17-07-2008, 06:16 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Úc
Bà i gởi: 20
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
*Bùa Thần* Tác giả: Hùng Sơn
CHÆ¯Æ NG 01
Ngồi trước hiên má»™t căn nhà trong con hẻm nhá» và lầy lá»™i tại Khánh Há»™i. Phu bưng chiếc há»™p sắt, chỠđợi đã hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ rồi. Trá»i còn mưa lâm râm, là nh lạnh. Có lẽ không phải khà háºu lạnh vì bây giá» Ä‘ang và o mùa hè. Không biết có phải cái há»™p chà ng Ä‘ang ôm trong tay là m cho thân thể Phu cứ chốc chốc lại rùng mình hay không. Vì quả thá»±c, ná»—i thắc mắc và sợ hãi cứ ám ảnh chà ng từ lúc
cầm chiếc há»™p sắt nà y tá»›i giá».
Äây chỉ là chiếc há»™p đựng bánh Trung Thu bằng thiếc má»ng, nhưng hiện nay trong há»™p đựng cái gì, chà ng vẫn Ä‘oán không ra. Phu nhá»§ thầm:
- Không lý đây là bạc giả hay thuốc phiện. Không thể nà o?
Nhưng dù cho là gì gì chăng nữa, Phu cÅ©ng phải chỠđợi ở đây cho tá»›i khi Cư tá»›i. Cư là má»™t thằng nghiá»n như chà ng, nhưng y lanh lẹ và mồm mép hÆ¡nPhu nhiá»u.
Bất kể hạng ngưá»i nà o nó cÅ©ng quen được, mánh mung đủ thứ. Còn Phu chỉ trông và o ba đồng tiá»n cá»§a mấy ả chÆ¡i bá»i trong xóm nà y. Cứ tối tối, chà ng lân la ra đầu hẻm bắt mối cho gái. Äã mấy năm nay, nhiá»u khách là ng chÆ¡i đã biết mặt Phu, nên khi cần giải quyết sinh lý, chỉ việc tá»›i đầu hẻm nà y là muốn loại gái nà o chà ng cÅ©ng tìm ra được cho khách ngay.
Chiá»u nay, Phu Ä‘ang lang thang ở đầu hẻm như thưá»ng lệ. Äại ca Vinh đã tá»›i đưa cho chà ng chiếc há»™p sắt và bảo bằng bất cứ giá nà o cÅ©ng phải chá» thằng Cư ở đây trao cho nó chiếc há»™p sắt nà y.
Äại ca Vinh là kẻ bán thuốc phiện, Phu đã thiếu anh ta hà ng chục ngà n tiá»n mượn hÃt thuốc hà ng ngà y. Bởi váºy, Vinh bảo chà ng là m gì Phu cÅ©ng không dám từ chối. Dù cho chiếc há»™p sắt nà y có là bom nổ cháºm, Phu cÅ©ng phải nháºn chuyển giao cho bất cứ ngưá»i nà o mà Vinh nhá» chà ng.
Phu đã thá» lắc chiếc há»™p nhiá»u lần. Có lúc nó lục cục như có má»™t váºt gì giống cá»§ khoai. Có lúc chiếc há»™p lại nhẹ tênh nhưchẳng có gì trong đó, rồi tá»± nhiên nhiá»u khi nó nặng như bao gạo. Có lẽ vì thếmà tá»± nhiên Phu thấy lạnh mình.
Trá»i mưa lù mù, mấy chiếc đèn đưá»ng tá»a ra má»™t thứ ánh sáng yếu á»›t nhưchỉ để dụ những con thiêu thân đâm đầu vô chết. Hôm nay Phu chưa bắt được mối nà o cho em út, chà ng bồn chồn ngồi co ro ôm chiếc há»™p sắt chá» Cưtrong cái nÆ¡i tranh tối tranh sáng nà y. Thá»i gian lê Ä‘i từng bước, cháºm chạp như má»™t bà già hết hÆ¡i. Nếu như không phải chá» Cư, chà ng đã lẩn vô tiệm hút, ôm má»™t em bé và là m và i ngao từ lâu rồi.
Phu nghÄ© tá»›i con Huệ vừa trốn nhà từ Nha Trang vô đây nháºp là ng chị em ta tuần trước. Con bé thân thể no tròn. Bá»™ ngá»±c lúc nà o cÅ©ng rung rinh như căng sữa.CÅ©ng chỉ vì em nghiện thuốc mà bá» chồng bá» con, Ä‘i và o con đưá»ng bán thân nuôi miệng nà y.
Lẽ dÄ© nhiên khi bước chân vô con hẻm nà y, Huệ phải trình dÃện chà ng liá»n. Phu đã không bá» lỡ cÆ¡ há»™i thá» lá»a ngay ngà y đầu tiên khi Huệ tá»›i tìm chà ng. Cô nà ng hÃt cÅ©ng và o tay khá, không thua gì Phu. Bà n tay thon thon ấy ve tròn viên thuốc, nhét và o dá»c tẩu, hÆ¡ lên bà n đèn tháºt gá»n. Chiếc miệng xinh xinh chụm lại, kê vô dá»c tẩu hÃt má»™t hÆ¡i dà i tá»›i bất táºn, và rồi nà ng nuốt chá»ng ngụm khói. Xong xuôi, chiêu má»™t ly nưdc trà thá»±c Ä‘áºm, nhấp miếng kẹo Ä‘áºu phá»™ng rồi báºt ra lim dim; Phu đã kéo căng cái thân hình núi lá»a đó ra, cắn vô da thịt nà ng tá»›i rướm máu mà Huệ cÅ©ng chẳng coi và o đâu: Nà ng còn dạng chân ra thá»±c rá»™ng, ưỡn hẳn mông lên theo bà n tay tà n bạo cá»§a Phu vầy vò.
- Anh Phu, ngồi co ro đây là m chi váºy. Vô nhà là m má»™t ngao cho tỉnh Ä‘i. Mưa gió thế nà y em nghÄ© không có khách nữa đâu, cÅ©ng tối rồi còn gì.
Phu ngước mắt nhìn lên, chà ng vừa nghÄ© tá»›i Huệ thì nà ng đã lân la ra đây tìm chà ng rồi. Có lẽ trá»i mưa gió, không có khách, lại buồn vì nhá»› nhà nên cô nà ng tìm chà ng rá»§ vá» kiếm và i hÆ¡i thuốc cho đỡ cô đơn. Phu mỉm cưá»i nắm tay Huệ, kéo nà ng ngồi xuống bên cạnh.
- Anh còn phải chỠthằng Cư để trao cái hộp nà y cho nó đã. Em ngồi đây với anh cho đỡ buồn.
Huệ vừa ngồi xuống sát cạnh Phu vừa nói:
- Thì anh để mai gặp anh ấy đưa không được sao, trá»i mưa gió thế nà y ngồi đây là m chi?
Phu lắc đầu nguầy nguáºy:
- Ấy không được đâu em. Hộp nà y là của đại ca Vinh, nhỠtrao cho thằng Cư. Anh ấy nói bằng bất cứ giá nà o, cũng phải chỠnó ở đây cho tới khà trao được chiếc hộp nà y mới thôi.
Huệ tò mò há»i:
- Chiếc há»™p đựng cái gì mà quan trá»ng thế hở anh?
Phu nhún vai.
- Anh cũng không biết.
- Anh cho em coi thỠđược không?
Phu trao chiếc hộp cho Huệ, nói:
- Coi thôi nhé, đừng có tò mò mở ra là lãnh đủ với đại ca Vinh đó.
Huệ mỉm cưá»i.
- Dạ, em coi sÆ¡ sÆ¡ bên ngoà i thôi mà . Äồ cá»§a đại ca Vinh ai dám rá»› vô chứ.
Huệ đỡ chiếc hộp từ tay Phu, nâng lên coi. Nà ng ngạc nhiên, la lên:
- Ủa, là chiếc hộp không mà . Có gì đâu.
Vừa nói Huệ vừa cầm chiếc há»™p lắc thá»±c mạnh. Phu gáºt đầu:
- Ừ nó như váºy đó. Nhưng mà coi chừng, có lúc nó trở nên nặng như có và ng khối ở trong đó chứ không chÆ¡i đâu, em coi chừng rá»›t đó.
Huệ báºt cưá»i:
- Anh đừng có hù em chứ, là m như chiếc hộp nà y có ma không bằng.
Huệ vừa nói xong, bá»—ng chiếc há»™p phát ra những tiếng lục cục và tay nà ng nặng chÄ©u. Huệ hoảng hồn buông ra. Phu ngồi cạnh nhanh tay chụp được chiếc há»™p sắt, chà ng vẫn sợ Huệ ném chiếc há»™p xuống đất, móp méo là chết vá»›i đại ca Vinh. Bởi váºy, khi Phu thấy nà ng biến sắc mặt là biết ngay có chuyện rồi, vá»™i và ng chụp lấy chiếc há»™p, không để nó rÆ¡i xuống đất.
Mặt mà y Huệ xanh rá»n, la lên:
- Trá»i Æ¡i, có con gì ở trong đó nè anh.
Phu cũng sỠsợ.
- Thì anh đã nói vá»›i em rồi mà . Cái há»™p nà y không phải chứa thứ tầm thưá»ng đâu. Chẳng thế mà đại ca Vinh dặn Ä‘i dặn lại, phải cẩn tháºn mấy lần đó.
Hai mắt Huệ trợn ngược, nà ng nÃu lấy Phu sợ hãi,
nhưng cÅ©ng tò mò, há»i:
- Anh có nghĩ nó là cái gì không?
Phu lắc đầu.
- Anh đã nghĩ từ lâu rồi, nhưng đà nh chịu.
- Thế đại ca Vinh không nói là cái gì à ?
- Không, anh ấy chỉ nói giao cho thằng Cư và tuyệt đối không được tò mò. Bởi váºy nên anh cÅ©ng không dám há»i thêm nữa.
- Bao giỠanh Cư tới lấy cái hộp nà y?
- Anh cÅ©ng không biết. Äại ca Vinh bảo nhất định phải chá» nó, có thế thôi.
Phu để chiếc hộp trước mặt, lấy chân gác lên trên như sợ nó có cánh bay mất. Huệ ngồi bên cạnh chà ng, thân thể nà ng ép sát vô mình Phu. Không biết vì nà ng sợ chiếc hộp mà là m thế hay vì muốn gần gủi Phu trong lúc tinh thần chà ng đang căng thẳng. Nhưng dù bất cứ lý do gì thì Phu cũng cảmthấy ấm áp và đỡ hoang mang hơn khi ngồi một mình với chiếc hộp ma quái nà y. Chà ng vòng một tay qua vai Huệ, luồn vô cổ áo nà ng, mò mẫm trên khuôn ngực no tròn căng cứng.
- Từ sáng tá»›i giá», em chưa có ngưá»i khách nà o phải không?
Huệ ngã đầu, uể oải dựa vô vai Phu.
- Dạ chưa.
- Lúc nãy đại ca Vinh có đưa anh mấy ngà n bạc, bảo tối nay lấy đó mà xà i. Nhưng phải trao xong chiếc há»™p sắt nà y đã má»›i được Ä‘i đâu thì Ä‘i. Em cầm lấy, chút xÃu nữa tụi mình mua thuốc hÃt.
Mắt Huệ sáng lên, nà ng chụp lấy má»› bạc. Mặt mà y hà há»ng.
- Như váºy thì hay quá rồi, em đã tưởng tối nay phải nhịn hút chứ.
Hình như Huệ quên hẳn chuyện cái há»™p sắt kỳ lạ là m nà ng sợ hãi vừa rồi. Cứ nói tá»›i thuốc phiện là nà ng quên hết má»i thứ trên Ä‘á»i, và có thể là m bất cứ chuyện gì cÅ©ng được. Huệ chồm mình lên má»™t chút, cưá»i hà hÃ, hôn vô môi Phu. Chà ng hả miệng, như biết ý; Huệ le lưỡi liếm vô miệng chà ng và Phu nút lấy lưỡi nà ng thá»±c mạnh.
Chà ng kéo nà ng nằm ngá»a hẳn trên đùi mình. Má»™t tay luồn qua lưng quần, Huệ rên lên ngay:
- Anh ơi anh...
Bỗng có tiếng già y khua đầu ngõ. Phu vội và ng đẩy Huệ ra, nhìn lên, nói:
- Có lẽ thằng Cư tới rồi.
Huệ cÅ©ng vừa nhìn thấy bóng dáng thằng Cư Ä‘i tá»›i, nó không Ä‘i má»™t mình, hình nhưcó má»™t ngưá»i nữa theo sau. Khi há» tá»›i gần, Huệ nhìn rõ ngưá»i đà n ông nà y khoảng ba chục tuổi, nà ng cưá»i thá»±c dâm và cố tình ưỡn hẳn ngá»±c lên khiêu khÃch. Ngưá»i đà n ông hình như không để ý gì tá»›i Huệ. Anh ta nhìn đăn đăm vô chiếc há»™p sắt trên tay Phu.
Phu tiến tới định đưa chiếc hộp cho Cư, nhưng Cư lùi lại nói:
- Mà y trao chiếc há»™p nà y cho ông Äinh được rồi.
Ngưá»i đà n ông tên Äinh cÅ©ng vừa đưa tay ra nói:
- Tôi là bạn cá»§a thầy Sô. Có lẽ hôm nay ông ấy báºn gì nên má»›i nhá» các anh chuyển chiếc há»™p nà y cho tôi.
Phu hÆ¡i bối rối, vì hÆ¡n ai hết, chà ng biết thầy Sô là anh bà con cá»§a đại ca Vinh, má»™t ngưá»i mà Vinh tôn như hà ng sưphụ và kÃnh nể hếtmình. Chà ng nghÄ©thầm:
- Không lý chiếc há»™p nà y là cá»§a thầy Sô nhỠđại ca Vinh trao cho ngưá»i bạn nà y.
Những chuyện hầu như hoang đưá»ng vá» con ngưá»i kỳ quái cá»§a thầy Sô chợt thoáng qua đầu Phu là m chân tay chà ng tá»± nhiên run rẩy. Ông ta là má»™t nhân váºt có má»™t không hai trên thế gian nà y. Má»i ngưá»i ai cÅ©ng gán ông ấy.
Có ngưá»i nói thầy Sô là má»™t con quái váºt tu thà nh ngưá»i. ThÃch uống máu tươi, đà o sá»›i mồ mả, tháºm chà luôn luôn mặc quần áo cá»§a các xác chết mà ông ta lá»™t
được trong các mồ mả.
CÅ©ng có ngưá»i lại bảo ông ta là má»™t thầy Bùa có đạo pháp cao thâm. Äối vá»›i việc âm phá»§ có nhiá»u hiểu biết. Nhưng dù sao Ä‘i nữa, những lá»i nói và hà nh vi kỳ dị cá»§a thầy Sô hình như ai cÅ©ng biết cả. Nếu chiếc há»™p nà y chÃnh là cá»§a ông ta nhá» trao lại thì chắc chắn nó phải chứa đựng má»™t thứ gì kỳ lạ. Bởi váºy Phu láºt Ä‘áºt trao tháºt nhanh cho Äinh như để trút Ä‘i má»™t tai há»a.
Trong khi ấy, thái độ cá»§a Äinh lại khác hẳn, chà ng có vẻ thÃch thú vá»›i chiếc há»™p nà y. Hai tay đưa ra đỡ lấy chiếc há»™p từ tay Phu trao cho, miệng Äinh nói cám Æ¡n rối rÃt như Ä‘ang nháºn má»™t báu váºt vô giá trên Ä‘á»i.
Ngay khi đó, má»™t lằn chá»›p loé lên. Tiếng sấm vang động và chiếc há»™p bá»—ng nhảy tưng lên khá»i tay Phu và Äinh. Có tiếng rÃt lên tháºt rát tai vá»›i hà ng ngà n âm thanh như chó tru, ma rú.
Lúc đầu Äinh hoảng hốt, tưởng mình bị sét đánh, nhưng chỉ má»™t giây sau, chà ng lấy lại bình tÄ©nh và biết ngay là váºt chứa trong chiếc há»™p đã chuyển động.
Còn Phu phản ứng rất bén nháºy, khi chiếc há»™p nhảy khá»i tay. Chà ng ôm đầu la thất thanh và chạy bạt mạng vô trong hẻm. Cư cÅ©ng như Phu, chạy bán mạng mà không dám nhìn lại phÃa sau. Còn Huệ té bò cà ng, vừa lết theo Phu và Cư vừa la bai bải, hai vạt áo nà ng bung ra để lá»™ cả khuôn ngá»±c núi lá»a trần trụi mà Huệ cÅ©ng không hay biết gì.
Khi Äinh lấy lại được bình tÄ©nh thì chiếc há»™p Ä‘ang nhảy tưng tưng như con cóc ra ngoà i đầu hẻm. Chà ng phóng theo ngay, lao mình chụp lấy chiếc há»™p sắt và tóm được nó má»™t cách dá»… dà ng, vì dù nó nhảy tưng tưng nhưng không nhanh lắm.
Tuy nhiên, Äinh không thếnà o giữ được chiếc há»™p, vì chà ng ôm nó chặt trong tay rồi, khi nó nhảy tưng lên là lại tuá»™t khá»i tay chà ng ngay. Hình như sức mạnh trong há»™p sắt ghê gá»›m lắm, sức Äinh không là m sao giữ nó nằm yên được.
Trá»i bá»—ng đổ'mưa thá»±c to, những hạt mưa rÆ¡i à o ạt, chỉ má»™t thoáng là m mình mẩy Äinh ướt nhoi như chuá»™t lá»™t Tuy nhiên, chà ng không để ý gì tá»›i Ä‘iá»u đó mà vẫn hết sức cố gắng Ä‘eo theo chiếc há»™p sắt. Khi ra tá»›i đầu hẻm, chà ng và chiếc há»™p vẫn ở trong tình trạng má»™t kẻ cố giữ, má»™t đằng vẫn nhảy tưng tưng. Äầu tóc, quần áo Äinh đã ỉấm lem bùn đất. Bá»—ng có má»™t ngưá»i vừa thắng xe Honda lại, chạy tá»›i ịn lên trên chiếc há»™p má»™t miếng giấy. Lạ lùng tay, chiếc há»™p nằm im ngay.
Äinh ngá»ng mặt lên nhìn kẻ vừa tá»›i. Chà ng mừng rỡ nháºn ra đó là Thảo. Ngưá»i bạn tình cá»§a chà ng từ thá»§a nhá». Cả hai gia đình biết nhau từ lúc nà o cÅ©ng không ai hay, chỉ biết Thảo và Äinh rất thân nhau, có thể nói cả hai như hình vá»›i bóng váºy. Hình như má»i ngưá»i đã ngầm mặc nhiên công nháºn chà ng và Thảo như cặp vợ chồng từ hồi nà o rồi, mặc dù không ai nói ra.
Thảo và Äinh cùng có má»™t sở thÃch là nghiên cứu vá» thế giá»›i vô hình, thần linh, ma quỉ. Cả hai hầu như đã ká» cáºn bên nhau suốt ngà y để là m công việc mà nhiá»u ngưá»i không dám nghÄ© tá»›i.
Hồi đó, khi Äinh còn há»c ở trưá»ng thầy dòng, chà ng là ngưá»i xuất sắc trong môn há»c nghiên cứu vá» thần linh. Chà ng từng ở vá»›i má»™t ông cha già trên tám mươi tuổi để há»c há»i vá» sá»± huyá»n bà cá»§a linh giá»›i trên ba năm. Trong ba năm đó, Äinh sống như má»™t thầy tu trong nhà dòng nà y, và cÅ©ng vì váºy, kiến thức vá» thế giá»›i siêu linh cá»§a Äinh rất có căn bản.
Còn Thảo, khi lên đại há»c, nà ng ghi tên há»c ngà nh thần há»c. Cha nà ng là má»™t thầy địa lý có tiếng. Thảo theo cha sống từ hồi nhá». Mẹ nà ng chỉ sinh được có má»™t mình Thảo là qua Ä‘á»i ngay khi nà ng lá»t lòng. Cha Thảo đã phải sống trong cảnh gà trống nuôi con cho tá»›i ngà y nay. CÅ©ng vì váºy mà những công việc hà ng ngà y cá»§a cha, Thảo đã chia sẻ vá»›i ông tháºt nhiá»u, kể cả môn địa lý cá»§a ông, nà ng cÅ©ng có chút Ãt hiểu biết vá» những sá»± huyá»n bà cá»§a trá»i đất. Trong khi đó, ông Lâm lại luôn luôn khuyến cáo nà ng, đừng có đùa dỡn vá»›i lá»a, ông cho rằng, những hiểu biết ná»a vá»i vá» thế giá»›i vô hình là má»™t Ä‘iá»u tháºt nguy hiểm.
ChÃnh Thảo cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó hÆ¡n ai hết. Chỉ có Ä‘iá»u nà ng lại không sợ nguy hiểm chút nà o. Vì nà ng biết rằng; tuy cha nói như váºy, nhưng chÃnh ông cÅ©ng đã chẳng hiểu được bao nhiêu vá» bà máºt cá»§a trá»i đất. Nhất là chuyện thần linh ma quỉ trong thế giá»›i siêu linh. Thá» há»i, có ai là rà nh rẽ bao giá». Chỉ có Ä‘iá»u Thảo là m má»i ngưá»i ngạc nhiên vá» tÃnh nết lỳ lợm cá»§a nà ng. Phải như những cô gái khác, thấy bóng tối còn sợ, thấy chá»— vắng vẻ là run. Còn Thảo lại trái ngược, nà ng thưá»ng nói vá»›i cha:
- Nếu bắt được và i con ma vá» nghiên cứu thì quả thá»±c trên Ä‘á»i nà y không còn chuyện gì thú bằng.
Ông Lâm đã có lần cảnh cáo nà ng:
- Con tưởng ma quỉ là một con ếch, con nhái gì mà để cho con muốn bắt thì bắt, muốn nhà o, muốn nặn gì thì nặn hay sao?
Những lần như váºy, Thảo chỉ cưá»i khúc khÃch, ôm lấy cha cho ông bá»›t lo lắng vì sở thÃch kỳ quặc cá»§a nà ng, và rồi sá»± say mê nghiên cứu vá» thế giá»›i vô hình trong lòng nà ng lại cà ng trở nên mãnh liệt hÆ¡n nữa.
Mấy tuần lá»… trước, Thảo Ä‘em chuyện bắt má»™t con ma vá» nghiên cứu bà n vá»›i Äinh. Khi nghe ý kiến cá»§a Thảo, Äinh sung sướng bảo nà ng:
- Äó là điá»u anh hằng mong ước từ hÆ¡n mưá»i năm nay, nhưng chưa có cÆ¡ há»™i để thá»±c hiện. Và vừa rồi anh má»›i tìm ra được má»™t tay có thể bắt ma.
Thảo nôn nóng há»i:
- Có ngưá»i bản lãnh cao cưá»ng như váºy thá»±c sao?
Äinh mỉm cưá»i.
- Anh cÅ©ng chưa biết chắc, vì má»›i chỉ nghe ngưá»i ta nói nhưng ông ta không chịu gặp mặt anh.
- Ông ta tên gì hở anh?
- Ông ấy tên là Sô.
- Váºy ai nói cho anh biết ông ta có tà i như váºy?
- À má»™t thằng ghiá»n thuốc phiện tên Cư.
- Con ngưá»i nà y như thế nà o?
- Y là má»™t tay lang bạt kỳ hồ. Má»™t thứ dân chÆ¡i bất cứ cái gì cÅ©ng dám là m, và biết nhiá»u vá» những Ä‘iá»u Ãt ngưá»i biết tá»›i.
- Anh gặp hắn ở đâu?
- À do má»™t ngưá»i bạn cÅ©ng ghiá»n thuốc phiện như thằng Cư giá»›i thiệu.
- Rồi kết quả ra sao?
- Anh đã có ngà y giá» nháºn món hà ng ấy và cÅ©ng đã trả công cho thằng Cư chút Ãt từ hôm trước.
- Anh có chắc là mình không bị gạt không?
- Tiếp xúc vá»›i những hạng ngưá»i nà y là m sao có thể tin tưởng trăm phần trăm được. Nhưng Ãt nhất mình cÅ©ng có chút hy vá»ng.
Thảo mỉm cưá»i, ôm lấy ngưá»i yêu, cắn nhè nhẹ vô cổ chà ng, thì thà o:
- Nhất định ngà y đó em cũng sẽ tới nơi anh hẹn để xem mặt mũi tụi nà y ra sao.
Äinh vừa định nói thì miệng chà ng đã bị môi Thảo trà n ngáºp. Cứ má»—i lần Thảo cắn lên má chà ng là ngưá»i Äinh nóng lên ngay, và thế nà o sau đó Thảo cÅ©ng Ä‘i xa hÆ¡n nữa. Nhiá»u lúc chà ng thấy hình như mình là ngưá»i bị động trong vấn đỠtình ái. ở thá»i gian nà y, thưá»ng thưá»ng ngưá»i con trai luôn lưôn là ké chá»§ động và tán ưnh phái nữ. Không hiểu sao chà ng lại để Thảo dẫn dắt và o thú Ä‘am mê má»™t cách tá»± nguyện như váºy. Hình như trong cuá»™c tình nà y có sá»± đảo lá»™n trạng thái
bình thưá»ng. Thảo thì xông xáo nhưđà n ông, còn chà ng lại rụt rè như con gái.
Có lẽ tÃnh tình Thảo ngổ ngáo như váºy vì nà ng là con gái duy nhất trong gia đình. Lại chỉ sống vá»›i cha từ lúc lá»t lòng nên cái gì nà ng muốn là Thảo là m liá»n, chứ không câu nệ nam nữ. Còn Äinh thì lại trái ngược. Chà ng là con trai út trong má»™t gia đình tháºt đông con. Có lẽ tÃnh nhút nhát cá»§a chà ng phát xuất từ cuá»™c sống chung đụng vá»›i các anh chị. Ai bảo gì là m nấy, và hầu như tất cả má»i thứ Äinh Ä‘á»u được các anh chị giúp đỡ ngay từ nhá», và lúc nà o cÅ©ng coi chà ng như má»™t đứa bé con, mặc dù sau nà y Äinh đã trưởng thà nh mà đối vá»›i các anh chị, Äinh vẫn bị má»i ngưá»i chiếu cố như là má»™t đứa trẻ nhá».
Khi cặp vá»›i Thảo, mặc dù chà ng lá»›n hÆ¡n nà ng tá»›i hai tuổi, nhưng Thảo vẫn lấn lướt chà ng trong má»i vấn đỠNhững khi nà ng ôm và hôn lên môi Äinh. Chà ng luôn luôn nhắm mắt lại, ngả mình xuống giưá»ng để Thảo nằm đỠlên mình chà ng. Bá»™ ngá»±c săn tròn cá»§a nà ng ép chặt trên mình Äinh. Phần thân thể bên dưới chà sát là m Äinh run lên, dù cả hai còn mặc quần áo. Những lúc ấy chà ng chỉ còn biết vòng tay ôm lấy ngưá»i yêu và xoa nhè nhẹ trên lưng nà ng.
Bây giá» Äinh ngước mặt lên nhìn ngưá»i vừa dán tấm giấy lên chiếc há»™p, và biết ngưá»i ấy là Thảo. Chà ng mừng tỡ ôm chặt chiếc há»™p và để Thảo nắm tay kéo
đứng lên dưới trá»i mưa tầm tã. Chà ng tất tưởi nói:
- Em tới thực đúng lúc quá.
Thảo cưá»i thá»±c tươi.
- Phải nói hÆ¡i cháºm má»™t chút, vì anh đã nháºn món hà ng nà y xong rồi.
Äinh thá»±c thà , nói:
- Nếu không có em, chắc không xong rồi. Những ngưá»i trao món hà ng nà y cho anh đã chạy hết, coi bá»™ há» sợ cái há»™p nà y như má»™t bản án tá» hình váºy đó.
Thảo choà ng má»™t tay qua hông Äinh, kéo sát chà ng vô mình, há»i:
- Thế anh có sợ không?
- Có em tới với anh rồi còn sợ cái gì nữa.
Thảo cưá»i khúc khÃch, xiết chặt vòng tay.
- Anh giá»i nịnh đầm lắm, anh là m em thương anh
tới chết mất thôi.
Äinh cưá»i sung sướng, chà ng ép sát mình vô ngưá»i nà ng, hai tay ôm chặt chiếc há»™p sắt. Mắt Thảo sáng lên, nà ng biết chắc sẽ có cái gì kỳ lạ trong chiếc há»™p sắt đựng bánh trung thu nà y. Äá»™t nhiên, má»™t tiếng nổ thá»±c lá»›n, chiếc há»™p trong tay Äinh lại rung lên, nó phát ra má»™t sức mạnh ghê gá»›n như má»™t con ác thú Ä‘ang cá»±a quáºy trong há»™p sắt. Äinh gồng mình, cắn răng, cố ôm chặt chiếc há»™p lại nhưng sức mạnh cá»§a chiếc há»™p cà ng ngà y cà ng mạnh hÆ¡n, cuối cùng lại nhảy thoát khá»i tay chà ng. Tai hại hÆ¡n nữa, nó còn hất Äinh té văng ra khá»i vòng tay Thảo. Äinh cố chịu Ä‘au, chồm tá»›i, chá»™p lấy chiếc há»™p sắt Nhưng chà ng không sao giữ được nó trong tay nữa. Trá»i mưa cà ng lá»›n, sấm chá»›p liên hồi. Ngoà i đưá»ng vắng tanh không má»™t bóng ngưá»i. Tiếng gió rÃt trên những ngá»n cây nghe như ma quỉ hiện hồn reo hò.
Äinh vẫn cố trưá»n mình bò tá»›i chá»™p chiếc há»™p. Chà ng không kể đất đá, bùn lầy trên con đưá»ng hẻm hôi thối nà y. Nhưng chiếc há»™p vẫn thoát khá»i tay chà ng nhiá»u lần. Bây giá» Äinh má»›i để ý, mảnh giấy Thảo dán lên nắp há»™p khi nãy bị gió bay ra xa.
Ngay lúc ấy, Thảo cÅ©ng đã nháºn biết việc gì Ä‘ang xảy ra, nà ng chạy lại chụp mảnh giấy vừa bay vô má»™t gốc cây gần đó. Vá»™i và ng Ä‘em lại dán lên chiếc há»™p sắt má»™t lần nữa.
Kỳ lạ thay, chiếc há»™p ngưng nhảy ngay và nằm im lìm như má»™t chiếc há»™p bình thưá»ng dưới trá»i mưa đầy sấm sét. Thảo nhặt chiếc há»™p lên, quay lại bảo Äinh:
- Anh lái xe đi, để em giữ chiếc hộp nà y cho.
Äinh bằng lòng ngay, chà ng lóp ngóp bò dáºy, ra đạp xe cho máy nổ và cho xe chạy. Thảo cÅ©ng á»Ã£ ngồi ngay ngắn phÃa sau. Má»™t tay nà ng giữ chiếc há»™p sắt,
má»™t tay nà ng ôm ngang bụng Äinh.
- Em coi chừng té nhé.
Thảo cưá»i hì hì, nói lá»›n át tiếng mưa rÆ¡i.
- Anh lo lái xe đi, em không sao đâu. Ngồi theo kiểu nà y té sao được.
Thảo ngồi dạng chân theo kiểu con trai sau lưng Äinh, hai đùi nà ng kẹp chặt lấy thân xe, tay ôm cứng lấy bụng Äinh. Nà ng ép sát ngá»±c vô lưng chà ng. HÆ¡n ai hết, Thảo biết Äinh rất thÃch bá»™ ngá»±c núi lá»a cá»§a mình. CÅ©ng vì váºy, má»—i khi có dịp gần gá»§i Äinh, Thảo thưá»ng tìm cách cho chà ng mò mẫm mà không bị mặc cảm sá»— sà ng. Bây giá» Äinh có vẻ yên tâm lái xe, không hiểu sao, cứ má»—i lần có chuyện gì xảy ra mà có Thảo bên cạnh là chà ng thấy mình bình tÄ©nh và yên tâm lạ thưá»ng. Hình như ở da thịt nà ng có má»™t sinh lá»±c trấn áp được tất cả những trở ngại trên Ä‘á»i nà y. Äinh quay lại há»i:
- Thảo Æ¡i, em dán cái miếng giấy gì lên chiếc há»™p đó mà nó chịu nằm yên váºy?
- Äó là má»™t tấm bùa thôi.
Äinh hÆ¡i ngạc nhiên há»i:
- Khi anh há»c vá» Thần Linh Há»c, quả thá»±c anh không để ý gì tá»›i vụ bùa ngải gì hết. Ai ngá» nó có má»™t quyá»n phép mạnh mẽ như váºy sao.
Thảo thÃch thú nói:
- Chiếc bùa nà y của thầy em đó.
- Em muốn nói thầy San, sưhuynh của ba em phải không?
Thảo gáºt đầu, ép má vô lưng Äinh.
- Äúng rồi, là ổng, nhưng anh đừng cho ba em biết nhe. Nếu ổng biết em chÆ¡i bùa ngải là ổng chá»i chết chứ không chÆ¡i đâu: Kể cả sư phụ em ổng cÅ©ng không chừa nữa.
- ÄÆ°á»£c rồi, anh không nói em có bùa cho ai hay biết đâu. Nhưng bây giá» vá» nhà anh, chắc chắn em phải giúp anh nhiá»u vá» ba vụ bùa ngải nà y rồi.
Thảo khôngnói gì, nà ng chỉ cưá»i hì hì sau lưng Äinh. Xe chạy má»™t lúc đã tá»›i nhà chà ng. Äây là má»™t căn nhà cổ do cha mẹ Äinh để lại. Các anh chị Äinh Ä‘á»u có gia đình và ai nấy cÅ©ng là m ăn khá giả. Bởi váºy má»i ngưá»i Ä‘á»u có nhà riêng, xây cất theo kiểu hiện đại, thiết kế tối tân. Chỉ có mình Äinh là chưa có gia đình và chà ng còn lang bang nên má»i ngưá»i dà nh cho chà ng giữ căn nhà hương há»a nà y. ở chung vá»›i chà ng chỉ có bố già Trung. Công việc trong nhà đá»u do ngưá»i thầy tá»› già trung thà nh cáng đáng hết má»i việc. Ông coi Äinh như con cháu nên hết sức lo liệu cho chà ng đủ má»i thứ. Năm nay ông cÅ©ng đã gần bảy mươi, những năm sau nà y ông trở nên cháºm chạp, mặc dầu vẫn còn rất khoẻ khoắn.
Äinh lái xe Honda cá»§a Thảo chạy qua sân, Ä‘i thẳng vô hiên sau nhà . Chà ng hÆ¡i ngạc nhiên không thấy ông Trung đâu. Chà ng gá»i lá»›n:
- Bác Trung Æ¡i, mở cá»a cho cháu, mưa ướt hết rồi. Không có ai trả lá»i. Tiếng đồng hồ trong nhà vang ra, gõ đúng mưá»i hai tiếng. Thảo lo lắng nói:
- Trá»i Æ¡i, mưá»i hai giỠđêm rồi anh Æ¡i.
*
* *
CÅ©ng lúc ấy, Vinh nhấc tay coi đồng hồ, mỉm cưá»i:
- Ná»a đêm rồi tụi bay, cho con Huệ má»™t ngao Ä‘i, tá»›i cá» nó rồi đó. Tiêm thuốc cho tao mà nó ngáp ngắn ngáp dà i kìa.
Huệ cưá»i khúc khÃch, liếc Vinh thá»±c Ä‘, õng ẹo nói:
- Äại ca nói xấu em rồi.
Vinh dÆ¡ tay phát mạnh vô mông cá»§a Huệ, cưá»i khanh khách:
- Mà y mà xấu gì. Tao cÅ©ng không hiểu sao thằng chồng mà y nó lại đối xá» tệ vá»›i mà y như váºy được chứ. Trong xóm nà y, chưa có con nhá» nà o coi cho được mÃ
tiêm thuốc khéo như mà y váºy đó.
Huệ hÆ¡i lúc lắc thân mình, cái dáng là m cho bá»™ ngá»±c rung rinh nà y, không hiểu sao, cứ má»—i lần nà ng thÃch thú má»™t Ä‘iá»u gì lại tá»± nhiên là m như váºy. Huệ cÅ©ng biết, trước mắt đà n ông mà nà ng là m như thế chỉ có những thằng liệt dương má»›i không để ý tá»›i khối thịt khổng lồ vươn cao thẳng đứng lồ lá»™ đó.
Vừa rồi nằm nghe mưa rÆ¡i, nhá»› nhà , lại thiếu thuốc cả ngà y. Huệ tìmra đầu hẻmnói chuyện vá»›i Phu, mong gỡ gạc chút Ãt mua thuốc hÃt. Ai ngá» gặp vụ cái há»™p sắt ma quái là m cả đám chạy bạtmạng, bán sống bán chết. Lúc ấy Huệ té lăn cù, đái cả ra quần. Nhưng rồi nà ng cÅ©ng lết được vá» tá»›i nhà . Tắm rá»a sạch sẽ, là m ba há»™t cÆ¡m nguá»™i, định cầm mấy ngà n cá»§a đại ca Vinh cho Phu hồi chiá»u, Ä‘i mua Ãt ngao thuốc vá» hÃt thì Vinh và mấy ngưá»i đà n em thân tÃn cùng tá»›i.
Huệ bám ngạy lấy anh trùm du đãng nà y, vì nà ng biết rằng trong mình anh ta không có lúc nà o thiếu thuốc Mà đúng như sá»± dá»± Ä‘oán cá»§a Huệ, Vinh đã lôi ra má»™t gói lá»›n, phải tá»›i mấy chục ngà n tiá»n thuốc chứ không phải Ãt. Sau khi biết Phu đã giao được chiếc há»™p sắt cho ngưá»i Cư giá»›i thiệu. Vinh cao hứng bảo Huệ mang bà n đèn ra cho chà ng và đà n em ngá»§ lại đây đêm nay hút thụốc.
Khá»i phải nói, cả Huệ và Phu cùng mừng rỡ. Phải nói đây là má»™t ân huệ Ãt khi Vinh ban phát cho ai. Nhất là cái chòi lá nhá» xÃu nà y cá»§a Huệ mướn để tiếp khách thì là m sao có thể giữ chân Vinh được cÆ¡ chứ.
Ngay cả Phu, vừa rồi không vì hốt hoảng chạy thục mạng thì chà ng cÅ©ng đã vá» nhà vá»›i con Tý chứ có đâu ghé qua cái chòi hôi hám nà y. Váºy mà tối nay Vinh lại muốn ngá»§ ở đây để hút thuốc thì quả đó là má»™t sá»± hứng thú bất ngá».
Huệ đã trổ hết nghá» hầu hạ ngưá»i đại ca nà y. Nà ng nằm im tiêm thuốc cho Vinh mà không đòi hôi má»™t chút gì. HÆ¡n ai hết, Huệ biết các tay anh chị trong giá»›i giang hồ, không bao giá» bạc đãi những đà n em ngoan ngoãn trung thà nh vá»›i há».
Vinh gối đầu lên đùi Huệ để nà ng nâng dá»c tẩu vô táºn miệng phì phò. Cứ má»—i ngụm khói, Huệ lại rót cho Vinh má»™t chung trà nhá» thá»±c Ä‘áºm. CÅ©ng may, gói trà ChÃnh Thái nà ng mua hồi sáng còn nguyên nên có trà má»›i cho chà ng. Vinh có vẻ thÃch thú vá»›i cách tiêm thuốc cá»§a Huệ lắm. Tay anh chị bá»± nà y khoan khoái thấy rõ. CÅ©ng vì váºy mà anh ta thấy Huệ ngáp má»™t lần là kêu đà n em lấy thuốc cho Huệ hút ngay.
Huệ nghe Vinh bảo đà n em lấy thuốc cho nà ng hút mừng rỡ. Cám Æ¡n Vinh rối rÃt. Nà ng vo tròn viên thuốc, nhét vô dá»c tẩu, vừa hÆ¡ lên ngá»n đèn dầu lạc thì cánh cá»a bị ai đạp báºt tung và má»™t đám ngưá»i trà n và o nhà . Tiếng má»™t ngưá»i đà n bà thét lên giáºn dữ:
- Con ** ngá»±a, tao tốt vá»›i mà y thế mà mà y dám dụ anh Phu ngá»§ lại đây đêm nay hay sao. Äể tao lấy thẹo mà y xem còn dụ dá»— được ai nữa không.
Huệ hoảng hốt buông rÆ¡i chiếc dá»ctẩu xuống chiếu. Ngưá»i vừa xông vô nhà là Tý, bồ cá»§a Phu bấy lâu nay. Cô nà ng nà y nhà cao cá»a rá»™ng, hÆ¡i lá»›n tuổi và dưới trướng cÅ©ng có má»™t số em út. Nà ng cặp vá»›i Phu hùng cứ khu xóm nà y. Hôm Huệ phiêu bạt tá»›i đây, chÃnh Tý hướng dẫn nà ng nháºp là ng chị em ta và để Phu huấn luyện cÅ©ng như bắt mối cho Huệ.
Trên tay Tý Ä‘ang lăm lăm cây mã tấu sáng quắc. Cô nà ngvừa nhà otá»›iđã dÆ¡thẳng cánh tay chém xuống. Huệ nhắm mắt lại, thét lên thảnh thốt. Nà ng không ngá» lại bị ngưá»i đà n bà nà y đánh ghen má»™t cách bất ngá» và oan uổng như váºy.
Trong cÆ¡n sợ hãi cùng cá»±c, Huệ nghe được cả tiếng thét Ä‘au đớn cá»§a mình. Nhưng khi mở mắt ra. Nà ng bà ng hoà ng vì thấy Tý đứng đó nhưtrá»i trồng, mặt mà y tái ngắt. Bà n tay trái ôm lấy tay mặt, máu me đầm đìa. Chiếc mã tấu đã rÆ¡i xuống chân tá»± hồi nà o. Má»™t lưỡi dao nhá», thá»±c má»ng, ghim vô bà n tay cá»§a Tý, xuyên qua lòng bà n tay, và lưỡi dao ló ra phÃa sau phản chiếu ánh đèn lấp lánh tá»›i ghê rợn. Mà y có thấy tao nằm đây không Tý?
- Äại ca!
Miệng Tý méo sẹo, thân thể run láºp cáºp. Nà ng nói được hai chữ "đại ca" rồi im bặt. Mấy cô gái theo sau Tý dạt ra, kêu lên thảnh thốt:
- Trá»i Æ¡i, đại ca Vinh.
Lúc ấy Vinh má»›i từ từ đứng dáºy, không khà chết chóc bao trùm căn phòng tá»›i ngạt thở. Kể cả đà n em Vinh cÅ©ng im thim thÃp, vì chúng biết Vinh đã giáºn dữ tá»›i cá»±c Ä‘iểm. Bây giá», bất cứ ai nhúc nhÃch, cÅ©ng có thể là mục tiêu cá»§a những lưỡi dao sắc như nước kia lao vô cổ dá»… như chÆ¡i.
Sá»± thá»±c không ai biết Vinh có bao nhiêu lưỡi dao như váºy dấu trong mình. Äã có lẩn chà ng tung ra mưá»i lưỡi dao trong má»™t cuá»™c ẩu đả vá»›i nhóm phu bến tà u tá»›i phá má»™t tiệm hút trong xóm. Ai cÅ©ng tưởng là Vinh hết dao, nà o ngá» khi chà ng tuá»™t từ trên mái nhà xuống, hai tay đã lại cầm hai lưỡi dao sáng ngá»i là m bá»n phu bến tà u chạy dà i, không bao giá» còn dám hó hé tá»›i những chá»— là m ăn có Vinh đỡ đầu nữa.
Tà i ném dao bách phát bách trúng cá»§a Vinh cÅ©ng không ai có thể tưởng tượng được. Vừa rồi chà ng Ä‘ang lim dim say thuốc khi Tý và đám em út đạp cá»a trà n và o nhà . Không ai trông thấy Vinh nhúc nhÃc. Nhưng má»™t lưỡi dao đã ghim và o tay Tý, đánh rÆ¡i chiếc mã tấu to bản trên tay nà ng.
Bây giá» Vinh Ä‘ang từ từ tiến lại gần Tý. Äám em út sau lưng nà ng mặt mà y tái mét, mắt trắng dã, trợn tròn, há» sợ hãi tá»›i cá»±c Ä‘iểm. Má»i ngưá»i Ä‘ang đợi cánh tay Vinh vung lên và má»™t lưỡi dao cứa ngang qua cổ ngưá»i đà n bà có máu ghen hoạn thư nà y. Vinh chỉ còn cách Tý chừng ba bước. Bá»—ng hai tay Tý buông xuôi, thân hình từ từ ngã xuống. Má»i ngưá»i kinh ngạc, không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cÅ©ng không ai dám nhúc nhÃch, mặc dù Tý đã té xuống đất cái bịch, không còn cá»±a quáºy nữa. Vinh nhìn xuống thân thể đẫy đà cá»§a ngưá»i đà n bà vừa hùng hùng hổ hổ kéo em út tá»›i. Mỉm cưá»i, lắc đầu nói:
- Chúng mà y khiêng nó vá» Ä‘i. Con nhá» sợ quá sỉu Ä‘i thôi tao chưa có là m gì nó đâu. Thằng Phu vá» luôn, dạy vợ cho đà ng hoà ng. Lần sau tao không tha đứa nà o đâu Äồ gà chết, là m tao mất hứng hết.
Bấy giá» má»i ngưá»i má»›i nhốn nháo, kẻ bợ đầu, ngưá»i ôm lưng Tý khênh ra ngoà i. Vinh quay qua bảo đám đà n em theo chà ng:
- Chúng mà y cũng vỠđi, tối nay tao ngủ ở đây.
Khi chỉ còn lại má»™t mình Vinh và Huệ. Bấy giá» nà ng má»›i hết sợ. Từ trước tá»›i giá», Huệ chỉ được nghe ngưá»i ta nói vá» yinh. Hôm nay nà ng má»›i thá»±c sá»± thấy tà i xuất quỉ nháºp thần cá»§a chà ng và uy quyá»n khiếp đảm cá»§a tay anh chị chúa trùm nà y. Huệ thấy đây quả là cÆ¡ há»™i ngà n năm má»™t thá»§a cho nà ng mua chuá»™c tình cảm con ngưá»i dân chÆ¡i nà y. Nà ng là m bá»™ ôm lấy tay Vinh thá» thẻ:
- Äại ca Æ¡i, em sợ quá hà ?
Vinh mỉm cưá»i, vuốt tóc Huệ há»i:
- Em sợ cái gì chứ?
Em sợ đại ca đó.
- Anh có là m gì em đâu.
Huệ ép sát thân thể vô mình Vinh, nhõng nhẽo:
- Anh dữ quá hà . Chị Tý ngang tà ng như váºy mà anh chỉ nhìn má»™t cái là xỉu rồi, anh có biết không?
Vinh cưá»i ha hả, khoái chÃ. Từ trước tá»›i gÃá» chà ng vẫn biết cái uy quyá»n cá»§a mình như the nà o. Nhưng chưa ai nói được cho chà ng nghe sá»± hiển hách cá»§a bản thân mình như những lá»i nói cá»§a Huệ vưa rồi. Vinh ôm lấy Huệ, nhấc bổng nà ng lên, đè ngá»a lên giưá»ng.
Chà ng cúi sát mặt, nhìn vô mắt nà ng, há»i:
- Anh nhìn em xem có xỉu Ä‘i như con Tý không? Huệ vòng tay ôm chặt lấy Vinh, ghì thá»±c mạnh thân thể cá»§a chà ng xuống, nà ng dấu mặt sau lưng chà ng, ré lên nho nhá»:
- Em không chịu đâu.
Thân thể nà ng lúc lắc và quần áo bung ra để da thịt quện lấy thân thể Vinh. Huệ đã nghe thấy hÆ¡i thở cá»§a tay anh chị nà y phì phò, nà ng lại cà ng tin chắc là đã tá»›i lúc Vinh không thếnà o dừng lại được. Bà n tay Huệ luồn xuống dưới. Vinh nhướn ngưá»i lên để Huệ ná»›i lá»ng dây lưng và đạp chiếc quần cá»§a chà ng xuống chân giưá»ng. Tiếng nà ng thì thà o bên tai Vinh thá»±c ngá»t ngà o:
- Anh ơi... đừng để ai ăn hiếp em nhé anh.
Vinh không nói gì, ngưá»i chà ng đã tê Ä‘i trên tấm thân êm ái cá»§a ngưá»i con gái đất Nha Trang cát trắng.
Hết chương 01
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của tieu tung
Chữ ký của tieu tung
Last edited by kedatinh1974; 18-07-2008 at 05:12 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a tieu tung
17-07-2008, 06:34 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Úc
Bà i gởi: 20
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
tiếp
CHÆ¯Æ NG 02
Thưá»ng thưá»ng khi Äinh vá» tá»›i nhà là đã thấy bõ Trung đứng ở ngưỡng cá»a đón chà ng mừng rỡ. Chà ng cÅ©ng không hiểu tại sao ông bõ già nà y lại có thể Ä‘oán được giá» giấc chà ng Ä‘i Ä‘i vá» vá». CÅ©ng có lẽ vì thá»i khoá biểu nhất định cá»§a Äinh nên cứ khoảng thá»i gian đó là ông ra cá»a đón chà ng chăng.
Khuôn mặt hiá»n háºu cá»§a ông luôn luôn tươi lên khi Äinh bước vô nhà , nhất là khi chà ng Ä‘i vá»›i Thảo, ông lại cà ng vui vê hÆ¡n. Hình như ông đã cho Thảo là ngưá»i vợ thá»±c thụ cá»§a cáºu chá»§ nhá» mình tá»± hồi nà o rồi.
Váºy mà đêm nay, thái độ cá»§a bõ Trung thá»±c khác lạ Äinh và Thảo gá»i mãi má»›i thấy ông ra mở cá»a. Mặt ông hầm hầm, đứng chắn ngay trước cá»a gắt gá»ng:
- Cô vỠđi đừng có bước vô nhà nà y.
Thảo sững sá», Äinh ngạc nhiên, nhìn bo Trung há»i:
- Tại sao lại như váºy?
Bõ Trung hầm hầm nói:
- Äem tà ma, ác quỉ nà y Ä‘i chá»— khác, đừng là m ô uế căn nhà nà y.
Ông ta trợn mắt, giá»ng nói run run, không hiểu vì Ä‘ang sợ hãi hay phẫn uất má»™t Ä‘iá»u gì. Ông trá» vô chiếc há»™p sắt, nói:
- Äừng có ai tha cái thứ nà y vô nhà !
Äinh thở dà i, lắc đầu nói:
-Bác biết trong hộp nà y không phải là bánh Trung Thu hay sao?
Bõ Trung hừ một tiếng, nói:
- Bánh Trung Thu mà lại cần dán bùa trị tà ma à ?
Äinh há»i vặn:
- Tại sao bác biết đó là lá bùa?
Mặt bõ Trung hÆ¡i cau lại, ông hạ giá»ng nói nho nhá» nhưcá»±c chẳng đã phải tiếtlá»™ má»™t Ä‘iá»u ông không muốn nói.
- Ba mươi năm trước, tôi ià một thầy bùa chuyên bắt ma trừ tà . Bản lãnh nà y tôi biết hơn ai hết.
Äinh nhìn ông sá»ng sốt há»i:
- Tại sao từ hồi nà o tới giỠbác không nói ra?
Bõ Trung hứ má»™t tiếng như bá»±c tức, ông gắt gá»ng:
- Tại sao tôi phải nói ra chứ?
Äinh không giáºn, trái lại, chà ng còn mừng rỡ há»i:
- Váºy bác đã từng thấy ma rồi à ?
Mặt bõ Trung cà ng trở nên nhăn nhún, ông nói như bị ai bóp há»ng:
- Äừng... đừng nói... chuyện... nà y vá»›i tôi nữa... Äừng bao giỠđỠcáºp tá»›i ma qá»§i nữa nhé... tôi... tôi...
Äinh hấp tấp nói:
- Không đâu, chúng tôi đã bắt đầu nghiên cứu rồi.
Chà ng vừa dứt lá»i, bá»—ng má»™t tráºn cuồng phong nổi lên, gló thổi à o à o, xoáy tròn như má»™t cÆ¡n lốc ác liệt. Bụi cát bay mịt mù, mùi tanh tá»i tá»›i buồn nôn tá»a khắp. Bõ Trung hai tay ôm đầu, ngưá»i ông lảo đảo, mắt trợn ngược, mồm sùi bá»p mép. Thân thể ông lắc lư kỳ dị như ngưá»i lên đồng bóng rồi từ từ té xuống đất. Ông cố nói vá»›i Äinh Ä‘iá»u gì nhưng âm thanh không thoát ra được khá»i cuống há»ng. Tay ông run run chỉ ra ngoà i cá»a.
Cả Äinh và Thảo cùng hoảng hồn, lụp chụp đỡ ông vô nhà . Thấy ngưá»i ông lạnh tanh, Äinh hấp tấp nói:
- Phải đưa bác Trung và o nhà thương cấp cứu ngay mới được.
Tá»›i sáng hômsau, Thảo và Äinh má»›i rá»i nhà thương. Bõ Trung vẫn còn hôn mê nên phải nháºp viện luôn để ở lại Ä‘iá»u trị Hai ngưá»i ra vá». Từ tối tá»›i giá» Thảo vẫn ôm chiếc há»™p sắt nên Äinh lái xe đưa Thảo vá» nhà . Chà ng há»i nà ng:
-Từ tối qua tá»›i nay nó có nhúc nhÃch gì hay không?
Thảo lắc đầu, há»i lại:
- Anh có biết bác Trung tại sao tá»± nhiên lại lâm bệnh nặng tá»›i như váºy không?
Anh cÅ©ng không biết, chÃnh bác sÄ© cÅ©ng chưa tìm ra bệnh tình. Bây giá» ngưá»i ta chỉ tiếp nước biển cho bác mà thôi.
Thảo há»i:
- Theo anh nghĩ bác Trung có sao không?
Äinh cố mỉm cưá»i như để trấn an Thảo:
- Anh đâu phải bác sĩ.
Không, không phải em muốn há»i bệnh cá»§a bác Trung. không để Äinh trả lá»i, nà ng nhÃu mà y nói tlếp:
- Có lẽ bác Trung chẳng có bệnh gì hết!
Äinh ngÆ¡ ngác má»™t hồi rồi chỉ chiếc há»™p nói:
- Em nghi là nó à ?
Thảo thở dà i.
- Em cũng không biết, nhưng theo em nghĩ; chuyện nà y không đơn giản đâu.
Äinh trầm ngâm má»™t hồi má»›i lên tiếng.
- Chắc chiếc hộp nà y có ma thực!
Thảo nhướng mắt nói:
- Không lý anh cho là chiếc hộp nà y có iò so nên biết nhảy hay sao?
Äinh cưá»i khổ sở.
- Không phải váºy, nhưng anh chỉ sợ vụ nà y liên lụy cho em mà thôi.
Thảo liếc Äinh má»™t cái thá»±c dà i.
- Tại sao hôm nay anh lại tá» ra gà chết thế. Cái gì đã là m nhụt chà anh hùng Ä‘i như váºy hả?
Äinh cố cưá»i gượng nói:
- Anh cũng không biết nữa. Chúng mình vỠnhé.
- Anh tÃnh vỠđâu?
- VỠnhà anh chứ còn đi đâu nữa?
- Tại sao lại chỉ có thể vỠnhà anh thôi hay sao?
- Em còn phải há»i, ở nhà anh có đủ đồ nghỠđể nghiên cứu vá» thế giá»›i vô hình mà . Không phải chúng ta Ä‘ang tìm hiểu xem trong chiếc há»™p sắt nà y có cái gì hay sao.
Bây g;á» mặt trá»i đã lên thá»±c cao. Thân thể Vinh rá»i rã, chà ng không ngá» ngưá»i con gái nà y đã là m cho mình đê mê tá»›i như váºy. Từ trước tá»›i nay, Vinh Ãt có khi nà o để ý tá»›i vụ ân ái xác thịt nà y nhiá»u. Vá»›i chà ng, chỉ có bà n đèn và thuốc phiện là có thể là m cho cuá»™c Ä‘á»i lên hương thôi. Váºy mà tối qua, cái gì đã là m cho chà ng quên Ä‘i hẳn nà ng Tiên Nâu mà lao mình và o thú ân ái da thịt ngút ngà n nà y.
Vinh ngồi nhìn thân thể trần truồng cá»§a Huệ phÆ¡i bầy lồ lá»™ trước mặt. Nà ng nằm ngá»§ ngon là nh như má»™t con mèo say sưa trong nắng ấm. Những đưá»ng cong trắng ngần trên da thịt mịn như lụa trải dà i khắp thân thể Huệ đẹp nhưmá»™t bức tranh. HÆ¡i thở Ä‘á»u hoà , nhấp nhô trên bá»™ ngá»±c đứng thẳng và căng tròn má»›i run rẩy là m sao. Vinh không nghÄ© đây là tình yêu, nhưng tại sao nó lại là m cho tâm thần chà ng giao động. Da thịt chà ng nóng bá»ng và lòng ham muốn ngùn ngụt.
Chà ng nằm xuống, chống hai tay, ghé sát mắt vô mặt Huệ. Nhìn thá»±c gần; hà ng mi cong cong, sống mÅ©i nho nhá» thẳng tắp và chiếc miệng xinh xinh má»›i má»i má»c là m sao. HÆ¡i thở nà ng ấm và thÆ¡mngà o ngạt. Vinh cúi xuống thấp hÆ¡n nữa, đặt nhẹ nụ hôn lên môi nà ng.
Huệ hơi cựa mình, từ từ mở mắt và nhẹ nhà ng vòng tay ôm lấy Vinh, thì thầm:
- Cưng Æ¡i, anh thức dáºy rồi hả. Äêm qua có ngá»§ được không anh?
Vinh không trả lá»i, cánh tay chà ng vòng lại, siết chặt tấm thân đẫy đà mê hồn ấy. HÆ¡i thở chà ng hà o hển. Từ ngà y má»›i biết ra chÆ¡i tá»›i giá», chưa bao giá» Vinh gặp má»™t ngưá»i con gái nà o là m chà ng đấm say như thế nà y. Tá»± nhiên chà ng nghÄ© tá»›i những gì thầy Sô nói vá»›i chà ng mấy tuần trước. Nhưváºy thì tại sao ngưá»i con gái nà y không phải là Huệ chứ.
Vinh bất ngá» buông Huệ ra, nhổm dáºy thá»±c nhanh là m nà ng nhÆ¡ ngác.
- Cái gì váºy anh?
- Không, không có gì. Nhưng mà bỗng nhiên anh nghĩ em không thể ở chỗ nà y nữa rồi.
Huệ sợ sệt há»i:
- Sao váºy? Anh sợ chị Tý trở lạà trả thù em hả?
Vinh cưá»i khanh khách.
- Em má»›i ngây thÆ¡ là m sao đâu. Con Tý có má»c đủ mưá»i cái đầu cÅ©ng không dám đụng tá»›i em, nói gì nó chỉ có má»™t cái đầu, bây giá» còn lo giữ không nổi.
- Váºy tại sao em ở đây không được nữa hả anh?
Vinh không trả lá»i ngay, chà ng ngồi xuống, kéo Huệ và o lòng, ôm ngang ngá»±c nà ng, từ từ há»i:
- Em có muốn vỠở luôn với anh không?
Huệ há miệng ngạc nhiên, nà ng không tin ở lá»— tai mình vừa nghe Vinh nói câu đó, nà ng há»i lại:
- Anh nói sao?
Vinh tưởng Huệ có Ä‘iá»u gì khó xá» nên cố trấn an. Em đừng lo, từngà y biết Ä‘i chÆ¡i tá»›i giá», anh chưa há» bắt ép ai trao cho mình vụ tình cảm nà o cả. Trong là ng chÆ¡i, má»i ngưá»i nể nang anh cÅ©ng chỉ vì anh biết cách đối xỠđẹp vá»›i anh em...
Huệ biết Vinh hiểu lầm nà ng nên ngắt lá»i chà ng. Anh Æ¡i, em sung sướng được anh Ä‘oái thương. Thá» há»i có cô gái nà o sống như trong trưá»ng hợp em mà lại .có thể từ chối Æ¡n huệ anh vừa nói hay không. Nhưng mà anh nói thá»±c chứ, đừng là m cho em mừng hụt, tá»™i nghiệp em nghe anh.
Vinh không ngá» Huệ lại tha thiết vá»›i chà ng như váºy Ôm chặt nà ng hÆ¡n nữa, Vinh há»i nho nhá»:
- VỠsống với anh không có đơn giản đâu. Em có sợ không?
Huệ úp mặt trên vai Vinh, sung sướng nói:
- Nếụ được chết trong tay anh bây giá», em cÅ©ng thoả mãn.
- Trưá»ng hợp chết không được mà sống cÅ©ng không yên thì sao?
- Sao cũng được, miễn là anh yêu em là được rồi.
Vinh cưá»i nho nhá».
- Chắc chắn là anh yêu em rồi, nếu không, trên Ä‘á»i nà y ai có thể bắt thằng Vinh nà y là m cái gì nó không muốn cÆ¡ chứ?
- Như váºy anh nghÄ© em còn sợ cái gì nữa chứ?
Vinh gáºt đầu tỠý bằng lòng, chà ng trầm giá»ng nói:
-Nếu thế hãy để anhnói cho emnghe má»™t chuyện quan trá»ng.
- Dạ, em đang chỠanh nói đây.
- Em có nghe ai nói vỠthầy Sô của anh chưa?
- Dạ có, trong vùng nà y ai mà không nghe tiếng ông ấy.
- Em nghĩ thế nà o vỠông ta?
- ÄÆ°á»£c nghe vỠông ta đủ má»i chuyện; tốt có, xấu có như hoang đưá»ng cÅ©ng có. Tuy chưa được gặp ông ta lần nà o, nhưng em luôn luôn kÃnh trá»ng ông, vì biết
thầy Sô là anh hỠcủa anh.
Vinh mỉm cưá»i.
- Anh đâu có há»i em chuyện đó, chỉ muốn biết em nghÄ© thế nà o vá» những việc là m cá»§a ông ấy thôi. Em có sợ không?
Huệ cưá»i khúc khÃch.
- Ông ấy có là m gì em đâu mà sợ.
- Trong trưá»ng hợp ông ấy bắt em vá» mổ bụng luyện bùa ngải thì sao?
Huệ cắn nhè nhẹ vô cổ Vinh, cưá»i hì hì.
- Nếu anh chịu thì em cũng chịu.
- Em có chắc không đó?
Huệ chìa một ngón tay ra thực trẻ con, nói:
- Chắc như bắp, ngoéo tay liá»n.
Vinh cưá»i ha hả, đưa ngón tay ngoéo ngón tay Huệ:
- Tốt, tết.... như váºy thì để anh nói cho em nghe.
Huệ im lặng, nà ng biết Vinh không nói chÆ¡l. Chưa ai có can đảm nói chÆ¡i bất cứ Ä‘iá»u gì có dÃnh dáng tÄ‘i thầy Sô, nhất là Vinh, ngưá»i mà Huệ rõ hÆ¡n ai hết, coi thầy Sô như thần thánh, có thể nói chà ng coi ông ta Như thánh sống. Vinh bắt đầu từ từ nói:
- Cách đây Ãt lâu, vì phải dÃnh và o má»™t chuyện ân oán cá»§a anh mà thầy Sô phải xả thân và o má»™t chuyện tháºp tá» nhất sinh. Cho tá»›i bây giá» vẫn còn trong vòng nguy hiểm. Nếu chỉ là chuyện ở đương thếnà y thì anh bất chấp, vì hÆ¡n ai hết, anh tin là những kẻ ra Ä‘á»i Ä‘i chÆ¡i nhưanh không còn biết sợ là gì nữa. Nhưng những ân oán nà y lại thuá»™c và o má»™t thế giá»›i khác, má»™t thế giá»›i vô hình, má»™t thế giá»›i không có luáºt lệ, kể cả luáºt giang hồ. ở đâ.y chỉ có mạnh được yếu thua, sống chết nhá» tà i phép cá»§a mình cÅ©ng như công phu tu luyện. CÅ©ng vì để giữ mình và vươn lên trong thế gỉới nà y, tụi anh không còn má»™t giải pháp nà o hay hÆ¡n là phải luyện má»™t bá»u bối tháºt linh hiển, còn khó hÆ¡n cả việc dá»i non lấp biển. Cuối cùng rồi thầy Sô đã quyết định bằng má»i giá, phải luyện cho bằng được má»™t con Thiên Linh Cái. Chỉ có con ThiênLinh Cái má»›i bảo toà n được mạng sống cho anh và cả thầy Sô nữa. Nếu thất bại là kể như tÃnh mạng cá»§a cả hai đã được an bà i.
Huệ nóng lòng há»i: .
- Con Thiên Linh Cái là con gì mà lợi hại như váºy hả anh?
Vnh gáºt gù, nói:
- Thiên Linh Cái là má»™t linh váºt do ngưá»i đà n ông ngá»§ vá»›i đà n bà cho có thai, rồi trục cái bà o thai ấy ra luyện nó thà nh má»™t sinh váºt, có quyá»n phép luân lưu trong cả thế gian và địa phá»§. Loà i Thiên Linh Cái nà y trá»i đất đã đặt để cho nó có những quyá»n phép vô biên; Ä‘i ra ngoà i luáºt luân thưá»ng cá»§a tạo hóa. Nó và o tay
ngưá»i hiá»n luyện được thì như thần nhưthánh. Và o tay ngưá»i ác Ä‘iá»u khiển thì như ma nhưquỉ. Biến hoá không sao lưá»ng được.
Huệ run run há»i:
- Anh muốn em giúp anh luyện con Thiên Linh
- Cái đó phải không?
Vinh gáºt đầu nhè nhẹ, nhìn Huệ như dò há»i. Thấy váºy Huệ nói ngay, không má»™t chút do dá»±.
- Tưởng gì, má»™t cái bà o thai có đáng gì cho em phải do dá»± chứ. Miá»…n là anh đối đãi vá»›i em như bát nước đầy thì còn gì phải suy nghÄ© nữa. Nếu chỉ có thế mà giữ được tÃnh mạng cá»§a anh và thầy Sô thì cho dù mưá»i cái bà o thai em cÅ©ng dám hy sinh cho các anh.
Vinh mừng rỡ, chà ng không ngá» Huệ lại mau mắn như váºy. Phải nói vá»›i tư cách cá»§a Vinh bây giá», muốn ngá»§ vá»›i cô gái giang hồ nà o cho có thai để luyện Thiên
Linh Cái mà không được. Nhưng tìm được má»™t ngưá»i thá»±c tâm tình nguyện như Huệ không phải là dá»….
Khổ nhất là con Thiên Linh Cái nà y không thể nà o dùng bất cứ bà o thai nà o cÅ©ng được. Thầy Sô đã dặn Ä‘i dặn lại là phải tạo được nó trong má»™t tình cảm tối thiểu là hai ngưá»i phải thÃch nhau, và có hứng thú trong cuá»™c tình ân ái nữa. Tối qua, không hiểu sao, tá»± nhiên ngá»§ vá»›i Huệ, chà ng cảm thấy mê mẩn thá»±c sá»±. Äó là điá»u là m Vinh ngạc nhiên. Vì từ trước tá»›i nay, khi là m tình vá»›i má»™t con bé nà o, mặc dù còn trinh tiết hay đẹp đẽ cách mấy, Vinh cÅ©ng chỉ đối xá» như má»™t lúc hứng thú qua đưá»ng: Chà ng chưa bao giá» có ý tưởng sống chung vá»›i đứa nà o trong những ngưá»i con gái giang hồ từng ôm ấp trong tay.
Váºy mà đêm qua, Huệ đã là m chà ng ngây ngất. Những run rẩy táºn cùng xương tá»§y báºt ra như bất táºn. Hình như ở da thịt và con ngưá»i Huệ có má»™t mãnh lá»±c gì hấp dẫn cả linh hồn và thể xác Vinh và o vòng ân ái say mê. Phải chăng sốtrá»i đặt để cho chà ng gặp nà ng. Vinh mừng vô hạn. Nhất định nà ng phải có con vá»›i chà ng. Vinh cúi xuống hôn lên bụng Huệ thì thà o:
- Từ hôm nay trở đi, em không được uống thuốc ngừa thai nữa nghe không.
Huệ sung sướng ép sát mình vô thân thể Vinh. Nà ng nhìn thấy má»™t tương lai sáng lạng hÆ¡n những ngà y chui rúc trong cái chòi hôi hám nà y. Và chắc chắn còn thoải mái và huy hoà ng ngà n lần hÆ¡n khi ở vá»›i thằng chồng vÅ© phu, say sưa tối ngà y, đánh Ä‘áºp, khảo tiá»n Huệ để Ä‘i nướng và o chốn đỠđen nữa.
Hết chương 02
Tà i sản của tieu tung
Last edited by kedatinh1974; 18-07-2008 at 05:14 AM .
17-07-2008, 06:48 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Úc
Bà i gởi: 20
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
CHÆ¯Æ NG 03
Những Ä‘iá»u ngưá»i ta nói vá» thầy Sô chỉ như những anh mù sá» voi. Sá»± thá»±c con ngưá»i và cuá»™c sống cá»§a ông ta có muôn vẻ muôn dạng. Ông sống âm thầm má»™t mình trong căn nhà ba gian hai trái ngay sát cạnh nghÄ©a địa lá»›n nhất ở khu vá»±c Cầu Hà n nà y. Hình như cả khu đất nà y là cá»§a ông, và ông cÅ©ng không cho ai trồng trá»t gì. Nhiá»u ngưá»i tưởng đó là đất vô chá»§ nên lén lút Ä‘em thân nhân ra chôn cất đại ở đây Trước còn Ãt, sau cứ ai có thân nhân chết là đem ra đó chôn, vì há» không thấy chá»§ đất nói gì, cÅ©ng như ở đây chẳng có đồn bót gì cả, nó như má»™t khu đất hoang, cây cá» má»c tứ tung, ráºm rạp và hoang vấng.
Luáºt lệ chôn cất bây giá» tháºt phiá»n toái; nà o là giấy khai tá». Nà o là giấy chứng nháºn cá»§a bác sÄ© vá» căn bệnh gì mà chết. Nà o là thá»§ tục nhà quà ng cá»§a sở vệ sinh thà nh phố. CÅ©ng vì váºy, những ngưá»i dân lao động bần hà n quanh vùng nà y không thể nà o có đủ sức lo chu toà n cho thân nhân khi qua Ä‘á»i. Bởi váºy, khu đất cá»§a thầy Sô cà ng ngà y cà ng nhiá»u thân chá»§. Có ngưá»i biết ông là chá»§ đất nên tá»›i nói vá»›i ông cho chôn cất, có ngưá»i chẳng biết ông là ai, thấy ngưá»i ta chôn được thì mình cÅ©ng cứ Ä‘em thân nhân ra đó chôn đại.
Thầy Sô chưa há» cấm cản ai, và cÅ©ng chưa há» từ chối ngưá»i nà o tá»›i há»i ông chôn cất thân nhân. Ông sống âm thầm như má»™t bóng ma. Có khi ngưá»i ta thấy ông Ä‘i Ä‘i vá» vá» hà ng ngà y. CÅ©ng có khi hà ng tháng không ai thấy ông đâu.
Lắm lúc ngưá»i ta thấy ông ngồi thả câu cả ngà y dưới chân Cầu Hà n hay bá» mương gần đó. Äầu tóc ông hình như không bao giá» cạo. Bá»™ râu năm chòm lê thê và bá» tóc ông Ä‘en cháy, dà i lượt thượt, được búi tó như má»™t cá»§ hà nh tây to tướng trên đỉnh đầu.
Quần áo rá»™ng lùng thùng, đủ kiểu, đủ thá»i. Trông rất lam lÅ© nhưng lại thá»±c sạch sẽ. Tuy nhiên, có má»™t mùi kỳ lạ, khó hiểu. Nếu có ngưá»i chưa hiểu ông là ai, chắc chắn không bao giá» dám bắt chuyện hoặc là m quen vì tướng hình kỳ dị cá»§a ông. Nhưng khi đã nói chuyện vá»›i ông rồi, ngưá»i ta lại tôn kÃnh ông rất má»±c.
Ông ăn nói hiá»n hoà và tá» ra uyên thâm kinh sá». Không ai biết ông há»c ở đâu và xuất thân ở chốn nà o. Những sách vở ông cầm nÆ¡i tay toà n là loại sách chép tay có lẽ từ triá»u đại các vua chúa ngà y xưa, có sÆ¡n son thiếp và ng và bằng ngôn ngữ gì không ai hiểu cả.
Những ngưá»i thân chung quanh ông, có lẽ chỉ có Vinh là ngưá»i duy nhất coi ông như bá»±c sư phụ. Má»i ngá»á»i Ä‘á»u biết Vinh là em hỠông, nhưng sá»± thá»±c, mối liên hệ giữa ông và Vinh chẳng có há» hà ng gì. Danh xưng em há» chỉ là chÃnh Vinh nói ra cÅ©ng như thầy Sô không bao giá» Ä‘Ãnh chÃnh. Có lẽ cả hai cùng muốn dá»±a và o nhau để có má»™t cuá»™c sống an bình trong cái xã há»™i phiá»n phức và há»—n tạp nà y.
Tối hôm đó, Vinh Ä‘em Huệ qua nhà thầy Sô. Vừa bước vô sân, nà ng đã ngá»i thấy mùi trầm hương thÆ¡m ngát. Con chó má»±c chạy ra vẫy Ä‘uôi mừng Vinh như má»™t ngưá»i quen thân cá»§a nó. Vinh vá»— đầu con váºt, há»i:
- Thầy Sô có nhà không hả mà y?
Con váºt kêu ư á» dụi đầu vô chân chà ng, Vinh ngồi xuống ôm lấy, cưá»i hì hì bảo Huệ:
- Con chó nà y khoái anh khinh khá»§ng, há»… lúc nà o tá»›i là nó cÅ©ng quấn quýt bên chân anh mừng rỡ như váºy đó.
- Anh có qua đây thưá»ng không?
- Mấy tháng nay, hầu như ngà y nà o anh cÅ©ng qua đây vì cái vụ phiá»n phức cá»§a anh vừa nói vá»›i em sáng nay đó.
- Hèn gì con chó nà y không khoái anh là phải rồi. Không phải đâu, tùy từng ngưá»i đó em. ChÃnh thầy Sô cÅ©ng phải ngạc nhiên vì không hiểu tại sao con Má»±c nó khoái anh như váºy.
Huệ vừa định nói đã nghe có tiếng thầy Sô trầm ấm, không hiểu ông tá»›i trước mặt hai ngưá»i từ hồi nà o.
- Äúng rồi, con chó Má»±c cá»§a tôi mà nó khoái chú em nà y hÆ¡n thằng chá»§ nó má»›i lạ lùng chứ.
Vinh ngước mắt lên cưá»i hì hì.
- Nếu váºy thì cÅ©ng có ngà y em bắt cóc con chó nà y cho thầy coi.
Không trả lá»i Vinh, thầy Sô lại quay qua Huệ, há»i:
- Còn cô nà o đây?
Vinh đứng dáºy, nắm tay Huệ nói:
- Thưa thầy, đây là em Huệ. Äể vô nhà em nói vá»›i thầy chuyện cá»§a nà ng.
Thầy Sô gáºt đầu nhìn Huệ thá»±c nhanh từ đầu tá»›i chân, rồi quay trở lại, thá»§ng thẳng Ä‘i vô nhà . Huệ và Vinh lẽo đẽo theo sau, con chó Má»±c cuốn quÃt bên chân Vinh. Huệ đưa tay vá»— nhe nhẹ vô đầunó, con chó ngước mặt, liếm vô tay nà ng là m Huệ hoảng hồn, rụt tay lại, cưá»i khúc khÃch.
Vô tá»›i trong, Huệ bà ng hoà ng vì có cảm tưởng như bước và o chÃnh Ä‘iện cá»§a má»™t ngôi chùa lá»›n, chứ không phải là phòng khách cá»§a má»™t căn nhà hẻo lánh ở giữa
chốn tha ma nghÄ©a địa nà y. Äiểm đặc biệt là các tượng tại đây hình nhưkhông giống vá»›i các tượng ở các chùa chiá»n khác. Bá»—ng Huệ nháºn ra má»™t Ä‘iá»u, nà ng thÃch thú há»i nhá» Vinh:
- Có phải thầy Sô ngưá»i Chà m không anh?
Vinh ngạc nhiên, không hiểu tại sao Huệ há»i như váºy. Trong khi đó, thầy Sô quay lại, mở to mắt nhìn nà ng, há»i:
- Cô em nà y ngưá»i ở đâu?
Huệ rụt rè trả lá»i:
- Dạ, thưa con sanh tại Nha Trang.
Thầy Sô mỉm cưá»i, gáºt gù:
- À, thì ra thế. Cô cũng tinh mắt lắm.
Vinh không hiểu gì, há»i:
- Bá»™ thầy ngưá»i Chà m thá»±c hả?
Thầy Sô lại gáºt gù, nói:
- Không, ta không phải là ngưá»i Chà m, nhưng cô em nà y là dân Nha Trang nên cÅ©ng có chút hiểu biết.
- Có lẽ cô ấy nhìn thấy bà n thỠTổ của tôi nên đoán gần ra gốc gác của tôi thôi.
Huệ hơi đỠmặt, ấp úng:
- Dạ, thưa thầy con nói đại thôi. Bị từ hồi nhá» con hay lên những ngá»n tháp Chà m chÆ¡i, và có tá»›i Viện Bảo Tà ng ngưá»i Chà m thưá»ng nên thấy những bức tượng ở đó giống như trên bà n thá» nà y. Bởi váºy con má»›i nói đại, chứ có biết gì đâu.
Khuôn mặt nhăn nheo Ä‘en đúa cá»§a thầy Sô lá»™ vẻ vui mừng. Ông nhìn Vinh há»i:
-Tối nay ta phải tụng kinh sá»›m, váºy em có chuyện gì cần không?
Vinh kéo Huệ ngồi sát vô mình dưới chiếc chiếu trải bên bà n thá», chà ng từ từ nói:
- Thưa thầy, chuyện con Thiên Linh Cái.
Thầy Sô nhìn Huệ thực nhanh, đưa tay nhưcó ý cản Vinh.
- Chuyện ấy để lúc khác nói được không?
Vinh biết thầy Sô định nói gì, chà ng nhìn Huệ mỉm cưá»i:
- Thưa thầy, em Ä‘em Huệ tá»›i đây là để bà n vá»›i thầy vá» chuyện đó. Nà ng có đầy đủ tất cả những Ä‘iá»u kiện mà chúng mình Ä‘ang tìm kiếm.
Thầy Sô nhìnVinhchâmbẩm, vừacó vẻ ngạcnhiên, vừa có vẻ thÃch thú. Ông nắm lấy tay chà ng, nói thá»±c nhanh:
- Em hãy nói cho ta nghe xem nà o. Nếu quả như váºy thì thá»i kinh tối nay cÅ©ng không cần thiết nữa, ta Ä‘ang cầu xin cho chúng mình may mắn vá» chuyện nà y
thôi.
Vinh từ từ kể lại hết đầu Ä‘uôi câu chuyện tối qua và những gì Huệ và chà ng bà n tÃnh vá»›i nhau ngà y hôm nay trước khi đưa nà ng qua đây. Nghe xong, thầy Sô há»›n hở nói:
- Như váºy thì trá»i giúp ta rồi. Xin cảm tạ liệt tổ liệt tông đã không phụ lòng kẻ hèn má»n nà y cầu xin mấy bữa nay.
Thầy Sô vừa nói xong, bá»—ng có tiếng quạ rÃt lên nghe thá»±c chói tai. Má»i ngưá»i bà ng hoà ng nhìn ra sân. Con chó Má»±c sù lông lao ra phÃa ngoà i sá»§a dữ dá»™i.
Chỉ má»™t lúc sau, má»™t đám ngưá»i à o vô nhà . Há» toà n là những cô gái giang hồ, em út cá»§a Tý. Thầy Sô nhÃu mà y im lặng chỠđợi. Mặt Vinh chai lại, hai lưỡi dao bay không biết từ đâu tuá»™t vô tay chà ng sáng lấp lánh. Huệ sợ hãi lui ra sau lưng Vinh.
Má»™t cô gái nhìn thấy Vinh tá» ra mừng rỡ, quay ra ngoà i gá»i lá»›n:
- Chị Tý ơi, lại có cả anh Vinh ở đây nữa nè.
Tý từ ngoà i chạy à o vô như má»™t cÆ¡n lốc. Tay nà ng còn băng trắng toát, má»™t sợi dây cá»™t lên cổ như để giữ cho cánh tay khá»i Ä‘au nhức. Äầu tá»›c Tý bù sù như vừa Ä‘i đánh ghen ở đâu vá». Hai mắt má»›i đây mà đã hõm sâu như mất ngá»§ nhiá»u đêm, mặt mà y hốc hác.
Vô tá»›i giữa nhà , Tý láºt Ä‘áºt quì xuống lạy như tế sao và tá»± nhiên khóc rống lên như nhà có ngưá»i chết. Vinh sững sá», không biết chuyện gì đã xảy ra và những ngưá»i nà y muốn gì. Chà ng nhÃu mà y há»i:
- Mà y là m cái trò gì đó hả Tý. Thằng Phu đâu rồi? Tý không trả lá»i câu há»i cá»§a Vinh, cà ng khóc lá»›n hÆ¡n. Chà ng bá»±c mình thét lên:
- Tụi mà y diễn cái tuồng gì đây hả?
Thấy Tý vẫn lạy như tế sao dưới đất và khóc lóc thảm thiết, biết nà ng không thể nà o trả lá»i ngay câu há»i cá»§a mình được, Vinh cầm dao trá» vô mặt má»™t cô gái đứng gần đó quát:
- Chuyện gì? Nói!
Cô gái run lẩy bẩy, mặtmà y xanh xám, nói như một cái máy:
- Anh Phu và cả anh Cư nữa... chết rồi!
Vinh chưng há»ng, chà ng như ngưá»i chết đứng. Äầu óc choáng váng, chà ng nghÄ© ngay tá»›i chiếc há»™p sắt. ÄÆ°a mắt nhìn thầy Sô. Thấy váºy, ông há»i ngay:
- Có chuyện gì, ngưá»i chết tên Phu và Cư là ai váºy?
- Phu là ngưá»i em nhá» trao chiếc há»™p sắt cá»§a thầy cho ngưá»i thằng Cư bắt mối.
Ngưá»i thầy Sô cÅ©ng run lên thấy rõ, ông trầm giá»ng, trá» Tý há»i:
- Còn cô nà y là ai?
- Dạ thưa thầy, nó là bạn gái cá»§a thằng Phu. Ngưá»i mà lúc nãy em nói chuyện vá»›i thầy tá»›i nhà con Huệ bắt ghen đó.
Thầy Sô từ từ ngồi xuống bên cạnh Tý. Má»i ngưá»i cÅ©ng lục đục ngồi chung quanh ông; Mấy đứa em út Tý ngồi sau lưng nà ng, còn Vinh và Huệ ngồi cạnh thầy Sô. Äặt má»™t tay lên vai Tý, ông từ tốn há»i:
- Cô tới đây để là m gì. Cứ bình tĩnh nói cho ta nghe, nếu có thể là m được gì cho cô, ta không từ chối đâu.
Tý lấy tay quẹt nước mắt, nà ng vừa khóc lóc thảm thiết đó đã lấy lại bình tÄ©nh thá»±c mau. Nét mặt nà ng bây giá» không phải là cá»§a ngưá»i Ä‘au khổ có thân nhân vừa chết, nhưng có vẻ là má»™t nạn nhân Ä‘ang trong cÆ¡n khá»§ng khoảng tinh thần. Nà ng nắm lấy tay thầy Sô khẩn khoảng nói má»™t hÆ¡i.
- Thưa thầy giúp con, không hiểu tại sao, tá»± nhiên anh Phu lăn đùng ra chết ở nhà trong, rồi tụi con chưa hết cÆ¡n hoảng hốt thì anh Cư ở đâu vô nhà nhảy lên mấy cái chết luôn tại nhà ngoà i. Nhà con là chá»— là m ăn, bây giá» chuyện nà y mà lá»™ ra ngoà i thì hết đưá»ng sống. Bởi váºy, chúng con Ä‘em hai cái thây ma qua đây xin thầy cho chôn lén chá»— nà o cÅ©ng được. Thầy muốn bao nhiêu chúng con cÅ©ng xin chung đủ cho thầy. Nếu chuyện nà y tá»›i tai nhà chức trách thì phiá»n phức lắm. Há» sẽ kêu lên kêu xuống, Ä‘iá»u tra nà y ná», là m sao chúng con còn có thể là m ăn ở xóm nà y được nữa chứ.
HÆ¡n ai hết, thầy Sô đã linh cảm được chuyện gì xảy ra cho hai kẻ bất hạnh vừa qua Ä‘á»i. Nhưng ông không nói gì, chỉ nhìn Vinh như hiểu biết. Còn Huệ ngồi sau lưng ông lại nghÄ© khác, nà ng thấy cái chết cá»§a Phu và Cư có nhiá»u nghi vấn nên há»i:
- Nếu trong trưá»ng hợp em là chị, và chị là má»i ngưá»i ngồi chung quanh đây thì chị có nghÄ© em là thá»§ phạm giết ngưá»i và đang nm cách phi tang hay không?
Nghe Huệ há»i, Tý nhảy lên như đỉa phải vôi. Nà ng rên rỉ:
- Em lạy chị Huệ, nếu tối qua em có lá»—i vá»›i chị, xin chị tha thứ cho em nhá», thá»±c tình em là m sao dám đụng tá»›i má»™t sợi lông cá»§a anh Phu và anh Cư, chứ nói gì dám giết các anh đó. Xin chị nghÄ© lại tá»™i nghiệp cho em.
Thầy Sô thấy váºy há»i:
- Váºy cô phải nói rõ cho ta biết sá»± việc xảy ra như thế nà o?
Tý láºt Ä‘áºt nói:
- Dạ thưa thầy. Tối qua, khi mấy đứa em khiêng con từnhà chị Huệ vá», con không biết gì. Tá»›i khi chúng bắt gió cho con tỉnh ỉại độ và i phút thì anh Phu vá». Anh ấy lôi con vô phòng đánh con mấy cái bạt tai. Thú thá»±c, con cÅ©ng có nắm áo anh ấy đôi co, cãi cá» má»™t chút rồi... Rồi không hiểu sao, anh ấy tá»± nhiên đưa tay lên cổ ảnh, bóp tá»›i le lưỡi chết tại tráºn.
Huệ cưá»i hì hì:
- Có tin được không? Sao tá»± nhiên lại tá»± bóp cổ tá»›i chết má»™t cách dá»… dà ng quá váºy?
Tý quay qua Huệ, miệng buồn méo xẹo, không nói được lá»i nà o. Thầy Sô lại há»i:
- Rồi sao nữa?
Tý láºt Ä‘áºt nói:
- Dạ... dạ, quả thá»±c con không dán nói dối thầy má»™t câu nà o. Nếu có gì gian dối, xin cho trá»i tru đất diệt con cÅ©ng mát lòng nữa.
Thầy Sô gáºt đầu, nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, chuyện đâu còn đó. Khi thằng Phu chết rồi ra sao nữa?
- Dạ, lúc đầu con tưởng anh ấy d()n chÆ¡i, nên chỉ đứng nhìn. Äến khi anh ấy té xuống cái đụi, con má»›i hoảng hồn la lên cho mấy đứa em vô coi thì anh ấy đã
chết rồi.
- Thế còn cái chết của thằng Cư nà o đó nữa xảy ra như thế nà o?
Tý lại sụt sịt nói:
- Dạ... dạ, thưa thầy. Lúc ấy con sợ quá. Con Lan nó lại hốt hoảng vì thấy anh Phu chết kỳ cục quá nên la lên và chạy ra nhà ngoà i tÃnh gá»i xe cứu thương. Con chạy theo nÃu nó lại thì anh Cưở ngoà i hốt hoảng chạy vô Tá»± nhiên vừa gặp mặt con là nhảy lên mấy cái như có ai nắm tóc gặt lại phÃa sau rồi sùi bá»t mép chết liá»n. Huệ kêu "á" lên má»™ttiếng là m tất cả quay lại nhìn nà ng. Lúc ấy tá»±nhiên gió ở đâu thổi lên lồng lá»™ng, đèn nến trên bà n thá» chá»›p tắt liên hồi tá»›i rợn ngưá»i. Con chó Má»±c ngoà i sân bá»—ng tru lên nhưchó rừng. Má»™t con quạ Ä‘en thá»±c lá»›n từ ngoà i bay và o nhà đáºu trên vai thầy Sô nó rÃt lên những tiếng nghe chát tai.
Thầy Sô vá»™i vã đứng dáºy. Hai tay ông chắp trước ngá»±c, ông rÃt lên má»™t tiếng nho nhá», tức thì con quạ Ä‘en bay vá»t ra ngoà i sân. Gió ngừng thổi, đèn nến lại cháy sáng và con chó Má»±c ở ngoà i cÅ©ng chạy vô nằm dưới chân ông.
Huệ ôm lấy Vinh thở hổn hển nói:
- Em sợ quá anh Vinh ơi.
Vinh nắm lấy tay nà ng há»i:
- Em sợ cái gì?
Lúc nãy em thấy hình như có ai đứng ngoà i cá»a, thò tay vô đây tÃnh bóp cổ em. Cánh tay ấy vươn dà i ra như cây sà o.
Tý nghe Huệ nói, nhảy lại ôm chầm lấy thầy Sô, run lẩy bẩy, rên tỉ:
- Thầy ơi thầy bây giỠlà m sao đây. Chị Huệ có nói thực không hả thầy.
Thầy Sô gáºt đầu nhe nhẹ, nói:
- Cô Huệ không nói láo đâu. Có phải cô đã đem cả hai cái xác qua đây rồi phải không?
Tý run rẩy.
- Dạ... dạ, con để ở dưới ghe sau nhà .
Thầy Sô thở dà i, nói:
- Nếu váºy chúng mình phải ra đó coi xem sao.
Nói xong, ông Ä‘i ra ngoà i ngay, má»i ngưá»i lÃu rÃu theo sau ông tá»›i con lạch sau nhà . Bá»—ng từ xa xa, có tiếng máy ca nô nổ ròn và mấy ngá»n đèn pha từ trên ca nô quét sáng cả má»™t vùng. Vinh thét lên:
- Không ổn rồi, cảnh sát tới bắt tụi mà y đó, trốn mau.
Nói xong, Vinh chạy thá»±c mau tá»›i chá»— chiếc ghe Ä‘ang cá»™t,.vá»™i và ng tháo giây thá»±c nhanh, đẩy chiếc ghe ra giữa lòng lạch. Chà ng cÅ©ng leo lên ghe chống sà o cho chiếc ghe lao Ä‘i thá»±c nhanh theo giòng nước Ä‘ang lên, chạy miết vô trong. Khi thấy ánh đèn pha cÅ©ng đã gần ká» và chiếc ghe đã rá»i xa nhà thầy Sô má»™t quãng khá xa, Vinh nhảy ùm xuống lạch bÆ¡i vô bá», chạy ngược vô bãi tha ma lẩn trốn Ä‘i thá»±c nhanh.
Trong khi đó, thầy Sô dẫn đám con gái chạy ngược vá» nhà . Qua má»™t khúc quanh, ông bảo má»i ngưá»i:
- Các cô hãy chạy thá»±c mau vá» phÃa trước, cà ng xa cà ng tôt. Núp sau đám dừa nước phÃa bên kia thì không ai thấy được. Ta biết thế nà o cảnh sát cÅ©ng xét nhà . Chắc là có ai Ä‘i báo rồi.
Tý dáºm chân than trá»i:
- Thôi chết rồi, con vợ thằng Cư chứ còn ai và o đây nữa. Lúc nãy bảo nó Ä‘i chung, nó không chịu, thì ra cá»n Ä‘ ngá»±a đó ở nhà đi báo cảnh sát, chứ có ai biết mình Ä‘em xác chết qua đây đâu.
Thầy Sô thấy cảnh sát đã tá»›i gần, dục má»i ngưá»i:
- Thôi chạy Ä‘i, chuyện đâu còn đó. Chút nữa tÃnh sau. Äừng ai để cho cảnh sát bắt được là ở tù không có ngà y ra đâu. Tá»™i sát nhân đó.
Äúng như dá»± Ä‘oán cá»§a thầy Sô, toán cầnh sát lái ca nô tá»›i nÆ¡i, há» thấy chiếc ghe trôi lá» lững phÃa trước nên rượt theo, ngay lúc ấy Vinh từ trên ghe nhảy xuống bÆ¡i vô bá». Cảnh sát bắn ngay mấy phát súng thị uy, nhưng Vinh đã chạy mất. Há» cho ca nô kè lại sát chiếc ghe và kéo vá».
Khi Ä‘i ngang qua chá»— Tý cá»™t ghe lúc nãy. Cảnh sát cho ca nô dừng lại. Hai viên Cảnh sát nhảy lên bá» tá»›i nhà thầy Sô. Lúc ấy ông đã tắt hết đèn, là m bá»™ vừa ngá»§ dáºy. Cảnh sát xét sổ gia đình, lục lá»i má»™t lúc không thấy gì nên trở ra.
Khi cảnh sát rút Ä‘i má»™t hồi thá»±c lâu, Vinh lò dò từ sau nhà bước vô. Mấy ngưá»i con gái cÅ©ng từ gò mả phÃa trước trở vá» nhà .
Vinh bước vô nhà ngồi trước mặt thầy Sô, nói:
- Thầy Æ¡i, em thấy vụ nà y không xong rồi. Cảnh sát mang hai chiếc thây ma chết vì bị bóp cổ vá», há» phải Ä‘iá»u tra và chắc chắn con Tý sẽ bị bắt chứ không thế nà o hỠđể yên được đâu. Hai mạng ngưá»i chứ có phải chÆ¡i đâu.
Thầy Sô gáºt đầu, nói:
- Ta cÅ©ng nghÄ© như váºy.
Tý run lẩy bẩy, nÃu tay thầy Sô há»i:
- Thầy ơi con phải là m sao bây gi�
Im lặng má»™t lúc, thầy Sô nói nho nhá»:
- Còn biết là m sao bây giá» chứ. Äây là chuyện luáºt pháp, ta e cô khó có thể nà o biện bạch được tá»™i sát nhân nà y.
- Thầy Æ¡i, thầy biết mà , con đâu có giết ngưá»i.
Thầy Sô lắc đầu.
- Ở tòa án đâu có gì đơn giản và dá»… dà ng như váºy. Ai là m chứng cho cô không giết ngưá»i. Nhất là cái cô gì vợ anh Cư đó đã Ä‘i báo và há» lại tìm được xác chết ở đây trên đưá»ng cô Ä‘ang Ä‘em Ä‘i phi tang thì còn chối là m sao được.
Vinh nhìn Tý nói:
- Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách thôi. Chỉ còn nước trốn là yên. Nếu không muốn ở tù, chưa nói tá»›i tá»™i tá» hình cÅ©ng không chừng. Vì con Tý đã có nhiá»u tiá»n án tá»™i chứa gái mãi dâm và đánh lá»™n rồi?
Bỗng nhiên Tý chồn lên, ôm cứng lấy thầy Sô, rên rỉ:
- Thầy Æ¡i... thương con. Xin cho con trốn ở đây chứcon biết Ä‘i đâu bây giá». Äể con bảo mấy đứa chúng nó vá» nhà lấy hết tiá»n bạc vòng và ng Ä‘em cho thầy. Xin thầy cho con ở đây. Bây giá» vá» là chắc chết hết cả đám thôi.
Mấy cô gái nghe Tý nói cũng rộn lên, ngồi sát vô thầy Sô hơn nữa. Một cô sợ hãi nói:
- Chị Tý ơi, em không dám vỠnhà nữa đâu.
Tý cà ng bám lấy thầy Sô hơn nữa, nà ng rên rỉ:
Bây giỠtụi con phải là m sao hả thầy?
- Còn biết là m sao được nữa, thôi thì cứ ở tạm đây Ãt bữa Ä‘i rồi tá»›i đâu hay tá»›i đó.
Thầy Sô vừa nói xong, mấy cô gái Ä‘i theo Tý Ä‘á»u
nhao nhao lên.
- Thầy ơi, con cũng ở lại đây luôn nhe.
- Con nữa, nhe thầy.
- Con cũng ở lại nữa.
Thầy Sô nghe mấy cô gái nhao nhao đòi ở lại nhà mình, chợt nghÄ© tá»›i cuốn sách ông đà o được dưới má»™t ngôi cổ má»™ mấy tháng trước, nói vá» má»™t thầy pháp đã luyện được má»™t loại Nữ Quỉ Dâm Tnh. Bây giá» lại có bốn ngưá»i con gái nà y bên mình ông, lo gì không lợi dụng được hỠđể luyện má»™t má»› quỉ' cái nà y kia chá»›. Loại nà y có ghi trong cuốn sách đó đâu có thua gì Thiên Linh Cái, mà lại dá»… luyện hÆ¡n nhiá»u. Vá»›i Thiên Linh Cái ông phải ngá»§ vÄ‘i đà n bà cho có con, rồi trục ra mà luyện. Còn vá»›i Nữ Qá»§i Dâm Tnh, chỉ việc là m cho những oan hồn ngưá»i con gái trước khi chết Ä‘i và o con đưá»ng khát vá»ng ân ái Ä‘iên loạn là thà nh công rồi.
Trong tình trạng nguy ngáºp và cấp bách trước mắt, nếu kiếm đà n bà mà là m tình cho có thai để luyện Thiên Linh Cái, không chừng ông đã ra ngưá»i thiên cổ rồi. HÆ¡n thế nữa, ở tuổi nà y chưa chắc gì ông đã có thể là m cho đà n bà mang thai được. Và cho dù há» có mang thai vá»›i ông, cái tình cảm khô cằn cá»§a Ä‘á»i ông là m sao có thể hun đúc lên má»™t tình yêu trai gái, để mà luyện được Thiên Linh Cái đây.
Bởi váºy, tá»± nhiên ông nghÄ© tá»›i giải pháp lấy độc trị độc Con ma đực kia không vì tình si mà đang lăn xả và o cứu con ma cái bồ nó đó hay sao. Bây giá» luyện được những con Nữ Qá»§i Dâm Tình Ä‘i chiêu dụ con ma đực kia không phải là thượng sách à . Dù cho oan hồn kia có kinh khá»§ng tá»›i đâu, vá»›i đám ma Nữ Quỉ Dâm Tình cá»§a ông luyện thà nh, cÅ©ng có thể mê hoặc con ma đực kia má»™t cách dá»… dà ng. Hay Ãt nhất, cÅ©ng kéo được má»™t thá»i gian đủ để có thì giá» cho ngưá»i em kết nghÄ©a cá»§a ông và Huệ luyện thà nh má»™t con Thiên Linh Cái.
Nhưng cái khó khăn bao giá» cÅ©ng là bước khởi đầu. Là m sao cho những ngưá»i đà n bà nà y chịu tiếp tay vá»›i ông đây!!!
Hết chương 03
Tà i sản của tieu tung
Last edited by kedatinh1974; 18-07-2008 at 05:16 AM .
17-07-2008, 07:11 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Úc
Bà i gởi: 20
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
CHÆ¯Æ NG 04
Có lẽ bây giá» phải quá ná»a đêm rồi, trăng sáng tháºt lá» má», Vinh nắm tay Huệ dắt ra đám gò mả sát bên con lạch ngồi tâm tình. Qua những chuyện xảy ra rồn táºp vừa rồi, Vinh muốn tìm ra má»™t nÆ¡i thá»±c yên tÄ©nh để ngồi bên Huệ. Cả đám chị em con Tý bám vô thầy Sô khóc lóc á»· ôi là m chà ng nhức đầu. Chúng nó thay nhau nói, đứa nà y tiếp tá»›i đứa kia không bao giá» hết chuyện thì là m sao ngá»§ nghê gì được nữa.
Chà ng nhìn lên bầu trá»i u ám, mảnh trăng lưỡi liá»m và ng vá»t khi ẩn khi hiện trong những đám mây Ä‘en bay thá»±c thấp.
Vinh bóp nhè nhẹ bà n tay Huệ há»i nhá»:
- Em có thấy lạnh không cưng?
Huệ sung sướng nép sát mình vô ngưá»i Vinh hÆ¡n nữa, lắc nhẹ đầu bên ngá»±c chà ng. Từ khi ra Ä‘á»i tá»›i giá», chưa có ai nói vá»›i nà ng những lá»i âu yếm và nồng nà n như váºy. Tất cả ngôn ngữ hà ng ngà y áºp và o tai nà ng Ä‘á»u là những lá»i nói nham nhở cá»§a những kẻ bá» tiá»n ra mua vui trong chốc lát. Không hiểu có phải giỠđây nà ng má»›i nắm được tình yêu thá»±c sá»±. Những lá»i nói nhẹ nhà ng, nhiá»u khi rất tầm thưá»ng cá»§a Vinh cÅ©ng là m Huệ rung động. Con ngưá»i nà y hình như có má»™t hấp lá»±c tình yêu tuyệt vá»i đối vá»›i nà ng. Huệ thá» thẻ:
- Anh Vinh ơi, ước gì em được chết trong lòng anh đêm nay.
Vinh ngạc nhiên, há»i:
- Tại sao váºy?
Huệ thực thà nói:
- Từ nhá» tá»›i giá», chưa lúc nà o em được má»™t lần hạnh phúc như ngà y hôm nay. Bởi váºy em muốn được chết Ä‘i ngay bây giỠđể giữ được mãi mãi cái hạnh phúc yêu thương tuyệt vá»i nà y cá»§a anh ban cho em.
Vinh phì cưá»i, tát nhẹ vô má Huệ.
- Em có những tư tưởng thá»±c lạ lùng. Tại sao hạnh phúc Ä‘ang tá»›i mà lại muốn chấm dứt cuá»™c Ä‘á»i, bá»™ em không muốn táºn hưởng những phút ái ân mà em cho lÃ
tuyệt hảo nà y hay sao?
- Không phải đâu anh, chÃnh vì muốn giữ được cái hạnh phúc tuyệt hảo nà y mà em muốn được Ä‘em nó theo bên kia thếgiá»›i trong lúc nà y, để vÄ©nh viá»…n không bao giá» mất Ä‘i nữa.
Vinh ôm ghì lấy Huệ cưá»i sung sướng, chà ng không ngá» ngưá»i con gái trong chốn giang hồ nà y lại có những tư tưởng lạ lùng và là m cho tá»± ái chà ng được vuốt ve tá»›i như váºy. Ngay từ nhá», tư tưởng Ä‘i hoang và sống tá»± láºp vì bất mãn gia đình và cuá»™c sống đã là m huá»· hoại tương lai Vinh, để đưa chà ng tá»›i con đưá»ng nổi loạn như bây giá».
HÆ¡n ai hết, Vinh biết mình muốn gì được nấy. Nhưng chà ng vẫn có cái mặc cảm cá»§a má»™t con ngưá»i thua lá»— nặng ná» trong cái xã há»™i phân chia gia cấp má»™t cách trắng trợn nà y.
Những giây phút bên Huệ ngà y hôm nay bá»—ng nhiên Vinh thấy mình thoả mãn tất cả trong vòng tay ngưá»i con gái nhá» bé nà y. Tá»± nhiên chà ng nghÄ© tá»›i lợi dụng thân thể Huệ để luyện má»™t con Thiên Linh Cái là m chà ng bứt rứt.
- Huệ à .
- Anh nói gì cơ?
- Em có thấy ghét anh không?
Huệ ngạc nhiên há»i lại:
Tại sao anh lại nói thế?
- Tại vì anh đang lợi dụng em.
Huệ cưá»i khúc khÃch.
- Em có cái gì để cho anh lợi dụng đâu. Nếu không nói là anh Ä‘ang cho em quá nhiá»u má»›i phải chứ.
- Chuyện con Thiên Linh Cái.
- Cái đó đối vá»›i em có nhằm nhò gì đâu. HÆ¡n nữa cÅ©ng là con cá»§a anh gá»i cho em thôi mà , tá»± em là m được cái gì đây. Vá»›i hoà n cảnh nà y, em có dám đẻ con ra mà nuôi hay không. Anh đâu biết má»—i lần em mất kinh là ăn ngá»§ không yên đó hay sao!
Vinh vừa định nói, bá»—ng Huệ đưá tay lên bịt miệng chà ng lại. Giá»ng nà ng thá»±c nhá»:
- Có ai Ä‘ang lá»™i bì bõm ở phÃa trước kìa.
Vinh hơi nghiêngmìnhnghe ngóng. Quả thực chà ng nghe thấy có tiếng mái chèo khuấy nước xa xa.
- Äúng rồi, có ngưá»i chèo ghe tá»›i.
Huệ thì thà o:
- Ai lại chèo ghe tới đây và o giỠnà y hả anh?
Vinh kéo Huệ núp và o má»™t lùm dừa nước phÃa trong má»™t chút, nói nho nhá»:
- Chúng mình đợi ở đây coi ai tới cho biết.
Huệ hÆ¡i run run há»i:
- Coi chừng Cảnh Sát nghe anh.
Vinh lắc đầu.
- Không phải đâu, cảnh sát tá»›i đây bằng ca nô có máy nổ, chứ há» không chèo bì bõm như váºy đâu.
- Biết đâu chừng hả anh. HỠkhông muốn cho chúng mình biết nên tắt máy, chèo tay cũng được mà .
- Ừ em nói cũng có lý. Bây giỠlà giỠgiới nghiêm mà , không lý tụi nó quay lại kiếm chúng mình.
- Em sợ quá anh à .
- Äừng có lo, ở đây rá»™ng mênh mông, chúng mình cứ nằm yên, dù cho há» có lên bá» cÅ©ng không biết đâu mà kiếm. Trá»i tối thui như má»±c thế nà y là m sao vạch từng bụi cây được.
- Em lo cho thầy Sô không hay hỠtới nữa.
Vinh chợt nhá»› ra, nếu cảnh sát lặng lẽ ụp và o nhà bất ngá» thì chết cả đám. Tụi con Tý mà bị bắt, thầy Sô cÅ©ng khó thoát khá»i tá»™i. HÆ¡n nữa, chÃnh chà ng lại là ngưá»i đẩy chiếc ghe chứa xác chết toan chạy trốn. Äâu có ai biết, há» cứ nói ngưá»i ấy là thầy Sô thì sao. Vinh nói nho nhá» bên tai Huệ.
- Em ná»›i đúng đó, để anh vô cho thầy Sô hay, còn em cứ ngồi yên đây, đừng nhúc nhÃch gì, dù cho có là cảnh sát, há» cÅ©ng không thấy em đâu.
Huệ run run gáºt đầu, Vinh lẹ như má»™t con beo, lá»§i và o bóng đêm mịt mù. Tiếng mái chèo khua má»—i iúc cà ng nghe rõ hÆ¡n, bây giá» Huệ còn nghe thấy cả tiếng thì thà o và nức nở khóc lóc. Tá»± nhiên nà ng thấy rá»n rợn. Quanh đây toà n gò mả, trá»i lạnh lẽo, đêm tối âm u tiếng côn trùng rả rứt. Huệ bắt đầu sá» sợ cái không khà lạnh tanh ở đây. Nà ng co chân lại, lấy tay ôm hai đầu gối cố thu mình dá»±a sát gốc cây phÃa sau.
Bá»—ng má»™t bà n tay Ä‘áºt lên vai Huệ là m nà ng giáºt bắn mình, tÃnhla lên nhưng kịp dừng lại vì nháºnra Vinh đã đứng sau nà ng từ hồi nà o. Chà ng thì thà o:
- Không phải cảnh sát đâu, anh nghĩ là tụi nà y đem thân nhân tới đây chôn lén thôi.
Có lẽ đúng như lá»i Vinh nói, chỉ má»™t lúc sau, Huệ bắt đầu nhìn thấy lá» má» dưới lòng lạch má»™t chiếc ghe tam bảng, hình như có hai ngưá»i trên ghe. Há» nói chuyện vÄ‘i nhau rù rì. Giá»ng má»™t cô gái nghẹn ngà o tức tưởi vang vang theo gió nhưng Huệ vẫn chưa nghe rõ được há» Ä‘ang nói vÄ‘i nhau những gì.
Thầy Sô cÅ©ng đã mò ra tá»›i chá»— Huệ và Vinh ngồi. Ông ta không Ä‘i má»™t mình mà cả Tý và mấy cô gái cá»§a Tý cÅ©ng dắt dÃu theo nhau ra đây. Má»™t cô trong bá»n thở hắt ra nói:
- Váºy mà tụi nó là m mình hết hồn.
Thầy Sô quay lại la nho nhá»:
- Nói khẽ chứ, không được để tụi nà y biết mình rình ở đây.
Cô gái vừa nói sợ hãi im thim thÃp. Thầy Sô vừa chợt nghÄ©tá»›i dá»± định luyện mấy con Nữ Qá»§i Dâm Tình. Như thế cái đám chôn lén kia không phải là má»™t dịp may hiếm có đó hay sao. Dù cho xác chết có là đà n ông hay đà n bẠcÅ©ng có thể xá» dụng được. Nếu là xác đà n ông thì sẽ dùng cái xác ấy để là m váºt luyện cho má»™t ngưá»i đà n bà trở thà nh Nữ Quỉ Dâm Tình. Còn là xác phụ nữ thì dá»… dà ng hÆ¡n, cứ lấy ngay cái xác ấy mà luyện là có má»™t con Nữ Quỉ Dâm Tình rồi. Khá»i phải lôi thôi như lấy ngưá»i còn sống mâ luyện thà nh quỉ nữa. Nhưng chỉ có má»™t Ä‘iá»u kiện là xác chết phải còn tươi, chưa hôi thối má»›i được.
Kinh nghiệm cho ông biết, cái đám chôn lén, chôn lút nà y không bao giá» dám để thân nhân nầm lâu ở nhà . Thưá»ng thưá»ng chỉ trong vòng má»™t tá»›i hai ngà y là cùng. Há» vá»™i vã Ä‘em Ä‘i chôn ngay, nhiá»u khi lối xóm cÅ©ng không biết kẻ bạc mệnh đã qua Ä‘á»i nữa. Sở gÄ© có tình trạng vá»™i vã nà y vì đám nà o cÅ©ng thế, sợ nhiá»u ngưá»i hay, kẻ ghét ngưá»i thương đâu biết chừng. Nếu như có ngưá»i Ä‘i báo nhà chức trách thì thá»§ tục chôn cất là cả má»™t vấn đỠtốn kém không thể tượng tượng nổi.
CÅ©ng vì thế mà thầy Sô thấy dịp may đã tá»›i tháºt đúng lúc. Ông nói nho nhá»:
- Tất cả hãy vá» nhà đi ngá»§ Ä‘i. Nếu ta không kêu thì tuyệt đối không đứa nà o được bước ra khá»i cá»a đó nghe không.
Má»i ngưá»i lÃu Ä‘Ãu kéo nhau trở vá». Bá»—ng thầy Sô nắm lấy tay Vinh và Tý nói:
- Con Tý ở đây với ta, còn thằng Vinh vô nhà lấy cuộn giây thừng và cái bao đựng đồ nghỠbên cạnh bà n thỠông Tà đem ra đây cho ta mau đi.
Vinh nghe thầy Sô nói, biết ông Ä‘ang dá»± tÃnh má»™t chuyện gì quan trá»ng lắm, chà ng không dám chần chá», lá»§i thá»±c nhanh qua mặt đám con gái chạy vá»™i vá» nhà .
Còn lại má»™t mình Tý và thầy Sô ở lại. Tý thấy hồi há»™p lạ thưá»ng. Từ tối tá»›i giá», Tý đã khóc lóc hết nước mắt, năn nỉ thầy Sô cho tá túc ở đây. Nà ng đã thá» thốt đủ thứ để thuyết phục thầy Sô giúp đỡ nà ng. Trong thâm tâm, Tý chỉ muốn là m sao thầy Sô chấp nháºn nà ng, dù cho có phải là m tôi má»i cho thầy Sô nà ng cÅ©ng can tâm, vì bây giá» mà ló đầu ra là chết chắc rồi. Không có má»™t tà hy vá»ng nà o thoát khá»i án tá» hình nữa.
Bá»—ng Tý thấy má»™t tay thầy Sô quà ng qua vai nà ng. Trong đêm tối mịt mù, nà ng ngÆ¡ ngác không biết thầy Sô Ä‘ang định là m gì. Ông ta cÅ©ng chẳng nói má»™t câu nà o và bà n tay từ từ lần xuống ngá»±c nà ng. Tý im lặng má»™t lúc để coi tình thế ra sao. Nà ng sẵn sà ng ngả vô vòng tay ông thầy kỳ bà nà y bất cứ lúc nà o, nhưng còn phải xem như thế ra sao. Bởi vì nếu hà nh động hấp tấp, trắng trợn quá sẽ là m cho ông ta mất hứng, khá»±ng lại là hết đưá»ng tiến thoái.
Cái chuyện để đà n ông mò mẫm là nghá» cá»§a nà ng. Nhưng đây là lần đầu tiên Tý thấy sợ sệt. Thầy Sô thá»±c khác Ä‘á»i phải như những ngưá»i đà n ông khác thì hÆ¡i thở lúc nà y đã phải rồn ráºp, phì phò, chứ đâu có lạnh tanh như thầy Sô bây giá». Bà n tay ông lạnh ngắt và cả thân thể ông cÅ©ng váºy, Tý có cảm tưởng như Ä‘ang gần gá»§i má»™t thây ma. Nhưng tá»›i bây giá» nà ng cÅ©ng không thế nà o cứ đứng trÆ¡ trÆ¡ mãi như thế nà y được, dù cho thầy Sô có trở thà nh ma thì Tý cÅ©ng không còn đưá»ng nà o khác hÆ¡n là ngả vô lòng ông ta.
Tý không nghe tiếng tim ông ta Ä‘áºp má»™t chút nà o, mặc dù nà ng đã dụi mặt vô ngá»±c ông và đang nằm lá»t trong vòng tay ông thầy già kỳ quặc nà y. Bà n tay ông quá» quạng không ngừng. Bao nhiêu nút áo đã từ từ báºt tung ra nhưng ông vẫn để tà áo nà ng khép lại. Ngay lúc ấy Vinh lò dò từ sau Ä‘i tá»›i, chà ng trao cho thầy Sô cuá»™n giây và cái túi vừa lấy dưới bà n ông Tà . Thầy Sô thì thà o nói cái gì vá»›i Vinh Tý không nghe rõ, nà ng nằm im trong lòng ông như má»™t đứa bé say ngá»§.
Mặt trăng đã má» mịt, lại vừa chui vô má»™t đám mây thá»±c dầy là m cảnh váºt như chìm sâu hÆ¡n nữa và o mà n đêm dầy đặc. Dù cho có đứng sátbên nhau cÅ©ng không ai nhìn thấy ai. Bởi váºy, hình như Vinh cÅ©ng không biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra, Tý chỉ thấy chà ng vâng vâng dạ má»™t hồi rồi cầm cuá»™n giây vừa trao cho thầy Sô lần lÅ©i Ä‘i theo mé lạch. Chiếc ghe cÅ©ng đã chèo qua khúc Tý và thầy Sô đứng. Có lẽ thầy Sô bảo Vinh theo dõi cái đám nà y thì phải. Nhưng chuyện đó không là m Tý báºn tâm, vì lúc nà y giây lứng quần nà ng đã bị thầy Sô tháo ra, để chiếc quần tụt xuống chân má»™t cách dá»… dà ng. Bà n tay thầy Sô cÅ©ng vừa luồn qua mép quần lót Tá»± nhiên Tý rùng mình. Thầy Sô vừa đổi thếđứng, ôm ghì lấy nà ng. Hai vạt áo cÅ©ng đã báºt tung ra hai bên và không hiểu tại sao cả cái áo tuá»™t khá»i thân thể nà ng má»™t cách dá»… dà ng như váºy.
Bây giỠtrên thân thể nà ng không còn một mảnh vải nà o nữa, gió lùa qua là m nà ng nổi da gà .
- Tại sao em không có nói cái gì hết? .
- Thưa thầy con có cái gì để nói đâu.
- Em không buồn vì ta xuồng xã như thế nà y hay sao?
- Dạ không, thầy thương con thì con cà ng mừng, chứ có cái gì phiá»n trách thầy đâu. Chỉ sợ con không là m thầy vừa lòng thôi.
Thầy Sô cúi hẳn xuống, miệng thầy ká» sát môi Tý. Ông thá»u thà o qua hÆ¡i thở:
- Tốt, tốt... như váºy thì tốt lắm. Nếu em ngoan ngoãi nghe lá»i ta thì trên Ä‘á»i nà y, không ai có thể đụng tá»›i má»™t sợi lông cá»§a em được đâu.
Tý mừng rở vì đây là lá»i hứa đầu tiên từ tối tá»›i giá» do thầy Sô nói Yá»›i nà ng. ép thá»±c sát ngá»±c vô mình ông ta hÆ¡n nữa, Tý kiá»…ng chân lên mạnh bạo hôn lên môi
ông, rồi lùa lưỡi vô trong miệng thầy Sô má»™t cách thá»±c táo bạo. Lưỡi nà ng bá»—ng chạm phải má»™t viên kẹo trong miệng thầy Sô. Tý thấy vị ngòn ngá»t từ viên kẹo thấm vô đầu lưỡi nà ng. Tý cưá»i thầm trong bụng, thì ra ông thầy già nà y còn thÃch ăn kẹo. Ngay cả lúc nà y mà ông ta cÅ©ng ngáºm cục kẹo trong miệng thì hết chá»— nói rồi. Nà ng vừa định bảo ông nhả cục kẹo ra thì thầy Sô đã lấy lưỡi đẩy cục kẹo qua miệng nà ng. Tý cưá»i hi hà ngáºm cục kẹo trong miệng. Bá»—ng nà ng nghe thầy Sô nói:
- Em không được nhả cục kẹo đó ra. Äể ta hưởng má»™t chút rồi lấy lại cục kẹo đó nghe không. Có gió vô cục kẹo mất ngon đó.
Tý ngoan ngoãn "Dạ" má»™t tiếng trong khi miệng thầy Sô rà xuống phÃa dưới. Nà ng phải trân mình lên vì chiếc lưỡi nhám nhúa côa ông. Cục kẹo trong miệng Tý tháºt cứng, chẳng những nó không chảy ra mà nà ng có cảm tưởng nó lá»›n lên trong miệng nà ng nữa. Tuy nhiên chất ngá»t trong cục kẹo vẫn thấm qua lưỡi nà ng vấ từ từ lan xuống cổ. Chất ngá»t đó Ä‘i tá»›i đâu, nà ng thấy nhưcó hÆ¡i menrượu thấmvà o da thịttá»›i đó. Chẳng bao lâu, tâm thần Tý ngây ngất. Thân thể nà ng nóng hôi hổi, cái lạnh trong da thịt thầy Sô cÅ©ng nhưgió đêm không là m nà ng run rẩy như lúc ban đầu nữa. Trái lại, nà ng còn muốn những luồng hà n khà ấy thấm qua thân thể nà ng thá»±c nhiá»u để bá»›t Ä‘i nhiệt độ ngùn ngụt phát ra tá»± xương tá»§y là m cho da thịt muốn bốc hÆ¡i.
Con trăng vừa chui ra khá»i đám mây. ánh trăng tuy lá» má» nhưng cÅ©ng là m Tý nhìn rõ thân thể nà ng căng cứng má»™t cách dá»… sợ. Từ trước tá»›i nay, Tý chưa bao giá» thấy da thịt mình trương má»™ng lên như váºy. Bá»™ ngá»±c nà ng đứng thẳng lên nhưhai cái sừng trâu. HÆ¡i thở dồn dáºp pháºp phồng. Thân thể nà ng ngay cả những lúc khoái cảm tá»›i tá»™t độ trong lúc ái ân cÅ©ng không như bây giá». Má»› tóc dà i lượt thượt nà ng bá»›i lên thá»±c gá»n bây giá» sổ tung ra ttl hồi nà o. Bá»—ng thầy Sô cúi xuống, luồn ra phÃa sau lưng Tý, chui đầu qua háng nà ng, hai tay ông ta ôm lấy đùi Tý nhấc bổng nà ng lên, và cứ như thế, ông cung kênh nà ng lên chạy vá» phÃa trước. Tý không hiểu tại sao ông ta không dè nà ng ra mà lại chÆ¡i cái trò gì kỳ cục như thế nà y.
Nhưng chỉ một lúc sau, Tý hiểu ngay. Trước mặt nà ng là hai bóng đen đang lui cui đà o sới. Thầy Sô bảo nà ng:
- Con cắn cục kẹo tháºt chấc bằng cái răng cá»a. Không được để rá»›t ra ngoà i. Lúc nà o ta bóp hai bên đùi con thì phải cưá»i cho thá»±c lá»›n, chỉ khi nà o ta không bóp đùi con nữa má»›i được ngưng cưá»i thôi nghe chưa.
Tý cưá»i khúc khÃch, nói:
- Thầy chÆ¡i cái trò nà y, mấy ngưá»i chôn xác lén kia phải đứng tim mà chết chứ không chÆ¡i đâu.
- Chúng nó không chết đâu, nhưng việc không thà nh thì chúng mình chết đó chứ không phải chuyện chơi đâu.
Nghe giá»ng nói cá»§a thầy Sô, Tý biết ngay là ông Ä‘ang là m má»™t cái gì huyá»n bà chứ không phải nghịch ngợm như nà ng vừa nghÄ©. Tý lấỷ lưỡi lùa viên kẹo ra ngoà i, cấn chặt bằng mấy chiếc răng cá»a.
Thầy Sô bắt đầu Ä‘i từ từ lại phÃa hai cái bóng Ä‘ang đà o sá»›i Ông Ä‘i thá»±c nhẹ nhà ng, tá»›i gần sát bên hai ngưá»i ná». Bây giá» Tý đã nháºn ra là hai ngưá»i đà n bà , Bá»—ng bà n tay thầy Sô bóp mạnh hai bên đùi Tý. Nà ng vá»™i và ng cưá»i thá»±c lá»›n. Tý ngạc nhiên tá»›i sững sá» vì chÃnh nà ng cÅ©ng không nháºn ra tiếng cưá»i Ä‘ang phát ra là cá»§a nà ng nữa! Tiếng cưá»i như ma quái hiện hồn, lanh lảnh và sằng sặc.
Hai ngưá»i đà n bà đang đà o sá»›i, buông cuốc sẻng thét lên, chạy thục mạng. Thầy Sô cháºm trãi cung kênh Tý rượt theo. Hai tay thầy vẫn bấu chặt hai bên đùi nà ng nên Tý vẫn cưá»i như Ä‘iên dại. Hai ngưá»i đà n bà phÃa trước chạy bán sống bán chết, vấp lên, té xuống không biết bao nhiêu lần. Tá»›i má»™t đám dừa nước ráºm rạp, thầy Sô ngừng lại, thả Tý xuống rồi dắt nà ng chạy ngược trở lại chá»— lúc nãy. Tá»›i nÆ¡i, ông bảo nà ng nhảy xuống cái huyệt hai ngưá»i đà n bà vừa má»›i đà o rồi nói:
- Con nằm đây, khi nà o hai con mụ đó trở lại thì cứ cưá»i lên má»™t hồi. Ta núp ngay bên cạnh đừng có sợ gì hết. Nhá»› đừng có nhả cục kẹo ra nhé.
Tý vâng lá»i, leo xuống cái huyệt đó ngay. Bá»—ng nà ng giáºt mình vì vừa dẫm lên má»™t thây ma trần truồng Ä‘ang nằm dưới đáy huyệt. Nà ng vừa định nhảy lên thì thầy Sô đã đẩy nà ng xuống và gằn giá»ng:
- Bá»™ mà y muốn chết hay sao mà chưa gì đã tÃnh cãi tao hả?
Ngay lúc ấy tiếng Vinh cũng vang lên sau lưng nà ng:
- Anh cũng ở dưới nà y, sợ cái gì?
Cá»±c chẳng đã, Tý phải nằm đè lên cái xác chết. Nhưng tá»± nhiên nà ng nháºn ngay ra má»™t Ä‘iá»u, hÆ¡i lạnh cá»§a cái thây ma truyá»n qua da thịt nà ng dá»… chịu vô cùng. Tý yên trà nằm yên trên cái thây ma trần truồng đó Lúc ấy Vinh đã leo lên trên miệng huyệt, chà ng bảo Tý:
- Em nằm yên đó Ä‘i, thế nà o mấy ngưá»i đà n bà kia cÅ©ng trở lại kiếm cái xác nà y. Bằng má»i giá phải Ä‘uổi há» Ä‘i má»›i được. Anh núp ngay ở lùm cây bên cạnh cái huyệt nà y, em đừng có sợ.
Vinh nói xong biến và o bóng đêm dầy đặc. Thầy Sô cÅ©ng lui ra sau. Còn lại má»™t mình Tý vá»›i thây ma. Nà ng nghÄ©, nếu không có cục kẹo là m thân thể nà ng nóng như lá»a thế nà y, hÆ¡i lạnh cá»§a xác chết thấm qua thân thể cÅ©ng là m nà ng chết cóng chứ không chÆ¡i. Tuy nhiên, lúc đầu nà ng cÅ©ng thấy ghê ghê, nhưng chỉ má»™t lúc sau Tý cà ng bạo dạn hÆ¡n và nà ng lại cố ép sát da thịt đè lên thân thể thây ma để hút lấy hÆ¡i lạnh cá»§a y truyá»n qua thân thể nà ng.
Nằm ngá»a má»™t hồi, Tý đánh bạo trở mình nằm xấp cho hÆ¡i lạnh lùa và o phÃa trước ngá»±c và bụng nà ng. Nhất là khoảng da thịt ở chÃnh giữa hai đùi nóng bá»ng, Tý muốn hÆ¡i lạnh cá»§a xác chết nà y phải lùa vô đó má»›i thấy dá»… chịu được. ChÃnh Tý cÅ©ng không ngá» nà ng bạo phổi tá»›i độ liá»u lÄ©nh như váºy khi nà ng lùa cả hai tay
xuống dưới.
Bá»—ng có ánh đèn pin lấp lánh rá»i ngay trên lưng Tý, nà ng tá hoả vùng dáºy. Tý nhìn rõ hai ngưá»i đà n bà đứng trên miệng huyệt thét lên, buông cây đèn pin té bổ nhà o ra phÃa sau. Chợt nhá»› lá»i thầy Sô dặn, Tý vá»™i và ng cưá»i lên lanh lảnh. Nà ng cưá»i nhưđiên khùng tá»›i nước mắt nước mÅ©i chảy ra rà n rụa. Chỉ má»™t lúc sau, cả thầy Sô và Vinh cùng chạy à o tá»›i. Thầy Sô im lặng kéo nà ng lên, còn Vinh nhảy xuống huyệt ôm xác chết lên vai chạy lẹ vá» phÃa trước. Thầy Sô nói nhá» và o tai Tý:
- Con nuốt viên kẹo đi, mau lên.
Tý không ngần ngừ và kịp suy nghĩ .gì nữa, nuốt ngay viên kẹo. Thầy Sô lại nói:
- Con chạy theo thằng Vinh ngay đi, chỗ nà y để ta lo cho.
Tý nhìn thấy bóng Vinh thấp thoáng phÃa trước, nà ng chạy theo liá»n. Khi Tý chạy khá»i má»™t lúc lâu, thầy Sô má»›i thá»§ng thẳng lấy hai cục đất nhét vô miệng hai ngưá»i đà n bà , rồi xuống mé lạch múc má»™t gáo nước thá»±c to Ä‘em lên tạt vô mặt má»™t ngưá»i. Rồi gom má»™t má»› cá»§i khô đốt má»™t ngá»n lá»a nho nhá» bên cạnh há». Ông cÅ©ng thắp mấy nén nhang cắm bên cạnh má»™ huyệt.
Chỉ má»™t lúc sau, ngưá»i đà n bà được tạt nước từ từ tỉnh lại, bà ta mở to mắt nhìn thầy Sô chừng chừng. Hình như bà ấy nháºn ra thầy Sô là ai ngay, vá»™i và ng qùy xuống lạy ông ta như tế sao. Thầy Sô đỡ bà ta dáºy, là m bá»™ há»i:
- Chuyện gì xảy ra ở đây mà mấy cô la hét um sùm váºy?
Ngưá»i đà n bà vẫn qùl dưới đất, ú á»› nói không nên lá»i Thầy Sô kéo mặt bà ta lên, lấy tay moi cục đất trong miệng bà ấy ra. Bà ta bây giá» má»›i biết miệng mình đầy đất cát nên phun phèo phèo. Thầy Sô đưa gáo nước cho bà ta, nói:
- Cô hãy súc miệng đi, rồi nói cho ta hay, đêm hôm là m cái gì ở đây hả?
Ngưá»i đà n bà đỡ gáo nước, súc miệng má»™t hồi rồi lắp bắp nói:
- Con lây thầy, chúng con gặp ma. Xin thầy cứu chúng con với.
Thầy Sô lại là m bá»™ há»i:
- GiỠnà y mà cô ra đây là m gì để gặp ma hả?
Ngưá»i đà n bà ấp úng nhìn xuống đấy huyệt, hai mắt bà ta trợn tròn, láo liên má»™t hồi rồi lùi lại. ú á»› nói không nên lá»i. Thầy Sô lại há»i:
- Bộ các cô đà o cái lỗ náy định chôn ai hả? Sao không tới đây ban ngà y mà lén lút đêm hôm là m gì cho gặp ma chứ.
- Dạ... dạ thưa thầy, bị em con nó... lỡ...
- Nó lỡ cái gì?
- Dạ... dạ nó lỡ tay Ä‘áºp chết chồng nó.
Thầy Sô trợn mắt nói:
- Trá»i Pháºt Æ¡i., bị váºy nên hai cô má»›i lén Ä‘em cái xác chết đó ra đây chôn phải không?
Ngưá»i đà n bà Ãt tuổi hÆ¡n không hiểu tỉnh lại từ lúc nà o, Ä‘ang phun cục đất ra phì phì. Mắt cô ta láo liên, ngÆ¡ ngÆ¡ ngáo ngáo. Thầy Sô nhìn sÆ¡ cÅ©ng biết ngay là ngưá»i đà n bà nà y sợ hãi tá»›i mất hồn. Cô nà y bá»—ng ôm lấy chân ngưá»i chị, nức nở khóc rống lên.
- Chị Hai ơi, có ma... có ma.
Ngưá»i chị ngồi xuống ôm lấy em, nước mắt dà n dụa, nói:
- Hoa ơi... em đừng có sợ nữa, có thầy Sô tới đây cứu tụi mình rồi. Không có gì nữa đâu.
Hoa nhìn chị mếu máo.
- Thầy Sô hả chị, thầy Sô hả.
- Ừ ừ thầy Sô đây nà y, em đừng có sợ nữa.
Hoa bá»—ng đứng dáºy, chạy à o tá»›i ôm chầm lấy thầy Sô khóc rưng rức.
- Thầy ơi thầy, cứu con... cứu con:.. có ma...
Thầy Sô vòng tay ôm lấy Hoa, nói:
- Phải đưa cô nà y vá» nhà gá»i hồn trở lại ngay, nếu để lâu e mất trà luôn đó.
Hai chắp tay xá thầy Sô lia lịa.
-Dạ... dạ con lạy thầy, xin thầy cứu em con. Cũng vì con mà nó ra nông nỗi nà y.
Thầy Sô há»i:
- Nhà hai cô ở đâu?
- Dạ thưa thầy, chúng con ở bên Thủ Thiêm,
Thầy Sô trợn mắt há»i:
- Ở xa như váºy mà tá»›i đây chôn ngưá»i hay sao?
- Dạ, thưa không xa đâu thầy. Nói là Thá»§ Thiêm chứ thá»±c ra Ä‘i dá»c con sông nà y, băng qua sông Saigòn là tá»›i nhà tụi con ngay. Äứng ở đầu hè nhà con cÅ©ng có thể nhìn thấy khu nà y mà .
Thầy Sô gáºt gù.
- Ờ Ỡchỗ đó toà n ruộng nương phải không?
- Dạ... dạ, chúng con là dân là m rẫy mà . Có mấy mẫu đất ở đó sinh sống qua ngà y thôi. Ai ngá» xảy ra cái vụ nà y, không biết phải là m sao bây giá». Gia đình cô có đông ngưá»i không?
- Dạ, nhà chỉ có vợ chồng con Hoa, và ba má tụi con nữa thôi.
- Vụ nà y ông cụ bà cụ có biết không?
- Dạ, thưa thầy má»i ngưá»i trong nhà đá»u biết cả.
- Thôi được rồi, chuyện đâu còn có đó. Bây giá» phải Ä‘em cô nà y vá» nhà ngay, chữa bệnh liá»n má»›i kịp.
- Dạ... dạ trăm sự nhỠthầy thương chúng con.
Thầy Sô và Hai dìu Hoa Ä‘i vá» mé lạch. Khi đặt Hoa xuống được ghe rồi, thầy Sô đẩy ghe ra xa cho Hai chèo ngược trở lại. Con nước Ä‘ang xuống nên ghe theo giòng trôi thá»±c mau. Má»™t mình Hai chèo ghe cÅ©ng tháºt nhẹ nhà ng.
Hoa ngồi trong khoang thuyá»n vẫn ôm cứng lấy thầy Sô. Lúc đầu thầy Sô không để ý gì. Ông chỉ có chá»§ ý đưa hai ngưá»i đà n bà nà y vá» và tìm hiểu thêm gia thếcá»§a hỠđể dá»… bá» lợi dụng cái xác chết cá»§a ngưá»i đà n ông kia. Nhưng bây giá» trong đầu ông lại nảy ra má»™t ý nghÄ© Ä‘i xa hÆ¡n nữa. Chỉ nói chuyện qua loa, ông đã nắm được hết gia cảnh cá»§a há» rồi. Khu đất mà cô Hai nà y nói ông cÅ©ng đã từng Ä‘i qua nhiá»u lần. Nếu ông không lầm thì ở đó há» trồng má»™t má»› khóm dá»c mé sông, còn bên trong có má»™t khu trồng mÃa và má»™t cái ao thả cá tra thá»±c lá»›n. Nếu đúng là khu nà y thì ở đó chỉ có má»™tcăn nhà lá»›n, ba gian hai trái lợp ngói đà ng hoà ng và má»™t căn nhà nhá» hÆ¡n lợp tôn, xây đối diện ngay căn nhà lá»›n, cách má»™t cái sân phÆ¡i thóc. PhÃa sau hai căn nhà đó là má»™t cánh đồng chuyên môn trồng lúa. Ông nhìn vá» phÃa trước há»i:
- Nếu đúng là hai cô ở đó, tại sao không Ä‘em vùi đại anh chà ng kia ở khu đất bên đó mà mang sang tuốt nÆ¡i chá»— tôi là m gì cho mất công váºy?
- Dạ tá»›i non nước nà y, con cÅ©ng không dám dấu thầy là m gì nữa. Nếu thầy thương tụi con nhá», còn thầy ghét tụi con chịu thôi. Bị hồi tối nà y. Chồng con Hoa Ä‘i nháºu ở đâu vá» không biết, nó say mèm, mò vô phòng con Ä‘ang ngá»§, đè con ra tÃnh là m chuyện báºy bạ. Con la lên, con Hoa chạy vô thấy váºy má»›i kéo chồng nó ra.
Ai ngá» thằng chồng nó lại nổi Ä‘iên ỉên, túm đầu con nhỠđấm đá tÆ¡i bá»i. Con nóng ruá»™t nhà o vô can, nó đánh con luôn. Khi ấy ba má con cÅ©ng nhà o vô mắng chá»i thằng rể mất nết, say sưa là m chuyện tồi bại, thế là y xô luôn ông già con té nhà o. Trong lúc phẫn uất, con Hoa má»›i cầm cán cuốc phang vô đầu chồng nó chết tươi. Lúc đầu tụi con cÅ©ng đã tÃnh mang ra bá» ruá»™ng vùi đại. Nhưng cả nhà bà n tÃnh, thế nà o lối xóm dù ở khá xa, nhưng cÅ©ng đã nghe đánh nhau ồn à o lên
rồi. Bởi váºy nếu chôn nó ở đất nhà , mai mốt rất dá»… đổ bể, nên chúng cá»n má»›i Ä‘em lén tá»›i khu đất cá»§a thầy chôn đại.
- Nhưng rồi các cô ăn là m sao, nói là m sao vá»›i lối xóm vá» vụ mất tÃch cá»§a chồng cô Hoa đây.
- Dạ, con cÅ©ng không dám dấu gì thầy. Trước khi Ä‘em nó Ä‘i chôn, tụi con đã hy sinh má»™t chiếc ghe nhá». Bá» Ãt đồ nghá» và giấy tá» cá»§a chồng con Hoa lên chiếc ghe đó cho trôi sông, như váºy là m cho ngưá»i ta tưởng là nó té sông mất tÃch chứ không ai biết có án mạng.
- Thế tại sao các cô không liệng luôn cái thây đo xuống sông có phải tiện không?
- Dạ lúc đầu tụi con cÅ©ng định là m thế. Nhưng ba con nói; ngưá»i ta tìm được xác vá»›i vết thương ở đầu như thế nà y là nguy to ngay. Cá»±c chẳng đã, chúng con má»›i Ä‘em tá»›i chá»— thầy chôn thôi.
Thầy Sô gáºt gù, nói:
- Kể ra các cô cÅ©ng tÃnhtoán ghê gá»›mthá»±c. Nhưng trá»i có mắt, là m sao chạy tá»™i được.
Hai hoảng hốt, buông mái chèo, nhà o tá»›i nÃu lấy thầy Sô.
- Trá»i Æ¡i? thầy... thầy định báo cho nhà chức trách hay hả. Con cắn răng lạy thầy. Bây giá» tụi con chỉ còn hai đứa, ba má lại già cả. Nếu cả hai đứa tụi con cùng ở tù thì ba má con chết mất, lấy ai trông coi ruá»™ng vưá»n mà sinh sống đây. Thầy Æ¡i, xin thương xót chúng con nghe thầy.
Hết chương 04
Tà i sản của tieu tung
Last edited by kedatinh1974; 18-07-2008 at 05:18 AM .
18-07-2008, 09:22 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Úc
Bà i gởi: 20
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
CHÆ¯Æ NG 05
Chiếc ghe không ngưá»i Ä‘iá»u khiển, tắp vô bá» sát ngay má»™t cụm dừa nước thá»±c ráºm rạp. Như đã có chá»§ ý trong đầu. Thầy Sô nÃu lấy mấy tà o dừa cho ghe vô luôn trong, khuất hẳn tầm mắt phÃa bên ngoà i. Hai Ä‘ang trong cÆ¡n sợ hãi, chẳng để ý gì tá»›i chuyện đó. Còn Hoa vẫn ôm cứng lấy thầy Sô, lÆ¡ lÆ¡ láo láo không biết trá»i đất là gì nữa. Nghe Hai rên rỉ cầu xin má»™t hồi, thầy Sô má»›i nhẹ nhà ng nắm lấy tay nà ng, kéo sát vô mình, nói:
- Là m sao tôi có thể hại các em được. Bây giỠgiúp đỡ hai em không hết, chứ hại nhau có lợi gì cho tôi đâu.
Hai nghe thầy Sô nói váºy cÅ©ng hÆ¡i yên tâm, nà ng ngả đầu lên vai thầy Sô cố nói thêm:
- Con đội ơn thầy từ bi, cứu giúp chúng con. Chúng con không bao giỠquên ơn thầy đâu, muốn gì chúng con có thể là m được cũng không dám từ nan.
Thầy Sô cưá»i hì hì:
- Em là m gì mà nói quá đáng như thế. Tôi chỉ có hơi thắc mắc...
Thấy thầy Sô bá» lá»ng câu nói, Hai há»i ngay:
- Thầy thắc mắc cái gì cơ ạ?
- À cÅ©ng chẳng có gì. Tôi chỉ không hiểu tại sao thằng chồng con Hoa nà y dám là m há»—n vá»›i chị vợ nó như váºy. Bá»™... bá»™ từ trước em vá»›i nó có gì không? Hai thở dà i, nói:
- Con cũng xin thú thực với thầy. Quả thực là tình chị duyên em. Hồi đó đã tưởng con và chồng con Hoa lấy nhau. Nhưng khi chung chạ lâu ngà y, con em con có duyên số với nó nên con cũng đà nh chịu.
Thầy Sô mỉm cưá»i thÃch thú, nói: .
- À thì ra thế. Nhưng mà khi lấy em em rồi, nó có gì gì với em nữa hay không?
- Thưa thầy, chắc chắn không nói thầy cÅ©ng biết rồi. Tá»›i tuổi nà y mà con chưa lấy chồng thì phải có cái gì chứ là m sao tránh khá»i.
- Váºy tại sao tối nay em lại la lên cho có chuyện?
- Chuyện con vá»›i chồng con Hoa thì ai không biết, nhưng con Hoa đồng ý san sẻ tình yêu cho con má»™t cách gián tiếp. Nó là m bá»™ lá» Ä‘i vì nó rất thương con và cÅ©ng sợ thằng chồng nó nữa. Nhưng mà tối nay, chồng con Hoa không chui vô mùng con má»™t cách bình thưá»ng. Y hà nh hạ con như má»™t con váºt, con cố cắn răng chịu. Nhưng tá»›i khi nó cắn vô ngá»±c con thì con thét lên và đạp nó ra ngoà i nên ba má con biết và má»›i xảy ra nông ná»—i nà y.
- À thì ra thế. Em bị nó cắn ở ngay chỗ nà y à ?
Vừa nói thầy Sô vừa rà tay lên ngực Hai. Nà ng hơi bẽn lẽn nói:
- Dạ không, ở bên kia.
Thầy Sô cưá»i hì hì, bóp nhè nhẹ.
- Thế ở bên nà y không có đau hả?
Hai trả lá»i nho nhá».
- Dạ không.
Hai vừa nói xong, thầy Sô đã kéo nà ng sát vô mình ông rồi. Bà n tay ông cÅ©ng đã luồn vô trong mình nà ng. Dù trá»i tối mịt má», Hai cÅ©ng thấy mắc cỡ má»™t cách kỳ quặc. Nà ng không ngỠông thầy già nà y lại hà nh động như váºy, nhưng Hai đâu dám chối từ, nà ng để yên cho ông mÆ¡n trá»›n và cố dấu mặt trên vai ông. Thầy Sô không dừng ở đây, ông đã kéo mặt nà ng lên hôn vô miệng Hai. Bây giá» nà ng má»›i để ý thấy hình như khuy áo cá»§a Hoa cÅ©ng đã báºt tung ra tá»± hồi nà o. Bá»™ ngá»±c nó nóng hôi hổi tì sát vô cánh tay nà ng. Tiếng thầy Sô thì thà o bên tai Hai:
- Chồng con Hoa chết rồi, bây giỠanh thay thế nó được không.
Hai run rẩy, thì thà o bên tai thầy Sô:
-Thầy muốn gì cũng được, nhưng đừng cho ai biết nghe thầy.
- Ừ nơi đây đâu có ai ngoà i ba đứa chúng mình phải không?
Tiếng Hai yếu ớt:
- Dạ... nhưng mà con Hoa còn mê mê man man thế nà y thì sao hả thầy?
Thầy Sô kéo ngá»a Hoa ra khoang thuyá»n.
- Bệnh nà y không có gì đâu. Dù sao cÅ©ng phải chá» mặt trá»i lên má»›i chữa được. Như thế tối nay lại cà ng hay phải không cưng.
- Hai nói nho nhỠtrong miệng:
- Dạ, thầy muốn sao cũng được.
Chiếc ghe hÆ¡i chòng chà nh khi thầy Sô ấn Hai nằm ngá»a trên lhân thể Hoa. Hai không ngá» thầy Sô lá»™t hết quần áo Hoa ra, kéo nó nằm ngá»a là m tấm phản cho nà ng nằm lên trên. Thân thể nà ng bị ép giữa hai khối thịt má»™t cách thÃch thú. Nà ng rên lên trong đêm tối mịt má».
- Æ â€¦ Æ¡ … ơ…
***
Trong khi đó, Tý Ä‘uổi theo Vinh bén gót. Cà ng chạy, nà ng cà ng thấy khoẻ khoắn lạ lùng. Còn Vinh có lẽ đã mệt ngất ngư. Cả hai chạy thá»±c lâu, cuối cùng Vinh dừng lại ở má»™t căn chòi lá nho nhá», được cất sát trong má»™t lùm cây ráºm rạp. Chà ng trao thây ma cho Tý nói:
- Em chui vô đây chá» thầy Sô tá»›i bây giá». Còn anh phải Ä‘i lo chuyện khác nữa.
Tý vâng dạ mà không nói thêm má»™t lá»i nà o. Vinh cÅ©ng thấy hÆ¡i lạ, nhưng chà ng không há»i vì đã quá mệt má»i rồi, chà ng còn phải trở vá» lo cho Huệ nữa. Khi Vinh Ä‘i rồi, Tý ôm thây ma chui vô căn chòi, nà ng cẩn tháºn kéo những tà o lá chung quanh che khuất cá»a vô trong. Từ lúc chạy theo Vinh tá»›i giá», mồ hôi Tý vã ra như tắm. Nà ng biết ngay là phản ứng cá»§a viên kẹo mà thầy Sô bảo nà ng nuốt lúc nãy. Trong ngưá»i Tý bây giá» như có má»™t cái lò lá»a Ä‘ang cháy bừng bừng. Nà ng ước gì có má»™t cây nước đá ôm lấy cho đỡ cÆ¡n nóng như thiêu như đốt nà y. Bá»—ng Tý nhá»› lại lúc nằm trên xác chết dưới lòng huyệt. Nà ng mừng rỡ, vá»™i và ng nằm nhoà i lên thân thể thây ma. Äúng như ý nà ng muốn, hÆ¡i lạnh trong tá» thi toả ra là m nà ng dá»… chịu vô cùng. Tý không còn nghÄ© tá»›i y là ngưá»i sống hay chết nữa, nà ng ôm cứng lấy thây ma nhưmá»™t ngưá»i tình lâu năm gặp lại và từ từ thiếp Ä‘i trong giấc ngá»§ đầy hoan lạc.
Khi mặt trá»i vừa lên, Tý cÅ©ng vừa thức giấc. Nà ng phát giác ra ánh sáng mặt trá»i là m nà ng khó chịu vô cùng, đó lâ nà ng còn nằm trong cái chòi lá kÃn đáo nà y. Nhưng khi mặt trá»i lên cao má»™t chút thì Tý hình như không thế nà o chịu nổi nữa. Nà ng không thể ngá» mình có thể thay đổi má»™t cách kỳ cục như váºy. Chỉ còn má»™t cách duy nhất là ôm lấy cái tá» thi mát mẻ nà y má»›i có thể sống nổi.
Bá»—ng Tý để ý tá»›i tấm ván ép kê dưới đất là m tấm phản cho nà ng nằm suốt đêm qua. Tý có ý lấy nó che ánh sáng mặt trá»i lá»t qua những khe lá bên trên. NghÄ© váºy nà ng là m liá»n. Nhưng khi vừa láºt tấm ván ép lên, Tý mừng rỡ nhìn thấy má»™t cá»a hang Ä‘en ngòm. Thì ra tấm ván ép nà y che Ä‘i má»™t cái hang bên dưới mà nà ng không hay. Tý vá»™i và ng kéo cái tá»thi xuống dưới hang, chui vô bên trong. Nà ng cÅ©ng cẩn tháºn Ä‘áºy miếng ván ép lên trên miệng hầm.
Không khà dưới từng đất nà y là m Tý thoải mái vô cùng. Nhất là cái xác chết toả ra má»™t hà n khà mát mẻ tá»›i tê ngưá»i. Trong chá»— tối tăm nà y, nà ng mân mê từng lóng tay, từng bắt thịt cứng ngắc cá»§a xác chết má»™t cách thÃch thú. Có những lúc Tý đút cả ngón tay ngón chân tá» thi vô miệng nà ng mút chùn chụt là n âm khà mát mê nà y. Bây giá», nà ng không còn nghÄ© cái gì khác ngoà i hÃt những hÆ¡i lạnh và o trong cÆ¡ thể nữa.
Có lẽ và o khoảng xế chiá»u, ruá»™t gan Tý bắt đầu cồn cà o. Từ tối hôm qua tá»›i giá» nà ng chỉ lo tá»›i nhiệt độ trong châu thân. Bây giá» má»›i thấy cái đói trà o tá»›i má»™t cách ác liệt. Nà ng không biết thầy Sô bây giỠở đâu ChÃnh Vinh đã bảo ông ta sẽ tá»›i tìm nà ng cÆ¡ mà . Lúc trưa, nà ng đã mấy lần định trở vá» nhà , nhưng còn ngại thân thể không má»™t miếng vải, trần truồng như thế nà y má»›i phải là m sao. Äến khi đói bụng quá, Tý đánh liá»u chui ra ngoăi, bấy giá» nà ng má»›i phát giác ra; ánh nắng mặt trá»i toả ra má»™t sức nóng ghê hồn, muốn nướng chÃn da thịt nà ng. Tý hoảng hồn báºt trở lại xuống dưới hang ngay.
Äến bây giá» mặt trá»i đã lặn, Tý lại thá» má»™t lần nữa, kéo miếng ván ép ngoi lên trên. Không khà ở trên mặt đất vẫn còn nóng như nung lá»a. Tuy nhiên cÅ©ng không tá»›i ná»—i như lúc trưa. Tý mừng thầm chui ra khá»i chòi lá.
Cũng ngay khi ấy thầy Sô xuất hiện trước mặt nà ng. Tý mừng rỡ chạy à o tới ôm chầm lấy ông ta, khóc nức nở:
- Thầy ơi thầy, sao bây giỠthầy mới tới.
Thầy Sô vòng tay ôm chặt lấy nà ng, vá»— vá».
- Ta phải đưa hai đứa tối qua vá», nên bây giá» má»›i trở lạị được. Con trở vô căn chòi Ä‘i cho mát mẻ hÆ¡n. Ta có mang thức ăn ra đây cho con nè.
Nói xong, thầy Sô kéo trong bá»c ra má»™t con gà trống thiến thá»±c to, đã nướng sẵn. Mùi thịt gà nướng thÆ¡m ngà o ngạt là m cÆ¡n đói cá»§a Tý cuá»™n lên ngay. Nà ng chụp lấy con gà xé ra, đút và o mồn nhai nhồm nhoà ng má»™t cách thá»±c ngon là nh.
Thầy Sô cÅ©ng đã dìu nà ng ngồi xuống trên miếng ván ép. Mặt trá»i cÅ©ng đã khuất bóng. Gió thổi hiu hiu, váºy mà Tý vẫn thấy nóng ná»±c lạ kỳ. Có lẽ thầy Sô hiểu được Ä‘iá»u đó nên thầy cởi áo ngoà i, kéo Tý dá»±a sát vô ngưá»i ông. Tháºt là kỳ lạ, da thịt thầy Sô toả ra má»™t hÆ¡i lạnh không khác gì má»™t cây nước đá là m Tý dá»… chịu vô cùng Nà ng vừa ăn, vừa ép tháºt sát thân thể và o ngưá»i ông.
Tá»›i khi ăn no nê, Tý nhìn lại, không ngá» má»™t mình nà ng đã ăn hết gần ná»a con gà trống thiến nà y. Lúc má»›i ăn, con gà nướng thÆ¡m tho, Tý chẳng để ý gì. Nhưng khi no bụng rồi, Tý má»›i thấy con gà hình như nướng vá»™i và ng nên phần trong còn sống nhăn mà nà ng không hay biết gì cả. Những miếng thịt lầy nhầy còn máu tươi á»ng đỠbị nà ng cắn sác sÆ¡.
- Em no bụng chưa, từ giá» ta sẽ cho em ăn uống tháºt đầy đủ, không lo đói khát gì nữa đâu.
Vừa nói, thầy Sô vừa lôi ra má»™t chai nước trao cho Tý. Nà ng vá»™i vã chụp cái chà i ngá»a cổ tu ừng á»±c. Tý không ngá» chất nước trong chai lại mát mê ghê hồn như váºy. Má»—i má»™t giá»t nước như má»™t cục nước đá chạy dà i khắp thân thể nà ng. Bây giá» con ngƯá»Ã nà ng như Ä‘i trên mây, lâng lâng và êm ái không sao tả được. Tý vui mừng không sao kể xiết, nà ng ôm ghì lấy thầy Sô thì thà o:
- Thầy ơi con xin cám ơn thầy.
Câu nói chưa dứt, miệng nà ng đã trà n gáºp nụ hôn như thần thánh cá»§a thầy Sô ngá»t lịm đầu môi. Tý trưá»n mình tá»›i, hình như nà ng đã đè ngá»a ông xuống tấm ván ép nhướn mình lên trên thân thể ông má»™t cách cuồng bạo. Bá»™ ngá»±c căng cứng và đầy ắp từ tối qua vẫn giữ nguyên trạng, Ä‘ong đưa trước mặt thầy Sô. Hai tay nà ng bấu cứng trên vai ông, ánh mắt mê dại cá»§a Tý ngắm nhìn xuống khuôn mặt cá»§a thầy Sô đỠđẫn.
- Thầy Æ¡i con thương thầy quá Ä‘i thôi. Äừng bao giá» thầy xa con nữa nghe thầy.
Thầy Sô mỉm cưá»i, phà vô mặt Tý những hÆ¡i thở cuồn cuá»™n hÆ¡i ngải mà ông ngáºm trong miệng. ChÃnh ông cÅ©ng không ngỠđược sá»± công hiệu cá»§a loại ngải mê nà y cấp kỳ tá»›i như váºy.
Trong cuốn sách luyện Nữ Quỉ Dâm Tình, chỉ có dạy pha chếmá»™t loại bá»™t để cho ngưá»i nữ ngá»i. Nhưng bây giỠông nghÄ© thêm ra dùng thân cây ngải mê là m ống thổi, và trá»™n luôn và o loại bá»™t nà y má»™t loại hoa phấn bay. Loại phấn nà y là nhụy cá»§a má»™t thứ hoa ngải rất nhẹ, khi được thổi ra không khà là lan rá»™ng ra ngay. Phấn có mùi thÆ¡m rất dá»… ngá»i là m cho nạn nhân mê Ä‘i trong hoan lạc tuyệt vá»i. Phấn mê mang bá»™t dâm tình quện trên mặt Tý thà nh từng lá»›p như mây mù là m nà ng run rẩy đê mê trong cÆ¡n khoái lạc ngất ngây chưa bao giá» xảy ra trong cuá»™c Ä‘á»i nà ng.
Có lẽ tá»›i giá» phút nà y, Tý không còn biết được thân thể ngưá»i nằm dưới nà ng là ai nữa. Những cÆ¡n sóng khoái lạc nổi lên cuồn cuá»™n là m nà ng ngất ngây. Thầy Sô đã kéo nà ng xuống dưới hầm, đẩy Tý nằm đè lên cái thây ma mà Tý vẫn tưởng Ä‘ang ôm ấp thầy Sô trong lòng. Những sảng khoái tình dục ngáºp trà n đưa Tý và o cÆ¡n má»™ng ảo ngất ngây tá»›i ná»—i thầy Sô đã ra Ä‘i mà nà ng vẫn không hay biết gì.
Vá» tá»›i nhà , sá»± mệt má»i hiện rõ trên nét mặt thầy Sô là m mấy cô gái là ng chÆ¡i theo Tý qua đây tá túc phải la hoảng lên:
- Trá»i Æ¡i, thầy bị bệnh rồi à .
Cúc lăng săng nhất, nà ng nắm lấy tay thầy Sô dìu vô buồng trong ngay, vừa đi vừa nói:
- Tụi mà y lấy dầu nóng cạo gió cho thầy đi. Tao sợ ổng bị trúng gió rồi đó.
Mấy cô gái tÃu tÃt dìu thầy Sô nằm xuống giưá»ng, các cô tá»± động ngưá»i cởi áo, kẻ xoa dầu, cạo gió lung tung. Thầy Sô cứ để yên cho há» muốn là m gì thì là m. Ông cÅ©ng cảm thấy mệt má»i thá»±c sá»± vì tối qua, quần thảo cả đêm vá»›i hai chị em Hai và Hoa. Vừa rồi lại phải luyện Ma Nữ Dâm Tình vá»›i Tý. Ông cảm thấy xương cốt như nhão ra. Bây giỠđược mấy cô gái nà y ké đấm bóp, ngưá»i cạo gió ià m ông cảm thấy dá»… chịu vô cùng và giấc ngá»§ tá»›i vá»›i ông thá»±c dá»… dà ng.
Trong lúc cháºp chá»n, hình như ông thấy những bà n tay vầy vò trên thân thể ông không còn cạo gió và đấm bóp đơn thuần nữa. Có những tiếng cưá»i khúc khÃch thá»±c dâm dáºt.
Hết chương 05
Tà i sản của tieu tung
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 12:39 AM .
Từ khóa được google tìm thấy
åâðîñïîðò , ãîëîâèí , audio bua than hung son , bua than hung son , bua than-hung son , chuyen cua hung son , hung son bua than , íîâàÿ , luyen bua than , ñïóòíèêîâûé , sach tac gia hung son , tac gia hu8ng son , tac gia hung son , tác giả hùng sÆ¡n , truyen bua chu hung son , truyen cua hung son , truyen hung son tac gia , truyen ma cua hung son , truyen ma hung son , truyen tac gia hung son , tu luyen bua than