 |
|

23-11-2011, 08:01 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 167
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 167
Vì hiếu sắc sa và o cạm bẫy
Vi Tiểu Bảo ôm lấy tấm thân má»m mại cá»§a Phương Di, ngá»i thấy hÆ¡i thở thÆ¡m tho cá»§a nà ng, bất giác trong lòng khoan khoái mê ly.
Lần trước gã theo Phương Di tá»›i đảo Thần Long, nhưng khi đó hoa tình chá»›m nở, chưa hiểu chuyện nam nữ. Sau gã Ä‘i Vân Nam dá»c đưá»ng đã cùng Kiến Ninh Công chúa loan phượng đảo Ä‘iên, nên chuyến nà y gã vừa ôm lấy Phương Di đã rạo rá»±c tâm hồn, bất giác mặt đỠđến mang tai.
Äá»™t nhiên Vi Tiểu Bảo cảm thấy ngưá»i gã di động. Con thuyá»n cá»§a gã Ä‘ang ngồi bắt đầu di chuyển. Gã cÅ©ng chẳng buồn suy nghÄ© gì nữa, cứ ôm chằng lấy Phương Di mà hôn hÃt và o môi và o má nà ng.
Bất thình lình mấy tiếng rú "ối, ối" vang lên. Thanh âm cực lỳ khủng khiếp.
Vi Tiểu Bảo giáºt mình kinh hãi quay đầu nhìn lại thì thấy má»™t ngưá»i cầm cây neo sắt đánh té bá»n thá»§y thá»§ trên thuyá»n nhá» xuống biển. Tiếp theo hắn lại đâm má»™t cái khiến cho con thuyá»n nhá» kia láºt nhà o.
Trong lúc thảng thốt, Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu ra là m sao. Có Ä‘iá»u gã thấy ngưá»i huy động cây neo sắt chÃnh là má»™t tên quan quân trong Kiêu Kỵ doanh. Gã trông mặt hắn quen quen mà không nhá»› tên há» là gì.
Lại nghe bá»n quan binh trên bá» la hét rầm rÄ©. Con thuyá»n mà Vi Tiểu Bảo Ä‘ang ngồi chạy vá» phÃa bắc.
Vi Tiểu Bảo lá»›n tiếng quát há»i:
- Ngươi là m gì váºy? Muốn tạo phản chăng?
Lúc gã xoay mình, đột nhiên sau gáy bị ngưá»i nắm giữ.
Một thanh âm cực kỳ êm ái quyến rũ cất lên:
- Bạch Long sứ! Ngươi giá»i quá rồi! Chuyến nà y ngươi Ä‘em binh mã đến đánh đảo Thần Long, công lao tháºt to lá»›n.
Vi Tiểu Bảo nháºn ra thanh âm cá»§a Hồng phu nhân, gã chẳng còn hồn vÃa nà o nữa, biết là đại sá»± nguy rồi.
Vi Tiểu Bảo cố sức rẫy rụa, nhưng bị Phương Di ôm chặt không nhúc nhÃch được.
Bá»—ng gã thấy sau lưng Ä‘au nhói lên, ngưá»i gã đã bị Ä‘iểm trúng huyệt đạo.
Má»™t khuôn mặt tròn á»§ng báºt tiếng cưá»i Ä‘anh ác đưa ra trước mặt gã. Cái mặt vừa tròn vừa máºp. Chẳng phải Cao Tôn Giả thì còn ai nữa?
Biến cố xảy ra cá»±c kỳ đột ngá»™t. Vi Tiểu Bảo khác nà o như ngưá»i mÆ¡ ngá»§. Lúc nà y trong lòng gã chỉ còn má»™t ý niệm:
- Há»ng bét! Há»ng bét! Con đượi non Phương Di lại gạt ta rồi.
Gã lá»›n tiếng gá»i:
- Quân bay đâu! Quân bay đâu! Mau đến cứu ta.
Phương Di buông gã ra. Lùi lại một bên.
Vi Tiểu Bảo bị Ä‘iểm huyệt không nhúc nhÃch được. Gã ngồi phệt xuống sạp thuyá»n, thừ ngưá»i ra.
Con thuyá»n gã ngồi đã kéo buồm lên, Ä‘ang chạy vèo vèo vá» phÃa trước.
Vi Tiểu Bảo khấn thầm trong bụng:
- Cầu trá»i khấn pháºt cho Thi Lang và Hoà ng Phá»§ mau mau phái thuyá»n ra ngăn chặn mà đừng nổ súng.
Nhưng gã nghe tiếng kêu la cá»§a bá»n quan binh trên đảo Thông Cáºt má»—i lúc má»™t xa rồi sau không nghe thấy gì nữa. Gã phóng tầm mắt nhìn ra ngoà i chỉ thấy biển cả mông mênh, chẳng có má»™t con thuyá»n nà o đến cứu.
Nên biết là gã tuy thống lãnh rất nhiá»u chiến thuyá»n nhưng phần lá»›n đã dùng và o việc tấn công đảo Thần Long. Còn má»™t số Ãt Ä‘ang chặn đưá»ng ở quãng giữa đảo Thần Long và đảo Thông Cáºt. Äừng nói lúc nà y quan binh không biết chá»§ soái đã bị bắt rồi mà cho dù có biết nhưng đã cách xa mấy chục dặm trên mặt biển thì cÅ©ng chẳng có cách nà o Ä‘uổi kịp.
Vi Tiểu Bảo ngồi co ro dưới lòng thuyá»n, từ từ ngá»ng đầu lên thấy mấy tên quan binh ở Kiêu Kỵ doanh Ä‘ang ngó gã cưá»i lạt. Äầu óc gã lúc nà y khẩn trương đến cá»±c Ä‘iểm, cÆ¡ hồ ngất xỉu. Gã phải ráng trấn tÄ©nh tâm thần má»›i trông rõ từng tên má»™t.
Cái mặt tròn á»§ng là Cao Tôn Giả, cái mặt ốm nhắt là Lục Cao Hiên. Còn tên mặt dà i như mặt ngá»±a chÃnh là Uá»· Tôn Giả.
Vi Tiểu Bảo rất đỗi ngạc nhiên tá»± há»i:
- Hai thằng cha Lục Cao Hiên và Uỷ Tôn Giả rõ rà ng ra để ở lại Bắc Kinh mà sao bây giỠchúng cũng tới đây?
Gã quay đầu ngó lại bên nà y thấy gương mặt trái xoan rất xinh đẹp. Mụ chÃnh là Hồng phu nhân.
Hồng phu nhân nhìn Vi Tiểu Bảo cưá»i hì hì rồi đưa tay ra bẹo má gã má»™t cái rồi nói:
- Äô thống đại nhân! Äại nhân còn nhá» tuổi thế nà y mà lợi hại quá chừng.
Vi Tiểu Bảo cÅ©ng cưá»i hô:
- Hồng giáo chá»§ cùng phu nhân vÄ©nh hưởng tiên phúc, thá» dữ thiên tá». Lần nà y thuá»™c hạ là m việc không ổn thì có công lao gì nữa?
Hồng phu nhân cưá»i đáp:
- á»”n thá»a lắm chứ. Có Ä‘iá»u gì không thá»a đáng đâu? Giáo chá»§ lão nhân gia tán dương ngươi nhiá»u lắm. Lão nhân gia phục ngươi vì việc thống lãnh Thanh binh oanh kÃch đảo Thần Long. Trước nay lão nhân gia liệu việc như thần mà lần nà y Ä‘oán tráºt lất, vì thế lại cà ng khâm phục ngươi.
Lâm và o tình trạng nà y, Vi Tiểu Bảo biết tÃnh mạng mình hiện ở trong tay ngưá»i, dù năn nỉ cÅ©ng bằng vô dụng. Chỉ còn cách tùy cÆ¡ ứng biến, may ra còn sống sót được chăng.
Gã là m bá»™ ung dung cưá»i nói:
- Giáo chá»§ lão nhân gia phúc thể khang cưá»ng. Thuá»™c hạ hà ng ngà y luôn tưởng nhá»› lão nhân gia. Sau khi thuá»™c hạ dá»i khá»i đảo chẳng lúc nà o không nhá»› tá»›i phu nhân. Chỉ cầu phu nhân ngà y cà ng trẻ đẹp để giáo chá»§ lão nhân gia lúc bầu bạn vá»›i phu nhân được vÄ©nh hưởng tiên phúc.
Hồng phu nhân cưá»i khanh khách há»i:
- Thằng khỉ con nà y đến bây giỠmà ngươi còn chưa biết sống chết, vẫn leo lẻo cái mồm. Ngươi bảo ta cà ng ngà y cà ng trẻ đẹp ra phải không.
Vi Tiểu Bảo thở dà i đáp:
- Thưa phu nhân! Thuá»™c hạ bị phu nhân lừa tháºt là cay đắng.
Hồng phu nhân cưá»i há»i:
- Ta là m gì mà lừa gạt ngươi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Lúc nãy quân Thanh bắt vá» má»™t toán chị em, toà n là thiếu nữ trong XÃch Long môn. Sau thuá»™c hạ lại nghe nói có má»™t thuyá»n các vị tá»· muá»™i nữa đưa đến.
Thuá»™c hạ đứng trên bỠđã ngó thấy phu nhân mà trong lúc nhất thá»i không nháºn ra được. Thuá»™c hạ tá»± há»i:
"Trá»i Æ¡i! Không hiểu ở XÃch Long môn lại có má»™t vị tiểu cô nương nhá» tuổi dung nhan khuynh quốc đến từ hồi nà o? Ta phải xuống coi má»›i được". Thưa phu nhân! Thuá»™c hạ Ä‘iên đảo thần hồn, hấp tấp xuống thuyá»n định coi vị tiểu cô nương xinh đẹp kia. NgỠđâu lại chÃnh là phu nhân.
Gã thuyết luôn má»™t hồi. Hồng phu nhân vừa nghe vừa cưá»i. Ngưá»i mụ run lên bần báºt. Tuy mụ đã mặc sắc phục cá»§a quan quân Kiêu Kỵ doanh nhưng không dấu được tấm thân óng ả thướt tha.
Cao Tôn Giả nghe gã nói không nhịn được nữa, lớn tiếng quát:
- Gã tiểu tá» hiếu sắc kia! Trước mặt phu nhân mà ngươi dám nói nhăng nói cà n thì ra ngươi lá»›n máºt quá. Ta phải rút gân lá»™t da ngươi má»›i được.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Cao Tôn Giả! Lão là con ngưá»i hồ đồ đến gáy! Ta không thèm nói chuyện nhảm vá»›i lão đâu.
Cao Tôn Giả tức giáºn há»i:
- Ta hồ đồ chá»— nà o? Ngươi má»›i là thằng ngốc. Ta nổi lá»u bá»u trên mặt biển giả là m xác chết trôi mà ngươi không nháºn ra, lại cứu vá»›i ta lên để dò há»i sá»± tình trên đảo Thần Long. Ta tuân theo kế hoạch cá»§a giáo chá»§, bịa chuyện nói nhăng nói cà n mà câu nà o ngươi cÅ©ng tin là sá»± thá»±c. Thá» há»i khắp thiên hạ có còn kẻ nà o hồ đồ như ngươi nữa không?
Vi Tiểu Bảo mắng thầm trong bụng:
- "Hồ đồ! Tháºt là hồ đồ! Vi Tiểu Bảo hỡi! Ngươi ngu quá! Sau không chết Ä‘i cho rồi? Cao Tôn Giả ná»™i công thâm háºu như váºy thì hắn giả là m xác chết trôi tháºt là dá»… dà ng. Váºy mà ngươi má»™t má»±c tin lá»i hắn chẳng hoà i nghi chút nà o. Ngươi lại cho là trên đảo Thần Long quả có chuyện tranh chấp ná»™i bá»™, nhất thiết không đỠphòng, để cho ngưá»i ta lừa gạt".
Trong lòng xoay chuyển ý ngĩi, ngoà i miệng gã vẫn cãi cối:
- Ta có trúng kế của phu nhân cùng giáo chủ, nhưng không phải do ta hồ đồ.
Cao Tôn Giả tức quá lại lớn tiếng quát:
- Hừ! Ngươi không hồ đồ, dá»… thưá»ng thông minh chắc?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- DÄ© nhiên ta tá»± nháºn là ngưá»i thông minh. Có Ä‘iá»u ta nói cho ngươi hay là bất luáºn ngưá»i nà o thông minh đến đâu ở khắp thiên hạ cÅ©ng chỉ đáng là m thá»§ hạ cho giáo chá»§ cùng phu nhân. Chẳng má»™t ai sánh được vá»›i hai vị lão nhân gia. Äây là giáo chá»§ cùng phu nhân thần cÆ¡ diệu toán, tÃnh không sai lầm, thế như chẻ tre, đại công cáo thà nh...
Gã tuôn luôn má»™t trà ng những lá»i nịnh hót. Khi nói đến mấy chữ:
"Äại công cáo thà nh", bất giác gã liếc nhìn phu nhân miệng như đóa anh đà o, đôi môi mấp máy.
Hồng phu nhân lại báºt cưá»i để lá»™ hai hà m răng nhá» nhắn trắng như ngá»c. Mụ há»i:
- Dù sao Bạch Long sứ vẫn còn cao minh hÆ¡n lão đầu đà nhiá»u. Hắn chẳng tà i nà o nói theo kịp miệng lưỡi ngươi. Ngươi bảo hắn hồ đồ ở chá»— nà o?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Lão đầu đà ốm nhắt nà y có má»™t ngưá»i bạn bảo bối tên gá»i...
Cao Tôn Giả gầm lên một tiếng, nhảy xổ lại, đưa tay ra toan vặn cổ Vi Tiểu Bảo.
Hồng phu nhân cản lại nói:
- Không được là m nhá»™n! Cao Tôn Giả thấy Hồng phu nhân ra tay trong lòng đã khiếp sợ. Ngưá»i hắn Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không vá»™i xoay tay lại nắm lấy dây buồm thuyá»n mượn đà hạ mình xuống. Miệng vẫn la lá»›n:
- Ngươi không giữ mồm giữ miệng còn nói nhăng nói cà n là ta quyết liá»u mạng vá»›i ngươi.
Vi Tiểu Bảo thấy mình nhắc đến tên ngưá»i ban cưng cá»§a Cao Tôn Giả, chưa nói rõ ba chữ "Mao TÃch TÃch" mà hắn đã hoang mang liá»n biết hắn rất sợ Hồng phu nhân hiểu rõ sá»± tình cá»§a hắn. Gã tÃnh thầm:
- "Vụ nà y ta hãy để đấy đừng nói ra vội. Không chừng có thể dựa và o đó tìm kế thoát thân".
Gã liá»n nói:
- Lão đầu đà ốm nhắt kia! Lão đã được ngó thấy phu nhân chẳng khác gì má»™t vị tiểu cô nương đẹp như thiên tiên. Lão chỉ cần được ngó thấy má»™t lần là đủ, sao còn muốn Ä‘i nhìn ngưá»i đà n bà thứ hai? Ta bảo lão hồ đồ vì ta biết trong lòng lúc nà o cÅ©ng khắc khoải không quên ngưá»i đà n bà kia. Ngưá»i đó là ai? Lão có muốn ta nói huỵch toẹt ra không?
Cao Tôn Giả lại gầm lên một tiếng quát:
- Không được nói! Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Không nói thì thôi chứ sao. Sư đệ cá»§a lão còn cao minh hÆ¡n lão nhiá»u. Từ khi y thấy được phu nhân rồi, không còn hướng thú gì để ngó tá»›i ngưá»i đà n bà thứ hai nữa.
Uỷ Tôn Giả mặt dà i ngoằng như mặt ngựa đỠbừng lên, khẽ nói:
- Nói báºy! Là m gì có chuyện đó?
Vi Tiểu Bảo lấy là m kỳ há»i:
- Không có ư? Chẳng lẽ lão thấy phu nhân rồi còn muốn nhìn đến ngưá»i đà n bà thứ hai nữa?
Uỷ Tôn Giả ngồi cúi đầu xuống đáp:
- Lão là kẻ xuất gia, lục căn thanh tịnh, bao nhiêu sá»± váºt trên Ä‘á»i Ä‘á»u thà nh không hết. Trong lòng chẳng bao giá» nghÄ© tá»›i chuyện nam nữ.
Vi Tiểu Bảo tặc lưỡi, chép miệng nói:
- Chà chà ! Lão hòa thượng chỉ biết tụng kinh ngoà i miệng mà chẳng thà nh tâm chút nà o. Lệnh sư ca cÅ©ng váºy. Y cÅ©ng là đầu đà mà sao chẳng giống tÃnh lão chút nà o? Ngà y nà o y cÅ©ng tưởng nhá»› đến ngưá»i bạn tâm tình.
Gã tÃnh thầm trong bụng:
- "Hiển nhiên ta đã dặn hắn cùng vá»›i Lục Cao Hiên ở lại Bắc Kinh chá» ta trở vá», mà sao bá»n chúng lại ở cả trong thuyá»n nà y cùng Ä‘i vá»›i Hồng Phu Nhân?
Vụ nà y tháºt quái lạ!".
Uỷ Tôn Giả đáp:
- Sư ca là sư ca, bần tăng là bần tăng, không thể cho hai ngưá»i cùng má»™t duá»™c được.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ta coi hai lão cÅ©ng chẳng hÆ¡n kém nhau gì mấy. Sư ca cá»§a lão tuy cÅ©ng hồ đồ, nhưng hắn còn thà nh thá»±c hÆ¡n lão má»™t chút. Có Ä‘iá»u cả hai sư huynh sư đệ lão Ä‘á»u là m hư đại sá»± cá»§a giáo chá»§ cùng phu nhân, gây nên tá»™i lá»—i vô cùng trá»ng đại.
Cao Tôn Giả cùng Uá»· Tôn Giả đồng thanh lá»›n tiếng há»i:
- Chúng ta là m gì mà hư há»ng đại sá»± cá»§a giáo chá»§ cùng phu nhân?
Vi Tiểu Bảo báºt lên trà ng cưá»i khà nh khạch chứ không trả lá»i.
Thá»±c ra trong lúc thảnh thốt gã chưa nghÄ© ra được cách gì vu hãm hai ngưá»i.
Gã đà nh chần chừ để coi cho biết rõ Uá»· Tôn Giả và Lục Cao Hiên trở vỠđảo Thần Long vì nguyên nhân gì rồi má»›i có thể lá»±a chiá»u bịa chuyện để gieo mối hoà i nghi và o lòng Hồng phu nhân.
Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại chỉ thấy biển cả mênh mang, chẳng có má»™t con thuyá»n nà o rượt theo. Thỉnh thoảng gã lại vẳng nghe thấy má»™t và i tiếng súng nổ đì đùng thì cho đây là Thi Lang cùng Hoà ng tổng binh tá»± thống lãnh chiến thuyá»n vây đảo Thần Long để diệt trừ những ngưá»i trên đảo hoặc chẹn đón những thuyá»n cá»§a Thần Long giáo chạy trốn.
Lục Cao Hiên thấy Vi Tiểu Bảo láo liên cặp mắt liá»n bụng bảo dạ:
- "Thằng lá»i nà y tuy còn nhá» tuổi mà giảo quyệt phi thưá»ng. Chi bằng sá»›m xá» quyết gã Ä‘i là hÆ¡n, để gã hết nói nhăng nói cà n, biết đâu chẳng sinh háºu hoạn?" Hắn nghÄ© váºy liá»n nói:
- Thưa phu nhân! Gã nà y là đại tội nhân của bản giáo. Chúng ta nên bẩm giáo chủ liệng gã xuống biển để nuôi Thần Long cho rồi.
Vi Tiểu Bảo giáºt mình kinh hãi than thầm:
- "Trá»i Æ¡i! Tiểu Bạch Long nà y là cá»§a giả. Giả Bạch Long xuống biển thì còn sống là m sao được?" Hồng phu nhân đáp:
- Giáo chá»§ còn nhiá»u Ä‘iá»u muốn há»i gã.
Lục Cao Hiên dạ một tiếng, đưa tay đẩy vai Vi Tiểu Bảo một cái nói:
- Và o tham kiến giáo chủ đi.
Vi Tiểu Bảo lại than thầm:
- "Trước mặt Hồng phu nhân thì ta còn có thể hoa ngôn xảo ngữ là m cho mụ khoan khoái. Không ngá» Hồng giáo chá»§ cÅ©ng ở trong thuyá»n thì bữa nay Tiểu Bạch Long nà y mà không xuống Long cung há chẳng là má»™t vụ thương thiên bại lý đến cùng cá»±c?" Gã ngoảnh đầu ngó Phương Di thì thấy thần sắc cô trÆ¡ như gá»—, tuyệt không lá»™ vẻ gì vui mừng hay tức giáºn. Gã nói:
- Phương cô nương! Tiểu đệ kÃnh mừng tá»· tá»·.
Phương Di há»i:
- Mừng chuyện gì?
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Tá»· tá»· đã láºp được đại công cho bản giáo, chắc giáo chá»§ lại thăng chức cho tá»· tá»·.
Phương Di lạnh lùng hắng dặng một tiếng chứ không nói gì.
Hồng phu nhân gá»i:
- Các ngươi và o cả đây.
Lục Cao Hiên nắm gáy gã xách bổng lên Ä‘em và o trong khoang thuyá»n.
Vi Tiểu Bảo thấy Hồng giáo chủ nghiểm nhiên ngồi đó vội cất tiếng hô:
- Giáo chá»§ cùng phu nhân vÄ©nh hưởng tiên phúc, thá» dữ thiên tá». Thuá»™c hạ là Bạch Long sứ xin thám kiến giáo chá»§ cùng phu nhân.
Lục Cao Hiên đặt gã xuống rồi cùng Cao, Uá»· Tôn Giả và bá»n Phương Di khom lưng hà nh lá»… nói:
- Giáo chá»§ vÄ©nh hưởng tiên phúc, thá» dữ thiên tá»! Bá»n chúng cÅ©ng muốn lấy lòng Hồng phu nhân, nhưng câu nà y hỠđã hô quen miệng, bây giá» thêm ba chữ "Hồng phu nhân" cảm thấy ngượng mồm.
Vi Tiểu Bảo thấy Hồng giáo chá»§ vẫn ngó ra ngoà i biển cả, lá» Ä‘i như không nghe thấy gì. Gã lại thấy bốn ngưá»i đứng bên Hồng giáo chá»§ là XÃch Long sứ Vô Căn đạo nhân, Hoà ng Long sứ An Trá»ng Viá»…n, Thanh Long sứ Hứa Tuyết Äình, Hắc Long sứ Trương Äạm Nguyệt.
Vi Tiểu Bảo động tâm cơ, quay lại nhìn Cao Tôn Giả quát:
- Cao Tôn Giả! Lão bịa chuyện nói nhăng, bảo Hồng giáo chá»§ cùng phu nhân Ä‘ang gặp bước gian nguy, ta không nghÄ© gì đến mình nữa, láºt Ä‘áºt đến đây cứu giá. Ai ngá» giáo chá»§ cùng phu nhân vẫn bình an vô sá»±. Mấy vị chưởng môn sứ có vị nà o tạo phản đâu?
Hồng phu nhân lạnh lùng há»i:
- Ngươi bảo sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thuộc hạ vâng lệng giáo chủ cùng phu nhân trà trộn và o Hoà ng cung lấy được hai pho kinh sách. Sau lại đến chỗ Ngô Tam Quế ở Vân Nam lấy được ba pho nữa.
Hồng giáo chá»§ dương cặp lông mà y lên há»i:
- Váºy ra ngươi lấy được năm pho rồi ư? Kinh sách hiện ở đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thuá»™c hạ đã sai hai ngưá»i Ä‘i suốt ngà y đêm đưa má»™t pho vá» trình giáo chá»§ cùng phu nhân rồi. Còn bốn bá»™ thuá»™c hạ cất và o nÆ¡i kÃn đáo ở Bắc Kinh, phái đầu đà máºp ú và Lục Cao Hiên ở lại coi giữ...
Uá»· Tôn Giả và Lục Cao Hiên biến sắc ngắt lá»i:
- Không... không có chuyện đó. Xin giáo chủ đừng nghe gã nói nhăng nói cà n.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Mấy pho kinh sách đó thuá»™c hạ sợ ngưá»i đánh cắp nên đã đục tưá»ng cất kỹ, lại dặn Lục Cao Hiên và Äầu đà máºp ú không được dá»i xa ná»a bước. Chỉ bao giá» sứ giả cá»§a giáo chá»§ phái đến, thuá»™c hạ má»›i chia ra cho má»—i ngưá»i má»™t bá»™ Ä‘em vá».
Gã quay lại nhìn Uá»· Tôn Giả và Lục Cao Hiên há»i:
- Bản sứ đã bảo hai vị Ở Bắc Kinh canh giữ không được ra ngoà i. Sao hai vị dám bá» vỠđây? Nếu để mất bảo kinh, hư há»ng đại sá»± cá»§a giáo chá»§ cùng phu nhân thì ai gánh chịu trách nhiệm?
Lục Cao Hiên và Uỷ Tôn Giả ngơ ngác nhìn nhau không biết đáp thế nà o.
Hồi lâu Lục Cao Hiên má»›i há»i lại:
- Ngươi không nói bảo kinh cất dấu ở trong bức tưá»ng thì bá»n ta biết thế nà o được?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Giáo chủ cùng phu nhân đã căn dặn:
Vụ nà y rất trá»ng đại, cà ng giữ được bà máºt cà ng hay. Thêm má»™t ngưá»i biết là thêm má»™t phần tiết lá»™ và đi tá»›i chá»— nguy hại. Thà nh thá»±c mà nói bản sứ không thể tÃn nhiệm hai lão được. Má»—i buổi sáng sá»›m lúc trở dáºy, việc đầu tiên cá»§a bản sứ là nghÄ© tá»›i chuyện lá»›n tiếng chúc tụng "Giáo chá»§ cùng phu nhân vÄ©nh hưởng tiên phúc, thá» dữ tiên tá»" Trước má»—i bữa ăn cÆ¡m hay sau khi trở dáºy bản sứ Ä‘á»u không quên việc tụng niệm, cầu chúc cho giáo chá»§ cùng phu nhân. Ta nháºn thấy hai lão sau khi dá»i đảo Thần Long, không bao giá» tán dương má»™t câu:
Giáo chá»§ thần thông quảng đại, Äiểu Sinh Dá»§y thang...
Gã không hiểu bốn chữ "Nghiêu, Thuấn, VÅ©, Thang", chỉ khi nà o ca tụng công đức cá»§a Hoà ng đế má»›i dùng được. Bây giá» gã phiên âm trệch thà nh "Äiểu Sinh Dá»§y Thang" nên chẳng ai hiểu được.
Lục Cao Hiên và Uỷ Tôn Giả sắc mặt lúc tái xanh, lúc lợt lạt, trong lòng ngấm ngầm kinh hãi.
Lục Cao Hiên tương đối còn cơ trà hơn Uỷ Tôn Giả, vội đánh trống lấp:
- ChÃnh ngươi phạm tá»™i ác ngáºp đầu. Bây giá» lại muốn dùng hoa ngôn xảo ngữ để mong giáo chá»§ cùng phu nhân tha mạng cho ư? Hừ! Trên đảo chúng ta bao nhiêu già trẻ lá»›n bé phen nà y vì ngươi mà bị thương vong thê thảm. Cả cÆ¡ nghiệp mấy chục năm trá»i cá»±c nhá»c xây đắp cÅ©ng sắp bị há»§y diệt vá» tay nhà ngươi. Ngươi còn muốn sống ư? Äừng mÆ¡ má»™ng nữa.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Lão nói thế là lầm to rồi. Chúng ta đã quy phục là m thuá»™c hạ giáo chá»§ cùng phu nhân thì cái mạng cá»§a chúng ta không còn ở nÆ¡i mình nữa. Giáo chá»§ cùng phu nhân đã sai phái chúng ta Ä‘i là m việc gì thì chữ trung phải đội lên đầu, dù muôn thác cÅ©ng không lùi bước. Giáo chá»§ cùng phu nhân muốn bắt chúng ta chết là chúng ta phải vui lòng chịu chết. Hai vị lão nhân gia muốn chúng ta sống thì chúng ta má»›i được sống. Lão còn có ý tá»± mình là m chá»§ cho cái mạng mình là chưa hết dạ son sắt cùng giáo chá»§ và phu nhân. Äã váºy còn tÃnh chuyện táºn trung báo quốc ư?
Hồng giáo chá»§ nghe Vi Tiểu Bảo thuyết má»™t hồi, bất giác giÆ¡ tay lên vuốt râu, lẩm nhẩm gáºt đầu. Rồi lão nhìn Uá»· Tôn Giả và Lục Cao Hiên cất tiếng há»i:
- Hai ngươi bảo Bạch Long sứ thống lãnh thá»§y binh là m Ä‘iá»u bất lợi cho bản giáo. Äầu Ä‘uôi vụ đó thế nà o?
Lục Cao Hiên nghe Hồng giáo chá»§ há»i câu nà y lại lá»™ vẻ không hà i lòng vá»™i đáp:
- Khải bẩm giáo chá»§! Bá»n thuá»™c hạ vâng mệnh giáo chá»§ Ä‘i theo giám thị hà nh động cá»§a Bạch Long sứ, phải để ý từng cỠđộng cá»§a y. Bá»n thuá»™c hạ tuân lệnh giáo chá»§, không dám chểnh mảng chút nà o.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hôm ấy Hoà ng đế thăng chức cho y rồi, có má»™t viên quan đến bái phá»ng.
Bá»n thuá»™c hạ đứng bên Bạch Long sứ nên nghe rõ câu chuyện giữa y và viên quan kia. Vụ nà y thuá»™c hạ đã khải bẩm giáo chá»§ rồi. Viên quan kia là Thá»§y sư đỠđốc Thi Lang.
Hắn liếc mắt nhìn Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
- Sau mấy bữa, Bạch Long sứ đưa Thi Lang Ä‘i công cán lại bảo hắn cải trang thà nh má»™t tên tiểu quan trong Kiêu Kỵ doanh và không cho bá»n thuá»™c hạ Ä‘i theo.
Do đó thuộc hạ cà ng sinh lòng ngỠvực.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
- ÄÆ°á»£c lắm! ÄÆ°á»£c lắm! Té ra giáo chá»§ phái hai thằng cha nà y Ä‘i giám thị ta.
Lại nghe Lục Cao Hiên nói tiếp:
- Thuá»™c hạ lại xục tìm trong phòng Bạch Long sứ, bá»›i tìm trong sá»t rác phát giác được rất nhiá»u mảnh giấy vụn, Ä‘em giáp và o nhau thì đây là những mảnh giấy ghi những địa danh ở Liêu Äông viết bằng hai thứ văn tá»± chữ Mãn và chữ Hán...
Lục Cao Hiên hắng dặng một tiếng rồi tiếp:
- Bạch Long sứ đã không biết chữ Hán, Mãn văn lại cà ng mù tịt. Váºy những địa danh kia dÄ© nhiên cá»§a Hoà ng đế giao cho y. Sau thuá»™c hạ do thám má»›i biết y Ä‘i chuyến nà y còn Ä‘em theo rất nhiá»u súng lá»›n. Vụ nà y thuá»™c hạ cÅ©ng đã khải bẩm giáo chá»§ rồi.
Hồng giáo chủ vẫn ngồi yên, lẳng lặng không nói gì.
Lục Cao Hiên nói tiếp:
- Thuá»™c hạ đã đắn Ä‘o nhiá»u. Sau má»›i nghÄ© ra:
Bạch Long sứ vâng mệnh Hoà ng đế Ä‘i Liêu Äông đã có Thá»§y sư đỠđốc cùng tướng lãnh Ä‘i kèm, lại còn Ä‘em theo súng lá»›n thì dÄ© nhiên có chuyện mưu đồ bất lợi cho bản giáo. Vì thế mà thuá»™c hạ phải láºt Ä‘áºt trở vá» báo cáo.
Lục Cao Hiên liếc mắt ngó trộm Hồng phu nhân rồi nói tiếp:
- Phu nhân còn bảo Bạch Long sứ má»™t dạ trung trinh, quyết chẳng phải con ngưá»i phản bạn. NgỠđâu biết ngưá»i biết mặt, biết lòng là m sao? Bạch Long sứ mặt ngưá»i dạ chó, cô phụ lòng tÃn nhiệm cá»§a giáo chá»§.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu thở dà i nói:
- Lục tiên sinh! Lão tự cho mình là thông minh mẫn cán, nhưng so với giáo chủ cùng phu nhân thì muôn phần chưa được một. Ta nói cho lão hay:
Lão nhầm to rồi. Chỉ có giáo chủ cùng phu nhân là hà nh động rất đúng.
|

23-11-2011, 08:01 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 168
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 168
Dở thói nịnh thần khoe bà i trung nghĩa
Lục Cao Hiên tức giáºn nói:
- Ngươi nói...
Hai tiếng vừa ra khá»i cá»a miệng, hắn biết ngay là mình lỡ lá»i. Tuy hắn kịp dừng lại nhưng ai cÅ©ng hiểu hắn định nói:
"Ngươi nói nhăng nói cà n" dù mấy tiếng sau chưa thốt ra.
Vi Tiểu Bảo há»i ngay:
- Lão bảo ta nói nhăng nói cà n ư? Ta bảo lão sai lầm, chỉ có giáo chá»§ cùng phu nhân là vÄ©nh viá»…n hà nh động rất đúng, lão không phục chăng? Chẳng lẽ giáo chá»§ cùng phu nhân vÄ©nh viá»…n liệu việc sai tráºt? Chỉ có mình Lục tiên sinh là là m việc gì cÅ©ng đúng hay sao?
Lục Cao Hiên mặt đỠbừng lên chối cãi:
- Không phải ta có ý như váºy. Äó là tá»± miệng ngươi nói ra, chứ ta... ta đâu có nói thế.
Vi Tiểu Bảo lại vặn há»i:
- Giáo chủ cùng phu nhân bảo Bạch Long sứ dốc dạ trung trinh, không phải loà i phản bạn. Hai vị lão nhân gia liệu việc như thần, có bao giỠlầm lẫn hồ đồ? Ta nói cho tiên sinh hay:
Hoà ng đế phái ta Ä‘em thá»§y binh cùng súng lá»›n đến Liêu Äông là để... là để... hừ! Tiên sinh biết là m sao được.
Gã vừa nói vừa xoay chuyển ý nghĩ trong đầu óc:
Hoà ng đế phái ta Ä‘em quân đến Liêu Äông là m gì? Ta biết nói sao bây giá»?
Hồng giáo chá»§ thấy gã ngáºp ngừng lại tưởng gã sợ tiết lá»™ bà máºt liá»n há»i ngay:
- Hoà ng đế phái ngươi đi là m gì? Ngươi hãy nói thẳng ra.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Vụ nà y cá»±c kỳ cÆ¡ máºt. Bất luáºn trưá»ng hợp nà o cÅ©ng không thể nói cho ngưá»i khác hay được. Thuá»™c hạ tiết lá»™ quân cÆ¡, Hoà ng đế hay được nhất định chém đầu. Nhưng giáo chá»§ đã há»i đến mà trong lòng thuá»™c hạ coi giáo chá»§ còn cao hÆ¡n Hoà ng đế gấp trăm lần. Ngưá»i ta xương hô Hoà ng đế bằng Vạn tuế thì thuá»™c hạ phải xưng hô giáo chá»§ bằng Bách Vạn tuế. Hoà ng đế là Vạn vạn tuế thì giáo chá»§ phải là Bách vạn vạn tuế. Giáo chá»§ muốn thuá»™c hạ nói thì dÄ© nhiên thuá»™c hạ không dám dấu diếm.
Gã thuyết má»™t trà ng dà i ngoà i miệng mà trong dạ rối bá»i, tá»± nhá»§:
- "Ta biết nói sao đây? Bịa chuyện thế nà o để giáo chá»§ cùng phu nhân tin lá»i?".
Hồng giáo chá»§ nghe Vi Tiểu Bảo tuôn lá»i xiểm nịnh trôi như nước chảy, chẳng lấy thế là m ngượng mà còn khoan khoái trong lòng. Lão giÆ¡ tay lên vuốt râu, lẩm nhẩm gáºt đầu ra chiá»u tá»± đắc.
Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
- Khải bẩm giáo chá»§ cùng phu nhân! Bên cạnh Hoà ng thượng hiện có hai ngưá»i ngoại quốc thuá»™c nước Hồng Mao. Má»™t ngưá»i tên gá»i là Thang Nhược Vá»ng, má»™t ngưá»i tên gá»i Nam Hoà i Nhân. Hai ngưá»i nà y được phong là m quan Giám chÃnh ở tòa Khâm thiên giám...
Hồng giáo chá»§ ngắt lá»i:
- Cái tên Thang Nhược Vá»ng ta đã nghe tá»›i. Nghe nói hắn thông hiểu thiên văn, chuyên vá» môn há»c âm dương thuáºt số.
Vi Tiểu Bảo cả mừng đáp:
- Äúng thế! Giáo chá»§ không ra khá»i cá»a mà rõ má»i việc trong thiên hạ.
Thang Nhược Vá»ng tÃnh qua tÃnh lại rồi nói thấy phương bắc có má»™t nước kêu bằng La Sát quốc là m Ä‘iá»u bất lợi cho Hoà ng đế...
Hồng giáo chá»§ dương cặp lông mà y lên há»i:
- Thế thì sao?
Vi Tiểu Bảo thấy Hồng giáo chá»§ để hết tinh thần lắng nghe thì biết là mình huênh hoang nói láo mà mưá»i câu lão tin cả mưá»i. Trong bụng mừng thầm gã nói:
- Tiểu Hoà ng đế nghe Thang Nhược Vá»ng nói thế lá»™ vẻ buồn phiá»n, liá»n há»i hắn có mưu kế gì trừ mối hại đó không. Thang Nhược Vá»ng tâu:
"Xin Hoà ng thượng cho hạ thần trở vá», ban đêm quan sát thiên văn, ban ngà y tÃnh số âm dương, nghiên cứu kỹ cà ng mấy bữa nữa má»›i có thể tâu lại được".
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Mấy hôm sau Thang Nhược Vá»ng và o tâu vá»›i Hoà ng đế là long mạch cá»§a nước La Sát ở tỉnh Liêu Äông. Tỉnh nà y có trái núi kêu bằng Hô tổ bà nó SÆ¡n và con sông kêu bằng A con mẹ nó Hà gì gì đó...
Hồng An Thông ở tỉnh Liêu Äông lâu ngà y nên biết hết các địa danh sÆ¡n xuyên trong tỉnh nà y. Lão nghe Vi Tiểu Bảo nói váºy, bất giác quay lại nhìn Hồng phu nhân cưá»i nói:
- Phu nhân! Phu nhân nghe thằng nhá» nà y nói có tức cưá»i không? Hô Mã NhÄ© Oa Táºp SÆ¡n thì gã lại nghe ra là Hô tổ bà nó SÆ¡n. A Má»™c NhÄ© Hà thì gã lại kêu bằng A con mẹ nó Hà . Ha ha ha...
Hồng phu nhân cÅ©ng nổi lên trà ng cưá»i khanh khách.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Dạ dạ! Phải rồi! Phải rồi! Chẳng việc gì giáo chủ không biết, chẳng chỗ nà o giáo chủ không hay. Thuộc hạ khâm phục không biết đâu mà kể. Tên quỉ tóc đỠkia nói mấy lần mà thuộc hạ không sao nhớ nổi. Tiểu Hoà ng đế phải viết những địa danh đó bằng cả Hán tự lẫn Mãn tự giao cho thuộc hạ. Nhưng thuộc hạ lại mù chữ nên Hô tổ bà nó Sơn vẫn chẳng nhớ con mẹ gì...
Hồng giáo chá»§ lại cưá»i hô hố, quay lại nguýt Lục Cao Hiên. Thần sắc lão tá» vẻ cá»±c kỳ nghiêm khắc.
Lục Cao Hiên và Uỷ Tôn Giả biết là nguy rồi, trong lòng không ngớt lo âu hồi hộp.
Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
- Thang Nhược Vá»ng lại tâu Hoà ng đế phải chế tạo ngay mưá»i khẩu súng lá»›n váºn tải tá»›i Liêu Äông bằng đưá»ng biển, nhằm trúng và o trái núi, dòng sông gì gì đó mà bắn hai trăm phát để phá tan long mạch nước La Sát. Có như thế thì từ đây trở Ä‘i trong vòng hai trăm năm nhà nước Äại Thanh má»›i được bình an vô sá»±. Tức là má»—i phát súng giữ cho má»™t năm bình yên...
Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tiểu Hoà ng đế lại há»i:
"Thế thì bắn cả ngà n phát súng thì sẽ giữ được cho cả ngà n năm bình yên hay sao?" Thang Nhược Vá»ng tâu:
" Bắn nhiá»u quá sẽ không linh nữa". Hắn còn nói thiên cÆ¡ bất khả láºu, hoà ng đạo hắc đạo gì gì, ô lý ô lố hà ng giá». Nhưng thuá»™c hạ chẳng hiểu câu nà o, đứng nghe mà chỉ cảm thấy tức mình và phát ngán...
Vi Tiểu Bảo nói dối và bịa chuyện hoang đưá»ng vẫn theo yếu quyết là những chi tiết nhá» nhặt bao giá» cÅ©ng ghé và o sá»± thá»±c khiến cho toà n bá»™ không có gì sai lầm. Chỉ những Ä‘iểm trá»ng yếu gã má»›i ba hoa nói cà n nói ẩu. Äây là phương pháp gã há»c được từ những ngà y còn ở kỹ viện.
Hay là ở chá»— Hồng An Thông kiến thức sâu rá»™ng. Lão cÅ©ng biết cả ná»™i dung pho Äại Thanh Thá»i Hiến Lịch. Câu chuyện hoang đưá»ng cá»§a Vi Tiểu Bảo lại đúng sách má»™t phần khiến lão cÅ©ng hÆ¡i tin.
Hồng phu nhân há»i:
- Ngươi nói váºy thì ra Hoà ng đế phái ngươi đến Liêu Äông để khai pháo ư?
Vi Tiểu Bảo ra chiá»u kinh dị há»i lại:
- Ủa? Sau phu nhân lại biết thế?
Hồng phu nhân mỉm cưá»i há»i tiếp:
- Ta coi ngươi lần nà y nói năng không phải hoà n toà n là sá»± thá»±c. Tiểu Hoà ng đế phái ngươi Ä‘i Liêu Äông, sao ngươi lại ra đảo Thần Long?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ngưá»i ngoại quốc kia nói long mạch nước La Sát nguyên là con rồng biển nên phải váºn chuyển mưá»i cá»— đại pháo Ä‘i trên mặt biển nhằm đúng chá»— miệng rồng và phải tÃnh đúng thá»i khắc, chá» nó hút nước biển là láºp tức nổ súng. Nếu khai há»a trên lục địa, con rồng bị trúng đạn rồi vẫn còn cỠđộng được láºp tức bay Ä‘i...
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Má»—i phát súng chỉ giữ được má»™t năm bình yên. Sang năm lại phải sang bắn nữa thì phiá»n phức vô cùng. Bá»n thuá»™c hạ phải váºn chuyển đại pháo trên mặt biển Ä‘i vòng tháºt xa để khá»i là m kinh động long mạch.
Trước nay thuyết phong thá»§y nói vá» long mạch là má»™t Ä‘iá»u ai cÅ©ng chú trá»ng.
Nhưng chỉ có địa hình giống con rồng chứ là m gì có rồng tháºt đâu mà bảo là long mạch bị kinh động rồi trốn chạy? Äiểm nà y hoà n toà n do Vi Tiểu Bảo dốt nát bịa đặt ra nói nhăng nói cà n.
Hồng An Thông nghe Vi Tiểu Bảo nói váºy, trong lòng ná»a tin ná»a ngá».
Vi Tiểu Bảo coi nét mặt giáo chủ biết lão chưa tin hẳn vội nói tiếp:
- Tên quỉ sứ ngoại quốc kia vẽ mấy tấm há»a đồ đưa cho Tiểu Hoà ng đế.
Hắn còn dùng mấy thứ thước Ä‘o lui Ä‘o tá»›i. Chá»— nà y khuyên vòng tròn, chá»— kia vạch đưá»ng thẳng. Hắn nói rõ tại sao long mạch ở đây lại chạy trốn được, nhưng thuá»™c hạ ngu quá chẳng hiểu gì hết. Váºy mà Tiểu Hoà ng đế lại chăm chú nghe ra chiá»u thÃch thú má»›i kỳ.
Hồng An Thông lẩm nhẩm gáºt đầu, nghÄ© bụng:
- "Xem chừng thuáºt phong thá»§y nước ngoà i há» xem theo má»™t lá» lối khác biệt. So vá»›i phong thá»§y Trung Quốc còn lợi hại hÆ¡n nhiá»u".
Vi Tiểu Bảo thấy lão lá»™ vẻ công nháºn chi tiết nà y má»›i yên tâm được má»™t phần. Gã tá»± nhá»§:
- "Ta đã qua được cá»a ải khó khăn rồi. Còn vá» sau cứ việc tha hồ huênh hoang láo khoét cÅ©ng không sợ lá»™ tẩy".
Gã nói tiếp:
- Má»™t hôm Tiểu Hoà ng thượng truyá»n chỉ cho tòa Khâm thiên giám chá»n ngà y hoà ng đạo, hạ chỉ phái thuá»™c hạ lên tế trá»i ở núi Trưá»ng Bạch. Nhân tiện có tên Thá»§y sư đỠđốc là Thi Lang ở Phúc Kiến lai kinh. Hắn quen nghá» dùng súng lá»›n trên thuyá»n. Tiểu Hoà ng đế phái hắn Ä‘i theo thuá»™c hạ và dặn Ä‘i dặn lại là má»i việc phải giữ hết sức cÆ¡ máºt. Nếu để tiết lá»™ là hư há»ng việc lá»›n...
Gã liếc mắt nhìn Hồng giáo chủ và phu nhân nói tiếp:
- Bá»n thuá»™c hạ đến Thiên Tân rồi ra biển, quanh đưá»ng vòng ra xa rồi ngấm ngầm tiến vá» phÃa Liêu Äông. NgỠđâu chiá»u hôm qua thuá»™c hạ thấy nhiá»u xác chết nổi lên trên mặt biển. Trong đám xác chết trôi nà y có cái tháºt, có cái giả. Cái giả tức là lão đầu đà ốm nhắt kia. Thuá»™c hạ vì hảo tâm mà cứu tỉnh hắn lại.
Hắn bảo thuá»™c hạ là đại sá»± nguy đến nÆ¡i rồi. Trên đảo Thần Long Ä‘ang xảy ra những tráºn đánh đến trá»i long đất lở. Hồng giáo chá»§ đã phái ngưá»i hạ sát Thanh Long sứ Hứa Tuyết Äình.
Cao Tôn Giả hét lên:
- Láo khoét! Láo khoét! Ta không bảo giáo chá»§ giết Thanh Long sứ bao giá».
Hồng phu nhân trợn cặp mắt xinh đẹp lên nhìn hắn quát:
- Sấu đầu đà ! Trước mặt giáo chủ không được la hét.
Cao Tôn Giả dạ một tiếng, không dám nói nữa.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Lão bảo Thanh Long sứ bị ngưá»i ta giết rồi. Có đúng thế không?
Cao Tôn Giả đáp:
- Có có! Giáo chá»§ dặn ta nói vá»›i ngươi như váºy.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Giáo chá»§ bảo lão nói giỡn vá»›i ta thì có. Nhưng lão bảo giáo chá»§ muốn báo thù nên đã hạ sát Thanh Long sứ và XÃch Long sứ là không đúng. Giáo chá»§ chà công vô tư, đại nhân đại nghÄ©a, chẳng khi nà o lại tức giáºn thuá»™c hạ mà báo thù.
Vi Tiểu Bảo nói má»™t câu là Cao Tôn Giả lại tức giáºn la lên má»™t chữ "giả dối!".
Vi Tiểu Bảo nói:
- Lão bảo giáo chá»§ vì chuyện báo thù mà hạ sát Thanh Long sứ và XÃch Long sứ.
Cao Tôn Giả nói ngay:
- Giả dối! Ta không nói thế.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Giáo chủ chà công vô tư.
Cao Tôn Giả lại đáp:
- Giả dối! Vi Tiểu Bảo nói:
- Giáo chủ đại nhân đại nghĩa.
Cao Tôn Giả vẫn la:
- Giả dối! Vi Tiểu Bảo nói:
- Giáo chủ chẳng bao giỠđể tâm thù hằn thuộc hạ mà báo cừu.
Cao Tôn Giả lại la:
- Giả dối! Lục Cao Hiên biết Cao Tôn Giả chất phác nóng nẩy đã bị Vi Tiểu Bảo đưa và o cạm bẫy. Mỗi lần lão la "giả dối" là Hồng giáo chủ lại nhăn mặt khó chịu.
Lục Cao Hiên sợ Cao Tôn Giả tiếp tục la câu "giả dối" khiến giáo chá»§ nổi cÆ¡n tức giáºn thì chẳng thể vãn hồi được nữa. Hắn liá»n kéo tay Cao Tôn Giả nói:
- Tôn Giả hãy để gã bẩm giáo chá»§ xong đã, đừng ngắt lá»i như váºy.
Cao Tôn Giả tức mình nói:
- Chẳng lẽ để thằng lá»i nà y nói cà n nói ẩu mãi ư?
Lục Cao Hiên nói:
- Giáo chá»§ là báºc thông minh tà i trÃ, chẳng Ä‘iá»u gì không hay, chẳng việc gì không biết. Cao Tôn Giả bất tất phải nóng nẩy. Tá»± nhiên giáo chá»§ sẽ rõ thá»±c hư.
Cao Tôn Giả hắng dặng một cái rồi nói:
- Cái đó chưa chắc...
Lão thốt ra bốn tiếng rồi đột nhiên dừng lại vì biết mình đã lỡ lá»i. Miệng lão há hốc ra, trong lòng kinh hãi khôn xiết.
Vi Tiểu Bảo trợn mắt lên nhìn Cao Tôn Giả rồi đột nhiên nhăn mặt thè lưỡi là m quỉ nhát.
Ngưá»i ngoà i vô tình không ngó thấy nhưng Cao Tôn Giả nhìn thấy rõ rà ng.
Lão tức giáºn quá toan nổi hung, nhưng lại sợ là m cho giáo chá»§ động ná»™, lão đà nh nÃn nhịn, thái độ cá»±c kỳ hằn há»c.
Bầu không khà trong khoang thuyá»n yên lặng, ngá»™t ngạt, chỉ nghe tiếng Cao Tôn Giả thở hồng há»™c.
Sau má»™t lúc Hồng giáo chá»§ cất tiếng há»i Vi Tiểu Bảo:
- Hắn còn nói gì nữa không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Khải bẩm giáo chá»§! Lão lại bảo giáo chá»§ ở giữa đâm bị thóc chá»c bị gạo khiến cho XÃch Long môn đến đánh Thanh Long môn.
Cao Tôn Giả không nÃn được la lên:
- Ta không nói thế.
Hồng giáo chủ nổi cơn thịnh nộ, trợn mắt lên nhìn lão quát:
- Câm miệng ngay! Ngươi còn la lên một tiếng là ta chặt cái thân hình tròn ủng như quả dưa của ngươi ra là m hai mảnh.
Cao Tôn Giả sắc mặt tÃm Ä‘en. Lục Cao Hiên và Uá»· Tôn Giả cÅ©ng kinh hãi thất sắc.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết là bụng dạ Hồng giáo chá»§ rất thâm trầm. Bình thá»i mừng giáºn không lá»™ ra ngoà i mặt, lại rất Ãt khi nổi nóng, buông lá»i thô lá»—. Nay lão đã lá»›n tiếng quát mắng Cao Tôn Giả là trong lòng đã phẫn ná»™ đến cùng cá»±c.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng:
- "Bây giá» Cao Tôn Giả đã phải câm miệng thì ta tha hồ mà thêu dệt, hắn không thể bà i bác được." Gã nghÄ© váºy liá»n nói:
- Xin giáo chá»§ dẹp cÆ¡n thịnh ná»™. Sấu đầu đà thá»±c tình không nói câu gì vÅ© nhục đến giáo chá»§ mà chỉ bảo là giáo chá»§ bụng dạ nhá» nhen. Sở dÄ© lần trước cuá»™c mưu phản không thà nh là để cho má»™t thằng lá»i con là m hư việc lá»›n, ai cÅ©ng Ä‘em lòng oán háºn. Giáo chá»§ liá»n tìm cÆ¡ há»™i trả thù. Äầu đà lại nói giáo chá»§ phái tên Hà Thịnh Ä‘i hà nh động. Hà Thịnh là đại đệ tá» cá»§a Vô Căn đạo nhân. Thuá»™c hạ chưa hiểu trên đảo có tên đó không?
Hồng phu nhân há»i lại:
- Có tên Hà Thịnh thì là m sao?
Vi Tiểu Bảo động tâm nghĩ thầm:
- "Hà Thịnh là đồ đệ của Vô Căn đạo nhân thì chắc hắn còn nhỠtuổi".
Gã liá»n đáp:
- Cao Tôn Giả bảo tên Hà Thịnh nà y thấy phu nhân diá»…m lệ, đã mấy năm nay gã cùng phu nhân là m chuyện ná» chuyện kia. Lão nói nhiá»u câu rất lá»— mãng khiến thuá»™c hạ phải bưng tai lại không dám nghe nữa. Thuá»™c hạ tức giáºn lão vá» tá»™i thốt ra những lá»i bất kÃnh vắng mặt phu nhân liá»n sai ngưá»i vả và o miệng, lão má»›i thôi không dám nói nữa.
Hồng phu nhân tức quá, sắc mặt xám xanh há»i:
- Sao hắn lại kéo cả ta và o đó?
Cao Tôn Giả lên tiếng:
- Thuộc ha....thuộc hạ không nói thế.
Vi Tiểu Bảo gạt đi:
- Giáo chá»§ đã cấm lão mở miệng, lão đừng nói nữa. Bây giá» ta há»i lão:
lão có nói đến Hà Thịnh không? Có thì lão gáºt đầu, không thì lắc đầu.
Cao Tôn Giả liá»n gáºt đầu.
Vi Tiểu Bảo lại há»i:
- Phải rồi! Lão nói Hà Thịnh và Hứa Tuyết Äình vì vụ tranh phong mà ăn phải dấm chua. Hai ngưá»i và nh cạnh lấy lòng phu nhân. Hà Thịnh nổi cÆ¡n ghen tức giết chết Hứa Tuyết Äình. Phu nhân rất vui sướng bảo là giáo chá»§ bị che mắt chẳng biết chi hết. Lão nói vá»›i ta Thanh Long sứ Hứa Tuyết Äình bị sát hại, trong phòng còn để lại lưỡi Ä‘ao dÃnh máu bá» dưới đất. Thanh Ä‘ao đó là cá»§a Hà Thịnh. Phải thế không? Lão có nói váºy không?
Cao Tôn Giả gáºt đầu đáp:
- Nhưng ở trước mặt...
Vi Tiểu Bảo chẹn há»ng:
- Lão có nói váºy, thế là đúng rồi.
Thá»±c ra Cao Tôn Giả chỉ nói vá» vụ Thanh Long sứ Hứa Tuyết Äình bị giết, trong phòng còn bá» lại lưỡi Ä‘ao dÃnh máu. Còn ná»a trên Ä‘á»u là do Vi Tiểu Bảo bịa thêm và o. Cao Tôn Giả nghe hết câu chuyện rồi gáºt đầu tức là lão đã thừa nháºn đã nói cả câu chuyện đó.
Vi Tiểu Bảo lại há»i:
- Lão còn bảo Thanh Long môn, XÃch Long môn, Huỳnh Long môn và cả Bạch Long môn cá»§a ta nữa đã xảy ra cuá»™c đánh nhau loạn xà ngầu. Giáo chá»§ mất hết quyá»n bÃnh, chẳng sao trấn áp nổi. Phải váºy không?
Cao Tôn Giả lại gáºt đầu.
Vi Tiểu Bảo há»i tiếp:
- Lão còn nói giáo chúng trên đảo tạo phản, giáo chá»§ cùng phu nhân bị bắt rồi. Phu nhân bị lá»™t sạch quần áo đưa Ä‘i khắp đảo để bêu riếu trước mặt quần chúng. Giáo chá»§ bị cá»™t lại treo lên cây đã ba ngà y ba đêm chẳng được ăn uống chi hết. Vụ nà y đến bây giá» chắc lão chẳng chịu thừa nháºn. Phải không?
Cao Tôn Giả nghe những câu nà y, gáºt đầu cÅ©ng không được mà lắc đầu cÅ©ng không xong. Mặt hắn đỠbừng lên tá»±a hồ máu ứ phÃa trong là n da.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Hiện giá» dÄ© nhiên lão muốn chối cãi, chẳng chịu thừa nháºn những câu đó có phải không?
Cao Tôn Giả tức giáºn đáp:
- Ta không nói thế.
Vi Tiểu Bảo lại há»i:
- Tóm lại, lão bảo bản giáo xảy ra cuá»™c náo loạn trá»i long đất lở. Qúa ná»a số ngưá»i bị giáo chá»§ trói liệng xuống biển. Ná»a còn lại thì chém giết lẫn nhau.
Giáo chủ cùng phu nhân lâm và o tình trạng nguy khốn, dù bây giỠchưa chết ngay nhưng cũng chẳng thể sống lâu được nữa. Có đúng thế không?
Cao Tôn Giả ấp úng:
- Ta... ta... ta...
Hắn bị Vi Tiểu Bảo dồn cho má»™t thôi má»™t hồi, đầu óc khẩn trương muốn ngất xỉu, chẳng biết đối đáp thế nà o cho phải. Sá»± thá»±c lão đã nói NgÅ© Long môn trên đảo Thần Long gây nên cuá»™c đánh nhau loạn xà ngầu, tà n sát lẫn nhau. Nhưng so vá»›i những lá»i thêu dệt và bịa đặt thêm và o cá»§a Vi Tiểu Bảo thì khác nhau nhiá»u lắm.
Vi Tiểu Bảo ngá»ng đầu nhìn Hồng giáo chá»§ nói tiếp:
- Khải bẩm giáo chá»§! Thuá»™c hạ thống lÄ©nh thá»§y binh đến Liêu Äông bắn phá long mạch cá»§a nước La Sát. Khi thuyá»n bè tá»›i khu thuá»™c hạ nhá»› tá»›i giáo chá»§ cùng phu nhân và ... Phương cô nương. Nguyên thuá»™c hạ định lấy cô là m vợ, muốn ghé thăm cô. Thuá»™c hạ còn hy vá»ng lên thỉnh cầu giáo chá»§ cùng phu nhân chuẩn cho thuá»™c hạ đưa nà ng Ä‘i nên bảo thuyá»n chèo gần và o. Dù ở đằng xa được ngó lên đảo mấy lần cÅ©ng là hay rồi. Nếu được ngó thấy giáo chá»§ cùng phu nhân thì tháºt là tuyệt diệu.
Hồng phu nhân mỉm cưá»i ngắt lá»i:
- Còn Phương cô nương nữa chứ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dạ dạ! Äó là thuá»™c hạ tư tâm, chưa được hết lòng cùng giáo chá»§ và phu nhân. Tháºt tá»™i đáng chết lắm.
Hồng An Thông gáºt đầu giục:
- Ngươi nói tiếp đi.
Vi Tiểu Bảo nói:
- NgỠđâu thuộc hạ đang đi trên mặt biển thì vớt được Sấu đầu đà lên.
Thuá»™c hạ không hiểu lòng dạ lão thế nà o mà nguyá»n rá»§a giáo chá»§ không tiếc lá»i.
Thuá»™c hạ trong lúc hoang mang đâm ra hồ đồ, vừa nghe lão nói chân tay đã luống cuống, háºn mình chẳng thể má»c cánh bay lên đảo Thần Long đặng đứng bên giáo chá»§ cùng phu nhân, cùng quân phản nghịch quyết má»™t tráºn tá» chiến...
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Lúc đó thuá»™c hạ bồn chồn nóng nẩy, chá»i vung tán tà n và bảo vá»›i Sấu đầu đà :
"Ngà y trước má»i ngưá»i đã ước hẹn vá»›i nhau những việc quá khứ xóa hết, bá» Ä‘i không nhắc tá»›i nữa. Sao há» còn để lòng căm háºn, lại nẩy dạ tạo phản?".
Gã thở dà i nói tiếp:
- Thuộc hạ chỉ nghĩ tới giáo chủ cùng phu nhân gặp bước hoạn nạn và tự nhủ:
"Giáo chá»§ bị bá»n bạn đồ trói lại treo ngược lên, phu nhân bị bá»n chúng lá»™t hết quần áo thì nguy quá rồi. Không thể chần chỠđược nữa". Thuá»™c hạ tháºt là ngu xuẩn đáng chết, không nhá»› ra giáo chá»§ thần thông quảng đại. Dù có ngưá»i phản loạn, giáo chá»§ chỉ cần giÆ¡ mấy đầu ngón tay ra là bóp chúng chết như bóp nát đà n kiến. Là m gì có chuyện quân phản loạn đụng được đến mình giáo chá»§ cùng phu nhân để lăng nhục? Vì thuá»™c hạ quá đỗi bồn chồn nên ra lệnh cho các chiến thuyá»n láºp tức tấn công đảo Thần Long. Thuá»™c hạ lại căn dặn quân sÄ©:
Bao nhiêu ngưá»i tốt trên đảo Ä‘á»u bị bá»n phản đồ bắt hết rồi. Nếu gặp kẻ nà o chống đối cứ việc nổ súng. Khi lên đảo phải láºp tức mở cuá»™c Ä‘iá»u tra, há»… thấy má»™t vị Oai phong lẫm liệt, tướng mạo đưá»ng đưá»ng như Ngá»c Hoà ng đại đế, lại giống má»™t báºc thiên tiên Bồ Tát thì chÃnh là Hồng giáo chá»§ cá»§a Thần Long giáo. Anh em phải nhất nhất nghe theo lệnh chỉ huy cá»§a lão nhân gia.
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thuá»™c hạ còn dặn quân sÄ© khi lên đảo há»… thấy đà n bà con gái nhất thiết không được đắc tá»™i, nhất là má»™t vị cô nương tuổi trẻ, dung nhan nguyệt thẹn hoa nhưá»ng. Äó là Hồng phu nhân, anh em phải hết lòng kÃnh cẩn.
Hồng phu nhân cưá»i khanh khách há»i:
- Theo lá»i ngươi nói thì ra ngươi phái binh tấn công Thần Long đảo chỉ vì lòng trung nghÄ©a đối vá»›i giáo chá»§ hay sao? Chẳng những ngươi không có tá»™i mà còn có công ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thuá»™c hạ tuyệt chẳng có chút công lao nà o hết. Chỉ cầu thấy giáo chá»§ cùng phu nhân bình yên vô sá»±. Mấy vị chưởng môn sứ vẫn dốc dạ trung trinh, hết lòng phục vụ giáo chá»§ cùng phu nhân là thuá»™c hạ mãn nguyện lắm rồi. Hy vá»ng thứ nhất cá»§a thuá»™c hạ là giáo chá»§ cùng phu nhân vÄ©nh hưởng tiên phúc, thá» dữ thiên tá». Thứ hai là hết thẩy má»i ngưá»i trong bản giáo táºn trung báo quốc. Giáo chá»§ bảo sao cứ thế mà là m. Còn Ä‘iá»u thứ ba là ... là ...
Hồng phu nhân cưá»i há»i:
- Äiá»u thứ ba là ngươi lấy được Phương cô nương là m vợ phải không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äây là má»™t chuyện nhá». Thuá»™c hạ đã có chá»§ ý, chỉ cần hết sức phục vụ giáo chá»§ cùng phu nhân được vui lòng là tá»± nhiên giáo chá»§ cùng phu nhân sẽ cho mình mãn nguyện.
Hồng An Thông gáºt đầu há»i:
- Miệng lưỡi ngươi giá»i lắm, chẳng kém gì thông reo nước chảy. Nhưng sao ngươi bảo tưởng nhá»› ta cùng phu nhân thì sao ngươi lại không chÃnh mình dẫn quân lên đảo Thần Long mà chỉ phái ngưá»i nổ súng bắn loạn và o? Còn ngươi lại lẩn tránh táºn đằng xa ở phÃa sau?
|

26-11-2011, 07:28 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: May 2010
Äến từ: Äịa ngục tầng thứ 19
Bà i gởi: 24
Thá»i gian online: 4 giá» 36 phút 25 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 169
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 169
Song Nhi giải cứu Vi đô thống
Hồng giáo chá»§ đưa ra câu há»i hóc búa khiến Vi Tiểu Bảo há miệng lÃu lưỡi.
Trong lúc nhất thá»i gã không trả lá»i được, bụng bảo dạ:
- "Câu nà y mà ta không thú thá»±c má»™t phần tất khiến Hồng giáo chá»§ sinh lòng ngá» vá»±c, rồi những thuyết trước mình bịa đặt ra tất bị khám phá thì cái mạng nhá» xÃu nà y đừng hòng giữ yên được".
Gặp lúc cấp bách gã liá»n nói:
- Thuá»™c hạ tá»™i đáng muôn thác. Thá»±c tình thuá»™c hạ đối vá»›i giáo chá»§ cùng phu nhân chưa hết lòng trung. Thuá»™c hạ nghe Sấu đầu đà nói những ngưá»i trên đảo hà nh hung ghê gá»›m. Tháºm chà giáo chá»§ cùng phu nhân cÅ©ng bị bắt, thuá»™c hạ không khá»i nảy lòng khiếp sợ. Lần trước... lần trước chúng mưu đồ phản loạn đã bị thuá»™c hạ là m hại khiến chúng há»ng việc. Nếu nay thuá»™c hạ bị chúng bắt được, tất chúng rút xương lá»™t da. Thuá»™c hạ đã sợ chết nên không dám xung phong, chỉ ẩn nánh phÃa sau, sai binh tướng thá»§ hạ Ä‘i cứu giáo chá»§ cùng phu nhân. Vụ nà y... vụ nà y...
Hồng giáo chá»§ cùng phu nhân đưa mắt nhìn nhau lẩm nhẩm gáºt đầu. Hai ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© bụng:
- "Thằng nhá» nà y tá»± thú là mình nhát gan sợ chết, đủ rõ gã nói tháºt chứ không phải giả dối." Hồng giáo chá»§ lên tiếng:
- Những lá»i ngươi nói chân giả thế nà o hiện giá» ta chưa quyết định được, để ta thá»§ng thẳng tra xét. Nếu ngươi nói dối để lừa ta thì... hừ hừ! Chắc ngươi cÅ©ng biết rồi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Giáo chá»§ cùng phu nhân muốn xá» trị thế nà o thuá»™c hạ cÅ©ng cam tâm tình nguyện. Thuá»™c hạ chỉ xin giáo chá»§ đừng giao thuá»™c hạ và o tay Sấu đầu đà , Lục Cao Hiên. Lần nà y bá»n há» an bà i được xảo kế lừa gạt quân Thanh nổ súng bắn lên đảo Thần Long sát hại rất nhiá»u anh chị em giáo chúng, nhất định bá»n há» có mưu đồ trá»ng đại. Theo nháºn xét cá»§a thuá»™c hạ thì Lục Cao Hiên nhất định muốn là m Lục giáo chá»§. Hồi hắn ở Vân Nam đã nói ra miệng:
"Ta chẳng cần gì đến chuyện vÄ©nh hưởng tiên phúc, thá» dữ thiên tá» mà chỉ mong sống được trăm năm cÅ©ng đủ rồi." Lục Cao Hiên tức giáºn la lên:
- Ngươi... ngươi...
Hắn vung chưởng đánh và o sau lưng Vi Tiểu Bảo.
Vô Căn đạo nhân tiến lên một bước, vội vung chưởng đánh ra.
Sầm một tiếng rùng rợn. Lục Cao Hiên bị hất lùi mấy bước.
Vô Căn đạo nhân cÅ©ng lảo đảo ngưá»i mấy cái. Lão quát:
- Lục Cao Hiên! Trước mặt giáo chá»§ mà ngươi dám hà nh hung giết ngưá»i ư?
Lục Cao Hiên sắc mặt lợt lạt, khom lưng nói:
- Xin giáo chá»§ tha tá»™i. Thuá»™c hạ nghe tên tiểu tá» nà y bịa chuyện thị phi, không nhẫn nại được nên đã có Ä‘iá»u thất lá»….
Hồng giáo chủ hắn dặng một tiếng, nhìn Vi Tiểu Bảo nói:
- Thôi ngươi hãy đi nghỉ đi.
Lão căn dặn Vô Căn đạo nhân:
- XÃch Long sứ phải thân hà nh trông coi gã, không được để ai sát hại mà cÅ©ng không được để gã chạy loạn khắp nÆ¡i. Thằng nhá» nà y rất nhiá»u ngụy kế, cần phải gia tâm đỠphòng.
Vô Căn đạo nhân khom lưng vâng lá»i.
Mấy bữa liá»n suốt ngà y Vi Tiểu Bảo ở trong khoang thuyá»n vá»›i Vô Căn đạo nhân. Sáng sá»›m gã nhìn thấy mặt trá»i má»c ở phÃa hữu con thuyá»n, chiá»u tối lại lặn xuống mé tả. Con thuyá»n gã ngồi vẫn tiến vá» phÃa bắc.
Má»™t và i buổi đầu Vi Tiểu Bảo còn hy vá»ng Thi Lang cùng Hoà ng Phá»§ Ä‘em quân rượt theo cứu mình. Vá» sau hắn chẳng trông mong gì nữa.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng:
- "Ta nói nhăng nói cà n má»™t phen mà khiến cho giáo chá»§ cùng phu nhân mưá»i phần đã tin đến tám, chÃn. Chỉ có vụ ta dẫn quân pháo kÃch đảo Thần Long là má»™t Ä‘oạn hà m hồ, dù có do sá»± hảo tâm phát ra cÅ©ng chẳng khá»i phạm và o tá»™i lá»—i. May mà trái dưa lùn giả là m xác chết trôi đến lừa gạt ta lại chÃnh là kế hoạch cá»§a Hồng giáo chá»§ đã nghÄ© ra. Bằng không mà lão nổi cÆ¡n tức giáºn là cái mạng ta và quả dưa tròn á»§ng kia đã Ä‘i Ä‘á»i rồi. Không chừng chúng còn Ä‘em lão gia nấu thà nh má»™t nồi súp "Bát Bảo Äông Qua" Rồi gã tá»± há»i:
- Con thuyá»n nà y tiếp tục ngược lên phÃa bắc, không lẽ là đưa ta đến Liêu Äông?
Gã đã dò há»i Vô Căn đạo nhân mấy lần mà lão chỉ lạnh lùng đáp:
- Ta không biết.
Vi Tiểu Bảo gợi chuyện thì Vô Căn đạo nhân đáp:
- Giáo chá»§ đã dặn ta không được nói gì vá»›i ngươi mà cÅ©ng không được cho ngươi dá»i khá»i khoang thuyêng má»™t bước.
Vi Tiểu Bảo buồn quá lại nghĩ tới Phương Di, miệng lẩm bẩm:
- Con quỉ chết đâm Phương Di kia hiển nhiên cÅ©ng ở thuyá»n nà y mà sao không thấy thị đến bầu bạn vá»›i lão gia để giải phiá»n?
Gã nghÄ© tá»›i lần nà y bị Hồng giáo chá»§ bắt được cÅ©ng chỉ vì Phương Di dẫn dụ, liá»n tá»± nhá»§:
- Chuyến nà y mà lão gia thoát được bước đưá»ng hiểm nghèo nà y mà còn đưa mắt ngó đến con quỉ chết đâm Phương Di thì lão gia chẳng phải há» Vi. Ngưá»i ta mắc bẫy hai lần là nhiá»u, chẳng lẽ mình lại mắc hợm lần nữa cho thà nh quá tam ba báºn ư?
Nhưng gã nhá»› đến dung nhan kiá»u diá»…m cùng vẻ mặt ôn nhu quyến rÅ© cá»§a Phương Di thì ngá»±c lại Ä‘áºp loạn cả lên, tâm hồn không khá»i rạo rá»±c.
Chiếc chiến thuyá»n nà y vẫn tiếp tục Ä‘i lên phÃa bắc. Khà trá»i ngà y thêm lạnh lẽo.
Vô Căn đạo nhân ná»™i lá»±c thâm háºu, thừa sức chịu đựng, dù trá»i rét đến đâu lão vẫn thản nhiên.
Vi Tiểu Bảo không chịu nổi, ngưá»i gã run lên bần báºt, hai hà m răng Ä‘áºp và o nhau canh cách.
Thuyá»n Ä‘i thêm má»™t ngà y nữa. Gió bắc nổi lên rất dữ. Bầu trá»i bá»—ng mây Ä‘en kéo đến Ä‘en kịt rồi trá»i xuống tuyết rất lá»›n.
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Rét thế nà y thì ta chết mất.
Gã lẩm bẩm:
- Sách Ngạnh Äồ đại ca có đưa cho ta má»™t chiếc áo bà o bằng da Ä‘iêu.
Äáng tiếc là ta lại để ở đại doanh chứ không mang theo. Hỡi Æ¡i! Nếu ta biết trước con Phương Di chết đâm kia đưa ta và o cạm bẫy thì ta mặc áo da Ä‘iêu đến ôm lấy ả, bây giá» khá»i chết cóng dưới thuyá»n. Trá»i Æ¡i! Băng phá»§ Bạch Long sứ! Thôi há»ng to rồi! Gã lại cưá»i thầm tá»± nhá»§:
- Nếu mình biết trước con Phương Di khốn kiếp lừa gạt thì khi nà o lại chui đầu và o bẫy. Bá»n bá»™ thuá»™c cá»§a Thần Long giáo cho dù võ công cao cưá»ng đến đâu cÅ©ng chẳng thể tấn công lên đảo Thông Cáºt mà bắt ta được.
Thuyá»n Ä‘i tá»›i ná»a đêm, bá»—ng nghe thấy những tiếng loảng xoảng vang lên không ngá»›t. Vi Tiểu Bảo chú ý lắng tai má»›i biết là những mảnh băng trên mặt biển va và o nhau mà phát ra thanh âm.
Gã giáºt mình báºt tiếng la hoảng:
- Trá»i Æ¡i! Nguy đến nÆ¡i rồi! Con thuyá»n nà y bị băng đóng lại giữa biển cả há chẳng há»ng bét?
Vô Căn đạo nhân đáp:
- Thuyá»n Ä‘ang ở ngoà i khÆ¡i, nước biển không đóng lại thà nh băng được.
Chúng ta sắp lên bỠrồi.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Chúng ta đến Liêu Dông rồi ư?
Vô Căn đạo nhân hắng dặng má»™t tiếng chứ không trả lá»i.
Sáng sá»›m hôm sau, Vi Tiểu Bảo mở cá»a khoang thuyá»n nhìn ra ngoà i thì chỉ thấy má»™t mà u trắng mịt má». Mặt biển đầy những mảnh băng trôi. Trên mặt băng đầy tuyết Ä‘á»ng. Lục địa đã nhìn thấy phÃa xa xa.
Tối hôm ấy chiến thuyá»n bÆ¡i và o gần bá» rồi thả neo xuống. Sáng sá»›m hôm sau sẽ sang má»§ng nhỠđể lên bá».
Äêm đến Vi Tiểu Bảo sóng lòng dà o dạt, suy luáºn rất nhiá»u. Gã nhá»› lại thái độ cá»§a Hồng giáo chá»§ để ráng nghÄ© xem lão định xá» trà vá»›i gã bằng cách nà o mà không sao suy Ä‘oán được. Nét mặt Hồng giáo chá»§ tá»±a hồ như đã tin lá»i gã, mà lại có vẻ như không tÃn nhiệm. Gã tá»± há»i:
- Hồng giáo chá»§ đưa ta đến nÆ¡i trá»i đầy băng tuyết nà y là m gì?
Gã không tìm ra được đáp án, nghĩ quanh nghĩ quẩn bất giác ngủ đi lúc nà o không biết.
Trong lúc mơ mà ng giấc điệp, Vi Tiểu Bảo thấy Phương Di ngồi bên cạnh. Gã vươn tay ra ôm lấy cô. Giữa lúc bà ng hoà ng gã nghe thấy cô bảo:
- Äừng là m nhá»™n.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Mụ vợ chết đâm nà y! Ta cứ thÃch quấy phá chÆ¡i.
Gã lại cảm thấy Phương Di bẹo và o bụng gã mấy cái.
Vi Tiểu Bảo như mê như tỉnh, bá»—ng nghe ngưá»i kia khẽ nói:
- Tướng công! Chúng ta phải trốn cho lẹ.
Nghe phảng phất như tiếng Song Nhi.
Vi Tiểu Bảo giáºt mình tỉnh táo lại ngay. Gã thấy mình Ä‘ang ôm tấm thân má»m mại, nhưng ở trong bóng tối gã không nhìn rõ là i ai, gã tá»± há»i:
- Äây là Phương Di hay Hồng phu nhân? Trên thuyá»n nà y chỉ có hai ngưá»i đà n bà đó.
Rồi gã tự nhủ:
- Bất luáºn là Phương Di hay Hồng phu nhân ta cÅ©ng cứ hôn đại má»™t cái rồi sẽ liệu.
Gã liá»n xoay ngưá»i Ä‘ang ôm trong lòng lại hôn và o miệng má»™t cái.
Ngưá»i kia khẽ báºt cưá»i, quay đầu Ä‘i né tránh.
Tiếng cưá»i tuy nhá» nhưng Vi Tiểu Bảo cÅ©ng nghe rõ là thanh âm Song Nhi. Gã vừa kinh ngạc vừa mừng thầm ghé miệng và o tai thị khẽ há»i:
- Song Nhi! Sao cô lại ở đây?
Song Nhi đáp:
- Chúng ta hãy trốn cho lẹ. Thủng thẳng tiểu tỳ sẽ nói cho tướng công hay.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Ta rét cóng muốn chết tới nơi. Cô mau chui và o trong chăn nằm với ta cho ấm rồi đến đâu thì đến.
Song Nhi khẽ la lên:
- Hỡi ơi! Hảo tướng công! Tướng công chỉ ưa là m nhộn mà không biết chúng ta đang ở tình trạng nà o.
Vi Tiểu Bảo cà ng ôm chặt hÆ¡n há»i:
- Trốn đi đâu bây gi�
Song Nhi đáp:
- Chúng ta chuồn ra đằng sau lái, xuống má»§ng nhá» trèo và o bá». Dù bá»n chúng có phát giác cÅ©ng không Ä‘uổi kịp.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
- Diệu kế! Tháºt là diệu kế! Nhưng còn tên đạo sÄ© thì sao?
Song Nhi đáp:
- Hắn đã bị tiểu tỳ Ä‘iểm huyệt, không nhúc nhÃch được nữa rồi.
Hai ngưá»i lén lút chuồn ra ngoà i khoang.
Má»™t cÆ¡n gió lạnh quạt và o mặt. Toà n thân Vi Tiểu Bảo rét cóng cÆ¡ hồ không chịu nổi. Gã vá»™i quay và o khoang thuyá»n lá»™t áo cá»§a Vô Căn đạo nhân trùm lên ngưá»i kÃn mÃt.
Lúc nà y trá»i đầy mây xám xịt, trăng sao bị che lấp tối om. Tuyết vẫn xuống à o à o không ngá»›t.
Hai ngưá»i chuồn ra đằng lái, lắng tai nghe bốn mặt không má»™t tiếng động.
Thuyá»n bá» neo rồi, bao nhiêu thá»§y thá»§ đã và o trong khoang ngá»§ kỹ.
Song Nhi dắt tay Vi Tiểu Bảo Ä‘i từng bước ra mạn thuyá»n rồi bảo gã:
- Tiểu tỳ nhảy xuống trước rồi tướng công xuống sau.
Thị đỠkhà nhẹ nhà ng nhảy xuống chiếc má»§ng nhá» buá»™c sau thuyá»n lá»›n.
Nên biết những thuyá»n lá»›n cần nước sâu má»›i Ä‘i được. Vì thế thuyá»n nà o cÅ©ng phải Ä‘em theo má»§ng nhỠđể và o bá» khi cần đổ bá»™ hoặc lúc thuyá»n lá»›n gặp lúc sóng gió hiểm nghèo, má»§ng nhá» dùng và o việc chạy trốn cho toà n mạng.
Song Nhi khinh công trác tuyệt, hạ xuống mủng nhỠkhông một tiếng động.
Vi Tiểu Bảo nhìn theo chỉ thấy tối đen, cũng đà nh nhắm mắt nhảy theo.
Song Nhi đưa hai tay ra đỡ lấy sau lưng Vi Tiểu Bảo. Thị xoay mình một cái cho giảm bớt lực đạo rồi mới đặt gã xuống.
Giữa lúc ấy bá»—ng trong khoang thuyá»n lá»›n có tiếng quát:
- Ai đó?
ChÃnh là thanh âm Hồng giáo chá»§.
Vi Tiểu Bảo và Song Nhi giáºt mình kinh hãi, nép mình xuống đáy má»§ng không dám lên tiếng.
Lại có tiếng lách cách rồi ánh lá»a từ trong khoang thuyá»n lá»›n chiếu ra ngoà i.
Song Nhi biết là Hồng giáo chá»§ đã nghe thấy tiếng động nên báºt lá»a Ä‘iá»u tra. Thị vá»™i cầm lấy mái chèo khuấy nước bÆ¡i Ä‘i. Nhưng vừa bÆ¡i được hai cái, tiếng Hồng giáo chá»§ quát vang:
- Ai đó? Cấm không được cỠđộng.
Tiếp theo cái má»§ng tròng trà nh không tiến vá» phÃa trước được nữa.
Nguyên hai ngưá»i sợ quá, lòng dạ bối rối quên chưa cởi dây buá»™c má»§ng nhá» vá»›i thuyá»n lá»›n.
Vi Tiểu Bảo hốt hoảng vươn tay định cởi dây. Tay gã đụng và o má»™t váºt lạnh ngắt, thì ra sợi dây lòi tói bằng sắt.
Lại nghe trên thuyá»n lá»›n có tiếng ngưá»i la hoảng:
- Bạch Long sứ không thấy đâu rồi.
- Thằng lá»i đó trốn mất rồi.
- Trốn đâu cho thoát? Rượt theo y mau! Rượt theo mau! Vi Tiểu Bảo rút Ä‘ao trá»§y thá»§ chém mạnh má»™t cái, "choang" má»™t tiếng, dây lòi tói bị đứt liá»n. Con má»§ng nhá» láºp tức vá»t Ä‘i.
Bá»n Hồng giáo chá»§, Cao Tôn Giả, Uá»· Tôn Giả, Lục Cao Hiên và Vô Căn đạo nhân lúc nà y đã được giải khai huyệt đạo nghe tiếng động chạy cả ra đằng sau thuyá»n.
Dưới ánh băng tuyết phản chiếu, má»i ngưá»i ngó thấy bóng lá» má» cá»§a cái má»§ng nhỠđã dá»i xa thuyá»n lá»›n mấy trượng.
Hồng giáo chá»§ tức giáºn vô cùng, lão chụp vá»™i lấy má»™t mảnh gá»— ở cạnh thuyá»n nhằm chiếc má»§ng nhá» liệng mạnh ra. Ná»™i lá»±c cá»§a lão tuy mãnh liệt nhưng mảnh gá»— quá nhẹ, vá»t tá»›i cách má»§ng chừng hai thước đã rÆ¡i tõm xuống biển.
Ban đầu bá»n Lục Cao Hiên, Vô Căn đạo nhân chưa hiểu rõ chá»— dụng ý cá»§a giáo chá»§, không dám thiện tiện phóng ám khà ra, vì sợ đả thương Bạch Long sứ là phải chịu trách nhiệm. Sau chúng thấy giáo chá»§ nổi lôi đình lượm mảnh gá»— ở mạn thuyá»n liệng ra má»›i biết rõ tâm ý cá»§a lão. Chúng liá»n lấy ám khà trong ngưá»i hăm hở phát xạ.
Nhưng đã cháºm mất má»™t chút. Con má»§ng nhỠđã Ä‘i xa thêm được mấy trượng.
Những thứ ám khà nhá» bé tầm thưá»ng không thể bắn tá»›i nÆ¡i được. Còn những thứ cung tên, cương tiêu, phi hoà ng thạch lại không mang theo. Má»i ngưá»i đà nh lấy độc châm, tụ tiá»…n tá»›i tấp liệng xuống biển.
Cao Tôn Giả lên tiếng:
- Thằng lá»i nà y tháºt giảo quyệt. Ta đã biết rõ hắn không phải hảo nhân nên muốn chém phứt gã cho rồi. Äể gã sống là tá»± rước lấy phiá»n não và o mình.
Hồng giáo chá»§ Ä‘ang tức giáºn đến cá»±c Ä‘iểm, lại nghe Cao Tôn Giả nói móc mấy câu, hiển nhiên có ý chê lão xét việc không minh khiến lão không nhịn được nữa, vươn tay trái ra nắm cổ Cao Tôn Giả quát:
- Mau Ä‘i bắt gã vỠđây cho ta! Tay trái lão giÆ¡ Cao Tôn Giả nhấc bổng lên không trung. Tay mặt lão tóm lấy Ä‘Ãt hắn, gầm lên:
- Xuống mau Ä‘i! Lão đưa hai tay vá» phÃa sau để lấy đà rồi váºn ná»™i lá»±c toà n thân và o cánh tay liệng mạnh vá» phÃa trước.
Cao Tôn Giả khác nà o trái banh thịt đằng vân giá vÅ© nhằm thẳng vá» phÃa má»§ng nhá» bay tá»›i.
Song Nhi cà ng hết sức bÆ¡i thuyá»n.
Vi Tiểu Bảo la hoảng:
- Trá»i Æ¡i! Nguy to rồi! Äạn bằng thịt ngưá»i Ä‘ang bắn tá»›i đó.
Tiếng la chưa dứt thì đã nghe đánh "ùm" một tiếng. Cao Tôn Giả rớt xuống biển.
Chá»— hắn té xuống chỉ cách cái má»§ng chừng hai thước, đủ tá» luồng lá»±c đạo cá»§a Hồng giáo chá»§ mãnh liệt phi thưá»ng.
Cao Tôn Giả vá»t lại, tay trái bám và o cạnh má»§ng.
Song Nhi giơ mái chèo lên, hết sức giáng xuống đầu Cao Tôn Giả.
Cao Tôn Giả ráng nhịn đau, chỉ khẽ rên một tiếng. Tay mặt hắn vẫn bám chặt cạnh mủng.
Song Nhi cá»±c kỳ nóng nẩy, váºn hết sức bồi thêm nhát nữa.
Một tiếng "chát" vang lên. Cái mái chèo bằng gỗ đã gẫy là m hai đoạn.
Con má»§ng nhá» láºp tức quay ngang trên mặt biển.
Cao Tôn Giả đầu óc hôn mê, lắc mình mấy cái.
Vi Tiểu Bảo cầm trá»§y thá»§ lia má»™t cái. Năm ngón tay trái cá»§a Cao Tôn Giả Ä‘á»u đứt hết. Hắn không chống được nữa phải buông tay mặt ra. Ngưá»i hắn láºp lá» trên mặt biển, miệng vẫn lá»›n tiếng chá»i bá»›i.
Song Nhi vá»™i chụp lấy mái chèo còn lại hết sức bÆ¡i cho lẹ. Con má»§ng nhá» chạy thẳng và o bá».
Thị bÆ¡i má»™t lúc nữa thì thấy cách thuyá»n lá»›n đã xa, bên định muốn rượt theo cÅ©ng không kịp nữa.
Trên thuyá»n lá»›n chỉ Ä‘em theo má»™t con má»§ng nhá», lại bị Vi Tiểu Bảo và Song Nhi sá» dụng chạy trốn mất rồi. Bá»n Hồng giáo chá»§ dù võ công cao thâm đến đâu thì gặp lúc trá»i lạnh thấu xương nà y cÅ©ng không dám nhảy xuống nước bÆ¡i lá»™i Ä‘uổi theo. Vả lại sức ngưá»i bÆ¡i lá»™i dù mau lẹ đến đâu cÅ©ng không thể rượt kịp cái má»§ng nhỠđã chèo Ä‘i xa đến mấy chục trượng.
Vi Tiểu Bảo cũng lượm tấm ván nhỠdưới đáy mủng là m mái chèo để giúp sức Song Nhi bơi mủng đi cho lẹ.
Con má»§ng nhá» tiến vá» phÃa trước, vẫn vẳng nghe thanh âm má»i ngưá»i la hét ầm ỹ, chá»i bá»›i om sòm.
Sau má»™t lúc nữa, gió bắc thổi mạnh lấn át cả thanh âm trên thuyá»n lá»›n không nghe thấy gì nữa.
Vi Tiểu Bảo thở phà o một tiếng nói:
- Tạ Æ n trá»i pháºt! Thế là phen nà y ta lại thoát hiểm.
Hai ngưá»i ra sức chèo thuyá»n chừng ná»a giá» má»›i áp mạn và o bá».
Song Nhi nhảy xuống, nước ngáºp đến đầu gối. Thị cầm lấy đầu dây lòi tói kéo má»§ng lên cạn, nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Vi Tiểu Bảo nhún mình nhảy vá»t lên bá», miệng hô lá»›n:
- Äại công cáo thà nh! Song Nhi thấy gã hô câu nà y biết là gã sắp hôn ẩu liá»n cưá»i khúc khÃch lùi lại mấy bước nói:
- Tướng công đừng là m nhá»™n nữa. Chúng ta phải chạy cho mau không thì bá»n Hồng giáo chá»§ Ä‘uổi kịp mất.
Vi Tiểu Bảo giáºt mình kinh hãi, chau mà y há»i:
- Không hiểu nơi đây là địa phương quỉ quái gì?
Gã đảo mắt nhìn quanh bốn phÃa chỉ thấy má»™t mà u tuyết Ä‘á»ng trắng xóa, má»™t giải bình nguyên bát ngát không biết đâu là bến bá». Trá»i Ä‘ang đêm tối nên chẳng ngó thấy váºt gì khác.
Song Nhi há»i lại:
- Tiểu tỳ cũng không biết đây là địa phương nà o. Tướng công! Chúng ta chạy trốn đi đâu bây gi�
Võ công thị so vá»›i Vi Tiểu Bảo còn cao thâm hÆ¡n nhiá»u, nhưng cÆ¡ trà lại chưa bằng gã.
Lúc nà y Vi Tiểu Bảo rét quá, ngưá»i run lên bần báºt, tưởng chừng như khối óc cÅ©ng đông lại, chẳng nghÄ© ra được kế hoạch gì.
Gã tức mình cất tiếng thoá mạ:
- Tổ bà nó! Chỉ tại con đượi chết đâm Phương Di khốn kiếp mà đưa đến chỗ đất tuyết nà y cho chúng ta phải chết cóng.
Song Nhi an ủi gã:
- Chúng ta Ä‘i thôi. Cứ chạy má»™t hồi là ngưá»i sẽ nóng lên, ám áp trở lại.
Hai ngưá»i nắm tay nhau chạy sâu và o trong vùng đất tuyết.
NÆ¡i đây tuyết Ä‘á»ng dầy hÆ¡n má»™t thước. Hai ngưá»i đạp chân xuống bị tuyết lấp hết cẳng chân, cất bước tháºt khó khăn.
Vi Tiểu Bảo tuy cá»±c kỳ khổ sở, nhưng nghÄ© tá»›i bá»n Hồng giáo chá»§ thần thông quảng đại, tất có cách Ä‘uổi theo lên bá» mà hai ngưá»i còn để lại vết chân rất sâu thì chạy đâu cho thoát?
Gã nghĩ rằng dù mình có trốn chạy đến mấy ngà y rồi vẫn sợ định nhân rượt theo bắt lại. Vì thế gã không dám dừng chân lúc nà o, cố sức cất bước đi hoà i.
Gã há»i Song Nhi tại sao cÅ©ng ở trong thuyá»n thì thị kể cho hay:
Hôm ấy ngó thấy Phương Di rồi, Vi Tiểu Bảo qua bên thuyá»n cô nói chuyện.
Song Nhi vẫn theo sau gã.
Khi Vi Tiểu Bảo bị bắt, má»i ngưá»i Ä‘á»u chú ý và o gã. Song Nhi rất khôn ngoan cÆ¡ biến, thị liá»n ẩn và o đằng lái thuyá»n.
Chiến thuyá»n nà y là cá»§a quân Thanh do ngưá»i cá»§a Thần Long đảo Ä‘oạt được.
Trong thuyá»n còn khá nhiá»u quan binh Kiêu Kỵ doanh. Song Nhi vẫn mặc theo sắc phục cá»§a há», trà trá»™n và o đám quân Thanh nên không bị ai phát giác.
Khi chiến thuyá»n chạy gần đến bá», Song Nhi nhân lúc đêm tối yên tÄ©nh má»›i lẻn và o cứu Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo nức nở khen thị là ngưá»i thông minh mưu trà rồi nói:
- Con Phương Di khốn kiếp chuyên lừa gạt để hại ta. Còn Song Nhi là cô gái rất ngoan ngoãn lúc nà o cũng hết sức cứu mạng ta. Ta quyết ruồng bỠcon ác phụ kia để lấy cô là m vợ.
Song Nhi đang dắt tay Vi Tiểu Bảo, nghe gã nói câu nà y vội buông tay ra, tránh xa mấy bước rồi đáp:
- Tiểu tỳ là một tên tiểu nha đầu của tướng công, dĩ nhiên phải hết lòng hết dạ phục thị tướng công cho hết đạo.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ta được má»™t tên tiểu nha đầu như cô là kiếp trước dà y công tu hà nh, gõ thá»§ng bốn bảy hai tám cái mõ, niệm thuá»™c là u ba bảy hai mốt bá»™ chân kinh, nên kiếp nà y má»›i được hưởng phúc là nh như váºy.
Song Nhi cưá»i khanh khách nói:
- Lý thuyết của tướng công lúc nà o cũng hay quá.
Hai ngưá»i tiếp tục Ä‘i cho đến lúc trá»i sáng, cách bá» biển khá xa rồi má»›i quay đầu nhìn lại thấy hai hà ng bước chân rõ mồn má»™t kéo dà i ra táºn đằng xa.
Hai ngưá»i lại nhìn vá» phÃa trước thấy khu bình nguyên nà y tá»±a hồ vÄ©nh viá»…n vô cùng táºn.
Hiện giá» bá»n Hồng giáo chá»§ tuy chưa Ä‘uổi tá»›i nhưng xem chừng chỉ là vấn đỠthá»i gian chóng hay cháºm mà thôi.
Vi Tiểu Bảo mặt buồn rưá»i rượi nói:
- Dù chúng ta chạy suốt mưá»i ngà y mưá»i đêm Ä‘i nữa vẫn bị bá»n há» Ä‘uổi kịp.
Song Nhi trỠtay vỠmé hữu nói:
- Bên nà y dưá»ng như có rừng cây. Chúng ta tiến và o rừng rồi thì bá»n Hồng giáo chá»§ khó mà tìm thấy.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nếu là rừng cây thì tuyệt lắm. Nhưng ta coi thì dưá»ng như không phải.
Hai ngưá»i nhằm vá» phÃa đống tuyết cao lù lù nhô lên hết sức chạy thẳng tá»›i.
Chạy chừng hơn một giỠmới nhìn rõ đây chỉ là một trái gò trong bình nguyên chứ chẳng phải rừng cây.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Chúng ta thỠđến phÃa sau trái gò kia coi xem, hoặc giả có chá»— nà o ẩn nấp được chăng?
Gã chạy đến bây giá» là nhá»c mệt quá rồi, không tá»± chá»§ được nữa, miệng thở hồng há»™c.
Hai ngưá»i lại Ä‘i chừng ná»a giá» nữa má»›i đến phÃa sau trái gò. Lúc ngá»ng đầu nhìn ra xa vẫn chỉ thấy má»™t mà u trắng xóa mênh mông bát ngát chẳng khác gì má»™t biển tuyết lá»›n, không có chá»— nà o khả dÄ© ẩn thân cho kÃn được.
Vi Tiểu Bảo đã sức cùng lực kiệt, bụng lại đói meo, nằm lăn xuống đất tuyết.
Gã năn nỉ:
- Hảo Song Nhi! Nếu cô không cho ta ôm lấy và hôn một cái thì chẳng còn hơi sức đâu mà đi được nữa.
Song Nhi thẹn đỠmặt lên đã toan chiá»u lòng gã. Nhưng thị lại cảm thấy vụ nà y tháºt không ổn chút nà o. Thị còn Ä‘ang ngần ngừ chưa biết là m thế nà o, bá»—ng nghe phÃa sau có tiếng động lạch cạch.
|

26-11-2011, 07:29 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: May 2010
Äến từ: Äịa ngục tầng thứ 19
Bà i gởi: 24
Thá»i gian online: 4 giá» 36 phút 25 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 170
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 170
Núi Lá»™c Äỉnh cưá»ng nhân chiếm đóng
Hai ngưá»i quay đầu nhìn lại thấy bảy, tám con hươu lá»›n Ä‘ang từ bên kia trái đồi chạy nhanh đến.
Vi Tiểu Bảo cả mừng há»i:
- Ta đang đói bụng đây. Có cách nà o bắt được một con giết chết lấy thịt nướng ăn không?
Song Nhi đáp:
- Äể nô tỳ thá» coi.
Äá»™t nhiên thị tung mình nhảy vá»t vá» phÃa bầy hươu.
NgỠđâu, bầy hươu nà y là giống Mai Hoa Lá»™c, chân rất dà i, chạy nhảy nhanh như bay. Chúng vừa xoay mình vá»t Ä‘i đã ra xa mấy chục trượng, sức ngưá»i không Ä‘uổi kịp.
Song Nhi lắc đầu nói:
- Äà nh chịu thôi, chẳng tà i nà o Ä‘uổi kịp chúng.
Giống Mai Hoa Lá»™c nà y không sợ ngưá»i. Chúng thấy Song Nhi dừng bước liá»n quay đầu lại ngó.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Chúng ta nằm xuống đất giả chết thỠcoi chúng có trở lại không?
Song Nhi cưá»i đáp:
- Hay lắm! Äể tiểu tỳ thá» coi.
Thị nói rồi nằm xuống đất tuyết.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ta đã chết rồi. Cô vợ ta là Song Nhi cÅ©ng chết theo. Cả hai vợ chồng đã mai táng và o trong phần má»™, không nhúc nhÃch được nữa. Ta cùng hảo Song Nhi sinh được tám trai chÃn gái. Bá»n chúng Ä‘ang ở trước má»™ khóc rống lên:
"Hỡi cha Æ¡i là mẹ Æ i!... " Song Nhi không nhịn được báºt lên tiếng cưá»i khúc khÃch. Mặt thẹn đỠbừng, thị cãi:
- Ai sinh vá»›i tướng công hồi nà o mà lắm trai nhiá»u gái thế?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi! Tám trai, chÃn gái nhiá»u quá thì ba trai, ba gái váºy.
Song Nhi lại cưá»i nói:
- Không... Không...
Quả nhiên hai ngưá»i thấy mấy con Mai Hoa Lá»™c trở lại bên mình dòm ngó, dưá»ng như chúng rất hiếu kỳ.
Nguyên trong loà i động váºt thì giống hươu trà tuệ kém nhất, thua cả những giống khuyển, mã, hồ ky rất nhiá»u. Vì thế ngưá»i ta má»›i có câu:
"Ngu như lợn, dại như hươu".
Mấy con Mai Hoa Lá»™c cúi xuống ngá»i và o mặt Vi Tiểu Bảo và Song Nhi kêu be be.
Vi Tiểu Bảo hô:
- Äá»™ng thá»§! Gã nhảy vá»t lên, ngồi trên lưng má»™t con, hai tay ôm chặt lấy cổ nó.
Song Nhi cũng nhẹ nhà ng nhảy lên cưỡi một con khác. Bầy hươu tung vó chạy đi.
Song Nhi la hoảng:
- Tướng công lấy đao trủy thủ đâm nó chết đi! Vi Tiểu Bảo đáp:
- Không nên giết vá»™i. Chúng ta hãy cưỡi hươu chạy trốn thì bá»n Hồng giáo chá»§ không Ä‘uổi kịp được.
Song Nhi nói:
- Phải lắm! Phải lắm! Nhưng đừng để tán lạc nhau.
Thị rất lo má»—i con hươu chạy Ä‘i má»™t ngả thất lạc nhau thì nguy quá. May ở chá»— Mai Hoa Lá»™c tÃnh thÃch hợp quần. Tám con hươu lá»›n vẫn quần tụ vá»›i nhau mà chạy. Bầy hươu vừa chạy được má»™t lúc, lại có bảy, tám con nữa đến nháºp bá»n.
Giống hươu nà y mình cao chân dà i, chạy nhanh chẳng kém gì tuấn mã, có Ä‘iá»u ngưá»i cưỡi hươu bị chấn động kịch liệt.
Bầy hươu chạy một mạch vỠhướng tây bắc xa đến mấy dặm mới đi thong thả lại.
Hai con có ngưá»i cưỡi trên lưng thỉnh thoảng lại dùng sức mạnh nhảy tung lên để hất xuống. Nhưng Vi Tiểu Bảo và Song Nhi hai tay ôm ghì lấy cổ hươu, cố chết nhất định không chịu buông ra.
Vi Tiểu Bảo hô:
- Ráng mà giữ tháºt chặt. Nhảy xuống là không cưỡi lên được nữa đâu. Chúng ta trốn chạy cà ng xa cà ng tốt. Cái đó kêu bằng:
"Äại trượng phu nhất ngôn ký xuất, hoạt lá»™c nan truy".
Hai ngưá»i đói quá đầu nhức mắt hoa, mà vẫn má»™t tay ôm cổ, má»™t tay nắm chặt sừng hươu, để mặc chúng chạy trong khu bình nguyên bát ngát đầy tuyết phá»§.
Hai ngưá»i biết rằng bầy hươu chạy thêm má»™t khắc là cách xa Hồng giáo chá»§ thêm má»™t Ä‘oạn đưá»ng và bá»›t được thêm má»™t phần nguy hiểm.
Chiá»u hôm ấy, bầy hươu tiến và o trong má»™t khu rừng ráºm.
Vi Tiểu Bảo mừng quá reo lên:
- Hay lắm! Chúng ta xuống đây thôi! Gã vừa nói vừa rút trủy thủ đâm và o cổ con hươu mình cưỡi. Nó chạy thêm mấy bước nữa rồi ngã lăn ra.
Song Nhi nói:
- Giết một con đủ ăn rồi. Tiểu tỳ tha cho con nà y.
Dứt lá»i, thị từ trên lưng hươu nhảy xuống.
Vi Tiểu Bảo sức cùng lá»±c kiệt, tưởng chừng bao nhiêu khá»›p xương trong mình Ä‘á»u tráºt khá»›p. Gã nằm xuống đất mà thở hồng há»™c, rồi ká» miệng và o bên vết thương ở cổ con hươu cho huyết nó chảy và o. Gã uống ừng á»±c má»™t hồi rồi la gá»i:
- Song Nhi! Lại đây mà uống.
Gã uống khá nhiá»u huyết hươu và o bụng, liá»n thấy tinh thần phấn khởi. Má»™t lúc sau, trong ngưá»i dần dần cảm thấy ấm áp.
Song Nhi uống huyết rồi, cầm Ä‘ao trá»§y thá»§ chặt má»™t đùi hươu. Thị lượm cà nh khô đốt lá»a lên vừa nướng đùi hươu vừa nói:
- Hươu Æ¡i là hươu! Ngươi cứu mạng cho bá»n ta, mà bá»n ta lại giết ngươi ăn thịt, tháºt là tệ bạc vá»›i ngươi quá! Hai ngưá»i ăn hết má»™t đùi hươu nướng thấy trong lòng cao hứng, khà lá»±c gia tăng gấp bá»™i Vi Tiểu Bảo nói:
- Hảo Song Nhi! Ta cùng cô ở trong rừng nà y là m một cặp liệp công, liệp bà (ông đi săn, bà đi săn) không trở vỠBắc Kinh nữa.
Song Nhi cúi đầu xuống đáp:
- Tướng công Ä‘i tá»›i đâu, nô tỳ cÅ©ng theo tá»›i đó mà hầu hạ. Tướng công muốn trở vá» Bắc Kinh là m quan lá»›n cÅ©ng được, hay ở đây là m nhà săn bắn cÅ©ng váºy, thá»§y chung nô tỳ vẫn là má»™t tên tiểu nha đầu cá»§a tướng công.
Dưới ánh lá»a cháy bừng bừng, Vi Tiểu Bảo ngó thấy gương mặt Song Nhi hồng hà o cà ng lá»™ vẻ khả ái, liá»n cưá»i há»i:
- Bây giá» chúng ta ở tình trạng nà y không hiểu đã "Äại công cáo thà nh" chưa?
Song Nhi nghe gã nói đến Äại công cáo thà nh biết là gã sắp hôn ẩu, bất giác la lên má»™t tiếng "úi chà " rồi nhảy tót lên ngá»n cây tùng vừa cưá»i vừa đáp:
- Không được! Không được! Äêm hôm ấy hai ngưá»i nằm cuá»™n mình thu lu bên đống lá»a ngá»§ má»™t giấc ngon là nh.
Sáng hôm sau, Song Nhi trở dáºy lại nướng thịt hươu. Hai ngưá»i ăn no má»™t bữa rồi thị lá»™t da hươu là m cho Vi Tiểu Bảo má»™t tấm áo.
Cái mũ đội trên đầu hôm trước lúc cưỡi hươu chạy đã bị rớt mất. Song Nhi lại là m cho gã một cái mũ bằng da hươu.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Hôm qua chúng ta chạy suốt má»™t ngà y, bây giá» bá»n Hồng giáo chá»§ khó mà tìm được tá»›i nÆ¡i, nhưng ta cảm thấy còn nguy hiểm. Hay hÆ¡n hết là chúng ta lại cưỡi Mai Hoa Lá»™c chạy lên phÃa Bắc ba bốn ngà y nữa thì rồi "Vi giáo chá»§" má»›i vÄ©nh hưởng tiên phúc và "Song Nhi phu nhân" thá» dữ thiên tỠđược.
Song Nhi cưá»i há»i:
- Song Nhi phu nhân gì đó nghe không lá»t tai. Còn muốn cưỡi hươu thì dá»… lắm. Tướng công thá» nhìn ra đằng trước có phải bầy hươu đã tá»›i kia không?
Quả nhiên Vi Tiểu Bảo ngó thấy má»™t bầy cả hươu lá»›n hươu nhỠđến ngoà i hai chục con từ mé đông lá»™i tuyết Ä‘i tá»›i. Con nà o cÅ©ng cất cổ cao nghá»n nghá»…u để gáºm lá non.
Khu rừng ráºm nà y Ãt vết chân ngưá»i. Bầy hươu ngó thấy Vi Tiểu Bảo và Song Nhi vẫn chẳng sợ hãi chi hết.
Song Nhi nói:
- Bầy hươu nà y rất hiá»n là nh, ta không nên giết hại chúng. Con hươu lá»›n giết hôm qua hãy còn thịt ăn được mưá»i mấy ngà y.
Thị liá»n chặt thịt hươu ra từng miếng gói cả và o vá»›i phần da còn lại thà nh hai bá»™c. Thị cùng Vi Tiểu Bảo chia nhau khoác lên vai, từ từ Ä‘i vá» phÃa bầy hươu.
Vi Tiểu Bảo đưa tay sỠlưng một con hươu lớn. Nó chẳng sợ hãi gì, còn quay lại liếm và o mặt gã.
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Trá»i Æ¡i! Con hươu nà y "Äại công cáo thà nh" vá»›i ta rồi.
Song Nhi cưá»i khúc khÃch nói:
- Tướng công cưỡi lên lưng nó Ä‘i! Hai ngưá»i cùng nhảy lên lưng hươu. Bấy giá» hai con hươu má»›i giáºt mình kinh hãi, tung vó chạy vá» phÃa trước.
Cả bầy hươu thá»§y chung vẫn chạy trong khu rừng ráºm.
Vi Tiểu Bảo biết cưỡi hươu không phải là việc khó, cứ ngồi trên lưng để nó chạy chừng hai giỠrồi cùng Song Nhi nhảy xuống, thả cho chúng đi tự nhiên.
Hai ngưá»i nháºn định phương hướng và bảo nhau cứ chạy ngược lên phÃa bắc là cà ng Ä‘i cà ng xa cách Hồng giáo chá»§.
Hai ngưá»i liá»n cưỡi hươu cho nó chạy theo khu rừng ngược lên phÃa bắc hÆ¡n mưá»i ngà y nữa. Những lúc không gặp hươu lại từ từ Ä‘i bá»™. Äói thì ngồi lại lấy thịt hươu nướng ăn.
Vá» sau, những quần áo mặc trong mình bị gai cà o rách hết,hai ngưá»i Ä‘á»u lấy mÅ© áo da hươu mặc thay và o. Cả giầy cÅ©ng là m bằng da hươu.
Má»™t hôm Vi Tiểu Bảo và Song Nhi ra khá»i khu rừng lá»›n, bá»—ng nghe tiếng sóng vá»— bì bõm. Hai ngưá»i Ä‘i má»™t lúc nữa thì đến bá» má»™t con sông lá»›n. Nước sông chảy cuồn cuá»™n.
Hai ngưá»i Ä‘i trong rừng ráºm mưá»i mấy bữa, đột nhiên thấy cảnh sông nước, bất giác trong lòng khoan khoái.
Hai ngưá»i Ä‘ang theo ven sông ngược lên phÃa bắc, bá»—ng gặp ba hán tá» mình mặc áo da thú, tay cầm thuổng cuốc, Ä‘inh ba, ra kiểu ngưá»i Ä‘i săn.
Qua má»™t thá»i gian khá lâu, Vi Tiểu Bảo lại được gặp ngưá»i, lòng mừng há»›n hở, vá»™i tiến lên đón chà o rồi há»i:
- Các vị đại ca đi đâu đó?
Một hán tỠlối ngoà i bốn chục tuổi đáp:
- Bá»n ta đến thị táºp ở bá» sông Mẫu ÄÆ¡n.
Khẩu âm hắn rất quái dị.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Sông Mẫu ÄÆ¡n ở phÃa nà o? Bá»n tại hạ Ä‘i lạc đưá»ng rồi. Bây giỠđược theo ba vị đại ca tháºt may quá.
Thế rồi hai ngưá»i nháºp bá»n Ä‘i vá»›i há», thỉnh thoảng lại gợi chuyện nói mấy câu.
Nguyên ba hán tá» nà y là ngưá»i Thông Cổ Tư, chuyên sinh nhai bằng nghá» săn bắn và đà o cá»§ sâm, thưá»ng đến thị táºp ở bá» sông Mẫu ÄÆ¡n. Vì há» có buôn bán giao dịch vá»›i ngưá»i Hán nên biết Ãt nhiá»u Hán ngữ.
Khi đến tòa thị táºp lá»›n bên bá» sông Mẫu ÄÆ¡n, Vi Tiểu Bảo sá» bên mình nay còn được mấy lạng bạc, liá»n và o tá»u quán, má»i ba ngưá»i Thông Cổ Tư uống tượu.
Năm ngưá»i Ä‘ang uống rượu, bá»—ng nghe bà n bên cạnh có ngưá»i lên tiếng:
- Ông bạn lấy được "cây bổng" nà y dÄ© nhiên là khá lắm rồi. Nhưng năm trước ta đã đà o ở Hô Mã NhÄ© Oa Táºp SÆ¡n má»™t cây còn già hÆ¡n cá»§a ông bạn đến năm chục năm...
Vi Tiểu Bảo cùng Song Nhi tuy chưa hiểu há» nói chuyện gì, nhưng vừa nghe đến tên "Hô Mã NhÄ© Oa Táºp SÆ¡n" bất giác chấn động tâm thần, đưa mắt nhìn nhau.
Khi hai ngưá»i ngó sang bà n bên thì thấy hai lão hán ngồi đó Ä‘ang nói chuyện vá»›i nhau. Má»™t lão tay cầm con nhân sâm Ä‘ang ngắm nghÃa.
Bây giá» hai ngưá»i má»›i hiểu "cây bổng" mà há» nói đó tức là con nhân sâm kia.
Vi Tiểu Bảo móc ra má»™t đĩnh bạc đưa cho tá»u bảo và sai y lấy nhiá»u rượu thịt. Gã còn bảo chặt má»™t khay thịt bò lá»›n và hai cân rượu đưa sang bà n bên cạnh.
Hai ngưá»i khách kia rất lấy là m kỳ, không hiểu sao nhà săn bắn nhá» tuổi nà y lại hiếu khách đến thế? Chúng liá»n đứng lên cảm Æ¡n không ngá»›t miệng.
Vi Tiểu Bảo qua bà n bên má»i khách uống mấy chung rượu. Gã là ngưá»i lém mép, chỉ nói và i ba câu chuyện là há»i ngay được núi Hô Mã NhÄ© Oa Táºp SÆ¡n ở chá»— nà o? Té ra núi nà y còn cách đây mấy ngà n dặm vá» phÃa bắc.
Vi Tiểu Bảo liá»n gá»i Song Nhi sang để há»i cho biết rõ những núi sông khác trên bản đồ.
Hai ngưá»i khách nhất nhất chỉ Ä‘iểm phương vị Ở đâu, gần xa thế nà o, quả đúng như trên địa đồ không sai má»™t chút.
CÆ¡m no rượu say rồi, Vi Tiểu Bảo cùng Song Nhi từ biệt mấy ngưá»i Thông Cổ Tư và hai ông khách rồi ra Ä‘i.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Núi Lá»™c Äỉnh còn cách đây đến mấy ngà n dặm. Ta cứ thá»§ng thỉnh lên tá»›i đó để đà o lấy bảo váºt.
Thá»±c ra đà o được bảo váºt hay không, gã cÅ©ng chẳng quan tâm, gã chỉ sợ bá»n Hồng giáo chá»§ Ä‘uổi tá»›i.
Vi Tiểu Bảo cho là bá»n Hồng giáo chá»§ ở phương nam, nếu gã lên phÃa bắc mấy ngà n dặm nữa thì chẳng thể kiếm thấy được.
Rồi gã tự nhủ:
- Ta cùng Song Nhi ở chốn hoang sÆ¡n dã lÄ©nh, mấy chục năm, chá» Hồng giáo chá»§ già rồi chết Ä‘i, ta sẽ trở vá». Chẳng lẽ lão thá» dữ thiên tá» con mẹ nó tháºt ư?
Bên mình mang theo rất nhiá»u ngân phiếu , Vi Tiểu Bảo liá»n mướn má»™t cá»— xe lá»›n để cùng Song Nhi ngồi Ä‘i ngược lên phÃa bắc. Gã vẫn lo Hồng giáo chá»§ Ä‘uổi tá»›i, nên cứ đội mÅ© mặc áo da hươu, lại lấy than bôi lên mặt cho Ä‘en nhẻm, đỠphòng khi gặp Hồng giáo chá»§ thì lão cÅ©ng không thể nháºn ra được.
Vi Tiểu Bảo ngồi trong xe chuyện trò vui vẻ vá»›i Song Nhi. Thỉnh thoảng gã lại "Äại công cáo thà nh" má»™t cái. Trong quãng thá»i gian nà y gã sinh hoạt rất thung dung khoan khoái.
Hai ngưá»i ngồi xe Ä‘i được trên hai chục ngà y, cà ng ngược lên phÃa bắc trá»i cà ng gió lạnh. Trên đưá»ng băng đóng tuyết Ä‘á»ng, xe không Ä‘i được. Hai ngưá»i liá»n bá» xe cưỡi ngá»±a tiếp tục cuá»™c hà nh trình.
VỠsau cưỡi ngựa cũng không đi được nữa, Vi Tiểu Bảo cùng Song Nhi đà nh đi bộ Ở trong rừng hay ngoà i cánh đồng đầy tuyết phủ.
May ở chá»— Vi Tiểu Bảo mượn tiếng là đi tìm báu váºt, mà tháºt ra gã Ä‘i lánh nạn.
Gã thấy những nÆ¡i sÆ¡n cùng ác thá»§y, bốn mặt không má»™t bóng ngưá»i lại cà ng yên dạ.
Song Nhi trà nhá»› rất giá»i, thị cứ theo phương vị vẽ trên bản đồ thá»§ng thẳng tiến vá» phÃa bắc. Khi gặp ngưá»i săn bắn hay khách Ä‘i đà o cá»§ sâm thị lại há»i thăm địa danh để đối chiếu vá»›i bản đồ xem có đúng hay không.
Chá»— vẽ tám khuyên tròn khác mầu sắc tức là nÆ¡i Lá»™c Äỉnh SÆ¡n tá»a lạc. Äịa phương nà y ở chá»— hợp lưu hai con sông lá»›n.
Má»™t hôm Ä‘i gần tá»›i nÆ¡i, hai ngưá»i Ä‘ang dắt tay nhau tiến bước trong khu rừng tùng, đột nhiên vá» mé đông bắc nghe tiếng nổ "Ä‘oà ng Ä‘oà ng" tháºt lá»›n. Äúng là tiếng há»a khà phát xạ.
Vi Tiểu Bảo hoảng hồn la lên:
- Trá»i Æ¡i! Nguy to rồi! Hồng giáo chá»§ đã Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i.
Gã vá»™i kéo Song Nhi ẩn và o phÃa sau bụi cá» ráºm.
Tiếp theo, lại nghe tiếng mưá»i mấy ngưá»i gầm thét chạy tá»›i và tiếng vó ngá»±a dồn dáºp.
Vi Tiểu Bảo vẫn nÆ¡m ná»›p lo sợ bá»n Hồng giáo chá»§ rượt theo để bắt gã rút xương lá»™t da. Bây giá» gã nháºn ra nhừng thanh âm nà y dưá»ng như không liên quan đến Hồng giáo chá»§, má»›i yên dạ.
Gã đứng trong bụi cá» ráºm nhìn ra xa thấy mưá»i mấy nhà săn bán ngưá»i Thông Cổ Tư vừa la vừa chạy thục mạng.
Lại nghe những tiếng "Ä‘oà ng Ä‘oà ng" tiếp tục nổi lên không ngá»›t. Mấy nhà săn bắn kia ngã lăn xuống đất, lăn lá»™n mấy vòng rồi chết ngoẻo. Ngưá»i nà o cÅ©ng mình đẫm máu tươi.
Vi Tiểu Bảo nắm tay Song Nhi, miệng lẩm bẩm:
- Äây là súng nổ cá»§a bá»n quỉ sứ ngoại quốc.
Tiếng vó ngá»±a vang lên! Bảy tám ngưá»i kỵ mã à o à o xông tá»›i. Những ngưá»i ngồi trên lưng ngá»±a Ä‘á»u râu và ng mắt biếc, quả là bá»n quan binh ngoại quốc. Tên nà o cÅ©ng thân thể cao lá»›n, tướng mạo hung dữ. Tên thì tay cầm Ä‘ao, tên thì cầm súng. Chúng vung Ä‘ao lên chém bừa bãi.
Chỉ trong khoảnh khắc, bao nhiêu nhà săn bắn Thông Cổ Tư chưa chết Ä‘á»u bị giết hết.
Bá»n quan binh ngoại quốc nổi lên trà ng cưá»i hô hố. Chúng xuống ngá»±a xục tìm trong mình những xác chết để lấy đồ váºt là những tấm da Ä‘iêu và bảy tám con ngân hồ. Chúng nói lý la lý lố má»™t hồi rồi lên ngá»±a bá» Ä‘i.
Vi Tiểu Bảo và Song Nhi sợ quá chẳng còn hồn vÃa nà o nữa, mặt xám như tro tà n, cắt không còn há»™t máu.
Khi hai ngưá»i nghe tiếng vó ngá»±a Ä‘i xa rồi má»›i lóp ngóp từ trong bụi cá» cháºm chạp bước ra. Lúc nhìn đến những ngưá»i Thông Cổ Tư thì thấy há» chết hết chẳng còn má»™t ai sống sót.
Vi Tiểu Bảo và Song Nhi ngÆ¡ ngác nhìn nhau, Ä‘á»u nháºn ra ngưá»i kia khá»§ng khiếp đến cá»±c Ä‘iểm.
Vi Tiểu Bảo cất tiếng run run khẽ nói:
- Äây là hà nh động cá»§a bá»n cưá»ng đạo quỉ sứ ngưá»i ngoại quốc.
Song Nhi đáp:
- Chúng còn hung tợn hÆ¡n cả quân cưá»ng đạo.. Chúng đã cướp Ä‘oạt đồ váºt cá»§a ngưá»i ta, lại còn sát nhân má»™t cách rất tà n nhẫn.
Vi Tiểu Bảo sá»±c nhá»› ra chuyện gì, bá»—ng cất tiếng há»i:
- Sao lại có bá»n cưá»ng đạo nước ngoà i đến đây? Hay là Ngô Tam Quế đã nổi lên tạo phản?
Nguyên gã biết Ngô Tam Quế ước hẹn vá»›i nước La Sát khi dấy binh tạo phản thì mặt dưới từ Vân Nam kéo quân đánh ngược lên, đồng thá»i nước La Sát tấn công từ mặt bắc xuống, nên gã ngỠđây là cuá»™c tạo phản cá»§a Ngô Tam Quế gây ra.
Vi Tiểu Bảo đột nhiên thấy quan binh ngoại quốc kéo đến, gã há»i váºy rồi lẩm bẩm:
- Mấy chục bữa nay, ta không được nghe tin tức bên ngoà i, không chừng đúng là tên đại hán gian đó đã động thủ.
Gã nghÄ© tá»›i binh mã dưới trướng Ngô Tam Quế ngưá»i nhiá»u thế mạnh thì không khá»i lo thay cho tiểu Hoà ng đế. Gã ngó bá»™ thi thể nằm dưới đất lòng buồn rưá»i rượi.
Song Nhi thở dà i nói:
- Những ngưá»i Ä‘i săn nà y tháºt là đáng thương! ở nhà bá»n há» còn có cha mẹ vợ con Ä‘ang chỠđợi, có biết đâu hỠđã chết ngoẻo không trở vỠđược nữa.
Vi Tiểu Bảo đột nhiên ồ lên một tiếng rồi nói:
- Ta muốn gặp tiá»u Hoà ng đế.
Song Nhi rất lấy là m kỳ há»i lại:
- Tướng công bảo sao? Muốn gặp tiểu Hoà ng đế ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äúng thế! Ngô Tam Quế dấy binh tạo phản, tiểu Hoà ng đế nhất định có nhiá»u việc cần bà n định vá»›i ta. Dù ta chẳng nghÄ© được mưu kế gì thì cÅ©ng nói chuyện cho ngà i giải muá»™n. Váºy chúng ta phải trở vá» Bắc Kinh.
Song Nhi ngÆ¡ ngác há»i:
- Không lên Lá»™c Äỉnh SÆ¡n nữa ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Lần nà y chưa đi được, chuyến sau sẽ tới đó.
Nên biết gã tuy là ngưá»i tham tà i, nhưng đã tÃch trữ rất nhiá»u tiá»n bạc châu báu, tha hồ xà i suốt Ä‘á»i cÅ©ng không hết. Gã nghÄ© tá»›i Lá»™c Äỉnh SÆ¡n là chá»— long mạch cá»§a nhà Vua, thá»±c tình gã không muốn đà o xuống để kiếm báu váºt, vì sợ là m đứt long mạch, có thể nguy hại đến tÃnh mạng cá»§a tiểu Hoà ng đế. Trước kia gã hăm hở lấy những mảnh giấy vụn trong pho Tứ tháºp nhị chương kinh, trong lòng rất sốt sắng mong giáp lại thà nh bản đồ để tra cho biết danh tá»± núi sông, nhưng khi tá»›i Lá»™c Äỉnh SÆ¡n thì gã lại ngấm ngầm sợ hãi, chỉ tìm cách để dá»i khá»i trái núi nà y cà ng xa cà ng tốt. Nếu bảo gã thá»±c tình vì lòng nghÄ©a khà đối vá»›i Vua Khang Hy thì cái đó chưa chắc đã đúng, có Ä‘iá»u đà o núi Lá»™c Äỉnh để tìm báu váºt là má»™t công cuá»™c lá»›n lao quá. Huống chi bên gã chỉ có má»™t mình Song Nhi. Bây giá» công việc tá»›i nÆ¡i, gã đâm ra khiếp đảm. Giả tá»· gã Ä‘em theo mấy ngà n quan binh ở Kiêu Kỵ Doanh thì không chừng hắn đã cao hứng hô lá»›n:
- Tổ bà nó! Hãy kéo quân lên Lá»™c Äỉnh SÆ¡n ngay! Song Nhi chẳng có chá»§ ý gì hết. DÄ© nhiên Vi Tiểu Bảo hạ lệnh thế nà o là thị tuân theo như váºy.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Chúng ta trở vá» Bắc Kinh, đừng để bá»n cưá»ng đạo ngoại quốc chạm trán.
Hãy trở ra bá» sông để coi xem có thuyá»n bè gì không?
Hai ngưá»i liá»n chuồn ra rừng cây, Ä‘i vá» phÃa đông.
Hai ngưá»i Ä‘i đến lúc xế chiá»u thì tá»›i bá» con sông lá»›n và đã ngó thấy má»™t tòa thà nh ở phÃa xa xa.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng:
- Ta hãy và o trong thà nh rồi mướn thuyá»n hay mua ngá»±a cÅ©ng được. Có tiá»n thì việc gì chẳng xong?
Gã rảo bước đi ngay.
Äi chừng và i dặm lại thấy má»™t con sông lá»›n từ phÃa tây bắc uốn khúc chảy tá»›i, hợp lưu vá»›i dòng sông nà y. Tai nghe sóng vá»— bì bòm.
Song Nhi bỗng lên tiếng:
- Bẩm tướng công! Äây là hợp lưu cá»§a hai sông A Mục NhÄ© Hà và Hắc Long Giang. Chá»— kia... đúng là Lá»™c Äỉnh SÆ¡n rồi.
Thị vừa nói vừa giÆ¡ tay trá» vá» phÃa tòa thà nh.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Cô không nhá»› lá»™n đấy chứ? Nếu đúng như váºy thì hay quá! Song Nhi đáp:
- Trên địa đồ đã vẽ rõ rà ng, nhưng khuyên thà nh tám vòng tròn nhỠkhác mà u sắc và không chua là có thà nh trại chi hết.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Trên núi Lá»™c Äỉnh mà lại có thà nh thì tháºt là điá»u quái dị. Ta coi chừng tòa thà nh nà y không yên ổn Ä‘au, váºy nên Ä‘i đưá»ng khác.
Song Nhi há»i:
- Sao lại không yên ổn?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Cô coi kìa! Trên tòa thà nh có là n yêu vân bao phá»§. Chắc trong thà nh ẩn nấp má»™t con yêu quái rất lá»›n! Song Nhi giáºt nẩy mình la lên:
- Trá»i Æ¡i! Tiểu tỳ sợ yêu quái lắm! Chúng ta chạy Ä‘i thôi.
Giữa lúc ấy lại nghe tiếng vó ngá»±a dồn dáºp. Mấy chục ngưá»i kỵ mã theo bá» sông lá»›n từ phÃa nam chạy tá»›i.
Chá»— nà y bốn mặt Ä‘á»u là đồng bằng chẳng có chá»— nà o ẩn nấp được. Vi Tiểu Bảo liá»n dắt Song Nhi chạy tuá»™t xuống bá» sông, ngồi thu mình sau má»™t tảng đã lá»›n gần ká» mặt nước.
Chẳng mấy chốc, đội kỵ mã lướt qua nhanh như gió. Những ngưá»i ngồi trên lưng ngá»±a toà n là quan binh ngoại quốc.
Vi Tiểu Bảo thè lưỡi ra nhìn lên thấy bá»n quan binh nà y chạy vá» phÃa thà nh trại, liá»n nói:
- Ta đã bảo tòa thà nh nà y không yên được, quả nhiên đúng lắm. Té ra là n mây bao phá»§ tòa thà nh nà y không phải là yêu vân mà là phiên vân cá»§a bá»n ngưá»i ngoại quốc.
Song Nhi thở dà i nói:
- Chúng ta mất bao công trình khó nhá»c má»›i tìm được Lá»™c Äỉnh SÆ¡n, không ngá» tòa núi nà y lại bị quân cưá»ng bạo ngoại quốc chiếm cứ.
Vi Tiểu Bảo bỗng nhảy lên la:
- Há»ng bét! Há»ng bét! Song Nhi sắc mặt tái mét há»i:
- Chuyện gì váºy?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nhất định bá»n cưá»ng đạo ngoại quốc đã biết những chuyện bà máºt trong địa đồ, không thì sao bá»n chúng lại tìm đến đây? Kho bảo tà ng cùng long mạch Ä‘á»u không giữ được nữa rồi.
|

26-11-2011, 07:30 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: May 2010
Äến từ: Äịa ngục tầng thứ 19
Bà i gởi: 24
Thá»i gian online: 4 giá» 36 phút 25 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 171
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 171
Những diễn biến cực kỳ đột nhột
Song Nhi từng nghe Vi Tiểu Bảo nói đến chuyện kho tà ng cùng long mạch, nhưng khi thị giáp những mảnh giấy vụn rất khó khăn thà nh bức địa đồ, thị đã nghÄ© đến Lá»™c Äỉnh SÆ¡n tất có chuyện gì trá»ng đại. Bây giá» thị nghe gã nói váºy rồi cặp lông mà y nhăn tÃt lại, liá»n tìm lá»i khuyên giải:
- Thưa tướng công! Vụ nà y đã bị quan binh ngoại quốc tìm đến trước rồi thì chẳng còn cách nà o nữa. Bá»n cưá»ng đạo ngoại quốc đã hung ác vô cùng lại có súng ống khá»§ng khiếp thì hai ngưá»i chúng ta dÄ© nhiên không địch lại.
Vi Tiểu Bảo thở dà i:
- Vụ nà y tháºt quái dị! Sau khi chúng ta giáp lại thà nh địa đồ mấy bữa rồi đốt Ä‘i ngay, sao còn tiết lá»™ cÆ¡ máºt? Vụ nà y... trá»i Æ¡i! Ngu Æ¡i là ngu...
Gã vừa nói vừa giơ tay lên tự cốc và o đầu mình.
Song Nhi giữ lấy tay gã cất tiếng ôn nhu há»i:
- Tướng công! Tướng công là m sao váºy?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ta e rằng sau khi giáp thà nh địa đồ có ngưá»i dòm trá»™m thấy. Ta đã sai Lục Cao Hiên và ủy Tôn Giả bảo vệ cho cô, nhất định hai thằng cha đó ngấm ngầm dòm trá»™m.
Song Nhi ồ lên một tiếng rồi nói:
- Thế thì đúng rồi. Những lúc tiểu tỳ ngá»§ Ä‘i, nhất định bá»n chúng đã dò trá»™m.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Cô là một con tiểu nha đầu xinh đẹp mà ngủ đi thì hai con quỷ già háo sắc đó nhất định ngó lén rồi.
Song Nhi không khá»i phì cưá»i đáp:
- Tiểu tỳ bảo chúng dòm trộm địa đò.
Vi Tiểu Bảo cưá»i hì hì không ngá»›t, trong lòng gã tÃnh thầm:
- Hai thằng cha Lục, á»§y dòm trá»™m địa đồ rồi chạy vá» báo cáo vá»›i Hồng giáo chá»§. Nhưng sao Hồng giáo chá»§ lại nói vá»›i bá»n quá»· sứ La Sát? Lão biết đó là chá»— dấu bảo tà ng, đáng lý để má»™t mình nuốt cả má»›i đúng. Trong vụ nà y tất có Ä‘iá»u chi cổ quái. Bá»n cưá»ng đạo ngoại quốc kia đã đà o được bảo tà ng, phá được long mạch cá»§a tiểu Hoà ng đế hay chưa? Ta nhất định phải Ä‘iá»u tra cho biết rõ.
Nhưng gã nghÄ© tá»›i bá»n quân ngoại quốc giết ngưá»i má»™t cách tà n độc ở trong rừng bữa trước thì không khá»i sợ run.
Vi Tiểu Bảo trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Ta muốn lên Lá»™c Äỉnh SÆ¡n Ä‘iá»u tra má»™t chuyến, nhưng việc nà y nguy hiểm quá, cần phải nghÄ© biện pháp nà o hoà n hảo má»›i được.
Song Nhi đáp:
- Chúng ta hãy chỠđến đêm tối hãy hà nh động thì bá»n quá»· kia khó lòng phát giác.
Vi Tiểu Bảo gáºt đầu khen phải.
Hai ngưá»i lấy thịt rượu khô ra ăn rồi nằm xuống bãi sông nghỉ ngÆ¡i.
Canh hai đêm hôm ấy, Vi Tiểu Bảo cùng Song Nhi lén lút Ä‘i vá» phÃa thà nh trại.
Bốn bá» yên lặng như tá», lại gặp đêm trăng tá», hai ngưá»i trông rõ thà nh trại bằng những cây gá»— lá»›n dá»±ng lên và địa thế rất rá»™ng. Công trình nà y quyết không phải má»™t và i ngà y đã là m xong.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
- Tòa thà nh trại nà y đã được dá»±ng từ trước rồi, chứ không phải bá»n ngưá»i La Sát, sau khi được Hồng giáo chá»§ thông tri, má»›i bắt đầu kiến trúc.
Bá»—ng gã để mắt nhìn thấy bóng mình cùng bóng Song Nhi ánh xuống mặt đất thì không khá»i sợ run, lẩm bẩm:
- Nếu trên mặt thà nh bá»n quân La Sát nhìn thấy bóng ngưá»i mà nổ súng thì Vi Tiểu Bảo sẽ biến thà nh Vi Tá» Bảo.
Gã liá»n kéo rạp tay Song Nhi cúi rạp xuống để nghe động tÄ©nh.
Hai ngưá»i bá»—ng nhìn thấy má»™t căn nhà gá»— nhỠở góc đông nam ngoà i thà nh trại. Trong nà h có ánh lá»a lá»t ra. Chắc đây là nÆ¡i trú ngụ cá»§a bá»n quân canh.
Vi Tiểu Bảo ghé và o tai Song Nhi nói nhá»:
- Chúng ta hãy qua đó giết bá»n quân canh Ä‘i! Song Nhi gáºt đầu.
Hai ngưá»i tháºn trá»ng bò vá» phÃa căn nhà gá»—.
Vừa tá»›i ngoà i cá»a sổ, chợt nghe trong nhà có tiếng đà n bà cưá»i khúc khÃch, mà là tiếng ngưá»i cưá»i đầy vẻ dâm đãng.
Vi Tiểu Bảo và Song Nhi đưa mắt nhìn nhau lấy là m kỳ tá»± há»i:
- Sao lại có đà n bà ở trong nà y?
Vi Tiểu Bảo ghé mắt dòm qua khe cá»a, nhưng noà i trá»i gió lạnh khe cá»a cÅ©ng bịt kÃn mÃt, chẳng nhìn thấy gì.
Tiếng cưá»i nói trong nhà tiếp tục vá»ng ra không ngá»›t. Äúng là má»™t nam má»™t nữ Ä‘ang nô giỡn. Tiếng cưá»i xen lẫn tiếng lý la lý lố, không hiểu chúng nói gì vá»›i nhau.
Vi Tiểu Bảo biết là cặp nam nữ nà y đang là m trò phượng đảo loan điên, gã cũng rạo rực tâm hồn, vươn tay ra ôm Song Nhi và o lòng.
Song Nhi nghe thanh âm hai ngưá»i trong nhà như hiểu mà không phải hiểu. Thị cÅ©ng biết Ä‘ang có chuyện không hay. Thị bị Vi Tiểu Bảo ôm và o lòng, lại sợ ngưá»i trong nhà phát giác, nên không dám cỠđộng, đà nh để mặc cho Vi Tiểu Bảo muốn là m gì thì là m.
Vi Tiểu Bảo được thể, tay trái ôm chặt lấy Song Nhi, tay mặt mhẹ nhà ng sỠvà o má thị.
Song Nhi nhá»§n ngưá»i ra tá»±a và o lòng Vi Tiểu Bảo.
Dè đâu, dưới đất toà n băng trơn tuột, Vi Tiểu Bảo trượt chân một cái, không đứng vững được, té xuống đánh huỵch một tiếng.
Äầu Ä‘áºp và o cá»a sổ rất mạnh, Vi Tiểu Bảo Ä‘au quá không nhịn được la lên má»™t tiéng "úi chao!".
Thanh âm trong nhà ngừng bặt. Sau giây lát ngưá»i đà n ông cất tiếng quát tháo.
Vi Tiểu Bảo và Song Nhi nằm phục dưới đất, trong lúc nhất thá»i chưa biết là m thế nà o thì lại nghe tiếng rút then cà i mở cá»a.
Má»™t ngưá»i xách đèn lồng soi ra ngoà i.
Vi Tiểu Bảo liá»n nhảy vá»t lại. Tay mặt gã cầm Ä‘ao trá»§y thá»§ đâm thẳng và o trước ngá»±c ngưá»i kia.
Ngưá»i kia không kịp rú lên má»™t tiếng đã ngã lăn ra.
Song Nhi chạy và o nhà trước đảo mắt nhìn quanh thì thấy trong phòng trống rá»—ng không má»™t bóng ngưá»i. Thị lấy là m kỳ há»i:
Ô hay! Còn ngưá»i đà n bà sao không thấy đâu?
Vi Tiểu Bảo chạy theo nhìn và o thấy trong phòng có má»™t cái lò sưởi, má»™t cái bà n và má»™t cái rương gá»—. Trên bà n đặt má»™t ngá»n nến soi snág cả gian phòng.
Ngưá»i đà n bà kia không biết Ä‘i đâu. Miệng gã giục:
- Xục tìm cho lẹ! Äừng để mụ kia chạy Ä‘i báo tin.
Vi Tiểu Bảo ngó lại gian phòng thì ngoà i cá»a lá»›n không còn lối ra nà o khác.
Gã kéo xác chết và o trong nhà rồi đóng cá»a lại.
Ngưá»i chết là má»™t binh sÄ© ngoại quốc, hạ thể trần truồng không mặc quần.
Vi Tiểu Bảo ngá»ng đầu trông lên xà nhà cÅ©ng chẳng thấy Ä‘iá»u gì khác lạ, liá»n nói:
- Nhất định ở trong nà y rồi.
Gã chạy đến bên cái rương gá»— mở nắp lên rồi lạng ngưá»i tránh sang má»™t bên để đỠphòng mụ đà n bà nằm trong rương bắn ra chăng?
Sau một lúc lâu vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, Song Nhi nói:
- Trong rương nà y cÅ©ng không có má»›i tháºt là kỳ! Vi Tiểu Bảo lại gần coi thấy trong rương xếp đầy da Ä‘iêu và da cáo. Gã thò tay móc xuống dưới cÅ©ng chỉ thấy toà n là da vá»›i lông.
Äá»™t nhiên gã ngá»i thấy mùi thÆ¡m ngà o ngạt, hiển nhiên là mùi phấn hương cá»§a đà n bà , liá»n nói:
- Trong nà y có chuyện đáng ngá».
Gã liá»n bốc hết da cáo cùng da Ä‘iêu ra ngoà i bá» xuống đất. Dưới đáy rương có má»™t lá»— hổng lá»›n. Gã mừng rỡ khẽ reo lên:
- Äúng ở trong nà y rồi.
Song Nhi nói theo:
- Té ra bên dưới có đưá»ng địa đạo.
Vi Tiểu Bảo giục:
- Chui và o cho lẹ ngăn chặn mụ đà n bà kia lại. Mụ mà đi báo tin cho bá»n cưá»ng đạo ngoại quốc à o à o kéo đến là chết cả.
Gã vội cởi tấm áo da để chuồn và o cho dễ. Tay cầm đao trủy thủ, gã tiến thẳng và o địa đạo.
Vi Tiểu Bảo rất sợ bá»n binh sÄ© ngoại quốc, nhưng đối vá»›i đà n bà nước ngoà i thì lại chẳng quan tâm.
ÄÆ°á»ng địa đạo nà y chênh chếch Ä‘i xuống. Phải cúi lom khom má»›i Ä‘i được.
Ngưá»i Vi Tiểu Bảo bé, nhá» chuồn Ä‘i rất mau.
Gã Ä‘i được chừng hÆ¡n mưá»i trượng, bá»—ng nghe phÃa trước có tiếng động, gã liá»n bò tháºt mau, vươn tay trái ra chụp má»™t cái, nắm được cẳng chân nhá» bé, nh½n nhụi.
Ngưá»i đà n bà kia khẽ la lên má»™t tiếng vá»™i chuồn vá» phÃa trước.
Vi Tiểu Bảo cả mừng, tự nhủ:
- Nếu ta phóng Ä‘ao đâm má»™t nhát cho mụ chết tươi thì không phải là anh hùng hảo hán. Bá»n nam quỉ ngoại quốc ta đã được trông thấy nhiá»u rồi, nhưng còn bá»n nữ quỉ thế nà o ta chưa biết qua. Ta phải coi mặt mụ má»™t cái xem sao.
Gã liá»n tra Ä‘ao trá»§y thá»§ và o vá» xông vá» phÃa trước chừng hÆ¡n má»™t trượng.
Gã vươn hai tay chụp trúng chân phải ngưá»i đà n bà .
ÄÆ°á»ng hầm cháºt quá, ngưá»i đà n bà kia không xoay mình lại được liá»n thục thân bò vá» phÃa trước.
Khà lá»±c ngưá»i đà n bà nà y không phải tầm thưá»ng. Hai tay Vi Tiểu Bảo giữ lại không được, còn bị mụ lôi vá» phÃa trước đến hÆ¡n má»™t trượng.
Vi Tiểu Bảo xoạc hai chân ra cho sát và o hai bên nách, mụ mới không kéo đi được nữa.
Äá»™t nhiên ngưá»i đà n bà cá»±a mạnh má»™t cái. Chân mụ tuá»™t khá»i hai tay Vi Tiểu Bảo rồi tiếp tục chuồn vá» phÃa trước.
Vi Tiểu Bảo nhảy xổ lên ôm chặt lấy mụ. Trên đầu trống không. Chỗ nà y tương đối đã rộng hơn trước.
Ngưá»i đà n bà khẽ báºt lên tiếng cưá»i rồi hôn gã má»™t cái. Trong địa đạo tối om không nhìn rõ sá»± váºt, mụ hôn không trúng và o mặt mà lại trúng mÅ©i gã.
Vi Tiểu Bảo ngá»i thấy mùi thÆ¡m nồng nặc mà ngưá»i đà n bà ôm trong lòng lại thân thể nh½n nhụi, thì ra mụ trần truồng, chưa kịp lấy manh áo mặc để che thân.
Vi Tiểu Bảo lại cảm thấy ngưá»i đà n bà kia quà ng tay lên ôm lấy mình gã.
Tâm thần gã trở nên hồ đồ. Äá»™t nhiên, nghe tiếng Song Nhi khẽ há»i:
- Tướng công! Tướng công ở chỗ nà o?
Vi Tiểu Bảo ú á»› mấy tiếng toan đáp lại thì ngưá»i đà n bà ở trong lòng đã ká» môi hôn và o miệng gã và ngáºm chặt lại, khiến gã không thốt nên lá»i.
Giữa lúc ấy, Vi Tiểu Bảo đột nhiên nghe trên đỉnh đầu có tiếng ngưá»i nói:
- Bá»n tại hạ được biết Tổng đốc đến Nhã Khắc Tát, vá»™i tá»›i đây để tương há»™i.
Câu nà y lá»t và o tai Vi Tiểu Bảo chẳng khác gì má»™t thùng nước lạnh trút xuống đầu gã. Tiếng nói đó hiển nhiên là thanh âm cá»§a Hồng giáo chá»§ ở Thần Long giáo.
Vi Tiểu Bảo trong lòng hồi há»™p, tá»± há»i:
- Sao Hồng giáo chá»§ lại ở trên đầu ta? Ngưá»i đà n bà La Sát mà ta Ä‘ang ôm trong lòng sao lại tá» tình thân máºt vá»›i ta đến thế? Mụ toan mưu đồ chuyện gì?
Trong Ä‘á»i gã đã gặp chẳng thiếu gì chuyện kỳ lạ, nhưng cuá»™c tao ngá»™ đêm nay ở dưới đưá»ng hầm nà y là má»™t vụ ly kỳ chưa từng thấy, dù trong lúc ngá»§ mÆ¡ cÅ©ng không thể tưởng tượng ra được.
Tuy Vi Tiểu Bảo Ä‘ang ôm con ngưá»i má»m mại, thÆ¡m tho, đáng lý gã phải khoan khoái mê ly, nhưng lúc nà y trong lòng gã chỉ nghÄ© tá»›i Hồng giáo chá»§ mà bắt được sẽ rút xương lá»™t da, nên gã kinh hồn táng đởm.
Vi Tiểu Bảo vá»™i buông ngưá»i đà n bà trong lòng ra, toan xoay mình chạy trốn.
Không ngá» ngưá»i đà n bà lại ôm ghì lấy gã không ná»›i tay.
Vi Tiểu Bảo bồn chồn ghé và o tai mụ khẽ lý la lý lố má»™t hồi. Gã tưởng ngưá»i đà n bà kia hiểu được mấy câu La Sát ngữ nà y.
Ngưá»i đà n bà ghé và o tai Vi Tiểu Bảo khẽ nói:
- Cái gì mà ô lý ô lố? Chà chà ? Ngươi hồ đồ mất rồi, đâm ra nói nhăng nói cà n.
Mụ nói rồi bẹo tai gã tháºt mạnh.
Vi Tiểu Bảo khẽ la lên:
- Trá»i Æ¡i! Té ra ngươi không phải là má»™t cô gái ngưá»i La Sát.
Giữa lúc ấy trên đỉnh đầu gã lại nghe má»™t ngưá»i đà n ông ngoại quốc lý la lý lố má»™t hồi.
Thanh âm ngoại quốc đó dừng lại thì ngưá»i khác cất tiếng thông dịch:
- Tổng đốc đại nhân nói là đại giá cá»§a Thần Long giáo chá»§ tá»›i đây, ngà i rất hoan nghênh. Äáng tiếc ngà i không biết trước để Ä‘i xa đón tiếp, thà nh ra có Ä‘iá»u khiếm lá»…. Xin giáo chá»§ lượng thứ cho. Tổng đốc đại nhân kÃnh chúc Hồng giáo chá»§ sống lâu trăm tuổi, hưởng nhiá»u phúc lá»™c, vạn sá»± như ý. Ngà i mong rằng được kết giao bằng hữu vá»›i Hồng giáo chá»§ để cùng nhau hiệp lá»±c đồng tâm chung lo đại sá»±.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Thằng cha thông dịch nà y không biết cách ăn nói. Câu chúc giáo chá»§ "tiên phúc vÄ©nh hưởng, thá» dữ thiên tá»" mà hắn nói là sống lâu trăm tuổi, hưởng nhiá»u phúc lá»™c thì tráºt rồi.
Lại nghe Hồng giáo chủ lên tiếng:
- Tệ nhân kÃnh chúc đức Hoà ng thượng nước La Sát vạn thá» vô cương, chúc mừng Tổng đốc đại nhân phúc thá» khang ninh, thăng quan mau chóng. Tệ nhân nhiệt thà nh cùng nước La Sát đồng tâm hiệp lức cùng lo việc lá»›n. Từ nay trở Ä‘i chúng ta chung hưởng hạnh phúc, chia sẽ hoạn nạn, vÄ©nh viá»…n không phản bá»™i minh ước.
Ngưá»i thông dịch lại nói tiếng ngoại quốc ô lý ô lố má»™t hồi cho viên Tổng đốc La Sát nghe.
Vi Tiểu Bảo khẽ há»i ngưá»i ngồi bên cạnh:
- Cô là ai? Sao lại không mặc quần áo?
Ngưá»i đà n bà kia vừa cưá»i vừa há»i lại:
- Ngươi là ai? Tại sao lại mặc quần áo?
Mụ nói rồi toan cởi tấm áo trong của Vi Tiểu Bảo.
Nhưng ở trước tình thế nà y, Vi Tiểu Bảo còn lòng dạ nà o mà nghĩ đến chuyện trai gái mê ly. Gã vội nói:
- Chốn nà y nguy hiểm lắm! Chúng ta mau mau trở ra thôi.
Ngưá»i đà n bà khẽ đáp:
- Äừng có nhúc nhÃch! Dừng có nhúc nhÃch! Chỉ khẽ cỠđộng má»™t chút là bên ngoà i nghe thấy.
Tuy mụ nói tiếng Trung Quốc, nhưng thanh âm cứng cá»i, nghe rất là gượng gạo.
Vi Tiểu Bảo quả nhiên không dám nhúc nhÃch. Gã lắng nghe câu chuyện giữa Hồng giáo chá»§ và viên Tổng đốc La Sát. Hai ngưá»i nà y bà n nhau vá» vụ Ngô Tam Quế ở Vân Nam khởi binh tiến đánh, thì hai bên đồng thá»i giáp công nhà Mãn Thanh. Những phương lược quả đúng như lá»i Hãn Thiếp Ma đã nói trước.
Sau lại nghe Hồng giáo chá»§ hiến kế. Lão nói là nếu nước La Sát từ mặt Liêu Äông tiến đánh thì lá»™ trình xa xôi mà dá»c đưá»ng quân Thanh phòng thá»§ rất nghiêm máºt. Nếu theo đưá»ng biển đổ bá»™ Ở Thiên Tân rồi dùng đại pháo tấn công Bắc Kinh, thì vừa dá»… dà ng vừa nhanh chóng hÆ¡n, có thể lấy được Bắc Kinh trước Ngô Tam Quế.
Viên Tổng đốc La Sát nghe nói cả mừng, nức nở khen là diệu kế. Hắn còn nói Hồng giáo chá»§ đã trung tâm như váºy thì sau nà y đại sá»± thà nh rồi sẽ chia cho giáo chá»§ thêm mấy tỉnh ở Trung Quốc và láºp giáo chá»§ lên là m Vua má»™t nước.
Hồng giáo chủ cảm ơn không ngớt miệng.
Vi Tiểu Bảo nghe tá»›i đây vừa tức giáºn vừa kinh hãi, nghÄ© thầm:
- Té ra Hồng giáo chá»§ cÅ©ng là đại hán gian như Ngô Tam Quế không hÆ¡n không kém. Kế hoạch cá»§a lão tháºt là độc địa. Ta phải tìm cách nà o báo cáo cho tiểu Hoà ng đế hay để nhà vua đặt nhiá»u đại pháo ở cá»a bể Thiên Tân, chá» chiến thuyá»n nước La Sát đến tấn công là bắn Ä‘oà ng Ä‘oà ng cho chết con mẹ nó Ä‘i.
Lại nghe Hồng giáo chủ nói:
- Tổng đốc đại nhân từ phương xa đến Trung Quốc, bá»n tệ nhân chẳng có gì quý báu kÃnh biếu. Nay hãy tạm thá»i đưa tặng Tổng đốc đại nhân má»™t trăm hạt minh châu lá»›n, má»™t tấm da Ä‘iêu, má»™t trăm cân nhân sâm. Ngoà i ra còn cống phẩm để dâng đức Hoà ng thượng nước La Sát.
Vi Tiểu Bảo nghe tới đây lại lẩm bẩm:
- Lão chó má nà y đã dá»± bị nhiá»u lá»… váºt đến thế thì tháºt là thần thông quảng đại.
Äá»™t nhiên gã cảm thấy mặt nóng lên thì ra ngưá»i đà n bà đã áp má»™t bên má và o mặt gã.
Tiếp theo gã thấy mụ đưa tay ra sá» soạng và o ngưá»i gã.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Cô đã sỠmó ta thì ta cũng không lịch sự nữa...
Ngưá»i đà n bà đột nhiên báºt tiếng cưá»i khúc khÃch.
Tiếng cưá»i khá lá»›n, Hồng giáo chá»§ nghe thấy rồi, nhưng lão cho là Tổng đốc đại nhân dấu gái ở trong phòng, cÅ©ng là tầm thưá»ng liá»n lá» Ä‘i như không nghe tiếng.
Hồng giáo chá»§ nói mấy câu khách sáo nữa và hẹn sáng mai lại cùng nhau đà m đạo. Rồi lão cáo từ lui vá».
Vi Tiểu Bảo đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu đánh "cách" một tiếng rồi trước mắt sáng lòa.
Nguyên gã cùng ngưá»i đà n bà kia Ä‘ang ôm nhau ở trong má»™t cái rương gá»— rất lá»›n. Nắp rương vừa có ngưá»i mở ra.
Ngưá»i đà n bà vừa cưá»i hì hì vừa nhảy ra ngoà i cầm lấy tấm áo khoác và o mình.
Mụ nhìn Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Ra đây! Ra đây! Vi Tiểu Bảo cháºm chạp bước ra khá»i rương gá»—.
Ngưá»i đà n bà cưá»i há»i:
- Còn ngưá»i nữa đâu?
Song Nhi toan ẩn lại trong rương để coi diá»…n biến. Nếu Vi Tiểu Bảo gặp nguy hiểm, thị sẽ thiết pháp cứu viện. Nhưng thị nghe ngưá»i đà n bà kia há»i váºy cÅ©ng phải nhảy ra.
Bỗng thấy một tên quan ngoại quốc, thân thể cao lớn, tay cầm bội kiếm đứng bên cạnh rương.
Ngưá»i đà n bà nà y là má»™t cô gái tóc và ng rÅ© xuống đầu vai. Cặp mắt cô mà u biếc lục đảo sùng sục. Mà u da cô trắng như tuyết. Dung mạo cô rất xinh đẹp.
Chỉ có cái mÅ©i là hÆ¡i cao má»™t chút. Ngưá»i cô cÅ©ng dà i, cao hÆ¡n Vi Tiểu Bảo má»™t cái đầu. Trạc tuổi cô chừng độ hai mươi.
Thiếu nữ ngắm nghÃa Vi Tiểu Bảo vừa cưá»i hì hì vừa nói:
- Thằng nhỠnà y phong lưu đà ng điếm. Ha ha! Viên Tổng đốc nét mặt nghiêm nghị, nói lý la lý lố một hồi.
Thiếu nữ cũng nói một trà ng dà i tiếng ngoại quốc.
Viên Tổng đốc đối vá»›i cô tá» vẻ rất cung kÃnh. Hắn vừa nói vừa khom lưng khép nép.
Thiếu nữ kia cất tiếng lần thứ hai, vừa nói vừa trỠvà o Vi Tiểu Bảo.
Viên Tổng đốc mở cá»a kêu má»™t ngưá»i hiểu tiếng Trung Quốc và o để phiên dịch, rồi má»™t trai má»™t gái nói vá»›i nhau liên hồi không ngá»›t.
Vi Tiểu Bảo đảo mắt nhìn khắp trong nhà má»™t lượt thấy trần thiết rất nhiá»u da thú. Trên giưá»ng đặt mấy bá»™ quần áo đà n bà , ánh và ng lấp loáng.
Gã nhìn lại cô gái thấy nà ng để hở ná»a ngá»±c và đùi, nước da trong như ngá»c trắng như tuyết, thì trong lòng tiếc rẻ nghÄ© thầm:
- Hoà i của! Vừa rồi ta ôm ả nà y trong lòng, sao lại không sỠsoạng? Hồng giáo chủ là m ta sợ quá đâm ra hồ đồ.
Bá»—ng nghe ngưá»i phiên dịch há»i:
- Công chúa và Tổng đốc há»i ngươi là ai?
Vi Tiểu Bảo lấy là m kỳ há»i lại:
- Nà ng là Công chúa ư?
Ngưá»i phiên dịch giá»›i thiệu:
- Vị nà y là Tô Phi á Công chúa Ä‘iện hạ, ngá»± tá»· cá»§a đương kim Hoà ng đế nước La Sát. Còn vị kia là Cao Lý Tân Tổng đốc các hạ. Ngươi mau mau quỳ xuống hà nh lá»…! Vi Tiểu Bảo tá»± há»i:
- Công chúa điện hạ gì mà lăng nhăng thế?
Nhưng gã nghÄ© tá»›i Kiến Ninh Công chúa, ngá»± muá»™i cá»§a Vua Khang Hy, cÅ©ng lăng nhăng chẳng kém gì vị Công chúa La Sát nà y. Gã coi chừng nà ng là Công chúa thá»±c sá»±, chứ không phải giả hiệu liá»n cưá»i hì hì đưa lá»i vấn an rồi nói:
- Thưa Công chúa Ä‘iện hạ! Công chúa mạnh giá»i a! Công chúa đẹp lắm, đẹp như thiên tiên giáng trần. Ngưá»i Trung Quốc chẳng có má»™t ai đẹp bằng Công chúa.
Tô Phi á hiểu được Ãt nhiá»u tiếng Trung Quốc. Nà ng nghe Vi Tiểu Bảo nói cÅ©ng biết là gã tán dương nhan sắc cá»§a mình. Trong lòng há»›n hở vô cùng, nà ng nói:
- Thằng nhá» nà y hay lắm! Äể ta ban thưởng cho ngươi.
Nà ng đến cạnh bà n lôi ngăn kéo ra lấy mưá»i mấy đồng tiá»n và ng đặt và o tay Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Xin đa tạ Công chúa.
Gã thò tay ra đón lấy tiá»n và ng.
Dưới ánh đèn sáng, gã ngó thấy năm ngón tay cá»§a Công chúa đẹp như ngá»c, không nhịn được liá»n nắm lấy để lên miệng mà hôn.
Ngưá»i phiên dịch cả kinh lá»›n tiếng quát:
- Không được vô lá»…! NgỠđâu hôn tay là phép lịch sá»± thông thưá»ng cá»§a bá»n Tây dương để tá» ra cá»±c kỳ tôn kÃnh đối vá»›i phụ nữ cao quý. Vi Tiểu Bảo cà n rỡ là m báºy mà lại đúng lá»… tục. Có Ä‘iá»u ngưá»i ta chỉ khẽ hôn và o mu bà n tay ngưá»i đà n bà . Äằng nà y Vi Tiểu Bảo nắm lấy tay Công chúa Tô Phi á để mút ngón tay nà ng loạn lên ra chiá»u rất nóng nẩy.
Tô Phi á chỉ cưá»i khanh khách chứ không rút tay vá».
Nà ng vừa cưá»i vừa há»i:
- Tiểu hà i tá»! Ngươi là m nghá» gì?
Vi Tiểu Bảo ỡm Ỡđáp:
- Tiểu hà i tỠlà m nghỠsăn bắn.
Äá»™t nhiên ngoà i cá»a sổ có ngưá»i lá»›n tiếng:
- Thằng lá»i đó là má»™t tên quan đại thần, thá»§ hạ cá»§a Hoà ng đế Trung Quốc.
Xin Công chúa đừng để gã lừa bịp.
Vi Tiểu Bảo nghe rõ thanh âm cá»§a Hồng giáo chá»§ sợ quá chẳng cong hồn vÃa nà o nữa. Gã khẽ kéo tay áo Song Nhi, thị láºp tức xông ra ngoà i cá»a.
Song Nhi vừa mở cá»a đã thấy Hồng giáo chá»§ giang hai tay ngăn thị lại.
Song Nhi nhảy lên vung quyá»n đánh và o mặt Hồng giáo chá»§.
Hồng giáo chủ giơ tay trái ra cản lại, tay phải điểm và o sau lưng đối phương.
Song Nhi rên lên một tiếng, ngã lăn xuống đất.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Hồng giáo chá»§! Lão nhân gia "tiên phúc vÄ©nh hưởng, thá» dữ thiên tá»". Còn phu nhân đâu? Ngưá»i có tá»›i đây không?
Hồng giáo chá»§ không trả lá»i. Lão vươn tay nắm lấy cổ gã nhấc bổng lên Ä‘em và o trong phòng nói:
- Khải bẩm Công chúa Ä‘iện hạ cùng Tổng đốc đại nhân! Gã nà y tên gá»i Vi Tiểu Bảo là má»™t viên đại thần rất trung tÃn cá»§a Hoà ng đế Trung Quốc. Gã là m rất nhiá»u chức:
Nà o Thị vệ tổng quản của Hoà ng đế, nà o Thân binh đô thống, nà o khâm sai đại thần. Hà m phong đến nhất đẳng TỠtước.
Ngưá»i phiên dịch nhắc lạ những câu nà y bằng tiếng La Sát.
Tô Phi á Công chúa và Cao Lý Tân Tổng đốc Ä‘á»u lá»™ vẻ không tin.
Tô Phi á cưá»i nói:
- Thằng nhỠbà y không phải là quan đại thần. Bảo gã là m đại thần là giả dối.
Hồng giáo chủ đáp:
- Tệ nhân có đủ bằng chứng.
Lão quay ra bảo Ä‘em y phục cá»§a Vi Tiểu Bảo và o. Bá»—ng thấy Lục Cao Hiên cầm cái bá»c đến mở ra, quả nhiên là mÅ© áo cá»§a Vi Tiểu Bảo.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àäàìàñ, ãâàðäèÿ, áàëëîâ, àðõèòåêòóðà, ìåëîäèè, íàòàëè, îáðàçåö, loc dinh ki hoi 142, loc dinh ky hoi 192, loc dinh ky hoi 231, loc dinh ky hoi 233, loc dinh ky kim dung, loc dinh ky kim dung 4vn, locdinhky hoi 172, locdinhky kimdung, ñóìêè, sưchùa giá»ivõ, ðåìîíò  |
| |