Mẹ và o phòng, hôn nhẹ lên trán tôi, tắt tất cả những bóng đèn tôi đã cố tình báºt lên và i phút trước. Ngá»§ Ä‘i con, ngà y mai còn có sức. Lá»i mẹ dịu dà ng, nhưng tôi nghe váng vất ná»—i xót xa. Xót xa sẽ gả Ä‘i, cho Ä‘i đứa con gái yêu quý được nặn ra từ bể sâu Ä‘au đớn và quặn thắt thương yêu và o tay má»™t kẻ xa lạ, không chung máu má»§ ruá»™t rà . Ngà y mai tôi lấy chồng. Ãây là đêm cuối cùng tôi ngá»§ trên chiếc giưá»ng con gái. Tôi muốn nhìn lần cuối căn phòng đã che giấu cho tôi suốt quãng Ä‘á»i thiếu nữ, che giấu những nẩy nở thân xác và che giấu cả những giá»t nước mắt hạnh phúc con ngưá»i. Nhưng mẹ không muốn tôi thức, mẹ tắt đèn, mẹ cÅ©ng không ngá»§ cạnh tôi đêm nay dù cho tôi nà i nỉ. Mẹ biết con là má»™t cô gái mạnh mẽ. Con nên ngá»§ má»™t mình. Hình như sau lần áo tÃm cá»§a mẹ, trong xương thịt không kịp che giấu, và i giá»t nước mắt rÆ¡i chảy. Mẹ đã mong chá» ngà y nà y bao nhiêu lâu, thế mà mẹ lại khóc.
Ngoà i phòng khách, đồng hồ treo tưá»ng Ä‘iểm 12 giá» khuya. Má»™t ngà y má»›i. Ãêm tối dăng dà i bên ngoà i cá»a. Sau bóng tối khởi đầu cho ngà y má»›i kia, ngà y mai, ngà y sau, cuá»™c sống tôi sẽ hồng tươi hay xám lạnh? Tôi không biết, mẹ không biết, chỉ có bóng đêm lá» má» nháºn ra hư ảo. Và bóng đêm Ä‘ang thở êm như là n lụa má»ng. Hà ng mi dà i từ từ Ä‘an vá»›i nhau. Hình như tôi ngá»§. Mà hình như tôi còn thức.
Ngưá»i đà n ông đứng tuổi, là n da sạm nắng, miệng ngáºm tẩu nhìn như nuốt chiếc váy mà u trắng Ä‘ang toả nắng chiá»u trên ngưá»i tôi. Ông dừng lại trên chiếc nón rá»™ng và nh bị tuá»™t dây trể nãi lÆ¡i lả xuống bầu ngá»±c vừa mở mắt. Nụ cưá»i văng ra khá»i khoé miệng dầy.
- Cô gái, cô có biết mình đáng yêu không?
- Ông là ai? Tôi chưa nhìn thấy ông đến là ng bao giá».
Ngưá»i đà n ông đưa tay mÆ¡n nhẹ bông hoa trắng tôi cà i trên tóc. Nụ cưá»i toả ra từ cả khuôn mặt.
- Cô gái, cô lại còn thông minh nữa. Thế cô là ai?
- Tôi là thiên thầná!
Ãôi chân trần cá»§a tôi bay lên theo ánh mắt và khoé môi toan tÃnh. Là n da ngưá»i đà n ông đỠrá»±c trong những tia nắng cuối cùng dâng trên cát.
- Còn tôi là nhà văn. Nhà văn sẽ biến thiên thần thà nh ngưá»i đà n bà .
Ông là m Ä‘iá»u ông nói bằng cách tôi chưa biết bao giá». Ông đà o xá»›i vá»±c thẳm vô hình trong tâm hồn cô bé tròn 16 tuổi, má»—i hoà ng hôn, trước biển, trên tảng đá tôi vẫn thưá»ng ngồi suy tư như má»™t ngưá»i đà n bà . Căn phòng khách sạn ông ở trông ra cồn cát, má»—i buổi trưa mồ hôi ông quện ướt má môi tôi tá»±a máºt ngá»t. Bồng bá»nh mê man tròng trà nh giữa cõi nồng nà n thân xác cùng ông, chiếc nón trắng rá»™ng và nh treo há» báºu cá»a Ä‘ung đưa cầu vồng. Chỉ khi phịch xuống cõi trần tục, tôi má»›i biết đấy chỉ là giải lụa đã ngả mầu vì hÆ¡i mặn biển cả bao buổi chiá»u lang thang cá»§a tôi, cô gái là ng chà i ưa khám phá. Sóng bạc đầu xuất hiện ngà y ông ra Ä‘i. Chồm lên liếm gót chân trần hồng lÃu rÃu khóc thầm cá»§a tôi. Giữa triá»n cát sáng mai ẩm ướt, ông quỳ xuống mang và o chân tôi đôi săng Ä‘an trắng. Ãuôi mắt ông hình như hằn thêm nhiá»u nếp.
- Anh sẽ không còn quay lại?
- Má»—i ngưá»i đà n ông là má»™t nhà văn. Anh ta sẽ đến, và sẽ khám phá ra em như anh từng khám phá.
Giá»ng nói cá»§a ông như vá»ng ra từ triệu ngá»n sóng. Dáng ông khuất dần trong ánh nắng đầu tiên cá»§a má»™t ngà y má»›i. Tôi chạy, tôi bay trên ná»n cát ẩm dịu dà ng bằng đôi săng Ä‘an ông tặng. Chạy mãi, bay mãi theo những ngá»n sóng bạc đầu đón bắt bình minh. Chân trá»i mải miết bÆ¡i trước tôi, chìm trong biển lá»›n. Giã từ ngưá»i đà n ông biến tôi thà nh trần tục, tôi dang tay đón chà o cuá»™c sống. Mặt biển bừng lên. Chuông đồng hồ kéo tôi khá»i bao la, giạt vá» phÃa triá»n cát. Ba tiếng chuông ngân. Là ng chà i, ngưá»i đà n ông đứng tuổi, cô gái ngây thÆ¡ đội chiếc nón rá»™ng và nh bay mất. Chăn rÆ¡i khá»i ngưá»i tá»± lúc nà o, thân thể tôi lạnh. Giấc mÆ¡ êm ái kỳ lạ. Nó muốn nói Ä‘iá»u gì vá»›i tôi, vá» tôi? Mà tôi Ä‘ang ở đâu, tôi đã trở vá» nhà hay còn trên triá»n cát? Tôi gượng mình ngồi dáºy. Trong hư ảo ánh trăng mùa đông muá»™n mà ng, mà u hồng cá»§a chiếc thiệp cưới vướng cuối giưá»ng tá»±a chiếc quần lót mà ngưá»i đà n ông đã dùng miệng cởi khá»i ngưá»i tôi trong giấc mÆ¡ ban nãy. Tôi cúi xuống kiếm tìm, đôi săng Ä‘an mà u trắng sáng lên dưới chân giưá»á»£ng. Ngà y mai tôi sẽ mang đôi săng Ä‘an ấy dưới chiếc váy cưới vá» nhà chồng. Không phải ngà y mai, chÃnh là ngà y hôm nay. Ãã ba giá» sáng. Tôi còn bao nhiêu giá» cho cuá»™c Ä‘á»i con gái? Mà cuá»™c Ä‘á»i con gái cá»§a tôi bắt đầu từ bao giá»? Phải chăng từ gương mặt buồn nhưng sáng bừng lên ná»—i Ä‘am mê trong đôi mắt ấy. Ãôi mắt ăn cắp 15 năm tuổi thÆ¡ tôi và dâng hiến đến tôi nhiá»u cuá»™c Ä‘á»i khác.
Tôi gá»i anh là anh. Tên anh lặn sâu và o mạch huyết không cần nói thà nh lá»i. Ngôi nhà lặng lẽ khuất sau vưá»n cây như oà vỡ, nứt những tiếng cưá»i và âm thanh hạnh phúc má»—i ngà y chá»§ nháºt. Lần đầu tiên, khi anh gượng nhẹ, rón rén giắt tay tôi bước và o ngôi nhà , tim tôi tắt từng mạch máu. Tôi nhìn thấy thiên đưá»ng và thấy cả địa ngục trong ngôi nhà lẳng lặng. Cách bà i trà ngôi nhà theo lối cổ xưa vá»›i những bức tranh Ãông Hồ bằng giấy gió là m không gian ù má», lưá»i biếng như ánh mắt cá»§a anh khi tôi nói vá» tương lai và những mÆ¡ ước cá»§a mình. Bà n ghế lẳng lặng, đến cả con chó có bá»™ lông mượt như lụa cÅ©ng lẳng lặng. Anh nói từ ngà y ly hôn, anh chưa đưa ngưá»i phụ nữ nà o vá» nhà . Có lẽ vì thế, con chó cá»§a anh không còn biết hÆ¡i ngưá»i. Hình như nó nghÄ© tôi là má»™t loà i động váºt. Sau nà y, nhiá»u chá»§ nháºt trôi qua giữa ngôi nhà đã trở thà nh thiên đưá»ng, tôi cảm thấy con chó có bá»™ lông mà u xám mượt mà vẫn không xem tôi là má»™t ngưá»i bạn. Ãôi mắt rưá»i rượi luôn mở lá»›n cá»§a nó mang ngà n lá»i trách cứ lẫn thương hại. Nhất là buổi chiá»u ấy, buổi chiá»u tôi cắt đứt tuổi thÆ¡ vá»™i và ng bằng anh. Cắt đứt bằng lưỡi, bằng môi, bằng mắt, bằng tất cả sức mạnh và nhịp Ä‘áºp rối loạn say mê. Căn phòng ngá»§ ngăn nắp cá»§a anh lá»™n tung những mê cuồng. Mê cuồng chứng giám ná»—i mất mát và bắt đầu sá»± hồi sinh. Hồi sinh má»™t ngưá»i đà n bà thá»±c thụ. Ngưá»i đà n bà 16 tuổi. 16 năm tuổi thÆ¡, anh cắt trá»n trong má»™t cú thá»c sâu. Và kết thúc bằng vÅ©ng máu đỠdấy lên như báo hiệu má»™t cuá»™c Ä‘á»i giông bão. Sau đấy là im lặng hoà n toà n. Chỉ khi chú chó lông xám cá»§a anh nhảy phắt lên giưá»ng hÃt ngá»i vết máu loang rá»™ng trên ná»n ra trắng và hú lên má»™t tiếng khó hiểu, tôi hồi tỉnh và lÆ¡ mÆ¡ biết mình Ä‘ang ở đâu. Tôi ngá»i thấy da thịt anh, da thịt ngưá»i đà n ông đượm rát mùi phù sa sông Hồng. Thứ mùi mà má»—i lần nước rút, cùng lÅ© bạn chạy xuyên qua bãi ngô đồng, tôi vẫn thấy nó dáºy ná»±c cánh mÅ©i. Cánh tay anh choà ng qua tôi nặng trịch, lưá»i biếng.
- Em khát nước.
Giá»ng tôi căng trà n, khô, bá»ng. Tôi những tưởng anh sẽ chạy Ä‘i mang ngay nước đến cho tôi. Nhưng không.
- Em và o trong tủ lạnh lấy luôn nước cho anh đi.
Tá»± nhiên nước mắt chảy ướt đầm môi má tôi. Tôi nghÄ© mình ảo tưởng bởi những cuốn tiểu thuyết. Thá»±c tế đà n ông không ai hầu hạ đà n bà , chỉ có đà n bà phải chiá»u chuá»™ng đà n ông. Tôi vừa má»›i trở thà nh đà n bà , tôi phải xứng đáng vá»›i Ä‘iá»u đó, vá»›i ngưá»i đà n ông đã xoáy mình và o trong tôi cắt đứt tuổi thÆ¡ ảo ảnh. Và i giá»t nước mắt vụng vá» rÆ¡i trên tay anh, anh tưởng tôi tiếc.
- Em không nuối tiếc chứ ?
Giá»ng anh trầm ấm.
- Không, em hạnh phúc.
Tôi nghe trong giá»ng nói cá»§a mình nhanh những Ä‘am mê dồn dáºp. Báo hiệu nhiá»u cÆ¡n lốc xoáy nay mai. Sau nà y, hình ảnh con chó xám và tiếng hú cá»§a nó ngà y tôi thà nh đà n bà luôn đến sau má»—i cuá»™c ân ái. Dù không còn là vá»›i anh, mà vá»›i những ngưá»i đà n ông khác.
Lúc mẹ giắt tay tôi len lén từng bước ngắn và o bệnh viện phụ sản má»™t ngà y không có gió, hình ảnh chú chó có bá»™ lông xám mượt Ä‘ung đưa phÃa trước. Nó vừa muốn chỉ đưá»ng cho tôi Ä‘i và o chá»— là m tôi trở lại trong sạch trước mắt má»i ngưá»i lại vừa u uất nhìn tôi van xin đừng bá» Ä‘i mầm phôi cá»§a anh, mầm phôi chúng tôi đã tạo ra sau 3 tháng yêu thương. Nó không nghe cuá»™c đối thoại đã diá»…n ra trước đó, trước bà n thá» uy nghiêm khói lượn vòng, bố tôi vừa thắp nhang lên, trong ngà y không có gió.
- Bố mẹ tha thứ cho con tất cả những lầm lỡ con đã dại dột mắc phải. Nhưng con phải phá bỠcái thai trong bụng và o ngà y hôm nay.
- Con không lầm lỡ. Con yêu anh ấy thực lòng, con phải giữ đứa con của mình.
Khuôn mặt bố chuyển sang xanh xám, mắt mẹ bắt đầu nặng trĩu mây mù.
- Ãiá»u nà y quyết định cả tương lai cá»§a con. Nếu con giữ cái thai nà y lại, xem như cuá»™c Ä‘á»i con đã chấm dứt, con không biết ư?
- Cái bà o thai nà y má»›i chÃnh là cuá»™c Ä‘á»i con. Vì con yêu anh ấy.
Mây mù dầy đặc đôi mắt to của mẹ, không còn một chút ánh sáng nà o.
- Nếu con không nghe lá»i, mẹ sẽ tá»± vẫn.
Mây chuyển thà nh nhiá»u giá»t mưa rá»›t trên khuôn mặt Ä‘au đớn cá»§a mẹ, rá»›t dà i theo tiếng thở cá»§a bố và cuối cùng rá»›t tan trong ná»—i tuyệt vá»ng đưá»ng cùng cá»§a tôi. Chú chó lông xám mượt không tưởng tượng được chuyện cá»§a con ngưá»i. Vẫn không má»™t chút gió nà o khi ngưá»i ta cá»i mầm phôi cá»§a anh khá»i bụng tôi. Nà y đây là môi bá»ng, nà y đây là lưỡi nóng, nà y đây là đùi thon, nà y đây là bá»™ lông xám mượt chạy lăng xăng quanh giưá»ng rên những Ä‘iá»u vô nghÄ©a lúc anh rót mình hoà và o tôi. Tất cả, tất cả từ từ ra Ä‘i theo bà n tay bà bác sÄ© có bá»™ mặt dà i quá cỡ. Tôi đâu ngá» và o đúng giây phút tôi Ä‘ang hoảng dại vì mất mát ấy, anh đã kịp cà i mầm phôi má»›i và o má»™t ngưá»i con gái khác. Sau nà y, anh thanh minh rằng anh biết gia đình tôi không đồng ý cho tôi lấy anh, má»™t ngưá»i đà n ông đã ly hôn, anh chán, anh buông thả. Tất cả những ngưá»i đà n ông trên thế gian nà y khi chán Ä‘á»u buông thả, Ä‘á»u cà i mầm phôi và o bụng má»™t ngưá»i đà n bà vô tá»™i vạ thế ư? Tôi há»i sao anh không là m má»i cách để dà nh lấy tôi, giữ lấy đứa con nếu thá»±c lòng yêu tôi thay vì lá»™t váy má»™t cô gái khác để khoả lấp? Anh cúi mặt, tôi nhìn thấy chiếc cằm trá»… nải cá»§a anh rung nhẹ. Mùi phù sa sông Hồng trên cÆ¡ thể anh trở nên nồng quá mức, sắp sá»a trương thối. Sau nà y, má»—i lần nghÄ© vá» anh, tôi lại ngá»i được mùi phù sa châu thổ sông Hồng. Và tá»± nhá»§, nếu tôi sinh con, rồi kết hôn vá»›i anh ngà y ấy, sống trong ngôi nhà trang trà tranh Ãông Hồ đầy bụi bám, ngá»i hÃt mùi phù sa sông Hồng ngà y nà y qua ngà y khác, không hiểu cuá»™c Ä‘á»i tôi sẽ ra sao. Sẽ bình lặng như bãi phù sa ven sông, mặc cho nước dâng nổi là m mất Ä‘i hay bồi thêm, âm thầm chịu đựng trong khi rất có thể chồng mình lại Ä‘i gieo mầm trên má»™t mảnh đất khác? Ãà n ông như anh, như phần đông đà n ông Việt Nam không biết đánh vần từ Chung Thá»§y trôi chảy. Ãôi mắt trách cứ cá»§a chú chó bá»™ lông xám mượt lÆ¡ lá»ng trên cao. Hình như nó nhắn nhá»§ tôi rằng bà o thai ngưá»i ta vừa gắp ra sẽ đầu thai và o nó. Có lẽ vì thế, suốt Ä‘á»i tôi chẳng còn bao giỠđược gặp nó, như má»™t sá»± trừng phạt. Và anh, mối tình đầu vÄ©nh viá»…n ra khá»i tôi và o má»™t ngà y không gió. Hình như là vÄ©nh viá»…n, dù sau nà y, có trở lại nhưng là chứng nhân cá»§a tá»™i ác. Chỉ có mây mù trong mắt mẹ, mùa đông trên khuôn mặt cha, ná»—i trách cứ cá»§a tia nhìn chú chó, và sá»± hoán đổi u sầu lấy hồn nhiên trong tôi. Tôi là ai thế nhỉ? Không tiếng trả lá»i. Giá»ng tôi vá»ng ra từ tôi và vá»ng và o chÃnh tôi. Tiếng bÃnh boong 5 lần cá»§a chiếc đồng hồ ngoà i phòng khách len qua lá»›p kÃnh dầy và khuôn mặt không còn mây mù cá»§a mẹ tôi hiện ra cùng nụ cưá»i. Giống như nụ cưá»i.
- Con ngủ ngon không, con gái?
Mẹ đã tá»± mình trả lá»i trong âm Ä‘iệu run rẩy cá»§a câu há»i và khoé miệng mêu mếu. Mẹ nghÄ© tôi không ngá»§. Tôi chẳng biết tôi đã ngá»§ hay chưa. Hình như là ngà y có gió. Gió trà n qua khung cá»a sổ dịu dà ng, mÆ¡n trá»›n. Gió cá»§a ngà y tôi sẽ là ngưá»i đà n bà trưởng thà nh.
- Ãến giá» rồi con yêu. Con phải dáºy sá»a soạn.
Tôi co hai chân lên ngang ngá»±c, che giấu đôi mắt hoe Ä‘á».
- Ãang sá»›m mà mẹ, má»›i 5 giá». Cho con ngá»§ thêm chút nữa Ä‘i. Sau nà y mẹ có muốn, con cÅ©ng không ngá»§ trên chiếc giưá»ng nà y nữa đâu.
- Lấy chồng rồi không được dáºy muá»™n như ở nhà mình đâu con. Phải táºp dáºy sá»›m con à . Nhà ngưá»i ta lại là nhà gia giáo, ná»n nếp.
Tôi kéo chăn che kÃn mặt, tôi không muốn nghe mẹ nhắc đến gia đình chồng và o lúc nà y, những giá» phút cuối cùng còn có thể táºn hưởng tá»± do. Mà tại sao mẹ lại có vẻ sợ sệt nhà ngưá»i ta như váºy? Tôi đâu phải là cô gái kém cá»i gì, tôi là niá»m mÆ¡ ước cá»§a vô khối đà n ông trên thế gian nà y.
- Vẫn chỉ là đứa bé gái nhõng nhẽo, hay khóc nhè và ngang bướng.
Tiếng mẹ nhá» dần trong bước chân nặng chịch lo lắng. Bước chân mẹ lúc nà y như âm thanh khó nhá»c mẹ rặn sinh tôi năm xưa. Mẹ nói tôi hay khóc nhè? Không, không còn là khóc nhè nữa. Tôi đã khóc giá»t nước mắt cá»§a ná»—i bất hạnh đầu Ä‘á»i trong vòng tay mẹ ở bệnh viện phụ sản, nÆ¡i ngưá»i ta gắp Ä‘i sá»± sống cá»§a anh, máu huyết cá»§a tôi. Sau nà y, tôi còn khóc không biết bao nhiêu lần. Âm thầm cả những ngà y gió và những ngà y không gió, vá»›i những ná»—i buồn triá»n miên. Ná»—i buồn đà n bà . Khóc không cho mẹ biết, má»™t mình trong bóng đêm, sau từng ngưá»i đà n ông bá»™i bạc hay bị tôi bá»™i bạc. Không ai nghÄ© má»™t cô gái uá»· mị như tôi có đủ can đảm bá»™i bạc đà n ông. Nhưng tôi đã từng là m Ä‘iá»u ấy. Nếu mẹ biết, chắc hẳn mẹ không còn xem tôi là con nÃt. Ngà y ấy, ai cÅ©ng nghÄ© tôi bị ông Ä‘uổi khá»i ngôi biệt thá»± bên bá» biển. Mẹ mở rá»™ng cá»a đón tôi và chiếc va li lầm lạc sau 4 tháng trá»i. Nước mắt tôi ướt đầm báºc cá»a, nÆ¡i tôi đã cất tiếng khóc chà o Ä‘á»i. Tôi là đứa trẻ háu sống. Tôi đã được sinh ra ngay trên báºc thá»m má»™t ngà y tháng hai giá lạnh. Ãể rồi, sau nà y, tôi là m mẹ Ä‘au đớn trong tim vá»›i nhiá»u cÆ¡n choáng ngất. Như buổi trưa ấy, mẹ đã ôm choà ng lấy tôi và nức nở.
- Nó Ä‘uổi con ra khá»i nhà ư? Con gái, đừng khóc, đừng khóc nữa. Mẹ đây, con trở vá» nhà là mẹ mừng rồi.
Cuống quýt như con gái mẹ không há» lầm lạc. Cuống quýt như con gái mẹ Ä‘i xa trở vá». Mẹ không biết tôi tá»± rá»i bỠông, ngưá»i mà có lúc tôi xem còn quý giá hÆ¡n cả gia đình, hÆ¡n cả báºc thá»m nÆ¡i tôi sinh ra. Nếu mẹ biết tôi đã xếp va li và ra khá»i biệt thá»± cá»§a ông nhanh đến mức nà o, chắc mẹ sẽ không gá»i tôi là cô bé yếu Ä‘uối. Trước khi rá»i cá»a, tôi còn kịp đổ hất há»™p mà u Ä‘en lên tấm ra giưá»ng, thứ mà u ông không ưa, như má»™t lá»i từ biệt. Bước chân tôi là bước cá»§a buổi trưa hè nắng lá»a. Ãể rồi má»™t thá»i gian sau, bằng bước cá»§a má»™t ngà y chá»›m đông rụt rè, hối lá»—i, tôi đã trở lại ngôi biệt thá»± ấy và được ông đón tiếp ân cần nhưng lịch sá»± vá»›i những Ä‘iá»u kiện như má»™t vụ buôn nha phiến. Ông là ngưá»i Tà u, ông có dáng dấp và đôi mắt, ánh nhìn cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông Tà u ở bất cứ nÆ¡i đâu trên thế giá»›i. Bà ẩn, khôn ngoan và đầy ma lá»±c vá»›i các cô gái. Ông lại là thương nhân già u có. Cốt cách cá»§a ông toả ra quyá»n uy là m ngưá»i khác phải phục tùng. Má»™t thiếu nữ lãng mạn, ưa khám phá, phiêu lưu như tôi dá»… dà ng bị ông đánh gục. Tôi ngã ngá»±a trong chÃnh tâm hồn mình trước ánh mắt, nụ cưá»i cá»§a ông. Tôi đầu hà ng thể xác mình sau má»—i cuá»™c ân ái cùng ông.
- Em thÃch cách tôi vừa yêu em chứ? Tôi thấy em co giáºt từng cÆ¡n và xiết tôi mạnh.
Khuôn miệng ông cưá»i, Ä‘uôi mắt ông cưá»i nhưng tròng mắt không cưá»i. Tròng mắt ẩn sâu má»™t mà nhìn sâu và o tôi dò xét má»—i phản ứng. Tôi yêu ông, tôi Ä‘am mê ông nhưng tôi sợ ông. Ná»—i sợ cà ng kÃch thÃch tôi khi ông bao trùm tôi từ bên trên như má»™t lãnh chúa. Thân hình ông rắn chắc tá»±a má»™t cá»§ sâm. Gần ông, da dẻ tôi trở nên hây Ä‘á», láng mát. Tá»±a như tôi được uống nước sâm chắt lá»c từ da thịt ông. Thân thể ấy toát ra mùi thÆ¡m hắc, mùi Ä‘á»n đà i, lăng tẩm, uy quyá»n. Tôi cố ngước lên cao, cao mãi để hÃt ngá»i mùi đế vương ấy. Nhưng cà ng rướn, ông cà ng vươn lên. Vì thế, má»i cuá»™c là m tình cá»§a tôi và ông là những cuá»™c rượt Ä‘uổi không bao giá» chán. Ông không bao giá» cho tôi ngồi trên mặc cho tôi van nà i Ä‘iá»u ấy. Tôi cho em sung sướng, tôi cho em tất cả, tôi là Hoà ng thượng cá»§a em, em hãy táºn hưởng Ä‘i. Giá»ng nói cá»§a ông đúng là giá»ng cá»§a má»™t vị Hoà ng đế. Tôi đê mê táºn hưởng những khoái cảm ông mang lại, để rồi lần sau lại van xin được yêu ông từ bên trên. Và bao giá» cÅ©ng là cái lắc đầu. Nhưng tôi thoả mãn, tôi phục tùng má»i Ä‘iá»u ông muốn. Hình như ngưá»i ông được nặn từ thép, ông không biết mệt bao giá». Nắng chiá»u miá»n biển soi qua cá»a sổ mở toang lặn hÆ¡i nóng và o da thịt cÅ©ng không là m ông ngưng nghỉ yêu đương. Ông chỉ cưá»i, chỉ ra lệnh và nhồi và o, thúc sâu, bá»n bỉ, mạnh mẽ đến khi tôi hét lên cùng sóng biển hoà ng hôn, ông má»›i tạm ngừng.
- Ông thÃch em ở Ä‘iểm gì? Sao ông lại chá»n em để yêu giữa bao nhiêu cô gái đẹp?
Câu há»i cá»§a tôi thưá»ng được trả lá»i bằng hà ng giỠông hÃt ngá»i, sá» nắn da thịt tôi như để định giá má»™t chiếc bình cổ thá»i Minh. Má»—i báºn ánh mắt ông soi và o vùng kÃn, da thịt tôi lại hồng tÃa lên như chiếc mà o gà , để rồi bị ông dìm chết, bở ra như má»™t cá»§ khoai lang. Có má»™t lần duy nhất ông trả lá»i câu há»i cá»§a tôi.
- Vì em thông minh nhưng cả tin. Vì em yếu Ä‘uối nhưng cố tá» ra mạnh mẽ. Nếu rá»i xa tôi, em sẽ chết. Em Ä‘ang mắc căn bệnh trầm kha, chỉ có tôi má»›i giúp em hồi sinh được. Em sinh ra để dá»±a dẫm và o tôi.
Ãuôi mắt má»™t mà cá»§a ông cưá»i ma quái. Nắng biển Ãông chết ngoà i khÆ¡i xa trước ánh mắt ông. Tấm thân tôi cong lên hình chữ S, má»™t hình chữ S cố phản kháng:
- Nhưng em không phải nô lệ của ông.
- Trong tâm tưởng, em luôn nghĩ em là nô lệ. Em nghĩ thế từ khi em chưa sinh ra, từ cả ngà n năm nay. Em không có sự tự tin.
Ngưá»i tôi oằn xuống thẳng đơ, phục tùng giá»ng nói, phục tùng ý nghÄ© cá»§a ông. Không còn chữ S nữa mà là chữ I, hai đầu xẹp nhép. Tôi yên lặng để ông giam lá»ng trong ngôi biệt thá»±. Tôi chỉ được phép ra ngoà i khi có ông cùng Ä‘i. Ãêm trước hôm tôi xếp va li và trốn khá»i ngôi biệt thá»±, ông là m tình vá»›i tôi ngoà i biển đêm, khi dưới chân thuá»· triá»u Ä‘ang rút, trÆ¡ lại những doi cát ẩm và ng tá»±a chiếu chỉ vua ban trải dà i từ kinh đô tá»›i táºn cùng đất nước. Run rẩy giữa mênh mông gió và mênh mang cô đơn trá»i nước, ông để tôi ngảnh mặt ra đại dương và nháºp và o tôi từ phÃa sau chiếm hữu. Tôi thoả mãn, tôi lạ lùng, tôi mê man, và tôi mang cảm giác nhục nhã. Cảm giác ấy đã giúp tôi sáng hôm sau Ä‘i khá»i ngôi nhà . Nhưng rồi chÃnh nó cÅ©ng chết trong cÆ¡n khát nước sâm cá»§a tôi những ngà y sau và đẩy bước chân tôi quay trở lại biển.
- Em đã phản bá»™i tôi trong khi tôi giúp em hồi sinh. Em chạy theo những ảo ảnh bên kia đưá»ng chân trá»i. Tôi không Ä‘uổi em vá» vá»›i ảo tưởng cá»§a em, nhưng tôi cÅ©ng không thể cho em tất cả những gì em muốn như trước đây được nữa. Tôi chỉ cho em ăn khi nà o tôi thÃch. Và em phải quỳ gối khi tôi đút cho em ăn. Tôi không cấm được suy nghÄ© cá»§a em chạy rông vá» bên kia đưá»ng chân trá»i. Ngà y chân trá»i cá»§a em vụn vỡ, tôi cÅ©ng vẫn bắt em quỳ gối.
Ông xoa xoa lòng bà n tay tôi và day mạnh huyệt đạo trên mu bà n tay khi buông những lá»i ráo hoảnh ngà y tôi trở lại. Những ngà y mong chá» mòn má»i trong ngôi biệt thá»± không có ông dưá»ng như câm nÃn, phế hoang. Ông nói ông Ä‘i Mông Cổ, ông Ä‘i Nháºt Bản lo việc kinh doanh. Ãúng khi tôi thoi thóp còn lại má»™t chút hÆ¡i tà n trong cÆ¡n khát, ông má»›i từ tốn trở vá» và dìu tôi ra biển. Dưới chân thuá»· triá»u Ä‘ang rút, ông cho tôi ăn. Tá»± nguyện, tôi quỳ xuống trong tư thế cá»§a má»™t nô lệ. Có báºn, khi ông Ä‘ang mải miết nhét đầy thức ăn và o miệng tôi, trong đầu tôi thoáng hiện ra tương lai. Tôi là m vợ ông? Tôi no ấm, đủ đầy, con đà n cháu đống? Tất nhiên. Và suốt Ä‘á»i quỳ gối, trang sá» riêng tư cuá»™c Ä‘á»i tôi sẽ ghi danh hai tiếng nô lệ? ÃÆ°Æ¡ng nhiên. Thân mình tôi quẫy như má»™t con cá kình rồi náu lặng như con rùa láºt ngược. Dù Ä‘au dá»›n, tôi cÅ©ng cố tìm cách trở mình.
Tôi trở mình tháºt. Nhưng nhẹ nhà ng trong cÆ¡n ngái ngá»§. Tiếng chuông Ä‘iện thoại đổ dồn cá»™ng lẫn tiếng bÃnh boong đồng hồ treo tưá»ng len qua lá»›p kÃnh dầy và o phòng, kéo giáºt tôi vá» phÃa tương lai. Lao xao tiếng nói bên ngoà i. Rồi tiếng guốc cá»§a mẹ vá»™i và ng như hà nh khúc.
- Chồng con má»›i gá»i Ä‘iện thoại há»i con đã dáºy để sá»a soạn trang Ä‘iểm chưa. Nó nhắn con rằng: Ngà y đã Ä‘iểm, thá»i cÆ¡ đã đến.
Tôi chẳng buồn cưá»i lá»i mẹ vừa nói. Ngưá»i đà n ông còn mấy tiếng nữa là chồng tôi hay nói những Ä‘iá»u kỳ lạ. Tôi nghÄ© đến lá»i cá»§a ngưá»i tình Tà u dạo ná»: “Em ảo tưởng vá» bên kia đưá»ng chân trá»i.†Chồng tôi có phải là đưá»ng chân trá»i? Tiếng guốc Ä‘i lại sá»™t soạt và bà chị tôi à o và o như má»™t cÆ¡n gió sá»›m hanh khô là m tôi không còn thá»i gian miên man dòng suy tưởng. Má»›i sáng sá»›m, chị tôi đã lá»™ng lẫy như bà hoà ng. Chiếc áo choà ng lông thú chị mặc, lần đầu tiên tôi thấy.
- Chị tốt phước có cô em gái xinh đẹp, thông minh nên được nhá». Chồng em tặng chị cái áo hà ng hiệu nà y đấy. Chứ lương giáo viên tháng chưa đủ tiá»n mua má»™t chiếc giầy như chị là m sao dám mÆ¡.
Tôi chẳng lấy là m ngạc nhiên cÅ©ng chẳng lấy là m vui mừng. Chồng tôi có vốn tư bản và biết cách chiá»u gia đình vợ. Có thế, hôm nay má»›i là ngà y đại há»·.
- Công chúa chà o tạm biệt chiếc giưá»ng con gái Ä‘i nà o. Ngưá»i trang Ä‘iểm và ngưá»i là m tóc sắp đến rồi.
Mà u son môi cá»§a chị tôi sáng nay đỠquá. Có cần phải vui mừng đến thế không, có cần phải phô trương đến thế không? Tôi uể oải xếp dá»n chăn gối. Sương mù, sáng nay dăng đầy sương mù. Báo hiệu má»™t nà y nắng giá và không gió. Là n gió hồi đêm có lẽ vừa lặn theo bóng tối. Hôm nay tôi nên mặc áo dà i tÃm vẽ long phượng hay áo dà i mà u nâu hả chị Ngá»c? Tiếng mẹ lăn nhá» qua tai tôi. Ãám cưới con gái sao cô lại mặc mà u nâu? Cô tháºt chẳng khéo chút nà o. Giá»ng bác tôi dằn dá»—i. Mẹ lệt sệt đôi guốc và o buồng. Mùi nhang thÆ¡m trà n ngôi nhà . Chắc bố tôi thắp lên từ sámg sá»›m. Khói nhang hoà cùng sương mù ngoà i song cá»a, tôi thấy thế giá»›i sáng nay như lò tôi vôi. Cháy xèo tất táºt.
Khi tôi loay hoay trong phòng tắm vá»›i bá»™n bá» trống rá»—ng, chị tôi bắt đầu giúp tôi xếp đồ và o mấy chiếc va li mở sẵn. Những chiếc va li đủ mầu, mẹ nói chồng tôi mua táºn bên Âu châu mang vá». Chúng đắt. Tất nhiên. Chúng đẹp. Có thể. Chúng sẽ đựng vẻ bá» ngoà i cá»§a tôi mang vá» nhà chồng. Còn bên trong, tâm hồn tôi, va li nà o, túi nà o sẽ đựng được để nó đừng rÆ¡i vỡ? Trái tim ư? Hình như đã không còn nguyên vẹn để chứa được má»™t tâm hồn đầy giông bão ứ trà n. Việt từng nói tôi là bể sâu nhất, dòng xoáy nhất trong đại dương. Và chà ng trôi nổi bá»nh bồng trên hiểm nguy từng giá», ngà y còn bên tôi. Bây giá», khi ngưá»i thợ trang Ä‘iểm bắt đầu thoa lá»›p kem lót là m má»m da lên khuôn mặt có đôi mắt u uẩn cá»§a tôi mà chà ng đã từng thương nhất, không biết chà ng còn nhá»› hà ng lông my ngun ngút ưu tư khi từ ly? Chà ng là ngưá»i đà n ông lãng mạn nhất cá»§a tôi, ngu ngÆ¡ nhất cá»§a tôi và cÅ©ng thà nh tháºt nhất cá»§a tôi. Ngưá»i chà ng lúc nà o cÅ©ng thÆ¡m như má»™t quả táo tây. Da chà ng trÆ¡n mịn, láng mượt. Nhiá»u khi lấy tay sá» lên má chà ng, tôi sợ sữa sẽ tuôn dầm. Chà ng bảo tôi cưá»ng Ä‘iệu, hoang tưởng. Má ngưá»i thì là m sao mà chảy sữa như vú ngưá»i đà n bà đang là m mẹ? Bên chá»— chà ng, da ai cÅ©ng trắng và thÆ¡m như thế cả. Tôi vặc lại chà ng:
- Có ngưá»i là m mẹ nhưng không có sữa.
- Có thể ngưá»i ta bị bệnh.
- Không bệnh táºt gì cả, mà là không có cái ăn.
- Thế kỷ 21, chẳng ai lại không có cái ăn. Hoạ chăng chỉ có ở Phi Châu.
- Ãúng là ngu ngÆ¡ như gà con lạc mẹ. Xứ nà y còn tệ hÆ¡n cả Phi Châu.
Ãôi môi tôi cong lên nguýt vòng theo Ä‘uôi mắt. Chà ng mân mê cưá»m tay tôi.
- Thì anh đúng là gà con lạc mẹ mà . Không chỉ lạc, mất rồi.
Cưá»m tay tôi rả xuống trước đôi mắt ngấn lệ cá»§a chà ng. Tôi thương chà ng nhất trong những ngưá»i đà n ông tôi đã từng yêu thương.Tôi hiểu chà ng không còn bị lạc nữa mà mất, không thể còn tìm thấy. Là m sao tìm được xác ba và chị đã rÆ¡i giữa biển khÆ¡i là m mồi cho cá? Là m sao tìm được dáng mẹ còng lưng ngồi đợi con bên khung cá»a vá»›i đôi mắt má» vì nước mắt chia ly và chỠđợi? Biển Thái Bình Dương trong xanh, diá»…m lệ nhưng cÅ©ng đầy gian ác. Ngà y ra Ä‘i, chà ng chìm nổi lênh đênh trên những con sóng vá»›i triá»n miên nôn má»a và sợ hãi. Ngà y trở vá», chà ng bay qua mênh mang nước và trùng Ä‘iệp núi. Nhưng quê hương cá»§a chà ng chỉ còn lại má»™t nắm đất ở nghÄ©a trang Gò Dầu, nắm xương mẹ cong hình chỠđợi. Tôi là m sao lại không thương yêu chà ng cho được. Chà ng thưá»ng rúc và o bầu ngá»±c tôi ngá»§ ngon như trẻ thÆ¡. Giữa hai bầu vú căng hồng cá»§a ngưá»i đà n bà chà ng yêu, không còn mất mát, không còn Ä‘au khổ. Chà ng mang dáng hình chữ S cuá»™n khoanh trong lòng tôi. Nhưng lắm khi, chà ng khiến tôi bá»±c mình. Chà ng đã mất tất cả, mất luôn cả gốc. Tôi phải cầm tay dẫn chà ng khi sang đưá»ng, tôi phải giải thÃch cho chà ng bao nhiêu là từ mà chà ng không hiểu. Chà ng không lấy là m xấu hổ vá» chuyện ấy.
- Anh đi xa bao nhiêu năm nay rồi, là m sao anh biết được.
Chà ng luôn chống chế vụng vá».
- Xa bao nhiêu năm cÅ©ng không thể quên nếu ngưá»i ta luôn tâm niệm phải nhá»›. Ãã quên hết rồi, anh còn trở lại đây là m gì để thấy mình lạc lõng?
Hai bầu má phÃnh sữa cá»§a chà ng dưá»ng như xanh tái. Chà ng cưá»i, Ä‘iệu cưá»i chắt ra từ 25 năm là m ngưá»i nÆ¡i xứ lạ.
- VỠđể tìm lại tuổi thÆ¡, để là m lại những cái đã mất. Anh tin anh là m được vì xứ nà y vẫn còn nhiá»u ngưá»i như em.
Tôi thở dà i nhìn chà ng. Chà ng quả tháºt ngây thÆ¡. Chẳng thể nà o chà ng tìm lại được những thứ đã mất bằng sá»± cả tin và ngây thÆ¡ như váºy. Bao nhiêu cạm bẫy, bao nhiêu chông mìn, bao nhiêu kẽm gai dá»±ng nên những thù hằn ngăn cách còn nằm sâu, nắm giữ mảnh đất mẹ cá»§a chà ng. Có cá»±c nhá»c là m ra bao nhiêu tiá»n để mang vá», bức tưá»ng đó vẫn không phá bỠđược, lòng lại dầy thêm thương tÃch. Tôi không muốn chà ng mất mát thêm, không muốn chà ng Ä‘au khổ thêm nhưng rồi cuối cùng vẫn là m chà ng thất vá»ng ra Ä‘i. Ra Ä‘i và thá» không bao giá» quay trở lại. Xem như quê hương đã vÄ©nh viá»…n tuá»™t mất. Tôi không thể bá» tất cả để theo chà ng. Gia đình, bạn bè, những hà ng cây khẳng khiu chá» mùa vá» thay lá. Bố tôi gầm lên:
- Quân bán nước. Tao còn sống thì mà y đừng hòng.
Tôi hiểu. Tôi phải ở lại để là m mùa xuân. Dù cho lâu lắm mùa xuân má»›i vá» trên mảnh đất nà y. Lâu lắm hoa đà o lại má»›i nở. Em trai tôi buồn phiá»n.
- Chị Ä‘i rồi sau nà y mang em Ä‘i luôn có phải hay không. Ãất nà y báu bở gì mà phải nuối tiếc.
Tôi đứt ruá»™t ngà y chà ng ra Ä‘i. Khi chia tay mối tình đầu trong bệnh viện phụ sản, tôi Ä‘au dao cắt, kéo đâm nhưng vết thương mau là nh. Lúc quyết định không quỳ gối để ngưá»i đà n ông Tà u cho uống nước sâm nữa, tôi khát cháy da thịt rồi cố lết Ä‘i tìm vÅ©ng nước. Ngà y chia tay chà ng, tôi bị chặt má»™t phần thân thể. Ãau thốn từng mạch máu. Ãôi mắt tôi xám như mà u núi buổi chiá»u tà không dám nguá»›c nhìn là n da chà ng nhợt tái. Chà ng muốn lần cuối cùng được ôm tôi trong vòng tay trên cao, có núi, có rừng, không phải là biển, nÆ¡i ngà y xưa chà ng chia tay số mệnh và mất mát cả má»™t quê hương.
- Mẹ Âu CÆ¡ chia tay vá»›i Lạc Long Quân cÅ©ng là trên rừng phải không em? Chúng mình giống há», nhưng chẳng có má»™t trăm đứa con.
Tôi chết lặng trong căn nhà sà n. Tôi Ä‘u lên chà ng. Tôi muốn nói tôi sẵn sà ng sinh cho chà ng má»™t vạn đứa con, nặn lại cho chà ng quê hương, chuá»™c lại cho chà ng tuổi thÆ¡ sung suá»›ng nếu tôi là Thượng đế, nếu có Thượng đế. Chà ng yêu tôi dịu dà ng và vô cùng xúc động. Hai bầu ngá»±c tôi nở ra như muốn ôm trá»n khuôn mặt thÆ¡ ngây cá»§a chà ng hòng che chở. Gió hoà ng hôn xuyên qua cánh rừng cằn khô u u tắc nghẹn trên má»m núi cÅ©ng không run rẩy bằng tiếng thở cá»§a chà ng. Và lúc chà ng rút khá»i mình tôi, cÆ¡n gió bá»—ng chợt trà n qua má»m múi hất tấp căn nhà sà n, cứa rá»i thân thể tôi. Tôi biết đã vÄ©nh viá»…n mất Ä‘i má»™t phần thân thể.
- Sau nà y em sẽ lấy ai?
Gió vẫn không ngừng quay lá»™n. Như bá»™ óc tôi váºt vã. Như trái tim tôi ứ huyết.
- Lấy anh. Chim phải bay vỠrừng, cá phải bơi vỠbiển.
Tiếng tôi nói hay tiếng của ước mong? Chà ng xoay tôi lại, bắt tôi nhìn thẳng và o đôi mắt chà ng đang nhoè nước.
- Em biến hoá như ảo thuáºt. Soi mình trong gương em sẽ không thấy được mình. Nhưng soi trong mắt anh em sẽ gặp chÃnh em.
- Anh bảo em là ma cà rồng?
- Ma cà rồng hút máu kẻ dại khỠvì yêu như anh.
Mãi mãi, chà ng trôi trên con sóng bạc đầu mất hút bên kia Thái Bình Dương. Chà ng mang luôn má»™t phần thân thể tôi trong hà nh trang và đánh rÆ¡i vạ váºt đâu đó trên xa lá»™ má»—i ngà y chà ng đến sở. Nếu lấy chà ng ngà y ấy, tôi sẽ ra sao bây giá»? Bươn bả, váºt lá»™n kiếm từng đồng tiá»n và đêm đêm ngồi nhìn qua biển nhá»› vá» những gốc sấu già , mong chá» mùa xuân? Biết đâu như thế mùa xuân lại đến nhanh hÆ¡n, thân thể tôi nối liá»n được phần rá»i đứt? HÆ¡n là ân háºn, nuối tiếc, ám ảnh triá»n miên mà mùa xuân vẫn đâu đâu. Mà chỉ còn mấy bữa nữa là láºp xuân, hoa đà o đã nở hồng trên Nháºt Tân, sao tôi cứ mong chá» má»™t mùa xuân hão huyá»n nà o đó trong tâm trÃ. Hôm nay cÅ©ng là mùa xuân, ngưá»i ta nói ngà y vui nhất cá»§a má»™t Ä‘á»i ngưá»i, sao tôi cứ ngồi suy nghÄ© miên man vá» những mối tình đã chết, không bao giá» còn có thể quay lại? Chiếc đồng hồ lại bÃnh boong là m công việc đếm thá»i gian. Thá»i gian có đồng hồ Ä‘o được nhưng ná»—i buồn vui, hạnh phúc con ngưá»i lấy gì để Ä‘o? Chị tôi lá»™ng lẫy áo choà ng lông thú mua bằng vốn tư bản cá»§a chồng tôi, mẹ tôi trầm lặng trong bá»™ áo dà i, bác tôi nhai trầu đỠtươi đôi môi, em tôi lắc lư theo Ä‘iệu nhạc bằng lòng vì cuối cùng chị nó cÅ©ng kết hôn vá»›i má»™t ngoại kiá»u. Ai Ä‘o nổi sá»± giằng xé nát tan trái tim tôi? Bố tôi đã thắp nến lên bà n thá». Ông bà ná»™i trên tấm hình nhìn tôi không biểu lá»™ cảm xúc. Bố mẹ muốn tôi lấy ngưá»i đà n ông có vốn tư bản để bảo đảm cuá»™c sống, nếu ông bà còn sống chắc sẽ muốn tôi lấy quan tuần phá»§ hay chánh tổng, lý trưởng để vuốt ve quyá»n lá»±c? Ngưá»i ta bắt đầu choà ng chiếc váy cưới lên ngưá»i tôi. Mà u trắng tinh giả dối. Tôi muốn chiếc áo mà u ngà nhưng chồng tôi và gia đình không ưng thuáºn. Nếu vì mà u sắc mà là m cho cuá»™c hôn nhân hạnh phúc chứ không phải tình yêu, thế giá»›i nà y là m gì còn Ä‘au khổ.
Khi ngưá»i ta bắt đầu vấn tóc cho tôi, tiếng cưá»i nói đã râm ran khắp trong nhà ngoà i sân. Chữ Há»· ai cắt mà đẹp thế? Cưới hôm nay vừa đẹp ngà y lại vừa đẹp trá»i, ông bà tháºt tốt phước! Nhà trai sắp đến rồi, chuẩn bị nước Ä‘i là vừa. Mấy đứa đã chuẩn bị áo dà i đồng mà u để nháºn sÃnh lá»… chưa? Tôi lẫn lá»™n giá»ng ngưá»i nà y vá»›i ngưá»i kia. Qua khung cá»a, sương mù dần tan hết, chỉ còn và i gợn loay hoay trong vưá»n. Nắng đông lên sá»›m hÆ¡n thưá»ng. Mẹ Ä‘i và o lẩm nhẩm ngắm nhìn tôi. Tôi trông mẹ không vui. Có phải vì mẹ sắp mất con gái? Nhưng tôi đâu có rá»i xa mảnh đất nà y dù lấy ngoại kiá»u. Chồng tôi đã hứa sẽ định cư ở đây vÄ©nh viá»…n. Cá»› gì mẹ phải buồn.
- Cô dâu xong chưa? Nhà trai vừa gá»i Ä‘iện thoại, đã khởi hà nh rồi đấy. Há» nhắn cô dâu: Cá»a sắp mở, hãy xông và o già nh chiến thắng.
Suýt nữa thì ngưá»i là m tóc xiên chiếc trâm cà i phải tay tôi. Chồng tôi, anh ấy lại vừa nhắn lá»i khó hiểu. Quen rồi nên cÅ©ng chẳng cần báºn tâm. Bác tôi xuýt xoa:
- Cháu vấn kiểu đầu nà y hợp lắm, đã xinh rồi lại cà ng xinh hơn.
- Em cháu đẹp chứ không xinh.
Chị tôi Ä‘Ãnh chÃnh. Tôi mở mắt liếc và o gương. Trá»i Æ¡i, ngưá»i ta là m gì mái đầu cá»§a tôi thế? Như váºy mà hợp ư? Gương mặt nhiá»u góc cạnh cá»§a tôi không thể đẹp nếu vấn tóc kiểu cổ Ä‘iển. Phải là m những lá»n sóng xoăn xoã dà i tá»± nhiên và kết hoa và ng thà nh vòng như má»™t chiếc vương miện. Chà ng cÅ©ng từng nói thế ngà y chưa rá»i xa mang Ä‘i má»™t phần thân thể tôi, ngà y còn ao ước vỠđám cưới và đà n con. “Em không giống phụ nữ Việt Nam truyá»n thống, em mang nhiá»u nét đẹp cởi mở phóng khoáng. Sau nà y, khi đám cưới, anh sẽ tá»± tay kết cho em má»™t vòng hoa mà u và ng để đội lên mái tóc bồng bá»nh cá»§a em, em sẽ giống má»™t bà hoà ng.†Bây giá», ngưá»i ta vấn ngược những lá»n tóc tôi lên, gương mặt chà ng yêu thÃch chìm tối trong vẻ cổ Ä‘iển. Có phải bao giá» dáng vẻ cổ Ä‘iển cÅ©ng là truyá»n thống, cÅ©ng là dân tá»™c? Mà không được kết hôn vá»›i ngưá»i tôi yêu, cổ Ä‘iển hay hiện đại, vấn tóc hay thả buông cÅ©ng váºy mà thôi. Tôi nhắm mắt. Ngưá»i ta xá» giầy và o chân tôi. Tôi báºt dáºy. Vấn tóc cổ Ä‘iển, váy cưới mà u trắng tinh, ngưá»i chồng ngoại kiá»u có vốn, nhưng còn đôi chân, hãy cho tôi được xá» trong thứ mà tôi mong muốn. Ãôi săng Ä‘an mà u trắng vẫn lung linh nhìn tôi cưá»i dưới chân giưá»ng. Giấc mÆ¡ cá»§a tôi, hy vá»ng cứu rá»—i. Tôi ôm đôi săng Ä‘an và o lòng như má»™t váºt báu và từ từ dịu dà ng xá» từng ngón hồng. Vừa vặn, má»m mại, xinh xắn. Tôi còn có giấc mÆ¡, có hy vá»ng và o hạnh phúc.
- Nhà trai đến đầu ngõ rồi. Cô dâu không được ra khá»i buồng. Ngưá»i nháºn sÃnh lá»… đâu?
Tai tôi ù. Mắt tôi hoa. Chân tôi khuỵu. Cuối cùng đã đến giá» phút trá»ng đại nhất cá»§a má»™t Ä‘á»i ngưá»i. Ãã từng tá»± nhá»§ không lấy được ngưá»i mình yêu, dám cưới chỉ là má»™t nghÄ©a vụ, nhưng sao bây giá» tôi cÅ©ng run rẩy, ngượng ngùng như bất kỳ má»™t cô dâu nà o trên Ä‘á»i. Tôi ngóng qua khe cá»a tìm gió, tôi mong ngà y có gió. Sương mù đã bay hết, nắng đã nhen, sao gió không vá»? Ãôi săng Ä‘an trắng cháºt hÆ¡n dưới chân tôi tụ máu. Tá»±a như nó không mang nổi bao nhiêu xúc cảm, bao nhiêu hoang mang, bao nhiêu hồi tưởng trong tôi. Ngà y tôi phải tham dá»± phiên toà xét xá» anh, tôi cÅ©ng không hoang mang như giá» phút nà y. Trá»› trêu, mưá»i năm sau, tôi gặp lại anh, ngưá»i đà n ông đầu Ä‘á»i, ngưá»i đà n ông có chú chó xám, ngưá»i đà n ông bá» tôi nhoà i nhã vá»›i kẹp panh cùng bác sÄ© Ä‘ang gắp Ä‘i đứa con đầu tiên để ngồi thưởng trà vá»›i cô gái khác. Anh máºp, dáng vẻ thà nh đạt hÆ¡n. Cố ý, anh cho tôi thấy anh chạy chiếc Camry Ä‘á»i má»›i bóng nhẫy.
- Em hay nói anh lưá»i biếng. Lưá»i biếng là m sao có xe mà đi?
- Xã há»™i nà y chuyện gì cÅ©ng có hể xảy ra. Giết ngưá»i lại được phong anh hùng, lưá»i biếng vẫn nhiá»u tiá»n, có gì lạ.
Miệng lên gân, trong lòng tôi vẫn thấy anh hấp dẫn như chục năm trước. Tôi nhớ chú chó mà u xám và ngôi nhà ấm áp.
- Gặp lại em là niá»m vui lá»›n nhất cá»§a anh.
Anh không biết rằng chỉ và i chục phút sau câu nói ấy, tai hoạ đã áºp xuống. Lần tái ngá»™ vá»›i ngưá»i xưa trở thà nh nguyên nhân đưa anh và o chốn tá»™i tù. Mãi nhìn tôi, anh đã gây tai nạn chết ngưá»i khi chúng tôi từ chá»— ăn tối trở vá». Không thể nà o chối bá», tôi trở thà nh ngưá»i là m chứng trước toà . Hoang mang, giằng xé, suy sụp. Anh quỳ má»p sau chấn song:
- Em bảo giết ngưá»i vẫn được phong anh hùng. Em hãy cứu anh Ä‘i, em hãy khai man Ä‘i. Anh không cần anh hùng, anh chỉ muốn ra khá»i đây.
- Hèn!
Trước toà , tôi mang khuôn mặt lạnh giá nhưng trong lòng vụn vỡ. Ngưá»i đà n ông mê tranh Ãông Hồ, ngưá»i đà n ông mang hương vị phù sa sông Hồng, ngưá»i đà n ông thưởng trà má»—i sáng đã chết. Thá»±c sá»± chết. Tôi tá»± há»i nếu khi ấy đã là vợ anh, tôi có bao che cho anh không? Tôi không trả lá»i được. Trái tim cứng lưỡi trong há»—n mang thất vá»ng.
Má»™t là n gió bá»—ng thốc qua khung cá»a mang theo hÆ¡i lạnh. Tôi rùng mình. Ãồng hồ Ä‘iểm mưá»i má»™t tiếng gá»n lảnh. GiỠđã Ä‘iểm. Giá» cá»§a tôi đã Ä‘iểm thá»±c sá»±. Ôm ngá»±c, tôi trông không gian vần vÅ© trong vô thức. Rồi ai đó quà ng cánh tay tôi, ai đó kéo tôi Ä‘i. Mùi hương, tiếng cưá»i nói là o xà o. Ai đó bảo tôi quỳ lạy. Mà u đỠtrà n ngáºp. Những mâm sÃnh lá»…, chiếc áo ghì tôi, mà u son chị tôi quay cuồng. Ai đó cho tôi uống nước. Ai đó nhắc tôi cưá»i tươi để chụp hình. Cưá»i, phải cưá»i, phải vui, phải hạnh phúc. Má»™t cuá»™c sống má»›i. Sẽ có tất cả. Chồng tôi có vốn tư bản. Chồng tôi là ngưá»i nước ngoà i cấp tiến và nhiá»u thế lá»±c. Tôi không còn sợ bị ngưá»i Ä‘á»i ăn hiếp. Xứ nà y nhiá»u tiá»n và thế lá»±c, muốn thứ gì chẳng được. Tình cảm ư? CÅ©ng như nén nhang Ä‘ang ngút khói trên bà n thá» kia, sẽ tà n trong canh giá» và thổi bụi và o không gian. Tôi đã yêu anh, đã yêu ông, đã yêu chà ng, đã yêu Tim nhiá»u như váºy, lần nà o cÅ©ng như chết trên Ä‘oạn đưá»ng đến hạnh phúc, chết trong ná»—i khao khát và nhung nhá»›. Nhưng còn lại gì cho tôi? Hay chỉ là ký ức vá» ngà y không có gió vá»›i giá»t máu cá»§a chÃnh mình lìa khá»i da thịt, là ngà y gió độc trên cánh rừng hoà ng hôn và má»™t phần thân thể đứt lìa mãi mãi, là cảm giác thoả mãn rồi nhục nhã lúc quỳ xuống biển đêm? Vị phù sa sông Hồng, nước sâm quý, mùi sữa tươi còn vương ký ức không mang hình hà i, không thể chụp bắt. Tình yêu, tình yêu là ảo ảnh, là điá»u không thá»±c. Ãêm đêm, tôi thưá»ng giáºt mình tỉnh giấc, hất tung chăn khá»i ngưá»i, hai tay ôm đầu, cuá»™n khoanh như má»™t hà i nhi trong bụng mẹ rồi lại xoay mình cố dá»— im giấc ngá»§. Khi ấy, tình yêu không hiện diện, hay chÃnh vì bao hệ luỵ cá»§a tình yêu mà tôi hoá thà nh hư ảo, hoá thà nh chiêm bao cá»§a chÃnh mình. Ngưá»i nà o đó ấn và o tay tôi ly nước.
- Cô dâu uống hết ly nước sẽ thấy khá hơn. Từ trước tới nay, chưa thấy cô dâu nà o xúc động đến thế nà y.
Xúc động. Vui nên xúc động. Yêu nên xúc động. Phải thôi, vì chồng tôi là niá»m mÆ¡ ước cá»§a bao nhiêu cô gái xứ nà y. Cái xứ con gái nhà quê thì thi Ä‘ua lấy chồng Ãà i Loan, Hà n Quốc, con gái thị thà nh xênh xang sánh đôi vá»›i Việt kiá»u, ngoại kiá»u. Lấy được chồng như tôi là m sao không khá»i xúc động tá»™t cùng. Tôi loạng choạng giữa đám đông. Không còn ngôi nhà , vỉa hè tôi cất tiếng khóc chà o Ä‘á»i. Thức ăn, bà n ghế, rượu, nhạc, váy, tóc, mà u sắc thi nhau lướt bừa và o đôi mắt viá»…n thị đột xuất cá»§a tôi. Không phải Hilton, nÆ¡i tôi muốn diá»…n ra lá»… cưới. ChÃnh tôi cÅ©ng chẳng hiểu tại sao mình lại thÃch Hilton. Có thể vì tôi muốn bạn bè biết tôi kết hôn vá»›i ngưá»i Âu châu. Có thể vì tôi nhá»› Tim. Tôi gặp Tim lần đầu tại Hilton. Bất ngá». Tim hấp dẫn tôi từ cái nhìn thứ nhất. Tôi bỠđịnh kiến đà n ông Mỹ không có chiá»u sâu. Ãôi mắt buồn nao lòng cá»§a Tim chứa đầy Ä‘am mê. Sau nà y, Tim nói cÅ©ng bị tôi đốn ngã ngay khi chạm mắt. Suốt thá»i gian ở bên nhau, tôi nghe Tim nói hai câu bằng tiếng Việt. “Mắt em bổ cau.†“Ãôi chân em dà i thẳng như đôi cau Ä‘ang thì ra trái.†Tôi trợn tròn mắt. Bị tôi tra tấn má»™t hồi, Tim chịu khai xuất xứ cá»§a hai câu nói hay không kém gì thÆ¡ Hồ Xuân Hương. Tim mất 20 đô la cho má»™t ông đồ già ngồi vẽ tranh trên phố để ông viết ra giấy và dạy cách phát âm. Và mất hai ngà y Ä‘á»c thuá»™c. “Ông già Việt Nam ngồi vẽ chữ chắc là sẽ dạy cho Ä‘iá»u tốtâ€. Tim cưá»i ngô nghê. Lấy 20 đô la chỉ để dạy cho má»™t ngưá»i nước ngoà i hai câu nói nhại thÆ¡ ngưá»i khác. Ông già Việt Nam thá»i mở cá»a! Tôi chạnh lòng xấu hổ.
- Thế cây cau là cây gì?
Tôi há»i xóc. Tim vụng vỠôm tôi hôn.
- Tim đừng nên nói vá»›i em những Ä‘iá»u mà Tim không hiểu.
Môi tôi xót dưới là n môi Tim. Sau nà y, Tim đưa tôi lên chùa Trấn Quốc và tá»± hà o chỉ cho tôi cây cau. Tôi cưá»i khen Tim.
- Thế trái cau để là m gì?
Lần nà y thì Tim dỗi.
- Là m sao anh hiểu rõ truyá»n thống cá»§a ngưá»i Việt Nam, cÅ©ng như em không thể hiểu hết văn hoá Mỹ đã nuôi anh trưởng thà nh.
Ngá»±c tôi như bị má»™t con kiến châm ná»c. Nhức tỉ tê và ngứa lan dần. Tim nói đúng. Cả hai ná»n văn hoá cách biệt. Tim không hiểu quả cau dùng để là m gì, và còn trăm thứ Tim không hiểu. Nhưng tôi trá»ng Tim bởi lòng tháºt thà . Anh, ngưá»i tình đầu tiên, ngưá»i mang hương vị phù sa sông Hồng có thể thao thao vá»›i tôi vá» trầu cau, song tôi biết không có dáng thẳng đứng cá»§a cây cau trong suy nghÄ© khi miệng anh nói. TrÆ¡n trợt, rồi lá»i nói cá»§a anh cÅ©ng theo gió ra Ä‘i và o ngà y có gió, và chết ngạt trong ngà y không có gió. Vá»›i Tim, khi nói, Tim nhìn cặp chân tôi và cố hình dung vá» cây cau. Tôi trá»ng Tim còn bởi tôi được Tim trá»ng. Bất cứ Ä‘iá»u gì Tim hứa Tim Ä‘á»u là m. Ngay cả chuyện ân ái. Có báºn, tôi chưa thấy bá» bến ở đâu Tim đã bị sóng đẩy láºt thuyá»n. Ân háºn, vá»— vá», xin lá»—i, Tim là m như tá»™i tà y trá»i. Tim không biết, tôi bị bá» bÆ¡ vÆ¡ giữa biển là chuyện thưá»ng tình. Mà đà n bà xứ nà y Ä‘á»u thế, riêng gì tôi. Những ngà y bên Tim, tôi trở thà nh hoà ng háºu. Tôi khám phá bản năng vẫn còn ẩn táºn sâu đáy thẳm thân xác. Tim đưa tôi đến táºn cùng hang sâu, chỉ cho tôi ná»n văn minh hồng hoang mà bấy lâu tá»± tôi che giấu, mà những ngưá»i đà n ông kia đã không dẫn tôi tá»›i. Há» không đủ sức, không tìm thấy đưá»ng hay vì há» nghÄ© bởi tôi là đà n bà ? Ãà n bà phải là kẻ nằm dưới, là đất để gieo mạ. Rồi mạ non thà nh lúa, thà nh thóc, hỠđốt nương tà n rẫy, đến mảnh đất khác khai hoang. Tôi nghe ngưá»i ta gá»i đấy là truyá»n thống, là văn hoá phương Ãông. Và tôi là ngưá»i Việt Nam, ngưá»i phương Ãông. Ãôi khi tôi tá»± tra vấn chÃnh mình: phải chăng đà n bà da và ng, tóc Ä‘en không biết Ä‘am mê? Rồi Tim trả lá»i cho tôi bằng hÆ¡i thở kÃch động và ánh mắt thoả mãn, biết Æ¡n.
- Em tuyệt vá»i quá. Anh chưa từng biết ngưá»i đà n bà nà o nồng nà n như em. Sá»± nồng nà n nhạy cảm, không chỉ hoà n toà n là dục vá»ng xác thịt. Em sẽ là vợ anh nhé, cô gái bé nhá»?
Bên Tim, tôi thấy mình là hoà ng háºu, cá»› gì tôi không nháºn lá»i cầu hôn. Khác biệt văn hoá, hố thẳm rất lá»›n. Nhưng tôi tin bằng tình yêu thương, hố thẳm sẽ được lấp đầy. Tôi không nghÄ© đến gia đình, lá»… giáo khi xúc động nháºn lá»i cầu hôn cá»§a má»™t ngưá»i Mỹ da trắng. Ãể rồi mấy ngà y sau, bẽ bà ng nháºn ra rốt cuá»™c mình cÅ©ng chỉ là ngưá»i đà n bà phương Ãông từ trong máu huyết.
- Không bao giỠđược lấy má»™t thằng Mỹ. Tôi không chấp nháºn văn hoá B-52.
- Nhưng anh ấy sẽ ở lại đây sống cùng chúng ta, sẽ uống nước rau má và ăn bánh chưng bố ạ.
Mắt bố như mắt của một bộ đội cụ Hồ trên vĩ tuyến 17.
- Ãể sinh cho tôi những đứa cháu tóc và ng, để gia đình nà y trở thà nh má»™t thứ lai căng hổ lốn hả?
Tôi quá nhá» nhoi và yếu Ä‘uối. Dù yêu Tim rất nhiá»u, dù thÃch uống Coca Cola hÆ¡n nước rau má, tôi cÅ©ng đà nh rá»i xa Tim. Nhưng trong những giấc mÆ¡, hình ảnh má»™t đứa bé tóc và ng mượt có đôi mắt Ä‘en tròn vẫn ám ảnh tôi. Tôi không thấy lai căng hổ lốn như bố nói, tôi thấy nó là đứa bé đẹp nhất trên Ä‘á»i. Rồi và i tháng sau, bố tác thà nh cho tôi vá»›i má»™t ngoại kiá»u Tây phương. CÅ©ng mắt xanh, mÅ©i lõ. Tôi không thể nà o lý giải. Tôi chỉ còn là má»™t ngưá»i tà n phế. Má»—i ngưá»i đà n ông tôi yêu, lìa xa tôi, đã mang Ä‘i má»™t phần thân thể cá»§a tôi. Gặp Tim lần cuối, soi mình lần cuối trong đôi mắt xanh Ä‘ang lặng xám vì Ä‘au đớn cá»§a ngưá»i đà n ông da trắng, tôi thấy vá»±c thẳm Ä‘ang tụt dưới chân mình. Vá»±c thẳm đà o xá»›i táºn cùng hun hút má»™t thân xác má»i mệt. Tim có thể lấp đầy nhưng Tim không có tóc Ä‘en, da và ng rải lên che giấu. Tôi để gió và cát ngà y ngà y rắc bá»™t á»›t lên hố thẳm cá»§a mình mà không biết rằng gió cát rồi cÅ©ng có ngà y cạn kiệt.
Không còn thấy gió. Không có má»™t chút gió nà o. Dưá»ng như lạnh, dưá»ng như nóng. Ngà y hay đêm, thiên đưá»ng hay địa ngục? Tôi mở choà ng đôi mắt. Thứ ánh sáng nhá» nhợ tôi thưá»ng trông thấy hắt ra từ những bóng đèn trong công viên má»—i hoà ng hôn không tà i nà o phân định nổi thá»i gian. Thá»i gian, có phải hạn định ngà y tôi thoi thóp trên chiếc bà n sắt lạnh để ngưá»i ta gắp Ä‘i má»™t mạng sống. Có phải buổi chiá»u giông gió trong căn nhà sà n, ngưá»i yêu da và ng nhưng khác quốc tịch đã mang Ä‘i cá»§a tôi phần thân thể nhạy cảm nhất. Thá»i gian, buổi chiá»u, buổi sáng, hay buổi khuya đêm, là khi nà o cÅ©ng không cứu được những mất mát cá»§a tôi. Bao nhiêu ká»· niệm như má»™t cuốn phim bị nhão, lê thê đứt quãng trong đầu, tôi miên man trôi nổi trong thứ ánh sáng trắng đục. Từng ngưá»i tình ươm và ng ná»—i hoà i niệm. Nhón má»™t ngón tay lên ngang ngá»±c, tôi chợt nháºn biết có váºt lạ. Nó phát tia sáng gá»n, sắc, lạnh, xiên chéo không gian nhá» nhợ. Tôi đưa bà n tay dà sát đôi mắt. Kim cương, ánh sáng cá»§a kim cương. Chiếc nhẫn lặng thinh ôm ngón tay áp út. Ngón tay Ä‘eo nhẫn. Cuá»™n phim bất ngá» liá»n mạch, quay nhanh. Tôi nhìn xuống thân mình. Chiếc váy cưới rÅ© dà i niá»m hốt hoảng. Tiếng chuông chùa đâu đó lảnh lót Ä‘iểm giá». Tiếng chuông vá»ng hiu hắt và o trà não tôi ngÆ¡ ngác, rã rượi, hoang mang. Chuông ná»a đêm, như trà não tôi Ä‘ang ná»a đêm. Váy cưới, nhẫn kim cương, xe hoa, dạ tiệc, nước mắt cá»§a mẹ, chiếc áo lông thú cá»§a chị xô tôi đến nÆ¡i nà y. Nhưng nÆ¡i nà y là đâu? Chú rể, ngưá»i đà n ông Âu châu, ngoại kiá»u da trắng mà bố luôn khen đứng đắn, cấp tiến, và uyên bác, sao chà ng không ở bên cạnh tôi? Bố nói đồng ý gả tôi cho ngoại kiá»u nà y vì chà ng đầu tư rất nhiá»u chất xám và o Việt Nam và sẽ định cư vÄ©nh viá»…n trên mảnh đất hình chữ S. Tôi manh nha ý nghÄ© biết đâu ở đất nước xinh đẹp Âu châu quê hương, chà ng phạm trá»ng tá»™i nên phải trốn đến Việt Nam. Ãịnh nói ý nghÄ© cá»§a mình cho bố. Nhưng nhìn ánh mắt tin tưởng và o tương lai cá»§a bố, tôi cúi cụp vâng lá»i. Vả lại tôi không còn sức, không còn đủ bá»™ pháºn cá»§a má»™t cÆ¡ thể để chống cá»±. Má»—i ngưá»i tình ra Ä‘i, má»™t phần cÆ¡ thể tôi đã lìa đứt. Tôi như má»™t kẻ tà n phế. Mắt đã không còn, nhìn ai cÅ©ng giống nhau, bố gả tôi cho ngoại kiá»u hay Việt kiá»u hay Hoa kiá»u cÅ©ng váºy mà thôi. Tai đã không còn thÃnh, chồng tôi nói tiếng Anh hay tiếng Việt Mưá»ng, tôi chẳng phải báºn lòng. Ngôn ngữ duy nhất còn tồn tại trong tôi là âm thanh những sợi tóc lÃu rÃu nhau trong mà n đêm. Chúng thì thầm vá»›i nhau không biết ngà y mai gió sẽ chuyển chiá»u nà o, hòng xoay theo. Ngược hướng gió, sẽ gãy tan tà nh. Rồi mái đầu lại trÆ¡ trÆ¡, tráºc khấc. Chẳng há» gì. Không còn những ngưá»i đà n ông tôi yêu, tôi chẳng cần tóc tÆ¡, môi thắm. Chẳng để cho ai.
Dòng suy nghÄ© miên man cá»§a tôi bị cắt đứt cùng lúc vá»›i sá»± choà ng áºp cá»§a bóng tối. Thứ ánh sáng má» má», nhá» nhợ đèn công viên lay lắt má»™t hồi đã lụi. Trống rá»—ng tá»±a má»™t nhánh cây khô mùa đông, tôi mệt má»i buông bá» thân mình xuống nệm. Bóng tối, đám cưới, căn phòng lạ, sá»± vắng mặt cá»§a chú rể, đâu cần để ý. Hãy cố ru mình và o giấc yên là nh, thế giá»›i không tồn tại. Cánh tay tôi rÆ¡i dà i bên tôi, tá»±a tiếng thở sâu từ ngà n năm trước. Tôi thở mÆ¡n man, dịu dà ng trên đồi cao cùng ngưá»i tình xa xứ đáng thương. Tôi thở lưá»i biếng, hão huyá»n bên ngưá»i đà n ông dáºy ná»±c phù sa sông Hồng. Tôi thở không thà nh tiếng trên triá»n cát và ng tá»±a chiếu chỉ vua ban, nghẹn ngà o nuốt sâm quý hắc mùi Ä‘á»n đà i Trung Hoa. Tôi thở dồn dáºp kÃch động, rên hú thanh quản từng hÆ¡i trong căn phòng Tim. Nước sông Hồng mùa đông cạn ráo. Dầu cho Hồ Tây trà n nước ra đưá»ng, sương mù dăng trắng thà nh phố. Không khà ẩm ướt Ä‘á»ng thà nh vÅ©ng trong những ngôi nhà phố cổ. Không ai, không gì biết đến sá»± tồn tại cá»§a tôi. Ãồng loã cùng thân thể mát thÆ¡m, uốn dẻo và trái tim há»—n mang cá»§a tôi là mà u đêm tối. Trà n lướt trong mênh mông, tôi phiêu du thân thể, phiêu du đêm đặc, phiêu du tâm linh. Tôi thấy mình lặn lá»™i và o rừng thẳm, nÆ¡i những cây chò cao vút phế hoang cổ tÃch, nÆ¡i dây leo chằng chịt quấn Ä‘an. Tôi thấy mình bì bõm giữa đầm lầy, bùn sánh đặc quệt nÃu là n da há»±c há»™i cÆ¡n khát dưới bầu trá»i xám cứng như mầu trầm uất. Mây tÃch ngẹt trá»i mà chẳng là n gió quất ngang. Tôi cưỡi lên mây, tôi tắm trong sình lầy, tôi Ä‘u dây leo, tôi chuyá»n cà nh chò, tôi thả mình trong vô thức, tôi thả mình trong những phần Ä‘á»i đã mất, tôi buông mình trước phần Ä‘á»i Ä‘ang trầy tráºt đêm nay. Trước biển lạnh, ngưá»i tình Tà u dạo ná» chiếm hữu tôi từ phÃa sau bắt tôi quỳ gối, chưa má»™t lần cho tôi chá»§ động yêu đương. Nay tôi đã thoát khá»i kiếp nô lệ cá»§a ông, tôi trở thà nh ngưá»i đà n bà trưởng thà nh. Chồng tôi sẽ bế tôi lên ngồi trên, để tôi được mặc sức tung hoà nh, chà cây đốn gốc. Không cần anh bế, tôi trưá»n lên như má»™t con rắn chúa. Bản năng chiếm hữu tung trá»—i cÆ¡n giông chấm dứt hạ. Tôi không phải nô lệ, tôi là mình, bình đẳng như muôn giá»t mưa phùn rÆ¡i Ä‘á»u đêm đông, rÆ¡i Ä‘á»u không gian duy nhất má»™t mầu Ä‘en kịt. Không gian chẳng má»™t thanh âm. Chỉ có tôi Ä‘ang hà o hển thở dốc. Tôi nghe trong hÆ¡i thở mình tiếng hú cá»§a chú chó có bá»™ lông xám trong ngôi nhà mối tình đầu năm xưa, tiếng gió tắc nghẹn đồi cao ngà y Việt ân cần lần sau chót. Những mối tình, hãy u mê lần nữa trong tim tôi, giữa đêm vu quy cá»§a tôi và rá»i xa tôi mãi mãi. Tôi đạp ngà n lần vòng u mê, vòng nuối tiếc, để rồi đôi chân rã rá»i trượt dà i theo tiếng hú rên. Chỉ có mà n đêm má»›i biết tiếng hú ấy thoát ra từ cõi nà o.
Lại chÃnh tiếng rao đêm ru tôi và o cÆ¡n má»™ng kéo dà i lê thê đánh thức tôi khá»i mê man. Nắng đã trà n bên ngoà i, xuyên qua tấm rèm mà u nâu xám, chiếu xiên căn phòng sÆ¡n mầu và ng nhạt. Tôi nghÄ© mình lại rÆ¡i và o má»™t cÆ¡n mê khác, đến má»™t xứ sở xa xôi nà o đó. Không phải căn phòng con gái cá»§a tôi, không có những song cá»a sổ mà u xanh, tấm rèm cá»a mà u xanh trông ra khu vưá»n đầy tiếng hoan ca má»—i bình minh. Không có đồng hồ bÃnh boong đếm giá» treo ngoà i phòng khách mà bố tôi mang từ bên Nga vá» mưá»i mấy năm trước. Căn phòng lạ, tiếng rao lạ, cả ánh nắng ban mai cÅ©ng lạ lẫm, tôi lại má»™ng du nÆ¡i đâu? Ãôi chân tôi sáng nay cÅ©ng lạ lẫm dưới thân mình. Có phải đêm qua tôi đã chạy xuyên Thái Bình Dương để tìm ngưá»i đà n ông xa xứ, để nở hai bầu ngá»±c ôm trá»n khuôn mặt ngây thÆ¡ lạc mẹ cá»§a chà ng? Nhấc mình khá»i tấm chăn cÅ©ng má»™t mầu nâu xám như tấm rèm cá»a, tôi ngạc nhiên vô cùng. Tôi Ä‘ang mang đôi săng Ä‘an trắng mà tôi ưa thÃch dưới chân. Và trên sà n gạch hoa mầu nâu xám, chiếc váy trắng nằm soãi như má»™t lá»i nhắc nhở. Chiếc váy cưới. Vu quy. Ãêm tân hôn. Không gian tê dại, mạch máu tôi tê dại. Tôi không má»™ng du, tôi không ở nÆ¡i chốn cá»§a câu chuyện thần tiên nà o, tôi đã trải qua lá»… vu quy và đêm tân hôn trong má»™t căn phòng lạ. Tiếng thở sâu dà i hà ng thế ká»· chìm lặn da thịt, tôi biết chắc cuá»™c Ä‘á»i thiếu nữ cá»§a mình đã hết. Nhưng ngưá»i đà n ông chấm hết cuá»™c Ä‘á»i con gái cá»§a tôi ở đâu, ngưá»i đà n ông bố luôn khen giá»i giang, cấp tiến và nhiá»u vốn tư bản sao không ở bên tôi lúc nà y? Như đáp lại sá»± băn khoăn cá»§a tôi, những tia nắng chạy xiên khắp căn phòng, Ä‘an hình mắt cáo lên tấm chăn mà u nâu xám. Hất tung tấm chăn, tôi biết mình muốn kiếm tìm. Những tia nắng đột nhiên biến mất. Căn phòng bá»—ng ảm đạm. Má»™t luồng khà phụt và o thân thể tôi, buốt xót. Trước mắt tôi, trên chiếc ra nâu xám, trong ánh sáng nhá» nhợ cá»§a má»™t không gian xám, thân thể má»™t ngưá»i đà n ông thẳng đơ như chết rồi. Khuôn mặt Tây phương vô hồn trông đến cả và i trăm tuổi nhưng được tân trang mà u mè từa tá»±a bức tượng tôi vẫn thưá»ng trông thấy má»—i khi đến cÆ¡ quan bố. Toà n bá»™ thân thể ngưá»i đà n ông xám lạnh, duy chỉ có hà m râu quai nón ráºm rì loen nhoen nhiá»u vệt trắng. Là n da tôi trở nên xám tái như mà u căn phòng, mà u suy nghÄ©, mà u thân hình ngưá»i đà n ông duy nhất Ä‘ang hiện diện trên chiếc giưá»ng. Căn phòng u ám lạ thưá»ng. U ám như không phải là ngà y đầy nắng tôi vừa nhìn thấy và i phút trước. Không còn là hoảng hốt, trái tim hoá đá. Ngưá»i đà n ông hôm qua đã cưới tôi, ngưá»i đà n ông luôn nhắn tin cho tôi những lá»i khó hiểu, ngưá»i đà n ông đã tặng chị tôi áo choà ng lông thú chẳng nhẽ lại mang thân hình lạnh giá như má»™t xác chết thế kia? Hình như tôi Ä‘ang nằm mÆ¡, hình như có ai đó Ä‘ang trêu tôi. Hoảng hốt, tôi nhìn xuống thân mình. Không má»™t mảnh vải che thân. Tôi hoà n toà n trần truồng, trừ đôi săng Ä‘an trắng lấp loá dưới chân, vệt sáng duy nhất trên thế gian. Tôi chạy vòng trong căn phòng lạ bằng đôi săng Ä‘an, những bước chạy trệch trạc hoang mang. Tôi bẹo cấu khắp thân mình. Tôi phải thoát ra khá»i giấc mÆ¡ khá»§ng khiếp nà y. Không da thịt nà o cảm thấy Ä‘au. Chỉ có vùng kÃn ran rát và bà n tay tôi ướt má»m trong lau lách. Hai bà n tay bết dÃnh chất ngà lẫn nhiá»u sợi bạc mà tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để nháºn ra không phải sợi đà n bà cá»§a mình. Trá»i Æ¡i, những vệt trắng trên bá»™ râu quai nón cá»§a ngưá»i đà n ông! Tôi chồm lên thân thể nước đá giữa chiếc giưá»ng lạnh xám. Thân hình ngưá»i đà n ông buốt giá, cứng đơ. Thân hình cá»§a má»™t xác ướp! Tôi không biết mình đã là m sao để khoác được chiếc váy lên ngưá»i, là m sao để thoát khá»i căn phòng nặng ná» tá» khÃ. Tôi bay xuống những báºc cầu thang cao quá cỡ, bay qua tấm biển đỠkhách sạn Eden. Thiên đưá»ng, những báºc cầu thang cao để leo lên thiên đưá»ng và chạy xuống địa ngục. Ãêm qua tôi đã lên thiên đưá»ng cùng má»™t xác ướp, tôi đã động phòng vá»›i má»™t xác chết. Dấu tÃch còn nguyên trên bá»™ râu quai nón cá»§a ngưá»i đà n ông và vùng lau lách má»m mại cá»§a tôi. Ãêm qua tôi đã bÆ¡i qua biển cả, tôi đã lặn trong biển cả, đã phiêu du lên thiên đưá»ng. Thưa bà Karl, tối qua ông bà ngá»§ ngon chứ ạ? Gió tạt Ä‘i lá»i cáºu thanh niên lá»… tân ngáp ngá»§. Gió trà n ngáºp khi tôi chạy ra khá»i cổng thiên đưá»ng. Bà Karl, chồng tôi tên là Karl. Ãà n ông Tây phương, vu quy, thiên đưá»ng. Gió phả rạp những cà nh sấu già phÆ¡i trÆ¡ mùa đông. Gió tung chiếc váy cưới tôi mang trên mình. Không phải gió độc trên đồi cao nÆ¡i tôi đánh mất ngưá»i tình xa xứ mà tôi thương nhất, không phải gió ngoà i biển đêm khi tôi phải guỳ gối uống nước sâm ngưá»i tình Tà u, không phải gió mÆ¡n nhẹ trên ban công ngôi nhà sang trá»ng trên đất Việt cá»§a chà ng trai Mỹ trắng. Gió cá»§a ngà y trống rá»—ng. Phố xá sáng nay lặng vắng. Bước chân tôi lẫn trong tiếng gió phỉnh gạt con đưá»ng vá» nhà .
Khu vưá»n mà u xanh ngả rạp khi tôi trở vá». Không có tiếng chim hót. Hoang tà n như vừa trải qua động đất. Báºc thá»m nÆ¡i tôi đã cất tiếng khóc chà o Ä‘á»i đón tôi im ắng. Ông bà ná»™i trên bà n thá» thản nhiên ngó tôi bằng cặp mắt xa lạ. Tiếng bÃnh boong đồng hồ dưá»ng như ai oán. Chẳng cần nghe tôi nói má»™t lá»i, bố tôi ngảnh mặt và o trong xua tay.
- Sao con lại chạy vỠđây? Con không biết cư xá» cho ra ngưá»i lá»›n được à ?
- Nhưng.. nhưng con không hiểu. Con không hiểu sao chồng con lại là má»™t xác ướp. Là trò đùa cá»§a má»i ngưá»i?
Gió theo và o táºn trong nhà là m run hai bà n tay tôi, run đôi chân mong manh. Bố quay mặt ra hướng gió, mắt bố là lạ. Vừa lạnh, vừa như khóc, lại vừa như cam chịu.
- Không phải trò đùa. Mà số pháºn con ạ. Cả dân tá»™c nà y không đùa. Con phải quay trở lại khách sạn vá»›i chồng con. Số kiếp đã như váºy, gái chÃnh chuyên phải má»™t chồng, biết vâng phục chồng và xã há»™i.
Giá»ng bố yếu dần, rồi tan trong sương sá»›m.
- Nhưng chúng ta có thể thay đổi được số pháºn mà bố. Con có thể chá»n má»™t ngưá»i đà n ông khác. Hà cá»› gì phải lấy má»™t xác ướp?
- Xác ướp ấy là ngưá»i tốt nhất trong số đà n ông con đã dẫn vá».
Bố bước thẳng và o phòng. Gió lặng trên bà n thá» bố vừa thắp nhang. Tôi biết tôi phải trở lại căn phòng có xác chết Ä‘ang chỠđợi. Mà không phải xác ướp. Là chồng tôi, là ông Karl, ngoại kiá»u Tây phương uyên bác và nhiá»u vốn tư bản đã định cư ở Việt Nam vÄ©nh viá»…n. Là niá»m mÆ¡ ước cá»§a xã há»™i. Sau song cá»a mà u xanh căn phòng con gái, tôi thấy mẹ Ä‘ang lén nhìn tôi và lau nước mắt. Tôi không dám ngoái nhìn nữa. Tôi thương mẹ và thương chÃnh mình.
Nắng toả ngá»i mênh mang theo bước đôi săng Ä‘an trắng quay trở lại thiên đưá»ng. Nắng cá»§a trá»i, không phải nắng lòng tôi. Nắng cá»§a tôi, gió cá»§a tôi đã qua Ä‘á»i trong những cuá»™c tình giá» chỉ còn là ký ức. Nhưng tôi còn chÃnh mình. Dù cho thân thể và tình cảm đã có lúc đứt Ä‘oạn, nhưng tôi còn trái tim biết rung động. Bước lên những báºc cầu thang, tôi bá»—ng thấy mình lá»›n hÆ¡n. Thưa bà Karl, bà có muốn dùng bữa sáng trong phòng không? Bà Karl, tôi đã là bà Karl. Chồng tôi cho dù đã chết vẫn được ngưá»i Ä‘á»i tôn trá»ng. Tôi không thể ngay trong sáng nay Ä‘i khá»i thiên đưá»ng nà y, phÆ¡i xác ướp ra ngoà i nắng kia cho tan rã. Nhưng tôi còn có trái tim. Và cả nắng sáng gió sáng cá»§a tôi nữa, chúng sẽ trở vá» giúp tôi thoát khá»i căn phòng nà y.
Không nhìn Karl Ä‘ang nhợt tái, tôi kéo tấm rèm mầu nâu xám, mở toang cá»a sổ. Bầu trá»i trong xanh. Ngà y đông mà nắng đẹp đến thế. Tôi xoay tròn đôi săng Ä‘an trắng, Ä‘i lại trong phòng, Ä‘i rảo trước chiếc giưá»ng vá»›i ý nghÄ© mình sẽ trốn thoát. Tôi ngồi xuống. Tôi ngồi im giữa chiếc ghế bà nh. Ngắm hà m râu bạc. Tôi biết bố rồi cÅ©ng sẽ chết. Cuá»™c Ä‘á»i tôi rồi sẽ má»c cánh. Ngoà i kia
Ngoà i kia nắng chiếu ngá»i nhân loại.
Ãá»– HOÀNG DIỆU
Hà Nội, trước ngà y vu quy
tháng 3-2005