Tuy trong bụng Vi Tiểu Bảo nghĩ vậy , song ngoài miệng vẫn cung kính đáp :
- Dạ ! Tiểu tử xin tuân lịnh.
Rồi gã theo viên thái giám kia xuyên qua mấy tầng tòa viện.
Viên thái giám đứng ngoài cửa có che rèm tâu vọng vào :
-Khai bẩm Thái hậu ! Tiểu Quế Tử xin yết giá.
Đoạn hắn vén rèm lên bỉu môi ra hiệu.
Vi Tiểu Bảo khoa chân bước qua cửa. Phía trong cửa còn một bức rèm bằng hạt trân châu xâu lại , chiếu ra ánh sáng êm dịu.
Một cô cung nữ vén rèm châu lên.
Vi Tiểu Bảo cúi đầu tiến vào. Gã hơi ngếch mắt lên ngó thấy một thiếu phụ 36,37 tuổi ngồi trên ghế. Vua KhangHy đứng bên thiếu phụ.
Không cần nói cũng biết thiếu phụ đó là Hoàng thái hậu.
Vi Tiểu Bảo quỳ xuống dập đầu.
Hoàng thái hậu mĩm cười gật đầu lên tiếng :
-Ngươi đứng dậy đi !
Vi Tiểu Bảo vừa đứng lên , Thái hậu lại nói tiếp :
-Ta nghe Hoàng thượng nói bửa nay bắt được phản thần Ngao Bái là nhờ công lớn của nhà ngươi.
Vi Tiểu Bảo tâu :
Khải tâu Thái hậu ! Kẽ nô tài chỉ biết giử vẹnlòng trung bảo vệ thánh chúa. Chúa thượng chỉdụ làm sao , nô tài khâm tuân làmnhư vậy , nô tài hãy còn nhỏ tuổi chưa biết chihết.
Gã ở hoàng cung chưa đầy một năm , nhưng nhờ bản tính thông minh , nhân khi đánh bạc gã đã được nghe bọn thái giám nói về mọi chuyện trong triều. gã nhất nhất ghi nhớ. Gã còn hiễu chủ nhân rất ghét kẽ nô tài ỷ mình công lớn , nếu công càng cao bao nhiêu , càng phải giả vờ như mình chẳng có công trạng chi hết thì chủ mới tin yêu. Nếu tỏ ra một chút kiêu căng thì ngoài chuyện bị chủ nhân chán ghét , có khi còn rước lấy vạ sát thân.
Vi Tiểu Bảo tâu như vậy , quả nhiên Hoàng tháihậu rất hoan hỹ , phán :
-Ngươi còn nhỏ tuổi mà ăn nói đắc thế , so với Thiếu Bảo Ngao Bái còn có phần hơn. Nhai nhi ! Ngươi tính chúng ta thưởng gã bằng cách nào?
Vua Khang Hy tâu :
-Xin Thái hậu định đoạt.
Hoàng thái hậu trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
-Ngươi làm thái giám đã có phẫm trật gì chưa? Đổng thái giám dự hàng ngũ phẫm vậy ta thưởng cho ngươi đứng hàng lục phẫm và thăng cho ngươi làmthủ lãnh thái giám , theo hầu kế cận bên mình Hoàng thượng.
Vi Tiểu Bảo không lấy thế làm vinh hạnh , gã rũa thầm trong dạ :
-Lục phẫm nhất phẫm thì làm con mẹ gì ? Dù mụ có phong cho lão gia đến nhất phẫm thái giám, lão gia cũng chẳng muốn.
Nhưng ngoài mặt gã ra chiều hớn hở , quỳ xuống dập đầu tâu :
-Tạ Ơn Hoàng thái hậu. Tạ Ơn Chúa thượng.
Nguyên nhà Thanh đã qui định trong cung có 14tổng quản thái giám , 8 phó tổng quản , 189 thủ lãnh thái giám. Còn thái giám thường thì không nhất định là bao nhiêu.
Khi nhà Thanh vừa mới lên , đã có hơn một ngàn tên và sau tăng lên hơn hai ngàn. Về phẫm trật cao nhất là tứ phẫm , thấp nhất là bát phẫm. Bọn thái giám thường thời không có phẫm trật.
Vi Tiểu Bảo đang từ tên thái giám trơn được nhãy một bước lên lục phẫm , đáng kể là một vinh hạnh đặcbiệt.
Hoàng thái hậu gật đầu nói :
-Ngươi ráng hết lòng làm việc cho vẹn đạo thần tử.
Vi Tiểu Bảo vâng dạ mấy tiếng rồi đứng lên đi giật lùi trở ra.
Bỗng mắt gã ngó thấy trên mặt bàn bên chổ Thái hậu ngồi có một cuốn sách. Bên cạnh cuốn sách là cái túi lụa , trên đề năm chữ lớn "Tứ Thập Nhị chân kinh".
Vi Tiểu Bảo ngẫn người ra nghĩ bụng :
-Lão gia mấy chục ngày trời kiếm pho sách này ở trong ngự thư phòng. Té ra nó ở đây thì lão gia còn kiếm thấy làm sao được ?
Hoàng thái hậu thấy Vi Tiểu Bảo ngó sách kinh liền mĩm cười hỏi :
-Tiểu Quế Tử ! Ngươi có biết chữ không ?
Vi Tiểu Bảo tâu :
-Nô tài không được học nên chỉ biết được mấy chục chữ mà thôi.
Hoàng thái hậu nói :
-Vậy ngươi nhân lúc nhàn rỗi tìm các thái giám có biết chữ mà học hỏi.
Vi Tiểu Bảo tâu :
-Xin tuân lời Thái hậu.
Đoạn gã khom lưng lui ra.
Cô cung nữ kia vén rèm châu lên , Vi Tiểu Bảo lại nhân lúc này ngó trộm Hoàng thái hậu một lần nữa thì thấy ngài nét mặt trắng bệt , mục quang lấp loáng , nhưng mày hơi nhăn lại , dường như có vẽ buồn rầu mà cũng giống như người có tâm sự gì chưa giải quyết được. Gã tự hỏi :
-Bà đã làm Hoàng thái hậu thì còn điều chi không vừa ý ? à phải ! ông chồng bà chết. Dù bà làm Hoàng thái hậu nhưngkhông còn chồng thì chẳng vui vẽ với ai được.
Vi Tiểu Bảo về nhà lại thuật chuyện cho Hải lão côngnghe. Nhưng lão tuyệt không có vẽ gì hứng thú. Lão lạnh lùng nói :
-Vụ này đã xảy ra hai trước.
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ hỏi :
-Công công ! Sao công công biết sớm thế ?
Hải lão công đáp :
-Hoàng thượng học đô vật còn bảo là trẻ con thích giởn. Nhưng ngài học Bát quái du long chưởng thì dĩ nhiên phải dùng vào việc khác. Ngài lại chờ cho ngươi luyện thành môn Thiên diệp thủ mới ra tay là nhẫn nại lắm.
Vi Tiểu Bảo ngẹo đầu ngó Hải lão công , trong lòng rất khâm phục , nghĩ thầm :
-Lão già con rùa này đã đui mắt mà việc gì cũng tiên liệu được mới thật tài tình.
Hải lão công nói :
-Hoàng thượng đã dẫn ngươi đến bái yết Hoàngthái hậu phải không ?
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng ,nghĩ thầm :
-Cả chuyện này lão cũng biết rồi.
Hải lão công hỏi :
-Hoàng thái hậu thưởng cho ngươi thế nào?
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Không thưởng chi cả , chỉ cho cái hàm lục phẫm và thăng lên làm thủ lãnh thái giám.
Hải lão công cười nói :
-Hay lắm ! Thế là ngươi chỉ còn kém ta có một bậc. Ta từ chức tiểu thái giám tăng lên thủ lãng thái giám phải mất mười ba năm trời.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
-Mai ta sẽ rời xa lão. Lão đã dạy khá nhiềuvõ công mà ta làm cho lão đui mắt thìkhông khỏi có điều tàn nhẫn. Ta muốn lấy được pho kinhvề cho lão , nhưng nó lại ở nơi Hoàng thái hậumà ngài đang coi pho này thì làm sao đánhcắp được ? Chi bằng ta nói rõ cho lão biết để lãođừng hy vọng nữa.
Gã nghĩ vậy liền nói :
-Công công ! Vừa rồi tiểu tử ở trong phòng Hoàng thái hậu đã thấy vật kỳ quái đó rồi.
Hải lão công hỏi :
-Vật đó là cái gì ?
Tức là pho Tứ Thập Nhị chân kinh mà công công thường nói đó.
Hải lão công la lên :
-Thãt thế ư ?
Lão nhãy bổ lên nắm lấy hai tay Vi Tiểu Bảo.
Cử động của Hải lão công nhanh như chớp. Vi Tiểu bảo vừa mới chuyển mình lui ra chưa được nữa thước thì hai tay đã bị lão nắm lấy. Gã sợ quá la lên :
-Tiểu tử lừa gạt công công làm chỉ Pho sách đó hiện để ở trên bàn của Hoàng thái hậu. Tiểu tử còn thấy cả cái bao lụa vàng trên đề năm chữ lớn "Tứ Thập Nhị chân kinh". Công công ! Muốn đánhcắp pho sách này ở nơi Hoàng thái hậu làviệc rất khó. Chi bằng nói thẳng với Hoàng thượng chờThái hậu coi xong xin ngài thưởng cho công công.
Hải lão công lớn tiếng ;
-Không được đâu ! Ngươi chớ có nói với Hoàng thượng.
Sau một lúc trầm ngâm , lão lẩm bẩm :
Chẳng lẽ...chẳng lẽ...
Lão từ từ buông tay Vi Tiểu Bảo ra ngồi xuống ghế. Độtnhiên nổi lên cơn ho kịch liệt.
Vi Tiểu Bảo thấy lão gò lưng xuống mà ho thìkhông khỏi sinh lòng lân mẫn , gã lẩm bẩm :
-Lão...lão này thật cổ quái !
Gã toan mắng thầm :Lão con rùa" , nhưng lúc này gã không nở.
Đêm hôm ấy Hải lão công ho liên miên không ngớt. Vi Tiểu Bảo ngủ rồi thức giấc vẫn còn nghe lão ho dữ dội.
Sánh hôm sau Vi Tiểu Bảo vào ngự thư phòng chầu chực thì thấy bên ngoài đã thay đổi bọn thị vệ mới đến.
Vua Khang Hy vào ngự thư phòng một lúc thì Khang thân vương Kiệt Thư và Sách Ngạch Đồ đến tau việc nói là các vương công đại thần đã điềutra Ngao Bái phạm tội lớn tất cả ba mươi khoản.
Vua Khang Hy ngạc nhiên hỏi :
-Ba mươi khoản ư ? Làm gì mà nhiều thế ?
Khang thân vương tâu :
-Ngao Bái tội nghiệt thâm trọng. Không phải chỉ có ba mươi khoản mà thôi , nhưng hạ thần đã theo thánh ý khoan dung rồi đó.
Vua Khang Hy hỏi :
-Vậy là được rồi. Ba mươi khoản là những gì ?
Khnag thân vương lấy một tờ giấy kễ tội Ngao Bái ra tuyên đọc :
-Ngao Bái khi quân lộng quyền. Đó là mộttội. Cấu kết gian đảng là hai tội. Kéo bè bản việcchính sự là ba tội. Thu góp tài hóa nuôigian đảng là bốn tội. Khôn khéo làm đẹp lời là năm tội. Cất nhắc bọn Mã Di Lại là là những kẽ tiên đế không dùng là sáu tội. Giết bọn Tô Khắc Tất Cáp là bảy tội. Giết bọn Tô Nạp Hải là tám tội. Bênh vực riêng cờ hiệu của phe mình là chín tội. Khinh mạng thánh mẫu là mười tội.
Khang thân vương tiếp tục đọc tội trạng Ngao Bái từng điều một cả thảy ba mươi khoản đại tội. Trong đó có cả khoản bắt người ta rời phần mộ để khỏi đoạt hướng mồ mả nhà mình.
Vua Khang Hy hỏi :
-Té ra Ngao Bái làm nhiều điều tệ hại đến thế ! Các khanh nghĩ định dùng hình phạt gì để xử hắn ?
Khang thân vương tâu :
-Ngao Bái tội ác đến cùng cực đáng xử lăng trì. Nhưng thần nghĩ tới lòng khoan dung của Chúa thượng nên tâu xin cách chức và trãm quyết. Đồng đảng của Ngao Bái là bọn Ất Tất Long , Ban Bố Nhĩ Thiện , A Tư Cát đếu phải trãm quyết.
Vua Khang Hy trầm ngâm một chút rồi phán :
- Ngao Bái tuy phạm trọng tội , nhưng hắn là Cố mệnh đại thần , lâu năm ra sức , có thể tha tội chết mà chỉ cách chức giam cầm vĩnh viển không tha , cùng tịch biên gia sản. Còn phe đảng của hắn thì theo đề nghị của cáckhanh đem xử trãm hết.
Khang thân vương quỳ xuống tâu :
-Thánh thượng khoan nhân , các bậc minh quân đời xưa cũng không bì kịp.
Vi Tiểu Bảo cười thầm trong bụng , tự nghĩ :
-Ngao Bái đã bị đao đâm trúng lưng , chẳng sớm thì muộn cũng chết. Nhà vua khoan hồng đại lượng như vậy là phải.
Hôm ấy vua Khang Hy cùng các quan đại thần bận rộn về việc kết tội Ngao Bái cùng đồng đảng của hắn.
Các quan đại thần nói rất nhiều về việc tranh chấp giữa đội cờ vàng , cờ trắng.
Vi Tiểu Bảo nghe chẳng hiễu họ nói gì , gã chỉ biếtđại khái đạo cờ vàng do Ngao Bái làm thủ lãnh. Còn Tô Khắc Tất Cáp làm thủ lãnh độicờ trắng. Hai đạo này vì tranh đoạt ruộng đất phì nhiêu mà thành xung khắc nhau như nước với lửa.
Tô Khắc Tất Cáp bị Ngao Bái gia hại rồi , bao nhiêu điền dị cùng tài sản thuộc về đạo cờ trắng đều bị đạo cờ vàng đoạt mất. Bây giờ các quan đại thần tâu xin Hoàng thượng trả của cải về cho chủ cũ.
Vua Khang Hy phán :
-Các khanh theo công tâm đề nghị nhưng để trẫm xét lại. Đạo cờ vàng là một trong ba đạo cờ lớn. Tuy Ngao Bái phạm tội , nhưng không thể để liên lụy đến đạo cờvàng. Bất cứ việc gì cũng phải xử sự cho công bằng.
Các quan đại thần dập đầu tâu :
-Chúa thượng là bậc thánh minh khiến cho toàn thể đạo cờ vàng đều được đội ơn mưa móc.
Vua Khang Hy gật đầu nói :
-Các khanh hãy rút lui. Còn Sách Ngạch Đồ hãy lưu lại cho trẫm dặn bảo.
Các quan lui ra rồi , vua Khang Hy nhìn Sách Ngạc Đồ hỏi :
-Sau khi Tô Khắc Tất Cáp bị Ngao Bái gia hại thì bao nhiêu tài sản trong nhà y đều bị Ngao Báichiếm đoạt ư ?
Sách Ngạch Đồ tâu :
-Nhưng điền địa cùng tài sản của Tô Khắc Tất Cáp đều bị xung công cho vào khọ Nhưng Ngao Bái lúc đó dẫn quân đến lục lọi trong nhà của Tô Khắc Tất Cáp thì bao nhiêu vàng bạc châu báu đều chạy vào túi riêng của hắn.
Vua Khang Hy nói :
-Trẫm cũng đoán thế. Vậy khanh dẫn mấy tên thân tín đến nhà Ngao Bái coi điều tra cho biết rõ tài vật gì của Tô Khắc Tất cáp thì trả lại cho con cháu y.
Sách Ngạch Đồ tâu :
- Ơn đức của Chúa thượng bao la như trời biển.
Lão không thấy nhà vua nói gì nữa liềntừ từ lui ra cửa ngự thư phòng.
Vua Khang Hy lại nói :
-Hoàng thái hậu phán bảo , ngài muốn đọc kinh phật. Trẫm nghe nói trong tay chủ nhân đạo cờ trắng cùng đạo cờ vàng đều có pho Tứ Thập Nhi chân kinh...
Vi Tiểu Bảo nghe nói tới 5 chữ Tứ Thập Nhị chân kinh thì không khỏi chấn động tâm thần. Bỗng nghe vua Khang Hy nói tiếp :
- Hai pho kinh phật này đều dùng nhiểu bọc lại. Pho của đạo bạch kỳ thì túi làm bằng nhiểu trắng. Pho của đạo hoàng kỳ thì túi bằng nhiểu vàng viền đỏ. Hoàng thái hậu còn nói muốn coi hai pho kinh này thử xem có giống pho kinh phật trong hoàng cung không ? Vậy khanh đến điều tra tài vật nhà Ngao Bái nhân tiện điều tra cả vụ này.
Sách Ngạch Đồ tâu :
- Dạ ! Thần xin đi làm ngay tức khắc.
Lão biết nhà vua tuy còn nhỏ tuổi mà đối vớiThái hậu cực kỳ hiếu thuận. Công việc triều chính ,Thái Hậu đã dặn câu gì là Hoàngthượng nhớ như in trong óc. Việc gi của Hoàng tháihậu giao cho còn coi trọng hơn chính việc của nhà vuạ Vụ điều tra hai pho kinh phật này là chuyện dễ dàng, không làm cho lẹ không xong.
Vua Khang Hy lại truyền Vi Tiểu Bảo :
-Tiểu Quế Tử ! Ngươi hãy di theo Sách Ngạch Đồ điều tra kinh phật rồi cả hai người đem về đây.
Vi Tiểu Bảo cả mừng xin tuân chỉ đi ngaỵ Gã thầm nghĩ trong bụng :
-Lạ thiệt ! Trong vụ kinh phật này tất có điều chi cổ quái , mình phải đi coi mới được. Hơn nữa mình ở trong cung bấy lâu chưa có dịp nào ra ngoài chơi buồn muốn chết. Tuy mình dự định ngày chuồn ra khỏi hoàng cung không bao giờ trở lại nữa. Nhưng nếu mình ra sớm một ngày thì càng tốt.
Sách Ngạch Đồ biết Tiểu Quế Tử là một tên tiểu thái giám hiện đang được hoàng thượng tin yêu vì hắn có công cứu giá bắt được gian thần. Lão lại nghĩ thầm :
-Việc đi lấy hai pho kinh có chi là khó , chẳng cầnphái gã đi cũng được.
Phải rồi Hoàng thượng muốn làm lợi cho gã. Ngao Bái nắm quyền hành lâu ngày dĩ nhiên vàng bạc châu báu không biết đến bao nhiêu mà kể. Hoàng thượng phái ta cùng gã đến nhà hắn là một cơ hội phát đại hoành tài. Nhưng ta chẳng có công lao gì trong vụ này thì khi nào ngài lại cho ta hưởng lợi. Ngài sai Tiểu Quế Tử đi với tatuy nói là để lấy kinh phật mà thực ra là đểgiám sát ta.
Hai người liền dắt tay nhau ra khỏi hoàng cung. Ngoài cửacung đã có ngựa chờ sẳn.
Phụ thân Sách Ngạch Đồ là Sách Ni làm quan đứng đầu trong bốn vị Cố mệnh dại thần lúc vua Khang Hy mới lên ngôi. Sau khi Sách Ni chết rồi , Sách Ngạch Đồ được thăng lên chức Lại bộ thị lang. Khi đó Ngao Bái chuyên quyền , nhưng Sách Ngạch Đồ sợ hắn không dám kháng cự , đành xin từ chức Lại bộ thị lang , đổi sang nhất đẳng thị vệ.
Vua Khang Hy biết Sách Ngạch Đồ xích mích với Ngao Bái nên chuyến này nhà vua liền trọng dụng y.
Hai người ra khỏi cửa cung. Sách Ngạch Đồ cười nói :
-Quế công công ! Lên ngựa đi !
Y nghĩ thầm trong bụng :
-Tên tiểu thái giám này e rằng chưa biết cưởingựa , vậy mình phải liệu chiếu cố cho gã , để gã ngã ngựa thì hõng bét.
Y có biết đâu Vi Tiểu Bảo luyện võ đã có căn bản , gã nhẹ nhàng tung mình nhãy lên ngựa. Tuy thuật cởi ngựa chưa bằng được Sách Ngạch Đồ , một võ sĩ nổi danh ở Mãn Châu , nhưng gã cởi ngựa rất vững vàng.
Hai người đến phủ Ngao Bái , Sách Ngạch Đồ vẫn ăn nói lịch sự với Vi Tiểu Bảo. Hễ y nói với gã câu gì cũng đều xưng hô "Quế công công ".
-Quế công công ! Quế công công thử coi nơi đây có vật gì mà Quế công công ưa thích thì cứ việc lấy. Đức Hoàng thượng phái Quế công công đi lấy kinh phật là ngài có ý muốn thù lao công lớn của Quế công công đó. Vậy công công muốn lấy gì thì lấy. Ngài cũng không hỏi tới đâu.
Vi Tiểu Bảo thấy trong phủ Ngao Bái có nhiều châu báu không biết bao nhiêu mà kể. Gã trông hoa cả mắt. Chỉ biết thứ gì cũng quý giá.
Ngày trước gã ở Dương Châu đã tưởng những đồ đạc trần thiết trong Lệ Xuân viện là hào hoa bậc nhất song đem so với đồ ở phủ Ngao Bái thì chưa vào đâu, khác nào bùn ví với vàng ngọc.
Ban đầu gã lóe cả mắt thấy cái gì cũng muốn lấy , nhưng sau gã so sánh thì thứ này cũng quí giá thứ kia cũng đắt tiền không biết nên lấy thứ nào cho phải?
Sau gã lại nghĩ tới quyết định sáng mai rời hoàng cung thì lấy nhiều không tiện , chỉ nên chọn mấy thứ trân quí đặc biệt đem đi cho dễ.
Sách Ngạch Đồ dặn quan lại tùy tùng lúc kiểm tra phẫm vật phải phải kê khai vào một bản sổ. Hễ món nào Vi Tiêu Bảo lấy thì đừng kê vào sổ nữa , coi như vật đó không có ở phủ Ngao Bái.
Thư lại thấy Vi Tiểu Bảo cầm châu báu lên coi rồi lắcđầu thì mới ghi vào sổ.
Hai người vừa kiểm tra đồ vật vừa tiến vào bên trong.
Bỗng một viên quan chạy ra nhìn Sách Ngạch Đồ và Vi Tiểu Bảo cung kính nói :
-Khai bẩm hai vị đại nhân ! Trong phòng ngủ của Ngao Bái ty chức khám phá ra một kho báu vật , không dám thiện tiện mở coi. Xin hai vị rời gót vào kiểm tra cho.
Sách Ngạch Đồ mừng rỡ hỏi :
-Có kho chứ báu vật ư ? Nhất định còn có nhiều chuyện lạ.
Y hỏi lại :
-Hai pho kinh phật đã tra ra chưa?
Tên quan kia đáp :
-Trong mấy chục gian nhà này chưa thấy một pho sáchnào , chỉ có mười mấy cuốn sổ thì bọn ty chức đang dụngtâm điều tra.
Sách Ngạch Đồ nói :
-Các ngươi trước hết hãy điều tra kinh phật , còn gì thủng thẳng làm sau cũng được.
Y dắt tay Vi Tiểu Bảo tiến vào phòng ngủ của Ngao Bái.
Trong phủ Ngao Bái ngoài vàng bạc châu báu rất nhiều thì trong phòng ngủ của hắn trái lại chẳng có gì quí giá. Nền nhà lót dahổ , trên tường treo toàn đao kiếm cung nõ , vẫn lộ vẽthô bạo của người dũng sĩ Mãn Châu.
Kho chứa báu vật là một cái hầm lớn đào dướinền nhà. Bên trên dùng thiết bản đậy lên. Trên thiết bản lại phủ da cọp.
Hiện giờ da cọp và thiết bản đã mở ra rồi. Hai tên thư lại và hai gã vệ sĩ ngồi gát bên hầm.
Sách Ngạch Đồ ra lệnh:
-Lấy hết cả đồ vật ở dưới đó lên coi !
Hai tên vệ sĩ nhãy xuống hầm lấy đồ vật đưa lên. Haitên thư lại ngồi ở miệng hầm đón lấy , xếp cẩn thận qua mộtbên trên tấm da báo.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
-Nhất định bao nhiêu vật báu , Ngao Bái đều dấu trong hầm này. Quế công công ! Công công lựa lấy những đồ vật ở đây đúng là không thể nhầm được.
Vi Tiểu bảo nói :
-Các hạ bất tất phải khách khí , cũng lựa chọn đi !
Gã vừa dứt lời bỗng la lên một tiếng "ủa" !
Một tên võ sĩ đưa lên một bộ sách đựng trong túi nhiểu trắng. Vi Tiểu Bảo đón lấy thấy ngoài đề năm chữ "Tứ Thập Nhị chân kinh".
Sách Ngạch Đồ cũng mừng quá reo lên :
-Đây rồi !
Tiếp theo đó tên thị vệ kia lại đưa lên một pho sách đựng trong túi nhiểu vàng viền đỏ.
Túi nhiểu pho sách này rất cũ kỹ. Nhất là pho sách kia túi bằng nhiểu trắng đã biến thành màu vàng lợt.
Sách Ngạch Đồ hớn hở nói :
-Quế công công ! Anh em mình làm được việc này nhất định Hoàng thái hậu rất vui lòng và ngài sẽ trọng thưởng cho chúng ta.
Vi Tiểu Bảo nói :
-Pho này là kinh phật gì đó. Chúng ta coi thử cho biết.
Gã nói rồi rút sách ở trong túi nhiểura.
Sách Ngạch Đồ động tâm cười nói :
- Quế công công ! Tại hạ nói câu này , Quế công công đừng buồn
Vi Tiểu Bảo ở kỹ viện từ thũa nhỏ bị người ta khinh khi kêu bằng "quân chó đẻ" , "phường khốn kiếp" và ai cũng thóa mạ không ngớt miệng. Từ khi gã được nhà vua quyến cố thì bất luận là ai ở trong hoàng cung cũng ra chiều kính cẩn đối với gã.
Gã là một đứa nhỏ 14,15 tuổi có bao giờ được người ta tôn kính như vậy? Bây giờ gã thấy SáchNgạch Đồ vào phủ Ngao Bái , bốn mặt tám phương đềukính nể lão , văn võ quan viên đối với lãocực kỳ khép nép. Thế mà lão đối với gãlịch sự vô cùng , gã không khỏi khoan khoái trong lòng và sinh ra mối hão cảm đối với lão.
Gã liền hỏi :
-Sách Đại nhân có điều chi cứ dạy bảo? Xin cứ nói rõ cho tại hạ nghe.
Sách Ngạch Đồ cười đáp :
- Dạy bảo thì không dám. Có điều lão phu nhiều tuổi hơn chút chợt nghĩ ra một điều...Quế công công ! Hai pho kinh này chính đức Hoàng thái hậu và Hoàng thượng đã phán bảo phải lấy đưa về nội cung.Đồng thời Ngao Bái lại dấu ở trong kho báu vật thìchắc không phải chuyện tầm thường. Chúng ta đều khônghiễu nên muốn mở coi , cả lão phu cũng vậy , nhưng e rằng trongsách có ghi chép những văn tư quan hệ. Hoàngthái hậu không ưa bọn ta là kẽ vi thần mà lạidòm dỏ vào. Vụ này...vụ này...
Vi Tiểu Bảo là người thông minh lanh lợi. Gã thấy Sách Ngạch Đồ nhắc tới chuyện quan hệ của nó không phải tầm thường lền tĩnh ngộ ngaỵ Gã giật mình kinh hãi vội đút sách vào túi đặt lên bàn đáp :
-Phải lắm ! Phải lắm ! Sách Đại nhân ! Tại hạ không hiễu đạo lý xuýt nữa tự gây vạ lớn. Xin đa tạ đại nhân có lòng chỉ giáo.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
-Quế công công dạy quá lời. Hoàng thượng sai anh em ta làm việc với nhau thì việc của công côngcũng là việc của lão phụ Sao còn có chuyệnriêng tây? Nếu Quế công công không coi lãophu như người nhà hoặc ngược lại thì lão phu đãchẳng dám nói thật tình như vậy.
Vi Tiểu Bảo nói :
-Đại nhân là một vị quan lớn tại triều. Còn tạihạ ...bất quá là...một tên tiểu thái giámthì nào tại hạ dám coi Sách đại nhân nhưngười nhà ?
Sách Ngạch Đồ giơ tay vẫy bọn quan quân rồi hô to:
-Các ngươi hãy ra cả ngoài kia để chờ bọn tạ Nếu ta không gọi thì đừng vào.
Các quan viên khom lưng nói :
- Dạ dạ ! Xin tuân lịnh lão gia.
Rồi rút lui ra ngoài.
Sách Ngạch Đồ nắm tay Vi Tiểu Bảo nói :
-Quế công công ! Công công đừng nói thế.Nếu Quế công công mà hợp ý cùng Sáchmỗ thì chúng ta kết làm anh em được chăng ?
Vi Tiểu Bảo giật mình , ấp úng hỏi lại :
-Tại...hạ,,,kết bái...với Sách đại gia ?... Tại hạ đâu có xứng đáng ?
Sách Ngạch Đồ đáp :
-Quế huynh đệ ! Nếu huynh đệ còn nói vậy là tổn thọcho Sách mỗ lắm đấy. Không hiễu tại sao Sách mỗ vừathấy Quế huynh đệ là sinh lòng yêu mến ngaỵ Anh emmình vào phật đường làm lễ kết bái huynh đệ.Từ nay trở đi bất cứ việc gì cũng lấy tình thân như anhem một nhà mà đối đãi với nhau. Có điều đừngđể cho Hoàng thượng biết và cũng dừng lộ chuyện với ai thìchẳng sợ chi hết.
Lão nắm chặc tay Vi Tiểu Bảo ra vẽ rất ân cần và nói bằng một giọng nói rất thành thật.
Nguyên Sách Ngạch Đồ thấy Ngao Bái bị hạ rồi , tất hoàng thượng sẽ trọng dụng mấy người thân tín làm đại thần để giao phó công việc. Đây là lần đầu vua Khang Hy ra chiều thân thiện với lão. Lão đoán chừng nay mai sẽ được thăng lên chức quan cao. Nhưng làm quan tại triều muốn được nhà vua sũng ái thì phải hiễu rõ tâm tính của ngài. Lão nhận thấy mấy câu binh vực vào tai nhà vua sẽ được lợi vô cùng. Mà cũng không cần gã phải nói tốt cho mình , chỉ cốt sao gã tiết lộ những thị hiếu của nhà vua cùng những điều ngài không ưa cho lão biết là lão sẽ lựa chiều làm vừa dạ được ngay.
Sách Ngạch Đồ sinh trưởng trong nhà quan lớn , phụ thân lão là Sách Ni đã làm người đứng đầu trong bốn vị Cố mệnh đại thần nên biết rõ cách thăm dò ý tứ nhà vuạ Đó là yếu quyết duy nhất để làm quan to.
Hiện giờ lão gặp cơ hội hiếm có cho lão. Lão chỉ cần lung lạc được tên tiểu thái giám này là ngày sau bước hiển đạt không biết đến đâu mà nói. Cả đến việc bới tường phong hầu cũng không khó khăn gì.
Sách Ngạch Đồ chợt động tâm linh liền đề nghị kết nghĩachi lan với Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo tuy là người minh mẫn , nhưng chưa hiễu chút gì trong bước đường quan lại và việc triều chính. Gã cho là ông quan lớn này thực tình yêu mến gã thì trong lòng ngấm ngầm đắc ý.
Gã ngập ngừng đáp :
-Cái đó ...cái đó thật tình tại hạ không nghĩ tới.
Sách Ngạch Đồ kéo tay gã thân mật nói :
-Đi đi ! Chúng ta vào trước phật đường.
Người Mãn Châu rất sùng tín đạo Phật nên trong các phủ văn võ đại thần đều có thiết lập bàn thờ Phật.
Hai người đến trước phật đường , Sách Ngạch Đồ thắp hương rồikéo Vi Tiểu Bảo quì xuống trước bàn thờ Phật , lãolạy mấy lạy rồi khấn :
-Đệ tử là Sách Ngạch Đồ , bửa nay cùng...cùng...
Lão quay lại hỏi :
-Quế huynh đệ ! Danh hiệu của Quế huynh đệ là gì ? Đếnbây giờ Sách mỗ vẫn chưa hay , mà cũng không thĩnhgiáo , mới thật là hồ đồ.
Vi Tiểu Bảo ấp úng đáp :
-Tại ha....tại ha....là Quế Tiểu Bảo.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
-Tên hay quá , Quế huynh đệ đúng là vật báu trong loài người.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
-Ngày mình còn ở Dương Châu mọi người đều kêu bằng "Thằng chó đẻ Vi Tiểu Bảo kia" thì hai chữ Tiểu Bảo có tốt đẹp gì đâu?
Lại nghe Sách Ngạch Đồ nói tiếp :
-Đệ tử là Sách Ngạch Đồ bửa nay cùng Quế Tiểu Bảo kết nghĩa đệ huynh. Từ đây hai người cùng hưởng phước lành cùng chia hoạn nạn. Tuy không sinh cùng năm , cùng tháng , cùng ngày , nhưng thề chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nếu ai quên điều nghĩa khí thì trời tru đất diệt , vỉnh viển không có ngày ngóc đầu lên được.
Lão thề rồi lại dập đầu lạy mấy lạy.
Đoạn quay sang bảo Vi Tiểu Bảo :
-Quế huynh đệ ! Huynh đệ cũng tuyên thệ đi !
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng :
-Tuổi lão lớn hơn mình nhiều , nếu chết cùng ngày với lão thì mình thua thiệt to.
Nhưng sau hắn lại tự nhủ :
-Mình có phải là Quế Tiểu Bảo cóc đâu mà ngại , cứ thề trăng thề cuội thì có chết ai?
Gã nghĩ vậy liền dập đầu trước tượng Phật hô lớn :
-Đệ tử là Quế Tiểu Bảo , trước nay vốn làm tiểu thái giám trong hoàng cung. Ai nấy kêu bằng Tiểu Quế Tử. Nay đệ tử cùng Sách Ngạch Đồ đại nhân , Sách lão ca kết thành huynh đệ , cùng hưởng phúc lành cùng chi chia hoạn nạn. Tuy không sanh cùng năm cùng tháng cùng ngày , nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nếu Tiếu Quế Tử không nghĩ đến nghĩa anh em thì sẽ bị trời tru đất diệt. Tiểu Quế Tử vỉnh viển không còn ngày nào ngóc đầu lên được.
Vi Tiểu Bảo trút bao nhiêu tai họa lên đầu Tiểu Quế Tử. Miệng gã nói liếng thoắng khiến Sách Ngạch Đồkhông biết đâu mà nghe cho hết và không thểhiễu chổ dụng ý của Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng :
-Vừa rồi ta không thề chết cùng năm cùng tháng cùng ngày mà chỉ khấn chết cùng ngày cùng tháng thì chẳng lo gì. Tỹ như gã chết mồng 3 tháng 3 thì mình có về chầu trời cùngngày mồng 3 tháng 3 như hàng mấy chục năm hay trăm nămsau thì cũng chẳng tua thiệt gì.
Sách Ngạch Đồ nghe Vi Tiểu Bảo tuyên thệ xong , hai người quay vào nhau lạy tám lạy rồi đứng lên cười ha hả.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
-Huynh đệ ! Chúng ta đã làm lễ kết nghĩa đệ huynh thì tình thân mật còn thắm thiết gấp mười anh em ruột , từ nay hiền đệ muốn ca ca giúp đở việc gì thì cứ nói ra , đừng có ngại chi hết.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
-Cái đó Sách đại ca bất tất phải nhắc tiểu đệ. Từ ngày lọt lòng mẹ , tiểu đệ đã không hiểu hai chữ e ngại là gì.
Sách Ngạch Đồ cười khanh khách nói :
-Và anh em ta kết nghĩa chi lan bửa nay , hiền đệ không nên tiết lộ với người ngoài để họ khỏi phòng ngừa chúngtạ Vả lại theo qui cũ qui định thì chúng ta làm ngoại thần không thể thân thiết với hiền đệ trong nội quan được. Đây là mối tình phát ra tự đáy lòng xui khiến chúng ta kết nghĩa chi lan.
Vi Tiểu Bảo nói :
-Phải rồi ! Phải rồi ! Đây là phát ra tự đáy lòng.
Sách Ngạch Đồ lại cười nói :
-Khi ở trước mặt người ngoài , tiểu huynh vẫn kêu hiền đệ bằng Quế công công và hiền đệ vẫn kêu tiểu huynh bằng Sách đại nhân. Mai mốt hiền đệ đến nhà ca ca , ca ca sẽ mời hiền đệ xơi rượu coi hát , để anh em vui chơi một bửa.
Vi Tiểu Bảo cả mừng , rượu thì gã không uống được mấy , nhưng coi hát thì gã ưa lắm , ưa hơn cả những thứkhác. Bất giác gã vỗ tay reo :
-Hay lắm ! Hay lắm ! Cái gì chứ coi hát thì tiểu đệ chịu lắm. Đại ca định hôm nào cho coi hát ?
Sách Ngạch Đồ đáp ;
-Hiền đệ đã ưa môn đó thì thường tới nhà ca cạ chỉ cần hiền đệ được rãnh bửa nào cho ca ca biết là ca ca chuẩn bị ngay.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
-Vậy ngày mai được không ?
Sách Ngạch Đồ đáp :
-Tuyệt diệu ! Ngày mai vào khoảng giờ dậu tiểu huynh chờ hiền đệ Ở cửa cung ?
Vi Tiểu Bảo hỏi :
- Tiểu đệ ra khỏi cung có sao không ?
Sách Ngạch Đồ đáp :
- Dĩ nhiên không sao cả. Ban ngày hiền đệ chầu hầu hoàng thượng nhưng đến tối thì còn ai dám hỏi gì tới hiền đệ nữa? Nhất là hiền đệ đã thăng lên thủ lãnh thái giám , là một nhân vật rất được hoàng thượng chú ý thì còn ai mà dại gì gây chuyện với hiền đệ ?
Vi Tiểu Bảo hớn hở tươi cười. Gã đã định ngày mai chuồn khỏi hoàng cung không bao giờ trở lại. Nhưng gã nghe Sách Ngạch Đồ nói địa vị gã không phải tầm thường , có thể tự do xuất nhập cung , thì gã không vội tính nước bỏ đi nữa , liền cười nói :
-Hay lắm ! Vậy chúng ta cứ thế. Từ nay anh em chúng ta cùng hưởng hạnh phúc cùng chia hoạn nạn.
Sách Ngạch Đồ dắt tay Tiểu Bảo nói :
-Bây giờ chúng ta lại vào phòng Ngao Bái , Sách Ngạch Đồ coi kỹ lại những đồ vật mới lấy ở dưới hầm lên rồi hỏi :
-Hiền đệ ! Hiền đệ ! Thích thứ gì ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Tiểu đệ chả hiễu thứ gì quí trọng hết. Xin Sách đại ca lựa dùm.
Sách Ngạch Đồ nói :
-Được rồi !
Đoạn lão lấy hai xâu châu báu , một đai ngọc phỉ thúy nói ;
-Hai thứ châu báu này đáng tiền lắm đây, Hiền đệ lấy đi !
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Được lắm !
Rồi gã đút xâu minh châu và đai ngọc phỉ thúy vào bọc. Tiện tay gã cầm lấy thanh trủy thủ.Gã thấy lưởi trủy thủ này rất trầm trọng. Cả lưởi lẫn chuôidài một thước năm tất , xỏ vào trong một cái túida cá , về phân lạng và kiểu cách khôngkhác gì một thanh trường đao hay trường kiếm thông thường.
Vi Tiểu Bảo cầm chuôi kiếm rút ra khỏi vỏ thì một luồng hàn khí xông lên làm cho lổ mũi cay , khiến gã phải hắt hơi. gã coi lại thấy lưởi trủy thủ nàyđen như mực không có ánh sáng chi hết thìnghĩ bụng :
-Ngao Bái đã coi lưởi trủy thủ này là báu vật , dấu vào kho tàng bảo thì hẳn là một thanh bảo đao , ngờ đâu nó cũ kỹ khó coi thế này , chẳng khác gì một thanh gươm gỗ.
Gã lấy làm thất vọng liền bỏ xuống một bên.
Bỗng nghe đánh "sột" một tiếng. Lưởi trủy thủ đã cắm ngậpvào trong sàn gỗ ngập tận chuôi.
Vi Tiểu Bảo cùng Sách Ngạch Đồ đều la lên một tiếng "ái chà" ra chiều kinh ngạc.
Đây là Vi Tiểu Bảo tiện tay liệng xuống chứ khôngvận kình lực chút nào mà và cầm chuôi dao liệng ra chứ không đâm bằng mủi đao xuống. không ngờ đàng mũi nặng hơn đàng chuôi , nên rớt xuống trước đâm ngập vào sàn gỗ. Như vậy thì nó phải sắc bén đến trình độ không thể tưởng tượng được, có thể nói lưởi trủy thủ này chặt sắc như chặc bùn.
Vi Tiểu Bảo cúi xuống lượm thanh trủy thủ lên nói :
-Thanh đoản đao này có chổ kỳ lạ !
Sách Ngạch Đồ thấy Vi Tiểu Bảo biết nhiều hiễu rộng liền đáp ;
-Xem chừng đây là một thanh bảo kiếm. Chúng ta hãy thử coi. Lão nói rồi rút trên tường một thanh mã đao. Thanh mã đao vừa kéo ra khỏi võ đã thấy bạch quang sáng lóe mắt. Đúng là một thứ binh khí rất sắc bén.
Lão cầm ngang thanh đao nói :
-Hiền đệ ! Hiền đệ hãy cầm thanh đoản kiếm kia mà chém xuống thanh mã đao này.
Vi Tiểu Bảo liền dơ lưởi trủy thủ lên chém xuống mã đao đánh bực một tiếng. Thanh mã đao lập tức gãy thành hai đoạn.
Cả hai người cùng reo lên :
-Hay quá !
Lưởi trủy thủ này là một thanh kiếm báu hiếm có không còn nghi ngờ gì nữa. Lạ Ở chổ nó chém gãy thanh mã đao nghe như chém gỗ mục , chứ không phải là tiếng kim thiết đụng nhau.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
-Kính mừng hiền đệ ! Hiền đệ được thanh bảo kiếm này ở trong nhà Ngao Bái. Nó có thể là bảo vật đứng đầu.
Vi Tiểu Bảo vui mừng khôn xiết đáp :
-Sách đại ca ! Nếu đại ca muốn lấy , tiểu đệ xin nhường lại.
Sách Ngạch Đồ xua tay nói :
-Tiểu huynh xuất thân làm võ quan , từ nay chỉ muốn làm quan văn không thích làm quan võ nữa. Thanh bảo kiếm đó để hiền đệ lấy mà chơi hay hơn.
Vi Tiểu Bảo xỏ thanh trủy thủ vào bao kiếm buộc lên đai áo.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
-Quế hiền đệ ! Thanh kiếm này ngắn , hiền đệ bỏ vào ống giày hay hơn. Đồng thời để người ta khỏi dòm thấy lúc vào cung.
Nên biết theo luật lệ Thanh cung ai không phải là nhất đẳng thị vệ thì khi vào cung không được đeo võ khí.
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Phải rồi !
Đoạn gã xỏ thanh trủy thủ vào ống giày. Gã lấy được thanh bảo kiếm này rồi không để ý đến báu vật nào khác nữa.
Sau một lúc gã không nhịn được lại rút lưởi trủy thủ ra và lấy một cây thiết mâu trên tường xuống.
"Chát" một tiếng ! Gã đã chặt thanh thiết mâuđứt làm hai đoạn.
Vi tiểu bảo vẫn còn tánh trẻ nít , gã đã lấy được bảo kiếm rồi , nhìn thấy mọi vật trong nhà Ngao Bái tiện tay chém lia chém lịa.
Gã lại dùng mũi trủy thủ vẽ hình một con rùađen lên trên mặt bàn. Gã vừa vẽ xong đậpđánh "chát" một tiếng. Hình con rùa rớt xuống. Chính giữa mặt bàn lộ ra chổ thủng hình con rùa.
Sách Ngạch Đồ chăm chú đi điều tra và kiểm điểmmọi vật khác trong kho tàng bảo của Ngao Bái.
Lão thấy trong đống châu báu có bộ y phục lấploáng ánh ngân quang liền cầm lên thì thấynhẹ hổng. Tấm áo này mềm nhủn không phải chế bằng tơhay bằng lông và chẳng hiểu làm bằng chất gì.
Lão có ý vành cạnh Vi Tiểu Bảo liền nói :
-Hiền đệ ! Bộ áo này mặc nhẹ mà rất ấm. Hiền đệ bỏáo ngoài ra mặc vào trong đi !
Vi Tiểu Bảo hỏi :
-Phải chăng đay cũng là một thứ bảo bối?
Sách Ngạch Đồ nói :
-áo này mềm nhủn , rộng một tí có ăn thua gì ?
Vi Tiểu Bảo đón lấy áo thấy nó nhẹ và mềm lại nhớ đến năm trước gã xin mẫu thân may cho một tấm áobông , nhưng mẫu thân gã xoay sở mấy ngày khôngđược tiền rồi không may nữa.
Bây giờ gã thấy tấm áo này hay hơn áo bông nhiều , định bụng :
-Hay lắm ! Ta mặc áo này về Dương Châu để cho má má coi.
Gã liền bỏ áo ngoài mặc tấm áo nhẹ vào trong rồi mới mặc áo ngoài phủ lên.
Kể ra tấm áo này kích thước hơi rộng may ở chổ nó vừa mỏng vừa mềm mại , muốn xắn tay lên cũng không gặp điều chi trở ngại.
Sách Ngạch Đồ điều tra xong kho tàng bảo của Ngao Bái , liền kêu thủ hạ vào để xem gia tài của Ngao Bái. Mới coi thanh đơn bất giác lão lắc đầu le lưởi nói :
-Thằng cha Ngao Bái thật khéo vơ vét , tài sản của hắn nhiều quá gấp đôi sự tiên liệu của ta.
Lão lại xua tay cho bọn thuộc hạ lui ra rồi nhìn Vi tiểu bảo nói :
-Này hiền đệ ! Người Hán chúng ta thường nói "Nghìn dặm làm quan chỉ vì tiền". Phen này nhờ ơn Chúa bao la phái anh em chúng ta đến đây là có ý để chúng ta được dịp phát tài. Bản thanh đơn này ta sửa lại. Trên hai trăm vạn lượng bạc , hiền đệ tưởng bảo bao nhiêu cho phải?
Vi Tiểu Bảo đáp ;
-Tiểu đệ không hiễu. Nhất thiết do đại ca chủ trương.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
-Trong thanh đơn kê tất cả hai trăm ba mươi lăm vạn , ba ngàn bốn trăm mười tám lạng. Bao nhiêu số dưới chúng ta để nguyên như cũ. Chỉ có chữ nhị Ở đầu xóa đi một nét và còn lại một trăm ba mươi lăm vạn , ba ngàn bốn trăm mười tám lạng. Một nét xóa đi đó anh em ta chia đôi được chăng ?
Vi Tiểu Bảo kinh hãi ấp úng đáp :
-Cái đó...đại ca...
Sách Ngạch Đồ cười hỏi :
-Phải chăng hiền đệ chê ít ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Không phải !...Tiểu đệ không hiễu gì đâu.
Sách Ngạch Đồ nói :
Tiểu huynh bảo một trăm vạn lạng bạc đó anh em mình chia đôi , mỗi người năm chục vạn lượng bạc. Nếu hiền đệ chê ít thì chúng ta thương nghị lại.
Vi Tiểu Bảo biến sắc. Khi gã còn ở kỹ viện tại thành Dương Châu thì trong tay chỉ có được năm sáu lạng đã là đại phát tài. Khi ở hoàng cungcùng người đánh bạc đã tiến bộ rất nhiều nhưng cũngchỉ đến vài trăm lạng bạc là cùng. Nay gã độtnhiên nghe thấy được chia phần năm chục vạn lạng bạc thì cơhồ không tin ở tai mình.
Sách Ngạch Đồ không ngớt lấy châu ngọc nhét vào tay gã và cũng là để bịt miệng gã, cốt sao ở trước mặt hoàng đế gã đừng nói rõbộ mặt thật về tài sản nhà Ngao Bái là đũ.
Nên biết hoàng thượng rất tín nhiệm Vi Tiểu Bảo. Gã mà lộ ra một chút thì chẳng những bao nhiêu tiền của lão nuốt không trôi phải nhả ra hết , mà còn nguy hại đến bước tiền trình , mắc vào vòng tội lổi.
Sách Ngạch Đồ thấy Vi Tiểu Bảo vẽ mặt ra chiều khác lạ, vội nói :
-Hiền đệ định làm thế nào , tiểu huynh cũng nghe theo như vậy.
Vi Tiểu Bảo thở phào một cái đáp :
-Tiểu đệ đã nói nhất thiết mọi việc đều do đại ca chủ trương , tiểu đệ chỉ biết tuân theo. Có điều đại ca chia cho năm chục vạn lạng bạc thì tiểu đệ thấy...nhiều quá !
-Không nhiều. Không nhiều đâu. Có gì mà nhiều. Bây giờ tiểu huynh dề nghị chia cho bọn thuộc hạ mỗi tên một ít cho chúng cũng được hưởng mới vui vẻ cả làng. Tiểu huynh lấy năm vạn lạng bạc trong phần của tiểu huynh cho bọn chúng chia nhau. Còn huynh đệ cũng lấy ra năm vạn lạng bạc chia cho cung phi thái giám. Họ được chấm mút mỗi người được mộtít là không nói chuyện lôi thôi gìnữa.
Vi Tiểu Bảo buồn rầu đáp :
-Thế thì hay thật nhưng tiểu đệ không biết phân chia như thế nào?
Sách Ngạch Đồ lại nói :
-Những chuyện đó để tiểu huynh làm hết cho xong. Có thế thì hiền đệ đi đâu chúng cũng kính sợ không dám đắc tội. Chúng bảo nhau Quế công công tuycòn nhỏ tuổi nhưng xử sự đáng mặt bạn hữu. Cứ có tiềnlà xong hết. Phần của hiền đệ đem về mà xài. Từ nayanh em mình sẽ thuận bườm xuôi gió , còn cóphần nương tựa vào những người chung quanh mình.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Dạ dạ ! Đúng thế !
Sách Ngạch Đồ lại nói :
-Số tiền năm mươi vạn lạng bạc này , nhà Ngao Bái cũng không có bằng tiền mặt. Vậy chúng ta phải bán một phần sản nghiệp của hắn để làm cho gọn và khiến cho người ngoài không nắm được dấu vết gì nữa. Hiền đệ Ở trong cung thì những vàng thoi bạc nén cũng không có chổ cất phải không ?
Vi Tiểu Bảo đột nhiên vớ được một món hoành tài kết xù năm chục vạn lạng khiến đầu óc gã hoang mangkhông biết làm thế nào. Bất luận Sách Ngạch Đồbảo sao gã cũng vâng vâng dạ dạ.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
-Mấy hôm nữa , tiểu huynh kêu mấy tiệm kim hoàn đánh vàng thoi bạc nén , cứ một trăm lạng hay năm chục lạng là một thoi. hiền đệ để ở bên mình , khi nào cần xài sẽ đem đến tiệm kim hoàn đổi thành tiền bạc. Như thế vừa tiện vừa ổn. Trừ phi có người đến sờ túi đệ, còn thì chẳng ai biết được là hiền đệ nhỏ tuổi nhưvậy mà đã thành một tay đại hào phú ởBắc Kinh chúng ta rồi. Ha ha !
Dứt lời lão nổi lên tràng cười ha hả.
Vi Tiểu Bảo cũng cười theo , nhưng trong bụng gã vẫn còn có chút nghi ngờ , tự hỏi :
-Ta có bốn mươi lăm vạn lạng bạc ư ? Phải chăng đây là chuyện thật hay là ta đang ngủ mơ ?
Rồi gã lại nghĩ tiếp :
-Với món tiền lớn lao bốn mươi lăm vạn bạc ta sẽ tiêu xài bằng cách nào? Dù ăn nhiều uống lắm cũng không hết được bấy nhiêu vàng. Mẹ kiếp ! Hàng ngàyta có ăn gan thiên lôi thì suốt đời cũng chẳnghết bốn mươi lạng bạc. Con mẹ nó ! Phen này lão giavề Dương Châu mở mươi nhà kỹ viện sang trọng gấp mười lệ Xuânviện cũng được.
Nên biết Vi Tiểu Bảo từ nhỏ đã hoài bảo chí lớn là sau này nếu phát tài gã sẽ mở một kỹ viện to lớn và sang trọng hơn Lệ Xuân viện.
Gã nghĩ vậy rồi mặt mày hớn hở ra chiều sung sướng vô cùng.
Gã thường nói với tụi đầu bếp ở Lệ Xuân viện : "Con mẹ nó !
Chúng nó có cái Lệ Xuân viện thì đã ra gì ? Lão gia mà đại phát tài thì sẽ lập ngay phía đối diện một tòa Lệ Hạ viện , một tòa Lệ Thu viện , lại mở thêm một tòa Lệ Đông viện để cạnh tranh. Chúng nó không còn một người khách nào bước chân vào cửa nữa thì chỉ có đường bỏ nghề ".
Gã nghĩ tới mở một lúc mười kỹ viện nổi tiếng ở Dương Châu khiến cho nhân sĩ phải lác mắt , bất giác gã vui sướng khác nào mở cờ trong bụng.
Sách Ngạch Đồ dường như đoán được tâm sự của Vi Tiểu Bảo , chỉ cười thầm.
Lão nói :
-Hiền đệ ! Hoàng thái hậu và Hoàng thượng dặn chúng ta phải mang hai pho kinh phật về trình các ngài. Vậy chúng ta hãy làm xong việc này đã. Còn tài sản của Ngao Bái thủng thẳng sẽ thanh toán cũng chưa muộn.
Vi Tiểu Bảo gật đầu khen phải.
Sách Ngạch Đồ liền lấy hai tấm đoạn bọc hai pho kinh phật cẩnthận lại , mỗi người ôm một pho trở vào hoàng cung ramắt vua Khang Hy.
Nhà vua thấy hai người làm xong công việc sai phái mà Hoàng thái hậu đã giao cho thì long nhan hớn hở. Nhà vua sai Vi Tiểu Bảo ôm kinh đi theo ngài vào cung Hoàng thái hậu.
Sách Ngạch Đồ không được vào cung liền cáo từ lui ra , đến thanh toán gia sản của Ngao Bái.
Trong khi đi đường , vua Khang Hy hỏi :
-Tài sản của Ngao Bái cộng độ bao nhiêu?
Vi Tiểu Bảo tâu :
-Sách đại nhân mới sơ bộ kiểm tra nói là cộngđược một trăm ba mươi lăm vạn ba ngàn bốn trăm mười tám lạngbạc.
Gã tâu theo số mục do Sách Ngạch Đồ nói ra , đồng thời gã có ý dò xét tâm lý hoàng đế , vạn nhất mà ngài điều tra ra được thì còn có chổ chối cãi.
Nguyên Vi Tiểu Bảo không hiễu những tệ riêng tây, nhưng về môn cắp vặt đối với gã là sự thường. Nămgã lên năm tuổi , một ả kỹ nữ đưa cho gã năm đồng bảora chợ mua mấy trái đào , gã lấy một đồng mua kẹo ăntrước. Còn bốn đồng mua đào về cho ả kỹ nữ.
Ả kỹ nữ kia không biết còn thưởng gã một tráiđào.
Vi Tiểu Bảo cho là tiền bạc vào tay thì thế nào cũng phải dính đôi chút , đó là việc thiên kinh địa nghĩa. Chỉ cần khi người ta điều tra miễn mình cải cho có lý thì thôi.
Vua Khang Hy hắng giọng một tiếng rồi hỏi :
-Thằng cha Ngao Bái hút máu mũ của lê dân đã nhiều mà gia sản cộng được một trăm ba mươi mấy vạn lạng tưởng cũng không là quá đáng.
Vi Tiểu Bảo mừng thầm nghĩ bụng :
-Đây là chưa kễ đến một trăm vạn lạng để hai người chia.
Nhà vua cùng Vi Tiểu Bảo vừa đi vừa nói chuyện đã vào tới cung thái hậu.
Thái hậu nghe nói hai pho kinh phật đã lấy về thì mặt mày hớn hở.
Ngài đưa tay ra đón lấy , mở tấm đoạn bọc ra.
Thái Hậu trông thấy kinh rồi tươi cười khen :
-Tiểu Quế Tử ! Ngươi thật là người được việc !
Vi Tiểu Bảo quì xuồng vấn an rồi tâu :
-Đây là nhờ hồng phúc của Thái hậu cùng Hoàng thượng.
Thái hậu quay lại ngó tên tiểu cung nữ đứng bên cạnh phán ;
-Nhị Sơ ! Ngươi dẫn Tiểu Quế Tử này vào trong lấy trái cây cùng bánh kẹo thưởng cho gã ăn.
Tiểu cung nữ tên gọi Nhị Sơ vào cở 13,14 tuổi mà dung mạo rất xinh tươi. Thị mĩm cười đáp :
-Xin vâng lệnh dụ.
Vi Tiểu Bảo lại vấn an lần nữa nói :
-Tạ Ơn Thái hậu ban thưởng. Tạ Ơn Hoàng thượng.
Vua Khang Hy nói :
-Tiểu Quế Tử ! Ngươi ăn trái cây rồi cứ tự do ra về. Trẫm ở lại đây dùng cơm cùng Thái hậu. Ngươi bất tất phải chầu hấu.
Vi Tiểu Bảo vâng lời theo Nhị Sơ tiến vào nội đường.
Nhị Sơ đưa gã đến một gian phòng nhỏ vén rèmlên thì thấy phía trong có đặt mấy chục bìnhcao và kẹo mứt.
Nhị Sơ cười nói :
-Tên ngươi là Tiểu Quế Tử vậy hãy ăn mứt hoa quế này ! Ả nói rồi lấy một hộp mứt đưa cho gã.
Hộp mứt này ướp hoa quế rất thơm tho ngon lành.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
-Mời tỹ tỹ củng ăn với tiểu dệ.
Nhị Sơ đáp :
-Thái hậu thưởng cho ngươi thì ngươi ăn. Ngài không ban thưởng cho ta khi nào ta dám ăn. Chúng ta là nô tỳ ăn vụng coi thế nào được.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
-Tỹ tỹ ăn đi. Có ai nhìn thấy đâu mà ngại?
Nhị Sơ đỏ mặt lên , rồi thị lắc đầu mĩm cười nói :
-Ta không ăn đâu.
Vi Tiểu Bảo nói :
-Một mình tiểu đệ ăn để tỹ tỹ đứng bên nhòm coi bất tiện lắm.
Nhị Sơ cười đáp :
-Phước khí ngươi lớn quá ! Ta chỉ chầu hầu Thái hậu, đến Hoàng thượng cũng không phải chầu hầu , vậy màbây giờ đứng chầu hầu ngươi ăn kẹo mứt.
Vi Tiểu Bảo thấy thị vui vẻ xinh tươi cũng cười nói ;
-Tiểu đệ chầu hầu Hoàng thượng rồi cũng chầu hầu cả tỹ tỹ ăn kẹo bánh nữa. Thế là hòa cả làng không ai thua thiệt.
Ngươi ăn lẹ đi ! Thái hậu mà biết ngươi cười cười nói nói với ta có khi người nổi giận đó.
Vi Tiểu Bảo hồi ở trong Lệ Xuân viện thành Dương Châuđã từng thấy trò oanh yến lã lơi. Từ ngày gãđến hoàng cung , bửa nay là lần đầu tiên kề cận một vịtiểu cô nương , gã chợt động tâm linh nói :
-Bây giờ chúng ta làm thế này. Tiểu đệ lãnh ít kẹo mứt đem về , chờ tỹ tỹ chầu hầu Thái hậu xong sẽ cùng nhau ăn bánh mứt.
Nhị Sơ hơi đỏ mặt lên nói :
-Không được đâu ! Ta chầu hầu Thái hậu xong thì đêm đã khuya rồi.
Vi Tiểu Bảo nói :
-Đêm khuya cũng không sao. Tỹ tỹ chờ tiểu đệ Ở đâu?
Nhị Sơ kề cận bên mình Thái hậu , những cung nữ khác đều lớn tuổi hơn ả mà câu chuyện hàng ngày giữa ả với những cô kia không ra tình mật thiết. Bây giờ ả thấy Vi Tiểu Bảo muốn bè bạn với ả cùng ăn kẹo mứt ,gã tỏ ý rất chân thành , khiến ả không khỏiđộng tâm.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi :
-Tỹ tỹ tính chừng ta đợi nhau ở trong vườn hoa ngoài kia được chăng ?
Nhị Sơ ngần ngừ một chút rồi gật đầu.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói :
- Được rồi ! Vậy chúng ta cứ như thế. Tỹ tỹ lấy kẹo mứt đưa cho tiểu đệ đi. Tỹ tỹ thích thứ gì thì lấy nhiều vào.
Nhị Sơ mĩm cười hỏi lại :
-Có phải một mình ta ăn đâu. Còn ngươi thích thứ gì nào?
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Tỹ tỹ thích thứ gì thì tiểu đệ thích thứ đó.
Lời gã ngon ngọt khiến cho Nhị Sơ rất vui vẽ. Ả liền chọn lấy mười mấy thứ vừa bánh vừa kẹo mứt đựng vào trong một cáihộp giấy.
Vi Tiểu Bảo khẻ nói :
-Canh ba đêm nay tiểu đệ chờ tỹ tỹ ở trong vườn hoa.
Nhị Sơ gật đầu , khẻ dặn :
-Phải cẩn thận nghe !
Gã còn nhỏ tuổi chưa hiễu gì về mối tình yêu đương nam nữ. Nguyên trước gã được đánh bạn với đứchoàng đế hóa trang làm Tiểu Huyền Tử chơi bời rất thỏathích. Từ ngày chân tướng nhà vua bị tiết lộgã không được kề cận nô rỡn như trước nữa.
Mấy bửa nay gã ở trong hoàng cung được mọi người nịnh nọt tâng bốc , tuy trong lòng đắc ý , nhưng vẫn thèm cái vui nô rỡn. Bây giờ gã ước hẹn với một ả tiểu cung nữ tương hội vào lúc nữa đêm. Trong cái nô rỡn này còn thêm mấy phần nguy hiểm , gã càng lấy làm thú vị.
Vi Tiểu Bảo về nhà , Hải lão công hỏi gã bửa nay làm những việc gì thì gã thuật lại việc đến phủ Ngao Bái kiểm tra tài vật. Dĩ nhiên gã dấu nhẹm vụ lấy cắp châu báu cùng lưởi đao trủy thủ vàviệc chia lợi giữa gã và Sách Ngạch Đồ.
Sau cùng gã nói :
-Công công ! Thái hậu sai tiểu tử đến nhà NgaoBái lấy cả hai pho Tứ Thập Nhị chân kinh đem về trìnhngài. Hiện hai pho kinh này với pho để trên bànThái hậu đều giống nhau hết ….
Hải lão công đột nhiên đứng dậy hỏi :
-Trong nhà Ngao Bái cũng có hai pho Tứ Thập Nhị chân kinh ư ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Đúng thế ! Chính Thái hậu cùng Hoàng thượng truyền lệnh cho đi lấy. Nếu không thì tiểu tử đã đánh cắp đem về cho công công mà chẳng một ai hay.
Hải lão công sa sầm nét mặt , đằng hắng một tiếng rồi nói ;
-Hay lắm ! Hay lắm !
Lát sau nhà bếp dọn cơm bưng lên , Hải lão công chỉ ăn nữa chén cơm mà thôi. Lão đảo cặp mắttoàn lòng trắng , ngững đầu lên ngẫm nghĩ dường như cótâm sự gì trầm trọng.
Vi Tiểu Bảo ăn cơm xong bụng bảo dạ :
-Ta hãy ngủ đi một giấc. Đến lúc canh ba còn phải tới vườn hoa chơi với ả tiểu cung nữ.
Gã thấy Hải lão công ngẩn người ra , ngồi yên không nhúc nhích , gã liền để cả quần áo trèo lên giường nằm ngủ.
Vi Tiểu Bảo cũng có tâm sự riêng không ngủ say được , chập chờn một lúc rồi lén lút trở dậy.
Gã sợ làm kinh động Hải lão công , nhón gót đi chậm chạp từng bước một. Gã tới bên cửa rút then cài , sẳn sàng mở một cánh cửa.
Đột nhiên Hải lão công cất tiếng gọi :
-Tiểu Quế Tử ! Ngươi đi đâu đấy !
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi ấp úng đáp :
-Tiểu tử …tiểu tử đi tiểu tiện.
Hải lão công hỏi :
-Sao ngươi không đi tiểu tiện ngay ở trong phòng ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Tiểu tử thao thức không sao ngủ được , muốn ra vườn hoa tản bộ một lúc.
Gã sợ Hải lão công ngăn cản , không nóinhiều nữa , khoa chân bước ra ngoài cửa định dông tuốt.
Ngờ đâu chân gã vừa tiến ra được một bước bỗng cảm thấy cổ áo bị nắm giử rịt chặc lại. Gã đã bị Hải lão công túm được nhắc bổng lên đem về.
Vi Tiểu Bảo 'ối" một tiếng. Gã nghĩ thầm trong bụng :
-Hõng bét ! Hõng bét ! Lão con rùa này mà biết mình đi gặp một vị tiểu cô nương là lão không cho rồi.
Gã còn đang ngẫm nghĩ thì đã bị Hải lão công quăng lên giường.
Vi Tiểu Bảo cười hỏi :
-Công công ! công công muốn giởn chơi với tiểu tử chăng ? Mấy bửa nay công công không truyền dạy võ nghệ cho tiểu tử. Cái chụp này là chiêu thứcgì vậy?
Hải lão công "hừ" một tiếng rồi đáp :
-Chiêu đó kêu bằng "Ưng trung tróc niết" (bắt ba ba trong rọ). Hễ vươn tay ra là bắt được. Con ba ba là loại giáp ngư (cá có áo giáp). Bắt ngươi cũng như bắt một con tiểu giáp ngư.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm :
-Lão giáp ngư bắt tiểu giáp ngư !
Nhưng gã không nói ra miệng. Mắt gã long lên nghĩ cách thoát thân. Hộp kẹo mứt gã vẫn cấttrong bọc. Gã bị Hải lão công quật mạng một cái, hộp kẹo bị đè ép e rằng đã bẹp mất rồi.
Hải lão công ngồi ở mép giường khẻ nói :
-Ngươi thông minh lớn mật , lại lanh lợi cẩn thận đáng là nhân tài lớn. Nhưng đáng tiếc ôi là đáng tiếc !
Vi Tiểu Bảo cười hỏi :
-Công công ! Đáng tiếc điều chi?
Hải lão công không trả lời , chỉ thở dài sườn sượt , hồi lâu mới nói :
-Ngươi đã học được tính cách kinh kỳ khá nhiều rồi. Giả tỹ tám tháng trước ngươi cũng đã biết ăn nói như vậy thì khó mà phát giác ra được.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi , toàn thân chấn động toát mồ hôi lạnh ngắt , lông tóc dựng đứng cả lên. Người gã không tự chủ dược phải rùng mình. Hai hàm răng hơi run đụng vào nhau bật lên những tiếng lập cập nhỏ bé. Gã gượng cười nói :
-Công công !…Bửa nay công công nóichuyện thật là kỳ !
Hải lão công lại thở dài hỏi :
-Năm nay ngươi mấy tuổi rồi?
Vi Tiểu Bảo nghe giọng lão rất ôn hòa , liền bớt phần sợ hãi , ngập ngừng đáp :
-Tiểu tử…tiểu tử cở 14 tuổi.
Hải lão công hỏi :
-Mười ba tuổi là mười ba tuổi , mười bốn tuổi là mười bốn tuổi. Sao lại cở 14 tuổi.
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Má má tiểu tử không nhớ rõ , nên tiểu tử cũng không hiễu.
Câu này gã nói thực. Mẫu thân gã cũng chỉ nhớ một cách hồ đồ , không biết đích xác được là gã bao nhiêu tuổi.
Hải lão công gật đầu , ho mấy tiếng rồi nói :
-Ngày trước ta luyện công tẩu hỏa nhập ma , mắc bịnh ho hắng này. Mỗi ngày bệnh một nặng thêm. Mấy năm gần đây ta tự biết mình không còn sống được bao lâu nữa.
Vi Tiểu Bảo ngập ngừng hỏi :
-Tiểu tử…tiểu tử nhận thấy gần đây công công đã bớt ho được một chút.
Hải lão công lắc đầu nói ;
-Bớt khỉ gì đâu? Chẳng bớt chút nào hết. Trong ngực ta đau lắm ! Có điều ta không nói ra nên ngươi không biết mà thôi.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
-Bây giờ bệnh tình công công thế nào? Có cần tiểu tữ lấy thuốc uống không ?
Hải lão công thở dài nói :
-Mắt ta chẳng nhìn thấy gì mà việc uống thuốc không thể bừa bải được.
Vi Tiểu Bảo không dám thở mạnh , gã không hiễulão nói đây là có dụng ý gì
Hải lão công lại nói :
-Cơ duyên của nhà ngươi rất tốt. Đã thân cận được với Hoàng thượng kể ra tất có phen ngươi làm lớn. Ngươi chưa "tĩnh thân" thì ta tính cho cũng chẳng ngại gì. Nhưng …hởi ôi !….Chậm mất rồi ! Chậm mấtrồi !
Vi Tiểu Bảo không hiễu lão nói "tĩnh thân" là có ý gì. Gã chỉ cảm thấy đêm nay giọng lưởi của lão có điều khác lạ mà gã không đoán ra được. Gã khẻ nói :
-Công công ! Đêm dã khuya , công công ngủ đi thôi !
Hải lão công nói :
-Ngủ ư ? Ngủ ư ? Hởi ôi ! Thời giờ ngủ còn nhiều. Sớm ngủ tối ngủ ngủ vỉnh viển không tĩnh lại nữa. Hài tử ! Con người ngủ vĩnh viển không tĩnh dậy , không phải đau ruột , khôngphải ho hắng khổ sở , há chẳng hay lắm ư ?
Vi Tiểu Bảo sợ quá không dám lên tiếng.
Hải lão công hỏi :
-Hài tử ! Trong nhà ngươi còn có những ai?
Câu hỏi hời hợt này đối với Vi Tiểu Bảo thật khó trảlời. Gã không hiễu trong nhà gã Tiểu Quế Tử chếtrồi còn có bao nhiêu người? Nếu trả lời bừa bải thì không khỏi bị bại lộ hành tung. Nhưng gã lâm vào tình trạng bất buộc phải trả lời , gã chỉ còn nước mong Hải lão công không biết rõ gốc gác nhà Tiểu Quế Tử mà hỏi vậy.
Gã đáp :
-Trong nhà tiểu tử thì chỉ còn mình lão nương , những người khác mấy năm nay , hởi ôi !…không nên nhắc tới nữa.
Gã kéo dài câu sau cùng để nghe ngóng xem Hải lão công có phản ứng gì. Đồng thời nếu Tiểu Quế Tử hãy còn phụ thân hoặc anh chị em thì gã đã nói một cách hàm hồ "không nên nhắc tới nữa".
Hải lão công hỏi :
- Ồ ! Chỉ còn một lão nương ư ? Người Phúc Kiến các ngươi kêu lão nương bằng gì ?
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi , tự hỏi :
-Tại sao lão hỏi ta về khẩu âm Phúc Kiến ? Phải chăng gã Tiểu Quế Tử là người Phúc Kiến ? Lão đã nói gã ở Dương Châu kia mà ? Chẳng lẻ lão con rùa này biết ta giả mạo tên gã ? Thế thì vụ ta làm cho lão hư mắt , lão cũng biết rồi hay sao?
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này , trong đầu Vi TiểuBảo nêu ra không biết bao nhiêu câu hỏi. Gãngập ngừng hỏi lại :
-Cái đó…cái đó…Công công hỏi làm chi?
Hải lão công lại thở dài nói :
-Mi mới mười ba tuổi ranh mà đã tệ hại như thế , thì mi giống cha hay giống mẹ ?
Vi Tiểu Bảo cười hì hì đáp :
-Tiểu tử không giống ai cả. Bảo là tiểu tử hay thì chẳng có gì hay lắm mà bảo tệ thì không đến nổi quá tệ.
Hải lão công ho hắng mấy tiếng rồi hỏi :
-Ta đến tuổi thành niên rồi mới "tĩnh thân" làm thái giám….
Vi Tiểu Bảo la thầm :
-Trời ơi ! Té ra làm thái giám thì phải "tĩnh thân". Vậy tĩnh thân là cắt bỏ cái bộ phận….để đi tiểu tiện. Lão này biết ta không tĩnh thânrồi , ta phải tìm đường thoát thân cho lẹ mới xong.
Hải lão công lại nói tiếp ;
-Ta cũng có một thằng con nhưng đáng tiếc là nó chết từ ngày lên 8 tuổi. Nếu nó còn sống đếnngày nay thì ta cũng có cháu nội lớn bằng ngươirồi. Thằng cha họ Mao tên gọi Mao Thập Bát gì đóphải chăng là gia gia ngươi?
Vi Tiểu Bảo lại run sợ đáp ;
-Không phải. Giỏ nào quay nhà ấy. Dĩ nhiên là không phải.
Gã bồn chồn trong dạ nên buột miệng nói tiếng Dương Châu.
Hải lão công lại nói :
-Ta cũng nghĩ rằng không phải. Giả tỹ ngươi là cháuta mà bị hãm trong hoàng cung thì một ngày kia nếu gặp nguy hiểm ta có thể cứu ngươi được.
Vi Tiểu Bảo nhăn nhó cười nói :
-Đáng tiếc tiểu tử không phải là cháu nộicủa công công.
Hải lão công hỏi :
-Ta đã dạy ngươi hai môn võ công , môn thứ nhất là Đại cầm nã thủ , môn thứ hai là Đại từ đại bi thiên diệp thủ , ngươi luyện thành thuộc cả rồi phải không ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Đúng thế ! Nhưng hay hơn là lão nhân gialà tay võ công đệ nhất thiên hạ. Tưởng lãonhân gia nên truyền lại cho một người để sau này làmvinh hiển cho lão nhân gia mới phải.
Hải lão công lắc đầu nói :
-Ta không đương nổi bốn chữ "Đệ nhất thiên hạ" Trên đời còn biết bao nhiêu người bản lãnh cao nhân.
Lão ngừng lại một chút rồi nói :
-Ngươi hít mạnh một hơi rồi đặt tay vào bụng dưới , cách rốn ba tấc về mé bên trái và ấn mạnh một cái thử xem thế nào?
Vi Tiểu Bảo làm theo lời lão thì lập tức cảm thấy đau thấu tim phổi. Bất giác gã "ối" lên một tiếng , trán toát mồ hôi , thở hồng hộc.
Hải lão công cất giọng the thé hỏi ;
-Thú lắm phải không ?
Vi Tiểu Bảo chửi thầm trong bụng :
-Lão con rùa ! Lão chết thối thây !
Nhưng ngoài miệng gã đáp ;
-Chỉ thấy hơi đau chứ chẳng thú gì.
Hải lão công nói :
-Hàng ngày ngươi đi đánh bạc rồi đến luyện võ với Hoàng thượng , lúc ngươi trở về thì cơm canh đã dọn sẳn. Ta thấy canh không còn nóng nữa nên mỗi ngày lại mở rương lấy một chút thuốc bỏ vào canh. Tuy mỗi ngày một chút lâu cũng thành nhiều. Chấtđộc này rất nặng thành ra đại bất lợi cho ngươi , tuy ngươilà là một đứa nhỏ rất cẩn thận nhưng trước nay ta khôngăn canh mà ngươi cũng không nghi ngờ gì hết …
Vi Tiểu Bảo ớn da gà , ấp úng :
-Tiểu tử….tưởng công công không thích ăncanh.
Hải lão công nói :
-Sự thực thì ta không thích ăn canh lắm. Nhưng canhđã có chất độc thì dù phân lạng rất nhẹnhưng lâu ngày quá thì cũng nguy hiểm phải không?
Vi Tiểu Bảo biết là mắc mưu lão , gã hằn học đáp ;
-Phải lắm ! Phải lắm ! Công công thật là lợi hại !
Hải lão công thở dài nói :
-Cái đó chưa chắc. Đã luyện Đại từ đại bi thiên diệp thủ , đồng thời muốn luyện phép hô hấp thì môn nội công này có thể áp chế được chất độc của thuốc "Sưu cốt đào tủy giảo trường đan". Như thế có thể uống mỗi ngày một nhiều. Nếu không thì từ 3,4 tháng trước ngươi đã không chống nổi những cơn đau bụng dữ dội. Ta định cho ngươi uống ba tháng nữa rồi tha ngươi ra khỏi hoàng cung. Khi ấy ngươi sẽ nổi cơn đau bụng từ từ. Trước thì mỗi ngày chỉ đau chừng nữa giờ và cũng thường thôi. Về sau càng ngày càng đau dữ dội mà cơn đau mỗi ngày mộtdài thêm. Vào khoảng một năm sau thì đau ghêgớm suốt ngày đêm , đau đến nổi muốn đập đầu vào tường, đau đến nổi muốn cắt từng miếng thịt ở chân tay mà nuốt đi.
-Đáng tiếc bịnh ta càng ngày càng đi vào chổ nguy ngập , e rằng không thể chờ đợi được nữa ,
Vi Tiểu Bảo tự biết là chẳng còn cách nào giử nguyên vẹn được , gã đâm ra liều đến mà lòng sợ hãi cũng bớt đi , chỉ còn nghĩ kế thoát thân , gã tự nhủ :
-Tuy võ công lão cao cường nhưng đôi mắt chẳngnhìn thấy gì , ta chỉ cần kiếm nơi ẩn nấp là lãokhông thể tìm thấy được.
Đột nhiên gã động tâm tự hỏi :
-Bửa nay ta lấy được thanh bảo kiếm chặt sắc như chặt bùn , sao không thử dùng một phen coi?
Gã nghĩ vậy liền nói :
-Công công ! Té ra công công đã biết rõ tiểu tử không phải là Tiểu Quế Tử , nên nghĩ cách hành hạ tiểu tử. Ha ha ! Công công mắc hỡm tiểu tử rồi ! Ha ha ! Ha ha !
Gã buông tiếng cười rộ. Người gã cũng cử động loạn lên. Gã co chân phải lại. Tay mặt nắm đốc đao trủy thủ , rút ra khỏi vỏ từ từ một cách thận trọng để khỏi phát ratiếng động. Gã tính rằng lở có tiếng động nhỏ nhẹ thì cũng bị tiếng cười lấn át đi.
Hải lão công hỏi :
-Ta mắc hỡm ngươi cái gì ?
Vi Tiểu Bảo nói trăng nói cuội , cốt làm sao cho Hải lão công phân tâm. Bây giờ gã lạibịa chuyện đáp :
-Trong canh có độc , buổi đầu tiểu tử ăn phải rồi , sau tiểu tử nói cho Tiểu Huyền Tử nghe thì y bảo công công có ý gia hại tiểu tử bỏ thuốc độc vào canh…
Hải lão công kinh hãi ngắt lời :
-Hoàng thượng đã biết chuyện này rồi ư ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Sao ngài lại không biết ? Có điều khi đó tiểu tử chưa biết Tiểu Huyền Tử là Hoàng thượng. Y dặn tiểu tửđừng lộ chuyện này mà chỉ gia tâm đề phòng. Lúc ăn canh vào miệng rồi lại nhổ ra bát mà công công không ngó thấy.
Gã vừa nói vừa giơ thanh trủy thủ lên dần dần. Mũi kiếm nhắm vào trước mặt Hải lão công. Gã nghĩ bụng :
-Nếu mình đâm một nhát mà lão không chết ngay thì dù lão có bị trúng kiếmcũng phóng chưởng đánh mình uổng mạng.
Vi Tiểu Bảo mới là đứa con nít 13,14 tuổi , gặp lúcsinh tử dĩ nhiên giọng nói không khỏi rét run ,nhưng gã không bối rối cũng là hiếm rồi.
Hải lão công bán tính bán nghi , lại cười hỏi :
-Ngươi không ăn canh thì sao khi ấn vào mé bên trái bụng dưới lại đau đớn vậy?
Vi Tiểu Bảo thở dài đáp :
-Tiểu tử chắc rằng tuy đã nhổ canh ra rồi nhưng không súc miệng thì thuốc độc còn dính chút ít cũng theo thức ăn nuốt vào bụng …
Gã nói tới đây thì lưởi trủy thủ lại đưa gần mấy tấc và chỉ còn cách ngực Hải lão công chừng hơn một thước.
Gã ngấm ngầm vận kình lực vào tay , định bật lên tiếng cười rồi hết sức phóng kiếm đâm tới , đoạn chui vào gầm giường chuồn ra phía khác , bỗng nghe Hải lão công nói :
-Nếu vậy thì hay ! Chất độc "Sưu cốt đảo tủy giảo trường đan" chẳng có thuốc nào chửa được. Ngươi trúng độc nhẹ thì phát tác chậm lại và càng chịu khổ sở đau đớn muôn phần chớ chẳng có lợi gì.
Vi Tiểu Bảo bật tiếng cười hô hố. Tràng cười chưa dứt , bao nhiêu lực đạo trong mình gã để tụ hết vào cánh tay mặt phóng kiếm tới trước ngực Hải lão công.
Hải lão công đột nhiên thấy hơi lạnh buốt quạt vào mặt , biết ngay có điều khác lạ. Lão bản lãnh cao thâm , phản ứng xuất qui? nhập thần.
Lão phát giác Vi Tiểu Bảo đột nhiên đánh lén , trong khoảng thời gian chớp nhoáng này , lão chỉ biết đối phương đã động thủ , không kịp nghĩ đối phươngra tay cách nào , liền vung tay trái lên gạt mũikiếm đâm tới.
Tay mặt lão phóng chưởng đánh "binh" một tiếng hất tung người Vi Tiểu Bảo , đập gẩy cửa sổ văng ra ngoài rớt xuống vườn hoa.
Bỗng lão cảm thấy tay trái đau đớn kịch liệt. Té ra bốn ngón tay của lão đã bị lưởi trủy thủ hớt đứt một nữa.
Giả tỹ lưởi trủy thủ của Vi Tiểu Bảo không toát ra hơi lạnhcho Hải lão công biết trước một chớp nhoáng thìlão đã bị đâm trúng ngực rồi.
Nhưng hạng đao kiếm tầm thường như vậy mà công lực hai người lại khác nhau xa thì dù lão có bị đâm trúng ngực , cũng bị thương ngoài da thịt mà thôi.
Luồng nội kình của lão đưa ra bàn tay thành cứng như sắt có gạt trúng đao kiếm thì khí giới của đối phương bị hất văng đi chớ không làm cho tay lão bị thương được.
Lưởi trủy thủ này sắc bén phi thường nên Hải lão công , tuy luyện nội kình đã mấy chục năm mà vẫn không hất tung nó đi được cho vuột khỏi tay đối phương , mà trái lại bốn ngón tay lão bị hớt đứt.
Phát chưởng ở tay mặt lão lại cực kỳ hùng hậu có thể đập tan bia vỡ đá , đã bị đánh trúng thì dù là anh hùng hảo hán cũng không chịu nổi , chứ đừng nói chi là Vi Tiểu Bảo.
Hải lão công chắc mẩm phát chưởng của lão đã làm tan nát tạng phủ của đối phương và chết ngay trước khi bắn văng ra ngoài cửa sổ. Lão cười lạt một tiếng , miệng lẩm bẩm :
-Thằng tiểu qui? được chết một cách chóng vánh như vậy là phước bãy mươi đời nhà gã rồi.
Lão định thần xé một miếng vãi giường buộc tay trái lại rồi tự hỏi :
-Không hiễu thằng qui? con này dùng thứ khí giới gì mà ghê gớm như vậy?
-Khí giới trong tay thằng tiểu qui? nhất định phải là một bảo kiếm hiếm có trên đời mà ta chưa từng nghe tiếng hayđược mắt thấy. Nếu không thì ta đã vận nội kìnhra bàn tay cứng như gang thép , cùng lắm ta cóbị thương thì cây binh khí trong tay thằng tiểu qui? cũng phải bắn văng đi chứ khi nào gã giử vững được khí giới mà ta lại bị chặc gảy bốn ngón tay?
Hải lão công ngẫm nghĩ một lát rồi nhãy vọt ra ngoài cửa sổ.
Lão vươn tay sờ mó chổ Vi Tiểu Bảo rớt xuống để tìmthanh bảo kiếm. Ngờ đâu lão sờ soạng mãi mà chẳngthấy đâu.
Hải lão công tuy đui mắt nhưng hình thế vườn hoa chổnào có đá , tựa hồ như hiện ra trước mắt lão. Nếu không thế thì khi nào lão dám nhãyẩu ra ngoài?
Lão nghe rõ Vi Tiểu Bảo rớt xuống bên khóm hoa thược dược và lão ước lượng chưởng lực của mình hấtgã ra tới đó.
Hải lão công sờ soạng hồi lâu không thấy gì , ngạc nhiên tự hỏi :
-Thanh bảo kiếm trong tay thằng qui? con hoặc giả có thể bắn đi xahơn , nhưng sao cả cái thây ma của gã cũng khôngcó ở đây?
Bây giờ lão cần sờ cho thấy xác Vi Tiểu Bảo , nhưng lão sờ khóm thược dược thấy cành lá đều bị dập nát , đúng là gã bị rớt xuống chổ này.
Hải lão công càng kinh hãi hơn , tự hỏi :
-Phải chăng xác chết của thằng qui? con có người đem đi nơikhác rồi? Người nào mà thân pháp ghêgớm đến thế ? Lúc họ cử động đem xác chết đi sao ta chẳng haybiết gì hết ?
Lão cho là phát chưởng lão đánh ra nhất định Vi Tiểu Bảo phải chết tươi , không có lý nào thoát được.
Ngờ đâu Vi Tiểu Bảo lại không chết , gã trúng chưởng rồi như bị ngẹt thở.trước ngực đau đớn kịch liệt. Tứ chi bách thể rã rời.
Vi Tiểu Bảo rớt xuống đất xuýt chút nữa ngất đi. Gã còn cảm giác được mạng sống gã lúc này khác nào ngàn cân treo đầu sợi tóc. Gã đã không đâm chết được Hải lão công thì nhất định lão sẽ truy kích.
Vi Tiểu Bảo liền trần mình thu tàn lực lồm cồm bò dậy. Nhưng gã vừa đi được hai bước , chân nhủn ra lại ngã xuống. Người gã lăn long lóc theo chiều dốc thoai thoải trong khu vườn hoa.
Giả tỷ Hải lão công không bị dứt tay thì lúc Vi Tiểu Bảo lăn người như vậy cũng đũ phát ra âm thanh lọt vào tai lão. Nhưng lão bị trọng thương vừa đau đớn vừa phiền não trong lòng. Tâm thần lão rối loạn. Nhất là lão không thấy xác Vi Tiểu Bảo lão lại càng kinh hãi. Chẳng khi nào lão có thể ngờ được Vi Tiểu Bảo trúng phát chưởng đó mà không chết , dù lão có nghe thanh âm cũng chẳng tin ở tai mình.
Chổ dốc này khá dài , Vi Tiểu Bảo lăn xuống đến hơnmười trượng mới dừng lại.
Gã lại ráng đứng lên từ từ bước đi. Gân cốt toàn thân gã đau đớn cơ hồ không chịu nổi. May mà lưởi trủy thủ vẫn còn nằm trong tay gã. Bất giác gã mừng thầm tự nhủ :
-Vừa rồi lão con rùa đánh bật ta ra ngoài cửa sổ. Cũng may mà lưởi trủy thủ của ta đâm không cắm vào người lão ta là hên vận cho lão lắm rồi , nói rồi Vi Tiểu Bảo xỏ lưởi trủy thủ vào ống giày rồi bụng bảodạ :
-Hành tung của mình đã bị bại lộ. Lão con rùa đã biết mình giả mạo Tiểu Quế Tử thì không thể ở lại hoàng cung được nữa. Đáng tiếc bốn mươi lăm vạnlạng bạc ta chưa lấy được , thành ra mừng hụt một phen. Con bànó ! Có bao giờ thằng người lại hên vận đến thế được? Chẳng có lẻ một phen hoạch tài được bốn mươi lăm vạn lạng. Nếu lão gia lúc này có bốn mươi lăm vạn lạngbạc thì cũng phung phí một đêm cho hết nhẳn. Cóthế mới là tay hào kiệt.
Gã nghĩ vậy rồi không khỏi ra chiều đắc ý. Bất giác gã lại thở dài lẩm bẩm :
-Ả tiểu cung nữ kia chắc đang ngơ ngẩn đợi tạ Vả lại bây giờ đang nữa đêm ta chẳng có cách nào ra khỏi hoàng cung được.
Gã sực nhớ ra điều gì , bất giác la thầm :
-Trời ơi !
Gã sờ vào cái hộp giấy trong bọc thì thấy nát nhừ. Gã tự nhủ :
-Ta cầm cái này lại cho ả coi để ả khỏi nóng lòng , ta cứ nói cho ả hay là bị té làm cho hộp kẹo mứt nát nhừ biến thành một đống phân trâu , có điều đống phân trâu này vừa thơm vừa ngọt , ăn rất ngon miệng. Ha ha ! Con bà nó ! Phân trâu mà ngon mà ngọt mới thật là kỳ ! ngươi dã ăn bao giờ chưa , lão gia đã nếm thử rồi.
Vi Tiểu Bảo trong lòng nghĩ ra những câu bật cười , chân gã bước mau về phía cung điện của Thái hậu.
Vi Tiểu Bảo đi tới ngoài vườn thấy cổng đóng , liền lẩm bẩm :
-Hỏng bét ! Ta không ngờ cổng này lại đóng chặc. Bây giờ biết làm cách nào để vào được ?
Gã còn đang ngơ ngác không biết đi đâu thì cổng viện đột nhiên hé mở không một tiếng động.
Một vị tiểu cô nương thò đầu nhìn ra ngoài.
Dưới ánh trăng tỏ Vi Tiểu Bảo nhìn rõ đúng là Nhị Sơ.
Nhị Sơ mĩm cười giơ tay lên vẩy.
Vi Tiểu Bảo cả mừng , lẹ làng rén mình tiến vào trong cổng.
Nhị Sơ đóng cổng rồi ghé tai vào Vi Tiểu Bảo khẻ nói :
-Ta sợ ngươi không vào được nên ta chờ ở đây đã lâu rồi.
Vi Tiểu Bảo khẻ đáp :
-Tiểu đệ đến chậm vì không ra đi sớm được. Dọc đường vội vàng quá lại vấp phải một con rùa biển vừa tanh vừa thối , bị té một cái bằng trời giáng.
Nhị Sơ ngập ngừng hỏi :
-Trong vườn hoa …làm gì có rùa biển ?Ta chưa thấy bao giờ. Ngươi …bị té có đau không?
Vi Tiểu Bảo vừa rồi hăng hái đi một mạch , quên cả đau đớn. Bây giờ gã nghe Nhị Sơ hỏi câu này liền cảm thấy xương cốt toàn thân đau đớn rã rời tưởng khôngcòn một chổ nào nguyên vẹn. Gã không nhịnđược bật tiếng rên.
úi chao ! Đau quá !
Nhị Sơ nắm tay gã dắt khẻ nói :
-Ngươi té đau ở chổ nào?
Vi Tiểu Bảo toan trả lời thì bất thình lình một vậtđen xì chiếu bóng xuống đất.
Gã ngững đầu lên nhìn thấy bóng đen kia như một con chim ưng khổng lồ từ trên đầu tường xà xuống. gã giật mình kinh hãi , suýt nữa bật tiếng la hoảng :
-Con chim khổng lồ đứng xuống đất như hình người.
Vi Tiểu Bảo định thần nhìn lại. Dưới ánh trăng tỏ , gã nhìn rõ thì không phải con chim ưng màlà một người thân thể gầy nhom , lưng lão hơi cong.Chính là Hải lão công.
Nhị Sơ quay mặt về phía Vi Tiểu Bảo , không ngó thấyHải lão công tiến vào , nhưng thị thấy gã vừaquay lại nhìn liền trợn mắt há miệng , vẽ mặt kinh hãithất sắc , thị cũng quay đầu nhìn lại.
Vi Tiểu Bảo ứng biến thần tốc. Gã đưa tay trái ra bịt lấymiệng Nhị Sơ , khiến thị chưa bật ra được nữa tiếng.
Tiếp theo gã xua tay lia lịa ra hiệu cho thị đừng có lên tiếng.
Nhị Sơ gật đầu. Vi Tiểu Bảo liền buông tay thị ra. Mắt gãngó Hải lão công chầm chập thì chỉ thấy lãođứng trơ như phổng tựa hồ để lắng nghe động tĩnh.
Sau một lúc Hải lão công mới từ từ tiến về phía trước.
Vi Tiểu Bảo thấy lão đi thẳng ra chổ khác chứ không đi về phía mình , mới thở phào một cái bụng bảodạ :
-Lão con rùa này thật là ghê gớm ! Lão đui mắt mà vẫn còn theo dỏi hành tung ta được tới đây.
Gã lại nghĩ :
-Chỉ cần sao ả tiểu cung nữ này đừng phát ra tiếng động là lão con rùa chẳng biết đường nào mà truy.
Hải lão công tiến về phía trước mấy bước đột nhiên lão nhãy vọt lên , không hiễu lão dùng thân pháp gì đã hạ mình xuống trước mặt Vi Tiểu Bảo.
Hải lão công vươn tay ra nắm trúng cổ Nhị Sơ.
Nhị Sơ vừa "ối" một tiếng thì cổ họng bị nghẹt không thốt ra lời được nữa.
Vi Tiểu Bảo chẳng phải là hạng hiệp nghĩa , không nghĩ gì đến chuyện thương hương tiếc ngọc đứng ra can thiệp , gã tự nhủ :
Lão con rùa này muốn kiếm ta chứ không phải kiếm ả tiểu cung nữ thì chắc lão không giết thị đâu.
Lúc này Hải lão công chỉ đứng cách Vi Tiểu Bảo không đầy hai thước làm cho gã bở vía cơ hồ són đái. Gã không dám nhúc nhích vì gã biết rằng chỉ cần cử động một ngón tay liền bị lão biết ngay.
Bỗng Hải lão công khẻ hỏi :
-Đừng la ! Mi mà không nghe lời ta là ta bóp chết đó. Ta hỏi gì mi phải nhỏ nhẹ trả lời. Mi làai?
Nhị Sơ run sợ ấp úng đáp :
-Tiểu tỳ…Tiểu tỳ…
Hải lão công vươn tay mặt ra sờ đầu tóc rồi sờ đến mặt. Lão hỏi ;
-Phải chăng ngươi là một tiểu cung nữ ?
Nhị Sơ đáp :
-Phải…phải !
Hải lão công hỏi :
-Đang lúc đêm khuya ngươi tới đây làm chi?
Nhị Sơ ngập ngừng :
-Tiểu tỳ …ra đây chơi ngắm cảnh.
Hải lão công trên môi thoáng lộ nụ cười nham hiễm , dưới ánh trăng thảm đạm coi rất khủng khiếp , lão hỏi :
-Còn ai ở đây nữa không ?
Lão ngẹo đầu lắng tai nghe hơi thở những người đứng bên.
Nguyên vừa rồi Nhị Sơ không giử bình tĩnh nín thở được , thị sợ quá hơi thở dồn dập nên Hải lão công mới biết chổ thị đứng.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo tuy đứng gần lão nhưng gã thở rất nhẹ nên trong lúc nhất thời lão chưa phát giác ra được.
Vi Tiểu Bảo muốn giơ tay ra hiệu cho Nhị Sơ đừng nói , nhưng không dám cử động. May Nhị Sơ cũng là người tinh khôn , thị phát giác ra lão đui mắt , liền đáp :
-Không…không có ai cả.
Hải lão công hỏi :
-Hoàng thái hậu ở chổ nào? Ngươi dẫn ta đi yết kiến ngài.
Nhị Sơ kinh hãi năn nĩ :
-Công công !…Công công đừng tâu vớiThái hậu …Lần sau…Tiểu tỳ không dám thếnữa.
Thị chỉ sợ lão thái giám này bắt thị đưa đếntâu với Thái hậu về việc thị đi chơi đêm.
Hải lão công đáp :
-Ngươi năn nĩ ta cũng bằng vô dụng. Nếu không chịu dẫn ta đi là ta quật chết.
Lão nhả thêm kình lực một chút , khiến Nhị Sơcơ hồ nghẹt thở , mặt thị đỏ bừng lên.
Vi Tiểu Bảo sợ quá són đái ra quần nhỏ giọt xuống đất. may ở chổ Hải lão công không để ý. Dù lão có nghe tiếng nước tiểu nhỏ giọt thì lãocũng cho là Nhị Sơ sợ quá són đái thôi. Lão từ từ nới tay , khẻ dục :
-Mau dẫn ta đi !
Nhị Sơ không sao được đành đáp ;
-Được rồi !
Thị ngẹo đầu ngó Vi Tiểu Bảo có ý bảo gã chạy đi , thị nhất quyết không cung xưng. Rồi thị khẻ nói :
-Cấm cung của Thái hậu ở bên kia.
Thị từ từ cất bước , Hải lão công tay trái vẫn nắm cổ Nhị Sơ sóng vai mà đi.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng :
-Lão con rùa chắc sẽ vào tâu Thái hậu là ta mạo xưng tiểu thái giám và Tiểu Quế Tử đãbị ta giết chết rồi , mắt lão cũng bị ta làm cho đui mù để Thái hậu hạ lệnh bắt tạ Sao lão không đến tâu với Hoàng thượng ? Phải rồi ! Lão biết Hoàng thượngthân mật với ta , lão sợ ngài không để lời cáotrạng vào tai. Bây giờ biết làm thế nào? Taphải lập tức trốn khỏi hoàng cung. Trời ơi ! Không xong rồi! Hiện đang nữa đêm cỗng ngõ trong cung đều đóng kínthì trốn ra thế nào được ?
Chỉ lát nữa Thái hậu truyền lệnh tróc nã thì dù ta có mọc cánh cũng chẳng bay đi đường trời nào được.
Vi Tiểu Bảo còn đang hoang mang , bỗng nghe thanh âm đàn bà từ trong phòng cất lên hỏi :
-Hải Đại Phú ! Ngươi đến kiếm ta ư ?
Giọng nói âm trầm , nhưng Vi Tiểu Bảo cũng nghe rõ là thanh âm của Thái hậu. Gã giật mình kinh hãi , muốn co giò chạy trốn.
Lại nghe Hải lão công đáp :
-Chính thị ! Nô tài là Hải Đại Phúđến vấn an lão nhân gia.
Thanh âm lão có vẽ gay gắt , tỏ ra chẳng tử tế gì.
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ tự hỏi :
-Lão con rùa là cái thá gì mà dám vô lễ với Thái hậu như vậy?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ gã bụng bảo dạ :
-Lão con rùa nói năng làm cho người không vui dạ , chắc Thái hậu ghét lắm. Sao ta không nhân cơ hội này mà đâm bị thóc chọc bị gạo một phen ? Vã lại bây giờ ta muốn trốn khỏi hoàng cung cũng không được.
Đây tuy là điều mạo hiểm , nhưng gã nghĩ tới mình vừa lập đại công , cả Hoàng thượng lẫn Thái hậu đều yêu gã , gã cho là có giết thằng lõi TiểuQuế Tử và có làm đui mắt con chó của lãocon rùa cũng chưa đáng kể là đại tội. gặp khi nguycấp , gã còn tính đến chuyện nhờ Sách Ngạch Đồtâu xin. Trái lại nếu gã bỏ đi thì Hải lãocông nói gì gã cũng chẳng thể nào biệnbạch được , có khi đang vô tội mà biến thành cótội.
Rồi gã tự nhủ :
-Nếu Thái hậu hỏi ta tại sao mà giết Tiểu Quế Tử thì ta tâu …Chà chà ! Vì ta nghe Tiểu Quế Tử và Hải lão công buông lời ngạo mạn đến Hoàng thượng cùng Thái hậu bằng những lời không thể nhịn được , nên vung đao chém chết Tiểu Quế Tử lại thừa cơ làmcho đui mắt Hải lão công. Trường hợp ta bị Thái hậuhỏi vặn , thầy trò lão con rùa đã xúcphạm như thế nào , ta sẽ bịa chuyện hoang đường. Lão con rùa đâu phải là hạng đánh giặc miệng nổi với ta.
Gã nghĩ tới đây phấn khởi tinh thần , không nghĩ đến chuyện trốn nữa. Gã chỉ còn sợ Hải lão công không tranh biện được với gã sẽ nhãy xổ lại vung chưởng đánh chết , nên trước hết gã phải kiếm nơi an toàn để khitranh biện trước mặt Thái hậu , Hải lão công khôngbắt và không đánh gã được.
Bỗng nghe Thái hậu hỏi ;
-Ngươi vấn an ta thì phải chờ lúc ban ngày ban mặt , sao lại nữa đêm , ngươi dám lần vào đây thì còn ra thể thống gì nữa?
Hải lão công tâu :
-Nô tài có việc bí mật cần bẩm với Thái hậu mà lúc ban ngày tất gặp nhiều người , vụ này nếu để kẻ khác nghe thấy tiết lộ ra ngoài thì không ổn.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm :
Lão con rùa sắp đưa cáo trạng ra đây. Ta hãy để lão nói dở chừng sẽ xen vào cũng chưa muộn. Bây giờ ta biết ẩn vào đâu cho tiện ?
Gã đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi bước chân tiến đến sau toà núi giả trong Kim ngư trì , lòng tự nhủ :
-Lão con rùa kia mà vọt tới đánh ta là rớt tõm xuống ao. Khi đó ta sẽ lập tức chạy tới phòng Thái hậu thì lão lớn mật đến đâu cũng không dám sấn vào.
Bỗng nghe Thái hậu đằng hắng một tiếng rồi giục :
-Có việc cơ mật gì ngươi hãy nói đi :
-Hải lão công hỏi lại :
-Việc này tối bí mật. Bên mình Thái hậu có ai không ?
Thái hậu hỏi lại :
-Ngươi còn muốn điều tra nữa chăng ? Võ công ngươi như vậy , bên ta mà có người lẽ nào ngươi không nghe thấy?
Hải lão công đáp :
-Nô tài không dám vào phòng Thái hậu. Cảm phiền thánh giá Thái hậu ra ngoài này để nô tài bẩm việc.
Thái hậu đằng hắng một tiếng rồi hỏi :
-Ngươi ỷ mình vào thế lực nào mà dám lớn mật lộng càn như vậy? Vi Tiểu Bảo nghe tới đây mừng trong dạ , mắng thầm :
-Lão con rùa kia ! ngươi ỷ vào ai mà dám hổn thế.
Bỗng nghe Hải lão công đáp :
-Khi nào nô tài dám vô lễ ?
Bỗng nghe Thái hậu đằng hắng một tiếng , ngập ngừng hỏi :
-Ngươi ,,,dường như ngươi không còn coi ta vào đâu. Đêm nay ngươi lần mò tới đây không hiễu muốn dở trò gì ?
Vi Tiểu Bảo nghe Thái hậu nói như vậy trong lòng khoan khoái vô cùng. Gã rạo rực cơ hồ không nhịn được muốn lên tiếng thóa mạ !
Lão con rùa ! Hởi lão con rùa ! Cáo trạng của lão chưa kịp phô bày lão đã đụng phải cái đinh lớn. Xem chừng không cần đến lão gia phải xuất mã , một mình Thái hậu trách mắng lãocũng đũ rồi.
Lại nghe Hải lão công lên tiếng :
-Thái hậu không muốn biết tin người đó thì chẳng còn gì mà nói nữa. Vậy nô tài xin phép rút lui.
Vi Tiểu Bảo cả mừng , miệng lẩm bẩm :
-Lão đi là hay lắm ! Lão đi là tuyệt diệu ! Lão đi đừng có vác mặt quay lại nữa. Lão khốn kiếp cút đi cho rãnh !
Thái hậu nghe Hải lão công nói thế liền hỏi :
-Ngươi có tin tức gì ?
Hải lão công đáp :
-Tin tức ở Ngũ đài sơn đưa tới.
Thái hậu sửng sốt :
-Ngũ đài sơn ư ? Ngươi…ngươi bảo sao?
Giọng nói của Thái hậu hơi phát run.
Dưới ánh trăng , Vi Tiểu Bảo ngó thấy Hải lão công đột nhiên vung tay ra điểm Nhị Sơ lập tức té xuống. Gã kinh hãi vô cùng và trong lòng có ý ân hận , bụng bảo dạ :
-Lão con rùa diểm chết vị tiểu cô nương này chắc khiến cho Thái hậu nổi giận thêm. Vậy lão con rùa có muốn kiện cáo ta điều gì lại càng khó khăn.
Bỗng nghe Thái hậu hỏi :
-Ngươi…đả thương ai vậy?
Hải lão công đáp :
-Đó là tiểu cung nữ hầu cận bên mình Thái hậu. Nô tài không dám đả thương mà chỉđiểm vào vận huyệt cho y ngất xĩu không thể nghe dược câuchuyện giữa Thái hậu và nô tài.
Vi Tiểu Bảo nghe lão nói mới yên tâm một chút. Gã lẩm bẩm :
-Té ra lão con rùa không hạ sát y.
Nhưng trong thâm tâm gã vẫn ngấm ngầm có điều thất vọng. Gã cho rằng dù Hải lão công không hạ sát Nhị Sơ , gã cũng được lợi gì mấy.
Lại nghe Thái hậu hỏi :
-Ngũ đài sơn ư ? …Ngươi nói Ngũ đài sơn làm sao?
Hải lão công tâu :
-Một người trên Ngũ đài sơn mà Thái hậu rất quan tâm.
Thái hậu run lên hỏi :
-Ngươi …ngươi bảo y lên Ngũ đài sơn ư ?
Hải lão công đáp ;
-Nếu Thái hậu muốn biết tường tận thì xin thánh giá ra ngoài này một chút. Đang lúc nữa đêm , nô tài không dám tiến vào phòng Thái hậu. Nếu Thái hậu đứng đó nô tàiphải nói lớn thì việc đại sự bí mật sẽ bị bọn cung nữthái giám nghe thấy hết , chứ không phải chuyện chơi.
Thái hậu ngần ngừ một chút rồi phán ;
-Được rồi !
Lại nghe tiếng cánh cửa kẹt mở , Thái hậu cất bước khoan thai tiến ra.
Vi Tiểu Bảo ẩn mình sau tòa núi giả , nghĩ thầm :
-Lão con rùa đui mắt không nhìn thấy ta , nhưng Thái hậu không đui mắt , ta phải thận trọng kẻo ngàingó thấy.
Gã không dám thò đầu nhìn ngang nhìn ngữa nữa. Lúc Thái hậu tiến ra gã nhác trông thấy thân ngài không cao mấy , có thể nói là thấp lùn. Gã đã được chiêm ngưỡng Thái hậu đôi lần nhưng đều là những lúc ngài ngồi trên ghế.
Bỗng nghe Thái hậu hỏi :
-Ngươi vừa bảo ta y đã lên núi Ngũ đài sơn. Cái đó…có thật không ?
Hải lão công tâu :
-Nô tài không nói có ai lên núi Ngũ đài sơn cả mà chỉ tâu trên núi Ngũ đài sơn có một người dường như Thái hậu rất quan tâm.
Thái hậu trầm ngâm một chút lại hỏi ;
- Dù ngươi nói vậy…Y…Người ấy làm gì ở Ngũ đài sơn ? Phải chăng y ở trong chùa?
Ban đầu Thái hậu nói bằng một giọng rất trấn tĩnh , nhưng từ lúc ngài nghe Hải lão công nói trên Ngũ đài sơn có người liên quan đến ngài thì hơi thở cấp bách và tâm thần dường như rối loạn.
Hải lão công tâu :
-Người đó ở chùa Thanh Lưong trên Ngũ đài sơn.
Thái hậu thở phào một cái nói :
-Tạ Ơn trời phật. Thế là …ta đã biết tin tức y…y…y…
Thái hậu nói luôn ba tiếng y rồi không nói tiếp được vì thanh âm ngài run bần bật , Vi Tiểu Bảorất lấy làm kỳ , tự hỏi :
-Người kia là ai vậy? Tại sao Thái hậu lại quan tâmđến người đó ?
Rồi gã lẩm bẩm :
-Chẳng lẽ người kia là phụ thân hay anh em …hoặc người yêu của Thái hậu? Phải rồi ! Nhất định là người yêu. Nếu là phụ thân hay anh em thì sao lại là một đại sự tuyệt đối bí mật ?
Lão con rùa đã nắm được đàng chuôi mà lão muốn mượn tay Thái hậu giết ta thì e rằng ngài vì lòng úy kỵ lão con rùa mà phải nghe lời lão cũng chưa biết chừng. Nếu vậy thì vụ này quả thật nguy cho ta.
Sau gã lại tự nhủ :
-May mà ta ẩn ở nơi đây nghe rõ trước. Nếu trường hợp mà ta lâm vào tình trạng nguy ngập thìta phải tính kế làm cho câu chuyện thành rối loạn xà ngầu khiến mọi người phải chạy tán loạn. Lão gia mà sợ lão con rùa già này thì đâu phải là anh hùng hảo hán ?
-Mụ điếm kia mà định giết ta , ta cũng phải làm cho thất điên bát đảo chứ sợ cóc gì ?
Từ đời Bàn Cổ khai thiên lập địa đến nay không ai dám thóa mạ Thái hậu là mụ điếm , mụ đượi , dù mắng thầm trong bụng cũng không có mấy ai.
Vi Tiểu Bảo trước nay chẳng úy kỵ ai. Cả đến mẫu thân gã đánh gã đau quá , gã cũng ngoác miệngra mà thóa mạ là quân "** điếm" và la làng. May ở chổ mẫu thân gã là kỹ nữ , thường nghe mọi người dùng những lời thô tục để thóa mạ đã quen tai, không lấy gì làm tức giận cho lắm. Mụ cáu quá cũng chỉ vung tay phát vào đít cho mấy cái thật mạnh là cùng. Đồng thời mụ mắng gã là quân "chó lộn giống" , "phường mạt kiếp" là hòa.
- Dĩ nhiên ta muốn biết lắm ! Cái đó lọ là ngươi còn phải hỏi.
Hải lão công đáp :
-Thái thượng hoàng đã xuất gia làm sư rồi.
Thái hậu la lên một tiếng , hơi thở cấp bách hơn , ấp úng hỏi :
-Y…y…Xuất gia thật ư ? Ngươi…không gạt ta đấychứ ?
Hải lão công tâu :
-Nô tài đâu dám lừa gạt Thái hậu ! Vã chăng cũng không có việc gì phải lừa gạt.
Thái hậu hừ một tiếng rồi nói :
-Thế thì y nhẫn tâm thật. Y quyết chí như vậy chỉ vì…nghĩ đến con hồ ly tinh…Vì con hồ ly tinh mà phế bỏ cả quốc gia , xã tắc , không nhìn gì đến cơ nghiệp mà tổ tiên đã trãi qua trăm trận đánh để gây dựng nên. Cả mẹ con ta…y cũng chẳng thèm đoái hoài tới nữa.
Vi Tiểu Bảo càng nghe càng thấy làm kỳ tự hỏi :
-Cái gì mà quốc gia xã tắc ? Cái gì mà cơ nghiệp của tổ tiên , lão con rùa nay lại kêu người kia bằng Thái thượng hoàng , vậy y là…chồng Thái hậu hay sao?
Lại nghe Hải lão công lạnh lùng đáp :
-Thái thượng hoàng đã nhìn rõ cuộc đời , trở nên bậc đại giác ngộ. Ngài coi giang sơn muôn dậm , thâm tình nhi nữ chẵng qua là những đámmây trôi nổi rồi tan đi chẳng có gì đángđể tâm.
Thái hậu tức giận hỏi :
-Thế tại sao y không xuất gia sớm hơn hay muộn hơn mà chờ sau khi con hồ ly tinh vừa chết đã đi cầu Phật ? Nào quốc gia , nào triều đình , nào tổ tiên , nào thê nhi , y phế bỏ hết. Cả tấm lòng của ta không bằng một sợi lông của con hồ ly tinh. Ta …ta…đả biết y vì con hồ ly tinh kia mà bỏ đi một cách đột ngột. Hừ ! Y đã ra đi hà tất còn sai người đưa tin cho ta.
Vi Tiểu Bảo nghe mà phát khiếp. Gã ngấm ngầm cảm thấy nhân vật mà Hải lão công và Tháihậu đang đề cập tới nhất định không phải là hạng tầm thường.
Hải lão công tâu :
-Thái thượng hoàng đã dặn đi đặn lại nô tài không được tiết lộ với ai nhất là đừng để Thái hậu và Hoàng thượng hay tin. Ngài còn bảo : Hoàng thượng lên ngôi trị vì , thiên hạ thái bình , bốn phương vô sự , ngài cũng yên tâm.
Thái hậu lớn tiếng :
-Thế thì sao ngươi còn đến tâu với tả Ta không muốn biết…. biết để làm gì ? trong lòng y còn quyến luyến con hồ ly tinh thì con y lên ngôi hay chẳng lên ngôi , thiên hạ thái bình hay chẳng thái bình , y để tâm làm quái gì ?
Vi Tiểu Bảo nghe tới đây càng lấy làm kỳ tự hỏi :
-Nhân vật mà hai người đề cập tới đây là gia gia của hoàng đế ư ?
Gia gia của tiểu hoàng đế là Thuận Trị hoàng đế , gã chỉ biết thế , còn ngoài ra gã chẳng hiễu chi hết.
Thái hậu và Hải lão công nói chuyện với nhau như vậy là rõ ràng lắm rối , vậy mà Vi Tiểu Bảo không đoán được tình hình nội vụ ra sao.
Hải lão công tâu :
-Thái thượng hoàng đã xuất gia , đáng lý nô tài cũng phải đến chùa Thanh Lương quy y đầu Phậtđể tiện việc phục thị ngài. Nhưng ngài lại căn dặn nôtài còn một việc mà ngài chưa yên lòngchút nào , sai nô tài trở lại kinh sư để điềutra cho biết rõ.
-Trước mặt ta ngươi không được nhắc tới tên tuổi con hồ ly tinh.
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ :
Té ra con hồ ly tinh kêu bằng Đổng Ngạc Phị Vậy Đổng Ngạc Phi nhất định là một vị cung phi rồi. Ông chồng Thái hậu lại đi yêu con hồ ly tinh nào đó mà không yêu Thái hậu , nên Thái hậu ăn phải dấm chua.
lại nghe Hải lão công tâu :
- Dạ dạ ! Thái hậu đã không cho nhắc tới Đổng Ngạc Phi thì nô tài không dám đề cập đến nữa…
Thái hậu thở hồng hộc hỏi :
-Y …Y bảo con hồ ly tinh làm sao?
Hải lão công tâu :
-Nô tài không hiễu Thái hậu muốn nói ai. Thái thượng hoàng chưa từng nhắc tới ba chữ "hồ ly tinh"với nô tài bao giờ hết.
Thái hậu càng tức hơn nói :
- Dĩ nhiên y không nhắc tới ba chữ đó vì trong lòng y coi con hồ ly tinh chết bầm chết vằm kia như một vị hoàng hậu đáng kính.
Thái hậu thở hồng hộc nói tiếp :
-Con hồ ly tinh chết rồi , y…còn truy phong cho nó làm hoàng hậu , bọn nô tài bợ đít đặt thụy hiệu những gì "Hiếu Hiến Trang Hòa Chí Đức , Tuyên Nhân ôn Huệ hoàng Hậu" một tràng dài. Thũy hiệu như vậy y lại chê là thiếu hai chữ "Thiên Thánh" và nổi cơn nóng giận. Ngoài ra y còn kêu hai tên học sĩ nô tài là Hồ Triệu Long , Vương Hy soạn bản văn "Đoan Kính Hậu ngữ lục" con khỉ gì đó cho ban hành ra thiên hạ mà không sợ xấu.
Hải lão công tâu :
-Thái hậu nói đúng đó ! Sau khi Đổng Ngạc Phi qui tiên , nô tài phải kêu ngài bằng"Đoan Kính hoàng Hậu" , bản Đoan Kính Hậu ngữlục là một bản văn ghi chép những lời khuôn vàngthước ngọc , bao giờ nô tài cũng đem theo bên mình. Thái hậu có muốn coi không ?
Thái hậu căm tức vô cùng , lớn tiếng quát :
-Ngươi …ngươi…ngươi… Nhưng rồi bà hiễu ngay là lão có ý chọc giận mình liền cười khanh khách nói :
-Hồi đó nhũng kẽ xu phụ quyền thế đều đọc cuốn Đoan Kính Hậu ngữ lục. Đem những lời nói dông dài của haitên nô tài họ Hồ , họ Vương ra mà thãoluận thành những bài thiên kinh địa nghĩa , so với sáchLuận Ngữ , sách Mạnh Tử còn hăng hái hơn. Nhưng hiệntình bây giờ sách đó ra làm sao?
Thái hậu ngừng một chút rồi nói tiếp :
Ngoài một cuốn trong mình ngươi và mấy cuốn bên mình chủ ngươi , chẳng ai ngó dến hay tàng trử mấy thứ ngũ lục quỷ quái kia làm chi.
Hải lão công tâu :
-Thái hậu đã có một chỉ dụ cấm lưu hành cuốnĐoan Kính Hậu ngữ lục thì còn ai dám cấtdấu nữa? Bên mình Thái thượng hoàng cònsách đó hay không , nô tài không biết. Có điều ngày trước Đoan Kính Hoàng Hậuđã nói gì thì ngài nhớ từng câutừng chữ vào trong đầu óc , nghĩa là còn quantrọng hơn để Ngữ lục bên mình ,
Thái hậu hỏi :
-Y…y sai ngươi về Bắc Kinh điều tra việc chi?
Hải lão công tâu :
-Kể ra Thái thượng hoàng phán truyền điều tra hai việc , nhưng sau khi nô tài điều tra rõ ràng liền phát giác hai việc đó thực sự chỉ là một.
Thái hậu lại hỏi :
-Cái gì mà hai việc chỉ là một ?
Hải lão công tâu :
-Việc thứ nhất là điều tra cái chết của Vinh Thân Vương… Thái hậu ngắt lời :
-Có phải ngươi muốn nói…Về thằng con của mụ hồ ly tinh ?
Hải lão công đáp :
-Nô tài chỉ nói là Hoàng tử do Đoan Kính Hoàng Hậu sinh hạ tức Hòa Cố Vinh Thân Vương.
Thái hậu đặng hắng một tiếng rồi hỏi :
-Đứa con nít mới sinh ra chưa đầy bốn tháng nuôikhông được thì có chi là lạ ? Cái chếtcủa nó làm sao phải điều tra?
Hải lão công tâu :
Nhưng Thái thượng hoàng phán rằng khi Vinh Thân Vương bị cấp chứng , ngài đã dời quan ngự y vào chẩn mạch điều trị. Theo lời quan ngự y thì Tôn dương minh vị khinh. Các thái âm tỳ kinh của Vinh Thân Vương đều bị đứt hết , tạng phủ cũng tan nát. Cái chết của Thân Vương thật là kỳ dị !
Thái hậu hừ một tiếng rồi hỏi :
-Ngự y nào mà giỏi thế ? Chắc lại tự miệng ngươi nói ra.
Hải lão công không đáp về vấn đề này , lão nói :
-Đoan Kính hoàng hậu quy tiên rồi , ai cũng bảo ngài quá thương tâm về cái chết của Vinh Thân Vương, nhưng sau xét rõ căn nguyên thì khôngphải vì thế. Hoàng hậu bị người dùng Triệt thủ pháp làm đứt hai chổ kinh mạch âm duy và âm kiệu mà bị uổng mạng.
Thái hậu lạnh lùng hỏi :
-Ngươi nói thiên hô bách sách toàn chuyện hồ đồ mà y cũng tin được ư ?
Hải lão công tâu :
-Ban đầu Thái thượng hoàng không tin , sau nô tài thí nghiệm để ngài coi. Trong vòng một tháng năm tên cung nữ nối đuôi nhau bị bóp đứt hai nơi kinhmạch âm duy và âm kiệu , đều bị thảm tử. Lúc lâm chung cũng xãy ra tình trạng giống hệt nhu Đoan Kính hoàng hậu.
Thái hậu nói :
-Cái đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì sao?
Hải lão công tâu :
-Một tên cung nữ chết như vậy thì có thể nói là chuyện trùng hợp. Đàng này cả năm tên cung nữ đều chết giống như thế thì chẳng còn điều chi đáng ngờ nữa. Thái hậu cười khẩy nói :
-Hay quá ! Trong hoàng cung có một tay đại hành gia như ngươi mà ta lại không hay biết.
Hải lão công tâu ;
-Đa tạ Thái hậu ban lời khen tặng.
Hai người lẳng lặng hồi lâu không nói gì.
Sau một lúc Hải lão công khẽ hắng giọng mấy tiếng rồi tâu ;
-Thái thượng hoàng sai nô tài về kinh để điềutra cho biết rõ ai đã gia hại Vinh Thân Vương vàĐoan Kính hoàng hậu?
Thái hậu cười lạt nói :
-Còn việc gì phải điều tra nữa? Trong hoàng cung ngoài ngươi ra còn ai là người có bản lãnh như vậy?
Hải lão công tâu :
-Nhất định không phải , Đoan Kính hoàng hậu đối đãi với nô tài thật là tử tế , nô tài chỉ mong ngài tăng chúa , tăng thọ. Nếu nô tài biết sớm có kẽ ám toán thì nô tài đã liều mạng với họ để chu toàn cho hoàng hậu.
Thái hậu nói :
-Thế ra ngươi một dạ sắt son trung thành với mụ. Mụ có được một tên nô tài như ngươi thật là phúc đức.
Hải lão công thở dài nói :
-Đáng trách nô tài là kẽ vô dụng , không bảo vệ cho Đoan Kính hoàng hậu được an toàn.
Thái hậu lạnh lùng nói :
-Y sớm bái phật , tối niệm kinh cầu cho Đoan Kính hoàng hậu của ngươi được siêu sinh tĩnh độ miền cực lạc thế giới cũng là được rồi.
Giọng nói của Thái hậu đầy vẽ tiêu tai giải họa.
Hải lão công nói :
-Bái Phật niệm kinh chưa chắc đã dược việc gì. nhưng làm phước gặp phước , làm ác tất bị quả báo thì nhất định là không sai được …
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
-Người làm điều thiện hay điều ác mà không thấy quả báo là chưa tới lúc mà thôi.
Thái hậu đằng hắng một tiếng , Hải lão công nói tiếp :
-Khải tâu Thái hậu. Thái thượng hoàng phán truyền cho nô tài điều tra hai vụ. Sau khi nô tài điều tra hai vụ. Sau khi nô tài tra xét rõ ràng thì hai vụ cũng chỉ là một. Ngờ đâu trong lúc vô tình , nô tài khám xét ra được hai vụ khác.
Thái hậu hỏi :
-Ngươi khám xét ra được nhiều việc chỉ Việc đó là việc gì ?
Hải lão công tâu :
-Việc thứ nhất có liên qua đến Trịnh Phi.
Thái hậu cười lại hỏi :
Em của con hồ ly tinh bất quá là Tiểu Hồ Ly , ngươi còn nhắc đến thị làm chi?
Hải lão công nói ;
-Khi Thái thượng hoàng rời khỏi hoàng cung ra đi , có để thư lại nói vĩnh viển không trở về. Thái Hoàng , Thái hậu và Hoàng Thái hậu nói rằngmột ngày nhà nước chẳng thể không có vua và tuyên cáo với thiên hạ là đức vua băng hà. Khi đó chỉ có Thái Hoàng Thái hậu ,Hoàng Thái hậu , Thái thượng hoàng , nhàsư xuống tóc cho Thái thượng hoàng là Ngọc Lâmđại sư và Hải Đại phú này chầu hầu Thái thượnghoàng , cả thãy năm người này biết rõ câuchuyện bí mật tầy đình đó.
Vi Tiểu Bảo nghe tới đây mới tĩnh ngộ. Gã lẩm bẩm :
-Té ra nhân vật mà Thái hậu kêu bằng "y" , và lão con rùa kêu bằng "Thái thượnghoàng " tức là Thuận Trị hoàng đế. Khắp thiênhạ đều tưởng đức Thuận Trị hoàng đế đã băng hà , nhưngthật ra nhân vụ vương phi sủng ái nhất của ngài chếtđi , ngài quá đổi thương tâm lên chùa ThanhLương trên Ngũ đài sơn xuất gia làm hòa thượng. Theo lời lão con rùa thì vị vương phi kia bị chếtlà do tay Thái hậu , phải một tay võ công caocường sát hại.
Gã biết được vụ bí mật này rất lấy làm đắc ý , bụng bảo dạ :
-Lão con rùa bảo việc bí mật tầy đình , trong thiên hạ chỉ có năm người biết. Lão đâu có hay là còn Vi Tiểu Bảo này cũng biết đến việc đó. Thế là sáu người chứ không phải năm.
Nhưng gã đắc ý trong khoảnh khắc rồi lại run sợ. Gã cho rằng ở trước mặt Thái hậu tuy có thể nói nhăng nói cuội một phen , nhưng nếu bây giờ gã ra mặt đấu khẫu với Hải lão công thì cả lão lẫn Thái hậu phát giác ra việc gã nghe trộm việc cơ mật , dù Hải lão công không giết được gã , thì Thái hậu cũng chẳng buông tha nào.
Bỗng nghe hai tiếng lập cập vang lên. Đó là haitiếng hàm răng gã run chạm vào nhau phát ra.gã vội ngậm miệng chặc lại.
May sao giữa lúc ấy Hải lão công nổi cơn ho sù sụ. Đêm khuya thanh vắng chỉ nghe tiếng lão ho mà thôi.
Lại nghe Hải lão công nói :
-Khi đó Trịnh Phi tự sát theo chúa , trong triều nhiều người khen ngợi Trịnh Phi tuẩn tiết , nhưng cũng có lắm kẽ thì thầm bàn tán nói là Trịnh Phi bị Tháihậu bức bách mà chết theo chúa , chứ không phảibản ý bà muốn tự sát.
Thái hậu tức giận nói :
-Bọn nghịch thần mục vô quân thượng này chẳng sớm thì muộn phãi bị trừng trị không thể dung tha chúng được.
Hải lão công nói :
-Nhưng bọn họ nói đúng. Không phải Trịnh Phi cam tâm tình nguyện tự sát.
Thái hậu hỏi :
-Cả ngươi cũng bảo là Trịnh Phi do ta bức bách phải tự sát chăng ?
Hải lão công tâu :
-Xin cắt bỏ hai chữ "bức bách" đi.
Thái hậu sửng sốt hỏi :
-Ngươi bảo sao?
Hải lão công tâu ;
-Trịnh Phi bị người giết chết chứ không phải bị bức bách tựsát. Nô tài đã hỏi tường tận những tênngõ tác khâm liệm Trịnh Phi và được biết lúcđại liệm , bao nhiêu xương cốt trong mình bà đếu bị gãynát. Cả xương hoa cái cũng vụn nhừ. Công phu giết ngườinày kêu bằng "Hóa cốt miên chưởng" có đúngthế không ?
Thái hậu đáp :
-Ta biết thế nào được ?
Hải lão công nói ;
-Nô tài nghe trên thế gian có môn Hóa cốt miên chưởng này. Người bị đánh đòn toàn thân không có chổ nào khác lạ. Sau bốnnăm hài cốt mới dần dần nát vụn. Nhưng người luyện côngphu này chưa đến nơi mà phóng chưởng đánh trúng ai thì lập tức kẽ đó xương cốt bị nát nhừ. Hôm ấy người ta còn nói lúc ban đầu thì thi thể của Trịnh Phi không có điều chi khác lạ. Mãi đếnchiều tối hôm nhập liệm , bỗng thấy thi thể mềm nhũn tựa như người không có xương. Tên ngõ tác phụ trách việc khâm liệm sơ hết hồn. Gã cho là thi thể biến hình mà không dám một câu nào. Nô tài vừa ra oai bức bách , vừa dùng lợi nhử mồi , cùng là dùng rất nhiều cách tra khảo. Gã chịu cực hình không nổi mới cung khai sự thực. Tâu Thái hậu , Thái hậu là bậc thánh minh xin xét đoán : Công phu Hóa cốt miên chưởng này đánh trúngngười sau hai ba ngày làm cho hài cốt gãy vụnthì chắc rằng công lực của họ chưa luyện được đến độ xuất thầnnhập hóa. Có đúng thế không ?
Thái hậu cất giọng thâm trầm đáp ;
-Tuy chưa đến chổ thâm hậu tuyệt đỉnh , nhưng vậy cũng có đã có chổ dùng được rồi.
Hải lão công nói :
- Dĩ nhiên là hữu dụng ….
Lão chưa dứt lời lại nổi cơn ho sù sụ. hồi lâu hết cơn ho , Hải lão công nói tiếp :
- Dĩ nhiên là hữu dụng ! Hữu dụng mới giết được Trịnh Phi , rồi giết được cả Hiếu Khang hoàng hậu nữa !
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm :
-Tổ bà nó ! Sao lão vua già này lại có lắm hoàng hậu đến thế ?
Lại một Hiếu Khang hoàng hậu nào nữa. hoàng hậu của lão so với các mụ "tiểu nương" trong Lệ xuân viện thành Dương Châu có lẽ còn nhiều hơn.
Đem hoàng hậu tỹ với gái điếm ở kỹ viện cũng chỉ có Vi Tiểu Bảo là một.
Nguyên Thuận Trị hoàng đế có bốn bà hoàng hậu , thì hai bà chân chính. Bà thứ nhất trong lịch sử kêu bằng Phế hậu.
Thanh sử chép bà là người xinh đẹp , thông minh và là cháu gái mẹ của đức vua.
Thanh sử còn chép rằng :
-Đức vua ưa giản dị chất phác , mà hoàng hậu thì có tính xa xĩ vừa hay "ghen tuông , nhiều lần ngổ nghịch với thánh thượng".
Khi đó Thuận Trị hoàng đế cực kỳ sủng ái Đổng Ngạc Phi , hoàng hậu nổi cơn ghen không ngớt to tiếng với hoàng đế.
Thuận Trị hoàng đế nổi cơn thịnh nộ liền giáng chỉ phế bỏ hoàng hậu , các Vương , Công đại thần đều phản đối việc này. Cuộc tranh chấp kéo dài đã lâu , sau đó mới kết quả là hoàng hậu bị Thuận Trị hoàng đế phế bỏ 10 năm.
Thuận Trị hoàng đế dĩ nhiên muốn lập Đổng Ngạc Phi làm hoàng hậu. Nhưng Đổng Ngạc Phi lại không phải là người xuất thân từ hoàng thân quốc thích hay một gia đình đại quý tộc , nên nhà vua đành lập một thiếu nữ có họ gần với mẫu thân của ngài lên làm hoàng hậu. Đời sau kêu bà nàylà Hiếu Huệ hoàng hậu. Dĩ nhiên việc lập hậu nàylà do chủ trương của Hoàng Thái hậu. Còn ThuậnTrị hoàng đế chỉ miễn cưởng tuân theo chớ ngài khôngthích.
Thanh sử chép rằng :
-"Năm Thuận Trị thứ 11 , tháng 5 bà được đón vào cung làm "Vương phi, tháng 6 được thăng làm hoàng hậu. Đổng quý phi được nhá vua sũng ái mà hoàng hậu thì nhà vua ít khi hỏi tới.
Năm Thuận Trị thứ 15 , tháng giêng Hoàng Thái hậu không dự tiết nguyên Tiêu , đức vua quở trách hoàng hậu lễ tiết khiếm khuyết …"
Thuận Trị hoàng đế càng yêu thương Đổng Ngạc Philại càng tìm đường chỉ trích hoàng hậu. Mẫuthân của nhà vua mắc bịnh , hoàng hậu cũng bị chỉ tríchlà không hầu hạ được đến nơi đến chốn , nhà vua lại muốnphế bỏ hoàng hậu , nhưng Hoàng Thái hậu hết sức bênhvực con dâu , ngôi hoàng hậu này được thăng lên chức Hoàng Thái hậu.Cón hai bà nữa không phải là hoàng hậu chân chính. Một bà là mẫu thân của vua Khang Hy , phụ thân bà là Đông Đô Lại , vốn người Hán tộc. Vì vậy vua Khang Hycó phân nữa huyết thống người Hán. Bà nàynguyên là một vị phi tần , nhưng mẹ nhờ con mà thànhquỷ hiến.
Vua Khang Hy lên ngôi hoàng đế được hai năm tônbà lên địa vị Hoàng Thái hậu. Nhưng năm KhangHy thứ 2 , tháng 2 bà tạ thế. Trong lịch sử kêu bàlà Hiếu Khang hoàng hậu.
Vị hoàng hậu sau cùng của Thuận Trị hoàng đế là Đổng Ngạc Phi.
Thanh sử chép rằng :
-"Năm thứ 18 bà vào cung chầu hầu được đức vua quyến cố hậu đãi , và sũng ái nhất trong hậu cung.
Đổng Ngạc Phi chết rồi được truy phong làm hoàng hậu ,và kêu bằng Đoan Kính hoàng hậu.
Vi Tiểu Bảo không biết Hiếu Khang hoàng hậu là vinh mẫu của vua Khang Hỵ Gã nghe thanh âm của Thái hậu lạchẳn đi , thì lấy làm quái lạ mà không hiễunguyên do.
Bỗng nghe Hải lão công lại nói :
-Tên ngõ tác khâm liệm Hiếu Khang hoànghậu cũng là gã đã khâm liệm Đổng Ngạc Phi, Trịnh Phi …
Thái hậu ngắt lời :
-Tên ngõ tác khốn kiếp đó nói nhăng nói càn gì lắm thế ? Gã đã vu hãm những người phụ trách công việc trong cung , tội đáng tru di.
Hải lão công nói :
-Thái hậu muốn biết gã , nhưng hiện nay dã chậm quá rồi.
Thái hậu hỏi ;
-Ngươi giết gã trước rồi ư ?
Hải lão công tâu :
-Không phải ! Hơn một năm trước đây , nô tài đã sai gã lên chùa Thanh Lương trên Ngũ đài sơn , đem hết tình hình nội vụ tâu cho Thái Thượng hoàng haỵ Sau đó nô tài lại bảo gã cao bay xa chạy đến miền Nam Hoang ẩn tính mai danh để tránh khỏi họa sát thân.
Thái hậu cất tiếng run run :
-Thủ đoạn của ngươi …thật là tàn độc !
Hải lão công tâu ;
-Thủ đoạn tàn độc là trỏ vào người khác. Nô tài lấy làm tự thẹn còn thua người đó.
Thái hậu lẳng lặng hồi lâu rồi hỏi :
-Đêm nay ngươi đến ra mắt ta là có dụng ýgì ?
Hải lão công tâu :
-Nô tài đến đây xin hỏi Thái hậu một điều để trở về tâu lại với Thái thượng hoàng. Bốn người là Đoan Kính hoàng hậu , Hiếu Khang hoàng hậu , Đổng Ngạc Phi và Vinh Thân Vương đều chết bất đắc kỳ tử. Do đó mà chúa thượng dời bỏ ngôi vua , xuất gia đầu phật.Người đã hạ thủ là một nhân vật có bản lãnhthần sầu quỷ khốc. Nô tài liều chết xin hỏi Thái hậu: Vị cao thủ đó là ai? Nô tài đã già nua , lại mắc chứng bịnh bất trị , hiện chẳng khác gì ngọnđèn tàn trước gió. Nhưng chết mà khôngbiết việc này , cũng không nhắm mắt được.
Thái hậu lạnh lùng đáp :
-Cặp mắt ngươi đã đui mù nhắm lại hay không cũng thếmà thôi.
Hải lão công tâu ;
- Nô tài tuy đui mắt , nhưng trong lòng rất là sáng suốt.
Thái hậu hỏi vặn :
-Trong lòng ngươi đã sáng suốt , hà tất còn đến hỏi ta?
Hải lão công tâu :
-Vụ này cần hỏi cho biết rõ để người ngay khỏi bị Oan uổng. Mấy tháng nay nô tài đã hết sức điều tra xemtay cao thủ về võ học ở trong cung là ai. Vụ này traxét cực kỳ khó khăn , nhưng may sao trong lúc vôtình lại được biết đức đương kim Hoàng thượng rất giỏi võ công.