28-11-2011, 08:14 PM
♥Äừng Thần Tượng Ka ♥ ♥♥ Ka Mãi Chỉ Là Má»™t Truyá»n Thuyết !!! ♥♥ Cuocsongcogivuikhongem@yahoo.com
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 16,884
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 3 ngà y
Thanks: 6,551
Thanked 135,107 Times in 8,897 Posts
Phá Diệt Trưá»ng Sinh Quyết
Tác giả: Lãng Äồ
-----oo0oo-----
Chương 6: Trưá»ng Sinh quyết.
Converter: Phương
Dịch : Phương
Nguồn: Tà ng thư viện
Sở Thiên đã sá»›m biết trong nhà mình cất giấu má»™t cuốn kỳ thư. Nhưng hắn không biết uy lá»±c ẩn chứa trong quyển kỳ thư có mạnh như lá»i đồn hay không. Dù sao, theo Ä‘iển tịch ghi lại, ngoại trừ Khấu Trá»ng và Từ Tá» Lăng tu luyện lông da bên ngoà i, những ngưá»i khác chắn chắn không ai biết phương pháp tu luyện trong “ Trưá»ng Sinh Quyết .“
HÆ¡n nữa cha hắn từng nói, Trưá»ng Sinh Quyết không dà nh cho ngưá»i thưá»ng táºp, ngưá»i có duyên dù có được, nếu thiên phú không đủ, cưỡng ép bản thân tu luyện sẽ là m tổn thương cÆ¡ thể cái được không đủ bù đắp cái mất, cuối cùng chỉ là công dã trà ng, tẩu há»a nháºp ma..
“Hả, quyển sách nà y ở đâu ra váºy ?! “ Miệng mở to, mắt kinh ngạc, hắn nhá»› rõ vừa rồi hai bà n tay hắn trống rá»—ng cÆ¡ mà .
Thừ ngưá»i má»™t lúc Sở Thiên má»›i nháºn ra, sau khi “Trưá»ng Sinh Quyết “ xuất hiện, những đưá»ng phù văn kỳ lạ mà u Ä‘en trong tay hắn biến mất rồi.
“Mợ, mình có phép thuáºt ? Trái tim Sở Thiên Ä‘áºp thình thịch, hắn không dám tin và o Ä‘iá»u Ä‘ang xảy ra. .
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có thể lắm chứ.
Sở thiên hóp bụng, hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, thở má»™t hÆ¡i tháºt dà i, tinh thần dần dần hồi phục, thoải mái vui vẻ hẳn lên. Hai mắt hắn nhắm lại, thả lá»ng toà n thân, dồn hết táºp trung và o bà n tay phải.
“Dâng! Dâng cho ta!†Sở Thiên dùng ý thầm niệm má»™t câu, không ngá» dòng khà ấm áp quen thuá»™c bất ngá» dâng lên trong lòng bà n tay. Ngố ngưá»i má»™t lúc, trái tim hắn sung sướng Ä‘áºp mạnh liên hồi, lác mắt mà nhìn và o cánh tay phải.
Sá»ng sốt, ngạc nhiên, khiếp sợ.
Äoán đúng là má»™t chuyện, nhìn thấy lại là má»™t chuyện khác! Giây phút nà y, cảm xúc cá»§a hắn không thể dùng lá»i mà diá»…n tả hết được, sung sướng bất ngỠđến tá»™t cùng.
Khi quyển cổ thư “Trưá»ng Sinh Quyết “ biến mất thì những đưá»ng phù văn mà u Ä‘en má»›i xuất hiện., chúng dần dần nổi trên cánh tay Sở Thiên má»™t cách yêu dị.
Sở Thiên ngây ngốc như tượng đá đến mấy chục giây, sau đó lại có phản ứng lại. Trên khuôn mặt non ná»›t hiện ra thần thái dở khóc dở cưá»i:
- Hả? Sao quyển sách nà y lại ở trong cơ thể ta?
Tháºt sá»± đúng là chuyện lạ má»—i năm Ä‘á»u có, nhưng chuyện ngà y hôm nay kỳ lạ quá, hắn không sao hiểu nổi. Hắn chỉ biết vô tình bị cuốn cổ thư “Trưá»ng Sinh quyết†hút và o, chứ nà o có ngá» quyển sách lại dung hợp vá»›i cÆ¡ thể hắn.
Sở Thiên tiện tay thu vá» cuốn cổ thư “Trưá»ng Sinh quyếtâ€, cảm thấy cÆ¡ thể mình không có gì thay đổi má»›i tạm thá»i yên lòng
“Phụ thân, nhá»› năm đó ngưá»i dặn Ä‘i dặn lại bảo hà i nhi đừng tu luyện Trưá»ng Sinh quyết, nhưng hôm nay nó cùng hà i nhi dung hợp má»™t chá»—, chẳng lẽ là duyên pháºn sao ?†Sở Thiên nhá»› tá»›i lá»i phụ thân năm đó dặn dò, ngá»a đầu nhìn bầu trá»i suy nghÄ© phảng phất bay trở vỠđịa cầu.
“Ngưá»i có duyên có được, ngưá»i có duyên có được … “ Sở Thiên mÆ¡ mà ng, thì thà o láºp lại mấy lần má»™t câu nói, sá»± không tin tưởng lá»™ ra trong ánh mắt cá»§a hắn:â€Ta chÃnh là ngưá»i có duyên!â€
Là duyên?
Hay là số pháºn?
Sở Thiên không biết.
Bất quá Sở Thiên cÅ©ng hiểu, muốn dừng chân ở vùng đất nà y thì phải có lá»±c lượng cưá»ng đại! Không có lá»±c lượng, sống không nổi.
Sở Thiên khe khẽ thở dà i, trên khuôn mặt non ná»›n lại phá»§ lên má»™t tầng tang thượng. Bá»—ng dưng Sở Thiên cảm thụ má»™t tia cảm xúc huyết mạch tương liên, từng sợi gân, giá»t máu trong cÆ¡ thể như muốn hòa cùng quyển sách, hắn từ từ láºt từng trang trong quyển sách ấy .
Một giây...
Một phút đồng hồ...
Năm phút đồng hồ...
Sau khi láºt từng trang sách cổ, hắn ngồi im trong năm phút đồng hồ.
“Con bà nó, toà n giun dế !†Hóa đá hồi lâu, Sở Thiên nhịn không được mà mắng má»™t câu, lòng háo hức khổ cá»±c thu tháºp trong lòng hắn rÆ¡i xuống đất giảm Ä‘i má»™t ná»a rồi. Nhìn văn tá»± giống con nòng ná»c Ä‘ang bÆ¡i trước trước mặt, hắn không nháºn ra được chữ nà o.
“Không đúng, bá» ngoà i không đúng … phụ thân dặn trong quyển sách nà y có máºt đồ ? Sở Thiên phục hồi tinh thần, ná»a tin ná»a ngá» ngồi láºt từng trang kỳ quái văn tụ. Quả nhiên sau má»™t lúc hắn đã nhìn thấy:
Bảy bức há»a đồ!
Trên những trang sách cuối cùng cá»§a Trưá»ng sinh quyết có bảy bức há»a đồ thần bà miêu tả con ngưá»i.
Tư thế cá»§a ngưá»i trong bảy bức há»a đồ Ä‘á»u không giống nhau, quả tháºt là cổ quái khác hẳn những tư thế luyện công trước đây cá»§a Sở Thiên . Äiểm giống nhau duy nhất là tranh vẽ đầy các mÅ©i tên mà u lam, mà u đỠnhư Ä‘ang biểu thị má»™t quỹ tÃch thần bà nà o đó...
“Quả nhiên giống như trong truyá»n thuyết!â€
Mặc dù lúc đầu nhìn thấy đám nòng ná»c, Sở Thiên chỉ muốn cầm quyển cổ thư xé tháºt mạnh nhưng sau khi xem xét bảy bức há»a đồ, trong lòng hắn dâng lên ná»—i chá» mong. Kiếp trước hắn không thể tu luyện ná»™i lá»±c, kiếp nà y hắn được sách cổ nghịch thiên “Trưá»ng Sinh quyếtâ€, có thể má»i chuyện sẽ khác.
Sở Thân cẩn tháºn quan sát từng bức há»a đồ, chăm chăm chú chú, nhìn nhìn xem xem, mải mê quên cả thá»i gian, tâm hồn hắn giống như bị hút và o những mÅ©i tên kỳ lạ trong tranh.
Nếu giá» phút nà y những ngưá»i quen biết Ä‘i qua nhìn thấy Sở Thiên, sẽ thấy đôi mắt hắn chá»›p động, tá»a ra hà o quang bảy mà u dịu dà ng.
Sắc trá»i dần dần ảm đạm xuống, không lâu sau khắp đồng cá» bị bao phá»§ bởi bóng tối.
Sở Thiên lúc nà y vẫn không há» hay biết, tay cầm sách lặng im ngồi Ä‘á»c như bức tượng, hai mắt nhìn chằm chằm má»™t hình vẽ.
Trong nháy mắt đôi mi Sở Thiên khẽ động Ä‘áºy. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trá»i. Cùng lúc quyển “Trưá»ng Sinh quyết†bị thu và o lòng bà n tay, biến thà nh má»™t cái kỳ dị phù văn.
“Tiêu Thiên, Ä‘i ăn cÆ¡m vá»›i ta không?â€
Ngay sau khi Sở Thiên thu lại quyển sách cổ, má»™t đạo ánh sáng mà u đỠtừ xa bay đến, nhẹ nhà ng truyá»n má»™t âm thanh nÅ©ng nịu dá»… thương và o tai Sở Thiên.
Sở Thiên má» mịt nhìn bầu trá»i đêm, hắn tưởng ngồi Ä‘á»c sách má»™t lúc mà không ngá» má»™t ngà y đã trôi qua, chỉ còn lại hai ba canh giá» mà thôi.
Trong lòng hắn kinh ngạc nhưng không lá»™ ra ngoà i, giả vá» tức giáºn nhìn tiểu nha đầu tóc búi sừng dê nói:†Ăn cÆ¡m ? Nhà ngươi lại muốn lôi kéo ta cùng đến chá»— Nhược Nhi tá»· ăn chá»±c phải không ?
Tiểu nha đầu Liá»…u ThÆ¡ Vân bị Sở Thiên Ä‘oán đúng mục Ä‘Ãch, ngượng ngùng le lưỡi cưá»i cưá»i nói :†Chúng ta có phúc cùng hưởng mà !â€
Sở Thiên sỠsỠbụng, cảm thấy mình cũng đói.
Ăn chực ?
Nhá»› tá»›i tay nghá» cá»§a Lâm Nhược Nhi, Sở Thiên không nhịn được liếm liếm đầu lưỡi, đỠnghị cá»§a tiểu nha đầu tháºt dụ ngưá»i.
Tà i sản của baongoc
Chữ ký cá»§a baongoc Nụ Hồng Trắng Ngẩn NgÆ¡ Xuân Mưá»i ChÃn
Nhá»› én CHợt Vá» Mang Äến Tuổi Äôi Mươi
30-11-2011, 07:06 AM
♥Äừng Thần Tượng Ka ♥ ♥♥ Ka Mãi Chỉ Là Má»™t Truyá»n Thuyết !!! ♥♥ Cuocsongcogivuikhongem@yahoo.com
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 16,884
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 3 ngà y
Thanks: 6,551
Thanked 135,107 Times in 8,897 Posts
Phá Diệt Trưá»ng Sinh Quyết
Tác giả: Lãng Äồ
-----oo0oo-----
hương 7 : Sở Thiên táºp Thái Cá»±c quyá»n.
Converter: Phương
Dịch : Phương
Nguồn: Tà ng thư viện
Tá» má» sáng trá»i se se lạnh, mặt trá»i đỠnhô dần ra khá»i vách núi, nở má»™t nụ cưá»i rạng rỡ, những tia nắng và ng được ban phát Ä‘i khắp nÆ¡i nÆ¡i xua Ä‘i cái giá lạnh cá»§a mà n đêm.
Những tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất những vệt nắng vui đùa lung linh mỹ lệ.
Má»™t thiếu niên chừng mưá»i bốn mươi lăm tuổi lẳng lặng đứng dưới tán cây, hưởng thụ má»™t chút tia nắng ban mai buổi sáng.
Thiếu niên đứng tháºt lâu, dáng vẻ thoải mái, gương mặt dá»… chịu.
Äá»™t nhiên thiếu nhiên chuyển động.
Chân trái cháºm rãi bước má»™t vá» bên phải má»™t bước, hai chân giang rá»™ng bằng vai, hai tay từ từ nâng lên sau đó bà n tay chầm cháºm xoay vòng tròn, lưu lại trong không khà từng cÆ¡n gió nhè nhẹ. .
Chiêu thức má»m mại, nhẹ nhà ng, động tác uyển chuyển tá»± nhiên, hư hư thá»±c thá»±c, liên tục không ngừng.
Song chưởng cá»§a thiếu niên phảng phất ẩn dấu ma lá»±c kỳ dị, mặc dù chiêu thức nhìn bá» ngoà i yếu Ä‘uối nhưng dòng khà lưu xung quanh lại Ä‘ang di chuyển cháºm chạp theo từng động tác ấy
Không biết đã qua bao lâu, thiếu niên vẫn say sưa múa trong rừng, nét mặt chăm chú, động tác nhẹ nhà ng trôi chảy tá»± nhiên như lưu thá»§y hà nh vân, tùy ý huy sái, thiên mã hà nh không, dồn dáºp không ngừng.
“Phù!â€
Sở Thiên cháºm rãi thu chiêu, thở ra má»™t ngụm trá»c khÃ, ánh mắt nụ cưá»i Ä‘á»u lá»™ ra vẻ đắc ý không nói thà nh lá»i.
Nếu như lúc nà y có ngưá»i Ä‘i qua nhìn thấy Sở Thiên chắn chắn sẽ phải ngạc nhiên, không khà xung quanh hắn Ä‘ang chuyển động vá»›i má»™t quỹ tÃch hình cầu tiêu chuẩn !
“Oaa! Tiểu Thiên, ngươi vừa múa Ä‘iệu gì thế ? Nhìn tháºt dá»… thương !
Sở Thiên vừa đứng vững thì nghe thấy má»™t thanh âm ôn nhu dụ hoặc giết ngưá»i không Ä‘á»n mạng, nhưng hắn nghe xong thì trợn mắt há mồm.
Múa á ?
Nếu mấy lá»i vừa rồi bị luyện võ hoặc các vị lão tiá»n bối trung hoa nghe thấy, chắc chắn há» sẽ tức giáºn mà đem con tiểu nha đầu nà y vả vỡ mồm.
(mấy Ä‘oạn nà y dịch hÆ¡i tức, nhưng thôi vá» sau có Ä‘oạn mình thÃch, bá» qua )
Thái Cá»±c quyá»n, môn võ ngưng tụ tinh hoa võ thuáºt trung hoa suốt năm ngà n năm váºy mà bị con tiểu nha đầu nà y bảo là điệu múa ?!
Kiếp trước Sở Thiên cÅ©ng là ngưá»i luyện võ, phải nghe câu nà y tuy không xúc động đến mức đánh ngưá»i nhưng cÅ©ng không nể tình mà liếc mắt lạnh lùng nói :“ Äây là bà i Thái Cá»±c quyá»n, tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì!â€
Nhưng Sở Thiên khá bất ngỠđối vá»›i thá»±c lá»±c cá»§a tiểu nha đầu. Trước khi nà ng mở miệng nói hắn không há» hay biết có ngưá»i Ä‘ang đứng ở gần .
Sở Thiên hiểu rằng hắn quá yếu.
Tiểu nha đầu trợn đôi mắt to ướt nói :†Bây giá» bổn cô nương không có tên sao ? Äừng có gá»i bổn cô nương là nha đầu!†Sở Thiên không nói lá»i nà o, cưá»i khiêu khÃch, mắt chá»›p chá»›p.
Tiểu nha đầu thấy Sở Thiên không chịu mở mồm nói, nhãn châu tá» quay tròn má»™t vòng, lát sau lá»™ ra bá»™ dáng tiểu hồ ly nÅ©ng nịu :â€Tiểu Thiên đệ đệ, đệ vừa táºp cái gì quyá»n, đệ dạy cho ta được hông?â€
( nhãn châu tỠhình như là cái vòng đen trong con ngươi thì phải )
“Ngươi á? Ha ha, ngươi mà cÅ©ng muốn há»c Thái Cá»±c quyá»n ? Hay là thôi Ä‘i!†Sở Thiên cưá»i ha ha, đả kÃch tiểu nha đầu không chút lưu tình . Không phải Sở Thiên keo kiệt, Thái Cá»±c quyá»n bác đại tinh thâm, chỉ dạy phiá»n toái, hÆ¡n nữa tiểu nha đầu cá tÃnh hiếu động, không thÃch hợp loại quyá»n pháp lấy nhu thắng cương, tÄ©nh chế động.
“Thôi im Ä‘i, không dạy thì không dạy, cái loại quyá»n má»m nhÅ©n yếu á»›t, má»™t Ä‘iểm khà lá»±c cÅ©ng không có, ta má»›i là ngưá»i không thèm !â€Tiểu nha đầu dù sao vẫn là tiểu nha đầu, nghe thấy Sở Thiên nói không dạy, láºp tức lại đùa giỡn rồi.
Sở Thiên nghe thấy nà ng nói váºy, trong lòng hắn có má»™t cảm giác khó hiểu, chỉ biết cưá»i khổ.
Äúng là bị tiểu nha đầu thuáºn miệng nói trúng rồi. Cho dù là Thái Cá»±c quyá»n cÅ©ng phải có khà lá»±c á»§ng há»™ má»›i có thể phát huy uy lá»±c, nếu không có ná»™i lá»±c thì dù hiểu được tinh diệu cÅ©ng chỉ là lý luáºn suông.
“Äúng rồi, sao ngươi lại ở đây?’’ Sở Thiên không muốn nói nhiá»u vá» chuyện nà y, nhẹ nhà ng di chuyển chá»§ Ä‘á».
“À ! Ta tà nữa thì quên rồi! Chỉ vì ngươi không ở nhà ! Nhanh Ä‘i theo ta, Nhược Nhi tá»· tìm ngươi đấy!†Sắc mặt tiểu nha đầu biến đổi giống như gặp chuyện trá»ng đại, trá»±c tiếp cầm tay áo Sở Thiên bay vút lên tầng mây.
…..
…..
Trước thác nước.
Sắc mặt Lâm Nhược Nhi ngưng trá»ng, nà ng cung kÃnh đứng trước thác nước, dưá»ng như Ä‘ang chỠđợi ai đó bước ra.
Lúc nà y khu rừng già im phăng phắc, không nghe thấy má»™t tiếng chim hót nà o, không khà tÄ©nh lặng âm u không nói lên lá»i.
Äá»™t nhiên, giống như lần trước Sở Thiên đến, dòng thác đổ dần dần tách là m hai, lá»™ ra miệng hang động Ä‘en tối!
Bốn bản cổ tịch từ trong dòng nước cháºm chạp bay ra, giống như có môt bà n tay vô hình khổng lồ Ä‘ang cầm chúng. Bốn bản cổ tịch bay thẳng đến ná»›i Lâm Nhược Nhi Ä‘ang đứng.
Lâm Nhược Nhi vội và ng vươn tay ra, cẩn thần từng li từng tà mà ôm lấy bốn bản cổ tịch.
Vừa nhìn thấy bốn bản cổ tịch, trong nháy măt Lâm Nhược Nhi bà ng hoà ng, cho dù đeo khăn che mặt nhưng không thể che dấu sự thất thố cũng như tâm tình đang loạn trong lòng.
“Sư phụ, ngưá»i tháºt sá»± muốn là m như váºy!?â€
“Kẻ đó nhìn thì đơn giản nhưng không tầm thưá»ng, ta phá lệ thu hắn là m đệ tá» Phượng Diên sÆ¡n.†Äằng sau thạch bÃch truyá»n ra má»™t tiếng thở dà i.
“Nhưng thưa sư phụ, Phượng Diên sÆ¡n chúng ta không phải chỉ thu nữ đệ tá» thôi sao ?†Lâm Nhược Nhi nghi hoặc lá»… phép há»i.
“Hiện giá» Phá Diệt đại lục lòng ngưá»i thay đổi, dòng chảy ngầm Ä‘ang mạnh, thiên hạ đại loạn, sau mưá»i năm nữa có lẽ ngay cả Phượng Diên sÆ¡n ta cÅ©ng không có cách nà o thoát khá»i. Tá»›i lúc đó, nếu kẻ nà y có thể giúp Phượng Diên sÆ¡n chúng ta má»™t tay, hôm nay vi sư phá môn quy ngà n năm thì sao ?†Nhà n nhạt ngữ khà ẩn chứa bá lá»±c không thể nghi ngá».
Lâm Nhược Nhi thân thể khẽ run, nói giá»ng mừng rỡ:†Vâng! Thưa sư phụ!â€
Dứt lá»i, Lâm Nhược Nhi ôm trong tay bốn bản cổ tịch, hóa thà nh má»™t chùm ánh sáng mà u hồng biến mất trong rừng cây.
“Hi vá»ng ta không nhìn lầm ngưá»i.â€
Lâm Nhược Nhi đi rồi, sâu trong sơn cốc lại có tiếng thở dà i.
Tà i sản của baongoc
30-11-2011, 08:23 PM
♥Äừng Thần Tượng Ka ♥ ♥♥ Ka Mãi Chỉ Là Má»™t Truyá»n Thuyết !!! ♥♥ Cuocsongcogivuikhongem@yahoo.com
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 16,884
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 3 ngà y
Thanks: 6,551
Thanked 135,107 Times in 8,897 Posts
Phá Diệt Trưá»ng Sinh Quyết
Tác giả: Lãng Äồ
-----oo0oo-----
Chương 8: cẩu nha đầu ?
Converter: Phương
Dịch : Phương
Nguồn: Tà ng thư viện
Sở Thiên nằm nhà n nhã gặm rễ cỠtrên cánh đồng, vừa nhâm nhi thưởng thức đắng chát mỹ vị vừa nghe tiểu nha đầu lải nhải.
CÅ©ng không biết có phải vì cả ngá»n núi Phượng Diên chỉ có Sở Thiên là con trai hay không mà nha đầu Liá»…u ThÆ¡ Vân suốt ngà y cứ bám dÃnh lấy hắn, nói cả ngà y không chán.
Nha đầu bô bô nói một hồi, Sở Thiên chả nhớ được bao nhiêu nhưng nằm ngắm nha đầu dễ thương đi tới đi lui cũng không đến nỗi tệ.
“Ai đấy ? A! Tiểu Thiên mau nhìn, Nhược Nhi tỷ đến rồi !†Bỗng dưng nhìn thấy một chùm ánh sáng mà u hồng bay từ xa đến, tiểu nha đầu mừng rỡ nói.
Sở Thiên nghe thấy liá»n quẫy mình xuống đất má»™t cái như con cá chép rồi nhảy lên.
Lâm Nhược Nhi đến tìm hắn có chuyện gì ? Sáng sá»›m tiểu nha đầu tá»›i lải nhải, Sở Thiên đã nghÄ© má»i chuyện không đơn giản.
“Tiểu Thiên, đệ tá»›i đây.“ Nhược Nhi gần bay tá»›i trước mặt tiểu nha đầu và Sở Thiên thì dừng lại, đứng nhìn hai ngưá»i. Sở Thiên lại cà ng biết mình yếu, mặc dù sư tá»· phải bay Ä‘oạn đưá»ng dà i nhưng hÆ¡i thở vẫn bình thưá»ng, không như hắn, lần trước chạy từ thác nước vá» là ngá»§ mê mệt.
Sở Thiên ngoan ngoãn đi tới, hắn chợt cảm thấy cà ng ngà y mình cà ng giống một đứa bé rồi, một đứa bé tâm hồn già hơn tuổi.
“Sở Thiên, bắt đầu từ ngà y hôm nay sư phụ muốn thu ngươi là m đệ tá» Phượng Diên sÆ¡n, ngươi có bằng lòng hay không ?†Lâm Nhược Nhi cất câu há»i sau cái khăn che mặt, câu nói nhà n nhạt ẩn chứa uy nghiêm.
Sở Thiên sững sá», đệ tá» Phượng Diên sÆ¡n ? Phượng Diên sÆ¡n không phải chỉ có nữ tá» thôi sao? “
Sở Thiên bÄ©u môi, nét mặt nghi ngá» lá»™ vẻ không tin. Lâm Nhược Nhi còn Ä‘ang xụ mặt cÅ©ng phải báºt cưá»i, đưa tay gõ trán Sở Thiên :â€BÄ©u môi nà y, sư phụ nói muốn phá lệ thu đệ là m đệ tá», đệ có bằng lòng không ?
“Bằng lòng, đương nhiên bằng lòng! ÄÆ°á»£c là m sư đệ cá»§a Nhược tá»· tá»· xinh đẹp, Thiên nhi dù chết cÅ©ng bằng lòng!†Bà n tay nhá» phá»§i phá»§i quần áo, Sở Thiên gáºt đầu, nÅ©ng nịu cầm tay Lâm Nhược Nhi lắc tá»›i lắc lui. .
Lúc nà y không cầm tay, sau nà y lớn lên chắc hắn sẽ không còn cơ hội nữa.
Kỳ thá»±c Sở Thiên cÅ©ng có suy nghÄ© cá»§a riêng mình. Hắn chẳng biết gì vá» vùng đất nà y cả, tất cả má»i thứ đối vá»›i hắn Ä‘á»u vô cùng xa lạ.
Nếu như bây giá» tìm được má»™t chá»— dá»±a, hắn có thể dung nháºp và o cuá»™c sống má»›i nhanh hÆ¡n. HÆ¡n nữa mấy ngà y nay ở chung má»™t chá»—, Sở Thiên cùng các nà ng đã có sá»± cảm tình mến nhau nhất định. Có duyên má»›i được gặp nhau váºy thì ở dưới chân núi cÅ©ng là má»™t lá»±a chá»n không tệ.
Ãt ra nÆ¡i nà y có nhiá»u nữ tá» xinh đẹp.
Sau lá»›p khăn che mặt, má Lâm Nhược Nhi phá»§ lên má»™t tầng mây Ä‘á». CÅ©ng không biết là bởi vì lá»i Sở Thiên ca ngợi hay bởi vì bị Sở Thiên cầm tay. Lâm Nhược Nhi lá»›n như váºy nhưng rất Ãt tiếp xúc vá»›i con trai, tuy nhìn qua Sở Thiên chỉ là tiểu hà i tá» mưá»i bốn tuổi nhưng thấy ánh mắt thâm thúy là m cho Lâm Nhược Nhi mất tá»± nhiên đỠmặt.
(mình không hiểu, 14 tuổi mà còn nhỠnữa, bất công quá )
“Dê cụ ba hoa, bá» tay ra, sau nà y ngươi cứ gá»i ta bằng sư tá»· là được rồi !†Lâm Nhược Nhi không để lại dấu vết mà uyển chuyển rút khá»i bà n tay nhá», bất quá bây giá» nhìn thấy Sở Thiên đáy lòng nà ng dâng lên má»™t tia không hiểu mừng rỡ.
“Sư tá»·!†Sở Thiên đả xà tùy côn thượng, mỉm cưá»i hô má»™t câu
“Nà y nà y, còn ta nữa mà ! Tiểu Thiên, không công bằng, dù xấu dù tốt ta cÅ©ng là sư tá»· cá»§a ngươi, sao ngươi chỉ chà o mình Nhược Nhi tá»·?†Tiểu nha đầu nghe thấy Sở Thiên cÅ©ng Lâm Nhược Nhi cưá»i cưá»i nói nói, trong lòng cô đơn cảm thấy khó chịu.
“Ngươi á?†Sở Thiên lưá»m lưá»m tiểu nha đầu, đả kÃch không chút lưu tình :†Xú nha đầu còn bé quá, ngươi cứ lá»›n thêm chút nữa rồi nói sau!’’
“Ngươi! Ngươi! Ta liá»u mạng vá»›i ngươi! Xem ngươi có gá»i ta là tá»· tá»· không!â€
Không thể nhịn được nữa, tiểu nha đầu tức giáºn giÆ¡ nanh múa vuốt giống như con mèo cái lao tá»›i đánh. Sở Thiên đỡ không nổi, Ä‘áºp đầu và o mồm tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu bất ngá» trong chốc lát rồi há mồm hung hăng cắn và o đầu Sở Thiên.
“Bà mợ nó! Ngươi là chó đấy à !? Sở Thiên Ä‘au quá nổi giáºn! Là m má»™t ngưá»i con trai, hÆ¡n nữa còn là má»™t ngưá»i con trai rất kiên trì, Sở Thiên tin tưởng hắn có thể thoát ra!
Nghĩ là là m, ngay sau đó Sở Thiên cũng không chút khách khà gặm má tiểu nha đầu!
Lâm Nhược Nhi không ra tay ngăn cản, không hiểu sao khi ngắm nhìn hai ngưá»i đùa giỡn, trong trái tim nà ng bay lên má»™t cảm giác ấm ám, hình nhiá»u năm rồi nà ng không có cảm giác nà y.
“Tốt rồi tốt rồi, hai ngươi đừng ồn à o nữa! Nếu bị sư phụ nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?!†Nghe xong, tiểu nha đầu còn đang ngồi trên bụng Sở Thiên vội và ng nhảy xuống, sợ hãi đứng qua một bên.
Sau đó đôi mắt tiểu nha đầu lưá»m lưá»m Sở Thiên, thấy gương mặt hắn ta trà n đầy kinh ngạc, bá» môi xinh không nhịn được “phụt “ cưá»i thà nh tiếng.
Sở Thiên tức quá, ở đâu ra cái loại nữ tỠđánh ngưá»i xong thì cưá»i ? Lá»— lá»›n rồi, lần nà y tuyệt đối lá»— lá»›n rồi.
Nhưng Lâm Nhược Nhi đã bảo ngừng thì Sở Thiên không thể lao và o tiếp được, đà nh phải thả một con ngựa cho tiểu nha đâu.
“Tiểu Thiên, ngươi nghe kỹ lấy.†Lâm Nhược Nhi trong lòng buồn cưá»i nhưng thần sắc lại trang nghiêm.
“Từ trước đến nay, công pháp Phượng Diên sÆ¡n chỉ dà nh cho nữ đệ tá» tu luyện, có lẽ ngay cả tổ sư gia cÅ©ng không có ý định thu nam đệ tá».â€
Sở Thiên không nói gì chăm chú lắng nghe.
Lâm Nhược Nhi cẩn tháºn quan sát, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, thầm khen ánh mắt sư phụ quả nhiên không tầm thưá»ng. Tà áo nà ng khẽ động, tản ra ánh sáng mà u hồng là m mắt Sở Thiên hoa lên, sau khi ánh sáng biến mất thì trong tay Lâm Nhược Nhi đã có bốn bản thư sách phong cách cổ xưa.
“Tuy công pháp Phượng Diên sÆ¡n không thÃch hợp vá»›i ngươi nhưng đã có duyên gặp sư phụ, ngưá»i tặng ngươi bốn quyển cao cấp bà tịch, ngươi cầm lấy cố gắng tu luyện Ä‘i.†Dứt lá»i, Lâm Nhược Nhi cẩn tháºn trao bốn quyển cổ thư cho Sở Thiên.
Sở Thiên đưa hai tay nháºn lấy, rất hiếu kỳ Ä‘á»c tên từng quyển sách, thứ tá»± là :
《 Cá»u U Hà n Băng Kình 》《 Phệ Thiên Liệt Diá»…m Công 》《 Thương Thiên Thần Má»™c Quyết 》《 Bất Äá»™ng Như SÆ¡n 》!
Äá»c xong tên bốn quyển sách, Sở Thiên lại nhìn Lâm Nhược Nhi, hắn biết nà ng chưa nói xong.
Trong lòng Lâm Nhược Nhi đầy kinh ngạc, bây giá» nà ng có cảm giác Sở Thiên không phải chỉ là má»™t hà i tá» mưá»i bốn tuổi. Cho dù hắn không biết giá trị bốn quyển cổ thư, cÅ©ng không có hứng thú luyện võ nhưng tại sao ánh mắt hắn nhìn nà ng như chỠđợi nà ng nói chuyện tiếp váºy !
GiỠnà y phút nà y nà ng lại nghĩ tới một chuyện, đêm mà nà ng sắp lâm và o cảnh vạn kiếp bất phục. Chẳng lẽ Sở Thiên thực sự rơi cùng sấm sét?!
“Nhá»› kỹ, ngươi chỉ có thể lá»±a chá»n má»™t quyển cổ thư để tu luyện, tham lam vô Ãch!â€
--------------------------------------
• Äả xà tuỳ côn thượng – Äánh rắn tuỳ gáºy
Câu nà y không phải do danh nhân nà o ghi chép lại, mà chỉ mà má»™t câu thoại được lưu truyá»n trong dân gian dạy vá» cách đánh rắn ở vùng LÄ©nh Nam. PhÃa nam có nhiá»u thứ dịch bệnh và váºt độc hại, thưá»ng xuyên có rắn rết độc trùng và chuá»™t bá». Roi trúc má»m, côn cứng. Loà i rắn có sở trưá»ng quấn quanh những váºt cứng, nếu vụt gáºy xuống không đánh trúng ngay Ä‘iểm yếu cá»§a rắn có thể sẽ bị rắn vặn thân, nhe nanh, cắn lại ngưá»i đánh rắn. Váºy nên phà m là ngưá»i đánh rắn sẽ không bao giá» dùng côn mà dùng roi trúc để đánh rắn.
“Äả xà tuỳ côn†kỳ thá»±c là “Má»™c côn đánh rắn, rắn tuỳ loại gáºyâ€.
Câu nà y ngụ ý con ngưá»i có thể xem xét thá»i cÆ¡, thuáºn theo thá»i thế tình hình mà là m, để đạt được lợi Ãch lá»›n. Lấy câu “Äả xà tuỳ côn thượng†để sánh vá»›i tranh đấu chốn nhân gian để ám chỉ: Kẻ bị công kÃch giá»i vá» cách dùng mánh khoé thá»§ Ä‘oạn để lợi dụng luồn lách sÆ¡ hở, phản kÃch nhanh nhạy, khiến đối phương cảm thấy khó giải quyết.
Tà i sản của baongoc