11-07-2008, 08:24 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			
			
				
				Guest
				
				
			 
			  
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					
                    Thá»i gian online: 0 giây
                
					
 
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 36  
Thâm Sơn Tuyết Dạ  
 
 
(phần hạ)  
 
Nguồn: Tàng thư viện  
 
Hiệu Ä‘Ãnh: PHAMQB 
 
 
 
 
 
Tiếng chân ngựa cũng từ từ lãng xa đi, cuối cùng rồi cũng biến mất trong đám rừng thâm sâu.  
 
Diệp Anh Hào cùng Lý Nhân ChÃch Cân Thiết Má»™c Chân cùng tuá»™t xuống thân cây, theo sau dấu chân ngá»±a mà xuống núi. Trá»i dần dần tối Ä‘i, hai trẻ tay nắm tay mò trong đêm mà chạy, má»™t bên chạy, Diệp Anh Hào dưá»ng như bên đợi cái gì đó.  
 
“Lá»™c cá»™c!†Tiếng vó ngá»±a truyá»n lại, Diệp Anh Hào bổng vui ra mặt. Thì ra sau khi Diệp Anh Hào và Lý Nhân ChÃch Cân Thiết Má»™c Chân rá»i ngá»±a, hồng mã cứ theo bên sưá»n núi chạy ra. Bẫm sinh cá»§a loài động váºt có mà loài ngưá»i không thể so sánh được, theo lối quen thuần tá»± nhiên cá»§a chúng cÅ©ng giống như đối vá»›i nhân loại quen Ä‘i lối vá» quê hương xứ sở mình váºy. Hồng mã không còn phụ tải nữa, lại không thể từ giữa rừng tiến ra, chỉ chuyên kiếm con đưá»ng gồ ghá» nguy hiểm mà Ä‘i.  
 
Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân cùng Hợp Sát Lặc trong lòng cứ muốn bắt cho được Diệp Anh Hào và Lý Nhân ChÃch Cân Thiết Má»™c Chân, lúc đó cÅ©ng không Ä‘oán được đưá»ng núi gồ ghá» và nguy hại, má»™t má»±c rượt Ä‘uổi theo. Sau khi hồng mã dắt bá»n ngưá»i Hợp Sát Lặc Ä‘i được má»™t vòng lá»›n, thì nhảy qua má»™t con rãnh lá»›n rá»™ng khoảng hai trượng, rồi lại đảo thêm vài vòng nữa, cuối cùng chạy lung tung làm loạn mất Ä‘i dấu chân ngá»±a, sau đó má»›i chạy đến chá»— chia tay vá»›i Diệp Anh Hào.  
 
Khi Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân và Hợp Sát Lặc Ä‘uổi đến con rãnh đó thì cảm thấy hoa mắt lên, trước mặt là dấu chân ngá»±a in rõ trên mặt đất liên tục nối nhau. Tuy rằng con cá»§a thần và con cá»§a Dã Tốc Cai đã xa chạy, Hợp Sát Lặc võ công cÅ©ng khá, hÆ¡n hai trượng rá»™ng miá»…n cưỡng nhảy qua, nhưng Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân cùng bá»n tùy tùng khác lẩn cùng vá»›i ngá»±a Ä‘á»u phải lưu lại bên này.  
 
Chẳng may mấy ngưá»i chỉ còn cách men theo con rãnh đó mà Ä‘i, từ trong núi Ä‘uổi đến trá»i tối, bá»n há» má»›i biết mình đã Ä‘i đến chá»— xa lạ, trước mặt bá»n há» bây giá» bày ra dết chân ngá»±a loạn xạ, ở trong cái núi tuyết rừng ráºm rạp này, Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân và Hợp Sát Lặc má»›i hiểu ra mình đã bị Diệp Anh Hào và Lý Nhân ChÃch Cân Thiết Má»™c Chân lừa.  
 
Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân và Hợp Sát Lặc cÅ©ng không đợi lâu, tuy rằng trá»i sắc âm u, nhưng không thể không bàn cãi cẩn tháºn, bá»n há» không dám Ä‘uổi bừa, trong lòng lo sợ xảy ra chuyện há»—n độn, cho dầu có chút manh mối cÅ©ng đành bá» Ä‘i, nếu như bắt Ä‘uổi không được Diệp Anh Hào, sợ rằng cả chÃnh bản thân mình cÅ©ng bị lạc.  
 
Hai ngưá»i chỉ biết xuống ngá»±a, lại gần vùng phụ cáºn tìm chá»— để tránh gió, ra lệnh cho bá»n tùy tùng quét dá»n tuyết, dắt ngá»±a lại tạo thành má»™t vòng cho ấm cúng.  
 
Hồng mã quả là dị chá»§ng trưởng thành ở rừng núi, sau má»™t lúc lạc lối nó cÅ©ng đã đánh hÆ¡i được Diệp Anh Hào mà tìm đến. hồng mã chạy đến Diệp Anh Hào và Thiết Má»™c Chân, nó cứ dùng đầu mãi quấn quÃt vá»›i Diệp Anh Hào, tỠý cùng Diệp Anh Hào và Thiết Má»™c Chân lên ngá»±a. Diệp Anh Hào cÅ©ng biết hồng mã lanh lợi dị thưá»ng, nên nói vá»›i Thiết Má»™c Chân:  
- Giá như tiểu Hồng có cách tìm đến cha và bá phụ!  
 
Hai ngưá»i đã lên ngá»±a, hồng mã không theo lá»™ chÃnh mà chạy, mà cứ theo hướng sÆ¡n cốc bên trái mà Ä‘i.  
 
Thiết Mộc Chân vội kêu lên:  
- Sai đưá»ng rồi! Tiểu hồng!  
- Không cần phải gấp! Coi tiểu Hồng đưa chúng ta Ä‘i đâu! Biết đâu nó đưa chúng ta Ä‘i đến cha và các ngưá»i!  
 
Hồng mã dưá»ng như hiểu Diệp Anh Hào, ngẩng ngẩng đầu lên. Trong rừng đêm tuyết cÅ©ng không đến nổi tối lắm, Diệp Anh Hào và Lý Nhân ChÃch Cân Thiết Má»™c Chân cứ mặc cho tiểu hồng mã dẩn đưá»ng.  
Không biết đã Ä‘i được bao lâu, và cÅ©ng không biết lúc này Ä‘i đến hướng nào, Diệp Anh Hào chỉ nhá»› đã Ä‘i qua ba con suối nhá», chuyển qua hai lần chân núi.  
 
- Nhìn kìa! Có đèn!  
 
Diệp Anh Hào ngồi đằng trước chỉ vá» phÃa xa xa má»™t đóm sáng loé lên mà kêu lên.  
 
- Váºn khà cá»§a chúng ta tháºt may mắn! Như váºy đêm nay khá»i phải ngá»§ ngoài trá»i nữa. rất có thể có bữa cÆ¡m nóng nữa là khác!  
 
Phát hiện được đèn sáng, Thiết Mộc Chân cũng cao hứng lắm. Hồng mã như đối với địa phương này rất quen thuộc, nó cứ theo ánh đèn đó mà chạy đến, vừa chạy vừa hà lên vang lên!  
 
Äây là má»™t căn nhà nhá» cư trú cá»§a ngưá»i thợ săn, cá»a bổng mở ra, từ trong chạy ra má»™t đứa nhá» khoảng mưá»i hai hoặc mưá»i ba tuổi, vừa chạy vừa reo lên:  
- Tiểu Hồng! Tiểu Hồng! Ngươi chịu vỠrồi sao?  
 
Hồng mã cÅ©ng hà vang lên liên hồi hòa chung vá»›i âm thanh cá»§a đứa trẻ đó. Theo sau hắn là má»™t đại hán râu quai hàm, gã đại hán đó gá»i réo lại:  
- Coi chừng con, Trác Mộc Hợp, coi chừng nha!  
 
Hồng mã không bao lâu cÅ©ng chạy đến bên cạnh đứa nhá», dùng đầu cá» vào đứa nhá» kêu là Trác Má»™c Hợp. Sau má»™t hồi thân thiện, hắn quay lại há»i Diệp Anh Hào và Lý Nhân ChÃch Cân Thiết Má»™c Chân :  
- Vì sao lại cắp đi hồng mã của ta?  
 
Nó vừa nói vừa sỠđầu tiểu hồng mã, dưá»ng như muốn khóc ra váºy.  
- Tiểu Hồng là do ta mua vỠcơ! Sao lại nói là ăn cắp chứ?  
 
Tuy rằng Diệp Anh Hào và Lý Nhân ChÃch Cân Thiết Má»™c Chân thấy hồng mã cùng Trác Má»™c Hợp thân thiện đến kinh ngạc, nhưng trá»™m cắp là hành vi đáng khinh bỉ cá»§a ngưá»i trên thảo nguyên này, hai ngưá»i niên ká»· còn nhá», nhưng lòng tá»± tôn lại rất cao, lúc đó cÅ©ng lá»›n tiếng vá»›i nhau.  
 
- Ä‚n cắp đồ ngưá»i ta mà còn muốn ngang bướng cải đôi hả!  
 
Trác Má»™c Hợp thương yêu tiểu hồng mã còn hÆ¡n cả tÃnh mạng mình, đối vá»›i ngưá»i đánh cắp hồng mã còn háºn đến xương tỉ. Äành rằng đối phương cùng tuổi vá»›i mình, cho dù là ngưá»i lá»›n tuổi Ä‘i nữa, hắn cÅ©ng sẳn sàng lấy lại thá»›t ngá»±a này.  
 
- Trả lại ngựa cho ta!  
 
Trác Mộc Hợp kéo lại dây cương.  
 
- Là do tá»± chÃnh ta đánh chết con đại hắc hùng đổi lấy vá» cÆ¡! bằng cái gì trả lại cho ngươi!  
 
Diệp Anh Hào xuống ngá»±a cố sức cải lại, nhất nhất cÅ©ng không nhưá»ng.  
 
Trác Mộc Hợp nghe Diệp Anh Hào nói tiểu hồng mã là hắn đánh chết con đại hắc hùng để đánh đổi, thì lại càng không tin.  
- Coi ngươi dám không trả lại!  
 
Trác Má»™c Hợp nổi cÆ¡n giáºn, đánh vào mặt Diệp Anh Hào má»™t quyá»n, quyá»n cá»§a Trác Má»™c Hợp vừa nhanh vừa chÃnh xác, cÅ©ng đã cho thấy hắn không phải là đứa nhá» cá»§a má»™t gia đình thợ săn bình thưá»ng.  
 
Diệp Anh Hào phản ứng rất nhanh, hắn tránh quyá»n cá»§a Trác Má»™c Hợp, tay trái ấn ra, chân phải co lên đá vào hông bên trái cá»§a Trác Má»™c Hợp, hai ngưá»i cùng đánh má»™t lượt. Thiết Má»™c Chân tuy rằng muốn nhào vô, nhưng hắn có nguyên tắc cá»§a má»™t hảo hán không thể á»· nhiá»u hiếp Ãt đành đứng má»™t bên khẩn trương nhìn đôi bên.  
 
- Trác Má»™c Hợp, ngươi sao lại cùng ngưòi ta đánh nhau lên váºy!  
 
Gã đại hán râu quai hàm lúc đó cũng vừa chạy đến, Trác Mộc Hợp bị trách mắng nói:  
- Bá»n nó đánh cắp ngá»±a cá»§a con, không chỉ không trả lại mà còn lếu láo nữa!  
 
Trác Mộc Hợp ngừng tay lại.  
 
Diệp Anh Hào lúc này không có ý chiếm tiện nghi gì cả, nên giáºn dữ nói:  
- Ta không nói láo, ngá»±a này Ä‘Ãch thá»±c là ta dùng con đại hắc hùng do ta tá»± đánh chết để đánh đổi vá».  
Thiết Má»™c Chân lúc này má»›i thêm lá»i vào  
- Ta đảm bảo, tiểu Hào hắn không có nói láo . 
 
Trác Má»™c Hợp càng thêm nổi giáºn, nói:  
- Chúng bây cá mè một lứa! ngươi đương nhiên là nói giúp hắn!  
 
Gã đại hán quay nói:  
 
- Trá»i rÆ¡i tuyết, lại rừng rú tối Ä‘en, hai vị tiểu bằng hữu nếu không ngại vào trong hãy nói!  
 
Gã đại hán râu quai hàm rất lấy làm kinh dị trong đêm tối đột nhiên lại có hai tiểu hài nhi đến, nhìn thấy cá» chỉ và thái độ, hai đứa nhá» này không giống như con cái cá»§a gia đình bình thưá»ng.  
 
- Cha!  
 
Trác Má»™c Hợp tá» ra không muốn nhưá»ng tên mã tặc ăn cắp tiểu hồng mã vào nhà mình.  
 
- Gì nữa đây, không lẽ cả việc nhưá»ng cho ngưá»i ta cÆ¡ há»™i giải thÃch cÅ©ng không có hay sao!  
 
gãi đại hán râu quay hàm dùng đôi mắt nghiêm nghị nhìn Trác Mộc Hợp.  
- Äi thì Ä‘i!  
 
Diệp Anh Hào cùng Lý Nhân ChÃch Cân Thiết Má»™c Chân đối diện vá»›i gã đại hán râu quai hàm có má»™t cảm giác tin tưởng, giá» lại ngá»±a Ä‘i vào nhà cá»§a Trác Má»™c Hợp.  
 
Gã râu quay hàm tự giới thiệu lấy:  
- Ta tên Lê Äài, con ta là Trác Má»™c Hợp!  
 
Diệp Anh Hào tuy rằng nhá» tuổi, nhưng lá»i nòi hành sá»± má»™t chút phong độ cÅ©ng không thiếu, nói:  
- Cháu gá»i là tiểu Hào, còn đây là Thiết Má»™c Chân ngưá»i anh kết bái huynh đệ cá»§a cháu.  
 
Äợi cho má»i ngưá»i Ä‘á»u ngồi vào, Diệp Anh Hào bèn Ä‘em chuyện hắn bắn chết con đại hùng như thế nào, mất ngá»±a như thế nào và lại việc được tiểu hồng mã nhất nhất Ä‘á»u nói ra. Nghe đến Ä‘oạn bắn con hùng Lê Äài khen ngợi không thôi. Còn Trác Má»™c Hợp cÅ©ng lá»™ ra nhãn quang khâm phục.  
 
- Coi như váºy Ä‘á»u là hiểu lầm cả! Tiểu hồng mã là có má»™t năm vào mùa đông trong đêm tuyết do má»™t con ngá»±a già đêm đến cho chúng tôi, lúc đó Trác Má»™c Hợp chỉ má»›i bảy tuổi, đêm đó cÅ©ng như đêm nay váºy bầu trá»i Ä‘en tối……….  
 
Lê Äài kể lại cho Thiết Má»™c Chân và Diệp Anh Hào vá» chuyện cái đêm đông sáu năm vá» trước.  
 
- Cái đêm đó trá»i mưa, má»i ngưá»i Ä‘á»u lên giưá»ng yên nghÄ©, bá»—ng ta nghe như có ngưá»i gá» cá»a ở phòng ngoài, ta liá»n ngồi dáºy ra mở cá»a, ngoài cá»a má»™t con ngá»±a già hồng mã, bên cạnh hắn là má»™t con tiểu hồng mã má»›i sinh ra không lâu! Con ngá»±a đó thấy ta mở cá»a ra, liá»n hà nhẹ má»™t tiếng, rồi ngã xuống nhằm vào cá»a buồng Trác Má»™c Hợp làm hắn tỉnh dáºy, tá»›i khi thấy ta ôm tiểu hồng mã Ä‘em vào, chú ngá»±a già đó má»›i yên tâm nuốt hÆ¡i ra Ä‘i!  
 
Thở má»™t hÆ¡i dài, Lê Äài nói tiếp:  
- Có thể nói mùa đông đó rất lạnh, hình như không có đồng cá» nào có thể ăn được, con ngá»±a già đó đói chỉ còn xương, con tiểu hồng mã cÅ©ng ốm hom há»m! Chúng tôi dùng gạo để nấu thành cháo đút cho tiểu hồng mã ăn, qua cả má»™t mùa đông má»›i có cứu sống nó, cÅ©ng mùa đông đó, Trác Má»™c Hợp cả ngày ôm ấp tiểu hồng mã mà ngá»§! Sau rồi thì tiểu hồng mã và Trác Má»™c Hợp cùng chung lá»›n lên, chỉ là không biết tại sao, tiểu hồng mã nữa năm trước đây đột nhiên mất tÃch! Thì ra gã thợ săn tưởng rằng ngá»±a hoang nên bắt nó Ä‘i!  
 
Diệp Anh Hào bị câu truyện này làm cãm động, hắn nói với Trác Mộc Hợp:  
- Trác Mộc Hợp ca ca, đệ không biết tiểu hồng mã là của anh, không cần phải nói xa gần, đệ nhất định phải hoàn lại cho anh, hồng mã bây giỠlà của anh!  
 
Trác Mộc Hợp cảm thấy hổ thẹn nói:  
- Con ngá»±a này là cá»§a đệ đã dùng tÃnh mạng giết đại hùng để đổi vá», dÄ© nhiên là cá»§a anh rồi! Huynh chỉ là chăm sóc qua nó mà thôi, chỉ là nhất thá»i không nỡ rá»i xa nó, cho nên má»›i có hung tàn vá»›i anh như váºy!  
 
Thấy hai trẻ đối vá»›i ngá»±a yêu dấu cá»§a mình nhưá»ng qua nhưá»ng lại, Lê Äài cảm thấy yên lòng, ngay lúc đó hắn má»›i há»i lai lịch Diệp Anh Hào và Lý Nhân ChÃch Cân Thiết Má»™c Chân. Khi biết được Diệp Anh Hào là con cá»§a Thần ở Hoằng Cát Thứ Bá»™, hắn không mấy kinh ngạc, cÅ©ng có thể là hắn ẩn dáºt má»™t thá»i gian dài trong núi, không nghe đến uy danh cá»§a Diệp Khắc Cưá»ng, và cÅ©ng không nghe đến ở ngoài núi không xa lắm chiến tranh Ä‘ang diá»…n ra, ở đây Lê Äài cùng Trác Má»™c Hợp gần như là cách biệt vá»›i thế giá»›i bên ngoài. Nhưng khi nghe đến Lý Nhân ChÃch Cân Thiết Má»™c Chân phụ thân là Dã Tốc Cai, Lê Äài mừng rỡ muốn nhảy dá»±ng lên. Nguyên Lê Äài và Dã Tốc Cai là bạn thân ở thá»i niên thiếu, chỉ là đã cách nhau bao nhiêu năm, không có thá»i gian tương kiến.  
 
Lê Äài há»i:  
- Các con sao lại tới đây được!  
 
Lý Nhân ChÃch Cân Thiết Má»™c Chân bèn Ä‘em chuyện Diệp Khắc Cưá»ng và Dã Tốc Cai dẩn binh Hoằng Cát Thứ Bá»™ Ä‘i đánh binh Kim, Diệp Anh Hào và mình nhá»› đến phụ thân, từ chá»— Hốt Äồ Lá»— Hãn trốn ra, Ä‘ang trên đưá»ng gặp phải Thiết Má»™c Chân cá»§a Thát Thát Nhân Bá»™ và Hợp Sát Lặc, vì phải trốn tránh, hai ngưá»i phải nhắm hướng lên núi mà chạy, cuối cùng việc trốn chạy thế nào Ä‘á»u kể rõ tưá»ng táºn. 
  
Lê Äại là ngưá»i nóng tánh và ngay thẳng, vừa nghe hai tên khốn khiếp vô sỉ kia đã khiến cho hai trẻ chạy đến đưá»ng cùng không nÆ¡i nương tá»±a. liá»n nói:  
- Trác Mộc Hợp, có muốn đi săn thú chăng?  
 
Không những Trác Má»™c Hợp ngẩn ngưá»i, mà còn lẩn cả Thiết Má»™c Chân và Diệp Anh Hào nghe đến lẩn lá»™n.  
 
- GiỠnày còn săn thú gì chứ? Nếu như muốn làm một chút đồ tươi cho hai vị tân khách này dùng, hồi sớm này vừa săn được một con heo rừng!  
 
Trác Má»™c Hợp thắc mắc nhìn Lê Äài.  
 
Lê Äài nói:  
- Hiện giá» khe suối bên kia núi có hai con sài báo cùng bốn con hung lang, chúng ta Ä‘em bá»n chúng bắt sống Ä‘i, thấy có được không! Ta cÅ©ng đã lâu rồi không cùng Dã Tốc Cai thúc thúc ngươi gặp mặt, ta cÅ©ng nên Ä‘em chút lá»… váºt kiến diện tặng cho bá»n há»!  
 
Cũng vẫn là Diệp Anh Hào đầu óc lanh lợi, hắn hưng phấn nói:  
- Hay lắm! chỉ là võ công Hợp Sát Lặc quá cao, sợ không dể đối phó.  
- Ha! ha! ha!  
 
Lê Äài cưá»i lên tháºt hào hùng, nói:  
- Không phải ta nói khoác lác, trên thảo nguyên này trừ Dã Tốc Cai ra, ta bình sinh chưa từng gặp qua địch thá»§! Thôi được! ta vốn muốn nhân trong đêm tối dùng bao để bắt cáo, Ä‘em mấy con cáo khoát áo da ngưá»i mà bắt trá»n. vừa nghe con nói, ta tháºt sá»± muốn cùng bá»n chúng so tài cao thấp! Lại nữa bá»n há» trong rừng đêm tối cÅ©ng không chạy đâu được!  
 
Nói xong, Lê Äài lại phân phối Trác Má»™c Hợp Ä‘em lương thá»±c cho Diệp Anh Hào và Thiết Má»™c Chân ăn.  
Lương khô cá»§a Diệp Anh Hào và Thiết Má»™c Chân cÅ©ng vừa dùng xong, hiện giá» hai ngưá»i rất đói, nên không khách khÃ, giống như phong quyển tàn vân váºy thá»±c váºt vừa Ä‘em ra liá»n ăn sạch trÆ¡n.  
 
- Tốt! Là hai hán tá»! Không biết các con có biết uống rượu không, hôm nay gặp được các con tháºt là cao hứng, Trác Má»™c Hợp, mang túi da rượu ra cho ta, rồi luá»™c chÃnh thịt heo rừng Ä‘em ra đây!  
 
Ngưá»i Mông Cổ tá»± cổ đã hào sảng, ăn được uống được má»›i là anh hùng, Diệp Anh Hào tuy rằng uống không bằng Trác Má»™c Hợp và Thiết Má»™c Chân, nhưng cÅ©ng đã uống Ä‘i không Ãt, đã mấy ngày liá»n hành tẩu, Diệp Anh Hào và Thiết Má»™c Chân ăn uống đến má»i mệt ngá»§ Ä‘i không hay.  
 
Äến khi bá»n há» tỉnh dáºy, má»›i biết được mình nằm trong má»™t tấm nệm lông thú dầy, toàn thân Ä‘á»u ấm cúng, tinh thần cÅ©ng chưa lấy lại bình thưá»ng, vì mấy ngày trước đã quá má»i mệt.  
 
- Trá»i pháºt Æ¡i, không phải đã nói Ä‘i bắt bá»n Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân và Hợp Sát Lặc hay sao?  
 
Trác Má»™c Hợp bá»n há» nói không chừng đã ngÅ© quá độ rồi!  
 
Lý Nhân ChÃch Cân Thiết Má»™c Chân nhảy dá»±ng lên, Diệp Anh Hào cÅ©ng bò ra.  
- Lê Äài bá bá! Trác Má»™c Hợp!  
 
Hai ngưá»i trong phòng kiếm khắp má»i nÆ¡i, chỉ thấy phòng kế bên má»n gói ngăn nấp, Lê Äài và Trác Má»™c Hợp đã biến Ä‘i không thấy.  
 
- Bá»n há» nhất định là Ä‘i bắt Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân và Hợp Sát Lặc rồi!  
 
Diệp Anh Hào xác định, nói:  
- Sao bá»n há» biết được Hợp Sát Lặc ở đâu?  
- Huynh không quên tiểu Hồng chứ? Có tiểu Hồng dẫn đưá»ng, sợ gì không kiếm được mấy tên khốn khiếp đó.  
 
- Thế bây giỠchúng phải làm sao? Không lẽ phải đợi ở đây à?  
 
Thiết Má»™c Chân rất muốn xem thân thá»§ cá»§a Lê Äài như thế nào.  
- Xem ra chỉ còn váºy thôi!  
 
Diệp Anh Hào trong lòng tuy có chút hy vá»ng mãnh liệt, nhưng đưá»ng xá lại không thuá»™c, vá»™i vàng chạy vào trong rừng, đừng nói là Ä‘i kiếm Trác Má»™c Hợp, sợ rằng ngay cả chÃnh mình còn không biết có thể trở lại đây được hay không.  
 
Phòng nhá» cá»§a Lê Äài xây tại bên phÃa sưá»n núi, vầng thái dương đã má»c lên, tuyết cÅ©ng đã bắt đầu tan, Thiết Má»™c Chân và Diệp Anh Hào nôn nóng lo đợi.  
 
Thá»i gian chỠđợi tuy rằng không dài, nhưng Thiết Má»™c Chân và Diệp Anh Hào ngồi đứng không yên, không ngừng dòm ngó bốn phương, hy vá»ng có thể nhìn ra được cái gì đó.  
 
Cuối cùng, khi tuyết trên mái hiên tan chỉ còn lại nữa thước dài, Diệp Anh Hào nhìn thấy Trác Má»™c Hợp, Trác Má»™c Hợp trong tay Ä‘ang nắm giữ má»™t sợi dây, đằng sau sợi dây có sáu ngưá»i, đúng là Hợp Sát Lặc, Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân cùng vá»›i bá»n há» bốn tùy tùng.  
 
Diệp Anh Hào cùng Thiết Má»™c Chân chạy đến đón tiếp mừng rở, Lê Äài cưá»i lá»›n tiếng, nói:  
- Lần này Ä‘i gặp huynh đệ Dã Tốc Cai cá»§a ta, cÅ©ng có má»™t phần lá»… kiến diện không đến ná»—i tệ váºy!  
 
Diệp Anh Hào lúc bấy giá» nhìn thấy Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân cùng Hợp Sát Lặc mặt mày xanh Ä‘en, trong lòng biết bá»n hỠđã bị Lê Äài răn dạy đến chịu không thấu, hắn không thể bá» qua bất cứ cÆ¡ há»™i này để chế giểu :  
- Sao váºy chứ! gió đêm qua mát rưá»i rượi, chúng tôi đây được ngá»§ má»™t giấc dài vừa say vừa nồng!  
 
Câu nói này tháºt sắc bén, khiến cho Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân và Hợp Sát Lặc nổi giáºn trừng mắt quay lại, Hợp Sát Lặc dùng ánh mắt cay độc nhìn Diệp Anh Hào, háºn không thể nuốt sống Diệp Anh Hào Ä‘i.  
 
Lê Äài nháºn thấy được trong ánh mắt đó, lá»›n tiếng quát:  
- Cái gì, Hợp Sát Lặc, chẳng lẽ còn chưa phục hay sao, sáu tên vô lại như các ngươi Ä‘i truy sát hai đứa nhá», thể diện Mông Cổ dÅ©ng sÄ© đã bị bá»n ngươi làm mất hết rồi!  
 
- Muốn giết muốn đâm ta tuyệt không nháy mắt, chá»› dùng lá»i nhạo báng ta!  
Ãt ra Hợp Sát Lặc vẩn còn mấy phân huyết tÃnh.  
 
- Chiếu theo quy cá»§ cá»§a ngưá»i Mông Cổ chúng ta, trong tình huống công bình quyết đấu, các ngươi thua ta, ta sẽ là chá»§ nhân các ngươi, ta có quyá»n tạo cho các ngươi làm bất cứ chuyện gì.  
- Ngươi muốn gì?  
- Ta không muốn gì cả, chỉ muốn Ä‘em chúng bây giao cho bá»n ngưá»i Dã Tốc Cai xá» trÃ, ngoài ra ta cÅ©ng không lý tá»›i!  
 
Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân từ nảy giá» vẩn chưa lên tiếng, nhưng trong lòng không ngá»›t chá»i thầm Diệp Khắc Cưá»ng và Diệp Anh Hào, cÅ©ng là cặp phụ tá» này, đã làm quấy động lên khiến cho hắn không làm thành Mông Cổ đại hãn, má»›i đưa đến tình trạng như thế này, hắn cÅ©ng thầm chá»i Lê Äài và Trác Má»™c Hợp, không biết từ đâu lồi ra má»™t cặp phụ tá» dã sÆ¡n này, võ công cao thâm vô cùng mà còn đần độn hết chá»— nói, trên đưá»ng Ä‘i hắn không những đã đưa không Ãt vàng bạc, mà còn quan to nữa, nhưng cặp phụ tá» này dưá»ng như chưa bao giá» nghe qua váºy.  
 
Vùng rừng núi phụ cáºn trăm mưá»i dặm, Lê Äài và Trác Má»™c Hợp Ä‘á»u rá» như lòng bàn tay, không bao lâu Lê Äài đã Ä‘em Diệp Anh Hào, Thiết Má»™c Chân và Trác Má»™c Hợp cùng vá»›i bá»n giam cầm Thiết Má»™c Chân và Hợp Sát Lặc ra khá»i núi, theo hướng sông La Lạp mà Ä‘i.  
 
Trên đưá»ng những tảng băng bắt đầu chảy, lầy lá»™i rất nhiá»u, nên khó mà Ä‘i, nhưng khi mặt trá»i đổ vá» hướng tây, cÅ©ng đã đến lúc hoàng hôn, má»™t Ä‘oàn ngưá»i cÅ©ng đã tá»›i được khu vá»±c giám sát doanh trại cá»§a Hoằng Cát Thứ Bá»™.  
 
Binh sÄ© Hoằng Cát Thứ Bá»™ không Ãt ngưá»i nháºn ra Diệp Anh Hào, liá»n nghinh tiếp Ä‘oàn ngưá»i gồm mưá»i ngưá»i vào trại, ngoài ra quân lÃnh còn Ä‘i bẩm báo cho Diệp Khắc Cưá»ng và Dã Tốc Cai biết.  
 
Lê Äài, Trác Má»™c Hợp, Diệp Anh Hào, Thiết Má»™c Chân Ä‘i tiến vào trong, từ trong soái trại chạy ra ba nam má»™t nữ, đó là Diệp Khắc Cưá»ng, Dã Tốc Cai, Mông Lá»±c Khắc và Hốt Hốt Nhân.  
 
Tuy rằng Diệp Anh Hào niên ká»· còn nhá», miệng lá»›n tiếng reo lên, ba ba, bá bá, thúc thúc, a di như tràn pháo nổ liên tục gá»i tên, sau đó cầm tay Trác Má»™c Hợp, nói:  
- Ngưá»i này là bạn má»›i kết giao.  
 
Dã Tốc Cai và Lê Äài sá»›m đã nháºn ra đối phương. Dã Tốc Cai ngạc nhiên mừng rỡ, nói:  
- Lê Äài đại ca!  
- Dã Tốc Cai lão đệ!  
 
Cố nhân mưá»i mấy năm trước trùng phùng, tuy là anh hùng, nhưng trong mắt hổ cÅ©ng đầy nước mắt.  
 
Dã Tốc Cai chỉ Lê Äài nói:  
- Lại đây! Äể ta giá»›i thiệu cho các ngưá»i, vị này là bằng há»u thâm giao lúc thiếu thá»i Lê Äài! Chúng tôi không gặp đã hÆ¡n mưá»i năm rồi, mà còn nháºn được đối phương, thá»i gian không tha cho ngưá»i, tôi và anh cÅ©ng đã không còn trẻ nữa!  
 
Cảm thán được một hồi, Dã Tốc Cai tự đánh vào đầu mình, nói:  
- Huynh thấy đó, đệ quang cố đến độ cảm thán, quên đi giới thiệu đến vị này.  
 
Dã Tốc Cai chỉ Diệp Khắc Cưá»ng giá»›i thiệu, nói:  
- Äây là Thần cá»§a Hoằng Cát Thứ Bá»™! cÅ©ng là nhị đệ cá»§a Dã Tốc Cai này, là đại anh hùng mà đệ Dã Tốc Cai rất kÃnh phục!  
 
Diệp Khắc Cưá»ng cung tay trả lá»…, nói:  
- Äại ca quá khen rồi!  
- Vị này cÅ©ng là đại anh hùng, danh gá»i Mông Lá»±c Khắc, là tam đệ cá»§a đệ.  
- Vị này gần đây mỹ danh lan toàn cõi thảo nguyên này, công chúa Hốt Hốt Nhân cá»§a Tát lặc ChÃch Ngá»™t Dịch Bá»™.  
 
Hốt Hốt Nhân miệng lẩm bẩm liếc xéo Dã Tốc Cai:  
- Dã Tốc Cai đại ca đúng là đem muội ra làm trò đùa!  
 
Lê Äài cÅ©ng đánh giá được Diệp Khắc Cưá»ng, trong lòng khen thầm: “ Äúng là má»™t hảo hán tá»! Không trách có má»™t đứa con anh hùng như váºy, không sợ hiểm nguy!†Hốt Hốt Nhân sá»›m đã nháºn ra Thiết Má»™c Chân và Hợp Sát Lặc, lúc này má»›i có cÆ¡ há»™i há»i:  
- Chuyện này là như thế nào?  
 
Trác Má»™c Hợp lẹ miệng, bèn Ä‘em sá»± tình nói ra. Äối vá»›i việc Diệp Anh Hào trốn ra, Diệp Khắc Cưá»ng và Dã Tốc Cai đã nghe qua, đã phái Ä‘i không Ãt binh sÄ© trấn thá»§ các lá»™ khẩu cùng tìm kiếm khắp nÆ¡i. 
  
Hốt Hốt Nhân đối vá»›i Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân và Hợp Sát Lặc háºn đến xương tỉ, toàn bá»™ thá»§ hạ cá»§a nàng có thể nói gián tiếp chết vá» tay bá»n há» hai ngưá»i. Hốt Hốt Nhân vá»™i đến bên Lê Äài trân trá»ng cung mình làm lá»…, nói:  
- Äa tạ Lê Äài đại ca, muá»™i đại diện cho dÅ©ng sÄ© tá» nạn cá»§a Tát Lặc ChÃch Ngá»™t dịch bá»™ cảm tạ huynh.  
 
Lê Äài không hiểu vì sao Hốt Hốt Nhân làm đại lá»… như váºy, Dã Tốc Cai bèn Ä‘em chuyện đêm đó Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân cùng Hoàng Nhan Liệt gia hại bá»n há» nói ra! Lê Äài nghe đến nghiến răng giáºn dữ.  
- Cẩu tặc! ngươi cũng có được ngày hôm nay!  
 
Roi cá»§a Hốt Hốt Nhân như con linh xà đánh vào ngưá»i Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân và Hợp Sát Lặc.  
- Các ngươi vì sao lại bán đứng đồng bào mình đi đầu kháo Kim quốc, vì sao lại hại chúng ta!  
 
Hốt Hốt Nhân vừa quất vừa mắng.  
 
Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân và Hợp Sát Lặc đứng thẳng ngưá»i chịu tráºn không nói ra lá»i, quét mắt liếc nhìn Diệp Khắc Cưá»ng và Dã Tốc Cai.  
 
Lê Äài là má»™t hán tá» coi kẻ ác như thù, bèn nói:  
- Bá»n chúng làm ra những chuyện xấu như váºy, hay là má»™t Ä‘ao giết Ä‘i bá»n chúng cho xong chuyện!  
-Kkhông được! Chúng ta còn dùng bá»n há» cùng Thát Thát Nhân Bá»™, và Diệc XÃch Liệt tư bá»™ đàm phán Ä‘iá»u kiện!  
 
Diệp Khắc Cưá»ng hãy còn chút lý trÃ, noà tiếp:  
- Giết Ä‘i bá»n chúng khiến cho Thát Thát Nhân Bá»™ và Diệc XÃch Liệt tư bá»™ có thể hợp lại cùng đối kháng chúng ta, lúc đó chúng ta phải cùng má»™t lúc chia ra hai tuyến mà chống đở, cục diện tương đối bất lợi, cái loại Ä‘em con tin dâng lên miệng , Diệp Khắc Cưá»ng từ trước đến vẩn giá» cá»± tuyệt, hắn Ä‘i phân phối binh sÄ© Ä‘em Thát Thát Nhân Thiết Má»™c Chân cùng Hợp Sát Lặc bắt Ä‘i giam lại, cẩn tháºn coi chừng, còn bốn tên tùy tùng thì do bá»n há» thả Ä‘i để đưa tin vá».  
 
Từ khi Hoàng Nhan A Nam mất Ä‘i, trong thành đại đô Kim quốc đã trải qua cÆ¡n khá»§ng hoảng, có ngưá»i đỠnghị Ä‘em Hoàng Nhan Ngá»™t Trá»±c từ Trung Nguyên quay vá», lại có ngưá»i nói phái sứ giả đến vá»— an ngưá»i Mông Cổ, chỉ cần không đánh Kim quốc, ngưá»i Mông Cổ có thể tá»± lo lấy chuyện cá»§a mình, Kim quốc không nhúng tay vào.  
 
Hoàng Nhan Lượng phải chú tâm đến chiến trưá»ng ở Trung Nguyên vì đó má»›i là chiến trưá»ng chÃnh, thôn tÃnh bấy lâu nay, sá»± khác biệt giữa mưá»i vạn ngưá»i Nam Tống má»›i là khát vá»ng lá»›n lao cá»§a hắn, cho nên hắn phải chá»n má»™t sách lược duy nhất, chuyện Mông Cổ tạm thá»i để sang bên, binh sỉ Hoằng Cát Thứ Bá»™ lại thiện chiến, hắn đã có biết bao nhân mã, mà ngưá»i Mông Cổ chỉ má»™t lần đánh tan nát tả tÆ¡i, như váºy để cho bá»n chúng tá»± tát tá»± sinh chăng! Hoàng Nhan Lượng cÅ©ng không biết phải làm như thế nào, chỉ đành an á»§i lấy mình.  
 
Sứ giả Kim quốc đem thánh chỉ đến trước trại của Hoằng Cát Thứ Bộ, lớn tiếng nạt nộ:  
- Äại Kim quốc Sứ giả đến, Dã Tốc Cai, Thấn cá»§a Hoằng Cát Thứ Bá»™ mau ra tiếp chỉ!  
 
Dã Tốc Cai liá»n mắng:  
- Cái tên chó đẻ đó, đã thua tráºn rồi còn bài đặt không Ãt, coi lão tá» Ä‘i Ä‘em cái đầu hắn mà ngắt xuống, hoàng đế chỉ có nhị đệ là làm được! Chứ tên vô dụng này, có đáng cho chúng mình cuối đầu hạ mình không!  
 
Sau khi nói định chạy ra ngoài trướng bẻ đầu tên sứ giả Kim quốc.  
 
- Äại ca, không nên nổi giáºn! Äợi coi tên sứ giả Kim quốc này nói gì đã, nếu Ä‘iá»u kiện thÃch ứng, hai nước sẽ đình chiến lui binh, binh sÄ© sẽ Ãt thương vong! Cho dù binh sÄ© Kim quốc đổ máu không phải là máu, nhưng máu cá»§a binh sÄ© Hoằng Cát Thứ Bá»™ ta cùng huyết nhục ta Ä‘á»u như nhau, không thể đổ nữa! 
  
Diệp Khắc Cưá»ng cảm thấy chiến tranh quá tàn khốc, hắn không muốn tạo thêm sát kiếp, tuy rằng Diệp Khắc Cưá»ng hiểu được như váºy, nhưng có khi muốn tránh lại tránh không được.  
 
Lê Äài, Mông Lá»±c Khắc, Dã Tốc Cai cùng Diệp Khắc Cưá»ng phân nhau ngồi tại giữa trướng, Hốt Hốt Nhân hình như đã nháºn lịnh đưa Diệp Anh Hào, Thiết Má»™c Chân và Trác Má»™c Hợp Ä‘i gặp Nguyệt Luân ở Hốt Äồ Lá»— Hãn hoàng cung.  
 
Sứ giả Kim quốc được đưa đến, lúc đầu còn lá»›n tiếng huênh hoang, như là thần thái cá»§a má»™t sứ giả thượng quốc bang giao vá»›i tiểu bang hạ quốc váºy, Diệp Khắc Cưá»ng cá» tưởng như là đàm phán như váºy  sẽ trao đổi vá»›i nhau, nhưng giá» thì lữa giáºn bốc lên ngùng ngụt, mắng liá»n:  
- Äúng là má»™t Kim quốc ngông cuồng hống hách, thua tráºn rồi còn có thái độ như váºy, nếu thá»±c như chúng ta đây lui quân hồi vá» nước, chỉ sợ bá»n bây lại tức tốc hưng binh đánh Mông Cổ, không cần nói nữa, ngươi mau mau vỠđại đô bẩm báo lại vá»›i hoàng đế cá»§a ngươi, phái thêm lương tướng tinh binh đến đây, binh tướng lần trước quá tệ, không đở nổi má»™t kÃch.  
 
Sứ giả Kim quốc danh gá»i Ngạc Nặc Lặc, bình nháºt tá»± coi mình là hoàng thân quốc thÃch, những chuyện lá»›n cÅ©ng gặp đã nhiá»u, vênh mặt ưởng ngá»±c như là má»™t phong độ cá»§a thượng quốc, hiện giá» trong trướng thấy mấy ngưá»i Ä‘ang ngồi ai ai cÅ©ng uy phong lẩm lẩm, khà thế trong lòng cÅ©ng đã giãm xuống quá nữa. ngay lúc đó Diệp Khắc Cưá»ng lại hét lên, hai chân như là run lên. liá»n hạ giá»ng sợ sệt nói:  
- Tướng quân xin chá»› nóng giáºn, Ä‘á»u có thể thương lượng cả!  
- Äiá»u kiện cầu hòa cá»§a các ngươi như thế nào?  
 
Ngạc Nặc Lặc lúc đó sợ đến toát cả mồ hôi, đâu còn giỠđược phong độ lúc trước, nói:  
- Hoàng thượng đã nói, chỉ cần Thần lui binh, Kim quốc sẽ không đòi Mông Cổ ná»™p thuế hay cống phẩm, hÆ¡n nữa vÄ©nh viển không xâm phạm các bá»™ lạc Mông Cổ, còn sắc phong Thần là Äại Hãn cá»§a toàn quốc Mông Cổ, dùng tiếng Mông Cổ cá»§a các ngưá»i gá»i là Thành Cát Tư Hản!  
 
Thái độ của Ngạc Nặc Lặc lúc đó gần như là ngoan ngoản, vừa nói vừa đem ra văn thư sắc phong của kim chủ Hoàng Nhang Lượng.  
 
Diệp Khắc Cưá»ng nghe đến đó dở khóc dở cưá»i, bụng nói: “Hai tên Thiết Má»™c Chân cÅ©ng đã làm ta Ä‘iên đầu, giỠđột nhiên lại má»™t đứa kêu ta cái gì là Thành Cát Tư Hãn, đến lúc đó con cá»§a Dã Tốc Cai Thiết Má»™c Chân lại sẽ kêu là cái gì đây?  
 
Diệp Khắc Cưá»ng lúc đó sững sá» như cưá»i, Ngạc Nặc Lặc đâu Ä‘oán được Diệp Khắc Cưá»ng trong lòng bổng Ä‘ang nghÄ© đến chuyện kỳ lạ cổ quái đó, lại tưởng Diệp Khắc Cưá»ng động lòng, liá»n theo vấn đỠđó mà thêm mắm thêm muối tạo dá»±ng nên cái lợi cá»§a Thành Cát Tư Hãn.  
 
Qua má»™t thá»i gian, Diệp Khắc Cưá»ng má»›i trỡ lại hiện thá»±c, cưá»i lạnh nói:  
- Coi ra hoàng đế cá»§a ngươi đối vá»›i ta cÅ©ng khá tốt, đúng là không nhá»!  
 
Ngạc Nặc Lặc ngẩn ngưá»i ra, cái tên thần cá»§a Hoằng Cát Thứ Bá»™ quả là ngưá»i không dể lôi cuốn, không những võ công giá»i, hành quân đánh tráºn xuất quá»· nháºp thần, ngay cả biểu hiện bình thưá»ng cÅ©ng khó mà lưá»ng, bằng vào Ngạc Nặc Lặc ở trong hoàng cung kim quốc lâu năm giảo hoạt, cÅ©ng không thể hiểu được con ngưá»i trước mặt mình gá»i là Thần cá»§a Hoằng Cát Thứ Bá»™.  
 
Dã Tốc Cai cÅ©ng cưá»i nói:  
- Việc của Mông Cổ, tự do bộ tộc Mông Cổ ta giải quyết, đâu cần Kim quốc các ngươi sắc phong!  
 
Diệp Khắc Cưá»ng đã cho thấy uy phong như váºy cÅ©ng đã đủ, cưá»i nói:  
- Ta không cần các ngưá»i sắc phong cái gì đó, chỉ cần Kim quốc các ngươi đừng hiếp đáp ngưá»i Mông Cổ chúng ta là được rồi, nếu như xâm lấn lần nữa, ta sẽ đánh đến đại đô, cho hắn làm không thành hoàng đế đại Kim.  
 
Ngạc nặc lặc vừa nghe Ä‘á»u kiện đình chiến đơn giản như váºy, mừng rỡ trong lòng, liá»n đồng ý, nói:  
- Tự nhiên là được rồi, tự nhiên là được rồi. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của PHAMQB  
 
 
		
        
		
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
 
	
		 
	
	
		
		
		 
	
 
	
	
	
		
			
			 
			Từ khóa được google tìm thấy 
		 
	 
	
		àâàòàðêè , âàííû , áåðêîâà , âèäåî , àíåãäîòû , âÿçàíèå , äæîëè , êîììåðñàíò , ëóííûé , íàëîãîâûé , ïàëüòî , îäíîêëàññíèêè , ïóëêîâî , ñåêñà , ñíîóáîðä , ñóâåíèðû , ñòàðûé , òåëåôîíû , thanhcattuhan-chuong