 |
|

15-07-2008, 02:42 PM
|
 |
 Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 47 : Ngưá»i Ão Äen Bà Máºt
Nam Cung Thanh trầm gương mặt:
- Váºt đó, do tại hạ tặng cho má»™t vị bằng hữu và tại hạ và o là cốt ý há»i các hạ, tại sao váºt đó vá» tay các hạ !
Phó Hồng Tuyết nghe tim Ä‘áºp rá»™n hÆ¡n.
Hắn cố gáng đè nén cÆ¡n trà o lòng, há»i:
- Các hạ nói váºt đó là váºt cá»§a các hạ ? Váºy các hạ có thể xác định chăng ?
Nam Cung Thanh cưá»i nhẹ:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên !
Phó Hồng Tuyết gằn giá»ng:
- Chắc ?
Nam Cung Thanh cưá»i lạnh:
- Ngưá»i chế tạo ra nó là lão Äồng, má»™t thợ bạc tại hiệu Cá»u Hà , vừa rồi tên tiểu nhị lại Ä‘em nó đến hiệu Cá»u Hà mà đổi lấy bạc, lúc đó tại hạ có mặt tại cá»a hiệu. Hai cái tấu xảo tạo cho tại hạ cÆ¡ há»™i gặp lại váºt cÅ©.
Hiệu Cá»u Hà vốn là má»™t hiệu buôn thuá»™c sản nghiệp cá»§a Nam Cung thế gia, Nam Cung Thanh đến đó cÅ©ng là việc thưá»ng.
Phó Hồng Tuyết cưá»i mỉa:
- Dù cho chiếc kim như ý vốn là váºt cá»§a các hạ Ä‘i nữa, hiện tại các hạ cÅ©ng không nên há»i han gì nÆ¡i tại hạ !
Nam Cung Thanh trố mắt:
- Tai sao ?
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Tại vì các hạ đã trao sang cho ngưá»i khác rồi ?
Nam Cung Thanh cau mà y:
- Nhưng ngưá»i bằng hữu cá»§a tại hạ không bao giá» tặng lại các hạ, mà cÅ©ng không thể bán lại cho các hạ ! Bởi thế tại hạ má»›i kỳ quái ?
Phó Hồng Tuyết bỉu môi:
- Chẳng lẽ các hạ cho rằng tại hạ trộm hay cướp đoạt nó !
Nam Cung Thanh cưá»i lạnh:
- Vô luáºn là ai, muốn trá»™m hay muốn Ä‘oạt váºt đó nÆ¡i tay y cÅ©ng chẳng phải là việc dá»… dà ng.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Tại sao các hạ biết là y không thể giao cho tại hạ ?
Nam Cung Thanh trầm gương mặt, do dự một lúc lâu rồi đáp:
- Tại vì nó là váºt Ä‘Ãnh hôn cá»§a xá muá»™i vá»›i y.
Phó Hồng Tuyết gằn giá»ng:
- Chắc váºy ?
Nam Cung Thanh lá»™ sắc giáºn:
- Những việc như thế khi nà o lại giả được ? Hà huống trên giang hồ ai ai cÅ©ng Ä‘á»u biết !
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Các hạ có bao nhiêu em gái ?
Nam Cung Thanh đáp:
- Má»™t !
Y lấy là m lạ chẳng hiểu tại sao đối tượng lại há»i như váºy. Y đáp là do tÃnh hiếu kỳ phát động, để dá» dẫm xem ý tứ cá»§a Phó Hồng Tuyết há»i thế.
Phó Hồng Tuyết nÃn lặng.
Hắn không cần há»i nữa.
Nếu hầu hết khách giang hồ biết được cuá»™c Ä‘Ãnh hôn đó, thì là m gì hắn không truy tung tÃch cá»§a ngưá»i áo Ä‘en cho được ?
Nam Cung Thanh há»i:
- Các hạ há»i đã đủ chưa ?
Phó Hồng Tuyết nhìn y.
Con ngưá»i cá»§a y vừa thanh tú vừa ngạo mạn, váºn y phục xa xỉ, trong tay áo lại có khăn thêu tuyệt đẹp, nÆ¡i ngón tay có Ä‘eo nhẫn to bằng ngá»c.
Những thứ đó là m cho Phó Hồng Tuyết cà ng đố kỵ y hơn.
Nam Cung Thanh cũng nhìn lại hắn, chỠnghe hắn đáp.
Hắn vẫn nÃn lặng. Nam Cung Thanh há»i luôn:
- Các hạ không còn lá»i gì để nói ?
Bỗng, Phó Hồng Tuyết thốt:
- Còn một câu !
Nam Cung Thanh Ä‘iá»m nhiên:
- Cứ nói !
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Tại hạ khuyên các hạ trở vá» nhà gấp, lo liệu việc cải hôn, tìm má»™t nÆ¡i khác mà đÃnh ước.
Nam Cung Thanh biến sắc:
- Tại sao ?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Chỉ vì, ngưá»i vị hôn phu cá»§a lịnh muá»™i không còn sống bao lâu nữa.
Hắn từ từ đặt tay lên mặt bà n, bà n tay vẫn cầm chắc chuôi đao.
Nam Cung Thanh đột nhiên kêu lên thất thanh:
- Ngươi !
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Ta !
Nam Cung Thanh tiếp:
- Ta có nghe nói đến ngươi ! Mấy tháng nay ta luôn luôn nghe nói đến ngươi.
Phó Hồng Tuyết thản nhiên:
- Ạ!
Nam Cung Thanh tiếp:
- Ngưá»i ta nói ngươi như má»™t thứ ôn dịch, đến địa phương nà o là gieo tai tác há»a tại Ä‘iïa phương đó.
Phó Hồng Tuyết khẽ cưá»i:
- Có gì nữa không ?
Nam Cung Thanh tiếp:
- Ngưá»i ta nói, chẳng những ngươi há»§y diệt Vạn Mã ÄÆ°á»ng mà ngươi còn sát hại không Ãt cao thá»§ võ lâm có Ä‘iạ vị cao, thân pháºn lá»›n. Như váºy hẳn là vÅ© công cá»§a ngươi khá lắm.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngươi không phục ?
Nam Cung Thanh bá»—ng cưá»i lạnh:
- Ngươi muốn ta phục ngươi ! Tại sao ngươi chưa chết ?
Phó Hồng Tuyết buông gá»n:
- Bạt kiếm đi !
Kiếm dà i ba thước bảy tấc, đeo lung lẳng bên hông, vỠkiếm bằng da cá, nạm bảy viên đá quý.
Nam Cung Thanh sỠđốc kiếm, cưá»i mỉa thốt:
- Ngưá»i ta nói, chỉ có những kẻ sắp chết má»›i thấy thanh Ä‘ao cá»§a ngươi. Có lẽ thanh kiếm cá»§a ta thì không váºy. Tuy nhiên, trước hết, ta cÅ©ng cứ cho ngươi xem !
Äá»™t nhiên, y tung mình lên không, thanh kiếm đồng thá»i cÅ©ng được rút ra khá»i võ.
Kiếm ngân lên, âm thinh dà i dà i.
Từ bên trên, kiếm xẹt xuống.
Một tiếng keng vang lên, chiếc tô mì trước mặt Phó Hồng Tuyết bị chẻ là m đôi.
Rồi một tiếng soạt tiếp nối. Mặt bà n cũng bị chẻ là m hai luôn.
Phó Hồng Tuyết nhìn hai mảnh bà n từ từ rả ra, mỗi mảnh ngả một bên, thần sắc không hỠbiến động.
Gần đó, có ngưá»i reo lên, hoan nghinh tà i nghệ kiếm thá»§ tuyệt vá»i.
Nam Cung Thanh vuốt ve mÅ©i kiếm, nhìn Phó Hồng Tuyết cưá»i ngạo nghá»…, há»i:
- ÄÆ°á»£c không ?
Phó Hồng Tuyết nhạt giá»ng:
- Cái thứ kiếm pháp chẻ cá»§i đó, trước kia ta thưá»ng nghe nói đến.
Nam Cung Thanh biến sắc, cao giá»ng thốt:
- Thanh kiếm cá»§a ta chẳng những chẻ cá»§i mà cÅ©ng có thể giết ngưá»i được.
Y vung tay.
Äầy trá»i kiếm quang chá»›p sáng, kiếm quang biến thà nh cái mống trút xuống tay cầm Ä‘ao cá»§a Phó Hồng Tuyết.
Thế mà Phó Hồng Tuyết vẫn chưa chịu bạt đao.
Chẳng những thế hắn cÅ©ng không nhÃch động.
Bất quá, hắn chỉ chăm chú nhìn kiếm quang của đối phương thôi.
Äến lúc mÅ©i kiếm quét sát y phục hắn, cÆ¡ hồ rá»c phá, bất thình lình hắn hạ cánh tay xuống, xoay bà n tay ná»a vòng.
Vá» Ä‘ao vung theo, báºt ngược lên, chạm và o cổ tay cầm kiếm cá»§a Nam Cung Thanh.
Nam Cung Thanh nghe nhói ở đó, rồi bà n tay tê dại, buông thanh kiếm, kiếm bay Ä‘i, cắm và o tưá»ng.
Phó Hồng Tuyết vẫn ngồi nguyên tại chá»—, Ä‘ao không bạt, ngưá»i không động.
Nam Cung Thanh cắn răng, Ä‘oạn dặm chân tung mình lên không, vút qua ngang đầu Phó Hồng Tuyết, thẳng đến tưá»ng, rút thanh kiếm, đạp chân và o tưá»ng lấy đà , hoà nh thân trở lại, uốn vòng cầu, bay đến Phó Hồng Tuyết, kiếm quang lóe lên, mÅ©i kiếm xẹt và o yết hầu Phó Hồng Tuyết.
Có lẽ y khinh địch, trong lúc xuất phát chiêu đầu, y phải thất bại.
Lần nà y thì y phát động chiêu thứ hai kỷ hơn.
Không ai thấy Phó Hồng Tuyết xuất thủ.
Chỉ nghe bốp một tiếng, mũi kiếm trút xuống chiếc ghế của Phó Hồng Tuyết.
Chiếc ghế hứng mÅ©i kiếm, còn ngưá»i thì biến mất.
Nam Cung Thanh dồn chân lá»±c và o thế cùng, phát động chiêu kiếm cá»±c kỳ mãnh liệt, má»™t chiêu trà mạng thà nh thá» y không còn là m sao biến chiêu được khi biết là mình chỉ đâm xuống chiếc ghế không ngưá»i.
Kiếm chạm ghế, Nam Cung Thanh chưa đáp xuống kịp, đầu chút xuống, chân chỉ thẳng lên không, y định nương đà chá»i kiếm lá»™n mình trở lại.
Nhưng y không còn là m kịp động tác đó.
Hông nhói Ä‘au, như có mÅ©i dùi nhá»n đâm và o. Dùi đâm mạnh, bắn Nam Cung Thanh bay Ä‘i, chạm và o tưá»ng, nằm luôn, hết nhúc nhÃch nổi.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng há»i:
- Phục chưa ?
Nam Cung Thanh vừa thở vừa hét:
- Ngươi phải chết !
Y báºt vùng dáºy, vá»t tá»›i tấn công liá»n.
Trong má»™t thoáng, y đánh luôn bảy nhát kiếm, bảng kiếm rÃt gió kêu rẹt rẹt.
Song bảy nhát kiếm đầu nặng ná», mất hẳn phần linh hoạt lợi hại, bất quá y đánh ra vì quen tay mà có phần nhanh tay váºy thôi.
Toà n là những chiêu trà mạng.
Lần nà y, Phó Hồng Tuyết mới chịu xê dịch thân hình, né tránh đủ bảy chiêu.
Äánh ra đúng bảy chiêu, hụt đúng bảy chiêu, Nam Cung Thanh định biến thế, nhưng liá»n lúc đó, ánh Ä‘ao chá»›p trước mắt.
Ãnh vá» Ä‘ao đúng hÆ¡n, bởi Ä‘ao vẫn còn nằm trong võ, và má»™t vầng hắc quang bừng lóe, che khuất tầm mắt cá»§a y.
Rồi vá» Ä‘ao lệch Ä‘Ãch má»™t chút, thay vì Ä‘áºp và o mặt y, vá» Ä‘ao Ä‘áºp và o ngá»±c.
Mắt chá»›p ngân sao, y không còn trông thấy gì cả, khi ngân sao do lá»a tam tinh biến sanh qua cái chạm cá»§a vá» Ä‘ao và o ngá»±c, tắt lịm, y phát hiện ra mình ngồi trên mặt đất, ngá»±c nặng ná», cÆ¡ hồ không còn hô hấp nổi.
Phó Hồng Tuyết đứng trước mặt y, lạnh lùng há»i:
- Phục chưa ?
Nam Cung Thanh không đáp. Y còn biết nói gì nữa ?
Nhưng, vốn là háºu duệ má»™t thế gia, ngạo khà đã có ngay từ lúc còn nằm trong bụng mẹ, bại mấy lần, y tức uất hÆ¡n là phục thiện.
Y cố gắng đứng lên, quắc mắt lên nhìn Phó Hồng Tuyết, trừng trừng.
Máu miệng không ngừng rỉ ra hai bên mép.
Bỗng, y gom tà n lực, hét lớn:
- Ngươi phải chết !
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Ta không chết. Thanh kiếm còn trong tay ngươi đó, nếu muốn cho ta chết, thì cứ sỠdụng.
Nam Cung Thanh cắn răng, vung kiếm.
Nhưng, y vừa nhÃch động cánh tay, láºp tức nghe nhói ở ngá»±c, mưá»ng tượng lồng ngá»±c vỡ ra.
Y không còn lá»±c lượng giết ngưá»i nữa !
Dù váºy, y cÅ©ng cố gắng đánh chiêu kiếm Phó Hồng Tuyết không buồn né tránh. Kiếm chưa đến hắn, đã Ä‘uối đà , kiếm trầm xuống liá»n.
Những ai reo hò, hoan nghinh Nam Cung Thanh, bây giỠlại thở dà i thở ngắn.
Nam Cung Thanh rung ngưá»i lên, cố quát to:
- Äã háºn ta, sao ngươi không giết ta ?
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ta háºn ngươi ?
Nam Cung Thanh thốt:
- Ta vá»›i ngươi tuy không oán không cừu vá»›i nhau, nhưng ta biết ngươi háºn ta, bởi lẽ ngươi tá»± hiểu là vÄ©nh viá»…n ngươi không sánh bằng ta.
Y cưá»i, nụ cưá»i hà m súc má»™t ý niá»m oán độc cao độ.
Y không là m gì được Phó Hồng Tuyết vá»›i thanh kiếm, thì y còn chiếc lưỡi, y sẽ dùng lá»i cay độc mà giết đối tượng, công dụng cá»§a lưỡi lắm lúc còn lợi hại hÆ¡n thanh kiếm nhiá»u.
Y cao giá»ng tiếp nối:
- Ngươi háºn ta, chỉ vì ta là má»™t con ngưá»i đưá»ng đưá»ng chánh chánh, còn ngươi bất quá chỉ là má»™t gã tà n táºt, má»™t gã bÆ¡ vÆ¡ lạc loà i, không thân nhân, không nhà cá»a, không đủ tiá»n mua ăn, sắm mặc, ngươi uổng mang hình hà i chứ tháºt ra chỉ là má»™t tên vô dụng. Nếu Bạch Thiên VÅ© còn sống, hẳn lão ta cÅ©ng phải hổ thẹn mà có má»™t đứa con hư há»ng không tưởng nổi. Ngươi không đủ tư cách báo thù cho lão ta đâu.
Gương mặt xanh cá»§a Phó Hồng Tuyết biến hồng, mắt ngá»i lá»a, thân hình phát run.
Nam Cung Thanh đắc ý, bồi luôn:
- Cho nên, dù ngươi dùng bất cứ thá»§ Ä‘oạn nà o để vÅ© nhục ta cÅ©ng vô Ãch thôi. Bởi vÄ©nh viá»…n ta hÆ¡n ngươi, hÆ¡n má»i mặt. Như thế, nguÆ¡i bảo ta phục ngươi, ta phục là m sao được chứ ?
Gân xanh nổi vồng lên nÆ¡i lưng bà n tay qua cái gồng mạnh để giữ cho tay khá»i rung, Phó Hồng Tuyết từ từ há»i:
- Vĩnh viễn ngươi không phục ta ?
Nam Cung Thanh hừ một tiếng:
- Chết, ta cũng không phục.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Tháºt ?
Nam Cung Thanh bĩu môi:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Phó Hồng Tuyết trừng mắt nhìn y một lúc, bỗng thở dà i, thốt:
- Ngươi không nên nói những lá»i đó …
Hắn rút thanh Ä‘ao ra khá»i võ.
Rồi ánh đao chớp lên.
Nam Cung Thanh nghe gió lạnh quét phá»›t qua má»™t bên má, má»™t váºt chi rÆ¡i xuống đầu vai y.
Vô ý trung, y đưa tay đón váºt đó.
Một và nh tai ! Và nh tai của y, tai rơi xuống vai, vai vấy máu, tay chụp và nh tai, máu vấy luôn. Máu ở lỗ tai lại rơi xuống, ròng ròng.
Chân y rung rung theo, rồi toà n thân gieo xuống đất, kêu một tiếng bịch.
Dĩ nhiên, y phải đau, đau ở vết thương, đau cả thân mình, đau luôn tâm hồn.
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Ta không chết. Ngươi muốn cho ta chết, thì thanh kiếm còn trong tay đó, ngươi cứ sỠdụng.
Nam Cung Thanh run mạnh, hai hà m răng đánh và o nhau, cạch cạch.
Phó Hồng Tuyết lại há»i:
- Chết, ngươi cũng không phục ?
Nam Cung Thanh đột nhiên đỗ lệ:
- Ta … ta …
Phó Hồng Tuyết gạt ngang:
- Ngươi phục hay không phục ?
Nam Cung Thanh rÃt lên:
- Phục ! Phục ! Ta phục ngươi. Phục rồi !
Phó Hồng Tuyết không nói gì, từ từ quay mình, bước ra khá»i quán.
Ngưá»i trong quán không ai dám nhìn chiếc chân thá»t cá»§a y.
Viên chưởng quá»· cá»a hiệu Cá»u Hà đang ngồi tại quầy nhấm nháp chén trà . Y không tưởng là má»™t vị đại công tá» cá»§a y lại có thể khóc sướt mướt.
Nhưng, vốn giảo hoạt, y vỠnhư không hay biết gì hết.
Y ngẩng đầu lên, nhìn ra đưá»ng, chợt thấy gã thiếu niên chân thá»t mặt trắng xanh. Bất giác y rung tay, chén trà trong tay rÆ¡i xuống, vỡ nát.
Y chưa kịp hoà n hồn, Phó Hồng Tuyết đã đến trước mặt y rồi. Hắn cất tiếng, há»i:
- Ngươi là chưởng quá»· cá»a hiệu nà y ?
Trần chưởng quá»· là m gan, gáºt đầu.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Chiếc kim như ý do ta đưa đến đây đổi bạc. Váºy bạc đâu ?
Trần chưởng quỷ luýnh quýnh:
- Bạc hả ? Có ! … có !... Bạc ở đây, công tỠmuốn lấy bao nhiêu thì lấy.
Y mang hết số bạc trong hiệu ra, mưá»ng tượng xem Phó Hồng Tuyết như má»™t tên cưá»ng đạo.
Phó Hồng Tuyết buồn cưá»i quá, há»i:
- Nam Cung Thanh có bao nhiêu em gái ?
Trần chưởng quỷ đáp:
- Má»™t ngưá»i !
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Nà ng ấy Ä‘Ãnh hôn vá»›i ai ?
Trần chưởng quỷ đáp:
- Tam công tá» nhà há» Äinh, tên là Äinh Linh Trung.
Phó Hồng Tuyết biến sắc.
Trần chưởng quỷ cũng kinh hãi không rõ tại sao Phó Hồng Tuyết biến đổi thần thái đáng sợ.
Má»™t lúc lâu, Phó Hồng Tuyết bá»—ng phá lên cưá»i.
Giá»ng cưá»i ghê rợn hÆ¡n tiếng dã thú gầm rống.
|

15-07-2008, 02:46 PM
|
 |
 Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 48 : Cốt Nhục Suýt Tương Tà n
Tòa trang viện cÅ© kỹ nằm trong khu rừng ráºm, và o đêm rá»§ bóng u ám, âm trầm.
Má»™t và i ngá»n đèn đâu đó còn le lói yếu á»›t.
Nơi đây, là gia cư của một trong ba đại thế gia vũ lâm.
Mã Không Quần nằm trên đầu tượng, quan sát động tĩnh.
Trống đầu canh điểm lên ba tiếng.
Chá» má»™t lúc, lão nhảy xuống tưá»ng, bên trong khu trang, xuyên qua mấy dãy nhà , đến má»™t khoảng đất trống.
NÆ¡i đây khách dạ hà nh không bao giá» dám bén mảng đến, nên sá»± canh phòng có phần lÆ¡i lá»ng.
Gia dÄ© má»™t ngưá»i cỡ Mã Không Quần muốn và o đâu lại chẳng lá»t, bá»n tuần canh không là m sao phát hiện được, trừ ra lão đạp nhằm cÆ¡ quan báo động thì lại khác.
Khoảng đất trống trải đầy cát, trồng rặt một một thứ tiên nhân chưởng, phó gia tua tủa.
Giữa khoảng đất có một ngôi nhà , vẻ đặc biệt. Trong nhà còn ánh đèn.
Mã Không Quần thở phà o, tin chắc là mình tìm đúng chỗ.
Lão đi dần tới.
Bá»—ng, đèn trong nhà tắt, cánh cá»a mở ra, má»™t giá»ng già nua vá»ng ra:
- Nhân váºt nà o đó ?
Tiếng nhân phát ra hơi cứng.
Mã Không Quần đáp:
- Cố nhân ở Mai Hoa Am !
Khách và o, cá»a đóng lại, song đèn không đốt.
Má»™t lúc lâu, Mã Không Quần há»i:
- Ngươi cho rằng ta không nên đến ?
Chủ nhân đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ngươi không nên đến. Chúng ta đã có giao ước vá»›i nhau, việc xong rồi là không ai lai vãng vá»›i ai, ta không nhìn nháºn ngươi nữa, ngược lại ngươi cÅ©ng thế.
Mã Không Quần gáºt đầu:
- Ta còn nhớ !
Chủ nhân tiếp:
- Ngươi đã đáp ứng ta, là từ đó, ngươi không là m gì liên lụy đến ta, vô luáºn phát sinh chuyện gì, ngươi cÅ©ng không lôi cuốn ta và o vòng nhiệt náo.
Mã Không Quần cưá»i thảm:
- Vong ước, bá»™i tÃn chẳng phải là ta !
Chủ nhân hừ một tiếng:
- Váºy ra là ta ư ?
Mã Không Quần thốt:
- Ngươi không nên sai ngưá»i Ä‘i giết ta.
Chủ nhân hừ một tiếng:
- Ta sai ai đi giết ngươi ?
Mã Không Quần thở dà i:
- Việc do ngươi xướng xuất, ngươi không hiểu sao còn phải há»i ta ?
Chá»§ nhân trầm ngâm má»™t lúc lâu, rồi há»i:
- Ngươi đã gặp lão tam ?
Mã Không Quần cưá»i lạnh:
- Quả nhiên là lão tam ! Ta đã nghe từ lâu, trong các huynh đệ há» Äinh, lão tam là ngưá»i cá»±c kỳ tinh minh, năng cán, ta cÅ©ng không ngá» luôn trừ võ công do ngươi truyá»n thá» toà n bá»™, hắn lại luyện được môn phóng phi Ä‘ao.
Chá»§ nhân há»i:
- Phi đao ? Phi đao gì ?
Mã Không Quần tiếp:
- Hôm đó, bên ngoà i Mai Hoa Am, ngươi có nhặt hai váºt cá»§a Bạch Thiên VÅ©, trong số đó có thanh phi Ä‘ao cá»§a Tiểu Lý Thám Hoa, ngươi đừng tưởng ta không hiểu.
Chủ nhân cắn răng.
Mã Không Quần tiếp:
- Phi Ä‘ao cá»§a Tiểu Lý Thám Hoa tuy lợi hại song chân chánh thấy được loại Ä‘ao đó, trên giang hồ phá»ng chẳng có mấy ngưá»i. Trừ ngươi ra không còn ai chế tạo loại Ä‘ao đó bởi lẽ rất giản dị là ngươi có mẫu, còn kẻ khác thì không.
Chủ nhân thốt:
- Bất quá, chÃnh ta cÅ©ng không biết là hắn đã luyện thà nh môn ám khà vô thượng đó.
Mã Không Quần cưá»i lạnh:
- Luyện thì có, nhưng thà nh thì chưa đâu. Cũng may là thủ pháp của hắn chưa được cao minh lắm, nhỠthế mà ta còn sống để đến đây tìm ngươi.
Chá»§ nhân trầm ngâm má»™t lúc, chợt buông giá»ng căm há»n:
- Ta đã biết, Vạn Mã ÄÆ°á»ng cá»§a ngươi đã bị ngưá»i phá há»§y, nghe nói ngưá»i đó là má»™t thanh niên, tên Phó Hồng Tuyết, chẳng lẽ con tiện nhân đó sanh con cho Bạch Thiên VÅ©.
Mã Không Quần thở dà i:
- Äó là sá»± tháºt.
Chủ nhân tiếp:
- Hắn đơn thân độc lá»±c, lại là m nổi cái việc phá há»§y Vạn Mã ÄÆ°á»ng cá»§a ngươi à ?
Mã Không Quần đáp:
- Hắn xuất thá»§ không kém Bạch Thiên VÅ© lúc lão ấy còn trong thá»i niên thiếu.
Chủ nhân hừ một tiếng:
- Là m sao hắn luyện được Ä‘ao pháp đó ? Chẳng lẽ Bạch Thiên VÅ© đã truyá»n tâm pháp thần Ä‘ao cho tiện nhân đó ?
Mã Không Quần thốt:
- Äối vá»›i Bạch Phụng công chúa, Bạch Thiên VÅ© rất chân tâm thà nh ý.
Có tiếng nghiến răng keng két, như tiếng đao mà i và o đá, ai nghe cũng phải rợn mình.
Xem ra, ngưá»i nghiến răng có mối thù cá»±c thâm sâu đối vá»›i Bạch Thiên VÅ©.
Mã Không Quần tiếp:
- Tuy nhiên, nếu chẳng có Diệp Khai âm thầm trong bóng tối giúp giáºt hắn thì là m chi hắn đắc thá»§ nổi !
Chủ nhân kêu lên:
- Diệp Khai ? Y có liên quan gì đến hỠBạch ?
Mã Không Quần đáp:
- Không ai biết rõ rà ng lai lịch cá»§a y như thế nà o. Hà nh động cá»§a y lại cá»±c kỳ bà ảo, thoạt tiên chÃnh ta đây cÅ©ng bị y lừa, cứ tưởng là ngưá»i gặp nhau trên má»™t Ä‘oạn đưá»ng váºy thôi.
Chá»§ nhân cưá»i lạnh:
- Äến ngươi mà cÅ©ng bị y lừa, thì quả tháºt y có thừa bản lãnh !
Mã Không Quần tiếp:
- Tuổi thì chưa cao lắm, song tâm tư cá»§a y thì sâu rá»™ng chẳng biết đâu mà lưá»ng. Võ công cá»§a y cÅ©ng cao tuyệt. Xem ra y còn lợi hại hÆ¡n Phó Hồng Tuyết gấp mấy lần.
Chá»§ nhân há»i:
- Sánh với lão tam của ta ?
Mã Không Quần đáp:
- Lão tam đà nh là tay cực thông minh, song rất tiếc…
Chá»§ nhân há»i:
- Tiếc là m sao ?
Mã Không Quần thở dà i:
- Ngưá»i thông minh cá»±c độ thì mạng số cá»±c vắng.
Chủ nhân kêu lên:
- Ngươi đã giết hắn ?
Mã Không Quần lạnh lùng:
- Ta chỉ cầu mong hắn đừng giết ta được váºy thì ta mãn nguyện rồi. Chứ là m gì ta giết được hắn ?
Chá»§ nhân há»i:
- Thế ai giết hắn ?
- Phó Hồng Tuyết
Chá»§ nhân há»i gấp:
- Là m sao ngươi biết được ? Chẳng lẽ ngươi trông thấy táºn mắt ?
Mã Không Quần do dá»± má»™t chút, rồi gáºt đầu.
Chá»§ nhân cao giá»ng:
- Ngươi thấy mà không cứu ?
Mã Không Quần thở dà i:
- Äáng lẽ ta phải cứu hắn, song chÃnh ta cÅ©ng thá» thương tá»± mình lo liệu cho mình chưa xong thay …
Chá»§ nhân há»i:
- Ai gây thương tÃch cho ngươi ?
Mã Không Quần đáp:
- Hắn ! Phi đao của hắn !
Chá»§ nhân nghẹn lá»i. Mã Không Quần tiếp:
- Bất chấp sự tình thế nà o, ta đã đến đây rồi, thì ngươi không còn đứng ngoà i vòng được nữa.
Chá»§ nhân há»i:
- Ngươi chuẩn bị là m sao ?
Mã Không Quần tiếp:
- Mưá»i chÃn năm trước, ta vá»›i ngươi là hai kẻ chá»§ mưu trong vụ án bên ngoà i Mai Hoa Am, trên giang hồ không má»™t ai tưởng đến Ä‘iá»u đó. Phó Hồng Tuyết dù có tà i năng vô thượng cÅ©ng không đến đây được.
Chá»§ nhân há»i:
- Cho nên ngươi chuẩn bị đến đây ẩn náu ?
Mã Không Quần đáp:
- Tạm thá»i váºy thôi, trong tương lai nếu có cÆ¡ há»™i ta sẽ tÃnh đến việc trảm thảo trừ căn, trừ diệt Phó Hồng Tuyết.
Chủ nhân lạnh lùng:
- Ta với ngươi vốn chẳng có giao tình, song việc đã như thế rồi, ta không thể đuổi ngươi !
Mã Không Quần báºt cưá»i khan:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, ngươi không thể giết ta để diệt khẩu, ngươi là báºc thông minh, hẳn phải hiểu là ta có chuẩn bị trước rồi, má»›i đến đây tìm gặp ngươi.
Chá»§ nhân cưá»i lạnh:
- Ngươi có đủ má»™t trăm hai mươi tám cái tâm. Bất quá trong mấy năm gần đây, ta hoà n toà n cách biệt vá»›i hồng trần. Dù tại đây, ta có giết ngươi, ngoà i Ä‘á»i cÅ©ng chẳng ai hay biết đâu.
Mã Không Quần cưá»i nhạt:
- Váºy là ta yên tâm ở lại đây !
Chá»§ nhân chợt há»i:
- Ngươi vừa nói đến Diệp Khai, chừng như ta có nghe đến cái tên đó.
Mã Không Quần chớp mắt:
- Ạ?
Chủ nhân tiếp:
- Dù Phó Hồng Tuyết không đến, Diệp Khai sớm muộn gì cũng phải đến
Mã Không Quần kinh ngạc:
- Tại sao ?
Chá»§ nhân giải thÃch:
- Tại vì hiện tại y được kể như con rể trong gia đình há» Äinh cá»§a ta !
Mã Không Quần kêu lên:
- Ngà n vạn lần không nên !
Chủ nhân lạnh lùng:
- Tại sao không nên. Nếu y là m con rể cá»§a há» Äinh, thì cao gối mà ngá»§ kỹ ! Con gái há» Äinh vốn không thể lấy má»™t ngưá»i chồng như váºy, ta vốn không chấp nháºn cuá»™c hôn nhân đó, song bây giá» thì ta lại muốn thà nh toà n cho chúng.
Mã Không Quần bá»—ng cưá»i lạnh:
- Ngươi muốn thà nh toà n cho chúng ? Lúc nà o thì ngưá»i ta thà nh toà n cho ngươi ?
Chủ nhân trầm lặng.
Sau đó, có tiếng bước chân ngưá»i.
Nên biết, cả hai tắt đèn tối, đối thoại, không ai trông thấy ai.
Rồi má»™t tiếng bình vang lên, ngưá»i nà o đó trong hai, xô cá»a bước ra ngoà i.
Ngưá»i đó, hẳn là chá»§ nhân.
Mã Không Quần cưá»i nhẹ, lẩm nhẩm:
- Diệp Khai ! Diệp Khai ! Tốt hÆ¡n hết, ngươi không nên đến đây. Nếu ngươi đến, ta bảo chứng là ngươi sẽ hối háºn.
Trên bà n có bình rượu, ánh trăng và ng soi qua cá»a Ä‘á»ng lại nÆ¡i chiếc bình.
Mã Không Quần với tay cầm bình rượu, đưa lên miệng, hớp một ngụm, lẩm nhẩm tiếp:
- Quả là rượu ngon ! Má»™t ngưá»i tịch mịch.. Ä‘Ãch xác là nên … Lão không dứt câu nói, thân hình cứng, rồi ngã xuống.
Ngồi bó gối nÆ¡i thá»m đá trong đêm lạnh, Diệp Khai đếm lá rÆ¡i chao chao giữa ánh trăng và ng.
Chà ng chợt nhá»› đến Tiêu Biệt Ly, tưởng đến các việc xảy ra tại Biên Thà nh, sang qua lão ni tại Mai Hoa Am, đến phần má»™ nÆ¡i triá»n núi.
Má»i việc, chà ng cầm như thông suốt, chỉ có má»™t là chà ng còn thắc mắc.
Chà ng khó giải quyết việc đó.
Không phải là không giải quyết được, chỉ vì chà ng không muốn là m thương hại ai, cũng không thể là m thương hại mình.
Bỗng, chà ng quay đầu lại, thốt:
- Cô nương đến đúng lúc đó, tại hạ định tìm cô nương đây.
Chà ng đã nghe tiếng chân ngưá»i và tiếng lục lạc leng keng vang phÃa sau, nên biết là ai đến.
Äinh Vân Lâm há»i:
- Sao không tìm ta ngay, mà lại ngồi đây đợi ?
Diệp Khai đáp:
- Vì tại hạ do dá»±, tá»± há»i có nên nói vá»›i cô nương chăng ?
Äinh Vân Lâm cau mà y:
- Việc gì thế ?
Diệp Khai thốt:
- Tại hạ vốn không muốn nói, song không nói là lừa dối cô nương. Cô nương đối với tại hạ rất tốt.
Chà ng có vẻ vừa nghiêm trá»ng vừa lạnh lùng.
Äinh Vân Lâm không còn cưá»i được nữa. Nà ng linh cảm việc chà ng sắp nói ra đây, không vui vẻ chút nà o.
Nà ng gượng cất tiếng:
- Bất cứ ngươi nói gì, ta cũng chẳng muốn nghe.
Diệp Khai tiếp:
- Cô nương không thể không nghe. Bởi tại hạ phải đi trước lúc đêm tà n.
Äinh Vân Lâm kêu lên thất thanh:
- Ngươi sắp đi ? Tại sao vừa rồi ngươi không nói cho ta biết ?
Diệp Khai đáp:
- Tại vì lần nà y cô nương không thể đi theo tại hạ !
Äinh Vân Lâm trố mắt:
- Ngươi Ä‘i má»™t mình ? Äi đâu ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Tại hạ không đi một mình.
Äinh Vân Lâm lại kêu lên:
- Chẳng lẽ ngươi đi với Trầm Tam Nương ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Tại hạ đi với bà ấy !
Äinh Vân Lâm giáºt mình:
- Tại sao ?
Diệp Khai đáp:
- Tại vì tại hạ mến thÃch bà ấy, từ lâu tại hạ chỉ mến thÃch bà ấy, còn cô nương bất quá chỉ là má»™t cô bé con. Bà ấy trong con mắt tại hạ là nữ nhân đáng yêu nhất trên Ä‘á»i. Vì bà ta tại hạ có thể từ bá» tất cả.
Äinh Vân Lâm kinh hãi nhìn sững chà ng.
Lâu lắm nà ng rung giá»ng há»i:
- Bà ấy chịu đi theo ngươi ?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là bà chịu. Cô nương từng nói, tại hạ là má»™t nam nhân đáng yêu lắm mà !
Äinh Vân Lâm đỠmắt, xanh mặt, mưá»ng tượng bị ai tát mạnh và o má.
Nà ng lùi lại từng bước, từng bước, đổ lệ như mưa, đột nhiên quay mình chạy và o, dụng lá»±c đẩy cá»a phòng cá»§a Trầm Tam Nương.
Diệp Khai không ngăn trở, bởi chà ng biết Trầm Tam Nương cũng sẽ nói như chà ng.
Bởi, Trầm Tam Nương đã đáp ứng với chà ng rồi.
Bá»—ng, có tiếng kêu kinh hãi từ phòng Trầm Tam Nương vá»ng ra.
Âm thinh cá»§a Äinh Vân Lâm.
Äèn trong phòng còn cháy, ánh sáng chiếu rõ gương mặt cá»§a Trầm Tam Nương, gương mặt bình tÄ©nh.
Bà đã chết.
Một thanh đao cắm tại ngực bà , máu đổ nhuộm ướt đỠy phục.
NÆ¡i chân đèn có má»™t mảnh giấy nhá», mảnh giấy viết:
- Äinh cô nương là má»™t cô bé tốt, tôi xem nà ng rất yêu mến công tá», dù tôi có đáp ứng công tá», song tôi là nữ nhân đâu nỡ giúp công tá» lừa dối nà ng ? Tôi không thể chá» xem các vị giết Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ !
Tuy nhiên Äinh Vân Lâm vẫn chưa hiểu.
Nà ng quay mình, lúc đó Diệp Khai đã và o phòng rồi.
Nà ng trừng mắt há»i:
- Thì ra ngươi lừa ta ! Tại sao ngươi lừa ta ? Tại sao ngươi muốn ta phải thương tâm ?
Diệp Khai thống khổ hết sức, buông tiếng thở dà i, đáp:
- Tại vì sớm muộn gì rồi đây cô nương cũng phải thương tâm !
Äinh Vân Lâm hét lên:
- Tại sao ? … Tại sao ?...
Diệp Khai không đáp, chuẩn bị bước ra.
Äinh Vân Lâm nÃu áo chà ng, tiếp:
- Rõ rà ng là ngươi đã đáp ứng cùng đi với ta vỠnhà ta, hiện tại cũng sắp đến nơi rồi, sao ngươi cãi biến chủ ý ?
Diệp Khai đáp:
- Tại vì bỗng nhiên tại hạ cảm thấy chán ghét cô nương lạ lùng.
Chà ng dụng lực hất tay nà ng ra, đầu không quay, chân bước luôn.
Chà ng không dám quay đầu, sợ Äinh Vân Lâm bắt gặp đôi mắt đẫm lệ cá»§a chà ng.
Chà ng trốn chạy Äinh Vân Lâm, bất ngá» lại đụng đầu Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết đã đến đây từ lâu, nghe hết má»i Ä‘iá»u.
Mưá»ng tượng hắn đồng tình vá»›i Diệp Khai, tuy gương mặt vẫn lạnh lùng như lúc nà o.
Diệp Khai kêu lên:
- Các hạ ? Các hạ đến đây nữa sao ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta đến là phải hơn ngươi ! Ngươi không nên đến !
Diệp Khai vụt cưá»i, nụ cưá»i thê lương quá. Chà ng há»i:
- Ngưá»i không nên đến là tại hạ à ? Tháºt váºy sao ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Chẳng những ngươi không nên đến mà ngươi cũng không nên có thái độ đó đối với nà ng.
Diệp Khai chớp mắt:
- Ạ?
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Bởi, sá»± tình không liên quan vá»›i ngươi mảy may, ngưá»i trong há» Äinh không có cừu oán vá»›i ngươi, ta đến đây tìm ngươi, bất quá để bảo cho ngươi đưa nà ng Ä‘i xa, và vÄ©nh viá»…n ngươi đừng chạm và o vụ nà y nữa.
Diệp Khai cưá»i khổ:
- Chừng như trong hai hôm nay, các hạ biết nhiá»u việc quá ! Nhiá»u hÆ¡n trước.
Phó Hồng Tuyết gáºt đầu:
- Ta biết hết rồi !
Diệp Khai há»i:
- Có cái gì chứng minh chứ !
Phó Hồng Tuyết gáºt đầu:
- Ta đã gặp Äinh Linh Trung !
Diệp Khai không há»i nữa.
Câu nói cá»§a Phó Hồng Tuyết quá đủ, chà ng không cần há»i thêm.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Có phải là ngươi cÅ©ng biết khá nhiá»u việc ?
Diệp Khai gáºt đầu.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Là m sao ngươi biết !
Diệp Khai không đáp, chỉ thở dà i rồi thốt:
- Tại hạ chỉ kỳ quái, không hiểu tại sao Äinh Linh Trung dám mạo hiểm tìm các hạ !
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Ta lại kỳ quái hÆ¡n ngươi, tá»± há»i tại sao ngươi cứ mãi mãi chen và o vụ nà y !
Bá»—ng, có ngưá»i cất tiếng:
- Tại vì trá»i sanh hắn vá»›i cái sở thÃch gánh vác việc ngưá»i, và hiện tại thì phiá»n phức bắt đầu đến vá»›i hắn.
Má»™t tiếng cưá»i lạnh tiếp nối theo câu nói.
Câu nói và tiếng cưá»i phát xuất từ phÃa háºu, song ngưá»i không xuất hiện.
Từ trên mái nhà , má»™t hạt Ä‘áºu phá»™ng bay lên, rồi rÆ¡i xuống.
Diệp Khai kêu lên:
- Lộ Tiểu Giai !
Tiếng cưá»i đáp lại lá»i chà ng, rồi ngưá»i đáp:
- Tại hạ !
Diệp Khai há»i:
- Các hạ cũng đến ?
Lộ Tiểu Giai thở dà i:
- Tại hạ vốn không tưởng đến, song rất tiếc không thể không đến !
Diệp Khai há»i:
- Äến để là m gì ?
Lộ Tiểu Giai thở dà i:
- Trừ việc giết ngưá»i ra, tại hạ đâu còn việc gì khác để là m ! Cái nghá» cá»§a tại hạ là giết ngưá»i mà !
Diệp Khai há»i:
- Giết ai ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Trừ các hạ ra, còn ai nữa ?
Diệp Khai mỉm cưá»i.
Lá»™ Tiểu Giai há»i:
- Ngươi không tưởng đến ?
Diệp Khai thốt:
- Sau lần gặp gỡ các hạ đầu tiên, tại hạ biết sớm muộn gì các hạ cũng tìm tại hạ mà hạ thủ.
Lá»™ Tiểu Giai mỉm cưá»i:
- Không ngỠcác hạ cũng biết bói toán !
Diệp Khai cưá»i nhẹ, tiếp:
- Äồng thá»i, tại hạ cÅ©ng đóan quẻ, là các hạ tuyệt đối không giết được tại hạ.
Lá»™ Tiểu Giai Ä‘iá»m nhiên:
- Tại hạ chỉ sợ quẻ đó sai !
Diệp Khai đáp:
- Sai hay không, tại hạ chưa biết, có Ä‘iá»u các hạ muốn thá» thì thá» !
Lá»™ Tiểu Giai há»i:
- Các hạ muốn động thá»§ bây giá», hay đợi sau khi xem xong song kiếm cá»§a há» Äinh phá thần Ä‘ao ?
Diệp Khai chớp mắt:
- Song kiếm phá thần đao ?
Lộ Tiểu Giai tiếp:
- Song kiếm liên hợp, biểu diá»…n tám mươi mốt thức tiếp nối liá»n lạc, triá»n miên, má»™t giá»t nước cÅ©ng không qua lá»t. Huynh đệ há» Äinh từng táºp luyện kiếp pháp đó, để đối phó vá»›i ngưá»i trong há» Bạch chuyên dụng Ä‘ao. Tại hạ chắc các hạ chưa há» trông thấy.
Diệp Khai lắc đầu:
- ÄÃch xác chưa há» thấy.
Lộ Tiểu Giai tiếp:
- Ngưá»i trên giang hồ cÅ©ng chẳng có mấy ai trông thấy. Äây là má»™t cÆ¡ há»™i hi hữu để xem táºn mắt, các hạ nếu bá» qua thì tháºt là đáng tiếc.
Diệp Khai gáºt đầu:
- Äúng là đáng tiếc.
Chà ng quay đầu lại, nháºn ra gương mặt cá»§a Phó Hồng Tuyết trắng nhợt. Cứ má»—i lần sắc diện thay đổi như thế, là má»—i lần hắn bị khÃch động mãnh liệt.
Vừa lúc đó, hai đạo kiếm quang chá»›p lên nÆ¡i mái nhà đối diện, hai đạo kiếm quang xẹt xuống cục trưá»ng.
Má»™t trong hai tay kiếm là Äinh Linh Trung, vị công tá» thứ ba cá»§a nhà há» Äinh.
Ngưá»i thứ hai là má»™t đạo nhân đội mão cao, thần sắc lạnh lùng, bình sanh không thÃch chen và o sá»± việc trên giang hồ. ChÃnh là đại công tá» Äinh Vân Hạc.
Cả hai chân vừa chấm đất là xuất thá»§ đưa ra ba chiêu liá»n, liá»n lạc, chặc chẽ, kÃn đáo như mảng trá»i xanh, không chút rạn nứt.
Äinh Vân Lâm đã đứng tại thá»m nhà từ lâu, nghe và thấy hết, song vô cùng hoang mang, chẳng rõ sá»± tình như thế nà o.
Trong thoáng mắt, hai thanh kiếm như biến thà nh trăm, thà nh ngà n, và tất cả số kiếm ảnh đó bao quanh Phó Hồng Tuyết che khuất hắn trong vùng kiếm ảnh.
Diệp Khai thở dà i, thốt:
- Xem ra, cái chỗ lợi hại của tám mươi mốt thế kiếm nà y là không cho đối phương cơ hội bạt đao !
Lá»™ Tiểu Giai gáºt đầu:
- Nhãn lực của các hạ khá đó.
Diệp Khai tiếp:
- Äúng là má»™t thứ kiếm pháp chuyên môn đối phó vá»›i thần Ä‘ao cá»§a há» Bạch.
Lá»™ Tiểu Giai mỉm cưá»i:
- Cách đối phó thần đao của hỠBạch, hữu hiệu nhất là không để cho đối phương có dịp xuất t hủ.
Diệp Khai tiếp:
- Sáng chế ra thứ kiếm pháp nà y phải là ngưá»i có thiên tà i mà cÅ©ng hao phà lắm tâm tư …
Lá»™ Tiểu Giai gáºt đầu:
- Bởi vì ngưá»i đó biết, há» Bạch cừu háºn y ghê gá»›m, ngược lại y cÅ©ng háºn há» Bạch ngang độ.
Diệp Khai thở dà i:
- Äiá»u gây thắc mắc cho tại hạ là nguyên nhân cá»§a mối cừu háºn giữa hai há». Nguyên nhân đó như thế nà o ?
Lộ Tiểu Giai thốt:
- Sớm muộn gì các hạ cũng được biết.
Diệp Khai chợt cưá»i má»™t tiếng thốt:
- Sớm muộn gì, tám mươi mốt chiêu kiếm cũng dụng hết chứ ? Bởi, có môn kiếm nà o mà đánh mãi vẫn còn mãi ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Kiếm pháp đó còn có chá»— diệu dụng khác, là dụng tròn lại, tái dụng vẫn được như thưá»ng.
Lúc đó, anh em há» Äinh đã đánh xong tám mươi mốt chiêu, và há» Ä‘ang xá» dụng chiêu thứ nhất trong vòng nhì.
Äến bây giá» Phó Hồng Tuyết má»›i có dịp thi triển bá»™ pháp cá»±c kỳ ảo diệu. Hai thanh kiếm dù linh hoạt đến đâu, cÅ©ng chẳng chạm đến hắn nổi.
Có Ä‘iá»u, hắn không là m sao bạt Ä‘ao được, thanh Ä‘ao cá»§a hắn hoà n toà n bị phong tá»a giữa vùng kiếm ảnh.
Bỗng, Diệp Khai thốt:
- Sáng xuất ra kiếm pháp đó, chẳng phải là huynh đệ há» Äinh.
Lộ Tiểu Giai chớp mắt:
- Ạ?
Diệp Khai tiếp:
- Ngưá»i sáng xuất ra kiếm pháp đó hẳn là trước kia có thấy Bạch đại hiệp xuất thá»§, có thấy má»›i nghÄ© ra cách ngăn trước chặn sau, dồn thanh Ä‘ao và o cảnh chết cứng.
Lá»™ Tiểu Giai gáºt gù:
- Có lý !
Diệp Khai tiếp:
- HÆ¡n thế, ngưá»i đó chẳng những là má»™t ngưá»i bà ng quang suông, đứng bên ngoà i nhìn Bạch đại hiệp xuất thá»§, mà là ngưá»i đó phải Ä‘Ãch thân giao đấu vá»›i Bạch đại hiệp.
Lá»™ Tiểu Giai gáºt gù:
- Có thể như váºy lắm !
Diệp Khai lạnh lùng:
- CÅ©ng có thể luôn ngưá»i đó là má»™t trong số thÃch khách ở bên ngoà i Mai Hoa Am ngà y trước. Má»™t trong số các hung thá»§ hãm hại Bạch đại hiệp mưá»i chÃn năm trước.
Lộ Tiểu Giai chớp mắt:
- Ạ?
Diệp Khai ngưng ánh mắt nhìn sang y, từ từ tiếp:
- Có thể ngưá»i đó là Äinh Thừa Phong ! Bởi anh em há» Äinh nà y thuá»™c lá»›p háºu sanh, là m gì biết được Bạch đại hiệp ?
Äinh Thừa Phong là phụ thân cá»§a anh em Äinh Vân Lâm.
Äinh Vân Lâm nghe thế, biến sắc mặt liá»n. Chừng như nà ng thức ngá»™ ngay sá»± tình.
Nà ng chỉ muốn vÄ©nh viá»…n chẳng hiểu gì cả ! Nhưng là m sao được khi nà ng có thấy những cái lạ kỳ, có nghe những Ä‘iá»u lạ kỳ ?
Anh em há» Äinh đã xuất phát chiêu thứ mưá»i bảy cho vòng nhì.
Phó Hồng Tuyết bắt đầu thở mạnh, hơi thở vang đến bên ngoà i.
Hiển nhiên hắn không còn sức lực chi trì lâu hơn nữa, trong khi đó song kiếm vẫn tới tấp tấn công như vũ bão.
Diệp Khai không dằn tâm được, buông tiếng thở dà i.
Lá»™ Tiểu Giai nhìn chà ng há»i:
- Có phải là các hạ muốn xuất thủ tiếp trợ hắn ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Tại hạ không tưởng việc đó.
Lá»™ Tiểu Giai cưá»i lạnh:
- Tháºt váºy ?
Diệp Khai cưá»i nhẹ:
- Sao lại không phải ? Bởi vì hắn không cần đến sự tiếp trợ của tại hạ.
Lá»™ Tiểu Giai cau mà y, nhìn và o cuá»™c chiến xem thá», bất giác y biến sắc.
Vòng nhì của kiếm pháp đó đà chấm dứt.
Anh em há» Äinh chưa kịp tiếp nối vòng thứ ba, má»™t tiếng kêu kinh hoà ng vang lên, hòa lẫn vá»›i tiếng thét.
Liá»n theo đó, ánh Ä‘ao chá»›p ngá»i.
Phó Hồng Tuyết đã xuất thủ.
Äao vừa chá»›p, Äinh Vân Hạc tung bay Ä‘i, lá»™n ngưá»i trên không má»™t vòng, rồi má»™t tiếng binh vang lên y rÆ¡i xuống mái nhà .
Mặt y không còn máu, nhưng nơi ngực, có vết thương, máu tụ vỠchỗ đó ùng ục trà o ra.
Äinh Vân Lâm lại kêu lên kinh khá»§ng, vá»t tá»›i liá»n.
Lộ Tiểu Giai thở dà i:
- Không tưởng tám mươi mốt chiêu kiếm cá»§a há» Äinh không bằng má»™t nhát Ä‘ao cá»§a há» Bạch !
Äinh Linh Trung còn lại má»™t mình, vung kiếm cố gắng chi trì, song niá»m kinh hãi hiện lá»™ rõ rệt nÆ¡i ánh mắt.
Rồi ánh đao lại chớp lên.
Má»™t tiếng keng vang theo, thanh kiếm cá»§a Äinh Linh Trung rÆ¡i xuống, Ä‘ao chá»›p thêm má»™t lần nữa, mÅ©i Ä‘ao đã đâm và o yết hầu y.
Lộ Tiểu Giai vội hét lên một tiếng lớn, tung mình lướt tới.
Má»™t tiếng keng vang lên, thanh kiếm cá»§a y cháºn kịp thá»i thanh Ä‘ao cá»§a Phó Hồng Tuyết.
Äao và kiếm đồng thanh như nhau.
Phó Hồng Tuyết quắc mắt đỠngầu.
Lá»™ Tiểu Giai cao giá»ng:
- Vô luáºn là m sao, các hạ cÅ©ng không nên giết hắn.
Phó Hồng Tuyết gằn giá»ng:
- Tại sao ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Chỉ vì … nếu các hạ giết hắn, là sau nà y các hạ sẽ hối háºn nhiá»u.
Phó Hồng Tuyết cưá»i lạnh:
- Không giết hắn, ta hối háºn thì có !
Lá»™ Tiểu Giai trì nghi má»™t chút, Ä‘oạn quyết tâm há»i:
- Chắc các hạ không biết hắn là ai ?
Phó Hồng Tuyết hừ một tiếng:
- Chẳng lẽ hắn có liên hệ gì với ta ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có, hắn là con trai cá»§a Bạch Thiên VÅ©, huynh đệ đồng cha khác mẹ vá»›i các hạ đó.
Ai ai cÅ©ng giáºt mình, cả Äinh Linh Trung cÅ©ng chẳng ngoại lệ.
|

15-07-2008, 02:51 PM
|
 |
 Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 49 : Giá Trị Thanh Äao
Phó Hồng Tuyết sững sá».
Lộ Tiểu Giai thốt:
- Nếu các hạ không tin, thì cứ tìm mẫu thân hắn mà há»i.
Phó Hồng Tuyết trố mắt:
- Mẫu thân hắn là ai ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Em gái cá»§a lão trang chá»§ Äinh Thừa Phong, tên Äinh Bạch Vân, ngoại hiệu Bạch Vân Tiên Tá».
Má»i ngưá»i im lặng, chỉ có tiếng gió thỉnh thoảng rÃt lên đâu đây.
Má»™t lúc lâu, tất cả Ä‘á»u nghiêng tai nghe Lá»™ Tiểu Giai thuáºt lại má»™t Ä‘oạn cố sá»±.
Nhân má»™t cuá»™c du hiệp bên ngoà i bên tái, Bạch Thiên VÅ© gặp Äinh đại cô. Thấy Bạch Thiên VÅ©, bà dù là con ngưá»i cao ngạo nhất trần Ä‘á»i, cÅ©ng phải chú ý đến đại hiệp. Bà bất cố nhất thiết, hiến trá»n thân và danh cho đại hiệp.
Giữa há» dÄ© nhiên có những lá»i thá» non hẹn biển, không bao giá» Äinh đại cô tưởng là sau đó, Bạch đại hiệp lại có thể bá» rÆ¡i bà . Cho nên bà thá»§ tiết chỠđợi, má»™t ngà y sum há»p.
NgỠđâu, Bạch Thiên VÅ© phong lưu thà nh tánh, đại hiệp chỉ xem cuá»™c gặp gỡ đó như má»™t trò tiêu khiển trong bước lữ hà nh, và đại hiệp không há» mÆ¡ hoà i đến má»™t bóng hình đã gặp bên vệ đưá»ng hà nh hiệp.
Bóng hình cá»§a Äinh đại cô rồi cÅ©ng chìm lặng trong muôn ngà n bóng hình khác chất chứa nÆ¡i tâm tư cá»§a Bạch Thiên VÅ©, tất cả Ä‘á»u má» dần, má» dần, tất cả Ä‘á»u lùi sâu và o bóng tối để nhưá»ng chổ cho những bóng hình má»›i.
Sau lần gặp gỡ đó, Äinh đại cô mang thai. Mà Bạch Thiên VÅ© thì hoà n toà n lãng quên bà .
Vá»›i môn phong cá»§a má»™t thế gia như há» Äinh, khi nà o lại có việc gái chưa chồng mà lại sanh con ?
Tấu xảo là m sao, lúc đó phu nhân cá»§a Äinh lão trang chá»§ cÅ©ng thá» thai. Phu nhân nháºn đứa con do Äinh đại cô sanh ra là m con cá»§a bà , còn đứa con cá»§a bà thì bà giao cho ngưá»i khác nuôi dưỡng. Là m như váºy là để cứu vãn danh dá»± nhà chồng. Äó là đứa con thứ ba cá»§a Äinh là o phu nhân, bà còn có hai ngưá»i con khác nữa.
Äiá»u bà máºt đó được giấu kỹ từ nhiá»u năm qua rồi, chÃnh Äinh Linh Trung cÅ©ng chẳng biết mình là con cá»§a Äinh đại cô, mà cứ tưởng là giá»t máu cá»§a Äinh là o phu nhân.
Lá»™ Tiểu Giai thuáºt chuyện vá»›i vẻ mặt nghiêm trá»ng, ai ai cÅ©ng phải công nháºn là y không nói hoang đưá»ng.
Diệp Khai bá»—ng há»i:
- Bà máºt được giừ kÃn từ nhiá»u năm qua, là m sao các hạ biết được ?
Lộ Tiểu Giai buồn thảm đáp:
- Tại vì … tại hạ là …
Y dừng câu nói, từ từ quay mình, mặt nhăn nhó, nhìn Äinh Linh Trung.
Hai bên nách, có hai thanh đoản đao, đao cắm sâu, xuyên qua xương.
Äinh Linh Trung trừng mắt nhìn y, niá»m oán độc hiện lá»™ nÆ¡i ánh mắt, rồi hắn nhảy dá»±ng lên, quát:
- Bà máºt đó, chẳng má»™t ngưá»i nà o biết, tại sao ngươi tiết lá»™ ?
Lộ Tiểu Giai đau đớn đến xuất mồ hôi lạnh đẫm ướt mình, cơ hồ không đứng vững.
Y cố gắng thốt:
- Tại hạ biết, sau khi tiết lá»™ bà máºt đó rồi, tại hạ là m Ä‘au lòng các hạ lắm. Nhưng … việc đó … tại hạ không thể không nói ra … Tại hạ …
Äinh Linh Trung cao giá»ng:
- Tại sao ngươi không thể không nói ?
Diệp Khai thở dà i, đáp thay Lộ Tiểu Giai:
- Tại vì nếu y không nói, thì Phó Hồng Tuyết không thể không giết các hạ.
Äinh Linh Trung cưá»i lạnh:
- Tại sao Phó Hồng Tuyết không thể không giết ta ? Chẳng lẽ hắn giết ta vì ta giết con gái của Mã Không Quần ?
Diệp Khai lạnh lùng:
- Việc là m cá»§a các hạ còn ai chẳng biết ? Các hạ tin là không ai hiểu thì tháºt là lầm to.
Äinh Linh Trung hừ má»™t tiếng:
- Ta là m việc gì đâu ?
Phó Hồng Tuyết nghiến răng:
- Ngươi muốn ta nói ?
Äinh Linh Trung thách:
- Cứ nói.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ngươi bỠđộc và o rượu, hại chết Tiết Võ.
Äinh Linh Trung bÄ©u môi:
- Sao ngươi dám nói là ta bỠđộc và o rượu ?
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Ta vốn chẳng biết gì cả, mải đến lúc ta phát hiện ra, chất độc trên thanh kiếm giết chết Thúy Bình, đồng loại vá»›i chất độc trong rượu cá»§a Tiết Võ. Rồi cÅ©ng chÃnh ngươi thừa nháºn là đã giết Thúy Bình. Hay Ãt ra ngươi cÅ©ng thừa nháºn là đã giết Thúy Bình. Hay Ãt ra ngươi cÅ©ng là kẻ chá»§ mưu giết nà ng.
Äinh Linh Trung biến sắc mặt, nghẹn lá»i.
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Ngươi còn mua chuá»™c gã giữ kho cá»§a Tiết Võ, lại sợ gã lá»™ hình tÃch nên bảo gã giả dạng thà nh nô bá»™c, bịa chuyện là tất cả gia nhân cá»§a há» Tiết Ä‘á»u vá» hết vá»›i Äinh gia trang.
Diệp Khai tiếp nối:
- Chỉ có má»—i má»™t mình các hạ là biết được tung tÃch cá»§a Phi kiếm khách, các hạ cố ý tiết lá»™ vá»›i Dịch Äại Kinh dụ dẫn y là m cái việc mượn Ä‘ao giết ngưá»i.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Kế đó không thà nh, ngươi bà y mưu gây ly gián giữa ta và Diệp Khai, nhưng bên cạnh Diệp Khai còn có Äinh Vân Lâm, ngươi sợ nà ng là m chứng cho Diệp Khai, nên nhá» nhị ca ngươi là Äinh Linh Giáp bắt nà ng trở vá» gia đình.
Diệp Khai thở dà i:
- Các hạ giá há»a cho tại hạ, tại hạ không trách gì, nhưng tại hạ buồn vá» việc các hạ giết đứa bé. Các hạ không nên là m thế.
Phó Hồng Tuyết ngưng ánh mắt nhìn Äinh Linh Trung há»i:
- Những việc đó, có phải là con ngưá»i là m ra không ?
Äinh Linh Trung cúi đầu, mồ hôi đổ ra như tắm.
Diệp Khai tiếp:
- Tại hạ biết, các hạ là m những việc đó chẳng phải do tá»± ý muốn là m, tại hạ hy vá»ng các hạ nói ra ai đã bảo các hạ là m như váºy.
Äinh Linh Trung lắc đầu:
- Ta không thể nói.
Diệp Khai tiếp:
- Thực ra dù các hạ không nói, tại hạ cũng đã biết.
Äinh Linh Trung ngẩng đầu lên:
- Ngươi biết ?
Diệp Khai tiếp:
- Mưá»i chÃn năm trước, bên ngoà i Mai Hoa Am, có má»™t ngưá»i thốt lên má»™t câu mà đáng lẽ không nên thốt. Ngưá»i đó sợ có kẻ nghe thinh âm nên sai các hạ Ä‘i khắp nÆ¡i, để giết những ngưá»i ngà y trước có nghe khẩu âm cá»§a y, diệt khẩu.
Äinh Linh Trung cúi đầu.
Phó Hồng Tuyết gằn từng tiếng:
- Hiện tại, ta chỉ há»i ngươi, ngưá»i đó có phải là Äinh Thừa Phong hay không ?
Äinh Linh Trung cắn răng, không chịu nói tiếng gì.
Có phải là y mặc nháºn chăng ?
Äinh Thừa Phong vốn quý em gái, em bị ngưá»i vÅ© nhục thì lão ta phải nghÄ© cách báo cừu.
Lão muốn giết Bạch Thiên Vũ hẳn cũng không ngoà i cái lý do đó.
Lá»™ Tiểu Giai đứng cạnh cá»™i ngô đồng, thở mệt, bá»—ng cao giá»ng thốt:
- Bất chấp sá»± tình như thế nà o, tại hạ không tin Äinh lão trang chá»§ là hung thá»§ sát nhân.
Diệp Khai chớp mắt:
- Chẳng lẽ các hạ biết rõ lão ấy hÆ¡n má»i ngưá»i.
Lộ Tiểu Giai đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không ai biết Äinh lão trang chá»§ bằng tại hạ.
Diệp Khai há»i:
- Tại sao ?
Lá»™ Tiểu Giai chợt cưá»i.
Giá»ng cưá»i cá»§a y nghe thê lương quá ! Kỳ quái quá ! Y tiếp:
- Tại vì tại hạ là kẻ bị lão trang chá»§ giao cho ngưá»i khác nuôi dưỡng, và cái tên cá»§a tại hạ đáng lẽ ra là Äinh Linh Trung !
Má»™t sá»± việc trên chá»— tưởng cá»§a má»i ngưá»i !
Äinh Linh Trung kinh hãi kêu lên:
- Ngươi … là … là …
Lá»™ Tiểu Giai cưá»i nhẹ:
- Tại hạ là Äinh Linh Trung, các hạ cÅ©ng là Äinh Linh Trung, Hôm nay Äinh Linh Trung sát hại Äinh Linh Trung. Có phải là má»™t chuyện hoạt kê không ?
Y lấy má»™t hạt Ä‘áºu phá»™ng quăng lên cao. Hạt đâu phá»™ng chưa rÆ¡i xuống, y ngã xuống.
Y ngã, nụ cưá»i còn gắn nÆ¡i và nh môi.
Y cưá»i, những ngưá»i khác không ai cưá»i nổi.
Äinh Vân Lâm vừa khóc vừa kể:
- Chẳng lẽ y là tam ca chân chánh cá»§a ta ? Chẳng lẽ sá»± tháºt là thế ?...
Äinh Vân Hạc cố giấu vẻ thống khổ, song không dấu được, Y lạnh lùng thốt:
- Vô luáºn là m sao, ngươi có má»™t tam ca như váºy, kể ra cÅ©ng chẳng mất mặt chút nà o !
Äinh Vân Lâm vụt chạy đến trước mặt Äinh Linh Trung há»i:
- Ngươi là ai ? Hả ! Ai bảo ngươi đi là m những việc như thế ? Tại sao ngươi không nói gì ?
Äinh Linh Trung lá»™ vẻ ảm đạm:
- Ta … ta …
Vừa lúc đó, tiếng vó ngựa vang lên, cắt đứt câu nói của y.
Ngá»±a, chỉ má»™t con, ngồi trên ngá»±a là má»™t ngưá»i váºn áo xanh, sát bó mình, mồ hôi đẫm ướt đầu.
Kỵ sĩ đến nơi, nhảy xuống ngựa, rồi quỳ luôn trên mặt đất thốt:
- Tiểu nhân là Äinh Hùng, vâng mạng trang chá»§, đến đây thỉnh Phó Hồng Tuyết công tá» và Diệp Khai công tỠđến Äinh gia trang, lão trang chá»§ đã chuẩn bị tiệc rượu lạt tại Thiên Tâm Lâu cung kÃnh chỠđợi hai vị.
Phó Hồng Tuyết biến sắc, nhưng cưá»i lạnh đáp:
- Dù lão ấy không má»i ta cÅ©ng đến như thưá»ng. Còn như tiệc rượu đó, ngươi vá» nói lại vá»›i lão, lão cứ uống, cứ ăn má»™t mình Ä‘i.
Äinh Hùng há»i:
- Các hạ là Phó công tỠ?
Phó Hồng Tuyết gáºt đầu:
- Phải !
Äinh Hùng tiếp:
- Lão trang chủ còn bảo tôi trình lại với công tỠmột việc.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Cứ nói.
Äinh Hùng tiếp:
- Ngoà i tiệc rượu ra, Lão trang chá»§ còn dà nh cho công tá» má»™t váºt xứng đáng. Váºt đó sẽ được quy hoà n cho công tá».
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Lão muốn quy hoà n cho ta cái chi ?
Äinh Hùng đáp:
- Công đạo !
Phó Hồng Tuyết cau mà y:
- Công đạo ?
Äinh Hùng gáºt đầu:
- Bổn Lão trang chá»§ nói như thế đó. Lão nhân gia muốn quy hoà n cho công tá» má»™t công đạo ! Äạo lý cá»§a sá»± công bình. Công bình trong phạm vi xã há»™i.
Tên là Thiên Tâm, tòa lầu không ở trên trá»i mà lại ở giữa hồ.
Hồ không lá»›n, hoa sen đã tà n, còn lá xanh nước cÅ©ng xanh, cạnh tòa lầu có mấy chiếc thuyá»n nhẹ, đưa rước khách ra và o.
Má»™t lão nhân, dung mạo trang nghiêm, Ä‘ang tá»±a mình noi lan can, nhìn ra mặt hồ. Ngưá»i cá»§a lão phảng phất tà n hoa, song đôi mắt thì sáng như sao Bắc Äẩu.
Äôi mắt kiên định, chứng tá» má»™t quyết tâm. Quyết tâm trả lại công đạo cho ngưá»i.
Äêm đã khuya lắm rồi, sao bắt đầu thưa, từ bá» hồ, má»™t con thuyá»n nhẹ lướt nước, tiến đến toà lâu.
Trên thuyá»n có má»™t thanh niên Ä‘ang đứng nhìn ra cá»a hồ, thanh niên mặc y phục Ä‘en, mặt trắng xanh, tay trắng xanh, tay đặt nÆ¡i chuôi Ä‘ao Ä‘en.
Phó Hồng Tuyết từ từ lên lầu.
Bá»—ng nhiên hắn cảm thấy mệt má»i vô cùng, mưá»ng tượng má»™t khách lữ hà nh Ä‘i táºn ngà n sông muôn núi, chân chồn, gối lá»ng, cuối cùng rồi cÅ©ng đến được nÆ¡i phải đến.
Äến được cái nÆ¡i muốn đến rồi, khách lữ hà nh vì mệt má»i cá»±c độ, nên không còn hứng thú nữa.
Năm xưa có ngưá»i thốt: “Nhân số đã há»™i tỠđông đủ !â€
Ngà y nay hắn cÅ©ng đã tìm gặp đông đủ nhân số cừu nhân, có Ä‘iá»u nhân số nà y ở rải rác khắp bốn phương trá»i, không há»™i tá» như ngà y trước.
Tuy nhiên, hắn tin tưởng Ãt nhất cÅ©ng có hai kẻ há»™i tá» tại đây, má»™t là kẻ năm xưa nói lên câu đó, còn má»™t đương nhiên là Mã Không Quần !
Hắn không có chứng cá»› gì, song hắn tin tưởng như váºy, là Mã Không Quần có mặt tại đây.
Hắn háºn Äinh Linh Trung nhưng không thể giết má»™t huynh đệ để báo thù cho Thúy Bình. Hắn tha được Äinh Linh Trung nhưng nhất định không buông tha Mã Không Quần.
Hắn vừa Ä‘i, vừa miên mang suy nghÄ©, bất giác chạm mặt vá»›i Äinh Thừa Phong. Hắn nháºn ra Äinh Thừa Phong trấn định hÆ¡n hắn nhiá»u.
Äinh Thừa Phong đã cao niên lắm rồi. Lão nhìn Phó Hồng Tuyết buông gá»n:
- Má»i ngồi !
Cả hai đã và o khách sảnh từ lâu, mải đến lúc đó, lão trang chá»§ má»›i cất tiếng má»i.
Phó Hồng Tuyết không ngồi, không nói. Hắn chẳng biết phải nó gì nên nÃn lặng.
Äinh Thừa Phong từ từ ngồi xuống, từ từ tiếp:
- Lão phu biết công tỠchẳng bao giỠchịu ngồi chung bà n dưới một mái nhà uống rượu với cừu nhân.
Phó Hồng Tuyết thừa nháºn như váºy.
Äinh Thừa Phong tiếp:
- Hiện tại thì công tá» biết rồi đó, lão phu là ngưá»i chá»§ mưu trong vụ án mưá»i chÃn năm trước bên ngoà i Mai Hoa Am, lão phu cÅ©ng là ngưá»i chá»§ sá»± Äinh Linh Trung thi hà nh mấy công tác đó.
Phó Hồng Tuyết rung ngưá»i.
Äinh Thừa Phong tiếp:
- Giết Bạch Thiên VÅ© lão phu có lý do, công tá» muốn báo cừu cÅ©ng có lý do, vô luáºn ai phải ai quấy, lão phu cÅ©ng chuẩn bị hoà n công đạo cho công tá».
Ngưng ánh mắt nghiêm lạnh nhìn Phó Hồng Tuyết, Äinh Thừa Phong tiếp:
- Lão phu chỉ hy vá»ng má»™t Ä‘iá»u, là biết được ý tứ cá»§a công tá» muo6'n cái công đạo đó như thế nà o.
Phó Hồng Tuyết nắm cứng chuôi đao, đáp:
- Công đạo chỉ có một loại.
Äinh Thừa Phong thong thả gáºt đầu:
- Phải, công đạo chỉ có má»™t. Rất tiếc công đạo thá»i thưá»ng bị ngưá»i Ä‘á»i phân tách thà nh khúc chiết quá !
Phó Hồng Tuyết lững lá»:
- Ạ?
Äinh Thừa Phong cưá»i, tiếp:
- Công đạo của công tỠkhông giống với công đạo của lão phu.
Phó Hồng Tuyết bĩu môi.
Äinh Thừa Phong tiếp:
- Lão phu giết phụ thân công tá», công tá» giết lão phu, đương nhiên đó là công lý. Nhưng nếu công tá» có ngưá»i thân nhất bị kẻ khác sát hại, công tá» có là m như lão phu, Ä‘i giết kẻ đó chăng ?
Phó Hồng Tuyết cau mặt.
Äinh Thừa Phong tiếp:
- Hiện tại con trai lớn của lão phu thỠthương, con trai thứ hai thà nh tà n phế, con trai thứ ba dù không do công tỠgiết, song nó cũng chết vì việc đó.
Lão rất bình tÄ©nh, bất quá niá»m thống khổ hiện lên quá rõ rệt váºy thôi.
Lão tiếp:
- Giết hắn, tuy là má»™t thanh niên mang giòng máu há» Bạch hạ thá»§, nhưng chÃnh lão phu nuôi dưỡng thanh niên đó nên ngưá»i, bây giá» lão phu muốn tìm công đạo, thì phải Ä‘i đến nÆ¡i nà o mà tìm ?
Phó Hồng Tuyết nhìn xuống thanh đao.
Hắn không thể đáp câu há»i đó.
Hắn không muốn nhìn táºn mặt vẻ bi phẫn cá»§a lão nhân.
Äinh Thừa Phong nhẹ thở dà i, tiếp:
- Nhưng, lão phu đã già rồi, lão phu đã mục kÃch quá nhiá»u sá»± Ä‘á»i. Giả như công tá» muốn có công đạo cá»§a công tá», thì lão phu đây cÅ©ng muốn có công đạo cá»§a lão phu. Như thế mối háºn cừu sẽ kéo dà i Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp.
Vá»›i giá»ng lạnh nhạt, lão tiếp luôn:
- Ngà y nay công tá» giết lão phu báo cừu cho phụ thân công tá», đó là công đạo. Ngà y sau, con cháu cá»§a lão phu sẽ giết công tỠđể báo cừu cho lão phu cái đó cÅ©ng là công đạo. Phải váºy chăng ?
Phó Hồng Tuyết phát hiện bà n tay của Diệp Khai rung rung.
Diệp Khai đứng bên cạnh hắn, thống khổ hÆ¡n hắn nhiá»u.
Äinh Thừa Phong tiếp:
- Vô luáºn là công đạo cá»§a ai, cÅ©ng Ä‘á»u là chân chánh cả. Mối cừu háºn nà y không thể để dây dưa qua nhiá»u thế hệ nữa. Bởi ngưá»i chết vì cừu háºn đã quá nhiá»u rồi. Cho nên …
Äôi mắt bừng sáng lên, lão kết luáºn:
- Lão phu đã quyết định trả công đạo cho công tỠ!
Phó Hồng Tuyết nhìn lão thầm nghĩ:
- Cái lão già nà y, là tay nham hiểm, âm trầm hay là má»™t báºc chÃnh nhân quân tá».
Phó Hồng Tuyết khó hiểu quá !
Äinh Thừa Phong thốt:
- Tuy nhiên, lão phu hy vá»ng công tỠđáp ứng cho má»™t Ä‘iá»u.
Phó Hồng Tuyết chỠnghe.
Äinh Thừa Phong tiếp:
- Sau khi lão phu chết rồi, thì mối háºn cừu nà y cầm như liểu kết. Nếu còn có bất cứ ai vì cừu háºn mà chết, vô luáºn ai chết nÆ¡i tay ai, thì dưới cá»u tuyá»n, lão phu sẽ không tha thứ cho kẻ đó !
Phó Hồng Tuyết căm há»n:
- Còn cái lão Mã Không Quần, dù thế nà o, tại hạ cũng không buông tha lão.
Äinh Thừa Phong nhẹ Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i kỳ quái, Ä‘iá»m nhiên thốt:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên lão phu biết công tá» không bao giá» buông tha cho lão ấy. Rất tiếc, vô luáºn công tá» muốn là m gì lão, lão cÅ©ng chẳng quan tâm.
Phó Hồng Tuyết biến sắc:
- Các hạ nói váºy là có ý gì ?
Äinh Thừa Phong lại cưá»i, nụ cưá»i kỳ quái hÆ¡n. Trong ánh mắt, ẩn ước niá»m thương cảm.
Lão không đáp câu há»i cá»§a Phó Hồng Tuyết, từ từ nâng chén rượu trước mặt lên, nhìn sang hắn, má»™t phút sau tiếp:
- Lão phu hy vá»ng từ nay công tá» nên nhá»›, cừu háºn chẳng khác nà o má»™t món nợ, háºn má»™t ngưá»i là mang má»™t món nợ, háºn nhiá»u là mang nợ nhiá»u. Äá»i nặng nợ thì còn thú vị gì ? Không có má»™t ngà y khoái lạc ! Má»™t ngà y thôi, suốt cuá»™c Ä‘á»i !
Lão chuẩn bị uống chén rượu đó.
Và cũng vừa lúc đó, ánh đao chớp lên.
Một tiếng soảng.
Chén rượu vỡ tan. Chén vỡ do ánh đao.
Phó Hồng Tuyết quay đầu nhanh nhìn Diệp Khai với vẻ kinh ngạc.
Chén rượu vỡ tan do một thanh phi đao.
Mặt Diệp Khai biến trắng nhợt, song đôi tay rất ổn định.
Chà ng nhìn Äinh Thừa Phong.
Äinh Thừa Phong kinh hãi, há»i:
- Tại sao các hạ là m thế ?
Diệp Khai đáp vá»›i giá»ng cương quyết:
- Tại vì tại hạ biết, trong rượu có độc. Tại hạ biết luôn chén rượu đó, các hạ không nên uống.
Äinh Thừa Phong giáºt mình:
- Các hạ có ý tứ gì ?
Diệp Khai thở dà i:
- à tứ của tại hạ chẳng lẽ các hạ không hiểu ?
Äinh Thừa Phong nhìn chà ng, buồn giá»ng há»i:
- Thế tại sao ý tứ của lão phu, các hạ không hiểu ?
Diệp Khai đáp:
- Hiểu chá»› sao không hiểu ? Các hạ định lấy máu cá»§a mình rá»a sạch háºn thù. Bất quá mối háºn thù đó không rá»a sạch háºn thù. Bất quá, mối háºn thù đó, không phải rá»a bằng máu cá»§a các hạ mà sạch.
Äinh Thừa Phong chá»›p mắt:
- Máu của lão phu đổ cái đó có can chi đến các hạ ?
Diệp Khai đáp:
- Can hệ lắm chứ !
Äinh Thừa Phong cao giá»ng:
- Các hạ là ai ?
Diệp Khai đáp:
- Là ngưá»i không muốn thấy kẻ vô can đổ máu !
Phó Hồng Tuyết giáºt mình, cháºn lá»i:
- Ngươi nói ngưá»i nà y là kẻ vô can ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Phải !
Phó Hồng Tuyết hừ một tiếng:
- Mưá»i chÃn năm trước, kẻ bên ngoà i Mai Hoa Am thốt lên câu "Nhân số há»™i tỠđông đủ rồi" không phải là lão ta sao ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Tuyệt đối không phải.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Sao ngươi biết ? Do đâu ngươi dám xác định ?
Diệp Khai giải thÃch:
- Tại vì bất cứ ai đứng giữa vùng tuyết đổ má»™t lúc lâu, khi phát âm tiếng "nhân" phải biến đổi. Vả lại, cái nguyên nhân đó không đủ khiến cho lão phải giết ngưá»i diệt khẩu.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Tại sao ngươi biết giữa vùng tuyết lạnh khi ngưá»i ta phát âm, tiếng "nhân" biến đổi ?
Diệp Khai đáp:
- Tại hạ có thực nghiệm !
Không để cho Phó Hồng Tuyết nói, chà ng tiếp luôn:
- Hà huống, mưá»i chÃn năm trước, trong đêm xảy ra vụ án, lão không há» rá»i gia trang ná»a bước.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Chắc không ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Chắc !
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Tại sao ?
Diệp Khai đáp:
- Tại vì lúc đó, lão thá» thương nÆ¡i chân hữu, không thể xê dịch được. Và cÅ©ng từ đó, lão không còn rá»i gia trang Ä‘i đâu nữa. Cho đến hôm nay, chân cá»§a lão cÅ©ng chưa là nh hẳn. Lão cÅ©ng như các hạ, đà nh mang táºt thá»t chân.
Äinh Thừa Phong vụt đứng lên, trừng mắt nhìn chà ng rồi thở dà i, từ từ ngồi xuống.
Trong lão hiện tại già hÆ¡n nhiá»u, dù chỉ cách không hÆ¡n má»™t giá» !
Diệp Khai tiếp:
- Ngoà i ra, tại hạ còn biết, ngưá»i gây thương thế cho lão là má»™t tay kiếm thượng đẳng trong Kim tiá»n bang, có thinh danh ngang vá»›i Phi kiếm khách.
Phó Hồng Tuyết kêu lên:
- Kinh Vô Mạng ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Phải ! ChÃnh Kinh Vô Mạng ! Mãi đến bây giá» tại hạ má»›i hiểu tại sao Kinh Vô Mạng truyá»n thá» kiếm pháp tuyệt diệu cho Lá»™ Tiểu Giai.
Äinh Thừa Phong cúi đầu, mắt long lanh lệ.
Phó Hồng Tuyết hét lên:
- Là m sao ngươi biết được những việc đó ! Ngươi là ai ?
Diệp Khai do dự.
Chà ng tá»± há»i, có nên nói ra hay không ?
Phó Hồng Tuyết lại há»i:
- Hung thá»§ không phải là lão, thì Äinh Linh Trung giết ngưá»i diệt khẩu cho ai ? Vì ai ?
Diệp Khai chưa đáp.
Bá»—ng chà ng quay đầu, nhìn vá» cá»a thang lầu.
Từ nÆ¡i đó, má»™t giá»ng nói lạnh lùng vang lên:
- Hung thủ là ta ?
Âm thinh khó nghe vô cùng, âm thinh đó khó gây được cảm tình nÆ¡i bất cứ má»™t ngưá»i nà o, dù dá»… tánh nhất.
Tiếp theo câu nói, má»™t ngưá»i xuất hiện.
Má»™t nữ nhân, nhìn qua dáng ngưá»i, ai ai cÅ©ng phải công nháºn là má»™t trang tuyệt sắc giai nhân, có Ä‘iá»u không ai trông rõ mặt mà y, bởi bà ta dùng sa Ä‘en che mặt.
Thấy bà xuất hiện, Äinh Thừa Phong kinh hãi kêu lên:
- Ngươi ! Ngươi đến đây là m gì ?
Nữ nhân đáp:
- Tôi đến, vì tôi phải đến.
Không ai tưởng ná»—i má»™t con ngưá»i mỹ lệ như váºy lại có thinh âm đáng ghét quá !
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Bà nói, chÃnh bà sai sá» Äinh Linh Trung Ä‘i giết ngưá»i để diệt khẩu ?
Nữ nhân gáºt đầu:
- Phải, chÃnh ta !
Giá»ng bà hà m súc má»™t niá»m oán độc cao độ.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Tại sao ?
Nữ nhân đáp:
- Tại vì ta là cừu nhân chân chánh của ngươi, Bạch Thiên Vũ chết nơi tay ta.
Phó Hồng Tuyết nghe con tim trầm xuống mạnh. Äinh Thừa Phong cÅ©ng nghe con tim trầm xuống như hắn.
Còn Diệp Khai ? Nà o ai biết tâm tư của chà ng như thế nà o ?
Äinh Bạch Vân lạnh lùng tiếp:
- Äinh Thừa Phong là đại ca cá»§a ta, hiện tại các ngươi đã hiểu rồi. Y vì em gái muốn tá»± hy sinh, có thế thôi, chứ sá»± tình ngà y trước không liên quan gì đến y cả.
Bà thở dà i, tiếp:
- Nếu không có ngươi xuất thá»§, ngăn chặn y uống chén rượu độc đó thì đã có thêm má»™t mạng chết oan uổng rồi ! Ta rất cảm kÃch hà nh động cá»§a ngươi.
Nói câu đó, bà nhìn Diệp Khai.
Diệp Khai cưá»i khổ, không đáp. Chà ng còn biết nói chi trong trưá»ng hợp nà y ?
Äinh Bạch Vân tiếp:
- Ta rất kỳ quái, tá»± há»i mãi ngươi là ai, là m sao mà ngươi biết rõ những việc đó ?
Diệp Khai thốt:
- Tại hạ …
Äinh Bạch Vân khoát tay.
- Ngươi không cần cho ta biết ngươi là ai ? Ta bất quá kỳ quái váºy thôi chứ không tưởng biết ngươi là ai !
Bà quay nhìn Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Ta muốn cho ngươi biết ta là ai !
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Tại hạ đã biết bà là ai rồi !
Bà báºt cưá»i cuồng dại:
- Ngươi biết ? Biết những cái gì ? Biết được bao nhiêu chuyện ?
Phó Hồng Tuyết nÃn lặng.
Hắn cảm thấy vá» sá»± việc trên giang hồ, hắn biết rất Ãt. Bởi hắn chẳng chịu quan tâm đến bất cứ ai, bất cứ việc chi, ngoà i những cừu nhân và sá»± phục thù.
Hắn chỉ biết có má»—i má»™t Ä‘iá»u, là cừu háºn !
Như thế là kém cá»i quá, chÃnh hắn cÅ©ng hiểu như váºy !
Äinh Bạch Vân cưá»i má»™t lúc, đưa tay giáºt vuông sa che mặt.
Bên trong vuông đen là một gương mặt lạnh lùng, một gương mặt chết.
Nhìn gương mặt đó, ai cũng biết là chiếc nạ.
Bà giáºt luôn chiếc nạ, bây giá» thì gương mặt tháºt cá»§a bà hiện ra.
Trá»i ! Má»™t gương mặt cá»§a con ngưá»i như thế sao ? HÆ¡n nữa, gương mặt má»™t giai nhân như thế sao ? Gương mặt mang đầy sẹo Ä‘ao, tung hoà nh, ngang dá»c, trừ đôi mắt còn nguyên vẹn, chẳng có má»™t mảnh da nà o trên mặt còn nguyên vẹn.
Ai yếu bóng vÃa, nhìn gương mặt đó, tất phải xỉu ngay.
Bà há»i:
- Ngươi biết tại sao ta biến đổi như thế chăng ?
Phó Hồng Tuyết biết sao mà đáp !
Bà tiếp luôn:
- Ta dùng Ä‘ao, tá»± rạch mặt đó. Äúng bảy mươi bảy vết sẹo. Ta há»™i hiệp vá»›i Bạch Thiên VÅ© đúng bảy mươi bảy ngà y, sau đó lão bá» rÆ¡i ta, nhá»› lại thá»i gian sum há»p ta căm háºn lão vô cùng. Ta bắt đầu hồi ức lại từng ngà y, hồi ức má»™t ngà y ta rạch mặt má»™t đưá»ng Ä‘ao, Ä‘ao không là m ta Ä‘au, nhưng ká»· niệm là m ta Ä‘au ! Hồi ức đủ bảy mươi bảy ngà y, ta rạch đủ bảy mươi bảy đưá»ng trên mặt.
|

15-07-2008, 02:55 PM
|
 |
 Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 50 : Nhân Ãi HÆ¡n Háºn Cừu
Äinh Bạch Vân tiếp :
- Tạ háºn gương mặt ta ! Tại cái gương mặt nà y, lão má»›i chú ý đến ta, nếu không có gương mặt nà y, nếu lão không chú ý đến ta, thì là m gì ta phải thống khổ suốt bao nhiêu tháng rá»™ng năm dà i ?
Ãi tình là m cho con ngưá»i Ä‘iên dại đến độ ấy hay sao ? Trên Ä‘á»i có ai háºn mình vì mình đẹp, bởi đẹp nên Ä‘au khổ, rồi tá»± há»§y diệt cái đẹp cá»§a mình ?
Dù sao, thì bà cũng là một kẻ khổ, khổ vì tình, Phó Hồng Tuyết cũng khổ vì tình.
Nên, hắn đồng tình với bà trong địa hạt thống khổ !
Bà tiếp:
- Ta không muốn ai trông thấy gương mặt ta nữa, ta chỉ sợ ngưá»i Ä‘á»i cưá»i chê, đẹp thế ấy mà cÅ©ng vẫn bị phụ phà ng như thưá»ng ! Bây giá», ta mang má»™t gương mặt như thế nà y, ta tin rằng ngươi không cưá»i ta là điên dại, bởi mẫu thân cá»§a ngươi, xét cho cùng, có hÆ¡n gì ta bao nhiêu đâu !
Phó Hồng Tuyết không thể phá»§ nháºn.
Mưá»i chÃn năm nay, mẫu thân hắn sống trong u tối, để mặc cho Ä‘au khổ dà y vò. Bà có hưởng được gì hÆ¡n Äinh Bạch Vân ?
Äinh Bạch Vân tiếp:
- Ngươi có biết tại sao thinh âm ta biến đổi chăng ? Trong đêm đó, bên ngoà i Mai Hoa Am, ta nói lên má»™t câu đáng lẽ ta không nên nói, cÅ©ng vì nói lỡ rồi, ta phải há»§y diệt má»™t đưá»ng gân lưỡi cá»§a ta, để cải biến âm thinh hoà n toà n.
Äến lúc nà y, Phó Hồng Tuyết má»›i tin là Diệp Khai nói đúng. Con ngưá»i trong vùng tuyết lạnh, khi phát âm, có nhiá»u tiếng trại ra, không đúng nguyên giá»ng nói bình thưá»ng. Cho nên bằng và o tiếng mà tìn ngưá»i có táºt lưỡi, để báo thù, thì quả tháºt là sai.
Sở dÄ© Äinh Bạch Vân đổi giá»ng, là sợ ngưá»i ta nháºn ra âm thinh, cá»§a toà n câu, chứ chẳng phải vì tiếng suông.
Bà tiếp:
- Äinh Linh Trung hà nh động cho ta, vì hắn ngoan ngoãn nghe lá»i ta, chứ hắn chẳng biết mảy may gì đến sá»± việc. Hắn cÅ©ng chẳng biết ta chÃnh là mẫu thân cá»§a hắn. Bây giá», ta được biết hắn chưa chết, và không khi nà o ngươi có ý định sát hại hắn nữa, nên ta cam tâm chết. Và , đáng lẽ ta nên chết trước từ lâu, để khá»i kéo dà i thống khổ mãi đến hôm nay.
Äinh Thừa Phong rắn giá»ng:
- Ngươi không thể chết ! Chỉ cần ta còn sống, là không một ai được giết ngươi trước mặt ta !
Äinh Bạch Vân lắc đầu:
- Sai ! Ãt nhất cÅ©ng có má»™t ngưá»i, giết được tôi !
Äinh Thừa Phong hừ má»™t tiếng:
- Ai ?
Äinh Bạch Vân đáp:
- Tôi ! Tôi tá»± giết tôi ! Tôi là m cái việc đó, trên Ä‘á»i nà y không ai ngăn trở được.
Bà trở nên bình tịnh, tiếp:
- Tôi đến đây, là vì tôi không còn tưởng sống nữa, các ngưá»i nên hiểu như váºy, và đừng ai mong ngăn trở tôi !
Äinh Thừa Phong kêu lên:
- Hiá»n muá»™i … chẳng lẽ hiá»n muá»™i đã uống độc dược rồi ?
Äinh Bạch Vân gáºt đầu:
- Äại ca phải biết, loại độc do tôi chế, không có thuốc giải.
Äinh Thừa Phong rÆ¡i lệ.
Äinh Bạch Vân tiếp:
- Äại ca không nên thương tâm vì tôi. Từ cái hôm tôi cắt chiếc đầu Bạch Thiên VÅ©, thì tôi đã tá»± hứa vá»›i cái chết rồi. Huống chi, tôi chết, là tôi theo vá» vá»›i lão, đại ca nên mừng cho tôi má»›i phải.
Diệp Khai bây giá» má»›i rõ, chiếc đầu cá»§a Bạch Thiên VÅ© ở trong tay Äinh Bạch Vân.
Äinh Bạch Vân tiếp:
- Phó Hồng Tuyết, ngươi có thể trở vỠcho mẫu thân ngươi biết, kẻ giết Bạch Thiên Vũ, đã chết rồi ! Mẫu thân ngươi, già nh được Bạch Thiên Vũ sống, ta chẳng là m chi được, thì ta chỉ có cách là già nh Bạch Thiên Vũ chết. Sống, ở cõi trần, Bạch Thiên Vũ thuộc vỠmẫu thân ngươi. Nơi cõi âm, Bạch Thiên Vũ hoà n toà n thuộc vỠta !
Bà dừng lại một chút:
- Hiện tại, ta chỉ tưởng cho ngươi thấy má»™t ngưá»i.
Phó Hồng Tuyết há»i gấp:
- Ai ?
Äinh Bạch Vân đáp:
- Mã Không Quần !
Bà quay mình vá» phÃa cá»a thang lầu, khẽ vẫy tay. Má»™t ngưá»i bước lên, Ä‘iểm nhẹ má»™t nụ cưá»i.
Mưá»ng tượng ngưá»i đó khoan khoái lắm.
Ngưá»i đó, đương nhiên là Mã Không Quần.
Phó Hồng Tuyết đỠngầu đôi mắt, nắm chặt chuôi đao.
Äinh Bạch Vân cao giá»ng:
- Mã Không Quần ! Hắn còn tưởng giết ngươi đó, sao ngươi không chạy đi ?
Mã Không Quần vẫn cưá»i, đứng nguyên tại chá»—.
Äinh Bạch Vân cÅ©ng cưá»i, rồi bà tiếp:
- Ngươi không chạy trốn, là ngươi không sợ chết, hiện tại ngươi chẳng còn sợ gì nữa, ngươi quên hết háºn cừu, ngươi không còn lo nghÄ© chi, và ngươi cÅ©ng đã chuẩn bị chá» chết như ta !
Day qua Phó Hồng Tuyết, bà tiếp luôn:
- Lão ấy đã uống loại độc dược do ta chế luyện. Lão uống Vong Ưu Thảo của ta đấy ! Lão không còn nhớ gì nữa, lão đến đây, chỠchết, chỠngươi hạ thủ !
Mã Không Quần đã ngồi xuống, bất động, miệng Ä‘iểm nhẹ má»™t nụ cưá»i, mắt nhìn Phó Hồng Tuyết.
Gân xanh vồng lên lưng bà n tay cầm chuôi Ä‘ao cá»§a Phó Hồng Tuyết. Hắn không nói gì. Mã Không Quần cÅ©ng chẳng nói gì, lão đã quên hết sá»± Ä‘á»i thì còn gì mà phải nói ?
Phó Hồng Tuyết chưa bạt Ä‘ao, song bà n tay run run, chứng tá» hắn sắp sá»a bạt Ä‘ao.
Bá»—ng, má»™t tiếng keng vang lên, thanh Ä‘ao cá»§a hắn gãy là m hai Ä‘oạn. Thanh Ä‘ao gãy, do má»™t ngá»n phi Ä‘ao phóng tá»›i.
Phó Hồng Tuyết trừng mắt:
- Ngươi ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Tại hạ.
Phó Hồng Tuyết trầm giá»ng:
- Tại sao ?
Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên:
- Tại vì các hạ không có lý do giết lão. Các hạ bất tất giết lão.
Phó Hồng Tuyết hét lên:
- Không có lý do ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Äúng !
Phó Hồng Tuyết hét vang:
- Cả gia đình ta ngã gục dưới bà n tay lão, thế mà ngươi cho rằng ta không có lý do giết lão ?
Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên:
- Các hạ lầm ! Các hạ háºn lầm ! Các hạ không nên giết lão. Bởi, ngưá»i chết nÆ¡i tay lão, chẳng phải là phụ mẫu, thân nhân cá»§a các hạ. Giữa lão và c’ac hạ, chẳng có cừu háºn gì.
Ai ai cÅ©ng giáºt mình. Phó Hồng Tuyết thì chết sá»ng.
Diệp Khai tiếp:
- Các hạ háºn lão, vì có ngưá»i muốn cho các hạ háºn lão, bảo các hạ háºn lão.
Phó Hồng Tuyết rùng mình.
Diệp Khai tiếp:
- Cừu háºn như hạt giống, ngưá»i ta gieo hạt giống nÆ¡i tâm các hạ, hạt giống má»c mầm, sanh gốc, rá»…. Chứ nà o phải các hạ sanh ra vá»›i niá»m cừu háºn sẵn có trong tâm ?
Phó Hồng Tuyết buông gá»n:
- Ta không hiểu.
Diệp Khai thốt:
- Bởi không hiểu, nên háºn lầm !
Bá»—ng, Äinh Bạch Vân thốt:
- ChÃnh ta cÅ©ng chẳng hiểu chi cả.
Diệp Khai thốt:
- Äáng lẽ bà phải hiểu hÆ¡n ai hết, vì chỉ có má»—i má»™t mình bà biết, Äinh Linh Trung không phải là con cá»§a Äinh lão trang chá»§ ! Sao bà không suy trưá»ng hợp cá»§a bà , tưởng ra trưá»ng hợp cá»§a ngưá»i ?
Äinh Bạch Vân biến sắc, kêu lên:
- Phó Hồng Tuyết không phải là dòng máu của hỠBạch ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không phải !
Hai tiếng đó như hai tiếng sấm nổ ngang đâu má»i ngưá»i.
Äinh Bạch Vân kêu lên:
- Ngươi nói hoang !
Diệp Khai mỉm cưá»i, nụ cưá»i thê thảm vô cùng.
Chà ng không phá»§ nháºn, bởi chà ng cần gì phải phá»§ nháºn ! Tuy nhiên, nhìn thần sắc cá»§a chà ng, ai ai cÅ©ng biết là chà ng không nói hoang.
Äinh Bạch Vân há»i:
- Là m sao ngươi biết được Ä‘iá»u đó ? Má»™t bà máºt cá»§a gia đình ngưá»i ta ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không phải là má»™t bà máºt, mà chÃnh là má»™t Ä‘oạn cố sá»± bi thảm, bà ạ ! Nếu bà là ngưá»i cá»§a Ä‘oạn cố sá»±, thì là m sao bà chẳng biết Ä‘oạn cố sá»± đó như thế nà o ? Äối vá»›i ngưá»i trong Ä‘oạn cố sá»±, thì còn gì là bà máºt nữa đâu !
Äinh Bạch Vân giương to đôi mắt:
- Ngươi là ngưá»i trong há» Bạch ?
Diệp Khai thở dà i:
- Tại hạ là …
Phó Hồng Tuyết chồm mình tới, chụp áo Diệp Khai, quát:
- Ngươi nói hoang !
Diệp Khai lại cưá»i, nụ cưá»i thê thảm.
Äinh Bạch Vân há»i:
- Chẳng lẽ Âm Bạch Phụng là mẫu thân của Phó Hồng Tuyết cũng chẳng hiểu nữa sao ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Quả tháºt, bà ấy chẳng biết gì hết.
Äinh Bạch Vân trố mắt:
- Lạ chưa ! Có mẹ nà o lại chẳng biết con mình ?
Diệp Khai trầm ngâm một lúc lâu.
Sau cùng, chà ng bắt đầu thuáºt Ä‘oạn cố sá»± trong gia đình há» Bạch …
Lúc Âm Bạch Phụng thá» thai vá»›i Bạch Thiên VÅ©, Bạch phu nhân có hay biết. Bà ấy vốn có tâm trưá»ng âm trầm, dù biết chồng ngoại tình, bà vẫn tỉnh như thưá»ng. Tỉnh, nhưng trong thâm tâm, bà có chá»§ trương cắt đứt ái ân giữa chồng và Âm Bạch Phụng. Cắt đứt ái ân vụng trá»™m cá»§a chồng, nhưng bà nghÄ© con cá»§a Âm Bạch Phụng, dù sao cÅ©ng là giá»t máu cá»§a dòng há» Bạch. Bà không muốn con cá»§a chồng phải sống nhá» nÆ¡i ngưá»i ngoà i, dù ngưá»i ngoà i là tình nhân cá»§a chồng, là mẹ cá»§a đứa bé.
Bà mua chuá»™c mụ bà , tráo con, Ä‘em đứa bé do Âm Bạch Phụng sanh, gởi cho ngưá»i em gái cá»§a bà , là vợ cá»§a Diệp Bình, má»™t vị tiêu sư. Vợ chồng Diệp Bình không con, nên vui vẻ tiếp nháºn đứa bé, nuôi dưỡng.
Vì hôn mê trong cơn sanh sản, Âm Bạch Phụng chẳng biết gì, khi tỉnh lại, thấy đứa bé cứ tưởng là con mình sanh, chứ không nghi ngỠcon bị tráo.
Tuy âm trầm, Bạch phu nhân không hiểm độc, bà muốn cho tất cả những ngưá»i trong há» Bạch phải siêu tuyệt hÆ¡n Ä‘á»i, nên Ä‘em đứa bé ký thác nÆ¡i Tiểu Lý Thám Hoa, nhá» dạy dá»—.
Tiểu Lý Thám Hoa vốn có lá»i hứa vá»›i Bạch Thiên VÅ©, nên khẳng khái nháºn đứa bé, truyá»n thụ Ä‘ao pháp cho đứa bé.
Biết lai lịch cá»§a đứa bé, Tiểu Lý Thám Hoa cố huấn luyện nó trở thà nh má»™t con ngưá»i đầy đủ nhân ái, đừng bao giá» nuôi dưỡng háºn cừu, mà chỉ vun bồi cái tâm dung thứ.
Cả nhà há» Bạch chết, sá»± bà máºt đó được Tiểu Lý Thám Hoa và vợ chồng há» Diệp bảo trì, mãi đến khi Diệp phu nhân biết mình không sống được trong cÆ¡n bạo bệnh, Ä‘em thuáºt lại cho đứa bé nghe.
Phó Hồng Tuyết nghe rồi, từ từ buông áo Diệp Khai, từ từ lùi lại, cuối cùng, hắn quay mình, Ä‘i thẳng đến cá»a thang lầu, xuống thang, Ä‘i luôn.
Hắn sống vì cừu háºn, bây giá» không còn lý do nuôi dưỡng háºn cừu, thì cái sống cá»§a hắn đâu còn nghÄ©a gì ?
Hắn cũng chẳng biết mình là con cái nhà ai !
Chung quanh hắn, trống trải quá, sá»± trống trải đó lá»›n hÆ¡n cả má»™t bầu trá»i.
Hắn sống giữa biển ngưá»i, nhưng hắn hoà n toà n cô đơn.
Diệp Khai không ngăn cháºn hắn, bởi chẳng phải lúc ngăn cháºn hắn. Chà ng cứ để hắn Ä‘i, khi tâm tư hắn lắng dịu rồi, chà ng sẽ phải tìm hắn, chuẩn bị cho hắn má»™t hướng Ä‘i, chẳng muá»™n gì. Chà ng tá»± nguyện sẽ là bằng hữu cá»§a hắn, sẵn sà ng nâng đỡ hắn trên vạn nẽo đưá»ng Ä‘á»i.
Vá»›i niá»m dung thứ nhiá»…m hóa nÆ¡i Tiểu Lý Thám Hoa, Diệp Khai kết thúc mối háºn cừu cấu kết mưá»i chÃn năm trước, mối cừu háºn đã là m chết quá nhiá»u ngưá»i.
Chà ng không muốn ai chết nữa.
Äinh Bạch Vân không chết, bởi bình rượu độc cá»§a bà , đã được Äinh Thừa Phong tráo đổi từ trước, giả như bà uống trá»n bình, bất quá chỉ say khướt mà thôi.
Mã Không Quần cÅ©ng còn giữ sáng suốt như ngà y nà o, bởi lão không há» uống Vong Ưu Thảo thứ tháºt, bất quá Äinh Bạch Vân chỉ đùa lão, xem lão có phản ứng chi không váºy thôi.
Vừa lúc đó, Äinh Vân Lâm chạy lên lầu, cho hay là Äinh Linh Trung đã rá»i Äinh gia trang, bá» Ä‘i vÄ©nh viá»…n.
Và Lộ Tiểu Giai mà ai ai cũng tưởng đã chết, lại được Kinh Vô Mạng cứu sống, mang đi.
Diệp Khai đứng lặng, hứng gió. Äinh Vân Lâm đứng cạnh chà ng. Äinh Thừa Phong bước theo ra, đứng nhìn mặt hồ má»™t lúc, rồi há»i:
- Diệp Bình có ngưá»i con nà o chăng ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không. Äinh Thừa Phong tiếp:
- Cho nên, công tỠđịnh giữ luôn hỠDiệp ?
Diệp Khai gáºt đầu.
Trầm ngâm má»™t lúc, Äinh Thừa Phong tiếp:
- Lão phu há»i, bởi lão phu muốn biết, con rể tương lại cá»§a lão phu mang há» gì váºy thôi.
Diệp Khai nhìn Äinh Vân Lâm. Äinh Vân Lâm nhìn chà ng.
Hai đóa hoa lòng nở, hoa hương bốc theo hÆ¡i thở, sắc hoa ngá»i lên ánh mắt.
Hết
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
áåòàëèíê, âëàãàëèùå, âèäåîíàáëþäåíèå, àêêóìóëÿòîð, ãîëîâèí, áüÿíêà, èìåíà, êîìïüþòåðîâ, ïåðåâîä÷èê, îôèöèàëüíûé, ïðèõîæèå, ñîâåòñêèé, truyen lang tu du bo  |
| |