vào túi áo, mới hay túi kim châu nỠbiến đi mất, hớt hải giơ tay chộp tới ngay.
Hình như Hắc Tiểu Tử nỠđã đỠphòng đến chiêu này, lập tức lên tiếng nói :
- Ta đùa với ngươi đấy thôi, bằng không, đánh cắp hồ bao làm gì có chuyện lộ tang vật, hí hí... trả lại ngươi đấy.
Nhạc Xương thẹn đỠcả mặt chẳng tiện nhận lại ngập ngừng nói :
- Này huynh đệ!... Nếu ngươi thích ta biếu cho ngươi đấy.
Hắc Tiểu Tá»­ cưá»i hi hí má»™t tiếng, lắc đầu nói :
- Ai mà thèm thứ này, ngoài phố có hàng tỷ...
- Ngươi đánh cắp ư?
- Nói đánh cắp thì khó nghe lắm, chỉ thừa lúc ngưá»i ta không chú ý, tiện tay mang Ä‘i thế thôi.
Nhạc Xương cưá»i miá»…n cưỡng má»™t tiếng, hắn biết rằng y ắt là hậu nhân cá»§a bậc tiá»n bối hiệp đạo, nên không tiện há»i tá»›i nữa.
Bấy giá» Ä‘iếm tiểu nhị dá»n thức ăn rượu thịt ra, sau khi hai ngưá»i uống cạn ba ly rồi nói chuyện tiếp.
Thế rồi Nhạc Xương mới biết Hắc hài tử này có cái tên quái gỡ, kêu là Bảo Bối.
Y bảo rằng y đến Trưá»ng An dá»± võ lâm đại há»™i, đồng thá»i hiểu vá» các môn phái giang hồ rất tưá»ng tận.
Nhạc Xương lên tiếng há»i :
- Võ lâm đại hội sẽ cử hành tại đâu vậy?
Bảo Bối trả lá»i :
- Tại Cá»­u U Äế Quân miếu!
Nhạc Xương ngạc nhiên nhủ thầm :
- Mình bị quái khách bịt mặt đánh lén tại Hồ Lô bảo ngoại, chẳng phải trên tấm lụa Hồng Thần đồ có má»™t ấn ký Cá»­u U Äế Quân đó ư?
Chẳng lẽ hai sự kiện này có can hệ với nhau?
Hắn suy nghĩ đến đây buột miệng nói tiếp :
- Cá»­u U Äế Quân là là ngưá»i hay là thần vậy?
Bảo Bối mỉm cưá»i nói :
- Vì ngài mà xây cất ngôi miếu nên bảo ngài là thần, còn vân long lượn mình trên không chẳng thấy đầu Ä‘uôi nên gá»i là ngưá»i.
Nhạc Xương ngạc nhiên nói :
- Äây chẳng phải là thần thoại đó ư?
- Há há!
Bảo Bối cưá»i há há má»™t hÆ¡i dài nói :
- Chuyện này kể ra còn dài dòng lắm, có má»™t năm chín đại Chưởng môn nhân tụ há»™i tại Hoa SÆ¡n, bá»—ng có vị khách xa lạ, lưng thắt ngá»c Ä‘ai, mình mặc xà bào, đầu đội mÅ© tÆ¡, hai tay bưng thẻ ngá»c đến viếng.
- Äối phương là Cá»­u U Äế Quân ư?
- Nếu đúng là ngài, thì chẳng gá»i là Vân Long Tại thiên làm gì, đối phương tá»± xưng là toạ hạ cá»­u Cá»­u U Äế Quân, nhận chức Tả Thừa Tướng.
- Ồ! Kỳ nhân, kỳ sự!
- Thiên hạ rộng lớn có biết bao sự kỳ lạ. Này Xương ca! Ngươi ít thấy thế thôi.
Dứt lá»i y nâng ly há»›p má»™t há»›p rượu sau đó lại nói tiếp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên chín đại Chưởng môn nhân đã há»i y đến Hoa SÆ¡n để làm gì, y bèn nói rằng: “Tệ chá»§ thượng sanh trưởng tại Trưá»ng An, vì bảo há»™ hương thổ cấm ngưá»i võ lâm đến đây sanh sá»±, bằng không chá»§ thượng tuyệt không tha thứ.â€
- A!
Nhạc Xương buột miệng nói :
- Äây chẳng khác gì buông lá»i Ä‘e dá»a, chẳng lẽ chín đại Chưởng môn nhân lại vâng lệnh sao?
- Vậy thì ta cÅ©ng phảng rõ lắm, thế nhưng tại Trưá»ng An nam thành ngoại đã xây cất má»™t ngôi Cá»­u U Äế Quân miếu, đồng thá»i chín đại Chưởng môn nhân sẽ liên doanh chiếu cáo các bang các phái bất luận ngưá»i nào phải xem Cá»­u U Äế Quân miếu như là thánh miếu, hÆ¡n nữa không được ẩu đả tranh chấp tại Trưá»ng An.
Nhạc Xương nghe kể đến đây bất giác động lòng nói :
- Bảo đệ! Ngươi có nghe nói Tiếu Diện Âm Ma bao giỠchăng?
- Hắc hắc...
Bảo Bối nghe hắn há»i thế bất giác cưá»i khàn má»™t tiếng nói :
- Chính gã đã sát hại thúc thúc ta.
- Lệnh thúc cÅ©ng cưá»i thê thảm rồi má»›i chết ư?
- Gia thúc chết như thế đấy. Bảo Bối nói tới đây bất giác kêu ủa một tiếng, mặt lộ vẻ ngạc nhiên nói :
- Có thật ngươi không biết gì vỠviệc cách đây một tháng Tiếu Diện Âm Ma chăng?
Nhạc Xương khẽ lắc đầu một cái.
Bảo Bối chớp nháy đôi mắt một cái nói tiếp :
- Cách đây ba tháng trước, ma đầu ná» dùng Tiếu Ma Lệnh làm lệnh phù cưỡng ép ngưá»i nuốt thuốc độc, sau đó khiến ngưá»i ta mất hết thần trí, cưá»i Ä‘iên cuồng cả ngày, dỡ sống dỡ chết, Nhạc Xương ca đã nghe nói Ä‘iá»u này rồi chứ?
Nhạc Xương khẽ gật đầu một cái.
Bảo Bối vỗ vào bàn kêu cái bốp nói :
- Cách đây má»™t tháng, số ngưá»i từng nuốt thuốc độc ná» bá»—ng nhiên biến mất!
- Thế sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên trong số đó có cả thúc thúc ta!
- Có lẽ ma đầu nỠdẫn đắt hỠđến nơi khác thì phải.
- Có lẽ là như thế nhưng Bảo Bối này thì cho rằng Tiếu Diện Âm Ma ắt có mưu đồ gì đây.
- Há há há!
- Tại sao Xương ca lại cưá»i như vậy?
Nhạc Xương buồn bã nói :
- Vậy thì chuyến Ä‘i đến Trưá»ng An cá»§a tiểu huynh oan uổng rồi.
Bảo Bối chớp nháy đôi mắt một cái, nói :
- Xương ca nói thế có nghĩa là sao?
- Mục đích tiểu huynh đến Trưá»ng An là để trả giết Tiếu Diện Âm Ma trả thù cho cha! Thế nhưng căn cứ Ä‘iá»u Bảo đệ vừa nói, Cá»­u U Äế Quân nỠđã xây miếu, Trưá»ng An đã có Ä‘iá»u ước cấm ngưá»i võ lâm sanh sá»± ẩu đả vậy thì Tiếu Diện Âm Ma ắt phải kiêng kị và không đến Trưá»ng An, thế thì việc thiên lý tầm thù cá»§a tiểu huynh há chẳng tan vỡ đó ư?
- Xương huynh nói phải, còn má»™t việc ta quên đỠcập. Chẳng những lập Cá»­u U Äế Quân miếu, hÆ¡n nữa còn phái bốn vị tướng quân đến canh miếu, ta tin rằng Tiếu Diện Âm Ma càng không dám đến.
- Nhưng tiểu huynh vẫn mong rằng lá»i đồn đại này không đúng sá»± thật.
- Ta cÅ©ng trông như thế, mặc dù Tiếu Diện Âm Ma lợi hại thật, nhưng đệ tin chắc rằng gã không chịu nổi ba quyá»n cá»§a ta đâu.
Nhạc Xương kêu ồ một tiếng nói :
- Bảo đệ! Ngươi chá»› xem thưá»ng Tiếu Diện Âm Ma quá thế.
Bảo Bối vỗ ngực nhủ thầm :
- Dù gì Tiếu Diện Âm Ma cÅ©ng chẳng đến Trưá»ng An, nên cứ thổi phồng má»™t phen cÅ©ng chẳng có chi!
Y suy nghĩ đến đây bèn lên tiếng nói khoác :
- Xương ca chẳng tin ư? Khi võ lâm đại há»™i ngày mưá»i lăm tháng năm vừa qua, đệ sẽ dẫn ngưá»i Ä‘i tìm ma đầu ná», nếu chẳng lấy chiếc đầu gã xuống để làm quả bóng thế chẳng làm ngưá»i.
- Hứ!
Bỗng có một tiếng tằng hắng lạnh lùng từ bên ngoài vang tới.
- Ai đó?
Cả hai ngưá»i song song thất kinh kêu lên má»™t tiếng.
Bóng đen bóng trắng thấp thoáng một cái, tức thì trên bàn hiện ra một lá cỠđen và một cái hộp xương.
Thì ra đây là Tiếu Ma lệnh kỳ.
Trong hộp có hai viên thuốc màu đen, đúng là độc dược nuốt vào sẽ nổi cơn điên đã đồn đại bấy lâu.
Tiếu Diện Âm Ma đã xuất hiện thật rồi.
Nhạc Xương phi thân nhảy vá»t qua cá»­a sổ lao ra sân viện, hắn đảo mắt quan sát xung quanh má»™t vòng, chỉ thấy ánh trăng soi sáng, sân viện im phăng phắc chẳng có bóng ngưá»i cá»n con nào hết.
Nhạc Xương trÆ¡ mắt nhìn giây lát, sau đó đành quay ngưá»i chạy trở vào đại sảnh má»›i thấy Bảo Bối trốn dưới chân bàn, toàn thân run rẩy, miệng mấp máy kêu “mẹ Æ¡i†mãi.
Nhạc Xương đỡ Bảo Bối đứng dậy nói :
- Tiếu Diện Âm Ma đã chạy mất rồi.
Bảo Bối thẹn đỠmật ấp úng nói :
- Xương ca ca! Gã ma đầu nỠđi mất rồi sao?
Bấy giỠtừ xa xa vang tới ba tiếng kẻng canh ba.
Bảo Bối không dám xưng anh hùng nữa, cứ bám sát Nhạc Xương mãi...
Trong lòng Nhạc Xương cứ suy nghÄ© lung tung, hắn biết rằng ma đầu này quyết không bá» Ä‘i đâu xa, căn cứ vào lá»i đồn đại giang hồ, Tiếu Diện Âm Ma giết ngưá»i không quá canh tư, gã ắt phải quay trở lại cho mà coi.
Hắn đã lâm vào giai Ä‘oạn má»™t mất má»™t còn, dù sao Ä‘i nữa giữa mình và ma đầu nỠắt phải có ngưá»i bị há»§y diệt, chẳng biết nhất chưởng thần công do Khô Lâu Tẩu truyá»n thụ có khả năng đối phó Tiếu Diện Âm Ma hay chăng?
Hắn bắt đầu hoài nghi bản lãnh của mình.
Hắn đưa mắt nhìn Bảo Bối đã ngủ thật say, lắc đầu nhủ thầm :
- Dù sao Bảo đệ vẫn là một hài từ, y đã ngủ say thật rồi ư?
Má»™t cÆ¡n gió lạnh hắt vào ngưá»i hắn lạnh đến toát mồ hôi.
Xa xa trống điểm canh tư, Nhạc Xương nhủ thầm :
- Trá»i sắp sáng tá»›i nÆ¡i có lẽ đêm nay bình yên vô sá»±.
Thình lình ngay lúc này...
Có một âm thanh lạnh lùng từ nơi xa xa vang tới :
- Nhạc... Xương...
Hai âm thanh này dài lê thê, rùng rợn ghê gớm âm trầm có lực...
Hắn lại liên tưởng lúc phụ thân còn sống từng đỠcập rằng, như trưá»ng hợp Yến SÆ¡n Tẩu bá» xác tại hoang sÆ¡n đã có ngưá»i nghe thấy má»™t âm thanh gá»i tên lão nhân vậy đấy.
Äây là cảnh hiệu cá»§a Tiếu Diện Âm Ma ư?
Tiếu Diện Âm Ma đã quay trở lại?
Hắn thoạt vừa suy nghĩ đến đây, ngoài cửa sổ bỗng hiện ra một gương mặt.
Äó là gương mặt rùng rợn lá»™ vẻ cưá»i hung dữ.
Thình lình gương mặt nỠlại biến mất.
Äúng là gương mật rùng rợn đáng sợ mà Nhạc Xương đã nghe nói trong truyá»n thuyết.
Trắng thê thảm không có chút tình cảm gì hết, đồng thá»i lãnh đạm khắc nghiệt còn vẻ cưá»i hung tợn nữa.
Nhạc Xương bất giác lạnh toát một thôi, đến đây hắn mới sực nghĩ ra nên đuổi theo.
Thế thì Nhạc Xương đảo mình bay vá»t qua cá»­a sổ, hắn đã trông thấy má»™t chấm Ä‘en lá» má» vượt trên nóc nhà lướt vế hướng tây nhanh như luồng gió thoảng!
Nhạc Xương lập tức cúi ngưá»i xuống nhún hai gót má»™t cái diá»…n ra thức Mị Ảnh Si Uyên ngay.
Nhạc Xương chẳng dại gì bỠlơ cơ hội này.
Thế nhưng thân pháp cá»§a Tiếu Diện Âm Ma cÅ©ng chẳng tầm thưá»ng.
Tiếu Diện Âm Ma sá»±c phát hiện có ngưá»i theo Ä‘uổi sau lưng rất thần tốc, gã liá»n đảo mình thấp thoáng vài cái tức thì biến mất trên nóc nhà luôn.
Nhạc Xương bất giác dừng bước lại, đảo mắt quan sát xung quanh một vòng, chẳng phát hiện gì hết, hắn buồn bã thở dài một tiếng nghĩ bụng :
- Chẳng lẽ ma đầu này biết thuật ẩn thân sao?
Hắn thấy hướng đông má» mỠánh sáng, không dám ở lại lâu, liá»n âm thầm ghi nhá»› mái nhà khả nghi này, sau đó chạy trở vá» khách Ä‘iếm.
Khi trá»i sáng, Nhạc Xương má»›i mang tình hình thuật lại cho Bảo Bối nghe má»™t phen, vì muốn làm cho y yên tâm hÆ¡n, nên hắn đã thêu dệt thêm nói :
- Ta đã đuổi kịp Tiếu Diện Âm Ma!
Bảo Bối tỠvẻ kinh ngạc nói :
- Xương ca đã đuổi kịp gã thật sao?
- Hơn nữa ta lại thưởng cho gã một chưởng?
- Tiếu Diện Âm Ma không hoàn thủ ư?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên gã cÅ©ng trả lại cho ta má»™t chưởng!
Bảo Bối ngập ngừng há»i :
- Ngươi ngươi không thỠthương chứ?
Nhạc Xương kêu hừ một tiếng nói :
- Hắc hắc! Ma đầu ná» bị ta đánh văng xuống chân tưá»ng, nhưng gã luống cuống nhào lá»™n vài cái co giò hoảng hốt chạy mất dạng.
- Chao ôi!
Bảo Bối chá»›p nháy đôi mắt ha lịa, bá»—ng nhiên kêu bạch má»™t cái cúi ngưá»i quỳ xuống dưới đất nói :
- Thế là tài ba hết sức, ta phải bái sư vậy?
Nhạc Xương hấp tập đỡ y lên, gượng cưá»i nói :
- Chính ta cũng chưa bái sư! Hơn nữa cũng bất quá hơn ngươi chỉ vài tuổi thế thôi!
Bảo Bối cau mày nói :
- Vậy thì kết làm huynh đệ cũng được!
Nhạc Xương khẽ gật đầu má»™t cái, quả thật hắn rất có hảo cảm vá»›i Bảo Bối ngây thÆ¡ này, thế rồi cả hai ngưá»i đấu mặt vá»›i nhau cùng khấu đầu lia ha lịa.
Bảo Bối tinh thần phấn chấn nói :
- Tiểu đệ xin kính cáo với đại ca!
Nhạc Xương mỉm cưá»i nói :
- Ngươi cứ việc nói.
- Tiếu Diện Âm Ma bại trận khốn đốn bỠchạy, tất nhiên gã không dám gặp ngươi nữa, vậy thì đại ca biết trả thù bằng cách nào đây?
Nhạc Xương kêu ồ một tiếng gật đầu nói :
- Äúng thế! Biết làm sao bây giá»?
- Tiểu đệ sẽ tạo má»™t cá» hiệu, trên cá» hiệu đỠnăm chữ “Giết Tiếu Diện Âm Maâ€, ta tin rằng trong lúc Tiếu Diện Âm Ma Ä‘ang khét tiếng, cho dù gã sợ hãi đại ca đến đâu Ä‘i nữa, cÅ©ng ắt bảo con rùa ná» thò đầu ra cho mà coi.
Nhạc Xương vỗ tay la lớn tiếng nói :
- Có lý! Có lý đấy!
- Thế nhưng đại ca cÅ©ng phải ăn mặc nghiêm chỉnh lại. Xem kìa! Quả thật chẳng khác gì là gia gia cá»§a bá»n ăn mày.
Nhạc Xương bật cưá»i nói :
- Huynh đệ cứ lo Ä‘iá»u này cho ta Ä‘i.
Bảo Bối nhăn mặt làm một trò hỠnói :
- Ngưá»i ta thưá»ng nói: “Có tiá»n mua tiên cÅ©ng đượcâ€, để tiểu đệ lo cho!
Nói xong, vá»— tay vào bàn kêu cái bốp gá»i to má»™t tiếng :
- Này tiểu nhịt Mau vào đây thiếu gia bảo nào.
Äiếm tiểu nhị đã thỠích, nên thoạt vừa nghe thấy tiếng gá»i, lập tức hấp tấp chạy vào phòng, thưa rằng :
- Nhị vị thiếu gia có việc chi cứ sai bảo.
Bảo Bối trợn to đôi mắt nói :
- Hãy nghe cho kỹ nào! Äun cho má»™t thùng nước tắm, tìm cho ta hai thợ may xuất sắc và dẫn cả ông chá»§ vải Ä‘iếm vào đây. á»’! Còn nữa, kêu thêm má»™t thợ há»›t tóc cho ta... bao nhiêu đó đủ rồi.
Äiếm tiểu nhị trước thì tá» vẻ ngạc nhiên, sau đó đảo mắt nhìn vá» hướng Nhạc Xương, tức thì vỡ lẽ, y vá»™i cúi vái chào kêu vâng má»™t tiếng quay ngưá»i chạy ra phố ngay.
Chẳng mấy chốc, điếm tiểu nhị đã mang thợ hớt tóc, thợ may và ông chủ tiệm vải tới.
Thế rồi Nhạc Xương hớt tóc, tắm rửa, may áo mới và chuẩn bị cỠhiệu.
Xong xuôi các việc đã hết giá» ngá».
CÆ¡m nước xong, Bảo Bối lập tức động bút đỠbốn chữ “Tiếu Diện Âm Ma†thật to trong cá» hiệu, sau đó lại viết thêm mưá»i hai chữ “Sát†bằng má»±c đỠở xung quanh cá» hiệu.
Bảo Bối cưá»i đắc ý nói :
- Äại ca! Bây giá» chúng ta Ä‘i ngay.
- Äi đâu?
- Mang tiếng là đi dạo phố, thực ra đi tìm kiếm Tiếu Diện Âm Ma a! Há há há...
Bảo Bối nói xong tay xách cá» hiệu ngang nhiên bước ra khá»i cá»­a Ä‘iếm.
Nhạc Xương muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa, hắn luống cuống nhủ thầm :
- Biết làm sao đây? Y mang lá cỠhiệu đỠchữ giết Tiếu Diện Âm Ma ngang nhiên ra ngoài, chẳng may ma đầu nỠxuất hiện...
Hắn sực nghĩ lại :
- Ta đến Trưá»ng An chính là để tìm ma đầu nỠđòi nợ máu, chẳng lẽ lại đụng chuyện sợ hãi rồi ư?
Hắn suy nghĩ đến đây, bất giác kêu thầm nói :
- Hổ thẹn thật!
Vừa ra khá»i cá»­a Ä‘iếm Ä‘i trong phố, Nhạc Xương lại hối hận...
Thá»­ nghÄ© kỹ lại xem, hai thiếu niên má»™t anh tuấn, má»™t xấu xí, kẻ xấu thì ba tóc bím, mặt mày Ä‘en thui, khiến ngưá»i trông thấy phải phát má»­a, còn ngưá»i ná» thì mặt mày tuấn tú thanh nhã chẳng khác gì vị tiên trong cõi trá»i?
Thế mà hai ngưá»i lại sánh vai Ä‘i chung, hÆ¡n nữa trong cá» hiệu viết toàn những chữ sát sát sát...
Ngưá»i thế tục chẳng hiểu biết, cứ cho rằng bá»n này là ngưá»i chÆ¡i ảo thuật kiếm sống qua ngày.
Nhưng Trưá»ng An là chốn cá»p nằm, rồng ẩn, hÆ¡n nữa gặp lúc võ lâm đại há»™i, trăm năm hiếm thấy thế thì trong đám đông ngưá»i làm gì mà chẳng có ngưá»i võ lâm xuất hiện?
Thế rồi tin tức truyá»n Ä‘i khắp nÆ¡i, tức thì chấn động cả thành Trưá»ng An.
Äồng thá»i khiến cả vị Chưởng môn nhân Võ ÄÆ°Æ¡ng chá»§ trì võ lâm đại há»™i đã cấp bách chiêu tập đồ chúng, lập kế sách ứng phó.
Y chẳng tin hai tiểu oa nhi cá»n con này lại có lá gan như thế.
Y cho rằng bá»n Nhạc Xương nếu chẳng phải là ngưá»i Ä‘iên, thì tất nhiên có câu kết gì vá»›i Tiếu Diện Âm Ma.
Äây là quá»· kế, là má»™t gian kế độc ác nhầm mục đích phá hoại võ lâm đại há»™i.
hết: Hồi 5, xem tiếp: Hồi 6
Tài sản của danangcity

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
hong than huyet an, ìîñêâå, ôàêòû



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™